[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 11: Khác thường (c101-c110)
❮ sautiếp ❯Chương 101: Khác thường.
“tình hình này thật không lạc quan!”
trong võ quán, bàn tay Dịch Phong đặt lên trán Chung thanh, nhíu mày. Rõ ràng đã qua cơn nguy kịch, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
“Có lẽ chỉ có loại thuốc kia mới có thể trị được.”
Dịch Phong suy tính một lát, phải cần rất nhiều thứ mới có thể điều chế ra loại thuốc này.
Xem ra hắn phải lên núi một chuyến mới được!
Nghĩ vậy, Dịch Phong liền lộ ra vẻ mặt oán hận, không biết thương hội Bảo Phong đã giải quyết việc như thế nào rồi.
“tiên sinh, đã hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ giúp ngươi giải quyết tên đầu sỏ gây chuyện, chúng ta còn diệt cả thương hội Bình Giang.”
Đúng lúc này, Doãn Hùng dẫn người chạy tới.
Khi Dịch Phong ra đến cửa, nhất thời lắp bắp kinh hãi, bởi trên tay thủ hạ của Doãn Hùng đem theo một cái đầu người, mà đầu của Mao Lâm được bày ra rõ ràng.
“tốt!”
Nhìn thấy cảnh này, Dịch Phong vô cùng hả dạ.
thương hội Bảo Phong này làm việc thật có hiệu quả, đồ nhi, báo thù cho ngươi.
Điều khiến cho Dịch Phong hơi giật mình chính là, thương hội Bảo Phong lại diệt cả thương hội Bình Giang.
thật là tàn nhẫn!
“Nói đi, muốn thù lao là gì, chỉ cần ta có thể làm được đều sẽ đáp ứng cho ngươi.” Dịch Phong hào phóng nói, Doãn Hùng làm việc có năng suất tốt như vậy, thù lao kia chắc chắn cũng không hề ít, cho dù hắn dốc hết tiền vào, nhưng có thể báo thù rửa hận cũng đáng.
Nghe vậy, sắc mặt Doãn Hùng mừng rỡ, trong lòng biết chỉ cần vị này cho hắn một ít đồ vật là hắn sẽ có được nhiều cơ hội lớn.
Nhưng điều khó chịu chính là hắn không dám đòi hỏi!
Vì thế hắn vội vàng, khách khí nói: “tiên sinh khách khí quá rồi, việc này chỉ dễ như trở bàn tay thôi, không cần phải trả công!”
Dễ như trở bàn tay?
Khó trách.
Rốt cuộc Dịch Phong cũng nhìn ra, hai thương hội lớn đã có xung đột từ sớm, chỉ sợ thương hội Bảo Phong đã muốn diệt thương hội Bình Giang từ lâu, lần này chỉ nhân cơ hội ra tay, còn thuận tiện giúp hắn báo thù.
thì ra là vậy.
“thật sự không cần thù lao?”
Dịch Phong hỏi lại.
“thật sự không cần.”
Doãn Hùng nói với sắc mặt phức tạp, trong lòng hắn đã nghĩ kĩ.
“Được rồi!”
Dịch Phong gật đầu, dù sao bọn họ cũng là đồng bọn hợp tác, thương hội này cũng dựa vào hắn mà buôn bán kiếm được không ít tiền, như vậy cũng hợp lý.
“Đúng rồi tiên sinh, những người khác trong thương hội Bảo Phong nên giải quyết như thế nào?” Doãn Hùng hỏi.
“Những người khác?”
Dịch Phong nhíu mày, những người khác thì hỏi hắn làm gì?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng liên quan đến nhiều mạng người như vậy, mặc dù Doãn Hùng đứng đầu thương hội cũng không thể chú ý, hỏi lời khuyên của hắn cũng hợp lý.
Nếu như vậy, nói một ít cũng không sao.
Dịch Phong sờ cằm, nói: “ta cảm thấy, nếu không phải người xấu thì cũng không cần diệt sạch, giữ lại cho họ một mạng coi như là làm công đức, đương nhiên, kẻ đáng chết một mạng cũng không cho thoát.”
Doãn Hùng hiểu ý ngay lập tức, trong lòng vô cùng bái phục, cao nhân đúng là cao nhân, thái độ bình thản và trí tuệ này thật sự người bình thường không thể sánh được. Hắn hoàn toàn bái phục, nói: “tiên sinh thật rộng lượng!”
“Không có gì đâu.”
Dịch Phong cười.
“thưa tiên sinh, chúng ta còn vội việc khác, xin phép đi trước?” Doãn Hùng cung kính hỏi.
“Được, đi thong thả không tiễn, sau này rảnh hãy đến chơi.” Dịch Phong gật đầu cười, khách khí nói.
Nghe vậy, Doãn Hùng giật mình, thể hiện dáng vẻ vô cùng kích động.
“Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
tuy rằng tiên sinh có thể không trả thù lao, nhưng một câu nói này còn quan trọng hơn bất kì thù lao nào!
Bởi vì lời này đã nói lên, vị tiên sinh này đã đồng ý với hắn, về lâu dài thì còn tốt hơn bất kì báu vật nào trên đời này.
…
trong lúc đó, Lục thanh Sơn đã dẫn theo mười tám hộ pháp tới tạc thiên Bang.
Nhưng vừa mới đến nơi đây, sắc mặt hắn liền sa sầm.
Ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát của thanh Sơn Môn, hơn nữa các trưởng lão và Chu Vân ở bên trong, vậy mà toàn bộ bị niêm phong ở giữa đại trận.
“Sao lại thế này?” thanh Sơn Lão tổ truyền âm hỏi.
“Sư thúc, đi mau, tạc thiên Bang này không đơn giản giống như bên ngoài.” Chu Vân đang dẫn dắt mọi người, chống cự lại áp lực mà đại trận mang đến, đồng thời truyền âm tới thanh Sơn Lão tổ.
thanh Sơn Lão tổ trở nên nặng nề, vào lúc chưa biết giải quyết như thế nào cho ổn thỏa, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến.
Sau đó liền nhìn thấy, trên không trung của đại trận, xuất hiện một bóng người mặc áo bào trắng, hắn đứng khoanh tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh Sơn Lão tổ.
“Khụ!”
Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ hoàn toàn thay đổi.
Đây là cường giả Võ Hoàng.
tạc thiên Bang lại có thể che dấu sâu như vậy, còn có cường giả Võ Hoàng.
Rốt cuộc, người mặc áo bào trắng kia nhìn qua đây, lạnh nhạt hỏi han: “thanh Sơn Môn nhỏ bé lại dám tấn công tạc thiên Bang của ta, thật to gan!”
Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ lạnh lẽo nhưng vẫn có chừng mực, ngẩng đầu nói: “Không biết các hạ là?”
“Diệp Bắc!”
Người mặc áo bào trắng cất giọng nói lạnh nhạt làm lay động mặt đất.
Chương 102: Đao là của ta.
“Diệp Bắc?”
thanh Sơn Lão tổ đột nhiên kinh hãi, nhớ tới một truyền thuyết ở Nam Sa, mười năm trước có một gã cao thủ thiên tài ngang trời xuất hiện, hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Võ Vương, thế nhưng vào thời điểm đỉnh cao nhất, người này lại biến mất không thấy tăm hơi, không ít người đoán rằng hắn đã chết trong một bí cảnh.
Không ngờ tới hắn lại gia nhập tạc thiên Bang, hơn nữa mười năm đã từ Võ Linh trở thành cường giả Võ Hoàng.
Loại tài năng này.
Quả thực kinh khủng!
“Không thể ngờ được sẽ đụng phải ngươi ở đây.” thanh Sơn Lão tổ trầm giọng nói: “Nhưng mà ngươi cũng biết, tạc thiên Bang của ngươi có ba gã trưởng lão làm điều xằng bậy ở bên ngoài, đắc tội phải người không nên đắc tội.”
“Vậy thì sao?”
Diệp Bắc lạnh lùng nói.
“Ngươi…” thanh Sơn Lão tổ tức giận, sắc mặt xanh mét: “Nói như vậy, là tạc thiên Bang của ngươi xui khiến ba người bọn họ mạo phạm tiền bối?”
“Chuyện của bọn họ, ta không biết.” Diệp bắc hờ hững nói.
“Được, nếu quý môn phái đã không hiểu rõ tình hình, vậy hiển nhiên sẽ không khơi mào đại chiến giữa tông môn chúng ta.” thanh Sơn Lão tổ trầm giọng nói: “Nhưng mà ta yêu cầu các hạ giao ra ba người kia, ta cần trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ với vị tiền bối kia.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Bắc khiêu khích.
“Ngươi đánh nổ tung thân thể của ba vị trưởng lão tông môn ta, hiện tại còn dám chạy tới đòi người, khẩu khí của ngươi thật lớn.” Diệp Bắc lạnh lùng nói: “Điều ngươi nên cân nhắc lúc này, chẳng phải là làm sao để thanh Sơn Môn của ngươi thoát thân sao?”
Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ uất nghẹn đến khó coi, nhưng vẫn kiên cường nói: “Các hạ, việc này không phải do người của thanh Sơn Môn ta dựng lên, mà còn liên quan tới một vị tiền bối khác, ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc suy xét.”
“Không cần suy xét, người của ta không thể giao ra đây!” Vẻ mặt Diệp Bắc lạnh lùng nói: “Cho dù thực sự tiền bối kia đến đòi người, vậy thì gọi hắn tự mình lăn tới đây.”
“Ngươi…”
thanh Sơn Lão tổ tức giận nói: “Được được được, mong rằng khi ngươi nói ra lời này, đã cân nhắc hậu quả rõ ràng?”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Sắc mặt Diệp Bắc nặng nề, đang khoanh tay đứng bỗng nhiên bàn tay mở ra.
trong khoảnh khắc tiếp theo, một chưởng ấn hùng hậu ở không trung phóng càng ngày càng lớn, tựa như áp lực của trời đè ép xuống dưới.
Dưới áp lực này, mười tám hộ pháp bên cạnh thanh Sơn Lão tổ đã không đứng thẳng được té ngã trên mặt đất, mà Chu Vân ở giữa đại trận cũng lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng.
“Cường giả Võ Hoàng, quả nhiên mạnh mẽ!”
Gương mặt thanh Sơn Lão tổ lộ vẻ nghiêm nghị, đối mặt với cường giả như vậy lão ta cũng không dám sơ sẩy, lúc này dao phay trong tay được tế ra, chém về phía bàn tay to lớn trên bầu trời đang áp xuống.
“Xì!”
Dưới lưỡi đao này, không trung tỏa ra một tia hào quang chói mắt, theo đó là chưởng ấn khủng bố bị xé rách, hóa thành hư vô ở giữa không trung.
“Cái gì?”
từ đầu đến cuối sắc mặt Diệp Bắc vốn vẫn luôn bình thản nhưng khi thấy thế, rốt cuộc trên khuôn mặt cũng lộ vẻ khó tin.
“Một tên Võ Vương nhỏ bé, lại có thể dễ dàng phá vỡ một chưởng của ta, ngươi thật không đơn giản!” trên mặt Diệp Bắc lóe lên vẻ sắc lạnh nói: “Ngươi đưa thanh đao kia cho ta, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.”
“Hừ, không thể được!”
Gương mặt thanh Sơn Lão tổ lộ vẻ kiên định, thanh đao này là Dịch Phong cho hắn, làm sao hắn có thể giao ra?
“Không giao?”
“ta đây chỉ đành cướp vậy.”
Giọng nói Diệp Bắc vừa dứt, trong khoảnh khắc tiếp theo, đã đến trước mắt thanh Sơn Lão tổ, ngay sau đó bổ tới một chưởng.
Một chưởng này dấy lên từng trận gió, không khí gần như bị xoắn lại.
Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ biến đổi rõ rệt, thái đao trong tay theo bản năng chém ra ngoài.
“Hả?!”
Một chưởng bổ trên thái đao, sắc mặt Diệp Bắc chuyển biến rõ rệt, cả người bay ngược ra, nhìn lại bàn tay thì đã trở nên không còn hình dạng, truyền ra đau đớn kịch liệt.
“thật sự không ngờ một Võ Vương nhỏ bé lại dám đả thương ta.”
Ánh mắt Diệp Bắc nheo lại.
“thế nhưng loại thần đao vô song này không phải là thứ mà loại phế vật như ngươi có thể dùng, chỉ có Diệp Bắc ta mới xứng có được.”
Nói xong, hắn liền bộc phát toàn lực với tốc độ tối đa, thân hình như quỷ mị quay xung quanh thanh Sơn Lão tổ, bày ra từng đợt công kích sắc bén.
Dưới sự tấn công mãnh liệt này, không gian như bị bóp méo, để lại một khe rãnh trên mặt đất, tro bụi đầy trời.
Lúc mới bắt đầu thanh Sơn Lão tổ còn có thể miễn cưỡng ngăn cản nhờ thần đao, nhưng mà Võ Hoàng cao hơn Võ Vương một cảnh giới lớn, dần dần cũng đã lực bất tòng tâm.
“Bịch!”
“Ầm ầm ầm bịch…”
Sau một loạt các âm thanh bùng nổ, khi tiếng nổ cuối cùng cũng ngừng, thanh Sơn Lão tổ lập tức bay ngược ra, vừa định đứng lên, một chân trực tiếp đạp trên ngực hắn.
“Đao là của ta.”
Diệp Bắc nhìn xuống từ trên cao mà nói, cướp lấy thanh đao từ trong tay thanh Sơn Lão tổ.
“Ngươi… Đây là thứ mà tiền bối tặng cho ta, ngươi dám tự mình cướp đoạt, nếu khiến cho tiền bối tức giận, tạc thiên Bang của ngươi sẽ không còn tồn tại nữa!” thanh Sơn Lão tổ phẫn nộ.
Chương 103: Rổ rau chân vịt cũng không bỏ xuống?.
“Vậy sao?”
“Mở miệng ra là tiền bối, ngược lại ta muốn nhìn xem thực sự có người như vậy hay không?”
Diệp Bắc khinh thường nói xong, bàn tay đột nhiên mở ra, hạ xuống đỉnh đầu thanh Sơn Lão tổ.
“Sưu hồn!”
Sắc mặt thanh Sơn Lão tổ chuyển biến rõ rệt, ra sức giãy dụa, nhưng mà lực bất tòng tâm, chỉ cảm thấy trí nhớ của mình tuôn ra ngoài.
Rất lâu sau, khỏe miệng Diệp Bắc mới giương lên.
“Quả thật có người như vậy, nhưng hình như cũng chẳng ra làm sao?”
“Chẳng qua, nếu hắn có thể tặng cho ngươi thần khí như vậy, chắc hẳn là còn có đồ tốt khác, nếu đã như vậy ta đây sẽ đi tìm hắn một chuyến, vừa khéo cho tạc thiên Bang quật khởi, đặt nền tảng tốt!”
Nói xong, hắn đạp một cước lên thân thể thanh Sơn Lão tổ, thân thể thanh Sơn Lão tổ bay ngược ra, rơi vào bên trong đại trận.
“Đám phế vật các ngươi, tự sinh tự diệt ngay tại đây đi!”
Nói xong, khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt nhìn về hướng thành Bình Giang, thân hình vút qua rồi bay ra ngoài.
tốc độ của Võ Hoàng kinh khủng như thế.
Diệp Bắc nhanh chóng đến thành Bình Giang, theo đường đi trong trí nhớ thanh Sơn Lão tổ mà đến võ quán.
Sau đó nhảy lên một cái đã tới cửa võ quán.
Mà cùng lúc đó, đầu lâu đặt dưới nắp giếng cũng mở miệng.
“A ba a ba!”
Âm thanh vừa phát ra, võ quán cũng xảy ra thay đổi vô hình, nhưng lại không ai thấy được cụ thể là thay đổi cái gì.
Sau khi thay đổi, đầu lâu chép chép miệng, dùng đỉnh đầu cọ sát nắp giếng muốn chọc thủng nó, sau đó chạy ra bên ngoài.
“Hừ!”
“Quả nhiên ta mới là tuyệt thế cao thủ, còn nói gì mà trong bảng hiệu có ẩn chứa võ ý?” Ánh mắt Diệp Bắc đánh giá tấm bảng hiệu của võ quán, sau khi quan sát thật lâu lại khinh thường thốt lên.
trên tấm bảng hiệu này làm gì có võ ý, rõ ràng chỉ là một tấm bảng hiệu bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nghĩ vậy, hắn ta không kiêng nể gì mà bước vào sảnh trước của võ quán.
Lúc đi ngang qua bậc thang, bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn tảng đá ngay bậc cửa dưới chân, không khỏi nhếch khóe miệng: “Người này quả thật có chút thú vị, nhưng cũng chỉ thế thôi, ngược lại tên ăn hại thanh Sơn tự mình đa tình, tự tưởng tượng tên này cực kỳ lợi hại, ta xem ra cũng chỉ là “giẻ cùi tốt mã”!
Cười giễu một tiếng, hắn bước vào sảnh trước.
Lúc vừa bước vào hắn ta có chút cảnh giác.
Dù sao trong trí nhớ của thanh Sơn Lão tổ có nói trong sảnh trước có 18 bức tranh thần binh cực kỳ lợi hại.
Nhưng bây giờ, tranh tuy có.
Lại không hề có linh khí, cũng không có dao động gì, trừ bỏ để trưng bày ở ngoài thì cũng chỉ là tờ giấy vứt đi.
Hiện tại hắn đã xác định, tên gọi là tuyệt thế cao thủ này chẳng qua là do Lục thanh Sơn mắt vụng về, dựa vào mấy suy nghĩ lung tung mà tự tưởng tượng ra thôi.
Đương nhiên, nội tình của người này vẫn có một chút.
Như là Chấn thiên thạch ở cửa, dù sao cũng là bảo vật Hoàng phẩm, hơn nữa còn thanh đao của thanh Sơn Lão tổ.
Chẳng qua nó cũng chỉ càng làm Diệp Bắc thấy hứng thú hơn mà thôi.
“Nếu ngươi đã muốn giả thần giả quỷ mở cái võ quán rách này, ta đây sẽ theo ý ngươi, đến đá quán của ngươi!”
Diệp Bắc cười lạnh lùng, tung mình nhảy vút tới, một cước đạp xuống cái trống ở giữa sảnh trước.
“Ầm ầm ầm!”
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền khắp cả võ quán.
trong võ quán không có Dịch Phong.
Chỉ có Ngao Khánh đang ngủ bị tiếng trống làm giật mình tỉnh dậy, từ từ mở to hai mắt liếc nhìn hướng sảnh trước.
Hình như là một tên Võ Hoàng?
Bỏ đi mặc kệ, vẫn nên tiếp tục ngủ, dù sao lại là một tên đến chịu chết.
Ngáp một cái, con chó chán muốn chết quỳ rạp xuống đất, nhắm hai mắt lại.
“Két két két!”
Đầu lâu dưới nắp giếng vẫn đang cọ sát nắp giếng.
Dường như sự bắt đầu của Diệp Bắc, một tiếng trống vang dội này của hắn ta lại hoàn toàn không phá vỡ sự yên tĩnh của võ quán này chút nào, đến chó cũng không để ý.
Một tiếng trống vang dội lại không đem lại một chút động tĩnh gì, điều này làm cho sắc mặt Diệp Bắc trở nên cực kỳ u ám.
Hắn ta lại đập thêm một cái.
“Ầm!”
Lại là một tiếng còn nặng nề hơn cả tiếng trước truyền ra.
Lúc này Dịch Phong mới xách một rổ rau chân vịt từ bên ngoài gấp gáp trở về, trong miệng kêu: “Đến đây đến đây, đập cái gì mà đập?”
Lúc Dịch Phong bước vào sảnh trước, ánh mắt của Diệp Bắc đột nhiên nhìn qua.
Hắn nhìn Dịch Phong từ trên xuống dưới.
Quả nhiên nhìn không ra chút tu vi nào.
Nhưng hắn ta cũng không bất ngờ, dù sao trong trí nhớ của thanh Sơn Lão tổ thì hắn ta đã sớm có tính toán, có thể là công pháp kì lạ gì đó giả thần giả quỷ.
“ta biết ngươi là ông chủ của võ quán này.” Diệp Bắc nâng mắt lên, kiêu ngạo nói: “Hôm nay ta đến đây không có chuyện gì khác, chính là đến phá quán ngươi.”
“Phá quán?”
Diệp Bắc nhếch miệng, kiêu ngạo nói: “Phá quán tất nhiên định sống chết, nếu ngươi thua võ quán cũng sẽ đổi chủ.”
Mắt Dịch Phong hơi híp lại.
Hắn nói đúng, đây là quy tắc của thế giới này cũng là quy định ngầm ở võ quán của thế giới này.
Cho nên ở thế giới này có rất ít người đến phá quán!
Mà đây cũng là lần đầu tiên từ lúc hắn mở võ quán đụng phải chuyện này!
Chương 104: Hoa hòe hoa sói.
“Ngươi đi đi, ta không muốn đánh với ngươi.” Dịch Phong nhìn Diệp Bắc đánh giá từ trên xuống dưới, không có hứng thú nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Giọng điệu của ngươi thật không nhỏ đấy nhỉ?”
Bị khinh thường như thế, trên người Diệp Bắc lộ ra sát ý mãnh liệt, lạnh lùng nói: “ta nói thật cho ngươi biết, ta là cố ý tới đây, võ quán này ta nhất định phải phá!”
Nghe vậy Dịch Phong lắc lắc đầu.
Nếu là võ quán vậy chắc hẳn đều là phàm nhân.
Phàm nhân đánh nhau hắn cũng không sợ, dù sao hắn cũng có 18 bản lĩnh sánh vai cùng thần, thực sự cho là hắn dễ bị bắt nạt sao?
“Được, ngươi đã muốn đánh ta sẽ phụng bồi.”
Dứt lời, một tay Dịch Phong xách rổ rau chân vịt, một tay ngoắc hắn một cái.
“Ngươi…”
“Được được được, ngay cả rổ rau cũng không buông, giả bộ cũng giống lắm, chỉ là chờ lát nữa ngươi đừng có khóc.”
Nhìn thấy bị khinh bỉ như thế, Diệp Bắc nghiến răng nghiến lợi.
theo động tác đột nhiên của bàn tay, từng thủ ấn phức tạp đánh ra, sức mạnh trong kinh mạch cả người đều dùng tới, lúc thủ ấn cuối cùng đánh ra, nó ẩn chứa toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn của Võ Hoàng, bất thình lình đánh tới chỗ Dịch Phong.
Một kích này hắn ta không giữ lại chút gì.
Cũng không có một phần thăm dò nào, đúng là một kích để Dịch Phong bị thương nặng.
“Đi chết đi!”
trong mắt Diệp Bắc lóe ra ánh sáng lạnh, công kích trong tay càng ngày càng gần.
trong mắt hắn, một kích toàn lực của Võ Hoàng ẩn chứa nội kình tất nhiên sẽ đánh bại tên Dịch Phong tự cao tự đại giả thần giả quỷ này.
“Hoa hòe hoa sói!”
Nhưng Dịch Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn ta, khinh thường nói một câu.
Nhìn qua thì khí thế của thanh niên áo trắng trước mắt hắn rất uy mãnh nhưng trong mắt hắn quả thật là trăm ngàn sơ hở, thậm chí còn đánh không lại đồ đệ Chung thanh của hắn.
“Chát!”
Khoảnh khắc công kích sẽ rơi xuống ngực, Dịch Phong hơi nghiêng người tránh khỏi, cùng lúc đó lại nhẹ nhàng bâng quơ tát một cái lên mặt hắn.
“Cái gì?”
Vốn dĩ khuôn mặt Diệp Bắc đang lạnh lùng nhưng bị cái tát này làm cho ngơ luôn, ngay sau đó đã bị sức lực thật mạnh này đập lên mặt đất.
Làm sao có thể?!
Mặc dù té xuống đất nhưng vẻ mặt Diệp Bắc vẫn tràn đầy vẻ không thể tin được.
Một kích toàn lực đáng để hắn ta kiêu ngạo lại bị phá giải dễ dàng như vậy? thậm chí là hắn ta có thực lực Võ Hoàng cũng không thể thấy rõ một kích kia bị phá giải như thế nào.
Nhưng đau đớn nóng rát trên mặt làm hắn ta cảm thấy thật nhục nhã.
Hắn ta là Diệp Bắc, từ khi sinh ra đã là thiên tài, mới 30 tuổi đã bước chân vào hàng ngũ Võ Hoàng, có thể nói là Võ Hoàng trẻ tuổi nhất cả Nam Sa, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế.
“Ngươi đáng chết!”
Hai mắt hắn ta đỏ tươi, trong lúc nói tu vi Võ Hoàng trong kinh mạch rộng lớn chạy tán loạn, đi kèm theo là khí thế mạnh mẽ bộc phát ra.
Nhưng mà.
Một rổ rau chân vịt đập lên đầu hắn ta lại đánh hắn lăn ra đất, khí thế cả người và tu vi Võ Hoàng của hắn ta bị rổ rau chân vịt này mạnh mẽ đánh trở về.
“Phụt!”
Sức mạnh chảy ngược vào trong, kinh mạch Diệp Bắc tán loạn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Chỉ bằng thực lực rách nát này của ngươi, ngay cả cụ Vương bán trâu kế bên nhà ta cũng đánh không lại, ai cho ngươi lá gan đến chỗ ta phá quán hả?” Dịch Phong cầm rổ rau chân vịt nói với hắn ta từ trên cao.
“Ngươi… Ngươi đáng chết!”
Lời nói nhục nhã này rơi vào trong tai Diệp Bắc làm hắn ta nhục nhã gấp bội, cả người run rẩy, thậm chí bất chấp đứng dậy, tay khẽ nhúc nhích, một viên bảo châu trong suốt được hắn ta tế ra.
“thiên Hồn Châu, giết hắn cho ta!”
trong mắt Diệp Bắc lóe lên sát ý nồng đậm, trực tiếp lấy ra thiên Hồn Châu đánh về phía Dịch Phong.
Đây là sát chiêu tuyệt đối của hắn ta!
Hơn nữa viên thiên Hồn Châu này là bảo vật tông phẩm hiếm có, hắn ta không tin không giết được Dịch Phong.
Nhưng mà.
Dịch Phong đạp xuống một cước.
“Rắc!”
Vẻ mặt Diệp Bắc đang đầy sát khí bỗng sửng sốt, trợn mắt nhìn bàn chân Dịch Phong.
thiên Hồn Châu.
Bảo vật tông phẩm.
Bị một cước đạp vỡ như vậy?
Két!
Diệp Bắc cảm thấy cổ họng mình như mắc một cái xương cá.
“Một hạt châu nát như vậy cũng muốn giết người, đầu óc ngươi có vấn đề à?”
Những lời này của Dịch Phong càng làm cho sắc mặt Diệp Bắc trở nên khó coi hơn.
Bảo vật tông phẩm đối với hắn lại là hạt châu nát?
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường thật sự của Dịch Phong, Diệp Bắc bỗng nhiên hiểu được.
thì ra người này không như hắn ta nghĩ mà giống như trong suy nghĩ của Lục thanh Sơn, là một tuyệt thế cao nhân thật sự!
Lộp bộp!
Vừa nghĩ đến vậy, lòng Diệp Bắc đã rơi tới đáy vực.
trong nháy mắt hắn ta hối hận đến xanh ruột.
thì ra lão đã đá phải một tấm sắt như vậy, lão muốn chạy trốn giữ mạng nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì Dịch Phong đã đá một cước vào ngực lão.
“Rắc!”
Một cước này làm gãy xương sườn Diệp Bắc, đau đớn dữ dội làm hắn ta nói không nên lời.
Nhưng mà Dịch Phong cũng không định buông tha cho lão.
Dồn ép đến như vậy, tuy rằng vô dụng nhưng cũng không thể vì vô dụng mà tha cho hắn ta, dù sao hắn ta cũng đến đây để phá quán, tính ra là kẻ thù sống chết.
Nhân từ nương tay?
Không có khả năng đâu.
Chương 105: thay đổi thái độ bình thường.
Giết gà thì Dịch Phong quả thật không dám, nhưng mà giết người, dù sao nơi này cũng là dị giới, hắn cũng đã trộm xử lý mấy tên.
Vì thế Dịch Phong nhấc cổ hắn ta lên, bẻ gãy cánh tay lão trong ánh mắt đầy sự sợ hãi của Diệp Bắc, sau đó ném lại trên mặt đất.
trong lòng Diệp Bắc trở thành một mảnh tro tàn.
Công kích của Dịch Phong, dù hắn ta có vận dụng tất cả tu vi nhưng trên người lão vẫn phải chịu thương tổn, đã nằm hấp hối trên đất.
“tiền bối, là… là ta sai, xin tiền bối hãy tha cho ta.”
Giọng lão khàn khàn nói.
Vẻ mặt hối hận cầu xin tha thứ.
“Buông tha ngươi?”
Dịch Phong lạnh lùng đi qua, lại dùng hai chân dẫm lên người Diệp Bắc, thấy cũng sắp hết giận, trong lúc Dịch Phong đang suy nghĩ làm cách nào giải quyết để giải quyết hắn ta mà không quá máu tanh thì trong nhà truyền ra một âm thanh rơi cái “bịch” xuống đất.
“Đồ nhi?”
Dịch Phong nghe thấy, trên mặt liền lộ vẻ lo lắng.
Liếc nhìn Diệp Bắc một cái, lại nhìn nhìn quần áo lão, do dự một lát mới trầm giọng nói: “tạc thiên, được, ta nhớ rồi. tạm thời tha cho ngươi trước, nhưng vài ngày nữa ta sẽ tự mình tới cửa tìm ngươi.”
Dịch Phong nói xong cũng không chú ý tới Diệp Bắc nữa, đi vào trong nhà.
Dù sao hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, nếu tên này đã đến phá quán vậy hắn cũng sẽ dành thời gian phá lại.
Nhưng bây giờ phế vật này so với Chung thanh, chắc chắn là Chung thanh quan trọng hơn.
Quả nhiên vào phòng đã thấy Chung thanh tỉnh dậy, nhưng ý thức còn mơ hồ không rõ, còn lăn từ trên giường xuống.
Dịch Phong đau lòng ôm lấy hắn, thả lại trên giường.
Mà nhìn thấy Dịch Phong rời khỏi, trái tim treo trên cổ họng của Diệp Bắc như biến thành một cái gì đó, bất chấp vết thương trên người bỏ chạy.
Bởi vì vết thương quá nặng nên hắn ta vừa đứng lên đã ngã lại trên đất, không quá một lát lại bay lên lần nữa, rớt lên rớt xuống chạy ra ngoại thành.
Đến khi hắn ta trở lại tạc thiên Bang, dù có tu vi Võ Hoàng thì hắn ta cũng mệt muốn chết.
Vội vàng ăn hai viên đan dược, khôi phục vết thương một chút, không kịp điều tức đã chạy đến chỗ đại trận.
“tông chủ, ngươi thật là mạnh!”
Đúng lúc này có ba người chạy đến chỗ Diệp Bắc, bọn họ chính là ba tên Võ Linh của thương hội Bình Giang.
Bởi vì ba người tu luyện bí thuật nên trốn được một kiếp dưới tay thanh Sơn Lão tổ, sau đó trở lại tạc thiên Bang đoạt xá sống lại, tuy rằng nhìn qua vẫn còn suy yêu nhưng ba người họ thật sự đã sống lại.
“Nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của bọn Lục thanh Sơn thật sự là hả giận mà!”
“Ha ha, đúng vậy, chờ bọn họ bị đại trận tra tấn đến không ra hình người lại mang ra, ta phải hung ác tra tấn bọn họ.”
“Đúng vậy, đặc biệt nghe Lục thanh Sơn nói còn có một tên tiểu tử kêu là cái gì mà Dịch Phong, việc này là do hắn gây nên, thù này nhất định phải báo, có cơ hội ta nhất định phải lấy máu thịt hắn.”
“Chẳng qua may mắn vẫn còn có tông chủ!”
trên mặt ba người cười lạnh lùng, láo xược nói ra thù hận của mình còn không quên khen Diệp Bắc bên cạnh.
“Người đâu, bắt ba người họ lại cho ta.”
Nhưng mà Diệp Bắc bỗng nhiên bùng hỏa, tức giận lên tiếng.
“tông chủ, ngươi ngươi ngươi, ngươi tại sao làm vậy?”
Lúc này sắc mặt ba tên Võ Linh thay đổi, bọn họ dùng vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Diệp Bắc, nhưng bọn họ vừa mới sống lại, thực lực còn chưa khôi phục nên nhanh chóng bị bắt lại.
“Còn hỏi là tại sao?”
Vừa nghe như vậy Diệp Bắc càng tức giận, con mắt âm u nhìn chằm chằm ba người, phát ra âm thanh nặng nề.
Nếu không phải ba người họ dẫn tới việc này, sao hắn ta lại bướng bỉnh chạy tới chỗ võ quán nhỏ kia để bị làm nhục, còn suýt chút đã mất mạng?
Đương nhiên thứ làm Diệp Bác bồn chồn lo sợ vẫn là câu nói cuối cùng kia của Dịch Phong.
Không lâu sau hắn sẽ tìm tới cửa.
Một khi như thế, tạc thiên Bang cũng không thể tồn tại nữa.
Càng nghĩ càng giận, Diệp Bắc vung tay lên, xé rách tay của ba người, mặc kệ ba người phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nặng nề quát: “tạm thời giam ba người họ lại, đợi có mệnh lệnh của ta thì đưa đến đây.”
Nói xong Diệp Bắc vội vàng đi đến chỗ đại trận.
Nhìn thấy Diệp Bắc xuất hiện, vẻ mặt Lục thanh Sơn tràn đầy thù hận trừng mắt nhìn hắn, lộ ra ánh mắt căm hận.
Lục soát trí nhớ của hắn, việc này đối với hắn là vô cùng nhục nhã.
Càng làm hắn không thể chịu được chính là người này còn nhiều lần sỉ nhục tiên sinh, tồi tệ đến mức không thể chịu được.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết mình chỉ là tù nhân, không có hy vọng báo thù, nên lạnh lùng quát: “Diệp Bắc, ngươi muốn giết cứ giết, không cần tra tấn chúng ta như vậy.”
Nhưng mà Diệp Bắc lại thay đổi thái độ bình thường.
Khuôn mặt lạnh lùng kia dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người lại đột nhiên nở nụ cười nịnh nọt.
“Ơ kìa, thanh Sơn lão ca, ngươi nói cái gì vậy, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Ha ha ha.”
“Người đâu, mau thu đại trận lại, thả mấy huynh đệ của thanh Sơn Môn ra!”
Một màn như vậy nhất thời làm đám người thanh Sơn Lão tổ trợn mắt cứng lưỡi!
Chương 106: Cọng rơm cứu mạng của tạc thiên Bang.
“Diệp Bắc, ngươi có ý gì?”
thanh Sơn Lão tổ bị hành động của Diệp Bắc làm cho không hiểu tại sao, sắc mặt xanh mét nói.
“Ôi, ngươi nói cái gì vậy thanh Sơn lão ca.” trên mặt Diệp Bắc tràn đầy ý cười, hắn ta ôm lấy bả vai thanh Sơn Lão tổ cười tủm tỉm nói: “Không phải vừa rồi ta đã nói sao, là hiểu lầm, hiểu lầm, nhốt lão ca trong đại trận này là sơ suất của ta, ta nhận lỗi, nhận lỗi.”
Cứ như vậy Diệp Bắc khách sáo mời thanh Sơn Lão tổ ra khỏi đại trận.
“Đến đây, các huynh đệ tạc thiên Bang, bày rượu thịt tốt nhất tạc thiên Bang cho ta, chiêu đãi các huynh đệ thanh Sơn Môn.”
thanh Sơn Lão tổ vẫn tràn đầy nghi ngờ đối với sự khác thường của Diệp Bắc.
Lúc hắn nghĩ liệu có phải Diệp Bắc muốn lừa gạt chuyện gì thì lại phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi là tạc thiên Bang đang mở rộng cửa mời cả thanh Sơn Môn vào.
Hành động này làm thanh Sơn Lão tổ cực kỳ kinh ngạc.
Việc lớn như mở cửa sơn môn này, mặc dù thực lực của Diệp Bắc cao cường nhưng không thể nghi ngờ hành động này chính là đưa bụng tạc thiên Bang đến mũi đao của thanh Sơn Môn!
“Sư thúc, Diệp Bắc này làm chuyện thiêu thân gì vậy?” Chu Vân kề sát vào thanh Sơn Lão tổ, cảnh giác hỏi: “Có phải là muốn hại chúng ta không?”
thanh Sơn Lão tổ nhíu mày, lắc đầu nói: “tuy rằng ta không biết hắn muốn làm trò gì, nhưng chúng ta cũng đã bị nhốt trong đại trận, hắn cũng không cần phải… làm điều thừa thãi.”
Chu Vân cũng gật gật đầu.
Bọn họ đã là cá trong chậu, nếu muốn hại bọn họ, thật sự không cần phải…
“Vậy…”
Chu Vân nhìn về phía thanh Sơn Lão tổ.
“Dù sao Diệp Bắc này cũng là Võ Hoàng, tính mạng của nhiều đệ tử thanh Sơn Môn ta đều ở trong tay lão, trước tiên cứ đi vào, đi bước nào tính bước đó!”
Nói xong thanh Sơn Lão tổ đợi một đám trưởng lão cũng bị mời vào tạc thiên Bang.
Sau đó trên diễn võ trường rộng lớn của tạc thiên Bang, Diệp Bắc ra lệnh bày mười vạn bàn tiệc chiêu đãi đệ tử thanh Sơn Môn.
Mà ở bàn trên, cầm đầu là Diệp Bắc và thanh Sơn Lão tổ, trưởng lão hai bên đều ngồi xuống.
Nhìn thấy một bàn sơn hào hải vị này, thanh Sơn Lão tổ cũng không khỏi sợ ngây người, rất nhiều thứ hắn cũng chưa từng thấy qua.
Một bàn tiệc này, vô giá!
“Ha ha, thanh Sơn lão ca, lần đầu tiên tới tạc thiên Bang của ta nhất định phải cơm no rượu say!” Vẻ mặt Diệp Bắc đầy tươi cười nói.
Lời vừa dứt dã vung tay lên.
“Người đâu, đem đại bảo bối của ta lên, tặng cho thanh Sơn lão ca.”
Sau đó có một tỳ nữ tướng mạo xinh đẹp mang tới một cái mâm ngọc, phía trên đặt một cái hộp đỏ tinh xảo.
“Hộp này?”
thanh Sơn Lão tổ liếc qua đánh giá một cái, trong lòng kinh ngạc, cái hộp này nguyên liệu chế tạo cũng rất xa xỉ, hình như là Hồng Hương Mộc hiếm có chế thành.
“Lão ca, đây chính là đồ tốt đó!”
Diệp Bắc cầm lấy cái hộp màu đỏ kia giới thiệu: “Bên trong này là do luyện dược sư của tạc thiên Bang chế thành, được tạo thành hương từ Hoa Căn, tử Linh Diệp và nhiều vật liệu quý báu, tên là Hoa tử Đàn, gọi tắt là Hoa tử.”
“Lão ca, không phải ta khoe khoang, Hoa tử này một năm chỉ có thể chế 20 cái, hít một hơi có thể làm người lâng lâng bay bổng, bằng 10 ngày khổ tu của ngươi, bình thường ta tiếc không lấy ra, hôm nay lão ca đến ta mới cam lòng lấy ra đấy.”
Nói xong hắn rút một cây Hoa tử từ trong hộp gỗ.
Quả nhiên vừa rút cây Hoa tử này ra đã mang theo một mùi hương nồng đậm, dường như tu vi còn tiến bộ vài phần.
“Nào, đưa Hoa tử cho thanh Sơn lão ca thưởng thức chút.”
thanh Sơn Lão tổ nhíu mày nhìn Hoa tử trước mặt, cũng không kiềm chế được muốn hít một hơi, nhưng hành động của Diệp Bắc khác thường, chắc có điều lạ, hắn ta vẫn nhịn nghi ngờ xuống, trầm giọng hỏi: “Diệp Bắc, ngươi có gì muốn nói thì nói đi!”
“Lão ca ngươi nói cái gì vậy?” Diệp Bắc làm ra vẻ mặt nghiêm túc, tức giận nói: “Chẳng lẽ ta làm lão đệ muốn mời ngươi một bữa cơm cũng phải có mục đích gì sao?”
thanh Sơn Lão tổ vẫn xụ mặt như trước.
“Được, lão ca, ta cũng nói thật vậy, lúc trước là Diệp Bắc ta sai, là ta không điều tra rõ sự thật đã xúc động nhốt mấy người lão ca vào đại trận.” Nói đến đây Diệp Bắc lộ ra vẻ phẫn nộ trầm giọng nói: “Sau đó ta điều tra rõ ràng, ba tên vô liêm sỉ kia lại gạt ta làm hành vi không tốt bên ngoài, ôi, nói ra thật là xấu hổ…”
Nhìn thấy Diệp Bắc nói một tràng lời nói đầy chính nghĩa, làm cho mắt thanh Sơn Lão tổ lộ vẻ kinh ngạc.
“Người đâu, dẫn ba tên vô liêm sỉ kia tới cho ta.” Diệp Bắc phất tay nói.
Ba tên Võ Linh kia nhanh chóng được dẫn lên, vẻ mặt ba người lộ vẻ đau khổ, vừa nhìn thấy Diệp Bắc đã hô lớn: “Bang chủ, ngươi có ý gì, không phải ngươi nói bọn ta không cần lo lắng, còn nói phải giúp bọn ta báo thù sao?”
“Hừ, ba tên vô liêm sỉ này, tới bây giờ còn nói dối không biết ngượng!”
Diệp Bắc nói xong thì vung tay lên, ba cái đầu rơi xuống đất, ba người này đến chết cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Khụ khụ, lão ca, ba cái đầu này giao cho ngươi!”
Diệp Bắc tràn đầy chính nghĩa nói.
Chương 107: Cọng rơm cứu mạng của tạc thiên Bang (2).
Một loạt hành động này của Diệp Bắc làm thanh Sơn Lão tổ cảm thấy vừa lòng, trong tâm cũng sinh ra một chút hổ thẹn, thì ra là thanh Sơn lão lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Lão ca, Hoa tử này ngươi hít một hơi đi?”
Xử lý xong ba người, hai tay Diệp Bắc dâng Hoa tử, cười nói.
“Được!”
thanh Sơn Lão tổ gật đầu, sảng khoái đồng ý dù sao Diệp Bắc đã thẳng thắn như vậy mà hắn ta lại nhăn nhó thì cũng không được, bèn đón nhận Hoa tử.
thấy thế Diệp Bắc vội vàng đưa cho.
Một hơi Hoa tử, thấm vào phế phổi, lại phun ra một ngụm khói đặc, quả nhiên nguyên khí trong cơ thể đều thay đổi, tu vi tinh khiết hơn vài phần.
“Quả nhiên là thứ tốt!”
thanh Sơn Lão tổ không nhịn được mà khen.
“Ha ha, nếu lão ca thích, cả hộp này đều tặng cho ngươi.” Diệp Bắc rộng rãi nói.
“Này, sao ta có thể không biết xấu hổ vậy chứ?”
thanh Sơn Lão tổ ngượng ngùng nói, nhưng vừa nói tay lại không ngượng chút nào cầm cái hộp cất vào trong ngực, thứ tốt như vậy, một hộp này có thể bớt cho lão cả năm khổ tu!
Kế đó là thời gian rượu chè.
Rượu này là đặc biệt ủ cho võ tu, không đến một canh giờ, đám người thanh Sơn Lão tổ đã xỉn quắc, bước chân lộn xộn, sắc mặt cả đám đều đỏ hồng.
“Người đâu, đưa lão ca đi nghỉ ngơi.”
Diệp Bắc vội vàng sai người.
Rất nhanh sau đó đã có mấy người tới nâng đám người thanh Sơn Lão tổ vào phòng nghỉ.
Nhìn thấy bóng dáng đám người thanh Sơn Lão tổ dần rời khỏi, Diệp Bắc từ từ cong khóe miệng.
Diệp Bắc hắn ở tuổi 30 có thể thành công bước lên hàng ngũ Võ Hoàng, lại làm bang chủ tạc thiên Bang cũng không đơn giản chỉ dựa vào thiên phú.
Dựa vào chính là tâm tư hiểu biết tùy cơ ứng biến.
Kẻ thức thời mới là người tài giỏi!
Đây là câu nói hắn ta luôn tin tưởng.
“Bang chủ, đây là ghi chép tin tức, tính tình và sở thích của Lục thanh Sơn, Chu Vân và đa số trưởng lão thanh Sơn Môn.” Lúc này một tên trưởng lão đến bên cạnh Diệp Bắc, lấy ra một phần tư liệu.
Diệp Bắc lật xem tư liệu, cong khóe miệng: “tốt lắm, kế tiếp cũng không cần ta dạy ngươi phải làm gì chứ?”
“ta biết.”
trưởng lão gật gật đầu, trước khi đi lại do dự nói: “Nhưng mà bang chủ, chỉ là một thanh Sơn Môn nho nhỏ mà thôi, chúng ta cần thiết phải đối đãi trịnh trọng như vậy sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Bắc trầm xuống.
Hít sâu một hơi mới hết sức trịnh trọng nói: “Rất cần thiết…”
“Bởi vì, hắn là cọng rơm cứu mạng của tạc thiên Bang chúng ta!”
thanh Sơn Lão tổ đã về tới phòng.
trong cơn say, hắn ta càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cho dù Diệp Bắc biết rõ đúng sai, cùng lắm cũng chỉ giao ba tên Võ Linh kia cho lão, cũng thả đám người thanh Sơn Môn bọn họ từ đại trận ra là được rồi. Hoàn toàn không cần phải… làm một trận lớn như vậy để xin lỗi, thậm chí còn đưa thứ tốt như Hoa tử này cho lão.
Dù sao thì Diệp Bắc cũng là một cường giả Võ Hoàng, hoàn toàn không cần phải… ra vẻ như thế trước mặt một Võ Vương là lão.
Đúng lúc này Diệp Bắc cũng cho người đưa thanh tuyệt thế thần đao kia trở về, thanh Sơn Lão tổ cầm trong tay thanh tuyệt thế thần đao càng thấy không đúng lắm.
trên con đường võ tu, từ trước đến nay đều là ngươi lừa ta gạt.
Nhất là khi đứng trước bảo vật, không ai dám khẳng định mình là người tốt, mà loại chí bảo thế này Diệp Bắc còn có thể trả về, chuyện này rất không bình thường!
“Hay là, hắn đã đi qua chỗ tiền bối rồi?”
Bỗng nhiên thanh Sơn Lão tổ đột nhiên phản ứng lại.
Lúc ấy sau khi Diệp Bắc dò xét hồn lão, lão nhớ rành mạch Diệp Bắc đã đi tới thành Bình Giang.
Mà vừa rồi lúc uống rượu, dù Diệp Bắc che giấu rất tốt nhưng thanh Sơn Lão tổ vẫn nhìn ra trên người hắn ta có vết thương, hơn nữa còn rất nặng.
Kết nối tất cả sự việc, đã có thể khẳng định Diệp Bắc hẳn là đã đến chỗ tiên sinh, sau đó bị đánh chết khiếp chạy trở về, sau khi trở về lại có thái độ khác thường với thanh Sơn Môn, một tiếng hai tiếng đều gọi thanh Sơn lão ca, rất rõ ràng Diệp Bắc muốn mượn Lục thanh Sơn hắn bảo vệ tính mạng.
Nghĩ đến đây thanh Sơn Lão tổ đột nhiên vỗ đùi, hơi rượu trên người cũng không còn.
“Không cẩn thận rồi!”
Vẻ mặt lão đầy hối hận.
Lục thanh Sơn hắn ở trước mặt tiên sinh thì tính là cái gì, nếu tiên sinh thật sự muốn giết người thì Lục thanh Sơn hắn có tác dụng gì?
Làm không tốt thì bản thân còn có thể vì Diệp Bắc mà gặp họa sát thân!
“Diệp Bắc chết tiệt, tâm cơ lớn thật đấy.” thanh Sơn Lão tổ căm giận mắng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ làm sao trả Hoa tử lại cho Diệp Bắc, hơn nữa còn phải dẫn đệ tử thanh Sơn Môn rời khỏi nơi này.
Bởi vì trong lòng lão rất rõ, chiếc thuyền giặc này không lên được.
Nhưng mà.
Lão vừa đưa ra quyết định, cửa phòng lại bị đẩy ra.
thanh Sơn Lão tổ nhướng mày, nâng đầu lên nhìn, lại mở to hai mắt nhìn!
Chỉ thấy ngoài cửa có hai cô gái da thịt trắng nõn bước vào, tuổi các nàng không lớn, dáng người nhỏ xinh còn chứa một ít sự trẻ con.
Mà sự săn sóc của các nàng mới là thứ hấp dẫn ánh nhìn nhất, một người trong đó mặc một cái váy nhỏ, phía sau còn có cái đuôi hồ ly, người còn lại mặc quần áo bó sát màu đen, trên đầu còn có một đôi tai mèo.
Chương 108: Mưu kế của Diệp Bắc.
“Lão tổ, chúng ta là do bang chủ phái đền hầu hạ người.”
Hai nàng đồng thanh nói.
Vừa nói cô gái áo trắng kia còn chu chu miệng về phía thanh Sơn Lão tổ. Còn cô gái mặc đồ đen kia lại bò trên mặt đất bày ra tư thế quyến rũ của mèo.
“Phụt!”
Một màn này làm khí huyết thanh Sơn Lão tổ bốc lên cuồn cuộn, có cảnh giới Võ Vương cũng xém áp chế không được, lão cảm giác máu mũi của mình sắp chảy đến nơi rồi.
“Con mẹ nó Diệp Bắc, tại sao lại biết sở thích của ta?”
thanh Sơn Lão tổ mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt lão hiểu được đây là viên đạn bọc đường mà Diệp Bắc bắn tới, một khi lão trúng chiêu, tất nhiên sẽ lên cùng thuyền giặc với Diệp Bắc.
“Ổn định, ổn định.”
“Mấy năm gần đây lão tổ ta đây còn sóng to gió lớn gì mà chưa gặp qua, nhất định phải ổn định.”
Không nỡ nhìn thoáng qua hai nàng, thanh Sơn Lão tổ nhắm chặt mắt lại, khoanh chân ngồi trên mặt đất, trong miệng niệm thầm khẩu quyết tu luyện.
“Lão tổ, ngươi làm sao vậy, tại sao lại không để ý đến hai tỷ muội bọn ta?”
“Được rồi, để tỷ muội bọn ta chơi đùa với ngươi nha!”
Giọng nói quyến rũ chết người của hai nàng truyền đến tai lão, cánh tay ngọc của các nàng dần đi xuống từ lỗ tai, làm cho thanh Sơn Lão tổ nổi da gà đầy mình, trên trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Phù!”
Hai nàng một bên trái một bên phải thổi khí vào lỗ tai thanh Sơn Lão tổ, ngón tay lại vẽ lung tung trên ngực lão.
Lần này thiếu chút nữa đã làm thanh Sơn Lão tổ tẩu hỏa nhập ma.
“Đồ khốn nạn Diệp Bắc, bà già nhà ngươi, con mẹ nó ngươi đê tiện thật đấy!”
thanh Sơn Lão tổ chửi ầm lên, thân hình bay lên làm thủng một lỗ lớn trên trần phòng, hóa thành một vệt sáng chui vào trong hồ nước cách đó không xa trong tạc thiên Bang.
“thế nào rồi?”
Ngọn núi phía sau tạc thiên Bang, hai tay Diệp Bắc để sau lưng.
“Khởi bẩm tông chủ, bên Lục thanh Sơn không thuận lợi lắm.” Phía sau, một trưởng lão cau mày nói.
“Ờm!”
Đồng tử Diệp Bắc co lại, trầm giọng nói: “Nếu như ta đoán không lầm thì, có lẽ Lục thanh Sơn đã nhìn thấu mục đích của ta, thậm chí hộp Hoa tử kia cũng trả lại rồi.”
“Vậy thì phải làm sao đây, tông chủ?” Vị trưởng lão kia cau mày “Hơn nữa người mà ngài nhắc đến thực sự khủng khiếp như vậy sao?”
“Khủng khiếp?”
Diệp Bắc nở một nụ cười gượng gạo, tưởng như mình đã trở lại ngày nào, mặt nhăn lại rồi nghiêm nghị nói: “từ khủng khiếp này không đủ để miêu tả hắn ta.”
“Chà, cứ nghĩ là Diệp Bắc ta đã thận trọng cả đời, nhưng không ngờ lại chọc phải kiếp nạn như vậy.”
“ta rất hối hận!”
“Vậy hắn… rốt cuộc là mạnh tới mức nào?” trưởng lão hít một hơi thật sâu, lo lắng hỏi.
“Ít nhất là Võ Đế, thậm chí là…”
“Là tiên!”
trong lòng vị trưởng lão kia chấn động, sau khi bình tĩnh lại vội vàng cung kính nói: “Bang chủ, ta biết ngài đã tốn rất nhiều công sức, nhưng thanh Sơn Lão tổ kia rất khó chơi, phải làm sao đây?”
“tiếp tục bảo tiểu tả và tiểu Hữu bất chấp mọi thủ đoạn, dùng luôn mị lực để tấn công vào thanh Sơn.” Diệp Bắc nghiêm nghị ra lệnh.
“Nhưng mà dù sao thì thanh Sơn cũng là Võ Vương, tuy rằng hắn thật sự rất tốt, nhưng e rằng cũng không thể lạc quan!”
“Yên tâm đi, ngay cả khi không thể tấn công thanh Sơn thì không phải thanh Sơn Môn vẫn còn những người khác à?” Diệp Bắc nhếch miệng nói: “Ví dụ như những trưởng lão đó, còn có vị tông chủ Chu Vân kia.”
“Bang chủ nói đúng.” Đại trưởng lão gật đầu nói: “Chỉ là tên Chu Vân kia của bọn họ, khẩu vị hình như hơi nặng!”
“Cái này… đúng vậy!”
Nói đến đây, Diệp Bắc cũng không nhịn được mà gật đầu tán thành: “Nhưng dù có nặng thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng cần phải thỏa mãn hắn ta, xem ra phải phái em gái của ta đích thân ra tay rồi!”
“Đã hiểu, thưa bang chủ!”
trưởng lão nhảy vút xuống, biến mất.
trong nháy mắt.
Hai ngày trôi qua.
Diệp Bắc như đang đi trên lớp băng mỏng, thời gian trôi qua trong lo lắng, không biết khi nào vị kia đánh tới cửa.
“Diệp Bắc chết tiệt.”
Mà trong lúc này, thanh Sơn Lão tổ đang hùng hùng hổ hổ bay tới, mấy ngày nay lão bị tra tấn đau đến mức không sống nổi.
Hai nữ nhân của tạc thiên Bang cứ như giòi trong xương vậy, cứ bám chặt lấy hắn, đuổi mắng kiểu nào cũng không đi.
Ngươi nói động thủ, dù sao trong thanh Sơn Môn vẫn còn rất nhiều người, xem ra địa vị của hai người nữ nhân kia trong tạc thiên bang không hề thấp, nếu thật sự ra tay, vậy chắc chắn sẽ gặp phải một tình huống khác rồi.
Vì vậy, lúc này lão không thể nhịn được nữa, định nói chuyện cho rõ ràng với Diệp Bắc.
“Diệp Bắc, ngươi đừng có trốn, lão tử biết ngươi đang trốn ở phía sau núi, ngươi cút ra đây cho ta!” Dưới sự tức giận tột độ, thanh Sơn Lão tổ không quan tâm đến việc Diệp Bắc có phải là cường giả Võ Hoàng hay không, trực tiếp chửi bới.
“Khụ khụ, lão ca à, ngươi đang làm cái gì vậy?” Diệp Bắc nói với vẻ mặt khó xử.
Chương 109: trở thành thông gia?.
“Cái tên Diệp Bắc nhà ngươi, còn dám hỏi ta đang làm cái gì, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang có tính toán gì sao?” thanh Sơn Lão tổ tức giận nói: “ta hỏi ngươi, có phải ngươi đắc tội với tiền bối hay không, muốn kéo ta lên thuyền giặc!”
“Lão ca à, không ngờ lại bị ngươi phát hiện mất…” Diệp Bắc sờ sờ mũi, cười nói: “Nhưng mà cũng đừng có nói khó nghe như vậy, nói gì mà kéo với chả không kéo, ta chỉ muốn ngươi giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt tiền bối mà thôi.”
“Hừ hừ, cái gì mà nói tốt với chả không tốt, ta sẽ không đắc tội với vị tiền bối kia vì ngươi!” thanh Sơn lão tức giận nói: “Vậy tại đây ta sẽ nói với ngươi vài lời, muốn chém muốn giết đều được, nhưng muốn ta khuất phục thì đừng có mơ, thanh Sơn Môn bọn ta cũng sẽ không thông đồng làm loạn với tạc thiên Bang các ngươi!”
“Lão ca này, ngươi…”
Diệp Bắc sờ mũi, nói một cách đầy ẩn ý: “Chuyện này không phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Dù sao thì ngươi không chịu khuất phục, thanh Sơn Môn các ngươi vẫn có người muốn khuất phục mà!”
“Ngươi có ý gì?”
thanh Sơn Lão tổ nhìn chằm chằm.
“Em rể, mau ra ngoài!” Diệp Bắc nhàn nhạt la lên.
“Em rể?”
“Em rể nào?”
thanh Sơn Lão tổ trợn mắt, sau đó dưới ánh nhìn nghi ngờ của hắn, Chu Vân ngượng ngùng cuối đầu bước ra, bên cạnh hắn là một người phụ nữ cao một mét tám nặng hơn một trăm năm mươi kí, đang như một chú chim nhỏ dựa vào vai Chu Vân.
“Ngươi, ngươi, ngươi, chuyện gì thế này hả?” thanh Sơn Lão tổ trợn tròn mắt, vội vàng hỏi.
Chu Vân cúi đầu xin lỗi: “Sư, sư thúc, ta xin lỗi, ta…”
“Em rể ngại, để ta nói giúp cho!” Diệp Bắc cười nói “Có đôi khi duyên phận đến không thể ngăn cản được, mấy ngày nay Chu Vân huynh ở tông môn bọn ta, bất ngờ có duyên gặp gỡ em gái của ta, nhanh chóng châm ngòi cho tình yêu, vì vậy, bây giờ thanh Sơn Môn và tạc thiên Bang của chúng ta đã trở thành thông gia!”
“Cái gì?”
Nghe thấy điều này, thanh Sơn Lão tổ suýt chút nữa phun máu, tức giận chỉ vào Chu Vân, hét lên “Ngươi, ngươi, uổng công ngươi là tông chủ của thanh Sơn Môn, ngươi đúng là vô dụng, vậy mà lại bị một, một…”
trong lúc nói, thanh Sơn Lão tổ vô tình liếc nhìn em gái của Diệp Bắc, lập tức che mắt lại, không nói được nữa.
Quản nhiên là rất khó coi.
Cay mắt!
“Diệp Bắc, đồ đê tiện!”
thanh Sơn Lão tổ chửi rủa.
“Cái này, lão ca à, ngươi đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu ta.” Diệp Bắc vội vàng giơ tay lên, vẻ mặt trịnh trịnh trọng nói: “ta thật sự không có tội. Bọn họ ở bên nhau, tất cả là vì tình yêu!”
“Sư thúc, chúng ta thật sự là vì tình yêu…”
“Ngươi im đi.”
thanh Sơn Lão tổ giận dữ hét lên, dưới cơn tức giận tột độ, những đường gân xanh trên trán lão nổi lên.
Chu Vân cúi đầu không dám nói.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Bắc vội nói: “Lão ca, dù chuyện này xảy ra khá đột ngột, nhưng thà phá một ngôi chùa còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân, hai môn phái chúng ta trở thành thông gia cũng là một việc tốt!”
“Đúng vậy thưa sư thúc, ta cũng nghĩ vậy, mặc dù trước đó có một chút xích mích, nhưng chúng ta đã thấy sự thành khẩn xin lỗi của tạc thiên Bang đối với thanh Sơn Môn rồi. Biến chiến tranh thành hòa bình, thân càng thêm thân, chẳng phải tốt hơn sao.” Chu Vân cũng ở bên cạnh lẩm bẩm: “Không chỉ có ta, mà rất nhiều đệ tử và trưởng lão của thanh Sơn Môn đều đã tìm được mối nhân duyên của mình…”
“Ngươi thì biết cái gì?”
thanh Sơn Lão tổ lớn tiếng quát, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào Diệp Bắc.
thì ra toàn bộ thanh Sơn Môn của lão đã rơi vào cái bẫy mật ngọt chết ruồi của của Diệp Bắc, chỉ còn lại một mình lão tổ như lão chống đỡ?
tên Diệp Bắc này, thủ đoạn thật sự rất tốt đấy!
Nhưng giờ phút này, tuy lão là lão t, nhưng lại không có cách nào, lão có thể chia cắt đôi uyên ương Chu Vân, nhưng còn những người khác thì sao?
Giờ đây, trái tim của toàn bộ thanh Sơn Môn đều hướng về tạc thiên Bang. Nếu lão tổ là là lão phá hỏng, không những không khiến cho mọi người tin phục mà thanh danh của hắn còn phải mang tiếng xấu.
Vì vậy, lão chỉ có thể cúi đầu, thở dài với khuôn mặt u ám.
Phía thuyền giặc này, lão xác định là phải lên rồi!
“Khụ khụ, lão ca à, chuyện đã thế này rồi, ngưỡi cũng đừng khó chịu, nếu đã không thể ngăn cản mọi chuyện, không bằng cứ chấp nhận đi, ngươi thấy có đúng không?” Diệp Bắc cười híp mắt bước tới, đi về phía thanh Sơn Lão tổ đang nhíu mày, đồng thời vẫy tay, tiểu tả tiểu Hữu lại bước tới, cọ vào thanh Sơn Lão tổ.
Hầy!
thanh Sơn Lão tổ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Vì không thể thay đổi, hắn thực sự chỉ có thể thụ động chấp nhận, dưới sự khiêu khích của hai cô gái, thanh Sơn Lão tổ đen mặt nói: “Chuyện tiếp theo sẽ nói sau, bây giờ lão tổ ta cần bế quan một ngày trước.”
Chương 110: Diệp Bắc, đồ đê tiện….
Khi đứng dậy, lão nói với hai nữ nhân: “Hai người, giúp ta hộ pháp.”
Nói xong, lão đưa hai cô gái rời đi.
Võ quán.
Dịch Phong cau mày đưa thuốc sắc cho trung thanh, mặc dù lần trước trung thanh đã tỉnh, nhưng không lâu sau hắn lại bất tỉnh.
“Có vẻ như thực sự phải lên núi hái thuốc rồi!”
Dịch Phong đổ thuốc vào lại, cảm thán một tiếng, không phải hắn không nghĩ đến việc đưa trung thanh đến y quán điều trị nhưng hắn vẫn tin tưởng bản thân hơn. Dù sao thì hắn cũng đã được đào tạo một cách có hệ thống về lĩnh vực này.
Nghĩ đến việc khẩn cấp, Dịch Phong không dám chậm trễ, bèn nhờ xe đưa trung thanh đến thương hội Bảo Phong, sau đó giao cho bọn họ.
Sau đó lại quay trở về võ quán, hắn mang theo một cái giỏ tre nhỏ, chuẩn bị đến lên núi Mạc Phủ một lần nữa.
Nhưng trước khi đi, hắn nhìn cây lục huyền cầm đã giăng đầy mạng nhện trong góc, nghĩ đến sự khan hiếm của loại thuốc này, không biết bao lâu nữa mới có đủ đồ để trở lại, vì vậy đã mang lục huyền cầm gỗ này đi.
Âm thanh rất bình thường.
Dịch Phong đã làm nó trong thời gian nhàm chán khi trông cửa hàng.
Lúc trước còn hay ngồi trước cổng đợi đến chiều khi có nhiều cô nương rồi đàn vài bài, cũng thu hoạch được một vài bé fan, mặc dù mặt mày không được đẹp nhưng vẫn coi như là có người hâm mộ.
Sau đó vì kiếm sống, Dịch Phong dần gạt sở thích này sang một bên.
Lần này lên núi, thời gian rất dài, đặc biệt là vào ban đêm, hắn cũng chỉ có thể mang theo thứ này để giết thời gian.
Những ngày đi đường đều vô cùng nhàm chán, nhưng sau hai ngày Dịch Phong đã đi đến chân núi Mạc Phủ.
tất nhiên, Dịch Phong không phải là tìm kiếm không có mục tiêu rõ ràng, hắn biết rất rõ những dược liệu này và cũng biết những loại dược liệu này sẽ xuất hiện ở đâu.
“thiên tâm Đạm, đây có lẽ chỉ có ở trong Đại Hạp Cốc, nhưng chỉ có nơi đủ ánh nắng và không khí tốt mới có.”
Dịch Phong cầm trên tay tấm bản đồ mua từ trong thành, nhìn đúng một phương hướng rồi đi về phía đó.
“Lão Ngô, ngươi sao rồi?”
trong cơn mưa nhỏ, cả Sở Sư Cuồng và tôn Gia Cát đều phát ra âm thanh đầy sự lo lắng.
Kể từ khi bị Lý Mạc trắc vây hãm ở đây, cả ba người đều đã chật vật không chịu nổi. Mà bởi vì đại trận, ba người chỉ có thể giẫm lên đau khổ để tiếp tục sống.
Hai người họ còn có thể dựa vào tu vi của mình để chịu đựng trong một khoảng thời gian, nhưng tu vi của Ngô Vĩnh Hồng đã bị hủy, lão đã sớm không khác gì so với người bình thường, nằm trên mặt đất hấp hối từ lâu.
Nhìn thấy ý thức của Ngô Vĩnh Hồng càng ngày càng mơ hồ, Sở Sư Cuồng và tôn Gia Cát nhìn nhau, cả hai đều truyền một ít nội lực của mình qua.
“Các người, các người làm gì vậy?”
Cảm thấy sức mạnh truyền vào cơ thể, Ngô Vĩnh Hồng đã hồi phục rất nhiều ý thức, nhưng lại lo lắng hét lên: “Đại trận này không chỉ phong ấn tu vi mà còn chặn luôn con đường hấp thu linh khí trời đất của các ngươi, các ngươi vốn đã không còn bao nhiêu sức lực, tại sao phải lãng phí vì một kẻ như ta?”
Khi nghe điều này, Sở Sư Cuồng và tôn Gia Cát đều nở một nụ cười gượng gạo, nhưng việc truyền nội lực vẫn không dừng lại.
“Lần trước ở bí cảnh Quan Độ, nếu không có lão Ngô nhà ngươi, Sở Sư Cuồng ta đã chết từ lâu.” Sở Sư Cuồng nói: “Huynh đệ chúng ta thì cần gì nói về những điều này, mặc dù sống không được mấy ngày nữa, nhưng trước thời khắc cuối cùng, chúng ta sẽ không rời khỏi lão Ngô ngươi.”
“Lão Chu nói đúng, huynh đệ chúng ta không cần khách sáo như vậy.” tôn Gia Cát cũng nói: “Năm đó khi ta một mình chiến đấu với kẻ thù, nếu không có lão Ngô ngươi đến kịp thời, ta cũng đã chết từ lâu rồi.”
“Các, các ngươi…”
Mà trong lòng Ngô Vĩnh Hồng, khi đứng trước bờ vực này, lão không thể không nhìn hai người bạn cũ với đôi mắt ngấn lệ.
“Haizz!”
“Chúng ta có chết thì không tiếc gì, nhưng ta rất lo lắng cho tiên sinh!” tôn Gia Cát lo lắng nói sau khi truyền nội lực cho Ngô Vĩnh Hồng.
Nghe đến đây, sắc mặt của Ngô Vĩnh Hồng đã ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí còn xấu hổ hơn: “Là ta làm liên lụy đến tiền bối, nếu ta nhìn thấu Lý Mạc trắc sớm hơn, thì sẽ không để cho gây ra nhiều rắc rối cho tiên sinh, đều là tại ta!”
“Các ngươi yên tâm đi, tiên sinh là người tốt nên ông trời sẽ phù hộ ngài, chưa kể hắn còn mạnh mẽ như vậy, một tên như Lý Mạc trắc thì có thể làm được gì?” Sở Sư Cuồng an ủi.
“Mong là vậy!”
Mọi người thở dài, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Bởi vì nếu trong lúc bình thường, bọn họ đương nhiên sẽ không sợ Lý Mạc trắc có thể làm tổn thương Dịch Phong, nhưng với loại trận pháp kinh khủng đại trận thiên âm này, tình hình vẫn không khả quan lắm!
Mưa.
Không biết khi nào mới dừng lại.