1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 112 [Chương 431 đến 435(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 112 [Chương 431 đến 435(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 431: Kim giáp đại hán

Chính xác mà nói, Thác Lâm chính là Đồ Ti, chẳng qua chỉ là một tia ma niệm mà năm đó Đồ Ti phân thần thất bại sinh ra mà thôi.

Đối với Vương Lâm, hắn nhất định phải đoạt được!

Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt tuỳ ý đảo qua người lão già âm trầm kua, lúc này ánh mắt hắn nhìn vào con khỉ nhỏ trên vai lão.

Sau khi đáy lòng Vương Lâm nhận định, lúc này đây sau khi quan sát liền lập tức nhìn ra manh mối. Hồng quang thỉnh thoảng hiện lên trong mắt của con khỉ nhỏ này rõ ràng chính là khí tức đặc biệt của tu sĩ khi bị nhiễm máu của biển máu.

Đáy lòng Vương Lâm chua xót. Hắn nghĩ tới đám người Lục Dục Ma quân, Mạnh Đà Tử, Cổ Đế. Những người này, trừ bỏ đã tử vong thì phần lớn trở thành huyết tu sĩ trong biển máu.

Ngoài ra còn có vài vị thượng cổ tu sĩ. Bon họ đã tồn tại khi mà trên Chu Tước Tinh còn chưa có tu sĩ, đều vô cùng cường đại.

Tuy nhiên, với lịch duyệt hiện nay của Vương Lâm thì đa phần có thể phán đoán ra tu vi của những thượng cổ tu sĩ này. Bọn họ hẳn là không thể vượt quá được Vấn Đỉnh kỳ. Chắc là trong cơ thể của Cổ Thần đã bị một lực lượng kỳ dị nào đó hạn chế, tu vi không thể tăng lên. Nhưng trong số bọn họ cũng có một số kẻ học được nhưng thần thông pháp thuật đã truyền nữa. Những pháp thuật này khi thi triển ra cũng có thể khiến cho sức chiến đấu của bọn họ gia tăng gấp bội.

– Thác Lâm… Hắn hẳn là chưa thoát khốn hoàn toàn. Nếu không, hắn không dùng đến phương pháp đoạt xá này để ra tìm ta. Tuy nhiên, tên Thác Lâm này sau khi đoạt xá, vì sao khi gặp ra không lập tức ra tay mà lại tiến vào trong Chu Tước Mộ… Hay là hắn cũng đoán ra được Tu Tinh tinh chăng… Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ.

– Chẳng lẽ Tu Tinh tinh này có thể khiến cho hắn hoàn toàn thoát khỏi phong ấn của Cổ Thần?

Ánh mắt Vương Lâm loé lên.

Đúng lúc đó bỗng nhiên từ trên Linh Sơn lại truyền đến chấn động kịch liệt. Lúc này âm thanh ầm ầm vang lên từ trong lòng đất như có thể huỷ thiên diệt địa. Sụp đổ. Đã xuất hiện lần thứ ba.

Bên trong Chu Tước Mộ sụp đổ với phạm vi lớn, nhiều chỗ đã hoá thành hư không. Những người không tìm được Linh Sơn, những tu sĩ, đạo sĩ, tiên nhân, người các bộ tộc đã không còn chỗ trốn, hoàn toàn diệt vong trong cơn hạo kiếp này.

Linh vật mệnh hồn tử vong cũng tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền. Lúc này trên Chu Tước Tinh có một số phàm nhân, tu sĩ, hoặc là yêu thú bắt đầu tử vong.

Loại diệt vong này vô thanh vô tức, không thể tránh thoát, chỉ có thể tính là là số kiếp mà thôi.

Cũng may số lượng diệt vong cũng không phải quá nhiều nhưng theo Tu Tinh tinh sụp đổ, cuối cùng toàn bộ Chu Tước Tinh sẽ trở thành tử địa. Tiếng cười điên cuồng của Chu Tước Tử trên Chu Tước Sơn truyền ra. Giờ khắc này hắn khoanh chân ngồi trong Chu Tước Sơn, hai mắt lộ ra vẻ điên cuồng, khoé miệng lộ ra một nụ cười tiêu điều, lẩm bẩm:

– Sư đệ của ta, cuộc chơi này như thế nào? Cuộc chơi chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, còn chưa đến cao trào đâu. Đệ tử ngoan của của ta, vi sư rất chờ mong ngươi có thể sử xuất ra bảo bối mà ta đưa cho người. Chỉ cần ngươi dùng bảo bối này, cao trào của trò chơi này có thể bắt đầu được rồi.

Bên trong Chu Tước Mộ, trên Linh Sơn.

Lúc này đâu rung động sụp đổ kéo dài chừng sáu mươi tức thời gian. Tại thời điểm sụp đổ này, ngày càng nhiều khe nứt xuất hiện trên cái cửa lớn giữa không trung kia, vỡ ra từng mảng lớn.

Đúng lúc này thân mình Chu Tước Tử khẽ động, cả người đột nhiên xuất hiện bên cạnh nó, trong tay cầm một cái mũ rơm. Hắn vỗ vỗ, cái mũ rơm lập tức phân tán ra, hoá thành một đám phù văn, đám phù văn này lần lượt giao vào nhau, như một đám lưu tinh điên cuồng công kích cái cửa thật lớn kia!

Chỉ nghe từng trận âm thanh ầm ầm như tiếng rít gào truyền đến, những cái khe trên cái cửa lập tức khuếch tán ra.

– Xuất thủ!

Vân Tước Tử hét lớn một tiếng.

Hai người Tiên Di Tộc kia lập tức bay lên, cùng triển lộ pháp thuật thần thông, oanh kích lên cái cửa. Đúng lúc này, hồng quang trong mắt lão già âm trầm chợt loé lên, khoé miệng lộ ra một nụ cười khinh thường, đứng phắt dậy, tay phải liên tục điểm ra, trong miệng thốt nhẹ:

– Tham, si… Lời này vừa ra, hai người Tiên Di Tộc đang công kích cái cửa thân mình lập tức run lên, không có chút dấu hiệu báo trước, hai mắt đột nhiên loé ra yêu mang, hai đạo quang mang từ trong cơ thể điên cuồng phát ra.

– Bạo!

Trong miệng lão già âm trầm thốt lên.

Chỉ nghe ầm, ầm hai tiếng, hai người Tiên Di Tộc điên cuồng bạo thể, khí lãng nỗi lên cuồn cuộn, đụng vào cánh cửa thật lớn giữa không trung.

Nháy mắt khi nhìn thấy pháp thuật này, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, hắn nhận ra đây đúng là Lục Dục Thiên Ma quyết, pháp thuật thành danh năm đó của Lục Dục Ma quân.

Sau khi thân thể của hai người Tiên Di Tộc tự bạo, cái cửa trong hư không lập tức bắt đầu lay động kịch liệt, những cái khe đã xuất hiện ngày càng nhiều hơn.

Vân Tước Tử quay ngoắt đầu lại, liếc nhìn về lão già âm trầm kia một cái, hừ nhẹ một tiếng, hai tay bấm quyết, gầm nhẹ rồi ấn vào vào trên cái cửa.

– Ầm!

Một tiếng long trời lở đất vang lên truyền khắp cả Chu Tước Mộ. Cai khe lớn trên cánh cửa bên trái liền đổ xuống một mảng lớn, bị xuyên thấu qua. Một đạo kim mang từ bên trong nhanh chóng bắn ra, xông thẳng về phía chân trời, mãi lâu mà không tiêu tan.

Thân mình Vân Tước Tử nhoáng lên một cái trực tiếp hoá thành một đạo hồng mang, từ cái khe kia chui vào. Lão già âm trầm cũng theo sát phía sau, tiến vào bên trong.

Sau đó, mấy người trên Linh Sơn cũng đều xuất ra thần thông của mình, nhảy vào trong đó.

Vương Lâm là người thứ tư tiến vào trong cái khe. Chỉ thấy dưới chân hắn khẽ dẫm xuống, cả người hoá thành một làn khói nhẹ, theo cái khe mà vào, biến mất bên trong.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong kim sắc thế giới, những đạo trường hồng xé không, tiếng gào rít không ngừng vọng vào tai.

Vân Tước Tử bóng dáng nhoáng lên một cái, đi tới một cái cung điện giữa không trung trên cái đảo nhỏ, như một tia chớp lao xuống, bỗng nhiên nhảy tới cửa vào cung điện.

Đúng lúc đó, hồng quang trong mắt lão già âm trầm kia lại phóng ra, tay phải nắm lấy bả vai của con khỉ nhỏ, ném mạnh về phía trước. Còn khỉ nhỏ này mượn lực nhảy lên, thân ảnh đột nhiên biến mất. Khi hiện ra thì không ngờ còn nhanh hơn một chút so với Vân Tước Tử, vượt trước lão, nhảy vào trong cung điện. Sắc mặt của Vân Tước Tử trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng, thân mình theo sát phía sau, tiến vào.

Nhưng đúng lúc này cung điện bỗng rung chuyển ầm ầm, từng đạo kim mang chói mắt cao đến vạn trượng lập tức từ bên trong xé gió lao ra. Bóng dáng của Vân Tước Tử từ trong cung điện mạnh mẽ lùi lại. Sắc mặt hắn rất khó coi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Về phần con khỉ nhỏ kia cũng kêu lên mấy tiếng chi chi rồi bay nhanh trở lại, hồng quang trong mắt tràn ra, không ngờ tràn ra đến hơn một thước, từ xa nhìn lại trông rất kinh khủng. Tốc độ của nó cực nhanh nhưng vẫn chưa quay lại chỗ lão già âm trầm mà lơ lửng giữa không trung, nhe răng nhìn chằm chằm vào cung điện.

Cùng lúc đó, chỉ nghe từng trận âm thanh ầm ầm từ trong cung điện truyền ra. Ngay sau đó, từ bên trong hào quang vạn trượng này xuất hiện một kim giáp đại hán, đi ra từng bước một.

Kim giáp đại hán tướng mạo uy nghiêm, đôi mắt như điện, trong tay cầm một thanh kim sắc cự kiếm, tản mát ra từng trận kim mang.

Một đầu tóc đen phiêu tán phía sau. Kim giáp đại hán này nhảy lên, đứng ở phía trên cung điện, ánh mắt sáng như đuốc, lạnh lùng quét ngang mọi người một cái. Cự kiếm trong tay hắn vung lên, lập tức cả mặt biển màu vàng truyền ra âm thanh rầm rầm, sóng lớn nổi lên, gào thét hướng về chỗ đảo nhỏ.

Nháy mắt, cả đảo nhỏ liền bị nước biển bao phủ, biến mất bên trong lòng biển màu vàng này.

Sắc mặt của Vân Tước Tử âm trầm, không chút do dự tiến vào trong lòng biển, nhưng Kim giáp đại hán trừng mắt lên, cự kiếm trong tay chém ra, lập tức hơn trăm đạo kiếm khí thật lớn với nhiều hình dạng khác nhay bỗng nhiên xé gió xông tới.

Vân Tước Tử hét lớn một tiếng, mái tóc tự động bay ra, tay phải điểm vào hư không. Lập tức một đạo hồng quang từ trong cánh tay này ngưng tụ, va chạm với kiếm khí.

Một tiếng nổ ầm vang lên, bóng dáng của Vân Tước Tử hoá thành lưu tinh, chui vào dưới đáy biển, biến mất.

Kim giáp đại hán cũng không truy kích mà đưa ánh mắt nhìn về con khỉ nhỏ. Ánh mắt chợt loé lên, tay phải của Kim giáp đại hán lại huy kiếm, kiếm khi lập tức lại ngưng tụ phía trên, đang định chém xuống.

Đúng lúc này, hồng quang trong mắt con khỉ này đột nhiên loé ra dày đặc, không ngờ tràn ra hơn ba thước, khí thế cực kỳ độc ác.

Thân mình của Kim giáp đại hán chấn động, kiếm quang trên cự kiếm đột nhiên hơi chậm lại.

Con khỉ nhỏ kia nhếch miệng cười, nháy mắt thân mình đã tiếng vào mười trượng cách lão già âm trầm kia, theo lão già đang trầm xuống, đang muốn đi vào trong lòng biển.

Chương 432: Sát khí

Kim giáp đại hán lập tức nhìn về phía lão già âm trầm kia, cự kiếm trong tay lại vung lên, kiếm quang trước đó hơi đình chỉ lại nhanh chóng loé ra, hoá thanh một thanh kiếm dài chừng trăm trượng từ trên trời chém xuống. Thế công mãnh liệt, dù chưa tới thân mình của lão già âm trầm kia mà mặt nước biển đã bị đè xuống, tạo ra một khe rãnh rất sâu.

Lão già gầm nhẹ một tiếng, hồng quang trong mắt mạnh mẽ loé ra, nháy mắt khi kiếm mang xé gió lao đến, một đạo hư ảnh màu đỏ từ trong cơ thể xuất ra.

Hư ảnh màu đỏ này chỉ có thể nhìn ra hình dáng của con người nhưng không rõ là nam hay nữ. Sau khi hiện ra, tay phải nó ấn về phía trước một chưởng, lập tức kiếm mang bị đình chỉ lại, không ngờ bị nắm lấy.

Tay phải của hư ảnh này vung lên, kiếm quang trực tiếp bị hắn ném sang một bên, chìm vào trong lòng biển.

Kim giáp đại hán nhìn lão già một cái, gật gật đầu, rồi không nhìn thêm nữa.

Hư ảnh lại trở vào trong cơ thể lão già âm trầm. Thân thể lão khẽ động, ánh mắt lại loé ra hồng quang, tiến vào trong lòng biển. Con khỉ nhỏ nhoáng lên một cái cũng tiến vào theo.

Cảnh tượng này bị Vương Lâm nhìn rõ hết. Lấy lịch duyệt của hắn tự nhiên có thể nhìn ra Kim giáp đại hán này không có ý định đả thương người. Chẳng qua những ai muốn đi vào trong lòng biển để tìm kiếm cung điện kia thì đều phải vượt qua một kiếm của hắn mới đủ tư cách.

Ánh mắt Vương Lâm loé lên, mơ hồ nhìn ra được một chút huyền diệu. Ví dụ như khi lão già đoạt xá tách khỏi con khỉ nhỏ kia thì Kim giáp đại hán chuẩn bị đối phó với riêng từng người.

Nhưng khi một người một khỉ này tụ lại cùng một chỗ thì Kim giáp đại hán này cũng chỉ chém ra một đạo kiếm quang mà thôi.

Hiển nhiên, Kim giáp đại hán này nhận ra rằng một người một khỉ này vốn là đi cùng lúc với nhau.

Đúng lúc này, ánh mắt của Kim giáp đại hán khổng lồ này chợt loé lên, kiếm trong tay đột nhiên khẽ động, một đạo kiếm quang từ trên trời lập tức giáng xuống, chém xuống trong lòng biển. Chỉ nghe từ trong biển truyền ra một trận âm thanh ầm ầm, ngay sau đó một cỗ sóng biển phóng lên cao. Hai người Chu Vũ Thái và Tử Tâm chật vật từ trong con sóng này bay ra, dừng lại trăm trượng ở ngoài. Chu Vũ Thái phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt.

Về phần Tử Tâm cũng là hiện ra vẻ kinh hãi.

Hai người trước đó trốn dưới đáy biển, âm thầm đi trước nhưng không ngờ rằng lại không thể tránh thoát được cặp mắt khổng lồ của Kim giáp đại hán. Khi kiếm quang chém xuống, hai người không thể không nhanh chóng lui lại phía sau. Mặc dù như thế nhưng vẫn bị kiếm quang quét trúng, lập tức bị thương.

Kim giáp đại hán không truy kích mà cự kiếm trong tay hoành ngang, ánh mắt nhìn về Vương Lâm. Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé lên, thực lực của Kim giáp đại hán cực kỳ cường đại. Một kiếm của hắn đã đạt đến uy lực một kích của Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ, cho nên lão già đoạt xá âm trầm kia phải đem bản hồn ra thì mới có thể kháng cự lại được.

Chỉ có Vân Tước Tử mới có khả năng thong dong kháng trụ, còn mượn lực để chìm trong trong lòng biển.

Tuy nhiên, Kim giáp đại hán hiển nhiên không có ý định hại người. Nếu không thì Chu Vũ Thái và Tử Tân quyết không thể giữ nổi mạng sống được.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn tự biết với tu vi của chính mình không thể chống cự với kiếm quang của gã đại hán Kim giáp này, trừ phi gọi hồn phách Vấn Đỉnh ra.

Lúc này, cách đó không xa hai người Kiền Phong và Liễu Mi cũng nhíu mày, hiển nhiên hai người bọn họ cũng nhìn ra được manh mối.

– Tằng Ngưu, ba người chúng ta liên thủ chống lại kiếm quang của gã đại hán Kim giáp, ngươi nghĩ như thế nào?

Ánh mắt Kiền Phong chợt lóe lên rồi bỗng nhiên nói.

– Tốt!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia lạnh lùng, gật đầu nói.

Kiền Phong yêu cầu Vương Lâm liên thủ cũng là hành động bất đắc dĩ. Rất hiển nhiên là hắn cùng với Liễu Mi chống trả cũng không nắm chắc có thể tiếp được một kiếm, nếu tiếp không được liền không thể đi vào bên trong cung điện. Lúc này Vân Tước Tử và lão giả xa lạ kia đã tiến nhập vào, nếu như dùng dằng một chút nữa chỉ sợ cơ hội này trong chốc lát sẽ bị phá hủy.

Hiện tại thêm cả Vương Lâm, cả ba người liên kết lại để chống trả thì nắm chắc khả năng thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.

Ở trong nội tâm Kiền Phong không vì Vương Lâm là Anh biến sơ kỳ mà sinh ra tâm tưởng khinh thường. Ngược lại, ở trong lòng hắn thì Vương Lâm tuyệt đối là người có thực lực tương đương mình. Hơn nữa, tận sâu trong nội tâm mà nói thì Vương Lâm với Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay có thể đem hắn tiêu diệt đoạt lấy bảo vật. Đối với Vương Lâm, hắn cực kỳ kiêng kị.

Cho nên, hắn mới yêu cầu Hồng Điệp bám theo Vương Lâm để mình có cơ hội cướp được Tu tinh chi tinh. Đáng tiếc sau khi hắn đi vào linh sơn mới phát hiện, hóa ra muốn đạt được Tu Chân Chi Tinh vẫn còn phải vượt qua vài cửa ải nữa.

Trước đây Vương Lâm ở trong lòng hắn cũng không phải ở trình độ này. Bất quá tận sâu trong nội tâm của Kiền Phong thì hắn vẫn có ẩn núp sâu một tia ngạo mạn.

Hắn nghĩ rằng nếu Vương Lâm không có Thập Ức Tôn Hồn Phiên như vậy thì tuyệt đối không có khả năng ngang bằng hắn. Nghe được lời đáp ứng của Vương Lâm, Kiền Phong có chút hơi trầm ngâm rồi nói:

– Tằng đạo hữu, ta và ngươi hai người ở phía trước ngăn cản kiếm quang, sư muội ta ở phía sau tiếp ứng. Ngươi thấy thế nào?

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh liếc mắt quét nhìn Kiền Phong và Liễu Mi một cái. Cùng lúc đó ánh mắt của Liễu Mi cũng đang nhìn đến hắn, thản nhiên cười đang muốn nói chuyện thì Vương Lâm thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói:

– Không cần phiền toái như vậy. Vương Mỗ là người đầu tiên tiếp đón kiếm quang, hai người các ngươi theo sau tiếp ứng.

Kiền Phong ngẩn ra, ánh mắt lóe lên. Người đầu tiên tiếp đón kiếm quang chẳng những phải chống cự lại uy lực của kiếm quang mà đồng thời còn phải đề phòng độc thủ của người phía sau lưng, đây là việc cực kỳ nguy hiểm. Kiền Phong sở dĩ đề xuất cùng Vương Lâm ra tay đúng là bởi vì sợ Vương Lâm e dè, không phát huy ra toàn bộ thực lực. Hơn nữa Liễu Mi tiếp ứng ở phía sau, cho dù lúc đó Vương Lâm ra tay ám muội thì hắn cũng không để ở trong lòng.

Lúc này đây, Kiền Phong đã quyết định việc chống cự lại kiếm quang mới là lựa chọn thứ nhất, trừ diệt Vương Lâm thì có thể tính sau.

Thời điểm này nghe thấy Vương Lâm chủ động đề xuất để một mình hắn là người đầu tiên đối kháng thì trong nội tâm của Kiền Phong có chút nghi hoặc. Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc để cân nhắc tỉ mỉ, gật đầu nói:

– Như thế đi, toàn bộ nhờ cậy vào Tằng đạo hữu!

Liều Mi nhướn mày, nàng cảm thấy việc này có chút cổ quái, trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, thân hình bay lên nhằm về phía đại hán Kim Giáp bay tới. Hai người Kiền Phong và Liễu Mi theo sau, ba người hình thành hình chữ phẩm bay nhanh tới.

Vào một khắc trước khi ba người tới gần, đại hán Kim giáp đang lơ lửng giữa khoảng không hai mắt sững lại, nâng thanh kim kiếm trong tay lên, kim mang vạn trượng tức khắc lóe lên, phát ra từng luồng hào quang rực rỡ chói mắt.

Tiếp theo hắn mạnh mẽ chém một cái xuống phía dưới.

Lập tức kiếm quang trăm trượng kia giống như một cú đánh phá trời hủy đất từ trên bầu trời phát ra, mạnh mẽ gào thét phá không tiến đến trong nháy mắt.

Tất cả trời đất giờ phút này chỉ còn có thanh âm gào thét lên tận chín tầng mây, tốc độ cực nhanh ầm ầm hạ xuống.

Trên bề mặt biển lúc này nước bị tách ra thành một khe rãnh, dọc theo hai bên nhanh chóng tản ra lộ một cái khe dài sâu thẳm Lúc trước chỉ nhìn thấy Vân Tước Tử và lão già âm trầm đối kháng với nhát kiếm thử thách này chứ Vương Lâm chưa tự mình tham dự, cảm xúc tuy có nhưng cũng không phải khắc sâu. Bây giờ khi hắn tự mình tiếp đón một kiếm này liền lập tức cảm nhận được bên trong có khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa.

Trong luồng khí tức này, nguyên thần hắn thậm chí bắt đầu run rẩy, có dấu hiệu bất ổn, không chỉ như thế trên toàn bộ người gần như mỗi một vị trí đều có loại cảm giác giống như bị vô số tòa núi lớn đè lên.

Loại cảm giác này hắn không xa lạ gì. Năm đó khi ở chỗ sâu bên trong linh mạch dưới lòng đất ở Luyện Hồn Tông, hắn đã cảm thụ được linh uy giống như thế này, chẳng qua bây giờ lực đạo hùng mạnh gấp trăm, ngàn lần so với năm đó.

Kiếm quang vừa bay ra, chưa tiến lại gần mà tiên huyết đã chảy xuống trên khóe miệng của Vương Lâm, thế nhưng trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ bất khuất.

Nhìn thấy bộ dáng của Vương Lâm, cước bộ của Kiền Phong hơi dừng lại. Không nhịn được, ánh mắt hắn lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ do dự không biết hiện tại nên giết Vương Lâm đoạt lấy Thập Ức Tôn Hồn Phiên hay là hiệp trợ hắn theo như kế hoạch ban đầu để chống lại luồng kiếm quang này.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, hắn liền quyết định thay đổi chủ ý, chuẩn bị giết Vương Lâm đoạt lấy Hồn Phiên, tiếp đó sử dụng uy lực của Hồn phiên hoàn toàn có thể chống cự lại luồng kiếm quang này.

Bên trong đầu hắn tất cả các ý tưởng này được lóe lên trong thời gian cực ngắn, sau khi đã quyết định, Kiền Phong cười ha hả nói:

– Tằng đạo hữu, chớ hoảng sợ, Kiền mỗ tới đây!

Kiền Phong nói xong thân ảnh như điện bay nhanh tiến lại.

Một đòn này nhất định phải thành công, vì thế Kiền Phong cũng không quá sốt ruột mà là chuẩn bị để sau khi tiếp cận liền lưu lại cho Vương Lâm một đòn mà cả đời khó quên. Và hắn phải một đòn thành công, nếu không để Vương Lâm có cơ hội tế ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên kia ra thì không hay.

Bằng sự thông minh, Liễu Mi lập tức biết được ý đồ của Kiền Phong, trong mắt có chút do dự nhưng rồi vẻ lạnh lùng chợt hiện ra, không vội tiến lên mà ở phía sau tiếp ứng.

Nàng vốn là người vô tình, nếu Kiền Phong có thể giết Vương Lâm đồng nghĩa khiến cho Thiên Huyễn đạo tâm của nàng không còn khí tức đối phương, sau này đối với đại đạo của nàng cũng bớt đi một tâm ma.

Thời điểm này, kiếm quang đã tới trước người, chính xác là ở trên đỉnh đầu Vương Lâm, tiếp tục phá không tiến đến.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng lộ ra một chút trào phúng. Hắn đề xuất mình là người đầu tiên chống lại kiếm quang sao có thể lại không tính đến trường hợp Kiền Phong đổi dạ.

Hết thảy chuyện này đúng như hắn suy nghĩ, hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn.

Lúc Kiền Phong bay như luồng gió tiến đến, giữa không trung kiếm quang gào thét trong nháy mắt sẽ chém xuống, Vương Lâm âm thầm tính toán thân ảnh của Kiền Phong. Lúc thân ảnh này xuất hiện ở trong vòng mười trượng bên cạnh người hắn, trong nháy mắt ấy, Vương Lâm cười dài một tiếng, vỗ túi trữ vật, lập tức một tòa bảo tháp từ trong túi trữ vật theo tay hắn bay ra, nhoáng lên cái liền trực tiếp đứng chắn trước người hắn.

Trên bảo tháp lập tức một tia thần thức Vấn Đỉnh sơ kỳ của Chu Dật tỏa ra. Luồng kiếm mang kia bị tia thần thức này đánh trúng không khỏi bị trì hoãn một chút. Mượn lúc trì hoãn này, Vương Lâm cười to ha hả, triệu hồi bảo tháp lại rồi thân hình nhoáng lên một cái, bỗng nhiên hướng về phía mặt biển phóng tới. Thế nhưng tốc độ của hắn không nhanh lắm, luôn luôn bảo trì khoảng cách mười trượng với Kiền Phong.

Đại hán Kim giáp ánh mắt ngưng lại, không tiếp tục truy kích Vương Lâm mà là nhìn về phía Kiền Phong. Chỉ thấy kiếm mang kia không có thần thức Vấn Đỉnh kỳ đối kháng liền khôi phục lại uy lực rồi bỗng nhiên hướng về phía người Kiền Phong giáng xuống.

Kiền Phong sắc mặt đại biến, hắn không rảnh để đoán vì sao kiếm quang này của đại hán Kim giáp không đi công kích Vương Lâm mà là công kích chính mình. Lúc này, hắn vội hét lớn một tiếng, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất ra một cái dùi màu đỏ, nhoáng lên một cái các tia chớp trên cái dùi trở nên dày đặc điên cuồng nhằm hướng luồng kiếm mang đánh tới.

Trong mắt Vương Lâm hiện lên một vẻ trào phúng. Lúc trước vào thời điểm lão già âm trầm và con khỉ nhỏ kia đối kháng kiếm quang, hắn liền cảm giác có chút nghi hoặc. Phân tích việc này hắn có thể khẳng định rằng đại hán kim giáp này nhất định là phán đoán một người một khỉ kia là cùng một nhóm cho nên mới xuất ra một đạo kiếm quang.

Vương Lâm tính toán, lúc ấy khoảng cách giữa con khỉ nhỏ kia và lão già âm trầm lão già không tới mười trượng, trong khoảng cách này liền bị đại hán Kim giáp chém tới, đó là điểm mấu chốt.

Ở trong phạm vi này, ai có khoảng cách gần nhất với kiếm mang kia thì kiếm mang sẽ công kích người đó!

Sở dĩ Vương Lâm cự tuyệt cùng Kiền Phong hai người cùng tiến lên chống cự, Liễu Mi tiếp ứng phía sau khi cần thiết bởi vì như vậy sẽ gần nhau quá. Tuy nói rằng hắn và Kiền Phong rất gần, phù hợp khoảng cách mười trượng, nhưng bởi vì đúng là khoảng cách gần nhau quá nên nếu hắn có chút động tác nhỏ thì với cơ trí của Kiền Phong, không biết chừng sẽ lập tức phản ứng lại, như vậy sẽ gặp sự phòng bị.

Cho nên, hắn đề nghị để hắn một mình đối kháng, quả nhiên Kiền Phong trúng kế, tuy rằng trong nội tâm nghi hoặc, nhưng cũng phải đồng ý.

Kỳ thật cho dù Kiền Phong không đồng ý, hắn sẽ không đề xuất ba người liên thủ. Vương Lâm cũng tính toán đối mặt một mình. Hắn cũng không tin là khi một mình đối mặt kiếm quang vào lúc nguy hiểm nhất thì Kiền Phong sẽ không ra tay đánh lén. Chẳng qua như vậy thì muốn dẫn dụ đối phương tới trong vòng mười trượng cũng có một chút phiền phức. Tuy nhiên Vương Lâm cũng có kế sách có tám phần nắm chắc sẽ dẫn Kiền Phong tiến vào.

Sau đó Kiền Phong đề xuất ba người liên thủ, dưới sự đề nghị của Vương Lâm đưa ra, quả nhiên Kiền Phong chịu không nổi sự hấp dẫn, bỏ qua phương án mọi ngời cùng chống đỡ mà là đồng ý với lời lừa gạt của Vương Lâm, để mình hắn chống đỡ, sau đó tiếp cận tới gần hắn để ra tay ám toán. Chỉ có điều Kiền Phong không nghĩ tới Vương Lâm sớm đã nhìn ra hết thảy.

Lúc này đây, tia thần thức Vấn Đỉnh của Chu Dật trên bảo tháp phía trước Vương Lâm cũng đã tạo ra tác dụng mấu chốt. Nhân cơ hội luồng kiếm quang kia trong nháy mắt đình trệ, lúc này Vương Lâm mới có cơ hội, lóe lên một cái thoát ly khỏi kiếm quang, khiến cho Kiền Phong là người có khoảng cách gần nhất với kiếm quang.

Hết thảy sự việc này nói thì chậm, nhưng trên thực tế lại giống như tia điện quang lóe lên một cái đã hoàn thành toàn bộ. Lúc luồng kiếm quang nhằm hướng về phía Kiền Phong là lúc thân hình Vương Lâm dừng lại một chút, không lập tức lao ra mà là lạnh lùng liếc mắt quét nhìn Liếu Mi đứng cách đấy không xa một cái.

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trong nháy mắt tay phải khẽ vỗ trên túi trữ vật một cái, toàn bộ các tượng gỗ điêu khắc Tuế Nguyệt từ trong túi bay ra.

– Tuế Nguyệt!truyện tà tu audio

Vương Lâm gầm lên một tiếng, lập tức tất cả các tượng gỗ điêu khắc ầm ầm tự bạo. Một luồng ý cảnh Tuế Nguyệt điên cuồng bay ra. Tuy rằng ý cảnh Thiên Huyễn của Liễu Mi đã đại thành, nhưng các tượng gỗ điêu khắc ý cảnh Tuế Nguyệt cũng được Vương Lâm tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy nói không thể tạo thành thương tổn đối với Liễu Mi, thậm chí thời gian trì hoãn cũng ngắn ngủi, nhưng trong thời khắc nguy cơ này chỉ cần đình trệ một chút thôi cũng là đòn chí mạng.

Thân hình Liễu Mi không khỏi bị chậm lại một chút. Thân ảnh của Vương Lâm lập tức hạ xuống phía dưới người Liễu Mi.

Lúc này trên không trung có hai đạo kiếm quang, đột nhiên hai đạo hợp lại thành một điên cuồng chém xuống, mục tiêu lúc này đúng là Liễu Mi.

Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên sát khí, tay phải nhằm hư không phía trước điểm nhẹ một cái, một đạo cấm khí từ trong ngón tay bỗng nhiên bay ra nhằm Liễu Mi phóng đến.

Vương Lâm không xem xét kết quả. Hắn biết giờ phút này thời gian cực kỳ cấp bách, không chút do dự thân mình lập tức nhanh như chớp tiến vào phía trong lòng biển. Trong lòng biển một tòa cung điện thật lớn đang phát ra trận trận kim mang.

Thân hình Vương Lâm nhoáng lên liền hướng về phía cung điện, lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng tiến đến. Ở phía trong lòng biển có một luồng lực kỳ dị bao phủ. Vương Lâm không cần thử qua cũng biết được lực này tất nhiên để hạn chế pháp thuật thuấn di. Loại cảm giác này hắn từng đã cảm thụ qua ở một số nơi kì dị cho nên tự nhiên hiểu được.

Vào lúc thân hình hắn đang chuẩn bị tiến nhập vào cung điện, trong nháy mắt mặt biển phía trên lập tức truyền đến từng hồi tiếng động rít gào. Nước biển bên người Vương Lâm lập tức rẽ mạnh ra hai bên, một đạo kiếm quang trăm trượng với tốc độ cực nhanh từ trên trời giáng xuống thẳng tiến truy đuổi Vương Lâm.

Kiếm quang càng lúc càng gần, Vương Lâm thậm chí có thể cảm nhận được từ phía trên truyền tới trận trận phong nhận cường đại như các mũi tên bén nhọn. Lập tức một sự đau đớn từ trên thiên linh cái ở đỉnh đầu truyền xuống.

Hắn hung hăng cắn răng một cái, mắt nhìn thấy không còn đến trăm trượng là có thể tiến nhập vào cung điện, nhưng luồng kiếm quang phía sau cũng đã tiến đến sát người.

Một tia tiên huyết từ trên trán Vương Lâm chảy xuống, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt.

Chín mươi trượng, tám mươi trượng, bảy mươi trượng, sáu mươi trượng.

Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn lại nhưng cái âm thanh gào thét của kiếm quang trên đỉnh đẩu như quanh quẩn trong tâm thần. Vương Lâm cố sức bay nhanh, phun ra một ngụm tiên huyết trên không trung rồi mạnh mẽ vỗ một cái lên túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cái rìu chiến.

Trong nháy mắt hắn quay đầu lại, hét lớn một tiếng, rìu chiến trong tay hoành ngang trước người.

Lúc này kiếm quang tiến đến bỗng nhiên dừng lại một chút phía trên rìu chiến. Sắc mặt Vương Lâm đỏ lên, một ngụm tiên huyết lại phun ra, nguyên thần chấn động. Hắn gầm nhẹ một tiếng, tâm niệm vừa động lập tức tay phải giơ lên vỗ trên túi trữ vật, một kiện bảo tháp từ trong túi trữ vật bay ra.

Ý cảnh Chu dật ngay lập tức khuếch tán ra, kiếm quang dừng lại một chút.

Mượn sự trì hoãn này, thân mình Vương Lâm so với tia chớp còn nhanh hơn, nhoáng cái vượt qua khoảng cách năm mươi trượng, rốt cục đi vào trong vòng của cung điện.

Trong nháy mắt lúc thân hình hắn vừa tiến vào cung điện, kiếm quang lóe lên một cái rồi chậm rãi dần dần tan biến.

Tiên huyết trên khóe miệng Vương Lâm chảy xuống, thu hồi rìu chiến và bảo tháp liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một lượng lớn đan dược ngấu nghiến ăn vào rồi ngay tức khắc ngồi xuống. Cảm giác toàn thân đau đớn, hắn cắn răng một cái xuất ra một khối tiên ngọc, nhìn chằm chằm một chút rồi một ngụm đem tiên ngọc nuốt vào ngay, lập tức một luồng tiên lực vô biên lưu chuyển ở trong cơ thể.

Vận chuyển một vòng tức khắc Vương Lâm cảm giác thân mình nhẹ đi. Nương theo tiên lực đem nội thương áp chế xuống, Thân hình hắn đứng lên, đạp một cái nhằm về phía trong cung điện bay nhanh phóng tới.

Chương 433: Diệp Vô Ưu

Lại nói phía trên mặt biển lúc kiếm quang tới người, Liễu Mi đang muốn né tránh thì phía sau một đạo cấm chế lập tức bay tới người. Sắc mặt nàng biến đổi, cắn răng một cái, trong miệng phun ra một luồng sương trắng, trong màn sương có một dải ruy băng màu trắng đang bay lượn, đánh xuống một cái lập tức phá tan cấm chế rồi dải ruy băng màu trắng lập tức hạ xuống quấn quanh bao bọc toàn thân nàng. Lúc kiếm quang kia bay tới, gần trong nháy mắt nàng thoát khỏi ra ngoài ngàn trượng, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất vô ảnh.

Đại hán Kim giáp không tiếp tục công kích, chức trách của hắn là thủ hộ nơi này, chỉ có người phù hợp yêu cầu mới có thể được cho phép tiến vào trong cung điện.

Loại yêu cầu này chỉ có một loại, đó là phải có thể chống đỡ được một đạo kiếm quang.

Kiền Phong giờ phút này cũng là cực kỳ chật vật, né tránh thoát ra. Cũng may kiếm quang kia chỉ bức bách người rời khỏi mà không truy đuổi, không công kích tiếp.

-Tằng Ngưu! Ta, Kiều Phong phát thệ, nhất định phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn. Nếu làm trái lời thề này nhất định Kiền Phong ta không chết tử tế được!

Kiền Phong sắc mặt dữ tợn, điên cuồng rít gào.

Liễu Mi sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm mặt biển trầm mặc không nói. Thấy sau một lúc mà, Kiền Phong kia vẫn đang đang rít gào lên như kẻ điên, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại nói:

– Câm mồm đi, nếu không phải ngươi không có ý tốt, ba người chúng ta chân chính liên thủ thì hiện tại cũng có thể đã tiến nhập trong cung điện, làm gì giống như lúc này!

Kiền Phong sắc mặt dữ tợn, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Liễu Mi một cái, nói:

– Ngươi và tên tiểu tử kia câu kết làm bậy, đầu mày cuối mắt khi ta không nhìn đến phải không? Sư muội, ngươi chớ để quên, năm đó ngươi đáp ứng ta cái gì!

Liễu Mi lạnh như băng nhìn chằm chằm Kiền Phong, nói:

– Có Vân Tước Tử ở đó, Tằng Ngưu rất khó rút về mệnh hồn. Vân Tước Tử sẽ không dễ dàng để hắn thành công như vậy.

Kiền Phong hít sâu, thu hồi lại vẻ dữ tợn trên mặt rồi sờ sờ túi trữ vật, trầm giọng nói:

– Lão gia hỏa cấp cho ta cái gì đó, nguyên bản là chuẩn bị để đối kháng Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Vật ấy nếu như mà có thể đối kháng Tôn Hồn Phiên có lẽ cũng có thể có một ít tác dụng với tu sĩ Vấn Đỉnh. Đợi sau khi Vân Tước Tử đi ra, ta lập tức đem vật ấy tế ra. Ta chỉ muốn mệnh hồn, nếu hắn không giao ra thì dù sao trước sau cũng chết, đều phải liều mạng!

Trong cung điện dưới đáy biển, trước mắt Vương Lâm lúc này là thông đạo thật lớn, bốn phía có mấy hạt minh châu lập lòe lúc sáng lúc tối, phát ra hàng loạt luồng ánh sáng yêu dị.

Ánh sáng này cũng cũng không giống như lửa mà là một thứ kỳ dị mà Vương Lâm chưa gặp qua bao giờ.

Trong ánh sáng u ám này chỉ thấy thông đạo dài hun hút không thấy điểm cuối, quanh co uốn khúc, bầu không khí trong đó có tia quỷ dị.

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cẩn thận, thật thận trọng tiến về phía trước. Thông đạo này giống như không có điểm cuối, hắn tiến vào hồi lâu mà quang cảnh xung quanh vẫn không thay đổi gì.

Ở trong này, Vương Lâm không dám thả thần thức ra. Trước đó lúc hắn vừa mới tiến vào nơi này, để xuất ra một tia thần thức liền lập tức vô thanh vô tức biến mất, giống như bị vật nào đó trong hư vô cắn nuốt.

Kể từ đó, Vương Lâm tự nhiên cực kỳ cẩn thận.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên ở thông đạo phía trước truyền đến từng loạt dao động của pháp thuật, Hai mắt Vương Lâm sững lại, thân mình dừng lại, thần thức cẩn thận nhằm phía trước xuất ra.

Nhưng lập tức, Vương Lâm liền biến sắc, phía trước nơi thần thức xuất ra đúng là điểm cuối của thông đạo này. Ở nơi đó, có một bãi trống thật lớn.

Tại vị trí trung tâm đất trống là một tòa tháp cao lớn, trên tháp có một ngai vàng, ngồi trên lúc này có một người, người này mặc trường bào màu đỏ, tóc rối tung phía sau đầu.

Người này thoạt nhìn có tuổi khoảng trung tuần, tướng mạo cực kỳ bình thản nhưng làm cho người ta có cảm giác một khí phách uy nghiêm ngạo nghễ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, toàn bộ trên người không có sức sống, hiển nhiên là một người chết.

Chỉ có điều, hắn ngồi ở kia, một luồng khí tức ngập trời lại là từ trên người này tán phát ra, khí tức này dày đặc không tiêu tan, vờn quanh bốn phía.

Trong nháy mắt khi thần thức Vương Lâm nhìn người nọ, bỗng nhiên có một loại kích động không thể khống chế nổi, muốn quỳ xuống lễ bái. Tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, đem áp chế tia kích động này. Nơi này giống như có một lực vô hình làm cho nội tâm của mọi người trở nên mềm yếu, làm chấn động tâm thần.

Ở trước người hắn có một vật lơ lửng, vật ấy là một đốm sáng bằng nắm tay người đang phát ra từng trận hào quang tử sắc.

Hào quang này chiếu vào trên người người đàn ông trung niên kia, để lại phía sau người đó một cái bóng màu đen.

Chẳng qua giờ phút này hào quang cũng có phần ảm đạm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt xuống, phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối.

Tại nháy mắt lúc thần thức Vương Lâm chạm vào hào quang này, một cỗ lực lượng khổng lồ theo từ phía trong mạnh mẽ phát ra, trong nháy mắt tiến đến phía trước thần thức của Vương Lâm. Thần thức Vương Lâm lập tức điên cuồng triệt hồi.

Trong thông đạo, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, mắt lộ vẻ kinh hãi.

– Chu tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu!

Hắn gần như ngay lập tức đoán ra được thân phận của người đàn ông trung niên kia!

Về phần thứ phát ra các chùm ánh sáng tử sắc kia tự nhiên chính là Tu Tinh Chi Tinh!

Chẳng qua Vương Lâm lại cảm giác có chút không thích hợp, Trong mắt hắn nhận thấy Tu Tinh Chi Tinh này tuy nói rằng giống như lời của Tư Đồ Nam, nhưng khi thần thức Vương Lâm chạm đến lại không thấy cảm giác có mệnh hồn ở bên trong.

– Nếu đã đến thì tiến vào luôn đi!

Thanh âm Vân Tước Tử từ phía trong thông đạo theo ra truyền đến.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lúc trước thần thức hắn tiến vào nơi đó chỉ chú ý tới Nhất đại Chu tước và Tu Tinh Chi Tinh. Đối với Vân Tước Tử và lão già Âm Sâm sớm đã tiến vào nơi đây cũng không có để ý tới.

Vương Lâm trầm ngâm một chút liền tiến lên phía trước. Không quá lâu sau liền đi tới phía cuối thông đạo, tiến vào mảng đất trống kia.

Vào lúc này lúc người hắn tiến vào, cái cảm giác rung động càng thêm mãnh liệt. Sự tự ti giống như thấy mình trước một tòa tháp cao trăm trượng lập tức nảy lên trong lòng Vương Lâm.

Vương Lâm hít sâu, ánh mắt chợt lóe lên, thấy được ở trong góc xa xa bóng dáng Vân Tước Tử.

Lúc này sắc mặt Vân Tước Tử tái nhợt, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, khóe miệng còn có tiên huyết chảy xuống.

Cả người hắn có vẻ có chút uể oải, không hào hứng nhìn Vương Lâm, cười khàn khàn nói:

– Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Ngươi là người thứ ba tiến vào nơi này.

Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cẩn trọng, trầm giọng nói:

– Hắn đâu?

Vân Tước Tử sắc mặt khó coi nói:

– Ta dùng trận pháp đem vây khốn, giờ phút này hắn đang còn phía trong trận pháp. Vương Lâm, bản thân ta bị trọng thương, Tu Tinh Chi Tinh này ngươi giúp ta mang đi, mang tới Tiên Di Tộc cũng tốt, tu sĩ cũng được. Ta không thể để Tu Tinh Chi Tinh này tan vỡ!

– A?

Thần sắc Vương Lâm như thường, liếc mắt nhìn Vân Tước Tử một cái rồi bình thản nói:

– Ngươi bảo ta đi lấy Tu Tinh Chi Tinh này?

Vân Tước Tử hít sâu rồi thở dài:

– Ta biết ngươi đang cực kỳ e dè. Ngươi sử dụng thần thức xem xét ta một chút sẽ liền minh bạch. Ta hiện tại như ngọn đèn hết dầu, lão già kia mang theo con khỉ cũng không phải là người Chu Tước Tinh. Người này pháp thuật thần thông cực kỳ quỷ dị, ta chỉ có thể vây khốn hắn trong thời gian không dài, một khi hắn thoát vây, chắc chắn sẽ cướp đi Tu Tinh Chi Tinh. Đến lúc đó, toàn bộ người Chu Tước Tinh, tất cả đều sẽ đối diện với một mối nguy cơ.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua luồng tử quang trước người Chu Tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu phía trên bảo tháp. Không do dự gì, thân mình hắn lập tức lùi lại.

Dùng tốc độ gấp mấy lần so với lúc tiến vào, Vương Lâm nhằm về phía thông đạo điên cuồng chạy như bay lùi lại.

Ánh mắt của Vân Tước Tử chợt lóe, thân mình lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đứng chắn ở phía trước thông đạo, hiểm độc nhìn chằm chằm Vương Lâm, miệng quát:

– Ngươi chạy cái gì?

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lui lại phía sau vài bước, nhìn chằm chằm Vân Tước Tử , vung tay trái lên lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay ngưng tụ, hắn bình thản nói:

– Vãn bối còn không muốn chết!

Vân Tước Tử sắc mặt âm trầm nhìn Vương Lâm cười lạnh nói:

– Ngươi như thế nào mà lại nhìn ra?

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử trầm giọng nói:

– Cái kia không phải là Tu Tinh Chi Tinh. Hơn nữa hiện tại ngươi còn có khả năng thuấn di như vậy mặc dù có bị thương giống lời ngươi nói thì cũng không nghiêm trọng đến như vậy.

Chương 434: Cướp đoạt

Vân Tước Tử cười ha hả, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng nói:

– Không hổ là một trong bốn người được ta tuyển chọn. Đúng vậy, vật kia không phải là Tu Tinh Chi Tinh. Sau khi lão phu đến đây liền lập tức biết được đây chỉ là tinh dẫn, nếu muốn rút về mệnh hồn thì chỉ cần chạm đến vật ấy liền rút về được mệnh hồn.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vân Tước Tử, chậm rãi nắm chặt Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay.

– Lão phu cũng không lừa gạt ngươi, sử dụng tinh dẫn để rút về được mệnh hồn cần phải trả một cái giá rất lớn, vì thế lão phu mới có thể để ngươi đi giúp ta rút về. Nếu ngươi đáp ứng lão phu chắc chắn có trọng bảo tặng ngươi, tại chỗ thâm sâu nhất ở Tiên Di tộc ta có một tế đàn thời viễn tổ. Năm đó hư tổ của tộc ta chính ở đó đã thu hoạch được lực lượng để đột phá từ thập nhất diệp lên thập nhị diệp.

Ngươi giúp ta thu hồi mệnh hồn, ta đưa ngươi vào trong đó khiến cho tu vi của ngươi cao thêm một tầng, như thế nào?

Vân Tước Tử trầm giọng nói.

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm.

Vân Tước Tử dường như có chút lo lắng không kiên nhẫn nói tiếp:

– Vương Lâm, tiến lên đem Tu Tinh Chi Tinh kia gỡ xuống, đừng ép lão phu động thủ! Ngươi biết đấy, lão phu không có ý nghĩ giết ngươi!

Vương Lâm liếc mắt nhìn Vân Tước Tử một cái nói:

– Ngươi nếu nuốt lời thì sao? Đem phương pháp sử dụng cái mũ rơm kia nói cho ta biết xem như là vật đặt cọc!

Trong túi trữ vật Vương Lâm vẫn có mũ rơm năm đó Vân Tước Tử đưa cho, chẳng qua trong vật đó rất nhiều trận pháp có chút phức tạp, nếu không đúng phương pháp sẽ không thể thao túng được toàn bộ.

Ánh mắt Vân Tước Tử chợt lóe lên, hắn xem ra lúc này Vương Lâm chạy không thoát được, duy nhất chỉ có thể dựa theo sự phân phó của hắn mà làm. Vì thế hắn lấy ra một miếng ngọc giản, ngưng thần ghi chép vào rồi ném về phía Vương Lâm. Vương Lâm bắt lấy không chút hoang mang nhìn thoáng qua, xác định là thật rồi mới cất vào trong túi trữ vật. Tiếp theo thân hình lay động cầm Thập Ức Tôn Hồn Phiên hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên tháp trên không.

Gần như trong nháy mắt hắn đã tới trước người Chu Tước Tử đời đầu tiên. Nhìn đến một thế hệ anh hào ngày đấy, Vương Lâm trầm mặc nhìn có chút thoáng yên lặng, nhất là thoáng đảo về cái bóng phía sau, ánh mắt đặt ở phía trên tử đoàn kia.

Cả người hắn đứng cạnh chùm ánh sáng tử sắc, bị nó chiếu rọi, nhưng trên mặt đất lại quỷ dị không có cái bóng nào tồn tại.

– Đặt tay ở phía trên, hô hoán lên tên của ta. Ngươi đừng có ý định gì gian xảo, nếu không theo lời nói thì hôm nay lão phu nhất định sẽ giết ngươi!

Ánh mắt Vân Tước Tử chớp động, nói nhanh.

Vương Lâm hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Vân Tước Tử rồi hạ giọng nói:

– Vương Lâm từng nghĩ rằng ngươi là ân nhân của ta. Mãi cho đến khi biết được ngươi là người của Tiên Di Tộc, ta cũng không dám nghĩ sai về ngươi, chỉ muốn rời khỏi Chu Tước Tinh tự truy tầm đại đạo.

Hôm nay, tiền bối làm ta rất thất vọng. Ta không biết tác dụng của tinh dẫn có hay không như lời ngươi nói. Nhưng ta biết một chút nếu theo cách làm mà ngươi nói thì chỉ sợ không cần ngươi động thủ ta cũng sẽ lập tức bỏ mình!

Trong nháy mắt lúc Vương Lâm nói xong những lời này, Vân Tước Tử biến sắc, thân hình chợt lóe Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm chợt run lên, vô số hồn phách từ trong này kêu khóc mà ra, lập tức tràn ngập bốn phía. Cùng lúc đó thân hình Vương Lâm nhanh chóng lui lại, gầm nhẹ một tiếng, hồn phách trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên lập tức điên cuồng gào thét hướng về cái bóng phía sau Chu Tước Tử đời đầu tiên đang ngồi kéo đến.

Trong nháy mắt này phía sau thân hình Chu Tước Tử đời đầu tiên lập tức truyền đến từng hồi tiếng động răng rắc. Cùng lúc đó một tiếng cười khặc khặc kéo dài từ phía trong truyền ra, ngay sau đó chỉ thấy một đạo hồng quang từ bên trong điên cuồng lóe ra, cái bóng kia lập tức sụp đổ. Lão già ầm trầm bước một bước đi ra, con khỉ nhỏ trên vai hắn với một tốc độ cực nhanh từ trên đó lao ra tiến thẳng đến Vân Tước Tử.

Sắc mặt của Vân Tước Tử âm trầm, thân hình dừng lại, hai tay vung lên trên hư không một cái tức thì một cái phù văn màu vàng từ trong hư vô biến ảo xuất hiện không ngừng quay quanh ở phía trước người.

– Tiểu tử kia, trận pháp này của ngươi quả thực có chút lợi hại, lợi dụng lực tàn dư của người đã chết hơn nữa cộng với tu vi trong người của ngươi hóa thành Ảnh cấm đem ta giam cầm ở bên trong.

Cái loại pháp thuật Ảnh cấm này cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng là cực kỳ hiếm thấy, ngươi có thể nắm giữ được cũng không phải là đơn giản.

Nếu chính là chủ nhân của bản thể giáng lâm thì một quyền có thể đánh vỡ. Tuy nhiên giờ đây chỉ là một tia phân thần đoạt xá lại bị ngươi vây khốn một chút. Hôm nay ngươi đã làm được điểm này cũng đủ để kiếp sau ngươi đem khoe!

Hai mắt của lão già âm trầm lóe lên ánh sáng đỏ rực.

Vân Tước Tử hừ nhẹ một tiếng, phù văn bao quanh thân thể lập tức hung hãn tấn công đến, mục tiêu của hắn không phải là lão già âm trầm mà là tiểu hầu đang rít gào kia.

– Con khôi lỗi này, chân chính chính là chỗ giấu kín phân thức của nhà ngươi. Mặc dù bản thể của ngươi cường thịnh trở lại cũng vô pháp cản trở!

Vân Tước Tử quát khẽ.

Lúc trước thần thức của Vương Lâm tra xét liền chú ý đến bóng dáng phía sau của Diệp Vô Ưu. Mãi cho đến lúc sau, khi hắn đứng ở chỗ này phát hiện chính mình cũng không có cái bóng hiện ra, trong tâm liền biết đây là điều kỳ quái, lúc này mới thử đánh cuộc một lần.

Nếu không như lời nói thì Vân Tước Tử phải sợ sớm đã tự mình đi lấy, làm gì chờ đến bây giờ. Nói vậy nếu người thứ ba tiến vào mặc dù không phải là mình thì Vân Tước Tử cũng sẽ khiến cho tiến tới lấy mệnh hồn.

Vào nháy mắt lão già âm trầm phá ảnh mà ra, Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm run lên, các hồn phách hướng về bên người hắn ngưng tụ lại cuốn lấy thân hình hắn.

Nơi đây bất kể là lão già bị Thác Sâm đoạt xá hay là Vân Tước Tử cũng không phải là đối tượng mà Vương Lâm lúc này nguyện ý trêu chọc. Giờ phút này hắn đã khẳng định không cần Tu Tinh Chi Tinh chỉ cần có nhanh chóng ly khai.

Nhưng bỗng đúng lúc này bỗng nhiên nơi đây có một hồi rung động. Cái loại rung động này cực kỳ kịch liệt giống như trời long đất lở, nhất là tòa bảo tháp kia giờ phút này phía trên đã vang lên mấy tiếng răng rắc, xuất hiện một khe nứt.

Tu Tinh Chi Tinh lại một lần nữa bắt đầu sụp đổ.

Tại phía trên tòa bảo tháp một vết nứt mãnh liệt xuất hiện giống như một con rồng phá nát bay ra, từ phía dưới hướng lên trên nhanh chóng tiến đến, các nơi đi qua không ngừng có tiếng rắc rắc vang lên.

Cuối cùng cái vết nứt này không ngờ kéo dài lên đỉnh chóp của tháp, đến tận vị trí ngồi của Chu Tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu.

Lúc này bỗng nhiên trong tai nghe thấy một hồi tiếng động trong trẻo quanh quẩn. Ngai vàng nơi Diệp Vô Ưu đang ngồi đột nhiên phân ra thành hai mảnh theo bảo tháp từ phía trên hạ xuống. Về phần bên trong thân thể của Diệp Vô Ưu chấn động, bỗng nhiên hóa thành tro bụi, tiêu tan trong không trung.

Đồng tử trong hai mắt của Vương Lâm co rụt lại.

Lúc này không chỉ có hắn, Vân Tước Tử, lão già âm trầm mà còn có cả con khỉ nhỏ kia, toàn bộ đều đình chỉ tranh đấu, ánh mắt hướng về chỗ Diệp Vô Ưu hóa thành tro bụi nhìn chăm chú.

Chỉ thấy có một cái kết tinh màu trắng bằng một nửa nắm tay từ chỗ Diệp Vô Ưu hóa thành tro bụi chậm rãi bay ra.

Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy cái kết tinh màu trắng này lập tức cảm nhận được phía trong có một cỗ linh hồn tương liên dao động.

– Tu Tinh Chi Tinh!

Vân Tước Tử giọng điệu rối loạn, thân ảnh như điện thẳng hướng bay đến. Nhưng con khỉ nhỏ này tốc độ nhanh hơn cùng với lão già âm trầm một trước một sau bay nhanh cùng tiến đến.

Lúc này khoảng cách tới Vương Lâm cũng không gần lắm, không thể nhanh chóng như người khác được. Hắn nhìn chằm chằm vào tinh thạch màu trắng kia, cắn răng một cái rồi quyết đoán không tham gia tranh đoạt mà Hồn Phiên bao phủ toàn thân hướng về thông đạo cách đó không xa bay nhanh đến.

Lão già âm trầm có khoảng cách gần, nhoáng lên một cái liền ôm lấy cái tinh thạch màu trắng, ngửa mặt lên trời cười dài:

– Ngày chủ nhân thoát vây đã ở ngay trước mắt!

Nhưng trong nháy mắt ngay tại lúc bàn tay hắn bắt lấy tinh thạch màu trắng, bỗng nhiên người này biến sắc, tiếng cười dài bỗng nhiên dừng lại, mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, tay đang cố gắng hết sức để buông ra, thân hình hoảng lên, không ngờ lấy tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được lập tức hóa thành bụi khói nhè nhẹ, toàn bộ chui vào bên trong tinh thạch màu trắng kia.

Tất cả các việc này đều phát sinh cực nhanh, gần như trong nháy mắt lúc lão già kia hóa thành bụi khí, xuất hiện một đạo hồng quang chợt lóe lên trong hư không bay tới con khỉ nhỏ kia dung hợp lại.

Chương 435(a): Kế thừa Chu Tước

Con khỉ nhỏ kia kêu to một tiếng, hơi thở toàn thân bỗng nhiên bành trướng lên mấy lần. Lúc này thực lực của nó gần như đã ngang bằng với Vân Tước Tử, chính là tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ.

Tuy rằng khoảng cách của nó tới tinh thạch rất gần nhưng có chút do dự, không dám bắt lấy.

Lúc này Vân Tước Tử như chớp tiến đến cách không một trảo, nhưng lập tức hắn liền hét thảm một tiếng, thân hình hắn phát ra từng luồng bạch khí dọa hắn vội vàng buông tay. Cũng may chính là hắn cách không bắt lấy chứ không phải thực chất đụng phải, nếu không như thế này tất nhiên khó thoát khỏi vận rủi.

Cái biến cố này trước đây không hề có dấu hiệu gì, đột nhiên phát sinh khiến cho con khỉ nhỏ kia và Vân Tước Tử không khỏi tiến thối lưỡng nan.

Đúng lúc này cái kết tinh màu trắng kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu vang, lóe lên một cái liền hướng Vân Tước Tử tiến đến. Sắc mặt Vân Tước Tử đại biến vội vàng tránh ra. Tinh thạch màu trắng nhoáng một cái trực tiếp lao qua không ngờ nhằm về phía Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn thấy được cảnh tượng lão già âm trầm kia tiêu tan một cách quỷ dị, lập tức xoay người nhanh chóng hướng về phía thông đạo bay tới. Toàn thân hắn được Tôn Hồn phiên bao phủ, tốc độ so với lúc thường nhanh hơn không ít.

Đường đi trong thông đạo này không phải đều là thẳng tắp mà có các đoạn gấp khúc, nhưng tinh thạch màu trắng này giống như có linh tính không ngờ cứ nhằm thẳng đến Vương Lâm, giống như loại đuổi tận giết tuyệt.

Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm, thân hình lóe lên một cái truy đuổi phía sau.

Về phần con khỉ nhỏ kia, thân ảnh khẽ động liền hóa thành một đạo hắc mang càn quét đuổi theo.

Trong nháy mắt này xung quanh bảo tháp không còn bóng dáng người nào. Đúng lúc này một luồng sáng tử sắc từ trên đỉnh chóp của bảo tháp ngưng tụ lại, chậm rãi hóa thành một bóng người, rõ ràng chính là người mang mặt nạ ở phía trước linh sơn.

Ánh mắt hắn lộ ra một tia mê man nhưng lập tức liền trong sáng lại, thì thào lẩm bẩm:

– Tu Tinh Chi Tinh sụp đổ, Chu Tước Tử này lá gan thật ra rất lớn.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 18 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin