1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử
  4. Tập 1: Lý Mộc Dương hệ thống này có gì đó quái quái (c1-c10)

[Dịch] Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Tập 1: Lý Mộc Dương hệ thống này có gì đó quái quái (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Lý Mộc Dương hệ thống này có gì đó quái quái

Trong sơn cốc đầy sương mù đỏ như máu, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Lý Mộc Dương đeo mặt nạ mỏ quạ và cầm chuông trên tay, hắn liên tục lắc chuông khiến nó phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông thì bầy sơn dương đen trong sơn cốc ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, sau đó giống như chúng bị mất kiểm soát rồi đi về phía Lý Mộc Dương.

“Hồn này quay lại, hồn này quay lại.”

Lý Mộc Dương vừa gật gù đắc ý lắc chuông liên tục vừa phát ra tiếng gọi hồn âm u cổ quái.

Tiếng gọi hồn âm u cổ quái này trộn lẫn với tiếng chuông dường như tạo nên loại ma lực kỳ lạ nào đó thúc giục người ta tiến vào giấc mộng.

Bầy sơn dương đen chỉ có hai chân vô tri vô giác đi theo phía sau Lý Mộc Dương, từng bước một đi ra khỏi sơn cốc huyết vụ.

Sau khi đi ra khỏi sơn cốc thì đột nhiên không khí trở nên trong lành hơn, Lý Mộc Dương cũng cởi mặt nạ mỏ quạ trên mặt xuống, hắn hít một hơi không khí trong lành thật dài.

“Rõ là chán ngấy cái sơn cốc mục nát này mà…”

Lý Mộc Dương quay đầu liếc nhìn sơn cốc huyết vụ phía sau lưng một cái rồi thở dài.

Hắn xuyên không đến thế giới này được hai tháng rồi, thật không may cho hắn khi hắn trở thành đệ tử ngoại môn của một Tông môn Ma Đạo là Luyện Ma Tông, hằng ngày làm chân sai vặt.

Công việc được giao cho hắn trong tháng này là chăn dê, nói nghe có vẻ dễ là mỗi sáng sớm chỉ cần lùa lũ sơn dương hai chân này vào sơn cốc huyết vụ rồi buổi tối lùa chúng về lại chuồng là được .

Nhưng mà huyết vụ bên trong sơn cốc rất tanh hôi, cho dù có đeo mặt nạ do tông môn phát thì cũng chỉ chặn được một nửa mùi tanh đó.

Ở trong đó một ngày, đến khi bước ra thì gần như mùi tanh hôi đó đã ám khắp cơ thể của hắn.

Lý Mộc Dương vừa đi trên đường vừa lắc chuông, mùi tanh tưởi nồng nặc lan khắp bầu trời, các đệ tử ma tông ở ven đường vừa nhìn thấy hắn từ xa thì đã co giò bỏ chạy.

Cứ như vậy mà hắn đi đường không gặp trở ngại gì, Lý Mộc Dương rung chuông đuổi dê, hắn lùa những con sơn dương đen kỳ lạ này đi vào chuồng dê rồi lại giao thân phận bài cho quản sự, sau đó hắn đi về phía căn nhà tranh của mình.

Một căn nhà tranh gió lùa mưa dột, đó là tài sản duy nhất mà Lý Mộc Dương có ở thế giới này.

Hắn kiệt sức nằm trên chiếc giường gỗ khô cứng nhìn những cây xà nhà phủ đầy mạng nhện trên đầu, bận bịu cả một ngày thì cuối cùng Lý Mộc Dương cũng được nghỉ ngơi rồi.

Hắn nhắm mắt lại rồi nhìn thấy một thanh tiến trình dài.

“Bản mẫu của trò chơi đang trong quá trình tải, tiến độ hiện tại là 99.99%…”

Khi nhìn thấy những con số này, trong lòng Lý Mộc Dương cảm thấy hơi vui vẻ.

Cuối cùng cũng sắp tải thành công sao…

Hình như cái hệ thống này xuất hiện sau khi Lý Mộc Dương xuyên không. Từ con số 0% ban đầu đến bây giờ đã tải được 99.99%, tất cả quá trình này phải mất trọn hai tháng. Lý Mộc Dương luôn mong chờ không biết hệ thống này trông như thế nào, có phải là trò chơi chứa mã gian lận như trong lời người ta thuật lại không.

Thậm chí hắn cũng không quan tâm chuyện nghỉ ngơi, vốn dĩ Lý Mộc Dương định nằm một chút thì ngồi dậy rồi tập trung chờ đợi thanh tiến trình tải xong, lại thêm mười phút trôi qua thì cuối cùng thanh tiến trình 99.99% cũng đã di chuyển.

“Bản mẫu của trò chơi đang trong quá trình tải, tiến độ hiện tại là 100%… Tải thành công.”

Giây tiếp theo một bức ảnh khổng lồ hiện ra trong tầm mắt của Lý Mộc Dương.

Tiên vụ lượn lờ, quần sơn uốn lượn, trong cuộn tranh còn có đình đài lầu các, tiên hạc kêu vang, quả là một phong cảnh thần tiên.

Nhưng thu hút ánh mắt nhất là, thật ra ở trong bức tranh phong cảnh bồng lai đó còn có vài bóng người tản mát.

Họ mơ hồ ẩn hiện bên trong làn sương trắng, phong thái thanh nhã, cho dù là không nhìn rõ khuôn mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phong hoa tuyệt đại của họ.

Lý Mộc Dương nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên, cuộn tranh này quả là tráng lệ giống như mở ra một thế giới rộng lớn ngay trước mắt hắn.

Giây tiếp theo, những chữ vàng khổng lồ hiện lên giữa bức tranh.

“Trò chơi cùng các tiên tử đã được tải thành công, thành công kết nối với kí chủ, có nên bắt đầu dạy người mới không?”

Dạy người mới sao?

Lý Mộc Dương chớp mắt rồi trực tiếp chọn “bắt đầu”.

Giây tiếp theo cuộn tranh trong tầm mắt xuất hiện biến đổi. Thanh trì vĩ đại của một tòa thành cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Lý Mộc Dương, thành trấn hơi ma quái dưới ánh trăng, hình như những bóng đen lang thang trên đường phố đang xâm nhập vào con người.

Tiếp theo là những văn tự màu đỏ như máu mạnh mẽ hùng hồn xuất hiện, âm thầm hiện lên trên cuộn tranh.

“Cuối thời vương triều Thiên Nguyên, thiên hạ đại loạn, truyền thuyết kể rằng trong thành Lâu Sơn ở biên giới phía Tây xuất hiện ác quỷ, đêm khuya thanh vắng người ta thường nghe thấy những âm thanh khóc than kỳ dị vang lên trong thành khiến mọi người hoảng loạn. Thuật sĩ Khâm Thiên Giám là Trương Đại Ngu phụng mệnh đến Lâu Sơn để điều tra nhưng đã biến mất rất thần bí.”

Chương 2:

“Bây giờ ngươi là nhân tài mới xuất hiện trong triều đình được thượng cấp cử đến thành Lâu Sơn trợ giúp Lưu Ly tiên tử điều tra tình hình.”

“Mời ngươi lựa chọn thiên phú.”

Văn tự nổi lên trong tầm mắt khiến khóe miệng của Lý Mộc Dương giật mạnh.

Sao tên nhân vật trong trò chơi này lại trừu tượng đến thế?

Thật sự Trương Đại Ngu không có vấn đề gì chứ?

Nhưng đánh giá từ mô tả này thì cái trò chơi này… là điều tra ác ma cũng tiên tử sao?

Cuộc điều tra này… thỏa đáng không?

Lý Mộc Dương vô cùng tò mò, lúc này cuộn tranh lại thay đổi lần nữa, hai cột tài năng lần lượt hiện lên trên cuộn tranh, có thể chọn hai tài năng thiên bẩm để tiến vào dạy người mới.

Khi Lý Mộc Dương chọn vào cột tài năng trống thì ngay lập tức bên dưới xuất hiện một danh sách dày đặc hai mươi sáu tài năng có thể tùy chọn.

Khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy những kỹ năng đó thì Lý Mộc Dương trừng lớn hai mắt muốn rơi ra ngoài.

“Ôi trời!”

Lý Mộc Dương sửng sốt .

Trong đó có một tài năng thiên bẩm cực kỳ bắt mắt, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Lý Mộc Dương.

“Tạm dừng thời gian: Sau khi trang bị thiên bẩm này thì có thể tạm dừng thời gian bảy giây, thời gian hồi chiêu là mười giây.”

Kích hoạt một lần thì thời gian dừng là bảy giây nhưng thời gian hồi chiêu chỉ có mười giây, đây không phải tương đương với vô địch sao?

Hệ thống gì mà tuyệt vời thế này, còn cung cấp năng lực dừng thời gian nữa sao?

Lý Mộc Dương tiếp tục xem những kỹ năng thiên bẩm có thể chọn khác thì phát hiện hầu như những kỹ năng thiên bẩm trước mắt đều là kỹ năng đỉnh cao.

“Sơ kiến tất sát: Chiến đấu với mục tiêu đầu tiên gặp mặt, có thể giết chết mục tiêu 100%, không thời gian hồi chiêu.”

“Thiên nhai nhược bỉ lân: Chọn một mục tiêu, đôi bên sẽ nhận được 30% tính chất thuộc tính của đối phương, thời gian hồi chiêu là hai mươi bốn giờ.”

“Thuật đọc tâm: Có thể đọc được suy nghĩ trong nội tâm của mục tiêu, không thời gian hồi chiêu.”

“Dịch chuyển tức thời: Có thể dịch chuyển tức thời đến một nơi đã từng đi qua, thời gian hồi chiêu là mười giây.”

“Tiên huyết chuyển hoàn (bị động): Tăng thuộc tính khi nhận sát thương, sát thương càng nghiêm trọng thì thuộc tính càng tăng, khi tiến vào trạng thái hấp hối thì thuộc tính sẽ tăng lên gấp đôi, nhận được gia tăng sức mạnh bất diệt kéo dài trong mười phút.”

“Thuật ẩn thân: Thu được năng lực ẩn thân, không thời gian hồi chiêu.”

“Thuật đại trị liệu: Ngay lập tức hồi phục mọi sát thương mà mục tiêu gánh chịu, không có tác dụng với thi thể, thời gian hồi chiêu là sáu mươi giây.”

“Phúc trung tàng kiếm: Từ trong miệng phóng ra một thanh kiếm sẽ gây sát thương 100% cho người khác, xác suất tử vong là 50%, thời gian hồi chiêu là hai muoi giây.”

Một danh sách kỹ năng dày đặc trực tiếp khiến Lý Mộc Dương hoa mắt.

Thật sự hệ thống này rất đáng kinh ngạc, lại có thêm một mục gian lận.

Mặc dù trong một lần chỉ có thể mang theo hai kỹ năng thiên bẩm, nhưng bất cứ kỹ năng nào trong này cũng đều là kỹ năng đỉnh cao. Thế mà hệ thống lại để hắn chọn hai cái một lúc.

Trong đó có kỹ năng bị động mà cũng có kỹ năng chủ động, thậm chí còn có kỹ năng phụ trợ, có thể nói là có tất cả mọi thứ.

Lý Mộc Dương chọn lựa một vòng rồi cuối cùng chọn hai thiên bẩm là “tạm dừng thời gian” và “phúc trung tàng kiếm”.

Khống chế dừng thời gian có thể dùng để tiêu diệt những binh lính nhỏ.

Đảm bảo 100% trúng mục tiêu, và có kỹ năng phi kiếm với 50% tử vong, có thể dùng đánh boss có thanh máu dày.

Nếu kết hợp hai kỹ năng này lại thì gần như vô địch.

Sau khi lựa chọn kỹ năng thiên bẩm xong thì Lý Mộc Dương bấm xác nhận.

Hắn nhìn thành Lâu Sơn âm u quái dị trước mắt đầy mong đợi rồi muốn xem hướng dẫn cho người mới, cùng với việc Lưu Ly tiên tử có đoan chính hay không.

….

Lạnh giá, run rẩy…

Trong bóng tối Lý Mộc Dương giật mình rồi trong chốc lát đã khôi phục ý thức.

Mình đang ở đâu đây?

Khi Lý Mộc Dương mở mắt ra thì hắn phát hiện hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Lúc này hắn không còn ở trong căn nhà tranh ở bên ngoài Luyện Ma Tông nữa, mà hắn đang ngồi trong xe ngựa chậm rãi chạy dọc theo triền núi.

Phu xe ngựa đội mũ lá tre, trong miệng ngâm nga một điệu sơn ca vùng tây bắc, đuổi ngựa kéo xe.

Đây là xe ngựa chở lương thực, khoang xe mở hoàn toàn chứa đầy rau củ quả, ngoài ra còn có những bình rượu lớn nữa.

Mà lúc này Lý Mộc Dương đang ngồi giữa đóng rau củ, thân xe nâng lên hạ xuống lắc lư theo sự di chuyển ở đầu xe.

Mình là… lại xuyên không sao?

Hay là … đang ở trong trò chơi?

Lý Mộc Dương nhìn xuống đôi tay mình thì phát hiện quần áo của mình đã thay đổi rồi.

Lúc này hắn đang mặc y phục sai dịch màu đen sẫm, bên thắt lưng dắt một con dao dài, toàn thân là trang phục sai dịch.

Bên góc phải của tầm mắt có một thanh tác vụ.

Chương 3: Lưu Ly tiên tử

“Vui lòng đến Mã Dịch Đình bên ngoài thành Lâu Sơn tập hợp cùng Lưu Ly tiên tử.”

Tốt thôi, thật sự ở bên trong trò chơi rồi.

Trò chơi này có tính thực tế cao thật.

Lý Mộc Dương tò mò nhìn xung quanh, cảm nhận làn gió khô hanh thổi qua khe núi lúc hoàng hôn, nhìn xung quanh những dãy núi trơ trụi.

Không lâu sau phu xe đánh xe bò lên trên núi, ông ta quay lại nói với Lý Mộc Dương.

“Bộ gia, phía trước là Mã Dịch Đình.”

Người phu xe có làn da ngăm đen nở nụ cười nhiệt tình nhắc nhở Lý Mộc Dương.

Lý Mộc Dương nhìn về phía trước, kết quả là nhìn thấy ở phía trước sườn núi có một ngôi nhà gỗ hai tầng, chắc là một quán trọ để nghỉ ngơi, ngoài chuồng ngựa ở cổng có buộc bốn con ngựa và ba cỗ xe ngựa đỗ bên ngoài.

Nhìn có hơi vắng vẻ.

Lý Mộc Dương xoay người bước xuống xe ngựa, hắn cầm yêu đao bước về phía quán trọ.

Thanh tác vụ thông báo cho hắn phải đến đây để gặp Lưu Ly tiên tử, đó là Lưu Ly tiên tử sao?

Lý Mộc Dương bước lên bậc thang gỗ, hắn đẩy cửa quán trọ rồi bước vào.

Nhưng mà bên trong quán trọ hoàn toàn trống trải với sự tĩnh mịch chết người, không có một ai.

Ngược lại trong không khí còn có thoang thoảng mùi máu tanh.

Lý Mộc Dương chăn dê hơn nửa tháng nên đã quá quen với mùi tanh này rồi.

Ngay lập tức hắn dừng lại trước cổng, tay hắn giữ yêu đao, hắn cảnh giác nhìn vào quán trọ trống không và cố gắng tìm ra nguyên nhân mùi máu tanh, nhưng đột nhiên hộp thoại màu đỏ xuất hiện trên màn hình.

“Lưu Ly tiên tử đã chết, nhiệm vụ thất bại.”

“Hả?”

Đột nhiên hộp thoại xuất hiện trước mắt khiến Lý Mộc Dương bối rối.

Tình huống gì đây, hắn còn chưa tìm được người đó mà, sao Lưu Ly tiên tử lại chết rồi?

Chẳng lẽ mùi máu này xuất phát từ Lưu Ly tiên tử? Nàng ấy chết trong quán trọ sao?

Lý Mộc Dương kinh ngạc nghi ngờ nhìn vào phía trong quán trọ, hắn đang cố gắng tìm kiếm thi thể của Lưu Ly tiên tử.

Nhưng giây tiếp theo hắn lại bị một lực rất lớn hút đi giống như rơi vào trong xoáy nước vậy.

Đến khi hắn mở mắt ra lần nữa thì hắn đã thấy mình nằm trong căn nhà tranh ở bên ngoài Luyện Ma Tông, quần áo trên người hắn lại biến thành y phục tạp dịch hôi tanh của Luyện Ma Tông.

“Hả! Thất bại trong trò chơi này quá tùy ý rồi?”

Lý Mộc Dương ngồi dậy trên giường, cảm thấy hơi cạn lời.

Đã nói là hướng dẫn cho người mới, sao vừa mới bắt đầu, thậm chí còn chưa nhìn thấy Lưu Ly tiên tử thì người đã chết rồi?

Không phải nên hướng dẫn đơn giản cho người mới thôi sao?

Tâm trạng của Lý Mộc Dương dao động, xem lại giao diện trò chơi, vẫn là thành Lâu Sơn âm u dưới ánh trăng và vẫn là những bóng đen ma quỷ lang thang đi trong đường phố.

Lúc này giữ cuộn tranh hiện lên một sự lựa chọn.

“Đúng/Sai.”

Lý Mộc Dương suy nghĩ một hồi rồi bấm chọn.

Thế là thế giới xung quanh hắn lại rơi vào bóng tối lần nữa.

Bóng tối xung quanh biến mất như thủy triều, Lý Mộc Dương lại cảm thấy rét lạnh và có cảm giác run rẩy.

Hắn mở mắt ra lại phát hiện mình ngồi trong xe ngựa, xung quanh toàn là giỏ rau củ.

Phu xe đội mũ lá tre ngâm nga một điệu sơn ca Tây Bắc, tiếng hát vang vọng khắp núi rừng.

Sự khởi đầu này hoàn toàn giống lần trước, ngay cả thanh tác vụ trước mắt cũng như vậy.

“Vui lòng đến Mã Dịch Đình bên ngoài thành Lâu Sơn tập hợp với Lưu Ly tiên tử.”

Nhưng người đã trải qua một lần thất bại như Lý Mộc Dương, lần này đã trực tiếp đứng dậy.

Hắn cũng không nói mấy lời vô nghĩa với phu xe ngựa, Lý Mộc Dương nhảy thẳng từ trên xe ngựa xuống, yêu đao vắt bên thắt lưng, hắn nhanh chóng chạy đến sườn núi phía trước mặt.

Giọng nói kinh ngạc của phu xe vang lên sau lưng hắn.

“Này! Bộ gia!”

Phu xe kinh ngạc vì đột nhiên Lý Mộc Dương lại nhảy xuống xe.

Nhưng Lý Mộc Dương không để ý đến ông ta mà chạy thẳng lên sườn núi.

Xe ngựa lắc lư bò chậm chạp hệt như chiếc xe lắc cho trẻ con. Đợi xe ngựa đến được Mã Dịch Đình thì Lưu Ly tiên tử chết từ lâu rồi.

Lý Mộc Dương trực tiếp chạy lên sườn núi, tu vi của cơ thế này cao hơn hắn nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu. Để có thể đến được Mã Dịch Đình càng sớm càng tốt thì hắn trực tiếp kích hoạt dừng thời gian.

Khi thời gian tạm dừng thì toàn bộ thế giới đều mất đi màu sắc mà biến thành màu trắng đen đơn điệu.

Lý Mộc Dương điên cuồng chạy một mạch giữa thế giới trắng đen đó, sau bốn lần kích hoạt dừng thời gian liên tiếp thì cuối cùng hắn cũng leo được lên núi và nhìn thấy chuồng ngựa ở bên cạnh.

Lý Mộc Dương vừa chạy vừa thở hồng hộc, hắn đứng bên đường hít một hơi thật sâu, sau khi hít thở dễ chịu hơn thì hắn mới cầm yêu dao rồi tiến về phía quán trọ.

Không trực tiếp kích hoạt dừng thời gian nữa mà thay vào đó hắn đề cao cảnh giác rồi bước vào quán trọ.

Từ trải nghiệm thất bại vừa rồi xem ra lúc này chắc là Lưu Ly tiên tử vẫn chưa chết.

Chương 4: Lưu Ly tiên tử (2)

Quả nhiên khi Lý Mộc Dương mở cửa quán trọ thì nhìn thấy đại sảnh của quán trọ ở trước mặt khác với lần trước.

Không hề trống trải mà có vài người ngồi trò chuyện ở đại sảnh của quán trọ, chưởng quỹ đội mũ da chó đứng ngay ngắn tính tiền sau quầy, tiểu nhị thì tươi cười tiến về phía hắn.

“Vị bộ gia này, ngài muốn nghỉ chân hay là thuê trọ?”

Tiểu nhị trẻ tuổi tươi cười xán lạn, Lý Mộc Dương đi ngang qua người tiểu nhị rồi nhìn về góc tây bắc của đại sảnh quán trọ.

Một người mặc xiêm y màu lam nhạt thanh nhã phác thảo những đường nét xinh đẹp trên cơ thể, nước da của nàng ấy trắng trẻo như trứng gà vừa bóc vỏ chứ không hề có nếp nhăn hay tàn nhang, trên mặt không trang điểm nhưng mang đến cho người ta cảm giác choáng ngợp như tiên tử trong tranh.

Nàng ấy lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn sang mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo cấm tiến vào.

Lưu Ly tiên tử…

Lý Mộc Dương chỉ liếc mắt cũng nhận ra thân phận tiên tử của vị này.

Chủ yếu là do thanh máu khổng lồ lượn lờ trên đầu khiến nàng ấy nổi bật giữa đám đông.

“Lưu Ly tiên tử Sở Thanh Tuyết.”

Thế mà Lưu Ly tiên tử lại có thanh máu, chuyện này đã loại trừ khả năng Lý Mộc Dương nhận sai người, ngược lại rất thuận lợi.

Lý Mộc Dương đi thẳng qua người tiểu nhị rồi đi về phía vị tiên tử đó, vị tiên tử này toát ra khí tức khiến người ta không dám tiến đến.

Nhưng trước khi Lý Mộc Dương kịp mở miệng thì Lưu Ly tiên tử đã lạnh lùng liếc nhìn Lý Mộc Dương.

“Ngươi chính là bang thủ mà Khâm Thiên Giám phái tới sao?”

Trong mắt của Lưu Ly tiên tử tràn đầy hoài nghi, hiển nhiên là nàng ấy cảm thấy Lý Mộc Dương không đủ thực lực.

Nhưng trước khi Lý Mộc Dương kịp mở miệng thì Lưu Ly tiên tử đã chủ động chỉ vào chỗ ngồi rồi nói.

“Ngồi trước đi.”

Tuy rằng dáng vẻ của nàng ấy hơi ghét bỏ Lý Mộc Dương, giọng điệu và ánh mắt rất lạnh lùng nhưng lời nói của Lưu Ly tiên tử cũng không có gì xét nét Lý Mộc Dương.

Lý Mộc Dương thuận theo lời nàng ấy mà ngồi xuống, mặt không biến sắc quan sát xung quanh.

Chắc hẳn trong quán trọ này có mối nguy hiểm nào đó đang rình rập, nếu hắn đến không kịp thì nội trong năm phút tiếp theo, Lưu Ly tiên tử sẽ chết thảm.

Bây giờ hắn đến sớm, liệu rằng hung thủ sát hại Lưu Ly tiên tử có ra tay lần nữa không?

Lý Mộc Dương quét mắt nhìn khắp đại sảnh của quán trọ một vòng rồi mới hỏi.

“Tiên tử, chúng ta ở đây chờ ai sao?”

Lưu Ly tiên tử mặc thanh y với vẻ mặt thờ ơ nhưng lúc nào ánh mắt của nàng ấy cũng chú ý đến cửa lớn của quán trọ.

Nhìn từ trạng thái cảm xúc của nàng ấy cho thấy rằng vị tiên tử này chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn rồi. Vốn dĩ Lý Mộc Dương không hề hiểu gì về cốt truyện của trò chơi nên sau khi hắn ngồi xuống thì đã nhập vào trong cốt truyện rồi chủ động thu thập tin tức.

Nghe thấy Lý Mộc Dương dò hỏi như vậy thì Lưu Ly tiên tử liếc nhìn hắn một cái rồi nói.

“Cổng thành của thành Lâu Sơn đã bị phong tỏa nên ta ở đây chờ một người cố nhân, hắn sẽ đi từ trong thành ra và có thể dẫn đường cho chúng ta.”

Lưu Ly tiên tử giải thích ngắn gọn tình hình. Mà sau khi Lưu Ly tiên tử nói xong thì Lý Mộc Dương nhìn thấy thanh nhiệm vụ ở bên phải cũng có sự thay đổi.

“Tụ hợp cùng Lưu Ly tiên tử… đã hoàn thành.”

“Nhiệm vụ mới… xin bảo vệ Lưu Ly tiên tử an toàn, chờ người dẫn đường đến.”

Thanh nhiệm vụ cập nhật lại lần nữa khiến Lý Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như mối nguy hiểm trong quán trọ này vẫn còn tồn tại, tầm mắt của hắn lại quét qua đại sảnh của quán trọ lần nữa, bao gồm cả chưởng quỹ và tiểu nhị thì tổng cộng có tám người.

Sáu người còn lại đều là khách giang hồ đeo kiếm trên lưng, trông có vẻ phong trần mệt mỏi nên chỉ tạm thời nghỉ chân ở Mã Dịch Đình này thôi.

Như vậy thì mối nguy hiểm sẽ đến từ sáu người này sao? Lẽ nào có kẻ không muốn Lưu Ly tiên tử tiến vào thành Lâu Sơn?

Trong lòng Lý Mộc Dương dao động rồi sau đó hắn yên lặng quan sát. Lúc này tiểu nhị tươi cười bưng đĩa thức ăn đi đến.

“Hai vị khách quan, đây là giò heo của hai vị.”

Tiểu nhị bưng đĩa giò heo thơm phức còn nghi ngút khói để lên bàn. Lưu Ly tiên tử khẽ cau mày.

“Chúng ta không có gọi giò heo.”

Ngay lập tức câu nói này đã khiến Lý Mộc Dương cảnh giác. Hắn bình tĩnh nhìn người tiểu nhị, tay hắn cũng bình tĩnh đặt vào chuôi dao nhưng chỉ thấy tiểu nhị mặt mày tươi cười nói.

“Món này là do chưởng quỹ tặng cho hai vị khách quan.”

Lý Mộc Dương nhìn về phía quầy hàng thì nhìn thấy người chưởng quỹ mặc áo bông màu xám, chưởng quỹ đội mũ da chó nở nụ cười nịnh hót với hắn. Thế là Lý Mộc Dương lựa chọn không nói gì cả.

Chương 5: Tên khốn nhà ngươi xem thường ta đây à

Lưu Ly tiên tử liếc nhìn giò heo bốc khói nghi ngút rồi nói.

“Vậy đa tạ chưởng quỹ nhiều.”

Lưu Ly tiên tử không nói những lời thừa thãi mà bình tĩnh chấp nhận các xu nịnh của chưởng quỹ. Nhưng sau khi nàng ấy nhận đĩa giò heo này xong thì vẫn ngồi yên tại chỗ, hai mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn ra cửa chứ hoàn toàn không có ý định động đũa, mà Lý Mộc Dương thì càng không thể động đũa được.

Hắn biết rõ mối nguy hiểm tiềm tàng bên trong quán trọ này, nếu không có sự can thiệp của hắn thì chốc lát nữa đây Lưu Ly tiên tử sẽ chết thảm.

Thế nên lúc này sao hắn có tâm trạng để ăn chứ, Lý Mộc Dương cảnh giác quan sát những khách giang hồ bên trong quán trọ.

Nhưng vào lúc này, một tráng hán có râu quai nón ngồi gần cửa đột nhiên đập bàn đứng dậy.

“Chưởng quỹ, dựa vào đâu mà bọn họ có giò heo mà chúng ta không có?”

Tráng hán có râu quai nón đeo đao sau lưng này rất giận dữ. Nhìn thấy khách nhân nổi giận thì tiểu nhị vội vàng bước đến.

“Khách quan…”

Tuy nhiên ngay lúc tiểu nhị bước đến bên cạnh tráng hán đó, hắn ta còn chưa kịp mở miệng thanh minh thì tráng hán đó đã giận dữ vung đao.

Trong nháy mắt, một cái đầu người bay lên cao rồi lăn đến ngay dưới chân mấy người Lý Mộc Dương. Thi thể không đầu của tiểu nhị phun đầy máu rồi ngã thẳng xuống đất.

Nửa thân người của tráng hán dính đầy máu, hắn ta hung hăng nhìn về hướng chưởng quỹ.

“Tên khốn nhà ngươi xem thường ta đây à?”

Ngay lập tức bên trong Mã Dịch Đình chìm vào sự im lặng chết chóc. Chưởng quỹ đội nón da chó trợn mắt há mồm đứng ngây ra tại chỗ, đương nhiên là ông ta bị dọa phát ngốc rồi, căn bản là ông ta không đoán được vị khách giang hồ này không nói một lời đã giết người.

Đột nhiên Lưu Ly tiên tử đứng bật dậy bên cạnh Lý Mộc Dương, ánh mắt của nàng ấy lạnh băng. Nhìn thấy tráng hán đó giết người, Lưu Ly tiên tử cũng không nói lời nào mà trực tiếp xuất kiếm.

Tiếng đao kiếm kêu leng keng, Lưu Ly tiên tử rút thanh cổ kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm phong hóa thành một ánh sáng lạnh lẽo rồi quét đi, chỉ trong chớp mắt lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua ngực của tráng hán đó rồi đánh bay hắn ta, ghim chặt cơ thể của hắn ta trên vách tường.

Nhưng mà lúc này tình huống quỷ dị đã xuất hiện, một lần phi kiếm này đã xuyên thủng tim của tráng hán đó nhưng mà hắn ta lại không chết. Thân hình cường tráng của hắn ta bị ghim chặt trên vách tường nhưng ngược lại càng khiến hắn ta nở nụ cười dữ tợn hơn.

“Quả nhiên Lưu Ly tiên tử có kiếm thế kinh người.”

Cơ thể của tráng hán đó bắt đầu biến đổi kỳ lạ, trên cơ thể của hắn ta mọc ra đầy vảy đen mà huyết nhục cũng bắt đầu phồng lên.

Trong nháy mắt tráng hán đó đã biến thành một con quái vật cao hơn hai mét, toàn thân đầy vảy giống như dã thú nhưng cái đầu to lớn vẫn là đầu người, chỉ là trên gương mặt cũng mọc đầy vảy đen.

Hắn ta giữ chặt thanh kiếm đang ghim chặt trên ngực mình bằng móng vuốt, trong chốc lát hắn ta không có cách nào thoát ra được. Mà những khách giang hồ khác trong quán trọ cũng đồng loạt biến hình.

Trong phút chốc mà yêu khí bên trong quán trọ cao ngút trời, sáu tên quái vật nửa người nửa yêu xuất hiện trước mắt hai người Lý Mộc Dương. Gương mặt vốn lạnh nhạt của Lưu Ly tiên tử cũng bắt đầu thay đổi.

“Ma Tu?”

Nàng ấy không thể tin nổi nhìn sáu Tôn Ma Ảnh trước mặt rồi nói.

“Chuyện náo loạn trong thành Lâu Sơn là do các ngươi gây ra?”

Sáu gã ma tu kia cười lạnh nói.

“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến.”

“Lưu Ly tiên tử, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Ngoại trừ tên Ma Tu bị kiếm đâm xuyên ngực là không thể đến gần được, hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ nắm chặt thanh kiếm không để phi kiếm này thoát khỏi sự khống chế của nó thì năm tên Ma Tu còn lại đều đánh tới hướng của hai người Lý Mộc Dương.

Mắt thấy ma sát chi khí ngút trời, Lưu Ly tiên tử vung tay một cái đã bắt được bả vai của Lý Mộc Dương.

“Đi!”

Lưu Ly tiên tử bị mất đi phi kiếm thì cũng không có ý định giao đấu nữa mà muốn đưa Lý Mộc Dương đi trước. Nhưng tay của nàng ấy vừa mới chạm được vào vai của Lý Mộc Dương thì đột nhiên mặt đất dưới chân Lưu Ly tiên tử nổ tung, đột nhiên có một cái miệng đẫm máu đầy răng nanh sắc nhọn nhô lên khỏi mặt đất, nháy mắt ngoạm lấy hai chân của Lưu Ly tiên tử.

Vậy mà dưới lòng đất lại có Ma Tu sao?

Ngay lập tức Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian, trong phút chốc cả thế giới biến thành một màu đen trắng đơn điệu.

Ma Tu có khuôn mặt dữ tợn, Lưu Ly tiên tử bị cái miệng đầy máu đó ngoạm lấy nên không cách nào nhúc nhích được… Tất cả mọi động tác và biểu cảm đều bị Lý Mộc Dương làm cho dừng lại chỉ trong một cái chớp mắt.

Chương 6: Người chơi chạy nhanh

Hành động của đám Ma Tu này quá nhanh, dường như chỉ trong vài giây đã ra tay thành công, động tác kín kẽ, thậm chí còn không cho Lý Mộc Dương thời gian phản ứng.

Cũng may là Lý Mộc Dương kịp thời kích hoạt tạm ngưng thời gian nên Lưu Ly tiên tử mới không chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Mà hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác, suy cho cùng thì tạm ngưng thời gian cũng chỉ có bảy giây.

Trong thời gian tạm ngưng thì Lý Mộc Dương trực tiếp rút đao trên thắt lưng ra rồi chém đến tên Ma Tu ở gần nhất. Lưỡi đao sắc bén hung hăng bổ về phía đầu của tên quái vật, quái vật này bị đâm xuyên tim vẫn không chết, nếu bị chặt đầu thì chắc sẽ không có khả năng sống sót nhỉ?

Chiêu thức mà Lý Mộc Dương ra tay là sát chiêu tàn nhẫn nhất.

Tuy nhiên khi hắn dùng lực mạnh chém lưỡi đao vào cổ của tên quái vật thì Lý Mộc Dương có cảm giác như mình vừa chém vào một khối sắt thép rất cứng.

Một lực lớn dội ngược lại khiến cho hàm của hắn cũng tê dại.

Mà thanh trường đao cứng rắn vì bị lực lớn dội ngược lại nên ngay lập tức vỡ vụn, Lý Mộc Dương hốt hoảng trợn to mắt.

“Chết tiệt! Lực phòng ngự mạnh như thế à?”

Những lưỡi đao bình thường không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của những tên quái vật này sao?

Trong căn nhà trang tối đen như mực, đột nhiên Lý Mộc Dương mở mắt ra.

“Chết tiệt! Lại thất bại rồi.”

Hắn hoàn toàn không ngờ được lưỡi đao của mình sẽ bị quái vật làm cho vỡ vụn. Quả thật lực phòng ngự của những tên quái vật kia mạnh đến kinh người.

Trong trò chơi, trước khi chết Lý Mộc Dương đã kích hoạt kỹ năng “Phúc trung tàng kiếm” một lần, hắn đã phun thanh kiếm từ trong miệng ra , phá vỡ thành công phòng ngự của một tên quái vật và đã giết chết nó.

Tuy nhiên đám quái vật còn lại lại tràn vào, không cho Lý Mộc Dương cơ hội kích hoạt tạm ngưng thời gian lần thứ hai mà đã thẳng tay chém chết hắn và Lưu Ly tiên tử trên mặt đất.

Kỹ năng “Phúc trung tàng kiếm” có hai mươi giây hồi chiêu, mỗi lần chỉ có thể giết một tên quái vật nên cũng không thể trông cậy kỹ năng này có thể phá vỡ cục diện.

Lý Mộc Dương nheo mắt lại.

“Xem ra phải mượn phi kiếm của Lưu Ly tiên tử mới được.

Cái bẫy do sáu tên quái vật kia giăng ra là thế này, đầu tiên chúng sẽ chọc giận Lưu Ly tiên tử khiến nàng ấy ra tay để nàng ấy phi kiếm và mất đi kiếm, sau đó mới dám đồng loạt bao vây, đương nhiên thứ mà bọn quái vật đó e ngại chính là phi kiếm của Lưu Ly tiên tử.

“Tiếp tục hướng dẫn người mới.”

Đột nhiên bức tranh cuộn trong tầm mắt của hắn tối sầm lại, Lý Mộc Dương lại bị bóng tối xung quanh nhấn chìm lần nữa. Khi hắn mở mắt ra thì lại thấy bản thân mình đang ngồi lắc lư trên xe ngựa.

Tiếng hát của phu xe vang vọng khắp núi rừng, chiếc xe ngựa chênh vênh chạy trên đường núi. Lý Mộc Dương trực tiếp xoay người nhảy xuống khỏi xe rồi chạy như điên trên đường núi.

“Này! Bộ gia?”

Tiếng phu xe kinh ngạc kêu lên bị hắn nhanh chóng ném ra sau đầu, trên đường đi Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian rồi chạy như điên lên sườn núi, sau đó hắn thấy Mã Dịch Đình ở bên đường.

Hắn hít sâu mấy hơi điều chỉnh hô hấp, lúc này mới vác theo đao đeo ở bên hông rồi đi về phía quán trọ. Hắn đẩy cửa lớn ra, tiểu nhị mặt mày tươi cười bước ra nghênh đón hắn.

“Vị bộ gia này…”

Nhưng Lý Mộc Dương lại trực tiếp đi lướt qua người hắn ta rồi đi đến trước mặt Lưu Ly tiên tử. Lưu Ly tiên tử mặc một bộ thanh y ngồi ở giữa quán trọ, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm, nhìn qua thì kiếm này vô cùng cổ xưa và không hề có mũi kiếm nhọn.

Lý Mộc Dương lập tức đi đến trước mặt Lưu Ly Tiên tử rồi nói.

“Tiên tử, có thể mượn kiếm của ngươi dùng một chút không?”

“Hả?”

Vốn dĩ Lý Mộc Dương mặc nguyên bộ trang phục của sai dịch đến, Lưu Ly tiên tử muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không ngờ bị Lý Mộc Dương đánh đòn phủ đầu, hắn trực tiếp tìm đến nàng ấy để mượn kiếm.

Ánh mắt của Lưu Ly tiên tử hơi bất ngờ, đương nhiên nàng ấy bị hành động kỳ lạ này của Lý Mộc Dương làm cho không kịp trở tay.

Lý Mộc Dương liếc nhìn sáu tên quái vật đang có mặt ở đây, hắn định bụng sẽ giữ chút khoảng cách với chúng.

“Được, đa tạ tiên tử.”

Tính toán khoảng cách xong thì Lý Mộc Dương thẳng thừng nói cảm tạ, hắn cũng mặc kệ Lưu Ly tiên tử có đồng ý hay không.

Giây tiếp theo, hắn kích hoạt tạm ngưng thời gian. Trong phút chốc cả quán trọ chìm vào thế giới đen trắng, trời đất đều đã mất đi màu sắc, sáu gã khách giang hồ vẫn ngồi ở vị trí cũ, trông tất cả mọi thứ vẫn như bình thường.

Lưu Ly tiên tử đeo tiên kiếm trên lưng ngồi đó với khuôn mặt ngơ ngác, trong ánh mắt của nàng ấy tràn ngập sự kinh ngạc giống như là đang hoang mang không biết tại sao Lý Mộc Dương lại nói cảm tạ.

Chương 7: Người chơi chạy nhanh (2)

Lý Mộc Dương trực tiếp vươn tay rút thanh kiếm đeo trên lưng của Lưu Ly tiên tử ra khỏi vỏ rồi phóng về phía sáu khách giang hồ đang ngồi trong quán trọ.

Mặc dù cơ thể hắn có tu vi bình thường nhưng khi tạm ngưng thời gian bảy giây cũng đủ cho hắn chạy quanh quán trọ này một vòng.

Bảy giây trôi qua, tạm ngưng thời gian hết hiệu lực, Lý Mộc Dương cầm tiên kiếm đứng ở cửa lớn của quán trọ, sáu gã khách giang hồ đầu mình hai ngã nằm la liệt khắp nơi trong quán trọ, máu tươi điên cuồng phun ra.

Chỉ trong nháy mắt mà cả sáu người đều chết thảm trong huyết cảnh, tiểu nhị sợ đến mức hét lên một tiếng rồi cuống quýt chạy về hướng hậu viện.

Đột nhiên ánh mắt của Lưu Ly tiên tử đang ngồi giữa đại sảnh quán trọ ngưng đọng, nàng ấy nhanh chóng nhìn về phía Lý Mộc Dương đang đứng ở cửa lớn và tiên kiếm trên tay của Lý Mộc Dương.

Nàng ấy đứng phắc dậy, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Ngươi…”

Nhưng Lưu Ly tiên tử vừa mới mở miệng nói thì sáu thi thể mất đầu của những gã khách giang hồ xảy ra biến đổi.

Sau thi thể không ngừng phồng lớn lên và biến đổi hình dạng, cuối cùng không chỉ chúng biến thành những tên quái vật không đầu mà những cái đầu rơi ở bên cạnh cũng biến đổi quái dị.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, Lưu Ly tiên tử sững sờ, trong nháy mắt cơn giận kẹt lại trong cổ họng.

“Đây…”

Nàng ấy vô cùng kinh ngạc nhìn sáu thi thể quái vật ở trước mắt sau đó không tin nổi mà nhìn về phía Lý Mộc Dương.

“Tại sao ngươi lại biết bọn chúng là Ma Tu?”

Nàng ấy ở quán trọ này lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra sáu tên này là Ma Tu, vậy mà tên sai dịch trước mặt này vừa đến đã ra tay tàn nhẫn, mạnh mẽ quả quyết, mắt sáng như đuốc, giống như căn bản hắn không hề sợ mình đã đoán sai.

Hơn nữa thân pháp của hắn cũng rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã cướp lấy tiên kiếm của nàng ấy rồi còn giết chết sáu người…

Lưu Ly tiên tử kinh ngạc nhìn Lý Mộc Dương, rõ ràng từ khí tức của hắn thì hắn chỉ là một sai dịch có tu vi tầm thường, cùng lắm là luyện khí cảnh nhưng sao lại có thân pháp khủng khiếp và kỳ quái như thế?

Thậm chí nàng ấy còn không nhìn rõ người này ra tay như thế nào nữa.

Lưu Ly tiên tử ngạc nhiên và nghi ngờ, trong phút chốc nàng ấy cũng không biết nói như thế nào mới đúng. Nhưng Lý Mộc Dương cầm tiên kiếm lại liếc nhìn nàng ấy một cái rồi đột nhiên há miệng phun ra một ánh sáng lạnh.

Trong nháy mắt đống bùn đất dưới chân của Lưu Ly tiên tử tuôn ra một ánh sáng đỏ như máu, dưới lòng đất vang lên một tiếng gào thống khổ thảm thiết, ngay sau đó máu tươi cuồn cuộn tuôn ra bên dưới mặt đất chỗ chân của Lưu Ly tiên tử.

Nhìn thấy hành động này mà Lưu Ly tiên tử cảm thấy hốt hoảng, nàng ấy không còn cao lãnh như vừa rồi nữa. Ngay lập tức nàng ấy rời khỏi vị trí đang đứng rồi bàng hoàng nhìn xuống mặt đất đẫm máu đó.

Dưới lòng đất mà cũng có yêu ma sao? Còn vô tình đào tẩu bên dưới chân nàng ấy?

Khoảnh khắc này Lưu Ly tiên tử có một cảm giác lạnh sống lưng, bởi vì rõ ràng nàng ấy đã biết được sáu tên quái vật trong quán trọ này không phải thứ tốt lành gì.

Nếu chúng hiện rõ nguyên hình rồi dồn sức tấn công, cộng thêm tên quái vật đã mai phục sẵn dưới lòng đất này thì e rằng nàng ấy khó mà toàn thây rút lui…

Lưu Ly tiên tử hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn Lý Mộc Dương.

“Tại hạ là Sở Thanh Tuyết của Huyền Kiếm Tông, không biết nên xưng hô với tôn giá thế nào?”

Giọng nói của Lưu Ly tiên tử rất nghiêm túc đủ để thấy nàng ấy có bao nhiêu tôn trọng Lý Mộc Dương.

Tuy rằng khí tức trên người sai dịch ở trước mặt này khá mỏng, hình như tu vi cũng như vậy nhưng thủ đoạn của hắn như sấm sét, còn có thân pháp rất kỳ lạ nên đã lấy được sự kính trọng của Lưu Ly tiên tử.

Không ngờ bên trong triều đình mục nát sa đọa này lại có người tài giỏi như vậy…

Lý Mộc Dương nghe được câu hỏi của Lưu Ly tiên tử thì lúc này mới định thần lại. Tuy rằng hắn bị sắp xếp cho thân phận sai dịch nhưng hình như hắn không được đặt tên.

Nói cách khác là… hắn phải tự đặt tên ID sao?

Nhận lấy ánh mắt của Lưu Ly tiên tử, Lý Mộc Dương hơi mỉm cười nói.

“Tiên tử quá lời rồi, chẳng qua tại hạ chỉ là một tên sai dịch của Khâm Thiên Giám nên tiên tử cứ gọi là Vô Danh là được rồi.”

Trong phút chốc Lý Mộc Dương không thể nghĩ ra tên ID nào hay nên tùy tiện đặt tên ID là Vạn Kim Du. Hắn vừa nói dứt lời thì góc phải trong tầm mắt của hắn hiện lên mấy dòng tin.

“Tụ hợp với Lưu Ly tiên tử… đã hoàn thành.”

“Bảo vệ Lưu Ly tiên tử an toàn… đã hoàn thành.”

“Tiến độ hiện tại đã được lưu trữ.”

“Nhiệm vụ mới… mời đi cùng Lưu Ly tiên tử vào thành Lâu Sơn.”

Chương 8: Có phải mình ăn nhiều quá không?

Hành động của Lý Mộc Dương quá nhanh, vừa mới đi vào nhìn thấy Lưu Ly tiên tử thì hắn đã trực tiếp ra tay nên chưa kịp cho Lưu Ly tiên tử thời gian phản ứng.

Thậm chí hắn còn không cho hệ thống thời gian phản ứng, cho nên bây giờ thanh nhiệm vụ mới cập nhật hai tin cùng một lúc.

Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ đã thành công thì cuối cùng Lý Mộc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng đã thất bại một lần nhưng cũng chỉ có một lần đó thôi, lần thứ hai hắn quay lại đã có thể giết sạch đám Ma Tu trong nháy mắt.

Cái gì gọi là người chơi chạy nhanh (ngưỡng mộ sau).

Trong tầm mắt hiện lên thông báo nhắc nhở nhiệm vụ, Lý Mộc Dương nhìn xong thì chớp mắt.

Có lưu trữ sao?

Ý là lần sau sau khi chết thì có thể bắt đầu cốt truyện từ đó sao?

Lý Mộc Dương nhìn chưởng quỹ đang run lập cập rồi lại gọi tiểu nhị cũng đang run lẩy bẩy hệt như vậy ra, sau đó dưới sự sắp xếp của Lưu Ly tiên tử thì chưởng quỹ và tiểu nhị khiêng sáu cỗ thi thể ra sau hậu viện và xếp nằm cạnh nhau.

Lúc này sáu gã Ma Tu đã biến thành bộ dạng nửa người nửa quái vô cùng khủng khiếp, có tên thì cả người đầy vảy đen nhánh, có tên thì đầu đã biến thành đầu giao long, đơn giản là giống như vườn bách thú.

Lưu Ly tiên tử đứng nhìn mấy cỗ thi thể rồi cau mày.

“Ngàn năm trước sư tôn Thiên Diệp chân nhân đã dẹp yên yêu ma trong thiên hạ, đã hơn ngàn năm ở Cửu Châu đại địa này không còn Ma Tu Đạo Thống, vậy sáu gã Ma Tu này từ đâu đến chứ?”

Lưu Ly tiên tử ngồi xổm xuống rồi bắt đầu kiểm tra thi thể của những tên Ma Tu đó. Lý Mộc Dương đứng chắn ở một bên nhưng không đến gần.

Những thi thể này máu chảy đầm đìa vô cùng ớn cơm, lúc này tác dụng phụ của việc trò chơi quá mức chân thực đã xuất hiện.

Máu thịt của thi thể quá chân thực khiến người ta cảm thấy không ổn, mùi máu tươi gay mũi trong không khí cũng khiến Lý Mộc Dương nhíu mày, hắn chăn dê hơn nửa tháng nên gần như đã bị rối loạn căng thẳng đối với mùi máu tanh.

Nếu là trò chơi trong kiếp trước mà có những thi thể và cảnh đổ máu chân thực như vậy thì chắc chắn sẽ bị gắn mác mười tám cộng.

Mà Lưu Ly tiên tử không hổ là điều tra viên phó bản, nàng ấy cẩn thận kiểm tra một lần, sau đỏ rất nhanh đã đưa ra kết luận.

“Hình như giống với Huyết ma đạo yêu nhân từng cực thịnh vào ngàn năm trước.”

Lưu Ly tiên tử đứng dậy dùng nước rửa sạch máu bẩn trên tay. Lý Mộc Dương nhớ kỹ một chi tiết này.

“Huyết Ma Đạo đã biến mất từ ngàn năm trước sao?”

Truyền thuyết kể lại rằng sau ngàn năm thì Ma Vương tro tàn lại cháy, thừa cơ hội những năm cuối của vương triều để gây loạn, cũng xem như đây là thiết lập kinh điển trong trò chơi.

Như vậy xem ra đại khái thì Boss huấn luyện tân thủ của thành Lâu Sơn này chính là Ma Tu của Huyết Ma Đạo.

Sau khi Lý Mộc Dương và Lưu Ly tiên tử rời khỏi hậu viện thì lại quay trở lại đại sảnh của quán trọ.

Đúng lúc này có người đẩy cửa lớn ra, một người có thanh máu màu xanh cùng với mấy người tùy tùng bước vào.

“Người dẫn đường.”

Thế mà nhân vật này cũng có thanh máu nhắc nhở, toàn thân của ông ấy mặc áo giáp, là một nam tử trung niên có dáng người gầy gò và có tóc hoa râm ở hai bên thái dương, nhìn thoáng qua thì chắc chắn đã lớn tuổi rồi.

Sau khi nhìn thấy Lưu Ly tiên tử thì người dẫn đường vội vàng tiến lên hành lễ.

“Kỳ bài quan Triệu Nhị Hổ của thành Lâu Sơn, tham kiến tiên tử.”

Lưu Ly tiên tử nhẹ nhàng gật đầu rồi nói.

“Làm phiền Triệu đại nhân rồi.”

Mặc dù nhìn Lưu Ly tiên tử rất lạnh lùng nhưng vị tiên tử này vẫn rất lịch sự. Hơn nữa chắc là hai người họ quen biết nhau cho nên sau khi hàn huyên đơn giản mấy câu thì Lưu Ly tiên tử đã để cho Triệu Nhị Hổ phái tùy tùng của ông ấy ra hậu viện xử lý sáu cỗ thi thể đó.

Sau đó ba người họ đi ra ngoài quán trọ và chuẩn bị lên xe ngựa, bên trong xe ngựa có thể nghe được tiếng lộc cộc nhấp nhô của xe ngựa, xe ngựa chạy thẳng về phía thành Lâu Sơn.

Đó là một tòa thành tọa lạc ở giữa hai ngọn núi lớn hùng vĩ, tường thành cao lớn nguy nga, hai bên tường thành là những vách đá dựng đứng sừng sững trong mây.

Tuy nói đây là thành trì nhưng lại giống như một căn cứ điểm quân sự hơn, hùng tráng không gì sánh được.

Triệu Nhị Hổ ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà đang khuất dần ở phía chân trời rồi thở dài nói.

“Hiện tại trong thành lòng dân hoảng sợ, rối ren bất an, Ngô tổng binh lại hạ lệnh phong tỏa thành để ngăn cách trong ngoài.”

“Nghe nói Thánh thượng hạ chỉ cho thuật sĩ trấn ma của Khâm Thiên Giám lên đường. Nếu chờ đến lúc đám thuật sĩ trấn ma kia đến được thành Lâu Sơn thì không biết trong thành này có bao nhiêu người phải chết oan nữa.”

Chương 9: Có phải mình ăn nhiều quá không? (2)

Triệu Nhị Hổ lo lắng không thôi, ông ấy rất sợ những người gọi là thuật sĩ trấn ma kia. Lưu Ly tiên tử thở dài nói.

“Triệu đại nhân không cần lo lắng đâu, chỉ cần chúng ta tra ra tình hình trước khi đám thuật sĩ trấn ma kia tìm đến rồi quét sạch yêu tà thì sẽ không có người vô tội bị hại nữa.”

“Mặc dù thủ đoạn của thuật sĩ trấn ma tàn nhẫn nhưng nếu như có thể không tạo ra sát nghiệp thì họ cũng bằng lòng thủ hạ lưu tình thôi.”

Lưu Ly tiên tử và Triệu Nhị Hổ bắt đầu thảo luận vì tình hình ở trong thành. Lý Mộc Dương nhìn sắc trời dần ảm đạm hơn ở bên ngoài thành thì không nói câu nào mà chỉ đợi để tiến vào thành.

Dựa theo kinh nghiệm chơi trò chơi của hắn , những nhân vật này đàm đạo với nhau thì sẽ không có gì nguy hiểm về đoạn cắt cảnh đồ họa trong cài đặt.

Quả nhiên xe ngựa đã chạy qua đường núi vắng vẻ bên ngoài thành Lâu Sơn một cách an toàn, sau đó cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì mà tiến vào cổng thành to lớn nặng nề của thành Lâu Sơn.

Nhưng sau khi xe ngựa của ba người chạy qua khỏi hành lang ở cổng thành và tiến vào đường phố của thành Lâu Sơn thì thanh nhiệm vụ trong tầm mắt của Lý Mộc Dương lại thay đổi lần nữa.

“Tiến vào thành Lâu Sơn cùng Lưu Ly tiên tử… đã hoàn thành.”

“Tiến độ nhiệm vụ trước mắt đã được lưu trữ.”

“Nhiệm vụ mới: Cùng Lưu Ly tiên tử an toàn bảo toàn mạng sống trong mười phút.”

Lý Mộc Dương bĩu môi khi nhìn thấy nhật ký nhiệm vụ thay đổi đột ngột, quả nhiên vẫn là chiêu bài cũ mà, vừa vào thành là gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy góc bên phải tầm nhìn xuất hiện đồng hồ đếm ngược thì Lý Mộc Dương vén rèm xe nhìn ra bên ngoài. Hai bên đường phố vắng lặng tĩnh mịch không hề thấy một bóng người, dưới ánh trăng còn có cảm giác hơi âm u.

Giờ phút này cả một tòa thành giống hệt như một quỷ thành không người bị người ta vứt bỏ nằm chơ vơ vắng vẻ dưới ánh trăng, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Đối với mùi hương này thì Lý Mộc Dương không thể quen thuộc hơn được nữa, ngay lập tức hắn quay đầu nhìn Lưu Ly tiên tử ngồi trong xe. Lúc này Lưu Ly tiên tử còn đang nói chuyện với Triệu Nhị Hổ nên cũng chưa phát giác ra bên ngoài có bất thường.

Lý Mộc Dương mở miệng ngắt lời hai người họ.

“Tiên tử, hình như tình huống trong thành không đúng lắm…”

Một thành trì lớn như vậy lại dầy đặc âm khí, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi, cộng thêm đồng hồ đếm ngược trên góc phải tầm nhìn không ngừng dao động, tất cả những chuyện này đều cho thấy rằng nguy hiểm đang đến gần.

Lý Mộc Dương nhắc nhở Lưu Ly tiên tử, dù sao thì cho dù là thuộc tính tu vi hay là chiến lực thì Lưu Ly tiên tử vẫn cao hơn hắn nhiều, hơn nữa chiến hữu này cũng rất đáng tin.

Nhưng Lý Mộc Dương vừa dứt lời, Lưu Ly tiên tử còn chưa kịp trả lời thì xe ngựa đã bị tập kích nên rung lắc dữ dội.

Trong xe Lý Mộc Dương cảm thấy cơ thể mình bị chấn động mạnh một cái, một giây sau thì hắn đã ngã thẳng vào bóng tối.

“Chết tiệt! Chết tùy tiện như vậy à?”

Bên trong căn nhà tranh ở Luyện Ma Tông, đột nhiên Lý Mộc Dương ngồi dậy. Hắn mở mắt ra rồi ngồi im lặng trong chốc lát, lần này chết đột ngột quá nên hắn còn chưa kịp kích hoạt tạm ngưng thời gian, thậm chí hắn cũng không nhìn rõ bản thân mình đã chết như thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy cỗ xe ngựa bị thứ gì đó va mạnh một phát rồi sáu đó bản thân mình chết luôn. Hắn ngồi trên chiếc giường gỗ cứng ngắc, Lý Mộc Dương nhắm mắt lại, trong tầm mắt của hắn lại hiện lên đồ họa của thành Lâu Sơn vắng lặng dưới ánh trăng.

Bên trên bức tranh đồ họa này có mấy hàng chữ lớn.

“Có phải cần hướng dẫn tân thủ không?”

“Có/ Không.”

Nhìn vào hai tùy chọn này, Lý Mộc Dương đang chuẩn bị chọn “Có” thì đột nhiên bụng sôi òng ọc một tiếng.

Đói quá.

Lý Mộc Dương mải mê trong trò chơi nên bây giờ mở mắt ra mới phát hiện bên ngoài đã tối om từ lúc nào không biết, hắn còn chưa ăn cơm tối nên bây giờ đói đến mức bụng sôi òng ọc.

“Hừ… Đây là lần cuối mình nghiện chơi trò chơi đến vậy, chắc chắn là lần cuối.”

Lý Mộc Dương thầm than một câu.

Nói chính xác thì trong trò chơi này có chút thức ăn nhưng hắn lại mải mê chơi lâu đến như vậy, thậm chí đến ăn cơm cũng quên.

Lý Mộc Dương xoay người bước xuống giường rồi bắt đầu đi nhóm lửa nấu cơm, tuy nói rằng hắn là đệ tử tu hành của Luyện Ma Tông nhưng thật ra không khác gì tạp dịch. Những đệ tử bình thường như Lý Mộc Dương, không có bối cảnh, không có địa vị thì đều phải tự mình đun nước, nấu cơm.

Mở vại gạo trống rỗng ra, sau khi múc hai muôi linh thực thì Lý Mộc Dương bắt đầu nấu cơm.

Mặc dù tay nghề nấu nướng của hắn bình thường nhưng linh thực mà Luyện Ma Tông phân phát xuống thật sự là thứ tốt, thơm hơn gạo Vũ Xương mà kiếp trước hắn đã ăn mà còn có thể giúp ích cho việc tu hành nữa.

Nhưng nhìn linh thực trong vại gạo không còn nhiều nên Lý Mộc Dương hơi do dự.

“Cái này… Có phải gần đây mình ăn nhiều quá rồi không?”

Chương 10: Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!

Mặc dù thật sự linh thực này rất thơm nhưng lượng cơm mà hắn ăn cũng thật sự nhiều hơn nguyên thân của hắn nhiều. Bây giờ chỉ mới giữa tháng mà linh thực vừa được phát đã nhanh chóng bị hắn ăn hết rồi.

Nhìn trong vại không còn bao nhiêu linh thực nữa thì đột nhiên bây giờ Lý Mộc Dương lai có cảm giác túng quẫn “Phải nghĩ cách kiếm thêm ít linh thực mới được.”

Mùi cơm chín thoang thoảng trong viện, Lý Mộc Dương bưng một chén cơm đầy ngồi trước ngưỡng cửa của căn nhà tranh, hắn bắt đầu thưởng thức bữa cơm tối rau dưa của mình.

Bình thường hắn còn tùy ý xào thêm hai món để ăn kèm với cơm nhưng bây giờ vội vã chơi trò chơi nên hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn xong để còn tiếp tục rèn luyện tân thủ.

Dù sao thì cơm nấu bằng linh thực rất thơm nên cho dù có ăn cùng với dưa muối thì cũng vô cùng ngon miệng.

Ngọn nến trong phòng hắt ánh sáng lên người hắn khiến cái bóng của Lý Mộc Dương trên mặt đất được kéo ra thật dài.

Hàng xóm đi ngang qua cửa thấy cảnh này thì ngạc nhiên hỏi.

“Lý ca, muộn vậy mới ăn cơm sao?”

Hàng xóm là một thiếu niên gầy gò khoảng mười lăm mười sáu tuổi có làn da ngăm đen, cậu ấy gầy như khỉ nhưng gặp ai cũng tươi cười và rất tốt bụng.

Lý Mộc Dương nhớ tên của cậu ấy là Quan Tiểu Thuận, là một tiểu thiếu niên đến từ một thị trấn nhỏ ở phía nam thuộc lãnh địa của Luyện Ma Tông, cậu ấy cũng có thiên phú tu hành nhưng thiên phú không cao cho nên chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.

Mà trong số những đệ tử ngoại môn lại có mấy người có thiên phú cao đâu?

Nhìn thấy Quan Tiểu Thuận tươi cười vui vẻ thì Lý Mộc Dương cũng cười chào hỏi cậu ấy. Quan Tiểu Thuận đứng trong sân trò chuyện với Lý Mộc Dương mấy câu rồi nhìn thấy cái bát cơm to tướng của Lý Mộc Dương thì cảm khái.

“Lý ca, gần đây lượng cơm mà huynh ăn càng lúc càng nhiều đấy, cẩn thận không đủ linh thực để ăn đâu.”

“Ta nghe mấy người quản sự nói, đối với những người đang trong thời kỳ tu hành luyện khí như chúng ta mà nói, nếu như mất đi nguồn linh thực để cung cấp nuôi dưỡng cơ thể thì rất dễ khiến linh khí suy yếu, tu vi sẽ mất đi.”

Quan Tiểu Thuận nửa đùa nửa thật nhắc nhở Lý Mộc Dương. Mặc dù Quan Tiểu Thuận còn nhỏ tuổi nhưng cậu ấy đến Luyện Ma Tông này sớm hơn Lý Mộc Dương một năm.

Nguyên thân của Lý Mộc Dương vừa mới gia nhập Luyện Ma Tông được một tháng thì đã chết, ngay sau đó thì Lý Mộc Dương mới xuyên không đến đây.

Cho nên luận về tư lịch thì Lý Mộc Dương lại là người mới của Luyện Ma Tông. Nghe thấy Quan Tiểu Thuận nhắc nhở mình thì Lý Mộc Dương thở dài nói.

“Không có cách nào cả, gần đây lượng cơm mà ta ăn càng lúc càng nhiều, nếu không ăn nhiều thì căn bản là ta ăn không đủ no. Chỉ có thể vài ngày tới ta đi tìm quản sự xin làm thêm nhiều việc hơn thì mới có thể lãnh thêm nhiều linh thực hơn.”

Lý Mộc Dương cũng không có cách nào, lượng cơm của hắn ăn tăng lên nhiều cũng không phải là chuyện hắn có thể khống chế được.

Đối với loại tu hành cấp thấp như hắn mà nói thì linh thực cũng quan trọng không kém gì lương thực đối với người phàm, không ăn no thì không được nhưng không có để ăn thì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Tuy rằng thiếu đi linh thực thì cũng không đến mức sẽ chết đói nhưng mất đi linh thực làm nguồn cung cấp nuôi dưỡng thì hoàn toàn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của người tu hành.

Bây giờ đối với hắn mà nói thì làm cách nào để có linh thực mới là chuyện lửa sém chân mày. Nếu như hệ thống trò chơi không được tải thì ngày mai Lý Mộc Dương sẽ đi tìm quản sự để xin làm thêm việc khác.

Đương nhiên nếu như là hệ thống trò chơi này không thể giúp được Lý Mộc Dương kìa… nhưng chắc chắn nó có thể giúp được.

Sau khi tiễn Quan Tiểu Thuận ra về thì Lý Mộc Dương ăn thêm hai chén cơm nữa, một nồi linh thực đầy ắp đã bị một người ăn hết sạch, ăn như vậy thì mới có cảm giác no bụng.

“Lượng cơm này nhiều đến kỳ lạ…”

Lý Mộc Dương sờ cái bụng của mình, hắn cảm thấy sau khi hắn xuyên không thì dạ dày của hắn cũng biến thành cái động không đáy. Ăn cả một nồi cơm đầy như thế mà bụng cũng không to ra, thật sự rất kỳ lạ.

Sau khi đã cơm nước xong xuôi thì hắn múc một gáo nước từ chum nước ra rồi rửa chén sạch sẽ, Lý Mộc Dương lại xoa tay, sau khi ăn cơm no xong thì chuyện đầu tiên phải làm là đóng cửa nhà lại, sau đó hắn nằm trên giường gỗ cứng rồi nhắm mắt lại.

Chơi trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!

Trò chơi này có tính mô phỏng thực tế rất cao, hơn nữa còn chơi vô cùng vui vẻ, cho dù là không có phần thưởng từ kim chủ thì Lý Mộc Dương cũng không có ý định từ bỏ.

Trong Ma Đạo Tông Môn nghèo nàn nhàm chán này mà có thể có một trò chơi mô phỏng 100% không gian ba chiều đã là thú vui duy nhất rồi.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)