1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
  4. Tập 8: Dùng mọi cách dụ dỗ hắn (c71-c80)

[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Tập 8: Dùng mọi cách dụ dỗ hắn (c71-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Dùng mọi cách dụ dỗ hắn.

Nhìn thấy Ninh Huyền Vũ như vậy, trong lòng Yêu Linh Nhi rất khó chịu, không khỏi hỏi: “Sư tôn, chính xác thì trong võ quán có gì, thế mà lại…”

Nghe thấy thế, khóe miệng Ninh Huyền Vũ giật mội cái, sau đó thở dài, lão ta nói nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Bốn Võ tông, một tên khác có thể là Võ thánh, thậm chí là Võ Đế!”

“Cái gì?”

Mặc dù đoán rằng người của võ quán đó rất mạnh, nhưng khi Ninh Huyền Vũ nói ra sự thật, mọi người vẫn không khỏi há hốc mồm.

Cái võ quán nhỏ bé này, thế mà lại có bốn Võ tông, một vị Võ thánh thậm chí là Võ Đế?

Khó trách.

Khó trách mạnh như Ninh Huyền Vũ, cũng thảm như vậy…

“Cho nên…?”

Yêu Linh Nhi cau mày nhìn Ninh Huyền Vũ.

“Cho nên ta muốn ngươi ở lại thành Bình Giang.” Ninh Huyền Vũ co rút đồng tử lại mà nói: “Nền móng của Huyền Vũ tông ta ở tại đây, mặc dù đã xảy ra xung đột với thanh Sơn Môn hàng nghìn năm nhưng vẫn giữ được thế cân bằng.”

“Nhưng hiện tại, thế cân bằng này đã bị phá vỡ rồi.”

Nói đến đây, trên mặt Ninh Huyền Vũ lộ ra vẻ lo lắng sâu sắc, sau đó hung ác nói: “Lão già Lục thanh Sơn này, không biết lão ta dùng âm mưu và thủ đoạn gì để dựng mối quan hệ với thiếu niên trong võ quán này, thu được một tuyệt thế thần đao.”

“thử nghĩ mà xem, nếu Lục thanh Sơn nhận được thứ tốt từ trong tay những cao thủ này, liệu kẻ như nước với lửa của chúng ta-Lục thanh Sơn có bỏ qua cho chúng ta không?”

“Hơn nữa lão có chỗ tốt của những cao thủ kia, chúng ta có còn là đối thủ của lão không?”

Không thể không nói, mặc dù tính tình Ninh Huyền Vũ không tốt, nhưng với tư cách là chủ của một môn phái thì lão ta cũng thường nghĩ về những vấn đề lâu dài.

Mà mọi người nghe xong, cũng hiểu được lợi và hại trong đó.

trên mặt.

toát lên một vẻ nghiêm trọng.

“Cho nên sư tôn muốn ta…?” Yêu Linh Nhi căng thẳng hỏi.

“Ừm!”

Ninh Huyền Vũ thở ra một hơi, vẻ mặt khó coi nói: “Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng không thể lấy lại được. thù này cũng không thể báo, mặc dù ta không nuốt trôi được cơn tức này nhưng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối đó thì chúng ta cũng không còn cách nào khác.”

“Ngược lại, chúng ta phải cố gắng hết sức để lấy lòng và gần gũi với thiếu niên đó, ít nhất là như Lục thanh Sơn.”

“Sư tôn, ta có thể hiểu ý của người.” Yêu Linh Nhi lo lắng nói: “Nhưng… Không nói đến chuyện của hai vị sư huynh trước đây, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì hai bên như ván đã đóng thuyền. Chúng ta nên làm thế nào để lấy lòng và gần gũi hắn ta đây?”

“Cho nên, đây là lý do tại sao ta muốn ngươi ở lại, mặc dù lần trước ngươi và hắn đã gặp nhau, nhưng đó là sau khi ngươi cải trang, hắn vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ thật của ngươi…”

Nói đến đây, Ninh Huyền Vũ hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Yêu Linh Nhi, trong miệng phát ra từng chữ.

“Do đó…”

“ta muốn ngươi làm mọi thứ có thể để quyến rũ hắn và trở thành người phụ nữ của hắn!”

“Cái gì?”

Yêu Linh Nhi mở đôi môi đỏ thật lớn.

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng nguyên nhân Ninh Huyền Vũ muốn giữ nàng lại là vì chuyện này.

“ta biết, chuyện này khiến ngươi rất khó xử…” Ninh Huyền Vũ thành khẩn nói: “Nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của Huyền Vũ tông chúng ta, toàn bộ đường sống của Huyền Vũ tông đều nằm trong tay ngươi.”

“Mà nói đi nói lại, nếu ngươi thật sự có thể trở thành nữ nhân của hắn, kỳ thật cũng không tủi thân ngươi, dù sao ít nhất hắn cũng có tu vi Võ thánh, không phải ngươi luôn tôn trọng cường giả sao?”

Dứt lời, Ninh Huyền Vũ dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Yêu Linh Nhi.

Yêu Linh Nhi cắn chặt môi đỏ, tự hỏi lời Ninh Huyền Vũ nói.

Không phải lời này không có lý.

trước tiên, không nói hắn có phải Võ Đế hay không, chỉ là Võ thánh thôi cũng đã đủ khiến cho vô số người thần phục. Nếu không xảy ra những việc này thì chắc hẳn người thanh niên kia cũng là đối tượng sùng bái và theo đuổi của Yêu Linh Nhi nàng.

Nếu mình thật sự trở thành nữ nhân của người thanh niên kia, thì chắc chắn Yêu Linh Nhi nàng cũng nước lên thuyền lên, không chỉ trở thành người trên người, mà đương nhiên Huyền Vũ tông cũng là người được lợi.

“Sư tôn, ta không có gì không tình nguyện, nhưng hắn thật sự có thể coi trọng ta sao?”

Vẻ mặt Yêu Linh Nhi trở nên không tự tin.

Nếu trước mặt những người khác, nắm bắt một nam nhân thì với dung mạo trời sinh của nàng, lại thêm mị công không tầm thường của nàng, không cần phải nói, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

thế nhưng một cao thủ có tu vi thấp nhất là Võ thánh, hắn muốn loại nữ nhân nào mà không có, dựa vào cái gì mà hắn lại coi trọng Yêu Linh Nhi nàng đây?

Ninh Huyền Vũ cũng nhíu mày.

Nhưng việc đã đến nước này, không còn cách nào khác, lão ta chỉ có thể an ủi: “Linh Nhi, vi sư tin tưởng thủ đoạn của ngươi, thành sự ở người mưu sự ở trời, ngươi nhất định có thể làm được.”

“Được, được rồi…”

Yêu Linh Nhi lập tức cảm thấy lá gan trên người nặng ngàn cân.

Nhưng nhiệm vụ nguy hiểm và thu hoạch luôn tồn tại song song với nhau, nó cũng kích thích ý chí chiến đấu và chờ mong trong lòng nàng.

Sau đó không lâu, Ninh Huyền Vũ đám người chạy về Huyền Vũ tông, Yêu Linh Nhi cũng không hành động thiếu suy nghĩ ngay lập tức mà vào trong thành Bình Giang ở để ẩn giấu tu vi.

Chương 72: Đây là do tiên sinh ban ơn.

trong một tòa đại điện trang nghiêm.

Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ lóe lên sự tức giận sâu đậm, vì vô cùng tức giận nên gân xanh trên cánh tay đều nổi cả lên.

Lão vừa xuất quan thì đã nghe được Lạc Lan tuyết bẩm báo với lão chuyện lần trước ở thương Hội Bảo Phong, Vu Vũ Kiệt không biết tốt xấu ra tay với tiên sinh.

Chuyện này, sao hắn có thể nhịn được?

“tam trưởng lão, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời về việc này.” toàn thân thanh Sơn Lão tổ tản ra hơi thở bức người, nhìn một lão già ngồi dưới rồi trầm giọng nói: “Vu Vũ Kiệt, ta nhất định sẽ giết hắn. Không, ta phải lăng trì hắn.”

Nghe thấy thanh Sơn Lão tổ nói như vậy, sắc mặt tam trưởng lão tái đi, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“tông chủ bớt giận, cầu xin ngươi cho Vũ Kiệt một cơ hội, muốn lão già này trả giá gì, ta cũng đồng ý.” tam trưởng lão lo lắng nói: “Không dối gạt tông chủ, ngoài là đệ tử của ta, Vũ Kiệt còn có một thân phận khác.”

“Con riêng à?”

thanh Sơn Lão tổ lạnh lùng nói.

“thì ra tông chủ người cũng biết rồi.” tam trưởng lão ngượng ngùng cúi đầu.

“Hừ, nếu hắn không phải con riêng của ngươi thì ta sẽ nhiều lời với ngươi ở đây sao?” thanh Sơn Lão tổ lạnh giọng nói: “Nếu không thì hiện tại Vu Vũ Kiệt đã sớm là một con chó chết rồi.”

“Đa tạ tông chủ ban ơn.” tam trưởng lão nặng nề dập đầu trên đất, cầu xin tha thứ: “Xin tông chủ nhìn công sức mà những năm này lão già ra sức vì tông môn mà tha cho Vũ Kiệt một mạng.”

“ta sẵn lòng tiếp nhận trừng phạt vì Vũ Kiệt.”

Dứt lời, hắn tàn nhẫn vung khí kình xuống, một cánh tay nhanh chóng rơi xuống trước mặt thanh Sơn Lão tổ. Sau đó sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn thanh Sơn Lão tổ thành khẩn nói: “Nếu lão tổ cảm thấy chưa đủ, ta tình nguyện lại chặt thêm một tay!”

“Ngươi…”

“Sao ngươi phải như vậy chứ?”

thanh Sơn Lão tổ lóe lên, hai đạo kình khí rơi vào trên người tam trưởng lão, giúp hắn bịt kín kinh mạch chảy máu.

“Cầu xin tông chủ khai ân.” tam trưởng lão tiếp tục dập đầu.

“Ầy, thôi thôi.”

thanh Sơn Lão tổ lắc lắc đầu, mặc dù tam trưởng lão có lúc trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng nhưng những năm này quả thật đã trả giá không ít vì thanh Sơn Môn. Chuyện đã đến nước này, nếu lão còn không khai ân thì chỉ sợ người này thật sự chết trước mặt lão.

Hơn nữa, trong lòng lão để ý Vu Vũ Kiệt như thế cũng có liên quan đến thanh Sơn Môn.

Năm đó thanh Sơn Môn khai chiến với một tông môn khác, tam trưởng lão đại chiến ba ngày, bị thương nặng đến mức ngã gục. Mặc dù cứu được nhưng dương môn bị hủy, không còn lực nối dõi tông đường nữa.

Chỉ có một con trai như vậy, chắc chắn hắn muốn ra sức bảo vệ.

“Đa tạ tông chủ khai ân.” tam trưởng lão dập đầu cảm tạ.

“Đây không phải là ta ban ơn mà là vị tiên sinh kia vẫn chưa để việc này ở trong lòng.” thanh Sơn Lão tổ trầm giọng nói: “Bằng không, đừng nói ngươi, cho dù toàn bộ thanh Sơn Môn cũng không giữ được hắn. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là quản giáo cho tốt người dưới tay đi.”

“Mặt khác, ngươi đã biết thân phận của tiên sinh nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ nửa chữ ra ngoài. Nếu bởi vì ngươi tiết lộ mà quấy rầy hắn thanh tu, vậy ngươi tự mình đi tạ tội cho ta!”

“Vâng, tông chủ.”

tam trưởng lão vội vàng lui ra, thông qua một loạt thủ tục, mới phóng thích Vu Vũ Kiệt ra ngoài.

Vu Vũ Kiệt được thả ra ngoài, hắn ta không lo lắng vết thương chưa lành mà đã phái người nghe ngóng tung tích của Bành Anh. Khi biết được Bành Anh trực tiếp bị trục xuất khỏi thanh Sơn Môn, sắc mặt hắn ta vô cùng âm u.

“ta không cam lòng!”

“Khó khăn lắm mới đưa nàng vào thanh Sơn Môn, còn chưa qua tay ta đâu. Không được, ta phải bắt nàng về.”

Dịch Phong ngổn ngang đứng trong gió.

Chuyện này là sao vậy?

Bốn lão già Ngô Vĩnh Hồng nói là có chuyện, rồi vội vội vàng vàng đi mất, vứt xuống một đống đồ rác rưởi trước quầy của hắn!

Nói cái gì mà, một phần trong đó là những thứ vừa nãy hắn dặn dò, một phần khác là tiền thắng cược lần trước?

thế nhưng, nếu thật sự đưa tiền thắng cược gì đó thì ngươi đưa tiền mặt đi, kiếm một đống rác rưởi này đến đây làm gì thế.

trong lòng Dịch Phong thật sự không còn lời nào để nói!

Mấy thứ rác rưởi này thật khó coi.

Một đôi giày, hình dáng thoạt nhìn không khác ủng đi mưa là mấy; một cái dù, rách, cũ, nát, còn in các loại hoa văn quỷ quái mơ hồ, ngoài ra còn có một số đồ rách nát không hiểu là cái gì…

thôi thôi!

Có lẽ là Ngô lão đầu thật sự không có năng lực trả tiền thắng cược kia, trong lòng lại băn khoăn nên mới đem đồ đồng nát trong nhà ra dùng để gán nợ.

May mà, bây giờ Dịch Phong cũng không thiếu tiền.

Nói thật, ủng đi mưa và dù che mưa này cũng có chút tác dụng với hắn, ngày nào trời mưa thì mang ủng đi mưa, che cái dù rách này đi ra ngoài chuẩn bị ít rượu, cũng rất hợp thời!

“Ư ử!”

Lúc này, con chó truyền đến một loạt âm thanh ư ử.

Dịch Phong liếc nó một cái, không để ý.

Nhưng Ngao Khánh vẫn không ngừng ư ử như cũ, đây là bản năng yêu thú của nó, nhất là vào lúc gặp phải những thứ đáng sợ.

Giờ phút này, ánh mắt của hắn đang dõi theo một cánh cửa nhỏ sau lưng Dịch Phong.

Chương 73: Động tĩnh trong môn phái.

tới đây lâu như vậy, kì thực hắn chưa từng để ý đến cánh cửa nhỏ này, không nói đến việc bình thường mình chưa từng đi vào, hắn cũng rất ít thấy Dịch Phong đi vào. Hắn vốn cho rằng đó là một gian phòng để đồ lặt vặt, nhưng bây giờ hắn lại không cảm thấy như vậy.

Hắn luôn cảm thấy, bên trong ẩn giấu cái gì đó.

Bởi vì hắn lờ mờ cảm giác được, thỉnh thoảng bên trong sẽ truyền ra một luồng hơi thở thâm thúy mà kinh khủng.

Nhưng điều khiến hắn hơi yên tâm là Dịch Phong vẫn nằm trên ghế nằm như trước đây, không thèm để ý hơi thở tỏa ra từ trong cánh cửa nhỏ.

Nhưng hắn vẫn tò mò như trước, rốt cuộc bên trong ẩn giấu thứ gì?

thương hội Bảo Phong.

Doãn Hùng cố ý phái người mời Lạc Lan tuyết đến.

“Khụ khụ, cháu gái à, thành Bình Giang sắp nghênh đón Đại hội thơ ca mỗi năm một lần. Đại hội sẽ mời tất cả đại nhân thơ ca đến, cũng mời những người học văn tới. Chí tôn Bảo của tiên sinh đã bùng nổ như thế, ta chuẩn bị mời tiên sinh tới tham gia. Nhưng chuyện liên quan đến thân phận của tiên sinh, ta không nắm chắc được, ngươi thấy thế nào?”

Nghe vậy.

Lạc Lan tuyết rơi vào trầm tư.

Sau đó, nàng nói: “tiên sinh giấu mình ở thành Bình Giang vì hai nguyên nhân, một là đang sắp xếp một hồi ván cờ lớn, đồng thời cũng đang cảm ngộ sinh hoạt của người phàm.”

“Ngươi có chuyện gì, chỉ cần không phá hỏng đại cục của tiên sinh, cũng không ảnh hưởng dự tính ban đầu của tiên sinh là cảm ngộ sinh hoạt của người phàm, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”

“thật ra chuyện không ảnh hưởng đến ước nguyện ban đầu của tiên sinh rất dễ giải quyết, khi tiếp xúc với tiên sinh, tất cả mọi việc xuất phát từ góc độ của phàm nhân là được rồi.” Doãn Hùng nhíu mày nói: “Nhưng ván cờ mà tiên sinh sắp xếp rốt cuộc là cái gì vậy?”

Nghe vậy, Lạc Lan tuyết không khỏi cười khổ một tiếng, nói khẽ: “Đại cục tiên sinh sắp xếp, há là chuyện chúng ta có thể phỏng đoán. Dù sao cẩn thận trong tất cả mọi chuyện là được, chỉ là một đại hội thơ ca, người tham dự đều là một vài người phàm. Nếu ngươi có lòng mời tiên sinh vậy thì cứ trực tiếp mời đi. Nếu tiên sinh có ý thì sẽ tự đi.”

“Ừm.”

Doãn Hùng gật đầu cái nhẹ, trịnh trọng nói: “Cháu gái, ta hiểu đại khái ý của ngươi rồi.”

Sau khi trao đổi với Lạc Lan tuyết, Doãn Hùng tự mình chạy đến võ quán, đồng thời đưa một tấm thiệp mời cho Dịch Phong.

Nằm trên ghế, Dịch Phong nhìn thiệp mời trong tay.

thôi được.

Dù sao hắn cũng nhàn rỗi, chi bằng đi xem một chút.

Hắn còn muốn xem xem, rốt cuộc tri thức văn hóa của dị giới này càng sâu hơn một bậc, hay nội tình năm ngàn năm của Viêm Hoàng hắn mạnh hơn chút.

“Đại hội thơ ca à?”

trong một tòa đình viện, Yêu Linh Nhi nhìn tin tức trong tay, lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên.

Những ngày này, thông qua một loạt thủ đoạn, nàng hỏi thăm sơ lược trạng thái sinh hoạt bình thường của vị thanh niên thần bí này một chút.

Nàng nhận định.

Đây là một vị cao nhân tuyệt thế bước vào phàm trần, cảm ngộ sinh hoạt.

Đại hội thơ ca của người phàm lại là một cơ hội tốt hiếm có đối với nàng.

“Con gái, hôm nay cha có mấy lời muốn nói với con.”

trong một tòa đình viện xa hoa khác, Mao Lâm nhìn con gái mình-Mao Doãn Nhi, ý vị sâu xa nói: “Con gái à, ta hỏi con, rốt cuộc con có cái nhìn thế nào đối với vị tác giả của Hồng Lâu Mộng và Chí tôn Bảo này?”

“Cha, người… hỏi lời này là có ý gì?”

Mao Doãn Nhi nói khẽ. Khi nói chuyện, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ ửng.

“thật không dám giấu giếm, bởi vì bản Chí tôn Bảo này, rất có thể thương hội sẽ đánh mất thời cơ trong quá trình tranh đoạt vị trí thương hội đứng đầu cho nên cha muốn con tạo mối quan hệ với Dịch Phong, thậm chí, thậm chí…”

Nói đến đây, một gương mặt mo của Mao Lâm đỏ lên, thực sự có hơi nói không nên lời.

Hắn thế nào cũng không ngờ được, một kẻ dung tục quê mùa, lại làm cho hắn đi tới mức này.

“Cha, ta biết ý của ngươi, ta sẽ cố gắng cho tốt…” Ý của Mao Lâm đã rất rõ ràng, nhưng dường như Mao Doãn Nhi cũng không có ý kiến gì khác đối với suy nghĩ của Mao Lâm.

Đại hội thơ ca mỗi năm một lần, cuối cùng cũng được mở ra bên bờ sông thuần Khê, thành Bình Giang.

Nơi này…

tập trung toàn bộ thanh niên tài tuấn của thành Bình Giang.

Nơi này không dùng thực lực, không dùng gia thế luận cao thấp, chỉ lấy văn học luận phong thái.

Đương nhiên, dù nói là hoạt động của người phàm, nhưng không chỉ phàm nhân mới có thể tham gia. tu sĩ cũng có thể tham gia như thường, nhưng cho dù tu sĩ ở đây, ngươi không có hàm dưỡng văn học tốt đẹp thì cũng sẽ bị người khác xem thường như cũ.

Khí khái của văn nhân chính là như thế!

Dịch Phong nhận được thiệp mời, cũng đến Đại hội thơ ca.

trong đại hội, có không ít người sửa chữa câu thơ của mình, loay hoay tài hoa của mình, nhưng đều không thể khiến cho Dịch Phong hứng thú.

từ nhỏ, hắn đã lớn lên dưới sự hun đúc của năm ngàn năm văn hóa, hắn đã lĩnh hội không biết bao nhiêu thơ ca lưu truyền thiên cổ từ rất sớm, mấy câu thơ này nhìn từ bề ngoài ý nhị ngàn vạn, kì thực cũng không có lập ý, thực sự không hấp dẫn nổi hứng thú của hắn.

thậm chí đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường trong tiểu thuyết của hắn đã đủ nghiền ép những người này.

Chương 74: Ghi hận trong lòng.

Nhưng…

trong đám người chen chúc, lại có hai ánh mắt luôn nhìn hắn chăm chú từ đầu đến cuối.

Một người là Yêu Linh Nhi.

Một người khác là Mao Doãn Nhi.

Cuối cùng, Yêu Linh Nhi hít sâu một hơi, đi về phía Dịch Phong.

“Ai da!”

Vừa tiếp cận Dịch Phong, Yêu Linh Nhi liền lảo đảo một cái.

Nhưng Dịch Phong lại chưa từng nhìn nàng dù chỉ một lần, trực tiếp đi qua bên cạnh nàng. Cứ như vậy, Yêu Linh Nhi ngã một cái vô ích!

“Cô nương, ngươi không sao chứ?”

“Cô nương, ngươi sao rồi?”

trong lúc nhất thời, nhìn thấy Yêu Linh Nhi, một vưu vật tuyệt sắc như thế ngã nhào trên đất, vô số văn nhân chen chúc nhau đến muốn đỡ Yêu Linh Nhi dậy, truyền sự lo lắng dịu dàng đến cho Yêu Linh Nhi.

“Cút đi.”

Yêu Linh Nhi sầm mặt lại.

Những người phàm nhân này như giun dế, căn bản không xứng tiếp xúc với nàng.

Nhưng hắn, vì sao hắn lại coi như không thấy mình?

Chẳng lẽ mình thật sự không thể nào khiến hắn chú ý hay sao?

Bên trong đôi mắt của Yêu Linh Nhi, vô ý thức xuất hiện một vệt sầu lo.

“tiên sinh, chào ngươi.”

Mà ngay lúc này, Mao Doãn Nhi đúng lúc đi về phía Dịch Phong, mặt đỏ bừng xinh đẹp, chào hỏi với Dịch Phong.

“Là ngươi…”

Dù sao Dịch Phong cũng đã gặp Mao Doãn Nhi, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.

Nhìn thấy Mao Doãn Nhi, hắn liền nhớ đến cha của Mao Doãn Nhi, Mao Lâm. Nhục nhã ngày đó, hắn vẫn chưa từng quên, cho nên Dịch Phong chỉ đơn giản lên tiếng chào rồi đi thoáng qua nàng.

trong lúc nhất thời, một mình Mao Doãn Nhi bị bỏ lại đứng nguyên tại chỗ, âm thầm đau lòng.

“Một người phàm nho nhỏ như ngươi, sao có thể được tiên sinh chú ý đến chứ, thật là buồn cười.” Đúng lúc này, Yêu Linh Nhi đi đến bên cạnh Mao Doãn Nhi, nói lạnh như băng.

“Ngươi lại là ai?” Mao Doãn Nhi nhíu mày, nàng cảm nhận được nguy cơ tuyệt đối trên người nữ nhân này, nhất là dáng người uyển chuyển như rắn nước của nàng khiến cho nàng có cảm giác rất lớn.

“ta ư?”

Yêu Linh Nhi cười lạnh một tiếng.

“ta là nhân vật ngươi không thể với tới, muốn hấp dẫn tiên sinh, ngươi còn không xứng đâu!”

Yêu Linh Nhi trào phúng một tiếng, liền nhìn chăm chú bóng lưng Dịch Phong, tiếp tục đuổi theo.

Mao Doãn Nhi âm thầm cắn răng, cho dù tư sắc của nữ nhân này khiến nàng cảm thấy uy hiếp tuyệt đối, nhưng nàng suy nghĩ kỹ lại một chút thì thấy mình cũng không kém cạnh gì.

Không nhịn được nữa, Mao Doãn Nhi không muốn chịu thua nên cũng chạy về phía Dịch Phong.

“Dịch Phong.”

Đang đi xuyên qua trong đám người, quan sát từng câu thơ mà văn nhân dị giới viết ra, Dịch Phong chợt nghe thấy có người gọi hắn.

Quay đầu, gương mặt hắn lập tức lộ ra vẻ phức tạp.

Người gọi hắn lại chính là Bành Anh.

“ta không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở đây.”

Bành Anh lạnh lùng nói, thái độ không hề giống lúc trước, dường như bên trong giọng nói chuyện còn mang theo tràn đầy căm hận.

“Đúng vậy, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

Dịch Phong cảm thấy phức tạp.

Hắn không phải là một người vô tình, nhưng cũng không phải người có trái tim thánh mẫu.

Ngày đó Bành Anh nhẫn tâm rời đi, mặc dù Dịch Phong đau lòng, nhưng hắn cũng dứt khoát, trực tiếp gạch bỏ Bành Anh ra khỏi lòng mình.

Đối với nữ nhân này, hắn đã không còn chút dao động nào từ lâu rồi.

“Dịch Phong, ta đã hỏi thăm rồi, đừng tưởng rằng ngươi viết ra một cuốn sách không tệ, khiến Lạc Lan tuyết của thanh Sơn Môn che chở ngươi thì thế nào chứ. Ngươi phải hiểu được, chung quy ngươi chỉ là một người phàm.” Bành Anh không khách khí giễu cợt nói: “Mặc dù ta bị thanh Sơn Môn trục xuất khỏi sơn môn, nhưng Vũ Kiệt ca ca đã gửi thư cho ta, không bao lâu nữa ta sẽ lại trở về thanh Sơn Môn.”

“trong mắt ta, cuối cùng ngươi chỉ là một người phàm nhân, là một con kiến hôi.”

Bành Anh lạnh lùng trào phúng.

Đối với chuyện ngày đó, nàng ghi hận trong lòng, nhất là chuyện bị trục xuất khỏi thanh Sơn Môn, nàng càng khó mà buông được.

“Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói.”

Dịch Phong không muốn nói thêm một câu nào với nàng hết nên trực tiếp đi ngang qua nàng.

“Dừng lại.”

“Ngày đó ngươi khiến ta gặp nhục nhã lớn như thế, bây giờ lại muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?” Bành Anh lạnh lùng nói.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Dịch Phong nhướn mày.

“ta không muốn thế nào.” Bành Anh lạnh lùng trào phúng nói: “ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ngươi mãi mãi cũng chỉ là một kẻ rác rưởi sinh hoạt ở tầng thấp nhất, mà ta là đệ tử của thanh Sơn Môn, là người tu luyện, ngươi mãi mãi không xứng với ta.”

Đối thoại giữa Dịch Phong và Bành Anh, lập tức khiến không ít người chú ý.

Bất cứ ai cũng không thể rời được hóng chuyện.

“Loại giun dế như ngươi, cả một đời đều chỉ xứng trông coi võ quán rách nát kia của ngươi mà thôi. Sinh hoạt ở tầng thấp nhất, thậm chí còn không có nữ nhân nào coi trọng.”

từng câu từng chữ của Bành Anh tràn đầy trào phúng.

tất cả lời này, đều là sự đáp trả của nàng vì vũ nhục mình chịu đựng ở thương hội Bảo Phong ngày đó.

“Chát!”

Nhưng nàng vừa mới lên tiếng, một bàn tay lập tức tát xuống khuôn mặt của nàng.

Người đánh nàng chính là Mao Doãn Nhi.

Nghe thấy Bành Anh nhục nhã người trong lòng nàng sùng bái như thế, nàng thực sự không nhịn được mà đứng ra.

Chương 75: Dựa vào cái gì mà vậy chứ?.

“Ếch ngồi đáy giếng, người như ngươi sao có thể chất vấn tài văn chương của tiên sinh, cho dù ngươi là người tu luyện thì thế nào?” Mao Doãn Nhi không chút nương tay đánh trả.

“Ngươi là ai?”

Chịu một cái tát, Bành Anh điên cuồng, ánh mắt thù hận nhìn chòng chọc vào Mao Doãn Nhi.

“thương hội Bình Giang, Mao Doãn Nhi.”

Mao Doãn Nhi thẳng thắn nói.

“Cái gì?”

“Vậy mà là Mao Doãn Nhi?”

“Nghe nói nàng không chỉ có tài văn chương xuất chúng mà còn là hòn ngọc quý trên tay thương hội Bình Giang!”

“Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp một lần, đúng là phong thái của thế gia vọng tộc, nhưng vì sao nàng lại ra mặt vì thanh niên nghèo túng này?”

trong lúc nhất thời, thanh niên tài tuấn vây xem bên cạnh lộ ra âm thanh kinh ngạc, từng ánh mắt chú ý đến trên người Mao Doãn Nhi.

Hiển nhiên, Mao Doãn Nhi làm hòn ngọc quý trên tay thương hội Bình Giang nên đã nổi tiếng với bên ngoài từ lâu rồi.

“Mao Doãn Nhi của thương hội Bình Giang?”

Bành Anh ôm lấy mặt, phát ra âm thanh âm trầm.

Nàng không nghĩ ra nổi, vì sao Mao Doãn Nhi lại ra mặt vì Dịch Phong, ra mặt vì nam nhân đã bị nàng vứt bỏ trước mặt.

Cho nên, nàng không cam lòng quát: “Cho dù ngươi là người của thương hội Bình Giang thì thế nào. Chuyện giữa ta và hắn liên quan gì tới ngươi, ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?”

“ta và hắn không có quan hệ gì, ta chỉ là người hâm mộ Chí tôn Bảo của tiên sinh thôi.” Mao Doãn Nhi không cam lòng rơi lại phía sau, đồng thời quay đầu về phía Dịch Phong nói: “tiên sinh, có ta ở đây, nơi này không ai dám nói xấu ngươi một câu.”

“Đa tạ.”

Dịch Phong gật đầu nhẹ với nàng, sắc mặt hơi phức tạp.

Hắn không thích loại cảm giác bị người khác xem náo nhiệt như thế này. Sớm biết như thế, hắn đã không đến.

“Người hâm mộ?”

Mao Doãn Nhi, kích thích hồi ức không tốt của Bành Anh.

Lại là người hâm mộ.

Ngày đó Lạc Lan tuyết trục xuất nàng khỏi tông môn, không phải cũng bởi Chí tôn Bảo sao?

Lạc Lan tuyết thì thôi, Mao Doãn Nhi cũng như vậy, một cuốn sách được viết ra bởi giun dế tầng dưới cùng lại hấp dẫn người như vậy sao?

Một cuốn sách bại hoại mà thôi, dựa vào cái gì mà có lực ảnh hưởng lớn như vậy? chứ

Bành Anh không nghĩ ra được.

Cho dù sách được viết ra có tốt, nhưng cũng chỉ là phàm nhân, có khoảng cách rất lớn với người tu luyện.

“ta không cần biết ngươi là người nào, đây là chuyện ta và hắn, ta cảnh cáo ngươi, lập tức tránh ra cho ta.” Dưới thù hận tuyệt đối, Bành Anh lạnh lùng phát ra âm thanh uy hiếp với Mao Doãn Nhi.

Ngay lúc đó, nàng rút ra trường kiếm, khí thế của võ giả cửu trọng lộ ra trên người.

thương hội Bình Giang thì thế nào, mặc dù hiện tại nàng bị trục xuất khỏi thanh Sơn Môn, nhưng bởi vì quan hệ với Vu Vũ Kiệt nên nàng có thể trở về ngay lập tức. Sau lưng có thanh Sơn Môn làm chỗ dựa, thương hội người phàm chẳng qua là sâu mọt mà thôi.

Cho nên nàng cũng không e sợ thương hội Bình Giang.

Bởi vậy, nàng không chút kiêng kỵ dùng khí thế tu vi dồn ép Mao Doãn Nhi.

Chỉ một thoáng, sắc mặt Mao Doãn Nhi đã trắng bệch.

tuy nàng là hòn ngọc quý trên tay thương hội Bình Giang nhưng cũng chỉ là một kẻ phàm tục. Đứng trước mặt người tu luyện, cũng không chịu nổi chút uy thế nào.

Mà thanh niên tài hoa khác đang vây xem, cũng dồn dập bị khí thế kia trấn áp, liên tiếp lui về phía sau.

Chung quy bọn họ cũng chỉ là người bình thường.

“Chát!”

Nhưng đúng vào lúc này, lại có một bàn tay tát lên gương mặt của Bành Anh. Ngay sau đó, một nữ tử có dáng người cực đẹp xuất hiện trước mặt Bành Anh.

Bóng dáng này xuất hiện lập tức khiến mọi người ở đây kinh ngạc kêu lên.

Bởi vì vị vừa ra tay này cũng là báu vật tuyệt sắc, so với Mao Doãn Nhi thì nàng không chỉ không kém cỏi mà ý vị mà dáng vẻ quyến rũ kia lộ ra càng khiến không ít người mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Càng quan trọng hơn là…

Vị này ra tay còn tàn nhẫn hơn Mao Doãn Nhi!

trên gương mặt trái xoan của Bành Anh, một dấu tay đỏ bừng nhanh chóng hiện ra.

trong chốc lát, vô số người nhìn về phía Dịch Phong.

Họ đều đang sôi nổi suy đoán rốt cuộc Dịch Phong là ai mà lại có thể khiến hai nữ nhân này ra tay giúp đỡ.

Nữ tử sau đó không phải ai khác.

Mà chính là Yêu Linh Nhi!

Đau rát trên mặt suýt chút nữa đã khiến Bành Anh mất đi lý trí, nàng ta không ngờ mình lại phải chịu thêm một cái tát nữa!

Điều càng khiến nàng ta không nghĩ ra được, nguyên nhân đánh nàng lại là vì nam nhân bị nàng vứt bỏ này, tên phế vật này, thứ sâu bọ này…

trong mắt nàng ứa ra sát ý, nhìn chằm chằm Yêu Linh Nhi, Bành Anh thù hận kêu: “Ngươi là ai?”

“ta cũng là người hâm mộ của tiên sinh.”

Yêu Linh Nhi cong môi, trong lòng đã sớm có lí do thoái thác nên ung dung nói.

Hai ngày này ở thành Bình Giang, nàng đã sớm tra rõ ràng lai lịch của vị thanh niên thần bí này. Mặc dù là một cao thủ tuyệt thế, nhưng cho tới nay làm việc và nói chuyện vẫn không lộ ra điều gì.

Loại người này, rõ ràng là loại lão quái trở lại nguyên trạng đến cảm nhận sinh hoạt.

Bởi vì theo như nàng tìm hiểu, vị này trải nghiệm sinh hoạt của người phàm đến cực hạn, ăn ở, một ngày ba bữa, đối nhân xử thế… đều tự đi làm, tiến hành không khác gì người phàm.

Cho nên nàng hiểu ra, cho dù trong mắt hắn tu vi của mình chỉ liếc mắt đã bại lộ nhưng mình vẫn phải giả vờ thành dáng vẻ người phàm, không phá hỏng dự tính ban đầu của hắn là thể nghiệm cuộc sống của người phàm, để tới gần hắn.

Mà lí do thoái thác người hâm mộ này, đúng lúc trở thành lời giải thích tốt nhất của nàng.

Chương 76: thời khắc tỏa sáng của Bành Anh.

“Lại là người hâm mộ?”

Bành Anh lộ ra thần sắc ác độc, tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Không phải chỉ là một cuốn sách bại hoại sao, dựa vào cái gì khiến cho một phế vật bị nàng vứt bỏ, liên tiếp được nữ nhân khác dính lên?

Điều khiến nàng càng khó mà tiếp nhận chính là trong hai nữ nhân này, không một ai kém hơn nàng. Cho dù là xuất thân, dung mạo hay dáng người thì đều đủ để nghiền ép nàng.

May mà, hai nữ nhân này căn bản vốn dĩ không có tu vi.

Nếu không có tu vi thì ở trong mắt Bành Anh, họ cũng là phế vật, là bình hoa chỉ có dáng dấp đẹp mắt thôi.

“Hay cho một người hâm mộ, nếu hai nữ nhân đê tiện các ngươi muốn quản chuyện của ta, vậy các ngươi phải đứng trước sự hủy diệt!” Bành Anh lạnh lùng quát, trường kiếm trong tay vừa ra, đồng thời khí thế tu vi bại lộ.

“Cái gì?”

“tu sĩ?”

“Vậy mà là tu sĩ?”

Mọi người vây xem cảm nhận được khí thế không chút giữ lại của Bành Anh, ào ào rung động không thôi, mới phát hiện Bành Anh trước mắt lại là một tu sĩ.

Họ không nhịn được nhìn Bành Anh bằng ánh mắt kính sợ.

Cho dù đại hội thi từ này không lấy thực lực, thân phận để nói cao thấp, nhưng sự thật chân chính là ở bất kỳ nơi nào, người tu luyện cũng có thể khiến người khác kính sợ.

“Lần này, một nam hai nữ kia thảm rồi!”

“Đúng vậy, ta đoán là trong lòng hai cô gái Mao Doãn Nhi kia cũng hối hận rồi, lại đánh nữ tu sĩ này một cái tát.”

“Chỉ đáng tiếc hai báu vật xinh đẹp như vậy!”

Đám người nghị luận ầm ĩ, không ít người càng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía ba người Dịch Phong và Yêu Linh Nhi.

Hành động kính sợ và lời nói nghị luận ầm ĩ của đám người khiến cho Bành Anh hơi hất cằm lên, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo nồng đậm.

Nàng rất hưởng thụ loại kính sợ này.

Cũng rất hưởng thụ loại cảm giác bị người sợ hãi này.

Hiện tại chính là đến phiên nàng chậm rãi nhục nhã ba người này, vậy thì cứ bắt đầu từ hai nữ nhân đê tiện này đi.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên đặt ánh mắt lên người Mao Doãn Nhi, khí thế dồn ép vào nàng ta.

Mao Doãn Nhi bị dọa đến mức run rẩy, nàng là một nữ tử yếu đuối, nào có chịu được uy thế của người tu luyện, khuôn mặt lập tức thay đổi, cả gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

“thế nào, vừa rồi không phải ngươi đánh ta rất ác độc sao?” Bành Anh nói lạnh như băng: “Hiện tại sao không hung ác nữa rồi?”

Mao Doãn Nhi trắng bệch mặt, không dám nói nửa câu.

“Bây giờ ta bảo ngươi quỳ xuống.”

Bành Anh lại tiếp tục uy hiếp.

Sắc mặt Mao Doãn Nhi xanh mét, vội vàng lắc đầu, nàng thực sự khó mà chịu được loại nhục nhã này.

“Không quỳ à?”

Sắc mặt Bành Anh lạnh lẽo, trường kiếm trong tay nàng vừa bay ra, trong nháy mắt đã dồn ép tới chỗ Mao Doãn Nhi.

“A!”

trường kiếm bay tới, Mao Doãn Nhi kêu lên một tiếng. Kiếm còn chưa tới mà người đã bị dọa đến nỗi co quắp ngã xuống đất.

thấy thế, Bành Anh lộ ra nụ cười khinh thường.

“Sâu bọ chính là sâu bọ, kiếm của ta còn chưa đâm vào người ngươi đâu, sao đã như vậy rồi?”

thân thể xinh đẹp của Mao Doãn Nhi run rẩy. Nàng vẫn không dám nói nửa câu như cũ, trong mắt tràn ngập sợ hãi đối với Bành Anh.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Mao Doãn Nhi khiến Bành Anh hưởng thụ sự sung sướng trước nay chưa từng có. Đây mới là địa vị người tu luyện nên có, không phải thứ mà người phàm như sâu bọ có thể sánh được.

Đột nhiên.

Ánh mắt lạnh như bằng của nàng lại nhìn về phía Yêu Linh Nhi, đồng thời uy thế trên người thay đổi mục tiêu, lao thẳng tới Yêu Linh Nhi.

Nữ nhân này, một cái tát kia còn nặng hơn Mao Doãn Nhi.

Nàng chắc chắn phải hung hăng nhục nhã mới được.

tuy nhiên, đối mặt với sự áp bức của Bành Anh, Yêu Linh Nhi lại không hề bị dao động, thậm chí trong mắt nàng còn hiện vẻ châm biếm.

“Ngươi…”

“Vì sao ngươi lại có thể bình an vô sự?”

Khuôn mặt Bành Anh biến sắc, ngờ vực hỏi. Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy Yêu Linh Nhi vô sự như thế, nàng ta lại cảm thấy rất lo lắng, lẽ nào tu vi của nàng có vấn đề?

Nhưng căn bản là không phải, bản thân nàng có thể tự cảm nhận được tu vi mạnh mẽ của mình.

“Chẳng lẽ ta không nên bình an vô sự sao?”

Yêu Linh Nhi nhếch môi, cười nói.

“Vì sao ngươi lại không sợ ta?” Bành Anh có chút kích động nói: “ta là tu luyện giả, vì sao một người bình thường như ngươi lại không sợ ta, lẽ nào ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”

“Là tu luyện giả thì đã sao?” Yêu Linh Nhi khinh thường nói: “Vậy đến giết ta xem nào!”

Yêu Linh Nhi khiêu khích.

thoáng chốc, gương mặt Bành Anh đã trở nên âm trầm, sự to gan của Yêu Linh Nhi khiến nàng cảm thấy lo lắng, nhưng càng như vậy thì nàng lại càng căm thù Yêu Linh Nhi.

Bởi vì, điều ấy khiến địa vị tu luyện giả của nàng bị hoài nghi.

“Đi chết đi!”

trong cơn tức giận, Bành Anh nâng trường kiếm trong tay lên rồi lao thằng đến phía Yêu Linh Nhi.

Chương 77: Con mẹ nó, ngươi là cái quái gì vậy?.

Hành động đột ngột của Bành Anh khiến những người xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ đều cảm thấy lo lắng, mặc niệm cho Yêu Linh Nhi.

“Keng!”

tuy nhiên, mọi người đều không thể ngờ đến, cùng với tiếng vang đó, thanh trường kiếm trong tay Bành Anh rơi xuống, sau đó liền xuống chìm dưới lòng sông.

“Cái gì?”

tất cả những người chứng kiến đều không tin vào mắt mình.

Bởi vì bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy trường kiếm của Bành Anh rơi xuống lòng sông rồi.

Sắc mặt Bành Anh giống như nhìn thấy quỷ, nàng ta sợ hãi nhìn Yêu Linh Nhi.

Người ngoài nhìn vào có thể không hiểu, nhưng nàng ta là người trong cuộc thì hiểu rất rõ. Yêu Linh Nhi chỉ dùng ngón tay búng nhẹ vào trường kiếm của nàng ta, đạo lực được truyền đến quá mạnh mẽ khiến nàng ta đánh rơi thanh trường kiếm.

thậm chí đến lúc này cánh tay Bành Anh vẫn còn đang run.

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi…”

Nhìn Yêu Linh Nhi, sắc mặt Bành Anh trắng bệch, chân nàng ta không tự chủ mà lùi dần về phía sau.

“ta cái gì mà ta?”

Yêu Linh Nhi nheo mắt lại, bước từng bước về phía Bành Anh, giọng nói âm trầm: “Một Võ Giả cửu trọng nhỏ nhoi như ngươi, lấy đâu ra dũng khí mà ngang ngược như vậy?”

Khi Yêu Linh Nhi vừa cất giọng, trên người nàng cũng toả ra áp bức bao phủ lấy cả người Bành Anh.

Bành Anh cảm nhận được sự áp bức trên người Yêu Linh Nhi liền sợ hãi lùi về sau. Sự hoảng loạn đã lan ra toàn thân thể Bành Anh, sự kiêu ngạo vừa nãy đã biến mất không dấu vết, thay vào đó chỉ còn sự run rẩy sợ hãi.

Nàng càng nghĩ càng không hiểu tại sao Yêu Linh Nhi rõ ràng là một tu sĩ lại phải cúi đầu trước một kẻ yếu ớt như Dịch Phong, hơn nữa lại còn rất hâm mộ hắn, luôn miêng gọi tiên sinh.

“Ngươi cảm thấy một Võ Giả cửu trọng như ngươi cũng xứng với danh xưng tu luyện giả sao?” Lúc này, Yêu Linh Nhi không ngừng ép hỏi, xoáy đúng vào trọng điểm.

“Ngươi xứng sao?”

Sắc mặt Bành Anh cực kì khó coi, ngậm chặt môi không hé nửa lời.

“ta đang hỏi ngươi đấy!”

Yêu Linh Nhi tiếp tục ép hỏi.

Nàng vừa nói xong thì lập tức tát Bành Anh một cái.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Yêu Linh Nhi nói xong liền cho Bành Anh thêm một bạt tai nữa, tiếp tục hỏi: “Nói, với một tu vi đó ngươi cũng xứng làm tu luyện giả à?”

“Không…”

Bành Anh ấp a ấp úng, trên gương mặt vẫn lộ rõ sự không cam lòng.

“Không cái gì?”

Yêu Linh Nhi tiếp tục hỏi đồng thời tát Bành Anh thêm cái nữa.

Một lúc sau, gương mặt Bành Anh vừa đỏ vừa sưng, trông cực giống một cái đầu heo, tủi thân khóc không thành tiếng.

Với cảnh tượng như vậy, mọi người xung quanh bao gồm cả Dịch Phong đều trợn mắt há mồm sững sờ.

Nữ nhân này ra tay cũng ác thật đấy…

Bành Anh thấy Yêu Linh Nhi nâng tay chuẩn bị tát tiếp, mắt đẫm lệ không cam lòng nói: “Không, ta không xứng…”

“Hừm, vậy mau cút cho khuất mắt ta!”

Yêu Linh Nhi khinh thường, cười lạnh một tiếng, quyết định tát Bành Anh thêm cái nữa.

“A!”

Chỉ nghe thấy một tiếng thét đau đớn, cơ thể Bành Anh lộn vài vòng trên không rồi đáp mạnh xuống lòng sông.

Không thèm nhìn Bành Anh thêm một giây, Yêu Linh Nhi quay người lại nhìn về phía Dịch Phong, trên gương mặt hoá thành phong tình vạn chủng.

“Bái kiến tiên sinh.”

Nàng nhẹ nhàng nói, đồng thời thi lễ với Dịch Phong.

“Đa tạ cô nương tương trợ.” Dịch Phong nhẹ nhàng đáp.

“tiên sinh, ngươi không cần khách khí.” Yêu Linh Nhi nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ tiên sinh cũng không biết ta là ai, ta là…”

thế nhưng, nàng mới nói được nửa câu thì Dịch Phong đã cười cười ngắt lời nàng và nói: “Đâu cần phiền phức như vậy, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

“từng gặp nhau rồi?”

Nghe vậy, cả người Yêu Linh Nhi run lên.

Nàng sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì. Chẳng lẽ hắn đã biết thân phận thực sự của nàng rồi?

Vậy là lần trước hắn đã nhìn ra lớp dịch dung của nàng rồi?

toàn thân Yêu Linh Nhi toát một lớp một hôi lạnh.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng giải thích: “tiên sinh, thật ngại quá, trước đây ta là vì…”

“Không cần nói đến nữa, cũng chẳng có gì to tát.”

Dịch Phong phẩy tay rồi cười nói, vừa nãy quả thực hắn đã nhìn thấy Yêu Linh Nhi, cũng không phải không nhìn thấy Yêu Linh Nhi giả vờ ngã trước mặt hắn.

Sở dĩ không đỡ nàng, một phần là vì không quen biết, phần còn lại là vì một mỹ nhân yêu kiều bỗng hành động như vậy thì ắt hẳn là có mục đích.

Nhưng xem ra hắn đã trách lầm nàng rồi, hoá ra là do nàng hâm mộ hắn mà thôi.

Người hâm mộ mà, đương nhiên là sùng bái thần tượng rồi. Người ta yểu điệu như vậy cũng là muốn khiến hắn chú ý, nhìn thấy dáng vẽ của nàng vừa lo lắng vừa ngại ngùng như vậy, Dịch Phong mới đúng lúc ngắt lời nàng.

Dù sao thì nữ nhân cũng dễ ngại ngùng, nhìn thấu mà không nói ra mới chính là thượng sách.

Chỉ là, ài, chỉ trách cái dung mạo với tài năng chết tiệt này của ta…

Nghe thấy Dịch Phong nói như vậy, Yêu Linh Nhi vô thức đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhõm thở một hơi.

trong lòng không nhịn được cười khổ.

Chương 78: Con mẹ nó, ngươi là cái quái gì vậy? (2).

Hoá ra thân phận của nàng đã bại lộ từ lâu.

Nàng cảm thấy may mắn nhất là hắn không tỏ thái độ gì với thân phận của nàng. Nhưng mà lòng dạ của kiểu người như vậy thật khó đoán.

thế nhưng ngẫm lại cũng sẽ hiểu, Huyền Vũ tông trong mắt hắn cũng chỉ là một tông phái nho nhỏ chẳng đáng để trong mắt.

Chỉ là, hắn có thể nhìn thấu thân phận của nàng, chứ đừng nhìn rõ mục đích của nàng là được!

Nghĩ đến đây, Yêu Linh Nhi hơi ngại ngùng, trong lòng cũng có chút hồi hộp.

“Còn có Doãn Nhi cô nương, đa tạ ngươi.” Dịch Phong đỡ Doãn Nhi rồi nhẹ nhàng nói.

“Đa tạ tiên sinh.”

Cảm nhận được lực từ cánh tay của Dịch Phong, Mao Doãn Nhi cúi đầu đỏ mặt.

“Không có gì, là ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng. À đúng rồi, để tỏ lòng thành ý, tối nay ta mời các ngươi một bữa cơm!” Dịch Phong nói.

Nghe vậy, gương mặt các nàng liền bừng sáng, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Một màn này khiến người ngoài cuộc đều đỏ mắt hâm mộ lẫn ghen tị.

Xảy ra chuyện như vậy, Dịch Phong cũng không còn hứng thú với đại hội, ánh mắt hắn phức tạp nhìn về Bành Anh ở dưới sông, sau đó Dịch Phong cùng hai người các nàng xin phép cáo lui.

Nhóm người Dịch Phong vừa rời đi thì liền có một bóng bạch y lướt qua, rồi hoà lẫn vào đám đông.

“Oa, lại có thêm một vị tu sĩ nữa!”

Mọi người thấy vậy đều có ý định tránh né, cũng không ngờ đến sẽ có một tu luyện giả nữa xuất hiện.

Người đến chính là Vu Vũ Kiệt vừa mới xuống núi. Hắn ta vất vả lắm mới có thể thoát ra khỏi ngục giam của thanh Sơn Môn nên đã nóng lòng hẹn Bành Anh ở đây.

“Anh Nhi, Anh Nhi ngươi ở đâu?” Vu Vũ Kiệt gọi lớn.

“Vũ Kiệt ca ca, ta…”

Lúc này, Bành Anh vừa mới ra khỏi lòng sông, cả người vẫn còn đang nhếch nhác thì đã gặp phải Vu Vũ Kiệt.

“Ngươi sao vậy?”

Vu Vũ Kiệt trầm mặt, vội vàng hỏi.

“ta, ta….”

Nói rồi Bành Anh liền bật khóc.

“Sao ngươi lại che mặt?” Vu Vũ Kiệt cau mày.

“Vũ Kiệt ca ca, ta bị người khác bắt nạt.” Bành Anh điềm đạm đáng thương nói: “Mặt ta bị thương.”

“Cái gì? Kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy? Bành Anh đừng sợ ta nhất định sẽ báo thù giúp nàng, trước tiên để ta xem thương tích trên mặt nàng đã.” Vu Vũ Kiệt dịu dàng đi đến bên cạnh Bành Anh, lo lắng hỏi.

“Nhưng mà bây giờ trông ta rất xấu xí, chắc phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình phục được, Vũ Kiệt ca ca ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?” Bành Anh lo lắng, khẩn trương hỏi.

“Làm sao mà ta có thể ghét bỏ Anh Nhi được, mau để ta xem nào.” Vu Vũ Kiệt ân cần nói.

“Được.”

Nhăn nhăn nhó nhó một lúc lâu thì Bành Anh mới buông tay xuống, để lộ ra khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ.

trong nháy mắt.

thiếu chút nữa thì tròng mắt Vu Vũ Kiệt rớt ra ngoài.

“Ngươi là cái quỷ gì vậy?”

Vừa nói hắn vừa đạp Bành Anh một cái, Bành Anh bay ngược về phía sau, nặng nề ngã vào lòng sông khiến cho bọt nước bắn tung toé.

Sau khi đá bay Bành Anh, Vu Vũ Kiệt cũng chuồn luôn.

Hắn ta khóc không ra nước mắt.

Mẹ nó, cái quái gì mà xấu thế này!

“A, cứu mạng, cứu mạng!”

Nhưng mà không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của Bành Anh, đúng lúc nàng bị hút vào một vòng xoáy trong nước. Ngay khi có người chú ý nhìn sang thì Bành Anh đã hoàn toàn bị hút vào lốc xoáy rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi rời khỏi bờ sông thuần Khê, Dịch Phong trở về võ quán, vừa mới đi vào sân sau, hắn đã phát hiện con chó nhỏ nằm trên đất run rẩy.

Mà ánh mắt sợ hãi của nó, đúng lúc nhìn về cánh cửa nhỏ phía sau chiếc ghế tựa của Dịch Phong.

“Vượng tài, gần đây ngươi làm sao vậy?”

Dịch Phong xoa đầu nó, an ủi.

“Gâu gâu, gâu gâu.”

Ngao Khánh cứ nhắm vào cánh cửa mà sủa liên tục.

“Không phải ngươi…?”

Dịch Phong nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ này, tình huống này rất giống với thời kỳ động dục của nó trong kiếp trước, chẳng lẽ là muốn rồi?

Nghĩ đến đây, Dịch Phong càng nhìn càng thấy giống.

“Được rồi, hôm khác có thời gian, ta giúp ngươi giải quyết vấn đề này. Nhưng hiện tại, ta đành phải để ngươi tủi thân trước.”

Sau khi an ủi Ngao Khánh xong, Dịch Phong đứng dậy duỗi lưng, cảm thấy khá buồn chán. Dù sao thì bây giờ vẫn còn quá sớm để ăn cơm tối.

“Đồ đệ, ta tới Di Hồng Viện đánh bài với các nàng, trông võ quán giúp ta!”

Dịch Phong nhẹ nhàng nói, hắn cũng nhớ mấy “tiểu tỷ tỷ” của Di Hồng Viện. Đã lâu lắm rồi hắn không tìm các nàng đánh bài, vào buổi chiều các nàng cũng không làm ăn, đúng lúc tìm các nàng giết thời gian thì cũng khá tốt.

“Vâng, sư phụ….”

Chung thanh ngoan ngoãn gật đầu, miệng lại không nhịn được mà hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, đánh bài là làm gì ạ?”

“À.”

Dịch Phong xoa đầu hắn, cười nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu.”

“Sư phụ, ta nghĩ ta hiểu rồi. Bởi vì ta thường đi ngang qua nơi đó, khi ta mua rượu cho người cũng thường xuyên nhìn thấy những tiểu tỷ tỷ kia và những…” Nói tới đây, Chung thanh trở nên do dự, căng thẳng hồi lâu, mới ấp úng nói: “Vì vậy, sư phụ ngươi tới Di Hồng Viện đánh bài, có thể dẫn theo ta hay không?”

Nói xong, vẻ mặt xấu hổ, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nhưng mà, lại tràn đầy mong đợi, hắn liếm môi trong vô thức rồi nhìn Dịch Phong với đôi mắt mong chờ.

Chương 79: Sư phụ, ta nghĩ ta hiểu rồi.

“Ngươi biết cái gì?” Dịch Phong bất lực nở nụ cười.

Bộ bài poker trong tay hắn là độc nhất vô nhị khắp thiên hạ này. Nó còn là do hắn tự chế, cũng là hắn dạy các nàng ở Di Hồng Viện, Chung thanh cũng chưa từng thấy qua, sao lại hiểu được.

“Sư phụ, ta thật sự hiểu được.”

Chung thanh rất muốn thử.

“Ngươi thật sự không hiểu. trong thời gian này, ngươi vẫn nên luyện quyền cho tốt đi, việc đánh bài này thì sau này ta sẽ dạy ngươi.” Dịch Phong vỗ vỗ bả vai của hắn rồi nhẹ giọng an ủi, sau đó thong thả đi ra ngoài.

“Nhưng mà bây giờ ta cũng không còn nhỏ nữa!”

Chung thanh gãi đầu buồn bực, nhưng sư phụ không muốn hắn đi, hắn cũng chỉ có thể âm thầm nén kích động trong lòng.

“Gâu gâu, gâu gâu.”

trong sân, Ngao Khánh vẫn cứ nhắm về cửa nhỏ kia mà sủa liên tục như trước.

Mẹ nó, không chịu nổi nữa rồi.

Ngao Khánh bước xa, nhoài về phía trước rồi chạy vào tiền đường. Bây giờ nó thà đối mặt với mười tám bức thần binh kia còn hơn là đối mặt với nỗi sợ hãi truyền ra từ bên trong cửa nhỏ.

Có quỷ mới biết, vị chủ nhân này của hắn lại giấu cái gì ở bên trong.

Không thể trêu vào.

ta phải đi trốn.

Mà bên kia, đối mặt với lời mời ăn tối của Dịch Phong, bất kể là Mao Doãn Nhi hay là Yêu Linh Nhi, đều cư xử rất nghiêm túc.

Vì vậy, trước tiên Yêu Linh Nhi dùng ngọc giản truyền tin, báo chuyện ở đây cho Ninh Huyền Vũ.

“Linh Nhi, ta tin ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, đêm nay là cơ hội tốt hiếm có. Cho dù là ngươi phải dùng mọi thủ đoạn thì đêm nay cũng phải chắc chắn nắm bắt được hắn, tương lai của Huyền Vũ tông giao cho ngươi!”

Lời nhắn nghiêm túc của Ninh Huyền Vũ trong ngọc giản khiến Yêu Linh Nhi cảm thấy nặng nề, nàng nghiêm nghị gật đầu.

thương hội Bình Giang.

Nghe Mao Doãn Nhi báo, Mao Lâm nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Cuối cùng, sau một hồi do dự, lão ta lấy ra một bình ngọc, keng một tiếng, đã bày ra trước mắt Mao Doãn Nhi

“Doãn Nhi, ta hy vọng, ngươi sẽ không trách ta.”

Nói đến đây, Mao Lâm thở dài.

Một tháng trở lại đây, bởi vì chuyện Chí tôn Bảo đã hoàn toàn nghiền ép thương hội Bình Giang của lão ta cho nên lão ta đã phải chịu đựng áp lực từ những vị lãnh đạo cấp cao trong thương hội, điều này khiến lão ta không thể nào thở nổi.

Vào lúc này, lão ta cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn.

Vừa nghĩ đến đây, lão ta đã cảm thấy vô cùng hối hận vì những chuyện trước đây, nhất thời mù mắt mà khiến bản thân lâm vào cảnh này, đến nỗi phải dùng cả con gái của mình.

“Vậy cha, rốt cuộc đây là gì?”

Mao Doãn Nhi nhìn thấy bình bạch ngọc kia, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

“Xuân hoa tán!”

Mao Lâm nói với vẻ mặt xấu hổ.

Nghe vậy, thân thể xinh đẹp của Mao Doãn Nhi khẽ run lên, dù trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phức tạp và không cam lòng nhưng nghĩ đến dáng vẻ và tài hoa của tiên sinh, trong lòng lại xuất hiện mâu thuẫn, lóe lên một tia phấn khích và mong đợi.

tại tiền đường của võ quán.

Chung thanh đánh quyền hết lần này đến lần khác, hắn đã ở chỗ này của Dịch Phong học lâu như vậy, bây giờ hắn cũng đã học được không ít, đánh quyền ra cũng là từng trận gió mạnh.

Mà Ngao Khánh đang nằm trên đất ở bên cạnh, nhìn tới phát chán.

Chậc.

Nhóc con này đánh quyền còn kém chủ nhân nhiều lắm.

Nhưng mà, nhìn cách ngươi cho ta ăn cơm mỗi ngày, ta không bóc phốt ngươi.

Đúng lúc này, ngoài cửa của võ quán có một bóng dáng xinh đẹp đi tới.

Đúng là Yêu Linh Nhi đã ăn mặc đặc biệt, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mê hoặc, sau lưng tỏa ra mùi thơm, ánh mắt của người qua dường như muốn nổ tung.

Nhưng Yêu Linh Nhi cũng không thèm nhìn những người này, ánh mắt hoàn toàn đặt trong võ quán trước mặt.

Nàng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tràn đầy căng thẳng.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên nàng đánh giá võ quán ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên nàng tới đây là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Dịch Phong.

Dù sao, còn có Mao Doãn Nhi cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Mặc dù, xét về thực lực, nàng không hề xem trọng Mao Doãn Nhi, thậm chí, nếu xét về ngoại hình, nàng cũng tự tin không thua nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thỏm hệt như trước. Dù sao nàng cũng không biết Dịch Phong thích kiểu nào.

Cho nên, nàng tới sớm, cũng là muốn chiếm hết tiên cơ.

Cuối cùng cũng tới cửa rồi, nhìn Chấn thiên thạch dưới chân và khăn lau chưa thu hồi còng đang được phơi bên cạnh, vẻ mặt của nàng vô cùng phức tạp nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, khẽ nói nhỏ: “Xin hỏi, có ai không?”

Chung thanh đang đánh quyền trong võ quán, nghe vậy thì vội vàng đi ra, cung kính nói: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”

“Xin chào, tiểu huynh đệ, ta tìm Dịch tiên sinh.”

Yêu Linh Nhi nói với vẻ đa tình.

“thật xin lỗi, sư phụ không có ở đây, ngày khác ngươi lại tới nhé!” Chung thanh có chút áy náy nói.

“Không ở đây?”

Yêu Linh Nhi nhướng mày, cắn chặt đôi môi đỏ mọng rồi lại hỏi tiếp: “Vậy có thể nói cho ta biết, sư phụ ngươi đi đâu không?”

“Cái này…”

Vẻ mặt Chung thanh hơi xấu hổ.

“Ngươi nói cho ta biết được không?”

Yêu Linh Nhi chớp mắt với Chung thanh, hỏi với giọng mê hoặc, trong giọng nói còn mang theo một chút làm nũng.

Chương 80: Sư phụ tới Di Hồng Viện đánh bài.

Chung thanh lại mềm lòng, đối mặt với sắc đẹp tuyệt trần của Yêu Linh Nhi, hắn không chống cự nổi nên khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp hồi lâu, lúc này mới ấp úng nói: “Sư phụ tới Di Hồng Viện tìm các tiểu tỷ tỷ đánh bài rồi.”

“Di Hồng Viện?”

Đôi mắt đẹp của Yêu Linh Nhi chợt lóe lên, giống như vừa nghe được tin tức khó tin nào đó, vội vàng lại hỏi thêm: “Vậy tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, rốt cuộc đánh bài là làm gì?”

“Chính là, chính là….”

Vẻ mặt Chung thanh xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Chính là chuyện nam nữ đó đó!”

“Ồ!”

Yêu Linh Nhi gật đầu với cảm nhận sâu sắc, nhìn Chung thanh, cười tủm tỉm, nói: “tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi cũng hiểu chuyện này. Hôm nay cảm ơn ngươi, ngày khác, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người.”

Ngay lập tức, mặt Chung thanh lại đỏ lên, nhưng miệng lại nói: “Chuyện này, chuyện này để nói sau, ngươi vẫn nên đi về trước đi, ta còn muốn luyện quyền.”

Nhìn dáng vẻ này của Chung thanh, Yêu Linh Nhi nháy mắt một cái.

Đúng là sư nào, đồ nấy!

“Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi trở về luyện võ trước đi, ta đi trước.” Yêu Linh Nhi nhẹ giọng nói.

Chung thanh gật đầu, rồi quay vào trong võ quán.

Nhìn thấy Chung thanh đi trở vào trong võ quán, đôi môi đỏ mọng của Yêu Linh Nhi hơi nhếch lên, mặc dù không gặp được Dịch Phong, nhưng bây giờ nàng lại có được tin tức quan trọng.

Vốn dĩ nàng còn đang rất lo lắng nếu loại người như Dịch Phong không gần nữ sắc, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Dù sao thì tới được cảnh giới này giống như hắn, rất có thể đã sớm vứt những chuyện này ra sau đầu, thế nhưng bây giờ lại nhận được tin tức này, xem ra vị tiên sinh này, bề ngoài nhã nhặn nhưng sau lưng cũng không phải là người đứng đắn.

Nói như vậy, mục đích nàng muốn đạt được, thế mà lại trở nên đơn giản hơn nhiều.

Nàng rời khỏi võ quán, trong lòng tràn ngập vui sướng nhưng mới đi được hai bước thì đã dừng lại, ánh mắt nhìn về áo choàng nhanh chóng đang phơi bên cạnh.

Do dự hồi lâu, nàng cắn răng một cái, rồi thuận tay lấy áo choàng nhanh chóng cất vào trong tay.

“Gâu!”

Cũng cùng lúc đó, Ngao Khánh đang nằm ở võ quán chợt rống lên.

Chung thanh thấy thế thì cau mày, cầm lấy trường đao mà Dịch Phong đưa cho hắn ở bên cạnh rồi lao ra ngoài.

Mà vừa bước ra ngoài, lại đúng lúc nhìn thấy một màn “tiện tay dắt trộm dê” này của Yêu Linh Nhi.

“Ngươi lại dám trộm đồ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung thanh mang theo tức giận, quát lên: “Nhìn ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, thật không ngờ lại là người như thế.”

Sắc mặt Yêu Linh Nhi hơi thay đổi, nàng cũng thật không ngờ lại bị Chung thanh nhìn thấy. thế nhưng nàng cũng không hoảng sợ mà lại thay đổi thành dáng vẻ quyến rũ nói: “tiểu huynh đệ, tặng miếng vải này cho ta thì thế nào? ta đã nói sẽ giới thiệu cho ngươi một tiểu tỷ tỷ.”

“ta bảo ngươi để giẻ lau xuống.” Chung thanh thật thà quát lên: “tuy rằng chỉ là một cái giẻ lau, nhưng ta có thể nhìn rõ lòng ngươi, ta cũng không cần ngươi giới thiệu một tiểu tỷ tỷ.”

“tiểu huynh đệ, ngươi như vậy chẳng thú vị gì cả?” Yêu Linh Nhi tiếp tục vừa cười vừa nói.

Nhưng mà, Chung thanh hoàn toàn không chịu được dáng vẻ này của nàng, ngay khi trường đao trên tay được phóng ra, thân thể nho nhỏ cũng hóa thành một đường cong, xông về phía Yêu Linh Nhi.

“Hừ!”

“Công phu mèo ba chân như vậy mà cũng đòi ra tay với ta?”

Yêu Linh Nhi cười khinh thường.

Nhưng ngay sau đó, một áp lực tuyệt đối ập xuống đầu nàng.

Cái gì?

Cây đao này là…

Uy thế mạnh mẽ như thế?

Là hoàng phẩm?

Không.

Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng chính là báu vật Hoàng phẩm nhưng vẫn kém xa so với khí tức này.

Chẳng lẽ là tông phẩm?

thậm chí là thánh phẩm?

Yêu Linh Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, nàng chỉ biết là cây đao trước mặt trông như không có chút sức lực nào, nhưng lại đem theo uy áp không gì sánh được, khiến cho nàng chịu không được nằm rạp xuống, chịu không được mà quỳ xuống.

“Rắc!”

Đạo này càng ngày càng gần, dưới sự uy áp mạnh mẽ, phiến đá dưới chân Yêu Linh Nhi đã vỡ vụn nhưng Chung thanh không có ý định dừng lại.

trộm đồ của võ quán.

Cho dù là một tấm giẻ lau thì hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Bởi vì ở đây là ngôi nhà ấm áp nhất của hắn, không có sự đồng ý của sư phụ, ai cũng không thể phá hoại được võ quán, ai cũng không lấy đi được một thứ gì của võ quán.

Sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn, sắc mặt Yêu Linh Nhi càng ngày càng nhợt nhạt, cuối cùng dưới sự đe dọa của mạng sống, âm thanh của hai chân nàng chạm vào rồi quỳ xuống dưới đất.

“ta không dám nữa, ta không bao giờ dám nữa.”

Nàng hốt hoảng vội vàng nói.

“Xẹt!”

Đao dài cách đỉnh đầu của Yêu Linh Nhi nửa tấc thì dừng lại nhưng Yêu Linh Nhi vẫn bị hoảng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh hệt như cũ.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cách cái chết gần như vậy.

Sự nhục nhã khi phải quỳ xuống khiến cho trong lòng Yêu Linh Nhi vô cùng không cam lòng, nhưng trên mặt lại bộc lộ nụ cười khổ và hối hận.

Đúng vậy, tên này là đã là đệ tử của vị kia, lúc mới bắt đầu bản thân nàng không nên xem nhẹ.

Nghĩ đến đây, hai tay lần lượt đưa ra, dâng áo choàng nhanh chóng lên.

“ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám trộm đồ của võ quán ta thì lần sau ta sẽ không nể tình nữa đâu.” Chung thanh đón lấy giẻ lau, hung tợn lườm Yêu Linh Nhi một cái rồi mới quay người rời đi.

trước khi đi, Ngao Khánh cũng chẳng thèm lườm Yêu Linh Nhi một cái.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)