[Dịch] Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
Tập 4: Thử nghiệm thăng cấp (c31-c40)
❮ sautiếp ❯Chương 31. Thử nghiệm thăng cấp
“Tôi phải quay lại tìm đồng nghiệp của tôi. Kế hoạch thu hút zombie đã khiến họ tổn thất quá nhiều, không có tôi ở đấy, tôi sợ họ sẽ xảy ra chuyện.”
Vương Chí Cương cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Văn Vũ còn đang định chiêu nạp đồng đội thì đã bị Vương Chí Cương phá hỏng. Vừa rồi cậu còn tưởng tên này không lo lắng gì, ai ngờ vừa nói xong thì anh ta đã có lo lắng.
“Cứ lên trên trước đã, chỗ này không biết khi nào sẽ sụp đổ.”
Văn Vũ không nghĩ về chuyện thành lập tiểu đội nữa mà đi thẳng lên lầu, Vương Chí Cương cũng lảo đảo đi theo.
Văn Vũ cầm một túi lớn ma tinh, đổ hết ra mặt đấy, cẩn thận đếm số lượng.
Tổng cộng có 67 viên, hơn một nửa là ma tinh có thuộc tính hỗn hợp, tốt hơn rất nhiều so với loại ma tinh không có thuộc tính.
“Lão Vương, đến đây chia chiến lợi phẩm.”
Văn Vũ thấy Vương Chí Cương đi tới trụ đá bên cạnh đổi một bình thuốc trị liệu sơ cấp thì gọi lại.
Vương Chí Cường nhìn Văn Vũ một chút, sau đó lại nhìn ma tinh đầy đất.
“Kế hoạch ban đầu là sau khi tôi chết thì cậu báo thù cho tôi. Những ma tinh này không có phần của tôi, cậu cứ cầm hết đi.”
“Lão Vương, anh nói thế là sai rồi. Tôi có một quy tắc, lúc chiến đấu bỏ ra bao nhiêu công sức thì khi thu hoạch cầm bấy nhiêu đồ vật, đó là quy tắc. Lần này anh đã bỏ ra rất nhiều sức, thế nên những thứ này đều là của anh. Tôi cầm một hai viên đã là có lời rồi. Con người tôi có nhiều lúc không chịu nói đạo lý, nhưng lại rất hiểu quy tắc.”
Vương Chí Cương nhìn Văn Vũ, ánh mắt trong trẻo, sáng ngời và kiên nghị.
“Cảm ơn.” Vương Chí Cương cảm ơn Văn Vũ.
“Không cần khách sáo.” Văn Vũ nhìn những viên ma tinh trước mặt, cũng không hứng thú lắm. Những ma tinh này đối với cậu mà nói là hoàn toàn vô dụng, nếu đã là thứ vô dụng thì Văn Vũ không bao giờ keo kiệt.
Hơn nữa, tạm thời cứ dùng chúng để khiến lão Vương cảm thấy mắc nợ ân tình với cậu, Văn Vũ thấy không lỗ vốn chút nào. Dựa vào bản lĩnh của lão Vương thì rất có thể sẽ trở thành một nhân vật có tiếng của thành phố M trong tương lai. Cái này được gọi là đầu tư.
Lặng lẽ bước ra khỏi đồn cảnh sát, mặt trời dần dần ló dạng.
“À đúng rồi, tôi tên là Văn Vũ.”
“Tôi nhớ cậu rồi.”
…
Văn Vũ tùy tiện tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, cảm giác mình lại tràn đầy sức mạnh.
Duỗi thẳng thắt lưng lười biếng, Văn Vũ sắp xếp lại các thuộc tính của mình.
Đỉnh phong cấp một, cả linh thú cũng thăng cấp thành đỉnh phong cấp một. Có thể nói, chỉ vẻn vẹn sau một đêm, sức chiến đấu của Văn Vũ đã có một bước nhảy vọt.
Ngoài trời nắng chói chang, Văn Vũ cầm chiến đao lên.
Quá trình tiến hóa là vô tận, bây giờ Văn Vũ dựa vào linh thú có thể đi khiêu chiến thử nghiệm thăng cấp. Nếu thành công thì Văn Vũ có thể có được linh thú thứ hai, đồng thời linh thú cũng nhận được thêm kĩ năng mới.
Nhưng chuyện này không hề đơn giản.
Nội dung thử nghiệm thăng cấp rất đơn giản, lấy một chọi một, đánh bại sinh vật biến dị cấp hai vừa mới thăng cấp.
Thuộc tính cơ bản của hai bên giống nhau, nhưng sinh vật biến dị cấp hai có thêm nhiều kĩ năng hơn người khiêu chiến.
Thế nên, người có thể vượt qua thử thách đều là những người có sức chiến đấu mạnh mẽ, hoặc là những người có nhiều bảo vật trong người.
Điều này đối với Văn Vũ mà nói khá đơn giản.
Thuộc tính nghiền ép trong trang thái chiến đấu có thể giúp Văn Vũ dễ dàng vượt qua.
Vấn đề Văn Vũ gặp phải lúc này là điểm cần thiết để có thể tiến hành thử nghiệm thăng cấp.
1000 điểm rất đơn giản. Chỉ một buổi tối hôm qua Văn Vũ đã có hơn 2000 điểm rồi.
Nhưng mà thỉnh thoảng lại có những đợt zombie khổng lồ làm Văn Vũ tụt điểm.
Nhìn mình bây giờ còn chưa tới 300 điểm, Văn Vũ đột nhiên cảm thấy trọng trách thì nặng mà đường thì xa.
“Không cần nữa, vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu, đến công viên Giang Tân vậy.”
Văn Vũ nghĩ đến đó thì trong lòng vô cùng kích động. Dựa vào thực lực hiện tại thì không có ai có thể tranh chấp với cậu được.
…
Công viên Giang Tân nằm ở trung tâm thành phố M.
Nằm ở trung tâm nên lượng người qua lại cũng rất lớn.
Mặc dù Văn Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy đám zombie như thủy triều trước mặt thì chân tay vẫn không nhịn được nhũn ra.
Số zombie đang đứng trước mặt Văn Vũ lúc này không bằng số lượng ở đồn cảnh sát.
Nhưng tỷ lệ zombie cấp một lại nhiều đến đáng sợ, bình quân cứ ba con zombie thì có một con cấp một. Hơn nữa, có thể nhận thấy rằng có một sỗ zombie cấp một không phải vừa mới thăng cấp.
Móng tay sắc nhọn, răng nanh lởm chởm, cộng thêm số lượng kinh người. Văn Vũ biết, với số lượng zombie cấp một nhiều như thế này thì quần áo bảo hộ cũng không thể giữ an toàn được.
Nếu quần áo bảo hộ cũng không ngăn chặn được thì cho dù zombie cấp đối với Văn Vũ mà nói chỉ như giun dế, nhưng làn sóng đông đúc đó cũng có thể xé nát cậu ra.
Máu vương vãi đầy mặt đất, đây là những thứ còn sót lại sau khi mạt thế.
Chỉ có những nơi có lượng người khổng lồ mới có thể tạo ra một lượng zombie cấp một nhiều như thế.
Văn Vũ đứng trên tầng cao nhất của một khu dân cư cách đó không xa, cẩn thận quan sát quỹ đạo chuyển động của đám zombie.
Zombie là những sinh vật thú vị, nếu không có mùi thức ăn hấp dẫn thì chúng sẽ không chạy lung tung mà chỉ đứng yên một chỗ, tiết kiệm năng lượng.
Nhưng Zombie ở gần công viên lại khác, trong công viên có rất nhiều động vật biến dị, nhưng những zombie ở bên ngoài lại không vào trong công viên.
Văn Vũ nhìn vài chục phúc, bất đắc dĩ thở dài.
Chương 32. Simba
Zombie quá nhiều, nếu đánh nhau ở đây thì chẳng khác nào rút dây động rừng, bản thân cũng không chắc có thể chạy thoát khỏi số lượng zombie khổng lồ như vậy.
Một khi bị zombie phát hiện thì chắc chắn sẽ có một cái kết không có hậu.
Tình hình trước mắt lâm vào thế bí.
Văn Vũ chậm rãi suy nghĩ.
Tin tức kiếp trước cậu nhận được cho thấy chắc chắn có người đã tiến vào đây, nhưng chưa được nghe qua về tình hình zombie ở đây.
Nhưng bây giờ lại nhìn số lượng zombie nhiều như thủy triều, thế thì chỉ có một khả năng, đó là khi bảo địa mở ra sẽ có thay đổi để người may mắn sống sót tránh khỏi zombie tiến vào trong.
Văn Vũ xuống lầu tùy ý tìm một chút đồ ăn, vừa ăn vừa quan sát.
“Tối nay bảo địa sẽ mở ra, kiếp trước chưa từng nghe nói đến chuyện zombie ở đây, vậy thì chắc chắn trong thời gian đó sẽ có biến hóa gì.”
Văn Vũ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi dần, trong lòng Văn Vũ cũng càng lúc càng bình tĩnh.
Ánh trăng dần sáng rõ.
Ngay khi Văn Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên trong công viên Giang Tân.
Một công viên xinh đẹp xanh tươi đã không còn nữa, chỉ còn lại những gốc cây trơ trọi mà những vết máu nâu sẫm trên mặt đất. Con người, động vật rải rác khắp các ngóc ngách trong công viên.
Trong khung cảnh như địa ngục trần gian này, bên trong công viên vô cùng yên tĩnh. Không có tiếng zombie gầm rú, không có tiếng động vật biến dị, tất cả khiến cho người ta cảm thấy bản thân đang ở trong một khu vực chết chóc.
Giữa vô số vết máu và những cánh tay cẳng chân bị cắn cụt, một bóng đen chậm rãi đứng lên. Dưới ánh trăng mờ ảo, thân hình cao ba mét đó sừng sững như một ngọn núi.
Khi ánh trăng phủ xuống bóng đen này thì mới có thể nhìn rõ bộ mặt đáng sợ của nó.
Đó là một con sư tử.
Là con sư tử đực duy nhất ở công viên Giang Tân, nó đã được thuần hóa mất hết bản sắc hoang dã, cả ngày chỉ ăn ngủ rồi làm nhiệm vụ duy trì giống nòi.
Đến tận bây giờ Simba vẫn không cảm thấy có gì bất ổn.
Simba là tên mà nhân viên chăm sóc đặt cho nó.
Trên thực tế, Simba cảm thấy cuộc sống kiểu này rất tốt.
Bởi vì từ nhỏ đã sống một cuộc sống như vậy, thế nên trong suy nghĩ của Simba thì đây chính là cuộc sống bình thường của loài sư tử.
Nhưng khi mạt thế xảy ra, mọi thứ đã thay đổi.
Sát khí to lớn và cảm giác đói bụng mãnh liệt ập đến, nhanh chóng lấp kín nội tâm của nó, chôn vùi lí trí của nó.
Đối tượng phát tiết đầu tiên chính là những con cái ở xung quanh nó. Sự chênh lệch về sức mạnh làm cho những con vật kia không thể nào phản khác. Sau chưa đầy năm phút đã có rất nhiều con sư tử cái gục ngã dưới chân nó, trở thành thức ăn của nó.
Simba cảm thấy thân thể mình cứ to dần lên, sức mạnh cũng càng ngày càng trỗi dậy. Dưới sức mạnh khổng lồ đó, Simba đột nhiên hiểu ra một đạo lý.
Đáng lẽ nó phải nắm quyền sinh sát của những sinh mạng xung quanh nó. Đáng lẽ nó phải đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Đáng lẽ nó không phải sợ hãi kiêng nể điều gì.
Trong miệng nóng như lửa đốt, Simba cảm giác như trong cổ họng mình có lửa. Nó đau đớn không chịu được, há miệng ra, thực sự phun ra được một ngọn lửa.
Viêm Lưu (cấp A): sức mạnh của ngọn lửa phun ra gây sát thương mang tính chất hủy diệt cho kẻ địch.
Tất nhiên Simba không hiểu tại sao mình lại có thể phun ra lửa, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho nó dùng lửa tiêu diệt kẻ địch.
Thực ra cũng không có kẻ địch, toàn bộ công viên Giang Tân đều là bãi săn bắn của riêng nó.
Bao gồm cả con gấu ở phía đông, ừm, con gấu này hơi khó giết một chút, hình như nó to hơn lần trước, người cũng có một luống khí sắc bén. Nhưng không thành vấn đề, Simba nghĩ mình có thể làm được. Nó sẽ phun lửa để con gấu ngu ngốc kia hóa thành tro bụi. Mặc dù như thế hơi đáng tiếc nhưng cũng không sao, trong công viên còn rất nhiều đồ ăn.
Con cá sấu trong đầm kia nhìn cũng không được ngon cho lắm. Không sao, hàm răng của nó bây giờ chắc khỏe và sắc nhọn hơn trước rất nhiều, móng vuốt cũng nhọn hơn, da thịt cũng cứng rắn hơn. Thịt con cá sấu đó khá mềm.
Sau khi ăn thịt con cá sấu xong, Simba cảm giác cơ thể mình lại lớn hơn không ít, da thịt cũng cứng rắn hơn. Móng vuốt của nó cứng và bén nhọn y như những thứ trước đây dùng để giam giữ nó vậy.
Hộ giáp sắt thép ( cấp B): Sức mạnh của sắt thép bảo vệ cơ thể, tăng khả năng phòng ngự cho cơ thể.
Mặc dù lớn lên là chuyện tốt, nhưng cảm giác càng lúc càng đối. Sự cồn cào trong bụng khiến Simba dần dần mất đi sự tỉnh táo.
Thế là cuộc săn mồi của Simba bắt đầu.
Đối với những sinh vật ở công viên Giang Tân thì Simba biến dị cấp hai trở thành một cơn ác mộng.
Thế nên không có một thứ gì có thể thoát khỏi công viên này, cho dù đó là loài người, sinh vật biến dị hay là zombie.
Tương tự càng nhiều zombie tràn vào công viên lại mang đến cho Simba những bữa tiệc thịnh soạn.
Dần dần, những zombie tập trung xung quanh công viên nhận ra ở bên trong có một sự tồn tại đáng sợ. Bản năng khiến bọn chúng không chủ động tiến vào, nhưng cũng không muốn tránh xa miệng núi lửa sắp phun trào.
Cho đến hôm nay, cho đến tận bây giờ.
Simba cảm thấy đói bụng, chỉ mới ba ngày mà nó đã giết sạch tất cả mọi thứ trong công viên, nó cũng có một bữa ăn no nê mà tàn nhẫn.
Nhưng đồ ăn càng ngày càng ít, cơ thể của nó càng ngày càng to lớn, sức ăn cũng tăng dần theo. Simba đã không còn vừa lòng với chút ít thức ăn còn sót lại nữa.
Sức mạnh khủng khiếp đã khiến nó có thêm niềm tin.
“Bên ngoài chắc chắn có đồ ăn.”
Simba nghĩ vậy.
Sau đó, nó bước ra khỏi nơi mà mình đã sống cả đời.
Mang theo sức mạnh của một sinh vật biến dị cấp ba.
Và niềm tự hào khi đứng đầu chuỗi thức ăn.
…
Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Văn Vũ vừa chợp mắt một lúc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cậu đến bên cửa sổ, biết cơ hội của mình đã tới.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Văn Vũ là một đoàn zombie khổng lồ.
Chương 33. Simba 2
Vô số zombie nhanh chóng leo lên một vật thể hình cầu, trí tuệ đơn giản nói cho chúng biết bên trong chắc chắn có đồ ăn ngon, chỉ cần ăn một miếng là có thể tiến hóa.
Kết quả là quả cầu càng ngày càng nhiều zombie, càng lúc càng phình to, tốc độ quay cũng càng ngày càng chậm.
Sau đó, đoàn zombie dừng lại.
“Chậc chậc chậc, không phải là có người lái xe bus xông vào đó chứ? Kích động quá.”
Phải biết đặc điểm của zombie là không sợ chết. Nếu có chiếc xe nào lái vào đây thì chắc chắn sẽ bị làn sóng zombie nuốt chửng, người bình thường không thể chống lại một vuốt của bọn chúng.
Điều đáng sợ nhất là bọn họ còn có thể hô to gọi nhỏ.
Trong mắt Văn Vũ, đây là một kế hoạch chịu chết.
Chỉ cần nhìn sự điên cuồng của những zombie kia thì cũng có thể nhận ra những thứ chúng nhìn thấy đều bị tiêu diệt.
Cho dù là xe bọc thép thì cũng sẽ bị vô số zombie bao vây.
Văn Vũ hơi thất vọng, nếu như có thể xông tới thì cậu đã xông tới từ lâu rồi.
“Xem ra đây không phải cơ hội mà mình đang chờ đợi.”
Đang muốn nhìn kết cục thê thảm của chiếc xe bus kia thì đột nhiên trong đoàn zombie phát ra một ánh sáng đỏ chói mắt, sau đó nổ tung.
Sức mạnh khủng khiếp đó khiến Văn Vũ hơi rụt đầu lại, nhìn ra bên ngoài có mấy zombie bị vụ nổ bắn cao hơn mười mét, Văn Vũ hoàn toàn sững sờ.
“Đó, đó là, đó là Simba!”
Văn Vũ há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn sinh vật xuất hiện bên dưới.
Đó là một con sư tử khổng lồ, cơ thể cường tráng, bờm màu vàng nhạt, đôi mắt to như đèn lồng, móng vuốt sắc bén, cái miệng lớn như chậu máu, trong miệng vẫn còn chảy ra dòng dung nham nóng bỏng.
Mặc dù thân thể của nó so với kiếp trước khi văn Vũ nhìn thấy nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tỉ lệ cơ thể giống nhau, sát khí hung mãnh và kĩ năng Viêm lưu vẫn là độc nhất vô nhị.
“Đùa gì thế?”
Văn Vũ đè thấp người, sợ bị con quái vật quen thuộc phía dưới phát hiện.
Tuy kích thước của con quái vật kia không giống với Simba trong trí nhớ của mình.
Nhưng tỉ lệ cơ thể như nhau, cùng với kỹ năng tiêu chí — Viêm lưu, lập tức đánh thức nỗi sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng của Văn Vũ.
Nếu viết ký ức một năm ở mạt thế của Văn Vũ thành một quyển sách, thì Simba là vai chính.
Ít nhất nó là vai chính ở thành phố M này là điều không thể tranh cãi.
Đó là khi nửa năm ở mạt thế, toàn bộ thành phố M đều không ngừng sợ hãi trong Ma tai dưới trăng máu.
Văn Vũ may mắn khi được chứng kiến con sư tử được gọi là Simba trước mặt này.
Dưới hình dạng toàn thân, thân hình cao lớn ước chừng năm tầng lầu, trong miệng nó không ngừng phụt ra Viêm lưu, che trời lấp đất, hủy diệt tất cả. Hơn nữa, động tác của động vật họ mèo rất nhanh nhẹn cùng với sức mạnh thể chất khủng bố đã khiến Ma tai cuồn cuộn đều tránh xa ba thước.
Không thể phủ nhận Simba là bá chủ của toàn thành phố M, là sinh vật đột biến cấp năm duy nhất ở thành phố M. Có trời mới biết bao nhiêu thức ăn mới khiến con quái vật này tiến hóa đến mức đó. Sức mạnh vô song của nó khiến bất kỳ sinh vật nào là kẻ thù cũng phải run bần bật.
Văn Vũ chính mắt thấy trong Ma tai, truyện được cập nhật nhanh nhất tạitruyenyy.vipSimba dẫn theo vô số sinh vật đột biến. Nó đi đầu, một thân một mình nhảy vào trong bầy Ma vật lớn. Nó chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, giết chết ba con Ma vật cấp năm. Sau đó, biển dung nham khổng lồ cắn nuốt gần nửa Ma triều.
Vì thế, toàn bộ thành phố M rơi vào trong nỗi sợ hãi bị Simba chi phối.
Thú biến dị? Là thủ hạ cũng là đồ ăn.
Chức nghiệp giả? Điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm mà thôi.
Ma vật? Sào huyệt của Simba ở ngay lối vào của cửa Ma giới. Trong cửa Ma giới kia, không có Ma vật nào có thể lao ra khỏi sào huyệt của Simba.
Văn Vũ vốn dĩ nên nghĩ đến, thành phố M chỉ có một vườn bách thú, Simba sẽ ở đó.
Nhưng đời trước sự chênh lệch giữa trời và đất khiến Văn Vũ lựa chọn quên đi sự thật này.
Cho tới bây giờ, lại lần nữa nhìn thấy con sư tử này, Văn Vũ vẫn không có dũng khí đối mặt.
Nếu Văn Vũ nhớ lại sự thật này, thì đánh chết Văn Vũ cũng không dám tới gần công viên Giang Tân nửa bước.
“Thì ra là thế, con sư tử này ở chỗ này. Vậy thì mọi thứ đã sáng tỏ rồi.”
Tình huống trước mắt là đồ ăn ở phía dưới thật sự quá dồi dào đối với Simba.
Con sư tử lười biếng này sẽ không tha đồ ăn bên miệng, mà lại tới tìm Văn Vũ gây phiền phức. Có thể thấy điểm này qua vị trí lựa chọn sào huyệt của Simba từ đời trước — phía trước cửa Ma giới.
Cho nên, Văn Vũ tránh ở trên lầu, ngược lại nguy hiểm rất nhỏ.
Văn Vũ chậm rãi bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt nguyên nhân hậu quả của việc có thể tiến vào bảo địa trong kiếp trước.
Simba xông ra khỏi công viên, sau đó đã xảy ra đại chiến với zombie ở bên ngoài, chính xác là một vụ thảm sát.
Với sức mạnh tầm thường của zombie cấp một, căn bản không phá rách được da của Simba. Simba chỉ cần há miệng cắn, sau đó ăn luôn, con tiếp theo sẽ tự động đưa đến bên miệng.
Mà đối với zombie mà nói, với trí lực của zombie cấp một, thì chỉ có thể nhìn. Chúng chỉ cần ăn một miếng thịt của Simba là có thể đủ để tiến hóa.
Sự cám dỗ trước mặt khiến lũ zombie mất đi lý trí, mặc dù chúng không có lý trí.
Sau đó tiếng gầm rú của vô số zombie thu hút thêm nhiều zombie đến gần công viên.
Vì thế Simba vừa ăn điểm tâm, vừa lang thang không có mục tiêu tìm kiếm mỹ vị ngon miệng hơn.
Cả đàn zombie trong công viên đều bị Simba kéo vào, vô hình trung bảo địa đã mở ra một con đường.
Đây là cơ hội Văn Vũ muốn.
Chương 34. Simba 3
Văn Vũ yên tĩnh nghe âm thanh bên ngoài. Tiếng bước chân và tiếng gào rống của vô số zombie, còn có tiếng gân cốt đứt gãy vang lên.
Thỉnh thoảng có một tia sáng đỏ lớn chiếu sáng phần lớn bầu trời.
Đó là Viêm lưu của Simba, cũng là thủ đoạn quen dùng để rửa sạch những con bọ nhỏ của Simba, đồng thời cũng có nghĩa Simba có chút bực bội.
Sau đó, có một tiếng gầm lớn cùng với âm thanh sụp đổ của một tòa nhà.
Văn Vũ không ngừng cầu nguyện Simba sẽ không nổi điên, đụng vào tòa nhà cậu đang trú.
May mà là theo âm thanh dần dần đi xa, mãi đến khi không còn nghe thấy nữa, tòa nhà nơi Văn Vũ trú vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Mãi đến lúc này, Văn Vũ mới đưa đầu chậm rãi ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Sự rối loạn lớn bên ngoài đã lắng xuống. Đám xác khổng lồ đã bị rời ra. Những zombie còn lại không phải mất khả năng di chuyển, thì là không tiến hóa, không thể theo kịp tốc độ đi của Simba. Sau khi không có mục tiêu, chúng lại yên lặng ở đó.
Nhìn thấy cửa lớn của công viên Giang Tân đã rộng mở, mà đám zombie xung quanh mình đã tàn phế, Văn Vũ lại hoàn toàn không bước vào công viên như đã định trước đó.
Mọi người đều biết, nhận thức lãnh thổ của sư tử có thể nói là vô cùng lớn. Sư tử biến dị cũng kế thừa ưu điểm này.
Trong kiếp trước, Simba đã chỉ định toàn bộ thành phố M là lãnh thổ của riêng mình. Tất cả những sinh vật lớn mạnh bên ngoài đều bị Simba săn giết không thương tiếc.
Tình hình hiện tại, Văn Vũ không biết Simba có phân chia công viên Giang Tân thành lãnh địa của mình hay không. Nhỡ may Simba chỉ rời khỏi sào huyệt, đánh chén bữa ăn ngon ở bên ngoài.
Nhỡ may Simba chỉ là ăn no rồi ra ngoài tản bộ.
Nhỡ may lát nữa Simba lại về, vậy thì Văn Vũ đi vào công viên là kết cục gì, tuyệt đối không cần nói nhiều.
Toàn bộ công viên Giang Tân đã trở thành đầm rồng hang hổ.
Tuy rằng Văn Vũ biết, đời trước có người từng đi vào bảo địa này.
Nhưng thật ngu ngốc khi đặt tính mạng mình vào vấn đề liệu một con sư tử có về nhà hay không.
Lại đợi thêm một giờ nữa, Văn Vũ nhìn thấy ánh lửa vốn dĩ có thể quan sát được, nhưng hiện tại gần như đã không thể thấy nữa.
Vừa rồi Văn Vũ bị Simba dọa cho hoảng sợ, trái tim cũng chậm rãi xôn xao.
“Mình không dám đi vào công viên Giang Tân, nhưng…… có thể xử lý những zombie phía dưới. Đây chính là điểm tích lũy, hơn nữa Simba lớn như vậy, nó trở lại thì mình cũng có thể phản ứng được.”
Trái tim Văn Vũ xao động.
Theo thông tục mà nói, đây là tâm lý may mắn, chết rồi thì chẳng trách được người khác, nhặt được lợi thì coi như mạng lớn.
Văn Vũ là một người bình thường, chỉ có thêm một năm kinh nghiệm sống sót ở mạt thế.
Nhìn thấy điểm tích lũy đầy đất, Văn Vũ không đi nhặt, Văn Vũ cảm thấy thẹn với một lần sống lại mà ông trời ban cho.
Lại bỏ qua hành trình của Simba, Văn Vũ âm thầm an ủi mình một câu: “Chỉ giết một chút rồi đi liền, mặc kệ bảo địa.”
Văn Vũ cầm vũ khí nhanh chóng chạy xuống lầu. Cậu không dám tiến vào trạng thái chiến đấu, nhỡ may xảy ra tình huống gì, đây chính là bảo toàn tính mạng.
Hơn nữa, Văn Vũ căn bản không cần tiêu phí nhiều sức lực với đám zombie ở phía dưới.
Dao lên dao xuống là vài điểm tích lũy.
Đối với loại chuyện nhặt tiền này, Văn Vũ chỉ có thể nói tại sao không tới nhiều một chút.
“Mười điểm, mười lăm, hai mươi ba, ồ, không được, mới cho năm điểm.”
Văn Vũ càng giết càng hăng say. Hiện tại còn sảng khoái hơn lúc ở cục cảnh sát. Ở cục cảnh sát còn cần phòng ngự mặt, hiện tại chẳng những không có nguy hiểm, hơn nữa điểm tích lũy cũng cao hơn không ít so với zombie ở cục cảnh sát.
Nhìn thấy điểm tích phân của mình đã vượt qua ngưỡng năm trăm, tiến tới ngưỡng một nghìn, Văn Vũ kích động.
“Giết một lát nữa, chỉ lát nữa thôi, đủ một nghìn mình sẽ đi thăng cấp, tuyệt đối sẽ không kéo dài.”
Một cái phố đã thanh rớt một nửa, mắt tích phân hướng qua 1000 đại quan, hung hăng mà cắn chặt răng.
Một con phố đã được dọn sạch một nửa, Văn Vũ thấy điểm tích lũy sắp qua ngưỡng một nghìn, cậu nghiến răng tiếp tục.
“Quét sạch một nửa không quá phù hợp với phong cách của mình, lại giết thêm lúc nữa, không phải Simba còn chưa quay lại sao?”
Thấy điểm tích lũy đã đạt tới một nghìn ba trăm điểm, Văn Vũ nhìn mấy zombie còn lại trước mắt.
“Dù sao đã tới lúc này rồi, giết hết rồi mà Simba cũng chưa thấy quay lại. Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, ông đây đánh cuộc.”
Đôi mắt Văn Vũ đã đỏ lên, đây là tinh thần cờ bạc đáng sợ.
Dụ hoặc quá lớn khiến Văn Vũ giống như nhai kẹo cao su, căn bản không dừng lại được.
Ngay lúc Văn Vũ không biết sống chết nhặt lợi.
Cửa hông của công viên Giang Tân.
“Anh Đào, đại bộ phận zombie đều bị con sư tử kia dẫn đi rồi. Chúng ta có phải đi vào không?”
Một thanh niên thô tục lặng lẽ nói với người vạm vỡ bên cạnh.
“Chậc chậc, vừa nãy con sư tử kia thật là khủng bố. Tận thế vừa đến, con sư tử này đã thành tinh. Đúng rồi, cậu vừa nói cái gì?”
Người vạm vỡ còn chưa tỉnh táo lại từ chấn động của Simba, phản ứng rõ ràng chậm nửa nhịp.
Phía sau họ còn có hai anh em sinh đôi rất giống nhau, khoảng hai ba hai tư tuổi. Một người cầm nỏ lò xo, người kia cầm súng săn tự chế. Nghe thấy lời của đại ca nhà mình, một người trong số họ không khỏi xoa trán, “Anh Đào, bọn em hỏi lại có phải anh hành động như kế hoạch không.”
“Ờ ờ, ai da, không tốt, không tốt, nhỡ may bên trong công viên còn có con to thì làm sao đây, thật sự không tốt.”
Chương 35. Tiểu đội bốn người
Thanh niên thô tục và cặp song sinh thở dài thật mạnh. Tuy rằng bọn họ biết đại ca nhà mình làm người trượng nghĩa, hơn nữa rất nặng cảm tình, nhưng tính cách này thật đúng là…… làm người ta đau đầu.
Người thanh niên cầm nỏ trong cặp song sinh phớt lờ lời tự nói của đại ca, bước nhanh về phía trước. Chiếc nỏ trong tay anh ta bắn ra ba mũi tên với tốc độ cực nhanh, trúng chính xác vào trán ba con zombie. Kỹ năng cấp F của Xạ thủ: Tinh chuẩn. Khiến mũi tên nỏ đạt được cú bắn hoàn hảo ở khoảng cách này.
Hai người khác kẹp lấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, nhanh chóng theo đi. Người thanh niên thô tục trong đó vừa đi vừa mắng: “Tôi biết ngay mà, không nên hỏi anh, sớm biết thế thì đã trực tiếp để Vạn Bình làm đại ca rồi.”
Người vạm vỡ nghe thấy câu nói này, trực tiếp hắt cánh tay hai người ra, nhanh chóng vọt tới trước đội ngũ, dao bằng thép trong tay được vung ra với tốc độ cực nhanh.
Ngay cả những zombie cấp một còn lại ở phía trước cũng không thể chống chọi lại được với độ sắc bén và sức mạnh khổng lồ của con dao thép.
Các chướng ngại vật trước mặt bốn người nhanh chóng bị xé toạc.
Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ vừa đi đầu giết chết zombie, còn vừa quay đầu lại cười mắng: “Ông đây còn không biết đám nhãi ranh các cậu nghĩ cái gì sao? Chẳng qua là thấy cơ thể của đại ca các cậu cường tráng, tinh lực dư thừa, mới để tôi ở phía trước làm lá chắn thịt, còn không biết xấu hổ chuyện chọn đội trưởng?”
Ba người còn lại giống như không nghe thấy lời mắng mỏ của đội trưởng nhà mình. Vạn Bình cầm nỏ, liên tục bắn vào những zombie đang tiến tới, trong khi Vạn An đang cầm súng ngắn, thân thủ linh hoạt thu thập nỏ tiễn trên người zombie gần đó. Còn người thanh niên thô tục kia thì co cổ lại, cẩn thận quan sát xung quanh, theo sát đội trưởng Quan Đào.
Tiểu đội nhìn có vẻ như bất hòa này đã quét sạch lũ zombie với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng mở một lối đi dẫn vào bên trong công viên.
Bên trong công viên vô cùng yên tĩnh, thấy công viên chết chóc, bốn người Quan Đào giết chết zombie xông lên, không khỏi chen thành một đám.
“Đại ca, nơi này có thể có quỷ hay không?”
Lâm Lập rụt rụt cổ, dùng sức túm góc áo Quan Đào.
“Quỷ cái đầu cậu, con quỷ gì đáng sợ bằng con sư tử to kia. Chúng ta tiến vào là muốn lấy đồ ăn từ miệng sư tử. Ngay cả chết chúng ta còn không sợ, thì sợ cái quỷ gì?”
Quan Đào hung dữ nói, đồng thời còn không quên nắm chặt cổ áo, hiển nhiên cũng không phải không không sợ hãi giống như lời nói.
“Anh Đào, anh còn chưa nói chúng ta tới công viên làm gì đâu?”
Vạn Bình vừa chán ghét đá bay một cánh tay của zombie, vừa hỏi.
Bốn người thích ứng được với hoàn cảnh thâm trầm, bọn họ chậm rãi đi vào trong công viên.
“Lần này chúng ta tới vì bảo tàng!!”
Quan Đào híp đôi mắt to, nhỏ giọng nói với đồng đội bên cạnh.
Ba người còn lại lập tức lạnh sống lưng.
Chỉ có thể nói biểu cảm của Quan Đào quá đáng ghét. Có thể tưởng tượng một người đàn ông cao một mét chín, nặng một trăm cân, dùng giọng điệu “Tôi cho cậu một bí mật nhỏ, đừng nói với ai khác” để nói chuyện, có thể biết cảm giác của ba người họ như thế nào.
Ba người cố nén xúc động muốn đánh tơi bời Quan Đào một trận.
Khóe miệng Vạn Bình giật giật: “Bảo tàng gì?”
“Ha ha ha, các anh em, các cậu có thể không biết cái này rồi.”
Quan Đào vừa đắc ý cười to, vừa lấy một bao thuốc lá thơm nhăn nhúm ở túi quần ra, phát cho mỗi người bên cạnh một cây. Ánh mắt Lâm Lập sắc bén, lập tức lấy bật lửa ra, lần lượt châm cho đồng đội.
Phù.
Quan Đào thỏa mãn thở ra một ngụm khói, nhìn ba người đang háo hức nhìn mình, anh ta đắc thắng nói: “Dù sao xung quanh cũng không có những thứ khác, đại ca sẽ nói cho các cậu biết.”
“Nào nào nào, lại gần đây chút, nhìn xem đây là cái gì?”
Quan Đào rút một sợ dây chuyền từ trên cổ ra. Ba người lập tức đi lên nhìn, cẩn thận nhìn kỹ vật thần kỳ nhỏ bé này.
Nhìn kỹ hơn, treo trên dây chuyền rõ ràng là một thứ nhỏ như la bàn, kim chỉ nam đang chỉ về phía trước không xa mấy người.
Quan đào nói: “Đây là đại ca tôi tìm được ở bên trong xoáy nước màu bạc trước khi hội họp với các cậu. Lúc ấy các cậu không ở hiện trường. Bên trong xoáy nước này có mấy chục con động vật to như mèo, chó, chuột, thỏ, còn có một con hổ to. Rất dọa người.”
“Nhìn đại ca, tôi, của các cậu.” Giọng điệu của Quan Đào nhấn mạnh chữ “tôi”.
“Một con dao bằng thép kín không kẽ hở, một giọt nước không lọt, đó hoàn toàn là võ thần tái thế, muôn người không chống lại được. Chỉ thấy ông đây một cái đá bay……”
Ba người Vạn Bình càng nghe càng thấy kỳ quái. Đây là khoác lác rồi, đây căn bản là đang khoác lác.
“Dừng, dừng, dừng.” Vạn Bình vội vàng kêu lên: “Mấy anh em ta đã quen biết bao nhiêu năm, anh như thế nào anh còn không biết, chúng em còn có thể không biết sao? Nói trọng điểm!”
“Trọng điểm chính là dao bằng thép của tôi……”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của ba người trước mặt, Quan Đào sáng suốt lựa chọn câm miệng.
“Được thôi, thật ra là tôi đi vào một vòng xoáy màu bạc, sau đó tôi nhìn thấy một cái rương bị vỡ, trong đó có một cái la bàn bị hỏng, sau đó tôi mang qua đây cho các cậu xem.”
Quan Đào vừa vươn tay cầm la bàn ra, vừa tủi thân nói.
Mắt Vạn Bình sáng ngời, anh ta cướp lấy la bàn trên tay Quan Đào, cẩn thận quan sát.
“Ừm, đối diện nơi này. Nếu anh Đào nói không sai thì có thể thật đúng là bảo bối.”
Mấy người đi về phía trước chưa đến mười mét. Vạn Bình nhìn la bàn bắt đầu lung lay nói.
“Thật sao? Thực sự có bảo bối sao? Nhanh cho tôi xem.”
Vừa nghe thấy hai chữ bảo bối, Lâm Lập lập tức tiến lên, đoạt lấy la bàn.
“Nếu anh Đào không khoác lác.” Nói xong còn khinh bỉ nhìn Quan Đào.
Quan Đào co rụt cổ lại, quay đầu đi, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết nói cái gì đó.
“Thứ này có thể là vật phẩm xuất hiện sau mạt thế, giống như cột đá. Bên trong là phúc hay họa còn chưa cũng biết. Nói không chừng, bảo bối không phải dễ lấy như vậy.”
Sắc mặt Vạn Bình bình tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Lâm Lập, lập tức dội cho anh ta chậu nước lạnh.
“Tôi biết ngay mà.”
Lâm Lập nhét la bàn vào trong tay Vạn Bình, một mặt không nỡ, quay đầu lại. Từ nhỏ đến lớn, Vạn Bình vẫn đảm đương lĩnh vực tình báo, Lâm Lập vẫn rất tin tưởng phán đoán của anh ta.
“Cũng không thể bỏ đấy rồi mặc kệ, đúng không anh. Hơn nữa, đây là thứ anh Đào đoạt lại từ trong tay vô số quái vật.” Vạn An nhìn Quan Đào, chế nhạo nói.
Quan Đào tức giận trừng mắt nhìn Vạn An một cái.
“Tôi cũng chưa nói mặc kệ, vẫn là phải cẩn thận một chút.”
Sắc mặt Vạn Bình bình tĩnh, cẩn thận sờ soạng la bàn trong tay.
“Không phải, các cậu cứ vui vẻ như vậy mà quyết định sao? Không phải đã nói tôi là đội trưởng sao?”
Quan Đào tức giận nói.
Vạn Bình nghiêm túc nhìn Quan Đào, dùng miệng lưỡi vô cùng nghiêm túc, nói: “Cái gọi là đội trưởng, chỉ cần xung phong đi đầu là đủ rồi.”
Thanh niên thô tục và cặp song sinh thở dài thật mạnh. Tuy rằng bọn họ biết đại ca nhà mình làm người trượng nghĩa, hơn nữa rất nặng cảm tình, nhưng tính cách này thật đúng là…… làm người ta đau đầu.
Người thanh niên cầm nỏ trong cặp song sinh phớt lờ lời tự nói của đại ca, bước nhanh về phía trước. Chiếc nỏ trong tay anh ta bắn ra ba mũi tên với tốc độ cực nhanh, trúng chính xác vào trán ba con zombie. Kỹ năng cấp F của Xạ thủ: Tinh chuẩn. Khiến mũi tên nỏ đạt được cú bắn hoàn hảo ở khoảng cách này.
Hai người khác kẹp lấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, nhanh chóng theo đi. Người thanh niên thô tục trong đó vừa đi vừa mắng: “Tôi biết ngay mà, không nên hỏi anh, sớm biết thế thì đã trực tiếp để Vạn Bình làm đại ca rồi.”
Người vạm vỡ nghe thấy câu nói này, trực tiếp hắt cánh tay hai người ra, nhanh chóng vọt tới trước đội ngũ, dao bằng thép trong tay được vung ra với tốc độ cực nhanh.
Ngay cả những zombie cấp một còn lại ở phía trước cũng không thể chống chọi lại được với độ sắc bén và sức mạnh khổng lồ của con dao thép.
Các chướng ngại vật trước mặt bốn người nhanh chóng bị xé toạc.
Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ vừa đi đầu giết chết zombie, còn vừa quay đầu lại cười mắng: “Ông đây còn không biết đám nhãi ranh các cậu nghĩ cái gì sao? Chẳng qua là thấy cơ thể của đại ca các cậu cường tráng, tinh lực dư thừa, mới để tôi ở phía trước làm lá chắn thịt, còn không biết xấu hổ chuyện chọn đội trưởng?”
Ba người còn lại giống như không nghe thấy lời mắng mỏ của đội trưởng nhà mình. Vạn Bình cầm nỏ, liên tục bắn vào những zombie đang tiến tới, trong khi Vạn An đang cầm súng ngắn, thân thủ linh hoạt thu thập nỏ tiễn trên người zombie gần đó. Còn người thanh niên thô tục kia thì co cổ lại, cẩn thận quan sát xung quanh, theo sát đội trưởng Quan Đào.
Tiểu đội nhìn có vẻ như bất hòa này đã quét sạch lũ zombie với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng mở một lối đi dẫn vào bên trong công viên.
Bên trong công viên vô cùng yên tĩnh, thấy công viên chết chóc, bốn người Quan Đào giết chết zombie xông lên, không khỏi chen thành một đám.
“Đại ca, nơi này có thể có quỷ hay không?”
Lâm Lập rụt rụt cổ, dùng sức túm góc áo Quan Đào.
“Quỷ cái đầu cậu, con quỷ gì đáng sợ bằng con sư tử to kia. Chúng ta tiến vào là muốn lấy đồ ăn từ miệng sư tử. Ngay cả chết chúng ta còn không sợ, thì sợ cái quỷ gì?”
Quan Đào hung dữ nói, đồng thời còn không quên nắm chặt cổ áo, hiển nhiên cũng không phải không không sợ hãi giống như lời nói.
“Anh Đào, anh còn chưa nói chúng ta tới công viên làm gì đâu?”
Vạn Bình vừa chán ghét đá bay một cánh tay của zombie, vừa hỏi.
Bốn người thích ứng được với hoàn cảnh thâm trầm, bọn họ chậm rãi đi vào trong công viên.
“Lần này chúng ta tới vì bảo tàng!!”
Quan Đào híp đôi mắt to, nhỏ giọng nói với đồng đội bên cạnh.
Ba người còn lại lập tức lạnh sống lưng.
Chỉ có thể nói biểu cảm của Quan Đào quá đáng ghét. Có thể tưởng tượng một người đàn ông cao một mét chín, nặng một trăm cân, dùng giọng điệu “Tôi cho cậu một bí mật nhỏ, đừng nói với ai khác” để nói chuyện, có thể biết cảm giác của ba người họ như thế nào.
Ba người cố nén xúc động muốn đánh tơi bời Quan Đào một trận.
Khóe miệng Vạn Bình giật giật: “Bảo tàng gì?”
“Ha ha ha, các anh em, các cậu có thể không biết cái này rồi.”
Quan Đào vừa đắc ý cười to, vừa lấy một bao thuốc lá thơm nhăn nhúm ở túi quần ra, phát cho mỗi người bên cạnh một cây. Ánh mắt Lâm Lập sắc bén, lập tức lấy bật lửa ra, lần lượt châm cho đồng đội.
Phù.
Quan Đào thỏa mãn thở ra một ngụm khói, nhìn ba người đang háo hức nhìn mình, anh ta đắc thắng nói: “Dù sao xung quanh cũng không có những thứ khác, đại ca sẽ nói cho các cậu biết.”
“Nào nào nào, lại gần đây chút, nhìn xem đây là cái gì?”
Quan Đào rút một sợ dây chuyền từ trên cổ ra. Ba người lập tức đi lên nhìn, cẩn thận nhìn kỹ vật thần kỳ nhỏ bé này.
Nhìn kỹ hơn, treo trên dây chuyền rõ ràng là một thứ nhỏ như la bàn, kim chỉ nam đang chỉ về phía trước không xa mấy người.
Quan đào nói: “Đây là đại ca tôi tìm được ở bên trong xoáy nước màu bạc trước khi hội họp với các cậu. Lúc ấy các cậu không ở hiện trường. Bên trong xoáy nước này có mấy chục con động vật to như mèo, chó, chuột, thỏ, còn có một con hổ to. Rất dọa người.”
“Nhìn đại ca, tôi, của các cậu.” Giọng điệu của Quan Đào nhấn mạnh chữ “tôi”.
“Một con dao bằng thép kín không kẽ hở, một giọt nước không lọt, đó hoàn toàn là võ thần tái thế, muôn người không chống lại được. Chỉ thấy ông đây một cái đá bay……”
Ba người Vạn Bình càng nghe càng thấy kỳ quái. Đây là khoác lác rồi, đây căn bản là đang khoác lác.
“Dừng, dừng, dừng.” Vạn Bình vội vàng kêu lên: “Mấy anh em ta đã quen biết bao nhiêu năm, anh như thế nào anh còn không biết, chúng em còn có thể không biết sao? Nói trọng điểm!”
“Trọng điểm chính là dao bằng thép của tôi……”
Nhìn ánh mắt muốn giết người của ba người trước mặt, Quan Đào sáng suốt lựa chọn câm miệng.
“Được thôi, thật ra là tôi đi vào một vòng xoáy màu bạc, sau đó tôi nhìn thấy một cái rương bị vỡ, trong đó có một cái la bàn bị hỏng, sau đó tôi mang qua đây cho các cậu xem.”
Quan Đào vừa vươn tay cầm la bàn ra, vừa tủi thân nói.
Mắt Vạn Bình sáng ngời, anh ta cướp lấy la bàn trên tay Quan Đào, cẩn thận quan sát.
“Ừm, đối diện nơi này. Nếu anh Đào nói không sai thì có thể thật đúng là bảo bối.”
Mấy người đi về phía trước chưa đến mười mét. Vạn Bình nhìn la bàn bắt đầu lung lay nói.
“Thật sao? Thực sự có bảo bối sao? Nhanh cho tôi xem.”
Vừa nghe thấy hai chữ bảo bối, Lâm Lập lập tức tiến lên, đoạt lấy la bàn.
“Nếu anh Đào không khoác lác.” Nói xong còn khinh bỉ nhìn Quan Đào.
Quan Đào co rụt cổ lại, quay đầu đi, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết nói cái gì đó.
“Thứ này có thể là vật phẩm xuất hiện sau mạt thế, giống như cột đá. Bên trong là phúc hay họa còn chưa cũng biết. Nói không chừng, bảo bối không phải dễ lấy như vậy.”
Sắc mặt Vạn Bình bình tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Lâm Lập, lập tức dội cho anh ta chậu nước lạnh.
“Tôi biết ngay mà.”
Lâm Lập nhét la bàn vào trong tay Vạn Bình, một mặt không nỡ, quay đầu lại. Từ nhỏ đến lớn, Vạn Bình vẫn đảm đương lĩnh vực tình báo, Lâm Lập vẫn rất tin tưởng phán đoán của anh ta.
“Cũng không thể bỏ đấy rồi mặc kệ, đúng không anh. Hơn nữa, đây là thứ anh Đào đoạt lại từ trong tay vô số quái vật.” Vạn An nhìn Quan Đào, chế nhạo nói.
Quan Đào tức giận trừng mắt nhìn Vạn An một cái.
“Tôi cũng chưa nói mặc kệ, vẫn là phải cẩn thận một chút.”
Sắc mặt Vạn Bình bình tĩnh, cẩn thận sờ soạng la bàn trong tay.
“Không phải, các cậu cứ vui vẻ như vậy mà quyết định sao? Không phải đã nói tôi là đội trưởng sao?”
Quan Đào tức giận nói.
Vạn Bình nghiêm túc nhìn Quan Đào, dùng miệng lưỡi vô cùng nghiêm túc, nói: “Cái gọi là đội trưởng, chỉ cần xung phong đi đầu là đủ rồi.”
Chương 36. Bảo địa mở ra
Văn Vũ hoàn toàn phát điên.
Cậu càng lúc càng cảm thấy trời cao đối xử với mình không tệ, đầu tiên là chức nghiệp Hồn sư, tiếp đến là điểm tích lũy ở đồn cảnh sách, sau đó là nhặt xác ở đây.
Đời này nhất định phải chăm chỉ bái tế thần phật.
Nhìn số lượng Zombie càng lúc càng ít, Văn Vũ thậm chí còn chạy đến chỗ Simba chưa đến để giết.
Mãi đến tận khi bị một con zombie cấp một cào nát tay thì Văn Vũ mới phát hiện mình đã nhặt được một đống xác chết.
Lưu luyến quay đầu lại, sau lưng không còn một con zombie nào. Văn Vũ đột nhiên cảm thấy thực ra Simba cũng không đáng sợ như vậy.
“Sư tử ngoan, ngoan lắm, vừa to lớn vừa đáng yêu.”
Văn Vũ kiểm tra số điểm mà mình đạt được, 1865 điểm.
Ngay khi Văn Vũ đang không ngừng khen ngợi Simba thì phía xa đột nhiên xuất hiện một vệt sáng sáng màu bạc.
Sau đó Văn Vũ nhìn thấy một vòng xoáy rất lớn, đứng ở bên ngoài công viên cũng có thể nhìn thấy một phần ba vòng xoáy.
“Bảo địa mở ra? Vậy thì con sư tử Simba này chắc là sẽ không trở lại nữa chứ?”
Giống như tự thôi miên chính mình, Văn Vũ lập tức cẩn thận hơn, không để những phần thưởng làm mất đi sự tỉnh táo.
“Đi xem một chút.” Văn Vũ tự nhủ, sau đó nhanh chóng chạy về hướng bảo địa.
…
Phía xa, nơi ánh sáng bạc phát ra.
Bốn người nhóm Quan Đào nhìn chằm chằm vào vòng xoáy đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Chính là cái này, chính là cái này, nhưng mà nó lớn hơn nhiều quá.”
Quan Đào cẩn thận nhìn vòng xoáy bạc trước mắt.
“Tiểu Bình, cậu làm thế nào thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là vừa bước đến đây thì kim chỉ nam đột nhiên bung ra. Kim chỉ nam chắc là một thứ giống chìa khóa.”
Nhìn trong tay Vạn Bình không có gì, bốn người cảm giác thế giới trở nên xa lạ.
“Điều này quá hoang đường.”
Vạn Bình không để ý đến lời nói của đồng đội, cẩn thận quan sát vòng xoáy màu bạc.
“Xem ra anh Đào không nói sai, nhưng rốt cuộc cái này là thứ gì vậy?”
“Việc gì phải quan tâm nó là cái gì, đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?” Quan Đào không nghĩ nhiều, trực tiếp sờ vào cửa ra vào của bảo địa trước mặt.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người đồng đội, anh ta bị cuốn vào trong.
Ba người nhìn nhau: “Một người sống sờ sờ, nói biến mất là biến mất?”
“Không có cách nào khác, anh Đào đã vào rồi thì chúng ta cũng vào thôi.” Vạn Bình nói thẳng với hai người kia, sau đó cũng chạm lên cửa bảo địa.
Vạn An là Lâm Lập bất đắc dĩ phải đi theo Vạn Bình lần lượt tiến vào bên trong bảo địa.
…
Một lúc sau, Văn Vũ chạy tới nơi, nhìn thấy vòng xoáy trước mặt.
“Đây chắc là một bảo địa lớn, không biết là chủng loại gì. Nhưng tiến vào bảo địa rồi lại tay không trở ra là điều Văn Vũ này làm à? Tất nhiên là không.”
Hiển nhiên, Văn Vũ lại tiếp tục lựa chọn quên đi những gì mình vừa nói.
…
Khi mấy người thâm nhập tiến vào bảo địa thì công viên Giang Tân lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Công viên to lớn mà trống trải, cũng không còn bất cứ sự sống nào.
Ở lối vào cửa chính của công viên, dưới ánh trăng, có một bóng đen càng lúc càng kéo dài.
Bóng đen chậm chạp bước đi giữa những thi thể vụn nát, từ từ xuất hiện giữa lối đi.
Đó là một con chó lớn màu xám.
Một con chó cao lớn, màu lông xám loang lổ, bốn móng vuốt sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Cái miệng đỏ như máu, bên trong còn ngậm một nửa con mèo bị biến dị. Con mắt còn lại màu hổ phách không ngừng đánh giá tình hình xung quanh.
Nếu Văn Vũ nhìn thấy con chó lớn này thì nhất định sẽ tán thưởng khả năng suy luận của mình.
Độc Nhãn đang tìm cậu.
Sau khi con súc sinh này bình phục, nó đã dựa theo hơi thở của Văn Vũ, đuổi đến tận đây.
Độc Nhãn tiến đến bảo địa mà Văn Vũ vừa đi vào thì cảm thấy hơi thở biến mất.
Mặc dù toàn bộ công viên này ngột ngạt, chỉ có mùi vị của cái chết.
Nhưng khứu giác của Độc Nhãn nói cho nó biết, con người đáng sợ kia vừa mới rời khỏi nơi này được một lúc.
Con người đó đã gây ra đau đớn cho nó.
Loại đau đớn này làm Độc Nhãn giống như quay lại hồi nhỏ, bị con người đâm mù một mắt.
Thậm chí còn đau đớn hơn cả lúc đó.
Nỗi đau đó làm sao có thể quên?
Thế nên nó đã đến đây, tìm người kia để báo thù rửa hận.
Với thân phận sinh vật biến dị cấp hai.
…
“Keng, chào mừng đến với bảo địa khổng lồ cấp một.”
“Bảo địa là một thử thách, chỉ mở cửa cho con người.”
Văn Vũ vừa hồi phục lại sau cơn hôn mê vì dịch chuyển tức thời thì nghe thấy tiếng nhắc nhở bên tai.
“Thực sự là một bảo địa khổng lồ.” Ở kiếp trước, Văn Vũ đã nghe được không ít những lời đồn đại về bảo địa, cũng nói rằng bên trong bảo địa có không ít đồ tốt.
Văn Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, không gian ở đây rất rộng lớn, ít nhất cũng phải bằng một sân bóng.
Nhưng phần lớn không gian bị một võ đài chiếm cứ.
Trước lôi đài là một trụ đá giống như cột đá trao đổi, có bốn người đang đứng trước bệ.
Chính là bốn người trong tiểu đội của Quan Đào vào sớm hơn một bước.
Bốn người đối diện ngạc nhiên nhìn Văn Vũ. Rõ ràng là không ngờ có người vào công viên nhanh như vậy.
Văn Vũ cũng khá bất ngờ, không nghĩ có người còn nhanh hơn cả mình.
Chương 37. Bắt đầu khiêu chiến
Mà Văn Vũ cũng không biết, nếu như không có bốn người trước mặt thì cậu mãi mãi không thể bước vào được bên trong.
“Đại ca, sao lại có người vào đây? Không phải bảo địa này do chúng ta mở sao?”
Lâm Lập nhìn chằm chằm Văn Vũ, ánh mắt cứ như đang nhìn một tên ăn trộm.
“Làm sao ông đây biết được, nhưng mà cũng không nói là không được cho người khác vào, phải không?” Quan Đào gãi đầu, nhìn thấy Văn Vũ cũng vô cùng phiền não.
“Tiểu Bình, nên làm thế nào đây?” Quan Đào ném vấn đề phức tạp này cho vạn Bình.
Vạn Bình yên lặng nhìn người đàn ông xuất hiện ở phía xa.
Dáng người cao gầy, trang bị khá đầy đủ. Nhìn qua có cảm giác người này là một kẻ dám nghĩ dám làm, hơn nữa sức chiến đấu cũng rất mạnh mẽ.
Đặc biệt là quả cầu nhỏ trên vai làm cho người này càng thêm thần bí hơn. Ánh mắt người này nhìn bọn họ cũng vô cùng bình tĩnh, chứ không hề căng thẳng thận trọng.
Đây là lí do vì sao Vạn bình không dám hành động hấp tấp.
“Đừng manh động, trước tiên xem thực lực của đối phương rồi nói tiếp. Hơn nữa mọi người cũng thấy quy tắc ghi trên trụ đá rồi. Nếu người này không đủ thực lực thì chờ ra ngoài chúng ta sẽ giết cậu ta, cướp ít đồ. Bây giờ Lâm Lập vẫn chưa có trang phục bảo hộ!”
Nếu ai coi những người trước mắt là những người hiền lành vô hại là hoàn toàn sai lầm.
Bọn họ âm thầm giao tiếp với nhau.
Quan Đào bước lên một bước: “Người anh em phía đối diện không cần phải lo lắng. Chúng tôi cũng chỉ vừa mới đi vào cách đây không lâu. Trong bảo địa có một quy tắc, đó là không cho phép con người tàn sát lẫn nhau. Thế nên người anh em, cậu cũng không cần phải lo lắng cho sự an nguy của mình đâu.”
Quan Đào nói rất chân thành, cộng với vẻ mặt trung thực và ưu nhìn của mình làm cho người ta tin tưởng mấy phần.
Nhưng Văn Vũ lại khịt mũi coi thường. Nói đùa cái gì thế? Lo lắng đến vấn đề an toàn của cậu? Nếu không phải Văn Vũ biết bảo địa như thế nào thì đã sớm làm thịt mấy người này rồi, làm gì đến lượt họ đứng đây nói nhiều.
Kiếp trước Văn Vũ lăn lộn một năm không phải vô ích. Chỉ cần nhìn qua cũng biết những người trước mặt nếu không phải là những kẻ tội ác tày trời thì cũng không phải hạng người tốt lành.
“Nhưng mà, nếu như thấy được cái gì tốt thì bảo địa cũng không để các người mang đi đâu.”
Văn Vũ giật giật khóe miệng, không để ý tới bốn người đối diện mà đi thẳng đến trụ đá trước lôi đài.
Chỉ cần thông qua tư thế đứng và hô hấp, Văn Vũ có thể hiểu đại khái tố chất của những người ở đây.
Đây là kinh nghiệm đời trước của cậu, tất nhiên chỉ giới hạn cho các chức nghiệp giả cấp một, bởi vì Văn Vũ quen thuộc với giai đoạn này nhất.
Người mạnh nhất trong số bốn người kia là người đàn ông to con đứng ở phía trước. Tố chất thân thể có thể được 4 điểm, khoảng này đã có thể gọi là cao thủ.
Người cầm cung tên đứng sau anh ta cũng được 3 điểm.
Còn hai người còn lại là chức nghiệp giả bình thường, chưa được đào tạo.
Nói chung cũng là một tiểu đội mạnh.
Nhưng ở trước mặt Văn Vũ thì cũng chỉ như tôm cá mà thôi.
Văn Vũ chạm vào trụ đá, đọc những quy tắc về bảo địa.
“Quy tắc thử thách bảo địa như sau:
Ở trong bảo địa không được công kích nhau, nếu làm trái sẽ bị dịch chuyển tức thời ra ngoài, đồng thời tước đoạt tất cả những đồ đã được thu hoạch trong bảo địa.
Người sống sót có thể thông qua trụ đá tiến vào võ đài khiêu chiến, các thử thách sẽ tăng dần theo cấp độ.
Xin lưu ý: Một khi bắt đầu khiêu chiến thì chỉ khi nào kết thúc mỗi giai đoạn mới có thể chọn thoát ra. Người chơi hãy lượng sức mà làm, một khi bắt đầu khiêu chiến thì không có cách nào kết thúc.
Vượt qua các màn khó nhất định sẽ nhận được bảo vật cuối cùng, sau đó bảo địa sẽ bị đóng vĩnh viễn.
Mỗi người chỉ có một cơ hội khiêu chiến.”
Đây là lần đầu tiên Văn Vũ tiếp xúc với khiêu chiến bảo địa. Kiếp trước cậu còn không có tư cách động vào bảo địa.
“Bảo vật cuối cùng?” Văn Vũ nhìn thấy mấy chữ này thì không nhịn được nhíu mày.
“Thú vị đấy!”
Lần này Văn Vũ quyết tâm giành được bảo vật cuối cùng.
Chỉ là không biết cấp độ khó khăn ở đây như thế nào. Nếu đây là bảo địa cấp một thì chắc cũng có giới hạn.
Văn Vũ nhìn bốn người bên cạnh, nói thẳng.
“Các anh tới trước, vậy thì mời các anh lên trước.”
Thấy Văn Vũ ra dấu mời, bốn người nhóm Quan Đào hơi do dự.
“Vạn Bình? Làm sao bây giờ?” Quan Đào biết thời điểm này không phải lúc để mình đưa ra quyết định, thế nên dứt khoát hỏi Vạn Bình.
“Vạn An, em đi đi.” Vạn Bình nói với em trai.
Vạn Bình cũng có kế hoạch của riêng mình, bên này có bốn người thì cũng coi như có bốn cơ hội để thử sức.
Chưa biết tình hình trước mắt như thế nào thì để bên mình tìm hiểu tình huống trước, như thế cũng có lợi cho ba người thử thách phía sau.
Chương 38. Tiếp tục khiêu chiến
Thứ hai, Vạn Bình không đoán được độ khó của bảo địa, biết đâu độ khó cao nhất ở đây lại có thiết lập đơn giản thì rất dễ lấy được bảo vật cuối cùng. Lấy được bảo vật cuối cùng thì bảo địa cũng đóng lại, thế thì tiểu đội của mình cũng kiếm được rồi.
Hơn nữa, Vạn Bình cũng để ý đến Văn Vũ vẫn rất bình tĩnh đứng bên kia.
Anh ta hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của người đàn ông trước mặt. Nếu như thực lực cậu ta yếu thì chỉ cần cậu ta không tham gia khiêu chiến đầu tiên thì sẽ không ảnh hưởng gì đến nhóm của Quan Đào.
Còn nếu thực lực cậu ta mạnh, vậy thì càng không thể để người này khiêu chiến đầu tiên.
Văn Vũ tất nhiên cũng âm thầm chú ý bốn người trước mặt.
Không có ý gì, Văn Vũ hiểu rõ tính chất của bảo địa, độ khó nhất định phải cần một người có thực lực đỉnh cao cấp một, thậm chí là cao hơn. Mấy người trước mặt cậu hoàn toàn không được.
Vạn An nghe anh trai gọi tên thì dứt khoát cầm một khẩu súng ngắn và nhận lấy đao thép của Quan Đào, đi thẳng đến cột trụ đá, ấn chọn khiêu chiến.
Trụ đá sáng bừng lên, một luồng ánh sáng trắng lập tức bao trùm Vạn An.
Bóng dáng Vạn An biến mất với tốc độ cực nhanh, ngay sau đó đã xuất hiện trên võ đài.
“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ nhất, một zombie bình thường.”
Nghe được âm thanh thông báo của bảo địa, mấy người có mặt ở đây lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cấp độ khiêu chiến này quá đơn giản.
“Anh Đào, A Bình, hai người nói xem Tiểu An có thể trực tiếp lấy được bảo vật cuối cùng không? Tôi thấy độ khó của bảo địa này cũng chẳng ra sao, chắc chúng ta cũng chẳng cần ra tay đâu nhỉ?” Lâm Lập hỏi, giọng rất huyên hoang.
“Đây chỉ là cửa thứ nhất, không biết đằng sau còn có bao nhiêu cửa nữa. Thực ra tôi luôn cảm thấy chúng ta mở bảo địa quá sớm.” Vạn Bình cau mày, anh ta luôn có cảm giác mở bảo địa không đơn giản như vậy.
Văn Vũ nghe giọng điệu khoe khoang của Lâm Lập thì suýt bật cười ra tiếng.
Mặc dù các bảo vật xuất hiện chủ yếu mang ý nghĩa phúc lợi, nhưng độ nguy hiểm vẫn rất cao. Những kẻ dễ chết nhất luôn là những tên không biết tự lượng sức mình như thế kia.
Vạn An trên võ đài nhìn thấy zombie xuất hiện. Zombie này không có dấu hiệu tiến hóa, là một zombie hoàn toàn phổ thông như âm thanh điện tử đã nói.
Cậu ta không do dự nữa, nhấc đao đi tới.
Mặc dù Vạn An là xạ thủ, nhưng đối phó với loại zombie cấp thấp thế này thì hoàn toàn không cần lãng phí đạn dược.
Nâng đao chém một cái, đầu của zombie lập tức bị chặt làm đôi.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một đao thép cấp F. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
Khi âm thanh nhắc nhở vang lên thì một ánh sáng lóe lên, sau khi ánh sáng tan biến thì một thanh đao thép cấp F đã nằm ở đó.
Quay đầu thấy Vạn Bình gật đầu với mình, Vạn An hít sâu một hơi: “Khiêu chiến.”
“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ hai, ba con zombie phổ thông.”
“Fuck! Cái này là muốn tặng quà đúng không? Cấp độ đơn giản như vậy.” Lâm Lập nghe xong thì hét lên.
“Đúng là rất đơn giản.” Quan Đào gật đầu đồng ý.
Văn Vũ thở ra một hơi, có suy nghĩ của riêng mình.
“Xem ra độ khó của các thử thách của địa bảo này không nguy hiểm lắm. Độ khó cao nhất chắc tập trung ở cửa ải cuối cùng.”
Theo kinh nghiệm đời trước của Văn Vũ, địa bảo cũng có suy nghĩ của nó, có phần rất thân thiện, nhưng cũng có lúc xấu bụng chỉ muốn giết người. Vận may của Văn Vũ không tệ, nếu như địa bảo lần này toàn là bẫy rập thì chắc cậu khóc không ra nước mắt.
Nhìn thấy Vạn An chặt đầu ba con zombie kia, mấy người ở đây không hề thấy căng thẳng.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một bộ trang phục bảo hộ cấp F. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
Vạn An không quay đầu lại mà trực tiếp trả lời: “Khiêu chiến.”
“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ ba, một con zombie cấp một sơ cấp.”
“Cấp một sơ cấp? Thực lực cụ thể là bao nhiêu?” Vạn Bình đột nhiên nhíu mày, không được ung dung thoải mái như trước nữa.
“Từ hai điểm đến bốn điểm, cụ thể là bao nhiêu thì còn phải xem đã.” Văn Vũ hờ hững trả lời.
Quan Đào và hai người kia đều biến sắc, nếu là hai điểm thì Vạn An có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nếu là bốn điểm thì không nói trước được điều gì.
Nhìn thấy đối tượng khiêu chiến ra ngoài, Vạn An cũng vô cùng căng thẳng, hiển nhiên đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Văn Vũ.
Zombie đối diện gào lên một tiếng, nhanh chóng lao tới.
Nhìn thấy hành động của zombie, mấy người nhóm Quan Đào thở phào một hơi.
“Cũng may, mới chỉ ba điểm.”
Vạn An không dám khinh thường, từ từ nâng súng lên.
Zombie có ba điểm thể chất thì có thể sử dụng vũ khí rồi, xét cho cùng thì khi chiến đấu gần sẽ dễ dàng xảy ra sự cố.
Vạn An chăm chú nhìn con zombie đang chạy đến, nhìn thấy khoảng cách ngày càng gần, chỉ cách khoảng ba mét thì nhanh chóng nổ súng.
Kỹ năng cấp F, kích hoạt độ chính xác, cải thiện rõ rệt tỉ lệ bắn trúng của các loại vũ khí tầm xa.
Ở cự ly ba mét, kích hoạt kĩ năng thì không thể bắn trượt.
“Bùm!” Tiếng súng nổ rung chuyển màng nhĩ, Vạn An lùi sang một bên, tránh được con zombie đang lao tới.
Zombie trúng đạn thì ngã nhào ra đất, giãy dụa kịch liệt nhưng dường như phát súng vừa rồi đã làm nó choáng váng đầu óc.
Súng săn thổ chế đã qua chỉnh sửa, có uy lực khổng lồ, bắn thẳng vào đầu con zombie. Mặc dù một phát súng không thể giết chết được nó nhưng đã làm gương mặt zombie bị nổ nát bét.
Chương 39. Tiếp tục khiêu chiến 2
Vạn An nhanh chóng đổi đạn, đi thẳng về phía zombie, bắn thêm một phát vào sau đầu nó.
Zombie nằm trên đất co giật hai lần, cuối cùng không cử động nữa.
Nhìn thấy Vạn An khiêu chiến thành công, ba người dưới đài thở phào nhẹ nhõm. Vạn Bình trực tiếp hét lên với em trai: “Vạn An, đi xuống.”
“Khiêu chiến thành công, phần thường là một bình thuốc trị liệu sơ cấp. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
Vạn An không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hô “Bỏ cuộc”, sau đó ánh sáng lóe lên, Vạn An xuất hiện bên cạnh mọi người.
Vạn An đưa trang bị bảo hộ cho Lâm Lập, nói: “Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như bị con zombie đó nhào đến thì em sẽ chết chắc, em không thể khiêu chiến cấp độ tiếp theo được nữa.”
“Ừ, hơn nữa cấp độ càng lúc càng cao. Để an toàn thì anh Đào có thể đi khiêu chiến cửa ải thứ tư. Em và Lâm Lập chỉ có thể dừng ở cửa thứ ba thôi, nhưng cửa thứ tư cũng chưa chắc đã là cửa cuối cùng, chúng ta không có hi vọng với bảo vật rồi.” Vạn Bình phân tích xong thì ủ rũ lắc đầu.
“Người anh em, nếu cậu không khiêu chiến thì chúng tôi sẽ tiếp tục.” Quan Đào nói với Văn Vũ. Nếu không có hi vọng với bảo vật cuối cùng thì khiêu chiến trước hay sau cũng không có gì khác biệt.
“Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Văn Vũ nhìn phần thưởng của ba cửa đầu thì thất vọng lắc đầu.
Thứ đáng giá nhất cũng chỉ có bình thuốc trị liệu sơ cấp, mấy người này quá yếu, thu hoạch được quá ít.
Nhóm Quan Đào thương lượng một chút, người tiếp theo đi khiêu chiến là Lâm Lập.
Lâm Lập là Pháp sư, sở hữu kĩ năng tăng tốc cấp F. Sau khi kích hoạt thì có thể tăng tốc tốc độ di chuyển, nhưng thời gian chỉ là ba giây.
Sau khi Lâm Lập lên võ đài thì khiêu chiến hai cửa rồi nhanh chóng đi xuống.
Rõ ràng đây là một kẻ nhát gan, chỉ sợ gặp phải chuyện gì.
Văn Vũ thấy Vạn Bình khiên chiến được ba cấp độ thì đi xuống, trong lòng hơi thất vọng.
Chỉ dựa vào mấy người trước mặt thì hoàn toàn không thể đoán được mức độ nông sâu của thử thách.
Quan Đào gật đầu với đồng đội: “Để tôi lên.”
“Dựa vào thực lực của anh Đào thì có lẽ còn có thể khiêu chiến được thêm vài cấp độ nữa. Nhưng anh không được hấp tấp, một khi bắt đầu khiêu chiến sẽ không thể dừng lại được, nếu thất bại sẽ chết chắc.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Quan Đào hiếm khi không đùa giỡn.
Văn Vũ cũng hơi hứng thú với người có năng lực mạnh nhất của tiểu đội này. Trình độ của anh ta trong số những người sống sót hiện nay đã là rất cao cấp rồi. Cậu lập tức hướng mắt nhìn sang.
Thuộc tính thân thể của Quan Đào là 4 điểm. Nhìn hình thể này có thể đoán được trước khi mạt thế, anh ta là một người điên cuồng vận động.
Quan Đào đi vào võ đài, thế như chẻ tre mà vượt qua ba vòng liên tiếp. Sau khi nhận được bình thuốc trị liệu sơ cấp thì hơi thả lỏng người, nhặt con đao thép được thưởng lên, mỗi tay một đao.
“Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cấp độ tiếp theo không?”
“Có.” Quan Đào không do dự.
“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ tư, ba con zombie cấp một.”
Ánh sáng lóe lên, đối tượng khiêu chiến chậm rãi xuất hiện, ba con zombie cấp một.
Quan Đào lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Zombie ngửi thấy mùi máu thịt, hai con mắt bị ma khí ăn mòn đã mất đi tác dụng, chúng dương con ngươi trắng dã nhìn chằm chằm về phía Quan Đào.
Sau đó lao nhanh về phía anh ta.
“Hai con ba điểm, một con bốn điểm.” Văn Vũ nhìn zombie lao tới thì lập tức đưa ra phán đoán.
Quan Đào gầm lên, vung đao chém thẳng vào đầu con zombie lao đến đầu tiên, tay còn lại khống chế một con đang vồ tới.
Con zombie 4 điểm kia đã thức tỉnh được một phần bản năng. Khi đao thép chém xuống nó đã nghiêng đầu đi tránh. Máu thịt thối rữa chảy ra, thậm chí còn bị cắt mất một bên tai.
Nhưng vết thương này ở trên người zombie chẳng thấm vào đâu. Nó gầm nhẹ một tiếng, miệng há ra, nhe nanh cắn về phía Quan Đào, hai con zombie còn lại cũng đã tiếp cận được anh ta.
Tình thế lập tức trở thành Quan Đào bị ba con zombie vây quanh.
“Anh Đào!” đồng đội của Quan Đào đứng bên dưới thấy Quan Đào bị bao vây thì hốt hoảng kêu lên.
Quan Đào nhìn thấy cái miệng lớn hôi hám cách mình càng lúc càng gần, lại cả hai con zombie đang lao về phía này thì trong lòng dâng trào.
Người này đã có một sự liều mạng ở trong xương tủy. Người như Quan Đào ở thời hòa bình có thể bị gọi là kẻ liều mạng, nhưng ở thời mạt thế thì chính là tiềm chất của kẻ mạnh.
Quan Đào phớt lờ hai con zombie phía sau, tay trái vung đao chém thẳng vào người con zombie trước mặt, tay phải đâm trực tiếp vào ngực nó, đẩy con zombie đang định cắn lên cổ mình đi xa vài bước.
Sau đó, tay phải nhanh chóng chém thẳng vào đầu con zombie đang tới.
Quan Đào đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhói, con zombie bên trái đã nhanh chóng cắn vào vai anh ta.
Lực cắn to lớn, lập tức xé rách lớp trang phục bảo hộ, tàn nhẫn găm thẳng vào xương Quan Đào. Quan Đào thậm chí còn có thể nghe được tiếng xương của mình ma sát với răng của zombie.
Không để ý đến cơn đau nhức trên thân thể, anh ta nhấc chân đạp một con zombie đang lao đến, khiến nó bay ngược ra hoan ba mét.
“A!!” Ném luôn vũ khí, Quan Đào dùng tay không túm chặt cổ zombie, sức mạnh phi thường vặn đầu nó rồi ném phần thân đi, giẫm lên đầu nó.
Tay trái bị thương nhưng Quan Đào không quan tâm đến nó.
Đối thủ còn lại chỉ là một con zombie 3 điểm.
Chương 40. Đột phá liên tục
Con zombie còn lại tiếp tục xông tới, trong mắt zombie không có bạn bè, cũng không có sức chiến đấu chênh lệch mà chỉ có mùi máu tươi.
Quan Đào không thèm nhặt vũ khí mà nhấc chân đạp nó một cái, lồng ngực zombie lập tức nổ tung, nội tạng hôi tanh chảy đầy đất.
Quan Đào theo sát nó, lại tiếp tục đá cho nó bay ra xa.
Lại đá thêm cái nữa.
Văn Vũ nhìn hành vi bạo ngược của Quan Đào. Khiêu chiến đã kết thúc, bây giờ anh ta đang muốn hành hạ con zombie kia.
“Không ngờ người này lại có một bộ mặt biến thái như vậy.” Hiệu quả chiến đấu của Quan Đào hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Văn Vũ.
Nhưng khí chất liều mạng của người đàn ông này, còn cả sự điên cuồng và bản năng chiến đấu ẩn giấu bên trong đã làm Văn Vũ có hứng thú.
“Tiểu đội này cũng khá thú vị.” Nếu đời trước tiểu đội này không chết thì văn Vũ có thể đã được tiếp xúc.
“Phi…” Quan Đào nhổ một bãi nước bọt lên người con zombie đã bị đánh không ra hình người.
Sau đó giẫm nát đầu nó.
“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”
“Từ bỏ.” Quan Đào thất vọng nặng nề. Mặc dù ai cũng biết cửa thứ tư không thể là cửa ải cuối cùng, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mong chờ một chút.
Hơn nữa, vết thương trên người không cho phép anh ta đánh tiếp. Cập nhật nhanh nhất tại tru.yen.yy.vip
Bình tĩnh trong cơn điên cuồng, đây là bản năng chiến đấu của người đàn ông này.
“Anh Đào, anh không sao chứ?” Vạn Bình thấy Quan Đào ra ngoài thì nhanh chóng tiến lên, đưa cho anh ta bình thuốc trị liệu sơ cấp của mình.
Quan Đào cũng không khách sáo, nhận lấy uống.
Cảm thấy trên người có một luồng điện ấm áo, vết thương nhanh chóng được cầm máu, Quan Đào thở dài.
“Nếu vết thương không nghiêm trọng thì tôi còn muốn tiếp tục khiêu chiến, nhưng tiếc là tay trái không động đậy nổi.”
Vẻ mặt Quan Đào ảm đạm.
“Anh đã làm rất tốt rồi, chúng em vượt qua cửa thứ ba còn chật vật đây.” Vạn Bình an ủi.
“Ừ.” Vẻ mặt Quan Đào khá hơn một chút, sau đó lại rơi vào trầm tư.
“Tôi phát hiện ra một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Không chỉ ba người Vạn Bình chăm chú mà Văn Vũ cũng dựng thẳng lỗ tai lên.”
“Con mẹ nó, ông đây là một thiên tài, mọi người có nhìn thấy không? Vừa rồi ông đây sút một cái đá bay…” Quan Đào lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn buồn bã ủ dột mà giờ đã đầy vẻ đắc ý.
“Phụt.” Không chỉ ba người đồng đội của anh ta lộ ra vẻ mặt chán ghét và Văn Vũ cũng không nhịn được cười.
Nghe thấy tiếng cười của Văn Vũ thì Quan Đào mới ý thức được nơi này vẫn có người ngoài. Tính cách anh ta hay khoe khoang, vừa rồi quên mất không chú ý.
Thế nên lập tức ngượng ngùng cười với Văn Vũ.
“Người này thật thú vị.” Văn Vũ nhìn vẻ mặt muốn khoe khoang mà không được của Quan Đào nhìn như đang bị táo bón thì khóe miệng càng nhếch lên.
…
“Nếu mọi người đã kết thúc khiêu chiến thì đến lượt tôi nhé.” Văn Vũ nói với mầy người trước mặt.
Những người này chỉ có được mấy phần thưởng cấp thấp, ít điểm và thuốc trị liệu, Văn Vũ không có ý định cướp.
“Người anh em, xin mời, nếu không ngại thì chúng tôi đứng đây xem được chứ?”
Quan Đào rất tò mò về sức chiến đấu của Văn Vũ, truyện được cập nhật nhanh nhất tạitruyenyy.vipquả cầu trên vai người này rất thu hút chú ý. Hơn nữa, nhìn Văn Vũ vô cùng bình tĩnh ung dung, rõ ràng không để ý đến những con zombie cấp một.
Quan Đào tự cho rằng tốc độ tiến hóa của mình đã rất nhanh, ít nhất thì anh ta là người mạnh nhất trong số những chức nghiệp giả mấy hôm nay gặp được, thế nên cũng rất muốn biết thực lực của Văn Vũ đến đâu.
“Không sao, tôi không ngại.” Để mấy người nhìn cũng không sao, chỉ sợ mấy người sẽ phải chịu đả kích.
Văn Vũ khá tự tin vào thực lực của bản thân. Chưa nói đến chuyện những người sống sót, cho dù có là sinh vật biến dị thì cả thành phố M này cũng không có mấy sinh vật có thể so sánh được với cậu.
Chạm tay vào trụ đá, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, có khiêu chiến hay không. Văn Vũ âm thầm trả lời “Có”, ngay sau đó đã được dịch chuyển tức thời vào trong võ đài.
“Anh Đào, tên nhóc kia cũng khá biết cách giả vờ đó. Lúc này anh dũng mãnh như vậy, thế mà tên nhóc đó chẳng có chút biểu cảm nào. Ban đầu em còn tưởng nó bị liệt mặt.” Lâm Lập nhìn Văn Vũ trên võ đài, bĩu môi một cái.
“Người này chắc có chút bản lĩnh, mọi người cũng nhìn thấy quả cầu trên vai cậu ta chứ?” Vạn Bình nhìn linh thú trên vai Văn Vũ.
“Em cứ thắc mắc không biết đó là gì, còn tưởng ma thuật gì đó, nhưng mà vừa rồi em nhìn ra thứ đó cử động, nó là một vật thể sống.” Vạn An giải thích.
“Các chức nghiệp trên đời này đều giống như chơi game, không biết tên nhóc đó có bảo bối gì.” Quan Đào thì thầm: “Chúng ta cứ quan sát đã, nếu thực lực tên đó không mạnh thì ra ngoài chúng ta sẽ giết nó cướp đồ.” Tiền tài động lòng người, từ xưa đã thế.
Ba người còn lại nhẹ nhàng gật đầu.
Văn Vũ không biết mấy tính toán của bốn người kia, sau khi nghe được tiếng nhắc nhở chuẩn bị khiêu chiến thì cậu đã tập trung ngay lập tức.
Hai cửa đầu là zombie phổ thông, Văn Vũ một đao chém chết, phần thường cũng ném luôn xuống đất chứ không thèm nhìn lấy một cái.
“Hai cửa này cũng chẳng nhìn ra được gì.” Lâm Lập lẩm bẩm.