1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
  4. Tập 7: Thật là không xem người khác ra gì (c61-c70)

[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Tập 7: Thật là không xem người khác ra gì (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61: Thật là không xem người khác ra gì.

Nghe vậy, Ninh Huyền Vũ hơi nhướng mày. Lúc trước lão ta bị thù hận làm cho choáng váng đầu óc, bây giờ được Yêu Linh Nhi nhắc nhở như vậy thì cảm thấy cũng đúng!

“Đúng rồi, không phải ngươi đã từng tiếp xúc với hắn rồi sao?” Ninh Huyền Vũ trầm giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc thực lực của hắn như thế nào?”

Nghe vậy, Yêu Linh Nhi lập tức chau mày.

trong mắt càng ánh lên vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nàng nghiêm túc nhìn về phía Ninh Huyền Vũ rồi nói: “Sư tôn, đây chính là lí do vì sao ta nhắc nhở người nên bàn bạc kỹ hơn.”

“thực lực của hắn…”

Nói đến đây, Yêu Linh Nhi hít sâu một hơi, nghiêm trọng nói: “ta không nhìn thấu.”

“Không nhìn thấu ư?”

Ninh Huyền Vũ không thể không cau mày.

“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ đơn thuần là kiểu không nhìn thấu mà là kiểu một chút khí tức của hắn cũng không thể bắt được.” Yêu Linh Nhi nhớ lại khi đó, cau mày nói: “Nếu như không phải chính mắt ta nhìn thấy hắn lấy áo choàng nhanh chóng làm giẻ lau, biết được là hai vị sư huynh mất mạng trong tay hắn thì sợ rằng ta vẫn nghĩ hắn là người phàm.

Lời Yêu Linh Nhi nói khiến chân mày của Ninh Huyền Vũ càng nhíu chặt hơn.

Bây giờ nghĩ lại, lão ta phát hiện bản thân đã không để ý đến một vấn đề rất lớn.

Nếu như Vô trần và Vô Phong có thể dễ dàng bị hắn đánh cho tan thành mây khói thì cũng nói rõ thì ngày đó Vu Võ Kiệt không hề nói dối, đó cũng không phải hỏa mù do thanh Sơn Môn thả ra.

Điều này cũng có nghĩ thanh đao đáng sợ trong tay của Lục thanh Sơn rất có thể là do người này tạo ra.

Nếu thật sự là như vậy, Huyền Vũ tông đánh đến cửa liệu có hiệu quả không?

Ninh Huyền Vũ lão ta thật sự là đối thủ của người đó sao?

Đáp án rất rõ ràng, hắn tạo ra thanh đao có thể khiến cho Lục thanh Sơn đuổi theo giết lão ta tận ba ngàn dặm, sợ rằng sức mạnh thật sự có thể chống lại cả trời!

trong lúc nhất thời.

trong lòng Ninh Huyền Vũ cảm thấy e ngại, không khỏi muốn đánh trống rút lui.

Nhưng mà khi nghĩ đến hai đệ tử của mình, một đứa thì xương cốt không còn, một đứa thì xương bị dùng làm thức ăn cho chó thì lão ta lại không nuốt trôi cục tức này.

“Vậy nghe theo dặn dò của ta, trước tiên phái một tử sĩ đi nghe ngóng một phen.”

Rõ ràng Ninh Huyền Vũ cũng không phải một tên không có đầu óc.

Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ thì đã đưa ra được quyết định như vậy.

“thời tiết hôm nay thật thoải mái làm sao!”

Dịch Phong nằm trên ghế dài trong sân nhỏ, dáng vẻ lười biếng phơi nắng thật là thoải mái biết bao.

“Sư phụ, bên trong hội quán đều đã quét dọn vệ sinh xong hết rồi, ngươi có còn dặn dò gì nữa không?” Đây là lần đầu tiên võ quán tổng vệ sinh như thế này, Chung thanh chịu cực nhọc làm hết hai ngày mới xong việc vệ sinh võ quán.

Dịch Phong yên tâm nhìn Chung thanh một cái.

Đứa nhỏ này thật biết nghe lời.

“Chất liệu của giẻ lau này vẫn còn tốt, đừng lãng phí. Ngươi đem nó ra cửa phơi nắng cho khô đi, để lại sau này vẫn có thể tiếp tục dùng được.” Dịch Phong nhẹ giọng phân phó.

“Vâng, sư phụ.”

“À đúng rồi, vài ngày trước thời tiết có chút ẩm ướt, mười tám bức tranh treo ở sảnh trước cũng nên lấy xuống mang đi phơi nắng một chút. Nhưng mà vẫn nên phơi mấy bức tranh đó trong sân, lỡ như bị gió cuốn đi thì không hay lắm.” Dịch Phong lại nhẹ nhàng ra dặn dò.

Mặc dù mấy bức tranh đó nhìn thì thấy không có tác dụng gì, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng treo trong sảnh làm vật trang trí, tô điểm thêm cho võ quán của hắn cũng không tệ.

Chung thanh ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò.

trước tiên là lấy mười tám bức tranh xuống phơi nắng trong sân, sau đó dùng giẻ lau lau qua các bức tranh treo trên tường một lần rồi mới đem giẻ lau phơi lên cổng võ quán.

“Vù!”

“Vù!”

Vào lúc này, một vài bóng dáng mập mờ đến rồi hạ xuống trong bóng tối.

Chính xác là Ninh Huyền Vũ và đoàn người của Huyền Vũ tông, nhưng bên cạnh còn mang theo một tên thanh niên sắc mặt nhợt nhạt.

Hiển nhiên thanh niên đó chính là tên tử sĩ mà bọn họ chọn ra để đến võ quán thăm dò tin tức.

“Ngươi yên tâm, nếu như ngươi không thể trở về được thì ta sẽ cho gia đình và bạn bè của ngươi những đãi ngộ tốt nhất, mà nếu như ngươi có thể về được thì ta sẽ trực tiếp để cho ngươi trở thành đệ tử thân truyền, ngươi có lựa chọn một người mà ngươi muốn bái sư thể ở trước mặt tất cả trưởng lão.” Ninh Huyền Vũ vỗ vỗ lên vai tên thanh niên, ra lệnh.

“Sư tôn, người xem.”

Nhưng khi lão ta vừa dặn dò xong, bên cạnh cũng vang lên tiếng nói gấp gáp của Yêu Linh Nhi.

Nhìn theo hướng mà Yêu Linh Nhi chỉ, tầm mắt của Ninh Huyền Vũ lập tức nhìn về phía cửa chính của võ quán, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Chỗ đó.

Đang treo một cái giẻ lau.

Cực kỳ bẩn thỉu, là thứ chuyên dùng để làm sạch.

“Là nó!”

“Áo choàng nhanh chóng.”

Vừa nhìn thấy cảnh này, Ninh Huyền Vũ lập tức bùng nổ, mặc dù đã nghe Yêu Linh Nhi nói qua từ đầu nhưng khi chính mắt nhìn thấy bảo vật mà mình yêu thương bị phơi ở chỗ đó, lão ta càng thêm bùng bùng lửa giận.

Khiêu khích.

Khiêu khích một cách lộ liễu.

thật là không xem người khác ra gì.

“thứ khốn nạn, bổn tôn không giết được ngươi thề không làm người.”

trong nháy mắt, Ninh Huyền Vũ bùng lên khí thế ngút trời, chân dậm trên mặt đất, muốn xông về phía võ quán ngay lập tức.

Chương 62: Đánh giá sai lầm, đây là một phàm nhân.

“Người bớt giận.”

“Xin sư tôn bớt giận.”

Sắc mặt Yêu Linh Nhi thay đổi rõ rệt, vội vàng ngăn cản Ninh Huyền Vũ.

“Ngươi cản ta làm gì, người này thật sự là khinh người quá đáng, quả thực không để Huyền Vũ tông ta vào trong mắt, mau tránh ra cho ta.” Ninh Huyền Vũ tức giận quát, hận không thể lập tức đi vào trong rồi san võ quán kia thành bình địa.

“Sư tôn, người nhất định phải bình tĩnh lại, bên trong nhất định có bẫy!” Yêu Linh Nhi nói với vẻ thấm thía: “Rất có khả năng là hắn cố ý treo áo choàng ở nơi đó với mục đích là để kích thích chúng ta, sau đó đặt bẫy mai phục sẵn, nếu sư tôn thật sự mắc mưu thì…”

“Hử?”

Ánh mắt Ninh Huyền Vũ nhìn về phía hắn.

“Nếu sư tôn mắc mưu vậy thì thật sự đã rơi vào bẫy của tên xấu xa kia kia, rất có thể ngày đó hai vị sư huynh cũng vì như vậy đi vào mà trúng kế.” Nhìn thấy Ninh Huyền Vũ do dự không chắc chắn, Yêu Linh Nhi tiếp tục khuyên bảo.

Nghe vậy, Ninh Huyền Vũ cũng kịp thời phản ứng lại.

Kiểu khiêu khích này, không phải có ý đồ rất rõ ràng sao?

Không được.

trên mặt lão ta xuất hiện sự sợ hãi vì suy nghĩ này.

“Sơ suất rồi.”

Lão ta thở dài nói, nhịn lửa giận xuống mà đưa mắt hướng về người tử sĩ kia.

“Ngươi yên tâm, bản tôn nói lời giữ lời, ngươi yên tâm mạnh dạn làm đi.” Ninh Huyền Vũ nói: “Nhiệm vụ tìm hiểu võ quán vừa quang vinh mà lại gian khổ này phải giao cho ngươi rồi.”

thanh niên tử sĩ kia cắn chặt răng: “Xin tông chủ cứ yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

“Nhớ rõ, nhất định đừng để cho người nọ chú ý, cũng không thể để lộ bất kì địch ý nào, tìm hiểu tin tức là quan trọng nhất.” Yêu Linh Nhi lại trịnh trọng nhắc nhở: “Nhất định phải cẩn thận để ý mọi chuyện.”

tử sĩ gật đầu, dưới sự quan sát của đám người Ninh Huyền Vũ mà thong dong bước về phía võ quán kia.

tới gần cửa, hắn ngừng lại một lát.

Chiếc áo choàng bị trở thành giẻ lau đúng lúc ở bên cạnh hắn.

Chấn thiên thạch ở dưới lòng bàn chân hắn.

Đè nén lại cảm xúc khẩn trương, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, hắn bước qua Chấn thiên thạch.

Có hơi sợ hãi.

Bỗng nhiên, hắn hơi hiểu ra rồi, vì sao mà dám người này lại để Chấn thiên thạch ở dưới này.

Bước tiếp một bước.

Bước sau tiến vào tiền đường.

Mọi thứ bên trong đều rất bình thường, không có gì nổi bật, nhìn thì không khác võ quán bình thường là mấy, thậm chí so kĩ thì còn kém võ quán khác một chút.

Nhìn chung thì cũng không có cái gì nguy hiểm cho lắm.

“Đồ nhi, sao ngươi lại dỡ tấm biển này xuống vậy?” trong viện, Dịch Phong vừa chơi với chó, vừa hỏi Chung thanh.

“Sư phụ, ta nhìn thấy ở trên mặt có rất nhiều bụi bặm vậy nên mới lau chùi một chút, cuối cùng trên mặt còn có vài vệt nước, cho nên mới tạm đặt ở chỗ này phơi khô, sau khi phơi khô rồi thì ta lại treo lên.” Chung thanh nhẹ giọng đáp.

“Được, không tệ.”

Dịch Phong tán thưởng gật đầu, Chung thanh này cẩn thận hơn hắn nhiều, làm cái gì cũng rất đúng mực.

“Xin hỏi có ai không?”

Đúng lúc này, âm thanh từ tiền đường vang tới đây.

“Ồ, có khách tới sao?”

Âm thanh cũng không hề quen thuộc gì, điều này làm Dịch Phong hơi ngạc nhiên.

Nơi này của hắn cũng đã lâu rồi chưa có mối làm ăn nào. Đứng dậy đi ra ngoài thì hắn lại phát hiện ra đây là một người thanh niên nom trạc tuổi mình, không nhịn được mà hỏi: “Xin chào, xin hỏi có việc gì sao?”

Mà tử sĩ nhìn thấy Dịch Phong, trong lòng cũng lập tức run lên, người mà sư tỷ Yêu Linh Nhi sợ hãi nói, hẳn chính là người này rồi?

Mồ hôi không ngừng tuôn ra làm ướt cả một mảng phía sau lưng.

tuy nhiên hắn vẫn luôn cố gắng trấn an mình hỏi: “Xin chào, xin hỏi Huyền Vũ tông đi đường nào?”

tuy rằng hắn đã cẩn thận nhưng cũng có thời điểm sơ sẩy, Huyền Vũ tông cũng là tên mà hắn buột miệng thốt ra.

“Xong rồi.”

Hắn thầm nghĩ một chút, trên mặt không còn chút máu nào bởi vì những lời này vừa thốt ra, chẳng phải nó nghĩa là thân phận của hắn ta đã bị lộ rồi sao?

trong lúc nhất thời, đồng tử co rút lại nhỏ như nhỏ kim, hắn ta căng thẳng nhìn về phía Dịch Phong, thậm chí đã nghĩ đến kết cục Dịch Phong sẽ dùng một chưởng giết chết hắn.

Nhưng mà.

Dịch Phong không hành động gì, trong lòng hắn ta không khỏi có chút thất vọng.

thì ra là hỏi đường, hắn còn tưởng rằng tới để mua đồ hoặc là tới cửa bái sư gì đó. Võ quán của hắn mở cửa cũng thất bại quá rồi, nhưng hắn cũng thích giúp đỡ mọi người làm niềm vui nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì mà chỉ khách khí nói cho hắn ta sơ bộ về đường đi.

thấy Dịch Phong bình thản như vậy, tử sĩ kia cảm thấy ngoài ý muốn.

Vậy mà lại không có bất cứ phản ứng gì ư?

ta lộ ra sơ hở lớn như vậy mà hắn lại không có bất cứ phản ứng gì?

Hắn ta có chút khó hiểu.

Hắn ta đánh giá Dịch Phong, nhìn như bình thường không có chỗ kỳ lạ nào, cũng không khác gì phàm nhân cả, đây… thật sự là cao thủ sao?

thoạt nhìn, hình như tông chủ của bọn họ đã đoán sai rồi, đây vốn dĩ không phải cao thủ gì cả mà chỉ là một phàm nhân bình thường thôi!

Nghĩ đến đây, hắn ta to gan thêm một ít, nói: “Ngươi ở nơi này, trông rất hiu quạnh, chắc là không có mấy đồ đệ nhỉ?”

Nói xong, đôi mắt hắn nheo mắt lại nhìn Dịch Phong.

Chương 63: trông mấy lão già này chán đời thật đấy!.

Không thể không nói, có thể trở thành tử sĩ bị phái đi tìm hiểu nơi này, ngoài việc có lá gan lớn ra thì hắn ta cũng phải có nhiều tâm kế. Cứ cho là trước đó mắc lỗi lộ ra sơ hở nhưng việc đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc phát huy của hắn ta.

Lời này của hắn ta, đúng là đã hỏi trúng chỗ ngứa.

Ở ngoài mặt lại mang theo một chút trào phúng, nếu hắn ta thật sự đánh giá sai, người này chính là cao thủ thì chắc chắn hắn sẽ lộ ra hành động gì đó, chẳng hạn như tức giận, lộ ra khí thế kinh sợ lòng người các kiểu…

Hơn nữa, hắn ta cũng để lại đường lui cho chính mình, bởi vì những lời này cũng không đến mức làm đối phương thẳng tay hạ sát chiêu.

Mà nếu vẫn không có phản ứng, mặt khác chứng minh được người này thật sự không phải cao thủ gì.

Nghe vậy, sắc mặt Dịch Phong có chút mất tự nhiên.

Nhưng người anh em này nói cũng không sai, quán này của hắn nhìn rất quạnh quẽ thê lương, hắn cũng không thể nói gì hơn.

“Quả nhiên là vậy.”

tử sĩ thấy Dịch Phong như thế, trong lòng không khỏi lạnh lùng cười một tiếng, người này không có hành động gì, cũng không có chút đồ vật mà cao thủ nên sở hữu, trong lòng tức khắc có đáp án.

Yêu Linh Nhi và Ninh Huyền Vũ đã đánh giá sai rồi, đây là một phàm nhân không có thực lực gì.

Mà hai vị sư huynh đã chết là Vô trần với Vô Phong kia, chỉ sợ bên trong đã có hiểu lầm gì đó.

Hắn ta to gan đứng lại nói chuyện vài câu, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài. Sau khi đi cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì, đến mức này rồi thì hắn ta càng thêm xác nhận ý nghĩ trong lòng.

Hắn ta có chút đắc ý với chuyến đi lần này của mình.

Vừa tiễn thanh niên kia đi rồi quay về viện ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng nói truyền tới.

Dịch Phong cười bất đắc dĩ.

Vừa nghe giọng hắn liền biết người tới là ai, đi ra cửa thì nhìn thấy.

Quả nhiên.

Đúng là lão già Ngô Vĩnh Hồng đã gà mờ thích chơi cờ tướng, hơn nữa còn hay ảo tưởng.

Chỉ là lần này, điều khiến Dịch Phong bất ngờ là lão già họ Ngô không tới một mình mà còn đi cùng ba lão già khác khoảng tầm tuổi lão.

Đánh giá sơ lược ba lão già này, Dịch Phong vô thức bĩu môi.

trông dáng vẻ của ba gã này chán dời thật đấy!

Một người trong đó mình gầy như cây sậy, người đen nhẻm, cũng không biết do bị suy dinh dưỡng từ nhỏ hay là sao nữa, chỉ sợ cả người cũng không nổi 30 cân. Bộ dạng gầy yếu này khiến Dịch Phong rất sợ đụng phải lão, nhỡ có bị làm sao gì thì sẽ rất là phiền phức.

Một người khác tuy có vẻ ngoài tốt hơn chút nhưng cách ăn mặc lại khiến người khác không dám khen tặng. Cả người lão treo đầy mấy thứ không biết là xương gà hay là cái gì, khoa trương nhất là trên ngón tay cái có đeo một chiếc nhẫn thật lớn hình đầu lâu. Quả thực là ví dụ cho phong cách thời trang phi chính thống ở dị giới mà.

Còn người cuối cùng, thoạt nhìn thì lại không giống người nghèo nhất.

Người đó có một bộ răng vàng, sau lưng đeo một cái bàn tính lớn, trong tay thì vân vê hai quả trứng gà cũ, trên mặt thì ra vẻ thần bí khó lường. tuy cách ăn mặc của hắn đúng là có tạo chút cảm giác thật, nhưng khí chất của người này lại kém xa vạn dặm!

Đương nhiên, người tới là khách.

tuy dáng vẻ mấy lão đầu này có hơi chán đời, nhưng Dịch Phong sẽ không trông mặt mà bắt hình dong.

Chẳng qua Dịch Phong cũng thấy hơi ngạc nhiên vì mấy lão đầu nói lắp này cứ thần thần bí bí. Lúc nãy khi hắn đưa thanh niên hỏi đường đi thì không thấy họ đâu, bây giờ mới quay đi quay lại thì thấy, thật là quái lạ.

“Dịch tiên sinh.”

Ngô Vĩnh Hồng chắp tay với Dịch Phong, cung kính chào hỏi. Hiển nhiên, trải qua việc lần trước, lão đã thay đổi cách xưng hô với Dịch Phong.

“Đã lâu không gặp, vào đây ngồi đi!” Dịch Phong cười vẫy tay.

“Vâng.”

Ngô Vĩnh Hồng kích động gật đầu. Lúc đầu trong lòng lão rất thấp thỏm, dù sao lão chưa chào hỏi gì mà đã mang ba người lạ tới rồi, sợ khiến cho Dịch Phong không vui. Bây giờ xem ra, lòng dạ Dịch Phong phóng khoáng hơn so với tưởng tượng của lão.

“Đi đi đi, tiên sinh mời chúng ta vào đó.”

Nghĩ đến đây, Ngô lão đầu vội thúc giục ba người kia.

Nhưng ba người cũng không đi vào mà nhìn Ngô Vĩnh Hồng với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

Bọn họ toàn nghe Ngô Vĩnh Hồng thổi phồng Dịch Phong vô cùng lợi hại, thậm chí còn có thể làm ra một thanh thần Bá thánh phẩm, cho nên trên đường tới đây họ cũng tin bảy tám phần, còn làm ra tư thái cung kính nữa.

Nhưng giờ nhìn lại.

Hoàn toàn không phải là như vậy.

Người thanh niên trước mắt, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi!

“Này, ngươi nói xem ta đã bảo gì với các ngươi rồi?” Ngô Vĩnh Hồng lo lắng nói: “Đừng nói là các ngươi nhìn không thấu tu vi của hắn, chính ta cũng nhìn không ra cơ.”

“Được rồi, cứ cho là vậy đi. Nhưng không phải ngươi đã từng nói, hắn có một cái biển hiệu ẩn chứa võ ý cơ mà, nó đâu?” Lão đầu gầy như que củi hỏi.

“Cái này…”

Mặt Ngô Vĩnh Hồng có hơi xấu hổ, lão nhìn lên trên, quả nhiên thấy nơi đó đã rỗng tuếch.

“Này này này, có thể là tiên sinh tạm thời lấy xuống đó. Chúng ta đừng xoắn xuýt chuyện này nữa. Nếu tiên sinh đã mời chúng ta vào thì chúng ta vẫn nên vào nhanh thôi!” Ngô Vĩnh Hồng lo lắng nói.

Chương 64: tuyệt đối không thể phụ ý tốt của tiền bối….

Ba người vẫn còn do dự không đi vào.

Ba người họ là ai cơ chứ. Nếu đây là một cao thủ thật thì cũng được thôi, nhưng nếu chỉ là một người phàm thì lấy tư cách gì để mời bọn họ vào ngồi chứ?

“Các ngươi, các ngươi thật là…” Ngô Vĩnh Hồng tức giận chỉ vào ba người: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, lẽ nào ta còn lừa các ngươi được sao. Nếu không tin thật thì cứ đi vào nhìn rồi sẽ biết thôi?”

Ba người nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau.

Quả thực Ngô Vĩnh Hồng không giống như đang nói dối, hơn nữa thanh thần Bá thánh phẩm trong tay lão cũng không làm giả được.

Nếu đã tới, vào nhìn một cái cũng không to tát gì.

Lúc này một nhóm bốn người mới đi về hướng võ quán.

trong lòng Ngô Vĩnh Hồng có chút hồi hộp.

Cũng có chút mong đợi.

Dù sao cũng là lần đầu tiên lão bước vào động phủ của Dịch Phong cho nên cũng rất tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì.

Nhưng vừa mới bước đến cửa, dường như giẫm lên cái gì có cảm ứng, thân thể Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên chấn động.

Sau đó cúi đầu nhìn xuống.

Hai mắt đột nhiên trợn to.

Mấy lão già đi bên cạnh lão thấy thế nhìn qua với ánh mắt phản đối, không phải chỉ là tảng đá vỡ thôi à, có gì đẹp chứ…

Hử?

Đợi đến lúc thấy rõ ràng, thân hình vài người giật mình dừng lại.

Một đám lão già miệng mở to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

tảng đá dưới chân Ngô Vĩnh Hồng kia, hình như là Chấn thiên thạch?

Hơn nữa xem cách bày trí ở đây, hình như chỉ là dùng để làm bậc thang?

Bốn người liếc nhau, đồng thời hít một ngụm khí lạnh, dùng Chấn thiên thach làm bậc thang, phong cách bá đạo thật đấy!

Mặc dù trong tay bọn họ cũng không thiếu bảo vật như vậy, nhưng dù sao Chấn thiên thach cũng là bảo vật Hoàng Phẩm, bình thường đều đặt cẩn thận từng chút, thậm chí nó còn được xem như là lá bài tẩy để sử dụng.

Nhưng mà người này lại dùng để làm bậc thang.

trong lúc bốn người còn đang khiếp sợ, bàn tính lão nhân vô tình nhìn thấy một thứ, trong lòng liền lộp bộp một cái.

Những người khác thấy thế cũng vội vàng nhìn qua.

Há!

tròng mắt mấy người thiếu chút nữa đều rơi xuống.

Lại là một bảo vật Hoàng phẩm.

Áo choàng nhanh chóng!

Nhưng tại sao áo choàng nhanh chóng lại nhếch nhác như vậy, còn treo ở đó như thế…

thấy mấy lão già đi chậm như rùa, Dịch Phong đi trước quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy mấy lão già nhìn chằm chằm một cái giẻ lau thì rất kỳ quái.

“Mấy vị lão ca, một cái giẻ lau mà thôi có gì đẹp mà nhìn vậy?” Dịch Phong không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Giẻ…”

“Giẻ lau?”

Lời nói của Dịch Phong làm mấy người hãi đến rớt cằm.

Dùng Chấn thiên thạch làm bậc thang.

Áo choàng nhanh chóng làm giẻ lau.

Chậc chậc

Phong cách này…

Coi thường bảo vật Hoàng phẩm như vậy, chắc chắn là là cường giả Võ thánh!

trong lòng bốn người lập tức có ý nghĩ như thế.

trong lòng biết Dịch Phong là cường giả Võ thánh, thái độ của ba lão già được Ngô Vĩnh Hồng dẫn đến thay đổi 180 độ, trở nên cực kỳ cung kính, cùng lúc trừng mắt nhìn Ngô Vĩnh Hồng oán trách nói: “Được lắm Ngô lão đầu, tại sao không nói rõ ràng trước cho chúng ta?”

“Đúng đấy, vừa rồi suýt chút nữa bọn ta đã đắc tội cao thủ Võ thánh.”

“Hừ, nếu thái độ vừa nãy của bọn ta làm cho tiền bối Võ thánh tức giận, chúng ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Các ngươi, các ngươi ngậm máu phun người!” Ngô Vĩnh Hồng tức giận, sắc mặt xanh mét, nhỏ giọng than vãn: “Lẽ nào lão phu chưa nói sao? trên đường có nói hay không? ta đã dặn di dặn lại rồi mà, rõ ràng là các ngươi không tin.”

“Hừ!”

Ba lão già tức giận hừ một tiếng, dùng dáng vẻ cung kính mà đi theo Dịch Phong.

“Bái kiến sư phụ.”

Vừa mới bước vào tiền đường đã phát hiện Chung thanh dùng thang treo 18 bức tranh thần binh lúc trước gỡ xuống lên lại, lúc này đúng lúc hắn treo xong bức cuối cùng, đang bước xuống thang.

“Đồ nhi vất vả rồi, có mấy vị khách đến thăm, giúp ta mang mấy cái ghế lại đây đi!”

Dịch Phong nói nhẹ phân phó.

“Dạ, sư phụ.”

Chung thanh khôn khéo đi vào trong lấy bàn ghế.

Dịch Phong quay đầu lại cười nói: “Bên trong có mấy đồ vật đang phơi nắng nên có hơi chật chội, chúng ta ngồi ở tiền đường đi!”

“tiên sinh khách sáo rồi.”

Bốn lão già gật đầu, cuối cùng đều đi vào tiền đường.

Mười tám bức tranh thần binh phóng to trước mắt họ trong nháy mắt, võ ý và sức mạnh thiên đạo ngập trời cùng với uy áp mạnh mẽ bao phủ cả tiền đường.

“Cái gì đây?”

Bốn lão già nhìn thấy cảnh tượng này, hầu như như giật mình đứng tại chỗ cùng một lúc.

trong nháy mắt này, võ ý và sức mạnh thiên đạo ngập trời kia làm cho bọn họ thu được một món hơi rất lớn, phát hiện cảnh giới tu vi đã kẹt vài trăm nằm trong phút chốc này lại buông lỏng.

Người này, rốt cuộc là ai?

Giờ khắc này ngay cả Ngô Vĩnh Hồng cũng bối rối.

Chương 65: Đấu trí đấu dũng với người phàm.

Vừa rồi lão nghĩ Dịch Phong là một cao thủ Võ thánh, cao hơn một bậc so với một kẻ là Võ tông như lão, nhưng xem ra bây giờ đâu chỉ là Võ thánh thôi đâu!?

Người này là Võ Đế?

Không, là Võ thần!

Nhưng mà Võ thần cũng không có phong cách bá đạo như vậy đâu, thanh thế lớn như thế này chẳng lẽ là tiên Võ Giả ở thế giới thượng tầng?

thần tiên.

Hít!

Một ngụm khí lạnh.

từ này đối với bọn họ quả thực là muốn cũng không thể với tới.

Nghĩ đến việc Dịch Phong có thể là tiên Võ Giả ở thế giới thượng tầng, bốn người đều cảm giác được máu của bản thân đang sôi trào.

thảo nào.

thảo nào nhìn hắn giống như một phàm nhân bình thường.

Hiện tại bốn người mới chợt hiểu ra, rốt cuộc cũng đã tìm được nguyên nhân không nhìn thấu tu vi của Dịch Phong.

“Mời ngồi.”

Bàn ghế mang lên xong, Dịch Phong đưa cho nhóm người bọn họ, cùng lúc còn nói thêm: “Các ngươi ở đây một lát, ta đi lấy nước cho các ngươi.”

Dịch Phong nói xong liền đi ra phía sau.

Sau khi Dịch Phong rời khỏi, bốn lão già lập tức bùng nổ trong nháy mắt.

“Võ ý, võ ý, võ ý vô cùng hùng mạnh, ta chưa bao giờ gặp được võ ý mạnh mẽ như vậy, cảnh giới kẹt mấy trăm năm của ta đã buông lỏng rồi!”

“Đúng vậy, của ta cũng buông lỏng, trong đó còn kèm theo sức mạnh thiên đạo!”

“tiên Võ Giả, hắn chắc chắn là tiên Võ Giả, thực sự không ngờ lại có thể tiếp xúc với tiên Võ Giả.”

trong nhất thời bốn người kích động vô cùng, rơm rớm nước mắt.

Mấy bức tranh trên tường này chứa đựng võ ý ngập trời và sức mạnh thiên đạo, nó đã mang đến cho bọn họ quá nhiều lợi ích.

Ngồi chốc lát, bốn người bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.

“ta, ta cảm giác ta hơi không chống đỡ được.” Lão nhân cầm bàn tính là kẻ đầu tiên mở miệng nói: “Võ ý này quá mạnh mẽ, ta chỉ có thể hiểu được như vậy, nếu tiếp tục ngồi ở đây ta sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.”

“Đúng, ta cũng chịu không được.” Lão nhân gầy yếu cũng nói giống vậy: “thật sự là đáng tiếc, rõ ràng cơ duyên lớn như vậy lại không lấy được.”

“ta… Nếu không hay là chúng ta ngồi bên ngoài đi?” Ngô lão nhân đầy mồ hôi cũng nói.

Lão vừa dứt lời thì lão nhân xương khô đã cầm ghế chạy ra ngoài.

Vẻ mặt những người khác đầy vẻ không muốn nhưng cũng tự biết mình ăn không vô nên cũng cầm ghế ra ngồi ngoài cửa.

“Ơ, sao mọi người lại ngồi ngoài cửa?”

Dịch Phong bưng nước ra, khó hiểu hỏi.

Nghe vậy mấy người nhìn Dịch Phong lộ ra vẻ mặt cảm kích nhưng cũng tràn ngập ngượng ngùng.

trong lòng biết đây là cơ duyên Dịch Phong cho bọn họ, đáng giận là năng lực bọn họ không đủ, ngồi một lát đã không chịu nổi, đành phải giải thích với vẻ mặt đau khổ: “À, phong cảnh bên ngoài đẹp, phong cảnh bên ngoài đẹp…”

“Đúng đúng đúng, phong cảnh bên ngoài đẹp.”

Mấy người còn lại cũng hùa theo cười.

“Được rồi.”

Dịch Phong gật đầu, hắn cũng có thể hiểu được mấy lão già này, dù sao lớn tuổi thì thích phơi nắng cũng dễ hiểu mà, sau khi đặt nước xuống lại nói: “Đánh cờ chút đi, các ngươi chờ chút ta đi lấy.”

“Được được được.”

Bốn người vội vàng gật đầu.

Đúng lúc này, Chung thanh bưng bảng hiệu đã được phơi nắng đi tới rồi lấy thang treo nó lên.

Gần như trong nháy, mắt bốn người cảm nhận được võ ý mạnh mẽ từ bảng hiệu kia tràn ra, cũng may võ ý trong bảng hiệu không mãnh liệt như trong tiền đường, không đến mức chịu không được.

Mắt bốn lão già không khỏi nổ đom đóm.

tràn đầy cảm kích.

Xem ra vị tiền bối này biết bọn họ không thể chịu được võ ý ở tiền đường nên mới cố ý treo bảng hiệu lên tạo điều kiện cho bọn họ lĩnh hội.

“Ý tốt như thế này!”

“Đại ân như thế này!”

“tuyệt đối không thể phụ ý tốt của tiền bối…”

Bốn người nước mắt lưng tròng.

Vội vàng xếp mấy cái ghế tre nhỏ thành một hàng rồi ngồi xuống, cảm nhận võ ý truyền đến từ bảng hiệu.

Ở bên trong một tòa đình viện.

Đây là một cứ điểm tạm thời của Huyền Vũ tông ở thành Bình Giang.

Đại sảnh.

Im lặng tới cực điểm.

Sắc mặt Ninh Huyền Vũ u ám ngồi ở ghế thủ lĩnh, Yêu Linh Nhi và mấy vị trưởng lão khác ngồi ở một bên không nói lời nào, tất cả đều đang đợi tin tức từ tử sĩ được phái đi.

“Sư tôn, người cảm thấy hắn có thể thành công trở về không?” Rốt cuộc Yêu Linh Nhi ngồi không yên, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, nàng đứng lên hỏi.

Ninh Huyền Vũ vẫn không nói câu nào hệt như trước.

Nhưng trong lòng cũng không như thế.

trong khoảng thời gian để tử sĩ đi tìm hiểu tin tức, lão ta cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng nghĩ rất nhiều.

tuy lão ta là sư tôn, nhưng trong lòng lão ta hiểu được hai đệ tử tịnh Vô trần và tịnh Vô Phong đều có thiên phú vượt xa lão, đã vượt xa lão khi còn trẻ, hiện giờ đã gần đạt cảnh giới tới Võ Linh.

Võ Linh.

Ở Bành Sa cũng là sự tồn tại không thể khinh thường.

Hơn nữa có được Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng trong tay, chỉ cần không phải đụng vào lão quái vật bước vào Võ Vương cảnh lâu năm thì thật ra vẫn sẽ có cơ hội chạy trốn.

Nói cách khác, muốn giết tịnh Vô trần và tịnh Vô Phong thì kể cả hắn đích thân ra tay cũng sẽ không xử lý nhẹ nhàng được.

Nhưng mà hai người này lại rơi vào tình cảnh đến cả hài cốt của một người cũng chẳng còn.

Ngoài ra…

Chương 66: Đấu trí đấu dũng với người phàm (2).

Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng đều là bảo vật Hoàng Phẩm, đừng nói là Võ Vương, trong mắt Võ Hoàng cũng là một chí bảo, tại sao người kia lại không để vào mắt chứ?

Chỉ đơn giản là muốn làm nhục Huyền Vũ tông thôi sao?

Không có khả năng lắm, dù sao đây cũng là hai bảo vật Hoàng Phẩm.

Khả năng lớn nhất chính là người kia thật sự không hề coi trọng Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng.

từ hai chuyện này có thể mường tượng ra được, thực lực của người kia ít nhất cũng là Võ Vương đã đột phá nhiều năm, càng có thể là Võ Hoàng, thậm chí có khả năng là Võ tông, Võ thánh trên cả Võ Hoàng…

Nhưng bất kể là tình huống nào, Ninh Huyền Vũ đều không nắm chắc việc phải đối mặt.

tưởng tượng đến tận đây.

Sắc mặt lão ta càng trở nên u ám.

Đồng thời cũng không cho rằng tử sĩ kia có thể bình yên trở về.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Huyền Vũ, trong đại sảnh lại rơi vào im lặng, trên mặt mọi người cũng lộ vẻ ngưng trọng.

Hiển nhiên vấn đề Ninh Huyền Vũ nghĩ ra, mọi người cũng có thể nghĩ đến.

Có lẽ tử sĩ kia không thể trở lại.

Nhưng lúc tinh thần của mọi người ở đây đều xuống thấp, hạ nhân lại bẩm báo: “Khởi bẩm tông chủ, từ Khôn đã trở lại.”

Nghe vậy mà mặt ai cũng ngưng trọng, không hẹn mà cùng đi ra cửa.

tin này quả thực là việc vui ngoài ý muốn đối với bọn họ!

Quả nhiên đi tới cửa thì thấy tử sĩ bị phái đi là từ Khôn, bây giờ miệng đầy tươi cười, còn hơi có chút hăng hái.

Một chuyến này.

thật đúng là hoàn hảo!

Một chút nguy hiểm cũng không có, còn có thể cho hắn ta như cá chép vượt long môn, trở thành đệ tử thân truyền.

“thế nào rồi?”

Đám người Ninh Huyền Vũ lo lắng đi đến, vội vàng hỏi hắn ta.

“Khởi bẩm tông chủ, khởi bẩm các vị trưởng lão, may mắn không làm nhục sứ mệnh.” Vẻ mặt từ Khôn đầy ý cười nói với mọi người: “Đã tìm hiểu rõ ràng, người kia cũng không phải nhân vật có thực lực gì, chỉ là một phàm nhân bình thường.”

“Hả?”

Nghe vậy mọi người lộ vẻ không thể tin, tin tức này chênh lệch rất nhiều so với dự đoán của bọn họ!

“Ngươi không nói láo đấy chứ?”

Ninh Huyền Vũ nhướng mày, mang theo một chút uy thế lớn mạnh.

“Đệ tử lấy tính mạng thề, tuyệt đối không hề có sai sót, cho nên nhất định cái chết của hai vị sư huynh tịnh Vô trần nhất định là do có hiểu lầm gì đó, thậm chí ta còn hoài nghi bọn họ còn chưa chết.” Dưới uy thế của Ninh Huyền Vũ, từ Khôn vội vàng giơ tay lên thề, sau đó kể lại chuyện xảy ra ở võ quán từ đầu đến cuối.

Nghe vậy mọi người đều gật đầu.

Như vậy xem ra mọi việc hẳn là đều như lời từ Khôn nói.

“Phàm nhân, vậy mà lại là một phàm nhân.”

Ninh Huyền Vũ nắm chặt tay, trên người bộc phát ra khí thế phẫn nộ.

Lão ta thật không ngờ tới bọn họ đấu trí đấu dũng lâu như vậy, đối tượng lại là một phàm nhân nho nhỏ, chuyện này quả thực là sỉ nhục với lão ta.

“Nếu đã như vậy, lão phu sẽ tự thân xuất mã, trực tiếp giết chết hắn, mặc kệ hắn có phải là thủ thuật che mắt do thanh Sơn Môn làm ra hay không, ta đều sẽ để hắn tan thành tro bụi.”

Sau khi lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt Ninh Huyền Vũ tức giận nhảy lên hướng về phía võ quán.

Những người khác thấy thế cũng đều nhảy lên lướt theo sau.

Rất nhanh.

Dẫn đầu là Ninh Huyền Vũ, lão đã đến một góc tối cách lối vào võ quán không xa từ lâu rồi.

“Hừ!”

“tiểu tử thối dám lãng phí thời gian của bản tôn lâu như vậy, để xem ta đập hắn thành bánh bao thịt như thế nào.” Ninh Huyền Vũ phẫn nộ nói.

“Sư tôn, ta nghĩ lần này chúng ta nên cẩn thận một chút, tốt nhất là xác minh xem tin tức từ từ Khôn có chính xác hay không rồi hẵng ra tay?” Yêu Linh Nhi nhíu đôi lông mày thanh tú, sắc mặt lo lắng nói.

“Hừ.”

“Chỉ là một tên tiểu tử người phàm nhỏ bé, ngươi còn phải dặn dò ta nên cẩn thận hả?”

Ninh Huyền Vũ tức giận không ngừng nói.

“Sư phụ, ta luôn cảm thấy có cái gì đó khác thường, hơn nữa người xem…” Yêu Linh Nhi nhìn về phía võ quán bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu nghiêm nghị: “Võ quán này rõ ràng nằm dưới sự trông chừng của chúng ta, bỗng nhiên có một vài lão già ngồi trước mặt hắn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Hừ, đây chỉ là do các ngươi trông chừng sơ sẩy.” Ninh Huyền Vũ khinh thường nói: “Hơn nữa, phàm nhân có nhiều người thân, những lão già này chẳng qua chỉ là người có vai vế nhị thúc, tam thúc.”

“trong mắt ta, dù hắn là nhị thúc hay tam thúc thì cũng chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, đều không khác gì một con kiến.”

Ninh Huyền Vũ tức giận hừ lên một tiếng, sự tồn tại của võ quán này khiến lão ta cực kỳ chướng mắt, khí thế cả người lộ ra, thân hình ở giữa không trung kéo ra một ảo ảnh, mang theo uy thế khổng lồ lao đến bao phủ võ quán.

trong nháy mắt, nó đã đến bầu trời phía trên võ quán.

Bốn người đang lĩnh hội võ ý trên bảng thì cảm nhận được hơi thở dao động trên đỉnh đầu, đột nhiên mở mắt.

Bốn ánh mắt sắc bén bắn tới Ninh Huyền Vũ.

Rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy, dám công kích võ quán này, đáng giận hơn chính là lão lại dám quấy rầy bọn họ cảm thụ võ ý?

tuy nhiên, Ninh Huyền Vũ không ngừng tức giận nên trực tiếp bỏ qua ánh mắt của bốn người.

Chương 67: Ninh Huyền Vũ đáng thương.

Bốn lão phàm nhân, tất cả hãy cùng biến mất với võ quán này đi!

“Con kiến hôi, đi chết đi.”

Lão ta cười giễu cợt, bàn tay mang theo khí thế mạnh mẽ lật lên giữa không trung, ngay sau đó là một đạo ấn tàn ác đánh xuống.

Hành động này trực tiếp kích thích bốn người Ngô Vĩnh Hồng nổi giận, bốn người đột nhiên đứng thẳng lên, khí thế võ công cuồn cuộn mà thâm thúy từ trên bốn người bộc phát ra.

Luồng khí thế này chấn động, cả không trung bị đè nén trong nháy mắt.

“Võ…”

“Võ tông?”

Ninh Huyền Vũ đang đứng giữa không trung cảm nhận được bốn luồng khí thế lớn mạnh, sắc mặt lập tức biến đổi, nói chuyện cũng lắp bắp kinh hãi, con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài.

Bốn người ngồi ở cửa võ quán này, vậy mà lại là bốn Võ tông!

Lão ta chỉ là một Võ Vương nho nhỏ nhưng lại dám đánh một chưởng tới bốn Võ tông, đây chẳng phải là quá ngu ngốc sao?

Ngay sau đó.

Dường như lão ta nhận ra gì đó, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Bàn tính đó chính là bảo vật tông Phẩm “Bàn tính thiên Cơ” ư?

Chỉ một người mới có thể sở hữu bảo vật này, chính là Lý Mạc trắc có bàn tính đoạt mạng!

Mà bộ trang phục kì dị bao phủ đầy xương cốt kia…

Cũng làm cho Ninh Huyền Vũ đột nhiên nhớ tới một nhân vật, một kẻ ngông cuồng tuyệt thế đã tàn sát cả tông môn sau khi kết án tông môn, thậm chí còn đánh bóng đầu lâu của người đứng đầu môn phái thành một món trang sức treo trên người, Sở Sư Cuồng.

Ngoài ra, lão già có dáng người gầy gò kia, dường như là kẻ trong truyền thuyết từ nhỏ bị đứt kinh mạch, sau này tu luyện tà công, nghịch thiên cải mệnh-tôn Gia Cát.

Cuối cùng là người cầm chiếc cào giống nông dân bình thường kia… Dường như là kẻ bị lừa trong tòa thành trì nào đó, trong cơn giận dữ đã tàn sát cả thành, sau đó âm thầm phi tang xác, Ngô Vĩnh Hồng.

Nhận ra thân phận của những người này, Ninh Huyền Vũ có cảm giác muốn khóc.

Bốn kẻ ngông cuồng loạn thế này đã biến mất từ lâu, vậy mà hiện tại lại đồng thời xuất hiện ở cửa võ quán, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Chết tiệt.

trước mặt bốn vị này, một Võ Vương nho nhỏ như lão ta quả thực chỉ là một tiểu đệ, khi người ta nổi danh Ninh Huyền Vũ còn chưa mặc quần yếm đâu!

Chỉ trong thời gian ngắn, vừa rồi lão còn thể hiện khí thế mạnh mẽ, hiện tại lại như một quả cà tím bị đánh tới im lặng.

Bất chấp bản thân mình bị phản vệ, lão ta mạnh mẽ thu hồi công kích, không dám nhìn bốn người dù chỉ một cái, quay cuồng ở giữa không trung, sau đó bỏ chạy!

Không thể không nói, một loạt các động tác này của Ninh Huyền Vũ diễn ra trơn tru giống như nước chảy mây bay, lưu loát sinh động.

Lão ta đạp trên không trung, trên đầu đầm đìa mồ hôi, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi tầm mắt của bốn người này.

Nhưng mà ngay sau đó…

Sắc mặt lão ta lập tức biến đổi rõ rệt, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Một luồng khí thế bao vây khiến cho lão không thể nhúc nhích, khóa lão lại rồi sau đó lôi lão ta trở về từ trong không trung.

Gần như là trong nháy mắt.

Ninh Huyền Vũ đã bị lôi trở về, bốn ánh mắt sâu xa khó dò nhìn thẳng vào lão ta.

Ninh Huyền Vũ kêu một tiếng căng thẳng.

Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, tim lão ta lo lắng không yên như muốn nhảy ra ngoài.

Đã rất nhiều năm, rất nhiều năm không nếm trải mùi vị sợ hãi như thế này, rõ ràng bảo vật Chấn thiên thạch của lão ta ở ngay dưới chân, áo choàng nhanh chóng cũng bị đặt bừa ở một bên nhưng lão ta cũng không dám liếc mắt thêm một cái.

“Ha ha, ra mắt bốn vị tiền bối, không biết bốn vị tiền bối tìm ta có chuyện gì.” Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, da đầu Ninh Huyền Vũ run lên, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn so với khóc.

“Không phải chúng ta tìm ngươi có chuyện gì, mà là vừa rồi ngươi nói phải đập chết chúng ta?”

Ánh mắt Ngô Vĩnh Hồng nhìn lão ta đầy âm u, từ từ hỏi.

Lời nói mang đầy châm biếm làm cho trái tim Ninh Huyền Vũ đột nhiên nhảy dựng lên một cái, lo lắng giải thích: “Không phải không phải, bốn vị tiền bối bớt giận, sao mà ta dám ra tay với bốn vị tiền bối được chứ. ta chỉ muốn đập võ quán nhỏ này, cũng không ngờ rằng bốn vị tiền bối ngồi ở chỗ này thanh tu, mong tiền bối rộng lượng tha thứ!”

Giải thích xong, trong lòng Ninh Huyền Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

tuy rằng tính tình bốn người này quái đản nhưng dù gì bản thân lão ta cũng là một Võ Vương, hơn nữa dừng tay đúng lúc, bây giờ đã giải thích mọi chuyện rõ ràng, hẳn là không đến mức làm khó dễ lão ta chứ?

Nhưng điều làm cho lão ra không ngờ tới là lão ta vừa nói xong, gần như bốn người không hẹn mà cùng đứng lên, uy áp mạnh mẽ bao phủ.

Lại mang theo sát ý nồng đậm.

Ninh Huyền Vũ liền tỉnh táo.

Vẻ mặt chết lặng không hiểu ra sao, chuyện gì thế này?

Chương 68: Đấy chứ phải gọi là chẳng ra sao cả.

ta đã giải thích rõ ràng vậy rồi, dù không buông tha ta nhưng tại sao lại lộ ra sát ý mãnh liệt như vậy?

“Ngươi nói, ngươi phải hủy diệt võ quán này sao?”

Lý Mạc trắc híp mắt suy đoán, giọng khàn khàn gằn từng tiếng hỏi.

Cùng lúc câu hỏi thốt ra, trong tay lão đã ngưng tụ nguyên khí, sẵn sàng bộc phát để chuẩn bị ra tay với Ninh Huyền Vũ bất cứ lúc nào.

Xong rồi.

Nói sai rồi.

trong nháy mắt Ninh Huyền Vũ đã hiểu được, nhìn thấy Lý Mạc trắc sắp tấn công, lão ta bất chấp thân phận gì gì đó, bịch một tiếng giòn vang.

Hai chân thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

Đầu đầy mồ hôi nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, bốn vị tiền bối, vừa nãy là ta nói giỡn, ta chỉ là đi ngang qua!”

“Đi ngang qua?”

“Hiểu lầm?”

“Nhưng ngươi vừa mới nói phải đập võ quán này mà?”

Bốn lão già từ nhìn Ninh Huyền Vũ trên cao xuống, giọng lạnh như băng nói, nếu thật sự là như thế, dám mạo phạm nơi ở của tiên sinh, bốn người sẽ không chút do dự đập xuống đỉnh đầu lão ta.

“tiền bối, người nghe lầm rồi, thật sự là nghe lầm.” Đầu Ninh Huyền Vũ đầy mồ hôi, cầu xin tha thứ: “Ý của ta không phải là đập võ quán này mà là đập muỗi trong võ quán này.”

Nói xong hai tay hợp lại.

Bẹp.

thật đúng là đập chết một con muỗi, lão ta giống như thấy được cứu tinh, mặc kệ bốn người tin hay không, nắm con muỗi trong tay hô: “tiền bối, nhìn xem, thật sự là muỗi!”

Bốn người liếc nhau, cười lạnh lùng.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngu.

Lời nói dối thấp kém này sao có thể lừa được bọn họ chứ.

Nhưng họ cũng không ra tay với Ninh Huyền Vũ, dù sao đây cũng là địa bàn của tiên sinh, xử lý như thế nào phải do tiên sinh quyết định.

Nhìn thấy bốn người không ra tay Ninh Huyền Vũ vội thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng uy áp của bốn người vẫn còn, bọn họ không nói lời nào, Ninh Huyền Vũ cũng không dám nói mà chỉ có thể cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Gió thu thổi qua, lão ta thấy mình hiu quạnh quá!

Nhưng trong lòng cơn tức lại ứa ra.

“từ Khôn, mười tám đời tổ tông nhà ngươi, chờ bản tôn trở về nhất định phải diệt cả nhà ngươi.”

Lúc này sao lão ta còn không hiểu được, chủ nhân của võ quán chính là bốn vị này, nếu không lúc nghe lão ta nói muốn đập võ quán sao bốn người họ lại lộ ra sát ý mãnh liệt như vậy?

Mà hai người tịnh Vô trần và tịnh Vô Phong, chỉ sợ cũng là đụng chạm bốn vị này mà xui xẻo bị giết.

Về phần Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng, tuy rằng bốn vị này lấy làm bậc thang với giẻ lau có chút phí phạm của trời, nhưng ít ra cũng thỏa đáng.

Đều do tên từ Khôn chết tiệt.

Nếu không phải do tin tức giả ngươi đem về, làm sao bản tôn lại thảm hại như vậy được?

Nếu biết võ quán là của bốn người này, nói cái gì hắn cũng không dám đến, cho dù là mất đi Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng thì lão ta cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi mà nuốt vào bụng!

trong âm thầm.

Đám người Yêu Linh Nhi quan sát võ quán lại há to miệng, che kín đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy lão đại của bọn họ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, bộ dạng cung kính kia, trong lòng mọi người đều rất phức tạp.

Nhưng trong nháy mắt đều hiểu được mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chẳng qua dù trong lòng Ninh Huyền Vũ nghĩa nhiều thế nào thì trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, vẫn quỳ trên đất trông mong nhìn bốn người như cũ.

“Ngươi là Ninh Huyền Vũ của Huyền Vũ tông à?” Cuối cùng Sở Sư Cuồng cũng liếc Ninh Huyền Vũ một cái.

“Là ta, tiền bối.” Ninh Huyền Vũ cúi đầu, lo lắng không yên đáp.

“Dù cho Ninh Cửu thiên nhà các ngươi chưa chết thì cũng không dám lỗ mãng ở đây, không ngờ hậu bối như ngươi lại…” Sở Sư Cuồng lạnh lùng cười nói: “thật sự là trò giỏi hơn thầy mà!”

trong lời nói tràn đầy châm biếm làm cho sắc mặt Ninh Huyền Vũ đỏ lên nhưng cũng không dám phản bác.

“Cờ tướng không biết để ở đâu, tìm rất lâu mới thấy.” Đúng lúc này Dịch Phong đi ra từ trong tiền đường, giọng nói mang theo vẻ áy náy.

Nghe vậy.

Bốn người Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên đứng dậy, cúi đầu cung kính hô: “Bái kiến tiên sinh.”

tiên sinh?

Bốn vị này lại gọi hắn là tiên sinh?

Ninh Huyền Vũ quỳ trên đất thấy Dịch Phong đi ra, đột nhiên há to miệng.

tại sao?

tại sao tứ đại cao thủ Võ tông lại gọi tên này là tiên sinh tôn kính như vậy?

Lẽ nào là?

Võ quán này cũng không phải của bốn người Ngô Vĩnh Hồng, người thanh niên này mới là chủ nhân chân chính sau màn sao?

Hắn nhớ tới lời nói của Yêu Linh Nhi, chính người thanh niên này sai người lấy áo choàng nhanh chóng làm giẻ lau, cũng là thanh niên này lấy xương của tịnh Vô trần làm thức ăn cho chó.

Vừa nghĩ đến vậy, Ninh Huyền Vũ cảm thấy cực kỳ không thể tin nổi.

Nhưng dù lão ta cảm thấy khó tin đến thế nào cũng cảm thấy đáp án này đúng đến tám chín phần mười.

Không nói đến thái độ cung kính của bốn người Ngô Vĩnh Hồng đối với Dịch Phong, lão ta có thực lực Võ Vương nhưng cũng không nhìn ra được thực lực của thanh niên cao thủ trước mặt.

tựa như một phàm nhân.

Nhìn như bình thường không có gì nhưng lại sâu không lường được!

Nghĩ đến đây, lão ta nuốt một ngụm nước miếng thật sâu.

Chương 69: Ý của Dịch Phong.

“tiên sinh, hắn đến…” Sau khi chào Dịch Phong, Ngô Vĩnh Hồng cung kính nói, hiển nhiên là muốn bẩm báo chuyện của Ninh Huyền Vũ.

“Không cần nói, ta đã biết.”

Dịch Phong phất tay áo, cười nói.

“tiên sinh lợi hại, là chúng ta nhiều chuyện.” Bốn người Ngô Vĩnh Hồng liếc nhau rồi cúi đầu, xem ra tiên sinh vẫn là tiên sinh, dù người không ở đây nhưng mọi chuyện nơi này đều biết rõ ràng.

“Không hề nhiều chuyện đâu.”

Dịch Phong cười cười.

Vừa rồi lúc hắn bước ra đúng lúc nghe thấy Sở Sư Cuồng dạy bảo đại thúc đang quỳ trên đất, nghe cái gì mà tiền bối hậu bối, chắc là bọn họ dạy bảo hậu bối thôi!

Lão già thôi mà.

thấy hậu bối thì kéo tới dạy bảo một chút cũng có thể hiểu, chỉ là không biết đại thúc đang quỳ trên đất này đã làm sai chuyện gì.

Mà Ninh Huyền Vũ đang quỳ một bên cũng há to miệng, hơn nữa cũng hối hận xanh ruột.

trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.

Hiện tại lão ta đã xác định thanh niên thần bí trước mặt là lão quái còn già hơn cả đám người Ngô Vĩnh Hồng. thế mà lão ta lại có mắt như mù mà đánh tới cửa, không biết người ta biết hết tất cả mọi chuyện.

Nghĩ đến việc đắc tội người như thế, lão ta thấy lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

Hôm nay sợ là lão ta phải để lại di ngôn ở chỗ này.

“Không có việc gì, các ngươi xử lý là được.” Dịch Phong không quan tâm, cho dù việc xảy ra ở trước cửa võ quán nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

“Chúng ta xử lý ư?”

Bốn người Ngô Vĩnh Hồng hơi giật mình mà liếc nhau một cái, không ngờ Dịch Phong lại giao Ninh Huyền Vũ cho họ xử lý.

Chẳng qua cũng đúng, một Võ Vương nho nhỏ chỉ sợ không đáng để tiên sinh để để bụng.

Chỉ là rốt cuộc phải xử lý như thế nào mới tốt đây?

Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không có chủ ý gì, chỉ có thể nhìn về phía Dịch Phong.

“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Dịch Phong không còn gì để nói nữa.

“Khụ, tiên sinh, chúng ta chỉ là muốn hỏi chút, theo ngươi thấy phải xử lý như thế nào mới được đây?” Ngô Vĩnh Hồng lên tiếng, thấp thỏm hỏi.

Sắc mặt Ninh Huyền Vũ trắng bệch ở một bên cũng nhìn sang đây.

Bình thường lão ta ở Huyền Vũ tông oai phong, nhưng ở đây lại trở nên ngoan ngoãn im lặng, lão ta hiểu được mạng nhỏ của mình hoàn toàn nằm trong tay Dịch Phong.

“Hỏi ta?”

Dịch Phong xoa xoa mũi.

Hắn có chút không biết nói sao, các ngươi muốn dạy bảo hậu bối thì hỏi một người không liên quan như ta làm gì?

Nhìn thấy bốn lão già vẫn tỏ vẻ muốn hỏi, Dịch Phong đành bất đắc dĩ nói: “ta cũng không có gì để nói, nhưng ý của ta là nếu đã phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm hậu quả tương ứng, đương nhiên đối với hậu bối cũng không thể không cho hắn cơ hội, dạy bảo xong hắn có thể trưởng thành hay không đều là do tạo hóa của hắn.”

Nói xong Dịch Phong nhìn nhìn sắc trời, nghĩ cũng nên đi nấu cơm rồi.

Dù sao một mình Chung thanh bận rộn cả ngày, thân là sư phụ như hắn, giúp chia sẻ chút chuyện cũng là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa bọn họ dạy bảo hậu bối, hắn đứng bên cạnh cũng không tiện.

Sau khi Dịch Phong đi khỏi, bốn người Ngô Vĩnh Hồng nghiền ngẫm lời nói của hắn, sau đó liếc nhau, nghiêm túc gật đầu.

Hiển nhiên.

Ý của tiên sinh rất rõ ràng.

Sau đó bốn cặp ánh mắt u ám rơi xuống trên người Ninh Huyền Vũ.

Ninh Huyền Vũ đột nhiên run rẩy một cái, đầu lập tức đổ đầy mồ hôi.

“túi trữ vật, lấy ra trước đi!”

Ngô Vĩnh Hồng vươn tay ra trầm giọng nói.

“tiền, tiền bối, cái này chắc là không cần thiết đâu nhỉ?” Sắc mặt Ninh Huyền Vũ khó coi.

“Hử?”

Giọng Ngô Vĩnh Hồng trầm xuống, híp mắt nói: “Chẳng lẽ lời nói vừa rồi của tiên sinh ngươi không nghe thấy sao?”

“Được, được rồi!”

Ninh Huyền Vũ cắn răng, vẻ mặt không cam lòng lấy túi trữ vật ra. Bên trong ngoài một bảo vật cuối cùng của lão ta thì đều là tài nguyên của cả Huyền Vũ tông.

Khoảnh khắc Ngô Vĩnh Hồng cướp lấy nó, tâm của lão ta đau như sắp rỉ máu.

“Ờm.”

Ngô Vĩnh Hồng mở túi trữ vật ra nhìn vào, hài lòng gật đầu, đưa cho Sở Sư Cuồng cầm, sau đó nói: “Ngươi cầm trước, lát nữa giao cho tiên sinh.”

Nói xong hắn lại nhìn về phía Ninh Huyền Vũ, trầm giọng nói: “Ngươi đứng lên trước đi!”

Nghe vậy Ninh Huyền Vũ mới đứng dậy, nhìn sắc mặt bốn người lão ta thấp thỏm hỏi: “Vậy bốn vị tiền bối, ta… ta có thể đi rồi chứ?”

Nói xong lão ta nhấc chân, vội vã muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng lão ta vừa nhấc chân thì một cỗ uy áp mãnh liệt đã ập tới.

“Đi ư?”

“Lời nói vừa rồi của tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?”

Lời nói của Ngô Vĩnh Hồng đầy tức giận, vừa nói lão vừa nhìn lão già tôn Gia Cát gầy yếu một cái.

tôn Gia Cát thấy thế cười lạnh lùng một tiếng, vung tay lên, một đám sương mù màu đen bay tới Ninh Huyền Vũ, tức khắc bao phủ hết bàn tay lão ta.

Chương 70: ta cho ngươi uy hiếp ta này.

“Đây là thiên Sát Độc Vật của ta, không quá ba ngày sẽ từ cánh tay lan ra toàn thân.”

“Cái gì?”

“thiên Sát Độc Vật?”

Ninh Huyền Vũ nghe thấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy sương đen tràn ngập cánh tay tựa như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm.

“Chính ngươi cũng nghe thấy rồi, đây là ý của tiên sinh, cũng không trực tiếp lấy mạng ngươi, nhưng là còn có thể làm người không thì phải xem tạo hóa của ngươi.”

“Cút đi!”

Vung cánh tay trái lên, Ninh Huyền Vũ trực tiếp bay ngược ra ngoài.

thân thể rơi trên mặt đất thật mạnh, trong miệng Ninh Huyền Vũ phun ra một ngụm máu tươi nhưng lại bất chấp vết thương trên người mà vụt qua bỏ chạy.

Lão ta thật sự sợ lại bị lôi trở về, thầm nghĩ phải cách võ quán này thật xa.

Dù sao uy áp của bốn lão già này cũng rất kinh khủng.

Đương nhiên kinh khủng nhất vẫn là thanh niên thần bí kia!

Mặc dù hắn khiêm tốn đủ thứ, nhưng loại cảm giác đoán không ra. sờ không được này mới là khó chịu nhất.

Mà một chuyến này.

Lão ta thật sự là lỗ nặng rồi!

Gì mà báo thù cho tịnh Vô trần và tịnh Vô Phong, không lấy lại được Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng thì cũng thôi đi, suýt chút nữa cả cái mạng nhỏ này của lão ta cũng không còn, điều quan trọng là tài nguyên của cả Huyền Vũ tông đều bị cướp mất.

Điều đáng hận nhất là…

Lão ta nhìn thoáng qua cánh tay phải tràn ngập sương mù màu đen, trong lúc nhất thời tâm tư muốn chết cũng có.

Cánh tay này, trước đây đã từng bị Lục thanh Sơn chặt đi một lần. trước đó đến thành Bình Giang lão ta đã sử dụng bí pháp trong tông, sử dụng rất nhiều tài nguyên, thậm chí hao phí một phần tuổi thọ mới phục hồi lại cánh tay này được.

Nhưng ai biết được chạy tới nơi này chuyện gì cũng không xong, chỉ đánh chết được một con muỗi còn gặp hủy hoại như vậy.

“A!”

Vừa nghĩ đến việc này tâm lão ta đã đau muốn chết.

Nhưng mà bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, thiên Sát Độc Vật của tôn Gia Cát cũng không phải vật tầm thường, nếu lão ta không chém bỏ cánh tay này thì không đến ba ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Rối rắm hồi lâu, rốt cuộc lão ta cũng cắn răng không cam lòng mà chém cánh tay xuống.

Nhìn thấy cánh tay mình rơi trên mặt đất, Ninh Huyền Vũ càng nghĩ càng giận, thân hình hóa thành một vệt tàn ảnh bay đến chỗ đám người Yêu Linh Nhi.

“Sư tôn.”

“tông chủ.”

Mọi người vội vàng đến nghênh đón, nhìn thấy Ninh Huyền Vũ thiếu mất một cánh tay, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng và phức tạp.

“từ Khôn đâu?”

Ninh Huyền Vũ nổi giận nói.

“tông… tông tông tông chủ hiểu lầm rồi!” từ Khôn trốn ở phía sau Yêu Linh Nhi, cả người phát run vẻ mặt thảm thương giải thích.

“Hiểu lầm?”

Ninh Huyền Vũ nghiến răng nghiến lợi, duỗi tay ra trực tiếp nắm cổ từ Khôn trong tay.

“Cạch!”

Ninh Huyền Vũ đang cực kỳ tức giận không nói hai lời trực tiếp bẻ cổ từ Khôn, sau đó ném trên mặt đất.

“ta cho ngươi hiểu lầm, cho ngươi hiểu lầm!”

Dường như giết từ Khôn còn chưa hết giận, Ninh Huyền Vũ lại đưa chân giẫm nát thi thể từ Khôn, dưới sức mạnh tuyệt đối của lão ta thì thi thể đều bị giẫm thành thịt nát.

Nhìn thấy Ninh Huyền Vũ nổi giận, đám người Yêu Linh Nhi bên cạnh đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chẳng qua dù bất kì ai gặp phải chuyện này cũng đều sẽ như thế, huống chi Ninh Huyền Vũ bình thường còn là tông chủ Huyền Vũ tông cao cao tại thượng.

“tông chủ, vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?”

Một lúc lâu sau, thấy cơn giận của Ninh Huyền Vũ dường như bớt đi một chút, một tên trưởng lão mới hơi nâng cằm lên hỏi: “tiếp đến còn muốn tiếp tục báo thù sao?”

Vừa nghe đến hai chữ báo thù, vẻ mặt Ninh Huyền Vũ liền co rút, u ám trên mặt như muốn chảy ra ngoài.

“Còn có Chấn thiên thạch và áo choàng nhanh chóng, còn muốn tiếp tục lấy lại sao?” trưởng lão kia lại hỏi.

Những người khác thấy thế đều quăng cho lão ánh nhìn thương hại.

Này.

thực sự là hết chuyện để nói mà.

Quả nhiên cơn giận của Ninh Huyền Vũ vừa hạ xuống một ít lại xông thẳng lên não, đập một cái trực tiếp làm trưởng lão này thành thịt nát.

“ta cho ngươi ép ta này, cho ngươi ép ta này.”

Đập chết xong, lão lại hung ác phá hoại thi thể trưởng lão kia một chút, lúc này mới từ bỏ.

Rất lâu sau.

Lửa giận trong người Ninh Huyền Vũ mới tiêu tán được một chút.

“Sư tôn, xin hãy nguôi giận” Yêu Linh Nhi đúng lúc bước ra nói: “Với thực tế bây giờ, việc tiếp theo cần phải làm là đưa ra một kế hoạch, sư phụ ngươi thấy thế nào?”

Sắc mặt Ninh Huyền Vũ u ám nhưng vẫn phải lên kế hoạch cho sau này.

Suy tính đến đây, lão ta ngẩng đầu nhìn Yêu Linh Nhi, thấp giọng nói: “Linh Nhi à, hôm nay là ngày thất bại nhất trong lịch sử của Huyền Vũ tông ta, vậy nên sau này Huyền Vũ tông sẽ phải dựa vào ngươi rồi.”

“Dựa vào ta ư?”

Yêu Linh Nhi hé đôi môi đỏ mọng ngạc nhiên.

“Ừm!”

Ninh Huyền Vũ nặng nề gật đầu, bất đắt dĩ nhìn về phía võ quán, mặc dù lão ta không cam lòng, nhưng khi đối mặt với một cao thủ tuyệt thế như vậy thì đến cả báo thù lão ta cũng không đủ dũng khí.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)