- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
- Tập 30: Bài hát cho Đêm Nhạc Cuối Năm (c291-c300)
[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Tập 30: Bài hát cho Đêm Nhạc Cuối Năm (c291-c300)
❮ sautiếp ❯Chương 291:Bài hát cho Đêm Nhạc Cuối Năm
Lâm Uyên chịu đến đã là nể mặt mũi mọi người lắm rồi.
Nội dung buổi họp hôm nay có liên quan đến các hạng mục quan trọng vào cuối năm. Ngoài ra, Lam Tinh còn có một chính sách mới.
Chính quyền cấp cao đã ra quyết định sau này sẽ không tổ chức Tết ở một số châu như hàng năm nữa, mà quy định ngày 1 tháng 1 hàng năm sẽ là Tết của toàn Lam Tinh.
“Chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng đối với chúng ta, nghĩa là từ nay về sau các loại giải thưởng âm nhạc cũng được điều chỉnh theo, sau đó bảng xếp hạng âm nhạc tháng 1 và tháng 12 sẽ là quan trọng và kịch liệt nhất, bởi vì đó là tháng đầu năm và tháng cuối năm.”
“Ngoài ra còn một tin tức nữa.”
“Từ khi Tần Tề thống nhất cũng đã gần một năm. Quyết sách mang tính lịch sử này đã giúp các ngành kinh tế thương mại của cả hai châu phát triển vượt bậc, số liệu tăng lên rõ rệt. Cho nên chính quyền cấp cao đã quyết định tiếp tục mở rộng phạm vi thí điểm, dự trù tháng giêng sang năm sẽ tiếp tục dung hợp Sở châu vào Tần Tề!”
“Bây giờ giao thông đã bắt đầu xây dựng để kết nối ba châu. Một bức tường văn hoá lại sắp bị phá vỡ, mọi người hẳn đã biết điều này có ý nghĩa thế nào, trước mắt chúng ta chính là một tương lai đang rộng mở!”
Tần Tề thống nhất, bây giờ lại thêm cả Sở châu. Sắp tới việc cạnh tranh giữa các công ty giải trí sẽ càng thêm kịch liệt.
Ngay cả Lâm Uyên cũng có điều suy nghĩ. Hắn đang nghĩ sang năm có phải mình sẽ lại kiếm được thêm càng nhiều tiền hay không?
Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Uyên trở lại phòng làm việc.
Ngô Dũng đi theo vào, cười nói: “Vừa rồi trong hội nghị ta còn có một việc chưa nói, bởi vì ta cảm thấy việc này không thể dựa vào nhạc sĩ kim bài được, có lẽ cần Lâm đại biểu tự mình ra tay.”
Lâm Uyên hỏi: “Có việc gì?”
“Để ăn mừng Tần Tề thống nhất một năm, hai tỉnh Tần Tề sẽ tổ chức một buổi trao đổi văn hoá vào cuối tháng 12, đến lúc đó sẽ mời ca vương, ca hậu đôi bên đến chung vui. Nói đơn giản chính là, ca vương ca hậu của Tần tỉnh sẽ hát bằng Tề ngữ, mà ca vương ca hậu Tề tỉnh sẽ hát tiếng phổ thông. Việc này không khó đối với ca vương ca hậu Tề tỉnh bởi bọn hắn đều đã biết tiếng phổ thông, chỉ là đối với ca vương ca hậu Tần tỉnh chúng ta sẽ có chút phiền phức, bọn hắn không quá tinh thông Tề ngữ.”
Kim Mộc nhíu mày nói: “Công ty chúng ta có ca vương ca hậu được chọn?”
Ngô Dũng gật đầu: “Ca vương Lam Nhan công ty chúng ta đã được chọn, không chỉ vì địa vị của hắn mà còn vì Lam Nhan là một trong số ít các ca sĩ rành Tề ngữ. Cho nên Tinh Mang rất coi trọng chuyện này, hiện tại các tầng trong bộ soạn nhạc đều đang tranh thủ sáng tác ca khúc cho Lam Nhan đi biểu diễn. Ta đang nghĩ, Lâm đại biểu có kinh nghiệm sáng tác ca khúc bằng Tề ngữ, cho nên…”
(Chú thích: Tề ngữ ở Lam Tinh là tiếng Quảng Đông ở Địa Cầu.)
“Ồ.” Lâm Uyên không trả lời rõ ràng.
Loại chương trình do nhà nước tổ chức này rất hiếm thấy, cho nên ca khúc rất quan trọng. Ngô Dũng hy vọng tầng chín cũng làm ra một ca khúc, thử xem có thể mượn trường hợp đặc biệt này để ra mắt hay không.
Thấy Lâm Uyên có vẻ hứng thú, Ngô Dũng nói: “Nếu bài hát của chúng ta được chọn, bên trên sẽ phát tiền thưởng 3 triệu đồng, tuy là không nhiều…”
“Ta có thể thử xem.” Lâm Uyên lập tức đáp.
Ngô Dũng ngẩn người. Hắn vốn còn định chuẩn bị thuyết phục Lâm Uyên thêm một lúc, nào ngờ vừa nói tới đây Lâm Uyên đã đồng ý. Ngô Dũng vui mừng nói: “Lâm đại biểu có thể tham dự thì tốt quá rồi!”
“Có yêu cầu cụ thể gì không?”
“Thực ra cũng không có yêu cầu gì, chủ yếu là ngôn từ nên đơn giản dễ thuộc, nội dung bài hát có tính tích cực hướng về phía trước, chẳng hạn như ca khúc cổ vũ. Hơn nữa còn phải phụ thuộc vào Lam Nhan lão sư sẽ chọn bài nào nữa. Mà quan trọng nhất chính là bài hát đó phải được người Tề tỉnh yêu thích.”
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu.
Chỉ những yêu cầu này thì không khó, nhưng Lâm Uyên cũng hiểu được, có đôi khi yêu cầu càng đơn giản mới càng khó chiến thắng. Bởi vì độ cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.
Cái gì mà nội dung tích cực hướng về phía trước? Loại bài hát này có rất nhiều, muốn trở nên đặc biệt trong số đó là vô cùng khó khăn.
“Đúng rồi.” Ngô Dũng nói tiếp, “Bài hát này tuy không tham gia bảng xếp hạng hàng tháng nhưng nếu được chọn thì có thể sẽ xuất hiện trong buổi biểu diễn Tết cuối năm ngày 31 tháng 12, cũng là tiết mục Đêm Nhạc Cuối Năm đầu tiên kể từ sau khi Tần Tề thống nhất. Cho nên có người dự đoán tỷ lệ người xem sẽ phá kỷ lục hàng năm.”
Ngô Dũng đang nhắc nhở Lâm Uyên bài hát này có tầm quan trọng lớn cỡ nào.
Lâm Uyên khẽ gật đầu.
Sau khi Ngô Dũng rời đi, hắn gọi Hệ thống ra.
Đêm Nhạc Cuối Năm đầu tiên sau khi Tần Tề thống nhất rất quan trọng, đây cũng là cơ hội thu được danh vọng cực lớn, nên Lâm Uyên muốn chế tác riêng một ca khúc thích hợp.
“Tề ngữ.”
“Nhiệt tâm.”
“Tích cực.”
“Hướng đến tương lai.”
Có lẽ bài hát kia sẽ thích hợp?
Lâm Uyên lựa chọn trong kho nhạc cả nửa giờ, cuối cùng vẫn chọn ca khúc đầu tiên xuất hiện trong đầu mình.
Nghĩ vậy, Lâm Uyên nói với Hệ thống: “Chế tác riêng ca khúc Mặt Trời Đỏ.”
Mặt Trời Đỏ do Lý Khắc Cần hát!
Thật ra ca khúc có ý nghĩa tích cực bằng Tề ngữ còn có rất nhiều, nhưng Lâm Uyên lựa chọn bài này bởi vì nó là một trong những ca khúc Tề ngữ có sức ảnh hưởng lớn nhất, ngoài ra còn có một đặc điểm, đó là phong cách của ca sĩ.
Người biểu diễn ca khúc này đã được xác định là ca vương Lam Nhan, Lâm Uyên là người Tần tỉnh nên đương nhiên biết rõ ca sĩ này, cũng biết âm vực và âm sắc của hắn thích hợp với loại bài hát nào.
Những bài khác cũng có nội dung và nhịp điệu đủ tiêu chuẩn, nhưng bài phù hợp với Lam Nhan hơn cả là Mặt Trời Đỏ.
“Ding doong.”
“Mời xác nhận lại lần nữa, ký chủ có nguyện ý tiêu phí 3 triệu đồng để chế tác riêng ca khúc Mặt Trời Đỏ hay không?”
Lâm Uyên: “. . .”
Bây giờ ta nói “không” liệu có còn kịp?
Hệ thống nhà ngươi đã chặt chém tới mức này rồi sao?
Chương 292: Cởi quần rồi lại bảo không cho ch.ch?
Tuy Mặt Trời Đỏ cũng tính là kinh điển, nhưng mà… tiền của ta không phải lá mít đâu, ở đâu ra cho ngươi tiêu hoang như vậy! T_T
Ba triệu đồng này là tiền công ty sẽ khen thưởng ta, vậy mà ngươi nỡ lòng nào lấy sạch…
Được rồi… tính ra thì cũng có lời.
Lâm Uyên biết Mặt Trời Đỏ là loại ca khúc đại chúng thích nghe, nếu được chương trình Đêm Nhạc Cuối Năm tuyên truyền thì tương lai sẽ thu về được rất nhiều.
Đừng nói người Tần tỉnh không quen thuộc với Tề ngữ, trên thế giới này có rất nhiều ca khúc không cần hiểu ngôn ngữ cũng khiến tất cả mọi người yêu thích. Huống chi…
Tề ngữ và tiếng phổ thông cũng không quá khác biệt, có rất nhiều từ phát âm trong Mặt Trời Đỏ khiến người Tần tỉnh vẫn nghe hiểu được đủ nghĩa.
Nói thế nào nhỉ? Hẳn là Hệ thống này đã thành tinh rồi nên khi định giá tác phẩm nó đều căn cứ vào tình huống thật.
Nói cách khác, nếu bài hát này không có ý nghĩa quan trọng như vậy thì Hệ thống đã không thu của Lâm Uyên 3 triệu đồng.
Có lẽ sau này Lâm Uyên nên mua sẵn vài ca khúc để dành cho trường hợp cần thiết, tránh đi sáo lộ của Hệ thống!
Thở dài một tiếng, Lâm Uyên nói: “Xác nhận.”
“Đang trong quá trình chế tác riêng… xin chờ một phút.”
Một phút sau, ca khúc đã chế tác thành công, Lâm Uyên nghe thử thì đúng là phiên bản của Lý Khắc Cần hát.
Lâm Uyên không vội vàng liên lạc với Ngô Dũng, nếu không tốc độ sáng tác bực này cũng quá mức yêu nghiệt rồi, không thể lần nào cũng nói là đã chuẩn bị sẵn từ trước được.
Chế tác riêng xong, Lâm Uyên lên mạng tra cứu tình huống về Sở châu. Mỗi châu đều có điểm đặc sắc riêng, Sở châu sẽ có điểm gì đặc biệt?
Kết quả Lâm Uyên vừa tra thử, máy tính của hắn suýt chút nữa đã dính virus!
Tại sao tra Sở châu lại xuất hiện đủ thứ kỳ kỳ quái quái thế này?
Lâm Uyên xem các thông tin trên mạng, phát hiện… hình như Sở châu cũng lưu hành phim điện ảnh? Giống như Tề châu sao?
Hắn thấy cái gì mà phim cưỡi ngựa… Chẳng lẽ là phim về chiến tranh?
Rốt cuộc lát sau Lâm Uyên cũng hiểu từ chuyên môn này ở đâu ra. Đại khái chính là phim con heo.
Nhìn các trang website đều là hình ảnh các nhân vật nữ ăn mặc hở hang, Lâm Uyên mới hiểu được rõ ràng.
Đương nhiên không chỉ có thế, Sở châu ngoại trừ các thể loại phim người lớn vô cùng phát đạt còn có phim hoạt hình và truyện tranh đứng số một số hai trên Lam Tinh.
Nếu nói Thần Dực là công ty chế tác phim hoạt hình đỉnh cấp ở Tần Tề thì tại Sở châu, loại cấp bậc như Thần Dực có ít nhất mười mấy công ty!
Hơn nữa lại còn phát triển vượt bậc.
Có một số phim hoạt hình của Sở châu hoàn toàn chiếm cứ mấy hạng đầu trong bảng xếp hạng. Có thể nói ngành nghệ thuật chủ lực nhất của Sở châu chính là hoạt hình.
Đại khái bên đó số lượng trạch nam trạch nữ hẳn là nhiều nhất toàn cầu?
(Chú thích: trạch nam trạch nữ là những người chỉ thích ở nhà đọc truyện, xem phim hoặc chơi game, không thích ra đường hay tụ tập với bạn bè.)
Chờ khi Sở châu gia nhập Tần Tề, phỏng chừng ngành nghệ thuật cạnh tranh nhiều nhất chính là truyện tranh.
Nhưng đối với Lâm Uyên mà nói thì đây là chuyện tốt, bởi vì ca khúc của hắn, phim điện ảnh của hắn, truyện tranh của hắn… những tác phẩm này sẽ càng thu được nhiều danh vọng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn!
Trên internet, hiển nhiên cũng có không ít cư dân mạng đánh hơi được việc sang năm Sở châu sẽ gia nhập khối thống nhất, đã có rất nhiều cư dân mạng bắt đầu thảo luận về chuyện này.
“Sau này xem sếch sẽ dễ dàng hơn nhiều nha!”
“Sở châu tuyệt đối là nơi phái nam muốn được thống nhất nhất đó!”
“Lầu trên đừng có 18 cộng quá nha. Thân là người Tần châu, ta thích được thống nhất với Tề châu nhất. Bên Tề châu có rất nhiều game thú vị!”
“Ta cảm thấy mấy diễn viên phim heo ở Tần Tề sắp phải thất nghiệp rồi.”
“Khụ, không đành lòng nhìn thấy đồng hương làm ăn thất bát, hay là ta thu mua lại với giá rẻ, vị diễn viên kia có muốn đóng phim thì mời liên lạc với ta.”
“Người anh em à, nói tiếng người đi.”
“Phim hoạt hình của Sở châu rất hay đó, ta nhớ năm ngoái có bộ Quang Minh Thánh Kinh cực hay, có thể nói là bộ phim đã đưa ta vào thế giới hoạt hình!”
(Chú thích: tên một bộ hoạt hình hentai.)
“Người anh em, lời của ngươi có gì đó không ổn.”
“Ta có một người bạn muốn xem, thí chủ có thể cho xin link không?”
Rất nhiều cư dân mạng đều đã biết tin, điều này chứng tỏ việc Sở châu gia nhập Tần Tề là ván đã đóng thuyền.
Còn có người suy đoán, tương lai mỗi năm đều sẽ có một châu gia nhập khối thống nhất, cho tới khi toàn bộ các châu đều nối liền thành một khối.
“Hẳn là các châu đều đã bắt đầu chuẩn bị đến ngày gia nhập.”
Lâm Uyên chợt nhớ tới một chuyện.
Hoàng Tử Tennis đang được chuyển thể thành phim hoạt hình, đến tháng giêng sang năm sẽ bắt đầu truyền bá, có khi nào sẽ bị Sở châu ảnh hưởng không?
Ngành hoạt hình của Sở châu phát đạt như vậy, Hoàng Tử Tennis đánh lại không?
Trong lúc Lâm Uyên còn đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.
Thì ra là lão Chu tới.
Đi bên cạnh lão Chu còn có Ngô Dũng vừa rời khỏi phòng làm việc của Lâm Uyên không lâu. Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, biểu tình của Ngô Dũng có vẻ lúng túng.
“Chủ quản.” Lâm Uyên cất tiếng chào.
Trợ lý Cố Đông lập tức tiến vào pha trà cho mọi người. Lão Chu nói thẳng: “Bài bát của Lam Nhan ngươi không cần phải sáng tác nữa.”
“Hả?” Lâm Uyên sửng sốt.
Quần cũng cởi ra rồi, giờ lại bảo không ch.ch nữa?
Ta đã chế tác bài hát xong, tốn hết 3 triệu lận đó, bây giờ ngươi nói ta đừng làm nữa là thế nào?
“Ta sai rồi.” Ngô Dũng ngượng ngùng nói, “Chúng ta và mấy tầng trên tuy là cùng thuộc bộ soạn nhạc nhưng vẫn có quan hệ cạnh tranh, cho nên ta mới lén lút nghĩ là đại biểu có thể hoàn thành ca khúc do công ty yêu cầu để tăng thể diện cho tầng chín. Nhưng không ngờ việc này lại có khúc phụ nhận rồi…”
“Lần sau đừng tự cho là thông minh nữa.” Lão Chu tức giận trừng mắt nhìn Ngô Dũng. “Bài hát này sẽ phát hành vào tháng 12, vốn được xưng là tháng Cuộc Chiến Chư Thần, huống chi bây giờ tháng 12 đã chính thức đổi thành tháng cuối năm, ca vương tham gia sẽ càng nhiều hơn trước, càng đừng nói chi đến hạng mục này có ý nghĩa trao đổi văn hoá rất quan trọng. Ngươi cho rằng công ty nuôi mấy vị khúc phụ để làm cái gì?”
Chương 293:Nước đổ đi rồi khó hốt lại
Ngô Dũng run lẩy bẩy.
Khúc phụ một khi đã ra tay, cho dù là Lâm Uyên cũng không thể so sánh, đừng nói tới ca vương, dù chỉ là ca sĩ bình thường cũng biết nên chọn ai.
Nếu không có lão Chu nhắc nhở, suýt chút nữa Ngô Dũng đã phí phạm thời gian quý báu của Lâm Uyên rồi.
Lâm Uyên hiểu được ý lão Chu. Có lẽ ca khúc lần này quá quan trọng cho nên công ty mới phái khúc phụ ra tay, nên hắn có vắt óc nghĩ ra bài hát cỡ nào thì cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Trong mắt người khác chính là như vậy.
“Bây giờ là cuối tháng 10, đến tháng 12 là phải phát hành bài hát, còn không tới 40 ngày. Ngươi còn phải quay phim, làm sao có thời gian viết ca khúc? Khúc phụ thường ít phát hành bài hát cho nên tích luỹ của bọn hắn không nhỏ, công việc này đã được Trịnh Tinh nhận, ngươi hẳn là biết Trịnh Tinh lão sư chứ?” Lão Chu hỏi.
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu.
Khúc phụ duy nhất mà Lâm Uyên từng tiếp xúc chính là Trịnh Tinh. Đây là vị khúc phụ duy nhất có giới tính nữ của Tinh Mang, khi đó hắn vừa mới gia nhập bộ soạn nhạc đã từng có cơ hội trò chuyện với Trịnh Tinh mấy câu.
“Cũng may ta biết chuyện này sớm, ngươi còn chưa bắt đầu sáng tác, nếu không Ngô Dũng đã làm trễ nải thời gian của ngươi.” Lão Chu lại lườm Ngô Dũng rồi cười nói với Lâm Uyên. “Ngươi cứ yên tâm quay phim điện ảnh, hiện tại công ty rất cần bộ phim này tạo được tiếng vang lớn.”
Lâm Uyên: “. . .”
Trong mắt lão Chu thì hắn phát hiện việc này quá kịp thời, gần như vừa nhận được tin tức từ Ngô Dũng lão Chu đã chạy tới đây ngăn cản Lâm Uyên rồi.
Nhưng lão Chu tuyệt đối không ngờ được trong khoảng thời gian cực ngắn đó Lâm Uyên đã chuẩn bị xong ca khúc!
Đã làm xong còn bảo buông tay? Không thể nào.
Nếu là bài hát khác, khi đụng phải khúc phụ ra tay, Lâm Uyên đúng là không có bao nhiêu lòng tin, có khi sẽ đồng ý buông tay. Bởi vì có được thẻ nhân vật Dương Chung Minh nên hắn hiểu rõ thực lực của khúc phụ mạnh mẽ bậc nào.
Nhưng lần này ca khúc chế tác riêng của hắn là Mặt Trời Đỏ!
Nếu ca khúc cũng được phân chia đẳng cấp thì bài hát này tuyệt đối xếp hạng đỉnh cấp. Ngay cả khúc phụ cũng không thể tuỳ tiện sáng tác ra loại bài hát thế này.
Lão Chu không biết suy nghĩ của Lâm Uyên, hắn vẫn tiếp tục lải nhải: “Nếu việc quay phim có khó khăn gì thì hãy nói với ta, ta không cố ý đả kích ngươi, chỉ là chuyện ca khúc này công ty đã có chủ trương, ngươi tham gia cũng chỉ phí công phí sức mà thôi. Đổi lại ở những công ty khác các ca vương cũng sẽ dùng bài hát của khúc phụ sáng tác, dù sao đây cũng là hạng mục mừng ngày Tần Tề thống nhất một năm…”
“Ừm.” Lâm Uyên không giải thích gì nhiều.
Không cần biết lão Chu nói cái gì, ta đã bỏ tiền chế tác ca khúc này, đến lúc đó gửi cho Lam Nhan để hắn tự chọn là được. Lâm Uyên không tin bài Mặt Trời Đỏ đấu không lại bài hát mới của khúc phụ.
Sau khi lão Chu rời đi, Ngô Dũng cúi thấp đầu nói: “Đại biểu, việc này là lỗi của ta đã suy nghĩ không chu toàn. Tháng 12 năm nay là Cuộc Chiến Chư Thần, nhất định sẽ có ca vương ca hậu đồng thời tham gia, cũng sẽ có khúc phụ sáng tác…”
Công ty rất công nhận năng lực sáng tác của Lâm Uyên, nhưng bọn hắn chỉ định vị Lâm Uyên là “tiểu khúc phụ” mà thôi.
Hắn mạnh hơn các kim bài khác nhiều lắm, nhưng lại kém xa cấp khúc phụ.
Lâm Uyên khẽ gật đầu, không hề cảm thấy lời điều này có gì sai. Có Hệ thống bật hack, hắn có thể là khúc phụ mạnh nhất Lam Tinh, nhưng nếu không có Hệ thống, tài nghệ của Lâm Uyên chẳng cách nào so được với khúc phụ.
Lâm Uyên hỏi một vấn đề hắn tương đối quan tâm: “Vừa rồi Chu chủ quản nói không chỉ có ca vương của Tinh Mang tham gia hoạt động này?”
“Vâng.” Ngô Dũng đáp, “Nhắc mới nhớ, Tần tỉnh chúng ta cũng còn một vị ca vương khác tham gia chương trình này, mà người đó lại có quan hệ rất sâu xa với ngài nha.”
“Ai thế?”
“Ca vương Phí Dương của công ty giải trí Huyến Lạn.”
Lâm Uyên không khỏi sửng sốt. “Chính là người lần trước Trần Chí Vũ đụng phải…”
Thỉnh thoảng Lâm Uyên cũng sẽ chú ý đến mấy tin tức này, cũng biết được lần trước Trần Chí Vũ và Phí Dương từng đụng độ với nhau.
“Đúng vậy.” Ngô Dũng không nhịn được bật cười, “Lão nhị vạn năm rốt cuộc cũng đánh bại ca vương, tin tức đó rất lớn nha. Nhưng mà bản Thay Đổi Chính Mình quả thật đủ chất lượng, lại thêm bên phía chính quyền bắt mọi người học thuộc lòng nên chúng ta mới thắng được. Nếu lần này có khúc phụ ra tay, ta cảm thấy chúng ta sẽ lại thắng Phí Dương lần nữa đó.”
“Phí Dương cũng dùng ca khúc của khúc phụ?”
Ngô Dũng gật đầu: “Việc này là Chu chủ quản nói cho ta biết, lần này tác phẩm của Phí Dương cũng do khúc phụ sáng tác nên bên công ty chúng ta cũng phải sắp xếp khúc phụ ra tay.”
“Ồ.”
Lâm Uyên nhấp một ngụm trà.
Ngô Dũng tự giác nói: “Ta ra ngoài trước. Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi đại biểu…”
“Không có gì.”
Sau khi Ngô Dũng rời đi, Lâm Uyên nhấn nút màu xanh lam trên bàn làm việc, đây là nút gọi ra cho trợ lý Cố Đông.
“Vào đây một chút.”
Cố Đông lập tức đi vào, cung kính nói: “Đại biểu, có việc gì thế?”
Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Liên lạc với Lam Nhan.”
Bây giờ hắn là đại biểu của tầng chín, muốn liên lạc với ca sĩ ngôi sao của công ty cũng không khó.
Cố Đông sửng sốt hỏi: “Vừa rồi không phải Chu chủ quản đã nói…”
Ban nãy nàng đã nghe được một phần đoạn đối thoại giữa lão Chu và Ngô Dũng.
Lâm Uyên bĩu môi nói: “Nước đổ đi rồi khó hốt lại.”
. . .
Hai tuần sau, Lam Nhan đến công ty.
Là một trong những ca vương của Tinh Mang, Lam Nhan có phòng nghỉ ngơi riêng. Căn phòng có không gian rất lớn, còn có máy chạy bộ.
Lúc này Lam Nhan đang chạy bộ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không dừng lại.
Lam Nhan tin rằng ca sĩ phải khoẻ mạnh có khí lực thì giọng hát mới hay được, cho nên hắn rất chú ý đến việc tập luyện.
Người đại diện của Lam Nhan đứng ở bên cạnh, cầm điện thoại chụp mấy bức hình. Hắn có thể dùng hình đó đăng lên Bộ Lạc để cập nhật tình hình idol cho các fan.
Đúng lúc này, người đại diện đột nhiên nhận được một cú điện thoại, không biết đối phương nói cái gì mà sắc mặt hắn bỗng trở nên cổ quái.
Chương 294:Trịnh Tinh
Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh máy chạy bộ. “Trợ lý của Tiện Ngư lão sư gọi điện tới, nói là Tiện Ngư có viết cho ngươi một bài hát.”
Lam Nhan lập tức ấn nút dừng máy, bước chân chậm dần rồi đứng yên, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi rồi hỏi lại: “Tiện Ngư lão sư?”
Đương nhiên Lam Nhan không còn xa lạ gì với vị “tiểu khúc phụ” của công ty, hắn còn đang muốn tìm cơ hội để hợp tác với Tiện Ngư một lần đây.
Trong công ty, dù là ca vương ca hậu cũng không có khả năng được khúc phụ viết bài hát cho mãi được. Cho nên loại cấp bậc như Tiện Ngư đã đáng giá để ca vương ca hậu coi trọng.
“Là bài hát dùng cho hạng mục giao lưu văn hoá với Tề tỉnh, sẽ phát vào cuối năm.” Người đại diện buồn bực nói, “Công ty hẳn là đã phải thông báo cho Tiện Ngư rồi chứ? Trịnh Tinh lão sư đã nhận việc này rồi, nhưng hắn vẫn viết bài hát là có ý gì…”
Lam Nhan cười đáp: “Nói rõ hắn không chịu phục khúc phụ.”
Người đại diện ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy có lý. “Nghe nói Tiện Ngư lão sư còn là sinh viên mà đã có thành tích như thế, chức vị của hắn trong công ty còn ngang hàng với các khúc phụ khác, khó tránh khỏi sẽ có ngạo khí. Chỉ là hắn còn không hiểu được khúc phụ lợi hại cỡ nào.”
Lam Nhan nói: “Chuyện bình thường thôi, ta cảm thấy tương lai Tiện Ngư chắc chắn sẽ trở thành khúc phụ, bây giờ chúng ta phải bắt đầu kính trọng nhún nhường hắn là vừa.”
Người đại diện gật đầu: “Vậy chúng ta đi tới tầng chín bộ soạn nhạc một chuyến đi.”
Lam Nhan đồng ý.
Tất cả mọi người đều làm chung công ty, nếu đổi lại là nhạc sĩ khác sẽ phải tự mình đi gặp Lam Nhan, nhưng đối phương là Tiện Ngư, Lam Nhan sẽ chủ động đi gặp mặt.
Không phải nói Tiện Ngư có địa vị cao hơn Lam Nhan. Luận về địa vì thì đôi bên xem như ngang hàng, huống chi lần này còn là Tiện Ngư chủ động viết bài hát cho Lam Nhan.
Nhưng điểm lợi hại của Tiện Ngư là hắn còn quá trẻ, tương lai của hắn không biết sẽ đạt tới trình độ nào, cho nên Lam Nhan không muốn đắc tội Tiện Ngư.
Trên đường lên tầng chín bộ soạn nhạc, người đại diện nhắc nhở nói: “Lát nữa khi từ chối bài hát của Tiện Ngư ngươi phải uyển chuyển một chút, không thể để hắn cảm thấy chúng ta coi thường bài hát của hắn.”
Lam Nhan gật đầu: “Việc này ta biết mà.”
Bọn họ không quen biết Tiện Ngư nên không rõ tính cách của hắn. Nhưng cân nhắc tới Tiện Ngư chỉ mới là sinh viên, da mặt hẳn là rất mỏng nên nhất định phải để ý tới mặt mũi của hắn một chút.
Đi vào thang máy, Lam Nhan bỗng nhiên cười nói: “Hơn nữa ta cũng không định từ chối bài hát này. Nhạc của Tiện Ngư không thể kém được, chỉ là nó không thích hợp để phát hành vào tháng 12 mà thôi.”
Người đại diện cũng cười theo. Đây cũng là suy nghĩ của hắn, bởi bài hát tham dự hoạt động cuối năm mừng Tần Tề thống nhất chỉ có thể chọn bài hát tốt nhất!
. . .
Cố Đông đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên thông báo: “Đại biểu, Lam Nhan và người đại diện đang tới, chúng ta có nên liên lạc với Trịnh Tinh lão sư luôn không? Tránh cho sau này nàng mới biết sẽ không vui.”
“Vậy sao?” Lâm Uyên hỏi, “Vậy nên làm thế nào cho nàng vui vẻ?”
Cố Đông sửng sốt, đột nhiên cảm giác được đây đúng là câu hỏi theo xì-tai Lâm Uyên. Nàng bật cười đáp:
“Ngài gọi điện giải thích cho Trịnh Tinh lão sư là được.”
“Được rồi.” Lâm Uyên gật đầu, “Ngươi có số điện thoại không?”
Cố Đông nói: “Trịnh Tinh lão sư là đại biểu của bộ soạn nhạc tầng mười, ngài có quyền tra tìm số điện thoại liên lạc của nàng trong hệ thống công ty.”
Lâm Uyên lại gật đầu, mở hệ thống nội bộ công ty lên tìm một chút, quả nhiên tra được số điện thoại của Trịnh Tinh.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn gọi vào dãy số. Bên kia truyền tới giọng của một nữ nhân trưởng thành. “A lô?”
“Chào Trịnh Tinh lão sư, ta là Tiện Ngư.”
Trịnh Tinh có vẻ bất ngờ. “Thì ra là ngươi nha. Tìm ta có việc gì thế?”
Lâm Uyên nói thẳng vào việc chính: “Ta muốn viết ca khúc sử dụng trong chương trình cuối năm mừng Tần Tề thống nhất.”
Cố Đông: “. . .”
Nàng rất muốn thay Lâm Uyên nói chuyện điện thoại với Trịnh Tinh lão sư. Sớm biết như vậy nàng đã dạy hắn nên nói như thế nào trước khi gọi điện thoại rồi.
Ừm, nhưng mà với tính cách của Lâm đại biểu thì có dạy cỡ nào cũng vô dụng. Trời sinh đại biểu không có sợi dây thần kinh giao tiếp.
Trịnh Tinh trầm mặc mấy giây mới lên tiếng: “Ngươi có nắm chắc không?”
Lâm Uyên đáp: “Xem như là có.”
Trịnh Tinh hỏi: “Ngươi đang ở tầng chín hả? Ta cũng đang ở công ty, ta xuống đó nghe thử một lần được không?”
Lâm Uyên gật đầu: “Được.”
Trịnh Tinh cười dài: “Xem ra ngươi rất nắm chắc nhỉ, nói thật ta cũng không có nắm chắc đâu, khúc phụ bên Huyến Lạn có thực lực không đơn giản.”
“Ồ.”
Trịnh Tinh lại bật cười: “Nhân tiện hỏi ngươi một câu, bài hát Thay Đổi Chính Mình kia là ngươi cố ý viết đề tài Tần Tề thống nhất?”
“Không phải.”
Lâm Uyên không có ý định giấu giếm Trịnh Tinh hay ai khác về việc này. Nhưng hắn sẽ không đi rêu rao khắp nơi, dù sao quan phương đã dùng ca khúc đó để phổ cập toàn dân, sao hắn có thể vả mặt quan phương được chứ?
“Ha ha ha…” Trịnh Tinh ôm bụng cười ha hả một lúc, vui vẻ nói: “Đúng y như ta đoán.”
Cười xong, nàng bỗng nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Nhưng đây chính là sự thần kỳ của âm nhạc đó.”
“Vâng.”
“Ta cúp máy, tới ngay.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Uyên ngồi yên chờ đợi. Không bao lâu sau Lam Nhan và người đại diện của hắn cũng đã đến.
“Chào Tiện Ngư lão sư…”
Năm nay Lam Nhan khoảng gần 40 tuổi, vóc dáng không cao chỉ khoảng hơn 1 mét 7, gương mặt điển trai, vóc người khoẻ mạnh khiến người ta cảm thấy hắn như ánh mặt trời.
“Xin chào.”
Lâm Uyên đứng dậy bắt tay với đối phương, thuận tiện chào hỏi người đại diện một tiếng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới động tĩnh, thì ra Trịnh Tinh đã chạy xuống tới.
Lam Nhan và người đại diện vừa thấy Trịnh Tinh đã sửng sốt, sau đó vội vàng chào hỏi. Có một chi tiết nhỏ là, thái độ của hai người còn nồng nhiệt hơn lúc đối mặt với Lâm Uyên.
“Đừng khách sáo, đều tới nghe bài hát mà.” Trịnh Tinh cười nói, sau đó ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía Lâm Uyên.
Tiểu tử này đẹp trai thiệt nha!
Chương 295: Mặt Trời Đỏ
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên gặp gỡ khúc phụ. Trịnh Tinh khoảng hơn 40 tuổi, ngoại hình không tính là xinh đẹp nhưng toàn thân toát ra khí chất đủ để hấp dẫn người khác phải nhìn về phía nàng.
“Tuy mới gặp mặt lần đầu…” Trịnh Tinh cười nói với Lâm Uyên, “Nhưng ta đã nghe toàn bộ bài hát của ngươi rồi đó.”
Lâm Uyên nói: “Xin cảm ơn. Mời các vị ngồi.”
Lam Nhan và người đại diện ngồi xuống. Trịnh Tinh cũng ngồi xuống ghế sô pha. “Có điều, muốn cướp người của ta thì phải lấy ra bản lĩnh mới được nha.”
“Vậy mời ngài nghe thử.” Lâm Uyên ra hiệu cho Cố Đông mở dàn nhạc lên.
Trong phòng làm việc của Lâm Uyên được trang bị loa có giá trị hơn 100.000 đồng. Đóng cửa lại, căn phòng trở thành không gian kín thì âm thanh sẽ được thể hiện một cách hoàn mỹ nhất.
Trịnh Tinh tựa người vào ghế sô pha hỏi: “Đã phối nhạc sao?”
“Đã là bản thu âm hoàn chỉnh, ta dùng âm thanh điện tử thay ca sĩ, hiệu quả đương nhiên không bằng người hát, thế nên ta mới cần có ca vương để hoàn thiện nó.”
Trịnh Tinh nhíu mày.
Hắn đã viết sẵn ca khúc này từ lâu rồi sao?
Một người bình thường sao có thể sáng tác nhanh như vậy, dù sao tin tức về chương trình cuối năm cũng chỉ mới truyền đi chưa tới một tháng.
Lam Nhan và người đại diện đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ bất đắc dĩ.
Vốn việc từ chối Tiện Ngư đã rất lúng túng rồi, bây giờ còn phải từ chối ngay trước mặt Trịnh Tinh, có phải là quá khó khăn không? Tiện Ngư hận hắn thì biết làm sao?
Còn Trịnh Tinh lão sư nữa, sao lại chạy tới đây nghe nhạc làm gì? Chẳng lẽ muốn vả mặt Tiện Ngư?
“Ta mở nhé. Bài hát này tên là Mặt Trời Đỏ.” Lâm Uyên không biết suy nghĩ của mọi người, hắn chỉ đơn giản ấn nút phát nhạc. Trong gian phòng lập tức truyền ra tiếng nhạc điện tử.
“Ah! Ah! Ah~”
Thanh âm của đàn ghi-ta bass rất cao, phối hợp với đàn ghi-ta và nhịp trống, hợp âm không hề phức tạp mà tạo cảm giác vui vẻ nhiệt huyết.
Trịnh Tinh tựa lưng vào ghế sô pha, yên lặng thưởng thức. Lam Nhan đan tay lại nghiêm túc lắng nghe.
Khi tiếng trống dừng lại, âm thanh điện tử phối hợp vang lên vô cùng chuẩn xác, trong nháy mắt cả gian phòng tựa như gia tăng nhiệt độ:
“Số phận dù trôi nổi gập ghềnh, đường đời dù gấp khúc quanh co, cuộc đời dù bất công khiến bạn cảm thấy buồn lo…”
“Cũng đừng khóc hay nản lòng, càng không nên gục ngã. Tôi nguyện sẽ mãi ở bên bạn suốt cuộc đời này.”
Tiếng nhạc dồn dập vang lên, nhanh chóng mà kịch liệt.
Giọng ca điện tử hát rất nhanh, gần như cùng lúc đó, hai bàn tay Lam Nhan bóp chặt lại như đang cầm nắm thứ gì đó rất trân quý đến nỗi bàn tay có vẻ trắng bệch.
Thật náo nhiệt!
Biểu tình của Trịnh Tinh trở nên nghiêm túc. Phần mở đầu bài hát quá bốc, gần như trong chớp mắt đã bắt tai người nghe.
Lời bài hát nhanh như tốc độ ánh sáng, chỉ khi cực kỳ có lòng tin với phần lời chính thì nhạc sĩ mới đưa phần điệp khúc lên để mở đầu bài hát. Cho dù là Trịnh Tinh, khi nghe được đoạn này đồng tử mắt cũng co rụt lại, trong lòng lại càng thêm mong đợi được nghe phần lời chính.
“Trời má!”
Người duy nhất không quá am hiểu về âm nhạc trong phòng chính là người đại diện của Lam Nhan. Nhưng hắn cũng là người kích động nhất.
Lúc này, người đại diện mở to mắt, hai chân không tự chủ được muốn đứng lên nhưng sợ động tác của mình quá đột ngột nên cố nhịn lại, chỉ là da gà đã nổi đầy trên tay chân hắn.
“Đường đời loanh quanh lòng vòng làm sao có thể dễ dàng thông suốt, khi lòng hoang mang tôi cũng chỉ chịu đựng một mình mà không có ai bên cạnh giúp đỡ.”
“Vào năm tháng đó tôi còn thơ dại, cũng đã từng vấp ngã rất nhiều lần, nước mắt giàn giụa rơi trong đêm mưa tầm tã.”
Điệp khúc hát trước, phần lời chính hát sau.
Nhưng phần lời chính không hề bị quang mang của điệp khúc che khuất mà ngược lại khiến cho người ta hồi tưởng.
Lam Nhan bỗng buông lỏng nắm tay, trán giãn ra, tinh thần hắn phiêu theo từng tiết tấu. Giờ khắc này hắn cảm giác được nhịp tim mình cũng hoà vang cùng nhịp điệu ca khúc mất rồi.
“Đường đời quanh co khúc khuỷu tôi vẫn muốn vượt qua. Từ bao giờ đã có bạn kề bên, cho tôi sự cổ vũ nhiệt tình.”
“Như ngọn lửa của vầng mặt trời đỏ rực thắp sáng nên con người tôi, chỉ cần cùng nhau, chúng ta sẽ có thể bước qua ngàn vạn sông núi.”
Điệp khúc và phần lời chính chuyển giao vô cùng hoàn mỹ!
Quả nhiên phần lời chính không khiến người ta thất vọng, trong lòng Trịnh Tinh khẽ than. Không biết từ bao giờ nàng đã ngồi thẳng lưng lên, hơi nghiêng người về phía trước, lỗ tai khẽ động.
Âm sắc đủ màu tuyệt vời chảy xuôi trong tai, lúc này ca khúc tiến vào phần chuyển điệu. Lời bài hát chậm lại như tiếng suối róc rách bao hàm tình cảm của người nghe vào trong đó.
“Để con gió chiều nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương hoa nhẹ nhàng như lời chúc phúc cho chúng ta.”
“Để sao đêm dần ló dạng, từng nỗi khát khao loé lên như ngọn sóng thấm nhuần con người tôi.”
“Oh~”
Ngay sau đó lại là điệp khúc!
Sống lưng Lam Nhan thẳng tắp, tâm trạng như con sóng ba động mãnh liệt, trước mắt hắn hiện ra vô số năm tháng quá khứ, hốc mắt dần trở nên ẩm ướt.
Đó là những đêm chưa từng chợp mắt lúc mới vào nghề.
Đó là hắn khi công thành danh toại đứng trên sân khấu.
Hắn tưởng như mình đang ở trên đỉnh núi, không nhịn được muốn hét lên: “Ta là vầng mặt trời đỏ đang từ từ dâng lên!”
Thời gian chưa cũ nhưng tháng năm đã dài đằng đẵng. Không chỉ có Lam Nhan nhớ lại thời thanh xuân của mình mà Trịnh Tinh cũng đã lâm vào hồi ức.
Bản chất của sự vật thường đơn giản như thế. Cũng như thứ có thể chạm vào lòng người thường chỉ là những câu từ đơn giản.
Đó chính là “cố gắng” và “phấn đấu”, chính là “kiên trì đến cùng không buông tay”, chính là “không muốn cúi đầu trước vận mệnh”.
Mà chính những từ ngữ tưởng chừng như quá giản đơn này, khi đưa vào lời nhạc lại có thể đi thẳng vào trái tim.
“♪♪♪♪♪♪♪♪…”
Trong phòng vang lên tiếng nhạc như thể có vô số âm phù bồng bềnh. Tiếng hát như đang biểu đạt sự phản kháng lại vận mệnh, biểu đạt hắn hướng về tương lai, tâm tình cuồng nhiệt cháy bỏng của hắn ẩn chứa trong từng âm tiết.
Lâm Uyên cũng yên lặng nghe, cảm thấy hơi tiếc nuối vì tiếng hát điện tử không thể so được với người. Bài hát này cần ca sĩ hát bằng tình cảm chân thành mới đủ để rung động lòng người, đây chính là tầm quan trọng của việc thu âm.
Chương 296: Trâu bò
Nhưng bấy nhiêu đã đủ để tất cả mọi người nhận ra bài hát này rất tốt!
Người duy nhất không đủ am hiểu về âm nhạc là vị người đại diện của Lam Nhan, giờ phút này đã kích động đến da đầu tê dại.
Thân thể hắn lay động theo điệu nhạc, hắn đã bị bài hát chi phối hoàn toàn.
Một người không chuyên nghiệp như hắn chỉ có thể dùng hai chữ thô bạo để đánh giá về Mặt Trời Đỏ: “Trâu bò!”
Khi ca khúc kết thúc, người đại diện không kềm lòng được mà thốt lên hai chữ này. Nhưng nói xong hắn không khỏi lúng túng, bèn ho khan một tiếng:
“Xin lỗi, ta có hơi kích động, bài hát này thật sự quá tuyệt vời.”
Trịnh Tinh bật cười, hai mắt toả sáng nhìn Lâm Uyên:
“Lấy điệp khúc ra để mở đầu bài hát, nhịp điệu nhanh gọn dứt khoát mà tươi sáng có thể bắt tai người nghe ngay lập tức, phần lời chính vận dụng phương pháp tu từ rất tự nhiên, đoạn chuyển điệu du dương rất hoàn mỹ, đoạn kết lặp lại thủ pháp ban đầu, rõ ràng điệp khúc xuất hiện nhiều lần nhưng lại không khiến người nghe chán ngán mà càng thêm nhiệt huyết. Ừ, thật sự là rất trâu bò.”
“? ? ?”
Người đại diện của Lam Nhan ngơ ngác nhìn Trịnh Tinh. Tóm lại là ý của ngươi cũng giống ta có phải không?
Lam Nhan: “. . .”
Hắn cảm giác mình có đánh giá thêm cũng chỉ là dư thừa, bèn dùng lời ít ý nhiều để phụ hoạ: “Trâu bò!”
Nói xong Lam Nhan và người đại diện lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
Bọn hắn vốn định từ chối Tiện Ngư, dưới tình huống thông thường thì ai cũng sẽ chọn khúc phụ thôi. Đây là bài hát mừng Tần Tề thống nhất, lại còn có thể được trình diễn trong Đêm Nhạc Cuối Năm, lên bảng xếp hạng Cuộc Chiến Chư Thần, đương nhiên Lam Nhan muốn đảm bảo bài hát đó sẽ là tấm bài tẩy mạnh nhất!
Bọn hắn vốn cho là, tấm bài tẩy này sẽ đến từ tay Trịnh Tinh lão sư, một trong những khúc phụ của công ty.
Nhưng sau khi nghe Mặt Trời Đỏ, Lam Nhan lại sinh ra một hoài nghi mà trước nay hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới ——
Bài hát của Trịnh Tinh liệu có hay hơn được bài này không?
Không, đây chẳng thể gọi là hoài nghi nữa, vì Lam Nhan đã gần như tin chắc bài hát của Trịnh Tinh lão sư sẽ không thể nào bằng được Mặt Trời Đỏ!
Lâm Uyên không phải khúc phụ, nhưng có lẽ lần này hắn đã phát huy vượt xa năng lực trước đó. Tóm lại, Mặt Trời Đỏ chính là tác phẩm cấp bậc khúc phụ, hoàn toàn xứng đáng!
Tiểu khúc phụ Tiện Ngư có thể viết ra được ca khúc này cũng hợp tình hợp lý, nếu không mọi người đã chẳng ca tụng hắn có tiềm lực của khúc phụ.
Cho dù là khúc phụ cũng không thể thoải mái viết ra một ca khúc có trình độ này. Thân là ca vương, Lam Nhan có đầy đủ năng lực phán đoán.
Không thấy sao, ngay cả Trịnh Tinh cũng bị chấn kinh rồi, đến nỗi phải dùng hai chữ “trâu bò” để đánh giá.
Vậy bây giờ làm sao đây?
Lam Nhan khẳng định là muốn hát bài Mặt Trời Đỏ này, thậm chí còn rất muốn đến không kịp chờ đợi.
Nhưng trước đó hắn muốn uyển chuyển cự tuyệt Tiện Ngư, bây giờ thì ngược lại. Hắn làm sao uyển chuyển cự tuyệt Trịnh Tinh đây?
Trời ạ!
Cự tuyệt một khúc phụ đó! Lam Nhan chưa từng dám nghĩ tới chuyện này.
Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn cự tuyệt, chỉ là nếu bài hát của Trịnh Tinh không bằng Mặt Trời Đỏ thì lần này Lam Nhan chỉ có thể lựa chọn Tiện Ngư.
Bài hát của Trịnh Tinh lão sư có thể để sang năm được không?
Nhưng mà… Trịnh Tinh lão sư sẽ đồng ý chứ? Có phải ta sẽ đắc tội nàng không?
Lam Nhan lâm vào xoắn xuýt và lo lắng. Quá khó khăn rồi! Bình thường cả hai vị này đều là cơ hội khó tìm, nhưng hôm nay núi vàng cùng rơi vào đầu một lúc, mẹ nó hắn thật sự không biết phải làm sao.
Dường như nhìn ra được nỗi lo toan của Lam Nhan, Trịnh Tinh đột nhiên nói: “Lam Nhan, lần này ngươi dùng bài hát của Tiện Ngư đi. Bản Mặt Trời Đỏ quả thật chất lượng hơn bản nhạc ta chuẩn bị cho ngươi.”
“Trịnh Tinh lão sư…” Lam Nhan cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hắn đã quá coi thường lòng dạ của các vị khúc phụ rồi.
Trịnh Tinh cười nói: “Bài hát của ta vẫn chưa xong, tháng sau ta sẽ gửi cho ngươi. Ngươi có thể đợi sang năm rồi dùng, vừa hay ta cũng không muốn dựa vào bài đó để cạnh tranh với tên kia.”
“Tên kia?” Lam Nhan hiếu kỳ hỏi.
Trịnh Tinh liếc nhìn Lam Nhan: “Lần này người viết ca khúc cho Phí Dương là Doãn Đông. Toàn bộ Tinh Mang cũng chỉ có Dương Chung Minh là dám tự xưng mình lợi hại hơn Doãn Đông thôi.”
“Doãn Đông lão sư…” Sắc mặt Lam Nhan khẽ đổi, sau đó bật cười nói: “Chúng ta có Mặt Trời Đỏ, chưa chắc thắng không được bọn họ.”
“Nếu là bài này thì đúng là có thể.”
Trịnh Tinh tán đồng suy nghĩ của Lam Nhan, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Uyên nói, “Tranh thủ trong mấy năm sắp tới đào tạo ra ca vương ca hậu đi, dù sao càng về sau sẽ càng khó.”
Lam Nhan nghe vậy lập tức biến sắc. Người đại diện của hắn cũng trợn trừng mắt.
Lời này của Trịnh Tinh rõ ràng là có ý nói nàng đã xem Tiện Ngư là khúc phụ tương lai!
Trước đó công ty đều gọi Lâm Uyên là tiểu khúc phụ, nhưng chưa có vị khúc phụ nào lên tiếng chứng thực điều này.
Mà hôm nay, Trịnh Tinh đã thể hiện rất rõ ràng cái nhìn của nàng.
Nàng cảm thấy tương lai Lâm Uyên sẽ trở thành khúc phụ, nếu không nàng sẽ không nói như vậy.
Lâm Uyên lại không hiểu rõ việc này, chỉ thuận tiện gật đầu.
. . .
Việc sau đó tiến hành rất thuận lợi.
Trịnh Tinh chủ động lùi về sau, Mặt Trời Đỏ giao cho Lam Nhan. Hợp đồng cụ thể sẽ được ký sau, trước mắt còn phải đợi ca khúc thông qua khảo hạch, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi thêm số liên lạc của nhau, mấy người rời đi.
Cố Đông vẫn đứng trong phòng nhìn chằm chằm Lâm Uyên, trong lòng rung động không thôi.
Xong đời! Thật sự xong đời!
Khúc phụ Trịnh Tinh chủ động rời khỏi Cuộc Chiến Chư Thần, điều này có nghĩa là đại biểu sẽ tham dự cuộc sát phạt tháng 12.
Quần ma loạn vũ! Gió tanh mưa máu! Là tháng có ca vương ca hậu và khúc phụ nhan nhản khắp nơi.
Lâm Uyên không biết suy nghĩ rối bời của Cố Đông, chỉ tò mò hỏi: “Vừa rồi Trịnh Tinh lão sư bảo ta đào tạo ca vương ca hậu là có ý gì?”
“Ngài không biết?” Cố Đông kinh ngạc, sau đó giải thích, “Muốn trở thành khúc phụ cũng cần có tiêu chuẩn nhất định, mà một trong những cách để trở thành khúc phụ chính là đào tạo ra một ca vương và một ca hậu.”
Chương 297:Cách trở thành khúc phụ
“Đào tạo ca vương ca hậu?”
“Đúng vậy, hoặc là đào tạo hai ca vương hoặc hai ca hậu cũng được. Tóm lại là sau khi thành công sẽ trực tiếp trở thành khúc phụ. Chẳng hạn như Trịnh Tinh lão sư, nàng đã đào tạo một vị ca vương, một vị ca hậu. Nhưng đó chưa phải là khúc phụ lợi hại nhất.”
Lâm Uyên hỏi: “Lợi hại nhất là gì?”
Cố Đông nói tiếp: “Còn có hai cách để trở thành khúc phụ. Một là giành được giải thưởng Nhạc Thánh trong buổi Âm Nhạc Thịnh Điển hàng năm, nhưng giải thưởng này đã bị bỏ không mấy năm nay rồi, rất khó có thể đạt được. Còn cách cuối cùng, cũng là cách bạo lực nhất, chính là đoạt được chức Đại Quán Quân trên bảng xếp hạng âm nhạc cả năm! Cách này có độ khó cao nhất, từ xưa tới nay trên Lam Tinh chỉ mới có ba người làm được.”
Lâm Uyên kinh ngạc nói: “Đại Quán Quân…”
Cố Đông cảm khái xuýt xoa: “Đúng vậy, chính là Đại Quán Quân, cũng tức là đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc trong suốt cả mười hai tháng, mỗi tháng đều đoạt giải quán quân, người bình thường làm sao có thể làm nổi!”
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Muốn đoạt được Đại Quán Quân là chuyện khó khăn bậc nào… nhưng không phải là không làm được.
Có hệ thống là có hy vọng.
Nhưng muốn đứng nhất thì phải liên tục chế tác riêng, tốn rất nhiều tiền. Dựa theo tính tình và sáo lộ của Hệ thống, chắc chắn nó sẽ tính thêm tiền giá trị của khúc phụ, gia tăng thêm phí tổn khi chế tác riêng cho xem.
Lâm Uyên ta đã nhìn thấu Hệ thống nhà ngươi!
Lâm Uyên cũng có ý muốn trở thành khúc phụ, nhưng nghe Cố Đông giải thích xong hắn tạm thời không nghĩ tới việc này nữa.
Bây giờ còn rất nhiều chuyện phải làm, không cần nóng nảy, cứ từ từ.
. . .
Chưa tới một tuần sau, Lâm Uyên đã đến phòng thu âm để hỗ trợ Lam Nhan thu âm bài Mặt Trời Đỏ.
Bài hát này không khó hát, Lam Nhan tập dượt mấy ngày nên đã rất quen thuộc với nhịp điệu của nó, việc thu âm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Mà một trong những nguyên nhân khiến việc thu âm trở nên suôn sẻ chính là phát âm Tề ngữ của Lam Nhan rất chuẩn.
Vợ Lam Nhan là người Tề tỉnh, hai người thường sử dụng Tề ngữ để trò chuyện nên phát âm của hắn mới tốt như vậy. Việc này cũng cho Lâm Uyên thấy được thực lực của một ca vương là như thế nào.
Chính là làm việc rất có hiệu suất!
Tôn Diệu Hoả không thể so sánh với Lam Nhan, ngay cả năng lực chuyên môn của Trần Chí Vũ cũng không bằng được Lam Nhan, chẳng trách hắn lại là ca vương.
Ca vương không chỉ là người may mắn gặp được ca khúc tốt, hát nhiều thành hot. Hắn còn phải am hiểu rất nhiều về âm nhạc, nắm vững năng lực chuyên môn đến trình độ đỉnh cao, có thể hát bài hát của nhạc sĩ một cách hoàn mỹ.
Đúng rồi.
Nhắc Tôn Diệu Hoả mới nhớ, lần trước Lâm Uyên đã định viết bài hát mới cho học trưởng Tôn Diệu Hoả hát. Không ngờ lần này lại vô tình hợp tác với ca vương rồi.
Năm nay xem ra không kịp. Sang năm hắn nhất định phải bồi thường cho học trưởng nhiều hơn mới được.
Lâm Uyên có thể nhìn ra học trưởng Diệu Hoả rất yêu thích sự nghiệp ca hát, chỉ là khổ nỗi không gặp được bài hát tốt, mà thứ này Lâm Uyên lại có thể cho hắn.
Thu âm xong, Lâm Uyên mới trở về phòng làm việc.
Lão Chu vội vã chạy tới, khiếp sợ hỏi hắn: “Lam Nhan chọn bài hát ăn mừng Tần Tề thống nhất của ngươi?”
“Đúng vậy.”
Lâm Uyên hiếm hoi giải thích thêm một câu: “Ta không cố ý cướp 3 triệu đồng này, ta đã nói trước với Trịnh Tinh lão sư rồi.”
Lão Chu: “. . .”
Vấn đề là ở chỗ 3 triệu đồng này hay sao?! Trịnh Tinh không có thèm để ý 3 triệu này đâu!
Vấn đề là… tiểu tử ngươi vừa mới tiêu diệt một vị khúc phụ đó có biết không?
Tuy bây giờ gần như một nửa tinh lực của lão Chu đều dành cho bộ điện ảnh nhưng hắn vẫn rất quan tâm chuyện ở bộ soạn nhạc. Cho nên khi biết được tin tức này hắn ngây ngẩn cả người.
Tiểu khúc phụ tiêu diệt khúc phụ thật?
Lão Chu rất hiểu Trịnh Tinh, biết nàng là người thông tình đạt lý, ngoại trừ việc thân là khúc phụ nhưng lại yêu thích hội hoạ ra thì Trịnh Tinh chính là vị khúc phụ tốt tính nhất cả công ty.
Nhưng vấn đề là…
Tuy tính tình nàng rất tốt nhưng nàng cũng cực kỳ nghiêm khắc đối với âm nhạc. Nàng sẽ không vì người khác cướp công việc của mình mà tức giận, nhưng điều kiện tiên quyết là người đó phải được nàng công nhận!
Trịnh Tinh nguyện ý lui lại một bước, chỉ có thể nói rõ một điều: bài hát của Lâm Uyên được Trịnh Tinh công nhận.
Cũng đúng. Lão Chu cũng đã nghe Mặt Trời Đỏ một lần, đúng là tác phẩm vô cùng lợi hại, Trịnh Tinh có công nhận cũng không quá bất ngờ.
Chỉ là nghĩ tới tuổi tác của Lâm Uyên, lại thêm thành tựu phi thường của hắn, lão Chu vẫn cảm thấy quá không chân thực.
Lâm Uyên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lão Chu lắc đầu: “Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề gì. Ngươi làm rất tốt, sang năm hãy viết nhiều bài hát hơn để đánh vào bảng xếp hạng nha.”
Lúc Lâm Uyên mới vào công ty, lão Chu kỳ vọng hắn trở thành nhạc sĩ kim bài, bây giờ lại kỳ vọng hắn trở thành khúc phụ.
Có thể được Trịnh Tinh công nhận, nói rõ Lâm Uyên có tư cách này.
“Ồ.”
“Mấy ngày tới sẽ bắt đầu quảng cáo cho bài hát tháng 12, hy vọng chúng ta có thể đạt được thứ hạng tốt.” lão Chu nói.
. . .
Khi tháng 12 trở thành tháng cuối năm, nó đã trở thành thời điểm chạy nước rút của ngành âm nhạc ở Tần Tề. Không chỉ có người trong nghề, các fan âm nhạc cũng rất ngóng trông đến thời điểm này để được nghe ca vương ca hậu ra mắt bài hát mới.
Hiện tại đã là tháng 11, các ca vương ca hậu sẽ tham gia Cuộc Chiến Chư Thần đều đã bắt đầu tuyên truyền chính thức, bao gồm cả Phí Dương của công ty giải trí Huyến Lạn.
Ngoài ra còn có Sa Hải và các công ty âm nhạc của Tề tỉnh.
Tổng cộng có ba vị ca vương và ba vị ca hậu lần lượt tuyên bố sẽ tham dự trận chiến âm nhạc tháng 12! Đây cũng là đội hình tham gia hoa lệ nhất cả năm.
Không chỉ đội hình ca sĩ hoa lệ mà đội hình nhạc sĩ tham dự cũng rất hoa lệ.
Bài hát của Phí Dương do khúc phụ Doãn Đông sáng tác, tác phẩm của ca vương bên công ty giải trí Ngu Nhạc cũng do khúc phụ Diệp Tri Thu ra tay.
Chương 298: Tỷ lệ thắng 80%
Diệp Tri Thu vốn là người của công ty giải trí Sa Hải, chỉ là khi Tần Tề thống nhất, Ngu Nhạc đã đào người về cho mình.
Lúc này Lam Nhan cũng thông qua Bộ Lạc để thông báo mình là vị ca vương ca hậu thứ bảy tham dự cuộc tranh tài tháng 12.
“Bài hát mới Mặt Trời Đỏ sẽ phát hành vào tháng 12, đồng thời ca khúc này cũng sẽ tham dự Đêm Nhạc Cuối Năm mừng Tần Tề thống nhất, cảm ơn Tiện Ngư lão sư đã sáng tác bài hát này. @ Tiện Ngư.”
Tháng 12 là nơi long tranh hổ đấu, mà gần hai năm nay cái tên Tiện Ngư đã trở thành nhạc sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc, sự xuất hiện của hắn cũng khiến rất nhiều người chú ý.
Phí Dương của công ty giải trí Huyến Lạn chính là một trong số đó.
Đừng quên Phí Dương đã từng ngã một lần bởi Tiện Ngư.
Tuy Phí Dương không đặc biệt chú ý tới điều này nhưng ngoại giới vẫn thường nhắc tới nên hắn cũng không thể làm ngơ.
“Lần trước ta đã thua Tiện Ngư một lần.” Phí Dương quay đầu nói với Doãn Đông, “Lần này lại đụng phải, lại vẫn là tháng 12, mà cả ta và Lam Nhan đều tham gia Đêm Nhạc Cuối Năm.”
“Tỷ lệ ngươi giành hạng nhất là 80%.” Doãn Đông bình thản mở miệng, trong lời nói mang theo sự tự tin vô cùng.
Phí Dương cười hỏi: “Còn 20% còn lại?”
“Thuộc về Diệp Tri Thu.” Doãn Đông đáp.
Diệp Tri Thu chính là vị khúc phụ thứ hai ngoài Doãn Đông tham gia cuộc tranh tài cuối năm.
Không chỉ có Phí Dương chú ý tới Tiện Ngư. Dù sao bây giờ Tiện Ngư cũng là người nổi danh trong ngành, sự xuất hiện của hắn không khiến người ta bất ngờ, chỉ là hơi kinh ngạc.
Kinh ngạc ở chỗ, trong ấn tượng của mọi người, Tiện Ngư là nhạc sĩ rất thích làm việc với ca sĩ mới, hoặc là ca sĩ không quá tiếng tăm.
Nhưng kết quả lần này hắn lại đổi tính, chịu hợp tác với các ngôi sao rồi? Lần này người hắn chọn lại là ca vương Lam Nhan.
Nhưng Tiện Ngư không phải là người được chú ý nhất trong cuộc chiến tháng 12 này. Bởi vì đội hình ra sân quá mức hoa lệ, ngoài hai vị khúc phụ và bảy vị ca vương ca hậu thì còn lại đều là ca sĩ nổi tiếng và nhạc sĩ kim bài lâu năm.
Đây là một trận cuồng hoan đối với các fan âm nhạc.
“Nhìn cái đội hình này xem, chậc chậc, không hổ là Cuộc Chiến Chư Thần!”
“Hai vị khúc phụ giành giải nhất giải nhì chắc là xác định rồi.”
“Ta đoán Phí Dương sẽ là quán quân của Cuộc Chiến Chư Thần năm nay, dù sao khúc phụ Doãn Đông đã hơn nửa năm không xuất hiện, vừa ra tay chính là trời long đất lở nha.”
“Ngươi có phải đã quá khinh thường lão gia Diệp Tri Thu nhà ta rồi không? Hắn chính là bậc thầy trong thể loại rock n roll đó.”
Mọi người thường hay gọi vui Diệp Tri Thu là “lão gia”.
“Người hợp tác với lão gia chính là ca hậu Hải Đường, nàng chính là nữ ca sĩ chuyên hát nhạc rock n roll lợi hại nhất Tề tỉnh!”
“Tuy hai vị khúc phụ rất đáng sợ nhưng những nhạc sĩ khác cũng đáng gờm lắm, không thể xem thường. Chẳng hạn như bài hát của ca vương Đường Trấn là do Cô Độc lão sư sáng tác, tuy lần trước trở thành khúc phụ thất bại nhưng hắn đã giành quán quân tám tháng liên tục, trong lúc đó còn thắng khúc phụ một lần, ai dám nói lần này Cô Độc lão sư không có hy vọng thắng thêm lần nữa?”
“Tương tự như vậy còn có Mạch Mạch lão sư…”
“Long hổ tranh đấu, thật đã ghiền!”
“Đừng quên còn có Tiện Ngư nha. Nội bộ Tinh Mang không phải gọi Tiện Ngư là tiểu khúc phụ sao? Ta cảm thấy Tiện Ngư cũng có hy vọng thắng, trong các vị nhạc sĩ ra mắt làng ca nhạc gần đây, hắn là kỳ lạ nhất.”
“Đúng vậy, Tiện Ngư hợp tác với ca sĩ tuyến một từng thắng cả ca vương, lần này hắn hợp tác với ca vương, chắc cũng có thể thắng khúc phụ chứ nhỉ?”
Khi ngoại giới nghị luận ầm ĩ, bên phía quan phương tổ chức Đêm Nhạc Cuối Năm đã chính thức tuyên bố hoạt động mừng Tần Tề thống nhất:
Ca vương Phí Dương và ca vương Lam Nhan sẽ đại biểu cho Tần tỉnh tham dự buổi trao đổi văn hoá âm nhạc với Tề tỉnh. Ca khúc được biểu diễn lúc đó cũng chính là tác phẩm sắp ra mắt vào tháng 12 này.
Cùng lúc đó.
Tề tỉnh cũng có hai vị ca hậu đại biểu cho Tề tỉnh tham gia Đêm Nhạc Cuối Năm và hát tiếng phổ thông.
Trước đó tin tức này chỉ có người trong nghề biết, mà hiện tại khi tin tức được công bố, các fan âm nhạc mới biết được thông tin.
“Bài hát Tề ngữ?”
“Chẳng trách năm nay lại có đến hai vị khúc phụ tham gia.”
“Sau này khi các châu tham gia vào khối thống nhất, bài hát tháng 12 chẳng phải đều sẽ được đưa vào tiết mục Đêm Nhạc Cuối Năm sao?”
“Bây giờ xem lại ta mới hiểu vì sao Lam Nhan và Phí Dương được chọn, ngoại trừ là ca vương, hai người bọn họ còn là số ít ca sĩ am hiểu về Tề ngữ nữa.”
“Chờ đã, nếu vậy tại sao Tinh Mang không để một vị khúc phụ ra tay mà lại chọn Tiện Ngư?”
“Ta cũng đang thắc mắc đây, tại sao lại là Tiện Ngư?”
“Ca khúc quan trọng như vậy lý ra nên để ca vương hợp tác với khúc phụ mới phải.”
“Chẳng lẽ ca khúc lần này của Tiện Ngư rất đặc sắc?”
“Chỉ có thể là như vậy. Nếu không chẳng có lý do gì lại chọn Tiện Ngư mà không chọn khúc phụ.”
Khi tin tức này lộ ra ngoài ánh sáng, sự mong đợi của khán thính giả đối với bài hát của Tiện Ngư càng nhiều.
Nói tóm gọn, mọi người đều rất hiếu kỳ về kết quả của Cuộc Chiến Chư Thần năm nay.
Bởi vì có quá nhiều người chú ý nên các website cá cược đã lục tục xuất hiện. Loại chuyện này tuy nằm ngoài vòng pháp luật nhưng cũng chẳng ai đi quản, dù sao mấy con bạc không ở đâu là không có.
Chỉ là trong quá khứ, đám nhà cái thường chỉ đặt cược về các trận thi đấu thể thao, chẳng hạn như bóng đá, bóng rổ…
Việc thi đấu âm nhạc được nhà cái tiến hành đặt cược là rất hiếm thấy, từ đó có thể suy ra Cuộc Chiến Chư Thần đã thu hút sự chú ý của công chúng đến mức nào.
Đương nhiên Lâm Uyên không biết tới mấy chuyện này, đều là người đại diện Kim Mộc nói cho hắn biết.
Tuy Kim Mộc không phụ trách công việc người đại diện cho bí danh Tiện Ngư nhưng hắn vẫn rất chú ý tới thân phận này của Lâm Uyên.
Dù sao suy cho cùng thì hắn cũng là người đại diện của Lâm Uyên chứ không phải của mấy cái bí danh kia.
“Thì ra còn có loại chuyện này.”
Nghe được Kim Mộc nói tới việc cá cược, Lâm Uyên không khỏi kinh ngạc, cũng rất bất đắc dĩ. “Chuyện này ai mà dự đoán được chứ.”
Đừng nói người khác, ngay cả người trong cuộc như Lâm Uyên cũng không dám nói mình có thể bắt được thứ hạng gì.
Chương 299:Vạn người chú mục
Hắn chỉ biết được chất lượng bài hát của mình, làm sao biết chất lượng bài hát của người khác. Mặt Trời Đỏ đương nhiên lợi hại, nhưng ai mà dám chắc sẽ không có tác phẩm lợi hại hơn thế?
“Đám con bạc này đúng là không phân phải trái.”
Kim Mộc cười nói: “Ông chủ, bây giờ ngài đang được dự đoán sẽ đứng hạng năm, số lượng người cược ngài đứng hạng năm là nhiều nhất.”
Lâm Uyên tò mò hỏi: “Ngươi có cược không?”
Kim Mộc liếc mắt nhìn Lâm Uyên: “Ta không có tiền.”
Lâm Uyên trầm mặc mấy giây mới nói: “Tháng sau tăng lương cho ngươi lên gấp đôi.”
Kim Mộc làm rất tốt nhiệm vụ người đại diện, xem như đã thông qua kỳ thử việc một cách hoàn mỹ. Cho nên Lâm Uyên không giả ngu với hắn mà thẳng thừng đáp ứng tăng lương.
“Cảm ơn ông chủ.” Kim Mộc cười tươi như hoa nở. “Bây giờ người cược tổ hợp Doãn Đông và Phí Dương đạt quán quân là đông nhất, tỉ lệ ăn cược thấp nhất. Tiếp theo là tổ hợp Diệp Tri Thu và Hải Đường, tỷ lệ ăn cược cũng rất thấp.”
Lâm Uyên hỏi: “Không có ai cược ta quán quân sao?”
Kim Mộc hơi sửng sốt, sau đó mở điện thoại di động lên, đăng nhập vào website cá cược xem một chút rồi nói: “Ồ có người cược tổ hợp của ông chủ và Lam Nhan này, nhưng tỷ lệ ăn cược cao vô cùng, đến 92%!”
Lâm Uyên: “. . .”
Dù sao hắn cũng được dự đoán là sẽ xếp hạng năm, người dám cược hắn hạng nhất tuyệt đối là vô cùng hi hữu.
Có lẽ người đặt cược cũng không phải là có niềm tin vào Tiện Ngư, chẳng qua chỉ vì thấy tỷ lệ ăn cược quá lớn nên muốn thử thời vận kiếm lời mà thôi.
Luôn có người bí quá hoá liều mà.
Lâm Uyên có hơi động tâm, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại được. Đánh bạc là hành vi xấu sẽ làm hỏng bạn nhỏ nha.
Thực ra tỷ số ăn cược cao không chỉ có Tiện Ngư.
Giống như lời nhận xét của các cư dân mạng, người đã từng thử trở thành khúc phụ Cô Độc lão sư và Mạch Mạch lão sư cũng có tỷ lệ ăn cược cao vô cùng.
Trên thực tế, đám con bạc cho rằng ngoài hai vị khúc phụ ra thì Cô Độc lão sư và Mạch Mạch lão sư có khả năng quán quân hơn Tiện Ngư. Nhưng bọn hắn vẫn gần như tin chắc hai vị khúc phụ sẽ đoạt giải.
Cho dù là chuyên gia trong nghề cũng cho rằng hạng nhất và hạng hai có tới 80% sẽ thuộc về bản nhạc của hai khúc phụ.
Khi những người thể hiện ca khúc đều là ca vương ca hậu thì khả năng chênh lệch trên bảng xếp hạng chỉ dựa vào bản nhạc là chính.
“Tỷ lệ ăn cược quá thấp làm ta lười đặt cược mình hạng nhất.” Phí Dương cười khổ nói với Doãn Đông, chỉ là trong lời nói lại lộ vẻ tự tin và kiêu ngạo.
Bình thường lấy được hạng nhất cũng không có gì lạ, ca vương ra tay sao có thể thua ca sĩ tuyến một tuyến hai được? Mà trong Cuộc Chiến Chư Thần khắp nơi đều là ca vương ca hậu, lấy được hạng nhất mới thật sự là vinh dự!
Bởi vì đối thủ càng mạnh càng chứng minh được bản thân mình.
Ừm… lần trước không tính. Lần trước quan phương phát bài Thay Đổi Chính Mình tra tấn lỗ tai của toàn dân là chuyện khác. Đó gọi là nhân tố bất khả kháng, chỉ có thể trách hắn quá xui xẻo.
“Ha, ta mua cược rồi.” Doãn Đông thản nhiên nói.
Phí Dương bật cười: “Cược bao nhiêu?” Hắn không hỏi mua ai, bởi vì Doãn Đông chỉ có thể cược chính hắn thắng, hỏi thêm chỉ là phí công.
Doãn Đông đáp: “Một đồng.”
Phí Dương: “. . .”
Hắn biết Doãn Đông cược một đồng không phải vì khôi hài mà vì muốn chứng tỏ hắn rất tự tin sẽ giành được hạng nhất.
Trên thực tế, ngoại trừ Lâm Uyên không cược gì cả, rất nhiều người trong cuộc khác đều sẽ cược một chút, chẳng hạn như khúc phụ Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu hào sảng hơn Doãn Đông nhiều, hắn cũng cược mình thắng, mà cược đến tận… 100 đồng.
Ca hậu Hải Đường hợp tác với Diệp Tri Thu khi biết việc này cũng dở khóc dở cười: “Lão gia, sao ngươi cũng tham gia náo nhiệt rồi?”
“Doãn Đông cược, lão Diệp ta sao có thể không cược!”
Năm nay Diệp Tri Thu bốn mươi lăm tuổi, nhưng thoạt trông đã hơn năm mươi, tóc bạc khá nhiều, rất hợp với cái danh xưng “lão gia” mà mọi người đặt cho hắn.
Doãn Đông đã nói việc mình cược 1 đồng cho Diệp Tri Thu nghe. Đám khúc phụ hầu như đều giữ liên lạc với nhau, dù sao bọn hắn cũng là người đứng đầu trong ngành, nếu không có người để trò chuyện thì quá tịch mịch rồi.
Cho nên sau khi biết Doãn Đông cược hắn thắng với giá 1 đồng, Diệp Tri Thu cũng bắt chước cược theo, nhưng cược tận 100 đồng.
“Đây gọi là ta có lòng tin gấp trăm lần so với ngươi!” Diệp Tri Thu nói với Doãn Đông qua điện thoại.
Sau đó Doãn đông cười lạnh hai tiếng “Ha ha!” một cách mất tự nhiên.
Đối với việc này Diệp Tri Thu rất thông cảm, bởi vì Doãn Đông xưa nay đều không biểu lộ vẻ mặt hỉ nộ ái ố gì, nhưng rất ít người biết một sự thật là, không phải Doãn Đông là người âm trầm mà là vì từ nhỏ hắn đã mắc bệnh liệt cơ mặt.
Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy Doãn Đông lạnh lẽo cô quạnh khó trò chuyện, mà Doãn Đông cũng sẽ không giải thích.
“Nghe vậy ta cũng muốn cược rồi.” Hải Đường nói.
Đương nhiên cũng chỉ là nói đùa mà thôi, mỗi người đều có quan niệm khác nhau về âm nhạc, với Hải Đường thì không tham dự cá cược mới là tôn trọng âm nhạc của chính mình. Nhưng người khác cược thì nàng cũng sẽ không dùng quan điểm của mình để phê phán ai.
Chẳng hạn như lão gia Diệp Tri Thu hay Doãn Đông, bọn hắn đều có sở thích của mình.
“Nếu ngươi muốn cược thì ta sẽ nói cho ngươi nghe một tin tức nội bộ!” Diệp Tri Thu cười thần bí. “Ngươi cược tổ hợp Tiện Ngư và Lam Nhan đứng hạng ba, đảm bảo kiếm lời lớn.”
“Tại sao?” Hải Đường sửng sốt hỏi. Cái trò này mà cũng có tin tức nội bộ?
Diệp Tri Thu nhún vai: “Tối hôm qua ta và một người bạn bên Tinh Mang trò chuyện mấy câu. Bài hát có thể để cho nàng nhượng bộ một lần đương nhiên sẽ không kém, hơn nữa theo phán đoán của cá nhân ta thì Tiện Ngư đã bị đánh giá thấp. Hắn không hề kém hơn Mạch Mạch và Cô Độc chút nào.”
Hải Đường khẽ biến sắc.
Nàng không chú ý tới việc cá cược, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là đánh giá của Diệp Tri Thu. Dường như trong mắt vị khúc phụ này, cảm giác tồn tại của Tiện Ngư khá cao?
Chương 300:Tôn Diệu Hoả, ngươi thật biết chơi nha
“Ngươi không tin?” Diệp Tri Thu nói, “Nếu không tin thì ngươi có thể nghe hết các tác phẩm của Tiện Ngư một lần, sau đó sẽ phát hiện ra một điểm rất thú vị.”
“Là điểm gì?”
“Trong các tác phẩm của Tiện Ngư không hề có một phong cách nhất quán nào. Ta không nói tới tài năng soạn nhạc của hắn, quả thật tài năng của hắn rất cao nhưng Cô Độc và Mạch Mạch cũng không kém cạnh gì. Vấn đề là Tiện Ngư có điểm rất kỳ quái, dường như hắn đang không ngừng thử nghiệm sáng tác các loại hình âm nhạc và phong cách bất đồng.”
Đây là đặc điểm mà rất ít người nhận ra.
Thông thường thì tác phẩm của một nhạc sĩ sẽ có một số điểm chung nhất định, mang theo dấu hiệu nhận biết riêng. Nhưng nhạc của Tiện Ngư lại giống như đến từ nhiều nhạc sĩ khác nhau, không bài nào giống bài nào!
Đây mới là điểm khiến Diệp Tri Thu kinh ngạc.
Một thiên tài mới nổi trong hai năm trở lại đây lại có vẻ am hiểu về quá nhiều thể loại âm nhạc. Cho nên dù là Diệp Tri Thu cũng sẽ hiếu kỳ, lần này bài hát của Tiện Ngư sẽ đi theo phong cách gì?
Hải Đường như có điều suy nghĩ.
. . .
Bởi vì trận tranh tài tháng 12 quá đông đảo nhân tài, Lâm Uyên không thu được nhiều độ chú ý nên hắn phát thông báo trên Bộ Lạc rằng mình sắp ra bài hát mới, còn cố ý dùng tài khoản của Sở Cuồng share lại status này.
Ngoài ra hắn còn bảo La Vi dùng tài khoản của Ảnh Tử share về.
“…Biết rồi.”
La Vi không quá tình nguyện, bởi vì trong mắt nàng Tiện Ngư là “tình địch”.
Nàng thật sự không hiểu Ảnh Tử và Tiện Ngư quá khinh địch, hay bọn hắn vừa là địch vừa là bạn, nhưng nàng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Đám fan hâm mộ của cả ba bí danh đều đồng loạt tỏ thái độ ủng hộ, liên tục share status về.
Không chỉ có fan, rất nhiều ca sĩ từng hợp tác với Lâm Uyên cũng hỗ trợ share tin. Chẳng hạn như Trần Chí Vũ, Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ, Triệu Doanh Các…
Mấy người Trần Chí Vũ cũng khá là bảo thủ, khi share tin về đều ghi chú kiểu “Tranh ba hạng đầu”, “Tiện Ngư lão sư cố gắng lên”, “Chúc bài hát mới của Tiện Ngư lão sư sẽ hót hòn họt”… hiển nhiên bọn hắn cũng không cho là Lâm Uyên có thể đoạt giải nhất.
Chỉ có mình Tôn Diệu Hoả khi share về lại đăng thêm dòng thông báo rất có lòng tin:
“Cầu chúc cho Mặt Trời Đỏ trở thành bài hát đứng đầu bảng xếp hạng các ca khúc tháng 12! Ngày bài hát ra mắt, các fan có thể đến ăn tại tiệm lẩu Diễm Diễm để được hưởng ưu đãi 30%. Ngày học đệ của ta đoạt cúp, tiệm lẩu Diễm Diễm sẽ ưu đãi 70% toàn bộ các món trong menu, áp dụng trong 24 giờ sau khi Mặt Trời Đỏ đoạt hạng nhất!”
Giang Quỳ: “. . .”
Trần Chí Vũ: “. . .”
Triệu Doanh Các: “. . .”
Ngươi thật biết chơi nha. Còn có loại thao tác này?
Ngay cả Lâm Uyên cũng bị bài đăng của Tôn Diệu Hoả làm cho cảm động. Cho dù bên dưới khu bình luận toàn là câu hỏi xin địa chỉ tiệm lẩu…
Thời gian sau đó.
Cho dù Lâm Uyên chôn chân trong trường quay cũng có thể cảm nhận được phong ba bão táp sắp kéo tới, trong đoàn làm phim cũng có không ít người thảo luận về Cuộc Chiến Chư Thần, thậm chí giờ ăn trưa Lâm Uyên còn nghe mọi người kháo nhau xem nên cược ai đứng hạng nào…
Đám con bạc không chỗ nào là không có mặt.
Ngày 30 tháng 11.
Đêm nay đối với làng ca nhạc Tần Tề mà nói chính là một đêm không ngủ. Rất nhiều người ngồi đợi trước máy vi tính, chờ đến chuông đồng hồ điểm 12 giờ để được nghe các ca khúc ra mắt trong Cuộc Chiến Chư Thần.
Chẳng hạn như ca vương Phí Dương.
Thân là người có tỷ lệ đoạt cúp cao nhất, Phí Dương mong chờ giờ khắc này hơn bất kỳ ai khác, cho nên ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào góc máy vi tính, lúc này đã là 11 giờ 59 phút.
“Sắp bắt đầu rồi.”
Khi tiếng chuông báo thức vang lên, đầu tiên Phí Dương mở trang website âm nhạc lớn nhất Tần Tề lên, trên banner đầu trang web có ghi bốn chữ: “Cuộc Chiến Chư Thần!”
Mặc dù cái tên khá sến nhưng không thể không nói nó rất phù hợp với cuộc chiến âm nhạc tháng 12 lần này. Ấn vào banner sẽ thấy rất nhiều bài hát ra mắt vào tháng 12, mà xếp đầu bảng chính là bài hát của Doãn Đông hợp tác với ca vương Phí Dương: “Tân Thế Giới”.
Chủ đề bài hát lấy bối cảnh của Lam Tinh sau khi hoàn toàn thống nhất, có thể nói là bối cảnh cực lớn, phối hợp với giọng hát của Phí Dương thì dù là khí thế hay nhịp điệu cũng rất đỉnh.
Đây là bảng xếp hạng hiện tại của trang website âm nhạc, hiển nhiên bọn hắn cũng rất có lòng tin với Đại Thế Giới nên mới xếp nó đứng đầu như vậy.
Phí Dương ấn mở bài hát của chính mình lên, đeo tai nghe vào và nghe một lần như một loại nghi thức thần thánh nào đó. Sau khi nghe xong hắn mới hài lòng gật đầu một cái rồi mở ca khúc đứng hạng thứ hai lên nghe, cũng chính là ca khúc của Diệp Tri Thu hợp tác cùng Hải Đường.
Bài hát tên là Nở Rộ.
Đây cũng chính là đối thủ lớn nhất trong lòng Phí Dương. Dù sao giữa các khúc phụ với nhau dù có phân chia mạnh yếu nhưng độ chênh lệch không quá lớn, nên lúc nghe bài hát này Phí Dương vô cùng nghiêm túc.
“Phần nhạc rất quy củ…”
“Nhạc giao hưởng kết hợp cùng đàn vi-ô-lông…”
“Phần điệp khúc được xử lý quá tuyệt tạo cảm giác dồn dập mạnh mẽ, không hổ là Hải Đường, xử lý các nốt cao dễ dàng như vậy lại còn kết hợp với biến điệu một cách hoa lệ…”
Người bình thường nghe nhạc chỉ là nghe nhạc mà thôi.
Thông thường khi Phí Dương nghe nhạc cũng thế. Nhưng lúc này hắn lại không nhịn được vừa nghe vừa phân tích, dù sao Diệp Tri Thu lão sư cũng là khúc phụ, trình độ không thể khinh thường, cứ thế hắn nghiêm túc nghe đến hết bài.
“Hình như bài hát của ta ổn hơn.” Phí Dương không chắc lắm.
Đối với âm nhạc, ngươi không thể chắc chắn 100% rằng bản nào hay hơn bản nào, nếu không đã chẳng có những ca sĩ dù chất giọng rất tốt nhưng hát mãi cũng không nổi tiếng được. Ca sĩ chọn bài hát cũng cần có tầm nhìn như diễn viên chọn phim đóng, dưới tình huống đôi bên không quá chênh lệch, Phí Dương chỉ có thể đoán đại khái như thế mà thôi.
Nhưng có một thứ có thể giúp hắn biết kết quả.