[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 401 [Chương 1553 đến 1555]
❮ sautiếp ❯Chương 1553: Rất yên tĩnh
Vương Lâm đứng trên pho tượng, ánh mắt quét ngang thiên địa. Hắn nhìn thấy ở giữa thiên địa này, trong những đạo cầu vồng kia có những khuôn mặt mà hắn rất quen thuộc, nhìn sự quyết tâm kiên định trên những khuôn mặt quen thuộc kia, bên tai truyền đến những tiếng gào thét quyết tâm bất chấp tính mạng.
Trong số đó, có những người Vương Lâm rất quen, có đệ tử Thập Tam của hắn, có phó tướng đầu to của hắn, còn có huynh đệ Tư Đồ Nam của hắn, còn có Nam Vân Tử tiền bối, cùng với rất nhiều người mà hắn đã từng gặp. Giờ phút này, bọn họ cũng đang nhìn Vương Lâm, ánh mắt của mấy ngàn người tập trung lại, sau khi dung hợp, hình thành một thứ nhiệt huyết nối liền lại với nhau.
Nhiệt huyết này sẽ không vì thời gian tu đạo quá lâu mà tiêu tan, nó chỉ có lắng đọng xuống, nhìn như thể là đã mất đi, nhưng khi tới thời điểm thật sự quan trọng, khi quê hương gặp phải họa diệt vong, nhiệt huyết này sẽ lại ầm ầm bộc phát ra.
-Chúng ta hãy cùng nhau giành lại giang sơn của giới nội!
Vương Lâm vung tay áo, từ trên pho tượng bước lên bầu trời. Quần áo của hắn trắng như tuyết, tóc bạc trên đầu phiêu diêu, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang chói mắt.
Bên trong hào quang này, thân thể Vương Lâm hóa thành cầu vồng, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, lao thẳng vào trong tinh không.
ở phía sau hắn, đám người Tư Đồ Nam, Nam Vân Tử theo sát, dung hợp với tiếng gào thét kinh thiên kia, hình thành một tiếng ầm ầm chấn động thiên địa. ở phía sau mấy người này, còn có mấy ngàn tu sĩ giới nội, bọn họ không nói lời nào, đều thi triển thần thông vùng lên, theo sát phía sau Vương Lâm!
Cảnh tượng này cực kỳ hùng tráng, từ xa nhìn lại, dường như là vô số lưu tinh từ trên mặt đất bùng lên, mang theo một khí thế nghịch thiên, mang theo một vẻ bá đạo muốn hủy diệt không trung, mang theo một vẻ cao ngạo sừng sững quyết không quay đầu, lao lên bầu trời, xông ra khỏi Chu Tước Tinh, hướng về phía tinh không!
Dưới sự thống lĩnh của Vương Lâm một thân áo trắng ở phía trước, bọn họ có thể xông ra khỏi tinh không, phá vỡ tất cả những rào cản trong thiên địa này, đi ra khỏi thế giới giả tạo này, hướng về phía ngoài vô tận.
Vương Lâm dẫn đầu, giống như một con khổng tước đầu đàn giương đuôi, trong lúc tiến về phía trước tản thần thức ra, hai mắt lóe lên hàn quang, đồng thời còn có một sát khí ngợp trời tràn ngập không tiêu tan.
Hắn muốn giết người, hắn muốn giết chết tất cả những người xâm nhập vào giới nội, muốn giết cho máu chảy thành sông, muốn giết cho thiên địa biến sắc! Sát tâm này ở trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra, sát ý này của Vương Lâm đã rất lâu không có nồng đậm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ trận giết chóc đỉnh điểm của cả đời mình, đó là lúc giết cả nhà Đằng gia ở Triệu Quốc trên Chu Tước Tinh. Hôm nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, sát khí này lại một lần nữa hiện lên trong lòng Vương Lâm.
Lúc này đây hắn là vì bản thân nhưng cũng là vì giới nội. Vương Lâm hắn không phải là anh hùng gì, cũng không muốn làm anh hùng. Hắn chỉ là một tu sĩ bình thường, chỉ là một người bị vây trong những năm tháng này, lúc này gặp phải trận đại chiến này!
Hắn hiểu rõ hai chữ đảm dương. Hắn hiểu rõ bản thân mình phải có trách nhiệm. Hắn biết hai chữ Phong Tôn đại biểu cho thứ gì. Hắn cũng không muốn làm Phong Tôn gì mà muốn làm chính mình, muốn đánh tan thiên địa, muốn ra khỏi động phủ này!
Người nào ngăn cản thì đều phải thừa nhận sát khí và phẫn nộ ngập trời của Vương Lâm.Nguồn truyện audio
Thiên nếu ngăn cản hắn thì diệt thiên, địa dám cản thì hắn hủy địa, nhân nếu cản tất sát nhân!
Phải đánh tan thế giới này, phải có quyết tâm ra khỏi động phủ này. Nếu so với chuyện đó thì giải quyết cuộc chiến giới nội giới ngoại chỉ là bước đầu tiên. Nhưng nếu bước đầu tiên này còn không làm được thì đừng nói gì tới chuyện ra khỏi động phủ nữa.
Vương Lâm bước về phía trước, phía sau có mấy ngàn tu sĩ đi theo. Đám người này lao đi xé gió trong tinh không, hình thành một cơn sóng âm thanh, truyền khắp tám hướng, hóa thành tiếng nổ ầm ầm, chấn động tinh không.
Côn Hư tinh vực, nơi này lần trước dưới một tiễn của Vương Lâm đã khiến rất nhiều tu sĩ giới ngoại tử vọng nhưng vẫn còn có một số kẻ sống sót. Giờ phút này thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Côn Hư tinh vực.
Đám tu sĩ giới ngoại còn sống sót lúc này dưới con mắt của Vương Lâm căn bản là không có nơi nào để ẩn nấp.
Tiếng ầm ầm cuồn cuộn vang lên. Phía trước Vương Lâm mấy trăm ngàn dặm có mấy chục tu sĩ giới ngoại. Mi tâm những người này có ấn ký bất động, lúc này thần sắc kinh hoàng, vội vã bỏ chạy.
Bọn họ đang muốn đi tới La Thiên Tinh Vực. bởi vì hầu hết tu sĩ giới ngoại tiến vào sau này đều đã tới La Thiên Tinh Vực. Ba tinh vực còn lại chỉ có một số người chiếm đóng mà thôi.
Nhưng không đợi mấy chục tu sĩ này bay xa thì đã hoảng sợ nghe thấy phía sau bọn họ truyền tới tiếng ầm vang. Tâm thần bọn họ chấn động, càng gắng tăng tốc bỏ chạy.
Trong đó có một tu sĩ thanh niên. Tâm thần người này chấn động, theo tiềm thức quay đầu lại. chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thấy trong tinh không phía sau xuất hiện một bóng trắng. Bóng trắng này giống như cầu vồng lao tới, trong nháy mắt đã hiện lên trong tầm mắt của thanh niên này.
Thanh niên này chỉ liếc mắt một cái, bóng trắng đó đã lóe lên. Mắt hắn hoa lên, sau đó bị bóng tối bao phủ. Tới khi ánh mắt rõ ràng lại một lần nữa thì hắn cảm thấy thiên địa xoay chuyển. Trong khi tinh không xoay chuyển, hắn chỉ thấy hình ảnh một đám tu sĩ giới ngoại đang vọt đi. Hắn thấy ở phía sau cùng của bọn họ, có một tu sĩ không đầu.
Cái thân thể không đầu kia vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, hai mắt hắn lộ vẻ không thể tin, ánh mắt sụp đổ. toàn bộ tinh không đang xoay chuyển lúc này trở nên đen kịt.
Trong nháy mắt khi mọi vật đen kịt lại, hắn thấy một hình ảnh cuối cùng. Trong hình ảnh đó. một người mặc bạch y, mái tóc bạc trắng, bàn tay như đao phóng về phía trước.
Mấy chục tu sĩ giới ngoại căn bản không hề phát hiện ra, chẳng hề biết trong đội ngũ đã có một người tử vọng. Cho tới khi Vương Lâm tiến về phía trước, tay phải đảo qua một cái. Thiên địa liền ầm vang kinh người. Bốn tu sĩ giới ngoại kêu lên thảm thiết, đầu lâu bay lên, máu tươi văng tung tóe, rơi trong tinh không, vấy vào thân thể và mặt mũi những tu sĩ bên cạnh.
Cho tới lúc này những tu sĩ giới ngoại còn lại mới có phản ứng, hoảng sợ nhưng cảnh tượng như biến thành vĩnh hằng này.
Thân thể Vương Lâm hóa thành một luồng sáng trắng, xuyên qua đám tu sĩ này, tay vung lên, đầu rơi xuống. Không tới ba nhịp thở, hắn liền từ trong khu vực đầy thân thể tan nát đi ra.
Một thân bạch y của hắn không dính một chút máu tươi, thần sắc cũng không chút biến hóa. Hắn rời đi mang theo phía sau mấy chục cái đầu lâu đang mở to hai mắt đầy hoảng sợ, hoàn toàn tử vong.
-Đám đầu lâu này còn rất lâu mới đủ!
Thần sắc Vương Lâm bình thản, nhoáng một cái liền đi về phía trước. Khi hắn rời đi không lâu, mấy ngàn tu sĩ ầm ầm đi tới. Bọn họ thấy chỉ là cảnh tượng tinh không đầy máu tươi và những đám xương cốt bị nghiền nát, cùng với đó là khí tức sát lục và mùi máu tanh còn chưa tiêu tán.
Bước chân Vương Lâm không dừng lại chút nào. Trong khi đi về phía trước, thần thức hắn hễ cảm ứng được tu sĩ giới ngoại xâm lấn còn sót lại trong Côn Hư tinh vực thì đám người đó đều không thoát khỏi cái chết.
Thậm chí rất nhiều người tới sau khi tử vong, đầu lâu bị Vương Lâm chụp vào trong tay rồi mới nhận ra mình đã chết. Tu vi của Vương Lâm cao hơn bọn họ quá nhiều. Thậm chí nếu nói trong thiên địa này, người nào giết nhiều người nhất, Vương Lâm không xưng làm đệ nhất thì chẳng ai dám.
Số lượng cụ thể thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ. Sinh ra trong thời loạn thế, ở trong tu chân giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nếu không muốn bị người giết thì nhất định phải giết người!
Sâu trong Côn Hư tinh vực có hai tu sĩ giới ngoại thần sắc hoảng sợ, vội vàng lao đi. Tướng mạo hai người này rất giống nhau, chính là tu sĩ song sinh vô cùng hiếm thấy trong tu chân giới.
Hai người này tại Thái cổ Tinh Thần cũng có chút danh tiếng, ra tay đồng thời, phối hợp với nhau không ai có thể sánh bằng. Bọn họ am hiểu hợp kích, cho dù là tu vi mới chỉ đạt thiên nhân nhị suy nhưng cho dù là tu sĩ thiên nhân tam suy gặp phải họ cũng rất chật vật.
Hai huynh đệ này tính cách tàn bạo, sau khi tiến vào giới nội, tu sĩ giới nội chết trong tay bọn họ rất nhiều. Hai người này lại còn rất thích hành hạ địch thủ có tu vi không bằng mình tới chết.
Nhưng giờ phút này hai kẻ này như chó nhà có tang, sắc mặt tái nhợt vội vàng đào tẩu. Bọn họ cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ giống như từ một nơi xa xôi đang tập trung vào họ, dù bọn họ có ẩn núp thế nào cũng không thể khiến luồng uy áp này bớt đi nửa điểm.
Dần dần luồng uy áp này giống như một lưỡi đao tử vong, treo trên đỉnh đầu hai người, lúc nào cũng có thể hạ xuống lấy đi tính mạng họ.
Dưới uy áp này, hai người như muốn nổi điên. Lúc này hai mắt họ đã như phát cuồng, vội vàng chạy trốn.
Nhưng ngay trong lúc hai người đang dùng toàn bộ sức mạnh để liều mạng bỏ chạy thì phía sau bọn họ xuất hiện một màu trắng tử vong. Màu trắng này là một bóng người chậm rãi đi tới.
Bước chân hắn không nhanh nhưng trên thực tế tốc độ lại còn nhanh hơn sấm sét, chỉ vài bước là đã đuổi tới gần một người. Thân ảnh đó chính là Vương Lâm. Hai mắt hắn tràn ngập sát khí, tay phải giơ lên hướng về phía kẻ đang hoảng sợ tuyệt vọng kia, trực tiếp phất một cái.
-Huynh!
Người còn lại phát ra một tiếng gào thê lương, không ngờ không chạy trốn nữa mà lao thẳng tới Vương Lâm. Hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã mất cha mẹ. được dã lang nuôi lớn, từ nhỏ đã như chỉ có một trái tim chung, hầu như không rời nhau nửa bước.
Sau đó họ được một tu sĩ lang tộc coi trọng, ban cho tộc ấn, từ đó mà phát triển tới hôm nay. Ngày xưa hai người này chỉ biết hành hạ tàn nhẫn địch thủ tới chết, hôm nay lại trở thành con mồi của Vương Lâm.
Ngay lúc tiếng rống thê lương kia truyền ra, một cái đầu lâu liền bay lên, máu tươi bắn tung tóe. Màn máu tươi bắn lên qua người Vương Lâm, sau đó lại có thêm một cái đầu lâu khác bay lên.
-Tình huynh đệ đáng được kính trọng. Nhưng kẻ giết tu sĩ giới nội ta thì phải chết.
Vương Lâm bước từng bước về phía trước. Phía sau hắn, mấy trăm cái đầu lâu lại có thêm hai cái đầu dữ tợn chết không nhắm mắt.
Quét ngang Côn Hư tinh vực, cả đoạn đường Vương Lâm đi qua, tất cả tu sĩ giới ngoại còn sống sót đều không có ai thoát khỏi kiếp nạn! Nơi hắn đi qua, máu tanh tràn ngập. Tinh không hắn đi qua đại biểu cho chết chóc.
Phía sau hắn là mấy trăm đầu lâu không thể nhắm mắt, linh hồn và nguyên thần bị phong ấn, giống như chìm trong địa ngục, không thể thoát ra, chỉ có thể theo sau Vương Lâm. không ngừng tiến tới.
-Rất yên tĩnh rồi.
Sau khi ra khỏi Côn Hư tinh vực, đi tới biên giới với Triệu Hà, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Chương 1554: Còn chưa đủ
Trong nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm vừa thốt ra, mấy trăm đầu lâu phía sau hắn vốn hai mắt đã ảm đạm, lúc này đồng thời bừng sáng. Cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết giống như gió lốc vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết này lộ ra nỗi thống khổ không cách nào hình dung được, truyền vào tai người ta đủ để khiến người nhát gan bị hù dọa tan cả tâm thần. Cho dù là hạng người lớn mật thì cũng sẽ bị tiếng kêu này làm cho tâm thần chấn động, sắc mặt tái nhợt.
Không thể tưởng tượng nổi nỗi thống khổ tới mức nào mới có thể khiến người ta phát ra tiếng kêu thảm thiết tới như vậy. Trong tiếng kêu thảm thiết này, thất khiếu của mấy trăm đầu lâu liền trào ra máu tươi đen kịt.
Máu tươi chày ra, mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc tràn tới, nồng đậm trong không gian.
Trong đám đầu lâu này toàn bộ đều có nguyên thần và hồn phách của tu sĩ tử vong bị phong ấn. Thân thể của bọn họ đã tử vong nhưng lại chưa chết, vẫn bị chìm trong một loại nhân quả, sinh tử, chân giả luân hồi!
Bên trong đầu lâu của bọn họ ẩn chứa tam đại bổn nguyên của Vương Lâm. Bổn nguyên này tràn ngập khiến cho bọn họ giống như Mộng Đạo, trải qua cả cuộc đời như chân thật, hoặc hư ảo, lần lượt lặp lại những chuyện thê thảm nhất.
Lấy tam đại hư bổn nguyên vây khốn những đầu lâu này trong thống khổ vô tận cũng không phải là Vương Lâm muốn hành hạ bọn họ mà là bước đầu tiên để Vương Lâm gieo trồng mầm mống sát lục.
Một khi gieo trồng thì lại cần tới một trận pháp. Trận pháp này Vương Lâm lấy tam đại bổn nguyên thuật dung hợp một chỗ mới minh ngộ được. Hắn chưa bao giờ thi triển, lúc này lần đầu tiên thực hiện.
Trận pháp này là trận pháp bổn nguyên!
Tên của trận này rất đơn giản, gọi là Sanh Tử Chân Giả Nhân Quả trận!
Cảnh tượng này bi thảm vô cùng, tạo thành bởi một mối hận ngập trời. Cho dù mối hận của Vương Lâm đối với giới ngoại cũng không nồng đậm tới mức này. Nhưng sau khi hắn biết giới nội giới ngoại chỉ là một tòa động phủ xong, trong tâm thần liền bị đè nén trong vô số oán khí.
Luồng oán khí đó lại có sát lục bổn nguyên của hắn là gốc rễ. Dưới oán khí này, hắn hận thiên, hắn hận địa, hắn hận tiên tôn điều khiển vận mệnh của chúng sinh. Hôm nay lại gặp phải ngoại giới xâm lấn, thế là những tu sĩ giới ngoại này trở thành nơi để Vương Lâm trút lửa giận!
-Trận đại chiến này đã làm chết rất nhiều người. Như vậy Vương Lâm ta cũng không cần phải đi giết nhiều tu sĩ nữa. Các ngươi đã muốn sát lục, bằng vào sát lục để đạt được mục đích thì Vương Lâm liền giúp các ngươi một tay. Ta muốn xem xem các ngươi muốn tìm thứ gì! Giới nội đã chết nhiều lắm rồi. Lúc này tới phiên giới ngoại!
Bên tai Vương Lâm truyền tới tiếng kêu thảm thiết nhưng thần sắc hắn vẫn như thường, hướng về Triệu Hà tinh vực bước tới.
Triệu Hà tinh vực từng hai lần bị giới ngoại chiếm đóng. ở nơi này có rất nhiều tu chân tinh có các tộc lạc của Thái cổ Tinh Thần giới ngoại chiếm đóng.
ở nơi này tu sĩ cực kỳ tàn nhẫn, rất nhiều tư nguyên của tu chân tinh bị bọn chúng cướp đoạt, rất nhiều nữ tu bị bọn chúng biến thành lô đinh, vô số máu tươi của tu sĩ nhuộm đỏ cả tinh không.
Vừa mới tiến vào Triệu Hà, một mùi máu tanh nồng đậm tới cực điểm tràn ra. Đi qua nơi này, sát khí trong mắt Vương Lâm càng đậm. Trong sáu đạo bổn nguyên trong cơ thể hắn, sát lục bổn nguyên lúc này bộc phát, bao phủ toàn thân. Bốn phía Vương Lâm bất ngờ xuất hiện vô số bông tuyết hư ảo màu đỏ đậm.
Những bông tuyết màu đỏ này tản mạn bốn phía, theo bước chân Vương Lâm, vang lên tiếng răng rắc. Cả tinh không lập tức bị đóng thành băng, lấp lóe hồng quang, đồng thời tràn ra hàn khí kinh thiên.
Hai mắt Vương Lâm mơ hồ có màu đỏ. Hắn bước đi, thần thức tản ra, bao phủ cả Triệu Hà tinh vực. Ngay trong tích tắc thần thức hắn tản ra, sâu trong Triệu Hà, một luồng khí tức của bước thứ ba ầm ầm bùng lên kinh thiên.
Luồng khí tức này lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là khi thần thức của Vương Lâm xuất hiện thì bị bất ngờ. Luồng khí tức này nếu như là trước khi Mộng Đạo thì Vương Lâm chắc chắn sẽ phải nhíu mày. Nhưng lúc này thì hắn chẳng thèm quan tâm chút nào.
Khí tức này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ của bước thứ ba Không Linh hậu kỳ. Nhưng trong lòng Vương Lâm, hắn ngay cả Không Huyền cũng dám giết, Không Linh chẳng đáng để hắn để vào mắt!
Thân thể tiến về phía trước, Vương Lâm chẳng thèm để ý tới khí tức bước thứ ba kia mà đi tới bên ngoài một tu chân tinh. Trong tu chân tinh này có mấy ngàn tu sĩ giới ngoại. Đại bộ phận đám tu sĩ này đang ngồi đả tọa, còn một số người thì đang tầm hoan, cùng lô đinh mạnh mẽ ép buộc song tu. Những trận cười điên cuồng vang lên. Hoặc có kẻ thì sát hại phàm nhân, có kẻ lại cắn nuốt máu huyết tu vi của tu sĩ giới nội của tu chân tinh này bị bắt làm tù binh.
Những chuyện này hiện lên rõ ràng trong thần thức của Vương Lâm.
Hai mắt hắn bộc phát ra sát khí, hồng mang lóe lên, thoạt nhìn trông cực kỳ dữ tợn. Hơn nữa lúc này mấy trăm đầu lâu phía sau hắn phát ra tiếng kêu thê lương khiến cho Vương Lâm giống như là ma quỷ từ Hoàng Tuyền hiện lên vậy.
-Những kẻ này đáng chết!
Tay áo Vương Lâm vung lên, tay phải vươn ra, năm ngón tay tạo thành chưởng hướng về tu chân tinh xa xa nhấn một cái!
Một chưởng này đánh ra, tu chân tinh bên dưới lập tức truyền ra tiếng ầm vang kinh thiên. Chớp mắt có thể thấy vô số bụi bặm từ tu chân tinh này bốc lên, khiến tu chân tinh này tràn ngập trong cát bụi.
cũng lúc đó, những tiếng kinh hô lập tức truyền ra. Chỉ thấy rất nhiều tu sĩ giới ngoại đang ngồi đả tọa trên tu chân tinh này đồng loạt mở bừng mắt, lộ vẻ hoảng sợ, thân thể vọt lên, muốn mau chóng xem xét xem đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ vừa bay lên bầu trời thì đã thấy mặt đất bốc lên vô số cơn lốc bụi đất, che trời phủ đất, nối liền cả thiên không, khiến cho trong tầm mắt của bọn chúng không có gì là không mơ hồ, giống như một hồi tận thế!
cũng có một luồng uy áp khiến tâm thần người ta run rẩy từ trên thiên không ập xuống, bao phủ bát phương, hình thành một lực trấn áp. khiến cho tu sĩ giới ngoại hơn phân nửa phun máu tươi, thần sắc uể oải, hai mắt lộ vẻ sợ hãi.
-Đây là thứ lực lượng gì!
-Người này là ai!
-Chẳng lẽ là bậc toàn năng của giới nội đã tới. Nhưng bậc toàn năng của giới nội đều ở La Thiên, có ai có khả năng vượt qua tầng tầng phong tỏa để tới nơi này!
Một đám tu sĩ đang song tu với lô đinh, hoặc đang tàn sát phàm nhân hay tu sĩ giới nội trong nháy mắt này đều kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng rời đi, bay thẳng lên bầu trời.
Nhưng ngay trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy bầu trời, một hình ảnh khiến bọn họ hoảng sợ tới cực điểm hiện ra.
Bọn họ thấy trên bầu trời xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này cơ hồ che phủ cả bầu trời, khiến cho mặt đất tối sầm, giống như đang trong đêm đen vậy.
Ánh mặt trời bị ngăn cản, ánh sáng không còn. Tất cả ánh sáng đều bị bàn tay này ngăn cản, khiến cho thiên địa tối đen như mực.
Bên trong chưởng ấn khổng lồ này còn có một ấn ký, khi mơ hồ, khi lại rõ ràng, nếu nhìn thật kỹ thì lại khiến tâm thần bấn loạn.
Ấn ký đó chính là một cánh cửa, là một cánh cửa do vô tận bạch cốt tạo thành -Vạn Không Cốt Môn!
Cánh của này trước khi hủy diệt đã tạo thành ấn ký trong lòng bàn tay Vương Lâm, vĩnh viễn ở lại đó!
Mấy ngàn tu sĩ giới ngoại trên tu chân tinh này trong nháy mắt khi nhìn thấy chưởng ấn, bàn tay khổng lồ này chậm rãi nắm năm ngón tay lại, giống như đang muốn nắm thành quyền. Trong quá trình này, tâm thần ầm ầm chấn động. Một luồng khí tức như tơ từ trong thất khiếu của bọn họ không thể khống chế, bị lôi ra, kéo thẳng lên bầu trời.
Nhân Quả ấn. Nếu là bước thứ ba toàn năng có bổn nguyên thì sẽ bị lôi ra bổn nguyên, không bị động tới sinh tử. Nhưng nếu tu vi còn chưa tới bước thứ ba thì Nhân Quả ấn lôi ra lại chính là linh hồn, nguyên thần, sinh cơ, tất cả những thứ hư ảo trong thân thể!
Nhân Quả ấn cực kỳ đáng sợ. Ấn này vừa xuất hiện thiên địa liền biến sắc, phong vân cuồn cuộn. Nhất là giờ phút này Vương Lâm mang theo sát lục và phẫn nộ tấn công thì lại càng kinh thiên động địa!
chưởng ấn nọ nắm lại, cơ hồ chỉ trong phút chốc, trong ánh mắt mờ mịt của mấy ngàn tu sĩ, chưởng ấn kia hóa thành một nắm tay khổng lồ. Nắm tay đó không hạ xuống mà hướng về phía bên ngoài giật một cái. Một động tác này khiến cho mấy ngàn tu sĩ đồng thời cất tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết đó truyền khắp cả tu chân tinh, cuối cùng hóa thành một tiếng ầm vang. Chỉ thấy mấy ngàn tu sĩ trong không trung thân thể ầm ầm nổ tung, đầu lâu tách khỏi thân thể bay lên lao thẳng về bầu trời.
mỗi một cái đầu lâu hóa thành một đạo cầu vồng lại về tinh không, dừng lại phía sau Vương Lâm.
Bên ngoài tu chân tinh, tay phải Vương Lâm nắm thành nắm tay, trong đó có vô số sinh cơ và linh hồn. Còn có nguyên thần và một chút hư vật từ bên trong tu chân tinh kia lan ra ngưng tụ trong nắm tay của hắn, bị hắn vung lên một cái. Mấy ngàn nguyên thần liền quay trở lại bên trong đầu lâu, bị phong ấn lại, đắm chìm trong sinh tử, chân giả, nhân quả.
Tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa cuồn cuộn vang lên. Đây là tiếng kêu thê lương do mấy ngàn đầu lâu phát ra, không ngừng vang vọng trong tinh không.
-Chỉ có mấy ngàn, vẫn còn chưa đủ!
Vương Lâm xoay người, dùng thần thức đi vào trong một tu chân tinh khác, từng bước đi tới.
Sâu trong Triệu Hà tinh vực có một bậc đại năng của giới ngoại, thần thức ầm ầm chuyển động, ngưng tụ lại thành một hư ảnh. Bổn tôn của hắn cũng từ nơi trú ngụ lao ra, tập trung về hướng Vương Lâm phóng vọt đi.
Vương Lâm muốn kẻ này tới cho nên hắn mới thấy được Vương Lâm. Nếu không thì người này căn bản là không có tư cách tìm được vị trí của hắn!
-Tới một người giết một người, đến một đám giết cả đám.
Thần sắc Vương Lâm âm trầm, sát khí trong hai mắt càng đậm. Hắn còn giết chưa đủ, còn chưa giết sướng khoái. Giờ phút này đi về phía trước, trước mặt hắn lại hiện lên một tu chân tinh.
Bên trong tu chân tinh này đổ nát vô cùng, tử khí bao phủ. Tử khí đó rất đậm, cực kỳ kinh người, hiển nhiên là ở nơi này đã có rất nhiều sinh linh nhưng giờ phút này đều bị diệt vong.
Thái Cổ Tinh Thần có một bộ tộc gọi là Minh Linh tộc. Tộc này hấp thu tử khí mà tu luyện, những nơi bọn họ tới đều là những nơi tử khí dày đặc. Tu chân tinh này cũng bởi vì Minh Linh tộc lập đại công trong đại chiến mà được Trường Tôn hội ban cho.
Minh Linh tộc chỉ là một tiểu tộc trong Thái cổ Tinh Thần, giờ phút này trên tu chân tinh đã là gần phân nửa nhân số từ giới ngoại ngưng tụ tới, đem nơi này trở thành bộ lạc mới.
Bên trong tử khí nồng đậm còn có vô số những bọt khí phát ra ánh sáng màu xám trôi nổi. Bên trong đám bọt khí này là đám tù binh giới nội. Bên trong đám tù binh này phần lớn đều là phụ nữ, bất ngờ lại có cả Chu Tử Hồng!
Hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nhưng quần áo vẫn còn đầy đủ.
Trong lúc này, mặt đất tràn ngập tử khí, đột nhiên ầm ầm truyền ra tiếng chấn động. Một khe nứt rất lớn hiện ra, bên trong đó truyền ra một luồng lực hút, hút ba trăm bọt khí vào bên trong cái khe. Chu Tử Hồng cũng ở trong số đó.
Chương 1555: Chém bước thứ ba
Xuyên qua sương mù tử vong mênh mông có thể thấy sâu trong cái khe trên mặt đất có một nam tử đầu trọc mặc tử y. Người này mặc đại bào màu tím che kín thân thể, đỉnh đầu trọc lốc thỉnh thoảng lại thấy nhô lên một khuôn mặt hồn phách thê lương, phát ra tiếng gào bi thảm.
Hai tay hắn giơ lên vung về phía trước. Ba trăm bọt khí liền bay thẳng về phía hắn.
Nam tử đầu trọc này mở bừng đôi mắt, ánh mắt lộ ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào tu sĩ giới nội bên trong ba trăm bọt khí, thần sắc lộ vẻ tàn nhẫn.
-cũng chỉ có ở giới nội này mới có cơ hội cho Minh Linh tộc ta quật khởi! Người tử vong càng ác thì tử khí càng dày. Mà việc thôn phệ người sống thế này, nếu ở Thái cổ Tinh Thần thì chắc chắn sẽ tạo nên một trận sóng gió, nhất định bị Trường Tôn hội trừng phạt.
Khóe miệng nam tử này lộ ra nụ cười hài lòng, vung tay áo lên. Ba trăm bọt khí kia đột nhiên ầm ầm tan nát.
Bọt khí vỡ tan khiến cho ba trăm nữ tu của Triệu Hà hiện ra trong tử khí mông lung, thần sắc vặn vẹo, lộ vẻ thống khổ. Thân thể các nàng cũng trong khi bọt khí tan nát mà từ từ khô héo.
Từng luồng sinh cơ từ bên trong thất khiếu của các nàng ngưng tụ lại, từ từ hóa thành một hư ảnh. Đám hư ảnh đó giống như là nguyên thần, giống hệt tướng mạo bản thể các nàng.
Thần sắc Chu Tử Hồng vặn vẹo, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run rẩy, sinh cơ từ bên trong cơ thể nhanh chóng lan ra, ngưng tụ lại cũng hóa thành hư ảnh. Ánh mắt nam tử đầu trọc kia lóe lên ánh sáng kỳ dị, hư ảnh nguyên thần của Chu Tử Hồng cũng giống như những hư ảnh khác, đi thẳng về phía hắn.
-Minh phệ cực lạc!
Nam tử đầu trọc kia gầm nhẹ, hai tay vươn ra vung về phía trước. Lập tức ba trăm hư ảnh nguyên thần kia tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã tới gần hắn.
Ngay lúc hắn đang mở miệng tàn nhẫn muốn thôn phệ thì đột nhiên một tiếng hừ lạnh ầm ầm truyền tới từ trong thiên địa.
Tiếng hừ lạnh này giống như tiếng sấm sét, ầm ầm vang lên tạo thành một cơn lốc âm thanh, ầm ầm chấn động. Thân thể nam tử đầu trọc kia run lên, song chưởng vươn ra liền vỡ tan, hóa thành máu thịt nát, miệng phun máu tươi, thần sắc hoảng sợ vội vàng lui về phía sau.
Ba trăm hư ảnh Nguyệt tộc kia vốn đang nhắm mắt, lúc này đều chấn động mở bừng hai mắt, mang theo vẻ mê man nhìn bốn phía.
-Là ai! Là vị toàn năng nào tới Minh Linh tộc. Lão phu là tộc trưởng Minh Linh tộc, không biết là đã chậm tiếp đón vị tiền bối nào.
Sắc mặt nam tử đầu trọc tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, thân thể lui lại phía sau, tâm thần kinh hãi, hoảng sợ tới cực điểm.
Đối phương chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến song chưởng hắn thi triển thần thông đại pháp tan nát, cũng khiến cho tâm thần bị trọng thương, làm cho hắn khí huyết quay cuồng, nguyên thần gần như sụp đổ.
Tu vi hắn đã đạt tới thiên nhân ngũ suy. Loại chuyện này hắn liếc mắt một cái là nhận ra, đối phương tuyệt đổi là bậc toàn năng bước thứ ba không thể trêu chọc! Chỉ là hắn nghĩ không ra bản thân rốt cục đã đắc tội với vị toàn năng nào mà lại phải trừng phạt mình.
Hắn căn bản không ngờ đối phương không phải tới từ Thái cổ Tinh Thần mà là tu sĩ giới nội. Hắn biết rõ là đại bộ phận tu sĩ giới nội hiện giờ đang ở trong La Thiên tinh vực bị vây tầng tầng lớp lớp, đang giãy dụa trong tuyệt vọng, không thể tới được nơi này.
Trong kinh hoàng, chưa đợi hắn nói hết lời thì hai mắt đã bị một luồng áng sáng trắng thay thế. Ánh mắt hắn nhìn lên phía trên, chỉ thấy trong sương mù tràn ngập tử khí có một nam tử mặc bạch y, mái đầu bạc trắng đi tới.
Thần sắc nam tử này âm trầm, trong tử khí phía sau trôi nổi mấy ngàn đầu lâu. tiếng gào thét thê lương tới cực điểm từ trong mấy ngàn đầu lâu này truyền ra, khiến cho tâm thần nam tử đầu trọc run rẩy, đồng tử trong mắt co rụt lại. Hắn nhìn thấy nam tử mặc bạch y nọ. Hắn cảm thấy dáng vẻ đối phương rất quen thuộc.
-Ngươi.ngươi là.
Trong đầu nam tử đầu trọc này ầm vang. Hắn sửng sốt một chút liền thấy từ thân thể đối phương truyền đến một loại cảm giác quen thuộc, khiến hắn nhớ lại một người. Trong tích tắc nghĩ tới người đó, nam tử đầu trọc này liền phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên không thể tưởng tượng, thân thể điên cuồng lui lại phía sau, trong miệng gầm nhẹ.
-Tộc nhân Minh Linh tộc, lập tức chạy khỏi tu chân tinh này, nhanh, nhanh.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải giơ lên chụp vào hư không phía trước một trảo. Lập tức có một bàn tay hư ảo khổng lồ trực tiếp biến ảo ra, lao thẳng tới nam tử đầu trọc đang nhanh chóng lùi lại phía sau.
Trong tích tắc, khi nam tử đầu trọc vừa mới nói dứt lời thì bàn tay khổng lồ hư ảo kia đã túm được toàn thân hắn, hung hăng nắm lấy. Nam tử đầu trọc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể ầm một tiếng liền tan nát.
Nhưng đầu lâu hắn thì vẫn được bảo tồn đầy đủ, bên trong phong ấn nguyên thần và linh hồn, khi Vương Lâm thu hồi tay phải trở về liền trở thành một trong mấy ngàn đầu lâu.
Cùng lúc đó, trên tu chân tinh này khí tức của tộc nhân Minh Linh tộc nhanh chóng bốc lên. Một luồng khí tức này đại biểu cho một tộc nhân Minh Linh tộc. Bọn họ sau khi xuất hiện thần sắc mờ mịt, nhưng không chút do dự bay tứ tán lên không trung, muốn chạy khỏi tu chân tinh này.
Bọn họ dù không biết việc gì đã xảy ra nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng thì bọn họ không cần phải nghĩ ngợi mà lập tức chấp hành!
Vương Lâm xoay người, ánh mắt lạnh như băng, tay phải vung về phía sau, mắt phải liền có sấm sét ầm ầm tràn ra. Tia sét khổng lồ đó từ mắt phải Vương Lâm lóe lên, phân thành vô số tia sét nhỏ, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Trên tu chân tinh đen kịt này, trong tích tắc ánh chớp liền lóe lên, tiếng sấm ầm vang. Mỗi một tia sét vừa chia ra liền giống như thiên kiếp đòi mạng, ầm ầm đánh lên đám người của Minh Linh tộc đang bỏ chạy, khiến thân thể bọn họ ầm ầm tan nát, cuốn lấy đầu lâu của bọn họ.
Tiếng kêu tử vong thảm thiết vang lên liên tiếp trên tu chân tinh này. Vương Lâm không để ý tới chuyện này. Hắn nhìn lại ba trăm nguyên thần đang chìm trong hư ảo và mờ mịt kia, tay áo nhẹ nhàng vung lên. Đám nguyên thần này liền trở lại cơ thể.
Hắn bước ra nửa bước, trong nháy mắt đi ra, những tia chớp từ bốn phương tám hướng quay trở lại với hắn, số lượng đầu lâu phía sau Vương Lâm đã lên tới gần vạn cái. Những tia chớp sau khi trở về liền dung nhập vào bên trong mắt phải của Vương Lâm.
Trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi mà toàn bộ tộc nhân của Minh Linh tộc trên tu chân tinh này đã không còn một người sống sót!
Đứng giữa không trung, tay phải Vương Lâm vung lên, hướng về phía mặt đất nhấn một cái. Tiếng ầm ầm vang động tinh không. Tử khí vô tận tràn ngập trên mặt đất trong lúc này giống như sóng biển cuồn cuộn ngập trời, bay thẳng về phía Vương Lâm. Cuối cùng sương mù đầy tử khí vô tận này toàn bộ ngưng tụ trên tay phải đại biểu cho tử vong của Vương Lâm, hóa thành một quả cầu sương mù nhanh chóng xoay tròn.
Khí tức tử vong sau khi bị Vương Lâm hút đi, mặt đất liền khôi phục lại sinh cơ. Rất nhiều bọt khí vốn ở bên trong sương mù đều vỡ ra, khiến cho những tu sĩ Triệu Hà ở bên trong đó đều được tự do.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía mặt đất, Vương Lâm nắm quả cầu sương mù trong lòng bàn tay, ngẩng đầu đi về phía thiên không, tay phải hung hăng vuốt một cái. Quả cầu sương mù liền lập tức vỡ tung. Một cơn lốc xoáy tử vong đột nhiên bộc phát ra, phóng vọt lên bầu trời.
-Nếu đã tới rồi thì đừng có mong rời đi nữa!truyện kiếm tu audio
Tiếng nói của Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chỗ cơn lốc tử vong oanh kích trên bầu trời. Chỉ thấy trong một vùng vặn vẹo, một nam tử trung niên bước ra.
Nam tử trung niên mặc đạo bào, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, sau khi xuất hiện liền lập tức bắt quyết. Trước người hắn liền có một cái khiên giống như mai rùa biến ảo ra. Khiên này lớn chừng trăm trượng, bao phủ lấy thân thể hắn, khiến cho cơn lốc tử vong kia trực tiếp rơi lên trên tấm khiên.
Tiếng ầm ầm vang vọng. Tấm khiên chấn động, xuất hiện rất nhiều khe nứt nhưng không vỡ tung mà bị cuốn về phía sau, mang theo nam tử trung niên kia không ngừng lui lại.
-Phong Tôn Vương Lâm, ngươi không ngờ lại không chết!
Nam tử trung niên này trong lúc lùi lại phía sau, hai mắt lộ vẻ khiếp sợ. Hắn lúc trước chỉ tập trung thần thức vào vị trí của Vương Lâm nhưng lại không nhìn ra hình dáng của đối phương. Giờ phút này khi từ chỗ xa xôi chạy tới, nhìn thấy Vương Lâm hủy diệt cả ngàn tu sĩ giới ngoại trên tu chân tinh này xong liền lập tức nổi lên ý định rút lui. Nhưng còn chưa kịp rời đi thì hắn đã bị Vương Lâm bức phải hiện thân.
Vương Lâm không nói một lời, trong mắt tràn ngập sát khí, thân thể nhoáng lên lao thẳng tới nam tử trung niên này. Trong tích tắc khi hắn tới gần tấm khiên, tay phải Vương Lâm liền giơ lên, hướng về tấm khiên mạnh mẽ đánh một kích.
Ầm một tiếng, những cái khe trên tấm khiên càng nhiều hơn. Chấn động này khiến cho sắc mặt nam tử trung niên kia tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thần sắc hoảng sợ điên cuồng lùi lại phía sau.
-Ngươi cố ý dụ ta tới đây. Ngươi ẩn dấu tu vi!
Lực lượng của một chưởng này khiến nam tử trung niên cảm nhận được rõ ràng khí tức kinh khủng trên người Vương Lâm. Tâm thần hắn kinh hoàng, trong đầu lúc này không còn ý niệm
giết người nào cả, chỉ muốn lập tức bỏ chạy!
Nhưng Vương Lâm đã dụ hắn tới đây tất nhiên sẽ không để hắn có cơ hội đào tẩu, lúc này trong tiếng hừ lạnh liền bước tới, tay phải giơ lên ấn xuống một cái. Trong một chưởng này ẩn chứa nhân quả, ầm một tiếng liền đánh lên tấm khiên. Tấm khiên lập tức tan tành, từng luồng khí tức bị rút ra. Ngay cả nam tử trung niên kia cũng như vậy.
Sắc mặt nam tử trung niên này tái nhợt, sau khi tấm khiến tan tành, thân thể lại lui về phía sau, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng. Đối với hắn mà nói, đây là một lần đại kiếp sinh tử. Hắn biết là mình e rằng không thể bỏ chạy, lúc này cắn răng từ bỏ chuyện đào tẩu, hai tay bắt quyết. Lập tức trên mi tâm liền xuất hiện một cái khe màu đỏ, bên trong đó là hương hỏa giới dung nhập với thân thể hắn.
Ngay lúc hương hỏa giới được mở ra, tay phải Vương Lâm giơ lên điểm một chỉ về phía trước.
-Định!
Một chữ định thân, toàn thân nam tử trung niên liền sững lại. Ngay trong nháy mắt này, Vương Lâm bước từng bước đi tới, tay phải vỗ lên ngực nam tử trung niên này một chưởng. Thân thể người này liền ầm ầm chấn động. Tay phải Vương Lâm giơ lên đặt vào mi tâm của hắn.
Ầm một tiếng, toàn thân nam tử trung niên này kịch chấn, thất khiếu chảy máu, hai mắt lộ vẻ sợ hãi và giãy dụa, trong run rẩy muốn gắng thoát khỏi sự khống chế của Định Thần thuật.
Nhưng trước mặt Vương Lâm, hắn căn bản không có cơ hội này. Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, song chưởng đánh tan tâm thần người này, sau khi phong ấn, tay phải liền đảo qua cổ nam tử trung niên này.
Máu tươi phun ra. Đầu và thân thể hắn liền bị chia lìa. Thân thể nam tử trung niên bị đánh tan thành huyết nhục, đầu lâu thì bị Vương Lâm túm lấy.
-Dưới Không Huyền không ai là địch thủ của Vương Lâm ta.
Vương Lâm xoay người đi, cầm lấy cái đầu lâu đầy máu tươi kia đi vào tinh không.