1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Phổ La Chi Chủ
  4. Tập 3: Ba lần vận may (c21-c30)

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Tập 3: Ba lần vận may (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Ba lần vận may (1)

Tàu hỏa dừng ở Khố Đái Khảm nửa giờ, có tất cả bảy người gồm năm nữ và hai nam ở ngoài cửa sổ muốn đẩy mạnh mua bán với Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong là người có ý chí kiên định, việc mua bán thất bại.

Không phải chỉ mình hắn cần đối phó với họ, mà còn có cả những hành khách xung quanh.

Trong số họ có người đã làm ăn xong, có người mời đối phương vào toa hành khách, có người làm luôn qua cửa sổ tàu hỏa, Lý Bạn Phong có thể nghe được tiếng của bọn họ.

Trong suốt nửa giờ dài dằng dặc này, Lý Bạn Phong cắn rách ngón tay nhưng nhất quyết không mở cửa sổ tàu hỏa.

Nhịn xuống, nhất định phải nhịn, buổi sáng mai là đến nhà Hà Gia Khánh.

Chờ đến nhà nó rồi, nó phải tìm người phục vụ mình.

Nếu không tìm được người làm mình hài lòng, mình sẽ bắt nó tự phục vụ.

Khi tiếng còi hơi vang lên, Lý Bạn Phong thở dài một hơi, cổ vũ ý chí của mình, nhưng tàu hỏa đi được không xa đột nhiên dừng lại.

Đến ga rồi?

Trên vé viết sẽ đến ga vào lúc bảy giờ sáng mai, thời gian của tàu hỏa hơi nước có thể không chính xác, nhưng cũng không thể sớm hơn nhiều như vậy được.

Rẹt rẹt!

Âm thanh chói tai của điện vang lên, giọng thông báo trên loa lại truyền đến: “Tàu hỏa gặp trục trặc nên hiện tại tạm dừng, hành khách vui lòng ở trong toa hành khách của mình, không được tự ý di chuyển. Thay mặt toàn thể thành viên phục vụ trên tàu hỏa, tôi xin bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc vì sự bất tiện đã gây ra cho các vị.”

Tàu hỏa hơi nước gặp trục trặc.

Gặp trục trặc ở vùng hoang dã này.

Đèn điện đột nhiên tắt, trong toa tối đen.

Lý Bạn Phong muốn dùng điện thoại để chiếu sáng, nhưng lại phát hiện ra rằng chức năng đèn pin của điện thoại không thể bật được.

Điện thoại sắp hết pin rồi, trước đây cũng không có bao nhiêu điện, Lý Bạn Phong lười sạc pin, hiện tại pin chỉ còn chưa tới 5%, sẽ sớm tắt nguồn.

Lý Bạn Phong nhanh chóng cắm sạc, nhưng điện thoại không phản ứng khi sạc như bình thường.

Đèn điện không còn, ổ điện cũng không có điện.

Toàn bộ nguồn điện của tàu hỏa bị sập.

Lý Bạn Phong nhìn điện thoại, không lâu sau, điện thoại vang lên nhắc nhở tự động tắt nguồn.

Hết pin?

Làm sao bây giờ?

Mình tìm nhà của Hà Gia Khánh kiểu gì đây!

Thật ra, điều hắn nên lo lắng bây giờ không phải là vấn đề của điện thoại.

Điều hắn nên lo lắng nhất là khi nào tàu hỏa sẽ được sửa xong.

Trên tuyến đường sắt này, nếu một tàu hỏa gặp trục trặc thì có thể mất từ ba đến năm giờ để sửa chữa, cũng có thể mất từ ba đến năm ngày để sửa chữa.

Nhưng Lý Bạn Phong không cần lo lắng, tình trạng của hắn còn tốt, hắn có mì ăn liền.

Mà hầu hết các hành khách khác đều không mang thêm đồ ăn.

Sự hoảng loạn ngầm lan rộng dần trong tàu hỏa.

Cục Ám Tinh, đội trưởng đội an ninh Trần Trường Thụy đang đeo chiếc tai nghe cực lớn, nhắm mắt lại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế văn phòng.

Hơn một giờ sau, hai con rết màu bạc dài mười phân chui ra từ vỏ tai nghe, nằm cứng ngắc trên bàn.

Hai con rết đã kiệt sức, đội trưởng Trần cũng rất mệt mỏi.

Đội trưởng Trần tháo tai nghe ra, mở mắt, lấy điếu thuốc trong hộp thuốc ra, hít một hơi thật sâu rồi phun lên người con rết.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, đội trưởng Trần đã lấy lại được chút tinh thần, hai con rết cũng khôi phục lại được chút sức sống.

Thư ký Vưu Tuyết Hàn đang chờ lệnh của đội trưởng Trần.

Hai giờ trước, người của phòng thông tin đã mất dấu tín hiệu của Lý Bạn Phong, rơi vào đường cùng, đội an ninh chỉ có thể sử dụng năng lực đặc biệt của đội trưởng.

Trần Trường Thụy lại lấy ra một điếu thuốc nói với Vưu Tuyết Hàn: “Bánh Trôi, nói với những người ở phòng thông tin biết vấn đề không phải do thiết bị của họ, mà là do điện thoại của Lý Bạn Phong đã hết pin.”

“Bánh Trôi” Vưu Tuyết Hàn hỏi: “Đội trưởng Trần, không có biện pháp nào khác theo dấu hắn sao?”

“Có thể có biện pháp nào?” Lão Trần lắc đầu: “Tàu hỏa số 1160 không thể lần theo dấu vết.”

Vưu Tuyết Hàn suy nghĩ một chút: “Có thể tìm kiếm những người cùng xe với hắn.”

“Không cần thiết.”

Lão Trần thu hai con rết bạc lại, đứng dậy nói: “Chúng ta không biết hắn xuống tàu lúc nào, có lẽ sáng mai hắn đã không còn trên tàu hỏa nữa.”

“Đội trưởng Trần, cấp trên rất coi trọng đồ vật trong tay Lý Bạn Phong.” Vưu Tuyết Hàn nhắc nhở đội trưởng.

Lão Trần cười khẽ, lại châm một điếu thuốc khác: “Lý Bạn Phong đã cầm đồ của phúc tinh thì nhất định sẽ gặp ba lần vận may, bây giờ điện thoại của Lý Bạn Phong hết pin, đây chính là vận may đến.

Biết rõ đây là an bài của phúc tinh, chúng ta vẫn nhất quyết theo dõi Lý Bạn Phong, đây chẳng phải là chống đối lại phúc tinh sao? Tội tình gì chứ?”

“Điện thoại hết pin cũng coi là vận may?” Vưu Tuyết Hàn rất khó hiểu.

“Điện thoại hết pin, muốn tìm hắn cũng không tìm được. Chúng ta không phải là người duy nhất tìm hắn, có rất nhiều người không chỉ muốn đồ của hắn, mà còn muốn mạng của hắn.”

Vưu Tuyết Hàn giật mình: “Ai muốn mạng của hắn?”

Lão Trần mỉm cười đầy ẩn ý, không trả lời, ông ta mặc áo khoác đi đến cửa văn phòng, quay người nói với Vưu Tuyết Hàn: “Bánh Trôi, về nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, bảo các anh em cũng hãy nghỉ ngơi hai ngày, đặc biệt là Bóng Đèn, làm nhiệm vụ kiểu gì cũng có lúc thất bại, bảo cậu ta thả lỏng đi.”

“Đội phó Tiêu thì sao?” Vưu Tuyết Hàn cẩn thận hỏi.

“Kệ cậu ta đi.” Đội trưởng Trần không nói thêm gì nữa, ngậm thuốc là rời khỏi văn phòng.

Chương 22: Ba lần vận may (2)

Trong một căn biệt thự phía nam Việt Châu, Tiêu Chính Công đẩy người phụ nữ tóc vàng mắt xanh trong ngực ra, trả lời điện thoại.

“Chưởng môn, tín hiệu của tiểu tử đó bị cắt rồi, để người của chúng ta ra tay với hắn luôn ở trên tàu hỏa.”

“Không thể ra tay trên 1160!”

Tiêu Chính Công cau mày: “Đợi hắn xuống xe rồi tính tiếp.”

“Tàu hỏa gặp trục trặc, không biết khi nào mới sửa xong.”

“Bảo cậu chờ thì cứ chờ đi, ai dám ra tay trên tàu hỏa, đừng trách môn quy tàn nhẫn!”

Điện thoại bị cúp máy.

Đầu bên kia không có điện thoại, chỉ có một người đàn ông cắm dây ăng-ten trên đầu.

Người đàn ông rút dây ăng-ten ra khỏi đầu mình, lau máu trên dây ăng-ten, bỏ vào hộp sau đó chửi ầm lên: “Con mẹ nó, mày điên cái gì, mày ở Ngoại Châu lăn lộn hơn nửa đời người, mày biết cái mẹ gì? Nếu không phải dựa vào cha của mày thì mày là chưởng môn cái mẹ gì chứ!”

Một người đàn ông bên cạnh đội mũ beret bước tới trước hỏi: “Đường chủ, làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao bây giờ? Tìm mấy anh em thông minh chút, đến nhà ga chặn hắn, nhớ kỹ, lấy đồ trước, sau đó giết hắn.”

Trên hộp sọ của đường chủ có một cái lỗ, chuyên dùng để cắm dây ăng-ten, bây giờ dây ăng-ten đã được nhổ ra, cái lỗ vẫn còn đó để lần sau dùng tiếp.

Đường chủ tự mình tìm một cái nút bịt cái lỗ lại trước, sau đó tìm hai miếng băng dính dán đan chéo chúng lại phía trên nút.

Tiêu Chính Công đi tới quầy rượu lấy cho mình một ly rượu vang đỏ.

Y chỉ nhấp một ngụm rồi ngay sau đó đập vỡ ly rượu thành từng mảnh.

Lý Bạn Phong, mạng mày lớn lắm, mua mì ăn liền của phúc tinh, được ba lần vận may.

Tàu hỏa gặp trục trặc, người khác đều chịu đói nhưng mày có mì ăn liền, đây là vận may đầu tiên của mày.

Điện thoại hết pin, làm mày tránh được theo dõi, đây là vận may thứ hai của mày.

Vận may lần thứ ba ở đâu?

Chẳng lẽ là người bán hàng rong? Chắc hẳn mày không gặp người bán hàng rong, người bán hàng rong vẫn đang ở vịnh Lục Thủy.

Nhưng khi nào tàu hỏa mới được sửa xong?

Sẽ không để mày đuổi kịp đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Công lại lấy một cái ly khác rót cho mình một ly rượu mạnh.

Cô nàng tóc vàng bước ra khỏi phòng ngủ, đặt tay lên vai Tiêu Chính Công, chậm rãi dùng giọng Việt Đông nói tiếng phổ thông: “Tiêu chưởng môn, có phiền toái sao?”

“Có chút phiền toái.”

Tiêu Chính Công thở dài: “Đồ vật anh muốn bị đưa đến Phổ La Châu rồi.”

Cô nàng tóc vàng hôn lên mặt Tiêu Chính Công: “Phổ La Châu sắp xảy ra chuyện lớn, em nghe nói gia chủ Hà gia, Hà Hải Khâm, sắp không chịu được nữa rồi.”

Tiêu Chính Công suy nghĩ hồi lâu rồi nói với cô nàng tóc vàng: “Để em trai em ra tay cứu Hà Hải Khâm trước đã.”

Cô nàng tóc vàng mỉm cười: “Anh biết giá của nó không hề rẻ.”

Tiêu Chính Công nhấp một ngụm rượu, nhéo má cô nàng: “Giá dễ nói.”

Cô nàng tóc vàng nhắc nhở: “Anh nên cân nhắc kỹ, nếu làm như vậy sẽ đắc tội Lục gia!”

“Không còn cách nào khác! Chuyện đang tốt lại bị Lý Bạn Phong làm hỏng!” Tiêu Chính Công nghiến răng nghiến lợi uống cạn ly rượu.

Phổ La Châu, vịnh Lục Thủy, nhà chính của Hà gia.

Gia chủ Hà Gia, Hà Hải Khâm, đang nằm trên giường bệnh, ông dựa vào tu vi thực tu cố ăn một chén cơm, khó khăn giữ lại chút hơi thở cuối cùng.

Trên cơ thể ông có những mụn nước dày màu xanh lục với kích thước bằng hạt đậu Hà Lan, mỗi mụn nước đều trong suốt như pha lê “chạm vào sẽ vỡ”.

Vợ của Hà Hải Khâm là Nghiêm Ngọc Lâm đang ở bên cạnh chăm sóc ông rất cẩn thận, chị gái Hà Ngọc Tú của ông đẩy cửa bước vào, mang theo một cơn gió nhẹ.

Thực sự là “chạm vào sẽ vỡ”, chỉ cần một cơn gió nhẹ này đã làm vỡ một mụn nước trên mặt Hà Hải Khâm, chất lỏng màu xanh chảy xuống.

Mặt Hà Hải Khâm hơi nhăn nhó, vợ của ông là Nghiêm Ngọc Lâm mắng nhẹ Hà Ngọc Tú: “Chị, nhẹ một chút đi.”

Hà Ngọc Tú ngồi ở trước giường bệnh nói với Nghiêm Ngọc Lâm: “Em dâu, bác sĩ Sở gặp chuyện trên đường đi đến đây, chỉ sợ hôm nay không đến được.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghiêm Ngọc Lâm kinh hãi.

Vẻ mặt Hà Ngọc Tú ngưng trọng: “Nghe nói bị Lục gia chặn đường!”

Giọng Nghiêm Ngọc Lâm hơi run rẩy: “Làm sao bây giờ? Gia Khánh còn chưa về, chị có nghĩ ra cách gì không?”

Hà Hải Khâm đã bị mụn nước kỳ lạ này hành hạ trong suốt hai năm, hoàn toàn dựa vào dược tu Sở Bội Anh giúp đỡ ông.

Hôm nay Hà Hải Khâm đột nhiên phát bệnh, Sở Bội Anh bị mắc kẹt trên đường, lần này sợ là Hà Hải Khâm sẽ không qua nổi.

Hà Ngọc Tú nói với Nghiêm Ngọc Lâm: “Em dâu, Giang Tương Bang phái bác sĩ tới, nghe nói hắn cũng có chút tài năng, đang chờ ở cửa, để cho hắn thử xem đi.”

“Bác sĩ nào?”

Nghiêm Ngọc Lâm thấy có hy vọng.

Hà Ngọc Tú hạ giọng nói: “Không có tiếng tăm lắm, nhưng có năng lực thực sự, hắn tên là Thôi Đề Khắc.”

“Tên là gì?” Hà Hải Khâm đột nhiên mở miệng.

“Thôi Đề Khắc.” Hà Ngọc Tú cẩn thận trả lời.

“Người nước ngoài?”

Hà Hải Khâm rất không hài lòng: “Không gặp!”

Chương 23: Ngon quá! (1)

Hà Hải Khâm ghét người nước ngoài, cũng giống như Hà Gia Khánh ghét sinh viên nước ngoài ở trong trường, ở điểm này thì hai cha con giống nhau đến kinh người.

Hà Ngọc Tú nắm tay Hà Hải Khâm nói: “Em trai, nghe chị nói, bác sĩ này quả thật có năng lực, Tiêu Chính Công phái người đưa đến, cứ để hắn thử xem sao.”

“Cút!” Hà Hải Khâm đẩy chị mình ra.

Hà Ngọc Tú nhìn Nghiêm Ngọc Lâm: “Em dâu, em nói gì đi chứ!”

Nghiêm Ngọc Lâm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Lão gia, cả đời em nghe theo anh, lần này để cho em làm chủ, chị mời vị bác sĩ kia vào đây đi!”

Hà Ngọc Tú đứng dậy mời bác sĩ, Hà Hải Khâm rất tức giận nhưng không có sức lực để ngăn cản.

Không lâu sau, bác sĩ Thôi Đề Khắc tóc vàng mắt xanh mũi cao ngất đi đến cửa sổ. Nhìn thấy mụn nước khắp người Hà Hải Khâm, Thôi Đề Khắc kinh sợ.

Nghiêm Ngọc Lâm vội vàng giải thích: “Vị bác sĩ này đừng sợ hãi, mụn nước này không lây nhiễm. Nhà chúng tôi chăm sóc ông ấy hai năm chưa có ai nhiễm bệnh này.”

“Con mẹ nó, quỷ dương khốn kiếp!”

Hà Hải Khâm liếc mắt nhìn Thôi Đề Khắc, quay sang Nghiêm Ngọc Lâm nói: “Em nói những điều vô dụng đó làm gì? Tên quỷ dương này nghe hiểu được sao?”

“Hiểu chứ!”

Thôi Đề Khắc trả lời từng câu từng chữ: “Không phải tất cả quỷ dương đều là người xấu, tôi là quỷ dương tốt, tôi yêu Phổ La Châu.”

Hà Hải Khâm khó khăn cười: “Con mẹ nó còn rất biết nói chuyện.”

“Không chỉ biết nói chuyện.”

Thôi Đề Khắc cởi cúc áo, để lộ bộ ngực rậm lông, trên ngực có hình xăm năm chữ – TÔI YÊU PHỔ LA CHÂU.

Nghiêm Ngọc Lâm che mắt lại.

Hà Ngọc Tú ở bên cạnh nói: “Cậu nhìn đi, nhìn đi! Người ta là thật lòng, còn khắc vào trong lòng.”

Hà Hải Khâm quay đầu, không muốn nhìn Thôi Đề Khắc: “Nhà tôi không có những thiết bị đó của người nước ngoài, anh đi đi.”

Thôi Đề Khắc lắc đầu cười: “Lão gia cao quý không cần lo lắng, tôi không cần thiết bị của người nước ngoài.

Tôi là một dược tu, sử dụng các kỹ thuật y học cổ truyền của Phổ La Châu, trước tiên để tôi bắt mạch cho ngài.”

Thôi Đề Khắc nghiêm túc bắt mạch của Hà Hải Khâm, nhưng Hà Hải Khâm kìm nén sự chán ghét, không muốn nhìn anh ta thêm nữa.

Vài phút sau, Thôi Đề Khắc dường như đã chẩn đoán được bệnh, anh ta lấy túi xách, lấy từ túi xách ra một cây kim bạc, khử trùng bằng ánh nến rồi nhẹ nhàng đâm vào một mụn nước của Hà Hải Khâm.

Một thứ nước màu xanh đặc chảy ra, Thôi Đề Khắc dùng tay chấm một ít chất lỏng rồi đưa lên mũi ngửi mùi.

Sau đó anh ta liếm một ít chất lỏng từ ngón tay, nếm thử hương vị.

Nghiêm Ngọc Lâm vừa nãy nhấn mạnh mụn nước này không lây nhiễm.

Cho dù vậy, khi nhìn thấy Thôi Đề Khắc cho chất lỏng vào miệng, Nghiêm Ngọc Lâm không nhịn được mà nôn mửa.

Không chỉ riêng bà muốn nôn mà ngay cả người mắc bệnh mụn nước là Hà Hải Khâm cũng muốn nôn.

Khả năng chịu đựng áp lực của Hà Ngọc Tú mạnh hơn, mặt bà giật giật một hồi, nói với Hà Hải Khâm: “Em trai, cậu xem bác sĩ Thôi chuyên nghiệp làm sao, người ta đã tự mình ăn vào miệng, bây giờ còn đang nhấm nháp mùi vị nữa!”

“Ọe…” Hà Hải Khâm nôn ra.

Thực tu không dễ dàng nôn mửa, vì đây là một sự thiếu tôn trọng rất lớn đối với thức ăn.

Nhưng Hà Hải Khâm thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Chiếc lưỡi của Thôi Đề Khắc vẫn đang đảo quanh, cẩn thận nhấm nháp mùi vị của mụn nước.

Vài phút sau, Thôi Đề Khắc gật đầu: “Tôi nghĩ tôi biết nguồn gốc của căn bệnh này.”

Hà Ngọc Tú sửng sốt: “Anh nói đi?”

Thôi Đề Khắc nói: “Căn bệnh này vốn không thuộc về thế gian này, nhưng có người đã tạo ra nó.”

Hà Hải Khâm nghe vậy, quay mặt lại ngạc nhiên nhìn Thôi Đề Khắc: “Anh biết ai đã hại tôi?”

Ông vẫn luôn nghi ngờ đây là do Lục gia giở trò.

Hà Ngọc Tú cũng trợn tròn mắt: “Có phải đám khốn nạn Lục gia không?”

Thôi Đề Khắc lắc đầu: “Tôi không biết là ai, nhưng tôi có cách phá giải, lão gia cao quý, xin ngài cho tôi một phòng riêng, tôi sẽ chuẩn bị thuốc cho ngài.”

Hà Hải Khâm khẽ nhíu mày, ông không muốn uống thuốc không rõ nguồn gốc.

Thôi Đề Khắc biết Hà Hải Khâm đang lo lắng điều gì: “Lão gia cao quý, xin ngài yên tâm, tôi sẽ ở trong phủ đệ của ngài cho đến khi ngài khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này nếu xảy ra vấn đề gì, ngài có thể giết tôi bất cứ lúc nào.”

Hà Hải Khâm nhìn Nghiêm Ngọc Lâm, Nghiêm Ngọc Lâm liếc nhìn quản gia, ra lệnh sắp xếp một phòng riêng cho Thôi Đề Khắc.

Chưa đầy nửa tiếng, Thôi Đề Khắc cầm một ống nghiệm chứa chất bột màu trắng bước ra khỏi phòng.

“Lão gia cao quý, xin hãy nuốt thuốc này vào, bệnh của ngài sẽ sớm được chữa khỏi.”

Hà Hải Khâm nhìn thuốc bột màu trắng, hai má run rẩy.

Ông không muốn ăn nó, ông không thể tin tưởng người nước ngoài.

Nhưng với tình trạng hiện tại của ông, kể cả không uống thuốc cũng không chịu nổi mấy giờ nữa.

Nghiêm Ngọc Lâm cầm lấy ống nghiệm, Hà Hải Khâm do dự một chút rồi gật đầu.

Nghiêm Ngọc Lâm đút bột thuốc vào miệng Hà Hải Khâm.

Chương 24: Ngon quá! (2)

Cổ họng của Hà Hải Khâm đầy mụn nước, ông rất khó nuốt xuống, đó là lý do tại sao ông không thể ăn cơm.

Lúc này kể cũng lạ là ông có thể miễn cưỡng nuốt bột khô mà không cần hòa với nước.

Thôi Đề Khắc nghiêm túc đứng cạnh giường, tỏ vẻ anh ta sẽ không rời đi.

Chờ khoảng một giờ, Hà Hải Khâm vốn rất yếu ớt chậm rãi từ trên giường bệnh ngồi dậy.

Ông đổ mồ hôi dữ dội, làn da phủ đầy mụn nước đã có vẻ hồng hào.

Khuôn mặt Nghiêm Ngọc Lâm tràn đầy vui mừng.

Hà Ngọc Tú hết lời khen ngợi: “Em trai, cậu xem bác sĩ Thôi này lợi hại quá, chỉ sau một liều thuốc đã khỏi bệnh!”

Thôi Đề Khắc khẽ mỉm cười nói: “Lão gia cao quý, ngài có tin tôi không?”

Hà Hải Khâm hừ lạnh: “Thuốc của quỷ dương đều như thế này, trị ngọn chứ không trị tận gốc!”

Thôi Đề Khắc lắc đầu: “Tôi sẽ ở trong phủ đệ của ngài cho đến khi ngài khỏi hẳn.”

Hà Hải Khâm liếc nhìn Thôi Đề Khắc: “Tiêu Chính Công cho anh bao nhiêu tiền?”

Thôi Đề Khắc buông tay: “Chuyện này tôi không thể nói cho ngài biết, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi, Tiêu chưởng môn để tôi nhất định phải chữa khỏi cho ngài, hắn nói tiền không thành vấn đề.”

Hà Hải Khâm cau mày nói: “Rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Đừng con mẹ nó vòng vo với tôi!”

Thôi Đề Khắc rất bất đắc dĩ: “Tiêu chưởng môn cho tôi một vạn đồng Đại Dương.”

Hà Hải Khâm gật đầu, nói với quản gia: “Đưa cho anh ta một vạn đồng Đại Dương, để anh ta về phòng khách nghỉ ngơi.”

Thôi Đề Khắc lắc đầu nói: “Ngài không cần đưa tiền cho tôi, Tiêu chưởng môn đã…”

“Đây là tôi thưởng cho anh! Đi nhanh đi!”

Hà Hải Khâm rất thưởng thức y thuật của Thôi Đề Khắc, nhưng điều này không thể thay đổi sự chán ghét của ông đối với người nước ngoài.

Sau khi Thôi Đề Khắc rời đi, Hà Hải Khâm nói với vợ: “Ngọc Lâm, mang giấy bút ra để anh viết di chúc.”

“Lão gia, anh làm gì vậy!”

Nghiêm Ngọc Lâm hận không thể bịt miệng Hà Hải Khâm lại: “Anh sắp khỏi bệnh rồi, lại còn nói ra những lời không may mắn như vậy.”

“Anh không thể tin tưởng tên quỷ dương kia, có lẽ đây là hồi quang phản chiếu cũng nên, em nhanh lấy giấy bút đi. Anh đọc cho em viết, còn chị làm người chứng kiến.”

Hà Hải Khâm rất cố chấp, người khác không dám làm trái ý. Sau khi chuẩn bị xong giấy bút, việc đầu tiên Hà Hải Khâm nói là giao Hà gia cho Hà Gia Khánh.

Hà Ngọc Tú ở bên cạnh nói: “Em trai, chị nhắc cậu một tiếng, Gia Khánh còn đang nằm đó, không biết nó có thể tỉnh lại hay không.”

Hà Hải Khâm lắc đầu nói: “Tôi nghe lão tam nói Gia Khánh không có gì nghiêm trọng cả.”

Hà Ngọc Tú hừ một tiếng nói: “Chỉ có cậu mới tin tưởng lão tam, tâm tư của hắn là gì cậu có biết không?

Nếu cậu và Gia Khánh xảy ra chuyện gì không hay, chị và em dâu nhất định không thể đấu lại hắn, Hà gia sẽ rơi vào tay hắn. Gia khánh trở thành như vậy có khi do hắn làm hại!”

“Chị hai, chị, chị, chị…”

Hà Hải Khâm đột nhiên thở dốc kịch liệt, mụn nước trên người không ngừng vỡ ra.

Nghiêm Ngọc Lâm nhanh chóng đỡ Hà Hải Khâm.

“Hải Khâm, vừa rồi chị nói lung tung thôi, cậu đừng dọa chị!”

Hà Ngọc Tú đang muốn đi tìm Thôi Đề Khắc, lại bị Hà Hải Khâm gọi lại.

“Chị, em đói bụng, chị lấy cho em gì để ăn đi…”

Đói bụng?

Hà Hải Khâm đói bụng!

Nếu thực tu có thể ăn được gì đó, chẳng khác nào đã qua được kiếp nạn này.

Hà Ngọc Tú vui mừng khôn xiết: “Bác sĩ Thôi này cũng mát tay quá, chỉ ăn một liều thuốc của hắn mà đã khỏi rồi!”

Thuốc?

Có tác dụng sao?

Không có tác dụng, một chút cũng không có!

Những thứ bột trắng đó không khác gì bùn đất!

Thôi Đề Khắc ngồi trong phòng dành cho khách đang lè lưỡi trước gương.

Trên lưỡi của anh ta có một mụn nước màu xanh lục với kích thước bằng hạt đậu Hà Lan.

Không phải thuốc đã chữa khỏi bệnh cho Hà Hải Khâm, mà là Thôi Đề Khắc đã chuyển toàn bộ ổ bệnh trên người Hà Hải Khâm sang người mình.

Ngay từ lần đầu tiên anh ta liếm chất lỏng của mụn nước, ổ bệnh đã chuyển đến trên người anh ta.

Kể từ khi đó, Hà Hải Khâm đã bắt đầu hồi phục, đó là lý do tại sao ông ấy có thể nuốt được thuốc bột.

Thôi Đề Khắc không phải dược tu, anh ta là tu giả hiếm có nhất trên đời này, chính là bệnh tu!

Anh ta nhìn chằm chằm vào lưỡi của mình, mặt nở nụ cười.

Mụn nước hoàn hảo quá!

Đây là do ai tạo ra được?

Xem ra đạo môn của mình vẫn còn tồn tại những người khác.

Mình phải tìm được kẻ đó.

Sau đó giết hắn!

“Ha ha ha ha ha!” Thôi Đề Khắc phát ra tiếng cười chói tai.

Khụ khụ khụ…

Anh ta cười to đến mức mụn nước trên lưỡi bị vỡ ra.

Chất lỏng xanh đậm đặc làm Thôi Đề Khắc ho sặc sụa.

Sau khi ho, anh ta chép miệng.

Sụt một tiếng, anh ta nuốt hết chất lỏng đó xuống, phát ra một tiếng khen thưởng từ tận đáy lòng: “Ngon quá!”

Phổ La Châu, Khố Đái Khảm, trong vùng hoang dã.

Tàu hỏa số 1160 vẫn đang dừng lại.

Bên ngoài toa hành khách thỉnh thoảng vang lên những tiếng ầm ĩ dữ dội và tiếng đánh nhau.

Lý Bạn Phong mở ba lô ra, đếm từng món đồ ăn còn lại.

Chương 25: Bảo bối của Hà Gia Khánh (1)

Không có điện thoại, không có Internet, tàu hỏa gặp trục trặc, Lý Bạn Phong chỉ im lặng ngồi trong toa hành khách chờ.

Lý Bạn Phong chỉ cảm thấy hơi nhàm chán, nhưng tình huống của những hành khách khác không tốt như thế.

Sáng sớm hôm sau, họ vẫn có thể nhịn được.

Đến giữa trưa thì cũng miễn cưỡng có thể nhịn.

Chờ đến buổi tối, họ không thể nhịn được nữa.

Có một loại người đặc thù, chỉ cần một ngày không có gì ăn thì sẽ có khả năng lấy mạng của họ.

Loại người này được gọi là thực tu.

“Để tao xuống tàu hỏa, tao nguyền rủa tám đời tổ tông tụi mày, tao sắp chết đói rồi!” Một thực tu đang đánh nhau với nhân viên phục vụ.

“Đừng nói quy định con mẹ gì đó với tao, tao muốn ăn, tao không thể chết đói ở đây!”

Một thực tu khác cũng nhảy đến.

Mặc dù đánh nhau rất kịch liệt, nhưng Lý Bạn Phong có thể nghe ra được thái độ của nhân viên phục vụ rất kiềm chế.

“Tiên sinh, xin vui lòng quay lại toa hành khách của ngài!”

Bụp!

Một tiếng trầm đục, lời nói của hành khách kia trở nên ít gay gắt hơn.

“Tiên sinh, tàu hỏa chưa đến ga, không thể xuống xe trên đường đi được.”

Bụp!

Lại một âm thanh trầm đục vang lên, tâm trạng của hành khách kia cũng trở nên ổn định hơn.

“Tiên sinh, tất cả các thành viên phục vụ chuyến tàu hỏa bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc tới ngài.”

Bụp!

Tiếng trầm đục thứ ba, hành khách thứ ba hoàn toàn im lặng.

Rầm!

Nhân viên phục vụ lần lượt đưa hành khách trở lại toa hành khách.

Rầm!

Nhân viên phục vụ lần lượt đóng các cửa toa hành khách lại.

Ngày đầu tiên, Lý Bạn Phong đã nghe được sáu sự việc tương tự.

Số lượng có thể chấp nhận được.

Ngoại trừ thực tu, đối với những người khác, nhịn đói một ngày cũng có thể chịu đựng được.

Đến hoàng hôn ngày hôm sau, tình hình có phần mất kiểm soát.

“Đại ca, nhìn anh vừa đẹp trai vừa tốt bụng, để tôi xuống đây đi, lát nữa tôi sẽ đi lên.”

“Quý cô, tàu hỏa chưa đến ga, không thể xuống giữa đường được.”

“Đại ca, tôi xuống một lát thôi, năm phút, còn chưa đến năm phút đâu!”

“Quý cô, đây là quy định của chúng tôi, tôi làm việc theo quy định.”

“Quy định là chết, nhưng người là sống, đại ca, tôi chỉ thích người đàn ông như anh, anh cho tiểu muội năm phút đi mà!”

“Cảm ơn lời khen của quý cô, mời cô quay lại toa hành khách ngay lập tức.”

“Mẹ nó tao muốn xuống tàu, tao không thể chết đói ở đây được, mẹ nó tao liều mạng với mày!”

Ding dong! Ding dong!

“Có người không, mau đến đây, hắn đánh phụ nữ, Phổ La Châu có ai có thể đấu với hắn không?”

Phổ La Châu!

Đây là Phổ La Châu!

Lý Bạn Phong hút một đũa mì ăn liền, thật muốn nhìn xem Phổ La Châu này trông như thế nào.

Đêm đó, các nhân viên phục vụ đã trải qua mười ba trận vây đánh, cuối cùng vẫn thuyết phục được hành khách quay trở lại toa hành khách.

Đến ngày thứ ba, mọi chuyện lại ổn định hơn.

Không phải là họ không muốn gây chuyện, mà là họ không thể gây chuyện được.

Ba ngày không có gì ăn, người còn sức để gây chuyện không còn nhiều.

Dù có sức lực cũng không thể tùy tiện lãng phí, họ biết mình không phải đối thủ của các nhân viên phục vụ.

Lý Bạn Phong vẫn luôn ở trong toa hành khách, ngày thường cũng không hoạt động gì, một ngày hai hộp mì ăn liền là đủ rồi.

Nhưng duy trì như vậy cũng không phải là biện pháp, đến buổi tối vẫn còn năm hộp mì, Lý Bạn Phong cũng hơi khẩn trương.

Tàu hỏa này rốt cuộc muốn dừng đến khi nào?

Cốc cốc cốc!

Có tiếng gõ cửa, Lý Bạn Phong nhướng mày, nâng cao cảnh giác.

Hắn đã từng bị đói.

Hắn biết một người bị đói có thể làm bất cứ điều gì.

Tiếng gõ cửa rất nhẹ, giọng người gõ cửa cũng ôn hòa.

“Bạn gì đó bên trong ơi, tôi muốn xin một miếng ăn, tôi không muốn nhiều hơn, chỉ một miếng thôi. Tôi không ăn, tôi chịu được, tôi muốn cho vợ và con tôi ăn một ít.”

Lý Bạn Phong đứng cách cửa một bước, cầm que cay và phích nước nóng, chờ đợi động thái tiếp theo của đối phương.

Đối phương không làm ra hành động gì, ngữ khí vẫn ôn hòa: “Bạn à, tôi biết đồ ăn quý giá, tôi không lấy không của bạn, tôi sẽ mua.”

Mua?

Trong tình huống này, anh có thể chi bao nhiêu tiền để mua đồ ăn?

Đối phương dường như cũng cảm thấy không thỏa đáng, vội vàng sửa lời nói: “Tôi lấy đồ ăn để đổi, cầu xin bạn.”

Lý Bạn Phong nói: “Anh có đồ ăn tại sao còn muốn đổi với tôi?”

“Bởi vì thứ này con tôi không dám ăn.”

“Thứ gì?”

“Tôi có thể đưa đồ cho anh trước, anh chỉ cần mở cửa một chút là được.”

Tim Lý Bạn Phong đập rất nhanh, sau một lúc im lặng, hắn mở khóa cửa ra, nhẹ nhàng mở ra một khe hở.

Chương 26: Bảo bối của Hà Gia Khánh (2)

Đây không phải xuất phát từ liều lĩnh mà là xuất phát từ thận trọng.

Hắn sẽ không cho phép đối phương đi vào toa hành khách, nhưng hắn phải cho đối phương một cơ hội thương lượng.

Tuy rằng không nhìn thấy bộ dạng của đối phương, nhưng chỉ từ giọng nói của đối phương cũng có thể cảm nhận được một loại khí chất đặc biệt.

Mỗi câu nói của đối phương đều rất khiêm tốn, nhưng trong sự khiêm tốn đó lại có sự trầm ổn và điềm tĩnh.

Là một đứa trẻ mồ côi, để chống lại sự bắt nạt, Lý Bạn Phong đã phải đối mặt với đủ thể loại người.

Hắn có linh cảm rằng, người này có thể vào toa hành khách của mình, lại còn có thể làm như vậy mà không bị nhân viên phục vụ phát hiện ra.

Cánh cửa này căn bản không thể ngăn cản được người kia, thay vì đứng canh giữ sau cửa, còn không bằng tỏ ra một chút thành ý.

Qua khe cửa, đối phương đưa đồ ăn của mình ra trước.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy “đồ ăn”, trong lòng Lý Bạn Phong tự khen ngợi chính mình vài câu.

Lý Bạn Phong, mày quả là một người dũng cảm.

Mày thậm chí còn không hét lên!

Đó là một vật màu xanh đen, vài chỗ có thịt, vài chỗ chỉ còn lại xương.

Từ sự phân bố và số lượng xương, xem ra đó là một bàn tay.

“Đây là tay của ai?” Lý Bạn Phong hỏi.

“Của tôi.” Người đàn ông bình tĩnh trả lời.

Lý Bạn Phong nhìn bàn tay đã bị gặm gần một nửa, xoay người lấy hai hộp mì ăn liền đưa ra ngoài qua khe cửa.

Điều này rõ ràng vượt quá sự mong đợi của người đàn ông, anh ta thậm chí còn không dám xin một hộp mì, anh ta thực sự chỉ muốn một miếng ăn.

“Không cần nhiều như vậy, không cần…”

“Cầm lấy đi, lấy cả bàn tay kia về đi.”

Lý Bạn Phong trả bàn tay cho người đàn ông: “Tìm một bệnh viện, có lẽ có thể nối lại, hẳn là có thể nối lại.”

Lý Bạn Phong khóa cửa toa hành khách, ngoài cửa truyền đến tràng cảm ơn liên tục: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn…”

Giọng nói trầm thấp, rất ôn hòa nhưng không bình tĩnh.

Giọng nói của đối phương đang run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.

Khi âm thanh ngày càng xa, Lý Bạn Phong trở lại giường, mở ba lô ra đếm số đồ ăn còn lại.

Ba hộp mì ăn liền, một hộp khoai tây chiên, nửa gói que cay.

Có thể duy trì trong hai ngày, nếu tiết kiệm chút có lẽ có thể duy trì trong ba ngày.

Qua ba ngày thì phải làm gì tiếp?

Lúc bình minh, một tiếng còi hơi vang lên, đánh thức những hành khách đang uể oải trên tàu hỏa.

Đoàn tàu khởi động.

Xình xịch! Xình xịch!

Nghe tiếng hoạt động nhịp nhàng của động cơ hơi nước, Lý Bạn Phong cảm thấy đây là thứ âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đoàn tàu đột ngột rung chuyển, chấn động dữ dội làm Lý Bạn Phong lăn từ trên giường ngủ xuống đất.

Mì ăn liền, khoai tây chiên, que cay và ba lô đều rơi xuống đất.

Rầm rập! Rầm rập!

Tàu hỏa vẫn đang rung lắc, Lý Bạn Phong ôm đầu, rúc vào một góc phòng ngủ, cố gắng hết sức để bảo vệ các bộ phận quan trọng trên cơ thể.

Hắn nghĩ đoàn tàu lại chệch đường ray lần nữa.

Xóc nảy một lát, đoàn tàu dần ổn định lại. Lý Bạn Phong nghe thấy giọng của nhân viên thông báo: “Tàu hỏa đã khắc phục được trục trặc, đang chạy an toàn, đoạn đường xóc nảy xin hành khách vui lòng không đi lại.”

Lý Bạn Phong thở dài một hơi, nhanh chóng cất đồ ăn đi.

Mì ăn liền, khoai tây chiên và que cay đều không sao.

Không thấy ba lô đâu!

Gói hàng của Hà Gia Khánh vẫn còn ở bên trong!

Lý Bạn Phong kinh hãi, vội vàng tìm xung quanh.

Trong toa hành khách vẫn tối đen, nguồn điện vẫn chưa được phục hồi.

Lý Bạn Phong tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được ba lô của mình ở dưới giường ngủ.

Không gian dưới gầm giường rất chật hẹp, Lý Bạn Phong thò tay vào kéo mạnh chiếc ba lô ra, gói hàng bên trong kẹt cứng dưới gầm giường.

Dùng lực quá lớn, Lý Bạn Phong quên mất khóa kéo ba lô của mình đang mở.

Hắn đưa tay xuống sờ cái gói thì phát hiện cái gói đó bị kẹt rất chặt.

Lý Bạn Phong duỗi cả cánh tay vào dưới gầm giường, dùng sức kéo.

Roẹt một tiếng!

Gói hàng được kéo ra.

Hộp giấy bên ngoài bị rách.

Bên trong hộp giấy có bọc chống sốc cũng bị rách.

Đồ vật bên trong không sao chứ?

Lý Bạn Phong cầm gói hàng, đi tới cửa sổ.

Hẳn nên mở ra xem sao, dù sao cũng bị rách rồi, nếu đồ vật bên trong bị hư hỏng thì ít nhất cũng phải báo cho Gia Khánh một tiếng.

Theo ánh sáng nhấp nháy bên ngoài tấm rèm, Lý Bạn Phong mở gói hàng ra.

Mở ra hộp giấy, tháo lớp bọc chống sốc ra, bên trong còn bọc một lớp giấy thiếc.

Mở ra lớp giấy thiếc, trong gói hàng còn lớp giấy vàng.

Mở ra lớp giấy vàng, bên trong còn lớp giấy dầu.

Mở ra lớp giấy dầu, bên trong còn một lớp vải lụa.

Chờ vạch tấm lụa ra, Lý Bạn Phong cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng thật sự của vật này.

Đây là gì vậy?

Dưới ánh sáng mờ ảo, Lý Bạn Phong nhất thời không thể phân biệt được.

Hình như là một đóa hoa.

Hình như một đóa hoa sen làm bằng đồng.

Chương 27: Thiên Quang chiếu (1)

Đây là một đóa sen bằng đồng, lá sen làm đế, đường kính khoảng mười phân, nụ hoa được đặt trực tiếp trên lá sen, hoa chưa nở, nhưng có thể sờ thấy khe hở giữa các cánh hoa.

Hóa ra là một khối đồng lớn như vậy, chẳng trách thứ này lại nặng thế!

Mặc dù Lý Bạn Phong không nghiên cứu nhiều về đồ cổ, nhưng cũng có thể nhận ra đây là một vật trang trí rất tinh xảo.

Nhưng vật trang trí này có quan trọng như vậy không?

Hà Gia Khánh nhất quyết muốn mình mang nó về quê là sao nhỉ?

Đội phó Tiêu kia vì thứ này mà muốn bắn chết mình?

Rốt cuộc thì trong đóa hoa sen này ẩn chứa bí mật gì?

Mấy ngày qua ngủ nhiều quá, dù sao cũng không có việc gì khác nên Lý Bạn Phong cứ nghiên cứu đóa sen đồng này mãi.

Từ sáng sớm đến hai giờ chiều, đóa sen đồng vẫn không mở ra được.

Rẹt rẹt~

Phát thanh viên thông báo: “Tàu sắp đến ga Dược Vương Câu, hành khách xuống ga xin thu dọn hành lý đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu.”

Đến ga rồi!

Đến Dược Vương Câu rồi!

Lý Bạn Phong vội vàng cầm lụa, giấy vàng và các thứ khác, gói kỹ đóa sen đồng lại rồi cho vào ba lô, hắn còn nhét thêm ba hộp mì ăn liền còn lại, một gói khoai tây chiên, một gói que cay, sau đó mở cửa bước ra khỏi toa tàu.

Kể từ khi lên tàu đến giờ, đây là lần đầu tiên Lý Bạn Phong bước ra khỏi toa tàu của mình, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hành khách trên cùng một chuyến tàu.

Lúc đầu Lý Bạn Phong cũng hơi lo lắng, sợ gặp phải những sinh vật lạ như ba đầu sáu tay.

Kha khá người đứng trước cửa toa tàu chờ xuống tàu, nhưng bọn họ đều rất bình thường, ít nhất là trông có vẻ bình thường.

Có một số người không muốn xuống ga này, nhưng phải xuống sớm, vì bọn họ sắp chết đói rồi.

Một người đàn ông mặc âu phục, tay trái đút túi, tay phải xách vali đứng cạnh Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong liếc nhìn anh ta, người đàn ông này cao ít nhất phải một mét chín, nhưng cân nặng có lẽ không quá một trăm cân(*).

(*1 cân của TQ = 0,5kg bên VN)

Với thân hình gầy gò như vậy, ra ngoài dễ bị gió thổi bay lắm đây.

Đằng sau anh ta còn có một người phụ nữ, thân hình trái ngược hẳn với người đàn ông, ước chừng cao chưa đến một mét tư, cân nặng chắc chắn trên một trăm tư.

Tàu hỏa rung lên, người đàn ông vội đỡ người phụ nữ bên cạnh, nhìn khoảng cách và cử chỉ thân thể thì có thể thấy hai người họ là vợ chồng.

Người phụ nữ bế một đứa trẻ trên tay, trông khoảng một hai tuổi, không thể nhìn ra đứa trẻ này giống ai.

Xì!

Ùuuuu!

Một tiếng còi dài, tàu đã đến ga Dược Vương Câu.

Nhân viên soát vé hạ thang tàu, Lý Bạn Phong theo mọi người xuống tàu.

Vừa bước ra khỏi toa tàu, không khí trong lành khiến Lý Bạn Phong có chút say mê, mặc dù có lẫn chút mùi than bụi và dầu máy nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với không khí trên tàu.

Thời tiết có chút âm u, nhưng cũng tốt hơn ánh đèn vàng vọt trong toa tàu, huống hồ mấy ngày sau nữa thì ngay cả ánh đèn vàng vọt đó cũng không còn.

Sau khi xuống tàu, Lý Bạn Phong chú ý đến trang phục của những người xung quanh.

Trang phục của bọn họ rất khác với Lý Bạn Phong.

Có rất nhiều người mặc âu phục, đen, trắng, kẻ sọc, kẻ ô, đủ mọi kiểu dáng.

Không ít người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, có người dựng cổ áo lên, có người bẻ cổ áo xuống.

Có người mặc áo ghi lê bên ngoài áo sơ mi, cổ áo thắt nơ.

Có người mặc áo dài, hơi giống áo khoác của nghệ sĩ hát chèo.

Rất nhiều người đội mũ, kiểu mũ không giống nhau, chủ yếu là mũ dạ, mũ lưỡi trai cũng không ít.

Còn có một số mũ giống mũ lưỡi trai vành mũ hơi hẹp hơn, trên vành mũ có một chiếc khuy.

Đây là mũ gì vậy?

Hình như gọi là mũ beret.

Lý Bạn Phong nghĩ: “Bọn họ đều đội mũ, hay là mình cũng lấy chiếc mũ leo núi của mình ra nhỉ?”

Vấn đề là chiếc mũ leo núi của mình có kiểu dáng hơi khác so với mũ của họ.

Hơn nữa không chỉ có vấn đề về mũ.

Sau khi lên tàu, Lý Bạn Phong đã cởi áo sơ mi và quần tây ra, thay vào đó là áo phông và quần thể thao, bây giờ nhìn lại, hắn thấy mình không hợp với trang phục của những người xung quanh lắm.

Hay là bây giờ mặc lại áo sơ mi và quần tây, dù sao mình cũng là người có thể thay đồ trên tàu điện ngầm, thay đồ trên sân ga cũng không thành vấn đề.

Thôi, không thay nữa, tại sao nhất định phải mặc giống họ? Có phong cách riêng của mình chẳng phải tốt hơn sao?

Chương 28: Thiên Quang chiếu (2)

Lý Bạn Phong cảm thấy mình là người đàn ông nổi bật nhất trên sân ga.

Thật sự rất nổi bật, thậm chí hắn còn có một ảo giác, cảm thấy cơ thể mình phát sáng.

“Mẹ ơi, người kia phát ra ánh sáng kìa!” Một đứa trẻ đứng sau nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong.

Nhìn xem, ngay cả trẻ con cũng nói mình có ánh sáng, điều này chứng tỏ…

Điều này chứng tỏ không phải ảo giác!

Lý Bạn Phong giơ tay phải ra, dưới bầu trời tối tăm, cánh tay phải của hắn đang tỏa ra một quầng sáng trắng bệch đầy chói mắt.

Không chỉ cánh tay phải mà toàn bộ cơ thể hắn đều phát sáng.

Nhưng Lý Bạn Phong quan sát kỹ một lúc thì phát hiện ra rằng không phải mình phát sáng, mà có một luồng sáng chiếu vào mình, giống như đèn rọi trên sân khấu vậy.

Luồng sáng này từ đâu đến vậy?

Lý Bạn Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh sáng chiếu xuống từ bầu trời, chói đến mức Lý Bạn Phong không mở mắt ra được.

Đây có phải là đèn pha của trực thăng không?

Có phải có trực thăng đang theo dõi mình không?

Ánh sáng chiếu trên người đột nhiên tắt ngấm, Lý Bạn Phong giật mình, nhanh chóng chạy về phía cửa soát vé.

Vốn có rất nhiều người đứng ở cửa soát vé, vừa rồi bọn họ đều quay đầu nhìn Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong đang vội rời khỏi nhà ga, không ngờ những người này lại chủ động nhường đường.

“Tránh ra, tránh ra! Hắn bị Thiên Quang chiếu rồi.”

“Có phải là dê trắng non không?”

“Tránh xa hắn ra, đừng để máu bắn vào người!”

Những lời này có ý gì?

Bọn họ cũng biết trên trời có trực thăng sao?

Lý Bạn Phong càng căng thẳng hơn, hắn lấy vé ra đưa ngay cho nhân viên soát vé.

Nhân viên soát vé lấy kẹp, cắt thêm một đường trên vé rồi trả lại gốc vé cho Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong không quan tâm đến gốc vé, hắn đi thẳng ra khỏi nhà ga, thấy có khá nhiều người đón ở cửa nhà ga.

Bọn họ mặc áo ghi lê nhưng không mặc áo sơ mi, bên trong áo ghi lê không có quần áo khác.

Bọn họ cũng đội mũ, không biết chất liệu gì nhưng kiểu dáng thì rất giống mũ leo núi của Lý Bạn Phong.

Đây là đồng phục của họ sao?

Họ mặc như vậy để bắt mình sao?

Một người bước tới chủ động bắt chuyện: “Tiên sinh, cần đi xe không?”

Lý Bạn Phong đã chuẩn bị sẵn que cay, cực kỳ cảnh giác hỏi: “Xe đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, ngài chỉ cần nói địa điểm!”

Hóa ra là tài xế taxi.

Lý Bạn Phong đang vội, hắn nói với tài xế: “Tôi đến Dược Vương Câu.”

Tài xế cười: “Tiên sinh, đây chính là Dược Vương Câu, cả khu vực này đều gọi là Dược Vương Câu, ngài muốn đến chỗ nào ở Dược Vương Câu, là Nội Câu hay Ngoại Câu?”

Là Nội Câu hay Ngoại Câu?

Lý Bạn Phong nhớ lại tin nhắn mà Hà Gia Khánh gửi đến.

Hà Gia Khánh đã từng gửi địa chỉ cho Lý Bạn Phong, câu nói này đã gợi lại một số ký ức của Lý Bạn Phong.

“Nội Câu, một nơi gọi là phố Bài gì đó.”

“Phố Bài Phường phải không?”

Tài xế cười: “Được thôi, ngài trả tám đồng nhé!”

“Tám đồng, được!”

Tài xế cười tươi hơn, vị khách này khá hào sảng, không trả giá.

Lý Bạn Phong cũng không muốn trả giá, tám đồng không đắt! Chỉ là giá khởi điểm của một chuyến taxi thôi.

Tài xế đưa Lý Bạn Phong xuống quảng trường trước ga, đến trước xe của mình.

Lý Bạn Phong nhìn chiếc xe.

Chiếc xe này có hai bánh, một chỗ ngồi, có hai thanh ngang, ở giữa có một thanh gỗ ngang nối liền.

“Chiếc xe này chạy nhanh không vậy?”

“Nhanh!”

Tài xế vắt khăn lên vai, chỉ vào chiếc xe nói: “Ngài hỏi thăm trong xe kéo ở trước ga xem, xe nhà nào nhanh hơn xe tôi?”

Tài xế này là người kéo xe.

Thời đại này mà vẫn còn người kéo xe!

Nhưng hắn đã ngồi tàu hỏa chạy bằng hơi nước rồi, người ba đầu cũng đã gặp rồi, ngồi xe kéo cũng không có gì lạ.

Chỉ là Lý Bạn Phong thấy chậm.

“Có thể nhanh hơn được không?”

“Ngài muốn đi xe ngựa sao?”

Người kéo xe xua tay: “Trước ga không cho dừng xe ngựa, thứ đó không sạch sẽ, trừ khi có người đến dỡ hàng thôi, thân phận của ngài mà ngồi thứ đó thì cũng không hợp lắm.”

Ý của Lý Bạn Phong là có thể tìm một chiếc xe cơ giới không, hắn vừa định mở miệng thì phát hiện cằm không cử động được, miệng cũng không mở ra được.

Không chỉ miệng không cử động được, tay chân cũng không cử động được, cơ thể như đông cứng trong một khối xi măng.

Thấy Lý Bạn Phong đứng cứng đờ tại chỗ, người kéo xe hỏi: “Tiên sinh, ngài sao vậy? Tiên sinh, ngài… Ngài không phải là bị Thiên Quang chiếu vào chứ!”

Chương 29: Người bán hàng rong (1)

Thấy cơ thể Lý Bạn Phong cứng đờ, người kéo xe lùi lại hai bước.

Lý Bạn Phong cảm thấy thở cũng khó khăn, chưa kịp hiểu cơ thể mình bị làm sao thì từ trong ngõ không xa đã có hai người đi tới.

Hai người này mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo ghi lê, đội mũ beret, vành nón được kéo xuống rất thấp.

Thấy bọn họ đi thẳng đến Lý Bạn Phong, người kéo xe giật mình, định kéo xe đi.

Hai người này là ai?

Lý Bạn Phong không quen.

Là đến tìm mình sao?

Đúng thật là đến tìm hắn.

Đây là người do Tiêu Chính Công sắp xếp, từ khi Lý Bạn Phong ra khỏi ga tàu hỏa, bọn họ đã luôn đi theo sau Lý Bạn Phong.

Nhiệm vụ của họ là giết Lý Bạn Phong và đoạt lấy đoá hoa sen bằng đồng trên người hắn.

Lý Bạn Phong muốn sờ túi lấy gói que cay nhưng hắn không cử động được.

Một trong hai người đội mũ beret rút dao găm từ trong tay áo ra, người đàn ông kia hung dữ nhìn xung quanh, ra hiệu cho mọi người không được xen vào chuyện của họ.

Không thể phản kháng, không thể phòng vệ, không thể chạy trốn, Lý Bạn Phong thậm chí còn không thể cử động.

Lớn già đầu rồi nhưng Lý Bạn Phong chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.

Hắn thấy hai người đó càng đi càng gần, bỗng nghe có người bên cạnh nói: “Em đưa con đi ăn chút gì đó trước, sau đó đến tiệm thuốc đợi anh.”

Người đàn ông gầy cao một mét chín kia đưa vợ lên một chiếc xe kéo khác, quay lại gần Lý Bạn Phong, tay trái đút túi, tay phải đỡ Lý Bạn Phong.

Thấy người đàn ông cao gầy đó, hai người “mũ beret” không tiến lại gần Lý Bạn Phong ngay, bọn họ không biết thực lực của người đàn ông cao gầy này, cũng không biết lai lịch của đối phương.

Một người “mũ beret” tiến lên nói: “Sóng vai, trượt đường nào đây, chọi số phủ đầu đi!”

Lý Bạn Phong ngẩn người, đây là tiếng nước ngoài nào vậy?

Đây không phải tiếng nước ngoài, mà là tiếng lóng.

Ý của “mũ beret” là: Anh bạn, anh theo phe nào, nói rõ lai lịch đi.

Hầu Tử Khâu nghe hiểu nhưng không để ý, phớt lờ hai người này.

Một người “mũ beret” khác thấy nói không được, bắt đầu đe doạ: “Bằng hữu trên hộp, chúng tôi là người của Giang Tương Bang, anh cũng biết danh tiếng của chúng tôi, cũng hiểu quy tắc mà, cái muỗng này chúng ta đã múc rồi, thanh tử cắn người không có mắt, chân anh giẫm nhẹ chút.”

Ý nghĩa: Anh bạn gặp trên đường à, chúng tôi đã quyết giết người này rồi, đao kiếm không có mắt, anh chớ xen vào chuyện của người khác.

Người đàn ông cao gầy nhíu mày, liếc nhìn hai người “mũ beret” đó.

Hai người “mũ beret” đột nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp, nhịp tim chậm lại, biên độ lớn hơn.

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim như muốn vỡ tung ra.

Một người “mũ beret” hạ giọng nói: “Đây là một hoan tu! Bậc (cấp bậc) không thấp!”

“Chạy thôi!” Một người “mũ beret” khác cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, chuẩn bị rút lui.

Thực lực của người đàn ông cao gầy không phải là thứ mà hai người họ có thể chạm tới, không chút do dự, hai người quay người bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Người đàn ông cao gầy cũng không đuổi theo, đỡ Lý Bạn Phong rồi hỏi người kéo xe: “Xe của anh có nhanh không?”

“Không nhanh lắm.” Người kéo xe tránh né Lý Bạn Phong, không muốn kéo cho hắn.

Người bị Thiên Quang chiếu vào lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện lớn, lại còn dính líu đến “người trên đường”, ai muốn dây dưa với hắn chứ.

“Dưới chân có hỏa luân(*) không?” Người đàn ông cao gầy lại hỏi.

(*hỏa luân: mấy cái bánh xe lửa giống của Na Tra, trong truyện là tiếng lóng)

Người kéo xe lắc đầu nói: “Nếu tôi có hỏa luân thì còn đi kiếm mấy đồng bạc lẻ này làm gì?”

“Trước ga có người có hỏa luân không?” Người đàn ông lấy ra một tờ tiền mười đồng, đưa cho người kéo xe.

Người kéo xe nhận lấy tờ tiền, nở nụ cười: “Có, tiên sinh, tôi đưa ngài đi.”

Không cần làm việc, lại được mười đồng, số tiền này vẫn đáng để lấy.

Người kéo xe đi trước dẫn đường, người đàn ông cao gầy một tay đút túi, một tay vác Lý Bạn Phong, theo người kéo xe đi qua một con hẻm.

Đầu hẻm có một người kéo xe thấp bé đang ngồi xổm trên đất hút thuốc.

Khói rất nồng, là thuốc lá tự cuốn.

“Tiên sinh, đây chính là người có hoả luân.” Người kéo xe trước đó đưa người đến rồi vội vàng rời đi.

Người đàn ông cao gầy tiến lên hỏi người kéo xe thấp bé: “Chất lượng hoả luân của anh thế nào?”

Người kéo xe ngẩng đầu lên nói: “Mẹ nó tôi đã kéo xe rồi thì còn chất lượng thế nào được nữa? Địa Bì tầng một!”

(truyện này thiết lập nhiều từ lóng lắm, đọc từ từ mới hiểu)

Người đàn ông cao gầy gật đầu: “Biết người bán hàng rong ở đâu không?”

Người kéo xe bĩu môi nói: “Sáng mới gặp, đường hơi xa, không biết bây giờ hắn còn ở đó không.”

“Không ngại đường xa, anh đưa ra giá đi.”

Người kéo xe giơ năm ngón tay: “Năm trăm, tiền Hoàn Quốc, miễn trả giá.”

Người đàn ông cao gầy đặt Lý Bạn Phong lên xe rồi móc từ trong ngực ra vài tờ, lấy năm tờ tiền một trăm đồng Hoàn Quốc, sau đó đưa cho người kéo xe.

Chương 30: Người bán hàng rong (2)

Người kéo xe thấy người đàn ông cao gầy dùng một tay lấy tiền, lại nhìn tay trái của y vẫn đút trong túi quần, thấy hơi lạ nhưng không hỏi nhiều.

Gã đếm tiền, không thiếu tờ nào, người kéo xe dập tắt tàn thuốc, cổ tay trái hướng lên trên rồi đỡ tay lái bên trái, cổ tay phải hướng xuống dưới, ấn vào tay lái bên phải.

Lý Bạn Phong thấy tư thế cầm tay lái của gã hơi lạ, một tay hướng lên, một tay hướng xuống, sao trông kỳ cục thế.

Thực ra hắn không hiểu, đây là tay lái Âm Dương, là tư thế cầm tay lái chuẩn nhất khi kéo xe kéo.

Lý Bạn Phong xem trên tivi thấy những người kéo xe kéo đều dùng cả hai tay cùng nâng tay lái lên, nếu dùng lực không đều thì hành khách trên xe sẽ ngả trước ngả sau, thậm chí có thể ngã khỏi xe.

Nếu người kéo xe kéo xe như vậy, nhẹ thì không được trả tiền, nặng thì còn bị đánh đập.

Tư thế tay lái Âm Dương một lên một xuống, người kéo xe vững vàng kéo xe lên, hét lên: “Đi thôi!”

Còn chưa dứt lời thì người kéo xe đã kéo xe lao ra khỏi hẻm.

Ý thức của Lý Bạn Phong vẫn còn, gió vù vù bên tai, nhà cửa cây cối ven đường lùi lại rất nhanh.

Có lẽ vì hẻm rất hẹp, kiến trúc ven đường rất gần, khiến Lý Bạn Phong có cảm giác sai lệch về thị giác.

Đây là tốc độ gì vậy?

Có cảm giác người kéo xe này kéo như chạy bằng ô tô vậy.

Hầu Tử Khâu cũng thấy người kéo xe này có gì đó đặc biệt: “Thân thủ của anh không giống người chỉ có tu vi tầng một.”

Người kéo xe cười một tiếng: “Anh trả tiền, tôi kéo xe, chứ không phải sống chung với tôi, nghĩ nhiều làm gì!

Có điều chúng ta phải nói rõ trước, người bên cạnh anh trông giống như dê trắng non bị Thiên Quang chiếu vào, tôi chỉ đưa các anh đến nơi thôi, người này sống hay chết không liên quan đến tôi!”

“Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không chết được đâu.”

Người đàn ông cao gầy nói: “Cậu em này tốt số, vốn dĩ không thể gặp được người bán hàng rong, tàu hỏa bị chậm ba ngày trên đường, vừa khéo cho cậu ấy đuổi theo thôi.”

Người kéo xe sửng sốt: “Thật không, tốt số thế sao? Có phải gặp được phúc tinh không?”

Cổ của Lý Bạn Phong không thể cử động, cũng không nhìn thấy chân của người kéo xe rốt cuộc thế nào.

Hắn chỉ có thể nhìn cảnh vật dọc đường từ một góc cố định.

Kiến trúc của thị trấn này rất kỳ lạ, gạch đá đan xen, chỉnh tề sạch sẽ, không có cảm giác tiêu điều đổ nát nhưng lại mang theo sự tang thương khiến Lý Bạn Phong vô cùng xúc động.

Không phải sự tang thương cổ xưa, mà là sự tang thương đặc biệt, giữa những bức tường gạch đá là cổng lớn rộng rãi, những thanh xà ngang và mái hiên uy nghi rất có phong cách cổ xưa.

Nhưng những bức phù điêu và cửa sổ hình tròn thỉnh thoảng xuất hiện trên tường lại có chút hơi hướng phương Tây.

Đặc biệt là những ngôi nhà hai ba tầng giữa các phố hẻm, ban công và hành lang nhô ra bên ngoài trên tầng hai, cửa sổ và cửa ra vào có vòm cong độc đáo, hoa hồng và cây thường xuân trên tường khiến Lý Bạn Phong như lạc vào một thời đại đặc biệt, một thời đại kẹt giữa khe hở của lịch sử.

Rốt cuộc là thời đại nào, Lý Bạn Phong không có thời gian suy nghĩ, nhịp tim chật vật và hơi thở khó khăn khiến hắn cảm nhận được sự đe dọa đến từ chính mạng sống của mình.

Vừa nghe người kéo xe và người đàn ông cao gầy nói chuyện phiếm trên đường, chạy thẳng từ thị trấn ra ngoại ô đến một vùng hoang dã, người kéo xe dừng lại, lau mồ hôi.

“Đúng là mạng lớn, người bán hàng rong vẫn chưa đi!”

Người kéo xe thở hổn hển một lúc rồi quay đầu nhìn người đàn ông cao gầy và Lý Bạn Phong.

Người đàn ông cao gầy vác Lý Bạn Phong xuống xe, thấy dưới gốc cây liễu phía trước có một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy có một chiếc tủ gỗ lớn hai tầng, trên tủ gỗ có cắm một chiếc đèn lồng đỏ.

Bên cạnh xe đẩy có một người đàn ông đang ngồi xổm, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngủ gật dưới gốc cây.

Người kéo xe hét lên với người đàn ông: “Ê! Còn bán không?”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, đứng dậy vươn vai, lấy ra một chiếc trống lắc, đánh lên.

Lụp bụp! Lụp bụp! Lụp bụp!

“Xà phòng ngoại, kem dưỡng da,

Khăn lụa khăn tay, túi kim chỉ,

Da thuộc, xô sắt,

Diêm ngoại nến ngoại, xẻng sắt ngoại!

Vại muối dưa, hũ nước tương,

Muỗng cơm gáo nước, dao thái rau!

Một xe hàng tốt thương hiệu lâu đời,

Món nào cũng bán tùy bạn lựa chọn!”

Người bán hàng rong?

Đây chính là người bán hàng rong ư?

Người bán hàng rong ngáp một cái với người đàn ông cao gầy: “Hầu Tử Khâu, mua gì đây?”

Người đàn ông cao gầy này tên là Hầu Tử Khâu, người bán hàng rong thực sự biết y.

Hầu Tử Khâu nói: “Dê trắng non bị Thiên Quang chiếu vào.”

Người bán hàng rong lấy chìa khóa ra, mở tầng đầu tiên của tủ gỗ: “Dê trắng non bị Thiên Quang chiếu vào, không muốn chết thì phải nhập môn, anh muốn thanh toán bằng gì? Tiền Hoàn Quốc hay tiền Đại Dương?”

Hầu Tử Khâu nói: “Tiền Hoàn Quốc.”

Người bán hàng rong mở ngăn kéo trên tủ hàng: “Tôi còn lại năm loại thuốc bột, canh tu ba vạn, hoan tu năm vạn, thực tu sáu vạn, lữ tu tám vạn, trạch tu mười sáu vạn, tôi thấy cậu ta cũng không nói được nữa rồi, để cậu ta tự chọn hay anh chọn thay?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 1 ngày trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 1 tuần trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣