1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
  4. Tập 28: Tạo hình nhân vật (c271-c280)

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Tập 28: Tạo hình nhân vật (c271-c280)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 271: Tạo hình nhân vật

Nhưng lần này không tính là khai sáng ra loại hình manga mới. Ngành manga trên Lam Tinh rất phát đạt, từ sớm đã xuất hiện các loại manga ẩm thực, chỉ là mấy năm gần đây rất ít người vẽ về đề tài này.

Tương đối hiếm thấy, nhưng không phải là không có.

Những chuyện này Lâm Uyên đều biết nhờ tán gẫu với La Vi. Nàng là trạch nữ có thâm niên, rất yêu thích xem hoạt hình và manga, lại còn là hủ nữ.

Bây giờ đã xác định sẽ vẽ bộ manga nào, Lâm Uyên hiện đang cân nhắc xem sẽ đăng tải bộ manga này như thế nào…

Đầu tiên phải khẳng định một việc: Bộ manga này nhất định phải kiếm được nhiều tiền!

Khi đăng miễn phí Hoàng Tử Tennis trên Bộ Lạc, Lâm Uyên muốn thu được danh tiếng từ bộ manga này bởi vì khi đó hắn gần như chẳng có bao nhiêu điểm danh vọng hội họa. Huống chi Hoàng Tử Tennis cũng không phải do Lâm Uyên bỏ tiền mua.

Lần này thì khác.

Dù gì Vua Đầu Bếp Souma cũng do hắn tốn 10 triệu mua về, nếu không kiếm được tiền thì hắn sẽ lỗ sặc máu. Lâm Uyên hắn trước nay không làm chuyện lỗ vốn.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên đọc thật nhanh toàn bộ nội dung của Vua Đầu Bếp Souma.

Kỳ thực bộ manga này càng về sau càng rơi hạng thê thảm, bởi vì khi đó tác giả biến nó thành truyện dị năng. Loại thiết lập này là đòn chí mạng đối với truyện tranh về ẩm thực.

Dị năng giả đánh bại nhân vật chính dựa vào sức mạnh siêu nhiên, cuối cùng lại bị nhân vật chính đánh bại bởi vì huyết thống trên người hắn có vấn đề.

Cái quỷ gì thế?

Một bộ manga hay như vậy đột nhiên mang theo bí mật về huyết thống thường thấy trong truyện tranh chiến đấu, chẳng trách lại bị độc giả chửi bới quay lưng.

Nhưng đó là vì nhà xuất bản đã nhúng tay vào việc sáng tác của tác giả mới tạo thành hiệu quả tồi tệ như thế.

Không phải chỉ có mình Vua Đầu Bếp Souma như thế.

Bộ Hoàng Tử Tennis trên Địa Cầu càng về sau cũng bắt đầu xuất hiện đối thủ là người ngoài hành tinh khiến bộ truyện tranh này sụp đổ hoàn toàn.

Cho nên giống như Hoàng Tử Tennis, Lâm Uyên bắt đầu sắp xếp lại nội dung, rút ngắn manga Vua Đầu Bếp Souma lại, để nội dung cốt truyện nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Đương nhiên số chương cũng sẽ vì thế mà giảm theo.

À phải.

Vua Đầu Bếp Souma còn có một vấn đề. Tác giả của bộ truyện này trước đó quen vẽ truyện tranh 18 cộng, sau này quay đầu là bờ cho nên Vua Đầu Bếp Souma được vẽ theo phong cách lộ da hở thịt một chút, nhân vật trong truyện khi ăn được thức ăn ngon sẽ xuất hiện các loại hiện tượng bùng nổ trong thân thể…

Lâm Uyên không định bỏ đi các loại hiệu ứng đặc biệt này, nếu nguyên bản bộ manga được người Địa Cầu đón nhận như vậy thì Lâm Uyên cũng không định miễn cưỡng cắt giảm phúc lợi của độc giả nha.

. . .

Ngày hôm sau tới phòng làm việc, Lâm Uyên đưa hình tượng nhân vật mà hắn đã phác họa vào tối qua cho La Vi nhìn xem.

“Đây là ai?”

La Vi thấy trong bức tranh thứ nhất là một thiếu niên tóc đỏ, mặc áo thun xanh, áo khoác xám, trên hàng lông mày bên trái có một vết sẹo nhỏ, thiếu niên trông rất cá tính và mạnh mẽ.

“Tên hắn là Yukihira Souma.” Lâm Uyên giới thiệu, “Nam chính trong bộ manga tiếp theo của chúng ta. Cha hắn là một trong những đầu bếp ưu tú nhất Lam Tinh, cho nên ước mơ của hắn cũng là trở thành một trong những đầu bếp lợi hại nhất hành tinh.”

“Manga ẩm thực?” La Vi vừa nghe đã hiểu.

Lâm Uyên gật đầu, chỉ vào nhân vật trong bức tranh thứ hai. Đây là một thiếu nữ mặc đồng phục nữ sinh, mái tóc vàng dài đến eo, biểu tình cao ngạo, dáng người rất hấp dẫn. Chỉ nhìn hình tượng La Vi đã có thể đoán ra tính cách của nhân vật này.

“Là nữ chính?” La Vi hỏi.

Lâm Uyên chần chờ một lát rồi gật đầu, cô gái này đúng là có thể xem như nữ chính. Trong Vua Đầu Bếp Souma, tình cảm không được mô tả nhiều, nam chính có tình cảm đặc biệt với hai cô gái, mà cô gái tóc vàng này gây ấn tượng mạnh mẽ hơn.

Ngay sau đó, Lâm Uyên lại giới thiệu cho La Vi xem các nhân vật quan trọng khác trong truyện. La Vi là trợ thủ của hắn, muốn nàng tham gia vào việc sáng tác manga thì phải để nàng hiểu rõ hình tượng của các nhân vật.

“Nội dung cốt truyện thì thế nào?”

“Nam chính Souma là đầu bếp học việc trong quán ăn của cha hắn, mục tiêu của hắn là giỏi hơn cha nên mỗi ngày đều rèn luyện tay nghề. Nhưng một ngày nọ cha bảo hắn đến Học viện đào tạo tài năng ẩm thực Viễn Nguyệt để học tập.”

“Còn gì nữa không?”

“Viễn Nguyệt có một truyền thống gọi là thi đấu ẩm thực, trong đó hai vị đầu bếp sẽ tiến hành tỷ thí với nhau, vì vậy bộ manga này sẽ có rất nhiều tình tiết thi đấu nấu ăn, đương nhiên về cơ bản nhân vật chính luôn là người chiến thắng.”

La Vi như có điều suy nghĩ.

Nghe Lâm Uyên nói xong, cảm nhận duy nhất của nàng là nội dung truyện có vẻ bình thường, đơn giản chỉ là nhân vật chính không ngừng so tài nấu ăn với người khác sau đó giành được thắng lợi. La Vi đã xem một số truyện tranh ẩm thực, hầu như đều đi theo con đường này, đây cũng là điểm hạn chế của thể loại ẩm thực. Nếu không có thi đấu, chỉ khen mãi tài nấu ăn của nhân vật chính sẽ không thể hấp dẫn độc giả tiếp tục xem truyện.

Mà lúc này.

Khi Hoàng Tử Tennis đi đến những chương cuối, phần bình luận của truyện trên Bộ Lạc càng ngày càng náo nhiệt.

Cái gọi là Ảnh Tử trong suốt chỉ là khi so sánh với Sở Cuồng và Tiện Ngư mà thôi. Trong lĩnh vực manga, Ảnh Tử cũng khá có danh tiếng, dù gì fan hâm mộ của hắn cũng hơn 10 triệu người.

“Thật hy vọng Ảnh Tử tiếp tục vẽ manga!”

“Ta vốn là fan của cuốn tiểu thuyết Hoàng Tử Tennis, biết bộ này có chuyển thể manga nên mới tùy tiện xem thử mà thôi, sau đó lập tức lọt hố của Ảnh Tử. Bây giờ ta lại phải trải qua cảm giác buồn bã khi bộ Hoàng Tử Tennis kết thúc lần thứ hai.”

“Thật lòng không nỡ nha.”

“Cá nhân ta cảm thấy bộ Hoàng Tử Tennis chuyển thể manga rất tốt, những bộ manga chuyển thể khác hầu như đều rất tệ, không thể chạm đến phần tinh túy nhất của tác phẩm gốc, mà Hoàng Tử Tennis lại tái hiện các chiêu thức trong môn tennis quá chuẩn xác.”

Chương 272:Ảnh Tử là thuần họa sĩ

“Ảnh Tử cũng không còn cách nào khác nha. Bộ truyện này đến đây là kết thúc, nếu muốn tiếp tục ra chương mới thì Ảnh Tử phải tự mình sáng tác thêm, điều này rõ ràng là không thực tế. Dù sao Ảnh Tử cũng chỉ là thuần họa sĩ.”

“Thuần họa sĩ là cái gì?”

“+1, ta cũng chỉ mới lọt hố manga, nghe không hiểu.”

“Thuần họa sĩ là tác giả vẽ manga dựa trên tác phẩm gốc của người khác, chẳng hạn như Hoàng Tử Tennis được chuyển thể từ truyện chữ ấy. Bọn họ sẽ không phải suy nghĩ nội dung cốt truyện mà chỉ cần dồn hết tâm tư vào việc vẽ tranh là được.”

“Thì ra là thế.”

“Bình thường khi xem một bộ manga các ngươi có thể để ý tên tác giả một chút, nếu thấy ghi “nguyên tác: XXX” rồi “vẽ tranh: XXX” thì đó chính là một vị sáng tạo nội dung và một thuần họa sĩ hợp tác để tạo thành tác phẩm. Còn nếu thấy “tác giả: XXX” thì đó chính là một họa sĩ manga sáng tác độc lập. Ảnh Tử lão sư tuy chỉ là tân binh trong làng manga nhưng đã có thể xem là một vị thuần họa sĩ rất lợi hại rồi.”

Trong ngành manga luôn tồn tại hai loại họa sĩ như vậy, không thể nói loại nào tốt hơn, bởi vì mỗi bên có một thế mạnh riêng. Chẳng hạn như trên Địa Cầu có một họa sĩ manga vô cùng nổi tiếng là Obata Takeshi với tác phẩm đình đám một thời “Kỳ Thủ Cờ Vây”, người khác viết kịch bản còn hắn phụ trách vẽ tranh.

Hay như bộ Bakuman cũng là do người khác lên nội dung, Obata Takeshi vẽ tranh vậy. Nét vẽ của hắn rất đẹp, hắn chính là thuần họa sĩ.

Nói đâu xa, bộ Vua Đầu Bếp Souma này kỳ thực cũng do Tsukuda Yūto lên kịch bản và được Saeki Shun vẽ minh hoạ.

Ngay cả One Punch Man cũng do người viết kịch bản và người vẽ tranh hợp tác làm ra.

Ngoài ra còn có một suy đoán.

Mọi người thử nghĩ xem bộ truyện tranh Thám Tử Lừng Danh Conan trên Địa Cầu đã phát hành suốt mấy chục năm qua, chẳng lẽ tất cả các vụ án đều do một mình Gosho Aoyama nghĩ ra hay sao?

Xác suất rất lớn chính là nội dung cốt truyện của bộ truyện tranh đình đám này do một nhóm người cùng động não. Một bộ manga thành công thường rất ít khi do chính tay một người làm từ đầu đến cuối.

Một vị thuần họa sĩ lợi hại gặp được nội dung cốt truyện không tệ có thể tạo ra một bộ siêu phẩm, Obata Takeshi có thể được xem là họa sĩ tiêu biểu cho việc này.

Về phần tác giả truyện tranh vừa nghĩ nội dung vừa vẽ tranh và tạo thành siêu phẩm cũng có không ít, chẳng phải bộ Naruto chính là như thế sao?

Có một ví dụ thế này, Attack On Titan vẫn luôn được công nhận là bộ manga có nét vẽ khá xấu nhưng nội dung của nó lại được xem là siêu phẩm.

Cho nên đối với một bộ manga, dù là nét vẽ hay nội dung cốt truyện thì đều quan trọng như nhau.

Nhưng chung quy thì kiểu họa sĩ vừa sáng tác vừa tự vẽ tranh vẫn được vinh danh nhiều hơn vì quá trâu bò, cảm giác như bọn hắn văn võ song toàn.

Mà trong ấn tượng của tất cả mọi người, Ảnh Tử chính là thuần họa sĩ.

Đây cũng là lý do khi La Vi vừa nghe Lâm Uyên nói sẽ tự mình sáng tác manga thì theo bản năng nàng cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.

La Vi cũng cho rằng Ảnh Tử giống mình, đều là thuần họa sĩ.

. . .

Trong ngành manga có không ít người chú ý tới tiến độ của Hoàng Tử Tennis.

Trên thực tế, khi bộ manga này đang dần đi tới kết thúc, rất nhiều người đã liên lạc với Ảnh Tử để đề nghị hợp tác. Có một số nhà xuất bản còn nguyện ý cung cấp nội dung cốt truyện và chia khung truyện sẵn để Ảnh Tử vẽ tranh.

“Hay là ngươi thử nghĩ tới việc hợp tác với nhà xuất bản xem?” Nhìn thấy tin nhắn của bọn hắn, La Vi hỏi Lâm Uyên: “Nếu ngươi muốn vẽ manga ẩm thực thì cũng có thể tìm người viết sẵn nội dung cốt truyện mà.”

“Không cần.”

Lâm Uyên hiểu được lo lắng của La Vi, chỉ là hắn không có cách nào giải thích cho nàng hiểu tình huống của mình, trừ phi chủ động để lộ ra hai bí danh kia.

“Được rồi.”

Thấy ham muốn sáng tác của Lâm Uyên mãnh liệt như vậy, La Vi cũng không khuyên nữa.

Dù sao Ảnh Tử đã có danh tiếng, đợi khi Lâm Uyên phát hiện ra mình không cách nào tạo ra được nội dung cốt truyện tốt như Hoàng Tử Tennis thì sẽ ngoan ngoãn từ bỏ ý tưởng sáng tác, yên tâm làm một vị thuần họa sĩ.

Sau khi tan làm, Lâm Uyên chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc chợt nhận được một cú điện thoại.

“Xin chào.” Lâm Uyên bắt máy.

Đối phương hơi sửng sốt một chút, sau đó dè dặt hỏi: “Ta là Hàn Tể Mỹ bên mảng văn học trên Bộ Lạc, xin hỏi… lần này có phải là Sở Cuồng lão sư bắt máy không?”

Lâm Uyên cũng ngẩn người.

Hắn nhìn lại điện thoại, chợt nhận ra người này gọi vào số của Ảnh Tử. Mà nữ nhân tên Hàn Tể Mỹ này hình như lần trước cũng gọi tới tìm Ảnh Tử một lần.

“Đúng vậy.” Lâm Uyên ho khan một tiếng.

Hàn Tể Mỹ cười tinh quái: “Thật là có duyên phận nha, ta gọi tới hai lần đều là Sở Cuồng lão sư nghe điện thoại thay cho Ảnh Tử lão sư.”

“Hắn đang tắm.” Lâm Uyên thuận miệng bịa một lý do.

Hàn Tể Mỹ đột nhiên im lặng, tần suất hô hấp cũng hơi bất thường, sau đó nàng mới ấp úng nói: “Có phải ta đang quấy rầy hai người không…”

“Không sao, ngươi nói đi, ta sẽ chuyển lời lại cho hắn.”

Hàn Tể Mỹ cũng ho khan mấy tiếng rồi nói: “Ta gọi điện thoại là muốn hỏi xem Ảnh Tử lão sư có hứng thú đăng tác phẩm mới trên trang manga của Bộ Lạc hay không?”

Lâm Uyên cau mày nói: “Lại là đăng miễn phí?”

Hàn Tể Mỹ lập tức đáp: “Tình hình là như thế này, gần đây Bộ Lạc chúng ta mở một trang website chuyên về manga, đây là một trang manga có thu phí.”

“Ta sẽ cân nhắc xem sao.”

“Ngài?”

“Ừ.”

“Chuyện này… à ừm… không ngờ ngài có thể quyết định thay Ảnh Tử. Quan hệ giữa hai người quả nhiên rất thân mật…”

“. . .”

Lâm Uyên quên mất chuyện này! Mí mắt hắn giựt giựt. “Vậy nhé, sau này có cần gì thì gửi tin nhắn đi, không cần gọi điện thoại thường xuyên như vậy.”

“Được rồi.” Hàn Tể Mỹ ngoan ngoãn đáp.

Chương 273:Tuyển người đại diện

Cúp điện thoại xong, Lâm Uyên cảm thấy mình phải mau chóng tìm người giúp mình xử lý mấy chuyện này mới được, nếu không sẽ có ngày hắn làm ra chuyện quê độ không cứu nổi cho xem.

Nhưng tìm người đại diện thì phải nói cho đối phương biết về tất cả các bí danh, Lâm Uyên có hơi lo lắng về việc này, bởi vì muốn làm người đại diện cho Lâm Uyên thì phải được hắn hoàn toàn tín nhiệm mới được.

Lâm Uyên tin tưởng nhất là người nhà và bạn bè của mình, nhưng bọn họ đều có việc phải làm, Lâm Uyên cũng không thể bắt tỷ tỷ hay Hạ Phồn, Giản Dịch làm công cho mình, mà trừ bọn họ ra thì liệu còn có ai thích hợp?

Hay là để Cố Đông đảm nhiệm?

Cố Đông là trợ lý của hắn, tương đối đáng tin cậy. Nhưng Lâm Uyên cảm thấy năng lực của nàng chưa đủ để đảm đương một phía. Hắn có tới ba thân phận, sợ là Cố Đông không thể quản hết nổi. Vẫn nên cố gắng tìm một người đại diện chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú thì hơn, dù sao người này cũng sẽ thay mặt Lâm Uyên đi bàn công việc với đối tác.

Chẳng hạn như việc chuyển thể Hoàng Tử Tennis thành hoạt hình, Lâm Uyên rất muốn có một người thay mặt mình đi bàn việc này, loại chuyện này có lẽ La Vi sẽ không có thời gian đi làm, bản thân hắn nhúng tay vào thì lại rất dễ bị lộ, hơn nữa hắn còn không rành về hoạt hình.

“Đính đoong.”

Khi Lâm Uyên còn đang phiền não, Hệ thống đột nhiên chủ động xuất hiện.

“Nhận ra ký chủ đang bất lực với việc bản thân có quá nhiều thân phận, xin hỏi ký chủ có muốn yêu cầu Hệ thống thay ký chủ tìm một người đại diện hợp cách hay không?”

“Lại phải trả tiền?” Lâm Uyên cảnh giác hỏi.

Hệ thống: “Không cần.”

Lâm Uyên hơi do dự. Cái Hệ thống nát này từ bao giờ lại tốt bụng như vậy?

Nhưng nghĩ lại thì Lâm Uyên cũng không cho là Hệ thống có âm mưu hay cạm bẫy gì đối với mình, bèn gật đầu nói: “Vậy ngươi tìm giúp ta đi.”

“Đã hoàn thành.” Hệ thống trả lời ngay lập tức.

Nhanh như vậy sao?

Lâm Uyên nhìn trái nhìn phải, vừa định nói chuyện thì bên ngoài phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ cửa.

Có người đến?

Lâm Uyên hiếu kỳ đi tới, mở cửa phòng ra. Ngoài cửa có một nam nhân khoảng hơn 30 tuổi với gương mặt tang thương đang nhìn Lâm Uyên.

“Xin hỏi có phải nơi này đang tuyển người?”

Lâm Uyên dừng lại một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy. Mời vào.”

Nam nhân nói cảm ơn rồi đi vào trong phòng.

“Mời ngồi.” Lâm Uyên chủ động hỏi, “Ngươi có biết mình sẽ làm công việc gì không?”

Nam nhân nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy dưới lầu có một thông báo tuyển dụng, nói rằng nơi này đang tuyển một người đại diện, ta cho rằng mình có thể làm tốt công việc này.”

Vừa nói nam nhân vừa đưa cho Lâm Uyên một phần sơ yếu lý lịch và tờ thông báo tuyển dụng. Tên tờ thông báo chỉ có bốn chữ rất ngắn gọn: “Tuyển người đại diện.”

Rõ ràng là do Hệ thống làm.

Lâm Uyên xem sơ lược lý lịch của đối phương, sau đó nói: “Ngươi là Kim Mộc?”

Nam nhân tên Kim Mộc gật đầu một cái.

Lâm Uyên nói: “Ta không định mở công ty.”

Trong sơ yếu lý lịch có ghi trước đó Kim Mộc là chủ một công ty, chỉ là không biết tại sao bây giờ hắn lại đi tìm việc.

Kim Mộc cười đáp: “Ta không muốn làm loại công việc đó nữa.”

“Ta có thể hỏi nguyên nhân tại sao được không?”

Tuy đối phương là người Hệ thống chọn, Lâm Uyên cũng khá tín nhiệm người này nhưng vẫn muốn hiểu rõ lai lịch của hắn một chút.

Kim Mộc cười khổ nói: “Trước đây ta mở công ty, cũng được xem là có chút thành tựu. Sau đó ta bị bệnh, bác sĩ nói ta không thể cứu được nên vợ ta đã mang hết tài sản đi theo người khác. Nhưng sau đó… có thể là kỳ tích trong y học, ta không chết nữa.”

Lâm Uyên nhíu mày. Bệnh nan y lại được chữa khỏi? Sao mà nghe quen tai quá vậy?

Chậc, Hệ thống có vẻ rất thích cứu vớt nhân sinh của người khác.

Lâm Uyên hỏi: “Không tìm lại được tài sản sao?”

Kim Mộc lắc đầu: “Ta nằm trên giường bệnh ba năm, nàng đã chăm sóc ta suốt ba năm đó, không phụ lòng ta.”

Lâm Uyên tỏ ra đã hiểu.

“Trước khi ta tự mình gầy dựng sự nghiệp đã làm thư ký không ít lần, ta cảm thấy mình sẽ phù hợp với loại công việc như người đại diện.”

Lâm Uyên bất đắc dĩ nói: “Ta còn chưa nói cho ngươi biết là người đại diện kiểu gì.”

Hệ thống chỉ viết có bốn chữ “Tuyển người đại diện”, chẳng lẽ Kim Mộc không cảm thấy tờ thông báo tuyển dụng này quá mức hời hợt sao?

Kim Mộc hơi do dự rồi nói: “Nếu như ta nói chính ta cũng không hiểu tại sao mình lại muốn thử làm công việc này thì ngươi có tin không?”

“Ta tin.” Lâm Uyên nhìn đối phương bằng ánh mắt thông cảm. “Vậy ta nói cho ngươi biết tình hình hiện tại một chút.”

Kim Mộc gật đầu. “Ngài chính là người muốn tuyển người đại diện?”

“Chính là ta.” Lâm Uyên tự giới thiệu mình. “Ta tên là Lâm Uyên, sinh viên năm thứ ba tại học viện Nghệ thuật Tần Châu. Mấy ngày nữa tựu trường, ta sẽ là sinh viên năm thứ tư.”

Kim Mộc không khỏi bất ngờ.

Lâm Uyên tiếp tục nói: “Nơi này là phòng làm việc của ta. Ngoài mặt ta là sinh viên nhưng trên thực tế ta cũng là một họa sĩ vẽ manga, bút danh Ảnh Tử.”

Kim Mộc nói: “Ta có thể tra thông tin được không?”

Lâm Uyên gật đầu. Kim Mộc lấy điện thoại ra, tra tìm hai chữ Ảnh Tử, đọc một chút tài liệu rồi cười nói:

“Công việc này tốt hơn trong tưởng tượng của ta. Không ngờ ngài nhỏ tuổi như vậy đã có thành tựu bậc này.”

Lâm Uyên gật đầu với hắn. “Làm phiền ngươi lại tra thêm hai chữ Tiện Ngư.”

Kim Mộc nói: “Ta biết Tiện Ngư. Khi ta còn nằm trên giường bệnh đã nghe rất nhiều ca khúc do Tiện Ngư viết. Người này có quan hệ gì với ngài?”

“Ta chính là Tiện Ngư.”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh. Yết hầu Kim Mộc di động lên xuống một lúc lâu mới cất tiếng hỏi: “Vậy xin hỏi… rốt cuộc ngài là Ảnh Tử hay là Tiện Ngư?”

“Đều là ta.”

Kim Mộc trợn trừng mắt, ngơ ngác nửa ngày mới phản ứng lại, trong giọng nói mang theo vẻ khiếp sợ: “Cho nên…”

“Cho nên ta hy vọng ngươi có thể giúp ta xử lý cả ba thân phận này.”

“Được.”

Kim Mộc cho rằng ba thân phận là chỉ Tiện Ngư, Ảnh Tử và thân phận sinh viên của Lâm Uyên.

Nhưng lại không ngờ Lâm Uyên còn nói thêm một câu: “Xin lỗi, còn chưa giới thiệu xong, ngươi có thể tra tìm thêm một người nữa, Sở Cuồng.”

Chương 274:Tác phẩm mới đăng lên website mới

“Ta cũng biết Sở Cuồng…”

Kim Mộc đáp theo bản năng, ngay sau đó hắn lại mở to mắt nhìn Lâm Uyên. “Ngài đang đùa ta sao?”

“Không có.” Lâm Uyên lắc đầu, “Chắc ngươi đã đoán được, Sở Cuồng cũng là ta.”

“. . .”

Bầu không khí lại trở nên trầm mặc. Kim Mộc đột nhiên hỏi: “Ta có thể uống miếng nước không?”

“Xin cứ tự nhiên.”

Kim Mộc cầm cái ly duy nhất trên bàn lên, rót nước vào đầy ly rồi tu ừng ực, sau đó nói một câu tổng kết:

“Cho nên, ngoại trừ thân phận sinh viên ra thì ngài còn có ba thân phận khác, theo thứ tự là tác giả viết tiểu thuyết nổi tiếng Sở Cuồng, nhạc sĩ trứ danh Tiện Ngư và… họa sĩ vẽ manga có chút tiếng tăm Ảnh Tử?”

“Ừ.”

Phản ứng của Kim Mộc bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của Lâm Uyên. Hắn cảm thấy đối phương quả nhiên là người đã gặp nhiều cảnh tượng hoành tráng trong đời.

“Vậy sau này ta chính là người đại diện của cả ba thân phận này?” Kim Mộc đổ mồ hôi nói.

“Ừ.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên nói ra bí mật này với người khác, cảm giác cũng không tệ. Vậy mà đối phương lại là người mà hắn chỉ mới quen trong mấy phút.

“Được rồi.” Kim Mộc cười khổ nói, “Ta vốn định tìm một công việc đơn giản chút, nhưng thế này cũng không tệ.”

Lâm Uyên hỏi: “Mức lương mong đợi của ngươi là bao nhiêu?”

Kim Mộc hơi do dự rồi cười đáp: “Một tháng 10.000 đồng, dù gì ta cũng đang làm công cho ba người, nếu ngài cảm thấy biểu hiện của ta không tệ, hy vọng sau này tăng lương cho ta khá một chút.”

Lâm Uyên gật đầu đồng ý. “Vậy cứ thế đi đã. Bây giờ chúng ta trò chuyện về chi tiết công việc…”

“Được.” Kim Mộc gật đầu, bàn tay len lén nhéo đùi mình một cái.

Đối với việc Lâm Uyên tuyển người đại diện, La Vi cũng không cảm thấy kỳ quái. Nàng còn chủ động hàn huyên với Kim Mộc:

“Gần đây tài khoản của Ảnh Tử lão sư trên Bộ Lạc đều do ta xử lý, bây giờ có thể chuyển lại cho Kim thúc rồi, sau đó Kim thúc đổi mật mã là được.”

Kim Mộc lớn hơn nàng không ít, nàng gọi hắn là chú cũng không quá đáng.

Kim Mộc nói: “Ta thấy La trợ lý quản lý tài khoản này không tệ, ta cho rằng ngươi có thể tiếp tục làm công việc này, về phần bộ Hoàng Tử Tennis chuyển thể sang hoạt hình thì ta sẽ phụ trách liên hệ với các công ty kia.”

“Vẫn để ta làm sao?” La Vi nhìn về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên gật đầu một cái. Loại việc cơ bản này không cần Kim Mộc bận tâm, Kim Mộc chủ yếu sẽ giúp Lâm Uyên xử lý những việc mà bản thân Lâm Uyên không tiện xuất hiện, chẳng hạn như việc đàm phán với các công ty sản xuất hoạt hình cần đến năng lực chuyên môn như trên.

La Vi mỉm cười, nàng cũng thích quản lý tài khoản Bộ Lạc của Ảnh Tử.

Ngoài ra Lâm Uyên còn giao hết các mối quan hệ công việc hiện tại của mình cho Kim Mộc, sau này rất nhiều chuyện sẽ do Kim Mộc xử lý, chỉ cần kịp thời báo cáo với Lâm Uyên là được. Hắn vẫn rất yên tâm với người do Hệ thống lựa chọn.

Kim Mộc làm việc rất nhanh.

Chỉ cần vài ngày thích ứng, hắn đã có thể làm việc chính thức với Lâm Uyên rồi.

“Ta đã điều tra một số thông tin, hiện tại có tổng cộng tám trang website về manga của Tần tỉnh và Tề tỉnh có lượng độc giả khá cao, đều có thể đăng bộ manga tiếp theo của Ảnh Tử lên đó, nhưng cá nhân ta đề nghị ngài lựa chọn trang manga của Bộ Lạc.”

“Tại sao?”

“Thứ nhất, bộ manga đầu tiên của Ảnh Tử phát hành trên Bộ Lạc, thứ hai, trang manga của Bộ Lạc có ưu thế về lượng độc giả, sau khi website thành lập sẽ hấp dẫn khá nhiều họa sĩ manga ưu tú tới, điều này sẽ đảm bảo trang manga có đủ lượng người xem cần thiết. Trong thời gian ngắn có lẽ chưa thu được nhiều lợi nhuận nhưng về lâu dài bọn hắn sẽ mạnh lên rất nhiều.”

“Vậy thì chọn trang đó di.”

Lâm Uyên không rành về thứ gọi là điều tra thị trường, nếu trang manga của Bộ Lạc đáng tin cậy vậy thì hắn không ngại tiếp tục hợp tác với bọn họ.

“Ngoài ra…” Kim Mộc nói tiếp, “Bộ Lạc và những nhà xuất bản khác đều đã đề nghị hợp tác vẽ manga với Ảnh Tử, nhưng ta dự định từ chối toàn bộ. Ông chủ cảm thấy ta làm vậy có ổn không?”

Thuần họa sĩ?

Bởi vì người bên ngoài đều không biết thân phận của Lâm Uyên mà thôi. Nếu không biết chuyện, Kim Mộc cũng cảm thấy Ảnh Tử thích hợp đi trên con đường thuần họa sĩ, nhưng nếu Ảnh Tử còn là Sở Cuồng thì thôi miễn bàn.

“Không thành vấn đề.”

Lâm Uyên đương nhiên sẽ không hợp tác vẽ manga với người khác. Chỉ cần bộ manga tiếp theo ra mắt và tạo được danh tiếng thì nhãn hiệu thuần họa sĩ đắp trên người Ảnh Tử sẽ được tháo ra nhanh thôi.

“Ừm…” Kim Mộc có vẻ hơi do dự, sau đó vẫn nói: “Về phần công việc của Tiện Ngư thì ta cảm thấy ông chủ tự mình xử lý vẫn tốt hơn. Chúng ta rất khó che giấu cả ba bí danh. Ngài vẫn cần một thân phận công khai được nhiều người biết đến.”

“Vậy sao…”

Lâm Uyên cũng biết thân phận Tiện Ngư là khó giấu diếm nhất. Toàn bộ người trong công ty gần như đều biết hắn, ngay cả người nhà và bạn bè cũng biết hắn là Tiện Ngư.

“Được.”

Tâm tình Lâm Uyên không tệ. Có Kim Mộc bày mưu tính kế thật tốt, bởi vì những phương án Kim Mộc đưa ra đều là cách tốt nhất để xử lý vấn đề.

. . .

Trong khoảng thời gian đó, Bộ Lạc đã cho ra mắt trang website chuyên về manga và tiến hành tuyên truyền quảng cáo, không ít người mê manga lâu năm đều rất chờ mong và háo hức thảo luận về việc này.

“Bộ Lạc cũng làm về manga rồi sao? Các trang website lớn chuyên về manga chắc là áp lực lắm, dù sao Bộ Lạc cũng có bối cảnh là trang mạng xã hội rất lớn nha.”

“Hy vọng website mới sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta.”

“Hẳn là trang này sẽ thu hút được nhiều họa sĩ vẽ manga lợi hại, gần đây đã có mấy vị lão sư lên tiếng muốn hợp tác với trang manga của Bộ Lạc rồi, hẳn là không đến mấy ngày nữa sẽ công bố danh sách họa sĩ tham gia.”

Đúng như bọn họ suy nghĩ, Bộ Lạc nhảy vào sân chơi manga khiến các trang manga khác như lâm đại địch, nhất là những trang manga bị Bộ Lạc đào đi mất mấy vị lão sư đều tức anh ách mà không làm gì được.

Chương 275:Phỏng vấn Ảnh Tử

Lại qua mấy ngày.

Bộ Lạc công bố sẽ có 30 vị họa sĩ vẽ manga phát hành tác phẩm mới trên trang website này, trong số đó có rất nhiều cái tên quen thuộc, đương nhiên cũng có cả Ảnh Tử.

Trong danh sách này, sự tồn tại của Ảnh Tử không quá nổi bật, bởi vì Bộ Lạc đã mời rất nhiều họa sĩ có danh tiếng trong giới đến tham gia, khiến đám độc giả hoa cả mắt, tiếng thảo luận vô cùng náo nhiệt.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc Hoàng Tử Tennis ra những chương cuối cùng.

Ngày 23 tháng 8, bộ manga này rốt cuộc đã đi tới kết cục, khu bình luận cũng để lại rất nhiều tin nhắn.

“Thật là cảm khái!”

“Tung bông mừng kết thúc!”

“Bộ manga ta thích nhất đã kết thúc rồi, trong lòng cảm thấy thật vắng vẻ. Không biết Ảnh Tử lão sư có hứng thú chuyển thể Tru Tiên thành manga luôn không?”

“Năng lực vẽ tranh của Ảnh Tử quá mạnh.”

“Thuần họa sĩ chỉ cần có nội dung cốt truyện tốt sẽ vẽ ra siêu phẩm, hy vọng trong bộ manga sau Ảnh Tử lão sư có thể hợp tác với một vị viết nội dung đỉnh cấp trong nghề, đương nhiên nếu tiếp tục hợp tác với Sở Cuồng thì càng tốt.”

“Mong đợi tác phẩm sau của Ảnh Tử quá!”

“Nghe nói trang manga của Bộ Lạc đến ngày 1 tháng 9 sẽ chính thức đi vào hoạt động, tác phẩm mới của Ảnh Tử cũng sẽ đăng trên đó. Ta cảm thấy trang website này muốn thống nhất cả ngành manga hay sao ấy.”

Trong khi đó tại mảng văn học trên Bộ Lạc.

Hàn Tể Mỹ xem phần bình luận của Hoàng Tử Tennis, lộ nụ cười khổ: “Đáng tiếc Ảnh Tử lão sư không cam lòng làm thuần họa sĩ. Giống như các vị họa sĩ vẽ manga khác, hắn cũng có một giấc mơ muốn sáng tác.”

Trong phần xếp hạng họa sĩ, Ảnh Tử là một thuần họa sĩ được xếp ở bậc rất cao. Phần bình luận đi kèm nói rằng: Chỉ cần cho Ảnh Tử một câu chuyện hay, hắn sẽ vẽ ra một chiếc bánh ngọt cho giới manga.

Cho nên Hàn Tể Mỹ rất chú ý tới Ảnh Tử.

Đáng tiếc… Ảnh Tử lại muốn đi theo con đường sáng tác truyện tranh, từ chối hợp tác với người viết nội dung của Bộ Lạc.

Điều này khiến Hàn Tể Mỹ có hơi thất vọng, nhưng nàng không biểu lộ thẳng thừng mà ngược lại, nàng bày tỏ thái độ ủng hộ Ảnh Tử đi theo con đường sáng tác.

Đương nhiên Hàn Tể Mỹ không phải coi trọng việc Ảnh Tử sáng tác, mà là trong lòng nàng đã nghĩ rất rõ ràng, nếu Ảnh Tử không đụng phải tường thì sẽ không chịu quay đầu.

Thay vì ngăn cản, chẳng bằng để hắn tự do sáng tác.

Chờ khi tác phẩm mới của hắn không nổi lên được, hắn sẽ biết mình thiếu một vị viết nội dung ưu tú. Đến lúc đó Bộ Lạc lại đưa cho hắn một người thích hợp, chắc chắn sẽ khiến Ảnh Tử vui vẻ và cảm kích.

Việc gây xích mích với một vị thuần họa sĩ là vô cùng ngu xuẩn, Hàn Tể Mỹ có thể đứng ở vị trí cao trong Bộ Lạc đương nhiên không phải đồ ngu.

Hơn nữa, Ảnh Tử và Sở Cuồng có quan hệ rất tốt, nếu Bộ Lạc đắc tội Ảnh Tử thì chẳng khác nào đã gián tiếp đắc tội Sở Cuồng.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Ảnh Tử nằm bên cạnh Sở Cuồng vô cùng thân mật là Hàn Tể Mỹ đã chẳng dám làm gì khiến Ảnh Tử không vui.

Cho nên chỉ có thể để mặc hắn tự do phát triển, sau đó phát hiện thiếu hụt của bản thân rồi cam tâm tình nguyện làm thuần họa sĩ.

. . .

Ngày 25 tháng 8.

Trong phòng làm việc của Ảnh Tử, Kim Mộc nói: “Bên phía Bộ Lạc muốn làm một chuyên mục phỏng vấn các họa sĩ tham gia đăng tác phẩm mới trên trang website manga, nhân tiện tuyên truyền cho các tác phẩm mới. Không cần gặp mặt, chỉ cần trả lời phỏng vấn qua chat, ông chủ có muốn nhận phỏng vấn không?”

“Nhận.” Lâm Uyên đáp.

Kim Mộc khẽ gật đầu, không bao lâu sau đã có một tài khoản của biên tập viên trang manga kết bạn với Ảnh Tử.

Vị biên tập viên vô cùng khách khí nói: “Chúng ta đã liên hệ với người đại diện của Ảnh Tử lão sư… xin hỏi bây giờ có thể bắt đầu phỏng vấn không?”

Ảnh Tử: “Ừm.”

Biên tập viên: “Ta cũng là fan của Hoàng Tử Tennis, bộ manga này kết thúc khiến ta tiếc nuối vô cùng, nhưng nghĩ tới việc Ảnh Tử lão sư sắp phát hành tác phẩm mới ta lại rất mong đợi. Xin hỏi ngài có thể tiết lộ một chút tin tức về tác phẩm này với người hâm mộ được không?”

Ảnh Tử: “Tác phẩm mới tên là Vua Đầu Bếp Souma, đây là một bộ manga có liên quan đến ẩm thực.”

Biên tập viên: “Vừa nghe đã thấy thèm ăn rồi! Chúng ta biết Hoàng Tử Tennis là chuyển thể từ tác phẩm của Sở Cuồng lão sư, không biết tác phẩm mới có phải do Ảnh Tử lão sư tự mình sáng tác hay không?”

Ảnh Tử: “Đúng vậy.”

Biên tập viên: “Lần đầu tiên tự sáng tác, Ảnh Tử lão sư có áp lực nhiều không?”

Ảnh Tử: “Cũng tạm được.”

Biên tập viên: “Ảnh Tử lão sư thật là tự tin. Website của chúng ta mới thành lập, Ảnh Tử lão sư có mong đợi gì đối với tác phẩm mới của mình không?”

“. . .”

Việc phỏng vấn kéo dài khoảng năm phút. Vị biên tập viên này rất quy củ, Lâm Uyên trả lời không chút mệt mỏi.

Nhưng về sau, biên tập viên lại bắt đầu hỏi chuyện ngoài lề: “Thực ra ta có một câu hỏi riêng tư muốn hỏi Ảnh Tử lão sư một chút, xin hỏi giới tính của ngài là gì?”

Ảnh Tử: “Nam.”

Biên tập viên: “Cho ta nhiều chuyện thêm một câu, ta hứa đây là câu cuối cùng. Quan hệ giữa ngài và Tiện Ngư lão sư cùng Sở Cuồng lão sư thật tốt, xin hỏi giới tính của hai vị này là gì?”

Ảnh Tử: “Đây là hai câu hỏi.”

Biên tập viên: “Ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi.”

Ảnh Tử: “Đều là nam.”

Biên tập viên: “Yeah ta hóng chuyện thành công rồi. Cảm ơn Ảnh Tử lão sư đã trả lời câu này, lại còn mua một tặng một (≧▽≦ )!”

Ảnh Tử: “Sao lại là mua? Ngươi rõ ràng không có trả tiền.”

Biên tập viên khựng lại mấy giây mới trả lời: “…Ảnh Tử lão sư thật là hài hước quá.”

Ảnh Tử: “Bạn bè ta cũng đều nói như vậy.”

“. . .”

Buổi phỏng vấn rốt cuộc cũng kết thúc, Kim Mộc xem lại một lượt, cảm thấy không có vấn đề mới nói: “Tối nay sẽ phát tin tức về bài phỏng vấn, các vị họa sĩ manga còn lại cũng đều có bài phỏng vấn giống như vậy.”

Lâm Uyên khẽ gật đầu, không quá để ý chuyện này.

Nhưng hắn lại đánh giá thấp độ hóng chuyện của đám cư dân mạng.

Chương 276:Tựu trường

Tối hôm đó.

Khi bài phỏng vấn xuất hiện trên mạng, khu bình luận trên Bộ Lạc của Sở Cuồng và Tiện Ngư lại trở nên náo nhiệt:

“Ta đã nói rồi mà, là nhóm ba người!”

“Quả nhiên ba vị đều là nam nha~”

“Thực ra cũng không có gì ngoài ý muốn, văn phong của Sở Cuồng lão sư tuy hay thay đổi nhưng đọc kiểu gì cũng cảm thấy là nam.”

“Trước đây ta không xác định giới tính Tiện Ngư lão sư cho lắm… dù sao hắn cũng từng viết ca khúc của nữ, bây giờ ta mới biết, thì ra Tiện Ngư lão sư có một trái tim thiếu nữ!”

“Ba vị này quả nhiên là bạn gay!”

“Hy vọng tác phẩm mới của Ảnh Tử lão sư đủ hot, nếu không sẽ bị Tiện Ngư và Sở Cuồng hất cẳng mất.”

“Hây dà tiểu trong suốt à, cố gắng lên!”

Rất nhiều fan không đọc manga nên bình luận trêu chọc chiếm đa số. Bài phỏng vấn này có giá trị nhất ở chỗ đã tiết lộ giới tính của Tiện Ngư và Sở Cuồng.

. . .

Mà đối với người trong nghề, phản ứng của bọn họ hoàn toàn ngược lại.

“Ảnh Tử muốn sáng tác?”

“Hắn không phải là thuần hoạ sĩ sao?”

“Xem ra lại là một vị tác gia không cam lòng làm thuần hoạ sĩ…”

“Nếu như tác phẩm mới của Ảnh Tử không phải viết về đề tài ẩm thực thì ta còn cảm thấy có chút hy vọng, nhưng viết về ẩm thực thì 99% là sẽ không hot nổi!”

“Đúng vậy, sao hắn lại chọn đề tài đó cơ chứ?”

“Manga ẩm thực đã từng rất hot một thời, đáng tiếc bây giờ lại chẳng ai thèm đọc, nói đơn giản chính là đề tài này quá date rồi, không ai xài nữa.”

“Đề nghị Ảnh Tử tiếp tục tìm Sở Cuồng hợp tác, nếu không thật là uổng phí trình độ vẽ của hắn nha.”

Không chỉ là người trong nghề nghĩ thế, ngay cả fan của Ảnh Tử khi biết hắn đi theo con đường sáng tác cũng ngơ ngác không thôi.

“Không phải chứ?”

“Ảnh Tử lão sư không muốn làm thuần hoạ sĩ sao?”

“Ta cảm thấy thuần hoạ sĩ rất tốt mà, có thể dồn hết tinh lực vào hội hoạ, nội dung để cho người chuyên nghiệp làm là được rồi.”

“Ảnh Tử lão sư, ngươi mau tỉnh táo lại, đề tài ẩm thực đã lỗi thời lắm rồi!”

“Đúng vậy đó, nếu Ảnh Tử lão sư muốn sáng tác thì vẽ một bộ theo đề tài thể thao vận động đi.”

“Mãnh liệt đề cử vẽ đề tài vận động thể thao!”

“Trong lĩnh vực manga, đề tài vận động vẫn còn có chút tiềm lực, hơn nữa Hoàng Tử Tennis cũng đã chứng minh Ảnh Tử lão sư am hiểu nhất là mảng này.”

“Tuy không quá coi trọng nhưng ta sẽ ủng hộ Ảnh Tử lão sư.”

“Ta đã từng xem mấy bộ manga do thuần hoạ sĩ tự sáng tác, nét vẽ thì không thể chê, nhưng nội dung cốt truyện thì một lời khó nói hết…”

Thấy Ảnh Tử dự định đi con đường sáng tác, hơn nữa còn là đề tài ẩm thực, không ít fan cảm thấy lòng nguội như tro tàn.

Vấn đề là trước Ảnh Tử đã có rất nhiều thuần hoạ sĩ muốn tự mình sáng tác, kết quả hầu hết bọn họ đều sập tiệm.

Đương nhiên mọi chuyện không có tuyệt đối, cũng có người đi theo con đường sáng tác và gặt được thành công nhất định, nhưng không thể nào so với các tác phẩm thuần hoạ sĩ của họ!

Phải biết Hoàng Tử Tennis chính là một bộ thuần hoạ sĩ cực kỳ nổi tiếng trong giới manga. Ảnh Tử muốn sáng tác ra tác phẩm có độ hot tương tự là việc vô cùng khó khăn, chứ đừng nói chi đề tài ẩm thực đã bị độc giả nguội lạnh từ rất lâu rồi.

Nhưng đương nhiên, ý kiến của người ngoài sẽ không ảnh hưởng được quyết tâm của Ảnh Tử. Dù rất nhiều người chạy tới tài khoản của hắn trên Bộ Lạc để bình luận cũng vô dụng.

Ngược lại trợ thủ của Ảnh Tử là La Vi lại từ từ thay đổi ấn tượng đối với Vua Đầu Bếp Souma.

Đúng vậy.

Sau khi Hoàng Tử Tennis kết thúc, Lâm Uyên bắt đầu sáng tác Vua Đầu Bếp Souma, quá trình sáng tác rất vất vả, bởi vì lần này Lâm Uyên muốn vẽ manga màu!

Chỉ có manga màu mới thể hiện được Vua Đầu Bếp Souma một cách đặc sắc nhất.

Cái gì gọi là cơm chiên trứng phát quang? Dùng màu sắc trắng đen xám làm sao thể hiện được sự hấp dẫn mê người của thức ăn trong Vua Đầu Bếp Souma?

Cũng chính trong quá trình sáng tác này, trợ thủ La Vi bị Vua Đầu Bếp Souma hấp dẫn.

Khi Lâm Uyên cho La Vi xem phân khung và nội dung cốt truyện mình đã chuẩn bị sẵn, La Vi đột nhiên cảm thấy bộ manga này có thể dẫn phát ra một trào lưu ẩm thực mới! Thế nên nàng vẽ càng thêm nhiệt tình, như thể bị các món ăn ngon trong câu chuyện làm cho sung sức.

Tác phẩm mới của Ảnh Tử đã tạo ra không ít sự chú ý đối với các fan và người trong giới, nhưng xét trên toàn bộ mảng manga thì tin tức này không gây ra được bao nhiêu sóng gió.

Các fan đọc manga vẫn đắm chìm trong việc trang website manga mới của Bộ Lạc sắp khai trương.

Bởi vì đội hình tác giả do Bộ Lạc mời tới quá xa hoa rồi! Thậm chí rất nhiều người đều không để ý tới vị thuần hoạ sĩ này.

Thế nên vào ngày 1 tháng 9, trang manga của Bộ Lạc hoàn toàn bạo nổ! Vô số độc giả tràn vào trang website này để đọc các tác phẩm mới ra mắt.

Nhưng thời khắc này Lâm Uyên lại không chú ý đến, hắn đã giao việc đăng Vua Đầu Bếp Souma cho trợ lý La Vi, bởi vì ngày 1 tháng 9 không chỉ là ngày trang manga mới ra mắt mà còn là ngày học viện nghệ thuật Tần Châu tựu trường.

Tuy trong năm thứ ba Lâm Uyên đã xin nghỉ rất nhiều, nhưng ngày tựu trường năm thứ tư hắn không có lý do gì để vắng mặt.

Trong lớp.

Các bạn học gặp lại nhau đều trò chuyện rất thân thiết và nhiệt tình, Lâm Uyên vẫn được tất cả mọi người cưng chiều như trước.

Cơ chế trường đại học trên Lam Tinh đều là năm năm mới tốt nghiệp. Nhưng trên thực tế đến năm thứ tư thì mọi người đã chẳng còn lên lớp nữa. Trường học rất dễ dãi với sinh viên năm tư, có ở ký túc xá hay không cũng không bị kiểm tra.

Đại đa số sinh viên năm tư đều chú trọng vào việc thực hành và đi thực tập, về phần sinh viên năm thứ năm thì đều chuẩn bị tốt nghiệp cả rồi.

Các sinh viên người nên thực tập thì thực tập, nên tự gầy dựng sự nghiệp thì cứ lo gầy dựng, trường học đều ủng hộ. Chẳng hạn như trợ lý La Vi chính là sinh viên năm thứ năm, hôm nay khai giảng nàng còn chẳng buồn đến trường.

Chương 277:Gặp lại Cố Tịch

Sau này nàng cũng không cần thường xuyên đi học, chỉ có khi làm luận văn tốt nghiệp mới bận rộn hơn một chút.

Đối với năm thứ tư đại học của mình, Lâm Uyên đã có kế hoạch từ trước.

Đầu tiên là hắn sẽ thường xuyên xin nghỉ, dù sao giờ học năm tư cũng rất ít. Đồng thời Lâm Uyên đã không còn thời gian để tham gia câu lạc bộ hội hoạ nữa rồi.

Ngay cả học trưởng Chung Dư mà Lâm Uyên quen thuộc nhất cũng đã lên năm thứ năm, sau này sẽ không thường xuyên đến câu lạc bộ hội hoạ được nữa.

Bởi vì hôm nay là ngày tựu trường nên Lâm Uyên cũng dạo qua câu lạc bộ hội hoạ một lần, chào hỏi mọi người rồi vòng tới phòng đánh đàn.

Hắn ngồi vào vị trí, nhẹ nhàng đánh vài bản luyện ngón tay rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa ra tới cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc —— Cố Tịch!

Lần trước gặp mặt Cố Tịch là ở học viện nghệ thuật Tề Châu, không ngờ lâu như vậy, nàng đã trở lại học viện Tần Châu.

Chỉ là không biết tại sao ánh mắt nàng nhìn hắn có phần phức tạp, vừa vui vẻ, vừa u oán, vừa buồn rầu.

“Bạn học Lâm, lại gặp mặt rồi.” Nàng chủ động chào hỏi.

Lâm Uyên gật đầu: “Xin chào.”

Thấy hắn vẫn định rời đi, Cố Tịch lại gọi hắn lại, gượng cười hỏi: “Bạn học Lâm, ngươi không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”

Lâm Uyên lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm.”

Cố Tịch khựng lại, chợt nghĩ tới điều gì. “Hình như ta thường hay hiểu lầm bạn học Lâm, chỉ là có một số hiểu lầm thật khó giải thích…”

“Có việc gì không?” Lâm Uyên chả hiểu nàng đang nói cái gì.

Đúng là lãnh đạm hệt như trước nha. Cố Tịch khẽ thở dài.

Thật ra Lâm Uyên đối xử với nàng cũng như nàng đối xử với những người khác thôi. Chỉ có thể nói, liếm cẩu không có kết quả tốt. Dù có cố liếm thế nào cũng rất khó khiến đối phương đặt ngươi ở trong lòng.

Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ liếm cẩu bất kỳ ai nữa, cho dù là khúc phụ cũng không được!

Tôn nghiêm quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, nàng cô đơn cười nói: “Không có gì…”

Lâm Uyên gật đầu, chợt nhớ ra một việc bèn nói: “Gần đây ngươi có rảnh không?”

“Có rảnh có rảnh có rảnh!” Cố Tịch theo bản năng hô lên khiến Lâm Uyên không khỏi giật mình.

“Ta chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh…” Lâm Uyên muốn mời Cố Tịch hỗ trợ, “Trong bộ phim kia cần một số bản nhạc, mà trình độ đánh đàn của ngươi tốt hơn ta một chút.”

“Không thành vấn đề!” Cố Tịch gật đầu như gà mổ thóc, nhiệt tình cười nói: “Trình độ của bạn học Lâm đâu hề thua kém gì ta, chỉ cần ngươi cần đến ta, ta sẽ lập tức hỗ trợ ngay!”

“Vậy thêm số liên lạc đi.” Lâm Uyên nói, “Thù lao có thể thương lượng, sẽ không để ngươi làm không công.”

Cố Tịch vội vàng nói: “Không việc gì không việc gì, ta có thể làm không công cho ngươi!”

Dường như nhận ra lời nói của mình không ổn cho lắm, Cố Tịch đỏ mặt giải thích: “Ý của ta là ngươi không cần trả thù lao, à tức là, ta không cần…”

Cô gái này sao lại lắp ba lắp bắp rồi? Lâm Uyên nhìn nàng với vẻ kỳ quái: “Số điện thoại di động.”

Cố Tịch che mặt nói: “Điện thoại của ta là 10086 12580…”

Hai người trao đổi số điện thoại, sau đó Lâm Uyên rời khỏi phòng đánh đàn.

Cố Tịch đứng trong phòng đánh đàn, vui tới nỗi miệng thì hát hò, chân thì nhún nhảy. Cho đến khi có người tới, nàng mới tằng hắng một tiếng rồi ngẩng cao đầu như một con khổng tước, lạnh lùng rời đi.

Mà lúc này.

Độc giả manga đã ùa vào trang manga Bộ Lạc, trong đó cũng có người mở bộ Vua Đầu Bếp Souma của Ảnh Tử lên xem.

Việc xuất hiện thêm một trang website về manga là chuyện trọng đại đối với các fan, bao gồm người đọc manga lâu năm như Lô Vĩ.

Lô Vĩ đọc hết mấy chương đầu tiên của những tác phẩm do mấy vị tác gia nổi tiếng vẽ nhưng vẫn cảm thấy chưa thoả mãn, lại tiếp tục tìm xem trong đống tác phẩm mới.

Sau đó hắn chú ý tới bộ Vua Đầu Bếp Souma.

Tác giả: Ảnh Tử

Lô Vĩ chưa từng xem Hoàng Tử Tennis nên không biết gì nhiều về Ảnh Tử, hắn chú ý tới tác phẩm này là vì nó vẽ về đề tài ẩm thực.

Bất kỳ độc giả nào cũng sẽ có gu riêng của mình, mà Lô Vĩ chính là người yêu thích các loại manga về ẩm thực. Đáng tiếc khi phong trào vẽ ẩm thực kết thúc, chủ đề này đã bị mọi người bỏ xó không đụng tới.

Nhưng Lô Vĩ cũng là độc giả lý trí. Hắn hiểu được đề tài này đã không còn gì để khai thác nữa, cho nên khi nhìn thấy một bộ manga về ẩm thực xuất hiện, hắn cũng không quá hy vọng vào nó, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy thân thiết hơn mấy phần.

Mang theo tâm tình hoài niệm, Lô Vĩ mở Vua Đầu Bếp Souma ra xem, coi như để tưởng nhớ thể loại yêu thích nhiều năm trước của mình.

Cảnh đầu tiên trong manga là ở một quán ăn nhỏ.

Thiếu niên tóc đỏ ngồi trước bếp than ở sân sau, nở nụ cười thật quỷ dị: “Râu mực nướng bơ đậu phộng đúng là khó ăn muốn chết… ha ha ha.”

Lô Vĩ không khỏi sửng sốt. Cái quỷ gì đây? Đây là manga ẩm thực sao, không phải là truyện tranh dark đó chớ?

Râu mực mà nướng với bơ đậu phộng? Chỉ nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi.

Lúc này trong nhà bỗng truyền ra thanh âm: “Souma, bạn ngươi tới kìa.”

“Được.”

Thiếu niên tóc đỏ đứng dậy, tháo mảnh vải trắng băng ở cổ tay ra rồi cột lên trán. “Bắt đầu đi.”

Cảnh tiếp theo đặc tả vào thiếu niên tóc đỏ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người tên Souma này chính là nhân vật chính trong bộ manga.

Hình ảnh chuyển cảnh, Souma và cha mình đồng thời làm món cơm chiên trứng, một cô gái làm giám khảo bình xét tài nấu ăn giữa hai người.

“Ưm…”

Cô gái vừa ăn một muỗng cơm, khung ảnh đột nhiên đặc tả vào nàng, hai chân nàng kẹp chặt, chiếc váy ngắn bị gió lay động, hai má nàng ửng hồng với vẻ thoả mãn.

“A…”

Cô gái bật thốt ra một tiếng rên nhỏ như thể đang vui thích đến cực điểm, cả người thư sướng vô cùng.

Mà Lô Vĩ đang ôm điện thoại di động xem manga đột nhiên có cảm giác mình đang xem web đen… nhưng hắn không có chứng cứ.

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Vị tác giả tên Ảnh Tử này có nét vẽ vô cùng lợi hại, hai đĩa cơm chiên trứng đặt trên bàn kia trông rất ngon miệng khiến người ta muốn ăn ngay lập tức, chỉ dựa vào tranh vẽ đã đánh thức được vị giác của độc giả.

Chương 278:Nội dung cốt truyện

Kết quả là cha của Souma thắng.

Thì ra cách một đoạn thời gian Souma sẽ so tài nấu ăn với cha, thực khách làm trọng tài. Bọn họ đã đấu gần 500 lần nhưng Souma chưa thắng được lần nào.

Điều khiến Lô Vĩ dở khóc dở cười là Souma và cha mình lại bắt đầu thi xem ai làm món ăn khó nuốt hơn.

Souma cảm thấy món râu mực nướng bơ đậu phộng của mình đã đủ gớm, nào ngờ cha hắn lại làm món cá mòi kho mứt dâu còn kinh khủng hơn.

Thật, mịa nó chứ cá mòi kho mứt dâu?!

Hai cha con lại cãi nhau ỏm tỏi, Lô Vĩ bật cười một tiếng.

Những bộ manga ẩm thực khác đều so xem ai nấu ngon hơn, mà bộ manga này chẳng những so tài nấu ăn mà còn có thể so xem ai làm món khó nuốt hơn.

Lại nghĩ tới phản ứng của thực khách sau khi ăn, Lô Vĩ đột nhiên sinh lòng hứng thú với bộ manga này.

Đương nhiên hắn chỉ là có chút tò mò, bởi vì tài nấu ăn của nhân vật chính chưa ra hình ra dáng gì, lại thua cha mình nhiều lần như vậy, trong khi cha nhân vật chính chỉ là một ông chủ quán ăn nhỏ.

Tuy có hơi dung tục một tí nhưng Lô Vĩ cảm thấy nếu tài năng của nhân vật chính không đủ lớn thì nội dung cốt truyện sẽ không khiến người xem yêu thích.

Ai mà thích nhân vật chính là con gà con tập sự chứ?

Ôm tâm tình thản nhiên, Lô Vĩ tiếp tục đọc.

Tối hôm đó, quán ăn đóng cửa nghỉ ngơi. Đúng lúc này có một nữ nhân đeo kính mát cùng đám vệ sĩ nghênh ngang đi vào tiệm.

Thì ra nữ nhân này là người của cục quản lý đô thị, bọn hắn có một dự án xây dựng khu chung cư cao cấp nên muốn thu mua lại đất đai khu này, vì thế muốn bức ép quán ăn nhỏ của cha Souma đóng cửa.

Souma lập tức từ chối với lý do sẽ không làm các thực khách thất vọng.

Nào ngờ ngày hôm sau, kho thức ăn trong phòng bếp nhỏ biến thành một mảnh hỗn độn, kể cả đồ ăn trong tủ lạnh cũng bị đập phá không thương tiếc, toàn bộ thịt đều bị người ta phá hỏng.

Xem đến đây, Lô Vĩ cảm thấy có hơi tức giận.

Đám thương nhân này vì muốn tiệm ăn phải đóng cửa mà không từ một thủ đoạn nào, hệt như trong thực tế có rất nhiều doanh nghiệp vì muốn xây dựng khu phức hợp mà cưỡng ép đuổi dân bản xứ đi.

Quá bá đạo!

Souma cũng nổi giận. Hắn lao ra khỏi quán ăn, nhìn thấy bảng hiệu của quán đã bị sơn trắng phun lên che đi toàn bộ.

Đúng lúc này, nữ nhân kia lại xuất hiện.

Nàng ta đi Limousine tới, xung quanh toàn là vệ sĩ, dáng vẻ cao cao tại thượng: “Không biết tại sao ta lại muốn ăn thịt rồi, ta nhớ lần trước đi vào trung tâm thành phố được ăn một đĩa bò bít tết ngon vô cùng.”

Vừa nói nữ nhân vừa đi vào trong tiệm, bắt chéo chân nói: “Chàng trai, làm cho ta một đĩa thịt mọng nước cực phẩm đi nào.”

Souma lạnh lùng không nói một lời.

Nữ nhân cười chế nhạo: “Hôm qua không phải ngươi đã nói nếu không làm ra được món ăn khiến thực khách hài lòng thì sẽ đóng cửa sao? Bây giờ thịt đều bị huỷ rồi, chẳng bằng thừa dịp này đóng cửa luôn đi, ta có thể trả cho ngươi một khoản tiền bồi thường cực lớn.” Nói xong nàng cười to.

Lô Vĩ khó chịu thật sự.

Nhưng đúng lúc này, Souma bỗng lên tiếng: “Thịt mọng nước có hương vị cực phẩm, ngươi chỉ cần thứ này thôi đúng không?”

Hắn đột nhiên cởi băng vải quấn trên tay ra, băng vải tựa như vật sống uốn lượn tung bay, biểu tình của Souma trở nên nghiêm túc: “Ngươi hãy thề vĩnh viễn sẽ không đến đây gây rối nữa. Chỉ cần ngươi dám thề, ta sẽ làm ra món ăn khiến cho đầu lưỡi của ngươi cũng phải run rẩy.”

Nữ nhân ngẩn ra, đám vệ sĩ cũng giật mình.

Những phân cảnh kế tiếp không có lời thoại, chỉ có hình ảnh nam chính nhìn chằm chằm vào nữ nhân.

Giờ khắc này, Lô Vĩ đột nhiên cảm thấy nhiệt tình hừng hực.

Chờ đã… manga ẩm thực sao lại khiến hắn bừng bừng lửa nóng? Làm như đang xem manga chiến đấu vậy?

Hơn nữa… Souma chỉ là một đầu bếp thiếu niên bị cha mình đánh bại mấy trăm lần, tự tin của hắn từ đâu mà ra?

Giờ khắc này, Lô Vĩ vô cùng tò mò và mong đợi!

Những hình ảnh sau đó tiến vào giai đoạn rút ngắn. Rõ ràng nam chính chỉ làm đồ ăn rất đơn giản, nhưng từ tốc độ xắt thức ăn hay xử lý nguyên vật liệu đều để lộ biểu tình bình tĩnh thản nhiên.

“Sao có thể…”

Nữ nhân kia biến sắc, lạnh lùng nhìn vệ sĩ: “Không phải ngươi nói đã phá huỷ toàn bộ thịt trong kho rồi sao?”

Tên vệ sĩ đổ mồ hôi lạnh nói: “Ta đã phá nát hết thịt rồi mà…”

Lô Vĩ cũng cau mày. Hắn tin rằng thịt đã bị phá nát hết, nhưng không có thì nam chính lấy thịt ở đâu ra?

Rất nhanh sau đó, nội dung cốt truyện đã giải thích cho câu hỏi này.

Thì ra Souma đúng là không có thịt, nhưng hắn dùng chân nấm và khoai tây để xử lý, khiến khoai tây bốc hết hơi nước, sau đó phối với chân nấm băm nhuyễn và các loại gia vị để điều chế ra một loại “thịt giả”!

Nam chính không phải là gà con tập sự? Vì sao người không thắng nổi cha mình một lần lại có thể thao tác ngầu như vậy?

Nữ nhân cảm thấy như mình đang bị hạ nhục: “Ta chỉ có thói quen ăn món thịt ngon nhất ở nhà hàng cao cấp nhất, loại tiệm cơm vừa nhỏ vừa rẻ tiền như các ngươi chẳng có lý do gì để tồn tại nữa!”

Phanh.

Souma đặt đĩa thịt lên bàn, bình tĩnh nhìn đối phương: “Trước khi nói tiệm cơm này có giá trị tồn tại hay không, ngươi ăn món này trước đã.”

Nữ nhân không nói gì nữa, nhưng vẫn cầm dao nĩa lên ăn một miếng.

Nhưng trong nháy mắt khi món ăn tiến vào miệng, nàng bỗng trở nên bối rối.

Khi nhai món “thịt” kia, mùi thơm của nấm tràn đầy khoang miệng, nước “thịt” cũng trào ra ngọt ngào thơm phức.

Biểu tình của nữ nhân trở nên kỳ quái, tựa như cả người không còn chút sức lực nào.

Nét vẽ sống động như thật, dường như mùi thơm của đĩa “thịt” đang ngập tràn trong quán, ngay cả đám vệ sĩ cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Đây không phải là thịt, nhưng mùi vị và khẩu vị lại ngon hơn cả một miếng thịt thật!

Nữ nhân cảm thấy mình không phải đang ăn thức ăn, mà là… xuân dược.

Hình dung thật kỳ quái, nhưng đúng thật là một kiểu xuân dược khiến thực khách bay lên chín tầng mây.

Chương 279:Vua Xuân Dược

Rõ ràng hình ảnh sẽ khiến người đọc cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, nhưng Lô Vĩ lại không hề phản cảm. Khi thực khách cảm thấy sung sướng với món ăn của nhân vật chính, trong lòng Lô Vĩ cũng xuất hiện khoái cảm mãnh liệt!

Thoải mái!

Hình ảnh sau đó lại khiến Lô Vĩ càng thêm khiếp sợ. Chỉ thấy Souma lấy lại đĩa thức ăn, nhìn chằm chằm vào nữ nhân: “Thề đi, nếu còn muốn ăn tiếp thì không được đến nơi này làm loạn nữa.”

“Không thể nào!”

Nữ nhân cự tuyệt, nhưng biểu tình trên mặt không quá kiên định, hai má ửng hồng nhìn đĩa thức ăn.

Souma cầm lấy đĩa “thịt” xoay người rời đi. Nữ nhân giãy giụa một lúc, đột nhiên nhăn nhó đứng phắt dậy hô lên: “Ta thề là được chứ gì!”

“Ồ.” Souma dừng bước.

Lời thoại của nữ nhân càng lúc càng dark: “Làm ơn cho ta… thưởng thức… nhiều hơn nữa…”

“Được.”

Souma đặt đĩa thức ăn lên bàn. Lần này không chỉ có nữ nhân, mấy tên vệ sĩ cũng lao tới ăn lấy ăn để.

Mà sau khi bọn hắn ăn xong, toàn thân đều rã rời như vừa trải qua một trận chiến, nằm tê liệt dưới đất, quần áo không chỉnh tề.

Souma cởi băng vải trên trán ra, khẽ nói: “Đây là một chút lòng thành của ta.”

Chương thứ nhất kết thúc.

Lô Vĩ sững sờ như thể vừa bị giáng cho một cú, hai mắt có hơi đờ đẫn.

Còn có thể chơi như vậy? Đây chắc chắn không phải là manga chiến đấu chứ? Cảm giác lửa nóng bừng bừng này ở đâu ra? Còn phản ứng của đám thực khách nữa, biết hình dung như thế nào đây…

Rõ ràng là rất khoa trương, nhưng lại rất phù hợp với thế giới quan của ẩm thực.

Rõ ràng là rất kỳ quái, lời thoại cũng dark vô cùng, nhưng lại khiến tim người ta đập rộn ràng.

Hơn nữa, khi thấy nữ nhân và đám vệ sĩ đều bị tài nấu ăn của Souma chinh phục, Lô Vĩ cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Quả nhiên là vả mặt chan chát.

Đây mịa nó là manga ẩm thực thật sao? Manga ẩm thực nhà ngươi còn có thể chơi kiểu này?

Nhưng nếu ngươi nói bộ manga này không hợp lý thì lại không đúng, bởi vì người ta giải thích cách làm món ăn vô cùng chuyên nghiệp và tường tận, lại rất có khả năng xảy ra.

“Ừng ực.” Lô Vĩ nuốt nước miếng.

Hắn phát hiện mình cảm thấy đói bụng rồi.

Nhất là sau khi xem hình ảnh thức ăn trong truyện, nhìn phản ứng của nữ nhân và đám vệ sĩ, Lô Vĩ đột nhiên thèm ăn vô cùng, hắn muốn được ăn thử món ăn do Souma nấu!

Chờ đã, nam chính không phải là gà con tập sự? Hình như hắn đã hiểu lầm nghiêm trọng nha.

Đây là một quán ăn nhỏ, nhưng tài nấu ăn của nhân vật chính tuyệt đối không phải gà con, có thể nói là… dược vương, bởi vì thức ăn của hắn khiến thực khách sinh ra phản ứng sinh lý.

Souma là cao thủ nên mới có thể làm ra thức ăn khiến thực khách hưng phấn như vậy.

Về phần liên tục so tài thất bại, không phải vì Souma không giỏi mà vì cha của hắn lại càng tài giỏi hơn!

Lô Vĩ cẩn thận nhớ lại, hình ảnh mở đầu của bộ manga này đã ám chỉ rằng, đây là một quán ăn rất đông khách. Mỗi một thực khách khi rời đi đều mang vẻ hài lòng và cảm thán thức ăn quá ngon.

“Trời đất!” Thì ra là như vậy!

Mọi thất vọng trước đó đều biến mất, giờ khắc này trong lòng Lô Vĩ đã vô cùng mong đợi đến chương tiếp theo.

Từ lúc bắt đầu Lô Vĩ chỉ ôm tâm tình hoài niệm mà đọc thử bộ manga này, nhưng sau khi xem xong hắn đã bị Vua Đầu Bếp Souma chinh phục hoàn toàn.

Bộ manga này hoàn toàn khác với các manga ẩm thực hắn từng đọc!

Kích thích, đỏ mặt, tim đập nhanh, hưng phấn bừng bừng!

Đây là một thế giới mỹ thực rất thuần tuý, mà thức ăn chính là vũ khí mạnh nhất của các đầu bếp.

Sáng nay La Vi đăng lên ba chương.

Đọc xong chương đầu tiên, Lô Vĩ không kịp chờ đợi đã xem nốt hai chương tiếp theo.

Nam chính bảo vệ quán ăn nhỏ thành công, sau đó dưới sự sắp xếp của cha, hắn đến học lại học viện đào tạo tài năng ẩm thực Viễn Nguyệt.

Nội dung cốt truyện vẫn hấp dẫn Lô Vĩ không ngừng. Hơn nữa nội dung còn chứng thực suy đoán của Lô Vĩ, đó chính là cha của nam chính quả thật là người không đơn giản, tuy cốt truyện không nói rõ thân phận của người này nhưng Lô Vĩ đã rất mong đợi vào sự biểu hiện của Souma trong trường dạy nấu ăn đỉnh cấp!

Lô Vĩ không phải là người duy nhất như thế.

Có không ít người trong lúc vô tình ấn vào Vua Đầu Bếp Souma xem thử, sau đó hoàn toàn bị câu chuyện này hấp dẫn. Vừa phát hành không bao lâu, khu bình luận của Vua Đầu Bếp Souma đã ắp đầy tin nhắn:

“Nét vẽ thật là đẹp!”

“Ăn ngon cũng có thể lên đỉnh?”

“Nam chính hạ xuân dược vào thức ăn có phải không?!”

“Rõ ràng nội dung cốt truyện vừa khoa trương vừa đáng xấu hổ, nhưng xem vào lại không thể dừng được. Ta vốn cho rằng mình không có hứng thú với thể loại ẩm thực, nhưng sau khi đọc Vua Đầu Bếp Souma với nét vẽ hoàn mỹ, ta lại cảm thấy mình là fan của thể loại này rồi!”

“Bộ manga này phải đặt tên là Vua Xuân Dược mới đúng!”

“Quả thật là có chút 18 cộng, nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy bộ manga này tràn đầy nhiệt huyết, nam chính thua cha mình nhiều lần như vậy nhưng vẫn rất có ý chí chiến đấu, bây giờ ta lại cảm thấy cha nam chính quá trâu, tuyệt đối là cấp bậc đại sư.”

“Đầu bếp đại sư mở quán ăn nhỏ?”

“Ta công nhận lý luận nấu ăn trong truyện, bởi vì món đó ta cũng làm được, chẳng qua là không thể khiến thực khách trở nên hưng phấn như nam chính làm mà thôi. Nhưng đây cũng là điểm khiến bộ manga này trở nên thú vị, nếu quá giống thực tế thì manga ẩm thực đâu còn ý nghĩa gì.”

“Xem tới nghiện luôn.”

“Nhìn quá trình kéo mì sợi lóng lánh kim quang quả thật là một loại hưởng thụ, mỗi món ăn đều có màu sắc rất bắt mắt khiến ta thèm nhỏ dãi, chỉ tiếc là không được ăn.”

So với đám độc giả người qua đường tình cờ nhảy hố thì phản ứng của đám fan ruột của Ảnh Tử lại càng khoa trương hơn:

“Vừa nghe Ảnh Tử muốn sáng tác manga ta đã cảm thấy không muốn xem, nhưng sau khi đọc xong ta đã sợ ngây người, nội dung cốt truyện của tác phẩm này rất thú vị, hoàn toàn không phải là thuần hoạ sĩ có thể làm ra được.”

“Ảnh Tử thật là trâu quá đi!”

Chương 280:Bảng xếp hạng manga hot nhất

“Các ngươi cảm thấy truyện có sắc có thịt nhưng ta chỉ thấy tức cười. Đoạn nam chính so tài nấu ăn dở với cha thật là cười chết ta rồi.”

“Tác phẩm này vừa hài vừa nhiệt huyết!”

“Nếu ngươi không nói đây là manga ẩm thực thì ta đã cho rằng mình đang xem manga chiến đấu. Tuy truyện chỉ làm thức ăn nhưng lại được phóng đại ý nghĩa lên vô số lần. Chúng ta không nên cho rằng Ảnh Tử là thuần hoạ sĩ, hắn biết rõ độc giả thích xem cái gì.”

Thực tế khi một người ăn được món ăn vô cùng ngon miệng thì tối đa cũng chỉ gật đầu tấm tắc khen: “Rất ngon.”

Nhưng nếu mô phỏng loại phản ứng này vào truyện tranh thì đã mất đi sự thú vị, bộ manga này chính là dùng thủ pháp khoa trương để tạo ra yếu tố khôi hài, tựa như thể loại điện ảnh vô ly đầu, rõ ràng điểm gây cười đều rất không thực tế nhưng mọi người lại cứ cảm thấy rất buồn cười.

Trước đây rất nhiều độc giả đều cho rằng Ảnh Tử là thuần hoạ sĩ, dù sao hắn cũng thành danh nhờ chuyển thể Hoàng Tử Tennis của Sở Cuồng. Ai nấy đều cảm thấy nếu Ảnh Tử có năng lực sáng tác thì đã tự mình sáng tác bộ truyện đầu tay rồi, cần gì phải chuyển thể từ truyện chữ.

Nhưng bây giờ, không cần người viết sẵn nội dung cốt truyện, một mình Ảnh Tử lại vẽ bộ Vua Đầu Bếp Souma khiến cho các fan hoàn toàn thay đổi ấn tượng, suy nghĩ thâm căn cố đế trước đó lập tức bị phá vỡ.

Thậm chí có người còn đăng bài phân tích trong phần bình luận:

“Ta thấy rất nhiều người nói đọc Vua Đầu Bếp Souma cảm thấy rất nhiệt huyết, thật ra mọi người suy nghĩ kỹ một chút sẽ phát hiện đây vốn là một bộ manga chiến đấu khoác áo ẩm thực, hơn nữa còn là vô địch văn! Căn cứ nội dung cốt truyện trong ba chương đầu, có thể đoán được cha của nhân vật chính là một đầu bếp đại tài mai danh ẩn tính, mà nhân vật chính lại không biết, hắn chỉ đi theo cha học tập nấu ăn từ nhỏ, lại thường hay so tài với cha.”

“Nếu vẫn chưa hiểu, các ngươi có thể đổi trình độ nấu ăn thành cảnh giới thực lực trong các bộ manga chiến đấu thì sẽ hiểu. Nhân vật chính vừa ra sân đã là cao thủ võ nghệ cao cường, chẳng qua hắn yếu khi so sánh với cha mình là đại cao thủ mà thôi. Còn khi so với các đầu bếp khác, hắn chính là kẻ mạnh đến quá mức!”

Phân tích này không hề sai.

Bộ Vua Đầu Bếp Souma chính là một manga ẩm thực rất hợp với thị hiếu của độc giả, tài nấu ăn của nhân vật chính quả thật đã gần đến mức vô địch, về phần phản ứng của thực khách sau khi ăn cũng là một loại sảng văn khiến độc giả cảm thấy thoả mãn.

Chỉ khác ở chỗ, manga chiến đấu thông qua việc nhân vật chính đánh nhau với đối thủ để thể hiện sự lợi hại, còn Vua Đầu Bếp Souma thông qua việc làm đồ ăn để chinh phục đối thủ. Đối thủ của hắn có thể là bạn học, có thể là thực khách kén chọn, nhưng loại khoái cảm sau khi chinh phục được đối thủ vẫn giống hệt nhau, hơn nữa bộ manga này còn được làm màu để kích thích thị giác và vị giác của người xem.

Nhưng đối với các độc giả manga thì thứ có thể phản ánh được một bộ tác phẩm mới thành công hay thất bại phải căn cứ vào bảng xếp hạng trên website manga, mà quan trọng nhất chính là: bảng xếp hạng manga hot nhất!

Bảng xếp hạng này tổng hợp số liệu lượt xem, lượt like share và lượng donate để tính toán, chỉ có tác phẩm có số liệu cao nhất mới có thể đứng đầu danh sách. Hiện tại tất cả các bộ truyện trên trang website này đều là tác phẩm mới nên ai nấy đều chăm chú chờ đợi bảng xếp hạng này.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Đa phần độc giả đọc manga đều muốn thông qua bảng xếp hạng để tìm ra tác phẩm hợp ý mình, tác phẩm có độ hot cao chắc chắn là rất xuất sắc, mà xuất sắc đồng nghĩa với việc phù hợp với thị hiếu của đại chúng, đây là suy luận rất bình thường.

Trương Duy là một tác giả vẽ manga.

Kỳ thực hắn cũng là một tác giả có danh tiếng được manga Bộ Lạc mời tới, Trương Duy rất có lòng tin vào tác phẩm mới của mình, hắn cảm thấy mình ít nhất có thể lọt vào Top 10!

Cho nên Trương Duy vẫn luôn mong chờ được xem bảng xếp hạng.

Mà sau năm tiếng đồng hồ đầu tiên, bảng xếp hạng rốt cuộc xuất hiện. Trương Duy hưng phấn nắm chặt nắm đấm, bởi vì hắn nhìn thấy bộ manga của mình tên Long Quyền được xếp hạng bảy!

“Trương ca, làm tốt lắm.”

Bạn của Trương Duy cũng đang ngồi bên cạnh hắn, lập tức nói lời chúc mừng: “Hạng bảy là rất tốt rồi, nếu giữ được vị trí này ngươi sẽ có cơ hội trở thành một trong những tác giả hot nhất, có khi lại được phong thần nha!”

“Cũng không tệ lắm.” Trương Duy cười đáp, “Chủ yếu là sau khi Tần Tề thống nhất, số lượng tác giả manga đã tăng lên gấp đôi, thời điểm này ai có được thành tích tốt xem như đi trước một bước, nhưng đây không phải là việc dễ dàng. Ngươi xem danh sách mười tác phẩm trong Top 10 đi, toàn bộ đều do các tác giả manga lợi hại nhất vẽ ra…”

“Toàn bộ sao?”

Người bạn kia chỉ tay vào tác phẩm đang đứng hạng tám, kỳ quái hỏi: “Bộ manga Vua Đầu Bếp Souma này là ai vẽ, sao ta chưa từng nghe nói tới người này?”

“Hả?”

Trương Duy cũng sửng sốt.

Hắn cũng cảm thấy tác phẩm này thật lạ mắt, dường như không phải do mấy tác giả đứng đầu vẽ, chẳng lẽ người này cũng giống hắn, nhân cơ hội website mới thành lập nên muốn lập ra danh tiếng?

Hắn theo bản năng ấn F5 một lần, sau đó mặt đen lại.

Bởi vì vừa mới tải lại bảng xếp hạng thì truyện của hắn đã rơi xuống hạng tám, mà hạng bảy chính là bộ Vua Đầu Bếp Souma kia.

“Rớt hạng rồi nha.” Người bạn kia không nhịn được bật cười.

Trương Duy bĩu môi một cái, không quá để ý mà ấn vào Vua Đầu Bếp Souma. Nhìn thấy tên tác giả, hắn không khỏi kinh ngạc nói: “Tác phẩm của Ảnh Tử?”

“Ảnh Tử?”

Người bạn kia chợt nhớ tới cái gì, cũng hơi biến sắc: “Chính là thuần hoạ sĩ đã vẽ Hoàng Tử Tennis? Nghe nói tác phẩm mới của hắn đi theo con đường sáng tác, cho nên đây chính là…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thuần hoạ sĩ?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 7 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo