1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 109 [Chương 418(b) đến 422]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 109 [Chương 418(b) đến 422]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 418(b): Xinh không thể tả được!

Một nữ tử xinh đẹp không thể tả được đang ngồi bên cạnh Tế Đàn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Vương Lâm.

– Liễu Mi!

Nàng kia đúng là Liễu Mi. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, trên mép váy có một con bướm màu lam nhạt giương cánh đang muốn bay lên, bên ngoài khoác một dải khăn màu trắng, bay phấp phới, cảm giác như có thể theo gió bay đi. Mái tóc như tơ lụa phiêu tán bên hông. Dáng người nàng mảnh dẻ, eo thon mỏng manh càng khiến người ta động lòng.

– Vương Lâm.

Khuôn mặt Liễu Mi giãn ra, mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Thần sắc của Vương Lâm dần dần lạnh lẽo. Hắn nhìn thoáng qua Tế Đàn bên cạnh Liễu Mi, bình thản nói:

– Nhường đường!

Ánh mắt của Liễu Mi lộ ra một tia nhu nhược, nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:

– Vương Lâm, ngươi cảm thấy chán ghét sao?

Vương Lâm nhíu mày, lạnh lùng nhìn Liễu Mi, trầm giọng nói:

– Nhường đường!

Lúc này, gió mát từ bên ngoài sơn cốc thổi vào, ở trong cốc phiêu tán, khiến mái tóc đen trên trán của Liễu Mi bay bay, tự nhiên toát ra một cỗ xinh đẹp thoát tục.

Tướng mạo của Liễu Mi rất đẹp. Cánh tay ngọc ngà của nàng nhẹ nhàng vắt sau tai, trong mắt hiện lên một tia u oán, nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Vương Lâm, đứng lên:

– Vương Lâm, ngươi quả là một người có ý chí sắt đá. Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ngoại trừ Lý Mộ Uyển, không thể chấp nhận thêm một người mà dung mạo không thua kém nàng nữa hay sao!?

Trong mắt Vương Lâm chợt loé ra hàn mang, lạnh như băng nhìn Liễu Mi, tay phải vỗ lên trên túi trữ vật, kiếm tiên lập tức xuất hiện trên tay. Hắn không do dự, dũng mãnh thúc dục tiên lực, kiếm tiên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, bỗng nhiên chém về phía trước.

Nhất kiếm trùng thiên!

Một kiếm ẩn chứa tiên lực như một tia chớp, như cầu vồng, mang theo một cỗ khí lãng thật lớn từ bên trong thung lũng gào rít xông tới.

Thần sắc của Liễu Mi vẫn như thường, tay bấm quyết, điểm nhẹ mấy cái trước người. Lập tức một hư ảnh của một con Khổng Tước xuất hiện trước người nàng. Đúng lúc đó kiếm quang đa chém xuống!

Hai mắt của Khổng Tước loé lên lục mang, thân mình run lên, lập tức có hơn mười chiếc lông chim diễm lệ từ trên thân nó bay ra, chắn trước người.

– Ầm!

Kiếm quang và lông chim va chạm với nhau, khiến cho khí lãng ập ra khắp nơi, làm cho vạt áo của Vương Lâm và Liễu Mi bay lên phần phật. Trong mắt Liễu Mi sáng lên như sao, nhìn Vương Lâm nhẹ giọng nói:

– Quả nhiên là Anh Biến sơ kỳ. Vương Lâm, tốc độ đề cao tu vi của ngươi quả thật rất nhanh!

Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé lên, nhìn kiếm tiên trong tay, tay trái nhẹ nhàng đưa lên vuốt thân kiếm, trầm giọng nói:

– Liễu Mi, ta nói một câu cuối cùng! Nhường đường! Nếu không Vương mỗ sẽ toàn lực xuống tay!

Liễu Mi mân mân môi dưới, lắc đầu, hạ giọng nói:

– Không được đâu, Vương Lâm, ngươi nếu tiến vào bên trong sẽ không có đường sống đâu. Không bằng ngươi đem ý cảnh của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi thu hồi lại mệnh hồn.

Vương Lâm nhìn Liễu Mi, mỉm cười nói:

– Thiên huyễn vô tình, Liễu Mi, ngươi vẫn cho rằng đến bây giờ mà tại hạ vẫn còn chưa nhìn thấu sao?!

– Trong mắt Liễu Mi vẫn không có biến hoá gì, cười khẽ nói:

– Đương nhiên sẽ không cho là như thế. Năm đó, Đại Nhĩ tu sĩ hẳn là vì để ngươi hiểu biết về ý cảnh của ta cho nên mới đến đánh nhau với ta một hồi đi! Đúng vậy, ý cảnh của ta chính là Thiên huyễn vô tình đạo. Lĩnh ngộ sinh tử luân hồi của ngươi đồng dạng cũng chính là tối vô tình trong thiên đạo. Nếu Thiên có tình thì dĩ nhiên không thể thành đạo. Ta và ngươi đều giống nhau. Thiên huyễn phân thân của ta, lĩnh ngộ tình cảm nhân sinh khác nhau, do đó mà tu thành vô tình.Còn ngươi, đồng dạng cũng tiến nhập hữu tình, cảm ngộ sinh tử, nhìn thấu phàm trần, lĩnh ngộ ra luân hồi chi đạo. Nói vậy, hiện tại ngươi cũng đã hiểu ra, sinh tử luân hồi thiên đạo cũng chính là vô tình chi đạo. Ta và ngươi là cùng một loại người!

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Liễu Mi, vỗ túi trữ vật, cấm phiên xuất hiện trong tay. Hắn không muốn dùng Tôn Hồn Phiên. Chân chính tác dụng của Tôn Hồn Phiên nên đặt ở sau cùng, khi cướp đoạt mệnh hồn, cũng sử dụng lại khi đánh nhau với Vương của Linh vật mệnh hồn.

Cấm phiên rung lên, những cấm chế bên trên lập tức hoá thành từng đạo cấm khí, gào thét xông ra, tràn ngập bên trong thung lũng.

– Liễu Mi, Chu Tước Tử cũng đã đến hồi tử vong. Một trận chiến giữa ta và ngươi cũng không tất yếu… Vương Lâm trầm giọng nói. Liễu Mi dù sao cũng là Anh Biến trung kỳ, nếu không sử dụng Thập Ức Tôn Hồn Phiên thì rất khó phân ra kết quả trong thời gian ngắn. Một khi trì hoãn quá nhiều thời gian, ảnh hưởng đến thời cơ thu lại mệnh hồn, sẽ làm hỏng mất đại sự.

Liễu Mi cười khẽ, ngẩng đầu nhìn không trung. Vẻ nhu nhược trước đó đã tan biến, biểu hiện bên ngoài đã là một vẻ lạnh lùng, vô tình.

– Vương Lâm, mặc dù sư phụ không để ta tới tìm ngươi, ta cũng sẽ đánh với ngươi một trận, mượn ý cảnh chi đạo của ngươi khiến Thiên huyễn vô tình của ta đạt đến viên mãn. Ngươi ra tay đi!

Ánh mắt Vương Lâm hoàn toàn lạnh như băng, hai tay bấm quyết, tay phải điểm về phía trước, trong miệng thốt nhẹ:

– Cấm!

Bỗng nhiên, cấm chế bên trong Cấm Phiên lập tức điên cuồng gào thét xông ra, điên cuồng vang vọng trong thung lũng. Một đám cấm chế ánh sáng không ngừng loé ra.

Những hào quang này ngưng tụ trước người Vương Lâm, lập tức hoá thành một thanh trường thương màu đen, lơ lửng giữa không trung. Trên thân nó lưu động từng đạo tia chớp màu tím, truyền ra âm thanh thanh thuý.

Thân mình Vương Lâm khẽ động, hoá thành tàn ảnh, nắm lấy trường thương. Tiên lực trong cơ thể bắt đầu lưu động, lập tức dung nhập vào bên trong trường thương. Đột nhiên, nó tản mát ra một cỗ ánh sáng màu tím vàng. Mỗi một cấm chế tạo thành cây trường thương này đều được dung nhập đầy tiên lực. Trong thung lũng tràn ngập một cỗ hồng hoang khí.

Chương 419: Gặp Liễu Mi lần thứ ba

– Cút ngay!

Vương Lâm hét lớn, thân mình nhảy lên không, hoá thành một đạo hắc ảnh, cầm trường thương trong tay, mạnh mẽ đâm ra, như du long nhập hải, điên cuồng gào thét xông tới. Từng trận âm thanh ầm ầm vang lên ở những nơi trường thương đâm qua, khí thế kinh thiên!

Trong ánh mắt lạnh lùng của Liễu Mi hiện lên một tia sáng kỳ dị, hạ giọng nói:

– Pháp bảo của ngươi tuy nhiều nhưng cũng chỉ là Anh Biến sơ kỳ tu vi, tiên lực được dùng đến cũng quá ít!

Nói xong, cánh tay ngọc ngà của nàng điểm một cái về phía trước. Chỉ thấy lục mang chợt loé lên, trên đầu ngón tay của nàng, hư ảnh của Khổng Tước lại xuất hiện. Hai mắt của con Khổng Tước này loé ra ánh sang yêu dị, bay lên trời, lơ lửng trên đầu của Liễu Mi, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang ầm ầm lao đến.

– Khai!

Ngay khi trường thương của Vương Lâm phá không lao đến, Liễu Mi hạ giọng quát!

Lời này vừa ra, lông chim toàn thân của con Khổng Tước lập tức bỗng nhiên xoè hết ra.

Một cảnh đẹp tuyệt luân khi Khổng Tước xoè đuôi xuất hiện trong thung lũng. Nháy mắt, toàn bộ thung lũng bỗng nhiên sáng ngời, như thể tất cả hào quang đều ngưng tụ trên thân của con Khổng Tước, khiến nó rực rỡ sáng chói.

Cùng lúc đó, một cỗ tiên lực cuồn cuộn từ bên trong Khổng Tước phát ra, hoá thành từng đạo tiên khí màu trắng, tràn ngập bốn phía.

Hết thảy những điều này nói thì lâu nhưng thực tế diễn ra cực nhanh. Thân ảnh của Vương Lâm như sấm đánh, mang theo trường thương như sấm chớp đâm tới!

– Ầm!

Nháy mắt khi Khổng Tước xoè đuôi, một tiếng nổ lớn vang lên. Tiên lực cuồn cuộn đánh vào với một lực lượng không thể tưởng tượng được, khiến thân hình Vương Lâm nháy mắt đã dừng lại.

Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, dù thân mình nháy mắt đã bị dừng lại nhưng hắn phản ứng cực nhnah, trường thương trong tay lại vung lên. Trường thương vẫn không dừng lại, tốc độ còn nhanh hơn, điên cuồng đâm vào Khổng Tước.

Ầm!truyện huyền huyễn audio

Lại thêm một âm thanh long trời lở đất. Trường thương như con giao long, loé lên đã oanh kích lên người con Khổng Tước. Bỗng nhiên, trường thương màu tím vàng tiêu tan, toàn bộ hoá thành từng đạo cấm khí, tản ra bốn phía.

Con Khổng Tước kia vẫn xinh đẹp như cũ nhưng sắc thái cũng hơi ảm đạm. Sắc mặt của Liễu Mi hơi tái nhợt, hạ giọng nói:

– Pháp bảo này của ngươi, không phải nguỵ tiên bảo, cũng không phải tiên bảo! Rất kỳ lạ!

Sau khi phóng trường thương ra, thân mình Vương Lâm liền lập tức lui lại, tay phải xuất ra một trảo vào hư không, một cây đại phiên lập tức xuất hiện trong tay. Thập Ức Tôn Hồn Phiên rốt cục bị hắn xuất ra. Hắn không muốn lại tốn thêm thời gian, lấy phiên này trực tiếp giết nàng, tiến vào trong Chu Tước Mộ.

Nháy mắt khi phiên này xuất hiện, vẻ lạnh lùng của Liễu Mi càng đậm. Nàng nhìn Tôn Hồn Phiên, hạ giọng nói:

– Không nghĩ tới Độn Thiên tiền bối thực sự đem phiên này cho ngươi. Tuy nhiên, Vương Lâm, việc ngươi có được đại phiên này ta đã sớm đoán được. Nếu không cũng sẽ không lựa chọn ở chỗ Tế Đàn này chờ ngươi. Ta là người thứ hai tiến vào Chu Tước Mộ, chính ta lựa chọn chiến trường diễn ra trận chiến giữa ta và ngươi. Nếu ngươi sử dụng Tôn Hồn Phiên, ta sẽ phá huỷ Tế Đàn này. Nó sẽ mất mấy ngày mới có thể ngưng kết lại. Như thế có thể ngăn cản ngươi được thời gian mấy ngày.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Liễu Mi. Tư Đồ Nam cũng đã nói cho hắn biết, Tế Đàn này chính là do một thế hệ Chu Tước trước đây tạo ra, có tác dụng truyền tống. Sau khi mở ra Tu Tinh Tinh, Tế Đàn sẽ bị cỗ lực lượng kỳ dị bên trong Tu Tinh Tinh tấn công, do đó nó có một số thần thông.

Dù phá huỷ nó, chỉ cần mấy ngày liền có thể ngưng tụ lại, tồn tại lần nữa, không bao giờ dứt.

Đặc thù này cũng có chút tương tự với Linh vật mệnh hồn.

– Rốt cục mục đích của ngươi là gì?

Vương Lâm trầm giọng nói.

Liễu Mi mỉm cười nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:

– Liễu Mi không có mục đích gì cả, chỉ là muốn lấy ý cảnh của ngươi mà thôi.

Vương Lâm nhìn chằm chằm Liễu Mi, tay phải miết một cái, Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay tiêu tán. Tay phải bấm quyết, điểm lên mi tâm, lập tức không trung tối sầm lại, như bị một bàn tay vô hình to lớn xé rách, từng trận bụi khí từ phía chân trời mạnh mẽ xuất hiện. Theo những trận bụi khí này ngày càng nhiều, một Hoạ trục cực lớn bỗng nhiên từ trong đám bụi khí biến ảo ra, trải ra trên không trung.

Hoạ trục này vừa xuất hiện, lập tức phát ra một cỗ lực lượng kỳ dị, bao phủ cả bốn phía.

Hai mắt của Liễu Mi sáng ngời. Nàng thở sâu, khoanh chân ngồi ở bên trên Tế Đàn, nhắm hai mắt lại. Khi nàng nhắm hai mắt, con Khổng Tước trước người nàng lập tức hót lên một tiếng cao vút, nó bay lên, hoàn toàn phiêu phù trên Liễu Mi. Thân mình nó nhoáng cái, lập tức bành trướng, nháy mắt đã hoá thành một con Khổng Tước cao hơn mười trượng.

Nhất là cái đuôi của nó xoè ra, lúc này cực kỳ khổng lồ. Gần như nó che kín cả toàn bộ thung lũng.

– Đạo của ta chính là Thiên huyễn vô tình. Cũng giống như hơn một ngàn cái lông chim khi Khổng Tước xoè đuôi này. Mỗi một lông chim đó là nhất “huyễn”. Trên thực tế, đạo của ta không phải là ngàn “huyễn” mà là chín trăm chín mươi chín “huyễn”. Khi một “huyễn” cuối cùng hình thành, ý cảnh của ta liền đạt tới Anh Biến hậu kỳ. Vương Lâm, hãy thành toàn một “huyễn” cuối cùng cho ta, được chứ?!

Thanh âm của Liễu Mi từ trong Khổng Tước truyền ra.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh như băng, tay phải nâng lên, chỉ vào hướng không trung. Hoạ trục giữa không trung lập tức truyền ra âm thanh sét đánh. Trên Hoạ trục hiện ra bức tranh từng dòng nước chảy từ trên núi xuống. Bức tranh thuỷ mạc có hai màu đen trắng này tuôn ra từng đạo bụi khí.

– Một “huyễn” cuối cùng ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hơn nữa còn cho cuộc đời ngươi mãi mãi ghi nhớ, không bao giờ có thể quên được.

Thanh âm của Vương Lâm lạnh như băng, tay phải vung xuống phía dưới.

Hoạ quyển giữa bầu trời lập tức truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, đánh ra đại lượng bụi khí, từ Hoạ trục phía trên trực tiếp đổ xuống, bỗng nhiên hình thành một con Thanh Long thật lớn. Nó gào thét, hướng về con Khổng Tước trên Liễu Mi há miệng ngoạm tới.

Con Khổng Tước hót lên một tiếng lanh lảnh. Thanh âm trong trẻo như thông tới Cửu Thiên. Nó ngẩng đầu lên, cái đuôi của nó xoè ra một cách yêu dị, ánh sáng bảy màu đỏ, xanh, vàng, lục, lam, chàm, tím lập tức theo đó tán phát ra, hiện ra vẻ lạnh lùng vô tình thật sâu.

Lập tức, ở giữa đất trời, dưới Hoạ trục sinh tử luân hồi lại có thêm một cỗ ý cảnh, sự vô tình trong cỗ ý cảnh nói có thể khiến sương lạnh càng thêm lạnh, có thể khiến bốn mùa đột biến.

Ở trong thung lũng, Vương Lâm lập tức cảm nhận được cỗ ý cảnh băng hàn này. Đó là một loại vô tình, một loại lạnh lùng bẩm sinh. Giờ khắc này, trong mắt hắn, con Khổng Tước kia chỉ là một thứ hư ảo mà thôi. Chân chính ngẩng đầu nhìn lên Thanh Long là Liễu Mi.

Ánh mắt này lạnh lùng, vô tình, cao ngạo. Loại ánh mắt này tuy cũng tương tự như Hồng Điệp, nhưng Hồng Điệp chính là tuyệt tình, so với vô tình thì kém quá xa.

Người có tình, mới có thể đoạn tuyệt tình nghĩa. Đây là tuyệt tình.

Mà người bẩm sinh đã là vô tình. So với tuyệt tình tự nhiên là cao hơn một bậc.

Thanh Long gào rít xông lên, cái miệng thật lớn bỗng nhiên lao đến bên cạnh Khổng Tước, nhoáng lên một cái đã lập tức tan ra, hoá thành một đoàn bụi khí nồng đậm, bao phủ hoàn toàn con Khổng Tước cả bốn phía.

– Hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều không thoát khỏi sống và chết. Nếu còn sống thì sẽ tiếp tục tồn tại, nếu chết thì sẽ tan biến… Trong miệng Vương Lâm than nhẹ.

Hắn nghĩ tới Lý Mộ Uyển.

Con Khổng Tước lại hót vang một tiếng, ánh sáng bảy màu dung hợp lại với nhau cùng một chỗ, biến thành một đạo ánh sáng màu hồng, xuyên thấu qua đám khí màu xám mà ra, đâm thẳng lên trời, dung hợp cùng với bức tranh thuỷ mạc với cảnh nước từ trên núi chảy xuống.

– Thế gian này, những thứ xinh đẹp nhất thường đều là vô tình nhất. Ánh sáng màu hồng rất xinh đẹp, được hàng tỷ người chiêm ngưỡng nhưng nó cũng là vô tình, không ai có thể nắm bắt được nó. Đuôi của Khổng Tước tuy đẹp nhưng cũng chỉ thuộc về nó mà thôi… Phía trên Hoạ trục, cùng với sự dung nhập của ánh sáng màu hồng, nhan sắc của nó dần dần không chỉ còn là trắng đen nữa mà đã có một chút tươi đẹp. Đám bụi khí xung quanh Khổng Tước cũng chậm rãi biến màu, không chỉ có một màu nữa mà dần có những màu sắc khác hoà lẫn vào.

Chương 420: Một huyễn cuối cùng

– Chín trăm chín mươi chín “huyễn”, chỉ còn thiếu một “huyễn” là ta liền tu thành Thiên huyễn. Vương Lâm, hết thảy những điều này ở đâu? Nếu ngươi chỉ có thực lực như thế này, không sử dụng Tôn Hồn Phiên thì không thể kháng cự. Như thế thì ngươi đã khiến ta rất thất vọng. Vốn khi ta gặp ngươi lần đầu tiên ra tay ở Luyện Hồn Tông đã muốn xuất thủ. Nhưng khi đó ngươi quá yếu, ý cảnh cũng chưa đạt đến Hoá Thần đại viên mãn, không thể ngưng thật, cho nên ta luôn chờ đợi.

Hiện tại, ý cảnh của ngươi đã đạt đến Hoá Thần đại viên mãn, có thể xuất hiện thực chất. Nhưng vì sao lại như vậy?! Ngươi chỉ có thực lực như thế này thì hôm nay không thể khiến ta hình thành một “huyễn” cuối cùng được.

Sắc mặt của Vương Lâm vẫn như thường, ngẩng đầu nhìn lên Hoạ trục trên bầu trời, trầm mặc không nói.

Trong Hoạ trục, nhan sắc bảy màu nồng đậm, không còn hoàn toàn là hai màu trắng đen nữa. Bức tranh thuỷ mạc nước chảy từ trên núi xuống dần dần đã trông giống thật hơn. Không nói có thêm màu sắc, ngay cả cây cối trên núi kia vốn chỉ có hai màu giờ này cũng đã bị màu lục bao phủ.

– Trong miệng ngươi nói sống là nó tồn tại, nói chết là nó tiêu tan. Nhưng trong lòng ngươi thực sự có thể đạt được sao?! Vương Lâm, ta thật không ngờ, ý cảnh của ngươi lại còn tồn tại một sơ hở lớn như thế. Khó trách ngươi vẫn không thể vận dụng ý cảnh để công kích… Thì ra chỉ có thế!

Thanh âm của Liễu Mi chứa đầy vẻ thất vọng.

Ánh mắt của Vương Lâm vẫn lạnh như băng, tay phải vung lên, một đám sương mù màu đỏ từ trong túi trữ vật của hắn nhanh chóng bay ra, loé lên một cái liền bay vào trong Hoạ trục sinh tử luân hồi trên không trung.

– Nên chết, tự nhiên sẽ tiêu tan. Tuy nhiên, nếu đáng sống mà lại tiêu tan thì ta tuyệt đối không đồng ý! Liễu Mi, một “huyễn” cuối cùng, ta sẽ mang cho ngươi!

Âm thanh của Vương Lâm lạnh như băng.

Giờ khắc này, bên trong Hoạ trục sinh tử giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một chút hồng nhạt, bên trong hồng nhạt này mơ hồ lộ ra một hư ảnh của một thân thể mềm mại. Hư ảnh này không phải là Lý Mộ Uyển mà là tiên tử tiểu muội như trong lời của Hứa Lập Quốc.

Năm đó, Tam tổ của Tiên Di Tộc hoá thân trở thành tu sĩ, tu luyện ra một tia ý cảnh. Sau khi trở lại Tiên Di Tộc, Tam tổ từ bỏ tu luyện ý cảnh khiến cho nguyên thần sụp đổ nhưng một tia ý cảnh cũng cực kỳ cứng cỏi, không ngờ vẫn không chân chính tiêu tan.

Sau khi bị Vương Lâm thu được, vẫn để trong túi trữ vật, đây mới chân chính là sát chiêu mà hắn dành để đối phó với Liễu Mi.

Trong thời gian kể từ lúc thu được ngọc giản của Chu Vũ Thái có liên quan đến ý cảnh của Liễu Mi, trong lòng Vương Lâm đã có kế hoạch. Kế hoạch này tuy nói là ác độc nhưng nếu Liễu Mi vẫn cứ chấp mê bất ngộ thì Vương Lâm cũng không do dự đem ra sử dụng.

Sau khi xem qua ngọc giản của Chu Vũ Thái, nội tâm Vương Lâm càng thêm xác định, ý cảnh này rất phù hợp để đối phó với Liễu Mi.

Muốn phá vô tình đạo, cần thiết phải có ý cảnh chí âm chí dâm trong thiên hạ, lấy dâm dục gợi lên tình dục, do đó bài trừ vô tình.

Hơn thế, trong Hoạ trục đồng thời truyền ra một trận tiếng cười dâm tà!

Bóng dáng yêu dị của Mị Cơ dần dần ngưng thật bên trong Hoạ trục sinh tử giữa không trung. Bên trong Hoạ trục, nữ tử hạ thân không mặc gì, di động, âm thanh như rên rỉ, hạ giọng nói:

– Tâm địa thật độc ác. Đem ta vây khốn lâu như vậy lúc này mới dùng đến người ta, mới thả ta ra. Vương Lâm, tâm của ngươi chẳng lẽ là sắt đá sao!? Tuy nhiên, thân thể này ta quả thật rất thích!

Nàng nói xong, cười yêu kiều. Tiếng cười này, rơi vào trong tai Vương Lâm cũng khiên tâm thần hắn không khỏi chấn động, mất một lúc mới khôi phục lại.

Bên trên kiếm tiên, lại một màn sương đen xuất hiện. Hứa Lập Quốc biến ảo ra, đứng thẳng nhìn lên Mị Cơ, hai mắt phát ra dục vọng mãnh liệt.

– Đây là… Bên trong Khổng Tước truyền ra thanh âm chần chừ.

Trong mắt Vương Lâm không hề có vẻ thương hại, trong miệng thốt nhẹ:

– Sinh tử đạo, luân hồi!

Hoạ trục giữa không trung bỗng nhiên thu lại, từ hai hướng nam bắc cuốn lại vào nhau. Nó phát ra một tiếng bang rồi khép lại hoàn toàn.

Sau khi hợp lại, ánh sáng màu hồng lập tức vỡ tan, ánh sáng bảy màu lập tức bị bức ra.

Nhưng lập tức, Hoạ trục lập tức khẽ động, lại theo hai hướng bắc nam mở ra. Chẳng qua trong bức tranh cũng không phải là cảnh nước chảy từ trên núi xuống nữa mà chỉ có bóng dáng của một nữ tử.

Nữ tử này tướng mạo tuyệt mỹ, hai mắt dâm tà. Nàng che miệng cười khẽ, thân mình nhảy lên, từ bên trong hoạ trục nhảy ra, cả người hoá thành bụi phấn, từ trên không trung gào thét lao xuống, hướng thẳng đến con Khổng Tước thật lớn phía trên Liễu Mi.

Trong đôi mắt của Khổng Tước lộ ra một tia do dự. Loại ánh mắt này trực tiếp truyền đến nội tâm của Liễu Mi. Kiểu do dự này không nhiều khi xuất hiện trên thân mình nàng.

– Liễu Mi, không phải là ngươi muốn một “huyễn” cuối cùng sao?

Vẻ do dự trong ánh mắt của Khổng Tước chợt loé lên, biến mất, lại khôi phục vẻ lạnh lùng, thanh âm từ bên trong truyền ra:

– Vương Lâm, ngươi thật đê tiện!

Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường. Giờ phút này Mị Cơ hoá thành bụi phấn, như sao băng nháy mắt lao đến. Gần tới nó phân làm hai theo hai mắt của Khổng Tước chui vào, biến mất bên trong.

Toàn thân con Khổng Tước lập tức tản mát ra từng trận bụi phấn, trong bụi phấn này chứa đầy ý vị nhục dục. Thân thể của Khổng Tước chấn động, sụp đổ, hoá thành nhiều điểm sáng, tiêu tan hoàn toàn, lộ ra Liễu Mi đang khoanh chân ngồi ở bên trên Tế Đàn.

Giờ phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng dâng lên một cỗ màu hồng, khiến cho tướng mạo của nàng vốn đã tuyệt mĩ lại càng thêm tươi đẹp, càng làm cho người ta động tâm.

Chẳng qua, ánh mắt của Vương Lâm chung thuỷ vẫn lạnh như băng. Hồn phách của Mị Cơ ý cảnh có thành công đoạt xá, cắn nuốt Liễu Mi hay không Vương Lâm cũng không quan tâm. Liễu Mi có hoàn thành một “huyễn” cuối cùng của cô ta hay không, hắn cũng không quan tâm.

Chính xác mà nói, hắn và Liễu Mi cũng không có thâm cừu, không có đại hận. Hết thảy những điều này, chung quy lại mà nói này có chút phức tạp. Nếu không phải Liễu Mi cứ khăng khăng đánh một trận, Vương Lâm cũng không sử dụng Mị Cơ.

Cũng như lời của Liễu Mi, sử dụng Mị Cơ, lấy dâm tà ý cảnh bài trừ vô tình đạo của Liễu Mi quả thức quá mức đê tiện.

Nhưng hết thảy những điều này Vương Lâm cũng không để trong lòng. Thân hình hắn di động tiến lên phía trước.

Chỉ cần tiến vào Tế Đàn là có thể truyền tống đến bên trong Chu Tước Mộ. Vương Lâm đã nghĩ kỹ, nếu có thể tìm được mộ của một thế hệ Chu Tước Tử là tốt nhất. Một khi tìm không thấy liền đi tìm Linh vật chi Vương, thu lại mệnh hồn.

Sau khi thu lại mệnh hồn, Vương Lâm sẽ không đi quản việc của Chu Tước Tinh nữa, lập tức rời khỏi Chu Tước Tinh, rời khỏi nơi này!

Những năm gần đây, đáy lòng Vương Lâm có một loại cảm giác, Thác Lâm ở trong Cổ Thần chi địa sắp thoát ly khỏi trói buộc của Cổ Thần. Như vậy, Vương Lâm biết rõ, khi đối mặt với đối phương, hắn sợ rằng không có chút thực lực nào để mà hoàn thủ.

Giờ khắc này, ở Chu Tước đại lục, phía Đông của Chu Tước quốc, nơi đây tràn ngập sương đen, Nhất tổ của Tiên Di Tộc, Vân Tiên Tử, Tam tổ cùng với hai mươi Diệp tổ linh khoanh chân ngồi cùng một chỗ.

Giờ khắc này trên mi tâm của bọn họ đều loé lên thực vật bản mạng, tản ra quang mang yêu dị. Chính giữa bọn họ có một đầu lâu.

Phía trên đầu lâu này có khắc một phù văn. Mức độ phức tạp của phù văn này so với cái Vương Lâm đạt được cao thâm hơn vô số lần, căn bản không thể đem ra so sánh.

Nhất là phía trên đầu lâu, một cỗ khí tức cường đại đến không thể tin nổi ngưng tụ sâu đậm.

– Hư tổ lão nhân gia đã được Phù văn Tinh viễn Cổ Thần linh chỉ điểm, đột phá Thập Nhất Diệp, là người thứ ba từ trước tới nay của Tộc ta đạt đến Thập Nhị Diệp chú thuật sư. Phù văn trên đầu lâu của người đã chứa thần lực. Lúc này, nếu chúng ta đồng thời hiến ta hẳn là có thể đưa được một người tiến vào Chu Tước Mộ. Ánh mắt của Vân Tước Tử nhìn đầu lâu với vẻ sùng kính, trầm giọng nói.

– Như vậy, ai đi?

Nhất tổ chậm rãi nói.

Tam tổ, nữ tử thiên kiều bá mị, giờ phút này cũng không có tâm tình cười đùa, mà là than nhẹ nói:

– Nhất tổ đi tự nhiên là tốt nhất. Chỉ là, thân thể của Nhất tổ đang ở tầng thứ nhất của Tiên Di Tộc, ngươi lấy Phù văn để nguyên thần xuất khiếu, không biết ở trong Chu Tước Mộ có bị ảnh hưởng hay không, không bằng… Nàng mới nói tới đây, bỗng nhiên biến sắc, nhìn về phương hướng Chu Tước Mộ xa xa, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái.

– Một tia ý cảnh của ta năm đó không ngờ đang đoạt xá. Hừ! Ta sao có thể khiến nó như ý được!

Chương 421: Thiên huyễn tình dục đạo

Vân Tước Tử ngẩn ra nói:

– Một tia dâm tà ý cảnh của ngươi năm đó ư?

Tam tổ gật đầu nói:

– Đúng là một tia ý cảnh đó. Nếu nó đoạt xá thành công chắc chắn hút mất một phần căn nguyên của ta! Ta sao có thể khiến nó thành công được!

Năm đó, sau khi ý cảnh đó bị ta chia cắt, không ngờ lại bị một tiểu tu sĩ đạt được. Như vậy, tiểu tu sĩ kia giờ phút này đã ở trong Chu Tước Mộ. Tuy ta không thể gián tiếp huỷ diệt được một tia ý cảnh kia nhưng có thể khiến cho nó có chút thay đổi. Nếu là bình thường thì không tính nhưng trong khi đoạt xá, một chút biến cố cũng có thể khiến cho việc đoạt xá thất bại!

Tam tổ nói xong, tay phải điểm lên mi tâm, cái cây yêu dị trên trán lập tức bắt đầu quỷ dị nhúc nhích. Một đám phù văn từ trong mi tâm loé ra, tiến vào hư không, chậm rãi biến mất.

Trong Chu Tước Mộ, Vương Lâm đi vào Tế Đàn, lập tức cảm nhận được từ trong Tế Đàn lập tức dâng lên một cỗ lực lượng truyền tống. Hắn cúi xuống, tay phải đặt trên Tế Đàn, đang định truyền tống đi.

Đúng lúc này, không chút dấu hiệu báo trước, bỗng nhiên từ bên trong thất khiếu của Liễu Mi trào ra rất nhiều bụi phấn. Tiếng kinh hô của Mị Cơ lập tức vọng lại.

– Tại sao có thể như thế? Sao lại có một cỗ lực lượng giống như căn nguyên của ta từ ngoại giới can thiệp vào việc đoạt xá của ta? Sao lại có thể như thế được?

Từ ngày Mị Cơ sinh ra đã không có chút trí nhớ nào về quá khứ, việc hôm nay chính là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Trước đó, nàng tiến vào trong cơ thể của Liễu Mi, ngay tại khi phá huỷ ý cảnh của Liễu Mi, bỗng nhiên cảm nhận được từ sâu bên trong hồn phách có một cảm giác đau đớn. Loại đau đớn này lập tức khiến nàng như không còn chút thần thông nào nữa. Một cảm giác suy yếu đột ngột tràn ra toàn thân.

Do đó, lập tức bị ý cảnh của Liễu Mi cắn trả, bị buộc phải lao ra khỏi cơ thể của đối phương.

Nháy mắt khi Mị Cơ theo thất khiếu của Liễu Mi lao ra, Liễu Mi lập tức mở mắt, trong miệng thốt lên:

– Một “huyễn” cuối cùng, ngươi chạy không thoát đâu!

Theo lời này của Liễu Mi, đại lượng bụi phấn lập tức bị hút lại vào trong thất khiếu của Liễu Mi.

Mị Cơ hét lớn một tiếng, toàn thân vẫn đang suy yếu vô lực. Ánh mắt nàng hiện lên một tia tuyệt vọng. Nhưng lập tức, nàng liền cắn răng, căm hận nói:

– Nếu không thể đoạt xá, vậy thì sẽ dung hơp!

Nói xong, cũng không biết Mị Cơ dùng biện pháp gì, hồn phách của nàng lập tức phát ra hào quang yêu dị, cuối cùng ầm một tiếng, tan nát. Một tia dâm tà ý cảnh cường hãn cũng theo đó tan nát, toàn bộ cuốn vào trong cơ thể của Liễu Mi.

Hết thảy những điều này đều phát sinh cực nhanh, gần như ngay khi ánh mắt của Vương Lâm quay lại nhìn Liễu Mi, Mị Cơ đã tan nát.

Trong cái nháy mắt này, một cỗ sương mù màu hồng nhạt tràn ngập dục ý điên cuồng từ mọi ngóc ngách trong cơ thể của Liễu Mi phát tiết ra qua từng lỗ chân lông. Quần áo trên người Liễu Mi lập tức tiêu tan, hoá thành tro bụi. Hiện ra trước mắt Vương Lâm là một khối thân thể mềm mại, nổi bật, cực kỳ tuyệt vời khiến cho người ta nhìn vào cũng phải mê mẩn.

Thân mình Vương Lâm, nháy mắt khi bụi phấn khuếch tán, không kịp truyền tống mà đi, lập tức bay nhanh trở lại. Cùng lúc đó, tay phải hắn vung lên phía trước, một cỗ cuồng phong mang theo tiên lực lập tức tràn ngập, thổi về hướng bụi phấn.

Chỉ có điều, mặc dù hắn đã lùi lại cực nhanh, nhưng với cỗ cuồng phong này, bụi phấn cũng không chút đình trệ, như một loại tồn tại trong suốt, không bị cuồng phong ngăn cản, vẫn điên cuồng khoách tán ra.

Tốc độ khoách tán này quá nhanh, khi Vương Lâm lui về phía sau vẫn có một chút bụi phấn theo lông tóc của hắn chui vào trong cơ thể.

Chẳng qua số bụi phấn chui vào trong cơ thể cũng không nhiều lắm. Tiên lực trong cơ thể của Vương Lâm lưu chuyển, liền tiến hành áp chế. Sắc mặt của hắn âm trầm, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, mới tránh thoát khỏi bị phấn vụ xâm nhập thêm.

– Bụi phấn này không phải là pháp thuật mà là do ý cảnh biến thành cho nên thần thông không có tác dụng gì với nó!

Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, nhìn vào một mảng lớn sương mù bụi phấn hình tròn bên trong thung lũng.

Trong sương mù, một bóng người nổi bật đi ra, dần dần lộ ra diện mạo.

Liễu Mi, nguyên bản làn da trắng nõn không tì vết, giờ phút này lộ ra vẻ hồng nhạt. Nhất là đôi mắt của nàng, khi thì lộ ra vẻ vô tình, khi lại loé ra vẻ sắc dục.

Biểu tình của nàng lộ ra vẻ giãy dụa thống khổ.

Đúng lúc này, vẻ vô tinh trong mắt của Liễu Mi tiêu tan, hoàn toàn bị sắc dục chiếm cứ. Miệng nào lộ ra một cụ cười tuyệt mỹ, tay phải điểm một cái vào hư không. Lập tức, bụi phấn xung quanh thân thể gào thét, hướng về bốn phía điên cuồng lan tràn với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được.

Việc lan tràn này giống như một cuộc trùng kích, chen lẫn một cỗ kình lực khổng lồ, điên cuồng gào thét hướng ra xung quanh.

Tốc độ lan tràn này vượt qua tốc độ của Vương Lâm, chỉ trong chớp mắt, phạm vi mấy vạn dặm lập tức biến thành một thế giới màu hồng của bụi phấn. Ngọn núi này bị bụi phấn này bao phủ, như mây mù trong thâm sơn, khiến cho người ta từ xa nhìn lại có cảm giác như mộng như ảo.

Khoảng cách của Vương Lâm với Liễu Mi không xa, là tâm điểm bị bụi phấn này khuếch tán. Với định lực của hắn, nếu đình chỉ hô hấp, vận chuyển ý cảnh, miễn cưỡng cũng có thể tránh né.

Nhưng giờ khắc này, trước khi Vương Lâm kịp thoát đi thì chút bụi phấn trong cơ thể, tuy đã bị áp chế, vốn chỉ cần ngồi xuống khoảng thời gian một nén hương là có thể hoàn toàn khu trừ ra khỏi cơ thể, đã cùng với bụi phấn màu hồng bao phủ ngoài cơ thể hắn, đột phá khỏi áp chế, lan tràn khắp cơ thể. Trong ngoài kết hợp khiến lần đầu tiên thần trí của Vương Lâm rơi vào mê muôi.

Thiên huyễn vô tình đạo ở trên người của Liễu Mi, đã đạt đến Anh Biến trung kỳ. “Thiên huyễn” này thực thế mới chỉ là chín trăm chín mươi chín “huyễn”. Mỗi một “huyễn” chính là một thế của Liễu Mi.

Giống như Liễu Mi ở Thiên Đạo Tông năm đó, cũng chỉ là một “huyễn” của bản thể nàng mà thôi.

Những “huyễn thân” như thế, Liễu Mi tổng cộng đã trải qua đến chín trăm chín mươi chín lần, chỉ có một “huyễn” nữa là có thể đạt đến Thiên huyễn vô tình đạo, đạt tới Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Chỉ cần nàng có đủ tiên ngọc, khiến cho tiên lực đạt đến cực hạn liền có thể hướng đến Vấn Đỉnh, trải qua khảo nghiệm sinh tử, hoặc là bỏ mình hoặc là tiến nhập Vấn Đỉnh kỳ.

Mị Cơ xuất hiện, đối với Liễu Mi mà nói là một lần khảo nghiệm nghiêm khắc. Nếu không có Tam tổ vô tình trợ giúp thì Liễu Mi rất có thể bị Mị Cơ đoạt xá, trở thành một tấm thân chỉ biết hưởng thụ thú vui nhục dục.

Cho nên trong mắt nàng, Vương Lâm rất đê tiện.

Tam tổ vô tình trợ giúp, khiến cho Mị Cơ không thể không sụp đổ, lựa chọn dung hợp. Do đó, một đời của nàng trở thành một “huyễn” của Liễu Mi.

Giờ khắc này, ý cảnh của nàng đã vượt xa sinh tử luân hồi ý cảnh Anh Biến sơ kỳ của Vương Lâm, hắn tự nhiên không thể kháng cự.

Sương mù hồng phấn tràn ngập phạm vi mấy vạn dặm, dần dần co rút lại về trong thung lũng.

Loại co rút này cuối cùng hoàn thành vào ngày hôm sau. Chỉ có điều bụi phấn bên trong thung lũng thuỷ chung vẫn không tiêu tan. Từ trong sương mù truyền ra những âm thanh rên rỉ yêu kiều. Nhưng thanh âm này chứa đầy cảm giác tuyệt vời như một khúc nhạc nhẹ nhàng của tiên nữ, khiến cho ai nghe được cũng phải rung động, cảm xúc tuôn trào.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, sương mù hồng phấn dần dần loãng đi, lộ ra cảnh tượng nơi này. Chỉ thấy một nữ tử nằm bên cạnh tế đàn, hai mắt dần thanh tỉnh.

Bên trên Tế Đàn, lúc này cỗ truyền tống trận tản ra một chút dư âm, hiển nhiên vừa có người vừa mới truyền tống rời đi.

Một lúc sau, đám sương mù hồng phấn toàn bộ tiêu tan. Bên trong thung lũng lại khôi phục lại nhan sắc như xưa, nữ tử ngổi dậy, đôi mi thanh tú nhíu lại, tay phải xuất ra một trảo cách không, một túi trữ vật từ chỗ xa xa bay tới tay nàng.

Lập tức, bạch mang loé ra, thân mình loã lồ của nàng được mặc vào một bộ quần áo màu trắng.

Nàng đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua nhưng vết hồng hồng trên Tế Đàn, trở nên trầm mặc.

– Thiên huyễn vô tình đạo, một “huyễn” cuối cùng không ngờ lại là “huyễn” này. “”Huyễn” này vừa xuất hiện, ý cảnh lập tức biến thành Thiên huyễn tình dục đạo. Hết thảy coi như mộng ảo, nhưng lại chân thật như thế! Không ngờ Thiên huyễn vô tình đạo của Liễu Mi ta chính là đạt được như thế… Sư phụ khiến đạo tâm của hắn lưu lại bóng hình của ta, nhưng cũng không thể nào mà tưởng tượng được, trong một “huyễn” cuối cùng của ta cũng có hơi thở của hắn…

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn ra xa xa, than nhẹ một tiếng. Trong tiếng thở dài lộ ra một cỗ ý niệm cực kỳ phức tạp. Đáy lòng nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt. Hết thảy những điều này vượt quá dự tính trước đây của nàng.

Bên trong Chu Tước Mộ, trên một cánh đồng hoang vu, bóng dáng Vương Lâm chợt loé lên, xuất hiện tại đây. Sau khi hiện ra, hắn nhìn lên không trung, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Khi sương mù bụi phấn màu hồng bao phủ lấy hắn, hắn như bị lâm vào một giấc mộng. Một khắc sau khi tỉnh lại, thấy được nữ tử dưới thân, đáy lòng hắn trở nên chấn động.

– Lúc này còn có chuyện phải làm. Việc của Liễu Mi hãy để qua một bên, nghĩ nhiều cũng vô dụng… Ôi!truyện kiếm tu audio

Vương Lâm than nhẹ, hắn sờ sờ mi tâm, liền tiến vào Thiên nghịch không gian Ở trong đó, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đang chậm rãi tẩm bổ, dần dần khôi phục. Sẽ có một ngày, nàng sẽ thức tỉnh.

Chương 422: Mệnh hồn của Lý Mộ Uyển

Vương Lâm trầm mặc một lát, thân mình khẽ động, biến mất tại chỗ, hướng về phương xa nhanh chóng bay đi.

Bên trong Chu Tước Mộ cũng có sự khác biệt với lời nói của Tư Đồ Nam. Theo Tư Đồ Nam, bên trong Chu Tước Mộ không lớn, ở trung tâm có một ngọn núi.

Trong núi có một thế hệ Chu Tước Tử lưu lại Chu Tước Ấn, cũng là nơi lưu lại thi thể của hắn.

Mỗi một đời Chu Tước, khi kế thừa phong hào này đều phải tĩnh tu mấy tháng ròng rã trong này, mới đạt được truyền thừa của Chu Tước Ấn.

Thần thức Vương Lâm tản ra, quét ngang một vòng, hắn không thể xác định được toàn bộ nơi này lớn nhỏ như thế nào. Nhưng ngay khi thần thức hắn đảo qua, phát hiện một cỗ khí tức rất cường đại. Cỗ khí tức này sau khi phát hiện thần thức của Vương Lâm cũng lập tức triển lộ ra, như là khiêu khích.

Nội tâm Vương Lâm khẽ động, trong khí tức này cũng chính là mênh hồn ngưng tụ thành Linh vật. Rõ ràng là bên trong Chu Tước Mộ, số lượng Linh vật càng nhiều, hơn nữa thực lực càng mạnh.

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nhắm đúng phương hướng, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi. Cái hắn cần tìm kiếm đầu tiên chính là toà linh sơn kia, cũng chính là vị trí ở trung tâm.

Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, một khi Tu Tinh Tinh sụp đủ, chỉ có sử dụng phương pháp của Tư Đồ Nam mới có thể bảo mệnh. Tu Tinh Tinh này cực kỳ bá đạo, chính là quyền lợi mà Tu Chân Liên Minh giao cho Lục cấp tu chân quốc cường đại nhất!

Chỉ khi tu sĩ đạt đến Vấn Đỉnh mới có thể thông qua Vấn Đỉnh Triêu Văn đạo, trong cảm ngộ Tịch Tử Hĩ, mới có cơ hội đem mệnh hồn từ trong Tu Tinh tinh rút ra.

Chẳng qua, mỗi một đời Chu Tước Tử đều không thể thu hồi mệnh hồn. Một khi thu hồi, lập tức mất tư cách sử dụng Chu Tước Ấn. Theo một phương diện nào đó thì có thể hiểu là mất đi phong hào Chu Tước Tử.

Nhưng không phải tất cả Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ đều có thể thành công. Tỷ lệ thành công chỉ có một nửa mà thôi.

Nếu có thể đạt đến cảnh giới trên Vấn Đỉnh, hoặc là có Ngũ cấp tu chân quốc thăng cấp lên Lục cấp thì mới có thể không gì ngăn cản, rút về mệnh hồn của tu sĩ quốc gia đó rời khỏi tu chân tinh.

Mệnh hồn của Vân Tước Tử không thành công rút ra, thực tế bao gồm cả Tiên Di Tộc trên Chu Tước tinh, phàm là những ai sinh ra, không ai rút ra mệnh hồn. Nguyên nhân căn bản của tất thảy có quan hệ rất lớn đến việc Tu Tinh Tinh bị Tư Đồ Nam phong ấn.

Tu Tinh Tinh bị phong ấn, tuy khiến cho Chu Tước Tử không thể lấy nó để khống chế Chu Tước tinh nhưng đồng dạng cũng đoạn tuyệt tất thảy khả năng Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ rút về mệnh hồn của mình.

Một số cường đại, thậm chí Thất cấp, Bát cấp tu chân chủ tinh, ngoại trừ Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ có thể thu hồi mệnh hồn, một số tông phái cường đại, một số ít tông phái cực kỳ cường đại có thể so với một Lục cấp tu chân tinh, đều có những phương pháp khác nhau tránh né hạn chế của Tu Tinh Tinh.

Nếu không như thế, toàn bộ Tu Chân Liên minh sẽ không có chiến loạn và tranh chấp.

Giờ khắc này, ở bên trong tinh không vô tận, có một tinh cầu thật lớn. Từ bên trong không trung nhìn lại, từ bên trong tinh cầu này có vô số đạo kiếm quang bay múa loé ra, bọn họ cũng không phải là đang đấu pháp mà là đang gấp rút chạy đi.

Toàn bộ tu chân tinh này quá lớn,gấp mấy chục lần so với Chu Tước Tinh. Số phàm nhân bên trong tinh cầu này lại vượt xa so với Chu Tước tinh, do đó, số tu sĩ đương nhiên cũng nhiều hơn.

Phạm vi xung quanh tu chân tinh cực lớn này có năm tinh cầu nhỏ hơn. Chúng bay xung quanh chủ tinh, trên đó cũng có rất nhiều tu sĩ.

Càng xa bên ngoài còn có một sô tinh cầu nhỏ hơn, rải rác xung quanh, trên đó đều có các trận pháp khổng lồ thủ hộ.

Tinh cầu lớn nhất kia gọi là Thiên Vận tinh!

Năm cái tinh cầu nhỏ hơn một chút xung quanh là các Thất cấp tu chân tinh, phụ thuộc vào Thiên Vận tinh. Về phần những tinh cầu nhỏ hơn nữa kia, lại là một số lão quái đại thần thông tự mình mở ra tinh phủ. Nếu không được chủ nhân mời, người ngoài không được đi vào!

Chu Tước tinh và so với Thiên Vận tinh mà nói thì nhỏ bé không đáng kể, quá mức nhỏ bé!

Trên Thiên Vận tinh có rất nhiều tông phái, nhưng danh tiếng nhất chính là Thiên Vận Tông.

Thiên Vận Tông coi trọng hết thảy vận duyên trên thế gian, đều là nhất định phải có bên trong minh minh, không thể cưỡng cầu, không thể né tránh. Những phân tông bên dưới cũng có một cảm giác tiên trần.

Người định ra tôn chỉ này là người mà tuyệt đại bộ phận tu sĩ bên trong Thiên Vận tinh đáy lòng đều kính sợ. Tên của hắn gọi là Thiên Vận Tử Lúc này, ở trong Thiên Vận Tông, Thiên Vận Tử đang nhắm hai mắt bỗng nhiên mở ra. Mặt mũi của hắn hiền lành, một mái tóc bạc phiêu tán nhưng cũng không lộ ra vẻ già cả, ngược lại tạo ra một cỗ cảm giác xuất trần. Nhất là hai mắt của hắn, so với một số thanh niên còn sáng ngời hơn.

Trên người hắn không có nửa điểm tử khí, chỉ có sức sống vô biên.

Chỗ ở của hắn chính là Vận Tiên Các trên Thiên Vận Tông. Lúc này, hai mắt của hắn lộ ra một tia sáng kỳ dị, nhẹ giọng lẩm bẩm:

– Năm đó đi bái phỏng lão hữu, trên đường đi qua một cái tu chân tinh có chút hoang phế, từng gặp được một kẻ. Hắn chỉ có Hoá Thần tu vi, cảm ngộ được luân hồi sinh tử ý, không ngờ muốn đi ngược dòng luân hồi căn nguyên. Người có thể làm được điều ấy cũng không có nhiều. Lão phu niệm tình tu vi hắn không kém, thu hắn làm trăm năm ký danh đệ tử. Hôm nay bỗng nhiên có chút cảm ngộ, sợ rằng hắn cũng sớm tới đây… Cũng không biết tu vi hiện tại của hắn như thế nào?! Nếu vẫn chưa đạt đến Hoá Thần hậu kỳ thì dù có đến đây cũng khiến ta rất thất vọng… Thiên Vận Tử trầm ngâm một chút, khẽ lắc đầu, lại nhắm hai mắt lại.

Bên trong Chu Tước Mộ, tốc độ của Vương Lâm khá chậm, thần thức cũng không tản ra quá lớn. Nơi này có rất nhiều Linh vật mệnh hồn, trong đó có một số dù Vương Lâm đối phó cũng có chút phiền toái. Nếu không vận dụng Thập Ức Tôn Hồn Phiên thì không thể ứng phó được.

Một đường thật cẩn thận, Vương Lâm nhanh chóng bay đi, một khi phát hiện có nguy hiểm, hắn liền quay đầu, thay đổi phương hướng để vòng qua. Do đó hành trình của hắn bị chậm lại.

Một ngày nọ, đập vào mắt Vương Lâm là hai ngọn núi cao chọc trời. Giữa chúng có một con đường nhỏ, uốn lượn nhìn không thấy điểm cuối.

Bốn phía của khe núi này còn có một cánh rừng rậm.

Vương Lâm đứng dưới ngọn núi, trầm ngâm một lát, ánh mắt chớp lên.

Hắn đã di chuyển bên trong Chu Tước Mộ được mấy ngày, qua quan sát, cứ đi thẳng đến nơi đây. Đây hẳn là điểm chính giữa của lộ tuyến.

Tuy nhiên, dọc theo đường đi, Vương Lâm rõ ràng cảm giác được, càng đi vào sâu, Linh vật mệnh hồn ngày càng nhiều. Trong đó phần đông là những tên cường đại, vượt xa khả năng mà Vương Lâm có thể trêu chọc.

Trầm ngâm một lát, thân mình Vương Lâm khẽ động, hướng về con đường nhỏ uốn lượn giữa hai ngọn núi chậm rãi đi đến. Mỗi bước đi của hắn, trong lòng đều cảnh giác, luôn luôn quan sát bốn phía.

Linh vật mệ hồn thay đổi liên tục, có thể biến hoá thành bất kỳ một hình thái nào, hơi vô ý sẽ lọt vào công kích.

Một đường đi trên con đường nhỏ, Vương Lâm nhìn hai vách đá hai bên. Chỉ thấy trên đó ẩm ướt, bóng loáng vô cùng, thậm chí còn có mưa nhỏ.

Sau khi đi được mấy chục trượng, thần sắc Vương Lâm bỗng biến đổi, thầm kêu không đúng!

Hắn cẩn thận nhìn vách đá hai bên ngọn núi, ánh mắt loé ra. Nếu nơi đây hàng năm ẩm ướt thì chắc chắn có nhứng sinh vật dây leo sinh trưởng. Dù sao một đường đi tới, trong Chu Tước Mộ này không có gì khác so với ngoại giới. Nhưng vẻ ẩm ướt nơi này giống như vừa mới xuất hiện.

Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm điểm ra như tia chớp vào vách đá một bên. Linh mang loé ra, lập tức tiến sâu vào một phần ba nham thạch, hình thành một lỗ nhỏ sâu mười thước.

Nửa thước trong lỗ nhỏ này ẩm ướt nhưng nửa sau cũng rất khô ráo.

Vương Lâm không dừng lại, thân mình lập tức lui về phía sau, nháy mắt liền rời khỏi con đường nhỏ uốn lượn. Ngay khi thân mình hắn vừa rời khỏi,tất cả những giọt nước rơi xuống vách đa hai bên ngọn núi lập tức quỷ dị từ trong nham thạch rỉ ra. Chỉ thấy mỗi gọt nước trong suốt như một viên thuỷ tinh, lơ lửng tại không trung bên trên con đường nhỏ.

Số lượng những giọt nước mưa rậm rạp này sợ là không ít hơn mười vạn giọt, mỗi giọt lại đại biểu cho một mệnh hồn.

Trước mặt Vương Lâm, những giọt nước mưa này khẽ động, ngưng tụ một chỗ với nhau, hình thành một vật hình người. Thân mình nó cử động quỷ dị, dần dần ngưng thật, cuối cùng hoá thành một nữ tử.

Nữ tử này tướng mạo bình thường nhưng trên người lại tràn ngập một cỗ khí tức quỷ dị. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:

– Ngươi không thể đi vào!Nguồn truyện audio

Vương Lâm chậm rãi lui ra phía sau. Nếu nói mệnh hồn nào mà hắn không muốn trêu chọc nhất thì chính là thuỷ mệnh hồn tạo thành Linh vật. Loại Linh vật này là loại khó đối phó nhất trong tất cả các loại Linh vật. Tuy Linh vật trước mắt này chỉ có thực lực ở khoảng Hoá Thần kỳ tu vi mà thôi nhưng vẫn rất khó đối phó.

Thuỷ, tồn tại giữa đất trời, nhưng khi phân khi tán. Dù là phong ấn, giam cầm cũng rất khó có thể hoàn toàn bao trùm lại. Mấy ngày trước, Vương Lâm gặp một con thuỷ Linh vật, ứng phó quá khó khăn, cuối cùng không thể không từ bỏ, phải đi đường vòng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)