1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Phổ La Chi Chủ
  4. Tập 4: Thiên hạ vạn tu (c31-c40)

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Tập 4: Thiên hạ vạn tu (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31: Thiên hạ vạn tu (1)

Canh tu, hoan tu, thực tu, lữ tu, trạch tu.

Những danh từ này, Lý Bạn Phong chưa từng nghe qua.

Nhưng giờ hắn phải lựa chọn.

Hầu Tử Khâu đặt Lý Bạn Phong xuống, để hắn dựa vào gốc cây, nằm nửa: “Giờ cậu ấy không cử động được, cho cậu ấy một bát canh Hồi Hồn trước đi.”

“Cho ư?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Tôi chẳng có lý do gì để cho không.”

Hầu Tử Khâu sờ túi áo âu phục: “Tôi trả tiền canh, hôm nay không mang nhiều tiền mặt, nợ trước vậy.”

Người bán hàng rong lấy một cái nồi đất từ tầng dưới của tủ gỗ ra, cho thêm thảo dược, đổ nước rồi bắc lên bếp than bắt đầu nấu canh.

“Hầu Tử Khâu, thằng nhóc này có quan hệ gì với anh? Sao anh đối xử với cậu ta tốt vậy?”

Người bán hàng rong cầm một cái quạt, thong thả quạt bếp than.

“Cậu ấy cho tôi ăn.” Hầu Tử Khâu trả lời đơn giản.

Người bán hàng rong lại hỏi: “Tiền thuốc bột nhập môn ai trả?”

Hầu Tử Khâu nói: “Tôi trả, cậu ấy chọn đạo môn nào cũng được.”

Nói xong, Hầu Tử Khâu lấy từ trong túi ra một bàn tay trái, một bàn tay trái đã bị ăn mất một nửa.

Hóa ra là y!

Lý Bạn Phong nhận ra, người tên Hầu Tử Khâu này chính là người xin hắn đồ ăn trên tàu hỏa.

Lúc đó giọng người đàn ông này rất nhỏ nên Lý Bạn Phong không phân biệt được âm sắc.

Lý Bạn Phong đã đưa cho y hai hộp mì ăn liền, không ngờ người đàn ông này lại cứu mạng Lý Bạn Phong vì chuyện này.

“Có thuốc không? Giúp tôi nối lại bàn tay.” Hầu Tử Khâu đưa bàn tay trái cho người bán hàng rong.

Nhìn tình trạng của bàn tay trái đó, người bán hàng rong không muốn quan tâm: “Chẳng phải thần y ở Dược Vương Câu kia quen anh sao? Tìm ông ấy nối đi, tay nghề ông ấy cao lắm.”

Hầu Tử Khâu vốn cũng định tìm thần y đó nối lại tay, nhưng đã gặp được người bán hàng rong, y cũng không muốn nợ thần y thêm một ân tình nữa.

Ân tình không dễ trả, giá của người bán hàng rong vẫn thiết thực hơn.

Hầu Tử Khâu cười nói: “Đã đến đây rồi, vẫn nên tìm anh thì hơn.”

“Tay anh như vậy rồi mà còn nhất quyết tìm tôi!”

Người bán hàng rong vừa phàn nàn vừa lục tìm cao dán trong tủ: “Phải dùng bao nhiêu cao dán đây? Lần sau bảo vợ anh gặm chút thịt lừa bụng được rồi, đừng ăn cả gân chứ…”

Lý Bạn Phong nửa nằm nửa ngồi dưới gốc cây, nhìn người bán hàng rong lấy ra mấy miếng cao dán.

Lần đầu tiên Hầu Tử Khâu lấy bàn tay trái ra khỏi túi quần.

Nói chính xác thì y không có bàn tay trái, thứ nhét trong túi quần chỉ là một cánh tay trái trơ xương.

“Anh tự căn chỉnh trước đi!”

Người bán hàng rong đặt cao dán lên lửa nướng, Hầu Tử Khâu dùng tay phải cầm tay trái, căn chỉnh phần đứt gãy trên cánh tay cụt.

Nướng cao dán xong thì người bán hàng rong tiến lên, quấn mấy miếng cao dán vào phần đứt gãy trên cổ tay, quấn nhiều lớp giống như dùng băng keo dán tay vào cổ tay vậy.

Dán xong rồi ư?

Có tác dụng không vậy?

Tuy Lý Bạn Phong đã trải qua nhiều cảnh tượng khó tin trên đường đi, nhưng cách xử lý tay đứt như thế này đối với hắn mà nói vẫn quá trẻ con.

Muốn dán tay lại thì ít nhất cũng phải bôi chút nước bọt chứ!

Điều này cũng khiến Lý Bạn Phong lo lắng cho tình trạng của mình, hiện tại hắn có thể thở bốn năm lần trong một phút, tim cũng chỉ có thể đập hơn hai mươi lần.

Khoan đã, ngón út của Hầu Tử Khâu hình như động đậy.

Có phải mình hoa mắt không?

Không hoa mắt.

Không chỉ ngón út, mà năm ngón tay của Hầu Tử Khâu, kể cả ngón áp út chỉ còn lại xương đều đang cử động nhẹ.

Nối lại thật rồi!

“Vừa mới nối xong, đừng vội cử động!”

Người bán hàng rong dặn dò một câu rồi lại lấy thêm ít thuốc bột, đắp lên bàn tay trái của Hầu Tử Khâu, sau đó dùng băng gạc quấn chặt bàn tay trái của y.

“Mười ngày không được đụng nước, một tháng không được tháo cao dán, tháng sau gặp nhau, nhớ mang tiền, chúng ta thanh toán nợ nần!”

Hầu Tử Khâu nghe vậy gật đầu, ngồi lên xe kéo rồi đi mất.

Y đi rồi!

Mình phải làm sao?

Lý Bạn Phong thấp thỏm nhìn người bán hàng rong.

Người bán hàng rong xem xét độ nóng, cầm một miếng giẻ, lót vào tay, nhấc nồi đất ra khỏi bếp than rồi đổ thuốc vào bát.

“Chú em, uống thuốc đi.”

Người bán hàng rong lấy một cái phễu, nhét vào miệng Lý Bạn Phong, một tay giữ phễu, còn một tay đổ thuốc vào.

Dòng nước ấm chảy vào dạ dày Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Chương 32: Thiên hạ vạn tu (2)

Một giờ sau, Lý Bạn Phong mở mắt ra, cơ thể đã có thể cử động.

Người bán hàng rong đang bận rộn với công việc kinh doanh, một cậu nhóc chừng mười tám mười chín tuổi đang mua thuốc bột.

Tên nhóc đó cao khoảng một mét bảy, nặng chừng một trăm bảy mươi cân, khuôn mặt tròn trịa như thân hình.

Cậu nheo đôi mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm trọng đưa ra lựa chọn.

“Thực tu! Tôi chọn!”

“Được!”

Người bán hàng rong vung tay lên, mở một ngăn kéo ở tầng trên của tủ hàng ra, dùng một chiếc muỗng gỗ nhỏ xinh xắn, múc một muỗng thuốc bột, đặt lên một tờ giấy da bò, gói lại rồi đưa cho Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn đưa cho người bán hàng rong sáu vạn tiền Hoàn Quốc, mở gói thuốc bột định cho vào miệng thì người bán hàng rong hét lên: “Khoan đã!”

Tiểu Bàn trợn mắt: “Làm gì vậy! Tôi đã trả tiền rồi! Còn muốn tăng giá hả?”

Người bán hàng rong nhìn Tiểu Bàn, không trả lời.

Đằng sau Tiểu Bàn có một chàng trai ăn mặc bảnh bao cũng đến mua thuốc bột, cười với Tiểu Bàn: “Nhóc này, cậu đúng là chẳng hiểu gì, người bán hàng rong cứu cậu đấy!”

Người đó khoảng hơn hai mươi tuổi, đội mũ dạ, mặc âu phục, trên áo sơ mi có áo ghi lê, thắt cà vạt, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, đằng sau có năm người tùy tùng và một người đánh xe, nhìn là biết thân phận không tầm thường.

Tiểu Bàn quay lại nói: “Tôi đã trả tiền rồi, tại sao không cho tôi uống thuốc?”

Chàng trai nhìn Tiểu Bàn với vẻ khinh thường: “Thuốc này mà uống được sao? Đây là thuốc dẫn do bao đời tiên hiền dùng vô số tâm huyết chế tạo, dược tính vô cùng mạnh, nếu cậu cứ thế uống vào, chẳng phải sẽ bị thủng ruột sao?”

Người bán hàng rong dọn dẹp tủ hàng nói: “Thuốc này dùng để bôi lên người, không phải để uống.”

Tiểu Bàn sửng sốt, cầm gói thuốc hỏi: “Bôi ở đâu?”

Người bán hàng rong nói: “Chỉ cần dính vào da thịt thôi, bôi ở đâu cũng được, tùy cậu.”

Chàng trai ăn mặc bảnh bao đằng sau nhắc nhở: “Chọn chỗ thịt dày ấy, thuốc này đau lắm. Tôi từng thấy một người chị, bôi thuốc vào quả đào béo, quả đào của chị ấy dày hơn một thước, kết quả vẫn đau đến mức không đi được!”

“Đau thì tôi không sợ!”

Tiểu Bàn vén áo, để lộ phần bụng trắng như tuyết rồi nói với người bán hàng rong: “Bôi cái này lên, là có thể thành thực tu tầng một rồi đúng không!”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Cậu lại hiểu lầm rồi, thuốc bột này chỉ có thể cho cậu nhập môn, không thể giúp cậu lên tầng.”

Tiểu Bàn tức giận nói: “Đây không phải là lừa đảo sao, thuốc đắt như vậy mà chẳng lên được nổi một tầng?”

Người bán hàng rong đóng ngăn kéo, không muốn giải thích.

Chàng trai nhà giàu đằng sau mất kiên nhẫn: “Nếu cậu không hiểu gì cả thì tìm người hiểu biết mà hỏi, đừng ở đây tấu hài nữa!

Đây là thuốc bột nhập môn, lên tầng nào có dễ như vậy, muốn lên một tầng thì phải vượt ải!”

Tiểu Bàn mặt đầy vẻ khó hiểu: “Vượt ải gì?”

Chàng trai nhà giàu cũng không nhớ rõ lắm: “Thực tu hình như là phải ăn nhiều…”

Người bán hàng rong nói: “Thực tu muốn lên một tầng thì phải ăn hai mươi cân thức ăn hết trong một lần.”

“Hai mươi cân…”

Tiểu Bàn hơi căng thẳng: “Một lần là bao lâu, ăn trong một ngày cũng tính là một lần chứ?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Cậu nghĩ gì vậy? Một lần chỉ có một tiếng, qua một tiếng là không tính nữa.”

Nghe vậy, Tiểu Bàn khó xử, một tiếng thì làm sao có thể ăn hết hai mươi cân thức ăn chứ?

Thấy Tiểu Bàn nửa ngày không nói gì, người bán hàng rong vung tay, sáu vạn tiền lại xuất hiện trong lòng bàn tay người bán hàng rong.

“Nếu bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp, tôi trả lại tiền cho cậu.”

Tiểu Bàn nghiến răng, vỗ gói thuốc bột lên bụng.

Thuốc bột tiếp xúc với da rồi nhanh chóng biến mất, mặt Tiểu Bàn tái xanh, lảo đảo đi đến dưới gốc cây, ngồi xuống bên cạnh Lý Bạn Phong.

“Đau quá, đau bỏ mẹ đi được!”

“Đau đến mức nào?” Lý Bạn Phong tò mò hỏi một câu.

“Đau hơn cả bị lửa đốt, không được rồi, tôi chịu không nổi!”

Da thịt trên mặt Tiểu Bàn đau đến mức run rẩy.

Chàng trai nhà giàu thấy Tiểu Bàn đau đớn thì biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.

“Dù sao cũng phải đau một lần này thôi, đến thì đón nhận đi!”

Chàng trai nhà giàu đến gần người bán hàng rong: “Tôi muốn thuốc bột hoan tu.”

Người bán hàng rong nhìn chàng trai nhà giàu này, hỏi: “Nhìn cậu cũng không giống người thiếu tiền, tại sao lại muốn đi đạo môn hoan tu này?”

Chàng trai nhà giàu nói: “Chỉ có đạo môn này là hợp ý tôi nhất.”

Người bán hàng rong cười nói: “Tu trạch tu đi, nằm ở nhà mà tăng tu vi không sướng sao?”

Chàng trai nhà giàu lắc đầu: “Tôi là người không chịu được ở yên, đừng nói nhiều nữa, cứ hoan tu đi!”

Người bán hàng rong nói: “Tôi nhắc cậu một câu, hoan tu muốn lên tầng, mỗi ngày phải ứ hự mười lần, mỗi ngày không được gián đoạn, phải kiên trì hai tháng, như vậy mới có thể lên được tầng một.”

Mỗi ngày ứ hự mười lần?

Lý Bạn Phong há hốc mồm!

Đây là phải làm chuyện gì?

Không phải là chuyện mình nghĩ đó chứ?

Hai tháng, mỗi ngày đều phải mười lần!

Vị công tử nhà giàu này khoẻ thật!

“Tôi biết quy tắc mà!”

Chàng trai nhà giàu để người hầu lấy năm vạn tiền Hoàn Quốc, đưa cho người bán hàng rong, gã nhận tiền rồi cũng gói một gói thuốc bột, đưa cho chàng trai nhà giàu.

Chương 33: Thiên hạ vạn tu (3)

Một người tùy tùng bên cạnh nói: “Thiếu gia, bôi lên quả đào đi, thuốc này đau lắm!”

Chàng trai nhà giàu hừ một tiếng: “Trước mặt nhiều người như vậy mà cởi quần, anh xem tôi là loại người gì vậy?”

Chàng trai nhà giàu cởi cúc áo rồi vỗ thuốc bột lên ngực.

Thuốc bột vừa vào da, chân chàng trai nhà giàu mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.

Vài người tùy tùng phía sau tiến lên đỡ, chàng trai nhà giàu xua tay: “Không cần các anh, tôi đứng được.”

Y loạng choạng đi đến dưới gốc cây, cũng ngồi xuống bên cạnh Lý Bạn Phong, mặc dù mồ hôi không ngừng chảy nhưng vẫn nghiến răng không kêu một tiếng.

Lý Bạn Phong thực sự rất khó hiểu: “Hai anh bạn, thuốc này đã đau như vậy, tại sao không đợi về nhà rồi mới đắp thuốc? Bên cạnh cũng có người chăm sóc.”

Tiểu Bàn đã hồi phục khá nhiều, thấy có người còn không biết gì hơn mình thì cảm giác tự hào bỗng dâng trào, không nhịn được cười: “Anh này, sao anh cái gì cũng không biết vậy, đây là quy tắc của người bán hàng rong.

Anh mua thuốc nhập môn ở đây thì phải dùng thuốc trước mặt người bán hàng rong, trong vòng nửa giờ không có gì bất thường mới được rời đi, nếu không, có vấn đề gì thì người bán hàng rong sẽ không chịu trách nhiệm.”

Chàng trai nhà giàu nhìn trang phục của Lý Bạn Phong, nhịn đau hỏi: “Anh bạn này, nhìn quần áo của anh hình như không phải của người ở đây?”

Tiểu Bàn cũng thấy lạ: “Có phải anh từ trên tàu hỏa xuống không? Tôi nghe người ta nói, những người từ trên tàu hỏa xuống đều là người đã từng đến Cửu Thiên Tiên Giới!”

Chàng trai nhà giàu lắc đầu: “Không phải Cửu Thiên Tiên Giới, là người ngoại châu, tôi chưa từng đến ngoại châu, nhưng nhà tôi có người đã từng đến,

Tôi họ Mã, ở nhà xếp thứ năm, người quen gọi tôi là Mã Ngũ, không biết hai vị xưng hô thế nào?”

Vị thiếu gia này gia cảnh giàu có nhưng lại không có vẻ gì là kiêu ngạo.

Tiểu Bàn ôm quyền nói: “Tôi họ Tần, ở nhà xếp thứ chín, người quen đều gọi tôi là Tần Tiểu Bàn.”

Tần Tiểu Bàn?

Điều này có liên quan gì đến việc xếp thứ chín không?

Lý Bạn Phong nói: “Tôi họ Lý, ở nhà xếp thứ bảy, người quen đều gọi tôi là Lý Thất.”

“Ngũ Thất Cửu?” Mã Ngũ ngẩn người trong chốc lát.

Tần Tiểu Bàn cười: “Những số lẻ liên tiếp, đây cũng coi như là một mối lương duyên!”

Có lẽ thực sự coi trọng mối lương duyên này nên Mã Ngũ chủ động trò chuyện: “Anh Lý, không biết anh đã chọn đạo môn nào?”

“Đạo môn?” Lý Bạn Phong không hiểu lắm.

Mã Ngũ ngẩn người trong chốc lát, sau đó hiểu ra sự bối rối của Lý Bạn Phong: “Tôi nhớ ra rồi, ở ngoại châu không gọi con đường tu hành là đạo môn, mà nên gọi là chức nghiệp, cũng không gọi người tu hành là tu giả, mà nên gọi là ám năng giả.”

Ám năng giả!

Lý Bạn Phong đã từng nghe đến khái niệm này, những người của Cục Ám Tinh truy đuổi hắn đều là ám năng giả.

Gã đàn ông mắt to toàn thân có thể chảy dầu kia, chức nghiệp của hắn ta là gì?

Có lẽ là thực tu chăng?

Chắc chắn là trước đó đã ăn rất nhiều dầu nên trên người mới có thể chảy dầu.

Hà Gia Khánh rất có thể cũng là ám năng giả.

Có thể giám sát từ xa thì chức nghiệp của nó là gì?

Hóa ra cái gọi là nhập môn chính là trở thành ám năng giả.

Thứ mà người bán hàng rong trước mặt này bán chính là thuốc để trở thành ám năng giả.

Hình như gã không chỉ bán thuốc, mà còn bán đồ dùng hàng ngày.

Một ông già đến đây mua nến.

Một đứa trẻ đến đây mua đường phèn.

Còn có một người phụ nữ tự mang theo lọ sứ đến đây mua kem dưỡng da, người phụ nữ đưa cho gã một đồng bạc, người bán hàng rong kiểm tra không có vấn đề gì mới múc cho người phụ nữ một muỗng đầy ắp.

Nhân lúc người bán hàng rong đang bận rộn với công việc, Mã Ngũ lại hỏi một câu: “Anh Lý, anh đã chọn chức nghiệp nào?”

Lý Bạn Phong lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Mã Ngũ cầm lấy bình nước từ tay người tùy tùng, uống một ngụm, nhân lúc cơn đau thuyên giảm đôi chút, khuyên Lý Bạn Phong một câu: “Đã không nghĩ ra thì đừng vội ra tay, người bán hàng rong chỉ mang theo năm loại thuốc bột, nếu thấy không vừa ý thì đợi lần sau, đã chọn đạo môn rồi thì không có thuốc hối hận đâu.”

Lý Bạn Phong càng thấy kinh ngạc: “Canh tu, hoan tu, thực tu, lữ tu, trạch tu, ngoài năm đạo môn này, chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao?”

“Có chứ!”

Sắc mặt Tần Tiểu Bàn hơi phấn khích: “Văn tu, võ tu, độc tu, dược tu, khuy (nhìn trộm) tu, niệm tu, trùng tu, thảo tu, yên tu, tửu tu, tình tu, miên (ngủ) tu… Thế gian trăm môn, thiên hạ vạn tu!”

Chương 34: Cơ duyên tốt (1)

Văn tu, võ tu, cái này rất dễ hiểu.

Văn võ nghệ, có thể coi là tu vi.

Độc tu, dược tu, cũng coi là kỹ nghệ, cái này cũng có thể hiểu.

Nhưng mà yên tu với tửu tu là cái trường hợp gì đây?

Lý Bạn Phong hỏi: “Hút thuốc uống rượu cũng tính là tu vi sao?”

“Tính chứ, sao lại không tính? Bất kể là hút hay uống, chỉ cần có thể xuất cảnh giới đều là tu vi!”

Tần Tiểu Bàn đắc ý nói: “Lưu Nhị bá trong thôn bọn tôi một ngày phải uống năm cân rượu, sau này mới biết thì ra người ta là tửu tu tầng hai!”

Mã Ngũ tỏ vẻ nghi ngờ: “Lưu Nhị bá của cậu làm nghề gì? Có thể tu được tửu tu luôn?”

Tửu tu này thật sự không phải ai cũng có thể tu được, một ngày năm cân rượu phải tốn bao nhiêu tiền?

Tần Tiểu Bàn không phục nói: “Lưu Nhị bá vốn là người nấu rượu!”

Mã Ngũ vẫn nghi ngờ: “Cho dù là người nấu rượu, một ngày có thể nấu được mấy cân rượu? Một ngày chính lão phải uống năm cân, rượu tự nấu có đủ cho lão uống không?”

Lý Bạn Phong cảm thấy Mã Ngũ có hơi quá cố chấp rồi, lỡ đâu Lưu Nhị bá của người ta mở xưởng rượu thì sao?

Nhưng không ngờ Mã Ngũ lại thật sự cắn câu: “Tửu tu không phổ biến, tôi muốn đi gặp Lưu Nhị bá của cậu, lão ở đâu?”

Tần Tiểu Bàn ưỡn ngực nói: “Chết rồi!”

Mã Ngũ nhíu mày: “Lão chết thế nào? Đừng nói là uống rượu chết nhé!”

Tửu tu không thể say chết.

Tần Tiểu Bàn gãi đầu: “Nói thế nào cũng có chút liên quan đến rượu, nhưng không thể coi là uống rượu chết. Hôm đó Lưu Nhị bá uống say, nhảy xuống sông, sau đó thì chết đuối.”

Mã Ngũ cười khẩy: “Người anh em, không phải tôi không tin cậu, mà là lời cậu nói không có lý, tu giả tầng hai sao có thể dễ dàng chết đuối như vậy được?”

Tần Tiểu Bàn rất nghiêm túc trả lời: “Thì không chết đuối dễ như vậy được, Lưu Nhị bá nhảy xuống sông, bơi rất thoải mái, vốn không có chuyện gì lớn.

Người trong thôn bảo lão mau lên bờ, nói phía trước là cửa sông, nước chảy xiết lắm.

Lưu Nhị bá nói nước chảy xiết thế nào lão cũng không sợ, lão nhìn thấy tổ sư rồi, tổ sư giúp lão đổi đạo môn, để lão trở thành thuỷ tu.”

“Thuỷ tu…”

Mã Ngũ xoa cằm suy nghĩ rất lâu: “Đạo môn này đúng là có nhưng không phổ biến, Lưu Nhị bá thật sự biến thành thuỷ tu rồi sao?”

“Không biết.” Tần Tiểu Bàn lắc đầu nói: “Dù sao tôi cũng không tin, người trong thôn cũng không tin.

Để chứng minh cho bọn tôi xem, Lưu Nhị bá cố ý bơi đến chỗ nước chảy xiết nhất, sâu nhất của cửa sông, còn lặn đầu xuống bùn dưới đáy sông, đến khi bọn tôi kéo lão lên thì mũi miệng đã bị bùn cát lấp đầy, người cũng sớm không còn thở nữa rồi.”

Mã Ngũ nghe xong thở dài, dường như đã tin lời Tần Tiểu Bàn: “Tửu tu, đạo môn này hung hiểm quá.”

Lý Bạn Phong hỏi một câu: “Hôm đó Lưu Nhị bá uống bao nhiêu?”

Tần Tiểu Bàn đáp: “Nghe bọn họ nói là uống mười hai cân.”

Chẳng trách lão nhìn thấy tổ sư.

“Mười hai cân? Có thể uống được mười hai cân nước sao?”

Lý Bạn Phong thật sự cảm thấy vô lý nhưng nghĩ đến Tiểu Bàn này còn ăn hai mươi cân cơm, hắn cảm thấy nơi này vốn dĩ đã vô lý rồi.

“Tửu tu nhất định phải liều mạng uống rượu sao?” Lý Bạn Phong muốn hiểu thêm về môn đạo này.

“Tất nhiên phải liều mạng uống, nếu không thì làm sao kiếm được quang âm?” Tần Tiểu Bàn nghiêm mặt nhìn Lý Bạn Phong.

“Kiếm quang âm là có ý gì?” Lý Bạn Phong vẫn không hiểu.

Tiểu Bàn càng khinh thường Lý Bạn Phong: “Sao cái gì anh cũng không biết vậy?”

Mã Ngũ rất kiên nhẫn giải thích cho Lý Bạn Phong: “Bất kể là đạo môn nào, nhập môn, qua cửa, đạt được cảnh giới, sau này đều phải tu hành.

Nhưng nếu tu hành theo trình tự, mỗi lần tăng một tầng thì phải mất mười năm, tức là từ tầng một đến tầng hai phải mất mười năm, muốn từ nhập môn tu đến tầng mười, phải mất chín mươi năm, anh chờ được sao?”

Lý Bạn Phong không biết trả lời thế nào.

Hắn không biết từ tầng một đến tầng hai là khoảng cách lớn đến mức nào, có lợi ích lớn đến mức nào, có đáng giá mười năm này hay không.

Mã Ngũ nói tiếp: “Nếu anh không muốn chờ thì phải kiếm quang âm này về, tôi không biết quy tắc của tửu tu là gì, nhưng tôi từng thấy thực tu tầng một mỗi ngày ăn năm cân cơm, đây gọi là theo trình tự, ăn không đủ số này thì tu vi sẽ thụt lùi.

Mỗi ngày ăn mười cân cơm, đây gọi là kiếm được quang âm, năm cân cơm ăn thêm có thể giúp hắn kiếm thêm một ngày tu hành, nếu hắn kiên trì ăn mười cân mỗi ngày thì năm năm sau có thể lên tầng hai!

Nếu hắn vẫn kiên trì ăn nhiều gấp đôi, không cần kiên trì 90 năm, 45 năm là có thể tu đến tầng mười rồi.”

“Tu đến tầng mười có lợi ích gì?”

Mã Ngũ nói: “Toàn bộ Dược Vương Câu, ngay cả một tu giả tầng sáu cũng chưa từng xuất hiện, chỉ cần anh tu đến tầng bảy thì chính là người cầm gáo(*) của Dược Vương Câu,

Đừng nói Dược Vương Câu, ngay cả toàn bộ Phổ La Châu, tu vi tầng mười đếm trên đầu ngón tay, đây chính là một cường giả thực sự, tung hoành một phương!”

Lý Bạn Phong không hứng thú gì với người cầm gáo: “Tu đến tầng mười thì cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, có làm người cầm gáo hay không thì có thể làm gì?”

“Bảy tám chục tuổi thì sao?”

Mã Ngũ cười nói: “Tu đến tầng mười thì sinh mạng này sẽ thay đổi, tuổi thọ sẽ kéo dài gấp ba.

Vốn dĩ có thể sống một trăm tuổi, bây giờ có thể sống ba trăm tuổi, bảy tám chục tuổi, theo ba lần tính ra là hơn hai mươi tuổi, đây chính là độ tuổi đẹp nhất!”

Tu đến tầng mười, có tuổi thọ gấp ba!

Sức hấp dẫn này thật sự quá lớn!

Tần Tiểu Bàn vỗ ngực nói: “Từ ngày tôi sinh ra, hàng xóm láng giềng đều nói tôi là người có phúc, tu vi mười tầng này, tôi nhất định có thể đạt được!”

Lý Bạn Phong nhìn Tần Tiểu Bàn: “Nói như vậy, sau này cậu Tần mỗi ngày phải ăn năm cân cơm sao?”

“Nếu đến tầng hai trở đi thì còn chưa đủ…” Nói đến đây, Tần Tiểu Bàn có chút lo lắng.

Cậu không lo mình ăn không hết, mà lo mình không đủ tiền ăn.

Nhưng cậu đã đưa ra lựa chọn rồi, bởi vì cậu biết ngoài ăn ra thì không có sở trường gì khác.

Lý Bạn Phong hỏi: “Nếu tu đến tầng chín thì tuổi thọ có thể kéo dài gấp mấy lần?”

“Tầng chín sẽ không kéo dài!”

Mã Ngũ phất tay: “Chỉ có đến tầng mười mới có thể cải mệnh, tầng chín vẫn là tuổi thọ của người thường, nếu trong đời không tu đến tầng mười thì coi như công cốc.”

Điều này có hơi khắc nghiệt, trước tầng mười mà không thể kéo dài tuổi thọ.

Nếu tu hành theo trình tự, tu đến tầng chín cần tám mươi năm, cho dù từ mười tuổi bắt đầu tu hành, tu đến tầng chín cũng chín chục tuổi rồi, đến lúc đó còn có sức lực tiếp tục tu hành không?

Đây đại khái chính là nguyên nhân tu giả đều muốn liều mạng kiếm quang âm, rút ngắn thời gian tu hành, bọn họ đều muốn trong đời mình trùng kích tầng mười.

“Đạo môn nào cũng đều như vậy sao?”

Mã Ngũ gật đầu: “Đạo môn nào cũng đều như vậy, muốn cải mệnh thì phải toàn lực tu hành, trùng kích lên tầng mười.

Võ tu mỗi ngày phải liều mạng luyện tập, văn tu phải liều mạng học tập, thực tu phải liều mạng ăn, hoan tu phải liều mạng làm tìn…

Tất nhiên cũng có biện pháp gian lận, ăn thảo dược, uống thuốc thang, uống đan dược, những thứ đó đều quá đắt, không phải là con đường lâu dài.”

Lý Bạn Phong nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Canh (cày) tu thì sao?”

Tần Tiểu Bàn sửng sốt: “Tại sao lại chọn canh tu? Đừng nói là muốn rẻ chứ?”

Lý Bạn Phong đúng là muốn rẻ.

Trên người hắn chỉ có hai nghìn tiền, không mua nổi thuốc bột.

Lúc Hầu Tử Khâu rời đi đã hứa sẽ trả tiền chọn thuốc, Lý Bạn Phong chọn đạo môn nào cũng được.

Nhưng Lý Bạn Phong không phải là người không biết xấu hổ, hai hộp mì ăn liền đổi lại một mạng sống, vậy là đủ rồi, dựa vào đâu mà để người khác bỏ ra nhiều tiền như vậy cho mình?

Mã Ngũ lắc đầu nói: “Anh Lý, anh phải cẩn thận, cái rẻ này không thể ham đâu, thuốc bột không có giá trị cao thấp, đều là trí tuệ của tiền bối, thuốc bột của canh tu bán rẻ là vì thuốc bột này không ai mua, bởi vì canh tu là đạo môn khổ nhất.”

(*người cầm gáo: tiếng lóng trong truyện, ý chỉ người cầm đầu/thủ lĩnh/đại ca)

Chương 35: Cơ duyên tốt (2)

“Xin chỉ giáo?”

Mã Ngũ nói: “Tôi không biết tình hình ở ngoại châu thế nào nhưng cũng nên có nông dân chứ? Sự vất vả của nông dân, hẳn là anh là biết.

Xuân trồng thu hoạch, mỗi ngày lao động không nghỉ, đây chỉ có thể coi là tu hành thường ngày theo trình tự.

Tốn hết tâm sức tìm kiếm giống tốt, trồng ra được kỳ hoa dị thảo, đây là biện pháp kiếm quang âm.

Anh Lý, anh thử nghĩ xem đến lúc bảy tám chục tuổi, anh còn trồng được đất không?

Lỡ gặp phải gió to, lũ lụt, hạn hán, châu chấu, thu hoạch một năm không đủ, không chỉ kiếm không được quang âm mà tu vi còn có thể bị tổn hại.

Gặp phải kẻ thù hay kẻ xấu, đến trộm, đến cướp, đến phóng hỏa, một năm này có lẽ sẽ mất trắng, đây không phải là tổn hại tu vi, mà là nguy hiểm đến tính mạng,

Anh Lý, con đường này quá gian nan, cẩn thận, nhất định phải cẩn thận!”

Xem ra không thể chọn canh tu, Mã Ngũ nói đúng, con đường này thực sự quá khó.

Hoan tu và thực tu, Lý Bạn Phong đã hiểu sơ sơ rồi.

“Vậy lữ tu tu hành thế nào?”

“Chính là đi khắp nơi thôi!”

Câu hỏi này Tiểu Bàn có thể trả lời: “Đi càng nhiều nơi, càng xa, tu vi tăng càng nhanh, quang âm kiếm được càng nhiều, người không có chỗ ở cố định đều thích lữ tu!”

“Trạch tu thì sao?”

“Nằm ở nhà, nằm càng lâu, tu vi tăng càng nhanh!”

Lý Bạn Phong kinh ngạc nói: “Nằm ở nhà cũng có thể tu hành nữa!”

“Đúng vậy, cho nên trạch tu bán rất đắt!”

Mặt Tiểu Bàn đầy tiếc nuối: “Nếu không phải tôi không đủ tiền, tôi đã chọn trạch tu rồi, Mã Ngũ, tôi thấy anh là người có tiền, sao anh không chọn trạch tu?”

Mã Ngũ lắc đầu nói: “Tôi không chịu nổi sự buồn chán đó, cả năm, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, chán chết mất.

Không giấu gì hai vị, bình thường tôi thích nhất một chữ ‘hoan’, bên cạnh không có gái thì ngày đó tôi không chịu nổi.”

Lý Bạn Phong nói: “Cái này đơn giản, đưa gái đến nhà anh là được.”

Mã Ngũ thở dài một tiếng: “Đó không phải là có thể đưa đi tùy tiện, trạch tu và cơ chế của các đạo môn khác không giống nhau, tu vi không phải dựa vào một mình mình kiếm được, mà là kiếm được với trạch linh.”

“Trạch linh lại là cái gì?” Lý Bạn Phong nghe được nhiều danh từ mới quá.

Nhưng câu này lại làm khó Mã Ngũ: “Trạch linh rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không nói rõ được, trạch tu rất ít khi lộ diện, đặc biệt là sau khi đạt đến cảnh giới cao lại càng ít gặp được trạch cư giả.

Tôi chỉ biết trạch cư giả phải mua một căn nhà tốt, không thể quá bắt mắt, nếu không sẽ có người quấy rầy, cũng không thể quá hẻo lánh, nếu không sẽ ăn uống không thông.

Bản thân ngôi nhà phải có linh khí, nuôi dưỡng linh khí này cho đủ, nuôi dưỡng thành một linh vật, chính là trạch linh.

Linh vật này rốt cuộc là cái gì tôi cũng không biết, nhưng trạch tu muốn lên cảnh giới thì nhất định phải có trạch linh, một cửa ải này khó khăn vô cùng,

Trạch linh này có tính tình, nếu trạch tu giả có thể làm trạch linh vui lòng, trạch linh có thể giúp trạch tu kiếm được rất nhiều tu vi.

Nếu làm phật lòng trạch linh, tu vi sẽ không tăng lên, nếu chọc giận trạch linh, thậm chí còn có chuyện trạch linh giết chủ, chính là giết chết tu giả.”

Lý Bạn Phong trợn mắt lắng nghe, Tần Tiểu Bàn cũng nghe rất nghiêm túc, trạch tu đúng là một đạo môn thần bí.

Lý Bạn Phong hỏi: “Tại sao trạch linh lại bị chọc giận? Sao lại đến mức giết chủ?”

Mã Ngũ nói: “Chuyện này tôi chỉ nghe nói một lần, đó là chuyện xảy ra ở Dược Vương Câu.

Trạch linh thích sạch sẽ, gặp phải thứ dơ bẩn thì sẽ nghĩ cách dọn dẹp sạch sẽ, cho nên trạch tu giả cũng phải siêng năng dọn dẹp nhà cửa.

Dược Vương Cốc có một trạch tu, người này cực kỳ luộm thuộm, không dọn dẹp nhà cửa cũng thôi đi, không rửa mặt, không tắm rửa, không gội đầu, không giặt quần áo, không chải râu tóc, trên người lúc nào cũng bẩn thỉu,

Trạch linh cũng chịu đựng, còn thường xuyên giúp gã giặt quần áo, lau mặt, cắt tóc, giúp gã dọn dẹp sạch sẽ hơn.

Nhưng người này không biết hối cải, không chỉ bản thân luộm thuộm, còn dẫn theo một đám bạn bè luộm thuộm, ở trong nhà gã nhiều ngày.

Chưa được trạch linh cho phép thì trong nhà không được có người ngoài ở, những người này còn làm cho nhà cửa bừa bộn, trạch linh tức giận, một đêm nọ, giết chết tu giả này và một đám bạn bè, không chừa một ai!”

Tần Tiểu Bàn rùng mình, bình thường cậu ta cũng hơi luộm thuộm: “Vậy sau đó trạch linh thế nào rồi?”

“Ở lại trong nhà trở thành ác linh, đến bây giờ vẫn còn hại người.”

“Không ai lo chuyện này sao?”

“Ai mà lo, nhiều ác linh lắm, ai mà rảnh lo chuyện này?”

Nghe Mã Ngũ và Tần Tiểu Bàn nói chuyện phiếm, Lý Bạn Phong chìm vào suy tư.

Mình nên chọn đạo môn nào cho phù hợp đây?

Chuyện này có quan trọng không?

Rất quan trọng, để cứu mạng.

Theo lời của người bán hàng rong, bị Thiên Quang chiếu mà không nhập đạo môn thì chắc chắn sẽ chết.

Nhưng chỉ cần tùy tiện chọn một đạo môn chẳng phải là bảo toàn được tính mạng rồi sao?

Mục đích mình đến đây không phải là để cứu người sao? Chọn đạo môn có quan trọng không?

Tất nhiên là quan trọng!

Cơ duyên này khó có được biết bao!

Mình đắc tội với đám người Cục Ám Tinh, bọn họ nói muốn bắn chết mình, nếu mình muốn sống sót thì nhất định phải học chút bản lĩnh thật sự để bảo vệ mạng sống!

Quan trọng hơn là còn có mười tầng tu vi, một giấc mơ vĩ đại!

“Chuyện tốt thì là chuyện tốt, chuyện xấu thì là chuyện xấu, đạo lý đơn giản như vậy.” Lý Bạn Phong lẩm bẩm một mình.

Tần Tiểu Bàn không nghe rõ: “Anh Lý, anh nói chuyện tốt chuyện xấu gì?”

Lý Bạn Phong không trả lời.

Chuyện trước mắt chính là chuyện tốt, bất kể có thêm bao nhiêu yếu tố bên ngoài, có thể có được sức mạnh siêu phàm, còn có thể có được tuổi thọ siêu dài, đây chính là chuyện tốt.

Chọn được đạo môn phù hợp với mình càng là chuyện tốt trong những chuyện tốt.

Có thể chọn đạo môn nào phù hợp?

Mình biết quá ít về những đạo môn này.

“Tu giả của các đạo môn có những khả năng gì?”

“Cái này thì phức tạp rồi.”

Mã Ngũ nói: “Võ tu có thể đánh, văn tu có thể chửi, lữ tu có thể chạy, thực tu ăn no uống đủ, có pháp thuật cũng có khí lực.”

Tần Tiểu Bàn bổ sung: “Hoan tu một ngày có thể mười lần, chuyện này không đáng kể!”

Mã Ngũ cười nói: “Không chỉ có chút khả năng này, hoan tu giỏi làm nhiễu loạn tâm trí người khác.”

“Trạch tu thì sao?”

Mã Ngũ nói: “Trạch tu công thủ toàn diện, cụ thể phải xem tính tình của trạch linh, ở bên ngoài nhà, trạch tu đồng cấp có chiến lực ở mức trung bình, ở trong nhà, trạch tu đồng cấp có chiến lực vô địch, thậm chí vượt qua một tầng thì vẫn có thể chiến đấu!”

Trạch tu mạnh như vậy sao?

Hay là chọn trạch tu nhỉ?

Tiền có thể sau này trả lại cho Hầu Tử Khâu, nhưng đi đâu mua nhà đây?

Chương 36: Chọn đạo môn (1)

Đối với hầu hết người dân Hoàn Quốc mà nói, mua nhà là thách thức lớn nhất trên đời, không có gì sánh bằng.

Hơn nữa, điều này còn liên quan đến một vấn đề rất quan trọng, mua nhà ở đâu?

Mua ở thành phố Việt Châu hay mua ở Dược Vương Câu?

Thành phố Việt Châu thì đừng nghĩ đến, giá nhà ở đó có thể khiến người ta mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Hay là mua nhà ở Dược Vương Câu, sau này cứ sống ở đây?

Nhìn những cây xanh hoa đỏ xung quanh, sống ở đây cũng không tệ.

Giá nhà ở Dược Vương Câu hẳn là không quá đắt.

Lý Bạn Phong sờ túi, trong đó có hai nghìn tiền mặt, hắn ước tính xem hai nghìn có thể mua được căn nhà như thế nào.

Tiền xe kéo vừa rồi hình như là năm trăm…

“Trước khi có nhà, trạch tu có chút năng lực đặc biệt nào không?”

“Ý anh là kỹ pháp sao?”

Mã Ngũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Kỹ pháp thì cũng có một số, sau khi nhập môn, dù không có nhà thì thể chất của trạch tu cũng sẽ cường tráng hơn người thường, hơn nữa còn có thể che mắt giấu tai người khác.”

“Che mắt giấu tai người khác là sao?”

“Trạch tu không bao giờ gây chú ý, lẫn trong đám đông thường bị bỏ qua, có thể tránh được sự giám sát, trạch tu cấp cao thậm chí có thể tránh được sự dò xét của thính tu.”

Tránh được giám sát.

Điều này rất hữu ích với mình!

Lý Bạn Phong thiên về lựa chọn trạch tu, Tần Tiểu Bàn ở bên cạnh nhắc nhở: “Anh Lý, anh chọn trạch tu thì sau này dựa vào gì để sống? Nhà những người chọn trạch tu đều có tiền, không lo ăn mặc.”

Lý Bạn Phong liếc nhìn Tần Tiểu Bàn: “Cậu thấy tôi là người lo ăn mặc sao?”

Hiện tại mình đúng là người như vậy.

Đây thực sự là một chuyện phiền phức.

Chẳng lẽ ngay cả đi làm cũng không được sao?

Phải luôn ở trong nhà sao?

Nếu không được thì chúng ta có thể tìm một công việc làm việc từ xa.

Vấn đề là nơi này có internet không…

Xét về sự phát triển lâu dài, trạch tu thực sự có nhiều hạn chế.

Hay là chọn lữ tu?

“Lữ tu cũng có thiên phú sao?”

“Có!”

Mã Ngũ gật đầu: “Lữ tu có thể đi, chân nhanh nhưng mỗi ngày phải đi, không đi không được, cấp càng cao, đi càng xa, cho nên lữ tu không có chỗ ở cố định, đi đến đâu thì ở đó.”

Với tình hình hiện tại, ngày nào cũng đi khắp nơi thì rất dễ bị Cục Ám Tinh truy sát.

Xét về sự phát triển lâu dài, lữ tu không có chỗ ở cố định, cũng phải đối mặt với vấn đề sinh kế, trừ khi có nghề nghiệp như hướng dẫn viên du lịch.

Hoan tu cùng Mã Ngũ?

Mã Ngũ rất đồng tình với điều này: “Anh Lý, nhìn vóc dáng cường tráng của anh cũng thích hợp làm hoan tu, hoan tu giỏi mê hoặc tâm trí, có thể bất tri bất giác làm trọng thương kẻ địch.”

Cũng là một con đường tốt.

Nhưng Mã Ngũ lại nêu ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Anh Lý, không biết thể chất của người yêu anh thế nào?”

Người yêu?

“Làm gì có người yêu?”

Mã Ngũ nhướng mày: “Nếu anh Lý vẫn còn độc thân thì mọi chuyện sẽ khó khăn rồi, tình một đêm e rằng không phải là kế sách lâu dài.”

Đây là vấn đề thực tế, Mã Ngũ không thiếu phụ nữ, Lý Bạn Phong không có điều kiện đó.

Quay lại trường tìm cô giáo Tống?

Trong thời gian ngắn, Lý Bạn Phong không thể quay lại trường.

Cho dù có quay lại, một ngày mười lần, cô giáo cũng không làm được!

Sau khi cân nhắc, Lý Bạn Phong nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Tôi có thể chọn nhiều đạo môn không?”

Tu luyện nhiều đạo môn cùng lúc, trước tiên chiếm hết thiên phú, sau này thấy đạo môn nào phù hợp thì tu luyện đạo môn đó.

Tần Tiểu Bàn lắc đầu cười: “Làm gì có chuyện tốt như vậy, một đạo môn còn chưa hiểu hết, anh còn muốn tu luyện nhiều đạo môn sao?”

Mã Ngũ không cười, y từng nghe nói đến chuyện tương tự: “Chọn nhiều đạo môn chắc chắn không được, nhưng chọn thêm một đạo môn, tức là kiêm tu hai đạo, chuyện này đã từng xảy ra, nhưng những người như vậy cơ bản đều là bị ép buộc, cũng rất khó đạt được thành tựu, anh nghĩ xem, tu luyện một đạo môn đã tốn bao nhiêu tâm sức?

Tu luyện thực tu, mỗi ngày ít nhất phải ăn năm cân cơm, nếu thêm tửu tu, mỗi ngày còn phải uống ba năm cân rượu, đừng nói đến việc kiếm thêm quang âm, ngay cả việc tu luyện theo đúng trình tự cũng rất khó khăn.”

Lý Bạn Phong hỏi: “Hai đạo môn nhất định phải tu luyện cùng lúc sao? Không thể từ bỏ một trong hai sao?”

“Tất nhiên là không được! Đã chọn hai đạo môn thì không được từ bỏ, nếu chỉ tu luyện một đạo, bỏ một đạo thì tu giả sẽ vì thế mà mất mạng, cho nên hai đạo môn song tu phải có đặc tính tương tự, hỗ trợ lẫn nhau, nếu hai đạo môn không tương tự, tu giả rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ.”

Nghe vậy, Lý Bạn Phong lập tức từ bỏ ý định song tu.

Nếu phải kiêm cố cả hai đạo môn cùng lúc thì sự lựa chọn như vậy vừa không sáng suốt, vừa không thực tế.

Mã Ngũ nói đúng, một người căn bản không có sức lực để kiêm tu hai đạo môn.

Hơn nữa, nếu thực tu và tửu tu là hai đạo môn có thể song tu, ăn uống điển hình là đặc điểm tương tự, hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng trong số những đạo môn mà người bán hàng rong cung cấp, dường như không có đạo môn nào hỗ trợ lẫn nhau.

Mã Ngũ lại hỏi: “Kiêm tu đạo môn cần phải có đạo duyên thâm hậu, không biết đạo duyên của Lý huynh thế nào?”

Lý Bạn Phong ngạc nhiên: “Đạo duyên là gì?”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Bạn Phong, Mã Ngũ ngẩn người, Tần Tiểu Bàn cũng ngẩn người.

Chương 37: Chọn đạo môn (2)

“Anh còn không biết đạo duyên là gì sao?”

Tần Tiểu Bàn rất ngạc nhiên: “Nếu không có đạo duyên, anh đến đây mua thuốc làm gì? Không phải là tự tìm cái chết hả?”

Thấy Lý Bạn Phong vẫn không hiểu, Mã Ngũ giải thích: “Đạo duyên chính là căn cơ, để tích lũy căn cơ, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nước suối Tuệ Minh, đã uống hơn ba mươi lít mới có thể củng cố được căn cơ.”

Tần Tiểu Bàn hừ một tiếng: “Tôi không phải kẻ có tiền, đã uống không ít phương thuốc lớn nhỏ suốt năm năm trời ròng rã mới dám đến mua thuốc.”

Lý Bạn Phong vẫn không hiểu khái niệm đạo duyên: “Nhất định phải thông qua thuốc đặc biệt mới có được đạo duyên sao?”

“Thuốc?” Mã Ngũ cảm thấy từ thuốc này không phù hợp lắm.

Tiểu Bàn hiểu ý của Lý Bạn Phong: “Cũng không nhất thiết phải uống thuốc, cũng có thể đến những nơi nhất định để tích lũy đạo duyên, Tam Đầu Xá kia có thể tích lũy đạo duyên!”

Nhắc đến Tam Đầu Xá, Lý Bạn Phong rùng mình.

Vì đạo duyên mà mọc ra ba cái đầu, có vẻ không đáng.

Lý Bạn Phong cẩn thận hỏi: “Nhất định phải có đạo duyên sao?”

Tần Tiểu Bàn nói: “Không thì sao? Anh tưởng bất kỳ ai đến tìm người bán hàng rong mua thuốc cũng có thể trở thành tu giả sao?

Đạo duyên chính là cơ duyên, cơ duyên vạn năm mới có một lần! Tu giả là nhân trung long phượng trên thế gian đó!”

Nhân trung long phương?

Có phải là nói quá rồi không?

Mình đoán người kéo xe kéo kia cũng là tu giả, vậy gã có phải là nhân trung long phượng không?

Mã Ngũ nhìn Lý Bạn Phong: “Không dám nói là nhân trung long phượng, nhưng tốt nhất đừng đến Tam Đầu Xá, đến đó rồi e là không về được, đừng nói đến chuyện khác, chuyện căn cơ này không thể coi thường. Anh Lý, rốt cuộc anh có đạo duyên không? Nếu không có đạo duyên thì đừng làm bừa, chuyện này thực sự liên quan đến tính mạng đó.”

Lý Bạn Phong trầm ngâm hồi lâu, cẩn thận hỏi: “Bị Thiên Quang chiếu có tính là đạo duyên không?”

“Anh bị Thiên Quang chiếu sao?” Mã Ngũ vẫn luôn ôm ngực đột nhiên buông tay, đứng dậy.

Tần Tiểu Bàn cũng đứng dậy: “Anh bị Thiên Quang chiếu lúc nào?”

Lý Bạn Phong nhớ lại: “Khoảng hai giờ chiều.”

Tần Tiểu Bàn nhìn vị trí của mặt trời lặn, Mã Ngũ lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi vỏ vàng.

“Anh Lý, anh trụ đến bây giờ bằng cách nào?” Mã Ngũ lùi lại mấy bước, Tần Tiểu Bàn theo sát, đứng bên cạnh Mã Ngũ.

Lý Bạn Phong cười gượng, xác nhận lại: “Thiên Quang chiếu vào, không nhập đạo môn thì phải chết?”

Mã Ngũ gật đầu: “Anh Lý nói không sai.”

Tần Tiểu Bàn lại lùi thêm hai bước: “Không chỉ anh phải chết, không khéo còn liên lụy đến người khác, tôi vẫn nên đi trước đây.”

Tần Tiểu Bàn ôm bụng, lảo đảo đi về phía xa, người bán hàng rong chào một tiếng: “Còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ!”

Tần Tiểu Bàn vẫy tay nói: “Không sao, gần như vậy là được.”

Hai người tùy tùng dìu Mã Ngũ cũng định rời đi, thấy Lý Bạn Phong vẫn đứng tại chỗ, Mã Ngũ quay đầu lại, dặn dò: “Anh Lý, nhanh chóng nhập đạo đi, chậm một bước, anh sợ là sẽ nổ tung, nổ ra thứ gì còn chưa biết, làm hại bao nhiêu người cũng không biết, liên quan đến sống chết thì không thể chậm trễ được.”

Lý Bạn Phong hỏi một câu: “Bị Thiên Quang chiếu vào thì đạo duyên có được coi là thâm hậu không?”

“Thâm hậu, vô cùng thâm hậu!”

Mã Ngũ vừa đi vừa nói: “Anh Lý, đừng nghĩ đến chuyện kiêm tu nữa, trước tiên hãy bảo vệ tính mạng đã!”

Hai người lần lượt rời đi, người bán hàng rong vẫn bận rộn với công việc kinh doanh.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, lấy một lọ kem dưỡng da từ tay gã rồi lại xin người bán hàng rong một ít, bôi lên mặt.

“Ông đừng có tiếc, tôi phải xem thử hàng này có tinh khiết không!”

Người bán hàng rong cười nói: “Cô nói gì vậy, bôi kem dưỡng da của tôi thì làn da này có thể căng mọng như nước!”

“Ông đúng là khéo nói!” Người phụ nữ cười rồi quay người bỏ đi.

Kem dưỡng da, sản phẩm chăm sóc da thế hệ đầu tiên.

Thứ này không khác gì kem dưỡng da bây giờ, chức năng chính là ngăn ngừa da khô nứt nẻ, Lý Bạn Phong đã từng thấy lọ kem dưỡng da trong phòng của Ngô lão thái ở cô nhi viện rồi, còn từng bôi lên mặt mình nữa.

Phải nói rằng, kem dưỡng da của người bán hàng rong này không tầm thường, người phụ nữ kia bôi xong, trên mặt thực sự sáng hơn mấy phần, có lẽ đây chính là lý do người đó đến vùng hoang dã tìm người bán hàng rong mua đồ.

Trời sắp tối, khách đã đi hết.

Người bán hàng rong quay lại nhìn Lý Bạn Phong, hỏi: “Chọn xong chưa? Canh Hồi Hồn chỉ có thể bảo vệ tính mạng của cậu trong bốn giờ, thời gian còn lại của cậu không còn nhiều đâu.”

Nói xong, người bán hàng rong vung tay, một hàng ngăn kéo tự động kéo ra trên tủ hàng, bên trong đựng đủ loại thuốc bột.

Đây là đang giục Lý Bạn Phong, tốt nhất là dùng thuốc ngay lập tức.

Thời gian thực sự không còn nhiều, Lý Bạn Phong uống canh Hồi Hồn chưa đến ba giờ, mà bây giờ đã gần bảy giờ rồi.

Hắn đã quyết định, chọn lữ tu.

Mặc dù trong lòng thích trạch tu hơn, nhưng việc mua nhà quá khó khăn, vì quá trình tu luyện sau này, lữ tu là lựa chọn hợp lý nhất.

“Tôi chọn lữ tu…”

Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người hét lên: “Tôi muốn canh Hồi Hồn, tôi muốn canh Hồi Hồn!”

Lý Bạn Phong quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nói là quen thuộc vì thường thấy trên báo.

Nói là xa lạ, vì đây là lần đầu tiên Lý Bạn Phong nhìn thấy người thật.

Vận động viên chạy nước rút huyền thoại Kiều Duyệt Sinh, anh sải những bước chân khỏe khoắn, nhanh chóng lao về phía Lý Bạn Phong.

Dưới ánh hoàng hôn, thân hình anh ta xuất hiện tàn ảnh.

Lý Bạn Phong tin rằng, với tốc độ hiện tại của anh ta thì chắc chắn có thể lập kỷ lục thế giới mới.

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là anh ta đang lao thẳng về phía Lý Bạn Phong, đâm sầm vào người Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong bị anh ta đâm cho bay lên tại chỗ, sau đó lao về phía tủ hàng của người bán hàng rong.

Người bán hàng rong vội vàng thu ngăn kéo lại nhưng vẫn chậm một bước.

“Ầm” một tiếng động lớn, Lý Bạn Phong đâm vào tủ hàng.

Hai ngăn kéo chưa kịp thu vào, thuốc bột bắn tung tóe.

Thuốc bột lữ tu màu xanh và thuốc bột trạch tu màu vàng rơi vào mặt Lý Bạn Phong, cơn đau dữ dội ập đến, Lý Bạn Phong lập tức bất tỉnh.

Người bán hàng rong hết nhìn Lý Bạn Phong rồi lại nhìn Kiều Duyệt Sinh trước mặt.

Kiều Duyệt Sinh nắm lấy vai người bán hàng rong, nước mắt lưng tròng nói: “Tôi muốn canh Hồi Hồn, tôi muốn canh Hồi Hồn!”

Trên làn da của anh ta, từng mạch máu nổi lên rõ ràng.

Một số mạch máu đang từ từ vỡ ra.

Kiều Duyệt Sinh nhìn người bán hàng rong, vẻ mặt đầy cầu xin.

Người bán hàng rong nhìn Kiều Duyệt Sinh, lông mày càng nhíu chặt.

Im lặng một lúc, người bán hàng rong lạnh lùng nói: “Anh làm hại tính mạng của cậu ta, còn hủy hoại danh tiếng của tôi, món nợ này tính thế nào đây?”

Chương 38: Như nước với lửa (1)

Ánh sáng của ngọn lửa chiếu vào khuôn mặt của Lý Bạn Phong khiến hắn tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.

Khuôn mặt mang theo nụ cười ân cần của người bán hàng rong đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mà nhìn Lý Bạn Phong.

“Cậu tỉnh rồi sao? Đây, uống một ly nước hoa quả đi cho tỉnh táo lại.”

Nước hoa quả là một loại đồ uống gần giống như sinh tố hoa quả, nhưng lại khác biệt về mặt cơ bản, nước uống hoa quả dùng màu thực phẩm và đường hoá học để pha ra.

Ly nước hoa quả này là vị quả quýt.

Trong miệng của Lý Bạn Phong hiện tại vừa khô vừa đắng, có một ly nước như vậy cũng không tệ lắm.

Lý Bạn Phong uống hết ly nước hoa quả bèn hỏi về việc nhập đạo, người bán hàng rong tươi cười, tràn ngập sự chân thành nói: “Chúc mừng cậu, cậu thanh niên, cậu đã thoát khỏi sự uy hiếp của Thiên Quang và trở thành một tu giả, cũng chính là ám năng giả mà người ngoại châu hay nói.”

Ngữ khí của người bán hàng rong sao lại kỳ quái như vậy?

Ngữ điệu của gã toát lên vẻ chính trực của quan lại, không còn mang vẻ chợ búa như ban nãy nữa.

Lý Bạn Phong hỏi lại: “Tôi vào đạo môn nào vậy?”

“Không phải trước đó cậu muốn trở thành lữ tu hay sao? Nguyện vọng của cậu được thực hiện rồi!”

Người bán hàng rong lại rót một ly nước hoa quả cho Lý Bạn Phong.

“Vậy là tốt rồi.”

Lý Bạn Phong nâng ly nước hoa quả lên uống một hớp lớn, ly này là vị dứa, ly nước màu hoàng kim mang theo mùi hương đặc trưng của dứa xộc thẳng vào mũi.

Nhìn thấy màu hoàng kim này làm hắn nhớ tới cảnh tượng trước khi hắn ngất xỉu, khi đó hắn thấy được một loại bột màu hoàng kim, còn kèm theo một vầng sáng màu xanh da trời trộn lẫn màu xanh lá cây.

“Chỉ là lữ tu thôi sao?” Lý Bạn Phong lại nhìn chăm chú vào người bán hàng rong.

“Cậu vừa hỏi một vị khách khác rằng liệu có thể kiêm tu hai đạo môn hay không, tôi thay hắn trả lời cậu về vấn đề này, cậu có thể kiêm tu hai đạo môn!”

Quả thật!

Quả thật đã xảy ra vấn đề rồi!

Lý Bạn Phong hỏi: “Tôi kiêm tu hai đạo môn nào vậy?”

Người bán hàng rong trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Là lữ tu và trạch tu.”

Bột màu xanh da trời là lữ tu.

Còn màu hoàng kim là trạch tu.

Lý Bạn Phong đờ đẫn một lúc lâu mới thốt lên hỏi: “Trạch tu và lữ tu sao có thể tu hành song song được?”

Hai đạo môn này tồn tại như nước với lửa.

Người bán hàng rong kiên nhẫn giải thích: “Vị khách vừa nãy cũng nói rằng kiêm tu hai đạo môn sẽ rất khó để lấy được thành tựu, nhưng tôi cho rằng quan điểm này là không chính xác.

Khi một người kiêm tu hai đạo môn, sức chiến đấu so với tu giả tu một đạo môn đồng cấp sẽ mạnh hơn một chút, dù là thấp hơn đối thủ một cấp thì cũng có thể dùng thủ đoạn của hai đạo môn mà đánh ngang tay với đối thủ.

Cái này chẳng lẽ không phải ưu thế hay sao? Cái này chẳng lẽ không phải tiềm lực sao? Tôi cho rằng tương lai của người kiêm tu hai đạo môn rất sáng sủa!”

Lý Bạn Phong gật đầu nói: “Tôi cũng cho rằng tương lai sẽ rất sáng sủa, nên tôi mới đặt câu hỏi rằng trạch tu và lữ tu làm thế nào mới có thể tu hành song song?”

“Đầu tiên chúng ta bàn về trạch tu trước.”

Người bán hàng rong kiên nhân giải thích: “Bởi vì tính chất đặc thù của trạch tu nên đạo môn này có thể tu hành song song với rất nhiều đạo môn, ví dụ như khuy tu.

Khuy tu chuyên môn nhìn trộm và truy bắt, nếu như trạch tu giả có thể kiêm tu khuy tu, thì có thể ngồi nguyên trong nhà mà đi theo dõi hành tung của một người nào đó, nếu như bị bại lộ thì trạch tu giả cũng có thể đảm bảo sự an toàn, vì đã có trạch linh bảo vệ.

Mà trạch linh có thể nâng cao năng lực của khuy tu, có thể đuổi theo kẻ địch dù cách xa ngàn dặm, thậm chí là cả vạn dặm, thậm chí có thể xoá bỏ ngăn cách. Cho nên tôi mới nói rằng trạch tu cực kỳ hợp để kiêm tu đạo môn khác.”

Lý Bạn Phong gật đầu nói: “Đúng là cực kỳ thích hợp, nên tôi mới hỏi là trạch tu và lữ tu tu hành song song kiểu gì?”

Người bán hàng rong lại tiếp tục giải thích: “Chúng ta bàn về lữ tu, lữ tu cũng là một đạo môn cực kỳ phù hợp để song tu, không nói đâu xa xôi, hãy nói về chưởng quỹ Hàn của tiệm thuốc Bách Sinh của Dược Vương Câu.

Người của Dược Vương Câu không ai không biết cô ấy là dược tu, nhưng lại rất ít người biết rằng cô cũng kiêm tu lữ tu, đi ngàn núi, vượt vạn sông để vơ vét vô số kỳ trân dị bảo mới có thể kinh doanh tiệm thuốc Bách Sinh, cậu nói xem lữ tu có phù hợp để song tu hay không?”

“Phù hợp, cực kỳ phù hợp”

Lý Bạn Phong cực kỳ tán thành: “Tóm lại là, trạch tu và lữ tu song tu kiểu gì?”

“Trạch tu là lữ tu là hai đạo môn cực kỳ phù hợp để song tu, nếu như đặt chung hai đạo môn này với nhau, không phải là rất phù hợp hay sao…”

Thanh âm của người bán hàng rong ngày càng nhỏ.

Lý Bạn Phong rất nghiêm túc mà hỏi: “Tốt chỗ nào vậy?”

“Để tôi nghĩ rồi nói cho cậu…” Người bán hàng rong xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Được, tôi nghe, nghĩ đi rồi nói.” Lý Bạn Phong vẫn nghiêm túc đáp.

Im lặng mấy phút, gió lạnh đảo qua, trên trán của người bán hàng rong toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi không nghĩ nổi.”

Chương 39: Như nước với lửa (2)

“Vậy làm sao bây giờ?” Trán của Lý Bạn Phong cũng toát ra mồ hôi.

Bỏ mẹ rồi.

Người bán hàng rong cố nặn ra nụ cười, như thể đang an ủi Lý Bạn Phong: “Trạch tu và lữ tu không thể song tu với nhau, hai đạo môn này là thiên địch của nhau, nhưng cậu có thể nghĩ tích cực lên.”

“Nói thử xem.”

“Đó chính là, cậu vẫn còn sống này,…”

Người bán hàng rong tắt hẳn nụ cười, tính từ bây giờ, mỗi câu nói của gã câu nào cũng liên quan đến tính mạng của Lý Bạn Phong: “Trạch tu và lữ tu là hai đạo môn không tương quan gì với nhau, nếu dùng thuốc bột của hai đạo môn cùng lúc thì mất mạng ngay lập tức. Cậu có thể sống đến bây giờ chủ yếu là liên quan đến việc cậu bị Thiên Quang chiếu.”

“Rốt cuộc Thiên Quang là cái gì?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Cái này quá thâm sâu, tôi nói cậu cũng không hiểu.”

“Ông cứ giải thích chậm rãi, biết đâu tôi lại nghe hiểu thì sao?” Lý Bạn Phong khăng khăng muốn biết hắn gặp phải cái gì.

Người bán hàng rong trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Cậu biết vật chất tối là cái gì không?”

“Đương nhiên là tôi biết.”

Thực ra Lý Bạn Phong không hề biết, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại thì không ai biết về vật chất tối là cái gì cả.

Nhưng Lý Bạn Phong là một người đã được tiếp thu giáo dục cao đẳng, danh từ vật chất tối này cũng nghe qua rồi.

“Cậu biết thật sao?” Người bán hàng rong lại xác nhận một lần.

Lý Bạn Phong gật đầu: “Tôi biết, tôi cũng tiếp thu giáo dục cao đẳng rồi.”

“Nhưng mà tôi không biết…”

Người bán hàng rong dõng dạc nói: “Tôi không biết vật chất tối là cái gì, nên chuyện này tôi không giải thích được!”

Lý Bạn Phong gãi gãi đầu, cảm thấy người bán hàng rong đúng là dở hơi: “Thế thì đừng nói về vật chất tối vội.”

Người bán hàng rong nói ra: “Nếu như nói theo người ngoại châu như các cậu thì Thiên Quang chính là xạ tuyến lưu của vật chất tối.

Vật chất tối tồn tại ở khắp mọi nơi, nhưng có một vài vật chất tối lại khá đặc thù, gọi là đạo duyên phát tán, nếu như nói theo cách của nội Cửu Châu là như vậy.

Nếu như dùng đúng phương pháp để hút đạo duyên thì sẽ không quá tổn hại sức khoẻ, nhưng nếu đạo môn phát tán quá mãnh liệt thì phàm nhân không thể cản được.

Nếu trúng phát tán thì thân thể sẽ bị nổ tung rất nhanh, đạo duyên còn sót lại sẽ tiếp tục gây hại cho người khác, cho nên nếu như cậu muốn sống sót thì phải nhanh chóng mà nhập đạo, thông qua thuốc dẫn của nhập đạo, dựa theo một phương hướng nhất định để khai thông đạo duyên trong thân thể cậu…”

Người bán hàng rong cố gắng hết sức để dùng ngôn ngữ thông dụng mà giải thích về cơ chế Thiên Quang, Lý Bạn Phong cũng nhanh chóng hiểu được điểm mấu chốt.

Ám năng giả, là một cách xưng hô khác của tu giả ở nơi này, chính là người bị vật chất tối đặc thù lây nhiễm vào cơ thể mà biến thành người siêu phàm.

….

Biến dị là không có quy luật, khả năng cao biến dị sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng.

Mà dược vật của người bán hàng rong có thể khiến cho biến dị từ không có quy luật thành có quy luật.

Vật chất tối ít ỏi và có quy luật bị lây nhiễm như Mã Ngũ hay Tần Tiểu Bàn thì bị ăn mòn khá là chậm rãi, chờ đến lúc biến dị ở một mức độ nhất định thì mới có thể sử dụng dược vật của người bán hàng rong để dẫn đạo hai người bọn họ thành ám năng giả.

Mà Lý Bạn Phong gặp phải xạ tuyến lưu vật chất tối khiến cho thân thể bị vật chất tối ăn mòn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có nguy cơ cao bị nổ tung cơ thể, nên nhất định phải dẫn đạo ngay lập tức.

Dược vật có rất nhiều loại, con đường và phương hướng dẫn đạo cũng khác nhau, vì thế mà mang đến năng lực siêu phàm cũng khác nhau.

Trong cơ thể của Lý Bạn Phong có đủ vật chất tối nên lựa chọn con đường nào cũng được, chọn lựa hai con đường gần nhau miễn cưỡng có thể.

Mà hắn lại chọn hai con đường đối ngược nhau.

Nhưng đây không phải là lựa chọn của Lý Bạn Phong!

Lý Bạn Phong trợn tròn mắt mà nói: “Thế còn Kiều Duyệt Sinh? Chính là tên người chim mà đã đụng phải tôi đó, chính là do hắn nên tôi mới…”

Người bán hàng rong chỉ chỉ cái chiếu bên cạnh: “Ý cậu là hắn hay sao?”

Lý Bạn Phong chưa từng để ý đến chiếu rơm ở bên cạnh người bán hàng rong, cứ tưởng là đồ vật linh tinh bị đặt ở trong đó mà thôi.

Bây giờ khi người bán hàng rong chỉ ra thì hắn mới ngờ ngợ rằng đồ vật nằm trong cái chiếu lại là một người.

Lý Bạn Phong kinh ngạc: “Đây là Kiều Duyệt Sinh sao?”

Người bán hàng rong gật đầu: “Chuyện này là do hắn gây ra, hắn đã bồi thường đủ cho tôi rồi, nhưng cậu lại xảy ra chuyện ở ngay cạnh sạp hàng của tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm nhất định mới đúng.

Nên tôi sẽ bồi thường cho cậu một chút, đây là đạo đức kinh doanh của tôi. Từ tình trạng của cậu mà xem thì cậu đã có thể nhập môn rồi, nhưng nếu tiếp tục tu hành thì quá sức gian nan với cậu.

Dựa theo đặc tính của lữ tu, dù cậu không cầu tu vi được tiến bộ thì ít nhất cũng phải đi hai mươi dặm một ngày mới được, mà dựa theo đặc tính của trạch tu thì mỗi ngày cậu phải về nhà ít nhất một lần để nghỉ ngơi ở trong nhà hai tiếng.”

Lý Bạn Phong tính toán một chút: “Cái này cũng không khó lắm.”

Đúng là không khó lắm.

Không có việc gì thì đi ra ngoài một chút, hai mươi dặm đường, thì coi như đi mười về mười.

Sau đó về nhà ngủ một giấc, hoặc đọc tiểu thuyết hoặc xem kịch, hai giờ trôi qua rất nhanh.

Chương 40: Như nước với lửa (3)

Người bán hàng rong lắc đầu nói: “Đây mới chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, chờ đến giai đoạn sau, lữ tu phải đi đường sẽ càng ngày càng xa, mà trạch tu cũng phải ở nhà càng ngày càng lâu, rất nhanh thì hai đạo môn này không thể dung hoà.

Nhưng giai đoạn sau của lữ tu không thể ở yên một chỗ, mà nhà ở lại là cố định, trạch tu lại không thể đi đây đi đó, cho nên hai đạo môn này được coi là thiên địch.

Đương nhiên đó là chuyện sau này, sau này mới phải nghĩ biện pháp, trước mắt đây còn có một việc khó, mỗi lần lữ tu muốn vượt ải để tấn thăng lên một tầng sẽ phải ở tại nơi hung hiểm một ngày một đêm. Chuyện này đúng là phiền toái, vì trạch tu ngày nào cũng phải về nhà, nếu một ngày không về nhà sẽ có khả năng chết bất đắc kỳ tử, tính ra cậu không thể ở bên ngoài một ngày một đêm.”

Lý Bạn Phong chớp chớp mắt hỏi: “Nơi hung hiểm là sao?”

Người bán hàng rong ngạc nhiên nói: “Không phải cậu từng đi học rồi sao? Cậu không hiểu nơi hung hiểm là gì? Đó chính là nơi có thể gây nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.”

“Làm sao xác định được nơi đó? Ngủ ở giữa đường cái cũng có thể bị xe đè chết lúc nào không hay vậy!”

Người bán hàng rong gật đầu nói: “Đây cũng là một ý kiến không tồi, cậu có thể đến đường cái mà thử, nếu như tu vi thừa nhận thì cậu có thể lên một tầng!”

“Tu vi còn có thể thừa nhận sao?”

“Sao lại không? Tu vi hiện tại là một phần của cậu, cậu có cảm giác thì tu vi cũng có cảm giác, cậu quyết định muốn ngủ ở đường cái rồi sao?”

“Tôi chỉ nói chút vậy thôi…” Lý Bạn Phong rơi vào trầm tư.

Trạch tu ngày nào cũng phải về nhà.

Nhưng người không có nhà như hắn thì phải làm như thế nào?

Vốn dĩ đã là vô gia cư, ngươi muốn hắn về nhà ai?

“Bây giờ tôi không có nhà, vốn là không có nhà để về, hiện tại coi như là ngủ ngoài màn trời chiếu đất, cũng không tính vi phạm quy củ của trạch tu, tôi nói có đúng hay không?”

Người bán hàng rong gật đầu: “Đúng là như thế.”

Lý Bạn Phong nghe vậy liền cười, nói: “Vậy thì chẳng phải giải quyết xong xuôi rồi sao, tôi đi nơi hung hiểm trước, sống qua một ngày một đêm, sau khi thành lữ tu tầng một rồi lại mua nhà, việc này thế là xong đúng chứ?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Không được.”

“Sao lại không được?”

“Làm như vậy đồng nghĩa với việc chối bỏ trạch tu, khi song tu thì nhất định phải kiêm tu hai đạo môn cùng lúc, nếu cậu từ bỏ một trong hai thì nhất định sẽ mất mạng.”

Lý Bạn Phong vội vàng nói: “Tôi không chối bỏ, tôi tu hành lữ tu trước, rồi tu…”

“Cậu chỉ nói miệng thì có tác dụng gì đâu?”

Người bán hàng rong lập tức ngắt lời Lý Bạn Phong: “Tu vi là một phần của cơ thể cậu, hành động của cậu đại biểu ý định của cậu, cậu nâng tu vi lữ tu lên đến một tầng, tu vi được tính là có chút thành tựu, nhưng rốt cuộc lại chưa có một căn nhà phù hợp nào, không phải là tương đương với từ bỏ trạch tu sao?”

“Ông nói như vậy không thấy gượng ép sao? Ý của tôi không phải như vậy!”

Người bán hàng rong nhún vai, nói: “Cậu có nói với tôi cũng vô dụng, nếu cậu không tin thì thử mà xem.”

“Thử sao… Chắc chắn là không thể thử…”

Lý Bạn Phong một lần nữa lâm vào trầm tư, ngược lại cắn răng nói: “Vậy thì tôi không lên tầng nữa, cứ để như vậy đã, chờ đến khi nghĩ ra giải pháp rồi lại nói.”

“Cậu muốn giống như hắn sao?” Người bán hàng rong xốc chiếc rơm lên, để lộ ra thi thể máu thịt lẫn lộn của Kiều Duyệt Sinh.

Nói là máu thịt lẫn lộn là nói giảm nói tránh, thực tế đó chỉ còn là một đống thịt nát.

Nếu không phải người bán hàng rong đã nói là Kiều Duyệt Sinh trước cho hắn, Lý Bạn Phong không hề nhận ra được người đó là ai.

“Sao hắn lại biến thành như vậy?”

Người bán hàng rong che chiếu rơm lại: “Hắn là ám năng giả, lại là tên tham ăn, cũng chính là thực tu, mặc dù thực tu không chạy nhanh bằng lữ tu nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với người bình thường.

Dựa vào quy củ của ngoại châu thì ám năng giả không được tham gia thi đấu thể dục để tranh tài, vì đây chính là gian lận, nhưng tên tiểu tử này không thèm đếm xỉa đến quy tắc, vì danh lợi mà tham gia thi đấu. Vật chất tối không thể bị đo lường ra được, nên không ai có thể phát hiện ra tu vi của hắn, nhưng hắn vẫn lo lắng rằng sẽ có người phát hiện sự dị thường của mình.

Thực tu mỗi ngày phải ăn năm cân cơm, hắn sợ lộ, không dám ăn, lại càng không dám lên tầng. Hắn không ngừng sử dụng thiên phú của thân thể, nhưng lại không tu hành theo phương pháp đúng đắn, như cậu định làm ban nãy, hắn cứ thế mà bị ăn mòn, đến cuối cùng thì cơ thể hắn bị ăn mòn thành như thế này.

Cậu không thể cứ bỏ dở tu hành như vậy, trạch tu và lữ tu, ít nhất phải có một trong hai tu được đến cấp độ nhất định, nếu như trì hoãn quá lâu, kết cục của cậu sẽ trở thành giống như hắn.”

“Tu hành đến tầng một là có thể dừng lại rồi phải không?”

“Không được, kể cả cậu không muốn nâng cao tu vi thì tu hành cơ sở hằng ngày vẫn phải có, không được lười biếng.”

Lý Bạn Phong nhìn chiếu rơm quấn quanh thi thể mà hỏi: “Tu hành đến lúc nào mới kết thúc?”

“Không có kết thúc…”

Người bán hàng rong lắc đầu nói: “Từ khi cậu chọn con đường tu hành, thì cậu phải đi theo con đường này đến hết đời.”

Lý Bạn Phong ngẩng đầu nhìn về phía người bán hàng rong: “Vậy ông nói xem, trường hợp như tôi thì nên sống như thế nào?”

Người bán hàng rong nhìn Lý Bạn Phong rồi nói: “Có hai con đường, cậu phải chọn một trong hai, đầu tiên, cậu chọn một nơi hung hiểm để an cư, tôi sẽ mua một căn nhà cho cậu.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 1 ngày trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 1 tuần trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣