1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Quật Khởi Thời Đại Mới
  4. Tập 2: Hồi ức (c11-c20)

[Dịch] Quật Khởi Thời Đại Mới

Tập 2: Hồi ức (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Hồi ức

Chu Hạo mỉm cười, nhìn hai người trước mặt: “Chẳng trách Trương Di ở trong lớp lại thờ ơ với những nam sinh khác như vậy, thì ra là đã có đối tượng rồi.”

Vẻ mặt Trương Di không có biến hóa gì, nhưng sâu trong đáy mắt lại như có gợn sóng.

Cô biết Chu Hạo thích mình, bây giờ hắn xuất hiện ở nơi này cũng không hẳn là ngẫu nhiên. Nhưng mà Chu Hạo rất bình thường, không phải mẫu người mà cô thích.

“Chu Hạo, chuyện hôm nay cậu cũng đừng nói cho người khác biết.” Trương Di nói, cấp ba cấm yêu sớm, nhất là thời điểm gần thi đại học thế này, cô không muốn để người khác biết.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ai đâu.” Chu Hạo khẽ gật đầu, cười nói: “Trương Di, tôi đi dạo tiếp đây, không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong, hắn đi thẳng về phía trước, từ đầu đến cuối đều không biểu lộ ra điều gì khác thường.”

“Tiểu Di, đi thôi, hôm nay anh dẫn em đi chơi một chút.” Ngô Văn Tuấn cười nói.

Cậu ta không quá để tâm đến Chu Hạo. Chu Hạo quá bình thường, trong trường cấp ba này có không ít người còn nổi bật hơn Chu Hạo.

“Ừm.” Trương Di gật đầu, hai người nắm tay nhau đi về phía xa.

——

Chu Hạo lặng lẽ đi tới một khu vực vắng vẻ, sau đó mới lấy bức tượng gỗ trong túi ra.

“Thế này có tính là thất tình không?” Chu Hạo lắc đầu.

“À không, mình còn chưa thổ lộ thì làm sao gọi là thất tình được? Hơn nữa, ngoại trừ cảm giác khó chịu một chút thì mình cũng không cảm thấy không nỡ hay gì cả. Có lẽ tình cảm mà mình dành cho Trương Di chỉ là hơi có cảm tình một chút mà thôi. Cô ấy chỉ là một điều tốt đẹp mà mình hướng tới, cô ấy chỉ là vừa vặn lại phù hợp với tiêu chuẩn của mình mà thôi…” Trong lòng Chu Hạo có rất nhiều cảm xúc đan xen, mặc dù như thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy đắng chát.

Đây có thể coi là mối tình đầu của hắn, đáng tiếc là chưa kịp nói ra miệng thì đã trực tiếp kết thúc rồi.

Hắn đi tới hồ nước bên cạnh, nhìn bức tượng gỗ trong tay, sau đó dùng sức bóp nát nó. Bức tượng lập tức bị vỡ thành mấy mảnh.

“Trương Di, bây giờ tôi không thích cậu nữa.” Chu Hạo nhẹ nhàng nói ra. Những mảnh tượng vỡ vụn, rơi xuống mặt hồ, chậm rãi chìm xuống, cũng mai táng luôn mối tình đầu của hắn.

Chu Hạo đứng ở nơi này một lúc lâu rồi mới rời đi.

Mặt trời dần lên cao, Chu Hạo vẫn chưa về nhà mà tiếp tục đi thêm một vòng nữa.

Sau ba tuần học tập căng thẳng, tinh thần của hắn lúc nào cũng căng như dây đàn. Bây giờ có thể tận dụng ngày nghỉ để thư giãn một chút.

“Chu Hạo.” Ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy, sau đó một bóng người chạy tới.

“Đồng Dao, cậu cũng ở đây à?” Chu Hạo nhìn cô gái trước mặt.

“Chu Hạo, thật là trùng hợp. Hôm nay tôi đi dạo, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.” Đồng Dao hết sức vui vẻ nói: “Nếu không phiền thì chúng ta đi chung luôn nhé?”

“Được.” Chu Hạo gật đầu.

Hai người sánh vai cùng đi, thực ra trong lòng Chu Hạo cũng đã nhìn ra được một vài chuyện, dù sao thì hai người cũng đã quen nhau từ hồi cấp hai.

Tuy nhiên, Chu Hạo chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì quá xa với Đồng Dao, hắn chỉ coi cô như một người bạn.

Hắn cũng sẽ không bao giờ quên được một lần hắn nhìn thấy Đồng Dao được đưa đón bằng xe riêng, đến cả hiệu trưởng trường cấp hai của hắn lúc trước cũng phải cung kính với cha mẹ Đồng Dao. Từ giây phút đó Chu Hạo đã biết khoảng cách giữa bọn họ rất lớn, thế nên hắn tự động giữ khoảng cách với cô.

Tâm trí của Chu Hạo trưởng thành từ sớm, hắn đã biết rõ khoảng cách chênh lệch giữa người giàu và người nghèo từ lâu rồi.

Nhưng không biết từ lúc nào mà hai người lại trở thành bạn. Mặc dù cấp ba hai người không học chung lớp nhưng cũng chưa bao giờ mất liên lạc.

Đồng Dao nhìn nam sinh quen thuộc bên cạnh mình, ánh mắt bỗng có chút hoảng hốt.

——

“Bà ơi!” Trên con đường nhỏ, một cô bé đang lo lắng hô hào cái gì đó.

Cô bé đi đến một nơi thì dừng lại. Ở phía xa có một cậu bé đang đỡ một cụ già chậm rãi đi qua đường. Gương mặt cậu bé tràn đầy lo lắng, chỉ sợ buông tay là bà cụ ngã sấp xuống.

“Cháu à, bà nghe thấy tiếng cháu gái bà đang gọi bà, cháu cứ để bà ngồi ở đây một lát, cháu gái bà sẽ tới ngay thôi. Cháu mau về nhà đi, nếu không thì gia đình cháu sẽ lo lắng lắm đấy.” Bà cụ dừng lại, nhìn về phía cậu bé, cười nói.

“Vâng.” Cậu bé gật đầu, để bà cụ ngồi xuống rồi đi về phía trước.

Bà cụ mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu bé, một lát sau, cô bé xuất hiện.

“Bà ơi, sao hôm nay bà trở về muộn như thế? Còn cả người vừa rồi nữa, cậu ấy là ai thế?” Cô bé đỡ lấy bà cụ, hỏi.

Lúc cô bé chạy tới thì chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu bé kia.

“Dao Dao, vừa rồi bà đi mua thức ăn, không cẩn thận bị ngã. Nếu như không phải có cậu bé đó đỡ dậy thì chắc bà chẳng thế nào tự đi được.” Bà cụ mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Bà nhìn đồng phục cậu bé đó mặc giống đồng phục của cháu, chắc là học cùng trường với cháu đấy. Nếu có cơ hội thì cháu cảm ơn cậu bé đó giúp bà nhé.”

“Bà ơi, bà ngã có bị thương chỗ nào không?” Cô bé lập tức quan tâm hỏi han.

“Bà không sao.” Bà cụ xua tay, nói: “Thân thể bà vẫn khỏe lắm.”

“Vậy chúng ta mau về nhà thôi, về nhà rồi bà nghỉ ngơi thật tốt. Mấy chuyện như đi mua thức ăn sau này cứ giao cho bảo mẫu đi là được.” Cô bé nói.

Cô bé đỡ bà cụ, đi từng bước về phía nhà mình, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm ơn cậu bé kia.

Ngày hôm sau, cậu bé đến trường học, quả nhiên gặp được cậu bé đó. Cô bé chỉ nhìn bóng lưng là có thể đoán được ra rồi, nhưng lại không đi lên bắt chuyện.

Những ngày sau đó. Cô bé thường xuyên gặp được cậu bé ở trường học, cũng biết được cậu bé học ở lớp nào.

Chuyện cảm ơn vẫn luôn được cô bé chôn giấu dưới đáy lòng, điều này cũng khiến cô bé thêm quan tâm cậu bé hơn.

Cho đến ba tháng sau, trường học phân lại lớp. Cô bé phát hiện mình và cậu bé thế mà lại được học chung một lớp.

Cô bé vẫn không nói ra lời cảm ơn, chỉ cười hì hì đi tới trước mặt cậu bé kia: “Tôi là Đồng Dao, cậu tên là gì thế?”

“Chu Hạo.” Cậu bé nghi ngờ nhìn về phía cô bé, nhưng vẫn trả lời.

——

Trên đường phố, Chu Hạo và Đồng Dao vừa đi dạo vừa trò chuyện với nhau. Bỗng nhiên, ở phía xa phát sinh một chút biến hóa, có đông đảo người đứng ở chỗ đó, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

“Có chuyện gì thế?” Chu Hạo hơi run lên, hắn và Đồng Dao nhanh chóng đi về nơi ồn ào kia.

“Meo! !!” Một âm thanh bén nhọn truyền đến, sau đó là một con mèo hoang nhỏ đang điên cuồng kêu gào. Thân thể nhỏ bé bằng lòng bàn tay của nó đang kẹt ở khe cống, giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Nhưng mà, ánh mắt của con mèo hoang này đầy vẻ dữ tợn.

Chu Hạo nhìn thấy con mèo này, đại não lại cảm giác nhói lên từng trận.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chu Hạo giật mình, loại cảm giác đau nhói này giống như đang muốn nhắc nhở hắn rằng con mèo nhỏ này có thể tạo thành nguy hiểm với hắn.

Nhóm người tụ tập càng lúc càng nhiều, có mấy người muốn tiến lên nhưng lại bị những người khác cản lại.

“Đừng đi qua, con mèo hoang này hung dữ lắm. Vừa rồi có người cố gắng cứu nó nhưng lại bị nó cào suýt chút nữa đứt cả cánh tay đấy.” Có một người trong đám đông nói.

“Không thể nào, một con mèo nhỏ như vậy mà có sức mạnh lớn đến thế sao?” Một người thanh niên đang đi với bạn gái mình, chắc là muốn ở trước mặt bạn gái thể hiện ra mình là một người yêu động vật nên chuẩn bị cứu con mèo hoang này ra. Nghe thấy những người khác nói như vậy, anh ta lại dừng bước.”

“Chúng tôi cũng không tin, nhưng mà vừa rồi tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy. Cánh tay của người kia suýt chút nữa đứt lìa, mọi người phải nhanh chóng gọi cấp cứu đưa anh ta đến bệnh viện.” Một ông cụ nhìn con mèo hoang kia, trong mắt vẫn còn vẻ khiếp sợ, ông cụ cũng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.

Ông cụ vừa nói xong thì lại có một người đàn ông trung niên từ trong đám đông bước ra. Ông ta không để ý đến những lời khuyên can của mọi người, đi tới trước mặt con mèo hoang nhỏ.

“Meo! !!” âm thanh bén nhọn vang lên, mèo hoang nhỏ vung móng vuốt lên, muốn cào nát người đang cố gắng tiếp cận mình.

Người đàn ông trung niên kia tới gần, sau đó đột nhiên tốc độ tăng nhanh kinh người. Ông ta vung tay phải trực tiếp chột lấy đầu con mèo hoang, sau đó lại có thêm một người đàn ông trung niên nữa đi ra, trong tay còn cầm theo mấy công cụ, nhanh chóng đập vỡ miệng cống thoát nước. Sau đó, hai người này cấp tốc mang con mèo hoang nhỏ đó đi.

Toàn bộ quá trình kể thì dài, nhưng thực chất chỉ diễn ra trong vòng mười giây.

“Dao động vừa rồi là gì vậy? Lúc này, đáy mắt Chu Hạo lại lộ ra vẻ khiếp sợ.

Vừa rồi hắn cảm nhận được một tia dao động, dao động đó giống với khi hắn hấp thu điểm sáng kỳ dị. Bây giờ ngày nào Chu Hạo cũng hấp thu điểm sáng hai lần, thế nên rất quen thuộc với dao động đó. Hắn tin chắc mình không phán đoán sai.

“Chẳng lẽ trên thế giới này vẫn còn những người khác có được tinh thạch màu đỏ, sau đó cũng có thể hấp thu điểm sáng kỳ dị và khống chế nó sao?” Chu Hạo chấn động.

Hắn chỉ có thể hấp thu những điểm sáng kỳ dị kia, cảm nhận thể mình không ngừng mạnh lên chứ không biết vận dụng nó như thế nào.

Hắn hoàn toàn có thể khẳng định hai người đàn ông vừa rồi có khả năng hấp thu điểm sáng kỳ dị trong không khí, hơn nữa khả năng nắm giữ còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

“Lần trước là sao băng rơi xuống, sau đó tinh thạch màu đỏ mới xuất hiện. Chẳng lẽ ở những nơi khác cũng có tinh thạch màu đỏ sao?” Chu Hạo nghĩ thầm.

Sau khi hắn cảm nhận được sự kỳ dị của tinh thạch màu đỏ thì cũng bắt đầu thăm dò khu vực xung quanh mình một lần, nhưng lại không phát hiện ra thứ gì cả.

Chương 12: Thành tích tiến bộ

“Có thể là sau cơn mưa sao băng kia thì có nhiều tinh thạch màu đỏ xuất hiện, hoặc cũng có thể là lúc trước đã xảy ra những biến hóa nào đó mà không ai biết.” Trong lòng Chu Hạo lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Thế giới này đang thay đổi, hắn đạt được một chút cơ duyên, có thể hấp thu được điểm sáng kỳ dị, thì những người khác cũng có thể đạt được cơ duyên giống như hắn.

“Chu Hạo, chúng ta đi thôi.” Đồng Dao gọi. Trong mắt cô lại lóe lên một tia sầu lo.

“Ừ.” Chu Hạo gật đầu.

Hắn và Đồng Dao đi dạo cùng nhau thêm một lát, sau đó tách ra.

——

Ngày hôm sau, Chu Hạo lại đến trường như bình thường. Nhưng khi hắn tới lớp thì các bạn học cũng đã tới gần hết rồi.

“Xem ra mọi người đều rất xem trọng thành tích của kỳ thi lần này.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Dù sao thì đây cũng là kỳ thi có quy mô lớn nhất từ học kỳ hai năm cuối, lại còn mô phỏng y hệt hình thức như kỳ thi đại học.

Các học sinh học đến bây giờ gần như đã cố định thành tích rồi, rất khó để tiến thêm được nữa. Cuộc thi lần này gần như ngang với thành tích của kỳ thi đại học. Các học sinh có thể dựa vào điểm số của cuộc thi này để xem xét và chọn một trường đại học phù hợp với mình.

“Triệu Nham, hôm nay cậu cũng tới sớm thế cơ à?” Chu Hạo nhìn Triệu Nham đang nằm bò ra bàn, ngạc nhiên hỏi.

“Hết cách rồi, cha tôi biết hôm nay có kết quả của cuộc thi tháng tuần trước nên đã đích thân đưa tôi đến trường. Ông ấy còn đưa điện thoại cho tôi, bảo khi nào có kết quả thì lập tức gọi điện báo cho ông ấy.” Triệu Nham đau khổ nói.

Nhưng ngay sau đó, trong mắt cậu ta đã lộ ra vẻ hưng phấn: “Đúng rồi, Chu Hạo, cậu có nhớ chuyện cây cỏ cao một trăm mét mà lần trước tôi kể không? Bây giờ tôi sẽ cho cậu xem ảnh nó.”

Triệu Nham nhanh chóng mở album ảnh lên, sau đó giơ một tấm ảnh ra trước mặt Chu Hạo.

Một cây cổ thụ cao tám mươi mét, nhưng thân cây lại bị một cây cỏ quấn quanh, nhìn gớm ghiếc vô cùng. Cây cỏ này nhìn giống hệt những cây cỏ bình thường, chỉ có điều nó đã bị phóng đại lên rất nhiều lần. Trên thân cây cỏ này còn có rất nhiều gai nhọn, nhìn giống như những cây yêu quái trong những bộ phim giả tưởng, trông kỳ dị vô cùng.

“Ngoại trừ cái ảnh này thì tôi vẫn còn nhiều ảnh khác nữa.” Triệu Nham nói xong thì cho Chu Hạo xem album ảnh của mình.

Những hình ảnh không ngừng hiện ra trước mắt Chu Hạo, thậm chí còn có cả hình ảnh của người bị sét đánh.

Ngoài ra, còn có hình ảnh một số loài động vật phát sinh biến hóa, kích thước của chúng lớn hơn bình thường rất nhiều.

“Bây giờ ở trên mạng người ta đang dự đoán thế giới sắp có một thay đổi lớn. Hiện giờ nó mới chỉ đang chậm rãi xảy ra thôi nên mọi người chưa phát hiện ra được. Nhưng theo thời gian, nó sẽ càng lúc càng có dấu hiệu lớn hơn, thế giới cũng sẽ dần dần thay đổi.” Triệu Nham thần bí nói, cậu ta vô cùng hứng thú với những chuyện này.

Trong đầu Chu Hạo có rất nhiều suy nghĩ. Bọn họ đang là học sinh cấp ba, không được sử dụng điện thoại di động nhiều, cho dù được dùng cũng không được mang tới trường học, thế nên biết rất ít tin tức trên mạng.

“Trả bài kiểm tra!” Một giọng nói vang lên.

Mấy học sinh hưng phấn chạy vào trong lớp, trong tay còn cầm mấy tệp bài thi.

Các giáo viên cũng biết các học sinh vô cùng háo hức biết kết quả bài thi này, nên chỉ một ngày chủ nhất là mọi người đã chấm và thống kê xong xuôi.

“Cho dù thế giới có xảy ra những biến hóa gì thì nhiệm vụ của mình bây giờ cũng vẫn là học tập, Cho dù có thay đổi lớn thế nào thì cũng không thể nào thay đổi đến mức hủy bỏ việc học hành được.” Chu Hạo nhìn mọi người đang phát bài thi, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.

“Chu Hạo, tôi đoán lần này thành tích của cậu có thể tiến bộ rất nhiều đấy.” Triệu Nham cất điện thoại đi, lại lập tức ủ rũ nằm bò ra bàn: “Tôi đoán chắc thành tích của tôi vẫn lẹt đẹt như vậy thôi, chắc sau này phải học cao đẳng rồi.”

Mặc dù Triệu Nham rất hứng thú với mấy chuyện huyền bí như thế này, nhưng cậu ta cũng biết học tập mới là chuyện quan trọng nhất.

Cậu ta nhìn Chu Hạo: “Thành tích mấy bài kiểm tra gần đây của cậu đều cao, tôi nghĩ chắc cậu có thể lọt top 30 của lớp đấy.”

Chu Hạo cười cười, không nói gì, trong mắt cũng vô cùng chờ mong bài thi của mình.

Đây là kỳ thi lớn đầu tiên sau khi trí nhớ phục hồi lại, hắn cũng muốn xem mình tiến bộ như thế nào.

Lớp Chu Hạo có 66 người, kỳ thi tháng lần trước thành tích của Chu Hạo đứng thứ 39.

“Đỗ Viễn, 90 điểm.”

“Trần Giai, 96 điểm!”

——

Bài thi được phát đến tận tay học sinh, có người nhận được thì vô cùng vui mừng, có người nhận được thì vô cùng ủ rũ.

Chẳng mấy chốc đã trả đến bài của Chu Hạo.

“108 điểm!” Chu Hạo nhận bài thi Ngữ văn, khẽ nở nụ cười. Sau hai tuần lễ cố gắng, thành tích của hắn đã tăng lên mười mấy điểm.

“Cao hơn tôi tận 18 điểm.” Triệu Nham nhìn bài thi của Chu Hạo, nhếch miệng nói. Cậu ta chỉ được 90 điểm, vừa vặn đạt tiêu chuẩn.

Bài thi Ngữ văn đã phát xong, Triệu Nham bắt đầu chạy khắp lớp hỏi người này được bao nhiêu điểm, người kia được bao nhiêu điểm.

Không bao lâu sau, Triệu Nham trở lại chỗ ngồi, nói với Chu Hạo: “Người có thành tích môn Ngữ văn cao nhất lớp chúng ta là Ngô Thục, 136 điểm, không hổ danh là ủy viên học tập.”

Chu Hạo nhìn về phía cô gái yên lặng ngồi ở bàn thứ hai, thành tích của Ngô Thục lúc nào cũng nằm trong top 3 của lớp.

Sau bài thi Ngữ văn thì bài thi tổng hợp, thi toán, thi tiếng Anh cũng lần lượt được phát tới tay mọi người.

Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm Vương Chấn của lớp 8 đi vào, cầm theo hai tờ giấy, một tờ là kết quả, một tờ là xếp hạng danh sách toàn trường.

“1. Lý Mặc: Ngữ văn 125, Toán học 139, Tiếng Anh 130, tổng hợp 262. Tổng điểm 656. Xếp thứ 18.”

“2. Ngô Thục: Ngữ văn 136, Toán học 130, tiếng Anh 135, tổng hợp 251. Tổng điểm 652. Xếp thứ 21.”

“3. Trương Gia Hiên: Ngữ văn 123, Toán học 121, tiếng Anh 130, tổng hợp 251. Tổng điểm 625. Xếp thứ 68.”

——

“19. Chu Hạo: Ngữ văn 108, Toán học 113, tiếng Anh 110, tổng hợp 231. Tổng điểm 562. Xếp thứ 213.”

Số đầu tiên trước tên mọi người là xếp hạng trong lớp, còn phần cuối là xếp hạng toàn trường.

“Thành tích các môn của mình đều tiến bộ hơn trước rất nhiều. Mặc dù mình vẫn còn kém xa nhiều người trong lớp, thế nhưng vẫn còn thời gian, mình vẫn còn không gian để tiến độ.” Chu Hạo thở phào một hơi.

Trường trung học Nhất Trung là một trường trọng điểm, hàng năm thường có khoảng 250 học sinh xếp hạng đầu toàn quốc. Thành tích hiện tại của hắn đã lọp vào top rồi.

Nói cách khác, điểm số hiện tại của hắn đã có thể thi đỗ những trường đại học trọng điểm.

“Nếu như cha mẹ biết được thành tích của mình thì chắc chắn sẽ vui lắm.” Chu Hạo cảm thấy khá mong chờ.

“Chu Hạo, tôi xong đời rồi. Vừa rồi tôi gọi điện báo cáo thành tích thi của tôi, sau đó cha tôi còn hỏi thăm thành tích của cậu. Nghe thành tích của cậu xong thì cha tôi im lặng không nói gì, sau đó bảo chờ tôi về nhà sẽ nói chuyện tử tế với tôi.” Triệu Nham nhìn về phía Chu Hạo, trên mặt lộ rõ vẻ u sầu.

Chương 13: Tuyên dương

“Cậu tự cầu phúc đi.” Chu Hạo vỗ vỗ cánh tay Triệu Nham, ra vẻ thâm trầm nói.

Trước kia khi họp phụ huynh, cha của Triệu Nham cũng biết Chu Hạo, dù sao thì hắn và Triệu Nham cũng ngồi cùng bàn hơn một năm rồi.

“Ôi, Chu Hạo, vừa rồi tôi nhìn một chút thành tích của cậu. Cậu đã tiến vào top 20 của lớp rồi, cậu có phương pháp học tập nào không? Chia sẻ cho mọi người với.” Vương Mộng Mộng quay xuống nhìn Chu Hạo, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Thành tích của Vương Mộng Mộng cũng đạt top 30, nhưng lúc trước cô vượt xa Chu Hạo, bây giờ lại bị Chu Hạo bỏ xa.

Trương Di cũng nhìn về phía Chu Hạo, trong mắt cũng lộ ra một tia chấn động. Cô biết thành tích của Chu Hạo vẫn luôn ở top trung bình, không ngờ kỳ thi lần này lại tiến bộ vượt bậc như thế.

Nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không nghi ngờ Chu Hạo chép bài. Bởi vì kỳ thi lần này vô cùng nghiêm ngặt, mỗi phòng thi đều có tận ba giám thị. Nhà trường còn xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích, trước kia thành tích của Chu Hạo không cao nên những học sinh ngồi cùng phòng thi với hắn cũng là những người có thành tích tương tự, không có chuyện Chu Hạo chép bài ai để được điểm số cao như thế được.

Hôm qua Chu Hạo nhìn thấy cô và một nam sinh khác nắm tay nhau, cô cứ nghĩ hắn sẽ thất vọng, nhưng bây giờ trông hắn vẫn rất bình tĩnh.

Lúc này, người nam sinh mà cô luôn cảm thấy vô cùng bình thường dường như đã có một vài thay đổi.

“Những câu hỏi trong bài thi đều là kiến thức trong sách giáo khoa, hai tuần trước tôi tập trung học kiến thức trong sách nên cũng tiến bộ được hơn một chút.” Chu Hạo cũng không giấu diếm gì cả, nói phương pháp học tập của mình cho mọi người nghe.

Mấy người ngồi bàn trước bàn sau, Vương Mộng Mộng cũng biết thời gian qua lúc nào Chu Hạo cũng ôm lấy quyển sách.

“Nhưng mà tôi không bắt ép mọi người phải học theo phương pháp này. Mỗi người có một phương pháp học tập khác nhau, các cậu cảm thấy phù hợp với mình là được.” Chu Hạo nói.

Hắn dựa vào trí nhớ mạnh mẽ, bản thân cũng có nền tảng sẵn, còn chăm chỉ giải đề nên mới lấy được thành tích cao chỉ trong thời gian ngắn như vậy.

“Tôi cũng phải ôn lại kiến thức trong sách giáo khoa để đạt được thành tích cao!” Vương Mộng Mộng quyết tâm nói.

“Ha ha, Vương Mộng Mộng, cậu lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, đọc sách nhiều không sợ ngủ gật à?” Triệu Nham cười lớn.

“Hừ! Triệu Nham, tôi vừa mới nghe cha cậu nói chờ cậu về sẽ xử lý cậu đấy!” Vương Mộng Mộng cũng không cam lòng yếu thế, nhanh chóng phản kích.

Triệu Nham lập tức xụ mặt xuống.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau mà thôi.

Tiết học đầu tiên của thứ hai là tiết Ngữ văn, chủ nhiệm khoa Vương Chấn đi vào lớp, mọi người lập tức không nói chuyện nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta.

Vương Chấn đi đến bục giảng, nhìn các học sinh của mình: “Bài thi lần này của lớp chúng ta…”

Vương Chấn dừng một chút, sau đó gương mặt nghiêm túc đột nhiên nở nụ cười: “Rất không tệ! Điểm trung bình môn Ngữ văn đứng thứ sáu toàn trường, điểm trung bình môn Toán và tiếng Anh đứng thứ năm toàn trường, điểm trung bình môn tổng hợp đứng thứ tư toàn trường. So sánh với kỳ thi lần trước thì lớp chúng ta đã có những tiến bộ rất lớn.”

“Bốp bốp bốp!”

Những tràng pháo tay liên tiếp vang lên, học sinh vỗ tay nhiệt liệt, lớp bọn họ lần này đạt được thứ hạng khá cao, ai cũng cảm thấy vinh dự.

“Bạn học Lý Mặc và Ngô Thục vẫn giữ được thành tích của mình. Ngoài ra, còn có mấy bạn học khác cũng tiến bộ rõ rệt, ví dụ như Phùng Lam, Ngụy Nguyên… Hôm nay thầy đặc biệt khen thưởng một bạn, đó là bạn học Chu Hạo. Cuối học kỳ trước, điểm số của Chu Hạo là 451, xếp thứ 584 toàn trường. Nhưng kỳ thi này điểm số của Chu Hạo đã là 562, xếp thứ 213 toàn trường. Điểm số tăng lên hơn 100, xếp hạng cũng tăng lên hơn 300.”

Lại thêm một tràng pháo tay nữa vang lên. Tất cả các bạn học đều nhìn về phía Chu Hạo, cả Lý Mặc và Ngô Thục cũng thế, ai cũng ngạc nhiên vì Chu Hạo tiến bộ quá nhanh.

“Bạn học Chu Hạo chỉ qua mấy tuần mà thành tích đã tiến bộ được như thế, các em chắc chắn cũng có thể, chỉ cần chúng ta thực sự cố gắng thì đều có hi vọng cải thiện thành tích của mình. Ba tháng cuối cùng cố gắng một chút, tương lai sau này sẽ nhàn nhã hơn.”

Vương Chấn nhìn thoáng qua cả lớp, lại nói tiếp: “Cuộc thi lần này mô phỏng theo kỳ thi đại học. Các em có thể dựa vào kết quả lần này để chọn trường đại học sao cho phù hợp.”

“Chỉ còn ba tháng cuối cùng này thôi, các em bỏ hết những việc ngoài lề lại cho thầy, toàn lực cố gắng, hết mình chạy nước rút. Đại học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công, nhưng là con đường đơn giản nhất. Các em cố gắng lên, nếu vào được một trường đại học tốt thì xuất phát điểm của các em sẽ cao hơn một chút. Thầy hi vọng các em hãy coi trọng nó, tập trung vào nó. Được rồi, thầy chỉ nói như vậy thôi, bây giờ bắt đầu chữa bài kiểm tra Ngữ văn…”

Trong lớp học không còn tiếng ồn ào nào nữa, chỉ còn lại âm thanh giảng bài của Vương Chấn.

Đến cả Triệu Nham cũng thu hồi lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.

Những tiết tiếp theo, các giáo viên khác cũng chữa bài kiểm tra, đồng thời tuyên dương Chu Hạo thêm lần nữa.

Đề thi phần Sinh học lần này tương đối khó, tổng điểm Sinh học là 80, trong lớp chỉ có sáu người trên 70 điểm. Chu Hạo cũng là một trong số đó.

Sau khi tan học, thậm chí còn có cả những học sinh lớp khác chạy sang lớp 8 hỏi phương pháp học của Chu Hạo.

Các giáo viên lớp khác cũng lấy Chu Hạo làm ví dụ, khích lệ học sinh lớp mình. Trong kỳ thi lần này, thành tích của Chu Hạo là tiến bộ nhất, danh tiếng của hắn cũng lập tức phủ sóng trong trường.

——

Một ngày học nhanh chóng kết thúc, Chu Hạo ra khỏi lớp, vừa vặn đụng phải Đồng Dao.

“Chúc mừng cậu, Chu Hạo. Kỳ thi lần này cậu có tiến bộ lớn như thế, đến cả giáo viên chủ nhiệm lớp tôi cũng khen ngợi cậu không ngớt.” Đồng Dao cười nói.

“Thành tích của cậu cũng không tệ.” Chu Hạo cười nói.

Thành tích của Đồng Dao rất tốt, lần thi nào cũng nằm trong top 10 của lớp, thứ hạng thi lần này của cô là 113 toàn trường.

“Hồi học cấp hai, thành tích của cậu có thể nói là vượt xa tôi cả ngàn dặm, tôi còn thường xuyên mượn vở bài tập của cậu để chép nữa.” Đồng Dao cười hì hì nói.

Cô và Chu Hạo học chung hai năm cấp hai. Thành tích của Chu Hạo rất tốt, mặc dù thành tích của Đồng Dao cũng không tệ nhưng cô lại khá lười và ham chơi, có bài tập cũng không muốn làm, thường xuyên mượn vở bài tập của Chu Hạo để chép.

Nhưng sau khi lên cấp ba thì thành tích của Chu Hạo lại giảm đi rất nhiều, Đồng Dao cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa.

Chu Hạo cười, hai người lại cùng nhau về nhà.

Chẳng mấy chốc đã tới tiểu khu nhà Đồng Dao, Chu Hạo lại đi một mình về khu nhà mình.

Vương Lan đang nấu nướng, Chu Hạo vừa về đã vào phòng học. Bây giờ hắn chỉ cần không ngừng làm đề thi, khuếch trương kiến thức thì sẽ còn tiến bộ hơn nữa.

“Tiểu Hạo, ăn cơm thôi.” Giọng nói bên ngoài vang lên, Chu Hạo đặt quyển sách trong tay xuống, đi ra ngoài.

Chu Gia Đống uống một ngụm rượu kém chất lượng, sau đó nhìn về phía Chu Hạo: “Tiểu Hạo, hôm nay đã có thành tích kỳ thi tháng hôm trước chưa? Con làm bài thế nào?”

Chương 14: Vững bước tăng lên.

Chu Gia Đống nhìn về phía Chu Hạo, dò hỏi.

“Cha, lần này điểm thi Ngữ văn của con được 108 điểm, Toán 113 điểm, tiếng Anh 110 điểm, tổng hợp 231 điểm, tổng điểm 562.” Chu Hạo trả lời.

Thân thể Chu Gia Đống hơi cứng lại.

“Thật sao? Tiểu Hạo?” Trong mắt Vương Lan lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

“Cha mẹ, hai người chờ một chút, con đi lấy bài thi.” Chu Hạo quay trở về phòng, cầm bốn bài thi đi ra ngoài, đưa cho Chu Gia Đống.

“Cuộc thi lần này con xếp thứ 19 trong lớp, xếp thứ 213 toàn trường.” Chu Hạo nói tiếp.

Chu Gia Đống lật từng bài thi ra xem, ánh mắt cũng lộ ra một tia rực rỡ. Nhưng ngay sau đó ông lại nhìn về phía Chu Hạo: “Thành tích trước nay của con không phải đều rất kém sao? Tại sao lần này lại tăng lên nhiều như vậy?”

Chu Gia Đống vẫn luôn biết thành tích của con trai mình.

“Cha, không phải trước đây con đã nói với cha là từ khi con lên cấp ba thì trí nhớ bắt đầu giảm sút sao? Nhưng mà hai tuần trước con đã đột nhiên phục hồi lại.” Chu Hạo nói.

Hắn không nói đến chuyện tinh thạch màu đỏ, hình vẽ trong đầu hắn cũng phải kết hợp với điểm sáng kỳ dị mới có tác dụng, cho dù hắn có giao cho Chu Gia Đống và Vương Lan thì cũng không có tác dụng gì.

“Tốt lắm.” Chu Gia Đống xem xong bài thi thì trả lại cho Chu Hạo, trên mặt cũng không giấu được niềm vui.

Sau khi Chu Nguyệt mất tích, Chu Gia Đống rất ít khi cười. Nhưng mà Chu Hạo cũng không hề thua kém, trước khi lên cấp ba thì thành tích vẫn luôn đứng đầu lớp, điều này cũng khiến Chu Gia Đống cảm thấy được an ủi phần nào. Tuy nhiên, sau khi lên cấp ba thì thành tích của Chu Hạo lập tức tụt dốc.

Ông cũng biết chuyện trí nhớ của Chu Hạo bị suy yếu, hơn nữa còn dẫn hắn tới bệnh viện kiểm tra, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì.

“Lão Chu, Tiểu Hạo, đừng nói đến chuyện thành tích nữa, mau ăn cơm thôi, thức ăn nguội hết rồi.” Vương Lan nói, gương mặt tràn đầy nụ cười.

Bà vẫn luôn lo lắng thành tích của Chu Hạo không đủ để thi đỗ một trường đại học tốt, nhưng bây giờ trí nhớ của hắn đã phục hồi rồi. Điều này đối với bà mà nói chính là một tin tức tốt nhất trong suốt thời gian qua.

Ba người tiếp tục ăn cơm, Chu Gia Đống rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều, còn uống thêm một chén rượu. Chu Hạo cơm nước xong xuôi thì lại quay về phòng học.

“Cha, mẹ, con nhất định sẽ không để hai người phải thất vọng.” Chu Hạo yên lặng nói.

Thời gian qua khiến cha mẹ thất vọng, trong lòng hắn cũng hết sức áy náy. Bây giờ Chu Hạo mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút, rốt cuộc hắn lại có thể tiếp tục để cha mẹ tự hào về mình.

Chu Hạo thu hồi lại tâm tình, hắn ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu thực hiện động tác trong đầu, tiến hành hấp thụ điểm sáng kỳ dị.

Sau hai tuần kiên trì, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều. Chu Hạo cũng đã thử nghiệm rồi, bây giờ hắn có thế nâng một vậy năm mươi cân bằng một tay mà không hề cảm thấy khó khăn chút nào. Đây là một chuyện mà đến cả người trưởng thành cường tráng cũng khó mà làm được.

Sau gần một tiếng, cuối cùng Chu Hạo cũng dừng lại.

“Thực lực của mình lại tăng thêm rồi.” Chu Hạo cảm nhận trạng thái của bản thân một chút, sau đó mỉm cười. Tính đến hôm nay thì hắn đã hấp thu rất nhiều điểm sáng kỳ dị rồi.

“Không biết phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy hình vẽ thứ hai nhỉ?” Chu Hạo nhìn chính hình vẽ mờ mịt trong đầu. Nếu như hắn đoán không nhầm thì những hình vẽ đó cũng có thể giúp hắn hấp thu điểm sáng kỳ dị, hơn nữa hiệu quả còn cao hơn hình vẽ thứ nhất.

Chu Hạo thậm chí còn suy nghĩ đến lúc cả mười hình vẽ đều hiện lên đầy đủ thì thân thể hắn sẽ mạnh mẽ tới mức nào.

“Cứ từ từ vậy.” Chu Hạo thu lại tâm tình, bắt đầu học tập.

Dựa theo lệ cũ, Chu Hạo làm một đề thi tổng hợp trước, sau đó lại bắt đầu làm một bài thi Toán học. Sau khi chữa đề xong xuôi, hắn bắt đầu ghi nhớ những kiến thức về Hóa học.

Chờ đến gần mười hai giờ, Chu Hạo mới đi ngủ.

——

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Chu Hạo đều học tập dựa theo kế hoạch của mình. Hắn học kiến thức Hóa học trong năm ngày, sau đó lại chuyển sang Vật lý.

Bài thi tổng hợp vô cùng phức tạp, thời gian làm bài cũng nhiều, điểm cũng cao.

Cho nên Chu Hạo đã ôn tập tổng hợp trước, như thế có thể tiết kiệm được nhiều thời gian để học những cái khác.

Đối với hắn mà nói, môn nào cũng là môn quan trọng, nên Chu Hạo ôn tập đều chứ không chỉ chú trọng vào một môn.

Thời gian ôn tập càng nhiều thì thành tích học tập của hắn càng cao. Bây giờ thành tích bài thi tổng hợp của hắn đã hơn 250 điểm rồi.

Thành tích những môn khác của hắn cũng tăng lên đáng kể, chỉ có môn Toán là không tăng nhiều lắm bởi vì kiến thức trong sách giáo khoa không nhiều. Nhưng nếu xét trong tổng điểm thì cũng đã cao lắm rồi.

Hắn chăm chú nghe giảng, ghi chép công thức, đồng thời thông qua bài thi để không ngừng thuần thục nắm giữ những công thức Toán học, nhằm nâng cao thành tích.

Thành tích môn Ngữ văn và tiếng Anh cũng tăng lên một chút, dù sao thì tăng được hai môn tổng hợp và Toán học đã kéo thành tích của hắn lên nhiều lắm rồi.

——

Ba tuần sau, trường cấp ba Nhất Trung và một số trường cấp ba khác ở thành phố Vu tiến hành kỳ thi thử đại học lần đầu tiên. Cuộc thi mô phỏng lại đề thi đại học của những năm trước, độ khó cũng tương đương.

Cuộc thi thử đầu tiên diễn ra rất thuận lợi, cuối tuần sẽ có kết quả.

Thứ bảy là ngày tự học, nhưng rất nhiều học sinh đã đến rất sớm để nhận kết quả.

“Ngữ văn 117 điểm, Toán học 125 điểm, tiếng Anh 114 điểm, tổng hợp 255 điểm. Tổng điểm 611.” Chu Hạo nhìn điểm số của mình, gương mặt lộ ra ý cười.

Bài thi lần này khá khó, hắn đạt 611 điểm đã vươn lên đứng thứ 5 trong lớp, xếp hạng 101 toàn trường.

Phải biết rằng top 100 của trường đều là những học bá, điểm số đủ để đăng ký vào những trường đại học trọng điểm. Chu Hạo chỉ còn kém một chút nữa là có thể lọt vào top này rồi, điều này có thể chứng tỏ tốc độ tiến bộ của hắn rất nhanh.

“Thần linh ơi, cho con xin chút tiên khí.” Triệu Nham cầm lấy bài thi của Chu Hạo, hít lấy hít để. Cậu ta học hành chẳng ra làm sao nhưng mà cũng ao ước có được một thành tích tốt.

“Chu Hạo, câu này làm thế nào thế?” Vương Mộng Mộng ngồi ở bàn trước, xoay người lại, làm bộ đáng thương nhìn Chu Hạo.

Chu Hạo cười, cũng nhiệt tình nói cho cô biết cách giải của mình.

Khi hắn giảng giải cho những bạn học khác thì cũng là một lần khắc sâu hơn kiến thức cho mình.

Trương Di yên lặng nhìn Chu Hạo, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà Chu Hạo giống như thay da đổi thịt, không chỉ thành tích học tập tiến bộ một bước dài mà cả người cũng trông sáng sủa hơn, không còn suy nhược yếu ớt như trước đây nữa.

Nam sinh đã từng thích cô, từ một người bình thường dần dần tản ra ánh hào quang.

“Chu Hạo, câu này làm thế nào thế?” Trương Di nhìn Chu Hạo, cũng hỏi hắn một câu.

Chu Hạo nhìn đề bài một chút, mỉm cười: “À, câu này phải dùng hai công thức mới tính ra, đầu tiên là thế này…”

Chu Hạo nhiệt tình giảng giải, ánh mắt trong veo, không còn tình cảm như trước.

“Cậu ấy không thích mình nữa rồi.” Trương Di nhìn Chu Hạo, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ.

Lúc trước, mỗi lần Chu Hạo nói chuyện với cô đều vô cùng căng thẳng, bây giờ lại hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường. Cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Hạo khác với trước kia.

Chương 15: Ba nguyện vọng của cha mẹ

Thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian thi đại học càng lúc càng đến gần.

Thành tích học tập của Chu Hạo tăng lên đáng kể, các giáo viên hết lời khen ngợi. Kỳ thi lần này hắn suýt chút nữa đã lọt vào top 100 rồi, thành tích của hắn trong trường cấp ba Nhất Trung là tiến bộ nhanh nhất.

Tâm lý của Chu Hạo cũng rất bình ổn, hắn dựa theo tiết tấu của mình, từng bước từng bước cải thiện thành tích của mình.

“Mẹ, con về rồi.” Chu Hạo đi vào nhà, sau đó bắt đầu vào phòng tiếp tục học tập.

Dựa theo thời gian, thể chất của hắn càng lúc càng tốt hơn, trạng thái bản thân cũng thanh tỉnh, hiệu quả học tập cũng tăng cao.

Hai mươi phút sau, Chu Hạo nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hắn biết cha mình đã về.

Nhưng Chu Hạo cũng không ra ngoài mà tiếp tục ngồi trong phòng ôn tập, chuyện thành tích thi thử để đến lúc ăn cơm rồi nói.

“Chu Gia Đống có nhà không?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.

Chu Hạo nghe thấy âm thanh này thì lập tức biết người tới là ai.

“Anh Trần, anh tới rồi à?” Bên ngoài, giọng nói của Chu Gia Đống vang lên.

Chu Hạo suy nghĩ một chút, cũng đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách chật hẹp, ngoại trừ Chu Gia Đống và Vương Lan thì còn có một người đàn ông mập mạp khác.

Trần Kiến, chủ tòa chung cư mà nhà Chu Hạo đang thuê. Ông ta tới đây chỉ có một chuyện, đó là thu tiền nhà.

“Chu Gia Đống, chỗ tôi ba tháng thu tiền nhà một lần. Nhà này của anh mỗi tháng là 1700 tệ, bây giờ anh phải nộp cho tôi 5100 tệ.” Trần Kiến nói khách sáo mấy câu rồi vào thẳng vấn đề chính.

“Anh Trần, hiện giờ tôi chỉ có 4600 tệ, 500 tệ còn lại anh cho tôi nợ mấy hôm được không?” Chu Gia Đống nói xong thì Vương Lan đưa tiền cho anh ta, hỏi anh ta cho nợ 500 tệ.

“Chu Gia Đống, anh cũng biết bây giờ giá nhà ở ngoài kia tăng mạnh như thế nào. Bây giờ ra ngoài kia tùy tiện tìm một căn phòng cũng phải hơn cả vạn tệ. Các người thuê ở đây mười năm rồi, tôi chỉ mới tăng tiền nhà có hai lần. Nếu như anh không muốn thuê nữa thì có thể chuyển đi, còn đầy người vẫn chờ để được thuê nhà ở đây đấy.” Trần Kiến nhíu mày.

“Anh Trần, anh cũng biết công việc của tôi, công trường dạo này trả lương không đúng hạn, anh xem…” Chu Gia Đống lúng túng nói.

Chi phí cuộc sống khiến cho một người đàn ông sắt đá như Chu Gia Đống cũng phải cúi đầu.

“Tôi không cần biết công trường chỗ các anh trả lương như thế nào. Tôi cho anh thêm một tuần nữa, sau một tuần phải trả nốt 500 tệ cho tôi. Còn nữa, từ tháng sau trở đi, tiền thuê phòng sẽ tăng lên là 1900 tệ một tháng. Chu Gia Đống, tôi biết con trai anh đang học cấp ba, có nhiều khoản phải chi tiêu, nhưng tôi cũng phải sống nữa. Anh có thể hỏi tất cả những tiểu khu gần đây, nơi nào cũng tăng giá rồi, tôi chỉ tăng một chút thôi.” Trần Kiến nhận 4600 tệ của Chu Gia Đống, nói thẳng.

“Vâng vâng vâng, 1900 tệ một tháng.” Chu Gia Đống gật đầu.

Trần Kiến nhìn thoáng qua phòng ốc một chút, rồi lại nhìn Chu Hạo, sau đó nhanh chóng đi sang nhà khác.

Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

“Cha…” Chu Hạo nhìn cha mình, trong lòng cảm xúc hỗn tạp.

“Đi ăn cơm thôi.” Chu Gia Đống nhìn thoáng qua con trai mình, thở dài một hơi.

“Lão Chu, 500 tệ kia hay là để tôi đi hỏi mượn anh trai tôi xem.” Trên bàn ăn, Vương Lan nhìn Chu Gia Đống.

“Không cần, bà theo tôi đã phải chịu nhiều cực khổ lắm rồi, tôi không muốn bà về nhà mẹ đẻ để chịu ấm ức.” Chu Gia Đống lắc đầu: “Ông chủ còn cầm của tôi gần 8000 tệ tiền lương, để tôi nói chuyện với ông ấy một chút, xem có thể ứng trước 500 tệ không.”

Chu Hạo yên lặng lắng nghe cha mẹ mình nói chuyện.

Gia đình hắn vốn ở nông thôn, bởi vì nhà nghèo nên Chu Gia Đống chỉ học hết cấp hai, Vương Lan thậm chí còn chưa học hết tiểu học. Bọn họ chuyển tới thành phố Vu sống chỉ có thể làm công nhân.

Giống như Chu Gia Đống đang làm việc ở công trường.

Công việc của ông dãi nắng dầm mưa, có hôm còn phải treo trên tầng vô cùng nguy hiểm. Còn Vương Lan thì làm rửa bát ở một tiệm cơm. Hai người bọn họ kiếm được tiền chỉ có thể gọi là đủ dùng, bởi vì chi tiêu ở thành phố rất tốt kém, hơn nữa lương của Chu Gia Đống cũng không được trả đúng hạn, thế nên cuộc sống vô cùng căng thẳng.

Nếu như không được trả lương đúng hạn thì tiền thuê nhà khó mà trả nổi.

Chu Hạo biết cha mẹ mình có ba nguyện vọng lớn nhất. Một là có thể tìm được Chu Nguyệt, hai là hắn có thể thi đỗ một trường đại học trọng điểm, bà là có được một ngôi nhà thuộc về chính mình.

“Lão Chu, vậy từ giờ tăng tiền nhà thì phải làm sao?” Vương Lan nhìn Chu Gia Đống, lo lắng hỏi.

“Tăng tiền nhà là chuyện không thể tránh khỏi, hầu hết những tiểu khu quanh đây đều tăng tiền nhà rồi, Trần Kiến bây giờ mới tăng cũng là ưu ái cho chúng ta lắm rồi.” Chu Gia Đống lắc đầu nói: “Lúc trước chúng ta cũng hay thiếu tiền nhà, mặc dù ông ta có nói ra nói vào mấy câu nhưng cũng không đuổi chúng ta đi. Sau này chúng ta trả nốt phần còn thiếu là được.”

Chu Gia Đống và Vương Lan nói chuyện với nhau vài câu, sau đó quay sang Chu Hạo: “Tiểu Hạo, các con có kết quả thi thử chưa? Làm bài được không con?”

“Cha, mẹ, lần này con đứng thứ 5 trong lớp, xếp hạng 101 toàn trường.” Chu Hạo nói xong thì về phòng lấy bài thi mang ra.

“Tốt lắm.” Chu Gia Đống nghe thấy thế thì lộ ra vẻ tươi cười, bàn tay thô ráp cầm bài thi cũng hơi run lên.

Vương Lan cũng cười tươi như hoa.

Dựa vào thành tích này của Chu Hạo, chỉ cần hắn tiếp tục giữ vững thành tích này thì chắc chắn có thể thi được vào trường đại học trọng điểm. Nếu như vậy thì một trong ba tâm nguyện của bọn họ cũng đã hoàn thành rồi.

“Cha, mẹ, ngày mai được nghỉ học, con muốn ra ngoài làm thêm một chút.” Chu Hạo nhìn cha mẹ mình, nghiêm túc nói.

Hắn vừa nói xong thì nụ cười trên mặt Chu Gia Đống và Vương Lan đã tắt lụi.

“Bây giờ con mới học cấp ba, làm thêm cái gì mà làm thêm?” Chu Gia Đống nhíu mày “Chuyện tiền thuê nhà và những chuyện khác con không cần phải lo, cha mẹ sẽ giải quyết được. Chuyện con cần làm bây giờ là giữ vững thành tích của mình, chờ đến ngày đi thi đại học.”

“Đúng vậy, Tiểu Thiên, con không cần lo lắng chuyện tiền bạc.” Vương Lan cũng nói.

Chu Hạo còn muốn nói thêm gì đó nhưng Chu Gia Đống đã trực tiếp ngắt lời: “Tiểu Hạo, con không cần nói đến chuyện đi làm thêm nữa, cha mẹ không đồng ý đâu. Bây giờ con chỉ có một việc cần quan tâm, đó là học hành.”

Trong mắt Chu Gia Đống và Vương Lan, học hành là con đường duy nhất dẫn tới thành công. Chu Hạo đỗ đại học trọng điểm thì tương lai mới có thể tìm được công việc tốt, tìm được Chu Nguyệt. Cho dù bọn họ có mệt mỏi vất vả hơn nữa cũng vui lòng.

Chu Hạo đành phải đè suy nghĩ này xuống.

Cơm nước xong xuôi, Chu Hạo trở về phòng của mình. Hắn lại tiếp tục ngồi khoanh chân trên giường, thực hiện động tác của hình vẽ thứ nhất.

Sau hơn một tháng, mỗi ngày hắn hấp thu điểm sáng kỳ dị hai lần.

Sau đó, Chu Hạo bắt đầu làm đề, rồi lại ghi nhớ kiến thức. Kiến thức trong sách vở chỉ là cơ sở, hắn muốn có được điểm cao hơn thì phải mở rộng mạch suy nghĩ hơn.

Chờ đến mười hai giờ, Chu Hạo lại giữ nguyên tư thế trong hình vẽ thứ nhất, ngủ say.

Chương 16: Thân thể mạnh mẽ

Ngày hôm sau, trường cấp ba Nhất Trung được nghỉ một ngày, nhưng năm giờ sáng Chu Hạo đã tỉnh rồi. Hắn lại giống như thường ngày, lấy sách giáo khoa ra xem.

Bây giờ, hắn đã nắm vững hoàn toàn kiến thức trong sách môn Sinh học và Hóa học, bây giờ hắn đang học Vật lý và Toán học.

Hai môn học này chủ yếu là công thức, nhưng điểm khó khăn hơn Sinh học và Hóa học chính là cần phải linh hoạt vận dụng những công thức đó để có thể giải quyết vấn đề.

Chu Hạo học đến gần sáu giờ, sau đó lại ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu hấp thu điểm sáng kỳ dị.

Máu trong người hắn sôi trào, những điểm sáng kỳ dị không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn. Chu Hạo thậm chí còn có thể cảm giác thấy sự nhạy cảm của thân thể mình cũng được tăng lên.

Thời gian trôi qua, Chu Hạo cảm thấy thân thể mình đã đạt tới trạng thái bão hòa. Hắn chuẩn bị dừng động tác của mình lại, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng hừng hực lên.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Hạo giật mình. Cơ thể hắn đã sắp tới cực hạn, không hấp thu thêm được điểm sáng nữa, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, những điểm sáng đó lại lao vun vút vào cơ thể hắn.

Rõ ràng cơ thể hắn đã truyền đến cảm giác cực hạn, nhưng lúc này lại vẫn có thể hấp thu được điểm sáng.

Sắc mặt Chu Hạo lập tức thay đổi, hắn sợ những điểm sáng này sẽ khiến cơ thể hắn nổ tung mất, nhưng bây giờ cả người hắn đã mất khống chế rồi.

Mười phút, hai mươi phút… Thân thể Chu Hạo vẫn hấp thu không ngừng. Hắn nghe thấy giọng nói của Chu Gia Đống và Vương Lan, bọn họ đều ra ngoài rồi.

Bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ, bình thường thì giờ này Chu Hạo đã ra ngoài rồi, nhưng hôm nay hắn được nghỉ nên Vương Lan cũng không để ý lắm.

Bảy rưỡi, Chu Hạo chỉ cảm thấy toàn thân mình như căng phồng lên, nhưng ngay sau đó, cảm giác này lại biến mất.

“Phù!” Chu Hạo thở phào một hơi, đồng thời, cảm giác đói bụng nhanh chóng truyền đến.

“Thân thể của mình?” Chu Hạo kiểm tra trạng thái thân thể một chút, sau đó giật nảy mình.

Lúc này, thân thể hắn sền sệt, có mồ hôi, còn có cả dịch nhờn gì đó chảy ra, vừa đen vừa hôi thối.

“Đây chính là Tẩy tinh phạt tủy?” Ánh mắt Chu Hạo lộ rõ vẻ chấn động, hắn nhớ tới những tiểu thuyết võ hiệp và Triệu Nham hay kể.

Bên trong cơ thể con người đều có những tạp chất, muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì phải bài xuất được những tạp chất đó ra khỏi cơ thể.

Chu Hạo nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

“Đói quá.” Hắn thay một bộ quần áo sạch, Chu Hạo chỉ cảm thấy đói bụng vô cùng. Hắn thậm chí còn hơi mất khống chế, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn.

Ngoài phòng khách vẫn còn hai chiếc bánh bao, hai quả trứng gà và một ít dưa muối. Đây rõ ràng là bữa sáng Vương Lan để phần cho Chu Hạo.

Chu Hạo nhanh chóng ăn xong bữa sáng, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đói bụng.

Chu Hạo lại lấy ra một gói mì, bắt đầu nấu, mì này chỉ cần đun một chút là chín.

Chu Hạo không để ý đến mì vẫn còn nóng, nhanh chóng ăn hết tất cả.

Một nồi mì nhanh chóng chui vào trong bụng Chu Hạo.

“Vẫn còn đói, nhưng mà cũng ổn hơn một chút.” Chu Hạo thở phào một hơi. Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn đói nhưng cũng không đến nỗi nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn như trước nữa.

Chu Hạo mang bát đũa đi rửa, sau đó lại giặt quần áo rồi mới quay về phòng.

“Vừa rồi thân thể mình đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Hạo cẩn thận kiểm tra thân thể một chút.

Mặc dù vẫn còn cảm thấy hơi đói nhưng Chu Hạo lại cảm thấy thân thể mình khỏe hơn bao giờ hết. Toàn thân hắn thoải mái dễ chịu, sức sống cũng tràn đầy.

“Hả? Hình vẽ thứ hai trong đầu mình đã rõ nét lên rồi!” Ánh mắt Chu Hạo lộ ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng.

Lúc này, trong đầu hắn, ngoại trừ hình vẽ đầu tiên thì hình vẽ thứ hai cũng đã hiện ra rồi.

Hình vẽ thứ hai là một động tác kỳ dị, nhìn còn phức tạp hơn động tác ở hình vẽ đầu tiên một chút.

“Những hình vẽ này tương ứng với những cấp độ khác nhau. Lúc trước mình vừa mới tiếp xúc với nó nên chỉ có nhìn thấy được hình vẽ thứ nhất, bây giờ mình hấp thu điểm sáng được một thời gian thì hình vẽ thứ hai cũng hiện ra?” Chu Hạo suy nghĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn cho là suy nghĩ của mình là chính xác.

“Thử một chút xem hiệu quả thế nào.” Chu Hạo trực tiếp ngồi khoanh chân, thực hiện động tác thứ hai.

Bùm!

Những điểm sáng kỳ dị xuất hiện, sau đó không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn.

“Tốc độ nhanh gấp đôi lúc trước.” Chu Hạo cảm nhận một thoáng.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó thực hiện động tác trong hình vẽ thứ nhất, tốc độ hấp thu điểm sáng của hắn nháy mắt giảm đi rất nhiều.

“Điều này chứng tỏ hình vẽ tăng lên thì tốc độ hấp thu điểm sáng kỳ dị cũng sẽ tăng lên. Không biết ngoài cái này có còn tác dụng nào khác không.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Mười hình vẽ xuất hiện trong đầu hắn nói không chừng không chỉ có một công dụng như vậy.

Rất nhanh sau đó, Chu Hạo thu lại những suy nghĩ trong lòng, tập trung hấp thụ điểm sáng.

Sau khoảng bốn mươi phút, hắn rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Thân thể đạt tới cực hạn rồi, không biết thực lực hiện giờ của mình thế nào.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Hắn nắm tay phải lại, cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ. Sức mạnh này mạnh hơn trước rất nhiều lần.

“Xuống dưới lầu thử một chút.” Chu Hạo nhanh chóng đi xuống.

Phía sau khu nhà của hắn là một mảnh đất còn chưa được phát triển. Nơi này gần như là ngoại thành, giá trị không lớn, đi lại cũng mất thời gian nên không có doanh nghiệp bất động sản nào đầu tư.

Ở đó là cây cối cỏ dại mọc um tùm, đứng ở trên cao cũng chẳng nhìn được thứ gì ở đây nên càng ngày càng ít người tới nơi này.

Dưới những tán cây cổ thụ có một tảng đá khá lớn, nghe nói là do một nhà đầu tư nào đó trước đây để lại.

Chu Hạo đi tới, nhìn tảng đá trước mặt một chút rồi nhấc nó lên.

“Tảng đá này chắc phải cả trăm cân, thế mà mình lại có thể dùng một tay nhấc nó lên một cách dễ dàng như thế này?” Chu Hạo giật mình.

Lúc trước hắn chỉ có thể nhấc một tảng đá 50 cân mà thôi, bây giờ lại có thể nhấc một tảng đá 100kg lên cao khỏi mặt đất.

Hắn tiếp tục thử nghiệm với mấy tảng đá khác, cuối cùng dừng lại trước một tảng đá lớn.

Tảng đá này còn cao hơn người hắn, độ rộng cũng đạt tới hơn một mét.

Chu Hạo đặt hay tay lên dó, tìm chút điểm lực. Sau đó, chỉ một cú nhấc, tảng đá này đã rời khỏi mặt đất.

Tảng đá to lớn đã bị Chu Hạo hoàn toàn nâng lên.

“Ầm!”

Sau đó, tảng đá lại trở lại mặt đất, vang lên một tiếng động lớn.

“Tảng đá này gần 300kg, thế mà mình vẫn có thể nhấc nó lên khỏi mặt đất dược?” ánh mắt Chu Hạo tràn đầy vẻ chấn động.

Trong mắt Chu Hạo toàn vè vẻ chấn động, người bình thường phải dùng hai tay, cố gắng hết sức mới có thể nâng được đồ gì khoảng 50,60kg. Thế mà bây giờ hắn lại có thể thoải mái nâng một tảng đá khoảng 300kg lên cao, hơn nữa còn không cảm thấy vất vả chút nào.

Điều này chứng tỏ sức mạnh của hắn đã tăng lên so với trước rất nhiều.

Sau đó, Chu Hạo lại hoạt động thân thể một chút, sau đó chạy về phía trước. Chỉ mất mấy giây mà hắn đã chạy được một quãng đường rất xa.

Chương 17: Bán tượng gỗ lấy tiền

Chu Hạo chạy một chút rồi dừng lại.

“Dựa theo tốc độ này của mình thì chạy một trăm mét chắc cũng chưa tới mười giây.” Chu Hạo cảm nhận một chút tốc độ của mình.

Lúc trước hắn cũng từng có bài kiểm tra chạy một trăm mét, thành tích của hắn khi đó là mười ba giây. Tốc độ hiện giờ của Chu Hạo rõ ràng là nhanh hơn trước rất nhiều.

“Bây giờ chắc mình cũng được coi là một siêu nhân cỡ nhỏ rồi, nếu như đi tham gia đại hội thể dục thể thao thì rất có thể sẽ dành được hạng nhất.” Một lúc lâu sau, Chu Hạo thu liễm tâm tình của mình, trên mặt lộ ra ý cười.

Thân thể mạnh lên so với trước, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà tất nhiên là chuyện tham gia đại hội thể dục thể thao chỉ là hắn nghĩ vậy thôi chứ không định tham gia thật.

“Phù, đói quá.” Sau khi kiểm tra trạng thái hiện tại của mình xong, Chu Hạo lại cảm thấy đói bụng. Mặc dù hắn có thể khống chế cơn đói, nhưng cả người vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Trong nhà cũng chẳng còn gì để ăn nữa, nếu mà cứ đói mãi như thế này thì không cẩn thận mình sẽ chết đói mất. Tốt nhất là mình kiếm tiền để mua đồ ăn, nhưng mà mình cũng chẳng có nhiều tiền, cũng không biết phải làm gì để có thể kiếm được tiền.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Trước đây thành tích học tập của hắn chỉ ở mức trung bình nên hầu hết thời gian của hắn đều dành cho việc học. Nhưng bây giờ trí nhớ của hắn đã phục hồi rồi, hắn chỉ cần từng bước từng bước nâng cao thành tích của mình là được. Hắn có thể dành ra một ít thời gian để đi làm việc gì đó, vừa vặn có thể khiến tinh thần của hắn thoải mái hơn một chút.

Chu Hạo cũng muốn làm chút gì kiếm tiền để giúp đỡ gia đình, bây giờ cảm giác đói bụng khiến hắn cảm thấy vô cùng căng thẳng, chỉ muốn lập tức được ăn no nê.

Chu Hạo rơi vào trầm tư, bỗng nhiên, hắn nhìn những cây cối ở xung quanh mình, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi xen lẫn vui mừng.

“Đúng rồi, kỹ thuật điêu khắc của mình cũng không tệ, nhất là sau khi hấp thu rất nhiều điểm sáng thì cảm giác của mình càng ngày càng nhạy cảm hơn, kỹ thuật cũng tăng lên nhiều. Mình hoàn toàn có thể điêu khắc ra thành phẩm rồi đem đi bán.” Chu Hạo nảy ra một ý kiến.

Hắn nhanh chóng bước về phía trước. Bên cạnh mấy cây cổ thụ thì cũng có những cây cối thấp bé nhưng vô cùng cứng cáp. Lúc trước Chu Hạo chính là lấy gỗ ở đây để khắc tượng tặng Trương Di.

Hắn cẩn thận thăm dò một chút, sau đó nhanh chóng chọn được hơn mười đoạn gỗ cứng cáp. Những đoạn gỗ này tương đối đồng đều, thích hợp để làm tượng gỗ.

Tất nhiên, muốn làm tượng gỗ còn có thể chọn lựa thêm nhiều loại dụng cụ và nguyên liệu quý hiếm khác, nhưng Chu Hạo không có tiền, hắn chỉ có thể tận dụng những thứ có sẵn này thôi.

Những loại tượng gỗ đó cũng có giá trên trời, thậm chí có bức tượng lên đến hàng vạn, Chu Hạo cũng không có khả năng làm ra được những loại như thế.

Chu Hạo về nhà. Sau đó lấy ra hộp dụng cụ chuyên dụng của mình, bắt đầu tỉ mỉ tỉa tót.

“Tốc độ điêu khắc của mình lại nhanh hơn rồi!” Chu Hạo không nhịn được nở nụ cười. Bây giờ cảm giác của hắn vô cùng nhanh nhạy, lực khống chế cũng kinh người, gần như chưa tới mười phút đồng hồ thì một con vật nhỏ dài khoảng 3cm xuất hiện trong tay hắn.

Chu Hạo bận rộn điêu khắc hai tiếng, sau đó mới dừng lại.

Trước mặt hắn là tám khúc gỗ có kích cỡ đồng đều nhau, cao 10cm, đường kính 6cm và mười mấy khúc gỗ có kích cỡ lớn nhỏ không đều.

Ngoại trừ những khúc gỗ đó ra thì còn có mười con vật nhỏ nữa, đó là những con vật trong mười hai con giáp, chỉ thiếu mỗi rồng và hổ.

“Nhìn cũng không đến nỗi nào, nhưng mà không biết có thể bán được hay không?” Chu Hạo nghĩ thầm.

Đây là thành quả của hai tiếng điêu khắc của hắn, nhưng bởi vì chỉ là gỗ bình thường nên chất lượng còn hạn chế.

Tượng gỗ mà Chu Hạo khắc ra vẫn còn chút thiếu sót, cũng không thể bảo quản được trong thời gian quá dài, nhưng dáng vẻ mà hắn làm ra lại sinh động y như thật.

Từ khi bốn tuổi thì Chu Hạo đã bắt đầu nhìn ông nội làm điêu khắc rồi, sau đó hắn cũng học theo ông nội mà làm. Thời gian trôi qua, trình độ điêu khắc của hắn liên tăng cao, bây giờ có thêm lực khống chế và sự nhạy cảm, Chu Hạo cảm thấy nếu như mình có nguyên liệu tốt thì hoàn toàn có thể cạnh tranh được với những tượng gỗ hàng mỹ nghệ ngoài thị trường.

Hắn nhanh chóng dọn dẹp mấy mảnh gỗ, sau đó cầm theo dụng cụ mà tượng gỗ của mình rời khỏi nhà.

“Đến nơi rồi.” Bốn mươi phút sau, Chu Hạo tới một khu vực.

Khu vực này ở thành phố Vu có một phiên chợ nhỏ, bên trong bán đầy đủ các loại đồ vật. Có đồ ăn thức uống, thư pháp, tranh… Trước kia Chu Hạo còn nhìn thấy ở nơi này bán đồ cổ nữa, tóm lại là bán tất cả mọi thứ trên đời.

Chu Hạo đi hỏi giá thuê địa điểm một chút, thuê một gian hàng một mét là 10 tệ một ngày, tiền ít thì vị trí không tốt lắm, vị trí tốt thì lại đắt.

Trên người Chu Hạo lúc này chỉ có 50 tệ, hắn nhanh chóng bỏ 10 tệ ra thuê một mảnh nhỏ.

Chu Hạo nhanh chóng bày những con vật mình mới làm ra. Hắn nhìn tấm bảng trước mặt một chút, suy nghĩ rồi viết: “Tương gỗ con giáp, 5 tệ một con. Có thể làm theo yêu cầu, tượng gỗ cao 5cm là 20 tệ một con, 10cm là 50 tệ một con.”

Hắn còn mang theo mấy khối gỗ đã đẽo gọt sẵn, để điêu khắc ngay tại chỗ. Chu Hạo đã hỏi thăm giá cả tượng gỗ rồi, giá này của hắn coi như bình thường.

“Tượng gỗ này điêu khắc không tệ, nhưng mà chất gỗ không được tốt cho lắm, cũng không được đánh bóng.” Người đi đường nhanh chóng bị gian hàng nhỏ này thu hút, một người đàn ông trung niên đứng trước mặt Chu Hạo, quan sát một chút rồi nhận xét.

“Mối làm ăn tới rồi.” Chu Hạo nhìn thấy người đàn ông nhìn gian hàng của mình thì ngừng tay lại. Lúc này hắn đang điêu khắc khối gỗ nhỏ.

“Anh bạn nhỏ, chỗ này của cậu chỉ có mười con giáp thôi à? Sao không khắc rồng và hổ?” Người đàn ông trung niên tò mò hỏi.

“Rồng và hổ rất có khí thế, tôi điêu khắc vẫn còn chưa đến nơi đến chốn.” Chu Hạo thành thật trả lời: “Trong mười hai con giáp, những con khác hắn làm vô cùng đơn giản, nhưng rồng và hổ thì làm mãi cũng không ra được khí thế của nó.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Tôi rất thích tượng gỗ, tôi lấy con trâu này.”

Nói xong, ông ta đưa cho Chu Hạo 5 tệ.

“Ha ha, cuộc làm ăn đầu tiên đã thành công rồi!” Ánh mắt Chu Hạo lộ ra vẻ mừng rỡ.

Thời gian trôi đi, mười phút sau lại có người dừng lại, chọn một con khỉ.

Bây giờ số lượng tượng gỗ chỉ còn 8 con, nhưng Chu Hạo đã nhanh chóng bổ sung.

Có rất nhiều người đi đường xem gian hàng nhỏ của hắn, nhưng chỉ xem chứ không mua. Dù sao thì rất nhiều người trong số bọn họ cảm thấy tượng gỗ này cũng chẳng để làm gì.

Chu Hạo cũng không vội, hắn chăm chú điêu khắc khúc gỗ trong tay. Mỗi lần điêu khắc hắn lại cảm thấy trong lòng vô cùng bình thản.

Chu Hạo lẳng lặng ngồi điêu khắc, từng mũi dùi điêu liệu, điêu khắc giúp con người ta rèn luyện tâm trạng rất tốt.

Khoảng một tiếng sau, Chu Hạo lại bán thêm được hai bức tượng nữa. Giá hắn bán có thể nói là rẻ nhất ở đây, thế nên tất nhiên sẽ có người tới mua.

Chương 18: Mối làm ăn tới rồi

“Mẹ ơi, những con vật này đáng yêu quá.” Một cô bé khoảng chừng năm tuổi đang đi với mẹ thì nhìn thấy gian hàng này của Chu Hạo. Cô bé lập tức hào hứng kéo tay mẹ chạy về phía này, đôi mắt long lanh nhìn những con thú nhỏ.

Cô bé nắm tay một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi.

“Tiểu Trúc, không phải con nói muốn mua búp bê sao?” Người phụ nữ nhìn con gái của mình, bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà con cũng thích những con vật nhỏ này.” Cô bé chu môi, lắc tay mẹ không muốn rời đi.

“Vậy con thích cái nào?” Người phụ nữ đành phải thỏa hiệp.

Cô gái nhỏ cẩn thận quan sát một chút, ánh mắt lấp lánh, không ngừng nhìn tới nhìn lui.

“Em gái, em thích mua bức tượng nào?” Chu Hạo dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô bé, cười nói.

Xem tình hình thế này thì chắc chắn mẹ cô bé sẽ mua cho cô bé một con.

“Chú ơi, ngoại trừ những con vật này thì chú có còn con vật nào khác không?” Cô bé nâng đôi mắt tròn to nhìn về phía Chu Hạo.

“Chú?” Khóe miệng Chu Hạo hơi cứng lại. Bây giờ hắn mới 18 tuổi, vừa thoát khỏi phạm trù vị thành niên, thế mà lại được gọi là chú.

Nhưng tất nhiên hắn cũng không đến mức tranh luận với một đứa trẻ. Chu Hạo trả lời: “Còn những động vật khác nhưng anh chưa khắc xong, tạm thời chỉ có những con này thôi.”

Chu Hạo nhìn thoáng qua mẹ của cô bé, hắn có ghi rõ trên biển là có thể khắc theo yêu cầu của khách hàng, nhưng khắc theo yêu cầu thì sẽ đắt hơn rất nhiều. Mẹ cô bé cũng đọc được, thế nên hắn không nói chuyện với người phụ nữ đó mà nói chuyện với cô bé, đây chính là cách tạo ra tiêu dùng.

“Tiểu Trúc có một con rùa nhỏ, nhưng đáng tiếc là mới nuôi được một tháng thì rùa nhỏ lại không nhúc nhích nữa. Mẹ nói rùa nhỏ đã chết rồi nên mới không cử động được. Chú ơi, chú có thể khắc cho Tiểu Trúc một con rùa không?” Cô bé nhìn Chu Hạo, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Chu Hạo lại nhìn mẹ của cô bé.

“Chào cậu, tôi chọn loại 10cm, phiền cậu khắc cho con gái tôi một con rùa.” Mẹ cô bé nói.

“Hả?” Hai mắt Chu Hạo sáng lên, độ cao 10cm hắn định giá là 50 tệ. Xem ra gia cảnh nhà cô bé này không tồi, có thể bỏ 50 tệ để mua một bức tượng gỗ đơn giản.

“Có ảnh chụp con rùa đó không? Tôi muốn nhìn một chút, chụp càng rõ càng tốt.” Chu Hạo hỏi.

“Có ạ, lúc trước cháu đã chụp cho rùa nhỏ rất nhiều ảnh.” Tiểu Trúc nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, vội vàng trả lời.

Nói xong, cô bé quay đầu lại nhìn về phía mẹ mình, gấp gáp nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mau đưa điện thoại cho con.”

Người phụ nữ bất đắc dĩ phải lấy điện thoại ra, mở phần album ảnh, sau đó giơ cho Chu Hạo xem mấy tấm ảnh.

Cô bé Tiểu Trúc này đúng là chụp đủ loại ảnh, góc nào cũng có, thậm chí còn có một đoạn video ngắn. Hắn có thể nhìn ra cô bé này rất yêu thích con rùa nhỏ kia, chỉ có điều con rùa đó quá nhỏ, đúng là khó mà nuôi nổi.

Chu Hạo nhìn một chút, cũng bắt đầu hình dung ra được nên khắc như thế nào.

“Được rồi.” Chu Hạo gật đầu, lấy một khúc gỗ 10cm ra, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc.

Cô gái nhỏ vô cùng tò mò, chạy tới ngồi bên cạnh Chu Hạo, tròn mắt quan sát hắn làm.

Những mảnh vụn nhanh chóng rơi xuống, thỉnh thoảng Chu Hạo lại đổi con dao điêu khắc trong tay. Thời gian dần trôi qua, con rùa cũng bắt đầu hình thành dáng vẻ đại khái.

Cô bé há hốc miệng, nhìn Chu Hạo không chớp mắt. Cô bé cứ thế nhìn một khúc gỗ bình thường dần dần biến thành một con rùa nhỏ.

“Kỹ thuật điêu khắc của cậu bé này không tệ.”

“Đúng vậy, rất nhuần nhuyễn. Thợ điêu khắc bình thường mỗi lần điêu khắc cũng phải tốn không ít thời gian, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai có tốc độ điêu khắc nhanh như cậu bé này.”

——

Xung quanh có không ít người đứng lại nhìn Chu Hạo.

Lúc trước Chu Hạo đã bày sẵn tượng gỗ ra rồi nên mọi người không nhìn được quá trình làm ra nó. Bây giờ, hắn ngồi ngay tại đây để điêu khắc con rùa, tốc độ và quá trình như thế nào đều phơi bày trước mắt mọi người.

Tất nhiên là cũng chỉ có một số ít người có thể đánh giá được trình độ điêu khắc của Chu Hạo mà thôi, còn lại những người khác chẳng qua chỉ cảm thấy hắn điêu khắc rất nhanh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa tới ba mươi phút mà tượng gỗ con rùa trong tay Chu Hạo đã hình thành.

Tất nhiên là Chu Hạo không làm đánh bóng gì gì đó, làm như thế rất tốn thời gian, hắn chỉ đơn giản là khắc suy nghĩ trong đầu mình ra thành tượng mà thôi.

“Được rồi.” Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm, đưa con rùa nhỏ trong tay cho cô bé.

“Waa, chú ơi, chú lợi hại thật đấy. Con rùa gỗ này giống hệt như rùa nhỏ của cháu.” Cô bé hào hứng nhận lấy tượng gỗ, lật tới lật lui nhìn.

“Nhưng mà chỉ có một điểm khác biệt, đó là màu sắc trên người hai chúng nó khác nhau.” Cô bé quan sát một chút rồi nói, nhưng mà cô bé vẫn nắm chặt con rùa gỗ ở trong lòng bàn tay, giống như sợ bị người khác lấy mất vậy.

“Màu sắc của gỗ như thế này, cho dù con có làm gì đi nữa thì nó cũng không thể đổi màu được đâu.” Mẹ của cô bé cưng chiều gõ nhẹ lên chóp mũi của cô bé, sau đó nhìn sang Chu Hạo, đưa 50 tệ cho hắn.

Chu Hạo nhận lấy, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

Thêm 50 tệ này là hắn đã lãi được 65 tệ rồi.

“Anh gì ơi, anh điêu khắc giỏi như thế, vậy có thể nào dựa vào hình dạng của tôi mà điêu khắc được một bức tượng cho tôi không?” Hai mẹ con Tiểu Trúc vừa đi thì lập tức có một cô gái trẻ trung đi tới.

“Tất nhiên là được.” Chu Hạo gật đầu.

“Thật sao? Vậy tôi muốn bức tượng 10cm.” Cô gái lập tức nói: “Chính là hình dáng của tôi bây giờ.”

Chu Hạo nhìn cô gái một chút, sau đó lấy một khúc gỗ ra, bắt tay vào làm việc.

Nhân vật đã hình thành nên những đường nét cơ bản, một lát sau ngũ quan cũng dần dần hiện ra.

Ba mươi phút sau, một bức tượng gỗ sinh động như thật nhanh chóng xuất hiện.

“Ha ha, không tệ, mặc dù tượng gỗ nhìn qua khá kỳ quái nhưng tôi liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được đó là tôi.” Cô gái trẻ vui vẻ nhận lấy bức tượng, không chút do dự trả cho Chu Hạo 50 tệ.

Mấy khúc gỗ mà Chu Hạo chọn không phải loại tốt nhất, nên khắc ra nhân vật nhìn cũng không thể nào hoàn mỹ giống như chụp ảnh được. Nhưng dưới bàn tay khéo léo của Chu Hạo, hắn vẫn có thể khắc họa ra được dáng vẻ của cô gái đó, nhìn qua một cái lập tức nhận ra tương tự.

“Cậu thanh niên, khắc cho tôi một cái.

“Khắc cho con gái tôi một cái.”

Sau khi cô gái trẻ kia cầm tượng gỗ rời đi thì lại có thêm hai người tới nói với hắn.

Một bức tượng gỗ có dáng vẻ giống mình là thứ rất thích hợp để sưu tầm. Chỉ cần bọn họ xử lý đánh bóng thêm một chút là có thể giữ chúng trong một thời gian nhất định. Hơn nữa, sau này còn có thể mang bức tượng gỗ đó ra ngoài khoe khoang một chút.

“Đừng vội đừng vội, tôi sẽ khắc theo thứ tự trước sau.” Chu Hạo nói với hai người trước mặt.

Chu Hạo nhìn hai người này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Cứ theo cái đà này thì rất có khả năng hắn sẽ bán và khắc được hết tất cả số khúc gỗ mang theo ngày hôm nay.

Chương 19: Cẩn thận

Từ sau khi chứng kiến tài năng khắc gỗ thành thục và nhanh chóng của Chu Hạo thì khách hàng tìm tới hắn cũng nhiều lên.

Xung quanh đây cũng có những người khác bán tượng gỗ, nhưng mà tượng gỗ của bọn họ đều đã được khắc sẵn, đánh bóng xong xuôi. Bọn họ muốn mua gì thì chỉ có thể chọn những món đồ có sẵn ở trên sạp chứ những người bán đó cũng không điêu khắc ngay tại chỗ như Chu Hạo thế này.

Điều mấu chốt chính là thời gian để điêu khắc ra một bức tượng quá lâu, nếu như kỹ thuật của Chu Hạo vẫn giống như ngày trước thì có khi đến hai ngày hắn cũng chẳng thể nào khắc xong hai bức tượng, cũng không thể tương đồng nhiều đến vậy.

Có không ít người xúm lại xem Chu Hạo điêu khắc, nhưng hầu hết chỉ là đứng xem náo nhiệt mà thôi. Dù sao thì tượng gỗ cũng chỉ có giá trị cất giữ chứ không còn tác dụng nào nữa.

Dựa vào điều kiện kinh tế của thành phố Vu thì sẽ không có nhiều người thực sự bỏ tiền ra để mua những thứ này.

Con dao trên tay hắn chuyển động lirn tục, từng chi tiết trên bức tượng gỗ bắt đầu được hình thành.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, lại thêm một bức tượng gỗ nữa được hình thành. Tuy nhiên cũng có người lựa chọn loại tượng 5cm, loại này thì Chu Hạo chỉ có thể điêu khắc nửa phần trên mà thôi, nhưng như thế thì thời gian cũng rút ngắn đi được một chút.

Hai tiếng nhanh chóng trôi qua. Tính đến lúc này thì Chu Hạo đã bán được hai bức tượng gỗ lớn, ba bức tượng gỗ nhỏ, kiếm được hơn 200 tệ.

Nhìn thấy xung quanh vẫn còn có người vây xem, Chu Hạo áy náy nói: “Mọi người, bây giờ đã là giữa trưa rồi, tôi phải về ăn cơm. Chắc khoảng một tiếng nữa tôi sẽ quay lại chỗ này, đến lúc đó ai còn muốn điêu khắc nữa có thể đến đây tìm tôi.”

Từ lúc sáng là Chu Hạo đã cảm thấy đói rồi. Hắn một mực chịu đói cho đến bây giờ, cố gắng điêu khắc để quên đi. Mặc dù hắn có thể nhịn được nhưng mà cả người vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi còn chưa được nhận khắc mà?”

“Sao lại về sớm thế? ’

——

Mấy người xung quanh phàn nàn, bọn họ cũng đợi một lúc lâu rồi.

Nhưng mà bây giờ cũng đã trưa rồi, bọn họ không thể không cho Chu Hạo đi ăn cơm được.

Chu Hạo lại tiếp tục xin lỗi lần nữa, hắn thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lại nộp thêm 10 tệ để thuê gian hàng buổi chiều nay rồi mới đi kiếm gì ăn.

“Ăn gì bây giờ nhỉ?” Chu Hạo suy nghĩ một chút.

Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên.

“Đúng rồi, gần đây có một nhà hàng đồ Tây, giá là 60 tệ một người, có thể ăn bao nhiêu thỏa thích.”

Những nhà hàng bình thường bây giờ khó mà thỏa mãn được cơn đói của hắn, bây giờ hắn đói đến mức chỉ muốn được ăn uống thả phanh.

Chu Hạo nhanh chóng đi vào nhà hàng, trả 60 tệ. Hắn nhìn đống đồ ăn xung quanh, bụng càng đói cồn cào.

Chu Hạo nhanh chóng cầm lấy đĩa, gắp một đống thịt rồi ngồi xuống một bàn trống, ăn lấy ăn để.

Hắn ăn ngấu nghiến, sau khi Chu Hạo ăn liên tiếp hai đĩa đầy thì mới cảm thấy khá hơn một chút.

Hắn cảm giác như trong bụng mình có một dòng nước ấm bắt đầu khuếch tán khắp toàn thân.

“Mình vẫn cảm thấy đói.” Chu Hạo lại tiếp tục chọn rất nhiều thịt rồi bắt đầu ăn tiếp.

Người bình thường chỉ cần ăn một đĩa như của hắn là đã cảm thấy no rồi, nhưng mà lúc này Chu Hạo lại cảm thấy dạ dày của mình giống như một cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no.

Từng miếng thịt chui vào bụng hắn. Chu Hạo rốt cuộc cũng cảm thấy dạ dày của mình khá hơn một chút. Lượng thức ăn mà hắn ăn vào lúc này cũng tương đương với bốn năm người ăn rồi.

Chu Hạo còn đang định đi lấy thêm đồ ăn thì bỗng nhiên nhìn thấy mấy nhân viên phục vụ đang lo lắng nhìn mình. Mấy nhà hàng Tây sợ nhất là gặp phải mấy vị khách Dạ dày vương thế này. Chu Hạo cũng từng nghe có người nói nếu như ăn quá nhiều thì rất có thể sau này sẽ bị những nhà hàng đó cho vào danh sách đen.

Nhưng mà Chu Hạo cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó lắm. Hắn đang nghĩ tới một điều, chính là hai người đàn ông trung niên bắt con mèo hoang kia, có lẽ bọn họ cũng hấp thu được những điểm sáng kỳ dị kia.

Thế giới này đang xảy ra rất nhiều biến hóa, đến cả những học sinh cấp ba như bọn hắn đều có thể cảm nhận được.

Chẳng lẽ những người khác không cảm nhận được sao? Chính phủ không cảm nhận được sao?

Nói không chừng sau ngày mưa sao băng đó thì có rất nhiều người may mắn có được tinh thạch màu đỏ giống như hắn, có thể hấp thu được điểm sáng kỳ dị, tố chất thân thể lập tức được cải thiện rất nhiều. Một khi quốc gia biết đến sự tồn tại của những người này thì không biết sẽ xử lý như thế nào.

Bắt lấy? Hay là thu phục?

Hiện tại, mặc dù Chu Hạo không béo nhưng lại ăn gấp bốn năm lần người bình thường. Nếu như hắn còn tiếp tục ăn thế này thì nói không chừng sẽ bị người khác chú ý tới.

“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Chu Hạo bây giờ chỉ muốn chăm lo thật tốt cho cuộc sống của mình, không muốn vướng vào những chuyện thần bí đó.

“No quá, nhịn đói cả một buổi sáng, bây giờ rốt cuộc cũng ăn no rồi.” Chu Hạo ngồi trên bàn, xoa xoa bụng mình, sau đó đứng dậy đi ra khỏi nơi này.

Thực ra ăn gấp bốn năm lần người bình thường cũng không phải chuyện gì quá khủng khiếp. Có rất nhiều người trời sinh đã có sức ăn lớn, người không béo nhưng ăn gấp mấy lần người khác. Hơn nữa, nếu như nhịn đói một thời gian thì sức ăn càng mạnh hơn nữa.

Nhìn thấy cuối cùng Chu Hạo cũng rời đi, mấy nhân viên cuối cùng cũng thở phào một hơi, vội vàng tới thu thập đĩa.

Chu Hạo đi ra khỏi nhà hàng, hắn cảm nhận một chút, bụng vẫn truyền đến cảm giác đói. Chu Hạo thở dài, lắc đầu.

“Không thể quang minh chính đại biểu hiện ra điều dị thường được, chỉ có thể cố chờ đến khi bán hết tượng gỗ, sau đó trở về mua thêm chút thức ăn nữa.” Chu Hạo nghĩ thầm trong lòng.

Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn đói, nhưng cũng đã lưng lửng dạ rồi, thân thể vẫn có thể chịu đựng được một lúc.

Ăn trưa xong, Chu Hạo lại quay về gian hàng nhỏ của mình ở phiên chợ kia, mấy người thấy hắn tới thì vội vàng chạy lại.

“Anh bạn trẻ, bây giờ có thể khắc cho tôi rồi chứ?”

“Còn tôi nữa!”

Có hai vị khách vội vàng chạy tới, bọn họ sợ không đến lượt nên vẫn luôn ở chỗ này chờ Chu Hạo.

“Mọi người đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ đến lượt.” Chu Hạo nói, sau đó lôi dụng cụ ra, lập tức bắt tay vào điêu khắc. Những khúc gỗ nhanh chóng thành hình.

Ở phía xa xa, có một gia đình đang đi về phía khu chợ.

Người đàn ông trung niên đeo một chiếc mắt kính nhìn vô cùng tri thức, một người phụ nữ trung niên nhưng bảo dưỡng rất tốt, trước mặt họ còn có hai cô gái nữa, một lớn một nhỏ. Cô gái lớn nhìn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ thanh thuần; cô gái nhỏ khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, trông rất nhí nhảnh.

“Cha, mẹ, hai người đi nhanh lên một chút.” Cô gái nhỏ lên tiếng thúc giục.

“Tiểu Lam, sao bây giờ em dồi dào tinh lực thế hả? Em không mệt nhưng mọi người mệt rồi.” Cô gái lớn hơn nắm tay cô gái nhỏ, dịu dàng nói.

“Chị à, nếu như không phải lần này chị thi thử được thành tích tốt thì em chẳng được ra ngoài chơi đâu, tất nhiên phải chơi cho thật đã.” Cô bé Tiểu Lam nói.

“Chỗ kia có gì đông vui quá vậy? Bao nhiêu người đều đứng đó, chúng ta mau tới xem đi.”

Tiểu Lam lôi kéo cánh tay chị gái mình, chạy về phía đó.

“Ôi, làm tượng gỗ ngay tại hiện trường.” Cô gái nhỏ chen vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì ngạc nhiên thốt lên.

“Chu Hạo?” Chị gái của cô bé cũng chen vào, nhìn thấy thanh niên đang ngồi điêu khắc thì chấn động.

Chương 20: Gia đình Trương Di

Cô gái đó chính là Trương Di, bên cạnh cô là em gái Trương Lam, đằng sau là cha Trương Liên Quốc và mẹ Thẩm Hinh.

“Thủ thuật điêu khắc vô cùng thuần thục, chăm chú làm tới mức đắm chìm vào trong đó. Tiếc là những khúc gỗ mà cậu thanh niên này chọn chỉ là loại bình thường, thế nên chất lượng tượng gỗ điêu khắc ra bị ảnh hưởng rất nhiều, đáng tiếc.” Trương Liên Quốc nhìn Chu Hạo đang chuyên tâm điêu khắc, sau đó lại nhìn những thành phẩm của hắn, không nhịn được bình luận mấy câu.

Nhưng ông lập tức phát hiện ra sự khác thường của Trương Di và Thẩm Hinh.

“Sao thế?” Trương Liên Quốc hỏi.

“Lão Trương, cậu thanh niên đang điêu khắc kia là Chu Hạo, là bạn cùng lớp của Tiểu Di.” Thẩm Hinh thì thầm với chồng.

Bởi vì công việc của Trương Liên Quốc bận rộn nên trước kia đều là Thẩm Hinh đi họp phụ huynh cho Trương Di, thế nên bà cũng biết đến sự tồn tại của Chu Hạo.

Dù sao thì Chu Hạo cũng ngồi ngay sau lưng Trương Di.

“Cái gì? Bạn học của Tiểu Di?” Trương Liên Quốc nghe vậy thì lộ ra một tia hứng thú: “Nói như vậy thì có nghĩa là cậu thanh niên này mới chỉ là học sinh cấp ba?”

Ông quay đầu nhìn con gái mình, hỏi: “Tiểu Di, thành tích của người bạn này của con thế nào?”

“Kỳ thi thử lần này, Chu Hạo đứng thứ năm trong lớp, xếp hạng 101 toàn trường.” Trương Di thu hồi lại tâm trạng.

“Thành tích ưu tú như vậy? Trương Liên Quốc gật đầu, tán thành nói: “Cậu thanh niên này không đơn giản đâu, học hành đạt được thành tích như thế, trình độ điêu khắc tượng gỗ cũng đạt tới mức độ này, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ.”

“Lão Trương, ông coi trọng Chu Hạo à?” Thẩm Hinh hỏi.

“Ha ha, bà cũng biết tôi yêu thích sưu tập tượng gỗ mà, dựa vào trình độ điêu khắc này của Chu Hạo thì hoàn toàn có thể gia nhập những công ty hàng mỹ nghệ, còn dễ dàng đạt được chức vị cao.” Trương Liêu Quốc nói: “Từ trước đến nay tôi nhìn người rất chuẩn, lúc Chu Hạo điêu khắc đều vô cùng chăm chú, thân thể gần như không có chút động tác thừa nào, cả người lại vô cùng trầm ổn. Bây giờ cậu ấy mới chỉ ở tầm tuổi này mà tâm tính đã như vậy, chờ tương lai thành tựu chắc chắn sẽ không thấp. Bây giờ mới chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, cậu ấy vẫn sẽ không ngừng tiến bộ.”

Trương Di nhìn người bạn học của mình, cô cũng biết mắt nhìn người của cha mình rất chuẩn, nhưng lại không ngờ Chu Hạo lại được cha cô đánh giá cao như thế.

“Thành tích học tập đột nhiên tiến bộ vượt bậc, bây giờ còn thể hiện ra trình độ điêu khắc thành thục như thế?” Trương Di nhìn chằm chằm Chu Hạo.

Hai người là bạn học một năm rưỡi, người nam sinh Chu Hạo nhìn vô cùng phổ thông này bây giờ lại khiến cô có cảm giác không quen.

“Cha, mẹ, tượng gỗ ở đây đẹp quá, con muốn mua một cái.” Trương Lam nói, cô bé vô cùng hứng thú với những tượng gỗ này.

“Được, vậy chúng ta chờ một chút.” Trương Liên Quốc và Thẩm Hinh nhìn nhau một cái, trong lòng đều theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Con gái nhỏ của bọn họ đã chạy nhảy cả buổi sáng, thế mà tinh lực vẫn vô cùng dồi dào. Bọn họ đi phía sau cô bé, cảm thấy sắp sửa không chịu đựng nổi nữa rồi, may mà bây giờ cô bé lại đứng xem ở đây, bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút.

Bức tượng trong tay cuối cùng cũng đã hoàn thành, Chu Hạo đưa cho một cô gái.

“Điêu khắc đẹp quá.” Cô gái hưng phấn nhận lấy tượng gỗ, sau đó trả cho hắn 50 tệ.

Lúc này Chu Hạo chỉ còn lại hai khúc gỗ 10cm, những khúc gỗ và con vật còn lại gần như đã bán hết rồi.

“Trương Di!” Chu Hạo nhìn thấy nhóm người Trương Di thì lập tức cười nói: “Trùng hợp quá.”

“Đúng vậy, đúng là trùng hợp.” Trương Di gật đầu, tò mò nói: “Chu Hạo, không ngờ trình độ khắc tượng gỗ của cậu lại lợi hại như thế.

“Trước đây tôi có từng học qua.” Chu Hạo cười cười, cũng không nói nhiều.

“Ôi, anh là bạn học của chị gái em sao? Vậy mau khắc cho em một bức tượng gỗ giống em.” Trương Lam thấy chị gái mình quen biết với Chu Hạo thì lập tức nói với hắn.

“Tiểu Lam, không được ăn nói thiếu lễ phép như vậy.” Thẩm Hinh lập tức khiển trách, bà cảm thấy con gái bà đã bị chiều đến mức hư rồi.

“Dì.” Chu Hạo nhận ra Thẩm Hinh thì cười nói: “Dì ơi, vẫn còn một người chờ lấy tượng gỗ, cần phải đợi khoảng nửa tiếng nữa cháu mới có thể khắc cho em gái của Trương Di, dì xem…”

Hắn cũng không định phá lệ vì Trương Di.

“Chu Hạo, cháu không cần phải áy náy đâu, ai đến trước thì làm cho người đó trước, dì hiểu mà.” Thẩm Hinh gật đầu nói.

Chu Hạo cũng không nói nữa, bắt đầu điêu khắc cho người kia. Trương Lam đứng bên cạnh chu môi lên, tỏ vẻ không vừa ý.

Nhưng cô bé cũng bị Trương Di kéo sang một bên đứng chờ.

“Chị.” Trương Lam lôi kéo cánh tay chị gái mình, nhỏ giọng thì thầm: “Chu Hạo không phải là bạn cùng lớp của chị sao? Chị xinh đẹp như thế này, chẳng lẽ anh ta không thích chị à? Sao lại không chịu nể mặt mũi chị chút nào thế?”

“Trương Lam, em câm miệng lại cho chị!” Trương Di thẹn quá hóa giận, thấp giọng khiển trách.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạo, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Lúc trước cô có thể cảm nhận được Chu Hạo thích mình, thế nhưng sau ngày hắn nhìn thấy cô và Ngô Văn Tuấn thì cô lại không còn cảm nhận được ánh mắt lưu luyến của Chu Hạo nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tiếng sau, Chu Hạo bắt đầu làm cho Trương Lam.

“Được rồi.” Rất nhanh, Chu Hạo đưa tượng gỗ cho Trương Lam. Trương Lam lập tức nhận lấy, sau đó yêu thích không buông tay.

“Chu Hạo, đây là 50 tệ.” Thẩm Hinh đưa tiền cho Chu Hạo.

“Cảm ơn dì.” Chu Hạo hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, không từ chối.

“Chu Hạo, nhà chúng tôi đi nhé, hẹn mai gặp ở trường.” Trương Di vẫy tay với hắn.

“Ừm, tạm biệt, mai gặp.” Chu Hạo gật đầu nói.

Gia đình Trương Di đi khỏi nơi này. Trên đường đi, Thẩm Hinh nhìn thoáng qua con gái của mình, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu Di, có phải Chu Hạo thích con không?”

“Không ạ.” Trương Di nghe thấy thế thì vội vàng lắc đầu.

“Hả? Chu Hạo thích Tiểu Di?” Trương Liên Quốc hỏi.

“Lần trước tôi đi họp phụ huynh đã nhìn thấy ánh mắt Chu Hạo nhìn Tiểu Di nhà chúng ta, nhưng bây giờ lại không nhìn ra nữa.” Thẩm Hinh lắc đầu, cảm thấy hơi kỳ quái.

“Mẹ, mẹ chớ nói lung tung. Cho dù Chu Hạo có thích con thì con cũng không thích cậu ta đâu. Cậu ta không phải mẫu người con thích.” Trương Di nói.

“Cha cảm thấy cậu nhóc này cũng không tồi, tính cách hòa đồng, tài năng cũng không tệ, là một người con rể tốt.” Trương Liên Quốc cười nói.

“Cha!” Trương Di bất mãn.

“Ha ha, được rồi, không nói nữa, chuyện tình cảm của con thì con tự xử lý.” Trương Liên Quốc nhìn con gái mình, nói: “Nhưng cha có một yêu cầu, trước khi hiểu thật rõ về con người đối phương thì không được tùy tiện làm ra quyết định gì.”

“Con biết rồi.” Trương Di gật đầu, trong đầu cô chợt hiện lên dáng vẻ Chu Hạo chăm chú ngồi điêu khắc.

——

Sau khi gia đình Trương Di đi, Chu Hạo nhanh chóng vươn vai một cái.

“Cuối cùng cũng đã bán xong hết rồi, mọi chuyện còn thuận lợi hơn mình tưởng tượng rất nhiều lần.” Chu Hạo khẽ cười.

Tất cả tượng gỗ và khúc gỗ mà hắn mang theo đều đã được bán hết.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo