1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử
  4. Tập 2: Chơi trò chơi cùng các tiên tử khởi động (c11-c20)

[Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Tập 2: Chơi trò chơi cùng các tiên tử khởi động (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Chơi trò chơi cùng các tiên tử khởi động! (2)

Hắn nhắm mắt lại, sau khi mở hệ thống ra thì bức tranh quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt của Lý Mộc Dương, trong bức họa là thành Lâu Sơn âm u dưới ánh trăng.

Lý Mộc Dương dứt khoát chọn chế độ hướng dẫn tân thủ, sau đó trong tầm mắt hắn hiện ra lựa chọn mới.

“Mời đến đọc nội dung lưu trữ.”

“Mở màn… Khách đến bên ngoài thành Lâu Sơn.”

“Giữa màn… Làm quen với Lưu Ly tiên tử.”

“Giữa màn… Mối nguy cơ bên trong thành Lâu Sơn.”

Ba bức ảnh, ba nội dung lưu trữ, tương ứng với ba tuyến kịch bản cốt truyện.

Theo thứ tự thì ban đầu sẽ bắt đầu từ xe ngựa, sau đó là nội dung lưu trữ việc chém giết Ma Tu trong quán trọ, sau đó nữa là lưu trữ về việc tiến vào thành Lâu Sơn.

Lý Mộc Dương thản nhiên chọn cái thứ ba, sau đó trước mắt hắn tối sầm rồi cả người như bị dòng thủy triều đen kịt nhấn chìm.

Cảm giác đen tối này kéo dài mấy giây, sau đó bóng tối xung quanh Lý Mộc Dương mới dần tan biến đi. Hắn lại nhìn thấy bản thân mình ngồi trong xe ngựa, bên cạnh hắn là Lưu Ly tiên tử đang trò chuyện cùng người dẫn đường.

Góc phải tầm nhìn của hắn là nhật ký trên thanh nhiệm vụ vừa thay đổi.

“Nhiệm vụ mới… Cùng Lưu Ly tiên tử an toàn bảo toàn mạng sống trong mười phút.”

“09:59”

Đồng hồ lại bắt đầu đếm ngược lần nữa, lần này Lý Mộc Dương trực tiếp nói với Lưu Ly tiên tử.

“Tiên tử, tình hình trong thành có gì đó không đúng.”

Trong khi hắn nhắc nhở Lưu Ly tiên tử thì Lý Mộc Dương cũng đẩy cửa xe ngựa rồi nhảy ra ngoài, hắn đứng trên mui xe liếc nhìn bốn phía xung quanh.

Lần trước chết quá đột ngột nhưng Lý Mộc Dương vẫn có cảm giác rất rõ là có thứ gì đó đụng hoặc nghiền nát xe ngựa, cho nên ba người trong xe mới chết bất đắc kỳ tử như thế.

Bây giờ khi Lý Mộc Dương đứng trên mui xe liếc nhìn xung quanh, cảnh giác sự tập kích sắp xảy ra, hắn chuẩn bị kích hoạt kỹ năng tạm ngưng thời gian bất cứ lúc nào.

Trong xe ngựa thì người dẫn đường hơi ngạc nhiên.

“Không đúng sao?”

Người dẫn đường có thanh máu màu xanh vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

“Bên ngoài thế nào rồi?”

Sau khi vén rèm xe lên thì dường như có một mùi máu tanh theo không khí bay đến, đập vào mắt ông ấy là những con phố vắng vẻ lạnh tanh trong thành.

Lý Mộc Dương đứng trên nóc xe nhíu mày nhìn xung quanh, hắn biết rõ sắp có nguy hiểm xảy ra nhưng cho đến tận giây phút này thì thành thị ở trong tầm mắt của Lý Mộc Dương vẫn như bình thường.

Căn bản là hắn không hề phát hiện ra bất kỳ mối nguy hiểm nào. Nếu nhất định phải nói có gì đó bất thường thì hình như chính là mùi máu tanh trong không khí càng trở nên nồng đậm hơn?

Ánh mắt của Lý Mộc Dương vô cùng cảnh giác.

Giây tiếp theo đột nhiên có một lực chấn động tập kích xe ngựa mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Nhưng vào lúc này thì Lý Mộc Dương đã có sự chuẩn bị từ lâu, mặc dù lần này cũng đột ngột bị tập kích nhưng vào lúc lực chấn động nay xuất hiện thì Lý Mộc Dương cũng kịp thời kích hoạt kỹ năng tạm ngưng thời gian.

Trong phút chốc trời đất đã mất đi màu sắc, vạn vật biến thành hai màu trắng đen đơn điệu.

Lý Mộc Dương đứng ngiêng người trên nóc xe kinh ngạc nhìn thời gian đông cứng lại, có một màn sương mù kỳ lạ đang lơ lửng trên không trung của thành Lâu Sơn.

Mà người thường không có cách nào nhìn thấy màn sương mù này, đầu của một con quái vật to lớn đáng sợ hiện ra chặn ở trước xe ngựa, nó đang há một cái miệng đầy máu.

Cái miệng của nó chi chít đầy răng nanh dữ tợn, nó phải cao ít nhất là năm mét, so với ba người trong xe ngựa thì nó vô cùng khổng lồ.

Ba người ngồi trên xe ngựa giống như đang chủ động đong đưa trong miệng của con quái vật. Hai hàm răng cực kỳ sắc bén của con quái vật giống như dao cạo gần như chạm vào mặt của Lý Mộc Dương.

Lý Mộc Dương chứng kiến rõ ràng tất cả, trước cảnh tượng kinh hoàng này thì hắn gần như sợ muốn đứng tim.

… Con quái vật này từ đâu mà đến thế? Còn khổng lồ như vậy nữa.

Hắn kinh ngạc nhìn con quái vật to lớn xuất hiện từ trong không khí đã khiến hắn hoàn toàn thay đổi nhận thức.

Thật sự thứ đồ chơi này đã xuất hiện từ trong không khí à?

Tuy rằng kỹ năng tạm ngưng thời gian của Lý Mộc Dương chỉ có bảy giây nhưng hắn vẫn có cơ hội tải lại.

Cho nên sau khi nhìn thấy đầu của quái vật xuất hiện thì Lý Mộc Dương cũng không vội vàng ra tay mà trực tiếp nhún người nhảy lên, hắn đi đến một bên đầu của con quái vật rồi thu thập thông tin về nó.

Để vượt ải trong trò chơi thì việc thu thập tin tức quan trọng hơn giết quái vật. Từ góc độ này cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ toàn cảnh của con quái vật.

… Thật sự nó xuất hiện từ trong không khí.

Chính xác mà nói thì nó xuất hiện từ lớp sương mù dày đặc bên trong thành Lâu Sơn, nó chỉ có một cái đầu, hình như cơ thể phía sau cái đầu vẫn còn ẩn giấu bên trong lớp sương mù.

Chương 12: Không có gì khác, trăm hay không bằng quen tay

Phía sau lớp sương mù quỷ dị này hình như được kết nối với một thế giới kỳ lạ, bây giờ quái vật nhô đầu ra khỏi sương mù và tập kích xe ngựa của mấy người Lý Mộc Dương.

Sau khi nhìn thấy rõ toàn cảnh của con quái vật thì Lý Mộc Dương lại rút đao ra khỏi vỏ rồi chém về phía con quái vật.

Lần này hắn đã xuyên thủng được lớp phòng ngự nhưng cũng chỉ là xuyên thủng mà thôi, vì hắn chỉ làm lưu lại được một vết thương sâu vài tấc trên đầu con quái vật. Đối với cơ thể quái vật mà nói thì vết thương này chẳng khác nào trầy da .

Nhân vật trong trò chơi tự mang thanh yêu đao của triều đình này, lực sát thương một lời khó nói. Lý Mộc Dương định quay vào trong xe ngựa để lấy tiên

kiếm của Lưu Ly tiên tử, nhưng hắn vừa quay vào trong xe thì thời gian tạm ngưng kết thúc.

Chấn động lớn quét văng toa xe đi, trước mắt Lý Mộc Dương tối sầm lại.

“…Nhân vật trong trò chơi này không có chút sức lực nào sao.”

Lý Mộc Dương buồn bực ngồi trên cái giường gỗ cứng trong căn nhà tranh, hắn cảm thấy nhân vật trong trò chơi này yếu ớt quá.

Hắn lại đọc lưu trữ.

Khi Lý Mộc Dương mở mắt ra lần nữa thì hắn lại thấy mình ngồi trong xe ngựa, phía trước là Lưu Ly tiên tử đang trò chuyện cùng người dẫn đường. Lý Mộc Dương trực tiếp đứng dậy nói.

“Tiên tử, có thể mượn tiên kiếm của ngươi dùng chút không? Tình hình có gì đó không ổn.”

Lý Mộc Dương lời ít ý nhiều, đồng thời hắn cũng không khách khí mà vươn tay lấy kiếm của Lưu Ly tiên tử. Đột ngột hắn có hành động vô lễ như thế khiến người dẫn đường đang nói chuyện cảm thấy kinh ngạc.

Đương nhiên là ông ấy không hiểu tại sao cả đoạn đường hắn luôn trầm mặc, một tùy tùng như Lý Mộc Dương sao lại đột nhiên lại đột nhiên đưa ra yêu cầu không hợp lẽ thường như vậy.

Đây chính là linh kiếm mà những người tu hành của Huyền Kiếm Tông phải tu luyện bằng cả tính mạng, sao có thể tùy ý cho ngươi mượn chứ?

Nhưng người dẫn đường còn chưa lên tiếng thì Lưu Ly tiên tử đã nghiêm túc đứng dậy.

“Lại có nguy hiểm sao?”

Lưu Ly tiên tử do dự trong phút chốc nhưng cuối cùng vẫn quả quyết giao kiếm ra, thanh tiên kiếm trên lưng nàng ấy kêu bang một tiếng rồi bay đến tay của Lý Mộc Dương trong phút chốc.

“Mời Vô Danh đại nhân…”

Lưu Ly tiên tử vừa mở miệng nói thì toa xe đã bị một cỗ lực rất lớn tập kích gây chấn động mạnh.

Rất nhanh, Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian, lần này hắn cầm tiên kiếm trực tiếp đẩy cửa xe xông ra ngoài.

Bên trong thế giới màu đen trắng đơn điệu, hắn vung thanh kiếm cực kỳ sắc bén trong tay lên. Lý Mộc Dương nhẹ nhàng chém cái đầu lớn của con quái vật khổng lồ đang cản trước xe ngựa thành hai nửa.

Dùng yêu đao triều đình thì khó lòng chẻ đôi đầu của con quái vật này được nhưng dưới sức mạnh của tiên kiếm thì nó cũng chỉ mềm như miếng đậu phụ mà thôi, chỉ tùy ý vung kiếm cũng bị chém đứt đầu.

Sau khi Lý Mộc Dương nhìn thấy đầu của quái vật bị chẻ đôi thành hai nữa rồi thì lúc này mới giải trừ kỹ năng tạm ngưng thời gian.

Trong nháy mắt một màn sương máu nổ tung ở trước cửa xe ngựa.

Ngay lập tức con quái vật bị chẻ đôi đầu kia biến mất trong màn sương máu, xe ngựa đi ngang qua màn sương rồi chạy trên đường mà không gặp chút trở ngại nào. Bên trong xe người dẫn đường đang hốt hoảng trừng to mắt.

“Mới vừa rồi… mới vừa rồi…”

Ông ấy trợn mắt há mồm nhìn Lưu Ly tiên tử, sau đó lại nhìn Lý Mộc Dương đứng bên cạnh cửa xe với vẻ mặt khó tin, giống hệt như ông ấy đang hoài nghi nhân sinh vậy.

Sương máu đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất, kèm theo đó là một con quái vật khổng lồ… Quả thật cảnh tượng như vậy không khác gì với cơn ác mộng cả.

Sắc mặt của Lưu Ly tiên tử nghiêm túc, nàng ấy nhìn về phía màn sương máu biến mất phía sau lưng rồi nói.

“Hình như đây là Huyết Ma Thú… trong truyền thuyết thì âm hồn quái vật cố thủ trong địa ngục Cửu U và lang thang ở trong Huyết Hà.”

“Nó giáng lâm từ trong hư không là có ý đồ muốn giết chúng ta, cũng may là có Vô Danh đại nhân kịp thời hóa giải.”

Lưu Ly tiên tử giải thích xong tình huống thì nhìn về phía Lý Mộc Dương, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

“Vô Danh đại nhân, làm sao ngươi phát hiện được Huyết Ma Thú sắp xuất hiện?”

Huyết Ma Thú chỉ hiện thân trong nháy mắt mà Lý Mộc Dương lại tùy tiện chém chết nó… Thân pháp cùng sự quan sát nhạy bén đáng sợ như vậy lại khiến Lưu Ly tiên tử khiếp sợ lần nữa.

Khi Lý Mộc Dương định mở miệng trả lời nhưng vừa mới há miệng thì đột nhiên có một cỗ sức mạnh khổng lồ đánh vào cơ thể hắn từ phía sau. Hắn trơ mắt nhìn một bộ móng vuốt đen kịt xuyên qua ngực mình…

“Chết tiệt! Có phải không chịu ngừng lại không.”

Lý Mộc Dương lại mở mắt ra nhìn căn nhà tranh tối om lần nữa, hắn hít sâu một hơi rồi trực tiếp nhắm mắt lại.

Chương 13: Không có gì khác, trăm hay không bằng quen tay (2)

Đang tải!

Đang tải!

Đang tải!

Sau khi chém đứt đầu quái vật xong, Lưu Ly tiên tử vừa dứt lời thì Lý Mộc Dương xoay người vung kiếm chém ra.

Thanh tiên kiếm sắc bén phóng ra rồi trực tiếp chém đứt đôi một con quái vật trông giống như bọ ngựa xuất hiện trong không khí.

Thân hình của con quái vật vừa mới lộ diện, móng vuốt đen kịt của nó còn chưa kịp vươn ra thì đã bị Lý Mộc Dương chém đứt. Người dẫn đường trợn mắt há mồm nói.

“Người này mọc mắt sau đầu sao?”

Vừa rồi Lý Mộc Dương vung ra một kiếm này, bất ngờ đến mức vượt ra khỏi dự liệu của mọi người. Thậm chí khoảnh khắc hắn xuất kiếm thì phía sau lưng hắn chỉ là một khoảng không trống rỗng. Thế nhưng vào giây phút mũi kiếm bay ra thì trong không khí lại hiện ra một Huyết Ma Thú.

Cảnh tượng này giống như con quái vật chủ động đưa đầu vào mũi kiếm của hắn vậy, vô cùng quỷ dị khiến người ta khiếp sợ.

Ánh mắt của người dẫn đường vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhưng Lý Mộc Dương vẫn lãnh đạm nói.

“Không có gì khác, trăm hay không bằng quen tay.”

Do bầy quái vật này đánh lén mà lão tử chết mấy chục lần rồi, cho nên ta chỉ cần nhắm mắt cũng đoán được phương hướng mà bọn chúng ra tay.

Trong lúc Lý Mộc Dương nói chuyện thì hắn lại hời hợt ném ra một kiếm, ngay lập tức thanh kiếm sắc bén bay sượt qua vành tai của người dẫn đường rồi giết chết Huyết Ma Thú vừa hiện thân sau lưng của người dẫn đường.

Những Huyết Ma Thú này xuất hiện trong không khí quỷ dị vô cùng, tại sao sau khi chết thì chúng cũng sẽ đột nhiên biến mất, thậm chí không để lại mảnh thi thể nào.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà bốn phía xung quanh xe ngựa đã có vài tên Huyết Ma Thú xuất hiện.

Nhìn thấy bọn chúng xuất quỷ nhập thần như vậy thì Lưu Ly tiên tử cau mày.

“Xem ra Ma Tu của Huyết Ma Đạo trong thành này không muốn chúng ta gặp được Ngô tổng binh.”

Lưu Ly tiên tử nói xong thì nhìn về phía Lý Mộc Dương.

“Thủ đoạn triệu hoán của Cửu U Huyết Thú này chính là một loại chi thuật cấm kỵ bên trong Huyết Ma Đạo vì phải hy sinh một cái giá quá đắt.”

“Nếu như có thủ đoạn khác thì chắc chắn đối phương sẽ không dùng thuật triệu hoán Huyết Ma Thú.”

“Bây giờ Ma Tu của Huyết Ma Đạo chỉ triệu hoán Huyết Ma Thú tập kích chúng ta mà lại không chịu tự hiện thân, xem ra bản thân Ma Tu Huyết Ma Đạo trong thành này không mạnh nên có thể không tiện xuất đầu lộ diện.”

Nói đến đây thì ánh mắt của Lưu Ly tiên tử hơi lạnh lùng.

“Ngoài thành có sáu tên Ma Tu phục sát ta, có lẽ là phía sau có một người giật dây duy nhất có thể điều động được sức mạnh.”

“Bây giờ hắn đã mất đi nanh vuốt cho nên chỉ có thể sử dụng bí thuật cấm kỵ này để triệu hoán Huyết Ma Thú, nhưng nếu bọn chúng vẫn sử dụng bí thuật cấm kỵ này để ngăn cản chúng ta thì chẳng lẽ kẻ chủ mưu đứng đằng sau đang lẩn trốn bên cạnh Ngô tổng binh sao? Nên hắn mới không muốn chúng ta gặp Ngô tổng binh?”

Lưu Ly tiên tử nhìn từ sự biến hóa bên trong thế cục mà nhạy cảm đoán được tin tức mấu chốt.

Lưu Ly tiên tử phân tích xong tình hình thì lập tức nhìn Lý Mộc Dương.

“Vô Danh đại nhân, phía trước vẫn còn Huyết Ma Thú cản đường sao?”

Trong lúc Lưu Ly tiên tử nói chuyện thì Lý Mộc Dương không ngừng ra tay, hắn lạnh lùng chém chết tất cả những Huyết Ma Thú hiện thân trong không khí. Cho đến khi Lưu Ly tiên tử dứt lời thì xe ngựa đã không còn bị tập kích nữa.

Giống như là những Huyết Ma Thú kia đã bị giết sạch, xe ngựa chạy thẳng một đường trong thành Lâu Sơn không trở ngại gì.

Nhưng Lý Mộc Dương liếc nhìn đồng hồ đếm ngược ở góc phải tầm nhìn rồi lắc đầu.

“Chắc là vẫn còn Huyết Ma Thú cản đường…”

“06:39”

Thời gian mười phút phải sống sót mà bây giờ còn đến sáu phút ba mươi chín giây. Rất có thể đợt tập kích của Huyết Ma Thú mà vừa rồi hắn đã đánh lui chỉ là đợt tập kích đầu tiên thôi.

Lý Mộc Dương cầm tiên kiếm rồi xoay người trực tiếp nhảy lên trên nóc xe rồi nhìn về phía xa phía trước. Giai đoạn đầu bị bọn yêu quái tập kích thì Lý Mộc Dương có thể dễ dàng vượt qua bằng cách đọc thông tin và tạm ngưng thời gian.

Nhưng giai đoạn thứ hai Huyết Ma Thú tập kích thì tần suất và số lượng nhiều hơn giai đoạn đầu rất nhiều, Lý Mộc Dương đứng ra chống cự cũng rất mất sức.

Hắn thất bại mười chín lần, lần xuất sắc nhất thì chiến tích cũng chỉ còn sống đến phút đếm ngược thứ 02:19.

Huyết Ma Thú càng về sau càng nhiều, số lượng chi chít giống như mấy trò chơi mưa bom bão đạn vậy. Hay cho một trò chơi mô phỏng không gian ba chiều, giây phút này đột nhiên biến thành trò chơi mô phỏng cách thức phòng thủ.

Lý Mộc Dương vung thanh tiên kiếm trong tay, tận lực sử dụng tình huống tạm ngưng thời gian để chém giết quái vật còn tiết kiệm thời gian cho những lúc quan trọng nhất.

Chương 14: Tạm chấp nhận được

Nhưng giết nhiều Huyết Ma Thú như vậy thì cùng lắm hắn chỉ nắm giữ được quy luật hiện thân của Huyết Ma Thú thôi. Mỗi khi cái đầu đầy máu của Huyết Ma Thú chuẩn bị xuất hiện trong hư không thì nơi đó sẽ có mùi máu tanh nồng đậm hơn. Nhờ vào khứu giác nhạy bén với mùi máu tươi mà Lý Mộc Dương có thể dự đoán chính xác phương hướng xuất hiện của Huyết Ma Thú.

Hết ánh kiếm này đến ánh kiếm khác lóe lên, Lý Mộc Dương bay vòng quanh trên xe ngựa. Khi thì đứng trên nóc xe chém giết Huyết Ma Thú, khi thì tiến vào trong toa xe rồi khi thì xông ra trước xe ngựa, thậm chí còn có mấy tên Huyết Ma Thú xuất hiện từ dưới sàn xe ngựa nữa.

Số lần thất bại của hắn cũng không ngừng tăng lên. Bên trong xe, người dẫn đường hoảng hốt kêu gào khiến Lý Mộc Dương nghe mà muốn nôn. Người dẫn đường này là kẻ nhút nhát, hơn nữa lần nào ông ấy cũng chết vào lần tập kích thứ ba của Huyết Ma Thú, luôn chết sau phút thứ bảy.

Vòng tập kích thứ ba, Huyết Ma Thú xuất hiện bên trong không khí dường như đủ để lấp kín tầm mắt.

Cho dù có Lưu Ly tiên tử hỗ trợ thì Lý Mộc Dương cũng chống đỡ vô cùng gian nan, căn bản hắn không rảnh quan tâm đến người dẫn đường này.

Loại cửa ải khiêu chiến cấp độ cao này phút chốc gợi nhớ cho Lý Mộc Dương cảm giác chơi Hồn Hệ lúc trước.

Loại khó khăn này, xoắn xuýt, vùng vẫy, chết đi chết lại, nhưng lại có cảm giác không thể giải thích được… thật là hồn hệ!

Cuối cùng thì đồng hồ đếm ngược bên góc phải cũng hoàn toàn về không, nhật ký nhiệm vụ lại thay đổi trong tầm mắt, Lý Mộc Dương ngồi trên nóc xe ngựa thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng qua ải rồi. Huấn luyện tân thủ gì mà lại có độ khó cao như vậy chứ!

Lý Mộc Dương nhìn người ngồi bên cạnh dính đầy máu tươi, tình trạng có hơi tả tơi là Lưu Ly tiên tử rồi hỏi.

“Tiên tử, ngươi vẫn còn ổn chứ?”

Vừa rồi trong đợt quyết chiến với Huyết Ma Thú cuối cùng, trong đó có một tên Huyết Ma Thú phun ra thứ ám khí sắt nhọn gì đó và đã cắm xuyên qua bả vai của Lưu Ly tiên tử.

Bây giờ sắc mặt của Lưu Ly tiên tử trắng bệch, thoạt trông rất khó chịu. Nàng ấy cắn môi trả lời.

“Ta không sao, chỉ là Triệu đại nhân thì…”

Lưu Ly tiên tử liếc nhìn thi thể bên trong xe ngựa, trong mắt náng ấy lóe lên một tia bi thương.

Từng đợt tập kích điên cuồng của Huyết Ma Thú đi qua thì bây giờ xe ngựa đã muốn vỡ ra thành từng mảnh. Trần xe nặng nề bị thổi bay, trên thân xe cũng chằng chịt vết nứt, phu xe đã vội vàng chạy mất từ trong trận chiến với Huyết Ma Thú mà chỉ bỏ lại hai con ngựa mặc sức kéo xe chạy về phía trước.

Triệu Nhị Hổ với tư cách là người dẫn đường thì ông ấy chỉ còn là một cỗ thi thể thê thảm nằm im trong toa xe, ruột bị lôi ra ngoài cùng với máu tươi chảy đầy trên sàn xe.

Mà cuối cùng thì trên con đường trước mặt mấy người Lý Mộc Dương cũng đã xuất hiện bóng người, nhìn qua y phục thì chính là người trông coi quân đội của thành Lâu Sơn.

Những binh sĩ mặc áo giáp cầm kiếm canh giữ bên ngoài một tòa phủ cảnh giác nhìn xe ngựa đang đến gần. Mùi máu tươi quái dị trong không khí đã biến mất, thanh nhiệm vụ bên góc phải tầm mắt của Lý Mộc Dương lại xuất hiện thay đổi.

“Cùng Lưu Ly tiên tử an toàn bảo toàn mạng sống trong mười phút… đã hoàn thành.”

“Tiến độ của nhiệm vụ trước mắt đã được lưu trữ.”

“Nhiệm vụ mới: Cùng Lưu Ly tiên tử đi tham kiến tổng binh của thành Lâu Sơn.”

Trong cốt truyện tiếp theo, Lý Mộc Dương không có chỗ ra sân.

Mặc dù chẳng mấy chốc thì xe ngựa cũng rơi thành từng mảnh, cùng với thi thể bên trong xe ngựa khiến những binh sĩ giật nảy mình nhưng sau khi Lưu Ly tiên tử nói ra thân phận thì ngay lập tức có người ra dẫn đường cho họ, đưa họ vào cửa lớn của phủ đệ được canh gác nghiêm ngặt.

Vị này là Ngô tổng binh của thành Lâu Sơn, nhìn qua thì vô cùng sợ chết.

Căn phủ đệ này của ông ta trong ngoài đều là vệ binh được trang bị vũ trang đầy đủ canh gác, không chừng có thể điều động bao nhiêu tinh binh thì ông ta đã điều hết đến đây để bảo vệ mình. Chẳng trách đường phố trong thành vắng lặng như vậy, một người cũng không thấy.

Lão bách tính sợ chết nên trốn trong nhà nhưng Ngô tổng binh còn sợ chết hơn nên mới điều động tất cả binh lực có thể điều động được đến để canh giữ phủ đệ, trong thành có thể nhìn thấy người mới là lạ.

Mà sau khi Lưu Ly tiên tử đi vào phủ Tổng Binh không lâu thì sắc mặt hơi thay đổi, hình như nàng ấy cảm giác được gì đó.

Sau khi đưa Lý Mộc Dương đến gặp tổng binh của thành Lâu Sơn thì nàng ấy không nói một câu khách sáo nào mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ngô tổng binh, có thể xin ông triệu tập tất cả gia quyến và người hầu trong phủ tới đây không?”

Chương 15: Tạm chấp nhận được (2)

Giống như là Lưu Ly tiên tử đã xác nhận ngay tại bên trong phủ đệ này có yêu nhân của Huyết Ma Đạo, hơn nữa lại ở ngay bên cạnh Ngô tổng binh.

Ngô tổng binh mập mạp đổ mồ hôi đầy đầu, ông ta nhìn thấy Lưu Ly tiên tử đến thì mừng rỡ giống như nhìn thấy quân cứu viện vậy. Sau khi nghe được yêu cầu của Lưu Ly tiên tử thì Ngô tổng binh không hề do dự mà lập tức làm theo.

Rất nhanh toàn bộ nha hoàn, người hầu, bao gồm cả những nữ quyến như hoa như ngọc cũng được gọi đến hết. Lúc mọi người đi ra thì Ngô tổng binh có đỡ một phu nhân mà ông ta sủng ái nhất ra.

Ánh mắt của Lưu Ly tiên tử trở nên lạnh lẽo, tiên kiếm sau lưng ngay lập tức bay ra khỏi vỏ…

“Cuối cùng cũng kết thúc.”

Trên giường gỗ cứng ngắt, Lý Mộc Dương thở phào một hơi, hắn mở mắt ra vươn vai một cái. Thế mà Ma Tu của thành Lâu Sơn lại ẩn nấp ngay bên cạnh Ngô tổng binh. Lưu Ly tiên tử vừa nhìn thấy đã lập tức xuất kiếm, mặc dù tên đó tránh được nhưng bên cạnh vẫn còn một Lý Mộc Dương.

Hắn trực tiếp kích hoạt kỹ năng “phúc trung tàng kiếm”, Lý Mộc Dương phun ra một thanh kiếm nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể Ma Tu, đồng thời còn kích hoạt 50% Tức Tử Khái Suất khiến Ma Tu kia chết ngay tại chỗ.

“Huấn luyện tân thủ… thông qua bí ẩn thành Lâu Sơn.”

“Người dẫn đường… Tử vong.”

“Lưu Ly tiên tử… bị thương nhẹ.”

“Hung thủ thật phía sau… tử vong.”

“Xét duyện cấp độ vượt ải: B (Tạm được).”

“Ngươi dựa vào phản ứng nhanh nhạy, thực lực mạnh mẽ, thiên phú vô địch đã thành công tiêu diệt nguyên nhân đại loạn trong thành Lâu Sơn, cứu giúp sinh linh cả thành nên có công đức vô lượng. Nhưng cái chết của hung thủ thật đứng đằng sau đã che đậy bí ẩn về sự hỗn loạn trong thành Lâu Sơn và sự biến mất của thuật sĩ Trương Đại Ngưu của Khâm Thiên Giám. Mọi thứ đang bị che phủ bởi một tầng sương mù và không thể khám phá thêm được nữa, kết quả cũng chỉ có thể là tạm chấp nhận được.”

“Có muốn nhận lấy phần thưởng vượt ải không?”

“Phần thưởng hiện có (chọn một trong ba): (Tàn Thiên, Phàm Phẩm Phi Kiếm, hai trăm cân linh thực.”

“Kí chủ chú ý, sau khi nhận phần thưởng thì cấp độ hướng dẫn sẽ kết thúc và không thể tiến vào được nữa.”

Lý Mộc Dương chớp mắt, hắn hơi kinh ngạc nhìn những hàng thông tin nổi trôi trước tầm mắt của mình.

Đầu tiên hắn kinh ngạc vì trong ba thứ này chỉ được chọn một… nhưng tất cả đều là thứ tốt.

Một bản bí kíp tu hành, một món pháp bảo, hay là hai trăm cân linh thực… bất luận là thứ nào trong ba thứ này thì cũng đều là thứ mà cấp độ thấp như Lý Mộc Dương đang cần.

Hắn không có bí kíp tu hành cấp cao nào ở Luyện Ma Tông, cũng không hề có pháp bảo phòng thân nào nên hắn đã định trước chính là một tên tạp dịch, thậm chí linh thực cũng không đủ ăn.

Nếu nhận bản bí kiếp tu hành thì tu vi của hắn sẽ tăng lên, nói không chừng có có cơ hội tiến vào nội môn.

Mà hai trăm cân linh thực cũng đủ cho hắn ăn trong nửa năm, vừa đúng lúc giúp hắn giải quyết vấn đề cấp bách.

Nhưng mà mặc dù phần thưởng khiến lòng người cảm động nhưng hắn lại không nhận. Bởi vì lần vượt ải này điểm quá thấp, chỉ có cấp B (tạm được) thôi.

Có lẽ nếu hắn vượt ải với số điểm cao hơn thì phần thưởng cũng có thể mạnh hơn chăng?

Nghĩ như vậy thì Lý Mộc Dương thở dài một cái, hắn nhắm mắt lại rồi lại nằm lên giường gỗ lần nữa.

Cùng các tiên tử chơi trò chơi, khởi động lần nữa!

Lần này tải xong khiến hắn nhẹ nhõm hơn nhiều. Lý Mộc Dương trực tiếp lựa chọn lưu trữ cuối cùng.

“Màn cuối: Bái kiến Tổng binh thành Lâu Sơn.”

Sau khi tải xong thì Lý Mộc Dương mở mắt ra, hắn nhìn thấy mấy tên binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ đang chặn phía trước hắn. Lưu Ly tiên tử ở bên cạnh với ánh mắt đầy bi thương.

“Triệu đại nhân…”

Vị Lưu Ly tiên tử này có thể vì mất đi cố nhân mà bi thương như vậy.

Quá trình tiếp theo cũng giống y như vậy, không vì khoảnh khắc người chỉ đường chết đi mà quá đau lòng, sau đó họ đến phủ đệ của tổng binh thành Lâu Sơn, nơi mà thủ phạm đằng sau đang lẩn trốn.

Sau khi bị các binh sĩ bao vây thì Lưu Ly tiên tử lại xưng tên họ, ngay lập tức có người ra dẫn đường.

Lý Mộc Dương và Lưu Ly tiên tử đi theo sau người dẫn đường rồi đi xuyên mà hàng phòng ngự nghiêm ngặt của phủ Tổng binh thành Lâu Sơn, khi vào trong phủ đệ thì họ gặp Ngô tổng binh đầu đổ đầy mồ hôi, gấp gáp đến mức sức đầu mẻ trán.

Lưu Ly tiên tử xin Ngô tổng binh gọi hết gia quyến đến đây rồi đưa họ ra ngoài sân viện. Lần này vị phu nhân mà Ngô tổng binh sủng ái nhất được nha hoàn dìu ra, lúc Lưu Ly tiên tử xác định đây chính là Ma Tu nên đồng thời Lý Mộc Dương cũng ra tay.

Chương 16: Thức đêm mới là tu tiên

Trong chớp mắt Ma Tu đó xoay người trốn thoát nên Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian. Sau đó hắn cầm đao vọt đến, chỉ vung hai nhát đao đã chặt đứt hai chân của nữ nhân đó từ đầu gối.

Sau khi tạm ngưng thời gian hết hiệu lực thì cơ thể đầm đìa máu tươi của nữ nhân đó ngã xuống đấy, nàng ta gào lên thống khổ, bây giờ nàng ta đã mất đi cơ hội trốn chạy.

Lưu Ly tiên tử nhanh chóng lao lên khống chế Ma Tu dễ như trở bàn tay rồi dùng dây thừng trói chặt nàng ta lại.

Toàn bộ quá trình ra tay quá nhanh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt. Lưu Ly tiên tử nhìn những động tác dịch chuyển tức thời của Lý Mộc Dương giống như “thân pháp” thì đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Ngô tổng binh đổ mồ hôi đầy đầu kia còn chưa kịp hiểu rõ tình huống gì thì đã nhìn thấy ái thiếp ngã xuống đất, kêu la thảm thiết rồi biến thành chân thân của Ma Tu, biến thành nửa người nửa yêu.

“Ngọc nương… Ngọc nương, nàng là quái vật sao?”

Sắc mặt của Ngô tổng binh trắng bệch, đương nhiên là bị tên quái vật đầy lông lá dọa sơ, con khỉ này dọa ông ta sợ xanh cả mặt.

Ngô tổng binh thấy người bên gối mình là quái vật nên vô cùng hoảng sợ, giao diện tính điểm vượt ải cũng hiện lên trong tầm mắt của Lý Mộc Dương. Không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên điểm vượt ải lần này có thay đổi.

“Hướng dẫn tân thủ… đã vượt ải bí ẩn thành Lâu Sơn.”

“Người dẫn đường… tử vong.”

“Lưu Ly tiên tử… bị thương nhẹ.”

“Hung thủ đứng đằng sau… đã bị bắt.”

“Xét duyện cấp bậc vượt ải: A (ngọc lành có vết).”

“Ngươi dựa vào phản ứng nhanh nhạy, thực lực mạnh mẽ, thiên phú vô địch nên đã thành công tiêu diệt nguyên nhân gây náo động trong thành Lâu Sơn, cứu sinh linh cả thành nên công đức vô lượng. Ngươi bắt giữ thành công hung thủ đứng phía sau khiến cho triều đình phá giải được chân tướng thật sự sau bức màn sương của thành Lâu Sơn, mọi người đều ca tụng uy danh của ngươi.”

“Có muốn nhận phần thưởng vượt ải không.”

“Hiện tại có ba phần thưởng (chọn một trong ba): , Linh Khí Phi Kiếm cấp thấp, năm bình Ngọc Tủy Linh Dịch.”

“Xin kí chủ chú ý, sau khi nhận phần thưởng thì cửa ải rèn luyện sẽ hoàn toàn kết thúc, không thể tiến vào được nữa.”

Trong tầm mắt hiện lên điểm số vượt ải, Lý Mộc Dương nhìn xong thì thở phào một hơi. Sau khi điểm số cao lên thì cấp độ phần thưởng vượt ải cũng cao lên.

Nguyên bản Tàn Thiên của “Huyết Ma Luyện Tâm Quyết” không có chữ “Tàn Thiên” nữa nên có thể thu được cả bộ bí kíp tu hành.

Mà pháp bảo được ban thưởng cũng từ thứ rác rưởi như Phàm Phảm Phi Kiếm biến thành Linh Khí Phi Kiếm cấp thấp.

Trong thế giới này thì việc phân chia đẳng cấp của các pháp bảo cũng rất đơn giản, cấp thấp nhất là những thứ bình dân được bày bán trên đường, người nào cũng dùng được, trên phàm phẩm là Linh Khí cấp cao, cấp trung và cấp thấp.

Nhưng Linh Khí có cấp bậc pháp bảo thì có cho dù là hạ phẩm thì cũng không phải là thứ mà đệ tử ngoại môn của Luyện Ma Tông có thể tùy tiện có được.

Quản sự đệ tử ngoại môn của mấy người Lý Mộc Dương có thân phận không hề thấp, quyền lợi cũng không nhỏ nhưng hắn ta cũng chỉ sở hữu được một thanh phi kiếm phàm phẩm mà thôi.

Nếu như có thể dùng một thành Linh Khí Phi Kiếm cấp hạ phẩm thì có thể nói rằng Lý Mộc Dương là vô địch trong số các đệ tử ngoại môn.

Dù sao thì pháp bảo Kinh Khí có cấp bậc thấp cũng có sức chiến đấu để đánh bại những đệ tử Luyện Khí mà không có pháp bảo hộ thân, quả thật đây là một đòn đả kích.

Về phần thưởng thứ ba là năm bình Ngọc Tủy Linh Dịch thì Lý Mộc Dương cũng từng nghe đến rồi, đây cũng là báu vật của trời đất giống như Linh thực. Nghe nói những đệ tử thân truyền đứng đầu Luyện Ma Tông mỗi tháng đều được lãnh nửa bình Ngọc Tủy Linh Dịch để giúp ích cho tu hành.

Thứ này lợi hại hơn Linh thực nhiều, đem năm bình này vào nội môn thì cũng được một phen phát tài. Lý Mộc Dương nhìn mà thèm thuồng vô cùng.

Sau khi tăng từ điểm B lên điểm A thì phần thưởng cứ thế mà tăng lên… Vậy nếu cải thiện điểm hơn nữa thì sao?

Lý Mộc Dương nhìn giao diện đánh giá vượt ải.

“Người dẫn đường… tử vong.”

“Lưu Ly tiên tử… bị thương nhẹ.”

Hai dòng thông báo này cộng với dòng thông báo điểm A (Ngọc lành có vết), tất nhiên tất cả đều đang nhắc nhở Lý Mộc Dương. Nếu như hắn muốn đến được cấp bậc cao nhất thì nhất định phải bảo toàn mạng sống cho người dẫn đường và không để Lưu Ly tiên tử bị thương.

Nếu như đồng thời đạt được hai điều kiện này thì hắn có thể đạt được cấp bậc điểm số cao nhất.

Khen thưởng của cấp A đã khơi lên sự hứng thú của Lý Mộc Dương, lúc này hắn hoàn toàn không có suy nghĩ nhận thưởng, mặc dù phần thưởng ở trước mắt rất hấp dẫn nhưng Lý Mộc Dương vẫn có dự định tiếp tục khiêu chiến.

Chương 17: Thức đêm mới là tu tiên (2)

Dù sao thì cấp độ rèn luyện cho tân thủ cũng không hạn chế thời gian, vậy nên cứ tiếp tục thôi! Tiếp tục đến khi nào đạt được điểm số hoàn mỹ thì thôi.

Lần này Lý Mộc Dương chọn tải màn thứ ba.

“Màn giữa… nguy cơ trong thành Lâu Sơn.”

Khi bóng tối xung quanh mờ dần thì Lý Mộc Dương xuất hiện trên xe ngựa chạy trên con đường vắng. Đây là cửa ải khó nhất trong rèn luyện tân thủ, cũng là điểm mấu chốt để Lý Mộc Dương đạt được điểm số hoàn hảo nhất.

Sau khi tiến vào cửa ải thì Lý Mộc Dương trực tiếp đứng dậy nói với Lưu Ly tiên tử.

“Tiên tử, có thể mượn kiếm của ngươi dùng chút không?”

Sau đó lại là một vòng chém giết.

“Ò ó o!!!”

Sáng sớm, tiếng gà gáy vang xuyên qua sự yên tĩnh của núi rừng, bên ngoài chân núi của Luyện Ma Tông, từng gian nhà tranh bắt đầu có tiếng động.

Sau khi rửa mặt xong thì Quan Tiểu Thuận vác một thùng nước hắn ta đi về hướng Linh Điền, cậu ấy nhìn thấy Lý Mộc Dương đang ngồi xổm trước cửa nhà rửa mặt nhưng mặt mũi còn ngái ngủ và hai quầng thâm mắt to đùng trên mặt của hắn thì Quan Tiểu Thuận hơi tò mò hỏi.

“Lý ca, tối qua huynh không ngủ à?”

Phương pháp giải trí duy nhất bên ngoài Luyện Ma Tông mà hắn có, còn tất cả mọi người đều đi ngủ để vượt qua đêm dài.

Có số ít người sẽ đến thanh lâu trong phường thị rồi ngủ lại đó, nhưng mà cho dù có đến thanh lâu thì cũng là để ngủ.

Còn hai quầng thâm mắt to tướng và gương mặt ngập tràn buồn ngủ của Lý Mộc Dương thì đương nhiên là hiếm thấy rồi, vì quả thật ít ai mà cả đêm lại không ngủ. Nhìn thấy gương mặt đầy tò mò của Quan Tiểu Thuận thì Lý Mộc Dương cũng thở dài.

“Đừng nói nữa, đêm qua ta mất ngủ.”

Chết tiệt, chết cả một đêm, cho dù có hai kỹ năng BUG là Phúc Trung Tàng Kiếm và tạm ngưng thời gian thì Lý Mộc Dương vẫn không thể nào bảo vệ được mạng sống của người dẫn đường trong lúc không ngừng bị tập kích được.

Thậm chí bảo vệ Lưu Ly tiên tử không bị thương cũng đầy gian nan.

Độ khó tổng thể để tân thủ đang rèn luyện vượt ải là rất thấp nhưng thật sự rất khó để đạt điểm tuyệt đối.

Lý Mộc Dương bị màn phòng thủ thứ ba hành hạ suốt một đêm, ròng rã cả đêm dài, lần này hắn thật sự có cảm giác như chơi hồn hệ ở kiếp trước vậy.

Bị quái vật đánh chết hết lần này đến lần khác, mỗi lần chiến đấu đều phải tập trung cao độ chỉ một chút sơ xuất cũng không được, nếu không thì sẽ thất bại.

Khó mà đạt được điểm tuyệt đối nhưng ngược lại lại khơi dậy mong muốn đánh bại trong lòng Lý Mộc Dương.

… lão tử không tin là lão tử không gánh nổi tên dẫn đường đáng chết này!

Hắn cùng Quan Tiểu Thuận sánh vai đi trên con đường Hoàng Thổ bên ngoài Luyện Ma Tông, hai người đơn giản nói chuyện phiếm mấy câu rồi chia tay nhau chỗ ngã ba, Quan Tiểu Thuận vác theo thùng nước to rồi bỏ đi.

Quan Tiểu Thuận là linh thực phu, là chức vụ đặc biệt nhất ở ngoại môn,

Linh thực phu là người chịu trách nhiệm chăm sóc tốt mấy mảnh Linh Điền mà mình đã nhận, mỗi ngày đều đi tạo mây tạo mưa để đảm bảo linh khí dồi dào cho Linh Điền. Đợi đến lúc thu hoạch thì giao nộp Linh thực theo quy định, sau đó tất cả Linh thực còn lại sẽ thuộc về Linh thực phu.

Đây là những đệ tử ngoại môn được lợi nhiều nhất nhưng đó cũng là công việc có ngưỡng cửa cao nhất, suy cho cùng thì muốn làm được Linh thực phu thì phải biết dùng “Vân Vũ Quyết”.

Mà những đệ tử ngoại môn làm mấy công việc tạp dịch như họ đều có thiên phú bình thường, đối với những đệ tử ngoại môn này mà nói thì tu hành một bộ công pháp cấp thấp nhất cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến việc hiểu thấu đáo một môn thuật pháp.

“Vân Vũ Quyết” có độ khó rất cao đối với các đệ tử ngoại môn nên không phải ai cũng có thể học được.

Lý Mộc Dương cũng hâm mộ Quan Tiểu Thuận vì được làm Linh thực phu, mặc dù hắn có cơ hội tu hành “Vân Vũ Quyết” nhưng hiện tại hắn vừa mới nhập môn nên tu vi còn thấp, thế nên hắn chỉ có thể đi chăn dê, hắn còn chưa được tiếp xúc với công pháp “Vân Vũ Quyết”.

Hắn đi tìm quản sự để lấy thân phận bài, chuông và pháp khí mặt nạ, sau đó Lý Mộc Dương vội vàng lùa đám sơn dương hai chân kỳ dị đó đi về hướng sơn cốc huyết vụ.

“Hồn này quay lại… Hồn này quay lại…”

m thanh gọi hồn âm u quỷ dị, nghe theo tiếng chuông mà Lý Mộc Dương lắc thì từng con sơn dương xếp thành hàng bắt đầu đi vào sơn cố huyết vụ.

Có một loại thực vật màu tím mọc trong sơn cốc huyết vụ. đó chính là thức ăn chủ yếu của đám sơn dương hai chân này. Lý Mộc Dương chỉ cần đuổi sơn dương lên sơn cốc rồi sau đó ở bên cạnh sơn cốc trông coi bọn chúng là được.

Đây là một công việc vô cùng nhàn hạ, khuyết điểm duy nhất là trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn. Mặt nạ mỏ quạ mà Tông Môn phát cho hắn cũng chỉ có thể ngăn được một nửa mùi hôi.

Chương 18: Không muốn chuyện này

Nếu là trước đây thì khó mà Lý Mộc Dương chịu đựng nổi nhưng hôm nay thật sự hắn quá buồn ngủ. Cả một đêm không ngủ nên sau khi hắn lùa bầy sơn dương lên sơn cốc xong thì trực tiếp nằm xuống chỗ lối đi vào sơn cốc rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Hắn mơ màng ngủ không biết bao lâu nhưng khi hắn tỉnh lại thì đã nhìn thấy mặt trời bên ngoài sơn cốc lên đến giữa bầu trời rồi. Trong sơn cốc ngập tràn huyết vụ, đám sơn dương kỳ lạ với bộ lông dài đang quanh quẩn kiếm ăn, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.

Lý Mộc Dương nhìn đám sơn dương này rồi lại nhìn ánh nắng trưa rực rỡ bên ngoài sơn cốc sau đó thở dài.

“Lại qua hơn nửa ngày rồi…”

Mỗi ngày đều đọc sách, làm việc, hắn đã quá quen thuộc với tiết tấu cuộc sống như vậy rồi, bây giờ bước vào thế giới khác và trở thành một kẻ chăn dê, mỗi ngày không có chuyện gì giết thời gian nên Lý Mộc Dương không thích ứng lắm.

Hắn luôn có cảm giác ở bên ngoài môn tiêu tốn thời gian làm những việc vặt, đơn thuần là đang lãng phí cuộc đời.

Những công pháp ma đạo được truyền thụ cho đệ tử ngoại môn là những công pháp nhập môn cấp thấp nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được giới hạn tu hành.

Cho dù hắn làm việc cẩn trọng bên trong đám đệ tử ngoại môn mấy chục năm thì cùng lắm lên được cái chức quản sự, nhiều thêm chút lợi ích.

Cuộc sống vô ích như vậy, hắn không muốn!

Lý Mộc Dương không muốn ở lại tông môn ma đạo của Luyện Ma Tông này làm tạp dịch cả đời, hắn cũng không muốn đi chăn dê cả đời. Thế giới rộng lớn này nhiều điều thú vị như vậy, ít nhất hắn cũng phải trở thành một người tiêu dao tự tại cả đời, đi khắp nơi để dạo chơi, sao hắn có thể ở lại trong một ma đạo tông môn nho nhỏ như vậy.

Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, Lý Mộc Dương hít sâu một hơi rồi nhắm hai mắt lại.

Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!

Hiện tại thì hệ thống trò chơi này là thứ duy nhất có thể cho hắn cơ hội thay đổi số phận nên Lý Mộc Dương buộc phải liều chết nắm lấy.

Hoàng hôn buông xuống, âm thanh lảnh lót của tiếng chuông lại vang lên bên ngoài sơn cốc huyết vụ. Lý Mộc Dương đeo mặt nạ mỏ quạ đen liên tục rung chuông, trong miệng phát ra âm thanh gọi hồn thâm trầm, hắn đuổi từng con sơn dương đen hai chân đi về hướng chân núi.

Dưới chân núi là bình nguyên bằng phẳng, trên đó có những gian nhà tranh bằng gỗ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thoáng qua lại giống như một thành trấn vậy.

Lý Mộc Dương thuần thục đuổi bầy sơn dương vào trong chuồng dê rồi tìm quản sự đến kiểm đếm số lượng sơn dương, giao cho quản sự thân phận bài và pháp khí, sau đó lê tấm thân đầy mùi hôi tanh về căn nhà tranh của mình.

Cả buổi trưa hắn đều chơi trò chơi bên trong sơn cốc cho nên bây giờ đói đến mức da bụng sắp dán vào da lưng. Hắn luôn có cảm giác từ sau khi hắn bắt đầu chơi trò chơi thì cảm giác đói cũng ngày càng tăng lên.

Lý Mộc Dương nhanh chân đi nấu một nồi cơm, hắn cũng lười múc ra chén mà trực tiếp bưng nồi ngồi ăn trước bậc cửa. Rất nhanh hắn đã ăn xong một nồi Linh thực, Lý Mộc Dương lau miệng đứng dậy, hắn mang nồi đi rửa sạch trước, cuối cùng khi nhìn đến vại gạo trống trơn thì Lý Mộc Dương thở dài.

“Không ngờ có một ngày mình biến thành cái thùng cơm chân chính rồi.”

Mỗi tháng được phát một khẩu phần lương thực. Đa số mọi người đều ăn không hết nên số Linh thực còn lại đều được gửi về nhà hoặc đem bán lấy tiền. Nhưng Lý Mộc Dương chỉ dùng nửa tháng đã ăn hết.

Lượng cơm ăn cũng ngày càng tăng, lương thực thừa lại cũng ngày càng ít khiến cho Lý Mộc Dương quyết tâm phải nhanh chóng công phá cấp bậc rèn luyện tân thủ.

Phần thưởng của cấp A có năm bình Ngọc Tủy Linh Dịch, vậy nếu đạt điểm tuyệt đối thì sẽ nhận được phần thưởng gì, chuyện này thật sự Lý Mộc Dương không dám nghĩ đến.

Hắn nằm trên giường gỗ cứng ngắc rồi nhắm mắt lại.

Đang tải.

Bóng tối u ám như thủy triều xung quanh dần tan biến, đột nhiên Lý Mộc Dương đứng lên từ trong xe ngựa đang di chuyển rồi nói.

“Tiên tử, mượn kiếm của ngươi dùng chút nhé.”

Lý Mộc Dương có thể dùng đao bên hông của mình để chém giết đa số Huyết Ma Thú, chỉ có quái vật khổng lồ xuất hiện lúc đầu thì nhất định phải dùng tiên kiếm của Lưu Ly tiên tử thì mới phá vỡ phòng ngự của nó được.

Lý Mộc Dương quen việc dễ làm lấy được tiên kiếm của Lưu Ly tiên tử rồi sau đó nhảy lên nóc xe, thậm chí hắn còn không cần kích hoạt tạm ngưng thời gian. Chỉ chờ cái đầu to lớn của con quái vật đó hiện ra trong không trung thì tiên kiếm trong tay Lý Mộc Dương đúng lúc bay lên rồi lao xuống đỉnh đầu của nó, cắt đôi đầu nó ra.

Người dẫn đường ở phía sau hét lên sợ hãi, ngay lập tức Lý Mộc Dương xoay người nhảy vào toa xe rồi lần lượt chém giết tất cả Huyết Ma Thú xuất hiện xung quanh xe ngựa.

Chương 19: Phát tài rồi!

Toàn bộ quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi, mỗi một nhát kiếm hắn chém xuống đều chém chết một con quái vật vừa xuất hiện, thoạt nhìn giống hệt như bọn quái vật này chủ động lao vào mũi kiếm của hắn vậy.

Cảnh tượng đó vô cùng kỳ lạ khiến Lưu Ly tiên tử và người dẫn đường kinh ngạc trừng to hai mắt.

Mà lần nay có thể là do Lý Mục Dương đã ăn cơm no nên trạng thái cơ thể rất tốt, cuối cùng hắn bảo vệ người dẫn đường an toàn đến tận phút thứ 08:19 thì ông ấy mới chết.

Chơi lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên người dẫn đường còn sống đến tận hơn tám phút.

Ngay lập tức chuyện này khiến Lý Mộc Dương phấn chấn hơn. Mặc dù một giây sau thì người dẫn đường vẫn chết trong cái miệng đầy máu của quái vật nhưng vì đã nhìn thấy hy vọng nên Lý Mộc Dương cũng không hề tức giận gì cả.

Hắn cười ha ha rồi giang hai tay ra, tùy ý để đám quái vật vây quanh lấy mình.

Tải lại một lần nữa.

Nhưng mà tải một lần lại chết một lần, trong thất bại Lý Mộc Dương dựa vào cách học thuộc lòng để cố gắng nhớ kỹ tất cả số lượng và phương hướng mà Huyết Ma Thú xuất hiện.

Hắn đứng trên nóc xe ngựa lung lay sắp đổ, lần nào cũng biết trước mà hướng dẫn cho Lưu Ly tiên tử xuất kiếm. Tính mạng của Lưu Ly tiên tử phụ thuộc vào sức mạnh của thanh phi kiếm này nhiều hơn là phụ thuộc vào Lý Mộc Dương.

Lúc Lý Mộc Dương chỉ huy nàng ấy xuất kiếm thì lại gây ra sát thương vô cùng cao với đám Huyết Ma Thú.

Cứ dựa vào cách thức này mà một người chỉ huy một người xuất kiếm để trừ ma, cuối cùng Lý Mộc Dương đã khống chế được đám quái vật đông đúc như thủy triều.

Thời gian người dẫn đường sống sót cũng không ngừng kéo dài hơn con số 08:19.

Tận đến lúc sắc trời bên ngoài Luyện Ma Tông sáng lên, tiếng gà lại gáy vang lần nữa thì rốt cuộc Lý Mộc Dương cũng nhìn thấy đồng hồ bên góc phải tầm nhìn chuyển về số không.

Mà người dẫn đường và Lưu Ly tiên tử ở bên cạnh đều còn sống và thậm chí không có chút tổn hại nào, không tử vong và cũng không bị thương.

Trên con đường phía trước, mấy tên binh sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ của phủ Tổng binh cũng xuất hiện trong tầm mắt, Lý Mộc Dương căng thẳng cả một đêm thì bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần và thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn dùng sức siết chặt nắm tay, ánh mắt phấn chấn không gì có thể so sánh được.

Hoàn hảo vượt ải!

“Rèn luyện tân thủ… đã vượt ải bí ẩn thành Lâu Sơn.”

“Người dẫn đường… còn sống.”

“Lưu Ly tiên tử… còn sống.”

“Hung thủ phía sau… bị bắt giữ.”

“Xét duyện cấp độ vượt ải: S (Hoàn hảo).”

“Ngươi dựa vào phản ứng nhanh nhạy, thực lực mạnh mẽ, thiên phú vô địch, thành công tìm ra nguyên nhân náo loạn bên trong thành Lâu Sơn và bắt được hung thủ thật sự đứng phía sau, khiến cho triều đình có thể khám phá được chân tướng phía sau màn sương của thánh Lâu Sơn, còn bảo vệ được những người vô tội vốn dĩ đã chết thảm, giúp thay đổi vận mệnh của ông ấy, hành động lương thiện nho nhỏ có thể thay đổi tương lai cả một gia đình.”

“Mở khóa thành tựu đặc biệt: Nghịch mệnh chi nhân.”

“Có muốn nhận phần thưởng vượt ải không.”

“Hiện tại có thể chọn phần thưởng (chọn một trong ba): Cảnh giới tu vi +3 (Luyện Khí Nhị Trọng Thiên đến Luyện Khí Ngũ Trọng Thiên), Công cụ rèn Linh khí cấp thấp (Chọn một trong sáu Linh khí cấp thấp), vại Linh thực vô tận (Chiếc vại bí ẩn mỗi ngày đều tạo ra Linh thực).”

“Xin kí chủ chú ý, sau khi nhận lấy phần thưởng thì cửa ải rèn luyện sẽ hoàn toàn kết thúc, không thể tiến vào được nữa.”

Trong tầm mắt hắn hiện lên giao diện tổng kết vượt ải, Lý Mộc Dương nhìn đến mức mắt sắp lồi ra ngoài.

Chết tiệt…

Mặc dù hắn biết nếu vượt ải đạt điểm tối đa thì phần thưởng sẽ lớn hơn rất nhiều nhưng không ngờ lại quá lớn như vậy.

Đạt cấp A sẽ được chọn ba trong một, một bản bí tịch hoàn chỉnh, một thanh phi kiếm Linh khí cấp thấp, năm bình Ngọc Tủy Linh Dịch.

Bí tịch có yêu cầu người đọc cần phải hiểu và lĩnh hội, không có người chỉ dẫn thì chưa chắc đã hiểu hết. Tuy Ngọc Tủy Linh Dịch rất tốt rồi cũng có ngày hắn uống hết.

Nhưng ban thưởng của cấp S thì… hay lắm, trực tiếp ban thưởng cảnh giới tu vi, sáu món Linh khí cấp thấp thì được chọn một món, còn có vại linh thực vô tận nữa.

Có vại linh thực này thì hắn không còn lo lắng không có đủ linh thực để ăn nữa. Sau này hắn cứ tùy tiện ăn cho no bụng.

Hắn thèm thuồng nhìn giao diện tổng kết vượt ải trong tầm mắt, cả ba phần thưởng này Lý Mộc Dương đều muốn có nhưng tiếc là hệ thống chỉ cho hắn chọn một trong ba.

Lý Mộc Dương do dự hồi lâu rồi cuối cùng chọn phần thưởng là vại linh thực vô tận. Cảnh giới tu hành có thể từ từ tăng lên, dù có tăng thì hắn vẫn phải ở ngoại môn làm việc vặt chứ không có cách nào thay đổi tình cảnh được.

Chương 20: Phát tài rồi! (2)

Mặc dù Linh khí cấp thấp là con át chủ bài mạnh nhưng trật tự nội bộ của Luyên Ma Tông cũng được xem là ổn định nên có rất ít cơ hội chém giết tranh đấu với nhau, Linh khí cấp thấp cũng không phải món cần thiết.

Cho nên Lý Mộc Dương chọn vại linh thực vô tận.

Thế giới tu hành không dựa vào luyện hóa linh khí trời đất mà là ăn những thức ăn mang linh khí, tiến hành tu hành luyện hóa linh khí có trong đồ ăn.

Đối với người tu hành có cấp thấp thì Linh thực là thứ rất cần thiết, bởi vì linh thực là thức ăn giàu linh khí rẻ nhất và dễ kiếm nhất.

Cũng bởi vì tính chất đặc thù của hệ thống tu luyện này mà hầu hết người tu hành phài dựa vào tông môn lớn hoặc các thế lực lớn, dựa vào tị tức của Tông môn.

Nhưng Lý Mộc Dương có được vại linh thực vô tận này rồi thì ngay lập tức hắn đã được tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Luyện Ma Tông mà không cần phải nhìn sắc mặt của tông môn.

Chuyện này tương đương với việc chuẩn bị đường lui cho mình.

Nghĩ đến đây thì Lý Mộc Dương mở mắt ra, sau đó hắn nhìn thấy bên gối của mình có thêm một cái vại nhỏ tinh xảo.

Cái vại này nếu nhìn sơ thì cũng không gây chú ý với ai nhưng sau khi mở nấp ra thì bên trong chứa đầy những hạt linh thực trắng trẻo mập mạp.

Lý Mộc Dương ước lượng đại khái trọng lượng linh thực, thì trong chiếc vại này có thể chứa hai cân linh thực. Nói cách khác chính là mỗi ngày cái vại này có thể đem đến cho hắn hai cân linh thực.

Cho dù bây giờ lượng cơm mà Lý Mộc Dương ăn rất nhiều nhưng cùng lắm hắn cũng chỉ ăn được một nửa linh thực, số còn thừa hoàn toàn có thể tích lũy dần rồi mang lên phường thị bán lấy tiền… Lý Mộc Dương đã nghĩ như thế.

Nhưng khi hắn bốc một nắm linh thực để lên miệng nếm thử, hắn hơi chép miệng xem sao thì đột nhiên Lý Mộc Dương trừng to mắt.

“Mẹ kiếp…”

Hắn kinh ngạc nhìn vào vại linh thực, hắn cảm nhận được sau khi hắn nhai nát linh thực và nuốt xuống bụng thì linh thực nhanh chóng biến thành linh khí và thâm nhập vào trong cơ thể hắn. Trái tim của Lý Mộc Dương đập loạn xạ.

Hàm lượng linh lực của Linh thực trong cái vại này vượt xa linh thực cấp thấp do tông môn phân phát.

Nếu Linh khí được chia thành ba cấp thượng trung hạ như thế thì cấp bậc của linh thực cũng được chia thành ba cấp thượng trung hạ và một loại tiên phẩm linh thực trong truyền thuyết.

Lý Mộc Dương cũng không hiểu biết gì nhiều về cấp bậc của linh thực vì dù sao thì hắn cũng chỉ ăn loại linh thực cấp thấp nhất thôi.

Nhưng rõ ràng hắn vẫn có thể cảm giác được loại linh thực do vại linh thực này biến ra tuyệt đối không phải linh thực cấp thấp, loại này chứa đựng linh khí rất lớn, thậm chí rất có thể còn không phải loại cấp trung…

Lý Mộc Dương lại hốt thêm một nắm linh thực cho lên miệng nhai rồi nuốt xuống vì hắn sợ hắn đoán sai. Mà lần này hắn cảm nhận được rõ ràng linh khí trong bụng hắn bốc lên… sức mạnh của linh khí này cũng tuyệt đối là linh thực thượng phẩm.

Phát tài rồi!

Dựa theo cách nói của Quan Tiểu Thuận thì Linh thực thượng phẩm chính là thứ vô cùng trân quý, chỉ có những công tử tiểu thư của những thế gia đại tộc hay những đệ tử thân truyền của các trưởng lão trong các môn phái mới có thể hưởng dụng.

Linh thực thượng phẩm chứa lượng linh khí khổng lồ, giúp ích cho việc tu hành hơn linh thực hạ phẩm rất nhiều.

Bây giờ hắn có vại linh thực thượng phẩm vô tận, tương đương với việc tận hưởng tài nguyên tu luyện mà chỉ những thiên chi kiêu tử của thế gia đại tộc mới được hưởng, nếu sau này hắn có thêm một bản bí tịch tu hành đỉnh cao nữa, vậy thì hắn cũng sẽ không thua gì những thiên chi kiêu tử đó đâu.

Nghĩ như vậy thì khuôn mặt của Lý Mộc Dương đầy ắp nét tươi cười.

“Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh rồi…”

Hắn không muốn cả đời phải ở ngoại môn của Luyện Ma Tông làm việc vặt, bây giờ cuối cùng hắn cũng tìm thấy hy vọng rời khỏi Luyện Ma Tông.

Thế giới này rộng lớn như vậy, đợi hắn tu luyện được nền móng rồi, sau khi có được năng lực tự vệ rồi thì hắn nhất định phải ra ngoài du ngoạn, hắn phải đi ngắm nhìn thế giới rực rỡ sắc màu này.

Sau khi cẩn thận đổ hết linh thực trong vại ra một cái bát lớn riêng biệt, Lý Mộc Dương đặt vại linh thực bên cạnh giường rồi dùng những hủ dưa muối đè lên, nhìn thoáng qua thì không hề thu hút chút nào.

Cho dù có trộm vào nhà thì cũng sẽ không có hứng thú với cái vại đen như ngói này.

Sau khi cất kỹ cái vại linh thực rồi thì Lý Mộc Dương tập trung tinh thần lần nữa để mở hệ thống ra.

Lúc này trên giao diện hệ thống đã mở sẵn bức tranh ban đầu. Trong bức tranh mà sơn hà mênh mông vô tận, tiên vụ lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy những tiên tử có dáng người uyển chuyển đứng trong mây mờ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)