[Dịch] Phổ La Chi Chủ
Tập 5: Căn nhà cực phẩm (c41-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 41: Căn nhà cực phẩm (1)
Người bán hàng rong chỉ ra con đường đầu tiên, là để Lý Bạn Phong an cư trực tiếp ở nơi hung hiểm.
Thoạt nhìn thì đây là một phương án rất tốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì tuyệt đối không hợp thói thường.
Nếu nói nó tốt, là bởi vì nó có thể giải quyết vấn đề, an cư ở nơi hung hiểm, có thể hoàn hảo giải quyết vấn đề phải qua đêm ở một nơi hung hiểm để thăng cấp của lữ tu.
Đừng nói một đêm, muốn ở bao nhiêu đêm thì ở bấy nhiêu đêm, trốn ở trong nhà của chính mình có thể tăng xác suất sống sót ở nơi hung hiểm.
Nếu nói nó không hợp với lẽ thường, là bởi vì những ngày sau đó thì sống kiểu gì?
“Chẳng lẽ sống hết đời ở nơi hung hiểm hay sao?”
Người bán hàng rong an ủi Lý Bạn Phong: “Đừng bi quan như vậy chứ, chỉ cần cậu có thể dưỡng ra trạch linh thì địch nhân bình thường không thể vào được nhà của cậu, như vậy cậu có thể sống an nhàn ngày qua ngày.”
“Tôi còn có thể dưỡng ra trạch linh sao?”
“Đương nhiên là có thể! Nơi hung hiểm nhiều oan hồn, oan hồn là thứ phù hợp nhất để tẩm bổ cho trạch linh, lấy ví dụ như Liên Âm Cốc của Dược Vương Câu, toà sơn cốc đó có âm khí rất nặng, tẩm bổ không ít oán linh, chẳng biết có bao nhiêu người đã mất mạng ở trên núi, đây chính là nơi hung hiểm điển hình.
Nơi này khá tốt, thanh tĩnh, người bình thường lại không dám quấy nhiễu, nếu cậu xây nhà ở trong Liên Âm Cốc, sống ở đó trên nửa năm, gầy dựng căn cơ thì có thể dưỡng ra trạch linh, trạch linh hấp thụ oán linh sẽ trở nên ngày càng cường đại, cũng có ích đối với con đường tu hành của cậu sau này.”
Lý Bạn Phong suy tư một lát, hỏi một vấn đề mà nhìn như dễ hiểu nhưng lại rất quan trọng: “Oán linh là cái gì?”
Người bán hàng rong chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc nói: “Không phải cậu từng học cao đẳng sao? Oán linh là cái gì sao lại hỏi tôi? Oán linh cũng chỉ là quỷ hồn mà thôi, là loại quỷ hồn có oán khí cực mạnh.”
Hoá ra là quỷ hồn.
Lông mày Lý Bạn Phong giãn ra, tận lực khống chế cảm xúc mà lộ ra vẻ tươi cười.
Ngẫm lại về cuộc sống sau này, ở trong một tòa sơn cốc tĩnh mịch thâm thúy, chung sống với rất nhiều oán linh, khoảng thời gian đó không biết sẽ ấm áp đến cỡ nào đây.
Có lẽ cũng không chỉ là một khoảng thời gian, trạch tu tu hành ở trong nhà, nếu không cẩn thận có khi còn phải sống cả đời ở trong sơn cốc.
Lý Bạn Phong nhìn người bán hàng rong, nghiêm túc nói: “Oán linh trong sơn cốc có hại tôi hay không?”
“Đúng là một câu hỏi hay…”
Người bán hàng rong nghiêm túc trả lời: “Oán linh hại người là điều đương nhiên, nhưng nếu cậu có trạch linh, trạch linh sẽ ngăn cản oán linh xâm nhập cậu.”
“Nếu như trạch linh không ngăn cản được thì sao?”
Vẻ mặt của người bán hàng rong càng nghiêm túc: “Cậu phải có lòng tin, cậu phải tin tưởng sức mạnh của trạch linh, cậu phải tin tưởng ý chí của mình, cậu phải tin tưởng rằng trên đời này không có khó khăn nào không thể vượt qua, mặc kệ cậu có tin tưởng bản thân hay không, tôi tin tưởng cậu! Cậu có thể làm được!”
Lý Bạn Phong nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của người bán hàng rong rất có đạo lý, nhưng hắn vẫn còn một vấn đề nữa: “Trước khi có trạch linh thì ai sẽ là người giúp tôi ngăn cản oán linh?”
“À thì….”
Vấn đề này trúng phóc trọng tâm, người bán hàng rong lấy một xấp giấy vàng ra, trên giấy vàng có các loại phù văn: “Những phù chú này đủ để giúp cậu ngăn cản oán linh được ba đến năm tháng, đến lúc đó thì cũng tu luyện được trạch linh rồi.”
“Sau đó thì sao? Dù cho tôi có trạch linh đi nữa thì cũng không thể ru rú ở trong nhà được, tôi vẫn phải ra ngoài mua đồ ăn đúng chứ? Tôi không phải lữ tu sao? Tôi vẫn còn phải đi khắp nơi còn gì? Một khi tôi ra khỏi nhà thì làm thế nào để đối phó với oán linh?”
“Nếu cậu có thể chạy nhanh một chút…”
Người bán hàng rong cứng họng, đổi sang đề tài khác: “Thật ra cũng không bắt buộc phải ở trong Liên Âm Cốc, vẫn còn chỗ khác…”
“Chỗ khác thì sao? Tôi là lữ tu, còn phải đi ra ngoài để tu hành, nếu làm theo biện pháp của ông, tôi vừa bước chân ra khỏi cửa nhà thì chầu ông bà mất rồi.”
Nếu là một lần hai lần thì cũng được, nhưng sống ở nơi hung hiểm, đến cả đi ra ngoài mua thức ăn cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao mà sống được.
Người bán hàng rong thở dài một tiếng: “Thật ra rèn luyện ở nơi hung hiểm cũng có ích đối với lữ tu, nhưng nếu cậu không chịu thì thôi vậy, tôi còn có một cách khác.”
Người bán hàng rong vỗ thùng đựng hàng, mở một ngăn kéo ra, bên trong là các loại đồ vật to nhỏ khác nhau.
Tìm kiếm gần nửa ngày, người bán hàng rong mới lấy ra một chiếc chìa khoá mang theo màu xanh loang lổ của đồng thau, to chỉ bằng ngón trỏ.
“Nếu cậu không muốn sống ở nơi hung hiểm thì tôi sẽ tặng cho cậu một căn nhà.”
“Nhà như thế nào?”
Lý Bạn Phong cho rằng loại nhà nào cũng không thể giải quyết sự khác biệt giữa trạch tu và lữ tu.
“Căn nhà này rất đặc biệt, là bảo vật vô giá của thế gian, nếu không phải là vì tôi coi trọng quy củ và thanh danh thì tôi chắc chắn không tặng nó cho cậu.”
Người bán hàng rong cầm chìa khoá đưa về phía trước, xoay ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, như thể đang mở một cánh cửa thực sự.
Gã dùng chìa khoá để mở một cánh cửa không khí.
Động tác của người bán hàng rong như thật, như thể trước mặt gã có một cánh cửa thật sự.
Gã quay đầu nhìn Lý Bạn Phong, vẫy tay với hắn: “Qua đây, tôi dẫn cậu đi xem phòng ở.”
Đi vào.
Đi vào đâu?
Trước mặt chỉ có không khí thôi mà.
“Mau tới đây!”
Vẻ mặt của người bán hàng rong còn vô cùng nghiêm túc
Lý Bạn Phong bước đến bên cạnh người bán hàng rong, vẫn không có gì cả.
Vẻ mặt của người bán hàng rong vẫn nghiêm túc như cũ.
Lý Bạn Phong nhìn người bán hàng rong nói: “Tôi quen biết một bác sĩ họ Vương ở viện tâm thần Việt Châu số 3, tính cách cũng rất dễ chịu, hay là tôi giới thiệu cho ông…”
Người bán hàng rong đẩy Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong loạng choạng đi về phía trước vài bước.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, hoang dã, đại thụ, đống lửa trại, thùng đựng hàng, chiếu rơm, không thấy nữa.
Chương 42: Căn nhà cực phẩm (2)
Xoẹt!
Người bán hàng rong quẹt một que diêm, nhờ ánh sáng le lói của ánh lửa mà Lý Bạn Phong thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng không tính quá lớn, nhìn qua có thể thấy rộng khoảng ba mét, dài khoảng hai mét, diện tích xấp xỉ sáu mét vuông.
Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ vách tường loang lổ ra thì không có cái gì, đến cả một cánh cửa sổ cũng không có.
Diêm sắp tắt rồi, một chân của người bán hàng rong đã ở ngoài cửa, còn một chân vẫn ở trong phòng, quay đầu lại nói với Lý Bạn Phong: “Cửa phòng sắp đóng lại, chuyện tiếp theo cực kỳ quan trọng, cậu nhất định phải ném chìa khoá ra khỏi cửa trước khi cửa phòng đóng lại, cậu phải ném tới một nơi thích hợp.”
Nói xong, người bán hàng rong ném chìa khoá ra ngoài.
Phía ngoài cửa tràn ngập sương mù, Lý Bạn Phong cũng không biết gã ném chìa khoá đến đâu.
Ầm!
Cửa phòng đóng lại, que diêm cũng bị tắt, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Xoẹt!
Người bán hàng rong lại đốt một que diêm, lần này gã châm lửa vào ngọn nến và cầm trong tay.
“Nhìn kỹ đi, đây là căn nhà mà tôi tặng cho cậu.”
Lý Bạn Phong quan sát bốn phía: “Nếu ông nói đây là một gian phòng thì tôi còn tin tưởng một chút, chứ nếu là một căn nhà thì…”
Căn nhà này có vẻ hơi nhỏ.
“Đây chính là một căn nhà, đây là một trong những căn nhà quý giá nhất trên đời.”
“Quý giá chỗ nào vậy? Do nó có thể ẩn hình sao?”
Trước khi người bán hàng rong mở cửa, Lý Bạn Phong không hề thấy được căn nhà này, rất rõ ràng là căn nhà này có chức năng ẩn hình.
“Cũng không phải chỉ là ẩn hình thôi đâu…”
Người bán hàng rong cười một tiếng: “Căn nhà này sẽ di chuyển, chìa khoá đi đến đâu là nó sẽ đi đến đó, cậu chỉ cần cầm theo chìa khoá là nó sẽ luôn luôn đi theo cậu.”
Lý Bạn Phong ngây ngẩn cả người.
Nếu như người bán hàng rong nói thật, đây là một căn nhà có thể di động, vậy thì mâu thuẫn giữa lữ tu và trạch tu có thể giải quyết hoàn toàn rồi.
Trên đời này có loại nhà như vậy sao?
“Không tin sao?”
Người bán hàng rong cười một tiếng: “Cậu có thể thử xem.”
Nói xong, người bán hàng rong mở cửa phòng ra, dẫn Lý Bạn Phong ra tới ngoài cửa.
Khi vừa bước ra khỏi cửa, tầm mắt lập tức bị sương mù che phủ.
Thời điểm cánh cửa bị đóng lại, sương mù trước mắt lập tức tan đi, Lý Bạn Phong phát hiện ra hai chân của hắn đang giẫm trên một bãi cỏ um tùm.
Người bán hàng rong cúi xuống, nhặt chiếc chìa khoá đồng từ dưới bãi cỏ lên rồi đưa cho Lý Bạn Phong.
“Chúng ta đi đến nơi khác rồi.”
Người bán hàng rong dẫn Lý Bạn Phong đi, đi được mấy trăm mét thì tiến vào một rừng cây.
“Đưa chìa khoá về phía trước cho đến khi cậu cảm giác được chìa khoá đã tra vào lỗ khoá.”
Lý Bạn Phong làm theo lời gã.
Hắn đưa chìa khoá vào không khí, vẫn chưa có cảm giác gì.
Người bán hàng rong lắc đầu: “Như thế này chưa đúng.”
“Tôi còn chưa hiểu cách làm…”
“Không cần cách làm đặc biệt nào, làm giống như khi cậu dùng chìa khoá mở cửa, chỉ đơn giản như vậy thôi, dứt khoát lên, đừng do do dự dự.”
Lý Bạn Phong lại thử một lần, lần này hắn làm rất dứt khoát, rất tự nhiên.
Cạch!
Lý Bạn Phong như thể nghe được tiếng chìa khoá tra vào lỗ khoá, ngón tay cũng cảm giác được sức nặng.
“Làm đúng rồi đó.”
Người bán hàng rong cười một tiếng: “Xoay chìa khoá về phía trái, nghe được hai tiếng vang là cửa mở ra được rồi.”
Lý Bạn Phong nắm chặt chìa khoá xoay ngược chiều kim đồng hồ ba lần.
Cành cạch!
Cành cạch!
Người bán hàng rong nói: “Đẩy cửa ra!”
Lý Bạn Phong đẩy tay về phía trước, hắn cảm nhận được chất gỗ của cánh cửa, thậm chí còn nghe thấy trục cửa phát ra tiếng.
Kít ~
Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy cửa phòng, cũng không nhìn thấy gian phòng trước đó.
“Tiến về phía trước một bước, chỉ một bước thôi.”
Lý Bạn Phong bước một bước về phía trước, sương mù ập đến, nhanh chóng che khuất tầm nhìn.
Lại bước một bước về phía trước là hắn có thể thấy được căn phòng.
Người bán hàng rong lập tức nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích vội, ném chìa khoá ra ngoài đã, cửa ra vào của căn nhà liên kết với chìa khoá, nếu như mang chìa khoá vào nhà, cửa ra vào sẽ bị trùng với căn nhà, cậu sẽ bị nhốt ở trong nhà vĩnh viễn.
Lý Bạn Phong quay người muốn ném chìa khoá đi, lại nghe người bán hàng rong nhắc nhở: “Chọn chỗ tốt mà ném, đừng quá lộ liễu, nếu không thì chìa khoá sẽ bị người khác nhặt mất, cũng đừng kín đáo quá, không thì ngay cả cậu cũng không thể nhìn thấy đâu.”
Trước mắt Lý Bạn Phong toàn là sương mù, tầm nhìn cực kỳ hạn chế khiến cho việc ném chìa khóa cũng rất khó khăn.
Chẳng trách người bán hàng rong lại nói rằng việc ném chìa khoá cực kỳ quan trọng.
Người bán hàng rong thúc giục nói: “Mau ném chìa khóa đi, cửa phòng sắp đóng lại rồi.”
May mắn là Lý Bạn Phong có tuyệt kỹ, một nửa dựa vào thị lực, một nửa dựa vào ký ức, Lý Bạn Phong ném chìa khoá ra ngoài, chân còn lại nhanh chóng bước vào trong phòng.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại rồi.
Lý Bạn Phong vào phòng.
Lý Bạn Phong quay lại mở cửa phòng, bước ra từ trong phòng, phát hiện bản thân hắn lại trở về chỗ rừng cây ban nãy.
Hắn tìm được chìa khoá rơi ở trên mặt đất cách đó không xa, ngay cạnh một gốc cây.
Trong vòng năm mét, cho dù không thấy rõ lắm những vẫn sẽ không trượt.
Người bán hàng rong cười nói: “Vẫn còn hơi lộ liễu, lần sau nhớ rằng phải chọn một nơi tốt hơn.”
Lý Bạn Phong gật đầu, tay nắm chặt chiếc chìa khoá kia.
“Hài lòng không?” Người bán hàng rong hỏi.
Lý Bạn Phong lại gần nữa gật đầu.
Hài lòng, vô cùng hài lòng.
“Có căn nhà này thì tôi sẽ có thể đi khắp nơi khắp chốn, đi mệt lại vào nhà nghỉ ngơi, vừa không bỏ lữ tu, cũng không bỏ trạch tu.”
“Ặc…”
Nụ cười của người bán hàng rong cứng đờ, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Sự việc cũng không đơn giản như vậy đâu, lữ tu thì không sao, nhưng trạch tu thì còn phải nghĩ cách khác, vì căn nhà này có chút khuyết điểm.”
Lý Bạn Phong khẽ giật mình: “Khuyết điểm gì?”
Người bán hàng rong thở dài nói: “Căn nhà này không sinh ra trạch linh được.”
Chương 43: Hai con đường quan trọng (1)
“Vì sao không sinh ra trạch linh được?”
“Bởi vì không có căn cơ.”
Người bán hàng rong giải thích: “Nếu một căn nhà muốn sinh ra trạch linh, cần phải cắm rễ ở một nơi nhất định để hấp thụ linh khí, căn nhà này lơ lửng không cố định, chìa khóa đi đâu thì nó ở đó, đương nhiên không thể cắm rễ.”
“Không có trạch linh thì tu hành kiểu gì?”
Người bán hàng rong xoa cằm nói: “Giai đoạn sau thì chắc chắn không được, nhưng giai đoạn nhập môn thì không có vấn đề gì, duy trì cơ sở tu hành hằng ngày cũng không vấn đề gì nốt, chỉ cần cậu bằng lòng thừa nhận căn nhà này.”
“Tôi bằng lòng thừa nhận?” Lý Bạn Phong khó hiểu.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu coi căn nhà này là nhà của cậu là coi như thừa nhận nó, nhưng phải nhớ rằng, nhận nhà nhất định phải chân thành.”
Coi nơi này như là nhà?
Khá khó khăn đây!
Lý Bạn Phong rất khó để hình dung ra được tình trạng của căn nhà này: “Nhìn không thấy, sờ cũng không được, lại còn có thể di chuyển, căn nhà này rốt cuộc là cái gì?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, nó đi theo chìa khoá, chìa khoá ở đâu thì nó ở đó, nhưng nguyên lý hoạt động cụ thể của nó thì tôi cũng không rõ, đây là nơi ẩn núp của một vị lữ giả tông sư, sau này do tu vi ngày càng cao thâm nên vị tông sư đó không cần thứ này nữa nên bán cho tôi.
Nếu cậu cảm thấy phù hợp thì tôi sẽ tặng cậu căn nhà này, tuy nó không sinh ra trạch linh được, cậu bây giờ không cách nào thu hoạch được cấp độ của trạch tu, nhưng mỗi ngày ở trong nhà, ít nhất cậu cũng có thể tu hành trên đúng con đường, tạm thời không phải lo lắng về an nguy của tính mạng nữa.
Lý Bạn Phong hỏi: “Nói cách khác, tôi có thể toàn lực tu hành lữ tu, trạch tu thì chỉ cần giữ nguyên tình trạng hiện tại?”
“Đương nhiên không được.”
Người bán hàng rong lắc đầu: “Song tu hai đạo, chênh lệch tầng cấp không thể vượt qua ba tầng, nếu không có trạch linh thì cậu không thể thăng cấp trạch tu được, cũng chính là ngay cả một tầng cũng không thể đạt được.
Nếu lữ tu đã lên được tầng một, tình hình vẫn tương đối ổn, nhưng nếu lên tới tầng hai, trạch tu sẽ gặp phản phệ. Lữ tu lên tới tầng ba, trạch tu lập tức gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như lữ tu lên tới tầng bốn mà trạch tu còn chưa lên được tầng một thì tu giả chắc chắn phải chết, ngàn vạn lần nhớ cho kĩ, chênh lệch giữa hai đạo môn không thể vượt quá ba tầng.”
Lý Bạn Phong vuốt vuốt cằm: “Nếu nói như vậy thì mâu thuẫn giữa lữ tu và trạch tu vẫn không thể giải quyết.”
“Nói như thế nào nhỉ.”
Người bán hàng rong cười một tiếng: “Cậu đến từ ngoại châu, tức là nhìn thấy ô tô rồi đúng không?”
Lý Bạn Phong gật đầu nói: “Từng thấy qua rồi.”
“Ô tô đâm chết người thì phải bồi thường tiền đúng không?”
“Đương nhiên là như vậy rồi.”
“Sau khi bồi thường thì người chết có sống lại được hay không?”
“Khẳng định là không rồi.”
“Nếu như không thể sống lại thì bồi thường tiền làm gì?”
Lý Bạn Phong bị hỏi đến cứng họng.
Người bán hàng rong cười nói: “Đây chính là đạo lý của nó, đã làm chuyện sai trái, nhất định phải đưa ra đền bù tương ứng.
Cậu kiêm tu hai đạo môn như nước với lửa, chuyện này cũng một phần là do tôi sơ suất, tôi đương nhiên phải đền bù cho cậu một khoản tương ứng.
Đây là quy củ của tôi, quy củ hợp tình hợp lý, tôi đền bù cho cậu, đền bù một cách hợp tình hợp lý, nhưng khoản đền bù này có thể cứu mạng của cậu hay không thì phải xem lại phúc phần của cậu.
Có hai con đường, một là an cư tu hành trong nhà một nơi hung hiểm, hai là nhận lấy căn nhà di động này, tự cậu chọn một trong hai đi.”
Hai giải pháp này nhìn như có thể giải quyết được vấn đề, nhưng trên thực tế lại chẳng có tác dụng gì.
Lý Bạn Phong nghĩ về giải pháp đầu tiên trước: “Nếu tôi có thể luyện ra trạch linh trong nhà ở nơi hung hiểm, rồi không muốn ở đó nữa thì có thể dọn nhà hay không?”
Chẳng ai muốn ở nơi hung hiểm cả một đời người hết.
Người bán hàng rong gật đầu: “Trạch tu có thể đổi nhà, nhưng phải giải quyết thỏa đáng với trạch linh.
Nếu như trạch linh bị ruồng bỏ thì sẽ biến thành oán linh, nó sẽ dụ dỗ người khác vào nhà nó, chỉ cần ở trong nhà một đêm thì sẽ bị biến thành tù nhân của trạch linh.
Trừ phi có người đến thay thế người đó trở thành tù nhân của trạch linh, nếu không trạch linh sẽ nhốt người đó đến chết, sau đó trạch linh lại tiếp tục hại người nữa.
Trạch linh hại người càng nhiều, pháp lực càng cao, nếu tu luyện ra được thủ đoạn có thể rời khỏi nhà, trạch linh nhất định sẽ tìm chủ nhân báo thù.
Có rất nhiều trạch tu đã chết ở trong tay trạch linh, nên việc đổi nhà phải thận trọng, tốt nhất là phải tìm được một tên trạch tu khác tiếp nhận căn nhà cũ, hơn nữa còn phải được trạch linh đồng ý.”
Việc này khó rồi!
Kiếm đâu ra người tiếp nhận?
Tất cả trạch tu ai cũng ru rú ở trong nhà, vốn đã khó tìm rồi, kể cả có tìm được đi chăng nữa thì người ta cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận, người ta có trạch linh riêng của bản thân, tại sao phải tiếp nhận một căn nhà ở nơi hung hiểm cơ chứ?
Hai giải pháp, giải pháp đầu tiên có thể luyện ra trạch linh, lợi về lâu dài.
Giải pháp thứ hai chỉ có thể giải quyết vấn đề trước mắt, không phải là kế sách lâu dài.
Cân nhắc lợi và hại xong, Lý Bạn Phong chọn giải pháp thứ hai.
Đạo lý rất đơn giản, hiện tại hắn không có cách nào chọn được kế sách về lâu về dài cả.
Chương 44: Hai con đường quan trọng (2)
Từ khi lên tàu hỏa cho đến bây giờ, Lý Bạn Phong đã gặp quá nhiều tình huống phá vỡ nhận thức, nếu như không phải vận khí vô cùng tốt, có lẽ hắn cũng chẳng thể sống tới tận bây giờ.
Đây mới chỉ là sinh hoạt hằng ngày của Dược Vương Câu, nếu thật sự phải đi đến nơi hung hiểm, chỉ sợ một ngày hắn cũng không chịu được, còn ảo tưởng muốn luyện ra trạch linh sau nửa năm? Chỉ sợ lúc đó hắn đã biến thành một con oan hồn, làm chất dinh dưỡng cho trạch linh của nhà khác.
Sự việc đã quyết xong, người bán hàng rong giao chiếc chìa khoá đồng cho Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong thử qua vài lần, xác nhận không có vấn đề gì, giao dịch hoàn tất.
“Lỗ lỗ lãi lãi, không ai nợ ai, lần giao dịch này là tôi bị lỗ, nhưng tôi rất chú trọng thanh danh của mình, nếu cậu đã nhận đền bù của tôi thì đừng ra ngoài bêu xấu thanh danh của tôi, chuyện này cậu không được kể lại với ai, đồng ý không?”
Lý Bạn Phong gật đầu đáp: “Đồng ý.”
“Vậy thì chuyện này coi như giải quyết xong, cậu có người thân ở Dược Vương Câu không?”
Lông mày Lý Bạn Phong nhíu lại: “Tại sao lại hỏi về cái này?”
“Trước kia có một người, vốn là hoả tu, nhưng về sau lại hối hận nên muốn đổi đạo môn, chuyển sang thuỷ tu, ngày đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng đến ngày thứ hai lập tức biến thành tro.”
Gương mặt Lý Bạn Phong run rẩy: “Ý ông là sao?”
“Ý tôi là chưa chắc cậu có thể sống sót, chuyện về lâu về dài thì tôi không kiểm soát được, nhưng nếu như đến cả đêm nay cậu cũng không sống sót được thì tôi sẽ bồi thường cho người thân của cậu.”
Người bán hàng rong đúng là một kẻ trọng danh dự.
Lý Bạn Phong lắc đầu: “Tôi không có người thân.”
Đây là nói thật, bất kể ở Dược Vương Câu hay là chỗ nào khác, Lý Bạn Phong cũng không có người thân.
“Vậy thì tôi bó tay, dù sao đi nữa thì tôi đã tặng cậu căn nhà này, còn lại thì chỉ có thể dựa trên phúc phần của cậu.”
Người bán hàng rong chép miệng, căn dặn một câu: “Cậu phải nhớ kĩ, khi ngủ trong nhà một đêm, nếu trong người có khí lực bắt đầu dâng trào, chứng tỏ cậu thật lòng thừa nhận nhà, tu vi của cậu cũng có thể hòa hợp với căn nhà này, cửa thứ nhất được tính là qua.
Khi ở trong nhà, trạch tu có chiến lực mạnh nhất, vượt xa người thường, sau khi rời khỏi nhà thì chiến lực sẽ dần dần suy yếu, lúc quay lại nhà thì chiến lực sẽ dần dần hồi phục, đây là điểm mấu chốt của trạch tu.
Lữ tu có ưu thế nhất ở vùng hoang vu dã ngoại, địa hình càng nguy hiểm thì chiến lực càng mạnh, nếu bị nhốt ở trong phòng thì lữ tu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, đây là điểm mấu chốt của lữ tu.
Mỗi ngày phải ở trong nhà hai tiếng, ít nhất phải đi được hai mươi dặm, đây là cơ sở tu hành hằng ngày, nếu đủ điều kiện cơ sở thì sẽ có cảm ứng, còn nếu không thì sẽ nhận phản phệ, Kiều Duyệt Sinh chính là một ví dụ.
Nếu thực tế gặp được chuyện khó xử thì ít nhất mỗi ngày cũng phải về nhà một lần, cũng phải nghĩ biện pháp để đi ít nhất ba đến năm dặm, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được thì chỉ có chờ chết bất đắc kỳ tử mà thôi.
Lữ tu phải ở nơi hung hiểm một đêm thì sẽ lên được một tầng, trạch tu lấy lòng trạch linh cũng có thể lên được một tầng, lên tầng cũng có cảm ứng, phải nhớ kỹ, phải nhớ cho kỹ vào.”
Người bán hàng rong đặt cuốn chiếu bọc thi thể ở trên thùng đựng hàng, đẩy xe chuẩn bị đi.
Lý Bạn Phong hỏi một câu: “Ông có sạc dự phòng không?”
“Sạc dự phòng? Tôi không có một thiết bị dùng điện nào cả.” Người bán hàng rong lắc đầu.
Lý Bạn Phong nhìn cảnh tượng tối sầm xung quanh, nghĩ một chút về kiến thức từng học, hỏi: “Nơi này có điện không?”
“Có điện?”
Người bán hàng rong nhất thời không biết trả lời ra sao: “Cũng có người dùng điện, nhưng điện vẫn chưa liên thông, điện ở Phổ La Châu rất khó để vận chuyển cự ly xa, dùng cách nói của người ngoại châu các cậu thì là do chi phí kéo dây quá lớn.
Sạc dự phòng mà cậu nhắc tới hẳn là dùng cho điện thoại di động, ở Phổ La Châu thì rất ít người dùng cái này. Nơi này vốn không có tín hiệu di động, những tín hiệu mà cậu thu được kia không biết tới từ đâu, nói không chừng sẽ dẫn tới tai họa, tệ hơn nữa là còn dẫn tới những kẻ không nên tới, nhất là khuy tu, bọn họ rất thích dùng điện thoại làm móc câu ở ngoại châu.”
“Móc câu là sao?”
“Chính là móc câu dùng trong câu cá, Thuận Phong Nhĩ của khuy tu thường thường treo ở một bên của điện thoại.”
Người bán hàng rong không giải thích nữa, khoát khoát tay với Lý Bạn Phong, nói thêm một câu: “Giao dịch này coi như hoàn tất rồi, mặc dù có một ít sự cố không mong muốn xảy ra, nhưng chiêu bài của tôi không thay đổi, thành ý không thay đổi, khách nhân đi thong thả, giao dịch lần sau, mong sẽ được chiếu cố nhiều hơn.”
Chương 45: Tùy Thân Cư
Người bán hàng rong chuẩn bị rời đi, Lý Bạn Phong vội hỏi: “Lần sau ông đến là khi nào?”
“Ba tháng một lần, ngày không đổi, địa điểm không đổi, cậu còn chuyện gì khác nữa không?”
Ba tháng mới đến một lần.
Ba tháng sau, thậm chí còn không biết mình có còn ở đây không.
Cơ hội hiếm có, dù sao mình cũng phải mua một chút đồ.
“Tôi mua hai cây nến!”
Trong phòng quá tối, nhất định phải có nến.
Người bán hàng rong đưa hai cây nến cho Lý Bạn Phong: “Có muốn mua dương hỏa không?”
Dương hỏa chính là diêm.
Lý Bạn Phong vốn mang theo bật lửa, nhưng trên đường đã bị rơi mất.
“Cho tôi một hộp.”
“Hai cây nến một hộp dương hỏa, cậu muốn trả bằng tiền Hoàn Quốc hay tiền Đại Dương?”
Lý Bạn Phong cười thật thà: “Ông còn muốn tiền sao?”
Người bán hàng rong cau mày: “Sao lại không cần!”
Một cây nến hai hào, một hộp diêm năm xu, Lý Bạn Phong không có tiền lẻ, đưa một tờ một trăm.
Người bán hàng rong thật sự thối lại tiền lẻ, đưa cho hắn một nắm tiền to, thậm chí còn bao gồm cả đồng tiền xu đã thất truyền từ lâu.
Thanh toán tiền bạc xong xuôi, người bán hàng rong rời đi.
Lý Bạn Phong cảm thấy thật khó xử.
Không có điện thoại, ở nơi đất khách quê người, hắn đi đâu để tìm Hà Gia Khánh?
Hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, mặc dù đã ngủ hai lần nhưng Lý Bạn Phong vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Hơn nữa, hôm nay hắn cũng chưa ăn gì.
Hắn dùng chìa khóa đồng mở “căn nhà”, trước khi vào cửa, hắn ném chìa khóa vào đám cỏ dại, đủ kín đáo, cũng dễ tìm, trong phạm vi năm mét, không bao giờ trượt tay.
Vào căn phòng tối om, Lý Bạn Phong thắp nến vừa mua về, cởi balo, xoa bóp bả vai đau nhức.
Từ khi xuống tàu đến giờ, Lý Bạn Phong luôn đeo balo, những thứ khác thì không sao, nhưng hoa sen đồng thật sự quá nặng.
Hắn mở balo, bóc một hộp mì ăn liền, Lý Bạn Phong ăn mì khô.
Trên người hắn không có nước, may mắn là trước đó đã uống hai ly nước trái cây, cũng không quá khát.
Vừa ăn vừa nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, Lý Bạn Phong cảm thấy vấn đề về tâm thần của mình có dấu hiệu thuyên giảm.
Sau khi xuống xe thì bị Thiên Quang chiếu vào, cũng chính là bị xạ tuyến lưu vật chất tối bắn trúng, nguyên nhân cụ thể không rõ.
Vừa ra khỏi cửa đã không thể nhúc nhích, còn bị hai người đội nón beret truy sát.
Không hiểu sao lại trở thành tu giả của hai đạo môn hoàn toàn đối nghịch nhau, còn nhận được một ngôi nhà di động.
Sau này ai dám nói hắn là kẻ điên, còn có chuyện gì điên rồ hơn thế này sao?
Nếu không tìm được Hà Gia Khánh, vậy phải làm sao bây giờ?
Trở lại ga tàu, mua vé tàu, trực tiếp về Việt Châu?
Nghĩ vớ vẩn gì vậy, đã đến Dược Vương Câu, sao có thể quay về dễ dàng như vậy, tìm một nơi nào đó để sạc điện thoại, mọi chuyện không phải sẽ được giải quyết sao?
Lý Bạn Phong gối đầu lên balo, nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Căn phòng này hơi tối, hơi nhỏ, nhưng thực ra cũng khá tốt, sau này cứ gọi nó là “Tùy Thân Cư” đi.
Đây là nhà của hắn.
Hắn có nhà rồi.
Khuôn mặt Lý Bạn Phong giãn ra, nở một nụ cười.
Mặc dù không biết tình hình hiện tại của Hà Gia Khánh ra sao, mặc dù không biết mình đang ở đâu, nhưng tâm trạng của Lý Bạn Phong rất tốt.
Hắn ngủ thiếp đi trong “Tùy Thân Cư”, khi tỉnh dậy, không biết đã mấy giờ, Lý Bạn Phong không có đồng hồ, điện thoại hết pin, trong nhà cũng không có ánh sáng, dường như hắn đã mất đi khái niệm về thời gian.
Nằm trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng, Lý Bạn Phong ngủ đến mức nhức mỏi cả người, hắn xoay xoay cổ, hoạt động tay chân.
Rắc!
Khớp xương bị bẻ đến cảm thấy thốn.
Lý Bạn Phong đột nhiên cảm thấy khí lực của mình lớn hơn bình thường rất nhiều.
Có khí lực đang cuộn trào trong cơ thể?
Đây chính là nhận nhà mà người bán hàng rong đã nói?
Lý Bạn Phong sướng rơn, đi quanh trong “Tùy Thân Cư” vài vòng, quả nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Hắn thay áo sơ mi và quần tây.
So với áo phông, áo sơ mi rõ ràng không quá lạc lõng.
Vẫn phải đeo balo, nhưng bên trong không đựng gì cả.
Đã không đựng gì, sao còn đeo balo rỗng?
Lý Bạn Phong có tính toán riêng.
Hai người đội nón beret ở nhà ga là nhắm vào hắn, nhưng Lý Bạn Phong đã nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được giữa hắn và họ có mối liên hệ gì.
Đây là lần đầu tiên Lý Bạn Phong đặt chân đến Phổ La Châu, mối liên hệ duy nhất có thể tồn tại chỉ có hoa sen đồng.
Hoa sen đồng là bảo bối của Hà Gia Khánh, Hà Gia Khánh xuất thân từ Phổ La châu, Phổ La châu nhất định có người biết đến sự tồn tại của hoa sen đồng.
Có người muốn cướp lấy bảo bối này, vì vậy đã nhắm vào hắn.
Nếu hắn lại bị đám người này theo dõi, biện pháp thoát thân tốt nhất chính là đưa balo cho bọn họ làm mồi nhử, sau đó bản thân nhân cơ hội đánh bài chuồn.
Balo bị rách, lúc bị kẹt dưới giường nằm, Lý Bạn Phong dùng sức kéo ra, không ít chỗ bị rách chỉ.
Rách chút cũng không sao, không ảnh hưởng đến việc chính.
Rời khỏi “Tùy Thân Cư”, Lý Bạn Phong không quên lời dặn của người bán hàng rong, việc đầu tiên là lấy chìa khóa về.
Hắn định cúi xuống nhặt chìa khóa, nhưng lại phát hiện mình không còn ở vùng hoang dã ngày hôm qua.
Trước mắt vẫn là một màu đen kịt, không thấy bóng đêm cũng không thấy ánh sáng.
Chẳng lẽ hắn chưa ra khỏi Tùy Thân Cư?
Lý Bạn Phong giật mình, tưởng mình bị nhốt trong nhà, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nơi đây không phải là “Tùy Thân Cư”, mặc dù cũng không nhìn thấy gì, nhưng mùi ở đây khác với trong nhà.
“Tùy Thân Cư” đã quá lâu không có người ở, bên trong chỉ có mùi bụi bặm.
Không khí ở đây dường như trong lành hơn, bên trong có mùi của thiên nhiên, đặc biệt là một mùi tanh còn rất mới.
Hơn nữa, nơi đây không phải là hoàn toàn không có ánh sáng, chỉ là ánh sáng yếu hơn một chút.
Sau một đêm ngủ trong căn nhà tối om, thị lực của Lý Bạn Phong rất nhạy bén, nhờ ánh sáng yếu ớt, hắn nhìn thấy một số đường nét.
Đá.
Vách đá.
Hình như đây là một hang núi.
Chẳng lẽ đây là hang ổ của dã thú?
Lý Bạn Phong đã đoán đúng, bên cạnh hắn, hai con mắt màu xanh lục từ từ mở ra.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy đôi mắt đó, Lý Bạn Phong bỏ chạy.
Hú!
Phía sau vang lên một tiếng gầm rú, Lý Bạn Phong lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân nặng nề.
Đây là con vật gì?
Nghe tiếng bước chân, kích cỡ hình như không nhỏ.
Mình đang chạy đi đâu?
Là chạy về phía cửa hang sao?
Lỡ đâu chạy vào ngõ cụt thì sao?
Tại sao mình lại đến hang động này?
Con thú này cố ý mai phục mình ở đây sao?
Có phải mình lại bị người ta tính kế rồi không?
Một loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu, trong lúc chạy, câu trả lời lần lượt được hé lộ.
Đầu tiên, Lý Bạn Phong không chạy sai hướng, hắn nhìn thấy ánh sáng phía trước, quả thực hắn đang chạy về phía cửa hang.
Còn tại sao có thể chọn đúng hướng, Lý Bạn Phong không có thời gian suy nghĩ.
Vệt sáng đó rất nhỏ, chứng tỏ cửa hang rất xa.
Trong hang động ẩm ướt, Lý Bạn Phong không tin mình có thể chạy nhanh hơn một con dã thú.
Nhưng thực tế đã chứng minh hắn có thể chạy nhanh hơn!
Hang động thực sự trơn trượt, nhưng bước chân của Lý Bạn Phong rất vững vàng, và còn rất nhanh, cho đến khi lao ra khỏi cửa hang, con dã thú vẫn không đuổi kịp hắn.
Đợi đến khi ra khỏi hang động, lại chạy thêm vài chục mét, con dã thú mới lảo đảo đuổi ra khỏi hang.
Lý Bạn Phong quay đầu nhìn lại, đó là một con gấu, một con gấu đen khổng lồ với bốn chân chạm đất, có chiều cao ngang vai Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong đã nhìn thấy không ít gấu trong sở thú, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con nào có kích thước khủng bố như vậy, Lý Bạn Phong chạy như điên, chỉ muốn cố gắng hết sức để thoát khỏi con gấu đen này.
Nhưng chuyện này dường như không khó khăn như vậy.
Trên con đường núi gồ ghề, Lý Bạn Phong chạy rất nhanh, con gấu đen đuổi theo một lúc, tốc độ dần chậm lại.
Nó không đuổi nữa, bởi vì nó đuổi không kịp.
Mất dấu con mồi, gấu đen rất không cam lòng, nhưng nó không cố chấp, nó gầm gừ hai tiếng về phía bóng lưng của Lý Bạn Phong, quay người trở về hang.
Nó không đuổi nữa!
Mình thành công rồi!
Tai qua nạn khỏi, Lý Bạn Phong mừng đến mức nhảy cẫng lên!
Mình thành công rồi!
Thật sự thành công rồi sao?
Nếu giữ được cái mạng nhỏ này thì quả thực là thành công rồi.
Nhưng chìa khóa thì sao?
Lý Bạn Phong quay đầu nhìn lại bóng lưng của con gấu đen.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng thị lực của Lý Bạn Phong đã tốt hơn nhiều so với trước đây.
Hắn nhìn thấy trên lưng con gấu đen, lấp lóe ánh sáng màu vàng.
Chìa khóa đã dính vào lưng con gấu đen.
Chương 46: Cuối cùng cũng tìm thấy mày (1)
Tại sao chìa khóa lại ở trên lưng gấu?
Chỉ cần nghĩ một chút sẽ tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này.
Trước khi vào nhà, Lý Bạn Phong đã ném chìa khóa vào đống cỏ dại.
Con gấu này đến đống cỏ dại để gãi ngứa, vừa hay chìa khóa dính lên lưng gấu, nó mang theo chìa khóa về hang.
“Tùy Thân Cư” đi theo chìa khóa, Lý Bạn Phong và “Tùy Thân Cư” cùng theo con gấu đến hang.
Vấn đề mấu chốt bây giờ là làm thế nào để lấy chìa khóa từ lưng gấu xuống?
Nhìn thấy con gấu sắp quay trở lại hang, Lý Bạn Phong vội vàng đuổi theo, nhặt một hòn đá ném về phía lưng gấu.
Không thể để con gấu vào hang, nếu chìa khóa rơi vào hang động tối om, muốn tìm lại sẽ rất khó khăn.
Lý Bạn Phong muốn dùng hòn đá này để đánh rơi chìa khóa.
Tiếc thay, đây không phải là khoảng cách trong vòng năm mét, hắn cách con gấu vài chục mét, có thể ném trúng con gấu đã là rất khó khăn.
Hòn đá không trúng chìa khóa, mà trúng vào gáy con gấu.
Con gấu bị trúng đòn đau, gầm lên một tiếng, quay người lại đuổi theo Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong cũng chạy, con gấu đuổi theo một lúc, phát hiện vẫn không đuổi kịp, nó đứng bằng hai chân sau, hai chân trước buông thõng trước ngực, liên tục gầm rú giận dữ về phía Lý Bạn Phong.
Đây là lời cảnh báo nghiêm khắc từ loài gấu, nếu ngươi dám tiến lại gần nó thêm một lần nữa, nó chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi.
Sau lời cảnh báo, con gấu đen buông hai chân trước xuống, một lần nữa nằm sấp xuống đất, vừa mới quay người đi về phía hang động, thì gáy nó lại bị một hòn đá khác nện vào.
Lý Bạn Phong muốn ném trúng chiếc chìa khóa, nhưng lực tay của hắn không thể kiểm soát tốt, luôn ném trúng vào gáy con gấu đen.
Con gấu đen nổi giận, dùng hết sức mạnh húc đổ một cái cây bên cạnh hang, phô trương sức mạnh của mình trước mặt Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nhân lúc con gấu đen quay người, lại ném một hòn đá về phía nó, một lần nữa trúng vào gáy.
Con gấu đen lắc đầu, nó có vẻ hoang mang.
Lý Bạn Phong nhìn chiếc chìa khóa trên lưng con gấu, có chút lo lắng.
Con gấu đen lao tới, Lý Bạn Phong lập tức bỏ chạy, chỉ cần con gấu đen quay người, Lý Bạn Phong lại ném đá.
Ném liên tiếp mười sáu hòn đá, con gấu đen không đuổi nữa, cũng không quay về hang, nó nằm im trên mặt đất.
Lý Bạn Phong đi đến gần, phát hiện con gấu đen không chết, cũng không ngất, nó mở mắt, vẫn đang thở, sau gáy nó bị chảy nhiều máu.
Nó đang buông xuôi chịu chết sao?
Lý Bạn Phong nhặt một hòn đá lên.
Con gấu đen gầm lên một tiếng, lập tức bò dậy.
Lý Bạn Phong buông hòn đá xuống.
Con gấu đen lại nằm sấp xuống đất, không nhúc nhích.
Theo hiểu biết của Lý Bạn Phong, điều này có nghĩa là, đừng ném đá nữa, có chuyện gì thì từ từ nói.
Lý Bạn Phong lấy hết can đảm, đi đến sau lưng con gấu đen, hắn lấy chìa khóa lấy xuống, quay người bỏ chạy.
Mãi đến khi bóng dáng của Lý Bạn Phong biến mất hoàn toàn, con gấu đen mới bò dậy khỏi mặt đất, chậm rãi bò về hang.
Lý Bạn Phong nắm chìa khóa, trên người toàn là bùn đất và bụi bẩn, đi ra khỏi khu rừng rồi đi xuống núi.
Dưới chân núi, Lý Bạn Phong nhặt hai hòn đá bỏ vào ba lô, hắn ước lượng cân nặng tương đương với hoa sen đồng.
Mồi nhử phải làm thật, mặc dù rất nặng, nhưng thể chất của lữ tu tốt, vẫn có thể chịu được.
Đến một nơi xa lạ như vậy, theo lẽ thường Lý Bạn Phong không thể phân biệt được phương hướng.
Nhưng Lý Bạn Phong không chỉ có thể phân biệt chính xác phương hướng, mà còn dựa vào vị trí của mặt trời và dấu chân trên đường, tìm được một con đường lớn.
Đây chính là thiên phú của lữ giả.
Lý Bạn Phong có thể chạy nhanh hơn cả gấu đen trong địa hình phức tạp và khắc nghiệt, đây cũng là thiên phú của lữ giả.
Ném đá vừa chuẩn vừa mạnh, đây là thiên phú của lữ giả hay của trạch tu?
Điều này cần được kiểm chứng sau, bây giờ việc cần thiết nhất là nhanh chóng tìm được Hà Gia Khánh.
Con đường lớn mà hắn đi thật ra chỉ là một con đường đất tương đối bằng phẳng và rộng rãi, nhìn vào chiều rộng thì có thể đủ cho hai chiếc xe bò chạy song song.
Tại sao lại dùng xe bò để đo lường chiều rộng của đường?
Bởi vì trên đường thực sự có một chiếc xe bò.
Lý Bạn Phong gặp một ông lão đang lái xe bò, hắn tiến đến hỏi xem có nơi nào để sạc điện không.
“Điện? Thật khó để tìm được, ngay cả nhà trưởng thôn cũng không có! Hãy đến Nội Câu xem thử!”
Theo lời giới thiệu của ông lão, Lý Bạn Phong đã có một số hiểu biết về Dược Vương Câu.
Dược Vương Câu là một thị trấn rất lớn, được chia thành Nội Câu và Ngoại Câu.
Ngoại Câu rất rộng, bao gồm các thôn trang thuộc Dược Vương Câu.
Nội Câu là vùng trung tâm của thị trấn, Lý Bạn Phong đưa cho ông lão ba mươi đồng, ông lão lái xe bò đưa Lý Bạn Phong đến Nội Câu.
Xe bò đi từ sáng đến chiều tối, đến Nội Câu, đêm đã buông xuống, đứng trên con phố lát đá cuội, Lý Bạn Phong đang nghĩ bước tiếp theo nên đi đâu.
Mặc dù Hà Gia Khánh đã gửi địa chỉ, nhưng Lý Bạn Phong chỉ nhớ đến phố Bài Phường, muốn biết vị trí cụ thể, hắn phải tìm một nơi để sạc điện thoại.
Chương 47: Cuối cùng cũng tìm thấy mày (2)
Bên đường có một cửa hàng nhỏ, trên biển hiệu có dòng chữ “Tiệm tạp hóa Phùng Ký”, nơi đây có đèn sáng, hẳn là có điện.
Lý Bạn Phong bước vào tiệm tạp hóa, nhìn thấy trên quầy có hai ngọn nến đang cháy, lúc này hắn mới nhận ra thứ mình nhìn thấy lúc nãy không phải là đèn điện mà là ánh nến.
Chủ tiệm tạp hóa mặc một chiếc trường sam chéo tà, đứng sau quầy cười niềm nở chào đón: “Quý khách muốn mua gì?”
Phía sau quầy là một giá hàng, trên giá chất đầy đủ loại hàng hóa lặt vặt.
Lý Bạn Phong hỏi: “Có chỗ sạc điện không?”
“Sạc điện?”
Ông chủ như thể nghe thấy một từ ngữ vô cùng kỳ lạ: “Điện ở đây chúng tôi không có, cậu đến lão Từ gia ở phố Nguyên Chính hỏi thử xem?”
Phố Nguyên Chính?
Đó lại là nơi nào?
Lý Bạn Phong thực sự không muốn đi thêm nữa.
“Ông có biết trên phố Bài Phường có một người tên là Hà Gia Khánh không?” Biết là không có hy vọng gì, nhưng Lý Bạn Phong vẫn hỏi một câu.
Ông chủ suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Tôi không biết Hà Gia Khánh, nhưng tôi biết nhà cũ của Hà gia.
Cậu cứ đi dọc theo đường cái về phía đông, đến ngã rẽ thứ hai rẽ về phía nam, đi đến hẻm Tuyến Xâu, có một căn biệt thự, đó là nhà cũ của Hà gia.”
Nhà cũ của Hà gia?
Có phải là nhà của Hà Gia Khánh không?
Rất có thể!
Ông chủ này thật tốt bụng, để bày tỏ lòng biết ơn, Lý Bạn Phong quyết định mua một ít đồ ở tiệm họ.
Mua gì cho phù hợp?
Lý Bạn Phong nhìn một lúc, chọn một chiếc chổi lông gà.
Chiếc chổi lông gà này cán rất thẳng, lông rất nhiều, đủ màu sắc, rất có mặt mũi.
Lần đầu đến nhà không thể đi tay không, chiếc chổi lông gà này rất thích hợp để làm quà cho Hà Gia Khánh.
Lý Bạn Phong còn chọn một chiếc mũ dạ.
Mũ dạ của tiệm tạp hóa, chất liệu không được tốt lắm, nhưng kiểu dáng cũng tạm được, Lý Bạn Phong chọn một chiếc mũ dạ màu đen, đội luôn lên đầu.
Chiếc mũ leo núi của hắn và người kéo xe có phần giống nhau, sau khi đội mũ dạ, khí chất của hắn lập tức được nâng lên một bậc.
“Ông chủ, hai thứ này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nhìn trang phục của Lý Bạn Phong, cười hỏi: “Cậu dùng tiền Hoàn Quốc hay tiền Đại Dương? Nếu cậu có tiền nước khác, tôi cũng có thể đổi.”
Ở nơi này, trước khi làm ăn, người ta thường phải xác nhận loại tiền tệ.
Lý Bạn Phong không có tiền Đại Dương, cũng không có tiền nước khác, đương nhiên chọn tiền Hoàn Quốc.
Mũ dạ ba mươi mốt đồng sáu, chổi lông gà bảy đồng tám.
Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ, cầm chổi lông gà, như một quý ông bí ẩn lướt qua màn đêm, từ phố lớn bước vào ngõ nhỏ.
Nhà cũ của Hà gia rất dễ tìm, trong con hẻm chật hẹp này nhà dân san sát nhau, hai bức tường gần như không có khe hở, còn biệt thự thì chỉ có một.
Tường đá xanh bao quanh bốn phía, tạo thành một khoảng sân có vườn hoa, phía sau vườn hoa là một ngôi nhà hai tầng kiểu tây, gạch xanh ngói đỏ, trên tường có những dây leo rủ xuống, khắp nơi toát lên vẻ sang trọng và độc đáo.
Ở thị trấn nhỏ này, một ngôi nhà như vậy quả thực rất nổi bật.
Đây thực sự là nhà của Hà Gia Khánh?
Gia cảnh của Gia Khánh không tệ nhỉ!
Vậy thì tại sao lúc trước y lại phải đi khuân đá?
Chỉ là ngôi nhà này thoang thoảng mùi tanh của cá khiến Lý Bạn Phong hơi khó chịu.
Hắn không thích ăn cá, ngay cả khi ở trại trẻ mồ côi cả tháng không được ăn thịt, hắn cũng không ăn cá.
Gần đây cũng không có ai bán cá, mùi tanh này từ đâu ra?
Lý Bạn Phong đến trước cổng sắt, cũng không biết nên gõ cửa như thế nào.
Một ngôi nhà lớn như vậy, ít nhất cũng phải có người gác cổng chứ?
Nhìn một lúc, Lý Bạn Phong không thấy người gác cổng, bèn đẩy nhẹ cánh cổng sắt, kẽo kẹt~, trục cửa phát ra tiếng ma sát chói tai, cánh cổng cứ thế mở ra.
Vào như vậy có được không?
Gia Khánh chắc chắn sẽ không so đo với mình, nếu không phải nhà của Gia Khánh, coi như mình đi nhầm, đoán rằng cũng không ai so đo với mình.
Lý Bạn Phong đi qua sân, trực tiếp đến trước cửa ngôi nhà kiểu tây.
Bên cạnh cửa sổ tầng một, một bóng người bất ngờ xuất hiện rồi biến mất.
Đối phương chỉ lóe lên bên cửa sổ, nếu là Lý Bạn Phong trước đây sẽ không để ý đến bóng người thoáng hiện đó.
Nhưng hôm nay Lý Bạn Phong nhìn rất rõ, thị lực của hắn đã khác xưa rất nhiều.
Trong ngôi nhà này có người, nhìn tốc độ di chuyển thì đó chắc chắn không phải người thường.
Lý Bạn Phong tay phải nắm chặt chổi lông gà, tay trái nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ nhẹ nhàng chậm rãi, rất có phong độ.
Meo!
Một con mèo đen đột nhiên nhảy từ tầng hai xuống cửa, nhìn Lý Bạn Phong, ve vẩy đuôi, lùi lại hai bước.
Lý Bạn Phong sửng sốt, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong nhà: “Là Bạn Phong sao?”
Giọng của Hà Gia Khánh!
Lý Bạn Phong thở phào, nói lớn: “Là tao, mở cửa.”
Chờ gần nửa phút, cửa phòng mở ra.
Lý Bạn Phong cau mày nói: “Sao lại đợi lâu vậy?”
Hà Gia Khánh đứng ở cửa, nhìn Lý Bạn Phong hồi lâu: “Người anh em, cuối cùng mày cũng đến.”
“Đến rồi.”
Lý Bạn Phong cởi ba lô xuống, cười khổ một tiếng: “Một đường đến đây thật không dễ dàng gì.”
Hà Gia Khánh tiện tay nhận lấy ba lô: “Sao mày lại đeo cái ba lô rách nát như vậy?”
Lý Bạn Phong sửng sốt: “Cái ba lô này rách hả?”
Hà Gia Khánh cười nói: “Sao không rách? Đã bung chỉ rồi, cái ba lô rách này mua ở đâu vậy?”
“Mua ở đâu?”
Lông mày Lý Bạn Phong giãn ra, khóe miệng cong lên, cười nói: “Tao cũng quên rồi, hình như là được tặng khi nạp tiền điện thoại.”
Hà Gia Khánh nhấc ba lô lên ước lượng, hỏi: “Đồ đạc ở trong ba lô?”
Lý Bạn Phong lắc đầu: “Không có trong ba lô, tao gửi ở nhà ga rồi.”
(đạo hữu nào không hiểu tại sao Lý Bạn Phong lại nhận ra điều bất thường thì ở vài chương trước, Lý Bạn Phong từng nói cái ba lô là do Hà Gia Khánh mua, nhưng chương này Hà Gia Khánh lại hỏi mua ở đâu.)
Chương 48: Cùng đi vệ sinh nhé! (1)
Hà Gia Khánh sửng sốt hỏi: “Mày để đồ ở nhà ga làm gì?”
Lý Bạn Phong thở dài: “Chuyện này nói dài dòng lắm.”
Lý Bạn Phong đứng ở cửa, do dự không biết có nên vào hay không.
Hà Gia Khánh đã đóng cửa lại rồi.
Nếu bây giờ không vào, chẳng khác nào trở mặt với đối phương.
Nếu mặt đối mặt, liệu mình còn có thể sống sót?
“Vào trong rồi nói.”
Hà Gia Khánh dẫn Lý Bạn Phong vào sảnh, Lý Bạn Phong đã đi bộ cả một ngày, trên đôi giày da toàn là bùn đất, đi được hai bước trong sảnh, thảm trải sàn đã bị in lại hai dấu chân bùn.
Hà Gia Khánh nhìn thảm, Lý Bạn Phong cười ngại ngùng, vội vàng cởi giày.
Thực ra vớ của hắn còn tệ hơn giày, lúc vật lộn với con gấu đen, bùn đất đã ngấm vào giày, sau khi phơi khô dọc đường, giờ đã cứng lại.
Lý Bạn Phong đi dép lê, đưa chổi lông gà cho Hà Gia Khánh.
Hà Gia Khánh cầm chổi, không hiểu ý.
Lý Bạn Phong nói: “Đây là chút lòng thành của tao.”
Hà Gia Khánh cầm chổi lông gà, lắc đầu thở dài: “Bạn Phong, mày đúng là người không nghiêm túc.”
Lý Bạn Phong nghiêm nghị nói: “Đến nhà người ta mà không mang quà, vậy có phải là nghiêm túc?”
Hà Gia Khánh bất lực lắc đầu, tùy tiện để chổi lông gà ở góc phòng khách, điều này khiến Lý Bạn Phong nhớ đến một câu nói của Ngô lão thái ở trại trẻ mồ côi: “Gia đình tử tế, không bao giờ để chổi lông gà ở phòng khách, dễ thu hút những chuyện vặt vãnh.”
Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chổi lông gà.
Hà Gia Khánh dẫn Lý Bạn Phong vào phòng khách, Lý Bạn Phong ngồi xuống ghế sofa.
Căn biệt thự tuy tráng lệ nhưng không có điện, Hà Gia Khánh đốt nến trên bàn trà, hỏi Lý Bạn Phong về hành trình của hắn.
“Bạn Phong, tao đã nhắn tin cho mày suốt đường, sao mày không hồi âm?” Hà Gia Khánh rót một ly trà cho Lý Bạn Phong.
“Tới Khố Đái Khảm, điện thoại hết pin rồi, tàu hỏa lại hỏng, không sạc pin được, hoàn toàn không thấy tin nhắn của mày.”
Lý Bạn Phong cầm ly trà lên định uống một ngụm, nhưng khi đưa sát mũi lại, hắn cảm thấy vị trà có mùi tanh.
“Đây không phải nước nuôi cá vàng đúng không?” Lý Bạn Phong nhíu mày.
“Nói bậy, gì mà nước nuôi cá vàng? Đây là loại trà ngon nhất! Bình thường tao còn tiếc không muốn lấy ra cho người khác uống!”
“Hóa ra là trà ngon.”
Lý Bạn Phong cầm ly trà lên, làm động tác uống trà, nhưng trà không giảm, vì hắn không uống thật.
Hà Gia Khánh nói: “Tao nghe nói tàu hỏa gặp tai nạn, sợ mày trên xe không có gì ăn, mấy ngày nay tao rất lo lắng.”
Lý Bạn Phong cười nói: “Đồ ăn thì có, nhưng những gì tao nhìn thấy trên đường quá kỳ lạ, Gia Khánh, mày vẫn chưa nói cho tao biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đây rốt cuộc là nơi nào? Người nằm trong bệnh viện rốt cuộc là ai?”
Hà Gia Khánh cười nói: “Chuyện ở đây nhiều lắm, nói ba ngày ba đêm cũng không hết, tao nghe nói tàu hỏa hôm qua đã tới, sao mày hôm nay mới tìm tao?”
“Tao không phải là…” Nói dở câu, Lý Bạn Phong đột nhiên nghe thấy tiếng động ở sảnh.
Hà Gia Khánh cũng nhìn về phía sảnh, quả thật có tiếng chân bước nhẹ nhàng.
Hai người một trước một sau đi đến sảnh, nhìn xung quanh một lúc, không thấy bóng người, nhưng lại thấy một con mèo tam thể đang co ro dưới giá đựng giày, ôm tô thức ăn cho mèo mà ăn.
Lý Bạn Phong hỏi: “Lúc nãy thấy con mèo đen, sao bây giờ lại có con mèo tam thể?”
Hà Gia Khánh cười nói: “Đều là mèo hoang ở gần đây, chúng vốn ở trong nhà cũ, kết quả là tao dọn về, lại chiếm mất nhà của chúng, tao cũng đành chịu, mỗi ngày đều chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng, dù sao căn biệt thự lớn như vậy, chỉ có tao ở một mình, có chúng bầu bạn cũng tốt.”
Lý Bạn Phong nhìn tô thức ăn cho mèo, bên trong là một loại chất nhão không thể phân biệt, chắc chắn không phải cá, nhưng cũng tỏa ra mùi tanh.
Sao hôm nay ngửi gì cũng có mùi tanh?
Là mũi mình có vấn đề sao?
Lý Bạn Phong lại nhìn xung quanh sảnh một vòng, đột nhiên chú ý đến cây chổi lông gà rất rực rỡ mà hắn mang theo.
Chương 49: Cùng đi vệ sinh nhé! (2)
Cây chổi lông gà vốn được Hà Gia Khánh để ở góc phòng khách, giờ lại được để bên cạnh giá đựng giày.
Từ cây chổi lông gà nhìn lên giá đựng giày, đôi giày da đầy bùn đất của hắn đã trở nên rất sạch sẽ, không chỉ hết bùn đất, mà còn được lau bóng.
Từ giá đựng giày nhìn xuống thảm, thảm cũng rất sạch, không tì vết.
Lúc mình vào, hai dấu chân bùn in lại đã biến mất.
“Bạn Phong, mày ngẩn ngơ gì vậy?”
Lý Bạn Phong cười nói: “Tao đang xem con mèo kia.”
“Xem nó làm gì? Mày cũng đói rồi đúng không?”
Hà Gia Khánh cười nói: “Mày ngồi xuống đi, tao đi nấu cho mày một chén canh thịt.”
Lý Bạn Phong trở lại ghế sofa, cầm ly trà lên, đổ trà xuống thảm.
Hắn muốn xem thảm sẽ có phản ứng gì.
Không đầy hai phút, nước trà trên thảm đã khô, không để lại dấu vết nào.
Hà Gia Khánh đang bận rộn trong bếp, dưới tủ bếp là một con mèo trắng đang nằm ngủ say.
Trên thớt đặt một con vật đã được lột da, dài khoảng một mét.
Hà Gia Khánh cắt vài miếng thịt từ con vật, bỏ vào nồi.
Thịt được cắt rất mỏng, Hà Gia Khánh có chút tiếc nuối.
Nhưng do dự một lát, Hà Gia Khánh cười.
Y tự nhủ trong lòng:
Tới ngày mai, tao sẽ không cần phải ăn cái này nữa.
Tới ngày mai, tao sẽ không cần ở lại đây nữa.
Hà Gia Khánh cười càng lúc càng vui, y lấy phần lớn thịt mèo trên thớt bỏ vào nồi.
“Bạn Phong, uống canh.”
Hà Gia Khánh đặt chén canh trước mặt Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nhìn canh thịt, cười nói: “Nóng quá, để nguội một chút đã.”
Hà Gia Khánh thấy ly trà trống, hỏi: “Mày thật sự khát à, tao rót thêm cho mày một ly?”
Lý Bạn Phong lắc đầu: “Không cần đâu, trà ngon như vậy tao uống không quen.”
Nói chuyện phiếm vài câu, Hà Gia Khánh hỏi về việc chính: “Tại sao mày lại để đồ ở nhà ga?”
Lý Bạn Phong cười khổ một tiếng nói: “Cái này phải hỏi mày mới đúng, rốt cuộc đó là thứ gì? Làm tao bị theo dõi suốt đường! Nếu tao không gửi nó ở nhà ga, tao sẽ không thể nào đến nhà mày được!”
Hà Gia Khánh sửng sốt: “Tới Dược Vương Câu vẫn còn người theo dõi mày?”
“Có chứ, vừa ra khỏi ga đã có hai người nói muốn giết tao, tao sợ quá, chạy lung tung, cuối cùng tìm được một người kéo xe mới thoát được, mày đoán người kéo xe đó lấy tao bao nhiêu tiền?”
Hà Gia Khánh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cái đó phải xem xe có hỏa luân hay không.”
“Mày cũng biết hỏa luân!”
Lý Bạn Phong vui mừng nói: “Hắn ta nói xe của hắn có hỏa luân, đi một lần phải năm trăm.”
Hà Gia Khánh gật đầu nói: “Năm trăm không đắt, xe có hỏa luân không phải người thường, giá này khá hợp lý.”
“Giá này còn hợp lý?”
Lý Bạn Phong mặt đau khổ: “Mày không biết lúc tao trả tiền khổ sở như thế nào đâu.”
“Yên tâm đi, sao tao có thể để mày chịu thiệt được, tiền này tao trả.” Hà Gia Khánh lập tức rút ra ba nghìn đồng, nhét vào tay Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong không khách khí, trực tiếp cất vào ví.
“Gia Khánh, nếu mày vội, chúng ta đi ngay đến nhà ga lấy đồ về.” Lý Bạn Phong muốn nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự này.
“Không cần đâu, sáng mai rồi nói, Bạn Phong, uống canh!” Hà Gia Khánh có vẻ không vội cho lắm.
Lý Bạn Phong cầm chén canh lên, lại ngửi thấy mùi tanh nồng.
Con mèo tam thể ăn xong thức ăn cho mèo, đi đến cửa sổ phòng khách ngáp một cái.
Lý Bạn Phong đặt chén canh xuống, hắn cũng ngáp dài.
Con mèo tam thể nằm dưới cửa sổ ngủ thiếp đi, Lý Bạn Phong dụi dụi mắt, dường như sắp ngủ.
“Bạn Phong, mày buồn ngủ à?”
“Có chút…” Lý Bạn Phong dụi dụi mắt.
Hà Gia Khánh đứng dậy nói: “Tao đã dọn phòng cho mày, lên lầu với tao.”
Lý Bạn Phong theo Hà Gia Khánh lên lầu, bậc thang bên trái phòng thứ hai là phòng ngủ của Lý Bạn Phong.
Phòng ngủ rất rộng, cửa sổ đóng kín, những dây leo buông xuống từ mái nhà, đung đưa qua lại trước cửa sổ theo gió đêm.
“Phòng này hơi nóng, có thể mở cửa sổ không?” Lý Bạn Phong tùy tiện hỏi một câu.
“Trục cửa sổ bị gỉ, mở không được, nếu mày thấy nóng thì đi tắm, tầng hai có phòng tắm, ở cuối hành lang.”
“Không tắm đâu, buồn ngủ rồi.” Lý Bạn Phong thậm chí không tháo áo, lao thẳng vào giường lớn.
Chiều rộng của chiếc giường này hơn hai mét, từ khi Lý Bạn Phong sinh ra, hắn chưa từng ngủ trên giường lớn như vậy.
Hà Gia Khánh nhíu mày nói: “Tao đã chuẩn bị đồ ngủ cho mày, bộ quần áo này của mày…”
Quần áo của Lý Bạn Phong toàn là bùn đất, thấy Hà Gia Khánh không vui, hắn vội vàng cởi áo, thay đồ ngủ.
Hà Gia Khánh tiện tay nhận lấy quần áo: “Để tao giặt cho mày.”
“Cái này ngại quá.”
“Chúng ta là anh em, tính toán gì.” Hà Gia Khánh cầm quần áo của Lý Bạn Phong đi.
Chết rồi, y lấy quần áo của mình đi rồi.
May mà chìa khóa không ở trong quần áo.
“Gia Khánh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, mày vẫn chưa nói rõ ràng cho tao biết?” Lý Bạn Phong ngáp một cái.
“Mày ngủ một giấc thật ngon, mai rồi nói cho mày nghe.”
Lý Bạn Phong nằm trên giường, nhắm mắt nhìn Hà Gia Khánh, đột nhiên hỏi một câu: “Cái bớt trên quả đào của cô giáo Tống, mày có từng thấy không?”
Hà Gia Khánh cười nói: “Tao đương nhiên là đã thấy, mày muốn xem hả?”
Lý Bạn Phong cười nói: “Muốn xem, sợ cô giáo Tống không cho.”
“Mày này thật là hư!”
Chương 50: Cùng đi vệ sinh nhé! (3)
Hà Gia Khánh cầm quần áo bẩn của Lý Bạn Phong, rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, từ túi của Lý Bạn Phong lấy ví ra.
Trong ví có giấy tờ tùy thân của Lý Bạn Phong, cầm giấy tờ tùy thân của hắn là có thể đi lấy đồ gửi ở nhà ga.
Xuống lầu, Hà Gia Khánh đến bếp, đổ chén canh thịt mà Lý Bạn Phong chưa uống vào thùng rác.
Canh này không thể uống, vì trong đó có “gia vị”.
Y cầm xác con mèo trên thớt, trực tiếp gặm thịt sống trên xương, máu chảy dọc theo khóe miệng, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Sẽ không cần phải ăn cái này nữa.
Đến sáng mai, sẽ không cần phải ăn cái này nữa.
Lúc nãy, Lý Bạn Phong đột nhiên nhắc đến cái bớt, suýt nữa thì y đã cứng họng.
Thằng hạ lưu này, nếu không phải mình phản ứng nhanh thì lúc nãy đã lộ tẩy rồi.
Thực ra y đã sớm lộ tẩy rồi, chỉ là y chưa nhận ra mà thôi.
Lý Bạn Phong nhìn thấy cái bớt của cô giáo Tống, chuyện này Hà Gia Khánh biết.
Đây là sự xác nhận cuối cùng mà Lý Bạn Phong đưa ra.
Từ lúc bước vào, Lý Bạn Phong đã nhìn ra sơ hở, người ở trong biệt thự này không phải Hà Gia Khánh, y thậm chí còn không nhận ra ba lô của Lý Bạn Phong.
Đó là ba lô mà Hà Gia Khánh tặng Lý Bạn Phong, mua ở vỉa hè.
Rốt cuộc y là ai?
Hà Gia Khánh thật sự ở đâu?
Bây giờ không phải lúc nghĩ những điều này, điều bây giờ nên nghĩ đến chính là liệu mình có thể sống sót ra ngoài hay không!
Lý Bạn Phong mở mắt, nhìn ngọn nến trên bàn.
Nhà nó không có điện, nó dùng gì để sạc điện thoại?
Điện thoại hết pin, nó làm sao mà nhắn tin cho mình được?
Lý Bạn Phong ngồi dậy, nhìn đôi dép lê dưới đất.
Đôi vớ bẩn như vậy, vốn để lại không ít bùn đất trên dép lê, bây giờ đã hoàn toàn sạch sẽ.
Lý Bạn Phong nhớ lại những lời Mã Ngũ từng nói: “Trạch linh rất thích sạch sẽ, nếu gặp phải thứ gì đó dơ bẩn, nó sẽ tìm cách dọn sạch.”
Căn nhà này có trạch linh.
Hắn lại nhớ đến lời của người bán hàng rong: “Nếu trạch linh bị bỏ rơi sẽ biến thành oán linh, nó sẽ dụ dỗ người khác đến ở trong nhà, chỉ cần ở trong nhà một đêm, người đó sẽ trở thành tù nhân của trạch linh, trừ khi có người khác đến thay thế người bị giam cầm, nếu không, trạch linh sẽ giam cầm người đó đến chết.”
Còn có một đoạn khác: “Khuy tu thích treo móc câu trên điện thoại…”
Người này là khuy tu. Y biết tình hình của mình, y vẫn có thể nhắn tin cho mình, vì y là khuy tu, vì y dùng pháp thuật của khuy tu để theo dõi điện thoại của mình, đây chính là Thuận Phong Nhĩ theo như lời của người bán hàng rong đã nói.
Y lừa mình, lừa mình đến tận Phổ La Châu, y bị trạch linh giam giữ, trở thành tù nhân của trạch linh, lừa mình đến đây là để mình làm người thay thế!
Lý Bạn Phong xuống giường, đưa tay về phía cửa sổ, cẩn thận mở thử, nhưng cửa sổ không thể mở được.
Lý Bạn Phong đã nhập môn trạch tu và lữ tu, sức mạnh của hắn khỏe hơn người thường rất nhiều, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, mình không thể mở được cửa sổ này, trên cửa sổ có sức mạnh của trạch linh.
Không thể ra ngoài từ cửa sổ, vậy thì ra ngoài từ cửa?
Người giả làm Hà Gia Khánh sẽ không để mình đi, dù phải liều mạng, y cũng sẽ không để mình rời đi.
Liệu mình có thể đánh thắng được y không?
Cái này khó nói, mình có khả năng sẽ thua y, nhưng y cũng chưa chắc có thể khống chế mình.
Tuy y là ám năng giả, tuy tu vi của y chắc chắn cao hơn mình, nhưng dưới sự khống chế của trạch linh, y rất có thể sẽ phải chịu một vài hạn chế, nếu không, y hoàn toàn có thể trói mình lại, ném vào biệt thự, đợi đến sáng.
Nhưng cho dù mình đánh thắng được y, liệu mình có thể ra ngoài được không?
Mình không mở được cửa sổ, rất có thể cũng không mở được cửa, đến lúc đó, Hà Gia Khánh giả này sẽ cùng với trạch linh tính kế mình thì mình có mà chạy đằng trời!
Trong lúc suy nghĩ, Lý Bạn Phong nghe thấy một tiếng động lạo xạo.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Lý Bạn Phong phát hiện tiếng động phát ra từ phòng tắm, đây là tiếng bước chân của mèo, Lý Bạn Phong nghe thấy.
Có cách rồi.
Lý Bạn Phong đi đến trước cửa phòng tắm, nở một nụ cười không dễ nhận ra, bỗng thấy Hà Gia Khánh xuất hiện bên cạnh.
“Bạn Phong, mày chưa ngủ à?”
Lý Bạn Phong cười nói: “Ngủ rồi, ngột ngạt quá nên tỉnh, tao muốn đi vệ sinh, cùng đi không?”