1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Phổ La Chi Chủ
  4. Tập 6: Hóa ra là cô (c51-c60)

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Tập 6: Hóa ra là cô (c51-c60)

❮ sau

Chương 51: Hóa ra là cô (1)

Lý Bạn Phong tưởng rằng tên giả làm Hà Gia Khánh kia sẽ cùng hắn đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng “Hà Gia Khánh” không đi, y không muốn tiếp xúc nhiều với Lý Bạn Phong nữa, y phát hiện ra hành động của Lý Bạn Phong có chút bất thường.

Bất thường thì cũng không cần lo, từ lúc Lý Bạn Phong bước vào căn biệt thự này, y tin rằng kết cục đã được định đoạt, Lý Bạn Phong chắc chắn sẽ thay thế y, trở thành tù nhân của căn biệt thự.

Để chắc chắn, “Hà Gia Khánh” đã cho Lý Bạn Phong uống một ít trà pha “gia vị”, mục đích là để hắn ngủ ngon giấc.

Sợ Lý Bạn Phong ngủ không ngon, y còn muốn cho Lý Bạn Phong uống thêm một chén canh nữa, nhưng Lý Bạn Phong không uống.

Bây giờ xem ra Lý Bạn Phong quả thật ngủ không ngon, có lẽ là vì gia vị chưa đủ, cũng có thể là vì sức khỏe Lý Bạn Phong quá tốt, một ly trà kia vẫn chưa thể hạ gục hắn hoàn toàn.

Chuyện đó không quan trọng.

Quan trọng là Lý Bạn Phong không thể ra ngoài, hắn không thể tìm được lối ra.

“Hà Gia Khánh” đã tìm kiếm trong căn biệt thự này mấy ngày nay, đến giờ vẫn chưa tìm được lối ra.

Đến sáng mai, tao sẽ được tự do.

Lý Bạn Phong, mày thật ngu ngốc, không biết mày có thể trụ được bao lâu trong căn biệt thự này.

“Hà Gia Khánh” đi xuống cầu thang, ngủ trong phòng ở tầng một gần cửa ra vào.

Lý Bạn Phong vào nhà vệ sinh, nhìn thấy một con mèo vàng và một con mèo trắng đang tìm kiếm thức ăn cạnh bồn rửa mặt.

Bồn rửa mặt không có vòi nước, thay vào đó là một cái giếng bơm tay, con mèo trắng nhảy lên tay cầm của giếng bơm tay, con mèo vàng ngồi xổm ở chỗ nước chảy ra, xem thử có nước chảy ra không.

Tiếng động lạo xạo chính là do chúng phát ra, hai con mèo này đã vào đây bằng cách nào?

Trong biệt thự có rất nhiều mèo, những con mèo khác đã vào đây bằng cách nào?

Vào từ cửa sổ?

Trong nhà vệ sinh quả thật có một cửa sổ nhỏ, rất nhỏ.

Cửa sổ đóng chặt, Lý Bạn Phong đẩy thử mấy lần, nó chắc chắn như cửa sổ trong phòng ngủ, không thể mở được.

Lý Bạn Phong “xì xì” rít lên vài tiếng với hai con mèo, con mèo trắng vốn đã cảnh giác với Lý Bạn Phong, nghe thấy hai tiếng rít này, sợ hãi xù lông, ba chân bốn cẳng chui vào cái lỗ nhỏ dưới bồn rửa mặt.

Con mèo vàng cũng định chui vào, Lý Bạn Phong lập tức túm lấy nó.

Hắn nhìn cái lỗ bên cạnh ống thoát nước.

Đây hẳn là một cái lỗ thông gió, đường kính không lớn hơn nắm tay người trưởng thành là bao.

Mèo quả thật là loài động vật kỳ diệu, cái lỗ nhỏ như vậy, nó đã chui vào bằng cách nào?

Meo~

Từ ngoài cửa sổ vọng vào một tiếng kêu của mèo.

Qua tấm kính mờ trên cửa sổ, Lý Bạn Phong mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng đang kêu gọi bạn của nó ở bên ngoài.

Con mèo trắng đã chạy ra ngoài!

Nó đã chui ra từ lỗ thông gió.

Người không thể ra ngoài, nhưng mèo thì có thể!

Cạch!

Tay nắm cửa nhà vệ sinh xoay, “Hà Gia Khánh” đẩy cửa bước vào.

Lúc nãy y nghe thấy tiếng mèo kêu.

“Bạn Phong, mày đang làm gì vậy?”

“Tao đang ngồi trên bồn cầu.” Lý Bạn Phong ngồi trên bồn cầu, ôm con mèo vàng trong lòng.

“Mày ngồi trên bồn cầu vuốt mèo?”

Lý Bạn Phong gật đầu: “Mèo trong nhà vệ sinh, không ngồi trên bồn cầu vuốt thì ngồi ở đâu cho hợp lý?”

“Hà Gia Khánh” đóng cửa nhà vệ sinh lại, y không thể đánh giá hành động của Lý Bạn Phong.

Hành động của Lý Bạn Phong hoàn toàn không hợp lý, nhưng hắn luôn tìm được lý do hợp lý cho bản thân.

Cần gì phải bận tâm đến việc nó có hợp lý hay không?

Chỉ cần qua sáng mai, mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Lý Bạn Phong đưa tay vào lỗ thông gió dưới bồn rửa mặt.

Cái lỗ thông gió này không thông trực tiếp ra ngoài biệt thự, cấu trúc bên trong như thế nào, ngoằn ngoèo bao nhiêu vòng, Lý Bạn Phong cũng không rõ.

Tuy có luồng gió đêm mát lạnh từ lỗ thông gió thổi vào, nhưng Lý Bạn Phong không thể tận dụng lỗ thông gió để ném chìa khóa ra ngoài biệt thự.

Không thể ném trực tiếp, vậy thì chỉ có thể cược một phen.

Con mèo vàng này rõ ràng rất nhát gan, muốn cược thắng, phải cho nó một chút động lực.

Lý Bạn Phong lấy chiếc mũ dạ mới mua từ trong quần ngủ ra, trong mũ dạ có hai thứ.

Trước đó đã thay đồ ngủ, ví và một số đồ vật cá nhân khác đã bị “Hà Gia Khánh” lấy đi.

Nhưng có hai thứ Lý Bạn Phong không bao giờ rời người, một là chìa khóa, thứ hai là que cay, bây giờ đều được cất trong mũ dạ.

Trước tiên, hắn lấy chìa khóa ra, bước vào “Tùy Thân Cư” của mình, lấy dây sạc điện thoại từ trong ba lô.

Trở lại nhà vệ sinh, hắn dùng dây sạc buộc chìa khóa vào người con mèo.

Hắn bế con mèo vàng đến lỗ thông gió, sau đó nắm lấy chìa khóa, mở cửa “Tùy Thân Cư” một lần nữa.

Vào đến cửa, Lý Bạn Phong lấy một thanh que cay, nhét thẳng vào hậu môn của con mèo vàng.

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, con mèo vàng chạy như bay, lao vào lỗ thông gió.

Lý Bạn Phong lập tức bước vào Tùy Thân Cư.

Mèo à, nếu mày lao thẳng ra ngoài biệt thự, coi như tao cược thắng.

Nếu mày chọn ngồi trong lỗ thông gió không ra ngoài, coi như tao cược thua!

Nếu tao cược thua, mày cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu, que cay chắc chắn sẽ làm lỗ đít mày nở hoa!

“Hà Gia Khánh” nghe thấy tiếng động, lại lao vào nhà vệ sinh, nhưng phát hiện Lý Bạn Phong không còn ở trong nhà vệ sinh.

Hắn đi đâu rồi!

Đầu óc “Hà Gia Khánh” ù đi!

Từ ngoài cửa sổ vọng vào một tiếng bước chân, “Hà Gia Khánh” chạy đến phòng khách tầng một, đến trước cửa sổ kính, nhìn thấy Lý Bạn Phong đang đứng trong vườn.

Bên cạnh Lý Bạn Phong là một con mèo vàng, lúc này đang ngâm đít trong vũng nước ở vườn hoa.

“Hà Gia Khánh” rất kinh hãi, Lý Bạn Phong thì rất bình tĩnh.

Chỉ vài giây trước, “Hà Gia Khánh” tin rằng mình đã được tự do, y tin rằng Lý Bạn Phong chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi căn biệt thự cũ của Hà gia.

Chỉ vài giây trước, Lý Bạn Phong vẫn không chắc con mèo vàng kia có dám lao ra khỏi lỗ thông gió không, mà giờ thì con mèo vàng kia đang ngồi trong vũng nước trong vườn, nhẹ giọng rên rỉ.

Lý Bạn Phong đã vào “Tùy Thân Cư” trong nhà vệ sinh, con mèo vàng thì mang theo chìa khóa từ trong nhà vệ sinh, chui qua lỗ thông gió, chạy ra ngoài biệt thự, mang theo cả chìa khóa ra khỏi biệt thự.

“Tùy Thân Cư” đi theo chìa khóa, chìa khóa ra khỏi biệt thự, “Tùy Thân Cư” cùng với Lý Bạn Phong cũng ra khỏi biệt thự.

Lúc này, “Hà Gia Khánh” đang đứng trong phòng khách, dùng sức đập vào cửa sổ kính, dường như đang gọi Lý Bạn Phong, nhưng Lý Bạn Phong không nghe thấy.

“Hà Gia Khánh” dùng hai tay bấu vào cửa sổ kính, trong một tiếng kêu rít chói tai, cửa sổ kính mở ra một khe hở.

Khe hở càng lúc càng mở rộng, khi mở ra khoảng hơn mười phân, “Hà Gia Khánh” nhét đầu vào khe cửa, thò ra ngoài.

“Bạn Phong, tao chỉ có mày là một người anh em, mày lại bỏ tao như vậy sao? Mày lại bỏ tao như vậy sao? Bạn Phong, mày không phải là đến cứu tao sao?”

Lý Bạn Phong lùi lại vài bước, khí lực của Hà Gia Khánh giả này rõ ràng lớn hơn Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong không mở được cửa sổ kính này, nhưng y thì có thể.

“Mày rốt cuộc là ai?” Lý Bạn Phong nắm chặt chìa khóa trong tay, đã chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch chạy trốn tiếp theo.

“Hà Gia Khánh” muốn thò người ra khỏi cửa sổ kính, nhưng y không thể, cửa sổ kính kẹt chặt vai y.

“Lý Bạn Phong, mày đến đây, mày lại gần một chút, tao sẽ cho mày biết ngay tao là ai!”

Chương 52: Hóa ra là cô (2)

Hà Gia Khánh giả này có vẻ không muốn tiết lộ thân phận, Lý Bạn Phong định rời khỏi khu vườn, nhưng không ngờ có người đã thay y trả lời câu hỏi này.

Nói chính xác hơn, không phải là người, mà là trạch linh.

Trạch linh không cho phép “Hà Gia Khánh” rời khỏi biệt thự.

Dù y đã mở cửa sổ cũng không thể ra ngoài, cho dù y có thể mở cửa cho Lý Bạn Phong vào, y vẫn không thể ra ngoài.

Đầu của “Hà Gia Khánh” thò ra ngoài cửa sổ, vẫn đang cố gắng giãy giụa, những cây dây leo buông xuống từ trên lầu đột nhiên quấn lấy mặt y, bắt đầu liên tục xé rách.

Một lớp da mặt tinh tế bị xé rách, khuôn mặt của Hà Gia Khánh biến mất trên khuôn mặt y.

Lý Bạn Phong nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta.

Là Lục Tiểu Lan!

Bạn gái của Hà Gia Khánh.

Sao cô ta lại ở trong biệt thự cũ của Hà gia?

Chẳng trách cô ta lại nói nhiều chuyện riêng tư giữa mình với Hà Gia Khánh trong tin nhắn như vậy.

Hà Gia Khánh ăn cơm với cô ta, mình đã đi cùng, chuyện này cô ta biết.

Hà Gia Khánh ngủ với cô ta, nửa đường bị mình hẹn đi, chuyện này cô ta cũng biết.

Hà Gia Khánh chuyền đáp án cho mình, cô ta có biết không? Hà Gia Khánh đi làm công nhân xây dựng trả tiền thuốc men cho mình, cô ta có biết không?

Chẳng lẽ là Hà Gia Khánh đã nói cho cô ta biết?

Sao cô ta lại có thể treo móc câu vào điện thoại của mình?

Chẳng lẽ là vì cuộc gọi mà Hà Gia Khánh bảo mình gọi?

Hà Gia Khánh là đồng phạm của cô ta?

Hà Gia Khánh đã bán đứng mình?

Chờ đã, nếu Hà Gia Khánh là đồng phạm của cô ta, sao không phải Hà Gia Khánh tự mình lừa mình?

Nếu là Hà Gia Khánh, chắc chắn sẽ không lộ ra nhiều sơ hở như vậy!

Lục Tiểu Lan là khuy tu, có rất nhiều chuyện mà Hà Gia Khánh không nói cho cô ta biết, cô ta vẫn có thể dò ra.

Trong chuyện tin nhắn, người chủ động vẫn luôn là cô ta, khiến mình sa vào bẫy của cô ta.

Đến lúc gặp mặt, một số sơ hở không thể tránh khỏi, vì Lục Tiểu Lan không thể dò ra mọi chi tiết.

Hà Gia Khánh hẳn không phải là đồng phạm của cô ta, nhưng sao cô ta lại bị trạch linh giam giữ?

Suy nghĩ miên man, Lục Tiểu Lan khàn giọng hét lên với Lý Bạn Phong: “Lý Bạn Phong! Anh có muốn cứu Hà Gia Khánh không? Nếu anh muốn cứu anh ấy thì hãy đến tìm tôi, chỉ tôi mới biết anh ấy ở đâu!

Lý Bạn Phong, tôi yêu Gia Khánh, tôi thật lòng đối xử tốt với Gia Khánh, trên đời này, ngoài anh ra, chỉ có tôi thật lòng đối xử tốt với anh ấy!”

Lý Bạn Phong nghe xong, quay người bỏ đi.

Đừng nói thế, tôi với Hà Gia Khánh cũng không có mối quan hệ như vậy đâu.

“Lý Bạn Phong! Đừng đi! Anh sẽ hối hận cả đời! Anh đã trở thành ám năng giả rồi đúng không? Anh là thể tu đúng không? Anh có thể tàng hình đúng không?

Anh dạy tôi cách rời khỏi đây, anh muốn gì tôi cũng cho anh! Anh muốn gì tôi cũng cho! Tôi có rất nhiều thứ tốt!”

Bóng dáng Lý Bạn Phong biến mất trong màn đêm, Lục Tiểu Lan mặt đầy nước mắt, rút đầu về từ cửa sổ kính.

Không rút đầu về không được, dây leo đã xé rách mặt giả, tiếp theo sẽ xé rách mặt thật.

Mấy ngày qua, cô ta đã bị xé rách mặt thật nhiều lần, điều này mang lại nỗi đau đớn tột cùng, và những vết thương khó mà lành lại.

Lục Tiểu Lan ngồi dưới cửa sổ kính, bật khóc nức nở.

Cô ta không hiểu, tại sao Lý Bạn Phong lại không mắc bẫy?

Cô ta đã thành công dụ Lý Bạn Phong đến Phổ La Châu, dụ hắn vào biệt thự, nhưng tại sao Lý Bạn Phong còn có thể bỏ trốn?

Tàu hỏa vừa bị trật bánh, Hà Gia Khánh đã nhận được điện thoại của Lý Bạn Phong.

Cuộc gọi này đã cứu mạng Hà Gia Khánh.

Lục Tiểu Lan đã tấn công Hà Gia Khánh, nhưng không giết được y.

Hà Gia Khánh phản công, cũng không giết được Lục Tiểu Lan.

Hà Gia Khánh dựa vào cuộc gọi của Lý Bạn Phong, chạy trốn về Việt Châu, hơn nữa còn đuổi được Lục Tiểu Lan về biệt thự cũ của Hà gia.

Cũng chính vì cuộc gọi của Lý Bạn Phong, Lục Tiểu Lan đã dùng Thuận Phong Nhĩ của khuy tu, móc vào điện thoại của Lý Bạn Phong.

Sau đó, khi đến biệt thự cũ của Hà gia, cái móc câu này đã trở thành cọng rơm cứu mạng của Lục Tiểu Lan.

Trên tàu hỏa, điện thoại của Lý Bạn Phong hết pin.

Móc câu bị đứt, Lục Tiểu Lan rất sợ hãi, rất lo lắng, thậm chí còn tuyệt vọng.

Cô ta nghi ngờ Lý Bạn Phong có thể đã gặp tai nạn.

Không ngờ Lý Bạn Phong vẫn đến.

Bị hạn chế bởi trạch linh, Lục Tiểu Lan không định dùng vũ lực, cũng không định vạch mặt trước khi Lý Bạn Phong phát hiện ra sự thật.

Để đảm bảo Lý Bạn Phong ở trong biệt thự một đêm ngon lành, cô ta đã luyện tập rất nhiều lần cho mọi chi tiết sau khi gặp mặt.

Cô ta giữ sự kiềm chế cần thiết, không vội vàng nhắc đến Huyền Sinh Hồng Liên trước mặt Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong để hoa sen ở nhà ga, cô ta cũng không tức giận vì điều đó.

Cô ta cố gắng hết sức để bắt chước cách nói chuyện của Hà Gia Khánh, mọi chi tiết đều giống nhau, khi Lý Bạn Phong bước vào, cô ta còn cố tình học theo dáng vẻ của Hà Gia Khánh, châm chọc ba lô của Lý Bạn Phong.

Chỉ cần đợi đến sáng mai, cô ta có thể rời khỏi biệt thự này.

Tại sao?

Cô ta thật sự không hiểu tại sao Lý Bạn Phong lại bỏ trốn?

Rốt cuộc tao đã nói sai điều gì, đã làm sai điều gì?

Tại sao Lý Bạn Phong lại bỏ trốn?

Lục Tiểu Lan túm lấy tóc, khóc nức nở.

Lần đầu tiên cô ta nhận ra rằng mình có thể sẽ chết ở đây, chết đói, cho đến khi trở thành một xác thối rữa hôi hám.

Khóc một lúc lâu, tiếng khóc của Lục Tiểu Lan dần dần yếu đi, nước mắt trên mặt cô ta cũng dần khô đi.

Cô ta vào bếp, chặt nhỏ một số da mèo, xương mèo, chặt vụn, đổ vào nồi.

Sau đó lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong túi, đổ một chút bột phấn ra, chỉ một chút thôi, rắc lên da mèo và xương mèo.

Bột phấn này rất quý giá, cô ta chỉ còn lại một lọ nhỏ này.

Trong nồi bốc lên khói, giống như khói dầu khi xào một số loại nguyên liệu.

Dưới khói dầu, da mèo và xương mèo từ từ biến thành chất nhão không thể diễn tả, tỏa ra một mùi tanh nhẹ.

Lục Tiểu Lan chia chất nhão trong nồi vào năm cái tô thức ăn cho mèo, đặt những cái tô thức ăn cho mèo này ở những góc phòng khác nhau.

Sảnh đặt một cái, phòng khách đặt một cái, bếp đặt một cái, nhà vệ sinh đặt một cái, hành lang tầng hai cũng đặt một cái.

Mùi tanh nhẹ này có thể bay rất xa.

Chỉ dựa vào mùi tanh nhẹ này có thể dụ được mèo hoang, cũng có thể là chồn, chúng có cách để ra vào biệt thự này.

Chỉ cần ăn thức ăn trong tô, chúng sẽ rơi vào giấc ngủ say, giống như con mèo trắng đang ngủ say trong bếp.

Lục Tiểu Lan cầm con mèo trắng lên, trực tiếp dùng răng xé rách lông của nó, dùng sức gặm nhấm máu thịt của nó.

Cô ta cũng muốn ăn đồ chín, nhưng cô ta không thể, vì củi đun rất quý hiếm, phải giữ lại để dụ dỗ người tiếp theo bước vào biệt thự.

Lục Tiểu Lan há miệng nhai thịt sống, vừa nhai vừa lẩm bẩm.

Không thể chết, tuyệt đối không thể chết.

Tao phải sống.

Tao vẫn có thể ra ngoài.

Rời khỏi căn biệt thự cũ của Hà gia, Lý Bạn Phong chạy qua mấy con hẻm, đến một con ngõ nhỏ, bước vào “Tùy Thân Cư”, giấu chìa khóa dưới cửa sổ nhà người khác.

Lặng lẽ trong Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong chìm vào suy nghĩ.

Hà Gia Khánh thật đã đi đâu?

Chẳng lẽ Hà Gia Khánh nằm trong bệnh viện là thật?

Chương 53: Kiếm sống (1)

Lý Bạn Phong ngồi trong Tùy Thân Cư, nghiêm túc tổng kết lại những hành động điên rồ trước đó của mình.

Hắn đã tấn công những người của Cục Ám Tinh, tuy không biết Cục Ám Tinh là cơ quan gì, nhưng có chữ “Cục” thì chắc chắn là liên quan đến nhà nước.

Hắn đã đến một nơi không thể tưởng tượng nổi, còn vô tình trở thành một ám năng giả.

Nếu là ám năng giả bình thường thì cũng thôi, nhưng hắn lại còn kiêm tu hai đạo môn hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Bước tiếp theo phải làm gì?

Quay về Việt Châu?

Tìm Hà Gia Khánh đang nằm trên giường bệnh?

Lấy gì để mua vé tàu?

Ví, áo sơ mi, quần tây, giày da, tất cả đều để lại trong căn biệt thự cũ, Lý Bạn Phong cũng không thể quay lại lấy.

Toàn bộ tài sản hiện tại của hắn bao gồm: một chiếc mũ dạ, một chiếc mũ leo núi, một bộ đồ ngủ, một chiếc áo thun, một chiếc quần thể thao, một đôi giày thể thao, hai hộp mì ăn liền, một gói khoai tây chiên, một gói que cay còn thừa lại đôi chút, và hoa sen đồng của Hà Gia Khánh.

Bán hoa sen đồng để đổi vé tàu về Việt Châu?

Vấn đề là hoa sen đồng này đáng giá bao nhiêu? Bán phế liệu thì chắc không hợp lý.

Không bán hoa sen đồng, vậy thì kế tiếp ăn cái gì?

Trên người không còn một đồng nào.

Lý Bạn Phong ngủ một đêm trong Tùy Thân Cư.

Tùy Thân Cư rất yên tĩnh, hầu như không nghe thấy tiếng ồn nào, mặc dù không có cửa sổ nhưng không khí rất trong lành, ngoài bụi bẩn tích tụ lâu năm ra thì cũng không còn mùi gì khác.

Điều khiến Lý Bạn Phong tỉnh giấc là cơn đói và cơn khát.

Hôm qua chỉ ăn một gói mì ăn liền, nhưng lại không uống nhiều nước.

Bây giờ Lý Bạn Phong lại lục ra một gói mì ăn liền, chẳng biết phải nuốt xuống như thế nào nữa.

Nhai khô thì chắc chắn là không được, Lý Bạn Phong rời khỏi Tùy Thân Cư, trở lại con ngõ nhỏ, cất kĩ chiếc chìa khóa, tìm một nhà nào đó, gõ cửa.

Tuy lớn lên trong trại trẻ mồ côi, đã trải qua nhiều khổ cực, nhưng việc xin nước uống… Vẫn có chút ngại ngùng.

“Chị hai, phiền chị cho một chén nước uống, tôi không cần ăn, chỉ cần một chén nước thôi.”

Lý Bạn Phong đặc biệt nhấn mạnh rằng mình không cần ăn, cô chị kia cũng thật sự cho một chén nước, nhưng ánh mắt của cô ấy khiến Lý Bạn Phong cảm thấy như bị đâm vào mặt mấy chục mũi kim.

Bây giờ là xin nước, nhưng còn bao lâu nữa mới phải đi ăn xin?

Mì ăn liền chỉ còn hai hộp.

Phải tìm cách kiếm sống.

Lữ giả mỗi ngày ít nhất phải đi hai mươi dặm, Lý Bạn Phong ăn một cái bánh, đi dạo dọc theo con đường Nội Câu.

“Tin nóng đây! Tin nóng đây! Nhị tiểu thư Sở gia mưu sát chồng đêm tân hôn không thành, đã bỏ trốn, nhà chồng treo thưởng ba trăm vạn!

Tiên sinh, mua một tờ báo đi, hôm nay có thêm tin nóng, tin chấn động luôn, năm hào!”

Năm hào, một giọt còn không có chứ đừng nói là năm hào.

Lý Bạn Phong mỉm cười nhìn cậu bé bán báo.

Hay là anh đi bán báo với cậu?

Việc bán báo cũng không dễ tìm, có rất nhiều đứa trẻ kiếm sống bằng nghề bán báo.

Nhưng Lý Bạn Phong vừa không hiểu giá cả thị trường của báo giấy, lại không biết kỹ thuật bán báo, trong ấn tượng của hắn, báo giấy đã biến mất khỏi tầm mắt của đại chúng từ mười năm trước.

Lý Bạn Phong tìm thấy hai nhà tuyển nhân công ở thị trấn, một là cửa hàng nội thất, một là cửa hàng gạo.

Yêu cầu của Lý Bạn Phong cũng không cao, làm việc lặt vặt vài ngày, kiếm đủ tiền mua vé tàu là được.

Nhưng cả hai cửa hàng đều không tuyển Lý Bạn Phong, vì cách ăn mặc của Lý Bạn Phong có chút kỳ quặc.

Áo thun tay ngắn kết hợp với mũ dạ, theo cách nhìn của Lý Bạn Phong thì cũng không đến nỗi kỳ quặc như vậy, nhưng chủ cửa hàng lại cảm thấy hắn không giống người đứng đắn.

Đến trưa, bụng lại réo lên, Lý Bạn Phong lại xin một chén nước, ăn một cái bánh, đến lúc này, đồ ăn chỉ còn lại một gói khoai tây chiên.

Khó khăn, quả thật quá khó khăn.

Nội Câu không tìm được việc làm, Lý Bạn Phong đi thẳng đến vùng ven thị trấn, đi về phía Ngoại Câu.

Diện tích của Ngoại Câu phải rộng lớn hơn so với Nội Câu rất nhiều.

Tình hình ở Ngoại Câu cũng phức tạp hơn Nội Câu không kém.

Đi dọc theo đường đất ra ngoài, Lý Bạn Phong nhìn thấy nông dân đang làm việc, nhìn thấy những ngôi nhà dân cư thấp tầng, cũng nhìn thấy những khu rừng sâu hun hút không bóng người.

Lang thang cho đến hoàng hôn, hộp mì ăn liền cuối cùng đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, khoai tây chiên cũng ăn hết luôn rồi.

Tin vui duy nhất là Lý Bạn Phong cảm nhận được từng trận rung động liên tục của ý niệm.

Đây là cảm ứng đặc thù của tu giả, đây là lời nhắc nhở Lý Bạn Phong rằng hắn đã đi được hai mươi dặm, đáp ứng đủ cơ sở tu hành hằng ngày của lữ tu.

Trạch tu cũng có cảm ứng tương tự, nhưng nhẹ nhàng hơn, mỗi khi ở trong Tùy Thân Cư đủ hai tiếng, Lý Bạn Phong đều có thể cảm nhận được một luồng khí mát lạnh dễ chịu.

Phía trước có một tiệm cơm rất nhỏ, mái nhà bằng ngói đen như mực, bày ra năm cái bàn, trước cửa dán một tờ thông báo, nói là tuyển tiểu nhị.

Lý Bạn Phong định đến thử vận may, bỗng nghe thấy trong quán ăn có người gọi: “Anh Lý, là anh đúng không!”

Lý Bạn Phong quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên béo tốt đang ăn mì, trên bàn đặt ba tô mì và ba cái tô trống rỗng.

Chương 54: Kiếm sống (2)

Tần Tiểu Bàn!

Lý Bạn Phong sửng sốt!

Tần Tiểu Bàn gọi một tiếng: “Anh Lý, nhanh đến đây ngồi, chúng ta đúng là có duyên phận, anh cũng thích quán này hả? Tôi thì rất thích, đồ ở đây vừa rẻ vừa ngon.”

Lý Bạn Phong nói thẳng: “Cậu Tần, thật lòng mà nói, tôi không phải là đến ăn, tôi đến xem quán này có tuyển người không, tôi đi tìm việc làm.”

Tần Tiểu Bàn sửng sốt: “Đến quán ăn tìm việc, chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Lý Bạn Phong khổ sở: “Không tìm thì không được, trên người tôi không còn một đồng nào, sắp chết đói tới nơi rồi!”

Tần Tiểu Bàn là người nghĩa khí, vỗ ngực nói: “Tiểu nhị, thêm hai tô mì nữa, anh Lý, nếu anh không ngại thì cùng ăn với tôi!”

Lý Bạn Phong hơi ngại, mới gặp gỡ sao lại ăn của người ta.

“Không ăn chính là coi thường tôi!”

Tần Tiểu Bàn kéo một cái ghế, kéo Lý Bạn Phong ngồi xuống, mì sợi nóng hổi thơm ngon chẳng mấy chốc đã được bưng ra.

Thực tu một ngày ăn năm cân cơm, một bữa ăn năm tô mì, đối với Tiểu Bàn mà nói, đây chỉ là chút việc cơ bản.

Lý Bạn Phong cũng đói bụng, mì sợi không thịt, một nửa chén nước dùng, một muỗng tương, hai cọng cải trắng, nhưng Lý Bạn Phong lại cảm thấy đây là món ngon nhất mà hắn từng ăn.

Hai tô mì nhanh chóng bị càn quét, Tiểu Bàn thanh toán tiền, nói với Lý Bạn Phong: “Anh Lý, chỗ này nhiều tai mắt, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”

Hai người ra khỏi tiệm cơm, tìm một chỗ yên tĩnh bên bờ rừng, Tiểu Bàn hỏi nhỏ: “Người anh em, anh đã nhập môn chưa?”

“Rồi.” Lý Bạn Phong gật đầu.

Tần Tiểu Bàn hạ thấp giọng hơn: “Vào đạo môn nào?”

Tiểu Bàn là người chân thành, hơn nữa, Lý Bạn Phong cũng biết đạo môn của Tiểu Bàn, lúc này nếu không nói thật thì có chút bất nghĩa.

“Tôi nhập lữ tu.”

Chuyện trạch tu thì Lý Bạn Phong không nói, chuyện này không thể nói rõ ràng, cũng không thể dễ dàng nói ra.

Tần Tiểu Bàn gãi gãi cằm: “Theo lý thuyết, lữ tu không thiếu việc làm, đưa thư, vệ sĩ, bảo tiêu, nếu không thì đi kéo xe cũng được.”

Lý Bạn Phong cười, hắn thật sự muốn đi kéo xe lắm chứ.

Hắn đã tìm hiểu qua, làm một lữ tu, nếu hắn đi kéo xe, thuộc loại xe kéo có hỏa luân, một chuyến đi kiếm được vài trăm đồng là chuyện rất dễ dàng.

Đặc biệt là chiếc mũ leo núi của Lý Bạn Phong, rất có khí chất của một người kéo xe!

Nhưng kéo xe thì trước tiên phải có xe, Lý Bạn Phong không có xe.

Không có xe có thể thuê, nhưng phải thế chấp, Lý Bạn Phong không có tiền thế chấp.

Hơn nữa, người kéo xe phải có giấy phép, Lý Bạn Phong trong thời gian ngắn không thể lấy được giấy phép.

Điều quan trọng nhất là kéo xe phải biết đường, Lý Bạn Phong không biết đường.

Lữ tu có thiên phú ghi nhớ đường đi, nhưng những địa danh cơ bản nhất hắn cũng không biết, rõ ràng là không đáp ứng yêu cầu cơ bản của nghề kéo xe.

Thấy Lý Bạn Phong mãi mà không nói gì, Tần Tiểu Bàn cười nói: “Tôi nói chuyện không khéo rồi, chúng ta là anh em kiểu gì, sao lại đi làm nghề kéo xe, anh Lý, tôi có một mối làm ăn nhỏ, tiền thì không nhiều, nhưng đủ để kiếm khẩn cấp, chỉ cần anh có lòng muốn làm.”

“Người anh em, tôi đã đi đến tiệm cơm để tìm thức ăn rồi, còn kén cá chọn canh gì nữa? Nhưng cậu nói đến chuyện làm ăn, tôi không có vốn.”

“Không cần vốn, đây là giao dịch không cần vốn, vốn chính là mạng sống của chúng ta, núi Khổ Vụ, anh có nghe nói qua chưa?”

Núi Khổ Vụ?

Lý Bạn Phong lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

Tần Tiểu Bàn nói: “Trong Dược Vương Câu, không ai không biết núi Khổ Vụ, ngọn núi này quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, trong sương mù còn có độc, người thường lên núi thì chết chắc.”

Lý Bạn Phong nhíu mày, đây rõ ràng là một căn phòng khí độc tinh khiết của thiên nhiên: “Đi đến đó làm ăn cái gì?”

“Xà Ban Cúc trên núi Khổ Vụ, anh có nghe qua chưa?”

Lý Bạn Phong lắc đầu, chắc chắn hắn chưa từng nghe qua.

Tần Tiểu Bàn hắng cao giọng một chút: “Xà Ban Cúc này mỗi năm nở một lần, hoa nở chỉ có một ngày, Xà Ban Cúc là nguyên liệu chính để luyện chế Xà Ban Đan, một viên Xà Ban Đan có thể đổi lấy một ngày tu hành.

Trước đây không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tu luyện mười năm mới có thể tăng lên một tầng tu vi, nếu mỗi ngày ăn một viên Xà Ban Đan thì tương đương với việc tu luyện hơn một ngày, tính ra, năm năm có thể tăng lên một tầng.

Ngày kia chính là ngày Xà Ban Cúc nở hoa, mấy tiệm thuốc đã đưa ra giá rồi, một gốc Xà Ban Cúc tám mươi lăm đồng.

Trên núi Khổ Vụ, người thường nếu may mắn, một tiếng có thể tìm được hai ba gốc, mười tiếng có thể tìm được hai mươi ba mươi gốc, dư sức kiếm được hai nghìn đồng.

Anh là lữ giả, chân khỏe, mười tiếng kiếm được ít nhất ba nghìn, kiếm được năm nghìn cũng có, cuộc làm ăn này anh thấy thế nào?”

Ba nghìn đồng, vé tàu chắc chắn là không thành vấn đề, về đến Việt Châu còn có thể nhàn nhã hai ngày.

Vụ làm ăn này có thể làm!

Lý Bạn Phong định đồng ý, nhưng suy nghĩ lại: “Không đúng, nếu sương mù có kịch độc, vậy lên núi hái thuốc chẳng phải là đi chịu chết sao?”

Tần Tiểu Bàn nói: “Người thường lên núi thì chết là cái chắc, nhưng chúng ta không phải người thường!

Chúng ta có tu vi, thể lực tốt hơn người thường rất nhiều, như anh là lữ tu, ở trên núi trụ mười tiếng không thành vấn đề, cố gắng một chút, mười lăm tiếng cũng có thể chịu đựng được. Tôi là thực tu, ăn no uống đủ, ở trên núi hai mươi tiếng cũng dễ như trở bàn tay.”

Vụ làm ăn này thật sự là dùng mạng sống của mình làm vốn!

Lý Bạn Phong suy nghĩ về lợi nhuận, gật đầu nói: “Người anh em, vụ làm ăn này, tôi nhận.”

Tần Tiểu Bàn cười nói: “Anh chạy nhanh, tôi chịu đựng tốt, món hàng này, hai anh em chúng ta chắc chắn kiếm được!”

Chương 55: Mua vũ khí (1)

Lý Bạn Phong và Tần Tiểu Bàn đã thỏa thuận xong vụ làm ăn, chuẩn bị lên núi Khổ Vụ, hái Xà Ban Cúc.

Tối hôm đó, Tần Tiểu Bàn về nhà thu dọn hành lý, mời Lý Bạn Phong đến nhà cậu ta ở một đêm, Lý Bạn Phong từ chối khéo.

Tu giả trạch tu, mỗi ngày ít nhất phải ở trong nhà hai tiếng, đó là cách tu hành cơ bản, tấm gương Kiều Duyệt Sinh vẫn còn ở đó, Lý Bạn Phong không dám phá hư quy củ.

Hai người hẹn gặp nhau lúc tám giờ sáng hôm sau tại quán mì, nhưng Lý Bạn Phong không có đồng hồ, cũng không có bất kỳ công cụ đo thời gian nào, khi hắn đến quán mì thì đã gần trưa.

Không thể trách Lý Bạn Phong ngủ nướng, ở trong Tùy Thân Cư không thể phân biệt được ngày đêm, chất lượng giấc ngủ thật sự quá tốt.

Tần Tiểu Bàn rất vội: “Anh Lý, sao giờ anh mới đến? Chúng ta phải tranh thủ thời gian, trước tiên đến Nội Câu một chuyến.”

“Đi Nội Câu làm gì?”

“Mua vài món đồ thuận tay.”

Lý Bạn Phong khó hiểu: “Không phải lên núi hái thuốc sao? Có xẻng, có bao tải là đủ rồi, những thứ này cần phải đi đến Nội Câu mua nữa hả?”

Tần Tiểu Bàn lắc đầu: “Không kịp nữa, đến nơi rồi tôi sẽ nói với anh.”

Mời Lý Bạn Phong ăn hai tô mì trứng, Tần Tiểu Bàn tự mình ăn tám tô, nạp đầy năng lượng, hai người cùng chạy đến Nội Câu.

Lý Bạn Phong dùng ba phần sức lực, Tần Tiểu Bàn miễn cưỡng chạy theo sau, thực tu chỉ cần ăn no, bất kể là tốc độ hay sức chịu đựng đều vượt xa người thường, mới có thể miễn cưỡng theo kịp lữ tu.

Trước đây, Lý Bạn Phong đi bộ từ Nội Câu đến đây phải mất cả nửa ngày, bây giờ chạy ngược lại, chưa đầy hai tiếng đã đến Nội Câu.

Tần Tiểu Bàn chạy đến nỗi sắp đứt hơi, dẫn Lý Bạn Phong thẳng đến phố Bài Phường.

Vừa bước vào con phố này, Lý Bạn Phong có chút lo lắng, bởi vì nhà cũ của Hà gia ở gần đó, Lục Tiểu Lan vẫn ở trong nhà.

Tần Tiểu Bàn không biết chuyện nhà cũ của Hà gia, nơi cậu muốn đến là tiệm tạp hóa của Phùng Ký.

Chủ tiệm tạp hóa đang cầm chổi lông gà quét dọn kệ hàng, thấy hai người vào cửa, vội vàng niềm nở cười chào đón: “Ông chủ Tần, gần đây ít thấy, vị khách nhân này, lại mong ngài chiếu cố.”

Lão nhận ra Tần Tiểu Bàn, cũng nhận ra Lý Bạn Phong, trên đầu Lý Bạn Phong vẫn đội chiếc mũ dạ mà hắn mua từ nơi này.

Tần Tiểu Bàn không có tâm trạng hàn huyên, trực tiếp hỏi: “Chưởng quỹ Phùng, có hàng ngon không? Tôi đi làm ăn một chuyến.”

Vụ làm ăn của Tần Tiểu Bàn dường như không thích hợp để nói ở đây, chưởng quỹ Phùng gọi một tên tiểu nhị ra trông coi cửa tiệm, nói với Lý Bạn Phong và Tần Tiểu Bàn: “Hai vị, mời vào buồng trong uống chén trà.”

Lý Bạn Phong và Tần Tiểu Bàn theo chưởng quỹ Phùng đến buồng trong, cái gọi là buồng trong, kệ hàng còn nhiều hơn bên ngoài, hàng hóa xếp tầng tầng lớp lớp, vô cùng chật chội, nếu không phải ở giữa phòng có một cái bàn trà, đây hoàn toàn là một cái kho.

Ba người ngồi bên bàn trà, chưởng quỹ Phùng pha trà, hạ giọng hỏi: “Đừng trách tôi nhiều lời, cho tôi hỏi một câu, hai vị muốn làm ăn cái gì?”

“Núi Khổ Vụ, hái hoa.” Tần Tiểu Bàn trực tiếp trả lời.

Chưởng quỹ Phùng suy nghĩ một chút, lấy từ kệ hàng một cái liềm nhỏ.

Liềm này lưỡi dài chưa đến mười phân, cán liềm còn ngắn hơn, vừa đủ cho một bàn tay cầm nắm.

Tần Tiểu Bàn nhìn cái liềm nhỏ nhỏ xinh xinh này, ngẩn người một lúc lâu mới nói: “Chưởng quỹ Phùng, ông đưa cho tôi cái liềm này làm gì? Cái này gặt lúa còn không xong.”

Chưởng quỹ Phùng cũng rất ngạc nhiên: “Ông chủ Tần, không phải ngài lên núi Khổ Vụ hái hoa sao? Cái liềm này hái hoa rất hợp.”

Tần Tiểu Bàn nhíu mày: “Tôi không xem ông là người ngoài, ông xem tôi là quả dưa leo hả? Mua liềm, tôi còn cần gì phải đến chỗ ông?”

Chưởng quỹ Phùng mặt đầy vẻ bất lực: “Ông chủ Tần, là ngài nói muốn hái hoa, tôi đưa cho ngài dụng cụ hái hoa, tôi làm sai chỗ nào chứ?”

Tần Tiểu Bàn nóng nảy: “Ông thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Hoa trên núi Khổ Vụ có thể tùy tiện hái sao?”

Chưởng quỹ Phùng liên tục lắc đầu: “Lần này tôi thật sự không hiểu, cái liềm này, ngài muốn lấy thì lấy, không muốn thì thôi.”

Hai người đang tranh cãi, Lý Bạn Phong nhìn ra được chút gì đó.

Tần Tiểu Bàn biết một chút về nội tình trên núi Khổ Vụ, nhưng không biết nhiều.

Cậu ta cũng hiểu một chút về quy tắc giang hồ, nhưng hiểu biết có hạn.

Lý Bạn Phong lớn lên trong cô nhi viện, dựa vào việc làm thêm mới vào đại học, hắn đã gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, hắn có thể nhìn ra ngay, lão giang hồ thật sự chính là vị chưởng quỹ Phùng này.

Lý Bạn Phong vội vàng hòa giải, nói với Tần Tiểu Bàn: “Người anh em, tôi cũng không hiểu, cậu rốt cuộc muốn mua gì?”

Tần Tiểu Bàn cau mày: “Mua vũ khí!”

“Mua vũ khí làm gì?”

Tần Tiểu Bàn chỉ giải thích một câu: “Hoa dễ hái, núi khó xuống.”

Chỉ một câu này đã nói rõ ẩn tình.

Xà Ban Cúc rất quý giá, không ít người muốn lên núi hái hoa, chắc chắn cũng không ít người muốn cướp hoa, Tần Tiểu Bàn muốn mua vũ khí để phòng thân.

Chưởng quỹ Phùng đương nhiên hiểu ý của Tần Tiểu Bàn, lão cũng đáp lại một câu: “Mang theo liềm thì dễ xuống núi, mang theo Thanh Long Đao, đường sẽ không dễ đi đâu.”

Lý Bạn Phong hỏi: “Xin chỉ giáo?”

Chưởng quầy cười: “Mang theo liềm là nông dân, mang theo Thanh Long Đao là Quan Đế, nông dân im lặng đi đường, nhiều nhất gặp một hai tên trộm, một nhát chém xuống, chuyện cũng xong.

Quan Đế cầm Thanh Long Đao đi đường, phải vượt năm ải, chém sáu tướng, không có bản lĩnh của Quan Đế, núi này còn xuống được sao?”

Nói xong, chưởng quỹ sờ vào lưỡi liềm, Lý Bạn Phong thật sự là người biết hàng, nhìn ra đây là một con hàng tốt.

Lý Bạn Phong nói: “Lưỡi liềm này bao nhiêu tiền? Tôi mua.”

Tần Tiểu Bàn ở bên cạnh trợn mắt: “Mua cái này có tác dụng gì, chúng ta đi xem chỗ khác, tôi có nhiều cách.”

Chưởng quỹ Phùng không níu kéo: “Ông chủ Tần, vậy ngài đi chỗ khác xem, vũ khí ngài muốn, tôi không có.”

Chưởng quỹ Phùng là người tốt, lão không muốn hại Tần Tiểu Bàn.

Lý Bạn Phong nhất quyết mua cái liềm này, chưởng quầy định giá năm trăm, Lý Bạn Phong cũng không trả giá, định mượn Tần Tiểu Bàn năm trăm đồng.

Tần Tiểu Bàn tiếc hùi hụi: “Chỉ có cái này thôi mà muốn năm trăm?”

Hầu bao Lý Bạn Phong eo hẹp, chưởng quỹ Phùng nhìn ra được.

Ngày hôm trước chỉ đường giúp hắn, tiểu tử này mua một chiếc mũ dạ, một cây chổi lông gà, chưởng quỹ Phùng nhớ rõ đây là người hiểu chuyện.

“Vị khách này, ngài tên gì?”

Lý Bạn Phong trả lời: “Tôi họ Lý, tên là Lý Thất.”

“Ông chủ Lý, cái liềm này, tôi cho ngài nợ, đợi ngài hái hoa về, trả tiền là được.”

Cho mình nợ?

Lý Bạn Phong sững sờ.

Chưởng quỹ Phùng vẫn cười: “Ngài là người có thể làm nên việc, tôi tin tưởng ngài.”

Lý Bạn Phong cảm ơn, nhận lấy cái liềm.

Chương 56: Mua vũ khí (2)

Chưởng quỹ Phùng từ dưới quầy lấy ra một cái xẻng nhỏ dài hơn mười phân, đưa cho Lý Bạn Phong: “Có một số loại hoa cắm sâu không dễ hái, ngài xem cái xẻng này có phù hợp không?”

Lý Bạn Phong nhận lấy cái xẻng, nhìn hình dáng, lại sờ vào lưỡi, hỏi một câu: “Cái xẻng này bao nhiêu tiền?”

Chưởng quỹ Phùng cười: “Về nguyên liệu, về tay nghề, cái xẻng này đều tốt hơn cái liềm kia, theo lý mà nói, tám trăm không đắt, ngài là người biết hàng, nếu thấy phù hợp, bảy trăm, ngài lấy đi.”

“Bảy trăm…”

Lý Bạn Phong có chút do dự, đồ thì tốt thật, nhưng mà nợ thêm thì có chút không thích hợp.

Chưởng quỹ Phùng biết Lý Bạn Phong khó xử: “Ngài cầm đi dùng trước, dùng hợp tay, ngài đưa tiền, không hợp tay, ngài trả lại đồ.”

Lý Bạn Phong nhận lấy cái xẻng, lại muốn mua vài cái bao tải ở chỗ chưởng quầy.

Chưởng quỹ Phùng đưa cho hai cái: “Hai cái bao tải đủ rồi, hoa dễ hái, khó mang xuống núi.”

Lý Bạn Phong nghe lời, chưởng quỹ Phùng cười: “Ngài còn muốn mua gì nữa?”

Tùy Thân Cư không có cửa sổ, không nhìn thấy trời trăng, không phân biệt được ngày đêm, Lý Bạn Phong muốn mua một chiếc đồng hồ.

Chưởng quỹ Phùng lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, thân đồng hồ lớn hơn đồng xu một đồng hai vòng, vỏ đồng hồ bạc sáng bóng, có thể phản chiếu bóng người.

Tách!

Bấm mở vỏ đồng hồ, trên mặt đồng hồ màu trắng in nổi mười hai vạch chia độ tinh xảo.

Nút vặn, tức là trục vặn dây cót của đồng hồ bỏ túi, nằm ở vị trí mười hai giờ, chưởng quỹ Phùng kẹp chặt trục vặn, vặn vài vòng, kéo trục vặn ra hai nấc.

Lý Bạn Phong từng thấy loại đồng hồ cơ học này, trục vặn không kéo ra là dùng để lên dây cót, kéo ra một nấc, là dùng để chỉnh giờ, kéo ra hai nấc là dùng để chỉnh lịch.

Trên mặt đồng hồ này cũng không có lịch, lão kéo ra hai nấc để làm gì?

Tích tắc, tích tắc!

Đồng hồ bỏ túi phát ra âm thanh như hộp nhạc.

Bài nhạc rất quen thuộc, trước đây dường như đã nghe ở đâu đó.

Trung tâm thương mại? Nhà hàng?

Lý Bạn Phong từng làm việc ở những nơi này, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với bài nhạc này, nhưng mãi không nhớ ra tên.

Đã lâu rồi không nghe nhạc.

Âm thanh này khiến Lý Bạn Phong cảm thấy rất thân thiết.

“Chiếc đồng hồ này giá bao nhiêu?”

Chưởng quỹ Phùng cầm dây đồng hồ: “Đồng hồ bỏ túi của Đức, bảo đảm hàng thật, hai nghìn hai, cái này thì không thể cho ngài nợ được.”

Lý Bạn Phong có chút động tâm, nhưng giá cả này khiến người ta phải giật mình.

Tần Tiểu Bàn không kiên nhẫn, nói: “Mua cái này có tác dụng gì chứ! Còn không bằng mua đồng hồ treo tường!”

Chưởng quỹ Phùng cười, không nói gì.

Tần Tiểu Bàn thúc giục đi nhanh, Lý Bạn Phong quét mắt nhìn kệ hàng, xem còn đồ nào phù hợp, ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại ở một vật thể kỳ lạ.

Đó là một chiếc tủ gỗ, tủ gỗ lim cổ kính, kích thước tương đương với hai cái tủ đầu giường xếp chồng lên nhau, phía trên tủ có ba đóa hoa loa kèn kim loại.

Nói chính xác, đó không phải là hoa loa kèn, mà là ba cái loa, một cái rất lớn, miệng loa còn lớn hơn miệng đĩa, hai cái còn lại nhỏ hơn rất nhiều, miệng loa cỡ nắm đấm.

“Đây là máy hát điện?”

Mắt Lý Bạn Phong sáng lên, hắn từng thấy thứ này trên ti vi, chính là máy dùng đĩa than để phát nhạc.

“Máy hát điện?” Chưởng quỹ Phùng lắc đầu: “Cái này không gọi là máy hát điện.”

Gọi là gì không quan trọng.

Có máy hát đĩa, chứng tỏ có điện.

Có điện thì có thể sạc điện thoại.

Sạc điện thoại, thế giới này sẽ hoàn hảo!

Cho dù không có tín hiệu điện thoại, ít nhất cũng không cần mua đồng hồ nữa.

Nhưng câu trả lời của chưởng quỹ Phùng khiến Lý Bạn Phong rất thất vọng: “Chỗ chúng tôi không có đồ dùng điện, đây là máy hát đĩa than không cần điện.”

Lý Bạn Phong không hiểu, không cần điện, thứ này làm sao có thể phát ra âm thanh?

Cho đến hôm nay hắn mới biết, máy hát đĩa than nguyên thủy không liên quan đến điện, không liên quan đến từ, chỉ liên quan đến hai thứ, kim hát và đĩa than.

Chưởng quỹ Phùng đặt một đĩa than lên mâm đĩa của máy hát, lấy ra một cái tay quay từ ngăn kéo bên dưới máy hát, lắp vào máy hát, xoay mạnh mười mấy vòng.

Đây là lên dây cót cho máy hát.

Dây cót lên đầy, gạt một cái chốt, đĩa than xoay nhanh trên mâm đĩa.

Chưởng quỹ Phùng đặt kim hát lên đĩa than, tiếng hát kèm theo tiếng ồn ào nhỏ, từ miệng loa bay ra.

“Mây~ trôi~ dạt,

Ánh trăng soi người đến,

Đoàn viên mĩ mãn,

Say sưa hôm nay.

Trăng tròn hoa đẹp.”

Máy hát đĩa cổ xưa, nguyên lý rất đơn giản.

Trên đĩa than có những đường rãnh nông sâu khác nhau, những đường rãnh này là do kim hát rung động khi phát ra âm thanh bài hát, đồng thời khắc lên đĩa than.

Bây giờ để kim hát di chuyển trên những đường rãnh trên đĩa than, ma sát phát ra âm thanh, tái hiện lại tiếng hát lúc đó.

Đó chính là nguyên lý âm học của máy hát đĩa than.

Chất lượng âm thanh không dám nói là tốt, thậm chí còn có chút thô ráp, nhưng Lý Bạn Phong rất thích bài hát này, nghe rất thích thú.

Tiếc là thời gian ngắn, chưa đầy ba phút, kim hát trượt đến cuối, dây cót cũng hết, đĩa than ngừng lại.

Tần Tiểu Bàn mặt khinh thường: “Cái này có gì hay, nghe một bài hát còn phải quay tay nửa ngày, không đủ mệt sao.”

“Không cần lên dây cót cũng có thể nghe nhạc.” Chưởng quỹ Phùng lấy một đĩa than mới, đặt lên mâm đĩa.

Lão lấy một cái ly sắt, đổ hai ly nước vào loa nhỏ bên cạnh loa lớn.

Chưởng quỹ Phùng quẹt một que diêm, mở một cánh cửa nhỏ ở góc dưới bên phải của máy hát.

Bên trong là một ngăn bí mật, trong ngăn bí mật cố định một chiếc hộp sắt, trong hộp đựng nửa hộp dầu, giữa dầu cắm một cây nến.

Châm lửa cho cây nến, một ngọn lửa chói sáng tràn ngập toàn bộ ngăn bí mật.

Lý Bạn Phong không biết đó là loại dầu gì, cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực.

Phụt! Phụt! Phụt!

Loa nhỏ bên phải loa lớn phun ra hơi nước có tiết tấu.

Loa nhỏ bên trái phụ trách thêm nước, loa nhỏ bên phải phụ trách xả hơi.

Đây là thao tác gì?

Chẳng lẽ là…

Đĩa than bắt đầu xoay trên máy hát.

Máy hát đĩa than chạy bằng hơi nước?

Đây là loại máy móc tinh xảo như thế nào?

Lý Bạn Phong trợn tròn mắt, những kiến thức đã học trong mười mấy năm qua một lần nữa bị thách thức.

Chờ khoảng một phút, tốc độ quay của đĩa than dần ổn định, Chưởng quỹ Phùng đặt kim hát lên đĩa than.

“Bướm~ bay~ đi mất,

Lòng cũng không còn,

Đêm dài vắng vẻ ai đến,

Lau lệ tràn mi~

Cỏ dại hoa nhàn gặp xuân sinh.”

Chương 57: Kết bạn đồng hành

“Cái máy hát này bao nhiêu tiền? Tôi mua!”

Lý Bạn Phong rất thích chiếc máy hát này, không nói gì khác, chỉ riêng việc chạy bằng hơi nước, thiết bị cơ khí tinh xảo như vậy ngay cả ở Việt Châu cũng không nhìn thấy.

Nếu mang về Việt Châu bán làm đồ cổ chắc chắn lời to, cho dù không bán, tự giữ lại cũng là một món đồ ưng ý.

Chưởng quỹ Phùng lau sạch máy hát, vẻ mặt tiếc nuối: “Đây là hàng thủ công của nước Mỹ, toàn bộ Phổ La Châu chỉ có hai cái, tôi thật sự không muốn bán.”

Lý Bạn Phong nghe ra ý tứ trong lời nói của lão, muốn tăng giá đây mà.

“Chưởng quỹ Phùng, báo giá đi.”

Chưởng quỹ Phùng trầm ngâm một lúc, giơ hai ngón tay lên.

Tiểu Bàn trợn ngược mắt: “Muốn hai vạn?”

Chưởng quỹ Phùng lắc đầu: “Tiền Hoàn Quốc, hai mươi vạn!”

“Hai mươi vạn!”

Tiểu Bàn nở nụ cười khó hiểu: “Chưởng quỹ, ông thật sự xem chúng tôi là quả dưa chuột sao.”

Chưởng quỹ Phùng nói: “Đắt xắt ra miếng, cái này thật sự không thể trả giá!”

Lý Bạn Phong nhìn chiếc máy hát.

Tủ gỗ hồng mộc cổ kính, trên tủ là ba cái loa đồng, loa bên phải vẫn đang chậm rãi phun hơi nước.

“Hoa rừng tàn rồi, tâm cũng chôn vùi, ngày sau yến xuân trở về, thân ở chỗ nào~~”

Ca khúc động lòng người vẫn còn văng vẳng bên tai, Lý Bạn Phong càng muốn mua chiếc máy hát này.

Nhưng hai mươi vạn quá xa vời đối với Lý Bạn Phong.

Học phí và phí sinh hoạt đều do chính hắn làm thêm mà kiếm được, cả đời này, tài sản của Lý Bạn Phong chưa từng vượt quá một vạn.

Hắn liếc nhìn Tần Tiểu Bàn, Tần Tiểu Bàn trợn mắt nói: “Nhìn tôi làm gì? Cả đời này tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ở thôn của tôi, hai mươi vạn đủ xây nhà rồi!”

Một cái liềm năm trăm, xây nhà hai mươi vạn?

Nói đùa sao?

Đương nhiên, cái liềm này không phải đồ vật bình thường, căn nhà mà Tần Tiểu Bàn nói đến cũng không biết là nơi nào.

Ánh mắt của Lý Bạn Phong vẫn không rời khỏi máy hát, theo ước tính của Lý Bạn Phong, ở Việt Châu, chiếc máy hát này chắc chắn có thể bán được năm mươi vạn, Lý Bạn Phong rất tự tin về khoản đầu tư lớn nhất trong đời, hắn nhìn chủ tiệm, thẳng lưng nói: “Chiếc máy hát này để dành cho tôi, tôi nhất định sẽ mua!”

Chưởng quỹ Phùng nhìn ánh mắt của Lý Bạn Phong, cảm thấy câu nói này dường như có một loại sức nặng đặc biệt.

Lão cảm thấy Lý Bạn Phong thật sự sẽ mua chiếc máy hát này.

“Được, tôi để dành cho ngài.” Chưởng quỹ đồng ý.

Tôi nhất định sẽ mua!

Câu nói này đối với Lý Bạn Phong quả thật có sức nặng đặc biệt.

Trong cô nhi viện, nhìn thấy những đứa trẻ bên ngoài ăn kem, hắn đã từng nói, mình nhất định sẽ mua.

Lên cấp hai, nhìn thấy giày bóng rổ của bạn học, hắn đã từng nói, mình nhất định sẽ mua.

Lên đại học, nhìn thấy điện thoại của bạn học, hắn đã từng nói, mình nhất định sẽ mua.

Kem đã mua, giày đã mua, điện thoại cũng đã mua.

Chiếc máy hát này nhất định cũng sẽ mua được.

“Người anh em, mau đi thôi! Không kịp nữa rồi!”

Tần Tiểu Bàn kéo Lý Bạn Phong rời khỏi tiệm tạp hóa Phùng Ký, tiểu nhị thở dài: “Ông chủ, món đồ này khi nào bán được?”

Chưởng quỹ suy nghĩ một lúc: “Ta cảm thấy họ Lý kia chắc chắn là có ý muốn mua.”

“Chỉ có ý thì có tác dụng gì?”

Tiểu nhị liên tục lắc đầu: “Đừng nói hai mươi vạn, tôi nhìn hắn, trên người còn không có nổi hai mươi đồng!”

Tiểu Bàn đến một nhà thợ rèn, mua một cái rìu.

Cán rìu cộng với lưỡi rìu dài bảy mươi phân.

Lý Bạn Phong nhíu mày: “Cậu mang thứ này lên núi?”

“Tôi nghe nói những người dám lên núi Khổ Vụ đều là những kẻ hung ác, mang theo cái rìu này ít nhất cũng dọa lui được một nửa.”

Tiểu Bàn cầm rìu, lại đến chợ mua hai mươi cân lương khô, rót đầy hai bình nước, thuê một chiếc xe ngựa, dẫn Lý Bạn Phong đi về hướng tây, đến núi Khổ Vụ.

Đi cả ngày, hai mươi cân lương khô, Lý Bạn Phong ăn còn chưa đến một cân, Tần Tiểu Bàn đã đớp gần một nửa.

Đêm khuya, hai người đến gần núi Khổ Vụ.

Lý Bạn Phong ngước nhìn, chỉ thấy bóng tối mờ mịt, không thấy núi.

Tiểu Bàn tìm một nhà trọ, thuê hai chỗ ngủ trên giường chung.

Cậu ta cũng cảm thấy ở giường chung hơi tồi tàn, còn cố ý giải thích với Lý Bạn Phong: “Tôi cũng muốn có một phòng riêng, nhưng nhà trọ này cũng tăng giá, một phòng một trăm, giường chung một giường hai mươi, hai anh em chúng ta chen chúc vậy.”

Lý Bạn Phong không kén chọn, nằm xuống giường, giả vờ ngủ.

Giường chung, một chiếc giường gỗ dài chen chúc hơn hai mươi người, ngáy ngủ, nghiến răng, nói mớ, đủ loại âm thanh.

Chờ Tiểu Bàn ngủ say, Lý Bạn Phong lén lút rời khỏi nhà trọ, giấu chìa khóa trong bụi cây nhỏ ngoài nhà trọ, vào Tùy Thân Cư.

Nhà của mình vẫn là tốt nhất.

Từ cô nhi viện đến khi tốt nghiệp đại học, Lý Bạn Phong chưa từng có phòng riêng, bây giờ cho dù ngủ trên mặt đất lạnh giá, hắn cũng cảm thấy thoải mái.

Lần này không ngủ quên, khi Lý Bạn Phong ra khỏi Tùy Thân Cư, trời vừa hửng sáng.

Tiểu Bàn cũng dậy sớm, đang tìm kiếm Lý Bạn Phong: “Anh Lý, anh đi đâu vậy?”

Lý Bạn Phong trả lời qua loa: “Đi tè, cậu Bàn, chúng ta ngủ thêm một lát nữa không?”

Tiểu Bàn nóng nảy: “Ngủ gì nữa, mau lên núi thôi.”

Lý Bạn Phong theo Tiểu Bàn đi về hướng tây, đi một tiếng đồng hồ, xa xa sương mù mịt mù, vẫn không nhìn thấy bóng dáng núi.

Trên đường có không ít người đi cùng, Tiểu Bàn cầm rìu, vác lương khô, cảnh giác nhìn xung quanh.

Một người đàn ông đầu trọc hơn ba mươi mấy tuổi, khóe mắt trái có một vết sẹo, vội vã đi về phía trước, từ phía sau đâm thẳng vào Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn chao đảo suýt ngã, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầu trọc.

Người đàn ông đầu trọc mắt lộ ra hung quang, quay đầu nhìn Tần Tiểu Bàn: “Mày mù hả? Không biết mình cản đường?”

Tiểu Bàn lập tức nóng nảy: “Ông đâm tôi, còn dám chửi người?”

Tên đầu trọc tiến lên một bước: “Chửi mày thì sao? Tao còn chưa đánh mày, mày có phải ngứa đòn không?”

Tiểu Bàn cầm rìu, vung vẩy trước mặt người đàn ông đầu trọc.

Tên đầu trọc khạc nhổ một bãi nước bọt, rút con dao bầu dài hơn một thước từ bên hông ra.

Lý Bạn Phong đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, không động đậy, tay phải nắm lấy cán liềm.

Cái liềm ở trong túi, tên đầu trọc và Tiểu Bàn đều không để ý.

Bỗng nhiên, có một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, tóc rẽ ngôi, đeo kính gọng vàng, mặc một bộ âu phục xám kẻ ca-rô, đến gần Tiểu Bàn và người đàn ông đầu trọc.

Chương 58: Kết bạn đồng hành (2)

“Hai vị, có sức lực thì lên núi dùng, cần gì phải thể hiện ở đây?”

Nói thật, Tiểu Bàn không muốn đánh nhau, cậu ta cũng vội lên núi hái hoa, nhưng sĩ diện không bỏ xuống được.

Tên đầu trọc nhìn người đeo kính gọng vàng, thu con dao bầu lại, mỗi bên đều tìm cho mình một bậc thang, chuyện này coi như khép lại.

Tên đầu trọc tiếp tục đi, Tiểu Bàn cũng thu rìu lại.

Người đeo kính gọng vàng nhỏ giọng nói với Tiểu Bàn: “Người anh em, lần đầu tiên lên núi phải không?”

Tần Tiểu Bàn cười nhạo một tiếng: “Núi Khổ Vụ này tôi đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể là lần đầu tiên!”

Cậu ta đúng là lần đầu tiên, nhưng không thể lộ ra trước mặt người khác.

Người đeo kính gọng vàng cười: “Cho dù là lần đầu tiên hay không, tôi khuyên cậu một câu, tên đầu trọc kia không phải là người tốt, lên núi chắc chắn sẽ tìm cách hại cậu.”

Tiểu Bàn nhổ một ngụm nước bọt: “Tôi sợ hắn sao?”

Người đeo kính gọng vàng nhướng mày: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đừng nói là cậu, vừa rồi bởi vì tôi nhiều lời một câu, lên núi không cẩn thận cũng phải ăn thiệt thòi của hắn.”

“Dù sao tôi cũng không ngán.” Nói những lời này, Tiểu Bàn nắm chặt rìu.

Người đeo kính gọng vàng lại nhìn Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong cúi đầu không nói, trông như một người hiền lành.

Ba người đi cùng nhau một lúc, phía trước mơ hồ nhìn thấy vài lá cờ.

Có màu vàng, màu xanh lục, cũng có màu tím.

Lý Bạn Phong hỏi: “Những lá cờ này là của nhà nào?”

Tiểu Bàn liếc Lý Bạn Phong một cái, nhắc nhở Lý Bạn Phong đừng để lòi dốt ra.

Cậu ta cũng không biết những lá cờ này từ đâu đến, nhưng Lý Bạn Phong vừa hỏi như vậy, chẳng khác nào nói cho người khác biết mình là lần đầu tiên lên núi.

Thật ra, người đeo kính gọng vàng đã sớm nhìn ra họ là lần đầu tiên lên núi, nhìn những lá cờ đó, người đeo kính gọng vàng thì thầm: “Bạch gia, Hoàng gia, Lỗ gia, Lưu gia, các tiệm thuốc lớn đều đến.”

Tên tuổi của những tiệm thuốc này, Tiểu Bàn đã từng nghe qua, nhưng cậu không hiểu tại sao những tiệm thuốc này lại đến đây.

Hái Xà Ban Cúc, đương nhiên phải bán cho tiệm thuốc, họ ở nhà chờ làm ăn là được, cần gì phải đến núi Khổ Vụ mà ra tay?

Người đeo kính gọng vàng biết nguyên nhân nhưng không nói rõ: “Hai anh bạn, chúng ta đừng đi tiếp, ở đây chờ tin tức.”

“Chờ tin tức?”

Tiểu Bàn cau mày: “Chờ gì? Hoa Xà Ban Cúc chỉ nở một ngày, chờ thêm một giây, sẽ hái ít hơn một đóa hoa.”

Người đeo kính gọng vàng lắc đầu, rút một chiếc quạt gấp từ bên hông ra: “Cậu có biết hoa Xà Ban Cúc nở lúc nào?”

Tiểu Bàn cao giọng đáp: “Chính là hôm nay nở!”

Người đeo kính gọng vàng phe phẩy quạt, thong thả nói: “Quả thật là hôm nay nở, nhưng thời gian nở không cố định.

Sáng sớm là hôm nay, trưa cũng là hôm nay, đến tối cũng là hôm nay, bây giờ cậu lên núi, nếu đến tối mới nở hoa, chẳng phải là tốn công hít một ngày sương độc?”

Tiểu Bàn cười nhạo: “Tôi có tu vi, không sợ sương độc.”

“Biết là cậu có tu vi, nhưng cho dù có tu vi, cũng không thể lãng phí vô ích.” Người đeo kính gọng vàng nhìn sương mù mịt mù ở xa xa.

“Sương mù trên núi Khổ Vụ, người thường hít phải liên tục ba tiếng đồng hồ, e rằng phải đi ngắm gà khỏa thân.

Mới nhập môn, không có tầng bậc, nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng bảy tám tiếng đồng hồ, nhìn thân hình cậu cường tráng như vậy, chắc là thực tu phải không?”

Tiểu Bàn không nói gì, đạo môn và tu vi của tu giả vốn không nên tiết lộ cho người khác.

Người đeo kính gọng vàng cười: “Nếu là thực tu, ăn no uống đủ, có thể chịu đựng mười mấy tiếng đồng hồ. Chờ hoa nở rồi mới lên núi, chỉ cần tìm đúng nơi, hái bảy tám mươi đóa cũng chẳng phải chuyện khó.”

Bảy tám mươi đóa, một đóa tám mươi lăm đồng, tính ra có thể kiếm được hơn sáu nghìn đồng.

Tiểu Bàn nghe xong vội vã đi về phía trước, người đeo kính gọng vàng khép quạt, chặn Tiểu Bàn lại, cau mày nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, bây giờ chưa phải lúc, chờ hoa nở rồi mới lên núi, những người lỗ mãng như cậu, hàng năm chết trên núi không biết bao nhiêu.”

Tiểu Bàn tức giận: “Anh biết hoa nở lúc nào?”

Người đeo kính gọng vàng chỉ vào những lá cờ ở xa xa: “Tôi không biết, nhưng họ biết, mỗi năm tiệm thuốc đều thuê hai người dò đường lên núi. Phát hiện hoa nở sẽ phát ra tín hiệu, tiệm thuốc sẽ cử người lên núi, đến lúc đó chúng ta theo họ đi là được.”

Tiểu Bàn sửng sốt: “Tiệm thuốc cũng cử người lên núi?”

Người đeo kính gọng vàng cười: “Không cử người lên núi làm sao mua được Xà Ban Cúc, lấy gì luyện Xà Ban Đan?

Một tiệm thuốc lớn, nếu không có Xà Ban Đan, bảng hiệu này chẳng phải là đập bỏ luôn cho rồi sao?”

Tiểu Bàn nhìn xung quanh: “Nhiều người lên núi như vậy, hái hoa đều phải bán cho tiệm thuốc, họ còn sợ không mua được?”

Người đeo kính gọng vàng xoay quạt nói: “Nếu chỉ có một tiệm thuốc mua hoa, đương nhiên không lo không mua được, giá cả do tiệm thuốc quyết định,

Nhưng mà các tiệm thuốc lớn ở Dược Vương Câu đều muốn mua hoa, nếu tranh chấp, giá cả này do người bán quyết định.”

Tiểu Bàn vẫn không hiểu: “Không phải đã nói rõ rồi sao, một đóa tám mươi lăm đồng.”

Người đeo kính gọng vàng lắc đầu: “Đó là giá cả đưa ra trước khi lên núi, chờ xuống núi, chuyện này còn chưa biết.

Ví dụ như cậu là người mở tiệm thuốc, trong tay không có nổi một đóa hoa Xà Ban Cúc, người hái hoa lại hét giá cao, cậu mua hay không mua?

Nếu cử người lên núi, hái được ba trăm năm trăm bông hoa, trong tay cũng nắm được chút vốn, nếu không thì luyện ít đan dược đi cũng được, không đến nỗi bị người bán nắm thóp.”

Người đeo kính gọng vàng này thực sự là dân trong nghề, từ trong lời nói có thể thấy được, y rất hiểu biết về chuyện làm ăn trên núi Khổ Vụ.

Đang nói chuyện, có vài người vây quanh lặng lẽ lắng nghe, những người này đều chưa từng lên núi Khổ Vụ, đều muốn học hỏi kinh nghiệm từ người đeo kính gọng vàng.

Người đeo kính gọng vàng cũng không keo kiệt, nói luyên thuyên rất nhiều kiến thức cơ bản, chủ yếu là nói về đặc điểm của hoa Xà Ban Cúc.

Nói đến đây, y đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những lá cờ của các tiệm thuốc ở xa xa.

Dưới những lá cờ của các tiệm thuốc, có vài người đàn ông đi vào sương mù, người đeo kính gọng vàng nói với mọi người: “Người của tiệm thuốc lên núi rồi, chúng ta cũng nên đi.”

Tiểu Bàn đang vội vã tiến lên, người đeo kính gọng vàng nhắc nhở: “Đừng đi quá sát, ở dưới núi, những người này vì giữ uy tín của tiệm thuốc sẽ tuân thủ quy củ.

Nhưng khi lên núi, họ sẽ làm bất cứ điều gì, hái hoa là một việc vất vả, tự mình hái, chắc chắn không nhanh bằng cướp.”

Tiểu Bàn nghe xong, lại nắm chặt rìu, những người xung quanh cũng trở nên căng thẳng.

Người đeo kính gọng vàng nói: “Nếu mọi người tin tưởng tôi, chúng ta kết bạn đồng hành, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Chương 59: Hoa đẹp khó hái (1)

Kết nối tất cả những chuyện này lại, Tiểu Bàn không cảm thấy mâu thuẫn.

Nói thật, cậu cùng Lý Bạn Phong cũng không tính là quen biết, đơn giản chỉ là có duyên gặp nhau ở chỗ người bán hàng rong vài lần.

Sở dĩ dọc đường giúp đỡ Lý Bạn Phong nhiều như vậy chính là vì muốn móc nối quan hệ.

Mà nay gặp gỡ được dân trong nghề là người đeo kính gọng vàng, đương nhiên Tần Tiểu Bàn không từ chối, lập tức đồng ý.

Cậu đồng ý, bốn người xung quanh cũng lập tức đồng ý.

Một người trong nghề lại nói chuyện chân thành như vậy, quả thật không tìm được lý do nào từ chối.

Bốn người này lần lượt là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, tên là Lão Yên Bào, tự xưng là yên tu tầng một, tẩu thuốc không rời tay.

Một người là cô gái hơn hai mươi tuổi có thân hình đẫy đà, tên Du Đào, tự xưng là thể tu, mới nhập môn, không tầng.

Một người là nha đầu choai choai mới mười bốn mười lăm tuổi, tên Thảo Diệp, tư xưng là dược tu, cũng mới nhập môn, không tầng.

Một người là thanh niên khoảng chừng hai mươi, tên Hổ Cao Tử, tự xưng là võ tu tầng một.

Tên bọn họ rõ ràng đều là tên giả, đến nỗi tu vi và đạo môn cũng không biết thật hay giả.

Đạo môn của Tần Tiểu Bàn bị người đeo kính gọng vàng đoán ra được, dứt khoát thừa nhận: “Tôi tên Tiểu Bàn, là thực tu, không tầng.”

Lúc hỏi tới Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong trả lời: “Tôi tên Bạch Sa, là hoan tu, không tầng.”

Tiểu Bàn sửng sốt, nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong một hồi lâu.

Lúc đầu hắn tự xưng là Lý Thất, Bạch Sa có phải tên thật hay không? Cái này không quan trọng.

Nhưng từ lúc nào mà hắn lại biến thành hoan tu?

Chẳng phải là lữ tu sao?

Hắn cố ý không nói thật với người đeo kính gọng vàng?

Vậy những lời hắn nói với mình là thật sao?

Người đeo kính gọng vàng cũng cảm thấy tò mò, hỏi Lý Bạn Phong: “Cậu là hoan tu? Cậu tới một mình? Hoan tu thường sẽ có bạn tình cùng đi, thuận lợi cho việc tu hành…”

Lý Bạn Phong chỉ vào Tiểu Bàn nói: “Tôi tới đây với cậu ta.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiểu Bàn.

Tần Tiểu Bàn câm lặng trong chốc lát, lấy ra bọc quần áo sau lưng, để lộ lương khô bên trong, nhìn về phía mọi người nói: “Tôi là thực tu, một bữa tôi có thể ăn đến hai cân rưỡi lương khô, cũng có lúc ăn đến năm cân. Tôi thật sự là thực tu, tôi không hề lừa gạt mọi người, bây giờ tôi sẽ ăn cho mọi người xem.”

Người đeo kính gọng vàng nhìn mọi người nói: “Tôi tên là Khai Sơn, lữ tu tầng một, thường ngày thích du lịch danh sơn đại thủy, đã từng lên núi Khổ Vụ mấy lần, trên đường có thể chỉ dẫn ít nhiều cho mọi người.”

Hổ Cao Tử ở bên cạnh nói: “Khai Sơn đại ca, bọn tôi tin tưởng anh, anh chính là thủ lĩnh của mọi người. Mọi người đi hái hoa, dựa theo quy củ sẽ phân cho anh hai phần, anh thấy thế nào?”

Nghe được lời này, mọi người đều cảm thấy không vui.

Nói chia liền chia, đã hỏi qua ý kiến mọi người hay chưa?

Người đeo kính gọng vàng liên tục lắc đầu: “Tôi không thể lấy hoa của mọi người, nói thế nào đi nữa thì hoa này mọi người cũng phải liều mạng mới lấy được. Mọi người cũng không mắc nợ gì tôi, tôi giúp đỡ mọi người, mọi người giúp đỡ lại tôi, chuyện này vốn là đôi bên hợp tác cùng có lợi.”

Nghe những lời này, mọi người đối với người đeo kính gọng vàng lại càng nhiều thêm mấy phần tôn kính, vị trí thủ lĩnh thuận thế giao lại cho y.

Trong làn sương mù dày đặc mơ hồ có thể nhìn thấy người của tiệm thuốc đi ở phía trước, người đeo kính gọng vàng mang theo mọi người không nhanh không chậm theo sau.

Phía trước có một cây cầu đá, chiều rộng khoảng một mét, hai đến ba người có thể đi qua cùng lúc.

“Cầu này gọi là cầu Vô Hối.”

Người đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính trên sống mũi: “Mọi người có thể cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, nguyên nhân là do mọi người đã hít phải sương độc.

Đi qua cầu Vô Hối, chính là khu vực núi Khổ Vụ. Mọi người, tôi không biết mọi người công khai tu vi là thật hay giả, nhưng tôi thật lòng khuyên mọi người một câu, không có tu vi, đừng đi về phía trước.

Mỗi năm đều có không ít người không có tu vi muốn lên núi Khổ Vụ thử vận may, kết quả không một ai sống sót trở về.

Tôi sẽ không ngăn cản con đường tiền tài của mọi người, tôi chỉ khuyên mọi người suy nghĩ thật kĩ trước khi quá muộn.”

Ai nấy nhìn nhau, đều không lên tiếng, Hổ Cao Tử cười lạnh một tiếng: “Khai Sơn đại ca, anh đã nói đến mức này lại có kẻ không chịu hiểu thì chính là tự mình tìm chết.

Tiểu nha đầu, anh thấy em chính là một người không có tu vi, anh khuyên em nhanh quay lại đi, lúc này vẫn còn kịp.”

Tiểu cô nương tên Thảo Diệp cúi đầu, đỏ mặt nói: “Em thật sự là dược tu, em hiểu về dược lý, sẽ có ích.”

Hổ Cao Tử liếc nhìn Lão Yên Bào: “Lão già này coi như là có tu vi, không biết lên núi còn dùng được không?”

Lão Yên Bào cười một tiếng: “Dùng được hay không cứ đi là biết.”

Mọi người đều không có ý thối lui, một nhóm bảy người cùng nhau qua cầu.

Đến đầu cầu bên kia, Lý Bạn Phong cảm thấy cổ họng sưng tấy, bắt đầu ho khan.

Đạo môn của Lý Bạn Phong là do Thiên Quang chiếu vào, không giống như người khác có thời gian dài tích lũy, lúc này hiện ra sự chênh lệch về tố chất thân thể.

Người đeo kính gọng vàng cau mày nói: “Người anh em, cậu thật sự có tu vi?”

Lý Bạn Phong gật đầu một cái: “Có, hoan tu.”

Lão Yên Bào cười một tiếng: “Hoan tu thân thể hư nhược, không chịu nổi sương độc, âu cũng là điều hợp lý.”

Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Tần Tiểu Bàn.

Tần Tiểu Bàn ưỡn ngực nói: “Tôi là thực tu.”

Người đeo kính gọng vàng nhìn Lý Bạn Phong nói: “Người anh em, đi lên núi nếu cậu cảm thấy không thể chịu đựng được nữa thì sớm xuống núi, chớ vì tiền tài mà bỏ mạng.”

Thảo Diệp từ trong lồng ngực lấy ra một túi vải lớn cỡ bàn tay, từ trong đó lấy ra một viên kẹo thuốc.

“Đại ca, ngậm viên kẹo thuốc này đi, có tác dụng.”

Chương 60: Hoa đẹp khó hái (2)

Kẹo thuốc?

Đây là thứ gì?

Lý Bạn Phong nhìn viên kẹo, suy nghĩ xem có nên ăn nó hay không.

Thấy Lý Bạn Phong có chút do dự, Thảo Diệp bỏ viên kẹo vào trong miệng, lại đưa cho Lý Bạn Phong một viên khác: “Đại ca, em không phải là người xấu.”

Lúc này mà không nhận thì có chút khó coi.

Lý Bạn Phong ngậm một viên, chất lỏng có vị chua kèm theo sự mát lạnh trượt xuống cổ họng, cảm giác khó chịu trong nháy mắt liền biến mất.

Không còn ho khan, thứ này không ngờ lại có tác dụng.

Lý Bạn Phong nói cảm ơn, tiếp tục theo mọi người tiến về phía trước, đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đi tới chân núi.

Đường mòn quanh co, kéo dài từ dưới chân núi, tầm nhìn xa khoảng chừng hai ba mươi mét, vẫn như cũ không thể nhìn rõ toàn cảnh ngọn núi này.

“Em gái, cho chị một viên, chờ bán hoa có tiền, chị trả tiền cho em.” Mỹ nữ đẫy đà Du Đào cũng bắt đầu ho khan, xin Thảo Diệp một viên kẹo thuốc.

Đường núi chật hẹp, còn rất dốc, mọi người nối đuôi nhau đi lên, Lý Bạn Phong vừa vặn đi sau Du Đào.

Cô nương có thân hình thật xinh đẹp, Lý Bạn Phong đã từng gặp qua không ít, nhưng dáng người như Du Đào quả thật hiếm thấy.

Tóc xoăn lượn sóng, phối hợp với bộ sườn xám kết hợp hai màu xanh đỏ trên người, bờ vai thon, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.

Nhất là hai trái đào vừa to vừa tròn, đúng là vưu vật có một không hai.

Khó trách tên cô là Du Đào.

Quả đào to, đúng là không thể bắt bẻ.

Cô ở trước mặt hắn, một bước lại một bước đong đưa…

Cô thật sự lên núi hái hoa sao?

Lên núi hái hoa, tại sao phải mặc sườn xám?

Rõ ràng là không thuận tiện hành động!

Đây rõ ràng là cố ý gây nhiễu loạn đầu óc hắn!

Lý Bạn Phong cố gắng dời ánh mắt khỏi hai quả đào kia, không ngờ đột nhiên Du Đào lại quay đầu lại, cười với Lý Bạn Phong một tiếng.

Hai mắt híp lại như mảnh trăng non mang theo phong tình vạn chủng, nụ cười này khiến Lý Bạn Phong không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Anh bạn nhỏ, cậu thật sự là hoan tu sao? Tôi nghe nói hoan tu một ngày bảy tám trận là chuyện bình thường?”

Lý Bạn Phong nhàn nhạt đáp: “Chị gái quá khen.”

Đôi môi Du Đào khẽ động, khẽ nói: “Nếu không ngày khác cùng chị đây luận bàn một phen?”

Lý Bạn Phong lắc đầu: “Tu vi của tiểu đệ còn thấp, e rằng không phải đối thủ của chị.”

Du Đào nhìn Tiểu Bàn sau lưng Lý Bạn Phong, hé miệng cười một tiếng: “Thiếu chút nữa quên mất, đạo lữ của cậu còn ở đây, cậu thích tròn, không thích dẹt.”

Tiểu Bàn xoa xoa mồ hôi trên trán: “Tôi là thực tu…”

Lữ tu rất nhạy cảm đối với khoảng cách, dựa theo tính toán của Lý Bạn Phong, mọi người đã đi đường núi khoảng chừng năm dặm, ven đường núi xuất hiện một cây hoa hai màu đen trắng đan xen.

Hình dáng của hoa này vô cùng kỳ lạ, cánh hoa trên hẹp dưới rộng, trên cánh hoa trắng lại có đốm đen, giống như được bao phủ bởi một lớp vảy rắn.

Xà Ban Cúc!

Người đeo kính gọng vàng từng giới thiệu hình dáng đặc điểm của Xà Ban Cúc, Lý Bạn Phong cảm thấy hoa này giống như đúc những gì mà người đeo kính gọng vàng mô tả.

Tiểu Bàn cũng nhận ra, mừng rỡ muốn tiến lên hái xuống, không ngờ từ trong bụi rậm đột nhiên lao ra một người đàn ông, tay cầm một cây kéo dài nhanh hơn một bước hái mất.

Tiểu Bàn tức giận, không chỉ vì bị người ta nẫng tay trên mà điều cậu càng căm tức hơn chính là người này.

Người trước mắt này chính là tên đầu trọc cậu gặp trước khi lên núi.

Không ngờ lại gặp lại gã!

Tiều Bàn cầm chặt rìu trong tay, cậu thật sự muốn ra tay.

Tên đầu trọc mặt đầy sự khinh bỉ: “Tên đần béo như heo, đớp cứt cũng không đuổi kịp! Cầm rìu làm gì, có giỏi thì mày chém tao thử xem!”

Người đeo kính gọng vàng ngăn cản Tiểu Bàn, đảo mắt một cái, tên đầu trọc đã biến mất trong bụi rậm.

Tiểu Bàn nghiến răng, nghiến lợi nói: “Cẩu tạp chủng này, mẹ nó, tao không chém mày thì không được.”

Người đeo kính gọng vàng kéo Tiểu Bàn lại: “Ven đường gặp một hai gốc hoa, không cần để ý, chờ đến đúng chỗ, hoa còn nhiều mà.”

“Đúng chỗ là chỗ nào?” Tiểu Bàn còn chưa cam tâm.

Người đeo kính gọng vàng nhìn đường núi, bước nhanh hơn, bóng người dần dần biến mất trong sương mù.

“Đi nhanh chút, xem thử có đuổi kịp bọn họ hay không?”

Lão Yên Bào đốt tẩu thuốc, dùng sức hít một hơi, sau đó phun ra một đám khói màu trắng.

Khói trắng nhanh chóng bay về phía trước, Lão Yên Bào cắn tẩu thuốc, thưởng thức mùi vị.

“Bọn họ đi không xa, ngã ba phía trước rẽ phải.”

Hổ Cao Tử nghe vậy sửng sốt một chút: “Lão già kia, không biết thì đừng có mà ăn nói bậy bạ.”

Lão Yên Bào gõ gõ hai cái lên tẩu thuốc: “Nếu cậu không tin, thì đừng có đi theo.”

Người đeo kính gọng vàng tin lời Lão Yên Bào, bởi vì phía trước quả thật có ngã ba.

Đi đến ngã ba rẽ phải, lại đi thêm một giờ nữa, hai bên đường núi ngoài rừng rậm ra còn xuất hiện một vùng đất trống.

“Bọn họ ở nơi này.” Lão Yên Bào đi vào vùng đất trống, Người đeo kính gọng vàng theo sát phía sau.

Bước chân của lữ tu rất nhanh, Lý Bạn Phong vốn có thể đi ở phía trước, nhưng hắn lại cố ý đi chậm một chút, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cặp đào của Du Đào.

Ở vùng đất trống tìm kiếm một lát, Lý Bạn Phong nhìn thấy bên chân mình có một gốc hoa hai màu đen trắng đan xen.

Một đường đi chỉ lo ngắm đào cho nên hắn tưởng mình hoa mắt.

Cúi người nhìn xuống, hắn không nhìn lầm, đây quả thật là Xà Ban Cúc.

Hắn lấy liềm ra, dựa theo phương pháp mà người đeo kính gọng vàng đã chỉ lúc còn ở dưới chân núi, nắm cành hoa, cách phần gốc khoảng mười phân, cắt hoa xuống.

Gốc Xà Ban Cúc đầu tiên, về tay!

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 1 ngày trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 1 tuần trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣