1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Trường Dạ Dư Hỏa
  4. Tập 8: Cái giá phải trả (c71-c80)

[Dịch] Trường Dạ Dư Hỏa

Tập 8: Cái giá phải trả (c71-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Cái giá phải trả 1

Chỗ cổng chính vào nhà máy, Long Duyệt Hồng cầm bộ đàm trả lời câu hỏi của Tưởng Bạch Miên:

“Tịnh Pháp! Anh ta bảo anh ta tên là Tịnh Pháp!”

Phía bên kia bộ đàm im lặng hai giây, tiếng sàn sạt kèm theo tiếng điện rè rè vang vọng.

Sau đó, Tưởng Bạch Miên dồn dập nói:

“Lập tức rút về!”

Vừa dứt lời, cô lập tức tắt bộ đàm.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không rõ vì sao tổ trưởng lại phản ứng mạnh như vậy, lại không tìm hiểu xem hai người bọn họ gặp Tịnh Pháp xong rồi xảy ra chuyện gì, có bị coi là “người hữu duyên” hay không mà đã trực tiếp ra lệnh rút về.

Tuy không hiểu như vậy, nhưng hai người hoàn toàn không có ý định vi phạm quyết định của Tưởng Bạch Miên. Một mặt là tuân theo quy tắc khi ra ngoài hành động, vả lại bọn họ tin vào kinh nghiệm và phán đoán của tổ trưởng, về mặt khác thì bọn họ cũng khá là sợ hãi vị thầy tu máy móc miệng đầy những lý lẽ kỳ quặc kia.

Hai người không nói lời nào, lập tức bưng súng, khẽ khom lưng, từng bước lớn chạy như điên ra ngoài nhà máy.

Với thể chất của người đã được chỉnh sửa gen như bọn họ, hơn nữa còn trải qua cuộc huấn luyện lâu dài đầy kiên trì, việc duy trì trạng thái chạy tốc độ cao một lát vốn không phải chuyện khó khăn gì. Mãi cho khi tới con đường hỏng được làm từ xi măng, chuẩn bị rẽ sang chỗ khuất nơi xe Jeep đỗ, hai người bọn họ mới thả chậm tốc độ, thở hổn hển vài hơi.

Mà xe Jeep thì đã nổ máy sẵn, nhằm tiếp đón bọn họ.

Lúc này người ngồi ghế lái lại là Bạch Thần.

Rầm! Rầm!

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều tự chui vào hàng ghế sau, đóng sầm cửa xe lại.

Hộc hộc, hai người há miệng thở hổn hển.

“Chạy hết tốc lực.” Tưởng Bạch Miên ra lệnh cho Bạch Thần một câu, sau đó quay đầu lại hỏi Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng: “Lúc hai người sử dụng bộ đàm, cách Tịnh Pháp bao xa?”

“Rất xa, chúng tôi ở, hộc, cổng chính của nhà máy, Tịnh Pháp, hẳn là, hộc, hẳn là đi tới phía sau ống khói, cả hai đều không nhìn thấy đối phương.” Long Duyệt Hồng vừa thở hồng hộc vừa trả lời.

Anh ta không nhìn thấy Tịnh Pháp ở đâu, chỉ là dựa vào phương hướng hai bên khi tách ra, tốc độ đại khái và thời gian để tính toán, có thể nói ra đáp án rất không chính xác, chỉ để tham khảo mà thôi.

Tưởng Bạch Miên rõ ràng có chút hiểu biết về bố cục của phế tích nhà máy thép, bèn hồi tưởng qua rồi nói:

“Khoảng cách đó không quá đảm bảo… Thầy tu máy móc có hệ thống nghe lén rất mạnh, có thể bắt giữ được động tĩnh từ nơi khá xa.

Bạch Thần, đừng quan tâm tới lượng điện, cũng đừng sợ lật xe, cứ giữ nguyên tốc độ hiện tại.”

Lúc này, Long Duyệt Hồng mới nhận ra tổ trưởng đã cầm lấy khẩu súng lựu đạn có chút nặng kia, hơn nữa còn thay loại lựu đạn có uy lực phát nổ mạnh hơn hẳn.

“Tổ trưởng, Tịnh Pháp có bảo là chúng tôi không có duyên với Giáo Đoàn Tăng Lữ, không cần căng thẳng như vậy.” Anh ta vội vàng nói ra thông tin quan trọng, tránh cho Tưởng Bạch Miên phản ứng quá khích.

Tưởng Bạch Miên nhìn gương chiếu hậu, khe khẽ lắc đầu nhẹ tới mức gần như không thể nhận ra:

“Đây không phải trọng điểm. Hẳn là các anh đều học qua rồi, công nghệ ‘người bất tử’ tồn tại khuyết điểm nào đó, khiến tất cả thầy tu máy móc đều có chút vấn đề về mặt tinh thần.

Những vấn đề này không giống nhau, mà dựa theo thông tin công ty thu thập được, Tịnh Pháp, ừm, gã là một trong những thầy tu máy móc hoạt động khá mạnh trên Đất Xám, về mặt này thì gã chủ yếu là…”

Tưởng Bạch Miên ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Oán hận nữ giới!”

“Hả?” Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều hiểu ý nghĩa của bốn từ này, nhưng không rõ rốt cuộc nó có hàm ý, nghiêm trọng tới mức nào.

Tưởng Bạch Miên nhìn Bạch Thần, nói:

“Tịnh Pháp mà gặp phải nữ giới, thậm chí nghe thấy giọng của phụ nữ, thì sẽ phát cuồng, sẽ tấn công tất cả người xung quanh, không khác biệt.

Mà theo dấu vết trên một số xác chết, gã có khuynh hướng ngược đãi tra tấn nạn nhân.”

“Gã chỉ là một người máy thôi mà…” Long Duyệt Hồng không thể tưởng tượng nổi.

Tưởng Bạch Miên thở ra một hơi:

“Cho nên mới đáng sợ… Đúng rồi, trong các anh, ai dùng thiết bị bộ xương ngoài kia?”

Không chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, vẻ mặt vốn nghiêm túc của cô lại càng thêm nghiêm túc:

“Yên lặng.”

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lập tức hiểu gì đó, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng mặc áo cà sa màu đỏ của vị thầy tu máy móc kia.

Nhưng những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là cánh rừng thưa thớt, đất xám mềm lún, đầm lầy màu đen và những tảng đá có lớn có nhỏ, ngoài ra không còn gì cả.

Lúc này phía trước xuất hiện nhiều ổ voi ổ gà và nham thạch, Bạch Thần không thể không khiến xe Jeep đi chậm lại.

Nếu để xe bị lật thì vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Bàn tay trái bưng khẩu súng lựu đạn của Tưởng Bạch Miên đột nhiên trượt xuống, lặng lẽ vỗ lên chỗ khuỷu tay phải của Bạch Thần một cái.

Bạch Thần không nghiêng đầu, vừa đánh lái sang bên trái, vừa giảm tốc độ xe xuống chút nữa, gần như trở về tốc độ bình thường.

Trong cả quá trình đó, cửa kính hai bên xe đều mở rộng.

Đột nhiên, một bóng người màu đen mặc tăng bào rách rưới, khoác áo cà sa màu đỏ nhảy xuống từ trên hàng cây bên đường, lao thẳng tới vị trí ghế lái phụ chỗ Tưởng Bạch Miên ngồi. Chính là vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp tự xưng là hòa thượng kia!

Nhưng lúc này, Tưởng Bạch Miên như đã có dự cảm từ trước mà giơ khẩu súng lựu đạn lên, nhắm thẳng “người bất tử” này.

Cảnh tượng này thoạt trông giống như Tịnh Pháp chủ động lao về lựu đạn đang sắp được bắn ra vậy.

Mà quả lựu đạn nhồi thuốc nổ cao có uy lực đủ để tạo nên thương tổn cho thầy tu máy móc.

Ngay khi Tưởng Bạch Miên đè ngón tay, chuẩn bị bóp cò, đôi mắt rực sáng ánh sáng máu đỏ trên khuôn mặt kim loại của Tịnh Pháp chợt lóe lên một cái.

Tưởng Bạch Miên lập tức nhìn thấy rất nhiều người.

Chương 72: Cái giá phải trả 2

Bóng dáng những người đó có chút hư ảo, bọn họ bò nhoài dưới đất, điên cuồng vơ vét bùn đất, đá vụn và lá cây nhét vào trong miệng.

Bụng “bọn họ” đều phình to, dường như có thể bị những thứ “bọn họ” ăn làm cho nứt vỡ, nhưng “bọn họ” lại không hề cảm thấy no bụng, nhìn thấy cái gì là nhét cái đó vào trong bụng.

Tưởng Bạch Miên dường như cũng trở thành một trong những người này: Cô không có cảm giác sinh lý đói khát, nhưng lại cảm thấy bản thân hẳn là rất đói, đang ở trong trạng thái đói khát, bắt buộc phải ăn gì đó.

Loại cảm giác đó, loại nhận thức về bản thân đó làm cho cô không thể tự điều khiển bản thân, lập tức buông ngón trỏ tay phải đang đặt trên cò súng, quẳng khẩu súng lựu đạn về trên đùi.

Cô lấy một túi lương khô ra, điên cuồng xé lớp bao bì, rồi nhét vào trong miệng.

Trong quá trình đó, thậm chí cô còn không nhớ tới việc uống nước. Rõ ràng là đã nghẹn tới mức mắt thoáng trắng dã, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục cố nuốt xuống.

Không chỉ Tưởng Bạch Miên, đến Bạch Thần cũng đạp phanh dừng lại, điên cuồng cắn thanh năng lượng. Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng thì đều tự móc đồ ăn trên người ra, không chút lý trí ăn bữa cơm muộn.

Bọn họ hoàn toàn bất chấp kẻ địch nổi tiếng nguy hiểm bên ngoài đang nhào tới.

Trong tiếng răng rắc nhỏ, thầy tu máy móc Tịnh Pháp hạ xuống bên cạnh xe Jeep.

Tay trái gã kéo cửa xe bên ghế lái phụ, tay phải thì nhắm thẳng vào Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần, cũng bao phủ thêm cả Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng.

Mãi cho tới lúc này, Tưởng Bạch Miên mới thoát ra khỏi được cảm giác đói khát tự nhận này.

Những bóng dáng bụng phồng to có vẻ hư ảo trên mặt đất xung quanh đã biến mất không còn gì nữa.

Gần như cùng lúc đó, cơ thể Thương Kiến Diệu thoáng ngả tới phía trước, đầu rũ xuống.

Tịnh Pháp dừng lại hai giây, không sử dụng vũ khí laser, cũng không phun lửa tinh lọc bốn người, mà sau khi mắt gã lóe lên ánh sáng đỏ mấy lần liên tục, gã mới nói:

“Có phải các ngươi cho rằng bần tăng sẽ siêu độ cho các ngươi ngay bây giờ không?

Bần tăng sẽ không cho các ngươi được như mong muốn. Bần tăng sẽ dẫn các ngươi vào sâu trong đầm lầy trước, tìm nơi không ai quấy rầy, cho các ngươi hưởng thụ ra trò.”

Trong lúc nói, gã chỉ nhìn chằm chằm vào Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần.

Sắc mặt Tưởng Bạch Miên khẽ biến hóa, nhưng không đáp lại câu nào, dường như cô đang suy nghĩ xem trong tình huống thế này thì nên làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu ngồi thẳng người, hỏi như đang xác nhận:

“Anh là người thức tỉnh?”

“Đúng.” Cho dù đang đối địch với nhau, cho dù vì nhìn thấy phụ nữ mà phát cuồng, Tịnh Pháp vẫn giữ vững nguyên tắc “người xuất gia không nói dối”.

Gã quan sát chỗ ngồi, vừa tiếp tục dùng vũ khí laser ở tay phải và súng phun lửa nhắm thẳng vào Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần, vừa di chuyển ra chỗ hàng ghế sau, mở cửa xe ra.

“Bần tăng ngồi giữa.” Gã nói với giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.

Ngồi ở đó thì gã có thể theo dõi tất cả mọi người trên xe, làm cho xe Jeep thuận lợi chạy tới đích đến của mình.

Thương Kiến Diệu nhanh nhẹn xuống xe nhường chỗ, hệt như lúc này đối phương không phải kẻ địch vậy.

Thầy tu máy móc Tịnh Pháp không hề lơi lỏng sự đề phòng với bọn họ, đại mã kim đao ngồi ở giữa hàng ghế sau.

Thương Kiến Diệu vừa ngồi xuống bên cạnh, vừa lẩm bẩm như đang tự suy tư vấn đề nào đó:

“Oán hận đàn bà là khuyết điểm của anh?”

Hắn không dùng cụm từ “cái giá phải trả” này, mà dùng cụm từ “khuyết điểm” người bình thường hay sử dụng để miêu tả thầy tu máy móc.

Tịnh Pháp không nói dối, mà thành thật trả lời:

“Không, cái giá mà bần tăng phải trả là sắc dục tăng mạnh. Ta vốn cho rằng sau khi tải ý thức vào trong cơ thể người máy thì có thể lấy được sự thanh tịnh, không còn bị ảnh hưởng nữa, nhưng kết quả không phải như vậy.”

Thương Kiến Diệu tỏ ra hiểu rõ:

“Tôi còn tưởng là không được nói dối.”

“Không nói dối là giới luật của Giáo Đoàn.” Tịnh Pháp hỏi gì đáp nấy: “Dù sao các ngươi sắp được giải thoát rồi, biết thì cũng không sao.”

Thương Kiến Diệu đóng cửa xe Jeep lại, tò mò hỏi:

“Thứ vừa nãy là năng lực gì vậy?”

“Là ‘cõi Ngạ Quỷ’ trong sáu cõi luân hồi.” Tịnh Pháp đưa đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ nhìn về phía Bạch Thần: “Lái xe, đi thẳng.”

Nghe Thương Kiến Diệu và Tịnh Pháp hỏi đáp, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần bỗng sinh ra một cảm giác vớ vẩn khó nói nên lời:

Rõ ràng vị thầy tu máy móc này uy hiếp bắt bọn họ đi tới nơi nào đó để hành hạ tới chết, mà Thương Kiến Diệu lại thể hiện như thể hắn và gã thầy tu máy móc kia là bạn tốt đã nhiều năm không gặp vậy.

Ngay khi Bạch Thần đạp chân ga, Tưởng Bạch Miên cười thành tiếng:

“Ha ha, tao hiểu rồi! Mày oán hận nữ giới là vì cơ thể hiện tại của mày không cách nào khiến mày thỏa mãn, hành vi tải ý thức lên người máy để trốn tránh của mày lại khiến cho khuyết điểm bị phóng đại vô số lần! Tâm lý của mày đã hoàn toàn vặn vẹo méo mó, chỉ có hành hạ trên cơ thể người khác mới khiến tâm lý mày được xoa dịu đôi chút!

Ha ha, không phải Giáo Đoàn chúng mày luôn nói lục căn thanh tịnh hay sao? Thế mà nội tâm hòa thượng mày lại bẩn thỉu như thế!”

Tịnh Pháp vốn đang cưỡng ép áp chế dao động ý thức nhất thời khó có thể tự kiểm soát được, đôi mắt gã rực sáng ánh đỏ, cơ thể ngả tới phía trước, định vồ lấy Tưởng Bạch Miên ở vị trí ghế lái, bạo hành ngay tại đó.

Tưởng Bạch Miên không trốn tránh, mà trái lại cô còn chủ động nghênh đón. Cô vung cánh tay trái, lập tức tóm lấy cần cổ đúc từ kim loại đen của Tịnh Pháp.

Ngón trỏ của cô như đã chuẩn bị sẵn từ trước mà duỗi thẳng, mang theo dòng điện nho nhỏ màu trắng bạc cắm vào lỗ thủng trên cổ vị thầy tu máy móc này.

Đó là “công cụ” kèm theo của tay giả sinh học loại Lươn Điện, có nối với các thiết bị như con chip, mạch và máy cảm ứng, có thể dùng để đọc số liệu của các thứ giống máy tính, phá giải tường lửa bên trong!

Thầy tu máy móc ngoài ý thức nhân loại ra, từ bản chất mà nói thì chính là một người máy trí tuệ nhân tạo mà thôi.

Chương 73: Vẫy tay tạm biệt 1

Ngón trỏ tay trái Tưởng Bạch Miên cắm vào lỗ thủng trên khổ Tịnh Pháp, cơ thể kim loại của vị thầy tu máy móc này như thiết bị điện mất đi nguồn điện, cứng ngắc bên ghế lái.

Cùng lúc đó, Bạch Thần thả lỏng chân phải đang nhấn lên chân ga, toàn thân ngả sang bên hòng trước tiên cầm lấy khẩu súng lựu đạn đặt trên đùi Tưởng Bạch Miên.

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu thấy cảnh đó, cũng lập tức không phân biệt trước sau phản ứng lại:

Long Duyệt Hồng nhanh chóng giơ lên khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ đeo trên người, nhắm vào gáy của Tịnh Pháp.

Thương Kiến Diệu thì thoáng ngả người ra phía trước, đôi mắt bỗng trở nên u ám:

“Thiền sư, ngài xem…”

Hắn vừa nói ra bốn từ này, chợt thấy Tưởng Bạch Miên chợt co quắp trên ghế lái phụ.

Tay trái của cô yếu ớt rũ xuống, rời khỏi cổ Tịnh Pháp, đôi mắt cô ngơ ngác, miệng thì thốt lên những lời thì thào kỳ quái:

“Mình là ai… Mình đang làm gì ở đây…”

Pạch!

Cơ thể thầy tu máy móc Tịnh Pháp cũng khôi phục bình thường theo. Gã ép người xuống, tay trái duỗi ra phía trước bóp chặt lấy cổ Bạch Thần, làm cho cô ta không thể cầm lấy khẩu súng lựu đạn kia.

Keng! Keng!

Viên đạn mà Long Duyệt Hồng bắn ra đánh chính xác lên gáy Tịnh Pháp, nhưng lại chỉ lóe ra tia lửa văng ra bốn phía, để lại hai vết lõm nho nhỏ.

Không chỉ như vậy, viên đạn sau khi bắn ngược còn chút nữa thì bắn trúng lên mặt Long Duyệt Hồng, chúng nó lướt sát qua cột C xe Jeep rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Thương Kiến Diệu nhìn thấy tất cả, con ngươi trong mắt có chút phóng to, nhưng hắn vẫn trôi chảy nhanh chóng nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn:

“Ngài có ý thức của con người, tôi cũng có ý thức của con người.”

Tịnh Pháp một đầu gối gác lên trên hộp kê tay, vừa nắm cổ Bạch Thần vừa nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Có lẽ bởi vì lúc trước Thương Kiến Diệu luôn hỏi đáp và trao đổi khá thân thiện, hoặc cũng có thể là do Thương Kiến Diệu không phải nữ, vị thầy tu máy móc này không có lập tức ngăn cản hắn, chỉ dùng đôi mắt rực sáng màu đỏ nhìn chằm chằm vào hắn.

Thương Kiến Diệu nói tiếp với tốc độ cực nhanh:

“Ngài là kẻ thức tỉnh, tôi cũng là như vậy. Cho nên…”

Long Duyệt Hồng nghe vậy, ngạc nhiên quay sang nhìn. Vẻ ngơ ngác mơ màng trong mắt Tưởng Bạch Miên dần tan.

Ánh sáng đỏ nhanh chóng lóe lên trong mắt Tịnh Pháp, rồi nhanh chóng quay về tĩnh lặng.

Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc kia chần chờ vang lên:

“Cho nên, chúng ta, phải chung đụng hòa thuận?”

“Đúng!” Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh.

Tịnh Pháp do dự hai giây, cuối cùng thả lỏng bàn tay trái đang nắm cổ Bạch Thần.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên dường như đã thoát khỏi trạng thái kỳ dị vừa rồi. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa ngơ ngác quan sát cả Thương Kiến Diệu và Tịnh Pháp.

Ngay khi cô định lặng lẽ cầm lấy khẩu súng lựu đạn kia, bất chấp vụ nổ có lan đến nhóm mình hay không, cô chợt thấy Thương Kiến Diệu liên tục lắc đầu hai cái.

Tưởng Bạch Miên như nhận ra điều gì, bèn khiến cả hai tay rời khỏi khẩu súng lựu đạn.

Đồng thời cô ngậm chặt miệng, không phát ra chút âm thanh nào, không để Tịnh Pháp chuyển lực chú ý sang mình.

Trong quá trình đó, cô giơ ngón trỏ tay phải lên trước miệng, ra hiệu cho Bạch Thần đừng có bất cứ động tác nào.

Thương Kiến Diệu vẫn nhìn chằm chằm Tịnh Pháp, nói cực kỳ chân thành:

“Thiền sư, ý tốt của ngài, chúng tôi xin ghi nhận trong lòng. Tiễn người ngàn dặm, chung quy là vẫn phải từ biệt, chi bằng ra từ biệt nhau ngay tại đây?”

Tịnh Pháp ngẫm nghĩ, gật đầu lên xuống nói:

“Được.”

Thương Kiến Diệu lập tức nghiêng người mở cửa xe, cũng đi xuống trước, nhường đường.

Tịnh Pháp không nán lại, nhanh nhẹn xuống khỏi xe Jeep.

Từ đầu tới bây giờ, Long Duyệt Hồng nhìn mà miệng không thể khép lại được. Anh ta có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Chuyện này thực sự quá kỳ dị, quá hoang đường!

Tịnh Pháp xuống xe xong, đang định giơ tay tạo hình chữ thập trước ngực, thì Thương Kiến Diệu đã đưa tay phải ra trước.

Tịnh Pháp chần chừ một giây, rồi cũng chìa tay phải ra.

Một bàn tay con người da thịt và một bàn tay thật lớn được tạo nên từ bộ khung kim loại màu đen cứ thế nắm lấy nhau.

Thương Kiến Diệu khẽ đung đưa tay hai cái, rồi thu tay lại.

Hắn lập tức quay về ngồi ở ghế sau của xe Jeep, đóng cửa xe lại.

Thấy vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp này vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy, Thương Kiến Diệu lại giơ tay phải lên, thò qua ô cửa sổ vẫy vẫy.

“Tạm biệt!” Hắn hô lên, cực kỳ chân thành.

Tịnh Pháp mặc tăng bào khoác áo cà sa nhanh chóng đáp lại, cũng giơ tay lên vẫy.

“Tạm biệt.”

Không chờ Thương Kiến Diệu lên tiếng nhắc nhở, Bạch Thần đã sớm ngồi lại ghế lái lập tức đạp chân ga, khiến con xe Jeep lao đi như bay.

Tưởng Bạch Miên không nói gì, cũng không cho Bạch Thần phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ từ gương chiếu hậu nhìn vị hòa thượng người máy mặc tăng bào màu vàng khoác áo cà sa màu đỏ càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa.

Chờ khi không nhìn thấy thành viên Giáo Đoàn Tăng Lữ vô cùng đáng sợ này nữa, Tưởng Bạch Miên mới nhẩm tính khoảng cách, rồi hạ nhỏ giọng hỏi:

“Hiệu quả này có thể duy trì bao lâu?”

Thương Kiến Diệu không kiêng dè điều gì, thản nhiên đáp lời:

“Nếu người xung quanh, ví dụ và hoàn cảnh xung quanh không ngừng rót cho gã đáp án tương tự, như vậy gã sẽ mãi không thể nhận ra, mãi cho tới khi phát hiện luận chứng hoặc kết quả ngược lại.

Nhưng bây giờ xung quanh gã không có những người khác chuyện khác nói cho gã biết chúng ta là bạn tốt, cho nên không thể tạo nên vòng chứng minh tuần hoàn. Năm phút hoặc ngắn hơn, gã hẳn là có thể nhận ra điều khác thường. Dù sao chắc chắn thì gã vẫn nhớ rõ trong đội của chúng ta có hai cô gái, mà thái độ của gã với phụ nữ là gì, chính gã rõ ràng nhất.”

Chương 74: Vẫy tay tạm biệt 2

Đến bây giờ Long Duyệt Hồng vẫn chưa thể khép miệng lại được, anh ta nghe Thương Kiến Diệu giải thích mà hệt như nghe MC đài phát thanh kể chuyện xưa vậy.

Tưởng Bạch Miên không nói nhảm, lập tức nghiêng đầu nói:

“Bạch Thần, dừng xe, chúng ta đổi vị trí.”

“Tổ trưởng, tôi quen thuộc vùng hoang dã Hắc Chiểu này hơn.” Bạch Thần vừa nói, vừa không kháng cự, đạp phanh một cách khá nhẹ nhàng.

Tưởng Bạch Miên không vội giải thích, mở cửa xe xuống dưới, vòng ra chỗ ghế lái, trao đổi vị trí với Bạch Thần.

Chờ khi xe Jeep lại nổ máy chạy đi, cô mới vừa nhìn thẳng phía trước vừa nói:

“Tôi đã biến đổi gen, nhận được vài năng lực đặc biệt.”

Nghe thấy câu này, bất kể Bạch Thần hay Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu đều có chút ngạc nhiên.

Cho dù ở trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, kỹ thuật biến đổi gen cũng còn lâu mới được coi là hoàn thiện, xác suất thất bại khá cao, những người tình nguyện như không phải thật sự không còn cách nào khác sẽ không dám thử.

“Lúc ấy làm là để cứu sống bản thân, làm cùng với lắp ghép tay giả sinh học.” Tưởng Bạch Miên nhanh chóng giải thích: “Trong cơ thể tôi có một loại tế bào đặc biệt, có thể cảm ứng được tín hiệu điện trường trong phạm vi nhất định. Mà khi con người, dã thú hoạt động, cơ bắp co lại và phản ứng nào đó sẽ sản sinh ra tín hiệu điện mỏng manh, cho nên chỉ cần kẻ địch tiến vào phạm vi hoạt động, cho dù hắn che giấu hay không, cẩn thận thế nào, tôi đều có thể thoải mái phát hiện vị trí và tình trạng của hắn.”

“Thảo nào trước kia cô nhận thấy tên thợ săn di tích mặc thiết bị bộ xương ngoài đang tiếp cận sớm hơn chúng tôi…” Bạch Thần lập tức hiểu ra.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cũng hiểu ra một số nghi vấn lúc trước:

Lần đầu ngủ ngoài trời, Thương Kiến Diệu rõ ràng phát hiện có tung tích con người, mà Tưởng Bạch Miên thì lại không hề tò mò chút nào, cũng không ra lệnh cho mọi người tìm kiếm xung quanh. Hẳn là cô đã sớm nắm bắt được đặc điểm và trạng thái của con người đó, rồi đưa ra phán đoán.

Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa nhanh chóng bổ sung:

“Con Thiết Xà Hắc Chiểu kia lúc đó cũng trong trạng thái tương tự ngủ đông, tín hiệu điện vô cùng mỏng manh, tôi còn tưởng đó chỉ là một động vật bình thường, nên không phát hiện sớm. Nhưng Tịnh Pháp là thầy tu máy móc, cơ thể hoạt động được là dựa vào lượng tín hiệu điện vô cùng mạnh, tôi có thể phát hiện được từ phạm vi xa hơn, đoán được đại khái là gã định làm gì.

Ban nãy trước khi gã tập kích, kỳ thật tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Là tôi cố tình bảo Bạch Thần giảm tốc độ xe xuống, để dụ gã tấn công, hy vọng có thể tranh thủ cơ hội phá hủy gã, hoặc làm gã bị thương nặng.

Lúc trước tôi không nói cho mọi người biết Tịnh Pháp là một thầy tu máy móc bám riết không tha. Nếu bị gã ghim, nhất định sẽ bị truy sát liên tục, như thế thì quá nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất là đánh gã, làm cho gãn mất năng lực truy đuổi trong khoảng thời gian ngắn. Tiếc rằng tôi không ngờ gã còn là một người thức tỉnh. Một thầy tu máy móc lại đồng thời còn là một kẻ thức tỉnh, suýt nữa tôi đã khiến mọi người chết cùng nhau.

Về điều này, tôi cần phải xin lỗi.

Chờ lát nữa khi Tịnh Pháp đuổi theo, nhất định gã sẽ tấn công tầm xa. Về chuyện này, chỉ có tôi là có thể phát hiện ra trước, làm cho xe tránh né đúng lúc, ừm, nếu dùng lời nói để chỉ đạo thì chắc chắn không bao giờ kịp.”

Bạch Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

“Tôi sẽ chú ý phía trước và tình hình giao thông hai bên, nói cho cô biết trước là hướng nào không thể đi. Dùng thời gian để chỉ hướng được không?”

“Được.” Tưởng Bạch Miên giảm tốc độ xe xuống một chút, làm cho con xe Jeep thuận lợi vượt qua một chướng ngại.

Cùng lúc đó, cô nhìn vào gương chiếu hậu nói:

“Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, hai anh quyết định thật nhanh xem ai sẽ mặc thiết bị bộ xương ngoài. Sau này người mặc thiết bị bộ xương ngoài chính là chủ lực đối phó Tịnh Pháp.”

Không chờ Long Duyệt Hồng mở miệng, Thương Kiến Diệu đã cực kỳ kiên định nói:

“Để tôi.”

Anh ta nhìn sang Long Duyệt Hồng đang có ý định tranh, giải thích đơn giản:

“Tịnh Pháp còn là một người thức tỉnh, cậu không cách nào cân bằng được với gã về mặt này. Mà tôi cần thiết bị bộ xương ngoài để giúp tôi kéo giãn khoảng cách.”

“… Được rồi.” Long Duyệt Hồng ngồi thẳng người lên, xoay người lại cùng Thương Kiến Diệu kéo thiết bị bộ xương ngoài từ cốp sau tới chỗ ngồi.

Sau đó, anh ta giúp Thương Kiến Diệu mặc nó lên người.

“Nhớ thay pin hiệu suất cao dự phòng vào.” Tưởng Bạch Miên nhắc nhở một câu.

Bởi vì thế lực lớn có thể sản xuất được pin hiệu suất cao chân chính là vô cùng ít, chỉ có “Công ty Quả Quýt” và “Trí Tuệ Tương Lai”, những chỗ khác tối đa chỉ làm ra được hàng nhái kém chất lượng, chỉ phù hợp cho khu dân cư không nằm ngoài phạm vi thế lực sử dụng, cho nên rất nhiều pin hiệu suất cao cho thiết bị quân dụng là có trao đổi với nhau – xác suất 50%. Mà lần này tổ điều tra thế giới cũ coi như cũng khá may mắn, pin hiệu suất cao mà xe Jeep cần với pin hiệu suất cao cho thiết bị bộ xương ngoài quân dụng kia đều là sản phẩm tiêu chuẩn do “Trí Tuệ Tương Lai” sản xuất.

“Vâng.” Về mặt này, Thương Kiến Diệu cũng không dám có chút lơ là qua quýt.

Sau khi thay pin xong, Thương Kiến Diệu vừa đeo ba lô năng lượng với khung xương kim loại, xoay người cài các móc khóa ở các khớp phụ trợ, vừa lên tiếng hỏi:

“Tổ trưởng, lúc trước khi cô xâm nhập vào hệ thống của Tịnh Pháp, vì sao lại đột nhiên thất bại?”

Hắn nghi ngờ đó là một năng lực người thức tỉnh của Tịnh Pháp.

Mà hiện tại hắn đã biết hai loại:

“Cõi Ngạ Quỷ” và “Tha Tâm Thông”.

Chương 75: Rượt đuổi 1

Tưởng Bạch Miên rất bận, vừa phải nhìn chằm chằm phía trước tránh lái xe Jeep xuống đầm lầy, hoặc khiến xe bị những chướng ngại vật như tảng đá, rễ cây làm lật xe, lại vừa phải để tâm cảm ứng các loại tín hiệu điện xung quanh, từ đó phân biệt xem thầy tu máy móc Tịnh Pháp đã tới chưa, trạng thái hiện tại là như thế nào.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô, đầu óc của cô cũng vì chỉnh sửa gen mà được ưu hóa hơn hẳn.

“Trong khoảnh khắc đó…” Tưởng Bạch Miên châm chước trả lời, nhưng giọng cô còn to hơn người bình thường: “Trạng thái của tôi rất kỳ lạ, không biết mình là ai, cũng không biết mình định làm gì, à… Không phải xảy ra vấn đề về mặt trí nhớ. Lúc ấy tôi có thể nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra lúc trước, nhưng lại không thể từ những điều đó suy ra những thông tin như mình là ai, muốn làm gì.”

Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên theo thói quen tự kiểm điểm bản thân:

“Tôi nghĩ rằng ảnh hưởng tới cơ thể Tịnh Pháp thì sẽ khiến gã không thể sử dụng năng lực của người thức tỉnh được, kết quả lại phán đoán sai lầm…

Đây là sự khác biệt giữa thầy tu máy móc và người bình thường sao?”

Bạch Thần nghe vậy bèn lắc đầu:

“Điều này không liên quan tới sai sót, lúc ấy là phản công trong tình thế lâm vào bước đường cùng, căn bản không cách nào suy xét nhiều như vậy.”

Thương Kiến Diệu cài xong móc ở khớp xương chân xong, bèn ngẩng đầu lên nói:

“Kẻ thức tỉnh không ít năng lực thì càng ỷ lại, ỷ lại, đại khái là ảnh hưởng mang theo về mặt ý thức, cơ thể nhằm đạt được tình huống, ví dụ như thông qua làm thương tích cơ thể, mang tới đau đớn, làm cho kẻ thức tỉnh không thể suy nghĩ, không thể dời ý thức tới trọng điểm, vậy thì hắn chắc chắn không thể sử dụng năng lực được nữa…”

Nói tới đây, Thương Kiến Diệu đột nhiên im bặt, dường như nghĩ rằng làm như vậy cũng có thể đối phó chính mình.

Không chờ đám người Tưởng Bạch Miên mở miệng, hắn hít vào một hơi, nói tiếp:

“Tương tự, nếu có thể dùng một nắm đấm đánh ngất kẻ thức tỉnh, hắn chắc chắn cũng không cách nào sử dụng năng lực được.”

Nêu ví dụ xong, Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi đồng ý với suy đoán lúc trước của Tưởng Bạch Miên:

“Về mặt này, quả thật thầy tu máy móc và con người bình thường là không giống nhau.”

Tưởng Bạch Miên cười tự giễu:

“Tiếc rằng ‘bàn tay vàng’ này của tôi cũng không quá mạnh, nếu như có thể nhanh chóng xâm nhập hệ thống cung cấp năng lượng cho Tịnh Pháp, tắt nguồn điện của gã đi, vậy thì hẳn là gã cũng không thể sử dụng năng lực kẻ thức tỉnh. Cũng không đúng, quỷ mới biết được ý thức của ‘người bất tử’ thoát khỏi con chip sinh học duy trì xong thì liệu còn giữ được tỉnh táo trong bao lâu.

Ài, các người cũng phải chú ý, sống trên đời không nên quá tự tin, trong tình huống không có chứng cứ hẳn hoi, tốt nhất nên hoài nghi phán đoán của mình một phần.”

Bạch Thần nghe mà cảm thấy ngạc nhiên, bèn nghiêng đầu liếc nhìn Tưởng Bạch Miên:

“Tổ trưởng, trạng thái của cô có vẻ rất không tệ, không hề suy sụp cảm xúc chút nào.”

Nên biết rằng bọn họ đang bị một thầy tu máy móc khủng bố truy sát, thứ làm chủ trạng thái và cảm xúc lúc này hẳn phải là căng thẳng, áp lực, phẫn nộ, suy sụp và bất an mới đúng.

“Hiện tại còn tốt hơn thời điểm bị Tịnh Pháp bắt ban nãy nhiều, chẳng lẽ không hẳn là nên cảm thấy may mắn và vui mừng sao?” Tưởng Bạch Miên vẫn luôn tập trung cảm ứng xung quanh: “Ban nãy nếu không có Thương Kiến Diệu, chúng ta không thể nào thoát khỏi gã. Nếu thực sự rơi vào tay tên biến thái tâm lý vặn vẹo kia, kết cuộc sẽ rất rất rất thê thảm. Tuy tôi chưa thấy những thi thể nữ giới mà Tịnh Pháp giết chết kia, nhưng từng nghe người ta miêu tả rồi…”

Nhắc tới chuyện này, đến cả Tưởng Bạch Miên vốn khá lạc quan cũng không nhịn được mà khuôn mặt sa sầm tối tăm xuống đôi phần.

Cô không kể rõ, bởi sợ ảnh hưởng tới trạng thái của Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng.

Lúc này Thương Kiến Diệu đã hoàn thành việc mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng kia.

Hắn mấp máy môi mấy cái, cuối cùng nói:

“Bình thường mà nói, một người thức tỉnh chỉ có được ba loại năng lực.”

Tưởng Bạch Miên đánh lái, làm cho xe Jeep vòng qua một gốc cây mọc giữa đường:

“Ba loại à… Tịnh Pháp có: Loại khiến tôi không biết mình là ai… ‘Cõi Ngạ Quỷ’… Còn gì nữa?”

Long Duyệt Hồng im lặng lắng nghe lập tức nghĩ ra đáp án:

“Tha Tâm Thông! Tịnh Pháp từng nói, gã có Tha Tâm Thông, có thể nghe thấy một phần tiếng lòng trong nội tâm người khác.”

“Có đủ cả ba loại năng lực… Có lẽ có thể suy xét từ mặt này, tìm biện pháp xảo diệu đối phó Tịnh Pháp. À đúng rồi, hẳn là năng lực kẻ thức tỉnh có giới hạn về phạm vi…” Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa nói như đang lẩm bẩm một mình.

Nhưng tiếng lẩm bẩm của cô vẫn rất lớn, những người khác nghe thấy khá rõ.

Thương Kiến Diệu suy tư rồi đáp:

“Gã sử dụng Tha Tâm Thông và năng lực khiến cô nhận biết sai về bản thân đều ở trong phạm vi một mét, không thể phán đoán xa nhất là chừng bao nhiêu mét được.”

Tưởng Bạch Miên nghĩ nghĩ, nở nụ cười tươi nói:

“Nhưng cũng không phải không thể phán đoán sơ lược. Lúc gã từ trên cây đằng xa lao tới chúng ta thì lựa chọn sử dụng ‘Cõi Ngạ Quỷ’.

Bản thân lựa chọn này cho thấy rõ một số vấn đề: Một là phạm vi sử dụng của năng lực khiến chúng ta nhận thức sai về bản thân không bằng ‘Cõi Ngạ Quỷ’, hoặc nó chỉ nhằm vào một người, mà ‘Cõi Ngạ Quỷ’ có thể ảnh hưởng tới tất cả người trong một khu vực nhất định.”

Bạch Thần hồi tưởng, nói:

“Tôi có ấn tượng. Khi phát hiện xung quanh có ‘quỷ chết đói’, Tịnh Pháp vừa từ gốc cây đằng xa nhào tới không lâu, cách chúng ta chừng hai mươi mét, hoặc là xa hơn một chút.”

Hiển nhiên cô hiểu về giáo lý, chuyện xưa và truyền thuyết về Giáo Đoàn Tăng Lữ nhiều hơn Tưởng Bạch Miên.

Chương 76: Rượt đuổi 2

“Ừ, cần phải nhớ kỹ: phạm vi hữu hiệu của ‘Cõi Ngạ Quỷ’ là ít nhất hai mươi mét.” Tưởng Bạch Miên thoáng phóng đại giọng nói.

Thương Kiến Diệu im lặng một chút rồi nói: “Gã lợi hại hơn tôi.”

“Tuổi của gã gấp mấy lần anh, số năm trở thành người thức tỉnh cũng là như thế.” Tưởng Bạch Miên an ủi một câu.

Cô không biết Tịnh Pháp trở thành người thức tỉnh từ khi nào, chỉ là từ trong lời nói vừa rồi của đôi phương suy đoán rằng sau khi gã trở thành người thức tỉnh mới tải ý thức vào trong cơ thể người máy, trở thành ‘người bất tử’. Mà Tịnh Pháp là một thầy tu máy móc, ở giai đoạn sau của thời đại rối loạn trước Tân Lịch thì khá là phát triển.

Lúc này Long Duyệt Hồng dường như mới chấp nhận một sự thật:

Thương Kiến Diệu, bạn tốt của mình, người bạn nối khố của mình lại là người thức tỉnh, có được năng lực kỳ dị mà đáng sợ!

Anh ta cảm thấy cả đời này cũng không thể quên được cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy lúc trước:

Thầy tu máy móc Tịnh Pháp vốn đang đằng đằng sát khí, ý chí kiên định, nghe xong hai câu nói của Thương Kiến Diệu, đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, thậm chí còn bắt tay chào tạm biệt với Thương Kiến Diệu, tỏ ra vô cùng lưu luyến.

Đây quả thực đã lật đổ những gì Long Duyệt Hồng nhận biết rồi.

Anh ta nhìn Thương Kiến Diệu, không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Cậu, lúc nào thì, thành người thức tỉnh?”

Thương Kiến Diệu im lặng một hồi rồi mới đáp:

“Không lâu lắm.”

Long Duyệt Hồng vốn định hỏi gì thêm, nhưng đột nhiên cảm thấy làm thế không được tốt cho lắm, hệt như đang dò hỏi bí mật của người khác vậy.

Trong xe Jeep, nhất thời không ai nói gì.

Tưởng Bạch Miên phá vỡ trạng thái này, mắt nhìn thẳng phía trước, cười một tiếng nói:

“Cần chúng tôi bảo mật sự tình liên quan không?”

“Cảm ơn.” Thương Kiến Diệu chậm rãi thở hắt ra một hơi.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lần lượt tỏ vẻ mình sẽ giữ bí mật.

Thương Kiến Diệu đang định nói gì đó, đột nhiên thấy vẻ mặt Tưởng Bạch Miên có thay đổi.

Cùng lúc đó, Tưởng Bạch Miên chợt quay vô lăng, làm cho xe Jeep rẽ vào đường cua gấp.

Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng trong xe tuy đã cài dây an toàn, nhưng vẫn không ngăn được ngả người sang bên phải.

Một quả lựu đạn bay qua, rơi vào chỗ bọn họ vốn chuẩn bị lái tới.

Đùng!

Ánh lửa bùng lên, sóng xung kích điên cuồng khiến mặt đất cũng phải rung nhè nhẹ.

Sau khi xe rẽ xong, Tưởng Bạch Miên nhấn chân ga xuống tận cùng, làm cho con xe lại lao đi như tên bắn.

Một tiếng xùy vang lên, một tia laser màu đỏ sậm khoan xuống mặt đất, đốt ra một lỗ thủng không nhìn thấy đáy.

“Hướng mười một giờ.” Nhân cơ hội Bạch Thần sử dụng vị trí kim giờ thời gian để nói cho Tưởng Bạch Miên hướng nào không thể đi, không thì xe sẽ sa xuống đầm lầy, dần dần chìm xuống.

Tưởng Bạch Miên cực kỳ quen với cách nói này, không đổi mà trực tiếp đánh lái.

Sau đó cô khẽ hô:

“Thương Kiến Diệu.”

Thương Kiến Diệu khẽ hít vào một hơi nhẹ tới mức gần như không thể nhận ra, lập tức mở cửa con xe Jeep đang chạy tốc độ cao, nghiêng người lăn xuống dưới.

Với tốc độ hiện tại của xe, trong tình huống bình thường, hắn mà lăn ra như thế này, chắc chắn sẽ bị thương, nhưng hiện tại hắn đang mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng.

Thương Kiến Diệu khẽ chống tay, thoải mái tung người nhảy lên, dùng cách di chuyển của loài rắn chạy tới chỗ phóng ra lựu đạn và tia laser.

Hắn không mang súng trường và súng tự động, bởi vì những thứ đó không có tác dụng gì với thầy tu máy móc.

Thứ hắn có thể dựa vào là bản thân thiết bị bộ xương ngoài kèm theo bệ phóng lựu đạn và vũ khí điện từ.

Bịch bịch bịch, chạy đi như điên, không hề tiếc năng lượng, Thương Kiến Diệu thông qua lớp kính quang tinh thể trên mũ kim loại nhìn thấy người máy kim loại màu đen mặc tăng bào rách nát, khoác áo cà sa màu đỏ kia.

Nhưng một giây sau, Tịnh Pháp quay người bỏ chạy, lượn vòng tròn với Thương Kiến Diệu, đồng thời lợi dụng khuyết điểm tốc độ phản ứng và mức độ lưu loát của thiết bị bộ xương ngoài không bằng người máy để dần kéo giãn khoảng cách.

Cứ đuổi theo như vậy một lúc, Thương Kiến Diệu đã mất dấu vị thầy tu máy móc này.

Hệ thống cảnh báo toàn diện của thiết bị bộ xương ngoài cũng không phát hiện bất cứ thứ gì, rất hiển nhiên đối phương có năng lực phản cảnh báo.

Thương Kiến Diệu không cách nào truy đuổi, đành phải quay về theo đường cũ, dựa vào dấu vết xe Jeep tìm được đám người Tưởng Bạch Miên, sau đó trong lúc xe Jeep vẫn lao đi không ngừng mà mở cửa lên xe.

Trên đường quay về, hắn còn cố ý phá dấu vết bánh xe, cũng ngụy tạo dấu vết phá hỏng ở hướng khác, hy vọng có thể quấy nhiễu phán đoán của Tịnh Pháp.

“Gã đang trốn tôi.” Thương Kiến Diệu đóng cửa, báo cáo sơ qua chuyện vừa xảy ra.

“Gã sợ cậu? Năng lực của cậu khắc chế gã?” Long Duyệt Hồng theo bản năng nói ra suy nghĩ của mình.

“Không, phạm vi năng lực của gã lớn hơn.” Thương Kiến Diệu không hề kiêng dè nói ra.

Thương Kiến Diệu khẽ cau mày, đang định lên tiếng thì cô đột nhiên bẻ lái.

Ầm!

Đòn tấn công tầm xa của Tịnh Pháp lại tới!

Nhưng khi Thương Kiến Diệu với thiết bị bộ xương ngoài trên người xuống xe, chạy tới, Tịnh Pháp lại chủ động lùi bước, kéo giãn khoảng cách, không cho Thương Kiến Diệu cơ hội chiến đấu.

Một lần, hai lần, ba lần… Tình huống tương tục cứ lần lượt xảy ra bất kể thời gian bao lâu.

“Gã làm vậy là định làm gì?” Long Duyệt Hồng cũng nhìn ra vấn đề.

Tưởng Bạch Miên bĩu môi nói:

“Đại khái là gã mang theo không ít pin hiệu suất cao, cảm thấy có hy vọng khiến thiết bị bộ xương ngoài của chúng ta hết điện, vẫn khá nhẫn nại đấy chứ…”

“Nhưng mà, gã mang theo không biết bao nhiêu lựu đạn mà.” Long Duyệt Hồng vô thức đưa ra hoài nghi của mình.

Bạch Thần nhìn qua gương chiếu hậu, nói:

“Mấy lần gần nhất, gã chỉ dùng vũ khí laser.”

Long Duyệt Hồng lập tức cảm thấy lo lắng:

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Chương 77: Phương án 1

Tưởng Bạch Miên dường như đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, cô bèn cười rồi tỏ vẻ thoải mái nói:

“Đây không phải chuyện quá khó khăn gì. Thế này đi, để tôi mặc thiết bị bộ xương ngoài kia, sử dụng hệ thống cảnh báo toàn diện của nó và cảm ứng tín hiệu điện của chính tôi tặng cho Tịnh Pháp một niềm vui bất ngờ. Trong tình huống bất ngờ như thế, có khi lại có thể khiến gã bị thương nặng.”

“Gã là người thức tỉnh.” Thương Kiến Diệu chỉ ra vấn đề.

Tưởng Bạch Miên chậc chậc, cười nói:

“Tôi cũng đâu có ngu, cũng đã ăn thiệt thòi rồi, sao lại không suy xét nhân tố về mặt này chứ?

Tôi sẽ cố gắng duy trì khoảng cách trên năm mươi mét. Đây là khoảng cách vượt qua giới hạn phạm vi của năng lực ‘Cõi Ngạ Quỷ’ của Tịnh Pháp rồi, bằng không lúc trước gã sẽ không từ trên cây bổ nhào xuống rồi mới phát huy năng lực. Mà trong khoảng cách đó, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu của tôi không thấp, cho dù sử dụng súng lựu đạn.”

Nghe xong cách nghĩ của Tưởng Bạch Miên, đám người Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ chấp nhận, nhưng Bạch Thần lại nhanh chóng đưa ra một vấn đề khác:

“Cô với Thương Kiến Diệu trao đổi vị trí rồi thì ai lái xe? Ai tới đảm bảo có thể né được đòn tấn công tầm xa của Tịnh Pháp?”

Tưởng Bạch Miên xì một tiếng:

“Đây đúng là vấn đề lớn, để tôi nghĩ xem nên giải quyết thế nào…”

Thương Kiến Diệu im lặng hai giây rồi chủ động nói:

“Thôi vẫn cứ để tôi làm cho.”

Tưởng Bạch Miên thuận theo đề nghị này, nói như đang lẩm bẩm một mình:

“Nếu anh làm, thì phải đổi phương án.

So với thầy tu Tịnh Pháp này, anh gần như không có kinh nghiệm, nếu giao nhiệm vụ tặng cho Tịnh Pháp ‘một niềm vui bất ngờ’, khiến gã bị thương nặng cho anh, tôi sợ sẽ khiến anh phải chịu gánh nặng quá lớn, tạo ra áp lực rất lớn, làm cho anh phán đoán sai lầm, lựa chọn sai vào thời khắc quan trọng nhất.

Ừm… Thế này đi, nếu Tịnh Pháp muốn chơi trò mèo đuổi chuột với anh, anh cứ cố gắng hết sức chơi với gã, đuổi gã tới chỗ xa. Mà chúng tôi thì nhân cơ hội đó lái xe tới chỗ thường có người lui tới trên hoang dã Hắc Chiểu, nơi đó nhiều vết xe và dấu chân, có thể che giấu được dấu vết của chúng ta, làm cho Tịnh Pháp không tìm được và cũng không đuổi theo chúng ta được nữa.

Thôi bỏ đi… Làm vậy cũng dẫn tới một vấn đề khác, chờ khi anh thoát khỏi Tịnh Pháp, chắc chắn cũng không tìm thấy chúng tôi. Khoảng cách đó chắc chắn vượt quá phạm vi sử dụng của bộ đàm rồi.

Để tôi nghĩ, nghĩ nghĩ, có rồi, ước định một địa điểm có vẻ nổi tiếng trên hoang dã, tới đó hội hợp. Bạch Thần, gần đây có địa điểm nào mang tính dấu hiệu không?”

Bạch Thần quan sát bốn phía, rồi nhìn bầu trời:

“Địa điểm mang tính dấu hiệu gần đây chỉ có phế tích nhà máy thép kia thôi. Nhưng mà, đến chỗ người ta thường xuyên qua lại, với phương hướng mà chúng ta đang đi thì sẽ một mạch chạy thẳng tới nhà ga Nguyệt Lỗ.”

“Nhà ga Nguyệt Lỗ?” Tưởng Bạch Miên khẽ nhíu mày: “Cần đại khái bao lâu?”

“Nếu giữ vững tốc độ hiện tại, mất chừng khoảng một ngày rưỡi, nhưng dọc đường đi chắc chắn không cách nào chạy nhanh như thế được.” Bạch Thần tính toán một chút.

Tên thợ săn di tích tên Harris Brown và đồng đội của anh ta lúc trước dựa vào xe đạp chạy qua các đường nhỏ đường mòn cũng phải mất hơn một ngày mới từ phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ tới phế tích nhà máy thép. Bình thường mà nói thì đi ô tô thì không thể đến nơi nhanh như vậy được, nhưng xe Jeep của đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu bị Tịnh Pháp truy đuổi, dùng tốc độ cao nhất chạy tới nhà ga Nguyệt Lỗ sẽ mất chừng nửa ngày, hơn nữa xe Jeep chắc chắn nhanh hơn xe đạp rồi. Mục đích của tổ điều tra thế giới cũ chính là nhà ga Nguyệt Lỗ, chắc chắn không tiếp tục chạy tới phía bắc.

Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, gật đầu nói:

“Nếu lấy nhà ga Nguyệt Lỗ làm điểm hội hợp, chúng ta còn có thể thử giả tạo dấu vết lên phía bắc.

Nếu trước đó mà ta thuận lợi thoát khỏi Tịnh Pháp thì chắc chắn là tốt nhất, nhưng nếu không, có thể mượn việc ngụy tạo dấu vết dẫn gã lên phía bắc, làm cho gã bị cuốn vào trận nước đục mà ta không biết kia, va chạm với sự khác thường nghe có vẻ nguy hiểm kia xem sao.

Sau đó, cho dù gã có năng lực thoát được, hẳn là cũng không đuổi kịp chúng ta nữa.”

Tưởng Bạch Miên nói rồi nói, giọng vốn không nhỏ mà dần trở nên to hơn hẳn, dường như cô rất hưng phấn khi có thể chơi được Tịnh Pháp.

Thương Kiến Diệu im lặng nghe xong, hệt như hồi còn trong trường học, hắn giơ tay lên:

“Tôi có một vấn đề.”

“Gì cơ?” Tưởng Bạch Miên cảm thấy nghi hoặc.

Cô cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng lắm rồi.

Giọng nói của Thương Kiến Diệu có chút trầm trầm:

“Tôi không biết nhà ga Nguyệt Lỗ, cũng không biết đi tới đó kiểu gì.”

“…” Tưởng Bạch Miên lập tức câm lặng.

Vài giây sau, cô mới tự giễu:

“Tôi quên luôn anh là tân thủ mới lên tới mặt đất… Điều này chứng tỏ những gì anh thể hiện là không tệ! Nếu không phải tôi đang cần tập trung lái xe, tôi sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh!”

Sau một hồi gượng ép giải thích, Tưởng Bạch Miên lại thở dài:

“Nghe nói trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, trên bầu trời có rất nhiều vệ tinh để sử dụng. Những vệ tinh đó giúp con người thoải mái định vị mục đích, làm cho bọn họ dù chưa tới bao giờ cũng có thể thành thạo tuyến đường phù hợp nhất.

Thế này… Thôi để tôi mặc thiết bị bộ xương ngoài cho. Đến lúc đó tôi tiếp tục lái xe, chờ khi tránh được đợt tấn công thứ nhất của Tịnh Pháp, tôi sẽ xuống xe đuổi gã, Bạch Thần nhân cơ hội đó bò tới chỗ ghế lái, điều khiển xe.”

“Lúc cô mặc thiết bị bộ xương ngoài, Tịnh Pháp tấn công thì làm sao giờ?” Bạch Thần nghĩ tới lỗ hổng trong phương án này.

Tưởng Bạch Miên nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Chương 78: Phương án 2

Bạch Thần nhìn gương chiếu hậu, nét mặt vẫn bình thản như trước:

“Tôi cũng xuống xe, để tôi dẫn đường cho Thương Kiến Diệu. Mặc thiết bị bộ xương ngoài chỉ cõng thêm một người lùn như tôi, hẳn là sẽ không ảnh hưởng mấy tới năng lực di chuyển và phản ứng.”

“Tôi đã nói rồi, cô không có lùn, mà là nhỏ nhắn xinh xắn. So với người trên hoang dã mà nói, chiều cao này của cô đã thuộc tầm trên trung đẳng rồi. Những dân du cư mà tôi gặp, số người chưa tới 1 mét 6 quả thực ở khắp nơi.” Tưởng Bạch Miên thuận miệng bác bỏ một câu, rồi sau đó gật đầu nói: “Tôi sẽ không nói đây là chuyện nguy hiểm thế nào nữa. Nếu sinh ra trên Đất Xám, lên tới mặt đất, như vậy ở thời điểm thích hợp gánh vác nguy hiểm tương ứng là sự phát triển thường thấy. Nếu cần tôi đi mạo hiểm, tôi cũng sẽ không giao trách nhiệm cho mọi người.”

Cô thở ra một hơi, nhắc nhở:

“Nhớ mang theo lượng đồ ăn nhất định.”

Nói tới đây, cô đột nhiên ngậm miệng lại, thậm chí buông lỏng bàn tay phải đang cầm vô lăng.

Cô giơ ngón tay chỉ vào hộp lương khô và thanh năng lượng trong cốp xe, vừa chỉ vào miệng mình, đồng thời làm ra động tác phồng miệng nhai.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng khá nghi hoặc, đang định mở miệng hỏi thì thấy Bạch Thần quay đầu nháy mắt ra hiệu bọn họ.

Hai người đồng thời bỏ qua lời nói vốn đã tới cuống họng, chưa kịp thốt ra lời.

Tuy Bạch Thần cũng không hiểu Tưởng Bạch Miên định bày tỏ cái gì, nhưng cô có thể nhìn ra tổ trưởng không muốn trao đổi nhiều về đề tài này, thậm chí còn không muốn dùng lời nói.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên lại cầm vô lăng, nói tiếp:

“Thương Kiến Diệu, anh cũng phải cân nhắc xem nên ứng phó với ‘cõi Ngạ Quỷ’ của Tịnh Pháp như thế nào. Ngộ nhỡ gã không chơi trò chạy vòng quanh, mà đột nhiên tiếp cận anh, kéo ngắn khoảng cách vào phạm vi năng lực có tác dụng, như vậy thì rắc rối to.”

“Tôi sẽ cẩn thận…” Thương Kiến Diệu nói tới đây thì tạm ngừng, rồi gật đầu thật mạnh: “Suy nghĩ một chút!”

Trả lời xong, hắn vội vàng nói với Bạch Thần:

“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mang theo đồ ăn, chuẩn bị sẵn trước khi xuống xe. Hoặc cũng có thể ăn luôn lúc này, một khoảng thời rất lâu sau này có khả năng không cách nào dừng lại ăn uống.”

“Được.” Bạch Thần cầm lấy đồ ăn trong hộp kê tay, chia một nửa cho Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu mở một túi lương khô, nhét đồ ăn bên trong vào trong miệng.

Không tới một phút sau, Tưởng Bạch Miên quay mạnh vô lăng, làm cho xe Jeep né tránh tia laser do Tịnh Pháp bắn ra.

Thương Kiến Diệu không cần dặn bảo, lập tức mở cửa xe, nhào ra ngoài xe Jeep. Lúc này hắn không thuận thế lăn xuống, mà dùng sức nhảy lên.

Một tiếng xè vang lên, một tia laser bắn xuyên qua mặt đất chỗ đó.

Nếu Thương Kiến Diệu thuận thế lăn xuống như lúc trước, như vậy hắn đã bị tia laser này bắn trúng rồi. Cho dù thiết bị bộ xương ngoài có bộ phận giáp chống đạn, hắn cũng không may mắn tránh thoát.

Ngay sau đó, đầu gối hắn dùng sức kéo khớp xương phụ trợ khởi đọng, khiến toàn thân nhảy một phát ra cách đó gần hai mươi mét, phóng thẳng tới Tịnh Pháp ở đằng xa.

Thầy tu máy móc Tịnh Pháp lập tức rút lui ra sau như những lần trước, kéo giãn khoảng cách, bắt đầu chạy vòng vòng.

Nhân cơ hội này, Tưởng Bạch Miên đạp chân phanh, làm chậm tốc độ xe lại, cho Bạch Thần có thể từ ghế lái phụ nhảy xuống đất mà không bị thương.

Trong tiếng ken két, Bạch Thần tiện tay đóng cửa lại, thuận thế lăn người núp vào sau một bụi cây thấp bé.

Tốc độ xe Jeep lập tức tăng vọt, phóng thẳng tới đường lớn nơi thường xuyên có người qua lại trên hoang dã Hắc Chiểu.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đuổi Tịnh Pháp đi xa rồi quay trở lại gần đó.

Hắn, với cơ thể được bao trùm bởi khung xương kim loại màu đen và các tấm giáp chống đạn, chỉ vào ba lô năng lượng phía sau, ý bảo Bạch Thần ngồi lên đó.

Bạch Thần nhảy ra khỏi lùm cây, bám lấy các khớp xương phụ trợ của thiết bị bộ xương ngoài làm “cây thang” và “chỗ bám” chỉ hai ba cái nhảy là bò lên trên ba lô năng lượng.

Ở chỗ này, cho dù cô ngồi thì cũng cao hơn Thương Kiến Diệu rất nhiều.

Mà so với dùng một tay ôm cô thì ngồi ở đây là cách để không ảnh hưởng tới hoạt động và nhắm bắn của thiết bị bộ xương ngoài nhất.

Tiếp theo bọn họ sẽ phải truy đuổi Tịnh Pháp, đuổi vị thầy tu máy móc này tới nơi thật xa, chạy vòng tròn với gã ở khu vực này, từ đó tranh thủ thời gian để Tưởng Bạch Miên và Long Duyệt Hồng thoát khỏi phạm vi truy tìm của Tịnh Pháp.

Thương Kiến Diệu với mũ giáp trên đầu chạy hai ba bước, trong tình huống không người tập kích, lại chủ động bắt đầu nhảy vọt và lăn người.

Bạch Thần rụt người lại, nắm chặt phần xương kim loại ở bả vai của thiết bị để khiến mình không bị văng ra ngoài.

Cô hiểu Thương Kiến Diệu đang tập dượt tranh thủ trước khi Tịnh Pháp vồ tới.

Sau vài cú lăn lộn, Thương Kiến Diệu mặc thiết bị bộ xương ngoài chạy bịch bịch những bước thật to, dựa vào thị lực tầm xa mà hệ thống cảnh báo sớm tích hợp mang đến bắt đầu truy đuổi thầy tu máy móc mặc áo cà sa đỏ.

Con mắt Tịnh Pháp sáng rực ánh đỏ, dường như vì thấy nữ giới nên rơi vào trạng thái không ổn định.

Khớp xương kim loại của gã khẽ cong, toàn thân bắn lên, nhảy sang bên cạnh.

Gã không phát điên hoàn toàn, vẫn tuân theo sách lược đã định sẵn. Dù sao sự thù hận của gã tới nữ giới là méo mó tâm lý do cơ thể tạo nên, chứ không phải cái giá phải trả cho người thức tỉnh, nên gã vẫn còn chút năng lực tự điều khiển.

Thương Kiến Diệu cầm một quả lựu đạn thấy thế, không vòng về như trước, mà tiếp tục đuổi theo Tịnh Pháp, thử kéo gần khoảng cách.

Sau khi một đuổi một chạy chừng mấy phút đồng hồ, Bạch Thần trên ba lô năng lượng đột nhiên cúi người xuống, trầm giọng nói:

“Không đúng, Tịnh Pháp đang chạy vòng tới hướng xe Jeep!

Gã định vòng qua chúng ta, tiếp tục đuổi theo tổ trưởng và Long Duyệt Hồng!”

Chương 79: “Kẻ lừa đảo”1

Việc Tịnh Pháp ứng đối như vậy, đám người Thương Kiến Diệu không phải là không ngờ tới, chỉ là bọn họ cho rằng Tịnh Pháp không thể nào phán đoán ra chính xác ý đồ của bọn họ trước, trực tiếp dùng sách lược là vòng qua sự dây dưa của thiết bị bộ xương ngoài để tiếp tục đuổi theo xe Jeep. Bọn họ tin rằng chí ít cũng phải sau vài vòng nữa thì Tịnh Pháp mới kịp nhận ra.

Ai ngờ vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp này lại nắm bắt từ trước ý đồ cơ bản nhất của bọn họ, hệt như Tha Tâm Thông không bị hạn chế về khoảng cách vậy.

Thương Kiến Diệu không hỏi Bạch Thần nên làm gì bây giờ, mà dựa theo tình huống xấu nhất mà bọn họ đã dự đoán để bắt đầu xử lý:

Vòng qua tuyến đường bên trong vết xe, đuổi Tịnh Pháp ra những tuyến đường bên ngoài, tranh thủ có thể kiên trì một khoảng thời gian làm cho xe Jeep có thể đi vào khu vực thường xuyên có người qua lại trên hoang dã Hắc Chiểu. Lộ trình di chuyển của tuyến đường bên trong chắc chắn nhỏ hơn đường bên ngoài, khi thiết bị bộ xương ngoài đối mặt với người máy “trí tuệ nhân tạo” thì có thể giảm thấp sự không đủ về tốc độ phản ứng và mức độ lưu loát.

Cứ như thế, một con người mặc một khung xương kim loại màu đen và một thầy tu bản thân đã là người máy kim loại màu sắt đen điên cuồng chạy trốn, lao vọt, đuổi theo bên cạnh đầm lầy, rừng thưa trên hoang dã. Cả hai bên đều không hề tiếc nguồn năng lượng trên người.

Trong quá trình đó, Thương Kiến Diệu đã nhiều lần định phóng lựu đạn và viên đạn từ vũ khí điện từ, nhưng Tịnh Pháp đều có thể đổi hướng đúng lúc, kéo giãn khoảng cách, không hề có ý định phát động chiến đấu vào lúc này.

Thương Kiến Diệu ra sức sử dụng thiết bị bộ xương ngoài nhìn lượng điện dần hạ xuống, nhìn khoảng cách giữa mình và xe Jeep dần rút ngắn lại, tuy trong lòng nôn nóng, nhưng không thể làm được gì.

Nếu Tịnh Pháp lựa chọn rút ngắn khoảng cách, kịch chiến với hắn, hắn còn có thể tùy cơ ứng biến, liều mạng bất chấp sống chết, nhưng như bây giờ thì khiến hắn như mắc bệnh nan y mãn tính, thuốc và châm cứu vô dụng, cảm giác như đang từng bước tiến gần tới cái chết.

“Đừng nóng vội.” Trong loại trạng thái chạy tốc độ cao và nhảy lên liên tục thế này, Bạch Thần không làm được gì cả, nhưng cô nhạy bén nhận thấy sự thay đổi về trạng thái tinh thần của Thương Kiến Diệu.

Tưởng Bạch Miên không để súng lựu đạn lại cho cô, Bạch Thần không hề để ý. Theo cô thấy, tổ trưởng làm vậy là đề phòng thầy tu máy móc Tịnh Pháp vượt qua thiết bị bộ xương ngoài, lao thẳng tới xe Jeep. Vả lại nhiệm vụ hiện tại của Bạch Thần là dẫn đường chứ không phải chiến đấu.

Thương Kiến Diệu không đáp lại, nhưng rõ ràng hắn đã giảm số lần rời khỏi đường bên trong, không còn nóng vội như trước.

Đồng thời dấu vết bánh xe Jeep ở khu vực này liên tục hay đổi, rõ ràng là đã nhiều lần chuyển hướng, làm cho Tịnh Pháp khó có thể dựa vào dấu vết dự đoán hướng chạy của xe, không thể không tới gần đường xe để tìm kiếm dấu vết bánh xe cuối cùng.

Điều này đã làm cho Thương Kiến Diệu tìm được một cơ hội.

Hắn giơ cánh tay trái lên, dựa vào ký hiệu của “Hệ thống nhắm bắn chính xác” gợi ý, nhắm tới hướng khác bắn ra một quả lựu đạn.

Thầy tu máy móc Tịnh Pháp vừa hoàn thành một lần đổi hướng thoạt trông như không thể nào né tránh được nữa.

Ánh sáng đỏ sáng rỡ trong mắt gã, các khớp xương kim loại ở mắt cá chân và đầu gối uốn cong khác hẳn kết cấu con người, cưỡng ép chuyển hướng một lần nữa, nhảy vọt lên không trung.

Đùng!

Quả lựu đạn kia nổ tung, hệt như một bông pháo hoa đang nở rộ.

Nhưng cú nổ đó chậm hơn Tịnh Pháp một nhịp, nên không thể nuốt luôn nhà sư người máy này.

Ngay khi Thương Kiến Diệu thất vọng vì bản thân không thể nắm bắt được cơ hội này, thì từ một gốc cây gần đó, một quả lựu đạn phóng nhanh tới!

Nó nhắm thẳng vào Tịnh Pháp đang ở giữa không trung, thế đã cạn kiệt.

Đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ của Tịnh Pháp theo bản năng nhìn qua, thấy Tưởng Bạch Miên với mái tóc đuôi ngựa, mặc áo ngụy trang màu xám, đang vác khẩu súng lựu đạn.

Vị tổ trưởng của tổ điều tra thế giới cũ lại không theo xe Jeep chạy xa mà trốn trên cây!

Mắt thấy bản thân khó mà né được quả lựu đạn đó, tấm nắp kim loại sau lưng và dưới chân Tịnh Pháp tự động mở ra, để lộ khoảng trống to bằng nắm đấm tối om, sâu thẳm.

Trong tiếng xùy, một luồng khí màu trắng phun ra từ trong lỗ kia, khiến Tịnh Pháp ở giữa không trung chợt lướt ngang ra ngoài.

Đùng đùng!

Quả lựu đạn với lượng thuốc nổ cao nổ tung cách chỗ tên thầy tu máy móc này không xa, sóng xung kích từ vụ nổ lan ra khiến người gã nghiêng ngả, nhất thời khó giữ được cân bằng.

Tuy Thương Kiến Diệu không rõ vì sao tổ trưởng lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng hắn không lãng phí cơ hội, lập tức giơ tay phải lên, dựa vào hệ thống nhắm chính xác, dùng vũ khí điện từ của thiết bị bộ xương ngoài nhắm thẳng Tịnh Pháp đang mất cân bằng giữa không trung, mà lại còn khó có thể phun ra dòng khí màu trắng kia lần nữa.

Ngay khi hắn định bóp cò thì hắn và Bạch Thần đột nhiên nhìn thấy nhưng bóng người hư ảo bụng phồng to, đang điên cuồng nhét bùn đất vào trong miệng.

Điều này làm cho bọn họ tin rằng bản thân cũng vô cùng đói khát.

“Cõi Ngạ Quỷ!”

Tịnh Pháp nhờ cú lướt ngang vừa rồi rút ngắn khoảng cách giữa gã và thiết bị bộ xương ngoài về còn hai mươi mét!

Bạch Thần vội dùng hai tay đưa vào trong túi áo, lấy lương khô và thanh năng lượng ra.

Cũng vì vậy mà cô mất cân bằng, ngã nhào từ trên ba lô năng lượng của thiết bị bộ xương ngoài xuống đất.

Nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô điên cuồng mở túi, nhét đồ ăn vào trong miệng.

Cùng lúc đó, Thương Kiến Diệu thì lại không làm động tác tương tự.

Chương 80: “Kẻ lừa đảo”2

Ở khu vực cằm nơi không bị mũ giáp kim loại kia che phủ, miệng hắn hơi há, lộ ra hình ảnh bên trong:

Một miếng lương khô bị nước bọt ngâm tới mức nở phồng lên, nhét kín hơn nửa khoang miệng.

Thương Kiến Diệu không ngừng nhai nuốt miếng lương khô này, dùng nó để làm dịu cơn đói khát mà hắn tự nhận.

Điều này khiến hai tay hắn không có lập tức rút lại để tìm đồ ăn!

Trước khi rời khỏi xe Jeep, hắn dùng lý do ăn cơm nhét một mảnh lương khô vào miệng, nhưng không hề nuốt xuống, chính là để khi bị “Cõi Ngạ Quỷ” ảnh hưởng thì có thể tranh thủ được một hai giây!

Bắt lấy cơ hội mà chỉ giây lát sẽ vụt lướt qua này, Thương Kiến Diệu vừa điên cuồng nhai nuốt lương khô trong miệng, cũng nở một nụ cười méo mó, vừa bóp cò.

Trong tiếng điện xẹt xẹt, một viên đạn được bọc trong hồ quang màu trắng bạc dùng tốc độ siêu cao khó mà miêu tả được nhanh chóng lướt qua khoảng cách hai mươi mét, bắn thẳng vào kim loại màu đen trước ngực Tịnh Pháp.

Hai tiếng đùng và keng gần như đồng thời vang lên, trước người Tịnh Pháp xuất hiện một vết lõm to bằng nắm đấm nhìn thấy rõ.

Ở chỗ lõm đó, kim loại màu đen kia vỡ ra và rơi xuống, để lộ những đường dẫn và linh kiện được giấu bên dưới.

Xung quanh là những vết nứt lan tràn ra hệt như một tấm mạng nhện.

Kèm theo vết thương đó là động năng của vũ khí điện từ thổi bay Tịnh Pháp ra ngoài, làm cho gã hệt như một con diều bị đứt dây.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên trên cây đã buông khẩu súng lựu đạn xuống, sau đó kéo cánh tay trái, ném ra một cây nẹp kim loại được quấn quanh bởi vô số điện quang màu trắng bạc.

Keng!

Cây nẹp kim loại hệt như con rồng sấm sét đâm thẳng vào vết lõm trước ngực Tịnh Pháp, đánh gã từ trên không trung “cắm” thẳng xuống đất.

Trong tiếng bùm, từng tia hồ quang hệt như vô số cánh hoa nở rộ, thuận theo linh kiện và đường dẫn ở vết lõm mà nở rộ trong cơ thể Tịnh Pháp.

Cơ thể vị thầy tu máy móc này cứng ngắc, ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt dần tối xuống, hệt như đã biến thành một tảng đá.

Hiệu quả của “Cõi Ngạ Quỷ” bao phủ xung quanh cũng biến mất theo.

Thương Kiến Diệu thấy thế, vội vàng đổi vị trí, dùng vũ khí điện từ chỉ thẳng vào đầu Tịnh Pháp.

Hắn còn chưa kịp nhắm xong thì ánh sáng đỏ lại sáng bừng lên trong mắt Tịnh Pháp.

Cơ thể được cấu tạo nên từ khung xương toàn kim loại của gã đột nhiên nhảy vọt lên, mang theo cây nẹp kim loại và điện lưu màu trắng bạch vẫn còn đang xè xè nhảy tới phương xa.

Sau đó, vị thầy tu máy móc này liên tục đổi hướng, cắm đầu chạy như điên.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên mới lại bồng khẩu súng lựu đạn kia lên.

Cô nói to, khó nén được sự thất vọng trong giọng nói:

“Quả nhiên gã có bộ hệ thống dự phòng khẩn cấp và kết cấu khung máy dự bị!”

Thương Kiến Diệu vốn định đáp lại tổ trưởng, nhưng trong cổ họng và miệng đầy những “hài cốt” của miếng lương khô, làm cho hắn nghẹn tới mức mắt trợn trắng, hoàn toàn không thể nói được.

Trái lại Bạch Thần, không hề nhét cả thanh năng lượng vào miệng, sau khi nuốt phần còn lại xong, cô cất cao giọng hỏi:

“Muốn đuổi theo không?”

Cô đang hỏi thay Thương Kiến Diệu.

Tưởng Bạch Miên nhìn hướng nơi bóng dáng Tịnh Pháp biến mất, lắc đầu nói:

“Không kịp rồi, vả lại lần này gã chỉ muốn chạy trốn, nên sẽ nhanh hơn cả thiết bị bộ xương ngoài.”

Dứt lời, cô nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây, đi tới chỗ Bạch Thần và Thương Kiến Diệu, an ủi:

“Nhưng cũng không sao, gã đã bị chúng ta làm cho bị thương nặng. mà hệ thống dự phòng khẩn cấp và kết cấu khung máy dự bị chắc chắn chỉ còn chắc năng cơ bản, không thì cơ bản là không làm được.

Nói đơn giản, trước khi Tịnh Pháp sửa chữa xong cho bản thân, gã không có khả năng tiếp tục truy lùng chúng ta. Hiện tại gã hẳn là cũng không cách nào dùng hệ thống vũ khí với hệ thống nghe lén nữa.”

Bạch Thần thở phào một hơi:

“Vậy chúng ta có đủ thời gian thoát khỏi phạm vi truy tìm của gã rồi.”

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã nuốt xong miếng lương khô trong miệng, buột miệng hỏi:

“Tổ trưởng, sao cô lại ở đây? Không phải tới nhà ga Nguyệt Lỗ hội hợp sao? Xe Jeep đâu rồi?”

Tưởng Bạch Miên nghe thì cười một tiếng:

“Phương án đó là lừa hai người đấy.”

Cô cười tới mức mắt cong cong:

“Không lừa các người thì làm sao lừa được Tịnh Pháp chứ?”

“…” Thương Kiến Diệu và Bạch Thần lập tức có chút ngơ ngác.

Tưởng Bạch Miên bồng súng lựu đạn, nhìn quanh một lượt rồi nói:

“Từ việc Tịnh Pháp có thể ở lò cao của nhà máy thép ‘cảm ứng’ được giọng của phụ nữ ở cửa chính, tôi đã nghi ngờ hệ thống nghe lén của gã còn mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Về điều này, sau đó, ở vài mặt thì còn thể hiện tới một mức độ nhất định, để cho tôi lại càng hoài nghi.

Ví dụ như làm sao gã dám chạy vòng quanh, bày ra tư thế tiêu hao trường kỳ, ngộ nhỡ chúng không chỉ có một cục pin dự phòng thì sao?

Hay như lần đầu tiên gã tập kích chúng ta, tại sao lại chọn vị trí ghế lái phụ mà không phải là ghế lái càng quan trọng hơn? Gã đâu có quen biết chúng ta, làm sao biết được tôi là tổ trưởng, là người có uy hiếp nhất về ngoài mặt? Tôi và Bạch Thần đều thương lượng qua trước nếu Tịnh Pháp đột kích ghế lái thì nên làm gì: Tôi vừa giơ khẩu súng lựu đạn, cô ấy sẽ cúi người xuống, làm cho lựu đạn bay qua khu vực điều khiển, ra ngoài cửa sổ, bắn lên mục tiếu. Kết quả là không thể tạo ra được công dụng như ý muốn.

Có hoài nghi đó, tôi mới cố ý dẫn dắt cho các anh thảo luận, tạo ra một kế hoạch hội hợp ở nhà ga Nguyệt Lỗ, xem liệu Tịnh Pháp có mắc mưu hay không. Kỳ thật, cho dù gã không ‘nghe’ thấy, không mắc mưu, thông qua những gì các người thể hiện, sớm muộn gì gã cũng phát hiện ra mục đích của hai người là kéo dài thời gian, là làm cho xe Jeep có thời gian rời khỏi phạm vi truy tìm của gã.

Cho nên, sau khi liên tục đổi hướng ở chỗ này rồi, tôi nhanh chóng dừng xe lại, núp trên cây cách đó không xa, cũng khiến Long Duyệt Hồng tiếp tục lái xe đi tiếp, dặn anh ta chạy được mười phút thì dừng lại chờ chúng ta.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 1 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 1 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 3 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!