1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
  4. Tập 2: Vị tiền bối này lại bắt Phệ thiên Yêu Lang để nhắm rượu (c11-c20)

[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Tập 2: Vị tiền bối này lại bắt Phệ thiên Yêu Lang để nhắm rượu (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Vị tiền bối này lại bắt Phệ thiên Yêu Lang để nhắm rượu.

“Chủ quán yên tâm, chúng ta sẽ lập tức trả chín kim tệ này.” thanh Sơn Lão tổ vội vàng cười nói, ra hiệu phất phất tay với Lạc Lan tuyết.

Sắc mặt Lạc Lan tuyết trở nên vô cùng khó coi, ấp a ấp úng nói: “Sư tôn, ta, ta không mang theo kim tệ.”

Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ trở nên lạnh lùng, vội vàng tìm túi tiền của chính mình, sờ soạng nửa ngày cũng chỉ mò ra được ba kim tệ, còn là do lần trước thôi diễn công pháp lưu lại, điều này khiến cho lão ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

trong lòng Dịch Phong đang thầm cảm khái.

Xem ra trong nhà hai người này cũng không giàu có gì, đoán chừng thiên phú muội tử kia cũng không tốt như vậy, vì cung cấp cho nàng tu luyện, tiền tài trong nhà đều mang cho nàng dùng hết rồi!

“thực sự không được thì lần sau đi!” Dịch Phong phất phất tay nói.

“Như vậy sao được.”

trên mặt thanh Sơn Lão tổ tràn ngập quẫn bách, Lạc Lan tuyết cũng gấp đến chân tay luống cuống ở một bên, đường đường thanh Sơn Môn Lão tổ cùng thiên chi kiêu nữ thế mà có chín kim tệ cũng móc không ra. Nhưng mà cũng may, hai người lại tìm ra mấy kim tệ không biết cất giữ từ lúc nào, mãi mới kiếm ra chín đồng, giao cho Dịch Phong.

Ước lượng kim tệ trong tay, cảm giác trong lòng Dịch Phong đối với hai người cũng tốt hơn rất nhiều.

Rõ ràng nghèo như vậy, nhưng cũng không tiếc kiếm ra gia sản toàn thân, tính tiền cho hành vi của chính mình, phẩm chất cũng không tệ lắm.

Cho nên đối với hành vi của Lạc Lan tuyết trước đây, Dịch Phong cũng không trách tội nữa, thế là vừa cười vừa nói: “Chuyện đều đã qua, nếu không thì đi vào ngồi một lúc, thuận tiện ăn một bữa cơm!”

Dịch Phong cũng đã nghĩ đến, hai người mang gia sản toàn thân góp cho mình, đoán chừng cơm trưa cũng không có tiền mà mua nữa rồi.

Đối phương có thành ý như vậy, mình cũng không nên để bọn họ đói được.

“Ôi, tốt tốt tốt!”

thanh Sơn Lão tổ kích động không thôi, không thể tưởng tượng được vị tiền bối sâu không lường được này thế mà lại chủ động mời bọn hắn ăn cơm.

“Vậy thì mời vào đây, ta vừa vặn bắt được con chó hoang, đợi một chút là có thể nhắm rượu uống.” Dịch Phong từ tốn nói.

Nghe vậy, ánh mắt thanh Sơn Lão tổ và Lạc Lan tuyết đồng thời rơi xuống trên thân con chó hoang trong miệng Dịch Phong. Vừa mới bắt đầu không cảm thấy gì, nhưng sau một khắc thân thể thanh Sơn Lão tổ lập tức run rẩy một cái.

Phù!

Hít vào một ngụm khí lạnh.

Há hốc mồm, kinh hãi nói không ra lời.

Người khác nhìn không ra, chẳng lẽ lão ta còn không nhìn ra được sao, đây là Phệ thiên Yêu Lang trong truyền thuyết!

Phệ thiên Yêu Lang chính là con quái vật khổng lồ trong bộ lạc yêu tộc, thế lực bộ lạc mạnh mẽ không nói, bản thân chúng cũng có thiên phú cực mạnh, người bình thường căn bản không dám trêu chọc.

Nhưng vị tiền bối này lại dám bắt một con Phệ thiên Yêu Lang tới nhắm rượu uống?

Việc này thật sự là quá điên cuồng rồi!

Lạc Lan tuyết nhìn thấy không rõ cho lắm, thanh Sơn Lão tổ lại gần phổ cập kiến thức cho nàng một vài câu, Lạc Lan tuyết cũng khiếp sợ đưa hai tay che miệng lại.

Nhìn thấy Dịch Phong hờ hững đi ở phía trước không hề để ý mà kéo con Phệ thiên Yêu Lang kia, hai người liếc nhau, đều không cách nào bình phục tâm trạng. E rằng, cũng chỉ có tiền bối mới có thể chơi lớn như vậy, trực tiếp bắt lấy một con Phệ thiên Yêu Lang đi nhắm rượu!

Cuối cùng, hai người đi theo Dịch Phong vào bên trong võ quán.

Hai người đều vô cùng hiếu kỳ, bên trong võ quán này có thể cất giấu thứ gì, có dáng vẻ như thế nào.

Ngưỡng cửa thạch thật cao được chế tạo từ đá xanh.

Hai người cùng bước vào, một bước này giống như Chỉ Xích thiên Nhai, từ thế giới này bước qua một thế giới khác.

Hai bên vách tường của võ quán treo mười tám bức tranh vẽ. Mỗi một bức đều tương ứng với một loại võ học, binh khí mà bọn chúng sử dụng cũng không giống nhau. Bức thứ nhất là đao, bức thứ hai là thương, bức thứ ba là kiếm… Mười tám loại binh khí, rực rỡ muôn màu.

Chỉ trong chốc lát.

thanh Sơn Lão tổ và Lạc Lan tuyết đã đắm chìm vào trong biển võ học mênh mông.

Dường như toàn bộ võ quán đều biến thành tu La trận, nhìn không thấy điểm cuối, đao tới kiếm đi…

Lại giống như, có mười tám vị bậc thầy võ học đang thay phiên nhau đấu võ so chiêu. trong mắt bọn họ, những chiêu thức này bình thường không có gì lạ, không có chút linh khí nào, thậm chí là trăm ngàn chỗ hở, nhưng khi nhìn lại thì lại phát hiện khắp nơi đều là tinh túy, nhất cử nhất động ở trong đó đều lộ ra tinh túy để cho người ta không dễ dàng hiểu rõ được.

“Làm gì ngẩn ra đấy, lại bên này ngồi đi.”

Giọng nói của Dịch Phong truyền tới, thanh Sơn Lão tổ và Lạc Lan tuyết đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi trên trán đã sớm chảy ròng ròng.

Sau khi mất hồn mất vía, gương mặt họ đều lộ vẻ sợ hãi.

Những bức họa trên bức tường này ẩn chứa võ ý ngập trời, khiến cho bọn họ lĩnh hội võ đạo sâu không lường được. Mặc dù những vật này đối với bất kỳ người nào cũng là cơ duyên, nhưng mà cũng phải xem ngươi có nuốt xuống được hay không, nếu không thì kết cục chính là ác ma nuốt chửng ngươi.

Vừa rồi, hai người thanh Sơn Lão tổ chính là bị như vậy, bọn họ ở trong đại dương mênh mông giống như giọt nước trong biển cả, càng đắm chìm thì càng nguy hiểm.

Chương 12: Vị tiền bối này lại bắt Phệ thiên Yêu Lang để nhắm rượu (2).

“Quả nhiên là một bước một thế giới!”

“Ai mà biết được, trong thành Bình Giang nho nhỏ này, trong cửa hàng bé nhỏ này lại cất dấu một thế giới như vậy?”

“Nhưng mà còn may là tiền bối đánh thức chúng ta đúng lúc, không thì chỉ sợ chúng ta đã đánh mất phương hướng ở trong đó.”

Vẻ mặt hai người thanh Sơn Lão tổ cảm kích nhìn về phía Dịch Phong, vẻ mặt tràn đầy sự biết ơn. Nếu không có lời này của Dịch Phong thì hai người bọn họ sẽ phải chịu hậu quả không thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến đây, trong lòng hai người cũng có chút vui mừng, cũng may là vừa rồi lúc Dịch Phong không có ở đây, bọn họ không tùy tiện xông vào.

Nếu không…

“Bình thường có rất ít người tới hàn xá, cũng không có mấy cái ghế ra hình ra dạng, tùy tiện ngồi đi!” Dịch Phong cười nói, đồng thời cầm ấm đổ ra hai chén nước trà, bưng qua.

Hai người thanh Sơn Lão tổ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng lên dùng hai tay tiếp trà, trên mặt cũng mang theo ý cười nồng đậm.

Dáng vẻ Dịch Phong thân thiết làm cho bọn họ buông lỏng không ít, xem ra vị tuyệt thế cao thủ này không chỉ có lòng dạ khoáng đạt mà còn vô cùng bình dị gần gũi!

“Đúng rồi, dám hỏi chủ quán họ gì.” thanh Sơn Lão tổ lại hỏi.

“tại hạ họ Dịch, tên Dịch Phong.” Dịch Phong cười phất phất tay nói.

“Dịch đại sư.”

thanh Sơn Lão tổ vội vàng chắp tay.

“Đại sư thì không dám xưng, ta cũng chỉ là mở một vố quán nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc này, kiếm miếng cơm ăn.” Dịch Phong lắc đầu nói: “Ngoại trừ ấm no đơn giản ra thì cũng không dám có yêu cầu gì xa vời.”

“Dịch đại sư có tâm trạng như thế, thanh Sơn ta càng cảm thấy xấu hổ hơn so với đại sư!” Đầu thanh Sơn Lão tổ gật gù cảm thấy rất chỉ là xấu hổ, thực lực của Dịch Phong có thể thao túng trời đất nhưng lại có tâm trạng phản phác quy chân không xen vào cõi trần, cũng không kiêu không ngạo.

Mà lão ta chỉ vừa mới bước vào hàng Võ Vương, đừng nói là ở thanh Sơn Môn cao cao tại thượng, ở toàn bộ trường sa lão ta cũng có thể tự cao tự đại.

Buồn cười là, một chút tu vi kia ở trước mặt Dịch Phong thì có được tính là cái gì đâu?

thế nhưng tâm trạng của hai người lại khác nhau một trời một vực.

Dịch Phong lại thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu ngươi giống như ta, chỉ sợ cũng phải có tâm trạng như vậy.

thật vất vả xuyên qua rồi dung hợp với bàn tay vàng, vốn cho rằng cuối cùng cũng có thể trải nghiệm một chút thú vui khi tu tiên, nói không chừng còn có thể cầm kiếm bay trên không, kiêu ngạo đạp mây, trở thành một nhân vật dậm chân một cái thì đại lục rung động ba hồi.

Dù sao, không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết đều như vậy sao?

Nhưng ai mà biết được lại gặp một cái hệ thống vô dụng như vậy. Mấy năm vừa mới bắt đầu, Dịch Phong còn tưởng rằng là có gì đó chưa được kích hoạt, có lẽ chỉ cần luyện những quyền pháp, côn pháp kia đến cảnh giới tối cao thì có thể khai thông lĩnh vực tiếp theo, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, hết thảy đều là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.

tóm lại, nhiều năm như vậy hắn đã nhìn thấu.

Ngoại trừ cam chịu số phận thi còn biện pháp nào khác đâu?

Cuối cùng cũng chỉ có thể giữ lấy mảnh đất nhỏ này kiếm miếng cơm ăn…

“Các ngươi ngồi ở đây trước đi, ta đi xử lý con chó hoang kia đã. Đ chút nữa nhắm rượu uống.” Dịch Phong cười nói, bước đầu tiếp xúc thì hắn thấy lão già trước mắt này cũng không tệ lắm. Mặc dù lão ta này rất nghèo, nhưng nhiều bạn bè thêm nhiều con đường, lỡ như sau lại giúp được mình thì sao.

“Không cần, không cần.”

thanh Sơn Lão tổ nghe xong, vội vàng đứng lên nói: “Dịch đại sư tuyệt đối đừng khách khí như vậy, có thể ăn bữa cơm thường ngày ở chỗ đại sư thì ta đã đủ hài lòng rồi, con Phệ thiên… Con chó này thì không cần.”

“Được, vậy thì tùy tiện ăn chút gì đó thôi.”

Dịch Phong cũng gật đầu một cái. thời gian không còn sớm, nếu thật sự phải xử lý con chó này thì đừng nói cơm trưa, đoán chừng phải chờ tới cơm tối rồi mới được ăn cơm.

“Vậy các ngươi ngồi trước đi, ta đi kiếm chỗ để con chó này đã.” Nói xong, Dịch Phong kéo con chó đi về phía sau hậu viện.

Hậu viện là chỗ mà Dịch Phong rèn sắt.

trước đây vì mài giũa kỹ thuật rèn sắt của hệ thống nên hắn cũng đã rèn không ít sắt. Nhưng mà sau khi kỹ thuật rèn sắt đến cảnh giới sánh vai với thần thì hắn cũng không thèm rèn nữa. Chỉ những lúc người giết heo hoặc hàng xóm nghề nông nào đó tìm hắn hỗ trợ, hắn mới ra tay rèn hai thanh đao mổ heo hoặc cuốc xẻng gì đó, cũng coi như làm đồ dùng trong nhà.

thấy Dịch Phong không mời hai người bọn họ ăn thịt chó nữa, thanh Sơn Lão tổ lập tức lau đi một vệt mồ hôi lạnh trên trán.

Phệ thiên Yêu Lang này, Dịch Phong ăn có thể không có áp lực gì trong lòng, nhưng thanh Sơn Lão tổ thì không giống vậy. Bộ tộc của Phệ thiên Yêu Lang đừng nói một cái thanh Sơn Môn, mười cái thanh Sơn Môn của lão ta cũng đắc tội không nổi đâu!

Đến lúc đó mà ăn thật, Phệ thiên Yêu Lang không dám tìm Dịch Phong gây phiền phức, chẳng lẽ còn không dám bắt thanh Sơn Môn để giết hay sao?

“Sư tôn, ta luyện xong rồi.”

Ngay lúc thanh Sơn Lão tổ và Lạc Lan tuyết ngồi chờ Dịch Phong, một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đi tới từ bên cạnh.

“Vị tiền bối này còn có đồ đệ?”

Nghe tiếng, hai người đều kinh ngạc.

Đồ đệ của tiền bối, chỉ sợ cũng là hạng người mạnh đến mức khiến người khác phải kinh sợ đấy?

Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Chung thanh.

Chương 13: Hít! Con dao phay thật là khủng khiếp.

Ánh mắt hai người như muốn nhìn thấu Chung thanh.

Phát hiện ra ánh mắt hai người như vậy, Chung thanh có chút không dễ chịu, nhưng vẫn cười ngây ngô: “Khách tới rồi sao, chào hai vị.”

“Chào ngươi, chào ngươi.”

Mặc dù nhất thời không thể nhìn ra nguyên nhân từ trên người Chung thanh, nhưng bất kể nói như thế nào thì vị này cũng là đồ đệ cưng của tiền bối, chắc chắn là hạng người mà bọn họ không dám thất lễ, hai người vội vàng đứng lên, chắp tay hành lễ.

“Vậy các ngươi ngồi trước đi, ta đi giúp sư tôn làm việc.” Chung thanh gật đầu, sau đó cúi đầu đi về phía hậu viện.

Sau khi Chung thanh đi rồi, hai người thanh Sơn Lão tổ liếc mắt nhìn nhau.

“Sư tôn, người có nhìn thấu vị thiếu niên này không, vì sao ta không nhìn ra gì cả?” Lạc Lan tuyết thấp giọng nói với thanh Sơn Lão tổ.

thanh Sơn Lão tổ cau mày, lắc đầu nói: “thứ cho ánh mắt của sư phụ vụng về, ta cũng không nhìn ra được bất kỳ điều gì trên người vị thiếu niên này, không chỉ không có gì đặc sắc, hơn nữa ta còn thấy kinh mạch toàn thân hắn đều bế tắc, vốn dĩ là không có chút thiên phú nào!”

“Vậy tại sao?” Lạc Lan tuyết không hiểu: “Vì sao vị tiền bối kia lại thu nhận người này làm đồ đệ?”

“Xuỵt!”

thanh Sơn Lão tổ trừng nàng một cái, nói: “Nói chuyện không được vô lễ như vậy.”

“Sư phụ dạy chí phải.” Lạc Lan tuyết vội vàng ngậm miệng, cũng biết mình nói sai, cúi đầu nói: “Kính xin sư tôn giải đáp nghi hoặc của đệ tử.”

“Sao ta thể giải nghi hoặc cho ngươi được!” thanh Sơn Lão tổ lắc đầu, khổ sở nói: “Nhưng ta tin là trên người thiếu niên này chắc chắn có chỗ chúng ta nhìn không thấu. Dù sao thì có tiền bối như thế, đệ tử không thể nào là hạng người qua loa được, nếu trách chỉ có thể trách tầm mắt chúng ta hạn hẹp.”

“Để hai vị đợi lâu.” Lúc này, Dịch Phong cười cười đi ra, vẻ mặt tràn đầy sự xin lỗi: “Có thể còn phải làm phiền hai vị ngồi ở đây một hồi, ta đi nấu cơm cho các ngươi trước.”

Sau đó, Dịch Phong bước ra khỏi võ quán, mua một ít đồ ăn tự nấu ở quầy rau cách đó không xa rồi bước vào nhà bếp.

“Đồ nhi, chúng ta ở đây ngồi không cũng không phải cách hay, cũng không thể để cho tiền bối một mình bận rộn được, chúng ta cũng tới giúp đỡ đi.” Ngồi một hồi, thanh Sơn Lão tổ đứng lên nói.

Lạc Lan tuyết gật đầu đi theo thanh Sơn Lão tổ vào bên trong.

Sau tiền phòng là một cái sân nhỏ được Dịch Phong trồng đầy hoa cỏ, ngoại trừ hoa cỏ ra còn dựng mấy cái cọc người gỗ.

Một mảnh an lành, chim hót hoa nở.

“thật thoải mái!”

thanh Sơn Lão tổ đứng ở trong sân tràn đầy cảm xúc, nói: “Đồ nhi, phía sau núi thanh Sơn Môn ta cũng coi như là một vùng núi rừng thần tiên sương mù lượn lờ, nhưng so với nơi này của tiền bối thì khắp nơi đều lộ mùi vị phàm tục!”

Sau một phen cảm khái, hai người nhanh chóng đi tới nhà bếp.

Nhà bếp không lớn nhưng cũng không nhỏ, rất sạch sẽ. Vừa đi vào thì lập tức nhìn thấy Dịch Phong ngồi xổm ở trên ghế nhỏ ngắt đậu đũa.

“Đồ nhi, chúng ta phải học tập thật tốt tâm trạng này của tiền bối!” thanh Sơn Lão tổ lại cảm khái: “Dáng vẻ mọi thứ đều đích thân đi làm của tiền bối, nếu chúng ta có thể học được một phần mười, chỉ sợ rằng tu vi cũng không có nhiều bình cảnh như vậy.”

Lạc Lan tuyết gật đầu, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của sư tôn, lại nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngắt đỗ đũa của Dịch Phong, dường như vào lúc này nàng đã lĩnh ngộ được gì đó, tâm trạng không khỏi vui thêm.

“Dịch đại sư, chúng ta tới giúp ngài đây!” thanh Sơn Lão tổ vừa cười vừa nói.

“Như vậy có được không?” Dịch Phong ngẩng đầu cười nói.

“Không có gì là không được cả.” thanh Sơn Lão tổ vội vàng phất tay với Lạc Lan tuyết.

Lạc Lan tuyết thấy vậy thì nhanh chóng nhặt quả ớt trên kệ bếp lên mang đi rửa dưới vòi nước sạch.

Nhìn thấy Lạc Lan tuyết bận rộn, thanh Sơn Lão tổ cũng túm lấy góc áo của mình. Bây giờ lão ta nên làm gì đây, đường đường là thanh Sơn Lão tổ nên lão ta chưa từng làm loại chuyện như xuống bếp, thế nhưng cũng không thể đứng như trời trồng ở đó được, vậy thì bất cẩn cỡ nào chứ? Lão ta nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được việc, nói: “tiền bối, ta giúp người thái rau!”

“thế cũng được.” từ trước đến nay, Dịch Phong cũng không phải người câu nệ, ngược lại càng ưa thích cảm giác này, vì thế cười nói: “Dao phay ở bên tủ bát, làm phiền ngươi nhé.”

“Được rồi.”

thanh Sơn Lão tổ lộ ý cười, đi đến chỗ tủ bát tìm kiếm con dao phay.

Bỗng nhiên, lão ta khẽ giật mình.

“Hít!”

trong lúc nhất thời, thanh Sơn Lão tổ đứng yên tại chỗ, toàn thân run rẩy, trong miệng thở mạnh một hơi.

Mà ánh mắt của lão ta đang nhìn chòng chọc vào con dao phay bên cạnh tủ bát kia.

Dao phay nhìn rất bình thường, cũng không có gì lạ nhưng khi nhìn thật kĩ sẽ phát hiện có một vệt sáng chợt lóe lên. Nếu như nhìn lâu thì e rằng tâm trí sẽ bị lạc lối không có đường ra.

Đáng sợ nhất chính là, vệt sáng chợt lóe lên trong dao phay kia lại ẩn chứa một tia sức mạnh của thiên đạo. Nếu như là lúc trước thì lão ta chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được tia sức mạnh của thiên đạo này, chỉ sau khi lão ta đột phá lên Võ Vương cảnh mới miễn cưỡng có tư cách bắt được một chút.

Chương 14: Đối với dao phay, yêu cầu của tiền bối đều cao như vậy sao?.

Đồ vật chứa sức mạnh thiên đạo thì sẽ có phẩm chất như thế nào?

tông phẩm?

thánh phẩm?

Hay là Đế phẩm trong truyền thuyết?

thanh Sơn Lão tổ không dám tưởng tượng, cả người đều có cảm giác như muốn điên rồi.

Điều khiến lão ta không thể tưởng tượng được chính là một đồ vật có phẩm chất như thế này lại là một con dao phay trong phòng bếp của Dịch Phong?

“Đúng rồi đó, chính là con dao phay trước mặt ngươi, làm phiền ngươi.” Dịch Phong nhìn thấy thanh Sơn Lão tổ ngẩn người, cho là lão ta không biết có phải con dao này hay không cho nên nhắc nhở một câu.

“À, được.”

thanh Sơn Lão tổ gật đầu như gà con mổ thóc. Bàn tay lão ta run run, cuối cùng cầm con dao phay thái rau kia lên.

Con dao cầm trong tay nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng lão ta lại có cảm giác nặng tựa vạn cân.

Lão ta còn cảm giác được, lúc cầm con dao phay này thì người vừa tiến vào Võ Vương cảnh như lão ta có thể giao đấu hai hiệp với cao thủ nửa bước Võ Vương.

Sau khi Dịch Phong ngắt và rửa xong đậu đũa, thanh Sơn Lão tổ run run bàn tay, cầm dao chuẩn bị đi cắt. thế nhưng tay cầm dao của lão lại không nghe sai khiến mà cứ cứ run rẩy liên hồi.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên lão tiếp xúc với đồ vật có cấp bậc này, khẩn trương làm cho lão loay hoay hơn nửa nén hương cũng không cắt được rau.

“Con dao phay này không dùng được nữa rồi, xem ra phải đổi cái mới thôi.” thấy thế, khuôn mặt Dịch Phong tràn đầy áy náy nói, thật ra hắn cũng đã sớm muốn đổi cái mớ rồi. Con dao phay này được rèn ra khi hắn vừa rèn sắt không lâu, mặc dù độ sắc bén cũng được nhưng hắn vẫn cảm thấy không quá thuận tay.

Nghe vậy, thanh Sơn Lão tổ sợ run cả người.

tiền bối không hổ là tiền bối.

Yêu cầu đối với dao thái rau cũng cao như vậy sao?

Phải biết rằng, con dao phay mà tiền bối nói không dùng được nữa kia là thứ mà thanh Sơn Lão tổ tha thiết ước mơ cũng không có được. thế mà trong mắt tiền bối thì ngay cả để thái rau cũng không đủ tư cách.

“tiền bối thực sự là quá khiêm nhường, sao con dao này lại không dùng được nữa chứ?” thanh Sơn Lão tổ không khỏi cảm khái một tiếng: “Nếu như ta có một con dao như thế thì tốt rồi.”

Dịch Phong nghe vậy cũng không khỏi thở dài một hơi.

Xem ra bên trong nhà ông lão này thực sự rất nghèo, nghèo đến mức ngay cả một con dao phay cũng không có.

Qua một hồi không lâu, ba món ăn một món canh được Dịch Phong làm xong rồi bưng lên bàn.

Lúc ăn vào miếng thứ nhất, đôi mắt thanh Sơn Lão tổ và Lạc Lan tuyết đồng thời sáng lên.

Hai người bọn họ xin thề đời này chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy!

Nhìn thấy ánh mắt hai người, Dịch Phong gật đầu cười, đối với phương diện nấu đồ ăn hắn vẫn có chút tự tin.

Mặc dù hắn là một người lười, nhưng cũng là bị bất đắc dĩ, bởi vì hương vị đồ ăn thế giới này thật sự chẳng ra làm sao cả. Ngẫu nhiên ăn một chút mì thịt bò ở quán đối diện còn được nhưng cũng không thể ăn mãi đồ bên ngoài, Dịch Phong chỉ có thể tự mình cải thiện thức ăn.

Đương nhiên, cho dù là quán mì thịt bò đối diện cũng đã được Dịch Phong dạy qua.

Mấy người Dịch Phong ăn cơm nước no nê.

Hậu viện.

Ý thức con chó bị Dịch Phong đá ngất kia dần dần tỉnh táo.

“Gâu gâu, đau quá.”

“tên phàm nhân đáng chết, đợi sau khi ta khôi phục lại như cũ, xem ta giết chết ngươi như thế nào.”

trong lòng con chó gào thét tràn đầy thù hận đối với Dịch Phong, hắn không chỉ là tộc nhân Phệ thiên Yêu Lang mà còn là nhi tử của Phệ thiên Yêu Hoàng nhưng lại thua trong tay một phàm nhân, đối với hắn mà nói thì chuyện này chính là một sỉ nhục cực lớn.

Đáng hận, thật đáng hận!

“Nếu không phải vì Ngao Khánh ta trốn khỏi bộ lạc nên bị kẻ xấu đánh trọng thương, tu vi không sử dụng được một phần vạn thì sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ?”

“Đừng để ta tìm được ngươi, ta sẽ băm ngươi thành tám mảnh!”

trong lòng gào thét xong xuôi, cuối cùng con chó cũng mở mắt ra.

Ào ào ào!

trong lúc nhất thời, vô số ánh sáng chiếu về phía hắn, lóng lánh khiến mắt hắn không mở nổi. Ánh sáng này làm cho hắn cảm thấy như bản thân đang ở trong một vùng mưa kiếm

Khi hắn cưỡng ép bản thân mở mắt ra lần nữa thì phát hiện xung quanh hắn có vô số binh khí tán lạc.

“Những binh khí này…”

Ngao Khánh khiếp sợ há hốc mồm, những binh khí này thấp nhất cũng là Linh phẩm.

trời ạ!

Con chó hoài nghi nhân sinh.

Không phải là hoài nghi lang sinh.

Cho dù hắn là nhi tử của Phệ thiên Yêu Hoàng đi chăng nữa thì từ trước tới nay cũng chưa từng gặp nhiều thánh vật Linh phẩm trở lên như vậy!

Nhiều như vậy, đừng nói là hắn, chỉ sợ là lão già sau lưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy.

Càng mẹ nó khoa trương là những binh khí này còn rơi lả tả trên đất giống như đồ bỏ đi, rốt cuộc là ai lại chơi lớn như vậy!

“Không đúng.”

Dường như Ngao Khánh lại nhận ra được gì đó, toàn bộ binh khí tán loạn trên mặt đất này đều là tàn thứ phẩm.

“Ối trời ơi.”

Ngao Khánh càng thêm kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được.

tàn thứ phẩm cũng có cấp bậc Linh phẩm, nếu như những binh khí này nếu là thành phẩm thì sẽ có có cấp bật tới mức nào chứ.

Chương 15: Đại lão giả dạng làm phế vật dạo chơi nhân gian.

Phải biết rằng, một luyện khí đại sư chế tạo thành phẩm có cấp bậc là Linh phẩm và một luyện khí đại sư chế tạo ra tàn thứ phẩm là Linh phẩm hoàn toàn không giống nhau. Có trời mới biết ngay cả tàn thứ phẩm của hắn cũng là linh phẩm thì hắn ta là dạng trâu bò gì.

Sao lại kinh khủng như vậy!

“Rốt cuộc là ai?”

“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”

Ngao Khánh vừa khôi phục được một chút sức mạnh sau khi hôn mê, hắn chống đỡ đứng lên đi ra phía ngoài thăm dò từng ly từng tí.

Nhưng lại không cẩn thận, bước vào sân trước.

Ngay khoảnh khắc hắn bước vào sân trước, hắn lập tức cảm thấy một áp lực long trời lở đất vô cùng lớn mạnh ép về phía hắn, sau đó bức họa hai bên tường lấp lánh hào quang chói mắt, mười tám binh khí bên trong bức họa hóa hình công kích về phía hắn.

“Gâu gâu”

Ngao Khánh rít lên một tiếng, cảm giác tứ chi như nhũn ra, bất chấp tất cả nhấc chân chạy.

Rốt cuộc đại sảnh kia cất giấu cái đồ vật kinh khủng gì vậy, vừa rồi đã dọa hắn sợ muốn tè ra quần, mẹ nó rốt cuộc chỗ này là nơi ma quỷ nào thế!

Hắn lại hốt hoảng chạy tới một hướng khác, thận trọng bước vào.

“Phù!”

thở phào nhẹ nhõm

Cũng may là không có mấy đồ vật kinh khủng kia.

Nhưng mà có người!

Hơn nữa tên phàm nhân kia cũng ở đây.

Bên trong ánh mắt Ngao Khánh lập tức tràn ngập sát khí, cơ thể chuẩn bị tiến lên xé rách tên phàm nhân đáng chết này.

Không đúng.

trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cơ thể Ngao Khánh dừng lại, ăn cơm cùng tên phàm nhân kia là…

“Dịch đại sư, đồ ăn người làm thật sự rất ngon.” Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ hồng hào, lão ta không nghĩ rằng bản thân có thể xuống bếp cùng Dịch Phong tiền bối mà còn có thể ngồi ăn cơm trưa cùng Dịch Phong.

Giờ khắc này, khỏi phải nói lão ta thỏa mãn cỡ nào.

Có thể thân mật với tiền bối có cấp bậc này như vậy, nếu nói chuyện này ra thì cũng đủ để cháu trai lão ta chém gió cả một đời.

“ta mời người một chén.”

thanh Sơn Lão tổ đứng lên, sau đó cung kính rót rượu cho Dịch Phong rồi uống một hơi cạn sạch trước.

“Đại sư, chuyện lúc trước là tuyết Nhi không đúng, tuyết Nhi vô cùng cảm tạ đại sư khoan dung độ lượng, chén này tuyết Nhi xin kính ngài.” Lạc Lan tuyết cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nàng cung kính bưng chén rượu lên mời Dịch Phong.

“Ha ha, khách khí khách khí rồi.”

Dịch Phong cũng thản nhiên tiếp nhận rượu của hai người họ, dù sao lúc trước quả thật bọn họ có chút hiểu lầm.

“Cảnh giới của ông già này…”

Ngao Khánh nhìn thanh Sơn Lão tổ, ấn kí hình nhật trên trán hơi hơi lấp lóe ánh sáng, sau đó lẩm bẩm nói: “Mặc dù ông già này che giấu rất tốt nhưng vẫn không thoát khỏi mắt của Phệ thiên Yêu Lang ta, không nghĩ tới lại là Võ Vương cảnh.”

“Võ Vương cảnh có thể so với Yêu Vương của Yêu tộc ta!”

Bên trong giọng nói Ngao Khánh mang theo vẻ khiếp sợ.

Yêu Vương trong bộ lạc Yêu tộc cũng được coi là lãnh chúa một vùng. Cho dù là ở trong bộ lạc Phệ thiên Yêu Lang bọn họ thì cũng có sự tồn tại của một trưởng lão với sức chiến đấu không nhỏ.

“Còn cô nương kia, mặc dù chỉ tương ứng với cảnh giới Đại Yêu Sư trong tộc ta, nhưng thiên phú của bản thân nàng cũng rất tốt, đợi một thời gian nữa cũng có thể trưởng thành đến cấp cao hơn!”

Ấn ký trên trán Ngao Khánh lại lóe sáng nhìn về phía Lạc Lan tuyết, sau đó kinh ngạc nói.

“Vì sao, một đại võ sư có thiên phú rất tốt và một Võ Vương có thể so với trưởng lão Yêu tộc lại cung kính với tên phàm nhân này như vậy, còn mở miệng gọi một tiếng đại sư?”

“Đầu óc hai người kia có vấn đề sao?”

Móng vuốt Ngao Khánh gãi gãi đầu với vẻ không hiểu được. trong lúc hắn đang do dự không biết nên xử lý tên phàm nhân này thế nào thì dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Dịch Phong.

“Hít!”

Hai mắt hắn trừng to, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Chẳng lẽ tên phàm nhân này?

tên phàm nhân này…

Dường như là để chứng minh cho suy nghĩ của Ngao Khánh, Dịch Phong ngồi ở trong sảnh chiêu đãi thanh Sơn Lão tổ và Lạc Lan tuyết, sau khi nhìn thấy hai người mời rượu, cũng khách khí nói: “Hai vị không cần khách khí như thế, ngược lại là hai vị quang lâm hàn xá nhưng ta cũng không tốt để chiêu đãi.”

“Đùng!”

Ngao Khánh nghe thấy lời này, thân thể run rẩy một hồi.

trong đầu giống như vang lên một tiếng sấm.

Hiện tại hắn không rõ tên phàm nhân trước mắt này là phàm nhân gì mà lại là chủ nhân ngôi nhà này.

Những binh khí Linh phẩm rơi lả tả trên đất trong hậu viện và mười tám bức hoạ kinh khủng trong sân trước đều là bút tích của hắn.

Nếu không thì tại sao một cao thủ tương đương với trưởng lão Yêu tộc và một nữ nhân xinh đẹp thiên phú xuất chúng lại phải cung kính với hắn như vậy?

Khó trách, khó trách.

Chương 16: Ngươi ở lại làm chân giữ cửa cho ta.

Khó trách lúc đó ta vận dụng yêu lực va vào tên phàm nhân này, rõ ràng tên phàm nhân này không thể nào chặn lại thế nhưng hắn lại phá giải được. Hóa ra hắn là một đại lão thần thông quảng đại sơn bất lộ thủy, giấu kín tài năng.

“Nhất định là như thế.”

“trước đó cũng đã nghe phụ hoàng nói rằng rất nhiều cao thủ nhân loại đều có bệnh về đầu óc, rõ ràng có tu vi thông thiên nhưng phải giả dạng thành phế vật dạo chơi nhân gian, tiếp đó lại giả heo ăn thịt hổ. Chắc chắn người này cũng như vậy.”

Ngao Khánh vô cùng tin tưởng vào ý nghĩ của mình.

Vừa nghĩ đến đây là mặt mũi Ngao Khánh đã tràn đầy thấp thỏm.

Cho dù là ông già Phệ thiên Yêu Hoàng nhà hắn thì chỉ sợ cũng khó mà lấy ra được mấy thứ trong phòng tên này. Điều này đủ để chứng minh ít nhất cũng là tên cao thủ giả trang thành phàm nhân này cùng cấp bậc với Phệ thiên Yêu Hoàng nhà hắn.

Lão đại cấp bậc này chính là sự tồn tại làm cho hắn chỉ có thể ngước lên nhìn.

Điều nực cười là lúc trước hắn còn muốn báo thù, căn bản giống như lấy trứng chọi với đá!

“thế nhưng tại sao cao thủ này lại muốn bắt ta!”

Ngao Khánh nghĩ đến sứt đầu mẻ trán.

Mình và hắn không thù không oán, cũng không có bất kỳ dây dưa gì, cứ như vậy mà vô duyên vô cớ bắt mình lại.

Sau khi bắt xong, một không làm hắn bị thương, hai cũng không giết hắn.

Nhưng mà thường thường chính là như vậy, thứ để cho người ta đoán không ra mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất, huống chi tâm tư của nhân vật thuộc cấp bậc này, sao hắn có thể tùy tiện suy đoán?

Lúc Ngao Khánh đang suy nghĩ không xong thì Dịch Phong lại uống thêm hai chén rượu, càng ngày càng cảm thấy lão già này đáng giá kết giao, lập tức mời lão ta: “Lần này hai vị tới quá gấp gáp, nếu lần sau hai vị có rảnh rỗi thì có thể tiếp tục tới hàn xá ngồi một chút. Chờ lần sau tới, ta sẽ róc xương róc thịt con chó kia làm một nồi lẩu thịt cầy cho hai vị ha ha.”

“Dịch đại sư khách khí, khách khí.”

Nghe thấy Dịch Phong còn mời lão ta lần sau tới, thanh Sơn Lão tổ cực kỳ kích động, thế nhưng khi nghĩ tới việc phải ăn con Phệ thiên Yêu Lang kia thì lão ta lại trở nên vừa thấp thỏm vừa khẩn trương.

Nhưng lão ta lại nghĩ đi nghĩ lại, vị tiền bối này đã liên tục mời, bản thân lão ta cũng không có gì phải cố kỵ.

Nếu như bộ tộc của con Phệ thiên Yêu Lang kia thật muốn truy cứu thì chỉ sợ cũng phải cân nhắc một chút, thịt này là lão ta ngồi ăn cùng với ai.

Dù sao, lão ta cũng là nhân vật đã xuống nhà bếp ăn bữa trưa với tiền bối!

Nghĩ đến đây.

thanh Sơn Lão tổ cũng không còn sợ hãi nữa, chắp hai tay lên nói: “Dịch đại sư có thể mời ta là vinh hạnh của ta. Nếu đã như vậy, lần sau rảnh ta sẽ mang rượu tốt nhất đến quấy rầy đại sư.”

“Không dám, không dám.”

Dịch Phong nhàn nhạt cười, đũa lại gắp đồ ăn.

toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đều bị Ngao Khánh đứng ở cửa nghe được.

“Run lẩy bầy, run lẩy bầy…”

Hóa ra, hóa ra vị cao thủ này bắt ta là vì muốn biến ta thành nồi lẩu hả?

A mẹ nó!

Vừa nghĩ tới đó, Ngao Khánh đã mất hết cả niềm tin, khom người cuốn rúc run rẩy trên mặt đất.

“trời ạ!”

“Làm sao bây giờ?”

tình huống bây giờ của hắn, chính là đánh thì đánh không lại nhưng mà chạy cũng chạy không thoát!

“Không được, ta không thể chết.”

“từ trước đến nay ta luôn bị phụ hoàng xem thường, lần này đi ra chính là vì muốn chứng minh bản thân, ta không thể chưa chứng minh được bản thân đã bị biến thành lẩu thịt cầy!”

Nghĩ đến đây, trong mắt Ngao Khánh một lần nữa loé lên tia sáng.

trong lòng của hắn đã quyết định, chờ chút nữa hắn sẽ cầu xin vị cao nhân này tha thứ. Nếu biểu hiện trước mặt hắn thật tốt thì có lẽ sẽ nhặt lại được một cái mạng, còn được trả lại tự do.

Sau nửa canh giờ, ba người Dịch Phong mới cơm nước xong.

“Cảm tạ Dịch đại sư thịnh tình tiếp đãi, thanh Sơn ta xin cáo từ.” thời gian cũng không còn sớm, thanh Sơn Lão tổ cũng thức thời cáo từ.

“Được, đồ nhi giúp ta tiễn khách.”

Dịch Phong ợ một cái, vẫy tay với hai người sau đó quay sang Chung thanh dặn dò một câu.

“Dạ, sư phụ.”

Chung thanh cung kính gật đầu, sau đó đưa hai người thanh Sơn Lão tổ ra ngoài cửa võ quán.

“Cảm tạ tiểu công tử đưa tiễn.” Ngoài cửa, thanh Sơn Lão tổ chắp tay khách khí nói với Chung thanh.

“Hai vị khách khí, sư phụ nói, nếu hai vị có thời gian rảnh rỗi thì cứ tới ngồi.” Chung thanh gật đầu nói.

“Được được được.”

thanh Sơn Lão tổ cảm kích gật đầu, sau khi hàn huyên vài câu đơn giản với Chung thanh xong thì Chung thanh mới trở về võ quán.

Bên kia, thanh Sơn Lão tổ đứng ở góc đối diện trên đường phố, trên mặt đều là ý cười. Sau khi ra cửa lão ta mới phát hiện bản thân vừa đột phá Võ vương còn chưa đủ ổn định thế mà biến thành cực kỳ ngưng tụ.

thậm chí trình độ ngưng tụ này có thể so với những Võ Vương đã đột phá mấy chục năm.

“Chuyến đi ngày hôm nay không uổng công một đời này!” thanh Sơn Lão tổ cảm thán.

Chương 17: Ngươi ở lại làm chân giữ cửa cho ta (2).

Sao lão ta có thể tưởng tượng bản thân suýt chút nữa bị Huyền Vũ Lão tổ ép vào đường chết, giờ lập tức xoay chuyển được tình thế.

Đương nhiên trong mắt lão ta thì chỗ tốt lớn nhất vẫn không phải là đột phá được cảnh giới.

Mà là tâm cảnh được nâng cao.

tâm cảnh được nâng cao chính là có thể gặp nhưng không thể cầu, hết thảy chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của bản thân. Mà chính phản phác quy chân, tâm cảnh nhập phàm không kiêu không gấp của Dịch Phong đã làm cho lão ta cảm ngộ được rất nhiều.

Một bên, Lạc Lan tuyết cũng mang vẻ mặt buông lỏng thoải mái.

Cuối cùng khối đá lớn trong lòng vì đắc tội Dịch Phong cũng rơi xuống.

thân là nhân vật như vậy, không những không tính toán chi li với nàng, còn không so đo hiềm khích lúc trước mà mời nàng ăn cơm, thật sự là làm cho lòng Lạc Lan tuyết nảy sinh kính nể.

Những đệ tử tông môn được gọi là thiên chi kiêu tử kia mà đi so với vị tiền bối này thì như là một trời một vực.

“Chỉ là vị thiếu niên kia, rốt cuộc ta vẫn không nhìn thấu được hắn!” Nhìn bóng lưng Chung thanh rời đi, thanh Sơn Lão tổ khẽ thở dài, lão ta vẫn không thể nhìn ra được trên người Chung thanh có chỗ đặc biệt gì.

Nhưng nếu không có chỗ đặc biệt, tại sao lại được cao nhân như Dịch Phong vừa ý?

“tuyết Nhi, sau khi trở về thanh Sơn Môn thì cố gắng điều tra thêm lịch sử bách khoa toàn thư cho ta. ta muốn xem xem rốt cuộc thì vị thiếu niên này có năng lực gì mà có thể bái tiền bối làm sư phụ.” thanh Sơn Lão tổ phân phó.

“Dạ.”

Lạc Lan tuyết rất hiếu kỳ cực với chuyện này, không lâu sau đó hai người mới hài lòng hóa thành vệt sáng bay về thanh Sơn Môn.

Sau khi Chung thanh trở về thì tự động thu thập bát đũa.

Dịch Phong thỏa mãn nhìn Chung thanh, mặc dù phải nuôi thêm một người nhưng gặp được đứa bé nghe lời như Chung thanh thì cũng đáng giá!

Đi vào hậu viện, đang chuẩn bị ngửa ra nằm trên ghế thì hắn chợt phát hiện dưới chân có một con chó đang nhìn trừng hắn.

“Ồ?”

Dịch Phong lấy làm kinh hãi, đây không phải con chó mà hắn kéo về sao?

trên đường bị đánh nhiều lần như vậy, còn bị hắn đạp cho một cước, không nghĩ tới con chó này còn có thể sống lại, lúc trước hắn còn chuẩn bị mang con chó này đi làm một nổi lẩu mà.

thật đúng là một con chó kiên cường!

Con chó mở to hai mắt nhìn hắn, hình như mang theo sự khẩn cầu.

“Con chó này muốn làm gì?”

Dịch Phong nghi hoặc.

trong lúc hắn đang nghi hoặc thì con chó kia cong bốn chân xuống, quỳ trước người hắn, sau đó còn dập đầu.

Mặc dù thân trong lòng Ngao Khánh rất uất ức vì mình thân là con của Phệ thiên Yêu Hoàng lại phải bái lạy một phàm nhân, nhưng mà nghĩ tới thực lực của người này mạnh như vậy, lại thêm thân bất do kỷ nên hắn cũng chỉ đành nhịn xuống.

“Ngươi đang cầu xin ta tha mạng sao?”

trên mặt Dịch Phong toàn là vẻ giật mình, không nghĩ tới con chó này lại có nhân tính như thế.

Con chó nghe được Liễu Dịch Phong nói vậy bèn gật đầu một cái.

thấy thế, Dịch Phong cảm khái một tiếng, không ngờ con chó này lại thông minh như vậy. Hắn không khỏi nhớ tới kiếp trước hắn cũng nuôi một con Husky, thế là phất phất tay nói: “thôi thôi, ngươi cũng là một sinh mạng, ta không làm tổn thương ngươi nữa!”

Nghe vậy, trong lòng Ngao Khánh vui mừng như điên!

thật may mắn vì mình quyết định cầu xin tha mạng, mặc dù quỳ lạy người ta rất uất ức nhưng xem ra tâm địa vị của cao nhân này vẫn còn rất lương thiện!

Ngao Khánh cúi thấp đầu, nói cám ơn liên tục.

“Cũng được đấy…”

Dịch Phong nằm ngửa trên ghế, dùng chân gãi gãi cái cằm của con chó, tán thưởng một câu.

Ngao Khánh nhướng mày, hắn có thân phận gì? Mặc dù không được Yêu Hoàng chào đón nhưng dù gì cũng là công tử của bộ tộc Phệ thiên Yêu Lang, sao có thể để người dùng chân chạm vào cằm được chứ, trong lòng lập tức dâng lên một sự phẫn nộ.

Cho dù ngươi mạnh nhưng cũng không thể làm nhục người như vậy chứ!

Chỉ là, hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Dù sao sinh mệnh quan trọng, tự do quan trọng, chỉ cần thoát khỏi nơi đây thì chính là trời cao biển rộng mặc chim bay.

“Nếu ngươi đã hiểu chuyện như vậy, vừa hay chỗ này của ta thiếu một chân giữ cửa, ngươi cũng ở lại đây đi!” Một con chó thông minh như thế, Dịch Phong cũng không muốn thả ra, vì thế lại nói thêm một câu.

Ngao Khánh nghe vậy, lông trên người lập tức dựng đứng.

trong lòng than trời than đất.

Hắn lại không nghĩ tới người này không muốn buông tha cho mình.

“thế nào, không muốn sao?” Dịch Phong cũng không để ý con chó này có thể nghe hiểu hay không, cơ thể cúi xuống, bàn tay xoa xoa đầu con chó một lát.

Ai nguyện ý đi theo bên cạnh cái đồ biến thái nhà ngươi hả?

Ngao Khánh sắp khóc rồi.

Bản công tử còn phải đi chứng minh chính mình đấy. Nếu như ở lại nơi này thì chẳng khác gì bị hạn chế tự do, nói không chừng ngày nào đó có khách tới ngươi lại muốn biến ta thành nồi lẩu cày!

thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong lòng, hắn cũng không thể nói ra, nhất là câu hỏi vừa rồi của Dịch Phong, hắn nghe được mùi uy hiếm rất lớn nha!

Hắn cũng không muốn vất vả lắm mới giữ được cẩu… Không, lang mệnh, lại phải biến thành nồi lẩu.

Chương 18: ta nhất định phải thoát khỏi tên nhân loại này.

Cho nên chỉ có thể nhịn bi phẫn và không cam tâm ở trong lòng, gật đầu một cái.

“Được, vậy ta đặt cho ngươi cái tên.” Dịch Phong hài lòng gật đầu, nhíu mày trầm tư nói: “Bây giờ có Chung thanh còn có thêm ngươi, phương diện kinh tế có chút cung không đủ cầu cho nên đặt tên ngươi là Vượng tài đi, mang thêm chút sức sống cho võ quán của ta.”

“Vượng… tài?”

Ngao Khánh kêu rên trong lòng.

tốt xấu gì lão nhân gia ngài cũng phải lấy cho ta cái tên vang dội một chút đi chứ!

thôi.

Không quan trọng.

Bây giờ có thể sống sót coi như không tệ rồi.

Nhưng mà tên nhân loại đáng chết này, vốn cho là tâm địa của hắn thiện lương, không ngờ rằng…

Quả nhiên, nhân loại đều không phải là thứ tốt lành gì!

Sao Dịch Phong biết được con chó này có thể suy nghĩ nhiều như vậy chứ, hắn chỉ coi nó là một loại chó đất không biết chủng loại, nhớ tới con chó này chắc đang đói bụng, liền hô: “Đồ nhi, cơm thừa kia chớ lãng phí, bưng tới cho vi sư.”

Ngao Khánh sửng sốt một chút.

Sau đó nhìn thấy Chung thanh bưng cơm thừa và đồ ăn thừa vừa dọn xong tới.

“Đồ nhi, con chó này không chết cũng coi như là kỳ tích cho nên ta dự định để nuôi. Sau này cơm thừa và đồ ăn thừa không cần lãng phí nữa.” Dịch Phong dặn dò Chung thanh vài câu.

“Sư phụ từ bi.” Chung thanh gật đầu, nói: “Sau này cơm thừa và đồ ăn thừa ta đều sẽ để lại cho hắn.”

“Đồ nhi ngoan.”

Dịch Phong tán thưởng cười.

Nghe hai tên sư đồ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt Ngao Khánh tái xanh tới cực điểm

Hóa ra là muốn dùng cơm thừa và đồ ăn thừa để nuôi hắn?

Gâu, không!

Hắn đường đường là Phệ thiên Yêu Lang, là nhi tử của Phệ thiên Yêu Hoàng, sao hắn có thể ăn cơm thừa với đồ ăn thừa nhà các ngươi được chứ?

Nhục nhã, vô cùng nhục nhã!

Nhân loại!

tên nhân loại đáng chết!

ta giết cả nhà ngươi.

trong sân Ngao Khánh chạy tới chạy lui lung tung khắp nơi, vì giữ mạng sống hắn mà đã phải quỳ lạy tên nhân loại này thì cũng thôi đi, lại còn phải nhẫn nhịn chịu nhục như vậy, thế thì sao mà được

Không để ý, tuyệt đối không để ý.

Hắn cắn chặt miệng, âm thầm thề có đánh chết cũng sẽ không ăn cơm thừa cặn bã.

“Sư phụ, con chó này không ăn cơm.”

Chung thanh hơi há mồm, ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.

“Ách… Có thể nó hơi sợ người lạ.” Dịch Phong sờ cằm một cái.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chung thanh hỏi lại.

“Đổ cơm thừa lên phiến đá kia đi, nó đói bụng thì tự khắc biết ăn, ngươi tiếp tục đi dọn dẹp đi!” Dịch Phong dặn dò tiếp.

Khinh người quá đáng!

Quả thực là khinh người quá đáng!

Ngao Khánh quay đầu, dùng ánh mắt thù hận điên cuồng nhìn Dịch Phong. Vốn dĩ Dịch Phong giữ lại một mạng cho hắn nên hắn vẫn rất cảm kích.

Bây giờ, hắn chỉ còn mối hận bị sỉ nhục đối với Dịch Phong.

“Ánh mắt này đúng là rất giống con Husky theo ta kiếp trước.” Nhìn thấy ánh mắt kia của Ngao Khánh, Dịch Phong lại nhịn không được ôm đầu chó xoa một hồi.

Nhưng ở trong mắt Ngao Khánh thì lại là một màn vũ nhục trần trụi.

Dịch Phong không thèm quan tâm nó nữa. Vừa cơm nước no nê xong, chính là khoảng thời gian nghỉ trưa tốt nhất, bình yên nằm trên ghế, thỉnh thoảng bàn tay lại đung đưa quạt hương bồ, chậm rãi đánh một giấc ngon lành.

Nhìn thấy Dịch Phong ngủ say như vậy, mặt mũi Ngao Khánh đầy hung ác.

Hắn đang nghĩ có nên thừa cơ hội mà tập kích tên nhân loại đáng chết này hay không. thế nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ cơ hội.

Hắn tin là chỉ cần mình có bất kỳ cử chỉ làm loạn nào thì thứ chờ đợi hắn chính là tình cảnh thập tử nhất sinh.

“Không được, ta nhất định phải thoát khỏi bàn tay của tên nhân loại này, ta muốn tự do.”

Ròng rã cả một buổi chiều, Ngao Khánh đều nghĩ cách làm thế nào mới có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. thế nhưng lại không như mong muốn bởi vì tiền phòng bên kia là con đường ắt phải đi qua để chạy trốn.

Mà nhiều lần hắn bước vào tiền phòng thì đều bị mười tám bức họa kia làm kinh sợ không dám chuyển động.

Cuối cùng hắn mới từ bỏ chạy trốn, mệt mỏi nằm trên đất.

“thế nhưng mà ta đói lắm rồi!”

Hắn nằm rạp trên mặt đất, bụng phát ra tiếng kêu theo từng đợt. Bây giờ ở chỗ Dịch Phong thì không nói, lúc trước hắn đã phải trải qua ngàn dặm chạy trốn, sớm đã bị đói đến mức không chịu nổi.

Ánh mắt không có liêm sỉ cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn thừa trên mặt đất kia.

“Không.”

“ta đường đường là công tử tộc Phệ thiên Yêu Lang, sao có thể ăn đồ ăn thừa của phàm nhân được.”

“tuyệt đối không!”

Ánh mắt Ngao Khánh kiên định.

Sắc trời dần dần tối.

Dịch Phong lại xào hai món ăn, sau bữa ăn hắn nghĩ tới tình trạng của Vượng tài, hỏi: “Đồ nhi, Vượng tài vẫn chưa thèm ăn cơm hả?”

“Không, sư phụ.” Chung thanh lo âu nói: “Vượng tài có thể bị chết đói hay không?”

“Không có chuyện gì.” Dịch Phong nói khẽ: “Có lẽ là còn sợ người lạ, chờ chút nữa bưng chỗ thức ăn còn dư lại qua cho nó đi!”

“Dạ, sư phụ.”

Chung thanh cung kính gật đầu.

Chương 19: Hóa ra là tiền bối đang bồi dưỡng ta.

Chỉ chốc lát sau, một bữa cơm tối mới lại được bưng đến hậu viện.

“Nhân loại đáng chết, rốt cuộc muốn nhục nhã ta tới khi nào?”

Ngao Khánh nhìn thấy một màn này, tức giận muốn sôi máu não.

“ta đường đường là người của bộ tộc Phệ thiên Yêu Lang, sao có thể khuất phục dưới tay của nhân loại các ngươi được?”

“Ngao Khánh ta hôm nay có chết đói cũng sẽ không ăn một hạt cơm nào của đám phàm nhân các người.”

“Ùng ục!”

Vừa dứt lời, bụng lại phát ra âm thanh, hắn nhìn cái bụng lép kẹp của mình, ánh mắt lại không có cốt khí mà nhìn về phía cơm thừa và đồ ăn thừa còn đang bốc hơi nóng kia.

“Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, ta sẽ phá lệ một lần.”

Ngao Khánh cắn răng thầm nghĩ.

“Chỉ một lần.”

Mắt thấy Dịch Phong và Chung thanh không ở đây, Ngao Khánh lén lút chạy qua ăn cơm và đồ ăn thừa trên đất.

“thật là thơm!”

“Không thể không nói, món ăn mà tên nhân loại đáng chết này làm đúng là rất ngon.”

Đồ ăn vào miệng, lòng Ngao Khánh sinh thỏa mãn, nhịn không được khen một câu.

Sau khi ăn như hổ đói xong, hắn vẫn chưa thỏa mãn.

Đúng lúc này, Dịch Phong bước vào hậu viện.

“Đúng là con chó không có liêm sỉ, lúc trước còn gào khóc không chịu ăn cơm, bây giờ không phải là đã ăn không còn chút nào sao.” Dịch Phong nhìn phiến đá sạch sẽ, nhếch mép cười nói.

“Hít!”

Ngao Khánh nghe vậy lập tức nhếch miệng, tức đến run rẩy cả người.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, tên nhân loại này coi hắn như đồ chơi, dùng cơm thừa cặn bã nhục nhã hắn còn chưa nói, thế mà dám mở miệng trào phúng hắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều không dám động thủ đối với người này.

Đêm nay, Ngao Khánh càng nghĩ càng hận.

Ngày hôm sau, khi Dịch Phong đi tới hậu viện, Ngao Khánh trực tiếp nhe răng nanh với Dịch Phong.

Dịch Phong lườm hắn một cái, hoàn toàn không để ý mà nhấc chân bước vào hậu viện.

Dù sao cũng nhàn rỗi, nhớ tới con dao phay ở phòng bếp không còn dùng được nữa, thế là hắn chuẩn bị rèn thêm một con dao phay mới.

Rèn sắt rất mệt mỏi.

Độ lửa, lực đạo, thành hình đều rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được.

Cho nên sau khi kỹ năng của hắn lên đến cấp độ cao nhất, hắn không thèm rèn sắt nữa.

“Ồ!”

Hắn vốn sợ mệt nên không thích động tay lắm, chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Ngao Khánh ở một bên.

Lộ ra một nụ cười đắc ý.

Nhưng khi nụ cười này đi vào trong mắt Ngao Khánh, quả thực là sởn cả tóc gáy.

Hắn không biết nhân loại đáng giận này sẽ lại nhục nhã hắn bằng trò gì.

“Ha ha, đến đây đi!”

Dịch Phong trực tiếp dắt Ngao Khánh đi tới bên cạnh lò lửa đập sắt, lò lửa có một ống thổi, lúc kéo ống thổi thì lửa to sẽ bốc lên.

Mà cách Dịch Phong nghĩ ra chính là thay đổi cấu tạo của ống thổi một chút, dùng con chó làm như con lừa kéo ống thổi, hình như có thể tiết kiệm cho hắn không ít sức lực.

Nói làm liền làm.

Ống thổi nhanh chóng được Dịch Phong cải tạo xong, sau đó hắn buộc Ngao Khánh vào trên đó. Không biết hắn lấy được một cái xương ống từ chỗ nào, treo ở phía trước miệng Ngao Khánh.

Đây là đạo lý buộc củ cà rốt trước đầu con lừa.

Cứ như vậy, một cái xương ống bị lấy làm động lực động cơ vĩnh cửu, Dịch Phong chơi đùa nó thành hình thành dạng.

“ta thực sự là thiên tài.”

Dịch Phong tự khen mình bằng một nụ cười, đạp một cái vào trên mông Ngao Khánh, thét: “Đi thôi nào.”

Nhân loại!

ta với ngươi không đội trời chung.

Ngao Khánh oán hận gào thét trong lòng.

tại sao lại muốn làm nhục ta như vậy, nếu cứ như thế này thì còn không bằng giết ta đi cho rồi!

Nhưng đối mặt với tử vong, hắn vẫn không có dũng khí đó. Dưới sự bức bách của Dịch Phong, hắn cũng chỉ có thể từ từ kéo ống thổi chuyển động

Nhưng sự hận thù trong lòng lại càng ngày càng sâu!

Ống thổi dưới sự tác động của Ngao Khánh đã hoạt động. Lửa to bốc lên, Dịch Phong một tay gắp than, một tay cầm búa bắt đầu tạo hình cục sắt nung đỏ trong tay.

“Rầm!”

Một cái búa đập xuống, mặt mũi Ngao Khánh vốn đang tràn đầy oán hận lập tức trừng to.

trên mặt lộ ra sự sững sờ không thể tin được.

“Cái này…”

trên mặt Ngao Khánh lập loè thần sắc không thể tin được.

Vừa rồi Dịch Phong đập xuống một búa, tia lửa yếu ớt bay khắp nơi. Khi tia lửa này vào trong mắt của hắn thì hóa thành những đốm nhỏ li ti rồi tan ra bốn phía.

“Hô!”

Đây đâu phải phải là tia lửa?

Đây là ý nghĩa sâu xa của võ đạo!

Mặc dù hắn là Yêu tộc nhưng phương thức tu luyện cũng không giống với nhân loại. thế nhưng đồ vật vượt qua thường quy này vẫn có thể mang đến cho hắn rất nhiều chỗ có lợi.

Nhất là khi ánh lửa bắn tung tóe lấm ta lấm tấm trên người hắn, quả thực chính là võ đạo tẩy lễ dành cho hắn.

Giờ khắc này, thương thế nửa năm cũng chưa tốt lên được của hắn lập tức tốt lên hai phần.

“Rầm!”

Lại là một nhát búa đập xuống.

Ánh lửa lại bắn ra tung tóe, rơi vào người Ngao Khánh càng làm cho hắn cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

thương thế lại tốt lên phân nửa.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Dịch Phong ở bên cạnh, nhìn rõ ràng là bình thường không có gì lạ nhưng cũng không biết vì sao mà bóng dáng này lại phóng đại vô hạn trong mắt Ngao Khánh, giống như toàn thân đều tỏa ra hào quang tựa như một mặt trời nhỏ chói mắt.

Chương 20: Gia nhập thanh Sơn Môn là ước mơ của ta.

“ta đã biết, ta đã biết…”

Ngao Khánh kích động tự nói trong miệng, ánh mắt nhìn Dịch Phong chẳng những không có oán hận ban đầu, ngược lại còn chảy ra nước mắt cảm động.

“Mục đích bắt ta của vị tiền bối nhân loại này, hóa ra là muốn bồi dưỡng ta, mà lần trước nhục nhã ta nhất định là để mài giũa tâm cảnh của ta.”

“Dù sao phụ hoàng cũng nói qua không chỉ một lần, lão nói ta cuồng vọng tự đại, là đóa hoa trong nhà kính, chưa từng được mài giũa, đây cũng chính là nguyên nhân lão xem thường ta.”

“Đúng thế, nhất định là như thế!”

“Nếu không, làm sao có thể lý giải tại sao vị tiền bối này một bên nhục nhã ta, một bên lại khôi phục thương thế cho ta?”

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngao Khánh tràn đầy hối hận và hổ thẹn.

Sau khi vị tiền bối này cứu hắn, chẳng những lao tâm lao lực mài giũa tâm cảnh cho hắn mà còn khôi phục thương thế cho hắn, nhưng hắn thì sao?

Lại tràn đầy oán hận đối với vị tiền bối này.

Quả thật chính là tiểu nhân hèn hạ, vong ân phụ nghĩa.

trong lòng hối hận khiến cho hắn hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tai thật nặng.

“ta không thể để cho tiền bối thất vọng.”

“trong lòng hối hận là vô dụng, sự cố gắng mới là niềm an ủi lớn nhất đối với tiền bối!”

Ánh mắt Ngao Khánh tràn ngập kiên định, tứ chi càng dùng lực tăng tốc, trong lúc nhất thời còn mang theo một trận gió.

“Chó ngoan, không tệ.”

Nhìn thấy ngọn lửa trong lò càng ngày càng lớn, Dịch Phong tán thưởng khen một câu.

Quả nhiên!

Không phụ lòng tiền bối chính là báo đáp tốt nhất đối với tiền bối.

Ngao Khánh nghe Dịch Phong tán dương, trong lòng cực kỳ hưng phấn, vừa nghĩ tới việc tiền bối cực khổ phí tâm cũng là vì hắn, hắn cũng không cảm thấy giúp Dịch Phong làm việc là sỉ nhục nữa.

Có thể được tiền bối bồi dưỡng chính là vinh hạnh của hắn.

Chỉ chốc lát sau, dao phay Dịch Phong mới tạo đã thành hình.

Mà khuôn mặt Ngao Khánh cũng đầy mồ hôi, thở hồng hộc. thế nhưng hắn không để ý đến mệt nhọc mà là nhìn vào con dao pháy còn bốc lên tia lửa kia.

“Con dao này…”

Ngao Khánh vừa dứt lời, Dịch Phong hài lòng liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng nhúng vào trong nước, lúc lấy ra Ngao Khánh phải hít vào một ngụm khí lạnh.

“Con dao này là hoàng… tông phẩm? Không đúng không đúng…”

Đến cuối cùng, Ngao Khánh phát hiện bản thân cũng không phân biệt được đẳng cấp của cây dao này, bởi vì… Con dao phay này đã vượt qua phạm trù kiến thức của hắn.

Hắn chỉ biết đây là thần binh cấp bậc cao nhất mà hắn từng được thấy!

Phù!

Đúng là được trời cao ưu ái, hắn vậy mà lại được chứng kiến một thần binh xuất thế, hơn nữa thanh thần binh này còn có sức lực của hắn.

“Ha ha ha!”

“Phụ hoàng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi sẽ phát hiện, đứa con trai này cũng không kém hơn những nhi tử khác của ngươi!”

“Nếu để cho người biết, ta phối hợp với vị tiền bối này tạo ra thần binh như vậy, chỉ sợ người sẽ không bao giờ dám xem thường ta nữa!”

Vừa nghĩ tới đó, Ngao Khánh lập tức nhìn về phía Dịch Phong bằng ánh mắt cảm kích.

Quý nhân!

Phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng chuyển tới trên thân Ngao Khánh hắn, nếu hắn ở lại đây với vị tiền bối lâu một chút, đến lúc đó… Chậc chậc!

Nhìn thấy dáng vẻ giật kinh phong của con chó, Dịch Phong trợn mắt nhìn nó một cái.

Mặc dù không biết chủng loại của con hàng này nhưng mà thật đúng là rất giống Husky.

Chắc là Husky của thế giới này!

“Sư phụ, khách tới rồi.” Chung thanh đi tới cung kính nói.

“Ừ, tới đây!”

Dịch Phong nhàn nhạt gật đầu một cái, vừa quan sát con dao phay được rèn ra vừa đi ra ngoài.

Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở cửa ra vào.

thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ngũ quan tinh xảo, mặc dù ăn mặc rất bình thường nhưng cũng tuyệt đối là tiểu mỹ nhân đứng đầu.

“Anh Nhi!”

Nhìn thấy nàng ta, đôi mắt Dịch Phong sáng lên, thiếu nữ trước mắt không phải ai khác mà chính là thanh mai trúc mã của hắn – Bành Anh. Hai người đã không gặp nhau mấy tháng rồi.

“Ừm!”

Bành Anh gật đầu.

“Đi, vào bên trong ngồi.” Dịch Phong nắm bàn tay nhỏ của nàng ta, vừa cười vừa nói.

“thôi.” Bành Anh tránh thoát khỏi cánh tay của Dịch Phong, trong miệng muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không ngồi được, ta chỉ đến thăm một chút. Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tức tốt, ta đã thuận lợi tiến vào thanh Sơn Môn, trở thành đệ tử ngoại môn.”

“Vậy à, vậy chúc mừng ngươi.” Dịch Phong nói.

Nhưng trong lòng hắn lại có chút phức tạp.

Một bên cảm thấy vui vẻ thay Bành Anh.

Một bên xuất phát từ lòng riêng lại không muốn Bành Anh tu luyện. Dù sao, chuyện này có nghĩa là hai người không được gặp mặt trong một thời gian dài.

“ta biết, ngươi cũng không muốn ta tu luyện.” Bành Anh cảm khái một tiếng, nói: “Nhưng có thể gia nhập vào thanh Sơn Môn tu luyện là ước mơ của ta, ta có thể thuận lợi gia nhập vào thanh Sơn Môn, ngươi nên cảm thấy vui vẻ thay ta mới phải.”

Dịch Phong gượng cười.

thở dài một hơi.

Dù sao cũng thế, mỗi người đều có một con đường riêng, hắn nên ủng hộ ước mơ của Bành Anh.

“Ngươi chấp nhận thì tốt.” trầm ngâm trong chốc lát, Bành Anh lại nói: “ta đi trước đây, sau này chỉ sợ sẽ không tới tìm ngươi nữa.”

Nói xong, nàng ta lập tức quay người đi về phía ngoài cửa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bạn thông cảm tụn mình đang fix audio cùng mở thêm 2 Server HK +SGD nhé nên nhiều lúc quên đó bạn :)Số lượng audio khá lớn tụn mình phải chuyển từ từ và fix lại ( mình cũng có thông báo trên fb đó bạn )Website mình không cần điều kiện gì nhé bạn mọi thứ đều FREE ( Miễn Phí )
https://audiosite.net
ủa ủa bạn ?? ở phần thông tin ghi rõ mà bạn ??Cập nhật 24h mỗi ngày ( c3081)không phải 450 chương mà 450 tập nhé bạn :Dhiện đang ở audio đang phát đến Chương 3081 nhé
https://audiosite.net
Hữu ngọc 3 ngày trước
Đến chương 450 sao k ra thêm chương nữa vậy ad ơi
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Hay cần điều kiện j để đc nghe fulll
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Sao bộ cuồng đế bách mỹ chưa ra hết z bác
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^