1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
  4. Tập 5: Cánh cửa ma giới (c41-c50)

[Dịch] Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế

Tập 5: Cánh cửa ma giới (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41. Cánh cửa ma giới

Vạn Bình nhìn anh ta: “Không phải là không nhìn ra được gì, tối thiếu cũng có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ra tay nhanh chuẩn ác, tố chất thân thể chắc chắn rất cao.”

Văn Vũ khẽ thả lỏng vai. Đây là thói quen khi cậu dốc toàn lực chiến đấu. Cậu không thích chiến đấu hời hợt, nghiền ép toàn lực mới là tác phong của cậu. Văn Vũ không thích đánh kiểu mèo vờn chuột.

Cửa thứ ba xuất hiện, zombie cấp một sơ kì nhanh chóng đi ra. Văn Vũ vừa nhìn thấy thì hơi dùng sức, cả người lao ra ngoài, chém thẳng vào đầu nó.

Zombie kia thậm chí còn chưa lấy lại được cân bằng sau khi dịch chuyển tức thời thì đã bị Văn Vũ chém môt đao vào gáy, chiến đao dũng mãnh chẻ một đường, zombie nổ tung, cả người chia làm đôi.

Hai nửa thi thể bay ra, từ từ tan biến vào không khí.

Bốn người dưới đài còn chưa kịp phản ứng, ai cũng nghĩ sẽ chứng kiến một màn hành động lớn. Nào ngờ zombie còn chưa kịp kêu thì đã bị Văn Vũ chẻ làm đôi.

Mấy người kia đứng dại ra, nhìn chằm chằm bóng người bên trên.

“Chuyện… Chuyện gì thế? Giết… Giết rồi?” Vạn An vẫn chưa phục hồi lại được sau cú sốc.

Quan Đào nuốt nước bọt: “Giết rồi, sao có thể ung dung và dễ dàng như thế chứ?”

“Nhìn tốc độ của cậu ta thì hình như thuộc tính thân thể còn cao hơn cả anh Đào, sao chưa từng nghe thấy một người mạnh mẽ như thế? Chẳng lẽ vì quá mạnh nên chúng ta không thể nào nhìn ra được thuộc tính thân thể của cậu ta sao? Nói chung là rất mạnh.” Vạn Bình tương đối bình tĩnh, nhưng nét mặt vẫn đầy sự kinh ngạc.

“Vậy, thế thì… Chúng ta có còn đánh cướp nữa không?” Giọng nói của Lâm Lập nhỏ như muỗi kêu, chỉ sợ người khác nghe được.

Quan Đào nhìn chằm chằm vào Văn Vũ trên võ đài, phớt lờ câu hỏi ngớ ngẩn của Lâm Lập.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một bình thuốc trị liệu sơ cấp. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến cửa ải tiếp theo không?”

Không biết có phải ảo giác hay không mà bốn người kia cảm thấy giọng nói điện tử vốn lạnh lẽo lại hơi thay đổi một chút.

“Có.”

Văn Vũ không chút do dự, ngay cả thuốc trị liệu cũng tiện tay nhét vào trong túi, nhanh chóng lao tới nơi có ánh sáng lóe lên.

Ánh sáng trắng vừa lóe lên, mấy người dưới đài còn chưa nhìn thấy gì thì đã thấy ba cái đầu lăn dưới đất. Văn Vũ vẫn hờ hững đứng trên võ đài. Lần này, ngay cả Lâm Lập lắm lời nhất cũng không nói được câu nào.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là 300 điểm. Xin hỏi, bạn có muốn khiêu chiến tiếp không?”

“Tiếp tục.”

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ năm, một con zombie cấp một trung cấp.”

Văn Vũ vẫn ung dung, cái gọi là trung cấp thực ra chỉ là zombie có tố chất thân thể tầm trung, từ khoảng 5 điểm đến 9 điểm mà thôi.

Ánh sáng trắng lóe lên, một bóng người gầy gò xuất hiện. Không đợi những người khác quan sát tỉ mỉ con zombie này, Văn Vũ đã lao tới.

Lần này Văn Vũ không cắt nó theo chiều dọc mà làm đúng quy củ, chém ngang cổ zombie.

Zombie vừa mới ra lò chưa kịp nhìn kĩ thế giới này đã bị chém đứt đầu. Miệng nó khẽ mở ra khép vào nhưng không có bất cứ âm thanh nào.

Thể chất của con zombie này cũng không cao.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là hai viên ma tinh cấp một cho bất cứ thuộc tính nào. Xin hỏi, bạn có muốn tiếp tục khiêu chiến cửa ải tiếp theo hay không?”

“Tiếp tục.”

Văn Vũ nhìn hai viên ma tinh trong tay, mặc dù ma tinh này đối với cậu hay linh thú đều không có tác dụng gì, nhưng vật này ở mạt thế đều có đồ ngang giá, thế nên Văn Vũ cũng không ném đi.

Ba tia sáng lóe lên, cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở cũng chậm rãi vang lên.

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ sáu, ba con zombie cấp một trung cấp.”

Ba con zombie vừa rơi xuống đã điên cuồng gào thét lao về phía Văn Vũ.

Tốc độ gần như ngang hàng, tố chất thân thể đều là chín điểm.

9 điểm thì có thể mang lại tốc độ và hiệu quả như thế nào?

Nơi ba con zombie xuất hiện chỉ cách chỗ Văn Vũ đang đứng khoảng mười mét.

Một giây sau một người bà zombie đã chạm trán.

Động tác nhanh đến mức bốn người đứng bên dưới chỉ có thể nhìn theo cái bóng.

“Ôi trời ơi, tên nhóc này rốt cuộc là ai, sao lại có thực lực mạnh đến như vậy? Gian lận, nhất định là gian lận rồi!” Lâm Lập ở dưới đài hét lên.

Còn chưa dứt lời thì trên võ đài đã phân thắng bại.

Đầu tiên là một zombie bị đã bay ra ngoài, sức lực lớn đến mức lưng nó gãy làm đôi, lục phủ ngũ tạng rơi vãi đầy trên mặt đất.

Nhưng zombie hoàn toàn không có cảm giác đau, nó nhanh chóng bò dậy, hai tay hướng về phía Văn Vũ, sau đó bị Văn Vũ giẫm nát đầu.

Ánh đao lóe lên, Văn Vũ lại chém bay đầu một con zombie khác. Con còn lại vừa vươn cái miệng hôi hám tới thì bị Văn Vũ tát lật mặt, bay cả hàm răng ra ngoài, sau đó bị một đao xuyên qua đầu, chết thảm tại chỗ.

Văn Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Lập, những gì anh ta vừa nói cậu đều nghe được. Lâm Lập bị Văn Vũ nhìn đến phát run. Mặc dù trong mắt Văn Vũ không nhìn ra cảm xúc nhưng Lâm Lập cứ có ảo giác mình đang bị một con quái vật nhìn chằm chằm.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một khối ngọc phòng ngự cấp F. Xin hỏi, bạn có muốn tiếp tục khiêu chiến hay không?”

Lần này Văn Vũ không trả lời ngay mà quan sát phần thưởng trong tay.

Ngọc phòng ngự cấp F: có thể trung hòa toàn bộ công kích của sinh vật cấp một 100 lần, công kích của sinh vật cấp hai 50 lần, một lần tấn công của sinh vật cấp ba, tiêu hao vật phẩm.

“Quà tặng được lắm.” Văn Vũ thỏa mãn cười, đây chính là thần khí bảo mệnh của những chức nghiệp giả cấp một. Phần thưởng của bảo địa lần này khá ổn.

Chương 42. Cánh cửa ma giới 2

“Tiếp tục khiêu chiến.” Sau khi nhận được phần thưởng, Văn Vũ vô cùng hưng phấn.

Kiếp trước cậu dừng lại ở đỉnh phong cấp một quá lâu, bây giờ mới có thể tìm lại được cảm giác quen thuộc.

“Bắt đầu khiêu chiến, cửa thứ bảy, một con zombie cấp một đỉnh phong. Cố lên người khiêu chiến, phần thưởng cuối cùng đang chờ bạn!”

Văn Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ bảo địa này còn cổ vũ cậu cố lên? Đây là đạo lý gì?

Không đợi Văn Vũ nghĩ xong thì con zombie đối diện đã nhanh chóng đánh tới.

Thuộc tính hai bên tương đồng, hơn nữa trong trạng thái bình thường thì Văn Vũ không có kĩ năng gì.

Mặc dù zombie sinh ra đã bị khuyết tật, nhưng đạt đến cấp độ này thì sự linh hoạt và thể chất của chúng được cải thiện hơn rất nhiều. Ở một cửa khiêu chiến, Văn Vũ suýt nữa đã bị một con zombie cắn.

Nếu để bị thương thì những cửa sau sẽ càng bất lợi.

Văn Vũ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tố chất thân thể lên đến tận hai mươi điểm, đao thép khi vung ra biến thành ánh sáng bạc. Zombie vừa xông tới đã bị đánh trúng.

Ánh sáng tan biến, zombie ngã xuống đất, trên người có bốn vết thương, bị chia thành năm đoạn.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một quyển trục không gian di động. Cửa thứ tám, ba zombie cấp một đỉnh phong. Bắt đầu khiêu chiến!”

Không đợi Văn Vũ phản ứng lại thì việc khiêu chiến đã được tiếp tục.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Rõ ràng quy tắc đã ghi trên trục đá, nhưng lần này bảo địa lại không hỏi có tiếp tục khiêu chiến hay không mà trực tiếp bắt đầu.

Hơn nữa, ngữ điệu của tiếng nhắc nhở càng làm Văn Vũ tò mò. Rõ ràng nó có chút hiếu kì, có chút mong chờ, và cả sự cười trên nỗi đau của người khác.

Zombie trước mặt không quan tâm đến Văn Vũ mà lao như bay đến.

Văn Vũ đang trong trạng thái chiến đấu nên không ngại sự khiêu chiến này. Huống hồ, chưa cần nói đến kĩ năng linh hồn tấn công, chỉ riêng chuyện tố chất của Văn Vũ cao gấp đôi đối phương là cậu hoàn toàn có thể nghiền nát chúng rồi.

Ba con zombie lần lượt bị giết, nhìn máu đen phun đầy đất, Văn Vũ càng thêm tò mò, giống như có người nào đó đang khống chế bảo địa này.

“Khiêu chiến thành công, phần thưởng là một chiếc nhẫn không gian cấp F. Người khiêu chiến mạnh mẽ, cửa ải cuối cùng đến rồi, đây là cơ hội, cũng là nguy cơ, trận chiến sinh tử bắt đầu.”

Giọng nói lanh lảnh ban đầu đã hoàn toàn thay đổi vặn vẹo, âm thanh chứa đầy sự sục sôi và hưng phấn, làm Văn Vũ cũng không nhịn được nhiệt huyết dâng trào.

Cách Văn Vũ tầm hai mươi mét, nơi được dùng để chuyển dịch tức thời đã biến mất. Thay vào đó là một cánh cửa lớn màu đen, bên trên in những hoa văn lấp lánh ánh vàng.

“Cánh cửa ma giới!” Văn Vũ nhìn thấy cánh cửa này thì lập tức kêu lên.

“Không thể nào, cánh cửa ma giới làm sao có thể xuất hiện vào lúc này?”

Cánh cửa trước mặt giống hệt như cánh cửa ma giới ở kiếp trước, chỉ là nhỏ hơn mấy trăm lần, chỉ cao cỡ một người.

“Ồ? Ngươi biết đây là cánh cửa ma giới? Ngươi đã nhìn thấy ở đâu!” Văn Vũ còn đang khiếp sợ vì cánh cửa trước mặt thì bỗng có một giọng nói non nớt vang lên bên tai.

“Ai?” Chiến đao trong tay Văn Vũ lập tức bổ về phía sau, đây là phản ứng tự nhiên của cậu.

Nhưng sau lưng không một bóng người.

Chỉ có bốn người nhóm Quan Đào đứng dưới võ đài, sợ hãi nhìn cậu.

Văn Vũ lập tức nhìn xung quanh.

“Đừng tìm nữa, tiểu tử, ta là người bảo vệ bảo địa, ngươi không tìm được ta đâu. Toàn bộ bảo địa là sân nhà của ta, ha ha ha.”

“Ngươi là ai?”

Văn Vũ vô cùng sợ hãi trước những thứ bí ẩn.

Cậu không nhìn được người này, nhưng lại nghe được giọng nói gần ngay bên tai. Kiếp trước cậu cũng chưa từng nghe ở bảo địa có người bảo vệ.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của tiểu đội Quan Đào thì rõ ràng họ không nghe thấy gì.

“Tiểu tử nhà ngươi cũng khá thú vị, còn biết được cánh cửa ma giới, chẳng lẽ là…”

“Quên đi, tiểu tử, bây giờ ngươi không cần nghĩ ta là ai mà nên nghĩ đến cánh cửa ma giới trước mặt. Nếu ngươi biết đó là cánh cửa ma giới, vậy thì chắc ngươi cũng biết cấp độ của cửa ải cuối cùng này, biết mình sẽ đối mặt với đối thủ nào. Chỉ cần ngươi sống sót, nếu ngươi sống sót thì bản tiểu gia cũng không ngại nói chuyện với ngươi một chút!”

Văn Vũ nheo mắt lại

Mặc dù ở trong bảo địa này có một tên giả thần giả quỷ, nhưng tên này nói cũng không sai. Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ không phải là biết tên đó là ai, mà là giải quyết cánh cửa ma giới trước mắt.

Nếu không giải quyết được thì sẽ chết.

“Đúng rồi, tiểu tử, bản tiểu gia nói cho ngươi biết một chuyện, đằng sau cánh cửa này có một tên khá to con đó nha. Tất nhiên, dựa vào thực lực của ngươi thì có thể có mười phần trăm vượt qua được.”

“Ngươi đang đùa với ta đấy à? Mười phần trăm? Năng lực của ta như thế này mà chỉ có xác suất mười phần trăm? Bảo địa của các ngươi cố tình giết người đúng không?”

“Tiểu tử, nếu không đánh bại được nó thì làm sao ngươi lấy được bảo vật cuối cùng đây? Bảo vật đó, cố gắng lên, giết nó, hoặc là bị nó giết. Ta hi vọng ngươi có thể thành công.”

Câu nói cuối cùng của nhân vật bí ẩn này vô cùng nghiêm túc.

Văn Vũ bĩu môi. Nói dễ nghe thật đấy, cậu đã dốc hết sức chiến đấu mà chỉ có mười phần trăm chiến thắng.

Điều này có nghĩa là chín mươi phần trăm cậu sẽ phải chết ở đây.

Văn Vũ không thích xác suất, bởi vì xác suất có nghĩa là không biết, cậu không thể kiểm soát nó.

Cánh cửa ma giới dần dần hình thành, cánh cửa lớn đen kịt lộ ra một luồng hơi thở chết chóc.

Văn Vũ không biết cái tên to con kia là gì, nhưng lại rất rõ về ma vật.

Chương 43. Cổ ma

Bất kì một con ma vật nào đều là nhân vật mạnh mẽ, cho dù có làm bia đỡ đạn thì thực lực cũng tương đương với các chức nghiệp giả bình thường.

Văn Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa ma giới, sau đó nhanh chóng bỏ ngọc phòng ngự cấp F vào túi, đảm bảo khối ngọc này có thể phát huy hết tác dụng. Sau đó cẩm chiến đao, cẩn thận quan sát động tĩnh của cánh cửa trước mặt.

“Kẽo kẹt.” Cánh cửa chậm rãi mở ra, một luồng ma khí màu xám cũng theo đó phun ra ngoài.

Tiếp đó, một bàn tay phủ đầy vảy và những chiếc móng sắc nhọn từ tư vươn ra. Bên trong truyền đến tiếng thở phì phò làm Văn Vũ rợn tóc gáy.

“Ngột ngạt quá, rốt cuộc đây là thứ gì?”

Cánh cửa chậm rãi mở ra, cuối cùng cũng mở hoàn toàn.

Một sinh vật hình người đứng bên trong cánh cửa, sau đó bước một chân ra.

Cao gần hai mét, hai chân đứng thẳng, thân hình cường tráng. Nhìn bề ngoài thì rấy giống con người, nhưng không ai có thể coi con quái vật này là người được.

Ma vật có một gương mặt bình thường, trên đầu có một đôi sừng màu đen, đôi mắt đen tuyền không có chút tình cảm, chỉ có khát vọng giết chóc và hủy diệt. Nó không có mũi, chỉ có một cái miệng rộng chứa đầy răng nhọn.

Mặc dù tỉ lệ cơ thể của con quái vật này tương tự con người, nhưng ngực và lưng nó dày hơn rất nhiều, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Hai chân nó cũng dày hơn người bình thường, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy xám, bên trên tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt.

Đáng chú ý hơn cả là con quái vật này có bốn cánh tay, các đường nét trên cánh tay dao động theo từng nhịp thở của con quái vật. Lớp vảy dày cũng không thể che giấu được sức mạnh đáng sợ, móng tay sắc nhọn kia hoàn toàn có thể xé xác bất kì sinh vật nào.

Trên tấm lưng rắn chắc của quái vật có một hàng xương nhọn và dày gồ lên, xếp hàng ngay ngắn trên sống lưng, chạy đến tận hông rồi kéo dài đến chiếc đuôi dài hơn một mét. Cuối đuôi lập lòe ánh sáng màu xanh nhìn như một thanh kiếm, thậm chí Văn Vũ nhìn vào còn cảm thấy da thịt đau nhói.

Không có thân hình khổng lồ như trong tưởng tượng của cậu.

Ở mạt thế mọi người đều biết, thân hình to lớn sẽ mang đến sức mạnh khổng lồ.

Nhưng nó cũng có một nhược điểm, đó là to lớn quá thì sẽ không đủ linh hoạt.

Sinh vật mạnh mẽ nhất tuyệt đối không thể có nhược điểm. Ngược lại, những sinh vật có kích cỡ trung bình thì năng lực chiến đấu vô cùng xuất sắc, ví dụ như con người, hoặc là… con quái vật trước mắt.

“Đây rốt cuộc là cái gì?” Văn Vũ cảm thấy thân thể mình như tê dại, các tế bào trên người không ngừng gào thét, cuộn trào mãnh liệt, giống như cậu đang đối mặt với thiên địch.

“Đó là Cổ Ma, thủ lĩnh ma vật, vương giả, nắm giữ ma giới, cũng là kẻ địch lớn nhất của chúng ta và loài người các ngươi.”

Giọng nói bí ẩn kia không còn sự tùy tiện ban đầu nữa mà dần dần nghiêm túc, cẩn thận, thù địch, thậm chí còn nghe ra cả sự sợ hãi.

“Nó là cửa ải cuối cùng của ta sao?” Văn Vũ híp mắt, không ngừng đánh giá Cổ Ma nhưng lại chẳng phát hiện ra được nhược điểm của nó. Cơ thể con quái vật này thực sự là một kiệt tác nghệ thuật, sinh ra để giết người.

Văn Vũ đột nhiên yêu thích xác suất, ít nhất thì cậu vẫn có mười phần trăm chiến thắng. Nếu như không có câu nói này thì Văn Vũ sợ là bản thân mình đã mất đi ý chí chiến đấu.

“Cho ít gợi ý đi, ít nhất cũng phải nói một số đặc điểm của tên này chứ, ngươi hình như cũng muốn nó chết mà.” Văn Vũ thấy quái vật trước mắt không tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ, không ngừng ra uy thì cũng âm thầm tìm hiểu một vài thông tin.

“Được rồi, ta sẽ cho ngươi một vài thông tin, cái này cũng không tính là phạm quy, dù sao quy tắc cũng không ghi là không được nói tin tức cho người khiêu chiến.”

Giọng nói thần bí suy nghĩ một chút rồi quyết định bán đứng Cổ Ma.

“Nghe rõ đây, Cổ Ma đứng đối diện ngươi đã bị bảo địa này xóa bỏ thần chí, nó chỉ là một con rối, thế nên nó sẽ chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng.”

“Đừng xem thường sức chiến đấu của Cổ Ma, bản năng chiến đấu của nó thậm chí còn mạnh hơn so với dã thú, nhưng cũng may là kinh nghiệm và kĩ năng chiến đấu của con Cổ Ma này đã bị xóa bỏ rồi.”

“Đây là một con Cổ Ma cấp một, nhưng bộ tộc Cổ Ma từ khi sinh ra đã có tố chất thân thể cường đại, sau khi ý chí thống trị địa cầu thì tất cả các yếu tố thể lực và kĩ năng đều đã được số liệu hóa.”

“Mà cái gọi là tố chất thân thể cũng chỉ là một trình độ tiến hóa mà thôi. Ví dụ, một con chuột cấp hai chỉ cao bằng nửa con người, tố chất thân thể là 10, thế thì nó không thể nào cùng đẳng cấp với một con voi được. Khi chiến đấu thì sẽ có chênh lệch lực lượng rất lớn, cái này chính là lợi thế của chủng tộc.”

“Cổ Ma có lợi thế hơn con người rất nhiều, tố chất thân thể của Cổ Ma là 10 điểm, nhưng nếu dựa theo tiêu chuẩn của loài người thì nó phải từ hơn 20 điểm trở lên, cao gấp đôi con người, hơn nữa còn vượt xa mọi khía cạnh.”

“Năng lực của bộ tộc Cổ Ma rất mạnh mẽ, bất kì kĩ năng nào của chúng cũng đều từ cấp A trở lên.”

“Kỹ năng đầu tiên của con Cổ Ma này là…”

“Con Cổ Ma này, năng lực đầu tiên của nó là…”

“Tan biến (cấp ss): Ma khí tinh thuần đến cực điểm gia tăng tính công kích của bản thân, trong khoảng thời gian mười giây tấn công và tiếp xúc với bất kỳ vật chất nào, sẽ trực tiếp biến mất dưới ảnh hưởng của lực lượng thần bí, hoàn toàn bỏ qua cấp bậc và dụng cụ phòng hộ.”

“Đây chính là toàn bộ lực lượng của Cổ Ma này.”

Giọng nói trẻ con vừa dứt, Văn Vũ chìm đắm trong suy tư.

Chương 44. Tan biến

Cổ Ma trước mắt này rất mạnh, hoặc là nói cổ ma nhất tộc rất mạnh.

Không hề có bất kỳ kỹ năng nào hỗ trợ, chỉ dựa vào cơ sở của bản thân đã có thể đạt tới trạng thái chiến đấu của mình, thậm chí mỗi một con Cổ Ma đều như thế!

Cả thế giới có được bao nhiêu chức nghiệp giả ẩn giấu loại cấp bậc này như Hồn Sư chứ? Không đến mấy người.

Đáng sợ nhất chính là kỹ năng của Cổ Ma quá mạnh.

Mỗi một lần thăng cấp đều sẽ đạt được một kỹ năng cấp A trở lên, cấp độ càng cao thì thực lực càng mạnh, với mức độ gia tăng thực lực này như thể một ngọn núi lớn đè ép lên người của nhân loại.

Con Cổ Ma trước mắt này, kỹ năng của nó là tan biến mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì đây là một kỹ năng không cần phải bận tâm đến sự chênh lệch đẳng cấp, có thể tưởng tượng một chút, nếu như con Cổ Ma này sử dụng loại kỹ năng kia, sau đó đánh vào đầu một chức nghiệp giả cấp mười, kết quả chính là người đó sẽ bị giết chết trong vòng mấy giây. Có rất ít kỹ năng có thể đạt được hiệu quả tấn công như vậy.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Giọng nói non nớt truyền đến.

Cùng lúc đó con Cổ Ma ở phía đối diện cũng di chuyển.

Cổ Ma như thể chìm vào giấc ngủ đã lâu, đầu tiên nó hoạt động thân thể một chút, phát ra hàng loạt tiếng lách cách trên cơ thể.

Sau đó toàn bộ thân thể chậm rãi hiện lên một luồng ánh sáng màu đen, từ từ hòa vào thân thể rồi biến mất không thấy.

“Cẩn thận một chút, nó đang chuẩn bị phát ra chiêu thức tan biến. Chỉ cần chống đỡ qua mười giây, thì năng lực này sẽ không có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn.”

Lời còn chưa dứt, con Cổ Ma ở phía đối diện nhanh chóng xông về phía Văn Vũ, tuy rằng đã không còn thần trí, nhưng bản năng chiến đấu của Cổ Ma nói cho nó biết, mười giây này sẽ trở thành ranh giới phân chia thắng bại, cho nên không thể chậm trễ bất cứ một giây nào cả.

Thể lực của Cổ Ma không chênh lệch quá nhiều so với Văn Vũ, trong trạng thái chiến đấu cậu hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của nó.

Nhìn thấy Cổ Ma lại gần, Văn Vũ nhanh chóng lùi về phía sau, hai chân dùng sức đạp một cái trực tiếp nhảy ra xa hơn năm mét.

Việc lui lại lần này tương đương tăng thời gian 0,5 giây cho Văn Vũ.

Sau đó khi Văn Vũ vừa mới đứng vững gót chân, thì thân ảnh của Cổ Ma đã gần ngay trước mắt.

Tiếng gào thét truyền đến, hai cánh tay bên trái của Cổ Ma có một bàn tay nắm lại thành quyền rồi đánh về phía Văn Vũ, tay còn lại mở ra, ỷ vào lợi thế chiều cao mà vỗ về phía cậu, cùng lúc đó chiếc đuôi thon dài hung ác đâm tới từ bên phải.

Thế nhưng trong nháy mắt tấn công Văn Vũ từ ba phía, hơn nữa còn cộng thêm ánh sáng đen lấp lánh trên người nó, chỉ trong tích tắc Văn Vũ lập tức cảm giác được nguy hiểm cực lớn đánh úp về phía mình.

Nếu không phòng thủ chỉ cần bị đánh trúng, nhất định sẽ rơi vào kết cục tan biến.

Kinh nghiệm chiến đấu trong một năm ở mạt thế ở kiếp trước của Văn Vũ đã phát huy tác dụng, tuy rằng bản năng chiến đấu của Cổ Ma rất mạnh, nhưng trừ phi bản năng này đạt tới cực hạn, nhưng làm sao có thể so sánh được với kinh nghiệm chiến đấu giữa lằn ranh sinh tử chứ?

Văn Vũ nhanh chóng nghiêng người tránh được móng vuốt đập từ trên xuống dưới, sau đó thanh đao chiến đấu trong tay chém thật mạnh vào bàn tay trái đang đấm về phía cậu, sức lực rất lớn đã chặn được quả đấm từ tay trái của Cổ Ma. Cùng lúc đó tay trái nắm chắc thời cơ trực tiếp bắt lấy đoạn dưới đầu nhọn không bị ánh sáng đen bao phủ của chiếc đuôi đang phóng tới, sau đó thắt lưng dùng sức hất văng Cổ Ma ra ngoài.

Cuối cùng Văn Vũ quay người bỏ chạy thật nhanh.

Bởi vì cậu phát hiện ra một vấn đề, chiêu thức tấn công vào linh hồn của mình hoàn toàn không có tác dụng gì đối với Cổ Ma ở trước mặt này.

Đây cũng là sơ suất của Văn Vũ, là một con rối thì làm sao có linh hồn chứ?

Trong kế hoạch ban đầu của cậu việc tấn công vào linh hồn gây ra đau đớn và tổn thương cực lớn, nếu chính mình nắm bắt được cơ hội có thể tiêu diệt được Cổ Ma ở trước mặt này chỉ bằng mười mấy đao mà không cần quá nhiều. Hơn nữa sự đau đớn do tấn công linh hồn gây ra đủ để khiến một người có ý chí không vững trở thành kẻ chỉ biết chịu đòn chứ không đánh trả. Đáng tiếc là không dùng được chiêu này với nó, cho nên kế hoạch của cậu đã hoàn toàn trở nên vô dụng, chỉ dựa vào thanh đao cấp F, phải mất quá nhiều thời gian mới có thể gây đủ thương tích cho Cổ Ma. Những chiếc vảy trên người nó chắc chắn không phải chỉ để trang trí mà thôi.

Trong trường hợp này, lựa chọn duy nhất của Văn Vũ chính là chạy trốn, thoát khỏi thời gian tan biến, rồi sau đó chiến đấu tay đôi với Cổ Ma. Khi thể lực của cả hai bên về cơ bản là như nhau, dưới tình huống đều không có kỹ năng và năng lực gì, thì cạnh tranh chính là kinh nghiệm chiến đấu hoặc mức độ liều mạng, Văn Vũ hoàn toàn không sợ những điểm này.

Chương 45. Tan biến 2

Cổ Ma bị ném xuống đất trực tiếp đứng lên, nhìn thấy Văn Vũ chạy trốn càng ngày càng xa, cảm xúc trong đôi mắt chết chóc không hề dao động, nó trực tiếp duỗi đôi chân thô to cường tráng, nhanh chóng đuổi theo cậu.

Nếu chỉ xét về tốc độ thì Văn Vũ còn nhanh hơn cả Cổ Ma, nhưng đáng tiếc không gian sàn đấu có hạn, Văn Vũ vẫn bị nó áp sát vào giây thứ tám.

Cổ Ma đầu tiên tấn công bằng chiếc đuôi của mình, chiếc đuôi sắc nhọn kèm theo một tràng tiếng gió rít gào nhanh chóng đâm tới.

Văn Vũ thấy đòn tấn công sắp gần sát, trực tiếp tránh được công kích của chiếc đuôi, cùng lúc đó thanh đao thép trong tay nhanh chóng chém ra, trực tiếp chém vào lồng ngực của Cổ Ma, lực cản cực lớn truyền tời từ đao thép, cậu trông thấy nó giơ cánh tay lên, không dám độ sức với lớp bảo vệ của Cổ Ma nữa, mà vội vàng lùi về phía sau, tránh né đòn tấn công tiếp theo của nó.

“Hiệu quả sát thương quá tầm thường rồi.” Nhìn vết thương trên người của Cổ Ma, Văn Vũ khó chịu thở dài, kết quả nhát chém vừa rồi chỉ là đánh nát một lớp vảy, trên ngực của nó cũng mở ra một miệng vết thương nho nhỏ đang chảy máu, hơn nữa có vẻ như vết thương sẽ lành lặn ngay lập tức.

“Ting tong, mười giây đã hết, chúc mừng cậu nhóc, tỷ lệ thắng của ngươi đã tăng lên 20%.” Giọng nói non nớt lại truyền vào tai Văn Vũ, cậu trực tiếp thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.” Văn Vũ chân thành cảm ơn sự tồn tại bí ẩn này, nếu không phải cậu ta tiết lộ kỹ năng của Cổ Ma thì Văn Vũ chắc chắn sẽ không tránh được việc thăm dò sức mạnh của nó, một khi trúng phải nhẹ thì bị thương nặng. Còn nếu như trúng phải vị trí quan trọng nhất định sẽ bị chết ngay lập tức, mà hoàn toàn không thể đỡ được đòn tấn công của nó.

“Không cần cảm ơn, đúng rồi nhân tiện nhắc nhở thân thiện, Cổ Ma cần ba mươi phút để kích hoạt được kỹ năng tan biến. Cậu nhóc cố gắng làm cho tốt nhé!”

Mắt thấy khó khăn lớn nhất đã vượt qua, Văn Vũ hiểu rằng đã đến lúc chính mình phải liều mạng rồi.

Hơn nữa cậu cũng hiểu rằng 20% cơ hội chiến thắng mà giọng nói non nớt vừa nhắc tới cũng không hề sai.

Cửa ải lớn nhất không phải là vũ khí của bản thân không đủ mạnh để gây sát thương nặng cho Cổ Ma. Tuy đao thép không đủ sắc bén nhưng dù sao nó cũng có thể gây thương tích cho nó.

Khó khăn lớn nhất nằm ở việc Cổ Ma tấn công quá nhiều, bốn móng vuốt và một chiếc đuôi cùng với hai chân và cả hàm răng sắc nhọn, còn bản thân thì sao? Lại chỉ có một thanh đao thép.

Cổ Ma tất nhiên không biết được có một sự tồn tại bí ẩn đã tiết lộ tất cả thực lực của nó. Cảm giác được sức mạnh thần bí trên người đã dần biến mất, bản năng chiến đấu có thể khiến cho nó điều chỉnh một chút trạng thái cơ thể của mình, sau đó lại lao về phía Văn Vũ một lần nữa.

Văn Vũ cũng không định chạy trốn nữa, dù sao cũng chỉ có một trong hai sinh vật trên sàn đấu có thể sống sót. Vì vậy còn có thể chạy đến bao giờ?

Mặc dù cơ thể của Cổ Ma càng thích hợp để chiến đấu hơn rất nhiều so với cơ thể của con người, nhưng điều quyết định kết quả thắng bại của trận chiến từ trước đến nay chưa bao giờ phụ thuộc vào ưu thế về hình dáng và vẻ ngoài.

Văn Vũ không hề né tránh mà ngược lại lao về phía Cổ Ma với tốc độ càng nhanh hơn.

Giống như hai đoàn tàu cao tốc, hai bên chiến đấu đụng thật mạnh vào đối phương.

Một tiếng ‘cạch’ vang lên.

Đây là âm thanh phát ra từ trên người của Văn Vũ, không phải tiếng xương gãy mà là từ viên ngọc bảo hộ cấp F đeo trên người trước khi trận chiến bắt đầu.

Một trong hai người họ đều đã đạt được thực lực cấp hai. Với sức mạnh này, ngọc bảo hộ có thể chống đỡ mười lần tấn công. Đây mới là điểm dựa lớn nhất của Văn Vũ trong trận chiến tay đôi này.

Mà bây giờ ngọc bảo hộ còn có thể sử dụng được thêm chín lần nữa.

Cổ Ma cũng cảm thấy không thoải mái, truyện được cập nhật nhanh nhất tạitruyenyy.vipnó phải chịu đựng hết tất cả lực xung kích do va chạm giữa hai bên, thân hình cao hai mét trực tiếp bị hất văng ra xa, Văn Vũ nắm lấy cơ hội này chém mạnh một nhát đao lên đùi của nó, sau đó đuổi theo Cổ Ma đã bị tách ra đang trở nên điên cuồng.

Ngay khi nó vừa đáp xuống đất, Văn Vũ lập tức theo sát sau đó chiến đao trong tay điên cuồng chém ra, từng nhát đao chặt vào một bên tay phải của Cổ Ma.

Mặc dù thanh đao thép không gây ra nhiều thương tích cho nó chỉ với một lần, nhưng nếu là mười lần hay hai mươi lần thì sao? Cùng với tiếng gầm đau đớn của Cổ Ma máu đen đặc quánh không ngừng chảy xuống từ cánh tay của nó.

Lại có một tiếng ‘cạch’ vang lên, cho dù Văn Vũ cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn bị cái đuôi của Cổ Ma quật trúng.

Chiếc đuôi của nó vừa bật ra, Văn Vũ cũng nhanh chóng rút lui, bởi vì cậu đã đạt được mục đích của mình là chém gãy một cánh tay của Cổ Ma.

Cánh tay khổng lồ bị tách ra khỏi cơ thể của nó, cho dù Cổ Ma đã bị xóa mất thần trí thì sự đau đớn về thể xác vẫn khiến nó phải hét lên.

Thấy nó không ngừng gào thét, Văn Vũ chủ động tấn công, một cước đá vào nửa người của Cổ Ma, sau đó thanh đao thép của cậu chém vào cổ nó.

Thanh đao vẫn còn chưa nhắm trúng mục tiêu, thì nó đã tỉnh táo lại sau cơn đau đớn, cánh tay phải còn lại nắm chắc chiến đao trong tay Văn Vũ, cùng lúc đó hai tay trái và chiếc đuôi tấn công lên người cậu một cách điên cuồng.

Những tiếng lách cách liên tục vang lên, Văn Vũ nhìn thấy thanh đao thép đang bị Cổ Ma nắm chặt đã biến dạng, vội vàng buông tay từ bỏ đao thép, trực tiếp nhào về phía phần thưởng của cửa thứ nhất mà ban đầu mình không định lấy ở cách đó không xa.

Chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi, Văn Vũ đã bị đánh trúng bốn phát, nếu không có ngọc bảo hộ thì bốn đòn này đủ để khiến cậu bị thương nặng.

Chương 46. Chiến đấu hết mình

Đây chính là khoảng cách chênh lệch của chủng tộc, cho dù là thể lực không tồi thì loài người cũng không có móng vuốt và những chiếc vảy.

Văn Vũ cầm lấy thanh đao thép, còn Cổ Ma cũng đứng lên một lần nữa, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng và tàn nhẫn nay lại lộ ra vẻ hung ác một cách rõ ràng.

Cổ Ma cũng cảm giác được nhân loại ở phía đối diện có năng lực đe dọa đến tính mạng của mình, hiện trường lại một lần nữa rơi vào bế tắc.

Dưới khán đài, bốn người Quan Đào vẫn đang theo dõi trận chiến đấu của Văn Vũ.

Đối với Văn Vũ mà nói mỗi lần hai bên đến gần và va chạm vào nhau thì đều là một lần lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử, nhưng trong mắt bốn người họ đều giống như ảo ảnh hoàn toàn không xem được chi tiết rõ ràng..

“Lần này chắc sẽ thắng nhỉ.” Vạn Bình tự lẩm bẩm một mình khi tận mắt thấy Cổ Ma đã bị mất một cánh tay.

“Tôi hoàn toàn xem không hiểu, quá nhanh, thật sự nhanh quá đi mất! Người này quả thật chính là lấy được bàn tay vàng. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được người nào lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy vào lúc này.” Vẻ mặt Quan Đào nhìn bóng người kia trên sàn đấu. Tôn thờ kẻ mạnh vốn là bản chất của con người.

“Tiểu Bình chờ đến khi người này đi xuống, chúng ta hãy hỏi thử hắn xem có thể theo sau cậu ta.”

Quan Đào dường như đã hạ quyết tâm nào đó.

“Cái này anh có thể thử xem sao, nhỡ đâu người ta đồng ý thì sao? Kể ra anh Đào à, cuối cùng đầu óc của anh cũng bình thường một lần.” Vạn Bình vô cùng đồng ý với đề nghị của Quan Đào. Mọi người đều biết rằng nếu thực lực chính mình không đủ mạnh mẽ thì trong những tình huống nguy hiểm cách tốt nhất chính là ôm đùi một kẻ mạnh.

Đây chính là điểm quan trọng nhất để kẻ yếu sống sót trong thời kỳ mạt thế, cũng là con đường tốt nhất để kẻ yếu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Bốn người dưới đài còn đang suy nghĩ về việc tìm lão đại thì cuộc chiến trên sàn đấu lại bắt đầu.

“Vẫn còn bốn cơ hội để bảo vệ, cần phải mở rộng thêm ưu thế một lần nữa.” Hai bên lại quấn lấy nhau chiến đấu một lần nữa.

Trong quá trình chiến đấu, Văn Vũ phát hiện động tác của Cổ Ma đã hơi thay đổi đôi chút, mất đi một cánh tay đối với bất kỳ sinh vật nào cũng cần thời gian để thích ứng, điểm này cũng không có ngoại lệ.

Văn Vũ cố gắng tránh đòn tấn công của Cổ Ma, cùng lúc đó đao thép không ngừng chém về phía nó.

Kích thước cơ thể của Văn Vũ nhỏ hơn Cổ Ma vài lần. Dưới tình huống thể lực của hai bên về cơ bản đều giống nhau, điều đó có nghĩa là độ linh hoạt của cậu cao hơn Cổ Ma và sức mạnh của anh ta, mà với mấy lần va chạm, Văn Vũ đã có thể cảm nhận được sự chênh lệch nhất định về thực lực giữa đôi bên.

Khi những vết thương trên cơ thể của Cổ Ma ngày càng nhiều, số lần bảo hộ của khối ngọc ngày càng ít đi, khi ngọc bảo hộ của Văn Vũ chỉ còn thừa lại một lần duy nhất, chém đứt cánh tay phải còn lại của nó, Cổ Ma lại lần nữa mất đi cánh tay, cơn đau dữ dội đã khiến nó hoàn toàn phát điên.

Chiếc đuôi đâm mạnh vào cơ thể của Văn Vũ, cậu đột nhiên cảm giác được ngọc bảo hộ trên người nát vụn. Văn Vũ cắn chặt răng không hề lãng phí cơ hội cuối cùng mà khối ngọc ban cho, nắm chặt lấy chiếc đuôi của Cổ Ma rồi mượn sức mạnh đang dồn về phía phần đuôi, sau đó trực tiếp lẻn ra sau lưng của Cổ Ma rồi vung đao chém ba nhát, cắt đứt chiếc đuôi thon dài của nó.

Lần này Cổ Ma không quay người lại tấn công, mà hoàn toàn mất đi thăng bằng, thân hình đổ mạnh về phía trước.

Văn Vũ lập tức ngồi lên trên người Cổ Ma, rồi nhắm thanh đao thép vào cổ nó một tay giữ chặt cán đao, tay còn lại ấn mạnh lưng đao, lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào cổ nó.

Cổ Ma ý thức được nguy hiểm, một tay giữ chặt lưỡi dao sắc bén, tay kia điên cuồng đập mạnh vào xương sườn của Văn Vũ, ngay khi bị một sức mạnh cực lớn đụng phải cậu phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ thể của con người quá mỏng manh.

Nhưng đối với Văn Vũ mà nói, đây là thời điểm tốt nhất để quyết định thắng bại, cậu mặc kệ những tổn thương mà Cổ Ma gây ra cho mình, mắt thấy bàn tay đang cố gắng chống đỗ đao thép của nó đã bị chặt đứt, lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ nó khiến cho những chiếc vảy bị vỡ vụn, cảm giác trì trệ từ lưỡi kiếm truyền đến ngày càng yếu đi.

Cuối cùng, khi Cổ Ma xé nát ruột của Văn Vũ bằng móng vuốt, thanh đao thép của cậu đã hoàn toàn đâm sâu vào cổ của nó, cảm nhận được sức mạnh ở bên dưới người mình ngày càng yếu dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Văn Vũ cố gắng chịu đựng vết thương trên người nhét ruột lại vào trong, cùng lúc đó lấy một lọ nước thuốc chữa trị sơ cấp ra rồi đổ lên, sau khi quấn lại vết thương bằng trang phục bảo hộ đã hỏng, lúc này mới quỳ một chân xuống bên cạnh xác của Cổ Ma, không ngừng thở hổn hển.

“Suýt nữa thì mất mạng.” Văn Vũ thở dài một tiếng: “Lại nói, trận chiến cũng đã kết thúc rồi, cậu còn không xuất hiện nói chuyện với tôi sao?”

Chương 47. Người bảo vệ Bảo địa

Văn Vũ cảm nhận được một luồng ánh sáng màu trắng bao trùm toàn bộ sàn đấu, sau đó vết thương của cậu cũng nhanh chóng khép lại. Cảm giác ngứa ran truyền đến từ miệng vết thương trên người khiến cậu thoải mái thở dài.

“Ôi, ôi, ôi, không tồi nhỉ? Cứ coi ánh sáng trị liệu này chính là phần thưởng thêm cho người đi, không cần phải cảm ơn ta.” Một giọng nói non nớt truyền đến, Văn Vũ nhìn thấy một đứa trẻ xuất hiện trước mặt mình.

Khuôn mặt hồng hào mềm mại cùng với đôi mắt to tròn như pha lê trông chỉ khoảng ba đến bốn tuổi, bím tóc dựng thẳng lên trời và chiếc yếm đỏ buộc trước bụng nhỏ khiến khóe mắt Văn Vũ khẽ giật.

“Chính người là người vẫn luôn gọi ta là cậu nhóc đó hả?” Văn Vũ cố nhịn cảm giác muốn đánh người, bị một đứa trẻ hồng hào non nớt như vậy gọi mình là tên nhóc, thậm chí còn đáng ghét hơn cả một đứa bé nghịch ngợm ở độ tuổi này gọi mình là ông nội.

“Cậu nhóc cứ chờ đã, có chuyện gì chúng ta nói chuyện sau.” Đứa trẻ dường như nhìn ra được vẻ xấu hổ của Văn Vũ, lại đâm thêm một nhát nữa vào tim cậu.

Đứa trẻ phớt lờ vẻ mặt chán nản của Văn Vũ mà trực tiếp đi tới trước thi thể của Cổ Ma, sau đó nắm lấy trán của nó.

Không hề có bất kỳ cản trở nào, cánh tay của đứa trẻ và xác của Cổ Ma dường như không ở trong cùng một không gian, trực tiếp xuyên qua chờ đến khi rút tay ra, cánh tay trắng trẻo mập mạp cầm một viên ma tinh đen tuyền. Sau đó bị đứa trẻ ném thẳng vào trong miệng rồi nhai cồm cộp.

“Này, này, này đó là của ta chứ?” Văn Vũ đã hét lên ngay khi vừa nhìn thấy ma tinh, đó là ma tinh của Cổ Ma đấy, cậu thậm chí còn chưa từng nghe nói đến tên của Cổ Ma ở kiếp trước, hơn nữa thấy được thực lực của nó cùng với giới thiệu của tên nhóc con này, cho dù là ma tinh của Cổ Ma cấp một cũng nhất định là bảo vật.

“Cái gì của ngươi hay của ta? Tất cả mọi thứ ở khu Bảo địa này đều thuộc về tiểu gia ta đây, cứ chờ ở một bên đi, ta còn có việc phải xử lý nữa.”

Cậu ta tròn xoe đôi mắt liếc nhìn Văn Vũ một cách hung dữ, sau đó chuyện khiến cậu sửng sốt đã xảy ra.

Cậu nhóc này trực tiếp nhấc chiếc yếm che bụng lên, lộ ra chiếc vòi nhỏ, một dòng nước đục ngầu trực tiếp tưới thẳng lên đầu của Cổ Ma, trong lúc vệ sinh, Đứa trẻ còn không ngừng phát ra từng tiếng ‘xùy xùy’ trong miệng.

“A.” Đứa trẻ than dài: “Thật là thoải mái, ta đã muốn làm chuyện này từ rất lâu rồi…”

Văn Vũ đều cảm thấy tức giận thay Cổ Ma, nếu như là mình chắc đã tức đến nổ tung xác rồi.

“Ừ, cậu nhóc ngươi làm tốt lắm.” Hai tay chắp sau lưng, đứa trẻ đi tới trước mặt Văn Vũ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, khuôn mặt nhỏ hếch lên, trực tiếp vẫy tay với cậu: “Ngồi xổm xuống nói chuyện đi.”

Trong thoáng chốc Văn Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, suy xét đến việc phần thưởng cuối cùng của mình vẫn đang nằm trong tay tên nhóc con này, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhìn thấy động tác của Văn Vũ, đứa trẻ hài lòng gật đầu.

“Tiểu gia ta là Arkada với số hiệu 195 người bảo vệ Bảo địa. Theo như phong tục tập quán của các ngươi có thể gọi ta là anh Đạt.” Arkada kiễng chân lên, miễn cưỡng lắm mới vỗ được vào vai của Văn Vũ, rồi nói với cậu bằng giọng điệu quá lời cho cậu rồi.

Ý muốn đánh người càng ngày càng mạnh mẽ trong lòng Văn Vũ, khóe miệng co rút mãnh liệt, nuốt lại những câu chửi thề sắp bật ra khỏi miệng.

“Ừm, thái độ của ngươi khá tốt, ta cho phép hỏi một vài câu.” Arkada hài lòng gật đầu với Văn Vũ.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với thế giới này vậy? Tại sao lại xuất hiện chức nghiệp giả? Còn nữa Bảo Địa cùng quái vật đến như thế nào?”

Văn Vũ trực tiếp hỏi một câu căn bản.

“Hừ, câu hỏi này của ngươi rất hay, chờ ta kiểm tra lại một chút.” Đôi mắt to tròn của Arkada đảo một vòng, trực tiếp cầm lấy một quyển sách rất lớn từ không trung. Chữ viết trên đó nghiên nghiêng ngả ngả, chắc chắn không thuộc về bất kỳ loại văn tự nào được biết đến trên trái đất.

“Để ta xem thử, chờ một chút.” Arkada vừa nói với Văn Vũ vừa lật xem quyển sách khổng lồ.

“Ừm tìm được rồi, ở đây.” Arkada gập quyển sách trong tay lại, rồi nghiêm túc nói với Văn Vũ: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Mẹ kiếp hỏi thế chẳng phải thừa thãi à, ta không muốn biết thì cần gì phải hỏi ngươi chứ?

Nhìn thấy Văn Vũ gật đầu, Arkada nghiêm mặt nói: “Ngươi không đủ quyền hạn và thực lực. Đổi sang câu hỏi tiếp theo đi.”

“Ai.” Văn Vũ âm thầm thở dài, đã hoàn toàn thất vọng với anh Đạt đang ở trước mặt này rồi, đây nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm.

“Có phải tất cả các bảo địa đều có người bảo vệ đúng không?”

“Ha ha ha ha, câu này thì ngươi hỏi đúng rồi.” Vẻ mặt Arkada rạng rỡ: “Chỉ có những bảo địa lớn hoặc siêu bảo địa mới có người bảo vệ thôi, cậu nhóc à không phải ta nói ngươi đâu, trong điều lệ của người bảo vệ đã quy định rõ ràng rằng tuyệt đối không được phép gặp người sống sót trong thời gian canh giữ, nếu không phải do ta nhìn trúng ngươi, thì cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới việc gặp được người bảo hộ, còn không mau cảm ơn anh Đạt đi?”

“Điều lệ của người bảo hộ là gì?” Văn Vũ nhạy bén nắm bắt được thuật ngữ mới này.

“Đó là các nguyên tắc và quy định mà những người bảo vệ như chúng ta phải tuân theo.”

“Ai là người đặt ra các quy định về người bảo vệ cho các ngươi?”

“Tất nhiên đó là chủ nhân toàn năng, còn có thể là ai nữa đây?” Vẻ mặt Arkada đầy khinh thường.

“Chủ nhân là gì còn có những người bảo hộ như các ngươi lại là ai?”

Văn Vũ đã phát hiện ra Arkada này hoàn toàn chính là một đứa trẻ, tuy rằng bản thân mình cũng không biết cậu ta bao nhiêu tuổi, nhưng trong lời nói của mình đã vô tình để lộ ra rất nhiều thứ.

Con ngươi to tròn của Arkada xoay chuyển một vòng, rồi lại lấy quyển sách khổng lồ ra một lần nữa, nhanh chóng tìm kiếm.

Chương 48. Đứa bé nghịch ngợm thì nên…

“Quyền hạn và thực lực của ngươi không đủ để hỏi câu này, đổi câu khác đi.”

Văn Vũ đã không còn muốn tiếp tục trò chuyện với tên nhóc nghịch ngợm này nữa, có lẽ tất cả những câu cậu hỏi đều không đủ quyền hạn hoặc không đủ thực lực.

“Còn một câu hỏi nữa, ngươi có biết nơi nào có bảo vật hay không?” Văn Vũ ngừng hỏi những câu thâm thúy mà thay vào đó muốn tìm cho mình một ít bảo vật, tác dụng của ngọc bảo hộ cấp F vừa rồi khiến Văn Vũ phải sửng sốt một chút.

“Bảo vật ở trong bảo địa đó.” Arkada nhìn Văn Vũ đầy khinh thường.

“Bảo địa ở đâu? Hoặc là bảo vật có thể phát hiện ở nơi nào nữa?”

Arkada lập tức sững sờ, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói nhỏ với Văn Vũ: “Ngươi không đủ quyền hạn và thực lực.”

Nhìn thấy dáng vẻ của tên nhóc này, Văn Vũ bỗng chốc cảm thấy an ủi: “Không phải thực lực và quyền hạn của ta không đủ, mà là ngươi cũng không biết ở đâu, ta nói đúng chứ anh Đạt?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Arkada bỗng nhiên đỏ bừng, sau đó yếu ớt lên tiếng: “Cả đời này ta chưa từng ra khỏi bảo địa, làm sao mà người ta biết được chứ.”

Nhìn thấy dáng vẻ Arkada, Văn Vũ đã biết không thể hỏi được điều gì, trực tiếp mở miệng nói thẳng: “Bảo đại này chắc sắp đóng cửa rồi nhỉ.”

“ Đúng đấy, đúng đấy, tên nhóc nhà ngươi thật thông minh.”Arkada vừa nghe được câu hỏi mà mình biết thì lập tức trở nên phấn khích.

Câu hỏi cuối cùng đều bị mình lật tẩy rồi, còn cần ngươi trả lời cái rắm ý, ngay cả hòn đá cũng biết.

“Vậy phần thưởng của ta đâu?” Văn Vũ không còn lòng dạ mà phỉ nhổ nữa.

“Ừm.” Vừa nghe đến phần thưởng, Arkada đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Trước hết, phần thưởng thứ nhất là ngươi có thể giết chết Cổ Ma nhất tộc, đủ để chứng minh thực lực của ngươi, cho nên ta xếp ngươi đứng thứ hai trong bảng xếp hạng của loài người.”

“Trước ta vẫn còn có một người nữa hả?” Văn Vũ cảm thấy kinh ngạc trước câu hỏi này, thực lực của cậu chắc chắn đủ mạnh thế nhưng trước mình vẫn còn có một người khác, mà người có thực lực của đứng đầu kia ít nhất cũng thuộc bậc cha chú rồi.

“Hẳn là…đúng đi, không sai, xếp trước ngươi còn có một người nữa.” Arkada đầu tiên do dự một chút, rồi sau đó trả lời với vẻ mặt đầy chắc chắn.

“Không phải ngươi không biết đấy chứ?” Cuối cùng Văn Vũ không nhịn được nghi hoặc trong lòng, nhỏ giọng chất vấn.

“Ta không biết cái gì, ta biết hết, nhưng không nói cho ngươi, sức mạnh và quyền hạn của ngươi…….”

“Đều không đủ, ta biết.” Văn Vũ trực tiếp ngắt lời Arkada.

“Vậy rốt cuộc danh sách này có tác dụng gì? Hoặc là có thể mang đến lợi ích gì cho ta?” Văn Vũ hỏi ra vấn đề rất trực tiếp.

“Cái gọi là danh sách, là một bảng danh sách do chúa tể lập ra. Trên đó là toàn bộ những người có tiềm lực nhất. Danh sách không hạn chế số lượng, nhưng sức mạnh nhất định phải đạt tới tiêu chuẩn nhất định, trải qua đánh giá và đề cử của người bảo vệ bảo địa mới có thể có tên trên danh sách.” Lần này, Arkada trả lời lưu loát hơn nhiều, hiển nhiên là thật sự biết về vấn đề này.

“Còn chỗ tốt của danh sách là sau khi có tên trên danh sách, sẽ xuất hiện trong mắt toàn bộ người bảo vệ bảo địa. Nói cách khác, về sau ngươi ở trong bảo địa khổng lồ hoặc siêu cấp, thì sẽ có được sự bảo vệ hoặc ủng hộ trình độ nhất định của người bảo vệ bảo địa. Lợi ích này thế nào.” Arkada trừng đôi mắt to, vẻ mặt chờ mong nhìn Văn Vũ.

“Không tồi, thật không tồi.” Văn Vũ lập tức trả lời. Đây đâu chỉ không tồi, điều này tương đương với đánh phó bản.

“Ha ha ha, còn có phần thưởng hạng hai nữa cơ. Cái này mới là phần thưởng mà ngươi nên có được. Phần thường vừa rồi chỉ là anh Arkada muốn vui vẻ cảm ơn cảm ơn ngươi thôi, ha ha ha ha.”

Arkada cười không khép miệng được, mà Văn Vũ cũng không có oán giận gì, ngược lại còn thấy Arkada càng ngày càng đáng yêu.

“Phần thưởng hạng hai thì sao, chính là bảo vật cuối cùng của bảo địa này. Đây, cho ngươi.”

Nói xong, Arkada trực tiếp rút một tờ giấy ở trong không gian ra, đưa cho Văn Vũ.

“Một tờ giấy?” Văn Vũ nghi hoặc nhận lấy.

“Đây không phải giấy, đây là bảo vật.” Arkada khẳng định nói.

Văn Vũ nhìn tờ giấy trước mặt, ừm, thật là không thể xem như giấy, thứ này làm bằng da, bên trên vẽ đầy hoa văn hiếm lạ cổ quái.

Khi Văn Vũ còn đang nghi ngờ rốt cuộc thứ trước mặt này là gì, thì tiếng nhắc nhở trong đầu chậm rãi phát tới.

“Đinh, phát hiện vật phẩm chưa biết, đang giám định.”

“Giám định hoàn tất, đang bình xét cấp bậc.”

“Không thể bình xét cấp bậc, đang thu hoạch sức mạnh.”

“Thu hoạch xong.”

“Sách Đen (trang lời nguyền, tàn quyển): Hấp thu linh hồn, bùng nổ sức mạnh hắc ám. Trang sách này là phần đầu tiên của lời nguyền Sách Đen, sức mạnh đã bị suy yếu rất nhiều.”

“Khả năng hiện tại, khi hấp thụ đủ sức mạnh linh hồn, thì pháp thuật được ghi lại trên Sách Đen sẽ có hiệu lực. Hiệu lực hiện tại là:”

“Áp chế: Giảm 10% tốc độ của tất cả sinh vật xung quanh.”

“Suy nhược: Giảm 10% sức mạnh của tất cả sinh vật xung quanh.”

“Gia tăng tổn thương: Giảm sức mạnh phòng thủ của tất cả sinh vật xung quanh.”

“Thời gian tác dụng mười phút, hiệu quả tác dụng là trăm mét xung quanh người sử dụng. Lời nguyền cấp bậc làm lơ, pháp thuật được kích hoạt từ người sử dụng.”

Văn Vũ đọc sức mạnh của Sách Đen, âm thầm tính ra một chút.

Sách Đen đưa ra mấy sức mạnh lời nguyền vô cùng thực dụng, hơn nữa mấu chốt nhất là chúng không chiếm kỹ năng của mình.

Ba kỹ năng này có thể nói là ngoài định mức. Điểm giá trị này thậm chí vượt qua cấp bậc làm lơ.

“Rất tốt, ta rất hài lòng.” Văn Vũ gật đầu với Arkada.

“Ngươi biết vị trí mấy trang còn lại của Sách Đen không?” Văn Vũ thử tính hỏi.

Chương 49. Đứa bé nghịch ngợm thì nên…2

Arkada bĩu môi: “Sức mạnh và quyền hạn của ngươi đều không đủ.”

Đứa nhỏ này chết còn sĩ diện. Vốn dĩ Văn Vũ cũng không ôm hy vọng gì, nghe thấy câu này, cậu không nhịn được muốn để lại chút ấn tượng trước khi đứa nhỏ trước mặt này đi mất.

“Đúng rồi, còn phần thưởng khác không?” Văn Vũ nói.

“Những cái này còn chưa đủ sao? Hoặc con người các ngươi có lòng tham.”

“Vậy thì một vấn đề cuối cùng. Người bảo vệ bảo địa có thể làm hại người sống sót hay không? Ta nói chính là dùng bất kỳ phương thức gì?” Văn Vũ cẩn thận hỏi.

“Ừm, vấn đề này sao.” Arkada lại lấy ra một cuốn thư tịch lớn, lật xem với tốc độ cực nhanh.

“Không thể.” Khuôn mặt nhỏ tròn vo đầy vẻ nghiêm túc nhìn Văn Vũ.

“Hử, tốt như vậy, tốt như vậy.” Văn Vũ cười quỷ dị với Arkada.

Arkada có chút không rõ nguyên do.

“Vậy thì hiện tại sự khiêu chiến của bảo địa này coi như kết thúc rồi?” Văn Vũ hỏi ra vấn đề cuối cùng.

“Đúng vậy, tiểu gia ta cũng phải trở về rồi.” Arkada vặn cái eo lười, vô cùng vui vẻ nói.

“Anh Arkada, anh biết không?” Nghe thấy lời Văn Vũ, Arkada rõ ràng có chút sảng khoái khi nghe câu ‘anh Arkada’. Arkada nhếch mũi chân lên, cẩn thận nhìn biểu cảm nghiêm túc của Văn Vũ.

“Trên địa cầu của bọn ta có một phong tục.” Văn Vũ chậm rãi lại gần Arkada, vẻ mặt quỷ dị nhìn anh ta.

“Đối với đứa nhỏ như ngươi, bọn ta thông thường sẽ……” Văn Vũ trực tiếp nhấc cái yếm nhỏ của Arkada lên, nhìn cá chạch nhỏ dưới yếm, trực tiếp búng một cái.

“Búng JJ nhỏ của đứa đó.”

Pung một tiếng, vẻ mặt Văn Vũ quỷ dị nhìn Arkada.

Arkada nửa ngày chưa phản ứng lại. Đầu tiên anh ta nhìn JJ nhỏ của mình còn đang rung, rồi lại nhìn Văn Vũ, lặp đi lặp lại hành động như vậy ba lần.

Sau đó anh ta nhìn thẳng vào Văn Vũ.

Toàn bộ khung cảnh rơi vào yên lặng quỷ dị.

“A a a a a a a. Ngươi cũng dám đối với ta như vậy, a a a a a, ta muốn, ta muốn……”

Arkada giống như hỏng mất rống to, Văn Vũ sợ tới mức run lên một trận.

“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đừng xằng bậy.”

“Ta muốn, ta muốn, hu hu hu hu, ta trở về phải nói cho ông nội là ngươi bắt nạt ta. Hu hu hu hu.” Arkada ‘ta muốn’ nửa ngày, rõ ràng không thể nghĩ ra mình nên xử lý con người này như thế nào. Sau đó, khuôn mặt cậu ta nhăn lại thành một nếp, hung dữ túm chặt yếm nhỏ của mình, vừa che lại đôi mắt hu hu khóc lớn, vừa quỷ dị biến mất.

Cùng lúc đó, ánh sáng chữa lành bao phủ trong chiếc nhẫn từ từ tiêu tán, vết thương trên người Văn Vũ đã được ánh sáng chữa lành, hoàn toàn khép lại.

Âm thanh nhắc nhở lớn từ hướng bảo địa: “Người khiêu chiến khiêu chiến thành công trạm kiểm soát cuối cùng. Bảo địa biến mất vĩnh viễn sau ba mươi phút. Đến lúc đó, người khiêu chiến chưa ra khỏi bảo địa sẽ được dịch chuyển tức thời tự động đưa ra thế giới bên ngoài.”

Văn Vũ trên đấu trường trực tiếp được dịch chuyển tức thời xuống dưới. Mới vừa ra khỏi đấu trường, Văn Vũ trực tiếp quan sát thu hoạch của mình.

Đầu tiên là chiến đao và quần áo bảo hộ. Vốn dĩ chiến đao và quần áo bảo hộ đều đã bị hỏng, nhưng may mà bảo địa cho mình một phần mới. Không cần nói, tất nhiên là lập tức thay.

Sau đó là điểm tích lũy và ma tinh. Văn Vũ trực tiếp nhét ma tinh vào nhẫn không gian. Nhẫn không gian tuyệt đối là một bảo vật, kích thước bên trong nhẫn không gian cấp F chỉ có một mét khối, nhưng chứa đựng một ma tinh tuyệt đối không phải vấn đề.

Văn Vũ đều đã dùng hết ngọc phòng ngự và thuốc trị liệu, chỉ còn lại một quyển trục dịch chuyển không gian.

Văn Vũ cẩn thận nhìn hướng dẫn của quyển trục dịch chuyển không gian.

“Quyển trục dịch chuyển không gian: Đạo cụ cấp D, có thể di chuyển xa mười mét theo bất kỳ hướng nào sau khi sử dụng. (Giới hạn trong tầm mắt có thể thấy được).”

“Thứ cứu mạng tốt, không tồi không tồi.” Văn Vũ vui vẻ lẩm bẩm một câu.

Lại cẩn thận quan sát một chút thuộc tính của Sách Đen, ngoại trừ không biết cần hấp thụ bao nhiêu linh hồn ra, thì thuộc tính khác đều khiến mình vô cùng hài lòng.

“Bảo địa này thật không tồi, ngoại trừ tên khốn Arkada.” Văn Vũ tổng kết vật phẩm thu được, hài lòng gật đầu.

Sau đó, cậu chuyển sự chú ý của mình lên quần chúng luôn quan sát, ăn dưa, chính là bốn người Quan Đào.

Vẻ mặt của bốn người Quan Đào phức tạp nhìn Văn Vũ, thẳng đến khi Văn Vũ nhìn bọn họ.

“Cái đó, người anh em, không đúng, đại ca, anh thật sự vô cùng mạnh.” Quan Đào miễn cưỡng nở nụ cười tươi, vuốt mông ngựa với Văn Vũ.

Nếu nói sâu trong nội tâm Quan Đào không có hâm mộ ghen tị thì đó là gì.

“Ừm, tôi rất mạnh, tôi cũng biết điều này. Các anh xem diễn sảng khoái không? Có muốn ở lại một ngày để viết lại cảm nghĩ không?” Văn Vũ vừa thấy mấy người này còn ở đây, chính là còn muốn nói gì đó với cậu.

“Không cần đâu, mấy anh em chúng tôi chỉ muốn gần gũi chiêm ngưỡng phong thái của đại ca thôi. Vừa rồi đại ca chiến đấu thật sự khiến bọn em xem như si như say, sự kính trọng đối với đại ca giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt……”

Xét về công phu vuốt mông ngựa, Lâm Lập rõ ràng lợi hại hơn Quan Đào.

Chương 50. Mai phục

“Được, có gì cứ việc nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Văn Vũ sửa sang lại những gì mình thu hoạch được xong, nghe thấy Lâm Lập vuốt mông ngựa không dứt, cậu không nhịn được có chút không kiên nhẫn.

“Ha ha, đại ca thật sự cao nhân.” Sắc mặt Lâm Lập hơi cứng đờ. Ngay sau đó, anh ta lại bày ra một bộ a dua nịnh hót.

“Chúng tôi muốn hỏi một chút. Người anh em cậu có thiếu đồng đội gì đó hay không? Mặc dù mấy anh em chúng tôi kém người anh em một mảng lớn, nhưng ngày thường bưng trà rót nước, rửa sạch một số con cá tạp nhỏ mà đại ca khinh thường, mấy anh vẫn có thể làm được.” Vạn Bình nghiêm túc nói với Văn Vũ.

“Trước vẫn chưa cần. Tôi vẫn nói thật với các anh, cũng không phải tôi khinh thường các anh, thật sự là sự chênh lệch sức mạnh của chúng ta quá lớn. Các anh đi theo tôi, hoàn toàn không phát huy ra bất kỳ tác dụng gì. Tôi sẽ không mang theo mấy đồng đội không theo kịp sự phát triển sức mạnh của tôi.” Văn Vũ gọn gàng dứt khoát cắt đứt ý niệm của mấy người Quan Đào.

Sắc mặt của bốn người Quan Đào lập tức cứng đờ, có chút không giữ được mặt mũi.

“Thật là kiêu ngạo, sự giúp đỡ đưa tới cửa còn không cần. Để tôi xem, tên nhóc này cũng chỉ là có chút may mắn mà thôi. Sau này chúng ta chưa chắc sẽ kém hơn cậu ta.” Vạn An nghe thấy lời từ chối không chút lưu tình của Văn Vũ, không nhịn được trong lòng dâng lên lửa giận, nhỏ giọng nói thầm với đồng đội bên cạnh.

Vạn Bình hung dữ trừng mắt nhìn Vạn An một cái, nhìn thấy Văn Vũ cười như không cười đánh giá Vạn An, anh ta liền hiều Văn Vũ nghe thấy lời nói thầm vừa rồi của Vạn An.

“Em trai tôi không hiểu chuyện, chê cười rồi, chê cười rồi. Nếu người anh em chướng mắt mấy người chúng tôi, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Vạn Bình thấy em trai đắc tội với cường giả trước mặt, sợ một lời không hợp người này liền ra tay với mấy người họ. Dưới áp lực rất lớn của Văn Vũ, Vạn Bình cũng đã quên quy tắc bảo địa không cho phép ra tay với người sống sót.

“Ồ? Đúng lúc, tôi cũng xong việc, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.” Văn Vũ nhìn mấy người đi ra ngoài, cậu cũng trực tiếp đi theo.

Nhìn thấy biểu tình cứng đờ của mấy người, Văn Vũ không nhịn được cười: “Yên tâm đi, không phải muốn làm gì các anh đâu, các anh cũng không có gì có thể khiến tôi coi trọng, chỉ là cùng ra khỏi bảo địa, sau đó ai về nhà nấy. Không cần quá khẩn trương, tôi cũng không phải khát máu thích giết người.”

Bốn người Quan Đào đồng thời nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với Văn Vũ. Mấy người dẫn đầu ra khỏi bảo địa. Văn Vũ nhìn thấy bốn người trước mặt đã bước ra khỏi cửa bảo địa, cậu liền hét lớn với bảo địa không một bóng người: “Anh Arkada, ta đi đây. Có cơ hội gặp lại.”

“Hừ.” Arkada phát ra âm thanh phẫn nộ.

Thấy Arkada rõ ràng không muốn tiễn mình, Văn Vũ dứt khoát nhún vai, một chân bước ra khỏi bảo địa.

……

Bên ngoài bảo địa, Độc Nhãn đã nằm bò ở cửa bảo địa một tiếng rồi.

Theo thời gian trôi đi, Độc Nhãn dần dần mất kiên nhẫn. Nó không ngừng di chuyển vòng quanh cửa bảo địa. Thật sự là nơi này gây áp lực quá lớn với nó. Một khi sự tồn tại khủng bố kia quay lại, nhốt nó ở trong công viên, thì cho dù cho nó mười cái mạng, cũng không đủ chết.

Thấy lốc xoáy màu bạc không có chút biến hóa nào, khi Độc Nhãn đang suy xét xem có nên lui lại trước hay không, thì xoáy nước màu bạc không ngừng xoay tròn chậm rãi dừng chuyển động. Ánh sáng bạc mềm mại không ngừng suy yếu, vòng xoáy cực lớn ban đầu cũng không ngừng co lại. Độc Nhãn lập tức quay đầu về phía sau, Độc Nhãn đã từng trải qua cảnh tượng này.

Sau đó, khi nó thu nhỏ lại bằng ngón tay út, vòng xoáy đột nhiên nổ tung, phát ra ánh sáng bạc chói mắt. May mà Độc Nhãn có chuẩn bị, ngay lúc ánh sáng bạc bùng nổ, nó đã tránh được cảm giác chói mắt do ánh sáng bạc mang đến. Nó bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chỗ lốc xoáy ban đầu đột ngột xuất hiện mấy thân hình, nó nhắm ngay một người trong đó, nhanh chóng lao tới.

……

Vạn An còn chưa hoàn hồn sau cơn choáng váng do dịch chuyển tức thời mang tới, cậu ta chỉ thấy một bóng đen khổng lồ lao tới, tốc độ cực nhanh khiến cậu ta không có chút phản ứng phòng bị nào. Sau đó, cậu ta liền cảm thấy cả bầu trời quay cuồng. Và sau đó, một cơn đau dữ dội từ thắt lưng truyền đến, cả người nghiêng sang một bên, cảm giác sức mạnh khổng lồ ở thắt lưng khiến Vạn An hiểu rằng mình đã bị một sinh vật lạ cắn.

“A a a a a, cứu em, anh, anh Đào, cứu em.” Đau đớn kịch liệt cùng với sự uy hiếp của cái chết gần trong gang tấc, khiến Vạn An lớn tiếng rít gào.

Ba người Quan Đào vừa mới phục hồi lại tinh thần, liền nghe thấy âm thanh cầu cứu kịch liệt bên cạnh. Một màn trước mắt làm mấy người phẫn nộ mở to mắt.

Cả người Vạn An bị ngậm ở trong miệng của một con chó hoang rất lớn, hàm răng sắc bén cắm sâu vào eo Vạn An. Con chó hoang một mắt đó hung dữ nhìn qua mấy người, sau đó, chó hoang đột nhiên hất đầu lên.Cập nhật nhanh nhất tại tru.yen.yy.vip

Sức mạnh rất lớn khiến Vạn An thảm thiết gào lên ở trong miệng Độc Nhãn, theo tốc độ lắc đầu càng lúc càng nhanh của Độc Nhãn, Vạn An giống như một con búp bê rách nát bị ném tới ném lui. Máu tươi từ chỗ miệng vết thương văng khắp nơi, thậm chí phun đến trên mặt mấy người Quan Đào.

Mãi đến khi Vạn An trực tiếp bay ra ngoài.

Phần eo ban đầu đã biến mất hơn phân nửa, ruột nội tạng rải đầy đất. Sức mạnh sinh mệnh ngoan cường của chức nghiệp giả khiến Vạn An không lập tức chết đi, nhưng miệng vết thương lớn ngược lại làm Vạn An càng thêm thống khổ.

Tia máu không ngừng trào ra khỏi miệng, cảm giác đau đớn khiến Vạn An không nói được lời nào, chỉ biết nhìn đồng đội cách đó không xa cho đến khi cơ thể ngày càng lạnh, hơi thở tử vong đã cận kề, Vạn An từ từ nhắm mắt lại.

“Vạn An, Vạn An!!!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã nhắc nhở -> Nhiều bộ truyện tụn mình cứ tưởng fix rồi ai dè quên :( Ngại quá ^^ Truyện đã được fix lại nhé <--> Rất mong các bạn nghe audio lỗi hay thông báo lỗi giúp tụn mình nhé ^^! Chân thành cảm ơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý tụn đã fix lại rùi nhé ^^! Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý ^^! Mình vừa check các tập sắp xếp đâu có sai nhỉ?? - Mong bạn chỉ rõ do sắp xếp chương lộn xộn hay do tập nhầm nhé. Chân Thành Cảm ơn ^^ * Khả năng trong tập đó có lời trích dẫn hoặc cảm súc khi tác giả viết bài..! *Thật ra viết bộ truyện dài rất khó đôi lúc áp lực cuộc sông nhiêu lém bạn :* :( - Bản dịch không bỏ các lời trích dẫn ( cái này do mình bảo các bạn ý làm - haizz..! )
https://audiosite.net
F 2 ngày trước
Dịch xong mà không sắp xếp lại nội dung đọc nghe mà chán. Hi vong những truyện kế tiếp không mắc lỗi như thế này.
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý mình vừa check xem lại nhé không phải lỗi bạn à mà đoạn chương 21 đến 29 ( đây là bản tác giả dẫn truyện gốc bản dịch mới có bản khác không có bạn nhé ) Ngoài ra có 2 bản audio 2 giọng đọc bạn nghe thử sẽ biết à ^^! ***Lưu ý dạo này tụn mình đang có gắng làm 500 bộ truyện do Hà tiểu tiểu quyên góp ( Đô thi - Ngôn Tình - Đam Mỹ,.. ) Sắp hoàn tất rồi các bộ truyện khác hay Hà Thu đang làm nhé chư vị mong đợi chút ạ !!
https://audiosite.net
boy95 3 ngày trước
Khà khà main thân thế bí mật lém :V Tóc Bạch Kim đó mạnh kinh khủng luôn hình như tập 82 thì phải
https://audiosite.net
Văn tiến 3 ngày trước
tôi đoán là tổ phụ bên ngoại của main giúp đỡ
https://audiosite.net
Đạo hữu cứ đùa...nghĩ đi nghĩ lại là các main nữ zào zô mà main là đường đường quân tử không lợi dụng toàn tự nguyện hoặc bị cho hấp à nhà :V Main LA Khoan vướng trên đường tu luyện thành tiên [ Đào Hoa Kiếp ] ...theo phong tác tại hạ khẳng định suy đoán của mình là đúng ... nếu nhân duyên tốt toàn các đại lão nữ như vậy kiếp trước hắn khẳng định trong 3 loại người [ Lão Trọc Đa Tình ] - [ Diêm Vương (Ý trí địa ngục) ] - [ Có người gánh cho main chính ]
https://audiosite.net
Văn tiến 4 ngày trước
Ây da bộ này main vô sỉ, háo sắc vô độ Sư phụ - Sư tỷ - Đại lão ...miễn là nữ là bị hắn cho hấp.. đù như kiểu Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm ( má hại lão kinh ) Yêu cầu ad xem lại bộ này phải là bộ Sắc mới đúng ( quả là tấm ngươi mẫu à nhà )
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 5 ngày trước
Truyện hấp dẫn giọng đọc rất hay.
https://audiosite.net
Xác nhận bộ truyện hay bản thân mình đang nghe đến tập 50 rồi...Main chính nhìn như gây gô, cơ duyên trùng điệp nhưng bất quá là quân cờ ( là cờ trong cờ , binh trong binh --> May là trong có huyền cơ main gia thế hay nói cách khác chính main là 1 bối cảnh kinh khủng ) Bộ truyện nhìn như rắc rối dây dư nhân quả nhiều toàn đại lão nhưng nghĩ cách khác thì main con tốt thí...thực tế thì main mới là kẻ bầy kinh thiên bày cờ. ( đây là phỏng đoán riêng của mình ngày từ tập 8 --> đúng sai chưa đến 50 vẫn chưa xác đính )
https://audiosite.net
Hạ Hạo 1 tuần trước
Cảm ơn bạn Hạo Thiên vs AD giới thiệu ..đang nghe bộ này quả là hay à nha Truyện main chính tính cách ta thích ( có chút sắc nhưng không quá lố toàn người đẹp động tơi miệng à nha ...hắc hắc ) Nể nhất tên Cơ gia kia 1 đêm 200 ẻm vẫn như không quả là ...khụ khụ má nó quá tà dị :)) haizzz lại hố sâu à nha..truyện này có tố chất truyện cực phẩm ( nhiệt huyết, cao trào, hài hước, bối cảnh rộng,...)