1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. [Dịch] Tổ Thần Chí Tôn
  4. Tập 1: Liên Vân Thập Bát Bảo (c1-c10)

[Dịch] Tổ Thần Chí Tôn

Tập 1: Liên Vân Thập Bát Bảo (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Liên Vân Thập Bát Bảo (1)

Tây Vũ lịch năm 8329, thời thế loạn lạc, mạng người như cỏ rác, phiên vương cát cứ, quần hùng nổi dậy. Minh Vũ Đế lên ngôi, trấn áp quân phản loạn của ba đại phiên vương, thây chất đầy đồng, tình hình loạn lạc khắp nơi trong nước cuối cùng cũng được bình ổn.

Đông Lâm Quận thuộc vùng trung bộ của Tây Vũ Đế Quốc, một nơi nằm sâu bên trong Liên Vân Sơn Mạch, ở đây cây cối cao chọc trời, núi đá cao chót vót hiếm thấy. Tận sâu bên trong rừng rậm, mười tám tòa thành dạng pháo đài bằng nham thạch được dựng lên, những tòa thành này rộng lớn sừng sững, không biết người xưa đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể đem từng tảng cự thạch từ bên ngoài di chuyển đến đây, xây dựng ra những công trình kiến trúc hùng vĩ như thế này.

Mười tám tòa thành bảo, mỗi một tòa đều do một nhóm người cùng họ cai quản, được gọi là Liên Vân Thập Bát Bảo, bọn họ chính là một cỗ thế lực có chút tiếng tăm tại Đông Lâm Quận.

Diễn võ trường, Diệp gia bảo.

Ánh ban mai xuyên thấu qua những khe hở giữa những ngọn núi xa xa, chiếu sáng khắp nơi trên diễn võ trường. Sáng sớm tinh mơ, nơi này đã đầy ắp người là người.

– Đạo của võ học, cần cù bù thông minh, lúc mặt trời vừa lên cao chính là lúc mà nguyên khí mênh mông nhất trong ngày. Nếu ngay tại lúc này chăm chỉ tu luyện thì có thể làm ít được nhiều.

Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ đang đứng giảng giải cho một đám thiếu niên tu luyện võ nghệ. Diệp gia bảo có khoảng hơn một nghìn tộc nhân, nếu chỉ tính những thiếu niên từ mười đến mười tám tuổi có thể tu luyện võ nghệ thì cũng có khoảng hai ba trăm.

Những thiếu niên này đang đứng thành một trận thế hình vuông, tập luyện quyền pháp, quyền cước bọn họ đánh ra gọn gàng linh hoạt, nhịp nhàng.

– Bất động như núi, động như bôn lôi. Đạo để chiến thắng kẻ địch, điều đầu tiên chính là một chữ “nhanh”. Võ nghệ trong thiên hạ, duy chỉ có “nhanh” là không thể phá. Vũ kỹ của Diệp gia chúng ta, chú ý, chính là một chữ “nhanh” này!

Người đàn ông trung niên kia đang diễn luyện một bộ quyền pháp, uy lực mạnh mẽ sinh ra gió, lúc quyền đánh ra dường như mang theo âm thanh của sấm sét. Đó chính là Bôn Lôi quyền, quyền pháp này đặc biệt thích hợp với những người tu luyện Lôi Minh nội kình trong Diệp gia, từ trước tới nay quyền pháp này nổi danh chính là nhờ sự bá đạo và uy mãnh của nó.

Lôi Minh nội kình mang theo quyền phong phần phật, quét lên khuôn mặt của những thiếu niên đang đứng xem, khiến bọn họ cảm thấy đau rát tựa như dao cắt, buộc cảm đám đều phải thối lui khỏi phạm vi ảnh hưởng hơn hai trượng

– Tam thúc thật lợi hại!

– Đó là đương nhiên, hiện tại Tam thúc là người đứng thứ ba tại Diệp gia chúng ta, thực lực chỉ sau gia chủ và đường chủ Chấp Pháp Đường.

Bọn họ đều đem những ánh mắt sùng kính nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên này tên là Diệp Chiến Hùng, là người đặc biệt chịu trách nhiệm dạy dỗ những người trẻ tuổi, cũng là người có danh vọng cực cao trong gia tộc.

Các thiếu niên bộc phát một trận hoan hô ầm ỹ ngay tại đó, ánh sáng từ quyền pháp của Diệp Chiến Hùng đánh ra làm các thiếu niên này mê ly đến hoa cả mắt.

Cách đám người đang ầm ỹ đó khoảng trăm trượng, trong một góc của diễn võ trường, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hắn nhắm mắt ngồi đó tựa như một pho tượng phật, ánh nắng ban mai chiếu trên người hắn nhưng không thể soi sáng nội tâm của hắn.

Hắn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vóc người cao lớn, ngũ quan tinh xảo, lông mày dài như kiếm, mũi cao thẳng, anh khí ngời ngời. Chẳng qua khí chất trên khuôn mặt của hắn lúc này lại giống như trầm ổn và chuyên chú nên có gì đó không tương xứng với tuổi tác. Thiếu niên này tên là Diệp Thần.

Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, mỗi khi hắn dựa theo phương pháp thổ nạp của Lôi Minh nội kình, thì huyền khí tụ tập được trong kinh mạch bị tổn thương của hắn rất nhanh sẽ bị tan biến hầu như không còn, thân thể của hắn căn bản không cách nào tích tụ được huyền khí.

Hai tên đệ tử trong gia tộc từ bên cạnh đi qua, thấy hắn ngồi xếp bằng bất động thì lộ ra vẻ dè bỉu cùng khinh thường.

– Kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, không thể nào ngưng tụ huyền khí, mỗi ngày vẫn còn ở nơi này làm bộ làm tịch à.

– Mỗi ngày hắn tiêu tốn hết nhiều đan dược như vậy, nếu để những đan dược đó cho những người khác thì không biết có thể đào tạo ra bao nhiêu cao thủ cho gia tộc nữa. Để cho hắn dùng đúng là dùng bánh bao thịt ném chó. Nếu đổi lại ta là hắn thì ta đã sớm nhảy sông tự vẫn rồi, làm sao còn mặt mũi để sống.

– Nói nhỏ thôi, dù sao hắn cũng là con của tộc trưởng.

– Con của tộc trưởng thì thế nào, từ trước tới giờ con cháu Diệp gia chúng ta đều không phân biệt ai hơn ai kém, hắn là gì mà được ưu tiên!

Hai tên đệ tử trong gia tộc kia cố ý nói thật lớn để cho Diệp Thần nghe được. Diệp Thần nhắm mắt lại, xem như không nghe không thấy, mạnh mẽ nhịn xuống, nội tậm tự giễu cười một tiếng. Nếu là trước đây thì hắn nhất định sẽ xông tới đập cho bọn chúng một trận, nhưng hiện tại, hắn đã học được cách nhẫn nại. Bây giờ, hắn chẳng qua chỉ là một phế nhân, căn bản không phải đối thủ của hai tên kia.

Trước đây, khi mới mười hai tuổi, Diệp Thần đã đạt tới Huyền khí cấp năm, mười ba tuổi đạt tới Huyền khí cấp sáu, mười bốn tuổi tới Huyền khí cấp sáu đỉnh phong, hắn chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi trong Diệp gia bảo, được mọi người khen ngợi là thiên tài trăm năm khó tìm của Diệp gia bảo.

Sau đó, trong một lần làm nhiệm vụ gia tộc, Diệp Thần cùng năm người trẻ tuổi trong tộc tiến vào một nơi khá sâu trong Liên Vân Sơn Mạch để săn giết yêu thú, kết quả là bị người ta phục kích, năm cao thủ trẻ tuổi kia của gia tộc hoàn toàn bị giết, chỉ có mình hắn sống sót. Những địch nhân kia dường như cố ý hành hạ Diệp Thần, phế toàn bộ kinh mạch của hắn, mặc dù được người trong tộc cứu kịp thời nhưng từ đó về sau, Diệp Thần đã trở thành một phế nhân.

Ở Tây Vũ Đế Quốc, thực lực là trên hết, người không có thực lực chỉ có thể để mặc cho người khác khi dễ. Nếu như không phải bởi vì nguyên khí vào lúc sáng sớm sung túc, thích hợp khôi phục kinh mạch thì hắn cũng không muốn đến một nơi nhiều người như ở đây.

– Thoáng cái đã ba năm trôi qua, chỉ sợ kinh mạch của ta không bao giờ có thể lành lại được nữa.

Trong lòng Diệp Thần có một loại cảm xúc cực kỳ không cam lòng, hắn không muốn biến thành một phế nhân như thế này chút nào.

Chương 2: Liên Vân Thập Bát Bảo (2)

Diệp Thần tiếp tục thử ngưng tụ huyền khí, nhưng không cần nghi ngờ, hắn vẫn tiếp tục thất bại. Kinh mạch trong cơ thể tan vỡ giống như cây khô bị mối đục rỗng, không có lấy một chút sức sống.

Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá, như lão tăng nhập định, mang suy nghĩ chìm vào trong thức hải. Trong thức hải lúc này hiện ra bóng dáng một thanh phi đao, toàn thân thanh phi đao này có màu đỏ, mỏng như cánh ve, long lanh trong suốt. Chính vì sự tồn tại của thanh phi đao này mà một tia hy vọng mong manh trong lòng hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến.

Diệp Thần chẳng qua là một người bình thường, trong lúc vô tình tìm được thanh phi đao kia, rồi từ đó xuyên việt tới cái thế giới này.

Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu thanh phi đao này cuối cùng là có tác dụng gì, mỗi khi ý niệm của hắn chìm vào trong thức hải thì ngay lập tức sẽ phát hiện thanh phi đao này cứ vậy mà lẳng lặng trôi nổi ở đó. Bất kể Diệp Thần dùng phương pháp gì thì cũng đều không thể chạm đến nó.

Ba năm, từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, người bình thường đều không thể thừa nhận sự chênh lệch như lòng sông so với đáy biển như thế, nhưng Diệp Thần vẫn bằng tính canh ngoan cường của hắn, dưới sự giễu cợt của vô số người, hắn vứt bỏ cuộc sống cẩu thả, ba năm qua, Diệp Thần đã mài nhẵn những góc cạnh trên người, tâm tính trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Diệp Thần vận khởi Lôi Minh nội kình, trong bụng truyền đến cảm giác nóng ấm, một cỗ huyền khí được ngưng tụ, chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch, nhưng mỗi lần đi tới chỗ kinh mạch bị tổn thương thì những huyền khí này sẽ nhanh chóng tản đi khắp nơi, rất nhanh sau đó, những huyền khí vất vả mới ngưng tụ được này liền hóa thành hư ảo.

– Đáng chết, tại sao vẫn không thể ngưng tụ được chứ!

Diệp Thần tức giận đập một quyền lên tảng đá bên dưới, máu từ trên nắm đấm chảy ra đỏ tươi. Chỉ có đau đớn kịch liệt như vậy mới có thể giảm bớt sự đè nén và thống khổ trong nội tâm của hắn. Chẳng lẽ hắn đời này nhất định phải làm một phế nhân hay sao?

Trước kia khi thực lực còn ở đỉnh cao, hắn lấy tốc độ vô cùng kinh người đột phá lần lượt các cảnh giới. Thân thể hắn giống như một cái nước xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí từ bên ngoài, nhanh chóng chuyển hóa thành huyền khí.

Lúc ở cấp sáu đỉnh phong, cường độ huyền khí của hắn thậm chí có thể phân cao thấp với cao thủ cấp bảy. Nhưng hiện tại, chỉ sợ thân thể của hắn muốn lưu giữ lại một tia huyền khí thôi thì cũng là việc vô cùng khó khăn rồi.

Sau một lúc lâu, Diệp Thần mới bình phục lại cảm xúc chán nản của mình, hắn không còn đường lui, nếu như buông bỏ mọi thứ thì đời này, hắn chỉ là một tên phế nhân mà thôi!

Cũng giống như mọi ngày, sau khi tâm tình lắng xuống, hắn lại tiếp tục ngưng tụ huyền khí. Ước chừng sau thời gian một nén nhang, chỗ kinh mạch tan vỡ dường như hơi có một tia khí cảm, chẳng qua cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa tùy thời sẽ biến mất gần như không còn.

Diệp Thần nỗ lực vận chuyển, trên trán lấm tấm mồ hôi, sau cùng, những khí cảm kia cũng chậm rãi ngưng tụ thành một tia nước nhỏ. Lấy đan điền khí hải làm trung tâm, tia huyền khí này bắt đầu di chuyển về phía trước, nhưng mỗi khi chuyển động được một đoạn ngắn thì những huyền khí này cũng sẽ tản mát đi vài phần, mắt thấy sẽ phải tiêu hao gần như không còn.

Tuyệt đối không thể thất bại!

Thấy huyền khí mình vất vả mới ngưng tụ được sắp sửa tan biến, Diệp Thân dường như cảm nhận được sự kêu gọi kỳ lạ nào đó, nội tâm hắn đột nhiên chìm vào yên tĩnh, tiến vào một cảnh giới cổ quái. Trong nội tâm của hắn lúc này dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, trong suốt không minh, không có lấy một hạt bụi trần.

Trong đầu Diệp Thần một lần nữa hiện ra bóng dáng của thanh phi đao kia, lưỡi đao mỏng như cánh ve của nó đột nhiên phát ra những âm thanh “vù vù” kỳ dị.

Trên thanh phi đao lúc này giống như ẩn chứa một lực lượng kỳ dị nào đó, khiến cho Diệp Thần muốn tìm hiểu đến tận cùng. Là nó đã mang mình tới thế giới này, không biết trong thanh phi đao này cuối cùng là có bí mật gì nữa.

Trong thời gian gần đây, phi đao thường xuyên rung động có quy luật, tần suất chấn động vô cùng đều đặn.

Diệp Thần liều mạng men theo ý niệm của mình, hắn muốn chạm đến thanh phi đao kia, hắn muốn thử một chút xem có thể dẫn đọng thanh phi đao đó hay không.

Đột nhiên, trong đầu hắn “ông” một tiếng thật lớn, màng nhĩ của Diệp Thần càng rung động không ngừng, giống như có một thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung. Một cỗ lực lượng mênh mông từ phi đao tỏa ra, giống như một cơn đại hồng thủy càn quét khắp nơi, chạy loạn khắp trong kinh mạch bị tổn hại của hắn. Huyền khí mà Diệp Thần vừa mới vất vả ngưng tụ trong nháy mắt đã bị tách ra.

Diệp Thần hoảng sợ phát hiện, cỗ lực lượng này hoàn toàn không thể nắm giữ, hắn vội vàng rút ý niệm của mình trở lại. Lúc này, cỗ lực lượng kia trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa, giống như nó chưa từng xuất hiện bao giờ.

– Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Diệp Thần mở mắt, thân thể rã rời, không còn một chút sức lực. Hắn hổn hển thở từng ngụm từng ngụm, kiểm tra thân thể sơ qua liền thấy kinh mạch đứt đoạn vẫn không có gì khởi sắc.

Phi đạo vẫn yên tĩnh lơ lửng trong đầu hắn, cỗ lực lượng vừa mới rồi xuất hiện có chút tương tự như huyền khí, nhưng giống như nó càng mạnh mẽ hơn, làm người ta cảm thấy thần bí khó lường.

Bỗng nhiên, Diệp Thần cảm giác trên tay hơi ngứa, cúi đầu xuống nhìn một lúc, hắn ngạc nhiên phát hiện trên tay lúc này có một lớp da mỏng tách ra. Khi phủi sạch những mảnh da kia xuống, hắn phát hiện hai tay mình giống như thoát thai hoán cốt, làn da bên ngoài lúc này trong suốt long lanh, trắng hồng tươi sáng, giống như da của trẻ sơ sinh vậy.

– Không ngờ chỉ mới dẫn phát lực lượng của phi đao thôi thì đã có hiệu quả như thế rồi.

Trong lòng Diệp Thần hoảng sợ, thanh phi đao này quả nhiên thần kỳ, hắn rất muốn tiếp tục tìm hiểu, nghiên cứu một phen. Chẳng qua sau một lúc suy nghĩ, hay là đợi đến đêm khuya vắng người rồi hẵng tính.

Sau khi kết thúc buổi giảng dạy cho đám đệ tử trong gia tộc, Diệp Chiến Hùng đứng chắp tay, ánh mắt quét qua đám thiếu niên đã khôi phục sau khi luyện công buổi sáng.

Khi ánh mắt đó rơi trên người của Diệp Thần đang ngồi ở một góc của diễn võ trường, ông ta không khỏi tiếc hận than thở một tiếng, vẻ mặt cực kỳ thương cảm. Nếu như Diệp Thần không bị phục kích thì tu vi hiện tại của hắn không chừng đã vượt qua cả ông ta, trở thành thiên tài trẻ tuổi nhất trong gia tộc, tương lai cũng có thể gánh vác trách nhiệm thủ hộ gia tộc nặng nề rồi. Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.

Chương 3: Đoạn Tục Đan?

Thật ra thì với tính cách của Diệp Thần, ông ta vẫn thích hắn, những năm trước đây tính cách của hắn có chút táo bạo, nhưng ba năm trở lại đây thì tính cách đó cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều. Nếu không phải kinh mạch bị đứt đoạn thì ngày sau tất thành đại khí, chẳng qua vận mệnh luôn là thứ khiến cho người khác khó có thể nắm bắt.

Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Chiến Hùng đi tới chỗ Diệp Thần.

– Thần nhi, mệt mỏi thì sớm về nghỉ ngơi đi. Nếu như thân thể không thể vận hành huyền khí thì cũng không nên cưỡng ép, nghỉ ngơi quan trọng hơn.

Diệp Chiến Hùng nói, theo ông thấy thì kinh mạch đứt đoạn đã là không thể cứu vãn được nữa, trừ khi tìm được Đoạn Tục Đan thì mới có thể trị liệu thương thế cho Dương Thần. Nhưng Đoạn Tục Đan quá mức trân quý, cho dù có dốc hết tài lực của Diệp gia thì cũng không thể mua nổi một viên Đoạn Tục Đan.

– Tam thúc, ta không tin đời này ta sẽ thành một tên phế nhân, ta cảm thấy kinh mạch của mình nhất định có thể khôi phục.

Diệp Thần nói một cách kiên định.

Nghe thấy những lời Diệp Thần vừa nói, Diệp Chiến Hùng dừng một lúc, trong lòng ông nổi lên từng trận đau đớn, sờ sờ đầu Dương Thần, cười lớn nói:

– Hảo hài tử, bất kể kinh mạch của ngươi có đứt đoạn hay không thì Tam thúc, còn có Diệp gia sẽ vẫn là hậu thuẫn kiên cố của ngươi.

– Vâng.

Diệp Thần gật đầu.

Ba năm qua, mặc dù kinh mạch hắn đứt đoạn, nhưng chỉ có một vài người trong tộc cười nhạo hắn, những tộc nhân khác vẫn đối với hắn tốt vô cùng, thậm chí không tiếc tài lực của cả gia tộc, hao phí vô số đan dược, ân cần giúp hắn chăm sóc kinh mạch, còn muốn giúp hắn tìm một viên Đoạn Tục Đan để hắn khôi phục kinh mạch của mình.

– Có thời gian rảnh rỗi thì chịu khó đi thăm phụ thân của ngươi nhiều một chút.

Diệp Chiến Hùng thở dài một tiếng, nói.

Nhớ tới phụ thân, trong lòng Diệp Thần nhói đau. Ba năm qua, bởi vì trị liệu cho Diệp Thần mà phụ thân của hắn phải chịu áp lực rất lớn, trên đầu đã có thêm nhiều tóc bạc, giống như già đi mười mấy tuổi, hắn thực sự cảm thấy thẹn với phụ thân.

– Ta sẽ đi.

Diệp Chiến Hùng trở về tiếp tục giảng dạy võ nghệ cho đám thiếu niên. Diệp Thần ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Lúc hắn đang suy nghĩ xuất thần thì một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai, kéo Diệp Thần trở về với thực tế.

– Diệp Thần ca ca đang suy nghĩ gì đó?

Trong giọng nói mang theo một chút gì đó vui vẻ.

Diệp Thần vừa quay đầu lại thì một khuôn mặt thanh lệ thoát tục hiện ra trước mắt. Đây là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đang mỉm cười nhìn Diệp Thần.

Nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, mặt mày tinh sảo, hai mắt tựa như một hồ nước trong vắt, dung mạo xinh đẹp, làn da sáng bóng như ngọc, càng làm nổi vật vẻ thanh linh thấu triệt như băng tuyết của nàng. Một mùi thơm của thiếu nữ nhàn nhạt truyền đến khiến tâm thần người khác sảng khoái.

Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, trong lòng Diệp Thần dâng lên yêu thương dịu dàng:

– Sao muội lại tới chỗ này?

– Diệp Thần ca ca không hoan nghênh muội sao?

Thiếu nữ thản nhiên cười.

– Ý ta không phải như vậy, chẳng qua rất hiếm khi thấy muội tới diễn võ trường này thôi.

Diệp Thần không khỏi mỉm cười, Nhu nhi chính là người duy nhất mà hắn có thể nói cười thoải mái, không có chút nào xa cách. Nhu nhi sau cùng có phải họ Diệp hay không?

Cái tên “Nhu nhi” này là tên thật hay chỉ là nhũ danh của nàng? Người của Diệp gia bảo không ai rõ ràng, cũng không người nào biết được cha mẹ của nàng là ai. Nghe nói Diệp Nhu là được người khác gửi nuôi nhờ ở Diệp gia bảo.

Khi còn bé, Diệp Nhu vì không cha không mẹ, cũng không phải là người đồng tông của Diệp gia nên thường xuyên bị những đứa trẻ cùng tuổi khi dễ, mà tâm tính của Diệp Thần khi ấy đã vô cùng thành thục, thường xuyên che chở cho Diệp Nhu, xem Diệp Nhu như muội muội của mình mà đối xử, từ đó trở đi, Diệp Nhu lúc nào cũng theo bên cạnh Diệp Thần.

Cho đến năm đó khi những đứa trẻ kia đều lớn lên, Diệp Nhu từ một nha đầu xấu xí dần dần trở thành một đại mỹ nữ. Những đứa trẻ lúc trước khi dễ Diệp Nhu, cả đám đều không kịp hối hận, cho dù bọn họ có làm chuyện gì đi nữa thì cũng không cách nào thay đổi hình tượng trong lòng Diệp Nhu.

Diệp Nhu cùng những đệ tử khác trong gia tộc vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định. Lúc bình thường, nàng rất ít khi tới một nơi đông người như diễn võ trường, chỉ khi nào đối mặt Diệp Thần, nàng mới có thể bỏ xuống sự phòng bị trong lòng. Mạc dù kinh mạch của Diệp Thần đứt đoạn, nhưng quan hệ giữa nàng và Diệp Thần lại càng thêm thân thiết.

Đám đệ tử trong gia tộc ở phía xa thấy Diệp Thần cùng Diệp Nhu đứng chung một chỗ thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt ghen tỵ. Mỗi lần bọn họ đến gần Diệp Nhu thì nàng đều mỉm cười dịu dàng, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nói chuyện phiếm thì lập tức bị khí tức trang nhã xuất trần của Diệp Nhu làm cho họ cảm thấy một loại cách xa ngàn dặm.

Dáng vẻ hoạt bát tươi cười hiếm khi nào lộ ra của Diệp Nhu khiến cho tâm thần bọn họ ngẩn ra, chim sa cá lặn cũng không thể hơn được dáng vẻ lúc này của nàng, mỗi người đều như có một loại cảm giác hư ảo, giống như bọn họ đang ở trong mộng vậy.

– Thoáng cái đã ba năm trôi qua rồi.

Diệp Nhu nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt của nàng đang nhìn khuôn mặt Diệp Thần có một loại ưu sầu không nói nên lời. Từng là một thiếu niên hăng hái, lại bị những năm tháng suy sụp mài mòn góc cạnh. Trong lúc Diệp Nhu thử qua vô số phương pháp nhằm giúp Diệp Thần khôi phục kinh mạch, nhưng sau cùng vẫn là thất bại.

– Đúng vậy a, đã ba năm trôi qua rồi.

Diệp Thần lộ một tia tự giễu cười gượng, cũng không ai biết hắn làm sao có thể trải qua ba năm này.

– Diệp Thần ca ca không nên cam chịu, kinh mạch đứt đoạn cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng gì, ít nhất những thúc bá đều đang tìm biện pháp. Bọn họ nhất định sẽ tìm được phương pháp giúp ca ca khôi phục kinh mạch bị tổn thương.

Diệp Nhu an ủi Diệp Thần nói.

– Nếu kinh mạch bị tổn thương dễ dàng khôi phục như vậy thì đám thúc bá cùng phụ thân ta đã sớm giúp ta khôi phục rồi, há lại để tới hiện tại hay sao. Ba năm rồi, vẫn còn có hy vọng sao?

Diệp Thần bùi ngùi thở dài, mình đã là một tên phế nhân, quanh mình lại có nhiều người quan tâm chăm sóc như vậy, khiến hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn rất muốn vì những người bên cạnh này làm một thứ gì đó, đáng tiếc hắn lại không có sức, thậm chị còn làm liên lụy bọn họ. Hy vọng duy nhất của Diệp Thần lúc này chính là thanh phi đao đang nằm trong đầu hắn.

Chương 4: Phụ thân (1)

– Diệp Thần ca ca từng nói qua, trời không phụ người có lòng. Nhu nhi cho dù đem hết toàn lực cũng phải vì Diệp Thần ca ca mà tìm được một viên Đoạn Tục Đan, giúp Diệp Thần ca ca khôi phục kinh mạch.

Con ngươi trong suốt của Diệp Nhu thoáng qua một tia kiên định.

Đoạn Tục Đan có thể giúp kinh mạch bị tổn thương hồi phục như cũ, là đan dược có thể trị lành vết thương cho Diệp Thần.

– Đoạn Tục Đan là trọng bảo mà chỉ có dược tôn mới có thể luyện chế, cho dù dốc hết tài lực của Diệp gia thì cũng không cách nào mua được, há lại có thể dễ dàng bị chúng ta mua được.

Diệp Thần cười gượng nói, muốn có được một viên Đoạn Tục Đan, dễ dàng như thế sao?

Ở cái thế giới này, đan dược là thứ vô cùng trân quý, ngay cả đan dược cấp thấp nhất là Tụ Khí Đan thì giá cũng đã là năm mươi lượng bạc, tương đương với mấy năm ăn mặc tiêu dùng của một nhà bình thường, càng không kể đến Đoạn Tục Đan do dược tôn luyện chế.

Một viên Đoạn Tục Đan như vậy ít nhất cũng tương đương với mấy vạn Tụ Khí Đan, cho dù đem toàn bộ tài sản của Diệp gia bảo thì cũng không thể đổi dù chỉ một viên.

Trong ba năm kinh mạch bị đứt đoạn này, Diệp Thần mỗi ngày đều phải dùng hết hơn mười viên Tụ Khí Đan để săn sóc kinh mạch. May mà Diệp gia của cái giàu có nên mới có thể chống đỡ được sự tiêu hao như vậy, thậm chí còn phải bán đi một số sản nghiệp trong tộc.

Hai năm gần đây, Diệp gia bảo trong Liên Vân Thập Bát Bảo ngày càng suy sụp, dần dần rơi vào tình cảnh khó khăn. Qua năm sáu năm nữa, nếu cứ như bây giờ thì tương lai của Diệp gia bảo trong Liên Vân Thập Bát Bảo chỉ sợ sẽ đi vào hồi kết.

Dù vậy, phụ thân cùng tuyệt đại đa số những người trong tộc đều không oán hận nửa câu, bọn họ đối với Diệp Thần càng thêm quan tâm. Ân tình lớn như vậy, Diệp Thần suốt đời không quên. Kiếp trước, Diệp Thần là cô nhi, nhưng hiện tại, hắn lần đầu tiên tìm được cảm giác ấm áp của một gia đình, Diệp gia bảo này chính là nhà của hắn.

Diệp Thần cũng từng thử qua vô số phương pháp nhằm khôi phục kinh mạch đã đứt đoạn của mình, nhưng tất cả đều thất bại. Hy vọng duy nhất của hắn lúc này chỉ còn thanh phi đao đã mang hắn tới thế giời này mà thôi. Gần đây, thanh phi đao thỉnh thoảng lại run rẩy vài lần, điều này càng làm cho Diệp Thần thấy được một tia hy vọng.

– Diệp Nhu muội muội, không ngờ muội cũng tới diễn võ trường.

Ngay lúc Diệp Nhu và Diệp Thần đang nói chuyện với nhau thì có một thiếu niên độ tuổi xấp xỉ hai người đi tới.

Diệp Không Ngạn được xem như một trong những người trẻ tuổi tài năng tại Diệp gia bảo. Trong đám người trẻ tuổi ở Diệp gia bảo, có ba người đạt tới cấp năm đỉnh phong, chỉ thiếu một đường thì liền có thể tiến vào cấp sáu, theo thứ tự đó là con gái của Tam thúc Diệp Chiến Hùng Diệp Tuyền, Diệp Nhu, và Diệp Không Ngạn.

Mặc dù Diệp Không Ngạn cùng Diệp Thần lúc trước không cách nào so sánh, nhưng bản thân gã cũng rất có thiên phú. Tên này lớn lên anh tuấn ngời ngời, ở một mặt khác thì gã là con trai Đại trưởng lão của Diệp gia bảo. Địa vị của Đại trưởng lão trong Diệp gia bảo chỉ xếp sau một số ít người trong tộc mà thôi.

– Ừm.

Diệp Nhu thuận miệng đáp một tiếng, có người ngoài tới đây, ánh mắt của nàng lại khôi phục sự lãnh đạm.

Thái độ của Diệp Nhu làm vẻ mặt Diệp Không Ngạn có chút khó coi. Diệp Không Ngạn thoáng nhìn qua Diệp Thần, trong con ngươi thoáng qua một tia khinh bỉ, gã không rõ tiểu tử Diệp Thần này cuối cùng có gì tốt, trước kia Diệp Thần là một thiên tài không sai, nhưng hiện tại hắn chỉ là một phế nhân, Diệp Nhu cuối cùng là coi trọng Diệp Thần ở điểm nào?

– Diệp Thần đại ca đã lâu không gặp, gần đây thân thể đã tốt hơn chút nào hay chưa?

Diệp Không Ngạn nhìn về phía Diệp Thần, mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng của gã thoáng qua một tia khinh thường.

Trước lúc huyền khí của Diệp Thần bị phế, Diệp Không Ngạn đối với Diệp Thần gần như là nói gì nghe nấy. Tuổi của Diệp Thần so với Diệp Không Ngạn thì lớn hơn khoảng hai ba tháng, Diệp Không Ngạn suốt ngày gọi Diệp Thần ca, Diệp Thần ca vô cùng thân mật.

Lúc ấy, Diệp Thần còn dạy cho Diệp Không Ngạn không ít thứ, sau khi kinh mạch của Diệp Thần bị phế, Diệp Không Ngạn thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, khiến cho Diệp Thần thật sự hiểu cái gì gọi là nhân tình thế thái. Diệp Thân trời sinh ngông nghênh, người khác không đến, hắn cũng sẽ không thèm chớp mắt hay quan tâm để bị người khác cười nhạo.

Chỉ có lúc nghèo túng thì ngươi mới có thể nhận rõ ai mới là bằng hữu chân chính.

– Ta cũng không tệ lắm, có thể ăn, có thể ngủ.

Diệp Thần nhàn nhạt trả lời, mặc dù cảnh ngộ có thể chịu đựng được, nhưng hắn coi như không câu chấp.

– Xem ra người nào đó vẫn sống rất thoải mái nha, thật ra đám tộc trưởng bọn họ đúng là chịu khổ, vì sưu tập Tụ Khí Đan mà lo âu đến mức đầu tóc cũng bạc trắng cả ra, nhưng lại để cho sói ăn hết.

Ánh mắt Diệp Không Ngạn híp lại, nhìn lướt qua Diệp Thần, nói:

– Nghe nói Đông Lâm Quận Vương có được một viên Đoạn Tục Đan, tộc trưởng sau khi biết được thì hai người trước đã vội vã chạy tới vương phủ Đông Lâm Quận, cầu xin Đông Lâm Quận Vương ban thuốc, thậm chí không tiếc quỳ xuống trước mặt Đông Lâm Quận Vương, nhưng lại bị Đông Lâm Quận Vương đuổi ra ngoài. Muốn bảo vật quan trọng như thế, Đông Lâm Quận Vương làm thế nào có thể tùy ý tặng người chứ? Chỉ tiếc là tộc trưởng cả đời anh hùng, là một người sắt đá như vậy lại phải quỳ xuống xin thuốc, hiện tại đã bị cả Đông Lâm Quận lấy ra làm trò cười rồi.

– Ngươi nói gì?

Trong lòng Diệp Thần trầm xuống, hắn đối với chuyện lần này hoàn toàn không biết chút gì, anh chị em và đám người lớn trong tộc cũng không nhắc gì tới chuyện này.

– Diệp Không Ngạn, không nên nói nữa!

Vẻ mặt Diệp Nhu lo lắng, lạnh lùng quát một tiếng. Chuyện này, đám thúc bá trong Diệp gia bảo đã đặc biết thông báo, không thể để cho Diệp Thần biết được, không ngờ Diệp Không Ngạn bằng mặt không bằng lòng đã nói ra tất cả.

Trong lòng Diệp Thần chấn động, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Nhu, giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi:

– Nhu nhi, chuyện này có thật không?

Từ phản ứng của Diệp Nhu thì chuyện này tám phần là thật rồi. Nội tâm của Diệp Thần không khỏi đau đớn, phụ thân lại vì hắn mà quỳ xuống xin thuốc, còn bị người ta đuổi ra ngoài. Phụ thân dù sao cũng là tộc trưởng một tộc, có thể tưởng tượng nội tâm của phụ thân khuất nhục cỡ nào.

– Tại sao không cho ta nói? Tộc trưởng bọn họ ngầm vì hắn làm bao nhiêu chuyện, vì vơ vét Tụ Khí Đan cho hắn chăm sóc kinh mạch mà Diệp gia bảo gần như dùng hết tài lực để dành trong mấy chục năm qua. Chính hắn đã liên lụy Diệp gia bảo trở thành như bây giờ, nếu ta là một tên phế nhân như hắn thì đã sớm đập đầu chết quách cho xong rồi!

Chương 5: Phụ thân (2)

Diệp Không Ngạn hừ lạnh một tiếng:

– Hết lần này tới lần khác, các ngươi lại đối tốt với hắn như vậy, ta chính là nhìn không thuận mắt đó!

Diệp Thần cho rằng trong lòng mình rất đau khổ, nhưng thật ra thì trong lòng phụ thân càng đau khổi hơn. Hắn ở nơi này chịu một chút ủy khuất, so với những gì mà phụ thân đã làm quả thật chả tính là gì. Ánh mắt Diệp Thần cảm thấy cay cay, cố nén nước mắt chỉ trực trào ra, phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho người phải chịu khổ, hai nhi xin thề, trong lúc còn sống, nếu như hài nhi có thể khôi phục huyền khí thì nhất định sẽ san bằng vương phủ Đông Lâm Quận, rửa sạch nơi người chịu khuất nhục kia!

– Diệp Thần ca ca, không nên nghe hắn nói lung tung, căn bản không có chuyện đó đâu!

Diệp Nhu lo lắng nhìn về phía Diệp Thần, mọi người lo nhất chính là Diệp Thần sau khi biết chuyện này thì hắn sẽ nghĩ quẩn.

– Yên tâm đi, ta sẽ không tự sát đâu, nếu như mới gặp chút khó khăn như vậy mà đã tự sát thì đó mới thực sự là hèn nhát!

Diệp Thần nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào thật sâu trong thịt, đối với một người kinh mạch đứt đoạn mà nói, tiếp tục sống mới là dũng khí lớn nhất.

Trong đôi mắt Diệp Nhu thoáng qua một tia giận dữ, Diệp Thần ca ca, ta từ nhỏ cũng không có cha mẹ, ngươi là người thân duy nhất của ta, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

– Có vài người thật đúng là da mặt dày.

Diệp Không Ngạn cười lạnh nói.

Diệp Thần ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Không Ngạn, nói:

– Ta biết ngươi và Đại trưởng lão ước gì ta chết sớm một chút, nhưng ta cho ngươi hay, ta tuyệt đối sẽ không tìm chết dễ dàng như vậy. Cho dù hiện tại kinh mạch của ta đứt đoạn, nhưng vậy thì sao nào, làm sao biết chắc cả đời này ta sẽ là một phế vật!

– Ta không tin một phế vật như ngươi đời này còn có thể có ngày trở mình, để cho đám người tộc trưởng quay lại vương phủ Đông Lâm Quận xin thuốc sao? Ngươi cảm thấy Đông Lâm Quận Vương sẽ tặng bảo vật quan trọng như Đoạn Tục Đan cho ngươi sao? Khác nào nằm mơ giữa ban ngày!

Diệp Không Ngạn khinh miệt cười một tiếng, nói:

– Ngươi vĩnh vĩnh cũng chỉ làm liên lụy gia tộc! Tự giải quyết cho tốt đi.

Diệp Không Ngạn gắt lên một tiếng, cười lạnh xoay người rời đi.

– Diệp Thần ca ca, không cần nghe gã nới lung tung.

Thấy Diệp Không Ngạn rời đi, Diệp Nhu hoảng loạn nói. Mặc dù Diệp Thấn nói sẽ không tự sát, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.

– Ta về trước đây.

Diệp Thần lắc đầu, xoay người đi ra ngoài diễn võ trường.

Nhìn bóng lưng cô đơn tiêu điều của Diệp Thần, trong lòng Diệp Nhu rất đau xót.

Diệp gia bảo, bên ngoài phủ gia chủ.

Phủ gia chủ điêu lan họa đống (ý nói trạm trổ trên cột và vẽ trên những xà ngang), thật là rộng rãi, chẳng qua mấy năm rồi vẫn không tu sửa, vách tường bên ngoài đã bị gió mưa xói mòn, ít nhiều cũng có chút mùi vị xuống dốc. Cây cối trong đình viện cũng đã rất lâu rồi không được tu bổ, sinh trưởng rất hỗn loạn.

Thời điểm khi Diệp gia bảo còn ở đỉnh cao, trong Liên Vân Thập Bát bảo cũng là xếp thứ hai, trong phủ gia chủ nuôi hai ba chục người làm vườn, chẳng qua về sau những người làm vườn này cũng bị đuổi đi, sản nghiệp bên ngoài của gia tộc cũng là mười phần mất năm sáu phần.

Trên bậc thang làm từ đá xanh bên ngoài cửa phủ gia chủ, Diệp Thần “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu “đông đông đông” mấy cái về hướng nơi ở của Diệp Chiến Thiên, trên trán chảy xuống một dòng máu đỏ, hắn vẫn hoàn toàn không biết.

– Phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho người phải chịu ủy khuất!

Giọng nói của Diệp Thần khàn khàn, trong lòng vô cùng chua xót.

Diệp Thần âm thầm thế, nếu như lúc còn sống, hắn có thể khôi phục thực lực thì nhất định sẽ trọng chấn Diệp gia, không phụ ân tình của mấy vị thúc thúc và phụ thân!

Trong đại sảnh phủ gia chủ.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám thở dài một tiếng, khí thế của ông ta vô cùng trầm ổn, chỉ là tùy tiện đứng ở nơi đó những lại giống như biển sâu núi cao. Chẳng qua khuôn mặt có chút già nua, hai bên tóc mai cũng nhiều hơn một chút tóc trắng, người này chính là gia chủ của Diệp gia – Diệp Chiến Thiên.

– Đại ca, ngươi không ra xem một chút sao?

Một người bên cạnh ông ta mở miệng nói, người này so với Diệp Chiến Thiên trẻ hơn một chút, chính là một trong những người em ruột của Diệp Chiến Thiên, tên gọi Diệp Chiến Long.

Diệp Chiến Thiên có ba người em ruột, hai người anh em kết nghĩa, sau người theo như số tuổi thì Diệp Chiến Thiên đứng hàng lão đại, Diệp Chiến Long đứng hàng lão nhị, đảm nhiệm Đường chủ Chấp Pháp Đường, Diệp Chiến Hùng đứng hàng lão tam, còn lại ba người khác đều ở bên ngoài, chịu trách nhiệm các công việc bên ngoài của gia tộc.

Diệp Thần vừa tới bên ngoài phủ gia chủ thì Diệp Chiến Thiên và Diệp Chiến Long đã nhận ra.

– Ta còn thể diện để gặp Thần nhi sao, mấy năm nay, đứa nhỏ này đã chịu biết bao khổ cực, Tiểu Nhược trước lúc qua đời cũng từng giao phó cho ta, muốn ta phải chiếu cố Thần nhi thật tốt, chỉ là ta lại không hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Đứa nhỏ này từ bé đã rất có chủ kiến, thậm chí không chịu gọi ta một tiếng “phụ thân”, ta biết hắn vẫn còn oán hận ta, hiện tại, những việc ta làm đều là vì hy vọng có thể bồi thường lại cho nó một chút.

Mặc dù Diệp Chiến Thiên không đi ra ngoài, nhưng ông ta vẫn luôn chú ý đến Diệp Thần, nghe được Diệp Thân gọi hai từ “phụ thân”, nước mắt Diệp Chiến Thiên không khỏi tuôn đầy mặt, Thần nhi cuối cùng cũng chịu gọi ta một tiếng phụ thân rồi.

– Đại ca, Thần nhi rất hiểu chuyện, cũng rất kiên cường, ta không tin ông trời lại trêu cợt nó như vậy. Cho dù dốc hết toàn lực, chúng ta cũng phải giúp nó tìm được một viện Đoạn Tục Đan! . ngôn tình hài

Giọng nói Diệp Chiến Long kiên quyết, trong ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng:

– Đông Lâm Quận Vương làm nhục Diệp gia chúng ta, sớm muộn rồi sẽ có một ngày chúng ta phải để cho bọn chúng hoàn trả gấp bội!

– Chuyện Đông Lâm Quận Vương kia đến đây chấm dứt. Đông Lâm Quận Vương là Quận Vương được sắc phong, chỉ tính những tên cao thủ cấp chín dưới tay đã có mười bảy người rồi, lại còn mười vạn dong binh, hơn nữa còn có hậu thuẫn trong triều. Diệp gia chúng ta căn bản không thể nào là đối thủ của bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng. Hiện tại, ta chỉ muốn trị lành kinh mạch cho Diệp Thần, cho dù phải chịu ủy khuất lớn hơn nữa thì ta cũng cam tâm tình nguyện, không thể gây thêm chuyện nữa.

Diệp Chiến Thiên lắc đầu nói, cho dù lão gia tử trở lại thì thực lực Diệp gia cũng không thể sánh với vương phủ Đông Lâm Quận.

Chương 6: Cửu Tinh Thiên Thần Quyết (1)

– Trải qua tra xét mấy năm nay, ta đã biết ai là người lúc trước hãm hại Thần nhi, cho dù dốc hết toàn lực, ta cũng phải vì Thần nhi đòi lại công đạo!

Trong con ngươi của Diệp Chiến Thiên thoáng qua một tia kiên quyết.

Tiếng gió gào thét, Diệp Thần quỳ một lúc, hắn không muốn trở thành gánh nặng của Diệp gia bảo. Nếu có bất kỳ cơ hội nào để hắn khôi phục kinh mạch đã bị đứt đoạn thì hắn chập nhận trả bất kỳ nào để đạt được!

Ông một tiếng, phi đao trong đầu đột nhiên rung mạnh, phi đao lại có phản ứng khiến Diệp Thần cả kinh. Gần đây, cứ cách một đoạn thời gian thì phi đao lại thỉnh thoảng rung động, nhưng phản ứng lần này dường như so với những lần trước càng thêm kịch liệt.

Từ nơi phụ thân đang ở trở lại, Diệp Thần về chỗ của mình, trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, trừ một cái giường và một cái tủ làm bằng gỗ thì không còn vật dụng gì khác.

Phi đao và hắn trong lúc đó đã sinh ra một loại liên lạc như có như không, giống như đang trao đổi một số tin tức. Điều này làm Diệp Thần có chút sợ hãi, chẳng lẽ phi đao này lại là một loại vật sống, nó có ý thức của riêng mình? Mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng Diệp Thần rất nhanh liền bình tĩnh lại, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì thì tình cảnh của hắn cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ nữa rồi, hắn có gì phải sợ?

Diệp Thần ngồi lên trên giường, rất nhanh tiếng vào tình trạng thiền định, có gắng dùng ý thức của mình tiếp xúc với thanh phi đao kia.

Một luồng ánh sáng chói mắt màu đỏ lưu chuyển quanh quẩn trên thanh phi đao, nó cứ như vậy trôi nổi trong bầu trời thức hải của Diệp Thần, giống như một mặt trời, hào quang tỏa ra vạn trượng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, phi đao phản ứng ngày càng kịch liệt.

– Oanh!

Một cỗ năng lượng mênh mông từ trên phi đao mãnh liệt truyền ra, dưới cỗ năng lượng mạnh mẽ trước mắt, huyền khí của Diệp Thần giống như dòng suối so với Trường Giang, Hoàng hà, nhỏ đến thảm thương.

Cỗ năng lượng này chạy dọc theo kinh mạch đã bể nát của Diệp Thần, mặc dù nó đã tan biến đi rất nhiều, nhưng lượng còn lại vẫn nhiều kinh người.

Trái tim phảng phất như bị một đòn nặng nề, Diệp Thần oa một tiếng phun ra một ngụm máu, tay chống trên mép giường, thở dốc từng đợt từng đợt.

– Năng lượng thật là đáng sợ!

Diệp Thần hoảng sợ thầm nghĩ, cho dù là ba năm trước đây khi thực lực của hắn ở đỉnh cao nhất, nơi ngưng tụ huyền khí cũng không cách nào chống đỡ nổi cỗ năng lượng này. Mức độ tinh thuần của loại năng lượng này hơn xa so với huyền khí thông thường.

Có thể đây là một loại huyền khí tương đối kỳ lạ chăng!

Trải qua một lần tẩy rửa của cỗ huyền khí kỳ lạ này, Diệp Thần cảm giác trong cơ thể sinh ra một chút biến hóa, toàn thân tróc ra một lớp da mỏng, giống như động vật lột xác vậy, bên trong lộ ra làn da trong suốt sáng bóng, toàn thân đều tỏa ra sức sống mới.

Mặc dù kinh mạch đứt đoạn vẫn chưa khôi phục, nhưng Diệp Thần có thể cảm giác được, trong thân thể dường như ẩn chứa một loại lực lượng có thể làm cho người khác sống lại.

Trong mơ mơ màng màng, Diệp Thần cảm giác mình đi tới một không gian khác, hắn trôi nổi trên không trung một mặt biển, bốn phía đều là biển rộng mênh mông vô tận, bát ngát không cùng. Diệp Thần nghe thấy một âm thanh từ nơi xa xăm đang kêu gọi chính mình, chẳng qua hắn nghe không rõ âm thanh kia đang nói điều gì.

Một cỗ huyền khí tinh thuần càng không ngừng từ phía dưới bốc lên, theo gió dật tán, hắn giật mình phát hiện cả một biển lớn mênh mông này lại chính là loại huyền khí kỳ lạ gắn kết mà thành.

Huyền khí phải tinh thuần đến mức nào mới có thể từ trạng thái khí chuyển sang trạng thái lỏng đây!

Hơn nữa còn là cả một biển rộng mênh mông!

Huyền khí nhiều như vậy, cho dù mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người tu luyện dùng mấy vạn năm cũng không hết!

Cái âm thanh kia càng ngày càng xa xôi, cuối cùng biến mất không còn thấy đâu nữa.

– Đây rốt cuộc là nơi nào, giống như ta đang nằm mơ vậy, nhưng lại giống như không phải mơ.

Tâm niệm Diệp Thần khẽ động, chẳng lẽ nơi cổ quái này cùng với thanh phi đao trong đầu mình có liên quan với nhau? Toàn thân có thể cảm thấy rõ ràng như vậy, đây tuyệt đối không phải là trong mơ.

Hắn nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ cái biển rộng mênh mông này là thế giới trong phi đao?

Diệp Thần tràn ngạp tò mò đối với thanh phi đao trong đầu này, nghe nói thanh phi đao này là của tổ tiên Diệp Thần kiếp trước lưu lại. Sau khi Diệp Thần cầm vào nó thì lập tức xuyên việt đến cái thế giới này.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Diệp Thần cảm giác được năng lượng trong phi đao đang không ngừng tràn ra, lưu chuyển khắp toàn thân, không hề có chút trở ngại nào. Vốn kinh mạch đã bị đứt đoạn, nhưng dưới sự săn sóc của huyền khí kỳ lạ này, những kinh mạch đó từ từ có dấu hiệu chậm rãi khép lại.

Diệp Thần cảm giác suy nghĩ của mình đang đung đưa bồng bềnh giữa không trung, giống như là ngủ thiếp đi, nhưng lại giống như đang tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thần giống như nghe được bên ngoài phòng có âm thanh gì đó nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng bò dậy.

– Mới vừa rồi đến cùng có phải là nằm mơ hay không?

Diệp Thần ngẫm nghĩ, phát hiện sau lưng lúc này đã đầm đìa mồ hôi lạnh, đột nhiên hắn cảm giác có chút gì đó khác lạ. Trước kia khi tỉnh lại, thân thể giống như tan vỡ, đau đến không muốn sống, nhưng hiện tại, loại cảm giác đau đớn này đã hoàn toàn biến mất. Thử vận chuyển một chút huyền khí, Diệp Thần kinh ngạc phát hiện, kinh mạch trong toàn bộ cơ thể lúc này cũng tràn đầy cái loại huyền khí kỳ lạ kia.

Kinh mạch!

– Kinh mạch của ta tất cả đã hoàn toàn khôi phục!

Diệp Thần không khỏi động dung, thức dậy, hắn phát hiện kinh mạch vốn vỡ nát đến mức rối tinh rồi mù lại kỳ lạ khôi phục. Một cỗ huyền khí cuộn trào trong kinh mạch giống như một cơn hồng thủy bắt đầu chuyển động, xông về phía đan điền.

Một lần nữa, nội tâm của Diệp Thần không cách nào bình tĩnh, hắn ngập tràn trong cảm xúc vui mừng như điên, ba năm, suốt ba năm! Lúc kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, hắn đã trải qua hết khổ sở trong đời người, nhưng hôm nay, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi lo lắng đã che phủ hắn suốt ba năm qua!

Thời gian ba năm này, Diệp Thần đã rèn luyện tâm tính trở nên kiên định hơn người. Mặc dù cao hứng, nhưng hắn cũng không thất thố, kiên nhẫn kiểm tra cơ thể của mình.

Bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể như tay chân, thân thể, nội tạng giống như tái sinh lại lần nữa, một cỗ khí Thuần Dương chảy khắp trong người.

Diệp Thần nghĩ tới một từ, đó chính là Thuần Dương cảnh giới!

Chương 7: Cửu Tinh Thiên Thần Quyết (2)

Thân thể con người khi mới vừa sinh ra, dương khí tràn đầy, tinh khiết như ngọc, không ẩn chứa bất kỳ một chút tạp chất nào. Nhưng theo số tuổi ngày càng tăng thì sự tiếp xúc với những thứ dơ bẩn càng nhiều, thân thể trái lại trở nên không thích hợp để luyện võ. Nghe nói chỉ có tu luyện huyền khí tới cấp mười đỉnh phong thì mới có thể ngưng luyện ra được huyền khí tinh thuần để tinh lọc thân thể khiến thân thể tái sinh, đạt tới cảnh giới Thuần Dương, võ học sẽ đột nhiên tăng mạnh, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài.

Mặt khác, ở một số đại gia tộc, lúc trẻ nít mới vừa được sinh ra thì chúng đã được sử dụng những loại đan dược hiếm có, giúp cảnh giới Thuần Dương có thể được giữ vững không đổi.

Đạt tới cảnh giới Thuần Dương cũng không có nghĩa là huyền khí mạnh cỡ bao nhiêu, nhưng việc hấp thu huyền khí so với người bình thường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tốc độ tu luyện so với người bình thường cũng vì thế mà nhanh hơn gấp mấy lần, thậm chí không chỉ gấp mười lần. Đây cũng là lý do vì sao mà những đại gia tộc kia lại có thể sản sinh ra nhiều thiên tài như vậy.

Diệp Thần không nghĩ tới chính mình trong lúc vô tình lại đạt tới cảnh giới Thuần Dương, hắn nhỉn thoáng qua thanh phi đao trong đầu, hồi tưởng lại âm thanh mơ hồ vừa nãy, hắn cảm thấy thanh phi đao này thật sự quá thần bí, không biết khi nào mới có thể biết được lai lịch của nó.

Sau khi tỉnh lại, huyền khí đã là cấp một.

Khi Diệp Thần vận chuyển cỗ huyền khí khác thường này trong cơ thể, hắn phát hiện tốc độ vận chuyển của huyền khí nhanh hơn rất nhiều so với trước kia. Coi như lúc hắn ở cấp sáu đỉnh phong thì cũng không thể nào so sánh.

Mỗi khi ý niệm thục dục phi đao thì trên phi đao sẽ có rất nhiều huyền khí tràn ra. Nghĩ tới cả một biển huyền khí mênh mông kia, trong lòng Diệp Thần khẽ động, chẳng lẽ trong thanh phi đao này lại có cả một biển huyền khí vô cùng vô tận có thể cung cấp cho mình?

Diệp Thần điên cuồng hấp thu huyền khí tràn ra từ thanh phi đao, huyền khí trong cơ thể trở nên ngày càng dày đặc.

Rất nhanh, hắn liền cảm thấy bức tưòng cản trở tiến cấp. Lúc này, mặc dù hắn lại chỉ có thực lực cấp một, nhưng bức tưởng cản trở cấp một đỉnh phong này trước sự mạnh mẽ của cỗ huyền khí trước mặt quả thực mong manh như tờ giấy, căn bản không có bất kỳ sự ngăn cản nào, rất nhanh ầm ầm tan vỡ.

Lên cấp!

Cấp hai!

Diệp Thần từ lâu đã không còn được cảm thụ qua niềm vui khi tiến cấp, coi như là lúc tiến lên cấp sáu khi trước cũng không làm cho người ta hưng phấn như lúc lên cấp hai bây giờ.

Trời không phụ người có lòng!

Những lời này quả nhiên không sai, Diệp Thần nắm chặt hai tay, những đau đớn trong nội tâm lúc trước hầu như bị quét sạch sành sanh, giờ đây chỉ còn một cỗ tự tin vô cùng cường đại. Bắt đầu từ hôm này, hắn cuối cùng không còn là một phế nhân!

Sau khi lên cấp hai, Diệp Thần bắt đầu củng cố huyền khí để đánh sâu vào tầng cao hơn.

Đúng lúc này, một thứ giống như khẩu quyết tâm pháp gì đó, thấp thoáng xuất hiện trong đầu Diệp Thần.

Tên của nó là Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, là một bản pháp môn luyện khí, có tổng cộng chín thiên bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Phong, Lôi, Điện. Nôi dung trong đó phi thường phức tạp khiến người khác xem qua đã đủ nhức đầu. Diệp Thần phát hiện, nội dung của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết này giống như bị khắc vào trong đầu hắn, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.

Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, trải qua cửu tử cửu sinh mới có thể nắm giữ thiên đạo.

Không biết nắm giữ thiên đạo là cảnh giới thế nào, cửu tử cửu sinh là có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ phải chết chín lần, sống lại chín lần mới có thể tu luyện Cửu Tinh Thiên Thần Quyết tới cảnh giới tối cao? Người chết như đèn tắt, phải làm thế nào mới có thể sống lại đây?

Diệp Thần phát hiện một việc khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, đó là trong chín bản pháp môn luyện khí này, thì bản công pháp của Lôi thuộc tính có tên là Lôi Đế Quyết. Tổng cương của loại tâm pháp này lại có chút tương tự với Lôi Minh nội kình được lưu truyền trong gia tộc, chẳng qua có sự khác biệt rõ ràng đó là bản Lôi Đế Quyết này đầy đủ và cao thâm hơn rất nhiều so với Lôi Minh nội kình.

Lôi Minh nội kình tổng cộng chỉ có ba trọng, khẩu quyết tâm pháp của trọng cuối cùng nằm trong tay phụ thân hắn là Diệp Chiến Thiên. Nếu luyện đến tầng cao nhất thì có thể đạt tới cấp mười đỉnh phong, mà Lôi Đế Quyết tổng cộng có sáu trọng, nhưng luyện tới tầng cao nhất lại có thể nắm trong tay năm loại lôi điện, xé trời toái hải. Diệp Thần không cách nào hình dung được đây là dạng cảnh giới gì.

Vừa so sánh hai loại công pháp với nhau liền phát hiện, Lôi Minh nội kình chẳng qua chỉ là bản giản lược của Lôi Đế Quyết mà thôi, không bằng tới một phần mười Lôi Đế Quyết.

Thanh phi đao này và Diệp gia bảo đến tột cùng là có liên quan gì với nhau đây?

Các hệ công pháp thường được chia làm cửu phẩm, Lôi Minh nội kình là tam phẩm thượng thừa lôi hệ công pháp, trong các loại công pháp thuộc vể những thế lực lớn ở Đông Lâm Quận thì cũng được xem như một loại võ học tương đối cao thâm. Nhưng nếu vậy thì Lôi Đế Quyết này là cái loại công pháp thuộc tầng cấp nào đây?

Những thứ này coi như có nghĩ vỡ đầu cũng không thể hiểu được. Thế nên Diệp Thần dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Tu luyện Lôi Minh nội kình nhiều năm như vậy, hắn đã nắm vững được một chút cơ bản về công pháp lôi hệ, nay lại có được võ học so với Lôi Minh nội kình còn cao thâm hơn nên Diệp Thần tất nhiên muốn thử luyện một phen.

Diệp Thần đắm chìm trong pháp quyết kỳ diệu của Lôi Đế Quyết đệ nhất trọng, mặc dù bản thân Lôi Đế Quyết rất thâm ảo, Diệp Thần chỉ có thể hiểu được đôi chút, nhưng hắn vẫn vui cẻ chấp nhận chuyện này.

Một đêm không có bất cứ chuyện gì xảy ra, thoáng chốc trời đã tảng sáng.

Sương sớm bao phủ ngoài trời, trong căn nhà gỗ tọa lạc ở hậu viện Diệp gia bảo của Diệp Thần, lúc này không có ai lui tới, thế nên nơi này vô cùng yên tĩnh, cây cối xung quanh tươi tốt, nước chảy róc rách qua cây cầu nhỏ bên hồ, mặc dù bởi vì không có ai chăm sóc nên khung cảnh có chút đổ nát, nhưng bên trong đó lại ẩn chứa sức sống bừng bừng.

Diệp Thần từ trong nhà gỗ đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành vào buổi sáng. Kể từ sáng hôm nay, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên không giống với lúc trước, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa cỏ làm say lòng người, tim của hắn cảm thẩy bình an một cách trước nay chưa từng có.

Chương 8: Đường muội Diệp Tuyền (1)

Sau một đêm nghiên cứu Lôi Đế Quyết, Diệp Thần phát hiện bên trong Lôi Minh nội kình có rất nhiều chỗ sai sót. Nếu có thể sửa chữa những chỗ sai đó thì tốc độ tu luyện có thể tăng lên mấy lần. Sau khi đọc qua khẩu quyết của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, mức độ lĩnh ngộ của Diệp Thần đối với võ học đã tăng thêm một tầng.

Bên trong phi đao không ngừng có huyền khí tràn ra, huyền khí của Diệp Thần càng ngày càng mạnh mẽ, rất nhanh chạm đến bích chướng tiến lên cấp ba, chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” trong đan điền, bích chướng dưới sự tấn công của huyền khí ầm ầm tan vỡ.

Cấp ba!

Người bình thường muốn từ cấp một lên cấp ba, cho dù nhanh thì cũng phải hao phí thời gian một tới hai năm. Diệp Thần chỉ trong một đêm đã khôi phục huyền khí tới trình độ như vậy thì tốc độ có thể nói là kinh người!

Diệp Thần ngẫm nghĩ có nên đem khẩu quyết tâm pháp của Lôi Đế Quyết nói cho phụ thân hay không? Nếu có Lôi Đế Quyết, chắc hẳn thực lực của phụ thân rất nhanh có thể tăng mạnh, xông phá cấp tám đạt tới cấp chín cũng không thành vấn đề, cộng thêm lão gia tử, như vậy là có hai cao thủ cấp chín, thực lực của gia tộc liền khác hẳn, Diệp gia bảo có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt rồi.

Tâm pháp ba trọng sau của Lôi Đế Quyết quá mức kinh thế hãi tục, chỉ có thể giao cho phụ thận ba trọng đầu tiên mà thôi. Chẳng qua trước hết phải nghĩ biện pháp giải thích xem Lôi Đế Quyết từ đâu mà có.

Trong thời gian ba năm qua, phụ thân vì thu thập số lượng lớn Tụ Khí Đan để Diệp Thần chữa trị kinh mạch đã khiến cho thực lực của Diệp gia bảo suy xụp. Nhưng phụ thận hắn chưa từng oán hận nửa câu, các vị thúc thúc cũng càng thêm yêu thương chăm sóc cho Diệp Thần. Phần ân tình này không phải chỉ một bản Lôi Đế Quyết là có thể đủ để báo đáp được.

Mặt khác, trong con ngươi Diệp Thần thoáng qua một tia lạnh lẽo. Lúc trước, kẻ nào đã gieo đau khổ cho mình thì nhất định kẻ đó phải bồi thường gấp bội!

Diệp Thần hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Sau khi đạt tới cảnh giới Thuần Dương, Diệp Thần cảm thấy những giác quan của mình so với trước kia nhạy cảm hơn nhiều, đầu óc cũng linh hoạt hơn, trước đó hắn tuyệt đối không thể có ngộ tính như bây giờ.

Sau mấy canh giờ đả tọa, hắn ôn lại một số vũ kỹ của gia tộc lúc trước, bao gồm Băng Lôi Phá và Bạo Lôi Quyền.

Công pháp lôi hệ là công pháp có lực sát thương lớn nhất, Băng Lôi Phá có thể ngưng tụ huyền khí nơi lòng bàn tay, lúc cùng người khác đối chưởng có thể đem lực lượng lôi hệ xuyên thấu vào thân thể đối phương, bộc phát lực công kích gấp mấy lần bản thân, trong khi đó mấu chốt của Bạo Lôi Quyền lại là ở một chữ “nhanh”, lúc ra quyền nhanh mà hung mãnh, hữu tử vô sinh.

Hai loại vũ kỹ này, lúc trước Diệp Thần ở cấp sáu đỉnh phòng cũng đã nắm giữ, hiện tại thi triển ra mặc dù có chút ngập ngừng nhưng rất nhanh lại thuần thục như trước.

Cuối cùng cũng có thể luyện tập vũ kỹ lại lần nữa, trong lòng Diệp Thần dâng trào một loại kích động không nói nên lời.

Diệp Thần ra khỏi chỗ ở, chạy thật nhanh đến phủ gia chủ, hắn thực sự rất muốn gặp phụ thân để nói cho ông biết kinh mạch của hắn đã hoàn toàn khôi phục.

Lúc đến phủ gia chủ, Diệp Thần phát hiện trong đại sảnh phủ gia chủ lúc này có rất nhiều người bao gồm Diệp Chiến Thiên, Diệp Chiến Long, Diệp Chiến Hùng, còn có Diệp Mặc Dương, Diệp Không Ngạn cùng với nữ nhi của Diệp Chiến Hùng là Diệp Tuyền.

Nhìn thoáng qua một bên đại sảnh, Nhu nhi đang đứng ở đó. Mặc dù Nhu nhi tại Diệp gia bảo có địa vị đặc thù, nhưng phần đông các vị thúc bá đều xem Nhu nhi như con cháu trong nhà, nên cũng không kiêng kỵ.

Mọi người giống như đanh tranh luận chuyện gì đó, cả đám ai nấy đều mặt đỏ tía tai. Nhu nhi vẫy vẫy tay về phía Diệp Thần, hắn lặng yên tới bên cạnh Diệp Nhu sau đó im lặng lắng nghe.

– Diệp Chiến Hùng, ngươi nói xem Diệp Không Ngạn con trai ta cuối cùng có chỗ nào không xứng với con gái của ngươi.

Diệp Mặc Dương hừ lạnh nói.

– Nếu bàn về nhân phẩm hay thiên phú thì trong Diệp gia bảo này Diệp Không Ngạn tuyệt đối là người nổi bật! Mấy huynh đệ các ngươi xem thường Diệp Mặc Dương ta phải không?

Diệp Thần nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Diệp Tuyền phía sau Diệp Chiến Hùng cúi đầu đứng đó, bộ dạng như sắp khóc tới nơi. Diệp Tuyền là con gái của Tam thúc, là đường muội của Diệp Thần, lớn lên thanh tú, thiên phú cũng không tệ, hiện tại đang dừng lại tại cấp năm đỉnh phong, còn thiếu chút nữa là có lên lên cấp sáu. Mà Diệp Không Ngạn đứng bên cạnh Diệp Mặc Dương cũng có vẻ mặt khẩn trương.

– Chuyện hôn nhân của con gái, ta muốn để tự nó làm chủ, nếu không có tình cảm thì còn nói gì tới hạnh phúc. Tuyền nhi, con có đồng ý gả cho Không Ngạn hay không?

Diệp Chiến hùng nhìn về phía Diệp Tuyền, nói:

– Cứ yên tâm lớn mật mà nói.

– Hôn ước đơn giản là lệnh của cha mẹ, là mai mối, trước khi kết hôn làm sao có tình cảm gì được, phải đợi đến khi sống chung với nhau lâu ngày, tất nhiên sẽ tự sinh ra tình cảm. Diệp Chiến Hùng, ngươi rõ ràng là mượn cớ thoái thác!

Diệp Mạc Dương nổi giận đùng đùng nói.

Tuyền nhi là người ôn hòa lương thiện, rất ít khi có chủ kiến của mình, mà tính cách của Diệp Không Ngạn lại là âm hiểm xảo trá giống hệt Diệp Mặc Dương. Nếu Tuyền nhi gả cho Diệp Không Ngạn thì chắc chắn sẽ không có hạnh phúc. Không biết Diệp Mặc Dương cố bức hôn Tam thúc, cuối cùng là có tính toán gì đây.

Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua các vị trưởng bối, vừa nhìn thoáng qua Diệp Không Ngạn, dường như hạ quyết tâm, nói:

– Các vị thúc thúc bá bá, Đại trưởng lão, Tuyền nhi vừa mới đột phá cấp sáu.

Cấp sáu?

Mọi người trong đại sảnh đột nhiên sững sờ, Diệp Chiến Hùng vui mừng nhìn về phía Diệp Tuyền, hỏi:

– Tuyền nhi, ngươi nói thật không?

– Vâng.

Diệp Tuyền gật đầu.

Diệp Chiến hùng nắm lấy tay Diệp Tuyền, dùng huyền khí dò xét một phen, lão vui mừng gật đầu nói:

– Quả nhiên là cấp sáu!

– Chúc mừng Tam đệ.

Đám người Diệp Chiến Thiên rối rít chúc tụng, trong lòng ai nấy đều cảm khái, Diệp gia bảo cuối cùng cũng không đến nỗi không có người kế tục.

Trước mười tám tuổi, nếu huyền khí có thể đạt đến cấp sáu thì tương lai chắc chắn rất có tiền đồ, sinh thời không chừng có thể tu luyện đến cấp tám, thậm chí cấp chín, trở thành thần bảo hộ của gia tộc.

Nếu trước mười tám tuổi không thể tu luyện tới cấp sáu thì kinh mạch trong người sẽ bị cố định, trừ phi có Tẩy Tủy Đan – một loại cực phẩm đan dược, nếu không thì từ nay về sau tu vi cả đời cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới cấp sáu hoặc cấp bảy mà thôi.

Chương 9: Đường muội Diệp Tuyền (2)

Diệp Mặc Dương nghe được lời Diệp Tuyền vừa nói, sắc mặt lão hơi thay đổi. Diệp Tuyền đã tu luyện tới cấp sáu, các trưởng bối trong gia tộc cũng không thể ép nàng làm bất cứ chuyện gì. Sau khi đạt cấp sáu, địa vị trong gia tộc sẽ hoàn toàn thay đổi.

– Tuyền nhi cũng không phải chán ghét Không Ngạn tộc huynh, Tuyền nhi ba ngày trước đã ghi danh tham gia khảo nghiệm nhập môn của Thanh Vân Tông, đồng thời đã đạt được tư cách nhập môn. Tuyền nhi muốn đến Thanh Vân Tông tu luyện hai năm, nên việc hôn ước hay là đợi hai năm sau rồi hẵng tính.

Diệp Tuyền nói như vậy cũng là gián tiếp cự tuyệt Diệp Không Ngạn.

Khuôn mặt Diệp Không Ngạn tràn đầy oán hận, nhìn thoáng qua Diệp Tuyền. Diệp Tuyền đây là nói rõ muốn cự tuyệt gã, điều này làm gã không còn mặt mũi.

– Tuyền nhi nếu đã đạt được tư cách nhập môn của Thanh Vân Tông, thì đây là chuyện tốt, Đại trưởng lão, ngài xem chuyện này có phải là nên chờ hai năm sau rồi mới tính hay không?

Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Mặc Dương nói.

Diệp Mặc Dương trầm ngâm một lúc, nếu Diệp Tuyền đi Thanh Vân Tông thì đối với kế hoạch của lão cũng sẽ không có gì ảnh hưởng. Chẳng qua việc cầu hôn không thành, lão vẫn cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng:

– Đã như vậy thì ta đây cũng muốn xem xem hai năm sau các ngươi sẽ nói như thế nào, không cần tiễn, cáo từ!

Diệp Mặc Dương phất tay áo bỏ đi, Diệp Không Ngạn cũng đi theo.

Mọi người nhìn Diệp Mặc Dương ra khỏi phủ gia chủ.

– Diệp Mặc Dương đột nhiên vì Diệp Không Ngạn đến cầu hôn, đến tột cùng là lão có ý đồ gì?

Diệp Chiến Long cau mày nói, Diệp Mặc Dương này là một con cáo già, trong lòng lão cuối cùng là đang tính toán nhừng gì?

– Bảy ngày sau chính là đại lễ giỗ tổ! Sau khi kinh mạch của Thần nhi bị đứt đoạn thì vị trí gia chủ kế nhiệm đã bỏ trống ba năm nay.

Diệp Chiến Thiên bùi ngùi thở dài, nói.

– Thì ra con cáo già này muốn để cho con của lão lên thay chức gia chủ kế nhiệm đây mà. Đám trẻ tuổi trong gia tộc lớp chết, lớp bị thương, trong lúc cấp bách này thì người có cơ hội đạt được vị trí gia chủ kể nhiệm chỉ có Diệp Không Ngạn, Tuyền nhi và Nhu nhi. Nhưng Nhu nhi danh bất chính, ngôn bất thuận nên không thể nào tranh đoạt vị trí gia chủ kế nhiệm được, nếu Tuyền nhi gả cho Diệp Không Ngạn thì không cần phải bàn cãi, tiểu tử Diệp Không Ngạn kia tự nhiên sẽ tiếp nhận chức gia chủ kế nhiệm rồi.

Diệp Chiến Long thoáng suy nghĩ một chút liền hiểu ra ngay, thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Chiến Thiên.

– Không biết lão già này đã trù tính bao lâu rồi.

Trước mặt một đám con cháu như Diệp Thần, Diệp Nhu, Diệp Tuyền mà Diệp Chiến Long không hề che dấu chút nào sự khinh bỉ của ông ta đối với Diệp Mặc Dương.

– Tuyền nhi phải đi Thanh Vân Tông, không thể tranh cùng Diệp Không Ngạn, thế nên con cáo già Diệp Mặc Dương này mới bằng lòng thôi. Nếu không, lão tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ một cách dễ dàng như vậy!

Diệp Chiến Hùng đứng một bên, lạnh lùng nói.

– Lão cũng không xem xem tên tiểu tử Diệp Không Ngạn kia có đức hạnh ra sao à, có thể làm được gia chủ kế nhiệm hay sao?

Diệp Chiến Long cười lạnh một tiếng nói.

Vẻ mặt Diệp Chiến Thiên ủ rũ, thở dài một tiếng, nói:

– Trong đám người trẻ tuổi, Diệp Mông và Diệp Minh vẫn còn nhỏ, tu vi còn kém quá xa, lần này e rằng không thể ngăn cản Diệp Mặc Dương rồi. Dù sao vị trí tộc trưởng kế nhiệm đã bỏ trống ba năm, Diệp Mặc Dương tất nhiên sẽ nảy sinh ý nghĩ này.

Diệp Thần có điều không hiểu, vì sao phụ thân bọn họ lại nhường nhịn Diệp Mặc Dương như thế, sao không để cho đường muội Tuyền nhi đi tranh giành thay vì phải đến Thanh Vân Tông? Chẳng qua ba vị trưởng bối đã quyết định như vậy, nhất định là có lý do.

Là hắn đã để cho phụ thân lầm vào tỉnh cảnh quẫn bách này, trong lòng Diệp Thần nhất thời có chút chua xót.

– Thần nhi, sao con lại tới đây?

Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Thần, ánh mắt tràn đầy từ ái.

– Phụ thân.

Diệp Thần từ trong đám người đi ra, bìnhh bịch quỳ xuống trước Diệp Chiến Thiên.

– Hài nhi đã để cho người chịu ủy khuất.

Diệp Thần hẳn đã biết được sự kiện ông ta đến xin thuốc Đông Lâm Quận Vương, Diệp Chiến Thiên khẽ thở dài, chậm rãi đi tới, hai tay đỡ lấy Diệp Thần đang quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:

– Phụ thân không có chuyện gì đâu, Thần nhi, nhanh đứng lên nào.

– Phụ thân, hài nhi bất hiếu, đã để cho người bận tâm vì con.

Diệp Thần ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, lúc này trong nội tâm của hắn ngũ vị lẫn lộn.

– Trên mặt đất rất lạnh, cơ thể ngươi vẫn còn yếu…

Diệp Chiến Thiên nâng cánh tay Diệp Thần lên, chuẩn bị đỡ Diệp Thần đứng dậy, đột nhiên ông cảm thấy như bị điện giật, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Thần.

– Thần nhi, kinh mạch của ngươi…

Nói tới đây thì Diệp Chiến Thiên cũng không nói tiếp, lúc này nội tâm của ông ta vô cùng hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, một lúc lâu sau mới có thể khôi phục lại tinh thần.

– Mọi người trước tiên giải tán đi, ta và Thần nhi còn có chút việc muốn nói.

Mặc dù bề ngoài Diệp Chiến Thiên vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của ông ta vẫn có thể nghe ra một chút run rẩy.

Diệp Chiến Thiên đỡ Diệp Thần đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra phía sau đại sảnh.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Diệp Chiến Hùng thoáng liếc qua Diệp Chiến Long bên cạnh mình, có chút nghi hoặc hỏi:

– Đại ca sao thế?

Ông ta thấy Diệp Chiến Thiên có điểm khác lạ, chẳng lẽ thân thể của Thần nhi lại trở nên tệ hơn? Khuôn mặt Diệp Chiến Hùng lộ vẻ lo lắng.

Trong lòng Diệp Chiến Long cũng đầy ngờ vực, nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Chiến Thiên, lắc đầu, nói:

– Ta cũng không rõ.

Trong mấy huynh đệ thì ông ta và Diệp Chiến Thiên có quan hệ khăng khít nhất, đối với mỗi sự thay đổi trong tâm tình của Diệp Chiến Thiên thì ông ta đều rõ như lòng bàn tay. Mới vừa rồi, cảm xúc của Diệp Chiến Thiên không phải là thương tâm, mà có điểm giống như đang kích động.

– Mọi người giải tán đi.

Diệp Chiến Long phất tay nói, ông ta muốn đi xem một chút, nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn là nên để cho đại ca cùng Thần nhi một khoảng không gian.

– Nhị thúc, Diệp Thần ca ca không có chuyện gì chứ?

Diệp Nhu đi tới trước mặt Diệp Chiến Long, quan tâm hỏi.

Ở một bên, trong ánh mắt của Diệp Tuyền cũng toát ra một tia ân cần, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Diệp Thần ca ca người hiền tất sẽ găp điều lành.

– Nhu nhi không cần lo lắng, Diệp Thần ca ca của con không có việc gì đâu.

Diệp Chiến Long cười, vỗ vỗ đầu Diệp Nhu.

Chương 10: Vân gia bảo! (1)

Trong mật thất của Diệp gia bảo.

– Thần nhi, kinh mạch của con…đã khỏi rồi?

Diệp Chiến Thiên ân cần hỏi, giọng nói vẫn còn run run, ông ta có chút hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không.

– Đúng vậy, phụ thân, kinh mạch của con đã khỏi hẳn.

Nước mắt Diệp Thần tuôn rơi, giọng nói run rẩy.

– Hài nhi bất hiếu, mấy năm nay đã để cho phụ thân chịu khổ.

– Không sao, không sao, trời phù hộ Diệp gia ta rồi.

Nước mắt Diệp Chiến Thiên rơi đầy mặt, vui mừng nói:

– Chỉ cần kinh mạch của con có thể khôi phục thì mọi chuyện đều đáng giá.

Chỉ cần kinh mạch của Diệp Thần có thể khôi phục, cho dù liên lụy đến cái mạng già của ông ta thì có làm sao!

– Đúng rồi, tại sao kinh mạch của con lại khôi phục thế?

– Con cũng không rõ ràng lắm, ngày hôm qua tỉnh lại thì nó đã khôi phục rồi.

Diệp Thần suy nghĩ một lúc, chuyện về thanh phi đao kia tuyệt đối không thể nói ra, bởi vì nó quá kinh thế hãi tục. Chẳng qua ba tầng khẩu quyết đầu tiên của Lôi Đế Quyết vẫn nên nhanh chóng nói cho phụ thân. Lúc này, Diệp gia bảo đang đứng trước nguy cơ, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phiền toái, tăng cường thực lực của phụ thân thì Diệp gia bảo mới có thêm chút tiền vốn, vậy nên hắn lập tức nói:

– Lúc con ngủ có mơ thấy một lão giả tóc trắng, chính ông ta đã khôi phục kinh mạch cho con, đồng thời còn dạy con một số thứ.

– Lão giả tóc trắng?

Giọng nói Diệp Chiến Thiên chợt ngưng lại, thế gian lại có chuyện ly kỳ như thế sao? Chẳng qua dù thế nào đi nữa thì kinh mạch Diệp Thần đã lành lại, điều là thiên chân vạn xác.

– Ông ta dạy con cái gì?

– Là một bản pháp quyết.

Diệp Thần từ hương án bên cạnh lấy giấy bút, lặng yên viết ra pháp quyết Lôi Đế Quyết. Cửu Tinh Thiên Thần Quyết có chín phần, Lôi Đế Quyết chẳng qua chỉ là một phần trong đó, pháp quyết này tương tự Lôi minh nội kinh của Diệp gia, chỉ cần tu luyện phần Lôi Đế Quyết này tới đỉnh phong thì cũng đã rất khó lường rồi. Về phần những cái khác, Diệp Thần nghĩ nên để mình nghiên cứu trước rồi nói sau.

– Đây là…

Diệp Chiến Thiên sững sờ, nhìn kỹ lại một lần thứ mà Diệp Thần vừa mới viết ra, trong lòng chấn kinh tuột độ.

– Bản pháp quyết này tên gọi là gì?

– Lôi Đế Quyết.

– Hay cho một cái Lôi Đế Quyết! Lôi Minh nội kinh của Diệp gia chúng ta chẳng qua cũng chỉ là phần chắp vá của pháp quyết này mà thôi, nghe nói vài ngàn năm về trước Diệp gia từng là một đại gia tộc, pháp quyết mà bọn họ tu luyện là một loại công pháp lôi hệ mạnh mẽ phi thường. Nhưng sau vài lần chiến tranh, Diệp gia từ từ xuống dốc, pháp quyết ngày dó từ từ không còn trọn vẹn. Hai trăm năm trước, những trưởng bối của Diệp gia đã tập hợp tất cả những pháp quyết không trọn vẹn mà họ thu thập được, sáng tạo ra Lôi Minh nội kình. Chẳng qua pháp quyết Lôi Minh nội kình này cũng đã phi thường hoàn chỉnh rồi, được xem là võ học tam phẩm thượng thừa. Nhưng Lôi Đế Quyết này, ít nhất cũng phải là võ học cửu phẩm trở lên, chỉ vẻn vẹn tu luyện ba tầng đầu đã có thể vượt xa cấp mười! Tổ tiên linh thiêng a!

Nội tâm Diệp Chiến Thiên chấn động.

Diệp Thần không ngờ còn có một đoạn chuyễn xưa như thế, chẳng lẽ bản thân mình đi tới thế giới này cũng không phải là ngẫu nhiên?

– Lão giả tóc trắng mà con mơ thấy kia, rất có thể là tổ tiên Diệp gia. Diệp gia đời trước từng có vô số người kinh tài tuyệt diễm, vũ toái hư không mà đi, có lẽ bọn họ không đành lòng thấy Diệp gia hiện giờ xuống dốc nên cố tình báo mộng, khôi phục kinh mạch cho con, đồng thời con truyền cho con Lôi Đế Quyết.

Diệp Chiến Thiên suy nghĩ một lúc, có chút kích động nói.

Gương mặt Diệp Thần thoáng nóng lên, lão giả tóc trắng này chẳng qua là hắn tùy tiện bịa ra, giờ phụ thân của hắn lại nói như thế, cứ như đúng rồi vậy.

– Ta sẽ đem bản pháp quyết này truyền cho mấy vị thúc thúc bá bá trước, Thần nhi, con có ý kiến gì không?

Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Thần hỏi.

– Các vị thúc thúc bá bá đối với Thần nhi ân trọng như núi, cho dù là lúc gian nan nhất khi kinh mạch Thần nhi đứt đoạn thì bọn họ vẫn không thay đổi, Thần nhi tất nhiên không có ý kiến, chẳng qua Đại trưởng lão…

Giọng nói của Diệp Thần dừng lại một chút.

– Phụ thận hành tẩu giang hô bao nhiêu năm, tất nhiên sẽ phân biệt được ai trung ai gian. Những việc mà Diệp Mặc Dương làm trong những năm gần đây làm sao có thể thoát khỏi mắt của ta. Lão vì muốn đưa Diệp Không Ngạn lên vị trí gia chủ kế nhiệm mà thông đồng với địch nhân. Năm đó, ngươi bị tập kích chính là do lão ta đã để lộ tin tức cho người ngoài, điểm này ta há lại không biết hay sao. Ba năm nay, ta đã tìm ra được một số chứng cớ, chẳng qua bây giờ ta vẫn muốn giữ lão ta lại, đợi đến khi thời cơ chín muồi, chắc chắc phải diệt trừ lão.

Diệp Chiến Thiên nói đến Diệp Mặc Dương, giọng nói trở nên lạnh như băng. Nếu không phải vì Diệp Mặc Dương thì Diệp Thần sẽ không phải chịu đựng ba năm thống khổ như vậy, Diệp gia bảo cũng sẽ không lâm vào tỉnh cảnh như bây giờ.

Diệp Thần sớm đã hoài nghi Diệp Mặc Dương, hiện giờ nghe phụ thân nói vậy, cuối cùng cũng khẳng định:

– Phụ thân có biết ngày đó tập kích chúng ta là những người nào không?

Năm huynh trưởng toàn bộ chết trận, Diệp Thần nắm chặt quả đấm, thâm cừu đại hận này hắn nhất định phải đòi lại!

Diệp Chiến Thiên nhìn thoáng qua Diệp Thần, chần chừ chốc lát, nói:

– Ba năm qua, con đã chịu không ít cay đắng, nhưng sự trưởng thành của con, chúng ta đều có thể thấy rõ. Hiện con cũng đã trưởng thành, một số chuyện nói cho con biết cũng không sao. Ngày đó, đám người phục kích con chính là người của Vân gia bảo!

– Vân gia bảo?

Ánh mắt Diệp Thần chợt đanh lại, Vân gia bảo chính là gia tộc mạnh nhất trong Liên Vân Thập Bát Bảo, cũng là gia tộc đã nhiều lần đảm nhiệm chức minh chủ của Liên Vân Thập Bát Bảo.

– Diệp gia bảo lúc toàn thịnh có thể uy hiếp địa vị của Vân gia bảo, mà một núi không thể có hai hổ, thế nên bọn chúng đã sớm có âm mưu đối phó Diệp gia chúng ta rồi. Chuyện con khôi phục kinh mạch, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài. Trước lúc chúng ta có đủ thực lực để đối kháng với Vân gia bảo thì tuyệt không thể đối đầu trực diện. Trước hết cứ giữ lại Diệp Mặc Dương đã, nếu như giệt trừ gã lúc này thì Vân gia bảo tất nhiên sẽ khó kìm nén được nữa, bọn chúng chắc chắn nhanh chóng động thủ với Diệp gia bảo.

Diệp Chiến Thiên nói, đây là chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong của Diệp gia bảo, ông ta không thể không thận trọng.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo