[Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử
Tập 3: Bổ khoái Vô Danh (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21: Bổ khoái Vô Danh
“Rèn luyện tân thủ đã kết thúc, nhận được danh hiệu đặc biệt: Nghịch mệnh chi nhân.”
“Nghịch mệnh chi nhân: Hiệp khách thần bí đã nghịch chuyển thiên mệnh thành công, thêm sương mù vận mệnh vào bản thân mình, bói toán có mạnh đến đâu cũng không bói ra được vận mệnh tương lai của ngươi, ngươi có tiềm lực chơi đùa với vận mệnh.”
Trong tầm mắt hiện lên những dòng chữ như vậy khiến Lý Mộc Dương cảm thấy hơi kinh ngạc.
Danh xưng “Nghịch mệnh chi nhân” này… rất hữu dụng.
Đối với một người xuyên không không rõ lai lịch thì danh xưng này sẽ giúp hắn đề phòng việc các đại lão bấm đốt ngón tay bói ra nền móng của hắn, tương đương với việc hắn sẽ ít có sơ hở hơn.
Nghĩ như vậy, Lý Mộc Dương tiếp tục xem những nội dung phía dưới.
“Cửa ải rèn luyên tân thủ đã đóng, nhận được nhân vật độc quyền: Vô Danh.”
“Vô Danh: Xuất hiện bất ngờ, mê tung hiệp ảnh.”
“Bối cảnh thân phận: Dùng thân phận giả ngụy trang thành hiệp khách thần bí đến thăm thành Lâu Sơn, giúp Lưu Ly tiên tử giải quyết mối nguy cơ trong thành Lâu Sơn, tương truyền hắn có thân pháp vô địch và trực giác mạnh mẽ như một nhà tiên tri.”
“Thế lực danh vọng: Huyền Kiếm Tông (hữu hảo), Thiên Nguyên Vương Triều (thù hận), Huyết Ma Đạo (thù hận), Thường Thắng Quân (hữu hảo).”
“Năng lực thiên phú: Tạm ngưng thời gian, Phúc Trung Tàng Kiếm.”
“Còn có thẻ nhân vật à?”
Lý Mộc Dương ngạc nhiên nhìn những nội dung đó, sau đó hắn nhìn thấy một tấm thẻ màu đen hiện lên.
Trên thẻ có những hoa văn phức tạp, có hình ảnh một nam tử mặc trang phục bổ khoái, trên thắt lưng đeo trường đao, nam tử đó còn đang nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng thần bí. Phía sau lưng hắn chính là thành Lâu Sơn dưới ánh trăng…
Nhìn vào bức ảnh này thì thẻ nhân vật này khá ngầu.
“Nhưng mà Huyết Ma Đạo hận ta thì cũng dễ hiểu, còn Thiên Nguyên Vương Triều sao cũng hận ta chứ?”
Lý Mộc Dương yên lặng nhìn thế lực danh vọng trên thẻ nhân vật, hắn không hiểu tại sao lại có mối thù hận này.
Rõ ràng hắn đã giúp Thiên Nguyên Vương Triều thì phải là đại ân, kết quả triều đình không cảm tạ hắn cũng thôi đi, sao lại còn thù hận hắn chứ.
“Chẳng trách Thiên Nguyên Vương Triều này chỉ còn những năm cuối, quan lại trong triều chỉ toàn là những khúc gỗ mục, bên trong là cầm thú hưởng lộc, hoàn toàn không có ai bình thưởng cả.”
“Ta bận trước bận sau giúp các ngươi như vậy mà còn bị ghi hận… hừ…”
“Nhưng mà Thường Thắng Quân là thế lực gì?”
Lý Mộc Dương nghi ngờ nhìn thế lực danh vọng trên thẻ, hắn không nhớ là bên trong thành Lâu Sơn có một thế lực như thế này xuất hiện.
Chẳng lẽ là chỉnh tên mập Ngô tổng binh kia?
Nhìn thấy tấm thẻ nhân vật biến mất trong tầm mắt thì hắn tiến vào xem mục lục, Lý Mộc Dương phát hiện tất cả nội dung hắn đều đã xem hết.
Trung tâm cuộn tranh được mở ra, một cơn mây mù gió bão chầm chậm xoay tròn, trung tâm mây bão hiện lên mấy chữ to.
“Tiên tử đang tìm kiếm…”
Với tư cách là người chơi có thâm niên nên đến bây giờ thì Lý Mộc Dương cũng đã hiểu đại khái logic vận hành của hệ thống trò chơi này rồi.
Nó tìm kiếm các bản sao khác nhau để tạo ra những nhân vật khác biệt giúp Lý Mộc Dương vượt ải, sau khi vượt ải thành công sẽ thu hoạch được những ban thưởng khác nhau.
Mặc dù thoạt nhìn thì giao diện rất giống một trò chơi di động, tuy không có nút nạp tiền và cũng không có giao diện trung tâm mua sắm.
Góc trên bên phải là thuộc tính nhân vật: “Lý Mộc Dương: Luyện Khí Nhị Trọng Thiên (12%)”.
Con số này hóa thành điểm kinh nghiệm, gần như tương ứng với cảnh giới tu hành hiện tại của Lý Mộc Dương nhưng còn cách Luyện Khí Tam Trọng Thiên một khoảng cách rất xa.
Bên dưới thanh điểm kinh nghiệm là ảnh minh họa nhân vật, nhưng bây giờ Lý Mộc Dương đã có thẻ nhân vật là “Vô Danh”. Đương nhiên sau này phải vượt các ải khác của trò chơi thì mới có thể thu được thẻ nhân vật. Hắn cũng không biết thẻ nhân vật này có tác dụng gì.
Sau khi nhìn sơ qua giao diện hệ thống đang cập nhật, Lý Mộc Dương ngáp một cái rồi mở mắt ra. Thức trắng hai đêm liên tục nên bây giờ hắn không chống đỡ được nữa, hắn có cảm giác chỉ cần hắn nằm xuống là có thể ngủ ngay được.
Nhưng bên ngoài sắc trời đã sáng rồi, căn nhà tranh sát vách của Quan Tiểu Thuận cũng đã nghe thấy tiếng múc nước, trời không còn sớm nữa rồi. Mặc dù Lý Mộc Dương rất buồn ngủ nhưng cũng phải ráng vực dậy tinh thần để rời khỏi giường, hôm nay hắn vẫn phải làm công việc chăn dê.
Sau khi đánh răng rửa mặt qua loa xong thì Lý Mộc Dương đẩy cửa đi ra ngoài. Trước khi đi ra ngoài hắn còn liếc nhìn chiếc tủ gỗ bẩn thỉu, hắn đã đặt hai cân Linh thực vào trong ngăn tủ gỗ đó. Nhưng kẻ nghèo kiết xác như hắn thì cũng chẳng lo có người đến trộm gạo.
Bây giờ Lý Mộc Dương chỉ muốn nhanh chóng đi làm việc rồi tối quay về nấu cơm ăn thôi. Sau khi nấu chín thì Linh thực càng lúc sẽ càng thơm, mùi vị của linh thực thượng phẩm… đúng là khiến cho người ta mong chờ mà.
Chương 22: Bổ khoái Vô Danh (2)
Thật sự hệ thống trò chơi này rất đáng kinh ngạc, Linh thực thượng phẩm mà có thể tùy tiện cho như vậy.
Chính là vô cùng đáng kinh ngạc.
Linh thực thượng phẩm có chất lượng rất tốt, cho dù Lý Mộc Dương ăn không hết thì cũng không dám mang ra ngoài bán. Nếu như ở phường thị ngoại môn có Linh thực thượng phẩm xuất hiện… một hai cân thì cũng không sao nhưng nếu xuất hiện nhiều hơn thì chắc chắn sẽ bị người ta để mắt đến.
Vại linh thực vô tận là món đồ tốt, chỉ sợ các trưởng lão trong tông môn biết được thì sẽ động tâm. Một khi tin tức bị lộ ra thì Lý Mộc Dương khó mà giữ được tính mạng.
Trật tự và công đạo trong một ma đạo tông môn như Luyện Ma Tông này cũng giống như màn che của nữ bồ tát, không thể nói không có nhưng nhiều khi chỉ kéo nhẹ một cái cũng sẽ rơi mất.
Nếu Lý Mộc Dương muốn yên ổn mà sống thì nhất định phải cẩn thận bảo vệ vại Linh thực bí mật này.
Hắn ngáp dài rồi đi ra cửa, Lý Mộc Dương vui vẻ đi đến tìm quản sự để nhận pháp khí, thân phận bài rồi lại thành thục lùa đàn sơn dương hai chân tiến vào sơn cốc.
Huyết vụ bay lươn lờ bên trong sơn cốc, sau khi đuổi đám sơn dương hai chân đó vào trong thì Lý Mộc Dương trực tiếp ngã lưng ngủ ở ven đường. Trong không khí tràn ngặp mùi máu tanh gay mũi nhưng Lý Mộc Dương vẫn ngủ rất ngon lành.
Từ lúc xuyên không đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên Lý Mộc Dương ngủ ngon như vậy. Bởi vì cuối cùng thì hắn cũng nhìn thấy được hy vọng thay đổi cuộc sống.
…
Trong sơn cốc huyết vụ xa xôi, Lý Mộc Dương đang nằm ngủ say sưa.
Dưới ánh chiều tà soi rọi xuống con đường núi bên ngoài thành Lâu Sơn, một cỗ xe ngựa chất đầy rau củ quả chạy trên đường núi gập ghềnh. Phu xe ngâm nga một bài sơn ca bằng chất giọng Tây Bắc đầy thê lương, tiếng hát quanh quẩn trong những dãy núi.
Bên trong xe, bộ khoái đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên mở mắt ra, một giây sau bổ khoái xoay người nhảy khỏi xe. Y phục bổ khoái màu đen tung bay trong gió đêm, hắn đứng trầm mặc lúc lâu rồi đột nhiên bỏ xe mà đi, hắn vội vàng chạy trên đường núi.
Hành động này của hắn quá đột ngột nên dọa phu xe giật mình.
“Này, Bộ gia?”
Phu xe vô thức muốn giữ hắn lại nhưng thân ảnh của vị bổ khoái này nhanh như chớp. Hắn vừa bước lên một bước thì một giây sau đã xuất hiện cách xa đó hơn mười bước trong không trung.
Thân ảnh ma quái đó thu nhỏ lại dọa phu xe trừng mắt đến mức mắt cũng sắp rơi xuống đất.
“Thần… thần tiên sao?”
Loại thân pháp một bước có thể bay xa hơn mười trượng này quả thật giống hệt như thoại bản Súc Địa Thành Thốn mà người ta viết. Phu xe trừng mắt há mồm, trong một khoảnh khắc đã quên luôn cách nói chuyện.
Mà bóng dáng của vị bổ khoái bỏ xa xe ngựa kia thoắt ẩn thoắt hiện lóe trên đường núi giống hệt một bóng ma, mà mỗi lần lóe lên khoảng ba giây, sau khi lóe lên liên tục mấy lần thì hắn đã leo lên đến cuối đường núi và nhìn thấy quán trọ ở khe núi.
Vẫn là quán trọ cũ kỹ treo biển hiệu “Mã Dịch Đình”, quán trọ vẫn hoang vu vắng vẻ nằm yên lặng giữa núi rừng sừng sững.
Dưới ánh hoàng hôn, quán trọ được khoác lên mình một tầng ánh sáng vàng trầm lắng nhìn qua càng thấy thâm trầm hơn.
Bổ khoái đứng ở ven đường nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó gương mặt bắt đầu tươi cười, hắn cầm yêu đao tiến về phía trước, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa lớn quán trọ ra. Đại sảnh bên trong quán trọ rất yên tĩnh, có một nàng tiên tử mặc y phục xanh ngồi bên trong đại sảnh, trên lưng có đeo một thanh Lưu Ly tiên kiếm.
Mấy tên khách giang hồ ngồi rải rác bên trong đại sảnh giống như là không hề quen biết nhau. Khoảnh khắc hắn bước vào trong đại sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn.
Sắc mặt của mấy tên giang hồ cứng đơ, bọn chúng âm thầm trao đổi ánh mắt.
Tiểu nhị nhiệt tình vui vẻ bước đến chào đón.
“Khách quan, xin hỏi ngài nghỉ chân hay là thuê trọ…”
Nhưng tiểu nhị còn chưa nói xong thì vị khách không mời mà đến là bổ khoái kia đột nhiên đi lướt qua người hắn ta rồi đi về hướng Lưu Ly tiên tử đang ngồi trong quán trọ.
Trong phút chốc toàn bộ những ánh mắt phía bên trong quán trọ đều tập trung trên người bổ khoái đó.
Từng ánh mắt không rõ ý tứ đang chăm chú tập trung qua đây, bổ khoái trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Lưu Ly tiên tử rồi đưa tay phải ra, trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt rồi đột nhiên nói một câu vô lễ.
“Tiên tử, ta có thể mượn tiên kiếm của người dùng chút không?”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu xuống phủ đệ của Tổng Binh ở Thành Lâu Sơn.
Lúc này, trong đại viện tại Phủ Tổng Binh, khung cảnh hỗn loạn.
Nữ quyến la hét sợ hãi, binh lính cuống quýt tiến lên, Ngô tổng binh đang la hét ra lệnh… gần như biến thành một mớ hỗn độn.
Chương 23: Đó là cảm giác của nhịp tim
May mắn thay, ma tu đã bị bắt, tình hình đã được kiểm soát.
Sau khi tên tu sĩ ma đạo phá rối Thành Lâu Sơn bị chế ngự, mọi người có mặt đều reo hò vui mừng.
Ngay cả Lưu Ly tiên tử luôn nhìn đời bằng ánh mắt hờ hững, tính tình lạnh nhạt, khi nhìn thấy ma tu bị trói, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hạ gục tên ma tu này, liền không phải lo lắng về việc đám thuật sĩ trấn ma từ Khâm Thiên Giám đến Thành Lâu Sơn để tàn sát khắp nơi nữa.
Thành Lâu Sơn sắp bị san bằng cuối cùng đã chuyển nguy thành an, dân chúng trong thành đã tránh thoát được tai hoạ.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly tiên tử giương mắt nhìn bóng người bên cạnh.
Người nọ mặc y phục sai dịch màu đen, xét về thân phận chức vị thì hôm nay hắn là người có thân phận thấp nhất trong sân.
Tuy nhiên, chính nhờ hắn mà những nguy hiểm trên đường đi đã được giải quyết.
Nếu không có sự giúp đỡ của sai dịch vô danh này, có lẽ mình đã chẳng vào được Thành Lâu Sơn, sẽ chết trong quán trọ ở ngoài thành…
Khi Lưu Ly tiên tử nghĩ đến điều này, nam nhân mặc y phục sai dịch màu đen vừa hay quay người lại. Đường nét gò má góc cạnh sắc bén trông hơi mờ mịt dưới ánh nến, như thể được che phủ bởi một lớp lụa mỏng mơ màng.
Ánh mắt hai người giao nhau, nam nhân mỉm cười gật đầu với Lưu Ly tiên tử.
Đó chỉ là một lời chào hỏi bình thường, nhưng không hiểu vì sao, lúc này Lưu Ly tiên tử lại cảm thấy trong lòng đột nhiên hưng phấn.
Nàng vô thức nhìn đi chỗ khác, cảm thấy tim đập có chút nhộn nhạo.
Nhưng may mắn thay, lúc này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tên ma tu bị bắt, tạm thời không có ai để ý đến sự thất thố của Lưu Ly tiên tử.
Sau khi nam nhân giao ma tu bị bắt cho binh lính có mặt, hắn vượt qua đám đông đang hoan hô và mỉm cười đi đến chỗ Lưu Ly tiên tử.
“Bây giờ chuyện ở chỗ này kết thúc rồi, đã đến lúc tại hạ phải nói lời tạm biệt.”
Lưu Ly tiên tử hơi giật mình khi nghe nam nhân nói lời từ biệt.
Nàng có chút kinh ngạc: “Vô Danh đại nhân, ngài sẽ không ở lại sao?”
Nam nhân vui vẻ cười: “Không, ta còn có công vụ phải làm, làm phiền tiên tử lo những việc còn lại.”
Nói xong, không để ý tới câu trả lời của Lưu Ly tiên tử, nam nhân mặc y phục sai dịch quay người rời đi, đi thẳng ra khỏi viện.
Hắn tiến lên một bước, dường như dùng thuật súc địa thành thốn, chớp mắt bước ra khỏi viện.
Nhưng sau khi nam nhân đi ra ngoài cổng viện, trong tích tắc tránh khỏi tầm mắt của mọi người, bóng dáng nam nhân trực tiếp biến mất dưới ánh trăng, tan biến như một làn khói.
Lưu Ly tiên tử và Triệu Nhị Hổ đuổi theo giữ hắn ở lại, chỉ nhìn thấy hành lang trống trải, căn bản không tìm thấy bóng dáng của nam nhân kia.
Triệu Nhị Hổ đang mặc áo giáp gãi gãi đầu: “Đúng là một vị sai dịch có thân pháp lợi hại, lại có thể di chuyển nhanh như vậy, không ngờ trong triều đình lại có người có năng lực bậc này…”
Triệu Nhị Hổ cảm thán không ngừng.
Trong lúc loạn lạc này, ông đã nhiều lần thoát chết trong gang tấc, đều nhờ vào sự giúp đỡ của vị sai dịch bí ẩn này mà ông mới bảo toàn được tính mạng.
Vì vậy, Triệu Nhị Hổ tuy khinh thường đám đại nhân trong triều đình ở kinh đô, không có thiện cảm gì với cái gọi là Khâm Thiên Giám, nhưng lại tâm phục khẩu phục với vị sai dịch thần bí đến từ Khâm Thiên Giám này.
Triệu Nhị Hổ thở dài: “Nhưng với thân pháp lợi hại như vậy, còn có trực giác biết trước được nguy hiểm, lại chỉ có thể khom lưng làm một sai dịch nhỏ nhoi trong Khâm Thiên Giám. Triều đình này thật sự là thối nát.”
“Kỳ nhân dị sĩ như vậy, nếu ở Thường Thắng Quân chúng ta, Quách công nhất định sẽ trọng dụng hắn!”
Triệu Nhị Hổ bùi ngùi thở dài.
Trên hành lang, gió đêm thổi qua, Lưu Ly tiên tử mặc y phục xanh đứng bên cạnh hắn nhưng không nói gì.
Dưới ánh trăng, tiên tử nhìn hành lang vắng vẻ trước mặt nhưng không tìm thấy bóng dáng nam tử đó. Chẳng biết tại sao, nàng có cảm giác như sẽ còn rất lâu nữa bọn họ mới gặp lại nhau.
Cảm giác này đến vô cùng đột ngột nhưng lại khiến trái tim nàng đập rộn ràng, có hơi đau nhói.
Ánh mắt Lưu Ly tiên tử có chút mơ hồ.
Có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?
Kiếm tu của Huyền Kiếm Tông luôn cách biệt với phàm tục, không bị lay động bởi ngoại vật, theo đuổi cảnh giới cao nhất là quên đi cả sự vật lẫn bản thân, cũng như sự thống nhất giữa thiên nhiên và con người.
Đây là lần đầu tiên Lưu Ly tiên tử rơi vào trạng thái tim đập liên hồi như đêm nay.
Nàng có chút bối rối.
Có lẽ nàng cần xin lời khuyên của sư phụ sau khi trở về núi. Chắc là việc tu luyện của nàng gần đây không ổn, đó là lý do tại sao nàng cảm thấy hồi hộp và cảm giác mất mát không thể giải thích được…
Chương 24: Đó là cảm giác của nhịp tim (2)
Trong ánh hoàng hôn ở ngoại môn Luyện Ma Tông, Lý Mộc Dương đang dẫn dắt một đám dê hai chân nồng nặc mùi máu tanh đi qua trên đường.
Trên những con đường lát đá xanh, tất cả đệ tử bên ngoài đều bỏ chạy khi nhìn thấy đàn dê đến, như thể đang trốn tránh dịch bệnh.
Công việc chăn dê ở Huyết Vụ Sơn Cốc mặc dù thù lao cao, nhưng lại có rất ít người sẵn sàng chủ động làm, cơ bản phải trông chờ vào quản sự thay phiên nhau phân công.
Lý Mộc Dương dẫn một đám dê hai chân đi khắp các đường phố, ngõ hẻm, cuối cùng lùa chúng vào chuồng, sau đó tìm quản sự giao thẻ bài thân phận và pháp khí.
Quản sự họ Vương là một nam nhân mập mạp to khoẻ có nụ cười thân thiện.
Vẻ ngoài tươi cười người này mang lại cho mọi người cảm giác thân thiện, nhưng trong số những quản sự ở ngoại môn, Vương quản sự là người cứng rắn nhất.
Ai dám gây sự với ông ta, gần như sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Nhưng tin tốt là chỉ cần không gây sự với ông ta thì Vương mập hầu như luôn dễ dàng nói chuyện.
Sau khi Lý Mộc Dương giao pháp khí và thẻ bài thân phận ra, tâm trạng vui vẻ trở về căn nhà lá của mình.
Từ sân bên cạnh truyền đến mùi cơm, mùi rau xào thơm phức, Quan Tiểu Thuận đã nấu cơm rồi.
Sau khi vào nhà, trước tiên Lý Mộc Dương mở tủ gỗ cũ ra, xác định hai cân linh thực trong bát lớn của mình không bị lấy trộm, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Bước tiếp theo là vo gạo, ngay sau đó là nấu cơm.
Hắn lười nấu thức ăn nên nhanh chóng nấu một nồi cơm bỏ thẳng vào thùng gỗ rồi ngồi ở ngưỡng cửa, vừa ôm thùng gỗ vừa ăn.
Cơm nấu từ linh thực thượng phẩm mềm, dẻo, thơm, mùi vị đậm hơn nhiều so với linh thực thông thường.
Hơn nữa, sau khi linh thực vào bụng sẽ nhanh chóng hóa thành linh khí thuần khiết, hòa vào tứ chi, xương cốt, hòa vào kinh mạch để sưởi ấm và nuôi dưỡng cơ thể.
Việc tu luyện của Lý Mộc Dương và đám đệ tử ngoại môn chủ yếu dựa vào việc ăn uống.
Sau khi ăn, linh thực ở trong bụng sẽ hóa thành linh khí lưu thông trong cơ thể, dần dần chuyển hóa thành tu luyện chân chính.
Mọi chuyện chính là như vậy.
Lý Mộc Dương ăn xong cơm, đang rửa nồi, nhưng linh khí từ trong bụng tuôn ra không ngừng chảy.
Rất nhanh, Lý Mộc Dương cảm giác được tứ chi, kinh mạch của mình đều tràn ngập linh khí.
Lượng linh khí khổng lồ đến mức thậm chí còn khiến hắn cảm thấy đau đớn.
“Cái quái gì vậy… linh khí nhiều như vậy sao?”
Lý Mộc Dương lập tức buông công việc đang làm xuống, bắt đầu ngồi thiền trên giường gỗ cứng, cố gắng vận chuyển linh khí cường đại trong cơ thể.
Trước kia hắn mỗi ngày đều ăn linh thực, chỉ có thể cảm nhận được một chút linh khí tiến vào cơ thể.
Nếu như nói lượng linh khí do linh thực ăn trước đó cung cấp giống như nước nhỏ giọt thì linh khí do linh thực thượng phẩm mang lại hoàn toàn giống như một trận lũ lụt.
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần trước sức mạnh của linh thực thượng phẩm nhưng đây cũng quá nhiều rồi.
Lý Mộc Dương không ngừng dẫn dắt linh khí dâng trào trong cơ thể, cảm giác được tứ chi cơ hồ tràn ngập linh khí, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng người bình thường so với đại tộc lắm tiền nhiều của chênh lệch như nào.
Lượng linh khí mà những con cưng của trời kia có được sau khi ăn linh thực thượng phẩm ít nhất cũng bằng người bình thường ăn trong hai tháng!
Phải mất trọn một giờ, Lý Mộc Dương mới có thể hoàn toàn điều chỉnh linh khí dâng trào trong cơ thể.
Linh khí khổng lồ lưu chuyển trong kinh mạch và đan điền, cuối cùng dần dần được luyện hóa và dung hợp thành vòng xoáy linh khí trong khí hải của đan điền của Lý Mộc Dương.
Vòng xoáy linh khí của hắn rõ ràng đã được mở rộng.
Dưới mục thẻ nhân vật trên giao diện hệ thống, tiến trình tu luyện nhìn như thanh kinh nghiệm cũng có sự thay đổi.
[Lý Mộc Dương: Luyện Khí Cảnh tầng thứ hai (27%)]
Lý Mộc Dương trước đó chỉ ở mức 12%, sau khi ăn một bữa linh thực thượng phẩm, tiến độ tu luyện của hắn đã tăng vọt lên 27%.
Nếu tiếp tục với tốc độ này, không phải chính là hắn có thể đột phá Luyện Khí cấp hai trong nhiều nhất bảy ngày sao?
Lý Mộc Dương bị tu vi tăng lên nhanh chóng này làm cho sợ hãi.
Phải biết rằng, các đệ tử ngoại môn phải làm những công việc lặt vặt trong môn phái và ăn linh thực hạ phẩm do môn phái phát mỗi ngày để thăng cấp.
Mình đây mười ngày là có thể bằng một năm của người bình thường?
Nếu tiếp tục với tốc độ này, hắn sẽ sớm đạt tới tầng thứ chín của Luyện Khí Cảnh, có hy vọng Trúc Cơ.
“Thật là một chuyện vui vẻ…”
Đây là một sự kiện đặc biệt khiến người ta hạnh phúc.
Lý Mộc Dương hưng phấn mở mắt, vui vẻ đi quanh phòng.
Đáng tiếc là mình đang ẩn náu trong một tà giáo như Luyện Ma Tông, đến cả một người để chia sẻ cũng không có.
Chương 25: Cỏ dại chết chóc
Ở kiếp trước, khi hắn giết được năm tên địch cùng một lúc trong trò chơi, hắn có thể khoe khoang điều đó với bạn cùng phòng.
Bây giờ gặp chuyện thú vị như vậy, lại chỉ có thể giấu nó trong lòng một mình.
Một khi chuyện về linh thực thượng phẩm bị rò rỉ ra ngoài, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Hơn nữa thứ này chỉ là phần thưởng cho việc hoàn thành trò chơi lần đầu tiên.
Lý Mộc Dương càng thêm mong chờ hệ thống trò chơi này ban tặng phần thưởng tiếp theo.
Sau khi đi vòng quanh hai lần trong phòng kín, hắn điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng ngồi lại trên giường gỗ và nhắm mắt lại.
Lúc này, giao diện hệ thống mênh mông như thiên địa hoạ quyển đã thay đổi.
[Trò chơi không giới hạn thời gian – ‘Cỏ dại chết chóc’ hiện đã mở. Có muốn thử hay không?]
[Có/Không]
[Lưu ý: Trò chơi này là phó bản hệ nuôi dưỡng, có thể nhận được phần thưởng đặc biệt sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Vui lòng chọn cẩn thận.]
Dòng chữ nhắc nhở xuất hiện trong tầm nhìn khiến Lý Mộc Dương chớp mắt.
Hệ nuôi dưỡng?
Có phần thưởng đặc biệt nào sau khi hoàn thành nhiệm vụ?
Vẫn cần phải xem xét cẩn thận?
Lý Mộc Dương trực tiếp lựa chọn xác nhận.
Chủ yếu là do hệ thống tìm kiếm cả ngày, chỉ tìm được một trò chơi này, Lý Mộc Dương không có lựa chọn nào khác.
Khi Lý Mộc Dương chọn [Có], giao diện trò chơi trong tầm nhìn của hắn lại thay đổi.
Những ngọn núi rộng lớn hùng vĩ hiện ra trong tầm nhìn của hắn. Trong số những ngọn núi rộng lớn này, có thể mơ hồ nhìn thấy một khu nhà giống như ngôi trang bí ẩn.
Tuy nhiên, ngôi làng làm bằng tre và gỗ kia lại mang đến cho người ta cảm giác rùng rợn.
Trong rừng cây bên ngoài thôn trang, những xác chết khô treo trong gió.
Dưới ánh nắng ảm đạm, màu sắc giữa trời đất hơi u tối.
Ngay sau đó, dòng chữ nhợt nhạt của hệ thống xuất hiện trong bức tranh ảm đạm này.
[Nàng không phải là con cưng của trời, cũng không phải là con cháu của một gia tộc giàu có, thậm chí không được coi là hậu duệ của một gia đình nghèo]
[Nàng chỉ là một nhánh cỏ dại bên đường, một bông hoa dại ven bờ sông]
[Không ai hỏi thăm về nàng, cũng không quan tâm đến nàng]
[Tuy nhiên, nàng có tiềm năng và niềm hy vọng rất lớn trong cơ thể]
[Bây giờ loài cỏ dại không ai quan tâm này đã lang thang vào một vùng đất nguy hiểm và đầy khói độc, bị bao vây bởi những kẻ xấu xa với những suy nghĩ xảo trá]
[Những hành vi của lũ tà ma đó, những suy nghĩ, ánh nhìn đó, ảnh hưởng đến nàng ngày này qua ngày khác]
[Nàng có thể giữ vững trái tim mình và lớn lên thành một bông hoa tươi đẹp khiến thế giới kinh ngạc, làm lu mờ vạn vật trên thế giới]
[Nàng cũng có thể hấp thụ năng lượng tà ác vùng đất này và biến thành loài hoa độc nhất trên thế gian]
[Dù kết cục của nàng có ra sao thì bây giờ ngươi cũng may mắn có được cơ hội]
[Ngươi sẽ tự mình tưới tắm và chăm sóc nàng theo những gì ngươi thích]
[Chú ý! Phó bản hệ nuôi dưỡng – Cỏ Dại Chết Chóc hiện đã mở]
[Phó bản này là một trò chơi tương tác, các tình tiết khác nhau sẽ được mở theo các lựa chọn khác nhau của ký chủ, có thể được lưu trữ bất cứ lúc nào]
[Vui lòng chọn nhân vật trò chơi của ngươi]
[Sai dịch Vô Danh: Mê tung hiệp ảnh, Kinh hồng nhất hiện] (Lưu ý: Chọn nhân vật này sẽ từ bỏ thân phận trò chơi và trực tiếp vào hiện trường)
[Lãnh A Thất: Nhân vật do hệ thống tạo ra, đệ tử thế hệ thứ tư của Hoang Hồn Trang, là một người không tầm thường trong Ma môn] (Đề cử)
Trong tầm mắt xuất hiện một chuỗi dài văn bản, phía dưới còn có giao diện chọn nhân vật, khiến Lý Mộc Dương chớp mắt.
“Hoá ra công dụng của thẻ nhân vật là như này à?”
Các thẻ nhân vật thu được sau khi hoàn thành một cấp độ có thể được sử dụng trong các trò chơi phó bản tiếp theo?
Vậy kỹ năng tạm ngưng thời gian và Phúc Trung Tàng Kiếm của tên sai dịch Vô Danh này chẳng phải là quá mạnh sao?
Tuy nhiên, Lý Mộc Dương không có ý định sử dụng thẻ nhân vật Vô Danh trong trò chơi này.
Đây là một trò chơi tương tác, nói một cách đơn giản, nó là một trò chơi galgame*. Sau khi vào, các cốt truyện khác nhau sẽ diễn ra dựa trên lựa chọn đối thoại của nhân vật.
(*galgame: dòng game được sản xuất tại Nhật Bản. Nó thường thu hút nam giới hơn là nữ giới vì người chơi sẽ được tương tác với những nhân vật nữ có ngoại hình hấp dẫn với phong cách anime trong game.)
Hầu như không có cảnh chiến đấu trong loại trò chơi này nên không cần đến kỹ năng chiến đấu.
Các kỹ năng tạm ngưng thời gian và Phúc Trung Tàng Kiếm quả thực rất mạnh mẽ nhưng chúng dường như vô dụng trong trò chơi này.
Và nếu chọn nhân vật mới thì liệu có cơ hội nhận được thẻ nhân vật mới không?
Lý Mộc Dương trực tiếp lựa chọn [Lãnh A Thất] do hệ thống đề cử.
Khi hắn chọn nhân vật này, giao diện hệ thống lại thay đổi và hắn trực tiếp tiến vào trò chơi.
Chương 26: Cỏ dại chết chóc (2)
Lần này Lý Mộc Dương không cần phải lựa chọn kỹ năng thiên phú, hiển nhiên như Lý Mộc Dương suy đoán, trò chơi phát triển này không cần chiến đấu.
Bóng tối sâu thẳm như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt nhấn chìm Lý Mộc Dương.
Khi mở mắt ra lần nữa, thị lực được khôi phục, hắn thấy mình đang ngồi trong một gian nhà sàn xa lạ.
Đó là một ngôi nhà sàn được làm hoàn toàn bằng tre và gỗ, ánh sáng mặt trời xuyên qua những khoảng trống trên tường.
Lý Mộc Dương quay người nhìn chung quanh, trong tầm mắt của hắn đột nhiên hiện lên một hộp thoại.
[Ta… Ta chưa chết sao? Tốt quá rồi! Ta phải đi báo cáo với Ngô quản sự, tiếp tục làm việc]
[Mệt quá… Cơ thể đau muốn chết, ta không muốn làm việc nữa, muốn được ngủ tiếp]
“Chậc…” Lý Mộc Dương chẹp miệng, không ngạc nhiên chút nào.
Tùy chọn này thực sự là galgame, hắn đã quá quen thuộc với chế độ này.
Lý Mộc Dương suy nghĩ một chút, lựa chọn cái thứ hai.
Có vẻ như Lãnh A Thất đang trong tình trạng khốn khổ, hắn gần như kiệt sức mà vẫn nghĩ đến đi làm? Nằm xuống và nghỉ ngơi cho gia!
Sau đó Lý Mộc Dương nghe được chính mình nói.
“Mệt quá… Dù sao cũng đã khuya rồi, hôm nay ta không đi làm, ngủ một lát đã.”
Nói xong, Lãnh A Thất nằm xuống chiếc giường nhỏ làm bằng tre, tầm mắt của Lý Mộc Dương rơi vào trong bóng tối.
Rõ ràng là Lãnh A Thất đã ngủ quên.
Ngay lúc Lý Mộc Dương đang thắc mắc Lãnh A Thất sẽ ngủ bao lâu thì một hộp thoại màu đỏ như máu đột nhiên hiện lên trong tầm mắt của hắn.
[Dã Thảo đã chết, trò chơi thất bại]
Một giây tiếp theo, Lý Mộc Dương bị buộc thoát ra khỏi trò chơi, quay về giao diện chính của trò chơi.
Nhìn bức hoạ mở ra trong tầm mắt của mình, trong đó là dãy núi rộng lớn và ngôi làng tre kỳ lạ, Lý Mộc Dương không nói nên lời.
“Thất bại tùy tiện như vậy? Chỉ vì không báo cáo đi làm mà nữ chính trong game đã chết?”
“Đã hứa hẹn cô ấy có tiềm lực rất lớn, thế nhưng lại chết đột ngột như vậy… thật quá đáng…”
Lý Mộc Dương đành phải vào lại game và chọn lại tùy chọn đầu tiên.
Gian nhà sàn phảng phất như có bụi bay lơ lửng, Lý Mộc Dương mở mắt ra.
Hắn nhìn xung quanh và hai tuỳ chọn lại hiện lên trong tầm nhìn của hắn.
[Ta… Ta chưa chết sao? Tốt quá rồi! Ta phải đi báo cáo với Ngô quản sự, tiếp tục làm việc]
[Mệt quá… Cơ thể đau muốn chết, ta không muốn làm việc nữa, muốn được ngủ tiếp]
Nhìn hai tùy chọn này, Lý Mộc Dương vốn nên chọn cái thứ nhất, dẫu sao thì cái thứ 2 đã thất bại.
Nhưng khi sự việc kết thúc, Lý Mộc Dương lại bắt đầu tò mò.
Rõ ràng nói nữ chính có tiềm năng to lớn? Nếu nàng chết chỉ vì mình không ra ngoài thì tiềm năng đấy khác gì khúc củi mục.
Nghĩ tới đây, Lý Mộc Dương lại lựa chọn phương án thứ hai.
Trong miệng Lãnh A Thất mệt mỏi lẩm bẩm: “Ta mệt quá… Dù sao cũng đã khuya rồi. Hôm nay ta không đi làm.”
Nói xong, Lãnh A Thất nằm xuống giường tre ngủ, ánh mắt Lý Mộc Dương chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối như vậy, sau một lát, trong tầm mắt Lý Mộc Dương hiện lên một dòng nhắc nhở của hệ thống.
[Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tự mình tưới Dã Thảo…]
[Trò chơi thất bại]
Lý Mộc Dương một lần nữa bị đẩy ra khỏi bản sao trò chơi và quay lại giao diện chính.
Lần này Dã Thảo không chết, mà là Lý Mộc Dương bỏ lỡ cơ hội tự mình tưới Dã Thảo sao?
Lý Mộc Dương lại vào trò chơi, không tin được mà lựa chọn phương án thứ hai.
Sau đó, đúng như dự đoán, lại bị xét là thất bại, buộc phải thoát khỏi phó bản.
Liên tục thất bại tám lần, Lý Mộc Dương đại khái đã hiểu được.
“Xem ra nếu như ta không nhúng tay vào, loại Dã Thảo này cũng không nhất định sẽ chết.”
Trong tám trận thất bại, ngoại trừ lần thứ nhất và lần thứ tư Dã Thảo chết, còn lại sáu lần Dã Thảo đều không chết.
Chỉ vì Lý Mộc Dương đánh mất cơ hội tự mình tu luyện, hệ thống đánh giá việc tu luyện của hắn là thất bại, buộc hắn phải bị đẩy ra ngoài.
“Mặc dù tỷ lệ tử vong có tồn tại, nhưng cũng không cao lắm, xem ra loại Dã Thảo này có tiềm năng thực sự.”
Theo bối cảnh của câu chuyện, ngôi làng ở nơi đầy chướng khí này đầy rẫy những nguy hiểm.
Việc một nữ chính hệ nuôi dưỡng chưa trưởng thành chết ở trong đây là điều hoàn toàn bình thường.
Nhưng tỷ lệ tử vong của nàng thấp hơn dự đoán của Lý Mộc Dương, hơn nữa nàng còn có khả năng tiềm tàng.
Khi Lý Mộc Dương lần nữa mở mắt, xuất hiện ở gian nhà sàn, lần này cuối cùng hắn cũng chọn phương án thứ nhất.
“Ta chưa chết sao?”
Lãnh A Thất kinh ngạc lẩm bẩm: “Nhưng đã muộn như vậy, hiện tại mà đi tìm Ngô quản sự thì cũng muộn rồi…”
Lãnh A Thất nhanh chóng mặc quần áo vào, quấn lại dải vải bông màu đen ngang hông, hắn vội vã bước ra ngoài.
Người dân trong làng mặc trang phục dân tộc khu vực Tây Nam, trên nền vải màu xanh nước biển tối màu in nhiều hoa văn thuần trắng, trông rực rỡ nhưng lại giản dị đến khó hiểu.
Chương 27: Vải tím
Nhiều phụ nữ trong làng quấn những lớp vải bông đen quanh đầu, khiến họ trông như có những chiếc vòng đen trên đầu.
Nam nhân cũng có khăn quấn quanh đầu, nhưng khăn trên đầu họ giống mũ hơn.
Lãnh A Thất chạy một hồi trong thôn, chẳng mấy chốc đã tới một quảng trường nhỏ trống trải.
“Ngô… Ngô quản sự.”
Lãnh A Thất thở hổn hển đi tới.
Ngô quản sự có dáng người gầy gò, đôi má hóp, trông hơi xấu tính và u ám.
Ông ta mặc trường sam Trung Nguyên, vẻ ngoài của ông ta khác hẳn với những người trong làng.
Nhìn thấy Lý Mộc Dương đi tới, Ngô quản sự ở cửa cầm một chiếc tẩu thuốc hút phì phò, khinh thường ngẩng đầu lên, há miệng phun ra một làn khói dày đặc.
“Là Lãnh A Thất à…”
Ngô quản sự nhìn từ trên xuống dưới Lý Mộc Dương nói: “Ngươi vẫn chưa chết à?”
Ngô quản sự nói xong, trước mặt Lý Mộc Dương hiện ra ba phương án đối thoại.
[…Nhờ phúc của ngài mà ta vẫn còn sống đến hôm nay. Có việc gì cho ta làm hôm nay không?]
[Quản sự, hôm nay ta mệt quá. Hôm nay ta có thể nghỉ ngơi được không?]
[…] (Tuỳ chọn nội dung đầu vào)
Ồ? Lần này có thể tự mình trả lời câu hỏi thay vì chỉ làm theo các lựa chọn của hệ thống?
Hay đấy.
Loại trò chơi có thể tự đối thoại thực tế này, hắn chưa bao giờ được trải nghiệm trong kiếp trước. Rốt cuộc thì làm sao mà trò chơi thông thường có thể tạo ra phản hồi thực tế dựa trên câu trả lời của người chơi được?
Lý Mộc Dương trước tiên mở ra giao diện hệ thống, lưu tập tin, sau đó tự mình nhập nội dung.
Ở rìa quảng trường, Lãnh A Thất ốm yếu đột nhiên lên tiếng và chửi bới Ngô quản sự ở cửa.
“Lão già họ Ngô kia, cho dù ông có chết, ông nội ngươi đây cũng sẽ không chết…”
Không khí lúc này như đông cứng lại.
Một số thôn dân đi ngang qua ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn Lãnh A Thất với vẻ khó tin.
Ngô quản sự, người đang ngồi với cái tẩu trên tay, cũng sững sờ một lúc, như thể đang nghi ngờ đôi tai của mình nghe nhầm.
Sự im lặng kỳ lạ kéo dài trong vài giây.
Sau đó, Ngô quản sự gầy gò, xấu tính đột nhiên đứng dậy và dùng cái tẩu trong tay đập vào đầu Lý Mộc Dương.
Máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
[Ngươi đã chết, trò chơi đã thất bại…]
“Chết tiệt, bị chết tùy tiện như vậy sao?”
Trong nhà tranh, Lý Mộc Dương mở mắt ra, lần này khiêu khích không chỉ là vì chơi trội mà còn là để dò xét, thu thập tin tức.
Ngô quản sự ăn mặc khác với những người trong làng, ông ta có vẻ không ăn khớp với mọi người, nhưng lại rất kiêu ngạo.
Lý Mộc Dương muốn xem địa vị của đối phương trong thôn.
Nhưng hắn không ngờ rằng ông già trông gầy gò này lại có thể bất ngờ đứng dậy và đập hắn nát bét trong chớp mắt.
Loại người xem mạng người như cỏ rác, nói giết liền giết, thủ đoạn tàn nhẫn, thôn trang này đúng là rất nguy hiểm, ngoài ra không thể coi thường địa vị của Ngô quản sự ở trong thôn, có thể nói giết liền giết mà không hề có chút lo sợ.
Sau khi xem xét ngắn gọn tất cả những thông tin đã thu thập được cho đến nay, Lý Mộc Dương lại tải tập tin và tiến vào trò chơi.
Lần này đối mặt với Ngô quản sự nham hiểm gầy gò, hắn đã chọn ra câu trả lời hợp lý nhất. Ngô quản sự đang cầm tẩu thuốc liếc nhìn hắn và nói: “Đã muộn như vậy, ngươi lên núi chắc chắn là không kịp rồi.”
“Như vậy đi, ngươi đi ra bên ngoài thôn trang đợi, một lúc sau có phu xe mang một đàn dê con đến, ngươi phụ trách dẫn dắt.”
Vừa nói, Ngô quản sự vừa cởi túi tiền từ thắt lưng ném cho Lý Mộc Dương.
“Quy tắc cũ, một con dê có giá hai lạng bạc, ngươi theo số lượng trả tiền cho phu xe.”
“Khi trả tiền, nhớ phải kiểm tra xem chúng có bị bệnh hay tàn tật không.”
Ngô quản sự bàn giao công việc, Lý Mộc Dương cầm túi tiền xoay người rời đi.
Mặc dù trò chơi tương tác này ở góc độ nhập vai nhưng cơ thể thường sẽ hành động theo cốt truyện. Mỗi khi điều này xảy ra, Lý Mộc Dương sẽ mất đi khả năng kiểm soát cơ thể.
Sau khi nhân vật trong trò chơi là Lãnh A Thất cầm túi tiền, hắn bước ra khỏi thôn một cách quen thuộc, hoàn toàn không cần sự điều khiển của Lý Mộc Dương.
Lý Mộc Dương quan sát chung quanh thôn trang, cẩn thận quan sát từng thôn dân.
Phát hiện ra rằng hầu hết người dân trong thôn này đều là người phàm, thậm chí hắn còn thấy họ rất thật thà chất phác.
Nhưng một vài thôn dân có khác biệt rõ ràng.
Nhóm người này trông hung ác và lợi hại hơn. Cổ tay của họ đều được quấn bằng những dải vải màu tím, tạo cho họ một vẻ ngoài đồng nhất.
Những người này cũng là người dân của thôn, nhưng họ rõ ràng là một trong những mối nguy hiểm ở chỗ này.
Ngoài ra, Lý Mộc Dương… hay là nói nhân vật trong trò chơi, Lãnh A Thất, cũng có một dải vải màu tím quấn quanh cổ tay như vậy…
Chương 28: Ta có phải là con mồi không?
Lý Mộc Dương đi xuyên qua những gian nhà sàn cao thấp lộn xộn trong thôn, đi tới ngoài cổng làng.
Điều dễ thấy nhất sau khi bước ra khỏi cổng thôn là khu rừng ở phía trước đường lớn.
Trên những thân cây vặn vẹo có những xác ướp treo lủng lẳng, đều trong trạng thái chết thảm.
Những xác chết này được treo ngoài tự nhiên, dường như đã bị treo cổ từ rất lâu nhưng không có con thú nào đến ăn thịt.
Lý Mộc Dương đợi ở bên đường một lúc, nhìn thấy một chiếc xe ngựa chất đầy xác ướp từ trong rừng đi tới.
Người đánh xe mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm đầu, trông rất quái dị và bí ẩn.
Sau khi dừng xe bên đường, Lý Mộc Dương nhìn thấy ba đứa trẻ bẩn thỉu đang ngồi trên thùng xe.
Những đứa trẻ này, tất cả đều có đôi mắt sợ hãi và bất lực, co ro trong xe, không nhúc nhích.
Phu xe mặc áo choàng đen liếc nhìn Lý Mộc Dương, khàn giọng nói.
“Dê con mà thôn Hắc Vân các ngươi muốn đấy.”
Lý Mộc Dương nhạy bén tìm ra mục tiêu của mình trong số ba đứa trẻ này.
[Tiểu Dã Thảo]
Một thanh máu khổng lồ màu vàng nhạt lơ lửng trên đầu của một đứa trẻ.
Cô bé mặc đồ vải bố mỏng manh bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mặt lấm lem bùn đất.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây chính là mục tiêu Lý Mộc Dương đang tìm kiếm, nữ chính của trò chơi nuôi dưỡng này.
Tiếp theo là một cuộc giao hàng và thanh toán suôn sẻ, sau khi đếm số người, Lý Mộc Dương trả tiền cho phu xe, sau đó dẫn ba đứa trẻ về phía thôn.
Ba đứa trẻ khoảng mười tuổi như chim sợ cành cong, đều rụt rè đi theo Lý Mộc Dương, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Lý Mộc Dương và đám trẻ con đi vào trong thôn, đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên chăn dê.
Nhưng Luyện Ma Tông chăn dê thật, mặc dù dê có chút quái dị, nhưng quả thực là dã thú.
Đám ‘dê con’ trước mặt đều là người thật…
Nhìn ba đứa trẻ run rẩy này, nghe lời chỉ trỏ cười đùa của thôn dân ven đường, Lý Mộc Dương nhếch môi.
Thời đại nào rồi mà còn tu luyện ma đạo truyền thống…
Nhìn Luyện Ma Tông chút đi, một ông chủ lớn, chiếm giữ hàng trăm toà thành. Nó sớm đã phát triển một phương pháp tu luyện ma đạo hoàn toàn mới, từ bỏ phương pháp giết người truyền thống, rút xương luyện hồn, mấy loại phương pháp tu ma có hiệu suất thấp.
Thật là giết người một cách lãng phí.
Luyện Ma Tông trực tiếp từ bỏ tập tục giết người truyền thống, nuôi dưỡng những quái thú và yêu vật kỳ lạ như dê hai chân để thay thế việc hiến tế máu người.
Về phần những người phàm trong địa bàn, họ đều phải nộp thuế, làm việc và lao động khổ sai cho Luyện Ma Tông. Họ bị ép hết mức có thể, giá trị mà họ tạo ra còn hơn cả việc trực tiếp giết chết họ.
Là một ma tu trong thời đại mới, Lý Mộc Dương đương nhiên coi thường phương pháp tu ma truyền thống trong trò chơi phó bản.
Nhưng hắn không chú ý lắm.
Rốt cuộc, thế giới quan trong trò chơi phó bản và thực tế nhất định có sự khác biệt. Trong bài hướng dẫn dành cho người mới được thông qua lần trước, trong triều đại Thiên Nguyên không có người tu luyện ma đạo trong hàng nghìn năm…
Lý Mộc Dương mang theo lũ trẻ tìm được Ngô quản sự, giao nộp túi tiền.
Ngô quản sự đếm số tiền trong túi rồi lại liếc nhìn Lý Mộc Dương.
Nói: “Hãy chọn một con đi, ngươi trông như thế này, sau này đừng lên núi nữa, kẻo chết trong núi.”
“Hãy chọn một trong ba con dê này và mang về nhà, ngươi sẽ có trách nhiệm chăm sóc nó. Chỉ cần đừng cho nó chết là được, về sau có thể tự do di chuyển trong thôn.”
Ngô quản sự nói xong, một hộp thoại khác hiện lên trong tầm mắt của Lý Mộc Dương.
[……Ta? Ngô quản sự, van cầu ngài, ta không muốn! Ta có thể tiếp tục lên núi!]
[(Trực tiếp quỳ xuống để cầu xin sự thương xót)]
“…?” Hai hộp thoại hiện lên trong tầm mắt khiến Lý Mộc Dương bối rối.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, để nhân vật trong trò chơi chọn một đứa trẻ đem về nhà nuôi dưỡng… Vì sao nhìn như muốn giết chết hắn vậy?
Ba đứa trẻ này trông vô hại và rụt rè. Lãnh A Thất này đang sợ cái gì?
Lý Mộc Dương trầm mặc một lát, lựa chọn cái thứ nhất.
Sau khi Lý Mộc Dương chọn cái đầu tiên, nhân vật trong trò chơi trực tiếp cầu xin Ngô quản sự thương xót.
Nhưng sau khi Ngô quản sự hờ hững nghe nhân vật trong trò chơi cầu xin tha thứ, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Lãnh A Thất, ở chỗ này, đừng có mà trêu chọc lão phu, ngươi hoặc là mang một đứa về nhà, hoặc là cút ra khỏi thôn, không có lựa chọn nào khác.”
Lão quản sự có thái độ rất không tốt, Lý Mộc Dương trầm mặc một lát.
Trong tầm mắt, một hộp thoại mới bật lên.
[Chọn một đứa đem về nhà]
Lý Mộc Dương quay đầu lại nhìn ba đứa trẻ trước mặt.
Một bé trai và hai bé gái, đều khoảng mười tuổi và bẩn thỉu, trông giống như những nạn dân vô gia cư.
Đôi mắt của họ dường như đầy sự sợ hãi.
Chương 29: Ta có phải là con mồi không? (2)
Nhưng không biết vì sao, có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của Ngô quản sự, khi Lý Mộc Dương nhìn lại ba đứa trẻ, hắn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Ba đứa trẻ này thoạt nhìn không đơn giản như bề ngoài.
Hắn bối rối liếc nhìn ba đứa trẻ, và cuối cùng chọn [Tiểu Dã Thảo] với thanh máu vàng nhạt trên đầu.
“Chọn nó đi, ta chọn cô bé này.”
Lý Mộc Dương chỉ vào cô bé bẩn thỉu kia, nếu đây là trò chơi nuôi dưỡng, chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Nếu hắn đánh mất cơ hội tiếp nhận này, trò chơi chắc chắn sẽ thất bại.
Lý Mộc Dương nghĩ như vậy, nhưng khi hắn mở miệng chọn cô bé, cô bé đứng cúi đầu, co rúm người không nói một lời.
Nhưng thanh máu màu vàng nhạt phía trên đầu cô bé lập tức biến thành một thanh máu đỏ tràn đầy ý thù địch.
Chết tiệt…
Có cần phải thù địch không? Chỉ vì ta đã chọn trúng ngươi?
Lý Mộc Dương không nói gì nhìn chằm chằm cô bé, hoàn toàn xác nhận ba hài tử đã chết này không hề đơn giản như bề ngoài.
Đây đâu phải là ba con dê nhỏ vô hại, rõ ràng là ba con quái vật nhỏ đội lốt dê con!
Lý Mộc Dương lựa chọn xong, Ngô quản sự trực tiếp đi vào phòng, lấy một sợi xích sắt ném ra ngoài.
“Hàng ngày trước khi đi ngủ phải nhớ buộc chặt lại, tránh xa ngươi ra.” Ngô quản sự liếc nhìn Lý Mộc Dương nói: “Nhưng đừng buộc quá xa, nếu không hấp thu được dương khí của ngươi, nó sẽ phát điên.”
Cái quái gì thế…
Nghe xong lời này, Lý Mộc Dương suýt chút nữa ném sợi xích vào đầu Ngô quản sự.
Ba nhóc khốn nạn này thật sự không phải dạng tốt lành gì, sau khi đưa bọn chúng về nhà, còn muốn trói bên người, hút lấy dương khí của hắn?
Ngôi làng này đang làm gì mà lại mua mấy đứa trẻ kỳ quặc như vậy?
Lý Mộc Dương nghi ngờ, Lãnh A Thất đã ngoan ngoãn nhặt sợi dây xích rời đi.
Và [Tiểu Dã Thảo] với thanh máu đỏ như máu trên đầu ngoan ngoãn đi theo Lý Mộc Dương.
Nàng không cần Lý Mộc Dương gọi đi, đã hiểu chuyện đi theo hắn.
Một cô bé nhỏ bé ngọt ngào như vậy, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
Nhưng lúc này, Lý Mộc Dương nhìn thanh máu đỏ trên đầu nàng, cảm thấy không nói nên lời.
Đứa bé chết tiệt này quả thực rất giỏi giả vờ…
Cũng may trong trò chơi có nhắc nhở địch ý, nếu ngoài đời thực gặp phải một đứa trẻ kinh khủng đáng sợ như vậy, Lý Mộc Dương thật sự sẽ bị vẻ ngoài hiền lành lừa gạt của cô bé đánh lừa.
[Nhân vật hệ nuôi dưỡng đã được mở khóa – Tiểu Dã Thảo nguy hiểm]
[Hệ thống độ hảo cảm đã được mở khóa]
[Độ hảo cảm của nhân vật hiện tại]
[Tiểu Dã Thảo: -20 (Ngươi có vẻ xấu xí đối với nàng ấy)]
Khi Lý Mộc Dương mang theo cô bé rời đi, giao diện hệ thống đột nhiên hiện lên trong tầm mắt hắn.
Lý Mộc Dương quay đầu lại liếc nhìn cô bé bên cạnh. Độ hảo cảm của nhóc con chết tiệt này đối với mình là -20? Chẳng trách thanh máu lại chuyển sang màu đỏ.
Nhưng có độ hảo cảm, đây mới chính là galgame mà Lý Mộc Dương quen thuộc.
Có độ hảo cảm, nghĩa là có thể bắt đầu công lược.
Đầu tiên, hắn đưa cô bé trở lại căn nhà sàn của mình, Lý Mộc Dương lục lọi trong nhà, tìm thấy một bộ quần áo cũ đã sờn rách.
Bộ trang phục này có kích thước nhỏ nhất, chỉ cần sửa một chút là miễn cưỡng vừa người bé gái.
Cô bé này bẩn thỉu, có mùi hôi khó chịu. Đương nhiên, chúng ta cần bắt đầu bằng việc ăn mặc và thay đổi diện mạo của nàng, ít nhất sẽ không cẩu thả như bây giờ.
Lý Mộc Dương đun một nồi nước nóng, sau đó đổ nước nóng và lạnh vào thùng gỗ, pha một thùng nước ấm rồi nói với cô bé bên cạnh.
“Ngươi trước tiên đi tắm, thay quần áo đi.”
Lý Mộc Dương nở một nụ cười thân thiết với tiểu cô nương thể hiện sự thân thiện.
Bất quá, nói xong lời này, Lý Mộc Dương chính mắt nhìn thấy, góc trên bên phải nhân vật độ hảo cảm lại lần nữa giảm xuống.
[Tiểu Dã Thảo: -40 (Nàng muốn giết ngươi)]
“?”
Lý Mộc Dương hoang mang nhìn, độ hảo cảm đột nhiên giảm xuống, chuyện quái gì xảy ra thế này?
Ta thực sự muốn moi tim móc phổi của ta ra cho ngươi xem mà.
Độ hảo cảm giảm xuống không thể giải thích được…
Nhưng bề ngoài, cô bé bẩn thỉu chỉ do dự một chút, hèn nhát gật đầu. Sau đó cô giơ tay lên muốn cởi quần áo ngay tại chỗ.
Lý Mộc Dương bị hành động của cô làm cho giật mình, vội vàng xua tay ngăn cản: “Chờ một chút! Chờ một chút! Ta ra ngoài đã, ngươi tắm đi.”
Nói xong, vội vàng chạy ra khỏi nhà, nhốt cô bé bên trong.
Lúc này, Lý Mộc Dương đột nhiên đoán được nguyên nhân vì sao thiện cảm của cô bé đối với hắn lại giảm xuống.
Cô nhóc chết tiệt này chắc là nghĩ hắn muốn nhìn nàng tắm phải không?
Tại sao còn nhỏ tuổi mà đã có nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy?
Ngươi là một con nhóc tay bé, chân nhỏ, lùn tịt, phẳng lì. Lão tử đây chẳng phải là loại thích bé gái nhỏ tuổi, làm sao có ý đồ với ngươi được?
Chương 30: Ca ca
Lý Mộc Dương ngồi ở cửa nhà, nghe thanh âm tắm rửa trong nhà, vẻ mặt buồn bã.
Tiểu Dã Thảo này trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực ra nổi loạn trong xương cốt, có lẽ lúc nào đó, nó sẽ có ý định đâm chết Lý Mộc Dương.
Không hổ là được hệ thống công nhận là nữ chính có tiềm năng phát triển thành cỏ độc.
Lúc này Lý Mộc Dương chỉ muốn hít một hơi, hét lớn không được giữ người này ở lại…
Một lúc sau, trong phòng vang lên giọng nói rụt rè của cô bé.
“Đại ca ca, muội… đã tắm sạch rồi…”
Chỉ nghe giọng nói, đây quả thực là một cô bé mềm mại dễ thương.
Tuy nhiên, Lý Mộc Dương liếc nhìn thanh độ hảo cảm ở góc trên bên phải.
[Tiểu Dã Thảo: -50]
Người bạn tốt, độ hảo cảm lại giảm xuống nữa rồi.
Cô bé này suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy…
Lý Mộc Dương cẩn thận mở cửa ra, nhìn thấy cô bé đã thay bộ quần áo của thôn dân, rụt rè ngồi ở mép giường tre, người ướt đẫm. Mái tóc xõa xuống vai, sau khi được gội sạch sẽ, mặt cô bé ửng đỏ, hơi có chút bụ bẫm.
Nếu cảnh này là trò chơi CG chắc chắn sẽ khiến các tên thích bé gái phải hét lên.
Nhưng đáng tiếc, Lý Mộc Dương không phải người thích bé gái, cho nên đối với cô bé đáng yêu ngoan ngoãn này, hắn cũng không có ác ý gì.
Nhìn cô bé ngồi trên giường, Lý Mộc Dương đang định mở miệng thì cô bé đột nhiên nói.
“Đại ca ca, huynh tên là gì?” Cô bé rụt rè hỏi.
Lúc nhận được câu hỏi này, hộp thoại hệ thống cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Lý Mộc Dương.
[Ta? Tên ta là Lãnh A Thất]
[Ngươi có thể gọi ta là (vui lòng tự nhập ID)] (Sau khi chọn ID của chính mình, hình ảnh nhân vật của ngươi có thể được định hình lại)
Lý Mộc Dương chớp mắt trước các tùy chọn mới đột nhiên xuất hiện.
Lại có thể chọn ID của riêng mình, còn có chỉnh sửa khuôn mặt?
Điều này có nghĩa là trò chơi chính thức bắt đầu ngay bây giờ?
Lý Mộc Dương tò mò chọn hộp thoại thứ hai, góc nhìn trong nháy mắt thay đổi.
Vốn dĩ hắn đang nhìn cô bé từ góc độ của Lãnh A Thất, nhưng sau khi chọn phương án thứ hai, tầm nhìn của Lý Mộc Dương lập tức di chuyển, vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại ở một nam nhân trông xấu xí mặc trang phục dân làng Tây Nam có khuôn mặt xấu xí.
Nam nhân nở một nụ cười dâm đãng, lông nốt ruồi sẫm màu treo trên má phải, khiến hắn trông càng thêm xấu xí.
Đây là một khuôn mặt xấu xí đến nỗi khiến người ta kinh tởm.
Chửi thề một câu! Nhân vật do hệ thống tạo ra hoá ra xấu xí đến như vậy?
Không được, nhất định phải chỉnh mặt mình.
Lý Mộc Dương không phải là người muốn tạo hiệu ứng náo nhiệt, người chơi sao có thể chơi trò chơi với khuôn mặt xấu xí như vậy. Hắn không phải là một anh chàng đẹp trai, nhưng hắn không thể chịu đựng được nhân vật trong trò chơi xấu đến như vậy.
Lý Mộc Dương bắt đầu hung hăng nhéo nhéo mặt, không ngừng điều chỉnh khuôn mặt, ngũ quan, tóc tai của nhân vật trong trò chơi.
Cuối cùng, phải mất cả tiếng đồng hồ mới có được một khuôn mặt vừa mắt.
Trong gian nhà sàn, một thanh niên mặc trang phục thôn quê có nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt góc cạnh mang khí khái hào hùng. Dưới nụ cười tỏa nắng, một hàng răng trắng lộ ra, mái tóc đuôi ngựa nhỏ rủ xuống vai khiến người thanh niên càng trở nên cuốn hút hơn.
Khuôn mặt này là do Lý Mộc Dương lấy chính mình làm mẫu tạo ra, có lẽ các đường nét trên khuôn mặt giống hắn đến 70%, cộng thêm một chút vui vẻ và ngây thơ.
Thoạt nhìn, hắn trông giống như một chàng thanh niên thôn quê đầy nắng đơn thuần.
Nhìn thấy khuôn mặt của nhân vật trong trò chơi được tạo hình xong, Lý Mộc Dương nhập ID của mình vào.
“…Giang Tiểu Ngư, ta tên Giang Tiểu Ngư.”
Trong nhà sàn, Lý Mộc Dương nói ra tên mới của mình.
Đồng thời, hắn nhìn vào khuôn mặt của cô bé, muốn xem liệu cô bé có phản ứng với sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt của hắn hay không.
Nhưng hiển nhiên, cô bé không có phản ứng gì với khuôn mặt đột nhiên trở nên đẹp trai của Lý Mộc Dương, tựa hồ ngay từ đầu Lý Mộc Dương đã có khuôn mặt như vậy.
“Giang Tiểu Ngư ca ca…”
Cô bé lẩm bẩm cái tên đó như muốn ghi nhớ.
Nhìn bề ngoài, cô bé không có gì thay đổi.
Tuy nhiên, độ hảo cảm của nhân vật ở góc trên bên phải trong tầm nhìn của Lý Mộc Dương giờ đã trở thành [Tiểu Dã Thảo: 0].
Thanh máu của nhân vật cô bé cũng thay đổi từ màu đỏ máu thù địch sang thanh máu màu vàng nhạt của sinh vật trung tính.
Cô bé này không còn thù địch với Lý Mộc Dương nữa!
Lý Mộc Dương không tin được, chỉ cần nói ra một cái tên thôi cũng có thể tăng thêm thiện cảm cho cô bé như vậy.
Vì vậy, chỉ có một lý do khiến điểm ưa thích đột ngột tăng từ -50 lên 0.
Điều đó có nghĩa là Lý Mộc Dương đã trở nên đẹp trai hơn!
Con mẹ nó!
Con nhóc chết tiệt này vẫn là một cẩu ưa đẹp!
Cùng thân phận và hoàn cảnh nhưng với bộ mặt khác, thái độ của cô bé đã thay đổi rất nhiều.
Lý Mộc Dương nhìn tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu trước mắt, không nói nên lời, nhất thời ngơ ngác.
Con nhóc chết tiệt này… có chút thú vị đấy!