[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 6: Huyền Vũ tông hành động (c51-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 51: Huyền Vũ tông hành động.
Trong đại điện lộ ra quỷ dị, bốn phía u ám. Phía dưới là hai hàng cao thủ có khí thế thâm hậu, mặt không thay đổi đang đứng.
Một lát sau, một nam tử trung niên mái tóc bạc trắng mang theo khí thế âm trầm đi tới. Hắn ta không nổi giận nhưng khí thế ngày càng tăng lên, ngay thời khắc lão ta đi ra ngoài thì cao thủ phía dưới đều cúi đầu xuống.
“Bái kiến tông chủ.”
“Bái kiến sư tôn.”
Mặt nam nhân tóc trắng không hề có biểu cảm mà chỉ chậm rãi ngồi xuống bảo tọa, hai con ngươi sáng quắc đánh giá đám người đứng phía dưới.
Mọi người đều không dám thở mạnh, thân thể cũng cúi thấp hơn.
Một lúc lâu sau, nam nhân tóc trắng phất phất tay, mọi người như giải được gánh nặng mà đứng dậy. Ai nấy cũng đều có thể nhìn ra, ở chỗ này, lão ta có quyền uy tuyệt đối.
Chỉ tiếc, bây giờ phía bên áo cánh tay phải của lão ta rỗng tuếch.
Lão ta chính là Huyền Vũ tông Lão tổ, người đã chiến đấu với thanh Sơn Lão tổ, Ninh Huyền Vũ. Mà tất cả đám người phía dưới cũng đều là người có quyền cao chức trọng trong Huyền Vũ tông và đám đệ tử thân truyền của Ninh Huyền Vũ.
từ khi Ninh Huyền Vũ thất bại đến nay, sĩ khí của Huyền Vũ tông đã giảm xuống, bây giờ đám người nhìn thấy lão ta thì càng có lời cũng không dám nói.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
“tra thế nào?”
Cuối cùng, ánh mắt uy nghiêm của Ninh Huyền Vũ đảo qua, trong miệng truyền ra thanh âm khàn khàn.
Đám người nghe vậy thì đều giữ im lặng.
thấy thế, Ninh Huyền Vũ giận dữ, quát lên: “ta hỏi các ngươi điều tra thế nào? Ai có thể nói cho ta biết con dao làm thức ăn trong tay tên Lục thanh Sơn kia rốt cuộc là lấy ở đâu ra?”
“Sư tôn, ta bắt được một tên đệ tử thân truyền của thanh Sơn Môn, có lẽ sẽ có một chút manh mối ở chỗ hắn.” Lúc này, một nữ tử có vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cầm song đao trong tay đi tới cung kính nói.
Nàng là Yêu Linh Nhi- đệ tử thân truyền của Ninh Huyền Vũ. thiên phú dị bẩm và sức chiến đấu mạnh mẽ thì không nói, điều khiến cho người khác khó lòng phòng bị chính là dáng người cay mắt và khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Có vô số địch nhân đối chiến với nàng, đều từng bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, chỉ cần phớt lờ trong phúc chốc thì thứ nghênh đón gã chính là cặp lưỡi đao tuyệt sát kia của Yêu Linh Nhi.
“Dẫn vào đây.”
Ninh Huyền Vũ phất tay.
“Dạ.”
Yêu Linh Nhi lướt qua đại điện như tia chớp. Lúc xuất hiện thì trong tay xách theo một tên thanh niên mặc áo bào trắng.
“thả ta ra, thả ta ra.” thanh niên áo bào trắng kiêu ngạo khó thuần phục mà quát lên: “Có biết ta là ai hay không mà cũng dám bắt ta. ta là đệ tử thân truyền của thanh Sơn Môn-Vu Vũ Kiệt, nếu như không thả ta ra thì các ngươi sẽ bị thanh Sơn Môn đuổi tận giết tuyệt.”
“Bốp!”
Yêu Linh Nhi tát một cái vào mặt Vu Vũ Kiệt.
“Ngươi, ngươi lại dám đánh ta?”
Vu Vũ Kiệt lập tức giận dữ, hắn ta đã lớn như vậy, đây chính là lần đầu tiên bị người khác đánh, vô cùng nhục nhã.
thế nhưng nghênh đón hắn ta lại là một chưởng của Yêu Linh Nhi, chưởng này khiến hắn ta bắn ngược lại đằng sau rồi lăn trên mặt đất.
Hắn ta càng thêm nhục nhã muốn đứng lên phản kích thì lại phát hiện trên đỉnh đầu xuất hiện một nam tử tóc trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hắn ta.
“Ngươi là ai?” Vu Vũ Kiệt la.
“Ninh Huyền Vũ.”
“Cái gì?” Vu Vũ Kiệt khiếp sợ, hắn không hề ngờ được nam tử trước mắt lại là Huyền Vũ Lão tổ, vậy hắn chẳng phải là hắn đã bị bắt vào Huyền Vũ tông rồi sao?
“ta hỏi ngươi, cây đao mà Lục thanh Sơn cầm là lấy được từ đâu?” Huyền Vũ Lão tổ nhìn xuống từ trên cao, giọng nói mang theo âm thanh khàn khàn hỏi.
“tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Mặc dù biết rõ là Ninh Huyền Vũ nhưng Vu Vũ Kiệt vẫn không khách khí mà la.
Đôi mắt Ninh Huyền Vũ nhướng lên một cái, trầm giọng nói: “Ngươi không sợ ta?”
“Dựa vào cái gì mà ta phải sợ ngươi, chẳng qua chỉ là Lão tổ bại tướng dưới tay tông môn ta mà thôi. ta khuyên ngươi nhanh chóng thả ta ra, nếu không đợi đến lúc Lão tổ của chúng ta cầm thần đao chạy tới đây thì ngươi sẽ phải chịu kết quả vạn kiếp bất phục.” Vu Vũ Kiệt uy hiếp.
“Rất tốt.”
Huyền Vũ Lão tổ nhẹ nhàng nói một tiếng.
tiếp theo, khí thế cuồn cuộn từ trên người lão ta bộc phát trong nháy mắt, Vu Vũ Kiệt đang ở trên mặt đất bỗng nhiên bị hút vào không trung.
“ta hỏi ngươi một lần nữa, nói hay là không?” Giọng Huyền Vũ Lão tổ khàn khàn.
“Không nói.” Vu Vũ Kiệt bất khuất đáp.
Huyền Vũ Lão tổ hơi nheo mắt lại, bàn tay khẽ động bóp vào cổ của Vu Vũ Kiệt, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Vu Vũ Kiệt lập tức nổi gân xanh, ngay tại lúc đó, một cỗ uy áp khổng lồ cũng đè xuống thân thể của Vu Vũ Kiệt.
“A, ta sai rồi, ta sai rồi. ta nói.”
Cảm nhận được tử vong thật sự sắp tới, Vu Vũ Kiệt một khắc cũng không kiên trì được, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Ầm!”
Bàn tay Huyền Vũ Lão tổ khẽ động, Vu Vũ Kiệt ngã ầm xuống mặt đất.
Đám người thấy thế thì lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, vốn cho rằng hắn ta là một cục xương cứng, hóa ra lại là phế vật còn mềm hơn cả quả hồng.
Chương 52: thật sự làm cho người ta thất vọng.
“Khụ khụ khụ.”
Vu Vũ Kiệt gấp gáp ho khan, mắt thấy Huyền Vũ Lão tổ không kiên nhẫn được nữa, hắn ta vội vàng nói: “ta cũng không biết ta nói có đúng hay không, nhưng mà tin tức mà ta biết được từ sư tôn thì con dao đó là lấy được từ chỗ một vị cao nhân ở thành Bình Giang.”
“Cao nhân ở thành Bình Giang?” Sắc mặt Huyền Vũ Lão tổ giận dữ, một cước giẫm trên ngực Vu Vũ Kiệt, trầm giọng nói: “thành Bình Giang nào có cái quái gì cao nhân?”
“thật sự thật sự, ta không dám lừa ngươi. Hơn nữa sư tôn ta còn nói hắn mở một vố quán nhỏ tại thành Bình Giang, chính xác một trăm phần trăm!” Vu Vũ Kiệt la lên.
“Võ quán nhỏ?”
Huyền Vũ Lão tổ thấy Vu Vũ Kiệt không giống như đang nói dối, lúc này mới buông lỏng hắn ta ra. Sau khi trở lại ghế chủ vị, lão ta nhíu mày trầm tư một chút.
Một lát sau, lão ta trầm giọng nói: “Vô trần, ngươi đi thành Bình Giang tìm hiểu một chút.”
“Dạ, sư tôn.”
Một tên thanh niên dáng người gầy gò, trên mặt giống như mắc bệnh bước lên, sau đó thân thể lóe lên rồi xuống núi…
“Ngươi trở về thanh Sơn Môn, có bất kỳ tin tức gì thì lập tức trở lại báo cáo cho ta.”
Huyền Vũ Lão tổ vỗ một chưởng vào ngực của Vu Vũ Kiệt, Vu Vũ Kiệt bị đau đến mức há hốc miệng, một viên băng thiền bay vào trong miệng của hắ ta, sau đó bị người ném ra ngoài.
“Sư tôn, để cho Vô trần sư huynh đi một mình, hình như không tốt lắm đâu?” Yêu Linh Nhi nhìn Huyền Vũ Lão tổ đang chau mày ngồi trên chủ vị, lo lắng hỏi.
“Không sao.”
Huyền Vũ Lão tổ khoát tay nói.
“Chẳng lẽ nguoiừ không sợ Vô trần sư huynh xuất hiện nguy hiểm gì sao?” Yêu Linh Nhi nhíu mày hỏi tiếp.
“Sư muội, ngươi cứ yên tâm đi!” Lúc này, một nam tử khoác trường bào đi tới, nói: “ta thấy cao nhân gì đó ở thành Bình Giang chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thanh Sơn Môn tung ra thôi, để Vô trần sư đệ đi giải quyết là chuyện không thể tốt hơn nữa.”
“Nhưng mà…”
Yêu Linh Nhi giống như còn có điều gì đó cần lo nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Huyền Vũ Lão tổ.
“Không cần phải lo lắng nhiều như vậy.” Huyền Vũ Lão tổ nói: “trong tay Vô trần có Chấn thiên thạch của ta. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì viên Chấn thiên thạch kia cũng có thể bảo đảm hắn không sao, cho nên chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi tin tức của Vô trần truyền về tông môn là được.”
Nghe vậy, Yêu Linh Nhi thở dài một hơi.
Có Chấn thiên thạch bảo hộ, vậy thì quả thật nàng không cần lo lắng, đây chính là chí bảo quý hiếm trong tay Huyền Vũ Lão tổ.
…
Không đến thời gian nửa ngày, tịnh Vô trần đã đi tới thành Bình Giang.
Mặc dù thành Bình Giang cách các tông môn tu tiên gần nhưng phàm nhân lại nhiều hơn, cho nên trong thành này cũng không ít võ quán lớn nhỏ.
Có điều, đối với tịnh Vô trần mà nói thì đó cũng không phải vấn đề. Cách hắn giải quyết vấn đề cũng đơn giản thô bạo, trực tiếp giết đến tận cửa.
Hắn ta đi ra từ võ quán thứ nhất, bệnh trạng trên mặt mang thêm một tia tà mị và lãnh huyết, mà tất cả mọi người trong võ quán kia đều bị tàn sát không còn một ai.
Hắn ta lại đi vào một vố quán khác.
Sau khi giết chết trên dưới mấy chục nhân khẩu trong võ quán, hắn ta dẫm nát chủ của võ quán dưới chân, lạnh lùng nói: “Nói, ngươi và thanh Sơn Môn là quan hệ như thế nào?”
“ta, ta ta ta, ta và thanh Sơn Môn không có quan hệ gì cả. Đại nhân, van cầu ngươi tha…” Nhưng mà hắn ta còn chưa dứt lời thì một tia sắt lạnh đã lướt qua cổ của hắn.
“thật là không có ý tứ!”
Gương mặt yêu dị lấp ló sự không kiên nhẫn, đầu lưỡi liếm cây chủy thủ dính đầy máu tươi. Hắn ta dùng một cước giẫm đầu của quán chủ rồi tiếp tục lao tới võ quán tiếp theo.
Cứ như vậy, tịnh Vô trần dựa theo bản đồ thành Bình Giang, tàn sát từng võ quán một, nam nữ già trẻ, không một ai còn sống sót.
“Đồ nhi, ta mua cho ngươi chút đường, có thể ăn chung với thuốc.”
Mặt mày Dịch Phong hớn hở từ bên ngoài về, bao lớn bao nhỏ. Đối với người đệ tử này, Dịch Phong cũng vô cùng cẩn thận.
“Đa tạ sư phụ quan tâm.”
Mặt mũi Chung thanh tràn đầy cảm kích, trong hốc mắt ẩn chứa hơi nước. từ khi sinh ra đến nay, trừ cha mẹ của hắn ra thì chỉ có Dịch Phong là thật tâm đối tốt với hắn, mà hắn cũng âm thầm nhớ kỹ phần ân tình này trong lòng.
“Ôi.”
Nhưng mà mới vừa vào cửa, Dịch Phong đã bị bậc thang làm cho lảo đảo, suýt chút nữa thì đã té ngã trên đất.
“Sư phụ không sao chứ!”
Chung thanh vội vàng chạy đến đỡ lấy Liễu Dịch Phong.
“Cmn, cái này thật phá thiết kế.” Dịch Phong trợn một mắt nhìn nấc thang kia, đây không phải là lần đầu tiên bậc thang này làm hắn trượt chân, thiết kế này nhất định là dùng để khiến người khác tức giận.
Giẫm một bước thì quá ngắn, giống như nữ tử đi bộ.
Bươc hai bước thì chân phải dang to ra, càng khó chịu.
“Sư phụ, chờ ta ngày mai sẽ làm cái bậc thang này cho tốt.” Chung thanh vội vàng nói, đáy lòng suy nghĩ vì Dịch Phong, hắn cũng vô cùng nóng lòng làm việc vì Dịch Phong.
“Ngoan.”
Chương 53: Có điểm gì đó là lạ.
Dịch Phong sờ lên đầu của hắn, nói: “Bệnh của ngươi vừa mới đỡ, những chuyện này thì cứ chờ sau này khỏi bệnh rồi lại nói. Đi, đi vào uống thuốc trước đi.”
Sau đó, sư đồ hai người đi vào trong triều viện, nhìn Chung thanh uống xong thuốc, lúc này Dịch Phong mới yên lòng nằm trên ghế nướng mặt trời nhỏ.
Gần đây tâm trạng của hắn không tệ.
Chung thanh khỏi bệnh rồi.
Hắn cũng có tiền.
Chỉ là hơi nhàm chán, bản thân giống như bị biến thành cá ướp muối!
“Cẩu tử, lại đây.”
Dịch Phong vẫy tay về phía Ngao Khánh, con chó ngoắt cái đuôi chạy tới rồi ngoan ngoãn nằm phía dưới chân Dịch Phong, tùy ý để Dịch Phong xoa tới xoa lui.
Đường phố
Một cơn gió mát thổi qua, lá cây bị thổi lộn xộn.
Một bóng người rơi xuống trước võ quán, hắn ta nâng bàn tay gầy như que củi nhìn bản đồ một chút, híp mắt nói: “Mấy võ quán cuối cùng càng ngày càng nhỏ, thật đúng là khiến người ta thất vọng!”
Nói xong hắn liếm đầu lưỡi đi tới trước võ quán.
…
“Cái võ quán rách nát này, ngay cả tên cũng không có, đoán chừng lại là rác rưởi mà thôi.”
Vừa đi, tịnh Vô trần vừa quan sát võ quán.
Bỗng nhiên, bước chân hắn ta dừng lại.
Ánh mắt dừng lại trước một chữ duy nhất trên bảng hiệu.
“Võ?”
Hắn ta nhíu mày, luôn cảm giác cái biển hiệu này cất giấu thứ gì đó nhưng quan sát nửa ngày, hắn ta cũng không có phát hiện ra điều gì.
Hắn ta không khỏi khinh thường nở nụ cười.
tiện tay vung lên, một đạo kình khí bắn ra, bay về phía chữ “võ” trên bảng hiệu kia.
Bàn tay vừa bỏ xuống, hắn ta không thèm nhìn thêm một cái nào mà trực tiếp bước vào bên trong võ quán, bởi vì dưới thủ đoạn của hắn ta thì tấm bảng hiệu cũ nát này sẽ không có kết cục khác ngoại trừ việc nát bấy.
Chỉ là hắn ta cũng không biết, một đạo khí kình kia của hắn chẳng những không ra nửa phần tổn thương cho bảng hiệu này mà ngay cả một vết tích cũng không có.
Sau khi đi vào tiền đường, tịnh Vô trần trực tiếp bổ ra một chưởng, muốn hủy tiền đường rồi mới tính tiếp.
Nhưng sau khi một chưởng ẩn chứa nguyên khí mãnh liệt của hắn ta bắn ra thì lại không có động tĩnh gì khác thường. Ngược lại, mười tám bức họa treo hai bên vách tường đột nhiên bắn ra ánh sáng chói mắt.
Sau đó không dừng lại chút nào, đao, thương, kiếm, kích… Mười tám loại binh khí đột nhiên ngưng hình trên đỉnh đầu hắn ta rồi mang theo khí tức hủy diệt bao trùm về phía hắn ta.
Khuôn mặt tịnh Vô trần vốn đã trắng bệch lại càng bất ngờ. Dưới uy thế kia, sắc mặt hắn ta lập tức trắng như tờ giấy.
Hắn hiểu được mình đã đụng phải nguy cơ kinh thiên động địa.
trong lòng đã không còn lỗ mãng như trước, cũng không dám sơ suất chút nào. trong nháy mắt hắn ta đã lấy ra Chấn thiên thạch mà Huyền Vũ Lão tổ đưa cho hắn.
Chấn thiên thạch vừa lấy ra thì lập tức tản ra hào quang chói mắt.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, dưới uy thế của mười tám loại vũ khí, nó đã trở nên ảm đạm, biến thành không còn chút hào quang nào.
“Cái gì?”
trong lòng tịnh Vô trần kinh hãi, hắn ta đã không còn thủ đoạn chống đỡ nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười tám loại binh khí phủ xuống đỉnh đầu, càng ngày càng gần.
trong chớp mắt, mười tám loại binh khí ngưng hình đan xen nhau lướt qua người hắn ta. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết tịnh Vô trần cũng không thể phát ra thì đã trực tiếp tan thành mây khói, chỉ còn lại viên Chấn thiên thạch kia “lạch cạch” một tiếng rồi rơi xuống sàn nhà.
“tiếng quái gì vậy?”
Dịch Phong đang thiu thiu sắp ngủ say thì bị thanh âm này đánh thức, hắn giật mình ngồi dậy.
Sau đó dẫn theo Chung thanh đi về phía tiền đường thì phát hiện bên trong ngoại trừ một cái tảng đá lớn hơn không ít so với cục gạch ra thì cũng rỗng tuếch chẳng có gì.
“Xoát.”
“Cái thằng nhóc không có ý thức tỉnh trùng lên não nào dám ném đá vào nhà lão tử!”
Dịch Phong chửi ầm lên, đến gần xem xét thì phát hiện nền nhà đã bị đập sập một miếng, lập tức đau lòng không thôi. Hắn đuổi theo ra ngoài cửa, cũng không phát hiện ra bóng người nào.
“Cẩu vật óc bã đậu, ta nguyền rủa ngươi sinh con trai không có lỗ đít.”
tìm không thấy chính chủ, Dịch Phong cũng chỉ có thể chửi bậy một chút, sau khi chửi bậy xong thì dặn dò Chung thanh: “Đồ nhi, giúp ta ném cái tảng đá vụn này ra ngoài.”
“Dạ sư phụ.”
Chung thanh chật vật ôm lấy tảng đá đi ra phía ngoài, vừa đi hai bước, dường như nhớ ra gì đó, nói: “Sư phụ, ta thấy kích thước của tảng đá này rất thích hợp, hay là ta dùng nó để lấp bậc thang nha?”
Nghe Chung thanh nói như vậy, ánh mắt Dịch Phong sáng lên.
Còn phải nói à, thật đúng là thích hợp.
Nghĩ đến đây, Dịch Phong liền gật gật đầu, dặn dò nói: “Vậy được rồi, mang ra ngoài cửa ra vào để đi, tên không có ý thức tỉnh trùng lên não này cũng coi như là vô tình cắm liễu liễu xanh um.”
Nhưng mà chuyện này đối với Dịch Phong thì cũng là một chuyện kì lạ.
Hắn luôn luôn đối xử khiêm tốn với mọi người, cũng không kết thù oán với ai. tại sao lại có người dùng khối tảng đá lớn như vậy ném vào võ quán của hắn chứ.
Không nghĩ ra, không nghĩ ra.
Bởi vì Chung thanh đã hoàn toàn khỏi bệnh, cho nên mấy ngày kế tiếp Dịch Phong đều dạy Chung thanh quyền pháp mới, cũng không hay đi ra ngoài.
Chương 54: Sao ngươi lại ở đây..
Huyền Vũ tông.
Yêu Linh Nhi đi tới đại điện, cung kính đứng trước mặt Ninh Huyền Vũ.
“Sư tôn, Vô trần sư huynh đi nhiều ngày như vậy, tại sao lại không có chút động tĩnh gì, có điểm gì đó là lạ!” Yêu Linh Nhi không nhịn được nói.
Ninh Huyền Vũ nghe vậy, lông mày cũng hơi nhíu lên.
theo lý thuyết thì đã đi nhiều ngày như vậy, bất kể như thế nào thì tịnh Vô trần cũng phải gửi tin tức rồi, thế nhưng tin tức gì cũng không có, đúng là có chút khác thường.
“Vô Phong, ngươi xuống núi xem thử, tìm được Vô trần thì tụ hợp lại với nhau rồi trở về bẩm báo với ta.”
Ánh mắt Huyền Vũ Lão tổ nhìn về phía nam tử mặc áo choàng đứng ở bên cạnh, trầm giọng phân phó.
“Dạ, sư tôn.”
tịnh Vô Phong cung kính gật đầu, sau lưng áo khoác gió vung lên, lập tức biến mất ở đại điện…
tịnh Vô Phong đi thẳng một đường tới thành Bình Giang.
Sau đó cũng ra tay với các võ quán, nhưng mà các võ quán mà hắn đi qua đều đã sớm bị tàn sát không còn một mống.
“Là thủ đoạn của Vô trần sư đệ.”
“Chỉ cần điều tra từng võ quán một, thì có thể phát hiện ra dấu vết của Vô trần sư đệ.”
Con ngươi của tịnh Vô Phong hơi hơi co rút, áo choàng sau lưng khẽ động, cả người hóa thành một ngọn gió biến mất ngay tại chỗ.
tốc độ của hắn chỉ có hơn chứ không hề kém tịnh Vô trần, thậm chí nếu cấp bậc bằng nhau, thì trong phương diện tốc độ hắn không có địch thủ. Cho dù có người nhận ra được hành tung của hắn thì cũng không ai nhìn thấy người thật, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo choàng bay nhanh mà qua.
Áo choàng nhanh chóng.
Đó cũng là một trong những chí bảo trong tay Ninh Huyền Vũ, có thể tăng thêm tốc độ hành động và tốc độ công kích cho người mặc, nhìn như vô hại nhưng lại ẩn chứa sát cơ ngầm.
Dựa vào cái áo choàng nhanh chóng này, mặc dù tịnh Vô trần là hậu bối nhưng cũng có một chỗ cắm dùi ở địa vực toàn bộ Bành Sa này.
“Sư phụ, người của thương Hội Bảo Phong tới, mời ngài đi ăn cơm.”
Chung thanh cung kính nói.
“Được, bảo với hắn là ta biết rồi, đứng chờ ở cửa đi. Ngươi cũng thay bộ quần áo đi cùng ta.” Dịch Phong cũng sửa soạn một chút, đổi lại một thân bạch bào rồi dẫn Chung thanh đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, quản gia của thương Hội Bảo Phong đã sớm chuẩn bị một chiếc kiệu chờ Dịch Phong.
“Đãi ngộ thật tốt nha!”
Dịch Phong cũng không khách khí mà trực tiếp bước lên cỗ kiệu. trước khi xuất phát còn vẫy tay với Ngao Khánh đang ở cửa: “Vượng tài, ngoan ngoãn trông nhà cho ta, đặc biệt là nếu gặp phải tên tiểu nhân ném đá kia thì cắn chết tại chỗ cho ta.”
Sau khi dặn dò xong, một đoàn người lập tức chạy về phía thương Hội Bảo Phong.
Người còn chưa tới, thương Hội Bảo Phong bao gồm Doãn Hùng và một đám lãnh đạo đã cung kính chờ ở đây.
Đương nhiên trừ những người đó ra, Lạc Lan tuyết và Doãn Lạc Ly cũng có mặt.
“Hội trưởng, ta cảm thấy nên chia ít phần trăm cho Dịch tiên sinh.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất cần thiết, bây giờ đang là lúc thương hội bình xét cấp bậc, Dịch tiên sinh đối với thương hội chúng ta mà nói chính là giúp đỡ kịp thời, lợi nhuận thì chưa cần bàn tới, chỉ riêng ảnh hưởng và danh tiếng mang đến thì đã có thể thêm rất nhiều điểm cho thương hội chúng ta rồi!”
“Ừm!”
trên ghế chủ vị, Doãn Hùng uống một hớp trà, nói: “Lần trước quản gia cũng trở lại bẩm báo với ta, nói dường như Dịch tiên sinh không quá hài lòng đối với 10 vạn kim tệ kia, cho nên ta cũng muốn tăng phần trăm lợi ích cho Dịch tiên sinh.”
“Được, vậy ta đề nghị.” Một người lãnh đạo khác nói: “Ngoại trừ chi phí ra, thương hội chúng ta chỉ chiếm một phần, phần còn lại chia toàn bộ cho Dịch tiên sinh.”
“Đúng đúng, ta đồng ý với ý kiến lần này, hành động này nhìn như là nhường lợi, nhưng thương hội chúng ta lại thu hoạch được danh tiếng. Dù sao bình xét cấp bậc cũng không phải chỉ hoàn toàn xét lợi nhuận, danh tiếng và ảnh hưởng càng quan trọng hơn.” Một ngưỡi lãnh đạo khác cũng đáp lời.
Khi hai người lên tiếng, những người khác cũng nhao nhao phụ hoạ, trên cơ bản giống nhau.
Ánh mắt Doãn Hùng nhìn về phía Doãn Lạc Ly và Lạc Lan tuyết đứng ở bên kia.
Nhìn thì có vẻ hắn ta đang nắm giữ toàn cục, vừa ý đối với việc này nhưng thật ra hắn ta cũng không có quyền quyết định.
Hắn ta đã trao đổi vài câu với Doãn Lạc Ly và Lạc Lan tuyết trước, biết được Dịch tiên sinh này vốn dĩ không phải là người bình thường. Rất có thể hắn là tuyệt thế cao thủ ẩn giấu thành phàm nhân.
tâm tư của cao nhân này, một kẻ phàm nhân như hắn ta sao có thể phỏng đoán được nên chỉ có thể trưng cầu ý kiến của hai tỉ muội Doãn Lạc Ly và Lạc Lan tuyết. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn ta mời hai nàng tới.
Hai người gật đầu, không có ý kiến gì.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
thấy hai nàng cũng không có ý kiến gì, lúc này Doãn Hùng mới ra quyết định cuối cùng.
Mà ngoài cửa, Dịch Phong đã đến.
“tiên sinh mời vào.” Quản gia cung kính nói.
“Khách khí rồi.”
Dịch Phong nhấc trường bào lên, bước ra khỏi cỗ kiệu, sau đó dẫn theo tiểu đồ đệ Chung thanh đi vào thương Hội Bảo Phong, quản gia chạy chậm ở phía trước để đi bẩm báo hội trưởng.
“thương Hội Bảo Phong này, thật là lớn nha!”
Dịch Phong cảm khái nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ một cái sảnh trước thôi mà đã có vô số nhân viên phục vụ, còn có khách hàng tới mua sắm vật phẩm nối liền không dứt.
Một bên, Chung thanh cũng tò mò đánh giá bốn phía.
Chương 55: tiên sinh, đã làm cho người hoảng sợ rồi.
“Dịch Phong?”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến hấp dẫn sự chú ý của Dịch Phong.
Nghiêng đầu nhìn lại, Dịch Phong nhíu mày.
Bành Anh.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Gặp lại Dịch Phong, sắc mặt của Bành Anh có chút phức tạp.
“tại sao ta lại không được ở đây?”
Lời này của Bành Anh có chút chói tai, làm cho Dịch Phong cảm thấy rất buồn cười.
“ta không có ý gì khác.” Bành Anh giải thích nói: “ta chỉ là… thôi vậy, giữa chúng ta cũng đã không có gì đáng nói.”
“Anh Nhi, tại sao lại là tên phế vật này?” Lúc này, Vu Vũ Kiệt toàn thân áo trắng ôm kiếm bước tới, vừa nhìn thấy Dịch Phong thì sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm, nhất là nghĩ tới chuyện Bành Anh đã bị Dịch Phong ngủ qua thì hắn ta liền tỏa ra sát ý. Giọng nói mang theo vẻ chất vấn: “Không phải nàng nói đã sớm phân rõ quan hệ với tên phế vật này rồi sao?”
“Vũ Kiệt ca ca, ngươi nghe ta giải thích.” Bành Anh vội vàng kéo cánh tay của Vu Vũ Kiệt, cuống quít giải thích: “ta chỉ ngẫu nhiên gặp hắn ở đây thôi.”
“Không cần giải thích, để ta trực tiếp giết chết hắn.”
Sắc mặt Vu Vũ Kiệt lạnh lẽo, đột nhiên rút ra trường kiếm trong tay, lao về phía Dịch Phong.
Mà vừa đúng lúc đó, Doãn Hùng cầm đầu đám người vội vội vàng vàng chạy ra nghênh đón Dịch Phong, vừa vặn nhìn thấy màn này.
“Cái gì?”
Có thể nói là hành động của Vu Vũ Kiệt đã kích thích thần kinh của tất cả mọi người.
Nhất là Lạc Lan tuyết và Doãn Lạc Ly, trái tim sắp thót lên cổ họng rồi, các nàng không sợ Dịch Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dù sao Vu Vũ Kiệt cũng phải có cái năng lực đó đã.
thứ mà nàng sợ là Vu Vũ Kiệt đắc tội Dịch Phong, từ đó giận lây sang toàn bộ thanh Sơn Môn.
Phải biết, thanh Sơn Lão tổ cẩn thận từng li từng tí để duy trì quan hệ với Dịch Phong, chỉ sợ có chỗ tiếp đón không được chu đáo, nếu để cho kiếm này của Vu Vũ Kiệt chém xuống vậy thì tất cả sẽ thành công cốc.
E rằng thanh Sơn Môn còn gặp phải tai hoạ ngập đầu.
“Dừng tay.”
Dường như là cùng lúc, Doãn Lạc Ly và Lạc Lan tuyết đồng thời ra tay, hai nàng một trước một sau, hai đạo chưởng ấn hùng hậu đánh về phía Vu Vũ Kiệt.
“Sư…”
Nhìn thấy hai nàng, sắc mặt Vu Vũ Kiệt cũng vô cùng kinh ngạc. Dù sao nếu dựa theo bối phận thì hai nàng cao hơn hắn ta rất nhiều, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thăm thì đã nhận phải công kích của hai nàng.
“Ầm ầm!”
Hai chưởng trực tiếp đánh bay Vu Vũ Kiệt đập rầm xuống mặt đất.
“Sư…”
Vu Vũ Kiệt đứng dậy muốn nói chuyện nhưng nghênh đón hắn ta lại là công kích hủy thiên diệt địa của hai tỷ muội.
Khó có thể tưởng tượng được lửa giận trong lòng của các nàng bây giờ, cũng không thèm cân nhắc hậu quả, không nói những chuyện khác, chỉ riêng nếu để thanh Sơn Lão tổ biết chuyện này thì sợ rằng sẽ gây nên sóng to gió lớn ở thanh Sơn Môn.
Vu Vũ Kiệt vừa mới ngồi dậy lại bị đánh bay, trong miệng phun máu tươi ra.
“ta, vì sao lại công kích ta?”
Vẻ mặt hắn ta tràn đầy sự khó hiểu.
Nhưng vừa nói xong thì bàn tay ngọc của Lạc Lan tuyết lại huy động, một chiếc tay áo tựa như trường xà quấn vào cổ Vu Vũ Kiệt, trực tiếp nhấc hắn ta lên không trung.
“thanh Sơn chưởng.”
Hắn còn đang mắc kẹt trên không trung, ngọc chưởng của Doãn Lạc Ly đã lật một cái, một đạo chưởng ấn hùng hậu trực tiếp vỗ vào ngực của Vu Vũ Kiệt.
“A!”
Vu Vũ Kiệt hét thảm một tiếng, ngực đột nhiên bị đánh trúng, hắn ta nặng nề rơi xuống đất.
Nhưng mà như vậy vẫn không thể làm tiêu tan lửa giận của hai nữ tử. tay áo hai nàng dài ra ba thước, quấn lấy cổ của Vu Vũ Kiệt.
Một bên, Bành Anh bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay che lấy đôi môi đỏ. trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy.
trong mắt Dịch Phong lại là lập loè tia sáng.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tu luyện giả ra tay trong khoảng cách gần như vậy, đúng là cường hãn nha!
Đặc biệt là cô nương tên Lạc Lan tuyết kia, nhìn qua thì có vẻ rất lợi hại, cũng không uổng công thanh Sơn Lão tổ ngay cả cơm cũng không có ăn mà còn muốn cho nàng đi tu luyện!
Không thể không nói, hai nàng vì hắn mà ra tay đã khiến cho hắn rất cảm động.
“Quỳ xuống.”
Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng hai nữ tử, không ai nghi ngờ một giây sau họ sẽ lập tức lấy mạng của Vu Vũ Kiệt.
“ta, rốt cục ta đã làm gì sai?”
Máu tươi trong miệng Vũ Kiệt vẫn chảy xuống, ánh mắt mơ màng, khí tức uể oải nhìn về phía hai nàng, không cam lòng mà hỏi lại: “Mặc dù hai người các ngươi có bối phận cao hơn ta, nhưng mà cũng không thể khi dễ người như vậy chứ?”
“Còn dám mạnh miệng?”
Hai nàng nghe hỏi như vậy thì giận không có chỗ phát tiết.
Còn làm gì sai, một kiếm kia suýt chút nữa đã tiêu diệt thanh Sơn Môn, sai lầm lớn như thế này lại còn không có lòng hối cải. Hai nàng tát vào mặt Vu Vũ Kiệt mấy bạt tai, không để lại cho hắn ta tí mặt mũi nào.
trong lúc nhất thời, Vu Vũ Kiệt đã bị hai nàng đánh thành đầu heo, nằm thoi thóp trên mặt đất.
thấy thế, hai nàng mới nhanh chóng trở lại bên cạnh Dịch Phong, mặt mũi tràn đầy áy náy nói: “tiên sinh, thật sự là ngại quá, đã làm cho ngài hoảng sợ rồi.”
Nói xong, hai nàng cúi đầu xuống.
Chương 56: Ngươi không đủ tư cách.
Bên kia, mấy người Doãn Hùng đến thở mạnh cũng không dám, ai có thể biết trước được, thế mà xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Nhưng mà.
Bành Anh bên này nhìn thấy một màn đó lại đột nhiên cả kinh.
“Vì sao lại như vậy?”
trong nội tâm nàng sinh ra một vạn nghi hoặc.
Ở thanh Sơn Môn, không ai không biết thân phận của Lạc Lan tuyết và Doãn Lạc Ly, loại tiểu nhân vật như nàng ở trước mặt hai người kia chẳng qua chỉ là trong suốt.
Mà các nàng lại cung kính tên phàm nhân Dịch Phong này như vậy?
thậm chí giống như, các nàng ra tay đánh Vu Vũ Kiệt cũng là bởi vì tên nam nhân bị nàng vứt bỏ kia?
Rốt cuộc là vì sao.
trong lòng Bành Anh rối như tơ vò, cảm giác trước mắt xuất hiện một đám sương mù khiến cho nàng ta nhìn không thấu, đoán không ra…
“Mong rằng tiên sinh ngàn lần vạn lần đừng để việc này ở trong lòng, ta sẽ về tông môn bẩm báo chuyện của người này, nhất định sẽ cho tiên sinh một công đạo.” tinh thần của Lạc Lan tuyết thấp thỏm cúi đầu nói.
“Không dám, không dám.”
Dịch Phong phất tay cười nói, mặc dù hắn rất tức giận đối với Vu Vũ Kiệt nhưng nhìn thảm trạng của hắn ta thì trong lúc nhất thời hắn cũng hả giận.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng tán thưởng thanh Sơn Môn.
Nề nếp của tông môn này thật đúng là rất tốt. trước đó hắn đã nghe nói thanh Sơn Môn có lệnh cấm không thể tùy tiện ra tay với phàm nhân, lúc đó còn không tin lắm nhưng bây giờ xem ra thật đúng là như thế.
Một đám người khúm núm thận trọng mời Dịch Phong vào trong thương hội.
Nhưng mà chuyện tiếp đón Dịch Phong thì giao cho Doãn Hùng là được, Lạc Lan tuyết và Doãn Lạc Ly còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hai nàng mang sắc mặt lạnh như băng đi ra, nhìn Vu Vũ Kiệt nằm trên mặt đất như chó chết, trong mắt lại lập loè sát khí.
“Sư tỷ, làm sao bây giờ?” Doãn Lạc Ly hỏi.
“Dù sao hắn cũng là đệ tử của tam trưởng lão, chúng ta không thể tự tiện động thủ. Sau khi trở về sơn môn thì bẩm báo với sư tôn để người ra quyết định.” Sắc mặt Lạc Lan tuyết lạnh như băng, nói.
Doãn Lạc Ly gật đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Bành Anh.
“Vậy nàng ta thì làm sao bây giờ?”
thần sắc của Lạc Lan tuyết trầm xuống, ánh mắt ép sát Bành Anh rồi đi về phía nàng.
Khí thế của Lạc Lan tuyết thì sao một Bành Anh nho nhỏ có thể tiếp nhận được? Nàng ta chỉ cảm thấy ngực như bị đè một tảng đá lớn, sắc mặt trắng bệch mà lui lại.
“tên.”
Âm thanh của Lạc Lan tuyết lạnh như băng.
“Bẩm… Bẩm báo Lạc Lan đại nhân, đệ tử tên Bành Anh.” Giờ phút này, đầu lưỡi của Bành Anh cũng cứng cả lại, nàng ta đã được chứng kiến khí thế của Lạc Lan tuyết nên vội vàng hành lễ.
“Ở trước mặt ta, vì sao một tên đệ tử nho nhỏ như ngươi lại không quỳ?”
Lạc Lan tuyết lườm Bành Anh một cái, lạnh như băng nói.
Bành Anh run rẩy một cái, không dám chất vấn mà trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng càng bất an tới cực điểm.
“Báo lên những thông tin khác đi.”
Lạc Lan tuyết ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, tiếp tục nói với giọng điệu lạnh như băng.
“Đệ tử Bành Anh ngoại môn Huyền đường, thuộc ngoại môn do Phương trưởng lão quản lý, vừa gia nhập vào thanh Sơn Môn một tháng.” Bành Anh nói, không dám giấu giếm chút nào.
Nghe vậy, con ngươi băng lãnh của Lạc Lan tuyết khẽ nhúc nhích: “Bàn tay.”
“A?”
Bành Anh sợ hết hồn.
Lạc Lan tuyết cũng không quan tâm nàng ta mà trực tiếp bắt lấy cánh tay của nàng ta, rót một cỗ năng lượng vào, sau đó sắc mặt lạnh như băng hiện lên.
“tư chất vốn dĩ không đủ để gia nhập vào thanh Sơn Môn, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám để cho ngươi tự tiện gia nhập vào thanh Sơn Môn?” Lạc Lan tuyết chất vấn với âm thanh lạnh như băng.
thân thể của Bành Anh run lên, bị dọa cho hoang mang lo sợ.
“từ hôm nay trở đi, ngươi đã bị trục xuất khỏi thanh Sơn Môn.”
Sắc mặt của Lạc Lan tuyết không lạnh lùng, lời của nàng như là thẩm phán, không cho phép nghi ngờ! Giống như sấm sét trực tiếp rót vào đầu óc của Bành Anh.
Khuôn mặt Bành Anh đột nhiên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
trong lòng tràn ngập sự không cam lòng.
Nàng ta vì gia nhập vào thanh Sơn Môn mà đã bỏ ra vô số, bây giờ dùng một câu nói đã bị trục xuất, sao có thể cam tâm được, không khỏi điên cuồng mà gào lên: “Vì sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì tên phàm nhân tên Dịch Phong kia?”
“Bốp!”
Nghe được Bành Anh gọi tiên sinh một cách không lễ phép như thế, bàn tay của Lạc Lan tuyết khẽ động, một đạo kình khí hùng hậu trực tiếp tát lên gương mặt của Bành Anh.
“ta cảnh cáo ngươi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Nếu như không có đủ tư cách để biết thì tốt nhất nên có lòng kính sợ.”
Lạc Lan tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, bàn tay ngọc vung lên, lệnh bài treo ở bên hông Bành Anh trực tiếp hóa thành mảnh vụn. từ khoảnh khắc đó, nàng ta đã không phải là đệ tử của thanh Sơn Môn nữa.
“Không đủ tư cách…?”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Lan tuyết, Bành Anh ngồi bệt trên mặt đất ôm khuôn mặt sưng vù, thân thể run rẩy, mặt mũi tràn đầy không cam lòng, trong miệng nỉ non, “Không không, ta nhất định phải hiểu rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào…”
Chương 57: Con chó trung thành.
“Gâu gâu gâu!”
Ngao Khánh nằm ở trước cửa, phàm là có người xa lạ đến gần cửa nó đều sẽ đứng dậy, nhe răng sủa tới tấp.
Bây giờ nó đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật này.
thậm chí có lúc còn quên chuyện mình là Phệ thiên Yêu Lang, có thể nói là vô cùng tận trung với cương vị.
Bây giờ nó đi theo Dịch Phong đã được một thời gian khá lâu, mười tám bức họa trên tường ở ngoài sảnh kia cũng sẽ không bao giờ sinh ra địch ý đối với nó nữa.
Vì thế, nó còn có chút đắc ý nhỏ.
Chuyện này nhất định là do vị tiền bối kia tán đồng với nó rồi!
Đúng lúc này, một đạo cuồng phong đánh tới. Ngao Khánh ngẩng đầu lên thì phát hiện trước cửa của võ quán xuất hiện một thanh niên mặc áo choàng.
Con ngươi Ngao Khánh co rụt lại, nó ngồi dậy.
Bởi vì nó cảm nhận được địch ý cùng áp lực rõ ràng ở trên người kẻ ấy.
Ánh mắt lợi hại của tịnh Vô Phong quan sát bốn phía, bàn tay khẽ động, một cỗ nguyên khí khuếch tán ra, lập tức làm cho hắn ta nhíu mày lại
“Vì sao ta cảm nhận được khí tức của Vô trần sư đệ, lại không thấy người ở đây? Hơn nữa cái võ quán này không có bị tàn sát…”
“Xem ra rất có thể sư đệ đang ở đây!”
Ánh mắt của hắn ta hơi hơi co rút lại, con ngươi phong tỏa cái võ quán trước mắt.
“tránh ra tránh ra, chớ cản đường.”
Đúng lúc này, một người đẩy xe ba gác sạp nhỏ đi ngang qua, nhìn thấy tịnh Vô Phong ngăn ở giữa đường, vội vàng hô một câu.
trong mắt tịnh Vô Phong lóe lên một vòng lệ khí, áo choàng sau lưng vung lên, người đẩy xe kia kêu thảm một tiếng, cả người biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một chiếc xe ba gác lẻ loi lăn trên mặt đất.
“Hít!”
Ngao Khánh giật mình hít một hơi lạnh, trong lòng biết không phải đối thủ của người này, vội vàng trốn vào trong góc tối.
“Phàm nhân mắt mù.”
tịnh Vô Phong khinh thường nói thầm một tiếng, sau đó đi về phía võ quán. Hắn ta cũng không phát hiện bàn chân mình đã giẫm lên Chấn thiên thạch, một bước đạp vào.
“Hả?”
“Có dị thường?”
Hắn ta vừa tiến vào đã cảm giác bên trong tiền đường lộ ra một tia quỷ dị, nhưng hắn ta cũng không thay đổi sắc mặt mà dùng áo choàng ngăn ở trước người.
“Hừ, thuật che mắt nho nhỏ mà thôi, có gì đáng ngại đâu.”
Nhưng hắn tă vừa nói xong thì sắc mặt liền biến đổi, mười tám bức hoạ binh khí kia đột nhiên tản ra kim quang, khí tức hủy thiên diệt địa bao trùm về phía hắn ta.
“Cái gì?”
Cảm nhận được khí tức hủy diệt, hắn ta lập tức huy động áo choàng hóa thành một vệt sáng phóng về phía cửa.
Nhưng cho dù tốc độ của hắn rất nhanh đến mức có thể trốn được ra ngoài cửa nhưng vẫn không thể trốn qua một kiếp như cũ, trong chớp mắt đã bị đánh cho tan thành mây khói, toàn thân trên dưới ngoại trừ cái áo choàng còn đang tung bay trên không kia thì chỉ còn lại một chiếc xương cốt rơi trên mặt đất.
Cái xương này cũng là vì tịnh Vô Phong tu luyện một loại công pháp quỷ dị nào đó sau đấy biến dị mới lưu lại, nếu không thì ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
“Phù phù phù.”
Ngao Khánh xem cảnh ấy từ đầu đến cuối, tròng mắt muốn rơi luôn xuống đất, suýt chút nữa trái tim cũng nhảy ra ngoài.
Quả nhiên là kinh khủng như vậy!
Mà ở thương Hội Bảo Phong, Dịch Phong còn đang uống rượu cùng đám người Doãn Hùng.
Dịch Phong rất vui vẻ.
Không thể ngờ được hôm nay thương Hội Bảo Phong lại cho hắn thêm mười vạn kim tệ.
Mà sau khi hai người Lạc Lan tuyết xử lý xong chuyện của Bành Anh và Vu Vũ Kiệt thì cũng chạy đến hầu hạ bên trái bên phải Dịch Phong. Bọn họ thấy Dịch Phong không để chuyện của Vu Vũ Kiệt vào trong lòng thì cảm khái quả nhiên lòng dạ tiền bối bao la, trong lòng cũng lập tức thở phào một hơi.
Cuối cùng, đợi sau khi cơm nước no nê, Dịch Phong mới mang theo tiểu đồ đệ Chung thanh của mình về nhà.
Về nhà cũng không để bọn hắn tiễn đưa mà mang theo Chung thanh đi dạo phố xá sầm uất. Dù sao cũng có tiền, không tiêu xài thì phí!
“Chất nữ, chuyện hôm nay thật sự không có vấn đề gì chứ?” Một bên khác, sau khi Dịch Phong đi thì Doãn Hùng lo lắng hỏi Lạc Lan tuyết.
“từ trước đến nay lòng dạ của vị tiền bối này rất rộng rãi, yên tâm đi, cho dù có chuyện thì thanh Sơn Môn chúng ta cũng sẽ giải quyết.” Lạc Lan tuyết nhẹ giọng an ủi.
Lúc này Doãn Hùng mới gật đầu một cái, chợt nhớ tới cái gì bèn hỏi: “Đúng rồi chất nữ, gần đây sách của Dịch tiên sinh rất nổi tiếng, có không ít người âm thầm nghe ngóng tin tức của tiên sinh đấy, ngươi xem?”
Con ngươi của Lạc Lan tuyết hơi hơi co rút.
Suy nghĩ phút chốc đã nói: “tiên sinh ra sách chỉ là để trải nghiệm cuộc sống chứ không phải là muốn danh lợi gì đó, hơn nữa hắn thích thanh tịnh cho nên tuyệt đối không nên tiết lộ tin tức của tiên sinh ra ngoài. Ngộ nhỡ tiên sinh bị quấy rầy thì tội của chúng ta không thể tha thứ đâu!”
Doãn Hùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Có chút nghĩ mà sợ.
Quả thật là có không ít người nghe ngóng tin tức của Dịch Phong, mặc dù bộ phận lớn là mộ danh sùng bái. Hắn ta vốn cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghe Lạc Lan tuyết nói như thế thì lại thấy thật đúng.
Cũng may chưa tiết lộ tin tức của tiên sinh ra ngoài.
Chương 58: Miếng vải rách ngươi tha từ đâu về đây.
Huyền Vũ tông.
Yêu Linh Nhi nhắm mắt tu luyện thế nhưng trong lòng lúc nào cũng không yên, nàng luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nghĩ đến đây, nàng đi tới trước mặt Ninh Huyền Vũ, cung kính nói: “Sư tôn, ta cảm thấy hành động của chúng ta lần này có chút sơ xuất.”
Ninh Huyền Vũ đang nhắm mắt tu luyện bèn mở mắt ra, nhìn về phía Yêu Linh Nhi.
“Có lời gì cứ nói!”
“Dạ, sư tôn.”
Yêu Linh Nhi cau mày, nói: “Suy đoán lúc trước của chúng ta là cao nhân ở thành Bình Giang là thanh Sơn Môn thả thuật che mắt cho nên trực tiếp phái Vô trần sư huynh và Vô Phong sư huynh đi điều tra.”
“Nhưng mà từ trước đến nay hai người Vô trần sư huynh đều thẳng thắn, lấy tính cách của bọn hắn rất thì có thể sẽ trực tiếp giết đến tận cửa.”
“Nếu như cao nhân kia đúng là thuật che mắt, vậy thì không có gì đáng lo, nhưng nếu như…”
Nói đến đây, ánh mắt Yêu Linh Nhi nhìn về phía Ninh Huyền Vũ.
Quả nhiên.
Đôi mắt của Ninh Huyền Vũ đột nhiên nhướng lên một cái.
Cũng lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu như tên Vu Vũ Kiệt kia nói là sự thật, đó cũng không phải là thuật che mắt của thanh Sơn Môn, vậy Vô trần và Vô Phong giết đến tận cửa…
thử nghĩ mà xem, người có thể chế tạo ra loại thần binh kia, há có thể là người bình thường gì. Chỉ dựa vào hai người Vô trần và Vô Phong thì sao có thể là đối thủ được chứ.
“Cho nên sư tôn, ta thấy vẫn nên để đồ nhi tự mình xuống núi tìm hiểu một chút!” Yêu Linh Nhi nói khẽ.
“Đi đi!”
Ninh Huyền Vũ phất phất tay, chờ sau khi Yêu Linh Nhi đi, lão ta vốn định tiếp tục nhập định tu luyện nhưng nhớ tới lời nói của Yêu Linh Nhi, lão ta cũng chột dạ khó yên.
Vượt qua bóng đêm, vào lúc tờ mờ sáng, Yêu Linh Nhi đã chạy tới thành Bình Giang.
tác phong làm việc của nàng không giống hai người tịnh Vô trần. Nàng đi thẳng tới tửu lâu, tùy tiện bắt lấy một người muốn hỏi thăm tin tức.
Gần đây ở thành Bình Giang, ngoại trừ còn sót lại mấy nhà võ quán nhỏ ra thì những võ quán khác đều bị tàn sát trở nên trống không.
Yêu Linh Nhi chỉ cần hơi suy nghĩ thì đã biết rõ vấn đề xuất hiện ở trên mấy võ quán nhỏ này. Chỉ là mấy võ quán nhỏ mà thôi, dựa vào bản lãnh của nàng thì nhất định là dễ như trở bàn tay.
Mà Dịch Phong cũng mang theo Chung thanh ở bên ngoài ròng rã tiêu sái một đêm. Hôm sau lúc mặt trời lên cao, hai người mới thảnh thơi tự tại trở lại võ quán.
“Vượng tài, Vượng tài, ta đồ ăn ngon mang về cho ngươi nè.”
Dịch Phong lấy ra một cái bọc, ném cho Ngao Khánh. Ngao Khánh gào khóc chạy tới nhưng lại không muốn ăn cái gì cả mà suy nghĩ dùng cách gì để bẩm báo chuyện ngày hôm qua cho Dịch Phong.
Nhìn thấy dường như Ngao Khánh không có hứng thú gì đối với đồ ăn, mới đầu Dịch Phong có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng đã nhanh chóng phát hiện ra đáp án.
Ở cửa ra vào có một chiếc xương trắng như tuyết!
Nhất định là con chó này trộm được ở đâu đó, nhìn thịt trên xương cũng đã bị gặm sạch sẽ là biết ngay.
trừ cái đó ra, Dịch Phong còn phát hiện một miếng vải rách trên mặt đất tiền đường, đoán chừng cũng là con chó kia tha về từ đâu đó.
Ai!
Dịch Phong cũng không trách cứ, kiếp trước nuôi Husky hắn biết rõ, chuyện này không đáng là gì, không phá hủy nhà hắn tan tành thì coi như Vượng tài đã rất nghe lời rồi.
“Phải rồi, tha chiếc xương này đi!”
Dịch Phong phất phất tay với Ngao Khánh, phân phó.
thần sắc Ngao Khánh ngưng lại.
Nhìn bộ dáng này của Dịch Phong, dường như rất chê bai cái cục xương này.
Không phải chứ…
Nói thế nào cũng là bị đánh đến tận cửa, tốt xấu gì cũng nên có chút phản ứng chứ?
Chẳng lẽ, hắn đã sớm biết chuyện ngày hôm qua?
Vừa nghĩ tới đó, con ngươi Ngao Khánh nhìn Dịch Phong một cái tràn ngập thâm ý, hắn phát hiện càng tiếp xúc với người này thì càng nhìn không thấu!
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới mình có thể nhìn thấy một màn hôm qua có phải là do tiền bối cố ý an bài hay không?
Hắn cũng không quên Dịch Phong vừa ra đến trước cửa, đã cố ý dặn dò hắn.
Ngao Khánh tỉ mỉ suy nghĩ lại mà sợ, nếu quả như thật là như thế này thì rõ ràng là tiền bối đã đánh tiếng với hắn.
Nếu như không nghe lời thì rất có thể cũng là kết cục này.
Nghĩ đến đó, hắn vội vàng dùng miệng ngậm cục xương lên, chuẩn bị đi vứt bỏ.
thấy con chó này nghe lời như thế, Dịch Phong gật đầu, tiện tay nhặt miếng vải rách trên mặt đất kia lên, gọi Chung thanh: “Đồ nhi, trong nhà đã lâu chưa có quét dọn vệ sinh, vừa vặn có miếng vải rách ở đây, cầm nó đi lau nhà từ trong ra ngoài đi, cả cây cột lẫn bảng hiệu cũng không được bỏ sót.”
“Dạ, sư tôn.”
Chung thanh cung kính làm theo.
Cũng vào lúc này, một thân ảnh diêm dúa lòe loẹt đi tới trước cửa võ quán, toàn bộ một màn kia đều rơi vào trong mắt.
Chương 59: Võ quán kia khinh người quá đáng.
Sau khi thu hết hết thảy vào mắt, thời khắc này Yêu Linh Nhi tựa như người mất hồn.
Hốc mắt phiếm hồng.
Bàn chân nặng nề không nhấc lên nổi, lúc đó còn cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nàng đã chắc chắn ngàn lần vạn lần, hai vị sư huynh kia đã bỏ mình, thậm chí cả thi cốt cũng không thu về được.
Mà cái võ quán trước mắt này, nhìn như bình thường không có gì lạ nhưng lại giấu giếm sát khí tuyệt đối, là một chỗ ăn người không nhả xương.
“Phốc!”
Cuối cùng, vì lửa giận công tâm nên nàng phun một ngụm máu tươi, bàn tay ngọc chống vào bên cạnh vách tường, gương mặt đã không vẻ diêm dúa trước kia mà tràn đầy vẻ ảm đạm.
“Hửm?”
Dịch Phong đang chỉ huy Chung thanh quét dọn vệ sinh, vừa vặn thấy một màn này, do dự một chút rồi đi tới chỗ Yêu Linh Nhi.
“Cô nương, ngươi làm sao thế?”
Dịch Phong lộ ra nụ cười ấm áp, nhẹ giọng hỏi thăm, hắn đoán chừng là nữ nhi nhà nào phát bệnh trên đường, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, có thể giúp thì giúp một chút.
Yêu Linh Nhi lau vết máu ở khóe miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt này của Dịch Phong.
trong nháy mắt khuôn mặt nàng biến sắc, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, sợ hãi đến mức bàn chân cũng lùi lại hai bước.
Mặc dù gương mặt này có vẻ bình thường, thậm chí còn mang theo nụ cười mỉm ôn hòa, nhưng mà dưới cái nhìn của nàng thì đằng sau nụ cười mỉm này chính là một gương mặt khủng bố.
Nàng còn chưa thể quên được chính người này đã sai khiến thằng bé kia dùng áo choàng nhanh chóng để lau dọn vệ sinh, cũng chính là người này lấy thi cốt của Vô Phong sư huynh để làm khẩu phần lương thực cho sủng vật, mà Chấn thiên thạch dùng để lấp nấc thang ở cửa ra vào kia, chỉ sợ cũng là do tay người này làm nên.
Ma quỷ!
Đây là định nghĩa trong nội tâm nàng đối với Dịch Phong.
“thật sự không có chuyện gì sao, nếu không thì vào trong phòng ta ngồi một chút?” Dịch Phong ân cần hỏi han.
“Không, không không, không cần.” Vừa nghe thấy Dịch Phong mời nàng vào nhà, gương mặt xinh đẹp của Yêu Linh Nhi biến đổi nhanh chóng, trở nên vô cùng hoảng loạn. Nàng không thèm để ý đến trọng thương do lửa công tâm mang tới mà kéo lê bước chân nặng nề rời đi.
Bây giờ, nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này, chỉ muốn thoát khỏi ảnh mắt của tên nhân loại này, chỉ muốn trở lại Huyền Vũ tông thật nhanh, bẩm báo chuyện ở đây cho Ninh Huyền Vũ.
“trông ta dọa người như vậy sao?”
Nhìn bước chân hoảng hốt kia của Yêu Linh Nhi, Dịch Phong sờ gương mặt mình một cái, tràn đầy khó hiểu.
Mà sau khi rời khỏi võ quán của Dịch Phong, Yêu Linh Nhi thúc ngựa không ngừng để chạy về Huyền Vũ tông. Lúc trở lại Huyền Vũ tông, cho dù là tu vi nàng cao, bây giờ cũng sắp mệt lả.
Chúng đệ tử của Huyền Vũ tông nhìn thấy bộ dáng lo lắng chật vật của Yêu Linh Nhi thì kinh ngạc đến cực điểm.
Bình thường đối với bọn hắn mà nói, Yêu Linh Nhi là đệ tử thân truyền của Ninh Huyền Vũ, là sự tồn tại cao cao tại thượng, xinh đẹp và thông minh. Bọn họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ kinh hoảng thất thố của nàng như lần này?
tin tức Yêu Linh Nhi trở về nhanh chóng truyền vào trong tai các đại lão, cho nên khi Yêu Linh Nhi chạy vào đại điện, tất cả các cấp cao bao gồm Ninh Huyền Vũ đều đang ngồi đợi.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ninh Huyền Vũ nhíu chặt lông mày, ánh mắt ép sát Yêu Linh Nhi, nhìn thấy dáng vẻ này của Yêu Linh Nhi, trong lòng của lão ta cũng xuất hiện một dự cảm không tốt.
“Sư tôn.”
“Vô trần sư huynh và Vô Phong sư huynh, bọn hắn…”
Đôi mắt Yêu Linh Nhi phiếm hồng, thân thể yêu mị run run, đến bây giờ mà sự sợ hãi bên trong ánh mắt nàng vẫn chưa tán đi.
“Bọn hắn thế nào?”
Con ngươi của Ninh Huyền Vũ co rụt lại, trầm giọng hỏi.
“Hai vị sư huynh đã bị người kia của võ quán hại chết rồi.” Giọng nói của Yêu Linh Nhi run rẩy, vô cùng căm phần
“Cái gì?”
Nghe vậy, sắc mặt đám người Huyền Vũ tông và Ninh Huyền Vũ đều thay đổi.
“Vậy rốt cuộc là bọn hắn chết như thế nào?” Ninh Huyền Vũ cố nén tức giận, giọng nói khàn khàn, hỏi tiếp từng chữ từng câu: “ta muốn ngươi nói cho ta tất cả chi tiết mà ngươi biết!”
“ta không biết.” Yêu Linh Nhi đau buồn lắc đầu nói: “Nhưng ta chỉ biết đến hài cốt của Vô trần sư huynh cũng không còn, còn Vô Phong sư huynh do tu luyện thần công của tông môn nên còn thừa lại một khối xương cốt.”
Yêu Linh Nhi vừa dứt lời.
toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh. Có thể nói trong toàn bộ Huyền Vũ tông, ngoại trừ Yêu Linh Nhi ra thì hai người tịnh Vô trần và tịnh Vô Phong chính là tương lai hy vọng của Huyền Vũ tông.
Nhưng bây giờ hai người gom lại chỉ còn một khối xương cốt.
tin tức này mang lại đả kích vô cùng lớn đối với Huyền Vũ tông.
“Ghê tởm hơn là Vô Phong sư huynh chết còn không yên, bị người ta nhục nhã, cái xương lưu lại duy nhất kia còn bị người đó lấy để làm khẩu phần lương thực cho sủng vật của hắn.” Yêu Linh Nhi cắn chặt môi đỏ, âm thanh tràn ngập cừu hận. Nhớ tới dáng vẻ con chó kia ngậm xương, nàng liền cảm thấy không thở được.
Đây chính là sư huynh đã làm bạn với nàng từ nhỏ đến lớn!
“Phanh!”
tin tức này vừa truyền ra, Ninh Huyền Vũ cũng không còn cách nào bảo trì trấn định. Lão ta đập một chưởng, trong nháy mắt bàn đá bên cạnh đã nát bấy.
Ý giận ngút trời khuếch tán ở trên người lão ta.
Chương 60: Còn muốn đuổi cùng giết tận.
Quả thực là khinh người quá đáng!
Hai đệ tử thân truyền đều chết thảm như vậy, sau khi chết còn bị đem đi làm khẩu phần lương thực cho sủng vật. Đối với Ninh Huyền Vũ lão ta mà nói thì chuyện này vô cùng nhục nhã.
Một chưởng xuất ra khiến cho tất cả mọi người không dám thở mạnh.
“Vậy hai chí bảo của ta thì sao?”
Cuối cùng, Ninh Huyền Vũ lại âm trầm hỏi tiếp. Giờ phút này, toàn bộ đại điện chỉ còn lại âm thanh của Ninh Huyền Vũ.
“Còn hai món chí bảo…”
Câu hỏi của Ninh Huyền Vũ khiến cho sắc mặt của Yêu Linh Nhi càng thêm khó coi, miệng ấp a ấp úng nói: “Còn hai món bảo vật đã bị… bị…”
“Bị làm sao?”
Sắc mặt Ninh Huyền Vũ sầm lại, khàn giọng hỏi.
Biết rx không thể nào che giấu được, Yêu Linh Nhi nhìn Ninh Huyền Vũ một cái, thậm chí nàng đã đoán được dáng vẻ tức giận của lão ta, sau khi hít sâu một hơi mới nặng nề nói: “Mong sư tôn đừng tức giận, Chấn thiên thạch của người đã bị kẻ gian lấy lấp vào bậc tam cấp rồi.”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời đó, quả nhiên Ninh Huyền Vũ đã nổi giận. toàn thân lão ta tỏa ra khí thế hùng hồn mà đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Yêu Linh Nhi, nghiến răng hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi nói Chấn thiên thạch của ta, chí bảo của Ninh Vũ Huyền ta đây bị hắn dùng để lấp bậc tam cấp rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của sư tôn, trong lòng Yêu Linh Nhi cảm thấy rất khó chịu nhưng sự thật chính là như vậy, nàng chỉ có thể gắng gượng cúi đầu mà nói: “Đúng vậy sư tôn, không chỉ có Chấn thiên thạch bị hắn đem đi lấp bậc tam cấp mà áo choàng nhanh chóng cũng…”
Nói đến đây, dây thần kinh trên đầu mọi người đều nhảy loạn một cái.
Rồi tập trung lên người Yêu Linh Nhi.
Cơ thể Ninh Huyền Vũ càng run rẩy, hai mắt hẹp lại nhỏ như cây kim…
“Áo choàng nhanh chóng cũng bị hắn lấy đi làm giẻ lau, chùi bụi bặm rồi…” Yêu Linh Nhi cúi thấp đầu, khi nói xong thì gần như đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Yêu Linh Nhi vừa nói xong, Ninh Huyền Vũ lập tức giật mình tại chỗ.
Gương mặt vui buồn không rõ, cơ thịt không nhịn được mà co giật…
“Ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng…”
trong lòng nổi giận, vào thời khắc này đột nhiên bùng phát trên thân thể của Ninh Huyền Vũ.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Xung quanh hắn, kình khí bỗng nhiên nổ vang, hàng loạt tiếng nổ vang liên tiếp lên, vô số vật phẩm bị hóa thành bụi phấn.
“Một đệ tử đến cả một cái xương cũng không còn…”
“Còn xương của một đệ tử khác thì bị biến thành thức ăn cho sủng vật.”
“Chấn thiên thạch bị lấy lấp bậc tam cấp, áo choàng nhanh chóng cũng bị xem là giẻ lau…”
“tàn nhẫn, thật tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.”
“Vô cùng tàn nhẫn!”
trong lúc nhất thời, một người có tu vi như Ninh Huyền Vũ cũng không thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân. toàn thân lão ta đều đang run rẩy, trong miệng khàn khàn lẩm bẩm, hận không thể đếm hết tất cả hành vi độc ác của người đó.
“Nếu như đệ tử của ta thật sự mạo phạm gì đến ngươi thì ngươi đánh nó tàn tật ta đều có thể tha thứ, nhưng vì sao lại khiến bọn nó ngay cả xương cốt cũng không còn, lại còn phải nhục nhã đến vậy?”
“Hai bảo vật trấn sơn của Huyền Vũ tông ta cũng bị hắn dùng cách khinh thường như thế, thật là coi Huyền Vũ tông chúng ta như con kiến để giày xéo mà.”
“Như vậy mà nhịn được thì thật không còn gì có thể nhịn được nữa!”
Lão ta vừa nói xong, tất cả mọi người trong Huyền Vũ tông đều tỏa ra hung quang của sự thù hận, trở nên rục rà rục rịch hận không thể lập tức xuống núi xé thịt uống máu của người đó.
“Sư tôn, người này vẫn chưa đáng ghét đến như vậy.”
Lúc này, Yêu Linh Nhi lại oán hận mà nói: “Nếu như ta không giữ lại vài phần tâm cơ, trước khi đi đã qua cải trang, lại thêm vài lần hóa trang nữa khiến hắn không thể biết được ta là người của Huyền Vũ tông thì sợ rằng ta cũng đã rơi vào bàn tay áo độc của hắn.”
“Cái gì?”
“Hắn còn muốn đuổi cùng giết tận?”
Sự tức giận trên người của Ninh Huyền Vũ lại cao thêm một phần.
“truyền lệnh xuống, tất cả cao thủ của Huyền Vũ tông cùng ta xuống núi, ta muốn tự tay mình giết chết tên gian ác này, vì Vô trần, Vô Phong mà báo thù, đồng thời lấy lại hai chí bảo của Huyền Môn tông ta.” Ninh Huyền Vũ vung tay một cái, lập tức hạ lệnh.
“Vâng.”
Âm thanh vang dội khắp đại điện.
trên dưới Huyền Vũ tông đã bị hận thù làm cho nhen nhóm lửa giận từ lâu, bây giờ một câu nói của Ninh Huyền Vũ đã lập tức làm trào dâng tâm tình nóng lòng muốn báo thù của mọi người.
theo như lệnh được truyền xuống, các cao thủ của Huyền Vũ tông nhanh chóng xuống núi.
Sau khi đến thành Bình Giang, sắc mặt Yêu Linh Nhi lo lắng nói: “Sư tôn, ta cảm thấy chúng ta tùy tiện đánh xuống núi như thế này không ổn lắm.”
“Có gì mà không ổn chứ, đại thù như thế này, không lẽ không báo?” Ninh Vũ Huyền hung dữ nói: “Huống chỉ hai món chí bảo của ta còn đang ở trong tay người đó, chẳng lẽ bỏ mặc không quan tâm?”
“Không phải như vậy thưa sư tôn, người hiểu lầm rồi.” Yêu Linh Nhi vội vàng giải thích: “thù phải báo, hai món chí bảo cũng phải lấy về, nhưng mà chúng ta cứ dùng khí thế hùng hồn như vậy mà đến cửa, lỡ như đối phương có chuẩn bị trước thì phải làm sao?”
“Hai vị sư huynh Vô trần và Vô Phong là bài học cho chúng ta.”
“Người xem, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ một chút thì tốt hơn.”