[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 111 [Chương 426 đến 430]
❮ sautiếp ❯Chương 426: Hồng Điệp
– Vật ấy chỉ do một mệnh hồn cấu thành. Rốt cục mệnh hồn này là của ai, không ngờ có thể sinh ra một kim linh vật cường đại đến không thể tin được! Vật ấy quả là một bảo bối!
Thân mình Vương Lâm lại loé lên, biến mất tại chỗ, lại một trận sụp đổ xuất hiện!
Tốc độ của thanh loan đao càng lúc càng nhanh, phản ứng của Vương Lâm dần dần càng không theo kịp tốc độ của nó. Hơi chút vô ý có thể bị thương. Lúc này hắn rốt cục biết Chu Tước Tử năm đó vì sao lại e dè như thế với hồn phách thứ tư!
– Vật này ta nhất định phải đoạt được!
Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé ra, lập tức xuất kiếm tiên, bắn ra. Hứa Lập Quốc ở trong thân kiếm bị chấn văng ra!
– Hứa Lập Quốc, ngươi chịu khó uỷ khuất một chút, coi như hắn là Cự Ma Tộc Lão tổ Liền Thành, đợi sau khi ta thu hồi mệnh hồn, chắc chắn đi cứu ngươi!
Vương Lâm nói xong, thân mình Hứa Lập Quốc lập tức bay ra giữa không trung!
Hứa Lập Quốc kêu rên một tiếng, đang muốn chạy trốn, thanh loan đao lập tức loé lên, xuất hiện bên người hắn, cuốn lấy thân mình hắn, lập tức biến mất vô ảnh.
Xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi đầy u uán của Hứa Lập Quốc.
– Ông chủ, ngươi dù sao cũng không được quên cứu ta đâu đó!
Vương Lâm cầm kiếm tiên, ánh mắt chớp động. Hắn cùng với Hứa Lập Quốc có tâm linh tương thông, có thể nhận biết được vị trí của Hứa Lập Quốc. Hơn nữa, hắn cân nhắc, đao hồn bên trong thanh loan đao này cũng không muốn đả thương Hứa Lập Quốc, hẳn là có ý khác.
Hơn nữa, bản thân Hứa Lập Quốc chính là ma đầu, lấy việc cắn nuốt mà tồn tại, không phải dễ dàng có thể bị huỷ diệt. Lúc này Vương Lâm còn có việc cần làm, không thể giằng co thêm với thanh loan đao nữa. Có Hứa Lập Quốc làm căn cứ, lần sau có thể tìm đến, còn nhiều thời gian để nghĩ biện pháp thu phục vật ấy!
Đem kiếm tiên thu hồi, Vương Lâm nhìn Linh Sơn xa xa, thân mình nhảy lên. Nhưng lúc này, thần sắc Vương Lâm khẽ động, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa. Nơi đó có một thân ảnh màu hồng. Thân ảnh ấy tràn đầy vẻ trống vắng và cô độc!
Nàng đứng ở đó đỏ hồng như bướm, tâm tình theo gió cuốn đi, giống như bất đắc dĩ thâm nhập vào phàm trần!
– Hồng Điệp!
Nơi nào có Hồng Điệp, nhất định sẽ có bóng dáng của Kiền Phong. Ánh mắt của Vương Lâm vững vàng như núi, nhìn khắp xung quanh. Tu vi của Kiền Phong là Anh Biến trung kỳ, lấy thần thức của Vương Lâm nếu hắn cố tình che dấu thì rất khó có thể phát giác được.
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh nhìn về Hồng Điệp, ôm quyền, cao giọng nói:
– Hồng Điệp đạo hữu, đã lâu không gặp!
Thân ảnh màu hồng trên đỉnh núi cách đó không xa lộ ra đầy vẻ cô tịch. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu, thân hình nhoáng lên một cái, trực tiếp từ trên ngọn núi phóng xuống, nháy mắt đã xuất hiện cách Vương Lâm trăm trượng bên ngoài.
Sau khi tới gần, vẻ trống rỗng và mờ mịt hiện lên trong đôi mắt của Hồng Điệp lập tức đập vào trong mắt của Vương Lâm. Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi. Tuy hắn đã sớm biết được những chuyện phát sinh trên người Hồng Điệp, cũng từng nhận ra sự tồn tại của Hồng Điệp khi đánh nhau với Kiền Phong ở nơi giáp ranh với Chu Tước đại lục.
Nhưng hôm nay hắn mới chân chính gặp lại Hồng Điệp lần đầu tiên sau cuộc chiến giữa hai người lần trước.
Từ đôi mắt của Hồng Điệp, Vương Lâm đã chỉ nhìn thấy một mảnh tĩnh mịch mà thôi.
Lúc này, Hồng Điệp vẫn xinh đẹp như trước nhưng trên người nàng rốt cuộc cũng không nhìn ra được chút bóng dáng hăng hái, ngạo ý lăng thiên của một đại kiêu nữ. Năm đó, Hồng Điệp là một đại thiên kiêu của Tuyết Vực quốc, nhân vật thiên tư mà trăm năm đã Hoá Thần. Trong mắt nàng, Vương Lâm không khác gì một con kiến. Khúc mắc giữa hai người từng chút, từng chút một lớn dần lên, cuối cùng dẫn tới một trận chiến.
Tuy là thế nhưng trong lòng Vương Lâm vẫn tôn trọng Hồng Điệp. Loại tôn trọng này là sự thừa nhận một người xứng đáng là đối thủ của mình.
Lúc này đây, đối thủ trong quá khứ đã tới kết cục như thế này khiến Vương Lâm không khỏi thầm thở dài một tiếng. Cái gọi là cảnh còn người mất quả không sai chút nào.
So với lúc này, Vương Lâm thật sự hy vọng có thể gặp được một Hồng Điệp xinh đẹp và đầy ngạo ý. Một trận chiến với một Hồng Điệp như thế mới chân chính là đỉnh cao mà nhân sinh đáng để vươn tới.
Vương Lâm than nhẹ, thu hồi cảm xúc trong lòng, ánh mắt như điện nhìn Hồng Điệp, bình thản nói:
– Kiền Phong, ra đi!truyện tiên hiệp audio
Hồng Điệp đứng đó, ngẩng đầu nhìn hướng trời cao. Đôi mắt trống rỗng.
– Tằng Ngưu, hôm nay Kiền mỗ không rảnh để giằng co với ngươi. Ngươi cũng đã đến được đây rồi thì chúng ta tái kiến trên Linh Sơn.
Thanh âm của Kiền Phong từ hư vô xung quanh truyền đến. Vương Lâm quay ngoắt đầu lại, nhìn về một dãy núi xa xa. Chỉ thấy một bóng đen, như một đạo cuồng phong, sau khi hiện lên gào rít mà đi. Mục tiêu chính là Linh Sơn ở vị trí trung tâm.
Hàn mang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên, hừ lạnh một tiếng, thân mình nhoáng cái, cũng định hướng về phía Linh Sơn bay đi.
– Hồng Điệp, ngươi không phải là đi khắp nơi để kiếm cơ hội tái chiến với Vương Lâm một trận sao?! Hôm nay ta cho ngươi cơ hội này! Giết hắn đi!
Tiếng cười kiêu ngạo của Kiền Phong từ phương xa truyền đến, bóng dáng hắn như điện, nháy mắt đã biến mất.
– Tằng Ngưu, hai người bạn cũ các ngươi gặp lại, hãy ở đó mà ôn lại chuyện cũ đi. Chờ Kiền mỗ lấy ra mệnh hồn sẽ lại tới thu thập nhà ngươi!
Vẻ trống rỗng trong đôi mắt của Hồng Điệp biến mất, hiện ra một cỗ chiến ý nồng đậm. Thân mình nàng nhoáng lên, ngăn cản trước người Vương Lâm, không thốt ra lời nào, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay nàng.
Cùng lúc đó một cỗ khí tức ngập trời từ trên người Hồng Điệp bỗng nhiên bạo phát ra. Hơi thở này không chút nào thua kém Vương Lâm, hơn nữa trên người nàng cũng ẩn ẩn có tiên lực lượn lờ. Hiển nhiên tu vi của nàng dù chưa đạt tới Anh Biến kỳ nhưng cũng không kém mấy.
– Tằng Ngưu!
Từ trong miệng Hồng Điệp một thanh âm lạnh như băng truyền ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Vương Lâm nhíu mày, nhìn nàng thật sâu. Hắn cũng không vội vã tìm Kiền Phong. Nguyên bản hắn đoán nơi này không có nhiều khả năng sẽ xuất hiện Linh Sơn. Dù sao nếu thực sự đây là Tu Tinh tinh thì không thể xuất hiện Linh Sơn được.
Hai mắt Hồng Điệp chợt loé lên, vung trường kiếm trong tay về phía trước. Thanh kiếm lập tức rời tay, tạo ra một cỗ kình phong, hoá thành một tia chớp màu đỏ, phá không lao ra với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đâm đến mi tâm của Vương Lâm.
Thân mình Vương Lâm lui lại phía sau, tay phải vỗ lên túi trữ vật, Cấm Phiên xuất hiện trong tay, rung lên. Vô số cấm chế từ bên trong bay ra, hình thành một cấm chỉ phòng hộ trước người.
Tia chớp màu đỏ kia lập tức đâm vào cấm chỉ phòng hộ này, tạo ra âm thanh ầm ầm chấn động long trời lở đất, điên cuồng quanh quẩn, vang ra khắp nơi.
Dưới đất, đất cát cuồn cuộn nổi lên. Chỉ thấy trong bão cát này, hồng quang chợt loé lên, bóng dáng của Hồng Điệp nhanh chóng bay ra, trong tay đã xuất hiện một khối băng màu đỏ. Bên trong khối băng này phát ra một cỗ hàn khí dày đặc, lập tức tràn ngập bốn phía. Khi Hồng Điệp tới gần, đột nhiên đôi mắt tràn ngập chiến ý của nàng loé ra một cỗ đau thương sâu sắc. Khi nàng lao ra thì đôi môi không ngừng run rẩy.
– Giết… ta… Một thanh âm yếu ớt từ trong miệng Hồng Điệp nhẹ nhàng truyền ra. Nhưng ngay lập tức tia đau xót kia liền biến mất, chỉ còn lại chiến ý dày đặc.
– Khí thế lăng lệ xông thẳng vào người Vương Lâm.
Đáy lòng Vương Lâm chấn động. Hắn đã nghe được thanh âm của Hồng Điệp, nhìn thấy ánh mắt của Hồng Điệp, đột nhiên trở nên do dự.
Hồng Điệp kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của nàng là truyền ra từ tận xương tuỷ, từ tận linh hồn. Nàng sống luôn như một đoá hoa hồng kiêu sa.
Một tia thần trí ẩn dấu thật sâu trong nàng tình nguyện tử vong, cũng không nguyện sống một cuộc sống tù túng như thế!
Vương Lâm thở sâu. Đối mặt với khí thế lăng lệ của Hồng Điệp, hắn duỗi tay phải ra, xuất ra một trảo vào hư không, lập tức từng đạo cấm khí từ trong Cấm Phiên gào rít lao ra, phát ra từng trận hào quang cấm chỉ, ngưng tụ trong tay hắn.
Một thanh trường thương thật lớn dài chừng ba trượng hình thành, phát tán ra từng đạo hắc khí.
Một tay hắn nắm lấy trường thương, ánh mắt như điện nhìn Hồng Điệp. Thân mình hắn hoá thành một đạo tàn ảnh, đâm ra một thương!
Một thương này mang theo từng trận âm thanh gào rít phá không như những tiếng kêu khóc thảm thiết, từ đầu mũi thương phát ra, âm thanh truyền ra đến mấy vạn dặm bên ngoài. Khối băng trong tay Hồng Điệp bỗng nhiên hướng về mi tâm nàng đâm xuống, một đạo hồng quang từ mi tâm loé ra. Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp những miếng băng mỏng màu đỏ từ mi tâm tràn ra với tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được, nháy mắt đã bọc lấy cả thân mình, hình thành một bộ áo giáp màu đỏ.
Toàn bộ áo giáp này đều có màu đỏ, tản mát ra từng trận hàn khí, hồng quang chiếu lên càng làm nổi bật dung nhan tuyệt mỹ của Hồng Điệp. Giờ phút này nàng giống như một nàng chiến tiên (1), áo giáp không ngừng tản mát ra hồng quang. Bỗng nhiên trong tay nàng xuất hiện một cây roi màu đen.
(1) chiến tiên: nàng tiên chuyên chiến đấu
Chương 427: Đỏ bừng
Côn Cực Tiên! Cây roi này chính là Kiền Phong cho nàng, để nàng dùng đối phó lại Vương Lâm.
Trong mắt Hồng Điệp phát tán ra quang mang kì dị. Tay phải nàng vung cây roi ra, chỉ nghe từng trận bang bang từ cây roi này phát ra. Ngay sau đó, cây roi như một con giao long, dọc theo dáng người Hồng Điệp, như một tia chớp đâm tới Vương Lâm.
Đôi mắt Vương Lâm chợt loé lên, thương chuyển thân động. Ngay khi đâm ra một thương, thân mình Vương Lâm liền lui về sau, hai tay bấm quyết, trong miệng khẽ niệm chú. Ngay sau đó một cổ quái phong ẩn chứa tiên lực lập tức gào rít đuổi theo trường thương, hướng về phía trước. Côn Cực Tiên và trường thương đột nhiên đâm sầm vào nhau.
– Ầm!
Âm thanh như tiếng trời đất sụp đổ. Roi và thương đâm vào nhau tạo ra một cỗ khí lãng mạnh mẽ trùng kích khuếch tán ra xung quanh. Bóng dáng Vương Lâm cũng không hề di động. Cỗ khí lãng khuếch tán như cơn bão cát này nháy mắt khi ập tới gần chỗ hắn thì liền bị cổ quái phong này cuốn lấy, gào rít, với thế công kích càng mãnh liệt hơn nhằm về phía Hồng Điệp.
Cảnh tượng này phát sinh nhanh như tia chớp. Sau khi Côn Cực Tiên trong tay Hồng Điệp va chạm với trường thương thì liền lập tức rời khỏi tay nàng, hoá thành một đạo tia chớp màu đen, xuyên thấu cổ quái phong đang cuốn đến, đâm thẳng về hướng Vương Lâm.
Chỉ nghe bang một tiếng, bóng dáng Vương Lâm bạo lui, trực tiếp rời ra ngoài trăm trượng. Hai mắt hắn loé ra quang mang kỳ dị, thấp giọng nói:
– Côn Cực Tiên!
Cây roi này hắn từng gặp qua một lần nhưng cuối cùng vẫn không thể tới tay. Lần này gặp lại, hắn đã quyết chí phải đoạt cho bằng được.
Lại nói Hồng Điệp, khi cổ quái phong kia cuốn tới, thân mình nàng không tự chủ được phải lui về phía sau, áo giáp màu đỏ trên người nàng lập tức phát ra từng trận khí tức cực hàn. Khí tức này điên cuồng tràn ra phía trước. Chỉ nghe từng trận rắc rắc từ giữa hư không truyền đến. Một đám băng điêu hình thù kỳ quái như đám chông nhọn sắc bén ngưng kết thành hình giữa không trung.
Dưới hàn khí này, không ngờ khí lãng cũng bị đóng băng lại, từ vô hình hoá thành hữu hình!
Vương Lâm nhìn cái áo giáp kia, hàn mang hiện lên trong mắt.
Hồng Điệp nâng tay phải lên, điểm lên đám băng điêu trước mặt một cái. Lập tức những tiếng răng rắc từ những đám băng điêu này vang lên. Bên ngoài chúng lập tức xuất hiện đạo đạo vết nứt, nhanh chóng lan tràn. Gần như chỉ trong nháy mắt toàn bộ đám băng điêu không còn chỗ nào trơn mịn nữa. Bụp một tiếng, chúng liền vỡ vụn thành những mẩu nhỏ, rơi hết xuống đất.
– Giết… ta… Ánh mắt Hồng Điệp lộ ra vẻ đấu tranh, vẻ thống khổ trên khuôn mặt càng đậm hơn.
Lúc này, xung quanh thân thể Hồng Điệp, Côn Cực Tiên giống như giao long, bay lượn khắp nơi. Chiếc áo giáp màu đỏ trên người nàng vẫn tản mát ra từng trận hàn mang.
Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, lặng lẽ gật gật đầu. Tay phải hắn vỗ lên túi trữ vật, một bả chiến phủ thật lớn lập tức xuất hiện trong tay. Ngay khi chiến phủ này xuất hiện, không trung bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ ánh sáng đều ngưng tụ trên bề mặt của bả chiến phủ này.
Từng đạo tia chớp màu tím lưu động trên chiến phủ, theo cánh tay Vương Lâm lưu chuyển toàn thân. Từng trận âm thanh bụp bụp liền từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra.
Thời khắc này, một cỗ chiến ý chưa từng có dần ngưng tụ trong tim Vương Lâm.
Cây chiến phủ này chính là do Cự Ma Tộc Lão tổ triệu hoán ra trước khi chết, là vũ khí của Tổ tiên Cự Ma Tộc ở Thi Âm Tông của Triệu quốc. Sau khi Vương Lâm đạt được, vốn định để dành cho bổn tôn sử dụng. Nhưng hiện tại kiếm tiên đã mất đi kiếm hồn, không thể phát huy ra được thần thông, hắn lại không muốn sử dụng Tôn Hồn Phiên, do đó bả chiến phủ này chính là vũ khí thích hợp nhất!
Hồng Điệp nhìn Vương Lâm, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng thoát ra, một đạo hồng quang từ trong miệng bay ra, đón gió bành trướng lên, hoá thành một đoá hoa hồng trong suốt màu đỏ, phiêu phù trước người nàng.
Nháy mắt, đoá hoa hồng màu đỏ này đã nở rộ lên. Từ nhuỵ hoa bên trong phiêu tán ra một làn khói hồng, mơ hồ từ trong đó có thể nhìn ra hình bóng của Hồng Điệp.
Hình bóng này, khuôn mặt có một cỗ ngạo ý nồng đậm, so với một Hồng Điệp trong lòng của Vương Lâm thì giống nhau như đúc.
– Tằng Ngưu, ra tay đi!
Ánh mắt Hồng Điệp trong làn khói kia lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhìn về phía Vương Lâm.
Lúc này, cách chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp đang đứng ngàn dặm, Chu Vũ Thái đang nhanh chóng bay đi. Tu vi của hắn không phải là Anh Biến kỳ, tốc độ không thể nhanh bằng Vương Lâm, vẫn đuổi theo phía sau.
Vừa rồi khi thanh loan đao xẹt qua người hắn chỉ trong chớp mắt đã khiến hắn cực kỳ kinh hãi. Cuộc đời này hắn chưa từng thấy thứ nào có tốc độ nhanh đến như vậy!
Khi đang bay đi, bỗng nhiên Chu Vũ Thái nhướn mày, thân hình lập tức dùng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Lúc đó, phía chân trời đằng sau hắn, một mảnh hồng quang gào rít xông đến, cuồn cuộn quay cuồng, màu đỏ nổi bật giữa thiên địa.
Ngay cả mấy cái khe thứ nguyên trên không trung lúc này dưới sự trùng kích của đám mây màu đỏ này cũng nhanh chóng tiêu tan.
Chu Vũ Thái than thầm, lập tức trở nên cung kính, đứng tại chỗ không động đậy.
Đám mây đỏ như một con mãnh thú từ thời thượng cổ, trên không trung gào thét mà qua. Khi bay qua chỗ Chu Vũ Thái, một thanh âm già nua từ bên trong truyền ra:
– Tiến vào!
Chu Vũ Thái vội vàng xưng dạ, khẽ động thân mình hoá thành một đạo vòng cung bay vào trong phạm vi cảu đám mây đỏ.
Bên trong mây đỏ, chỉ thấy một lão già đầy vẻ tang thương, mặc áo quần màu hồng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt như điện đang nhìn về phía xa xa. Thân mình hắn không động nhưng tốc độ của đám mây đỏ cũng rất nhanh bay về phía trước.
Chu Vũ Thái đứng ở bên người lão nhân, thần thái cung kính.
– Chu Vũ Thái tham kiến tiền bối!
Lão nhân hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua chỗ xa xa. Ánh mắt này như có thể xuyên qua khoảng cách không gian, nhìn đến chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp đang giao chiến ở ngoài vạn dặm. Hắn trầm mặc một lúc, bình thản nói:
– Tử Tâm đâu?
Chu Vũ Thái trầm giọng nói:
– Trên đường, vãn bối và Tử Tâm gặp phải Vương Lâm, sau đó một mình Tử Tâm rời đi!
Lão nhân than nhẹ nói:
– Thôi không quản nàng nữa, ngươi theo ta đi Linh Sơn!
Lão nhân nói xong, tốc độ của đám mây đỏ dưới chân nhanh hơn, bay về phía Linh Sơn.
Lão nhân này chính là Vân Tước Tử!
Tiên Di Tộc lợi dụng phù văn trên đầu lâu của Hư Tổ, bằng vào tu vi Thập nhị Diệp, tạm thời phá bỏ hạn chế của Chu Tước Mộ, để Vân Tước Tử đi vào trong này.
Tuy nhiên nếu Hư Tổ còn trên đời thì với tu vị của hắn có thể hoàn toàn bài trừ cấm chế của Tu Tinh tinh. Nhưng Tiên Di Tộc là sử dụng phù văn lực trên đầu lâu để phá giải cho nên không thể giải khai hoàn toàn được. Tuy có thể để Vân Tước Tử đến đây nhưng lại bị hạn chế về mặt thời gian. Sau một thời gian nhất định, phù văn lực tiêu tan thì Vân Tước Tử sẽ bị lực lượng kỳ dị của Tu Tinh Tinh trực tiếp trục xuất.
Cho nên khi hắn vừa tiến vào nơi này liền không lãng phí chút thời gian này, lấy tốc độ nhanh nhất đi đến Linh Sơn ở vị trí trung tâm.
Lúc này, Kiền Phong đang tiến đến Linh Sơn, Vân Tước Tử cũng đang vội vã lao đi. Ngoại trừ hai người này còn có một số người khác đang từ các nơi khác nhau hướng về vị trí trung tâm của Chu Tước Mộ nhanh chóng bay đến.
Trong số những người này có người của Tiên Di Tộc, cũng có tu sĩ.
Giờ khắc này, trên Linh Sơn đã sớm có một lão già đến được đây. Người này tướng mạo bình thương nhưng đôi mắt lại ẩn chứa huyết quang nồng đậm. Trên vai lão có một con khỉ nhỏ, đôi mắt của nó cũng phát ra hồng quang dày đặc.
Lão già này đứng trên đỉnh của Linh Sơn, trong hư không có một cái cửa thật lớn, xung quanh nó tản mát ra từng trận kim mang chói mắt.
Cái cửa này cao chừng trăm trượng, thẳng hướng lên trên. Lúc này, trên đó xuất hiện một đạo cái khe, như một vết sẹo, cực kỳ bắt mắt.
Lão già nhìn chiếc cửa này, hồng quang trong mắt càng đậm, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhạt âm trầm, khoanh chân ngồi xuống thổ nạp. Con khỉ nhỏ trên vai lão lại nhìn loạn xung quanh, đôi mắt vẫn luôn phát ra hồng quang.
Lại nói đến chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp.
Đoá hoa hồng trong suốt trước người Hồng Điệp phát ra vẻ đẹp kiều diễm, hư ảnh phía trên là một tia thần thức được che dấu kỹ càng của Hồng Điệp, đây mới chính là nàng.
Nàng nhìn Vương Lâm, vẻ kiêu ngạo trong mắt dày đặc, nhẹ giọng nói:
– Tằng Ngưu, ra tay đi… Giết… ta… Loại sinh mạng mất đi thần trí này lưu lại cũng vô dụng. Hồng Điệp ta chết cũng không muốn cầu sinh… Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, một loạt những cảnh tượng giữa hắn và nàng trong đầu hiện lên.
– Thiên chi kiêu nữ, kết quả cuối cùng lại rơi xuống như thế này, thật đáng buồn!
Vương Lâm than nhẹ, hắn nhìn ra hư ảnh của Hồng Điệp không phải kiêu ngạo mà ẩn chứa một tia thương tâm sâu sắc, một tia xót xa từ đáy lòng!
Bên trong sự chua xót này ẩn chứa đầy thống khổ, làm cho người ta nhìn đến đáy lòng cũng không khỏi rung động.
Chương 428: Như điệp
– Hồng Điệp, ta sẽ thành toàn cho ngươi…
Ánh mắt Vương Lâm nhíu lại, chiến phủ trong tay vung lên. Bỗng nhiên, thân thể hắn nhảy dựng lên, ở giữa không trung hắn gầm nhẹ một tiếng, chiến phủ bay ra, như một đạo lưu tinh ầm ầm bổ xuống Hồng Điệp.
Một búa này mang theo một cỗ khí tức cường đại, xẹt qua hư không cũng khiến hư không chấn động, như là sắp sụp đổ.
Nó bổ xuống, dù chưa tới mặt đất mà trên mặt đất đã xuất hiện vô số rãnh nứt nẻ, đất đá bay đi, vỡ tan tành.
Hồng Điệp ngẩng đầu lên, nhìn cự phủ bổ xuống. Một tia thần thức trên đoá hoa hồng trước người hoá thành một làn khói nhẹ bay vào trong mi tâm của bản thể. Giờ khắc này, hai mắt Hồng Điệp không có chút chiến ý, không chút trống rỗng, có một chút trong sáng, một chút kiêu ngạo, một chút bi thương, một chút hận thù.
Khoé miệng Hồng Điệp chậm rãi lộ ra một tia mỉm cười. Nụ cười này cực kỳ vui vẻ, rất hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt nàng.
Thời khắc này nàng như một thiếu nữ thơ ngây, buông xuống tất thảy chấp niệm tâm linh. Một cỗ chiến ý ngập trời từ trên cự phủ đang bổ tử giữa không trung xuống tràn ra. Thời khắc này như có một người khổng lồ vô hình, cầm lấy cự phủ, từ trên trời giáng xuống, điên cuồng bổ ra.
Nụ cười trên khuôn mặt Hồng Điệp tuy đẹp, nhưng bên trong vẻ tươi cười này như cũ vẫn có một cỗ kiêu ngạo sâu sắc không tiêu tan. Cỗ kiêu ngạo này chính là cả con người Hồng Điệp.
Cả đời Hồng Điệp chính là đi lên trong kiêu ngạo. Lúc này đây, dù sắp chết, ngạo ý vẫn xông thẳng lên trời cao, đỏ hồng lên như điệp… Chiến phủ cách không bổ đến, một cỗ cuồng phong từ búa này phá không tản ra xung quanh. Hai bên nhanh chóng vang lên những tiếng nổ ầm ầm, vang vọng trong trời đất.
Tính cho đến hôm nay, Hồng Điệp sống mới không đến ba trăm năm. Cuộc đời ngắn ngủi của nàng giống như một con bướm, dù chỉ là nháy mắt nhưng nó đầy mỹ lệ, đầy ngạo khí khiến cho tất cả những ai từng tiếp xúc với nàng cũng vĩnh viễn khó quên!
Tuy ngạo khí của nàng khiến cho rất nhiều người không thích. Tuy nàng tuyệt tình khiến cho rất nhiều người chân chính không thể gần gũi nhưng nàng – là – Hồng Điệp!
Một Hồng Điệp kiêu hãnh!truyện kiếm tu audio
Chiến phủ bổ tới, cách người nàng không đến mười trượng nhưng cỗ khí tức có thể huỷ thiên diệt địa từ trên thân chiến phủ đã truyền đến. Giờ khắc này nếu Hồng Điệp muốn chống cự thì nàng có tư cách để chống cự, nếu muốn né tránh thì nàng đủ thực lực để thoát ra. Nhưng nàng không chống cự cũng không né tránh. Hai mắt của nàng càng lúc càng sáng ngời, vẻ kiêu ngạo cũng ngày càng tăng.
Chẳng qua bên trong vẻ kiêu ngạo lại có thêm một chút tiếc nuối, dù ẩn chứa rất sâu nhưng Vương Lâm vẫn có thể thấy được.
Hồng Điệp như có thể thấy được sư phụ. Giọng nói, dáng điệu của sư phụ, ân nghĩa dạy bảo từ khi còn bé, hiền lành cùng với những ngôn từ nghiêm khắc khi nàng đã thành thiếu nữ… Những cảnh tượng này lần lượt hiện lên trong mắt nàng.
Ngoại trừ sư phụ ở ngoài, trong mắt nàng còn hiện lên một thân ảnh. Đó chính là một thiếu niên gầy yếu. Thiếu niên này, ánh mắt thuỷ chung mãi luôn âu yếm, chỉ yên lặng nhìn mình.
Nhìn thấy hình bong này, khoé miệng Hồng Điệp lại hiện lên một tia mỉm cười!
Hình ảnh này trong mắt nàng loé lên, cuối cùng như ngưng lại trên người một thanh niên. Trong mắt người này, tình yêu cực kỳ nồng đậm. Hắn vì Hồng Điệp mà không ngại, không tiếc ăn cắp Côn Cực Tiên!
– Hẹn gặp lại… Dung mạo xinh đẹp của Hồng Điệp chậm rãi đọng lại.
Chiến phủ đã bổ tới người!
Đoá hoa hồng trước người Hồng Điệp lập tức phát ra hồng quang chói mắt. Từng mảnh, từng mảnh rơi ra, hướng về bốn phía bay múa, cuối cùng dừng lại bên trong hư không.
Khoé miệng Hồng Điệp xuất hiện một tia máu, hai mắt ảm đạm. Chỉ có cỗ ngạo ý nồng đậm trên khuôn mặt vẫn lưu lại một không tiêu tán.
– Mùa hoa nở sang năm là lúc hoa hồng trên Chu Tước Tinh sẽ nở rộ nhất. Trong một bình nguyên ở cực bắc sẽ có một đoá hoa hồng màu xanh lam nở rộ. Vương Lâm, đó chính là lễ vật ta dành cho ngươi.
Đoá hoa hồng mất đi những cánh hoá, chỉ còn lại nhuỵ hoa. Khi chiến phủ bổ tới người Hồng Điệp, nó liền lập tức hoá thành tro bụi, tiêu tán.
Mi tâm của nàng xuất hiện một vết máu từ từ rịn ra, nhìn rất kinh người!
– Hồng Điệp, cuộc đời này con có một kiếp nạn! Kiếp nạn này chính là một đường phân ra sinh tử! Nếu con vượt qua, cuộc đời này con sẽ sống trong bình yên, nhưng nếu không qua được thì con chỉ có thể ôm hận mà chết! Sư phụ dùng tâm huyết cả đời để tính ra một quẻ này cho con, mọi việc phải cẩn thận… – Hồng Điệp, một kiếp nạn này của con sợ là sẽ ứng với trên người Tằng Ngưu này! Phải chiến, không muốn cũng không được!
Đôi mắt của Hồng Điệp bị máu tươi chảy vào, trước mắt chỉ còn một màn sương hồng.
– Sư phụ, người có thể tính ra một kiếp cho Hồng Điệp, đáng tiếc cũng chỉ là kiếp cuối cùng mà thôi! Không thể tính ra người mang đến cho Hồng Điệp một kiếp nữa, Kiền Phong… Chiến phủ xé gió trực tiếp xuyên qua người Hồng Điệp, bùm một tiếng, đã chìm vào trong nền đất.
Trên mặt đất để lại một cái hố sâu thật to, một đám khói đen từ bên trong tràn ra. Áo giáp trên người Hồng Điệp xuất hiện từng đường khe nứt, da dẻ của Hồng Điệp cũng nứt ra lan tràn, cuối cùng lan đến khắp toàn thân.
Nàng nhắm hai mắt lại, thân mình nổ bùm một tiếng, hoá thành một mảnh sương máu… Một cơn gió mát thổi đến, đám sương máu chậm rãi tiêu tan, hoá thanh nhiều điểm huyết sắc tinh mang, tràn ngập cả thiên địa. Một đại kiều nữ, Hồng Điệp, bỏ mạng… – Vương Lâm… giúp ta… giết Kiền Phong… được chứ… Vương Lâm trầm mặc đứng ở giữa không trung. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời xa. Mơ hồ, hắn dường như nghe được một chút thanh âm của Hồng Điệp trước khi đi, một thanh âm như do thầm niệm tâm linh truyền ra:
– Đỏ bừng như điệp!
Tuy là ngắn ngủi nhưng lại tràn ngập trái tim, khiến người ta cả đời khó quên… Hồng Điệp chết đi chỉ lưu lại duy nhất một khối ngọc giản, một chiếc Côn Cực Tiên. Hai vật này phiêu phù giữa không trung, tản mát ra một cỗ cô tịch.
– Ý cảnh của Kiền Phong là vô hạn dục vọng, hắn như là cắn nuốt hết thảy, muốn vượt qua tất cả những ý cảnh khác. Thứ nào có thể bị cắn nuốt? Kiền Phong cần không phải là ý cảnh mà là một tia cảm ngộ khi kết nối ý cảnh với thiên đạo.
Thông qua cắn nuốt ý cảnh, đạt được những cảm ngộ khác nhau do đó có thể khiến cho ý cảnh của mình không ngừng hoàn thiện, cuối cùng đạt đến viên mãn… Vương Lâm bắt lấy ngọc giản. Bên trên ngọc giản này là những thứ nàng ghi chép được khi quan sát được cảm ngộ của Kiền Phong trong những năm qua.
Vương Lâm lặng lẽ nhìn Hồng Điệp tiêu tán, than nhẹ một tiếng, thân mình hạ xuống mặt đất. Tay phải hắn hướng về hố sâu triệu hồi, chiến phủ lập tức bay trở lại, bị hắn thu vào trong túi trữ vật.
Sau đó, tâm niệm hắn khẽ động, xuất ra một trảo cách không, Côn Cực Tiên liền loé lên, bị Vương Lâm nắm trong tay. Sau khi cẩn thận quan sát, hắn liền thu nó vào trong túi trữ vật.
Trên Côn Cực Tiên này có một cỗ thần niệm của cao thủ Vấn Đỉnh kỳ, Vương Lâm tạm thời không thể loại bỏ nó được. Chỉ cần vẫn giữ nó trong tay, hắn liền nắm chắc có thể hoàn toàn xử lý. Sau khi ngưng hoá Vấn Đỉnh Chủ hồn của Thập Ức Tôn Hồn Phiên thì có thể loại bỏ thần niệm trên Côn Cực Tiên, chân chính đoạt được Côn Cực Tiên này.
Làm xong hết thảy, Vương Lâm lại liếc qua chỗ Hồng Điệp vừa biến mất. Hắn khẽ lắc đầu, hơi nhún chân một cái, thân mình liền hoá thành một làn khói nhẹ, bay về phía Linh Sơn xa xa.
Lúc này, ở bên trên Linh Sơn, đám mây đỏ của Vân Tước Tử gào rít xông qua, trực tiếp đi tới đỉnh núi của Linh Sơn. Ở trong này, đám mây đỏ hoá thành một đạo cơn lốc màu đỏ, từ giữa không trung bỗng nhiên hạ thẳng xuống giữa đỉnh núi. Vân Tước Tử từ bên trong cơn lốc đi ra, phía sau hắn là Chu Vũ Thái với vẻ mặt rất cung kính.
Vân Tước Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy lão già đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi với một con khỉ nhỏ ngồi xổm trên vai. Vân Tước Tử nhướn mày, hai mắt như điện, sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt lập tức khẽ biến.
– Không biết vị đạo hữu đoạt xá này là ai, sao không hiện ra chân thân?!
Vân Tước Tử nhìn chằm chằm lão già, trầm giọng nói.
Lão già giương mắt lên, tuỳ ý liếc nhìn Vân Tước Tử một cái, cười khan nói:
– Ta và ngươi không quen biết nhau, dù là hiện ra chân thân thì ngươi cũng không nhận ra lão phu!
Con khỉ nhỏ trên vai hắn nhe răng nhìn về Vân Tước Tử, hồng quang trong mắt loé lên.
Sắc mặt của Vân Tước Tử vẫn bình thường, đôi mắt sáng như đuốc của lão như tia chớp nhìn về phía con khỉ nhỏ. Một lúc sau, hắn khẽ mỉm cười nói:
– Hoá ra chỉ là một con rối… Hồng quang trong mắt lão già chợt loé lên, nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử. Đúng lúc đó, con khỉ nhỏ trên vai lão bỗng nhiên kêu lên một tiếng chi chi, hồng quang trong mắt lão lập tức tiêu tan, trầm giọng nói:
– Tại hạ Mạc Lực Hải!
Nói xong lời này, hai mắt hắn lại bắn ra hung mang. Hắn nhắm mắt lại, lại ngồi đó.
Chương 429: Tề tụ
– Người này tuy nói chỉ có tu vi Anh Biến hậu kỳ nhưng trên người hắn lại có một cỗ cảm giác rất kỳ dị. Loại cảm giác này người ngoài không phát hiện ra được, chỉ khi tu vi đạt đến Vấn Đỉnh mới có thể cảm giác được rõ ràng… Hắn không phải là người của Chu Tước Tinh!
Vân Tước Tử nhìn kỹ lão già một lúc rồi thu hồi ánh mắt, nhìn vào cái cửa thật lớn giữa hư không, trầm mặc không nói.
Lấy hiểu biết về Chu Tước Mộ của hắn, một đường đi đến hắn cũng thấy có chút ngạc nhiên. Chu Tước Mộ trong lời của một thế hệ Chu Tước Tử cũng không phải là như thế này.
Linh vật do mệnh hồn tạo thành rõ ràng là do lực lượng kỳ dị của Tu Tinh tinh ngưng hoá mà thành. Theo như lời của một thế hệ Chu Tước Tử thì Vân Tước Tử nhớ rõ rằng loại Linh vật này chỉ ở bên trong Tu Tinh tinh mới xuất hiện.
Chỉ có điều Linh Sơn ở nơi này cũng không phải là giả. Cái cửa bên trên đỉnh Linh Sơn chính là thông đạo duy nhất đi vào Mộ của một đời Chu Tước Tử. Tu Tinh tinh tồn tại trong phạm vi của Mộ của một đời Chu Tước Tử.
Chẳng qua, cái cửa này nếu không có Tu chân tâm thì không thể mở ra.
Muốn đi vào thì cần phải chờ đến khi nơi này vỡ ra đến một trình độ nhất định.
Vân Tước Tử quan sát bên trong, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, tuỳ ý nhìn về dưới đỉnh Linh Sơn rồi thu hồi ánh mắt lại.
Một lát sau, bóng dáng của Kiền Phong từ dưới chân núi lao lên. Sau khi xuất hiện, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ đề phòng, cẩn thận quan sát Vân Tước tử. Hắn hơi trầm ngâm, thân mình di chuyển đến một chỗ đất trống ở một góc, khoanh chân ngồi xuống.
Không lâu sau, lục tục có người tới đây. Trong đó có hai người là Bát Diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc. Sau khi hai người lên đến đỉnh núi, nhìn thấy Vân Tước Tử lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, liền đi tới bên người Vân Tước Tử, vẻ mặt rất cung kính.
Trong số tu sĩ cũng có một người tới đây. Người này mặc đồ màu xanh, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, trên mặt nạ lại lộ ra một cỗ thanh mang, ngăn cản thần thức thâm nhập. Sau khi lên đến đỉnh Linh Sơn, đánh giá một phen rồi trầm mặc ngồi xuống một chỗ, không nói gì cả.
Một lúc lâu sau, từ phía chân trời xa xa có ba đạo vòng cung phá không lao tới, nhanh chóng bay đến đây. Chỉ thấy khi ba đạo vòng cung này vừa mới tới gần, bỗng nhiên cả toà Linh Sơn chấn động ầm ầm. Nhất là cái cửa thật lớn kia lại phát ra âm thanh răng rắc, rung lên kịch liệt. Cái khe bên trên vỡ ra từng đạo nứt nẻ trong từng trận âm thanh ầm vang.
Giờ phút này không chỉ có Linh Sơn rung chuyển mà cả Chu Tước Mộ đều rung chuyển.
Cũng giống như lần chấn động đầu tiên, từng tảng lớn đất đá sụp đổ, hoá thành hư vô, vô số cái khe thứ nguyên xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong thiên địa.
Phía trên không trung cũng sụp đổ như thế. Ba đạo vòng cung nhanh chóng bay đến cũng không ngoại lệ, không thể tiến thêm một bước, đi vào Linh Sơn mà toàn bộ đều bị vây trong những cái khe thứ nguyên trong đợt sụp đổ này, chết một cách thảm thiết!
Thời gian lần chấn động này so với lần đầu tiên thì dài hơn, sau ba mươi tức thời gian mới chậm rãi dừng lại. Tuy nhiên ba mươi tức thời gian này lại khiến cho toàn bộ phía ngoài của Chu Tước Mộ hoàn toàn sụp đổ, làm cho nơi này xuất hiện vô số cái khe thứ nguyên.
Tại Chu Tước Sơn vẫn còn lục tục có những tu sĩ, cường giả muốn đi vào Chu Tước Mộ nhưng mỗi người tiến vào đều gặp phải cái khe thứ nguyên, bị cắn nuốt sạch sẽ, không có ngoại lệ.
Dần dần, số người tiến vào ngày càng nhiều, như là thông đạo vào Chu Tước Mộ không có hạn chế vậy, vẫn cho phép người ta tiến vào. Dần dần, có tu sĩ phát hiện ra điều không ổn. Cuối cùng việc này lập tức trở nên quỷ dị, không ai dám bước vào thông đạo nữa.
Trong mắt bọn họ, thông đạo kia như đã biến thành một con mãnh thú, chuyên cắn nuốt tu sĩ, chỉ cần đi vào liền không còn chút cơ hội sống sót nào nữa.
Bên trên Linh Sơn trong Chu Tước Mộ, theo lần sụp đổ thứ hai của Tu Tinh Tinh, cái cửa thật lớn kia xuất hiện thêm nhiều vết nứt, trong đó thậm chí có mấy vết nối tiếp, giao nhau cùng một chỗ.
Chấn động qua đi, Vân Tước Tử ánh mắt lại loé lên, nhìn chằm chằm vào cái cửa thật lớn này, tay phải vung lên, một đạo tiên lực mạnh mẽ tràn ra, hoá thành một thủ ấn thật lớn, ấn cái cửa.
Dưới một chưởng này này, cái cửa lập tức chấn động nhưng cũng không có thêm nhiều vết nứt nẻ xuất hiện, mà thủ ấn này lại trống rỗng biến mất bên trong.
Vân Tước Tử nhíu mày lại, xoa xa bàn tay, vẻ mặt âm trầm chờ đợi lần sụp đổ tiếp theo. Tuy nhiên, ánh mắt của lão thỉnh thoảng lại quét về dưới chân núi, như đang đợi điều gì đó.
Lúc này, một đạo bóng hình màu tìm từ dưới Linh Sơn bay lên. Người này là một nữ tử, trên mặt che khăn đen.
Nàng không phải chỉ đi lên một mình, phía sau còn có bốn lão già trên trán loé ra phù văn, đều cùng có tu vi Hoá Thần hậu kỳ. Trên người bọn họ có thể nhìn ra rất nhiều vết thương.
Nàng đúng là Nữ Tâm. Sở dĩ nàng và Chu Vũ Thái bằng vào tu vi Hoá Thần mà có thể đi đến nơi này là do bọn họ đều có mấy Phù lỗi.
Những Phù lỗi này chính là do Vân Tước Tử tặng cho hai người để đảm bảo an toàn.
Nhìn thấy Tử Tâm, Vân Tước Tử khẽ gật đầu, ra hiệu cho nàng tiến lại. Tử Tâm thở sâu, tuỳ ý liếc mắt nhìn Kiền Phong ở một góc không xa. Ánh mắt lộ ra một tia thù hận, rồi hướng tới chỗ Vân Tước Tử.
Nháy mắt khi Tử Tâm xuất hiện, ánh mắt của Kiền Phong trước sau vẫn không rời khỏi nàng. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, lộ ra sát khí dày đặc. Khi nhìn Tử Tâm đôi mắt hắn không ngờ còn có một tia thống khổ dãy dụa, loé lên cái rồi biến mất.
– Tử Tâm!
Kiền Phong nhìn chằm chằm về Tử Tâm, gằn lên từng chữ!
Tử Tâm nhìn về phía Kiền Phong không thốt ra lời nào nhưng hận ý trong mắt cũng cuồn cuộn ngập trời.
Hô hấp của Kiền Phong có chút dồn dập, hai mắt hắn nhìn liếc qua Vân Tước Tử, hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp chế tâm niệm. Hắn âm trầm nhìn Tử Tâm, cười lạnh một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này lại có một bóng người từ dưới Linh Sơn lao lên, dừng lại trên đỉnh núi. Người này vừa xuất hiện, đa số người trên đỉnh núi ánh mắt đều hơi nhíu lại, nhìn về phía hắn.
Kiền Phong mở bừng hai mắt, hàn mang chợt loé lên.
Còn Tử Tâm thì lập tức cúi đầu, lui lại vài bước, đứng phía sau người Vân Tước Tử.
Tinh quang trong mắt Vân Tước Tử lấp lánh, khoé miệng nổi lên một nụ cười với ý vị sâu xa.
Nội tâm Chu Vũ Thái than thầm. Hắn trước đi đuổi theo Vương Lâm vốn định nói cho hắn một chuyện nhưng trên đường lại gặp Vân Tước Tử không biết vì sao mà xuất hiện nơi này, bị đối phương mang theo tới đây.
Người đi lên đỉnh núi đúng là Vương Lâm!
Lão già mang theo con khỉ nhỏ kia sau khi nhìn thấy hình dáng của Vương Lâm thì hồng quang trong mắt loé lên, lộ ra một vẻ kì dị, nhìn Vương Lâm cười âm trầm.
Nhất là con khỉ nhỏ trên vai hắn, ánh mắt nhìn về Vương Lâm, hung mang lộ ra không chút che dấu.
Người mang mặt nạ cũng quét nhìn Vương Lâm một cái, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ, nhưng sau đó lập tức trở nên thanh minh, hướng về Vương Lâm khẽ gật đầu, không nói gì cả.
Lúc này Vương Lâm có vẻ cực kỳ chật vật. Quần áo trên thân thể hắn có nhiều chỗ đã bị tổn hại. Khi hắn lên núi, mới được nửa đường thì bị cản trở bởi lần sụp đổ thứ hai của Chu Tước Mộ. Dưới một cái khe thứ nguyên có phạm vi rất lớn, hắn suýt nữa thì táng thân, cuối cùng phải tạo ra một huyệt động trên Linh Sơn mới có thể tránh thoát, đợi sau khi lần sụp đổ hoàn toàn qua đi mới dám đi ra, tránh được một kiếp.
Nếu lúc ấy hắn vẫn đang đứng giữa không trung thì sợ rằng bây giờ đã bỏ mình rồi.
– Vương huynh… – Tằng Ngưu!
– Vương Lâm!
Ba tiếng gọi khác nhau từ mấy người trên đỉnh núi vang lên.
Người gọi hắn là Vương huynh dĩ nhiên chỉ có Chu Vũ Thái.
Người gọi là Tằng Ngưu là Kiền Phong. Còn một thanh âm tang thương cuối cùng lại xuất phát từ Vân Tước Tử.
Sắc mặt của Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người của Vân Tước Tử. Đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Vân Tước Tử sau lần từ biệt đó.
Bộ dáng lôi thôi ngày nào đã biến mất hoàn toàn, lúc này bộ dáng của Vân Tước Tử chính là bộ dáng mà năm đó hi hữu lắm hắn mới thấy được.
Vương Lâm nhìn Vân Tước Tử, Vân Tước Tử đồng dạng cũng nhìn lại Vương Lâm. Cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Vương Lâm nở ra một nụ cười chua xót, ôm quyền nói:
– Vãn bối tham kiến tiền bối… Vân Tước Tử than nhẹ, lắc đầu nói:
– Ngươi cũng đến đây đi… Tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, từng đạo ô quang từ bên trong lần lượt bay ra, dưới cái vung tay của Vương Lâm lập tức hướng về Vân Tước Tử bay tới, dừng lại bên cạnh Vân Tước Tử, hoá thành một đám tượng gỗ điêu khắc.
Chương 430: Người lòng dạ sắt đá
Những bức tượng gỗ điêu khắc toàn bộ đều giống nhau như đúc, trên đó đều khắc một thanh niên anh tuấn.
– Việc năm đó tiền bối dặn bảo, vãn bối đã toàn bộ hoàn thành!
Vương Lâm nói xong, đi đến một góc, khoanh chân ngồi xuống, không nói gì nữa.
Ánh mắt Vân Tước Tử chợt loé lên, tay phải vung về phía trước. Những bức tượng gỗ điêu khắc lập tức biến mất. Lão nhìn Vương Lâm không nói gì nữa, ánh mắt lại nhìn về cái cửa thật lớn trong hư không.
Đối với việc làm thế nào mà Vân Tước Tử có thể đi vào nơi này Vương Lâm cũng không có hứng thú tìm hiểu. Tiên Di Tộc truyền thừa vô số năm, nội bộ nhất định có những thần thông đặc biệt. Hơn nữa Vương Lâm cũng không phải là người đa sự, vì một chuyện mà phải gặng hỏi.
Vương Lâm đã từ bỏ việc đạt được Tu Tinh tinh. Hắn chỉ muốn thu hồi lại mệnh hồn của mình mà thôi.
Dù sao Tu Tinh tinh liên quan đến toàn bộ sinh mệnh trên Chu Tước Tinh. Vương Lâm còn chưa đến độ vì ham muốn cá nhân của bản thân mình mà hy sinh tất cả sinh mệnh trên Chu Tước Tinh được.
Đương nhiên, nếu là kẻ có thù oán với hắn thì lại khác. Năm đó hắn có thể tiêu diệt toàn tộc Đằng gia, tuyệt sát toàn bộ những người liên quan. Bởi vậy có thể thấy được Vương Lâm không phải là loại người lòng dạ uỷ mị như đàn bà.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt hắn chợt loé lên, đảo qua người của Kiền Phong. Lúc này ánh mắt của Kiền Phong cũng đang nhìn lại hướng hắn. Ánh mắt hai người ở giữa không trung đối chọi lại nhau.
Khoé miệng Vương Lâm lộ ra một tia lạnh như băng, thu hồi ánh mắt, nhìn sang người mang mặt nạ kia. Người này có chút xa lạ, sau khi nhìn thoáng qua Vương Lâm cũng không để ý thêm nữa. Sau đó hắn chăm chú nhìn vào lão già lưu lại nụ cười quỷ dị trên lối vào Chu Tước Sơn.
– Hắn rốt cuộc là ai?!
Lão già này tạo cho Vương Lâm cảm giác bị uy hiếp, so với Vân Tước Tử còn đáng sợ hơn mấy lần. Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé ra, nhìn chằm chằm vào lão già, trở nên trầm mặc.
Lão già phát hiện ra ánh mắt của Vương Lâm cũng chuyển mắt nhìn lại. Trên miệng lại lộ ra nụ cười âm trầm, Vương Lâm cảm giác rất quen thuộc nhưng hắn khẳng định là chưa từng gặp qua người này trong đời mình.
Đúng lúc này từ chân trời xuất hiện một đạo vòng cung phá không lao tới. Trong đạo vòng cung có một dáng người rất nổi bật. Người này nhoáng lên một cái, tránh thoát một cái khe thứ nguyên, đáp xuống đỉnh Linh Sơn.
Nữ tử này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, quần áo như sóng cuộn dập dềnh, giống như một tiên tử đứng trên đỉnh Linh Sơn.
Ngay khi Vương Lâm nhìn rõ nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nữ tử này không phải phải ai khác mà chính là Liễu Mi.
Thực ra Liễu Mi có một câu rất đúng, Vương Lâm và nàng vốn cùng một loại người, ở đáy lòng đều là một tia vô tình.
Vương Lâm chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi lại ánh mắt, vẻ mặt lạnh như băng. So với lúc trước, khi đánh một trận với Vương Lâm, Liễu Mi không có gì thay đổi.
Trên mặt Liễu Mi lộ ra một tia ai oán nhìn Vương Lâm. Nàng khẽ bước tiến về chỗ Vương Lâm.
Vương Lâm nhướn mày, đối với Liễu Mi hắn không có chút ấn tượng tốt đẹp nào. Cảnh tượng như mộng kia dưới con mắt của hắn chẳng qua là do âm dương tạo thành mà thôi. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Liễu Mi một cái, bình thản nói:
– Vương mỗ không muốn bị quấy rầy, đừng đến gần đây!
Liễu Mi dừng lại, ánh mắt nàng nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói:
– Ngươi thật sự là người lòng dạ sắt đá sao?!
Trong mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói:
– Tránh ra.
Liễu Mi nhìn Vương Lâm, bỗng nhiên mỉm cười, lại nói:
– Lý Mộ Uyển kia ở trong lòng ngươi là như thế nào vậy?
Sát khí trong mắt Vương Lâm loé lên, lạnh giọng nói:
– Cút! Ngươi dù ý cảnh đã đạt viên mãn nhưng Vương mỗ muốn giết ngươi cũng không quá khó khăn, đừng có mà tìm chết!
Lời nói này của Liễu Mi là muốn phá hư đạo tâm của hắn nhưng nàng lại không biết Lý Mộ Uyển chính là “vảy ngược” (1) của Vương Lâm. Động vào, hắn liền muốn giết người! Nếu lúc này không phải là lúc để ra tay thì Vương Lâm nhất định đã xuất ra Tôn Hồn Phiên giết nàng.
(1) Ý nói như Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.
Vương Lâm, đúng là người đối với hắn có ơn thì cực kỳ xem trọng nhưng đồng dạng đối với những người vô can từ bên ngoài thì luôn lạnh như băng.
– Người sắt đá, nửa điểm cũng không sai!
Liễu Mi khẽ mỉm cười, xoay người rời đi, hướng về chỗ Kiền Phong.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang lão già âm trầm kia đang nhìn lại chỗ hắn.
– Người này hay là do đoạt xá chăng?
Đáy lòng Vương Lâm khẽ động.
Hắn nghĩ đến khả năng này, nếu không như thế thì sao người này lại gây cho hắn cảm giác quen thuộc như thế. Nếu Vương Lâm là một phàm nhân thì hắn sẽ không vì một nụ cười mà liên tưởng đến quá nhiều sự tình như thế. Dù hắn là tu sĩ bậc thấp thì hắn cũng không có được thần thông huyền diệu bậc này.
Nhưng Vương Lâm là Anh Biến sơ kỳ tu sĩ. Anh Biến tu sĩ dù là ở trong tinh không thì cũng có thể coi là cường giả một phương, không thể xem thường.
Nếu là trước khi Tiên giới chưa tan biến, Anh Biến tu sĩ chính là một bậc tiên nhân, thân thể hoàn toàn từ Tiên lực ngưng tụ mà thành, tự nhiên có một chút cảm ứng huyền diệu.
Loại cảm ứng này cực kỳ kỳ diệu, chỉ có một số tu sĩ thực lực rất mạnh mới có khả năng làm được.
Nếu tu vi cực kỳ cao thâm, thường thì chỉ cần tâm niệm khẽ động, mơ hồ có thể nhìn thấu một số việc của tương lai. Loại thần thông huyền diệu này không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Giờ phút này, đáy lòng Vương Lâm chính là có loại cảm giác này. Hắn biết rằng chính mình tuyệt đối không nhìn lầm, lão già mỉm cười âm trầm kia rất quen thuộc.
– Ta đã tu luyện hơn sáu trăm năm, kẻ thù vô số nhưng nếu chỉ cần một nụ cười mà có thể khiến ta kinh tâm … thì chỉ có một!
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhưng nội tâm cũng nhấc lên sóng gió ngập trời!
Hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu, đồng tử trong mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kiêng kị.
– Đồ Ti ma niệm, Thác Lâm!
Thân mình Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Nếu nói người nào ở trên Chu Tước Tinh mà hắn kiêng kỵ nhất thì Chu Tước Tử vẫn chưa được xếp đầu tiên. Đó chính là người mà năm đó, khi tu vi của hắn chỉ mới là Kết Đan, tiến vào Cổ Thần chi đại, trêu chọc nam tử như mà thần kia – Thác Lâm!
Cổ Thần Đồ Ti truyền thừa chia làm hai phần, ký ức truyền thừa và lực lượng truyền thừa!
Trong hai loại truyền thừa này thì ký ức truyền thừa chính là ký ức cả đời của Đồ Ti, trong đó bao gồm cả phương pháp tu luyện Cổ Thần quyết, từng loại thần thông để từ từ tu luyện thành Cổ Thần.
Thậm chí trong ký ức của Đồ Ti còn có một bức tinh đồ khổng lồ, đây chính là hết thảy những gì hắn đã trải qua năm đó khi ngao du tinh không.
Ký ức này đã trợ giúp Vương Lâm rất nhiều. Nếu không có ký ức truyền thừa này, bản tôn của hắn lúc này quyết không thể tu luyện đạt tới cảnh giới tam tinh Cổ Thần được.
Nhưng ký ức chỉ là ký ức, không có thực chất lực lượng. Vương Lâm, qua ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, có thể chỉ ra hơn mười loại thần thông pháp thuật mà có thể huỷ diệt cả Chu Tước Tinh.
Những thần thông này hắn biết được khẩu quyết, biết phương pháp thi triển nhưng không có cách nào để vận dụng. Yêu cầu thấp nhất là cần có thực lực của thất tinh Cổ Thần mới có thể làm được.
Cho nên, hắn chỉ có thể làm từng bước một, chậm rãi khiến cho bổn tôn ngày càng cường đại, đem ký ức của Đồ Ti chân chính phát huy ra.
Đồng dạng, người có được lực lượng truyền thừa – Thác Lâm cũng là như thế. Hắn có được toàn bộ lực lượng của Đồ Ti, đó là bát tinh Cổ Thần, thực lực cường đại khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Nhưng hắn dù có lực lượng nhưng không thể thi triển ra được. Như là năng lượng trong kinh mạch rất mạnh nhưng không có cách nào phát huy ra.
Lúc này hết thảy những gì mà hắn có thể phát huy ra chỉ là một số bản mạng thuật mà hắn tự nhiên nắm giữ được khi sinh ra từ ma niệm của Đồ Ti mà thôi. Thông qua chúng, hắn chỉ có thể sử dụng được một chút lực lượng truyền thừa. Chẳng qua những phương pháp của hắn chỉ là những cấp bậc thấp nhất mà thôi, không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng truyền thừa.
Chính xác mà nói, hiện tại thực lực cực hạn mà Thác Lâm có thể phát huy ra chỉ tương đương với năm tinh mà thôi. Đối với kẻ có được lực lượng truyền thừa đến bát tinh Cổ Thần như hắn mà nói thì chút thực lực đó quá mức nhỏ bé.
Nhưng đối với hết thảy các sinh vật trên Chu Tước Tinh mà nói thì năm tinh Cổ Thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hoàn toàn siêu việt cấp bậc Vấn Đỉnh kỳ rồi!
Khát vọng lớn nhất của Thác Lâm đó là đạt được ký ức truyền thừa. Một khi đoạt được ký ức, hắn chỉ cần một đoạn thời gian để hấp thu, liền khiến thân thể hắn ngưng luyện, chân chính trở thành bát tinh Cổ Thần!
Đến lúc đó, dù là những lão quái vật của Tu Chân Liên Minh cũng sẽ phải kinh sợ.
Hết thảy những điều này nếu năm đó, Vương Lâm không tiến vào trong Cổ Thần chi địa, thì sớm muộn gì cũng có một ngày mà Thác Lâm có thể hấp thu ký ức truyền thừa, thoát ra khỏi cơ thể của Cổ Thần.truyện huyền huyễn audio