[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Tập 29: Tác phẩm trụ cột (c281-c290)
❮ sautiếp ❯Chương 281: Tác phẩm trụ cột
Không nói chuyện nữa, hai người tập trung đọc manga. Vừa xem một nửa, người bạn kia đã cười nói: “Mịa nó tên Ảnh Tử này đúng là nhân tài, một bộ manga ẩm thực mà có thể vẽ đến mức nhiệt huyết như vậy, ăn một bữa cơm còn có hiệu ứng sướng run cả người, làm thành phim hoạt hình đảm bảo hot!”
“Cha của nhân vật chính quá trâu bò!”
“Ha ha ha thật là thú vị!”
Đọc xong ba chương đầu, người bạn không khỏi cười ha hả, mà Trương Duy lại lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bộ manga này thật sự rất xuâtsắc, hoàn toàn phá vỡ con đường cũ của manga ẩm thực, tuy nội dung cốt truyện vẫn lấy thức ăn làm chủ nhưng lại đủ nhiệt huyết, nét vẽ lại quá đẹp khiến món ăn trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết, chẳng trách mình lại bị đối phương vượt mặt!
“Kiểu gì cũng hot…” Trương Duy đánh giá.
Hắn còn chưa nói dứt câu, trên website bỗng xuất hiện hàng chữ thông báo chạy ngang màn hình: [Độc giả Huyễn Vũ khen thưởng Vua Đầu Bếp Souma 1.000.000 điểm Bộ Lạc, trở thành độc giả bạc của tác phẩm này!]
“Độc giả bạc?” Bạn của Trương Duy tặc lưỡi hít hà, “Theo quy đổi, 1.000.000 điểm Bộ Lạc tương đương với 10.000 đồng, không ngờ lại có đại gia ra tay hào sảng như vậy.”
Trương Duy: “. . .”
Ta hâm mộ, nhưng ta không nói. T_T
Mà đúng lúc này, lại có một thông báo mới xuất hiện: [Độc giả Phi Vũ khen thưởng Vua Đầu Bếp Souma 1.000.000 điểm Bộ Lạc, trở thành độc giả bạc của tác phẩm này!]
Trương Duy: “. . .”
Người bạn kia: “. . .”
Lại một đại gia nữa?
Tựa như bị khiêu khích, không bao lâu sau các bộ manga khác cũng có độc giả bạc khen thưởng, toàn bộ đều là các tác phẩm được xếp trong Top 10.
Việc này cũng rất bình thường. Tác phẩm đứng trong Top 10 hầu hết đều do manga cấp bậc đại thần sáng tác, bọn hắn có rất nhiều fan trung thành, trong số fan đó có đại gia cũng là việc hết sức bình thường.
Chỉ là…
Ảnh Tử không phải tác giả cấp đại thần, chỉ có thể tính là người mới tài năng trong giới manga, vậy mà lại được nhiều người khen thưởng như thế, điều này khiến Trương Duy có chút chua xót. Rõ ràng hắn cũng trong Top 10 và không thua kém Ảnh Tử bao nhiêu, vậy mà không có độc giả bạc nào ủng hộ hắn.
Đúng lúc này lại có thông báo xuất hiện, lần này có liên quan đến Trương Duy:
[Độc giả Bạn Của Trương Duy khen thưởng Long Quyền 1.000.000 điểm Bộ Lạc, trở thành độc giả bạc của tác phẩm này!]
“Ngươi…” Trương Duy nhìn về phía bạn mình.
Người bạn kia cười nói: “Đừng khách sáo.”
Trương Duy đưa tay lên che trán nói: “Ta là muốn nói cái nickname của ngươi sẽ khiến độc giả cho rằng ta tự mình nâng bi nha!”
Người bạn kia: “. . .”
Được rồi, chiêu này đúng là thất sách. Nhưng dù sao điều này đã khiến bộ Long Quyền hot lên không ít.
Đến lần F5 thứ ba, Trương Duy nhìn thấy Vua Đầu Bếp Souma leo lên hạng thứ sáu. “Hắn thật sự là thuần hoạ sĩ sao?”
“Mạnh quá mức rồi.”
“Ảnh Tử rõ ràng sáng tác tốt như vậy, vì sao trước đó lại chuyển thể Hoàng Tử Tennis làm gì khiến người ta tưởng hắn là thuần hoạ sĩ, ngươi sáng tác luôn từ đầu có được không?”
“Chắc là hắn thích thế…”
Bảng xếp hạng độ hot và các đại gia khen thưởng khiến Vua Đầu Bếp Souma được rất nhiều người chú ý tới, càng thu hút thêm nhiều lượt xem. Một số người vốn không chú ý đến đề tài ẩm thực, thấy vậy cũng click vào xem thử.
Kết quả là số lượng người thích tác phẩm này càng lúc càng nhiều, cho đến khi Vua Đầu Bếp Souma vọt thẳng lên hạng ba!
. . .
Lúc này tại Bộ Lạc.
Quản lý Hàn Tể Mỹ kiêm nhiệm cả mảng văn học và mảng manga, hôm nay nàng vừa họp hội nghị cao tầng xong, đang vội vã trở về phòng làm việc, vừa đi vừa hỏi phó biên bên mảng manga:
“Số liệu thế nào rồi?”
“Bảng xếp hạng đã có cập nhật.” Biểu tình của phó biên có hơi kỳ quái.
Hàn Tể Mỹ liếc mắt nhìn hắn, đi vào phòng làm việc rồi bật máy tính lên. “Dù sao chúng ta cũng đã đào không ít tác giả nổi tiếng về, lại ra sức tuyên truyền như thế, lượt người đọc hẳn là rất khả quan?”
“Lượt xem không thành vấn đề.” Phó biên vội đáp, “Hôm nay lượt người truy cập vào trang manga của Bộ Lạc chúng ta được xếp hạng đầu tiên trong các trang website manga lớn nhất ở hai tỉnh Tần Tề. Hơn nữa số lượng người đăng ký thành viên và ấn like cũng khá cao, ta sẽ gửi báo cáo cho ngài. Chỉ là bảng xếp hạng tác phẩm hot…”
“Bảng xếp hạng thế nào?”
“Ngài tự xem thì hơn.” Biểu tình của phó biên càng lúc càng cổ quái.
Hàn Tể Mỹ nhíu mày mở trang web lên, xem bảng xếp hạng độ hot. Khi thấy Vua Đầu Bếp Souma chễm chệ nằm ở hạng ba, nàng há to miệng, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên ——
Manga của Ảnh Tử?
Đứng hạng thứ ba?
Phó biên không mấy kinh ngạc trước phản ứng của Hàn Tể Mỹ, bởi trước đó hắn cũng y hệt như nàng. “Đúng như ngài đã thấy, tác phẩm sáng tác của Ảnh Tử tạo được danh tiếng không tệ.”
Hàn Tể Mỹ nói không nên lời. Đây chính là Top 3 đó! Cái gì mà “không tệ”, rõ ràng là vô cùng lợi hại!
Phải biết muốn lên được bảng xếp hạng này thì đều là tác giả có danh tiếng cả, chỉ cần lọt vào Top 10 là đủ để dương danh thiên hạ rồi!
Trên thực tế, cho dù Ảnh Tử đồng ý hợp tác với người viết nội dung của Bộ Lạc thì Hàn Tể Mỹ cũng chỉ có thể hứa hẹn truyện sẽ lọt được vào Top 10 mà thôi, chứ đừng nói chi tới Top 3! Ảnh Tử không chỉ tự mình sáng tác mà còn làm đề tài ẩm thực mà ai cũng đã chán ngắt này.
Từ Vua Đầu Bếp Souma, Ảnh Tử rõ ràng là một tác giả vẽ manga có năng lực sáng tác cực mạnh, thậm chí có thể xem là cấp bậc hàng đầu! Mà loại tác giả cấp bậc cao này có ý nghĩa với website manga như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nghĩ tới đây, biểu tình của Hàn Tể Mỹ từ ngạc nhiên chuyển sang hưng phấn.
Nàng quay đầu nhìn chòng chọc vào phó biên. “Hạng ba cũng có thể coi là tác phẩm trụ cột rồi nhỉ?”
Đây là cách nói của người trong ngành, tại bất kỳ trang website manga nào, tác phẩm xếp trong ba hạng đầu đều được coi là tác phẩm trụ cột của trang web đó.
“Ừm.” Phó biên trịnh trọng gật đầu. “Nếu Vua Đầu Bếp Souma có thể giữ được vị trí này lâu dài thì đó sẽ là trụ cột của chúng ta, website sẽ đặc biệt bồi dưỡng và vun đắp tài nguyên cho hắn.”
Chương 282:Tuyển thêm trợ thủ
Nói tới đây, giọng của phó biên trở nên kích động. “Còn có một việc Hàn quản lý không rõ, trong vòng manga, tại bất kỳ trang website manga nào thì ba tác phẩm trụ cột đều viết về đề tài thanh xuân nhiệt huyết, đây là lần đầu tiên ta thấy loại đề tài không ai xem như ẩm thực lọt được vào Top 3, đây mới là điểm lợi hại nhất của Vua Đầu Bếp Souma.”
“Tốt!” Hàn Tể Mỹ không giấu được nụ cười, “Lần này ta nhìn lầm, nhưng không chỉ có mình chúng ta.”
Đúng vậy. Không chỉ có Hàn Tể Mỹ.
Toàn bộ vòng manga đều nhìn lầm!
Biểu hiện của Vua Đầu Bếp Souma đã khiến rất nhiều người chấn kinh muốn rơi cả mắt kính. “Ảnh Tử xếp hạng ba?!”
“Ta không có nhìn lầm chứ?”
“Hắn không chỉ là thuần hoạ sĩ?”
“Ta đã xem Vua Đầu Bếp Souma rồi, tuy mới có vài chương ngắn ngủi nhưng nội dung cốt truyện rất tốt.”
“Xem ra tất cả mọi người đều hiểu lầm một điều, Ảnh Tử không phải là không biết sáng tác, hắn chỉ không sáng tác trong tác phẩm đầu tiên của mình mà thôi. Có lẽ là muốn rèn luyện kỹ năng vẽ hoặc nguyên nhân gì khác.”
“Đây là tác phẩm cấp trụ cột đó!”
“Manga Bộ Lạc đúng là kiếm lời, đã đào về gần một nửa tác giả đỉnh cấp trong giới, giờ lại thêm Ảnh Tử, sau này bọn hắn muốn áp chế toàn bộ website manga hay sao?”
“. . .”
Nếu Ảnh Tử hợp tác với người viết nội dung, mọi người đã không khiếp sợ như vậy. Nhưng bởi vì ai nấy đều cho rằng hắn là thuần hoạ sĩ, nên khi Vua Đầu Bếp Souma có độ hot cao đến vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Tối hôm đó.
Trên trang Bộ Lạc của Ảnh Tử, số lượng fan tăng lên đông đảo.
Ngoài ra khu vực bình luận cũng náo nhiệt vô cùng, fan cũ và fan mới đều thảo luận râm ran.
“Ta tới quỳ gối trước mặt đại lão!”
“Xem bộ manga mới của Ảnh Tử lão sư, thân thể ta run rẩy kịch liệt, sau đó trở nên vô lực…”
“Súc sinh lầu trên, ngươi đã làm gì Vua Đầu Bếp Souma hả hả hả?!”
“Ảnh Tử lão sư sáng tác tốt như vậy, vì sao lúc trước lại phải đi theo con đường của thuần hoạ sĩ?”
“Còn chưa hiểu sao? Đó chính là yêu nha.”
“Đáp án đương nhiên là Sở Cuồng!”
“Ta là otaku, không hiểu các ngươi nói gì. Sở Cuồng là ai? Ảnh Tử có liên quan gì đến Sở Cuồng?”
“Để ta phổ cập khoa học cho các ngươi. Tác phẩm đầu tiên của Ảnh Tử lão sư được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết tên là Hoàng Tử Tennis của Sở Cuồng. Sở Cuồng và Ảnh Tử… à còn có Tiện Ngư nữa, là ba người bạn gay đó!”
“Trời mịa, kích thích vậy sao?”
“Cho nên dù Ảnh Tử lão sư sáng tác tốt như vậy nhưng vẫn vẽ ra bộ Hoàng Tử Tennis, đều là vì Sở Cuồng?”
“Ha ha ha Tiện Ngư lão sư phải cố gắng lên nha!”
“Sở Cuồng lão sư có cảm nhận được tình yêu của Ảnh Tử không?”
“Sức ảnh hưởng của Tiện Ngư và Sở Cuồng càng lúc càng lớn, Ảnh Tử của chúng ta cũng đã bắt đầu đuổi theo hai vị này rồi.”
Lúc này fan của Ảnh Tử đã vượt quá 15 triệu, đang cất bước tiến về con số 20 triệu.
Tận mắt nhìn thấy Vua Đầu Bếp Souma đạt được thành công lớn, La Vi hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.
Trong đầu nàng đều là hình ảnh Ảnh Tử trở thành tác giả manga đỉnh cấp, sau đó nắm tay Sở Cuồng cùng đi. Ngày hôm sau khi đến phòng làm việc, nàng còn ngủ gà ngủ gật không thôi.
Chỉ là chút cơn buồn ngủ không đè ép được hưng phấn và mong đợi của nàng.
“Bây giờ khoảng cách giữa bọn hắn không quá xa, một ngày nào đó Ảnh Tử sẽ đạt được thành công không thua gì Sở Cuồng và Tiện Ngư!”
Có suy nghĩ này, khi gặp được Lâm Uyên, La Vi không khỏi cảm khái. Lúc trước nàng không hề cho rằng Ảnh Tử có thể đạt được địa vị như bây giờ trong giới manga. Không chỉ là hội hoạ mà năng lực sáng tác cũng mạnh như vậy.
Lâm Uyên cũng rất vui.
Bởi vì lợi nhuận mà Vua Đầu Bếp Souma souma mang lại rất khả quan, điểm danh vọng hội hoạ đang tăng cao không ngừng.
“Ông chủ.” Kim Mộc cười nói, “Bộ manga này đã xoá đi cái mác thuần hoạ sĩ, nhưng chúng ta còn phải gia tăng lực lượng để có thể ngồi vững vàng trên vị trí tác phẩm trụ cột của manga Bộ Lạc.”
Lâm Uyên khẽ gật đầu.
La Vi ngồi bên cạnh lớn tiếng nói: “Chúng ta có thể tăng tốc độ vẽ và đăng chương! Muốn có thành tích tốt thì phải đăng chương nhanh, ta không sợ khổ không sợ mệt đâu.”
“Ha ha.” Kim Mộc bật cười. “La trợ thủ thật là hăng hái. Nhưng các vị tác giả manga thành danh đều có ít nhất mấy vị trợ thủ, chúng ta muốn tăng tốc độ ra chương thì phải tiếp tục tuyển người…”
“Ách.” Gương mặt nhỏ của La Vi khẽ nhíu lại. “Kim thúc không hài lòng với biểu hiện của ta sao?”
“Ngược lại ấy chứ.” Kim Mộc nghiêm túc đáp, “La trợ thủ không chỉ là trợ thủ manga, ngươi gần như đã chia sẻ một nửa lượng công việc với ông chủ. Ta muốn tuyển thêm trợ thủ để san sẻ công việc cho cả hai người đấy.”
La Vi cười nói: “Ta thì không thành vấn đề.”
Nàng là trợ thủ của Lâm Uyên, phòng làm việc có tuyển thêm người cũng chỉ hỗ trợ ở cấp thấp hơn, không ảnh hưởng đến công việc của nàng, ngược lại còn thuận tiện và nhanh chóng hơn nhiều.
Lâm Uyên cũng gật đầu, biểu thị mình không có ý kiến.
Kim Mộc nói: “Ngoài ra việc Hoàng Tử Tennis chuyển thể hoạt hình ta cũng đã bàn xong với bên Thần Dực, chuẩn bị tiến hành ký hợp đồng.”
Lâm Uyên nói: “Hợp đồng ngươi gửi ta đã xem rồi, không có vấn đề gì, ta toàn quyền uỷ thác cho Kim thúc ký thay ta.”
Thần Dực là một công ty phim hoạt hình nổi tiếng trong giới, hoạt hình do bọn hắn chế tác đều rất hay và có danh tiếng.
. . .
Thời gian sau đó, Kim Mộc tuyển thêm hai vị trợ thủ hỗ trợ Lâm Uyên và La Vi làm Vua Đầu Bếp Souma, quả thực đã giảm bớt khối lượng công việc cho hai người rất nhiều.
Sau các kỳ tiếp theo, bộ truyện Vua Đầu Bếp Souma vẫn vững vàng đứng trên hạng ba bảng xếp hạng, chưa từng bị rớt hạng một lần nào.
Đương nhiên cũng sẽ không tăng thêm một bước.
Lâm Uyên không hề thất vọng với việc này, tuy Vua Đầu Bếp Souma rất lợi hại nhưng các tác giả manga trên Lam Tinh cũng không thể coi thường.
Chương 283:Tại sao ngươi không quay phim hài nữa?
Huống chi thể loại được yêu thích nhất tại hai tỉnh Tần Tề vẫn là manga chiến đấu nhiệt huyết, các tác phẩm trụ cột trên các website manga cho tới giờ đều đi theo thể loại này, không có bộ manga nào phá được kỷ lục đó trừ Vua Đầu Bếp Souma.
Ngoài ra, Lâm Uyên cũng đã bắt đầu suy tính tới việc quay bộ phim thứ hai. Hắn tìm tới lão Chu.
“Tác phẩm mới?”
Lão Chu lập tức hứng thú hỏi, “Ngươi viết kịch bản xong chưa, đưa ta xem một chút. Bộ điện ảnh chúng ta muốn nghiên cứu kịch bản để xem nên đầu tư bao nhiêu tiền thì thích hợp.”
Lâm Uyên nói: “Ta cũng muốn đầu tư.”
Nếm được trái ngon quả ngọt từ Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, bây giờ Lâm Uyên cũng muốn đầu tư vào mấy bộ điện ảnh mình làm.
Lão Chu sửng sốt: “Ngươi cũng muốn đầu tư?”
“Không được sao?”
“Được thì được thôi, nhưng tỷ lệ đầu tư phải do công ty định đoạt, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn về việc này sau. Có kịch bản ở đó không?”
“Có.” Lâm Uyên đưa phần kịch bản đã chỉnh sửa cho phù hợp với Lam Tinh ra.
Tên tác phẩm vẫn không đổi, là Andhadhun, đến lúc chiếu thì ghi chú cho khán giả biết từ này nghĩa là Dương Cầm Sư là được.
Lão Chu lật xem kịch bản, chưa tới năm phút đã ngẩng đầu hỏi: “Bộ phim này… ừm, hình như không đi theo phong cách của bộ trước?”
“Đúng là không giống.” Lâm Uyên gật đầu, “Lần này là thể loại hồi hộp kinh dị.”
Lão Chu muốn cau mày theo bản năng nhưng nhịn được, chỉ hỏi: “Tại sao ngươi không quay phim hài nữa?”
Từ mảng phim hài nhảy sang kinh dị? Sự lựa chọn của hắn khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương đi theo thể loại vô ly đầu đã rất thành công, Lâm Uyên chỉ cần làm một bộ tương tự như thế là đã có thể cháy vé rồi! Thậm chí cao tầng công ty còn hy vọng lão Chu hỏi Lâm Uyên xem có thể làm phần hai của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương không?
Kết quả phần hai thì không có, ngay cả loại hình phong cách cũng thay đổi nốt! Điều này vốn không phù hợp với tác phong làm phim của giới điện ảnh truyền hình.
Lâm Uyên chỉ nhún vai đáp: “Ta muốn quay bộ này.”
Hắn không thể giải thích, là Hệ thống đưa kịch bản này cho hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Lão Chu muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu nói: “Ta mang kịch bản về nghiên cứu đã.”
Hai ngày sau, lão Chu thông báo cho Lâm Uyên kịch bản của Andhadhun đã được thông qua, mức đầu tư khởi điểm là 10 triệu, tỷ lệ đầu tư là 50:50, chi phí chia đôi nhưng công ty sẽ trao quyền quyết định về các hạng mục quay cho Lâm Uyên toàn quyền xử lý.
Ưu đãi này hoàn toàn là nhờ lần trước Lâm Uyên đã quay phim thành công, hơn nữa loại kịch bản như Andhadhun cũng chỉ cần mức đầu tư nhỏ, công ty bỏ ra 5 triệu chẳng đáng là bao, ít nhất bây giờ sẽ không ai cảm thấy Lâm Uyên làm phim không tốt.
Kỳ thực còn một nguyên nhân nữa, lão Chu bí mật nói với Lâm Uyên: “Bộ điện ảnh cảm thấy kịch bản Andhadhun rất sáng tạo, chất lượng xuất sắc, muốn kiếm lời thì không khó, nhưng lời nhiều thì không khả quan bởi vì mảng kinh dị đang không được khán giả quá ưa thích. Cho nên công ty hy vọng bộ phim này của ngươi có thể mở rộng tiếng tăm cho Tinh Mang, nếu lấy được giải thưởng thì càng tốt.”
“Ừm.” Lâm Uyên không nói nhiều.
Thực ra hắn không biết bộ phim này có kiếm lời nhiều được không, nhưng riêng phần kịch bản đã đắt ơi là đắt, mà Hệ thống đã định giá đắt có nghĩa là sẽ kiếm lời không ít. Từ trước đến giờ Hệ thống chưa từng khiến Lâm Uyên lỗ vốn lần nào.
Về phần giải thưởng…
Cúp có làm bằng vàng không?
Giải quyết xong chuyện này, Lâm Uyên quyết định chọn lựa diễn viên. Andhadhun yêu cầu rất nhiều ở vai nam chính, phải có năng lực diễn xuất tốt bởi vì cần diễn vai người mù, lại còn thay đổi liên tục.
Lúc này là giữa tháng 9.
Từ khi tuyển được thêm hai trợ thủ, Vua Đầu Bếp Souma cập nhật truyện liên tục nên nội dung cốt truyện cũng đã trở nên rõ ràng.
Trong khu bình luận.
Rất nhiều người bây giờ đều gọi nhân vật chính là Dược Vương hoặc Vua Xuân Dược. Đương nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, có người thích thì sẽ có người ghét. Khi bộ manga không ngừng ra chương mới, trong khu bình luận thỉnh thoảng sẽ có một số tiếng mắng chửi:
“Vô liêm sỉ.”
“Manga khoe da khoe thịt.”
“Tạo hình nhân vật quá kém.”
Người thích xem manga đều là người trẻ tuổi, mà trẻ tuổi thì rất dễ nóng nảy, khó tránh khỏi sẽ có không ít fan nhảy vào mắng lại.
Chẳng hạn như có người phê bình tạo hình nhân vật yếu kém, một người dùng tên Thanh Nguyên Bản Chính đã phản bác:
“Tạo hình nhân vật chính trong truyện này rất ổn. Souma không phải trời sinh đã là thiên tài nấu ăn như các bộ manga ẩm thực khác, mà từ năm 3 tuổi hắn đã bắt đầu làm bếp, đến nay đã có mười mấy năm kinh nghiệm không thua bất kỳ đầu bếp chuyên nghiệp nào. Hắn dựa vào sự chăm chỉ và nỗ lực rèn luyện, không ngừng mài giũa và thử thách bản thân, nếm thử cái mới để làm kỹ năng của mình thêm phong phú.”
Đúng là thiết lập nhân vật không tệ. Bởi vì thiên phú không quá mạnh nên khi so tài với các đầu bếp khác, sẽ có lúc Souma thất bại. Nhưng hắn vẫn có thể thản nhiên chấp nhận điểm thiếu sót của bản thân, không ngừng học tập cái mới để đánh bại đối thủ của mình. Đương nhiên trong quá trình này sẽ bật hack đôi chút nhưng manga nào cũng đều sẽ như thế.
Về phần bị mắng hở da hở thịt, một người dùng tên Cơm Chan Pepsi đã bình luận thế này:
“Những người xem Vua Đầu Bếp Souma đều biết việc ăn thức ăn ngon xong mọi người đều sung sướng lên tiên, quần áo nổ tung, nhưng việc này không chỉ xảy ra trên người các cô gái mà nam nữ già trẻ gì đều thế cả, Ảnh Tử rất bình đẳng. Ngoài ra trong các bộ manga khác hay có mấy trò như té ngã lộ hàng, vừa cũ rích vừa phi lý muốn chết, còn không bằng ăn thức ăn ngon xong nổ tung quần áo như thế này, quang minh chính đại phát phúc lợi cho người đọc.”
Thật ra cho dù mọi người có thích loại tạo hình này hay không, nhưng khi nhắc tới Vua Đầu Bếp Souma thì ai cũng nghĩ ngay tới việc y phục nổ tung thì xem như tác phẩm đã thành công rồi.
Chương 284:Nhân tuyển cho vai nam chính
Trên thực tế, số lượng người thích tác phẩm này vượt xa số lượng người ghét, nên số liệu của Vua Đầu Bếp Souma bây giờ vô cùng ấn tượng, lượng độc giả bạc đã có tới tám người, chứ đừng nói chi tới độc giả bình thường.
Cũng vì thế, tài khoản của Ảnh Tử trên Bộ Lạc đã có hơn 20 triệu fan rồi. Đáng tiếc con số này còn kém Sở Cuồng và Tiện Ngư nhiều, hai tài khoản kia đã có gần 60 triệu fan.
Nhất là Sở Cuồng.
Bởi vì Ma Thổi Đèn đang rất hot, hiện tại đã ra tới quyển thứ ba nên tốc độ tăng fan đã vào hạng nhất nhì trên Bộ Lạc. Lâm Uyên cảm thấy việc bí danh Sở Cuồng đột phát mục tiêu trăm triệu fan là rất khả quan.
Hiện tại Kim Mộc đang có suy nghĩ ký lại hợp đồng mới với Ngân Lam Thư Khố.
Kim Mộc đã xác định rõ ràng mình chính là người đại diện của Sở Cuồng và Ảnh Tử. Dù sao quan hệ giữa “ba bạn gay” tốt vô cùng, hai người có chung người đại diện cũng không có gì lạ. Chỉ là biểu hiện của Kim Mộc cường thế hơn Lâm Uyên nhiều, lúc trước Lâm Uyên chỉ làm từng bước, mà Kim Mộc sẽ tìm cách để ba bí danh của Lâm Uyên có được ích lợi tốt nhất.
Đối với việc này Lâm Uyên cũng rất ủng hộ. Thay vì hy vọng bên kia chủ động tăng tiền cho mình, chẳng bằng để người đại diện đi tranh thủ lợi ích, việc này không liên quan gì đến đạo đức, chỉ là chuyện kinh doanh bình thường mà thôi. Nhất là dạo này Hệ thống càng lúc càng thu phí chế tác riêng cao.
. . .
“Lâm đại biểu.”
Trong bộ soạn nhạc trên tầng chín, giám đốc sản xuất Trầm Thanh hỏi: “Tìm ta có việc gì không?”
Lâm Uyên nói: “Ta muốn quay tác phẩm mới.”
“Cho nên?”
“Ta còn thiếu một vị quản gia.”
Trầm Thanh mỉm cười. Đã từng hợp tác với Lâm Uyên, Trầm Thanh biết “quản gia” trong miệng hắn chính là giám đốc sản xuất.
Tin tức Lâm Uyên chuẩn bị quay bộ phim mới đã truyền ra khắp công ty, khi Lâm Uyên gọi điện kêu hắn ghé qua văn phòng mình, hắn cũng đã đoán được một chút, chỉ là có hơi bất ngờ.
Không ngờ lần trước hắn không coi trọng Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương mà bây giờ Lâm đại biểu vẫn nguyện ý để hắn làm giám đốc sản xuất cho bộ phim mới.
Giờ khắc này, trong lòng Trầm Thanh thấy cảm động. Đương nhiên hắn cũng đã nghe nói bộ phim mới sẽ đi theo con đường kinh dị hồi hộp chứ không phải vô ly đầu như mọi người dự đoán.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Sau lần hợp tác trước, bây giờ mặc kệ Lâm đại biểu muốn quay phim gì Trầm Thanh cũng sẽ không nói hai lời. “Ta thì không thành vấn đề.”
Trầm Thanh còn chưa nói xong, ngoài cửa bỗng truyền tới một trận tiếng cười: “Quản gia không thành vấn đề, lão Dịch ta càng không nha. Lâm đại biểu chỉ đâu ta sẽ đánh đó!”
Người vừa tới chính là Dịch Thành Công.
Sáng nay Lâm Uyên đã thông báo cho hai người bọn họ tới văn phòng của mình. Vị trí đạo diễn và giám đốc sản xuất của Andhadhun Lâm Uyên vẫn muốn dùng người quen cho tiện.
“Dịch đạo diễn.” Trầm Thanh cười chào đối phương, trong lòng cũng hơi bất ngờ vì Lâm Uyên tiếp tục chọn Dịch Thành Công làm đạo diễn.
Trầm Thanh biết phong cách của Lâm Uyên, hắn là điển hình của kiểu quay phim “biên kịch là trung tâm”. Cho nên trong trường quay của Lâm đại biểu, đạo diễn chỉ là công cụ mà thôi. Dịch Thành Công chỉ cần quay theo yêu cầu của kịch bản đã soạn sẵn là được.
“Đây là kịch bản, hai vị xem thử đi.”
Hai người không nói gì nữa, im lặng đọc kịch bản. Chưa tới một tiếng sau hai người đã xem xong.
Dịch Thành Công thở dài nói: “Mâu thuẫn trong phim thiết kế vô cùng khéo léo.”
Trầm Thanh cũng nói theo: “Plot twist trong kịch bản xử lý rất hay, đáng để suy ngẫm. Nhất là đoạn kết…”
Trầm Thanh không cảm được kịch bản của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, nhưng Andhadhun thì tuyệt đối là một kịch bản đáng giá!
Suy đoán của hắn không sai, Lâm đại biểu rất giỏi viết kịch bản, dù là thể loại hay đề tài nào cũng không hạn chế được sự sáng tạo của Lâm Uyên.
“Tạm thời chưa nói tới kịch bản.” Lâm Uyên nói, “Ta mời hai vị tới là muốn hỏi xem hai vị có đề cử diễn viên nào thích hợp cho vai nam chính không.”
Gần đây Lâm Uyên đã xem sơ lược tư liệu về các diễn viên hai tỉnh Tần Tề, nhưng vì không quá quen thuộc nên hắn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp, chỉ có thể hỏi Dịch Thành Công và Trầm Thanh.
“Chương Hoa!” Trầm Thanh không chút do dự đã nói ra cái tên này. “Ta cảm thấy hắn vô cùng thích hợp đóng vai nam chính!”
“Đại quản gia à…” Dịch Thành Công bất đắc dĩ nói, “Chi phí đầu tư của bộ phim này chỉ có 10 triệu, ngươi cảm thấy chúng ta có tiền mời Ảnh đế Chương Hoa đóng sao?”
Chương Hoa là diễn viên của Tinh Mang, hơn nữa còn đoạt giải Ảnh đế! Giá trị của Ảnh đế rất cao, một bộ phim giá thành nhỏ không cách nào mời nổi.
Trầm Thanh lúng túng nói: “Ta chỉ là thấy hắn thích hợp thôi mà… vậy Lý Đông Minh thì sao?”
Dịch Thành Công nói sâu xa: “Lý Đông Minh tuy chưa phải là Ảnh đế nhưng từng được đề cử giải Ảnh đế hai lần, hắn rõ ràng là diễn viên hàng đầu, đại danh đỉnh đỉnh, giá không rẻ đâu.”
“. . .”
Trầm Thanh bất đắc dĩ nhắc tới mấy cái tên khác, nhưng nếu không phải giá quá cao thì cũng là điều kiện không phù hợp.
Lâm Uyên không lên tiếng, chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện. Tuy hắn không rành về diễn viên hai tỉnh Tần Tề nhưng cũng biết đến mấy người vừa nãy.
Rốt cuộc Trầm Thanh cũng nóng nảy, hắn nhìn chằm chằm Dịch Thành Công: “Vậy ngươi có nhân tuyển nào thích hợp không?”
Lâm Uyên cũng nhìn Dịch Thành Công. Trước đó chính Dịch Thành Công đã đề cử Hạ Thắng vào vai Đường Bá Hổ, có thể thấy người này rất có con mắt chọn diễn viên.
“Ta đúng là có một nhân tuyển…” Dịch Thành Công cười nói, “Liễu Như, thấy được không?”
“Liễu Như?”
Trầm Thanh sửng sốt, sau đó hơi do dự nói: “Đúng là có thể… nhưng mà hắn từng gặp sự cố trong trường quay…”
Lâm Uyên hỏi: “Liễu Như là ai?”
Hắn chưa từng nghe thấy cái tên này.
Dịch Thành Công cười đáp: “Mười năm trước Liễu Như cũng được coi là người mới ăn khách trong làng giải trí. Nào ngờ trường quay của hắn xảy ra tai nạn, hình như là cháy nổ gì đó, Liễu Như bị thương nghiêm trọng phải chữa bệnh trong hai năm, độ hot lập tức rơi thẳng xuống vực sâu. Dù sao làng giải trí này đều rất mau quên…”
Chương 285:Kịch bản chất lượng hiếm thấy
“Ta không lo lắng về độ nổi tiếng của hắn..” Trầm Thanh gấp gáp nói, “Ta chỉ không biết trạng thái của Liễu Như bây giờ có ổn không. Nghe nói lúc đó hắn bị thương rất nặng, dung mạo cũng bị huỷ.”
Nếu nói về danh tiếng, một diễn viên chuyên đóng vai quần chúng như Hạ Thắng cũng diễn được Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương.
Liễu Như dù sao cũng từng nổi tiếng, đương nhiên có ưu thế hơn Hạ Thắng.
Dịch Thành Công cười nói: “Ta đã xem mấy vai diễn gần đây của hắn, tuy không có phim nào quá hot nhưng năng lực diễn xuất đã tốt hơn xưa nhiều, gương mặt cũng đã phục hồi hoàn toàn sau phẫu thuật.”
Lâm Uyên nói: “Vậy mời hắn đến thử vai đi.”
“Được.” Trầm Thanh gật đầu, “Tuy Liễu Như không phải người trong công ty chúng ta nhưng với tình huống hiện tại của hắn hẳn là sẽ không từ chối bất kỳ cơ hội nào. Ta sẽ liên lạc với hắn, nhưng để phòng ngừa thì chúng ta cũng nên chọn ra thêm mấy người dự tuyển.”
“Được.”
Rất nhanh ba người đã thảo luận xong, lại chọn ra mấy người nữa đến thử vai.
Chọn xong vai nam chính, Dịch Thành Công nói: “Vai nữ chính nên chọn diễn viên trong công ty, dù sao bộ phim này do công ty nhà mình đầu tư, nên lăng xê gà nhà, huống chi vai nữ chính cũng rất quan trọng.”
Trầm Thanh gật đầu đồng ý.
Trước đó Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương chỉ cần nữ chính là bình hoa di động, đẹp là được. Nhưng Andhadhun thì khác.
Bởi vì vai nữ chính trong Andhadhun không phải người yêu của nam chính mà là nhân vật phản diện quan trọng nhất, yêu cầu năng lực diễn xuất rất cao!
Đây là vai nữ chính rất khác biệt. Thông thường nữ chính khác trong phim sẽ có quan hệ người yêu với nam chính, nhưng trong Andhadhun, người yêu của nam chính chỉ có tác dụng dẫn truyện mà thôi.
Sau đó mấy người lại lựa ra nhân tuyển cho vai nữ chính.
Việc tiếp theo chính là chờ xem biểu hiện của bọn họ trong buổi thử vai.
. . .
Ba ngày sau, tại công ty giải trí Tinh Mang.
Liễu Như vóc người cao lớn và người đại diện của mình đang đứng trong thang máy.
Liễu Như có vẻ hơi căng thẳng, cố gắng điều chỉnh hơi thở mấy lần.
Người đại diện bên cạnh nhắc nhở: “Đừng có khẩn trương quá, thực lực của ngươi rất mạnh, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.”
“Không cần an ủi ta đâu.” Liễu Như thấp giọng nói, “Ai cũng thiếu cơ hội cả, người có thực lực mạnh cũng không ít, ta không có bao nhiêu ưu thế so với người khác, chỉ có thể cố gắng biểu diễn tốt hơn trong buổi thử vai.”
“Biết là như vậy…” người đại diện nói, “Nhưng ta chỉ không hiểu được sao ngươi phải căng thẳng như thế? Tuy không có nhiều người tìm ngươi đi thử vai nhưng số lượng phim điện ảnh đầu tư chục triệu cũng có không ít, không đậu chỗ này thì chúng ta tìm chỗ khác, chúng ta cũng phải có giá chứ?”
Người đại diện có hơi buồn bực. Sau khi nhận được kịch bản Andhadhun, Liễu Như giống như người gặp ma, tự giam mình trong phòng hai ngày, dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu nhân vật.
Đã nhiều năm nay người đại diện chưa nhìn thấy Liễu Như coi trọng vai diễn nào như thế.
“Ngươi sai rồi. Ta nhất định phải giành được vai nam chính trong bộ phim này!” Liễu Như nghiêm túc nói, “Điện ảnh đầu tư chục triệu đúng là không ít, nhưng kịch bản chất lượng như vậy thì rất hiếm thấy.”
Kịch bản chất lượng?
Người đại diện vừa há miệng định nói chuyện thì cửa thang máy đã mở ra, hai người đi vào trong đại sảnh.
Đại sảnh lúc này có không ít người, nam nữ đều có, rõ ràng là người tới thử vai. Trong đó còn có mấy người bọn hắn quen mặt.
Hiển nhiên, Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương đột nhiên nổi tiếng như vậy khiến rất nhiều người nảy sinh hứng thú với Tiện Ngư, thậm chí là một số diễn viên đã thành danh.
Nhưng cũng chỉ là diễn viên thành danh mà thôi, người nổi tiếng nhất trong đại sảnh cũng chỉ là diễn viên hạng hai, dù sao chi phí đầu tư của bộ phim này cũng không cao.
Mọi người không trò chuyện với nhau, đến buổi thử vai thì ai cũng là đối thủ.
Rất nhanh sau đó, buổi thử vai bắt đầu.
Đầu tiên là thử vai nam chính. Liễu Như là người thứ ba đi vào trong phòng. Khác với lần trước, lần này trong phòng thử vai chỉ có ba người là Lâm Uyên, Dịch Thành Công và Trầm Thanh.
Liễu Như khẽ khom người chào hỏi: “Chào các vị lão sư, tên ta là Liễu Như.”
Hắn rất khiêm tốn, Trầm Thanh nhìn chằm chằm Liễu Như một lát, chủ yếu là muốn xem thương thế của hắn có còn dấu tích gì không.
Dáng dấp đẹp trai, trên người có mị lực của đàn ông trưởng thành, diễn viên như vậy đóng vai nghệ sĩ dương cầm không thành vấn đề, rất hoà hợp.
Dù sao cũng là diễn viên từng nổi tiếng, Dịch Thành Công khách khí cười nói: “Phiền ngươi biểu diễn phân đoạn thứ hai trong kịch bản.”
“Được.”
Loại chuyện thử vai này rất có trình tự, diễn viên tiến vào đều tự giới thiệu một chút, để ban giám khảo đánh giá ngoại hình của mình, sau đó nói mấy đoạn lời thoại, diễn thử cảnh mà ban giám khảo yêu cầu.
Quá trình biểu diễn của Liễu Như không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, năng lực nghiệp vụ của hắn hoàn toàn thông qua bài kiểm tra.
Liễu Như biểu diễn xong, Lâm Uyên đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy vì sao Diệp Thân lại giả mù?”
Đây cũng là một ải quan trọng trong việc thử vai. Người diễn viên đến thử vai cần phải chứng tỏ độ hiểu biết về nhân vật của mình.
Diệp Thân là tên của nam chính do Hệ thống đặt. Ở nơi này không thể dùng một cái tên Ấn Độ được nha.
Trầm Thanh và Dịch Thành Công cũng nhìn chằm chằm Liễu Như. Mấy người thử vai trước đó cũng có năng lực chuyên môn ổn, nhưng hiểu biết của bọn hắn về nhân vật không làm ba người cảm thấy hài lòng.
Không biết Liễu Như sẽ trả lời thế nào?
Liễu Như mở miệng nói: “Giả mù là vì lý tưởng cao đẹp, như trong kịch bản đã nói, việc mất đi thị giác khiến hắn có thể chuyên tâm vào đàn dương cầm hơn…”
Trầm Thanh và Dịch Thành Công cau mày. Không có gì khác lạ với những người trước đó.
Nhưng đúng lúc này, Liễu Như lại nói tiếp: “Nhưng đó chỉ là mục đích ban đầu. Khi Diệp Thân phát hiện ra chỗ tốt của việc giả mù, mục đích của hắn đã không còn thuần tuý như thế. Bởi vì hắn phát hiện mọi người không hề có lòng phòng bị với người mù, rất dễ dàng tin tưởng một người mù sẽ là nghệ sĩ đàn dương cầm tốt.”
Chương 286:Tất cả đều ác
“Hắn giả mù để có được sự thương hại của người khác. Người mù mà cũng có thể đàn ra bản nhạc hay như thế, mọi người sẽ cảm thấy Diệp Thân hắn đã nỗ lực rất nhiều, đã kiên cường đến bao nhiêu… vì vậy hắn thu được tiền boa gấp đôi.”
Lâm Uyên hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Liễu Như lại nói ra ba chữ: “Thích nhìn trộm.”
Trầm Thanh và Dịch Thành Công đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút thay đổi.
Liễu Như nói: “Trong kịch bản có đoạn một cô gái vô tư thay đồ trước mặt Diệp Thân, việc này vô cùng đáng sợ, có thể tưởng tượng ra Diệp Thân đã gặp cảnh này không ít lần. Ai sẽ đề phòng một người mù chứ? Cho nên hắn có thể thấy được bộ mặt xấu xa mà người ta thường không dám để lộ cho người khác biết. Nhưng hắn không hề vạch trần, đó là bởi vì hắn có sở thích được nhìn trộm người khác, điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn.”
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây. Phía sau còn có người khác cần thử vai.
Mãi đến 4 giờ chiều buổi thử vai mới kết thúc. Dịch Thành Công là người đầu tiên lên tiếng: “Vai nam chính là hắn, mọi người không có nghi vấn gì chứ?”
Trầm Thanh cũng biết Dịch Thành Công đang nói hai. “Hắn là người duy nhất nhắc đến việc Diệp Thân thích nhìn trộm.”
“Chọn hắn đi.” Lâm Uyên cũng gật đầu.
Buổi thử vai hôm nay có rất nhiều người nhắc tới việc Diệp Thân giả mù để được người khác thương cảm, từ đó người nghe sẽ dễ dãi với hắn hơn, nhưng chỉ có mình Liễu Như nhắc tới sở thích nhìn trộm của nam chính.
Đây là mảng tối trong nhân cách con người.
Có lẽ các diễn viên còn lại cũng nghĩ đến việc này nhưng không một ai nói ra, dường như đều cố gắng tránh đi đề tài này.
Nói cách khác, trong tiềm thức của mọi người đều không muốn thừa nhận vai nam chính này là một người xấu.
Dù sao xem tổng thể toàn kịch bản thì vai nam chính hẳn là đại biểu cho chính nghĩa. Nhưng trên thực tế, Lâm Uyên lại hiểu rất rõ kịch bản này.
Chỉ gói gọn trong mấy chữ: tất cả đều ác.
“Vậy còn vai nữ chính?” Dịch Thành Công hỏi.
Trầm Thanh nói: “Ta cảm thấy Chu Tuyết không tệ, nữ diễn viên 40 tuổi còn có thể bảo dưỡng nhan sắc như thế đúng là rất ít.”
“Được.” Lâm Uyên lại gật đầu.
Chu Tuyết là diễn viên của công ty, rất xinh đẹp, khi còn trẻ nàng là hình mẫu lý tưởng của vô số thiếu niên, chỉ là bây giờ đã lớn tuổi nên khó tìm được kịch bản thích hợp.
Nam diễn viên thì 30~40 tuổi mới càng thêm thơm.
Nữ diễn viên 30~40 tuổi lại rất ít khi được mời thử vai. Đây là cảnh ngộ chung của các nữ diễn viên.
Vai nữ chính trong bộ phim này đã xác nhận là một mỹ nhân độc ác. Tuổi tác không thể quá nhỏ, nhan sắc lại càng không được thấp, năng lực diễn xuất cao, cho nên không dễ dàng lựa chọn người phù hợp.
Về phần các vai phụ còn lại, Lâm Uyên không định nhúng tay, để cho Trầm Thanh và Dịch Thành Công thương lượng rồi định đoạt.
Bước kế tiếp chính là quay phim chính thức.
Trong ngành công nghiệp điện ảnh hoàn thiện và phát đạt như Lam Tinh, thời gian quay một bộ phim không thể quá dài, đương nhiên sẽ không ngắn đến mức mấy ngày.
Cho nên Lâm Uyên định nhân khoảng thời gian này thu tên đệ tử thứ hai. Đây là nhiệm vụ của Hệ thống giao cho hắn.
Đệ tử thứ hai là người trong bộ soạn nhạc ở tầng chín. Đây là người Lâm Uyên lựa chọn trong danh sách người có tiềm lực mà Cố Đông đưa ra, tên của hắn là Phong Thạc.
Lý do chọn Phong Thạc rất đơn giả: vừa trẻ vừa có tiềm lực.
Người này vừa gia nhập công ty đã viết ra hai ca khúc có thành tích rất khá. Thậm chí còn có người lén gọi hắn là “tiểu Tiện Ngư”, có thể thấy được tiềm lực của hắn lớn cỡ nào.
Phải biết ban đầu khi Lâm Uyên thu Tiết Lương làm đệ tử, năng lực soạn nhạc của Tiết Lương chỉ tầm hơn 400 điểm, có cơ sở mà thôi. Mà năng lực soạn nhạc của Phong Thạc đã là 553 điểm!
Đạt tới 600 điểm chính là trình độ của nhạc sĩ kim bài. Mức cơ sở đã tốt như vậy, chẳng phải dạy dỗ hắn sẽ rất nhàn sao?
Chẳng trách các tiền bối trong nghề khi thu đệ tử đều thích tìm hạt giống tốt. Hạt giống tốt sẵn thì dạy nhanh chứ sao!
Nhưng khuyết điểm của hạt giống tốt chính là: có hơi tự phụ.
Phong Thạc đương nhiên không dám kiêu căng trước mặt Lâm Uyên. Lâm Uyên thân là lão đại tầng chín, chỉ cần lấy danh tiếng Tiện Ngư đã đủ để đè ép tiểu thiên tài Phong Thạc đến không thở nổi.
Nhưng, ngoài mặt cung kính chứ trong lòng Phong Thạc nghĩ gì thì chỉ mình hắn biết.
Chung quy thì Phong Thạc vẫn rất vui vẻ về việc Tiện Ngư muốn thu mình làm đệ tử.
Nhưng đừng hiểu lầm nha, hắn không phải vì được Tiện Ngư dạy dỗ mà vui vẻ, bản thân hắn là thiên tài soạn nhạc tự phụ vô cùng, hắn không cho rằng Tiện Ngư có thể dạy mình cái gì.
Điều khiến hắn vui là… khi trở thành đệ tử cuả Tiện Ngư, sau này trên tầng chín hắn chính là nhân vật số một số hai!
Lấy thân phận ra mà khoe, thầy của ta là Lâm đại biểu, còn ai dám không phục? Đây mới là mục đích lớn nhất của Phong Thạc.
Nhưng Phong Thạc có nằm mơ cũng không ngờ được, không bao lâu sau đó hắn sẽ kính sư phụ mình như kính thần minh!
Hôm đó là ngày 1 tháng 10.
Phong Thạc đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên, khách khí gọi một tiếng: “Sư phụ.”
“Ừ, chúng ta bắt đầu giờ học đi, đây là tiết đầu tiên ta dạy ngươi.”
Vừa nói Lâm Uyên vừa sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh, kiến thức soạn nhạc uyên bác trong nháy mắt tràn ngập đầu óc Lâm Uyên. Đồng thời, hào quang Sư Giả cũng bao phủ lấy Phong Thạc.
Lúc này, hào quang sư giả của Lâm Uyên đã có hiệu quả mạnh mẽ hơn lúc hắn dạy Tiết Lương.
Sau đó Phong Thạc liền cảm thấy có một vị sư phụ mạnh mẽ như thần từ trên trời rớt xuống, thái độ của hắn từ từ thay đổi. Thậm chí bây giờ Phong Thạc còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Lâm Uyên.
Nói theo Phật pháp thì chính là: nhìn thẳng đối phương là một kiểu khinh nhờn.
Sau đó, Phong Thạc không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm giác của mình lúc này. Hắn chỉ biết là ngày hôm đó, tiết học soạn nhạc chẳng khác gì một buổi lễ rửa tội.
Trong quá trình giảng bài, kiến thức uyên bác của Lâm Uyên đã khiến Phong Thạc bị chấn động cực mạnh.
Chương 287:Linh quang chợt loé
Từng lời giảng của sư phụ đều khiến Phong Thạc cảm giác mình đạt được ích lợi không nhỏ, đầu óc thông suốt hoàn toàn. Sau tiết học đầu tiên, Phong Thạc đã có nhận thức mới về việc soạn nhạc!
Khi rời khỏi phòng làm việc của Lâm Uyên, toàn thân hắn đều ngơ ngác đến dại ra, chỉ cảm thấy trong đầu đều là tiếng ong ong.
Chợt bên tai hắn vang lên tiếng gọi khẽ: “Sư đệ.”
Lúc này Phong Thạc mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía đối phương. “Tiết… Tiết tiền bối?”
Địa vị của Tiết Lương ở tầng chín bộ soạn nhạc vẫn rất cao, lại thêm quan hệ thầy trò với Lâm Uyên nên tất cả mọi người đều kính trọng hắn.
“Nên gọi ta là gì?” Tiết Lương mỉm cười nhìn vị sư đệ đang mất hồn mất vía trước mặt.
Chỉ có Tiết Lương mới hiểu được hôm nay Phong Thạc đã trải qua những gì, bởi vì Tiết Lương cũng đã từng trải qua cảm giác y hệt như vậy, phản ứng cũng không tốt hơn sư đệ là bao, cho nên hắn không hề trách cứ Phong Thạc thất thố.
“Sư huynh!”
Phong Thạc lấy lại tinh thần, vẻ chấn kinh đã biến thành kích động và khát vọng thật sâu, hắn chỉ hận không được tiếp tục quấn lấy sư phụ học thêm học mãi không ngừng.
“Sau này phải học tập cho tốt đó.” Tiết Lương rất có phong phạm của đại sư huynh, vỗ vai Phong Thạc dặn dò:
“Nhớ quý trọng cơ hội này. Chờ khi ngươi bắt đầu hành nghề thì sư phụ sẽ không cẩn thận dạy dỗ như thế này nữa, giống như ta bây giờ, sư phụ rất ít khi dạy ta thêm gì.”
Nói tới đây, Tiết Lương cũng rất tiếc nuối, lại nhìn Phong Thạc với vẻ hâm mộ. Hắn rất muốn được tiếp tục học với sư phụ, nhưng sau khi xuất sư thì sư phụ rất ít khi hỏi đến hắn. Cho nên hắn vẫn luôn thể hiện bản thân thật tốt để sư phụ chú ý đến mình, mục tiêu chính là khiến sư phụ cảm thấy tự hào vì đã dạy ra được đồ đệ như hắn.
“Rất cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở!” Phong Thạc gật mạnh đầu.
Lúc ban đầu hắn chỉ cảm thấy sau này có thể ôm đùi Lâm đại biểu, nhưng bây giờ hắn đã xem Lâm Uyên là mục tiêu hướng tới, là phương hướng trong cuộc đời mình.
Đây là lòng kính trọng xuất phát từ nội tâm!
Giờ khắc này trong lòng Phong Thạc, sư phụ mình chính là thần soạn nhạc. Mình được sư phụ nhận làm đệ tử chính là vận may tám đời, được ông trời chiếu cố.
Bỗng nhiên, Phong Thạc quay đầu lại gập người cung kính với Lâm Uyên một cái thật sâu đến chín mươi độ.
Lâm Uyên không thấy được, nhưng Phong Thạc vẫn muốn làm như vậy. Hắn tự cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã cuồng vọng tự đại, hắn còn tin rằng mình có thể trò giỏi hơn thầy, đạt tới vinh quang cao xa hơn.
Nhưng học một tiết với Lâm Uyên, Phong Thạc mới hiểu trình độ của mình xách giày cho sư phụ còn không đủ.
Có lẽ đời này hắn cũng không cách nào đạt tới cảnh giới của sư phụ.
Nhìn thấy hành động của Phong Thạc, Tiết Lương như hiểu được điều gì, cười nói: “Lời này tuy là không dễ nghe nhưng ta vẫn phải nói… Nếu đã trở thành đệ tử của sư phụ thì phải chú ý hình tượng của mình, đừng cho là mình rất ghê gớm. Đặc biệt không được làm hỏng thanh danh của sư phụ, nếu không đại sư huynh như ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Xin sư huynh yên tâm.” Phong Thạc gật đầu bảo đảm. “Ta còn muốn tiếp tục học tập với sư phụ, sẽ không bôi nhọ danh tiếng của người. Ở trước mặt sư phụ ta chẳng là gì cả.”
Nói đến đây, Phong Thạc bỗng cảm thấy không cam lòng. Trong công ty có người nói sư phụ của hắn chỉ là “tiểu khúc phụ”?!
Đám người kia mà được học với sư phụ một lần thì sẽ hiểu được cái chữ “tiểu” kia hoàn toàn không có tư cách tồn tại!
Kiến thức của Phong Thạc về soạn nhạc nói cho hắn biết, trình độ của sư phụ chắc chắn là khúc phụ, hơn nữa còn là đại khúc phụ.
Trên thế giới này, không ai biết soạn nhạc hơn sư phụ hắn đâu!
So với đại đệ tử Tiết Lương, tốc độ học tập của nhị đệ tử Phong Thạc rõ ràng nhanh hơn nhiều, hiệu suất cũng tốt hơn hẳn. Dù trình độ của Phong Thạc đã sắp đạt tới mức kim bài nhưng mỗi ngày học tập đều giúp hắn tiến bộ đáng kể.
Việc này khiến Lâm Uyên rất hài lòng.
Mà khi việc dạy dỗ đệ tử tiến hành đến giữa tháng 10, đoàn làm phim Andhadhun rốt cuộc cũng bắt đầu bấm máy!
Giống như lần trước, Lâm Uyên tuy là linh hồn của cả đoàn làm phim nhưng rất ít nói chuyện.
Giai đoạn đầu khi quay phim quả thật không có gì quan trọng, chủ yếu là để các diễn viên nhập vai cho tốt, quen thuộc với đoàn làm phim và bạn diễn.
Việc giảng bài của Lâm Uyên không hề vì thế mà dừng lại. Mỗi ngày hắn vẫn dạy dỗ Phong Thạc, chỉ là địa điểm học chuyển từ công ty tới trường quay mà thôi.
Mà khi việc quay phim đi vào quỹ đạo, Lâm Uyên liên lạc với Cố Tịch.
Đó là buổi sáng thứ 3 sau khi bắt đầu quay Andhadhun.
Cố Tịch ngồi xe đến địa chỉ mà Lâm Uyên cung cấp, người lái xe là một nữ nhân đeo kính mát.
Nữ nhân này khoảng 40 tuổi, đang hỏi han Cố Tịch: “Trước đây ngươi đòi chuyển đến trường nghệ thuật Tề Châu là vì người này?”
Cố Tịch nói: “Đúng vậy dì Chu, tên hắn là Lâm Uyên.”
Nữ nhân được gọi là dì Chu có vẻ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ vì Lâm Uyên sáng tác nhạc quá tốt nên ngươi mới chạy vòng quanh hắn lâu như vậy?”
Cố Tịch gật đầu.
Dì Chu thở dài nói: “Tuổi tác của đối phương chỉ tương tự ngươi, cho dù có là thiên tài soạn nhạc thì cũng không đạt tới cấp khúc phụ được. Ngươi có từng nghe được hắn đàn bài dương cầm nào khác do hắn sáng tác nữa không?”
Cố Tịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Nàng chỉ mới nghe Lâm Uyên đàn có một bài do hắn sáng tác nhưng đã kinh hồn bạt vía đến tận bây giờ.
“Cho nên…” Dì Chu liếc nhìn Cố Tịch nói, “Ngươi có từng nghĩ đến hay không, có lẽ bài hát kia của Lâm Uyên chỉ là trong một lúc tình cờ linh quang chợt loé mà viết ra được, nếu không sao hắn đến phòng đánh đàn mấy lần cũng chỉ đánh có duy nhất một bài?”
“Linh quang chợt loé?” Cố Tịch ngẩn ra, sau đó đáp lời, “Cho dù là vậy thì cũng không thể phủ nhận được việc bản nhạc đó quá ưu tú.”
Dì Chu gật đầu một cái. “Đương nhiên ta tin tưởng lời ngươi. Bài hát này chắc chắn rất ưu tú nên ngươi mới nhớ mãi không quên như vậy. Nhưng chỉ vì thế mà ngươi coi hắn như khúc phụ thì lại không cần thiết.”
“Ta sẽ không sai.” Cố Tịch kiên trì nói.
Chương 288:Soạn lại Hôn Lễ Trong Mơ
Dì Chu cũng không cãi nữa, chỉ cười cười nói: “Ta đây cũng muốn xem thử hắn lợi hại đến cỡ nào. Nếu trên đời này có khúc phụ trẻ như vậy, ngươi có liếm hắn cỡ nào cũng không quá đáng.”
Mặt Cố Tịch đỏ lên. “Dì Chu, ngươi dùng từ quá thô tục rồi, ta làm gì có…”
Dì Chu chế nhạo: “Giả vờ cái gì, người trẻ tuổi các ngươi không phải thích nhất là nói liếm cẩu gì gì đó sao? Rồi cái gì mà hải vương, lão tài xế… ta dù gì cũng hay lên mạng nha. À đến rồi, nào, cùng đi gặp tiểu tử mà ngươi nói, bản thân ta cũng là một người viết nhạc, có thể giúp ngươi giám định một chút.”
(Chú thích: liếm cẩu = nịnh nọt kiểu hèn mọn, hải vương = kiểu người bắt cá nhiều tay, lão tài xế = người có kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực gì đó.)
Vừa nói dì Chu vừa đỗ xe lại, hai người đồng thời xuống xe.
Phía trước chính là đoàn làm phim đang quay chụp, dì Chu hiếu kỳ hỏi: “Tên Lâm Uyên này không phải định gọi ngươi đi đóng phim đó chứ? Hắn có thân phận gì trong đoàn làm phim này? Nếu hắn phối nhạc thì nên ở phòng thu mới phải.”
Cố Tịch lắc đầu nói: “Ta không biết…”
“Vậy ngươi biết cái gì?” Dì Chu cũng rất bất đắc dĩ.
Cố Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn tên là Lâm Uyên, là sinh viên hệ soạn nhạc của trường chúng ta.”
Dì Chu: “. . .”
Lúc này, thư ký trường quay xuất hiện ngăn ở trước mặt hai người. “Hai vị, đoàn làm phim chúng ta đang quay, xin hỏi các vị tới đây làm gì?”
Dì Chu nói: “Chúng ta có hẹn với Lâm Uyên.”
Thư ký trường quay vừa nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc lập tức biến thành nhiệt tình: “Thì ra là người quen của Lâm đại biểu nha, hai vị chờ cho một chút, ta đi thông báo ngay.”
“Cảm ơn.”
Dì Chu nhìn theo bóng lưng của thư ký trường quay, khẽ nhíu mày nói: “Lâm Uyên của ngươi… hình như có địa vị không thấp.”
Cố Tịch trợn tròn mắt: “Không phải của ta.”
Dì Chu bĩu môi: “Đúng là không phải của ngươi, nếu không hắn đã tự mình ra nghênh đón chúng ta rồi. Ngươi chạy theo hắn lâu như vậy sao chẳng có chút hiệu quả nào thế hả?”
Cố Tịch: “. . .”
Không bao lâu sau, thư ký trường quay trở lại, vẻ nhiệt tình trên mặt càng đậm hơn mấy phần. “Mời hai vị vào trong, Lâm đại biểu đang chờ hai vị.”
“Được.”
Hai người bị đưa tới một gian phòng. Trong phòng, Lâm Uyên đang ngồi thử đàn dương cầm, nghe được động tĩnh sau lưng, hắn đứng lên chào hỏi: “Xin chào.”
“Bạn học Lâm, vị này là dì Chu, là dì ruột của ta.” Cố Tịch chủ động giới thiệu người bên cạnh.
“Chào dì Chu.” Lâm Uyên lễ phép nói.
Dì Chu ôn hoà cười đáp: “Xin chào, ngươi là bạn học Lâm đúng không? Ta đang rảnh không có việc gì làm nên chở Cố Tịch đến, các ngươi không cần phải để ý tới ta, cứ làm việc của mình là được.”
Lâm Uyên gật đầu nói: “Mời dì tự nhiên.”
Cố Tịch hiếu kỳ hỏi: “Bạn học Lâm gọi ta đến đây là có việc gì thế?”
“Ta muốn mời ngươi trình diễn mấy bản nhạc.”
Bộ phim Andhadhun có nhiều phân đoạn nhân vật chính ngồi đàn dương cầm. Dù diễn viên có thể làm dáng như đang đàn nhưng tiếng đàn thật vẫn cần phải có người chuyên nghiệp như Cố Tịch hoàn thành.
Đương nhiên làm dáng cũng phải ăn khớp với tiếng đàn, thế nên phần hậu kỳ cũng cần Cố Tịch hướng dẫn Liễu Như thực hiện động tác sao cho ăn khớp.
Hiện tại Lâm Uyên liên lạc Cố Tịch là hy vọng nàng có thể làm quen với mấy bài hát này trước.
Cố Tịch chờ mong hỏi: “Là bài hát do bạn học Lâm sáng tác sao?”
Dì Chu cũng ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhạc phổ đây, ta trình diễn trước cho ngươi nghe một lần nhé?”
Cố Tịch kích động gật mạnh đầu. “Được, tên bài hát là gì thế?”
“Hôn Lễ Trong Mơ.”
“Chính là bài hát lần trước ta nghe được?”
Lâm Uyên gật đầu, Cố Tịch không hỏi thêm nữa.
Lâm Uyên ngồi xuống trước đàn dương cầm, một khắc sau, tiếng nhạc du dương truyền ra giữa các ngón tay. Các phím đàn như đang nhảy múa không ngừng, âm nhạc êm dịu mà tự nhiên như gió xuân đang thổi.
Nhạc khúc không phức tạp nhưng lại như có ma lực khiến người ta cảm thấy xúc động. Cố Tịch nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên nàng được thưởng thức trọn vẹn bản nhạc này, cảm giác tươi đẹp vẫn hệt như lúc ban đầu.
Ngồi trong góc phòng, dì Chu vốn có chút thờ ơ lại bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy. Giờ khắc này nàng mới hiểu được vì sao Cố Tịch lại coi trọng Lâm Uyên như vậy.
Chỉ dựa vào bản nhạc này thôi, Lâm Uyên đã có tư thái của một khúc phụ, hơn nữa hắn còn trẻ như thế…
Bây giờ không phải khúc phụ, nhưng tương lai thì sao? Ít nhất hắn rất có tiềm chất.
Trong lòng dì Chu bây giờ đã đánh giá Lâm Uyên rất cao.
Đúng lúc này, dì Chu chợt thấy Cố Tịch đắc ý nhìn về phía mình, há miệng nói không thành tiếng: “Bây giờ dì tin ta chưa? Hắn chính là khúc phụ!”
Dì Chu hiểu được ý của Cố Tịch, không nhịn được bật cười một tiếng.
Nha đầu này… mới có một bản nhạc thôi nha. Hôn Lễ Trong Mơ đúng là rất ưu tú, nhưng từ đó suy ra Lâm Uyên có trình độ khúc phụ là quá buồn cười.
Vẫn là câu nói ban nãy, ai cũng có lúc linh quang chợt loé.
Tác phẩm này tươi đẹp như vậy có lẽ là vì trong một lúc linh cảm loé lên, Lâm Uyên may mắn hoàn thành nó.
Bởi vì Lâm Uyên thật sự quá trẻ tuổi, hơn nữa trước đó Cố Tịch đã nói ngoại trừ bài nhạc này cũng không thấy Lâm Uyên đánh đàn bài khác bao giờ.
Như thế còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao?
Đương nhiên những lời này dì Chu sẽ không nói ra miệng, Lâm Uyên còn chưa trình diễn xong, lúc này mà lên tiếng thì rất không tôn trọng đối phương.
Rốt cuộc Lâm Uyên cũng đàn xong. Hắn nhìn về phía Cố Tịch nói: “Đây là phiên bản gốc của bài nhạc, nhưng ta muốn nó phù hợp với tình tiết trong phim hơn nên đã điều chỉnh một chút. Ngươi nghe thử giúp ta xem thế nào.”
Cố Tịch kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn soạn lại?”
Lâm Uyên gật đầu.
Việc soạn lại một bản nhạc là điều rất bình thường, bất kỳ bản đàn dương cầm kinh điển nào cũng đều có vô số phiên bản khác nhau, chỉ cần thay đổi một chút ý vị thôi đã tạo thành biến hoá rất kỳ diệu.
“Được.” Cố Tịch gật đầu nói.
Dì Chu nghe nói Lâm Uyên muốn soạn lại cũng tập trung lắng nghe, đây là cơ hội rất tốt để thăm dò thực lực của Lâm Uyên.
Chương 289:Âm nhạc phong cách Ấn Độ
Lâm Uyên không biết dì Chu đang chú ý tới mình, hắn sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh. Hệ thống không cho Lâm Uyên dùng thẻ này để sáng tác, nhưng có thể dùng để soạn lại một bản nhạc dương cầm đã có sẵn.
Vì muốn soạn lại nhạc nên hôm nay Lâm Uyên đã cho Phong Thạc nghỉ học một bữa, hắn phải dùng thẻ nhân vật của Dương Chung Minh vào việc quan trọng này.
Trước đó Lâm Uyên đã thử soạn lại Mộng Trung Hôn Lễ, hiện tại có thẻ nhân vật của Dương Chung Minh nên ý nghĩ của hắn trở nên rõ ràng trong nháy mắt, các ngón tay lại bay múa trên phím đàn đen trắng.
Hợp âm mới lạ với tiết tấu đã biến đổi khiến bản Hôn Lễ Trong Mơ lập tức mang theo một luồng gió mới.
“Đây là…” Dì Chu nghe tiếng nhạc réo rắt không ngừng biến đổi, con ngươi co rụt lại.
Nếu nói Hôn Lễ Trong Mơ bản gốc là giai điệu ngọt ngào mang theo đau thương, thì bản nhạc đã bị Lâm Uyên điều chỉnh lại mang theo vô số tâm tình mới, mỗi một biến hoá đều mang lại hiệu quả không hề kém so với bản gốc.
Thậm chí loại cảm giác tận hứng này không ngừng cải biến, không ngừng nếm thử khiến bài hát trở nên vô cùng khác biệt.
Người bình thường nghe Lâm Uyên soạn lại sẽ chỉ thấy đầu óc mơ hồ, nhưng dì Chu càng nghe càng rung động!
Người trong nghề mới hiểu được thực hư. Bản nhạc này được Lâm Uyên soạn lại một cách quá mức hoàn mỹ!
Người trẻ tuổi này chỉ tầm tuổi với Cố Tịch, nhưng năng lực sáng tác nhạc khúc đàn dương cầm quả thực kinh khủng hơn ngàn lần sự tưởng tượng của dì Chu!
Lâm Uyên không chú ý tới phản ứng của dì Chu, giờ khắc này hắn đang đắm chìm vào trong trạng thái soạn nhạc, chỉ cảm thấy vô cùng hưởng thụ, thậm chí không thể tin được bản nhạc này là do mình làm ra…
Đúng rồi, thật sự là không phải. =.=
Phải nói đây là do Dương Chung Minh soạn lại. Tài năng của Dương Chung Minh quá xuất chúng, dù là bản nhạc Hôn Lễ Trong Mơ kinh điển này cũng có thể được hắn soạn lại xuất sắc tới mức này.
Nhạc khúc đi tới đoạn cuối cùng, tựa như tiếng ca của thi nhân, tấm màn trên sân khấu kịch chậm rãi hạ xuống, chỉ còn lại tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng phiêu đãng giữa không trung.
Lâm Uyên dừng trình diễn, quay đầu hỏi ý kiến Cố Tịch: “Vừa rồi ngươi thấy thế nào?”
Cố Tịch đờ đẫn đứng đó.
Lâm Uyên hỏi lại: “Ngươi có nghe ta nói gì không?”
Lúc này nàng mới bừng tỉnh, vừa lúng túng lại rung động, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Ta có nghe… Ta cảm thấy ngươi soạn lại rất tốt, vô cùng êm tai, nhưng không rõ tiết tấu này có phù hợp với bộ phim của ngươi hay không.”
“Việc này ta sẽ quyết định.” Lâm Uyên nói, “Hiện tại ta cần ngươi thuộc bản nhạc gốc trước đã, dù sao ta cũng không định điều chỉnh quá nhiều.”
“Ý ngươi là…” Hơi thở của Cố Tịch trở nên dồn dập. “Ngươi sẽ trao quyền đánh đàn bản Hôn Lễ Trong Mơ này cho ta?”
“Dĩ nhiên.” Lâm Uyên đáp. “Trước đó ta đã nói sẽ không để ngươi làm không công. Bản nhạc này có thể giao cho ngươi, nhưng phải đợi sau khi bộ phim điện ảnh của ta phát hành đã.”
Mặt Cố Tịch đỏ lên, nhưng ngay sau đó nàng không còn đoái hoài đến chuyện xấu hổ nữa mà chỉ thấy sung sướng vô cùng, như thể rốt cuộc cũng đạt được kết quả tốt đẹp sau khi đuổi theo Lâm Uyên mãi.
“. . .”
Dì Chu ngồi trong góc phòng vốn đang rất rung động, nghe vậy biểu tình trở nên kỳ quái, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyên một lúc, ánh mắt trở nên sâu xa.
“Đúng rồi.” Lâm Uyên không hề cảm giác được lời nói của mình có chỗ nào không đúng. “Trong bộ phim của ta không chỉ có một bài này mà còn thêm mấy bài nữa, để ta biểu diễn luôn một lượt cho ngươi nghe để làm quen một chút.”
Vừa nói Lâm Uyên lại vừa ngồi vào chỗ. Hệ thống cung cấp kịch bản Andhadhun còn tặng thêm cho mấy bài hát đi kèm phim, những bài hát này tràn đầy phong cách Ấn Độ, chất lượng cũng rất tốt.
Tuy không kinh điển như Hôn Lễ Trong Mơ nhưng về tổng thể cũng đã rất tốt, quan trọng là cực kỳ phù hợp với bộ phim Andhadhun.
Có đôi khi, thứ phù hợp mới là hoàn mỹ nhất.
Gian phòng rất yên tĩnh, Cố Tịch lắng nghe với vẻ mong đợi, dì Chu cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Uyên.
Rất nhanh sau đó, một bản nhạc tên là Woh Ladki vang lên, Lâm Uyên đặt tên tiếng Trung cho bài hát này là “Nhớ nhung”.
Tiết tấu nhạc ban đầu rất chậm, từng hợp âm mới lạ vang lên tạo thành cảm giác ung dung và ưu nhã.
Sau đó tiết tấu từ từ tăng lên, khi đến đoạn điệp khúc, các ngón tay Lâm Uyên lướt trên phím đàn tạo thành tiếng nhạc dồn dập đến khó thở, âm phù dày đặc, thân thể Lâm Uyên cũng theo đó mà chuyển động không ngừng.
Lúc này hắn không nhìn thấy được dì Chu đã đứng bật dậy, Cố Tịch thì nhìn chằm chằm vào bản nhạc phổ trong tay, đôi con ngươi co rụt lại.
Theo phán đoán của Lâm Uyên, bài hát này không bằng được Hôn Lễ Trong Mơ, nhưng hắn đã quên mất một điều.
Bài hát này mang theo phong tình tươi sáng của người Ấn Độ, đối với giới dương cầm của Lam Tinh thì đây là một loại phong cách âm nhạc vô cùng độc đáo!
Phong cách soạn nhạc của Ấn Độ khác hẳn với cả thế giới, mà bây giờ trong mắt dì Chu và Cố Tịch, phong cách này là do Lâm Uyên sáng tạo ra.
Đúng vậy, khi Lâm Uyên đánh ra bài hát này, dì Chu chẳng những không hề cảm thấy nó thua kém Hôn Lễ Trong Mơ mà ngược lại, hai mắt dì Chu càng lúc càng trợn trừng, biểu tình trên mặt chỉ có mấy chữ: không thể tin nổi!
“Loại phong cách âm nhạc này… ta chưa bao giờ nghe qua!”
Đương nhiên Cố Tịch cũng phát hiện được điều này, nên nàng khiếp sợ không kém gì dì Chu. Chỉ là nàng chấp nhận được sự thật nhanh hơn, bởi vì nàng vẫn luôn tin rằng Lâm Uyên có thực lực của khúc phụ!
“Khúc phụ…”
Khi Lâm Uyên đánh được nửa bài, trong đầu dì Chu bỗng bật ra hai chữ này.
Cho dù đối phương là một thanh niên rất trẻ tuổi, dùng hai chữ khúc phụ cho hắn là quá hoang đường, nhưng sau ngày hôm nay dì Chu lại cảm thấy Lâm Uyên chính là một khúc phụ danh xứng với thực!
Suy nghĩ của Cố Tịch không sai chút nào!
Lâm Uyên đang đánh đàn, chợt cảm thấy đây chưa phải là bản phối hoàn mỹ nhất của nó. Với tấm thẻ nhân vật của Dương Chung Minh, hắn có một khát khao được chỉnh sửa nó.
Chương 290:Bạn học Lâm chỉ có thể thuộc về nghệ thuật
Thế là Lâm Uyên vui vẻ soạn lại bản nhạc. Vẫn là phong cách Ấn Độ nhưng tiết tấu có điều chỉnh khác đi một chút, hợp âm không thay đổi nhưng mang lại cảm giác dồn dập hơn.
“Ting ——”
Khi mấy âm tiết cuối cùng vang lên, Lâm Uyên rốt cuộc dừng lại.
Hắn không tiếp tục trình diễn mà quay đầu nói với Cố Tịch: “Ta có tổng cộng ba bản nhạc, lát nữa sẽ đưa cho ngươi. Chờ khi ngươi đã đàn thuần thục cả ba bài thì đến studio một chuyến, chúng ta sẽ quyết định xem sẽ sử dụng phiên bản nào.”
“Được…” Cố Tịch ngơ ngác gật đầu.
Lâm Uyên cảm thấy việc nên nói đều đã nói xong, thừa dịp thẻ nhân vật của Dương Chung Minh vẫn còn hiệu lực, hắn lại tiếp tục đầu nhập vào đàn dương cầm, thử sửa đổi một số tiết tấu điệu nhạc.
Cho đến khi tác dụng của thẻ nhân vật kết thúc, Lâm Uyên mới phát hiện Cố Tịch và dì Chu vẫn còn ở trong phòng.
Hắn không khỏi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi đàn chăm chú quá không chú ý đến hai vị.”
“Không cần khách sáo!” Dì Chu ôn hoà mỉm cười, thái độ rõ ràng là nhiệt tình hơn hẳn. “Vừa rồi đều là ngươi hứng lên mà soạn lại sao?”
“Vâng.” Lâm Uyên gật đầu.
Vẻ mặt dì Chu đều là tán thưởng khen ngợi không thôi.
Lúc này bên ngoài có người đi tới tìm Lâm đại biểu. Thân là biên kịch, thỉnh thoảng hắn vẫn phải giải quyết một số vấn đề trong lúc quay phim, thế là Lâm Uyên lên tiếng chào: “Ta phải ra ngoài rồi.”
“Chúng ta không quấy rầy ngươi nữa.” Dì Chu lập tức kéo theo Cố Tịch nói tạm biệt.
Lâm Uyên gật đầu, sau đó đưa cho Cố Tịch một bản tóm tắt nội dung của Andhadhun: “Đây là bí mật, ngươi tìm hiểu nội dung phim đi rồi hôm sau chúng ta sẽ thảo luận.”
Thật ra cũng không cần quá bảo mật, bởi vì cốt truyện mà Lâm Uyên đưa cho Cố Tịch chỉ là nội dung tóm tắt như một câu chuyện ngắn, không hề có chi tiết tình tiết phim. Hắn chỉ thuận miệng dặn dò một tiếng.
Cố Tịch gật đầu như gà mổ thóc. Mấy phút sau hai người trở lại trong xe, Cố Tịch không nói gì, dì Chu cũng không khởi động xe. Hai người cứ thế ngồi thừ ra một lúc lâu.
Lát sau, dì Chu mới đột nhiên lên tiếng: “Ngươi nói xem, Lâm Uyên có bạn gái chưa?”
Cố Tịch mờ mịt hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Dì Chu kích động nói: “Đồ ngốc này, ta đang bảo ngươi theo đuổi hắn đó! Nếu ngươi trở thành bạn gái hắn, đời này của ngươi coi như ấm rồi. Từ xưa tới nay ta chưa từng gặp được người trẻ tuổi có thiên phú lớn đến như vậy!”
Cố Tịch: “. . .”
Dì Chu có vẻ không cách nào bình tĩnh được: “Bản nhạc thứ nhất của hắn có cấp độ của khúc phụ, bản thứ hai là một phong cách mới tinh, tuy chất lượng không bằng bản thứ nhất nhưng linh tính lại vô cùng mới lạ, mà linh tính là thứ mà một khúc phụ cần có nhất!”
“Ồ…”
Cố Tịch cười đáp: “Dì Chu rốt cuộc chịu thừa nhận bạn học Lâm của ta là khúc phụ rồi?”
“Khúc phụ…” Dì Chu lẩm bẩm nói, “Cho dù không phải thì cũng cách khúc phụ không còn xa. Ngươi thật sự không muốn làm bạn gái hắn hả?”
“Thôi đi dì ơi.” Cố Tịch bất đắc dĩ nói, “Ngài cảm thấy với năng lực của bạn học Lâm sẽ thiếu người theo đuổi sao? Hay nói rõ hơn, trong mắt hắn, ta có ưu điểm gì nổi bật hơn người sao?”
“Cũng đúng.” Dì Chu tặc lưỡi liếc Cố Tịch một cái. “Chỉ cần hắn có chút xíu hứng thú với ngươi thôi thì đã không để thư ký trường quay dẫn chúng ta vào. Ta còn tưởng là cháu gái ta rất được con trai ưa thích chứ.”
Cố Tịch: “. . .”
Ta quả thật rất được con trai ưa thích mà! Nhưng Lâm Uyên sao có thể tính là con trai được?
Trong lòng Cố Tịch cũng có chút buồn bực. Ở trước mặt Lâm Uyên nàng quá hèn mọn, suốt ngày chỉ biết liếm cẩu, nhưng vấn đề là nếu nàng không liếm cẩu thì Lâm Uyên còn chẳng buồn liếc mắt tới nàng một cái.
Mà thế cũng chả sao.
Làm liếm cẩu có gì không tốt? Bây giờ nàng đã lấy được quyền trình diễn Hôn Lễ Trong Mơ rồi đây này, ngoài ra Lâm Uyên còn cho nàng thêm mấy bài hát với phong cách mới mẻ, việc này vô cùng có lợi cho tương lai của nàng, thậm chí khiến Cố Tịch càng thêm có quyết tâm làm một liếm cẩu yêu nghề!
Ta liếm đến tận cùng, cái gì cần có đều sẽ có!
Ngay khi Cố Tịch đang suy nghĩ vẩn vơ, dì Chu đột nhiên sợ hãi ồ lên một tiếng: “Thì ra Lâm Uyên chính là Tiện Ngư?!”
“Cái gì?” Cố Tịch sửng sốt.
Dì Chu chỉ vào bản nội dung cốt truyện trong tay Cố Tịch, trên trang bìa có ghi tên biên kịch là Tiện Ngư, sau đó mở ngoặc chú thích: Lâm Uyên.
“Thì ra bạn học Lâm còn có một thân phận khác!”
Cố Tịch vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức khen ngợi hết lời: “Bạn học Lâm thật sự quá lợi hại! Không chỉ giỏi soạn nhạc dương cầm mà còn giỏi sáng tác nhạc thịnh hành, hơn nữa còn biết viết kịch bản!”
“Ngươi quá yếu rồi!” Dì Chu đột nhiên trợn trừng mắt mắng Cố Tịch, “Đã biết người ta thiên tài như vậy còn không cua được, nếu dì Chu của ngươi trẻ lại hai mươi tuổi, hắn tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay ta!”
“Dì Chu chớ có đùa nữa!” Cố Tịch đột nhiên tức giận nói, “Đừng nói bạn học Lâm không có hứng thú gì với ta, cho dù hắn có hứng thú thì ta cũng không thể nào chấp nhận chuyện này, bởi vì hắn là thiên tài chân chính!”
“Thì sao?” Dì chu ngạc nhiên hỏi.
Cố Tịch kiên định nói: “Nữ nhân sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của hắn, bạn học Lâm chỉ có thể thuộc về nghệ thuật!”
“. . .”
Thời gian sau đó, đoàn làm phim tiến vào quá trình quay chụp.
Kỹ năng diễn xuất của Liễu Như quá tốt, hắn vừa có thể diễn vai nam chính giả mù, vừa có thể diễn cảnh nam chính mù thật.
Dịch Thành Công vẫn như trước, nghiêm khắc quay phim theo tiêu chuẩn mà Lâm Uyên đã đề ra.
Mọi chuyện đâu vào đấy.
Chỉ là dù sao Lâm Uyên cũng đảm nhiệm chức vụ đại biểu của bộ soạn nhạc trên tầng chín, kiểu gì cũng phải làm một số việc nhất định.
Tuần cuối tháng 10.
Sáng ngày 23, Lâm Uyên không đến trường quay mà đi tới bộ soạn nhạc, tham gia buổi họp tập thể của tầng chín.
Người chủ trì cuộc họp là Ngô Dũng.
Vốn nên là Lâm Uyên chủ trì, nhưng Ngô Dũng lại là người chuyên nghiệp nên Lâm Uyên uỷ thác hết cho hắn làm.
Không chỉ có Lâm Uyên làm thế, trong bộ soạn nhạc, mấy tầng trên cũng làm y hệt như vậy. Dù sao ngoại trừ Lâm Uyên thì đại biểu của mấy tầng trên đều là khúc phụ, có người thậm chí còn chả buồn xuất hiện trong mấy cuộc họp quan trọng.