[Dịch] Thi Muội
Tập 9: Chết đến nơi? (c81-c90)
❮ sautiếp ❯Chương 81. Chết đến nơi?
Ông ta nghĩ rằng chúng tôi là người được mời đến đây để đánh ghen, ông ta còn muốn thu mua chúng tôi, đúng là chuyện cười.
Đứng ở phía trước, sư phụ cười lạnh nói: “Văn Trọng, chết đến nơi, còn không biết hối cải!”
Vẻ mặt của Văn Trọng trầm xuống: “Chết đến nơi? Cho dù mấy người bắt tại trận tôi ngoại tình thì thế nào? Cùng lắm thì cho con khốn đó thêm chút tiền, đừng thấy tôi cho mặt mũi mà lại không cần, trừ phi đêm nay mấy người chơi chết tôi, bằng không ngày mai, con mẹ nó, tôi sẽ tìm người chém chết mấy người……”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên ở cửa đã vang lên giọng nói của Văn tiểu thư: “Chú hai, chú muốn chém chết ai ?”
Đồng thời, thân thể của Văn tiểu thư đã trực tiếp xuất hiện ở cửa.
Toàn thân mặc đồ trắng, một đầu tóc đen dài xoã tung, hơi cúi mặt, mang theo một nụ cười quỷ dị nhìn Văn Trọng..
Lúc đầu Văn Trọng rất hung hăng, khí thế khiếp người, bỗng nhiên nhìn thấy Văn tiểu thư, đột nhiên im bặt.
Điếu xì gà ở trong tay, liền “Tạch” một tiếng, rơi ở trên sàn nhà.
Không chỉ có như thế, ở trong ánh mắt của ông ta, tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.
“Yến, Yến Yến!” Sau vài giây, Văn Trọng mới giật mình có phản ứng lại.
“Chú hai, trong mấy ngày tôi chết, chú có mạnh khỏe không?” Văn tiểu thư cười lạnh, mở miệng nói.
Lúc này, Văn Trọng mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
Thân thể bỗng nhiên run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào chúng tôi nói: “Mấy, mấy người, mấy người không phải là người được vợ của tôi mời tới đây để đánh ghen, mấy người, mấy người là đạo sĩ ở linh đường,……”
“Đúng vậy, đêm nay chúng tôi tới đây là để lấy đi tánh mạng của ông! Báo thù rửa hận cho Văn Yến.” Bỗng nhiên sư phụ hét lớn một tiếng, làm cho lòng người chấn động.
Vốn dĩ Văn Trọng đã làm ra chuyện trái với lương tâm, giờ phút này lại nhìn thấy được quỷ hồn của Văn tiểu thư đi tới đây.
Còn bị sư phụ rống như vậy, trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu, trong lúc nhất thời ông ta đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hô hấp không đều, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn, “Bịch” một tiếng, trực tiếp ngã xụi lơ ở trên mặt đất……
Vừa rồi Văn Trọng vẫn còn rất hung hăng, hiện tại lại sợ đến ngây người.
Xụi lơ nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy.
Ông ta nhìn Văn tiểu thư, run rẩy mở miệng nói: “Yến, Yến Yến, không liên quan, chuyện này không liên quan đến chú! Chú hai, chú hai chỉ muốn dọa dọa cháu, cũng, cũng không muốn giết cháu! Là hắn, đúng, chính là hắn đã đưa ra chủ ý muốn giết cháu.”
“Yến Yến, Yến Yến, cháu nhất định phải tha thứ cho chú hai. Nếu chú hai chết, em trai bị thiểu năng của cháu, em trai của cháu sẽ không có ai chiếu cố!”
Nói xong, Văn Trọng liền gào khóc, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Chúng tôi nghe đến đó, đều không khỏi chau mày, nhìn dáng vẻ của ông ta đúng là đã nhờ ác quỷ giết người.
Đứng ở phía trước, Độc đạo trưởng đã trực tiếp hỏi một câu: “Hắn trong miệng ông là người phương nào? Ngươi đã chỉ đạo cho người nào xuống tay với Văn tiểu thư? Hiện tại hắn đang ở đâu?”
Lúc này nghe thấy Độc đạo trưởng hỏi như thế, Văn Trọng không dám chậm trễ, run run rẩy rẩy, nhưng ánh mắt lại chớp chớp nói: “Hắn, hắn là một con quỷ, còn những việc khác tôi cũng không biết!”
Mọi người nhìn thấy ánh mắt của Văn Trọng, hiển nhiên là biết ông ta đang nói dối.
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Phong Tuyết Hàn đã trầm xuống, không nói một lời liền đá vào mặt của Văn Trọng.
“Bang” một tiếng, Văn Trọng trực tiếp ngã trên mặt đất, trong miệng tràn ra máu tươi.
“Nếu ông không chịu nói thật, hiện tại tôi liền giết ông!” Phong Tuyết Hàn lạnh lùng nói ra lời uy hiếp.
Văn Trọng sợ hãi: “Đạo, đạo trưởng, không phải tôi không muốn nói, mà là một khi tôi nói, tôi sẽ phải chết!”
“Ồ? Vậy ông không sợ mình sẽ chết ở trong tay chúng tôi?” Độc đạo trưởng nói xong, trực tiếp lui một bước về phía bên cạnh.
Văn tiểu thư đứng ở cửa bỗng nhiên giơ tay, thân thể lắc lư, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Văn Trọng.
“Chú hai, chú còn muốn bao che cho thủ phạm sao?” Giọng nói lạnh lẽo, mang theo gió lạnh.
Vừa dứt lời, Văn tiểu thư đã giơ lên một tay, trực tiếp bóp cổ của Văn Trọng.
Trong phút chốc, Văn Trọng đã bắt đầu giãy giụa, sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.
Văn Trọng không thể thở được, tính mạng của ông ta đang gặp nguy hiểm.
Không dám giấu diếm nữa, ông ta ấp úng nói: “Tôi, tôi nói, tôi nói……”
Độc đạo trưởng nghe thấy liền ra hiệu cho Văn tiểu thư buông tay.
Kỳ thật Văn tiểu thư có một chút không tình nguyện, nhưng để truy tìm hung thủ thực sự đã trực tiếp giết chết mình và ác quỷ đã nô dịch mình, đành phải cố nhẫn nhịn thêm một hồi.
Chương 82.
Sau khi Văn tiểu thư tay buông ra, Văn Trọng nắm cổ, không ngừng ho khan, hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Qua vài giây, Văn Trọng mới nói: “Hắn, hắn là đệ, đệ tử của Quỷ Thiên Sư, gọi là gì thì tôi không biết, hắn là do Quỷ Thiên Sư phái tới.”
Mới nói ra điều này, Văn Trọng đã vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nhưng, nhưng tôi dám cam đoan, tôi thật sự không có kêu hắn đi giết Yến Yến, tôi, tôi chỉ muốn hắn đi hù dọa Yến Yến, làm cho tinh thần của Yến Yến trở nên rối loạn, như vậy, như vậy thì tôi liền có lý do để thắng cuộc tranh cử, trở thành chủ tịch mới……”
Quỷ Thiên Sư? Nghe thấy ba chữ này, tôi cảm thấy mê mang.
Tôi nhìn sư phụ và Độc đạo trưởng, xem bọn họ có biết gì về Quỷ Thiên Sư hay không.
Nhưng vẻ mặt của hai người không giống nhau, cũng chưa tỏ thái độ, chỉ ra hiệu cho Văn Trọng tiếp tục nói.
Văn Trọng muốn sống sót, lúc này đã nói ra toàn bộ.
Ông ta nói, có một lần ông ta uống rượu cùng một người bạn ở KTV.
Trong lúc say rượu tôi đã nghe được danh hào “Quỷ Thiên Sư” từ chỗ của người bạn đó.
Nghe nói vị Thiên Sư này không gì làm không được, chỉ cần có người cầu hắn, cho hắn bảo vật, Quỷ Thiên Sư liền sẽ nghĩ ra cách giúp người này hoàn thành tâm nguyện.
Người bạn say rượu của ông ta cũng nói với ông ta, gần đây hắn lấy được một miếng đất, chính là cầu Quỷ Thiên Sư.
Còn nói, nếu không có Quỷ Thiên Sư hỗ trợ, lấy tư chất, tài lực, quy mô của công ty bọn họ, hoàn toàn không thể chiến thắng đối thủ cạnh tranh.
Trước cuộc đấu thầu mấy ngày, một số công ty có thực lực đã tuyên bố rút khỏi cuộc đấu thầu một cách khó hiểu.
Văn Trọng nghe xong, trong lòng kinh ngạc.
Tất nhiên là ông ta biết rõ quy mô công ty của bạn mình, ông ta cho rằng bạn mình lấy được miếng đất kia, là do bỏ tiền đi xã giao, ai ngờ là cầu “Tiên”.
Kết quả không qua mấy ngày, Văn Trọng liền phát hiện mình không thể trở thành chủ tịch, liền nghĩ tới Quỷ Thiên Sư.
Sau khi ông ta bị Văn tiểu thư tát một cái ở trong nhà xe, liền ghi hận ở trong lòng.
Vì thế, ngày hôm sau ông ta đã đi tìm người được gọi là “Quỷ Thiên Sư”.
Ở nơi đó, Văn Trọng đã nói ra thứ mình muốn cầu, cũng dâng lên một món đồ quý giá của mình, chính là Tì Hưu làm bằng phỉ thúy có giá trị mấy chục vạn.
Đối phương nhận lấy lễ vật, tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp Văn Trọng, đồng thời đã cầm một người giấy nhỏ đưa cho Văn Trọng.
Quỷ Thiên Sư kêu ông ta viết ngày sinh tháng đẻ của Văn tiểu thư ở trên người giấy, sau khi ông ta về nhà, thì đặt ở nơi mà Văn tiểu thư thường xuyên ra vào, cũng bảo đảm Văn tiểu thư sẽ dùng tay đụng vào.
Sau khi Văn Trọng trở về, liền lặng lẽ viết ngày sinh tháng đẻ của Văn tiểu thư lên người giấy, đặt ở trên bàn làm việc của Văn tiểu thư ……
Ngày hôm sau Văn tiểu thư đi làm, liền phát hiện ra người giấy, sau đó đụng vào, kết quả trong nháy mắt người giấy đã bị đốt thành tro.
Vì vậy chú pháp của Quỷ Thiên Sư đã được kích hoạt.
Những chuyện tiếp theo chính là những việc đã xảy ra với Văn tiểu thư trước khi cô ấy chết bởi vì tai nạn xe cộ.
Nghe xong những thứ này, tôi vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ.
Không nghĩ tới sau lưng độc thủ còn có độc thủ, sau lưng ác quỷ còn có chủ mưu.
Lớp sương mù này đến lớp sương mù khác bị đẩy ra, chúng tôi còn chưa tìm thấy ác quỷ, thì đã nhảy ra một tên chó má Quỷ Thiên Sư.
Chỉ cần nghe tên cũng biết người này không phải là người tốt, có trời mới biết người này đã làm ra bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức.
Tôi không nói gì, nhưng vẻ mặt của Độc đạo trưởng đã trở nên ngưng trọng: “Quỷ Thiên Sư ở đâu?”
“Quỷ, Quỷ Thiên Sư ở, ở trong ngôi miếu cũ trên sườn núi của khu mộ cổ!”
“Tôi, tôi chỉ biết có như vậy, mấy người đừng giết tôi. Yến Yến, chú hai biết sai rồi, chú hai chỉ muốn hù dọa cháu, cũng không muốn giết cháu!” Văn khóc lóc than thở, hối hận không thôi.
Nhưng chúng tôi đều không dao động, ở bên cạnh sư phụ đã mắng: “Ông gạt được người khác, nhưng không gạt được chúng tôi. Tang hồn đinh trên đỉnh đầu của Văn tiểu thư, là do ông đóng vào sau khi cô ấy chết, có phải không?”
“Còn nữa, nếu ông chỉ đơn thuần là muốn hù dọa Văn tiểu thư, vì sao sau khi cô ấy chết ông còn muốn đóng tang hồn đinh lên đầu cô ấy? Mục đích của ông là muốn nô dịch hồn phách, khống chế xác chết, hại người nhà của cô ấy. Mặt người dạ thú, còn dám làm bộ làm tịch?”
Sư phụ không chút khách khí, trực tiếp vạch trần gương mặt thật của Văn Trọng.
Văn Trọng nghe vậy, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ chúng tôi đã nhìn thấu mọi chuyện.
Lại còn tiếp tục ngụy biện: “Tôi, tôi, không phải tôi làm, không phải tôi!”
Chương 83
“Hừ! Chết đến nơi, còn không biết hối sai! Văn tiểu thư, chúng tôi giao chú hai của cô cho cô.” Sư phụ một lần nữa mở miệng.
Văn Trọng nghe thấy lời này, vốn dĩ ông ta đang khóc lóc than thở, trong lúc nhất thời đã ngừng lại, cũng không còn phát ra thanh âm gì.
Không chỉ như vậy, vào lúc này, Văn Trọng đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một tia hung ác: “Nếu mấy người không chịu buông tha cho tôi, tôi sẽ giết một người để làm đệm lưng!”
Nói xong, bỗng nhiên ông ta từ đâu móc ra một lá bùa màu đen, chỉ vào tôi người đứng gần nhất, sau đó trực tiếp lao về phía tôi.
Sự bộc phát đột ngột của Văn Trọng đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sư phụ và Độc đạo trưởng đều sững người, đặc biệt là khi nhìn thấy lá bùa màu đen, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bùa phân tốt xấu, chú phân thiện ác. Trong đó phần lớn ác chú đều được vẽ trên lá bùa màu đen.
Sư phụ thấy thế, vội vàng hét một tiếng về phía tôi: “Cẩn thận!”
Đồng thời, nhanh chóng vươn tay ngăn cản Văn Trọng.
Nhưng Văn Trọng ở ngay trước mặt tôi, khoảng cách quá gần, lại đột nhiên bộc phát.
Lúc này sư phụ ra tay, hiển nhiên là đã quá muộn.
Hơn nữa Văn Trọng đã nổi lên sát tâm, ông ta không chút do dự cầm lấy lá bùa đen ở trong tay vỗ về phía mặt của tôi……
Văn Trọng đột nhiên bộc phát, làm cho tất cả chúng tôi đều bất ngờ.
Ai cũng không nghĩ tới, ông ta có vẻ nhút nhát lại chọn cách hành động vào lúc này.
Ông ta còn sử dụng một lá bùa đen, tuy không biết là bùa này sẽ đem tới hậu quả gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Lúc này, tôi rất kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng có chút trấn định.
Thấy Văn Trọng đánh tới, ném lá bùa đen thẳng về phía tôi, tôi cũng không có đứng ngơ ngác ở tại chỗ, mà đột ngột nhấc chân lên, không đợi Văn Trọng tới gần, một chân đá ngay vào ngực ông ta.
Chỉ nghe “A” một tiếng, Văn Trọng đã bị tôi đá bay ra ngoài.
Mà lá bùa đen trong tay ông ta, lúc này cũng bị văng ra ngoài.
Nhưng ông ta vẫn không chịu dừng lại, ánh mắt trở nên dữ tợn, tiếp tục đứng dậy muốn ra tay lần nữa.
Bất quá đã chậm, sư phụ, Độc đạo trưởng, Phong Tuyết Hàn, cùng với Văn tiểu thư, tất cả mọi người đều đồng loạt xông lên.
Không đợi ông ta đứng dậy, đã bị sư phụ cùng Độc đạo trưởng đè lại, Phong Tuyết Hàn đã trực tiếp đoạt lấy lá bùa đen ở trong tay ông ta .
Phong Tuyết Hàn nhìn lướt qua bùa chú, không khỏi kinh ngạc nói: “Sư phụ, đây là nhiếp hồn chú!”
Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng sau khi sư phụ và Độc đạo trưởng nghe được ba chữ “nhiếp hồn chú”, cả hai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thậm chí sư phụ còn giơ nắm đấm lên, tung một cú đấm thẳng vào mặt Văn Trọng.
“Mẹ nó, dám dùng nhiếp hồn chú hại đồ đệ của tao, xem tao có đánh chết mày không! Mẹ nó, mẹ nó……”
Vừa nói, sư phụ vừa đấm liên tiếp, đánh đến mức Văn Trọng kêu “ngao ngao”, miệng mũi đều đổ máu.
Tôi vẫn không hiểu nổi, liền hỏi Phong Tuyết Hàn: “Phong Tuyết Hàn, bùa chú này lợi hại lắm sao?”
Phong Tuyết Hàn nhướng mày: “Đâu chỉ là lợi hại, nếu lúc nãy lá bùa này dính phải trán của cậu, cậu liền chờ chết đi! Trong nháy mắt sức mạnh của lá bùa này sẽ rút hồn phách của cậu ra ngoài, làm cho cậu mất hồn mất vía, lập tức bỏ mạng ngay tại chỗ!”
Sau khi nghe thấy lời này, trong lòng tôi liền “lộp bộp” một tiếng, không nghĩ tới tình thế vừa rồi lại nguy hiểm như vậy.
Nếu tôi không phản ứng kịp thời, hiện tại, chỉ sợ tôi đã là một thi thể rồi.
Tôi nghĩ mà vừa sợ vừa tức không thể tả.
“Mẹ nó, còn muốn giết tao !” Tôi nhịn không được mắng một tiếng, hung hăng đá Văn Trọng một trận!
Văn Trọng bị đánh đến mức không ngừng xin tha thứ, liên tục kêu tha mạng.
Phải đến năm, sáu phút sau, chúng tôi mới dừng tay.
Rốt cuộc chúng tôi cũng không thể giết hắn, nếu làm như vậy nhất định sẽ dính đến nhân quả, chúng tôi ra tay cũng phải có chừng mực.
Hiện giờ, việc nên hỏi cũng đã hỏi, nên đánh cũng đã đánh.
Kế tiếp, Văn Trọng liền giao cho Văn tiểu thư.
Về phần Văn tiểu thư sẽ làm gì Văn Trọng, chúng tôi cũng chẳng buồn quan tâm tới nữa.
Oan có đầu nợ có chủ, chính mình gieo trồng ác nhân, thì chính mình phải nhận lại ác quả.
Văn tiểu thư vì Văn Trọng mà chết, như vậy thì thù oán của Văn tiểu thư, cũng chỉ có cô ấy mới có thể đi báo thù!
Trước khi chúng tôi rời khỏi nhà và đóng cửa lại, thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Văn tiểu thư: “Chú hai, trả mạng lại cho tôi!”
Sau đó, tôi liền nghe được tiếng thét kinh hoàng của Văn Trọng: “Không, đừng đến đây, a! A……”
Tiếng kêu gào hoảng sợ vang vọng trong đêm tối, nhưng chúng tôi cũng không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Không chút do dự, tôi khép cửa lại, sau đó rời khỏi nhà của Văn Trọng, đi về phía linh đường.
Chương 84
Còn về lá bùa đen kia, đã bị Độc đạo trưởng đốt thành tro.
Loại bùa chú này, người bình thường căn bản không vẽ ra được.
Văn Trọng có thể nắm giữ được loại bùa chú ác độc này, khẳng định là lấy từ chỗ của Quỷ Thiên Sư.
Trên đường đi tới linh đường, tôi hỏi sư phụ cùng Độc đạo trưởng, kế tiếp nên làm gì.
Sư phụ lại trầm mặt: “Mẹ nó, ác quỷ thì không chết, sau đó còn xuất hiện thêm một yêu đạo. Loại người độc ác như vậy nhất định phải bị trừng trị, chuyện này chưa thể kết thúc ngay được. Chờ ngày mai an táng thi thể của Văn tiểu thư xong, chúng ta liền đi một chuyến tới sườn núi của khu mộ cổ, gặp Quỷ Thiên Sư một lần, thuận tiện diệt trừ tên ác quỷ kia.”
Sư phụ lạnh nhạt nói, trên mặt tràn đầy tức giận.
Giết người khống chế thi thể, bắt hồn phách làm quỷ nô, nếu không diệt trừ yêu nhân và tên ác quỷ này, không biết trong tương lai sẽ còn bao nhiêu người bị giết hại nữa.
Tôi cũng đồng ý với cách làm của sư phụ, tôi tỏ vẻ mình cũng muốn đi theo.
Nhưng ngay khi tôi vừa định lên tiếng thì Độc đạo trưởng đã mở miệng nói: “Đinh đạo trưởng, Tiểu Đinh, hai người đã từng nghe qua danh hào của Quỷ Thiên Sư chưa?”
Nghe câu hỏi của Độc đạo trưởng, tôi đã sửng sốt trong giây lát.
Tôi chỉ là một thằng nhóc vừa mới bước chân vào nghề, làm sao có thể nghe qua danh hào của Quỷ Thiên Sư?
Tôi lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Sư phụ cũng sửng sốt một chút, sau đó nói ông cũng chưa từng nghe qua.
Độc đạo trưởng cười khổ một tiếng: “Bần đạo đã vài lần nghe nói về Quỷ Thiên Sư này!”
“Ông biết người này?” Sư phụ kinh ngạc hỏi.
Độc đạo trưởng khẽ gật đầu: “Trong những năm đầu hành tẩu giang hồ, tôi đã nghe người ta kể về danh hào của một vị quỷ đạo trưởng ở vùng Tề Lỗ.”
“Tôi nghe nói người này chuyên làm những chuyện thương thiên hại lý, thậm chí dùng người sống cung phụng cho tà thần ( hiến tế người sống cho những vị ác thần). Còn thu thập trân bảo, có sở thích ăn thịt đồng nữ ( bé gái )!
Nếu tin tức trong miệng của Văn Trọng là tin chính xác, vậy thì tên Quỷ Thiên Sư này, rất có khả năng chính là tên yêu nhân Quỷ Đạo Trưởng đã chạy trốn khỏi vùng Tề Lỗ!”
Trong lòng tôi hơi run rẩy, không ngờ rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại loại yêu nhân như vậy, con mẹ nó, còn ăn thịt cả trẻ con.
Tôi cảm thấy có chút khó tin, dù sao những tình tiết này chỉ có thể gặp được trong những bộ phim truyền hình mà thôi.
Hiện giờ bỗng nhiên nghe được Độc đạo trưởng nói như vậy, thậm chí còn xuất hiện ngay xung quanh chúng tôi, trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút thấp thỏm phập phồng.
“Độc đạo trưởng, như vậy chẳng phải là càng tốt sao. Ông cùng tôi liên thủ, giúp người trong thiên hạ diệt trừ yêu nhân này!” Sắc mặt của sư phụ ngưng trọng.
Độc đạo trưởng khẽ gật đầu: “Bần đạo cũng có ý này, nhưng bần đạo nghe được rằng yêu nhân này có tà pháp cao thâm, lại có thói quen nuôi dưỡng quỷ. Nếu ngày mai chúng ta đi, tất yếu phải cẩn thận, tốt nhất là gọi cả sư huynh của tôi đến đây, để phòng bất trắc!”
Sư phụ nghe xong, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Theo như lời nói của Độc đạo trưởng, yêu nhân kia vô cùng lợi hại.
Nếu không cẩn thận, chúng tôi sẽ giống như lấy bánh bao thịt đánh chó, nói không chừng còn bị hắn nấu chín luôn.
Sau đó, mọi người thương lượng chuyện đêm mai đi tới sườn núi của khu mộ cổ.
Sau khi trở lại linh đường, hai vị sư phụ đã kiểm tra linh đường một chút, sau đó liền rời đi.
Tôi cùng Phong Tuyết Hàn, vẫn gác đêm ở chỗ này, nhân tiện cũng hàn huyên một ít chuyện về Quỷ Thiên Sư.
Nhưng Phong Tuyết Hàn biết rất ít về chuyện này, cho nên tôi cũng không nhận được thêm bất cứ tin tức hữu ích nào.
Bởi vì tang lễ của Văn tiểu thư đã kết thúc vào sáng hôm nay, cho nên sáng ngày mai vào lúc 5 giờ rưỡi, sư phụ, Độc đạo trưởng cùng vợ chồng Văn tiên sinh sẽ tới đây.
Sau khi sư phụ cùng Độc đạo trưởng làm xong phần cuối cùng của buổi lễ tán linh, pháp sự kéo dài ba ngày cũng sẽ kết thúc.
Quan tài của Văn tiểu thư cũng bị mấy người nâng quan tài do Văn tiên sinh gọi tới nâng lên xe tang, cuối cùng, dưới sự hộ tống của chúng tôi, quan tài đã được đưa tới một lò hỏa táng ở gần đó.
Lấy tro cốt xong, mọi người đi thẳng đến nghĩa trang cao cấp ở vùng ngoại thành, nghĩa trang Kim Sơn Lăng Viên.
Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, tôi nhìn thấy nghĩa trang này được xây dựng rất tiêu chuẩn, ngay cả những cây phong cũng được trồng theo thứ tự, hoa văn của con đường đá cũng vô cùng đặc biệt.
Thậm chí bố cục phong thuỷ còn thuộc về loại cao nhất.
Tôi nghe sư phụ nói, nghĩa trang này là do một cao nhân thiết kế.
Cách sắp xếp này trong phong thuỷ học được gọi là “Huyền Vũ Cõng Bia”, huyệt vị ở đây được coi là một nơi có phong thuỷ tốt nhất, là nghĩa trang tốt nhất trong các nghĩa trang.
Chương 85
Một huyệt mộ ở đây được bán từ bảy mươi đến tám mươi ngàn tệ nhưng giá tiền này chỉ mua được một vị trí nằm ở ngoài rìa.
“Bảo huyệt” ở trên đỉnh núi, phải có giá từ mấy trăm ngàn tệ cho đến vài triệu tệ, mà huyệt mộ của Văn tiểu thư, cũng nằm trên đỉnh núi, ước chừng có diện tích khoảng ba mét vuông, được xem là huyệt mộ cao cấp nhất trong số các huyệt mộ ở đây.
Người chủ trì nghi thức chính là sư phụ, sư phụ đứng ở lối vào huyệt mộ đốt hương nến, tiền giấy, niệm chú một hồi lâu, mới bắt đầu tuyên bố hạ táng.
Sau khi hạ quan tài và lấp đất lại, sư phụ dùng vẻ mặt nghiêm túc, dựa theo những nghi thức cổ xưa thắp cho Văn tiểu thư ba nén hương, thanh âm trong miệng kéo dài, lớn tiếng thì thầm: “Bụi về với bụi, đất về với đất. Tái sinh trong phúc, đi xuống âm phủ. Tiễn đưa!”
Sư phụ vừa dứt lời, ánh nến cắm ở trước mộ lập loè hai lần, nơi chúng tôi đang đứng, bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lạnh từ không trung.
Không chỉ có thế, tôi còn loáng thoáng nghe được một tiếng: “Cảm ơn”.
Tiếng “Cảm ơn” vang lên rất nhẹ, nhưng tôi có thể xác định, người nói chính là Văn tiểu thư.
Hiện giờ hài cốt của Văn tiểu thư đã bình an nhập mộ, chủ mưu hại cô ấy, tối hôm qua cũng đã bị Văn tiểu thư trừng phạt, hiện tại cũng không rõ sống chết.
Vì vậy, quá khứ và tương lai sau này ở trên trần gian cũng không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.
Hiện tại Văn tiểu thư đã có thể rời khỏi trần gian, đi đến U Minh địa phủ để chuyển thế đầu thai.
Tuy rằng tôi không thể nhìn thấy Văn tiểu thư, nhưng khi nghe thấy tiếng “Cảm ơn”, trong lòng tôi có một cảm giác khó nói thành lời, rất ấm áp.
Tôi cảm thấy rất vui mừng, bởi vì chúng tôi đã cứu được một nữ quỷ đã hoá thành lệ quỷ.
Nếu không có chúng tôi, có lẽ Văn tiểu thư sẽ triệt để biến thành quỷ nô, trở thành con rối chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của ác quỷ.
Tôi nhìn bia mộ của Văn tiểu thư thêm vài lần, không nói nên lời.
Chỉ là biểu cảm của vợ chồng Văn tiên sinh có chút ngưng trọng, Văn phu nhân nhịn không được đã rơi nước mắt thêm một lần nữa.
Chúng tôi ở lại đây thêm nửa giờ, sau đó chúng tôi rời khỏi đây cùng với vợ chồng Văn tiên sinh.
Sau khi rời nghĩa trang, Văn tiên sinh đã gửi cho chúng tôi mỗi người một phong bì, bên trong chính là thù lao của chúng tôi.
Ông ấy trả thù lao cho chúng tôi xong, cảm ơn một hồi, liền lên xe ô tô rời đi.
Thấy Văn tiên sinh đã rời đi, tôi có chút hưng phấn mà mở phong bì ra.
Tôi nhìn thấy bên trong phong bì, có hai ngàn tệ.
Đây không phải là một số tiền nhỏ, nói chung, đi một chuyến để lo việc tang lễ không có chuyện gì to tát, bình thường có thù lao từ tám trăm đến một ngàn rưỡi.
Nếu gặp được người hào phóng, giá tiền cũng chỉ tầm hai ngàn tệ.
Nhưng Văn tiên sinh, chỉ tính riêng phong bì gửi cho tôi đã là hai ngàn tệ, còn chưa tính sư phó, Độc đạo trưởng cùng với Phong Tuyết Hàn.
Nhận được tiền, cả người tôi đều trở nên phấn khích.
Mà sư phó cùng Độc đạo trưởng, cũng kiểm tra tiền thù lao của mình, đều là mười lăm ngàn tệ.
Tôi và Phong Tuyết Hàn đều là đệ tử, cho nên chúng tôi đều nhận được hai ngàn tệ.
Nói cách khác, đối với trận pháp sự kéo dài ba ngày này, Văn tiên sinh đã trực tiếp trả cho chúng tôi ba mươi bốn ngàn tiền thù lao, còn bao ăn bao ở, có thể nói là một chủ nhà rất hào phóng.
Đương nhiên, số tiền nhỏ này hoàn toàn khác so với giá tiền lúc đầu Văn tiên sinh đã đưa ra để tôi mở mắt cho bọn họ để bọn họ có thể nhìn thấy con gái mình.
Nhưng tôi không tham lam, tôi nhận hai ngàn tệ này trong lòng cảm thấy rất an tâm.
Tôi không làm những chuyện phạm vào cấm kỵ, dù cho bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không làm, cũng không dám làm!
Sau khi nhận được khoản tiền thu lao đầu tiên từ việc làm ăn của mình, tôi trực tiếp hỏi sư phụ và Độc đạo trưởng: “Sư phụ, Độc đạo trưởng, Văn tiểu thư đã an nghỉ, có phải hiện tại chúng ta sẽ chạy tới chỗ sườn núi của khu mộ cổ?
Nhưng sư phụ lại vẫy vẫy tay: “Lúc này vẫn còn sớm, không cần đến sớm như vậy. Hơn nữa, Lão Tần gia của con còn chưa có tới đâu!”
“Ừm, chúng ta vẫn nên đi tìm một chỗ nghỉ chân trước, ăn một chút gì rồi lại nói!” Độc đạo trưởng cũng phụ hoạ.
Hai vị sư phụ đều mở miệng, tôi tự nhiên cũng không thể nói gì được nữa.
Bởi vì nơi này là nghĩa trang, chung quanh ngoại trừ những cửa hàng bán hương nến và tiền giấy, cũng không có lấy một tiệm cơm.
Vì vậy, tôi đã lấy ra một chiếc bánh mì đen và đi đến lối vào thành phố, chuẩn bị nghỉ chân ở đây một chút, ăn chút gì đó, buổi tối cũng thuận tiện đi tới sườn núi ở khu mộ cổ.
Lúc chúng tôi xuống xe, chúng tôi phát hiện Lão Tần gia đã tới từ sớm.
Chương 86
Lão Tần gia biết chúng tôi chưa ăn gì, ông ấy đã gọi đồ ăn trước.
Vừa bước vào tiệm cơm, Lão Tần gia đã nhìn thấy chúng tôi: “Bên này, ngồi bên này!”
Mọi người liếc mắt nhìn Lão Tần gia một cái, trực tiếp đi tới chỗ của ông ấy.
Mới vừa ngồi xuống, Lão Tần gia liền vội vàng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại vội vàng kêu tôi đến đây!”
Lão Tần gia cau mày, Độc đạo trưởng nghe xong trực tiếp trả lời, nói: “Sư huynh, khu vực này đã xuất hiện một ác quỷ, cùng với một yêu đạo.”
“Không phải mấy người chỉ đi lo việc tang lễ thôi sao, sao lại chọc phải chuyện này? Nói rõ ràng xem nào……” Lão Tần gia tiếp tục hỏi.
Bởi vì sáng nay lúc sư phụ gọi điện cũng chưa nói rõ ràng cho Lão Tần gia, chỉ nói rằng chúng tôi đang gặp phiền phức ở bên này, cần ông giúp đỡ.
Cho nên lúc này Lão Tần gia mới ngạc nhiên như vậy, cái gì cũng không hiểu.
Độc đạo trưởng cùng sư phó cũng không chậm trễ, bắt đầu thấp giọng kể với Lão Tần gia về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Tôi cùng Phong Tuyết Hàn không nói một lời, chúng tôi đã sớm đói lả, cơm sáng và cơm trưa cũng chưa có ăn.
Lúc này chúng tôi chỉ lo ăn từng miếng lớn, chờ ba người kia nói chuyện xong, hai người chúng tôi đã sắp ăn no rồi.
Lúc này Lão Tần gia nhăn mày, mắng lớn: “Con mẹ nó, vẫn còn những loại yêu tà này tồn tại ở nhân gian. Không nói nữa, đều ăn cho no, buổi tối chúng ta cùng đi giải quyết bọn chúng!”
Tuy rằng Lão Tần gia chỉ là một người đốt xác, nhưng trên người lại mang theo bản tính vô lại.
Nói chuyện làm việc, đều giống như một ông già lưu manh.
Khi chúng tôi dùng bữa xong thì đã hơn một giờ chiều.
Sườn núi của khu mộ cổ cách chỗ chúng tôi đang ngồi ăn cũng không xa, hơn nữa lúc này mặt trời chói chang, đi ngay bây giờ, cũng chưa chắc có thể tìm được tên ác quỷ kia.
Vì vậy chúng tôi đã thuê một căn phòng gần đó để nghỉ ngơi nửa ngày, dự định trước khi mặt trời lặn, chúng tôi sẽ lên đường.
Tôi đã không được nghỉ ngơi tốt trong những ngày qua, đặc biệt là tối hôm qua.
Cho nên mới vừa tiến vào phòng khách sạn, tôi liền bắt đầu ngủ.
Nhưng khi tôi vừa ngủ được nửa giấc, đã bị đánh thức bởi âm thanh nghiến răng.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau đó mới phát hiện, thanh âm kia là do Phong Tuyết Hàn nằm ở giường bên cạnh tạo ra.
Tôi khá bất ngờ, không nghĩ tới thằng oắt Phong Tuyết Hàn này lúc ngủ lại nghiến răng, hơn nữa thanh âm còn rất lớn.
Dụi dụi mắt, tôi nhìn thoáng qua cái giường mà Phong Tuyết Hàn đang nằm.
Nhưng vừa nhìn, tôi lại phát hiện Phong Tuyết Hàn đâu phải đang nghiến răng? Rõ ràng là đang lên cơn “co giật”.
Cảnh tượng này giống như đang động kinh vậy, không chỉ toàn thân run rẩy, mà miệng còn phát ra âm thanh nghiến răng, thậm chí còn trợn trắng mắt, sùi cả bọt mép.
Bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sợ ngây cả người.
“Tạch” một tiếng, tôi bật dậy khỏi giường, vẻ mặt kinh hoảng gọi Phong Tuyết Hàn: “Phong Tuyết Hàn, lão Phong, cậu làm sao vậy……”
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trong lúc nhất thời tôi có chút hoảng, liền chuẩn bị đi kêu Độc đạo trưởng và gọi 120.
Lúc này, tôi phát hiện Phong Tuyết Hàn đang cố gắng nhìn tôi, miệng run rẩy phát ra từng chữ không rõ ràng: “Thuốc, thuốc, túi, trong túi……”
Nói xong, trong miệng cậu ta lại phát ra tiếng nghiến răng “ken két”.
Tuy rằng cậu ta nói không rõ ràng, nhưng tôi hiểu được ý của cậu ta.
Phong Tuyết Hàn muốn tôi lấy thuốc cho cậu ta, và thuốc nằm trong túi.
Tôi nào dám chậm trễ? Vội vàng chạy đến phía trước cái túi của Phong Tuyết Hàn, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
Cuối cùng ở túi trong cùng, tôi tìm được hai chai thuốc một trắng một đen, trên chai thuốc cũng không có ghi chú gì cả.
Tôi không biết là chai nào, liền cầm thuốc vọt tới trước mặt Phong Tuyết Hàn hỏi: “Là chai nào?”
Phong Tuyết Hàn ngày càng run rẩy, hai mắt trắng dã, trong miệng thật vất vả mới nói ra mấy chữ: “Trắng, màu trắng, một, một viên……”
Tôi thấy bộ dạng Phong Tuyết Hàn thế này, cũng sợ cậu ta đột tử.
Vội vàng mở chai thuốc màu trắng, lấy ra một viên thuốc màu trắng, sau đó nhét vào miệng của Phong Tuyết Hàn.
Tôi thật không nghĩ tới, một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng như Phong Tuyết Hàn, vậy mà có bệnh mãn tính ở trong người……
Nhưng lúc đó tôi không biết rằng, thứ mà tôi nghĩ là một căn bệnh mãn tĩnh, căn bản không phải là bệnh.
Đó là một bí mật lớn của Phong Tuyết Hàn, không thể nói ra…
Cũng thật thần kỳ, loại thuốc mà Phong Tuyết Hàn uống còn hiệu quả hơn cả thuốc trợ tim.
Vừa uống thuốc, triệu chứng của Phong Tuyết Hàn đã lập tức thuyên giảm.
Không chỉ vậy, sắc mặt của cậu ta cũng tốt hơn nhiều. Vài giây sau, đôi mắt của Phong Tuyết Hàn không còn trợn trắng nữa, hàm răng cũng không còn va vào nhau kêu lập cập, nhưng vẫn còn thở dốc.
Chương 87
Tôi thấy tình trạng của cậu ta đã ổn bèn đi lấy cho cậu ta một ly nước.
“Lão Phong, cậu bị bệnh gì vậy? Sau lại phát bệnh nghiêm trọng như thế, doạ tôi sợ chết khiếp!” Tôi thật sự phát hoảng, sợ hãi mở miệng nói.
Lúc này Phong Tuyết Hàn đã khôi phục được một chút, có thể ngồi dậy từ trên giường.
Cậu ta nhận lấy ly nước trong tay tôi, trên mặt cậu ta lộ ra một tia cười khổ.
Sau khi uống một ngụm nước mới mở miệng nói: “Bệnh cũ, nhưng cũng không phải là bệnh!”. Nghe cậu ta nói như vậy, tôi thật sự không tin.
Thôi bỏ đi, lúc nãy run đến mức giống như nhảy Disco. Cậu nói không phải bệnh? Có quỷ mới tin ấy!
Phong Tuyết Hàn thấy vẻ mặt cổ quái của tôi, cũng chẳng giải thích nhiều: “Có thể cậu sẽ thấy kì lạ. Nhưng đây quả thật không phải là bệnh. Chỉ là lúc phát tác sẽ xuất hiện tình trạng như vừa rồi.”
Phong Tuyết Hàn nhàn nhạt mở miệng, nhưng tôi vẫn không tin.
Phải rồi! Đây có thể là do nội tâm của cậu ta thực sự bài xích căn bệnh này, lòng tự trọng lại lớn, vậy nên mới không muốn thừa nhận.
Cảm thấy chắc là vậy, cho nên tôi liền nói với cậu ta: “Được rồi, tôi tin cậu. Nhưng cậu đừng từ bỏ việc chữa trị, cuộc sống này vẫn tràn ngập hy vọng mà!” Đây là lời thật lòng của tôi.
Kết quả Phong Tuyết Hàn vừa nghe thấy, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Nhưng bởi vì tính đặc thù của chuyện này, trong lúc nhất thời cậu ta cũng không nói cho tôi biết nguyên nhận thật.
Lúc này chúng tôi cũng không ngủ được, tôi bèn ngồi xem tivi rồi tán gẫu với Phong Tuyết Hàn ở trong phòng.
Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, sư phụ, Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đã đến gõ cửa.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn, đến tiệm cơm ăn chút gì đó, sau đó chúng tôi khởi hành đến sườn núi của khu mộ cổ.
Nơi đây cách thành phố khoảng hơn 30 km, do vị trí xa xôi nên đường xá không dễ đi, nếu đi ô tô sẽ mất khoảng hai giờ.
Khi chúng tôi đến chân núi đã là tám giờ rưỡi tối.
Lúc này trời đã tối, cả sườn núi đen như mực, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi mộ đổ nát ở xung quanh, ở hai bên trái phải có treo một vài lá cờ cầu hồn màu trắng, trên mặt đất vẫn sót lại một chút tro tàn của tiền giấy, hương nến và mấy cái bát cúng.
Nhìn chung quanh, âm khí nơi này quá nặng, vô cùng âm u và quỷ dị.
Tôi bất giác rùng mình một cái, sau đó nói với sư phụ: “Sư phụ, nơi này âm khí quá nặng, có lẽ sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ!”
Kết quả sư phụ chỉ nhàn nhạt cười: “Đâu chỉ có rất nhiều, con đường nhỏ mà chúng ta vừa đi qua chính là một ổ quỷ, quỷ hồn già trẻ lớn bé đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!”
Sư phụ vừa mới nói dứt câu, trong không trung đã nổi lên từng trận gió lạnh.
Không những thế, tựa như có người đang thổi từng ngụm khí lạnh vào sau gáy tôi, khiến tôi vô cùng sợ hãi, từng lớp da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Ngược lại với tôi, Lão Tần gia và đám người Độc đạo trưởng đều là những người lão luyện ở trong nghề. Đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn cho nên lúc này bõn họ rất bình tĩnh.
Đương nhiên tôi cũng không thể hèn nhát, cho dù trong lòng đang hoảng loạn, tôi vẫn giả bộ mình rất bình tĩnh.
Mặc dù chúng tôi đều đã nghe nói về sườn núi của khu mộ cổ này, nhưng chưa một ai trong chúng tôi từng đặt chân tới.
Thậm chí ngôi miếu đổ nát ở trong núi nằm ở chỗ nào, chúng tôi càng không rõ.
Cho nên chúng tôi chỉ có thể dựa vào việc tìm kiếm của bản thân. Nhưng kỳ quái ở chỗ, dù đã tìm kiếm ở trên núi hai tiếng đồng hồ nhưng chúng tôi vẫn không phát hiện ra ngôi miếu kia đang ở đâu.
Ai nấy đều có chút buồn bực, ngọn núi này cũng chỉ lớn từng này, tại sao lại tìm không ra một ngôi miếu nát cơ chứ?
Lúc này, mọi người đều bắt đầu hoài nghi, liệu có phải Văn Trọng đã nói dối?
“Sư phụ, xem ra Văn Trọng đã nói dối chúng ta. Nơi này căn bản chẳng có ngôi miếu nào cả!” Phong Tuyết Hàn bỗng nhiên mở miệng, tỏ vẻ chúng tôi đã bị mắc mưu.
Ngay cả Độc đạo trưởng, sư phụ của tôi và Lão Tần gia cũng cau mày, trên mặt lộ ra một tia buồn bực.
“Xem ra là vậy, nơi này căn bản không có ngôi miếu nào cả. Rất có thể chúng ta đã bị lừa!” Độc đạo trưởng mở miệng.
Nghe đến đó, mọi người đều có chút tiếc nuối, bắt đầu suy nghĩ đến việc đi trở về. hiện tại chúng tôi ở lại đây cũng không còn quá nhiều ý nghĩa.
Nhưng đúng lúc này, tôi bỗng phát hiện ra một con mèo đen mập mạp đang nằm trên một tảng đá xanh cách đó không xa.
Khi nhìn thấy nó, tinh thần của tôi bỗng chấn động, sửng sốt ngay tại chỗ.
Con mèo đen này thật sự rất quen mắt, nếu tôi nhớ không nhầm, nó chính là con mèo hoang đã đột nhiên xuất hiện trước khi thi thể của Văn tiểu thư biến thành cương thi. Nếu vậy thì chuyện này có chút kỳ quái.
Chương 88
Nhà của Văn tiểu thư cách ngọn núi này xa như vậy, mới qua mấy ngày, con mèo hoang này đã chạy tới đây, chắc chắn có chỗ không đúng.
Vừa nghĩ tới đây, tôi gấp gáp gọi Phong Tuyết Hàn một tiếng: “Lão Phong, cậu nhìn bên kia xem!”
Phong Tuyết Hàn mang theo vẻ mặt nghi hoặc, sau đó nhìn theo hướng tôi chỉ.
Kết quả vừa thấy, sắc mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc : “Là, là con mèo hoang đó!”
“Cái gì mà mèo hoang?” Sư phụ khó hiểu.
Tôi vội vàng giải thích nói: “Chính là con mèo hoang đã đứng trên quan tài trong đêm mà thi thể của Văn tiểu thư đã biến thành cương thi!”
“Con mèo này đột nhiên xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên! Quỷ thiên sư và ác quỷ kia rất có thể đang ở chỗ này.
Hơn nữa cơ thể của con mèo này rất to lớn, tuyệt đối không phải là mèo hoang mà là thi miêu được người nuôi dưỡng.” Sư phụ lại lần nữa mở miệng.
Tôi đã từng nghe nói về thi miêu, đó là một loại mèo được nuôi dưỡng bằng thịt của người chết. Sau khi loại mèo này lớn lên, cơ thể của chúng sẽ lớn hơn những con mèo bình thường, hơn nữa chúng nó cũng rất hung dữ.
Quan trọng nhất chính là, loại mèo này có thi khí rất nặng, có thể thông qua tiếng kêu nhiếp hồn, làm rối loạn tâm trí con người.
“Không sai, nó chính là thi miêu. Con thi miêu này có cơ thể to lớn như vậy, chắc chắn là được người ta nuôi dưỡng.
Chúng ta đi theo nó! Nói không chừng có thể tìm thấy chủ nhân của thi miêu!” Độc đạo trưởng nói.
Vừa dứt lời, Lão Tần gia liền có chút sốt ruột: “Một khi đã như vậy, còn chần chờ gì nữa!” Nói xong, Lão Tần gia nhặt một cục đá ném về phía con mèo đen: “Súc sinh!”
Con mèo đen vốn dĩ đang nằm trên tảng đá xanh mà híp mắt ngủ, lúc này dường như nó đã phát hiện ra nguy hiểm, nó bỗng mở mắt, thân thể nhảy vọt lên, trực tiếp né tránh hòn đá. Miệng nó gầm lên một tiếng “Meo”.
Tiếng kêu rất lớn nhưng cũng rất thô. Đôi mắt u ám gắt gao trừng chúng tôi, rõ ràngnó chẳng sợ người chút nào.
“Súc sinh, mày còn kêu phải không!” Lão Tần gia tiếp tục mắng. Nói rồi ông lại nhặt lên một cục đá ném về phía nó.
Sau vài lần né tránh, con mèo đen đã xoay người chạy về một hướng khác.
Sư phụ và Độc đạo trưởng nhìn thấy vậy, lập tức hô to: “Đuổi theo!”
Chúng tôi bắt đầu đuổi theo mèo đen, tốc độ của nó rất nhanh, nhưng từ đầu đến cuối chúng tôi cũng chưa từng mất dấu.
Khoảng năm phút sau, chúng ta xông vào một lùm cỏ dại.
Sau khi khi chui ra từ lùm cỏ, bỗng nhiên chúng tôi phát hiện ngôi miếu đổ nát mà chúng tôi đang tìm kiếm đã xuất hiện ở trước mặt ……
Khi nhìn thấy ngôi miếu cổ, trong phút chốc mọi người đều sửng sốt, sau đó liền lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công, không nghĩ tới ngôi miếu cổ này lại bị che khuất sau bụi cỏ rậm rạp, cách chúng tôi cũng không xa.
Bởi vì nơi này lưng tựa sát núi và bị rừng cây rậm rạp che phủ, nếu không tới gần, căn bản không thể nào phát hiện ra ngôi miếu đổ nát này, khó trách chúng tôi tìm hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm được.
Còn con mèo đen to lớn kia, lại đang chạy như bay về phía ngôi miếu này.
Nhìn đến đây, vẻ mặt của sư phụ liền trầm xuống: “Xem ra chỗ Văn Trọng nói, chính là ở chỗ này.
Đi thôi, chúng ta vào xem thử một chút bên trong có gì! Mọi người hãy quan sát thật kĩ, đề phòng ngừa bị đánh lén.”
Nghe sư phụ nói xong, mọi người đều gật đầu.
Chúng tôi nhanh chóng lấy nước mắt trâu, bôi vào mí mắt.
Sau khi cảm giác mát lạnh qua đi, cảnh tượng hoang vu trước mắt bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tôi nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy chỗ nào khác thường, càng không nhìn thấy du hồn dã quỷ .
Chỉ là trong không khí, có một ít sương trắng do âm khí ngưng tụ tạo thành.
Nhận thấy xung quanh không có nguy hiểm, mọi người bắt đầu đi về phía ngôi miếu.
Ngôi miếu này đã bị hư hỏng nặng, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, không biết đã bỏ hoang bao lâu.
Càng tới gần ngôi miếu, tôi càng cảm nhận được sự u ám, âm khí cũng nặng hơn, không khí ở bên trong còn khiến cho người ta có cảm giác u uất, bực bội.
Thời điểm mọi người đi đến trước cửa, sư phụ và Độc đạo trưởng đã cố ý để tôi và Phong Tuyết Hàn lui về phía sau, che chắn cho chúng tôi, đề phòng lúc vào nhà, bị mấy thứ đồ dơ bẩn đập vào mặt.
Về phần Lão Tần gia thì đi cuối cùng, đề phòng đằng sau có thể xuất hiện nguy hiểm.
Lúc này đã đến trước cửa, trên cách cửa gỗ rách nát đã bị phủ kín một lớp rêu xanh, mang theo mùi hôi thối.
Độc đạo trưởng và sư phụ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tôi liền nhìn thấy Độc đạo trưởng đã dùng mũi kiếm của kiếm gỗ đào chém lên cánh cửa.
Lập tức, cánh cửa đã phát ra âm thanh chói tai “cạch cạch cạch” giữa bốn bề vắng lặng, bị đẩy ra từng chút một.
Theo tiếng kêu đó, mọi người ai nấy đều căng thẳng.
Chương 89.
Tim như đang treo ở cổ họng, mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào khe hở đang ngày càng mở rộng.
Cùng với âm thanh “lạch cạch” đang vang lên, cánh cửa gỗ đã dần dần bị đẩy ra.
Cảnh vật trong phòng cũng dần lộ ra trước mắt chúng tôi.
Khi cánh cửa mở được một nửa, mọi người đều biến sắc.
Lúc này, tôi cảm thấy toàn thân đều choáng váng.
Tôi cảm thấy da đầu tê dại, một cỗ hơi lạnh tràn từ trên đỉnh đầu, kéo đến lòng bàn chân.
Bởi vì tôi nhìn thấy rất rõ ràng, ở nơi hoang vu lạnh lẽo này, lại đang treo ba “xác chết”.
Ba người này đều mặc áo trắng, tóc tai bù xù, chỉ có thể thông qua khe hở giữa những lọn tóc mà nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch.
Quấn quanh cổ là một sợ dây thừng nối thẳng lên xà nhà.
Theo cửa phòng mở ra, gió nhẹ thổi lướt qua, thân thể của bọn họ cũng nhẹ đong đưa theo, cảnh tượng kia nhìn qua cực kì dọa người.
Không những thế, ngay trước cửa phòng, dưới một bức tượng đá cụt đầu, một người đàn ông với khuôn mặt u ám, đang vuốt ve một con mèo đen lớn.
Hắn thấp giọng khàn khàn nói: “Tiểu Hắc ngoan, chờ tao giết chết bọn họ, liền cắt máu thịt của bọn họ ra cho mày ăn!”
Nói xong, con mèo đen kia vô cùng hưng phấn. Một đôi mắt to lập lòe nhìn chằm chằm vào người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng kêu “meo meo”.
Âm thanh đáng sợ vang lên trong màn đêm yên tĩnh, cảm giác như có móng vuốt cào xé ở trong lòng.
Không chỉ vậy, cùng với tiếng mèo kêu, ba người đàn ông đã chết treo lơ lửng trên xà nhà đồng loạt ngửng đầu.
Trong phút chốc, mái tóc dài tung bay.
Một gương mặt nhợt nhạt lộ ra ngoài và trong khoảnh khắc đó đôi mắt của bọn họ đã hé mở, không có đồng tử, một mảnh trắng xóa, giống như mắt cá chết vậy.
Cùng với việc mở mắt, kèm theo đó là nở một nụ cười vô cùng quỷ dị, khiến người ta toàn thân tê dại.
Trong phút chốc, tôi đã phục hồi tinh thần từ trong sự kinh hoảng.
Khi liếc mắt nhìn mấy người ở trong phòng, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Căn phòng này, không ngờ là một ổ quỷ.
Những xác chết đang bị treo trên xà nhà, căn bản chính là ba tên ác quỷ.
Còn người đàn ông đang vuốt ve mèo đen kia, rõ ràng chính là tên ác quỷ giết người đã chạy thoát đêm hôm đó.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng, trong căn phòng này nhiều nhất chỉ có hai người.
Một là yêu đạo, hai là ác quỷ.
Nhưng không ngờ, bên kia lại làm ra chiến trận lớn như vậy, lập tức xuất hiện bốn con quỷ.
Người nào người nấy đều không có đồng tử, tất cả đều là quỷ hồn đã hóa thành lệ quỷ.
Cho dù tôi đi theo sư phụ bán hương nến giấy tiền đã hơn mười năm, nhưng lúc này đây tôi cũng cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng tôi vẫn cố sức trấn tĩnh, tự an ủi mình, đối phương có bốn người, bên mình có năm người, vẫn chiếm ưu thế hơn.
Sư phụ và Độc đạo trưởng không chút sợ hãi, nhưng lại nhướng mày, tôi nghe thấy sư phụ cất tiếng: “Đúng là một ổ quỷ, nếu đều ở đây, đêm nay vừa vặn giải quyết toàn bộ!”
Nhưng ác quỷ kia lại cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng lên: “Hừ! Địa ngục không cửa, mấy người lại muốn xông tới, tôi không đi tìm mấy người, mấy người lại tự mình đưa tới cửa?”
Nói xong, ác quỷ giơ tay lên. Cánh cửa phía sau chúng tôi “loảng xoảng” một tiếng liền trực tiếp khép lại.
Không chỉ có thế, ba con quỷ đang bị treo trên xà nhà cũng đồng loạt giơ móng vuốt lên.
Sau đó bọn chúng đều cùng phát ra tiếng gào thét “Ngao”, nhào về phía chúng tôi.
Dây thừng quấn trên cổ, phát ra tiếng “Răng rắc” đứt đoạn, có vẻ sức lực vô cùng mạnh mẽ.
Sư phụ, Độc đạo trưởng và lão Tần gia thấy thế, liền hừ lạnh một tiếng, không chút do dự đã nâng kiếm gỗ lên tiếp chiêu.
Trong nháy mắt, sáu người liền xông vào trận đấu.
Tôi cùng với Phong Tuyết Hàn cũng không đứng ngốc ra đó, thấy ác quỷ đang ôm con mèo không ngừng vuốt ve, máu nóng trong lòng của tôi liền nổi lên: “Lão Phong, chúng ta làm một trận lớn đi!”
Rõ ràng, tên ác quỷ này chính là đại ca cầm đầu ở nơi này.
Chỉ cần giải quyết hắn, đám lệ quỷ ở đây sẽ như rắn mất đầu, chúng tôi sẽ có cơ hội chiến thắng rất lớn.
Tôi cùng Phong Tuyết Hàn hợp lực, cũng có vài phần nắm chắc.
Dù sao đêm hôm trước, sư phụ cùng Độc đạo trưởng đã làm tên ác quỷ này bị thương, thậm chí ác quỷ vì muốn chạy trốn, đã tiêu hao rất nhiều yêu pháp.
Mới trôi qua có một ngày, vết thương của hắn chắc chắn còn chưa lành.
Cho nên tôi mới dám nói như vậy, hoàn toàn không phải do bốc đồng.
Phong Tuyết Hàn gật đầu mà không nói lời nào.
Ngay lập tức, hai chúng tôi cùng rút ra pháp khí và lao thẳng về phía tên ác quỷ kia.
Bởi vì kiếm gỗ đào và đồng tiền kiếm của tôi đã bị phá hủy, vậy nên bây giờ tôi đang dùng đồng tiền kiếm của Lão Tần gia.
Mặc dù thanh kiếm này có chút ngắn, nhưng cũng mạnh không kém.
Mặt chạm mặt, tôi cùng Phong Tuyết Hàn liền lao về phía ác quỷ.
Sắc mặt hắn ta tối sầm lại, buông lỏng con mèo ở trong tay, khóe miệng lộ ra cặp răng nanh hung ác.
Chương 90.
Trong miệng gầm lên một tiếng, ác quỷ liền vung móng vuốt về phía chúng tôi.
Tôi cũng không dám khinh thường, vội vàng giơ tay chống cự.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Bang”, móng vuốt của ác quỷ trực tiếp nện lên thân kiếm, truyền tới một cỗ lực lượng làm cánh tay của tôi tê dại, suýt chút nữa đồng tiền kiếm đã rơi khỏi tay tôi.
Trước khi ác quỷ tấn công lần nữa, Phong Tuyết Hàn đã lao tới.
Ác quỷ liền bỏ mặc tôi mà chuyển sang tấn công Phong Tuyết Hàn.
Chỉ nghe thấy tiếng “bang, bang, bang” Phong Tuyết Hàn cũng bị đánh lui trở lại, không thể phản kháng.
Thấy vậy, tôi không khỏi cau mày.
Xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của tên ác quỷ này, lại quá tự tin vào năng lực của chính mình.
Ngay cả khi ác quỷ đã bị thương, trong tình huống hai chọi một giữa chúng tôi với ác quỷ thì chúng tôi vẫn có chút đuối sức…
Thật không ngờ tên ác quỷ đã bị thương mà còn lợi hại như vậy.
Trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng dù có lợi hại đến đâu thì hôm nay tôi cũng phải giết chết tên ác quỷ này.
Phía bên kia, đám người của sư phụ cùng Độc đạo trưởng cũng đang diễn ra một trận chiến rất ác liệt.
Ba tên lệ quỷ đối đầu với đám người của sư phụ đều không phải dạng vừa, bọn chúng hung hãn và vô cùng cuồng bạo, trong nhất lúc thời hai bên không thể phân chia thắng bại.
Ba con quỷ treo cổ vừa tàn bạo cắn xé vừa phát ra những tiếng “gừ gừ…” chói tai, liều mạng xông về phía đám người của sư phụ.
Ngay lúc này, ác quỷ cũng đột nhiên gầm lên, há to cái miệng đầy máu của mình lao về phía tôi. Miệng nó còn phát ra những tiếng gầm: “gào, gào”
Nghe thôi cũng thấy lạnh người.
Nhưng hiện tại máu trong người tôi đang không ngừng cuộn trào, dường như tôi không còn biết sợ hãi là gì.
Tôi nắm chặt đồng tiền kiếm ở trong tay chém về phía tên ác quỷ kia.
Ai ngờ, cơ thể của tên ác quỷ này lại xuất hiện dị thường, trong nháy mắt hắn đã biến mất trong làn khí mỏng manh.
Cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt khiến tôi không khỏi kinh hãi.
Tôi cẩn thận liếc nhìn xung quanh, cố tìm ra phương hướng di chuyển của ác quỷ.
Không đợi tôi tìm ra được quy luật di chuyển của hắn. Ngay phía bên trái của tôi đã xuất hiện tiếng gầm của ác quỷ: “Nhóc con đi chết đi!”.
Vừa nói xong, móng vuốt của ác quỷ đã tiến về phía cổ của tôi.
Móng vuốt vô cùng sắc nhọn, trông như những lưỡi dao rựa gớm ghiếc.
Chỉ cần tôi bị tên ác quỷ này tóm được, cho dù có giữ lại được cái mạng này thì các mạch máu cũng sẽ bị xé rách.
Lòng tôi run lên từng đợt, tôi cũng vội vàng né tránh từng đợt tấn công hung hiểm của hắn.
Không may là khoảng cách quá gần, tôi không thể rút lui được nữa, chỉ còn biết trơ mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn của hắn cứa vào cổ của mình.
Trong một khoảnh khắc như vậy, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình căng thẳng, vô cùng sợ hãi.
Tuy nhiên, chính vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh tôi đã hét lớn: “Cút ngay!”
Vừa dứt lời, liền có một chiếc gương đồng bay đến, “bộp” một cái, tát thẳng vào mặt của ác quỷ.
Chỉ nghe một tiếng “xèo xèo” có một luồng khí đen bốc ra, trong nháy mắt ác quỷ đã kêu lên thảm thiết, hiển nhiên là dương khí từ chiếc gương đồng đã làm hắn vô cùng đau đớn.
Còn chưa kết thúc, Phong Tuyết Hàn đã nắm lấy cơ hội này, cậu ta bay lên không trung, “Phịch” một tiếng, trực tiếp đá một cái vào vai của ác quỷ.
Sau khi bị Phong Tuyết Hàn đá cho một cước, ác quỷ bị mất thăng bằng nhanh chóng né sang một bên, móng vuốt của hắn cũng quét qua mặt tôi.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là thân thể này không còn nguyên vẹn rồi, trong lòng tôi không ngừng run sợ.
Mặc dù tôi còn đang rất kinh ngạc nhưng cũng không dừng lại. Sinh tử chỉ cách nhau có một đường, cho nên tôi càng không dám chậm trễ.
Cầm thanh kiếm trong tay, tôi đâm thẳng về phía sau lưng của ác quỷ.
Sau khi được Phong Tuyết Hàn cứu giúp, tôi hừng hực khí thế, không dám dừng lại.
Kiếm trên tay tôi lao nhanh về phía trước với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, có thể nói rằng tôi nắm chắc chín phần sẽ thành công.
Chỉ cần tên ác quỷ này bị kiếm trên tay tôi đâm trúng ngực, cho dù không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Nhìn mũi kiếm của tôi ngày càng gần ngực của ác quỷ, tôi càng trở nên hưng phấn.
Tôi còn tưởng tượng ra viễn cảnh chính mình đâm chết tên ác quỷ chết tiệt này.
Nhưng tôi thật không ngờ, ngay đúng thời điểm mũi kiếm sắp chạm vào ngực của tên ác quỷ, thì có một con lệ quỷ từ trong cuộc chiến với đám người của Độc đạo trưởng đã lao vào giữa tôi và tên ác quỷ kia.
Kết quả là, mũi kiếm của tôi bị lệch xuống, cũng không đâm trúng ác quỷ mà đâm xuyên qua con lệ quỷ này.
Đây chỉ là một lệ quỷ bình thường sao có thể chịu được dương khí của đồng tiền kiếm?