[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 16: Dịch Phong nổi giận (c151-c160)
❮ sautiếp ❯Chương 151: Dịch Phong nổi giận.
trong lúc nhất thời, chỉ còn lại ba Đại Yêu Hoàng giọng đầy lo lắng thương lượng với nhau, hoàn toàn không có khí thế như lúc vừa mới xuất phát.
“Các vị, thật sự không có biện pháp, chuyện này đã vượt qua khả năng khống chế cục diện của chúng ta.”
Lúc này, Lưu Dương Yêu Hoàng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đầu tiên là Bác Cổ Yêu Hoàng, phía sau lại là Viêm Đoạt Yêu Hoàng, mối hận này đã triệt để không thể quên đi, trận chiến giữa hai tộc chắc chắn phải đánh, bây giờ chỉ có thể lên núi, thông báo cho người kia!”
“tống Kha Yêu tôn?”
Nhắc đến người kia, mấy đại Yêu Hoàng lập tức rùng mình.
Người này là Vương của toàn bộ yêu giới Nam Sa, phải biết Yêu tôn còn mạnh hơn cả Yêu tông rất nhiều lần. trong mắt người này, mấy Yêu Hoàng nhỏ bé như bọn chúng chỉ là sâu là kiến. Nhưng sự tình đã phát triển đến một bước này, cho dù không muốn đối mặt với kẻ làm người ta khiếp sợ kia thì cũng không thể làm gì khác được.
Những cơn mưa phùn kéo dài suốt mấy ngày không ngớt hôm nay cuối cùng cũng ngừng lại. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít.
Bên trong thành Bình Giang, có vài kẻ đang nằm phơi nằm phơi mình dưới nắng ấm.
Ở cửa võ quán, không khí càng nhiệt liệt hơn, ca múa rộn ràng mừng cảnh bình yên thịnh vượng.
Âm thanh của đàn, nhị hồ, chiêng trống, các loại nhạc cụ cần có đều có, mỗi loại được chơi với loại âm sắc khác nhau, có thể vui tươi, trầm ấm, hoặc trữ tình…
Cùng với tiếng nhạc vang lên, dưới chân bậc thang có hơn chục nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đang đung đưa chiếc eo thon thả theo những điệu nhạc khác nhau, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ở cửa võ quán, một người mặc áo đen thảnh thơi bắt chéo hai chân nằm trên ghế tựa.
Hòa cùng tiếng nhạc, tay áo xúng xính làm điệu bộ lắc lắc đầu, bên cạnh có một chú chó nằm sấp, nheo mắt, vẫy đuôi, ân cần để hắn gác chân.
“tuyệt lắm!”
Giọng nói hài lòng của kẻ áo đen vang lên, hắn cầm lấy một nắm lớn tiền vàng từ chậu to bên cạnh ném qua.
thấy thế, những nữ nhân đang khiêu vũ đó càng nhảy múa nhiệt tình hơn, có một số người táo bạo, thậm chí còn vặn người sang phía lão giả áo đen. Cơ thể mềm mại của họ chẳng biết do vô tình hay cố ý mà đụng vào người hắn, gần như trực tiếp lọt vào vòng tay của đối phương.
Mặc dù không hiểu tại sao cơ thể dưới chiếc áo choàng đen này lại có chút gì đó nực cười, nhưng nhìn vào chậu tiền vàng lớn bên cạnh hắn, điều đó chẳng có gì đáng chú ý cả.
“Ha ha ha!”
“tuyệt, hay lắm!”
Phía dưới lớp áo choàng đen phát ra từng đợt tiếng cười nhộn nhạo.
Hắn vươn bàn tay ném tới thêm một nắm tiền vàng, quả thực là khí phách ngất trời.
Đúng lúc này.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, toàn thân hắn giật mình tựa như nhận ra việc gì đó, nhảy dựng lên đẩy ngã hai nữ nhân trước mặt rồi bắt đầu chạy.
Con chó nằm dưới dưới chân hắn cũng ngóc đầu lên nhìn, sau khi thấy tình hình thì đột nhiên xù lông, cử động tứ chi rồi chạy biến mất nhanh như chớp.
Con chó chạy mất dạng, kẻ mặc áo choàng đen kia mới chạy được hai bước đã bị một bàn tay bắt lại.
“A ba a ba!”
Hắn vội vàng lên tiếng.
“A ba cái đầu nhà ngươi!”
Kèm theo tiếng hét, một nắm đấm lao về phía lão giả áo đen.
“A a…”
Người áo đen bị một đấm này khiến cho đầu óc mơ hồ, hai chân mềm nhũn, trên mặt đất phát ra âm thanh run run.
“Ngươi, ngươi!”
Dịch Phòng từ trên núi trở về, vừa đi tới cửa đã chứng kiến hình ảnh này, điều khiến hắn tức giận hơn tất cả là tên kia dám cầm tiền của hắn đến nơi này tiêu pha. Đến cả Dịch Phong còn chưa từng có phong thái giàu sang thế kia đâu.
Quả thực là chọc cho Dịch Phong tức điên.
Đầu tiên là đánh cho cái đầu lâu khô này một trận, sau đó nắm chặt cái áo đen kia vặn thành một cục, kéo tới xó xỉnh tiếp tục chà đạp.
“Để xem, để xem ngươi vênh váo thế nào.”
“Ông đây chỉ không ở nhà có mấy ngày, ngươi lập tức nghĩ muốn lật nóc nhà đúng không!”
“Còn dám cầm tiền của ta để tiêu, hôm nay ta mà không đánh chết ngươi thì e rằng ngươi còn không biết thế nào là ‘Mã vương gia ba mắt’!”
Dịch Phong liên tục đạp lên người khô lâu, hoàn toàn không có chút nương tay nào.
Mà trong khe cửa, Ngao Khánh nhìn mà hoảng sợ. thậm chí mỗi lần Dịch Phong đạp một cái, mí mắt hắn lại nháy một cái.
“Ca, không phải là ta không xem trọng nghĩa khí.”
“Hôm nay chủ nhân ra tay thật sự rất nặng, chỉ sợ việc này chỉ có mình ngươi đủ khả năng gánh vác thôi.”
Mà trong thời điểm Dịch Phong hành hung đầu lâu khô, mấy cô nương đang khiêu vũ cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, loạng choạng nhặt hết tiền rơi trên mặt đất. Kẻ to gan còn không quên thò tay vào trong chậu mò mẫm rồi vội vàng chạy biến.
“Mẹ kiếp, tiền của ta!”
Dịch Phong nhìn chậu to đựng tiền chỉ còn lại đáy mà khóc không ra nước mắt.
Quả thực hiện tại hắn là kẻ có tiền, nhưng có tiền không đồng nghĩa với việc quên đi thời điểm nghèo khó. từng nhớ rõ năm đó không bán được sách, võ quán cũng chẳng có ai thèm tới, toàn bộ mùa đông hắn chỉ có thể ăn cơm trộn với lá cây và khoai tây, khiến cho hắn mấy tháng trời không đi ngoài được, suýt chút nữa dính bệnh trĩ.
Vừa nghĩ về việc này, lửa giận của Dịch Phong lại tăng lên, tiếp tục không ngừng đạp lên người đầu lâu khô.
Chương 152: ta đã làm gì tạo nghiệp gì vậy trời?.
“Ngươi là Dịch Phong?”
Đúng lúc này từ sau lưng hắn phát ra tiếng nói vênh váo.
Nghe vậy, Dịch Phong chân còn đang giữa thân hình đầu lâu khô quay đầu nhìn, lập tức thấy được thanh Sơn lão tổ đứng phía sau với lão giả trung niên mặc trang phục họa lệ.
Mà kẻ vừa mới nói chính là lão giả xa lạ kia.
thanh Sơn lão tổ bắt gặp ánh mắt của Dịch Phong, hắn vội cúi đầu, không dám nói một lời nào.
“Ngươi là ai?”
Người này ăn nói rất khó nghe, khiến Dịch Phong nhíu mày hỏi thẳng.
“ta là ai?”
Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng cười, sau đó cố ý để lộ ra thảo dược màu trắng trên ngực, vẻ mặt kiêu căng nói.
“Ngươi nhìn cái này sẽ hiểu được thôi, ta cũng có thể nói cho ngươi nghe tên ta, Lỗ Đạt Sanh!”
Nói xong Lỗ Đạt Sanh cao ngạo ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Dịch Phong.
Dịch Phong nhíu mày.
Nhìn bông hoa trắng đã chết trên ngực Lỗ Đạt Sanh, mấp máy miệng.
Lỗ Đạt Sanh?
Chưa từng nghe nói đến.
Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc ấy, Dịch Phong chẳng thèm quen tâm việc hắn có cùng tới đây với thanh Sơn lão tổ không, trực tiếp không thèm nể mặt mà vẫy vẫy tay.
“Lại đây ngồi đi thanh Sơn lão huynh. Còn ngươi, ta không quen ngươi, ngươi đi đi.”
Lời Dịch Phong nói trực tiếp khiến cho Lỗ Đạt Sanh tức điên.
trước ngực hắn là dấu hiệu của luyện dược sư, mà hắn vốn mang danh dược sư giỏi nhất Bành Sa, vì sao người này có thể không biết hắn?
“Giỏi lắm.”
Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh lạnh lẽo, nặng nề nói: ‘ta không có thời gian tranh cãi với ngươi chuyện này. ta hỏi ngươi, có phải ngươi cầm Hoả Diễm Châu không?”
“Hoả Diễm Châu là gì, không biết.”
Dịch Phong mất kiên nhẫn đáp.
“Còn dám giả mù sa mưa với ta, đã như vậy đừng trách ta nặng tay.” Lỗ Đạt Sanh trầm mặt, đi chuyển tới trước mặt Dịch Phong.
“Ngươi muốn làm gì?”
Dịch Phong nhíu mày.
“Hừ, ta muốn làm gì à? Nếu ngươi không chịu giao Hoả Diễm Châu ra đây, ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi, sau đó phá bỏ cái võ quán này.”
Dứt lời, Lỗ Đạt Sanh giận dữ lướt nhanh về phía Dịch Phong.
Khi vừa lướt đến, tay hắn lập tức hoá thành móng vuốt sắc bén đánh về phía Dịch Phong.
trong khoảnh khắc thấy được tay hắn sắp bắt lấy cổ Dịch Phong…
Hắn dường như thấy được một thứ quen thuộc.
“Hả?”
Hắn chợt giật mình phản ứng lại, cái áo đen kia không phải là của hắn sao?
Vì sao cái áo đen này lại ở dưới chân Dịch Phong?
Ánh mắt Lỗ Đạt Sanh dính chặt lấy thứ dưới chân Dịch Phong, quả nhiên bóng người quen thuộc này dù có thành tro hắn vẫn nhận ra.
“trời ạ!”
Hai mắt Lỗ Đạt Sanh trừng lớn, nỗi sợ hãi mãnh liệt gần như ngay lập tức xông thẳng lên đầu, dọa hắn sợ tới mất hồn.
Hai chân hắn đột nhiên mềm nhũn, tư thế vọt tới trước để lại trên mặt đất một vệt kéo dài, vừa vặn dừng lại bên chân Dịch Phong.
“ta ta ta ta…”
Lúc này Lỗ Đạt Sanh răng trên gõ răng dưới, trán đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nhìn Dịch Phong lắp bắp nói: “tiền bối, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi hiểu lầm rồi, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, ta tới đây tặng đồ cho người.”
Dứt lời hắn run rẩy tháo chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống, cung kính dâng lên cho Dịch Phong.
“Ngươi nhận cho ta vui lòng!”
Nói xong.
Hắn xoay người chạy biến.
Hắn cuống quýt chạy, chân vướng vào hòn đá ngã lăn một vòng trên đất, nhưng điều này cũng không có thể hạ thấp tốc độ của hắn, hắn bò dậy lại tiếp tục chạy.
Hắn chạy vội chạy vàng, đến cả nước mắt cũng không buồn giữ lại.
“Má ơi.”
“ta rốt cuộc là đã tạo nghiệp gì vậy, ta có chết cũng không đến thành Bình Giang nữa đâu.”
Hắn vừa chạy vừa thầm hối hận, hối hận bản thân không nghe lời thanh Sơn lão tổ, ăn gan hùm mật gấu nên mới chạy tới nơi này.
Này võ quán này làm gì có đại lão nào, phải là cự lão mới đúng!
Nếu không người mặc áo đen kia sao có thể bị giẫm đạp dưới chân được chứ?
Nhưng bây giờ hắn không còn quan tâm việc đó nữa rồi, hắn chỉ muốn mau mau chạy ra khỏi thành Bình Giang, thậm chí là ra khỏi Nam Sa…
“Ngươi quay lại cho ta.”
tuy nhiên, khi hắn chỉ mới chạy một vài bước đã nghe tiếng Dịch Phong từ phía sau truyền đến.
Những lời này giống như âm thanh của ma quỷ, trực tiếp khiến Lỗ Đạt Sanh chết điếng tại chỗ, tựa như hoá đá.
Lỗ Đạt Sanh suýt nữa bị tiếng hét này dọa cho thăng thiên.
Nếu không phải hai chân kẹp chặt, sợ là quần cũng ướt rồi.
Mà Dịch Phong lúc này thật sự sững sờ, cái tên Lỗ Đạt Sanh này chạy đến vênh váo trước, sau đó còn quỳ ở trên đất vứt cái nhẫn nát ra, quả thật là đồ thần kinh!
Cuối cùng, Lỗ Đạt Sanh run lẩy bầy quay đầu lại, trên mặt đầy mồ hôi, nâng bước chân nặng nề bước về phía Dịch Phong lần nữa.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Dịch Phong thấp giọng hét.
“ta ta ta ta, ta thật sự đến để đưa đồ!” Lỗ Đạt Sanh khóc không ra nước mắt nói.
“Đưa đồ?”
“tặng ngươi thuốc gây tê thôi!”
Dịch Phong cười lạnh lùng, dù hành động cử chỉ của Lỗ Đạt Sanh này rất không hợp lẽ thường, nhưng nhìn thái độ của người trước mắt, thì biết hắn không phải con chim tốt gì rồi.
Chương 153: Dao trong phòng bếp của tiên sinh đều là thánh phẩm đó.
“ta ta ta…”
Lỗ Đạt Sanh đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn đâu dám thừa nhận mình đến tìm đường chết, chỉ có thể nói quanh co, cả ngày không nói ra lời.
“tiên sinh.”
Đúng vào lúc này, ba bóng người cung kính đi đến, chính là ba người Ngô Vĩnh Hồng.
“Ba Võ tông?”
Lỗ Đạt Sanh đang nói quanh co thì nhìn thấy ba người Ngô Vĩnh Hồng, hắn trợn to mắt, cao thủ Võ Hoàng ở Nam Sa đã là rất cao cấp rồi, đến nỗi Võ tông kia càng hiếm có, bình thường thả đèn lồng cũng không tìm thấy.
Nhưng cửa của võ quán này, một lúc lại tập hợp đến tận ba người!
Mà Lục thanh Sơn căng thẳng bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không quá thất lễ, đã tiếp xúc nhiều, hắn sớm miễn dịch rồi, gặp ba vị cao thủ Võ tông ở chỗ của tiên sinh, dường như là chuyện rất bình thường.
tóm lại Lục thanh Sơn cũng đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của vị áo choàng đen kia rồi, không phải bây giờ vẫn bị tiên sinh giẫm ở dưới chân, vùng vẫy quyết liệt cũng không ra được hay sao, ba Võ tông là gì chứ?
Mà ba người Ngô Vĩnh Hồng lại chỉ quan sát Lục thanh Sơn và Lỗ Đạt Sanh một cái rồi không để ý nữa, chung quy trong mắt ba người bọn họ, hai người này chẳng là cái gì.
Nhưng ba người đến, lại tạm thời khiến Lỗ Đạt Sanh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lực chú ý của Dịch Phong đều ở trên người bọn họ.
“Là ba người các ngươi à!”
Dịch Phong chào hỏi: “tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây.”
“tiên sinh, chính là bọn ta, không phải lúc trước ở trong núi ngươi từng nói, sau võ quán của ngươi có một mảnh đất hoang cần khai phá, bảo chúng ta đến giúp đỡ sao?” Ngô Vĩnh Hồng cung kính hỏi.
“Đúng đúng đúng.”
Dịch Phong vỗ trán, lúc này mới nhớ ra nói: “Đúng, quả thật ta định khai khẩn miếng đất hoang này.”
“tiên sinh, là như vậy, hai người bạn già này của ta cũng muốn làm cùng, ngươi xem?” Ngô Vĩnh Hồng lại hỏi.
Nói xong, ánh mắt mong đợi của tôn Gia Cát và Sở Cuồng Sư ở đằng sau hắn lập tức nhìn qua.
“Cũng muốn làm cùng, vậy được thôi.”
Dịch Phong hơi suy nghĩ, sau đó gật đầu, nhìn ánh mắt mong đợi của hai người này, rõ ràng cũng muốn đến giành một phần cơm, nông dân mà, có thể hiểu, sống cũng không dễ dàng, hơn nữa miếng đất kia cũng không nhỏ, một mình lão Ngô đến quả thật rất thiếu người.
“Được được được, cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh.”
Nghe vậy, ba vị lão tổ tươi cười rạng rỡ.
thấy thế, Dịch Phong không khỏi thương cảm cuộc sống của người tầng lớp dưới thật khó khăn, không phải chỉ là khai phá một mảnh đất thôi sao, lại kích động như vậy, do đó lại nói: “Còn về mặt tiền công, ta trực tiếp cho ba người các ngươi một trăm khối tiền vàng, cho dù các ngươi làm xong trong một ngày cũng là một trăm.”
“Không có gì không có gì!”
Ba người Ngô Vĩnh Hồng gật đầu, đối với một trăm vàng Dịch Phong nói ra không có ý kiến gì, cũng không có ý phá, dù sao bọn họ đều hiểu, vị này vốn dĩ chính là tuyệt thế cao nhân vào nhân gian chơi đùa, vì vậy một trăm lượng vàng cũng hợp lý.
“Được, vậy nếu như không có vấn đề gì, các ngươi mang công cụ đến chưa?” Dịch Phong hỏi.
“À.”
Ba người Ngô Vĩnh Hồng bối rối nhìn nhau, lộ ra biểu tình xấu hổ.
“Được thôi, không sao, chỗ ta có, các ngươi ở đây đợi trước.” Dịch Phong lại nặng nề giẫm lên bộ xương, lúc này mới vào trong nhà.
Sau đó lúc mấy người đang đợi, Dịch Phong cầm ra một cái bừa, một cái cuốc và một cái mai.
Nhưng nhìn thấy ba món này, cho dù là ba người Ngô Vĩnh Hồng, hay là Lỗ Đạt Sanh đang run lẩy bầy, đều hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa trực tiếp choáng váng.
Vậy mà tiên sinh lại lấy ra ba thánh phẩm ư?
“Ba người các ngươi, mỗi người một cái đi!” Dịch Phong đưa ra rồi nói.
“Cho… cho cho… cho bọn ta?”
Ánh mắt ba người Ngô Vĩnh Hồng nhìn nhau, giọng lắp ba lắp bắp, bàn tay lúc này cũng đang run rẩy.
“Không cho thì các ngươi làm việc thế nào?” Dịch Phong nhìn bọn họ, nói: “tạm thời dùng trước đi, hỏng rồi thì chỗ ta vẫn còn.”
Hít!
“Vẫn…vẫn vẫn còn?”
Một câu nói này, dọa cho tim của ba người Ngô Vĩnh Hồng suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
thánh phẩm ở chỗ của tiên sinh, nhiều đến mức đủ để buôn không vậy trời?
Hơn nữa khai phá một miếng đất hoang thôi mà còn dùng đến ba thánh phẩm, phong cách này, chậc chậc…
Nhưng Lục thanh Sơn bên cạnh lại không quá kinh ngạc, thậm chí lộ ra biểu tình giống như nhìn đám nhà quê.
Có lẽ thực lực của hắn không cao như ba người, nhưng mắt nhìn của hắn về tiên sinh là thứ mà ba bọn họ không thể so bì được, khai hoang dùng thánh phẩm đã là gì chứ? Dao thái rau trong phòng bếp của tiên sinh đều là thánh phẩm đấy.
“Được rồi, ta còn có việc cần phải giải quyết ở đây, trước tiên các ngươi đi ra phía sau xem xem một chút, khi nào bắt đầu làm việc thì các ngươi tự ý quyết định là được!” Dịch Phong nhàn nhạt nói.
“Vâng.”
Ba người vừa cung kính gật đầu cảm ơn, nhanh chóng chen lên giành lấy thứ đồ mà trong mơ bọn họ cũng muốn có, ôm chặt lấy rồi mới đi ra sau võ quán.
Nhìn thấy ba người bọn họ rời khỏi, Dịch Phong mới nhìn về hướng Lỗ Đạt Sanh một lần nữa.
Chân mày nhíu chặt lại.
Chương 154: Việc làm đặc biệt.
Mặc dù bình thường hắn khá độ lượng, nhưng chưa chắc hắn là một người thành thật, đối với chuyện kiểu như thế này, nhìn là biết tới gây sự, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
theo cái nhíu mày của Dịch Phong, Lỗ Đạt Sanh lập tức cảm thấy áp lực vô hình đang công kích về phía mình, làm cho hắn không thể nhấc nổi nửa phần sức lực.
Loại uy lực đó, theo cách nhìn của hắn còn đáng sợ hơn tên mặc áo choàng đen dưới chân Dịch Phong, có lẽ là không trực tiếp như vậy, nhưng loại uy lực này giống như vừa sinh ra đã có, lại giống như kiểu gây áp lực từ nhiều hướng!
trong lúc đó, hắn nằm rạp trên đất, không dám động đậy dù chỉ một chút.
“Nói, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Dịch Phong thấp giọng nói.
“ta, ta ta ta…”
Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh trở nên khó coi, chính vào lúc hắn đang lắp ba lắp bắp, đột nhiên đôi mắt sáng lên vội vàng nói: “Đại nhân, ta cũng chỉ là nghe người khác nói đất ở nhà của ngươi cần khai hoang, vì vậy ta mới đến để hỏi xem ngươi có cần người giúp việc hay không thôi.”
“Ngươi cũng là đến để tìm việc làm sao?” Dịch Phong nhìn Lỗ Đạt Sanh, nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đúng vậy, ta thật sự là đến để tìm việc làm mà!” Lỗ Đạt Sanh nhìn thấy Dịch Phong dường như có chút tin lời của mình nói, liền giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng, lập tức nói: “ta thật sự là đến để tìm việc mà, ngươi nhất định phải tin ta, ta đây là một người có hơi thích nói đùa, chẳng qua lúc nãy nói đùa với ngươi cho vui thôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong cũng tin tưởng vài phần.
Mặc dù nhìn người này chút điên điên khùng khùng không đáng tin cậy, nhưng mà lúc trước hắn thật sự đã từng nói chuyện này cho không ít hàng xóm biết. Mà mấy năm nay, tầng lớp nông dân thấp kém sống cũng chẳng dễ dàng gì, bởi vì miếng ăn, không phải nghe thấy ở đâu có việc làm là lập tức chạy đi tìm sao?
Huống chi, hắn lại là một ông chủ tốt như vậy?
Lại tiếp tục nghĩ một chút, người này vốn không hề quen biết với hắn, Dịch Phong cũng không nhớ nổi hắn và mình có xích mích ân oán gì, nếu thật sự muốn nói là hắn đến đây để gây chuyện, hình như cũng không thể nói như vậy.
“Ngươi nếu như đã đến đây làm việc, vậy thì đừng quỳ ở dưới đất nữa.” Dịch Phong quan sát hắn rồi nói: “Nhưng mà kiểu chuyện cười khiến người khác nghi ngờ này, tốt nhất là đừng nên nói nữa.”
“Vâng vâng vâng.”
Nghe Dịch Phong nói như vậy, Lỗ Đạt Sanh đang quỳ ở dưới mặt đất lập tức đứng lên, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Đồng thời nhớ lại cơ hội được gặp ba vị Võ tông lúc nãy, đôi mắt của hắn lặp tức giao động một cái, trong lòng xuất hiện tính toán, thế nên vội vã nói: “Đại nhân, lúc ta đến cũng vội vã như ba vị lúc nãy, trong tay cũng không mang theo vật dụng gì, ngươi xem?”
“Vật dụng ở đây ta có, nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đó, khai hoang hiện đã có người làm rồi, nếu như thật sự nói thiếu người, cũng chỉ thừa lại một công việc đặc biệt có thể làm thôi, ngươi có chắc là ngươi sẽ làm không?” Dịch Phong quan sát trên dưới Lỗ Đạt Sanh nói.
“Có thể, có thể làm, bất kể công việc gì đều có thể làm.”
Lỗ Đạt Sanh vội vã nói, đặt biệt là khi nghe thấy Dịch Phong nói sẽ trực tiếp đưa vật dụng, biểu hiện càng cực kỳ cấp bách.
Đồng thời trong lòng cũng nổi lên một chút tự hào.
Đời người thật sự thay đổi nhanh chóng mà, mãi mãi cũng không thể nào biết được một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Lỗ Đạt Sanh ta không hổ là luyện dược sư số một Nam Sa, thậm chí cũng có thể gọi là người quyết định sách lược.
Ngươi xem, mối nguy hại trước mắt không chỉ đã được giải quyết, có lẽ còn có thể từ trong tay của vị này đây, lấy được một phần cơ duyên tốt.
thánh phẩm à, đó chính là thánh phẩm đó!
So với thánh phẩm bảo bối này, thì hai chiếc nhẫn trữ vật mà hắn làm mất có tính là gì chứ.
Vừa nghĩ đến đây, Lỗ Đạt Sanh quả là vui đến mức nở hoa, không nhịn được kêu lên hay lắm hay lắm vì sự đa mưu túc trí của bản thân hắn!
“Đại nhân, ngươi mau mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi định sắp xếp cho ta làm việc gì đi, ta đã nóng lòng lắm rồi.” Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh đầy vẻ mong chờ nói, trước thánh phẩm bảo bối, hắn thậm chí quên mất vị trước mắt và vị đứng trong gốc kia rốt cuộc đáng sợ như thế nào rồi.
“Dọn phân, được chứ?”
Hơi hơi do dự, Dịch Phong nhìn Lỗ Đạt Sanh hỏi.
“Dọn phân?”
Lỗ Đạt Sanh vừa nãy còn nóng lòng không chịu nổi, nghe thấy hai chữ kia thì lập tức ngớ người luôn.
“Ừ!”
Dịch Phong nghiêm túc gật đầu.
Vốn dĩ hắn không muốn giữ người này lại, nhưng nghĩ đến lão Ngô đã từng này tuổi rồi, sợ rằng công việc dọn phân đã không làm nổi nữa, lỡ như té xuống hố phân mà chết chìm thì thật là tai vạ.
Mà Lỗ Đạt Sanh nhìn thì vẫn còn trẻ, vừa lúc lại tìm đến cửa, có còn hơn không.
Nghe thấy lời đó, Lỗ Đạt Sanh nghiến răng gật gật đầu.
Chương 155: Nỗi buồn của Lỗ Đạt Sanh.
Dọn phân thì dọn phân.
Có gì mà ghê gớm đâu chứ.
Dù sao ba vị Võ tông lúc nãy cũng làm việc đồng áng mà?
Hơn nữa có thể có được bảo bối thánh phẩm, dọn phân thì có là gì chứ? Chuyện như thế này sợ rằng khi lan truyền ra ngoài, sợ là sẽ có vô số cao thủ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được dọn phân ấy chứ.
Vì vậy bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy cơ hội này là một cơ hội hiếm có!
Sau khi nghĩ thông rồi, Lỗ Đạt Sanh đã không còn ý ghét bỏ với việc dọn phân nữa, lại dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn sang Dịch Phong lần nữa rồi nói: “Đại nhân ngươi yên tâm, dọn phân, ta có thể làm được.”
Nói thế, vẫn không quên phủi phủi cánh tay của mình.
“Được, vậy thì ngươi, ba mươi đồng vàng, dọn hết chỗ phân tại đây, có ý kiến gì không?” Dịch Phong hỏi.
“Không ý kiến.”
Lỗ Đạt Sanh vội vã gật đầu, sao mà lại không nhìn ra chứ, vị lão đại nhập phàm này xem cuộc sống như trò chơi, phù du cả thôi, ba vị Võ tông kia biết thì hắn làm sao lại có thể không biết chứ.
“Nhưng mà, trước đó ta đã cảnh cáo ngươi rồi.”
Ánh mắt Dịch Phong híp lại một cái, nói: “Nếu như ngươi đã đáp ứng chuyện này thì không dọn sạch phân ở đây cũng không được đi, nếu như ngươi dọn được hai ngày mà đã chạy mất, vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
“Vâng vâng vâng, nhất định dọn sạch, nhất định sẽ dọn sạch!” Lỗ Đạt Sanh vội vàng gật đầu, mặt đầy mong đợi nói: “Vậy thì tiền bối, mau mang vật dụng lại đây, bây giờ ta bắt đầu dọn đây!”
Dịch Phong nhìn hắn một cái.
Mặc dù cái người này khiến người ta không được thích lắm, nhưng mà khi làm việc vẫn rất đáng tin tưởng, hình như cũng rất ham mê việc dọn phân thì phải!
“Được, đi theo ta!”
Dịch Phong nói.
Nghe thấy lời đó, Lỗ Đạt Sanh vội vàng đi theo Dịch Phong.
tuy nhiên, khi phát hiện Dịch Phong không hề đi vào trong quán thì không khỏi thắc mắc: “Đại nhân, đây, không phải là dọn bên trong quán sao?”
“Không phải ở đây, ở bên kia, đi theo ta là được.” Dịch Phong nhàn nhạt nói, cùng lúc dẫn theo Lỗ Đạt Sanh đang còn nghi ngờ đi sang bên cạnh nhà lão Vương, sau khi nói với lão Vương một câu, lão Vương không nói lời gì đã giao đòn gánh và thùng phân cho Lỗ Đạt Sanh.
Nhìn thấy thùng phân, tròng mắt của Lỗ Đạt Sanh trợn trừng như sắp rớt ra ngoài, chỉ vào nó lắp ba lắp bắp mà nói: “Đại, đại đại nhân, là, là…?”
“Nếu không thì gì, trong nhà của ta không có thùng phân.” Dịch Phong thấp giọng nói.
Nghe xong lời đó, Lỗ Đạt Sanh đột nhiên lùi về sau hai bước, xém chút nữa là không thở nổi.
tại sao chứ.
tại sao lại không giống như hắn tưởng tượng?
Lỗ Đạt Sanh cảm thấy lòng mình chua ngắt, tủi thân chan chứa ở trong lòng tràn lan, suýt chút nữa là nước mắt rơi xuống luôn rồi.
“Đại, đại nhân, ta có thể không làm công việc này hay không?” Lỗ Đạt Sanh dè dặt hỏi.
Nghe thấy lời đó, sắc mặt Dịch Phong lập tức sa sầm, lạnh nhạt nhìn về phía hắn một cái, nặng nề hỏi: “Ngươi đùa ta?”
Với ánh mắt đó, Lỗ Đạt Sanh xém chút nữa hồn bay phách lạc, run rẩy một cái vội vã xua tay nói: “tiền bối, không dám không dám, ta lập tức làm ngay.”
“Vậy ngươi còn không mau đi làm?”
“Hôm nay ngươi gánh cho ta phân ở hố phân của nhà lão Vương, nếu như ngươi gánh không xong, vậy thì ngươi xong đời!”
Dịch Phong thâm trầm nói, không giữ lại cho Lỗ Đạt Sanh một chút thể diện nào, hắn vốn đã nhìn ra Lỗ Đạt Sanh là một tên lưu manh chính hiệu, loại lưu manh như thế này, nếu không nói chuyện đàng hoàng với chắc chắn sẽ không thành được.
Lời nói của Dịch Phong khiến cho Lỗ Đạt Sanh rùng mình một cái.
Rõ ràng, vị này đây là đã phát bực rồi, cho dù là không bằng lòng thì hắn cũng chỉ có thể rầu rĩ mà làm.
Nhưng mà khi nhìn thấy hố phân, Lỗ Đạt Sanh cuối cùng cũng khóc rồi, suýt chút nữa thì ngất luôn.
Con mẹ nó.
Hố phân này lâu lắm rồi chưa được dọn dẹp, sắp chất cmn thành núi rồi.
Nhưng mà trong lòng dù tràn đầy sự không cam lòng thì có tác dụng gì chứ, hắn nhanh chóng bắt đầu công việc, suy cho cùng những lời mà Dịch Phong nói với hắn lúc nãy cứ vang vọng bên tai. Hắn cũng không hề nghi ngờ, nếu như bản thân không làm cho xong, thì cái mạng nhỏ sẽ mất tại nơi này.
Với lại, hắn vẫn chưa dám dùng tu vi, lỡ như lại đụng chạm đến vị này, có thể ngay cả cơ hội dọn phân cũng không còn.
Dọn đầy hết hai thùng phân, Lỗ Đạt Sanh vừa gánh vừa chạy như bay, để lại phía sau một cơn gió.
Vừa chạy, nước mắt không thể dừng được mà chảy dài.
Hai chiếc nhẫn trữ vật đã mất thì cũng thôi đi, hắn đường đường là luyện dược sư số một Nam Sa mà còn phải đi dọn phân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì làm sao có thể sống được nữa chứ!
Nhìn thấy bộ dạng gánh phân chạy như bay của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Chương 156: Cấu tạo kinh mạch hoàn toàn mới.
“tiên sinh thật ngại quá, không có sự đồng ý của ngươi mà đã tự mình dẫn người đến, xin được chuộc tội.” Sau khi Dịch Phong bận xong, thanh Sơn lão tổ vội vàng lo lắng đi đến, xin lỗi nói: “Nhưng mà ta cũng bị ép buộc, thật ra thì…”
“Không sao!”
“Đến thì đã đến rồi, cũng không có gì đáng ngại.”
Dịch Phong xua xua tay nói, không hề để chuyện này trong lòng, mặc dù không biết Lục thanh Sơn quen biết người này ở đâu, nhưng một người thành thật như hắn ta khẳng định không phải là đối thủ của tên lưu manh kia.
thậm chí Dịch Phong thậm chí còn muốn cảm ơn Lục thanh Sơn, suy cho cùng một người gánh phân tốt như vậy biết đi đâu để tìm chứ?
thấy vậy, Lục thanh Sơn lập tức thở phào một hơi, đồng thời lộ ra nụ cười cảm kích.
Mà hắn cũng không thể kìm nổi mà cảm khái tiên sinh thật cao siêu.
Đường đường là luyện dược sư số một Nam Sa, lại ở một nơi như thế này dọn phân, giáo huấn như này, sợ rằng còn khó chịu hơn cả việc thẳng tay giết chết Lỗ Đạt Sanh.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hố phân đầy phân đó, thanh Sơn lão tổ đều không khỏi dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lỗ Đạt Sanh một cái.
“Đúng rồi lão ca, có thể giúp ta việc này được không?” Dịch Phong lại vội vã hỏi.
“tiên sinh, mời nói.” thanh Sơn lão tổ vội vàng nói.
“Đồ nhi của Chung thanh ta bị thương vẫn nằm tại thương hội Bảo Phong, ngươi có thể giúp ta đưa hắn từ thương hội Bảo Phong về đây được không?” Dịch Phong vội vàng nói: “Bởi vì ta cần phải ở đây nấu thuốc, thật sự không thể đi được.”
“tiên sinh người yên tâm, ta lập tức đi ngay.”
thanh Sơn lão tổ vội vã đồng ý, bắt đầu đi về phía thương hội Bảo Phong.
“Một lát nữa ta sẽ tiếp tục dạy dỗ ngươi.”
Mà Dịch Phong cũng không dám nán lại lâu, hung ác trừng mắt nhìn đầu lâu đang nằm trong góc, sau khi đá một cái, vội vã đi vào nhà bếp bắt đầu nấu thuốc cho Chung thanh.
…
thương hội Bảo Phong.
Khi thanh Sơn lão tổ đến thương hội Bảo Phong lại phát hiện đồ đệ Lạc Lan tuyết cũng đang ở đây.
“tuyết Nhi, ngươi sao lại ở đây vậy?” thanh Sơn lão tổ hỏi.
“Sư tôn, vài ngày trước Doãn bá phụ báo cho ta biết đồ đệ của tiên sinh đang dưỡng thương tại đây, chuyện lớn như vậy chúng ta làm sao có thể qua loa được, vì vậy vài ngày này, đồ nhi đều luôn ở đây chăm sóc đồ đệ của tiên sinh.”
Cùng lúc đó, Lạc Lan tuyết dẫn thanh Sơn lão tổ đến một gian phòng sang trọng.
trong phòng, Chung thanh sắc mặt nhợt nhạt đang nằm đó.
Mà ngoài Lạc Lan tuyết chăm sóc ra, vẫn còn sáu, bảy thiếu nữ yểu điệu đang chăm sóc Chung thanh, xoa bóp lại xoa bóp, lau mặt rồi lại lau mặt, bận chết đi được.
“Chỉ một chữ thôi, ổn!”
thanh Sơn lão tổ nhìn Lạc Lan tuyết khen ngợi.
Đệ tử này không hổ danh là tên đệ tử mà hắn yêu thương nhất, cực kỳ biết điều!
“Nhưng mà sư tôn, tình hình vết thương của Chung thanh công tử không được tốt lắm!” Lạc Lan tuyết lo lắng nói: “Những ngày này, Doãn bá phụ hầu như đã mời hết các danh y trong thành đến rồi, nhưng đều khoanh tay bất lực.”
“Nhưng người làm hắn bị thương rõ ràng là chỉ là nhóm người của thương hội Bình Giang, theo lý mà nói không đến nỗi rơi vào tình trạng khoanh tay bất lực như vậy chứ?”
thanh Sơn lão tổ cau chặt mày.
Đây cũng là điều mà hắn không thể giải đáp được, hắn luôn luôn cho rằng Chung thanh là thiên tài có thể chống lại cả trời, nhưng sau khi bị thương hội Bình Giang đánh cho trọng thương thì chứng minh không phải là như vậy.
Chung thanh không phải thiên tài, thậm chí là một phế vật đến cả tu vi cũng không có, đến kinh mạch đều tắc nghẽn hết.
Nhưng nếu như thật sự là phế vật, vậy tiên sinh với năng lực phi thường như vậy, làm sao lại nhận hắn làm đệ tử?
Điều này thật sự mâu thuẫn.
“thôi đi, đây không phải là điều mà ta và ngươi có thể lo được, trước tiên cứ đưa Chung thanh công tử về chỗ tiên sinh đã!” thanh Sơn lão tổ nghiêm túc nói: “tiên sinh sẽ tự tay trị thương cho Chung thanh công tử, yên tâm đi!”
Lạc Lan tuyết gật gật đầu, vội vàng gọi người chuẩn bị xe.
“Đồ nhi à, uống chén thuốc này vào rồi, bảo đảm ngươi sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Dịch Phong quạt quạt đồng thời nấu thuốc cho Chung thanh, trong miệng tự tin lẩm bẩm.
Đối với vấn đề xem bệnh, A Hoa ở bên phố Đông không thể mang thai, sau khi Dịch Phong cho nàng ta thuốc uống, không chỉ mang được song thai, mà bã thuốc còn thừa sau khi bị con heo già đã triệt sản của nhà của nàng ấy gặm phải, soạt một cái liền sinh luôn tám con lợn con, sống khỏe mạnh mới ba tháng thì đã húc thủng cả một lỗ lớn trong chuồng lợn nhà nàng.
thậm chí có lúc Dịch Phong còn nghĩ, nếu như bản thân hắn không mở võ quán mà mở một y quán, sợ rằng đã giàu to từ lâu rồi.
Chỉ một lúc sau, thanh Sơn lão tổ và Lạc Lan tuyết đã đưa Chung thanh về tới.
Dịch Phong không nói lời khách sáo với hai người kia nữa, dìu Chung thanh vào trong phòng, bón chén thuốc vừa nấu xong cho Chung thanh uống.
Chương 157: Hai người may mắn duy nhất.
“Khụ khụ khụ!”
thuốc vừa uống chưa được bao lâu, Chung thanh vẫn luôn hôn mê không tỉnh lập tức phát ra tiếng ho dữ dội, rõ ràng là đã tỉnh lại rồi.
thanh Sơn lão tổ và Lạc Lan tuyết đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt kính phục.
thuốc này, thật thần kỳ!
Không hổ danh là tiên sinh.
Không nhịn được, hắn đặt tay lên xem kinh mạch của Chung thanh.
Nhưng cái lúc hắn đặt tay lên lập tức khiến hắn trợn to hai mắt, hai tròng mắt đều hiện lên vẻ kinh sợ.
Hắn sửng sốt phát hiện, toàn thân của Chung thanh hiện đang xảy ra sự thay đổi dữ dội, vậy mà lại tiến tới bước ngoặt không thể nào tin được, kinh mạch đang dần được tái tạo rồi từng chút một hoàn thiện.
Mà cấu tạo của kinh mạch này và cấu tạo kinh mạch trong người bọn họ không hề giống nhau, hoàn toàn là một cấu tạo kinh mạch hoàn toàn mới.
“Đây, đây đây đây, đây không phải là kinh mạch của con người…”
thanh Sơn lão tổ miệng run sợ lắp bắp nói, đồng thời cũng điên cuồng vắt óc muốn tìm kiếm thông tin của loại kinh mạch này.
Rất lâu sau đó, mắt hắn đột nhiên lóe lên!
Cũng vào lúc mắt hắn sáng lên đó, toàn thân cũng không chịu được mà run rẩy.
Bởi vì cuối cùng trong trí nhớ của hắn, cũng nhớ được cấu tạo của loại kinh mạch này rốt cuộc thuộc về cái gì…
Đây là…
Đây là con cháu của thần tộc viễn cổ?!
trong lòng Lục thanh Sơn sôi trào, đôi đồng tử nhìn chằm chằm vào Chung thanh, miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải vì hắn si mê sách cổ, yêu thích nghiên cứu các câu chuyện lịch sử bị lãng quên, e rằng cũng không thể nhận ra được loại kinh mạnh siêu cấp này.
tương truyền rằng lúc đại lục tiên Giang khai thiên lập địa, vạn tộc mọc lên như rừng, bởi vì tranh giành quyền nói trên lục địa, các tộc khai triển các cuộc chiến lớn kéo dài hàng triệu năm.
Vào thời gian đó, sinh linh đồ thán.
Mà nhân tộc so với hàng vạn tộc khác, ngoài sinh sôi nhanh chóng ra thì căn bản không có một sở trường nào, thời kỳ suy thoái nhất cũng suýt nữa đã bị diệt sạch.
Chính là vào thời gian này, trong nhân loại bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người.
Bọn họ có một sức mạnh to lớn, trong người mang một cấu trúc kinh mạch hoàn toàn không giống ai, dẫn dắt tộc người phát động đánh trả, và chưa đến mười ngàn năm thời gian, họ đã làm bá chủ toàn bộ đại lục, cũng khiến cho nhân loại trở thành người thống trị vạn tộc.
Có thể nói, không có bọn họ thì sẽ không có nhân loại của ngày hôm nay.
Người phàm vì muốn ca tụng bọn họ, đã gọi bọn họ là thần tộc.
Nhưng có lẽ nguyên nhân là do ông trời đố kị, người của thần tộc không hề sinh sôi phát triển lâu dài, sớm đã phai mờ theo dòng chảy của lịch sử.
Sau này, trong lịch sử năm triệu năm của đại lục cũng có phát hiện một vài con cháu của thần tộc, không hề ngạc nhiên, bọn họ đều trở thành nhân vật làm chấn động đại lục, chỉ là, cho dù là phát hiện gần đây nhất thì cũng đã là chuyện của hai triệu năm trước rồi.
Đến hiện nay, loại kinh mạch này đã mất dấu từ lâu.
Cứ xem như thật sự có, căn bản cũng không thể bị người phát hiện, nguyên do là bởi vì đã trải qua năm triệu năm với đủ loại di truyền và thay đổi huyết mạch, cho dù có kinh mạch thần tộc cũng hoàn toàn bị ẩn giấu khiến người khác không thể nhật biết, càng không thể bộc phát ra.
Nếu như muốn kích phát loại huyết mạch đó, chỉ có thể sử dụng một loại thuốc thần kỳ lúc người kia đang đối mặt với cái chết, mà cơ hội chỉ có một hoặc hai phần mười!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục thanh Sơn nhìn Dịch Phong rung động một cái, tràn đầy kính phục.
Chẳng trách!
Chẳng trách!
Phế vật như Chung thanh lại có thể được tiên sinh thu nhận là đồ đệ, thì ra là con cháu thần tộc, mà tiên sinh, chắc chắn đã nhận ra thân phận con cháu thần tộc của Chung thanh từ sớm.
Mà tất cả chuyện xảy ra tại thành Bình Giang, sợ rằng cũng đều nằm trong sự sắp xếp của tiên sinh.
Nếu không thì sao đám người nhỏ bé của thương hội có thể làm hại Chung thanh bị thương được chứ ở trước mắt tiên sinh, xem xem có trùng hợp không, đánh đến trọng thương?
tất cả mọi chuyện lúc đầu nghĩ mãi cũng không ra, bây giờ lập tức sáng tỏ thông suốt.
Hóa ra tất cả những chuyện này, đều là vì tiên sinh muốn kích phát huyết mạch thần tộc của Chung thanh, đều là ngầm cho phép!
Sự sắp đặt này, thật đáng sợ!
Lục thanh Sơn thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy vinh dự, không chỉ may mắn trở thành một con cờ trong kế hoạch của tiền bối, càng may mắn hơn khi chứng kiến sự thức tỉnh của con cháu thần tộc.
Hắn không khỏi nhìn sang Dịch Phong mặt đầy vẻ kính phục nói: “tiên sinh lợi hại!”
“Chuyện nhỏ thôi mà, nằm trong dự định.”
Dịch Phong cười nói, lần này vào núi lãng phí nhiều thời gian như vậy, làm sao có thể không khiến cho Chung thanh tỉnh lại được chứ.
“Chuyện nhỏ, nằm trong dự đoán!?”
thanh Sơn lão tổ không khỏi chặc lưỡi.
Chương 158: thanh Sơn lão tổ, Võ Hoàng!.
Đến hôm nay, không biết là tiên sinh đã tính tới bước nào rồi mới có thể nói ra những lời chắc chắn đến như vậy.
Dù sao thì cách làm thức tỉnh này, xác suất thành công cũng chỉ có một đến hai phần mười, nhưng có thể nói ra những lời tự tin như vậy, sợ rằng trước đó, Dịch Phong đã sắp xếp rất nhiều thứ mà hắn không thể nào nhìn ra!
Lục thanh Sơn cảm khái không thôi.
Hắn phát hiện Dịch Phong đúng là hết lần này đến lần khác làm hắn thay đổi giới hạn.
Hắn vốn nghĩ tầm mắt của hắn hiện tại đã đủ rộng rồi, nhưng cho đến hôm nay chứng kiến chuyện thức tỉnh của thần tộc này mới phát hiện, hiểu biết lúc trước của hắn chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. thật sự không thể biết được, bản thân hắn ở bên cạnh vị này còn có thể chứng kiến những chuyện không thể tin nổi nào nữa.
thế thì sao chứ, mở mang nhận thức của người khác mà.
“Được rồi, để cho đồ đệ bảo bối của ta nghỉ ngơi đi!” Dịch Phong nhìn lọ thuốc trong tay, phát hiện vẫn còn gần một nửa số thuốc, do dự một lúc nói với thanh Sơn lão tổ: “thuốc này có ba phần là độc, nếu như đồ nhi đã uống rồi, số thuốc này không hợp để uống lại nữa, vẫn còn một ít, hay là ngươi uống đi, công dụng của loại thuốc này rất nhiều, một lão già như ngươi bồi bổ một chút cũng không sao đâu.”
Hả!
Nhìn thấy vò thuốc được đưa sang, tim của thanh Sơn lão tổ xúc động thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài, hai tay run rẩy nói: “tiên sinh, tiên sinh thật sự cho ta?”
“Lẽ nào ta nói dối sao?” Sau khi Chung thanh tỉnh lại, tâm trạng Dịch Phong cực kì tốt, đùa giỡn nói: “Bởi vì ngươi đã giúp ta, tặng ngươi phần thưởng đó!”
“Phần thưởng!”
thân thể thanh Sơn lão tổ run nhẹ một cái.
Một quân cờ như hắn, ngoài việc tiêu diệt thương hội Bình Giang ra cũng không còn làm việc gì khác, thậm chí còn không có tác dụng then chốt, vậy mà vẫn được ban cho phúc khí như vậy…
“Cảm ơn tiên sinh!”
thanh Sơn lão tổ thận trọng cầm lấy vò thuốc, cúi đầu thật sâu chào Dịch Phong, lúc này mới cáo từ rời đi.
Sau khi ra khỏi Võ quán, thanh Sơn lão tổ vẫn không quên nhìn về phía võ quán gật đầu một cái, sau đó mang theo vò thuốc bay về phía thanh Sơn Môn.
“Sư tôn, rốt cuộc lúc nãy trên người đồ đệ của tiên sinh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Về đến thanh Sơn Môn, Lạc Lan tuyết vội vàng hỏi.
Nghe thấy lời đó, thanh Sơn lão tổ hít sâu một hơi, mặt đầy vẻ thận trọng nhìn Lạc Lan tuyết.
“tuyết Nhi à, chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành người may mắn thứ hai của toàn bộ tiên Giang lục địa trong hai triệu năm gần đây.”
“Người may mắn thứ hai?”
Lạc Lan tuyết có hơi giật mình, nhưng nghi hoặc nhiều hơn.
“thần tộc viễn cổ, ngươi biết chứ?” thanh Sơn lão tổ hỏi.
“Ý của ngươi là?”
Lạc Lan tuyết lập tức che miệng.
“Đúng vậy!”
thanh Sơn lão tổ nghiêm túc gật đầu, đồng thời việc liên quan tới kinh mạch thần tộc của Chung thanh, đầu đuôi gốc ngọn đều kể cho Lạc Lan tuyết nghe hết.
thông tin này truyền vào tai của Lạc Lan tuyết, trong lòng nàng lập tức trào lên một cơn sóng gió to lớn, trong mắt cũng đầy vẻ hưng phấn mà sáng lên.
“Không ngờ rằng lại có thể ở bên cạnh tiên sinh, chứng kiến sự thức tỉnh của con cháu thần tộc ở tiên Giang đại lục trong hai triệu năm gần đây!” Loại vinh quang này cũng khiến cho Lạc Lan tuyết cảm thấy vinh hạnh.
“Đúng rồi, vẫn còn số thuốc thừa này!” thanh Sơn lão tổ chỉ chỉ vào lọ thuốc trong tay mình, vội vã nói: “Ngươi có biết hay không, dược phẩm làm thức tỉnh kinh mạch thần tộc, thấp nhất cũng phải là cửu phẩm, thậm chí đã đạt đến cấp thần!”
Lạc Lan tuyết lại trừng to hai mắt một lần nữa.
“Để ta uống trước một ngụm.”
thanh Sơn lão tổ mặt đầy vẻ trông đợi, híp mắt uống xuống một ngụm, lại nhấp mỗi một cái.
Một giây sau, hắn liền cảm thấy có một sức mạnh to lớn chạy tán loạn trong thân thể, Võ Vương tiền kỳ như hắn trong nháy mắt cảm thấy bản thân đã đạt đến giới hạn.
“Đột phá rồi, Võ Vương trung kỳ!”
Cuối cùng, Lục thanh Sơn hét to một tiếng, xông thẳng lên phá vỡ nóc nhà để ra ngoài, lập tức ngồi bắt chéo chân trên đỉnh mây của thanh Sơn Môn, toàn thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
“Công hiệu thật to lớn!”
Lạc Lan tuyết kinh ngạc đến ngây người.
Sư tôn của nàng, dường như vừa mới đột phá!
Một lúc lâu sau, sau khi đột phá, Lục thanh Sơn hăng hái ngồi lại, sắc mặt hắn hồng hào, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang vò thuốc, lại nhấp thêm hai ngụm nhỏ rồi đưa vò thuốc trong tay sang cho Lạc Lan tuyết, nói: “Đồ nhi, loại thuốc này quá là mạnh mẽ, bây giờ Lạc Li vẫn còn quá nhỏ, sẽ phá hỏng kinh mạch của nó, bây giờ ngươi uống đi, nhớ là phải uống liền, nếu không hiệu lực của thuốc sẽ tiêu hao hết, hơn nữa không thể để lãng phí một xíu nào!”
Hắn vừa nói xong, ợ một cái, liền ngẩn người ngay tại chỗ.
Hắn vừa đáp xuống lúc nãy, một lời cũng không nói lại một lần nữa xông lên nóc nhà.
Rõ ràng là hắn lại sắp đột phá rồi.
“Ha ha ha!”
Chương 159: Sánh vai cùng thần.
Sức mạnh to tớn này đều tập trung về phía của Lục thanh Sơn, khí thế trên người của hắn đang liên tiếp thăng lên, không lâu sau, hắn lập tức từ Võ Vương trung kỳ đột phá lên hậu kỳ, nối tiếp lại đột phá lên Võ Vương đại viên mãn.
Mà Lạc Lan tuyết nhìn thấy điều đó, cũng trở nên không thể chờ đợi được, thậm chí không quan tâm đến mỹ quan, cầm lấy vò thuốc bắt đầu tu ừng ực!
Vừa uống hết thuốc trong tay, nàng lập tức cảm thấy một sức mạnh to lớn xâm nhập vào đan điền của mình, mà tu vi của nàng cũng bắt đầu từ một giây đó liên tục tăng lên.
Đại Võ Sư trung kỳ.
Đại Võ Sư hậu kỳ.
Đại Võ Sư viên mãn.
Võ Linh tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ…
Mãi cho đến cuối, nàng cũng đột phá đến cảnh giới Võ Linh viên mãn, đến cảnh giới này, căn phòng sớm đã không thể chứa đựng được nàng nữa, nàng cũng theo sau mà sau chọc thủng nóc nhà, bắt đầu xông thẳng trên bầu trời.
Rất lâu sau đó, do sự áp lực của ranh giới cao thấp, Lạc Lan tuyết hạ xuống trước một bước, mặt đầy vẻ kích động tiếp tục nhìn về phía vò thuốc, phát hiện vẫn còn sót lại một ít, nàng tiếp tục cầm lấy vò thuốc uống tiếp.
Đột nhiên, nàng vừa uống xong, thanh Sơn lão tổ từ trên trời đáp xuống, lớn tiếng nói: “Đồ nhi. Đợi đã, đưa ta uống tiếp một chút.”
thấy vậy, Lạc Lan tuyết vội vàng giải thích: “Sư tôn, một ngụm cuối cùng đã bị ta uống rồi, ta…”
Vừa nói xong, Lạc Lan tuyết lại bay lên bầu trời.
Mà cảnh giới cũng từ Võ Linh đại viên mãn tiến lên Võ Vương!
Vẻ mặt thanh Sơn lão tổ có hơi thay đổi, hắn còn thiếu một chút nữa thôi là đạt được Võ Hoàng, như này không ổn, hắn nhìn sang vò thuốc nghiến răng một cái, không thèm quan tâm tôn nghiêm là gì, lấy tay cào lấy bã thuốc kia nuốt vào.
Quả nhiên, bã thuốc cũng có tác dụng.
“Ha ha ha!”
“Võ Hoàng mà trong mơ cũng muốn đạt được, Lục thanh Sơn ta cuối cùng cũng đột phá rồi!”
Cùng với tiếng cười lớn, thanh Sơn lão tổ cũng theo sau Lạc Lan tuyết, bay thẳng lên bầu trời.
Mà các đệ tử ở bên dưới của thanh Sơn Môn từ sớm đã bị thiên uy của hai người đáng sợ này, làm cho kinh động không nói nên lời.
Đương nhiên, nhiều hơn vẫn là vui mừng.
Sức chiến đấu của những người hàng đầu thanh Sơn Môn bọn họ càng mạnh, cũng có nghĩa là thanh Sơn Môn bọn họ càng mạnh, bọn họ đương nhiên cũng có thể gọi là “một kẻ làm quan cả họ được nhờ”.
Vào lúc đó, toàn bộ thanh Sơn Môn rơi vào khung cảnh hò hét vui sướng mà từ trước đến nay chưa từng có.
“Lão tổ, đột phá Võ Hoàng rồi!”
“Lão tổ, đột phá Võ Hoàng rồi!”
tiếng hô lớn này, truyền đến mọi ngóc ngách trong thanh Sơn Môn.
trong một tòa lâu đài cổ, một vị trưởng lão bởi vì vấn đề công pháp mà dẫn đến nửa thân dưới bị bại liệt lại đột nhiên đứng dậy, thân thể run rẩy, trong miệng hét lên đầy kích động.
“Lão tổ đột phá Võ Hoàng, thanh Sơn Môn của ta lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao rồi!”
“Bùm!”
Sau núi, một cái mộ ầm ầm nổ tung.
Bởi vì đại nạn sắp đến nên tự đem mình phong ấn trong mộ, cũng là lão già cùng thời với thanh Sơn lão tổ, tóc tai bù xù xông ra ngoài.
“thanh Sơn Môn ta, một lần nữa trỗi dậy, ta có chết cũng sẽ nhắm mắt!”
trong Võ Kỹ lầu.
Một ông già què chân đang quét sân đột nhiên làm rơi cây chổi trong tay, bay ra ngoài với tốc độ trước nay chưa từng thấy.
Lúc đó, tất cả trưởng lão tiền nhiệm của thanh Sơn Môn, vô số thế hệ trước nối tiếp nhau chạy đến, ánh mắt trở nên nóng rực nhìn vào động tĩnh đột phá to lớn trên bầu trời!
” Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm nhà các ngươi!”
“Đám người tu luyện này thật không có ý thức gì cả, tiếng động lớn như vậy không phải rất làm phiền mọi người sao? Muốn đột phá cũng không biết tìm chỗ không người à?”
Dịch Phong nhìn tiếng động ầm ầm không ngừng phát ra ở chân trời phía xa, trong lòng chửi rủa một trận.
Vừa chửi bới, Dịch Phòng vừa đi về phía sau võ quán.
Ba người bọn lão Ngô vẫn còn đang khai khẩn đất hoang, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng Dịch Phong cũng không để ý, dù sao ba người họ cũng đã rất lớn tuổi rồi, với lại vẫn làm việc theo hợp đồng, tổng thể cũng xem như là có trật tự.
trái lại Lỗ Đạt Sanh lại khiến hắn ta hơi nhìn với cặp mắt khác.
Người không đáng tin, nhưng mà chở phân cũng được!
Những ngày sau đó, mọi thứ đi vào đúng hướng, tình trạng vết thương của Chung thanh cũng đang dần được cải thiện.
Và Dịch Phong lại lần nữa quay trở về trạng thái lười biếng.
Nhưng mà, lười biếng thì lười biếng, hắn vẫn sẽ dành thời gian để luyện tập một mấy môn cầm kỳ thi họa.
“Cầm: Xuất thần nhập hóa.”
“Kỳ: tuyệt thế vô song.”
“thi: tôi luyện thành thạo”
“Hoạ: Sánh vai cùng thần.”
Nhìn tiến độ học tập của bản thân, Dịch Phong gật đầu.
Hắn ta không đoán nhầm hai thứ là “kỳ” và “thi”, có lẽ nguyên nhân giống hệt với “cầm”, bởi vì trước kia hắn đã từng chơi cờ và viết tiểu thuyết, cho nên sự thành thạo đã được tích luỹ.
Nói đến” hoạ”, điều này trùng lặp với những bức tranh võ công trước đây của hắn, hắn có thể trực tiếp sánh vai cùng thần mà không cần luyện tập, hắn thử vẽ một bức tranh phong cảnh, quả thật rất đẹp.
Chương 160: Quá khứ của Ngao Khánh.
Điều này tiết kiệm cho Dịch Phong rất nhiều thời gian.
Nếu mọi thứ đều bắt đầu luyện tập từ cấp bậc đầu tiên, thật sự không biết phải luyện tập đến khi nào. Còn lý do hắn luyện tập, hắn thật sự không nghĩ đến thú cưỡi đó, chỉ cần cái hệ thống chết tiệt này không lấy lại võ quán là được.
Nghĩ đến đây, Dịch Phong lại lần nữa chìm đắm vào luyện tập.
Ngao Khánh nằm sấp trên đất trông rất buồn chán, thật là nhớ lần gặp rắc rối với Khô Lâu ca.
Vào lúc này, dấu hiệu hình mặt trời trên trán của nó hơi sáng lên, khiến ánh mắt của hắn khẽ sáng, bởi vì đây là thông điệp Phệ thiên Hoàng, chỉ có ở tộc Lang Yêu của hắn.
Đưa mắt nhìn Dịch Phong đang luyện đàn, nó đứng dậy chạy ra ngoài võ quán.
Sau khi rời khỏi võ quán, Ngao Khánh phát huy tốc độ cao nhất, tốc độ nhanh, giống như một ngôi sao băng, biến mất trong chớp mắt.
Hoá ra!
Bây giờ hắn đang ở bên cạnh Dịch Phong, vô tình đã đạt đến cảnh giới của Yêu Vương.
Sau khi rời khỏi thành Bình Giang, hắn vội vã lên núi.
Một giờ sau, vài bóng người xuất hiện trước mặt hắn, nhìn hắn một cách xem thường.
Người đứng đầu là một nữ tử với khuôn mặt lạnh lùng, trên vầng trán trắng nõn có một vết hằn hình mặt trời màu đỏ.
Bên cạnh nữ tử, có vài người mặc áo choàng đen đang thở dốc, nếu có cao thủ ở đây, có thể phát hiện, trên người người này mang theo yêu khí dày đặc.
“Ngao Khuynh thành, sao lại là ngươi?”
Khi nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt Ngao Khánh đột nhiên thay đổi, chân đồng thời vô thức lùi lại phía sau.
“Đúng vậy, là ta.”
Nữ tử quay lưng về phía Ngao Khánh, lại nghe thấy một giọng nói không hề có cảm tình: “thế nào rồi, lâu rồi không gặp ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nghe được lời này.
Ngao Khánh lộ ra vẻ căm hận.
Nữ tử này tuy xinh đẹp, nhưng lại độc như rắn rết.
Nàng là thánh nữ của Phệ thiên Yêu Lang tộc, có địa vị sánh ngang với cha hắn. trong toàn bộ chủng tộc, tất cả những yêu tộc đều xem nàng như nữ thần trong trái tim họ.
Lúc đầu Ngao Khánh cũng rất sùng bái nàng, nhưng ngay cả khi là tam hoàng tử của Phệ thiên Yêu Lang tộc, hắn cũng không đủ tư cách để nói chuyện với nàng, cảm thấy tự ti trước mặt nàng, từ trước đến nay chỉ dám nhìn từ xa không dám lại gần.
Nhưng đến một ngày, nàng bỗng nhiên đến gần.
Khi cảm thấy đỉnh cao của cuộc đời mình đã đến và trao cho nàng báu vật duy nhất trong người để thể hiện tình yêu của mình, nàng đã đẩy Ngao Khánh xuống vực thẳm trước mọi người.
Nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của thánh nữ, ý đồ sai trái.
Ngay khi phát hiện ra tội ác này, Ngao Khánh đã bị gào thét đánh đập, bị cha đuổi ra khỏi tộc, đồng thời đặt phong ấn, mười năm không được phép biến hình.
Sau khi bị trục xuất khỏi tộc, Ngao Khánh vô tình gặp nguy hiểm, bị thương nặng và mất căn cơ tu luyện, nếu chủ nhân không đi qua, hắn e rằng đã chết dưới gậy đập của mọi người rồi.
Lần này, hắn nghĩ đó là một trong số ít những người bạn trong tộc của hắn báo hiệu cho hắn, dù sao thì giữa họ cũng có một sóng đặc thù, nhưng hắn không ngờ đó lại là Ngao Khuynh thành.
Chắc hẳn, chính Ngao Khuynh thành là người nắm được sóng đặc thù giữa họ!
“Ngươi muốn làm gì?” Ngao Khánh lạnh lùng hỏi.
“Ngươi có biết tại sao ta lại lừa truy Phong khóa khỏi tay ngươi không?” Ngao Khuynh thành ung dung nói: “Bởi vì truy Phong khóa này là chìa khóa dẫn đến bí cảnh của Phệ thiên Yêu Lang tộc!”
“Cái gì?”
Ngao Khánh hơi kinh hãi, đã hiểu tại sao Ngao Khuynh thành phải dùng mọi cách để lừa lấy chìa khóa khỏi tay hắn.
“Ngươi ngạc nhiên sao!”
Ngao Khuynh thành lạnh lùng tiếp tục nói.
“Nói ra nó cũng là một câu chuyện cười. Khi ngươi sinh ra, lão tổ đã thông qua mặt trăng trong tộc tính toán ngươi là con trai của sự may mắn, sẽ dẫn ta đến huy hoàng của Phệ thiên Yêu Lang tộc, cho nên khi sinh ra, đã cho ngươi truy Phong khoá này, cùng lúc đó thiết lập một con dấu, chỉ có ngươi mới có thể sử dụng truy Phong khóa này.”
“Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới chính là, đường đường là đứa con của sự may mắn, chỉ là một tên vô dụng, chỉ là một công tử phế vật trong tộc, còn dẫn dắt tộc đến vinh quang, thì đơn giản chỉ là một trò cười lớn trong thiên hạ!”
“Ngươi…”
“Ngươi câm miệng!”
Ngao Khánh toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ bừng.
“thế nào, ta nói sai sao?”
Ngao Khuynh thành lạnh lùng nói: “Hiện tại ngươi lưu lạc bên ngoài, ngay cả tộc cũng không thể quay về, chỉ là một con chó rơi xuống nước, may mắn của ngươi thế nào rồi!”
“Ngươi…”
Lời nói của Ngao Khuynh thành trực tiếp đập vào tâm trí của Ngao Khánh.
Bị trục xuất khỏi tộc, quả thực luôn là nỗi đau đớn trong lòng hắn, đặc biệt là khi bị oan, bị mọi người la hét và đánh đập, cảm giác đó thật sự không sao tả được.
“Nhưng mà, bây giờ ta có thể cho ngươi một cơ hội.”
Đột nhiên, cuộc nói chuyện của Ngao Khuynh thành chuyển hướng, đồng thời thân thể xoay lại, lộ ra khuôn mặt trùng với tên nàng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.