[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 110 [Chương 423 đến 425]
❮ sautiếp ❯Chương 423: Đoạt hồn
Cho nên sau khi phát hiện ở đây có thuỷ mệnh hồn, Vương Lâm mới không chút do dự lui về phía sau.
Ngay khi hắn lui về phía sau cũng buông thần thức tản về chỗ sâu bên trong thung lũng đảo qua. Trước đó hắn lo lắng có thể dẫn đến một số phiền toái không đáng có, thần thức không tản rộng ra. Nhưng hiện tại, nếu thuỷ mệnh hồn đã hiện thân, thần thức hắn lập tức tản ra. Ngay sau đó, thần sắc của Vương Lâm khẽ biến.
Ở sâu bên trong, hắn thấy được một người, người này là một người hắn quen biết. Hắn ta đang chiến đấu với một thuỷ mệnh hồn khá cường đại. Giữa hai người, hắn ta đang hơi chiếm thượng phong.
Chỉ có điều, sau khi Vương Lâm chứng kiến thuỷ mệnh hồn đang đánh nhau với người kia thì không hiểu tại sao lại có một cảm giác tâm thần tương liên. Cảm giác này không sâu sắc nhưng tồn tại rõ ràng.
Nội tâm Vương Lâm khẽ động, lui về phía sau. Nữ tử do thuỷ mệnh hồn hoá thành kia sau khi nhìn thấy Vương Lâm thối lui lập tức hoá thành vô số những giọt nước, hướng vào chỗ sâu bên trong thung lũng bay đi.
Vương Lâm đứng bên ngoài sơn cốc, trầm ngâm một lát.
– Không đúng, thuỷ mệnh hồn ở sâu trong thung lũng sao lại khiến ta có loại cảm giác kỳ quái như thế?! Ta không phải là thuỷ linh căn, mệnh hồn không thể là thuỷ mệnh hồn. Vậy thì thật quỷ dị!
Vương Lâm nhíu mày, ngập ngừng đứng bên ngoài sơn cốc một lát, đang định rời đi thì bỗng nhiên hắn biến sắc, quay ngoắt đầu lại.
Trong nháy mắt này, trong lòng hắn bỗng nhiên có loại cảm giác đau đớn. Dường như tại chỗ sâu bên trong thung lũng kia đang có một sinh mệnh hướng hắn kêu gọi hắn với một thanh âm yếu ớt.
– Uyển nhi!
Thần sắc Vương Lâm chấn động, hắn đã rõ ràng!
Uyển nhi ở bên trong Thiên nghịch châu, mà Thiên nghịch châu lại đặt tại mi tâm nguyên thần của Vương Lâm. Do đó, hắn tự nhiên có thể có chút phát hiện ra mệnh hồn của Lý Mộ Uyển.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn mang. Lúc này đây, hắn không chút do dự, thân mình khẽ động, hoá thành một đạo vòng cung, hướng về chỗ sâu bên trong thung lũng xé gió mà đến.
Thân mình hắn vừa mới xông vào trong sơn cốc, lập tức thân hình của tức nữ tử do thuỷ mệnh hồn biến thành rời đi trước đó lại hiện ra, ngăn cản trước người Vương Lâm. Tay phải nữ tử vung lên, vỗ về phía trước, đại lượng thuỷ khí lập tức tràn ngập con đường nhỏ.
Ánh mắt Vương Lâm phát lạnh. Đang bay nhanh giữa không trung, hắn không nói hai lời, vỗ túi trữ vật. Kiếm tiên xuất hiện trên tay hắn, bỗng nhiên bị hắn ném ra, đồng thời gầm nhẹ một tiếng, tay trái lập tức đặt lên mi tâm.
Chỉ trong cái nháy mắt này, thân thể Vương Lâm dừng lại một chút, hai mắt nhắm lại, nguyên thần hắn không ngờ lại từ đỉnh đầu loé lên, lao ra, hoá thành một đạo thần niệm cao chừng mười trượng thật lớn, lấy tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với tia chớp, đuổi theo kiếm tiên, điên cuồng gào thét xông tới.
Gần như chỉ trong chớp mắt, nguyên thần của Vương Lâm trực tiếp nhảy vào trong cơ thể của nữ tử do thuỷ mệnh hồn biến thành. Kiếm tiên quét ngang mà đến, xuyên qua ngực của nữ tử.
Nữ từ hừ thảm một tiếng, toàn thân mệnh hồn lập tức đổ xuống, tản ra khắp nơi. Nhưng nguyên thần của Vương Lâm đã tiến vào trong cơ thể nàng. Nháy mắt khi nàng tản ra, nguyên thần hắn từ một phân thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám, Với tốc độ cực nhanh, nó hoá thành vô số, mỗi cái chui vào bên trong một mệnh hồn.
Cùng lúc đó, một tiếng quát khẽ từ trong nguyên thần của Vương Lâm truyền ra:
– Phong!
Lập tức, từng đạo cấm chỉ từ trong nguyên thần của Vương Lâm khuếch tán ra, liền đem tất cả những giọt nước hiện có lần lượt phong ấn lại. Làm xong hết thảy những việc này, nguyên thần của hắn lập tức từ trong mỗi giọt nước mưa bay ra, cực nhanh chui vào trong thân thể đang theo quán tính bay đến của Vương Lâm.
Hai mắt Vương Lâm chợt loé lên tinh quang, sau khi nguyên thần trở vào trong thân thể, tay phải hắn triệu hồi, kiếm tiên lập tức bay đến trong tay. Bóng hình như điện, nháy mắt hắn đã rời khỏi nơi này, hướng về chỗ sâu bên trong thung lũng lao nhanh đến.
Không lâu sau khi Vương Lâm rời đi, những giọt nước bị phong ấn lập tức liên tục truyền ra những tiếng bụp bụp. Những giọt nước mưa này hoá thành hơi nước, Những hơi nước này tụ lại với nhau, lần nữa hình thành bóng dánh của nữ tử kia.
Đối với thuỷ mệnh hồn mà nói, phong ấn chỉ có thể giam cầm nhất thời mà thôi, không thể hoàn toàn phong ấn toàn bộ được.
Ánh mắt nữ tử này lộ ra hung mang, thân hình khẽ động, lại hoá thành một mảnh hơi nước, hướng vào chỗ sâu bên trong thung lũng đuổi theo.
Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, chỉ loé lên mấy cái đã đi tới chỗ sâu bên trong thung lũng. Ở nơi đó, chỉ thấy một lão già lưng đã còng, thần tình âm trầm. Trước người hắn có vô số phù văn loé ra u quang xung quanh. Những phù văn này hình thành một vòng tròn thật lớn, bên trong là đoàn nước được tạo thành từ thuỷ mệnh hồn. Thuỷ đoàn này như sôi trào, quay cuồng chuyển động.
Phía trên mi tâm của lão già là một cái cây có tám cái lá, thân mình yêu dị. Một cỗ phù văn lực cường đại từ trên người này hung hăng tản ra.
– Lão phu không thể giết chết ngươi nhưng có thể đem mệnh hồn của ngươi luyện hoá. Ngươi muốn ngưng thật lần nữa cũng cần một khoảng thời gian. Do đó, không rảnh để truy kích lão phu.
Lão già lưng còng nói.truyện huyền huyễn audio
Lão già này chính là tên Tiên Di Chi, người mà năm đó đuổi giết Vương Lâm tiến vào trong cái khe không gian.
Hắn lợi dụng sự liên hệ của Tổ linh phù mới có thể được người trong Tộc cứu ra, đáy lòng rất căm phẫn Vương Lâm. Làm cho hắn khi gặp Tiên Di Tộc thất thế thì đại khai sát giới. Gần như số Bát diệp chú thuật sư chết trong tay hắn là nhiều nhất.
Vương Lâm xuất hiện khiến lão ngẩn ra. Trước đó, hắn cùng với Linh vật thuỷ mệnh hồn này tranh đấu, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị suy yếu, chỉ có thể đặt toàn bộ tâm thần vào trận chiến. Hơn nữa tu vi của Vương Lâm đã hơn xa năm đó. Hiện nay, hắn đã đạt tới Anh Biến sơ kỳ.
Cho nên, Thất lão già quả thực không phát hiện được tung tích của Vương Lâm.
– Là ngươi!
Sau khi lão già nhìn thấy Vương Lâm, lập tức ánh mắt lộ ra hàn mang, ngửa đầu lên trời cười điên cuồng. Tay phải hắn xuất ra một trảo vào các phù văn trước người, lập tức những phù văn này từ chỗ đang vây khốn thuỷ mệnh hồn bay ra, hoá thành một đạo ô quang, đánh về phía Vương Lâm.
Vương Lâm hừ lạnh. Sau khi tiến vào, hắn gần như không hề dừng lại. Nháy mắt khi lão già còng lưng chú ý tới hắn, thân mình hắn đã hoá thành một đạo tàn ảnh, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh thuỷ mệnh hồn đang bị vòng tròn ký hiệu vây khốn. Kiếm tiên trong tay hắn nhấc lên, mạnh mẽ chém xuống.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm lên. Vòng tròn phù văn đang vây khốn thuỷ mệnh hồn lập tức xuất hiện từng trận vỡ vụn, một đám phù văn sụp đổ.
Lão già lưng còng hét lớn một tiếng, thân mình lao lên thành một đạo vòng cung, nhằm về Vương Lâm, bàn tay tung ra một chưởng. Trong lòng bàn tay xuất hiện một phù văn tang thương, phát ra hào quang yêu dị.
Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, không nói một lời, tay phải xuất ra một trảo cách không, Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trpng tay. Chiếc đại phiên cao ba trượng này vừa xuất hiên, dù chưa đối chiến cũng sẽ khiến cho đối phương sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Thế tấn công của lào già không khỏi chậm lại một chút.
– Đây là… Tâm thần hắn chấn động. Bộ dáng của chiếc đại phiên này hắn cũng nhận biết đôi chút, không khỏi rơi vào kinh hoàng.
Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm rung lên, lập tức truyền ra từng trận gào thét, như một loại gào khóc rất thảm thiết. Một đám hồn phách điên cuồng lao ra. Nhất là một đầu kỳ lân tím vàng, sau khi xuất hiện liền ngửa mặt lên trời gầm thét. Âm thanh này vang tận Cửu Thiên. Sau khi xuất hiện, thân mình nó giãy lên, mở ra cái miệng như chậu máu lao về phía lão già.
Phía sau con Kỳ Lân này còn có hơn mười chủ hồn Anh Biến kỳ. Khi vừa xuất hiện, cả thung lũng bị bao vây bởi toàn bộ đám hồn phách này, đều hướng về lão già lưng còng cắn nuốt!
Đáy lòng lão già lưng còng thầm kêu khổ. Thân mình hắn không chút do dự lui nhanh về phía sau. Đám hồn phách Anh Biến kỳ này nếu chỉ có một hai con thì hắn hoàn toàn không sợ. Dù sao hồn phách cũng chỉ là hồn phách, không thể so sánh được với tu sĩ chân chính.
Dù là có ba đến năm hồn phách tu vi Anh Biến kỳ thì hắn cũng có thể hoàn toàn bứt ra mà đi. Dù là chiến đấu, cũng có thể ngang tay.
Nhưng lúc này, số lượng hồn phách Anh Biến kỳ nhiều quá. Với tu vi của hắn căn bản không thể đối chọi lại được. Nhất là đầu Kỳ Lân kia, càng uy hiếp đến hắn. Ngay khi nhìn đến con thú này, nội tâm hắn đã dâng lên cảm giác hết sức sợ hãi.
Hơn nữa, ngoài số này còn có hơn trăm ngàn hồn phách bình thường khác. Do đó hắn nào dám chống cự, chỉ có thể mau chóng thối lui.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới được, tên tiểu bối mà trăm năm trước bị mình đuổi giết như chó nhà có tang giờ chẳng những đã đạt đến Anh Biến sơ kỳ, hơn nữa còn nắm giữ Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong truyền thuyết vốn khiến cho người của Tiên Di Tộc rất kinh sợ!
Lão già lưng còng thậm chí có thể nhận ra, trong những hồn phách bình thường này có một bộ phận không nhỏ có ẩn chứa một tia Tiên Di Tộc khí. Như vậy, đây đều là những người của Tiên Di Tộc năm đó bị thu hồn luyện phách. Nháy mắt khi lão già lưng còng lùi lại, từ con đường nhỏ trong thung lũng, nữ tử truy kích Vương Lâm cũng đã xuất hiện. Nàng nhìn cảnh tượng bên trong thung lũng, hai mắt chợt loé lên. Cả người nàng hoá thành hơi nước, vô thanh vô tức hướng về lão già lưng còng đánh tới.
Vương Lâm không rảnh bận tâm lão già lưng còng, ngay khi xuất ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên, trong tay hắn lại đã cầm thanh kiếm tiên điên cuồng chém xuống đám vòng tròn phù văn.
Từng trận âm thanh ầm ầm vang lên. Những phù văn vây khốn thuỷ mệnh hồn vỡ ra càng nhiều!
Linh vật thuỷ mệnh hồn bên trong từ trạng thái một đoàn nước lần nữa hoá thành hình người, biến thành một nữ tử. Nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy nữ tử này, nội tâm vốn bình lặng bỗng nhiên chấn động.
Tướng mạo của nữ tử này mơ hồ có chút tương tự với Lý Mộ Uyển.
Với một kiếm cuối cùng của Vương Lâm, kiếm quang huy vũ mà ra, vòng tròn phù văn lập tức sụp đổi. Nữ tử bên trong lập tức cười duyên một tiếng, toàn thân hoá thành một đoàn hơi nước từ bên trong bay ra.
Vương Lâm đã sớm chú ý, sao có thể khiến nàng chạy thoát. Chẳng qua tu vi của nữ tử này so với linh vật thuỷ mênh hồn ngăn cản hắn trước đó thâm hậu hơn nhiều lắm, tương đương với tu sĩ Anh Biến trung kỳ. Hơn nữa với đặc thù bất tử, dù là lão già lưng còng xoay sở hết cách mà cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp vây khốn mà thôi.
Ngay khi nữ tử hơi giống Lý Mộ Uyển đi ra, Vương Lâm thở sâu, tâm thần khẽ động, vô số hồn phách xung quanh liên tiếp hình thành một mảnh rậm rạp. Trong đó, ngoại trừ một số ít truy kích lão già, số Chủ hồn Anh Biến kỳ còn lại toàn bộ ngưng tụ lại đây.
Một cỗ uy áp cường đại lập tức tràn ngập bốn phía. Nữ tử kia sắc mặt vẫn như thường, nhìn nhìn xung quanh, rồi nhìn thẳng vào Vương Lâm, cười nhẹ rồi nói:
– Ngươi cứu ta ra rồi lại muốn vây khốn ta là sao?
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng, bình thản nói:
– Ngươi muốn chết hay sống?!
Nữ tử kia nghe thế lập tức cười vang lên, nói:
– Ở trong này, không ai có thể giết được ta. Dù là vây khốn ta, chỉ cần tốn ít thời gian ta cũng có thể thoát khốn rời đi.
Trong mắt Vương Lâm loé ra hàn mang, trong miệng thốt nhẹ:
– Tôn Hồn Phiên, dung!
Một câu nói ra, lập tức vô số hồn phách bốn phía điên cuồng dung hợp lại với nhau, với tốc độ cực nhanh hướng về chủ hồn dung hợp lại. Gần như chỉ trong chớp mắt, hồn phách bốn phía tiêu tan sạch sữ, chỉ còn có sáu con Chủ hồn. Mỗi một con tản mát ra khí tức còn vượt xa Anh Biến kỳ, nhưng vẫn chưa đạt đến Vấn Đỉnh.
Sáu con Chủ hồn này vây lấy nữ tử kia, ánh mắt lạnh như băng, ẩn chứa hàn mang.
– Giết!
Vương Lâm quát khẽ!
Một chữ nói ra, sáu con Chủ hồn sau khi dung hợp đều khẽ động, thi triển pháp thuật thần thông, tấn công nữ tử kia. Chỉ thấy từng trận pháp lực dao động. Nữ tử kia cười khẽ, thân mình khoáng lên một cái, hoá thành từng đoàn hơi nước, ầm ầm hướng về bốn phía tản ra.
Đây chính là cái mà Vương Lâm chờ đợi. Chỉ khi thân mình đối phương hoá thành những giọt nước hoặc hoá thành hơi nước thì hắn mới có thể từ trong đó tìm được mệnh hồn của Lý Mộ Uyển.
Chỉ có điều, ngay tại thời điểm Vương Lâm và chủ hồn ra tay thì cả thung lũng bỗng nhiên rung chuyển. Sự rung chuyển này được truyền đến từ mặt đất!
Không chỉ có chỗ này. Giờ khắc này, tất cả các dãy núi toàn bộ bên trong Chu Tước Mộ đều rung chuyển.
Đây là trận động đất diễn ra trên toàn bộ Chu Tước Mộ. Từ rung chuyển kịch liệt này, không trung phía trên lập tức vang lên những âm thanh đứt gãy. Vô số khe nứt lớn như bàn tay xuất hiện trong không trung.
Lập tức, từng đạo cái khe không gian điên cuồng xuất hiện, gió lạnh từ bên trong thổi ra có thể lập tức khiến cho toàn thân đông cứng. Cái khe không gian nơi này cũng không giống với bên ngoài, dù là tiến vào, chỉ cần tu vi đạt đến một trình độ nhất định sẽ không tử vong. Nhưng cái khe không gian ở đây chỉ có hình dáng là tương tự mà thôi. Thực tế, chúng nó không phải là cái khe không gian mà là một loại có tên là cái khe thứ nguyên. Loại cái khe thứ nguyên này chính là do lực lượng kỳ dị bên trong Tu Tinh Tinh sinh ra.
Dù là Anh biến kỳ tu sĩ tiến vào thì hồn phách cũng lập tức tan nát mà chết, không có ngoại lệ.
Theo sự đổ vỡ bên trong trung tâm của Tu Tinh Tinh, cũng mở ra sự sụp đổ của toàn bộ Tu Tinh Tinh.
Toàn bộ Chu Tước Mộ vỡ ra từng mảng lớn. Nơi nơi sụp xuống. Vô số tu sĩ tiến vào nơi này đều lập tức tử vong. Ngay cả Linh vật mệnh hồn, đối mặt với kiếp nạn kinh khủng nhất này cũng chỉ có một con đường chết!
Toàn bộ Chu Tước Mộ đột nhiên bị bao phủ bởi một không khí nồng đậm tử khí.
Chỗ thung lũng nơi Vương Lâm đang đứng cũng không tránh thoát, vỡ ra từng mảng lớn, trở thành hư vô. Rất nhiều cái khe thứ nguyên xuất hiện, điên cuồng cắn nuốt hết thảy bốn phía.
Vương Lâm đầu tiên là xuất ra Tôn Hồn Phiên, triệu hồi tất cả hồn phác, lấy tốc độ cực nhanh rời đi. Về phần sinh tử của lão già lưng còng, lúc này Vương Lâm cũng không rảnh để bận tâm. Ánh mắt hắn tập trung vào nữ tử có dáng vẻ hơi giống Lý Mộ Uyển kia.
Giờ khắc này, trên mặt nữ tử đầy vẻ hoảng hốt, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ hoảng sợ. Thân thể của nàng đang chậm rãi tan vỡ. Ầm một tiếng, toàn thân nàng hoá thành vô số hạt nước. Những giọt nước này lần lượt tan nát. Đây là chân chính tử vong.
Bóng dáng của Vương Lâm như điện xẹt, xuyên qua một khe hở thứ nguyên, lấy tốc độ cực nhanh đi tới phía trước những giọt nước đang tan vỡ, tay phải xuất ra một trảo, bắt lấy một giọt nước trong suốt. Nháy mắt khi Vương Lâm chạm vào giọt nước này, Vương Lâm như có cảm giác chạm đến Lý Mộ Uyển.
Sau khi bắt lại giọt nước, thân mình Vương Lâm lập tức lui lại. Nhưng một đạo cái khe thứ nguyên đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trước người hắn. Chỉ nghe phịch một tiếng, góc áo của Vương Lâm như bị một cái miệng lớn cắn nuốt, mất ngay một mảng lớn.
Mồ hôi lạnh từ trên trán của Vương Lâm túa ra, sau khi vòng qua nó, Vương Lâm rốt cục chạy ra khỏi thung lũng.
Loại rung chuyển này diễn ra tầm mười tức thời gian. Sau khoảng thời gian này, Chu Tước Mộ hoàn toàn thay đổi, trên mặt đất xuất hiện vô số cái khe thứ nguyên, trên không trung cũng có vô số. Thậm chí có một vài nơi, chỉ cần lấy linh lực công kích liền khiến không gian sụp đổ. Phàm là những người ở trong đó lập tức cũng theo đó mà tử vong.
Giờ khắc này, mức độ nguy hiểm của Chu Tước Mộ càng thêm khắc nghiệt.
Tu chân tâm sụp đổ không phải là chỉ hoàn thành trong nháy mắt mà là diễn ra dần dần. Hết thảy những điều nàu đều là do Chu Tước Tử cố ý thực hiện.
Sau khi động đất chấm dứt, thung lũng chỗ Vương Lâm vừa xuất hiện đã trở thành đất bằng, mọi thứ đều tan thành mây khói. Những cảnh tượng trước đó như chỉ là một mộng ảo mà thôi.
Gió lạnh đã xua tan đi mồ hôi lạnh trên trán Vương Lâm. Một tia hàn ý từ đáy lòng Vương Lâm cũng tuôn ra. Hắn cúi đầu nhìn hư vô như một đống hoang tàn phía dưới. Ở đó có những cái khe hình vòng cung lúc mở lúc khép lại.
Vương Lâm đem mệnh hồn của Lý Mộ Uyển đặt lên mi tâm, dung nhập vào trong Thiên nghịch không gia.
Hắn thở sâu, thân mình khẽ động, hướng về phía xa xa bay đi.
Trong khi phi hành, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, dừng trước một dãy núi bị sụp đổ hơn phân nửa. Ở chỗ đó, phía trên một bãi đá vụn, lão già lưng còng nằm đó, chỉ còn một nửa thân mình. Hai mắt hắn ảm đạm vô quang, nguyên thần đã rất suy yếu, từ trong cơ thể hắn dãy dụa chui ra.
Trong hạo kiếp kéo dài mười tức vừa rồi, một đạo cái khe thứ nguyên đột nhiên xuất hiện khiến cho hắn mất đi nửa người, chỉ còn lại có nguyên thần phù văn.
Ngay khi ánh mắt của Vương Lâm đảo tới, nguyên thần của lão già lập tức phát hiện ra, trên mặt lộ ra một tia lo lắng. Nguyên thần lão loé lên, hoàn toàn chui ra khỏi cơ thể, hướng về phương xa bỏ chạy.
Hàn mang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên, hừ lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo. Nguyên thần của lão già lưng còng lúc này đã cực kỳ suy yếu. Ngay khi đang bỏ chạy, bỗng nhiên phía trước chợt loé lên u quang, một cái khe hình vòng cung đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện.
Lào già kêu thảm một tiếng, muốn lui lại nhưng đã không kịp. Toàn bộ nguyên thần lập tức bị cái khe thứ nguyên vừa xuất hiện cắn nuốt. Sau đó cái khe biến mất, nguyên thần của lão già cũng theo đó tan biến.
Vương Lâm lập tức dừng lại, trầm mặc, ngẩng đầu về phía xa xa. Chu Tước Mộ trải qua lần sụp đổ vừa qua đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi vô ý sẽ gặp tử vong. Vương Lâm không khỏi có chút do dự.
Một lát sau, Vương Lâm than nhẹ, thân mình hướng xa xa bay đi.
Chu Tước Tinh, Tu Ma Hải.
Một góc của Tu Ma Hải sớm đã bị Tiên Di Tộc tấn công. Dù sao nơi này cũng giáp với Tiên Di Tộc. Hơn nữa không còn sương mù vạn năm vốn không tiêu tán kia, Tu Ma Hải đã không còn lá chắn thiên nhiên nữa, lại bị một một đám tu sĩ liên thủ tấn công trở thành một đám hỗn tạp, không thể chống cự được với sự công kích của Tiên Di Tộc, cuối cùng trở thành một quốc gia phụ thuộc.
Trong Tu Ma Hải, bên ngoài Toái Tinh Loạn, lúc này có một người. Toàn thân hắn bị một mảnh tử khí bao trùm, khônh nhìn rõ được diện mạo. Xung quanh thân thể hắn loé ra hư ảnh của một đám những bộ xương khô, rậm rạp vô cùng vô tận, như một cánh rừng xương.
Hắn nhìn vào Toái Tinh Loạn, ánh mắt lộ vẻ do dự.
– Một tia thiên kiếp đó không phải là do thượng cổ tu sĩ gọi ra, chẳng qua chỉ là do một tên tiểu bối tế luyện thượng cổ pháp bảo mà ra. Lão phu đi khắp Chu Tước tinh, cũng không phát hiện được một thượng cổ tu sĩ nào, thực có chút hơi đói bụng. Chỉ duy nhất trong này là nơi ta có thể ngửi thấy hương vị của thượng cổ tu sĩ. Đáng tiếc, nơi này quá nguy hiểm, rốt cục có nên đi vào hay không?!
Chương 424: Sứ giả của Thác Lâm
Người này trầm ngâm một chút, ánh mắt chợt loé lên, lắc đầu lẩm bẩm:
– Thôi, không nên vì tham ăn mà lại vứt bỏ mất cái mạng này. Mấy năm gần đây lão phu cũng khôi phục được đôi chút rồi, cũng đã đến lúc rời khỏi Chu Tước Tinh này. Nếu bị Tư Đồ Nam tìm được, với trạng thái lúc này của ta tất nhiên không thể đánh lại.
Hai mắt người này loé ra hàn mang, lẩm bẩm:
– Cái lão bằng hữu Kiếm Tôn Lăng Thiên không biết ở Thiên Vận Tinh như thế nào, đến đó cũng được. Không chừng có thể mời hắn rời núi, giúp ta đối phó với tên Tư Đồ Nam, hỏi ra tung tích của hạt châu thần bí kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt của hắn chợt loé lên, nhìn xa xa bình thản nói:
– Ngươi vẫn cứ thích giấu đầu hở đuôi như năm nào! Phá Quân, đã lâu không gặp!
Một trận cười khàn khàn từ bên bên trong hư không truyền ra, ngay sau đó chân trời lập tức ảm đảm. Chỉ thấy một tảng lớn nước biển không ngờ xuất hiện trên bầu trời, với khí thế vạn quân gào thét xông tới.
Bên trên tảng nước biển này, một nam tử mặc trường bào màu lam đang đạp bụi nước, từng bước đi đến.
Phía trên trường bào của người này có thêu một mảnh hoa văn bằng tơ vàng, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo.
– Tham Lang, ngươi có chủ ý muốn đánh vào nơi đây?
Tướng mạo của nam tử này tầm thường, nhưng hai mắt cũng loé ra một tia u mang.
Người mà toàn thân bị bao phủ trong tử khí hừ nhẹ một tiếng nói:
– Lão phu thấy mặt ngươi là đã chán rồi! Nếu ngươi thích nơi này thì cứ vào đi! Lão phu đi đây!
Nói xong thân mình hắn nhoáng lên, biến mất tại chỗ, hoá thành một đạo vòng cung màu đen, trực chỉ phía chân trời, bóng dáng biến mất ở xa xa.
Nam tử đứng trên nước biển lộ ra ánh mắt suy tư. Thân hình hắn khẽ động đã dừng lại bên ngoài Toái Tinh Loạn. Nước biển dưới chân hắn lập tức ngưng tụ thành một tinh thể màu thâm lam. Sau khi người này đáp xuống đất liền nuốt tinh thể này vào người.
– Thật quái lạ! Tên Tham Lang này cũng sẽ không ở nơi nào mà không có bảo vật. Hễ là nơi nào mà hắn đến, nhất định phải có dị bảo. Một vạn năm trước khi ta đến Chu Tước Tinh này, hắn đã ở lại đây không biết đã bao lâu. Dù nói là để chữa thương nhưng cũng khiến người ta nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự là vì nơi đây?!
Nam tử trầm ngâm một chút, thân mình khẽ động, đi vào trong Toái Tinh Loạn.
Sâu bên trong Cổ Thần chi địa, nơi có duy nhất một thạch truỳ bên trên một biển máu, có một nam tử với mái tóc đỏ như máu. Đầu hắn vốn đang ngẩng lên bỗng nhiên hạ xuống, tóc hắn bay loạn, lộ ra tuyệt thế hung mang. Nhất là hai con mắt đỏ như máu, khiến cho tất cả mọi sinh vật nhìn vào đều phải kinh sợ. Khoé miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
– Một tên nữa lại tới! Ngày Thác Lâm ta thoát khốn cũng đã rất gần, rất gần… Vương Lâm, ký ức truyền thừa của ta ngươi tuyệt đối phải giữ gìn thật tốt, đợi ta đến thu hồi lại! Không có lực lượng truyền thừa của ta, ngươi dù có ký ức cũng là vô dụng! Hơn nưa, ký ức truyền thừa của ngươi cũng không phải đầy đủ, còn có một tinh thể ký ức truyền thừa đang ở trong tay ra nữa! Nhiều năm qua, ta đã tìm kiếm khắp nơi trong Cổ Thần chi địa, không tiếc công sức, rốt cục tìm được một tinh thể ký ức truyền thừa cuối cùng được che dấu kỹ càng. Sau khi dung hợp nó, ta đã biết được rất nhiều thứ!
Những năm gần đây, ta thường có thể cảm nhận được bên trong tinh cầu này có một cỗ lực lượng kỳ dị đang chậm rãi trưởng thành, cũng không khác biệt gì nhiều so với sự trưởng thành của một đứa nhỏ của Cổ Thần tộc ta! Như trong giới tu sĩ các ngươi gọi cỗ lực lượng này là Tu chân tinh! Thông qua nó, phong ấn ra cũng xuất hiện kẽ hở, do đó với Hoán Hồn Thuật, ta có thể rời khỏi nơi này.
Hết thảy những điều này còn phải cảm tạ Đồ Ti. Năm đó, hắn chọn phân thân ở nơi này không ngờ được một số dân bản xứ tôn sùng hắn như thần linh. Chuyện này qua ghi chép trong kết tinh ký ức truyền thừa cuối cùng, ta còn biết Đồ Ti đáp lại bọn họ bằng cách xây dựng những chỗ Cổ Thần Hiến tế! Tuy hàng vạn năm đã trôi qua, dân bản xứ này cũng đã sớm chết sạch, nhưng Tiên Di Tộc ẩn dật ở một chỗ sâu, cũng là bộ lạc bản xứ cuối cùng còn có Cổ Thần Hiến tế. Ở đó, ta vẫn có thể thoáng thi triển một ít thần thông.
Ở nơi đó có cái tên tiểu bối Tiên Di Tộc hàng năm ngủ say. Vì đạt được Tu chân tinh, ta không tiếc đại giới, âm thầm trợ giúp tên tiểu bối của bộ tộc hoang dã kia từ Thập Nhất Diệp đạt đến Thập Nhị Diệp, khiến cho toàn tộc thoát ra khỏi phong ấn, sát nhập vào bên trong hàng ngũ tu sĩ.
Hết thảy những điều này đều là dựa theo kế hoạch của ta mà tiến hành, Tu Chân tinh chi địa rốt cục cũng mở ra. Vương Lâm, sứ giả của ta đã gặp ngươi rồi! Tuy tu vi của ngươi đã cường đại hơn nhiều nhưng Thác Lâm ta làm sao có thể quên ngươi được. Tướng mạo của ngươi, thần thức của ngươi đã khắc sâu trong nội tâm của ta. Dù ngươi có chạy đi đằng trời, ta đều có thể tìm được ngươi!
Thác Lâm ngửa mặt nhòn trời cười lớn. Tiếng cười của hắn truyền ra khắp cả biển máu, khiến cho sóng biển sôi trào, lập tức sóng biến cuồn cuộn nổi lên, sóng sau đè sóng trước.
Hai mắt hắn loé lên hào quang màu đỏ, dường như so với biển máu còn dày đặc hơn gấp mấy lần!
– Vương Lâm, ngày Thác Lâm ta thoát khốn sẽ nuốt truyền thừa của ngươi, ta sẽ là Cổ Thần, Bát tinh Cổ Thần! Đến lúc đó, cả tinh không này còn ai có thể là đối thủ của ta!?!
Theo tiếng cười điên cuồng của Thác Lâm, bên trong biển máu truyền ra mấy tiếng xèo xèo. Chỉ thấy hai con khỉ nhỏ ló đầu ra khỏi biển máu, nhảy tới bên người Thác Lâm.
Trong mắt của hai con khỉ nhỏ này tản mắt ra ánh sáng yêu dị màu đỏ.
Ngay lúc này, ở bên trong Chu Tước Mộ, lão già lưu lại tiếng cười âm trầm, ánh mắt lại lộ ra ánh sáng màu đỏ, trên vai hắn có một con khỉ nhỏ nằm sấp. Trong mắt nó, ánh sáng màu đỏ ngày càng tăng.
Con khỉ nhỏ này kêu lên một tiếng, ánh sáng màu đỏ trong mắt của lào già tiêu tán, xoay người nhìn về phía xa xa, hào quang màu đỏ lập tức sáng ngời lên.
– Hắn, đến đây!
Thân mình lão già khẽ động, hướng về phía trước bước ra. Đúng lúc đó, con khỉ nhỏ trên đầu vai của nó lập tức rống lên một tiếng trầm thấp.
Bước chân của lão già đột nhiên dừng lại, trầm mặc giây lát, xoay người rời đi. Mục tiêu của hắn là vị trí trung tâm của Chu Tước Mộ.
Trong khi lão già quay đi, con khỉ nhỏ này quay đầu nhỉn về phía sau, hào quang màu đỏ trong mắt không ngừng loé ra.
Tốc độ của lão già này cực nhanh, mấy cái khe thứ nguyên xuất hiện trước người như bị lão biết trước, dễ dàng loé lên vượt qua, tốc độ dù nhanh nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm nào.
Không lâu sau khi lão già rời đi, một đạo vòng cung xé gió lao tới. Vương Lâm cau mày, nhìn về phương hướng lão già biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, đứng dậy hướng về phía xa xa lao đi. Dọc theo đường đi, hắn rất cẩn thẩn, thần thức tản ra. Đối với những cái khe thứ nguyên vô thanh vô tức xuất hiện, hắn rất đau đầu. Do có thứ ấy, hắn không thể đẩy nhanh tốc độ, chỉ có thể bước đi thong thả. Hai ngày sau, khi Vương Lâm đang phi hành, phóng qua một chỗ hư vô, ánh mắt hắn nhìn xa. Một vùng lòng chảo phía trước, có một cổ phá kim chi khí (1), đâm thẳng lên bầu trời, như kiếm quang của một thanh kiếm sắc bén.
(1) phá kim chi khí: cỗ khí thế có thể xuyên phá sắt thép!
Thần thức hắn đảo qua, nơi này có không dưới mấy vạn hố trũng, gắn liền thành một mảng lớn, nhìn không thấy cuối.
Ở bên trong mỗi cái hố trũng đều cắm một thanh trường kiếm. Tuy chỉ lộ ra một nửa nhưng kiếm quang quả thực rất nặng. Vừa đi vào nơi này, Vương Lâm đã rõ ràng có thể nhận thấy được kiếm ý dày đặc!
– Kim mệnh hồn!
Vương Lâm trầm mặc.
Hắn đã ở Chu Tước Mộ một thời gian không ít, hết thảy những thé trong Mộ này khác xa so với những gì Tư Đồ Nam nói. Vương Lâm cũng không phải là người đần độn. Cho đến hôm nay, hắn đã có những phân tích của chính mình về những hiện tượng này!
– Chỉ sợ là Chu Tước Mộ này căn bản chính là Tu Tinh Tinh. Lúc này, mặc dù nói ta đang ở trong Chu Tước Mộ, nhưng đồng dạng cũng ở trong Tu Tinh Tinh Do đó mới có thể gặp được nhiều Linh vật mệnh hồn như thế! Cho nên, có thể là do Tu Tinh Tinh sụp đổ nên nơi đây mới xuất hiện những cái khe kỳ dị. Sự sụp đổ này chính là Tu Tinh Tinh sụp đổ.
Sắc mặt của Vương Lâm âm trầm, nhìn những hố trũng trước mặt. Đây chỉ là những phân tích và phán đoán của hắn, cũng không thể hoàn toàn xác định. Cho nên hắn muốn đến chỗ trung tâm xem nơi đó có có Linh Sơn hay không. Nếu mà có Linh Sơn thì những điều mình suy đoán là sai lầm. Nếu không có thì Vương Lâm có thể khẳng định nơi này chính là Tu Tinh Tinh.
Chương 425: Kỳ bảo!
Vương Lâm trầm ngâm một lát, thần thức quét qua, bỗng nhiên đáy lòng chấn động.
Vị trí trung tâm của mảnh đất đầy hố trũng này có một hố trũng rất lớn, bên cạnh đó có một tầng băng lạnh bao phủ, phát ra ánh sáng. Bên trong nó đầy vẻ thâm lam, không nhìn thấy được gì.
Nhưng kiếm khí ở đó cũng rất nặng, như có thể xuyên thấu thiên địa, tản mát ra một cỗ khí tức bá đạo.
Cỗ khí tức này tuyệt đối những thanh kiếm tầm thường không thể tạo ra. Cỗ khí tức này Vương Lâm cũng không xa lạ. Lúc hắn còn ở Tiên giới, cái hắn đã tận mắt chứng kiến cũng không khác gì cái này.
– Nơi đây làm sao có khả năng có được bảo vật như thế này?
Hai mắt Vương Lâm chợt loé lên, hố trũng lớn nhất trước mắt này có phạm vi rất lớn, từ xung quanh đi vào sẽ rất tốn thời gian. Hơn nữa, bốn phía nhất định có những Linh vật mệnh hồn khác, mức độ nguy hiểm cũng không khác gì nhau.
Vật bên trong trung tâm của chỗ trũng cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Loại cảm giác này cũng không phải là tử một cái mệnh hồn nào đó mà là quen thuộc về tổng thể.
Trầm ngâm đôi chút, Vương Lâm từng bước đi vào khu vực đầy những hố trũng này. Nhưng khi hắn đi vào được mười trượng thì bỗng nhiên một hố trũng gần nhất bỗng phát ra hàn ý nồng đậm. Thanh kiếm cắm ở dưới đấy lòng chảo này đột ngột gào rít từ mặt đất xông lên.
Đây là một thanh kiếm cực kỳ bình thường, dài tầm ba thước, rộng khoảng hai ngón tay, cả thân màu bạc, mũi kiếm chỉ về phía Vương Lâm, phát ra âm thanh ông ông.
– Cút!
Trong tiếng kiếm minh (2) truyền ra một đạo thần niệm cực kỳ hống hách, đầy một cỗ ngạo ý.
(2) kiếm minh: âm thanh phát ra từ thanh kiếm.
– Linh vật tạo thành từ kim mệnh hồn không ngờ cũng cùng loại với kiếm hồn!
Khi Vương Lâm cảm nhận được đạo thần niệm của thanh kiếm kia, ánh mắt sáng lên, đáy lòng thầm nghĩ.
Kiếm ý phát tán ra từ cái lòng chảo ở vị trí trung tâm kia cùng với kiếm tiên mà năm đó hắn gặp ở Tiên giới cực kỳ giống nhau.
Tay phải hắn vỗ lên túi trữ vật một cái, lập tức kiếm tiên xuất hiện trong tay. Kiếm tiên vừa xuất hiện, thanh kiếm cuồng ngạo trước mặt lập tức như đom đóm gặp ánh trăng, ảm đạm thất sắc.
– Hứa Lập Quốc!
Trong miệng Vương Lâm quát nhẹ!
Từ trên thân thanh kiếm tiên xuất hiện một màn sương đen, bóng dáng của Hứa Lập Quốc từ màn sương đen này biến ảo ra. Hắn vừa xuất hiện hai mắt liền nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cuồng ngạo kia, cười ha hả nói:
– Thằng cháu, Hứa gia gia nhà ngươi tuy giữa đường mới trở thành kiếm hồn, ngươi… Không đợi hắn nói xong, thanh kiếm kia run lên, không chút do dự, lập tức lui về phía sau, hướng phía xa xa nhanh chóng bay đi.
Cảnh này khiến Hứa Lập Quốc ngẩn ra nhưng lập tức trở nên kiêu ngạo, nói:
– Chạy?! Ngươi cho là Hứa gia gia của ngươi cho ngươi chạy sao?!
Nói xong thân mình hắn khẽ động, mang theo kiếm tiên, nhanh chóng đuổi theo!
– Kiếm hồn tự nhiên cần kiếm hồn khắc chế!
Vương Lâm hạ giọng nói, bước chân đi về phía trước.truyện Ma Tu audio
Có Hứa Lập Quốc đi trước mở đường, những nơi Vương Lâm đi qua, tất cả những thanh kiếm bên trong các hố trũng lần lượt lao ra, sau khi thấy Hứa Lập Quốc đều lập tức bỏ chạy.
Cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị. Dường như tất cả các thanh kiếm đều rất e ngại Hứa Lập Quốc. Ánh mắt của Vương Lâm loé lên, bình tĩnh nhìn cảnh tượng nói, thong thả bước chân đi về phía trước.
Giờ phút này, Hứa Lập Quốc cực kỳ hưng phấn, liên tục gào rít, cuốn theo kiếm tiên khi thì bay sang bên này lúc lại sang bên kia, khi lại gầm lớn!
Một thanh bảo kiếm đột ngột từ mặt đất gào rít lao ra, hướng về phía chỗ trũng trung tâm bay đi. Ở nơi đó, những phi kiếm này lập tức không bỏ chạy nữa mà là lơ lửng giữa không trung, tản mát ra kiếm ý và hàn mang nồng đậm.
Một đường, với thế như chẻ tre, Vương Lâm đi phía sau Hứa Lập Quốc, nhanh chóng bay về phía trung tâm của nơi này.
Nơi này cái khe thứ nguyên không nhiều lắm. Dọc đường đi, Vương Lâm chỉ gặp ba cái, Có thể thấy được lần đầu Tu Tinh Tinh sụp đổ chỉ xuất hiện ở mấy chỗ mà thôi, chưa phải ảnh hướng đến nơi này.
Càng hướng về chỗ sâu bên trong đi đến, cái khe thứ nguyên ngày càng ít gặp. Vương Lâm gần nhử mở hết tốc độ, như một ngôi sao băng, phá không bay về phía hố trũng nơi trung tâm.
Một canh giờ sau, từ xa nhìn lại bên trên không trung của hố trũng thật lớn ở vị trí trung tâm có vô số thanh kiếm, truyền ra từng trận kiếm minh. Dù chưa tới gần, Vương Lâm cũng có thể cảm nhận được cỗ kiếm khí kinh người nơi đây!
Thân mình Hứa Lập Quốc chậm lại, không dám tiến lên nữa, nhìn lại phía Vương Lâm lấy lòng nói:
– Ông chủ, người xem đó, một đường ta cũng không chút lười biếng, giúp người đem tất cả kiếm hồn đuổi tới nơi này. Ngươi xem, giờ ta cũng không có việc gì nữa, không bằng để ta trở lại trong thanh kiếm. Chờ ngươi tiêu diệt kiếm hồn kia ta lại ra.
Nói xong, Hứa Lập Quốc vội vàng hướng về kiếm tiên thu nhỏ lại.
Chỉ có điều, thân mình hắn mới trở về được một nửa thì Vương Lâm đã nắm lấy kiếm tiên, ném về phía trước. Hắn cũng bị kéo theo, bay về phía chỗ đang có đầy các thanh kiếm kia.
Hứa Lập Quốc hét lên một tiếng, toàn bộ thân mình lập tức trở vào trong kiếm, khống chế nó, định chạy trốn.
– Nếu ngươi không phá tan nơi nay cho ta, lưu lại ngươi cũng vô dụng.
Thanh âm của Vương Lâm lạnh như băng, quanh quẩn xung quanh Hứa Lập Quốc. Hắn âm thầm kêu khổ, đáy lòng không ngừng nguyền rủa Vương Lâm. Nhưng lúc này hắn cũng không dám trốn nữa, cắm răng kiên trì mang theo kiếm tiến điên cuồng lao vê hướng phía đám bảo kiếm trên hố trũng kia.
Hắn gào rít, thông qua kiếm tiên truyền ra thành một tiếng kiếm minh long trời lở đất.
Tiếng kiếm minh này chấn động Cửu Thiên. Dưới âm thanh này đám bảo kiếm bên trên hố trũng lập tức tách ra thành một cái thông đạo. Chỉ thấy lúc này, sương mù màu thâm lam bên trong hố trũng không ngường quay cuồng, cùng lúc đó, một thanh loan nguyệt đao từ bên trong chậm rãi bay ra.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia thất vọng. Trước đó hắn đã cảm nhận rõ ràng khí tức giống với vật của Tiên giới. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là giàu to rồi!
Tuy nói hắn vẫn không cho rằng khả năng này lớn nhưng cảm giác đó vẫn sâu đậm không phai.
Đáng tiếc, vật trước mắt này không đem đến cự phú mà là một thanh loan đao. Từ xưa đến nay, đao kiếm vẫn luôn nổi danh nhưng đao có ngạo ý, đao có cuồng tức. Nếu sắt thép bình thường thì không tính, chỉ khi có được linh tính, trở thành một loại tồn tại có hồn thì không dễ dàng ngưng tụ với nhau một chỗ. Lại càng không ngờ có thể khiến vô số kiếm hồn trở nên sùng bái như lúc này. Đây tuyệt đối không phải là vật tầm thường.
Tuy nhiên, vật này tuy là bất phàm nhưng cũng là từ rất nhiều mệnh hồn tạo thành, do đó căn bản không thể lấy được. Dù là cầm trong tay, khi ly khai khỏi nơi này, mất đi lực lượng giam cầm kỳ dị của Tu Tinh Tinh thì lập tức sẽ băng toái, hoá thành mệnh hồn, trở về điểm khởi đầu.
Vương Lâm than thầm, nâng tay lên muốn triệu hồi kiếm tiên lại, rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, loé ra quang mang kỳ dị nhìn chằm chằm vào thanh loan đao kia.
– Không đúng! Đao hồn này không phải tạo thành từ nhiều mệnh hồn! Nó chỉ là một mệnh hồn!
Vương Lâm thở sâu.
Sau khi tiến vào Chu Tước Mộ, gặp nhiều Linh vật mệnh hồn thì phần lớn trong số này đều được tạo thành từ nhiều mệnh hồn, ngưng tụ mà thành. Chưa bào giờ có một Linh vật nào mà từ một mệnh hồn biến hoá ra, chỉ có duy nhất đao hồn trước mặt này!
Khi thanh loan đao từ bên trong hố trũng kia bay ra, những thanh bảo kiếm bốn phía lập tức phát ra kiếm minh như là thần phục, giống như thần tử bái kiến thiên tử, lui về phía sau.
Ở bên trong kiếm tiên, sau khi Hứa Lập Quốc nhìn thấy thanh loan đao này lập tức trở nên khẩn trương. Hắn bẩm sinh nhát gan, lúc này chứng kiến những kiếm hồn khác đều như thế, do dự một chút, đáy lòng muốn bái phục nhưng lại sợ Vương Lâm.
Hắn run rấy, lại khiến cho thân kiếm tiên cũng run rẩy!
Thanh loan đao kia loé lên, lấy một tốc độ khó có thể tin được xuất hiện bên cạnh kiếm tiên. Chỉ nghe một tiếng keng trong trẻo vang lên, thanh kiếm tiên lập tức bị bắn xa mấy trượng, nhưng cũng không có chút sứt mẻ nào, vẫn hoàn hảo như lúc đầu!
Hứa Lập Quốc hét lớn một tiếng, không chút do dự kéo kiếm tiên bay về phía Vương Lâm.
Vương Lâm nhướn mày. Hắn đã biết Hứa Lập Quốc nhát gan, nhưng cũng không ngời lúc này hắn cũng không dám chiến đấu chút nào mà đã trực tiếp chạy trốn!
Tay phải Vương Lâm triệu hồi, tâm niệm dẫn động, thanh kiếm tiên lập tức phá không bay lại vào trong tay hắn. Thanh loan đao loé lên, nhanh chóng đuổi theo.
Thân mình Vương Lâm lập tức lui về phía sau, kiếm tiên trong tay cũng chém ra, kiếm quang lập tức gào thét xông ra va chạm với thanh loan đao.
Ầm một tiếng, phía trên loan đao cũng không có sứt mẻ gì, ngược lại tản ra một cỗ băng hàn ý. Cùng lúc đó, một đạo thần niệm từ trong thanh loan đao truyền ra.
– Nó, hồn lưu lại… Ngươi, cút… Sau khi thần niệm truyền ra, thanh loan đao này nhoáng lên một cái, hoá thành một thanh loan đao thật lớn dài chừng mười trượng, chém xuống. Lập tức một đạo đao mang như khai thiên tích địa ầm ầm chém đến.
Hai mắt Vương Lâm chớp lên, trong lúc lui về phía sau, kiếm tiên trong tay chắn ngang trước người. Đao mang chém xuống, chỉ nghe ầm một tiếng, thân mình Vương Lâm lập tức bị bắn ra xa. Hắn nương theo cỗ lực này, không chút dừng lại, tiếp tục thối lui. Lực công kích của thanh loan đao nào không kém một kích toàn lực của Anh Biến hậu kỳ tu sĩ. Nếu không sử dụng Thập Ức Tôn Hồn Phiên, Vương Lâm khong thể địch lại.
Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh. Hướng hắn bỏ chạy cũng không phải là theo đường cũ mà là theo hướng ngược lại, trực tiếp xuyên qua hố trũng thật lớn kia, bay nhanh vào chỗ sâu bên trong.
Trên thanh loan đao truyền ra từng đạo thần niệm. Lập tức, những thanh bảo kiếm phia trên lập tức phát ra kiếm minh ông ông, lao theo Vương Lâm truy kích gắt gao.
Vương Lâm bay đi cực nhanh, trực tiếp xuyên qua đám hố trũng này. Vô số bảo kiếm điên cuồng truy kích. Thanh loan đao phía sau thỉnh thoảng lại phát ra đao mang, gào thét xông đến.
Kiếm tiên sớm đã được Vương Lâm thu hồi. Hắn xuất ra toàn bộ tốc độ, nhanh chóng bỏ chạy.
Ở phía trước hắn, một thanh kiếm từ trong hố trũng lao ra, thành thế nam bắc giáp công, hướng về Vương Lâm đâm tới. Ánh mắt Vương Lâm loé lên, tay phải xuất ra một trảo cách không. Lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trên tay. Hắn rung lên, đem Hồn Phiên này bao lấy cả thân người, hoá thành một đạo khói đen dập dềnh, tốc độ lại tăng nhanh mấy lần.
Thanh kiếm trước mặt đâm tới lập tức bị trượt, thay đổi phương hướng, đuổi theo không rời. Lúc này, phía sau Vương Lâm có một mảng đầy những thanh kiếm rậm rạp vô cùng vô tận. Kiếm quang ngập trời, gào rít giữa trời đất, hàn khí phát tán ra từ những thanh bảo kiếm này khiến nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, không ngờ còn xuất hiện sương lạnh.
Lúc này, cả đất trời chỉ còn âm thanh của kiếm minh, long trời lở đất, gào rít chấn động cả Cửu Châu. Dường như không trung cũng phải sụp đổ, đại địa đều phải rung chuyển.
Thanh thế này cực lớn, trong phạm vi mấy vạn dặm, hầu như tất cả các tu sĩ đều phát hiện ra. Có nhiều thân ảnh nhoáng lên, hướng về nơi này bay đến, muốn xem tột cùng là có chuyện gì xảy ra.
Một thanh kiếm là kèm theo một tiếng kiếm minh, một đạo hàn mang. Lúc này chúng tập hợp cùng một chỗ, đã hoá thân trở thành một thanh viễn cổ kiếm tiên. Kiếm khí bay lượn, đạo đạo loé ra xung quanh bốn phía Vương Lâm.
Dưới sự bao bọc của Tôn Hồn Phiên, Vương Lâm nhoáng lên, như một làn khói nhẹ, lượn lờ bay về phía trước. Nhưng dù là như thế vẫn có rất nhiều kiếm quang chém lên, chẳng qua đều bị Tôn Hồn Phiên ngăn trở mà thôi.
Chỉ khi đao mang của thanh loan đao chém xuống thì Vương Lâm mới xuất ra kiếm tiên ngăn cản.
Một đường phi hành cực nhanh, cực phấn khích khiến Vương Lâm không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm đó, khi tu vi của mình còn yếu, bị người người đuổi giết!
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước Vương Lâm có hai đạo vòng cung bay tới. Nhưng ở ngàn dặm bên ngoài, hai đạo vòng cung này đột nhiên dừng lại, hiển nhiên đã nhận ra sự quỷ dị nơi này, nhanh chóng thay đổi phương hướng, lập tức thoát đi.
Vương Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn, hơi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua một tảng lớn vô số bảo kiếm truy kích gắt gao sau lưng, nhất là thanh loan đao quỷ dị khó lường thỉnh thoảng lại loé lên trong đó. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, lập tức thuấn di, trực tiếp xuất hiện bên ngoài ngàn dặm.
Chẳng qua thân hình hắn vừa hiện ra, những bảo kiếm đuổi theo sau không ngờ cũng loé lên, phá toái hư không, giống như trực tiếp xuyên qua không gian, tiếp tục truy kích.
Âm thanh ầm ầm truyền khắp đất trời, không ngờ có một chút dấu hiệu mơ hồ thiên địa của Tu Tinh Tinh vỡ vụn.
Hai đạo vòng cung kia lập tức gấp rút chạy đi, Vương Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra hai người ở bên trong hai đạo vòng cung này.
Hai người này cũng là hai người mà hắn quen biết. Vừa thấy lỗ tai của nam tử kia, Vương Lâm nhận ra hắn là Chu Vũ Thái. Về phần nữ tử kia, trên mặt mang một tấm khăn mỏng màu đen, chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nhận ra thân phận của nàng.
– Chu huynh đừng vội, chờ tại hạ một chút!
Tuy nói Vương Lâm bị vô số bảo kiếm truy kích nhưng sắc mặt vẫn thong dong, cười vang lên nói.
Sắc mặt của Chu Vũ Thái khó coi, thầm nhủ:
– Xui xẻo thật!
Hắn làm ra vẻ hoàn toàn không nghe không thấy câu nói của Vương Lâm, ngược lại tốc độ lại nhanh hơn.
Về phần nữ tử che khăn kia, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt lại lộ ra một tia sợ hãi, cắn răng lập tức chạy đi.
Cứ như thế, hai người Chu Vũ Thái phía trước, Vương Lâm ở giữa, còn phía sau là kiếm quang rậm rạp phô thiên cái địa. Nhất là thanh loan đao trong đó, lại thỉnh thoảng phát ra đao mang chém tới.
Đao mang mới chính là thứ mà Vương Lâm e ngại, mỗi lần đao mang xuất hiện, hắn đều nhanh chóng tránh né.
Thanh loan đao này cực kỳ quỷ dị, trong khi Vương Lâm bỏ chạy, thần thức không ngừng xem xét. Hắn phát hiện ra mỗi khi tốc độ của thanh loan đao này quá mau, xung quanh lại xuất hiện một cỗ lực lượng kỳ dị, khiến tốc độ nó hơi chậm lại. Nếu không như thế, nhất định nó đã nhanh chóng đuổi kịp Vương Lâm.
Trong quá trình này, ba người đều xuất ra tốc độ nhanh nhất. Ba nén hương sau, ranh giới của khu vực đầy hỗ trũng này với bên ngoài đã xuất hiện trong tầm mắt. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, thân mình lập tức thuấn di, biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã xuất hiện ở bên cạnh ranh giới này. Sau khi hiện ra, hắn vẫn không dừng lại mà hướng về phía xa xa bay đi.
Chu Vũ Thái hơi do dự, lập tức hướng Vương Lâm truy kích. Về phần nữ tử đeo khăn che mặt kia, ánh mắt chợt loé lên, thay đổi phương hướng, tách ra khỏi Chu Vũ Thái.
Những thanh phi kiếm khi truy kích đến đây lập tức dừng lại, chỉ có thanh loan đao kia vẫn không chút đình trệ, loé lên, trực tiếp xông ra khỏi khu vực đó.
Thanh loan đao này sau khi ra khỏi đó đột nhiên tốc độ tăng vụt lên, cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ nó dường như suy yếu, khiến cho tốc độ nó tăng nhanh đến không thể tin được.
Gần như trong nháy mắt, thanh loan đao vượt qua bên người Chu Vũ Thái, trước tiếp hướng về chỗ Vương Lâm.
Trên trán Chu Vũ Thái túa ra mồ hôi lạnh. Vừa rồi khi thanh loan đao xẹt qua người hắn gần như không thể phát hiện được. Chỉ cảm thấy cuồng phong quét đến, khi nhìn lên thì chỉ còn thấy một điểm đen đang biến mất.
– Đây là Linh vật gì?! Tốc độ quá nhanh, so với vừa rồi tối thiểu phải nhanh hơn mấy chục lần!
Đáy lòng Chu Vũ Thái hoảng sợ, trầm ngâm rồi lại bay về phía trước.
Tốc độ bay đi của Vương Lâm không thể không chậm lại vì sau khi đi qua khu vực có những hỗ trũng, cái khe thứ nguyên lại xuất hiện nhiều hơn. Hắn dừng lại một chút, đứng trên đỉnh một ngọn núi.
Nhìn về phía trước, xa xa có một ngọn núi có phát ra ánh sáng bảy màu. Bộ dáng của ngọn núi này so với miêu tả của Tư Đồ Nam về Linh Sơn thì giống nhau như đúc.
Gần như nháy mắt khi thân mình Vương Lâm tạm dừng, phía sau hắn vang lên âm thanh như sét đánh. Vương Lâm sớm đã có chuẩn bị, thân mình lập tức loé lên, thuấn di ra bên ngoài nghìn trượng. Chỉ nghe ầm một tiếng, ngọn núi nơi hắn vừa đứng lập tức sụp đổ, trong đất đá vụn tung toé, một đạo ánh sáng màu thâm lam loé ra, thanh loan đao lại điên cuồng lao ra.
Cùng lúc đó, một cỗ thần niệm từ trên thanh loan đao truyền ra.
– Nó… Lưu lại!
Thân mình Vương Lâm lại loé lên, hắn chỉ cảm thấy cánh tay trái đau rát. Khi thân hình hắn lại hiện ra bên ngoài nghìn trượng thì ống tay áo của hắn đã bị xé tan, trên cánh tay xuất hiện một đạo vết thương.
– Tốc độ thật nhanh!
Sau khi hiện ra, Vương Lâm vẫn không dừng lại, lại thuấn di đi. Hắn không dám thuấn di quá xa nếu không một khi xuất hiện một cái khe thứ nguyên xung quanh thì sẽ rất nguy hiểm.
Do đó, chỉ cần thấy lam mang loé lên là Vương Lâm lại biến mất, chỗ đó lại lập tức vỡ vụn tan nát.
Thanh loan đao này giống như bị phát điên lên, truy kích không ngừng!
Vương Lâm loé lên, xuất hiện hơn trăm dặm ở ngoài. Vừa hiện ra hắn lại dời sang bên cạnh. Chỉ thấy một cái khe thứ nguyên ở bên cạnh này từ từ mở ra cái miệng hình vòng cung.
Vương Lâm di động mấy trượng. Chỉ thấy lam mang lại loé lên, từ chỗ hắn thuấn di trước đó, một cỗ cuồng phong ập thẳng vào mặt. Hết thảy những thứ vật chất, đất, núi trên đường đều toàn bộ sụp đổ. Thậm chí mấy cái khe thứ nguyên xuất hiện trên đường đi của lam mang cũng toàn bộ sụp đổ.
Thấy được một màn này làm da đầu Vương Lâm run lên, không nói hai lời lập tức thuấn di. Dưới chân phải hắn đau rát, máu tươi lại tuôn ra.
Sau khi xuất hiện mười dặm ở ngoài, tay phải Vương Lâm lập tức điểm lên chân phải một cái, miệng vết thương khép lại, máu tươi cũng ngừng chảy.
– Đây rốt cuộc là pháp bảo gì?!
Ánh mắt Vương Lâm hiện ra một tia tham lam. Tốc độ của nó thì chỉ từ hồn phách thứ tư của Thập Ức Tôn Hồn Phiên hắn mới chứng kiến quá.
Hắn có chút so sánh, tốc độ của hai pháp bảo riêng biệt này có chút tương xứng. Nhưng hiển nhiên lực công kích của thanh loan đao này cường đại hơn, cánh tay bị nó đâm qua có lẽ không bỏ mạng nếu bị nó trảm qua lần nữa thì có thể là đầu rơi xuống đất!Dị Thế Tà Quân Audio Podcast