1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
  4. Tập 8: Rời đi (c71-c80)

[Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Tập 8: Rời đi (c71-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Rời đi 2.

Linh lực đi qua tim, sau đó theo máu huyết bắt đầu chậm rãi chảy khắp cơ thể.

Dần dần, dược thảo trong tay hắn trở nên khô héo, chỉ cần gió thổi qua là hóa thành bột phấn bay vào không khí.

“Bụi Linh Huyền Thảo thứ mười rèn luyện kết thúc.” Diệp Tinh đứng dậy.

Hắn nắm tay phải lại, cảm nhận một chút sức mạnh của bản thân, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.

Lúc sử dụng bụi Linh Huyền Thảo thứ tám hắn đã hoàn thành rèn luyện kinh mạch, bây giờ đã chuyển sang luyện máu.

“Đáng tiếc dùng hết Linh Huyền Thảo rồi, tiếp theo đoán chừng phải cần ít nhất hai tháng mới có thể hoàn thành luyện máu!” Diệp Tinh lại lắc đầu.

Năm giai đoạn lớn của Luyện Thể, mỗi một giai đoạn tiêu tốn thời gian ngày càng nhiều, nếu tu luyện bình thường, cả một cảnh giới Luyện Thể cần ít nhất hơn một năm.

Diệp Tinh có được một vài cơ duyên, hiện tại không tới ba tháng đã bước vào giai đoạn thứ tư, tốc độ này đã rất nhanh rồi.

~~~

“Brư…” Điện thoại kêu lên, là Hoàng Thiên Vũ gọi tới.

Hoàng Thiên Vũ báo cho Diệp Tinh một vài tin tức liên quan tới liên quan tới Trịnh gia.

Lúc này Trịnh gia hoàn toàn loạn thành một đống.

Bọn họ không chỉ bị Hoàng gia hủy bỏ hợp tác, hơn nữa còn bị chèn ép mọi mặt, chuyện làm ăn rơi xuống vực sâu, thậm chí nhân viên còn không ngừng đưa đơn từ chức, cho dù tuyển nhân viên mới, thì năng lực của bản thân cũng có chút vấn đề, thậm chí cửa hàng không ngừng nhận được khiếu nại của khách hàng.

“Rốt cuộc là ai đang chèn ép Trịnh gia chúng ta?” Trịnh Cường ở trong nhà đập vỡ chiếc chén trà mà ông thích nhất, tức giận nói.

Mỗi ngày nhà bọn họ đều đang lỗ vốn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tài sản như nước biến mất ba phần!

Mấy ngày này, Trịnh Cường cảm nhận được ác ý sâu sắc xung quanh, hơn nữa không chỉ là Hoàng gia, dường như còn có thể lực nào khác đang ra tay với bọn họ.

Trịnh Hằng không dám nói gì, trốn ở phía xa, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy ba mình nổi trận lôi đình như vậy.

“Đều tại thằng nghịch tử mày.” Trịnh Cường nhìn dáng vẻ tàn lụi của con trai mình, giận run người.

Từ sau sự việc lần trước, Trịnh gia bọn họ như trượt khỏi sườn núi, thay đổi đột ngột.

“Ba, theo phân tích của con, chuyện lần này rất có thể là do Diệp Tinh, con đi tìm cậu ta.” Trịnh Hằng nói: “Tìm thấy Diệp Tinh sau đó cho cậu ta chút lợi ích không phải là ổn rồi sao.”

“Mày không có não à?” Trịnh Cường nhìn con trai mình, giống như nhìn một thằng đần, tức giận nói: “Nếu thật sự là cậu ta, đến cả Hoàng gia cũng nghe theo lệnh của cậu ta, mày cảm thấy bản thân có gì tốt có thể khiến cậu ta coi trọng?”

Con trai ông ta ngấp nghé bạn gái cậu ta, còn nói lời uy hiếp, đây là đại thù. Trịnh Cường ông cẩn thận một đời, lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Trịnh Hằng dè dặt nói.

“Rời khỏi Thượng Hải đi.” Trịnh Cường thở dài một hơi, thân thể thẳng tắp nháy mắt trở nên ỉu xìu.

“Rời đi?” Mặt Trịnh Hằng ngập vẻ không thể tin nổi.

Nhà bọn họ dốc sức làm ăn ở Thượng Hải lâu như vậy, Trịnh đại công tử anh ta phong quang vô tận, lại phải rời đi?

“Sự chèn ép chúng ta phải chịu ở Thượng Hải quá lớn, nếu còn tiếp tục chỉ có một con đường chết, chỉ có thể rời đi.” Trịnh Cường thở dài nói.

Trịnh Hằng nhìn ba mình chỉ trong chốc lát đã già đi rất nhiều, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng sinh ra một tia hối hận.

Đều tại anh ta, Trịnh gia bọn họ mới trở nên như vậy trong thời gian ngắn.

Mười ngày trước anh ta phô trương thế nào, cao cao tại thượng, sau đó lại giống như một con chó nhà có tang chán nản rời đi.

“Trịnh gia rời khỏi thành phố Thượng Hải?” Diệp Tinh nghe được tin tức này xong hắn cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, mà là đang suy nghĩ chuyện tiếp theo của bộ phim “Giới Nguyên Châu”. Tuy nhiên, trong khi suy nghĩ, hắn lại nhận được một cuộc gọi lạ.

“Alo, ai vậy?” Diệp Tinh tiếp nhận, trực tiếp hỏi.

– Là Diệp Tinh đại ca sao? Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái: “Em là Đàm Nguyên Nguyên lần trước bán cho anh loại cây đặc biệt kia.”

“Đàm Nguyên Nguyên?” Diệp Tinh trong lòng khẽ động.

Lần trước mười gốc cây Linh Huyền Thảo vẫn là ở trên tay Đàm Nguyên Nguyên mua về.

~~~

Lúc này Đàm Nguyên Nguyên đang ở một khu chợ ở thành phố Thượng Hải, cô mặc quần áo kẻ sọc mộc mạc, trên chân mang một đôi giày bóng cũ kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có một tia sợ hãi.

Xa xa, Diệp Tinh sải bước đi tới.

“Anh Diệp Tinh.” Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, vội vàng chạy tới.

“Em nói em lại phát hiện dược thảo kỳ quái kia à?” Diệp Tinh trực tiếp hỏi.

Vừa rồi Đàm Nguyên Nguyên nói mình phát hiện dược thảo, bọn họ hẹn gặp mặt ở chỗ này.

“Ừm, cây đó cùng với cây anh Diệp Tinh mua lần trước giống nhau như đúc.” Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.

Lần trước Diệp Tinh bỏ ra 1000 tệ mỗi cây, mua mười cây, từ đó về sau mỗi ngày cô đều phải dành thời gian chạy đến ruộng nhà mình xem một chút, xem có loại cỏ kỳ quái mới nào mọc ra hay không.

Ngay một ngày trước, cô thế nhưng thật sự phát hiện, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của cỏ này rất nhanh, lại còn không chỉ có một gốc cây.

Cùng ba mẹ thương lượng một chút, ba mẹ cô cũng rất kích động, liền bảo cô gọi điện thoại cho Diệp Tinh, xem Diệp Tinh có hứng thú mua hay không.

– Anh Diệp Tinh, anh còn cần những dược thảo kia sao? Đàm Nguyên Nguyên cẩn thận hỏi.

Chương 72: Không Tinh Thạch quý giá.

Diệp Tinh cười cười, nhìn cô gái mộc mạc trước mắt, nói: “Đương nhiên, lần này vẫn lấy giá 1000 tệ thu mua mỗi gốc cây.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ.

– Chúng ta xuất phát đi!

Diệp Tinh không chút do dự, nhanh chóng gọi một chiếc taxi.

Lúc này trong mắt Diệp Tinh cũng tràn đầy vẻ vui sướng. Linh Huyền Thảo mới dùng hết, không nghĩ tới lại có Linh Huyền Thảo mới xuất hiện.

Chiếc xe lái xe hơn một giờ trước khi đến đích của mình.

“Anh Diệp, ba mẹ em đều ở trên bờ ruộng, để em dẫn anh đi.” Trên khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Nguyên Nguyên tựa hồ bởi vì kích động mà có chút đỏ, nhanh chóng chạy về một chỗ.

Trên bờ ruộng, ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên bận rộn trên đồng ruộng, tựa hồ đang nhổ cỏ, bất quá ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng nhìn về phía một chỗ, ánh mắt lại nhìn về phía bờ ruộng.

Bọn họ cũng không ngốc, sau khi phát hiện Linh Huyền Thảo, mỗi ngày cơ hồ đều ở trong ruộng, chính là vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nếu nó được nhổ bởi những người khác, đây chắc chắn là chuyện không vui chút nào.

“Mẹ bọn trẻ, bà cảm thấy loại cỏ có diện mạo kỳ quái lần này còn có thể bán được tiền không?” Ba Đàm Nguyên Nguyên thoạt nhìn rất thật thà, làn da ngăm đen, trên mặt có dấu vết thô ráp, vừa nhìn đã biết là lao động thể lực lâu dài.

“Chỉ biết hỏi thôi! Làm sao tôi biết được? Chờ con gái trở về không phải đều rõ ràng sao?” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của bà ta, rõ ràng cũng rất sốt ruột.

Lúc trước bà ta nghe Đàm Nguyên Nguyên nói dược thảo kia bán được một vạn tệ, cho nên còn đặc biệt đến bệnh viện hỏi thăm một chút, xem dược thảo kia có phải là bảo vật trân quý gì hay không.

Bà ta cũng nghe nói qua một số người đào được bảo vật, lấy giá rất rẻ bán ra ngoài.

Trong lòng bà ta cũng ôm một ít tâm lý may mắn, kỳ thật đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Nhưng bệnh viện lại không có hồ sơ loại cây này, bà ta hỏi vài cái, cuối cùng kết luận, đây chính là cỏ dại bình thường nhất mà thôi, thậm chí tên cũng không gọi ra được.

Vì vậy, nếu Diệp Tinh không mua, họ sẽ không có bất kỳ lợi nhuận nào.

“Đứa nhỏ hẳn là sắp trở về rồi chứ?” Ba Đàm Nguyên Nguyên trực tiếp miễn dịch với lời nói của vợ mình, ông thật thà cười hai tiếng, nói: “Nếu mua thêm 1000 tệ một gốc, vậy có thể bán được rất nhiều tiền a.”

“Có thể mua với giá 500 nhân dân tệ là tôi đã rất hài lòng rồi.” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói.

Sau khi nói xong bỗng nhiên ánh mắt bà ta sáng lên, nhìn về phía bóng dáng con gái mình và một thanh niên ở xa xa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng: “Ba bọn trẻ, vị ông chủ Diệp kia tới rồi.”

Nhất thời, hai người đi tới bờ ruộng.

“Ba, mẹ.” Đàm Nguyên Nguyên nhìn thấy ba mẹ mình hô to.

“Nguyên Nguyên.” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên đi ra, sau đó nhìn Diệp Tinh, thoáng có chút câu nệ.

Đối với các cô mà nói, Diệp Tinh hoàn toàn chính là ông chủ lớn trong thành.

Diệp Tinh đối với bọn họ cười gật gật đầu, cũng không có nói cái gì, nhanh chóng đi về phía trước. Hắn đã cảm ứng được Linh Huyền Thảo, hơn nữa lần này số lượng thậm chí nhiều hơn lần trước.

Hắn đi tới một chỗ, nhìn thấy Linh Huyền Thảo xanh biếc, tím lịm sinh trưởng giữa đống đất có rất nhiều cỏ dại, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng đem nó đào ra, thật cẩn thận bỏ vào trong túi tiện lợi.

Thấy Diệp Tinh bắt đầu đào bới, mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng hỏi con gái mình, nói: “Nguyên Nguyên, lần này ông chủ Diệp nói như thế nào? Giá thu mua thế nào?”

“Mẹ, anh Diệp Tinh vẫn nguyện ý dùng một giá một ngàn thu mua nguyên một gốc.” Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

“Thật tốt quá.” Trên mặt ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhất thời tràn đầy tươi cười, trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thì xa xa Diệp Tinh không ngừng đào bới, cuối cùng hắn vậy mà lại đào ra tổng cộng ba mươi gốc Linh Huyền Thảo!

Nhưng mà, những cây Linh Huyền Thảo này đều là chưa có phát triển, còn không có lớn tốt như lần trước.

“Bờ ruộng nơi này thật kỳ quái, thế mà lại có Linh Huyền Thảo mọc ra?” Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía.

Trong lòng hắn cũng thầm nói may mắn lần trước lưu lại số điện thoại di động, nếu không cho dù mọc ra Linh Huyền Thảo, Đàm Nguyên Nguyên muốn tìm hắn cũng không nhất định có thể tìm được.

“Vo Vo!” Đang lúc Diệp Tinh không chuẩn bị tìm kiếm, bỗng nhiên trong túi hắn truyền đến một đạo thanh âm, một con bọ cánh cứng màu đen chỉ có kích thước ngón tay cái nhanh chóng bò lên vai hắn.

– Còn có bảo vật?

Trùng Tầm Bảo Tiểu Hắc cảm ứng được một ít tình huống đặc thù ở xa xa.

Nó nhanh chóng tiến lên và sau đó đến một nơi.

Trong một đám cỏ dại lại có một tảng đá kỳ lạ trong đó.

Tảng đá này ước chừng chỉ có kích thước bằng ngón cái, mặt trên lại có sọc đen, trắng hai màu, nhìn qua có chút kỳ quái.

“Đây là…” Diệp Tinh nhìn tảng đá, trên mặt lộ ra một tia khó có thể tin nổi: “Không Tinh Thạch! Đây là Không Tinh Thạch! Làm thế nào nó có thể ở đây chứ? Nơi này làm sao có thể xuất hiện Không Tinh Thạch?”

Chương 73: Vui mừng 1.

Không Tinh Thạch là một loại đá rất đặc thù, một khi xuất hiện có thể khiến cho mọi người truy đuổi, bởi vì nó có thể luyện chế các loại vật phẩm không gian lưu trữ như nhẫn không gian, vòng tay không gian.

Sau khi luyện chế thành công, có thể dễ dàng đem đồ vật trên người bỏ vào trong nhẫn không gian, không cần lo lắng vật sẽ bị biến chất, cũng không cần lo lắng vật sẽ bị hủy diệt, rất thuận tiện.

Kiếp trước người thực sự có nhẫn không gian rất ít, tất cả đều là một nhóm người đứng ở đỉnh cao kia mới có, bởi vì Không Tinh Thạch cực kỳ hiếm thấy, cho dù có người có thể luyện chế, thế nhưng thiếu Không Tinh Thạch thì bọn họ cũng không có biện pháp gì luyện ra thành phẩm.

Kiếp trước Diệp Tinh thẳng đến năm thứ chín của ngày tận thế đen tối mới luyện chế ra một cái.

Nhặt tảng đá lên, Diệp Tinh tản ra linh lực điều tra một chút.

Khi linh lực của hắn tiến vào tảng đá, lại trong nháy mắt biến mất, giống như chìm vào trong biển rộng vậy.

– “Hấp thu linh lực, quả nhiên là Không Tinh Thạch!” Diệp Tinh trong lòng vui sướng.

“Không biết là bao nhiêu không gian đây ta?”

Sử dụng Không Tinh Thạch luyện chế bảo vật lưu trữ thì ít nhất cần phải đạt tới Vương cảnh, cũng chính là thức tỉnh dị năng của mình, như vậy có thể sử dụng dị năng chậm rãi luyện chế trữ vật.

Hiện tại Diệp Tinh chỉ là ở giai đoạn luyện thể thứ tư, sau đó còn có giai đoạn thức tỉnh, sau khi thức tỉnh mới là Vương cảnh, lúc đó mới có thể chân chính điều tra không gian bên trong Không Tinh Thạch này rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Tuy rằng hiện tại Không Tinh Thạch đối với hắn vô dụng, thế nhưng Diệp Tinh vẫn là vô cùng vui mừng.

Chờ sau khi hắn đạt tới Vương cảnh, liền có thể bắt đầu luyện chế, đạt được bảo vật lưu trữ thuộc về mình!

“Đúng rồi, Không Tinh Thạch này rốt cuộc xuất hiện như thế nào? Chẳng lẽ lúc trước vẫn ở chỗ này sao?” Diệp Tinh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Hắn kỳ thật trước kia đem nơi này điều tra một lần, thế nhưng lúc ấy tuyệt đối không có Không Tinh Thạch.

Nói cách khác, Không Tinh Thạch sau này mới xuất hiện.

Lại lục soát một lần, Diệp Tinh cũng không có phát hiện gì khác, hắn đi tới chỗ mấy người Đàm Nguyên Nguyên hỏi: “Tảng đá này các người đã từng nhìn thấy ở nơi khác chưa?”

Hắn trực tiếp đem Không Tinh Thạch chìa ra.

Nói không chừng mấy người Đàm Nguyên Nguyên đã nhìn thấy qua, nếu như bởi vì không cẩn thận mà dẫn đến bỏ qua Không Tinh Thạch, vậy hắn khẳng định tổn thất thật lớn.

“Không có.” Ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên cùng với Đàm Nguyên Nguyên nhìn một chút, đều lắc đầu.

– Vậy bờ ruộng các người đã cải tạo qua chưa? Diệp Tinh lại hỏi một chút.

“Không có, trên bờ ruộng mọc cỏ trân quý như vậy, chúng tôi làm sao có thể cải tạo?” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên lắc đầu.

“Không lẽ là nơi này vốn dĩ đã tồn tại đó chứ?” Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ: “Hay chẳng lẽ là do một vài động vật mang tới?”

Giống như một số loài chim trong miệng của chúng có thể mắc kẹt vài viên đá, sau đó rơi xuống từ không trung rơi xuống đây, nhưng mà khả năng này là khó xảy ra.

Vừa xuất hiện Linh Huyền Thảo, lại vừa xuất hiện Không Tinh Thạch, cái này không khỏi quá trùng hợp đi.

Trực giác nói cho Diệp Tinh nơi này nhất định có loại cổ quái nào đó.

Nhưng mà Diệp Tinh cũng không có chuẩn bị đem đất đai nơi này đào bới một chút, cho dù trong đất có bảo vật, Trùng Tầm Bảo Tiểu Hắc khẳng định có thể phát hiện ra.

Trong lòng yên lặng nghĩ, Diệp Tinh cười nói: “Ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo, mỗi gốc một ngàn, cũng chính là ba vạn.”

“Đúng, đúng.” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhất thời gật đầu nói.

Diệp Tinh không nói gì, trực tiếp chuyển ba vạn tệ đi qua.

Nhìn thấy ba vạn tệ vào tài khoản, trong mắt cha mẹ Đàm Nguyên Nguyên tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Đàm Nguyên Nguyên cũng như vậy, rất là vui vẻ, có số tiền này, cô cùng em trai đều có thể an tâm đi học.

Sau khi chuyển xong, Diệp Tinh cũng không có dừng lại, lại chuyển một vạn đồng qua.

– “Anh Diệp Tinh, anh có phải chuyển sai không?” Nhìn thấy chuyển khoản trên WeChat, Đàm Nguyên Nguyên ngẩn người, sau đó có chút nghi hoặc hỏi.

“Không có sai.” Diệp Tinh cười cười nói: “Những cây này anh ra giá ba vạn, một vạn này là tảng đá này. Lần sau nếu em lại tìm thấy một tảng đá như vậy một lần nữa, anh cũng vẫn sẽ mua nó với giá cao.

“Cậu nói… Một vạn thu mua tảng đá này?” Ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên có chút lắp bắp nói.

“Ừm, tôi là người rất thích một ít đồ vật có hình dáng kì lạ, không chỉ nơi này, những nơi khác có đồ vật kì lạ tôi đều sẽ lấy giá cao thủ mua.” Diệp Tinh cười nói.

Hắn nhìn Đàm Nguyên Nguyên: “Sau này nếu phát hiện ở đây có mấy thứ không giống như bình thường, có thể chụp một tấm ảnh gửi cho anh trên WeChat, nếu anh cần sẽ liên hệ với em.”

“Ồ… Được rồi. “Đàm Nguyên Nguyên ngây người một chút, sau đó vội vàng gật đầu.

“Được rồi, anh còn có việc phải đi trước.” Diệp Tinh mỉm cười nói, “Lần sau còn có cây này xuất hiện, giá anh thu mua vẫn không thay đổi nhé.”

Nói xong hắn liền sải bước đi về phía trước.

“Nguyên Nguyên, mau đi tiễn ông chủ Diệp một chút.” Thấy Diệp Tinh rời đi, mẹ Đàm Nguyên Nguyên lập tức phản ứng lại, thúc giục nói.

Chương 74: Vui mừng 2.

“Không cần đâu.” Diệp Tinh khoát tay áo, rất nhanh rời khỏi nơi này.

“Nguyên Nguyên, nhà chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi.” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên hưng phấn nhìn 4 vạn tệ trên WeChat, đối với gia đình lấy việc làm ruộng làm sinh kế như bọn họ, còn phải cho hai đứa nhỏ học hành mà nói, trừ đi các loại chi phí, bốn vạn tệ này còn không biết cần bao lâu mới có thể tích lũy được.

“Anh Diệp Tinh thật sự rất tốt.” Đàm Nguyên Nguyên cũng dùng sức gật gật đầu, trong lòng cô lại có cảm kích.

Nếu không có Diệp Tinh, cô cũng không thể tiếp tục đi học.

Hưng phấn một hồi, mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói: “Sau này Nguyên Nguyên sau giờ học con liền tới nơi này xem nhiều chút, nếu có phát hiện liền chụp ảnh gửi tin nhắn. Còn nữa, chuyện ở đây tuyệt đối không thể để cho người khác biết.”

“Mẹ, con nhớ kỹ rồi.” Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.

“Lão Đàm, sau này ông ở bên ngoài ngàn vạn lần đừng uống rượu, nhỡ nói lỡ miệng, tiền bị người khác kiếm được, để đứa nhỏ đi theo chúng ta chịu khổ, đến lúc đó xem tôi có đánh chết ông không!”

Ba Đàm Nguyên Nguyên thật thà cười cười, nói: “Tôi khẳng định không uống nữa đâu.”

Đối với một gia đình như họ, số tiền này là đủ để thay đổi một số phận.

~~~

Đàm Nguyên Nguyên một nhà mừng rỡ, Diệp Tinh càng là hưng phấn.

Hắn về đến nhà đem Linh Huyền Thảo cẩn thận trồng xuống.

“Ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo, hẳn là có thể thỏa mãn giai đoạn tu luyện luyện thể của mình đi?”

Nhìn ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo đang sinh trưởng trước mắt, Diệp Tinh trên mặt tràn đầy tươi cười.

Hiện tại Linh Huyền Thảo còn chưa có phát triển, đợi đến sau này khi phát triển triệt để, cảnh giới luyện máu của hắn khẳng định càng tiến thêm một bước, đến lúc đó lại thông qua Linh Huyền Thảo tu luyện, không chỉ luyện đến cảnh giới luyện máu mà có thể đạt tới viên mãn, thậm chí cuối cùng rèn luyện da thịt cũng có thể nhanh chóng hoàn thành.

Không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến, lại có thu hoạch như vậy!

“Chỗ đó rốt cuộc có cái gì cổ quái đây?” Diệp Tinh yên lặng suy tư.

Suy nghĩ một chút cũng không có đầu mối, Diệp Tinh đành phải buông tha, không nghĩ nhiều nữa.

Nếu thật sự phát hiện ra thứ gì đó, Đàm Nguyên Nguyên nhất định sẽ thông báo cho hắn.

Đương nhiên, Diệp Tinh hiện tại có thể trực tiếp khống chế nơi đó, nhưng làm như vậy ngược lại khiến cho một số người chú ý, sẽ không có hiệu quả tốt.

Ở trong phòng cho thuê một hồi, sau đó Diệp Tinh lại rời đi.

“Dựa theo trí nhớ của mình, đoàn làm phim Giới Nguyên Châu trong tuần này đã bắt đầu nhận đầu tư, mãi cho đến một tuần sau mới có người nguyện ý đầu tư vào bọn họ.”

Đi trên đường, Diệp Tinh nhớ lại chuyện trước kia, lúc ấy tin tức “Giới Nguyên Châu” phô thiên cái địa, Diệp Tinh cũng nhìn thấy mấy lần phỏng vấn về đoàn làm phim kia, cho nên biết rất nhiều tin tức.

Đầu tư “Giới Nguyên Châu” là một bước kế hoạch mấu chốt của hắn, chỉ cần hoàn thành, kế hoạch kế tiếp thi triển sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

“Reng…” Đang nghĩ, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, hắn nhìn một chút, hóa ra là Đổng Minh Viễn gọi tới.

“Cậu Diệp, chuyện về công ty đầu tư đều đã chuẩn bị xong, khi nào cậu có thời gian đến xem một chút đi.” Trong điện thoại, Đổng Minh Viễn cười nói.

“Ồ? Đã chuẩn bị xong rồi sao?” Nghe vậy, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ vui sướng: “Tôi lập tức tới đây.”

Cúp điện thoại, Diệp Tinh đi đến ven đường, chuẩn bị gọi một chiếc taxi.

Bây giờ hắn vẫn đang tập lái xe ở trường, không có giấy phép lái xe, ngay cả khi hắn mua một chiếc xe cũng không thể lái xe.

“Cậu chạy xe kiểu gì vậy? Không có mắt sao? Xe của tôi đắt bao nhiêu cậu có biết không?” Xa xa, bỗng nhiên một đạo âm thanh gầm gừ phẫn nộ truyền đến.

Có một số người xung quanh đang xem.

Diệp Tinh liếc mắt một cái, không có bất kỳ hứng thú gì.

– “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi!” Lại có một đạo thanh âm truyền đến, đang không ngừng xin lỗi.

Xe taxi đã đến đang dừng lại, Diệp Tinh chuẩn bị lên xe, nhưng nghe được thanh âm này lại lập tức dừng lại.

Trong mắt hắn lộ ra một tia vui sướng, nhanh chóng đi tới chỗ đám người vây xem.

Tại vị trí trung tâm của đám đông, một chiếc BMW đã va chạm với một chiếc xe máy rõ ràng là của nhân viên giao hàng.

Chủ sở hữu của chiếc BMW là một người đàn ông trung niên mặc vest giày da, và người liên tục xin lỗi, mặc quần áo giao hàng là một thanh niên trông 25 hoặc 26 tuổi.

Thanh niên thoạt nhìn rất gầy, đầu cắt ngắn, dáng người gần một mét tám, tinh thần thoạt nhìn có chút uể oải.

“Quả nhiên là anh ta, Vương Tam Đại.” Diệp Tinh nhìn thấy người thanh niên kia, khóe miệng bất giác lộ ra một tia ý cười.

Vương Tam Đại, sát vương thời tận thế đen tối, từng đến ám sát Diệp Tinh, hai người giao thủ vài lần, cuối cùng lại trở thành bạn bè rất tốt, trong mấy trận chiến đấu sau này, Vương Tam Đại thậm chí còn cứu Diệp Tinh một lần.

Chẳng qua trước khi Diệp Tinh sống lại, Vương Tam Đại đã vì một lần chiến đấu với dị thú mà chết.

Sát vương Vương Tam Đại là một cái tên rất nổi tiếng, cũng là một cường giả đỉnh cấp thuộc về thời đại đen tối ở Hoa Hạ. Nếu không phải ngã xuống giữa đường, khẳng định có thể đạt tới Hoàng cảnh.

Vương Tam Đại hiện tại hiển nhiên không có “cao lãnh” như sau này.

Nghĩ tới đây, Diệp Tinh trực tiếp đi ra, nói: “Chiếc xe máy này cũng không có đem xe của ông đụng thành cái dạng gì, chỉ là trầy xước một chút bên ngoài mà thôi.”

Nếu là những người khác, hắn khẳng định sẽ không để ý tới. Nhưng nhìn thấy bạn bè của mình, hắn chắc chắn sẽ đứng lên.

Chương 75: Công ty thành lập xong.

“Cậu có biết xe của tôi giá bao nhiêu không? Những lớp sơn này cần ít nhất 1.000 nhân dân tệ, tôi cũng không cần nhiều, một ngàn tệ, công việc của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.” Người đàn ông trung niên trực tiếp nói.

Nhìn một chút dấu vết của hai chiếc xe, đúng là Vương Tam Đại ngược chiều tạo thành.

Vương Tam Đại mặt đỏ bừng, số tiền này anh ta không lấy ra được.

“Một ngàn tệ này để tôi trả cho ông.” Diệp Tinh không có chút do dự nói.

Hắn lấy wechat ra trực tiếp chuyển khoản qua cho người đàn ông trung niên.

Nhận được tiền, người đàn ông trung niên cũng không dây dưa nhiều, nhanh chóng rời đi.

“Người anh em, cám ơn cậu a.” Vương Tam Đại nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang theo một tia cảm kích.

“Chúng ta thêm wechat đi chờ qua một thời gian, tôi nhất định đem một ngàn tệ này trả lại cho cậu.”

“Được.” Diệp Tinh cười cười.

“Người anh em, tôi còn chút việc bận tôi đi trước nhé, nếu không sẽ đưa đến trễ mất.” Nói không được hai câu, Vương Tam Đại nâng xe máy lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn tính tình nóng bỏng như vậy của anh ta, Diệp Tinh cười cười, không nói gì.

Lại nói tiếp, bạn tốt kiếp trước của hắn ngoại trừ Vương Tam Đại, còn có Lân Pha, Giang Lam Thành, bọn họ hiện tại đều có cuộc sống riêng.

Diệp Tinh biết bọn họ ở nơi nào, nhưng mà hắn tạm thời không có ý định đi tìm bọn họ.

Nếu thật sự đi tìm bọn họ, Diệp Tinh cũng không cách nào đưa công pháp cho bọn họ tu luyện.

Rời khỏi nơi này, rất nhanh Diệp Tinh cùng Đổng Minh Viễn gặp mặt.

“Ha ha, cậu Diệp.” Đổng Minh nhìn xa trông rộng đến chỗ Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Ông ta đưa một vài thứ tới, nói: “Tất cả các thủ tục của công ty đã hoàn thành, đây là giấy tờ!”

Các tài liệu này được lưu trữ trong một túi tài liệu chuyên dụng.

Phía trên có một cái tên – Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.

Đây là tên do Diệp Tinh đặt.

“Cậu Diệp, căn cứ vào yêu cầu của cậu, tôi đã lấy danh nghĩa của cậu thuê tầng 13 tòa nhà Kim Vũ để làm nơi làm việc của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.” Đổng Minh Viễn cười nói.

Hắn mang theo Diệp Tinh đi tới một chỗ.

Tòa nhà Kim Vũ, một tòa nhà văn phòng rất nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, vị trí rất tốt.

Tiến vào bên trong, toàn bộ diện tích tầng 13 đạt hơn 400m2, bên trong có rất nhiều chỗ đều dán nhãn công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.

“Phiền ông rồi.” Diệp Tinh cười nói.

“Cậu Diệp hài lòng là tốt rồi.” Đổng Minh Viễn mỉm cười.

Đổng Đại Chí đã phân phó qua, chuyện của Diệp Tinh đặt ở trước sự tình của công ty, ông ta không dám có bất kỳ sơ suất gì.

Nói vài câu, Đổng Minh Viễn rời đi, mà nơi này chỉ còn lại có Diệp Tinh một người.

“Hừm! Công ty đã xong, bây giờ bắt đầu chuẩn bị cho đầu tư thôi”.

– Nếu một mình mình làm những việc này, có thể mấy tháng cũng không nhất định làm thành công mất.

Diệp Tinh mở điện thoại di động ra, trước đó hắn tìm kiếm một ít người tuyển dụng trên điện thoại di động, vì hắn mà tìm kiếm một số nhân tài chuyên nghiệp liên quan đến điện ảnh.

Trên thực tế, hắn không hiểu nhiều về đầu tư, giao cho người chuyên nghiệp cho chắc chắn là tốt nhất. Hắn ta sẽ chỉ cung cấp tiền mà không có thời gian để quản lý bất cứ điều gì.

Nhìn mấy người được người tuyển dụng đề cử một chút, Diệp Tinh gọi điện thoại tới.

~~~

Dưới lầu tòa nhà Kim Vũ, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới, trong tay còn cầm một cái cặp.

“Là nơi này sao.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía kiến trúc không? lồ sừng sững trước mắt, trong mắt có một tia chờ mong. Sau đó anh ta đi thẳng vào trong rồi chọn một thang máy mà tiến vào.

Nhưng mà, sau khi anh ta tiến vào, lại có một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ đi tới.

“Trần Diễm Hồng?” Người đàn ông thấy được người phụ nữ này, trên mặt nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc vui mừng.

Anh ta biết người phụ nữ này.

Nhưng mà người phụ nữ mang theo một bộ kính râm đen lớn, bộ dáng người lạ không được tiến gần.

Thang máy tiến vào tầng mười ba rồi dừng lại, người đàn ông đi ra, nhưng người phụ nữ này cũng đi ra theo, bọn họ cùng nhau tiến vào trong Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.

“Trần Diễm Hồng này là tới phỏng vấn?” Thấy thế, sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi một chút.

Trần Diễm Hồng cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông một cái, nhưng mà ngay sau đó lại thu hồi ánh mắt.

“Trần Quân Nam này cùng Trần Diễm Hồng lại đi cùng nhau?” Diệp Tinh nhìn thấy hai người, lập tức đứng dậy, đi tới.

– “Cậu chính là Diệp đổng* Diệp Tinh sao?” Trần Quân Nam đi tới, nhìn Diệp Tinh kinh ngạc một chút, tựa hồ thật không ngờ Diệp Tinh lại trẻ tuổi như vậy.

* Diệp đổng: Chủ tịch Diệp

“Đúng, anh đến phỏng vấn trước một chút, Trần Diễm Hồng, cô chờ một chút.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

Hai người đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Trần Quân Nam, 31 tuổi, đi du học xong liền làm việc ở nước ngoài vài năm, sau đó bởi vì về nước tham dự tang lễ của mẹ mình, lại bị ông chủ công ty mình trực tiếp sa thải.

Tìm việc làm ở nước ngoài không phải là dễ dàng, một khi đã thất nghiệp thì muốn có việc làm trở lại đặc biệt khó khăn, vì vậy anh ta đã chọn để trở về nhà để phát triển.

Chẳng qua hơn hai năm nay đều không như ý.

Chương 76: Ứng cử viên quản lý.

Năng lực của anh ta có, nhưng vừa mới về nước liền nóng lòng tìm việc làm, hợp đồng với công ty tương đối giống bị lừa gạt, tuy rằng quyền lợi rất lớn, nhưng lương rất ít.

Vì thu nhập thấp, anh ta và vợ đã cãi nhau nhiều lần.

Cách đây không lâu, hợp đồng của anh ta cuối cùng đã hết hạn, sau đó không ngần ngại chọn từ chức và bắt đầu tìm kiếm một công việc mới.

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Tinh đối với Trần Quân Nam rất tốt, Trần Quân Nam thoạt nhìn rất trầm ổn.

“Diệp tổng, đây là sơ yếu lý lịch của tôi, cậu xem một chút.” Trần Quân Nam đem văn kiện đã chuẩn bị xong giao cho Diệp Tinh.

Diệp Tinh xem xét một chút, Trần Quân Nam làm nghề đầu tư điện ảnh trong một thời gian dài, kinh nghiệm làm việc rất tốt.

Nói chuyện một hồi, sau đó Diệp Tinh trực tiếp nói: “Anh trở về chờ thông báo một chút, nếu là anh trúng tuyển, tôi sẽ thông báo cho anh vào hôm nay hoặc ngày mai.”

“Được, Diệp tổng.” Trần Quân Nam gật gật đầu, cất hồ sơ của mình lại, sau đó rời đi.

Lúc này trong mắt anh ta kỳ thật đã không ôm hy vọng gì nữa.

Sau khi Trần Quân Nam rời đi, Trần Diễm Hồng đi vào.

Cô mặc một bộ âu phục nữ nhân thẳng tắp, mang giày cao gót, trang điểm nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ nữ cường nhân.

“Trần Diễm Hồng, cô làm nghề đầu tư điện ảnh đã lâu, danh tiếng rất lớn, tôi đều nghe nói qua, vì sao lại đến chỗ tôi ứng tuyển?” Diệp Tinh kiểm tra tư liệu của cô ta một chút, cười cười nói.

Ở trong lòng hắn, Trần Diễm Hồng này ngược lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của hắn. Công ty hoàn toàn có thể yên tâm giao cho cô xử lý, Diệp Tinh rất vững tin.

“Rất đơn giản, tôi muốn làm cho một công ty mà mình hoàn toàn có thể làm chủ.” Trần Diễm Hồng nhìn Diệp Tinh trực tiếp nói.

“Nói cách khác công ty chúng tôi trực tiếp giao cho cô xử lý? Tôi không cần nhúng tay vào?” Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

“Diệp tổng hẳn là tin tưởng năng lực của tôi.” Trần Diễm Hồng gật đầu.

Cô vừa từ chức và đang có kế hoạch thể hiện tham vọng của mình.

Mà cô tin tưởng với năng lực của mình, hoàn toàn có thể chống đỡ một công ty.

Diệp Tinh mỉm cười hỏi vài vấn đề, sau đó mỉm cười nói: “Phỏng vấn kết thúc, chậm nhất tối nay thông báo tin tức cho cô.”

“Được.” Trần Diễm Hồng gật gật đầu, sau đó sải bước rời khỏi nơi này.

Xuống dưới lầu, lập tức có một cô gái đi tới, cười nói: “Chị Hồng, thế nào rồi? Lấy điều kiện của chị phỏng chừng ông chủ lập tức đáp ứng đi?”

“Không, hắn để chị chờ thông báo.” Trần Diễm Hồng lắc đầu nói.

“Cái gì a, đầu óc ông chủ kia không tốt sao? Chị Hồng đi đâu cũng không phải có người tranh giành sao. “Cô gái này ngay lập tức bất mãn.

“Không có việc gì, cùng lắm thì đổi một nhà khác.” Trần Diễm Hồng cười cười, nhớ tới Diệp Tinh có khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi kia, theo cô thấy, chắc lại là một vị phú nhị đại nào đang thử nghiệm thị trường đầu tư điện ảnh đây.

Tuy nhiên, thị trường điện ảnh trong nước rất sâu, rất nhiều người mất vốn không trở hồi lại để rồi hối tiếc không kịp.

Diệp Tinh trả lương là một năm một trăm vạn, cuối năm căn cứ vào thành tích có chia cổ tức tương ứng, nếu không phải điều kiện như vậy, cô cũng sẽ không tới nơi này.

~~~

Trong văn phòng, Diệp Tinh lại phỏng vấn hai người nữa, tổng cộng bốn nhân tài chuyên nghiệp, đều có năng lực nhất định.

“Trong bốn người rõ ràng Trần Diễm Hồng có năng lực mạnh nhất, nhưng mà tính cách của cô ta quá cường thế, muốn nắm giữ phương hướng đầu tư, điểm này trực tiếp bài trừ.”

Trọng sinh trở về, còn có ánh mắt của ai so với Diệp Tinh tốt hơn? Hắn biết kỳ nghỉ tổng năm nay “Giới Nguyên Châu” sẽ chấn tổng toàn bộ thị trường điện ảnh Hoa Hạ, chuyện này không ai biết.

Cho nên, Diệp Tinh tuy rằng mặc kệ chuyện gì cũng được, nhưng phương hướng chung của công ty nhất định phải do hắn khống chế!

“Ngoại trừ Trần Diễm Hồng, năng lực thuộc về Trần Quân Nam này là mạnh nhất, hơn nữa anh ta còn từng ở nước ngoài, trong nước cũng đều có kinh nghiệm tương ứng.” Trong lòng có quyết định, Diệp Tinh nhanh chóng gọi điện thoại.

~~~..

Bên trong một chiếc xe cao cấp, Trần Diễm Hồng đang ngồi ở phía sau, xuyên qua cửa sổ nhìn tòa nhà cao tầng xa xa.

“Brừ…” Bỗng nhiên, điện thoại di tổng của cô vang lên.

“Ha!” Nhìn thấy màn hình điện thoại, khóe miệng Trần Diễm Hồng lộ ra một tia tươi cười, nhanh chóng kết nối.

Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt của cô đã thay đổi.

Trong vòng chưa đầy mười giây, điện thoại cúp máy.

“Chị Hồng, chúng ta trở về sao?” Trên xe, cô gái lái xe hỏi.

“Không.” Trần Diễm Hồng lắc đầu, nói: “Chúng ta đi đơn vị ứng tuyển tiếp theo.”

“Nhà tiếp theo?” Cô gái sửng sốt.

Trần Diễm Hồng cười cười, nói: “Vừa rồi ông chủ đơn vị ứng tuyển đã thông báo cho chị biết phỏng vấn thất bại rồi.”

“Cái gì?” Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ khó tin: “Ông chủ kia mắt bị mù sao?”

“Tiểu Mai, xin việc vốn là hai bên lựa chọn lẫn nhau, vì sao chị nhất định sẽ trúng tuyển chứ?” Trần Diễm Hồng cười nói, một chút cũng không có bộ dáng tức giận.

Nữ sinh tên Tiểu Mai kia nghe Trần Diễm Hồng nói như vậy, tuy rằng trên mặt còn có không phục, nhưng không dám nói cái gì.

“Đi thôi.”

Trong mắt Trần Diễm Hồng chớp tổng không hiểu, xe khởi tổng, nhanh chóng chạy tới tòa nhà bên kia.

Chương 77: Học lái xe.

Trong một khu dân cư bình thường ở thành phố Thượng Hải, Trần Quân Nam xách cặp đi vào.

Trong nhà trống rỗng, Trần Quân Nam thở dài một hơi, sau đó mở tủ lạnh ra, bắt đầu thuần thục nấu ăn.

Trước đây nhà bọn họ có bảo mẫu, nhưng mà bởi vì trước đó lương làm việc không tính là cao, cho nên đem bảo mẫu sa thải.

Kết quả là bây giờ anh ta đã trở nên khéo léo hơn trong nấu ăn.

“Kẽo Kẹt.”

Gần một giờ sau, cánh cửa mở ra, sau đó một người phụ nữ mặc áo khoác bước vào với một cô bé.

“Baba.” Cô bé hét lên vui vẻ ngay khi cô về nhà.

“Ai.” Trần Quân Nam đáp một tiếng, trên mặt tràn đầy tươi cười, nói: “Bảo bối, còn hơn mười phút nữa là có thể ăn cơm.”

“Ông xã.” Người phụ nữ mặc áo khoác đặt đứa trẻ xuống và hỏi: “Anh nói hôm nay đi phỏng vấn, kết quả phỏng vấn như thế nào?”

Trần Quân Nam nhìn thoáng qua người vợ rõ ràng có chút mệt mỏi, trong lòng có chút áy náy.

Vợ anh ấy phải đi đón con mỗi khi tan làm, rất bận rộn.

“Không tốt lắm, ông chủ nói chờ thông báo, chậm nhất ngày mai có thể biết kết quả.” Trần Quân Nam nói.

Cô gái áo khoác suy nghĩ một chút, nói: “Nếu công việc này không có kết quả, anh có thể hạ thấp một số yêu cầu, nghe nói bây giờ giao đồ ăn bên ngoài rất có lợi nhuận.”

Sắc mặt Trần Quân Nam thay đổi, lập tức trở nên suy sụp.

Anh ta đã không tìm được việc làm trong gần hai tháng sau khi thất nghiệp.

Thế chấp, chi phí đi học của con cái, chi phí hàng ngày của gia đình bây giờ tất cả đều nằm trên vai vợ anh, anh đều cảm thấy mình vô dụng.

Cuộc sống, đôi khi có rất nhiều bất lực, muốn làm những gì họ thích làm, đó chỉ là một số ít người có thể làm điều đó.

Rất nhiều người vì cuộc sống mà chết lặng qua ngày này qua ngày khác.

“Brừ…”

Khi anh ta đang muốn nói điều gì, thì đột nhiên điện thoại di tổng của anh ta đổ chuông.

“Điện thoại của Diệp tổng?” Trần Quân Nam nhìn cuộc gọi, nhanh chóng nhận được.

Nhưng mà vài giây sau, sắc mặt anh ta bỗng nhiên ngây ngốc, sau đó buông điện thoại di tổng xuống.

“Làm sao vậy ông xã?” Người phụ nữ nhìn bộ dáng Trần Quân Nam, có chút lo lắng hỏi.

Trần Quân Nam nhìn vợ mình, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia kích tổng, nói: “Bà xã, anh ứng tuyển thành công rồi!”

– Là công ty TNHH đầu tư Tinh Nguyên kia sao? Người phụ nữ vội vàng hỏi.

– Đúng vậy! Trần Quân Nam cười gật đầu.

“Thật sao?” Người phụ nữ mặc áo khoác cũng tươi cười, cô biết điều kiện mà công ty đưa ra.

“Bảo bối của ba ơi, ba rốt cục cũng tìm được công việc thích hợp rồi.” Trần Quân Nam mừng rỡ, ôm con gái mình lên.

“Ai ya ba ơi con muốn một món đồ chơi.” Tròng mắt cô bé ùng ục chuyển tổng một chút, lập tức nói.

“Được, ba mua cho con.” Trần Quân Nam cười to.

Tầng 13 tòa nhà Kim Vũ.

“Diệp tổng.” Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh.

“Quản lý Trần.” Diệp Tinh nhìn Trần Quân Nam, mỉm cười nói: “Công ty vừa mới thành lập, dựa theo lời anh nói lúc trước, nhân viên công ty nên mở rộng lên hai mươi người, chuyện ứng tuyển tiếp theo giao cho anh phụ trách.”

Trên thực tế, Diệp Tinh căn bản không hiểu những thứ này, kiếp trước hắn cũng chưa từng tiếp xúc với ngành điện ảnh, cho nên để một vị quản lý giúp hắn quản lý là được.

“Vâng, Diệp tổng.” Trần Quân Nam lập tức gật đầu nói.

“Hôm nay vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc!” Diệp Tinh hít sâu một hơi.

~~~

Ngày hôm sau rất nhanh đã đến, lúc này Trần Quân Nam đã tuyển dụng vài người.

“Hiện tại nhiệm vụ đầu tiên của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên chúng ta chính là đầu tư toàn bộ vào đoàn làm phim Giới Nguyên Châu.” Diệp Tinh nhìn mấy người trước mắt tuyên bố nói.

Nghe vậy, Trần Quân Nam trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Diệp tổng, tôi nghe nói đoàn làm phim Giới Nguyên Châu dự kiến chi phí quay phim ít nhất hơn một trăm triệu, hơn nữa đó là đoàn làm phim tân binh, nguy hiểm quá lớn, có một số công ty đầu tư nổi danh đều cự tuyệt bọn họ.”

Anh ta biết rất nhiều về những tin tức này.

“Tôi đã cân nhắc kỹ tiềm lực của Giới Nguyên Châu rồi.” Diệp Tinh mỉm cười nói: “Các người chỉ cần đi nói chuyện là được rồi.”

Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Trần Quân Nam gật gật đầu, nếu Diệp Tinh nguyện ý đầu tư, anh ta dựa theo mệnh lệnh làm việc là được rồi.

~~~

Lúc này đoàn làm phim Giới Nguyên Châu rất sốt ruột, bọn họ vất vả chuẩn bị thật lâu, nhưng lại không có ai coi trọng bọn họ, đều đã qua một đoạn thời gian, cơ hồ không có bất kỳ đầu tư nào.

Bộ phim này, bọn họ chuẩn bị vận dụng rất nhiều hiệu ứng đặc biệt, cho nên chi phí rất cao, cho dù có người nhìn trúng, cũng không dám đánh cược lớn như vậy.

Dù sao hơi sơ sẩy một chút liền có không bồi thường được vốn.

Mà đám người Diệp Tinh, Trần Quân Nam đến nhất thời khiến cho đoàn làm phim Giới Nguyên Châu trở nên hưng phấn.

Diệp Tinh nhìn đạo diễn mập mạp Niếp Đạt vừa mới qua ba mươi trước mắt, hiện tại tên Niếp Đạt cũng không có mấy người biết, nhưng sau “Giới Nguyên Châu”, danh tiếng của Niếp Đạt sẽ truyền khắp giới giải trí.

Đạo diễn phòng vé tám tỷ, đạo diễn phòng vé đầu tiên của Hoa Hạ và một loạt các vòng nguyệt quế khác đã được thêm vào đầu anh ta.

Chương 78: Học lái xe 2.

“Niếp Đạo, Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên chúng tôi sẽ đầu tư toàn bộ vào Giới Nguyên Châu, nhưng mà hợp đồng phải cộng thêm một điều kiện. Một số bộ phim tiếp theo của đoàn làm phim của anh sẽ vẫn được đầu tư bởi công ty chúng tôi.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

Sau “Giới Nguyên Châu”, Niếp Đạt lại quay vài bộ phim, rất nhanh đã phát hành, tuy rằng không bằng Giới Nguyên Châu, nhưng doanh thu phòng vé đều không tệ.

Diệp Tinh hiện tại tự nhiên sẽ không bỏ qua.

– “Diệp tổng coi trọng tôi như vậy?” Niếp Đạt tò mò hỏi.

Bây giờ mà Diệp Tinh đã đặt trước bộ phim tiếp theo của mình. Dù sao anh cũng là lần đầu tiên thử làm phim, bản thân cũng có chút không tự tin.

“Là coi trọng ánh mắt của anh.” Diệp Tinh cười nói.

– Tốt! Niếp Đạt gật gật đầu: “Có thể làm cho Diệp tổng coi trọng, ngược lại là vinh hạnh của tôi.”

Niếp Đạt cũng không do dự cái gì, song phương nhanh chóng ký kết hợp đồng tương ứng.

Chờ hết thảy kết thúc, Diệp Tinh trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn căng thẳng cũng thả xuống.

“Giới Nguyên Châu” con gà mái chỉ biết đẻ trứng vàng rốt cục cũng bị hắn cầm trong tay.

Sau đó, đem một phần tiền gọi qua, đám người Diệp Tinh trở về công ty.

“Diệp tổng, ngoại trừ Giới Nguyên Châu, chúng ta có muốn đầu tư vào những bộ phim khác không?” Trần Quân Nam hỏi.

“Tạm thời không cần, các người bây giờ phải làm là hiệp trợ tốt đoàn làm phim Giới Nguyên Châu.” Diệp Tinh cười nói.

Trên thực tế, Diệp Tinh trong lòng bất đắc dĩ, Trần Quân Nam cho rằng hắn không chút do dự có thể xuất ra hơn một trăm triệu đầu tư Vào Giới Nguyên Châu, tài lực khẳng định rất hùng hậu, nhưng trên người hắn cũng chỉ hơn một trăm bảy mươi triệu.

Hiện tại “Giới Nguyên Châu” chỉ riêng ngân sách kiếp trước đều đạt tới một trăm sáu mươi triệu, kiếp này, Diệp Tinh còn cần vì Giới Nguyên Châu hạ công phu ở phương diện tuyên truyền, như vậy tính ra tiêu tốn nhiều tiền hơn.

“Vốn tưởng rằng mình rất có tiền, không nghĩ tới vẫn nghèo như vậy.” Diệp Tinh trong lòng bất đắc dĩ.

Hắn gần như đột nhiên từ một tỷ phú biến thành một triệu phú.

Chờ “Giới Nguyên Châu” mang đến lợi ích cho hắn, ít nhất phải đợi đến khi năm mới kết thúc.

Đi ra khỏi công ty, tiến vào thang máy, lúc thang máy mở ra ở tầng 11, sau đó liền thấy Trần Diễm Hồng cùng cô gái tên Tiểu Mai kia đi vào.

“Diệp tổng.” Trần Diễm Hồng nhìn thấy Diệp Tinh, mỉm cười chào hỏi.

Cô nhìn thoáng qua Trần Quân Nam bên cạnh Diệp Tinh, lập tức nhớ tới, Trần Quân Nam chính là người phỏng vấn trước cô lúc đó.

Hiển nhiên, Diệp Tinh đào thải cô để chọn Trần Quân Nam.

“Cô làm việc ở đây?” Diệp Tinh nhìn Trần Diễm Hồng, cười hỏi một tiếng.

“Ừm, cũng là một công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình.” Trần Diễm Hồng cười nói: “Đều là ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, Diệp tổng, sau này chúng ta xem như là đối thủ đồng hành.”

Diệp Tinh cười cười, không nói gì nữa.

Trần Quân Nam bên cạnh hắn nhìn Trần Diễm Hồng, rõ ràng cảm giác được một tia áp lực. Luận thành tích, Trần Diễm Hồng danh tiếng rất lớn, mạnh hơn anh ta rất nhiều.

Đến lầu một, mấy người tách ra.

“Chị Hồng đây chính là vị Diệp tổng cự tuyệt chị sao? Hừ, vừa nhìn đã biết là một phú nhị đại, cự tuyệt chị, lựa chọn một người cũng không quen biết, sau này công ty muốn phát triển khẳng định rất khó.” Tiểu Mai ôm ấp bất bình.

“Tiểu Mai, cẩn thận họa từ trong miệng mà ra.” Trần Diễm Hồng khẽ cau mày.

Tiểu Mai nhất thời thè lưỡi, không dám nói gì nữa.

Trần Diễm Hồng yên lặng nhìn bóng dáng Diệp Tinh và Trần Quân Nam rời đi xa xa, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười.

“Đầu tư Tinh Nguyên sao? Tôi rất mong chờ sau này sẽ phát triển như thế nào.”

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tinh đem tất cả chuyện của công ty giao cho Trần Quân Nam phụ trách, mà hắn còn có một chuyện trọng yếu, đó chính là học lái xe.

Diệp Tinh hiện tại thường xuyên đi ra ngoài, nhưng mà đều là đi taxi, cũng không phải rất thuận tiện.

Mấy ngày nay hắn có thời gian đến trường lái xe học một chút, hiện tại đang học ba môn học.

Đến trường lái xe, Diệp Tinh trực tiếp đi tới chỗ mình học xe.

– Diệp Tinh!

Vừa mới đứng ở chỗ này không bao lâu, bỗng nhiên xa xa một đạo thanh âm vang lên.

Diệp Tinh quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái ăn mặc tinh xảo.

Cô gái thoạt nhìn nhiều nhất là hai mươi tuổi, trên người mặc áo len trắng, nửa người dưới chỉ mặc quần short denim, đem vóc dáng xinh đẹp hoàn toàn hiện ra.

Một số chàng trai xung quanh thỉnh thoảng lén nhìn cô gái.

“Cậu là… Trịnh Tiểu Tuệ?” Diệp Tinh nhìn cô gái, suy nghĩ vài giây mới rốt cục nhớ ra, lập tức có chút không xác định nói.

“Thật sự là cậu a, tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm người.” Trịnh Tiểu Tuệ cười đi tới.

Trên mặt cô ta trang điểm nhẹ nhàng, cả người thoạt nhìn có chút cảm giác quyến rũ.

Nhìn Diệp Tinh trước mắt, trong lòng Trịnh Tiểu Tuệ có một cỗ tình cảm phức tạp.

Diệp Tinh là bạn học trung học của cô, diện mạo đẹp trai, hơn nữa thành tích học tập lại tốt, cô gái thầm mến Diệp Tinh rất nhiều, mà cô cũng là một trong số đó.

“Cậu tới đây để học xe?” Diệp Tinh cười hỏi.

Trên thực tế cậu đối với bạn học trung học đều không nhớ rõ mấy người, nhưng mà lúc trước Trịnh Tiểu Tuệ từng tặng thư tình cho hắn cho nên hơi có chút ấn tượng.

Chương 79: Mau cám ơn anh Diệp Tinh 1.

“Ừm.” Trịnh Tiểu Tuệ gật gật đầu, cô hơi chần chờ hỏi: “Tôi nghe nói cậu và Lâm Tiểu Ngư đều thi đậu đại học Thượng Hải? Các cậu… ở cùng một chỗ?”

“Phải, Tiểu Ngư bây giờ là bạn gái tôi.” Diệp Tinh mỉm cười gật đầu.

Nghe được câu trả lời này, mặc dù Trịnh Tiểu Tuệ biết mình và Diệp Tinh sẽ không có cơ hội, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút vui mừng.

Lúc trước Diệp Tinh nhận được thư tình của cô, cũng không thèm nhìn lấy một cái mà trực tiếp ném, hơn nữa còn bị cô vụng trộm nhìn thấy.

Cô nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên phát hiện Diệp Tinh tựa hồ so với hồi trung học càng đẹp trai hơn, trên mặt sạch sẽ, thoạt nhìn rất tỏa sáng, vóc dáng so với hồi trung học cao hơn một chút.

Nhìn một chút, cô cảm thấy trái tim mình không thể không đập.

“Tiểu Tuệ.” Xa xa, bỗng nhiên một thanh âm hô lên.

Một thanh niên mặc quần áo giản dị và ăn mặc rất phong cách đến.

Thanh niên thân cao đại khái một mét bảy lăm, tóc dựng thẳng, cả người thoạt nhìn rất sảng khoái, gọn gàng, nhưng mà trên mặt có một chút mụn, khiến cho hình tượng của anh ta giảm đi vài phần.

“Cố Hạo.” Trịnh Tiểu Tuệ nhìn thanh niên đi tới, cười nói.

Cố Hạo đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, trực tiếp lôi kéo tay Trịnh Tiểu Tuệ, sau đó lại nhìn về phía Diệp Tinh, tò mò hỏi: “Người này là?”

“Đây là bạn học trung học Diệp Tinh của em, cũng đến học lái xe.” Trịnh Tiểu Tuệ giới thiệu.

“Xin chào, tôi là bạn trai của Tiểu Tuệ, Cố Hạo.” Cố Hạo nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: “Không biết Diệp Tinh đi học ở đâu vậy?”

“Đại học Thượng Hải.” Diệp Tinh cười cười nói.

“Thành tích của Diệp Tinh so với em tốt hơn nhiều, thi đậu vào đại học hàng đầu Thượng Hải đó.” Trịnh Tiểu Tuệ nhẹ giọng nói.

Cô nhìn Diệp Tinh một chút, lại nhìn về phía bạn trai mình.

Người chỉ sợ so sánh với người, nếu Cố Hạo đứng một mình nhìn cũng coi như không tệ, nhưng so với Diệp Tinh, vô luận tướng mạo, chiều cao, dáng người đều kém.

Điều này không khỏi khiến trong lòng Trịnh Tiểu Tuệ có chút không thoải mái.

Nói vài câu, ánh mắt Diệp Tinh bỗng nhiên nhìn về phía xa xa, cười nói: “Huấn luyện viên tới rồi, tôi đi học lái xe đây.”

Hắn hướng hai người nói một tiếng, sau đó liền đi về phía xa xa.

“Tiểu Tuệ, buổi gặp mặt trung học lần trước hình như không thấy Diệp Tinh này.” Cố Hạo nhìn bóng lưng Diệp Tinh rời đi nói.

Hắn nhìn Diệp Tinh, bản năng cảm giác được một cỗ cảm giác nguy cơ.

“Em cũng không biết nguyên nhân, là lớp trưởng liên lạc, có thể là Diệp Tinh không thích loại gặp mặt tụ hội này.” Trịnh Tiểu Tuệ cười cười nói.

“À, Diệp Tinh này lớn lên đẹp trai như vậy, trung học hẳn là có rất nhiều người thích đi.” Cố Hạo lại cười nói.

“Diệp Tinh đã sớm có bạn gái, là một vị thanh mai trúc mã của hắn.” Trịnh Tiểu Tuệ tựa hồ biết Cố Hạo muốn nói cái gì, giải thích.

“Tình cảm kia rất khiến người ta hâm mộ a.” Cố Hạo cười nói.

Trịnh Tiểu Tuệ trong lòng bất giác cảm thấy có chút phiền não, cô nói thẳng: “Em đi học lái xe đây, nếu không anh về trước?”

“Không được, anh ở bên ngoài dạo một vòng, chờ em học lái xe xong sẽ dẫn em đi ăn một bữa.” Cố Hạo mỉm cười.

~~~…….

Lái xe hai vòng trên đường, sau đó Diệp Tinh trở lại trường lái xe.

Tuần sau thi ba môn, hắn đã đăng ký, chỉ cần thông qua, lại thi môn 4 trên máy tính là được.

Rời khỏi trường lái xe, Diệp Tinh vừa đi về một chỗ, bỗng nhiên một chiếc xe volkswagen màu trắng chạy tới.

Nhìn kiểu dáng của xe, Diệp Tinh phỏng chừng đại khái hơn mười vạn.

Xe trực tiếp chạy đến bên cạnh Diệp Tinh, sau đó cửa sổ xe mở ra, bên trong lại là hai người Cố Hạo và Trịnh Tiểu Tuệ.

“Diệp Tinh, trùng hợp như vậy.” Cố Hạo và Trịnh Tiểu Tuệ nhìn Diệp Tinh chào hỏi.

“Rất trùng hợp.” Diệp Tinh gật gật đầu cười nói.

“Đúng rồi, cậu bây giờ làm sao trở về? Có muốn tôi lái xe đưa cậu đi một chút không?” Ánh mắt Cố Hạo chuyển động một chút, đề nghị nói.

Trong xe, Trịnh Tiểu Tuệ cũng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Diệp Tinh, Cố Hạo sẽ lái xe đi qua đại học Thượng Hải.”

Diệp Tinh lắc đầu, khéo léo cự tuyệt: “Chuyện này cũng không cần, tôi muốn đi nơi khác một chuyến. Không trở lại đại học Thượng Hải.” Sau khi nói xong, hắn cũng không nói thêm gì, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng dáng Diệp Tinh dường như có chút chật vật rời đi, Trịnh Tiểu Tuệ bỗng nhiên cảm giác trong lòng mình lại thoải mái hơn một chút, bộ dạng của Diệp Tinh quả thật phù hợp với bạch mã hoàng tử trong lòng cô, nhưng cũng chỉ là bề ngoài phù hợp mà thôi, Diệp Tinh cũng không thể để cô an tâm ở trong xe như vậy, không cần chen chúc xe buýt như những người khác.

~~~…..

Đối với Diệp Tinh mà nói, gặp trịnh Tiểu Tuệ chỉ là một tập phim, trong trí nhớ của hắn cũng chỉ là có một chút ấn tượng mà thôi, hắn không để ở trong lòng.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tinh vẫn dành ra một ít thời gian đến lớp học lái xe, trong lúc đó lại gặp Trịnh Tiểu Tuệ hai lần, mỗi một lần cơ bản đều thấy Cố Hạo ở đây.

Mỗi lần gặp mặt, hắn hướng hai người hơi chào hỏi chút liền đi học lái xe.

~~~

Chẳng bao lâu thời gian một tuần trôi qua.

“Vẹt trong cửa hàng thú cưng thiếu rất nhiều, đi bổ sung một chút.” Diệp Tinh đi trên đường, chuẩn bị đến cửa hàng thú cưng một chuyến.

Thay vì đi xe buýt, hắn lại đi lang thang xung quanh.

Trước đó trong lúc vô ý chiếm được Linh Huyền Thảo, sau đó lại chiếm được Không Tinh Thạch, nói không chừng ở nơi nào đó trên đất Thượng Hải vẫn còn tồn tại cơ duyên.

Chương 80: Ra mặt 1.

“Ừm?” Đi tới một chỗ, Diệp Tinh bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhìn về phía xa xa khóe miệng lộ ra một tia tươi cười.

Ở đó, một thanh niên đang đi bộ, bên cạnh anh ta có hai đứa trẻ trông chỉ khoảng sáu tuổi tay ôm một cái hộp nhỏ, dường như hy vọng người khác quyên góp tiền.

“Vương Tam Đại là người ở cô nhi viện?” Diệp Tinh thầm nghĩ.

Vị thanh niên kia chính là Vương Tam Đại, kiếp trước Vương Tam Đại là một sát thủ, còn chưa từng nói qua thân thế của mình.

Hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đi qua.

“Diệp Tinh.” Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt Vương Tam Đại lộ ra một tia tươi cười, đi tới.

Lúc trước hắn nợ Diệp Tinh 1000 tệ, mấy ngày nay đã trả xong.

“Anh đang gây quỹ à?” Diệp Tinh tò mò hỏi, nhìn hai tiểu hài tử đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Đúng vậy.” Vương Tam Đại cười gật đầu, nói: “Tiểu Nam, Nhất Nhất, cùng anh Diệp Tinh chào hỏi nào.”

“Xin chào anh Diệp Tinh, anh Diệp Tinh em biết ca hát.” Cậu nhóc Tiểu Nam nhất thời nói.

“Anh Diệp Tinh em biết múa ạ.” Tiểu cô nương Nhất Nhất cũng không cam lòng yếu thế nói.

Hai đứa trẻ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trông rất hiểu biết, giọng nói dễ thương.

Sau đó, cậu bé bắt đầu hát, còn cô bé bắt đầu nhảy múa.

“Diệp Tinh, Tiểu Nam, Nhất Nhất đều là mấy đứa trẻ trong cô nhi viện, trước kia tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, nhưng mà mười tám tuổi liền rời đi, hiện tại hy vọng có thể quyên góp được một ít tiền, cải thiện cuộc sống của mấy em ấy.” Vương Tam Đại cười nói, không có chút ngượng ngùng nào.

Gật gật đầu, Diệp Tinh trực tiếp lấy điện thoại di động ra, sau đó chuyển qua một ít tiền.

Điện thoại di động của Vương Tam Đại vang lên, anh ta kiểm tra một chút wechat trên điện thoại di động, thấy nhận được một vạn nhân dân tệ, nhất thời kinh hãi nói: “Diệp Tinh, cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà không cần quyên góp nhiều như vậy.”

Một vạn nhân dân tệ không phải là một con số nhỏ.

“Không có việc gì đâu.” Diệp Tinh cười nói.

Vương Tam Đại trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích, anh ta vội vàng nói: “Tiểu Nam, Nhất Nhất, mau cảm ơn anh Diệp Tinh.”

Hai đứa trẻ cũng biết Diệp Tinh đã quyên góp khá nhiều tiền, rất hiểu chuyện nói với hắn: “Cám ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Diệp Tinh xoa đầu hai đứa nhỏ.

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Tam Đại đột nhiên vang lên, anh ta vừa mở ra xem, mặt liền biến sắc.

“Diệp Tinh, hôm khác chúng ta nói chuyện, bây giờ tôi có việc phải đi xử lý một chút.” Nói xong anh ta liền ôm hai đứa trẻ cấp tốc chạy về phía xa.

“Xảy ra chuyện rồi?” Diệp Tinh nhìn phía xa, vừa rồi hắn đã nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Vương Tam Đại.

Nghĩ một chút, hắn liền chạy theo.

“Oa oa.” Không không được bao xa, có tiếng khóc của trẻ con truyền đến, Diệp Tinh nhìn lại, thấy trên mặt đất có hai đứa trẻ đang khóc lớn.

Một đứa trẻ trong đó đang được một cô gái hơn hai mươi tuổi bên cạnh dỗ dành, lúc này Vương Tam Đại đang bên cạnh cô ta.

Mà bên cạnh cô bé còn lại thì có một thanh niên đang trông chừng, người thanh niên kia Diệp Tinh cũng quen biết, đó chính là Tôn Việt.

Hắn rất coi trọng việc khai trương cửa hàng, Tôn Việt thường xuyên đến cửa hàng quay phim chụp ảnh thay hắn tuyên truyền.

Một chỗ khác, có hai thanh niên đang đứng, một người trong tay cầm một con vẹt trắng nhỏ, người còn lại tay cầm hộp quyên góp tiền.

Diệp Tinh nghĩ một chút, đi tới bên cạnh Tôn Việt.

“Anh Diệp.” Tôn Việt kêu lên khi thấy Diệp Tinh.

Em gái của anh ta Tiểu Đồng Đồng dường như cũng nhận ra Diệp Tinh, tiếng khóc sụt sùi nhỏ dần đi.

“Sao vậy?” Diệp Tinh hỏi.

“Anh Diệp, vừa rồi ở đây tổ chức quyên góp, em gái em vừa tới nơi này không cẩn thận đụng phải người một người, làm điện thoại của người đó rớt xuống, hắn nói điện thoại của mình rơi vỡ rồi, muốn Đồng Đồng bồi thường, còn nói Đồng Đồng và những đứa trẻ được giúp đỡ quyên góp ở đây là cùng một phe.” Tôn Việt sắc mặt khó coi nói: “Bọn họ còn lấy con vẹt trắng của Đồng Đồng và cả hòm quyên góp của đứa trẻ đi rồi.”

Diệp Tinh nhìn con vẹt trắng kia, đây chính là con mà Tôn Việt mua ở cửa hàng hắn.

“Ồ, giờ lại đông hơn vài người rồi, nhưng mà không sao. Tiểu tử, bồi thường đi, điện thoại ta mới mua đã rơi vỡ rồi, điện thoại ta mua 5000 tệ, ngươi bồi thường ta 5000 tệ là được rồi.” Một người đàn ông cao to mặc áo cọc cười nói.

“Nói bậy, điện thoại của người chẳng qua chỉ là nứt một đường mà thôi.” Tôn Việt tức giận liền nói.

Người đàn ông cao to mặc áo cọc kia bĩu môi nói: “Điện thoại của ta có hỏng hay không chẳng lẽ không biết sao? Cô nhi viện quyên góp vừa nhìn đã biết là lừa đảo, xem ra các ngươi quyên góp cũng được không ít rồi? Lấy ra có 5000 tệ không phải quá dễ dàng sao?”

“Các ngươi thật quá đáng.” Vương Tam Đại tức giận nói: “Ngươi nói quyên tiền là giả, ngươi đi điều tra một chút là sẽ biết.”

“Chúng ta không có thời gian.” Một người đàn ông cao to khác nói theo.

Hắn nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay cậu bé Tiểu Nam nói: “Xem ra đã lừa được một ít tiền, đưa cái hộp nhỉ đây cho ta.”

Hắn cứ thế mà đi thắng đến phía của Vương Tam Đại.

Vương Tam Đại giận dữ, trực tiếp tiến lên vung một đấm về phía người đàn ông kia.

Thế nhưng người đàn ông cao to nhẹ nhàng né được, hắn gồng cơ bắp, tay phải nắm chặt, vung ra một đấm cực nhanh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay