1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
  4. Tập 12: Tiên sinh cẩn thận có trận pháp (c111-c120)

[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Tập 12: Tiên sinh cẩn thận có trận pháp (c111-c120)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 111: Tiên sinh cẩn thận có trận pháp.

Đột nhiên, tôn Gia Cát hình như nhìn thấy điều gì đó, bất ngờ hét lên.

“Mau nhìn xem.”

Khi nghe những lời đó, hai người kia cũng nhìn về hướng đó.

Phát hiện một bóng người đang từ từ đi về phía sườn núi ở đằng xa.

Khi nhận ra bóng dáng kia, cả ba người họ gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích.

“tiên sinh.”

“Ha ha ha, là tiên sinh, là tiên sinh!”

Cả người Ngô Vĩnh Hồng run lên khi nhìn thấy cảnh này, cười như điên.

“ta đã nói rồi mà.” Sở Sư Cuồng cũng không khá hơn là bao, lão vỗ đùi, phấn khích nói: “tiên sinh mạnh mẽ như vậy, tên Lý Mạc trắc kia làm sao mà có thể khiến tiên sinh bị thương được? Chắc là cái tên Lý Mạc trắc kia đã bị tiên sinh đánh bại lâu rồi, đồng thời tiên sinh cũng biết tình hình của chúng ta, cho nên đã đặc biệt đến cứu chúng ta.”

trong nhất thời, cả ba lão già gom lại vạn tuổi đều dâng trào nước mắt.

Đường không dễ đi, mặt đất lại đầy đầm lầy, nên Dịch Phong bước đi không nhanh. Sau khi chậm rãi đi một lúc lâu, mới nhìn thấy ba bóng người phía trước.

“Này, đây không phải là mấy người Ngô lão ca sao?”

“thật là trùng hợp!”

Vẻ mặt Dịch Phong tràn đầy sự ngạc nhiên, gặp người quen ở núi này, kiểu gì cũng phải chào hỏi mấy lão ca này!

Vì vậy, Dịch Phong đi thẳng về phía ba người họ.

tuy nhiên, khi ba người họ nhìn thấy hướng đi của Dịch Phong, nét mặt của họ nhanh chóng thay đổi, vội vàng la lớn.

“tiên sinh cẩn thận, có trận pháp…”

“tuyệt đối không được đi thẳng đến, tiên sinh!”

trong khi hét lên, thậm chí cả ba người bọn họ còn khoa tay múa chân, vì sợ rằng Dịch Phong sẽ không nhận ra tính nghiêm trọng.

“Hả?”

Khoảng cách này vẫn còn khá xa đối với Dịch Phong nên hắn chỉ nghe thấy họ hét, nhưng không thể hiểu họ đang hét gì.

“Chắc là đang chào hỏi…”

“Nhưng mà cũng quá nhiệt tình rồi!”

Dịch Phong nghĩ vậy, mỉm cười đi về phía bọn họ.

“Kết thúc rồi!”

Khi nhìn thấy điều này, biểu cảm của ba người thay đổi đáng kể.

Phải biết là ở trong đó không chỉ có mỗi trận pháp do Lý Mạc trắc bày ra, mà bởi vì địa thế và chiến trường cổ xưa nên còn có một trận pháp thiên nhiên rộng lớn và vô số trận pháp cổ xưa.

Mặc dù tiên sinh mạnh mẽ, nhưng nếu không may rơi vào nó thì cũng sẽ gặp rắc rối lớn!

trong lúc nhất thời, tim của ba người như mắc ở cổ họng vậy.

Nhưng mà tiên sinh lại coi thường lời nói của bọn họ, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy bất lực.

Nhưng mà.

Khiến cho bọn họ không nghĩ tới lại là, hình như những trận pháp đó không có tác dụng với Dịch Phong, Dịch Phong cứ như vậy mà đi thẳng tới, thế mà một chút chuyện gì cũng không xảy ra.

Một màn như vậy.

Khiến cho cả ba người đang xem ngây người ra, đầu óc không kịp tiêu hóa nên thẫn thờ, cho đến khi Dịch Phong đi đến trước mặt bọn họ cách còn chưa đến nửa trượng, bọn họ mới liếc nhau một cái, hít một hơi sâu, để lộ ra ánh mắt chấn động

Hóa ra.

Hóa ra bọn họ vẫn luôn xem thường tiên sinh.

Sự khủng bố của tiên sinh đã vượt qua nhận thức của bọn họ, thậm chí đã mạnh đến mức có thể coi nhẹ trình độ của trận pháp thời thượng cổ.

Chậc chậc.

“Bọn ta bái kiến tiên sinh.”

Ba người cung kính hướng về phía Dịch Phong mà chào hỏi, xúc động đến cực điểm.

“Không cần khách khí như vậy đâu.”

Dịch Phong cười, tuy nhiên đây cũng là thói quen của hắn, đời này tới nay, hắn luôn giữ vững lương tâm làm người, cũng được rất nhiều người tôn trọng, gọi sư phó cũng có, kêu tiên sinh hay đại sư đều có…

“tiên sinh, chúng ta bị nhốt ở chỗ này đã lâu rồi.” Ba người nước mắt lưng tròng nói: “Cảm ơn vì tiên sinh đã tới.”

Bị nhốt ở chỗ này đã lâu?

Dịch Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua dưới chân ba người, bùn đất vừa vụn lại nát, quả thật là đã trải qua một trận lũ lụt.

Nhưng chỗ này cũng không phải đầm lầy, một cái cái vũng nước như vậy mà cũng có thể vây khốn khiến họ không ra được sao?

Ba người này đúng là già mồm!

Chẳng qua là hắn nhớ tới đây là ba người già rồi, coi như có thể lý giải.

Mà thôi.

Đã đụng phải các ngươi vậy thì tiện thể giúp các ngươi một tay luôn vậy!

“Đến đây đi.”

Nói xong, Dịch Phong giơ bàn tay ra, nhẹ giọng nói.

Nhìn động tác của Dịch Phong, ba người họ liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy nghi ngờ nói: “tiên sinh, nơi nguy hiểm như này có lẽ ngươi không để ý, thế nhưng chúng ta bị nhốt ở trong đó, chẳng lẽ cứ đi ra như thế được sao?”

Dường như.

Liệu có qua loa quá không nhỉ.

Dù gì tiên sinh cũng phải phá giải đại trận này đã chứ?

Nhưng Dịch Phong lại mày nhăn lại, có chút không vui. Một cái vũng nước như thế này thôi chẳng lẽ ta còn phải cõng các ngươi ra sao?

Ba lão đầu này thật đúng là đến chết vẫn còn già mồm!

Nhìn thấy Dịch Phong không vui, ba người nhất thời hiểu ra rằng sự nghi ngờ của mình khiến cho tiên sinh không hài lòng nên không dám nói nữa, vội vàng giữ chặt tay của Dịch Phong, nửa tin nửa ngờ chuẩn bị đi ra.

Chương 112: tiên sinh khủng bố như thế đấy!.

Song, làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, Ngô Vĩnh Hồng đã thuận lợi được kéo ra ngoài, không có bất cứ sự ngăn cản ngoài ý muốn nào cả.

theo sau đó, lần thứ hai, lần thứ ba, cũng hệt như vậy, không có bất cứ cản trở ngoài ý muốn nào cả, trận pháp kia giống như đã mất đi hiệu lực vậy.

thế nhưng rõ ràng là bọn họ không hề nhìn thấy Dịch Phong phá trận hay là làm bất cứ hành động khác thường nào cả!

Chậc!

trong mắt ba người lộ ra vẻ không thể tin được, nay càng thêm thật lòng khâm phục Dịch Phong.

Bọn họ phát hiện ra, bản thân lại coi thường Dịch Phong rồi.

Không chỉ bản thân có thể lướt qua trận pháp, thậm chí bọn họ đi theo bên cạnh cũng có thể trực tiếp miễn dịch.

Rốt cuộc phải có tu vi đến mức nào mới có thể làm được như vậy?

“Đa tạ tiên sinh cứu giúp.”

Ba người cung kính nói cảm ơn.

“Có cái gì cảm ơn với không cảm ơn, một cái vũng nước nhỏ xíu thôi mà!” Dịch Phong phất tay, nói với vẻ không có gì đáng kể.

Vũng nước nhỏ ư?

trên mặt ba người nở một nụ cười khổ, chỉ sợ cũng chỉ có loại người như tiên sinh đây mới có thể coi những nơi hung hiểm như thế này là một vũng nước nhỏ thôi!

“Đúng rồi tiên sinh, lão Ngô hắn… bị thương, ngươi xem…” Lúc này dường như Sở Sư Cuồng nhớ ra cái gì, chờ mong nhìn về phía Dịch Phong mà nói.

“Lão Sở, đừng nói nữa, đừng làm phiền tiên sinh nữa.” Ngô Vĩnh Hồng vội vàng nói: “Hơn nữa vết thương này của ta, căn bản là tình thế không có cách nào xoay chuyển được, làm phiền hà tiên sinh thì có ích lợi gì cơ chứ.”

“Hở?”

Dịch Phong nghe vậy có chút hứng thú, nói: “tới đây, để ta nhìn xem thương thế của ngươi.”

“tiên sinh, ta…”

Ngô Vĩnh Hồng thật sự không muốn làm phiền Dịch Phong, vả lại đan điền của lão đã bị phế rồi, đến thần tiên cũng khó chữa.

“Nhìn một cái cũng đâu có sao đâu.” Dịch Phong nhẹ giọng nói.

“Được… vậy được.”

Ngô Vĩnh Hồng há miệng thở dốc, xốc quần áo lên, để lộ phần bụng ra.

Nơi đó, có một cái lỗ máu, mà đan điền trong cơ thể đã vỡ nát từ lâu.

“Quả thật có chút nghiêm trọng.”

Dịch Phong nhìn thoáng qua.

Nghe vậy, sắc mặt Ngô Vĩnh Hồng ủ rũ, quả nhiên, chuyện như kiểu đan điền bị vỡ này, cho dù là tiên sinh cũng phải bó tay.

Nhưng lão mới vừa nghĩ như vậy, giọng nói của Dịch Phong lại vang lên.

“tuy rằng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có cách, lát trở về ta chuẩn bị thảo dược cho ngươi đắp lên thì sẽ lành lại thôi.”

“Cái gì?”

Lời nói của Dịch Phong lập tức khiến cho Ngô Vĩnh Hồng đang ủ rũ phải trợn to hai mắt nhìn, cả khuôn mặt đầy vẻ mong chờ nhìn Dịch Phong.

“tiên sinh, ngươi, ý của ngươi là, vết thương này của ta còn có thể chữa khỏi sao?”

Ngô Vĩnh Hồng run rẩy phát ra âm thanh, cả người vì kích động nên không nhịn được mà run lên.

“tất nhiên là có thể, tuy rằng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không đến mức không thể trị được. Yên tâm đi, không có gì ghê gớm cả.” Dịch Phong nhẹ giọng nói.

Lời này của Dịch Phong, tức thời khiến cả ba người ở đây kinh hãi.

Đan điền vỡ nát, bọn họ chưa bao giờ nghe nói có thể chữa trị được, đến nỗi đại lục tiên Giang có một câu nói rất hay, cải tử hoàn sinh là việc dễ dàng, nhưng chữa lành đan điền lại là việc còn khó hơn cả lên trời.

Nhưng mà qua miệng của người này lại trở thành không có gì ghê gớm?

trong lúc nhất thời, ba người bội phục Dịch Phong sát đất, đặc biệt là dáng vẻ nhìn xa trộng rộng, hờ hững khi xử lý mọi chuyện càng khiến cho bọn họ kinh sợ từ tận đáy lòng.

Nói xong, Dịch Phong tháo giỏ trúc ở phía sau xuống, lấy ra mấy loại thảo dược.

Sau đó đem số thảo dược kia xoa nát lại với nhau, một tiếng “bụp” phát ra khi đắp lên vết thương ở trên bụng Ngô Vĩnh Hồng, phủ lên miệng vết thương của lão.

“Được rồi, tự ngươi dùng tay bụm lại đi!”

Nhẹ nhàng bâng quơ làm xong, Dịch Phong đeo lại giỏ trúc lên lưng.

Cái này…

Hữu dụng không vậy?

Ngô Vĩnh Hồng ngơ người ra che bụng lại, trong lòng có một chút nghi ngờ. Không phải lão không tin Dịch Phong, chỉ là đan điền đã vỡ, thật sự có thể dùng những thảo dược không biết tên đó đắp lên thì sẽ trị khỏi sao?

Nhưng ngay sau đó, hai mắt lão rồi đột nhiên mở to ra, cả người run lên một cách kịch liệt.

Giờ phút này, chỗ thảo dược kia tản ra một luồng khí ấm áp, luồng khí ấm áp hóa thành một luồng sức mạnh tinh thuần, ngưng tụ lại rồi xông về phía đan điền của lão. thời gian chưa mất bao lâu, đan điền đã vỡ nát kia của lão đã có xu hướng lành lại.

Nhìn dáng vẻ này của Ngô Vĩnh Hồng, Sở Sư Cuồng và tôn Gia Cát ở một bên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có thể khiến cho Ngô Vĩnh Hồng lộ ra dáng vẻ này, dễ dàng nhận thấy rằng điều này chứng minh thuốc này có tác dụng.

Chương 113: Mưa gió trên thế gian này, không bằng mắt hắn.

“thật sự, có thể chữa trị sao?”

Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Ngô Vĩnh Hồng trịnh trọng gật đầu.

“Hít!”

Hai người liếc nhau sau đó hít một hơi sâu, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ nhìn về phía Dịch Phong.

Phương pháp như vậy…

trước nay chưa từng có!

“Bịch!”

Mà lúc này, dưới sự kích động thì hai chân Ngô Vĩnh Hồng đã trực tiếp quỳ lên mặt đất, âm thanh run rẩy mà trịnh trọng nói: “Ơn này của tiên sinh, Ngô Vĩnh Hồng suốt đời khó quên.”

“Một chút việc nhỏ mà thôi, lại không có gì ghê gớm, ngươi cần gì khách khí như vậy.”

Nhìn quỳ Ngô Vĩnh Hồng đang quỳ ở trên đất, Dịch Phong lắc đầu. Có lẽ lão nhân này cho rằng bản thân mình sẽ chết cho nên mới kích động như vậy.

Nhưng Ngô Vĩnh Hồng lại không nguyện ý đứng lên, một vố tu bị phế bỏ đan điền, quả thật còn khó chịu hơn cả cái chết. Có lẽ lần này Dịch Phong cứu lão, còn lớn hơn nhiều so với ân cứu mạng.

“tiên sinh, lần trước ngươi cho ta cái cào, lần này lại có ơn lớn đối với ta như vậy, Ngô Vĩnh Hồng ta không có gì báo đáp, xin ngươi hãy cho ta làm nô, ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì ngươi.” Ngô Vĩnh Hồng run rẩy, đầu dập trên mặt đất nói.

“Ngươi khách khí quá rồi.”

Dịch Phong muốn kéo Ngô Vĩnh Hồng đứng dậy, nhưng vừa mới kéo lên thì lão lại quỳ xuống ngay, điều này làm cho Dịch Phong có chút bùi ngùi.

Người ở dị giới này, thể hiện lòng biết ơn tốt ghê.

Chẳng qua đó chỉ là một cái cào với một phần thảo dược mà thôi, sao có thể xem như mang ơn đội đức vậy chứ.

Nhìn Ngô Vĩnh Hồng quỳ xuống đất không chịu đứng lên, Dịch Phong thở dài, nói: “Cứ như vậy đi, về sau ngươi giúp ta làm việc đi, phía sau võ quán của ta vừa hay có một khối đất hoang, ta đang tính khai khẩn nó, tha hồ mà làm này nọ.”

“Đa, đa tạ tiên sinh, ta nguyện vì tiên sinh, có chết cũng không chối từ.”

Ngô Vĩnh Hồng nước mắt lưng tròng, lúc này mới kích động đứng dậy.

Sở Sư Cuồng cũng vì Ngô Vĩnh Hồng cảm thấy vui vẻ nhưng trong đó cũng có chút ghen tị.

Ngô Vĩnh Hồng này có thể đi theo tiên sinh, trong tương lai có thể lấy được biết bao nhiêu là chỗ tốt!

“Được rồi, ta muốn tiếp tục vào núi, các ngươi về thành Bình Giang trước đi!” Lời xã giao đã nói xong, Dịch Phong nhẹ giọng nói, xong cõng theo giỏ trúc tiếp tục đi sâu vào trong.

“tiên sinh, hay là chúng ta đi theo ngươi cùng đi vào?” Ngô Vĩnh Hồng vội vàng nói: “Như vậy ở trên đường đi, chúng ta còn có thể cầm giúp cho ngươi mấy thứ gì đó.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Hai người, trong đó có Sở Sư Cuồng cũng dùng ánh mắt đầy vẻ chờ đợi nhìn về phía Dịch Phong.

Nhưng Dịch Phong lại nhíu mày.

Ba lão già họm hẹm này, một vũng nước nho nhỏ cũng không bò lên nổi, còn muốn đi cùng hắn vào núi á?

Đây không phải là cmn để hắn chịu tội à?

Vì để tránh bọn họ làm phiền, Dịch Phong không khách khí mà nói trực tiếp: “Được rồi, các ngươi cứ trở về đi, các ngươi đi theo ta chỉ thêm vướng víu mà thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt ba người Ngô Vĩnh Hồng đỏ bừng.

tuy rằng tu vi của Ngô Vĩnh Hồng tạm thời bị phế, nhưng Sở Sư Cuồng và tôn Gia Cát thật sự là cao thủ cấp Võ tông, đứng trước mặt người này lại trở thành thứ vướng víu tay chân.

Nếu những lời này là người khác nói, khẳng định là đã bị ba người họ một chưởng đánh bay, nhưng trước mặt lại là người nọ, bọn họ ngoài xấu hổ ra thì cũng chỉ có lúng túng mà thôi.

Bởi vì ở trước mặt người này, quả là Võ tông như bọn họ chẳng là cái thá gì, thêm vướng tay vướng chân là hoàn toàn chính xác.

Dịch Phong không để ý tới bọn họ, cõng giỏ tre chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ba người nhất thời xem đến mê mẩn.

Xuất trần, thoát khỏi phàm trần…

Dường như mưa gió trên thế gian này, hắn đều không để vào mắt!

Dịch Phong đeo giỏ trúc sau lưng, đi thẳng một đường về phía hẻm núi.

Còn mấy người Ngô Vĩnh Hồng thì nghe theo lời hắn mà chạy về thành Bình Giang.

“thiên tâm Đạm?”

Bôn ba hơn nửa ngày trời, cuối cùng Dịch Phong cũng phát hiện ra mục tiêu của hắn. Đứng từ xa cũng thấy được nó mọc cheo leo một mình trên vách đá thẳng đứng.

Giống như hoa mai nở vào mùa đông, khác biệt hơn những thứ khác!

Dịch Phong đặt giỏ trúc xuống đất, lấy cái xẻng nhỏ giắt bên hông, phủi tay vài cái rồi leo lên vách đá, định đi hái gốc thiên tâm Đạm kia.

Cách đó không xa.

trên một cái cây phủ đầy dây leo khô có một con quạ mình đầy lông đen đang đậu, bên cạnh nó là một con rết lớn.

trong mắt hai con vật này thế mà lại có sắc thái đầy nhân tính.

“Cây thiên tâm Đạm này thế nào rồi?”

Đột nhiên, quạ đen mở miệng nói tiếng người.

“Khởi bẩm Hắc Vũ đại nhân, cây thiên tâm Đạm này đã trưởng thành rồi, chỉ còn chờ Yêu Hoàng đại nhân tới hái thôi ạ.”

Đồng thời, con rết cũng nói tiếng người.

“Ừ, hai ngày nay Yêu Hoàng đại nhân đang bế quan. Chờ hắn xuất quan rồi thì sẽ tự mình tới hái.” Quạ đen trịnh trọng dặn dò: “Cây thiên tâm Đạm này rất quan trọng đối với Yêu Hoàng đại nhân. trong hai ngày cuối cùng này ngươi phải trông giữ nó thật cẩn thận, nhất định không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.”

“Vâng, Hắc Vũ đại nhân!” Rết cung kính nói.

“Ừ!”

thấy vậy, quạ đen mới hài lòng gật đầu, cùng lúc đó nó cũng chuyển tầm mắt sang gốc thiên tâm Đạm.

Chương 114: Mục tiêu tiếp theo, thủy Linh thảo.

“Quạ!”

Không xem không biết, vừa nhìn sang quạ đen lập tức giật mình, lông trên người xém nữa thì rụng hết. trong lúc bọn chúng nói chuyện, vậy mà lại có một nhân loại đã bò tới cạnh gốc thiên tâm Đạm.

“Mau, mau ngăn cản tên nhân loại đáng chết kia lại.” Quạ đen la lớn.

Nghe vậy, con rết cũng kinh hãi.

Sau đó nó tức giận cực kì, dùng bộ chân không đếm xuể của mình nhanh chóng bò về phía thiên tâm Đạm.

Mà quạ đen cũng không chịu tụt lại. Dù sao nó cũng là yêu thú biết bay, tốc độ phải nhanh hơn rết rất nhiều. Nó vỗ cánh, hàm răng nhọn lóe lên tia sáng sắc lạnh, bay thẳng tới chỗ tên nhân loại kia.

“Đúng là đồ tốt!”

Dịch Phong quan sát gốc thiên tâm Đạm trước mặt, nở nụ cười hài lòng. Vừa chuẩn bị ngắt thì hắn phát hiện có một con quạ đang lao tới chỗ hắn.

Dịch Phong không khỏi hơi nghiêng đầu để tránh con quạ này.

“Hả?”

Mặt quạ đen hiện vẻ khó tin, rõ ràng tên nhân loại này chỉ là một phàm nhân, sao có thể tránh thoát một kích của hắn dễ dàng như vậy chứ?

Nhất là khi thấy tay tên nhân loại này đã đặt lên gốc thiên tâm Đạm, lửa giận ngập trời của quạ đen lập tức bùng nổ. Nó giang hai cánh, yêu lực khổng lồ lập tức tụ lại giữa hai cánh. theo từng cơn đập, yêu lực hóa thành từng luồng sóng xung kích bay về phía Dịch Phong.

“Má, con quạ chết tiệt này bị điên à?”

tiếng đập cánh làm Dịch Phong thấy phiền. Hắn khua mạnh tay đuổi con quạ đi.

“Cái gì?”

Chính là cái khua tay này của Dịch Phong làm từng luồng sóng yêu lực khổng lồ bị tản ra. Điều này khiến quạ đen vô cùng khó tin.

Đây là?

Đụng phải xương cứng rồi!

Quạ đen nghiêm mặt, chỉ là tên nhân loại này dám hái thiên tâm Đạm trước mặt hai người bọn nó, điều này khiến bọn nó nhịn không được.

Nó lại đập cánh, mang theo từng trận gió lớn lao vút như tên bắn về phía Dịch Phong.

“Con quạ đen chết tiệt chui ở đâu ra thế, cút ngay cho lão tử!”

Con quạ đen này làm Dịch Phong thấy rất phiền, hắn bèn rút cái xẻng giắt bên hông ra, ném qua phía con quạ.

“Bốp!”

Xác suất trúng mục tiêu của cái xẻng này là trăm phần trăm, trực tiếp đập con quạ đen vào vách đá, làm mấy sợi lông rụng ra rồi nó rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.

“Há!”

Con rết mới leo được nửa vách đá thì thấy cảnh này, lập tức hồn phi phách tán, sợ tới cong cả chân. Nó vội quay quanh một tảng đá để quay đầu lại, mấy cái chân nhúc nhích nhúc nhích trốn đi nhanh chóng.

Đường đường là Hắc Vũ đại nhân thế mà lại bị một cái xẻng đập chết. Một con rết nhỏ con như hắn ta thì sao có thể là đối thủ được chứ!

Hẳn tên nhân loại này không phải là phàm nhân đâu, thật là đáng sợ mà!

Nhưng hắn lại muốn cướp thiên tâm Đạm, ta nhất định phải đi báo cho Yêu Hoàng đại nhân càng sớm càng tốt.

Chẳng bao lâu, nó chui vào một vết nứt trên tảng đá rồi biến mất. Cũng không biết do đi nhanh quá hay là sao mà còn bị đứt mất hai cái chân nữa.

Sau khi đập chết con quạ, cuối cùng Dịch Phong cũng hái được thiên tâm Đạm như mong muốn. Có gốc thiên tâm Đạm này, xem như hắn đã hoàn thành một phần ba nhiệm vụ của chuyến đi này rồi!

“Gốc tiếp theo, thủy Linh thảo, ở nơi phải có nước.”

Dịch Phong mở bản đồ, đi tới điểm đến tiếp theo.

trong một động nước tối tăm và u ám, một con rết lớn đang bò trên vách đá để vào trong.

Mà ở giữa động, có một con rùa lớn đang nằm đó.

“Yêu Hoàng đại nhân. Yêu Hoàng đại nhân, không xong rồi.” Con rết lo lắng hét lớn: “Vừa rồi có một tên nhân loại đã tới cướp thiên tâm Đạm trước rồi, hắn còn dùng một cái xẻng đập chết Hắc Vũ đại nhân nữa. Mà ta cũng phải trả giá lớn là đứt mất hai cái chân để chạy về báo tin cho Yêu Hoàng đại nhân đó!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, con rùa lớn đang nằm ườn ra bỗng nhổm dậy, mặt nước đang yên ả bỗng nhấc lên từng cơn sóng lớn, gợn sóng cao tới mấy chục trượng.

“Ngươi nói có người cướp thiên tâm Đạm của ta? Là ai, rốt cuộc là ai?”

“ta cũng không biết là ai nữa, chỉ biết là một nhân loại thôi. Bây giờ hắn vẫn còn ở chỗ thiên tâm Đạm.” Con rết vội vàng nói.

“Đi, dẫn ta đi tìm hắn. ta nhất định phải giết tên nhân loại đáng chết đó.”

Con rùa lớn tản ra lửa giận ngập trời, nhanh chóng hóa thành một vệt sáng rồi biến mất, con rết cũng vội vàng đuổi theo.

“theo bản đồ thì ở đây sẽ có một cái động nước, cũng không biết bên trong có thủy Linh thảo không nữa.” Dịch Phong đi tới cạnh một con suối, hình như cách đó không xa sẽ có một cửa hang để đi vào cái động nước kia.

Dọc theo con suối, Dịch Phong đi về phía đầu nguồn. Cuối cùng cũng tìm được cửa hang, hắn đi vào.

trong động nước.

Bầu không khí rất là u ám, xung quanh tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy rõ năm ngón. trên đỉnh động có nhiều giọt nước tụ lại nhỏ xuống tí tách, chúng rơi vào vai của Dịch Phong, mang đến cảm giác lạnh người.

Dịch Phong rùng mình lấy Hỏa Diễm Châu cất trong lòng ra.

Vừa lấy ra, Hỏa Diễm Châu lập tức chiếu sáng toàn bộ động nước, đồng thời cũng mang tới cảm giác ấm áp cho Dịch Phong.

Chương 115: Mười tám Yêu Vương.

“Ồ?”

Ngay khi thấy rõ cảnh trong động, Dịch Phong lập tức phát hiện thủy Linh thảo.

“Đúng là gặp may mà, nhưng mà nơi đó có vẻ cao, chắc phải mất công một chút!”

Dịch Phong gật gù, đặt giỏ trúc sau lưng xuống, cầm xẻng nhỏ leo về phía thủy Linh thảo.

“Người đâu?”

“Ngươi nói cho ta biết, nhân loại kia ở đâu?”

Lúc này, con rùa lớn và con rết đã chạy tới chỗ thiên tâm Đạm. thiên tâm Đạm đã biến mất, cạnh vách đá chỉ có thi thể của Hắc Vũ bị đập chết, ngoài ra không còn thứ gì nữa.

“ta ta ta, Yêu Yêu… Yêu Hoàng đại nhân, lúc ta rời đi hắn vẫn còn ở đây mà!” Con rết lo lắng nói.

“Hừ!”

“Chết tiệt, một tên nhân loại nho nhỏ mà cũng dám đè đầu cưỡi cổ Bác Cổ ta!”

Dưới cơn tức giận, một vầng sáng hiện lên, con rùa lớn trực tiếp biến thành một lão giả với vai rùa trên lưng. Mặt lão ta trông rất dữ dằn, ngũ quan dính lại một chỗ, chỉ nhìn tướng mạo này thôi cũng đủ khiến người khác thấy sợ hãi.

“Mười tám Yêu Vương đâu?”

theo tiếng quát của lão ta, xung quanh lập tức nổi lên từng đợt gió yêu.

Sau đó, một nam tử đầu báo thân người đạp bộ trên không đi tới.

theo sát ngay sau con báo là Hầu Yêu, trư Yêu, Lang Yêu, Ưng Yêu và các Yêu Vương khác chạy tới, đồng loạt quỳ gối trước mặt Bác Cổ.

“thưa Yêu Hoàng đại nhân, không biết ngươi gọi chúng ta tới vì việc quan trọng gì?”

Mười tám Yêu Vương đồng thanh hỏi.

Bác Cổ mặt đầy sát khí, trầm giọng quát: “Có một nhân loại vào trong núi, không chỉ hái thiên tâm Đạm của ta mà còn đập chết Hắc Vũ. ta lệnh cho các ngươi trong vòng nửa giờ phải tìm cho ra tung tích của tên đó, bắt hắn lại đây, ta muốn nghiền nát hắn thành máu thịt.”

“Vâng, Yêu Hoàng đại nhân!”

Sau đó, mười tám Yêu Vương hóa thành từng ngọn gió quỷ bay đi.

“Yêu Hoàng đại nhân, ngươi đừng nóng giận. Núi Mạc Phủ này là địa bàn của chúng ta, hắn ta chạy không xa được đâu.”

Con rết nở nụ cười nịnh nọt. theo yêu khí lộ ra, nó cũng biến thành người đầu rết, chẳng qua hình người của nó vẫn giữ nét đặc thù của con rết là nhiều tay. Nó nịnh nọt nói: “Yêu Hoàng đại nhân, người ngồi chờ ở đây đi, trong lúc đó hãy để tiểu nhân bóp vai cho người.”

Nói xong, vô số bàn tay phối hợp với nhau một cách hoàn hảo giúp Bác Cổ xoa bóp.

“Hừ, phế vật như ngươi cũng chỉ có tác dụng đó, nếu không chỉ với việc làm mất thiên tâm Đạm, ta đã vứt ngươi cho Ưng Vương ăn rồi.” Bác Cổ hừ lạnh.

“Dạ dạ dạ.”

Con rết lau mồ hôi, càng thêm ra sức.

Nửa canh giờ trôi qua, mười tám Yêu Vương đúng giờ quay lại chỗ Bác Cổ, nhưng họ đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Họ quỳ trên đất, nói: “Báo cáo Yêu Hoàng, đã lục soát hết cả dãy núi rồi nhưng vẫn không phát hiện tung tích của nhân loại kia.”

“Cái gì?”

Bác Cổ bật dậy, khí thế hùng hậu trên người trực tiếp thổi bay con rết sau lưng. Lão nhìn chằm chằm mười tám Yêu Vương với đôi mắt đầy u ám, khiến họ đến cả thở cũng không dám.

“truyền lệnh của ta, mở rộng phạm vi thăm dò, nhất định phải tìm cho ra tên nhân loại đáng chết ấy.” Bác Cổ cắn răng nghiến lợi nói.

“Vâng!”

Mười tám Yêu Vương lại biến mất lần nữa.

“Yêu Hoàng đại nhân, vậy chúng ta phải làm gì đây?” Con rết bò tới lần nữa, cẩn thận hỏi.

“tên nhân loại đáng chết đó dám trộm thiên tâm Đạm của ta, ta chắc chắn sẽ khiến hắn chết không yên thân.” Bác Cổ sa sầm mặt mày nói: “Có điều bổn hoàng sắp đột phá, không thể làm mất cả thủy Linh thảo nữa. Ngươi theo bổn hoàng về động phủ trước, chờ bổn hoàng hấp thu thủy Linh thảo xong, bổn hoàng sẽ tự mình ra tay đối phó tên nhân loại đáng chết kia!”

Hai vệt sáng lóe lên, hai yêu thú về đến bên ngoài động nước.

“thuỷ Linh thảo đã chín, không thể chịu được bất kì ảnh hưởng nào, ta và ngươi thu yêu khí lại, theo ta huyền hoá thành bản thể rồi vào động!”

Bác Cổ uy nghiêm ra lệnh cho con rết: “trong lúc ta hấp thu thuỷ Linh thảo, ngươi ở bên cạnh trông chừng cho ta, đợi ta xuất quan rồi cùng nhau đi tìm loài người đáng chết kia. Nếu như không tìm thấy hắn, tất cả con người trong núi này gặp một người giết một người cho ta, luyện toàn bộ thành người rối!”

“Vâng, Bác Cổ đại nhân.”

Con rết cung kính trả lời.

Cùng với một tia sáng rực rỡ, hai con yêu tinh trở về bản thể, hoá thành một rùa một rết bỏ vào trong động.

“Ngươi chậm chút, bản hoàng còn ở đằng sau đấy!” Vừa bò, vừa nhìn con rết bò với tốc độ nhanh đằng trước, Bác Cổ truyền ra âm thanh không hài lòng.

“Vâng vâng vâng Yêu Hoàng đại nhân…”

Nhìn động tác chậm rì rì của Bác Cổ, con rết chép miệng, chỉ đành bò từ từ sau người Bác Cổ, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.

“Hái thuỷ Linh thảo này thật sự là làm lỡ của ta không ít thời gian!” Dịch Phong cẩn thận bỏ cỏ thuỷ Linh vừa hái xuống vào trong giỏ trúc, lau mồ hôi, lộ ra vẻ mặt vừa lòng thoả mãn.

Mà cùng lúc này, cuối cùng Bác Cổ và con rết cũng bỏ vào trong, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

“Là ai?”

“Người nào lại dám to gan như vậy dám đến động nước trộm thuỷ Linh thảo của ta?”

Bác Cổ trợn to mắt, cả người ngây ra tại chỗ.

Phải biết rằng, ở đây là động phủ của Yêu Hoàng lão, bình thường tiểu yêu tiểu quái đều quanh quẩn, càng đừng nói là vào động phủ của hắn trộm đồ.

thật sự không ngờ được lại có người dám to gan như vậy.

“Yêu… Yêu… Yêu… Yêu Hoàng, hắn, hắn chính là nhân loại đã trộm thiên tâm Đạm.” Mà con rết cũng ngây ra, chân trước lau mắt, lập tức hoảng sợ nói với Yêu Hoàng.

“Cái gì?”

Bác Cổ trợn to mắt, sau đó trên người lộ ra ý hận ngút trời.

Lão đang tìm loài người đáng chết này khắp nơi, không ngờ rằng tên xấu xa này lại chạy thẳng đến hang ổ của lão, còn hốt mất thuỷ Linh thảo vừa mới chín của lão vào trong túi.

Không thể tha thứ!

Quả thật không thể tha thứ…

“Chết đi!”

tức giận ngút trời bùng nổ, yêu lực hùng hậu điên cuồng hoành hành trong cơ thể, huyền hoá thành hình phát động tấn công với Dịch Phong…

Nhưng lão vừa huyền hoá thành hình, một âm thanh kinh ngạc truyền đến.

“Hả?”

“Một con rùa thật lớn!”

theo giọng nói này truyền ra, một bàn chân đạp đến, rơi xuống mai rùa của Bác Cổ!

Một đạp này khiến cho Bác Cổ vừa hoá hình lại phải kìm trở về, giống như là có mười vạn ngọn núi lớn đè ở trên đỉnh đầu, ngay cả Yêu Hoàng Bác Cổ mạnh như vậy cũng bị đạp không thể động đậy được.

“Đây…?”

“Đây là sức mạnh gì thế này?”

Bác Cổ bị đạp ở dưới chân trợn to mắt, tràn đầy sợ hãi.

Nhưng trong lòng, phần nhiều hơn lại là sự tức giận và nhục nhã!

Lão ta đường đường là Yêu Hoàng, vậy mà bị một con người giẫm ở dưới chân, sao lão ta có thể nhịn được?

“Chết đi!”

“Ngươi chắc chắn phải chết!”

trong lòng Bác Cổ gào thét điên cuồng, đồng thời sức mạnh cuồn cuộn của Yêu Hoàng đang chuyển động điên cuồng trong cơ thể lão, lão dùng sức vùng vẫy hòng lật người tấn công từ dưới bàn chân này.

“Hay cho ngươi một con rùa già, vậy mà còn có sức lực rất lớn?”

Cảm nhận được sức lực truyền đến từ dưới chân, Dịch Phong cũng tức giận, bỏ giỏ trúc xuống, nắm lấy đầu của con rùa già dưới chân rồi nặng nề ném xuống.

Cú ném này, Bác Cổ bị ném đến đầu choáng mắt hoa, trước mắt đầy sao.

Hận thù trong lòng cũng bỗng nhiên chuyển biến thành sợ hãi sau một cú ném này.

Lão có một phát hiện không thể tin được, sức mạnh to lớn của bản thân Yêu Hoàng, ở trước mặt con người này vậy mà không thể thể hiện ra được chút gì!

Chuyện bất thường và không thể tưởng tượng nổi như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên lão nhìn thấy!

“Chẳng lẽ?”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Chẳng lẽ tên nhân loại này đã đạt đến cảnh giới cao thủ Võ thánh hoặc Võ Đế?

Nếu không, tại sao lại có thủ đoạn xuất thần nhập hoá như vậy, hơn nữa còn to gan như thế, hoàn toàn không để ý đến quyền uy của Bác Cổ Yêu Hoàng như lão, chạy thẳng đến trong động nước của lão mà hái thuỷ Linh thảo.

Hít!

Nghĩ đến đây, lão lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu thật sự như thế, vậy có thể so sánh với Yêu thánh hoặc Yêu Đế của Yêu Giới rồi!

Dưới thủ đoạn như này, Bác Cổ lão đâu có cơ hội nào?

Làm sao đây?

trong lòng Bác Cổ hoảng sợ, đây là nguy cơ lớn nhất lão đụng phải từ khi làm Yêu Hoàng đến nay.

Lúc lão đang suy nghĩ đối sách không biết như nào mới tốt, ánh mắt của Dịch Phong đúng lúc liếc đến con rết bên cạnh.

“Vậy mà còn có một con rết to như vậy?”

Dịch Phong nhíu lông mày, con rết này buồn nôn quá!

Nhưng người nói vô ý, người nghe có tâm, con rết đó trực tiếp bị doạ đến run lẩy bầy.

Con người đáng sợ này, hắn thật sự hiểu rồi, trước là dùng xẻng ném chết Hắc Vũ, sau là đạp Yêu Hoàng ở dưới chân, thực lực như này, hắn không có bất kỳ tâm tư nào muốn ra tay với con người này.

Vì vậy ngay sau đó, da bụng hắn lật ngược lại nằm ở trên đất không động đậy được.

“Giả chết?”

Bác Cổ nhìn thấy cảnh này liền trợn to mắt.

Hay cho ngươi con rết Dạ Phong, bổn hoàng gặp phải nguy hiểm ngươi không đến hộ giá cũng thôi đi, vậy mà giả chết ở trước mặt bổn hoàng, quả thật tức chết ta rồi!

Nhưng ngược lại cũng nhắc nhở cho Bác Cổ…

Do dự chốc lát, lão cũng dứt khoát cắn răng, lật mí mắt, dứt khoát nằm ở trên mặt đất không động đậy nữa.

Mặc dù lão đường đường là Yêu Hoàng lại dựa vào giả chết để bảo vệ mạng thì rất tủi nhục, nhưng vì có thể trốn thủ đoạn tàn độc của con người này, cũng không có cách nào nữa.

Dù sao cũng không có ai nhìn thấy.

Dịch Phong dùng xẻng nhặt con rết lên.

“Con rết to như vậy, sao lại đội ngột chết thế?”

Dịch Phong đầy ngạc nhiên, loại động vật đáng sợ này, vốn muốn cho nó thêm một cái xẻng, nhưng nghĩ lại thấy quá buồn nôn, nên hắn mặc kệ.

Sau đó, Dịch Phong lại tiếp cận con rùa lớn.

Nghe tiếng bước chân của Dịch Phong bước vào, trong lòng Bác Cổ cảm thấy lo lắng, nhưng nhớ tới dáng vẻ con rết Dạ Phong giả vờ chết để trốn thoát, trong lòng cũng thả lỏng một chút.

“Con rùa lớn này cũng chết rồi sao?”

Dịch Phong dùng chân đá, tưởng rằng nó bị ném chết rồi?

Nghe vậy.

Bác Cổ thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão chưa bị lộ, có lẽ sẽ có thể sớm thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng khi lão thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói đầy phấn khích của Dịch Phong truyền đến.

“Con rùa to như vậy đúng là một loại thuốc bổ tuyệt vời, đem về hầm canh, vừa hay có thể bồi bổ cho đồ đệ!”

Câu này rơi vào trong đầu Bác Cổ, lập tức vang lên một tiếng sấm!

Chương 117: Dạ Phong Rết Yêu.

Lão ta đường đường là Yêu Hoàng lại có thể bị đem đi hầm canh?

Bác Cổ đột nhiên không thể chịu được cú đả kích, cơn giận giữ cùng với cú ngã đau trước đó làm hai mắt lão đen đi rồi trực tiếp ngất xỉu.

Dịch Phong nương theo ánh sáng của Hỏa Diễm Châu, nắm lấy một nắm cây thủy sinh bên cạnh rồi buộc chúng thành một sợi dây rơm, sau đó buộc vào con rùa lớn rồi cầm nó trong tay.

Ước lượng thứ trên tay, Dịch Phong hài lòng gật đầu: “Con rùa này có lẽ nặng mấy cân lận, một mình đồ đệ ăn cũng không hết, hôm khác gọi đám Lão Ngô, lão thanh Sơn tới bồi bổ cùng.”

Nói xong, Dịch Phong lại lấy bản đồ ra.

“Vân Lộ Hoa!”

“thảo dược này không dễ kiếm, chỉ có thể thử vận may ở khắp mọi nơi rồi.”

Nói xong, Dịch Phong cầm giỏ tre, xách con rùa đi ra khỏi động nước.

Dich Phong rời đi không bao lâu sau, Dạ Phong Rết Yêu mới cuộn người bò dậy, nỗi khiếp sợ vẫn còn tràn đầy trên mặt, giương mắt nhìn chằm chằm tràn đầy sợ hãi.

Nghĩ đến tình cảnh thê thảm của Yêu Hoàng, hắn cũng không dám ở lại nữa, vội vàng sợ hãi rời khỏi động, có lẽ vì quá nóng lòng nên hắn lại làm gãy mất hai chân, thế nhưng vẫn không dám ở lại mà leo lên núi.

“Mau ra đây, có chuyện lớn rồi!”

“tất cả mau ra đây, Yêu Hoàng Bác Cổ sắp bị hầm thành súp rồi!”

Hắn vừa vội vàng kêu lên, vừa thông báo cho lũ quái vật gần đó.

Việc lớn này lập tức kinh động đến những con yêu thú lớn nhỏ trong toàn bộ dãy núi. Nghe được tin này, mười tám Yêu Vương cũng vội vã quay về, tụ tập trong một hẻm núi u ám.

“Dạ Phong Rết Yêu, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Ánh mắt Ưng Vương lóe lên sự sách bén, nhìn chằm chằm vào Dạ Phong Rết Yêu rồi hỏi.

“Mười tám Yêu Vương, các ngươi mau nghĩ cách gì đi, tên nhân loại đó thật sự quá độc ác.”

Dạ Phong Rết Yêu sụt sùi nói: “tên nhân loại đó xông thẳng vào trong động nước của Yêu Hoàng, không những lấy mất thủy Linh thảo của Yêu Hoàng mà còn bắt Yêu Hoàng đi mất, nói là đem về nấu canh gì đó, mà ta đã chiến ba trăm hiệp với hắn rồi, còn phải trả giá bằng hai cái chân đây này. Bản thân ta tự biết mình không cứu nổi Yêu Hoàng, cho nên mới chạy ra đây mau chóng báo tin cho các ngươi biết đó!”

“Hừ, mạnh miệng mà còn không biết xấu hổ!”

Báo Vương với thân hình dũng mãnh bước ra, nhìn chằm chằm mà Dạ Phong Rết Yêu kia, nói: “Đến cả Yêu Hoàng còn bị nhân loại kia bắt mất, một con rết nho nhỏ như ngươi, làm gì có thực lực mà đòi đấu với hắn những ba trăm hiệp chứ?”

Ngay khi Báo Vương vừa đặt ra nghi vấn, những Yêu Vương cũng lập tức nghi ngờ nhìn về phía Dạ Phong Rết Yêu.

“Quả thật đúng là như vậy!”

Dạ Phong Rết Yêu vội vàng giải thích: “ta có thể đại chiến với hắn ba trăm hiệp cũng bởi vì sau khi Yêu Vương đánh một trận với hắn, hắn tiêu hao một lượng lớn sức mạnh nội lực, chỉ còn có mấy phần.”

Nói đến đây, Dạ Phong Rết Yêu lại rơm rớm nước mắt, nói với vẻ xấu hổ: “Đáng lẽ ta còn có thể cứu được Yêu Hoàng ra, cơ mà suy cho cùng thì thực lực của một con rết như ta cũng có hạn, tại ta, tất cả đều tại ta vô dụng!”

thấy thế, đám Ưng Vương cũng không biết nên cảm thấy như nào.

trong lòng đều biết rằng bọn họ đã trách nhầm Dạ Phong Rết Yêu rồi.

thế là vội vàng bước qua, vỗ vai Dạ Phong Rết Yêu, nhẹ giọng an ủi: “Dạ Phong Yêu Linh, mới nãy bọn ta nặng lời, ngươi đừng để trong lòng, ai nấy đều biết ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Đúng vậy, vì cứu Yêu Hoàng mà ngươi đã dốc hết sức, mọi người đều rất xem trọng.” Báo Vương cũng an ủi: “tốt nhất ngươi cứ cố gắng dưỡng thương đi, việc cứu Yêu Hoàng, cứ để bọn ta lo liệu là được!”

“thế, thế thì lại ngại quá?”

Dạ Phong Rết Yêu chớp chớp mắt, xấu hổ nói.

“Hẳn là ngươi đã dốc hết sức rồi, tiếp theo cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.” Hầu Vương nói

Nghe thấy vậy, tất cả những người khác cũng đều gật đầu tán thành.

“Được rồi, chư vị Yêu Vương, vậy ta cũng không khách khí nữa, ta sẽ về dưỡng thương vài ngày trước, đợi đến khi thương thế tốt lên rồi thì ta sẽ tới giúp mọi người.”

Dạ Phong Rết Yêu cảm động nói, sau đó hóa thành chân thân chầm chậm bò ra khỏi hẻm núi.

Vừa mới bò ra khỏi đó, hắn lập tức chạy đến một gò đất, đào hết tất cả bảo vật lên, sau đó thì chạy ra khỏi ngọn núi, không thèm quay đầu lại!

“Chư vị, việc Yêu Hoàng bị bắt đi rất quan trọng. Mọi người hãy nghĩ ra cách gì đi!”

Báo Vương đứng ở trung tâm chủ trì cuộc họp.

“theo tình báo từ Dạ Phong Yêu Linh thì thực lực của nhân loại đó hẳn là mạnh hơn Yêu Hoàng, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.” Ưng Vương trầm tư nói: “Nếu không, có khi Dạ Phong Yêu Linh sẽ không thể đại chiến ba trăm hiệp với hắn.”

“Đúng vậy, Ưng Vương nói đúng lắm.”

Hầu Vương đi tới nói: “Nhưng dù là vậy, với thực lực của hắn, chúng ta cũng không thể đối phó được. Với lại, điều khiến ta tò mò hơn là, vì sao hắn phải vẽ chuyện đi bắt Yêu Hoàng đi làm gì, thậm chí còn muốn dùng để nấu canh uống nữa…”

Mọi người cũng gật đầu với nét mặt nặng nề, rốt cuộc mục đích của người này là gì?

Chương 118: tuyệt Sát Lệnh.

Nhất thời, bầu không khí trầm xuống.

Cuối cùng, trư Vương đứng ra nói: “Hắn bắt Yêu Hoàng đi, còn dám phát ngôn ngông cuồng sẽ nấu canh uống. Hành động này không hề nghi ngờ là có chứa mục đích sỉ nhục, lại thêm việc xưa nay nhân loại có thù hận với Yêu giới của chúng ta, nên rất có thể hắn đang cố ý khiêu khích, thậm chí là tuyên chiến với chúng yêu của núi Mạc Phủ!”

“Đúng thế, nhưng cũng có khi hắn tới để trả thù.” Lộc Vương xen vào: “Bình thường khi nhân loại vào núi, chư vị dù ít dù nhiều thì cũng ăn mấy người, Yêu Hoàng trong mấy năm gần đây thì càng không cần phải nói. theo ta thấy thì rất có thể trong mấy người bị ăn có hậu bối hoặc là đồ đệ của người này cũng nên.”

“Lộc Vương nói có lý lắm.” Hầu Vương nói: “Nhân loại luôn có thù tất báo, coi trọng việc gậy ông đập lưng ông, điều này phù hợp với mục đích dùng Yêu Hoàng làm nguyên liệu nấu canh của hắn.”

“ta thấy hai lý do này đúng được tám chín phần rồi đấy.” Báo Vương gật đầu nói: “Nhưng cho dù thế nào, chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không cứu Yêu Hoàng ra được, cho nên vẫn cần một kế hoạch cụ thể!”

“theo ta thì, dù là lý do gì, hành động kia đều mang ý tuyên chiến với chúng yêu của núi Mạc Phủ.” Giọng Ưng Vương trầm xuống: “Mà nhân loại là kẻ thù chung của Yêu giới chúng ta. Hắn ta đã khiêu khích như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể bẩm báo việc này cho Yêu Hoàng ở các lãnh thổ khác, xin sự giúp đỡ của bọn họ.”

“ta tán thành.”

“ta cũng tán thành.”

“tuy giữa các lãnh thổ có xung đột với nhau, nhưng khi đối mặt với kẻ thù chung rõ ràng như vậy, tin rằng bọn họ sẽ tạm thời bỏ qua thành kiến của mình.”

Lúc này các Yêu Vương khác cũng sôi nổi gật đầu.

Có chủ ý rồi, mười tám Yêu Vương hóa thành từng vệt sáng bay đi.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mười tám Yêu Vương đã liên lạc với các Yêu Hoàng của các lãnh địa khác trong núi Mạc Phủ.

Quả nhiên, khi đối mặt với kẻ thù chung là nhân loại, các Yêu Hoàng khác chọn bỏ qua ân oán ngày thường, ra tay tương trợ.

theo lệnh của mấy Đại Yêu Hoàng, toàn bộ yêu thú trong núi Mạc Phủ liên kết lại, ban bố tuyệt Sát Lệnh.

tuyệt Sát Lệnh vừa ban bố, cả núi Mạc Phủ chấn động. Vô số động vật bình thường đều rơi vào hoảng loạn, mấy yêu thú bình thường hay ẩn mình trong bóng tối giờ cũng sôi nổi xuống núi.

trong hang động.

“Vân Lộ Hoa này khó tìm thật đấy!”

Dịch Phong vừa xách một con rùa lớn trong tay, vừa đeo giỏ trúc nhỏ trên lưng tiếp tục tiến lên.

“Hình như còn bị lạc đường nữa!”

Dịch Phong sa sầm nét mặt nhìn bản đồ trong tay, vô cùng bực tức. Hắn đi loanh quanh trong vùng núi này cả buổi rồi mà vẫn không ra ngoài được, không khỏi mở miệng chửi rủa: “Đồ gian thương chết tiệt, bán bản đồ giả cho ta, ta nguyền rủa ngươi sau này sinh con trai không có lỗ đít!”

“Ồ?”

“Hình như có nhiều người ở phía trước?”

Đang lúc không biết nên làm sao, Dịch Phong thấy ở giữa sườn núi đằng trước có không ít người đang tụ tập, hai mắt hắn lập tức sáng lên.

“Không biết mấy người đó đang làm gì, nhưng hẳn bọn họ sẽ biết đường chứ nhỉ?”

Dịch Phong xách con rùa bước nhanh tới chỗ mấy người kia.

“Đứng lại, ai vậy?”

Nhưng khi Dịch Phong mới tới gần, hai thanh niên cầm kiếm đã bay vút tới, đáp xuống trước mặt Dịch Phong.

“tu sĩ?”

Dịch Phong hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa cười vừa hỏi: “Xin chào, ta tới để hỏi đường. Xin hỏi các ngươi có biết đường đi ra dãy núi này không?”

“Không biết, cút đi!”

Hai thanh niên này lập tức không khách khí quát to.

“Không tới mức vậy chứ?” Dịch Phong nhíu mày: “ta chỉ tới hỏi đường thôi mà?”

“Một phàm nhân nho nhỏ mà cũng dám nói nhiều?”

Hai thanh niên mặt đầy tức giận, vung trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Dịch Phong.

Điều này khiến Dịch Phong trực tiếp cau mày. Đều là tu sĩ, tại sao có thể có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Hình như thanh Sơn Môn giống hai tên này có quy củ tốt lắm cơ mà.

“Dừng tay.”

Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền tới, trực tiếp ngăn hai thanh niên kia lại.

“Lý cô nương!”

Hai thanh niên nghe vậy, vội vàng lui lại rồi khom người, trong mắt chứa sự ngưỡng mộ, đồng thời cũng thêm chút tôn kính.

Dịch Phong cũng đưa mắt nhìn sang, đó là một nữ tử khoảng tầm 16 tuổi.

Nàng mặc một chiếc váy màu trắng ôm sát lấy dáng người thướt tha, mắt ngọc mày ngài, sau lưng là mái tóc dày mượt. Bàn tay ngọc ngà của nàng cầm một thanh kiếm, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, tạo cảm giác lạnh lùng và uy nghiêm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nữ tử lạnh giọng hỏi.

“Khởi bẩm Lý cô nương, không biết tên phàm nhân không có mắt này chui từ đâu ra, đã làm phiền cô nương rồi, chúng ta sẽ đuổi hắn đi ngay đây.” Hai thanh niên vội vàng trả lời, vừa dứt lời liền định tới xua đuổi.

Chỉ là nữ tử lại nâng tay lên.

Hai thanh niên thấy vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi gì.

Đôi mắt đẹp đẽ, sáng ngời của nữ tử nhìn về phía Dịch Phong, nhìn từ trên xuống dưới. Giỏ trúc sau lưng, con rùa trong tay, cộng thêm hơi thở bình thường của Dịch Phong đều nói cho nàng biết người này đúng là một phàm nhân thật!

Nàng không khỏi buông lòng cảnh giác, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi có chuyện gì vậy?”

tuy nữ tử này lạnh như băng nhưng có vẻ nàng ấy hiểu lí lẽ hơn nhiều, nên Dịch Phong cũng lịch sự trả lời: “Cô nương, ta chỉ muốn tới hỏi đường thôi. Đi đường nào để ra khỏi núi này vậy?”

Chương 119: Sao lại có người mạnh mẽ tới vậy?.

“Hỏi đường?”

Đôi mày đẹp của nữ tử khẽ nhíu. Nàng lạnh lùng nói: “Kẻ vô tri không biết sợ, thế mà cũng dám xông vào ngọn núi này!”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, nhưng giọng của nàng vẫn truyền tới.

“Hai người các ngươi đưa hắn xuống núi. Nhất định phải làm được, nếu không ở trong núi này hắn sẽ không sống nổi.”

“Đa tạ cô nương.”

Nghe vậy, Dịch Phong lễ phép nói cảm ơn.

Chẳng qua nàng không đáp lại nữa. Bàn tay ngọc ngà vén tà váy trắng lên, nàng ngồi khoanh chân dưới đất, từ từ nhắm đôi mắt sáng ngời kia lại.

Hai thanh niên mang Dịch Phong xuống chân núi, nhưng đi chưa được bao xa, hai người này đã xoay người bỏ đi.

“Ôi chao, hai vị lão ca, đây là sao thế?”

Dịch Phong nhìn hai người với vẻ buồn bực. Họ còn chưa đi ra khỏi núi đâu.

“Hừ, tiểu tử ngươi phải biết đủ mà dừng chứ. Nếu không phải nể mặt Lý tiểu thư, ta còn chẳng thèm nói chuyện với một phàm nhân nho nhỏ như ngươi đâu. Mà ngươi có xuống núi được không, hay sống chết thế nào thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?” Một thanh niên nói với vẻ khinh thường.

“Đúng vậy, phàm nhân mà thôi, mạng vốn rẻ mạt, chết cũng không đáng tiếc!”

Một gã khác cũng cất giọng giễu cợt. Sau đó hai người bay lên, nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là không quan tâm đến sự sống chết của Dịch Phong nữa.

“Được thôi.”

Dịch Phong xoa mũi, không thèm để ý. Sống hai đời nên hắn có tấm lòng vô cùng rộng rãi. Hắn xách con rùa đi tìm đường tiếp.

Có điều hắn không hiểu là, vì sao nữ tử kia lại nói nơi này nguy hiểm?

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ có dã thú xuất hiện thì có vẻ cũng được mà…

Hay là.

Do thần kinh của mấy người tu luyện dễ căng thẳng đi!

“Đưa xuống núi rồi?”

Sau khi hai thanh niên chạy về, nữ tử đang ngồi xếp bằng từ từ mở mắt, mặt không đổi sắc hỏi.

“Đưa… đưa rồi.”

Hai thanh niên nhìn nhau ngầm hiểu, cúi đầu đồng thanh nói.

Nữ tử liếc bọn họ, tiếp tục nhắm mắt.

tuy nhiên, ngay sau đó, nàng cảm giác được một nguy cơ lớn sắp ập tới. Còn chưa kịp phản ứng, yêu khí nồng nặc đã bùng nổ ở trên không trung.

Sau đó mặt đất bị một bóng đen bao trùm. Một con chim ưng khổng lồ duỗi những móng vuốt sắc nhọn bổ nhào tới, kèm theo đó là một giọng nói tràn đầy sát ý.

“Giết hết tất cả nhân loại trong núi, không chừa một ai!”

“A!”

“A!”

Khi giọng nói vừa dứt, móng vuốt sắc bén của Ưng Vương vụt qua, máu bắn tung toé, thân thể của hai tên thanh niên vừa rồi lập tức đứt lìa.

Cùng lúc đó, vô số yêu thú lao ra khỏi khu rừng và bao vây những người này.

“Cái gì?”

“Nhiều yêu thú vậy?”

“Chuyện gì thế này?”

Khi nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt mọi người lập tức lộ rõ vẻ hoang mang, đám yêu thú đông nghìn nghịt này khiến da đầu họ ngứa ran.

Sắc mặt nữ tử đứng trên mặt đất cũng thay đổi, trường kiếm trong tay xuất ra, kèm theo là một luồng kiếm khí mạnh mẽ, ánh kiếm bao trùm về phía Ưng Vương.

“Keng!”

trường kiếm rơi xuống móng vuốt sắc bén của Ưng Vương, một tia sáng chói mắt chợt lóe lên.

“Nhân loại, ngươi nhất định phải chết.”

Ưng Vương ngẩng đầu gào một tiếng, đôi cánh dang rộng hoá thành thanh kiếm sắc bén phóng lên trời, sau đó xoay người mạnh mẽ lao xuống, bao trùm lấy nữ tử bằng một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ.

Đôi lông mày xinh đẹp của nữ tử hơi cau lại.

thanh trường kiếm lướt qua, hóa thành muôn ngàn ánh kiếm rồi hợp lại làm một, tạo thành một đạo kiếm quang từ dưới lên trên, xuyên thẳng ra ngoài.

trong chốc lát, nơi đây kiếm khí bức người.

“Keng!”

Hai sức mạnh mạnh mẽ va chạm vào nhau rồi lập tức biến thành một làn sóng xung kích cực lớn lan rộng ra xa, dưới sự chấn động kịch dữ dội này, vô số cây cối bị chặt đứt.

Đồng thời, khói bụi mặt đất cũng mù mịt cả lên.

“Hừ!”

Dưới uy lực của một kiếm này, Ưng Vương nhếch miệng khó chịu rên rỉ, thân hình to lớn bị chấn động văng ra, cách mấy trăm thước mới ổn định được cơ thể, nhưng móng vuốt sắc bén vẫn bị kiếm làm cho bị thương, máu tươi nhỏ từ trên không xuống.

“Bịch bịch bịch…”

Cùng lúc đó, nữ tử có đôi chân ngọc giẫm xuống mặt đất, nhưng chỉ vài bước.

Dễ nhận thấy, trong vụ va chạm này, nàng hoàn toàn chiếm ưu thế.

Nhưng trong đôi mắt sáng ngời của nàng lại hiện lên vẻ nghiêm trọng, tuy nàng chiếm ưu thế, nhưng dưới sự tấn công của một bầy yêu thú khổng lồ như vậy, những đệ tử khác cũng lần lượt ngã xuống.

Chưa đến phút chốc đã gục hơn phân nửa.

“Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nàng cau mày, quả thật ngày thường ở dãy núi này có không ít yêu thú, nhưng chỉ cần tránh được chúng thì sẽ không gặp phải rắc rối gì, chưa bao giờ có chuyện tập hợp được một nhóm yêu thú đông đảo tới vậy.

Còn có con ưng vừa rồi mới tấn công nàng, e rằng nó đã đạt tới cảnh giới của Yêu Vương rồi!

Chuyện như này, bình thường sẽ không xuất hiện.

“Gào.”

Ngay lúc nàng đang nghiêm mặt lại, tiếng gầm chấn động cả khu rừng vang lên, một con báo dũng mãnh lao ra khỏi khu rừng.

“Rầm!”

Mặt đất lại một trận rung chuyển, trư Vương chân tay nặng nề đạp trên mặt đất lao tới.

“Lại còn hai Yêu Vương ư?”

Nữ tử nhíu mày thật chặt, khi nhìn lên, Ưng Vương đã bị thương nhưng lại chưa hề mất sức chiến đấu kia đang gào thét trên không trung, rồi lao như bay đến.

Dường như không thèm nói thêm gì, tam đại Yêu Vương đã điên cuồng tấn công như vũ bão vào nữ tử kia.

Chương 120: Điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Nữ tử cũng không chịu thua kém, nàng rõ ràng là một một người con gái chân yếu tay mềm, giờ đây lại bộc phát ra khí tức bức người, cả người hóa thành một thanh kiếm sắc bén, vẫn có thể đối phó với công kích của tam đại Yêu Vương.

“A!”

“A!”

“A, cứu mạng!”

tuy nhiên, càng ngày càng có nhiều tiếng la hét của đám đệ tử kia, cho dù nữ tử muốn giải cứu, nhưng dưới sự tấn công của tam đại Yêu Vương, cũng hoàn toàn không thể thoát thân.

Cuối cùng, đệ tử cuối cùng ngã xuống trước mặt nữ tử với vẻ mặt sợ hãi.

trên mặt đất.

Đầy những thi thể.

Máu tươi nhuộm đất, mùi máu dày đặc bao phủ cả khu rừng.

“Chết tiệt!”

Mặt nữ tử lạnh băng, trong lòng run lên, đây đều là những đệ tử ưu tú trong tông của nàng!

“Hừ, ngươi lại dám mất tập trung khi chiến đấu với chúng ta.”

Lúc này, Báo Vương cười lạnh một tiếng, mang theo móng vuốt khổng lồ gào thét bay tới. Nữ tử biến sắc cầm kiếm ngăn lại nhưng đã không kịp, váy trắng phần bụng dưới bị rách nát, để lại một vết thương kinh hoàng, lập tức nhuộm đỏ quần áo.

Nàng vội vàng lùi về phía sau, đôi mắt sáng ngời không cam tâm nhìn những thi thể, đôi môi đỏ mọng nghiến răng, hóa thành một luồng ánh sáng rồi nhanh chóng chạy trốn.

“Đuổi theo!”

tam đại Yêu Vương nhìn nhau, hiển nhiên không muốn bỏ qua cho dù nàng là mỹ nữ.

tốc độ của nữ tử vẫn hơn ba Yêu Vương kia, sau một phen rượt đuổi, cuối cùng nàng cũng tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.

tuy nhiên, tình hình của nàng cũng không khả quan lắm.

Do mất máu quá nhiều nên khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt, chỉ có thể loạng choạng kéo theo cơ thể bị thương gấp rút lên đường. Đồng thời, vầng trán thanh tú của nàng cũng chưa từng dãn ra.

Nàng đi theo con đường này, phát hiện yêu thú rải rác khắp nơi, và nhiều trong số đó có mùi của các Yêu Vương khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Vẻ mặt của nàng không thể tin nổi.

Việc như này, trước nay chưa từng có.

Nhìn thấy một tiểu yêu cách đó không xa, nàng ôm mục đích giải quyết nghi ngờ, hình bóng ma mị vụt đi, bàn tay ngọc trực tiếp rơi xuống trên đỉnh đầu tiểu quỷ.

Sưu hồn!

Khi ký ức về con quỷ nhỏ tràn vào tâm trí nàng, đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng bất giác mở ra, cuối cùng cũng ngạc nhiên thốt lên.

“Sao mà…”

“Làm sao có người mạnh mẽ tới vậy được?”

Nhưng trong sự ngạc nhiên của nàng, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến.

Sau đó phát hiện ra động tĩnh pử phía trước từ các phương hướng khác nhau truyền đến.

Hiển nhiên, truy binh đã đến.

Nàng lập tức nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn vào vách đá phía sau, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không cam lòng nhảy xuống.

“Nơi chết tiệt này, cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

Dịch Phong cầm con rùa trong tay, lười nhác bước đi.

Rõ ràng là nhiệt độ trên núi không cao, nhưng dù sao lần này gấp rút lên đường, cơ thể đã lấm tấm mồ hôi từ lâu.

“Ồ, ở đây có một hồ nước.”

Hai mắt Dịch Phong sáng lên, hắn đi tới kiểm tra nhiệt độ nước, phát hiện không lạnh bèn cởi quần áo rồi thuận lợi xuống nước.

“thoải mái ghê!”

Dịch Phong tắm rửa sạch sẽ thân thể, bàn chân đạp nước, phần thân trên tiếp xúc với mặt nước vừa vặn ngang tới eo, cười thoải mái dưới ánh mặt trời xuyên qua rừng cây.

“tùm!”

Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, làm nước dưới hồ bắn lên.

Nước bắn lên mặt, gương mặt của Dịch Phong bị nước bắn tung toé không nhìn rõ tình hình, khi mặt nước yên tĩnh, hắn nhìn lại lần nữa nhưng không nhìn thấy gì cả.

“Cái quái gì vậy?”

Dịch Phong vẫn đang giẫm trên mặt nước quan sát, ngay cả khi mặt nước hoàn toàn yên tĩnh cũng không phát hiện ra gì.

“Chắc là hòn đá gì xuống chăng?”

Hắn nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác có thứ gì đó đang bơi lên từ dưới chân mình.

“Không phải là rắn chứ?”

Vẻ mặt Dịch Phong kinh hãi!

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người hắn hoảng hốt.

Dường như thứ này định tấn công hắn, Dịch Phong hoảng sợ muốn rút lui nhưng đột nhiên một cái đầu thò ra ngay trước eo hắn.

Mặt của nàng ngoi lên khỏi mặt nước, để lộ ra một đôi mắt to, nhìn chằm chằm hắn.

Hình như.

Là một một nữ nhân?

Dịch Phong cũng cúi đầu nhìn xuống gương mặt này gần trong gang tấc, lập tức sững sờ.

Nhất thời, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Cầm thú!”

Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện một bàn tay ngọc, một cái tát đập thẳng vào mặt Dịch Phong.

“Chết tiệt!”

Dịch Phong chịu một cái tát thì lập tức chết lặng, hắn không nói lời nào mà tát lại một cái, đồng thời chửi ầm lên: “Đồ khốn kiếp, làm ta sợ như vậy, lại còn dám tát ta?”

Cái tát này cũng khiến nữ tử kia lập tức bị choáng váng.

Khuôn mặt lạnh băng lập tức bao trùm một luồng sát khí mạnh mẽ, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, thân thể ướt át bay ra khỏi mặt nước, một kiếm xuyên thẳng về phía Dịch Phong.

Nhưng khi ở giữa không trung, lại phát hiện không đủ sức, loạng choạng ngã từ giữa không trung xuống, va phải đỉnh đầu Dịch Phong.

“Khốn kiếp!”

Kèm với tiếng gầm của Dịch Phong, cả hai đều ngã vào trong nước.

Làn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá đang nhảy múa trong rừng.

trời gần chạng vạng, ánh lửa le lói, không biết là ánh lửa hay là hoàng hôn, bầu trời đỏ rực trông rất đẹp.

Nữ tử mở mắt ra, dường như cơ thể lạnh lẽo trở nên tốt hơn dưới sự ấm áp của ánh lửa.

Sau đó, một thanh niên toàn thân màu đen, tay trái ôm rùa và đeo một cái giỏ tre trên lưng, đi về phía nàng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)