1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
  4. Tập 3: Gia nhập thanh Sơn Môn là ước mơ của ta (c21-c30)

[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Tập 3: Gia nhập thanh Sơn Môn là ước mơ của ta (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Gia nhập thanh Sơn Môn là ước mơ của ta (2).

Dịch Phong muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào. Hắn hiểu lời nói của Bành Anh, nếu nàng ta đã bắt đầu tu luyện thì chứng minh hai người đã không phải là người cùng một đường.

Chỉ là làm người hai đời, Dịch Phong cũng buông xuống được, dù sao ai cũng phải có ước mơ.

Nghĩ đến chỗ đây, Dịch Phong đuổi theo Bành Anh, hô: “Chúc nàng bình an, chỉ là bá phụ bá mẫu…”

“ta sẽ chiếu cố tốt bọn họ.” Bành Anh hơi hơi trầm ngâm nói.

Dịch Phong gật đầu, từ nhỏ hắn đã không biết tung tích của phụ mẫu, phụ mẫu của Bành Anh đối đãi với hắn rất tốt, nghĩ đến đây, hắn đưa dao phay ở trong tay ra nói: “ta cũng không cái gì tốt để tặng, nhớ lần trước bá mẫu bảo ta có rảnh thì giúp người rèn một con dao phay, nàng mang cho người giúp ta nha!”

Nhìn con dao thái rau trong tay Dịch Phong, Bành Anh khẽ nhíu mày, thần sắc một lời khó nói hết.

“Anh Nhi, xong chưa, phải trở về tông môn rồi.”

Lúc này, một thanh niên áo bào trắng đi tới bên cạnh, trong tay ôm một thanh trường kiếm, ôn nhu hỏi Bành Anh.

“Vũ Kiệt ca ca, chờ ta một chút, xong ngay thôi. Đúng rồi, vị này là bằng hữu của ta, tên Dịch Phong.” Bành Anh nói khẽ.

“Được, vậy nàng nhanh lên.” thanh niên ôn nhu nói, hắn ta vốn dĩ không thèm nhìn Dịch Phong thì một cái, dù sao chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, còn chưa xứng để cho hắn chào hỏi.

“Hắn là?”

Dịch Phong nhíu mày.

Ánh mắt Bành Anh phức tạp, thở dài một hơi mới lên tiếng: “ta hy vọng ngươi sẽ không trách ta, ngươi biết tư chất của ta chỉ có như vậy, cũng nhờ có hắn trợ giúp nên ta mới có thể tiến vào thanh Sơn Môn, ta không thể phụ hắn.”

“Còn con dao này, ngươi giữ lại dùng đi!”

Nói xong, Bành Anh bước nhanh đuổi kịp thanh niên áo bào trắng rồi biến mất trong tầm mắt Dịch Phong.

Câu nói kia của Bành Anh quanh quẩn trong tai Dịch Phong.

Không thể phụ hắn ta, thế còn Dịch Phong hắn thì sao, hắn là cái gì?

thật đúng là châm chọc!

“Mẹ nó!”

Dịch Phong mắng một câu.

“Không muốn thì dẹp đi.”

thu hồi dao phay, bỏ vào phòng bếp.

“Đồ nhi, trông tiệm.”

thông báo một câu xong, Dịch Phong nằm trên ghế nốc hai chén rượu vào trong bụng, bắt đầu nằm ngáy o o.

Đại điện thanh Sơn Môn.

Vẻ mặt thanh Sơn Lão tổ uy nghiêm ngồi ở vị trí đầu. Dưới tay, ngoại trừ đám người Lạc Lan tuyết ra thì chính là một đám trưởng lão của thanh Sơn Môn, đồng thời các đệ tử thân truyền của các Đại trưởng lão cũng đứng ở sau lưng bọn họ.

Chuyện toàn bộ tinh anh từ trên xuống dưới thanh Sơn Môn tụ tập ngồi cùng một chỗ này đúng là rất hiếm có.

tất cả mọi người trong đại điện đều mang vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

thanh Sơn Lão tổ và Huyền Vũ Lão tổ quyết đấu cũng sẽ không bởi vì chuyện thanh Sơn Lão tổ đột phá mà dừng lại giữa chừng.

Vốn cho là sau khi thanh Sơn Lão tổ đột phá Võ vương cảnh thì sẽ không cần lo lắng cuộc quyết đấu này nữa. thế nhưng mà vừa rồi, bọn họ nhận được tin tức xác thật rằng Huyền Vũ Lão tổ sớm đã đột phá Võ vương cảnh vào mười năm trước.

tin tức này làm cho tâm tình mọi người ở thanh Sơn Môn thấp thỏm giống như là ngồi xe cáp treo.

Một người là vừa bước vào Võ vương cảnh – thanh Sơn Lão tổ, một người là vào Võ vương đã mười năm – Huyền Vũ Lão tổ, ai mạnh ai yếu vừa liếc qua đã thấy ngay.

“Các vị tiếp thu ý kiến quần chúng, đưa ra ý kiến đi!” Ở dưới thanh Sơn Lão tổ, thanh Sơn Môn môn chủ Chu Vân trầm giọng nói.

Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

trước thực lực tuyệt đối, hết thảy mưu kế đều là hư tâm vọng tưởng.

Chẳng lẽ, thanh Sơn Môn vì vậy mà phải bước vào đường cùng sao?

Đúng lúc này, một thanh niên áo bào trắng ôm kiếm đi ra, hắn ta là thân truyền đệ tử của một trong các vị trưởng lão. Nếu như Dịch Phong ở chỗ này thì sẽ phát hiện đó chính là tên đã cùng xuất hiện với Bành Anh trước kia.

“Vu Vũ Kiệt, ngươi có gì muốn nói không?” Chu Vân hỏi.

“Khởi bẩm Lão tổ, khởi bẩm môn chủ, nếu đã không có cách nào nhằm vào Huyền Vũ Lão tổ, vậy vì sao chúng ta không thể tránh chiến đấu?” Vu Vũ Kiệt hỏi.

Nghe vậy, bộ phận cấp cao trong nội đường cười khổ một tiếng.

Vì bọn họ biết rằng, lần này chắc chắn là không có cách nào tránh được không chiến đấu. Hai đại Lão tổ đã oán hận chất chứa rất sâu, từ vài thập niên trước đã ký kết khế ước hôm nay sẽ quyết đấu.

Khế ước này lấy sinh mệnh hai người làm lời thề, thiên đạo chứng kiến.

Nếu như người kia tránh né không chiến sẽ phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo.

Nếu thanh Sơn Lão tổ lui bước, vậy thanh Sơn Môn chẳng khác nào không chiến mà bại!

“thôi, dựa vào các ngươi cũng vô dụng.” Lúc này, thanh Sơn Lão tổ quát một tiếng. Mặc dù thần sắc lão ta cũng nghiêm trọng, nhưng trong lòng vẫn nhẹ nhõm hơn không ít so với những người khác.

Bởi vì vừa rồi lão ta đã cân nhắc đối sách.

Chương 22: Nếu có thể mượn đao, Huyền Vũ chỉ có thế….

Nếu là có thể mượn được con dao làm thức ăn của Dịch tiền bối ở võ quán dưới núi thì trận chiến này chưa chắc đã bại, không khéo còn có sức đánh một trận!

“tất cả các ngươi lui ra đi!” thanh Sơn Lão tổ phất tay một cái, nói.

“Lão tổ.”

“Lão tổ, đây là?”

Chủ ý còn chưa nói ra, thanh Sơn Lão tổ đã sai người rời khỏi, chẳng lẽ là Lão tổ tự hiểu bản thân không có sức đánh một trận nên tự giận mình sao?

Nếu như là vậy, vậy thanh Sơn Môn…

trên mặt của mọi người tràn ngập ngưng trọng cùng tuyệt vọng nồng đậm.

“ta đã có đối sách.” thanh Sơn Lão tổ thấy thế, cũng biết cần cho đám người này ăn một viên thuốc an thần, thế là nói: “ta đi mượn một cây đao, chỉ cần có thể mượn được cây đao này, Huyền vũ, hừ, chỉ đến thế mà thôi…”

“Đao?”

“Đao gì?”

Đám người nghe vậy, nhao nhao nghi hoặc.

Phải biết, mặc dù Huyền Vũ và thanh Sơn đang ở cùng cảnh giới, nhưng lại hơn kém nhau mười năm công lực. Mặc dù một binh khí tốt có thể tăng cường thực lực, nhưng mà mười năm công lực, nhất là ở Võ Vương cảnh này, thì đao gì mới có thể bù đắp được chênh lệch đây.

“Đợi ta thành công mượn được đao, sau đó mang về cho các ngươi xem thì sẽ biết.” thanh Sơn Lão tổ nói một cách không kiên nhẫn, nếu không phải lúc này cần ổn định những người trong môn phái phòng ngừa đại loạn, đao cấp bậc này, lão ta cũng sẽ không đời nào mà công khai lấy ra.

Mặc dù đám người mang theo nghi hoặc và bất an, nhưng vẫn nghe lời lui ra ngoài, đồng thời cũng chờ mong thanh đao mà thanh Sơn Lão tổ nói tới.

“Chu Vân đợi đã, ngươi đi cùng ta một chuyến.”

Nhưng mà thanh Sơn Lão tổ lại gọi lại môn chủ Chu Vân, dù sao thân phận Chu Vân đặc thù, lão ta cảm thấy sự tồn tại của vị tiền bối dưới núi kia, vẫn cần phải để cho người môn chủ này biết rõ.

Lỡ như tên này không mở được mắt ra mà nhìn, không cẩn thận trêu chọc phải thì hậu quả kia cũng không gánh được.

Hai người nhanh chóng đến đường phố ở thành Bình Giang. Cách võ quán khoảng một đoạn, thanh Sơn Lão tổ bắt đầu thu liễm khí tức để đi bộ.

“Sư thúc, ngài đây là?” Chu Vân cũng là sư chất của thanh Sơn Lão tổ, hắn ta dùng vẻ mặt không hiểu nhìn thanh Sơn Lão tổ, hỏi: “Vì sao chúng ta không bay thẳng tới đó.”

“Hừ, ngươi thì biết cái gì?” thanh Sơn Lão tổ dạy dỗ: “Ngươi cũng lập tức thu liễm khí tức cho ta, đợi chút nữa nhìn ánh mắt ta mà làm việc.”

Mặc dù Chu Vân không hiểu, nhưng cũng thu liễm khí tức, sau đó lại hỏi: “Sư thúc, thành Bình Giang nho nhỏ này, có dao ngài cần mượn?”

“Ếch ngồi đáy giếng.”

thanh Sơn Lão tổ dạy dỗ một tiếng, căn bản không có tâm tư nói quá nhiều với Chu Vân, bây giờ lão ta chỉ một lòng một dạ muốn gặp Dịch Phong.

Mới vừa đi tới võ quán thì đã thấy Dịch Phong ngửa người trên ghế nằm ngay cửa.

“Chính là chỗ này.” thanh Sơn Lão tổ đứng thẳng người, kích động nói.

“Sư thúc, đây không phải là một cái võ quán rách sao?” Chu Vân tùy tiện nhìn lướt qua. Sau đó cũng không thèm nhìn nữa, khó hiểu hỏi: “Ngài đường đường là thanh Sơn Môn Lão tổ, cần gì phải như thế!”

“Ngậm miệng.”

“Còn nữa, đợi chút nữa, cho dù là xưng hô hay là các chuyện khác đều không được liên quan tới tu luyện.”

thanh Sơn Lão tổ phẫn nộ quát lên.

Chu Vân không dám lắm mồm nữa.

“Ha ha, Dịch đại sư.” thanh Sơn Lão tổ thay đổi sắc mặt hô.

Nằm ở cửa, Dịch Phong lấy ra quạt hương bồ che trên mặt, mở một mắt, ngồi dậy cười nói: “thì ra là ngươi tới rồi!”

“Ai da, là ta.”

thanh Sơn Lão tổ gật đầu giống như gà con mổ thóc, gương mặt cung kính.

Một bên, Chu Vân trợn to mắt.

Hắn ta không nhìn lầm chứ?

Bình thường ở thanh Sơn Môn, Lão tổ muốn gì nói nấy, thế mà ở trước mặt tên phàm nhân này lại như một con gà con?

Vì sao?

Rõ ràng tên phàm nhân này, tùy tiện tát một cái là có thể đánh chết mà!

Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không dám lắm miệng.

“Dịch đại sư, vị này là…” thanh Sơn Lão tổ hơi nghiêng người, chuẩn bị giới thiệu với Dịch Phong về Chu Vân.

Dịch Phong phất phất tay, ngắt lời nói: “Đã nhìn ra, cháu thúc à?”

“Không hổ là tiền bối.”

Vẻ mặt thanh Sơn Lão tổ tràn đầy bội phục.

Chẳng qua là nghĩ đến thì thật ra lão ta đang uổng công vô ích. Lấy thủ đoạn thông thiên của vị tiền bối này, e rằng chỉ liếc một cái đã nhìn ra thân phận của Chu Vân.

Dịch Phong cười cười.

Cái này vốn dĩ không có gì khó.

Một ông lão thanh Sơn, một nam nhân trung niên là Chu Vân, quan hệ thân thiết của hai người, Chu Vân lại cung kính với thanh Sơn như vậy, nghĩ đến hẳn là quan hệ thân thích như thúc cháu.

“May mà các ngươi tới vừa đúng lúc, chỗ này của ta không có rượu, có mang rượu không?” Dịch Phong cũng không khách khí mà trực tiếp đòi rượu. Việc mà nữ nhân Bành Anh kia làm đối với Dịch Phong mà nói, không buồn là chuyện không thể nào. trong nhà còn sót lại một chút rượu tồn cũng đã uống cạn sạch.

Chương 23: Xem thường ai đó.

“Có có có.”

thanh Sơn Lão tổ vội vàng nói, nhưng sau khi đáp ứng xong lại nhớ tới mình đi quá nhanh, căn bản là quên mang rượu tới. Cũng may có Chu Vân ở bên, ánh mắt của lão ta lập tức nhìn về phía Chu Vân.

“thúc, ngài……”

trong lòng Chu Vân xuất hiện một dự cảm không tốt.

“thắng Quả Đạm của ngươi, lấy ra đi!” thanh Sơn Lão tổ phất tay nói.

“Hả?”

Vẻ mặt Chu Vân đen thui, khuôn mặt rất không tình nguyện. thắng Quả Đạm này của hắn ta, một năm mới có thể ủ ra ba bình. Đối với hắn ta mà nói chính là bảo vật vô giá, bình thường cũng không nỡ cho ai uống, bây giờ lại muốn hắn ta lấy ra cho một tên phàm nhân?

“tranh thủ thời gian đi.”

Nhìn thấy Chu Vân không biết phải trái như vậy, thanh Sơn Lão tổ cuống lên, cánh tay duỗi ra cốc một phát lên trên trán Chu Vân.

“Sư thúc, tốt xấu gì ngài cũng phải giữ cho ta chút mặt mũi chứ.” Chu Vân ôm đầu, khuôn mặt mũi tràn đầy ủy khuất, thầm nói: “Dù sao ta cũng là môn chủ thanh Sơn Môn, nếu chuyện này là bị người khác nhìn thấy, chẳng phải là uy nghiêm của ta bị mất hết sao!”

“Một môn chủ nho nhỏ thì thế nào, ngươi tưởng ngươi giỏi lắm rồi?” thanh Sơn Lão tổ quát mắng: “ta cảnh cáo ngươi. Ở đây, dù ngươi có là một con rồng đi chăng nữa cũng ngoan ngoãn cuộn lại cho ta.”

Nói xong, lại muốn cốc một phát nữa lên đầu Chu Vân.

Chu Vân vội vàng lui bước, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhìn thanh Sơn Lão tổ.

“Còn không mau lấy rượu ra?” thanh Sơn Lão tổ quát lên.

Dưới sự bức bách của thanh Sơn Lão tổ, Chu Vân không tình nguyện lấy thắng Quả Đạm ra, khuôn mặt tràn đầy sự không tình nguyện.

“Nhìn cái dáng vẻ hẹp hỏi của ngươi kìa, chả ra làm sao. Hôm nay ngươi có thể lấy rượu này ra là vinh hạnh của ngươi.” thanh Sơn Lão tổ quát mắng một tiếng, đoạt lấy thắng Quả Đạm. Sau đó đổi sắc mặt, cười híp mắt nói: “Dịch đại sư, rượu bình thường thôi, cũng không biết là có hợp khẩu vị của ngài không, xin chấp nhận.”

Dịch Phong cười cười, từ trước đến nay hắn cũng không phải là người khách khí, lập tức uống một hớp rượu, nói thẳng: “Rượu thì cũng ngon đấy, nhưng vẫn thiếu chút vị.”

thanh Sơn Lão tổ gật đầu như gà con mổ thóc.

Nhưng Chu Vân đứng ở một bên lại suýt chút nữa nổi điên.

Khẩu khí của tên phàm nhân này có phần cũng quá lớn rồi đấy?

Phải biết là, thắng Quả Đạm này của hắn ta là thứ mà có tiền cũng không mua được. Mặc dù là môn chủ thanh Sơn Môn nhưng một năm hắn ta cũng chỉ có ba bình rượu. thế mà cái tên phàm nhân đáng chết này lại còn nói thắng Quả Đạm của hắn ta thiếu chút vị?

Hắn ta thực sự không nghĩ ra tại sao thanh Sơn Lão tổ lại khách khí với tên phàm nhân này như vậy.

Nếu không phải thanh Sơn Lão tổ đang ở đây nên hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ thì với thân phận và địa vị của hắn ta đã sớm đánh tên phàm nhân này thành bánh thịt rồi.

Nhưng thanh Sơn Lão tổ ở đây, hắn ta cũng chỉ có thể nén tức giận vào trong lòng.

“Đồ nhi, chuyển hai cái ghế tới đây.” Dịch Phong hô.

Chung thanh nhanh chóng mang hai cái ghế ra.

“Ha ha, nhìn mặt trời lặn, cảnh đẹp hoàng hôn, lại rót một ít rượu vào ly, cũng có thể xem là một loại hưởng thụ!” Dịch Phong cười nói.

“Đúng vậy!”

thanh Sơn Lão tổ ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh Dịch Phong, cảm khái một tiếng. Hoàng hôn này lão ta thấy đẹp thì đẹp thật, nhưng xấu hổ là lão ta lại không lĩnh ngộ được ý cảnh như tiền bối!

“Hừ!”

trong lòng Chu Vân khẽ hừ một tiếng.

Nếu không phải là hắn ta nể mặt thanh Sơn Lão tổ thì tên phàm nhân này đã sớm chết một vạn lần. Đường đường là thanh Sơn Lão tổ và môn chủ thanh Sơn Môn giá lâm, tên phàm nhân này không mời bọn họ vào trong phòng thiết đãi thì cũng thôi đi, thế mà lại kéo hai cái ghế nát ra ngồi ở cửa?

Là xem thường ai đây!

Nhưng mà có thanh Sơn Lão tổ nên không tiện tức giận, hắn ta đứng ở đó, nửa câu không nói.

Nhìn thoáng qua.

thấy được ở bên cạnh Dịch Phong bày rất nhiều võ thư, hắn ta đưa tay lật ra theo bản năng.

“Dừng tay.”

thanh Sơn Lão tổ thấy thế, bước một bước xa đi qua nắm chặt tay của Chu Vân.

Những thứ võ thư này, người khác không biết là cái gì nhưng thanh Sơn Lão tổ như lão ta làm sao có thể không biết? Đây chính là thần vật ẩn chứa võ ý tày trời!

Dịch Phong nhìn thì như tùy ý bày ra đó, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể tùy ý sờ loạn. Cho nên cho dù loại thần vật này đang ở trước mắt, thanh Sơn Lão tổ cũng không dám lộ ra một chút thèm thuồng nào. Nhưng Chu Vân lại không biết phải trái tự ý động, đây là không muốn sống nữa phải không?

Lỡ như làm cho vị kia không vui, hậu quả này thật không dám suy nghĩ.

“Ai bảo ngươi tự ý động vào đồ của người khác?” thanh Sơn Lão tổ quát mắng.

Chu Vân uất ức, dù sao hắn ta cũng là môn chủ thanh Sơn Môn. Đồ vật của một phàm nhân, lật ra thì lật ra thôi, có gì to tát đâu cơ chứ, phản ứng này của sư thúc cũng có phần hơi quá rồi!

Dịch Phong thấy thế, không khỏi cảm khái một tiếng.

Chương 24: trừng phạt nhỏ của tiền bối.

Phẩm chất của lão già thanh Sơn này thật đúng là xuất sắc mà, vì thế vội vàng hoà giải nói: “Chỉ là một chút đồ chơi nhỏ thôi, muốn nhìn thì nhìn đi, không sao cả.”

Nghe vậy, lúc này thanh Sơn Lão tổ mới thở dài một hơi, buông lỏng tay của Chu Vân.

Chu Vân tiện tay lật một bản võ thư. trong nháy mắt, ba chữ Kim Cang Quyền đột nhiên phóng đại trong mắt của Chu Vân, kèm theo võ ý tày trời, sau đó hóa thành một con mãnh thú nhào về phía Chu Vân.

“Cái gì?”

Chu Vân kinh hãi trong lòng, con ngươi trừng lớn, vội vàng sử dụng tu vi để ngăn cản nhưng hoàn toàn không ngăn lại được. Nắm đấm thần bí kia lấy thế như chẻ tre, mãnh liệt công kích về phía hắn ta.

“Phụt!”

Chu Vân rên lên, một ngụm máu tươi suýt chút nữa thì phun ra, gương mặt uể oải.

“Phù, phù, phù.”

Chu Vân hô hấp dồn dập tại chỗ, vầng trán đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, đồng thời ánh mắt nhìn về phía thanh Sơn Lão tổ.

Lúc này, khuôn mặt của thanh Sơn Lão tổ cũng đầy vẻ nghiêm trọng, giờ phút này, lão ta cũng không dễ chịu gì.

Bởi vì vừa rồi lúc Chu Vân lật võ thư ra, lão ta cũng có liếc qua. Nhưng lần này quan sát võ thư lại không giống với lần trước, ba chữ Kim Cang Quyền tràn ngập võ ý kia giống như sóng biển hung dữ tập kích về phía lão ta, cũng may tu vi lão ta cao thâm mới không bị chật vật như Chu Vân.

Về phần tại sao có thể như vậy, chỉ sợ nguyên nhân là do công pháp bọn hắn tu luyện.

thanh Sơn Môn là đi con đường âm nhu, thái Cực Quyền trước đó vừa vặn phù hợp với bọn họ nên có thể mang đến cho bọn họ chỗ tốt.

Mà Kim Cang Quyền lại là quyền pháp chí cương, vừa vặn khắc chế bọn họ.

Đương nhiên, theo như thanh Sơn Lão tổ thấy, vì sao Chu Vân đúng lúc mở ra loại quyền pháp chí cương này, đây nhất định cũng là do Dịch Phong cố ý gây nên.

E rằng, Dịch Phong thấy Chu Vân không thức thời nên trừng phạt một chút!

Chỉ là, sự khác thường của hai thúc cháu này, Dịch Phong cũng không chú ý đến, cảm nhận một luồng gió mát kéo tới, hắn đứng dậy nói: “Có chút mát mẻ, hai vị vẫn là nên theo ta vào nhà ngồi đi!”

Nói xong, Dịch Phong liền đứng dậy đầu tiên, đi vào trong phòng.

“Sư thúc, cái này, đây là…”

Sau khi Dịch Phong đi, Chu Vân không thể tin được mà nhìn thanh Sơn Lão tổ, hỏi.

“Ngươi đó, ngươi…” thanh Sơn Lão tổ chỉ vào Chu Vân quát: “Bình thường ngươi làm gì cũng suy tính trước sau, sao lần này lại không có mắt như thế chứ. Ngươi có biết là vừa rồi ngươi đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần hay không, suýt chút nữa còn hại chết ta?”

“Sư thúc, cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Chu Vân hỏi tiếp.

“Còn hỏi ta xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao?” thanh Sơn Lão tổ quát mắng: “Ngươi thật sự cho rằng não ta bị úng nước nên mới khách khí với một phàm nhân như thế à, ngươi thật sự cho rằng người thanh niên trước mắt này là một phàm nhân hả?”

“Cái gì?”

Chu Vân cực kỳ hoảng sợ: “Nhưng mà, nhưng mà trên người hắn thật sự không có chút xíu tu vi nào mà!”

“Hừ!” thanh Sơn Lão tổ tức giận hừ một tiếng, quát: “Ngươi nhìn không ra tu vi của hắn cũng không phải do hắn không có thực lực, mà là nhãn giới của ngươi không đủ. Đừng nói là ngươi, gay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của hắn. Ngươi chỉ cần biết hắn là một vị thông thiên đại năng phản phác quy chân, võ thư bên cạnh chính là minh chứng tốt nhất.”

“Mà vừa rồi ngươi bất kính đối với hắn, còn sờ loạn đồ của hắn, vết thương trên người của ngươi chính là giáo huấn của tiền bối.”

“Ngươi tốt nhất nên ghi tạc vào lòng.”

thanh Sơn Lão tổ dạy dỗ từng chữ từng câu.

Chu Vân nhớ tới sự bá đạo của võ thư, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Không dám có bất kì nghi ngờ gì với thanh Sơn Lão tổ nữa, đồng thời trong lòng tràn đầy vẻ sợ hãi, hồi tưởng lại thì thật đúng là bản thân đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần rồi!

Cũng khó trách, khó trách sư thúc của hắn ta khách khí với hắn như vậy.

Hận cũng chỉ có thể hận bản thân ngu như bò, lúc ban đầu lại nhìn không ra.

“thế nhưng mà sư thúc, một thông thiên đại năng như vậy, tại sao lại xuất hiện ở thành Bình Giang nho nhỏ này thế?” Chu Vân nghi ngờ mà hỏi.

Nghe câu hỏi này, ánh mắt thanh Sơn Lão tổ cũng biến thành trịnh trọng, nhìn về phương xa ung dung nói: “ta đoán là vị tiền bối này dạo chơi nhân gian, đúng lúc chúng ta may mắn gặp phải, nhưng càng có thể là……”

thanh Sơn Lão tổ muốn nói lại thôi.

“Là cái gì…?”

Chu Vân hít vào một hơi, sắc mặt khẩn trương chờ câu trả lời.

“Ngươi cũng đã biết, vào thời thượng cổ, lấy Bình Giang làm căn cơ, trong vòng nghìn dặm là vùng đất nào?” thanh Sơn Lão tổ hỏi.

Chu Vân lắc đầu không biết.

Chương 25: tiền bối đang trong một bàn cờ kinh thiên thiên động địa.

“Cổ tịch có nói, ở thời thượng cổ, trong vòng nghìn dặm Bình Giang chính là vùng đất của tiên gia. Mặc dù sau này không biết vì sao mà xuống dốc, nhưng từ xưa đến nay, Bình Giang vẫn là vùng giao tranh của các binh gia. Điều này đủ để chứng minh Bình Giang không phải một mảnh đất bình thường.” thanh Sơn Lão tổ giải thích.

“thế nhưng, điều này có liên quan gì tới vị tiền bối kia sao?” Chu Vân nghi ngờ.

thanh Sơn Lão tổ cảm khái thở dài một hơi, không biết là cảm khái Chu Vân ngu xuẩn hay là vì sao, do dự thật lâu hắn mới lên tiếng: “Chắc chắn Bình Giang có cất giấu bí mật không muốn người khác biết, cho nên cũng có khả năng là vị tiền bối này lấy Bình Giang làm gốc, toàn bộ trường sa làm phạm vi, tiếp theo chính là một bàn đại cờ kinh thiên động địa!”

thanh Sơn Lão tổ vừa dứt lời, thân thể Chu Vân cũng rung lên theo.

Lấy Bình Giang làm gốc, trường sa làm phạm vi, tiếp theo chính là một trận cờ lớn.

Không ngờ lại có chuyện như vậy. Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy cực kì kinh khủng! Cho dù hắn ta là môn chủ của thanh Sơn Môn cũng không dám tưởng tượng.

Nhưng nếu không phải như thế, sao một tuyệt thế cao thủ mạnh như Dịch Phong có thể xuất hiện ở địa phương nhỏ như thành Bình Giang này được?

“Nhưng mà sư tôn, nếu thật sự là như thế, vậy chúng ta chẳng phải là?” Dường như nghĩ tới điều gì đó, Chu Vân trừng to mắt sợ hãi hỏi.

“Không sai.”

thanh Sơn Lão tổ không có phủ nhận: “Nếu thật sự là như thế, vậy tất cả chúng ta cũng là quân cờ bên trong.”

“Vậy thì phải làm thế nào cho phải?” Chu Vân thấp thỏm nói.

“Ngu ngốc.”

thanh Sơn Lão tổ trừng Chu Vân một cái, dạy dỗ: “Nếu ngươi đổi một góc độ khác để cân nhắc, thì sẽ không lo lắng như vậy.”

“Sư thúc, ý của ngài là?”

“Không sai, có thể trở thành quân cờ của tiền bối, không những không phải chuyện xấu, ngược lại còn là may mắn lớn nhất của thanh Sơn Môn ta.” Nói đến đây, thanh Sơn Lão tổ cảm khái một tiếng: “trải qua năm trăm năm tới nay, thanh Sơn Môn ta ngày càng xuống dốc, nói một cách bi quan thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử, cho dù không như thế, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”

“Ngươi cam tâm sao?”

Giọng nói của thanh Sơn Lão tổ rơi vào trong tai của Chu Vân, làm trong lòng hắn ta rung lên.

Cam tâm sao?

Chắc chắn không cam tâm.

thế nhưng, thật sự có thể được toại nguyện giống như thanh Sơn Lão tổ đã nói sao?

“Chẳng qua, chúng ta không thể nhìn thấu được tâm tư của tiền bối, có thể mượn cơ hội này hỏi thăm tiền bối một chút.”

“Đi.”

“theo ta vào nhà.”

Hai người một trước một sau đi vào trong võ quán.

Lần đầu tiên đi vào tiền đường, Chu Vân trực tiếp lâm vào thế giới của mười tám bức họa, cũng may thanh Sơn Lão tổ từng có kinh nghiệm nên kéo hắn ta lại.

Nhưng mà dù vậy, Chu Vân vẫn bị hù dọa, toàn thân đều toát ra một mảnh mồ hôi lạnh.

Lần này, hắn ta đã hoàn toàn khuất phục với thực lực của chủ nhân võ quán này.

Đối với chuyện trở thành quân cờ cũng không khúc mắc nữa. thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh thanh Sơn Môn bước lên đỉnh cao một lần nữa.

“A, Dịch đại sư đâu?”

Xuyên qua tiền đường, đi tới tiểu viện phía sau, nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Dịch Phong. Ngược lại là Chu Vân đang đứng một bên bị hù dọa, chỉ vào một cây hòe há miệng run rẩy nói: “Sư thúc, mau nhìn, nhìn kìa là Phệ thiên Yêu Lang!”

thanh Sơn Lão tổ liếc mắt nhìn Phệ thiên Yêu Lang bị buộc dưới gốc hòe già, khinh bỉ nói: “Có cần thiết phải ngạc nhiên như vậy không?”

“Sư thúc, đây chính là Phệ thiên Yêu Lang?” Chu Vân tiếp tục hoảng sợ nói.

“Xem ngươi kìa.”

thanh Sơn Lão tổ liếc mắt nhìn Chu Vân giống như nhìn một thằng nhà quê.

Không phải chỉ là một con Phệ thiên Yêu Lang thôi sao, lần trước lúc lão ta tới, thiếu chút nữa tiền bối còn lấy nó ra nhắm rượu uống, có gì ghê gớm đâu.

Đương nhiên, trong lòng của lão ta nghĩ được như vậy, nhưng lại hoàn toàn quên mất lúc trước mình cũng không khá hơn chút nào so với Chu Vân.

“thật ngại quá, vừa rồi vào nhà nấu chút cơm, các người tùy tiện ngồi đi.” Lúc này, Dịch Phong đi ra từ phòng bếp, đồng thời trong tay còn cầm một cái dao phay.

Nhìn thấy con dao phay này, thanh Sơn Lão tử vốn còn đang khách khí lập tức run lên, ánh mắt nhìn chòng chọc vào con dao phay trong tay Dịch Phong.

Một bên, Chu Vân còn đang khiếp sợ chưa trở lại bình thường vì nhìn thấy Phệ thiên Yêu Lang, lúc ánh mắt liếc thấy con dao, cả người giống như bị sét đánh.

“Xì!”

Bây giờ không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của hắn ta, quả thật chính là một đợt sóng chưa hết thì một đợt sóng khác lại tới.

tóm lại, con dao phay này còn mang tới cho hắn ta kinh ngạc lớn hơn so với lúc hắn ta nhìn thấy Phệ thiên Yêu Lang.

Chương 26: Dịch Phong Đưa than Sưởi Ấm trong Ngày tuyết Rơi.

trong lúc nhất thời, hai người đều nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Dịch Phong, đồng thời thanh Sơn Lão tổ suy đoán Dịch Phong bỗng nhiên lấy ra con dao phay này rốt cuộc là có dụng ý gì?

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ?

Vừa nghĩ tới đây, toàn thân thanh Sơn Lão tổ kích động co giật, nhất là khi nhìn thấy Dịch Phong cầm dao phay từng bước từng bước một đến gần, hô hấp của lão ta càng ngày càng dồn dập.

“Ha ha.”

Dịch Phong cười nhạt một tiếng, đồng thời duỗi tay cầm dao phay ra nói: “Cho ngươi.”

Dịch Phong vừa dứt lời, toàn bộ khí huyết của thanh Sơn Lão tổ đều nở ra, cảm giác không thở được.

Quả nhiên!

tiền bối đã sớm nhìn thấu tâm tư của lão ta, không chờ lão ta mở miệng đã trực tiếp lấy dao ra.

Đại ân như vậy.

Khiến cho lão ta rưng rưng nước mắt.

“Đại ân của Dịch đại sư, thanh Sơn suốt đời không quên.” Hai tay lão ta trịnh trọng và run rẩy tiếp nhận dao phay trong tay Dịch Phong, thanh Sơn Lão tổ kích động trực tiếp quỳ xuống.

Một bên, Chu Vân cũng phản ứng lại.

Cuối cùng cũng đã hiểu được, dao mà thanh Sơn Lão tổ nói tới, chính là con dao phay trước mắt này.

Khó trách toàn tông đều vì Huyền Vũ Lão tổ mà chau mày khổ sở, vậy mà người trong cuộc là thanh Sơn Lão tổ vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nói muốn đi mượn đao.

Vừa mới bắt đầu hắn ta vẫn không nghĩ rằng có con đao nào có thể tương đương với mười năm tu vi Võ Vương cảnh, nhưng bây giờ nghĩ lại, băn khoăn trong lòng của hắn ta đã hoàn toàn được gỡ bỏ.

Học theo thanh Sơn Lão tổ, cũng quỳ xuống lạy Dịch Phong.

“Các ngươi làm gì vậy, mau mau đứng lên.” Nhìn thấy hai người quỳ xuống, Dịch Phong vội vàng đỡ hai người.

Nhưng hai người lại cố chấp dập đầu mấy cái thật mạnh trên mặt đất mới bằng lòng đứng dậy.

“Ai da, các ngươi hà tất phải làm như vậy, không phải chỉ là một con dao phay thôi sao?” Dịch Phong cảm khái nói.

Sở dĩ hắn cầm dao phay đưa cho thanh Sơn Lão tổ cũng là bởi vì lần trước trong lúc cùng nấu cơm, từng nghe thanh Sơn Lão tổ nói thầm rằng nếu lão ta có một con dao phay như vậy thì tốt rồi.

Hắn nhìn ra, thanh Sơn Lão tổ khát vọng có thể sở hữu một con dao phay. Vừa hay hắn cũng mới rèn được một con dao mới, cái cũ cũng không dùng được nữa nên trực tiếp đưa cho thanh Sơn Lão tổ.

thế giới này, giàu thì giàu chảy mỡ, nghèo thì nghèo xác nghèo xơ.

Đặc biệt là thanh Sơn này, đoán chừng trong nhà đến một đồ vật như là dao phay cũng không có, cũng không biết bình thường bọn họ thái đồ ăn như thế nào, cũng có thể là trực tiếp lấy tay vặt…

Ai!

Nghĩ như vậy, Dịch Phong cũng hơi hơi hiểu được tại sao bọn họ lại kích động như thế. Đối với bọn họ mà nói, có thể cây đao này chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a!

“Đối với Dịch đại sư ngài mà nói chính xác chỉ là một con dao phay, nhưng đối với ta mà nói thì chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!” thanh Sơn Lão tổ kích động nói.

Quả nhiên.

Dịch Phong khe khẽ thở dài, có chút chua xót thay thanh Sơn Lão tổ.

thanh Sơn Lão tổ cẩn thận thu hồi dao phay từng chút một, cảm kích đối với Dịch Phong bay thẳng về phía chân trời.

Vốn cho rằng, lần mượn đao này gian nan trùng trùng. Dù sao cũng là thần vật đẳng cấp cao, lão ta và Dịch Phong cũng chỉ mới gặp mặt một lần, người ta có nguyện ý cho lão ta mượn hay không, trong lòng lão ta cũng không nắm chắc.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, tiền bối đã biết trước nên không chờ lão ta mở miệng đã trực tiếp cho lão ta thanh đao rồi.

Có cây đao này, lão ta chắc chắn trăm phần trăm có thể đánh một trận với Huyền Vũ Lão tổ. Đây không chỉ là cứu thanh Sơn Lão tổ là lão ta mà còn cứu được toàn bộ thanh Sơn Môn.

Cho nên, hành lễ quỳ lạy với Dịch Phong cũng không quá đáng chút nào.

Một hồi lâu sau đó, hai người mới hơi bình tĩnh trở lại từ trong vui mừng, không còn thất thố như trước nữa.

“Dịch đại sư, ân tình của ngài, thanh Sơn ta khó mà báo đáp. Cho dù ta biết đối với ngài mà nói thì đồ của ta không đáng để được nhắc tới, nhưng vẫn xin ngài nhận lấy.” Nói xong, thanh Sơn Lão tổ lấy ra từ trong túi chứa vật một hạt châu màu đỏ rực.

Lúc hạt châu vừa được lấy ra, toàn bộ nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng lên.

“Sư… thúc, Hỏa Diễm Châu!” Chu Vân đứng bên cạnh kinh ngạc hô lên một tiếng, hắn ta cũng không ngờ rằng thanh Sơn Lão tổ lại lấy bảo vật trấn sơn của thanh Sơn Môn ra.

Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng phải, có thể mượn được bảo đao ở trong tay tiền bối, trả giá một viên Hỏa Diễm Châu thì có đáng là gì.

“Dịch đại sư, xin ngài nhất định phải nhận lấy.”

thanh Sơn Lão tổ khom người, hai tay dâng Hỏa Diễm Châu cho Dịch Phong.

“Cái đồ chơi này…”

Chương 27: Lão nhân gia ngài cũng phải xem ta có chống đỡ được không!.

Dịch Phong nhìn Hỏa Diễm Châu, phát hiện toàn thân nó phiếm hồng. từ trong phát ra nhiệt độ rất cao, cũng không biết là lấy được từ bên trong núi lửa nào.

Đương nhiên, dù sao nơi này cũng là dị thế, loại vật kỳ lạ, cổ quái này nhiều, rất nhiều, Dịch Phong không hiếm lạ gì, nhưng để làm vật kỉ niệm cũng tốt.

“thứ đồ chơi này bày ra cũng có chút cảnh đẹp ý vui, ta rất thích, vậy thì ta nhận vậy.” Dịch Phong cũng không cự tuyệt thanh Sơn, hắn biết thanh Sơn là một người rất lễ phép, còn là người có cá tính.

Loại người này không thích lấy đồ tốt của người khác, cũng không thích nợ nần người khác.

Cho nên nếu hắn cự tuyệt, ngược lại sẽ làm cho thanh Sơn Lão tổ cảm thấy đây là chướng mắt đồ của lão ta.

Nhìn thấy Dịch Phong nhận lấy, lúc này thanh Sơn Lão tổ như được giải phóng mà thở dài một hơi, chẳng qua là trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ.

trước khi tặng lễ, quả thực lão ta đã tốn không ít chất xám, suy đi nghĩ lại mới quyết định tặng viên Hỏa Diễm Châu này. Dù sao cũng là bảo vật trấn sơn của thanh Sơn Môn, đưa cái này cho vị tiền bối, mặc dù không phải là bảo vật nhưng cũng đủ để kinh ngạc.

Nhưng kết quả thì sao, chẳng qua trong miệng vị tiền bối thì nó chỉ là một trang sức để trưng bày, điều này khiến thanh Sơn Lão tổ cảm thấy rất thất bại.

Quả nhiên, thân phận địa vị khác biệt, tầm mắt cũng khác biệt theo!

Sau khi liên tục nói lời cảm ơn, dường như thanh Sơn Lão tổ nhớ tới gì đó, ý tứ sâu xa hỏi: “Dịch đại sư, không biết sau này ngài có tính toán gì, có thể tiết lộ cho hai thúc cháu ta biết được không?”

Nghe vậy, Chu Vân đứng bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

“ta có thể có tính toán gì.” Dịch Phong cảm khái một tiếng, sắc mặt bất đắc dĩ nói: “tạm thời chỉ có thể trông coi mảnh đất nhỏ này kiếm miếng cơm ăn, đương nhiên nếu có thể thu thêm một vài đồ đệ thì cũng tốt!”

“Ừm.”

thanh Sơn Lão tổ gật đầu một cái, đáy lòng hơi thất vọng.

Sở dĩ hắn hỏi như vậy, thật ra là hy vọng có thể hỏi ra hướng đi cho đại cục tương lai của Dịch Phong. Nếu như có thể biết một biết hai, vậy hai sư đồ hắn cũng coi như đi được đường tắt.

Dịch Phong nhìn như là trả lời, nhưng lại không hề tiết lộ điều gì.

Nếu Dịch Phong đã không muốn tiết lộ, vậy lão ta cũng không dám hỏi nhiều.

Chỉ là, hôm nay có thể thành công mượn đao đã là tốt lắm rồi, sau một hồi hàn huyên, hai người vội vàng cáo từ.

Sau khi cách võ quán một khoảng khá xa, hai người khôi phục khí tức một lần nữa, hóa thành hai vệt sáng bay về phía thanh Sơn Môn.

Vừa mới trở lại thanh Sơn Môn, thanh Sơn Lão tổ đã vội vã đi vào trong điện.

“Sư thúc, chờ ta một chút, chờ ta một chút được không?” Chu Vân rất vui vẻ đi theo sau lưng thanh Sơn Lão tổ, một mặt nịnh nọt nói.

“Làm gì?”

thanh Sơn Lão tổ lấy lại tinh thần, tức giận hỏi.

“Hì hì.” Chu Vân xoa xoa bàn tay, cười híp mắt: “Sư thúc, cây đao kia… Có thể cho ta xem một chút không?”

“Có gì đáng xem?” thanh Sơn Lão tổ quát lên.

“thì nhìn một chút, chỉ một chút thôi.” Chu Vân khom người, hèn mọn nói.

“Hừ!”

thanh Sơn Lão tổ hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn mà rút cây dao ra.

“Phù!”

Lưỡi đao vừa được lấy ra, mang theo một hơi thở đặc thù, mắt của Chu Vân híp lại thành một đường, bàn tay thận trọng vươn ra muốn sờ vào. Chỉ một thoáng, thanh Sơn Lão tổ đã thu con dao lại.

“Được rồi, đã xem xong, ta đi bế quan một ngày. thông báo cho các vị trưởng lão trong tông môn, ngày mai họp.”

Dứt lời, thanh Sơn Lão tổ hóa thành một vệt sáng như là bỏ chạy.

Sắc mặt Chu Vân giật giật, bàn tay còn đang giơ giữa không trung nhìn về hướng thanh Sơn Lão tổ rời đi, lầm bầm mấy câu. Nhưng mệnh lệnh thì vẫn không dám chậm trễ nên hắn ta vội vàng đi thông báo cho mọi người trong tông môn, ngày mai cử hành hội nghị.

“Chó con, đến đây.”

Nằm ở trong nội viện, Dịch Phong vẫy vẫy tay với Ngao Khánh.

Ngao Khánh vui vẻ lắc cái đuôi, híp mất đi tới dưới chân của Dịch Phong.

Xoa lông chó là thói quen mỗi ngày của Dịch Phong.

Sau khi xoa xong, Dịch Phong xoay người cởi bỏ áo, để lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng và khỏe mạnh.

“Đánh một bài quyền đi, lâu rồi không tập, gân cốt cũng sắp hỏng hết rồi.”

Nói xong, Dịch Phong giãn giãn gân cốt, đi qua một bên rồi ngồi thiền.

Sau đó một bộ thiếu Lâm Quyền nhẹ nhàng hiện ra, mặc dù hắn không có tu vi, nhưng quyền pháp đã có thể sánh vai với thần. Khi đánh ra thì gió mạnh nổi lên bốn phía, mỗi một chiêu thức càng là lộ ra một loại mỹ cảm.

“Gâu gâu!”

Ở bên cạnh, Ngao Khánh trừng tròng mắt, trong miệng nhịn không được sủa một tiếng, nó kích động muốn điên luôn rồi.

từ lúc Dịch Phong bắt đầu tập quyền, không gian xung quanh đã tràn ngập võ ý, rõ ràng chiêu thức không phức tạp, rõ ràng chỉ là một quyền đơn giản nhưng lại lộ ra cảm giác cực kỳ thâm thúy.

Chương 28: Một dao phay bổ xuống, toàn bộ mẹ nó đều bị hủy.

trong lúc vô tình, dường như Ngao Khánh cũng lĩnh ngộ được điều gì đó, cảnh giới trực tiếp đột phá lên một cấp độ.

Nhưng mà dần dần, nó càng ngày càng xem không hiểu.

Kỳ lạ hơn chính là nó vốn muốn nhớ kĩ bộ quyền pháp này, lại phát hiện làm như thế nào cũng nhớ không nổi trước đó Dịch Phong đã đánh ra chiêu thức gì.

Mà vào lúc này, một bộ quyền đã được Dịch Phong đánh tới trạng thái gay cấn, làm cho Ngao Khánh kích động muốn nhìn thêm nhưng lại phát hiện đầu choáng mắt hoa, võ ý mãnh liệt tấn công, suýt chút nữa thì làm cho cả người nó nổ tung.

Ngao Khánh vội vàng nhắm mắt lại, biết rõ thứ này căn bản không phải là cấp độ cảnh giới mà nó có thể thèm thuồng.

Dần dần, rốt cuộc Dịch Phong cũng kết thúc

“thoải mái.”

Chạm vào mồ hôi trên trán. Đã rất lâu rồi hắn không vận động, quả thật đánh xong một bộ quyền, cả người đều sướng đến cực điểm.

Nhìn dáng vẻ con chó ở bên cạnh, Dịch Phong cười cười, xoa đầu của nó, sau đó nói: “thế nào, chủ nhân ngươi lợi hại không?”

“Gâu gâu”

Ngao Khánh kêu hai tiếng.

“tiểu tử, thật đúng là thông minh.” Dịch Phong uống một hớp, cười nói: “Đã như vậy, vậy ta sẽ tập tiếp một bộ.”

Đặt chén trà xuống, Dịch Phong ngồi thiền một lần nữa.

Khó khăn lắm mới tiến vào trạng thái này, rèn luyện nhiều một chút cũng cực tốt, một bộ Nội Gia Quyền khác lại được hắn chậm rãi thi triển

Sắc mặt Ngao Khánh khó coi.

tiền bối ơi là tiền bối, ta biết ngài là người lương thiện, muốn bồi dưỡng ta thật tốt, nhưng mà ngài cũng phải xem coi ta có chống đỡ được hay không chứ!

Vừa rồi chỉ mới có một bộ thiếu Lâm Quyền kia thôi đã làm cho nó đầu choáng mắt hoa rồi, kết quả Dịch Phong lại đánh thêm một bộ quyền khác càng thâm ảo hơn.

Quyền này, một cái liếc mắt nó cũng không dám nhìn!

Đương nhiên cũng không phải không muốn, mấu chốt là có mạng để nhìn hay không.

Đánh xong một bộ Nội Gia Quyền, cả người Dịch Phong đều đầm đìa mồ hôi, cảm giác lại càng khoan khoái hơn, sau khi tắm rửa xong thì Dịch Phong nằm trên ghế lần nữa.

Sau đó, lấy viên Hỏa Diễm Châu mà thanh Sơn Lão tổ cho hắn ra, đặt lên trên tay tính toán…

“Quả nhiên là một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp mắt.”

Sau khi đánh giá một phen, Dịch Phong cũng không phát hiện món đồ chơi này có tác dụng thực tế gì quá lớn.

“Chỉ là…”

Dịch Phong cúi đầu nhìn lá rụng trên mặt đất, hóa ra bất tri bất giác đã qua mùa hè, lại sắp bước vào mùa thu.

Mùa thu ở thế giới này không thể so với mùa thu ở kiếp trước, mùa thu ở nơi này rất rét rất lạnh, đến mùa đông lại càng lạnh hơn, khắp nơi đều là tuyết trắng mênh mông.

Đối với người tu luyện mà nói, thời tiết này cũng không gây ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Nhưng mà đối với một phàm nhân như hắn mà nói thì đủ để cho hắn đông lạnh thành chó.

Mà hạt châu này…

“Qua mấy ngày nữa nhiệt độ hạ thấp, có thể làm một cái bếp sưởi cho ta ha ha, sạch sẽ vệ sinh còn tiện lợi.”

“Mấu chốt nhất là bớt được tiền lửa than.”

Dịch Phong thật khâm phục tài trí thông minh của mình, hắn chậm rãi xoay người đứng dậy đi tới tiền đường, lại phát hiện Chung thanh đang ngồi ở ngưỡng cửa ngẩn người.

Dịch Phong khẽ ngẩng đầu, phát hiện hóa ra đối tượng mà Chung thanh chú ý là những tu luyện giả thỉnh thoảng xẹt qua ở nơi xa kia.

“Xem ra đứa nhỏ này vẫn là một lòng muốn tu luyện!”

Dịch Phong khẽ thở dài.

Nghe tiếng, Chung thanh liền vội vàng đứng lên, cung kính hô: “Bái kiến sư phụ.”

Dịch Phong phất phất tay.

Hắn chắp tay đến gần Chung thanh, ngẩng đầu nhìn xa xăm, thở dài: “ta biết, trong lòng ngươi cất giấu tâm sự.”

Chung thanh hơi kinh hãi.

Dịch Phong cười, chỉ bảo hắn ngồi xuống ghế.

Mặc dù thu tới lá rơi, nhưng cũng là mùa quả to chất đống, trước cửa đường phố vẫn nối liền không dứt như cũ. Hai sư đồ ngồi trước cửa võ quán trầm mặc, không có gì để nói với nhau.

“Có thể, ngươi cũng không muốn nói với ta…” Cuối cùng, trong miệng Dịch Phong phát ra âm thanh.

Ánh mắt Chung thanh nghiêng qua.

“Nhưng bất kể như thế nào, vi sư cũng không ngăn cản ngươi. thanh Sơn Môn, cứ mỗi mười ngày sẽ hấp thu máu mới, nếu như muốn thì cứ cách mười ngày vào tìm vận may đi!” Dịch Phong nói.

Chung thanh cắn chặt răng, trầm mặc.

Dịch Phong cũng không nói thêm gì nữa, nhìn người trên đường phố nối liền không dứt, lúc này mới đứng dậy.

“Nên nấu cơm thôi.”

Hắn nói.

“Sư phụ.”

Bỗng nhiên, Chung thanh gọi hắn lại.

Dịch Phong chậm rãi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thằng bé bị gió thu thổi khô.

“ta có thù.”

“ta có huyết hải thâm thù!”

Chung thanh đỏ mắt, nước mắt xoay một vòng trong hốc mắt, hắn cắn hàm răng nói với Dịch Phong. Dường như khi nói ra sẽ khơi dậy hồi ức đau thương của hắn, cho nên phải lấy hết can đảm mới có thể nói ra.

Dịch Phong trầm mặc.

“Kẻ thù rất mạnh, mạnh đến mức khiến cho ta không thể thở nổi.” Chung thanh nắm chắc cây đao Dịch Phong đưa cho hắn, run sợ nói: “Có trưởng lão tông chủ thanh Sơn Môn, thậm chí Lão tổ tông cũng mạnh như vậy!”

Bàn tay Dịch Phong cũng nắm thật chặt theo bản năng.

“ta chỉ có thể bước vào con đường tu luyện mới có cơ hội…”

Chung thanh đỏ mắt nhìn hắn nói.

trầm mặc rất lâu rất lâu, Dịch Phong mới gật đầu.

Quay người.

Cũng đỏ mắt.

Chương 29: thanh Sơn Lão tổ hẹp hỏi.

trong lòng cảm thấy chát, cũng căm hận, nhưng hơn hết là phẫn nộ!

thế gian đầy gian khổ, Chung thanh còn nhỏ tuổi đã phải chấp nhận nhiều như vậy, hận nhưng lại bất lực. Dù sao cũng chỉ là một kẻ phàm nhân, càng giận thiên đạo bất công, bản thân Chung thanh cũng không có tư chất tu luyện.

tu luyện trong môn phái.

Cuối cùng vẫn là quá xa vời!

Nhân vật như trưởng lão tông chủ thanh Sơn Môn này đã là người mà người phàm không thể với tới. Còn thanh Sơn Môn Lão tổ, người phàm chỉ có thể nghe đồn, chưa bao giờ gặp được người…

Hôm sau.

thanh Sơn Môn, thanh Sơn Đại Điện.

thanh Sơn Lão tổ ngồi trên chủ vị, sắc mặt mang theo một chút lúng túng trong sự kích động.

từ hôm mượn đao xong, lão ta liền bế quan khổ luyện một ngày. tuyệt thế thần đao này quả nhiên không làm cho lão ta thất vọng, trực tiếp khiến cho chiến lực của lão ta tăng thêm một cấp độ.

Nhưng cũng bởi vì võ ý trong đó quá mức thâm ảo, không cách nào hoàn toàn vận dụng một cách linh hoạt được. trong lúc khổ luyện, không cẩn thận nên đã chém rơi hành cung của tam trưởng lão, kém chút nữa làm cho đệ tử yêu thương nhất của tam trưởng lão là Vu Vũ Kiệt đi đời nhà ma.

“Khụ khụ khụ, lần đầu nắm bảo đao, các ngươi đừng để ý quá.”

Một hồi lâu sau, thanh Sơn Lão tổ mới nhìn sắc mặt tái xanh của sư đồ hai người, nhẹ giọng an ủi.

“Lão tổ có thể có được bảo đao, đúng là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.” tuy nói như thế nhưng trong lòng của tam trưởng lão vẫn là một vạn câu chửi bậy mẹ nó.

Hành cung kia, chỉ là chế tạo không thì không nói, nhưng bình thường lão lợi dụng chức trưởng lão để vơ vét tiền tài vô số kể.

Một con dao phay bổ xuống, toàn bộ mẹ nó hủy.

Quả thực chính là cả người đều nhức!

Vu Vũ Kiệt cũng không khá hơn chút nào. Vốn là một khuôn mặt trắng đẹp trai, bây giờ lại tăng thêm vài phần trắng bệch giống y như một người chết sống lại, dáng vẻ muốn chết mà không được.

Càng sỉ nhục chính là lúc bị người kéo ra ngoài từ trong phế tích, phía dưới đao khí mãnh liệt, bên trong quần đều bị chấn động đến mức nói nhảm.

Chuyện này làm cho hắn ta trở thành trò cười trong thanh Sơn Môn, ở bất cứ đâu cũng có người nói về việc gà con của hắn liệu có…

“Được rồi, hội nghị hôm nay cũng không có chuyện gì đặc biệt lớn cả.” thanh Sơn Lão tổ ngồi ở phía trên, khôi phục uy nghiêm nói: “Chỉ là muốn thông báo cho các ngươi một tiếng, Lão tổ ta được cao nhân dìu dắt, lấy được một bảo đao nên sức chiến đấu bạo tăng, đánh một trận với Huyền Vũ cũng không phải không có hi vọng.”

trong lời nói, thanh Sơn Lão tổ lộ ra xuân phong đắc ý, đồng thời đảo qua những người có tinh thần sa sút ở thanh Sơn Môn.

“trời phù hộ thanh Sơn Môn ta.”

Đám người hô to.

“Cho nên các ngươi yên tâm đi!” Giọng nói của thanh Sơn Lão tổ vang dội truyền đến khắp nơi: “Chư vị còn có chuyện gì khác muốn bàn bạc hay không, không có thì lui ra đi!”

Đám người phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút. Đều nhìn ra cùng một nguyện vọng từ trong mắt đối phương.

Cuối cùng, Đại trưởng lão đi ra, cung kính nói: “Lão tổ, có thể cho chúng ta biết một vài kiến thức về thanh bảo đao này hay không?”

theo lời của lão, từng ánh mắt hi vọng tụ tập lại.

“Được thôi!”

thanh Sơn Lão tổ gật đầu một cái. Mặc dù không quá tình nguyện nhưng nhiều người muốn nhìn như vậy, từ chối cũng không tốt lắm.

“Vậy các ngươi hãy mở mắt to ra mà xem kĩ cho ta.”

Dứt lời, trong sân lập tức yên tĩnh.

từng người một ngừng thở, mở to hai mắt nhìn.

“Bốp!”

Một ánh hào quang sáng lên.

Vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, thanh Sơn Lão tổ đã thu đao về, trên mặt vẫn chứa nụ cười tự mãn, chầm chậm nói: “Như thế nào, học hỏi được chưa?”

“Lão tổ…”

Sắc mặt đám người dưới sân đầy uất ức.

Chỉ bằng tốc độ nhanh kia của thanh Sơn Lão tổ, ngoại trừ một chùm sáng ra, cái gì bọn họ cũng không thấy được.

“thôi, hai người tam trưởng lão các ngươi ở lại, những người khác lui ra đi!” thanh Sơn Lão tổ không kiên nhẫn nói.

Mọi người không cam lòng rời đi, chỉ còn lại tam trưởng lão và Vu Vũ Kiệt ở lại.

“Không biết Lão tổ giữ hai người chúng ta lại là có chuyện quan trọng gì?” tam trưởng lão cung kính hỏi, trong lòng càng mong có phải Lão tổ muốn bù đắp gì đó cho lão ta hay không.

“Hủy mất hành cung của ngươi, đả thương đệ tử của ngươi. Lão tổ ta cũng rất áy náy, tông môn cũng không có gì tốt đền bù cho các ngươi, ta phá lệ để cho các ngươi nhìn thêm bảo đao này lần hai!” thanh Sơn Lão tổ hào phóng nói.

Sắc mặt tam trưởng lão trở nên khó coi.

Nhưng mà có thể nhìn bảo đao nhiều thêm một lần cũng coi như là bồi thường rồi.

thanh Sơn Lão tổ lấy thanh đao ra lần nữa, nhưng không thu lại ngay lập tức mà dừng lại một hồi, tốt xấu gì cũng để cho hai người đó thấy được dáng vẻ chân thực của thanh đao kia.

Hai người nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được thanh đao mà thanh Sơn Lão tổ coi là trân bảo lại là một con dao phay.

Đúng vậy, dao phay.

Chương 30: thanh Sơn Lão tổ hẹp hỏi (2).

Nhưng hai người cũng cảm nhận rõ ràng được điểm mạnh của con dao phay này. Khí tức ác liệt kia, võ ý nồng đậm, những thứ này đều đại diện cho một tuyệt thế thần đao!

Vu Vũ Kiệt mưu mô muốn dùng kiếm ghi chép thẻ ngọc để khắc lại hình ảnh cây đao này.

thanh Sơn Lão tổ chỉ liếc hắn ta thêm một cái, cũng không nói gì.

Sau khi rời khỏi thanh Sơn Đại Điện, Vu Vũ Kiệt lập tức chạy ra ngoại môn, dọc theo đường đi có không ít người âm thầm chỉ trỏ hắn ta, nhưng lại ngại thân phận của hắn ta nên những đệ tử đó cũng không dám quá mức trắng trợn.

tuy là như vậy nhưng cũng đủ làm cho sắc mặt hắn ta âm u.

“Vũ Kiệt ca ca, nghe nói ngươi bị thương rồi, ngươi sao rồi?”

Cuối cùng, một bóng người xinh đẹp mặc váy dài đi tới chỗ Vu Vũ Kiệt, giọng nói lo lắng vang lên.

Nàng chính là Bành Anh, kể từ khi chính thức gia nhập thanh Sơn Môn, cách ăn mặc và khí chất của nàng đã tăng lên, trổ mã càng thêm xinh đẹp.

“Quả nhiên ánh mắt của ta không sai. Sắc đẹp này, sợ có thể đứng vào hàng mười người đẹp nhất thanh Sơn Môn.”

trên khuôn mặt tái nhợt của Vu Vũ Kiệt thoáng qua một sự coi thường. Nếu không phải Bành Anh có một nhan sắc đẹp, với tư cách là đệ tử thân truyền của trưởng lão, hắn ta cũng sẽ không vừa ý một phàm nhân đến cửa thanh Sơn Môn cũng không xứng này.

Sau khi đến gần Bành Anh, sự coi thường trên mặt biến mất không thấy gì nữa, mềm mỏng nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”

“Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, còn nói không có việc gì.” Vẻ mặt Bành Anh tràn đầy lo lắng, ôn nhu hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, sao ngươi ở trong tông môn mà cũng bị thương vậy?”

Dường như câu hỏi của Bành Anh đã khơi dậy hồi ức không tốt của Vu Vũ Kiệt.

trong sỉ nhục, còn lộ ra sợ hãi.

Một khắc khi bảo đao kia chém xuống, hắn ta thật sự cho là mình đã chết.

Chỉ là Vu Vũ Kiệt nhanh chóng thu sợ hãi trên mặt lại, hơi hợt nói: “Lão tổ lấy được một thanh bảo đao, bảo đao quá mức cường hãn, đến lão ta cũng không thể khống chế hoàn toàn được nên không cẩn thận chém rơi hành cung của sư phụ ta, còn bổ về phía ta…”

Bành Anh nghe vậy, biến sắc.

Vu Vũ Kiệt nhìn nàng một cái, cảm khái một tiếng, nói: “Nói đến đây, đỡ một đao này cũng đã phế đi không ít công phu của ta, hầu như tất cả át chủ bài cũng dùng hết rồi, thế nhưng vẫn bị thương.”

Nói xong, mặt mũi hắn tràn đầy áy náy nhìn về phía Bành Anh: “Anh Nhi, ta có lỗi với nàng, đều tại ta vô dụng, bị thương để cho nàng lo lắng.”

“Sao lại như vậy?” Bành Anh khẩn trương nắm chặt bàn tay của Vu Vũ Kiệt, vội vàng an ủi: “Ngươi có thể tiếp được một đao của Lão tổ, đây quả thực là kỳ tích, e rằng các đệ tử đều không làm được đó!”

“thì có ích lợi gì đâu, vẫn bị thương.” Vu Vũ Kiệt khổ sở lắc lắc đầu.

“Ngươi thật sự rất mạnh, rất tuyệt.” Bành Anh vội vàng nói.

Ánh mắt Vu Vũ Kiệt nhìn về phía nàng, hỏi lại: “thật sao?”

“thật mà, ở trong lòng ta ngươi là giỏi nhất.” Bành Anh trịnh trọng nói.

“Anh Nhi, nàng thật tốt.” Vu Vũ Kiệt ôn hòa nói, bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, Bành Anh thuận thế bị hắn ta ôm vào trong ngực, cảm thụ được mềm mại trong ngực, khóe miệng Vu Vũ Kiệt bất tri bất giác giương lên.

Sau một phen thân mật, Bành Anh tò mò hỏi lại: “Đúng rồi Vũ Kiệt ca ca, cây đao kia của Lão tổ rốt cuộc là cây đao gì vậy, sao đến cả lão ta cũng không khống chế tốt được?”

Vu Vũ Kiệt híp mắt, lần này trên mặt không có chút ra vẻ ta đây nào, trịnh trọng nói: “Cây đao này, quả thật rất khủng bố.”

“Hả?”

Bành Anh nhíu mày.

“Nàng xem xong sẽ biết.”

Bàn tay Vu Vũ Kiệt vung lên, một khối thẻ ngọc xuất hiện trong tay, khi ngọc giản phát ra du quang, một đoạn hình ảnh xuất hiện ở trong tầm mắt Bành Anh.

trong hình ảnh, thanh Sơn Lão tổ lấy dao ra ngay trước mặt tam trưởng lão và Vu Vũ Kiệt.

Mặc dù chỉ là trong hình ảnh, nhưng mà khoảnh khắc đao được lấy ra, khí thế cường hãn đó vẫn làm Bành Anh giật mình hé đôi môi đỏ.

Dưới sự uy hiếp, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

“Nhìn đi, chính là con dao này.”

Hình ảnh rất ngắn, cũng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt là có thể nhìn thấy toàn cảnh về thanh tuyệt thế thần đao kia.

“Một con dao phay?”

Khi thấy rõ toàn cảnh, Bành Anh kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, một con dao phay.” Vu Vũ Kiệt cảm khái nói: “Cũng không biết lúc chế tạo con dao này, tính tình tiền bối kia ra sao. Nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là… Con dao này thực sự rất mạnh, có con dao này, chuyện Lão tổ và Huyền Vũ Lão tổ chiến đấu đã không phải là nói xuống.”

“Ừm!”

Bành Anh mất tập trung gật đầu, dường như nàng ta đang tự hỏi gì đó.

“Sau vậy Anh Nhi, có tâm sự gì sao?” Vu Vũ Kiệt ôn nhu hỏi.

“Không có, ta chỉ cảm thấy… ta chỉ cảm thấy con dao phay này vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu vậy.” Bành Anh nói.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bạn thông cảm tụn mình đang fix audio cùng mở thêm 2 Server HK +SGD nhé nên nhiều lúc quên đó bạn :)Số lượng audio khá lớn tụn mình phải chuyển từ từ và fix lại ( mình cũng có thông báo trên fb đó bạn )Website mình không cần điều kiện gì nhé bạn mọi thứ đều FREE ( Miễn Phí )
https://audiosite.net
ủa ủa bạn ?? ở phần thông tin ghi rõ mà bạn ??Cập nhật 24h mỗi ngày ( c3081)không phải 450 chương mà 450 tập nhé bạn :Dhiện đang ở audio đang phát đến Chương 3081 nhé
https://audiosite.net
Hữu ngọc 3 ngày trước
Đến chương 450 sao k ra thêm chương nữa vậy ad ơi
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Hay cần điều kiện j để đc nghe fulll
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Sao bộ cuồng đế bách mỹ chưa ra hết z bác
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^