1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Đỉnh Luyện Thần Ma Audio Podcast
  4. Tập 2 [ Chương 6 đến 10 ]

Đỉnh Luyện Thần Ma Audio Podcast

Tập 2 [ Chương 6 đến 10 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6: Mới Lộ Đường Kiếm

Lần này hắn còn nghe được mấy đạo không đồng đều hơi thở, từ những người này đến hắn liền biết muốn tìm mình phiền toái.

Diệp Tử Phàm nhíu mày, hắn cảm giác được thập phần khó chịu. Chỉ là mấy tên một hai trọng Võ Mạch cũng dám tìm mình gây sự. Đổi lại ngày xưa thì cũng thôi, nhưng mà bây giờ, những tên này đến chẳng khác nào tìm chết.

“Hừ! Đã các người muốn chết, ta sẽ từ bi đưa các người một đoạn đường, kể từ ngày hôm nay,không ai có thể khi nhục Diệp Tử Phàm ta!”

Ngày xưa, đụng phải những người này, hắn có xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu. Nhưng hôm nay hắn đã tu luyện Hỗn Độn Bá Thần Quyết đến đại thành sơ kỳ, đệ nhất điều Võ Mạch cũng đã mở rộng gấp chín lần. Thực lực đã không so với thất trọng Võ Mạch cảnh. Lôi Báo lúc này đến chỉ để đưa đồ ăn mà thôi.

Lực lượng tăng lên Diệp Tử Phàm không còn sợ bất cứ kẻ nào.

“Vào đi”.

Diệp Tử Phàm quay lại giường ngồi, bình tĩnh nói một tiếng.

“Két”

Cửa phòng mở ra, cái kia mang theo men say, mũi lệch Lôi Bá tiến vào, cùng với mấy vị công tử ca, ăn mặc sang trọng đi vào, mấy tên kia đang nhe răng cười, bộ dạng thật hung ác.

“Lôi Báo! Trời còn chưa sáng, người đến phòng của ta làm gì? ”

Diệp Tử Phàm liếc hắn một cái, rất là lãnh đạm hỏi.

“Ba tên nhị trọng Võ Mạch, bốn tên nhất trọng!” Diệp Tử Phàm nói nhỏ.

Ánh mắt của hắn sáng như đuốc, chỉ nhìn sơ qua cũng biết chuyện gì xảy ra. Chắc chắn bọn họ đêm qua qua đem tại Hạnh Hoa lâu, sau đó đi đánh cược lại bị thua, nên đến tìm hắn trút giận.

“Diệp tam thiếu gia, tại sao thấy Lôi gia người đến mà không pha trà rót nước mời Lôi gia ta? Chẳng lẽ hôm nay người ăn gan hùm, mật gấu cho nên lá gan của người lại mập ra phải không? ”

“Ha ha ha ha”

Không đói Diệp Tử Phàm trả lời, mấy tên công tử ca đi theo lại cười nghiêng ngả, vì bọn chúng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Không phải là Diệp phế vật sẽ nhận túng, sau đó sẽ xin lỗi giống như hạ nhân lấy lòng chủ nhân như vậy sao.

Chuyện này trăm lần trăm linh. Trước kia chỉ cần Lôi Báo nhíu mày, tỏ ý không vui, chẳng phải Diệp Tử Phàm sẽ run như cầy sấy sao.

Thật ra, Lôi Báo hắn cũng có tìm rất nhiều tên ngoại viện tu vi thấp kém hành hạ làm niềm vui. Nhưng không ai có thể làm cho hắn thoải mái và thỏa mãn như Diệp Tử Phàm.

Vì sao, đơn giản là vì thân phận của Diệp Tử Phàm, nếu không phải Diệp Hạo Thiên từ bỏ, Diệp Tử Phàm vẫn là cao cao tại thượng Diệp gia tam thiếu. Chính là chủ nhân của bọn họ.

Hành hạ Diệp Tử Phàm đương nhiên sẽ có tâm lý thoả mảng hơn những tên ngoại viện kia nhiều.

“Cái gì là Diệp gia tam thiếu, không phải chỉ là một tên ngoại viện tạp dịch sao. Ha ha”

“Hắn đã bị Diệp phủ chủ bỏ đi từ lâu! ”

Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

“Hiện tại hắn cùng chúng ta đồng dạng, chỉ là ngoại viện hạ đẳng mà thôi! ”

“Không hắn còn không bằng chúng ta, chúng ta có gia tộc bên ngoài gửi tài nguyên tu luyện giúp chúng ta tăng cao tu vi, tương lai nhập nội viện là ván đã đóng thuyền sự tình. Hắn đời này cũng chỉ là nhất trọng Võ Mạch rác rưởi mà thôi! ”

Có lẽ đêm qua thua nhiều duyên cớ, bọn họ người một câu ta một câu ra sức làm nhục Diệp Tử Phàm. Thề không đánh nát danh dự của hắn xuống mười tám tần địa ngục thề không bỏ qua tư thế.

Diệp Tử Phàm trong nội tâm như gương sáng, những người này không dám tìm đến ngoại viện nhị trọng Võ Mạch phiền phức, chẳng qua là nhát gan mà thôi. Bọn họ điển hình là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Một đám trong nhà ấm trồng hoa mà thôi, dạng người này tu luyện đến lục trọng đã là đỉnh điểm.

Cho dù tu vi của bọn hắn có đến lục trọng đi nữa, cũng chỉ có làm chó săn. Để bọn hắn ra chiến trường cùng yêu thú chém giết, đó là chuyện không thể nào.

Hắn vẫn bình tĩnh nghe bọn họ trào phúng. Vì hắn biết đây có thể là lần cuối cùng trong đời bọn họ có thể nói. Phải nhân từ một chút, cho bọn hắn nói thả ga. Xem như một ân huệ sau cùng mà hắn dành cho bọn họ.

“Hắc hắc, các người có biết không, nghe nói vị Diệp gia tam thiếu này là do Diệp tộc trưởng lúc say rượu cùng tỳ nữ sở sinh.”

“Nói ra ta cũng là phục Diệp tộc trưởng của chúng ta, chỉ làm có một lần mà tỳ nữ kia đã mang thai, các người nói xem có phải lợi hại lắm không? ”

“Ha ha. Vô cùng lợi hại là đằng khác. Các người có biết nhà ta lão cha ta cưới hai mươi bốn phòng thê thiếp. Ông ta cày cấy hơn hai mươi năm cũng chỉ có một mình ta. Nhưng Diệp tộc trưởng chỉ làm một lần là trúng đích, các người nghĩ có kỳ lạ không? ”

“Theo ta nghĩ có lẽ hắn không phải là Diệp tộc trưởng sở sinh. Các người xem đại thiếu gia và nhị thiếu gia bây giờ đều đã là Võ Mạch lục trọng, trong khi hắn cũng chỉ là một trọng suốt mười sáu năm qua. Ta nói hắn là con hoang các người nghĩ có phải không? ”

“Ha ha, đúng vậy. Hắn chính là con hoang!”

Mấy tên công tử này đem Diệp Tử Phàm ngồi tại giường cho bao bọc lại, trong miệng phun ngôn càng lúc càng khó nghe.

Lôi Báo đứng chính giữa hắn không có nói thêm, nhưng ánh mắt trào phúng của hắn thì một con kiến bò qua cũng xem hiểu.

Lần này hắn mang đến mấy người này, chủ yếu là tìm thêm niềm vui. Mấy hôm trước hắn cùng Mã Nguyên có cơ hội diện kiến đại thiếu gia Diệp Tử Long, từ lời nói của Long thiếu gia hắn cũng nghe ra được đại thiếu gia muốn xử lý tên tiểu đệ cùng cha khác mẹ này. Hơn nửa có Trùng Mạch đan làm phần thưởng. Nề hà hắn lại có hẹn với Tiểu Thúy của Hạnh Hoa lâu, cho nên chưa kịp xuống tay.

Nào ngờ tên Mã Nguyên kia lại dành trước ra tay, những tưởng lần này tấm vé vào nội viện của mình không cánh mà bay. Không tưởng được tên Mã Nguyên kia lại thất thủ.

Khi nghe thủ hạ báo cáo lại chính mình còn không tin đâu. Vì vậy trời còn chưa sáng hắn đã vội vàng dẫn theo đám “huynh đệ ” đến đây xác nhận.

Vừa nhìn thấy Diệp Tử Phàm còn sống, hắn trong lòng mừng rơn. Lần này lấy được Trùng Mạch đan không phải là Mã Nguyên mà là hắn.

Dường như hắn đang nhìn nội viện đại môn đang vẫy tay gọi hắn.

Về việc giết Diệp Tử Phàm có phải bị trừng phạt, hắn trực tiếp bỏ qua.

Đùa gì vậy. Đây chính là ý của thiếu tộc trưởng, ai dám nhiều chuyện xen vào chứ.

“Câm miệng! ”

Diệp Tử Phàm đã có chút chịu không nổi, tuy bọn hắn nói là tiền thân, nhưng bây giờ hắn đã chiếm cổ thân thể này, hai người tuy hai mà một. Hắn cũng cảm nhận được thân thể này kích động.

Nhất là khi nhắc đến mẫu thân của mình.

Vốn đang nghĩ trước khi chết cho bọn họ nói một chút cũng không sao, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý.

Hắn bây giờ có thất trọng Võ Mạch chiến lực, làm sao có thể dùng thứ cho người khác nhục mạ mẫu thân của mình kia chứ. Nhất là mẫu thân đã chết từ lâu.

“Ôi chao!!!!!!còn thật sự xem mình là Diệp gia tam thiếu sao!”

“Người bây giờ là Diệp gia khí thiếu, là ngoại viện tạp dịch, thân phận của người bây giờ còn thua cả chúng ta! ”

Một tên công tử ca cười lạnh một tiếng, không chút do dự một quyền đánh về phía mặt của Diệp Tử Phàm,

Hắn là Cao Dũng,một trong ba người có tu vi Võ Mạch nhị Trọng thiên tu vi, một quyền của hắn oanh ra có bốn trăm cân lực lượng. Hắn tin tưởng Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ ngã gục xuống dưới đất như một con chó chết.

Một quyền này, quyền sinh uy vũ, thậm chí còn xen lẫn một tia tiếng gió, hiển nhiên uy lực không dung khinh thường.

Nếu ngày hôm qua Diệp Tử Phàm bị một quyền này đánh trúng, chỉ sợ toàn bộ gương mặt của hắn đều bị đánh nát bấy.

Quả nhiên là muốn dồn mình vào chỗ chết a.

“Không biết tự lượng sức mình! ”

Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, cũng duỗi ra một bàn tay đón lấy.

Bàn tay của hắn so với Cao Dũng phải đen hơn một chút. Đây là đại đa số tạp dịch để lại. Cho dù mới trải qua tẩy mao phạt tủy cũng không thể một lần mà trắng ra được.

So với Cao Dũng, đúng là hình thành tiên minh đối lập.

“Hắc hắc, Diệp Tử Phàm còn dám ra tay chống lại Cao thiếu! ”

“Tựa vào chỉ là nhất trọng Võ Mạch, tuyệt đối sẽ bị lão Cao một quyền đánh gãy! ”

“Ta thật sự là khâm phục dũng khí của hắn a, chính là một trọng phế vật, cũng dám cùng Cao thiếu cứng đối cứng! ”

“Ai nói không phải đâu, phế vật chính là phế vật. ”

“Một quyền này xuống, Diệp Tử Phàm xem ra sẽ trở thành tàn phế a”.

Còn lại những công tử ca kia trào phúng không thôi.

Cao Dũng là Võ Mạch nhị trọng, thường ngày hay đến nơi phong hoa tuyết nguyệt tìm vui. Nhưng kể cả Lôi Báo cũng không có khinh thường hắn. Mỗi lần ra tay Cao Dũng đều bộc phát ra một cổ liều mạng, chính cái này mới khiến cho Lôi Báo kiêng kỵ không thôi.

Mà Diệp Tử Phàm chỉ có Võ Mạch nhất trọng tu vi, ai cường ai nhược, lập tức liền biết ngay.

Thậm chí có không ít người còn không nhìn kết quả kia.

Nhưng mà.

Bọn họ đợi cả buổi, cũng không thấy tiếng kêu thãm thiết từ Diệp Tử Phàm phát ra.

Lôi Báo kinh nghi bất định, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy bàn tay hơi ngăm đen của Diệp Tử Phàm dễ dàng cầm Cao Dũng kia nắm đấm.

Cao Dũng đang dùng sức. Trên trán mồ hôi rơi như mưa.

Nhưng cánh tay của hắn không hề có chút động đậy gì, thật giống như bị kìm sắt kẹp lại giống như.

Đồng thời, một cổ lực lượng mạnh hơn hắn gấp mười lần, cũng truyền đến hắn cánh tay.

Chương 7: Tất Cả Diệt Sát

“Ah ah…”

Cao Dũng tại lực lượng chênh lệch dưới, nhịn không được thống khổ. Mở miệng cất tiếng gào rú.

Thần sắc hết sức là vặn vẹo.

Diệp Tử Phàm bây giờ đã luyện thành Hỗn Độn Bá Thần Quyết đại thành sơ kỳ. Thân thể của hắn có thể so với thượng phẩm Phàm khí, cho dù là bát trọng Võ Mạch đến, cũng không thể nào phá nổi, Cao Dũng chẳng qua là Võ Mạch nhị trọng, có thể chống lại mới là quái sự.

Tuy nhiên những công tử ca này không biết a

“Cao thiếu, xảy ra chuyện gì? Người làm sao vậy? ”

“Không lẽ, đêm qua Hồng Tụ cô nương đã móc sạch thân thể của người hay sao? ”

“Lão Cao! Không cần đùa nữa. Người đóng giả không thật cho lắm! ”

Lôi Báo cũng hơi nghi hoặc, hắn cũng chỉ cho là Cao Dũng muốn tăng thêm niềm vui, nên mới giả bộ trong như thật.

Cao Dũng thực lực cũng không so với hắn kém, chỉ là hắn ôm đùi đại thiếu gia, nên bọn họ mới có thể lấy mình cầm đầu mà thôi.

Nhưng một lúc sau, vẫn còn thấy Cao Dũng nằm dưới đất, ôm lấy cánh tay quằn quại rên rỉ, Lôi Báo và đám công tử ca không còn tươi cười được nữa.

Bọn hắn miệng mở to, như có thể nuốt một con Báo giống như.

“Ực “.

Tiếng nuốt nước miếng truyền ra.

Bọn hắn chấn động.

Cũng có người không thể tin nổi, trong trí tưởng tượng của bọn hắn. Không phải là Diệp Tử Phàm nằm lăn lộn, kêu gào sao. Bây giờ ngược lại người nằm xuống lại là Cao Dũng.

Thế giới này có chút không thực. Từ khi nào Võ Mạch nhất trọng võ giả, lại cường đến như vậy.

“Một bầy kiến hôi, cũng dám mạo phạm ta!”

Diệp Tử Phàm nhìn còn đang nằm rên rỉ dưới đất Cao Dũng, hừ lạnh nói.

Dùng hắn thực lực bây giờ, chỉ cần dùng một đầu ngón tay, cũng có thể diệt Cao Dũng mười lần.

Đến lúc này đám người Lôi Báo mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

“Cao thiếu! Người làm sao vậy? ”

Có người ân cần hỏi thăm.

“Chuyện này không đúng, nhất định có gì nhầm lẫn tại đây. ”

Mấy vị công tử ca thần sắc kinh hoàng, ẩn ẩn có một tia bất an xuất hiện.

Có một tên công tử ca nhìn thấy sự tình không đúng, lập tức lấy nhanh nhất tốc độ lui lại, lao ra cửa.

Diệp Tử Phàm rất là khinh thường, khẻ động thân thể, lấy tốc độ nhanh chóng mặt xuất hiện trước mặt của hắn.

Hắn bình tĩnh xuất ra một quyền. Quyền phong chấn động, lấy tốc độ cực nhanh đánh vào công tử ca này.

“Rầm! ”

Một tiếng trầm đục vang lên, tên công tử ca này đã bay vào vách tường, rơi xuống. Lôi Báo nhìn thấy hắn hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, chín mươi phần trăm có lẽ không sống nổi.

Không cho Lôi Báo kịp phản ứng lại.

“Rầm ”

“Rầm ”

“Rầm ”

“Rầm ”

Lại bốn tiếng trầm đục vang lên, bảy người tiến đến, nhưng bây giờ chỉ còn một mình Lôi Báo có thể đứng.

“Ực ”

Lôi Báo nuốt một tiếng nước miếng. Mồ hôi lạnh từ trên người tuôn trào mà ra. Hắn thấy cái gì.

Chỉ có năm quyền, năm tên Võ Mạch cảnh võ giả đã nằm ra bất động. Trong đó còn có một tên giống hắn là Võ Mạch nhị trọng thiên. Đây là kiểu thực lực gì.

Tam trọng. Không ít nhất cũng là tứ trọng Võ Mạch thực lực. Võ Mạch tam trọng hắn cũng từng giao thủ qua, tuy nhiên không phải đối thủ, nhưng ít ra cũng kiên trì được mười mấy chiêu.

Đằng này tất cả mọi người chỉ bị một quyền đã đảo. Đây quả thật là khủng bố. Chẳng lẽ từ trước đến nay hắn đều là giả vờ hay sao, mười sáu tuổi có được Võ Mạch cảnh tứ trọng mà là phế vật.

Hắn năm nay đã gần hai mươi tuổi vẫn chỉ là Võ Mạch nhị trọng thiên, chẳng lẽ là phế vật trong phế vật.

Không thể chấp nhận được sự thật này, hắn thất thần ngồi bệch xuống đất. Hắn biết tại một tôn Võ Mạch cảnh tứ trọng trước mặt chạy trốn, đó là si tâm vọng tưởng.

Còn cùng đối phương chiến đấu “ha ha” không thấy thảm trạng của sáu tên đồng bạn hay sao.

Hắn đã mất đi dũng khí cùng Diệp Tử Phàm chiến đấu, vì hắn biết kết quả chỉ có thãm hại hơn mà thôi.

” Người cũng thật thông minh, không có cùng ta động thủ”.

Diệp Tử Phàm đi đến cách Lôi Báo một thước, bình tĩnh mở miệng.

“Có ý nghĩa sao?”

Lôi Báo máy móc trả lời.

“Người không cầu xin tha thứ sao?”

“Ta đã phát hiện được người không phải là phế vật, mà là thiên tài, so với hai vị ca ca của người càng thiên tài. Người sẽ bỏ qua cho sao!”

Lôi Báo không ngốc, tuy rằng hắn không biết Diệp Tử Phàm, thiên phú khủng bố như thế, nhưng vẫn giả dạng thành phế vật. Chắc chắn là có nguyên nhân, hôm nay mình lại bóc trần bí mật này, Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Chỉ đổ tội cho mình quá mức tham lam trùng Mạch đan. Mã Nguyên không phải là thất thủ, mà căn bản không có thể giết được Diệp Tử Phàm.

Tuy không biết nguyên nhân gì Diệp Tử Phàm không có giết Mã Nguyên, nhưng mà Mã Nguyên ngày lành cũng không có bao lâu nữa. Theo hắn biết vì nịnh bợ đại thiếu gia, Mã Nguyên chính là ra sức nhiều nhất. Nếu như Diệp Tử Phàm buông tha cho Mã Nguyên, đó là không có thiên lý.

Đáng tiếc mình đã không còn trông thấy ngày ấy.

Nếu trên đời này có thuốc hối hận, cho dù tán gia bại sản hắn cũng sẽ mua một viên.

Diệp Tử Phàm không quan tâm đến suy nghĩ phứt tạp trong lòng của Lôi Báo. Hắn chỉ hỏi thử mà thôi, từ khi Lôi Báo bước chân vào căn phòng này, vận mệnh chú định sinh mệnh của hắn đã đi đến cuối.

“Ta hỏi cái gì, người phải thành thật trả lời, nếu như ta vừa ý, sẽ cho người một cái thống khoái, nếu không, người sẽ phát hiện, chết là một kiện mỹ hảo như thế nào! ”

Lôi Báo rùng mình, hắn không có nghi ngờ Diệp Tử Phàm nói, một tên thiên tài có thể ẩn nhẫn mười sáu năm mặc cho hạ nhân hành hạ, chửi rủa. Hắn tự nhận mình làm không được.

Hắn chỉ muốn một cái chết nhẹ nhàng mà thôi. Vì vậy hắn ra sức gật đầu.

“Ta hỏi người, tại sao người và Mã Nguyên một hai phải đưa ta vào chỗ chết mới cam tâm? ”

Diệp Tử Phàm thanh âm không mang theo một chút ấm áp của trần thế hỏi.

“Là đại thiếu gia, là đại thiếu gia ám chỉ ta cùng Mã Nguyên làm như vậy, hơn nữa sau khi làm xong sẽ có một viên Trùng Mạch đan làm ban thưởng. Ta và Mã Nguyên chính là vì Trùng Mạch đan mà đến! “Chuyện đến nước này, hắn cũng không có gì hảo giấu diếm. Trước khi chết có thể kéo theo một hai tên đệm lưng cũng không tồi.

“Trùng Mạch đan ư.” Diệp Tử Phàm nói thầm một tiếng.

Hắn biết Trùng Mạch đan chính là nhất phẩm trung giai đan dược, chỉ dành cho Võ Mạch tứ trọng trở xuống phuc dụng. Công dụng chính là giúp Võ giả Trùng kích cảnh giới đan dược.

Võ Mạch nhị trọng thiên phục dùng có một trăm phần trăm có thể thăng tam trọng.

Võ Mạch cảnh tam trọng phục dùng có ba mươi phần trăm thành công tấn thăng đệ tứ trọng.

Tuy nhiên giá cả của nó cũng vô cùng trân quý. Một viên giá trị khoảng ba ngàn kim tệ.

Nếu trên thị trường xuất hiện Trùng Mạch đan, chắc chắn sẽ bị các gia tộc thế lực quét sạch hầu như không còn.

“Ha ha, không ngờ mạng của ta lại đáng giá ba ngàn kim tệ. Nếu một ngày không có tiền xài có thể đưa mình bán một cái giá tốt. ” Diệp Tử Phàm tự giễu nói.

” Lôi Báo,người đã vì Trùng Mạch đan đến giết ta, cho nên người cũng chỉ có thể dùng mệnh của người đến trả”. Diệp Tử Phàm ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Lôi Báo. Một chỉ đâm vào mi tâm của hắn, kết thúc đi sinh mệnh.

“Hừ! Nếu thôn phệ các người, thực lực của ta có lẽ sẽ tăng thêm một đoạn! “Nhìn xung quanh tràn đầy huyết tinh, Diệp Tử Phàm không buồn không vui nói.

Cũng không phải nói Diệp Tử Phàm lãnh khốc vô tình. Đây chính là hiện thực của thế giới này.

Nếu hắn không cường đại lên lần sau bị nuốt có lẽ là hắn

“Chủ nhân! Người không nên sát những người này, chỉ có người sống, sinh mệnh tinh hoa mới tràn đầy, ngài thôn phệ hiệu quả sẽ cao hơn! “Bỗng nhiên Đại Hắc thanh âm từ trong Luyện Thần không gian truyền ra.

“Chuyện quan trọng như vậy, tại sao người không nhắc nhở ta?” Diệp Tử Phàm nhìn quanh chết đi năm cụ thân thể cảm thấy đau lòng, phải biết đây là tài nguyên a.

“Chủ nhân! Ngài cũng không có hỏi ta!”Đại Hắc có chút ủy khuất nói.

Diệp Tử Phàm rất là im lặng, ta không hỏi ngươi, người ngược lại không thể nhắc nhở ta hay sao.

Trong lòng của hắn thầm mắng. Chuyện đang xảy ra cũng đành thôi, lần sau sẽ rút kinh nghiệm.

Chương 8: Võ Mạch Tam Trọng

“Phải rồi! Đại Hắc, ta mới mở rộng nhất Mạch chín lần lần không được bao lâu, bây giờ nếu tăng lên thực lực, có thể tạo ra căn cơ bất ổn. Có hại cho tu hành sau này? “Không phải là Diệp Tử Phàm lo lắng không đâu. Từ trong trí nhớ tiền thân hắn cũng biết được có rất nhiều võ giả chỉ vì ham cái trước mắt, nuốt linh đan diệu dược vô số kể, chỉ trong vòng hơn hai mươi năm tu luyện đã đạt đến Võ Mạch cửu trọng đỉnh.

Tuy nhiên khi trùng kích Siêu Phàm, linh lực tràn vào cơ thể, chẳng mấy chốc thân thể vỡ vụn. Chết rất khó xem.

Còn có người vận khí tốt, ăn nhầm thiên tài địa bảo, tu vi từ nhất trọng Võ Mạch một hơi tăng đến bát trọng Võ Mạch, không chờ hắn cao hứng quá sớm đã bị chân khí trong cơ thể bạo loạn, chết không toàn thây.

Có những tấm gương phía trước, không trách hắn sẽ cẩn trọng như vậy.

Nếu không,chưa thực hiện được ước mơ ngao du thiên hạ, hắn đã đến địa phủ báo cáo, vậy cũng quá là oan.

“Chủ nhân! Vấn đề này ngài không cần phải lo lắng. Ngài chính là có được Thần thể thiên tài, không cần lo tăng lên tu vi thân thể không khống chế được! Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên ngài một hơi tu luyện đến Chân Thần, cũng sẽ không gặp phải bình cảnh gì! ”

“Chân Thần! Không phải là Pháp Thần sao? Đó là cảnh giới gì? ” Diệp Tử Phàm trố mắt hỏi. Theo hắn biết Thiên Hoang đại lục cảnh giới chia làm Võ Mạch, Siêu Phàm, Chân Huyền, Pháp Thần, tứ đại cảnh giới, nhưng mà hắn chưa hề nghe nói qua Chân Thần cảnh a. Không lẽ sau Pháp Thần chính là Chân Thần.

“Pháp Thần cảnh chỉ là cảnh giới thứ tư trong tu luyện hệ thống mà thôi, tại Thánh Vực Pháp Thần cảnh chỉ là chân chạy. So với Chân Thần thì nó cách xa ức tỷ dặm, tuy nhiên Chân Thần cảnh giới không phải bây giờ chủ nhân ngài nên biết. Nó sẽ không có lợi cho tu luyện của ngài bây giờ. Mục tiêu tiếp theo của ngài là đột phá Siêu Phàm, còn về Chân Thần cách ngài quá mức xa xôi. ”

Không biết tại sao, Diệp Tử Phàm cảm khi nhắc đến Pháp Thần cảnh, Đại Hắc trong lời nói lộ ra một tia khinh thường, thậm chí là khinh miệt.

Không đúng a, Pháp Thần cảnh đã là cảnh giới tối cao tại Thiên Hoang, nếu có thể tu thành Pháp Thần, sẽ có thể xưng tông làm tổ, thọ nguyên dài lâu. Chân chính có thể nắm giữ ngàn ức nhân tộc sinh Tử.

Phải biết rằng hiện nay nhân tộc cũng chỉ có tám vị Pháp Thần cảnh mà thôi.

Như thế cảnh giới Đại Hắc còn khinh thường, chẳng lẽ tại Thánh Vực, Thần Giới võ giả đã khủng bố như vậy sao.

Đại Hắc không muốn nói, có lẽ có lý do của hắn, chờ một ngày kia, thực lực của hắn đủ cường, tự nhiên sẽ biết được đáp án mà thôi.

Đúng vậy, hắn có được Thần Quyết, Thần thể, Thần đỉnh, tương lai của hắn không thể hạn lượng. Tầm mắt không nên chỉ nhìn về chiếc ao làng Thiên Hoang này.

“Người nói không sai! Bây giờ mục tiêu của ta chính là sớm ngày tu luyện đến Siêu Phàm, Pháp Thần, Chân Thần cách ta khoảng cách quá mức xa xôi! “Diệp Tử Phàm bình phục lại tâm tình của mình, ánh mắt kiên định,hắn đã có mục tiêu mới của mình, lao ra Thiên Hoang, đi đến càng vĩ ngạn thế giới.

“Nhưng mà chủ nhân!Theo ta thấy Diệp phủ thiên địa linh khí, quá mức mỏng manh, ngài muốn dựa vào nơi này để thành tựu Siêu Phàm, theo ta nghĩ không có khả năng! “Đang lúc Diệp Tử Phàm cao hứng vì có mục tiêu mới, Đại Hắc lại tạc cho hắn một gáo nước lạnh.

Đúng vậy, Hỗn Độn Bá Thần Quyết quá mức bá đạo, chưa vào Siêu Phàm đã có thể luyện hóa linh khí, chỉ với trùng kích Võ Mạch hắn đã cần đại lượng linh khí. Nếu như đột phá Siêu Phàm, tại Diệp phủ chút ít linh khí này, đó là không có khả năng.

“Xem ra, phải nhanh một chút tăng cường thực lực lên, có sức tự vệ, ta phải lập tức rời khỏi Diệp phủ! Nơi đây không thích hợp tu luyện! “Diệp Tử Phàm tự nói.

Hắn ngồi xếp bằng trên đất, Hỗn Độn Bá Thần Quyết vận chuyển, thân thể xuất hiện một chiếc hắc động, lập tức cuốn vào một tên bạch y công tử ca, tên công tử này chỉ có Võ Mạch nhất trọng, Diệp Tử Phàm chỉ dùng một quyền không toàn lực,nhưng hắn cũng đã chết.

Hắc động bao phủ lên, từng tia huyết khí,nội khí không ngừng từ trên người của hắn trào ra, nhập vào cơ thể của Diệp Tử Phàm.

Nhất trọng Võ Mạch đã viên mãn, những nguồn năng lượng này bắt đầu trùng kích đệ nhị điều Võ Mạch, không bao lâu đường thứ hai Võ Mạch cũng bị xông phá.

Võ Mạch đã thông về sau, hắn lập tức dùng còn lại năng lượng mở rộng gấp hai lần mới dùng xong. Tên bạch y công tử này cũng đã hóa thành bột mịn.

Liên tiếp thôn phệ năm tên Võ Mạch cảnh, trong đó có một tên nhị trọng Lôi Báo, đã để cho điều thứ hai Võ Mạch của hắn mở rộng đến chín lần nhiều, chỉ kém một chút có thể xông phá đệ tam điều Võ Mạch.

“Hô! Bây giờ ta một quyền đánh ra có ba ngàn sáu trăm cân lực lượng, tăng phúc Bá Thần Quyết sẽ có hơn một vạn bốn ngàn cân lực lượng,thêm vào lực phòng ngự có thể so với thượng phẩm phàm khí, không biết có thể chống lại bát Mạch cường giả không? “Diệp Tử Phàm thở ra một hơi, kiểm tra thực lực hiện tại của mình rồi tự hỏi.

Phải biết rằng Võ Mạch bát trọng, chính là có hơn bốn vạn cân cự lực. Hơn nữa có thể hóa khí thành cương, khủng bố vô cùng.

Phải biết rằng, Diệp Tử Phàm tăng phúc cũng chỉ có một vạn bốn ngàn cân lực lượng, so với bát trọng Võ Mạch kém gấp ba lần. Nhưng hắn thân thể có được Phàm cấp thượng phẩm binh khí, thượng phẩm phàm khí cho dù là cửu trọng Võ Mạch cũng chưa chắc có thể đánh vở. Có thể nói hắn chính là hình người hung khí.

Nếu như hắn đưa Bá thể luyện đến một trọng viên mãn cảnh giới, thân thể của hắn có thể so với Linh khí. Đến lúc đó Siêu Phàm cảnh cường giả cũng không làm gi được hắn.

“Còn có hai tên nhị trọng Võ Mạch còn sống, hi vọng các người đừng làm cho ta thất vọng mới tốt! ”

Diệp Tử Phàm nhìn còn lại Cao Dũng và tên công tử ca có Võ Mạch nhị trọng kia,ánh mắt phát sáng.

Phải biết hắn thôn phệ năm tên đã tử vong võ giả nhưng cũng đã đưa hắn từ một trọng thiên nhảy lên nhị trọng tối đỉnh, hai tên này đều là Võ Mạch nhị trọng với lại còn sống, chắc chắn sẽ làm cho hắn tăng lên một bậc thang.

“Không! Không! Tam thiếu gia, tam gia gia, cầu xin ngài buông tha cho ta đi, Cao gia có rất nhiều tiền, chỉ cần ngài buông tha cho ta, ngài muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu! “Cao Dũng run rẩy nói, hắn cũng đã tỉnh lại từ lâu, nề hà trong cơ thể bị một cổ nội khí chấn đến nội tạng vỡ vụn, hắn tuy còn sống nhưng sợ là sống không được bao lâu. Nhưng hắn vẫn còn một tia hi vọng đó là Cao gia của hắn có một viên nhất phẩm thượng giai Sinh Cơ đan, Võ Mạch cửu trọng trở xuống nếu như phục dụng có thể cải tử hồi sinh. Trân quý vô cùng, là lão cha của hắn tốn không dưới vạn kim mới có thể mua được.

Thực ra hắn cũng muốn cầu cứu, nhưng mỗi khi thanh âm của hắn phát ra, nội tạng như có ngàn con kiến đang cắn xé, đau đớn vô cùng, lần này đến lúc tối hậu quan đầu, hắn mới lấy hết sức cầu xin, dù vậy gương mặt của hắn cũng rất là vặn vẹo, trên miệng còn trào máu tươi.

“Người nghĩ, sẽ có khả năng sao?”

Diệp Tử Phàm buồn cười hỏi lại. Cao Dũng này so với tên Dũng của hắn thật không hợp, Lôi Báo trước khi chết không rên một tiếng, ít ra cũng có chút anh hùng hảo hán. Cao Dũng này đối mặt với sinh tử lại tỏ ra yếu đuối, đúng là chỉ có thể suốt đời làm lão nhị.

“Không! Người không thể giết ta! Nhà ta gia gia chính là cửu trọng võ giả. Ta là con trai độc nhất của Cao gia. Người giết ta Cao gia sẽ không bỏ qua cho người! ”

Cao Dũng cũng hết cách, dọn ra hậu trường, hắn biết nếu không nói ra thực lực của gia tộc, hôm nay hắn phải chết không nghi ngờ.

“Cửu trọng Võ Mạch sao? “Diệp Tử Phàm lầm bầm hỏi.

“Đúng! Đúng. Gia gia của ta năm nay đã tám mươi tuổi, bước vào Cửu trọng đã có hơn hai mươi năm, chân chính là Cửu trọng tối cường võ giả? ”

Cao Dũng nhanh chóng hồi đáp, tuy nhiên trong mắt của hắn lại lóe lên hung mang:”Họ Diệp, cho dù người có được Võ Mạch tứ trọng thì đã sao, chờ ta trở về gia tộc, chắc chắn sẽ bẩm báo lại gia gia,làm cho hắn tới bắt người về. Ta sẽ cho người nếm đủ mọi cực hình của nhân gian, báo mối nhục hôm nay! “Cao Dũng trong lòng hung ác nghỉ.

“Cảm ơn người đã nhắc nhở, Võ Mạch cửu trọng sao, chẳng bao lâu ta cũng sẽ có được, đến lúc đó ta sẽ đến thăm viếng Cao gia vị kia cửu trọng cường giả. Hi vọng hắn đừng làm cho ta thất vọng mới tốt. Còn người hãy cùng Lôi Báo xuống dưới bầu bạn đi!” Diệp Tử Phàm cười lạnh, chỉ là cửu trọng Võ Mạch cũng dám uy hiếp hắn, thật không biết chết là gì.

“Cái gì! Người dám giết ta!”

“Không! Người không thể giết ta, gia gia ta sẽ không bỏ qua cho người! ”

Mặc kệ Cao Dũng nói nhảm, Diệp Tử Phàm tế xuất hắc động, đem Cao Dũng cuốn đi vào.

Còn sống võ giả đúng là tốt, chẳng bao lâu đệ tam đầu Võ Mạch bích chướng cũng ầm ầm sụp đổ, hơn nữa hắn còn cảm nhận được từng tia sinh mệnh tinh hoa tràn vào cơ thể, các tế bào đang tận lực hấp thu đầu sinh mệnh tinh hoa này, làn da của hắn đang lấy mắt thường thay đổi, từ ngăm đen dần dần trở nên trắng hơn.

“Gấp hai lần, gấp ba lần, gấp bốn lần.. Đến gấp năm lần “. Đệ tam điều Võ Mạch mở rộng gấp năm lần, nguồn năng lượng này mới tiêu hao hầu như không còn.

“Đáng tiếc, nếu Hỗn Độn Bá Thần Quyết đi vào nhị chuyển, ta có thể trực tiếp thôn phệ linh hồn, tăng lên hồn lực. Nếu không Cao Dũng bọn họ không có cơ hội đầu thai chuyển thế!”

Hắn cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi, kết quả hiện tại hắn cũng rất là vừa lòng.

Chương 9: Lão Đại Khu Sát Sinh

“Rắc! Rắc! Ầm ”

Một khối đá to bằng hình người trước sân bị Diệp Tử Phàm đánh nát,từng mảnh vỡ rơi rải khắp nơi trên mặt đất.

“Đây là uy lực của gần tam long chi lực đây sao? Thật sự quá cường đại! ” Diệp Tử Phàm nói thầm.

Đây là thành quả sau khi hắn thôn phệ luyện hóa tên nhị trọng Võ Mạch cảnh còn lại.

Bây giờ đệ tam điều Võ Mạch của hắn đã mở rộng gấp chín lần, luận lực lượng đã có bảy ngàn hai trăm cân, tăng phúc bốn lần có được hơn hai vạn tám ngàn cân. Chân chính có được gần tam long chi lực.

Với thực lực hiện tại, cho dù đối đầu với bát trọng cường giả hắn cũng không sợ.

“Cũng nên đến lúc đi làm tạp dịch công việc rồi! ”

Thực ra với thực lực hiện tại, hắn không cần thiết phải làm tạp dịch công tác, nhưng Hỏa Kế phòng có thứ mà hắn cần đó chính là yêu thú.

Hỏa Kế phòng, sát sinh khu

Hỏa kế phòng là nơi chế biến ẩm thực cho toàn bộ Diệp phủ, vì muốn cung cấp đại lượng yêu thú thịt cho các nội viện, trưởng lão, gia chủ nên hàng năm nơi đây tập trung rất nhiều yêu thú.

Những yêu thú này có trong gia tộc cường giả tự mình bắt được, cũng có mua lại của Long Uyên căn cứ sau đó vận chuyển đến.

Nhưng nhìn chung giá cả cũng rất la sang quý

Ở đây trừ Siêu Phàm cảnh giới yêu thú ra, cửu cấp trở xuống cũng không thiếu.

Tuy nhiên yêu thú nội đan cũng đừng nghĩ đến. Trước khi đến được đây, nội đan của yêu thú đã bị thanh lý sạch sẽ.

Giống như trường hợp của Hỏa Viêm Hổ là ngoại lệ, đó là nhị phu nhân sai người của mẫu tộc mình đi vào Long Uyên sơn mạch bắt được, vì muốn cho thịt hổ tươi ngon nên yêu đan vẫn chưa bị lấy ra. Không thể ngờ cuối cùng lại tiện nghi cho Diệp Tử Phàm.

Vừa tiến vào sát sinh khu, Diệp Tử Phàm đã nghe được hai người đang đối thoại:

“Đại Lực ca! Người nói xem, lần này Tôn quản sự có thoát được một kiếp hay không? ”

“Khó mà nói được, không phải Tôn quản gia đã bồi thường một đầu Hắc Viên Hổ hay sao! ”

Người tên Đại Lực không phải rất chắc chắn trả lời.

Sát sinh khu có hơn hai mươi tên ngoại viện đệ tử làm việc, chỉ thấy những người khác đang bận tay liên tục, nhưng tên Đại Lực này lại ngồi thảnh thơi, rung đùi trên ghế, thần sắc thoải mái.

Hai tên này Diệp Tử Phàm điều quen biết, một tên là Đại Lực có Võ Mạch nhị trọng tu vi, là lão đại tại sát sinh khu này, tên còn lại Tào An Võ Mạch nhất trọng, Tào An thường theo rất sát bước chân của Đại Lực, nói hắn là chân chó cũng không quá đáng.

Bọn họ đều làm việc tại sát sinh khu. Nhưng mà Đại Lực lại có Võ Mạch nhị trọng thiên tu vi, còn tu thành một môn hạ phẩm võ kỹ, ” Man Ngưu quyền “. Vì vậy, ở sát sinh khu không hề có đối thủ, nghiền nhiên trở thành lão Đại tại nơi này.

Ở sát sinh khu này, hắn cũng có một gian phòng riêng, đây chính là có thực lực chỗ tốt,

Đại Lực tên này ngày thường rất nhiều công việc điều đưa cho Diệp Tử Phàm làm. Ai bảo Diệp Tử Phàm thực lực thấp, lại không hiểu biến báo. Những người khác dù ít dù nhiều hàng tháng cũng hiếu kính hắn mấy đồng ngân tệ.

Nhưng Diệp Tử Phàm làm như không hiểu, hết lần này đến lần khác hắn đã nhắc nhở, nhưng mà Diệp Tử Phàm lại trực tiếp làm lơ, bất đắc dĩ hắn phải phái Tào An đến ” chào hỏi! ”

Trước đây Diệp Tử Phàm trong lòng có bất mãn, nhưng ngại với thực lực của đối phương nên tất cả hắn đều nhịn cho qua.

“Hắc Viêm hổ chỉ là nhất giai lục trọng yêu thú, làm sao có thể so sánh được với bát trọng đỉnh cấp Hỏa Viêm hổ được! Hơn nữa ta còn nghe nói vì bắt được Hỏa Viêm hổ, nhị phân đã phái ra ba người cửu trọng Võ Mạch cảnh, nhưng bị thương hết hai người! ”

Tào An là một tên rất sành về tin tức, có lẽ chính là như thế mới chiếm được Đại Lực niềm vui.

“Người có điều không biết, Tôn Minh đứng sau chính là Diệp quản gia, hiện tại đại thiếu gia và nhị thiếu gia đang cạnh tranh kịch liệt cho vị trí tộc trưởng. Nhị phu nhân sẽ không vào thời điểm này đắc tội Diệp quản gia, nhất là Diệp quản gia vẫn là người mà tộc trưởng rất tín nhiệm! ”

“Đại Lực ca! ngài quả nhiên là suy nghĩ sâu xa! Đoán việc như thần ”

Tào An chụp một cái mông ngựa, chuyện này hắn đường nhiên là biết, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, chính là muốn chụp mông Đại Lực làm niềm vui.

Đại Lực híp mắt, rất là hưởng thụ Tào An cách nói, hắn chính là thích nhất Tào An ở điểm này.

Dựa vào chụp mông ngựa Tào An ở sát sinh khu mới có thể thuận tiện mọi bề. Chỉ cần Đại Lực vui vẻ hắn sẽ không làm bất cứ việc gì, hơn nữa còn có thể cáo mượn oai hùm, diễu võ dương oai,cho dù hắn bắt nạt những tên ngoại viện khác, cũng không ai dám làm gì hắn, vì bọn hắn biết sau lưng hắn đứng chính là Đại Lực, một tôn có nhị trọng Võ Mạch tu vi.

“Diệp Tử Phàm! Tại sao bây giờ người mới đến? ”

Đang muốn tiếp tục nịnh hót thêm vài câu, thấy Diệp Tử Phàm từ ngoài đi vào, Tào An lập tức chạy tới một quyền đánh vào người của Diệp Tử Phàm.

Hắn biết lão đại không ưa gì Diệp Tử Phàm, cho nên đối với Diệp Tử Phàm đặc biệt không khách khí.

Nhìn thấy hắn tư thế hung dữ, Diệp Tử Phàm có chút dở khóc dở cười. Võ Mạch nhị trọng nha trùng hắn cũng đã giết ba tên.

Bây giờ chỉ có một trọng võ Mạch cũng dám chỉ vào hắn quát lớn, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.

“Phanh”

Diệp Tử Phàm không nhúc nhích, chỉ đua cánh tay lên Tào An đã bay ra xa hơn năm mét, vừa chuẩn lăn đến Đại Lực dưới chân.

Trừ Diệp Tử Phàm như định liệu trước kết quả như vậy ra, Đại Lực kể cả sát sinh khu mọi người đều mông.

Bọn họ, bỏ dở công việc đang làm, đua mắt nhìn sang.

Đại Lực bây giờ, nhìn dưới chân Tào An, gương mặt âm trầm muốn vặn ra nước. Tục ngữ nói, đánh chó phải kiêng mặt chủ, Tào An tốt xấu gì cũng là người của hắn. Diệp Tử Phàm làm vậy chẳng khác nào đánh vào khuôn mặt của hắn hay sao.

Nhìn thấy Tào An xông lên, hắn cũng không có ngăn cản, chính là muốn cho Diệp Tử Phàm một giáo huấn nhỏ mà thôi.

Không nghĩ đến đánh người không được phản bị người đánh. Lần này mặt mũi thật mất hết, hắn có thể cảm nhận được mấy chục cặp mắt đang nhìn về phía hắn tràn đầy khác lạ.

Nằm ở dưới đất Tào An cũng cảm nhận được lão đại nổi giận, trong lòng cả kinh, không lo được đau khổ đứng dậy quát:

“Diệp Tử Phàm, ta muốn phế người! ”

Hắn nghĩ vừa rồi chẳng qua là mình sơ ý mà thôi, cùng là Võ Mạch nhất trọng thiên, hắn cùng Diệp Tử Phàm không có nhiều chênh lệch mới đúng.

“Đứng lại! “Đại Lực quát lớn một tiếng.

Hắn là Võ Mạch nhị trọng, ánh mắt hơn xa Tào An rất nhiều, vừa rồi Diệp Tử Phàm chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, Tào An đã bị đánh bay.

Như thế thực lực chỉ sợ là hắn cũng làm không được, Tào An đi lên chỉ chuộc nhục mà thôi.

Trong lòng của hắn cũng rất là nghi hoặc, hôm qua Diệp Tử Phàm không phải bị Mã Nguyên hành hung một đốn sao.

Đáng lẽ bây giờ phải nằm trên giường dưỡng thương mới đúng, tại sao hắn lại sinh long hoạt hổ, nhìn như thực lực còn tăng trưởng.

“Người đã đột phá đệ Võ Mạch đệ nhị trọng?”

Đại Lực không chắc chắn hỏi một câu.

“Võ Mạch đệ nhị trọng sao, xem như vậy đi!”

Diệp Tử Phàm cũng không muốn quá khoa trương dẫn đến phiền toái không cần thiết, cho nên cũng không phản đối Đại Lực lời nói.

Nếu mà người khác biết hắn chỉ dùng một đêm đột phá đến đệ tam trọng Võ Mạch, chiến lực càng sánh ngang với võ Mạch bát trọng, không biết sẽ hù chết bao nhiêu người.

Tuy nhiên, nghe được Diệp Tử Phàm thừa nhận sau, cả đám ngoại viện tại sát sinh khu chợt sôi trào.

“Cái gì? Hắn đã đột phá Võ Mạch nhị trọng?”

“Không thể nào? Ngày hôm qua hắn vẫn là nhất trọng Võ Mạch a!”

“Thật không có thiên lý, ta cần mẫn tu luyện suốt một năm qua vẫn chỉ là một trọng!”

Từng tiếng nghi hoặc,cảm thán liên tục vang lên. Bọn hắn thật không thể tin chỉ ngày hôm qua cùng một cấp bậc, hôm nay mọi chuyện đã khác xa.

Đại Lực hừ lạnh một tiếng, nói:” Xem ra người đối với thực lực của người rất là tự tin, vậy hãy để ta đến lãnh giáo, “tân tấn” nhị trọng Võ Mạch giả xem sao!”Nói đến tân tấn, hắn cắn rất chặc.

Tục ngữ nói, một sơn không dung nhị hổ, tại sát sinh khu này, chỉ có thể có một thanh âm, đó chính là Đại Lực hắn. Hắn phải nhân cơ hội Diệp Tử Phàm vừa mới đột phá,chưa ổn định được cảnh giới ra tay. Nếu như lại cho Diệp Tử Phàm có thêm thời gian, quen thuộc lực lượng, mọi chuyện khó mà nói.

Đại Lực hắn cũng không phải là con em gia tộc quyền quý, không có nhiều tài nguyên tu luyện.

Hắn đã tạp tại nhị trọng Võ Mạch hơn một năm lâu, lấy hắn tu chất đời này rất khó có thành tựu. Vào Diệp gia sát sinh khu chính là hắn bỏ ra rất nhiều tích súc. Lợi dụng rất nhiều quan hệ mới được đến, tuyệt không thể có thất.

Thấy Đại Lực tự mình ra tay, ở đây rất nhiều đệ tử đều sáng mắt.

“Hắc hắc, Đại Lực lão đại đã ở nhị trọng Võ Mạch đã lâu, lại có hạ phẩm võ kỹ Mãn Ngưu quyền, lần này Diệp Tử Phàm phiền phức! ”

“Ai bảo không phải đâu, trước đây cũng có một tên nhị trọng Võ Mạch không biết trời cao đất dày, chạy đến khiêu chiến Lực lão đại, kết quả không phải là còn nằm trên giường mấy tháng không có xuống giường được hay sao! ”

“Hừ!Diệp Tử Phàm quá mức kiêu ngạo, nếu hắn ẩn nhẫn một thời gian rồi mới khiêu chiến Lực lão đại, không chừng còn có một tia hi vọng! ”

“Đúng! Đúng, chỉ trách hắn quá tự cao, vừa mới đột phá đã cho là mình thiên hạ vô địch, đáng bị đánh! ”

Từng tiếng nghị luận vang lên, hình như ai cũng không xem trọng Diệp Tử Phàm.

Ở bên ngoài, Diệp Tử Phàm thần thái tự nhiên, Đại Lực khí thế áp bách, đối với hắn không có ý nghĩa gì.

Thấy Diệp Tử Phàm dưới khí thế áp bách của mình không một chút biến đổi. Hắn hừ lạnh một tiếng, cách mấy mét xa liền vọt tới.

“Hạ phẩm võ kỹ – Man Ngưu quyền! ”

Một quyền đánh ra, bốn trăm cân lực lượng xé gió mà đến, nhìn kỹ có thể thấy được một con Man Ngưu đang lấy tốc độ cực nhanh xông phá.

Đại Lực đối với Mãn Ngưu quyền tạo nghệ cũng rất thâm, nhờ vào môn võ kỹ này, không ít nhị trọng Võ Mạch đã chiếc tại trong tay hắn.

Diệp Tử Phàm cũng đưa tay phải ra,hắn chỉ khống chế lực đạo khoảng bốn trăm cân lực lượng,cùng Đại Lực cứng đối cứng.

“Rầm! Rầm! ”

Cái gì. Đại Lực lại bị đánh bay.

Chúng đệ tử dụi mắt, như không tin kết quả xảy ra.

Chỉ thấy Đại Lực bay xa hơn mười mét, đụng vào vách tường ngã xuống, lăn qua vài vòng mới phun ra một ngụm máu tươi. Gian nan nói.

“Luyện thể võ giả!”

“Xem ra người cũng rất có kiến thức, thế nào! Còn muốn so tài tiếp sao?”Diệp Tử Phàm thấy hắn nhận ra mình thể chất cường đại cũng có chút giật mình hỏi.

Thật ra Diệp Tử Phàm đã là rất nương tay, nếu bộc phát ra một chút Bá thể, giờ này Đại Lực đã chết rồi. Hắn cũng không có muốn sát Đại Lực. Tên này tuy ngày thường giao cho hắn công việc rất nặng, nhưng cũng rất ít khi động tay chân với hắn.

So với Lôi Báo và Mã Nguyên, Đại Lực tên này coi như khá tốt.

Đại Lực trong lòng cười khổ. Đánh….Thế nào mà đánh.

Thật không nghĩ đến, trong suốt trăm ngàn võ giả cũng không có một luyện thể võ giả, thế mà lại làm mình đụng phải một tôn, đúng là xui xẻo đến bảy đời nấm mốc.

Luyện thể võ giả, lực phòng ngự cực cường, nghe nói cùng cảnh giới vô địch.

Tuy nhiên có rất ít người đi theo con đường này vì, tiến bộ rất chậm, hao phí tài nguyên.

Thử nghỉ cùng lúc xuất phát, một người võ giả luyện khí đã đi đến Võ Mạch thất trọng, trong khi luyện thể cảnh giới chỉ đến tam trọng, cho dù thân thể có cường, chẳng lẽ có thể chống lại Chân khí hay sao.

Cho dù là cùng cảnh giới vô địch, nhưng mà người cũng phải có tu vi thất trọng a.

Vì vậy luyện thể đối với võ giả mà nói chỉ là gân gà, chẳng ai muốn luyện cả.

Bây giờ thì hắn đã biết tại sao Diệp gia tam thiếu được mọi người xưng là phế vật rồi. Luyện thể mười năm. Khí tu mới tiến vào đệ nhị trọng, cả đời này cũng không có cơ hội đuổi kịp hai vị ca ca của hắn.

Tuy nhiên, bây giờ thực lực của mình cũng không phải là đối thủ của đối phương, chỉ khi mình đột phá tam trọng mới có thể tìm về bãi.

“Bái kiến Diệp lão đại! ” Đại Lực đứng lên, khom lưng hướng về phía Diệp Tử Phàm thi lễ!

Những đệ tử khác cũng giật mình, tỉnh lại cũng hướng về phía Diệp Tử Phàm thi lễ.

“Bái kiến Diệp lão đại! ”

Võ đạo thế giới, thực lực vi tôn, bây giờ Diệp Tử Phàm đã đánh bại Đại Lực, tại mảnh sát sinh khu này, hắn chính là lão đại.

“Miễn đi!”

Diệp Tử Phàm đi đến chiếc ghế mà Đại Lực đã từng ngồi, phất tay cho bọn hắn đứng lên, đối với trở thành lão đại tại sát sinh khu, hắn cũng không có gì mâu thuẫn.

Đây là thực lực của hắn được đến, hắn có thể lợi dụng chút quyền lợi trong tay làm một số điều mình muốn.

“Bắt đầu kể từ hôm nay, công việc trước kia của ta sẽ phân cho Đại Lực cùng Tào An làm. Mọi người không có ý kiến gì chứ? ”

Nhìn quét qua hơn hai mươi tên, ngoại viện đệ tử này, Diệp Tử Phàm chậm rãi hỏi:

“Đương nhiên không có vấn đề! Lão đại phân phối làm sao có thể có vấn đề được chứ! ”

Không chờ người khác trả lời, Đại Lực đã nhanh chóng mở miệng. Hắn đã từng bò lê bò lết tại Mạc La vương quốc một đoạn thời gian, đạo lý hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt hắn cũng hiểu.

Diệp Tử Phàm nhìn như là hỏi ý kiến bọn họ, nhưng trọng tâm là hắn.

Nếu hắn dám nói chử không tự, kết cục của hắn sẽ rất thảm.

“Diệp lão đại! Đây là một chút lòng thành, mong ngài nhận cho!”Từ trong người móc ra một quyển sách, Đại Lực hai tay nâng cao, dâng lên trước mặt Diệp Tử Phàm.

“Hạ phẩm võ kỹ – Man Ngưu quyền ” Diệp Tử Phàm nhận lấy, ánh mắt tán thưởng nhìn Đại Lực. Trong lòng thầm nghĩ tên này cũng rất là thức thời vụ. Biết hắn không có võ kỹ gì ra hồn nên mới đưa lên võ kỹ.

Diệp Tử Phàm cũng từng hỏi qua võ kỹ với Đại Hắc, nhưng tên kia chỉ nói mình chỉ lưu trữ Linh cấp võ kỹ trở lên, chỉ có đến Võ Mạch hậu kỳ, hoặc Siêu Phàm mới có thể tu luyện.

“Lão đại, đây chính là nguyệt cung tháng này của ta, một chút lòng thành, mong ngài nhận cho!”

Lại một tên ngoại viện đệ tử tìm đến, trên tay dâng lên sáu cái ngân tệ! Vẻ mặt nịnh hót nói:

“Không tồi!người tên là gì? “Hắn đem sáu cái ngân tệ thu lên, không có cách, ai bảo bây giờ hắn còn nghèo đâu, mỗi tháng mười hai ngân tệ, trước đây sáu viên chính là Tào An cướp giật đưa lên cho Đại Lực, còn lại sáu viên không lạc vào túi Mã Nguyên cũng rơi vào túi Lôi Báo.

Lúc trước thôn phệ Lôi Báo đám người, hắn không tìm thấy một kim tệ, chuyện này làm cho hắn cũng rất là tiếc nuối.

“Hồi lão đại! Ta tên là Tiễn Thanh! Sau này mong lão đại chiếu cố nhiều hơn! “Mặt rổ Tiễn Thanh cung kính nói. Hắn trước đây đối với Diệp Tử Phàm cũng không có va chạm, hi vọng đừng có nhớ rõ hắn mới tốt.

“Diệp lão đại! Còn có ta……”

“Diệp lão đại! Đây là của ta..!

Chương 10: Thu Thập Thú Huyết

Diệp Tử Phàm ai đến cũng không cự tuyệt,chẳng mấy chốc, từ một kẻ nghèo hèn hắn, trên người của hắn nhiều ra hơn một trăm cái ngân tệ, nếu đổi thành kim tệ, sẽ có hơn mười cái.

Đây là cuộc sống mười sáu năm qua của hắn cầm được lớn nhất số tiền.

Hắn hết sức cảm thán.

” Quả nhiên có thực lực là có hết thảy a”.

Trước đây cho dù trong tay có tiền, không có thực lực, đó chỉ là tiền của người khác. Bây giờ không cần lên tiếng cũng có người đưa tiền đến tận tay cho mình. Đây là thực lực mang đến khác biệt.

“Tào An theo ta, tất cả các người tản ra,ai làm việc của người đó đi!” Diệp Tử Phàm bỏ lại một câu, sau đó đi vào căn phòng trước kia của Đại Lực.

“Vâng! Lão đại! ”

Bọn ngoại viện tại sát sinh khu nghe vậy, cung kính trả lời, ánh mắt cười theo nổi đau của người khác, nhìn vào Tào An.

Ở sát sinh khu này, ai mà không biết thường ngày vì nịnh bợ Đại Lực, Tào An không ít lần bóc lột Diệp Tử Phàm kia chứ. Bây giờ Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ tìm về bãi.

Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

Lúc này, Tào An vẻ mặt như cha mẹ chết, người khác nghĩ ra, hắn sao lại nghĩ không ra chứ.

Ánh mắt của đầy khẩn cầu mà nhìn về phía Đại Lực, như nhìn thấy chúa cứu thế giống như.

Nhưng Đại Lực lại nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, ánh mắt chăm chú đó như là phát hiện một tân đại lục như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đầy cầu khẩn của Tào An. Trong lòng của hắn thì lại nói thầm:”Hừ! Ta bây giờ nê bồ tát sang sông, tự thân khó bảo toàn, làm sao có sức lực bảo vệ cho người chứ, không thấy ta ngay cả ép đấy hòm võ kỹ cũng đã dâng lên sao!”

Đại Lực hắn cũng không có ngốc, trời đất bao la, mạng nhỏ lớn nhất. Hắn không có vỉ đại đến nỗi hi sinh bản thân, thành toàn cho người khác. Nhất là chỉ một người không thân cũng chẳng quen.

Bây giờ hắn phải toàn lực trùng kích đệ tam trọng Võ Mạch, sớm một chút vào nội viện, ở nơi này làm cả đời lão nhị không phải là hắn mong muốn nữa.

Cứ vậy, Tào An tuyệt vọng Tâm tình đi vào Diệp Tử Phàm gian phòng

“Rầm! Diệp lão đại, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con thơ nhỏ dại, cầu mong ngài buôn tha cho tiểu nhân một mạng chó đi!”

Vừa vào gian phòng, Tào An không nói hai lời, liền quỳ xuống, dập đầu như băm tỏi,nước mắt nước mũi tràn đầy.. Muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Diệp Tử Phàm đang cao hứng quan sát căn phòng lớn gấp đôi căn phòng củ của mình tại ngoại viện thì bị Tào An đánh thức.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn đang khóc lóc kể lể Tào An có chút chịu không được.

“Đứng lên đi, ta có chuyện muốn hỏi người! ”

Nói thật, Tào An này ngoài việc hay a dua nịnh hót ra cũng chưa có chuyện gì xấu, trước kia hắn “trấn lột “ngân tệ của mình cũng chỉ làm theo ý của Đại Lực mà thôi, mỗi lần ra tay đều có chừng mực, không có lần nào hạ nặng tay, nếu không vừa bước vào sát sinh khu, hắn đã tiễn Tào An đến diêm la điện báo cáo rồi. Đâu cho hắn sống sót đến bây giờ.

“Không! Diệp lão đại, người phải tha thứ thì ta mới dám đứng lên, nếu không ta sẽ quỳ đến chết! ”

Tào An trong lòng càng là phát mao, Diệp Tử Phàm nói nhỏ nhẹ với mình, có phải chờ mình đứng lên sẽ bổ cho mình một chưởng không. Vì vậy hắn dập đầu càng thêm ra sức.

“Nếu người không đứng lên, ta sẽ lập tức giết người! ”

Diệp Tử Phàm buồn cười, ta giống như giết người cuồng ma hay sao, làm gì mà sợ ta đến vậy. Vì vậy hắn uy hiếp một câu. Khoan hãy nói, lời uy hiếp này hết sức có hiệu quả.

“Vâng! Vâng. Diệp lão đại.. Cái này ta liền đứng.. Liền đứng lên! ”

Tào An run rẩy đứng lên, hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu Diệp Tử Phàm muốn giết hắn, cho dù hắn có quỳ cũng là chết. Nghe lời Diệp Tử Phàm nhiều khi sẽ có được sinh cơ.

“Lúc nãy nghe người nói đến Hắc Viêm hổ, là chuyện gì xảy ra! ”

Diệp Tử Phàm cũng rất nghi hoặc, theo lý mà nói hắn đã lấy đi Hỏa Viêm hổ, Tôn Minh là chủ sự của Hỏa Kế phòng, phải chịu trách nhiệm trực tiếp mới đúng, bây giờ nghe Tào An nói, chẳng lẽ chuyện này còn có chuyển cơ hay sao.

“Lão đại, người muốn biết chuyện này? ”

Tào An ánh mắt loạn chuyển, nghĩ thầm trong lòng, mệnh của mình xem ra có chuyển cơ.

“Hừ! Là ta đang hỏi người? ”

Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, phát ra một tia khí tức. Tào An lập tức cảm thấy nhiệt độ trong không khí lạnh đi vài phần.

“Đúng! Đúng. Là ngài đang hỏi ta…là ngài đang hỏi ta!”

Thật là khủng khiếp, Tào An trong lòng càng là run sợ. Diệp Tử Phàm chỉ phát ra một tia khí tức, so với hắn đối mặt với Đại Lực còn phải cường đại hơn mười lần, hắn chỉ là mới đột phá nhị trọng Võ Mạch hay sao? Tào An trong lòng càng không có số.

Hắn bắt đầu sửa sang lại một chút ngôn từ rồi nói:

“Diệp lão đại, chuyện này bắt nguồn từ nhị thiếu gia Diệp Tử Hổ hai hôm trước đột phá Võ Mạch cảnh đệ lục trọng.” Nói đến đây hắn dừng một chút quan sát Diệp Tử Phàm, thấy hắn sắc mặt không thay đổi, mới nói tiếp.

“Nhị phu nhân rất là mừng rỡ, phái ra ba vị Võ Mạch cửu trọng võ giả, thông qua truyền tống trận đến Long Uyên sơn mạch săn bắt một đầu nhất giai bát trọng đỉnh phong yêu thú Hỏa Viêm hổ về để làm tiệc chúc mừng nhị thiếu gia thành công đột phá, nhưng không hiểu vì sao, Hỏa Viêm hổ đã bị thương nặng, lại nhốt vào huyền thiết lồng giam lại trong vòng một đêm không cánh mà bay. Vì là Hỏa Viêm hổ mất tích tại Hỏa Kế phòng chúng ta nên Tôn quản sự phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp! ”

” Nếu nói như vậy, Tôn quản sự chẳng phải đã gặp xui xẻo? ” Diệp Tử Phàm lập tức hỏi.

“Đáng lý Tôn quản sự, phải chịu trừng phạt. Nhưng ai bảo Tôn quản sự có cái tỷ phu tốt đâu. Sáng hôm nay khi không thấy Hỏa Viêm hổ, Tôn quản sự lập tức chạy đến tìm Diệp tổng quản cầu cứu. Diệp tổng quản buột phải bỏ ra hơn mấy ngàn kim tệ để mua một đầu lục cấp yêu thú Hắc Viêm hổ làm tiệc chúc mừng đâu, hơn nữa Diệp tổng quản còn tự mình đưa Tôn quản sự đến Hổ Gầm cư tạ lỗi.”

Nhắc đến Diệp tổng quản, Tào An trong lòng đối với Tôn Minh không Khỏi có vị chua, nếu như hắn cũng có một vị tỷ phu như vậy, hắn đã có thể đột phá đến bốn, năm trọng Võ Mạch rồi, có đâu như Tôn béo phì kia, được Diệp tổng quản đưa cho biết bao tài nguyên bây giờ cũng chỉ là Võ Mạch tam trọng võ giả, đúng là phế vật trong phế vật mà.

Không có Diệp tổng quản,với Võ Mạch tam trọng của Tôn Minh làm sao có thể lên ngồi quản sự của Hỏa Kế phòng béo bở này chứ.

Sợ là bị người khác ăn đến xương cốt cũng chẳng còn rồi.

Lời như vậy hắn cũng chỉ trong lòng ngẫm lại mà thôi, hắn cũng không ngu mà nói ra.

“Hắc Viêm hổ sao!”Diệp Tử Phàm có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến Diệp Bất Vi lại có thủ đoạn này, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm được đến thay thế. Quả nhiên có thể lên làm tổng quản của Diệp gia, cũng không phải là người đèn cạn dầu a.

“Đúng vậy! Lão đại, chính là Diệp tổng quản tìm đến Đa Bảo thương hội mua sắm. Sau đó đem đầu Hắc Viêm hổ này đến Hỏa Kế phòng, trực tiếp ra tay sát hại! ”

Nghĩ đến Diệp tổng quản chỉ dùng một chỉ, đã khiến cho lục trọng yêu thú Tử tuyệt bỏ mình, hắn không khỏi đánh cái rùng mình.

Đa Bảo thương hội, Diệp Tử Phàm là có biết đến, đây là một tập đoàn làm ăn xuyên đại lục, chuyên buôn bán các loại vũ khí, đan dược, yêu thú, bảo vật. Chi nhánh trải đều các thành trì lớn nhỏ của Thiên Hoang đại lục, lợi nhuận hàng năm lấy chục tỷ kim trở lên mà tính, luận tài lực mà nói cho dù tổng hợp nhân tộc tam đại đế quốc đều sánh không bằng. Chân chính là giàu đến chảy mỡ.

Dù giàu có là vậy, nhưng trên đại lục này không ai dám đánh nó chủ ý, vì đứng sao nó là một tôn vô thượng cường giả. Thiên Hoang nhân tộc bát đại chúa tể một trong. Đa Bảo Pháp Thần.

“Ta muốn người làm giúp ta một số việc, không có vấn đề gì chứ?” Diệp Tử Phàm suy tư một lúc sau đó nói.

“Không có vấn đề, tuyệt không có vấn đề. Chỉ cần lão đại ngài nói một câu, cho dù lên núi đao xuống biển lữa,Tào An tuyệt không nhíu mày! ” Tào An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tử Phàm giao công việc cho mình, chứng minh mình vẫn có giá trị lợi dụng, sẽ không lo lắng bị giết mất nữa.

“Ta muốn người làm cho ta hai việc, thứ nhất tại sát sinh khu này, giúp ta thu nhập đại lượng yêu thú máu huyết. Không phân biệt cấp bật. Thứ hai giúp ta nghe ngóng hành tung của Mã Nguyên và Diệp Tử Long, báo cho ta biết khi nào bọn họ xuất phủ, có vấn đề gì không?”Diệp Tử Phàm ánh mắt chăm chú nhìn Tào An, mở miệng nói.

“Không có vấn đề gì, tại trong sát sinh khu này, không thiếu chính là yêu thú huyết, chỉ cần ngài muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu! Tuy nhiên hành tung của Mã Nguyên và đại thiếu gia có chút….”

Tào An có chút do dự trả lời. Ở tại sát sinh khu này, hàng ngày phải sát yêu thú có mấy chục đầu, nhất là năn sáu trọng trở xuống yêu thú, thông thường thịt yêu thú sẽ được đưa đến chế biến khu, huyết dịch rất ít người quan tâm, thông thường xử lý là đưa ra Diệp phủ hủy đi. Cho nên thu thập máu huyết của yêu thú, ngược lại cũng là công việc dễ dàng, nhưng còn đại thiếu gia và Mã Nguyên thì khác, hai người này hành tung rất khó nắm bắt, hắn tuy cũng có một chút môn đạo, nhưng muốn thăm dò cũng không phải là dễ dàng a.

“Có chuyện gì khó khăn, người cứ nói ra, không cần phải ấp a ấp úng! ”

Diệp Tử Phàm có chút không vui nói.

“Lão đại, đại thiếu gia và Mã Nguyên tại Diệp phủ có rất lớn danh khí,muốn nghe ngóng hành tung của họ cũng cần một ít chi phí bôi trơn, mà ta lại không có nhiều tích góp, cho nên… Người xem!”

Diệp Tử Phàm có chút im lặng, nói đến nói đi cũng chỉ là tiền tự mà thôi, đâu cần phải dài dòng như vậy chứ.

“Cầm đi! Ta chỉ cần kết quả, nếu làm không xong, hậu quả người tự hiểu! ”

Diệp Tử Phàm đưa túi tiền hơn một trăm viên ngân tệ chưa cầm nóng tay cho Tào An, trong lòng rất là khó chịu, chưa qua được bao lâu, hắn lại trở về trước giải phóng. Trong lòng thoải mái mới là quái sự. Nhưng vì hoàn thành chấp niệm, sớm rời bỏ nơi này, hắn cũng đành chịu.

“Vâng! Vâng. Lão đại, có số tiền này bảo đảm trong thời gian ngắn nhất có thể điều tra ra hành tung của Mã Nguyên và đại thiếu gia! ”

Trong lòng hắn mừng rỡ, số tiền này rơi vào tay hắn, trừ đi chi phí, hắn còn có thể bỏ túi riêng không ít ngân tệ, đây chính là một đêm phất nhanh a.

Lần này đến đây không phải là đi gặp diêm vương mà là gặp Thần Tài a. Tuy không biết Diệp Tử Phàm thu thập yêu thú huyết và hành tung của Mã Nguyên, đại thiếu gia làm gì. Nhưng hắn chỉ cần làm theo là được rồi, trời sập có trên chống, không đến phiên tiểu nhân vật như hắn quan tâm.

“Chuyện này người biết ta biết là được rồi. Nếu như có tiết lộ tiếng gió, người sẽ chết rất là thãm thiết, người hiểu không? “Diệp Tử Phàm nhìn hắn, ánh mắt rét lạnh, uy hiếp hắn một câu.

“Ta Tào An xin thề, nếu dám tiết lộ Diệp lão đại giao phó một câu nữa chữ sẽ bị thiên lôi oanh sát, chết không toàn thây! ”

Tào An chảy mồ hôi ròng ròng, lập tức thề đọc, hắn biết nếu hắn không thề đọc sẽ không sống sót rời khỏi căn phòng này.

“Ân!Người không cần phải thề đọc như vậy, ta rất là tin tưởng ngươi!”

Diệp Tử Phàm rất là hài lòng đi đến vỗ vai hắn một cái, tỏ vẻ mình không hề ép hắn dường như.

“Đây là ta nên làm..là ta nên làm! ”

Tào An mở miệng cười bồi, nhưng trong lòng lại chửi chó má, ta nếu không thề, người sẽ cho ta đi sao. Người của Diệp gia toàn là dối trá.

“Được rồi! Người lui ra đi, ta còn muốn tu luyện! ”

Xong xuôi công việc Diệp Tử Phàm hạ lệnh trục khách.

“Vâng! Lão đại, tiểu An cáo lui!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !