- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
- Tập 9: Vậy mà lại có thể bị một con chó đánh bay (c81-c90)
[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 9: Vậy mà lại có thể bị một con chó đánh bay (c81-c90)
❮ sautiếp ❯Chương 81: Vậy mà lại có thể bị một con chó đánh bay?.
Hừ!
Chỉ là một Võ Linh nhỏ bé mà cũng dám ngông cuồng.
tiểu tử này mặc dù là ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là đệ tử của chủ nhân, nào phải người mà một Võ Linh có thể đụng chạm được.
Đúng lúc ánh mắt coi thường của Ngao Khánh bị Yêu Linh Nhi tóm được, càng thêm cảm thấy nhục nhã.
Chung thanh đã vậy thì thôi, dẫu sao cũng là đệ tử của người kia.
Bản thân ấy vậy mà bị một con chó khinh thường khiến cho trong lòng nàng chịu không nổi, cho nên nhân lúc Chung thanh quay người, nàng đã hung ác lườm cho con chó đó một cái.
“Á à?”
“tiểu tử còn không phục?”
Ngao Khánh tức giận rồi, dù gì bây giờ ta cũng là thú cưng của chủ nhân, trong cơn tức giận, ký hiệu hình mặt trời trên trán hơi phát sáng lên, một chùm ánh sáng ngay lập tức chiếu ra ngoài.
“Cái gì?”
Sắc mặt Yêu Linh Nhi hoàn toàn thay đổi, nàng để lộ tu vi trên người, vận chuyển ra tất cả tu vi để ngăn chặn một kích này.
Nhưng chùm ánh sáng đó hoàn toàn không ngăn chặn lại được, nhẹ nhàng đánh vào ngực nàng.
“Hự!”
Yêu Linh Nhi bay ngược ra ngoài, đập xuống đất và phun mạnh ra một ngụm máu tươi, trong mắt dày đặc đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Yêu Linh Nhi nàng, vậy mà lại bị một con chó đánh bay nữa rồi?
Sao có thể, sao có thể chứ?
Không đúng.
Con chó này không bình thường.
Hình như là, Phệ thiên Yêu Lang trong truyền thuyết?
Hít!
Nàng hít một hơi khí lạnh thật mạnh.
Rốt cuộc là võ quán này có bao nhiêu điều khiến cho người ta nhìn không thấu? Bản thân vị kia thì không nói, tứ đại Võ tông cũng tạm thời không cần bàn cãi, bây giờ lại xuất hiện một tên đệ tử tay cầm thần khí thánh phẩm và một Phệ thiên Yêu Lang bị coi là một con chó!
trong lòng nàng tràn đầy hối hận, sớm biết như vậy thì sẽ không bốc đồng mà muốn thuận tiện lấy đi áo choàng nhanh chóng.
Đúng thật là một lần sảy chân để hận nghìn đời!
Bây giờ xem ra nàng chỉ có thể thực hiện theo kế hoạch đến cùng, e rằng chỉ có thành công mới có thể hoá giải những chuyện này.
tiệc buổi tối, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Dịch Phong dựa theo giao hẹn đi trước đến đặt món, mà hắn bây giờ có tiền rồi, nơi được chọn đương nhiên cũng không tầm thường, đó là một trong những quán rượu tốt nhất ở thành Bình Giang.
Nơi đây có cầu nhỏ nước chảy, ban đêm còn có pháo hoa để xem, nghĩ đến hai người con gái hôm nay giúp đỡ hắn, đưa bọn họ đến nơi như này cảm ơn một chút cũng không hề quá đáng.
Dù gì cũng là con gái mà, bọn họ đều thích những thứ như này.
Sau khi chọn xong vị trí, Dịch Phong ngồi trên ghế dài ở trước sảnh quán rượu đợi chờ hai nàng.
Lúc này, một thanh niên tay cầm quạt giấy đi tới, xét về tướng mạo, hẳn cũng là một tên công tử, hắn cười nói: “Huynh đài, có thể dựa một chút sang bên cạnh không?”
Dịch Phong gật gật đầu, xê dịch sang bên cạnh.
Sau khi thanh niên ngồi xuống, cười rồi chào hỏi: “Huynh đài, cảm ơn nhé. Đúng rồi, huynh cũng đến ăn cơm phải không?”
“Phải.”
Có thể nhìn ra, đây là một huynh đệ thường xuyên đến đây, Dịch Phong cũng không tiếp lời mà chỉ gật đầu cười.
“Xem dáng vẻ của huynh đài, có vẻ là đang đợi cô nương nào đúng không?” thanh niên cười híp mắt nói.
“Ờm…”
Dịch Phong vuốt vuốt mũi, rồi lại gật đầu.
“Duyên phận.”
thanh niên chắp tay, khẽ cười hì hì: “tại hạ Vương Hiên, thực ra cũng đang đợi một cô nương.”
Nói đến đây, hắn bắt đầu nói không ngớt: “Ngươi không biết đâu huynh đài à, có thể hẹn cô nương này đến đây ăn bữa cơm, ta cũng không dễ dàng gì, theo đuổi nàng tròn ba tháng nàng mới nhận lời ta, nhưng mà nghĩ tới vẻ xinh đẹp của nàng thì cũng đáng”
Vương Hiên vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp như ngọc bích, trên người mặc váy dài bước vào.
“Hiểu Vũ.”
thấy thế, Vương Hiên vội vàng hô lên, đồng thời khéo theo Dịch Phong khẽ giới thiệu: “Huynh đài, đây chính là vị cô nương mà ta nói với ngươi, Nhuế Hiểu Vũ.”
“Xin chào Nhuế cô nương.” Dịch Phong gật đầu cười.
“Xin chào.”
Nhuế Hiểu Vũ cũng gật đầu nhẹ với Dịch Phong, chào hỏi.
“Huynh đệ, có muốn cùng nhau ăn chút gì không?” Vương Hiên vừa cười vừa nói, đồng thời ghé sát vào tai Dịch Phong, hạ giọng nói: “thế nào, huynh đệ không có khoác lác đúng không?”
Lúc nói chuyện, đôi mắt nhỏ của Vương Hiên tràn đầy ngạo nghễ.
“Quả thật là có mắt nhìn, nhưng mà ta còn phải đợi người.”
Dịch Phong khen ngợi, Nhuế Hiểu Vũ này đúng là rất đẹp, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các.
“Được, vậy huynh đệ ngươi tiếp tục ngồi đi, ta đi trước đây.” Vương Hiên quăng một ánh mắt nhỏ đắc ý về hướng Dịch Phong, vừa mới chuẩn bị đưa Nhuế Hiểu Vũ rời đi thì cửa lớn của quán rượu đã xảy ra một trận hỗn loạn.
Sau đó.
Một người trên người mặc áo dài, dáng người mỹ miều, vừa nhìn thì đã biết chính là hòn ngọc quý trên tay đi vào.
Mao Doãn Nhi.
Mà theo sát phía sau, Yêu Linh Nhi với một dáng người nóng bỏng, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng gợi cảm cũng bước vào.
Yêu Linh Nhi.
Hai người con gái xuất hiện, nhất thời gây sự chú ý cho rất nhiều người.
Một người duyên dáng yêu kiều, khí chất xuất trần.
Một người phong tình vạn chủng, khiến người khác nhìn chăm chú.
Mà Vương Hiên đang rời khỏi cũng mở to hai mắt nhìn, thậm chí Nhuế Hiểu Vũ cũng bị bỏ mặc ngay tại chỗ.
Chương 82: tiên sinh, đêm nay chúng ta đánh bài nhé?.
“Mẹ kiếp, mau nhìn kìa.”
Vương Hiên đứng lại, dùng vẻ mặt thèm thuồng nhìn hai nữ nhân rồi lấy khuỷu tay đẩy Dịch Phong, khẽ nói: “Người anh em, hai người này mới thực sự là tuyệt phẩm, nếu có được một người thì ta chết cũng đáng giá.”
Nghe vậy, Dịch Phong liền trừng mắt nhìn Vương Hiên một cái.
Vị huynh đệ này muốn bắt cá hai tay sao?
Rõ ràng bên cạnh có một người không tồi mà còn đi nhớ thương người khác, cũng may Nhuế Hiểu Vũ không nghe thấy.
“Ôi, thế nhưng chúng ta chỉ có thể âm thầm nhớ thương vẻ đẹp này, cũng không biết ai có số mệnh tốt như vậy, có thể cùng các nàng ăn cơm.” tuy trong lòng nhớ thương nhưng Vương Hiên vẫn biết thân biết phận, chán nản vỗ vỗ bả vai Dịch Phong.
thế nhưng hắn vừa nói xong, hai nàng liền đi thẳng tới nơi này.
“tiên sinh.”
“tiên sinh.”
Hai nàng đồng thời lên tiếng.
Một người dịu dàng.
Một người đầy quyến rũ.
Cảnh này khiến cho người xem đều cảm thấy nhộn nhạo.
Sự ghen tị bao trùm khắp cả tửu lâu.
Đương nhiên, người khó tin nhất chính là Vương Hiên đứng bên cạnh, hắn há hốc mồm, khoang miệng đủ để chứa cả một quả trứng, nhìn Dịch Phong với vẻ đầy kinh ngạc.
“Hầy!”
“Huynh đệ à, quả thực ta không nhận ra đấy, ngươi thật là lợi hại!”
Vương Hiên nhìn Dịch Phong đầy ẩn ý, giơ ngón tay cái lên, ánh mắt tràn ngập sự kính nể.
Dịch Phong nhìn hắn cười một tiếng, lập tức nói với hai nàng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Sau khi tạm biệt Vương Hiên, Dịch Phong đi tới bàn đã đặt trước dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người. Để tỏ ý cảm ơn nên hắn đã đặt vị trí tốt nhất.
Vô cùng nổi bật.
Rất nhanh, một bàn ăn toàn món ngon đẹp mắt được bưng lên.
“tiên sinh, ăn cái này đi.”
Mao Doãn Nhi gắp một miếng thịt cho Dịch Phong.
Yêu Linh Nhi thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, nàng ta cũng gắp đồ ăn để vào bát của Dịch Phong, không chịu thua kém nói: “tiên sinh ăn món này của ta đi.”
Mao Doãn Nhi nhíu hàng lông mày thanh tú, thân hình xinh đẹp nhích lại gần Dịch Phong, lại gắp một miếng thức ăn, tự mình đưa vào miệng Dịch Phong.
“Không cần phải như vậy.”
Dịch Phong lúng túng từ chối, nhưng tình cảm nồng nhiệt không thể từ chối, hắn đành phải há miệng.
Vẻ mặt Yêu Linh Nhi lạnh lẽo, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Mao Doãn Nhi một cái, nhưng đang ở trước mặt Dịch Phong nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng cũng trở nên hăng hái hơn. Nếu Yêu Linh Nhi nàng không bằng một nữ phàm nhân, vậy thì nàng cũng không còn mặt mũi nào để gặp Ninh Huyền Vũ nữa.
“tiên sinh, ngươi đi đường đã mệt mỏi, để ta xoa bóp vai cho ngươi.”
Nói xong, nàng liền buông đũa xuống, thân thể mềm mại đáng yêu đứng lên, đích thân đi tới phía sau Dịch Phong, đặt bàn tay ngọc lên bả vai Dịch Phong nhẹ nhàng xoa ấn.
“Chết tiệt!”
“Mẹ kiếp!”
“Súc sinh.”
“Lão tử ăn một bữa thôi còn bị nhét cơm chó.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều khách nam đập đũa xuống, đùng đùng nổi giận rời khỏi tửu lâu.
Vương Hiên ngồi ở nơi khác cũng nhìn thẳng qua.
Chết tiệt, đúng là tài năng mà!
trước mặt Dịch Phong, Vương Hiên hắn cái gì cũng không bằng. Hắn nhìn thấy Nhuế Hiểu Vũ bên cạnh cũng không còn hấp dẫn dù chỉ một chút.
“Các ngươi đủ chưa vậy?”
Hai nàng âm thầm đấu tranh với nhau, Dịch Phong cũng không phải tên ngốc, sao hắn lại không nhìn ra chứ. Ban đầu còn có thể nhẫn nhịn một chút nhưng hai nàng càng ngày càng quá đáng, vì vậy khiến cho giọng nói của hắn có chút tức giận.
Đương nhiên, hắn cũng không quá cứng rắn, chỉ là hai nàng tranh giành nhau quá mãnh liệt, điều này khiến Dịch Phong cảm thấy không thoải mái.
Lời nói của Dịch Phong lập tức dọa cho hai nàng giật mình.
Cả hai ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Các ngươi cũng đừng để bụng, ta không cố ý trách các ngươi.”
Dịch Phong nhìn hai nàng nói một lời an ủi, rồi tiếp tục ăn cơm.
tuy rằng không có động tĩnh nào nữa, ánh mắt hai nàng vẫn luôn giao đấu, dù sao đến bây giờ hai người vẫn chưa thể phân thắng bại.
Không thể kìm được, ánh mắt Yêu Linh Nhi dần trở nên hung ác, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Đã thế này rồi, nàng cũng không để tâm nhiều như vậy…
Nàng dứt khoát kêu lên: “tiên sinh.”
“Ừ?”
Dịch phong ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
“Đêm nay, chúng ta cùng đánh bài đi?”
Mắt phượng của Yêu Linh Nhi khẽ động, vô cùng quyến rũ nhìn Dịch Phong, mặc dù Yêu Linh Nhi nàng nói ra lời này nhưng gương mặt cũng không kìm được mà đỏ bừng.
“Đánh bài?”
Dịch Phong kinh ngạc nhìn Yêu Linh Nhi, sửng sốt hỏi: “Ngươi đã từng đánh bài rồi hả?”
Dù sao ở dị giới này không hề có bài bạc, một số ít người biết đến việc đánh bài cũng đều là do hắn dạy dỗ.
“Không, không. trước đây ta chưa từng đánh bài, suy cho cùng thì việc đánh bài này với tiên sinh cũng chính là lần đầu tiên.” Gương mặt xinh đẹp của Yêu Linh Nhi dâng lên vẻ đỏ bừng, nàng cúi đầu nói.
“Ồ!” Dịch Phong gật đầu, hẳn là Yêu Linh Nhi đã nghe người khác nói về đánh bài, hắn cũng không để trong lòng, liền nói: “Nếu ngươi muốn đánh bài, ta sẽ cùng ngươi đánh, ngươi cho ta biết thời gian là được.”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Yêu Linh Nhi sáng ngời.
Chương 83: Cần cả đạo cụ á?.
Dù thế nào nàng cũng không ngờ Dịch Phong lại có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, nghĩ tới sắc đẹp của mình, nàng âm thầm đắc ý.
“Nhưng mà, chuyện đánh bài này làm ban ngày không tốt lắm nhỉ?” Yêu Linh Nhi yêu kiều quyến rũ nói: “Nếu muốn đánh thì cũng phải là Linh Nhi đánh cùng tiên sinh suốt đêm chứ?”
Sau khi Dịch Phong đồng ý, lá gan của nàng cũng trở nên to hơn, ở dưới bàn, một bàn chân ngọc nhẹ nhàng khiêu khích, vô tình mà cố ý cọ lên đùi Dịch Phong.
Vẻ mặt Dịch Phong đen sì.
Nữ nhân này lại còn muốn chơi cả đêm.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, ở kiếp trước khi đánh bài trở nên phổ biến, hắn cũng thức trắng đêm để chơi, thua mấy ngàn vạn thẻ, hai ngày hai đêm không ngủ.
“Được thôi, ngươi nói suốt đêm thì thức suốt đêm!” Dịch Phong thản nhiên nói.
“Vâng tiên sinh, Linh Nhi đêm nay sẽ cùng tiên sinh vui vẻ.” Đôi môi đỏ mọng của Yêu Linh Nhi khẽ mấp máy, trong lòng vô cùng vui sướng, thật không ngờ nhiệm vụ này lại dễ dàng hoàn thành như vậy.
“Nhưng mà…”
Lúc này, sau khi Dịch Phong gắp một miếng thức ăn nuốt vào thì hắn buông đũa nói: “Nếu thật sự muốn đánh bài, chỉ có hai chúng ta thì còn ý nghĩa gì? Chắc chắn phải có ba người, vậy thì Doãn Nhi cô nương cũng cùng tham gia đi!”
trong lòng Yêu Linh Nhi đang đắc ý vì mục đích sắp đạt được, đột nhiên đôi môi đỏ mọng mở ra.
“tiên sinh, ngươi, ngươi muốn ba người đánh bài?”
Nàng kinh ngạc nhìn Dịch Phong.
“Đúng vậy, nếu như đánh bài, thì ít nhất cũng phải có ba người.” Dịch Phong cười nói: “Đương nhiên, nếu có đủ người, bốn người cũng có thể.”
“À…”
“Hóa ra tiên sinh có khẩu vị như vậy.”
“Lợi… lợi hại.”
Sắc mặt Yêu Linh Nhi khó coi, nàng hơi khiếp sợ nói.
“Như thế này thì có gì lợi hại chứ, chỉ là hoạt động bình thường thôi.” Dịch Phong không có gì để nói.
Nghe vậy, khóe miệng Yêu Linh Nhi giật giật, có chút không bằng lòng, Mao Doãn Nhi vậy mà cũng chiếm được cơ hội cùng đánh bài, nhưng Dịch Phong đã yêu cầu như vậy, sao nàng còn dám nói gì nữa.
“Được rồi, các người ăn trước đi, ta đi mở một gian phòng, tiện thể phái tiểu nhị quay về nhà ta một chuyến, lấy một vài đạo cụ cần thiết để đánh bài.” Dịch Phong buông đũa xuống rồi đứng dậy nói, sau đó liền đi đến quầy.
Lời nói của Dịch Phong khiến cho Yêu Linh Nhi nghẹn họng.
Vậy mà còn cần đạo cụ á?
Đúng là lão quái, khẩu vị cũng thật độc đáo!
trong chốc lát, nàng có cảm giác sởn gai ốc, bỗng nhiên nghĩ tới việc đánh bài cùng Mao Doãn Nhi, ngược lại đối với nàng cũng là một chuyện tốt.
Nàng không nhịn được nhìn về phía Mao Doãn Nhi, giọng nói lạnh lùng: “Việc đã tới nước này, chúng ta đều đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi tiếp cận tiên sinh cũng là có mưu đồ đúng không?”
Sắc mặt Mao Doãn Nhi khẽ biến đổi, nàng yên lặng không nói.
“Ngươi không nói cũng không sao, ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, nếu tiên sinh đã nói như vậy, tối hôm nay đều phải cùng ta đánh bài với tiên sinh thật tốt.” Ánh mắt Yêu Linh Nhi rực sáng nhìn Mao Doãn Nhi chằm chằm, nàng gằn từng tiếng nói: “Ngươi đã hiểu chưa?”
Nghe vậy, Mao Doãn Nhi cũng lập tức hiểu hết ý của lời nói.
Là viên minh châu của thương hội, bề ngoài nàng nhìn có vẻ nhu nhược nhưng cũng không phải là một bông sen trắng ngốc nghếch.
“Nếu ta đoán không sai, đánh bài có ý nghĩa đó?” Mao Doãn Nhi cũng không nhân nhượng nói: “Vậy nên hiện tại chúng ta phải tạm thời buông bỏ thành kiến, cùng bàn bạc chuyện ấy?”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy.”
Yêu Linh Nhi nói, đôi môi đỏ mọng đồng thời nhếch lên.
Hai nữ nhân khó mà đứng cùng một phe.
Mượn cớ Dịch Phong rời đi, Yêu Linh Nhi vẫy tay một cái, chớp nhoáng đã không nhìn thấy đâu nữa.
trong khi đó, Mão Doãn Nhi nhân cơ hội rời đi còn đồng thời để lại một mảnh giấy nhớ phía sau chậu hoa. Không lâu sau, một nam nhân đi qua ngập ngừng nhặt mảnh giấy ấy lên, sau đó lặng lẽ rời đi.
“Ha ha ha.”
“thanh Sơn tên nhiều chuyện, ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để chiếm được lòng tin của hắn ta nhưng từ đêm nay trở đi, Huyền Vũ tông ta không sợ nữa.”
trong đại điện Huyền Vũ tông, Ninh Huyền Vũ đọc ngọc giản trong tay, miệng cười lớn thích thú.
“tông chủ, có gì mà phấn khích thế?”
Phía dưới, các trưởng lão hỏi.
Linh Nhi ở dưới chân núi may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã nắm được vị ở dưới chân núi kia rồi!” Ninh Huyền Vũ nắm chặt tay, sắc mặt tươi cười nói: “Qua đêm nay, Linh Nhi sẽ là người phụ nữ của hắn. Có được thân phận này, dựa vào khả năng của Linh Nhi, mâu thuẫn trước đây sẽ nhanh chóng được giải quyết, đồng thời mang lại lợi ích không thể ngờ tới cho Huyền Vũ tông ta.”
“thật vậy sao?”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
trong lúc nhất thời, người của Huyền Vũ tông cũng lộ vẻ vui mừng phấn khích.
Sự nổi dậy của Huyền Vũ tông.
Đang ở ngay trước mắt.
Chương 84: Ở ngay trên bàn sao?.
“Được!”
trong khi đó, tại đại sảnh hội nghị thương hội Bình Giang, sắc mặt Mao Lâm vốn u ám nhưng sau khi nhận được tin từ thuộc hạ truyền đến thì lại vỗ đùi cái đét rồi đứng phắt dậy.
“Hội trưởng, có việc gì khiến ngươi phấn khích vậy?”
“Đúng, đúng là có tin vui, chúng ta giải quyết việc của thương hội xong rồi nói tiếp!”
“tốt lắm, hiện tại sức ảnh hưởng mà cuốn sách đó mang lại cho thương hội Bảo Phong ngày càng lớn, nếu như ngươi không tìm ra cách gì, chúng ta chỉ có thể thương lượng, nhượng lại chức hội trưởng của ngươi.”
Rất nhiều lãnh đọa cấp cao trong thương hội xôn xao, bọn họ đặt lợi ích lên hàng đầu, nay đã tỏ ra bất mãn đối với Mao Lâm.
“Hừm!”
“thay thế ta, ta xem các ngươi ai dám thay thế ta, chẳng phải chính là tên tiểu tử Dịch Phong sao, có gì đáng để so sánh?”
Phía trên, Mao Lâm hăm hở tung mẩu giấy trong tay ra, trịnh trọng nói: “Sự việc đã đến nước này, ta cũng không giấu các ngươi nữa, tiểu nữ và Dịch Phong kia sắp định đoạt chuyện chung thân đại sự rồi, sau này hắn gặp ta cũng phải gọi một tiếng nhạc phụ.”
“Cái gì?”
“Những lời này là thật sao?”
Nghe đến đây, các nhân vật cấp cao trong thương hội đều kinh ngạc.
“Hừm, ta có thể bịa đặt chuyện đại sự của tiểu nữ được sao?” Mao Lâm tức giận hét lên một tiếng, ánh mắt đầy đắc ý.
“Hóa ra là thế, vậy thì quá tốt rồi.”
“Đúng vậy, hội trưởng, vừa rồi chúng ta nói lời không phải rồi, đã là con rể của ngươi, vậy việc sau này hắn sẽ cống hiến cho thương hội Bình Giang không phải nhắc lại nữa rồi.”
“Đúng vậy đó hội trưởng, vẫn là ngươi sáng suốt nhất, tin vui vậy mà không nói cho bọn ta biết sớm, làm bọn ta lo lắng bấy lâu.”
Nghe những lời nịnh hót của đám đông, Mao Lâm chống tay nâng cằm hưởng thụ.
Sau tiệc rượu, Dịch Phong dắt hai nàng đến phòng thiên tự của tửu lâu.
“Hự!”
“trâu bò.”
Bên ngoài, một đám người cứ mãi ngưỡng mộ và quan tâm đến địa vị của Dịch Phong, ánh mắt tràn đầy hâm mộ mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau khi vào phòng, hai nàng đỏ ửng mặt, nghĩ đến việc ba người sắp đánh bài, đột nhiên có chút thấp thỏm bất an nhưng cũng rất mong chờ.
“Đến đây!”
Dịch Phong ngồi trên bàn, cười nói.
“tiên sinh, ở trên bàn luôn sao?”
Mao Doãn Nhi hé môi hỏi, đồng thời liếc sang nhìn Yêu Linh Nhi, nét mặt Yêu Linh Nhi cũng tỏ ra khó xử.
Sao có thể ngay trên bàn được?
Dịch Phong đã lên tiếng, bọn họ tự nhiên không dám có ý kiến gì bèn lần lượt đến bên cạnh Dịch Phong, mặt đỏ rực, thậm chí cổ cũng nóng ran.
Chung quy lại, dù là Yêu Linh Nhi hay là Mao Doãn Nhi thì cũng đều là lần lần đầu tiên chơi bài, lại là ba người chơi trên bàn.
Nghĩ thôi đã thấy khó xử rồi!
“Bắt đầu đi!”
Cuối cùng, Dịch Phong lấy bộ bài từ trong ngực áo ra và đập xuống bàn.
“tiên sinh, đây là?”
Hai nàng nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Là chơi bài đó!”
“Đây… đây là chơi bài sao?”
“Chứ ngươi nghĩ là gì?”
Hai cô gái xinh đẹp run lên bần bật.
Họ đột nhiên đứng chôn chân tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ rõ sự nghi ngờ.
Sau khi có phản ứng trở lại, bọn họ không nhịn được mà xấu hổ, khóe miệng giật giật, như vậy rõ ràng rồi, chính là bọn họ hiểu lầm ý của việc chơi đánh bài.
“Phải làm sao đây?”
Mao Doãn Nhi nhìn về phía Yêu Linh Nhi nháy nháy mắt, sau cùng ra quyết định có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
“trước tiên bọn ta cùng tiên sinh, chơi… Một ván bài đi!”
trong lòng Yêu Linh Nhi tràn đầy sự phức tạp, nghiến răng nghiến lợi nói. Những thứ khác chỉ có thể tiếp tục tìm cơ hội thôi, dù sao thì trong phòng cũng chỉ có ba người, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Dịch Phong nhanh chóng dạy cho cả hai quy tắc chơi.
“Không có vấn đề gì chứ?” Dịch Phong hỏi.
“Không, không có vấn đề gì.”
trong lòng hai người cực kỳ phức tạp, nhưng lại chỉ có thể gật đầu mà thôi.
“Nhưng mà, cứ đánh mà không có tiền cược thì nhàm chán thật đấy.” Dịch Phong sờ cằm nói. “Vậy thì như thế này đi, chúng ta mỗi người lấy ra một đồ vật dùng đặt cược, sau đó thì xem kết quả cuối cùng, rồi phân định ai thắng ai thua.”
“Đương nhiên, đây chỉ là một cuộc đánh cược nhỏ, không phải đánh cược lớn làm tổn hại đến thân thể.”
Nói xong, Dịch Phong rút ra một cây dao găm cắm thẳng lên bàn. “tiền cược tốt nhất nên đáng giá một chút, cũng không thể quá đắt. Vậy đi, ta lấy cái dao găm này, đây là cái mà ta thích nhất!”
Khi dao găm được cắm xuống bàn, hai mắt của Yêu Linh Nhi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào nó.
Cái này…
Đây là đồ vật mà ngươi nói là có chút giá trị nhưng cũng không quá đắt ư?
Yêu Linh Nhi hít một ngụm khí lạnh, nàng thật sự không xác định cái dao găm có chất lượng như thế nào, nhưng nàng biết, ít ra cái này cũng thuộc hàng thánh phẩm.
Điều này làm cho nàng ngay lập tức thèm thuồng.
Nhưng mà, nghĩ tới trên người mình không hề có đồ vật nào có cùng đẳng cấp như thế, nàng liền do dự không thôi.
Chương 85: tâm tư khác nhau.
Do dự rất rất lâu, nàng mới lấy thanh đao mà Ninh Huyền Vũ ban cho từ trong nhẫn trữ vật ra, nó là song đao cùng đẳng cấp với Chấn thiên thạch.
tất nhiên, đây chính là thứ quý nhất mà nàng có thể đem ra, thậm chí trước mắt, đây cũng đồ vật quý giá nhất của Huyền Vũ tông.
“tiên sinh, ta dùng cái này, có thể xem nó là tiền cược được chứ?”
Yêu Linh Nhi khẩn trương hỏi, trong lòng cực kỳ sợ hãi Dịch Phong xem thường cặp song đao này, không đồng ý cá cược.
“Không khác lắm là được.”
Dịch Phong cười nói, dù sao thì trông cũng cặp song đao này cũng rất tinh xảo, quả thật phù hợp với yêu cầu mà hắn đề ra, không quá kém cũng như không quá mắc.
Được Dịch Phong đồng ý, Yêu Linh Nhi liền thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến việc có thể dùng song đao của mình thắng được con dao găm thuộc hàng thánh phẩm kia của Dịch Phong, máu của nàng bắt đầu sục sôi lên.
Mà ngay bên cạnh, Mao Doãn Nhi nhìn con dao găm của Dịch Phong và cặp song đao của Yêu Linh Nhi, cũng rối như tơ vò.
Là một viên minh châu của thương hội, từ nhỏ nhãn lực của nàng đã không phải là thứ người bình thường có thể so sánh.
Có thể thấy rằng, đồ vật của hai người đều không phải vật tầm thường. Nếu nàng lấy ra một phế vật thì chắc chắn là không dùng được rồi, nhưng mà lấy đồ vật không chênh lệch lắm, trong tay nàng cũng chỉ có…
Nghiến răng nghiến lợi, nàng lấy một khối đồng được điêu khắc từ trong người ra, đặt xuống bàn, nhẹ giọng nói: “ta đặt cái này, có được không?”
Dịch Phong gõ một chút, gật gật đầu, đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng mắt của Yêu Linh Nhi lại nhảy dựng lên, có chút bất ngờ nhìn Mao Doãn Nhi. Dường như khối đồng này là một trong những chiếc chìa khóa dẫn đến bí cảnh nào đó, cũng không ngờ rằng Mao Doãn Nhi lại lấy món đồ này ra.
Nhưng mà ngẫm lại, dù sao là một thương hội lớn, có những bảo vật tốt cũng không lấy làm lạ, dù sao tu luyện giả bọn họ cũng thường xuyên đến thương hội để trao đổi tìm kiếm bảo vật.
Như thế này tốt hơn.
Nếu như thật sự có thể thắng, không chỉ có thế lấy được cái thần khí thánh phẩm kia mà còn có thể lấy luôn được chìa khóa bí cảnh, cho dù chuyến này không đạt được mục đích, cũng không uổng một đêm này.
Yêu Linh Nhi lặng lẽ cong khóe môi đỏ của mình.
trong lòng Mao Doãn Nhi cũng có tính toán hệt như vậy.
Dao găm của Dịch Phong kia có thể thấy được vẻ không tầm thường, nhưng mà cũng không biết cụ thể đáng giá bao nhiêu tiền, ít ra thì song đao của Yêu Linh Nhi là món đồ tốt.
tuy nàng tự biết khối đồng này rất đáng quý, nhưng nàng cũng không biết tác dụng cụ thể của nó, dùng cái này làm tiền cược nếu có thể thắng được cặp song đao và cái dao găm kia, cũng coi như là mang cho thương hội một khoản thu lớn.
trước khi hoàn thành nhiệm vụ của cha giao cho, nếu có thêm thu hoạch ngoài ý muốn thì cũng không tệ đâu!
“Minh bài.”
“Siêu cấp gấp bội.”
“Bốn con hai.”
“Vương bạo.”
“Phá sảnh hết bài.”
“Hả!”
Quẳng hết mấy con bài trên tay lên bàn, Dịch phong lộ ra nụ cười vui vẻ. Một đêm trôi qua, hắn cũng không biết đã đánh cho hai người bọn họ còn bao nhiêu mùa xuân, thật đúng là kẻ rác rưởi mà!
Xem ra lại thêm một mùa xuân nữa, sắc mặt hai nàng càng ngày càng xấu rồi.
Cứ cái đà này, hai nàng không những không thắng được, bảo vật trong tay cũng sợ thuộc về tay người khác, thật đúng là trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!
Họa vô đơn chí, bên ngoài gà trống đã gáy báo hiệu bình minh sắp đến rồi.
trong lúc nhất thời, sắc mặt lo lắng của hai nàng càng ngày càng đậm thêm, vừa đúng lúc này, Dịch Phong duỗi lưng một cái, đứng dậy nói: “ta ra ngoài chút đã, một lát nữa sẽ trở về.”
Nói xong, Dịch Phong đi ra khỏi phòng.
Sau khi Dịch Phong rời đi, Mao Doãn Nhi cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn Yêu Linh Nhi rồi nhẹ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Yêu Linh Nhi nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Sau đó bàn tay ngọc ngà của nàng lấy một bình sứ màu đỏ ra.
Mao Doãn Nhi khẽ nhếch miệng, theo sau đó cũng lấy ra một bình ngọc bích màu trắng.
Hai người không hẹn mà nhìn nhau, cũng không nghĩ tới cả hai đều có chuẩn bị trước, trong lòng có một chút phức tạp không thể nói ra.
“Cái kia… dùng của ngươi hay của ta đây?”
Cuối cùng, Mao Doãn Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng nói.
“Dùng chung đi!”
Yêu Linh Nhi hơi hơi suy nghĩ, tuy rằng thiên Hương tán của nàng người tu luyện cũng chưa chắc có thể miễn dịch, nhưng Dịch Phong kia cũng không phải là dạng tu sĩ tầm thường, vì vậy để bảo đảm an toàn…
Nàng cắn răng.
Cầm ấm nước nóng kia tới, sau đó đổ toàn bộ thuốc ở trong hai chiếc bình kia vào.
“Về rồi đây.”
Mà sau khi đổ thuốc xong, đúng lúc Dịch Phong cũng trở về ngồi xuống, nhìn những quân bài trước mặt nói: “trời cũng sắp sáng rồi, mệt thật, nếu không thì buổi tối hôm nay cứ như vậy đi?”
Chương 86: Một bước cuối cùng.
Nói xong, hắn lấy khối đồng của Mao Doãn Nhi và song đao của Yêu Linh Nhi lại.
“Món đồ này ta đành vui lòng nhận nhé?”
thấy thế, trên khuôn mặt của hai nàng liền biến sắc, bàn tay xòe ra như muốn lấy đồ về.
“Có chơi có chịu, sao lại không đồng ý nữa rồi?”
Câu nói của Dịch Phong có chút ý đùa giỡn.
Nhưng câu nói đùa của Dịch Phong tới tai hai nàng lại nghe thành hắn đang chất vấn, tựa như là đang khiêu khích nên hai nàng đồng thời rút tay lại, miệng lộ ra một nụ cười, kiên trì nói: “Không… Không không, bọn ta thua, chúng ta đã giao kèo có chơi có chịu.”
“Đúng rồi đó, chỉ là một chút đồ vật nhỏ, lần sau đoạt lại là được.”
Dịch Phong cười cười, cất hai đồ vật thắng được vào trong ngực.
Hắn cũng không muốn phải lấy bằng được hai món đồ vật này, chỉ là đánh bài, đã quyết định rằng chơi sẽ có tiền cược thì nhất định không thể phá quy củ được, nếu không thì những lần sau đó sẽ không được mọi người nghiêm túc đối đãi, coi trọng.
“Ngươi nói rất đúng.”
Hai nàng gật đầu, nhưng trên gương mặt đang tươi cười của bọn họ còn tệ hơn là đang khóc.
Quả thật trong lòng đều đang rỉ máu.
Có điều, may mắn thay không phải là không có sự chuẩn bị cuối cùng.
Chỉ cần điều này thành công, sau đó điều chỉnh một chút, không chỉ lấy lại được đồ vật của mình, còn có thể lấy được thêm vật tốt khác.
Ôm tâm tư giống nhau, hai nàng đưa mắt liếc nhìn phía sau, rồi hướng về Dịch Phong cười nói: “tiên sinh đã đánh bài cả đêm, không uống được bao nhiêu nước cả, trước uống một ngụm nước rồi ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi!”
Nói xong, hai nàng rót cho Dịch Phong một chén nước.
“Không cần khách sáo như thế, không phải hai ngươi cũng chưa uống nước ư!” Dịch Phong cười cười, nhận chén nước, cũng rót cho hai nàng một chén: “Các ngươi cũng uống đi!”
Hai nàng nhìn thấy chuyện này, trong lòng lập tức chột dạ, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chẳng phải là uống nước thôi sao, làm gì khẩn trương như vậy?” Dịch Phong nghi ngờ hỏi.
“Không, không.”
Hai nàng đồng thanh giải thích, sợ Dịch Phong nhìn ra được cái gì, liếc mặt nhìn nhau rồi đưa ra quyết định, sau đó liền bưng chén nước lên.
Có lẽ biểu hiện sau khi uống nước xong của hai nàng làm cho hắn tin tưởng hơn.
Nghĩ như vậy, hai người cũng bỏ đi áp lực trong lòng, nâng chén cùng Dịch Phong uống cạn, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này, đã thành công được một nửa.
Chỉ cần kéo dài thêm một chút nữa, đợi đến lúc thuốc phát tác là có thể đại công cáo thành.
Không nhịn được, Yêu Linh Nhi cùng Mao Doãn Nhi câu có câu không trò chuyện cùng Dịch Phong, không thể không biết, các nàng dần dần cảm nhận được thuôc bắt đầu phát huy tác dụng, toàn thân đều cảm thấy từ từ nóng lên.
Mà Dịch Phong hình như…
“y da, sao tự nhiên lại thấy hơi nóng nhỉ?” Dịch Phong đưa tay quạt quạt, cảm thấy có chút hơi khó hiểu.
Quả nhiên.
trong lòng hai nàng lập tức vui vẻ, chỉ cách bước cuối cùng một chút nữa.
Nhưng mà.
Dịch Phong bỗng nhiên lại ôm bụng, cau mày nói: “Sao bụng ta lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ, các ngươi đợi một lát, ta vào nhà vệ sinh.”
Nghe vậy, sắc mặt hai nàng lập tức nôn nóng, nhưng Dịch Phong cũng ra ngoài rồi.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Dịch Phong xông thẳng đến nhà vệ sinh.
Văn chương trôi chảy.
“A!”
“thoải mái.”
“Nhưng tại sao hôm nay bụng lại đau nhỉ, hơn nữa còn đau không ngừng, chắc chắn là đồ của quán rượu không sạch sẽ.” Dịch Phong vừa ngồi cầu, trong miệng vừa mắng chửi.
Nhưng sắc mặt hai nữ tử ngồi trong phòng lại vô cùng khó coi.
Lúc này, hai bình hoà lẫn thuốc mạnh đã xông thẳng lên não của các nàng, đồng thời cơ thể phát nóng chảy ra từng đợt mồ hôi, chân ngọc chà xuống mặt đất, tay ngọc cũng không nhịn nổi mà nắm chặt bàn.
“tại…tại sao tiên sinh vẫn chưa về?”
Mao Doãn Nhi cắn chặt răng, vất vả nói từng câu từng chữ.
“ta… ta cũng không biết.”
Yêu Linh Nhi cũng vô cùng khó chịu, sử dụng loại thuốc này thì người tu luyện và người bình thường đều không có gì khác nhau, nàng cảm thấy nếu như bây giờ không tìm nơi trút ra, sợ rằng sẽ khiến nàng nổ tung.
Nhưng giữa lúc nói chuyện, Mao Doãn Nhi đột nhiên nhào qua phía nàng, nắm chặt lấy cánh tay của nàng.
“Ngươi…ngươi cút ra.”
Yêu Linh Nhi hét to, nhưng nhìn dáng vẻ của Mao Doãn Nhi, giọng nói của nàng vừa dứt thì đôi môi hồng cũng không nhịn được mà dán lên Mao Doãn Nhi.
trong chốc lát.
Hai nữ tử vô cùng nồng nhiệt.
“ta về rồi!”
Rốt cuộc Dịch Phong cũng đi vệ sinh xong, nhàn nhã quay về. Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra thì đã nhìn thấy hai thân thể quấn vào nhau.
Cả người không khỏi ngơ ngác tại chỗ.
“Đệch.”
“Bách hợp nha!”
“Làm phiền rồi, thiện tai thiện tai.”
Nói xong, Dịch Phong chuẩn bị quay người lui ra ngoài.
“tiên… tiên sinh?”
“Không phải như vậy đâu, nghe bọn ta giải thích…”
Hai nữ tử nhìn thấy tình hình thì sắc mặt lập tức thay đổi. Bọn họ muốn đuổi theo giải thích, nhưng thuốc mạnh trên người lại không có cách để bọn họ thay đổi hành động, chỉ có thể nhìn cửa phòng cạch một tiếng đóng chặt lại.
Chương 87: Mất cả chì lẫn chài.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Dịch Phong nhếch miệng, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Không ngờ rằng, hai muội tử này bề ngoài nhìn không tệ, vậy mà sau lưng lại như vậy.
Không chịu nổi không chịu nổi nữa, quả thật là không thể tiếp nhận nổi.
Lắc đầu, Dịch Phong liền cất bước rời khỏi. trước khi rời đi, Dịch Phong còn không quên treo cái biển “xin đừng làm phiền” lên.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh.
Dịch Phong về nhà ngủ thêm một giấc, tiếp tục nằm ở trong viện dạy chó.
“Phụt!”
thương hội Bình Giang, Mao Lâm ngồi ở trên ghế phun một ngụm máu, bàn tay run rẩy chỉ Mao Doãn Nhi hỏi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói, ngươi không chỉ không thành công, còn, còn giao ra một khối đồng giá trị liên thành, cuối cùng còn ngủ với một nữ nhân?”
Mao Doãn Nhi khóc đến vành mắt phiếm hồng, ngồi liệt trên mặt đất nơm nớp lo sợ, hai mắt không có tiêu cự gật đầu.
Nàng chưa từng nghĩ, lần đầu của cuộc đời nàng.
Vậy mà.
Cho một nữ nhân rồi.
…
“Cái gì?”
Cũng vào lúc này, Ninh Huyền Vũ của Huyền Vũ tông điên tiết lên, chỉ Yêu Linh Nhi trước mắt khản giọng chất vấn: “Ngươi nói thành quả lần này của ngươi, chính là ngủ với một nữ nhân ư?”
Sắc mặt Yêu Linh Nhi phức tạp, cắn chặt răng quỳ ở trên đất, thở mạnh cũng không dám.
“Vậy Song tinh Ám Đao của ta đâu?” Ninh Huyền Vũ lại chất vấn.
“Mất… mất rồi.”
Giọng nói của Yêu Linh Nhi nhỏ như muỗi truyền ra.
Giọng nói của nàng vừa dứt, Ninh Huyền Vũ tê liệt ngồi ở trên ghế, ý tức giận trào ra, bàn tay nắm chặt lại đấm vào ngực mình, trong miệng không ngừng nôn máu tươi ra.
“Bớt giận, tông chủ bớt giận!”
“tông chủ bớt giận!”
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Huyền Vũ dọa sợ mọi người, quỳ ở trên đất hô lên.
Rất lâu rất lâu sau, Ninh Huyền Vũ mới chỉ Yêu Linh Nhi run rẩy nói: “Ngươi, ngươi đến vách Huyền Vũ Nhai suy ngẫm. Một năm, một năm không được ra ngoài.”
thanh Sơn Môn.
“Sư tôn.”
Lạc Lan tuyết cung kính bước đến trước mặt thanh Sơn Lão tổ, nhẹ giọng nói: “Đệ nhất luyện dược sư Nam Sa, Lỗ Đạt Sanh – Lỗ đại sư vừa tới thanh Sơn Môn của chúng ta.”
“Cái gì?”
thanh Sơn Lão tổ nghe vậy, lập tức đứng lên, kích động nói: “Lỗ đại sư tới ư, sao ngươi không thông báo sớm cho ta biết?”
“ta thấy sư tôn đang bế quan, cho nên không dám quấy rầy người.” Lạc Lan tuyết giải thích.
“Đi, Lỗ đại sư ở đâu, ta đi gặp hắn.”
Nói xong, thanh Sơn Lão tổ vội vàng đứng dậy, sắc mặt trở nên trịnh trọng hơn không ít.
Vì là Lỗ Đạt Sanh nên lão không dám chậm trễ chút nào.
Hắn ta là đệ nhất luyện dược sư ở Nam Sa, tuy rằng là một tán tu trong giới nhưng lại là người rất có tiếng nói. Cho dù là đại tông môn Nam Sa hay các thế gia lớn đều đối xử rất khách khí với hắn.
Cho nên loại người như thế này tới thanh Sơn Môn của hắn, không còn gì nghi ngờ nữa, như một pho tượng Phật vậy.
“Lục thanh Sơn, bái kiến Lỗ đại sư.”
Ngoài cửa, thanh Sơn Lão tổ cung kính cúi người, đứng ở trước cửa nói vào phía bên trong.
Cửa phòng, lặng yên không một tiếng động mở rộng ra.
“Vào đi!” Bên trong, truyền ra một âm thanh khàn khàn.
thanh Sơn Lão tổ đi vào, một lão già ngồi trên nệm hương bồ, trên người khoác một chiếc áo bào màu tro. Mặt mày lão sắc lẹm, toàn thân tỏa ra một hơi thở u ám.
“Một thanh Sơn Môn nho nhỏ mà mặt mũi lớn thật đấy!” Lỗ Đạt Sanh chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh Sơn Lão tổ, nói một cách nặng nề: “thế vậy mà khiến Lỗ Đạt Sanh ta ở chỗ này chờ ngươi nửa tháng mới xuất quan, thật là ghê gớm.”
Lời này mang theo ý trào phúng, khiến sắc mặt thanh Sơn Lão tổ khẽ thay đổi, vội vàng nói lời giải thích: “Lỗ đại sư, ta thật sự không dám, chỉ là ta thật sự không biết Lỗ đại sư đến nên có chỗ trễ nải, mong ngươi tha thứ cho.”
“Mà thôi.”
Lỗ Đạt Sanh vung tay lên, trầm giọng nói: “Những lời nói mặt ngoài đó cũng đừng nói nữa, mục đích ta tới nơi này của ngươi chỉ có một. Gần đây ta phải luyện đan dược Ngũ Phẩm cho một vị cao thủ Võ Hoàng ở Nam Sa nên tới đây là muốn mượn viên Hỏa Diễm Châu của thanh Sơn Môn ngươi.”
“Hỏa Diễm Châu?”
Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ khẽ thay đổi.
“ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý cho mượn Hỏa Diễm Châu, ta không chỉ nợ ngươi một ân huệ mà vị cao thủ Võ Hoàng kia cũng coi như nợ ngươi một ân huệ nữa. Chuyện tốt như này chỉ có thể gặp không thể cầu đâu!” Lỗ Đạt Sanh nhìn thanh Sơn Lão tổ, từ từ nói.
Nhưng sắc mặt Lục thanh Sơn lại càng thêm khó coi, cúi đầu nói: “thật không dám giấu gì Lỗ đại sư, điều kiện ngươi đưa ra quả thật rất phong phú, nhưng bây giờ Hỏa Diễm Châu không ở thanh Sơn Môn của ta, ta đã tặng cho người khác rồi.”
“Cái gì?”
Ánh mắt Lỗ Đạt Sanh trùng xuống: “Lục thanh Sơn, ngươi ở đùa ta sao? Hỏa Diễm Châu này là bảo vật trấn sơn của thanh Sơn Môn các người, thế mà ngươi lại nói với ta là đã đem nó đi tặng ư?”
“Lỗ đại sư, đó là sự thật.”
Lục thanh Sơn vội vàng giải thích.
Chương 88: Đệ nhất luyện dược sư Nam Sa.
“Hừ, ta mặc kệ lời ngươi nói là thật hay là giả, ta ra hạn cho ngươi trong vòng bảy ngày phải đem Hỏa Diễm Châu đến đưa cho ta. ta không quan tâm ngươi đã tặng cho người khác hay không, thật thì cũng phải đến lấy về cho ta.” Lỗ Đạt Sanh nói mà không thèm suy nghĩ.
thanh Sơn Lão tổ lộ ra vẻ mặt khó xử.
Viên Hỏa Diễm Châu này đã đưa cho Dịch Phong tiên sinh rồi, cũng đã đến tay của tiên sinh rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy lại chứ?
Hơn nữa không trở về là chuyện nhỏ, khiến cho tiên sinh không vui mới là chuyện lớn.
“Hử?”
Lỗ Đặt Sanh nhấc mí mắt lên.
“Đại sư, việc này sợ là không được thật.” Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ nói một cách lúng túng: “Nếu là yêu cầu khác, ta nhất định sẽ thỏa mãn Lỗ đại sư, nhưng tình cảnh bây giờ thì xin ngươi thứ lỗi cho.”
Lỗ Đạt Sanh híp mắt nhìn thanh Sơn Lão tổ, chậm rãi nói: “Bỗng nhiên ta thấy rất tò mò, viên Hỏa Diễm Châu này rốt cuộc ngươi đã đưa cho người nào mà lại khiến ngươi dè chừng như vậy.”
“Cái này…”
thanh Sơn Lão tổ cười khổ, trong lời nói tràn ngập sự tôn kính: “Vị kia tiên sinh đâu phải là người mà Lục thanh Sơn ta có thể đánh giá tùy ý chứ, nhưng hắn là ân nhân cứu mạng Lục thanh Sơn ta, cũng là người đã cứu toàn bộ thanh Sơn Môn.”
“Ồ?”
trong mắt Lỗ Đạt Sanh hiện lên vẻ mỉa mai trào phúng, từ từ nói: “Nếu ngươi đã nói người này như vậy, Lỗ Đạt Sanh ta đây không khỏi có ý nghĩ muốn đi gặp mặt người đó, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người nọ có lợi hại như ngươi đã nói không.”
“Lỗ đại sư, chuyện này sợ là không tiện đâu. Vị tiên sinh này bước vào phàm trần chỉ vì muốn cảm nhận cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, cho nên hắn cũng không muốn ai quấy rầy mình.” thanh Sơn Lão tổ vội vàng giải thích.
“Ngươi nói là việc ngươi nói, ta đây muốn gặp là chuyện gặp của ta, không được cũng phải được.”
Khóe miệng Lỗ Đạt Sanh nhếch lên, cùng lúc đó cái bàn bên cạnh biến thành bột phấn trong nháy mắt, đồng thời, một luồng uy áp hướng về phía thanh Sơn Lão tổ mà đến.
thấy thế, Lục thanh Sơn cắn chặt răng, trên trán tuôn ra từng giọt mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì nói: “Lỗ đại sư, thật sự không được.”
“Hừ!”
Lỗ Đạt Sanh tức giận, một bước đi ra khỏi phòng. trong nháy mắt đã đi tới chỗ của Lạc Lan tuyết, uy áp khủng bố bao phủ, bàn tay lão gắt gao bóp chặt cổ Lạc Lan tuyết.
thanh Sơn Lão tổ đuổi theo sát sao chạy tới nhìn thấy thế, hô lớn: “Dừng tay.”
“Ha ha.” Lỗ Đạt Sanh cười lạnh nói: “ta đây thật muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có dẫn ta tới gặp người mà ngươi gọi là tiên sinh kia không?”
Nhất thời, thanh Sơn Lão tổ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Hử?” sức lực trên tay Lỗ Đạt Sanh mạnh thêm hai phần, nặng nề nói: “Ngươi yên tâm, ta tìm hắn chỉ vì muốn có được Hỏa Diễm Châu, không có ý gì khác đâu.”
“Được, được thôi!”
Nhìn Lạc Lan tuyết hô hấp ngày càng khó khăn, thanh Sơn Lão tổ đành phải thuận theo lão ta.
“Cứ quyết vậy đi, chờ ta làm xong việc trong tay, năm ngày sau, ngươi dẫn ta đi gặp hắn.” Lỗ Đạt Sanh nhàn nhạt cười một tiếng, lúc này mới buông Lạc Lan tuyết trong tay ra.
thanh Sơn Lão tổ mang vẻ mặt rất khó coi mà gật đầu.
Cả khuôn mặt tràn ngập vẻ không biết phải làm sao.
Chỉ hy vọng tiên sinh chớ có trách ta dẫn người đến phá vỡ sự thanh tịnh của người thôi!
“Lý Mạc trắc, ngươi đang làm gì vậy, mau thả chúng ta ra ngoài?”
Ở trong một hẻm núi trên ngọn núi phía sau Mạc Phủ, nơi này hoa thơm chim hót, là một nơi yên bình lại cát tường may mắn, ngoài mặt thoạt nhìn giống như là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhưng mà, giờ phút này đây nơi này đâu đâu cũng nguy hiểm, mỗi một bước đều khiến lòng người khiếp sợ.
Đương nhiên đám người Ngô Vĩnh Hồng không ngờ được sau khi rời khỏi võ quán, Lý Mạc trắc lấy lý do là tìm bảo vật mà dẫn bọn họ tới nơi đây, hơn nữa còn đưa bọn họ vào sâu vào trong.
“Lý Mạc trắc, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không đưa chúng ta ra ngoài, Sở Sư Cuồng ta thề không đội trời chung với ngươi.” Sở Sư Cuồng tức giận đến mức muốn bùng nổ, mắng mỏ liên tục về phía Lý Mạc trắc.
trong mắt tôn Gia Cát và Ngô Vĩnh Hồng cũng xuất hiện hận ý nồng đậm hệt như vậy.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ lại bị người nhà hãm hại.
“Ha ha ha.”
“Kêu to lên, kêu to lên, các ngươi kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi.”
trong mắt Lý Mạc trắc lóe lên sự mỉa mai, nói: “Đừng nói là đi ra ngoài, hiện tại các ngươi muốn cử động một bước cũng đã khó rồi, nơi đây nhìn như nơi yên bình, kỳ thật lại là nơi hiểm yếu. Nơi đây không chỉ có một trận pháp thiên nhiên, ba vạn năm trước nơi này vẫn là một di tích của chiến trường, năm đó những vị đại năng chiến đấu khí vào trong trận pháp thiên nhiên này còn cho thêm vào mấy đại trận đấy.”
Chương 89: Đại trận thiên m.
“tất nhiên…”
Lý Mạc trắc ngẩng lên đầu, tiếp theo vừa nở nụ cười lạnh lùng vừa nói: “Không phải ta cũng không làm gì, ở trên trận pháp này, ta đã bố trí thêm hai tầng pháp trận, cho nên cho dù là thần tiên đi chăng nữa, cũng không có cách nào cứu các ngươi ra ngoài.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, ba người Ngô Vĩnh Hồng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, trên mặt cũng trắng bệch không còn chút máu nào.
Nếu thật là như thế, vậy ba người bọn họ chỉ có thể ở nơi này chờ chết!
“Vì sao ngươi lại phải làm như vậy chứ?” Ngô Vĩnh Hồng vô cùng đau đớn hỏi.
“tất nhiên là bởi vì thần Bá thánh phẩm trong tay ngươi.” Lý Mạc trắc cười lạnh lùng: “thực lực của Ngô Vĩnh Hồng ngươi không bằng ta, trí lực không bằng ta, ngươi lấy đâu ra tư cách dùng thứ tốt như vậy chứ?”
“Vậy mà ngươi…”
Dưới cơn tức giận, trong miệng Ngô Vĩnh Hồng phun ra một ngụm máu tươi.
“Lấy ra đây đi!”
Lý Mạc trắc chỉ lạnh lùng cười, bàn tay vung lên, Ngô Vĩnh Hồng không có một chút sức phản kháng nào, thần Bá thánh phẩm trong tay đã bị đưa tới tay Lý Mạc trắc.
thần Bá đổi chủ, Ngô Vĩnh Hồng tức giận đến mức cả người phát run, nhưng lại không thể làm gi cả.
Nhiều trận pháp được chồng thêm vào như vậy không chỉ hạn chế hành động của bọn họ mà còn đè nén tu vi của bọn họ, cho nên ở trong tay của Lý Mạc trắc, bọn họ chính là cá thịt ở trên thớt.
Nhưng Ngô Vĩnh Hồng vẫn không cam lòng như cũ, cắn răng nói từng câu từng chữ: “thần Bá này chính là vật mà tiên sinh cho ta, mà ta đã lập lời thề ước sẽ vì hắn cống hiến sức lực từ trước rồi, ngươi cứ như vậy mà cướp đồ của tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không sợ tiên sinh tìm ngươi gây chuyện phiền phức hay sao?”
“Cũng đúng.”
“Nếu ngươi để tiên sinh biết được việc này, đồng nghĩa với việc ngươi sẽ tan thành tro bụi.”
Nói đến vị ở võ quán kia, tôn Gia Cát và Sở Sư Cuồng ở một bên dường như thấy được hy vọng, rối rít mở miệng quát mắng, chỉ hy vọng Lý Mạc trắc có thể có chút kiêng dè với bọn họ.
“Ha ha!”
Nhưng mà, Lý Mạc trắc lại cười phá lên.
“Ngươi cười cái gì?”
Ba người lạnh nhạt nói.
“ta đang cười ba người các ngươi quá ngây thơ.” Lý Mạc trắc nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Nói thật cho ngươi biết, ta cũng không sợ hắn, thậm chí bảo vật trong võ quán kia của hắn, cũng là thứ mà ta hằng nhớ mong đó!”
“Ngươi vậy mà dám coi thường tiên sinh, còn dám thèm nhỏ dãi bảo vật của tiên sinh, chỉ sợ ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào.” Ngô Vĩnh Hồng nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Ha ha.”
“Các ngươi nói đúng lắm, người này quả thật khủng bố, ngày thường ta nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng gần đây đối với Lý Mạc trắc ta mà nói, là cơ hội tốt mà trời ban cho.” Lý Mạc trắc nhếch khóe miệng.
“trời cho cơ hội tốt cái gì chứ?”
Ba người Ngô Vĩnh Hồng biểu lộ ra vẻ ngờ vực không hiểu chuyện gì cả.
“Ngày mai, vừa đúng lúc là thời điểm mà vừa năm âm, tháng âm, ngày âm, là ngày vạn năm khó gặp của tiên Giang đại lục, cho nên…”
Nói đến này, Lý Mạc trắc thể hiện vẻ cao thâm khó đoán, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà, Ngô Vĩnh hồng ba người lại trợn to hai con mắt.
“Ngươi…Ngươi ngươi, vậy mà ngươi lại biết đại trận thiên âm đã thất truyền kia, loại tà môn trận pháp này, làm sao, làm sao có thể chứ?”
trong lúc nhất thời, sắc mặt ba người trở nên trắng bệch.
“Ha ha ha…”
“Ba lão già cổ hủ các người, xem ra cũng không ngốc lắm.” Lý Mạc trắc cười lớn tiếng rồi nói: “Không tồi, đúng là lão phu đã học xong đại trận thiên âm, chỉ cần ta bố trí đại trận thiên âm ở xung quanh võ quán kia, những kẻ dưới tiên Giả, sợ là tu vi bị mất đi lúc nào còn không hay biết, đến lúc đó, vị tiên sinh mà các ngươi luôn miệng kính sợ kia sẽ là vật chơi đùa ở trong tay của ta.”
Lời này vừa dứt.
trong lòng ba người họ dấy lên từng đợt sóng to gió lớn, trên mặtcũng đã biến thành tro tàn nguội lạnh.
Bởi vì Lý Mạc trắc nói không hề sai, đại trận này chính là khủng bố như vậy đấy.
Đương nhiên, điều kiện để tạo trận cũng vô cùng hà khắc, yêu cầu phải là năm âm, tháng âm, ngày âm, khắc âm mới có thể đủ tiêu chí để duy trì.
Vốn dĩ ở trong thời điểm bình thường, Lý Mạc trắc dù có dùng đại trận này cũng vô dụng. Nhưng ai có thể ngờ được rằng, ngày mai lại là ngày mà vạn năm cũng khó gặp được này cơ chứ?
“Đúng rồi, không ngại nói cho các ngươi biết, ta còn sử dụng bí pháp đoạt vận khí nữa!” Lý Mạc trắc ung dung nói.
“Cái gì?”
Một câu nói thôi, nhưng rơi vào trong tai ba người bọn Ngô Vĩnh Hồng lại giống như một quả bom nặng ký được thả xuống vậy.
“Ngươi, ngươi ngươi, ngươi muốn, ngươi lại muốn cướp đoạt khí vận của tiên sinh?” Môi của Ngô Vĩnh Hồng run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Mạc trắc mà nói.
“Không ngờ rằng Ngô Vĩnh Hồng ngươi còn rất thông minh đấy nhỉ?”
Lý Mạc trắc lạnh lùng mà nói: “Sức mạnh vị kia ngập trời, là người mà ngay cả chúng ta cũng nhìn không ra tu vi, cũng không biết là Võ thánh hay là Võ Đế nữa. Cộng với việc có vô số bảo vật, loại người này, đương nhiên là sở hữa vận khí nghịch thiên cực kì lớn.”
“Chỉ cần Lý Mạc trắc ta tước đoạt được vận khí của hắn thì nói không chừng lúc sinh thời ta cũng có thể bước vào Võ Đế, thậm chí còn có thể tiến vào cấp bậc tiên Võ Giả trong truyền thuyết kia cũng không chừng.”
Chương 90: Cánh cửa nhỏ mở ra.
“Ngươi, lần trước ngươi ở võ quán còn được tiên sinh truyền võ ý cho, ngươi lại lấy oán trả ơn, còn dám ra tay với tiên sinh nữa, ta đây liều mạng với ngươi.”
Ngô Vĩnh Hồng tức giận đến mức đỏ cả cổ.
Ngày đó lão vẫn không quên được cảnh Dịch Phong hào phóng cho hắn thần Bá, càng không quên lần trước cảm thụ võ ý ở võ quán mang đến chỗ tốt đối với lão.
Cho nên trong lúc nhất thời, cả người lão trào ra khí thế mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ cưỡng ép thoát ra khỏi giới hạn của trận pháp, hướng về phía Lý Mạc trắc mà đánh.
“Hừ!”
Nhưng mà, Lý Mạc trắc chỉ cần thuận tay vung lên, đã đánh gãy đòn tấn công của Ngô Vĩnh Hồng.
“Ngươi thật nghĩ rằng trận pháp này bày ra chỉ để trưng thôi sao?”
Lý Mạc trắc cười một cách lạnh lùng.
Quả nhiên, bởi vì vừa rồi cưỡng ép thoát khỏi trận pháp nên Ngô Vĩnh Hồng bị trận pháp phản phệ, ngay lập tức phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“thôi được rồi, nếu ngươi muốn chết như thế, ta đây liền thỏa mãn mong ước của ngươi.”
Lý Mạc trắc vừa khẽ động bàn tay, một luồng kình khí đánh thẳng xuống phía trên đan điền của Ngô Vĩnh Hồng.
“Bùm!”
Một cái lỗ máu xuất hiện, cùng với đó là một tiếng nổ vang, Ngô Vĩnh Hồng trừng mắt nhìn, bởi vì Lý Mạc trắc đã trực tiếp phế bỏ tu vi của lão.
“Lão Ngô.”
“Lão Ngô.”
Sở Sư Cuồng và tôn Gia Cát ở bên cạnh đồng thời phát ra âm thanh lo lắng.
“Vốn dĩ ngươi còn có thể kéo dài hơi tàn thêm chút thời gian nữa, nhưng chính ngươi lại tự tìm chỗ chết, vậy nên ta không còn biện pháp nào khác.” Lý Mạc trắc lạnh lùng mà cười: “Đã không có tu vi, không sống được mấy ngày nữa, ngươi cũng sẽ giống như một người phàm hèn mọn thấp kém mà chết!”
“Ha ha ha…”
theo sau một tiếng cười thỏa thích, Lý Mạc trắc ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, theo hướng thành Bình Giang mà lao đi.
…
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Mấy ngày gần đây, Ngao Khánh không được tốt cho lắm.
Cho dù việc đi theo bên cạnh Dịch Phong cứ liên tục đột phá, nhưng cái cửa nhỏ ở trong kia thật sự đem lại cho hắn cảm giác rất khó có thể tiếp thu.
“Cẩu tử, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, thật sự thèm khát như vậy sao?” Dịch Phong nhìn cẩu tử, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hắn, đồng thời nói: “Ngươi yên tâm, chờ ta tranh thủ vào thời gian rảnh, nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề này.”
Nhưng mà, cẩu tự kia lại hoàn toàn không nghe lời Dịch Phong nói, cặp mắt kia là càng trừng càng lớn, nhìn về cánh cửa gỗ nhỏ ở phía sau lưng Dịch Phong.
tóm lại hắn vẫn có cảm giác thứ bên trong cánh cửa gỗ nho nhỏ kia rất muốn được đi ra ngoài ngay lập tức.
Rốt cuộc là mãnh thú thời Hồng Hoang hay là yêu vật tuyệt thế?
Không được, hắn nuốt một ngụm nước miếng.
“Kẽo kẹt!”
Quả nhiên, cửa nhỏ kẽo kẹt một tiếng, rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngao Khánh đến mức gần như là theo bản năng mà run rẩy, lông tóc cả người dựng đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm một cách gắt gao.
…
Sau đó, Ngao Khánh đưa mắt nhìn xuống dưới.
Một bộ xương khô trắng tinh, đang bước thẳng tới, từng bước kêu răng rắc.
“Hít!”
Nhìn thấy bộ xương khô này, Ngao Khánh hít vào một hơi khí lạnh.
tuy rằng không nhìn ra tu vi của bộ xương khô này, thế nhưng nó mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt, hơn nữa hộp sọ này không có một chút sức sống nào, rõ ràng đây chính là vật chết.
Nhưng một vật chết thì tại sao nó lại cử động cơ chứ, vì sao lại mang đến cảm giác uy hiếp mạnh mẽ đến vậy?
Cẩu tử không nghĩ ra lý do.
Vèo một cái, nó đã nhanh chóng đến bên cạnh chân Dịch Phong.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Dịch Phong tức giận trừng mắt nhìn Ngao Khánh một cái, ánh mắt đồng thời liếc nhìn về phía sau một chút.
“Đậu má.”
Nhìn thấy bộ xương khô này, ngay tức khắc Dịch Phong kêu lên vì bị dọa sợ, nhưng hắn cũng nhanh chóng ổn định lại, tức giận đi về phía bộ xương khô đó, đánh đấm nó loạn xạ.
“Lại là ngươi à, cái thứ đồ chơi thiểu năng trí tuệ này, hù chết lão tử rồi.”
Dịch Phong trực tiếp mắng thẳng vào nó, nhìn bộ xương khô này thôi đã cảm thấy phản cảm, đồng thời trong lòng cũng mắng mỏ hệ thống một cách hung ác.
Bởi vì đây là chuyện khiến hắn buồn bực nhất cho tới nay!
Ngươi nói cái hệ thống không ra gì này, không thể dạy hắn kiếm tiền, không thể dạy hắn tu luyện… được, ta chấp nhận.
Nhưng khen thưởng mà cũng có thể chán đời như vậy, khiến Dịch Phong thật sự nhịn không nổi.
Đúng vậy, bộ xương khô này là thứ được tặng sau khi Dịch Phong vừa mới vừa dung hợp với hệ thống, thế nhưng không có một chút tác dụng đặc biệt nào thì cũng thôi đi, nhưng mà cmn nó nhìn rất chướng mắt.
Cả ngày không làm gì, cùng mấy u linh bay bay khắp nơi.
Sau đó Dịch Phong khóa nó ở phòng chứa đồ, thậm chí còn quên mất thứ này, ai biết thứ này lại tự mình chạy ra cơ chứ.