1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 132 [Chương 516 đến 519]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 132 [Chương 516 đến 519]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 516: Yêu binh

– Có cần phải ý kiến hay không? Người này chắc chắn là một tên phế vật, không cần phải để ý tới. – Một nam tử trẻ tuổi tỏ vẻ khinh miệt đối với thống lĩnh mới. Trong lòng hắn có chút xem thường. Chuẩn xác mà nói thì hắn chẳng hề coi bất cứ người nào từ bên ngoài tới ra cái gì.

– Tôn thống đội nói sai rồi. Thống lĩnh mới chắc chắn là người có tâm cơ thâm trầm. Mấy ngày nay có thể ngồi im tại chỗ, không hề mất bình tĩnh thì chắc chắn là một người phi thường. – Một lão già tóc hoa râm ngồi bên dưới Tư Mã Viêm trầm giọng nói. Người này tuy nói nhiều tuổi, nhưng bộ giáp đen trên người lại tạo ra một sự vững chãi.

Tôn thống đội hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói:

– Ngươi đề cao hành động của hắn quá mức rồi.

Dưới sự quan sát của Vương Lâm thi thoảng lại có người lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được một quyết định thống nhất. Tư Mã Viêm day day trán, nói:

– Được rồi! Các ngươi nhớ lấy. Mấy ngày tới không nên trêu chọc tới hắn. Để một thời gian nữa ta xem hắn còn có thể bình tĩnh được nữa không. Chỉ cần hắn chủ động xuất ra thì chúng ta sẽ có đối sách.

Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt, Vương Lâm đã ngồi trong quân doanh được nửa tháng. Trong nửa tháng đó, hắn không hề có bất cứ một cử động. Mỗi ngày đều nhắm mắt thổ nạp. Quân doanh giống như trở thành một nơi để cho hắn tu luyện.

Tâm lý của Thập Tam cuối cùng cũng được bình thản, cùng với Vương Lâm thổ nạp.

Chỉ có điều Hổ Báo thì cơn tức giận trong lòng càng lúc càng tăng lên. Nếu không phải hắn có sự e ngại thì đã nổi khùng mà xuất hồn phiên ra đại chiến một lúc.

Vương Lâm trầm lặng khiến cho hơn vạn yêu binh ở đây càng thêm khinh miệt. Đối với tất cả những việc đó, Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.

Đến một ngày, trong quân doanh, Tôn thống đội dẫn một đội ngàn người thao luyện đi qua vị trí của Vương Lâm. Lúc này, ánh mắt của Tôn thống đội không hề che giấu sự khinh miệt đối với thống lĩnh mới. Vì vậy mà khi đi ngang qua, hắn phun một bãi nước bọt, làm càn nói:

– Phế vật!

Đội yêu binh thấy động tác của thống đội và lời nói liền cười rộ. Trong tiếng cười tỏ rõ sự mỉa mai.

Trong nháy mắt khi giọt nước bọt rơi xuống, Vương Lâm mở hai mắt. Ánh mắt của hắn hết sức bình thản, từ tốn nói:

– Tôn thống đội! Ngươi nói cái gì?

Tôn thống đội ngẩn người. Từ khi đến đây đã nửa tháng, đây là lần đầu tiên Vương Lâm mở miệng nói chuyện. Hắn cười lạnh trong lòng, nói một cách khinh miệt:

– Lão tử vừa mới nói hai chữ “phế vật”.

Giọng nói của hắn cuồng vọng, không hề có chút kiêng nể. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nhếch miệng cười nhạt. Tay phải hắn giơ lên cao chộp một cái. Nhất thời trong không trung chợt xuất hiện một nguồn lực vô hình.

Thân thể Tôn thống đội lập tức bị thứ lực vô hình đó trói buộc. Nó không hề dừng lại, tiếp tục vượt qua khoảng cách mà lan tới khiến cho Tôn thống đội biến sắc, cố gắng giẫy dụa. Nhưng mặc cho hắn có giẫy thế nào, tán phát yêu lực đến đây thì thân thể vẫn bị nguồn lực đó kẹp chặt, không hề buông lỏng.

Trong nháy mắt, thân thể hắn liền bị Vương Lâm túm chặt. Cổ tay Vương Lâm chộp thẳng vào cổ hắn.

– Ngươi. – Trong nháy mắt, khuôn mặt Tôn thống đội đỏ bừng. Cảm giác cánh cửa tử vong hiện lên ngay trước mặt hắn.

Mặc dù như vậy thì hắn vẫn cố dùng ánh mắt căm hận mà nhìn Vương Lâm. Hắn không tin vị thống lĩnh mới này dám giết mình. Tuy nhiên, tới lúc này, hắn có một sự e ngại đối với tu vi của đối phương. Bởi người ta giơ tay lên một cái, hắn liền không hề có lực hoàn thủ. Tu vi thế này, cho dù là Tư Mã thống lĩnh cũng không thể làm được.

Thấy thống đội bị bắt, một ngàn Hắc Giáp yêu binh liền ầm ầm xông tới. Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, nhẹ giọng nói:

– Thập Tam! Điều thứ tám trong quân quy của Thiên Yêu quận. Đọc lên.

Trong mấy ngày qua, Thập Tam chăm chú ghi nhớ nội dung ngọc giản. Vào lúc này, nghe Vương Lâm nói vậy, hắn liền mở miệng:

– Người dưới xúc phạm cấp trên. Chém.

Thân thể Tôn thống đội chợt run lẩy bẩy, trong lòng có cảm giác không ổn. Hắn cố gắng giẫy dụa để mở miệng, nhưng tay Vương Lâm đã nắm chặt lấy cổ khiến cho bản thân không thể thốt ra lấy một lời.

Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn nhếch mép mỉm cười. Tay phải khẽ dùng sức lập tức có tiếng rắc vang lên. Tôn thống đội không kịp kêu lên một tiếng liền bị Vương Lâm bóp nát cổ. Cùng lúc đó, tiên lực của Vương Lâm cuồn cuồn tản ra chui vào trong cơ thể người đó, phá hủy tu vi của đối phương.

Cho đến tận lúc chết, ánh mắt Tôn thống đội vẫn không thể tin được vào sự thật tàn khốc. Hắn không ngờ được vị thống lĩnh mới lại có can đảm hạ sát thủ.

Nắm được thi thể của người này, Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Nhất thời, từng đạo yêu khí từ thất khiếu của các xác bay ra rồi bị Vương Lâm hút vào trong cơ thể. Tất cả sự việc diễn ra gần như chỉ trong khoảng thời gian Thập Tam mở miệng, Vương Lâm liền không hề do dự mà giết người.

Vào lúc này, yêu binh đang lao đến đều dừng lại, ánh mắt tức giận. Cũng có một số người thông minh liền lập tức thay đổi suy nghĩ về Vương Lâm.

Thuận tay ném thi thể Tôn thống đội về phía trước, Vương Lâm lạnh lùng nhìn về đám yêu binh trước mặt không nói tiếng nào.

Cái thi thể rơi đánh bịch một nhát trước người đội yêu binh. Nhìn đôi mắt chết mà không nhắm được của Tôn thống đội, đám yêu binh càng thêm tức giận. Trong đám yêu binh lập tức có người hét lớn:

– Các huynh đệ! Báo thù cho thống đội.

Lời nói vừa dứt, trong ngàn người liền có một nửa lao ra, đồng thời rống lên giận dữ. Bọn họ chẳng hề do dự mà lao tới. Toàn thân mỗi yêu binh phát ra yêu khí, ánh mắt coi Vương Lâm chẳng khác nào kẻ địch.

Những tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm càng mạnh. Hắn thốt lên nhẹ nhàng:

– Cấp dưới phạm thượng.

Khóe miệng hắn điểm một nụ cười rồi đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, kiếm tiên xuất hiện trong tay. Tay hắn phất nhẹ một cái, một đạo kiếm quang giống như xẻ đôi bầu trời lóe lên. Cùng lúc đó, loan đao cũng bám sát theo sau mà lao vào trong đám yêu binh.

Những tiêng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên. Kiếm quang của kiếm tiên đi đối phó với đám yêu binh có tu vi tương đương với Kết Đan kỳ chẳng khác gì trở bàn tay. Về phần loan đao, mỗi lần nó hiện lên liền có một cái đầu yêu binh rơi xuống đất.

Sự rối loạn ở đây nhanh chóng bị các đội yêu binh khác phát hiện. Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía thống đội của mình. Chín thống đội khác trong quân doanh vội vàng chạy tới đây. Phía sau bọn họ là đám yêu binh cũng ầm ầm kéo tới.

– Dừng tay! – Trong số chín thống đội lập tức có người gầm lên.

Khoảng cách trăm dặm vốn không xa vì vậy mà không mất nhiều thời gian, trước mặt Vương Lâm bụi đất bay lên mù mịt bởi sự xuất hiện của chín ngàn yêu binh.

Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý. Hai tay hắn duỗi ra, tiên lực trong cơ thể cùng với yêu lực tạo thành một dòng suối chảy phát ra một lực hút rất mạnh. Nhất thời, yêu lực trong cơ thể mấy trăm yêu binh bị giết chết bay ra rồi vọt về phía Vương Lâm. Thoáng cái đã bị hắn hút vào trong cơ thể.

Yêu lực dầy đặc phiêu tán trong thiên địa hình thành một con lốc xung quanh vị trí của Vương Lâm. Cho đến khi chín ngàn yêu binh tới gần thì Vương Lâm cũng đã hấp thu toàn bộ yêu lực. Tay phải hắn giơ lên điểm một cái vào hư không, kiếm tiên và loan đao liền quay trở về, xoay quanh đầu hắn mà phát ra những tiếng ngân vang dội.

Gần như chỉ trong chốc lát, một ngàn yêu binh của Tôn thống đội liền chỉ còn có một nửa. Một nửa còn lại đã chết sạch. Nhưng người còn sống sót đều lui ra phía sau. Sự tức giận trong mắt bọn họ đã biến mất, thay thế vào đó chỉ có sát khí và một dấu ấn sợ hãi thật sâu.

Chín thống đội mặc Hắc giáp nhanh chóng đi tới gần Vương Lâm. Ánh mắt của bọn họ liền chú ý tới thi thể của Tôn thống đội.

Chín ngàn yêu binh nhanh chóng tản ra, vây quanh Vương Lâm. Toàn thân bọn họ tỏa ra sát khí nồng đậm, tràn ngập bốn phía. Bọn họ cũng không chỉ vây quanh một cách bình thường mà còn sắp xếp thành một loại trận pháp mà tập trung về phía Vương Lâm.

Thập Tam và Hổ Bào lập tức đứng lên, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo. Nhất là Hổ Bào, hắn liếm liếm môi xuất ra hồn phiên. Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm vẫn khoanh chân ngồi ở đó, từ đầu đến giờ chưa hề đứng lên. Vào lúc này, bị chín ngàn yêu binh vây quanh, nét mặt hắn vẫn bình thản, nói:

– Các ngươi cũng muốn làm cái chuyện cấp dưới xúc phạm cấp trên?

Chín vị thống đội đều cảm thấy ớn lạnh. Trên mặt đất, vết máu của yêu binh vẫn còn chưa khô. Những cánh tay cụt rồi đầu lâu văng đầy đất. Tất cả quang cảnh trước mắt khiến cho suy nghĩ của bọn họ về Vương Lâm có một sự thay đổi rất nhiều. Nhất là vào lúc này, nghe đối phương nói, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau mà im lặng.

Cũng vào lúc đó, một tiếng gầm giận dữ từ xa vọng đến. Chỉ thấy Tư Mã Viêm giống như một cơn cuồng phong vọt tới. Hắn phóng qua vô số yêu binh mà xuất hiện ngay trước mặt. Nhìn thấy hài cốt và vết máu trên mặt đất, sắc mặt hắn lại thêm âm trầm.

Vừa rồi, hắn đang ngồi đả tọa thì nhận được tin báo quân danh xảy ra hỗn loạn liền lập tức thu công. Tuy nhiên hắn cũng không ra mặt mà sử dụng bí thật để báo cho quản sự tham quân. Chờ tới khi Vương Lâm bị vây quanh, hắn mới đi ra.

– Thống lĩnh đại nhân. Không cần biết nguyên nhân gì, nhưng sau khi ngươi giết Tôn thống đội, rồi lại trảm sát yêu binh thì ta không thể bỏ qua việc này. – Tư Mã Viêm trầm giọng nói.

Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, mỉm cười nói:

– Thập Tam! Đọc điều thứ mười ba của quân quy Thiên Yêu quận.

Thập Tam lập tức nói:

– Náo loạn quân doanh, vây khốn cấp trên, trong vòng ba mươi nhịp hô hấp phải lùi. Nếu không.Chém.

– Đọc điều thứ hai của quân quy Thiên Yêu quận.

– Nếu chưa được phép mà đã tự tiện dùng Tru Tiên trận với người bên trong thì trong vòng hai mươi hô hấp cũng phải giải tán. Nếu không gặp phải tội lớn.

Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. Trái ngược với hắn, Tư Mã Viêm thì lại càng thêm âm trầm. Hắn hiểu ngay, người trước mắt cả tháng sở dĩ ngồi im chính là để đợi một cơ hội. Khi nắm được cơ hội đó liền khiến cho người ta không thể không phục.

Trong số chín vị thống đội liền lui lại phía sau. Ba người đó nhìn nhau đều nhận ra sự e ngại trong mắt đối phương. Cái việc thống lĩnh tranh giành này bọn họ không muốn tham gia.

– Thập Tam! Đếm! – Vương Lâm nhắm hai mắt, chẳng thèm để ý tới Tư Mã Viêm.

Ánh mắt Thập Tam hết sức bình tĩnh:truyện huyền huyễn audio

– Đã hết mười ba nhịp. Chỉ còn mười sáu, mười lắm, mười bốn, mười ba.

Chương 517: Doanh trại Hắc Giáp quân

-Tản ra! – Tư Mã Viêm nghiến răng, nghiến lợi quát. Lời nói cả hắn trong quân doanh chính là lệnh.

Chín ngàn yêu binh lập tức quay lại mà tản ra. Thế trận được lập ra để bao vây nhanh chóng bị phá vỡ, không còn tồn tại.

Vào lúc này, ở giữa quân doanh, một luồng ánh sáng đỏ như máu chợt lóe lên. Thân hình gầy gò của quản sự tham quân từ từ xuất hiện. Hắn cũng không phải tới một mình. Phía sau hắn còn có một lão già mặc áo bằng vải bố. Mái tóc của lão bạc trắng, phất phơ bay trong gió. Lão đứng đó mà khiến cho tất cả mọi thứ bị lu mờ.

Trong nháy mắt khi lão già xuất hiện, Vương Lâm mở hai mắt. Ánh mắt hắn xuyên qua đám yêu binh trước mặt mà nhìn về phía lão già.

Ánh mắt của lão già cũng nhìn về phía Vương Lâm.

Khi ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, tâm thần của Vương Lâm hơi chấn động rồi trở lại bình thường. Trong cơ thể đối phương hắn cảm nhận được có tới bốn cái phong ấn.

Thân thể lão già cũng hơi run, ánh mắt lóe lên một tia sáng mà trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Đối phương chỉ liếc mắt một cái mà phong ấn trong cơ thể hắn suýt nữa bị phá vỡ.

Sau khi quản sự tham quân xuất hiện liền lóe lên một cái, chẳng khác gì thuấn di mà xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Lão già theo sau cũng đồng dạn như vậy.

Khuôn mặt gầy gò của quản sự tham quân sau khi nhìn bộ hài cốt trên mặt đất vẫn bình thản.

– Tham quân đại nhân. Thống lĩnh vô cớ giết chết Tôn thống đội, lại giết thêm năm trăm yêu binh. Tất cả mọi chuyện có mọi người xung quanh chứng kiến. – Tư Mã Viêm đứng một bên nói.

Vương Lâm vung tay phải lên một miếng ngọc giản liền bay ra. Quản sự tham quân đón được rồi cúi đầu nhìn xuống. Yêu lực của hắn mới chảy ra ngay lập tức trong đầu xuất hiện một loạt hình ảnh. Những hình ảnh đó chính là sự việc vừa diễn ra.

Quản sự tham quân liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Chút khinh thường ban đầu đối với Vương Lâm hoàn toàn biến mất. Thậm chí, bây giờ hắn còn có ý kết giao. Thủ đoạn của Vương Lâm có thể nói là hoàn toàn chiếm được tiên cơ, lúc nào cũng nằm trong thế bất bại. Hắn nở nụ cười, nói:

– Vương thống lĩnh! Đã quấy rầy rồi. Việc này, tại hạ sẽ bẩm báo với Yêu Tương đại nhân. Đối với kẻ phạm thượng hậu quả như thế là điều tất nhiên. – Hắn vừa nói vừa ôm quyền với Vương Lâm rồi mỉm cười cáo lui. Cái lão già đi bên cạnh cũng ôm quyền nói với Vương Lâm:

– Vương thống lĩnh tu vi kinh người. Tại hạ bội phục. – Đợi hai người đi khỏi, Tư Mã Viêm trầm lặng một lúc rồi cung kính nói với Vương Lâm:

– Việc này là do mạt tướng lỗ mãng, mong thống lĩnh không trách. – Hắn vừa dứt lên, ánh mắt đám thống đội đứng bên có chút ngạc nhiên. Một người trong số đó hơi do dự một chút rồi mở miệng nói:

– Việc này thuộc hạ cũng có chút lỗ mãng. – Ngay sau đó, tất cả đám thống đội đều nói như vậy. Cuối cùng thì mọi việc cũng chấm dứt. Tới thời điểm này cho dù người ngu cũng nhận ra thủ đoạn của Vương Lâm.

Vị thống lĩnh mới đã không ra tay thì thôi. Một khi ra tay thì nhanh như chớp. Nếu tiếp tục ương bướng nữa thì không chừng đến một ngày nào đó chuyện Tôn thống lĩnh còn có thể tiếp diễn. Hơn nữa, tu vi của thống lĩnh chỉ sợ rằng cho dù Tư Mã Viêm có ra tay cũng không thể thủ thắng. Vì vậy mà phần lớn mọi người đều thỏa hiệp.

Vương Lâm đứng thẳng người, tay phải nhấn một cái lên mặt đất. Nhất thời, trong quân doanh chợt phát ra nhưng tiếng rung chuyển ầm ầm. Mặt đất giống như một con rồng đang quẫy mình thụt xuống một chút. Bùn đất dưới chân Vương Lâm giống như một con suối bắt đầu phun lên. Bụi đất bốn phía bay mù mịt, che khuất cả không gian.

Gần như trong nháy mắt, một ngôi lầu bằng bùn đất chui lên, sừng sững trên mặt đất. Đó là một ngôi lầu có hai tầng, màu sắc đơn điệu. Tuy nhiên, thoáng nhìn qua cảm giác nơi đó có một sự uy nghiêm.

Nhấc tay một cái đã tạo ra được một tòa lầu trong quân doanh. Pháp thuật như thế không chỉ chấn nhiếp đám người Tư Mã Viêm mà cả chín ngàn yêu binh cũng không ngoại lệ.

– Tất cả lui ra đi. – Vương Lâm bình thản nói một câu rồi xoay người đi vào căn lầu.

Thập Tam bám sát theo sau. Còn Hổ Bào thì sau khi cười lạnh liếc mắt nhìn tất cả mọi người mới xoay người bước đi. Trong lòng hắn vô cùng sảng khoái. Bao nhiêu kìm chế trong quá khứ vào lúc này đã hoàn toàn biến mất. Sự sùng kính trong lòng Vương Lâm càng tăng thêm.

Đợi sau khi ba người Vương Lâm bước vào trong lầu, Tư Mã Viêm nắm chặt tay, không nói tiếng nào xoay người rời đi.

Chín vị thống đội còn lại sau khi nhìn nhau, trong lòng đều có quyết định riêng mà lui đi.

Từ hôm đó, trong tám thống đội tiếp xúc với Tư Mã Viêm, ngoại trừ Tôn thống đội đã chết ra cũng chỉ còn có ba người vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ. Bốn người còn lại thì từ từ bất hòa, xa lánh Tư Mã Viêm.

Từ ngày đó, trong quân doanh của Hắc Giáp quân, trong lòng đám yêu binh hình ảnh của Vương Lâm từ từ rõ ràng.

Từ khi Vương Lâm trở thành thống lĩnh tới nay chưa hề ra lệnh. Nhưng sự uy nghiêm của hắn cùng với hành động quyết đoán đã tạo ra uy danh của bản thân.

Bên trong Cổ Yêu thành có mười sáu quân doanh, tất cả đều mặc Hắc Giáp. Chỉ có ở những địa phương nhỏ mới có sự khác biệt. Vào lúc này, trong quân doanh thứ ba, Diêu Tích Tuyết đang khoanh chân ngồi trong phòng.

Đêm khuya, Diêu Tích Tuyết chợt mở hai mắt. Trong đôi mắt nàng lóe lên một tia sáng. Ngoài cửa sổ, bóng trăng đang tỏa ánh sáng tím ngắt xuống mặt đất. Tối hôm nay ở trong Yêu Linh chi địa chính là thời điểm cứ nửa năm một lần mặt trăng tỏa sáng rực rỡ nhất. Nghe đồn vào ngày này chính là lúc mà thiên địa giao hòa.

Còn về phần cụ thể như thế nào thì không người nào hiểu. Lời đồn đó cũng là từ xa xưa truyền lại. Mà cũng chỉ có một câu như thế, không có lời giải thích rõ ràng. Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy. Sau khi tỏa thần thức ra xem xét xung quanh, liền đưa tay sờ vào túi trữ vật. Ngay lập tức, trong tay nàng xuất hiện một cái la bàn màu đỏ. Nhìn chiếc la bàn, ánh mắt nàng có chút do dự.

– Nơi đó ta đã đi ba lần, nhưng mỗi lần đều dừng lại đúng vị trí đó. Phụ thân đã từng nói muốn tiến vào nơi đó thì tu vi ít nhất phải đạt tới Vấn Đỉnh kỳ. Nếu theo kế hoạch mà phụ thân đã vạch ra cho ta thì ta ở đây hấp thu đủ yêu lực. Sau đó đột phá lên cảnh giới Vấn Đỉnh kỳ. Đến lúc đó, có thêm sự trở giúp của Huyết Hồn đan có thể nắm chắc tám phần thành công. Nhưng thủy triều lần này không ngờ lại xuất hiện cái lệnh bài đó. – Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, cầm la bàn trong tay mà nét mặt trầm ngâm.

– Năm đó, phụ thân và đám người Thiên Vận tử tiến vào Yêu Linh chi địa đã hỏi được từ miệng Yêu Đế. Lúc ấy, người cũng không kịp xem qua mà cùng với đám người Thiên Vận tử đi tới vực sâu nơi thủy triều. Qua mấy năm suy đoán của phụ thân thì nơi đó có sáu phần là sự thật. Ta thử đi một lần nữa. Nếu vẫn không thể tiến vào thì chỉ còn chờ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ rồi mới tính. Dù sao thì số lượng Huyết Hồn đan do phụ thân luyện chế, ba lần xông vào trước đã dùng mất ba viên. Bây giờ chỉ còn sáu viên. Thời gian ở đây còn rất dài không thể lãng phí được. Mỗi một viên Huyết Hồn đan là một lần có thể hồi sinh. – Ánh mắt của Diêu Tích Tuyết lộ vẻ quyết đoán. Khuôn mặt nàng vốn vô cùng đẹp vào lúc này pha trộn thêm sự kiên định càng khiến cho người khác mê mẩn. Nàng nhẹ nhàng thả la bàn ra sau đó, tay phải lại vuốt vào túi trữ vật. Trong tay liền có thêm một cây đèn.

Trên cây đèn màu trắng có khắc một vài phù văn. Trên những phù văn đó thi thoảng lại lóe lên những tia sáng giống như lồng ngực con người đang phập phồng. Nhìn qua có cảm giác vô cùng quái dị. Diêu Tích Tuyết hít một hơi thật sâu rồi bóp nát cây đèn. Trong khoảng khắc khi cây đèn vỡ vụn, từ bên trong liền bay ra một giọt máu màu lam.

Nàng không hề do dự, cắn đầu ngón tay. Sau đó, dùng máu của bản thân vẽ vào không trung một vài loại phù văn phức tạp. Sau khi phù văn xuất hiện nó liền dung hợp với giọt máu màu lam. Thoáng cái, Diêu Tích Tuyết liền nắm lấy đạo phù văn mà điểm vào mi tâm. Ngay lập tức đạo phù văn in vào mi tâm khiến cho nàng có cảm giác đau đớn. Một lúc lâu sau, cơn đau từ từ biến mất.

Nàng vừa thở hổn hển, vừa đưa ngón tay lên. Trong nháy mắt, đạo phù văn từ mi tâm của nàng lại xuất ra rồi hóa thành giọt máu màu lam, lơ lửng giữa không trung.

Tay phải của nàng vung lên, nhất thời giọt máu màu lam liền biến mất. Sau đó, nàng cắn răng lấy chân giẫm nát cái la bàn trên mặt đất. Một làn ánh sáng dìu dịu lóe lên, trên la bàn xuất hiện vô số đạo phù văn bay lên, xoay xung quanh căn phòng.

Những đạo phù văn xoay trong căn phòng khoảng ba hơi thở rồi Diêu Tích Tuyết và la bàn cùng biến mất.

Thời gian chậm rãi trôi đi. Cuộc sống của Vương Lâm vẫn không hề có bất cứ gì khác biệt. Cả ngày hắn chỉ ngồi thổ nạp, rất ít khi ra khỏi phòng. Từ từ, hắn đã luyện hóa được số yêu lực dung nhập với tiên lực trong cơ thể, ổn định tu vi mà tiến tới Anh Biến hậu kỳ.

Trên thế gian có một định luật vô cùng chính xác. Đế vương của phàm nhân sở dĩ có được uy nghiêm là do được vô số thần tử kính sợ. Ngoài ra, đó là do có khoảng cách, có sự thần bí. Trong mắt mỗi một vị đại thần, hoàng đế ngự ở trên cao là người không thể với tới, không thể đoán nổi suy nghĩ nên nảy sinh ra sự uy nghiêm.

Vào thời điểm này, mặc dù Vương Lâm rất ít khi lộ diện trong quân doanh, nhưng sự uy nghiêm của hắn cứ mỗi ngày lại càng vượt qua Tư Mã Viêm vẫn xuất hiện thường xuyên.

Trong mấy tháng qua Hổ Bào sống trong quân doanh giống như cá gặp nước. Tính cách của hắn vốn thoải mái. Tuy trước đó có chút mẫu thuẫn, nhưng thời gian trôi đi, chút mâu thuẫn đó dần biến mất. Hắn đi lại với mấy vị thống đội càng lúc càng nhiều.

Nhất là có một vị thống đội tên là Từ U. Người này là con gái. Trong khoảng khắc khi Hổ Bào nhìn thấy nàng liền cảm thấy rung động. Từ đó về sau, hắn vô cùng ân cần. Những khoảng thời gian khác trong ngày, hắn luôn ngồi bên ngoài ngôi lầu giống như một vị thần giữ cửa.

Sau mấy tháng, vào một hôm, trong quân doanh số ba, trong căn phòng của Diêu Tích Tuyết một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên giữa không trung. Ngay sau đó nó liền biến thành những đạo phù văn màu lam.

Đạo phù văn nhanh chóng xoay tròn. Ở vị trí giữa của chúng có một giọt máu màu lam đang sôi sùng sục. Từ từ, mức độ sôi trào của nó càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, giọt máu màu lam phình lên gấp mấy lần biến thành một quả cầu máu màu lam.

Những đạo phù văn xung quanh xoay tròn với tốc độ nhanh hơn. Một lúc sau, tất cả chúng chợt ngừng lại, nhưng nhận được một sự kêu gọi mà bay hết về phía quả cầu máu màu lam, gắn lên mặt ngoài của nó.

Sau khi một cái phù văn cuối cùng in lên trên, quả cầu máu màu lam liền co lại. Nó cũng không phải có lại toàn thể mà quá trình đó nó tạo ra một hình người.

Cả quá trình diễn ra trong thời gian không lâu. Khoảng chừng sau năm nhịp thở đã hoàn thành. Quả cầu màu lam biết mất. Thay thế vào đó là thân thể của một người con gái có khuôn mặt xinh xắn, thân hình có những đường cong tuyệt mỹ. Người con gái đó đúng là Diêu Tích Tuyết.

– Lại thất bại lần nữa. Lần này nếu không có Huyết Hồn đan thì ta đã chết tới bốn lần rồi. Nhưng cũng may là ta đã phá được hơn một nửa. Nếu có thêm người giúp đỡ nhất định sẽ thành công. – Diêu Tích Tuyết mở to đôi mắt mà than một tiếng.

Sau đó, ánh mắt nàng hơi nhíu lại, khuôn mặt trở nên trầm ngâm.

– Nếu có người giúp đỡ ta. Vương Lâm.

Chương 518: Sự im lặng đáng sợ

– Trước mắt trong Cổ Yêu thành, ngoại trừ ta ra còn có hai vị tu sĩ. Trong hai người đó thì một người chỉ là Anh Biến sơ kỳ, không có tác dụng. Chỉ còn có Vương Lâm. Hắn có thể tiếp được Thất Băng quyền của Yêu Tương thì tu vi vừa đủ. Chỉ có điều tính tình của người này lạnh lùng. Nếu không có lợi chỉ sợ là rất khó giúp ta. – Diêu Tích Tuyết trầm ngâm một lúc, tay phải liền vung lên một cái. Một vầng sáng mờ chợt tỏa ra xung quanh.

Thời gian trong đi, trong Hắc Giáp quân, Vương Lâm vẫn ngồi đó mà tu luyện. Từ sau khi hấp thu yêu lực của năm trăm yêu binh và Tôn thống đội, yêu tinh trong cơ thể hắn sau khi dung hợp cũng đã đạt gần ngàn giáp.

Với một ngàn giáp yêu tinh, tốc độ hấp thu yêu khí ở đây hiển nhiên là nhanh hơn trước gấp mấy lần.

Đối với mọi chuyện trong quân doanh, Vương Lâm cũng không để trong lòng. Hắn tận dụng mọi thời gian hấp thu yêu lực để đột phá tới Anh Biến hậu kỳ.

Ngày hôm nay, Vương Lâm đang ngồi đó chợt mở hai mắt. Nét mặt khẽ thay đổi.

– Vương đạo hữu! Canh ba hôm nay, hãy đến cổ sơn cách quân doanh ngàn dặm. Diêu Tích Tuyết.

Thanh âm của Diêu Tích Tuyết văng vẳng trong nguyên thần của Vương Lâm.

Vương Lâm hơi trầm ngâm một lúc rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngồi xuống.

Đến canh ba, cách quân doanh ngàn dặm, trên Cổ sơn, Diêu Tích Tuyết mặc bạch y đứng trên đỉnh núi mà đợi. Thời gian chầm chậm trôi đi. Mãi cho tới khi ánh bình minh bắt đầu ló rạng, Vương Lâm vẫn không hề xuất hiện.

Khuôn mặt Diêu Tích Tuyết từ từ trở nên lạnh lùng. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một tia sáng trắng bay thẳng đến quân doanh của Vương Lâm. Thoáng cái, nàng đã tới bên ngoài quân doanh rồi thuấn di đi vào bên trong. Trận pháp của quân doanh đối với nàng không hề có một chút tác dụng. Dù sao thì nàng cũng là một trong số các thống lĩnh.

Sau khi tiến vào quân doanh. Lúc này, ở trên cái sân rộng trăm dặm, đông đảo yêu binh dưới sự chỉ huy của các thống đội đang diễn luyện trận pháp. Sự xuất hiện của Diêu Tích Tuyết lập tức thu hút sự chú ý của đám yêu binh. Tốc độ của nàng cực nhanh bay thẳng về phía ngôi lầu của Vương Lâm.

Ngoài căn lầu, Thập Tam chợt mở hai mắt rồi đứng dậy. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Diêu Tích Tuyết đang bay tới.

– Người tới dừng lại. – Thập Tam quát khẽ.

Nét mặt Diêu Tích Tuyết lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng. Nàng chẳng những không dừng lại mà còn tăng tốc, bay thẳng tới ngôi lầu.

Vào lúc này, mấy vị thống đội có mặt trên sân gần như chẳng hề do dự nhanh chóng vọt về phía ngôi lầu. Phía sau bọn họ, đám yêu binh cũng tỏa ra yêu khí mà bám theo sau.

Mắt thấy Diêu Tích Tuyết tới gần, Thập Tam hét lớn một tiếng. Chân hắn bước về phía trước một bước, tay phải nắm lại rồi xuất ra một quyền.

Diêu Tích Tuyết cũng chẳng thèm để ý tới Thập Tam. Tay phải nàng điểm nhẹ một cái vào hư không, một tia sáng đỏ như máu chợt lóe lên, bao phủ toàn thân Thập Tam. Ngay lập tức, thân thể Thập Tam chẳng khác gì một quả cầu đỏ như máu. Thập Tam dừng lại, đứng im như một pho tượng trước ngôi lầu.

Diêu Tích Tuyết hạ xuống bước từng bước tiến vào. Đến đây, chín ngàn yêu binh từ bốn phương tám hướng lao đến. Trong mấy vị thống đội lập tức có người quát:

– Diêu thống lĩnh. Dừng lại.

Nét mặt Diêu Tích Tuyết đầy sát khí. Ngọc thủ đang chắp sau lưng chợt vung lên. Một làn ánh sáng đỏ như máu chợt xuất hiện giữa không trung. Trong phạm vi trăm trượng hoàn toàn bị là ánh sáng đó bao phủ. Đám yêu binh đang vọt tới lập tức bị ngăn cản bên ngoài, không thể đi vào.

– Ta có chuyện riêng muốn nói với Vương thống lĩnh. Các ngươi không cần phải xen vào. – Diêu Tích Tuyết lạnh lùng nói một câu rồi lại tiếp tục đi vào bên trong.

Trong nháy mắt khi nàng đặt chân tới cửa của ngôi lầu, một luồng gió từ bên trong ùa ra. Cơn gió ập vào người Diêu Tích Tuyết khiến cho nàng biến sắc. Ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên bao phủ toàn thân. Sau khi cơn gió thổi qua, vầng sáng cũng từ từ biến mất. Thập Tam đứng đó cũng bị cơn gió thổi tới. Ngay lập tức thân thể hắn thoáng động liền trở lại bình thường. Bên tai hắn chợt có thanh âm của Vương Lâm vang lên. Nghe thấy lời nói của Vương Lâm, Thập Tam cũng chẳng thèm để ý tới Diêu Tích Tuyết lại khoanh chân ngồi xuống không nói tiếng nào.

– Diêu đạo hữu quá giận rồi. – Thanh âm của Vương Lâm từ trong ngôi lầu vọng ra.

Nét mặt Diêu Tích Tuyết càng thêm lạnh. Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:

– Cơn tức của ta vẫn còn kém Vương đạo hữu. – Vừa nói, nàng vừa đi về phía trước, đẩy cánh cửa lầu ra mà bước vào.

Các cánh cửa sổ của ngôi lầu vẫn bị đóng kín. Bên trong không hề có một chút ánh sáng. Lúc này, ánh sáng từ ngoài chiếu vào qua cánh cửa in xuống mặt đất một bóng người. Vương Lâm khoanh chân ngồi ở sâu bên trong không thể nhìn thấy rõ nét mặt.

– Bước chân vào đây, nếu ngươi không có chuyện gì khiến cho Vương mỗ động tâm thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc. – Thanh âm của Vương Lâm vang lên một cách lạnh lùng.

Đây là thời điểm tu luyện quan trọng của hắn. Vốn hắn định ở yên đây mấy tháng, luyện hóa yêu lực trong cơ thể mà đột phá tới Anh Biến hậu kỳ. Không ngờ lại có người vô cớ xông vào cắt đứt sự tu hành thì làm sao mà hắn có thể để yên cho đối phương.

– Ta hẹn ngươi gặp mặt trên cổ sơn vào lúc canh ba. Tại sao ngươi không tới? – Diêu Tích Tuyết lạnh giọng nói.

– Vì sao ta phải đi? – Vương Lâm nhíu mày. Hắn với nàng mới chỉ gặp mặt hai lần. Tính cả lần này cũng mới là lần thứ ba.

Diêu Tích Tuyết ngẩn người. Trước đó do quá giận nên nàng mới tìm đến tận nơi. Tuy nhiên, vào lúc này bị Vương Lâm hỏi ngược, nàng lại không biết trả lời thế nào. Trầm ngâm một chút, Diêu Tích Tuyết hạ thấp người, nhỏ giọng nói:

– Việc này là do ta nóng vội. Vương đạo hữu xin chớ trách. Chỉ vì ta có một chuyện muốn Vương đạo hựu giúp đỡ nên mới mạo muội tới đây.

– Chuyện gì? – Vương Lâm nói năng ngắn gọn. Hắn không muốn nói chuyện quá nhiều với nàng. Lúc này đang là thời điểm quan trọng nhất để luyện hóa yêu lực.

Diêu Tích Tuyết giơ tay phải vẫy nhẹ một cái về phía sau. Cánh cửa lầu liền tự động đóng lại. Đồng thời một vầng sáng màu đỏ chợt bao phủ cả ngôi lầu.

– Việc này là chuyện bí mật nên ta phải đề phòng một chút. Vương đạo hữu chớ để ý. – Vào lúc này, Diêu Tích Tuyết có việc phải nhờ người nên cố gắng kìm nén.

– Không sao! – Vương Lâm nói một cách bình thản.

– Có một cái trận pháp cấm chế, nếu chỉ một mình ta thì không đủ lực để bài trừ. Vì vậy cần Vương đạo hữu trợ giúp. Một khi trận pháp được hóa giải, ta nhất định sẽ trọng tạ. – Diêu Tích Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói một cách chậm rãi.

– Lúc này, Vương mỗ có chuyện quan trọng nên việc hóa giải cấm chế không thể giúp đỡ. Diêu đạo hữu thứ lỗi.

Đừng nói lúc này hắn thực sự không có thời gian mà cho dù có thì hắn cũng chẳng đồng ý một cách dễ dàng. Dù sao thì hắn và nàng không hề có bất cứ một chút quan hệ. Hơn nữa, với tu vi của đối phương mà không thể bài trừ được cấm chế thì Vương Lâm cũng chẳng dám nhận bản thân mình lại có thể.

Còn một điều quan trọng nữa đó là lời nói của người không hề thực lòng. Hiển nhiên là còn che giấu rất nhiều chuyện không nói. Vì vậy mà Vương Lâm cũng chẳng muốn giúp đỡ.

Trước khi Diêu Tích Tuyết quyết định tìm kiếm Vương Lâm đã lường trước đối phương không đồng ý giúp đỡ. Vì vậy mà lúc này cũng không nổi giận, nói:

– Vương đạo hữu tu vi đang ở Anh Biến trung kỳ. Muốn tăng lên đến hậu kỳ cần một số lượng tiên ngọc rất lớn. Nếu muốn tiến tới Vấn Đỉnh thì lượng tiên ngọc cần lại càng lớn hơn nữa. Trong khoảng thời gian tiếp theo ở Yêu Linh chi địa, đạo hữu còn cần một lượng lớn tiên ngọc để bù lại số lượng tiêu hao. Không biết lúc này, đạo hữu có đủ tiên ngọc hay chưa? Nếu không đủ, ta có thể cung cấp. – Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn liếc mắt nhìn Diêu Tích Tuyết nói một cách chậm rãi:

– Ngươi có thể cung cấp bao nhiêu tiên ngọc?

Diêu Tích Tuyết nhoẻn miệng cười. Nàng không sợ Vương Lâm đòi hỏi nhiều, mà chỉ sợ đối phương không để ý. Nhưng nếu đối phương đã mở miệng, nàng tự tin có thể khiến cho người ta hài lòng.

– Ta có thể cung cấp tất cả tiên ngọc cho đạo hữu đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. – Diêu Tích Tuyết thong thả nói.

Một tia sáng lại lóe lên trong mắt Vương Lâm. Câu nói của Diêu Tích Tuyết đúng là đã khiến cho hắn dao động. Nếu không phải do tiên ngọc không đủ thì hắn đã đạt tới Anh Biến hậu kỳ từ lâu rồi chứ không cần phải khổ sở hút lấy yêu lực.

Đúng như đối phương nói, vào lúc này tiên ngọc của Vương Lâm để tăng lên tới Anh Biến hậu kỳ cũng không có quá nhiều. Nếu mà dùng hết toàn bộ thì năm trăm năm ở đây, một khi hắn bị thương hoặc hao tổn tiên lực nếu không có tiên ngọc bổ sung chắc chắn sẽ rất khốn khổ.

Vấn đều này, trước đây hắn đã suy nghĩ rất kỹ nên cho đến bây giờ, hắn cũng không hấp thu tiên lực trong tiên ngọc. Bản thân chỉ tích lũy yêu lực tiến hành dung hợp chuyển hóa. Còn tiên ngọc thì được cất giữ dành cho lúc cần đến.

Thậm chí, trong lòng Vương Lâm còn quyết định một khi lên tới Anh Biến hậu kỳ, chờ khi đạt tới đại viên mãn liền dẫn yêu binh ra ngoài huyết tẩy bất cứ tu sĩ nào gặp được để thu thập tiên ngọc.

– Thế nào? Nếu Vương đạo hữu đồng ý, thì bây giờ ta sẽ tặng cho ngươi tiên ngọc để tăng lên tới Anh Biến hậu kỳ. Số còn lại, chờ sau khi trở về, ta sẽ tặng nốt. – Diêu Tích Tuyết lập tức nói.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Cái trận pháp cấm chế đó là gì?

– Tên của nó ta cũng không biết. Nhưng sau khi nó mở ra lập tức xoay tròn. Bên trong có mười tám cái phong ấn. Ta chỉ có thể phá giải tới cái thứ mười một. Nếu có ngươi hỗ trợ, ta tin có thể hóa giải toàn bộ.

Phần lớn câu nói của Diêu Tích Tuyết là thật, nhưng chỉ có một điều nàng không nói đó là tên của trận pháp. Mặc dù không hiểu, nhưng nàng lại biết một khi phá giải trận pháp thì sinh tử sẽ bị chia cách. Nếu phá giải thành công thì sinh mà thất bại thì chết.

Nàng thất bại bốn lần nên cũng đã chết bốn lần, mất bốn viên Huyết Hồn đan. Phụ thân của nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể tạo ra được một viên.

Tất cả số lượng Huyết Hồn đan cũng chỉ có mười ba viên. Phần lớn đều nằm trong tay Diêu Tích Tuyết.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nhíu mày nói:

– Trận pháp đó ở đâu.

Diêu Tích Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Vương đạo hữu không đồng ý trước thì ta không thể nói nhiều. Ta chỉ có thể nói cho đạo hữu rằng muốn tới được trận pháp đó cần phải có một loại pháp bảo đặc biệt mới có thể vào được. Trước mắt, trong Yêu Linh chi địa, ngoại trừ ta ra có lẽ là không còn người nào có thể đi vào.

“Theo lời nói của nàng thì chắc chắn vẫn còn che giấu rất nhiều. Nhưng tiên ngọc đối với ta lại rất quan trọng. Nếu có đủ tiên ngọc, chỉ trong thời gian ngắn ta có thể đạt tới Anh Biến hậu kỳ. Còn việc đạt tới Vấn Đỉnh tuy rằng cần phải có tiên ngọc nhưng lại phải hiểu được cả thiên đạo. Tuy nhiên nếu có tiên ngọc thì cũng chẳng phải lo lắng lắm. Chỉ có điều vấn đề này không thể đồng ý một cách dễ dàng. Không biết vị trí đó của nàng là ở đâu. – Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Việc này tại hạ muốn suy nghĩ. Sau bốn tháng ta sẽ cho đạo hữu một câu trả lời thuyết phục.

Chương 519: Lập uy

Đôi mi thanh tú của Diêu Tích Tuyết hơi nhíu lại. Nàng đã hết sức thật lòng, những điều cần nói cũng đều đã nói hết. Hơn nữa, thù lao mà nàng đưa ra cũng rất cao. Thậm chí thái độ luôn cố gắng kìm chế để nhận được sự giúp đỡ của đối phương. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm lại từ chối khiến cho nàng gần như không còn kiên nhẫn được nữa.

Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của hắn thì nàng cần phải chờ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ mới có thể bài trừ cấm chế đó. Mặc dù tiên ngọc để đạt tới Vấn Đỉnh kỳ nàng không thiếu nhưng việc hiểu được thiên đạo lại không có một sự tiến triển. Việc hiểu được thiên đạo có khi dài khi ngắn. Chẳng ai có thể biết trước được khi nào mới có thể hiểu được nó. Hơn nữa, việc này không thể để cho những người ở đây biết được. Nếu không chắc chắn sẽ xảy ra một màn tai họa.

Càng nghĩ thì nàng chỉ thấy có Vương Lâm là người thích hợp nhất. Sau khi chứng kiến thực lực của Vương Lâm đánh một trận với Yêu Tương nàng càng thêm vững tin. Có sự tương trợ của hắn chắc chắn nàng có thể bài trừ được số phong ấn còn lại.

Diêu Tích Tuyết liếc mắt nhìn Vương Lâm một chút rồi hơi trầm ngâm. Với sự thông minh của nàng, chỉ cần ngẫm lại lời nói của Vương Lâm một chút liền hiểu ngay ý tứ của đối phương. Bốn tháng đó. Cũng chỉ là một con số mà thôi. Trong lòng nàng có chút khinh bỉ. Thanh âm hơi lạnh đi một chút, nói:

– Cuối cùng thì ngươi muốn cái gì? Có càng nhiều tiên ngọc? Hay là pháp bảo, công pháp? – Vương Lâm chẳng thèm để ý tới giọng nói của đối phương, bình thản nói:

– Pháp bảo và công pháp thì Vương mỗ không thiếu. Nếu có được càng nhiều tiên ngọc thì đó là điều tốt nhất. – Sự khinh bỉ trong lòng Diêu Tích Tuyết càng lớn, nói:

– Tiên ngọc! Trong Huyết Tổ động phủ của phụ thân ta có rất nhiều. Ta cho người một cái lệnh bài Huyết Phù. Chờ sau khi ra khỏi Yêu Linh chi địa ngươi đến đó mà lấy. – Vương Lâm gật đầu nói:

– Cũng được! Nhưng việc này hung hiểm khó lường. Tại hạ cần phải suy nghĩ. – Sắc mặt Diêu Tích Tuyết lạnh hẳn, lạnh lùng nói:

– Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu?truyện kiếm tu audio

– Ba tháng! – Vương Lâm nói một cách bình thản.

– Ngươi! – Diêu Tích Tuyết chợt nổi giận. Nàng vung tay áo lên, cánh cửa lầu lập tức mở ra. Nét mặt nàng lạnh tanh, xoay người đi ra ngoài.

– Không tiễn! – Vương Lâm nói một cách thong thả.

Diêu Tích Tuyết bước từng bước ra khỏi ngôi lầu. Nàng hít sâu mấy hơi, cắn răng tay phải vuốt nhẹ vào túi trữ vật. Lập tức, trong tay nàng xuất hiện một cây đèn. Nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lạnh lùng nói:

– Vật này cho người. Ba ngày sau phải cùng đi với ta. Nếu ngươi không đồng ý thì việc này chấm dứt. – Vương Lâm nhíu mày nhìn cây đèn trong tay Diêu Tích Tuyết. Thoáng nhìn nó hết sức bình thường không có điểm gì khác lạ. Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn liền phát hiện trên cây đèn có một loạt phù văn được sắp xếp một cách tinh tế. Những tia sáng lấp lóe trên phù văn hoàn toàn trung với nhịp hô hấp của Diêu Tích Tuyết.

– Đây là vật gì? – Vương Lâm trầm giọng nói.

Diêu Tích Tuyết chẳng hề che giấu sự khinh thường, nói:

– Ngay cả vật này mà ngươi cũng không biết. Cũng không thể trách được. Dù sao thì ngươi cũng mới trở thành đệ tử của Thiên Vận tử. Vật này chính là độc môn của phụ thân Huyết Tổ ta. Nó tên là Huyết Hồn đan.

– Huyết Hồn đan? – Lần đầu tiên Vương Lâm nghe nói đến vật này, nét mặt không có gì thay đổi. Hắn không biết rằng vật này trên Thiên Vận tinh, bất cứ người nào nghe thấy nó cũng phải phát điên. Nó chính là một loại đan dược vô giá.

– Loại đan này tên là Huyết Hồn đan. Sử dụng nó không phải nuốt vào bụng mà là sử dụng nguyên thần và máu huyết mà tạo ra ấn ký. Tác dụng của nó là cho dù nguyên thần của ngươi bị diệt cũng có thể sống lại một lần. Nói một cách chính xác thì nó tránh cho một lần bị chết. – Thanh âm của Diêu Tích Tuyết lạnh như băng. Nét mặt Vương Lâm cuối cùng cũng thay đổi. Tay phải hắn vẫy nhẹ, Huyết Hồn đan liền từ trong tay Diêu Tích Tuyết bay vào tay hắn.

Diêu Tích Tuyết đã sớm đoán được đối phương chắc chắn sẽ tự mình xem xét nên vẫn không ra tay ngăn cản, để mặc cho nó rời tay. Nhìn nét mặt của Vương Lâm, trong lòng nàng thầm cười lạnh. Tuy đó cũng là Huyết Hồn đan nhưng nói một cách chính xác thì là phế đan thì đúng hơn.

Phụ thân của nàng để phòng ngừa kẻ khác cướp đoạt nên đã phân hóa Huyết Hồn đan. Bên trong phế đan cũng có một giọt máu màu lam, nhưng trong đó cũng chỉ có hỗn hợp tạp chất và độc tố. Ngoại trừ hai cha con nàng ra không còn người nào có thể phân biệt được thật giả. Do đó mà họ chẳng hề ngại kẻ nào tới cướp đoạt.

Nếu vẫn hy vọng vào viên phế đan đó thì tính mạng chẳng khác nào vất đi một nửa.

Vương Lâm cầm cây đèn lập tức thấy tần suất nhấp nháy của những đạo phù văn trên đó đột nhiên thay đổi, trung với nhịp trống ngực của bản thân. Hiển nhiên vật đó rơi vào tay ai liền dao động với nhịp đập trái tim của người đó.

Cầm vật ấy, Vương Lâm có cảm giác máu huyết trong ngươi như được hòa tan. Cây đèn như trở thành một bộ phận của cơ thể. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu liếc nhìn Diêu Tích Tuyết một cái, trầm giọng nói:

– Tiên ngọc!

Diêu Tích Tuyết không nói hai lời lấy một cái túi trữ vật trong người rồi ném về phía trước.

– Chỗ này cũng đủ cho ngươi tu luyện tới Anh Biến hậu kỳ. Phần còn lại sau khi trở về sẽ đưa cho ngươi. Ba ngày sau khi trăng lên vào lúc canh ba, ngươi tới cổ sơn tìm ta. – Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:

– Cũng được.

Diêu Tích Tuyết mỉm cười xoay người rời đi. Nàng không sợ Vương Lâm cầm vật đổi ý. Tiên ngọc nàng không cần còn đan dược thì nàng lại càng không quan tâm. Ánh mắt Vương Lâm vẫn nhìn theo bóng Diêu Tích Tuyết cho đến khi mất hắn. Lúc này, nét mặt hắn chợt trở nên trầm ngâm.

– Đột nhiên lại hào hiệp không sợ ta đổi ý. Nhưng người hào hiệp cũng phải có nguyên nhân. Có lẽ, nàng không cần quan tâm tới tiên ngọc. Phất tay một cái đã đưa ra được số lượng lớn như vậy, có thể thấy được phụ thân Huyết Tổ của nàng có rất nhiều tiên ngọc. Chỉ có Huyết Hồn đan là có chút quái dị. Nếu nó có công hiệu đúng như nàng nói thì số lượng chắc chắn không nhiều lắm và cũng là vật vô cùng quý báo. Chỉ sợ so với tiên thuật cũng không hề kém hơn. Để có được sự giúp đỡ của ta không ngờ lại đưa ra một viên. Nếu ta là nàng, cho dù có vội thì cũng phải tác động một chút.

Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, lẩm bẩm:

– Diêu Tích Tuyết! Nếu ngươi không hào hiệp như vậy thì Vương mỗ cũng chỉ hoài nghi là cùng. Nhưng bây giờ, ta chắc chắn rằng Huyết Hồn đan có vấn đề.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Tay trái vỗ nhẹ vào túi trữ vật lập tức xuất ra một lá hồn phiên bình thường. Rung nhẹ hồn phiên một cái, Vương Lâm quát:

– Tào Nhất Đấu. – Từ trên hồn phiên chợt hiện lên một làn khói đen cuồn cuộn tuôn ra rồi hóa thành một người.

Người đó chính là người mà khi Vương Lâm ở Chu Tước tinh đã tìm để dẫn đường, Tào Nhất Đấu.

Tào Nhất Đấu vừa xuất hiện liền quỳ trên mặt đất, cung kính nói:

– Tham kiến chủ nhân.

Vương Lâm cũng chẳng lòng vòng với hắn, nói luôn:

– Ngươi biết Huyết Tổ không?

Tào Nhất Đấu mới nghe thấy hai chữ Huyết Tổ liền biến sắc, mất một lúc mới bình tĩnh, vội vàng nói:

– Có biết! Uy danh của Huyết Tổ trong số tu sĩ của Thiên Vận tinh không người nào không biết. Nghe đồn hắn đã bây lần khiêu chiến Thiên Vận tử. Tuy lần nào cũng thất bại, nhưng ngoài việc tu vi vẫn tăng lên thì nghe đồn trên Thiên Vận tinh hắn đứng vị trí thứ ba sau Thiên Vận tử và Lăng Thiên hậu. Tuy đó chỉ là lời đồn những cũng có thể đoán được tu vi của người đó như thế nào.

Vương Lâm suy nghĩ một lúc lại nói:

– Huyết Hồn đan! Ngươi đã nghe thấy chưa?

– Huyết Hồn đan? – Tào Nhất Đấu lập tức mất bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm thấy gã như vậy. Mặc dù năm đó, Vương Lâm hứa cho hắn thân thể của một tu sĩ Anh Biến kỳ nhưng cũng không thấy người đó mất bình tĩnh như thế này.

– Chủ nhân! Huyết Hồn đan được xếp vào một trong ba loại bảo vật của Thiên Vận tinh. Đan dược đó có tác dụng nghịch thiên sửa mệnh khiến cho tu sĩ đã chết sống lại. Vật đó là bảo vật độc môn của Huyết Tổ. Cũng không ai hiểu hắn làm thế nào mà có được. – Tào Nhất Đấu có chút hưng phấn nên nói nhanh hơn trước.

Vương Lâm xòe tay phải, chỉ thấy trong tay có một cây đèn. Trên thân nó có những đạo phù văn lóe lên một cách quái dị.

– Ngươi có biết vật này không?

Tào Nhất Đấu ngẩn người nhìn cây đèn thật kỹ. Một lúc sau, hắn hoàn toàn biến sắc, lẩm bẩm:

– Trên thân cây đèn màu trắc có ba ngàn sáu trăm mười bốn ký tự. Nó căn cứ theo nhịp đập trái tim của người cầm mà lóe lên theo. Người cầm nó có cảm giác huyết nhục tương liên. Ta nói có đúng không?

Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, gật đầu. Tào Nhất Đấu cố giữ bình tĩnh. Hắn vội vàng nói:

– Xin chủ nhân lấy một giọt máu tươi nhỏ ra ngoài.

Vương Lâm do dự một chút rồi cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên cây đèn. Chỉ thấy trong nháy mắt khi giọt máu tươi rơi xuống, một tia sáng màu lam chợt lóe lên. Sau khoảng ba lần hô hấp, tia sáng máu lam biến mất.

– Trên cây đèn có ký tự lấp lóe. Khi nhỏ máu lên nó, tia sáng màu lam lập tức lóe lên. Đúng rồi! Đây chính là Huyết Hồn đan. – Tào Nhất Đấu nhìn chằm chằm về phía cây đèn. Ánh mắt có một sự thèm muốn.

Sắc mặt Vương Lâm âm trầm nhìn cây đèn rồi nói:

– Tào Nhất Đấu! Với tu vi của ngươi lúc đó ở Thiên Vận tinh địa vị có cao không?

Tào Nhất Đấu cũng chẳng để ý tới câu hỏi của Vương Lâm. Ánh mắt của hắn bị hút về phía Huyết Hồn đan. Đan dược đó đối với hắn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hắn nhớ có lời đồn nếu hồn phách mà ăn được Huyết Hồn đan thậm chí có thể ngưng kết được thân thể mới.

Nhìn thái độ của Tào Nhất Đấu, Vương Lâm nhướng mày, “hừ” lạnh một tiếng. Thanh âm vọng vào tai Tào Nhất Đấu chẳng khác gì một gáo nước lạnh khiến cho hắn tỉnh táo ngay lập tức. Nghe được câu hỏi của Vương Lâm, hắn ngẩn người, lắc đầu giễu cợt:

– Địa vị cũng không cao. Nếu không đã không bị Thi Âm tông cho đến Chu Tước tinh đoạt xá.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn lại nói:

– Nếu thân phận không cao thì tại sao ngươi lại hiểu rõ về Huyết Hồn đan như vậy? Thậm chí ngay cả phương pháp phân biệt cũng biết.

Tào Nhất Đấu ngẩn người, cười khổ nói:

– Chủ nhân! Phương pháp phân biệt Huyết Hồn đan cả Thiên Vận tinh gần như bất cứ người nào cũng biết. Phương pháp này cũng không phải là chuyện bí mật.

Vương Lâm gật đầu, vung hồn phiên lên thu Tào Nhất Đấu vào trong. Hắn nhìn Huyết Hồn đan trong tay, sắc mặt lại thêm âm trầm.

– Nếu nó quý như vậy, lại có phương pháp phân biệt thì tại sao lại truyền ra ngoài? Hơn nữa mới nghe cảm giác rất thật. Việc này chỉ sợ là mưu kế của người khác.

– Huyết Tổ đúng là lão quái vật tu luyện nhiều năm. Chỉ một chiêu đã hóa giải nguy cơ giữ bảo vật bên người. Nếu ta là hắn chắc chắn cũng phải làm như vậy. – Vương Lâm miết nhẹ cây đèn trong tay, trong lòng hoàn toàn nghĩ thông suốt.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)