[Dịch] Phù Diêu
Tập 2: Mục tiêu đầu tư – Câu cá (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11 : Mục tiêu đầu tư
Vương Quốc Hoa trước đó mặc dù biết làm gì để kiếm được tiền nhưng hắn không có tiền khởi động. Bây giờ một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống nếu nói hắn không kích động là nói dối. Trước mặt Sở Sở, hắn đã cố khống chế mình, đến bây giờ coi như phát tiết ra.
Sở Sở có thể đưa gần bốn triệu này tới, đi xe Bmw biển quân đội thì hắn có thể nhìn ra được hoàn cảnh gia đình cô tốt đến như thế nào.
Vương Quốc Hoa có một phẩm chất tốt đẹp là biết mình ở vị trí nào, xuất thân ra sao. Đây không phải là hắn tự ti nhưng hắn không muốn cưỡng cầu. Mặc dù Sở Sở có thể qua nhưng người nhà cô có thể đáp ứng không? Đáp án là rất rõ ràng.
Hút hết mấy điếu thuốc Vương Quốc Hoa mới bình tĩnh lại được. Hắn vỗ vỗ mông đứng lên bắt một chiếc xe ba bánh nói:
– Đi ngõ Đậu Hủ.
Đây là ngõ nhỏ mà Vương Quốc Hoa thuê phòng. Huyện Nam Sơn do ở nơi hẻo lánh nên ngọn lửa chiến tranh ít viếng thăm, rất nhiều công trình kiến trúc cũ vẫn giữ lại từ hồi trước giải phóng.
Về phòng, Vương Quốc Hoa lấy tấm thẻ ra mà không biết nên để ở đâu? Một lúc sau hắn cười cười tự giễu mình.
– Đúng là không có tiền đồ, trước đây không phải không có tiền, tốt xấu cũng từng có sáu bảy triệu rồi cơ mà.
Vương Quốc Hoa thực ra khó có thể thuyết phục mình so sánh từng này tiền với năm sáu triệu của mười mấy năm sau. Số tiền này hắn nên xử lý như thế nào? Lưu lại ba triệu để đầu tư, số còn lại để cải thiện cuộc sống, có tiền không phải là có thể ăn ngon ngủ yên sao?
Nghĩ đến việc đầu tư, Vương Quốc Hoa vẫn rất tự tin. Kiếp trước hắn làm ở công ty chứng khoán tại Thượng Hải, cẩn thận nghĩ lại thị trường tài chính mười sáu năm, trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của Du Phi Dương.
Lấy ra số điện thoại của Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa cười đầy đắc ý. Trong ngõ có một hàng tạp hóa, trong đây có một chiếc điện thoại công cộng, bên ngoài có tấm bảng viết ba phút năm xu…
Lúc máy nhắn tin vang lên, Du Phi Dương vẫn đang còn buồn bực nằm trong phòng ngủ. Y dự định gây dựng sự nghiệp trong lĩnh vực tài chính nhưng không được người nhà ủng hộ. Ông bố thật ra không nói gì nhưng nói không đi vào nhà nước có thể nhưng không được lấy danh nghĩa ông để làm việc. Dì hết lời khuyên mấy ngày thấy Du Phi Dương không buông tha nên không khuyên nữa.
Mấy ngày sau khi tốt nghiệp Du Phi Dương thật ra đã tìm đến mấy công ty hy vọng có thể được nhận vào. Y muốn kiên định làm từ vị trí thấp rồi lấy năng lực của mình để làm ra sự nghiệp.
Nhưng kế hoạch thường thay đổi không nhanh bằng thực tế, hơn tháng y đến mấy công ty chứng khoán tỉnh thành mà không ai dám dùng y. Tối qua cô em Hứa Phỉ Phỉ lén nói với y là thư ký của bố – Hồ Vệ Đông không ra gì, mấy công ty chứng khoán kia đã sớm được bắt chuyện.
Du Phi Dương tức giận muốn về nhà tìm bố cãi vã, kết quả bố còn đang họp trên Bắc Kinh. Du Phi Dương tức không có chỗ phát tiết, từ tối qua đến giờ đóng cửa đến giờ không buồn uống nước. Mẹ kế kiêm dì Du Vân Vân thật ra tốt tính, coi Du Phi Dương như coi ruột của mình, khuyên không được nên gọi cho chồng. Trong điện thoại Hứa Nam Hạ chỉ nói một câu:
– Kệ nó, không phải trẻ con nữa.
Số điện thoại hiện lên khá lạ, Du Phi Dương vốn không định để ý nhưng nghĩ lại vẫn xuống lầu gọi lại. Du Vân Vân xin phép ở nhà thấy Du Phi Dương cuối cùng cũng mở cửa đi xuống nên vội vàng lau nước mắt nói:
– Tiểu Dương, con làm dì lo quá.
Vừa nói Du Vân Vân vừa kéo Du Phi Dương vừa khuyên:
– Con sao lại ngang như vậy? Dù như thế nào cũng phải ăn chứ? Nếu có chuyện gì thì sau này dì sao có thể gặp mẹ con nữa?
Thấy dì như vậy, Du Phi Dương cũng áy náy. Ba tuổi mẹ bị bệnh qua đời, dì vì lo cho hắn mà vào Hứa gia, sau này dì thành mẹ, việc này Du Phi Dương cũng không ngại.
– Dì, con đói.
Lời này rất có hiệu quả, Du Phi Dương vui vẻ lau nước mắt:
– Dì nấu cho con, đừng tức nữa nếu không tự hại sức khỏe của mình đó.
Vương Quốc Hoa đợi mười phút điện thoại mới vang lên, bên kia truyền lại giọng nói không hề khách khí của Du Phi Dương:
– Ai thế? Sao có số máy nhắn tin của tôi?
Vương Quốc Hoa nghĩ đến tên này tính cách lạnh nhạt, phải dạy bảo mới được nên hắn lớn tiếng nói:
– Vương Quốc Hoa đây.
Nói xong hắn dập máy đứng đó không đi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Du Phi Dương rất nhanh gọi lại, Vương Quốc Hoa nói với chủ cửa hàng đang định đi lên nghe điện:
– Đừng nghe, chờ một chút.
Chủ cửa hàng khó hiểu nhìn hắn nhưng vẫn ngồi xuống.
Gần như sắp hết thời gian cuộc gọi, Vương Quốc Hoa mới cầm máy lười biếng nói:
– Ai thế?
– Vương Quốc Hoa, là tôi, đừng dập máy. Vừa nãy xin lỗi, tâm trạng tôi không được tốt.
Du Phi Dương vội vàng giải thích, Vương Quốc Hoa thế mới nói.
– Vậy thì thôi, dập máy đây.
– Đừng mà anh em, ông còn không có chuyện gì tìm tôi.
Du Phi Dương không có nhiều bạn nên rất chú ý đến Vương Quốc Hoa. Hơn nữa Vương Quốc Hoa không biết thân phận của mình, chắc không phải nhờ mình giúp.
– Hừ, may cho ông đó. Ông không phải nói sau khi tốt nghiệp thích làm bên tài chính sao? Trong tay bạn tôi có một khoản tiền muốn đầu tư, ông nếu có hứng thú thì tới. Không phải số này, ông chờ chút …
Nói xong Vương Quốc Hoa dập máy bỏ lại một đồng rồi định đi nhưng chủ cửa hàng kêu lên:
– Thiếu năm xu, cậu nghe hai cuộc điện nữa.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút rồi ừ một tiếng bỏ thêm một tệ lại. Chủ cửa hàng lại nói.
– Vương tài tử, không nhận ra tôi sao?
Vương Quốc Hoa vừa nãy không chú ý mấy, bây giờ mới cẩn thận nhìn. Lát sau hắn cười cười vỗ gáy nói:
– Chung … xong đời rồi, không nghĩ ra.
– Đúng rồi, ông học trường đại học nổi tiếng cả nước thì sao nhớ cô gái quê mùa như tôi. Dù ngồi cùng bàn nửa năm ông nói quên là quên ngay.
Vương Quốc Hoa không nói được gì nữa. Đối phương thấy thế liền che miệng khom lưng một lúc sau mới cười nói:
– Nhớ đó, tôi là Chung Tiểu Nhã.
Mặt Chung Tiểu Nhã thực ra khá đẹp nhưng dáng người kém chút, chỉ cao 1m55. Đứng trước mặt Vương Quốc Hoa, Chung Tiểu Nhã phải ngẩng đầu lên mới nhìn thẳng được vào hắn.
– Ha ha, xấu hổ quá, tôi có tính hay quên. Đúng, cô không phải đi làm ở nhà máy dệt sao? Sao lại ở đây? Chẳng lẽ lấy chồng ở nhà làm bà chủ sao?
Vương Quốc Hoa chỉ thuận miệng hỏi nhưng Chung Tiểu Nhã lại xấu hổ nói:
– Nói linh tinh gì thế? Nhà máy cho nghỉ việc nên tôi ở nhà trông cửa hàng giúp mẹ. Tôi xấu thế này muốn lấy cũng không ai lấy.
Chung Tiểu Nhã thực ra nghĩ một đằng nói một nẻo. Ở nhà máy dệt có không ít người theo đuổi nhưng cô lại nhìn cao một chút nên không thích ai.
– Đúng, ông chắc tốt nghiệp rồi chứ? Phân phối đến đâu? Nghe nói năm nay không phân phối vào đơn vị sự nghiệp, muốn vào cơ quan hành chính thì phải có quan hệ.
Chung Tiểu Nhã nói.
– Ha ha, tôi được phân đến văn phòng nghiên cứu chính sách Huyện ủy.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói.
– Đến giờ làm rồi, sau nói chuyện nhé, tôi ở nhà bác Tào trong ngõ.
Vương Quốc Hoa nói xong đi ngay. Ba năm cấp ba hắn ngồi cùng bàn với Chung Tiểu Nhã nửa năm, hai người nói chuyện tổng cộng không đến mười câu. Vương Quốc Hoa một lòng muốn thi vào đại học nên chỉ vùi đầu vào học.
Nhìn theo Vương Quốc Hoa rời đi, nghĩ hắn được phân tới Huyện ủy, Chung Tiểu Nhã không khỏi thấy tổn thương. Bố Chung Tiểu Nhã làm ở phòng Lao động có cấp bậc không cao, chỉ là tổ trưởng. Sau khi cải cách phòng Lao động từng là điểm nóng giờ lạnh đi. Sau khi nghỉ việc ở nhà máy dệt, Chung Tiểu Nhã mãi vẫn chưa được giải quyết công việc. Chung Tiểu Nhã mặc dù sốt ruột nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ chờ cơ hội.
Đến văn phòng sớm năm phút là thói quen của Vương Quốc Hoa. Văn phòng nghiên cứu chính sách vào buổi chiều vắng vẻ hơn nhiều, nếu không có gì bất ngờ thì cả chiều cũng không thấy ba lão kia.
Chuyện luôn có bất ngờ, Vương Quốc Hoa đang nhàm chán xem hết báo định chuồn đi thì lão Chương mặt đầy nghiêm túc đi vào hỏi:
– Tiểu Vương, cậu có quan hệ gì với bí thư Lý?
Đối với Vương Quốc Hoa, Chương Triệu Long thấy khá thuận mắt. Người này vừa khiêm tốn, cần mẫn, không có vẻ táo bạo như thanh niên bình thường. Nếu là thanh niên khác thì không thể nào ngồi cả ngày ở văn phòng được, nhưng tên này lại làm được. Y vốn tưởng đây là viên ngọc thô định dạy dỗ không ngờ lại có thể là người do Bí thư huyện ủy phái tới.
Chương 12 : Anh em
Chương Triệu Long mười năm trước đã làm Phó bí thư Huyện ủy kiêm phó chủ tịch thường trực. Nếu không phải do đứng sai phía thì chức Bí thư huyện ủy đã không đến lượt Lý Hùng Phi.
Biết Vương Quốc Hoa thông qua quan hệ của Lý Hùng Phi vào văn phòng nghiên cứu chính sách, còn được đãi ngộ cấp phó trưởng phòng, Chương Triệu Long rất tức giận. Vương Quốc Hoa biết mình vô tội nên không e ngại gì nói:
– Chủ nhiệm Chương, quan hệ giữa tôi và bí thư Lý hình như không cần giải thích với ông?
Chương Triệu Long nghe xong liền hừ lạnh một tiếng rời đi. Vương Quốc Hoa thở dài ngồi xuống. Hắn biết dù giải thích cũng là thừa.
Hậu quả chuyện này rất nhanh đã có. Lão Tiền, lão Hoàng bình thường lúc này không thấy đều xuất hiện, đều hừ lạnh một tiếng với Vương Quốc Hoa rồi nghênh ngang rời đi.
Ba ông lão này đều thể hiện một ý mày không phải đến giám sát bọn tao sao? Đi báo cáo đi, xem Lý Hùng Phi có thể làm gì bọn tao? Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, cũng lựa chọn im lặng. Đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới biết lòng người, bây giờ nói gì cũng vô ích.
Cuối cùng đã hết giờ làm, Vương Quốc Hoa dọn dẹp một chút rồi đi đóng cửa. Vừa xuống dưới lầu đã bị Nghiêm Giai Ngọc ngăn lại.
– Tiểu Vương, đừng đi gấp, ở lại làm thêm.
Vương Quốc Hoa tưởng mình nghe nhầm. Hắn nhìn Nghiêm Giai Ngọc rồi cười khổ nói:
– Chị này, tôi hình như không thuộc phòng của chị thì phải?
Nghiêm Giai Ngọc không thích nợ người, chặn Vương Quốc Hoa lại chỉ là muốn lấy quyền lợi trong tay nhằm kết thúc chuyện hắn đỡ mình. Nghiêm Giai Ngọc phụ trách hậu cần nên việc chia đồ ngày lễ tết đều qua tay cô. Huyện Nam Sơn là huyện nghèo, chút quyền lực đó trong tay Nghiêm Giai Ngọc đối với đại đa số người mà nói là rất có sức hấp dẫn. Hơn nữa Nghiêm Giai Ngọc cũng đẹp nên không có mấy người ở hai cơ quan từ chối yêu cầu nhờ làm thêm của cô.
Vương Quốc Hoa không có từ chối thẳng nhưng câu này không khác gì từ chối. CHủ yếu là Nghiêm Giai Ngọc nói chuyện có vấn đề, giúp có thể nhưng không phải lãnh đạo phòng thì không nói đến việc làm thêm. Vương Quốc Hoa là người rất có nguyên tắc.
– Không có nhiều việc phải làm đâu, chỉ là xách hộ ít đồ sẽ có 50 đồng làm thêm.
Nghiêm Giai Ngọc cẩn thận nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói. Một tháng lương của Vương Quốc Hoa mới có 200 đồng, Nghiêm Giai Ngọc vừa mở miệng đã là 50 đồng nên cô tự nhận là có sức hấp dẫn lớn. Nghiêm Giai Ngọc thầm nghĩ hắn không phải không nhận lời mời dùng bữa sao? Sau này mình lấy cớ để hắn làm thêm hai ba lần là trả lại nhân tình được.
– Chị kia, giúp có thể nhưng làm thêm thì thôi.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút và thấy vẫn nên giúp. Dù sao cũng là đồng nghiệp.
– Đâu thể nào có chuyện giúp mà không tính là làm thêm. Cậu yên tâm, tôi có quyền tính tiền làm thêm cho cậu.
Nghiêm Giai Ngọc vốn có chút ấn tượng tốt đối với Vương Quốc Hoa vì hắn không tham nên càng hài lòng hơn. Lúc này có một cậu thanh niên từ bên kia đi ngang qua cười hì hì hỏi:
– Nghiêm tỷ, có gì cần giúp không?
– Xách chút đồ mà thôi, tiền thêm giờ 10 đồng, tôi bảo Tiểu Vương giúp rồi.
Nghiêm Giai Ngọc thu lại vẻ tươi cười và nghiêm túc nói.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, không phải 50 đồng sao? Nhìn thoáng qua Nghiêm Giai Ngọc, hắn thầm nhắc mình: “Người phụ nữ này không phải có ý gì với mình đó chứ?”
– Nghiêm tỷ, tôi còn có chút chuyện phải làm nên đi trước.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa vội vàng rời đi. Nghiêm Giai Ngọc muốn gọi lại nhưng thấy không đúng nên bảo tên vừa đến xách hộ đồ. Nghiêm Giai Ngọc nghiêm túc nói:
– Tiểu Tiếu, đi theo tôi.
– Cảm ơn Nghiêm tỷ.
Tên kia rất vui. Tiền lương hàng tháng của hắn không đến 200 đồng nên ước gì hôm nào cũng được làm thêm như thế này.
…
Vương Quốc Hoa đến khách sạn Nam Sơn gõ cửa một lúc không thấy Sở Sở đi ra. Hắn ra sảnh hỏi lễ tân mới biết Sở Sở tạm thời có việc phải đi, cô còn để lại một tờ giấy viết số điện thoại cho hắn.
Sở Sở đột nhiên đến rồi đi mang lại ảnh hưởng không nhỏ cho cuộc sống của Vương Quốc Hoa. Tài khoản gần bốn triệu đó, Vương Quốc Hoa yên tâm nhận đồng thời cũng tự cho rằng mình và Sở Sở không thiếu nợ gì nhau, sau gặp cũng chỉ là bạn mà thôi.
…
Du Phi Dương bình thường ăn cơm không nhanh nhưng hôm nay ăn rất nhanh. Du Vân Vân thấy thế không khỏi đau lòng, chị quay mặt sang lén lau nước mắt mấy lần.
– Tiểu Dương, không muốn vào cơ quan làm cũng được, bố con nói với dì là con thích làm tài chính thì đi làm, dì còn có chút tiền, con lấy đi.
Vừa nói Du Vân Vân vừa lấy một quyển sổ tiết kiệm nhét vào tay Du Phi Dương. Du Phi Dương bỏ bát nhẹ nhàng đẩy sổ lại:
– Dì, con không lấy tiền trong nhà đâu. Dì yên tâm, con nhất định có thể làm ra sự nghiệp cho bố xem.
Du Phi Dương nói rất kiên định, thậm chí là bướng bỉnh. Du Vân Vân khẽ thở dài trong lòng và buông tha việc khuyên nhủ. Trong lòng cô lại quyết định đợi chồng họp về sẽ phải nói chuyện, con đã lớn nên có suy nghĩ của mình.
Lúc Du Phi Dương cầm hành lý ra ngoài, Du Vân Vân vẫn không khuyên. Không phải cô không muốn khuyên mà biết khuyên cũng vô ích. Du Vân Vân có thể làm chỉ là lén nhét sổ tiết kiệm vào vali của Du Phi Dương, trên mặt còn mang theo nụ cười đi đến cổng.
….
Mặc dù là thời gian làm việc buổi sáng, điện thoại trong phòng vang lên nhưng cả văn phòng chỉ có mình Vương Quốc Hoa. Ba ông lão kia nhận định Vương Quốc Hoa là tay sai của Lý Hùng Phi nên càng thêm vênh váo không thèm đi làm. Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận mấy tên này là người có cá tính, hình như năng lực cũng không kém.
Cầm máy, Vương Quốc Hoa nói:
– Văn phòng nghiên cứu chính sách đây, tìm ai?
– Vương Quốc Hoa, là tôi.
Tiếng ở đầu bên kia rất kích động, Vương Quốc Hoa nhận ra ngay đó là Du Phi Dương.
– Đến nhanh đó, ở đâu tôi tới.
Vương Quốc Hoa lao nhanh ra ngoài, lúc chạy ra thì thấy một cảnh làm hắn sợ hãi. Một đám nam nữ giơ biểu ngữ đột nhiên xuất hiện chặn trước cổng Huyện ủy, ủy ban.
– Chúng tôi muốn ăn cơm.
Chữ to màu đen trên nền trắng rất bắt mắt, chỉ một lát đã có trăm người chặn ở cửa. Vương Quốc Hoa thấy tình hình không ổn liền lặn lẽ quay đầu lại đi ra từ cửa sau. Mấy năm nay các công ty nhà nước cải cách, chuyện nhiều công nhân bị mất việc không có gì lạ, Vương Quốc Hoa không muốn quan tâm. Bây giờ đi gặp Du Phi Dương càng quan trọng hơn.
Cửa sau có lưới sắt chặn nhưng không ngăn được Vương Quốc Hoa. Hắn đi tới ven đường bắt xe ba bánh rồi tìm một bốt điện thoại gọi, sau đó mới chạy tới khách sạn Nam Sơn.
Du Phi Dương lên xe mới nhớ không hỏi địa chỉ của Vương Quốc Hoa, cũng may còn có số điện thoại. Chiều qua y lên xe chạy mất sáu bảy tiếng tới 8h tối mới đến Nam Sơn. Y ở một đêm, sáng sớm dậy liền gọi ngay cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa còn đang trên xe ba bánh đã thấy Du Phi Dương đứng ở cửa. Mặc dù thấy mình khá hèn hạ nhưng Vương Quốc Hoa không hề áy náy. Điểm xuất phát của hắn là tốt, có hắn thì sau này Du Phi Dương mới không tự tử.
– Ông tin tôi như vậy sao?
Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Du Phi Dương đã giương mày nói:
– Chúng ta là bạn mà, phải không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu, Du Phi Dương có chút biến sắc thì hắn mới cười nói:
– Tôi thấy chúng ta là anh em mới đúng.
Du Phi Dương hít sâu một hơi giơ tay ra nói:
– Đúng, chúng ta là anh em, ôm một cái.
Trên thực tế trên đường đi Du Phi Dương đã nghĩ qua đến lời Vương Quốc Hoa nói. Y có kết luận Vương Quốc Hoa không lừa mình, bốn năm đại học Du Phi Dương chưa nói với ai về gia đình mình.
– Chậc chậc, hai tên đàn ông mà làm gì thế?
Bên cạnh truyền đến tiếng giễu cợt, Du Phi Dương nghe xong có chút không hài lòng. Y quay đầu lại thấy Khương Nghĩa Quân.
Vương Quốc Hoa thấy thế liền cười nói:
– Tên bạo phát, nếu còn lắm mồm thì nhét tiền vào hầm cho mốc đi.
Khương Nghĩa Quân xuống xe giơ tay lên ra vẻ đầu hàng:
– Đừng mà anh em, tiền trong tay tôi nhiều lắm chỉ là kiếm chút lãi. Tôi sai rồi là được chứ?
Du Phi Dương lúc này mới biết đây là người có tiền mà Vương Quốc Hoa nói. Thấy Khương Nghĩa Quân quen với Vương Quốc Hoa như vậy nên chút không hài lòng lập tức mất đi:
– Du Phi Dương, ông tên là gì?
Vương Quốc Hoa thấy Du Phi Dương chủ động như vậy cũng thấy vui. Theo tính cách trước đây thì Du Phi Dương sẽ không chủ động với người lạ như vậy, xem ra tính cách của Du Phi Dương đã thay đổi đôi chút.
Khương Nghĩa Quân được Vương Quốc Hoa mời hắn đến diễn trò, có thể thấy Vương Quốc Hoa chú trọng người kia như thế nào nên biết cách phối hợp.
– Khương Nghĩa Quân, anh em nhiều năm của Vương Quốc Hoa, hắn đã cứu mạng tôi. Hắc hắc, mấy hôm trước nghe hắn nói có anh em làm tài chính chắc là ông. Tôi nói rồi khoản tiền này tôi vứt cho Quốc Hoa, có chuyện gì ông trực tiếp nói với hắn.
Dù sao tiền cũng không phải của mình nên Khương Nghĩa Quân không ngại gì. Thực ra hắn cũng không biết Vương Quốc Hoa đầu tư bao tiền vào người Du Phi Dương nhưng thầm nghĩ cùng lắm đến trăm ngàn.
Chương 13 : Loạn
Vương Quốc Hoa cười nói với Du Phi Dương:
– Nhà thằng này có tiền, có xe riêng, ba triệu đối với hắn mà nói không tính gì.
Du Phi Dương hơi đổi sắc, y không dám tin nhìn Vương Quốc Hoa. Tay Khương Nghĩa Quân đang cầm thuốc cũng run run, điếu thuốc rơi ngay xuống. Y vội vàng cúi xuống nhặt rồi nhân cơ hội giấu cơn chấn động mạnh trong lòng. Nhà Khương Nghĩa Quân coi như giàu có ở huyện Nam Sơn, chẳng qua tổng tài sản cộng lại còn không đến ba triệu. Ông bố hắn – Khương Cung Ninh đấu thầu khách sạn Nam Sơn còn phải vay một triệu từ ngân hàng để sửa lại khách sạn. Vương Quốc Hoa không ngờ mặt không chút thay đổi nói ra con số ba triệu, còn đưa cho Du Phi Dương. Câu này nếu như chỉ có hai người thì Khương Nghĩa Quân nhất định nói to Vương Quốc Hoa đang nói láo.
– Nói cũng không thể nói như vậy, ba triệu không phải con số nhỏ. Ngành tài chính trong nước là ngành mới, không có quy tắc như các nước phương tây. Chơi tài chính trong nước thì dù có kỹ thuật tốt cũng không bằng một chính sách của quốc gia. Các ông giao tiền cho tôi sử dụng là tin tôi, tôi phải nói xấu trước.
Du Phi Dương nói tới tài chính liền lộ vẻ nghiêm túc. Ba triệu này đối với Vương Quốc Hoa mà nói không khác gì trên trời rơi xuống nhưng nếu nói không thèm để ý là nói dối. Đầu tư vào Du Phi Dương là do hắn suy nghĩ lâu dài, con bài tẩy này không đến bất đắc dĩ hắn sẽ không động tới. Về phần có thể kiếm tiền hay không hắn không lo lắng. Là người sống lại, kiếp trước lấy tài chính lập nghiệp nên lúc quan trọng hắn chỉ điểm Du Phi Dương một chút là kiếm được tiền ngay.
Vương Quốc Hoa thầm khen thái độ của Du Phi Dương.
– Như vậy đi Phi Dương, ông nhanh chóng nghĩ ra một hợp đồng với nguyên tắc là hai bên cùng có lợi.
Tình cảm kết hợp với lợi ích mới là cách duy trì quan hệ lâu dài. Nếu muốn sau này tiến vào mắt bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ thì nhất định phải đặt nhiều vào cửa Du Phi Dương, còn phải giúp Du Phi Dương làm thành sự nghiệp. Về phần Du Phi Dương có quan hệ với ông bố như thế nào tuy Vương Quốc Hoa rất quan tâm nhưng bây giờ chưa đến lúc để tìm hiểu. Chuyện là con của bí thư tỉnh ủy cần phải do chính Du Phi Dương nói ra.
Du Phi Dương mặc dù có tính cách lạnh nhạt nhưng rất thông minh. Người thông minh thường tự tin, quá tự tin chính là tự phụ. Du Phi Dương kiếp trước bởi vì muốn phát triển khác hướng do bố đặt ra nên một mình phấn đấu đạt thành tựu ở thị trường tài chính, sau đó còn sang Mỹ phấn đấu thành công khiến y ngạo mạn. Sau đó khi gặp đả kích lớn ở giới tài chính mỹ nên y mới tự tử.
Vương Quốc Hoa bây giờ không để Du Phi Dương một mình chiến đấu nữa. Tính cách của Du Phi Dương cũng dần thay đổi sau khi quen thuộc với Vương Quốc Hoa. Đối với việc Vương Quốc Hoa đưa ra ý kiến hai bên cùng có lợi, Du Phi Dương rất đồng tình đồng thời cũng cảm kích. Theo y thấy Vương Quốc Hoa không biết hoàn cảnh gia đình mình, giúp mình như vậy hoàn toàn là trên tình nghĩa anh em.
– Được, hai ông nói chuyện, tôi về phòng soạn hợp đồng.
Du Phi Dương đã quyết định làm gì sẽ lập tức làm ngay.
Khương Nghĩa Quân đưa điếu thuốc tới cho Vương Quốc Hoa:
– Tuy nói trước vẫn gọi ông là yêu nhân nhưng thực ra trong lòng tôi không phục lắm. Nhưng bây giờ tôi phục, mẹ nó chứ, ba triệu, ông lấy từ đâu ra vậy? Không phải từ cô gái kia chứ? Cô ta có lai lịch gì thế?
Vương Quốc Hoa cầm thuốc châm lên:
– Hỏi nhiều như vậy làm gì? Sau này không thiếu chỗ tốt cho ông.
Khương Nghĩa Quân càng thêm khó hiểu. Y trước vốn đã thấy Vương Quốc Hoa rất cao thâm, bây giờ suy nghĩ đó càng sâu hơn.
– Yêu nhân, khách sạn Nam Sơn này ông thấy bố tôi nên kinh doanh như thế nào?
Khương Nghĩa Quân hỏi như thuận miệng nhưng thực tế rất để ý câu trả lời của Vương Quốc Hoa. Huyện Nam Sơn không giàu, kinh doanh khách sạn chủ yếu là nhận bên chính quyền. Từ lúc khai trương đến nay khách sạn Nam Sơn làm ăn vẫn tốt, từ bữa ăn hàng ngày là biết ngay khi có nhiều xe đỗ trong sân. Khương Nghĩa Quân kết luận Vương Quốc Hoa đã kiếm được nhiều tiền từ mỹ nữ kia, nếu không người ta sao có thể lấy ba triệu rồi nhờ mình đưa cho Du Phi Dương. Từ lúc học cấp hai, Khương Nghĩa Quân đã thấy Vương Quốc Hoa có năng lực. Bỏ qua việc trước đây Vương Quốc Hoa cũng mình chạy như điên vào bệnh viện cứu mạng, chỉ ba ba triệu này Khương Nghĩa Quân cũng quyết tâm buộc chặt lợi ích của mình vào Vương Quốc Hoa.
– Kinh doanh như thế nào thì ông nên hỏi Khương thúc, nếu không có thì Khương thúc sao có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy?
Vương Quốc Hoa nói cũng như không làm Khương Nghĩa Quân có chút tức giận:
– Bây giờ tôi đang giúp bố, mỗi tháng được cho không bao tiền. Ông cho chút ý tưởng xem làm gì có thể kiếm tiền? Tiền vốn đừng nhiều quá, nhiều tôi cũng không có.
Làm buôn bán thì Vương Quốc Hoa không hiểu mấy. Hắn vốn định không nói nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói:
– Ông hay đến quận Lưỡng Thủy thì đã thấy siêu thị chưa?
– Siêu thị? Nghe qua nhưng chưa từng thấy.
Khương Nghĩa Quân không biết thứ mới này, Vương Quốc Hoa nghe vậy liền biết có cửa nên nói:
– Tôi nói với ông cũng không rõ. Ông dành thời gian đến Thượng Hải xem một chút, xem rõ quá trình sử dụng. Tôi thấy có thể làm cái này, tiền đầu tư ban đầu không nhiều.
Khương Nghĩa Quân không bao giờ nghi ngờ câu nói của Vương Quốc Hoa nên gật đầu nói:
– Được, tôi đi mua vé xe.
Vương Quốc Hoa thấy thế liền kéo y lại:
– Ông cần gì gấp như vậy. Du Phi Dương xong chuyện ở đây sẽ đi Thượng Hải, ông đi cùng y. Nhớ nhất định phải quan hệ tốt với y, sau này ông không thiệt đâu. Mà không phải ông có xe sao?
Du Phi Dương rất nhanh viết xong hợp đồng, Vương Quốc Hoa xem xong liền nói có thể. Khách sạn có trung tâm dịch vụ, Khương Nghĩa Quân muốn đi Thượng Hải ngay nên lập tức chạy tới trung tâm dịch vụ gõ lại bản hợp đồng.
Du Phi Dương và Khương Nghĩa Quân không kịp ăn trưa mà lập tức lái xe lên đường. Thấy vẫn còn sớm, Vương Quốc Hoa lặng lẽ chuồn vào văn phòng. Trên đường đi không bị ai gặp phải, Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng thì Chương Triệu Long cũng về tới. Thấy hắn, Chương Triệu Long tức giận nói:
– Cậu còn ngồi đây ư? Còn không ra cửa hỗ trợ?
– Giúp gì cơ?
Vương Quốc Hoa thuận miệng hỏi, Chương Triệu Long trừng mắt nhìn hắn:
– Tự ra ngoài xem đi.
Văn phòng nghiên cứu chính sách nằm phía sau trụ sở chính, nằm trong một căn nhà hai tầng cũ. Vương Quốc Hoa đi qua trụ sở chính, đứng ở bậc thang nhìn ra mà thấy chóng váng. Trong sân toàn người hơn nữa hình thành cục diện giằng co. Một bên là nhân viên huyện do phó chủ tịch thường trực Chu Dũng cầm loa đang khản giọng gọi, một bên là đám công nhân mất việc đang đầy kích động.
Thấy cảnh này, trong đầu Vương Quốc Hoa suy nghĩ thật nhanh và có đáp án tại sao Lý Hùng Phi bị miễn chức Bí thư huyện ủy, điều sang Đại hội đại biểu nhân dân huyện làm phó chủ nhiệm, Tằng Trạch Quang tại sao bị đình chỉ công tác chính là vì Chu Dũng không xử lý tốt khiến dân chúng hỗn loạn giẫm đạp, ba người chết, mười người bị thương nặng, hơn mười người bị thương nhẹ.
Nguyên nhân cụ thể thì Vương Quốc Hoa không rõ, nghĩ đến hậu quả mà hắn đổ mồ hôi lạnh.
Đối mặt cục diện rối loạn này Chu Dũng đúng là không muốn đứng ra nhưng y lại không thể không đứng. Đến biểu tình hôm nay là công nhân mất việc của nhà máy dệt. Trong quá trình cải cách công ty nhà nước có không thiếu chuyện xâm chiếm tài sản quốc gia. Nhà máy dệt huyện Nam Sơn thành lập từ năm 60, là hộ nộp thuế lớn. Công nhân về hưu của nhà máy có hơn 1000 người, công nhân mất việc có đến năm ngàn người trong đó hầu hết là nữ công nhân.
Hiện trường hơi loạn, mấy chục cảnh sát đến giữ gìn trật tự đúng là khó ngăn cản được quần chúng đang kích động. Chu Dũng đứng trên ghế cầm loa gào khản cổ nhưng quần chúng không có ý gì là tản đi.
– Lãnh đạo nhà máy tới, chính là bọn nó cấu kết gian thương bán nhà máy với giá thấp, mọi người không có đường sống.
Không biết ai gào lên như vậy, mọi người lập tức quay đầu lại. Mấy lãnh đạo nhà máy dệt đầu đầy mồ hôi đi tới không ngờ có người gào lên:
– Đánh bọn nó.
Vừa dứt câu một viên gạch từ đám người ném ra đánh vào đầu một lãnh đạo nhà máy.
– Đánh đánh đánh…
Có người mở đầu khiến hiện trường càng loạn hơn. Đám công nhân phía sau nối theo phía trước, nam dùng tay chân đánh đám, nữ cào cấu. Hiện trường có ít nhất một ngàn người, mấy tên lãnh đạo nhà máy bị đánh không thể cử động nổi.
Chu Dũng thấy thế rất tức giận. Y đoạt lấy súng trong tay một tên cảnh sát rồi bắn chỉ thiên.
Tiếng súng làm đám người sợ hãi, Chu Dũng giơ loa lên gọi:
– Có người dám đánh lãnh đạo nhà máy ở trụ sở Huyện ủy, cảnh sát làm gì thế không biết? Bắt hết lại cho tôi.
Chu Dũng vốn muốn bắt kẻ đánh người không ngờ câu này như chậu nước lạnh đổ vào lò, hơn ngàn người đều chạy ra ngoài khiến hiện trường hoàn toàn rối loạn.
– Chạy nhanh.
– Đừng chen tôi.
– Cứu mạng.
– Mẹ ơi.
Đủ âm thanh vang lên.
Vương Quốc Hoa thấy thế liền vội vàng chạy về phía văn phòng đằng sau không ngờ chạy nhanh nên đâm phải Nghiêm Giai Ngọc đang đi ra. Nghiêm Giai Ngọc bị đâm ngồi xuống mặt đất. Vương Quốc Hoa không có thời gian để ý, thấy điện thoại bị khóa liền quay đầu lại trừng mắt nhìn Nghiêm Giai Ngọc:
– Chìa khóa đâu? Mau gọi xe cấp cứu, bên ngoài có người chết.
Chương 14 : Thẹn
Nghiêm Giai Ngọc buồn bã đưa tay chống tường muốn đứng lên nhưng không thành công. Cú va vừa rồi làm ngực cô bị đụng mạnh thở không ra hơi.
Mặt Vương Quốc Hoa đầy dữ tợn. Hắn đi nhanh tới nói:
– Đưa chìa khóa cho tôi, nhanh lên.
Nghiêm Giai Ngọc bị hắn nói vậy đâm sợ, tay run run lấy chìa khóa đeo ở thắt lưng. Vương Quốc Hoa thấy thế ngồi xổm xuống tự lấy:
– Là chiếc nào, có điện thoại đểu có gì mà phải khóa lại chứ?
Nghiêm Giai Ngọc lớn như vậy nhưng lần đầu bị người quát. Trong lòng mặc dù buồn muốn khóc nhưng thấy gương mặt anh tuấn của Vương Quốc Hoa vì sốt ruột, mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêm Giai Ngọc không dám nói gì.
– Cái này.
Vương Quốc Hoa đứng lên xoay người chạy tới trước điện thoại mở ra rồi gọi cho 120. Dập máy mà trong lòng hắn thấy rất áy náy. Nếu như trước khi đi gặp Du Phi Dương hắn có thể nghĩ đến chuyện này thì kết quả đâu xảy ra như vậy. Càng nghĩ càng thấy áp lực, hắn vung tay lên tự tát vào mặt mình.
“Bốp” một tiếng, Nghiêm Giai Ngọc trừng mắt đầy khó hiểu nhìn hắn. Vương Quốc Hoa không kịp nghĩ nhiều mà lao nhanh ra ngoài, lúc này quan trọng nhất là cứu người.
Vương Quốc Hoa vừa ra cửa đã thấy Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi và chủ tịch Tằng Trạch Quang một trước một sau lao xuống, mặt hai người đầy khủng hoảng.
Hai người này cũng ở trụ sở sao trước đó không ra gặp công nhân mà chỉ để một phó chủ tịch thường trực ra gặp?
MỘt người quá thông minh thật sự không phải chuyện gì tốt. Chỉ dừng lại trong giây lát, Vương Quốc Hoa đại khái có thể đoán được câu chuyện là như thế nào. Vương Quốc Hoa lui lại vài bước dựa lưng vào tường nhìn Lý Hùng Phi đang hét lên với thư ký, vẻ mặt chủ tịch Tằng Trạch Quang cũng đầy khẩn trương phân phó người bên cạnh. Đầu hắn ông ông lên như không nghe thấy gì hết.
– Ôi, cậu sao thế? Nghiêm Giai Ngọc vân vê chân một chút, cô dựa vào tường mà đứng lên. Thấy mặt Vương Quốc Hoa tái nhợt, cô đưa tay chạm vào tay Vương Quốc Hoa một chút thấy rất lạnh nên không nhịn được nhỏ giọng nói.
– Chủ tịch Tằng có cuộc sống không quá tốt ở huyện phải không?
Vương Quốc Hoa theo bản năng Hoàng Mộng Chân, Nghiêm Giai Ngọc vội vàng nhìn quanh:
– Bên ngoài đang bận, cậu đi cứu người đi, lát nói chuyện này.
Hai xe cấp cứu của bệnh viện huyện đã tới, trong trụ sở cũng tìm được xe để chở người. Sau nửa tiếng bận rộn mới đưa được người bị thương nặng đến bệnh viện cấp cứu. Cả trụ sở trở nên yên tĩnh, Vương Quốc Hoa rất mệt vì hỗ trợ. Hắn ngồi thở hổn hển ở bậc thang phòng bảo vệ.
– Chuyện hôm nay chính quyền phải có câu trả lời cho dân chúng.
Đứng dưới tán cây, Lý Hùng Phi lớn tiếng nói, Tằng Trạch Quang ở phía đối diện cũng không hề nhân nhượng đáp lại một câu:
– Bây giờ quan trọng nhất là cứu quần chúng bị thương, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo cấp trên, còn do ai chịu trách nhiệm thì trong lòng mọi người biết.
Tằng Trạch Quang nổi giận đùng đùng lên xe Santana:
– Lái xe đi, đến bệnh viện.
Lý Hùng Phi đứng tại chỗ mặt đầy âm trầm nhìn xe. Phó chủ tịch thường trực Chu Dũng cẩn thận đi tới nói:
– Bí thư Lý, tôi nên làm gì bây giờ?
– Làm gì ư? Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Cải cách có nhà máy dệt mà anh lại làm loạn đến vậy? Anh đúng là làm tôi quá thất vọng. Đáng chét.
Tâm trạng đầy áp lực của Lý Hùng Phi gần như phát tiết hết ra, mặt Chu Dũng không còn chút máu, người cứng đờ lại, may là ở bên có người đỡ nên không ngã xuống. Sau đó mặt Chu Dũng lúc đỏ lúc trắng và phun ra một ngụm máu.
Vương Quốc Hoa thấy tất cả chuyện này. Lúc Chu Dũng hộc máu, trong lòng hắn lại thấy vui sướng. Nguyên nhân chuyện hôm nay là gì thì hắn không cần biết chi tiết nhưng nhất định có nguyên nhân liên quan tới Chu Dũng.
Chu Dũng được đưa đến bệnh viện.
Sau đó không có chuyện của Vương Quốc Hoa, người cần quan tâm chính là lãnh đạo Vương Quốc Hoa một mình đi về văn phòng, thời gian bữa trưa đã qua đi nhưng hắn không hề thấy đói. Chuyện xảy ra hôm nay làm hắn run sợ. Nghiêm Giai Ngọc mặc dù lúc ấy không nói gì nhưng Vương Quốc Hoa có thể đoán được tình cảnh của Tằng Trạch Quang ở huyện không ổn, mất quyền lực là tất nhiên.
Giữa bí thư và chủ tịch rốt cuộc có mâu thuẫn như thế nào? Hai vị lãnh đạo huyện vừa nãy có tranh cãi, Vương Quốc Hoa xem vào mắt rồi thấy mình không đủ tàn nhẫn.
Vương Quốc Hoa ngồi dưới một tán cây hút thuốc. Hắn không chú ý đến Nghiêm Giai Ngọc từ phía sau đi đến. Bao suy nghĩ trong lòng làm hắn thất thần, mãi đến khi Nghiêm Giai Ngọc khẽ vỗ vai mới làm hắn giật mình.
– Đang nghĩ gì vậy? Có thể nói nghe một chút không?
Nghiêm Giai Ngọc thực ra đã đứng ở trụ sở chú ý đến Vương Quốc Hoa khá lâu, cô vốn không muốn tới nhưng cuối cùng không nhịn được.
– Tôi và chị rất quen sao?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói. Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy có lẽ mình biết tại sao tâm trạng hắn không tốt nên cô không giận.
– Vừa nhận được tin một cán bộ của nhà máy dệt tắt thở tại chỗ, một nữ công nhân mất việc bị thương nặng không qua khỏi, còn có ba người vẫn trong giai đoạn nguy hiểm đang được cấp cứu. Có phải cậu thấy trụ sở này quá bạc tình bạc nghĩa không?
So sánh với Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú trong nhà nước hơn Vương Quốc Hoa nhiều nên lấy thái độ người chị dạy hắn.
– Chị có phải muốn nói với tôi rằng một tên thanh niên bi bỏ xó ở văn phòng nghiên cứu chính sách, ban ngày không có việc gì làm, tối không có việc gì làm nên suy nghĩ nhiều như vậy làm gì phải không? Nếu như muốn nói như vậy thì cút cho tôi.
Ngọn lửa trong lòng hắn gần như phun hết vào mặt Nghiêm Giai Ngọc.
Vẻ kích động của Vương Quốc Hoa vẫn không làm Nghiêm Giai Ngọc giận. Cô yên tĩnh lấy khăn giấy ra lau mặt.
– Tức giận không thay đổi được thế giới. Huyện Nam Sơn rất nghèo, không ít xã thị trấn xa xôi còn phải nhờ tiền trợ cấp quốc gia, nhưng tiền trợ cấp này cũng không toàn bộ phát tới tay dân chúng…
– Cút.
Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên lững thững đi ra cửa sau. Vương Quốc Hoa có nhiều kinh nghiệm sống chẳng qua thiếu điểm tàn nhẫn mà thôi. Cho nên mấy lời Nghiêm Giai Ngọc nói, Vương Quốc Hoa căn bản không nghe vào. Hắn chỉ tự trách mình mà thôi.
Nghiêm Giai Ngọc đuổi theo lớn tiếng nói:
– Nếu cậu thật sự muốn làm gì thì đừng ở đây oán trời trách đất. Cậu cần cố gắng bò lên, chỉ khi cậu thành Bí thư huyện ủy hoặc quan lớn hơn thì cậu mới có thể thay đổi gì đó cho quê hương nghèo khó. Nắm quyền lực trong tay thì mới tránh cho bi kịch hôm nay tái diễn.
Vương Quốc Hoa đứng lại cười lạnh nói với Nghiêm Giai Ngọc:
– Kẻ ngu tự cho mình là đúng.
Nghiêm Giai Ngọc…
…
– Lão Khương, ông có quan hệ gì với Quốc Hoa?
Du Phi Dương ngồi ở vị trí tay lái phụ nhìn như hỏi rất tùy ý. Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói:
– Bạn học cấp hai, cấp ba, chẳng qua tên này đúng là thú vị. Trước đây tôi không thích học, cả ngày chỉ đánh nhau tán gái. Có một lần hết giờ học bị người chặn chém vào bụng, lúc ấy tôi thấy mình như sắp chết, giáo viên cũng bị dọa ngất. Lúc ấy Quốc Hoa vốn không có qua lại gì với tôi lại đứng ra cõng tôi chạy tới bệnh viện. Từ đó về sau tôi nói đời này mặc kệ hắn thấy tôi như thế nào, tôi nhất định coi hắn là anh em.
Du Phi Dương rất thông minh. Y thầm nghĩ đừng nhìn tên này đi xe Santana nhưng nếu để hắn bỏ ra ba triệu thì có lẽ không làm được. Vì thế Du Phi Dương đột nhiên đổi giọng:
– Ba triệu này là của Vương Quốc Hoa?
– Ừ ….
Khương Nghĩa Quân phát hiện mình lỡ mồm nên tay run run:
– Lão Du, nói chuyện đừng như vậy chứ? Tôi đang lái xe. Được rồi, nói quan hệ của ông và yêu nhân đi, ba triệu mà hắn lại yên tâm đưa cho ông.
Du Phi Dương cười cười. Nếu tiền là của Khương Nghĩa Quân thì Du Phi Dương thấy áp lực hơn nhiều. Bây giờ biết tiền này là của của Vương Quốc Hoa thì mặc kệ tiền này đến như thế nào, Du Phi Dương cũng thấy dễ dàng hơn. Bốn năm đại học hai người khi gặp chỉ gật đầu tùy ý trò chuyện, tình hữu nghị của hai người thực tế thành lập trong quá trình tranh chấp đứng đầu lớp từ năm thứ nhất. Du Phi Dương nuối tiếc chính là mặc kệ mình cố gắng ra sao cũng không có kết quả tốt bằng Vương Quốc Hoa.
– Tôi có tính cách lạnh nhạt, bốn năm học đại học ít có bạn bè. Kỳ lạ chính là lại rất ăn ý với Vương Quốc Hoa, mỗi lần gặp hắn đều chủ động chào tôi, hai người cũng có thể nói chuyện mấy câu. Chính xác mà nói mới đầu hắn chỉ có thể coi như nửa bạn học, nửa bạn, mãi đến một lần trong lúc ăn trưa nhiều người, có một tên cầm bát canh đổ hết vào người tôi, lúc ấy thằng kia không chịu xin lỗi, tôi nói hắn hai câu, hắn còn định đánh tôi. Lúc ấy chỉ có Vương Quốc Hoa đứng ra giúp tôi, làm tên kia xin lỗi còn bồi thường tiền quần áo của tôi.
Du Phi Dương như nhớ lại cảnh đó.
– Bắt đầu từ ngày đó tôi nói với mình đó là người bạn đáng để tin tưởng.
Hai người im lặng khá lâu, lúc sau Du Phi Dương đột nhiên cười nói:
– Lão Khương, kinh doanh siêu thị khá mạo hiểm, không bằng ông mở cây xăng đi.
Chương 15 : Chương 0015
– Cây xăng? Cái này hình như phải có quan hệ rất cứng mới được.
Khương Nghĩa Quân không cho là đúng, thằng ngu cũng biết mở cây xăng kiếm được nhiều tiền, vấn đề là không chỉ riêng tiền là mở được.
Du Phi Dương nhìn đối phương, trong lòng có suy nghĩ muốn thể hiện thực lực nên nói:
– Đằng trước có lối rẽ, đi tỉnh thành.
Khương Nghĩa Quân do dự một chút nhưng thấy vẻ mặt đầy tự tin của Du Phi Dương, cũng nhớ đến câu nói trước khi đi mà Vương Quốc Hoa nói với mình nên y từ từ chuyển hướng chạy về phía tỉnh thành.
Xe cảnh sát gào thét mở đường, hai chiếc Audi màu đen theo sau, phía sau còn chiếc Vương miện, một đội xe xuất hiện trên đường từ quận Lưỡng Thủy đến huyện Nam Sơn, người hơi có chút kiến thức đều biết người ngồi trên xe Audi có lai lịch không nhỏ.
Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh ngồi một mình ở ghế sau, mặt đày nghiêm trọng dựa lưng nhắm mắt. Thư ký Tương Tiền Tiến nhìn qua kính chiếu hậu cẩn thận quan sát sếp, y biết lúc này sếp đang phải có lựa chọn quan trọng.
Huyện Nam Sơn xảy ra sự kiện quần thể đã truyền đến tai các thành viên Thị ủy Lưỡng Thủy. Nhà máy dệt huyện Nam Sơn là công ty nhà nước lớn có tiếng ở thị xã Lưỡng Thủy với sáu huyện một quận.
Thị xã Lưỡng Thủy có hơn trăm công ty nhà nước, cải cách là điều tất nhiên phải diễn ra. Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh lo nhất là chuyện trong quá trình thao tác cụ thể ở quận, huyện sẽ có vấn đề dẫn đến hỗn loạn. Bây giờ xem ra lo lắng đã thành sự thật, công nhân mất việc, về hưu của nhà máy dệt huyện Nam Sơn tập trung biểu tình dẫn đến bi kịch. Lãnh đạo chủ yếu Huyện ủy, ủy ban Nam Sơn không thể trốn tránh trách nhiệm.
Ôn Xương Thịnh làm Bí thư thị ủy sáu năm nên hiểu cơ bản tình hình huyện Nam Sơn. Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi có tính cách cứng rắn bá đạo, làm mất lòng không ít người, bởi vì điểm này nên đã làm Bí thư huyện ủy 11 năm. Lý Hùng Phi năm nay đã 55 tuổi, không còn cơ hội tiến bộ. Điểm này từ việc trong thời gian Lý Hùng Phi làm Bí thư huyện ủy, huyện Nam Sơn đã có bảy chủ tịch là nhìn ra được. Ôn Xương Thịnh vẫn muốn thay đổi bộ máy huyện Nam Sơn nhưng chỉ ngại do Lý Hùng Phi là cán bộ nhiều tư cách, bản thân cũng không phạm sai lầm lớn nên Ôn Xương Thịnh tuy muốn động cũng khó. Bây giờ xem ra đã có cơ hội.
Ôn Xương Thịnh có quyết định liền mở mắt ra nói với thư ký:
– Tiểu Tương, còn bao lâu nữa sẽ tới?
– Bí thư, còn năm phút nữa là đến địa phận Nam Sơn. Có lẽ lãnh đạo chủ yếu Huyện ủy đang chờ.
Tương Tiền Tiến không phải nói nhiều người, lẽ ra chỉ cần trả lời năm phút là đủ, câu tiếp theo nhìn như thừa nhưng thực ra không phải. Ôn Xương Thịnh lạnh nhạt nói:
– Thông báo đồng chí Hiểu Bân, chúng ta không xuống xe, trực tiếp đi đến thị trấn.
Tiền Hiểu Bân là phó bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật giờ phút này đang ngồi ở xe Audi phía sau. Chuyện xảy ra ở huyện Nam Sơn làm Tiền Hiểu Bân rất tức giận. Lý Hùng Phi và Tiền Hiểu Bân là bạn học cùng trường Đảng, năm đó ở cùng phòng nên quan hệ cá nhân vẫn rất tốt. Nếu không phải có Tiền Hiểu Bân nói giúp thì Lý Hùng Phi đã không thể ngồi ổn ở vị trí Bí thư huyện ủy Nam Sơn lâu như vậy.
Trước khi tới lãnh đạo chủ yếu thị ủy đã tổ chức hội nghị khẩn cấp. Hiện nay là giai đoạn quan trọng cải cách công ty nhà nước, chuyện ở huyện Nam Sơn nói rõ bộ máy lãnh đạo huyện ủy tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Nếu là bình thường thì Tiền Hiểu Bân nhất định sẽ khéo léo đưa ý kiến nhưng hôm nay y không thể lên tiếng. Hội nghị kéo dài nửa tiếng là kết thúc. Hội nghị thường vụ thị ủy đưa ra quyết định do Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tiền Hiểu Bân chạy đến huyện Nam Sơn, nhất định phải khống chế vấn đề của huyện Nam Sơn trong phạm vi nhỏ nhất, đồng thời cũng tra xét xem việc cải cách nhà máy dệt Nam Sơn có tồn tại hành vi tham ô, tham nhũng không? Kết quả hội nghị là rất bất lợi với Lý Hùng Phi, việc này Tiền Hiểu Bân cũng bất đắc dĩ.
Chuông điện thoại di động vang lên rất chói tai, thư ký nghe xong ừ ừ hai tiếng rồi dập máy.
– Chủ nhiệm, Tương Tiền Tiến gọi điện thoại bí thư Ôn bảo trực tiếp đến thị trấn.
Tiền Hiểu Bân ừ một tiếng ngửa ra sau không nói gì. Ý của cuộc điện này là rất rõ ràng. Vị trí của Lý Hùng Phi lần này đã không yên. Ôn Xương Thịnh rất khách khí nói như vậy cũng có nghĩa chỉ cần Lý Hùng Phi rời khỏi Nam Sơn là được, Tiền Hiểu Bân có thể cân nhắc việc an bài cho Lý Hùng Phi.
Ôn Xương Thịnh không thể nghi ngờ lưu lại nhiều đất cho Tiền Hiểu Bân. Ở việc xử lý Lý Hùng Phi ra sao, Tiền Hiểu Bân muốn lấy phương thức chủ động đề nghị. Đương nhiên Tiền Hiểu Bân không vội vàng trả lời ngay nhưng kéo dài cũng không phải biện pháp. Hôm nay nhất định phải quyết định vấn đề của Lý Hùng Phi.
Trong đầu Tiền Hiểu Bân nghĩ đến chuyện xảy ra tháng trước. Ủy ban huyện Nam Sơn phê cấp một khoản tiền cho xã Long Khê. Chủ tịch xã Long Khê cầm tờ giấy do chủ tịch, phó chủ tịch thường trực huyện phê đến phòng Tài chính lĩnh tiền nhưng không được. Trong hội nghị thường vụ huyện ủy Tằng Trạch Quang tỏ vẻ bất mãn, Lý Hùng Phi gọi điện ngay mắng trưởng phòng tài chính thì khoản tiền này mới được giải quyết.
– Ông anh, ông làm quá đáng quá.
Tiền Hiểu Bân bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi phải đưa ra quyết định. Y cầm điện thoại từ tay thư ký và gọi:
– Đồng chí Lôi Minh, Bí thư huyện ủy Nam Sơn – đồng chí Lý Hùng Phi đã không thích hợp làm bí thư huyện ủy nữa, tôi sẽ đề nghị với đồng chí Hưng Thịnh điều đồng chí Lý Hùng Phi lên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã.
– Ừ tôi biết rồi.
Đầu kia nói.
…
Ba ngày sau sự kiện giẫm đạp, giữa trưa mà trời đen kịp như sắp mưa. Đồng thời đây cũng là lần đầu Vương Quốc Hoa thấy nhân viên phòng nghiên cứu chính sách đến đông đủ như vậy vào buổi chiều từ lúc hắn đi làm.
Mặc dù vậy mỗi người đều không yên lòng. Chủ nhiệm Chương Triệu Long mấy lần đi ra hành lang nhìn về phía khách sạn Nam Sơn, hai vị khác cũng không ngồi yên được.
Chỉ có duy nhất không có động tĩnh khác thường là Vương Quốc Hoa.
Lãnh đạo chủ yếu thị ủy hôm nay một lúc có sáu vị tới, giờ phút này đang họp trong phòng họp khách sạn. Hai hôm nay đã truyền ra đủ loại tin tức nhưng có một điều có thể khẳng định là bộ máy lãnh đạo huyện Nam Sơn sẽ thay đổi lớn. Chương Triệu Long năm nay 53 tuổi, là cán bộ cấp phó huyện nhiều năm. Trước đây Lý Hùng Phi còn làm bí thư huyện ủy thì y không có khả năng xoay người nhưng bây giờ …
– Chủ nhiệm, tôi muốn xin nghỉ ngày mai, mai sinh nhật mẹ tôi.
Vương Quốc Hoa đi đến trước mặt Chương Triệu Long và nói.
– Ừ, xin phép? Biết rồi.
Chương Triệu Long ừ ngay. Thấy Chương Triệu Long cầm điếu thuốc chưa châm, Vương Quốc Hoa lấy bật lửa châm hộ. Chương Triệu Long ngẩn ra nhìn Vương Quốc Hoa.
– Đám thanh niên bây giờ không mấy ai nhớ ngày sinh của mẹ, như vậy đi, tôi gọi điện cho xã Bàn Long, coi như cậu đến xã Bàn Long điều tra. Ba ngày nghỉ chắc là đủ rồi chứ?
Chương Triệu Long không phải đột nhiên tốt bụng mà là cảm thấy vào lúc quan trọng như thế này thì bên người bớt một tên đáng ngờ sẽ tốt hơn.
– Cảm ơn chủ nhiệm.
Vương Quốc Hoa nói xong liền dọn đồ rời đi. Hắn vừa đi, lão Hoàng đã cười lạnh nói:
– chủ nhiệm, sao phải khách khí với hắn như vậy? Họ Lý lần này không thoát nạn được đâu.
Chương Triệu Long nhìn lão Hoàng rồi thầm oán: “Với lòng dạ tên này thì có thể làm ăn được gì? Bảo sao đã 50 mà mới là cán bộ cấp trưởng phòng”
Tích tích, máy nhắn tin bên hông vang lên, Chương Triệu Long vội vàng xem nội dung, một có chút vui sướng đột nhiên ùa tới.
….
Hội nghị kéo dài hơn nửa ngày cuối cùng đã có kết quả. Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi điều tới Đại hội đại biểu nhân dân thị xã làm quyền phó chủ nhiệm. Chủ tịch Tằng Trạch Quang, phó chủ tịch thường trực Chu Dũng tạm thời bị đình chỉ công tác tiếp nhận tổ chức thẩm tra. Phó bí thư huyện ủy Quản Nhất Vĩ tạm thời chủ trì công việc huyện ủy, thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch huyện Vương Dịch chủ trì công việc ủy ban.
Lúc Vương Quốc Hoa vào cửa hàng bánh ngọt duy nhất của thị trấn, ông trời bắt đầu lên tiếng, mấy tiếng sấm nổ vang.
Mưa trong nháy mắt che kín cả thị trấn, đường trước cửa hàng bánh ngọt không lâu đã ngập đến mắt cá chân. Ngậm điếu thuốc, Vương Quốc Hoa có chút bất đắc dĩ nhìn cửa. Mưa thật sự quá lớn, dù là mang ô cũng không thể đi được.
Một cơn gió mạnh cuốn theo mưa bắn vào, một người từ ngoài chạy tới. Ánh sáng rất yếu nên Vương Quốc Hoa không thấy rõ. Hắn tiếp tục đứng ngẩn ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Làm thế nào để tạo quan hệ với Tằng Trạch Quang đang tạm thời bị đình chỉ công tác? Vấn đề này làm hắn buồn bực mấy ngày mà không có kết quả. Vương Quốc Hoa không phải không muốn chủ động tìm tới cửa nhưng đáng tiếc làm như vậy không phải kế sách hay.
Cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nghiêm Giai Ngọc lấy khăn tay lau nước m>a trên mặt, mặc dù chỉ là một bên nhưng không ngại Nghiêm Giai Ngọc liếc mắt cái là nhận ra Vương Quốc Hoa. Cứ nghĩ đến trưa hôm đó bị hắn quát, Nghiêm Giai Ngọc lại tức. Cô chưa bao giờ bị người mắng như vậy, lại là một tên nhỏ hơn mình năm tuổi mắng, còn là một tên cấp phó trưởng phòng bị đầy ải ở phòng nghiên cứu chính sách, Nghiêm Giai Ngọc này còn hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng cơ mà. Nghiêm Giai Ngọc chỉ muốn cắn chết hắn. Chẳng qua đó là tâm lý lúc ấy, bây giờ cảm giác đó không quá mãnh liệt, tuy vẫn còn giận nhưng ánh mắt cô chủ yếu tập trung vào vẻ mặt bình tĩnh không phù hợp với tuổi của hắn.
Đúng thế, hắn nhìn qua rất chín chắn. Nếu hắn có thể cười một chút thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên dấy lên suy nghĩ kỳ quái. Vương Quốc Hoa thấy mưa bên ngoài đã giảm đi nên đứng dậy.
Hai ánh mắt không hẹn mà gặp.
Chương 16 : Sau cơn mưa
Nghiêm Giai Ngọc một lần nữa bại trận khi thấy ánh mắt đó, tai cô nóng lên, cô cúi đầu nhìn chiếc áo ướt vì bị cơn mưa đáng ghét làm ướt nhẹt, áo lót màu đen bên trong lộ hẳn ra.
Không quá lớn, cùng lắm cỡ D+. Vương Quốc Hoa thầm đánh giá.
Nghiêm Giai Ngọc không thể nào ngờ được vẻ mặt đó lại xuất hiện trên mặt Vương Quốc Hoa, ánh mắt đó làm người ta xấu hổ nhưng không chán ghét. Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy không thể ở lại đây được nữa. Cô xoay người đi ra cửa nhìn cơn mưa mà do dự. Mặc dù thấy hắn đã mở ô ra định che cho mình nhưng Nghiêm Giai Ngọc vẫn lao đầu vào cơn mưa.
Bất ngờ lại xảy ra sau đó, nước mưa trên mặt đất làm Nghiêm Giai Ngọc dẫm trượt, thân thể mất thăng bằng ngã ra sau. Nghiêm Giai Ngọcx tưởng rằng sẽ có chuyện thì một bàn tay kịp thời xuất hiện ôm lấy eo cô. Nghiêm Giai Ngọc theo bản năng quay đầu lại, mũi cô chạm vào bộ ngực cường tráng kia, mùi đàn ông tràn ngập trong mũi.
Chiếc ô rơi vào đống nước bên cạnh, nước mưa kéo Nghiêm Giai Ngọc từ si mê tỉnh lại. Mặc dù bàn tay bên hông rất có sức, bộ ngực rắn chắc kia làm cô không muốn rời ra nhưng cô vẫn phải đứng lên, lí nhí nói:
– Cảm ơn.
Vương Quốc Hoa không nghĩ gì nhiều, hắn chỉ thuận tay giúp Nghiêm Giai Ngọc mà thôi. Hắn nhặt chiếc ô lên che cho Nghiêm Giai Ngọc:
– Đi đâu, tôi đưa chị đi.
Quần áo Nghiêm Giai Ngọc bị mưa làm ướt không ít, lộ ra từng mảng da thịt màu trắng. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không thấy có gì lãng mạn, trong đầu hắn đang suy nghĩ làm thế nào tạo quan hệ với Tằng Trạch Quang.
Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy rất chật vật, mất mặt, không sai, chính là cảm giác này. Cô hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói:
– Cậu cũng ướt hết rồi, đi vào lau người một chút?
Nói xong Nghiêm Giai Ngọc lại hối hận. Cô ở có một mình, một nam một nữ đi vào kiểu gì cũng khiến người bàn tán. Thực ra trong nháy mắt khi đưa ra câu nói kia thì trong đầu cô nghĩ mình vào thu dọn một chút, không nên để Vương Quốc Hoa có ấn tượng mình lộn xộn.
Đối với lời mời này, Vương Quốc Hoa rõ ràng không chuẩn bị tâm lý, hắn hơi do dự một chút nhưng đột nhiên nghĩ có thể thông qua Nghiêm Giai Ngọc tìm hiểu tình hình nên hắn đã gật đầu.
Nghiêm Giai Ngọc cũng không chuẩn bị tâm lý khi nghe Vương Quốc Hoa đồng ý. Cô vốn nghĩ hắn sẽ từ chối.
Nghiêm Giai Ngọc không chuẩn bị đủ nên lúc mở cửa tay run run là chìa khóa rơi xuống mặt đất. Cô xoay người lại nhặt thật ra khiến Vương Quốc Hoa thấy cặp mông no đủ. Nhớ đến tay mình đã từng hỏi thăm trên đó, hắn cũng hơi động lòng.
Cánh cửa phát ra tiếng rên rỉ triền miên, Nghiêm Giai Ngọc hơi giật mình, vào xong cô vội vàng đóng chặt cửa lại. Đây là căn nhà theo kiểu cũ, bên trong có sân vườn, từ sân đến cửa nhà là con đường nhỏ dài năm mét, sau cơn mưa gạch càng sóng bóng hơn. Nghiêm Giai Ngọc đóng cửa xong lại thấy hối hận, trong lòng lo lắng nên dẫm trượt khiến cô lại ngã ra sau.
Vương Quốc Hoa một lần nữa đưa tay ôm lấy Nghiêm Giai Ngọc. Lúc này mặt Nghiêm Giai Ngọc đỏ như tôm chín. Cô rất tự nhiên nghĩ đến một vấn đề “Hắn không nghi mình dụ dỗ hắn chứ?”
Vương Quốc Hoa thực ra không nghĩ đến việc này. Nghiêm Giai Ngọc đứng vững liền trốn vào nhà. Cô lấy khăn lông ném cho Vương Quốc Hoa rồi lao thẳng vào phòng ngủ. Cô đứng trước gương nhìn mà có chút giật mình, đã lâu rồi mình không có vẻ mặt này.
Vội vàng thay quần áo, chải lại tóc, lúc này Nghiêm Giai Ngọc mới đi ra. Vương Quốc Hoa cởi áo và quay lưng lại lau người. Đứng trước cửa phòng ngủ Nghiêm Giai Ngọc nhìn cơ thể cường tráng đó mà chân không khỏi run lên. Đã bao năm phòng này không có mùi đàn ông.
Vương Quốc Hoa không thích cảm giác ướt át do quần áo dính vào mang lại, đáng tiếc đây không phải nhà mình nếu không Vương Quốc Hoa đúng là muốn tắm một chút.
Thấy Vương Quốc Hoa muốn xoay người, Nghiêm Giai Ngọc đi tới cầm lấy áo của hắn:
– Tôi là khô giúp cậu.
– Chị sao lại ở đây? Huyện ủy không phân phối phòng cho chị sao?
Vương Quốc Hoa bắt đầu đi vòng vo nghe ngóng tin tức.
– Trước đây tôi cũng ở tập thể huyện ủy một thời gian sau đó …
Nghiêm Giai Ngọc không nói nữa. Thời gian ở tập thể là thời gian buồn đau của cô.
– Không biết lúc nào mới được phân phòng nữa, tôi vừa tốt nghiệp, trong thời gian ngắn đừng mong tiến vào tập thể như lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa tự giễu mình. Nghiêm Giai Ngọc thấy bàn là ấm lên liền cầm là.
– Lãnh đạo chủ yếu của huyện bình thường rất ít ở tập thể, bọn họ thường có phòng tại khách sạn Nam Sơn.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không thèm để ý nói:
– Còn có chuyện này ư? Trước đây tôi không biết đó. Xem ra có quyền đúng là tốt.
Nghiêm Giai Ngọc không cho là đúng:
– Chuyện này rất bình thường, làm lãnh đạo nếu không có đặc quyền thì ai còn cố bò lên làm gì? Chẳng qua nói đi cũng nói lại, ngồi ở vị trí lãnh đạo cũng không dễ dàng, bao người nhìn chằm chằm vào, hơi không cẩn thận một chút là ngã. Ví dụ như lần này ai biết có mấy lãnh đạo bị liên quan chứ?
– Chị không phải khuyên tôi cố bò lên sao? Đáng tiếc không có cơ hội nịnh lãnh đạo, muốn bò lên cũng khó khăn.
Vương Quốc Hoa nói làm Nghiêm Giai Ngọc nhớ đến câu khó nghe của hắn nên tay run lên đôi chút.
– Có ý tốt khuyên cậu lại bị mắng như chó, nhớ đến lại làm người ta tức.
Nghiêm Giai Ngọc không biết lấy can đảm từ đâu mà trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, tư thế này không ngờ rất quyến rũ. Vương Quốc Hoa nhìn lại với ánh mắt khác thường làm Nghiêm Giai Ngọc sợ sợ. Cô vội vàng cầm chiếc áo run rẩy giơ lên:
– Là xong rồi, mau mặc vào đi.
Vương Quốc Hoa cầm lấy mặc vào. Lúc hắn cài khuy áo xong, Nghiêm Giai Ngọc mới có phản ứng mình làm sao giống bạn gái hay vợ hắn vậy. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy Vương Quốc Hoa đang nhìn vào ngực cô ở chỗ một chiếc khuy bị bật ra.
– Tiểu quỷ, hai mắt nhìn đi đâu thế?
Nghiêm Giai Ngọc tức giận nói.
Cách gọi này làm Vương Quốc Hoa hơi đau răng. Nghiêm Giai Ngọc nói không sai, hắn bây giờ đúng là hơi non, chẳng qua hắn có tâm lý trưởng thành nên không dễ bị bại như vậy, ánh mắt càng càn rỡ hơn.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngực Nghiêm Giai Ngọc. Sau mấy lần tiếp xúc, hắn biết cơ thể cô rất co dãn. Giờ phút này ngực cao vút lên, từ cổ áo có thể thấy nửa quả bóng trắng, thì ra bên trong không có áo lót.
– Không cho nhìn linh tinh.
Nghiêm Giai Ngọc nhẹ nhàng đẩy ngực Vương Quốc Hoa, động tác này quả thật là hành vi dụ dỗ. Thực ra Nghiêm Giai Ngọc không biết mình lấy can đảm từ đâu mà làm như vậy.
Nếu Vương Quốc Hoa là một tên chưa biết mùi đời thì nhất định đã thua trận bỏ chạy. Vì thế hắn giữ lấy tay Nghiêm Giai Ngọc làm cô hốt hoảng.
– Bỏ ra tiểu quỷ.
– Tôi có chỗ nào nhỏ? Chị thấy rồi sao?
Đối phó một người phụ nữ thì Vương Quốc Hoa có rất nhiều biện pháp.
Nghiêm Giai Ngọc chỉ là con hổ giấy chứ đâu có kinh nghiệm thực chiến gì. Cô vốn định dọa Vương Quốc Hoa vì hắn còn trẻ, nhưng khi cảm thấy thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó, Nghiêm Giai Ngọc lại bối rối. Cô đi vào phòng ngủ và nói:
– Cậu về đi, hết mưa rồi.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng thổi sáo một tiếng. Hắn chậm như rùa cầm hộp bánh ngọt đi được hai bước rồi dừng lại:
– Có thể tìm giúp tôi chiếc xe không? Tôi phải về nhà nhưng giờ này sợ không có xe về xã Bàn Long.
– Cậu có bằng lái không?
Nghiêm Giai Ngọc lúc này cũng bình tĩnh lại một chút.
– Không có nhưng biết lái xe.
– Cậu chờ chút, tôi gọi điện cái.
Gọi điện xong, Nghiêm Giai Ngọc nói với Vương Quốc Hoa:
– Vào phòng trong ngồi đi, cậu đừng để người khác thấy đó.
Vương Quốc Hoa vào phòng ngủ Nghiêm Giai Ngọc, phòng không lớn, chiếc áo lót màu đen trên ga giường màu trắng rất bắt mắt nên muốn không thấy cũng khó. Không ngờ là bộ đồ lót gợi cảm, còn có viền hoa. Nghiêm Giai Ngọc đi theo vào thấy vậy không khỏi đỏ bừng mặt. Cô đẩy hắn:
– Ra ngoài chút.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn chằm chằm vào ngực đối phương. Nghiêm Giai Ngọc theo bản năng đưa tay che ngực:
– Xin cậu đó, cho chị chút mặt mũi đi.
Vương Quốc Hoa không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đó, một không khí mờ ám tràn ngập cả phòng. Không biết qua bao lâu khi ngoài cửa có tiếng còi ô tô, Nghiêm Giai Ngọc mới bừng tỉnh mà lao ra ngoài.
Chương 17 : Vương gia câu.
Xe là một chiếc Jetta còn khá mới. Quận Lưỡng Thủy năm 94 chạy trên đường chủ yếu là xe Charade, có thể có một xe Jetta này chạy coi như rất có mặt mũi, càng đứng nói là huyện Nam Sơn – một nơi nghèo khó.
– Xe của phòng giao thông nhưng không cần dùng gấp, cậu lái cẩn thận một chút là được.
Nghiêm Giai Ngọc nói xong liền đứng bên nhìn Vương Quốc Hoa lên xe.
Lúc đầu nói mượn xe chẳng qua chỉ là do Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, ai ngờ Nghiêm Giai Ngọc không hề do dự mà gọi điện ngay. Từ chuyện nhỏ này Vương Quốc Hoa thấy được năng lực của Nghiêm Giai Ngọc ở thị trấn. Đoạn mập mờ trong phòng vừa nãy theo Vương Quốc Hoa thấy chỉ là bước đầu mà thôi. Một chiếc xe Jetta có gì chứ, trước kia hắn còn quyến rũ một cô đi xe BMW đi thuê phòng, làm cô ta không ngừng rên rỉ.
Về quan hệ với Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa quả quyết xác định chỉ là quan hệ đồng nghiệp thêm tình bạn, ừ nếu phát triển tốt thì là tình nhân. Tình cảm theo Vương Quốc Hoa thấy rất vô nghĩa thậm chí hắn còn tự hào mình vẫn còn là “đồng nam”
Nghiêm Giai Ngọc biết lái xe, nhìn Vương Quốc Hoa thành thạo đạp ga, quay đầu, động tác này quá lão luyện làm Nghiêm Giai Ngọc tò mò vì hắn chưa có bằng.
Xe đi đã xa, Nghiêm Giai Ngọc buồn vu vơ xoay người vào trong. Lúc đóng cửa cô còn nhìn tay phải mình một chút, cái cảm giác như bị ép vào tường ập đến làm cô không nhịn được đưa tay lên mũi, bên trên đầy mùi đàn ông.
“Lớn nhỏ của hắn có quan hệ gì đến mình?” Nghiêm Giai Ngọc không nhịn được nhỏ giọng nói.
…
Vương Quốc Hoa không biết tâm trạng Nghiêm Giai Ngọc lúc này như thế nào, càng không biết tâm trạng của Sở Sở.
Ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, Sở Sở lúc này đang đối diện với một người đàn ông, không ai nhường ai. Người đàn ông trông đẹp trai gấp đôi Vương Quốc Hoa này là Sở Giang Thu – chủ tịch một công ty nhà nước khổng lồ. Bên cạnh Sở Giang Thu là một người phụ nữ trông rất đáng yêu.
Sở Giang Thu biết mình không có biện pháp gì với con gái Sở Sở. Sau khi tái hôn, quan hệ giữa bố con trở nên lạnh nhạt hơn. Thủy Trung Lăng chỉ hơn Sở Sở có ba tuổi.
Trước đó Sở Giang Thu dạy Sở Sở không khác gì thùng rỗng kêu to, không nghe không hỏi. Trên thực tế Sở Giang Thu rất chú ý từng cử động của con gái. Nếu như nói trước đây Sở Giang Thu muốn can thiệp cuộc sống riêng của Sở Sở thì nhất định là khơi mào chiến tranh của cả hai, như vậy bây giờ Sở Giang Thu cho rằng dù có chiến tranh cũng phải can thiệp.
– Đi từ NJ, lái xe đến một thị trấn của tỉnh Giang Nam, gặp một bạn học nam, có chuyện này ư?
– Nhàm quá.
Câu nói trịnh trọng của Sở Giang Thu đổi lại hai chữ này của Sở Sở cùng với một ánh mắt xem thường.
– Con …
Sở Giang Thu vỗ mạnh vào tay vịn. Y định đứng lên nhưng Thủy Trung Lăng ở bên đã kịp thời nhét quả táo vào miệng chồng. Cô chỉ nở nụ cười là đủ để hóa ngọn lửa giận của Sở Giang Thu thành hư vô.
– Để em nói với Sở Sở.
Thủy Trung Lăng nhẹ nhàng nói làm Sở Giang Thu không thể từ chối. Y hừ một tiếng cắn quả táo rồi đi lên tầng.
Sở Sở cũng không ghét Thủy Trung Lăng, ngược lại còn tôn trọng người phụ nữ xinh đẹp, hiểu biết này. Sở Sở cũng không cho rằng Thủy Trung Lăng có gì sai. Một người phụ nữ có quyền theo đuổi hạnh phúc. Bố cô không thể nghi ngờ là rất xuất sắc, Thủy Trung Lăng yêu ông là bình thường. Sở Sở không thể chấp nhận là khi mẹ mình mất mà bố không ở bên người. Mẹ cô chỉ có nguyện vọng nhìn chồng lần cuối mà không được thỏa mãn. Có thể nói mẹ cô mang theo nuối tiếc mà đi, lúc ấy Sở Giang Thu còn đang đi thị sát một công ty con cách đó ngàn dặm. Trước khi Sở Giang Thu đi, bệnh của vợ đã rất nặng nề. Sở Sở từng xin bố đừng đi công tác nhưng trong lòng Sở Giang Thu chỉ có sự nghiệp nên vẫn đi.
Sở Sở biết lý lẽ nên không chuyển cơn oán giận lên người Thủy Trung Lăng, bởi vì như vậy không công bằng.
– Ba con cũng là vì tốt cho con thôi.
Thủy Trung Lăng thực ra rất thích cô bé nhỏ hơn mình ba tuổi. Sở Sở thông minh, xinh đẹp, biết lý lẽ. Thủy Trung Lăng cho rằng Sở Sở không tha thứ cho bố là có lý do, cô thầm nghĩ nếu là mình cũng không có cách nào tha thứ.
– Biết, nếu so sánh với sự nghiệp với con gái thì không biết cái nào nặng hơn.
Sở Sở nói rất lạnh lùng, Thủy Trung Lăng bất đắc dĩ xua tay nói:
– Nói vậy là không công bằng, ý của bố con là gia cảnh kém một chút cũng không sao, quan trọng nhất là biết hết, nhân cách tốt.
– Ông ấy có phải cho rằng một con nhà nông dân theo đuổi tôi chỉ là vì vẻ ngoài và gia thế của tôi không?
Sở Sở bình tĩnh hỏi lại một câu. Thủy Trung Lăng có thể cảm nhận được Sở Sở đang chuẩn bị nổi cơn giận.
Câu nói của Sở Sở, Thủy Trung Lăng không thể phủ nhận, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu. Sở Sở nói:
– Hai người sai rồi, hắn chưa từng theo đuổi tôi.
Thủy Trung Lăng kinh ngạc nhướng mày, cô đang định hỏi thì Sở Sở đã giành nói trước:
– Dì đừng lên tiếng vội, tôi hỏi dì nếu như dì rất nghèo đột nhiên có được bốn triệu thì dì sẽ làm như thế nào?
Thủy Trung Lăng mở to chiếc miệng xinh đẹp, nhíu mày nói:
– Như vậy đúng là có chút đau đầu. Dì nghĩ mình sẽ ăn ngon một trận, sau đó mua một căn nhà, mua một tủ quần áo đẹp.
Sở Sở cười cười bởi vì cô cũng nghĩ như vậy. Thủy Trung Lăng nói xong, Sở Sở đứng lên cười nói:
– Hắn cho tôi toàn bộ số tiền đó, dì có tin không?
Nói xong Sở Sở liền cất bước ra cửa, Thủy Trung Lăng há hốc mồm định gọi, Sở Sở như biết cô làm gì nên vẫy vẫy tay:
– Tôi biết dì tin. Nói với người trên lầu đừng nghĩ mọi cách đưa mấy tên gọi là thanh niên xuất sắc đến trước mặt tôi.
– Chờ chút.
Thủy Trung Lăng vẫn đuổi theo nắm tay Sở Sở. Cô có chút tò mò hỏi:
– Còn có một vấn đề là trong mắt con có cuộc sống lý tưởng không? Có thì là gì?
– Ừ, vấn đề này sau này dì sẽ thấy.
…
Bí thư đảng ủy xã Bàn Long ngồi chẳng qua chỉ là một chiếc xe Cát phổ Bắc Kinh 212, đối với người dân ở xã mà nói thì xe Jetta ở thời đại này chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Vương Quốc Hoa tuyệt đối không muốn khoe khoang, lúc đầu chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi mượn xe vậy mà mượn được. Hắn cũng không hề khách khí, nếu không đi xe ba bánh mất tiếng về đến xã Bàn Long, sau đó may mắn thì lên một xe ngựa đi xóc nảy mất 10 phút về thôn, còn nếu không chỉ có thể đi bộ nửa tiếng về thôn Vương gia câu.
Từ thôn Vương gia đến xã Bàn Long chỉ có một con đường đá. Nói đến con đường này không thể nghi ngờ chính là niềm tự hào của người dân thôn. Mười năm trước con đường này cứ gặp mưa là ngập đến mắt cá chân, dù là mấy xe máy vượt đồng cũng khó đi. Mười năm trước bí thư chi bộ thôn – Vương Hữu Hòa khởi xướng nên toàn bộ già trẻ thôn ra trận, lợi dụng lúc nông nhàn mà khiêng đá trên núi xuống mới có con đường đá này.
Xe chạy vào thôn kéo theo một đám trẻ con. Vương Quốc Hoa từ xe xuống lấy ra một nắm kẹo ném cho bọn trẻ.
Từ trước đến giờ xe đẹp nhất đến thôn Vương gia chẳng qua chỉ là xe Jeep của lãnh đạo xã, Vương Quốc Hoa dừng xe trước nhà chính là tin tức lớn nhất thôn.
– Thằng hai nhà Vương Lão Thật đúng là có tiền đồ, đi xe về nhà còn tốt hơn xe của Bí thư đảng ủy xã.
Những lời này là câu đọng nhiều nhất trên miệng dân thôn. Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, bí thư chi bộ thôn Vương Hữu Hòa đã ngậm điếu thuốc một đồng một bao xuất hiện trước xe.
– Nhị tử, được đó. Xe còn xịn hơn xe của bí thư xã.
Vương Hữu Hòa rất tự hào nói giống như mình đi xe Jetta vậy.
– Bác, đây là cháu biếu bác, mời bác mau nhận đừng để người ngoài thấy.
Cách đối phó Vương Hữu Hòa của Vương Quốc Hoa rất trực tiếp, một bao Hồng sơn nhanh chóng đưa tới. Mắt Vương Hữu Hòa sáng lên vội vàng nhận lấy bỏ túi.
– Thằng này được.
Khen xong, Vương Hữu Hòa chắp tay lớn tiếng nói vào trong nhà.
– Vương Lão Thật, thằng hai nhà chú về, tối tôi tới uống rượu.
Vương Lão Thật đang sửa lại chỗ tường rơi vữa không biết tình hình bên ngoài, nghe thấy tiếng ồn cũng không muốn ra xem. Nghe thấy tiếng của Vương Hữu Hòa, ông mới từ từ đi ra. Thấy con mình đứng trước xe con, Vương Lão Thật hơi thẳng lưng lên quay đầu lại hét vào nhà bếp.
– Con về kìa bà nó, thằng hai về.
Một cô bé từ nhà bếp chạy ra trước. Cô bé tết tóc hai bên trông rất đáng yêu, vừa chạy vừa kêu:
– Cậu, cậu.
Trần Thúy Hoa không ngừng lau tay lên tạp dề cũng đi ra. Thấy Vương Quốc Hoa xách túi lớn túi nhỏ từ xe xuống, bà nở nụ cười rất tươi.
Trong túi đầy kẹo, cô cháu gái Tạ Dao mới hài lòng chạy ra phía đầu thôn gọi chị gái Vương Quốc Hoa là Vương Tú Tú đến giúp.
Trước cửa Vương gia rất náo nhiệt.
Chương 18 : Câu cá
Thôn Vương gia câu về tối rất nhanh yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu là giai điệu chính. Nhưng nhà Vương Lão Thật hôm nay lại sáng rực lên bày bảy tám bàn ăn. Bàn chính giữa phân biệt ngồi mấy người như bố con Vương Quốc Hoa, anh rể Tạ Mãn Hòa, bí thư chi bộ thôn Vương Hữu Hòa, trưởng thôn Vương Long, đội trưởng dân phòng Vương Hổ.
Vương Quốc Hoa làm ăn tốt, có thể ngồi cùng bàn uống rượu với hắn cũng là chuyện có thể diện. Rượu là do Vương Quốc Hoa mang về, người dân trong thôn chủ yếu uống rượu tự nấu.
Bữa ăn kéo dài hai tiếng, khi thức ăn coi như hết, Vương Hữu Hòa vừa hút thuốc Hồng mai Vương Quốc Hoa mời, ông vừa cười nói:
– Thằng hai, cháu coi như đã làm ăn tốt, có thể nghĩ biện pháp giúp thôn không? Không phải bác làm khó cháu, tình hình trong thôn cháu cũng biết đó, người nhiều đất ít, đất chỉ có từng đó. Mấy người già thì còn đỡ, đám thanh niên cả ngày nhàn rỗi cũng không phải chuyện tốt mà.
Trưởng thôn Vương Long uống ực hết chén rượu cười nói:
– Lão bí thư nói đúng. Thằng hai làm lớn thì dù không thể giúp cũng có thể nghĩ biện pháp mà. Làm mệt một chút cũng không sao, có thể kiếm được tiền là được.
Vương Hữu Hòa nói, Vương Quốc Hoa vốn định từ chối. Phải biết hắn bây giờ làm cũng chưa tốt gì. Hơn nữa ở huyện Nam Sơn này có rất nhiều sức lao động thừa. Chẳng qua Vương Long nói lại làm Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ đến Tằng Trạch Quang bảo mình sửa bản thảo nên động tâm.
– Chuyện này không dễ làm, có nhiều người có sức muốn tìm việc làm.
Vương Quốc Hoa trầm giọng làm ánh mắt đầy hy vọng của mọi người trở nên ảm đạm hơn nhiều. Không nghĩ Vương Quốc Hoa lại nói:
– Chờ cháu về huyện sẽ nghĩ biện pháp. Cùng lắm cháu tìm quan hệ xem có thể đưa người của thôn đi các nơi kiếm tiền không?
– Vậy thì tốt quá, bác chỉ biết thằng hai có biện pháp. Lão Thật, chú sinh con tốt.
Vương Hữu Hòa hưng phấn vỗ đùi khen.
– Bác, cháu phải nói trước việc này chưa chắc đã được nhưng cháu sẽ cố hết sức.
Vương Quốc Hoa nói thêm một câu.
– Bác biết, thành hay không cũng không trách cháu.
Khách lảo đảo đi về, Vương Quốc Hoa mua một chiếc chăn mới về cho bố, sau đó đưa cho ông bố điếu thuốc rồi ngồi nói chuyện. Bà mẹ và chị gái thu dọn chén bát, anh rể Tạ Mãn Hòa ngồi xổm bên hút thuốc rất vui vẻ.
– Hai, chuyện bác Hòa nói không cần gấp, đầu tiên tìm việc cho anh rể con. Chuyện nhà mình làm xong rồi mới tới người khác.
Vương Lão Thật nói.
Vương Quốc Hoa không khỏi thầm than bố mình ích kỷ và khôn khéo. Hắn vốn định đưa chút tiền cho nhà nhưng đột nhiên trực tiếp đưa tiền cũng không phải biện pháp, có khi lại làm bọn họ sợ.
– Việc này con sẽ nhớ kỹ, về con nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Vương Quốc Hoa lập tức đáp ứng. Hắn thầm nghĩ nếu không được thì mình sẽ mua một cửa hàng trên phố huyện để chị gái bán hàng tạp hóa sống qua ngày.
Tạ Mãn Hòa nghe xong không khỏi cười vui hơn. Chị gái Vương Tú Tú ở bên cạnh tự hào nói:
– Tạ Mãn Hòa, sau này anh nhất định phải nhớ chú hai đối tốt với anh.
– Chị nói vậy làm gì? Người một nhà cần gì phải khách khí chứ?
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa chúc thọ mẹ làm Trần Thúy Hoa vui đến độ không mở nổi mắt. Người nhà ăn trưa rất vui vẻ. Lúc cắt bánh ngọt, Vương Quốc Hoa đã kín đáo đưa mẹ 500 đồng, Trần Thúy Hoa chết sống không chịu nhận cuối cùng nói giữ lại làm tiền lấy vợ cho Vương Quốc Hoa.
….
Vương Quốc Hoa lên thị trấn đã là tối mịt. Hắn gõ cửa nhà Nghiêm Giai Ngọc, bên trong lộ ra khuôn mặt vui mừng. Vương Quốc Hoa lấy một túi đựng quà miền núi đi vào.
– Tôi đổ đầy bình xăng rồi, người trên núi không có gì tốt, chỉ có mấy thứ này.
Nghiêm Giai Ngọc nhìn qua như vừa tắm xong, cô mặc chiếc váy ngủ màu lam nhạt. Nghiêm Giai Ngọc đứng cửa nhìn Vương Quốc Hoa cầm túi lệ mệ đi vào. Vương Quốc Hoa đặt túi vào phòng khách, ném chìa khóa tới. Nghiêm Giai Ngọc cầm lấy cười nói:
– Ăn tối chưa? Chưa ăn thì cùng ăn, ăn mình cũng chán.
Vương Quốc Hoa vốn định từ chối nhưng nghĩ làm thế sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của phụ nữ.
– Được, đỡ phải về ăn mì.
Không lâu sau trên bàn đã có bốn món, một bát canh, cô về phòng còn mang theo một chai Mai đài.
– Uống một chút chứ?
Vương Quốc Hoa có không ít kinh nghiệm uống rượu với phụ nữ, chẳng qua chủ yếu là ở quán bar. Bây giờ chỉ có một nam một nữ, rượu uống nhiều có khi xảy ra chuyện nên hắn do dự.
– Sao? Không biết uống sao? Nếu vậy thì thôi, ăn cơm.
Nghiêm Giai Ngọc thấy Vương Quốc Hoa do dự nên hơi mát mát.
– Đàn ông sao có thể nói không biết.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua điểm trồi trên ngực Nghiêm Giai Ngọc, thói quen ba hoa trở lại. Chẳng qua hắn nói xong lại thấy hối hận vì câu nói hơi mập mờ của mình.
– Có được hay không thử mới biết.
Nghiêm Giai Ngọc không tự giác ưỡn ngực lên và nhìn tới đầy quyến rũ. Nghiêm Giai Ngọc không phục vì mình toàn thua hắn. Nghiêm Giai Ngọc quyết định phải cho Vương Quốc Hoa biết một điều hắn còn quá non.
Dụ dỗ anh? Muốn trâu già gặm cỏ non ư? Vương Quốc Hoa cười ha hả trong lòng nhưng lại gật đầu ra vẻ thành thật. Rất rõ ràng động tác này có hiệu quả làm Nghiêm Giai Ngọc không dám thừa thắng truy kích.
Vương Quốc Hoa uống tốt, Nghiêm Giai Ngọc uống cũng không kém, chuyện mượn rượu làm loạn sớm bị diệt từ trong trứng nước. Vừa uống vừa nói chuyện, nhân vật chính là Nghiêm Giai Ngọc. Bị Vương Quốc Hoa nói bóng nói gió nên Nghiêm Giai Ngọc thường tập trung vào vấn đề ở trụ sở huyện ủy, ủy ban.
Nghiêm Giai Ngọc bình thường không phải người hay buôn nhưng không có nghĩa cô không nghe được gì. Trụ sở huyện ủy chỉ rộng từng đó, người chỉ có từng đó, có chuyện muốn không nghe cũng không thể.
– Bí thư Lý đã xác định đến Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, chủ tịch Tằng bị thẩm tra, phó chủ tịch Chu có lẽ không thoát kiếp. Chuyện nhà máy dệt bọn họ làm hơi quá, tài sản cố định mấy chục triệu cậu đoán bọn họ bán bao nhiêu không? Ba triệu. Đúng, lão Chương phòng cậu lần này sợ là sẽ rời núi sang làm phó chủ tịch huyện.
Vương Quốc Hoa rời khỏi nhà Nghiêm Giai Ngọc đã là 9h. Mặc dù chỉ có hai người nhưng hai bên biết khống chế mình. Vương Quốc Hoa là do đầu óc trầm ổn, Nghiêm Giai Ngọc khống chế mình là do tính cách.
Lần uống rượu này không phải không có thành quả, quan hệ hai người thân hơn nhiều. Vương Quốc Hoa gọi Nghiêm tỷ, Nghiêm Giai Ngọc lại gọi hắn là Tiểu quỷ.
…
Trời chiều ngả về tây, Tằng Trạch Quang ngồi một mình buông câu ở hồ nước phía sau khách sạn Nam Sơn. Cuộc thẩm tra ba ngày là kết thúc, thị ủy khi nào có kết luận thì còn phải chờ.
Đối với con đường chính trị của mình, Tằng Trạch Quang không quá để ý trong lòng. Y vốn là cán bộ muốn làm việc, đến đâu cũng là làm việc. Tằng Trạch Quang thậm chí cho rằng bị đình chỉ công tác không phải chuyện xấu. Mấy ngày nay làm y cảm thấy rõ sự ấm lạnh của con người.
Lúc ở vị trí còn có người theo sát mình, có thể nói không có việc gì cũng đến gần mình. Còn hôm nay ngay cả thư ký cũng xin phép. Tằng Trạch Quang không khỏi buồn cười.
Phao hơi động, Tằng Trạch Quang lại không có ý nhấc câu. Y thấy con cá đang giãy trong nước khá giống mình, tiến lui làm sao không phải như một lần lại một lần câu cá.
– Chủ tịch Tằng, cá cắn câu kìa.
Vương Quốc Hoa không biết xuất hiện vào lúc nào. Hắn đoạt lấy cần câu đáng tiếc chậm nên con cá đã thoát.
– Ha ha, đây không phải Tiểu Vương sao?
Tằng Trạch Quang có ấn tượng khá tốt với Vương Quốc Hoa. Thấy hắn im lặng không nói móc mồi vào cần câu, y thầm nghĩ tên này là người của Lý Hùng Phi, mình và hắn có phải cùng bệnh không nhỉ?
– Chủ tịch Tằng, ngài đây là câu cá hay nuôi cá?
Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc. Nếu là trước kia Tằng Trạch Quang sẽ cho rằng hắn không lễ phép, bây giờ thì không. Y thấy đây là sự thân cận. Thân cận tên đang bị đình chỉ nói rõ gì? Nói rõ đối phương không có gì cần nhờ mình.
Tằng Trạch Quang đưa cho Vương Quốc Hoa một điếu thuốc, thấy Vương Quốc Hoa lấy chiếc zippo ra châm thuốc. Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
– Bật lửa này được đó, còn nữa tôi bây giờ không phải chủ tịch.
Tằng Trạch Quang đang thầm nghĩ hắn mới tốt nghiệp thì sao dùng được bật lửa mấy trăm đồng.
Vương Quốc Hoa có chút đắc ý nói.
– Bật lửa này là kèm theo của cuộc trao đổi, tôi lấy được từ tay Lý Vân – con bí thư Lý.
– Trao đổi gì?
Tằng Trạch Quang có chút tò mò Hoàng Mộng Chân. Theo y thấy Vương Quốc Hoa không nghe ra ý trong câu của mình.
– Cá cắn câu nữa kìa.
Chương 19 : Tiếp cận.
Vương Quốc Hoa không giỏi câu cá, hắn luống cuống tay chân nhấc cần nhưng cá lại thoát câu. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực. Tằng Trạch Quang mơ hồ cảm thấy hắn không muốn nhắc đến cuộc trao đổi kia nên cũng không muốn hỏi tiếp.
Hai người cùng im lặng. Ném cần xuống, Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
– Ngài câu tiếp, tôi đi trước.
Vương Quốc Hoa phải đi lại làm Tằng Trạch Quang muốn lưu hắn lại. Tằng Trạch Quang hô:
– Sao? Sợ tôi liên lụy cậu ư?
Vương Quốc Hoa thầm vui vẻ. Mấy hôm nay không phải làm việc vô ích, lấy lui làm tiến luôn có hiệu quả. Tằng Trạch Quang mặc dù là cán bộ chăm chú làm việc nhưng cũng là người ở quan trường nhiều năm, dán vào quá gấp có khi không phải chuyện tốt.
– Tôi có gì phải sợ? Một nhân viên bị bỏ xó, vào huyện ủy cũng là dùng suất ở lại trường đánh đổi.
Vương Quốc Hoa một lần nữa đặt mông ngồi xuống cạnh Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang bị giọng điệu tức giận của Vương Quốc Hoa làm ngẩn ra. Phải biết suất lưu lại trường đối với con một nhà nông dân miền núi là rất quan trọng. Có thể ở lại thành phố lớn như Thượng Hải không thua gì cá chép vượt long môn, nói quang tông diệu tổ cũng không quá đáng.
Tằng Trạch Quang đột nhiên thấy buồn cười vì mình đã quá cảnh giác. Một sinh viên mới ra trường mà mình lại đề phòng cao độ như vậy.
Sau đó Tằng Trạch Quang không hề hỏi gì, cũng không nói gì. Vương Quốc Hoa lặng lẽ ngồi bên nhìn phao chìm nổi nhưng cũng không chạm cần. Hai người không thèm để ý có thể câu cá hay không mà cứ ngồi im tại đó.
Trời dần tối, Vương Quốc Hoa đứng lên không nói gì mà đi thẳng. Tằng Trạch Quang không giữ hắn lại, y cầm cần lên rời đi. Thẩm tra đã kết thúc mặc dù không có kết luận xử lý nhưng y có thể tự do hoạt động.
Ba ngày sau đó chiều mỗi ngày Tằng Trạch Quang đều bày cần bên hồ, Vương Quốc Hoa cũng rất ăn ý đi bộ ra đó, không nói mấy câu với Tằng Trạch Quang, thi thoảng chỉ nói đến các chuyện mới xảy ra ở huyện ủy. Hắn ngồi tới khi trời tối đen liền vỗ mông rời đi.
Đến tối thứ tư Vương Quốc Hoa đứng lên định đi, Tằng Trạch Quang đột nhiên cười nói:
– Tiểu Vương, uống thế nào?
– Cũng được.
Vương Quốc Hoa nói một đằng nhưng mặt một nẻo, ý là mình uống rất tốt.
– Đi uống vài chén.
Tằng Trạch Quang chủ động mới, Vương Quốc Hoa nhìn nhưng không hề nói và nhúc nhích. Tằng Trạch Quang cười cười nhấc cần, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đi theo sau nửa bước.
Người nhà Tằng Trạch Quang không ở huyện Nam Sơn nên tạm thời ở trong một phòng của khách sạn Nam Sơn. Chủ khách sạn – Khương Cung Ninh cũng là người biết điều nên mặc dù Tằng Trạch Quang bị đình chỉ công tác nhưng vẫn không hề chậm trễ trong phục vụ, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Tằng Trạch Quang vẫn ở lại đây.
Tằng Trạch Quang ở phòng thuộc diện tốt nhất của khách sạn Nam Sơn. Tằng Trạch Quang gọi điện xuống bảo nhà ăn mang mấy món tới. Bỏ máy, Tằng Trạch Quang lấy hai chai Mao đài dưới giường ra.
– Hôm nay cho cậu mở mắt biết thế nào là Mao đài 60 năm.
Vương Quốc Hoa nhìn qua chai là biết đây là thứ tốt. Mao đài 60 năm, lúc ấy còn chưa thành lập nước cộng hào Trung Hoa.
Nuốt nước bọt, Vương Quốc Hoa đưa tay ngăn Tằng Trạch Quang lại lúc y đang định mở chai. Hắn cầm lấy hai chai ôm vào lòng.
– Rượu này không thể uống.
Tằng Trạch Quang cười cười nhìn Vương Quốc Hoa cẩn thận bỏ lại hai chai xuống dưới giường. Lúc Vương Quốc Hoa quay đầu lại thì gặp ngay ánh mắt của Tằng Trạch Quang. Hắn cười ha hả nói:
– Thực ra tôi cũng thèm nhưng nghĩ lại rượu này ngài còn có việc dùng.
Tằng Trạch Quang hơi giật mình rồi nghĩ mình quá mẫn cảm. Con nhà nông dân dù học từ nhỏ cũng có tâm cơ gì chứ? Hơn nữa động tác mấy ngày nay của mình rất bí mật, hắn sao có thể biết mình lén cố gắng.
– Ha ha, như vậy uống rượu khác.
Vừa nói Tằng Trạch Quang mở tủ lấy một chai Mao đài khác, đây là chai rượu 20 năm.
Vương Quốc Hoa lần này không hề khách khí cầm lấy mở ra. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tằng Trạch Quang trầm giọng nói:
– Vào đi.
Cửa mở ra, hai người vào, phía trước là nhân viên phục vụ của khách sạn, phía sau là Khương Cung Ninh.
Vương Quốc Hoa thấy người này liền đứng lên nói:
– Khương thúc.
Khương Cung Ninh chính là một nhân vật có tiếng ở huyện Nam Sơn, mặc kệ ai làm lãnh đạo huyện Nam Sơn nhưng đều khách khí với ông chủ có tài sản không dưới năm triệu này. Ở thời đại này khi kinh tế đứng đầu nên có tiền sẽ có địa vị.
Thực tế mấy ngày này Khương Cung Ninh vẫn quan sát chuyện xảy ra ở hồ nước. Từ tên xuống dưới của khách sạn Nam Sơn đều là người của Khương Cung Ninh, muốn không biết chuyện sau hồ nước cũng khó. Chẳng qua Khương Cung Ninh mới đầu không nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ tiếp cận Tằng Trạch Quang.
Đối với Vương Quốc Hoa, Khương Cung Ninh thật lòng cảm kích và thưởng thức. Lúc trước Vương Quốc Hoa cứu Khương Nghĩa Quân, Khương Cung Ninh đã vài lần đến cảm ơn, mang quà thì Vương Quốc Hoa nhận, tiền thì không nhận. Chỉ riêng đó Khương Cung Ninh đã biết hắn rất tự tôn.
Lúc này thấy Vương Quốc Hoa mỗi ngày đều tiếp xúc với Tằng Trạch Quang, Khương Cung Ninh mới đầu không thèm để ý nhưng nửa tiếng trước sau khi nhận được điện của con trai, y liền bảo nhân viên chú ý hai người. Biết hai người vào phòng gọi đồ ăn, Khương Cung Ninh lập tức cầm chia Mao đài 35 năm mang lên.
– Ha ha, Quốc Hoa sao lại ở đây?
Khương Cung Ninh ra vẻ không biết Vương Quốc Hoa không ở đây nên khách khí gật đầu.
– Lão Khương, anh có ý gì thế?
Tằng Trạch Quang chỉ chỉ chai rượu trong tay Khương Cung Ninh.
Khương Cung Ninh cười ha hả nói:
– Không có ý gì, trước đây được ngài giúp không ít nên hôm nay tôi mặt dày đến mời ngài uống hai chén.
Tằng Trạch Quang thầm giật mình. Y thầm nghĩ chuyện mình làm không thể lộ ra, sao tên giảo hoạt Khương Cung Ninh lại đến chứ?
– Không sợ bị liên lụy thì cứ ngồi.
Tằng Trạch Quang lạnh nhạt nói.
Sự xuất hiện bất ngờ của Khương Cung Ninh làm không khí bữa ăn trở nên nặng nề. Mặc dù Khương Cung Ninh cố gắng tạo không khí nhưng Tằng Trạch Quang không cho mặt mũi mấy.
Khương Cung Ninh ngồi chỉ mười phút là đứng lên.
Tằng Trạch Quang cũng không lên tiếng giữ lại, chờ sau khi Khương Cung Ninh đi ra y mới khinh thường nói:
– Một tên giảo hoạt.
Vương Quốc Hoa nghe ra ý bất mãn của Tằng Trạch Quang. Hắn do dự một chút rồi nói:
– Khương thúc làm kinh doanh nhưng tóm lại là người biết điều. Nếu so với đám người lạnh lùng trong chính trị thì tính cẩn thận của Khương thúc có đáng gì.
– Tuổi còn trẻ nếu như luôn oán hận thế giới sẽ không tốt.
Tằng Trạch Quang bị thuyết phục. Mấy hôm nay ở khách sạn Nam Sơn có thể nói y cảm nhận rõ sự lạnh nhạt, nói tóm lại so sánh với một số người thì Khương Cung Ninh vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy tâm trạng Tằng Trạch Quang tốt hơn không ít.
Một người lúc đen mà bên cạnh có một người nói chuyện sẽ dễ thân cận hơn. Lại nói theo Tằng Trạch Quang thấy thì Vương Quốc Hoa không có gì cần nhờ mình, tính tình hình như cũng lạnh nhạt. Nghĩ đến tài hoa mà hắn lộ ra trước đó, Tằng Trạch Quang càng lúc càng thấy nên bồi dưỡng hắn.
– Rượu này uống được, uống xong tối nhất định có thể ngủ ngon.
Vương Quốc Hoa vừa uống mà nói. Tằng Trạch Quang đang định lên tiếng dạy bảo một chút nhưng bị cắt ngang.
– Cậu đó, đừng uống.
Tằng Trạch Quang hừ một tiếng chặn không cho Vương Quốc Hoa rót nữa. Y nghiêm túc nói:
– Cậu có dám đi tìm Khương Cung Ninh lấy một chiếc xe rồi cùng tôi đi cả đêm lên tỉnh thành không?
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Quốc Hoa như cứng lại. Hắn im lặng nhìn Tằng Trạch Quang một lúc rồi đứng dậy đi ra. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tằng Trạch Quang nở nụ cười châm thuốc hút.
Điện thoại bàn vang lên, Tằng Trạch Quang cầm lấy ừ ừ một tiếng. Người gọi chính là Vương Quốc Hoa:
– Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tới giúp ngài dọn đồ hay là chờ ở bãi đỗ xe?
– Hỏi một câu, quan hệ giữa cậu và lão Khương là gì?
Tằng Trạch Quang giờ phút này như về lại vị trí chủ tịch, giọng nói đầy quyền uy.
– Tôi cứu con Khương thúc, coi như là bạn bè thân thiết với con Khương thúc.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đưa ra câu trả lời.
Tằng Trạch Quang im lặng một lát mới nói:
– Chờ, tôi sẽ xuống.
Chương 20 : Đi theo
– Chủ tịch, bây giờ là 9h, từ Nam Sơn đến tỉnh thành ít nhất mất năm tiếng đi xe, đến tỉnh thành cũng muộn. Không bằng ngài nghỉ trước, tôi cũng ngủ một lát, lát tôi lái xe.
Vương Quốc Hoa trầm ổn đưa ra đề nghị của bản thân. Tằng Trạch Quang thầm nghĩ tên này còn có thể lái xe ư? Đề nghị này rõ ràng có ý khác, không cần mang theo lái xe của khách sạn, chuyến đi này bí mật, càng ít người biết càng tốt. Còn có một ý khác là Vương Quốc Hoa vừa uống rượu, cứ như vậy lái xe sẽ không an toàn.
Sự cẩn thận của Vương Quốc Hoa làm Tằng Trạch Quang thầm khen trong lòng. Y gật đầu nói:
– Được, cứ như vậy đi.
Nói xong Tằng Trạch Quang dập máy xuống. “Coi như cậu ta miễn cưỡng qua cửa thứ nhất”
Thử thách hay không Vương Quốc Hoa không ý thức được. Sau khi đi ra hắn trực tiếp tới phòng Khương Cung Ninh mượn xe, lý do không nói còn nói không cần lái xe. Khương Cung Ninh cũng không hỏi gì, thậm chí lúc Vương Quốc Hoa lấy điện thoại phòng thì y cũng lấy cớ rời đi.
Khương Cung Ninh đứng ngoài hút thuốc khá lâu, lúc Vương Quốc Hoa đi ra, y cười nói:
– Quốc Hoa, chiều thằng ranh con nhà chú gọi về nói bảo chú cảm ơn cháu thay nó, còn nguyên nhân cụ thể nó không nói.
Khương Cung Ninh không nói thật. Thực tế Khương Nghĩa Quân đã nói rõ mình đang ở tỉnh thành, dựa vào quan hệ của Vương Quốc Hoa mà làm xong thủ tục mở cây xăng ở quận Lưỡng Thủy. Ngoài ra Khương Nghĩa Quân còn nói một câu bạn của Vương Quốc Hoa có quan hệ rất cứng trên tỉnh thành. Mở cây xăng cần quan hệ thì Khương Cung Ninh cũng biết rõ. Nếu mở ở huyện Nam Sơn, với quan hệ của Khương Cung Ninh thì không khó để bắt, chủ yếu là ở quận Lưỡng Thủy. Đó là nơi đóng trụ sở thị ủy, ủy ban, qua đó có thể thấy Vương Quốc Hoa bây giờ mặc dù không có gì nổi bật nhưng năng lực ẩn dấu là không thể coi thường. Vương Quốc Hoa tiếp cận Tằng Trạch Quang, tất nhiên là có mục đích, nhất định là biết gì đó ở trên tỉnh.
Quan hệ của Khương Cung Ninh chủ yếu ở huyện, trên thị xã thì y căn bản không biết. Bây giờ đột nhiên biết Vương Quốc Hoa có quan hệ trên tỉnh, nếu bỏ qua cơ hội này thì coi như y sống uổng cả đời. Khương Cung Ninh không phải Khương Nghĩa Quân, tình nghĩa theo y thấy cũng cần lợi ích gắn vào. Hôm nay Khương Nghĩa Quân gọi về quá kịp thời, nếu không Khương Cung Ninh dù thấy Vương Quốc Hoa cũng coi như không thấy.
Khương Cung Ninh là người như thế nào thì Vương Quốc Hoa cũng biết rõ. Thấy Khương Cung Ninh xuất hiện trong phòng Tằng Trạch Quang, hắn biết Khương Cung Ninh đã được Khương Nghĩa Quân báo tin gì đó. Cụ thể là gì thì Vương Quốc Hoa không quan tâm. Sau đó việc mượn xe gọi điện đã nói rõ một việc Khương Nghĩa Quân được lợi từ Du Phi Dương.
– Cảm ơn chú, nhờ chú cho cháu một phòng ngủ tạm.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói.
Khương Cung Ninh rất dứt khoát đáp ứng. Y gọi điện bảo nhân viên phục vụ mang chìa khóa lên. Vương Quốc Hoa định đi nghỉ, Khương Cung Ninh cười nói:
– Quốc Hoa, cháu thấy khách sạn Nam Sơn còn cần cải tiến gì không?
Khương Cung Ninh hỏi như thuận miệng nhưng Vương Quốc Hoa lại suy nghĩ khá lâu mới nói:
– Không có gì cần sửa nhưng thật ra chú nên lập chế độ Vip.
– Chế độ Vip gì cơ?
Khương Cung Ninh vừa nãy chẳng qua chỉ là muốn nhắc Vương Quốc Hoa rằng ở huyện Nam Sơn này do y nắm giữ tài nguyên. Ai ngờ Vương Quốc Hoa lại đưa ra chế độ gì đó.
– Khách sạn Nam Sơn bây giờ không có đối thủ cạnh tranh. Ý của cháu là tại sao không biến khách sạn Nam Sơn thành nơi tượng trưng cho thân phận? Kinh nghiệm thực tế thì cháu không có, làm như thế nào phải do chú tự quyết định.
Vương Quốc Hoa không phải không có kinh nghiệm chẳng qua không muốn có lợi quá cho lão hồ ly này.
Vương Quốc Hoa đi, Khương Cung Ninh đứng trong văn phòng cẩn thận suy nghĩ cái gọi là chế độ Vip.
2h sáng Vương Quốc Hoa bị điện thoại đánh thức. Hắn dậy rửa mặt sau đó mới gọi điện đánh thức Tằng Trạch Quang. Mười phút sau hắn đang chuẩn bị ra cửa phòng đợi Tằng Trạch Quang thì có tiếng gõ cửa.
Hắn mở cửa thấy là nữ nhân viên trực ban. Cô đưa một túi tới:
– Thưa anh, đây là điện thoại di động mà ông chủ bảo tôi đưa cho ngài.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ trong tay Tằng Trạch Quang không có điện thoại, chắc do lúc bị đình chỉ công tác nên điện thoại di động bị lấy lại. Vương Quốc Hoa không khỏi thầm phục Khương Cung Ninh nhiều kinh nghiệm nên mới chuẩn bị chu đáo đến thế.
Cầm máy cảm ơn xong Vương Quốc Hoa đi đến phòng Tằng Trạch Quang, khẽ gõ cửa. Tằng Trạch Quang cầm một túi đi ra, Vương Quốc Hoa thấy thế liền đưa tay cầm lấy.
Xe Santana cũ rời khỏi khách sạn Nam Sơn chạy theo hướng lên tỉnh thành. Tằng Trạch Quang ngồi phía sau bất ngờ phát hiện Vương Quốc Hoa lái xe rất ổn, kỹ thuật không thua gì lái xe cũ của mình. Tằng Trạch Quang không nghĩ ra hắn là con nhà nông dân thì cần gì học lái xe?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tằng Trạch Quang vẫn không nói gì. Vương Quốc Hoa không nói nhiều, chỉ chăm chú lái xe. Đến nửa đêm thấy Tằng Trạch Quang đã ngủ, Vương Quốc Hoa cẩn thận giảm tốc độ đôi chút.
Xe đến tỉnh thành đã là 8h30 sáng, Vương Quốc Hoa tìm một nhà vệ sinh công cộng đi giải quyết sau đó mới đánh thức Tằng Trạch Quang.
– Đến tỉnh thành rồi ư?
Tằng Trạch Quang ưỡn lưng nói.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Tằng Trạch Quang thấy trong tay Vương Quốc Hoa cầm một điện thoại di động. Y thầm khen đi theo lãnh đạo nếu chuyện gì cũng chờ lãnh đạo nói mới làm thì tuy lãnh đạo yên tâm nhưng không quá thích.
Cầm điện thoại mà Vương Quốc Hoa đưa tới, Tằng Trạch Quang ấn số. Vương Quốc Hoa biết ý tránh ra xa bảy tám mét hút thuốc. Tằng Trạch Quang nhìn điện thoại, trong lòng không biết nói gì về Vương Quốc Hoa nữa.
Nói chuyện xong, Tằng Trạch Quang bất ngờ phát hiện Vương Quốc Hoa ngăn một xe taxi lại nên tò mò hỏi:
– Sao vậy?
– Tôi không quen đường trên tỉnh nên bảo y dẫn đường một đoạn.
Tằng Trạch Quang vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
– Đến tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa ném ra 10 đồng cho lái xe rồi xoay người lên xe. Hơn 10 phút sau đến trụ sở tỉnh ủy. Vương Quốc Hoa dừng xe cách mấy chục mét, xuống xe mở cửa nói:
– Sếp, ngài đi làm việc, tôi ngồi trne xe ngủ một lát.
Tằng Trạch Quang không nói gì chỉ gật đầu cầm túi rời đi. Đi được vài chục mét, Tằng Trạch Quang gọi điện:
– Thư Vân, anh đến tỉnh ủy rồi.
Thư Vân – vợ Tằng Trạch Quang đang làm một phó trưởng phòng phòng quản lý cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Thư Vân bình thường khá nhún nhường, khiêm tốn nên ít ai biết chú của cô là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Thư Đồng Khánh.
Dập máy, Thư Vân nhìn quanh phát hiện không thấy ai chú ý đến mình nên ấn số.
– Chú, anh ấy đến.
Tằng Trạch Quang chờ không lâu Thư Vân đã đi ra. Từ xa thấy chồng nhìn vẫn ổn, thậm chí mặt mày sáng người, Thư Vân mới yên tâm.
…
Vương Quốc Hoa rất nhanh ngủ thiếp đi. Lái xe đường dài đúng là mệt. Thư Vân đứng trước xe không khỏi có chút buồn bực, chồng dặn dẫn cậu thanh niên này về nhà nghỉ, còn cố ý nhấn mạnh cậu ta không phải lái xe.
Tằng Trạch Quang chưa bao giờ chủ động mang đồng nghiệp về nhà, lần này coi như phá lệ. Thư Vân rất tò mò, thấy là một cậu thanh niên thì cô càng buồn bực.
Vương Quốc Hoa tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa xe. Hắn cảnh giác nhìn Thư Vân:
– Chị này, có việc gì thế?
– Tôi tên Thư Vân, Trạch Quang bảo tôi dẫn cậu đến nhà nghỉ ngơi.
Thư Vân cười cười giải thích. Vương Quốc Hoa vội vàng mở cửa xuống xe nói:
– Thì ra là Thư tỷ, tôi là Vương Quốc Hoa, chị bảo tôi Tiểu Vương là được. Về nhà thì không cần, tôi ngủ trên xe một chút là khỏe thôi.
Thư Vân đang lo việc của chồng nên không miễn cưỡng.
– Như vậy cậu ngủ tiếp đi.
Vương Quốc Hoa bị quấy rầy như vậy khiến cơn buồn ngủ bay đi. Hắn khóa kỹ cửa xe đi vào một quán gần đó gọi mì ăn.
Tằng Trạch Quang từ trên lầu đi xuống như thay đổi người khác, ánh mắt cũng lấp lánh có thần hơn. Thư Vân chờ dưới lầu đi lên, hai vợ chồng nói chuyện vài câu. Thư Vân nói việc Vương Quốc Hoa từ chối tới nhà, Tằng Trạch Quang không khỏi có chút giật mình:
– Cậu này được, thông qua hết thử thách.
Thư Vân giật mình nói:
– Thử thách gì?
Tằng Trạch Quang nói:
– Vừa đi vừa nói ..
Hai vợ chồng đi đến trước xe thì thấy Vương Quốc Hoa đang ngồi trên mặt đất hút thuốc.
Tằng Trạch Quang đi lên nói:
– Sao không ngồi trong xe hút.
Vương Quốc Hoa cười nói:
– Hút thì trên xe sẽ có mùi.
Tằng Trạch Quang ngẩn ra, lúc này y mới nhớ cả đêm qua khi Vương Quốc Hoa lái xe nhưng không hút điếu thuốc nào.