1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
  4. Tập 31: Đều Phải Chết

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Tập 31: Đều Phải Chết

❮ sau
tiếp ❯

Chương 301: Đều Phải Chết!

Phí Dương mở khu bình luận lên, xem thử cư dân mạng bình phẩm thế nào về hai bài hát.

Nếu là các tháng bình thường khác, ca khúc vừa phát hành được mấy phút sẽ không có quá nhiều lượt bình luận, nhưng đây là tháng 12, số lượng người thức đợi nghe nhạc rất nhiều!

Cho nên bình luận bên dưới bài hát của Phí Dương đã có hơn 5000, cùng lúc đó số lượng bình luận bên dưới bài Nở Rộ cũng đã hơn 4000. Sau khi quan sát khoảng 10 phút, Phí Dương rốt cuộc cũng hài lòng mỉm cười.

Tân Thế Giới được đánh giá tốt hơn!

Đây là số liệu được tổng hợp từ các bình luận và nhận xét trên mạng, tuy không thể bảo đảm hoàn toàn nhưng vẫn khiến Phí Dương tựa lưng vào ghế thở phào một hơi.

“Nghe thử những bài còn lại xem.”

Vị trí thứ ba và thứ tư là tác phẩm của Cô Độc và Mạch Mạch, tuy cảm thấy khả năng bị lật xe không cao nhưng Phí Dương vẫn muốn xác nhận một chút. Sau khi nghe xong hai bài hát này, biểu cảm của Phí Dương càng thêm thả lỏng.

“Ta sẽ thắng!”

Thân thể Phí Dương hơi múa may một chút theo điệu nhạc, sau đó lưng dán chặt vào lưng ghế, chân phải gác lên chân trái, bàn tay cầm chuột thản nhiên click vào bài hát đứng thứ năm —— Mặt Trời Đỏ.

“Ah ah ah ah ah~”

Trong tai nghe truyền tới tiếng hát, đàn ghi-ta bass kết hợp với ghi-ta thường kèm theo tiếng trống dồn dập khiến thân thể đang buông lỏng của Phí Dương đột nhiên căng cứng. Hắn còn chưa kịp định thần, tiếng hát mở đầu đã kết thúc.

Ngay sau đó, giọng ca của Lam Nhan vang lên dồn dập: “Số phận dù trôi nổi gập ghềnh, đường đời dù gấp khúc quanh co, cuộc đời dù bất công khiến bạn cảm thấy buồn lo… Cũng đừng khóc hay nản lòng, càng không nên gục ngã. Tôi nguyện sẽ mãi ở bên bạn suốt cuộc đời này.”

Phí Dương theo bản năng ngồi thẳng người dậy.

Nhưng bởi vì chân phải đang gác lên chân trái nên hắn ngồi dậy không thành công, lúc này bản nhạc đã đi vào phần điệp khúc thứ hai, ca từ và nhịp điệu vẫn sục sôi như trước.

Mí mắt giật giật, Phí Dương dùng ngón tay út gãi lông mày, ngón tay khẽ run rẩy, mà tâm tình hắn lúc này đã rung động đến khó nói nên lời.

Hai chân hắn tách ra, rốt cuộc cũng có thể ngồi thẳng dậy.

Lúc này Mặt Trời Đỏ đã tiến vào phần lời chính, nhịp trống như tiếng đạn lên nòng, Phí Dương bỗng cảm thấy như có họng súng đang dí vào đầu mình, cảm giác rất khó có thể giải thích khiến hắn rất không tự nhiên.

Trong đầu hắn lúc này là vô số dấu chấm hỏi.

Âm phù của Lam Nhan không ngừng chui vào lỗ tai Phí Dương, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt thất thố, trong nháy mắt mất đi tiêu cự.

Cùng lúc với tiếng nhạc vang lên, Phí Dương cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang trôi dần đi càng lúc càng xa khiến biểu tình của hắn trở nên ngưng trọng, sau đó lại hoá thành ngạc nhiên.

Khi đoạn điệp khúc lại vang lên, Phí Dương bỗng “cảm” được bài hát, chỉ thấy Cuộc Chiến Chư Thần này đột nhiên trở nên quá vô vị, dù phần ca từ phía sau đã hát tới “Cũng đừng khóc hay nản lòng, càng không nên gục ngã” vẫn không thể an ủi được nỗi bi thương trong lòng hắn.

“Bật hack!” Phí Dương đột ngột hô lên.

Hắn không còn tính toán gì nữa, tâm tình hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại đôi mắt kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái tên nhạc sĩ phía sau ba chữ Mặt Trời Đỏ.

Tiện Ngư!

Mà khi tâm tình Phí Dương hoàn toàn rơi xuống hầm băng, trong một tiểu khu nọ, Trần Chí Vũ nhàn nhã tháo tai nghe ra, vừa huýt sáo vừa đút cho đám cá bơi trong hồ ăn.

Mấy con trùng chỉ rơi vào hồ cá, đám cá như ngửi thấy mùi thức ăn ngon lập tức xông tới rỉa mồi. Nhìn vài con trùng chỉ còn cố gắng chạy trốn, Trần Chí Vũ lộ nụ cười vui vẻ.

“Ăn đi, ăn sạch đi.”

Hắn nhỏ giọng cổ vũ đám cá tham ăn. “Đều phải chết!”

. . .

Cùng một thế giới, cùng một buổi tối.

Thân là một khúc phụ được công nhận, Diệp Tri Thu cũng nghe các bài hát mới ra lò một lần. Giống với Phí Dương, hắn nghe bài Tân Thế Giới đầu tiên.

Đây là sáng tác của Duẫn Đông, một vị khúc phụ khác trong mùa giải này. Tuy danh tiếng hai người ngang nhau nhưng người trong nghề vẫn luôn đánh già Duẫn Đông cao hơn Diệp Tri Thu hắn một bậc.

Nghe xong bài hát của đối thủ, Diệp Tri Thu hơi trầm mặc, sau đó mở bài Mặt Trời Đỏ lên.

Bài hát có thể khiến Trịnh Tinh lui về sau một bước nhường đường hẳn là sẽ không khiến ta thất vọng chứ? Lần này Tiện Ngư sẽ dùng phong cách gì đây?

Trong lúc hắn còn suy nghĩ miên man, bài hát đã bắt đầu phát.

Từ lúc ban đầu biểu tình của Diệp Tri Thu có vẻ hăng hái, nhưng nghe khoảng mười mấy giây, lông mày hắn dần dần nhướng lên, nếp nhăn chạy ngang dọc trên trán, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bài hát càng phát lâu, sự kinh ngạc trên mặt hắn càng nhiều.

Sau khi nghe xong, biểu tình của Diệp Tri Thu trở nên nghiêm túc và phức tạp. Sau đó không biết nghĩ tới điều gì, hắn bỗng nhiên bật cười rồi lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.

“A lô…” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hơi mệt mỏi, rõ ràng mang theo vẻ bất mãn. “Hơn nửa đêm sao ngươi không ngủ đi, gọi điện thoại phá ta là sao?”

“Nghe nhạc chưa?” Diệp Tri Thu mặc kệ đối phương bất mãn, lì lợm hỏi.

Duẫn Đông thản nhiên nói: “Ngày mai nghe cũng có gì khác đâu. Nếu lần này ngươi viết ca khúc tốt hơn ta thì đã không cần gấp gáp diễu võ giương oai như vậy, tỷ số giữa hai chúng ta là 12-5, ta thắng ngươi 12 lần rồi.”

“Bây giờ là 13-5.” Diệp Tri Thu cười nói, không hề có vẻ gì là tức giận. “Ngươi thắng, nhưng ngươi cũng thua. Nói đúng hơn thì cả hai chúng ta đều thua.”

Nói xong Diệp Tri Thu cúp điện thoại. Hắn tin tưởng Doãn Đông rất nhanh thôi sẽ gọi lại cho mình.

Đúng như Diệp Tri Thu suy đoán, khoảng hơn năm phút sau Duẫn Đông đã gọi lại cho hắn, câu đầu tiên chính là: “Ta cược thua mất 1 đồng rồi.”

Diệp Tri Thu tức giận nói: “Ta thua tới 100 đồng đây này!”

Duẫn Đông nói: “Bài hát này không tệ. Tiện Ngư… không tệ.”

Diệp Tri Thu hít sâu một hơi: “Ngươi có biết con cá này năm nay bao nhiêu tuổi không?”

“Bao nhiêu?”

“Người ta còn chưa tốt nghiệp đại học đó!”

“Không thể nào!” Duẫn Đông theo bản năng hô lên.

Diệp Tri Thu lắc đầu nói: “Ta cũng không tin, nhưng đây là do chính miệng Trịnh Tinh nói cho ta nghe.”

Chương 302: Ngày Tận Thế Của Đám Con Bạc

Diệp Tri Thu nói xong, bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu như thể cần thời gian để tiêu hoá tin tức này. Thật lâu sau, Duẫn Đông mới thấp giọng nói:

“Lại là một Lục Thịnh sao…”

Lục Thịnh là một trong những vị khúc phụ trên Lam Tinh. Hắn thành danh từ thời niên thiếu, năm 22 tuổi trở thành nhạc sĩ kim bài, 32 tuổi giành được chức đại quán quân trong suốt một năm, trở thành vị khúc phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Lam Tinh, được toàn giới âm nhạc công nhận là nhạc sĩ thiên tài!

Mà lúc này, dường như có một người tương tự như thế đang đi trên con đường của hắn.

Diệp Tri Thu cảm khái nói: “Cũng khó nói trước, nhưng hắn có tiềm lực này, cho nên ta mới gọi điện thoại cho ngươi dù đã trễ như thế. Hậu bối bây giờ càng lúc càng lợi hại, đám lão già như chúng ta phải chết thì cùng chết thôi.”

“Thú vị.” Doãn Đông không để ý tới lời trêu chọc của Diệp Tri Thu, chỉ trầm thấp nói ra hai chữ. Giờ phút này không ai biết được hắn đang nghĩ gì.

. . .

Ngoài người trong nghề ra, hầu hết cư dân mạng đều phải dựa vào bảng xếp hạng để phán đoán ai mạnh ai yếu.

Có lẽ mùa giải này quá gây chú ý nên mới sáng sớm quan phương âm nhạc Tần Tề đã đưa ra bảng xếp hạng mới cập nhật. Mà bảng xếp hạng này vừa xuất hiện đã khiến vô số người chấn động.

Bởi vì ca khúc được xếp hạng đầu tiên là Mặt Trời Đỏ của Tiện Ngư!

Hạng nhì: Tân Thế Giới.

Hạng ba: Nở Rộ.

Tiếp theo là bài hát của Cô Độc và Mạch Mạch. Phần sau đó thì không quan trọng nữa.

Tình huống ngoài ý muốn phát sinh khiến cho vô số người ngồi trước máy vi tính không ngừng kinh hô: “Hạng nhất lại là Mặt Trời Đỏ?!”

Nhìn thấy bảng xếp hạng, tất cả mọi người đều theo bản năng cho rằng hạng nhất sẽ là bài hát của Duẫn Đông hoặc Diệp Tri Thu, chỉ bởi hai người là khúc phụ danh xứng với thực!

Thế nhưng kết quả… bài hát đứng nhất lại là của tổ hợp Tiện Ngư và Lam Nhan mà trước đó không ai ngờ tới.

“Trời đất, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Mắt ta có vấn đề sao?”

“Tiện Ngư tiêu diệt hai vị khúc phụ?”

“Ta vừa chứng kiến hai vị khúc phụ lật xe? Còn ai có thể ngăn cản con cá này đây?!”

“Lần trước khúc phụ lật xe là chuyện xảy ra từ mấy năm trước rồi…”

“Con cá này có phải là quá kinh khủng rồi không!”

“Ngươi gọi đây là cá? Ta thấy hắn là Cá Mập Trắng thì có! Trước đây ta nói gì mọi người còn nhớ không, Tiện Ngư có phải là acc clone của một vị khúc phụ nào đó không nhỉ?”

“Giả ngư ăn thịt hổ?”

“Mịa nó ta khóc chết mất, ta đã cược hết 20.000 đồng, 10.000 cược Duẫn Đông Phí Dương hạng nhất, 10.000 cược Diệp Tri Thu Hải Đường hạng hai. Bây giờ ta xịt hết cả hai rồi sao?!”

“Ngươi xịt nhiêu đó thì tính là gì, ta xịt 30.000 đồng đây!”

“Cũng may ta không chơi cá cược, nhưng theo ta biết thì Giám đốc công ty chúng ta đã cược hơn 100.000 đồng, tuy không biết hắn cược ai nhưng bảo đảm không phải Tiện Ngư…”

“Mấy tên cược Tiện Ngư thắng rốt cuộc là nghĩ cái gì thế không biết!”

“Bọn hắn nghĩ gì ta không rõ, nhưng ta biết rõ hôm nay sẽ có rất nhiều người xếp hàng lên sân thượng… Thôi không nói nữa, đến lượt ta nhảy rồi.”

“. . .”

Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Tề thống nhất lại bị Tiện Ngư làm cho rung động đến vậy. Mà trong cơn chấn động, rất nhiều người trong nghề đều đang buồn khổ vô cùng.

Bọn hắn cho là mình hiểu rất rõ, dự đoán rất đúng.

Mà quả thật bọn hắn dự đoán gần như trúng phóc. Nếu loại bỏ Mặt Trời Đỏ ra khỏi bảng xếp hạng thì thứ tự bọn hăn dự đoán đúng y như đúc với bảng xếp hạng hiện tại!

Quá chuẩn!

Dự đoán như thần!

Nhưng có Mặt Trời Đỏ chen vào hạng đầu tiên, toàn bộ các vị trí được dự đoán trước đó đều sai be sai bét. Đúng nghĩa “sai một ly đi một dặm”.

Tất cả cũng bởi vì bọn hắn đánh giá sai một ca khúc.

Một bước sai, vạn dặm đau là đây.

Đây không chỉ là ngày gió tanh mưa máu trên bảng xếp hạng mà còn là ngày tận thế của đám con bạc.

Sau khi thức dậy, Lâm Uyên cũng nhìn thấy tình huống của bảng xếp hạng. Thấy Mặt Trời Đỏ giành được hạng nhất, hắn không khỏi gật gù, dù sao hắn cũng đã dự đoán bài hát này sẽ nằm trong Top 3.

Nhưng ngay sau đó Lâm Uyên lại cảm thấy đau lòng. “Nếu lúc đó ta cược chính mình…”

Hung hăng lắc đầu một cái, Lâm Uyên dập tắt suy nghĩ này trong đầu. Đi bên bờ sông sẽ có lúc ướt giày, làm người phải vững vàng, cờ bạc là bác thằng bần!

Sau đó Lâm Uyên bắt đầu xem xét các số liệu về Mặt Trời Đỏ.

Bài hát vừa ra mắt đêm qua mà đến sáng nay đã có hơn 3 triệu lượt phát rồi. Trên rất nhiều website âm nhạc, phần bình luận ca khúc cũng bùng nổ:

“Từ trước đến nay ta không thích nghe nhạc Tề ngữ, nhưng ta lại rất thích bài Mặt Trời Đỏ!”

“Tiện Ngư thật trâuuuu boooò!”

“Người anh em lầu trên có phải đã cược Tiện Ngư đứng hạng nhất không? Thật không ngờ lại có người cược Tiện Ngư đứng nhất nha.”

“Ta hối hận muốn chết nè. Ta cược Tiện Ngư đứng hạng hai, bạn bè của ta đều cho rằng ta bị điên, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy hoá ra mình chưa đủ điên!”

“Người thua cược nghe bài hát này một lần đi, chúng ta vấp ngã cũng đừng khóc, cố đứng dậy nào.”

“Giời ạ, nếu không phải tại bài hát này thì sao ta lại thua cơ chứ! Nhưng mà đừng nói… đúng là nghe rất hay nha.”

“Đám con bạc còn đáng sợ hơn bầy liếm cẩu, thôi ta yên tĩnh nghe nhạc thì hơn.”

“Bài hát này thật là hợp ý ta, khiến người vừa thua 2.000 đồng như ta cảm thấy được an ủi. Điều khủng khiếp nhất của bài hát này chính là, rõ ràng ta vừa thua mất nửa tháng lương, nhưng đến cuối cùng lại phải nhờ nó trị thương cho mình…”

Đọc được bình luận này, Lâm Uyên cảm thấy hoàn toàn cạn lời.

Bởi vì Mặt Trời Đỏ mà thua cuộc, sau đó lại phải nghe nó để cảm thấy được cổ vũ và an ủi? Ngươi có chắc không phải vừa nghe vừa rỉ máu đó chứ?

Lâm Uyên vừa tưởng tượng tới cảnh này đã cảm thấy ngược tâm. Rõ ràng bài hát chỉ tốn 1 đồng để mua nhưng lại khiến cho rất nhiều người bị bệnh thiếu máu nha.

Nhưng Mặt Trời Đỏ quả thật là một ca khúc khích lệ tinh thần rất tốt, nó mang theo lực lượng tích cực như là một bài quốc ca, một khi ra tay tất sẽ giành được giải thưởng, có thể thấy nó rất cường đại.

Chương 303: Nhị Ý Chí

Cũng còn may, trong khu bình luận cũng có không ít người rất nghiêm túc trò chuyện âm nhạc.

“Ta vừa nghe bài hát này vừa rơi lệ. Thi nghiên cứu sinh thất bại, người nhà và bạn bè đều không ủng hộ ta gầy dựng sự nghiệp, ta lại vừa cãi nhau một trận với bạn thân. Ta biết bọn hắn quan tâm ta, chỉ muốn ta sống tốt hơn, nhưng ta hy vọng biết bao bọn hắn có thể ủng hộ ta làm điều mình muốn. Cảm ơn bài hát này đã cho ta lực lượng để đứng vững.”

“Lần đầu tiên thích bài hát Tề ngữ.”

“Hôm nay xem bảng xếp hạng mới biết bài hát này của Tiện Ngư đã áp chế hai vị khúc phụ. Kỳ tích song sát, nhưng nghe bài hát xong ta lại cảm thấy thứ hạng kỳ thực không quan trọng. Ngoài ra Lam Nhan lão sư không hổ danh ca vương, hy vọng sau này có thể tiếp tục nghe hắn hợp tác với Tiện Ngư lão sư.”

“Ta đã nghe và ấn like ba lần liên tục.”

“Ta vốn là người Tề châu, trước đây ta không ôm hy vọng Tần châu có thể cho ra bài hát Tề ngữ nào hay ho… Nghe xong Mặt Trời Đỏ mới phát hiện bài hát này đầy mùi vị của xứ Tề, cảm ơn Tiện Ngư lão sư đã sáng tác ra bài hát này, cảm ơn Lam Nhan lão sư đã hát rất hay!”

Hầu hết đều là lời khen, không hổ là bài hát giành được tiếng vang lớn ở Địa Cầu.

Âm nhạc là loại lực lượng vô cùng cường đại, nghe nói rất nhiều người bán hàng đa cấp đều thích dùng bài hát này để khích lệ tinh thần và lừa gạt người mua…

. . .

Sau khi bảng xếp hạng được công bố, trong công ty giải trí Sa Hải, bộ soạn nhạc.

Hôm nay group chat của bộ soạn nhạc có vẻ vô cùng náo nhiệt, mà nguyên nhân đến từ việc Diệp Tri Thu đứng hạng ba.

Phải biết Diệp Tri Thu vốn là khúc phụ của Sa Hải, chỉ là sau đó hắn đầu quân cho công ty giải trí khác nhưng bộ soạn nhạc Sa Hải vẫn rất có cảm tình với Diệp Tri Thu.

“Lần này lão gia lại đứng thứ ba!”

“Vốn ta cho rằng lão gia có thể đứng thứ hai đó chứ.”

“Con cá kia thiệt nhiều tội nghiệt nha. Trước mang theo ca sĩ ất ơ tiêu diệt ca sĩ tuyến một, sau đó mang ca sĩ tuyến một đi tiêu diệt ca vương, bây giờ lại mang ca vương đi tiêu diệt khúc phụ!”

“Thật sự là quá hoang đường!”

“Lão gia vốn đứng hạng hai lại bị thọt xuống hạng ba, kết quả này quá không phù hợp với thân phận của lão gia rồi.”

Lúc này trong nhóm đột nhiên có người lên tiếng: “Thật ra cái kết quả này là trời xanh chú định đó. Lão gia hoặc đứng nhất hoặc phải đứng ba, duy chỉ không thể đứng hạng hai được.”

“Tại sao?” Đám người sửng sốt hỏi lại.

Người kia giải thích: “Bởi vì ca vương Phí Dương của chúng ta đã kế thừa y bát của người đàn ông cay cú!”

Đám người: “. . .”

Người đàn ông cay cú là ai?

Đương nhiên chính là vạn niên lão nhị tiền nhiệm Trần Chí Vũ.

Có thể nói ba chữ “Trần Chí Vũ” chính là công tắc mở khiến group chat bộ soạn nhạc Sa Hải trở nên có sức sống hơn bao giờ hết. Bởi vì hắn mà đám người này có thể chat hơn 99 phút đồng hồ.

Mà hôm nay.

Xem được lời này, rất nhiều người đã bắt đầu phản ứng kịp. “Ý ngươi là Phí Dương đã kế thừa ý chí lão nhị?”

“Ha ha ha, trời mịa! Ngươi không nói ta còn không để ý, Phí Dương lại hạng hai rồi?”

“Phải nói là bởi vì Tiện Ngư, Phí Dương lại lần nữa đứng hạng hai.”

“Lần trước Tiện Ngư mang theo Trần Chí Vũ đánh bại Phí Dương, hôm đó không mấy ai chú ý tới, mà hôm nay chúng ta mới nhận ra, Phí Dương đã trở thành nạn nhân mới!”

“Phí Dương: hãy để ta thủ hộ nhị ý chí!”

“Vạn năm lão nhị cũng bị lây sao?”

“Ha ha mịa nó thật là huyền bí, Trần Chí Vũ nhường lại nhị ý chí cho Phí Dương, để bây giờ Phí Dương thay hắn bị nguyền rủa mãi mãi đứng hạng hai trên bảng xếp hạng?”

“Trời ạ, các ngươi mau xem khu bình luận trên Bộ Lạc của Phí Dương, cười chết ta rồi!”

“Đã có người phát hiện? Quả nhiên đám cư dân mạng thật là tinh ý.”

“Sáo lộ này ta quen nè, sắp tới hẳn là sẽ cho ra đời mấy meme mới?”

Đúng vậy, bởi vì Phí Dương gặp phải Tiện Ngư tuột xuống hạng hai, hơn nữa lần trước hắn lại bị Trần Chí Vũ đánh bại, mà Trần Chí Vũ chính là vạn năm lão nhị, cho nên lần này đám cư dân mạng phát hiện ra trò hay lập tức chơi đùa tới hưng phấn!

Đây chính là sự kỳ bí của vũ trụ nha.

Khu bình luận của Phí Dương sáng nhất đêm nay rồi.

Hơn nữa, Phí Dương là ca vương, độ nổi tiếng và lực ảnh hưởng của hắn hơn xa Trần Chí Vũ nên khu bình luận của hắn còn náo nhiệt hơn Trần Chí Vũ lúc trước gấp mấy lần.

Bình luận được ấn like nhiều nhất rất nội hàm, chỉ là một chuỗi con số thần bí: “2222222222.”

Phí Dương đọc bình luận đến nhức cả trứng, khoé miệng run rẩy không thôi ——

“Tham kiến nhị ý chí!”

“Đó là thông điệp của vũ trụ!”

“Trần Chí Vũ: người anh em, sự nghiệp của ta xin giao lại cho ngươi thừa kế.”

“Tiện Ngư: đừng nóng, mới có lần thứ hai thôi.”

“Phí ca vương đây là muốn trở thành vạn năm lão nhị đời tiếp theo?”

“Mịe nha, Trần Chí Vũ đúng là có độc! Lần trước hắn lấy được hạng nhất, thế là len lén truyền lại y bát cho Phí ca vương!”

“Một công ty sơ chế cá nào đó: Phí Thiên Vương, hình tượng đại sứ của Trần Chí Vũ đã hết hạn hợp đồng, sau khi nghiên cứu chúng ta cảm thấy ngươi là ứng cử viên thích hợp nhất cho hình tượng đại sứ mới của chúng ta!”

“. . .”

Trần Chí Vũ đang ở nhà cũng len lén sang đây nhìn trộm khu bình luận của Phí Dương, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác đồng cảm.

Nếu khoé miệng hắn không nén cười thì ai cũng cho là thật.

Nhưng Trần Chí Vũ quả thật có đồng cảm với Phí Dương, bởi vì trên thế giới này ngoài hắn ra thì không ai hiểu được tâm tình của Phí Dương lúc này.

Khẽ lắc đầu một cái, Trần Chí Vũ cảm khái nói: “Bạo lực mạng thật là đáng sợ, cũng may ta thuộc nhóm bạo lực người khác.”

Ừm, con hàng này đã xài acc clone vào khu bình luận của Phí Dương và đăng “2.”

Người đại diện Lưu Mưu lườm Trần Chí Vũ một cái. “Thứ đó có phải là thật không?”

“Cái gì cơ?”

“Nhị ý chí ấy.”

Trần Chí Vũ trợn mắt mắng: “Nhị cái con khỉ, ta đã không còn là vạn năm lão nhị, không liên quan gì đến ta!”

Chương 304: Thật Ra Ta Là Ca Sĩ

Lưu Mưu cười trộm, sau đó không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở. “Đừng có lỡ tay ấn like đó.”

“Biết rồi, tuy ta đúng là muốn làm thế lắm…” Trần Chí Vũ đáp, “Mà không sao đâu, chẳng phải còn có thể đổ thừa là bị hack hay sao…”

Acc clone ấn like hẳn là không sao chứ?

Người đại diện liếc mắt một cái. Trần Chí Vũ khẽ huýt sáo, tiếp tục đút thức ăn cho bầy cá nhỏ.

Lưu Mưu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi mau nói cho ta biết, có phải ngươi đã cá cược rồi không?”

Trần Chí Vũ nhìn trái nhìn phải, sau đó khẽ khàng giơ lên một ngón tay.

Lưu Mưu sửng sốt: “Chỉ có 1.000 đồng? Còn không nhiều bằng ta, ta cược tới 8.000!”

Trần Chí Vũ lắc đầu: “Không phải, là 34.518 đồng, ta cược bằng toàn bộ số tiền còn lại trong thẻ đó.”

Lưu Mưu lại liếc hắn một cái: “Vậy ngươi giơ một ngón tay lên làm gì?”

Nói xong, Lưu Mưu thở dài một tiếng, buồn bực than vãn: “Vậy ngươi mất tiền còn nhiều hơn ta. Hầy, sau này đừng rớ vào thứ đồ hút máu này nữa, quá hố người, bây giờ chúng ta đều thành bệnh nhân thiếu máu rồi!”

“Hử?” Trần Chí Vũ kỳ quái nói, “Có mình ngươi thôi, không phải chúng ta. Ta giơ một ngón tay ý nói là ta đã cược Tiện Ngư hạng nhất.”

Lưu Mưu: “. . .”

Trần Chí Vũ vừa chơi đùa với bầy cá vừa nói: “Lúc đó ta định cược Phí Dương, nhưng chợt nhớ tới những chuyện đã từng trải qua bỗng cảm thấy không rét mà run, thế là ta cược Tiện Ngư lão sư.”

Lưu Mưu thật sự hết muốn nói chuyện với Trần Chí Vũ rồi.

Qua một lúc lâu, người đại diện liếc nhìn đàn cá trong hồ, bỗng khẽ khàng hỏi: “Cá này được ngươi chăm sóc thật tốt, ta cũng muốn nuôi cá, có lời khuyên gì không?”

“Nhiều lắm.”

Trần Chí Vũ thành thạo nói: “Đầu tiên là chất lượng nước. Nếu nước không đủ chất lượng thì cá sẽ bị bệnh, cho nên phải thường xuyên thay nước, tốt nhất là mỗi tuần thay một lần. Mỗi lần thay khoảng ¼ lượng nước. Khi thay nước nên dùng nước cất, nếu không có nước cất thì ít nhất cũng phải dùng nước có lọc oxi trong hai tiếng đồng hồ, kiến nghị ngươi mua thêm đồ lọc nước. Chẳng hạn như bầy cá rồng này của ta cần nước trong hồ giữ ở nhiệt độ từ 24 đến 28 độ C là tốt nhất, có thể giúp nó lớn lên thật khoẻ mạnh…”

Ánh mắt Lưu Mưu trở nên cổ quái nhìn Trần Chí Vũ. Nếu không nói Trần Chí Vũ là ca sĩ, ai cũng sẽ cho rằng hắn là một chuyên gia nuôi cá.

Lưu Mưu đột nhiên hỏi: “Chí Vũ, tại sao ngươi lại am hiểu về cá như vậy?”

“. . .”

Trần Chí Vũ đột nhiên im lặng.

Ta có chuyện xưa muốn kể, ngươi có rượu và đồ nhắm ở đó không?

. . .

Để ăn mừng Mặt Trời Đỏ giành được hạng nhất, tối hôm đó Lâm Uyên cố ý dẫn người đại diện Kim Mộc đi tới tiệm lẩu của Tôn Diệu Hoả.

Trong tiệm lẩu Diễm Diễm.

Tôn Diệu Hoả đã chờ sẵn ngoài cửa, vừa thấy Lâm Uyên xuống xe là đi tới chào đón ngay: “Học đệ, ta đã chuẩn bị phòng riêng cho ngươi, đồ ăn rất tươi, lại có thêm một số món mới, ngươi ăn thử nhé.”

“Cảm ơn học trưởng.”

Lâm Uyên giới thiệu Kim Mộc cho Tôn Diệu Hoả: “Kim thúc là người đại diện của ta, các ngươi làm quen đi.”

“Chào Kim thúc!” Tôn Diệu Hoả cười chào hỏi. “Nếu là người của học đệ thì ta sẽ gửi cho Kim thúc một tấm thẻ thành viên đặc biệt, sau này khi tới ăn đều được giảm 50%.”

“Cảm ơn nhiều!” Kim Mộc được sủng mà kinh.

Mấy người rất nhanh đã đi vào tiệm lẩu, vừa bước vào trong, Kim Mộc đã tròn mắt nói: “Tiệm lẩu của ông chủ Tôn làm ăn thật phát đạt!”

Đây hoàn toàn không phải là lời khách sáo.

Chỉ thấy trong tiệm lẩu Diễm Diễm rộng lớn đều đã đầy ắp người, không còn một bàn nào trống. Nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui như con thoi, rõ ràng là đã làm việc hết công suất, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.

Ngoài ra ngoài cửa còn có một đám đông người đang ngồi xếp hàng rồng rắn, trên tay ai nấy đều cầm một tấm thẻ có ghi số chờ được vào ăn.

Đây là lần đầu tiên Kim Mộc thấy có tiệm lẩu đông người đến ăn như vậy.

“Bởi vì hôm nay được giảm 70% lận nha!” Tôn Diệu Hoả cười nói, “Đương nhiên ngày thường cũng buôn bán không tệ, trước đó ta đã đăng trên Bộ Lạc, chỉ cần bài hát mới của học đệ đứng hạng thứ nhất thì tiệm lẩu của ta sẽ lập tức giảm giá 70%, kết quả là có rất nhiều người hỏi thăm địa chỉ tiệm lẩu, sau đó khách hàng kéo tới đông như trẩy hội, tối nay chúng ta chắc chắn phải bán xuyên đêm rồi.”

Kỳ thật Tôn Diệu Hoả không hề chú tâm kinh doanh, hắn chỉ muốn ủng hộ Lâm Uyên mà thôi. Tuy bài hát của học đệ không phải do hắn hát nhưng vì tình cảm dành cho học đệ nên hắn luôn ủng hộ mỗi bước Lâm Uyên đi.

Mà điều Tôn Diệu Hoả không ngờ tới là…

Mặt Trời Đỏ vừa đứng nhất bảng xếp hạng, tiệm lẩu Diễm Diễm của hắn cũng nổi danh nhất hệ mặt trời. Thậm chí còn có người từ thành phố khác cũng chạy tới Tô Thành để ăn lẩu!

Ngoài ra còn có một số thương nhân tìm tới đề nghị hợp tác với Tôn Diệu Hoả, muốn gia nhập cổ phần của tiệm lẩu Diễm Diễm sau đó biến nó thành một thương hiệu lớn, nhưng Tôn Diệu Hoả đều từ chối.

Hắn mở tiệm lẩu này là vì học đệ.

Nếu người khác gia nhập cổ phần, sau này học đệ tới ăn không thấy vui nữa, những cổ đông đó không còn ưu ái học đệ nữa thì phải làm sao?

Hắn sẽ không quên mục đích ban đầu của mình!

Bây giờ thấy việc làm ăn càng ngày càng tốt, rất nhiều người ưa thích vị lẩu ở tiệm này, Tôn Diệu Hoả bắt đầu nghĩ tới dự định về sau.

Hắn nói: “Sắp tới ta sẽ thu mua tiệm lẩu gần công ty, mở một chi nhánh lẩu Diễm Diễm bên đó. Ngoài ra ta có dự định mở thêm một số ngành hàng khác, học đệ ăn lẩu mãi cũng ngán phải không nào? Ha ha, không ai dám chơi bằng ta, cái gì mà khúc phụ với chả khúc phụ, bọn hắn thì biết cái gì.”

Kim Mộc: “. . .”

Nhìn Tôn Diệu Hoả cười như sắp phát điên, Kim Mộc đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy người này tuyệt đối sẽ không là vật trong ao!

Người này đã gặp phải khốn cảnh cỡ nào a?

Nhưng tiệm lẩu này đúng là ngon vô cùng, ngay cả Kim Mộc cũng phải khen ngợi không dứt miệng, sau đó không nhịn được hỏi: “Ông chủ Tôn kinh doanh ăn uống được bao nhiêu năm rồi? Ngươi đúng là trời sinh đã là vua trong ngành!”

“Hả?” Tôn Diệu Hoả nhìn Kim Mộc, sau đó nhìn sang Lâm Uyên đang tươi cười, đột nhiên cảm thấy có hơi tủi thân. “Thật ra ta là ca sĩ mà.”

. . .

Chương 305: Bước Đầu Bại Lộ Thân Phận

Thời gian sau đó, Mặt Trời Đỏ vững vàng chiếm cứ vị trí số một trên bảng xếp hạng, chưa từng bị bài hát nào khác vượt qua, ngược lại hạng hai và hạng ba luân phiên thay đổi, tác phẩm của hai vị khúc phụ không ngừng giằng co.

Sang đến giữa tháng 12, thứ hạng trên bảng mới dần ổn định trở lại, Phí Dương vững vàng đứng ở hạng hai.

Điều này khiến cho người trong giới đều phải cảm thán một câu: “Không hổ là người đàn ông đã kế thừa nhị ý chí.”

Đương nhiên chơi đùa thì chơi đùa, nhưng việc bài hát của Tiện Ngư thống trị bảng xếp hạng vẫn khiến người ta không thể coi thường. Có người cảm thấy lần chiến thắng này đã chứng minh Tiện Ngư có tư cách trở thành khúc phụ.

Đương nhiên không có ai thật sự cho rằng Tiện Ngư đã có thể sánh ngang với khúc phụ cho dù hắn đánh bại Duẫn Đông và Diệp Tri Thu. Dù sao con đường trở thành khúc phụ của hắn cũng còn rất dài rất xa.

Những vị khúc phụ thỉnh thoảng cũng sẽ bị nhạc sĩ kim bài đánh bại, loại chuyện này đã từng xảy ra vài lần, chỉ là không nhiều mà thôi.

Giống như những người đứng đầu trong các lĩnh vực khác, không phải luôn luôn bất bại mà là tỷ số thắng của bọn hắn rất cao, thỉnh thoảng thua một hai lần cũng không làm giảm thực lực của bọn hắn.

Lĩnh vực sáng tác nhạc không chỉ khảo nghiệm năng lực của nhạc sĩ mà còn cần có linh cảm. Người viết ca khúc lợi hại mà có linh cảm tốt thì vẫn có cơ hội đánh bại khúc phụ.

Chỉ là độ khó rất lớn, và tỷ lệ thắng cũng cực ít.

Cho nên Tiện Ngư vẫn là “tiểu khúc phụ”.

Về phần chữ “tiểu” này cũng có liên quan đến một số lời đồn của người trong giới.

“Nghe nói Tiện Ngư còn rất trẻ, vẫn là sinh viên đại học.”

“Quá mức, tuyệt đối không thể nào là sinh viên!”

“Ta đã từng nhìn thấy Tiện Ngư từ xa, trông hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi.”

“Ta cũng nghe bạn ta nói Tiện Ngư rất trẻ tuổi, bạn của ta từng làm việc trong đoàn làm phim Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, khi đó Tiện Ngư là biên kịch của bộ phim.”

“Thật sao? Chẳng lẽ là người trưởng thành có gương mặt trẻ con? Ta cảm thấy Tiện Ngư ít nhất cũng phải ba mươi tuổi chứ?”

“Bạn của ta còn từng ăn cơm với Tiện Ngư, trên bàn ăn Tiện Ngư còn tuyên bố: Trong vòng năm năm ta sẽ trở thành khúc phụ!”

“Cháu của bà dì của hàng xóm nhà ta nói Tiện Ngư khi đi bộ thường hay nghĩ tới ca khúc cho nên thường đụng đầu vô cột điện lắm. Đây chính là lý do hắn còn trẻ như vậy mà đã là tiểu khúc phụ.”

Đủ thứ lời đồn đãi thật thật giả giả khó lòng phân biệt, nhưng điểm tổng kết của mọi lời đồn chính là:

Tiện Ngư là một thanh niên trẻ tuổi. Còn trẻ cỡ nào thì ngoại giới không biết.

Tuy Lâm Uyên không có ý định giấu giếm thân phận Tiện Ngư nhưng hắn cũng chưa từng công khai trước công chúng, chỉ lộ mặt ở công ty hoặc đoàn làm phim nên mới có nhiều lời đồn như thế.

Lúc này, có người chuyên nghiệp sưu tầm đủ loại tin tức, kết quả là tra tới tài khoản Bộ Lạc của Tôn Diệu Hoả.

Hồi tháng 11, khi Mặt Trời Đỏ của Tiện Ngư sắp phát hành, không ít ca sĩ từng hợp tác với hắn đã thể hiện sự ủng hộ trên Bộ Lạc, trong đó có cả Tôn Diệu Hoả.

Thường ngày Tôn Diệu Hoả chẳng bao giờ đăng status, cũng không có mấy người follow hắn, nhưng điều khiến mọi người chú ý chính là Tôn Diệu Hoả đã gọi Tiện Ngư là “học đệ”!

Tôn Diệu Hoả được xem là một ca sĩ không có tiếng tăm, tuy mấy bài hát Tiện Ngư viết cho hắn đều rất nổi nhưng bản thân hắn lại không gây được sự chú ý trong công chúng. Tuy vậy cư dân mạng vẫn tra ra được Tôn Diệu Hoả đã tốt nghiệp học viện nghệ thuật Tần châu.

Tiện Ngư là học đệ của hắn.

Vậy nói rõ Tiện Ngư là sinh viên học viện nghệ thuật Tần châu?!

Sau khi tham khảo các loại thông tin, thân phận của Tiện Ngư được cư dân mạng đào bới ra và giới hạn trong một phạm vi rất nhỏ: Tiện Ngư là một sinh viên mới tốt nghiệp, thậm chí có thể còn chưa tốt nghiệp!

Dù sao Tôn Diệu Hoả cũng mới tốt nghiệp không lâu.

Chuyện này quá mức kinh khủng!

Chẳng lẽ nhạc sĩ kim bài có thanh danh vang dội trong hai năm trở lại đây, đồng thời đánh bại hai vị khúc phụ lại là người trẻ tuổi như vậy?

Tin tức này đã doạ sợ tất cả mọi người trong giới, khiến ai nấy đều phải kinh hô:

“Thật hay giả đó?”

“Chắc chắn là không nhầm chứ?”

“Có khi nào ‘học đệ’ chỉ là một loại biệt danh không?”

“Tiện Ngư thậm chí còn có thể là sinh viên chưa tốt nghiệp?”

“Vậy hắn cũng quá yêu nghiệt rồi!”

“Dù Tần tỉnh được công nhận là vùng đất âm nhạc, nhưng ta thật chưa bao giờ nghe thấy có người trong lúc còn học đại học đã có trình độ sáng tác thiên tài bậc này!”

Không chỉ người trong nghề, các cư dân mạng biết đến Tiện Ngư cũng đang nghị luận ầm ĩ không thôi.

Cho dù bọn họ không có khái niệm rõ ràng như người trong nghề như cũng biết việc Tiện Ngư là sinh viên đại học khủng bố cỡ nào!

Rất đơn giản.

Chỉ cần so sánh thành tựu của Tiện Ngư lúc này với thời đại học của các cư dân mạng là đủ biết rồi…

Lời nghị luận càng lúc càng náo nhiệt, có rất nhiều cư dân mạng chạy đi hỏi những người từng gặp Tiện Ngư để nhờ bọn hắn chứng thực. Đương nhiên khu bình luận của Tiện Ngư và Sở Cuồng trên Bộ Lạc cũng không thể may mắn thoát khỏi cơn bão này.

Một số ca sĩ quen biết Lâm Uyên đều vội vàng liên lạc với hắn, hỏi xem nên xử lý thế nào.

Tôn Diệu Hoả cũng gọi điện thoại cho Lâm Uyên, bày tỏ sự áy náy vì lúc đăng status đã không chú ý đến việc này. Hắn là nguyên nhân dẫn đến cơn sóng lớn nên rất khủng hoảng, sợ làm Lâm Uyên tức giận, dù sao trước đó học đệ cũng đã nói muốn giữ bí mật chuyện này.

“Không sao.”

Lâm Uyên còn phải an ủi ngược lại Tôn Diệu Hoả. “Người biết chuyện này đã có rất nhiều, sớm muộn gì thân phận của ta cũng sẽ phơi ra ngoài ánh sáng.”

Lâm Uyên quả thật không hề tức giận.

Sở Cuồng và Ảnh Tử có thể trốn ở sau màn là bởi vì công việc của bọn hắn không cần tiếp xúc với người khác. Nhưng thân phận nhạc sĩ của Tiện Ngư sẽ phải làm việc với khá nhiều người.

Hơn nữa hắn còn là biên kịch, phải xuất hiện trong đoàn làm phim hơn trăm người, sao mà lừa gạt người khác được? Việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.

Chương 306: Tiện Ngư Là Sinh Viên Trường Chúng Ta?

Huống chi lần này hắn còn chưa hoàn toàn bị công khai, ngoại giới chỉ xác định tuổi tác của Tiện Ngư mà thôi.

Nếu nói có chuyện ngoài ý muốn thì chính là giáo sư hệ soạn nhạc trong trường đã gọi điện cho Lâm Uyên, hỏi hắn có cần trường học đáp lại công chúng hay không.

Lúc này Lâm Uyên mới biết thì ra trường học đã sớm biết thân phận của mình.

Lâm Uyên đồng ý với quyết định của trường học, mà điều này cũng không làm hắn bại lộ hoàn toàn, bởi vì trường học bố cáo thông tin rất đơn giản:

“Lời đồn bên ngoài là thật, Tiện Ngư đúng là sinh viên hệ soạn nhạc trường chúng ta. Nhưng trường học có trách nhiệm bảo vệ sự riêng tư cho sinh viên, không thể tiết lộ các thông tin cụ thể cho giới truyền thông. Chúng ta cũng hy vọng mọi người cho Tiện Ngư một chút không gian riêng, tôn trọng ý nguyện của hắn, đừng tìm tòi nghiên cứu thêm nữa.”

Thông tin này quá chung chung nhưng đã đủ để thoả mãn lòng hiếu kỳ của các cư dân mạng, cũng là lời khẳng định gây rúng động đối với giới nghệ sĩ.

“Cho nên… Tiện Ngư thật sự là sinh viên đại học?”

“Trường học đã công khai lên tiếng, vậy mà ta vẫn không dám tin… Hắn còn trẻ tới vậy?”

“Ta đột nhiên nhớ tới một người…”

“Ta biết ngươi nói ai, Lục thần đúng không? Đều là người thể hiện tài hoa từ khi còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi Lục Thịnh đã trở thành khúc phụ trẻ nhất hành tinh! Nhưng cho dù là Lục Thịnh thì lúc học đại học cũng không trâu bò như Tiện Ngư nha…”

Lục Thịnh, khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, được người trong giới xưng là Lục thần, giống như Diệp Tri Thu được gọi là lão gia.

Trước khi Tiện Ngư xuất hiện, Lục Thịnh được xem là đệ nhất thiên tài trong giới sáng tác âm nhạc.

Nhưng sau khi Tiện Ngư triển lộ tài năng, vị trí đệ nhất thiên tài này e là phải nhường lại cho Tiện Ngư rồi.

“Liệu Tiện Ngư có thể trở thành khúc phụ sớm hơn Lục thần không?”

“Đừng nói, ta cảm thấy rất có khả năng này!”

“Năm đó Lục thần ba mươi tuổi, phát hành ca khúc Thâm Lam mới khiến người ta cảm thấy hắn có tư cách trở thành khúc phụ. Không biết đến khi nào Tiện Ngư sẽ cho ra một bản nhạc siêu phẩm…”

“Ta vẫn cảm thấy Tiện Ngư phải hơn ba mươi tuổi cơ!”

“Thật đúng là tiểu khúc phụ, đúng là còn quá nhỏ!”

Đây chính là lần rung động thứ hai mà Tiện Ngư mang lại sau tác phẩm Mặt Trời Đỏ.

Nhưng bản thông báo của trường nghệ thuật Tần Châu đã tạo thành hiệu quả không tệ. Trên mạng bắt đầu xuất hiện không ít người hô hào bảo vệ thông tin cá nhân của Tiện Ngư, số người vẫn không ngừng đào bới thông tin đã giảm đi rất nhiều.

Dù sao đám người trong giới cũng cần không ít thời gian để tiêu hoá cái tin tức này.

Ngoài ra Lâm Uyên cũng dùng tài khoản của Tiện Ngư để đăng status mới, xem như để tổng kết thân phận của hắn:

“Nếu ngươi ăn trứng gà, cảm thấy mùi vị không tệ thì cần gì phải nhận biết con gà mái đã đẻ ra cái trứng đó làm gì?”

Người trong cuộc đã lên tiếng, lập tức thu hút được sự chú ý của công chúng. Khu bình luận trên Bộ Lạc lập tức nổ mạnh:

“Nói bậy, ngươi rõ ràng là gà trống!”

“Giời ạ, ta cũng là sinh viên trường nghệ thuật Tần châu đây, năm nay ta vừa mới tốt nghiệp, không ngờ Tiện Ngư lại là học đệ của ta! Trong lúc ta còn chạy đôn chạy đáo tìm việc thì Tiện Ngư đã đại chiến 300 hiệp với các khúc phụ rồi! Ta đúng là đã làm mất thể diện trường mẫu giáo huhu!”

“Ta nguyện gọi đại lão Tiện Ngư là nhạc sĩ thiên tài đệ nhất Lam Tinh, sánh ngang với Lục thần!”

“Tiện Ngư lão sư thật là khiêm tốn.”

“Xem ra cho dù bây giờ ngươi là khúc phụ thì cũng chỉ có thể là tiểu khúc phụ, không ai nhỏ hơn ngươi được rồi…”

“Hả? Ngươi đang ám chỉ Tiện Ngư lão sư ‘nhỏ’?”

“Ngươi rõ ràng là cá, tại sao lại giả trang thành gà mái làm gì?”

“Trong cái thời đại mà hai chữ thiên tài gần như tràn lan khắp nơi, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy thiên tài chân chính!”

“Tiện Ngư lão sư trong ảo tưởng của ta là một ông chú ba mươi bốn mươi tuổi, không ngờ lại là sinh viên… cơ mà đúng là thú vị thật!”

“Ha ha, câu này của Tiện Ngư thật là khôn ngoan!”

“Lời này rất có trình độ nha!”

Bởi vì câu nói của Lâm Uyên rất kinh điển nên rất nhiều cư dân mạng tranh nhau bắt chước, tạo thành một xu hướng mới.

Chẳng hạn như một nickname trên mạng tên là Quân VS Thần đã nói: “Ta quen một người bạn gái, cảm giác nàng rất không tệ thì cần gì phải nhận biết bạn trai nàng làm gì?”

Lại chẳng hạn như một nickname tên là Bá Bá Chủ cũng nói: “Nếu ngươi cướp được bao lì xì, cảm thấy việc này không tệ thì cần gì phải quan tâm ai là người gửi bao lì xì cho ngươi?”

Đủ loại bình luận trên trời dưới đất, nhưng đây chỉ là một góc của tảng băng.

Sau khi trường nghệ thuật Tần châu ra thông báo, nơi náo nhiệt nhất không phải là Bộ Lạc mà là diễn đàn nội bộ của trường.

“Thì ra Tiện Ngư là sinh viên trường chúng ta?!”

“Hoá ra tiểu khúc phụ mà chúng ta kính ngưỡng bấy lâu lại chính là người ngay bên cạnh?”

“Mau đi xem hệ soạn nhạc có sinh viên nào ưu tú không, Tiện Ngư lão sư chắc chắn đang ẩn nấp trong đó!”

“Xong rồi, bây giờ ta nhìn ai trong hệ soạn nhạc cũng cảm thấy hắn là Tiện Ngư…”

“Các ngươi không để ý sao, bây giờ sinh viên toàn trường đều đang thảo luận xem ai là Tiện Ngư!”

“Vừa rồi có người đi hỏi sinh viên đứng hạng nhất của hệ soạn nhạc năm hai xem hắn có phải là Tiện Ngư không, kết quả thanh niên nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã té gãy xương…”

“Bị người ta nhận nhầm là Tiện Ngư, việc này thật là vinh dự nha.”

Đúng là như thế.

Sau khi trường học vừa ra thông báo, các sinh viên trong trường đi đâu cũng nhìn ngó lung tung, dự đoán xem ai là Tiện Ngư. Có một số người ngồi trong nhà ăn mà đôi mắt cứ liếc qua liếc lại, trong lòng không ngừng nghi vấn người kia có phải Tiện Ngư không.

Càng thú vị hơn là…

Món cá trong trường học chẳng hiểu vì sao lại bán chạy như vậy, nghe đồn trong hệ soạn nhạc nói rằng ăn cá sẽ đề cao năng lực sáng tác cho nhạc sĩ.

Đáng tiếc không ai tìm ra được chân thân của Tiện Ngư.

Trường học lớn như vậy, ai mà biết con cá này trốn ở chỗ nào? Huống chi hắn vốn không hề đến trường học…

Chương 307: Bồi Dưỡng Ca Sĩ Tuyến Một

Lúc này Lâm Uyên đang quay phim Andhadhun ở trường quay.

Thân là người trong cuộc, lúc này Lâm Uyên vẫn sinh hoạt chẳng khác gì ngày bình thường, sau khi quay phim thì lại dành thời gian giảng dạy kiến thức soạn nhạc cho Phong Thạc.

Lúc này, Andhadhun đã quay được gần ba tháng, sắp đóng máy.

Không phải đoàn làm phim cố gắng quay xong trước cuối năm mà là bộ phim này không tốn nhiều chi phí, việc quay chụp mất quá nhiều thời gian nên trong vòng ba tháng đã có thể hoàn thành.

Thấy không cần thiết đến đoàn làm phim nữa, Lâm Uyên lại trở về công ty.

“Đại biểu.”

“Đại biểu!”

Trong bộ soạn nhạc tầng chín, vừa thấy Lâm Uyên đến đám nhân viên đã rối rít chào hỏi, thái độ càng thêm kính trọng hơn trước.

Việc này có liên quan đến việc Lâm Uyên đã đánh bại hai vị khúc phụ trong Cuộc Chiến Chư Thần tháng 12.

Bộ soạn nhạc của Tinh Mang phân chia thành mấy tầng lầu, mỗi tầng lầu có một vị khúc phụ làm đại biểu, chỉ có Lâm Uyên ở tầng chín là không phải khúc phụ. Tình huống này có hơi đặc thù.

Hơn nữa tuổi tác của Lâm Uyên lại nhỏ nhất, cho nên đám nhạc sĩ ở tầng chín đều cảm thấy hơi lúng túng về vấn đề này. Những nhạc sĩ ở các tầng khác thỉnh thoảng cũng sẽ bàn ra tán vào khiến đám nhạc sĩ tầng chín vừa buồn rầu vừa khó chịu.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.

Từ khi Lâm Uyên đánh bại hai vị khúc phụ, các nhạc sĩ ở những tầng khác không còn dám hó hé một câu nào về tầng chín nữa.

Đại biểu của các ngươi không phải khúc phụ sao? Tiện Ngư đánh bại hai vị khúc phụ, chứng minh mình là thiên tài âm nhạc, chứng minh hắn ngồi ở vị trí đại biểu là danh chính ngôn thuận!

Hơn nữa công ty còn có lời đồn đãi, vốn người sẽ viết ca khúc cho Lam Nhan là Trịnh Tinh lão sư ở tầng mười, nhưng vì lần này ca khúc của Tiện Ngư lão sư ưu tú hơn nên mới dùng bài hát đó.

Điều này khiến các tầng khác không còn dám nói này nói nọ thêm một câu nào nữa.

Nhưng Lâm Uyên chẳng quan tâm gì đến việc này. Sau khi hắn vào phòng làm việc không lâu, Ngô Dũng lại tới.

“Đại biểu!” Gương mặt Ngô Dũng tươi cười như gió xuân, “Đã xác định trong Đêm Nhạc Cuối Năm, Lam Nhan lão sư sẽ lên sân khâu biểu diễn bài Mặt Trời Đỏ, hiện tại bọn hắn đã bắt đầu tập luyện rồi.”

“Ừm.”

“Ngoài ra ta cần phải báo cáo tình hình nội bộ cho ngài biết, cuối năm công ty sẽ căn cứ vào tình hình làm việc trong năm mà đưa ra một số mục tiêu nhiệm vụ mới. Bên trên vừa yêu cầu mỗi một tầng lầu sẽ chọn ra hai ca sĩ để bồi dưỡng trọng điểm, yêu cầu phải là ca sĩ tuyến một trở xuống, công ty muốn bồi dưỡng ra những gương mặt mới.”

Ngô Dũng giải thích với Lâm Uyên, đại khái chính là công ty bây giờ có năm tầng lầu trực thuộc bộ soạn nhạc, mỗi một tầng lầu đều phải lựa ra hai ca sĩ để bồi dưỡng, mục tiêu là biến bọn hắn thành ca sĩ tuyến một!

Phải là một nam một nữ.

Deadline cho nhiệm vụ này là cuối năm sau.

Đến lúc đó cao tầng sẽ tổng kết lại hiệu quả bồi dưỡng ca sĩ và đánh giá thành tích của mỗi tầng lầu. Nếu ca sĩ không đạt chuẩn thì tương đương tầng lầu đó cũng không hoàn thành nhiệm vụ.

Mà đối với mỗi tầng lầu, việc hoàn thành nhiệm vụ và đạt được thành tích càng tốt thì tài nguyên do công ty đầu tư vào càng nhiều, cho nên các tầng lầu đều rất nghiêm túc lựa chọn ca sĩ.

Xác nhận Lâm Uyên nghe rõ, Ngô Dũng mới tiếp tục nói: “Cho nên ta muốn hỏi đại biểu một chút, ngài có nhân tuyển nào thích hợp chưa? Chúng ta phải nhanh tay giành người nếu không người thích hợp sẽ bị những tầng lầu khác đoạt đi. Chẳng hạn như trong số các nữ ca sĩ thì Triệu Doanh Các đang là ứng cử viên sáng giá, bởi vì nàng nổi tiếng, hơn nữa các ca khúc của nàng đều tạo được ảnh hưởng tốt. Tương đương với Triệu Doanh Các còn có hai người, ta đã đánh dấu tên bọn họ trên danh sách này.”

“Danh sách?”

Ngô Dũng cười nói: “Đây chính là danh sách các ca sĩ nằm trong phạm vi tuyển chọn, ta đã gửi cho ngài qua email. Người được đánh dấu màu đỏ là nhân tuyển ưu tú, màu vàng là có thể lựa chọn, còn màu đen là ca sĩ bình thường, nếu không phải không còn cách nào khác thì chúng ta đừng nên chọn người màu đen.”

“Ừ, để ta xem một chút.”

Lâm Uyên mở máy tính lên, xem danh sách mà Ngô Dũng vừa gửi tới. Quả nhiên bên trên không có ca sĩ tuyến một nào, càng đừng nói tới ca vương. Trong đó tên của Triệu Doanh Các được tô màu đỏ, ý là người thích hợp để bồi dưỡng nhất, việc bồi dưỡng cũng nhẹ nhàng đơn giản nhất.

Ca sĩ màu vàng tương đối nhiều, có khoảng bảy, tám người. Phần còn lại chính là màu đen, chiếm số lượng nhiều nhất.

Ngô Dũng nhắc nhở: “Trong số nữ ca sĩ thì Triệu Doanh Các là lựa chọn tốt nhất, mà nam ca sĩ thì ngoài Bác Nguyệt ra chẳng còn ai màu đỏ. Hắn debut ba năm đã tạo thành sức ảnh hưởng khá tốt, nhưng chọn hắn thì phải cạnh tranh quá lớn, chúng ta lùi một bước chọn Hoàng Tuyên Nguyên cũng được…”

“Ừm.”

Lâm Uyên thuận miệng đáp lời, tìm kiếm trong danh sách cái tên mà hắn đang nghĩ tới.

Không bao lâu sau, Lâm Uyên đã nhìn thấy tên Tôn Diệu Hoả được viết bằng màu đen.

“Nhất định phải hợp tác với học trưởng rồi…” Lâm Uyên không hề do dự mà viết tên của Tôn Diệu Hoả xuống giấy ghi chú.

Sau đó hắn nhìn về phía tên của Triệu Doanh Các, có hơi do dự. Hắn vừa viết tên của nàng được một nửa bỗng dừng lại, ngẩng đầu hỏi Ngô Dũng: “Triệu Doanh Các có tính là tiểu ca sĩ không?”

Trong hợp đồng của Lâm Uyên, khi hợp tác với tiểu ca sĩ hắn sẽ được chia phần lợi nhuận cao hơn, còn có thể tự mình định mức lợi nhuận.

“Không tính!” Ngô Dũng không hiểu ý Lâm Uyên mà còn cố ý nâng cao giá trị của Triệu Doanh Các: “Tên màu đỏ thì không tính là tiểu ca sĩ nữa, Triệu Doanh Các là ca sĩ có hy vọng trở thành ca sĩ tuyến một nhất công ty, là đối tượng mà các tầng đều muốn tranh đoạt. Hơn nữa nàng còn từng hợp tác với ngài, ca khúc debut của Triệu Doanh Các Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc chính là ngài sáng tác…”

“Ta hiểu rồi.”

Lâm Uyên gật đầu, sau đó gạch tên Triệu Doanh Các đi.

Ngô Dũng mừng rỡ, từ góc độ của hắn không thể nhìn rõ Lâm Uyên viết tên ai, hắn chỉ suy đoán nghe được lời mình hẳn là đại biểu sẽ chọn Triệu Doanh Các.

Chương 308: Tiết Kiệm Chi Phí

Lâm Uyên không nói gì, hắn đang suy tư.

Không chọn Triệu Doanh Các thì chọn nữ ca sĩ nào đây?

Lâm Uyên có khuynh hướng chọn người khá quen thuộc với mình, đồng thời năng lực nghiệp vụ lại không tệ. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trong số những cái tên màu vàng có hai chữ Giang Quỳ.

Giang Quỳ hát bài Bong Bóng không tệ, quan trọng hơn là nàng có thể hát tốt bài Cá Lớn. Mà càng quan trọng hơn nữa là…

Ừm, tóm lại là không cần phải do dự. Lâm Uyên viết thẳng tên của Giang Quỳ vào giấy ghi chú.

“Chọn xong rồi.” Hắn nói.

Ngô Dũng lộ nụ cười mong đợi: “Đại biểu chọn hai người nào?”

“Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ.”

Ngô Dũng: “. . .”

Nụ cười của hắn cứng ngắc ở trên mặt.

“Có vấn đề gì sao?” Lâm Uyên nhìn Ngô Dũng hỏi.

Trong lòng Ngô Dũng không ngừng gầm thét: “Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ là cái quỷ gì?! Nhất là Tôn Diệu Hoả nữa chớ?!”

Nhưng hắn không dám nói ra. Hắn chỉ cố giữ nụ cười cứng ngắc hỏi Lâm Uyên:

“Đại biểu, ta phân tích tình huống cho ngài hiểu một chút. Nhiệm vụ của công ty là muốn chúng ta đào tạo ra hai vị ca sĩ tuyến một, nếu chúng ta lựa chọn mấy vị đang phát triển tốt như Triệu Doanh Các sẽ thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn, nhưng nếu ngài hợp tác với các ca sĩ có cơ sở kém thì sẽ tốn sức hơn nhiều. Lỡ như không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị cao tầng mắng cho, còn đánh giá thấp năng lực làm việc của chúng ta…”

Không hiểu. Ngô Dũng không tài nào hiểu nổi. Nếu nói lựa chọn Giang Quỳ chỉ khiến hắn kinh ngạc và ngoài ý liệu thì Tôn Diệu Hoả hoàn toàn khiến hắn kinh hãi!

Hắn thậm chí còn phải ngẩn ra mấy giây mới có thể nhớ ra được Tôn Diệu Hoả trông thế nào.

Ngạc nhiên chưa?!

Không cần so sánh với Triệu Doanh Các, chỉ so sánh với Giang Quỳ thôi thì Tôn Diệu Hoả đã thấp hơn rất nhiều bậc rồi.

Nâng Tôn Diệu Hoả lên thành ca sĩ tuyến một? Muốn gia tăng độ khó cho trò chơi hay sao?

Loại ca sĩ như Tôn Diệu Hoả rất khó có thể tạo ra ấn tượng cho công chúng. Không đẹp trai cũng chẳng xấu xí, không cao không thấp, tóm lại chính là bình thường không có gì lạ, giọng hát cũng không có gì đặc sắc, chỉ là dễ nghe không làm người ta khó chịu.

Nhưng muốn biến người như vậy thành ca sĩ tuyến một?

Tuy người này đã hợp tác với Lâm Uyên hai lần, hiệu quả của bản nhạc cũng không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác bài hát hot chứ người không hot…

Có một số ca sĩ sẽ gặp phải tình trạng này. Rõ ràng ca khúc hắn hát rất nổi tiếng, mọi người cũng thích hát vô cùng, nhưng lại chẳng quan tâm đến ca sĩ hát bài đó.

Giống như Lâm Uyên từng phát biểu trên Bộ Lạc lần trước, lý thuyết về “gà mái đẻ trứng” mà tạo thành hot trend trên mạng xã hội ấy. Tôn Diệu Hoả chính là kiểu gà mái như thế, trứng gà có mùi vị rất ngon nhưng mọi người chẳng hề quan tâm đến con gà mái đã đẻ ra nó.

Muốn nâng kiểu ca sĩ này thành tuyến một, độ khó sẽ cao hơn nâng Triệu Doanh Các và các ca sĩ khác rất nhiều, cũng cần lượng ca khúc đồ sộ hơn.

Đối với nhiệm vụ công ty giao, mỗi tầng lầu đều có nhân tuyển thích hợp với mình, nhưng các nhân tuyển này đều gói gọn trong đám người màu đỏ và màu vàng. Ngô Dũng tin chắc sẽ không có một tầng lầu nào dám chọn người như Tôn Diệu Hoả.

Hơn nữa Tôn Diệu Hoả còn có một vấn đề, đó là chỉ khi hợp tác với Lâm đại biểu thì bài hát của hắn mới hot được!

Hắn từng hợp tác với nhiều nhạc sĩ khác nhưng kết quả đều rất bình thường, không tạo được tiếng vang gì.

Thấy Lâm Uyên không có phản ứng, Ngô Dũng đánh bạo nói: “Ngài có thể suy nghĩ lại về Tôn Diệu Hoả hay không? Chúng ta có thể hợp tác với hắn, nhưng đưa hắn vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm thì có phải là hơi…”

“Ta chọn hắn.” Lâm Uyên nói khẳng định.

Hắn vẫn muốn hợp tác với học trưởng nhưng vô tình lại hụt hai lần. Học trưởng có giấc mộng làm ca sĩ, lần trước khi đi ăn lẩu nghe học trưởng nói hắn thật ra là một ca sĩ, trong lòng Lâm Uyên bỗng cảm thấy xúc động.

Lâm Uyên không rõ cái gì đã khiến mình xúc động, nhưng hắn đã quyết định sẽ hợp tác với học trưởng.

“Được rồi.” Mỗi một tầng lầu đều do đại biểu định đoạt, Ngô Dũng đương nhiên sẽ không tranh cãi loại chuyện này với Lâm Uyên.

“Vậy Giang Quỳ thì sao?” Ngô Dũng chỉ có thể thở dài trong lòng. “Tại sao không chọn Triệu Doanh Các?”

“Hai người bọn họ đều không tệ.”

Ngô Dũng rất bất đắc dĩ: “Nếu đều không tệ, ta cảm thấy lựa chọn người dễ phát triển hơn sẽ mang lại lợi ích lớn hơn. Triệu Doanh Các xuất thân từ tiết mục tuyển tú, đó là ưu thế trời sinh của nàng, bởi vì lượng khán giả xem Thịnh Phóng rất nhiều. Hơn nữa Triệu Doanh Các còn từng hợp tác với ngài, nàng hẳn là sẽ có khuynh hướng chọn ngài hơn các tầng lầu khác…”

Thấy Lâm Uyên vẫn không nói chuyện, Ngô Dũng chỉ có thể nói: “Thật ra trong số các nhân tuyển cho vị trí nữ ca sĩ, Giang Quỳ được xếp hạng thứ ba.”

“Người đứng hạng hai là ai?”

“Hạ Phồn.”

Lâm Uyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ lắc đầu.

Đương nhiên hắn có thấy tên Hạ Phồn trong số những cái tên được bôi màu vàng. Không phải hắn không muốn chọn Hạ Phồn, nhưng đoạn thời gian trước nàng từng nói trong mấy năm sắp tới nàng hy vọng có thể tự mình xông xáo.

Lâm Uyên không biết vì sao Hạ Phồn lại có quyết định như thế, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của nàng. Thế nên hắn chọn Giang Quỳ.

Nhưng nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Ngô Dũng, Lâm Uyên vẫn giải thích thêm một câu: “Giang Quỳ tiết kiệm chi phí hơn.”

Lâm Uyên cho rằng Giang Quỳ không nổi bằng Triệu Doanh Các nhưng năng lực của nàng không hề thua kém Triệu Doanh Các, nếu vậy sao không chọn Giang Quỳ?

Về phần độ khó của nhiệm vụ… Một bài không đủ nổi thì hai bài, hắn còn có cả một năm trời, đương nhiên có thể nâng hai người bọn họ lên tuyến một.

Người khác băn khoăn về vấn đề sáng tác nhạc, Lâm Uyên thì không.

Nghe vậy, Ngô Dũng trừng to mắt. Tiết kiệm chi phí?!

Đây không phải là một từ ngữ xa lạ gì, thật ra rất nhiều nhạc sĩ khi nhắc tới ca sĩ đều sẽ thường tính toán đến việc “tiết kiệm chi phí”.

Nhưng điều kiện tiên quyết là: ca sĩ đó là công cụ hình người!

Chỉ có lựa chọn công cụ hình người thì nhạc sĩ mới xem xét đến chi phí. Nếu là hợp tác với các ca sĩ lợi hại, dĩ nhiên sẽ không ai chú ý tới điểm này.

Chương 309: Triệu Doanh Các Ấm Ức

Nhưng nhiệm vụ lần này của công ty là bồi dưỡng tuyến một! Nào có ai lại chọn công cụ hình người để bồi dưỡng trọng điểm chứ?! Ngài xem đây là trò chơi hay sao?

Ngô Dũng đau khổ nói: “Chọn người là vì thành tích. Nếu chọn hai người này, nhất là Tôn Diệu Hoả, liệu thành tích của chúng ta có đạt tiêu chuẩn không?”

“Để ta làm.” Lâm Uyên nói.

Tâm trạng của Ngô Dũng trong nháy mắt thả lỏng hơn rất nhiều, hắn khẽ hỏi lại: “Đại biểu sẽ đích thân ra tay?”

Ngô Dũng theo bản năng quên mất một việc, Lâm đại biểu là một nhạc sĩ vô cùng tài năng!

Các tầng lầu khác đều sẽ hợp lực để viết ca khúc, nhưng ở bộ soạn nhạc tầng chín, Lâm đại biểu sẽ tự mình xuất thủ! Nếu hắn nguyện ý ra tay thì cho dù ca sĩ có thiếu cơ sở cỡ nào cũng có khả năng giải quyết được.

Huống chi yêu cầu của công ty còn rất cao. Đối với các tầng lầu khác, chọn hai người nhưng nâng được một người thành tuyến một đã tính là đạt yêu cầu. Dù sao việc bồi dưỡng ra ca sĩ tuyến một cũng không hề dễ dàng.

Chỉ cần Lâm đại biểu dành nhiều tâm sức để giúp đỡ Giang Quỳ thì thành tích lần này hẳn là sẽ đạt tiêu chuẩn thôi. Tôn Diệu Hoả có thành tuyến một hay không cũng không quan trọng.

Nghĩ tới đây, Ngô Dũng hoàn toàn yên tâm, hắn trịnh trọng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”

. . .

“Sau khi công ty ban bố nhiệm vụ, mỗi tầng lầu trong bộ soạn nhạc đều cố gắng lựa chọn ca sĩ có tiềm lực nhất…”

“Nhưng sao ta nghe nói ca sĩ mà tầng chín lựa chọn là Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ?”

“Quyết định của Tiện Ngư lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Những tầng lầu khác đều cố lựa chọn ca sĩ có năng lực trở thành tuyến một nhất, chỉ có hắn là chọn những người mà mấy tầng khác không để ý tới.”

“Nhưng ta không hiểu nổi, Tiện Ngư đã từng hợp tác với Triệu Doanh Các mà, vì sao cuối cùng lại chọn Giang Quỳ?”

“Bình thường Triệu Doanh Các vẫn hay nhắc tới Tiện Ngư lão sư, rõ ràng là nàng ưu tiên cho tầng chín hơn. Ai ngờ tầng chín lại không chọn nàng, trong khi các tầng khác đều gửi lời mời cho nàng, chắc hẳn Triệu Doanh Các cũng buồn bực lắm đây.”

“So với Giang Quỳ thì Tôn Diệu Hoả mới là khủng hoảng. Căn cơ của hắn thấp như vậy, muốn nâng lên tuyến một quả thật là khó khăn vô cùng.”

“Không hổ là tiểu khúc phụ, ngay cả chọn người cũng tuỳ ý phóng khoáng như vậy.”

“Ha ha, vậy Tôn Diệu Hoả chẳng phải là nhờ liếm cẩu Tiện Ngư lão sư mới được lên chức sao. Ta nghe nói Tôn Diệu Hoả còn truyền thụ bí kíp liếm cẩu chi đạo gì đó cho đám người mới, đúng là mất mặt.”

“Ha ha, ngươi đang ghen tị Tiện Ngư lão sư chọn Tôn Diệu Hoả chứ không chọn ngươi chứ gì?”

“Đúng đó thì sao, đừng nói ta, 80% nam ca sĩ trong công ty đều đang ghen tị với Tôn Diệu Hoả đó! Chẳng lẽ ngươi không ghen tị? Đều là ca sĩ được đánh dấu màu vàng nhưng ngươi còn có ưu thế hơn cả Giang Quỳ.”

“Ta chỉ là hâm mộ người ta, ai bảo Giang Quỳ người ta từ lúc bắt đầu đã liếm cẩu tiểu khúc phụ, khi đó Tiện Ngư lão sư vẫn còn là nhạc sĩ mới bước vào nghề. Nếu ta có thể trọng sinh lại hai năm trước, ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội Tiện Ngư lão sư vừa chân ướt chân ráo vào công ty mà quỳ liếm hắn!!”

“. . .”

Được rồi, ngươi thắng.

Danh sách người được chọn ở mỗi tầng lầu đã được công bố. Một nửa người trong công ty đều đang châu đầu thảo luận về kết quả này,

Trong đó nhân tuyển của tầng chín quả thật nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người nên mới được nghị luận nhiều nhất.

“Tại sao Tiện Ngư lão sư không chọn ta?”

Trong phòng nghỉ ngơi, Triệu Doanh Các nghe được tin tức này không khỏi cảm thấy mất mát.

Trong lòng nàng vốn đã dự định, chỉ cần tầng chín mở miệng thì nàng sẽ đồng ý ngay lập tức! Thậm chí nàng còn muốn tự tiến cử tới tận cửa, nhưng nghĩ lại mình đã không còn là mình ngày xưa, tự tiến cử có hơi mất mặt.

Không cần nàng tìm tới, hẳn là tầng chín cũng sẽ chọn nàng thôi. Gần như người sáng suốt đều biết nên đặt hy vọng vào ai.

Kết quả…

Toàn bộ các tầng lầu đều mời Triệu Doanh Các, chỉ duy có tầng chín là không mời.

“Tiện Ngư lão sư không thích ta sao? Hay là lúc trước ta từng đắc tội với hắn…”

Đối mặt với kết quả này, trong lòng nàng vẫn cảm thấy tủi thân.

Mà bên cạnh tủi thân, nàng còn có một chút phẫn nộ. Nàng cảm thấy Tiện Ngư lão sư coi thường mình, loại cảm giác này rất không dễ chịu, cho nên cuối cùng nàng chọn tầng mười ngay sát trên tầng chín.

Đây là lựa chọn có một chút lòng trả thù trong đó.

Tầng mười không phải là tầng mạnh nhất, nhưng lại gần tầng chín nhất! Triệu Doanh Các muốn chứng minh năng lực của bản thân mình ở nơi cách Tiện Ngư gần nhất.

Nói đúng hơn là, nàng muốn ở một nơi mà Tiện Ngư có thể nhìn thấy, chứng minh hắn không chọn mình là sai.

Trợ lý ngồi bên cạnh lên tiếng an ủi: “Không sao đâu… những tầng lầu khác đều chọn ngươi mà. Điều này đã chứng minh hai năm qua ngươi phát triển rất thành công.”

Triệu Doanh Các không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn rất không phục. Tiện Ngư càng không chọn nàng, nàng càng để ý tới việc này.

Mấy ngày sau.

Tại công ty giải trí Tinh Mang.

Là ca sĩ được bồi dưỡng trọng điểm, Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ đến tầng chín trình diện.

“Ta cảm giác như mình đang đi cửa sau.” Giang Quỳ buồn bực lẩm bẩm.

Đương nhiên nàng đã nghe được những lời nghị luận của công ty. Dù sao trong mắt mọi người, điểm nào của nàng cũng không bằng Triệu Doanh Các.

Đối diện Giang Quỳ, Tôn Diệu Hoả tươi cười như không hề bị những lời đồn đãi ảnh hưởng một chút nào. Trạng thái tinh thần của hắn cực kỳ tốt, ý chí chiến đấu sục sôi.

“Ngươi không tức giận sao?” Giang Quỳ nghi hoặc hỏi Tôn Diệu Hoả, “Ngươi không nghe được những lời nghị luận của mọi người? Bọn hắn nói chuyện rất khó nghe.”

“Ta nghe được chứ, nhưng vậy thì sao?”

Tôn Diệu Hoả cười híp mắt nói: “Ta được tầng chín lựa chọn hoàn toàn là vì học đệ nhớ tình bạn cũ, bởi vì vậy mà bị người ta đàm tiếu đôi câu thì có làm sao? Nếu đổi lại ta là bọn họ, ta cũng ghen tức vô cùng, dựa vào cái gì mà Tôn Diệu Hoả ta được chọn chứ?… Dù sao bây giờ ta cũng được cả một tầng lầu làm hậu thuẫn, nâng ai thì người đó một bước lên trời, ngươi nói xem có đúng không?”

Chương 310: Song Ca Và Hát Đệm

Nâng ta thì ta cũng một bước lên trời.

Đây là suy nghĩ của rất nhiều người khi nghe tin Tôn Diệu Hoả được chọn.

Bộ soạn nhạc muốn chọn ra một số ca sĩ để trọng điểm bồi dưỡng, tin tức này vừa truyền ra đã tạo thành ảnh hưởng mãnh liệt đối với các ca sĩ trong công ty. Người nào nghe tin cũng lập tức hành động, thậm chí tự đề cử chính mình…

Ai không muốn được bộ soạn nhạc chọn trúng? Đây chính là tài nguyên của cả một tầng lầu, được chọn trúng đồng nghĩa với việc đã thò một chân vào ngưỡng cửa ca sĩ tuyến một rồi!

Đối với đám ca sĩ, bộ soạn nhạc chính là bảo tàng rất mê người.

Khi Tôn Diệu Hoả biết được tin tức này, hắn theo bản năng cho rằng mình sẽ không được chọn. Cho dù giao tình giữa hắn và học đệ rất dày nhưng hắn không có chút hy vọng nào.

Trong lòng Tôn Diệu Hoả, chỉ cần ngày nào đó học đệ vui vẻ mà chiếu cố hắn một chút thì hắn đã rất mừng rồi.

Bởi vì hắn biết rõ tình huống của mình, bài hát có hot cỡ nào thì hắn cũng không hot được. Hắn chính là bùn nhão không thể trát tường.

Nhưng hắn không thể ngờ được học đệ lại không quan tâm công ty chỉ trích thế nào, cứ thế chọn mình.

Phải biết… có bao nhiêu ca sĩ có nền tảng tốt hơn hắn rất nhiều, bọn họ đều chen chúc muốn được lựa chọn.

Hắn đạt được ưu đãi này thì còn cái gì mà tức giận?

Thay vì phẫn nộ vì bị các ca sĩ khác khinh thường, chẳng bẳng nghĩ cách để bản thân tạo ra thành tích tốt, nếu không sẽ rất có lỗi với sự trọng dụng mà học đệ dành cho hắn.

Giang Quỳ ngơ ngẩn.

Nàng chợt phát hiện, cảnh giới của nàng còn xa mới bằng Tôn Diệu Hoả.

Đúng vậy, có cái gì mà phải chối? Hai người bọn họ được tầng chín chọn trúng còn không phải là vì quan hệ với Tiện Ngư lão sư sao?

Nếu không Tiện Ngư lão sư đã chọn Triệu Doanh Các rồi.

Dù sao cả công ty đều biết Triệu Doanh Các là fan hâm mộ rất trung thành của Tiện Ngư lão sư, nàng chỉ hận không thể tự đề cử mình với tầng chín.

Cho nên Giang Quỳ nàng nên thoải mái thừa nhận thì hơn. Bởi vì loại thời điểm này có giải thích thế nào cũng không có tác dụng.

Chỉ có một phương pháp phản kích, đó chính là tạo ra thành tích tốt để tất cả mọi người im miệng, để những người này hiểu được lựa chọn của Tiện Ngư lão sư là chính xác!

Ánh mắt của Tiện Ngư lão sư mới là tốt nhất!

Nghĩ tới đây, Giang Quỳ bình thường trở lại, thậm chí còn cảm thấy Tôn Diệu Hoả là người rất ấm áp.

Dường như bị Tôn Diệu Hoả lây nhiễm, sự ấm ức và phẫn nộ trong lòng nàng đã bị ý chí chiến đấu sục sôi thay thế, ta nhất định không thể để Tiện Ngư lão sư hối hận về sự lựa chọn này!

“Đại biểu tìm các ngươi.” Cố Đông đi ra thông báo với hai người.

Hai người thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên.

Lúc này Lâm Uyên đang suy tư xem sang năm làm sao bồi dưỡng Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ. Thấy hai người đi vào hắn liền nói: “Mời ngồi.”

Cố Đông rót trà cho hai người. Trong phòng làm việc của Lâm Uyên bây giờ không hề thiếu trà ngon, bởi vì chỉ cần là người biết Lâm đại biểu đều hiểu được sở thích của hắn.

“Trà ngon!”

Trà vừa rót ra còn khá nóng nhưng Tôn Diệu Hoả đã uống một ngụm rất ngon lành rồi tán dương: “Xem ra sau này ta phải đổi sang uống trà mới được, cà phê không thể so sánh với thứ này, vẫn là học đệ có phẩm vị tốt.”

“Vậy sao?” Lâm Uyên cảm thấy vui vẻ, học trưởng đúng là tri kỷ của mình. “Học trưởng uống chậm một chút, trà hơi nóng, nếu thích thì ta tặng cho ngươi hai… tặng cho ngươi một hộp.”

Giang Quỳ: “. . .”

Vậy mà trước đó nàng còn cảm thấy Tôn Diệu Hoả ấm áp!

So với ấm áp, liếm cẩu quả nhiên vẫn là từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả người này.

Không ngờ đã lâu không gặp, công phu liếm cẩu của Tôn Diệu Hoả lại tịnh tiến rồi. Bản thân nàng còn đang suy tư nên nói gì để lấy được hảo cảm của Tiện Ngư lão sư mà Tôn Diệu Hoả đã nhanh chóng tìm được cửa khẩu đột phá.

Quá liều mạng!

Trà này vừa mới pha xong thôi, hắn không sợ bị bỏng lưỡi?

Không biết suy nghĩ của Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả, Lâm Uyên chậm rãi nói: “Các ngươi có thể hát phối hợp không? Chính là hát đệm cho nhau ấy?”

“Hát đệm?” Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Diệu Hoả suy nghĩ một chút rồi nói: “Về cơ bản thì có thể.”

“Ta cũng vậy.” Giang Quỳ gật đầu.

Hai người đều xuất thân chính quy, tốt nghiệp trường đại học âm nhạc, đương nhiên sẽ biết cách hát đệm, nhưng bọn họ không biết tiêu chuẩn của Lâm Uyên là ở mức nào nên nếu hai người thật sự hợp tác, hẳn là vẫn cần một đoạn thời gian để luyện tập.

Đáng nói là, việc hát đệm cần cả hai ca sĩ có chuyên môn và hiểu biết, nếu không sẽ rất dễ gây ra xáo trộn, hát đệm không phải là hai người hát song song với nhau một lúc. Nếu người hát chính hát 123, thì người hát đệm sẽ hát 345.

Hát đệm cần linh hoạt mà không cứng nhắc, nhưng muốn hát đệm tốt thì cần ca sĩ có trình độ cao, nếu không luyện tập với nhau sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống giọng hát đôi bên không hài hoà.

Giống như trong làng ca nhạc, hai vị ca sĩ đỉnh phong muốn hợp tác hát với nhau thì trong quá trình song ca nhất định sẽ xuất hiện đoạn nhạc người này hát đệm cho người kia. Nếu phối hợp tốt sẽ tạo ra hiệu quả gấp đôi, nhưng nếu phối hợp không tốt thì người nghe sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.

1 cộng 1 có thể lớn hơn 2, nhưng 1 cộng 1 cũng có thể ít hơn 1.

Nghe Lâm Uyên hỏi vậy, Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ đều đoán được ý tưởng của hắn: “Học đệ muốn ta và Giang Quỳ hát song ca nam nữ?”

Lâm Uyên gật đầu: “Ừ.”

Nhiệm vụ của công ty là nâng một nam ca sĩ và một nữ ca sĩ lên tuyến một, vậy cách nhanh nhất chính là cho bọn hắn hát song ca.

Đương nhiên, tiết kiệm sức lực chỉ là lý do phụ., Lâm Uyên chưa bao giờ là người lười biếng. Nguyên nhân chính vẫn là loại phương pháp này… tiết kiệm tiền nhất!

Sau nhiều lần tự hỏi Lâm Uyên đã tìm ra được sơ hở này của Hệ thống. Mỗi bài hát chế tác riêng là mỗi lần trả tiền, sao không chế tác ra bài hát song ca nam nữ để đẩy cả hai người cùng lúc cho tiện?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay