1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Thi Muội
  4. Tập 10: Không được để ác quỷ chạy thoát (c91-c100)

[Dịch] Thi Muội

Tập 10: Không được để ác quỷ chạy thoát (c91-c100)

❮ sau

Chương 91. Không được để ác quỷ chạy thoát!

Trong miệng lệ quỷ lập tức phát ra tiếng thét chói tai, sắc mặt của lệ quỷ tối sầm lại, tràn đầy thống khổ.

Cũng nhờ đó, tên ác quỷ này đã tìm được một con đường sống.

Hắn ổn định lại thân thể, ném gương bát quái lên trên mặt.

Cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn quỷ treo cổ đã đỡ một kiếm cho mình.

Ác quỷ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi: “Chết tiệt, suýt chút nữa tao đã để cho mày thành công rồi!”

Dứt lời hắn ta lao tới tấn công tôi.

Trong lúc đối phó với tên ác quỷ này, cho dù chỉ do dự một giây đều có khả năng mất mạng.

Tôi vội vàng nắm chặt đồng tiền kiếm, rút nó ra khỏi người của quỷ treo cổ.

Sau khi tôi rút kiếm ra, quỷ treo cổ liền ngã trên mặt đất, thân thể run rẩy, hiển nhiên là không sống nổi.

Tôi cũng mặc kệ tên lệ quỷ này, tôi giơ thanh kiếm ở trên tay muốn đâm thêm lần nữa.

Bỗng nhiên Độc đạo trưởng lao tới, hét lớn một tiếng: “Nghiệp chướng, hôm nay chính là ngày chết của mày!”

Nói xong liền nhào về phía ác quỷ. Đồng thời, Phong Tuyết Hàn cũng lập tức xông lên.

Tôi cũng không chịu thua kém, cũng xông về phía trước.

Trong nháy mắt tình thế đã xoay chuyển thành ba đấu một, không những thế một người trong số chúng tôi còn là Độc đạo trưởng có đạo hạnh rất cao.

Độc đạo trưởng đã ra tay thì không hề tầm thường, kiếm lia tới đâu uy phong tới đó, còn sử dụng cả bùa chú. Khí thế của ông phải nói là rất oai phong.

Chưa kể đến tên ác quỷ này còn có thương thế ở trên người, đối phó với tôi và Phong Tuyết Hàn còn gắng gượng được.

Nhưng giờ đây hắn phải đối mặt với Độc đạo trưởng, tôi và Phong Tuyết Hàn, căn bản không thể đánh trả được.

Vừa mới chạm mặt, hắn đã bị đánh lùi về phía sau.

Không quá ba mươi chiêu, tên ác quỷ đã bị chúng tôi đánh phải lui tới góc phòng.

Hiện tại ác quỷ không thể lui được nữa, Độc đạo trưởng muốn giơ kiếm giết chết hắn.

Bỗng nhiên con mèo đen to lớn lúc trước đã lao ra từ phía sau, nó kêu lên một tiếng: “Meo”

Sau đó, nó liền nhảy lên đỉnh đầu của Độc đạo trưởng.

Nó giương móng vuốt, vừa cào vừa gặm ở trên đầu ông. Miệng nó không ngừng phát ra những tiếng kêu dồn dập, tràn đầy tức giận: “Méo, méo, méo,…”

Tôi và Phong Tuyến Hàn đang đứng ở hai bên trái phải, đột nhiên nhìn thấy con mèo đen xuất hiện, chúng tôi không khỏi sửng sốt.

Sự xuất hiện đột ngột của con mèo đen này không gây chết người nhưng cũng đủ phiền phức.

Nếu nó cứ cản trở, sao Độc đạo trưởng có thể xuống tay được?

Theo bản năng Độc đạo trưởng đã vươn tay đánh đuổi con mèo đen này: “Súc sinh, cút đi, cút đi,…”

Kết quả cơ thể của Độc đạo trưởng không ngừng lắc lư, thanh kiếm vừa giơ lên đã bị mất thăng bằng.

Tên ác quỷ cũng nhân cơ hội này, ngay lập tức lao lên phía trước.

Chớp lấy thời cơ Độc đạo trưởng đang có sơ hở, hắn liền xông ra ngoài. Hơn nữa, khi hắn tiến đến gần Độc đạo trưởng còn giơ móng vuốt cào về phía ông.

“Roẹt”

Quần áo của Độc đạo trưởng lập tức bị xé rách, trên người ông đã xuất hiện ba vệt máu.

Độc đạo trưởng bị thương chỉ có thể nhanh chóng lùi sang một bên, nếu chần chừ thêm nữa có thể sẽ dẫn đến trọng thương.

Nhưng tên ác quỷ này cũng không có ý định giết chết Độc đạo trưởng.

Ngay khi Độc đạo trưởng né tránh, hắn liền lao nhanh ra ngoài cửa.

Vốn dĩ cánh cửa đang đóng, “Rầm” một tiếng đã bị mở.

Tên ác quỷ kia không chút do dự lao ra khỏi phòng.

Con mèo đen đang cản trở Độc đạo trưởng cũng vung chân nhảy xuống đất khi ông né sang một bên. Sau đó nó đã hóa thành một bóng đen, chạy theo ác quỷ lao ra khỏi phòng.

Tất cả những chuyện này xảy ra rất nhanh, từ việc con mèo đen ngăn cản Độc đạo trưởng, đến sự tấn công bất ngờ của tên ác quỷ và cuối cùng là cuộc chạy trốn của hai tên lệ quỷ đang đánh nhau cùng sư phụ và Lão Tần gia.

Tất cả những việc này xảy ra liên tiếp chưa đến một giây, gần như chỉ là một khoảnh khắc.

Tôi và Phong Tuyết Hàn cũng không kịp chặn đường hai tên quỷ treo cổ.

Độc đạo trưởng sờ đầu cùng miệng vết thương ở trên người, ông hung hăng quát lớn: “Chết tiệt, không được để ác quỷ chạy thoát!”

Vừa dứt lời, sư phụ đã cầm kiếm lên, ông cũng không thèm để ý đến quỷ treo cổ sắp hồn phi phách tán: “Mẹ nó, đuổi theo!”

Dứt lời, sư phụ là người đầu tiên lao ra ngoài đuổi theo đám ác quỷ.

Để hổ về rừng sẽ gây ra hậu quả khôn lường, ai cũng hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, cho nên chúng tôi không một ai dám lơ là.

Tất cả mọi người đều siết chặt pháp khí ở trên tay, đuổi theo đám ác quỷ ra khỏi ngôi miếu đổ nát…

Mục tiêu chính của đêm nay khi chúng tôi đến đây chính là vì tên ác quỷ này, sao chúng tôi có thể để cho hắn chạy thoát được ?

Sư phụ vừa mới cất bước, mọi người đều đồng loạt đuổi theo.

Tốc độ của tên ác quỷ này phải nói là cực nhanh, suýt chút nữa hắn đã chạy trốn vào bên trong lùm cây cách đó không xa.

Chương 92

Mặc dù sư phụ cùng Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đều đã hơn 60 tuổi, nhưng lúc truy bắt tên ác quỷ này cũng rất nhanh nhẹn.

Tôi thật sự hoài nghi có phải ba lão già trước mặt đã từng là nhà vô địch chạy nước rút hay không, mà thoáng một cái đã bỏ lại tôi và Phong Tuyết Hàn ở sau lưng.

Chỉ “Vèo vèo vèo” mấy tiếng, ba người bọn họ đã trực tiếp đuổi vào lùm cây.

Chờ đến khi tôi cùng Phong Tuyết Hàn đuổi đến, đã không còn nhìn thấy đám người sư phụ cùng với tên ác quỷ kia.

Chúng tôi chỉ có thể dựa theo âm thanh để có thể phán đoán ra phương hướng, sau chạy về phía trước.

Vừa mới bắt đầu thì mọi việc vẫn còn tốt, chúng tôi cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Nhưng càng về sau, tôi mới thấy hình như mình đã đi nhầm hướng.

Tôi và Lão Phong đi vòng quanh bãi cỏ gần 40 phút, vẫn không nhìn thấy một chút bóng dáng nào của sư phụ và những người khác .

Bởi vì tôi không biết sư phụ cùng đám người kia đã đi đâu, cho nên tôi cùng Phong Tuyết Hàn còn thử hô lên vài tiếng và gọi điện thoại.

Kết quả là không có ai trả lời lại, yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.

Hai chúng tôi dự định gọi điện thoại nhưng có điều nơi đây lại chẳng có chút tín hiệu nào.

Tôi nhìn bốn phía sau đó nói với Phong Tuyết Hàn: “Lão Phong, hình như chúng ta bị lạc rồi !”

Phong Tuyết Hàn cau mày: “Không sao, ở đây là sườn núi, chúng ta có thể đi lên đỉnh núi, chắc chắn có thể tìm được đám người của sư phụ!”.

Nghe Phong Tuyết Hàn nói như vậy tôi cũng cảm thấy có chút đạo lí.

Mặc dù hơi phiền phức một chút nhưng so với ở lại chỗ này thì đi lên trên đấy sẽ dễ tìm thấy bọn họ hơn.

Vì thế chúng tôi đã bắt đầu đi từ sườn núi đi lên đến đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng tôi cùng Phong Tuyết Hàn đã đi gần hai mươi phút nhưng vẫn không thấy đỉnh núi đâu.

Không chỉ có như thế, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy khoảng cách giữa đỉnh núi và hai chúng tôi cũng không có rút ngắn.

Nhìn thấy như vậy tôi không khỏi lộ ra một chút nghi ngờ.

Đã gần hai mươi phút rồi, sao vẫn còn xa như vậy.

Trong lúc tôi định mở miệng thì Phong Tuyết Hàn đã mở lời trước: “Đinh Phàm, chúng ta đừng đi nữa”.

Nghe thấy Phong Tuyết Hàn nói như vậy tôi không nhịn được hỏi: “Tại sao”.

Kết quả Phong Tuyết Hàn nhìn qua một lượt rồi chỉ vào một cái cây cách đó không xa: “Cậu nhìn cái cây kia đi, chúng ta đã đi qua ba lần và đây là lần thứ 4 …..”

Giọng nói của Phong Tuyết Hàn có phần ngưng trọng, đôi mắt mang theo vẻ buồn bực.

Tôi vừa nhận ra có gì đó không ổn mà Phong Tuyết Hàn lại nói ra những lời này, trong lòng tôi chợt vang lên tiếng “lộp bộp” thân thể có chút run lên, tôi không nói chuyện nữa mà lập tức nhìn cái cây vừa rồi.

Vừa nãy chúng tôi rõ ràng đã đi ngang qua đây nhưng hiện tại không biết vì sao lại quay về chỗ cũ.

Trong lòng tôi không khỏi nghĩ đến ba chữ “quỷ dời tường”.

Chuyện này không hiếm gặp ở những vùng nông thôn, thậm chí ở vùng nội thành đô thị đều đã có người từng gặp qua “quỷ dời tường”.

Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này kì thực là do có thứ không sạch sẽ quấy phá.

Khi gặp phải tình huống này, mọi người đều tưởng rằng mình đang đi theo ý nghĩ của chính mình, nhưng thật ra là đang đi vòng quanh tại một chỗ.

Mà hiện tại chúng tôi cũng đang trải qua tình huống này.

Chúng tôi đã đi vài vòng hơn nữa tâm trí của chúng tôi cũng thanh tỉnh, không phải quỷ dời tường thì là gì?.

Tôi không khỏi kinh hãi thốt lên một tiếng: “Quỷ .. quỷ dời tường?”

Phong Tuyết Hàn nhìn về bốn phía, nói: “Đúng vậy, chúng ta đã bị mê hoặc, nếu không phá được cạm bẫy này, đêm nay chúng ta chỉ có thể chạy vòng vòng ở chỗ này”.

Bỗng nhiên trong đầu tôi nhớ ra trước kia mình từng nghe nói, nếu gặp quỷ dời tường thì phải mang giày ngược, làm như vậy sẽ có thể thoát khỏi nó.

Nói xong tôi liền muốn cởi giày ra.

Phong Tuyết Hàn trực tiếp ngăn cản tôi: “Vô dụng thôi! Nếu đây chỉ là một thứ không sạch sẽ bình thường, có lẽ biện pháp này có thể dùng được, nhưng cậu ngẫm lại xem, đêm nay chúng ta đã phải đối phó với cái gì”.

Vừa nghe thấy lời này, tôi liền cảm thấy một trận ớn lạnh.

Phong Tuyết Hàn nói không sai, đêm nay thứ mà chúng tôi muốn giải quyết chính là tên ác quỷ đã giết người và những con quỷ treo cổ.

Bất kể là ai trong số đó đều là nhân vật nguy hiểm và tàn ác.

Loại biện pháp ở nông thôn này sao có thể đối phó với những lệ quỷ này.

“Lão Phong, vậy cậu có biện pháp nào không? Tôi nghe nói nếu không thoát khỏi quỷ dời tường thì sẽ bị nó luộc chết, tôi hơi lo lắng.

Bởi vì đây không phải là một trò đùa mà trước kia tôi đã từng nghe sư phụ nói, có rất nhiều người sống đã từng gặp phải quỷ dời tường, sau đó sẽ sinh ra lệch lạc về thời gian.

Chương 93

Không chỉ bị giày vò về nghị lực và tinh thần, nếu không đủ kiên định tâm trí sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Thậm chí cũng không có gì có thể đảm bảo rằng sẽ không có người tấn công mình trong lúc này.

Nhưng tôi vừa dứt lời thì đằng sau đã bùng lên một ngọn lửa.

“Đi mau, cháy rồi”. Tôi kinh ngạc mở miệng nói xong liền chạy về phía trước.

Nhưng chúng tôi chưa đi được vài bước thì ngọn lửa đã bùng lên trước mặt

chúng tôi.

Cỏ dại cùng bụi cây nhanh chóng bị đốt cháy, một bức tường lửa đã xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.

Trong nháy mắt ngọn lửa đã bốc cháy dữ dội, điều này xảy ra quá nhanh chóng khiến chúng tôi không kịp phản ứng.

Ngọn lửa bốc lên không trung, khiến mặt của chúng tôi đỏ bừng, cảm giác nóng bức giống như bị kim châm khiến chúng tôi rất khó chịu.

Tôi trầm mặc bởi vì tôi đã nhìn ra ngọn lửa này có gì đó không bình thường.

Dường như ngọn lửa này có mắt, chúng tôi chạy đến đâu thì nó cháy đến đó.

Thứ đó nhất định là đang công kích chúng tôi, nhằm phá vỡ sự phòng ngự cuối cùng của chúng tôi, sau đó sẽ tấn công chúng tôi.

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nói: “Lão Phong, đây nhất định là chiêu trò của thứ kia. Chúng ta phải nghĩ biện pháp phá vỡ cạm bẫy này, nếu không chúng ta sẽ thật sự tiêu đời.”

Khi tôi đang nói chuyện, âm thanh “bùm bùm” từ ngọn lửa tiếp tục vang lên cùng với cảm giác nóng bức làm cho người ta không phân biệt được thựa và ảo.

Phong Tuyết Hàn khẽ cau mày, dường như cậu ta đang do dự với quyết định sắp đưa ra.

Ước chừng qua hai giây, Phong Tuyết Hàn đã cắn răng, sau đó nói: “Tôi có một cách ….’’

“Nếu có cách thì mau nói đi còn úp úp mở mở làm gì?” Tôi vội vàng nói, cũng không quên đề phòng nhìn bốn phía.

Dường như Phong Tuyết Hàn còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng đã chần chừ, sau đó lấy từ trong túi ra một cái chai màu đen.

Khi nhìn thấy cái chai màu đen, trong nháy mắt tôi đã nhận ra thứ này chính là thuốc của Phong Tuyết Hàn, một chai trắng và một chai đen.

Sáng nay cậu ta phát bệnh đã uống 1 viên thuốc trong cái chai màu trắng.

Lúc này tôi nhìn thấy cậu ta lấy ra cái chai màu đen, thì cảm thấy khó hiểu:

“Lão Phong cái này là …không lẽ cậu lại phát bệnh?”

Kết quả Phong Tuyết Hàn chỉ bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi vặn nắp chai, sau đó từ bên trong lấy ra 1 viên thuốc màu đen.

“Tôi không có bệnh, đây là bí mật mà tôi không muốn nói cho người khác biết. Nhưng đêm nay tên lệ quỷ này lại muốn tìm chết, vậy thì tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại …’’

Phong Tuyết Hàn đột nhiên nói môt câu như vậy, khiến tôi cũng sững người. Tôi Căn bản không hiểu Phong Tuyết Hàn đang muốn làm gì, không đợi tôi mở miệng hỏi.

Phong Tuyết Hàn đã cầm viên thuốc trong tay trực tiếp cho thẳng vào miệng. Mới vừa nuốt viên thuốc vào miệng, sắc mặt của Phong Tuyết Hàn đã lập tức thay đổi.

Trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, Phong Tuyết Hàn còn đột nhiên thở gấp. Giống như một người lên cơn hen xuyễn, không ngừng hít thở không khí.

Thấy Phong Tuyết Hàn như vậy, tôi vội vàng vỗ vỗ vào lưng của cậu ấy, hỏi: “Phong Tuyết Hàn, cậu không sao chứ, có phải đã uống nhầm thuốc rồi không, sáng nay không phải cậu uống chai màu trắng sao?

Nhưng Phong Tuyết Hàn vừa thở hổn hển vừa nói với tôi: “Tôi không sao, lát nữa, lát nữa gặp anh ta, nhất định, nhất định đừng nói, đừng nói tên của tôi ra.”

Phong Tuyết Hàn vừa mới dứt lời thì “Phịch” một tiếng đã ngã ra đất. Mắt trợn trắng, cơ thể co giật, sùi bọt mép. Trông cực kỳ đáng sợ.

Tôi bị Phong Tuyết Hàn làm cho mơ hồ, căn bản không hiểu cậu ta đang làm gì. Còn nói cái gì mà gặp anh ta, anh ta là ai, tại sao lại không được nhắc đến tên?

“Phong Tuyết Hàn, Phong Tuyết Hàn!” Tôi dùng tay lay cậu ta dậy.

Cậu ta không có phản ứng gì đã vậy còn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Việc đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là cậu ta bị như vậy có phải là do uống nhầm thuốc rồi không, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ chết.

Vì tình hình cấp bách nên tôi vội vàng đi tìm chai thuốc màu trắng cho cậu ta uống, sau khi cậu ta hồi phục thì tôi sẽ hỏi chuyện sau.

Nhưng ai biết được, sau khi tôi tìm được chai thuốc từ lưng quần của Phong Tuyết Hàn, còn chưa đợi tôi mở được nắp chai.

Phong Tuyết Hàn người đang co giật, sùi bọt mép đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, những triệu chứng trước đó đều biến mất.

Nhìn thấy Phong Tuyết Hàn đã tỉnh lại tôi cảm thấy thật may mắn: “Lão Phong, cậu không sao rồi à!”

Nhưng tôi vừa dứt lời, liền cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt và biểu cảm của Phong Tuyết Hàn đã thay đổi, hoàn toàn khác với lúc trước.

Không đợi tôi mở miệng Phong Tuyết Hàn đã trừng mắt nhìn tôi, cậu ta dùng một giọng điệu khác lạ có chút khinh thường và không hài lòng, nói: “Lão Phong cái con khỉ, gọi tôi là anh!”

Chương 94.

Tôi trợn tròn mắt, có phải cậu ta bị động kinh rồi trở nên khùng luôn rồi.

“Phong Tuyết Hàn, cậu có chắc là bản thân không sao chứ, hay là uống thêm một viên thuốc nữa đi.” Lúc đó tôi nghĩ Phong Tuyết Hàn đang phát bệnh.

Nhưng tôi vừa cầm chai thuốc màu trắng lên, thì Phong Tuyết Hàn ở trước mặt đã lộ ra vẻ tức giận. Không những vậy còn trực tiếp dùng tay giật lấy chai thuốc.

“Đưa đây cho ông!” Nói xong, cậu ta trực tiếp hất cái chai ra khỏi tay tôi, bản thân cũng trực tiếp đứng dậy.

Còn chai thuốc màu trắng thì rơi vào bên trong biển lửa ở bên cạnh.

“Phong Tuyết Hàn cậu làm sao vậy !” Cả người tôi bất động , không suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy cậu ta trong chớp mắt đã biến đổi thành một người hoàn toàn khác.

Nhưng ai mà biết được, sau khi ba chữ Phong Tuyết hàn được thốt ra, người ở trước mặt lại cúi mặt xuống.

Nhanh như chớp bóp lấy cổ của tôi, “ Phong Tuyết Hàn, cậu đang làm gì vậy!” tôi kinh ngạc, cảm thấy không ổn.

Người trước mặt hoàn toàn khác với Phong Tuyết Hàn. Nhưng tôi vừa nghĩ đến đây, tên đó liền nói vào mặt tôi “Nhóc con, nhớ cho kỹ tên của ông là Hàn Tuyết Phong, không phải tên rác rưởi Phong Tuyết Hàn kia!”

Nói xong, anh ta dùng một lực rất mạnh, tôi cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ và kỳ lạ đang tấn công mình, sau đó thì tôi bị đẩy ngã ra đất. Trong chớp mắt tôi vừa kinh ngạc vừa lo sợ.

Trong lúc nhất thời tôi liền nhớ ra Phong Tuyết Hàn đã từng nói rằng cậu ta có một bí mật không thể nói, còn nói một lát nữa nếu gặp “anh ta” thì đừng nói ra tên của cậu ấy.

Sau khi xâu chuỗi lại mọi chuyện, tôi phát hiện hình như đây không phải là bệnh.

Mà là trong người của Phong Tuyết Hàn còn có một người nữa, chính là “anh ta”, hay còn gọi là “quỷ hộ mệnh”.

“Quỷ hộ mệnh” là thuật ngữ bắt nguồn từ Nam Dương, ba chủng loại nổi tiếng là Thuần Phục, Dưỡng Quỷ, Mời Thần.

Quỷ hộ mệnh thuộc về loại Mời Thần, một loại thuật pháp của vu sư ở Nam Dương. Đặt hai đứa trẻ sinh đôi mới sinh vào một thùng chứa đặc biệt, sau đó cắt mạch máu của một trong hai đứa trẻ, để máu tươi chảy ra, nuôi đứa trẻ còn lại và để đứa trẻ kia chết dần đi.

Sau đó đóng nắp lại và dán bùa phong ấn hồn phách lên đó. Lại tiến hành một số nghi lễ đặc biệt nếu đứa trẻ sơ sinh trong thùng chứa có thể sống sót qua một ngày thì nó sẽ được gieo vào người “quỷ hộ mệnh”.

Mà “quỷ hộ mệnh” này chính là đứa trẻ đã chết ở bên trong thùng chứa. Đứa trẻ này sẽ quấn lấy cơ thể của đứa trẻ còn sống, cùng sống cùng chết, cùng nhau lớn lên .

Nếu gặp trường hợp nguy cấp “quỷ hộ mệnh” sẽ âm thầm bảo vệ người còn lại.

Lúc trước tôi nghe sư phụ giảng về việc này, chỉ cảm thấy không đáng tin, cũng không để tâm lắm.

Nhưng tình hình hiện tại, tôi cảm thấy tình trang của Phong Tuyết Hàn thực sự giống với câu chuyện về “quỷ hộ mệnh”.

Hoặc là nói, Phong Tuyết Hàn bây giờ chính là con quỷ ở trong người cậu ta chứ không phải là bản thân của Phong Tuyết Hàn.

Hiện tại chúng tôi bị mắc kẹt ở đây, không có được sự trợ giúp nào khác.

Phong Tuyết Hàn chắc chắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc uống viên thuốc màu đen đó, gọi con quỷ ở trong cơ thể xuất hiện để giúp đỡ chúng tôi.

Thời khắc đó, trong đầu tôi nghĩ đến những thứ này, chỉ cảm thấy thật khó tin.

Tôi thật không ngờ Quỷ Thuật ở Nam Dương sẽ xuất hiện ở đây, còn là người ở ngay bên cạnh tôi.

Trong khi tôi còn đang kinh ngạc, Hàn Tuyết Phong bất thình lình quay đầu nhìn về phía tôi : “Nhóc con, cậu có quan hệ gì với Phong Tuyết Hàn ?”

Tên này rõ ràng mạnh hơn Phong Tuyết Hàn rất nhiều, hơn nữa còn mang theo lệ khí, là một lệ quỷ.

Tôi không giám chậm trễ, nói : “Chúng tôi là bạn, không biết anh Phong là gì của cậu ấy?”

Tôi mang theo một chút nghi vấn, trong lòng càng muốn xác nhận suy nghĩ của mình.

Nhưng tôi vừa dứt lời Hàn Tuyết Phong liền hừ một tiếng:” Tôi là anh trai của nó, nếu cậu là bạn của nó , tôi sẽ tha cho cậu một mạng.”

Nghe thấy lời này, tôi cảm thấy lúng túng.

Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì suy đoán của tôi là đúng.

Hàn Tuyết Phong ở trước mặt quả nhiên là quỷ ở trong người của Phong Tuyết Hàn. Quỷ hộ mệnh của cậu ta.

Bây giờ đã xác định được thân phận của đối phương, tôi không còn thắc mắc gì về vấn đề này nữa, dù sao chúng tôi cũng đang mắc kẹt trong quỷ dời tường.

Vì vậy tôi liền nói với Hàn Phong Tuyết : “Anh Phong, hiện tại chúng ta đang gặp phải một thứ tà ma, bị nhốt trong quỷ dời tường, anh nói xem chúng ta phải làm thế nào để phá giải!”

Hàn Tuyết Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn tường lửa ở bốn phía đang cháy rực làm cho người ta cảm thấy vô cùng nóng rát, nói: “Cái tên rác rưởi chết tiệt này, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong!”

Chương 95.

Nói xong , Hàn Tuyết Phong trực tiếp đi về một hướng sau đó lại đi về phía trước mấy bước. Cuối cùng, thân thể của anh ta nhảy lên một cái, cả người bật ra ngoài giống như đạn pháo với tốc độ cực nhanh.

Không đợi tôi phản ứng lại, Hàn Tuyết Phong đã nhảy vào bên trong ngọn lửa, hơn nữa anh ta còn mạnh mẽ vung tay, đánh về phía hư không ở trước mặt.

Sau đó tôi chỉ nghe một tiếng “A” thảm thiết, có một bóng người bị kéo ra ngoài.

Nhìn kỹ hơn, thì chính là con quỷ treo cổ đã trốn thoát cùng với ác quỷ.

Nhưng lúc này vẻ mặt của quỷ treo cổ lại vô cùng sợ hãi, chắc là bị dọa sợ rồi.

Hàn Tuyết Phong dùng thêm chút lực ở trên tay, miệng quát lớn “Cút ra đây!”

Nói xong, quỷ treo cổ đã trực tiếp bị anh ta ném xuống đất.

Trong lúc nhất thời, quỷ treo cổ không kịp chống cự, hắn bị Hàn Tuyết Phong đánh cho kêu gào liên tục, tiếng kêu giống như heo đang bị chọc tiết, vô cùng thống khổ.

Tình hình này chắc chắn không cần sự giúp đỡ của tôi và tôi cũng không có cơ hội để ra tay.

Cảnh tượng này làm tôi trợn mắt há mồm.

Đây chính là quỷ treo cổ đã hóa thành lệ quỷ.

Hiện tại hắn bị Hàn Tuyết Phong đánh đến mức bố mẹ cũng không nhận ra.

Ngoài việc gào khóc thì hắn cũng chỉ biết la hét, cảnh tượng kinh hoàng đẫm máu khiến tôi chết lặng trong giây lát…

Quỷ treo cổ kia lại gào lên một tiếng “A”, sau đó hắn trực tiếp bị ném tới chỗ của tôi.

Tôi nhìn thấy Hàn Tuyết Phong tiến lên, không đợi quỷ treo cổ kịp đứng lên, anh ta liền tiến tới đấm đá, vừa đánh vừa chửi: “Khốn kiếp, con chó ngu ngốc không có bản lĩnh còn ra đây hại người …

Tôi không ngờ Hàn Tuyết Phong lại mạnh như vậy. Về phần tên của anh ta và Phong Tuyết Hàn mặc dù khá giống nhau nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Với tính cách tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy tôi cảm thấy quỷ treo cổ thật đáng thương.

Bỏ qua chuyện đó thì cảnh vật xung quanh bây giờ đang bắt đầu biến đổi.

Cảnh vật ở trước mặt tôi bỗng nhiên trở nên mơ hồ, ngọn lửa ở trước mặt và cảm giác nóng bỏng đã nhanh chóng giảm đi và biến mất.

Những đám cỏ dại trước đó bị cháy đen chỉ còn lại tro tàn bây giờ đã hiện ra ở trước mặt tôi. Cảm giác nóng như thiêu đốt, nóng rát ở trên da cũng đã hoàn toàn biến mất.

Thậm chí trong không khí còn có chút lạnh, làm gì còn cảnh tượng lửa cháy hừng hực như vừa rồi.

Thì ra những gì tôi nhìn thấy trước đây đều là ảo ảnh do quỷ treo cổ làm ra. Giờ đây quỷ treo cổ đã bị Hàn Tuyết Phong đánh đến thừa sống thiếu chết thì thuật đả tường cũng bị phá giải. Lúc tôi còn đang kinh ngạc vì những biến đổi xung quanh thì giọng nói của Hàn Tuyết Phong đã truyền tới “ Này!”

Theo phản xạ tôi quay đầu nhìn lại, Hàn Tuyết Phong thấy tôi đã nhìn về phía anh ta thì lúc này anh ta cũng mở miệng nói với tôi : “Anh mày đánh mệt rồi, cậu em lên đi!”

Nói xong, anh ta lắc lư cánh tay, sau đó lấy ra một điếu thuốc và bật lửa. Nghe thấy lời này tôi trực tiếp đáp lại “ Được !”

Nói xong, tôi đi đến chỗ con quỷ treo cổ bị đánh đến mức sống dở chết dở.

Quỷ treo cổ bị đánh cho gần chết, cũng không còn sức để chống cự. Nhìn thấy tôi đi đến thì vô cùng sợ hãi.

Giọng run rẩy nói “ Đừng, đừng qua đây !”

Một con quỷ chuyên môn hại người, không thể giữ lại được. Đã là người trừ tà, lúc cần ác thì phải ác.

Tôi cũng lười không muốn phí lời với quỷ treo cổ, tôi nghiến răng cắm thanh kiếm vào ngực của hắn. Lệ quỷ nhìn thấy như vậy sắc mặt lập tức thay đổi, bỗng nhiên hét lên một tiếng: “ Không…”

Nhưng đã quá muộn, Đồng tiền kiếm đã xuyên qua thân thể vốn yếu ớt của hắn, “Ầm” một tiếng quỷ treo cổ đã nổ tung và biến thành những tia sáng nhỏ, hồn phi phách tán ngay trước mắt tôi.

Nhìn thấy quỷ treo cổ đã hồn phi phách tán, vẻ mặt của tôi cũng không lộ ra một chút thương hại. Nếu không có Phong Tuyết Hàn để cho anh trai của cậu ta là Hàn Tuyết Phong xuất hiện thì lúc này người bị giết chết có thể là chúng tôi.

Hàn Tuyết Phong đang hút thuốc ở bên cạnh nhìn thấy tôi trực tiếp đâm chết lệ quỷ thì khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười nói: “Nhóc con, cậu quyết đoán hơn thằng em trai rác rưởi của tôi nhiều. Cậu tên gì?”

Nói xong Hàn Tuyết Phong trực tiếp ném một điếu thuốc về phía tôi.

Bản lĩnh của Hàn Tuyết Phong, tôi đã được nhìn thấy, hoàn toàn là mạnh đến đáng sợ.

Thấy anh ta hỏi như vậy tôi cũng không vội trả lời. Thay vào đó tôi bật lửa đốt một điếu thuốc rồi mới nói: “Em tên là Đinh Phàm, vừa rồi cảm ơn anh Phong đã cứu giúp, nếu không em và em trai của anh đã bị lệ quỷ giết chết.”

Hàn Tuyết Phong khẽ gật đầu: “Đinh Phàm, không tệ. Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu. Còn nữa, cậu giúp tôi nhắc nhở tên kia ngày thường đừng làm ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng ngu ngốc đó nữa. Nếu không phải bởi vì chúng tôi cùng sử dụng một cơ thể thì ông đây đã sớm dạy cho cậu ta cách làm người rồi.”

Chương 96.

Nghe đến đây tôi cảm thấy rất lúng túng, nhất thời không biết nói gì.

Nhưng lúc này Hàn Tuyết Phong đã dập tắt tàn thuốc, sau đó nói với tôi : “Nhóc con, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi, cậu đưa tôi xuống núi, mời tôi một bữa cơm đi.”

Hàn Tuyết Phong nói xong liền quay người rời đi. Tôi không biết phải nói gì nhưng cũng không quên công việc, vội vàng nói : “Anh Phong đừng vội, ngoại trừ tên lệ quỷ này vẫn còn một tên nữa.”

“Cái gì! Vẫn còn một tên lệ quỷ.” Hàn Tuyết Phong ngạc nhiên.

“Đúng vậy vẫn còn một tên lệ quỷ, không những vậy tên này còn rất lợi hại. Sư phụ của em và Độc đạo trưởng đã đuổi theo. Bọn em bị tụt lại phía sau, cho nên bọn em mới gặp phải quỷ treo cổ và bị hắn che mắt.”

Hàn Tuyết Phong nghe xong có chút bực mình: “Thật phiền phức, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần còn phải đi dọn cứt cho tên rác rưởi này. Nói đi! Tên khốn kia đang ở đâu, chúng ta đi giết hắn, sau đó xuống núi .”

Nhìn thấy Hàn Tuyết Phong như vậy, trong lòng tôi cảm thấy lúng túng.

Người này và Phong Tuyết Hàn hoàn toàn là hai loại người khác nhau. Có hai loại tính cách, hai cách hành xử.

Tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chuyện quan trọng bây giờ là tìm được tên ác quỷ kia.

Vì vậy, sau khi tôi nói với Hàn Tuyết Phong về kế hoạch của mình, chúng tôi liền đi lên đỉnh núi. Lần này không có sự cản trở của lệ quỷ, chúng tôi không mất quá nhiều thời gian đã lên được đỉnh núi. Từ nơi đây, tôi có thể quan sát được hơn phân nửa sườn núi của khu mộ cổ. Bởi vì có chỗ quan sát tốt nên khi vừa lên được đỉnh núi, chúng tôi đã có phát hiện.

Ở phía bên trái của khu rừng rậm phía dưới chân của chúng tôi, có vài bóng người đang đánh nhau. Không ai khác chính là hai vị sư phụ của chúng tôi đang bị đám ác quỷ bao vây.

Tôi mừng rỡ chỉ tay về phương hướng của mấy người kia, tôi nói : “Anh Phong! Ở đằng kia!”

Hàn Tuyết Phong nhìn theo phương hướng mà tôi đang chỉ, sắc mặt trầm xuống: “Đi thôi! Bây giờ chúng ta sẽ đi qua đó!”

Nói xong, anh ta lập tức chạy xuống núi. Tôi cũng không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng chạy theo.

Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, sườn núi của khu mộ cổ cũng không dốc lắm. Sau khi xác định được phương hướng và mục tiêu, chúng tôi đã nhanh chóng chạy xuống sườn núi.

Khi tôi và Hàn Tuyết Phong chạy qua đám cỏ dại dưới cùng và đi đến bìa rừng ở dưới chân núi liền cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt đang đập thẳng vào mặt.

Không những vậy, đúng lúc chúng tôi nhìn thấy sự phụ, Độc đạo trưởng cùng với Lão Tần gia đang đánh nhau với ác quỷ.

Dáng vẻ của ác quỷ có chút không giống với lúc đầu. Lúc này khuôn mặt trắng nhợt của ác quỷ đã trở nên xanh lét cùng với những chiếc răng nanh sắc nhọn, dường như cả khuôn mặt của hắn đều đang vặn vẹo.

Kinh khủng hơn là, trên trán của con quỷ này lại mọc ra một con mắt quỷ dị. Con ngươi trống rỗng nhưng có thể di chuyển qua lại, tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn vào đó. Đồng thời sức chiến đấu của ác quỷ cũng mạnh hơn đêm hôm trước rất nhiều.

Giờ đây hắn lấy một chọi ba cũng không thành vấn đề. Trong lòng tôi mặc dù có chút kinh sợ, nhưng cũng không do dự, tôi nhìn Hàn Tuyết Phong và nói: “Anh Phong! Chính là tên ác quỷ đó!”

Sắc mặt của Hàn Tuyết Phong trầm xuống, trực tiếp mở miệng mắng: “Mẹ nó”

Nói xong thân thể đã nhanh chóng chạy lên phía trước. Tôi ở phía sau cũng nhanh chân chạy theo, có ý đi giúp đỡ.

“Đồ nhi, con đến đúng lúc lắm, sư phụ sẽ giữ chân hắn, con đi chọc mù mắt quỷ của hắn đi.”

Độc đạo trưởng nhìn thấy Hàn Tuyết Phong xuất hiện liền hét lớn.

Nhưng vừa dứt lời, Hàn Tuyết Phong đã trực tiếp mắng lại một câu: “Lão già khốn kiếp, đừng có chỉ đạo cho tôi, tôi biết mình cần làm gì!”

Nói xong, Hàn Tuyết Phong đã rút ra kiếm gỗ đào đâm về phía ác quỷ.

Sư phụ và Lão Tần gia đang đánh nhau với ác quỷ, không khỏi liếc nhìn Hàn Tuyết Phong một chút, dường như bọn họ đang rất kinh ngạc.

Tên này ngày thường không thích nói chuyện nhưng rất hiền lành và lễ phép với mọi người. Sao lúc này thái độ lại thay đổi lớn như vậy, còn dám mắng cả sư phụ.

Nhưng do tình thế đang cấp bách, bọn họ cũng không để ý nhiều. Sau khi nhìn qua Hàn Tuyết Phong, bọn họ đã tập trung tinh thần đánh nhau cùng ác quỷ. Còn tôi cũng dùng hết sức chạy lên phía trước muốn nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, sớm diệt trừ ác quỷ này. Nhưng ngay lúc này, sau lưng tôi đã truyền đến một tia lạnh lẽo.

Sau đó có một giọng nữ đã vang lên ở bên tai của tôi: “Tra nam chết tiệt, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết, chạy mau đi…”

Tình thế bây giờ rất tốt, mặc dù không biết vì sao ác quỷ lại có ba con mắt, tà khí cũng tăng lên gấp đôi.

Nếu như tôi và Hàn Tuyết Phong gia nhập thì chắc chắn sẽ tiêu diệt được ác quỷ này sớm hơn.

Nhưng điều làm tôi bất ngờ chính là tôi đã nghe được giọng nói của cô vợ quỷ.

Chương 97.

Thậm chí cô ấy còn nói với tôi rằng hiện tại đang rất nguy hiểm kêu tôi mau chạy đi.

Tôi sững người ngay tại chỗ, mặc dù cô vợ quỷ không thích nhìn thấy tôi, vậy mà cô ấy đã cứu tôi hai lần.

Nhưng điều làm tôi thấy nghi ngờ chính là tại sao cô vợ quỷ lại ở đây. Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu, trực tiếp nhìn về phía sau, nhưng không nhìn thấy gì.

“Mộ Dung Ngôn là cô sao, cô đang ở đâu , vì sao lại xuất hiện ở đây?” Tôi bất giác hỏi.

Vừa dứt lời, Mộ Dung Ngôn đã hừ lạnh một tiếng : “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh, tra nam chết tiệt, lần sau đừng gọi tên của tôi, nếu không tôi cắt lưỡi của anh!”

Nghe thấy lời đe dọa này , toàn thân của tôi đều run lên.

Cô vợ quỷ thật sự không dễ chọc, cô ấy chính là một con khủng long bạo chúa đã tiến hóa.

Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi liền đổi giọng : “Biết rồi, Thi muội, vì sao chúng tôi phải chạy trốn khỏi đây?”

Tôi vừa nhìn xung quanh vừa chú ý đến tình hình chiến đấu.

Hàn Tuyết Phong mạnh mẽ giết vào bên trong, trong nháy mắt lực chiến của hai bên đã trở nên ngang bằng.

Ác quỷ đã bị áp chế, việc bị giết chết chỉ còn là vấn đề về thời gian, tình huống đang tốt như vậy, vì sao chúng tôi phải chạy trốn?

Nhưng cô vợ quỷ chỉ hừ lạnh một tiếng : “Hỏi nhiều để làm gì, mau chạy về phía nội thành đi, nếu hiện tại không trốn thì sẽ không kịp.

Không muốn chết thì anh và sư phụ của anh mau chạy đi, sau này cũng đừng đụng vào tên ác quỷ này nữa !”

Cô vợ quỷ lại mở miệng nói chuyện, nhưng lần này giọng nói rất nghiêm túc.

Rõ ràng, cô ấy không đùa với tôi, mà rất nghiêm túc.

Nhưng tôi cau mày, nhất thời không thể đưa ra được quyết định.

Tôi nên chọn tin tưởng, hay xông lên hỗ trợ .

Nghĩ lại thì tôi và cô vợ quỷ chỉ mới quen biết chưa được một tháng, nhưng tôi và cô ấy là vợ chồng trên danh nghĩa.

Âm hôn minh phối, khế ước sinh tử.

Cô ấy không muốn gặp tôi, đó là sự thật, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không hại tôi.

Nghĩ đến đây tôi quyết định tin tưởng Mộ Dung Ngôn.

Thay vì tiếp tục chạy về phía trước, thì tôi đã hét về phía sư phụ và những người khác: “Sư phụ, Độc đạo trưởng, Lão Tần gia, anh Phong có nguy hiểm, mau chạy đi, nếu không sẽ muộn mất !”

Tôi hét rất to , tiếng hét lập tức vang vọng khắp cả sườn núi.

Sau khi sư phụ, Độc đạo trưởng và những người khác nghe thấy tiếng hét của tôi thì đều quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Mà tên ác quỷ đang bị bao vây kia đã cau mày gầm lên một tiếng: “ Đáng chết !”

Sư phụ và Độc đạo trưởng nhìn thấy vẻ mặt của tôi rất nghiêm túc và không ngừng vẫy tay về phía bọn họ.

Mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng bọn họ đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, nội tâm tương đối vững vàng.

Đặc biệt là ở độ tuổi này của bọn họ càng không dễ dàng kích động.

Sư phụ hiểu rõ tính cách của tôi bây giờ nhìn thấy tôi gấp gáp như vậy.

Mặc dù không hiểu nguyên nhân, nhưng sau giây phút nghi hoặc đó vẫn lựa chọn việc tin tưởng tôi.

“Độc đạo trưởng, lão Tần, tiểu Phong chúng ta rút lui…”

Nói xong, sư phụ lập tức xoay người, hướng về phía sau mà chạy.

Độc đạo tưởng, lão Tần gia, Hàn Tuyết Phong thấy vậy cũng lập tức chạy theo, không dây dưa với tên ác quỷ nữa.

Tôi cũng nghe theo lời của cô vợ quỷ,trực tiếp chạy về phía nội thành, đồng thời tụ hợp với đám người của sư phụ.

Sau khi sư phụ và những người khác tách khỏi ác ma, sắc mặt của ác ma đó lập tức thay đổi, trở nên vô cùng tức giận và kích động..

Ba con mắt trống rỗng nhìn thẳng vào tôi, đồng thời, tôi nghe thấy ác quỷ khàn khàn nói với tôi: “Thắng nhóc thối tha, dám phá hư chuyện tốt của tao. Hôm nay mấy người đừng nghĩ đến việc rời đi, cút hết ra đây cho tao!”

Nói xong câu đó, ác quỷ đã gầm lên.

Sau đó từ trong những đám cỏ dại rậm rạp ở xung quanh đã phát ra từng tiếng sột soạt.

Chúng tôi đã nhìn thấy rất nhiều lệ quỷ áo trắng với đôi mắt trống rỗng lần lượt lao ra từ ba phương hướng, trong đám cỏ dại, trong rừng cây nhỏ và trong bụi cây rậm rạp.

Vừa mới xuất hiện, bọn họ đã lao về phía chúng tôi.

Trong miệng còn phát ra âm thanh gầm gừ giống như tiếng của dã thú.

Vẻ mặt của bọn họ giống như giữa chúng tôi có một mối thù không đội trời chung, bọn họ sẽ không từ bỏ nếu không xé xác được chúng tôi.

Trong đêm khuya, dưới ánh sáng của sao trời, rất dễ nhìn thấy bộ đồ màu trắng.

Trong một thời gian ngắn, đã có hai mươi mấy con lệ quỷ bao vây chúng tôi.

Đặc biệt là tiếng gào trầm thấp kia càng làm cho chúng tôi cảm thấy tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm.

Thậm chí, bên phía sườn núi của khu mộ cổ đang lần lượt xuất hiện thêm nhiều lệ quỷ áo trắng.

Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn, dùng đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Chương 98.

“Mẹ nó! Sao ở đây lại xuất hiện nhiều lệ quỷ như vậy!” Hàn Tuyết Phong vừa thở hổn hển vừa mắng một câu.

Đồng thời, bước chân cũng không ngừng lại, chạy theo chúng tôi về phía nội thành, nơi này không có lệ quỷ nào ngăn cản.

Sư phụ và những người khác cũng đều hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ ở xung quanh đây lại có nhiều lệ quỷ như vậy.

Hơn nữa, nhìn tư thế này thì chúng tôi đã bị bao vây từ ba phía.

Nếu không có tôi nhắc nhở, thì đám người của sư phụ đã sớm bị bao vây.

Đợi đến lúc đó, chúng tôi sẽ không còn nơi để chạy.

Mọi người đều cảm thấy nguy hiểm, không ngừng tăng thêm tốc độ chạy ra ngoài.

Phía sau có mười mấy lệ quỷ áo trắng đang đuổi theo chúng tôi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có nhiều lệ quỷ như vậy?”

Lão Tần gia kinh ngạc hỏi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau.

Độc đạo trưởng thì trầm mặc: “Trước đây tôi từng nghe nói, Quỷ Thiên Sư rất giỏi nuôi quỷ, chỗ này nhất định không phải là nơi dừng chân tạm thời của bọn họ mà là ổ nuôi quỷ.”

“Phong Tuyết Hàn cái tên rác rưởi này, mỗi lần chọc vào tổ ong vò vẽ đều muốn ông đi chùi đít!” Hàn Tuyết Phong phẫn nộ, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Còn tôi thì cảm thấy rất biết ơn cô vợ quỷ.

Nếu không có cô ấy nhắc nhở, có lẽ bây giờ chúng tôi đã rơi vào tình thế nguy hiểm đến táng mạng.

Chúng tôi không ngừng chạy về phía trước với tốc độ rất nhanh.

Ở phía sau, lệ quỷ không ngừng đuổi theo, khoảng cách ngày càng gần.

Kể ra cũng lạ, khi đám lệ quỷ sắp đuổi kịp chúng tôi, thì chúng tôi đã nhảy qua một con mương và chạy lên một con đường đất ở nông thôn.

Đám lệ quỷ sắp đuổi kịp chúng tôi đã dừng lại trước con mương.

Dường như không có cách nào đuổi theo chúng tôi, cho nên bọn họ đều đứng đó với vẻ mặt tức giận.

Đám lệ quỷ hú hét dữ dội với chúng tôi, nhưng không có lệ quỷ nào dám băng qua con mương.

“Sư phụ, hình như bọn họ không đi qua đây được.” Tôi phát hiện ra điều đó và nói với sư phụ.

Sư phụ và những người khác cũng quay đầu nhìn mấy lần, sau khi phát hiện ra đúng là như vậy thì chúng tôi đều dừng lại, không chạy nữa.

Nhất thời chúng tôi cũng không hiểu là chuyện gì, đây chỉ là một con mương nhỏ hôi thối. Cũng không phải là biển lửa, sao bọn họ lại không đuổi theo.

Trong lúc chúng tôi đang thắc mắc thì tên ác quỷ đã bước ra từ trong đám lệ quỷ, hắn đứng ở phía trước con mương.

Nhìn chằm chằm vào chúng tôi tức giận nói; “Coi như mấy người chạy nhanh, nhưng chuyện này còn chưa xong đâu, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm được bọn mày, sau đó lấy mạng chó của bọn mày!”

Hàn Tuyết Phong có tính cách nóng nảy, thuộc về tính cách của xã hội đen.

Nghe thấy lời này liền nổi giận, nói: “Mày nói cái gì? Có giỏi thì qua đây mà giết bọn tao!”

Kết quả, vừa nói ra chữ “giết”, Độc đạo trưởng đang đứng ở bên cạnh đã đánh mạnh vào gáy của Hàn Tuyết Phong.

Hàn Tuyết Phong không có đề phòng, chỉ nghe “ A” một tiếng, Hàn Tuyết Phong liền ngã xuống đất.

Nhưng vẫn chưa hôn mê bất tỉnh, toàn thân run rẩy, hai mắt trợn trắng, tựa hồ lên cơn co giật giống như người bị trúng gió.

Trong miệng vẫn còn khàn khàn nói : “ Lão, lão già chết tiệt, ông, ông dám đánh lén tôi …”

“Độc đạo trưởng, chuyện gì vậy.” Sư phụ và lão Tần gia đều rất kinh ngạc không hiểu vì sao Độc đạo trưởng lại làm như vậy.

Mà Độc đạo trưởng cũng không giải thích, chỉ trầm mặt ngồi xuống.

Sau đó ông ấy đã lấy ra từ trong túi một lọ thuốc dự phòng, lấy ra một viên thuốc trực tiếp nhét vào miệng của Hàn Tuyết Phong.

Đồng thời dùng giọng nói lạnh lùng nói với Hàn Tuyết Phong đang trợn trắng mắt, toàn thân co giật: “Ra ngoài lảm nhảm đủ rồi, bây giờ nên trở về…”

Vừa dứt lời viên thuốc đã bị Hàn Tuyết Phong nuốt vào bụng.

Sư phụ và Lão Tần gia không hiểu nhưng tôi thì biết rất rõ ràng và cũng biết tác dụng của viên thuốc này là gì.

Nhất định là để khống chế quỷ hồn của Hàn Tuyết Phong, nhưng lúc này Hàn Tuyết Phong có chút không cam tâm, trong miệng còn mấp máy: “Lão, lão lừa …”

Kết quả lời vừa dứt, viên thuốc đã phát huy tác dụng, cơ thể của Hàn Tuyết Phong đã ngừng cử động.

“Độc Ngạo, đồ đệ của chú mày làm sao vậy? Vì sao lại khác nhau đến vậy?”

Lão Tần gia cảm thấy khó hiểu.

Sư phụ cũng nhìn về phía Độc đạo trưởng, tôi cũng không nói gì.

Dù gì đây cũng là bí mật của Phong Tuyết Hàn tôi không tiện nói ra.

Độc đạo trưởng lộ ra vẻ thất thần, thở dài nói: “Đồ đệ của tôi mệnh khổ, song sinh mệnh hồn, bị quỷ hồn của người anh quấn lấy.”

Độc đạo trưởng cũng không nói dài dòng, chỉ nói một câu như vậy.

Sư phụ và Lão Tần gia nghe thấy lời này đều giật mình.

Chương 99.

Đồng thời tôi còn nghe thấy Lão Tần gia nói: “Khó trách, khó trách, trước sau lại khác biệt lớn như vậy, hóa ra người kia là anh trai của cậu ta. Nhưng mà Độc Ngạo, sao Tiểu Phong lại bị biến thành song sinh mệnh hồn?”

Nghe vậy, Độc đạo trưởng khẽ lắc đầu: “Sư huynh, thân thế của Tiểu Phong là một bí ẩn, ngay cả em cũng không biết, khi nhận Tiểu Phong làm đồ đệ thì Tiểu Phong đã 14 tuổi, về phần lai lịch của Tiểu Phong trước nay nó chưa từng nhắc tới với em mà em cũng chưa từng hỏi qua bao giờ.”

Mọi người nghe đến đây thì khẽ gật đầu, không ai đặt câu hỏi nữa.

Bởi vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đặc biệt là nghề này có liên quan đến rất nhiều cấm kị, giống như việc Phong Tuyết Hàn là song sinh mệnh hồn và tôi thì kết âm hôn.

Người trong cuộc không muốn nói ra thì người ngoài như Độc đạo trưởng càng không muốn nhiều lời.

Vì vậy mọi người cũng không quan tâm tới việc này nữa, chỉ cần người không sao là được rồi.

Sau khi trấn áp được quỷ hồn của Hàn Tuyết Phong, mọi người lại nhìn về phía mấy quỷ hồn không đi qua được con mương kia.

Mấy quỷ hồn này ngoài việc nhe răng, há miệng về phía chúng tôi thì không làm gì được nữa.

Chúng tôi cũng không dám làm càn càng không dám quay lại để chịu chết.

Chúng nó đông như vậy hơn nữa chỗ này còn là hang ổ của chúng, nếu đi qua đó thì không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Vì vậy, mọi người chỉ còn cách đi trở về.

Bởi vì Hàn Tuyết Phong đã ra ngoài được một lúc, cho nên tinh thần của Phong Tuyết Hàn cũng đang suy kiệt.

Vì vậy cậu ta mới hôn mê cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tôi chỉ còn cách cõng cậu ta ở trên lưng.

Trước khi rời đi, tôi nhìn quanh một vòng, muốn tìm xem Mộ Dung Ngôn đang ở đâu để nói với cô ấy lời cảm ơn.

Nếu không có cô ấy kịp thời nhắc nhở, chúng tôi nhất định chạy không ra sườn núi của khu mộ cổ.

Nhưng đáng tiếc, cô vợ quỷ của tôi, mỗi lần đến và đi đều không để lại dấu vết, ngày thường cũng không để ý đến tôi, hiện tại sao tôi có thể nhìn thấy cô ấy.

Tôi nói vào không trung một cậu: “Cảm ơn!” rồi quay người rời khỏi nơi này.

Trên đường đi tôi hỏi sư phụ, chuyện này có phải cứ như vậy mà kết thúc.

Sư phụ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói rằng tạm thời chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Nhưng Độc đạo trưởng đang đi ở bên canh lại đột nhiên nói: “Chuyện này khẳng định còn chưa kết thúc, hiện tại chúng ta đã lộ ra sơ hở, nếu không sớm khắc phục hậu quả, đám ác quỷ này nhất định sẽ tới cửa đòi mạng.”

“Độc đạo trưởng, mặc dù chúng ta có lòng, nhưng không có đủ sức!” Sư phụ thở dài, có chút không cam tâm.

Sắc mặt của Độc đạo trưởng trầm xuống, nói: “Chúng ta nên quay về nghỉ ngơi ít ngày, tôi sẽ đi gặp một vị cao nhân tiền bối, mời ông ấy rời núi để trợ giúp chúng ta.”

Nghe thấy Độc đạo trưởng nói như vậy , còn nhắc đến một vị tiền bối làm tôi cảm thấy thật tò mò.

Năm nay Độc đạo trưởng bao nhiêu tuổi? Chừng 60 tuổi. Vậy tiền bối mà ông ấy nhắc đến đã bao nhiêu tuổi.

Không đợi tôi hỏi, Lão Tần gia ở bên cạnh đã hỏi luôn: “Tiền bối? Là cao nhân phương nào?”

Độc đạo trưởng cười nhẹ một cái: “Sư huynh, vị tiền bối này tuy rằng không có tiếng tăm gì, nhưng ông ấy cũng giống như anh, sống ẩn cư trong nhà tang lễ, là người có bản lĩnh.

“Ồ! Còn có chuyện này?” Lão Tần gia cũng trở nên hiếu kì .

Độc đạo trưởng khẽ gật đầu, nói: “Năm ngoái tôi và Tiểu Phong đã đi đến một nơi gọi là Hoàng Long trấn, thì gặp phải một tên ác quỷ, thứ đó rất lợi hại.”

“Tôi và Tiểu Phong suýt chút nữa đã bỏ mạng, trong thời khắc nguy cấp đó, chúng tôi may mắn được vị tiền bối này cứu giúp! Cũng coi như có chút duyên phận.”

Mọi người nghe xong thì gật đầu liên tục.

Đối thủ vừa mạnh vừa hung ác, chúng tôi chỉ còn cách mời cao nhân trong nghề đến giúp đỡ.

Nếu không, đợi chúng nó tìm đến cửa thì tám phần là lành ít dữ nhiều.

Ngoài việc mời người đến giúp đỡ, mọi người đều cảm thấy khó hiểu vì sao đám ác quỷ kia không thể vượt qua con mương nước đó.

Dọc đường đi tôi đều suy nghĩ về việc này, nhưng tôi vẫn không thể suy nghĩ ra.

Lúc này chúng tôi đã đi đến bên ngoài thị trấn.

Lúc này Phong Tuyết Hàn cũng đã tỉnh nhưng tinh thần tương đối yếu, cảm giác không có tinh thần, không ngừng ngáp.

Bởi vì chưa diệt trừ được ác quỷ, chúng tôi lo sợ bọn chúng sẽ đi tìm Văn tiên sinh.

Vì vậy chúng tôi cũng gọi điện thoại cho Văn tiên sinh sau khi trở về.

Chúng tôi nói với bọn họ trong khoảng thời gian này hãy tạm thời đi tới nơi khác ở.

Còn về lý do, chúng tôi giải thích rằng làm như vậy sẽ khiến cho Văn tiểu thư cảm thấy yên tâm mà lên đường.

Vợ chồng Văn tiên sinh hết mực yêu thương con gái, nghe sư phụ nói như vậy cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ nhanh chóng rời đi nơi này.

Chương 100.

Chỉ cần Văn tiên sinh rời đi, trong nhất thời ác quỷ sẽ không tìm thấy tung tích của chúng tôi.

Vì vậy, sắp tới chúng tôi chỉ cần trốn trong nhà thì sẽ không phát sinh quá nhiều vấn đề.

Sau đó chúng tôi đón xe trở lại thị trấn.

Chiều hôm đó, Độc đạo trưởng đã một mình rời khỏi thị trấn, đi mời vị tiền bối kia rời núi.

Phong Tuyết Hàn thì ở lại nhà tang lễ, trong hai ngày đầu mọi chuyện đều ổn.

Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, cũng không có gì bất thường, và cửa hàng của chúng tôi vẫn mở cửa kinh doanh như thường lệ.

Nhưng vào đêm thứ ba thì bắt đầu xảy ra chuyện.

Khoảng chừng ba giờ sáng, tôi bị sư phụ gọi dậy từ trong giấc mộng.

“Tiểu Phàm, Tiểu Phàm!”

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, có chút mệt mỏi, hỏi: “Có chuyện gì vậy sư phụ?”

Vẻ mặt của sư phụ lại nghiêm trọng nói: “Nói nhỏ thôi. Mau mặc quần áo vào, hình như ác quỷ kia đã tìm đến cửa rồi!”

Nghe đến đây vẻ mặt của tôi liền thay đổi.

“Ác, ác quỷ đến rồi sao?” Tôi lộ rõ vẻ hoang mang tột độ.

“Sư phụ cũng không biết, nhưng ngoài cửa đang có một đám mèo hoang!” Sư phụ tiếp tục nói.

Sư phụ vừa nói xong tôi đã loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng mèo kêu.

“Meo, Meo”

Không dám chậm trễ, tôi nhanh chóng mặc quần áo và đi giày, thậm chí còn trèo cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tôi nhìn thấy không dưới 20 con mèo hoang đang tụ tập ở dưới ánh đèn đường mờ ảo với những màu trắng xám khác nhau.

Hơn nữa trong đó còn có một con mèo đen rất to và nổi bật nhất. Nhìn nó rất quen mắt.

Nhìn một lát thì tôi đã nhận ra, đó là thi miêu được ác quỷ nuôi dưởng.

Con mèo đen này có mặt ở đây, vậy thì ác quỷ kia cũng đang ở gần đây.

Chúng tập trung trước cửa không chịu rời đi, tất nhiên là đã tìm ra hành tung của chúng tôi, ngửi thấy hơi thở trên người của chúng tôi.

Không chỉ có như thế, lúc này sư phụ còn bổ sung một câu: “Ngoài đám mèo hoang này ra, trước cửa nhà của chúng ta còn có mấy con quỷ đang lảng vảng, bọn chúng đang tiến về phía chúng ta.”

Tôi cau mày: “Sư phụ, nhất định là chúng ta đã bị bại lộ.”

Kết quả, tôi vừa dứt lời liền có tiếng đập: “Cộc Cộc Cộc…”

Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm dường như đặc biệt chói tai.

Thêm vào đó, bên ngoài cửa còn vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Lão đạo sĩ, ông đã biết chúng tôi đến, vì sao còn chưa chịu mở cửa?”

Nói xong, mấy tiếng gõ cửa “Cốc Cốc Cốc..” vang lên dồn dập, dường như muốn phá cửa.

Không chỉ vậy, đám mèo hoang bên ngoài còn đồng loạt kêu “meo meo meo” một hồi.

Nửa đêm canh ba bỗng nhiên vang lên mấy chục tiếng mèo kêu.

Cảm giác đó không chỉ rùng rợn mà còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Tôi và sư phụ thấy vậy, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sư phụ vội vàng lấy ra ba lá bùa trấn yểm, nhanh chóng dán vào trên cửa, ngăn ngừa đám quỷ phá cửa xông vào.

Còn tôi thì tìm kiếm gỗ đào, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Sư phụ, chờ bọn chúng phá cửa xông vào, con và sư phụ cùng liều mạng với bọn chúng!”

Tôi hung hăng nói, tình thế bây giờ không thể rút lui, Độc đạo trường còn chưa quay về, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sư phụ cau mày vội vàng nói với tôi: “Liều cái gì mà liều, lát nữa sư phụ sẽ đi ra ngoài dụ ác quỷ rời đi, con nhân lúc hỗn loạn mà rời đi từ phía sau, sau đó đi đến nhà tang lễ tập hợp cùng Lão Tần và Tiểu Phong, yên lặng chờ đợi Độc đạo trưởng quay về.”

Nghe sư phụ nói vậy, tôi đứng im, tim như thắt lại.

Sư phụ không phải là đối thủ của đám ác quỷ đó. Sư phụ đi ra đó dụ bọn ác quỷ rời đi, khác nào đưa đầu vào rọ, làm sao còn mạng mà trở về.

Tôi liền cự tuyệt: “Không được đâu sư phụ, nếu đi thì cùng đi!”

Sư phụ có chút tức giận, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói với tôi: “Thằng nhóc này, sao lại không nghe lời như vậy? Nếu còn chậm trễ, một lát nữa cả hai chúng ta đều không thoát được!”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tiếng đập cửa ngày càng to và dữ dội hơn.

Mặc dù sư phụ đã nói vậy nhưng tôi đã hạ quyết tâm ở lại đây cùng sư phụ.

Nhưng không đợi tôi trả lời, trong phòng đã vang lên giọng nói của cô vợ quỷ: “Hai người không cần phải chạy trốn, đêm nay tôi sẽ giết bất cứ kẻ nào dám bước vào căn phòng này… !”

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 6 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin