1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Quật Khởi Thời Đại Mới
  4. Tập 1: Chu Hạo (c1-c10)

[Dịch] Quật Khởi Thời Đại Mới

Tập 1: Chu Hạo (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Chu Hạo

Thời tiết tháng hai vẫn còn lạnh, nhưng bầu trời lại không một gợn mây, ánh nắng lọt xuống mang theo từng tia ấm áp.

Lớp 8 trường cấp ba Nhất Trung, thành phố Vu.

“Cách kỳ thi đại học 126 ngày.”

Bên trên góc phải của bảng đen có một dòng thông báo như vậy. Mặc dù chỉ là một dòng thông báo đơn giản nhưng lại gây áp lực rất lớn cho những học sinh cuối cấp.

“Leng keng!”

Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, một số học sinh trực tiếp đi ra ngoài, một nửa còn lại lại chọn ngồi lại trong lớp.

Thời gian hiện tại rất gấp rút, có rất nhiều học sinh gần như sử dụng toàn bộ thời gian của mình để học tập, liên tục ghi nhớ thêm một vài từ mới tiếng Anh, hoặc làm thử những đề thi đại học năm trước để tìm ra thiếu sót của mình.

Đến thời điểm này, tất cả những kiến thức đều đã được thầy cô truyền đạt hết, phần còn lại chỉ là dựa vào việc học sinh không ngừng làm đủ các loại bài tập để nâng cao khả năng giải đề của mình.

Trong phòng tự học, có một nam sinh đang suy tư câu hỏi trước mắt.

Nam sinh này không đẹp trai tuấn lãng, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú, nhưng cả người lại giống như tỏa nắng, tràn đầy năng lượng.

“Chu Hạo, suốt một kỳ nghỉ đông thì không thấy mặt, hôm nay lại nghiêm túc học hành như thế à?” Một nam sinh khác ngạc nhiên hỏi.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của trường cấp ba Nhất Trung.

“Mấy tháng nữa là thi rồi, dựa vào thành tích học tập của tôi thì đến cả mấy trường đại học bình thường cũng khó mà thi được. Nếu như bây giờ không cố gắng thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Chu Hạo đứng dậy.

Hắn cao đến tận một mét tám, cả người hơi gầy.

Chu Hạo, một học sinh bình thường của lớp 8 trường cấp ba Nhất Trung ở thành phố Vu. Người vừa mới nói chính là bạn cùng bàn của hắn-Triệu Nham. Cả hai người đều là những học sinh rất bình thường, không có điểm nào thu hút cả.

Phía xa, có một nữ sinh đi tới. Nữ sinh này mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, mái tóc mềm mượt buông thõng, ngũ quan xinh xắn. Mặc dù không quá xinh đẹp nhưng lại rất thanh thuần.

Chu Hạo chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.

Hồi lớp mười Chu Hạo vô tình gặp được Trương Di một lần, từ đó về sau mãi chẳng thể nào quên được. Đến lớp mười một, không ngờ Trương Di lại được phân cùng lớp với hắn, lúc đó Chu Hạo cảm thấy phấn khích vô cùng.

Hắn thầm mến Trương Di, nhưng cũng chỉ dám giấu kín trong lòng.

Trương Di đi tới bàn trước của Chu Hạo. Cô ngồi xuống, sau đó xoay người lại cười hỏi: “Chu Hạo, Triệu Nham, kỳ nghỉ đông của các cậu như thế nào?”

“Còn có thể như thế nào được nữa? Năm cuối không được nghỉ nhiều, chỉ có mười ngày ngắn ngủi, đi thăm họ hàng xong thì cũng hết kỳ nghỉ.” Triệu Nham nhún vai một cái, nói.

Cô gái ngồi bên cạnh Trương Di nghe Triệu Nham nói như vậy thì cũng đặt bút xuống, chua xót nói: “Đúng vậy, mười ngày nghỉ đông tớ toàn ở nhà thôi, không được ra ngoài. Nghỉ đông như thế này thà rằng không nghỉ còn hơn.”

Cô gái này có gương mặt búp bê, còn đeo một cặp kính gọng lớn, nhìn vô cùng đáng yêu.

Cô là Vương Mộng Mộng, ngồi cùng bàn với Trương Di, mới chỉ 16 tuổi.

“Cấp ba chính là như vậy đấy.” Chu Hạo cười: “Tôi cũng thế, ngoại trừ lúc đi thăm người thân thì thời gian còn lại đều ở nhà học.”

“Chờ học xong cấp ba, lên đại học thì sẽ thoải mái hơn.”

Trương Di khẽ cười.

“Nhưng đại học cũng có phải muốn là thi đỗ được đâu? Dựa vào thành tích của tôi bây giờ, đừng nói là đại học trọng điểm, đến cả đại học bình thường cũng khó mà thi đỗ.” Triệu Nham thở dài.

Chu Hạo im lặng, thành tích học tập của hắn cũng không khá hơn Triệu Nham là bao, ở trong lớp cũng chỉ xếp vào hàng trung bình. Nếu như lúc thi phát huy tốt thì may ra có thể mấy trường đại học bình thường, còn nếu phát huy không tốt thì chỉ có thể học cao đẳng mà thôi.

Bây giờ đã đến thời kỳ cuối cùng, thành tích học tập của các học sinh cũng gần như là cố định. Mặc dù vẫn có một vài học sinh có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng số lượng đó rất ít.

Bốn người tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa giờ để nói chuyện với nhau một chút. Nhìn chung, mối quan hệ giữa bàn trước bàn sau đều khá tốt, mỗi chỗ đều có một vòng bạn bè riêng.

“Đúng rồi, ngoài chuyện đi thăm họ hàng thì kỳ nghỉ đông tôi cũng có đến những nơi khác, còn phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ quái.” Mọi người đang nói chuyện, Triệu Nham bỗng thấp giọng nói.

“Chuyện gì thế?” Hai mắt Vương Mộng Mộng sáng lên, lộ rõ vẻ tò mò.

Chu Hạo và Trương Di cũng nhìn về phía cậu ta.

“Tôi nghe được một tin tức là có một loại cỏ mọc còn cao hơn cả cây.” Triệu Nham rất hài lòng với vẻ mặt tò mò của ba người, nhanh chóng nói ra.

“Làm gì có chuyện đó? Cỏ mà cao hơn cây được à? Cái cây đó cao bao nhiêu?” Vương Mộng Mộng tò mò hỏi.

“Đó là một cây cổ thụ cao hơn 80 mét.” Triệu Nham nói: “Nghe nói loại cỏ kia quấn chặt lấy cây cổ thụ, chiều cao cuối cùng của nó phải đạt tới 100 mét!”

“Nói dối.” Vương Mộng Mộng không tin.

“Tôi nói dối cậu làm gì? Tôi còn biết nó ở đâu nữa cơ! Chỉ là khi tôi đến nơi đó thì cả cây cổ thụ và cây cỏ kia đều đã biến mất, tôi chỉ có thể nhìn thấy qua ảnh chụp của những người khác thôi.” Triệu Nham thề.

“Có lẽ là cây cỏ đó bị đột biến.” Chu Hạo cười: “Thế giới rộng lớn không thiếu những chuyện kỳ quái, giống như gần đây mọi người phát hiện ra dưa hấu khổng lồ, cà chua khổng lồ chẳng hạn.”

“Các cậu chưa nhìn thấy nên mới nói như vậy. Cây cỏ trong tấm ảnh kia vô cùng cứng cáp, nhìn giống như một cây cỏ bình thường nhưng bị phóng đại lên hàng trăm lần. Đường kính của nó phải rộng tới năm mét, còn đầy gai nhọn. Cái cây cổ thụ kia đứng trước mặt nó trông vô cùng nhỏ bé.” Triệu Nham vừa nói vừa nhớ lại tấm ảnh cậu ta nhìn thấy mấy ngày trước, trong mắt vẫn còn vẻ ngạc nhiên.

Sau đó, giọng của Triệu Nham trở nên chán nản: “Tiếc là tôi không thể mang điện thoại của mình tới trường học, nếu không thì các cậu đã nhìn thấy tấm ảnh đó rồi.”

Triệu Nham cũng cảm thấy nếu chỉ dựa vào lời nói của mình thì mọi người khó có thể tưởng tượng ra được sự to lớn của cái cây cỏ kia.

“Leng keng!”

Triệu Nham vừa nói đến đây thì tiếng chuông vào lớp vang lên. Bốn người lập tức ngừng nói chuyện, ổn định vị trí.

Các học sinh khác cũng nhanh chóng vào lớp. Giáo viên môn ngữ văn nhanh chóng bước vào. Đây cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 8-Vương Chấn.

Chu Hạo lập tức tập trung tinh thần, chú tâm nghe giảng.

Ngữ Văn là một môn học nói khó cũng không khó, mà nói dễ cũng chẳng phải dễ. Lúc kiểm tra thì có vẻ rất dễ dàng, nhưng muốn đạt được điểm cao lại là chuyện vô cùng gian nan.

Cho dù là đọc hiểu hay là đề văn viết, kiểu gì cũng sẽ bị trừ điểm, muốn đạt được điểm cao rất khó.

Ngữ Văn tổng điểm là 150, lần nào thi Chu Hạo cũng chỉ đạt được khoảng hơn 90 điểm.

“Thành tích học tập hiện tại của mình chỉ đủ để thi vào mấy trường đại học bình thường hoặc cao đẳng. Mình phải cố gắng tận dụng hơn một trăm ngày cuối cùng này để chạy nước rút, cố gắng làm sao thi đỗ đại học. Không cần nói đến vấn đề khác, riêng chuyện học phí ở những trường đại học đã rẻ hơn cao đẳng rất nhiều rồi.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Sau đó hắn cũng không nghĩ thêm gì nữa, bắt đầu yên tâm nghe giảng, lấy bút ra ghi chép.

Chương 2: Gia đình

Sau khi tan học, Chu Hạo nhanh chóng về nhà.

Bây giờ là học kỳ cuối cùng của năm cấp ba, giờ tự học buổi tối các học sinh có thể ở trường hoặc là về nhà tự học.

“Chu Hạo.” Trên đường trở về, Chu Hạo bỗng nghe thấy có tiếng gọi. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhanh chóng chạy tới.

Cô gái này có gương mặt xinh xắn, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, mang lại cảm giác vô cùng hoạt bát.

“Đồng Dao.” Chu Hạo nhìn cô gái, cười nói.

Đồng Dao là học sinh lớp 7, ở ngay cạnh lớp của Chu Hạo, hơn nữa, hai người đã quen nhau từ năm cấp hai rồi.

“Buổi tối cậu tự học ở nhà à?” Đồng Dao hỏi.

“Ừ, lớp tôi có nhiều người chọn về nhà học lắm. Cho dù tôi có ở lại trường thì thực ra cũng không thấy có tác dụng gì lắm, thế thì việc gì phải ở lại cho tốn thời gian.” Chu Hạo trả lời.

“Lớp tôi cũng chẳng khác gì.” Đồng Dao và Chu Hạo đi song song với nhau, vừa đi vừa trò chuyện.

Hai người là bạn cấp hai, mặc dù lên cấp ba không còn học chung với nhau nữa nhưng quan hệ cũng không tệ.

Khoảng chừng mười phút sau, hai người đã đến trước tiểu khu nhà Đồng Dao.

“Tới nhà tôi rồi, Chu Hạo, hẹn mai gặp lại.” Đồng Dao cười nói.

“Ừ, mai gặp.” Chu Hạo mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.

Thành phố Vu là một thành phố có mức độ phát triển trung bình, nhưng ở nơi này giá thuê nhà lại rất đắt. Gia đình Chu Hạo nằm ở một tiểu khu vô cùng hẻo lánh.

Sau khi rời khỏi tiểu khu nhà Đồng Dao, Chu Hạo phải đi khoảng mười phút nữa mới tới tiểu khu nhà mình. Hoàn cảnh ở nơi này cũng kém hơn tiểu khu nhà Đồng Dao rất nhiều.

“Thang máy lại hỏng rồi?” Chu Hạo ấn nút thang máy mãi mà không thấy có phản ứng gì.

Tiểu khu này có tổng cộng ba mươi tầng, nhà Chu Hạo ở tầng thứ mười. Thang máy ở nơi này hỏng suốt ngày, Chu Hạo cũng thường xuyên đi bộ từ tầng một lên tầng mười.

Chu Hạo từng bước từng bước đi về phía trước, mười tầng đối với Chu Hạo mà nói chẳng thấm vào đâu, nhưng thân thể hắn lại yếu ớt, vẫn phải tốn một khoảng thời gian mới leo lên.

Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, đi thẳng vào trong.

“Tiểu Hạo về rồi à?” Một giọng nói mệt mỏi vang lên.

Toàn bộ căn nhà trông rất cũ kỹ, tường còn hơi ẩm mốc. Căn nhà của Chu Hạo chỉ vỏn vẹn 30 mét vuông, có một phòng khách nhỏ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, một phòng ngủ. âm thanh vừa rồi là truyền ra từ phòng bếp.

Sau đó, một người phụ nữ trung niên bước ra, trên mặt tràn đầy vẻ tang thương, đầu còn có mấy sợi tóc bạc.

“Mẹ.” Chu Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng ngập tràn đau xót.

Mẹ của hắn-Vương Lan, mặc dù mới chỉ ngoài bốn mươi tuổi nhưng hoạt nhìn lại giống như đã hơn năm mươi tuổi.

“Tiểu Hạo, con vào học bài trước đi, mẹ nấu nốt mấy món, chờ cha con về thì chúng ta ăn cơm.” Vương Lan nhìn con trai mình, nói.

Chu Hạo gật đầu, đi vào phòng.

Phòng ngủ thuộc về hắn, còn cha mẹ hắn thì ngủ trên sô pha ngoài phòng khách. Mười mấy năm trước khi bọn họ chuyển đến đây là như vậy, mười mấy năm sau vẫn là như vậy.

Chu Hạo vào phòng, đặt cặp sách xuống, lấy ra một bộ đề thi thử, bắt đầu làm.

——

“Tiểu Hạo, mau ra ăn cơm thôi.” Nửa tiếng sau, giọng nói của Vương Lan từ bên ngoài vang lên. Chu Hạo đặt bút xuống, đi ra ngoài.

Bên ngoài lúc này ngoại trừ Vương Lan thì còn có một người đàn ông trung niên khôi ngô khác. Chỉ có điều gương mặt ông cũng nhuốm màu tang thương, phần lưng hơi còng xuống.

“Cha.” Chu Hạo chào hỏi người đàn ông trung niên.

“Tiểu Hạo, cơm nước xong xuôi rồi lại học tiếp.” Chu Gia Đống nhìn về phía Chu Hạo.

Một nhà ba người ngồi quây quần bên một chiếc bàn cũ nát, bắt đầu ăn cơm. Bữa ăn vô cùng đơn giản, hai món mặn một món canh.

Bầu không khí vô cùng trầm mặc, điều khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái chính là trong nhà chỉ có ba người, thế mà trên bàn lại bày tận bốn chỗ ngồi.

Chu Hạo yên lặng nhìn về phía chỗ ngồi kia, sau đó lại nhìn Chu Gia Đống và Vương Lan, không biết được trong lòng hai người họ đang nghĩ gì.

Thực ra nhà hắn có bốn người, Chu Hạo còn có một người em gái tên là Chu Nguyệt. Nhưng mà, năm Chu Nguyệt lên hai tuổi đã đi lạc.

Ngày đó gia đình Chu Hạo còn ở nông thông, không ai nhìn thấy Chu Nguyệt đi lạc như thế nào, ở nông thôn cũng không có camera.

Khi đó Chu Hạo mới chỉ năm tuổi, thế nhưng sau khi Chu Nguyệt mất tích, hắn có thể nhớ rõ lúc ấy Vương Lan đã suy sụp như thế nào. Đến cả người đàn ông cứng rắn như Chu Gia Đống lúc đó cũng không kìm được mà rơi nước mắt mấy lần. Hai người dẫn theo hắn, lo lắng đi hỏi thăm từng nhà một.

Nhưng gia đình hắn đã tìm kiếm sắp khu vực xung quanh nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào.

Chờ đến một tháng sau, cảnh sát cũng nói cơ hội tìm thấy Chu Nguyệt gần như bằng không. Đêm hôm đó, Chu Gia Đống và Vương Lan giống như già đi mười mấy tuổi.

Sau đó, mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng đều chẳng có kết quả gì. Một thời gian sau, Chu Gia Đống và Vương Lan dẫn theo Chu Hạo chuyển tới thành phố Vu.

Thành phố Vu đông đúc, tỉ lệ tìm thấy được Chu Nguyệt cũng sẽ cao hơn một chút.

Cả gia đình chỉ có một tấm ảnh của Chu Nguyệt, thời gian trôi qua càng lâu, hi vọng tìm thấy được Chu Nguyệt càng xa với. Thế nhưng, tính đến bây giờ đã là mười mấy năm, cha mẹ hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ.

Chu Gia Đống và Vương Lan cũng kiếm được chút tiền, nhưng sau khi dùng để chi tiêu trong nhà, cộng thêm tiền học hành của Chu Hạo, rồi tiền thuê nhà thì cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.

Tất cả số tiền còn dư lại đều được Chu Gia Đống và Vương Lan sử dụng để đăng báo tìm người, hi vọng sẽ có một ngày tìm được con gái của mình.

“Tiểu Hạo, ngày đầu tiên đi học lại có quen không?” Chu Gia Đống hỏi.

Vương Lan cũng nhìn Chu Hạo.

Chu Hạo đã học năm cuối rồi, lại đang trong thời kỳ quan trọng, Chu Gia Đống và Vương Lan tất nhiên đều rất quan tâm đến tình hình học tập của hắn.

“Cha, mẹ, con có thể theo kịp tiến độ bài giảng của giáo viên, mấy tháng cuối cùng này con sẽ cố gắng hết sức, chắc chắn sẽ có tiến bộ.” Chu Hạo nói.

“Được, cha tin con có thể tự cân đối được việc học hành của mình.” Chu Gia Đống gật đầu nói.

Từ nhỏ đến lớn, Chu Hạo vẫn luôn tự giác trong chuyện học hành, xưa nay không cần hai người bọn họ phải đốc thúc chuyện học tập.

“Cha, mẹ, con ăn xong rồi, con vào phòng học tiếp đây.” Chu Hạo nhanh chóng buông bát đũa xuống.

“Ừ, học xong thì đi ngủ sớm một chút.” Chu Gia Đống không nói gì, Vương Lan dặn dò.

Chu Hạo gật đầu, đi vào phòng của mình. Đối với Chu Gia Đống và Vương Lan mà nói, chuyện học hành của Chu Hạo là quan trọng nhất, bọn họ cũng sẽ không để Chu Hạo phải làm những chuyện khác.

Chu Hạo hoạt động thân thể một chút rồi ngồi xuống, tiếp tục làm đề thi vừa rồi đang làm dở.

“Hả? Kiến thức chỗ này vừa rồi vẫn còn nhớ, sao bây giờ đã quên rồi?” Chu Hạo nhíu mày, lại lôi sách ra xem lại.

Thành tích học tập của hắn lúc trước rất tốt, nhưng sau khi lên cấp ba thì chỉ có thể duy trì trình độ trung bình. Chu Hạo cảm thấy trí nhớ của mình bỗng nhiên trở nên kém cỏi rất nhiều. Mặc dù hắn ngày ngày cố gắng, nhưng thành tích lại không có cách nào cải thiện.

Có rất nhiều kiến thức hắn đã học rồi, nhưng chỉ cần một thời gian không ôn tập là sẽ quên hết.

Chương 3: Hoa loa kèn biến dị

Chu Hạo nhanh chóng tìm được phần kiến thức bị quên ở trong sách, hắn lập tức học thuộc lòng. Bây giờ phương pháp học tập của Chu Hạo vô cùng đơn giản, đó là không ngừng đọc đi đọc lại, để não bộ có thể ghi nhớ được những kiến thức đó.

Sau khi làm xong bài thi thử, Chu Hạo đối chiếu đáp án một lần.

“Bài thi tổng cộng 300 điểm, mình chỉ đạt được 181 điểm, như thế này chỉ gọi là vừa đạt tiêu chuẩn thôi.” Chu Hạo lắc đầu, lấy bút đỏ gạch chân những phần làm sai, sau đó lại lôi sách vở ra đọc để củng cố kiến thức.

Sau đó, hắn lại lôi một đề thi thử môn Toán ra làm. Sau khi làm xong, Chu Hạo đối chiếu kết quả, 98 điểm. Đây cũng chỉ là điểm số ở mức độ sàn sàn mà thôi.

Chờ đến khi gạch chân hết lỗi sai và đọc lại hết phần kiến thức còn thiếu, Chu Hạo lại làm thêm một đề thi tiếng anh nữa. Đề thi tiếng Anh tổng điểm là 150, hắn chỉ đạt được 80. Tiếng Anh là môn cần ghi nhớ và học thuộc, điều này hắn lại không có bất cứ ưu thế nào.

Chu Hạo nhìn thời gian một chút, đã gần mười hai giờ rồi. Hắn cũng phải chuẩn bị đi ngủ thôi.

“Anh ơi.” Chu Hạo nằm ở trên giường, cảm thấy rất khó ngủ. Hắn trợn tròn mắt, trong đầu như vang lên âm thanh non nớt của mười mấy năm trước.

Thời gian đã trôi qua lâu rồi, trí nhớ về những chuyện hồi nhỏ của Chu Hạo gần như đã biến mất gần hết, nhưng âm thanh kia thì hắn chưa bao giờ quên.

Hắn đứng dậy, mở ngăn kéo. Chu Hạo lấy từ bên trong ra một tấm ảnh. Trên tấm ảnh có hai đứa trẻ. Bé trai chưa đến năm tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, vui vẻ tươi cười; Bé gái chưa đến hai tuổi, mái tóc thắt tím, ánh mắt to tròn, sợ hãi trốn sau lưng bé trai, nắm lấy góc tay áo bé trai, thoạt nhìn trông rất nhát gan.

Bên trong ngăn kéo còn một bức tượng, bức tượng này mặc dù rất cũ rồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy đây là một cô bé.

Đây là hai món đồ liên quan đến Chu Nguyệt. Trừ hai thứ này ra thì không còn gì khác.

Chu Hạo lặng lẽ nhìn, hơi siết chặt nắm tay.

Một lúc lâu sau hắn mới ổn định được tâm trạng, nhẹ nhàng đặt ảnh chụp và pho tượng vào trong ngăn kéo.

——

Ngày hôm sau, Chu Hạo dậy rất sớm, nhưng Chu Gia Đống đã ra ngoài làm việc, còn Vương Lan thì đang nấu mì. Hai mươi phút sau, Vương Lan cũng ra ngoài.

Chu Hạo ăn xong thì cũng ra khỏi cửa.

“Chu Hạo.” Hắn đi ngang qua một cư xá thì bỗng nghe thấy một giọng nói thanh thúy. Sau đó, một nữ sinh hoạt bát xinh đẹp đi ra.

“Đồng Dao, chào buổi sáng.” Chu Hạo chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Đồng Dao cười hì hì đi tới, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân: “Trùng hợp quá.”

“Ừm.” Chu Hạo bình tĩnh trả lời.

Hai người vừa đi vừa tùy ý nói chuyện với nhau.

Nhìn thấy Chu Hạo không quá hào hứng nói chuyện với mình, trong mắt Đồng Dao lập tức lóe lên một tia thất vọng. Nhưng ngay sau đó, cô đã khôi phục lại tâm trạng như bình thường.

“Chít chít!”

Hai người đi được khoảng một phút thì bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên.

Tại một cống thoát nước gần đó, một con chuột nhanh chóng bò ra ngoài. Cả người nó không ngừng chuyển động, nhìn giống như là đang rất nôn nóng.

Chu Hạo lập tức dừng bước, Đồng Dao cũng thế. Trong mắt cô đầy vẻ sợ hãi, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

“Xì xì!”

Bỗng nhiên, một tiếng rít vang lên, sau đó một con rắn lục chui ra khỏi cống thoát nước, tốc độ nhanh đến kinh người. Con rắn cắn một cái lên con chuột đang sợ hãi kia.

Con rắn lục này chỉ nhìn thoáng qua Chu Hạo và Đồng Dao một cái, sau đó lại nhanh chóng chui vào trong cống thoát nước, biến mất không chút dấu vết.

“Hả?” Chu Hạo sững sờ một chút, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy con rắn lục này. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua một lát nhưng hắn lại cảm thấy trong mắt con rắn này có một loại cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này giống như hắn đang đối mặt với con người vậy.

“Chẳng lẽ là ảo giác sao?” Chu Hạo suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng đè suy nghĩ trong lòng xuống.

“Chu Hạo, chúng ta mau đi thôi.” Đồng Dao lên tiếng, giọng nói của cô vẫn còn hơi run rẩy. Con gái sợ nhất là rắn và chuột.

Chu Hạo gật đầu, cùng Đồng Dao đi về phía trường cấp ba Nhất Trung.

——

Khi hắn đến lớp thì trong lớp cũng mới chỉ có mười mấy người, phần lớn mọi người vẫn chưa tới.

Giờ tự học của cấp ba bắt đầu từ lúc bảy giờ, bình thường đều khoảng 6h50 thì các học sinh mới bắt đầu tới.

Chu Hạo cũng không để ý tới những người khác. Hắn đặt cặp sách lên bàn, sau đó lấy quyển từ vựng tiếng Anh ra, bắt đầu học thuộc.

Giờ tự học buổi sáng là thời gian học tiếng Anh tốt nhất. Tất nhiên cũng có nhiều người chọn làm đề thi thử, tóm lại là cũng chẳng có giới hạn nào.

Thời gian trôi qua, các học sinh cũng đã tới gần đông đủ.

“Chu Hạo, chào buổi sáng.” Trương Di và Vương Mộng Mộng cũng đã tới, nhìn thấy Chu Hạo đang học tiếng Anh thì tùy ý chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Chu Hạo cười nói.

Trong lòng mỗi nam sinh đều có một tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình. Mà Trương Di lại hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng hắn.

Thời gian trôi nhanh, đến tận 6h58 thì Triệu Nham mới vội vã chạy vào trong lớp.

“Phù! Phù!” Triệu Nham đi tới chỗ ngồi của mình, thở hổn hển.

“Cậu không thể đi sớm hơn một chút à? Chờ qua bảy giờ thì cậu liệu mà đến văn phòng gặp giáo viên.” Chu Hạo nhìn dáng vẻ của Triệu Nham, cười nói.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 8 rất nghiêm khắc, học sinh nào đi học muộn thì đều phải tới văn phòng gặp giáo viên. Học kỳ trước, không biết Triệu Nham đã đi học muộn bao nhiêu lần.

“Cậu tưởng là tôi không muốn thế à? Nhưng mà không phải cứ muốn là được! Tôi đã đặt đồng hồ báo thức rồi mà vẫn không thể nào dậy được.” Triệu Nham bất đắc dĩ nói.

Cậu ta nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt chuyển động như mấy tên trộm đang cảnh giác. Triệu Nham nhìn Chu Hạo, thần thần bí bí nói: “Cậu có nhớ hôm qua tôi kể cho mọi người nghe về chuyện cây cỏ kia không?”

Chu Hạo gật đầu: “Làm sao?”

“Đêm qua tôi lại đọc được một tin tức khác. Ở một nơi, có người nhìn thấy một cây hoa loa kèn, nhưng mà nó lại có thể ăn thịt con chim đang đậu trên thân nó.” Triệu Nham nói.

“Hoa ăn thịt người?” Chu Hạo sửng sốt.

“Không phải, nó chỉ là một cây hoa hoa kèn bình thường thôi.” Triệu Nham nói: “Xung quanh đó vẫn có rất nhiều cây hoa loa kèn, nhưng chỉ có duy nhất cái cây đó là phát sinh chuyện dị thường.”

Chu Hạo không khỏi giật mình. Hắn theo bản năng nhớ lại chuyện sáng nay nhìn thấy con rắn lục và con chuột. Ánh mắt của con rắn đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

“Chu Hạo, cậu nói xem, liệu có phải thế giới này bắt đầu phát sinh ra những thay đổi gì không? Hay là có người ngoài hành tinh xuống Trái đất, bắt đầu cải tạo lại nơi này?” Triệu Nham thì thầm.

Cậu ta là một fan hâm mộ của người ngoài hành tinh, lúc bình thường cũng thích nghiên cứu mấy điều bí ẩn.

“Đúng vậy, bọn họ sẽ lập tức cải tạo lại cậu.” Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ, nhưng Chu Hạo vẫn nói đùa.

“Nếu vậy thì cứ để bọn họ cải tạo tôi thành siêu nhân đi.” Triệu Nham không hề sợ hãi chút nào, trong mắt còn tràn đầy vẻ mong chờ.

Cộp!

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên đi vào giảng đường. Người này có gương mặt vô cùng nghiêm túc, đây chính là Vương Chấn-giáo viên chủ nhiệm lớp 8. Cứ đúng bảy giờ là Vương Tấn sẽ vào lớp.

Chu Hạo và Triệu Nham lập tức dừng nói chuyện. Chu Hạo tiếp tục học từ mới tiếng Anh, nhưng trong lòng lại không sao bình tĩnh lại được. Chuyện mà Triệu Nham vừa nói, cộng với chuyện sáng nay hắn gặp được khiến lòng hắn cứ bồi hồi.

Chương 4: Sao băng màu đỏ

Chu Hạo không thể nào bình tĩnh lại được. Hắn là một người rất lý trí, luôn luôn không tin những chuyện này. Nhưng mà bây giờ nghe Triệu Nham nói cây hoa loa kèn ăn thịt chim, rồi cả con rắn lúc lúc sáng nữa, mặc dù hắn chỉ nghĩ mọi chuyện là trùng hợp nhưng trong lòng vẫn cứ có cảm giác là lạ.

Một lúc lâu sau Chu Hạo mới có thể đè nén được suy nghĩ trong lòng.

“Nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì, mục tiêu hiện tại của mình là cố gắng học tập thật tốt để có thể đỗ được một trường đại học ổn ổn.” Chu Hạo tiếp tục học thuộc từ mới tiếng Anh.

——

Mấy ngày sau đó đều không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra cả, Chu Hạo cũng không còn nghĩ đến chuyện con rắn lục kia nữa.

Trong phòng học của lớp 8, giáo viên môn sinh học đang giảng bài.

“Các em học sinh, sinh học là môn thuộc về lĩnh vực học phần tự do. Tổng bài thi là 300 điểm, mặc dù sinh học chỉ chiếm 80 điểm, nhưng thầy muốn các em phải ghi nhớ tất cả mọi kiến thức. Các em làm bài thi sinh học tốt thì chắc chắn điểm thi tổng hợp của các em cũng sẽ cao. Tất cả các môn thi đều quan trọng như nhau, lúc thi đại học, có khi chỉ một điểm cũng có thể thay đổi cả vận mệnh của các em.” Giáo viên dạy sinh học là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tên là Trương Hoài Nam. Tóc ông ta hơi hói, ăn mặc lúc này cũng lịch sự, vừa nhìn là biết là một vị giáo viên vô cùng nghiêm túc và tận tâm.

Lúc này Trương Hoài Nam đang đứng trên bục giảng, nhìn xuống phía nhóm học sinh bên dưới, căn dặn.

Bắt đầu từ học kỳ hai của năm cuối, cứ mỗi thứ bảy hàng tuần là các lớp sẽ được làm bài kiểm tra toàn diện, kiểm tra Toán và kiểm tra Sinh học để các học sinh biết được trình độ của mình.

Còn môn Ngữ văn và tiếng Anh chủ yếu là chú trọng vào nền tảng, rất khó có được điểm cao nên nhà trường không tổ chức kiểm tra.

“Đây là bài kiểm tra đầu tiên từ sau khi các em nghỉ đông. Điểm trung bình môn Sinh của học sinh lớp chúng ta đứng thứ ba toàn khối, nhưng là thứ ba từ dưới đếm lên. Các em cam chịu thua lớp những khác à?” Trương Hoài Nam nhìn học sinh của mình, nói tiếp: “Bây giờ thầy bắt đầu chữa bài từ đầu đến cuối, các em cố gắng nhìn một chút, xem mình sai chỗ nào.”

Trong lớp gần như không còn bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ còn tiếng của Trương Hoài Nam không ngừng giảng giải.

Chu Hạo ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm bài kiểm tra trước mặt, hai tay siết chặt lại.

Thành tích của hắn lần này là 49 điểm, tổng điểm các môn là 178. Thành tích như thế này còn dưới cả mức trung bình.

Sau một kỳ nghỉ đông mà thành tích của hắn đã thụt lùi so với trước như thế này, nếu như đây là kỳ thi đại học thì dựa vào thành tích như thế này thì hắn có khi còn chẳng thi đỗ nổi cao đẳng.

Thành tích của Triệu Nham ngồi cùng bàn hắn là 170, còn thấp hơn cả hắn, nhưng mà Triệu Nham lại chẳng thèm quan tâm.

Chu Hạo biết gia đình Triệu Nham rất giàu, trong nhà còn mở mấy cửa hàng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi Triệu Nham tốt nghiệp sẽ thừa kế công việc kinh doanh của cha mình. Thế nên thành tích đối với cậu ta mà nói cũng không quá quan trọng.

Nhưng gia đình Chu Hạo không được như thế. Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để thi đỗ đại học. Mặc dù thi đỗ đại học cũng chỉ là bước đầu tiên thôi, nhưng nếu không vượt qua được bước đầu tiên này thì cuộc sống sau này của gia đình hắn sẽ càng khó khăn hơn.

“Leng keng!”

Tiếng chuông tan học lại vang lên, Trương Hoài Nam cố nói thêm mấy phút nữa rồi mới rời đi, toàn bộ học sinh lớp 8 lại bắt đầu náo loạn.

Chu Hạo vẫn ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ ghi nhớ những phần làm sai mà giáo viên vừa giảng lại. Hắn cầm bút nghiêm túc ghi chép, còn Triệu Nham thì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng mà chưa đến hai phút sau thì Triệu Nham đã hớt hải chạy về.

“Chu Hạo, mau đi theo tôi.” Triệu Nham lôi kéo Chu Hạo, vội vàng nói, trong mắt còn lộ ra vẻ kích động.

“Có chuyện gì thế?” Chu Hạo nghi hoặc hỏi.

“Bên trên một tảng đá ở trong trường mọc lên một cây cỏ màu tím.” Triệu Nham hưng phấn nói.

Chu Hạo sững sờ, trong lòng không khỏi nhớ đến những chuyện xảy ra mấy hôm trước.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhanh chân đi theo Triệu Nham ra khỏi sân trường.

Lối vào trước cổng trường cấp ba Nhất Trung có rất nhiều tảng đá, lúc này, ở trên tảng đá thực sự có một cây cỏ mọc lên, trông rất kỳ dị.

Có rất nhiều học sinh đang đứng quây lấy tảng đá này, ai cũng tò mò nhìn về phía cây cỏ kia.

“Tụ tập hết một chỗ như thế làm gì hả? Sắp vào lớp rồi mà còn đứng đấy à?” Chu Hạo vừa mới tới nơi thì mấy giáo viên đã nhìn thấy tình hình nơi này, lập tức xụ mặt đi tới. Nhóm học sinh nhanh chóng giải tán.

Chu Hạo đứng chỗ này cũng thấy được tảng đá kia, và còn cả cây cỏ màu tím mọc trên nó nữa. Không biết là do ánh nắng chiếu rọi hay là do ảo giác mà Chu Hạo lại nhìn thấy cây cỏ tím đó nhẹ nhàng lắc lư, trông vô cùng yêu dị.

“Tôi nói này, gần đây có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra như vậy. Chúng ta ở nơi này phát hiện ra một vài điều kỳ lạ, chắc chắn ở những khu vực khác cũng có chuyện gì đó xảy ra.” Triệu Nham nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Cậu ta lại thần bí thì thầm với Chu Hạo: “Tôi cảm thấy thực sự có người ngoài hành tinh tới.”

Chu Hạo lắc đầu: “Cho dù người ngoài hành tinh tới thật thì cũng không cần quan tâm, chuyện chúng ta nên quan tâm lúc này là học hành cẩn thận để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.”

Hai người đi về phía giảng đường, nhưng mà tâm tình tĩnh lặng của Chu Hạo lại bắt đầu gợn sóng.

Lúc trước hắn đã từng nhìn mấy tảng đá ở khuôn viên trường rồi, trên đó không có đất đai, căn bản không có khả năng có thực vật tồn tại. Đây cũng chính là lý do khiến cho các học sinh cảm thấy kỳ lạ.

Hai người về chỗ ngồi, Trương Di và Vương Mộng Mộng tò mò hỏi: “Chu Hạo, Triệu Nham, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Chúng tôi ở trên lầu nhìn thấy rất nhiều học sinh chạy đến tụ tập ở một chỗ.”

Chu Hạo nhìn về phía Trương Di, trong mắt lóe lên một gợn sóng, sau đó lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Ánh mắt của Trương Di vô cùng bình tĩnh, giác quan của con gái cũng rất nhạy cảm. Mấy lần Chu Hạo len lén nhìn cô, cô đều có thể cảm nhận được, cô cũng mơ hồ đoán được Chu Hạo thích mình. Nhưng mà trong lòng Trương Di chỉ coi Chu Hạo là bạn bè thôi, Chu Hạo cũng không phải mẫu người mà cô thích.

“Tôi nói với các cậu chuyện này…” Triệu Nham lập tức hưng phấn kể lại mọi chuyện một lần.

So với Triệu Nham thì Chu Hạo yên tĩnh hơn rất nhiều.

——

Một ngày trôi qua rất nhanh, tiếng chuông vang lên, các học sinh nhanh chóng đeo cặp sách chuẩn bị về nhà.

“Nhìn kìa… Đó là sao băng sao?”

“Hình như vậy!”

“Sao bây giờ lại có sao băng?”

——

Bỗng nhiên, từng tiếng hô vang lên.

Lúc này Chu Hạo cũng vừa mới đi xuống đến cầu thang. Nghe thấy mấy tiếng hô hào, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bầu trời lúc này nhìn vẫn giống như ngày thường, nhưng lại có những tia sáng màu đỏ kỳ dị vụt qua, hướng về khắp các nơi. Những tia sáng này nhìn giống như trống rỗng.

Toàn bộ quá trình kéo dài hơn một phút đồng hồ, sau đó tất cả tia sáng đều biết mất.

Chu Hạo đứng trong nhóm người, khẽ nhíu mày. Ngay khi những tia sáng đỏ đó xuất hiện thì trong đầu hắn bỗng nhói lên. Nhưng mà khi chúng biến mất thì cảm giác nhói đó cũng biến mất.

“Vừa rồi là chuyện gì thế?” Chu Hạo nghi hoặc: “Những tia sáng màu đỏ đó thì có liên quan gì đến mình?”

Hắn suy nghĩ một chút mà không có bất cứ đầu mối nào. Chu Hạo đành phải tạm gác chuyện này sang một bên.

Chương 5: Tinh thạch bí ẩn

“Chu Hạo, cậu có biết chuyện hôm nay mọi người nhìn thấy một cây cỏ màu tím mọc trên tảng đá trong trường không?” Trên đường về nhà, Chu Hạo gặp Đồng Dao, Đồng Dao hỏi.

Chu Hạo gật đầu: “Có chuyện gì thế?”

Vừa rồi lúc hắn ra tới cổng trường thì cây cỏ màu tím kia đã biến mất rồi, cả tảng đã cũng không cánh mà bay.

Đồng Dao do dự một chút rồi nói: “Thực ra ở những nơi khác cũng xuất hiện những chuyện kỳ dị như thế. Kỳ nghỉ đông tôi cùng cha mẹ đi du lịch nhiều nơi, cũng nghe thấy rất nhiều chuyện kỳ quái: Ví dụ như có bông hoa nở ra một đốm lửa, tản ra khí nóng bức người; Hoặc là có con chuột rất lớn, cắn thủng được cả tường; Thậm chí còn có chuyện có người đột nhiên bị sét đánh ngay dưới trời nắng…”

Đồng Dao kể những chuyện mình biết cho Chu Hạo.

Chu Hạo yên lặng lắng nghe, gia đình Đồng Dao có điều kiện hơn nhà hắn nên cứ mỗi dịp nghỉ là cả nhà lại đi du lịch, thế nên tin tức cô biết được cũng nhiều hơn hắn.

“Chu Hạo, cậu nói xem, có phải thế giới này thay đổi rồi không?” Đồng Dao nhìn nam sinh trước mặt.

Chu Hạo trầm mặc một chút rồi lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.”

Thế giới từ trước đến nay vẫn luôn là một thế giới bình thường, cho dù có rất nhiều chuyện bí ẩn nhưng Chu Hạ luôn nghĩ là do sự phát triển của con người có giới hạn nên chưa thể nào giải mã được nó. Trước đây thế giới cũng có rất nhiều vùng đất bí ẩn, nhưng theo sự phát triển của nhân loại thì những vùng đất bí ẩn này đều đã dần dần được hé lộ.

Thế nhưng, những chuyện xảy ra thời gian gần đây lại khiến cho suy nghĩ này trong lòng hắn hơi lung lay.

Sau đó, Đồng Dao cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc Đồng Dao đã về đến nhà, chỉ còn một mình Chu Hạo tiếp tục đi về phía trước.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu hiện lên những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây. Thế giới mà hắn sống từ trước đến nay không có gì dị thường, thế mà dạo này lại xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái như vậy.

“Nếu như thế giới này thực sự thay đổi thì sẽ biến thành cái gì đây?” Chu Hạo thầm tưởng tượng ra đủ loại tình cảnh.

“Hả?” Bỗng nhiên, Chu Hạo dừng bước, ánh mắt tập trung nhìn về một khu vực.

“Có thứ gì đó đang hấp dẫn mình?” Chu Hạo cảm thấy trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, còn có một loại khát vọng nào đó.

Hắn dừng bước khoảng hai giây, sau đó trực tiếp đi về phía trước, sau đó nhanh chóng ngừng lại.

Đây là một khu vực vô cùng vắng vẻ, chỉ có vài cây cối thấp bé sinh trưởng, trên đường rải rác vài chiếc lá khô. Chu Hạo nhìn khắp xung quanh, lập tức chú ý đến một nơi. Ở trong đám cây cối, có một viên tinh thạch màu đỏ trông vô cùng kỳ dị, chiều dài chỉ khoảng ba centimet.

Chu Hạo cảm giác lực hấp dẫn chính là truyền từ viên tinh thạch màu đỏ này ra.

“Đây là cái gì vậy?” Chu Hạo hơi do dự một chút, sau đó nhặt viên tinh thạch màu đỏ này lên.

“Tiểu Hạo.” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên phía sau.

Chu Hạo xoay người, tiện thể bỏ viên tinh thạch màu đỏ vào trong túi. Hắn vô thức cảm thấy viên tinh thạch màu đỏ này không tầm thường, cho nên cũng không muốn để cho người khác biết.

“Bác Trương.” Chu Hạo chào hỏi, nhìn người vừa mới gọi mình.

Tiểu khu mà hắn đang ở mặc dù vắng vẻ nhưng tiền thuê lại rẻ, thế nên có rất nhiều người có gia cảnh không tốt đều thuê ở đây.

Sau khi trò chuyện với bác Trương một lúc, Chu Hạo lại tiếp tục đi về phía nhà mình.

Thang máy đã sửa xong rồi, nhưng mà chắc được mấy hôm rồi lại hỏng tiếp thôi. Mọi người ở đây cũng đã quen, sửa được ngày nào thay ngày ấy.

Chu Hạo về đến nhà, Vương Lan vẫn đang bận rộn trong bếp. Hắn chào mẹ một câu rồi lại vào phòng của mình.

Lần này hắn không làm đề thi thử nữa mà lấy viên tinh thạch màu đỏ kia ra, cẩn thận quan sát.

Tinh thạch này thoạt nhìn không thấy thiếu hụt gì cả, cảm giác hết sức hoàn mý, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

“Sao tinh thạch này lại có thể thu hút mình chứ?” Chu Hạo không hiểu gì, chuyện này quá mức huyền huyễn.

Ở trong thế giới bình thường, làm sao lại có một thứ sản sinh là lực hấp dẫn với hắn như vậy?

Chu Hạo cẩn thận quan sát, hắn không hề phát hiện ra một phần nhiệt độ trong cơ thể mình đang bị viên tinh thạch màu đỏ này hấp thu, nhiệt độ của viên tinh thạch cũng dần dần tăng lên.

Ong…

Đột nhiên, viên tinh thạch màu đỏ trực tiếp thoát ly khỏi tay Chu Hạo, sau đó hóa thành một tia sáng màu đỏ, trực tiếp chui vào trong đầu hắn.

“Nguy rồi!” Ánh mắt Chu Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng tốc độ của tia sáng này quá nhanh, hắn căn bản không có cách nào ngăn cản.

Não bộ chính là bộ phận quan trọng nhất của con người, nếu như bị thương tổn thì rất có khả năng sẽ chết.

Bùm!

Trái tim Chu Hạo không nhịn được mà đập thình thịch, hắn vô cùng lo lắng, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà hắn cảm nhận được vô cùng rõ ràng, tia sáng màu đỏ này chui vào trong đầu hắn xong thì lập tức phân tán rộng khắp cơ thể hắn. Một nửa tia sáng còn lại ngưng tụ lại trong thức hải của hắn, dần dần dung nhập vào bên trong.

Cảm giác nhói nhói mãnh liệt truyền đến, vẻ mặt Chu Hạo trở nên vô cùng dữ tợn, thân thể gắt gao cuộn tròn trên mặt đất, trán đổ đầy mồ hôi. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng điều khiến Chu Hạo cảm thấy rất kỳ quái chính là thức hải của hắn lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được từng sự thay đổi bên trong cơ thể mình.

Thời gian chầm chậm trôi đi, tia sáng màu đỏ dung nhập vào trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều. Dần dần, Chu Hạo không còn cảm thấy đau đớn tột cùng như trước nữa, suy nghĩ của hắn giống như đã trải qua một loại biến hóa nào đó vô cùng kỳ dị, sau đó chậm rãi khuếch tán.

Chờ đến một thời gian nhất định, trong mắt Chu Hạo lại lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn bây giờ đã có thể cảm ứng được một vài điểm sáng kỳ dị rời rạc ở xung quanh. Những điểm sáng này có một số trực tiếp tiến vào trong cơ thể của hắn, có một số lại bay ra ngoài.

Tia sáng màu đỏ vẫn đang không ngừng dung nhập vào trong cơ thể hắn, hắn có thể cảm nhận được những điểm sáng kia xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Ong…

Rốt cuộc, tia sáng màu đỏ hoàn toàn biến mất, cảm giác đau đớn trong đầu Chu Hạo cũng biến mất theo.

“Phù! May mà mình không có chuyện gì.” Chu Hạo lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn đau đớn tới mức dường như còn cảm nhận được hơi thở của tử thần.

Chu Hạo ổn định lại tâm trạng, sau đó bắt đầu xem xét những thay đổi của bản thân.

Tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo, lúc này Chu Hạo chỉ cảm thấy đầu óc mình bây giờ không có bất cứ trói buộc nào.

“Tinh thạch màu đỏ đó rốt cuộc là cái gì vậy? Có tác dụng như thế nào? Còn cả điểm sáng vừa rồi mình cảm nhận được là gì?” Chu Hạo vô cùng khó hiểu.

Hắn mơ hồ cảm thấy mình vừa mới mở ra được cánh cửa của thế giới mới, nhưng hắn lại không biết gì về nó.

Ong…

Bỗng nhiên, Chu Hạo giật nảy mình. Trong đầu hắn xuất hiện một bức tranh kỳ lạ, bên trong bức tranh đó còn có những hình vẽ giống như con người.

Chương 6: Hình vẽ thứ nhất mở ra

Trong đầu Chu Hạo hiện lên mười hình vẽ hình người.

Tuy nhiên, trong số mười hình vẽ này thì có chín hình vẽ vô cùng ảm đạm, căn bản không nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có duy nhất một hình hiện lên rõ nét trước mặt Chu Hạo.

Hình vẽ này thể hiện một động tác vô cùng kỳ quái, người này đang ngồi, hai chân đan vào nhau, tay phải vòng quanh người, còn tay trái thì vô cùng vặn vẹo.

“Thử một chút xem thế nào!” Trong lòng Chu Hạo bỗng nhiên dâng lên một niềm khát vọng cháy bỏng. Hắn ngồi khoanh chân trên giường, mô phỏng lại động tác đó.

Mọi chuyện vừa mới phát sinh gần như lật đổ hoàn toàn nhận thức của hắn. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình vẽ này, nói không chừng lại có tác dụng đặc thù nào đó.

Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, Chu Hạo ngừng lại.

“Động tác này không có chút tác dụng gì?” Hắn suy nghĩ. Chu Hạo đã thực hiện động tác này suốt một phút, hắn chẳng cảm nhận được bản thân có gì thay đổi cả.

“Đúng rồi, vừa rồi mình còn cảm nhận được những điểm sáng kỳ dị, để thử xem nó có tác dụng gì không.”

Chu Hạo suy nghĩ một chút, nhớ lại vừa rồi điểm sáng kỳ dị kia xuất hiện như thế nào. Trong đầu hắn lập tức truyền đến một tia chấn động, hắn lại cảm ứng được vô số điểm sáng ở xung quanh, Chu Hạo nhanh chóng thực hiện lại động tác ở hình vẽ kia.

Ong…

Sau khi Chu Hạo thực hiện động tác kia, những điểm sáng kỳ dị đó dường như có được thứ gì dẫn dắt, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Bùm!

Trong nháy mắt, Chu Hạo cảm giác máu của mình lập tức sôi trào. Sau khi những điểm sáng kỳ dị đó dung nhập vào trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được máu của mình đang điên cuồng hấp thu chúng. Tiếp theo đó, một sự biến hóa kỳ dị diễn ra khắp cơ thể của hắn.

Nhưng mà, chỉ vỏn vẹn khoảng hai mươi phút sau, Chu Hạo ngừng lại, trán cũng vã đầy mồ hôi.

“Mệt mỏi quá.” Chu Hạo thở phào một hơi. Chỉ mới hai mươi phút ngắn ngủi mà toàn thân hắn đã truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng. Hắn cảm thấy nếu như mình cứ tiếp tục thì thân thể chắc chắn không thể nào chịu đựng được nữa.

Chu Hạo đứng dậy, bỗng nhiên sửng sốt.

“Thân thể của mình?” Chu Hạo lập tức chấn động trong lòng. Trí nhớ của hắn ban đầu vô cùng kém cỏi, thế nên ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi thì những lúc còn lại hầu như đều dành để học tập.

Thân thể của hắn không được khỏe cho lắm, cho dù chỉ chạy một nghìn mét cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bây giờ, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng Chu Hạo lại cảm thấy thân thể mình khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.

Chu Hạo nắm chặt tay phải lại, một sức mạnh nhanh chóng ngưng tụ.

“Chẳng lẽ sự thay đổi này là do động tác trên hình vẽ kia? Động tác kết hợp với những điểm sáng kỳ dị tạo ra một loại năng lượng, cải tạo lại thân thể của mình?” Chu Hạo yên lặng suy nghĩ.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay vô cùng kỳ dị. Trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra được viên tinh thạch màu đỏ, sau đó viên tinh thạch đó dung nhập vào người hắn, hắn lập tức cảm nhận được những điểm sáng quanh thân mình, thậm chí trong đầu còn xuất hiện một bức tranh.

Hắn làm theo động tác ở trong bức tranh đó, thân thể lại có thể hấp thu được những điểm sáng này.

Chu Hạo suy nghĩ một chút, sau đó lại ngồi khoanh chân trên giường, chuẩn bị tiếp tục hấp thu. Nhưng chưa tới ba giây thì hắn đã dừng lại, thân thể của hắn hấp thu những điểm sáng kia vào trong cơ thể, nhưng lại không có cách nào tiến vào máu.

“Xem ra việc hấp thu những điểm sáng này có ảnh hưởng đến thân thể của mình, bây giờ thân thể mình đã tới trạng thái bão hòa rồi.” Chu Hạo ngừng động tác, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà, ý nghĩ của hắn vẫn còn cần nghiệm chứng.

“Tiểu Hạo, ra ăn cơm thôi.” Bên ngoài, giọng của Vương Lan vang lên.

“Vâng.” Chu Hạo lập tức đáp lại, cũng không nghĩ thêm về chuyện đó nữa.

Trên bàn ăn, một nhà ba người yên tĩnh ăn cơm.

“Tiểu Hạo, lần này bài kiểm tra cuối tuần của con thế nào?” Chu Gia Đống nhìn Chu Hạo, hỏi. Ông rất quan tâm đến việc học hành của hắn nên cũng biết chuyện mỗi tuần nhà trường sẽ kiểm tra một lần.

Trong mắt Chu Hạo lộ rõ vẻ xấu hổ: “Cha, bài kiểm tra lần này môn Toán con được 96 điểm, Lý là 49, tổng hợp là 178.”

Chu Gia Đống nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi gì thêm. Nhưng Chu Hạo lại có thể nhìn ra đáy mắt ông xẹt qua một tia thất vọng.

Chu Gia Đống và Vương Lan đều xuất thân nông thôn, hai người đều không có điều kiện học đại học. Trong suy nghĩ của hai người, chỉ có học đại học mới là cơ hội lớn nhất để đổi đời.

Hơn nữa, sau khi thi đỗ đại học thì tương lai của Chu Hạo sẽ tươi sáng hơn, nói không biết chừng còn có cơ hội tìm được Chu Nguyệt.

“Cha mẹ, con ăn xong rồi.” Chu Hạo cắm đầu ăn cơm, không dám nhìn cha mẹ mình, sau đó nhanh chóng đi vào phòng.

Hắn lập tức lôi một tờ đề thi môn tổng hợp ra, bắt đầu làm đề.

“183 điểm.” Sau khi làm xong, Chu Hạo nhanh chóng so đáp án. Hắn tính toán điểm số của mình một chút, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.

Cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì điểm số cũng chỉ có thể nằm trong khoảng đó, gần như không tiến bộ chút nào.

Thực ra thi điểm thấp đối với Chu Hạo mà nói cũng không phải chuyện lớn, nhưng hắn sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha mẹ. Mỗi lần nhìn thấy hai người thất vọng là hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau khi đối chiếu đáp án, sửa lại những chỗ sai, Chu Hạo lại lấy sách ra, củng cố lại một lần nữa chỗ kiến thức thiếu hụt.

“Hả? Trí nhớ của mình tiến bộ rồi?” Bỗng nhiên, Chu Hạo sững sờ.

Hắn nhìn về phía sách giáo khoa, sau khi đọc hai ba lần thì hắn đã ghi nhớ được hết rồi. Sau khi đọc sang phần khác, hắn cũng không bị quên phần kiến thức vừa mới nhớ được.

“Vừa rồi lúc mình làm bài thi thử, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn khác với lúc trước. Chẳng nhẽ trí nhớ của mình đã khôi phục lại như bình thường rồi sao?” Ánh mắt của Chu Hạo lộ rõ vẻ mong chờ.

Hắn cố nén kích động, tiếp tục lấy ra một đề thi toán, bắt đầu làm.

Hắn phát hiện ra suy nghĩ của mình rõ ràng hơn trước kia rất nhiều, hắn có thể tức tốc tính toán ra đáp án, những câu trước kia hắn không biết làm thì bây giờ cũng nghĩ ra cách làm.

Sau khi làm xong đề Toán học, Chu Hạo lại nhớ về phần kiến thức phần tổng hợp mà mình mới đọc vừa rồi.

“Thực sự không quên!” Chu Hạo vô cùng hưng phấn.

Nếu như là trước đây thì hắn sẽ chỉ có thể nhớ được đại khái hoặc là không nhớ gì, nhưng lần này hắn lại nhớ không sót một chữ.

Chính vì trí nhớ không tốt nên trước đây ngày nào hắn cũng phải đọc lại kiến thức quan trọng một lần trước khi đi ngủ.

Trước đây trí nhớ của hắn kém, nhưng thành tích vẫn cố gắng được ở mức trung bình. Nếu như bây giờ hắn đã khôi phục được trí nhớ thì chắc chắn có thể cấp tốc tiến bộ.

Chu Hạo nhìn thời gian một chút, sau đó lại lấy một đề thi tiếng Anh ra làm. Chờ đến khi hắn làm xong thì cũng đã gần mười hai giờ.

Chu Hạo kiểm tra đáp án một lượt rồi mới tắt đèn đi ngủ, nhưng hắn trằn trọc mãi mà không sao ngủ được.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho nội tâm của hắn không có cách nào bình tĩnh lại được.

“Nếu đã không ngủ được thì thử tiếp tục hấp thu những điểm sáng kỳ dị kia vậy.” Chu Hạo ngồi dậy, bắt đầu làm động tác như trong hình vẽ

Mặc dù hắn không biết đó là gì, nhưng lại mang lại cho hắn rất nhiều điểm tốt.

Chương 7: Trí nhớ được phục hồi

Lần hấp thụ trước tính đến bây giờ đã qua sáu tiếng, những điểm sáng kỳ dị lại bắt đầu tiến vào trong cơ thể Chu Hạo. Máu trong người hắn lập tức sôi trào, chảy dọc toàn thân, giống như đang cải tạo cơ thể hắn vậy.

Nhưng lần này cũng chỉ kéo dài được mười phút. Chu Hạo cảm giác sức chịu đựng của mình đã đạt đến giới hạn cao nhất, hắn không thể hấp thu thêm điểm sáng được nữa.

Cảm giác đau nhức toàn thân truyền đến, nhưng Chu Hạo vẫn duy trì tư thế này.

“Hả?” Duy trì tư thế này khiến mình khôi phục nhanh hơn một chút?” Bỗng nhiên, ánh mắt Chu Hạo lộ ra vẻ vui mừng.

Vừa rồi hắn chỉ thử nghiệm một chút nếu như hấp thu điểm sáng tới cực điểm mà vẫn duy trì tư thế này thì sẽ có biến hóa như thế nào, không ngờ lại có một thu hoạch bất ngờ như thế.

Chu Hạo cứ khoanh chân ngồi như vậy, cả người dần dần rơi vào một trạng thái không thể nào giải thích được. Một cảm giác mệt mỏi ập tới, hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

——

Ngày hôm sau, Chu Hạo mở mắt, nhìn thấy tình trạng của mình thì lại sửng sốt.

“Mình ngồi trong tư thế này suốt cả một đêm?” Bây giờ hắn vẫn đang duy trì tư thế đó.

“Nhưng mà thân thể mình lại không cảm thấy mệt mỏi đau nhức gì cả, tinh thần còn tốt hơn so với lúc trước.” Chu Hạo khởi động thân thể, cảm nhận một chút.

“Xem ra động tác này còn giúp mình cải thiện chất lượng giấc ngủ.”

Chu Hạo khẽ cười, hắn nhìn thời gian một chút, tâm niệm vừa động, những điểm sáng kỳ dị lại nhanh chóng tiến vào trong cơ thể hắn.

Mười phút sau, Chu Hạo dừng lại.

“Xem ra mình vẫn chưa phục hồi lại, không hấp thu được nhiều lắm.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Lần hấp thu đầu tiên của hắn kéo dài tận hai mươi phút, nhưng những lần sau chỉ có thể kéo dài mười phút.

“Để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, trước khi cơ thể không hoàn toàn phục hồi lại thì mình không hấp thu điểm sáng nữa.”

Mặc dù mới tiếp xúc với điểm sáng kỳ dị chưa được bao lâu nhưng Chu Hạo đã có thể suy đoán ra được một số chuyện. Nếu như những điểm sáng kỳ dị này chính là năng lượng, vậy thì hắn cũng không thể hấp thu quá nhiều được. Thân thể con người có sức chịu đựng nhất định, nếu hắn chưa phục hồi hoàn toàn mà cứ tiếp tục hấp thu thì rất có thể sẽ bị thương.

Sau khi ngừng tu luyện, Chu Hạo cảm thấy cả người đau nhức, giống như thân thể vừa phải chịu đựng một trình độ rèn luyện nào đó. Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng với hành động của hắn mà là sự thay đổi trong nội tâm, những người khác không nhìn ra được.

Chu Hạo cảm nhận một chút, bây giờ chỉ cần tâm niệm của hắn vừa động là mười hình vẽ kia lại hiện lên trong đầu hắn. Nhưng mà vẫn chỉ có hình vẽ đầu tiên hắn nhìn rõ được, còn những hình còn lại vẫn ảm đạm, mơ hồ.

“Hả? Những phần kiến thức hôm qua mình học lại đến bây giờ vẫn không quên.” Ánh mắt Chu Hạo lộ rõ vẻ mừng rỡ.

“Trí nhớ của mình không những đã khôi phục lại mà còn càng mạnh mẽ hơn trước.”

Tối hôm qua Chu Hạo vẫn chưa dám chắc chắn, nhưng bây giờ hắn vẫn nhớ được như in phần kiến thức học tối hôm qua.

Chu Hạo vui sướng vô cùng, sau khi trí nhớ của hắn kém đi thì hắn đã gần như hao tổn tất cả thời gian để ghi nhớ kiến thức, cố gắng để thành tích của mình không thụt lùi.

Trước kia, mỗi lần Chu Hạo kiểm tra thì Chu Gia Đống và Vương Lan đều hỏi thăm thành tích của hắn, nhưng bây giờ chỉ thỉnh thoảng bọn họ mới hỏi đến một lần.

Tối hôm qua Chu Gia Đống hỏi là vì đây là bài kiểm tra đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông. Thế nhưng Chu Hạo vẫn khiến cho bọn họ thất vọng.

“Không cần biết những chuyện này là như thế nào, việc mình cần làm bây giờ chính là nâng cao thành tích của mình!” Ánh mắt của Chu Hạo lộ ra vẻ kiên định, hắn muốn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của cha mẹ mình.

Ăn sáng xong, Chu Hạo nhanh chóng đến trường, sau khi vào lớp thì lập tức lấy sách tiếng Anh ra học từ mới.

Trước kia hắn phải học rất lâu mới nhớ được, sau một thời gian lại quên, nhưng bây giờ Chu Hạo đọc hai lần là đã nhớ được.

Đối với những học sinh cuối cấp mà nói, giáo viên tiếng Anh sẽ phát cho bọn họ một tập tài liệu, bên trong là những từ hay gặp trong các bài thi đại học. Tờ nào cũng chi chít chữ, muốn nhớ hết tất cả rất khó.

Chu Hạo nghiêm túc đọc từ tờ thứ nhất, mặc dù trí nhớ của hắn đã phục hồi, nhưng những từ hắn không biết thì cũng không thể nhớ được.

Chờ đến tận 6h59 thì Triệu Nham mới vội vàng chạy vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đi vào ngay sau cậu ta, bắt đầu gọi vài học sinh tới nói chuyện.

Đây là chuyện mà những giáo viên chủ nhiệm cấp ba thường xuyên làm, thường là vào buổi sáng hoặc là buổi tối.

Chu Hạo đang ngồi ghi nhớ từ đơn thì Vương Chấn đi tới trước mặt hắn. Ông ta gõ bàn một chút, Chu Hạo hiểu ý, lập tức đứng dậy đi theo Vương Chấn ra ngoài.

“Chu Hạo, gần đây tình hình học tập của em thế nào? Có thể theo kịp tiến độ ôn tập của các giáo viên không?” Vương Chấn hơi mập, đeo một cặp mắt kính, ông ta nhìn Chu Hạo, hỏi.

Ông ta biết tình huống của Chu Hạo, thành tích thi của hắn chỉ ở mức trung bình, nhưng lại có một số điểm rất kỳ quái. Có những câu vô cùng đơn giản mà hắn lại làm sai, nhưng lại có thể trả lời đúng những câu phức tạp khác.

“Vẫn ổn ạ, em có thể theo kịp.” Chu Hạo chỉ có thể trả lời như vậy, hắn cũng biết là Vương Chấn rất thất vọng về mình.

“Ừ, em cũng không phải ngốc nghếch, điểm thi vào cấp ba của em xếp thứ mười toàn trường. Thành tích ban đầu của em tốt như thế, nhưng sau đó lại chỉ chỉ có thể dừng ở top trung bình, như vậy có thể là do phương pháp học. Có phải phương pháp học của em không chính xác hay không?”

Chu Hạo không trả lời.

Vương Chấn vỗ vai hắn: “Được rồi, vẫn còn hơn ba tháng nữa. Các giáo viên cũng sẽ cố gắng hết sức để giảng dạy cho các em. Em phải xác định được điểm yếu của mình nằm ở đâu, bốc thuốc đúng bệnh, có chỗ nào không hiểu thì lập tức hỏi giáo viên hoặc bạn học, không được giấu dốt.”

“Vâng, em biết rồi.” Chu Hạo gật đầu.

Tâm trạng của Chu Hạo cũng khá hơn một chút. Vương Chấn là chủ nhiệm lớp của bọn họ, đối xử với tất cả các học sinh đều công bằng như nhau, không thiên vị ai cả. Nhưng mà, thực ra hầu như giáo viên nào cũng là như thế, bọn họ ai cũng hi vọng học sinh của mình có thể trở nên ưu tú hơn.

Vương Chấn nói chuyện với Chu Hạo một chút, cổ vũ hắn rồi bảo hắn trở về lớp tiếp tục học.

Vừa mới về đến bàn, Triệu Nham đã bu tới, tò mò hỏi: “Chu Hạo, giáo viên chủ nhiệm tìm cậu làm gì thế?”

Chu Hạo không trả lời, bởi vì Vương Chấn lại đi vào, gõ gõ mặt bàn của Triệu Nham.

Triệu Nham vẻ mặt đau khổ, đứng dậy ngoan ngoãn đi theo Vương Chấn ra ngoài.

“Leng keng!”

Tiếng chuông hết giờ vang lên, toàn bộ học sinh ồn ào như ong vỡ tổ, sôi nổi trò chuyện với nhau.

“Này, mọi người có biết chuyện sao băng chiều tối hôm qua không?” Một học sinh bỗng nhiên nói.

Các học sinh khác trong lớp lập tức đổ dồn ánh mắt về phía học sinh này. Bọn họ ai cũng cảm thấy tò mò đối với chuyện sao băng màu đỏ ngày hôm qua.

Chương 8: Ôn tập

“Đêm qua đã có chuyên gia lên tiếng về chuyện này rồi, nói đây chỉ là một hiện tượng thiên văn bình thường thôi. Chuyên gia đó còn nói rõ lý do tại sao có hiện tượng này.” Một học sinh khác nói.

“Đúng vậy, tôi cũng đọc được tin tức kia.” Mấy học sinh khác cũng phụ họa.

“Thực sự chỉ là một hiện tượng thiên văn bình thường thôi sao?” Chu Hạo yên lặng lắng nghe những học sinh này nói.

Ban đầu hắn không tin vào mấy chuyện kỳ quái đó, thế nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua đã khiến suy nghĩ của hắn thay đổi 180 độ. Tinh thạch màu đỏ huyền bí, trí nhớ của hắn được khôi phục, còn cả những hình vẽ thần kỳ đều đã chứng minh thế giới này không hề đơn giản như vậy.

Vừa vặn hôm qua lại có sao băng màu đỏ, cái này nói không chừng lại có liên quan đến tinh thạch màu đỏ.

Mấy người bạn cùng lớp bàn tán sôi nổi về hiện tượng sao băng tối hôm qua. Tất nhiên hầu hết bọn họ cũng chỉ tò mò chứ không có nhiều suy nghĩ sâu xa.

Dù sao thì từ khi sinh ra đến giờ bọn họ đều sống trong một thế giới bình thường.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết tiếp theo là tiết Sinh học. Giáo viên Trương Hoài Nam lại bắt đầu ôn tập kiến thức cho mọi người.

Chu Hạo chăm chú lắng nghe, nhưng nghe được khoảng mười phút thì hắn đã chuẩn bị từ bỏ nghe giảng rồi.

Học kỳ cuối cùng của cấp ba, thực ra có rất nhiều học sinh có phương pháp học tập của riêng mình, không nhất thiết phải nghe theo trình tự của giáo viên.

“Những điều giáo viên giảng bây giờ đều là kiến thức trọng tâm, chỉ cần mình ghi nhớ hết những kiến thức đó, cộng thêm năng lực suy luận của mình thì chắc chắn có thể đạt được điểm cao.” Chu Hạo nghĩ thầm.

Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn trí nhớ của mình đã khôi phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với trước kia. Không cần biết là kiến thức phức tạp thế nào, hắn chỉ cần xem qua hai ba lần là nhớ. Thời gian vẫn còn, hắn có thể tận dụng tốt khoảng thời gian này.

“Điểm môn Ngữ văn của mình bây giờ là hơn 90 điểm, toán cũng tầm 90, tiếng Anh thì khoảng 80, tổng hợp cũng khoảng 180. Chỉ cần mình cố gắng nhớ hết tất cả kiến thức trong sách giáo khoa thì thành tích có thể tiến bộ cực lớn.”

Ngữ văn cần phải nhớ thơ cổ, chủ yếu là học thuộc lòng và lý giải theo ý hiểu, chủ yếu là khảo nghiệm năng lực ghi nhớ của học sinh. Toán thì có đủ các loại công thức, tiếng Anh thì chủ yếu là nhớ từ mới; Vật lý là suy luận công thức, Hóa học là phương trình, Sinh học là học thuộc… Thực ra tất cả đều là thi những kiến thức trong sách giáo khoa.

Làm đủ các dạng bài thi là có thể vận dụng linh hoạt toàn bộ kiến thức trong sách giáo khoa rồi.

“Những chuyện khác cứ từ từ rồi nói, tạm thời mình cứ ghi nhớ hết kiến thức trong sách giáo khoa đã. Còn hơn ba tháng nữa, mình có thể ghi nhớ từng chút một.” Chu Hạo nhanh chóng thu lại tâm trình, lật trang đầu tiên ra, bắt đầu ghi nhớ.

Ròng rã cả một ngày trời, ngoài lúc đi vệ sinh thì Chu Hạo gần như không ra khỏi lớp, hắn cầm sách giáo khoa, dựa theo tiết tấu của mình mà bắt đầu lật xem.

Đến tận tiết học cuối cùng, Chu Hạo thử nhớ lại một chút, phát hiện ra những kiến thức đã đọc trong ngày vẫn còn nhớ rõ như in.

Trong lòng hắn vui sướng không sao diễn tả được bằng lời, ròng rã hai năm rưỡi, những ánh mắt thất vọng của cha mẹ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu hắn.

Thế nhưng bây giờ, mọi chuyện đều có cơ hội thay đổi rồi.

Chu Hạo về đến nhà, ăn cơm xong thì nhanh chóng vào trong phòng.

“Thử xem động tác kia có còn mang lại hiệu quả nữa không?” Hắn không lập tức làm đề mà ngồi lên giường, lại tiếp tục thực hiện động tác giống hình vẽ trong đầu.

Bây giờ đã cách buổi sáng mười hai tiếng, những đau nhức trên người hắn cũng đã biến mất không cảm nhận được gì nữa.

Chu Hạo tâm niệm vừa động, bên cạnh hắn lập tức xuất hiện những điểm sáng kỳ dị. Những điểm sáng này tùy ý dung nhập vào trong cơ thể hắn, tiến vào trong máu hắn.

Bùm!

Máu của Chu Hạo như sôi trào, những điểm sáng kỳ dị chạy dọc khắp thân thể, những vị trí trên cơ thể hắn truyền đến cảm giác đau nhói, giống như có một thứ gì đó đang xảy ra biến hóa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng chừng 23 phút, Chu Hạo cũng nhanh chóng dừng động tác.

“Mệt quá.” Chu Hạo thở phì phì, cảm nhận được cơn đau nhức toàn thân.

“Giống hệt như những gì mình nghĩ, chờ khi thân thể mình hoàn toàn khôi phục thì có thể kiên trì thời gian dài hơn.” Chu Hạo mỉm cười.

“Bây giờ, cảm giác thân thể suy yếu dường như đã hoàn toàn biến mất.” Chu Hạo nắm tay, lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh.

Trải qua mấy lần hấp thụ điểm sáng, tố chất thân thể của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Chu Hạo hoạt động thân thể một chút, sau đó lấy đề thi tổng hợp ra làm thử. Đến học kỳ hai của năm cuối, các giáo viên đều yêu cầu học sinh buổi tối về nhà phải làm đề thi thử, các học sinh phải nắm vững kiến thức của tất cả các môn, đồng thời phải vận dụng chúng một cách liên tục.

Hai tiếng sau, Chu Hạo đã làm xong đề thi này. Mặc dù có một vài chỗ hắn hoàn toàn trống rỗng nhưng những phần thuộc phạm vi hắn đã học thì hắn có thể làm rất nhanh chóng.

“191 điểm.” Sau khi so sánh đáp án xong, Chu Hạo tính điểm, gương mặt lộ ra ý cười.

Điểm số bình thường của hắn thường rơi vào khoảng 170-180, lần này cuối cùng đã lên cao được hơn một chút.

Hắn nhanh chóng xem lại những câu sai, lấy sách ra củng cố kiến thức, sau đó lại tiếp tục làm đề Toán.

“98 điểm.” Sau khi làm xong, Chu Hạo tính điểm của mình.

Mặc dù không có quá nhiều tiến bộ nhưng trong lòng hắn vẫn hết sức vui sướng. Hôm nay mới chỉ là ngày thay đổi đầu tiên mà điểm số đã dần dần tăng lên rồi.

Sau khi xem lại hết những phần làm sai, Chu Hạo nhìn thời gian một chút, bây giờ mới hơn chín giờ.

“Bây giờ bắt đầu nhớ kiến thức trong sách giáo khoa.” Chu Hạo cũng không làm tiếp đề thi thử tiếng Anh.

Các giáo viên cũng chỉ yêu cầu mỗi ngày nhất định phải làm một đề tổng hợp và một đề toán chứ cũng không bắt ép phải làm đề Ngữ văn và đề tiếng Anh.

Lúc trước Chu Hạo làm bài thi tiếng Anh toàn là dựa vào việc ghi nhớ từ, bây giờ xem ra không cần thiết nữa.

Hắn tiếp tục lấy sách Sinh học ra, mở tới trang sách buổi sáng đang đọc dở, tiếp tục ghi nhớ.

Mãi đến tận mười hai giờ thì Chu Hạo mới dừng lại.

Hắn khoanh chân ngồi trên giường, cũng không tiếp tục hấp thu điểm sáng nữa mà làm theo động tác trong đầu.

Thời gian dần trôi qua, những cơn đau nhức toàn thân hắn đã chậm rãi tan biến, thân thể cũng buông lỏng hơn rất nhiều.

——

Buổi sáng, có một tia sáng nhỏ lọt vào trong phòng, Chu Hạo liền mở mắt ra.

“Hả? Bây giờ mới là năm giờ?” Chu Hạo nhìn về phía đồng hồ trong phòng, hơi sửng sốt.

Hắn chưa từng dậy sớm như thế này, nhưng mà tình trạng của hắn nhìn qua cũng rất tốt. Chu Hạo đứng dậy, hoạt động thân thể.

Mặc dù hắn chỉ ngủ có năm tiếng, nhưng Chu Hạo lại cảm thấy trạng thái tinh thần tốt hơn lúc ngủ đến sáu giờ rất nhiều.

“Thân thể bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau nhức, nếu đã tỉnh rồi thì mình ôn tập thêm một chút vậy.” Chu Hạo lấy sách giáo khoa Sinh học ra, tiếp tục xem.

Chương 9: Sinh nhật của Trương Di

Khoảng nửa tiếng sau, Chu Hạo cảm giác cơn đau nhức toàn thân của mình đã biến mất hoàn toàn thì hắn lại tiếp tục hấp thu điểm sáng kỳ dị.

Lần này hắn có thể kiên trì được hai mươi lăm phút.

“Thời gian hấp thu tăng lên thì sức mạnh cũng tăng lên.” Chu Hạo dừng động tác, xuống giường dãn gân cốt một chút.

Hắn cảm nhận được trạng thái thân thể của mình. Vỏn vẹn chưa tới hai ngày mà hắn đã cảm thấy thân thể mình tốt hơn lúc trước rất nhiều.

“Cứ cách khoảng mười tiếng lại hấp thu những điểm sáng kia một lần, như vậy nằm trong phạm vi chịu đựng của mình, mình cũng có thời gian hấp thu.” Chu Hạo mỉm cười.

Trí nhớ được phục hồi, lại có phương pháp hấp thụ điểm sáng kỳ lạ này có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, Chu Hạo vô cùng cao hứng.

Hiện giờ thế giới đang xảy ra một vài biến hóa, nhưng Chu Hạo cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi. Hắn không có khả năng tìm ra nguyên nhân của những biến hóa này, chỉ có thể trải qua cuộc sống của mình.

Ăn sáng xong, Chu Hạo lại đến trường.

——

Cả một tuần sau đó, Chu Hạo lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn. Hắn dựa theo tiết tấu học tập của mình, ban ngày thì ghi nhớ kiến thức trong sách giáo khoa, ban đêm thì làm đề.

Trong lúc đi học, thỉnh thoảng hắn còn có thể nghe được một vài chuyện kỳ dị xảy ra xung quanh.

Ví dụ như có một người nhìn thấy một cái cây cao một mét, nhưng trong thời gian ngắn lại có thể phát triển cao đến tận mười mét.

Hoặc là có người nhìn thấy một con chim có đôi cánh màu xanh, nhưng nó lóe lên một cái rồi biến mất.

Còn có người hôm nay nhìn thấy một hồ nước, nhưng sáng hôm sau thì hồ nước đã biến mất rồi.

——

Trong số những câu chuyện kỳ dị đó, có rất nhiều chuyện từ trong miệng Triệu Nham phát ra.

Triệu Nham vô cùng hứng thú với đề tài này, cậu ta luôn luôn theo dõi về nó, còn nhiệt tình chia sẻ thông tin cho Chu Hạo. Theo như lời Triệu Nham nói thì những câu chuyện này gần như không được phát tán trên mạng, có một số tin tức vừa mới đăng lên đã bị xóa mất, thế nên không có mấy người biết được những chuyện này.

Tuy nhiên, mặc dù có nhiều thay đổi nhưng vẫn không có chuyện gì nguy hiểm cả, hoặc cũng có thể là có nhưng không ai biết.

——

“Trả bài kiểm tra, trả bài kiểm tra.” Sáng thứ hai, sau khi kết thúc giờ tự học thì mấy học sinh từ bên ngoài chạy vào.

Thứ bảy tuần trước trường cấp ba Nhất Trung lại tiến hành kiểm tra, hôm nay là thứ hai, bài kiểm tra đã có kết quả.

Chu Hạo ngồi yên tại chỗ, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong.

Trong một tuần qua, hầu như ngày nào hắn cũng có tiến bộ, nhưng dù sao đó cũng là tự mình chấm điểm chứ không phải giáo viên chấm.

Rất nhiều học sinh khác cũng vô cùng căng thẳng.

Rất nhanh, bài kiểm tra môn tổng hợp đã đến tay Chu Hạo.

“225 điểm.” Chu Hạo nhìn bài thi, khẽ nở nụ cười.

Đề thi tổng hợp gồm ba môn Lý, Hóa, Sinh. Vật lý tổng 120 điểm, hắn được 81 điểm; Sinh học tổng 80 điểm, hắn được 68 điểm; Hóa học tổng 100 điểm, hắn được 76 điểm.

Một tuần qua hắn tập trung ôn tập kiến thức Sinh học. Hai ngày trước, ôn tập xong Sinh học thì hắn mới bắt đầu chuyển sang Hóa học, thế nên hai môn kia cũng chỉ tăng được một chút.

“Cha Hạo, không phải đã nói cùng nhau nằm trong top trung bình sao? Sao đột nhiên cậu lại thi được điểm cao thế?” Triệu Nham nhìn thấy kết quả của Chu Hạo thì than thở.

Lần này cậu ta thi được 181 điểm, cao hơn lần trước một chút nhưng vẫn ở top trung bình.

“Chỉ còn ba tháng nữa thôi, tất nhiên phải cố gắng một chút.” Chu Hạo cười nói.

“Mấy hôm nay tôi toàn thấy cậu nhìn chằm chằm sách giá khoa, xem sách giáo khoa cũng có thể cải thiện điểm số à?” Triệu Nham nói thầm mấy câu.

Thực ra cậu ta cũng không có ý gì, Triệu Nham biết Chu Hạo học hành vô cùng chăm chỉ, còn cậu ta lại rất lười.

Bài kiểm tra môn Toán cũng nhanh chóng phát xong, thành tích lần này của Chu Hạo là 105 điểm.

Đề toán không nhiều câu, nhưng câu nào cũng nhiều điểm, phạm vi kiến thức cũng rộng.

Bây giờ Chu Hạo vẫn còn rất nhiều kiến thức chưa ghi nhớ, làm bài thi vẫn còn nhiều thiếu sót.

Nhưng mà kết quả tuần này đã cao hơn tuần trước hơn năm mươi điểm, đây đã là một tiến bộ cực lớn rồi!

“Đúng là biến thái, trong lớp chắc chắn không có người nào tiến bộ khủng khiếp được như cậu đâu.” Triệu Nham nhìn bài kiểm tra toán của Chu Hạo, cảm thán.

Mấy người bạn học cũng chú ý tới điểm số của Chu Hạo, nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều ngạc nhiên. Từ giờ đến khi thi đại học chỉ còn ba tháng, có không ít học sinh có thành tích tăng vượt bậc.

Tiết đầu tiên của thứ hai là tiết Ngữ văn, cũng là tiết của chủ nhiệm lớp Vương Chấn. Ông ta nhìn thoáng qua các học sinh bên dưới, nói: “Hôm nay các em đã nhận được kết quả kiểm tra rồi đúng không? Có học sinh tiến bộ, nhưng cũng có học sinh thụt lùi, các em tự cân đối lại hương pháp học tập. Hôm nay thầy tuyên bố một việc, thứ sáu và thứ bảy tuần này sẽ tổ chức kỳ thi tháng đầu tiên của năm nay, hy vọng các em đều có thể lấy được thành tích tốt.”

Vương Chấn vừa nói xong thì toàn bộ học sinh trong lớp đều yên lặng, có mấy học sinh lộ rõ vẻ căng thẳng.

Kỳ thi tháng của năm cuối cấp có thể tương đương với một kỳ thi thử đại học. Thành tích của cuộc thi này cũng có thể coi như là thành tích thi tốt nghiệp, thế nên không có học sinh nào dám lơ là kỳ thi này.

Chu Hạo cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Tiết Ngữ văn nhanh chóng kết thúc, chuông hết tiết vang lên, Triệu Nham lập tức chạy ra ngoài. Chu Hạo vẫn ngồi trong lớp đọc sách.

Trương Di và Vương Mộng Mộng ngồi bàn trên đang nói chuyện với nhau.

“Trương Di, chủ nhật tuần này là sinh nhật cậu, cậu định đón sinh nhật năm nay như thế nào?” Vương Mộng Mộng hỏi.

“Tùy tiện thôi, năm cuối không còn nhiều thời gian nữa, nên tớ cũng không tổ chức quá rầm rộ.” Trương Di nói.

“Chủ nhật này gia đình tớ có việc rồi, không thể qua với cậu được.” Vương Mộng Mộng áy náy.

“Không sao đâu, cậu có lòng là tốt rồi.” Trương Di cười nói.

“Thứ bảy tớ sẽ mang quà tặng đến cho cậu.” Vương Mộng Mộng suy nghĩ một chút rồi nói.

Hai người nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, trong lớp lại ồn ào nên người khác không nghe thấy. Nhưng Chu Hạo ngồi đằng sau lại nghe được từ đầu đến cuối.

“Chủ nhật tuần này là sinh nhật của Trương Di sao?” Chu Hạo hơi chấn động.

Hắn thích Trương Di, nhưng lại không dám nói ra, cũng không biết được sinh nhật của cô.

“Nếu là như vậy thì mình có tặng quà cho Trương Di thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ không từ chối.” Chu Hạo suy nghĩ.

Thực ra nam sinh nào cũng như vậy, đều muốn được tặng quà cho người con gái mà mình thích.

“Nhưng mà nên tặng quà gì cho cô ấy đây?” Chu Hạo lại bắt đầu suy tư.

“Trương Di, cậu thích món quà gì?” Đang lúc Chu Hạo suy nghĩ thì Vương Mộng Mộng ngồi ở bàn trên lại hỏi.

“Quà gì tớ cũng thích, nhưng mà tớ thích nhất là những đồ mang tính nghệ thuật, ví dụ như mấy món đồ thủ công chế tác thành hàng mỹ nghệ.” Trương Di cười.

“Ồ, vậy để tớ suy nghĩ một chút, xem nên tặng cậu món quà gì.” Vương Mộng Mộng đẩy gọng kính trên mũi lên, gật đầu một cách dễ thương.

Chương 10: Điêu khắc

Chu Hạo nghe hai người nói chuyện xong thì lập tức nảy ra một suy nghĩ.

Sau khi tan học, hắn nhanh chóng quay về tiểu khu nhà mình.

Nhưng hắn lại không vào nhà ngày mà đi tới một góc đường. Nơi này có rất nhiều cây khô, Chu Hạo nhìn một chút, sau đó chọn được một thân cây cứng cáp.

“Kích thước như thế này chắc là có thể tạo thành một bức điêu khắc nhỏ rồi.” Chu Hạo tươi cười.

Hắn không có ưu điểm gì, nhưng lại có một kỹ năng, đó chính là điêu khắc.

Trước kia còn ở nông thôn, ông nội của Chu Hạo chính là một nhà điêu khắc. Chu Hạo từ khi còn nhỏ đã ngồi nhìn ông hoàn thành những tác phẩm của mình.

Sau này chuyển đến thành phố Vu, thời gian hạn hẹp, nhưng mỗi khi được nghỉ thì Chu Hạo và cha mẹ đều về quê thăm ông nội.

Thói quen này duy trì đến tận hai năm trước.

——

“Tiểu Hạo, Tiểu Nguyệt, các cháu nhìn xem, đây chính là hai cháu. Sau này, mỗi năm ông nội sẽ khắc cho các cháu một bức tượng gỗ được không?” Trong căn nhà cũ nát, một ông cụ với mái tóc hoa râm ngồi trên ghế đẩu, bên cạnh còn có hai đứa trẻ nữa.

“Vâng vâng!” Bé trai lập tức reo lên, bé gái cũng học theo anh trai mình, vui vẻ vỗ tay.

Ông cụ nhìn hai đứa trẻ trước mắt, nở nụ cười hiền hòa.

Một già hai trẻ, khung cảnh bình dị nhưng ấm áp lạ thường.

——

“Phù!” Chu Hạo ổn định lại tâm trạng, nhanh chóng về nhà.

Hắn vào phòng, sau đó mở một hộp dụng cụ ra. Bên trong có tất cả mười con dao, mỗi con dao lại có kiểu dáng và độ rộng khác nhau.

Đây chính là hộp dụng cụ điêu khắc tượng gỗ mà ông nội Chu Hạo để lại cho hắn.

Muốn khắc được một bức tượng gỗ thì bước quan trọng nhất chính là chọn gỗ. Mỗi loại gỗ sẽ có công dụng khác nhau, mỗi tác phẩm được chạm khắc từ những loại gỗ khác nhau cũng sẽ có giá trị khác nhau. Nhưng mà bây giờ muốn tìm được gỗ tốt cũng không phải chuyện đơn giản, dựa vào tầm nhìn của Chu Hạo thì đoạn gỗ hắn vừa tìm được đã là thích hợp lắm rồi.

“Trong một tuần qua, thân thể của mình đã hấp thụ được rất nhiều điểm sáng kỳ dị, khả năng khống chế thân thể cũng đã tốt hơn rất nhiều.” Chu Hạo bắt đầu điêu khắc tượng gỗ, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Từ lúc hắn tìm được tinh thạch màu đỏ đến giờ đã là một tuần. Thời gian đó, ngày nào hắn cũng hấp thụ điểm sáng, cảm giác thân thể càng ngày càng mạnh. Đã lâu lắm rồi Chu Hạo không điêu khắc tượng gỗ, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện tay mình vô cùng nhạy cảm, cho dù là những góc lượn rất nhỏ thì hắn vẫn có thể khốc chế lực tay rất tốt.

Các loại dao khác nhau được sử dụng liên tục, khúc gỗ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hiện ra được một bóng người.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy bức tượng gỗ này có nét giống Trương Di.

Sau khi cơm nước xong, Chu Hạo lại tiếp tục điêu khắc, những mảnh gỗ vụn thi nhau rơi xuống đất, tượng gỗ cũng sắp sửa thành hình.

“Thành công rồi!” Cuối cùng Chu Hạo cũng dừng động tác.

“Trước đây muốn điêu khắc được một bức tượng gỗ thì phải tốn một khoảng thời gian rất dài, ít nhất cũng cần mấy ngày. Thế mà bây giờ chỉ hai tiếng đã có thể hoàn thành xong.” Chu Hạo nhìn bức tượng trong tay, hơi thở phào một hơi.

“Từ sau khi thân thể mình hấp thu được những điểm sáng kỳ dị kia thì cảm giác và ý thức của cơ thể đều được cải thiện rõ ràng. Đối với việc khắc tượng gỗ mà nói thì lực khống chế tay là quan trọng nhất.” Chu Hạo yên lặng nói.

Hắn cẩn thận lau sạch những con dao, nhẹ nhàng cất vào trong hộp dụng cụ, bức tượng cũng được bỏ vào trong ngăn kéo.

Sau đó, Chu Hạo ngồi trên giường, bắt đầu hấp thu điểm sáng kỳ dị. Sau một tuần lễ. Bây giờ thời gian hấp thu của hắn đã đạt tới gần 40 phút.

Sau khi hấp thu xong, Chu Hạo lại lấy đề thi ra, bắt đầu làm.

Bây giờ hắn vẫn chưa thể nắm giữ hết tất cả những kiến thức nên vẫn còn nhiều câu trong đề thi tổng hợp chưa làm được. Nhưng tốc độ giải đề và tốc độ suy luận của hắn đã cải thiện rất nhiều, chưa đến nửa giờ đã có thể làm xong đề thi.

“228 điểm.” Chu Hạo nhìn điểm số của mình, mỉm cười.

“Cứ dựa theo tốc độ tiến bộ như thế này thì bài thi tháng mấy ngày nữa cũng không quá khó khăn.”

Chu Hạo nghĩ ngợi một chút, rồi lại bắt đầu sửa những câu sai.

——

Cuộc sống bận rộn cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến ngày thi đầu tiên của kỳ thi tháng của trường cấp ba Nhất Trung.

Buổi sáng hôm đó, Chu Hạo cầm sách cố gắng ghi nhớ thêm một chút kiến thức. Kỳ thi tháng này tổ chức dựa theo thời gian thi đại học, chín giờ mới bắt đầu thi.

“Mẹ, con đi thi đây.” 8h20, Chu Hạo ra khỏi nhà.

“Tiểu Hạo, làm xong bài thì nhớ kiểm tra lại một chút nhé.” Vương Lan dặn dò.

Cha mẹ Chu Hạo cũng biết tầm quan trọng của lần thi tháng này, Vương Lan còn xin nghỉ ở nhà hai ngày.

Ngày đầu tiên thi Văn học và Toán học, ngày thứ hai thi tổng hợp và tiếng Anh.

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, Chu Hạo cũng không hề xáo trộn kế hoạch ôn tập của mình, khắc sâu những kiến thức trong sách.

Chủ nhật là ngày nghỉ, nhưng Chu Hạo vẫn dậy rất sớm. Hắn hấp thu điểm sáng xong thì lại bắt đầu ôn tập.

Sáng hôm nay Chu Gia Đống và Vương Lan đều đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình Chu Hạo. Hắn ôn tập đến chín giờ thì dừng lại.

Chu Hạo mở ngăn kéo ra, cầm lấy bức tượng gỗ, vẻ mặt lộ rõ sự chờ mong.

“Không biết Trương Di nhìn thấy bức tượng gỗ này thì sẽ cảm thấy như thế nào?” Chu Hạo ra khỏi nhà.

——

Bây giờ đã là gần tháng ba, ánh nắng ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh. Thế giới vẫn đang phát triển theo quỹ đạo bình thường, không có chuyện gì thay đổi cả.

Nhưng thực ra thì hầu hết mọi người đều không biết liệu quỹ đạo của trái đất có bị dịch chuyển một cách âm thầm hay không.

Chu Hạo chậm rãi đi trên đường, ánh mắt quan sát xung quanh.

“Đến rồi.” Chu Hạo nhìn về phía một tiểu khu ở phía xa. Đó chính là nhà của Trương Di.

Chu Hạo tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên, hắn dừng bước, nhìn chằm chằm về một nơi.

Nơi đó có một nam một nữ đang đứng. Trong tay người nam sinh đang cầm một chiếc vòng có mặt là một viên ngọc nhỏ nhắn, nhìn hình dáng giống như là một con thỏ.

Trương Di tuổi thỏ.

Người nữ sinh đó chính là Trương Di, cô nhìn thấy con thỏ thì mỉm cười, hai má cũng đỏ bừng lên, nhận lấy đeo lên cổ mình.

(Mười hai con giáp của Trung Quốc thay mèo bằng thỏ)

Chu Hạo biết người nam sinh này, đó là Ngô Văn Tuấn học lớp trọng điểm. Thành tích học tập của cậu ta rất tốt, đủ để lọt lop 50 của trường, gia cảnh lại vô cùng xuất sắc, tố chất thân thể cũng tốt, còn từng đạt huy chương đồng cuộc thi chạy đường dài do thành phố tổ chức, ngoại hình cũng rất đẹp trai.

Nếu như so sánh với cậu ta thì Chu Hạo thua kém rất nhiều.

“Trước đây cũng nhìn thấy Ngô Văn Tuấn và Trương Di đi cùng nhau mấy lần, chắc là bọn họ thích nhau.” Chu Hạo nghĩ thầm, nắm chặt bức tượng gỗ trong tay.

“Chu Hạo.” Ở phía xa, Trương Di và Ngô Văn Tuấn nắm tay nhau. Hai người đang chuẩn bị đi thì Trương Di nhìn thấy Chu Hạo, vẻ mặt của cô hơi thay đổi.

“Trương Di, đây là bạn cùng lớp của em à?” Ngô Văn Tuấn hỏi.

Chu Hạo ngồi ở phía sau Trương Di, Ngô Văn Tuấn từng nhìn thấy hắn, tất nhiên cảm thấy quen thuộc.

“Vâng.” Trương Di gật đầu, nhìn về phía Chu Hạo: “Chu Hạo, sao cậu lại ở đây?”

Chu Hạo nhanh chóng nhét bức tượng gỗ vào trong túi: “Thi tháng xong rồi nên tôi ra ngoài đi dạo một chút, trong lúc vô tình thì đi đến khu này.” Chu Hạo cười nói.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo