[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 131 [Chương 511 đến 525]
❮ sautiếp ❯Chương 511: Rời đi
Giờ phút này hắn cảm nhận được niềm tin bên trong Thập Băng Quyền Ý. Niềm tin đến từ Tả dực Yêu tướng, đó chính là một loại kinh nghiệm sa trường, giết địch vô số tạo thành niềm tin tất thắng. Là tất cả tâm niệm những người bị thua, bị chết dưới Thập Băng Quyền Ý tập hợp lại.
Mức độ mạnh mẽ của niềm tin đó, vượt rất xa sự tưởng tượng của Vương Lâm. Tại khoảnh khắc thân thể thừa nhận lực lượng lần thứ tư sụp đổ, tâm thần Vương Lâm cũng trải qua niềm tin đến từ trong quyền ý.
– Mười lần sụp đổ vốn là cực hạn. Vào lúc này, không ngờ nó lại đang tiến hóa đến lần thứ mười một. Tả dực Yêu tướng thi triển Thập Băng Quyền Ý với ta, mục đích đó là sau khi đánh bại ta, hấp thu tâm niệm khiến cho quyền ý này được nâng cao.
Thập Băng Quyền Ý sở dĩ mạnh mẽ bởi vì có niềm tin. Nó đánh bại càng nhiều người, uy lực của nó sẽ càng mạnh!
Một cảm giác suy sụp không thể chống cự bất giác xuất hiện ở trong lòng hắn. Chẳng qua cảm giác này gần như vừa mới sinh ra, lập tức bị Vương Lâm mạnh mẽ bóp nát.
Thân hình hắn như bị một thứ lực lượng nào đó ném đi, bay ra xa tới nghìn trượng mới dừng lại. Trong nháy mắt hạ xuống, hắn lật thân hình, đầu ngón tay trái vạch trên mặt đất, liền nghe một loạt tiếng động vang chói tai vang lên, thân hình Vương Lâm loạng choạng hơn mười trượng mới đứng vững.
Lúc này toàn thân Vương Lâm gần như bị ký hiệu ở mi tâm bao trùm. Ký hiệu đó sau khi chịu đựng Thập Băng Quyền ý lập tức tán loạn, hóa thành từng điểm màu xám tiêu tán. Ở mi tâm chỉ còn nửa ký hiệu, chậm rãi tỏa ra màu xám mờ mờ.
Sinh ấn do tu luyện tiên quyết giết chóc mà ra, giờ phút này chỉ còn lại nửa đạo ở mi tâm Vương Lâm, còn lại toàn bộ tiêu tan.
– Lấy tu vi Anh Biến trung kỳ của ngươi, có thể chống cự lần thứ tư sụp đổ mà không chết. Ngươi lui ra đi! Chức Đô thống ngươi không có khả năng đạt được. Cho dù chức vụ Nghiêu lĩnh cũng không thuộc về ngươi. Vị trí của ngươi chỉ có thể là trường nham!
Ánh sáng trong mắt Tả dực Yêu tướng tiêu tan, hắn chắp tay sau lưng nói một cách bình thản. Biểu tình của hắn mặc dù không lộ ra vẻ khinh thường, nhưng lời nói lại biểu lộ rõ!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Thập Băng Quyền Ý này chính là một loại cầu nối tinh thần đến đỉnh. Một tu sĩ đạo tâm thăng hoa, đạo tâm và nguyên thần kết hợp khiến cho nguyên thần tiến hóa mà dung nhập vào bên trong đạo tâm. Thể xác và tinh thần bên trong chỉ còn một niềm tin, niềm tin này cực kỳ vững chắc, nó có thể ảnh hưởng hết thảy, có thể thay đổi trời đất.
“Thần thông Niềm tin!” Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tả dực Yêu tướng ở xa xa. Ánh mắt hắn thâm u, giống như ẩn chứa trí tuệ và hiểu ra.
Ánh mắt Vương Lâm càng ngày càng sáng, hắn chậm rãi nâng tay phải, vươn ngón trỏ. Động tác đồng dạng, cũng là khúc nhạc dạo của Hóa Ma chỉ, nhưng lúc này Vương Lâm thi triển ra lại là khác hẳn!
Động tác của hắn trong mắt Tả dực Yêu tương lại rất khác biệt. Hắn khẽ “a” một tiếng, ánh sáng tiêu tan trong hai mắt lại ngưng tụ một lần nữa! Lúc này đây còn sáng gấp mấy lần lúc nãy!
– Này… Tả dực Yêu tướng liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối, trên mặt không khỏi có chút chú ý.
Diêu Tích Tuyết ở xa xa lại biến sắc, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong lòng như nổi sóng, nàng nhớ tới lời nói của phụ thân. Đối với Vương Lâm, phụ thân Huyết Tổ của nàng có chút chú ý.
Một luồng ma khí từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra, trong phạm vi ba trượng quanh thân hắn hình thành một màn sương đen nhàn nhạt. Trong màn sương đen, hai mắt Vương Lâm dần dần lộ ra vẻ âm trầm.
Sự âm trầm đó toát ra một thứ lạnh lẽo, ma tính!
“Thần thông Niềm tin… Khi ta thi triển pháp thuật chỉ có vẻ ngoài, không chứa niềm tin bên trong, cho nên không thể phát huy ra uy lực chân chính”. Vương Lâm thì thào tự nói với bản thân. Hắn nhìn ngón trỏ tay phải mình, rồi chỉ thẳng lên trời.
Một chỉ hỏi trời!
Lốc xoáy trong hư không phía trên cung điện giờ khắc này trong nháy mắt tiêu tan. Toàn bộ trời đất giống như bị một tấm màn đen bao phủ càng thêm u ám, dường như có vô số du hồn ở bên trong gào thét!
Một chỉ Hóa Ma!
Ma khí tung hoành. Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm trong nháy mắt cho dù không nghịch chuyển nhưng lại vô thanh vô tức toàn bộ biến thành ma khí!
Loại ma khí này cùng với ma khí sau khi tiên lực nghịch chuyển tạo thành có sự khác nhau rất lớn!
Tóc Vương Lâm chợt dài quá hai đầu gối một cách quái dị. Cả người hắn không còn có một chút tao nhã, mà tràn ngập vẻ bạo ngược. Ở trên mi tâm một đạo ma văn xanh bạc chậm rãi xuất hiện.
Ma khí xung quanh thân thể trong chốc lát đậm đặc hẳn lên rồi điên cuồng tản ra bốn phía. Phạm vi ba trượng từ từ được mở rộng. Cuối cùng trong phạm vi trăm trượng ma khí tràn ngập.
Khi ma khí đậm đặc tới một mức nhất định liền hóa thành những ngọn lửa mờ màu xanh, rơi trên mặt đất tạo thành những đám lửa hình tròn.
Toàn bộ cơ thể bị ma khí chiếm cứ. Lúc này Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng thét lên một tiếng thật dài. Tiếng thét tản ra một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo, với ý chí giết chóc điên cuồng!
Đúng lúc này, một nửa ký hiệu giết chóc ở bên dưới ma văn xanh bạc trên mi tâm giống như dung hợp với tâm tính của Vương Lâm, không ngờ bắt đầu sinh trưởng. Chỉ trong nháy mắt từ một nửa lại hóa thành Sanh ấn đầy đủ!
Ấn ký vừa hồi phục lại lập tức lan tràn, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Vương Lâm.
Vương Lâm cứ từng bước một đi tới Tả dực Yêu tướng đang ở trên bầu trời cung điện!
– Thú vị! Ngươi là người thứ nhất có được sự cảm ngộ dưới Thập Băng Quyền Ý của ta. Để cho bản tướng nhìn xem ngươi có đỡ được lần thứ năm sụp đổ hay không! – Ánh sáng trong mắt Tả dực Yêu tương lóe lên, trầm giọng nói.
Lần thứ năm sụp đổ sau lời nói Yêu tương từ trong hư vô tiến ra. Lần thứ năm sụp đổ là gấp mười uy lực lần thứ tư, vừa mới xuất hiện lập tức trong phạm vi nghìn trượng phát ra những tiếng sấm giống như thiên kiếp. Thanh thế của tiếng sấm kinh người, toàn bộ Cổ Yêu thành giờ phút này đều có thể nghe thấy.
Vẻ mặt Vương Lâm âm thầm. Lúc này hắn sử dụng Hóa Ma chỉ, một chỉ Hóa Ma. Trong nháy mắt lần thứ năm sụp đổ từ bốn phương tám hướng xuất hiện, ngón trỏ tay phải hắn bỗng nhiên điểm mạnh một cái về phía trước. Lập tức ma khí toàn thân hắn ngưng tụ ở ngón tay, rồi chợt hóa thành một ngọn lửa ma.
Uy lực chân chính của Hóa Ma chỉ lần đầu tiên xuất hiện trong tay Vương Lâm. Ngọn lửa ma ở đầu ngón tay hắn lập tức phóng to, tạo ra xung quanh người hắn một biển lửa Vương Lâm đạp một cái, cả người bay lên trời, ngón trỏ tay phải giống như tia chớp điểm về phía Yêu tương.
Lần thứ năm sụp đổ gần như vừa mới đến trong nháy mắt bị ngọn lửa ma ngăn cản. Trong quá trình giằng co, một chỉ của Vương Lâm phóng ra, chỉ nghe những tiếng “ầm ầm” vang lên, hắn đã thoát khỏi lần thứ năm sụp đổ. Lúc này hắn chỉ cách Yêu tương mười trượng!
Ngay sau đó, lần thứ sáu sụp đổ lập tức xuất hiện!
Uy lực lần thứ sáu sụp đổ không có lời nào để diễn tả. Sau khi nó xuất hiện, lập tức khoảng cách mười trượng giữa Yêu tương và Vương Lâm lập tức sụp đổ, từng cái vết nứt xuất hiện không theo quy tắc xẹt qua ngang trời. Uy lực của lần thứ sáu sụp đổ bỗng nhiên giáng xuống.
Vương Lâm vẫn âm trầm như trước. Ngón tay của hắn vẫn giữ nguyên, thân hình đi về trước một trượng, lần thứ sáu sụp đổ giống như một vòng sáng vô hình từ hư vô hóa thành, bao vây quanh Vương Lâm.
Chẳng qua, trong khoảnh khắc đụng tới ngón trỏ, miệng hắn khẽ hô:
– Hóa Ma!
Vừa dứt lời, ngón trỏ lập tức tỏa ra một làn ánh sáng đen đậm đặc. Ánh sáng đen lan theo ngón tay, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cánh tay phải của hắn.
Rồi chỉ trong nháy mắt, nó theo cánh tay phải nhanh chóng lan tràn toàn thân. Gần như khoảnh khắc vòng ánh sáng vô hình tới người, toàn thân Vương Lâm đã trở thành màu đen vô tận.
Cả người hắn giống như một bóng ma, bước tới một bước liền xuyên qua vòng ánh sáng vô hình. Trong nháy mắt khi hắn xuyên qua, lần thứ sáu sụp đổ tự nhiên biến mất!
Ánh sáng trong mắt Tả dực Yêu tương lóe lên dữ dội, hắn quát to:
– Khá lắm, người từ ngoài đến! Lúc trước bản tướng đúng là xem thường ngươi. Ta ở đây chờ, ngươi còn bốn lần sụp đổ!
– Niềm tin Thập Băng Quyền Ý của ngươi đó là niềm tin tất thắng, đó là tâm niệm của tất cả mọi người thua dưới thần thông này của ngươi tập hợp lại. Muốn phá quyền ý của ngươi, đơn thuần theo tu vi, thần thông của ta không thể làm được. Nhưng mấu chốt để phá Thập Băng Quyền ý của ngươi không phải là tu vi, mà là Niềm tin!
– Ta vì phá quyền ý của ngươi, niềm tin dung nhập vào trong Hóa Ma chỉ, lại giống như giao linh hồn cho thần thông. Giờ phút này đã không phải đối kháng tu vi, mà là đối kháng về Niềm tin! – Vương Lâm miệng bình thản nói, hắn lại bước về phía trước một bước!
Lần thứ bảy sụp đổ đã đến!
Trong nháy mắt lần thứ bảy sụp đổ xuất hiện, hai mắt Vương Lâm chợt lóe, quát to:
– Nhường đường!
Hai chữ vừa dứt, lần thứ bảy sụp đổ sắp sửa biến ảo ra lại giống như vậy có hình dạng lập tức sụp đổ. Ánh mắt Vương Lâm hoàn toàn kiên nghị, trong mắt hắn bốc lên một niềm tin mãnh liệt.
Trong lòng hắn nắm chắc là linh hồn thần thông một chỉ Hóa Ma. Trông miệng hắn tuy nói ra hai chữ, nhưng trong hai chữ tỏa ra một niềm tin vô bờ bến.
Ý niệm này, không phải giết chóc, không phải tất thắng, mà là Ma niệm! Ma niệm, chính là nghịch thiên, chính là thiên hạ to lớn tùy ý làm, đoạt sinh mạng trí tuệ, phá hư đạo pháp, tự đi theo con đường riêng, bởi vậy tên là Ma!
Sắc mặt Tả dực Yêu tương rốt cục biến đổi, lúc đầu tiên khi nhìn Vương Lâm hắn chưa bao giờ đặt đối phương ở trong lòng. Khi người đó phá vỡ lần thứ ba sụp đổ mới khiến hắn chú ý.
Chẳng qua thất bại ở lần thứ tư sụp đổ cũng nằm trong dự đoán trước. Hắn xem ra, con đường của người này, nếu dừng lại như vậy cũng không phải người mà hắn phụng mệnh yêu đế tìm kiếm!
Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không ngờ, sau lần sụp đổ thứ tư người này không ngờ lại ngộ đạo. Việc ngộ đạo của đối phương lập tức thu hút sự chú ý của hắn. Người này ngộ đạo, một chỉ Hóa Ma!
Mặc dù như thế cũng vẫn chỉ là thu hút sự chú ý, không có quá mức coi trọng. Ở trong mắt hắn, loại ngộ đạo này tuy là khó được nhưng cũng chỉ là phá lần thứ bảy sụp đổ rồi hoàn toàn dừng lại!
Nhưng giờ phút này, khi đối phương chỉ cần một lời nói phá lần thứ bảy sụp đổ khiến hắn hoàn toàn xúc động. Vẻ mặt biến đổi hắn lập tức hiểu được chính mình ngay từ lúc bắt đầu đã phạm sai lầm lớn. Đó là xem thường đối phương.
Với thân phận của mình, có thể khiến hắn tỏ ra xúc động mấy ngàn năm qua chưa từng có. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua.
Chương 512: Khảo nghiệm của Yêu Tương
Vương Lâm giẫm chân trong không trung mà đi đến, mái tóc dài bay ở đàng sau, trông giống như ma thần. Nét mặt hắn chỉ có một sự lạnh lùng và vô tình. Sau lần thứ bảy sụp đổ, khoảng cách giữa hắn cùng với Tả Dực Yêu tương chỉ còn có năm trượng!
Nét mặt Tả Dực Yêu tương ngưng trọng nhìn về phía Vương Lâm.
Lúc này lần thứ tám sụp đổ giống như dòng thác lũ xuất phát từ hư vô, hòa vào trời đất.
Uy lực lần thứ tám sụp đổ này trước nay chưa từng có, từ trong hư vô hóa thành vật có hình dạng, thật sự giống như dòng nước lũ, trực tiếp cuốn đến.
Toàn thân Vương Lâm ma khí lượn lờ, một tia sáng trong ánh mắt hắn chợt lóe lên. Đối mặt lần thứ tám, hắn trực tiếp bước ra một bước, trong nháy mắt tiếp xúc với lực lượng của lần sụp đổ thứ tám, ngọn lửa ma trên thân thể Vương Lâm bốc lên cuồn cuộn, hóa thành một đạo ma khí xông lên tận trời, tung hoành coi như khắp đất trời đều là Ma niệm.
Lần thứ tám sụp đổ vẫn chưa tan, nhưng lần thứ chín đã im lìm xuất hiện.
Vương Lâm nhíu mày, tuy nói hắn ma hóa, nắm giữ Ma niệm, nhưng đạo tâm vẫn kiên định như cũ, không chịu ảnh hưởng tí nào của ma hóa. Nhưng theo tín niệm nhập ma, đạo tâm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Đối với tác hại của nhập ma, Vương Lâm biết rất rõ.
Lúc này lần thứ tám sụp đổ cùng với lần thứ chín gần như đồng thời tấn công. Nội tâm Vương Lâm suy tính, lập tức quyết đoán. Hắn nhìn Yêu tương Tả Dực một cái, giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ có ba trượng!
Thầm than một tiếng, Vương Lâm không tiến ngược lại lùi ra, thế lui của hắn giống như tia chớp nhanh chóng biến mất, lúc xuất hiện là ngoài nghìn trượng. Yêu tương Tả Dực ngẩn ra, cười lớn nói:
– Biết tiến lùi, hiểu được lúc nào nên bỏ. Tốt!
Nói xong tay phải hắn chộp phía trước người một cái, chỉ thấy tiếng động “ầm ầm” đột nhiên quanh quẩn trong hư không, Thập Băng Quyền ý lập tức tiêu tan. Trời đất trong nháy mắt lại khôi phục như thường.
– Mù dù ngươi chưa phá được mười quyền của ta, nhưng lấy thực lực của ngươi cũng đủ với chức Thống lĩnh. Ta! Tả dực Yêu tương Vân Lệ Hải phong ngươi làm Thống lĩnh Cổ Yêu thành, nắm trong tay một vạn yêu binh!
Tả dực Yêu tương nói xong, trong tay lập tức có thêm một lệnh bài bằng đồng, tay hắn vung lên lệnh bài lập tức bay về phía Vương Lâm. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, sau khi đón lệnh bài, chắp tay nói:
– Cảm ơn tướng quân!
– Ngươi trước tiên ở trong thành nghỉ ngơi, bảy ngày sau sẽ có người dẫn ngươi tới quân doanh!
Vân Lệ Hải nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Thân hình hắn khẽ động, cả người toàn bộ biến mất.
Nhìn tất cả điều này, Diêu Tích Tuyết nhìn thấy Tả dực Yêu tương rời khỏi đang định mở miệng thì Vương Lâm cũng không nhìn nàng mà xoay người đi ra xa xa. Diêu Tích Tuyết nhíu đôi lông mày, hừ nhẹ một tiếng xoay người đi ra.
Vương Lâm bước đi không nhanh. Theo bước chân hắn ma niệm dần dần bình phục. Nơi đây là trung tâm Cổ Yêu thành, sau nửa canh giờ trước mắt Vương Lâm là một nơi đường phố và lầu các náo nhiệt nhất.
Ở trong một nhà trọ, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng thổ nạp. Lần này hắn ngồi bốn ngày bốn đêm. Tóc của hắn dần dần ngắn lại giống như trước kia. Sau khi nhập ma, tuy là sử dụng thần thông uy lực tăng nhiều lần, đạt tới một mức độ rất mạnh, nhưng tác dụng phụ cũng cực kỳ lớn.
Đạo của Vương Lâm không phải là ma đạo. Như vậy sau khi hắn nhập ma, trong cơ thể tràn ngập ma niệm, tất cả đều không hợp với đạo tâm của hắn. Nếu thời gian dài một khi đạo tâm bị ma niệm ảnh hưởng như vậy Vương Lâm biết mình sẽ hoàn toàn trở thành kẻ tu ma. Thậm chí bởi vì đạo tâm không hợp, tâm thần cũng bị ma niệm ảnh hưởng, hoàn toàn biến thành một ma đầu không có thần trí.
Trừ phi hắn một lòng hướng ma, giống như Tư Đồ Nam. Chỉ như vậy mới có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh.
Với tâm trí của Vương Lâm tự nhiên sẽ không phạm sai lầm này. Lúc trước nhập ma chiến đấu, trong lòng hắn thủy chung vẫn tính toán thời gian nhập ma, như thế nào đồng thời phát huy uy lực nhập ma, còn có thể bảo trì đạo tâm kiên định, đây là vấn đề đầu tiên hắn suy xét.
Cho nên vào trước khi quyền thứ tám và quyền thứ chín tới người, hắn quyết đoán lựa chọn tránh lui. Không phải không thể đánh, mà là nếu đánh tiếp đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa Vương Lâm sở dĩ lựa chọn nhập ma, một trong những nguyên nhân là lĩnh ngộ Niềm tin. Quan trọng hơn hắn muốn đạt được chức vị bên ngoài. Lúc này hắn đã lộ ra thực lực, mặc dù không vượt qua lần thứ tám, nhưng hắn tin tưởng Tả dực Yêu tương tuyệt đối sẽ không chỉ cho mình một chức vị trưởng lão bên trong.
Nếu Vân Lệ Hải này thật sự đui mù như vậy, Vương Lâm trong lòng đã quyết định rời khỏi Cổ Yêu thành, trở lại hoang dã phát triển thế lực. Cùng lắm thì sau này trực tiếp đánh hạ Cổ Yêu thành.
Bốn ngày bốn đêm trong nhà trọ, Vương Lâm đem ma niệm trong cơ thể nén ép thành một điểm phong ấn trong cơ thể. Ma niệm này không thể loại trừ, hơn nữa Vương Lâm cũng không tính toán loại trừ. Ma niệm nếu dùng tốt, có thể khiến uy lực của nó gia tăng không ít.
Một ngày trước, Thập Tam và Hổ Bào đi tới nhà trọ ở tại phòng bên cạnh Vương Lâm. Hai người bọn họ sở dĩ có thể tìm tới nơi này là bởi vì thần thức của Vương Lâm kêu gọi.
Trải qua mấy ngày tĩnh tọa, ngày thứ năm Vương Lâm đi ra khỏi nhà trọ. Thập Tam và Hổ Bào theo sát phía sau.
Đi trên đường phố trong Cổ Yêu thành, Vương Lâm phảng phất như sống trong một kiếp khác, tất cả nơi này đều có nhiều khác biệt với Tu Chân Giới ở bên ngoài. Bất kể là kiến trúc hay khung cảnh bốn phía.
“Vùng đất Yêu linh ở Đông Hải tự thành một thế giới kỳ diệu. Không biết nơi đây rốt cuộc hình thành như thế nào? Hay là thật sự như lời đồn, lúc tiên giới vẫn chưa phá nát, là một ngoại phủ của tiên đế có thực lực mạnh mẽ?” Vương Lâm có chút không dám tin. Nếu lời đồn là thật, vậy tu vi tiên đế này thật sự không thể tưởng tượng. Có thể đem một tòa động phủ của mình biến thành một thế giới, thật sự là kinh khủng.
“Mặc dù nói là lời đồn, nhưng tin đồn chưa chắc không có nguyên nhân. Nếu thật sự là động phủ của một vị tiên đế nào đó, vậy vì sao vị tiên đế đó lại ở trong động phủ của mình mở một thế giới, vì sao còn làm ra nhiều cư dân bản địa như vậy đây?” Vương Lâm đi trên đường, đầu óc rơi vào trầm tư.
“Hay là…” Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, hắn nghĩ tới một đáp án hoang đường. Lúc hắn còn nhỏ ở trong thôn, thường xuyên có hàng xóm dùng hàng rào tre ngăn một khối đất, ở bên trong nuôi một ít gia súc.
Vương Lâm nhìn thế giới trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn không trung. Trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cỗ ảo giác, bản thân như đứng ngoài mảnh đất còn trong hàng rào tre cư dân bản địa giống như gia súc.
Vương Lâm lắc đầu cười khổ, thầm nói chính mình thật sự nghĩ nhiều. Nhưng suy đoán này thủy chung tồn tại trong lòng không tiêu tan.
Thập Tam và Hổ Bào đi sau Vương Lâm, Thập Tam lạnh lùng, ánh mắt đảo quanh bốn phía Vương Lâm. Nếu có người đáng nghi, hắn sẽ lập tức ra tay.
Về phần Hổ Bào lại không có suy nghĩ nhiều. Ánh mắt hắn luôn dừng lại trên lầu các và quầy hàng, trong mắt lúc thì lộ ra ánh sáng kỳ dị, hiển nhiên thấy được vật vừa ý.
Đối với Cổ Yêu thành, Vương Lâm không có chút hứng thú. Sau khi hắn đi dạo hai canh giờ liền thấy được một quán rượu người đông như nước chảy. Từ ngày tu đạo tới nay, Vương Lâm đối với việc ăn uống đã dần dần mất đi hứng thú. Tới giai đoạn Ích Cốc, cả ngày chỉ cần thổ nạp, là có thể thỏa mãn thân thể.
Nếu chỉ là ăn uống, không thể làm cho tính tình Vương Lâm nổi lên, nhưng quán rượu này lại có một vò rượu thật lớn. Vò rượu này to khoảng ba trượng, cao hai trượng. Bốn phía bày vài cái thang, một ít chủ quán tiểu nhị đang trèo lên thang, dùng một cái thìa lớn lấy rượu từ trong ra.
Nhìn vò rượu này, Vương Lâm ngừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên quán rượu này.
– Trúc Thanh lâu!truyện kiếm tu audio
Hai bên rèm cửa Trúc Thanh lâu này còn có một bộ câu đối.
“Trúc thúy lan hinh nghênh cổ khách Thanh mai vi hương tống tiên quân.” Vương Lâm có hứng thú nhìn vài lần. Lúc này người đứng ở cửa tiếp khách bước lên, cười nói:
– Khách quan… Rượu Trúc Thanh của quán chúng tôi chính là rượu ngon ngàn đời nổi tiếng trong Cửu quận. Sao không đi vào thưởng thức một phần. Hôm nay mở hũ rượu mới, ông chủ có lời nếu có thể uống mười hũ nhỏ không say, hết thảy tiền rượu hoàn toàn miễn. Cơ hội khó gặp này, nếu ta là ngài nhất định vào nếm thử.
Người tiếp khách này ánh mắt thật tốt. Tuy hắn chưa nhìn ra sự phi phàm của Vương Lâm nhưng cũng nhận được Thập Tam và Hổ Bào phía sau không đơn giản. Thân phận của hai người này hiển nhiên là nhất lưu thị vệ, bởi vậy có thể thấy được người đứng trước tất nhiên là người có thân phận.
Vương Lâm thấy người tiếp khách này ăn nói thú vị, khẽ mỉm cười nói:
– Vậy liền nếm thử rượu Trúc Thanh này, xem có gì kỳ lạ!
Nói xong hắn đi vào quán rượu. Thập Tam và Hổ Bào lập tức vào theo. Quang cảnh bên trong quán thanh lịch, lớn nhỏ vừa phải, lúc này có không ít khách, đều tựu nói cười vui vẻ.
Lúc ba người Vương Lâm tiến vào, người tiếp khách đi nhanh mấy bước, cao giọng hô:
– Ba vị khách quý!
Lời nói hắn vừa dứt, trong quán rượu liền có tiểu nhị tiến đến, cười nói:
– Mời khách quan vào trong. Nơi này có bàn ở gần cửa sổ, xin mời đi theo ta!
Nói xong hắn đi trước dẫn đường, tới một cái bàn gần cửa sổ, dùng khăn vắt ở vai dọn dẹp một chút.
Vương Lâm ngồi xuống, Thập Tam và Hổ Bào hai người do dự một chút thấy Vương Lâm gật đầu liền ngồi đối diện.
– Khách quan muốn ăn món gì? – Tiểu nhị cũng đều có ánh mắt, nên hỏi Vương Lâm.
– Đưa lên ba hũ rượu Trúc Thanh ở nơi đây. – Vương Lâm ôn hòa nói.
– Được, xin chờ!
Tiểu nhị vắt khăn mặt lên vai, xoay người rời đi. Chỉ ít lâu sau hắn bưng lên ba hũ rượu, mấy cái chén rượu đặt xuống bàn.
Thập Tam vội vàng cầm lấy hũ rượu, vỗ một cái đánh vỡ lớp bùn, rót một chén rượu cho Vương Lâm, chính hắn cũng không uống. Hổ Bào nuốt một ngụm nước bọn. Hắn thấy Thập Tam không uống nên bản thân cũng không tiện uống, trong lòng không khỏi nói thầm, nhưng vẻ mặt không lộ ra tí nào.
Vương Lâm cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Một mùi vị đã lâu không kìm được nảy lên trong tim. Cuộc đời này của hắn chỉ uống qua một loại rượu, đó là năm xưa khi sống cuộc sống phàm nhân ở Chu Tước Tinh, rượu mà tổ tiên Đại Ngưu để lại.
Trong hơn mười năm đó, Đại Ngưu thường xuyên đưa rượu ngon tới, dần dần khiến cho Vương Lâm đối với loại rượu đó nhớ rất kỹ.
– Cuộc đời biến đổi. Cũng không biết lúc này Đại Ngưu một người bình thường trên Chu Tước Tinh có bình an hay không. Năm sáng vô tình chỉ sợ hắn sớm trở về cát bụi, con cháu của hắn, chắc là vẫn còn khỏe mạnh.
Vương Lâm cầm chén rượu ánh mắt có chút gì đó nhớ lại.
Chương 513: Ngộ trong chiến đấu
Hơn mười năm sống cuộc sống phàm nhân là quãng thời gian yên tĩnh nhất trong đời hắn. Tuy nói quãng thời gian đó cách đây rất xa, nhưng trong đầu hắn những hình ảnh năm đó vẫn chưa bao giờ biến mất. Nhớ tới Đại Ngưu, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm rượu. Hơi rượu vào trong miệng, tuy có vị cay nhưng có chút gì đó giống với thứ rượu mà lần đầu tiên Đại Ngưu đưa cho hắn.
Thập Tam trầm ngâm không nói. Hắn nhận ra Vương Lâm đang có tâm sự. Điều duy nhất hắn có thể làm là rót rượu vào chén cho Vương Lâm.
Hổ Bào nhịn một lúc cứ nuốt nước bọt liên tục. Cuối cùng thì hắn không nhịn được, len lén nhìn Vương Lâm rồi lặng lẽ cầm một vò rượu, tháo nắp rồi nhanh chóng rót ra một chút. Sau khi uống xong, tinh thần hắn trở nên hừng hực.
Hắn đang định uống tiếp một chén lập tức phát hiện ra Thập Tam đang nhìn mình một cách lạnh lùng. Nét mặt Hổ Bào có chút ấm ức, thầm nghĩ trong lòng:” Lão tử chỉ uống có chút rượu chứ có nói gì đâu. Cái tên Thập Tam này tại sao cứ xen vào việc của người khác?”
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng nét mặt hắn vẫn như thường.
Vương Lâm cứ liên tục uống hết chén này tới chén khác, ký ức trong mắt hắn càng lúc càng nhiều. Từng chuỗi hình ảnh trên Chu Tước tinh không ngừng hiện lên trong đầu.
Đúng lúc đó, trong lòng hắn chợt dâng lên một niềm cảm xúc, muốn rời khỏi Yêu Linh chi địa, rời khỏi Thiên Vận tinh mà trở lại Chu Tước – Nơi mà hắn đã sinh ra.
Từ từ, sự xúc động trong lòng càng lúc càng mạnh, choán đầy tinh thần của Vương Lâm. Chén rượu trong tay hắn “choang” một tiếng rồi vỡ vụn. Những mảnh vỡ đâm cả vào lòng bàn tay. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý, ánh mắt hắn vẫn đang hồi tưởng lại chuyện xưa.
Vào lúc này, nếu có người tu đạo nhìn thấy Vương Lâm chắc chắn sẽ cả kinh. Phải biết rằng người tu đạo luôn cố gắng giữ cho tâm trí kiên định, làm sao có thể để cho bản thân xúc động trong một thời gian dài như thế?
Thập Tam biết ngay không ổn. Hắn ngẩng đầu lo lắng nhìn Vương Lâm. Hổ Bào cũng nhận thấy có chuyện gì đó không bình thường.Tuy nhiên, mức độ lo lắng của hắn không thể so sánh với Thập Tam.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên những tiếng động. Đồng thời có những tiếng ồn ào, xen lẫn tiếng quát vang lên. Ngay sau đó, bảy, tám yêu binh mặc áo giáp màu đen đi vào trong tửu lâu. Nét mặt bọn họ vô cùng kiêu ngạo. Điếm tiểu nhị vừa mới đi lên liền bị một người đẩy ra, quát:
– Lấy rượu, thức ăn ngon nhất mang lên đây.
Điếm tiểu nhị bị đẩy ngã xuống đất vội vàng bò dậy. Sau khi nở nụ cười làm lành vội vàng lui ra. Trong tửu lâu có rất nhiều người vội vã tính tiền rồi rời khỏi đây.
Bẩy tám người mặc áo giáp lập tức chiếm lấy một cái bàn rồi cùng nhau ngồi xuống mà nói chuyện một cách ầm ỹ. Trong bảy, tám người đó có một người ước chừng ba mươi tuổi. Nét mặt của hắn hết sức âm trầm. Từ người hắn tản ra một sự oai nghiêm.
Sau khi rượu và thức ăn được bưng lên đầy đủ, hắn cầm lấy một vò rượu, đập vỡ nắp rồi chẳng cần dùng chén, cứ thế mà tu. Sau một hơi, rượu trong vò liền cạn sạch. Hắn giơ tay phải ném sang một bên. Không biết có phải do cố ý hay không mà vò rượu đó bay thẳng về phía bàn của ba người Vương Lâm. Một tiếng “Choang” vang lên.
Ánh mắt Thập Tam hơi sững rồi xoay người nhìn lại. Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay đầu lại, không nói gì.
Hổ Bào cũng nhướng mày. Nhưng hắn biết lúc này lão tổ đang có biến không phải là lúc gây chuyện. Vì vậy mà hắn cố gắng đè nén cơn tức xuống.
– Thống lĩnh đại nhân cứ yên tâm. Dù sao thì hắn cũng chỉ có một mình. Chúng ta liên thủ với nhau cho hắn một trận để cho hắn biết được cuối cùng thì người nào mới là Nghiêu Lĩnh chính thức. – Một đại hán mặc giáp đen lập tức vỗ ngực, lớn tiếng nói.
– Đã tra ra được tin tức về người đó hay chưa? – Người có nét mặt âm trầm đưa tay lau mấy giọt rượu trên mép rồi trầm giọng nói.
– Đó là một người từ bên ngoài đến. Yêu Tương đại nhân đã tự mình kiểm tra sau đó phá lệ ban cho chức thống lĩnh. – Một người mặc hắc giáp liền lên tiếng.
– Hừ! – Người có vẻ mặt âm trầm lại cầm lấy một vò rượu khác rồi uống một hớp lớn.
– Thống lĩnh đại nhân! Ta sẽ ra tay khiên chiến, xem thực lực của hắn thế nào. Sau đó, dựa theo quy định trong quân của chúng ta. Nếu thực lực của hắn thua kém thì cho dù có cùng danh hiệu với đại nhân thì cũng chẳng làm gì.
– Mà hắn dựa vào cái gì để xếp thứ nhất? Tại sao Yêu Tương đại nhân lại để cho hắn vượt qua vị trí Nghiêu Lĩnh phó, trở thành Ngiêu Lĩnh chính mà không hề có lý do gì? Cho dù là ai cũng không thể chịu đựng được việc này.
– Đủ rồi! – Người có nét mặt âm trầm sau khi uống thêm một ngụm rượu nữa liền nói:
– Ta muốn xem xem cuối cùng thì hắn có bản lĩnh gì. Người từ ngoài đến.Cho dù là người từ ngoài đến thì cũng có kẻ mạnh người yếu. Người từ ngoài đến hết dưới tay Nghiêu Lĩnh ta cũng không phải là không có. Nếu hắn là người mạnh mẽ thì thi triển Tru Tiên trận. – Hắn vừa nói xong, đám yêu binh mặc Hắc giáp đều yên lặng.
– A? – Người có vẻ mặt âm trầm nhướng mày, nói một cách chậm rãi:
– Các ngươi sợ?
Vào lúc này, trong tửu lâu, lục tục có người tính tiền rời đi. Thoáng cái, cả tửu lâu cũng chỉ còn hai bàn có người. Ngoại trừ bàn của đám yêu binh ra thì cũng chỉ còn có ba người Vương Lâm.
Mặc dù cái chén trong tay đã bị bóp nát, nhưng trong mắt Vương Lâm vẫn tràn ngập ký ức. Trên thân thể hắn, tiên lực từ từ khuếch tan ra xung quanh. Tâm ma vẫn bị hắn áp chế từ từ lớn mạnh.
– Lão tổ! – Thập Tam gọi nhỏ.
Bên bàn đám yêu binh, người có vẻ mặt âm trầm hừ lạnh nói:
– Nói nhiều. Cút ra khỏi đây cho ta.
Một tên yêu binh bên cạnh hắn vội nói:
– Thống lĩnh đại nhân! Nếu sử dụng Tru Tiên trận đối với người bên trong mà để yêu tương đại nhân biết được chắc chắn sẽ bị trách phạt.
– Đến lúc đó, người kia chết, ta được phục hồi nguyên chức thì cho dù có bị trách phạt cũng có ta chịu. – Người có vẻ mặt âm trầm cầm vò rượu trong tay tu cạn rồi ném đi.
“Vù” lần này, vò rượu bay thẳng về phía bàn của Vương Lâm với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đã tới nơi. Ánh mắt của Thập Tam trở nên lạnh lẽo, giơ tay bắt lấy vò rượu. Cùng lúc đó, hắn biến sắc, nhanh chóng thối lui. Cái ghế đang ngồi bị vỡ vụn ra từng mảnh.
Thập Tam loạng choạng lui lại vài bước. Một dòng máu đang trào lên miệng được hắn nuốt xuống.
– Cút ngay! Hôm nay lão tử không vui. Cả cái đại sảnh này chỉ có ba người các ngươi là kẻ mù thôi! – Người có vẻ mặt âm trầm liền quát lên.
Hàn quang trong mắt Hổ Bào lóe lên nhìn chăm chú về hướng bàn đám yêu binh. Trên những người đó, hắn có thể cảm nhận được một luồng yêu lực đang cuồn cuộn chảy. Hắn biết nếu chỉ đối phó với một người trong số họ, hắn có thể thắng dễ dàng. Đối phó hai người có chút miễn cưỡng. Nhất là người ném vò rượu, yêu lực trên thân người đó đã đạt tới mức độ nội liễm. Ánh mắt Hổ Bào mới nhìn vào mắt người đó liền cảm thấy đau đớn. Hắn vội vàng quay sang chỗ khác.
Thập Tamm hít một hơi thật sâu, buông vò rượu đi tới bên cạnh Vương Lâm, nói:
– Lão tổ.
Vương Lâm vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi im ở đó không nhúc nhích.
Từ khi tiến vào tửu lâu, người có vẻ mặt âm trầm đã chú ý tới Vương Lâm. Hắn cảm nhận được đối phương có chút gì đó quỷ dị. Trong cơ thể gã như có hai thứ lực lượng đang chém giết nhau.
Vò rượu thứ nhất là hắn thử dò xét. Còn vò rượu thứ hai thì ý đồ của hắn hoàn toàn rõ ràng.
Yêu binh bên cạnh hắn thấy ba người Vương Lâm vẫn chưa rời đi liền có người cảm thấy tức giận. Một tên yêu binh mặc hắc giáp nhất thời đứng lên, quát:
– Muốn chết? – Vừa nói, hắn vừa bước tới đánh về phía Vương Lâm.
Thập Tam đứng bên, một tia sáng lạnh lẽo chợt hiện lên trong mắt. Hắn không nói tiếng nào đánh ra một quyền. Tên yêu binh phản ứng cũng không chậm. Hắn thốt lên một tiếng nho nhỏ, bàn tay liền biến thành quyền, yêu lực trong cơ thể vận chuyển. Nhất thời, trên nắm tay của hắn chợt xuất hiện một luồng ánh sáng tăm tối. Thoáng cái, nó hóa thành một con mãnh hổ rồi dung nhập vào nắm tay của người đó mà va chạm với Thập Tam.
Một tiếng động vang lên, tên yêu binh phun máu tươi, thân thể như bị một thứ lực mạnh đánh trúng văng ra ngoài mấy trượng, đè gẫy cả mấy cái bàn. Máu miệng hắn chảy ra ồng ộc.
Thập Tam lui lại mấy bước, khóe miệng cũng có một vết máu tươi. Hắn vừa phải tiếp cái vò rượu đã bị thương nên vào lúc này cố gắng vận chuyển thể lực càng khiến cho vết thương nặng thêm. Nắm tay phải cảm thấy tê tê. Luyện Thể thuật của hắn vốn không đầy đủ nên sau khi tu luyện uy lực không mạnh lắm.
Hổ Bào thấy Thập Tam ra tay hắn chẳng nói gì mà đưa tay phải vào trong ngực lấy ra mười lá cờ nhỏ. Phất nhẹ một cái lập tức xung quanh người hắn xuất hiện những luồng gió lạnh lẽo rít lên.
Yêu binh xung quanh thấy người nhà mình bị đả thương liền đứng lên. Ánh mắt bọn chúng chỉ toàn là sát khí. Những người hàng năm đứng trên chốn sa trường một khi phóng ra sát khí có thể tưởng tượng được mức độ của nó như thế nào.
Người có vẻ mặt âm trầm vẫn ngồi yên tại chỗ. Ánh mắt hắn chỉ nhìn về phía Vương Lâm.
– Người Man Hoang mà cũng dám ở Cổ Yêu thành gây chuyện? – Trong đám yêu binh có một người cười lạnh. Rồi ngay lập tức, bọn họ chẳng khác gì những con mãnh hổ nhanh chóng lao ra.
Cả sáu yêu binh cùng ra tay, Hổ Bào thầm kêu khổ. Hồn phiên trong tay phất động lập tức vô số hồn phách xuất hiện, rít lên the thé mà bay đầy tửu lâu.
Thân hình Thập Tam chợt lóe lên, dung nhập vào trong đám hồn phách mà triển khai chém giết.
– Thần thông yêu thuật! Các huynh đệ! Yêu lực phá thần. – Trong đám yêu binh lập tức có người quát lên.
Động tác của sáu yêu binh cực kỳ chuẩn xác nhanh chóng phát ra yêu lực. Nhất thời, trong tửu lâu, sáu luồng yêu lực mạnh mẽ giống như nhưng con rồng đang nổi giận mà bay ra. Vào lúc này, đám hồn phách trong hồn phiên đang tràn ngập tửu lâu liền bị bức lui.
Sắc mặt Thập Tam tái nhợt, Hổ Bào cũng thầm kêu khổ. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy được sự kiên quyết trong mắt của người kia. Mặc dù có phải chết thì cũng phải bảo vệ sự an toàn của lão tổ.
Vào lúc này, Hổ Bào chợt cảm thấy Thập Tam cũng không phải là một kẻ đáng ghét.
Tên thống lĩnh có nét mặt âm trầm vẫn đang ngồi trên ghế chợt biến sắc. Hắn đứng phắt dậy, quát:
– Thu hồi yêu lực! Nhanh!
Thanh âm của hắn vừa mới dứt, sáu đạo yêu lực đột nhiên mất đi sự khống chế. Trong ánh mắt ngơ ngác của sáu tên yêu binh, sáu đạo yêu lực bay thẳng về phía Vương Lâm rồi chui vào cơ thể hắn qua vị trí mi tâm.
Lúc này, ánh mắt hồi tưởng của Vương Lâm đã hoàn toàn biến mất. Hắn thở dài một hơi, ánh mắt hoàn toàn trong sáng:
– Ma niệm lợi hại thật. – Trong mắt Vương Lâm hiện lên một chút kinh hãi.
Chương 514: Ma niệm
Người tu đạo chú trọng đến sự kiên định, không để cho ngoại vật tác động.
Hai mắt Vương Lâm sáng lên. Với tu vi của hắn cùng với sự kiên định của bản thân thì tình cảnh vừa rồi chẳng khác gì vừa trải qua kiếp nạn.
Hồi ức chẳng có gì phải sợ. Đáng nói ở đây là toàn bộ tinh thần đắm chìm vào trong đó, không thể kiềm chế được bản thân. Nếu như bình thường, Vương Lâm chắc chắn không thể xuất hiện tình trạng đó. Sau khi hắn nhập ma thì chuyên tâm áp chế. Nhưng trong cơ thể hắn vẫn có một chút ma niệm tồn tại. Chính ma niệm đó đã lôi ký ức của Vương Lâm ra ngoài.
Trong số tu sĩ thượng cổ thì nói tới ngoại ma nhập thể chính là nói khi người tu đạo và thiên địa giao tiếp với nhau, thời điểm hiểu được thiên đạo, thiên ma ngoại vực hóa thân thành hàng ngàn, hàng vạn có mặt khắp mọi nơi mọi chỗ.
Thiên ma ngoại vực nhập thể sẽ làm khơi dậy ngọn lửa bên trong cơ thể tu sĩ, thiêu đốt Nguyên Thần từ đó mà có thể đoạt mạng, phá hoại đạo pháp. Trong mắt các tu sĩ thời cổ thì thiên ma ngoại vực là thứ vô cùng đang sợ. Nếu không cẩn thận để cho nó nhập thể sẽ dẫn tới việc ôm hận ngàn đời.
Sau khi giới tu chân thượng cổ xuống dốc, tu chân liên minh liền xuất hiện. Việc nhắc đến thiên ma ngoại vực dần ít đi, chỉ còn lại là một hệ thống phân tích và tính toán được mà thôi.
Việc thiên ma ngoại vực có tồn tại hay không, liên minh tu chân gạt bỏ câu trả lời. Hiện tượng thiên ma nhập thể, Liên minh tu chân cho rằng đó là do trong cơ thể nảy sinh ma niệm, cùng với việc lĩnh ngộ thiên đạo không hợp lý, vì thế khiến cho trong ngoài không điều hòa, âm dương không giap hợp, tâm cảnh bất ổn mà trong tâm biến thành niệm.
Hiện tượng vừa rồi của Vương Lâm chính là như thế. Do tinh thần của hắn xúc động nhớ tới Chu Tước tinh mà khiến cho ma niệm trong cơ thể tăng lên tới mức cao nhất. Nếu cứ tiếp tục duy trì có lẽ Vương Lâm cũng có thể thức tỉnh, nhưng khoảng thời gian đó sẽ rất dài chứ không phải ngắn như lúc này.
Yêu binh xuất hiện, phóng thích yêu lực khiến cho Vương Lâm ở trong nghịch cảnh tìm được đường đột phá. Sau khi yêu lực của sáu yêu binh xuất hiện tung hoành trong tửu lâu đã giúp cho hắn đột phá rất sâu, nhờ vậy mà thần trí trong nháy mắt khôi phục như thường. Tuy nói chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ cho Vương Lâm hiểu rất nhiều chuyện.
Hắn không hề do dự mượn ngay yêu lực của yêu binh cùng với tiên lực trong cơ thể mà đột phá. Sau đó, trong cơ thể hắn hình thành một dòng xoáy rồi dung nhập yêu lực vào trong đó.
Tại Yêu Linh chi địa đối với tu sĩ đến từ bên ngoài mà nói thì yêu lực chính là vật thay thế tiên lực, có thể khiến cho tiên lực gia tăng.
Từ trước đến nay, Vương Lâm vẫn chưa từng dung hợp. Hắn đang tìm một cơ hội có thể dẫn đông yêu lực bên ngoài sẽ thử dung hợp. Vì vậy mà trong chớp mắt, sáu luồng yêu lực của đám yêu binh bị cắn nuốt toàn bộ.
Tất cả mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực tế chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Trong tửu lâu, Thập Tam thấy Vương Lâm trở lại bình thường liền thở phào một cái. Trong lòng hắn, chỉ cần sự có mặt của Vương Lâm thì tất cả mọi chuyện đều không có vấn đề gì đáng ngại. Ngay lập tức, hắn đi ra sau Vương Lâm lạnh lùng nhìn đám yêu binh trong tửu lâu.
Hổ Bào cũng vội vàng vung tay phải lên, thu hồi hồn phiên mà đứng bên cạnh Vương Lâm.
Vào lúc này, trong tửu lâu sáu tên yêu binh đã mất đi yêu lực toàn thân trở nên yếu ớt. Ánh mắt bọn chúng không tin vào những gì mới xảy ra, nhìn về phía Vương Lâm. Trong lòng chúng chỉ có một sự sợ hãi.
– Các hạ là ai? – Nam tử có vẻ mặt âm trầm, đứng lên trầm giọng nói.
Vương Lâm cầm lấy vò rượu vẫn để nguyên trên bàn, đứng dậy chẳng thèm để ý tới đối phương mà đi ra ngoài. Thập Tam lấy ra một chút Hứa Yêu thạch đặt trên bàn rồi đi theo sau.
Về phần Hổ Bào thì nhìn qua đám yêu binh trong tửu lâu, cười lạnh vài tiếng rồi đi theo Vương Lâm.
Người có vẻ mặt âm trầm, vỗ bàn quát:truyện huyền huyễn audio
– Đứng lại! – Vừa nói, hắn vừa bước về phía trước, đồng thời tán phát ra một làn yêu lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ không gian trong tửu lâu.
Yêu khí giống như ngưng tụ thành vật thực, trong hư vô hóa thành một thành trường kiếm sắc bén, tỏa ra yêu khí nồng nặc mà hướng về phía ba người Vương Lâm.
Vương Lâm xoay người, một tia sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, liếc mắt nhìn đối phương. Tay phải hắn vung nhẹ một cái, một luồng gió chợt xuất hiện khiến cho thanh trường kiếm do yêu khí hòa thành đang bay tới biến mất.
– Chúng ta sẽ còn gặp lại. – Vương Lâm mở miệng nói một câu rồi ra khỏi tửu lâu.
Ánh mắt của người có nét mặt âm trầm chợt sững lại nhìn theo bóng lưng Vương Lâm mà trầm tư.
Đi ra khỏi tửu lâu, Vương Lâm cũng chẳng tới chỗ nào khác mà đi thẳng về khách sạn. Sau khi vào phòng, hắn khoanh chân ngồi xuống. Tiên lực nhanh chóng vận chuyển khắp cơ thể mà kiểm tra từng chút một.
Việc nhập ma trong tửu lâu mang tới cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Từ trước đến nay, hắn vẫn coi thường việc này. Vì vậy mà bây giờ khi hắn bình tĩnh ngưng thần, quan sát một cách cẩn thận liền phát hiện trong cơ thể có nhiều chỗ xuất hiện ma niệm.
Mỗi khi phát hiện ra vị trí có ma niệm, Vương Lâm liền nhanh chóng khu trừ. Mãi cho đến sáng sớm hai ngày sau, tiên lực của hắn trong cơ thể lưu chuyển mấy vòng vẫn không phát hiện một chút ma niệm nào nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào giờ phút này, trước mặt hắn đang có ba quả cầu màu đen đang lơ lửng. Ba quả cầu đó chính là ma niệm trong cơ thể bị hắn khu trừ.
– Chỗ ma niệm này vất đi thì thật là đáng tiếc. Nếu vận dụng một cách hợp lý có thể khiến cho đạo pháp của người ta bị ảnh hưởng, khó lòng phòng bị. – Vương Lâm nghĩ tới đây liền giơ tay phải chộp một cái, nhanh chóng thu hồi ba quả cầu vào trong túi trữ vật.
– Thời hạn bẩy ngày cũng sắp hết. Yêu Tương từng nói sẽ có người đến đưa ta tới quân doanh. – Vương Lâm đang suy nghĩ chợt thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
Chẳng cần phải đợi lâu, thanh âm của Thập Tam đã từ bên ngoài vọng vào.
– Lão tổ! Có người cầu kiến.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bình thản:
– Vào đi.
Dứt lời, cửa phòng được đẩy ra, Thập Tam và Hổ Bào dẫn một người đi vào trong phòng. Người này tuổi chừng bốn mươi, mặc một bộ đồ màu đen, khuôn mặt gầy gò. Hắn vừa đi vào phòng, không khí xung quanh chợt lạnh hẳn xuống.
Từ khi bước vào trong phòng, ánh mắt hắn liền tập trung nhìn về phía Vương Lâm. Sau khi đánh giá một chút, người đó liền ôm quyền, nói:
– Tham kiếm Vương thống lĩnh! Tại hạ là quản sự tham quân dưới trướng Yêu Tương đại nhân. Tuân mệnh Yêu Tương đại nhân tới đưa thống lĩnh đại nhân tới quân doanh. Nhưng trước hết, xin Vương Nghiêu lĩnh đưa ra lệnh bài.
Tay phải Vương Lâm sờ nhẹ vào túi trữ vật, trong tay hắn liền xuất hiện một cái lệnh bài bằng đồng rồi ném về phía trước.
Vị quản sự tham quân đón lấy lệnh bài. Sau khi xem xét kỹ càng liền gật đầu, trả lại. Sau đó, hắn cắn đầu ngón tay, vẽ vào không trung một bức họa. Ngay lập tức một cái trận pháp bằng máu hiện lên trước mặt hắn. Trận pháp đó cực kỳ phức tạp, nhưng trong mắt Vương Lâm vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết.
– Truyền Tống trận? – Vương Lâm cầm lại lệnh bài, nhỏ giọng nói.
Vị quản sự tham quân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vương Lâm mà nói:
– Vương thống lĩnh kiến thức hơn người. Đây đúng là truyền tống trận. Tuy nhiên nó có khác với trận pháp của các ngươi. Trận pháp này chính là do Yêu đế đại nhân tự mình nghĩ ra rồi dùng để truyền tống.
Nói xong, hắn liền đi vào trong trận pháp đỏ như máu rồi biến mất.
Vào lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại ba người Vương Lâm. Ánh mắt Thập Tam hết sức kiên định rồi bước vào trong trận pháp trước. Chức trách của hắn chính là bảo vệ lão tổ. Cái trận pháp này rất quỷ dị nên hắn tự thân thử nghiệm trước.
Nhìn thấy hành động của Thập Tam, Vương Lâm thầm hài lòng. Hắn đứng dậy, rồi đi vào trong trận.
Hồ Bào thầm lẩm bẩm trong lòng sau đó đi theo Vương Lâm.
Tại một nơi khác, trong nháy mắt khi Vương Lâm bước ra, nhưng tiếng động kinh thiên động địa, hết sức chỉnh tể giống như sấm nổ từ bốn phương tám hướng ầm ầm truyền tới.
Thập Tam bước ra trước, ánh mắt có chút khiếp sợ. Bị thanh âm đó công kích hắn vội lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt. Vốn trước đó hắn đã bị thương, bây giờ lại bị sóng âm chấn động khiến cho máu huyết trong cơ thể sôi lên. Một dòng máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Lại nói tới Hổ Bào, trước đó mặc dù không bị thương nhưng thân thể hắn cũng không rắn chắc như Thập Tam. Bị những làn thanh âm chấn động nhất thời hai tai ù đặc, yêu lực trong cơ thể tan rã, chạy tán loạn trong kinh mạch.
Nét mặt hắn tái nhợt. Nếu không có lão tổ bên người sợ rằng hắn đã vội vã ngồi xuống mà điều hòa yêu lực. Chỉ có điều, hắn càng cắn răng thì yêu lực trong kinh mạch lại tàng tán loạn.
Đúng lúc này, một nguồn lực ôn hòa từ bên ngoài truyền đến. Trong nháy mắt, yêu lực trong cơ thể Hổ bào như gặp được nguồn cội liền hết sức ngoan ngoãn, chỉnh đốn lại trong kinh mạch rồi trở lại bình thường.
Tay phải Vương Lâm nhấc khỏi vai Hổ Bào. Chân hắn đá nhẹ về phía trước. Một luồng tiên lực bay ra chui vào trong cơ thể Thập Tam. Sau khi lưu chuyển trong cơ thể hắn một vòng, thương thế trong cơ thể Thập Tam liền hồi phục. Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn thấy được nơi đây sử dụng đá đen để xây dựng. Chu vi của quân doanh ước chừng trăm dặm, xung quanh có tường thành bao bọc. Trên tường thành có những luồng yêu lực dao động hiển nhiên là được gia trì pháp thuật.
Vị trí Vương Lâm xuất hiện là ở giữa quân doanh. Cách hắn trăm trượng một đám yêu binh mặc giáp đen đang đứng thẳng tắp. Trên thân thể bọn họ tỏa ra từng làn yêu khí nhìn chẳng khác gì những pho tượng Ma thần.
Cứ một ngàn yêu binh xếp thành một đội. Vào lúc này, hơn mười đội yêu binh đang đứng chỉnh tề, trang nghiêm, vây quanh vị trí của Vương Lâm mà tỏa ra sát khí nồng nặc.
Sát khí của vạn người tỏa ra nào có phải chuyện tầm thường. Nhất là vạn người này không có người nào mà yêu lực lại kém hơn tam thập giáp. Thậm chí có người còn vượt qua cả trăm.
Ngoại trừ việc đó ra, cả vạn người ở đây đều đã trải qua sa trường. Trong tay mỗi người đều có vô số tính mạng ngã xuống. Vì vậy mà sát khí qua bao ngày tháng tích tụ đã thâm nhập vào trong xương tủy.
Trong bầu không khí tràn ngập sát khí hoàn toàn yên tĩnh.
Vào lúc này, một vạn ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía một người. Ánh mắt của bọn họ có thêm sát khí ngưng tụ nên chẳng khác gì một vạn thanh phi kiếm cùng chỉ về một hướng.
Vương Lâm đứng ở trung tâm hết sức bình thản, không có chút gì e ngại. Đáp lại một vạn ánh mắt là ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Chương 515: Thống lĩnh
Mới vừa rồi khi hắn vừa từ trong pháp trận đi ra, một vạn yêu binh mặc giáp đen cùng hét lên. Tiếng hét ẩn chứa yêu lực và sát khí khiến cho uy lực của nó chẳng kém gì một tu sĩ Anh Biến rống lên vậy Quản sự tham quân trong mắt thoáng hiện lên một chút châm biếm. Hắn ho khan vài tiếng rồi nhìn hắc giáp yêu binh xung quanh, quát:
– Tư Mã thống lĩnh ở đâu?
Lời vừa dứt, lập tức từ xa có tiếng vó ngựa vọng tới. Chỉ thấy một con cự thú màu đen có một cái sừng lao đến. Tốc độ của nó cực nhanh làm cuốn lên một đám bụi đất. Giống như một làn sóng đang ùa tới.
Trên lưng con thú có một người đang đứng. Người đó mặc một bộ giáp đen phủ kín toàn thân, bên ngoài có một ít đồ họa màu bạc. Đầu hắn được bịt kín bởi một cái mũ đen, toàn thân tỏa ra sát khí rất mạnh. Từ ngoài nhìn vào, cả người hắn chỉ lộ có một đôi mắt mà thôi.
Trong phút chốc khi xuất hiện trước mặt Vương Lâm, hắn hơi giật mình. Nhưng ngay lập tức luồng sát khí rất đậm tỏa ra từ người hắn nhanh chóng che lấp.
Khi người đó tới, đám yêu binh xung quanh lập tức tách ra để lộ một con đường dẫn thẳng tới mặt Vương Lâm. Cách khoảng ba mươi thước, con thú dưới chân hắn liền rống lên một tiếng rồi dừng lại. Tuy nhiên, dù nó đã dừng lại nhưng bụi đất vẫn tiếp tục lan về phía trước.
Quản sự tham quân vung tay áo, lập tức một cơn cuồng phong xuất hiện, thổi bay đám bụi đất. Hắn nhìn người vừa mới xuất hiện nói:
– Đây là tân thống lĩnh. Tư Mã phó thống lĩnh! Ngươi tới bái kiến đi. – Hắn cố ý nhấn mạnh vào chữ phó một cái.
Người mặc hắc giáp, âm trầm liếc mắt nhìn Vương Lâm rồi nói:
– Tư Mã Viêm ra mắt thống lĩnh.
Thần thái Vương Lâm bình thản, liếc mắt nhìn người đó, nói:
– Tái kiến.
Tư Mã Viêm hừ lạnh một tiếng, tháo chiếc mũ xuống. Khuôn mặt đó đúng là người có vẻ mặt âm trầm trong tửu lâu.
Ánh mắt của quản sự tham quân có chút gì đó khó lường ôm quyền với Vương Lâm rồi nói:
– Vương thống lĩnh! Đến đây, tại hạ xin cáo từ trở về phục mệnh Yêu tương đại nhân.
Vương Lâm mỉm cười nói:
– Không tiễn! Quản sự đại nhân.
Quản sự tham quân mỉm cười gật đầu. Hắn đi vào trong trận pháp rồi biết mất. Sau khi hắn rời khỏi, quân doanh hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có những tiếng hít thở dồn dập bốn phía.
Tư Mã Viêm lãnh đạm nhìn Vương Lâm, nói:
– Thống lĩnh đại nhân! Hắc Giáp quân có một vạn yêu binh. Ngoại trừ sáu người hôn mê bất tỉnh không thể ra ngoài. Tất cả đều có mặt ở đây.
Thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên, bình thản nhìn yêu binh đang đứng xung quanh. Trong mắt họ, hắn nhìn thấy một sự khinh thường và đối địch. Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm chợt hiện lên, chậm rãi nói:
– Tất cả đều lui ra ngoài đi.
Một vạn yêu binh không hề có một người di chuyển. Ánh mắt bọn họ tập trung về phía Tư Mã Viêm.
Tư Mã Viêm không mở miệng, bọn họ sẽ không nghe theo bất cứ lời nói của người nào. Cho dù người đó là tân thống lĩnh.
Vương Lâm cũng chẳng để ý tới đám yêu binh xung quanh. Hắn đi thẳng qua mười đội hình. Thập Tâm và Hổ Bào bám sát theo sau. Sắc mặt hai người âm trầm, không nói một tiếng nào.
Sau khi ba người đi rồi, đám yêu binh phát ra những tiếng cười ha hả, tỏ rõ sự khinh miệt và coi thường. Chỉ có Tư Mã Viêm là không cười. Hắn không hiểu được nhiều lắm về vị tân thống lĩnh này. Hắn tự hỏi nếu bản thân gặp phải việc này chắc chắn sẽ không thể bình thản như vậy mà phải đại náo một lúc.
– Tất cả đều lui ra, tiếp tục thao luyện. – Tư Mã Viêm cau mày, nói. Thanh âm của hắn rất thấp nhưng khi vọng vào tai đám yêu binh lại chẳng khác gì tiếng sấm. Một vạn yêu binh lập tức chỉnh tề quay về phía sau. Mười đội hình bắt đầu diễn luyện.
Trong quân doạnh ở đây, ngoại trừ một số binh doanh ra còn có một căn phòng đơn giản. Chỉ có điều bên ngoài căn phòng đó có trận pháp bảo hộ. Bên cạnh căn phòng có cắm một lá cờ màu đen đứng trang nghiêm. Trên lá cờ đó có thêu hai chữ Tư Mã bằng kim tuyến.
Hiển nhiên, căn phòng này chính là chỗ ở của Tư Mã Viêm. Bên cạnh đó còn có một số dấu vết kiến trúc. Rõ ràng là nơi đây trước kia không phải chỉ có một căn phòng.
Hổ Bào nhìn quang cảnh trước mắt, tai hắn nghe thấy đám yêu binh cười nhạp phía sau, nét mặt âm trầm, tức giận nói:
– Lão tổ! Đám yêu binh khinh người quá đáng.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bình thản:
– Không cần phải để ý tới. Nơi đây không có chỗ cho chúng ta ở thì ngồi ngoài trời cũng được. – Hắn vừa nói vừa tìm kiếm một vị trí trống trải, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.
Hổ Bào cố kìm nén cơn tức, quay đầu nhìn về phía đám yêu binh đang tản ra. Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống bên trái của Vương Lâm.
Nét mặt Thập Tam vẫn âm trầm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước. Hắn không để ý tới việc bị yêu binh coi thường. Hắn biết rằng chỉ cần Vương Lâm ra lệnh một câu là cho dù mất mạng hắn cũng chẳng hề do dự mà ra tay.
Thập Tam khoanh chân đi tới ngồi xuống phía bên phải Vương Lâm. Hắn nhắm hai mắt lại tu hành thần thông luyện thể của tộc Cự Ma.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống. Trong suốt khoảng thời gian đó, đám yêu binh trong quân doanh liên tục hò hét, thao luyện. Bọn họ lấy thực chiến cùng với phối hợp trận pháp là chính. Khi có yêu binh gào thét đi qua bên người Vương Lâm, ánh mắt của hắn chỉ có một sự khinh miệt.
Việc này đối với Vương Lâm cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Hắn vẫn thản nhiên ngồi đó.
Thập Tam cũng làm theo Vương Lâm. Hắn nhắm mắt ngồi đó. Mặc dù trong lòng có mấy lần suýt nữa không giữ được bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn có thể cố gắng ngăn chặn.
Chỉ có Hổ Bào là cả ngày cơ bản không thể tĩnh tâm ngồi yên. Ánh mắt hắn âm lãnh để ý tới đám yêu binh.
Đối với Vương Lâm, không chỉ nét mặt của hắn bình thản mà ngay cả trong lòng cũng hết sức thản nhiên. Trong cả ngày, tuy nói là hắn ngồi đấy, nhưng thần thức của hắn vẫn quan sát tất cả hoạt động của cả vạn người.
Mỗi một đội khoảng ngàn người đều có một Thống đội. Mười Thống đội chính là tâm phúc của Tư Mã Viêm. Về phần sáu tên yêu binh trong tửu lâu tuy tu vi giống như những cũng hiển nhiên là người có uy vọng trong quân doanh.
Sở dĩ hắn không vội vã ra tay là bởi vì hắn hiểu rất rõ quy tắc trong Cửu quận yêu binh của Yêu Linh chi địa. Sự hiểu biết đó chính là nhờ La Vân đưa cho xem ghi chép của tổ tiên.
Cửu quận yêu linh đều lấy quân pháp làm cơ bản, hoàn toàn khác với tu chân giới. Ở đây, trừ phi có tu vi thông thiên, có thể cùng với Yêu Đế đánh một trận ra, nếu không nhất định phải tuân thủ quân quy.
Phàm là người đi vào Yêu Linh chi địa đều phải tham gia tuyển để dung nhập vào trong Cửu quận, nắm giữ binh quyền. Chỉ có như vậy mới có chỗ đặt chân ở đây. Nếu không một mình một người mà làm đối thủ của mấy vạn yêu binh thì cuộc chiến đó chẳng cần phải đánh. Mặc dù tu vi của yêu binh không cao, nhưng trong đó cũng có một số cao thủ. Mặt khác, yêu binh am hiểu trận pháp. Bọn họ thường sử dụng các loại trận pháp quỷ dị khó lường để giết địch.
Tuy nhiên cũng có người giết được nhiều yêu binh thì chắc chắn sẽ dẫn ra đô thống, cường giả cấp bậc Yêu Tương xuất hiện. Tới khi đó, tu sĩ chỉ có một mình không thể nào còn đặt chân lên đây được nữa. Chỉ có thể nhanh chân trốn đến quận khác. Nhưng nếu hành vi vẫn cứ tiếp tục thì chỉ có thể tiếp tục đào tẩu như trước. Cuối cùng trong Yêu Linh chi địa một bước cũng khó mà đi được. Chỉ có thể bế quan tiềm tu. Nhưng mà như vậy thì không có chiến công không thể có được cơ hội dung hợp Cổ yêu.
Tất cả những nguyên nhân đó khiến cho tu sĩ đi vào yêu linh chi địa đều tìm mọi cách để có được chức vụ trong quận. Mà như thế thì nhất định phải coi giữ quân quy. Nếu mà phản lại quân quy sẽ mất đi tất cả mọi thứ.
Đối với điểm này, Vương Lâm vô cùng rõ ràng. Nếu hắn ra tay ngay để chỉnh đốn khó tránh khỏi giết người. Hơn nữa, đám yêu binh môt khi đã tin tưởng một người nào đó thì cho dù có giết người cũng không giải quyết được vấn đề. Cuối cùng chính bản thân mình lại vi phậm quân quy, không thể chỉnh đốn thành công.
Rất nhiều tu sĩ có đại thần thông tới đây đều thất bại. Dù sao thì hơn một ngàn người đi vào đây, sau khi trải qua một số trận đấu chỉ có thể có được một số ít người đứng vững.
Trong đó một số tu sĩ có tính tình tương đối táo bạo. Gặp phải yêu binh không nghe lời liền ra tay ngay. Dù sao thì trong chín quận của yêu linh chi địa mà nói tu sĩ cũng là người đến từ bên ngoài. Trong chín quận thì mỗi quận đều có một Yêu đế. Vì vậy mà khi những người từ bên ngoài tới nhận chức vụ đều có thêm một cái quy định.
Một người không nghe hiệu lệnh thì có thể đem người đó ra để khiển trách. Nhưng mười người không nghe thì sao?
Mười người ở đây bao hàm ý nghĩa rất rộng. Có hể nói là mười người trong một tiểu đội. Hoặc có thể tới mười tiểu đội.
Vì vậy mà Vương Lâm cũng không nóng vội. Lúc này, hắn chẳng khác gì một người thợ săn đang chờ đợi cơ hội. Một khi nắm được cơ hội, hắn sẽ ra tay chỉnh đốn tất cả mọi thứ.
Thời gian cứ thể trôi đi, Vương Lâm ngồi trên khoảng đất trống cũng đã được ba ngày. Trong ba ngày đó, Thập Tam vẫn hoàn toàn tỉnh tảo. Hai ngày trước, Vương Lâm đã đưa cho hắn một cái ngọc giản để hắn ghi nhớ tất cả nọi dung trong đó.
Nhưng Hổ Bào thì càng lúc càng không giữ được bình tĩnh. Thời gian ba ngày, càng lúc càng có nhiều yêu binh như không còn để ý tới ba người Vương Lâm nữa. Trong mắt bọn họ Nghiêu Lĩnh mới không còn quan trọng.
Nhưng Tư Mã Viêm thì lại càng lúc càng cảm thấy khiếp sợ. Hắn vẫn cảm giác được có chuyện gì đó không thích hợp. Vị Nghiêu Lĩnh mới tới hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của hắn. Chẳng những không để ý tới chuyện tình trong quân doanh mà ngay cả nói cũng không nói. Cả ngày chỉ khoanh chân ngồi đó.
Hai tên người hầu bên cạnh đối phương có một tên đã vô cùng tức giận, ánh mắt ngập sát khí. Điều đó khiến cho Tư Mã Viêm càng cảm thấy sợ hãi. Hắn không sợ đối phương ra tay, không sợ đối phương tức giận, không sợ đối phương quản lý quân doanh. Tất cả những chuyện đó, hắn đều có biện pháp khiến cho đối phương nản mà tự lăn ra khỏi đây. Cái mà hắn cảm thấy sợ chính là cảm giác nhìn không thấu này.
– Vị thống lĩnh mới này cuối cùng đang nghĩ cái gì? – Tư Mã Viêm ngồi trong căn phòng của hắn. Phía bên dưới có bảy đến tám thống đội.
– Thống lĩnh đại nhân! Hai người Từ U và Chu Khải ngày thường vẫn rất ít khi lui tới với chúng ta. Lần này, đại nhân triệu tập lại vẫn không tới. Ngài xem? – Trong tám người, một đại hán đầu trọc lốc ngồi bên nói.
Người này mặc áo giáp đen, toàn thân toát ra một sự uy nghiêm. Trên đầu của hắn có một ký hiệu con bọ cạp. Thoáng nhìn con bọ cạp đó hết sức quỷ dị. Bất chợt mới nhìn chẳng khác gì một vật sống.
Tư Mã Viêm vuốt vuốt mi tâm. Ba ngày nay hắn cảm giác chẳng khác gì một năm. Vương Lâm càng trầm tĩnh, hắn lại càng có cảm giác nguy hiểm.
– Hai người đó để sau. Hôm nay, ta triệu tập các ngươi đến đây là muốn nghe các ngươi nhận xét về vị thống lĩnh mới như thế nào. Ở đây đều cùng một nhà, các người cứ nói thẳng. – Tư Mã Viêm trầm giọng nói.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm