[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
Tập 12: Mới sáng sớm đi nhà WC (c111-c120)
❮ sautiếp ❯Chương 111: Mới sáng sớm đi nhà WC cũng không phải là chuyện tốt nha! (1).
Một vài người buôn bán chung quanh nhìn thấy Lâm đại sư này được dân chúng ủng hộ như thế thì trong lòng cũng rất ngưỡng mộ. Chỉ là bọn họ hiểu rõ chuyện này có ngưỡng mộ thì cũng không được.
Phải có bản lĩnh thật sự thì mới được nha.
“Cậu tới rồi! Nếu cậu còn không đến thì cửa hàng này sẽ bị tháo đi mất!” Điền Thần Côn nào đã từng gặp qua tình cảnh như vậy? Quả thực so với lúc coi bói thì còn điên cuồng hơn.
“Phát thẻ số đi!” Lâm Phàm nói.
“Phát rồi! Tôi đã phát từ sớm rồi! Hiện giờ chỉ còn chờ mỗi cậu nữa thôi.” Điền Thần Côn nói.
“Hiệu suất này rất tốt!”
Lâm Phàm cười cười, sau đó đứng trước quầy bánh, vung tay lên nói: “Mọi người đừng nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ đến! Nếu thẻ số đã ở trong tay vậy thì chúng ta sẽ bốc thăm trước đi.”
Số 1.
Số 18.
Số 26.
…..
“Ha ha, tôi được chọn rồi.” Một chàng trai trẻ nhìn số trong tay mình thì vô cùng hưng phấn như sắp bay lên vậy.
“Tôi cũng được chọn rồi! Rốt cục cũng có thể ăn được bánh kếp của ông chủ nhỏ rồi!”
“Bánh ngày hôm qua mùi vị rất thơm ngon. Quả thật tôi không ngờ tới Lâm đại sư không chỉ là một thầy bói giỏi mà ngay cả làm bánh cũng lợi hại như vậy. Tôi thấy sau này Lâm đại sư cũng có thể bán bánh được rồi.” Cô gái ngày hôm qua xem bói nói.
Khi so sánh với hương vị kia thì bọn họ vẫn cảm thấy món ăn là thực tế nhất.
Thành viên tiểu đội bánh kếp ở bên cạnh nhìn thấy em gái này thì đột nhiên nở nụ cười.
“Hình như ngày hôm qua cô không có nói như vậy nha!”
Cô gái nghe thấy thì có chút xấu hổ, sau đó khoát tay áo nói: “Còn Không phải là do tôi chưa từng được ăn sao?…”
…..
Các nhân viên văn phòng đi làm vào buổi sáng khi đi ngang qua đây, nhìn thấy cửa hàng này thì có chút nghi hoặc.
“Đây không phải là cửa hàng bói toán sao? Sao giờ lại bắt đầu bán bánh kếp rồi?”
“Không ngờ một cửa hàng nhỏ bán bánh kếp mà lại có nhiều người xếp hàng như vậy, chuyện này cũng quá giả tạo đi!”
“Giả cái gì mà giả? Đây chính là Lâm đại sư! Tối hôm qua cậu không lướt Weibo sao? Lâm đại sư bán bánh kếp, nghe nói bánh do anh ấy làm ra rất là ngon đó!”
Một ít quần chúng cũng nghe tiếng gió mà đến, xếp hàng nhưng lại không biết quy củ ở nơi này.
Một chàng trai nhìn vào thẻ số trong tay một dì đứng phía trước hỏi “Dì ơi, thẻ số này là để làm gì vậy?”
“Muốn ăn bánh kếp thì phải nhận thẻ số nha, chỉ khi được bốc trúng thì mới có bánh ăn.” Dì nói.
“Ha ha. Ăn một cái bánh kếp mà lại còn có cái quy củ này!” Chàng trai đó lắc đầu rồi trực tiếp rời đi. Vốn anh ta còn muốn xem loại bánh này có thể ăn ngon đến mức nào nhưng hiện giờ lại thấy có quy củ này nên cho dù bánh này có ngon đến đâu thì cũng không muốn ăn nữa.
Lâm Phàm đứng trước quầy hàng, trong nháy mắt mười phần bánh kếp đã ra lò. Mùi hương kia bao phủ toàn bộ phố Vân Lý, rất nhiều người đều ngửi thấy mùi hương này.
“Thơm quá, mùi này là gì vậy?”
“Chỉ cần ngửi một hơi thôi mà đã khiến người ta phải mê mẩn!”
…..
Lâm Phàm vỗ vỗ tay: “Mười phần giới hạn đã xong, mọi người có thể xem hướng dẫn dán ở trên tường.”
Người đến nơi này đều là khách quen vì vậy bọn họ nhanh chóng tụ tập lại một chỗ và đọc nội dung trên hướng dẫn. Sau khi bọn họ xem xong nội dung trên đó thì những người được chọn đã được ăn bánh ngay tại chỗ.
Có một số khách hàng trung thành lại không thiếu tiền.
“Anh bạn nhỏ, cậu có thể bán bánh kếp cho tôi có được hay không? Giá cả tùy cậu quyết định!” Người đàn ông trung niên mở miệng nói. Ông ta là giám đốc của một công ty nên không thiếu tiền, từ sau khi ăn bánh này thì đã lưu luyến không quên.
Hôm qua số ông ta may mắn, thẻ số được rút trúng. Hương vị của bánh kếp kia, chỉ cần được nếm thử một lần thì sẽ không thể nào quên.
“Không bán!” Chàng trai kia lập tức cự tuyệt.
“Một ngàn, tôi chỉ cần một nửa cái bánh thôi.” Người đàn ông trung niên lại nói.
Những người đi ngang qua nhìn thấy tình huống này thì cũng ngây ngẩn cả người. Chuyện này cũng quá giả đi! Một cái bánh kếp một ngàn đồng đã quá rồi, giờ lại còn chỉ cần một nửa. Chuyện này nói ra thì chỉ có quỷ mới tin.
“Được!” Anh chàng kia suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được sự cám dỗ của tiền bạc cho nên đã xé một nửa bánh kếp ra.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, lần mua bán này không lỗ.
Lâm Phàm nằm trên ghế, nghỉ ngơi một lúc. Còn Điền Thần Côn thì lại đi dạo.
“Việc làm ăn này quả thực so với việc làm thầy bói thì còn có lợi hại hơn, cho dù có bán năm trăm tệ một cái thì cũng có người mua.” Từ sau khi làm việc cho người này thì Điền Thần Côn cảm thấy tam quan của mình đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Một cái bánh kếp mà lại có người chịu bỏ ra một ngàn đồng để mua một nửa. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin được chứ?
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà, cười khẽ một tiếng.
Nhìn biểu tình khoa trương của mọi người ở bên ngoài thì trong lòng của Lâm Phàm lại có chút đắc ý nho nhỏ.
Từng tiếng cảm thán vang lên trên phố Vân Lý.
Chương 112: Mới sáng sớm đi WC cũng không phải là chuyện tốt nha! (2).
“Oa, quá ngon! Thật sự là quá ngon!”
“Hôm nay nhất định sẽ là một ngày tràn đầy năng lượng nha! Hương vị này, cảm giác này, thật sự là quá tuyệt vời!”
Một người lại một người, thi nhau cắn bánh kếp ở trong tay mình và không ngừng lộ ra biểu tình phóng đại như vậy.
Một vị đại ca tay trái xăm Thanh Long, tay phải xăm Bạch Hổ, trên cổ đeo vòng vàng ngẩng đầu khẽ nhắm mắt. Thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt, sau đó giọng run rẩy nói:
“Tôi dường như nhớ lại khi tôi còn trẻ, khi đó vẫn còn ngây thơ hồn nhiên. Nếu sau này không còn được ăn loại bánh này nữa thì tôi phải làm gì đây?”
Những người đi ngang qua nhìn thấy đám người giống như đang phê ma túy này, trong nhất thời đều trợn tròn mắt.
Có cần thiết phải như vậy không? Không phải chỉ là một cái bánh kếp thôi sao?
“Lâm đại sư, sau này anh vẫn bán bánh kếp có được hay không?” Một người dân nói.
“Đúng vậy! Việc coi bói có thể đặt sang một bên, còn mùi vị của bánh kếp này thì thật sự…Thật sự là không có bất kỳ từ ngữ nào có thể miêu tả về nó!”
Lâm Phàm cười cười, chuyện này làm sao có thể chứ?
Điểm bách khoa +1.
Điểm bách khoa +1.
…..
Điểm bách khoa liên tục tăng lên.
Cuối cùng đã tăng lên 8 điểm.
Bây giờ hắn đã có tổng cộng là 31 điểm điểm bách khoa.
Đây là một bước tiến rất lớn trong mắt của Lâm Phàm.
Lúc này, Lâm Phàm lại cảm thấy đau bụng nên đứng dậy.
“Mọi người chờ một chút! Hiện tại tôi đau bụng, phải đi vệ sinh.” Lâm Phàm nói.
“Đại sư, đi sớm về sớm nha.”
“Chỗ này quả là không tốt! Ngay cả một cái WC cũng không có nên phải đi nhờ cửa hàng bách hóa ở phía trước.”
Người dân cảm thấy xung quanh đây không có lấy một cái nhà vệ sinh thì thật sự là quá bất tiện, khi điều đó ảnh hưởng đến Lâm đại sư.
Lâm Phàm cười một tiếng rồi vứt cửa hàng lại cho Điền Thần Côn. Mới sáng sớm đã đau bụng cũng không phải là chuyện tốt rồi nha!
Cửa hàng bách hóa.
Tầng 1.
Nhà vệ sinh nam.
“Thoải mái quá!” Lâm Phàm đã ngồi xổm ở đây ít nhất là hai mươi phút nên lúc này hai chân có chút tê dại. Xem ra gần đây bị nóng trong người, cần phải giải nhiệt một chút.
Cửa hàng bách hóa này không tệ, rất cao cấp. Lâm Phàm cũng muốn mở quán coi bói ở đây nhưng chỉ nghĩ một chút lại thôi, vì hắn làm gì có tiền mà mở.
Lúc này, có người ở phía sau gọi hắn.
“Phàm Tử.”
Lâm Phàm nghi hoặc, chẳng lẽ ở đây còn có thể gặp người quen sao?
Biệt danh ‘Phàm Tử’ là khi hắn còn ở trường trung học, bạn bè hay gọi chơi.
Khi Lâm Phàm quay đầu lại, nhìn thấy bóng người ở phía sau thì lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đại thụ….”
Chàng trai này có chút đen nhưng dáng người lại cao lớn nên cũng có thể coi là một anh chàng đẹp trai, rất tỏa nắng.
Hắn ngược lại không nghĩ tới hắn lại có thể gặp được bạn tốt hồi học trung học ở chỗ này.
“Úi chà, Phàm Tử, đúng là cậu rồi.! Ban đầu mình cũng không nhận ra được cậu đấy!” Diêm Thụ Nhân hưng phấn nói, không nghĩ tới thật đúng là bạn tốt hồi trung học.
Quan hệ của hai người khi còn học trung học khá tốt, có thể coi là bạn chí cốt. Sau đó tới đại học thì rất ít liên lạc.
Mặc dù rất ít liên lạc nhưng mỗi lần nghỉ lễ thì mọi người đều có thể gặp nhau ở quê nhà.
“Đại thụ! Cậu đến Thượng Hải tại sao lại không nói với mình? Tốt xấu gì thì mình cũng phải chiêu đãi cậu một bữa.” Lâm Phàm cười nói. Sau đó nhìn về phía hai nam một nữ ở bên cạnh Đại Thụ.
“Ba người này là?” Lâm Phàm hỏi.
“Phàm Tử, đây là Trần Mỹ Đồng, bạn gái của mình. Còn đây là bạn thân của bạn gái mình và bạn trai của cô ấy.” Diêm Thụ Nhân cười nói.
“Phàm Tử, cậu ở Thượng Hải làm gì vậy? Sau khi tốt nghiệp, cậu rất ít về nhà nên muốn tìm cậu cũng không dễ.”
“Em gái thật xinh đẹp.” Lâm Phàm chiếm tiện nghi nói.
“Thằng nhóc này dám trêu ghẹo mình à? Hiện tại cậu ở Thượng Hải làm gì vậy?” Diêm Thụ Nhân cười nói.
“Không làm gì cả, chỉ là mở một cửa hàng ở phố Vân Lý mà thôi! Đúng rồi! Cậu và bạn gái đến Thượng Hải chơi sao?” Lâm Phàm cười hỏi.
“Cậu lợi hại đấy!”
Diêm Thụ Nhân thật lòng chúc mừng, sau đó nói: “Mình thi nghiên cứu sinh nhưng lại không thi đậu nên mới đến Thượng Hải để tìm việc làm. Vừa khéo bạn trai của bạn thân của bạn gái mình ở Thượng Hải lại có chút bản lĩnh cho nên mời nhờ cậu ấy giúp đỡ một chút.”
Lâm Phàm nghe thấy như vậy thì cũng tha cho người ta.
“Hiểu Yến, chúng ta đi thôi!” Chương Quốc Dương vẫn đứng đó không nói gì, nhìn Lâm Phàm từ trên xuống dưới bằng ánh mắt rất khinh bỉ. Chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã có thể nhìn ra hắn chính là một tên nghèo kiết xác cho nên trong lòng anh ta cũng không muốn tốn thời gian ở đây.
Vương Hiểu Yến và Trần Mỹ Đồng là bạn thân. Cô rất vất vả mới tìm được một người bạn trai có nhà có xe cho nên mọi thứ đều nghe theo anh ta vậy nên cũng không dám chọc anh ta tức giận nên đã lôi kéo Trần Mỹ Đồng, ra hiệu nên đi rồi.
“Đại thụ, cậu có việc thì cứ đi giải quyết đi! Chúng ta trao đổi số điện thoại, nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho mình.” Lâm Phàm nói.
“Được! Chờ mình ổn định rồi thì chúng ta phải tụ họp một chút.” Trong lòng Diêm Thụ Nhân có chút không vui, giục cái gì mà giục? Nhưng anh ta cũng không có cách nào khác nên sau đó đành phải trao đổi số điện thoại với Lâm Phàm rồi rời đi.
“Phàm tử, mình đi đây!” Diêm Thụ Nhân vẫy tay.
Lâm Phàm mỉm cười.
Sau khi Đại Thụ đi thì Lâm Phàm cũng đi về phía cửa hàng.
Chương 113: Có thể biết đạo lý này thì quá tốt rồi!.
“Đại thụ, người bạn này của anh làm việc gì vậy?” Trần Mỹ Đồng nhỏ giọng hỏi. Cô quen Đại Thụ từ hồi còn học đại học, mặc dù không phải kẻ nịnh hót nhưng cô cũng muốn bạn trai mình quen biết với người lợi hại một chút.
Vốn cô cũng không nghĩ nhiều khi nhờ bạn thân giúp đỡ nhưng sau đó cô mới phát hiện ra rằng cô đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Có người là có so sánh, tuy là bọn họ là bạn thân nhưng giữa bọn họ vẫn có sự so sánh.
Bạn trai của Vương Hiểu Yến hình như hơi khinh thường bạn trai của cô
Đồng thời, Trần Mỹ Đồng cũng cảm thấy khi ở trước mặt cô, người bạn thân này của cô bắt đầu có chút có chút chảnh choẹ rồi.
Điều này làm cho Trần Mỹ Đồng cảm thấy không thoải mái.
“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Cậu ta mở cửa hàng trên phố Vân Lý đó!” Diêm Thụ Nhân nói.
Trần Mỹ Đồng không hỏi nhiều.
“Đại Thụ, trình độ học vấn của cậu tuy rằng không tệ nhưng ở chỗ như Thượng Hải này thì loại bằng cấp này của cậu nhiều như rơm rạ. Tuy rằng lần này là tôi giới thiệu cậu vào nhưng cậu cũng phải tự thân vận động mới được.” Chương Quốc Dương kiêu ngạo nói.
Diêm Thụ Nhân xấu hổ cười.
Vẻ mặt của Trần Mỹ Đồng cũng có chút khó coi.
Mà Vương Hiểu Yến lại dương dương tự đắc như muốn cho tất cả mọi người biết, bạn trai của mình lợi hại cỡ nào.
…..
Lâm Phàm trở lại phố Vân Lý thì những người ở đó đang nóng lòng chờ đợi, giống như nếu ông chủ nhỏ còn chưa quay về thì bọn họ sẽ vào nhà vệ sinh để kéo ông chủ nhỏ ra ngoài vậy.
Sau khi bận rộn một vòng, người dân đều rời đi thì Lâm Phàm đứng trước cửa hàng, sửa sang lại đồ đạc một chút rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này có một chiếc Cadillac màu đen đi ngang qua phố Vân Lý.
Vương Hiểu Yến ở trong xe chỉ vào cửa hàng nói: “Đại Thụ cậu xem! Đó không phải là bạn học của cậu sao? Thì ra là hắn bán bánh kếp đó nha!”
Giọng điệu này chính là “Thì ra là thế…! Đây chính là mở cửa hàng đó!”
“Ha ha, thật là một kẻ khoác lác! Chỉ là bán bánh kếp mà lại có thể nói là mình mở cửa hàng!” Chương Quốc Dương đang lái xe cũng cười nói với giọng khinh khỉnh, sau đó trực tiếp lái xe đi.
Không khí ở trong xe có chút ngột ngạt. Lòng hư vinh của Vương Hiểu Yến cũng được thỏa mãn, sau đó mới làm dịu bầu không khí này.
“Mỹ Đồng, tối nay cậu và bạn trai cậu phải mời mình và Quốc Dương ăn bữa tối đó nha! Mình thấy nhà UV kia cũng rất tốt.” Vương Hiểu Yến cười nói.
“Được! Được!….” Giờ phút này, tâm trí của Trần Mỹ Đồng đã sớm không còn ở đây thì làm sao còn biết UV là nơi nào nên đã mở miệng đồng ý.
…..
Buổi tối!
Cả ngày hôm nay mệt như chó, cũng may là không xảy ra chuyện gì lớn nhưng những người coi bói này lại một lòng nhớ thương đến bánh kếp của hắn, điều này khiến Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ.
Lão tử bói toán như thần mà các người lại không biết thưởng thức, chỉ biết ăn, thật sự làm tổn thương trái tim bé nhỏ của hắn,.
Điện thoại di động đổ chuông, người gọi là Diêm Thụ Nhân.
“Đại thụ, làm sao vậy?” Lâm Phàm cười hỏi.
“Phàm Tử, tối nay mình mời cậu ăn cơm.” Đầu dây bên kia, Diêm Thụ Nhân nói.
“Đừng khách sáo nữa,, để mình mời cậu!” Lâm Phàm nói.
“Lần sau cậu mời đi! Lần này cứ để mình mời. Địa điểm là tại một nhà hàng tên là UV trên đường Trung Sơn. Tôi chưa từng đến đó nên mình cũng không biết vị trí chính xác là ở đâu, đợi mình đến trước rồi sẽ gọi cho cậu sau.” Diêm Thụ Nhân nói.
“Ồ! Mình biết nhà hàng đó! Mình đã từng đến đó rồi.” Lâm Phàm lờ mờ nhớ rõ nhà hàng này: “Yên tâm đi! Chỗ đó mình khá quen thuộc. Bây giờ đợi mình đóng cửa rồi lát nữa sẽ đến.”
Cúp điện thoại.
“Thần côn, tôi đi trước, ông ở lại đóng cửa nha.” Lâm Phàm nói.
“Aizz! Đãi ngộ giữa người với người chính là không giống nhau! Người thì có thể ăn no uống say còn lão già đáng thương như tôi chỉ có thể trở về ăn cháo.” Lúc Lâm Phàm nói chuyện điện thoại, Điền Thần Côn đã âm thầm nghe lén nhưng không thể ngờ là Lâm Phàm lại không đưa ông đi theo, điều này khiến Điền Thần Côn cảm thấy rất tổn thương.
“Ông có thể hiểu được đãi ngộ giữa người với người không giống nhau, tôi cũng thấy rất vui mừng. Ít nhất điều đó có thể chứng minh ông không ngốc. Thôi! Tôi đi đây, nhớ đóng chặt cửa!” Lâm Phàm cầm chìa khóa xe, nhàn nhã đi đến gara dưới tầng hầm rồi trực tiếp lái xe nhỏ lên đường.
Rượu vang và nước ngọt Sprite ở nơi này không tệ.
Nhưng mà lần trước hắn vẫn chưa uống đủ.
Thế nhưng lần này là bạn bè mời khách nên phải uống chậm một chút, không thể để người ta tốn kém được.
Sắc trời dần tối đen.
Nơi này không quá xa lạ, chỉ đến một lần là có thể nhớ rõ.
Hắn tìm một nơi để đậu xe. Lần trước hắn không chú ý nhiều, lần này hắn mới phát hiện ra, xung quanh đây lại có rất nhiều xe sang.
Lâm Phàm nhìn xe của mình rồi lại nhìn những chiếc xe khác, hắn cảm giác chiếc xe này của mình cũng rất đẳng cấp, không tính là quá thấp kém.
Chương 114: Dù có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có cửa. (1).
Bạn học cũ khách sáo quá. Tuy rằng mấy năm không gặp nhưng tình cảm vẫn như cũ. Nhớ lại thời trung học hồn nhiên, làm cho Lâm Phàm vô cùng xúc động.
Hắn đã từng được mấy trăm em gái âm thầm nhìn trộm, cuối cùng lại đều bị hắn bỏ lỡ, hiện tại nghĩ lại thì thật đúng là có chút tiếc nuối.
Hắn ngâm nga một khúc nhạc nhỏ.
Lúc này điện thoại di động đổ chuông.
“Phàm tử, cậu đến chưa?” Diêm Thụ Nhân hỏi.
“Đến rồi.” Lâm Phàm cười nói, nhưng hắn sao lại cảm thấy giọng nói của Đại Thụ có chút run rẩy vậy?
“Đến thì vào đi.”
“Tới liền!”
Cúp điện thoại, Lâm Phàm đi về phía trước hơn mười mét, đẩy cửa ra, nhìn vào trong thì đã tìm được vị trí của Đại Thụ, thì ra cậu ta ngồi ở bên trong.
“Lâm tiên sinh.”
Quản lý quầy bar nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức khách khí chào đón.
Vương Minh Dương là khách quen ở đây, bình thường Vương tổng cũng chọn chỗ này để bàn chuyện làm ăn nên đương nhiên quản lý có quen biết,.
Mà điều khiến cho quản lý có ấn tượng sâu sắc với Lâm Phàm là vào lần đó, ông ta thấy thái độ Vương tổng tiếp đón vị Lâm tinh sinh này không hề bình thường, nhất là khi trên bàn ăn, dáng vẻ của Vương tổng rất khác so với trước kia.
“Lâm tiên sinh, ngài chờ người hay đã đặt chỗ trước rồi ạ?” Người quản lý lễ phép hỏi.
“Bạn của tôi ở bên trong.” Lâm Phàm nói.
Đối với việc người quản lý này cứ một tiếng ‘Lâm tiên sinh’, hai tiếng ‘Lâm tiên sinh’, quả thật khiến Lâm Phàm cảm thấy bản thân có chút không giống người thường, hình như cũng trở nên cao cấp hơn, loại cảm giác này thật đúng là không tệ.
“Lâm tiên sinh, dựa vào đề nghị lần trước của ngài, nhà hàng đã vận chuyển một ít nước ngọt Sprite đến đây bằng đường hàng không. Khi uống kèm với rượu vang đỏ thì hương vị sẽ tốt hơn. Ngài có muốn nếm thử một chút không?” Người quản lý nói.
“Được!” Lâm Phàm nở nụ cười. Nước ngọt Sprite được vận chuyển đến đây bằng đường hàng không, ngầu thật đấy!.
“Lâm tiên sinh, mời ngài! Bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho nhà bếp, bảo bọn họ chuẩn bị ngay cho Lâm tiên sinh.” Quản lý vâng dạ đáp lời, sau đó lui ra, đi vào bếp.
…..
Lúc này, Diêm Thụ Nhân đã có chút đứng ngồi không yên, đồng thời Trần Mỹ Đồng ở một bên cũng là như thế. Từ khi đi vào nhà hàng, khi nhìn thấy hoàn cảnh bên trong thì hai người đã biết đây là nơi không tầm thường.
Cô không ngờ UV mà Vương Hiểu Yến nói lại là một nơi như vậy.
Vừa rồi cô tìm kiếm trên app ẩm thực một chút thì thấy những món ở đây đều có giá khoảng sáu ngàn.
Mà một bữa ăn ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ, hơn nữa đây chỉ là giá trung bình. Còn nếu rượu đắt hơn thì khó nói..
“Đại Thụ.” Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện vỗ vai của Diêm Thụ Nhân.
Diêm Thụ Nhân đang lo lắng thì bị hết hồn. Sau đó khi nhìn thấy người tới thì cũng giả vờ bình tĩnh mà nở một nụ cười.
Vẻ mặt Chương Quốc Dương kiêu ngạo, ngồi ở chỗ đó.
Khi Lâm Phàm đến thì anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, không hề quan tâm đến Lâm Phàm..
Lúc này Vương Hiểu Yến mới cười tủm tỉm nói: “Mình và Quốc Dương đã tới đây vài lần, hương vị không tệ.”
“Mỹ Đồng, cậu làm sao vậy? Khi nãy mình chỉ thuận miệng nói đến nơi này mà thôi, nào ngờ cậu lại thật sự đồng ý. Nếu không thì để Quốc Dương trả tiền đi! Dù sao thì Đại Thụ cũng chưa đi làm, tiền này phải tiết kiệm!” Vương Hiểu Yến hỏi nhưng trong giọng điệu lại tỏ vẻ nơi này rất rẻ nhưng mình biết các cậu cũng không mời nổi, không cần miễn cưỡng.
“Không có gì! Chúng mình mời.” Diêm Thụ Nhân nói.
“Oách thật….” Vương Hiểu Yến cười giơ ngón tay cái lên. Chỉ là trong ánh mắt kia lại như muốn nói “Mời cậu cứ tiếp tục giả vờ giàu có cho mình xem”
Trần Mỹ Đồng cười nói: “Bữa này đương nhiên phải là mình và Đại Thụ mời rồi! Dù sao chúng mình còn phải cảm ơn Quốc Dương đã giúp đỡ.”
Lâm Phàm chớp chớp mắt, ngồi ở một bên. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu. Sau đó hắn vỗ vai Đại Thụ, mà tay kia thì đặt ở dưới bàn ăn vỗ lên bàn tay Đại Thụ.
“Bữa này đương nhiên là do Đại Thụ mời, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?” Lâm Phàm lén lút vỗ thẻ ngân hàng của mình vào bàn tay của Đại thụ rồi nói.
Đại Thụ sửng sốt, sau đó có chút không dám tin mà nhìn Lâm Phàm.
“Đại Thụ, mình ăn hơi nhiều một chút, không sao chứ?” Lâm Phàm cười nói, bàn tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng vỗ tay Đại Thụ, ý bảo cậu ta không được đẩy ra.
Trong lòng Đại Thụ vô cùng cảm động, cậu ta cảm kích nhìn Lâm Phàm. Cậu ta biết đây là hắn đang giúp mình, để mình không bị mất mặt trước mặt người khác.
Tình nghĩa này cậu ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.
“Không sao! Tiền thanh toán bữa cơm này vẫn có, cậu cứ ăn thoải mái!” Bây giờ Đại Thụ có đầy đủ năng lượng rồi nên trên mặt cũng nở nụ cười.
Trần Mỹ Đồng ngồi bên cạnh Đại Thụ, cô liếc mắt nhìn tình hình dưới bàn và thấy tấm thẻ ngân hàng kia thì vẻ mặt hơi sững lại. Cô không ngờ Đại Thụ lại có một người bạn như vậy.
Trong lòng Chương Quốc Dương cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo, có loại cảm giác áp đảo người khác.
Trong một thời gian ngắn, bầu không khí có chút lắng xuống.
Chương 115: Dù có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có cửa. (2).
Vương Hiểu Yến và Trần Mỹ Đồng trò chuyện tán gẫu với nhau nhưng không phải nói về túi xách thì chính là mỹ phẩm.
Khi nói đến đây thì có một tiếng kêu kinh ngạc vang lên: “Mỹ Đồng, sao cậu còn dùng loại mỹ phẩm rẻ tiền này vậy?”
“Đại Thụ, chiều nay cậu và Lục Tiểu Hán nói chuyện như thế nào rồi?” Chương Quốc Dương mở miệng hỏi.
Người tên Lục Tiểu Hán này chính là quản lý cửa hàng 4S.
“Thời gian thực tập ba tháng, mỗi tháng hai ngàn, ba tháng sau sẽ có một đợt kiểm tra. Sau đó sẽ chuyển lên chính thức, tiền lương ba ngàn năm, nộp năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, còn có trích phần trăm tiền hoa hồng…” Diêm Thụ Nhân nói.
“A! Tiền lương ít như vậy sao?” Vương Hiểu Yến nói.
Chương Quốc Dương nhìn Vương Hiểu Yến, cười nói: “Vừa mới làm việc, như vậy là đã không ít rồi.”
“Nhiều chỗ nào? Ngay cả số lẻ của cậu cũng không bằng!” Vương Hiểu Yến so sánh, cũng không biết là cố ý hay vô tình, dù sao cũng ghét bỏ.
Sau đó, người phục vụ mang thức ăn đến.
“A! Chúng mình đâu có gọi nước ngọt Sprite?” Vương Hiểu Yến nhìn thấy nước ngọt Sprite đặc biệt nổi bật kia thì trong lúc nhất thời cũng có chút kinh ngạc.
“Là mình gọi!” Lâm Phàm cười, cầm nước ngọt Sprite tới.
Vương Hiểu Yến nhìn Lâm Phàm, trong mắt lóe ra một tia khinh bỉ.
Ở nơi cao cấp như này mà còn uống nước ngọt Sprite.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm lấy nước ngọt Sprite pha với rượu vang đỏ để uống thì lại càng khinh thường.
Nhà quê, cái đồ nhà quê…….
“Đại Thụ, nếu mình nhớ không lầm thì cậu học về tài chính nhưng sao hiện tại lại không tìm một công ty tài chính để làm?” Lâm Phàm tuyệt đối không thèm để ý đến ánh mắt của đám người Vương Hiểu Yến, chỉ cần hắn uống vui vẻ là được.
Diêm Thụ Nhân còn chưa nói gì thì Chương Quốc Dương đã mở miệng.
“Ha ha, hiện tại ngành tài chính ở Thượng Hải cạnh tranh lớn như vậy, lấy trình độ học vấn của Đại Thụ thì không đủ, người ta cũng chẳng thèm ngó tới.” Chương Quốc Dương nói.
Diêm Thụ Nhân có chút xấu hổ cười cười.
Lâm Phàm nhìn Chương Quốc Dương: “À, xem ra trình độ học vấn của vị huynh đệ này nhất định là rất cao đi?”
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy mình nên ra tay rồi. Mẹ nó! Một lần, hai lần thì thôi đi nhưng anh ta cứ không biết điểm dừng.
“Ối dào! Quốc Dương nhà mình cũng thường thôi, có một bằng đại học nước ngoài cao cấp hơn những bằng trong nước một chút thôi ấy mà..” Vương Hiểu Yến tự hào nói.
“Quốc Dương, đó là bằng cấp gì?” Vương Hiểu Yến lại tiếp tục hỏi nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra ánh mắt của Quốc Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước nên cô cũng nhìn theo nhưng lại không nhận ra là có chuyện gì.
“Quốc Dương, anh làm sao vậy?” Vương Hiểu Yến hỏi.
Giờ phút này Chương Quốc Dương đã lại tinh thần. Anh mình lặng lẽ chỉ về trước: “Các cậu có biết người nọ là ai không?”
Lâm Phàm nhìn lại thì nhất thời sửng sốt, thì ra là cái gã này.
“Là ai?” Vương Hiểu Yến lắc đầu nói.
Diêm Đại Thụ và Trần Mỹ Đồng cũng không biết người đó.
“Đó là Vương Minh Dương! Nghe nói mới hai mươi mấy tuổi nhưng đã là người thuộc top 10 Doanh Nhân Xuất Sắc của Thượng Hải, giá trị hàng chục tỷ.” Chương Quốc Dương thấy mọi người ngay cả Vương Minh Dương cũng không biết thì lập tức kênh kiệu nói.
Vương Hiểu Yến vừa nghe xong thì tim đập chậm một nhịp, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Tuổi còn trẻ, tài sản trăm tỷ, đây là khái niệm gì vậy?
“Quốc Dương, anh biết hắn sao?” Vương Hiểu Yến hỏi. Đồng thời nhìn Trần Mỹ Đồng như là đang khoe khoang bạn trai của mình tài giỏi thế nào..
“Không biết! Chỉ là đã từng nhìn thấy trong một buổi tiệc rượu.” Chương Quốc Dương lại nói tiếp: “Đó là nhân vật mà ngay cả Thị trưởng cũng phải tự mình tiếp đãi. Anh có thể gặp hắn một lần cũng đã rất tốt rồi.”
Trần Mỹ Đồng và Diêm Thụ Nhân cúi đầu ăn, người ta giá trị trăm tỷ cũng không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.
“Lợi hại như vậy thật sao sao?” Lúc này trong lòng Lâm Phàm len lén vui vẻ nhưng lại tỏ vẻ khiếp sợ hỏi.
Chương Quốc Dương liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái: “Đó là đương nhiên! Lần mở rộng thứ hai của con đường này chính là do người đó thực hiện, tổng mức đầu tư phải hơn ba tỷ.”
“Bên dưới có rất nhiều công ty niêm yết, rất lợi hại! Người bình thường không có cách nào để theo kịp.”
Lâm Phàm nghe rất say sưa. Chương Quốc Dương này tuy rằng đang nói về Vương Minh Dương nhưng lại như đang nói chính mình vậy.
“À, lợi hại như vậy! Nếu để Đại Thụ đến công ty của hắn làm thì nhất định là rất tốt.” Lâm Phàm cười nói.
“Ha ha.” Chương Quốc Dương khinh thường cười nói: “Cậu đừng nằm mơ nữa! Công ty nhà người ta, cho dù là tiến sĩ thì cũng phải trải qua rất nhiều buổi sát hạch, tỷ lệ trúng tuyển không tới một phần trăm. Cậu ta cứ thành thành thật thật làm việc ở cửa hàng 4S là tốt nhất.”
“Đại Thụ, cậu có muốn đi hay không?” Lâm Phàm hỏi.
“Phàm Tử, cậu đừng đùa nữa! Mình làm sao mà có bản lĩnh đấy.” Diêm Thụ Nhân lúng túng nói.
“Cho dù thật sự là có bản lĩnh này thì cũng không có cửa. Nghĩ cũng đừng nghĩ! Mình thấy cậu đừng có lấy huynh đệ của mình ra nói đùa nữa, chuyện này nói ra chỉ càng khiến người ta chê cười!” Chương Quốc Dương nói.
Chương 116: Anh Vương.
Vương Hiểu Yến cũng nở nụ cười, sau đó nhìn thấy thần sắc xấu hổ của Trần Mỹ Đồng thì cũng chọc chọc vào cánh tay của cô ấy: “Người bạn này của Đại Thụ thật đúng là buồn cười.”
Trần Mỹ Đồng xấu hổ cười, tình huống hiện tại khiến cô rất xấu hổ, hận không thể lập tức rời đi.
“Ha ha.” Lâm Phàm cười cười, sau đó quay đầu lại, gân giọng gọi: “Vương Minh Dương.”
“Cậu điên rồi….” Chương Quốc Dương sửng sốt, vẻ mặt thay đổi.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra.
Vương Minh Dương quay đầu lại, lúc nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức đứng lên, nhân sĩ thượng lưu cao cấp lại trực tiếp chửi bậy.
“Mẹ kiếp! Tên nhóc cậu lại đi ăn một mình, không gọi huynh đệ….”
Chương Quốc Dương trợn tròn mắt.
“Huynh đệ?”
“Anh cùng người khác đến đây ăn mảnh cũng đâu có gọi tôi!” Lâm Phàm phản bác.
“Đây không phải là do tôi quên sao?” Vương Minh Dương cũng không khách sáo mà trực tiếp kéo ghế dựa ra, ngồi vào bên cạnh Lâm Phàm.
Lúc này Chương Quốc Dương ngồi ở chỗ đó đã hoàn toàn ngây người mà ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không dám nói, tư thế ngồi cũng đột nhiên trở nên cẩn trọng
Diêm Thụ Nhân, Trần Mỹ Đồng cúi thấp đầu xuống Tuy rằng bọn họ không biết Vương Minh Dương này là ai nhưng vừa rồi qua lời giải thích của Chương Quốc Dương thì hiện tại trong lòng bọn họ cũng đã biết, người trẻ tuổi ngồi ở đây không phải là người bình thường.
“Tôi nói này, anh cũng quá không lịch sự rồi đó! Vừa kéo ghế một cái đã đặt mông xuống kiếm ăn rồi.” Lâm Phàm nói đùa.
“Hắc hắc, tôi với cậu là loại quan hệ gì chứ? Sao còn quan tâm chuyện đấy làm gì?” Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm cười nói.
“Anh cứ bỏ mặc bạn gái của anh ở đó sao? Cũng quá không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì rồi! ” Lâm Phàm nhìn lại, bây giờ bạn gái của Vương Minh Dương đang ngồi một mình rõ ràng cũng có chút nghi ngờ, cô không biết Vương Minh Dương nhìn thấy ai mà lại trực tiếp bỏ mặc cô ngồi ở đây một mình.
“Rất xinh đẹp nha!” Lâm Phàm trêu ghẹo nói, Vương Minh Dương này quả là có số đào hoa, người bạn gái này quả thật rất xinh đẹp.
“Cũng tạm được! Không bằng để tôi gọi cô ấy tới đây cho cậu xem giúp tôi một chút?” Vương Minh Dương cười nói.
“Được!” Lâm Phàm gật đầu.
Lúc này Chương Quốc Dương cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh. Trên bàn cơm chỉ có Lâm Phàm và Vương Minh Dương nói chuyện.
Mà Chương Quốc Dương cũng cảm giác được, Vương Minh Dương này và người bị mình cho là nghèo đó có quan hệ không bình thường.
Chủ đề của cuộc trò chuyện này rất tùy ý hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là người thành công như vậy mà khi tìm bạn gái lại muốn hỏi ý kiến của hắn, điều này sao có thể không khiến Chương Quốc Dương lo lắng cho được?
Anh ta rất muốn rời đi thế nhưng hai chân lại giống như được đổ sắt, không thể động đậy.
“Lại đây!” Vương Minh Dương vẫy vẫy tay với cô gái.
Cô gái lộ ra một nụ cười tao nhã, đứng dậy, cầm túi xách, chậm rãi đi tới. Sau đó ngồi bên cạnh Vương Minh Dương.
Lâm Phàm nhìn cô gái mà cô gái cũng nhìn đám người Lâm Phàm. Trên mặt tuy rằng vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ. Trên bàn ăn này ngoại trừ chàng trai đang cúi đầu, biểu tình hơi xấu hổ, ăn mặc cũng tạm được thì những người khác lại nhìn không ra có gì khác người thường.
“Tử Nhạc, đây là người anh em của anh, Lâm Phàm. Em cứ gọi anh Lâm là được!” Vương Minh Dương nói.
“Anh Lâm, xin chào!” Hứa Dục Nhạc lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Giúp anh em xem, thế nào?” Vương Minh Dương hỏi.
Lâm Phàm cười nói: “Không vội! Để sau rồi nói!”
“Được! Tôi tin anh!” Vương Minh Dương cười nói, nhưng trong lòng âm thầm quyết định, nếu Lâm Phàm cho rằng không được thì anh ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục mối quan hệ đó.
Hứa Tử Nhạc kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Cô không phải là trẻ con, ý trong lời nói đó thì cô vẫn có thể hiểu được.
Cô không ngờ rằng lời nói của chàng trai này ở trong lòng của Vương Minh Dương lại có sức nặng như vậy.
“Đây là đồng hương của tôi và cũng là bạn thời trung học của tôi Diêm Thụ Nhân. Còn đây là bạn gái của cậu ấy, Trần Mỹ Đồng.” Lâm Phàm chỉ giới thiệu hai người, về phần hai người còn lại thì hắn cũng lười giới thiệu.
“Vương tổng, xin chào!” Diêm Thụ Nhân khẩn trương đứng lên, đưa tay ra.
Vương Minh Dương mỉm cười ôn hòa. Sau đó bắt tay với Diêm Thụ Nhân: “Cậu không cần quá câu nệ! Nếu đã là bạn bạn thân của anh em tôi thì cứ gọi tôi là anh Vương là được rồi!”
“Anh Vương!” Trần Mỹ Đồng căng thẳng gọi.
Bây giờ đầu óc của cô bị choáng rồi. Sau đó cô nhìn về phía Hứa Tử Nhạc thì lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô chính là “Tình nhi” trong ‘Kim Ngọc Thế Gia’ sao?”
Cô rất thích xem phim truyền hình nên khi nhìn thấy Hứa Tử Nhạc thì có cảm giác rất quen thuộc. Nhất là sau khi nghe cái tên này thì cô lại càng thêm chắc chắn.
Đây là đại minh tinh! Thật sự là đại minh tinh đó!
Hứa Tử Nhạc cười nói: “Đó là một nhân vật mà trước đây tôi đã đóng.”
Lâm Phàm cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Sau đó quăng một ánh mắt về phía Vương Minh Dương.
Vương Minh Dương đương nhiên là hiểu ánh mắt đó là gì nên nói: “Không nói những thứ này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi! Bữa cơm này để tôi mời! Đồ ăn ở đây rất ngon, sao có thể không ăn được chứ?”
“Quản lý!”
Chẳng bao lâu sau người quản lý đã đến.
“Mang những thứ này xuống hết rồi đưa những món ngon nhất lên đây!” Vương Minh Dương nói.
“Được! Vương tổng.” Người quản lý gật đầu.
Chương 117: Tôi có mười mấy cái bằng cấp.
Giờ phút này Chương Quốc Dương đã đứng ngồi không yên. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, mà trong lòng của Vương Hiểu Yến ở bên cạnh cũng hoảng sợ.
Cô sao có thể nghĩ tới, bạn của bạn trai của bạn thân mình lại có thể quen biết một nhân vật lợi hại như vậy chứ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cho dù có đánh chết thì cô cũng không thể tin được.
Lúc này Lâm Phàm liếc mắt nhìn Chương Quốc Dương một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười, hàm ý rất rõ ràng. Chính là bây giờ cậu có thể tiếp tục khoe khoang rồi.
Chỉ là với tình huống hiện tại của Chương Quốc Dương thì đương nhiên là không khoe nổi nữa rồi. Hiện tại anh ta chỉ có thể ngồi ở chỗ đó như khinh khí cầu bị xì hơi.
Lâm Phàm vỗ vai Đại Thụ, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, cười hỏi: “Minh Dương, chỗ của anh còn thiếu người không?”
Diêm Đại Thụ nghe hắn nói như vậy thì vẻ mặt hơi ngạc nhiên, không dám tin nhìn Lâm Phàm.
Mà giờ phút này Trần Mỹ Đồng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt cũng lộ vẻ phức tạp. Cô không ngờ tới bạn của Đại Thụ lại thật sự muốn giới thiệu công việc cho Đại Thụ.
Nhưng Trần Mỹ Đồng biết, trình độ học vấn của Đại Thụ cũng được nhưng nếu thật sự muốn vào làm trong công ty lớn thì trình độ học vấn này chỉ sợ vẫn chưa đủ.
“Người thì quả thật là không thiếu…. Chỉ là nếu cậu đã mở miệng thì cho dù không thiếu cũng phải thiếu, cậu nói có đúng không?” Vương Minh Dương cười nói.
Lăn lộn vào xã hội lâu như vậy, bầu không khí bữa tiệc này trầm thấp như thế, khẳng định là có vấn đề.
Mà khi Vương Minh Dương nói ra câu đầu tiên thì trong mắt Trần Mỹ Đồng lộ ra một tia thất vọng, nhưng khi cô nghe được câu tiếp theo thì giống như được kéo lên từ vực sâu của địa ngục vậy.
Ngay từ đầu trong lòng Chương Quốc Dương còn cười lạnh, cho dù có quen biết Vương Minh Dương thì thế nào? Nếu muốn tiến vào công ty lớn thì cũng phải có bản lĩnh mới được.
Nhưng câu sau lại như một cái tát mạnh mẽ vả vào mặt của anh ta vậy.
Rốt cuộc tên này và Vương Minh Dương có quan hệ gì vậy?
Cho dù là bạn bè thì khi liên quan đến công việc cũng không có khả năng tùy ý như thế.
Hơn nữa công ty của đối phương lại còn là một công ty lớn, một công ty niêm yết, há lại có thể tùy ý sắp xếp người vào làm như vậy?
“Ha ha, cũng được! Anh em của tôi tốt nghiệp đại học. Hiện tại tới Thượng Hải tìm việc lại không nói với tôi một tiếng mà lại tìm cái gì mà bán hàng 4S, tiền lương hơn hai ngàn. Anh nói xem, đây không phải là gáo vàng múc nước giếng bùn sao? Cho nên nếu công ty của anh thiếu người thì giúp đỡ sắp xếp một chút. Chuyện này coi như là tôi nợ anh đi.” Lâm Phàm nói.
“Đại Thụ, giới thiệu về bản thân cho Vương tổng một chút, tốt nghiệp trường nào, học chuyên ngành gì.” Lâm Phàm nói.
“À! À!”
Diêm Thụ Nhân đã sớm ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại. Bây giờ mới phản ứng lại, vẻ mặt cũng có chút gấp rút, lập tức đứng lên, giống như rất hồi hộp.
Vương Minh Dương vừa thấy tình huống này thì lập tức nở nụ cười, sau đó ấn tay xuống, ra hiệu cho Đại Thụ ngồi xuống.
“Đừng! Giữa anh em với nhau, nói ai nợ ai làm cái gì? Nếu cậu đã mở lời thì tôi còn có thể không đồng ý sao? Nếu tôi không đồng ý, cậu lại cho tôi một đấm thì làm sao mà tôi chịu được?”
“Hơn nữa, những thứ như bằng cấp này không quan trọng. Hiện tại mấy thứ như bằng cấp này thì đáng giá mấy đồng chứ? Ra nước ngoài, chơi vài năm rồi lấy bằng cấp thì có ích lợi gì? Sau khi tôi tốt nghiệp trung học thì tôi cũng đã ra ngoài lăn lộn, kiếm được mười mấy cái bằng cấp nước ngoài, chỉ là hiện tại cũng không biết những bằng cấp này đã bị ném đi đâu rồi!
Vẻ mặt Vương Minh Dương thờ ơ nói.
Lâm Phàm nghe xong thì không khỏi nở nụ cười, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Chương Quốc Dương.
Giờ phút này Chương Quốc Dương chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Mình có một cái bằng cấp thì có gì để khoe khoang.
Cũng vô tình bị vả mặt.
“Chỉ là công ty niêm yết của tôi khá nhiều, cậu học chuyên ngành gì?” Vương Minh Dương hỏi.
“Anh Vương, em học tài chính.” Diêm Thụ Nhân lập tức nói.
“Không có vấn đề gì chứ?” Lâm Phàm hỏi.
“Có thể có vấn đề gì? Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại. Đợi cậu thu xếp mọi thứ xong xuôi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu, cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng.” Vương Minh Dương cười nói.
“Cám ơn anh Vương!” Hiện tại Đại Thụ cảm thấy người mình lâng lâng. Loại cảm giác này thật sự là nói không nên lời, ngay cả đi bộ cũng bắt đầu thấy nhẹ nhàng.
Nếu như không phải danh thiếp trong tay có cảm giác chân thực như vậy thì Đại Thụ sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
“Sau khi đến công ty thì tôi sẽ cho người hướng dẫn cậu. Cậu cứ học thật tốt, đợi khi thời cơ đến thì tôi sẽ đề bạt cậu. Những thứ khác không nói nhưng tôi có thể cam đoan tiền lương hàng năm của cậu có thể đến một triệu.” Vương Minh Dương nghiêm túc nói.
Đây là bạn của Lâm Phàm cho nên Vương Minh Dương tuyệt đối sẽ không để anh ta ở trong công ty ngồi ăn rồi chờ chết, nhất định sẽ nghiêm túc bồi dưỡng để anh ta trở thành chủ lực của công ty.
Nhưng cũng phải xem cố gắng của anh ta rồi.
Chương 118: Khoe không nổi.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó vỗ bả vai Đại Thụ: “Đại Thụ, cậu nhớ phải cố gắng đấy! cậu chính là mặt mũi của mình! Chúng ta đặt trước một mục tiêu nhỏ đi, một năm sau, lương một năm của cậu phải đến một triệu.”
Giờ phút này vẻ mặt của Diêm Thụ Nhân bị kích động đến đỏ bừng. Trước giờ anh ta chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày lương hàng năm của anh ta có thể đến một triệu nhưng giờ phút này cũng gật đầu thật mạnh: “Yên tâm đi, Phàm Tử! Mình cam đoan sẽ không để cậu phải mất mặt.”
Lúc này, Vương Minh Dương ngồi ở chỗ này một lúc, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt thần bí khó lường của Lâm Phàm.
Không biết vì sao mà khi Vương Minh Dương vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm thì đã biết hắn muốn nói gì.
Cái ánh mắt này chính là để anh ta nhanh chóng rời đi, đừng có ở chỗ này khiến không khí áp lực nữa.
Vương Minh Dương đọc hiểu ánh mắt này, trong lòng điên cuồng kêu oan.
“Tôi đẹp trai sáng sủa như vậy lại còn cmn áp lực, có để cho người ta sống hay không hả?”
Chỉ là Vương Minh Dương cũng biết bầu không khí hiện tại hình như hơi nặng nề..
Ngoại trừ Lâm Phàm có thể giữ trạng thái bình thường ra thì mấy người khác ngay cả cái rắm cũng không dám thả. Cuối cùng Vương Minh Dương gật gật đầu.
“Chúng tôi đi trước đây! Phải đến thế giới riêng của mình rồi.” Vương Minh Dương đứng dậy nói.
“Được, mau đi đi! Chúng ta gọi điện thoại sau.” Lâm Phàm nói.
“Tôi nói tôi phải đi rồi mà cậu cũng không thèm giữ tôi lại một chút nào, có còn là huynh đệ hay không hả?” Vương Minh Dương oán giận nói.
“Được rồi, đi đi! Hai chúng ta còn phân biệt ai với ai sao?” Lâm Phàm nhướng mày, cười nói.
Thấy Vương Minh Dương chuẩn bị đi nên Diêm Thụ Nhân và Trần Mỹ Đồng đều đứng dậy chuẩn bị tiễn anh ta.
“Không cần tiễn! Các cậu cứ nói chuyện của các cậu đi.” Vương Minh Dương khoát tay, đưa bạn gái rời khỏi nơi này.
…..
Lúc này, trên bàn ăn lại có năm người, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
Lúc trước Chương Quốc Dương và Vương Hiểu Yến luôn thổi phồng bản thân nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược.
Chương Quốc Dương và Vương Hiểu Yến im lặng không lên tiếng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, chính là loại cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Nhất là Chương Quốc Dương, lòng anh ta đang dậy sóng. Anh ta không thể nghĩ đến một người bán bánh kếp mà có thể quen biết Vương Minh Dương, hơn nữa quan hệ của hai người này còn không giống bình thường.
Từ trong giọng điệu có thể biết được, đây căn bản không phải là bạn bè bình thường.
Không đủ bằng cấp?
Nghề cạnh tranh cao?
Lương hơn 2.000 là không ít?
Cậu có bằng cấp nước ngoài?
Chương Quốc Dương cũng không biết mình đã bị vả mặt bao nhiêu lần nữa. Tuy rằng không trực tiếp vả lên mặt nhưng ở trong lòng Chương Quốc Dương lại đau vô cùng.
“Phàm Tử, cậu thật trâu bò! Mình không biết nên cảm ơn cậu như thế nào nữa. Thôi không phải nói, để mình mời.”
Nếu phải nói ai là người kích động nhất thì người đó không phải là Diêm Thụ Nhân mà là bạn gái của anh ta.
Trần Mỹ Đồng luôn tin rằng Đại Thụ là một người có năng lực, mặc dù trước đó vẫn chưa có thành tựu gì.
Nhưng cô tin rằng anh sẽ thành công.
Nhưng hiện thực ở trước mặt, nhất là đối diện với người bạn thân đang khoe khoang vênh váo, trong lòng của cô cũng không dễ chịu gì.
Nhưng hôm nay mọi chuyện lại có sự thay đổi lớn khiến Trần Mỹ Đồng cũng không thể phản ứng kịp.
“Đừng nói cảm ơn gì đó. Chúng ta uống rượu trước đi, rượu vang đỏ này phải pha với nước ngọt Sprite thì mới thú vị.” Lâm Phàm đưa rượu đã được pha với nước ngọt Sprite cho Diêm Thụ Nhân, sau đó nhìn Chương Quốc Dương: “Anh có muốn uống thử một lần không?”
Nếu như là lúc trước thì Chương Quốc Dương nhất định sẽ vô cùng khinh bỉ, cho rằng Lâm Phàm là đồ nhà quê nhưng hiện tại thái độ lại thay đổi vô cùng lớn.
“Để tôi rót! Để tôi rót!” Chương Quốc Dương lập tức đứng dậy nhận lấy nước ngọt Sprite rồi rót cho Lâm Phàm một ly trước. Sau đó lại rót cho mình và Vương Hiểu Yến một ly.
Cái bộ dạng khách khí này so với lúc trước đó thì chính là một trời một vực.
Đại Thụ và Trần Mỹ Đồng liếc nhau nhìn một cái, trong mắt hai người đều lóe ra ý cười, đồng thời tràn ngập hy vọng vào tương lai.
“Huyện đệ, chuyện của Đại Thụ cũng thật là ngại nhưng tôi còn phải làm phiền anh nói với người bạn ở 4S kia rằng công việc này Đại Thụ không làm nữa. Dù sao cửa hàng 4S này không hề xứng đáng với năng lực của Đại Thụ, anh nói xem có đúng không?” Lâm Phàm cười nói.
“Đúng vậy! Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy. Đại Thụ lợi hại như vậy, trình độ học vấn cao, lại có bản lĩnh thật sự, hơn hai ngàn tiền lương này thật là không xứng.” Chương Quốc Dương tươi cười nói.
Chỉ là nụ cười này có chút xấu hổ.
Cảm giác ưu việt của lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Dưới tình huống này mà còn thể hiện cảm giác ưu việt thì đúng là không khác gì tên ngốc.
Người trước mắt này lại có thể nói chuyện vui vẻ với Vương Minh Dương thì quan hệ nhất định là không tầm thường.
Chương 119: Có thể mua được 6,7 chiếc xe của anh.
“Đại Thụ, sau này khi cậu là vua tài chính cũng đừng tỏ ra không quen biết mình đấy!” Lâm Phàm nói đùa.
“Phàm tử, cậu lại trêu mình rồi!” Đại Thụ nở nụ cười chân thành, chuyện hôm nay thật sự có ảnh hưởng quá lớn đối với anh ta.
Sau khi bữa ăn kết thúc thì anh ta nhất định phải thông báo cho cha mẹ của mình tin tức tốt lành này.
“Phàm tử, mình mời cậu! Hôm nay thật sự là cảm ơn cậu!” Lúc này, Trần Mỹ Đồng đứng lên, bưng chén rượu nói.
Cô thực sự rất biết ơn Lâm Phàm, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì Đại Thụ có thể có một người bạn như vậy.
Đồng thời cô cũng phát hiện, người càng trâu bò thì lại càng khiêm tốn, mà người càng phô trương thì lại càng không được.
Lần đầu tiên nhìn thấy người bạn học của Đại Thụ này, nói thật Trần Mỹ Đồng cũng có chút xem thường Lâm Phàm.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, đây mới là sự tồn tại trâu bò.
“Nào! Mình mời hai vợ chồng các cậu, hy vọng trong vài năm tới Đại Thụ có thể dốc sức tạo ra thiên hạ của mình.” Lâm Phàm đứng dậy nói.
“Cám ơn cậu, Phàm Tử!” Đại Thụ cảm động sắp khóc, sau đó lại uống một hơi hết sạch.
Mà Chương Quốc Dương và Vương Hiểu Yến thì lúng túng ngồi ở chỗ đó, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Cơm nước no nê.
Lâm Phàm không uống bao nhiêu, hơn nữa sau khi hắn pha rượu vang đỏ với nước ngọt Sprite thì cũng không còn cảm giác gì.
“Phục vụ, tính tiền!” Đại Thụ hét lên.
“Tôi trả, tôi trả!” Chương Quốc Dương lập tức đứng lên, tranh thủ trả tiền. Bộ dáng kia cứ như nếu không để anh ta thanh toán thì sẽ tức giận ngay vậy.
Bây giờ khi Chương Quốc Dương ở trước mặt Đại Thụ không thể tiếp tục ra vẻ được nữa.
Chờ khi Đại Thụ vào làm trong công ty niêm yết thì nhất định sẽ là người không tầm thường, tương lai rộng mở. Tuy rằng lúc trước điên cuồng khoe khoang, kiêu ngạo đã chọc đối phương không vui nhưng hiện tại cũng chỉ hy vọng có thể cứu vớt một chút.
Lúc này, người quản lý đi tới trước mặt Lâm Phàm.
“Lâm tiên sinh, của các ngài hết tổng cộng 68.000. Tuy nhiên lúc Vương tổng rời đi thì đã thanh toán toàn bộ hóa đơn rồi.” Quản lý lễ phép nói.
“Thanh toán rồi sao? Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!” Lâm Phàm đứng dậy nói.
Chương Quốc Dương sửng sốt, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Rốt cuộc tên này có quan hệ gì với Vương Minh Dương vậy?
Để bạn của hắn vào làm việc trong công ty, thậm chí còn trả tiền cho hắn. Xem ra sức nặng của Lâm Phàm ở trong lòng Vương Minh Dương rất ghê gớm.
Khi Diêm Thụ Nhân và Trần Mỹ Đồng nghe thấy giá cả này thì trong lòng cũng ngạc nhiên, giá thật đắt.
Sau đó Đại Thụ nhìn về phía Lâm Phàm, cảm giác cảm động trong lòng càng ngày càng nhiều, thậm chí khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
Hôm nay huynh đệ của mình đã cho mình đầy đủ mặt mũi.
Phần ân tình này không thể trả lại bằng vật chất.
Nhưng lại là ân tình cả đời.
Ở ngoài cửa!
“Đại Thụ! Bây giờ mọi người đang ở đâu? Tôi đưa mọi người trở về.” Hiện tại mình là người đã có xe, cũng có thể chủ động chở người khác về rồi.
“Mình còn chưa tìm được chỗ, đang chuẩn bị tìm khách sạn ở gần đây để nghỉ tạm.” Đại thụ vừa mới đến Thượng Hải không bao lâu, đương nhiên là chưa tìm được chỗ ở.
Còn Lâm Phàm bây giờ chỗ ở cũng chưa có.
Chương Quốc Dương cùng Vương Hiểu Yến đang đứng bên cạnh cúi đầu, ban ngày thì vui vẻ đến bay lên, đến buổi tối thì chịu đủ giày vò.
Hai người này, hôm nay xem như được dạy cho cách làm người.
“Mọi người chờ tôi một chút, tôi đi lái xe đến.” Lâm Phàm nói xong, sau đó đi về hướng gara dưới tầng hầm.
“Hiểu Yến, còn hai người thì sao?” Trần Mỹ Đồng bây giờ cũng không thèm so đo, con người cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.
“Một chút nửa tôi muốn đi dạo với Quốc Dương.” Vương Hiểu Yến hơi lúng túng nói.
Chương Quốc Dương đương nhiên là có xe, nó cũng không hề rẻ giá cũng hơn 100 ngàn. Nhưng mà lúc này, hắn ta cảm thấy chính mình nên khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn. Bởi vì không ai biết, Lâm Phàm sẽ lái xe gì đến.
Nếu như không có chuyện xảy ra lúc trước, Chương Quốc Dương chắc chắn sẽ khoe khoang chiếc xe của mình. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại vẫn là nên thôi đi.
Một chiếc màu đen chạy đến trước mặt bọn họ rồi ngừng lại.
Lâm Phàm vừa nhấn cửa sổ xe xuống vừa nói: “Lên xe đi.”
Diêm Đại Thụ nhìn thấy chiếc xe này, cũng hơi giật mình, mở cửa xe ra bước vào nói: “Giỏi lắm! Chiếc xe này không rẻ nha.”
“Cũng tạm thôi.” Lâm Phàm cười nói.
Trần Mỹ Đồng chào hỏi Vương Hiểu Yến vài câu, sau đó bước lên xe.
Bây giờ, Vương Hiểu Yến hơi ngây ngô mà gật đầu, tình huống xảy ra hôm nay đối với cô ta là một đả kích rất lớn.
Sau khi chiếc xe rời đi.
Chương Quốc Dương đột nhiên thở dài một hơi: “Hiểu Yến, sau này đừng khoe khoang trước mặt Trần Mỹ Đồng nữa.”
“Dạ! Em biết rồi, chiếc xe vừa rồi mắc lắm sao?”
Từ trước đến nay, đối với xe cộ cô ta không có quá nhiều hiểu biết. Hơn nửa nhìn thấy đường nét của chiếc xe vừa nãy rất mượt mà, xem ra cũng không phải là hàng bình dân rẻ tiền.
Chương Quốc Dương nhìn cái đèn đuôi xe xinh đẹp ở phía nơi xa kia sau đó thấp giọng nói: “Có thể mua được sáu, bảy chiếc của anh đó.”
Chương 120: Vậy nói một chút cảm giác của anh đi.
Miệng của Vương Hiểu Yến mở rộng hết cỡ, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, trong mắt cũng mang theo vẻ phức tạp.
Sao cô ta có thể nghĩ ra được, bạn trai của Trần Mỹ Đồng sẽ có bạn bè như vậy. Hơn nửa có bạn bè như vậy, lại quen biết người như vậy.
So sánh một chút sẽ biết được căn bản là không có gì để so sánh.
Chương Quốc Dương cũng cảm thấy còn may mắn, may mắn hắn ta không có khoe khoang xe, nếu không lại bị vả mặt rồi.
Bên trong xe.
Diêm Thụ Nhân để thẻ ngân hàng qua một bên: “Phàm tử, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, chúng ta là anh em một nhà mà, còn nói với tôi những lời đó làm gì. Huống hồ, hai người kia cũng có ý khoe khoang, cậu nói thử xem, tôi làm sao có thể để cho bọn họ khoe khoang ở trước mặt cậu được chứ.”
Lâm Phàm vừa cười vừa nói, sau đó giật mình sửng sốt: “Đại Thụ! Sao lại khóc vậy.”
Diêm Thụ Nhân hơi run rẩy, lau khóe mắt một chút: “Không có gì, chỉ là hơi xúc động mà thôi.”
Một tay của Lâm Phàm tiếp tục lái xe, tay còn lại thì rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Đại Thụ: “Mình nhớ kỹ lắm nha, cậu còn thiếu mình một bữa ăn thịnh soạn.”
“Tất nhiên rồi, cho dù cậu ăn bao nhiêu bữa thì mình đều bao hết.” Diêm Thụ Nhân lau đi nước mắt, vừa cười vừa nói.
Trần Mỹ Đồng ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhìn hai người anh em này, trong lòng giống như là có dòng nước ấm chảy qua.
Đến khách sạn.
Lâm Phàm dừng xe lại, lại tiếp tục nói chuyện với Đại Thụ một hồi: “Đi lên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sau khi tìm phòng xong, cũng có thể đi báo cáo.”
Diêm Thụ Nhân bước xuống xe, ghé vào cửa sổ xe nói: “Phàm tử, cậu chạy xe trên đường cũng nên cẩn thận một chút, chờ tôi xong việc rồi, chúng ta cùng nhau tụ họp lại nha.”
“Được rồi, không thành vấn đề.” Lâm Phàm vẫy vẫy bàn tay, sau đó lái xe rời đi.
Diêm Thụ Nhân và Trần Mỹ Đồng cùng nhìn về hướng Lâm Phàm rời đi.
“Mỹ Đồng! Vì em, anh nhất định sẽ cố gắng.” Đại Thụ nói.
Sau khi xảy ra chuyện tối nay, làm cho hắn ta nhận thức rõ ràng một chuyện. Thân là đàn ông nhất định phải biết cố gắng.
Nếu không thì không phải chỉ mỗi mình bạn bị xem thường, mà ngay cả bạn gái của bạn cũng sẽ bị người khác xem thường theo.
“Đại Thụ, em vẫn luôn tin tưởng anh, anh có một người anh em như vậy, chính là may mắn của anh đó. Sau này, anh nhất định cảm ơn người ta đàng hoàng nha.” Trần Mỹ Đồng nói.
Diêm Thụ Nhân nghiêm túc gật đầu, hắn ta sẽ nhớ kỹ ân tình này suốt đời.
…..
Ở dưới lầu một nơi nào đó, bên trong một chiếc xe thể thao sang trọng
Vương Minh Dương đang hôn thắm thiết Hứa Tử Nhạc, một lúc sau thì mới tách ra.
“Để cho anh đưa em về nhà, không sợ bị phóng viên nhìn thấy sao?” Vương Minh Dương cười hỏi.
Vương Minh Dương quen biết Hứa Tử Nhạc cùng đã mấy năm, nhưng chính thức xác định quan hệ cũng chỉ mới có mấy ngày.
Cảm giác thì vẫn có được, nhưng mà nó thuộc về ai thì thật đúng là khó nói.
Vương Minh Dương là một người đàn ông không những trẻ tuổi mà còn nhiều tiền. Là đối tượng mà tất cả những phụ nữ lựa chọn, đặc biệt là những minh tinh.
Nhưng Hứa Tử Nhạc cũng không tệ, không có đưa ra yêu cầu quá đáng, điều này làm cho Vương Minh Dương cảm thấy khá thoải mái khi ở bên cạnh.
Mặc dù, hắn ta là người có tiền, nhưng vẫn một lòng một dạ đối với tình cảm.
“Minh Dương, em không sợ bị phóng viên nhìn thấy. Nếu như, sau này có thể cùng một chỗ với anh, em chấp nhận ở nhà giúp chồng dạy con.” Hứa Tử Nhạc nói.
Vương Minh Dương cười một cái rồi nói: “Thật sự, anh cảm thấy em rất tốt, nhưng anh đang chờ một người nói rõ.”
Hứa Tử Nhạc hơi nghi hoặc, cũng không hiểu lời của Vương Minh Dương đang nói là ý gì.
Nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc của Hứa Tử Nhạc, Vương Minh Dương cười nói: “Chờ chút nữa em sẽ biết.”
Sau đó điện thoại vang lên.
“Em đừng nói chuyện.”
Vương Minh Dương nhấn điện thoại: “Sao rồi?”
“Sao rồi cái gì?” Lâm Phàm ở đầu bên kia điện thoại, hỏi lại.
Vương Minh Dương lại tiếp tục cười: “Tôi nói là bạn gái của tôi.”
Hứa Tử Nhạc ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng sắc mặt hơi đổi, cô ta không nghĩ tới Minh Dương nói chờ một người nói rõ, lại là có ý như thế này.
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, cô ta biết đây chính là người thanh niên lúc trước mình đã nhìn thấy.
Cô ta thật sự không biết rốt cuộc Vương Minh Dương cùng thanh niên này có quan hệ như thế nào.
Trong lúc nhất thời, Hứa Tử Nhạc hơi mơ màng, chẳng lẽ mình có thể cùng Minh Dương đi đến cuối cùng hay không, đều phải dựa vào người này hay sao?
Lúc này, Lâm Phàm đang nằm bên trong chiếc xe Mercedes, gọi điện thoại.
Hắn biết suy nghĩ của Vương Minh Dương khi nói câu nói đó.
Không nghĩ tới, Vương Minh Dương đã tin mình đến mức độ này, điều này khiến cho Lâm Phàm thấy áp lực rất lớn.
Cho dù chết fan trung thành, chỉ sợ cũng như vậy thôi.
Lâm Phàm tiếp tục hỏi: “Vậy anh nói một chút cảm giác của anh ra đi.”
“Vẫn ổn, không chán ghét, cũng không phiền chán.” Vương Minh Dương nói.