[Dịch] Ta Có Một Cái Hoàng Kim Quan Tài
Tập 3: Bờ vực sinh tử (c21-c30)
❮ sau❯Chương 21. Bờ vực sinh tử
Tô Bạch tìm đến nhà bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh.Đó là một căn nhà trệt bằng gỗ nhìn có vẻ cũ nát, cửa khóa chặt, trong đó có một gian phòng lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Bây giờ là bảy giờ, lúc này khi cuộc sống về đêm của thành phố mới bắt đầu, vùng nông thôn đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Tô Bạch dừng một chút rồi đi tới trước cửa, gõ cửa.
“Cộc cộc cộc…”
Nhưng mà những người trong phòng dường như không nghe thấy, cơ bản là không có động tĩnh gì cả.
“Cộc cộc cộc…”
Tô Bạch tiếp tục gõ cửa.
Nhưng những người bên trong vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này Tô Bạch ngừng gõ cửa, đột nhiên dừng tại chỗ.
Hắn đã nhớ ra điều gì đó vào lúc này.
Trước kia từ rất lâu, cha hắn thích kể cho hắn nghe những câu chuyện xưa rùng rợn.
Cha hắn từng nói, không bao giờ được huýt sáo vào ban đêm, nhất là ở vùng núi.
Lúc đó hắn hỏi cha mình tại sao.
Cha hắn nói rằng huýt sáo sẽ thu hút ma quỷ.
Tô Bạch vẫn nhớ lúc đó mẹ hắn đã mắng cha hắn.
Rồi mẹ bảo ban đêm không được huýt sáo trên núi vì tiếng còi chói tai, dễ dẫn dụ chó sói, hổ, báo và khiến cho bọn này đi theo gây nguy hiểm.
Nhưng bây giờ, Tô Bạch cảm thấy ban đêm gõ cửa phòng ai đó giống như tiếng huýt sáo trên núi.
Tuy nhiên, có thể không chỉ có sói, hổ báo trong ngọn núi này, mà còn có thể có một thứ gì đó hung dữ hơn.
Ví dụ như “mèo rừng” chẳng hạn.
Lúc này Tô Bạch cảm thấy cả người nổi da gà.
Trong lòng hắn mơ hồ đoán được rằng gia đình bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh có lẽ không mở cửa vì họ cảm nhận được nguy hiểm.
Lúc này, xung quanh im lặng chết người, trên trán Tô Bạch cũng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, hắn cảm thấy tim hắn đập nhanh.
Nguy hiểm đang đến gần …
Có hai lựa chọn cho hắn bây giờ.
Một là liên tục gõ cửa và đợi người bên trong mở cửa mới thôi.
Hai là đi theo con đường núi trước đó và trở về trong bóng tối.
Tuy nhiên, hai con đường này đều mang tính chất may rủi, một là gia đình sẽ mở cửa, hai là không gặp “mèo rừng” trên đường về.
Đó là, khi Tô Bạch đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng.
Nguyên nhân gia đình không ra mở cửa có lẽ vì sợ hắn là con “mèo rừng” kia.
Và hắn có thể hô lên để gia đình này biết rằng hắn không phải con “mèo rừng” nguy hiểm kia.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch liền định mở miếng hô lên.
Nhưng vừa mở miệng, hắn đột nhiên khựng lại.
Liệu gia đình có mở cửa khi hắn mở miệng chứng tỏ mình không phải là “mèo rừng”?
Nếu gia đình này là một người tốt, họ sẽ mở cửa.
Nhưng nếu không thì sao?
Hắn có thể thu hút sự chú ý của những người rình rập trong bóng tối hơn không?
Nếu vậy đây chính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi.
Cảm thấy tim ngày càng đập nhanh, trong mắt Tô Bạch lóe lên vẻ kiên quyết, lập tức hét lên: “Ông Lưu ơi, ta là bạn của con dâu ông Chu Oánh Oánh, nàng nhờ ta gửi mười vạn tệ qua đây!”
Nghe được lời của hắn, trong sân khẽ động.
Sau đó, có tiếng sột soạt từ cánh cửa, tiếp theo là tiếng cạch cạch của chốt cửa.
“Két!” Cửa hé ra một tiếng, sau đó thì mở ra.
Cùng lúc đó, một bàn tay khô quắt từ trong cửa vươn ra, nắm lấy Tô Bạch lôi vào trong.
Tô Bạch cũng thuận thế theo vào phòng.
“Rầm!” Cửa bị khóa chặt, một chốt gỗ dày bằng cánh tay người bị đánh sập, khóa cửa lại.
“Oa!!!” Lúc này bên ngoài truyền đến một trận kêu khóc.
Lúc này Tô Bạch nghe được còn rõ ràng hơn lúc ở trong xe, lập tức toàn thân nổi da gà.
Âm thanh này nào phải là tiếng mèo kêu.
Đó rõ ràng là tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.
“Tách”
Bóng đèn trong phòng sáng lên.
Một bà lão đứng trước công tắc đèn, bên cạnh là một bé trai gầy gò.
“Tiền, tiền đâu?” Ông lão kéo Tô Bạch nắm lấy tay Tô Bạch, khẩn trương hỏi.
“Để ta đưa cho ngươi.” Tô Bạch bỏ ba lô xuống, từ trong đó tìm được ba nghìn tệ đưa cho ông lão.
Nhìn thấy ba nghìn tệ này, ông lão hiển nhiên không hài lòng, nhìn chằm chằm Tô Bạch nói: “Ta muốn mười vạn, không phải lúc trước ngươi nói mười vạn sao?”
“Không có mười vạn.” Tô Bạch lắc đầu: “Nàng một xu cũng không đưa ta mang về. Ba nghìn tệ là thù lao ngươi đã cứu ta.”
“Không được, ngươi đừng nghĩ tham lam tiền của chúng ta!” Ông lão hung dữ cầm lấy ba lô của Tô Bạch, lục lọi bên trong.
Nhưng dù nhìn thế nào, hắn cũng chỉ tìm được một ít quần áo đã thay, cũng như mì gói và cháo.
“Ngươi biết mà, nàng sẽ không mang tiền về đâu. Ta chỉ nói như vậy để lừa ngươi mở cửa.” Tô Bạch ở bên cạnh nói.
Trên thực tế, hắn vẫn còn hơn tám trăm tệ trên người.
Nhưng số tiền này là tiền hắn định dùng trở lại, không thể đưa cho lão già này được.
Đối với việc đưa cho họ ba nghìn tệ, Tô Bạch cảm thấy không đau lòng chút nào.
Từ tiếng gọi của “mèo rừng” vừa rồi, hắn có thể biết được nếu như ông già này không mở cửa, hắn nhất định sẽ chết ở bên ngoài.
Đối với việc ông già mở cửa dưới sự lừa gạt của mình hắn cũng không để tâm.
Cứu hắn là sự thật, Tô Bạch cảm thấy mua sự bình yên trong lòng với ba nghìn tệ cũng đáng lắm.
“Ông à, ta nghĩ thằng bé này không gạt chúng ta, Chu Oánh Oánh sẽ không cho tiền chúng ta.” Đó là khi bà lão bên trong đột nhiên lên tiếng.
Ông già nghe xong lời nói, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Ngươi cũng rất thông minh. Hôm nay ngươi thật may mắn.” Hắn nhận lấy ba nghìn tệ từ trong tay Tô Bạch, hừ lạnh một tiếng, đi về phía phòng sau, hiển nhiên trong lòng vẫn còn tức giận.
“Nhóc con đừng để ý, tính tình chồng ta là như vậy.” Bà lão gật đầu nói nhỏ với Tô Bạch.
“Không sao, ta nói dối hắn, là ta có lỗi với hắn.” Tô Bạch lắc đầu, sau đó liền nhìn về phía thằng bé bên cạnh bà lão.
Cậu bé trông chừng năm sáu tuổi, với thân hình gầy gò và nước da ngăm đen.
Nếu không phải thông tin nhắc nhở vừa rồi, Tô Bạch khó có thể tưởng tượng đứa trẻ trước mặt lại là con của Chu Oánh Oánh.
Làn da ngăm đen của cậu bé và làn da được chăm sóc tốt của Chu Oánh Oánh chính là là sự khác biệt một trời một vực.
“Ta có thể ở nơi này của người một khoảng thời gian được không?” Tô Bạch nhìn bà lão dò hỏi.
Nghe được lời của hắn, bà lão sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên, dù sao ngươi cũng là người cho tiền chúng ta.”
Nói đến đây, nàng dừng lại và nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, “Đúng rồi, nhóc con, người thực sự là bạn của con dâu ta Chu Oánh Oánh sao?”
Nghe vậy Tô Bạch sửng sốt một chút, may mà hắn đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Ta là hàng xóm của nàng. Bởi vì nàng xảy ra chuyện gì, ta tới đây báo cho ngươi biết.”
“Báo cái gì? Nàng là một đứa không có lương tâm… Lâu như vậy còn chưa hề về thăm lại con trai của mình. Chúng ta không có quan hệ gì với loại người này.” Lúc này, ông già bước ra ngoài và nói một cách giận dữ.
“Nàng đã xảy ra chuyện gì?” Bà lão mặc kệ ông già, chỉ nhìn Tô Bạch quan tâm hỏi.
Nghe câu hỏi của nàng, Tô Bạch liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh nói: “Nàng đã qua đời.”
Khi giọng hắn trầm xuống, cả phòng im lặng.
Ông lão và bà lão sững sờ tại chỗ, không ngờ người con dâu mà họ đã lâu không gặp đã chết rồi.
Chương 22. Ma Thiết đến tay
“Nàng chết như thế nào?” Bà lão trầm giọng hỏi.
Tô Bạch nhìn nàng nắm lấy tay đứa trẻ, các khớp xương rõ ràng là do dùng lực mà ra, nghĩ đến lúc trước nắm tay của ông già, sau này mới nhận ra.
Trên thực tế, không chỉ trẻ em gầy mà hai người già cũng rất gầy.
Đây là lý do tại sao ông già biết mình có mười vạn tệ lại gấp gáp như vậy.
Cuộc sống của gia đình này cũng không được tốt.
“Ta không biết cụ thể. Ngươi có thể liên hệ với đồn cảnh sát ở thành phố Tây Giang. Họ có hồ sơ ở đó.” Tô Bạch lắc đầu nói: “Ta chỉ biết rằng nàng ấy đã qua đời mà thôi.”
“Hừ, chết ở bên ngoài thì tốt.” Lúc này, ông lão đột nhiên chế nhạo, sau đó nhìn về phía Tô Bạch, “Ngươi là bạn của nàng, vậy chắc cũng không phải người tốt gì. Sáng mai ngươi đi đi.”
Nói xong hắn đi vào phòng trong.
Sau đó bà lão cũng gật đầu với Tô Bạch, kéo đứa nhỏ vào phòng trong.
Sau đó cửa bị khóa, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tô Bạch.
Thấy vậy Tô Bạch cười khổ rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Hắn nhìn xung quanh, thấy rằng phòng khách trông hơi cũ, xung quanh kẽ hở đều là bụi bặm.
Trong góc phòng khách chỗ góc tường có một cái bàn ăn cũ nát, bề mặt có chút nhẵn nhụi, còn có vết tương, rõ ràng là đã dùng rất lâu.
Ngoài chiếc bàn ăn này, trong phòng khách còn có một số sọt tre, ki hốt rác của vùng nông thôn và những thứ tương tự.
Đây là một gia đình nông dân bình thường, lại là một gia đình nông dân rất nghèo.
Tô Bạch ngồi ở phòng khách quan sát một hồi thì nâng tay lên vén tay áo ra.
Lúc này, chấm đỏ ở quan tài vàng phía trên cánh tay trái rất sôi động, chuyển động không ngừng xung quanh quan tài vàng.
Nhìn chấm đỏ đang hoạt động, Tô Bạch có cảm giác trong lòng dường như có thứ gì đó bên trong chấm đỏ.
Sau đó, trong lòng hắn vừa khẽ động, và một quả cầu nhỏ trong suốt ngay lập tức được phun ra từ chấm đỏ.
Sau khi phun ra quả cầu nhỏ trong suốt, chấm đỏ tan chảy trên quan tài như thể mực nước gặp giấy.
Trên toàn bộ quan tài vàng, ngoài những đường vân đen trước đây, còn có dấu vết của các đường vân đỏ như máu.
Tô Bạch vân vê quả cầu nhỏ trong suốt trên cánh tay, trong lòng có hơi khó hiểu.
Đây có phải là Ma Thiết không?
Sau khi xoa quả cầu, Tô Bạch cảm thấy thứ này có chút giống viên đạn, khiến hắn khó có thể tin được thứ này chính là cái gọi là Ma Thiết.
Dù sao thì sắt là thứ lạnh, còn thứ này lại giống một loại cao su hơn.
Đặc biệt thứ này trông rất nhỏ, còn nhỏ hơn móng tay ngón út của hắn mấy phần.
“Vật này nên dùng như thế nào nhỉ?” Tô Bạch vừa nghĩ vừa vê quả cầu nhỏ trong suốt.
“Bùm ~” Đột nhiên, tiếng bong bóng vỡ truyền đến, quả cầu trong suốt vỡ tung.
Ma Thiết… bị vỡ rồi?
Tô Bạch thở hổn hển, còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã có một khối sắt màu đen.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác giật mình.
Quả cầu vừa rồi thực chất là một loại vật dẫn, chỉ khi bị vỡ thì đồ vật thực sự mới xuất hiện.
Nhìn khối sắt nặng trĩu trên tay, nó thô ráp xù xì và không trơn nhẵn chút nào.
Tô Bạch cảm thấy nếu trên đường nhìn thấy thứ này hắn nhất định sẽ không nhặt.
“Cảm nhận được vật phẩm đặc biệt của quan tài vàng: Ma Thiết, cần được kích hoạt bằng máu.”
Trong khi Tô Bạch đang suy nghĩ về cách sử dụng thứ này, trong đầu hắn hiện lên một thông điệp.
Sau khi cảm nhận được thông tin này, Tô Bạch không chần chừ, cầm ngón tay lên cắn vào miệng khiến máu chảy ra.
Sau đó, hắn đưa các ngón tay của mình lại gần Ma Thiết.
Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra, Ma Thiết đột nhiên động đậy như một vật thể sống, và từ từ tiếp cận các ngón tay của Tô Bạch.
Khi hai bên chạm vào nhau, Tô Bạch cảm thấy đầu ngón tay ớn lạnh, máu vừa chảy ra lập tức biến mất.
Lúc này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó giải thích được, khối sắt xấu xí trước mặt dường như đã trở thành một phần cơ thể của hắn, có thể tùy ý điều khiển.
Tô Bạch nhìn Ma Thiết, trong lòng dấy lên một ý nghĩ.
Ma Thiết đột nhiên nhúc nhích và biến thành một cái búa nhổ đinh (búa hình sừng dê).
Sau đó, chiếc búa biến thành hình dáng của Triệu Minh San, và sau đó nó biến thành hình dáng của chính Tô Bạch.
Nhìn “hình người” trong tay, Tô Bạch đã biết chính xác vật này được sử dụng như thế nào.
Hắn vừa lấy ba lô ra, lấy ra búa nhổ đinh lúc trước từ ba lô.
Sau đó, Tô Bạch tiến đến cái búa với Ma Thiết trên tay.
Khi Ma Thiết đến gần, nó dường như có sự sống, nó duỗi ra một cái râu tiến lại gần chiếc búa và dần dần hòa vào nó.
Trước đây có một số búa nhổ đinh bình thường, nhưng sau khi được tích hợp với Ma Thiết, bề mặt bắt đầu có ánh đen, thoạt nhìn có có vẻ đẹp tự nhiên.
Làm xong chuyện này, vẻ mặt Tô Bạch cũng thả lỏng.
Giờ đây, khi đã có Ma Thiết này, hắn không còn phải lo lắng về cái gọi là tà ác nữa.
“Hay là sau này ta sẽ gọi người là cây bùa vui vẻ.” Tô Bạch nghĩ thầm khi nhìn búa nhổ đinh trước mặt.
Cây búa này trên cơ thể của người khác có thể kìm nén sựu tà ác trong lòng họ, xem như trên danh nghĩa nó thực sự là một cây búa vui vẻ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tô Bạch đã từ bỏ.
Tên này hơi quá khó nghe.
“A!!!” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc kêu, giống như tiếng mèo già kêu, khiến người ta cảm thấy rợn cả người.
“Kêu kêu kêu, mỗi ngày chỉ biết kêu.” Lúc này, có một tiếng mắng nhỏ phát từ phòng sau.
Cửa được mở ra, ông lão ra khỏi phòng, đi về phía sau phòng khách.
Dọc theo đường đi, hắn cũng không thèm nhìn Tô Bạch một cái, hiển nhiên hắn vẫn còn bận tâm đến những chuyện trước đây.
“Tí tách…” Sau đó là tiếng nước chảy ra.
Lúc này Tô Bạch mới biết phía sau phòng khách là bồn tiểu.
Không lâu sau đó, ông lão đi vệ sinh xong, từ sau phòng khách bước ra, nhìn Tô Bạch, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, đừng mở cửa, nếu không sẽ chết đấy.”
Nói xong, hắn đi vào phòng sau.
Rầm!
Cánh cửa lại được đóng lại.
Tô Bạch nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ nhíu mày.
Hắn đoán được tám chín phần mười thứ ở bên ngoài là Người sống lại.
Chỉ là hắn không biết tại sao những người ở đây lại không quan tâm đến Người sống lại này, họ chỉ đóng cửa và cửa sổ mà thôi.
Ngay cả những nơi đông người, vẫn có người tản bộ bên ngoài.
Tô Bạch cảm thấy mình hẳn là đã bỏ qua một cái gì đó rất quan trọng.
Người sống lại có giết người không?
Bình thường họ sẽ giết, hơn nữa thời gian càng kéo dài, xác suất Người sống lại giết người càng cao.
Đặc biệt là trước đó Tô Bạch cảm nhận được ác ý không hề che giấu.
Hắn cảm thấy rằng Người sống lại sẽ giết người.
Nhưng tại sao người trong thôn không sợ?
Nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được bản thân đã nắm bắt được điều gì đó.
Một suy đoán nảy ra trong đầu hắn.
Người sống lại này chưa từng giết bất cứ ai trong thôn!
Chẳng lẽ họ chỉ giết người ngoài thôn?
Nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy mình đã đoán ra được vài điểm mấu chốt, trên người hiện lên một cảm giác lạnh thấu xương.
Chương 23. Mau chạy đi!
Ầm ầm!
Tiếng sấm đã ngừng trước đó vẫn tiếp tục ầm ầm, nhưng lần này bầu trời không còn mưa nữa.
Sở Hồng Nguyệt và những người khác chậm rãi đi trong núi.
Những chiếc lá thấm nước mưa cọ vào người họ để lại những vệt ướt trên áo.
“Bây giờ chúng ta cách thôn càng ngày càng xa.” Trịnh Vũ vươn tay sờ lên cây.
Trên cây này, phần vỏ trên cùng đã bị cạo đi, để lộ ra một thân cây nhẵn bóng.
“Là một thứ to lớn.” Trịnh Vũ ở bên cạnh sờ sờ thân cây lộ ra ngoài, thì thào nói.
“ Ầm!”
Lúc này trên trời nổi lên sấm sét, mưa xối xả đổ xuống.
“Đừng cử động!” Lúc này, Lý Mạc đột nhiên kêu lên.
Mọi người đều giật mình nhìn quanh và rọi đèn pin khắp nơi.
Tuy nhiên, lúc này do ảnh hưởng của mưa, ánh sáng của đèn pin chỉ có thể chiếu ra một mảnh trắng xóa, tầm nhìn thậm chí còn kém hơn trước một chút.
“Tắt đèn pin.” Nhìn thấy tình huống này, Sở Hồng Nguyệt lập tức hét lên.
Khi mọi người nghe vậy lập tức tắt đèn.
Xung quanh đột nhiên trở lại tối đen như mực, mọi người lo lắng nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, sau nửa ngày, xung quanh vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Lý Mạc, ngươi nghe lầm tiếng sấm sao?” Chờ một hồi Trịnh Vũ không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Lại đây.” Lý Mạc mặc kệ hắn, mà cầm lấy khẩu súng lục trên eo hắn, lo lắng nhìn về phía trước.
“Rắc rắc!” Lúc này phía trước truyền đến tiếng cành cây gãy, dường như có thứ gì đó đang từ từ đến gần.
Thấy vậy, những người khác cũng lấy súng ngắn trên eo xuống, nghiêm nghị nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một lúc sau, một bóng dáng to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một con lợn rừng cao hơn con người, với chòm lông sẫm màu dính nước mưa và những khối bùn đất trên người.
Khi con lợn rừng khổng lồ này xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều cảm giác được một trận khí thế vô địch đè nặng lên, khiến hô hấp của mọi người có chút nặng nề.
“Hồng hộc! Hồng hộc!”
Con lợn rừng khổng lồ nhìn chằm chằm mọi người, thở hổn hển, trong mắt dần dần đỏ ngầu, tràn đầy sát khí điên cuồng.
“Cẩn thận một chút, nàng đã đè nén dục vọng muốn giết người, hiện tại thì điên rồi!” Vương đại sư trầm giọng nói.
“A!!!” Đột nhiên, con lợn rừng khổng lồ kêu thảm thiết của một người phụ nữ.
Khi mọi người nghe thấy giọng nói này, tóc của họ đều dựng đứng.
“Ầm!!!”
Với tiếng nổ vang trời, vó lợn rừng khổng lồ giậm chân trên mặt đất lao thẳng về phía đám đông, cành cây bên đường bị đập vỡ tan tành, mảnh vỡ của cành cây văng khắp nơi, nhưng nó không hề giảm tốc độ.
Chỉ là vì nó thắng tắp xông lên một hướng như thế này, chính là có khí thế khổng lồ của thiên bình vạn mã.
“Bắn!”
“Đùng! Đùng! Đùng!…”
Một tràng súng nổ vang, máu bắn tung tóe trên người con lợn rừng khổng lồ.
Tuy nhiên, con lợn rừng khổng lồ không hề bị ảnh hưởng chút nào, mà sát khí trong mắt càng ngày càng đậm.
“Trịnh Vũ, Lý Mạc, các ngươi bảo vệ Vương đại sư!” Sở Hồng Nguyệt quay đầu lại.
“Vâng!” Hai người đáp lại.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của họ, Sở Hồng Nguyệt nhìn con lợn rừng khổng lồ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ kiên định khác với tuổi của nàng ấy.
Sau đó, nàng giẫm trên mặt đất bùn lầy, thân hình như một viên đạn đại bác lao về phía con lợn rừng khổng lồ.
Khi đến gần con lợn rừng khổng lồ, nàng vặn chân và xoay người sang một bên, né cú cắn của lợn rừng khổng lồ và đập vai về phía sườn con lợn rừng khổng lồ.
“Bịch!” Một tiếng va chạm thân thể âm ỉ vang lên trong đêm mưa này.
Cơ thể con lợn rừng khổng lồ cao hơn hai mét thực sự bị Sở Hồng Nguyệt va phải. Nước mưa dính trên chòm lông trên thân thể lợn rừng trong không khí hình thành một trận mưa bụi.
Cơ thể nó loạng choạng và ngã vào rừng cây.
“Rắc rắc lốp bốp!” Trong bụi cây phát ra một âm thanh như tiếng răng gãy.
“A!!!!” Con lợn rừng khổng lồ gầm lên một tiếng.
Giọng gầm gừ của nó vẫn như trước, là giọng của một người phụ nữ điên cuồng.
Đêm mưa này có vẻ lạ thường.
“Hồng hộc! Hồng hộc!” Con lợn rừng khổng lồ thở hổn hển, định đứng dậy khỏi mặt đất.
Mà lúc này, thân thể Sở Hồng Nguyệt nhanh như điện, bay nhanh trong mưa, nàng nhanh chóng tới gần, khi con lợn rừng khổng lồ đứng dậy, nàng giống như một con khỉ nhảy lên trên con lợn rừng khổng lồ.
“Bốp bốp bốp…”
Nàng đấm vào đầu con lợn rừng, cú đấm trông như ảo ảnh.
Mưa và máu hòa thành một dòng trên đầu con lợn rừng, thỉnh thoảng phát ra tiếng xương cốt bị gãy trên thân con lợn rừng.
“Aaaaaaa!!!” Con lợn rừng khổng lồ gầm lên một tiếng thê thảm, quay đầu muốn cắn Sở Hồng Nguyệt.
Nhưng Sở Hồng Nguyệt dễ dàng tránh được nó và tiếp tục đấm nó.
Với đòn này, đôi mắt đỏ ngầu của con lợn rừng dần trở lại trong sáng.
“Đừng! Đừng đánh ta!” Miệng nó phát ra âm thanh cầu xin sự thương xót và ngã xuống đất.
Khi giọng nói của nó phát ra, nắm đấm trong tay Sở Hồng Nguyệt dừng lại trên không.
Thở hổn hển nặng nhọc, nàng nhìn chằm chằm vào con lợn rừng khổng lồ, nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của nó, và từ từ buông tay xuống.
Chính lúc này, thân hình của con lợn rừng khổng lồ dần thu nhỏ lại và biến thành một người phụ nữ trung niên khỏa thân.
Người phụ nữ ngã xuống đất, cơ thể đầy vết bầm tím, nhiều chỗ có vết đạn, máu chảy ròng ròng.
“Đừng đánh ta! Đừng đánh ta!” Người phụ nữ trung niên che mặt van xin.
Nhìn người phụ nữ tội nghiệp này, Sở Hồng Nguyệt nghĩ về câu chuyện của nàng khi xưa, và trái tim nàng dịu lại.
Mặc dù người phụ nữ này đã hành hung người ngay từ đầu, nhưng nàng ta không thực sự giết bất cứ ai.
Nàng chỉ đang bị tà ác khống chế mà thôi.
Bên kia, Trịnh Vũ và Lý Mạc cùng với Vương đại sư bước tới.
“Giết nàng đi.” Vương đại sư nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và nói với Sở Hồng Nguyệt đang ở bên cạnh nàng ta.
Sở Hồng Nguyệt giật mình một lúc, sau đó nhìn nắm đấm đẫm máu của mình.
Thực sự có muốn giết chết nàng không?
Giết người phụ nữ chưa từng làm điều ác này.
“Đừng giết ta! Đừng giết ta!” Người phụ nữ che mặt, kinh hãi lùi lại.
Lúc này, khi nàng di chuyển, một lớp da mỏng đột nhiên rơi ra khỏi cơ thể nàng.
Da thịt trong suốt này trong đất bùn không có một vệt bùn.
Khi nhìn thấy thứ này, da mặt Vương đại sư nổi một lớp da gà thấy rõ, ánh mắt dần trở nên sợ hãi.
“Mau chạy đi!” Hắn gầm lên.
Nhưng là lúc này người phụ nữ đột nhiên không lùi bước, bàn tay che mặt chậm rãi hạ xuống, lộ ra vẻ mặt gớm ghiếc kinh người.
Khuôn mặt này có những chiếc răng nanh hung dữ và chòm lông sẫm màu.
Đây đâu phải là mặt người, rõ ràng là mặt lợn rừng!
Lúc này khóe miệng mặt lợn rừng này chảy nước miếng, thèm thuồng nhìn chằm chằm mọi người, tựa như nhìn thấy một bữa ăn ngon.
Chương 24. Bài đồng dao chết người
“Anh ơi, mẹ ta chết thật rồi sao?” Khi màn đêm buông xuống, trong căn nhà đổ nát vang lên giọng nói của một đứa trẻ.
Nghe thấy giọng nói này, Tô Bạch sững người một lúc, nhìn bé trai gầy gò đen nhẻm bên cạnh.
Tô Bạch mở miệng thở hổn hển, chỉ thấy rằng thật tàn nhẫn khi nói với một đứa trẻ rằng mẹ nó đã chết.
Và ngay khi Tô Bạch đang suy nghĩ nên nói cho cậu bé như thế nào, cậu bé lại hỏi: “Anh ơi, chết là gì?” Nghe lời hắn, Tô Bạch không nói nên lời, trong thế giới của trẻ con không có khái niệm về cái chết.
“Chết là trở thành ngôi sao trên bầu trời.” Hắn điều chỉnh tâm trạng và nói với cậu bé.
Thằng bé vừa trốn ra khỏi phòng, hắn muốn biết về tin tức mẹ hắn từ Tô Bạch.
“Vậy thì mẹ gần ta hơn! Ta có thể gặp mẹ mỗi ngày!” Cậu bé ngạc nhiên thích thú khi nghe những lời đó.
“Ừ… đúng thế, ngày nào cũng có thể nhìn thấy.” Tô Bạch sửng sốt một chút khi nghe được lời này của hắn, sau đó cám thán trả lời.
Lúc này hắn mới nhớ ra người mẹ Chu Oánh Oánh kia cũng không giống thằng bé, ngoại trừ lúc sắp chết, nàng chưa từng nghĩ tới việc về thăm thằng bé một lần.
Nếu thực sự trở thành một ngôi sao, chuyện đó nói không chừng cũng là một điều tốt.
Lúc này, bà lão mở cửa phòng trong bước ra ngoài.
Thấy nàng bước ra, Tô Bạch gật đầu cười như chào hỏi.
Tuy rằng lần này tiêu mất ba nghìn tệ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị khách tới để thông báo tin dữ, nên phải lịch sự một chút.
Nhìn thấy Tô Bạch mỉm cười với mình, bà lão thoạt nhìn cũng là giật mình, sau đó vui vẻ gật đầu.
Sau đó, nàng bước ra khỏi cửa và đi đến bên cạnh cậu bé: “Nhị Cẩu, đừng làm phiền anh ấy nghỉ ngơi.”
“Không, không. Hắn nói với ta rằng mẹ ta đã trở thành một ngôi sao, còn chưa nói cho ta biết mẹ ta là ngôi sao nào nữa. Ta sợ ta sẽ không nhận ra mẹ.” Thằng bé nói giọng nũng nịu.
Nghe được lời nói của hắn, bà lão sửng sốt, liền nhìn về phía Tô Bạch.
“Thực xin lỗi…” Tô Bạch trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Những lời nói như vậy chỉ có thể đánh lừa trẻ con chứ không đánh lừa được người lớn.
“Không sao đâu! Không sao đâu!” Bà lão nghe vậy vội xua tay, sau đó cười khổ sở: “Là chúng ta nên nói xin lỗi ngươi mới phải, chồng của ta cũng lấy của ngươi ba nghìn tệ.” Nói đến đây, nàng dừng lại, từ trên tay móc ra một xấp tiền mới đưa cho Tô Bạch, thở dài nói: “Đừng trách ông lão nhà ta, nhà chúng ta quá nghèo, tiền này vẫn nên trả lại cho ngươi.”
Nhìn thấy những đồng tiền mới trong tay, Tô Bạch sững sờ.
Sau khi đưa số tiền này, hắn không bao giờ nghĩ đến việc nhận lại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng gia đình sẽ trả lại tiền cho hắn.
“Không cần, không cần.” Tô Bạch vội vàng xua tay, “Đây là tiền các ngươi nên nhận. Ngươi nhận lại tiền đi. Ba ngàn tệ đối với ta không là gì cả.”
Sau đó, hắn đẩy tiền lại: “Ta nghĩ số tiền này đổi mạng sống của ta rất đáng giá.”
Bà cụ sững sờ khi nghe những lời hắn nói, sau đó nghi ngờ hỏi: “Ngươi có biết ngoài kia có cái gì không?” “Ta biết sơ sơ.” Tô Bạch gật gật đầu cười khổ sở: “Nếu không phải là chuyện này, vì sao ta lại lừa cho các ngươi mở cửa?”
Nghe hắn nói, bà cụ gật đầu rồi thu tiền.
“Nhưng nhiều chuyện ta cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Không biết ngươi có thể nói cho ta biết được không?” Tô Bạch chỉ tay ra bên ngoài và hỏi bà cụ.
…
Hồng hộc!
Hồng hộc!
Một nhóm bốn người đang chạy trốn trong rừng, và những cành cây xung quanh họ xào xạc.
Thỉnh thoảng, họ nhìn xung quanh như thể có thứ gì đó ẩn trong bóng tối.
Nhưng trong đêm đen này ngoài tiếng mưa gió không có động tĩnh gì khác.
“Trịnh Vũ, Lý Mạc, đưa Vương đại sư đi, tìm Ninh Xuân rồi biến khỏi đây, ta sẽ ngăn nàng lại!” Lúc này, Sở Hồng Nguyệt dừng lại nói với mọi người.
“Đội trưởng!” Trịnh Vũ và Lý Mạc đều bị sốc khi nghe những lời đó.
“Đi thôi! Nếu không, không ai trong chúng ta có thể chạy thoát!” Sở Hồng Nguyệt cau mày nghiêm nghị nói.
Trịnh Vũ và Lý Mạc nhìn nhau, khẽ cắn môi chạy xuống núi cùng với Vương đại sư đang ho ra máu.
Sau khi họ đi rồi, Sở Hồng Nguyệt nhìn bóng tối và xắn tay áo lên, để lộ đôi tay trắng nõn nà.
Lúc này, nàng đang đứng trong bóng tối, thân hình gầy gò dường như bị bóng tối nhấn chìm bất cứ lúc nào.
“Bịch!” Lúc này, tiếng vật nặng va vào cây vang lên, như có vật gì đó rơi trúng trên cây.
“Ngươi không đi sao?” Một giọng nữ khàn khàn vang lên trong bóng tối.
Sau đó, một người phụ nữ với chỏm lông đen nhảy xuống từ trên cây và đáp xuống đất, nước bùn bắn tung tóe.
Đầu người phụ nữ chậm rãi ngẩng lên, trong bóng tối hiện ra khuôn mặt heo rừng có răng nanh, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Sở Hồng Nguyệt.
“Là lỗi của ta, ta nên gánh chịu.” Sở Hồng Nguyệt nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, “Ta không nên thông cảm cho ngươi, ta nên trực tiếp giết chết ngươi. Nếu có lần sau, ta sẽ không bao giờ mắc sai lầm đó nữa .”
“Thật sao?” Người phụ nữ chế nhạo: “Vậy thì ngươi sẽ không có lần sau!
Nàng nói xong liền lao đến đánh thẳng phía Sở Hồng Nguyệt.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Hai người giao chiến nhiều lần trên không trung.
Nước đọng trên mặt đất đập vào giữa nơi hai người đang giao chiến biến thành một vũng nước đục ngầu đầy trời.
“Bùm!!!”, đột nhiên chỗ nơi hai người đang đánh nhau, tiếng hú của lợn rừng đột nhiên vang lên trong rừng.
Đột nhiên Sở Hồng Nguyệt bị đánh văng ra ngoài, đụng gãy một cái cây nhỏ, ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, một con lợn rừng khổng lồ giống như quả đồi đột nhiên xuất hiện.
Khóe miệng con lợn rừng chảy nước miếng, trong mắt là tia máu đỏ tươi, chậm rãi đi về phía của Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt nằm trên mặt đất bất động và đã bất tỉnh.
Lúc này, khóe miệng heo rừng đã há to, nước miếng không ngừng chảy ra giữa hai chiếc răng nanh
“Chú thỏ nhỏ, trắng thật trắng, hai tai vểnh lên, rất thích ăn củ cải và rau xanh, thật hoạt bát đáng yêu…” Lúc này, trong mưa, một bài đồng dao đột nhiên vang lên.
“Aaaaaa!!!” Bài đồng dao vang lên, lợn rừng lộ ra vẻ dữ tợn, gầm lên một tiếng, âm thanh đầy đau thương.
Sau đó cơ thể nó từ từ co lại, chỏm lông cũng dần dần rút vào trong cơ thể nó.
Ngay cả khuôn mặt của nó cũng dần trở lại bình thường.
“Đừng hát nữa!” Nàng hét lên và định chạy sâu vào rừng.
“Bộp!” Nhưng vào lúc này một bóng người dừng lại trước mặt nàng, rồi một chiếc chùy đập xuống đột ngột, nhanh và mạnh.
Người phụ nữ ngã xuống đất, đầu chảy nhiều máu, ngã lăn ra đất.
“Chú thỏ trắng……”
“Bộp!”
“Trắng thật trắng…”
“Bộp!”
“Hai tai…”
“Bộp!”
“Vểnh lên…”
“Bộp!”
“Thích ăn củ cải và rau xanh…”
“Bộp!”
“Thật hoạt bát đáng yêu…”
.”..”
Giọng nam nhẹ nhàng cất lên trong bóng tối, chiếc búa nhổ đinh trong tay lần lượt đập xuống.
Trong đêm mưa âm thanh có vẻ quái dị.
“Nhận ra có một người gần đó vừa chết, họ tên Bành Niệm Từ, nhận được điểm thuộc tính đặc biệt, kỹ năng chạy nhanh +1.”
Trong đầu Tô Bạch hiện lên một tin nhắn, hắn ngừng hát bài đồng dao đứng yên và đặt chùy xuống.
Hắn đã giết người.
Chương 25. Bành Niệm Từ
“Tách… tách…” Mưa vẫn rơi như trước, Tô Bạch đứng trong bóng tối nhìn thi thể trước mặt sững sờ một hồi.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Lúc này trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác chán ghét ăn sâu vào tâm hồn.
Cảm giác thoải mái thỏa mãn chính là hắn trở thành Người sống lại cùng với Ma Thiết.
Là một Người sống lại lúc giết người có một khoái cảm mạnh mẽ và Ma Thiết có thể giúp hắn kìm nén sự tà ác của mình.
Còn về cảm giác ghê tởm xâm nhập vào tâm hồn hắng chính là, Tô Bạch là người, nên đối với việc giết người Tô Bạch rất chán ghét, đó chính là điều bình thường của con người.
“Haiz…”Tô Bạch thở phào một hơi, búa nhổ đinh được nước mưa rửa sạch, màu sắt đen trên đó mấp máy, mấy vết máu lập tức biến mất.
Hắn nhìn chiếc búa nhổ đinh với vẻ mặt thoải mái.
Vừa rồi Tô Bạch mới phát hiện Ma Thiết này thật sự có tác dụng áp chế tức giận giống như đã từng nói trước đây.
Điều này cũng có nghĩa là hắn có thể che giấu danh tính của mình là một Người sống lại trong đám đông và hắn cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Sau đó Tô Bạch nhìn Sở Hồng Nguyệt cách đó không xa.
Sở Hồng Nguyệt lúc này trông rất nhếch nhác, tóc dính đầy bùn nước, quần áo co rút lại làm lộ ra dáng người thon thả.
Nhìn về phía Sở Hồng Nguyệt, Tô Bạch cười khổ nói: “Hôm nay ngươi đưa ta lên núi, bây giờ ta cũng cứu mạng của ngươi cho nên cũng xem như là ngươi có lòng tốt được báo đáp.”
Nói xong hắn suy nghĩ một hồi thì đặt búa nhổ đinh bên cạnh đùi.
Sau đó sắt đen trên búa nhổ đinh dần dần biến đổi tạo thành một cái đai sắt cố định trên đùi.
Sau khi làm xong Tô Bạch cúi xuống và bế Sở Hồng Nguyệt lên.
“Ôi…” Sở Hồng Nguyệt bị nhấc lên lông mày hơi nhíu lại có vẻ hơi khó chịu.
Sau đó mặt nàng áp vào ngực Tô Bạch, sau khi cảm nhận được hơi ấm của lồng ngực, lông mày hơi nhăn lại nhẹ nhàng buông lỏng ra.
Tô Bạch ôm Sở Hồng Nguyệt đưa về thôn.
Bây giờ mưa to như vậy nếu lại mưa nữa, cho dù Sở Hồng Nguyệt lúc trước không sao, nhưng sau này thế nào cũng có chuyện.
Đi được một đoạn Tô Bạch đi xuống chân đồi đến vị trí chuồng bò lúc trước.
Lúc này hắn ngửi thấy mùi máu thanh nồng nặc.
Hắn nhìn vào chuồng bò nhưng thấy rằng gia súc bên trong đã biến thành những mảnh thịt và máu.
Bộ phận nội tạng, thịt, phân…lẫn lộn.
Nhìn thấy con bò này Tô Bạch nuốt nước bọt và trong lòng có thể đoán được lúc đó mình đã cận kề cái chết như thế nào.
Hít một hơi thật sâu hắn tiếp tục đi về phía trước.
Cùng lúc đó ngón tay của hắn điểm một cái lên quan tài vàng ở cánh tay trái, một chấm đỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
“Có muốn đọc ký ức Người sống lại không?”
“Có”
“Éc.” Một tiếng lợn rừng kêu lên trong đầu Tô Bạch.
Một người phụ nữ mặc quần áo phụ nữ, nhưng mang đầu lợn rừng xoay người, sau đó đầu lợn rừng dần biến mất, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ bình thường.
Đó là Bành Niệm Từ.
Bành Niệm Từ là người thôn Xuyên Trạch, kết hôn với một người đàn ông lương thiện trong thôn.
Họ đã ở trong thôn này, sống một cuộc sống bình thường đàn ông làm nông, phụ nữ dệt vải.
Cho đến khi con trai của Bành Niệm Từ chào đời.
Sau khi đứa trẻ biết nói, người đàn ông lương thiện định ra ngoài làm việc để chuẩn bị cho đứa trẻ cuộc sống tốt nhất và một trường học tốt nhất.
Chỉ còn Bành Niệm Từ ở nhà với đứa trẻ.
Nhưng thật không may chưa được bao lâu tin dữ ập đến chồng nàng bị tai nạn xe qua đời, tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn.
Vì khu vực đó không có người giám sát nên không ai có thể bắt được hung thủ.
Người chết oan ức, không rõ ràng.
Sau đó Bành Niệm Từ, một phụ nữ mang theo con thường giúp đỡ người khác để được trợ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà.
Những người ở đây đều là người quen và chăm sóc nàng rất chu đáo.
Vào một ngày nọ nàng đang trò chuyện trong một gia đình và đặt đứa trẻ ra ngoài để phơi nắng.
Vì chuyện trò vui vẻ nàng đã quên mất rằng đứa trẻ vẫn đang ở bên ngoài.
Nhưng khi nàng trở ra thì thấy lợn nhà đang ăn thịt con mình.
Lúc đó đôi mắt của nàng như muốn nổ tung và nàng gần như phát điên, nàng tiến lên liều mạng với con lợn đó.
Tiếc là con lợn to khỏe, nó cơ bản không sợ một người phụ nữ, vẫn hồng hộc cắn xé thi thể con nàng, hai ba lần thì ăn sạch sẽ.
Sau đó Bành Niệm Từ cầm lấy sài đao bên ngoài của nhà đó chém con lợn.
Nhưng ai biết được sau khi con lợn bị chém, nó phát điên, nó cắn vào cổ nàng và làm đứt động mạch chủ, một lát sau nàng đã mất mạng.
Nàng đã chết nhưng nàng cũng đột nhiên sống lại.
Mọi người trong thôn nói rằng nàng là quỷ, họ không cho phép nàng vào nhà và làm mọi cách đề phòng nàng.
Và nàng thực sự biến thành quỷ.
Nàng hóa điên và trở thành một con lợn rừng thực thụ trên núi.
Mỗi ngày khóc kêu điên cuồng.
Ngày hôm sau nàng cắn chết con lợn đó.
Dân thôn sợ nàng nên đã báo án.
Sau đó là chuyện của Sở Hồng Nguyệt và những người khác vào thôn.
.”..” Đọc xong ký ức của Bành Niệm Từ Tô Bạch không nói nên lời.
Đây là một người đáng thương.
Nhưng hắn sẽ không hối hận khi giết nàng.
Bởi vì Tô Bạch biết rằng nếu hắn không giết Bành Niệm Từ thì Sở Hồng Nguyệt sẽ chết và hắn cũng vậy.
Ở đây không ai có thể trốn thoát.
Ngoại trừ… gia đình đó.
Tô Bạch nghĩ về cuộc nói chuyện trước đó với bà lão.
Là một gia đình sống tách biệt với hầu hết mọi người trong thôn, họ quen thuộc hơn với Bành Niệm Từ.
Vì họ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bành Niệm Từ hơn.
Hôm qua Bành Niệm Từ cũng đã không tấn công họ lần nào.
Lúc đó Nhị Cẩu đang chơi ở bên ngoài và Bành Niệm Từ đã tới gần hắn.
Khi đó ông lão và bà lão sợ đến sắp chết, nói cũng không dám nói nữa.
Nhưng khi Nhị Cẩu đang chơi đùa thì bất ngờ hát một bài đồng dao.
Đó là bài Chú thỏ nhỏ.
Nghe thấy bài đồng dao này Bành Niệm Từ đã phát điên lên và điên cuồng bỏ chạy.
Từ trí nhớ của Bành Niệm Từ, Tô Bạch biết được rằng nàng thường hát bài thiếu nhi này cho con trai mình nghe.
Mà chỉ cần nàng nghe thấy bài đồng dao này nàng sẽ nhớ lại con trai mình bị lợn nhà ăn thịt và nàng sẽ phát điên.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn dám ra mặt để đối phó với Bành Niệm Từ.
Tất nhiên ngoài điều này hắn thực sự đặt hy vọng vào đội của Sở Hồng Nguyệt.
Chỉ là hắn không ngờ rằng khi hắn đến nơi thì những người khác đều đã bỏ đi hết, Sở Hồng Nguyệt thì suýt chút nữa đã chết dưới tay của Bành Niệm Từ.
“Ngươi thật may mắn, thiếu chút nữa đã chết rồi.” Nghĩ vậy, Tô Bạch nhìn cô gái nằm trong lồng ngực mình.
Từ trí nhớ của Bành Niệm Từ hắn cũng biết được việc Sở Hồng Nguyệt vì đồng nghiệp mà xả thân hy sinh.
Một cô gái tốt bụng, quên mình vì người khác nếu chết ở đây thì rất là đáng tiếc.
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía thôn.
Khi đến thôn Tô Bạch bàng hoàng nhận ra thôn lúc này đã trở nên tối đen như mực, nhà nào cũng khóa trái cửa.
Nhưng mà trong đầu nghĩ lại hắn cũng hiểu được sơ lược.
Xem ra khi đồng đội của Sở Hồng Nguyệt bỏ chạy họ đã cảnh báo cho người dân ở đây nên mọi người ở đây đã khóa chặt cửa.
Chương 26. Năng lực dự đoán dự đoán đường nét cấp thấp
Sau một hồi sững sờ Tô Bạch ôm Sở Hồng Nguyệt đi về phía nhà trưởng thôn.
Khi đến trước cửa nhà trưởng thôn hắn gõ cửa mạnh mẽ.
“Cốc cốc cốc!”
“Mở cửa!”
“Rầm rầm!” Theo tiếng gõ cửa của hắn, có tiếng ghế dựa rơi xuống đất.
Rõ ràng là những người bên trong đã bị dọa đến sợ hãi.
“Là ta, ta là người đến cùng đoàn xe, các người mở cửa đi, tình trạng đội trưởng bây giờ rất xấu, cần các ngươi giúp đỡ!” Tô Bạch liên tục gõ cửa.
Lúc này không có Bành Niệm Từ bên cạnh, hắn cũng không cần che giấu việc gõ cửa, nên giọng hắn khá lớn.
Những người bên trong nghe thấy giọng nói của hắn dừng lại một lúc.
Sau đó một loạt tiếng bước chân đến gần.
“Ngươi là ai?” Người bên trong vọng ra một câu hỏi.
Nghe giọng nói Tô Bạch biết người này là trưởng thôn.
“Hôm nay ta từ bên ngoài tới đi cùng xe với bọn họ, buổi tối ta đi tìm nhà cha mẹ chồng ở nhà ông Lưu.” Tô Bạch kiên nhẫn nói.
Theo lời hắn nói ra, người bên trong dừng lại một lúc lâu và dường như nhớ ra rằng đúng là có một người như vậy.
“Bên ngoài có lợn rừng thường lui tới… Chúng ta không ra ngoài.” Nhưng giọng nói bên trong ngừng lại môt chút rồi đáp lại.
Nghe được lời của hắn Tô Bạch có chút không nói nên lời, người đàn ông này thật sự bị Bành Niệm Từ dọa cho hoảng sợ rồi.
Nghĩ đến đây giọng nói của hắn không khỏi lạnh lùng “Trưởng thôn, nếu như ngươi không mở cửa ta sẽ báo cáo sự việc lên trên, lúc đó trách nhiệm đều do ngươi chịu .”
Nói xong hắn liền đứng ở cửa.
“Được rồi!” Lời hắn vừa dứt, bên trong đèn bật sáng, sau đó cửa mở ra, trường thôn từ khe cửa nhìn ra sau đó nhìn thấy thật sự là Tô Bạch cùng Sở Hồng Nguyệt, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Mau vào đi, mau vào đi.” Hắn vội vàng nói.
Sau đó cánh cửa được mở ra.
Thấy vậy Tô Bạch ôm Sở Hồng Nguyệt bước vào.
Lúc này trường thôn cũng nhìn ra tình trạng của Sở Hồng Nguyệt vì vậy vội vàng hỏi: “Vị lãnh đạo này không sao chứ?” Lúc này hắn rất lo lắng lỡ có chuyện gì xảy ra với vị lãnh đạo này thì chiếc mũ trưởng thôn của hắn cũng khó mà giữ được.
“Ta không biết, ngươi đi tìm bác sĩ đến khám đi.” Tô Bạch nói với trưởng thôn.
Mặc dù trên đường đi hắn không cảm thấy có gì bất thường với Sở Hồng Nguyệt nhưng tốt nhất là nên để bác sĩ kiểm tra nàng.
Nghe lời hắn trường thôn kéo bà lão bên cạnh lên và nói: “Vợ ta đã từng học y, để bà ấy xem thử tiện thể thay quần áo cho lãnh đạo.”
“Vâng, được.” Tô Bạch liếc nhìn bà lão bên cạnh rồi gật đầu.
“Ngươi đưa nàng vào phòng trong ta sẽ lau người cho nàng.” Bà lão có chút không tự nhiên nói với Tô Bạch.
Tô Bạch gật đầu và đưa Sở Hồng Nguyệt vào phòng trong, sau khi làm xong việc này hắn và trưởng thôn đi đến một phòng khác.
“Chuyện đó…” Trường thôn trên mặt lộ ra vẻ do dự “Lãnh đạo, các ngươi đã giải quyết chuyện đó xong chưa?”
Nghe đến xưng hô của trưởng thôn, Tô Bạch hơi tức cười, không ngờ trường thôn lại coi mình là lãnh đạo.
Tuy nhiên khi nghĩ đến tuổi của Sở Hồng Nguyệt và những điều lúng túng mà Sở Hồng Nguyệt gặp phải vừa rồi trong lòng hắn hiểu rõ.
Nghĩ đến đây Trong lòng Tô Bạch không có phản bác trực tiếp, nói: “Đã giải quyết xong.”
Nghe vậy trường thôn lập tức lộ ra vẻ vui mừng sau đó có chút lo lắng hỏi: “Bành Niệm Từ đã chết rồi à?”
“Đã chết rồi.” Tô Bạch tiếp tục gật đầu.
Nghe hắn nói vậy trên mặt trường thôn mới lộ ra vẻ thoải mái.
Trên thực tế nếu Trịnh Vũ và Lý Mạc không cùng Vương đại sư đang nôn ra máu lái xe xuống núi thì hắn vẫn không biết có chuyện gì nghiêm trọng.
May mắn là đã giải quyết xong rồi.
Sau đó trường thôn lại kéo Tô Bạch nói chuyện phiếm, Tô Bạch chỉ tủy ý ứng phó.
Dù sao hắn cũng không phải thật sự là thành viên trong đội, hắn vẫn hiểu được nói càng nhiều sẽ càng sai.
Bây giờ hắn quan tâm đến một thứ khác.
Đó là một nhiệm vụ mới được mở ra từ trí nhớ của Bành Niệm Từ.
“Nhận ra điều ước cuối cùng của Bành Niệm Từ, nàng muốn tìm đến đứa trẻ. Ngươi có thể tìm nó cho nàng không? Nếu điều ước cuối cùng của Bành Niệm Từ được hoàn thành, năng lượng tâm linh của nàng sẽ được hấp thụ tạo thành những mảnh kho báu và ngươi sẽ có được khả năng: dự đoán được đường nét cấp thấp.”
“ Dự đoán đường nét cấp thấp: khả năng kỳ lạ có tác dụng dự đoán tương lai của một số đường nhưng vì là sơ cấp nên khả năng dự đoán rất hạn chế.”
Nghĩ đến nguyện vọng của Bành Niệm Từ, Tô Bạch có chút không nói nên lời, con của Bành Niệm Từ đã bị lợn ăn thịt rồi làm sao có thể tìm lại được.
Và theo thời gian e rằng xác đã bị lợn tiêu hóa.
Đây vốn là một nhiệm vụ bất khả thi.
“Lãnh đạo, ngươi sao vậy?” Lúc này trưởng thôn cũng nhận thấy Tô Bạch có gì đó không ổn không khỏi hỏi.
Nói đến đây hắn mới nhận ra Tô Bạch đã ướt đẫm, không khỏi đứng dậy nói: “Lãnh đạo, ở đây ta có quần áo, để ta đi lấy cho ngươi thay.” Nói xong trưởng thôn đứng dậy chuẩn bị đi lấy quần áo.
Thấy vậy Tô Bạch vội vàng nói: “Không cần đâu, ta có mang quần áo tới.” Nói rồi hắn vỗ vỗ vào ba lô sau lưng.
Lần này tới đây hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, dĩ nhiên cũng mang theo một bộ quần áo để tắm rửa.
“Được rồi, ngươi thay đồ bên trong ta sẽ đợi ngươi bên ngoài.” Trường thôn gật gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi trường thôn đi ra ngoài Tô Bạch mở ra ba lô bắt đầu thay quần áo.
May mà quần áo của hắn được gói trong túi ni lông nếu không thì hắn đã ướt sũng như cái ba lô rồi.
Một lúc sau hắn thay xong quần áo và cởi giày, tất ra.
Lúc này bàn chân của hắn đã bị ngâm trắng bệch và nhợt nhạt.
Nhưng Tô Bạch lúc này không để ý tới chuyện này, hắn vẫn đang suy nghĩ về nguyện vọng của Bành Niệm Từ.
Nếu từ bỏ nhiệm vụ này của Bành Niệm Từ, hắn thực sự sẽ không thể nào chấp nhận nổi.
Ma Thiết mà Chu Oánh Oánh mang lại trong nhiệm vụ trước hắn đã cảm nhận được lợi ích, còn đối với việc tà ác áp chế người mẹ mà xem xét, trong tương lai sẽ giúp ích cho hắn không thể tưởng tượng được.
Nhưng bây giờ có một nhiệm vụ được đặt ra trước mặt hắn.
Dự đoán đường nét này mặc dù không biết bây giờ có lợi ích gì nhưng Tô Bạch cảm thấy được thứ này nhất định sẽ không tệ hơn Ma Thiết.
Vì vậy hắn cảm thấy rằng nếu nhiệm vụ này có cơ hội hoàn thành thì hắn không thể từ bỏ.
Chính lúc này trường thôn từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một đôi giày, nói: “Lãnh đạo hãy dùng đôi giày này của ta đi.”
“Cám ơn.” Tô Bạch nghe xong nói cảm ơn.
Sau đó hắn nhìn trưởng thôn và hỏi: “Trưởng thôn, ông có áo mưa ở đây không? Ta muốn ra ngoài một chuyến.” “Khuya như vậy còn đi ra ngoài?” Trưởng thôn ngẩn ra nghi hoặc hỏi.
“Có việc phải làm.” Tô Bạch gật gật đầu không có nói nhiều.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn trưởng thôn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là nhiệm vụ bí mật đúng không? Vậy ta không hỏi tới nữa, ta đi lấy áo mưa cho ngươi.” Nói xong hắn đi ra ngoài.
Lúc này Tô Bạch có chút khó hiểu, nhiệm vụ của mình từ quan tài vàng mà trưởng thôn cũng biết hay sao.
Tuy nhiên hắn ngay lập tức tìm ra điểm mấu chốt.
Trưởng thôn không phải biết được hắn có nhiệm vụ từ chiếc quan tài vàng mà nghĩ rằng hắn là thành viên trong đội của Sở Hồng Nguyệt và có nhiệm vụ bí mật.
Nghĩ đến đây hắn lắc đầu bất đắc dĩ sau đó nhìn ra ngoài.
Lúc này bên ngoài trời tối đen như mực, mưa không ngừng rơi xuống như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ.
Chương 27. Con mắt của mèo
“Đùng đoàng!” Tia chớp kéo một đường chói lọi trên bầu trời mang theo tiếng sấm rền vang.
“Hừ…” Giày đi mưa của Tô Bạch giẫm trên mặt đất bùn lầy, bước đi khó khăn mỗi khi bước chân xuống nước bùn sẽ phát ra âm thanh kỳ quái.
Hắn thở nhẹ ra.
Vì giờ là mùa thu, là nơi có độ cao cao nhiều hơn so với mặt nước biển nên nhiệt độ nơi này vào ban đêm rất thấp.
Vì vậy hơi thở hắn thở ra hiện rõ dưới ánh sáng của đèn pin.
Nhìn con đường lầy lội xung quanh, Tô Bạch cảm thấy bất lực, sau ngày mưa lũ thế này đường ở vùng quê này không dễ đi chút nào.
Đường đầy bùn đất, trượt chân một cái là lọt xuống hố.
Bây giờ áo mưa của hắn dính đầy nước bùn.
Tuy nhiên khi Tô Bạch nhìn thấy tòa nhà gỗ hai tầng phía trước, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Hắn đã đến được nơi cần đến.
Tòa nhà gỗ này là của gia đình đã nuôi con lợn nái kia.
Tô Bạch đã nghĩ tới heo ăn thịt đứa trẻ có lẽ sẽ còn sót lại mấy mảnh xác.
Có lẽ khi tìm thấy mấy mảnh xác còn sót lại hắn có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra để hoàn thành nhiệm vụ này.
Trừ khi hắn vượt thời gian về quá khứ, nếu không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Bước tới cửa tòa nhà bằng gỗ Tô Bạch cọ phần đất dính trên đôi giày đi mưa lên tảng đá bên cạnh.
Bùn đất dính nhiều lắm nếu không xử lý một chút thì đi lại sẽ hơi vất vả.
Sau khi cọ sạch bùn đất, Tô Bạch ngồi trên ngưỡng cửa.
Đi bộ lâu như vậy cuối cùng cũng có một chỗ trốn mưa có thể khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tô Bạch quay đầu nhìn vào trong phòng với ánh mắt trầm tư.
Cửa phòng mở toang, bên trong lúc này đã tối om.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, gia đình đã rời khỏi đây và xuống núi.
Cũng chính vì vậy gia đình này có thể coi là đã thoát khỏi tai ương.
Bởi vì trong những ngày này Bành Niệm Từ đã đến đây nhiều lần, khóa cửa gỗ cũng bị Bành Niệm Từ phá hư.
Nếu gia đình này vẫn còn ở đây, sợ rằng họ đã chết hết.
Sau đó Tô Bạch nhìn khoảng không trước cửa với nụ cười gượng gạo.
Khoảng đất trống phía trước này là nơi lợn ăn thịt người, nếu là buổi trưa hôm nay thì cũng còn có vết máu cùng những thứ tương tự có thể dùng để tìm hài cốt.
Nhưng bây giờ sau một trận mưa lớn như vậy thì làm gì còn manh mối nữa.
Tô Bạch khẽ thở dài xem ra nhiệm vụ lần chắc là thất bại rồi.
Lúc này tiếng mưa xung quanh cũng dần dần không còn nữa, mưa to chuyển thành mưa phùn lất phất.
Thấy trời đã bớt mưa Tô Bạch đứng dậy đi vào bãi đất trống tìm kiếm.
Mặc dù cảm thấy hy vọng hoàn thành nhiệm vụ này rất mỏng manh nhưng hắn vẫn muốn thử.
Tuy nhiên khi Tô Bạch đi lang thang trong bãi đất trống vài lần tìm kiếm từng li từng tí nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết, hắn đã từ bỏ ý định hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn lắc đầu và định bỏ đi.
“Ào ào…” Nhưng chính vào lúc này một trận âm thanh tiếng nước truyền vào tai hắn.
Tô Bạch giật mình đi về phía nơi phát ra tiếng nước chỉ thấy phía dưới là một con sông rộng hơn bốn thước.
Hắn cũng biết con sông này và đã nhìn thấy nó từ trí nhớ của Bành Niệm Từ.
Đây là con sông nhỏ chảy qua toàn thôn, nhưng mà bình thường rộng chỉ một thước, người dân gần đó thường dùng nước ở đây để giặt quần áo.
Nhưng nay do mưa lớn nên lượng nước đã tăng vọt lên rất nhiều nhấn chìm vị trí đất trước đây.
Tuy nhiên điều thu hút sự chú ý của Tô Bạch lúc này là trên sườn núi đối diện với con suối nhỏ có một thứ màu trắng treo trên một cây nhỏ bên cạnh sườn núi.
Đó là… một bàn tay rất nhỏ rất nhỏ.
Chỉ là sau khi bị mưa thấm nước và mục nát, năm ngón tay của bàn tay này cong và phình lên giống như một loại trái cây.
“Ồ…” Khi nhìn thấy thứ này Tô Bạch cũng biết mình đã tìm được thứ mình cần tìm.
Xem ra khi con lợn ăn thịt đứa trẻ xong đã ném vào đây.
Lấy sự chênh lệch về độ cao của lòng sông so với mặt nước biển, hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng mà lúc này trong lòng Tô Bạch không có chút cảm giác vui mừng.
Bởi vì lòng bàn tay nhỏ bé trước mặt này có nghĩa là sinh mệnh nhỏ bé đã mất đi.
“Nếu Bành Niệm Từ chăm sóc đứa trẻ nhiều hơn một chút… nếu gia đình chăm sóc những con lợn cẩn thận hơn một chút…” Tô Bạch thì thào nếu như thế thì thảm kịch như vậy đã không xảy ra.
Hắn khẽ thở dài lắc đầu thảm cảnh đã xảy ra rồi dù có nghĩ đến mấy cũng vô ích.
Sau đó Tô Bạch bước xuống bậc thềm bằng phẳng.
Khi đến bờ sông Tô Bạch phát hiện ra một vấn đề khác.
Con sông này bây giờ rộng gần bốn thước nước chảy xiết, nếu hắn xuống nước thì rất có thể sẽ bị con sông chảy xiết này cuốn trôi.
Mà bàn tay kia ở trên sườn núi vuông góc 90 độ, không có chỗ nào để bám leo lên.
Nhìn thấy cảnh này Tô Bạch đứng đó một lúc liền cởi áo mưa trên người ra lấy Dương Giác chùy ra khỏi chân.
Sau đó hắn vừa suy nghĩ, Ma Thiết đen trên chiếc búa nhổ đinh mấp máy hướng về phía phần bộ phận “sừng dê” của chiếc chùy.
Sau một thời gian chỗ sừng dần dần thành chiếc dùi dài và nhọn.
Làm xong việc này Tô Bạch lui lại mấy bước.
Ngay sau đó hắn đạp mạnh chân đến mép suối và nhảy lên không trung.
“Phập!” Vị trí của búa nhổ đinh sắc bén cắm vào sườn núi, cũng vào lúc này lòng bàn tay tái nhợt do một lực tác động đã rơi xuống.
Lúc này, một bàn tay vững vàng vươn ra nắm chắc bàn tay nhỏ bé.
Cùng lúc đó trong đầu Tô Bạch hiện lên một tin tức.
Nhiệm vụ đã hoàn thành!
“Hồng hộc!” Tô Bạch thở hổn hển nhìn dòng sông đang chảy xiết bên dưới tâm trạng không thoải mái chút nào.
Sau khi nhảy qua hắn thấy đất nơi sườn núi không ổn định chút nào, có thể sạt lở bất cứ lúc nào.
Nếu không nhờ sự nhanh nhẹn và khả năng vận động của hắn ở hiện tại, và khả năng nắm bắt chính xác sức lực thì hắn đã rơi xuống sông rồi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để trở về.
Nếu không sớm muộn gì cũng rơi xuống sông bị sông cuốn trôi.
Có rất nhiều sông giống như thác nước trong khu vực miền núi này.
Tô Bạch nắm lấy lòng bàn tay ném nhẹ về phía đối diện trước. Sau đó hắn từ từ luồn tay vào sườn núi để mình có được vị trí vững vàng hơn.
Sau khi làm xong hắn bắt đầu leo lên từng chút một.
Khi hắn leo những hòn đá nhỏ rơi xuống sông và bị cuốn trôi theo dòng sông chảy xiết.
Nhưng vẻ mặt của Tô Bạch không thay đổi chút nào.
Sau một hồi cuối cùng hắn cũng leo lên trên sườn núi.
Ngồi trên sườn núi Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra lau mồ hôi trên trán.
Loại chuyện này cũng không hề dễ dàng hơn một cuộc đấu tranh sinh tử là mấy.
Sau đó hắn đứng dậy lùi lại vài bước và nhảy mạnh.
“Phốc!” Nước bùn bắn tung tóe trên mặt đất Tô Bạch nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.
Với kỹ năng chạy nhanh, kiểu hạ cánh này rất dễ thực hiện.
Phải nói kỹ năng này chắc chắn có thể nói là một kỹ năng rất tốt, sau này dùng chạy trốn khi gặp phải kẻ địch không thể đánh bại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tô Bạch mặc áo mưa vào, nhặt bàn tay lên và đi lên phía trên.
Hôm nay coi như may mắn, nếu hắn đến muộn hơn bàn tay này sẽ bị nước cuốn trôi mất.
Tuy nhiên điều khiến Tô Bạch ngạc nhiên là hắn chỉ lấy được một phần của thi thể mà nhiệm vụ đã thực sự hoàn thành.
“Có lẽ những nhiệm vụ được tạo ra trong chiếc quan tài vàng sẽ không đến mức mà mình không thể hoàn thành được.” Hắn tự nghĩ.
Lúc này Tô Bạch cũng thấy cách hoàn thành nhiệm vụ có chút qua loa.
Chỉ cần ngươi nghĩ ra cách hoàn thành, thì hoàn thành được coi như xong.
Sau đó Tô Bạch đưa tay kéo áo trên cánh tay trái lên.
Lúc này trên quan tài màu vàng đã tan hết những chấm đỏ.
Các đường màu đỏ trên quan tài đột nhiên tăng gấp đôi và một số hoa văn chưa hoàn chỉnh đã được hình thành.
Đó là một con mắt.
Tô Bạch nhìn chằm chằm nó một lúc và phát hiện ra rằng đôi mắt được tạo thành bởi những đường đỏ này trông hơi giống… mắt một con mèo.
Chương 28. Hoẵng kêu
Trong một tòa nhà bằng gỗ có một người đang cầm trên tay một con dao khắc trên gỗ một đám mây lành, vụn gỗ rơi lả tả.
Bên cạnh có cái đèn pin đang chiếu vào khối gỗ trong tay hắn, cũng chiếu vào khuôn mặt mặt nghiêm túc của hắn.
“Phù!…” Tô Bạch nhẹ nhàng thổi bay vụn gỗ, trên mặt gỗ hiện lên rõ ràng những đám mây lành đẹp đẽ, bên cạnh đám mây còn khắc một con nghé con và một đứa bé bướng bỉnh, thoạt nhìn rất tinh tế và sống động như thật.
Sau đó hắn duỗi tay ra, con dao khắc trong tay chuyển động đáp xuống chiếc búa nhổ đinh bên cạnh.
Sau khi lấy lại Ma Thiết, Tô Bạch nhặt một vài tấm gỗ phẳng bên cạnh và ráp chúng lại.
Sau đó một chiếc hộp trông rất khéo léo xuất hiện trên tay hắn.
“Ta xem như cũng thu được lợi ích từ ngươi, cũng nên đem di hài ngươi đi mai táng.” Tô Bạch khẽ nói, nhặt lấy mảnh vải lót vào trong hộp, sau đó cẩn thận đặt bàn tay lên trê mảnh vải.
Sau khi làm xong hắn nhấc cái nắp bên cạnh và đóng hộp lại.
Đây là một chiếc hộp tro cốt do Tô Bạch làm.
Chỉ là chiếc hộp này hơi thô sơ, gỗ lấy từ đồ đạc của tòa nhà gỗ này.
Bây giờ cũng chỉ có điều kiện như vậy.
Sau khi làm xong, Tô Bạch bước ra khỏi tòa nhà gỗ, tay cầm hộp tro cốt đi về phía sau ngọn núi.
Ở đây có một số ngôi mộ, vừa lúc để chôn cất các thứ.
“Ô ô…” Đúng vào lúc này có tiếng một con nai vang lên.
Tô Bạch nghe tiếng nhìn lại thì thấy xa xa có một con nai con.
Con nai nhỏ này cao không quá đùi hắn, toàn thân có bộ lông màu vàng sẫm lúc này đang chăm chú nhìn hắn.
Loại nai này Tô Bạch đã từng nhìn thấy trên xe jeep, lúc đó Lý Mạc đã nói, đây là con hoẵng, ăn rất ngon, trên núi có rất nhiều.
Tuy nhiên lúc này Tô Bạch không quan tâm đến con hoẵng cũng không có tâm trạng đi nấu món ăn dân dã.
Hắn lấy chiếc búa nhổ đinh từ thắt lưng của mình và Ma Thiết trên búa nhổ đinh chuyển động biến chiếc búa nhổ đinh thành một cái xẻng nhỏ kỳ quái.
Sau đó Tô Bạch tìm được một khoảng đất trống và đào một cái hố trên mặt đất.
Một lúc sau một hố sâu được đào ra.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống hố.
“Cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất.” Tô Bạch lẩm bẩm chậm rãi đem đất bên cạnh lắp xuống.
Ở đây không cần lập bia mộ.
Vì người nhà này đã tuyệt hậu nên mai sau không còn ai đến cúng bái nữa.
Sau khi làm xong Tô Bạch liếc nhìn con hoẵng và hơi cau mày.
Hắn đột nhiên cảm thấy con hoẵng kia có chút kỳ lạ, con này từ nãy giờ cứ nhìn chằm chằm mình, dù cho mình đang đào hố nó vẫn nhìn.
“Ô ô!” Đó là lúc con hoẵng có vẻ giật mình sợ hãi và nhảy dựng lên chạy vào phía bóng tối.
Tô Bạch cau mày nhìn vào bóng tối trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.
Tim chùng xuống một lúc như thể một điều gì đó không rõ sắp xảy ra.
Nhưng mà hắn lập tức lắc đầu, đây chỉ là một loài động vật hoang dã, sao có nguy hiểm gì được.
Sau đó hắn đi về phía thôn.
Việc nơi đây đã hoàn thành, đã đến lúc chuẩn bị quay về.
Điều hắn không biết là không lâu sau khi hắn bỏ đi, con hoẵng lại xuất hiện nhìn thẳng vào hướng hắn đi với ánh sáng đỏ rực trong mắt.
Không lâu sau Tô Bạch về đến thôn.
Khi đến đây hắn thấy trong thôn trở nên rất yên tĩnh.
Tuy rằng những ngôi nhà ở đây vẫn khóa chặt như cũ nhưng hắn luôn cảm giác được nơi này thiếu dấu vết người ở, giống như là một cái thôn trang hoang tàn đã lâu vậy.
Tô Bạch đứng ở nơi đó nhìn một hồi lông mày dần dần nhíu lại.
Sau khi hắn đi đã có những thay đổi mới ở đây.
Chiếc xe Jeep đã biến mất.
Ninh Huyên, Lý Mạc và những người khác đã lái một chiếc xe jeep đi rồi, theo logic mà nói hẳn là còn một chiếc xe nữa mới đúng.
“Nàng đi rồi sao?” Tô Bạch nghĩ thầm có lẽ sau khi Sở Hồng Nguyệt tỉnh lại nàng mới lái xe đi.
Nghĩ đến đây hắn lắc đầu.
Thói đời đen bạc, còn chưa nói một lời cảm tạ với ân nhân đã bỏ đi, không chở mình theo luôn.
Nhưng Tô Bạch không quan tâm đến điều này.
Cứu người là ý tưởng của hắn, hắn không bao giờ nghĩ tới việc người khác sẽ trả ơn gì cho mình.
Dù việc đó có đến lần nữa thì hắn vẫn sẽ cứu người như trước.
Chính là khi Tô Bạch đang suy nghĩ về mọi chuyện và đi về phía nhà của trưởng thôn hắn đột nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trên ngưỡng cửa nhìn hắn.
Khi nhìn thấy mình cô gái lập tức đứng dậy.
Chà Sở Hồng Nguyệt không có bỏ đi.
Tô Bạch thấy mình có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đồng thời hắn thấy cô gái này thật sự rất ưa nhìn cho dù lúc này nàng đang mặc đồ phụ nữ trung niên thì khuôn mặt thanh tú và làn da trắng mịn vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp mắt như trước.
Khi Tô Bạch còn đang suy nghĩ lung tung, cô gái bất ngờ chạy đến và nắm lấy tay hắn.
Tô Bạch giật mình còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Hồng Nguyệt kéo đi.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp trong lòng hắn có một cảm giác khó tả.
Cô gái này… sức mạnh của đôi tay quá mạnh… và tay mình…sắp bị bóp nát rồi!
Sở Hồng Nguyệt nắm tay Tô Bạch đi về phía giao lộ.
Lúc này Tô Bạch mới nhận ra người này vẫn đang xách ba lô của mình.
Rõ ràng là cô gái này đã đợi hắn và chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ hắn về ngay lập tức dẫn hắn đi.
“Này…” Tô Bạch vẻ mặt nghiêm trọng bất lực nói: “Ngươi thả lỏng tay ra được không? Ta cảm giác bàn tay sắp bị ngươi bóp nát rồi.” Nghe thấy lời nói của hắn, Sở Hồng Nguyệt giật mình sau đó mặt đỏ bừng lập tức buông tay Tô Bạch ra.
“Aizz…”Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm lắc lắc ngón tay tê dại trong lòng cảm thấy may mắn.
Nếu còn nắm một lát nữa thôi là sau này ngón tay của hắn sẽ bị tàn tật mất.
“Ngươi như thế này là muốn đưa ta đi đâu vậy?” Tô Bạch nghi hoặc hỏi Sở Hồng Nguyệt.
“Xuống núi!” Sở Hồng Nguyệt nói.
“Xuống núi? Buổi tối xuống núi?” Tô Bạch ngẩn ra.
Thấy hắn nghi hoặc, Sở Hồng Nguyệt im lặng nhìn hắn hỏi: “Bành Niệm Từ kia là do ngươi giết?”
Tất nhiên là nàng đã biết được tin tức về cái chết của Bành Niệm Từ từ trưởng thôn.
Tuy nhiên khi nghe được những lời của Sở Hồng Nguyệt Tô Bạch hơi kinh ngạc vì nàng đã biết Bành Niệm Từ đã chết thì tại sao nàng lại phải bỏ đi vào ban đêm và vội vàng như vậy.
Trong đó chắc có điều gì đó mà hắn không biết.
Sau đó hắn dừng lại và gật đầu: “Đúng vậy ta đã giết nàng.”
Sau đó hắn nói tiếp: “Ta lo lắng cho các ngươi, vì vậy mà ta xuất hiện trên núi, giết người cũng là do bất cẩn. Ngươi sẽ không định bắt ta về đồn cảnh sát chứ?”
Sở Hồng Nguyệt nhìn Tô Bạch một cái thật sâu, lắc đầu: “Ngươi đã cứu mạng ta làm sao có thể bắt ngươi?”
Sau đó nàng hít một hơi thật sâu và nói “Tuy nhiên nơi này đã trở nên rất nguy hiểm, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, trưởng thôn và những người khác đã đưa mọi người đi hơn một giờ trước, giờ chỉ còn hai người chúng ta.”
Nghe được lời nói của nàng, tim Tô Bạch đột nhiên đập lạc nhịp, lúc này hắn mới nhớ tới ảo giác ở cổng thôn.
Hóa ra phía trước không phải ảo giác, thôn này quả nhiên đã không còn con người.
Chương 29. Nguy hiểm chưa rõ
“Ở đây có gì nguy hiểm?” Tô Bạch hít sâu một hơi hỏi.
Nghe hắn hỏi, Sở Hồng Nguyệt khẽ lắc đầu “Chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện khác, không thể cho ngươi biết được. Ngươi chỉ cần biết ở đây rất nguy hiểm.”
Tô Bạch nghe vậy im lặng không nói gì nữa, hắn đoán rằng có thể có điều gì đó đamg bị che giấu trong chuyện này.
Xét theo lời nói của Sở Hồng Nguyệt lúc này thì quả thật là như vậy.
“Đưa ba lô cho ta, ta sẽ tự mang.” Tô Bạch dừng lại chỉ vào ba lô trên người Sở Hồng Nguyệt nói.
Sở Hồng Nguyệt do dự gật đầu rồi đưa ba lô cho hắn.
Lấy ba lô xong Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt đi bộ xuống núi.
Lúc này trong lòng Tô Bạch có rất nhiều nghi hoặc nhưng lại không có cách gì bởi vì chuyện có liên quan đến Người sống lại hiển nhiên Sở Hồng Nguyệt giữ kín như bưng.
Nhất định là không thể biết được đã xảy ra chuyện gì từ miệng nàng.
“Hi vọng sẽ không có chuyện gì.” Tô Bạch nghĩ thầm.
Chuyện xảy ra ở đây nhất định là mức độ nguy hiểm cũng giống như chuyện của Bành Niệm Từ, nếu không Sở Hồng Nguyệt không thể căng thẳng như vậy được.
Nghĩ đến đây Tô Bạch tim không khỏi đập nhanh.
Nếu đúng như vậy thì mình đúng là đang tìm đến cái chết rồi.
Trước đó hắn giết được Bành Niệm Từ là bởi vì Bành Niệm Từ có điểm yếu, nếu đối đầu trực diện hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của nàng.
Mà nguy hiểm lúc này nhất định có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.
Nghĩ đến điều này Tô Bạch cũng cảm thấy biết ơn Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt rõ ràng biết nguy hiểm nhưng nàng vẫn sẵn sàng ở lại đây chờ hắn..
Theo một nghĩa nào đó xem như nàng đã cứu mạng hắn.
Nếu là người khác họ chắc chắn sẽ không đợi hắn.
Mà đúng lúc hai người đang xuống núi, trên một ngọn núi, có một con hoẵng lần theo mùi máu, tìm thấy thi thể của Bành Niệm Từ, liền cúi đầu ăn.
Nó ăn một cách thích thú như thể thịt nó ăn là một loại thảo mộc tươi ngon.
Khoảng một giờ sau thi thể của Bành Niệm Từ đã bị con hoẵng ăn sạch sẽ chỉ còn lại một bộ xương đẫm máu.
“U..u…” Con hoẵng kêu lên một hồi tiếng hươu.
Cùng với tiếng kêu, cơ thể nó không liên tục mọc ra những sợi lông và nó dần biến thành một con quái vật không phải hươu cũng không phải lợn.
“U..u!” Mà vào lúc này một tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ miệng nó.
Mắt nó dần đỏ hoe, nước miếng chảy dọc khóe miệng.
Sau đó con quái vật kỳ dị này ngẩng đầu lên đánh hơi trong không khí rồi chậm rãi đi về phía thôn.
“Này ngươi không sao chứ?” Trên đường núi Tô Bạch nhìn Sở Hồng Nguyệt bên cạnh quan tâm hỏi.
Chỉ một giờ sau khi bọn họ đi ra khỏi thôn biểu hiện của Sở Hồng Nguyệt không thoải mái lắm, có chút trắng bệch trông rất đáng sợ.
“Không… không có gì.” Sở Hồng Nguyệt yếu ớt xua xua tay rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cũng chính lúc này nàng bất ngờ vấp phải một hòn đá dưới chân nàng ngã nhào về phía trước.
Thấy nàng sắp ngã đổ máu, Tô Bạch kéo Sở Hồng Nguyệt lại.
“Ngươi thực sự không sao chứ?” Hắn có chút khó hiểu hỏi cô gái bên cạnh, dáng vẻ yếu ớt này có vẻ không ổn chút nào.
“Ta… ngươi mau trốn đi.” Sở Hồng Nguyệt nhìn Tô Bạch cười khổ sở, sắc mặt tái nhợt nói: “Tốc độ của ta quá chậm nếu cứ tiếp tục như thế này, nó sẽ đuổi kịp chúng ta, đến lúc đó ai cũng không thoát được.”
“Ai đang đuổi theo?” Tô Bạch nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Sở Hồng Nguyệt nhìn sang chỗ khác, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi này.
Thấy Sở Hồng Nguyệt không muốn nói Tô Bạch cũng không hỏi nữa.
Bởi với tính cách của cô gái này dù ngươi có hỏi bao nhiêu cũng vô ích.
Sau đó Tô Bạch nghĩ lại bỏ ba lô xuống lấy thẻ căn cước, điện thoại di động và tám trăm tệ trong đó ra.
Xong hắn vứt ba lô vào bên đường.
“Ta cõng ngươi xuống núi.” Sau đó hắn ngồi xổm xuống và nhìn Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt nghe xong liền lắc đầu từ chối.
Nhưng mà Tô Bạch lại trực tiếp ngồi ở trên đá trơn trượt trên mặt đất cười nhẹ nói: “Ngươi nếu không đi cùng ta, ta sẽ ở lại đây với ngươi, chờ nó đến đây, ta với ngươi cùng chết ở chỗ này.”
Lúc này mưa phùn vẫn đang lất phất rơi xuống bên cạnh họ.
Trông thấy bộ dáng của hắn, Sở Hồng Nguyệt thôi do dự, khẽ cắn môi leo lên lưng Tô Bạch.
“Cảm ơn…” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô gái yếu ớt này tại đường núi chẳng gợi nổi hấp dẫn nào.
Cảm nhận được sức nặng trên lưng, Tô Bạch trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, đứng dậy cõng Sở Hồng Nguyệt trên lưng đi xuống núi.
Thực lòng mà nói trọng lượng của cô gái không lớn, tốc độ xuống núi của hắn cũng không hề giảm đi chút nào.
Sau những gì xảy ra vừa rồi Tô Bạch rất nể phục Sở Hồng Nguyệt.
Trên đời này có rất ít người có thể vì người khác mà hiến hy sinh mạng sống của mình.
Cho dù là Tô Bạch, bản thân hắn cũng khó xác định hắn có thể làm được như vậy hay không.
Bây giờ Tô Bạch đã biết chiếc xe jeep mất tích kia đã đi đâu.
Xem chừng Sở Hồng Nguyệt đã cho dân làng mượn chiếc xe jeep để chuyển thôn dân đi càng sớm càng tốt.
“Đúng là một cô gái ngốc nghếch.” Tô Bạch thở dài trong lòng.
Sau đó chân hắn dần dần tăng tốc.
Lúc đầu Tô Bạch tỏ ra cẩn thận vì sợ bị ngã.
Nhưng thời gian trôi qua tốc độ của hắn dần dần tăng lên.
Dù sao hắn cũng là một người có một chút điểm thuộc tính nhanh nhẹn cùng kỹ năng chạy nhanh, giữ thăng bằng ở nơi này đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản.
Lúc này tốc độ của Tô Bạch còn nhanh hơn một chút so với tốc độ đi bộ của hai người lúc trước.
Nhưng chính vì vậy, Sở Hồng Nguyệt càng ôm Tô Bạch chặt hơn.
Cũng may hiện tại sức lực của nàng suy yếu, nếu không Tô Bạch sẽ bị bóp chết.
Nằm trên người Tô Bạch cảm nhận được tấm lưng rộng và ấm áp của hắn, khuôn mặt tái nhợt của Sở Hồng Nguyệt không biết từ nào trở nên ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên ngoài cha ra, nàng thân thiết với một người con trai như vậy.
Mặc dù bây giờ nàng có chút ngượng ngùng, nhưng trái tim sợ hãi đã dần bình tĩnh lại.
“Được chết ở đây với hắn cũng không tồi.”
Đầu Sở Hồng Nguyệt đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ này, sau đó nàng tựa đầu vào vai Tô Bạch, ngửi được mùi hương trên cơ thể đối phương, nàng cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ một lúc sau nàng ngủ thiếp đi.
Tô Bạch đang đi trên con đường núi quanh co chợt cảm thấy vai bị đè xuống cũng giật mình dừng lại.
Sau đó quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Sở Hồng Nguyệt, trong lòng không khỏi bật cười.
Mặc dù Sở Hồng Nguyệt là một người có thân phận đặc biệt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là một cô gái mười bảy mười tám tuổi.
Cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mệt mỏi.
Tô Bạch lắc đầu tiếp tục bước đi.
Chỉ có điều bước đi của hắn nhẹ hơn rất nhiều.
Lúc này mưa đã tạnh, mây đen cũng tan hết, vô số ngôi sao hiện ra tại khu rừng vắng lặng này.
Trên đường núi, có một chàng trai trên lưng cõng một cô gái, bước đi dưới những vì sao lấp lánh.
Cảnh đẹp như tranh vẽ.
Chương 30. Trùng phùng
“Ầm ầm…” Một chiếc xe Jeep đang chạy nhanh như chớp dọc theo con đường núi, những nơi mà nó chạy qua đều có nước bùn bắn tung tóe.
“Mau lên! Mau lên! Mau lên!” Cô gái ngồi trên xe jeep đạp ga trong lòng không ngừng thúc giục bản thân.
Tốc độ của xe jeep rất nhanh, khi chạy trên đường trong núi sẽ khiến người ta có cảm giác xe sẽ bay khỏi vách núi.
Nhưng tài xế trên xe rõ ràng là rất điêu luyện, lúc lái xe trên núi tuy rằng sẽ gặp phải những tính huồng nguy hiểm nhưng đều tai qua nạn khỏi.
“Ninh Huyên, ngươi chạy chậm một chút…” Trịnh Vũ bên ghế phụ lái sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay nắm trên xe vì sợ bị văng ra ngoài.
“Im đi!” Ninh Huyên điên cuồng hét lên, đánh tay láy trong tay.
“Xẹt… xẹt!”Lốp xe phát ra âm thanh cọ xát mạnh với mặt đất, chiếc xe jeep rẽ ngoặt một cách tao nhã trên đường núi.
Trịnh Vũ bị tình huống này làm cho hoảng sợ sắc mặt càng tái nhợt.
Bây giờ hắn thà chết dưới miệng lợn rừng còn hơn chết trên xe jeep, thế này thật không đáng.
Sau khi xe jeep rẽ vào góc cua, không còn chạy xa nữa, nó dừng lại bên lề đường.
Ninh Huyên buông tay lái suy sụp tinh thần nằm xuống ghế, mở cửa sổ hít sâu một hơi không khí lành lạnh bên ngoài.
Lúc này mắt nàng đỏ ngầu giống như người thức đêm đã lâu.
“Ninh Huyên…” Trịnh Vũ bên cạnh cười chua xót: “Bây giờ Người sống lại đã chuyển kiếp rồi, cho dù chúng ta lên núi cũng vô ích, không cứu được đội trưởng mà chúng ta còn mất mạng. Thành thật mà nói ta không sợ chết, nhưng ta sợ chúng ta chết một cách vô giá trị.”
Ninh Huyên mặc kệ hắn, đôi mắt đỏ hoe như thể nước mắt sắp rơi bất cứ lúc nào.
“Aizz, đều do ta vô dụng.” Trịnh Vũ thấy thế trong lòng thở dài.
Lúc đó hắn thực sự muốn chết ở đó cùng với đội trưởng.
Tuy nhiên tình trạng của Vương đại sư lúc đó rất kém, nếu Vương đại sư không được cứu thì tính mạng của ông ấy có thể gặp nguy hiểm.
Phải biết rằng mất đi một đại sư như thế này, là tổn thất vô cùng lớn đối với quốc gia.
“Chuyện này cũng không trách được các ngươi.” Ninh Huyên lắc đầu xuống xe đứng ở bên cạnh vách núi im lặng không nói.
Nhìn theo bóng dáng của nàng, Trịnh Vũ cũng xuống xe.
“Ngươi biết đấy, chết trong tay của Người sống lại là kết cục của hầu hết người Đồ Long Bộ. Dù chúng ta hay đội trưởng, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Trịnh Vũ nói chậm rãi.
Nói xong hắn lấy điếu thuốc và bật lửa ra châm một điếu, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Sau đó khói tan, Trịnh Vũ nhìn thấy phía xa xa có hai bóng người xuất hiện ở cuối con đường núi.
Hắn há miệng nhìn chằm chằm Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt đang từ từ đi xuống núi.
“Đội trưởng vẫn còn sống!” Hắn vui mừng khôn xiết.
“Đội trưởng!” Ninh Huyên kinh ngạc vui vẻ kêu lên.
Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt ở đằng xa thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc xe jeep.
“Sao các ngươi lại đến đây?” Sở Hồng Nguyệt nhìn hai người họ khẽ cau mày.
“Đội trưởng, chúng ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi nên đến đây.” Trịnh vũ vội vàng nói.
Ninh Huyên bên cạnh cũng gật đầu.
Sở Hồng Nguyệt nghe xong muốn khiển trách hai người hồ đồ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của hai người họ lòng nàng lại mềm ra, nàng gật đầu.
“Vậy chúng ta đi trước đi.” Khi Ninh Huyên và Trịnh Vũ thấy thế lập tức lên xe jeep.
Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt cũng lên theo sau.
Sau đó xe jeep quay đầu lại trên đường núi và chạy xuống núi.
“Đội trưởng, ngươi giết chết Người sống lại rồi sao?” Trịnh Vũ trên đường không nhịn được hỏi.
Và khi lời nói của hắn nói ra Sở Hồng Nguyệt ném một đôi mắt muốn giết người.
Lúc này Trịnh Vũ mới chợt nhớ ra trên xe còn có một người khác không phải người trong đội của bọn họ.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi co rụt cổ lại, trong lòng nghĩ thầm lần này tiêu đời rồi.
“Ta đã giết nó.” Sở Hồng Nguyệt chậm rãi nói
Đây là những gì nàng đã thảo luận với Tô Bạch trên đường đi.
Tô Bạch không muốn dính líu đến vụ việc này nên nàng chỉ có thể là người giết Bành Niệm Từ.
Trịnh Vũ và Ninh Huyên cũng không có chút kinh ngạc khi nghe nàng nói gì bởi vì chỉ có khả năng này là bình thường nhất.
Không lẽ nói là nam sinh bên cạnh nàng đã giết đúng không?
“Nhân tiện đội trưởng quân khu Tây Giang đã phái người tới, ước tính sẽ phong tỏa nơi này vào ban đêm.” Trịnh Vũ nói.
“Ừ thế thì tốt.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu.
Nàng không cần thiết phải giấu Tô Bạch về chuyện này.
So với chuyện quân đội phong tỏa thì vấn đề của Người sống lại mới là chuyện phải được che giấu.
Người sống lại có liên quan đến sự yên ổn của quốc gia, tuyệt đối không thể để cho một người bình thường biết được.
Nếu không mọi thứ sẽ rối tung lên.
Tô Bạch ở bên cạnh nghe được lời nói của bọn họ trong lòng thầm nghĩ.
Trên đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù Sở Hồng Nguyệt và những người khác hầu như không nói gì với hắn nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Mối nguy hiểm này chắc chắn vẫn liên quan đến Bành Niệm Từ.
Nếu không Sở Hồng Nguyệt vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu sẽ không dẫn hắn đi sớm như vậy.
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hồng Nguyệt không có tin tức gì khác ngoại trừ tin tức về cái chết của Bành Niệm Từ.
Mà chỉ có sau khi Người sống lại chết, còn có thể xuất hiện những biến đổi khác thì mới có thể nói đủ rõ ràng.
Tuy nhiên trong lòng Tô Bạch lại có một nghi ngờ khác.
Nếu vậy thì khi Chu Oánh Oánh chết tại sao lại không có một biến động lớn như vậy? Lúc này Tô Bạch mới cảm thấy bắt được chút manh mối nhưng lại cảm thấy không bắt được cái gì.
“Người anh em, cám ơn ngươi đã cứu đội trưởng của chúng ta.” Lúc này Trịnh Vũ ở một bên lên tiếng giọng tràn đầy cảm kích.
Rõ ràng hắn rất biết ơn người đã cứu đội trưởng của mình.
“Không có gì, lúc trước các ngươi cũng giúp ta mà.” Tô Bạch khẽ lắc đầu cười nói.
Ninh Huyên đang lái xe phía trước nghe thấy lời này lỗ tai hơi đỏ lên trong lòng cảm thấy có chút phức tạp khó hiểu.
Nói ra thì nàng và Tô Bạch còn có chút xích mích lúc lên núi, nang dường như đã lái xe làm văng bùn lên người cậu thanh niên này, hơn nữa sau đó còn nói chuyện bất lịch sự với hắn.
Nhưng ai biết được cậu học sinh trung học này lại cứu cả đội trưởng của mình.
Mặt Ninh Huyên đỏ bừng lên khi nghĩ đến đây, nếu hồi đó Tô Bạch bị nàng ta đuổi đi thì chắc đội trưởng đã chết rồi.
“Chuyện đó… Tô Bạch…” Nàng mím môi ngập ngừng nói.
Tô Bạch nghe xong ngẩn ra, nhìn về phía hàng ghế đầu “Sao vậy?”
Hắn không biết cô gái này muốn nói gì, cứ ngập ngừng khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Lúc trước ta lái xe làm văng bùn lên người ngươi là lỗi của ta, xin lỗi.” Ninh Huyên mặt đỏ tới cổ nhưng trong bóng tối lại không nhìn thấy rõ.
“Này Ninh Huyên, ngươi sao lại không giống như đang xin lỗi vậy? Ta cảm giác giọng ngươi giống như đang nghiến răng nghiến muốn ăn thịt người vậy?” Trịnh Vũ ở bên cạnh nghe xong không nhịn được cười.
“Nếu ta nói…” Hắn đang định nói tiếp nhưng vừa nhìn thấy trong gương chiếu hậu ánh mắt như muốn ăn thịt người của Ninh Huyên lập tức giống như một con gà trống đang bị siết cổ, hắn không thốt ra được một lời, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.