[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
Tập 11: Livestream ăn phân (c101-c110)
❮ sautiếp ❯Chương 101: Livestream ăn phân..
“Đây là bệnh ung thư dạ dày.”
Một người dân thuận miệng nói, những lời này lại khiến Triệu Trung Dương lại khóc sướt mướt lần nữa.
“Đại sư, van cầu anh cứu tôi… hu hu…” Triệu Trung Dương khóc lớn kinh thiên động địa đến mức làm người ta đau lòng thương cảm.
“Tôi là thầy bói, không phải bác sĩ, trong tình huống này cậu tốt nhất là đi gặp bác sĩ.” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
Những công dân xung quanh cũng mồm năm miệng mười khuyên nhủ.
“Cậu nhóc à, mau đi tìm bác sĩ đi. Đại sư chỉ là xem bói mà thôi, những hành vi ngày hôm kia của cậu rất không đúng, đại sư có lòng nhắc nhở cậu, cậu lại chỉ cho có một tệ.”
“Đúng thế, loại bệnh như vầy, vẫn chưa đến nỗi thời kỳ cuối đâu, loại bệnh này làm sao mà nhận ra được, nên cậu phải cảm ơn Đại sư cho tốt mới đúng.”
Những người dân biết tình huống câu chuyện này vào ngày hôm kia, sau khi thấy chàng trai trẻ này thực sự có vấn đề về sức khỏe thì đã tin Lâm đại sư đến sái cổ.
Triệu Trung Dương nghe xong những lời này lập tức hiểu ra hành động hôm kia của mình nhất định đã khiến đại sư không vui, lập tức lấy toàn bộ tiền trên người ra, còn lấy cả thẻ ngân hàng ra.
“Đại sư, chuyện hôm kia là lỗi của tôi xin ngài đừng giận, những thứ này đều cho ngài, chỉ cầu xin ngài hãy cứu tôi.”
Triệu Trung Dương hiện tại chỉ tin Lâm đại sư, không tin gì khác nữa.
Lâm Phàm thực sự không biết nên nói gì vào lúc này, những người dân này chỉ xem náo nhiệt mà thôi.
“Đại sư, trên người tôi chỉ có 2,000 tệ, còn trong tấm thẻ này có sáu mươi vạn tệ tôi kiếm được nhờ livestream.”
Thấy đại sư không nhúc nhích, hắn cho là đại sư chê ít, vì vậy Triệu Trung Dương cũng nói cho đại sư số tiền trong thẻ.
Những người xung quanh khi nghe nói trong thẻ có sáu mươi vạn tệ thì có chút kinh ngạc, tên nhóc này còn trẻ như vậy mà đã tiết kiệm được nhiều tiền như vậy cơ đấy.
“Số tiền này đủ rồi, tìm một bệnh viện lớn, làm phẫu thuật cắt bỏ khối u và chữa trị cho tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Lâm Phàm cũng chẳng còn cách nào, xem tướng của Triệu Trung Dương này vốn chẳng phải tướng đoản mệnh, bệnh này cũng chỉ là lúc trẻ thôi, chỉ là một kiếp nạn của cậu ta mà thôi.
“Đại sư, tôi bị ung thư dạ dày đó, điều này tôi đã biết, ung thư dạ dày sẽ chết.” Triệu Trung Dương sợ hãi nói.
“Chỉ là thời kì đầu mà thôi.” Lâm Phàm nói.
Triệu Trung Dương sửng sốt một chút, sau đó vẫn cứ sợ hãi khóc lóc: “Giai đoạn đầu cũng nguy hiểm, tỷ lệ sống sót cũng không cao, đại sư nhất định phải cứu tôi.”
Những người dân xung quanh cũng bắt đầu an ủi hắn:
“Thời kì đầu thôi, sớm trị liệu sẽ rất dễ dàng bình phục.” Một bà bác nói.
“Chàng trai trẻ đừng sợ chứ, lúc tôi còn trẻ cũng đã từng trải qua. Sau đó đi khám sớm, không phải bây giờ vẫn sống khỏe mạnh sờ sờ đấy sao.” Một người đàn ông 60 tuổi nói.
Sự an ủi và khuyên nhủ của những người dân xung quanh vẫn không thể xua tan nỗi sợ hãi của Triệu Chung Dương.
“Cậu có tin tôi hay không?” Lâm Phàm làm ra vẻ nghiêm túc nhìn Triệu Trung Dương.
“Tin, tin, hiện tại ngoại trừ đại sư, tôi không tin bất luận kẻ nào.” Triệu Trung Dương nhìn đại sư, lập tức gật đầu nói.
“Vậy thì tốt. Tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn còn có một chặng đường dài phía trước. Cậu sẽ có một người vợ xinh đẹp, và cậu sẽ có hai ba cái ngân hàng đầu tư. Con số cụ thể, tôi không thể nói cho cậu biết, mà cậu cũng sẽ sống lâu hơn bất kỳ ai khác. Cụ thể bao lâu, tôi cũng không thể nói cho cậu biết…”
Lâm Phàm không còn cách nào khác, chỉ có thể bói cho hắn một quẻ.
“Đại sư, ngài nói là tôi sẽ không sao ư? Ngài không có gạt tôi đấy chứ?” Triệu Trung Dương ngẩng đầu, tràn ngập hy vọng nhìn Lâm đại sư.
“Tôi không lừa cậu.” Lâm Phàm cảm thấy thế giới này thật con mẹ nó kỳ quái, ông đây chỉ là thầy bói, thế mà còn phải đóng vai bác sĩ tâm lý.
Bây giờ Triệu Trung Dương không tin bất luận kẻ nào, hắn chỉ tin Lâm đại sư. Hiện tại nghe được những lời này, vẻ mặt hoảng sợ của cậu ta tiêu tán không ít.
“Nhưng mà đại sư à, tôi không học ngành tài chính, mà tôi cũng không giàu có như vậy. Sau này làm sao có thể có hai ba cái ngân hàng đầu tư được.” Triệu Chung Dương nghi ngờ nói.
“Cái đệt…” Lâm Phàm không biết nên nói gì.
Thay vào đó, một bà lão ở một bên cười rộ nói: “Chàng trai trẻ, đại sư đang nói rằng cậu sẽ có hai hoặc ba cô con gái.”
Triệu Chung Dương không ngờ rằng mình sẽ có tận mấy cô con gái trong tương lai, sau đó cậu ta nhìn Lâm đại sư.
“Đại sư, ngài thực sự không lừa dối tôi đấy chứ?”
“Rốt cuộc là cậu có tin tôi hay không?” Lâm Phàm hỏi.
“Tin.” Triệu Trung Dương gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, cậu cầm lại tiền đi, rồi tìm một bệnh viện tốt, bảo đảm cậu sẽ không có việc gì.” Lâm Phàm bình thản nói.
“Đại sư, vậy sau này tôi có con trai không?”
Triệu Trung Dương tiếp tục hỏi, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Đại sư, vậy cô dâu tương lai của tôi trông như thế nào, hiện tại cô ấy đang ở nơi nào?”
“Còn nữa, đại sư, tôi có thể sống bao nhiêu năm, có thể sống đến tám mươi tuổi không?”
“Đại sư, sau này con gái của tôi có giống tôi không?”
…..
Lâm Phàm chớp chớp mắt, mặc sức xem màn biểu diễn của Triệu Trung Dương.
Những người xung quanh cũng ngẩn ra, thằng nhóc này tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
“Dừng lại, tôi chỉ có thể nói với cậu một điều, cậu sẽ không sao hết, cậu sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Hiện tại cậu có thể ra ngoài và gọi điện thoại cho cha mẹ. Tiếp đó tìm một bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, sau đó tiến hành giải phẫu.” Lâm Phàm nói rất nghiêm túc.
Gặp phải một thằng ngớ ngẩn nhưng buồn cười như vậy, cũng chỉ có thể đành chịu thua.
Mà khoảnh khắc Lâm Phàm chìa tay ra, Triệu Trung Dương nắm lấy tay Lâm Phàm, trông chờ nhìn Lâm Phàm ánh mắt đáng thương: “Đại sư, tôi thật sự không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Phàm rất nghiêm túc nói, nếu như tên này tiếp tục nói nói nhảm, Lâm Phàm sợ rằng hắn không thể không đánh hắn ta đến quỳ bò.
“Đại sư, tôi biết mình rất phiền toái, nhưng tôi tin tưởng ngài, ngài có thể nói lại cho tôi một lần, rằng tôi sẽ không sao được không?”
Triệu Trung Dương hỏi. Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, và cuối cùng thở dài: “Tôi thề với Trời, nếu cậu có việc gì, tôi sẽ độc thân đến hết đời, được rồi chứ?”
“Đại sư, tôi tin ngài, ngài nói tôi chẳng có chuyện gì thì tôi sẽ chẳng thể có chuyện gì được, tôi đi trước đây.”
Khoảnh khắc này Triệu Chung Dương cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Ừm.” Lâm Phàm gật gật đầu, hắn không ngờ tới xem bói cũng có thể gặp phải tình huống như vậy.
Triệu Chung Dương từ trong cửa tiệm đi ra, những người dân xung quanh đều nhìn theo bóng lưng của hắn ta, lúc này Triệu Chung Dương bỗng nhiên quay người, chưa hề có vẻ gì sẽ rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Nội tâm Lâm Phàm sụp đổ, không đợi Triệu Trung Dương nói cái gì liền vung tay lên nói: “Tin tưởng tôi, cậu sẽ không sao, chuyện gì cũng chẳng xảy ra với cậu.”
“Đại sư, hôm kia là tôi không đúng, hai ngàn này đại sư cứ nhận đi, chờ tôi khỏi bệnh, tôi sẽ tới cảm ơn ngài đàng hoàng.” Triệu Trung Dương đặt hai nghìn tệ xuống, sau đó cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Lúc này, Triệu Chung Dương vừa cầm điện thoại vừa hét lên đầy phấn khích với người hâm mộ trong phòng livestream.
“Lâm đại sư nói tôi không sao, tôi còn có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ.”
“Không phải chỉ là ung thư dạ dày thời kỳ đầu thôi sao, Dương tôi có ngán gì ai. Sau này tôi còn có hai ba cái ngân hàng đầu tư đấy, mấy người ai muốn làm thông gia với Dương tôi, mau tặng lễ vật đi nào.”
…
“Anh Dương, đỉnh của chóp….”
“Anh Dương chiến quá…”
“Nhạc phụ tại thượng, mau nhận hỏa tiễn của con đi.”
…
Người dân xung quanh sững sờ, thằng hề này quả thật rất lạc quan.
Lâm Phàm bất lực lắc đầu, giữ vững tâm thế hiện tại, nếu hắn thực sự có chuyện, ông đây sẽ livestream ăn phân.
Chương 102: Đây là tiên nhân khiêu sao? (1).
Buổi tối, đóng cửa lại.
Lâm Phàm lái chiếc xe Mercedes-Benz miễn phí trong tay dạo một vòng nội thành rồi trở về nhà.
Chiếc xe này rất hợp với Lâm Phàm nhưng chỗ ở của hắn có chút nhỏ hẹp, xem ra hắn cần phải tìm một chỗ khác rộng rãi hơn.
Chiếc Mercedes-Benz dừng ở ngoài sân, thu hút sự chú ý của đám hàng xóm, lão Vương nhà bên cạnh vô cùng ghen tị. Không biết tên nhóc này đạp trúng vận cứt chó gì lại có thể lái được chiếc xe sang như vậy.
Đánh răng rửa mặt xong, nằm trên giường hắn lấy điện thoại di động ra mở WeChat, trong khung chat cô gái tên Hoắc Hàm kia gửi cho hắn cả trăm tin nhắn, cô gái này cũng quá biến thái rồi đi, có điều tinh thần thật đáng khen nha.
“Ông chủ nhỏ, anh mau trả lời tôi đi, anh có tin tôi giết chết anh không.”
“Đói chết tôi rồi, đói chết tôi rồi, còn không ăn bánh kếp tôi thật sự sẽ chết đói đó.”
“Cầu xin anh đó, anh mau nói cho tôi biết, anh đang ở đâu đi.”
…..
Thông tin trên WeChat về cơ bản đều là những thứ như vậy, Lâm Phàm cũng lười trả lời. Hắn chính là nam thần lạnh lùng nào có dễ dàng như vậy nói cho đối phương biết thông tin của mình chứ.
Nhưng mà nghĩ đến bánh kếp, Lâm Phàm chính mình cũng cảm thấy có chút dư vị, hương vị kia đích thực khó nói.
Còn có một tin nhắn WeChat khác được gửi tới từ Trần Hâm Y.
Nhấp mở xem là một vài ảnh sân khấu, mặc trang phục thời kỳ dân quốc, trông rất đẹp mắt.
SpongeBob SquarePants kawaii: “Đại sư, tôi cùng cô bạn thân đã ở trường quay rồi, đây đều là ảnh sân khấu, đẹp chứ.”
Lâm Phàm yên lặng xem hết những tấm ảnh sân khấu rồi chỉ trả lời lại một tin nhắn ngắn gọn.
“Không tệ.”
Trần Hâm Y anh ở cách xa đoàn làm phim nhìn thấy tin nhắn trả lời của đại sư, tự nhiên vô cùng hưng phấn lập tức trả lời: “Đại sư, nếu anh thích sau này tôi sẽ gửi thêm cho anh xem.”
Thế nhưng tin nhắn này lại như đá chìm đáy biển, đại sư không trả lời tin nhắn của cô.
WeChat của Lâm Phàm được đặt ở chế độ im lặng và lúc này anh ta đang theo dõi Weibo.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết lại tăng bao nhiêu fan hâm mộ.
Khi ấn vào xem, Lâm Phàm lập tức vui mừng khi thấy tài khoản đã tăng lên 6 vạn lượt theo dõi, đây là một bước tiến lớn.
Tìm kiếm hot search đã bị thủ tiêu bởi những tin tức mới, trên Internet nơi mặt trời và mặt trăng thay đổi liên tục, hôm nay có lẽ anh rất hot nhưng ngày hôm sau anh lập tức sẽ trở thành người qua đường.
Loại tình huống này không phải là hiếm.
“Nhiều tin nhắn cá nhân (pm) như vậy sao?” Lâm Phàm nghẹn họng nhìn trân trối, hộp thư riêng ×999.
Nhấn mở hộp thư, đủ mọi vấn đề.
Có kẻ tự xưng thầy bói tìm hắn xem số.
Có người hỏi hắn đã có bạn gái chưa.
Có kẻ lại nói hắn là thần côn, tuyên truyền mê tín dị đoan.
Thể loại gì cũng có.
Những vấn đề này, Lâm Phàm đều sẽ không trả lời, nói thế nào đi nữa thì bây giờ hắn cũng là người nổi tiếng nha. Nhưng vì để thu hút càng nhiều khách hàng, Lâm Phàm gửi một tin nhắn.
“Weibo không tiếp nhận xem bói, nếu cần xin mời đến: Lâm đại sư, số 8861, khu phố Vân Lý, thành phố Thượng Hải.”
Ngay sau khi Weibo của Lâm Phàm được đăng tải, liền có không ít người bình luận và một trong số những bình luận trên đã được hàng nghìn lượt like chỉ trong nháy mắt, cái này mẹ nó không phải là quá hack rồi sao.
Nhưng khi thấy tên người bình luận, Lâm Phàm cũng coi như thực sự tin phục.
Thu Đao Chặt Cá: “Chống mê tín dị đoan là trách nhiệm của mỗi người, thần côn mau cút khỏi weibo.” 6785 lượt thích.
Đến cùng là cái quần què gì đang xảy ra với cái tên Thu Đao Chặt Cá này vậy? Mình rốt cuộc đã làm việc gì có lỗi với anh ta mà cái tên chết bầm này ngày nào cũng bôi đen mình, chẳng lẽ bôi đen đến ghiền rồi hay sao?
Lâm Phàm lên mạng tìm kiếm và tìm thấy trang web của cái tên này.
Thu Đao mạng thuỷ quân.
Các hạng mục dịch vụ:
Dịch vụ quảng bá mạng.
Dịch vụ thủy quân mạng.
Tích hợp các dịch vụ tiếp thị mạng.
QQ liên hệ: 137118325.
Bên cạnh còn có một tấm hình một người nặng 300 cân, nụ cười chẳng khác gì đứa trẻ thiểu năng, Lâm Phàm tỉ mỉ nhìn một chút, yên lặng thêm cái QQ này.
Lâm Phàm cũng muốn cùng cái tên này nói chuyện một chút. Hôm nay trời cũng đã tối rồi, anh không mệt nhưng tôi mệt.
Lâm Phàm: “Thu Đao Chặt Cá?”
Không lâu sau, tin nhắn đã được trả lời.
Thu Đao Chặt Cá: “Xin hỏi có chuyện gì? Nếu như muốn quảng bá thì nhấn số 1, muốn thủy quân thì nhấn số 2, muốn tiếp thị nhấn số 3. Còn nếu muốn nói chuyện phiếm, một chữ một đồng, không có tiền xin mời rẽ trái.”
Lúc này ở trong một căn phòng.
Thu Đao Chặt Cá đang mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa nãy, một cô gái đã chủ động liên lạc, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt, trò chuyện, đi ăn cơm. Hơn nữa đối phương còn chủ động gửi một tấm hình, trông dáng dấp này thật sự rất đẹp, khiến trái tim nhỏ bé của anh ta phải đập loạn nhịp.
Mặc dù làm như vậy có chút có lỗi với Manh Manh, nhưng mà Manh Manh cũng đâu có biết, sợ cái gì chứ.
Đúng lúc này, một tin nhắn hiện lên trên QQ.
“Tôi là Lâm đại sư.”
Chương 103: Đây là tiên nhân khiêu sao? (2).
Khi nhìn thấy tin nhắn này, anh ta im lặng một lúc rồi cười lớn. Cơ thể mập mạp của anh ta run lên dữ dội, mười ngón tay giống như xúc xích giăm bông kêu răng rắc.
Thu Đao Chặt Cá: “Ha ha, như thế nào? Là đang lo sợ sao? Đang sợ hãi hửm? Thu Đao tôi đây nói cho anh biết, nếu tôi không có cách nào trấn áp weibo của anh thì từ nay về sau Thu Đao tôi lập tức rút khỏi giới thủy quân.”
Lâm Phàm vốn muốn cùng đối phương trò chuyện tử tế, nhưng đối phương lại tỏ ra quá tự phụ, Lâm Phàm cũng không để tâm ngược lại hắn gửi lại một tin nhắn.
“Bản đại sư xem miễn phí cho anh một quẻ, hôm nay anh gặp xui xẻo chắc rồi.”
Thu Đao: “Cút! Anh mẹ nó mới xui xẻo.”
Chặn luôn không nói nhiều, cái tên rắm thối này còn nghĩ sẽ dọa được tôi sao. Cũng không nhìn thử xem Thu Đao tôi lăn lộn trên mạng xã hội bao nhiêu năm.
Sau đó, Thu Đao Chặt Cá thu dọn một chút, ngắm mình trong gương mỉm cười đầy tự tin.
Thật con mẹ nó đẹp trai.
Tự mê hoặc chính mình.
Lâm Phàm lúc này không còn gì để nói, cái tên Thu Đao Chặt Cá này kiếp trước nhất định là bị mình chém chết nên kiếp này đến đây tìm mình để báo thù đây mà.
“Tốt nhất đừng để tôi thấy anh ngoài đời, bằng không tôi chắc chắn đánh cho anh béo lên bốn trăm cân.” Lâm Phàm tức giận.
Đáng lẽ Weibo của hắn vốn sóng yên biển lặng tràn ngập vô số lời khen ngợi, nhưng đáng tiếc lại bị tên khốn này hắn đầy những bình luận xấu.
Lướt một vòng Weibo xong, Lâm Phàm trực tiếp đi ngủ.
Trong một khách sạn.
Thu Đao Chặt Cá gặp mặt cô gái như ý, hai người dùng bữa và nói chuyện rất vui vẻ. Nhất là khi cô gái nhìn thấy anh chẳng những không có ghét bỏ vì thân hình béo múp của anh, mà còn nói đàn ông mập mạp chút thì sờ mới sướng.
Điều này khiến cho Thu Đao Chặt Cá rất là vui vẻ, cuối cùng cũng gặp được một người phụ nữ ngưỡng mộ anh ta.
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người có thể chỉ là tình một đêm.
Nhưng thân là một xử nam Thu Đao Chặt Cá tuyệt đối sẽ không quên người con gái trước mặt đã xem anh như một người đàn ông thực thụ.
Hắn sẽ nhớ suốt đời.
Trong phòng tắm.
Thu Đao Chặt Cá nhanh chóng tắm rửa, cô gái này cũng thật là tình thú, cô ấy nói muốn thay đồ lót gợi cảm nên bảo anh đi tắm trước.
Mặc cho dòng nước lạnh dội qua người nhưng Thu Đao Chặt Cá cảm thấy lòng mình lại như lửa nóng.
Anh ngân nga một bài hát, rất nhanh đã tắm rửa xong.
Ngay cả đồ lót cũng không mặc, chỉ mặc mỗi áo choàng tắm bước ra.
“y, không phải nói thay đồ lót gợi cảm sao?” Thu Đao nhìn cô gái trước mặt nghi ngờ hỏi.
“Tôi quên mang theo mất rồi.” Cô gái nũng nịu nói.
“Quên mang theo rồi thì thôi vậy, bây giờ người ta cũng có chút lo lắng nha, tôi vẫn là lần đầu, anh phải hướng dẫn cho tôi đó nha.” Thu Đao Chặt Cá đã xem vô số bộ phim nhưng lúc này cũng lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.
Trên giường, Thu Đao nuốt nước bọt, tự tay cởi quần áo của cô gái ngay lúc anh đang cởi áo khoác ngoài, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Một đám đông các lão già lao vào.
Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt ngẩn người: “Các người muốn làm gì?”
Một trong những người đàn ông cao to thô kệch đã lao vào đấm cho Thu Đao Chặt Cá ngã xuống giường.
“Thằng chó chết, mày dám lên giường với vợ tao, chán sống rồi hả.”
“Chồng ơi, anh ta cưỡng hiếp em…….” Cô gái khóc rống lên.
“Tôi…….” Thu Đao Chặt Cá nghệt mặt ra, cái này mẹ nó chính là tiên nhân khiêu sao. Nhưng nhìn thấy những người đàn ông cường tráng này, Thu Đao Chặt Cá trong lòng cũng cảm thấy e sợ.
(Tiên Nhân Khiêu: Ngày xưa, phụ nữ đẹp được dùng làm mồi nhử để gài bẫy đàn ông hám sắc nhằm lừa tiền)
Ba trăm cân thịt giống như bùn nhão nằm bất động trên giường.
…
Sáng sớm, không khí trong lành.
Lâm Phàm đánh răng rửa mặt sạch sẽ, vươn vai một cái, đêm qua hắn ngủ quá xá ngon.
Sau khi ra khỏi cửa, bên ngoài có mấy đứa trẻ vây quanh xe của hắn không ngừng tò mò sờ tới sờ lui.
Các thím kế bên nhắc nhở bọn trẻ chú ý đừng làm hư xe.
Khi Lâm Phàm từ trong sân đi ra, mấy người hàng xóm đã vây quanh hắn: “Tiểu Phàm à, phát tài rồi nha, đây là xe xịn đó!”
“Nào có! Đây là được bạn bè tặng thôi.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Lời này đám hàng xóm sẽ không thèm tin đâu, bạn bè nào có thể hào phóng như vậy chứ? Nếu thật sự có thì hãy cho tôi với một mớ đi.
Trong lòng Lão Vương nhà bên cạnh ghen tị nói: “Cũng không biết là được ai bao nuôi, còn nói cái gì mà bạn bè tặng nữa chứ, ha ha.”
Xe xịn chính là xe xịn, lái rất thoải mái. Trong lòng Lão Vương kia đố kị Lâm Phàm cũng lười tính toán với lão. Ngược lại, hắn còn phải khoe khoang trước mặt lão một chút để làm để lão đau lòng một phen.
Bên trong cửa hàng.
Tạm thời không có ai, khi thấy tình hình trên weibo thì Lâm Phàm như phát nổ.
Cái tên Thu Đao Chặt Cá này lại lên cơn điên gì vậy? Thế mà lại viết hàng trăm nghìn bình luận bôi đen mình chỉ trong một đêm.
“Đồ lừa đảo, đại lừa đảo.”
“Đây chính là một tên thần côn, mọi người tuyệt đối không được tin.”
Chương 104: Bắt Sống Ông Chủ Nhỏ (1).
“Tên thần côn đáng ghét này đã gạt tôi hết mấy vạn.”
Quẻ bói tối qua của hắn chắc chắn 100% là đúng rồi, Lâm Phàm đã sớm tính ra cái tên này chết tiệt này sẽ gặp xui xẻo. Với tình hình hôm nay thì e là chuyện tối qua đã gây ra cho anh ta không ít đả kích.
Có điều là mọi việc không nằm ngoài dự đoán của Lâm Phàm.
Chuyện xảy ra đêm qua là một đòn giáng mạnh mẽ đối với anh ta.
Vốn dĩ anh ta cho rằng đây chỉ là cuộc hẹn với một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không ngờ tới đó vậy mà lại là một cái bẫy “tiên nhân khiêu” và điệu nhảy này phải trả cái giá 3 vạn tệ.
Cuối cùng, Thu Đao Chặt Cá đẩy hết mọi nguyên nhân lên đầu Lâm Phàm.
Vì vậy, anh ta thức cả đêm để vật lộn trên Weibo của Lâm Phàm.
“Ài! Đứa nhỏ này hết thuốc chữa rồi.” Lâm Phàm còn có thể nói gì nữa đây, mặc kệ cho anh ta muốn làm gì thì làm đi, để cho anh ta phát tiết một chút nếu không thì tuyến tiền liệt sẽ vì bị kìm nén quá mức mà sẽ trướng đến nổ tung mất.
Điền Thần Côn nhàn nhã ngồi đó nhìn Lâm Phàm tự lẩm bẩm một mình, cảm thấy thật kỳ quái. Nhưng ông ta cũng đã quen với việc này rồi.
Lúc này, Lâm Phàm đang nghiên cứu cuốn bách khoa toàn thư.
Kiến thức trong cuốn bách khoa toàn thư này được phân ra rất nhiều loại, có kiến thức nhỏ, có kiến thức lớn, điểm Bách Khoa toàn thư hiện tại chỉ có 13 điểm. Muốn tự mình mở mang có chọn lọc thì thực sự là không có khả năng.
A!
Lúc này, Lâm Phàm chợt nảy ra một ý nghĩ, một vài kiến thức lớn có thể lần lượt phân thành các kiến thức nhỏ rồi nhỏ hơn nữa, cái này xem ra cũng có chút thú vị nha.
Ví dụ như thế loại ngôn ngữ, đây vốn là một kiến thức lớn, nhưng khi động não suy nghĩ thì thể loại ngôn ngữ này lại xuất hiện rất nhiều phân nhánh.
Tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Hàn…….
Đằng sau những ngôn ngữ nhỏ này là giá cả niêm yết, cần tiêu hao là 20 điểm điểm Bách Khoa để mở ra kiến thức hiện tại.
Ở thể loại y học.
Có Trung y, Tây y.
Khi mở thêm phân loại về kiến thức Trung y thì nó lại được chia thành vô số chuyên ngành chẳng hạn như dược lý, châm cứu, xoa bóp… Và nhiều kiến thức nhỏ khác, mà những kiến thức này đắt giá hơn nhiều so với ngôn ngữ, nó đòi hỏi tới 100 điểm bách khoa toàn thư.
Lúc này, Lâm Phàm làm không biết chán, liên tiếp bấm mở vào vô số danh mục phân loại để nghiên cứu. Nhưng khi ấn mở vào kiến thức tiên hiệp thì điểm Bách Khoa yêu cầu là một con số mênh mông, đơn giản chính là khiến người ta cay con mắt, không dám mà nhìn thắng.
“Ông chủ nhỏ…….”
Lâm Phàm đang đắm chìm trong biển kiến thức thì đột nhiên hắn bị thu hút bởi giọng nói này.
Cái biệt danh ‘Ông chủ nhỏ’ này đã rất lâu rồi không dùng đến.
“Đúng thật là Ông chủ nhỏ.”
Trên con phố bên ngoài cửa hàng, một cô gái ăn mặc trẻ trung vốn dĩ tới đây để dạo phố nhưng khi ánh mắt lướt qua một cửa hàng thì cô ta lập tức nhìn không rời mắt.
Trong tiệm, người thanh niên nằm ở trên ghế kia còn không phải chính là ông chủ nhỏ mà cô đang cực khổ tìm kiếm bấy lâu nay hay sao.
Hoắc Hàm lúc này xúc động, lập tức chạy vào trong cửa hàng, hai tay chống ở trên bàn, cặp bưởi căng tròn trước ngực lắc lư lên xuống không ngừng.
“Ông chủ nhỏ, tôi tìm được anh rồi! Tại sao anh lại không trả lời tin nhắn của tôi vậy?” Giờ phút này Hoắc Hàm nổi giận đùng đùng, giống như một con mèo giận dữ tóc tai cũng sắp dựng đứng hết cả lên.
“Anh nói xem, anh còn có lương tâm nữa hay không? Anh đã cướp lấy trái tim của người ta rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi người ta. Anh nói xem anh có phải là đàn ông nữa không hả?” Hoắc Hàm không ngừng oán trách.
Điền Thần Côn nghe những lời này trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, lại là một đại mỹ nữ.
Hơn nữa nghe qua thì có vẻ như còn bị tên nhóc này bán bơ.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Hoắc Hàm, cô gái này cũng quá mãnh liệt rồi, Không ngờ hắn lại gặp phải cô ta.
“Dừng lại! Cô muốn làm gì?” Lâm Phàm hỏi.
“Tôi muốn ăn bánh kếp!” Hoắc Hàm không hề do dự nói.
Lâm Phàm xòe bàn tay: “Cô xem! Hiện tại tôi đã đổi nghề rồi, không còn bán bánh kếp nữa. Hay là để tôi xem cho cô một quẻ nhé?”
“Ông chủ nhỏ, tay nghề của anh tốt như vậy, tại sao lại đổi nghề chứ? Không thì anh làm cho tôi một cái bánh kếp thì tôi sẽ đến xem bói, có được không?” Hoắc Hàm nói.
Cô đã bị giày vò mấy ngày nay, cảm thấy cuộc sống của mình thật trống rỗng trong những ngày không có bánh kếp.
“Người đẹp à, tôi thật sự đổi nghề rồi.” Lâm Phàm quả quyết nói.
“Ông chủ nhỏ, anh rốt cuộc là muốn thế nào mới chịu làm bánh kếp cho tôi đây.” Hoắc Hàm hỏi, hôm nay gặp ông chủ nhỏ dù thế nào đi nữa cũng không thể dễ dàng buông tha cho anh ta được.
Không ăn được bánh kếp, thề không bỏ cuộc.
Lâm Phàm lúc này thật đúng là không biết nên nói gì, nên nói cô ta quá mãnh liệt hay nên nói là ngang ngược đây, nhất thời hắn cũng bó tay chẳng biết phải xử lý như thế nào.
Đúng lúc này, một đám dân chúng vây quanh.
Chương 105: Bắt Sống Ông Chủ Nhỏ (2).
Điền Thần Côn lập tức ra ngoài bắt đầu lại phát thẻ số.
“Lâm đại sư, bọn tôi tới rồi, hôm nay dù thế nào thì cũng phải rút trúng tôi nha.”
“Đợi lát nữa ai rút thăm được thì tôi sẽ mua lại với giá 300 tệ.”
“Ha ha, 300 tệ mà nghĩ muốn mua, ông cũng quá xem thường trình độ của Lâm đại sư rồi đó.”
…..
“Người đẹp, cô xem việc làm ăn của tôi rất bận rộn. Tôi thật sự không thể làm bánh kếp cho cô được.” Lâm Phàm chỉ ra bên ngoài nói.
Hoắc Hàm mắt chữ a miệng chữ o nhìn đám người ở bên ngoài, đây cũng quá là lừa người đi, một cửa hàng xem bói lại còn phải xếp hàng để nhận số.
Lúc này Hoắc Hàm chìm vào im lặng, sau đó liếc mắt nhìn ông chủ nhỏ một cái rồi đi ra ngoài cửa.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu rời đi.
Nhưng mà Lâm Phàm không biết được rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
“Ông chủ nhỏ đáng ghét, tôi nhất định muốn anh phải tiếp tục làm bánh kếp. Mặc dù làm bánh kếp sẽ khiến cho anh không tìm được bạn gái nhưng nếu hầu hạ tốt cho dạ dày của bảo bối tôi thì tôi cũng không ngại cho anh cơ hội theo đuổi đâu nha.”
Không lâu sau, Hoắc Hàm trở lại công ty, cô cầm điện thoại di động nhấn vào một nhóm chat.
Nhóm chat tên: Tìm ông chủ nhỏ.
Nhân số: 200.
Hoắc Hàm: “Tôi đã tìm thấy ông chủ nhỏ.”
Ban đâu nhóm chết không một người nói chuyện, bây giờ lại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Thị dân phố 1: “Ở nơi nào? Ông chủ nhỏ đi nơi nào bày sạp rồi?”
Thị dân phố 2: “Ông chủ nhỏ khiến chúng ta tìm thật là cực khổ nha, kể từ sau ngày đó giống như là đã mất tích luôn vậy.”
Thị dân 3: “Chủ nhóm xinh đẹp à, ông chủ nhỏ đến cùng là đang ở đâu vậy? Đã lâu tôi không được ăn bánh kếp của ông chủ nhỏ rồi, tôi thực sự chịu hết nổi rồi đó.”
Hoắc Hàm: “Tôi gặp ông chủ nhỏ trên phố Vân Lý nhưng mà ông chủ nhỏ đã đổi nghề rồi. Bây giờ anh ta làm nghề bói toán, cho dù tôi cầu xin ra sao thì anh ta cũng không chịu đồng ý làm bánh cho tôi.”
Thị dân 4: “Cái đệch! ông chủ nhỏ vậy mà lại đi xem bói sao? Như vậy sao được chứ, mọi người cần phải đưa anh ấy về chính đạo, không thể để anh ấy lầm đường lạc lối được nữa.”
Thị dân 5: “Tôi đề nghị mọi người tập hợp, mang ông chủ kéo trở về đi.”
Hoắc Hàm: “Tôi tán thành! Người đông sức mạnh lớn, vì bánh kếp của chúng ta, chúng ta nhất định phải chủ động xuất kích. Bây giờ tôi phân công nhiệm vụ, mọi người phối hợp một chút.”
“Không thành vấn đề! Mọi chuyện nghe theo sự chỉ huy của chủ nhóm, vì bánh kếp, chúng ta phải chiến đấu đến cùng.”
“Quyết tâm bắt sống ông chủ nhỏ về, để anh ấy quay lại chính đạo.”
“Cố lên!”
“Nhiệm vụ lần này mang tên: Bắt sống ông chủ nhỏ.”
Mà lúc này, Lâm Phàm đang nhàn nhã uống trà và rất chỉ là hưởng thụ.
Tuyệt nhiên vẫn chưa biết chuyện lớn sắp xảy ra.
“Đại sư, cậu quả thật là thần thông.” Một ông già khâm phục nói.
“Chỉ cần giữ tâm thái bình thường, việc to hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, trở về khuyên nhủ con trai ông hãy bình tĩnh thì sắp tới mọi chuyện sẽ có chuyển biến.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.” Ông lão thả xuống vài tờ tiền rồi hài lòng rời đi.
Ra tới cửa, ông lão giơ ngón cái lên với những người dân xung quanh nói: “Lâm đại sư đúng là Lâm đại sư! Chuyện gì tôi cũng chưa nói mà cậu ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu, thật phục sát đất.”
“Ngài quả là may mắn”
Đám thị dân xếp hàng ngưỡng mộ nói.
Đồng thời lòng tin tưởng vào trình độ của Lâm đại sư càng thêm vững chắc.
Đến đây xem bói, nói cái nào trúng cái đó, quả nhiên thần thông hơn người.
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà, nét mặt nhàn nhã: “Tiếp theo, số 33.”
Mỗi ngày đều cố định số người vì thế Lâm Phàm vô cùng thảnh thơi, một chút cảm giác mệt nhọc cũng đều không có. Thậm chí hắn còn nghĩ nếu cứ làm việc như thế này cả đời thì kể ra cũng tốt.
Tuy nhiên cái ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua nhất thời mà thôi.
“Số 33! Là tôi, tôi được chọn trúng rồi.” Một chàng trai trẻ tuổi la lên đầy phấn khích trong đám thị dân đang xếp hàng.
Chàng trai này đã phỏng vấn rất nhiều công ty, nhưng đều bị từ chối khiến cậu ta dần mất niềm tin vào tương lai, sau này nghe nói ‘Lâm đại sư’ bói rất chuẩn nên đã ở đây xếp hàng suốt ba ngày liền.
“Chàng trai trẻ, bán thẻ số cho tôi, tôi sẽ trả cậu 1,000 tệ.” Một ông chủ người địa phương lập tức hét lên.
“Không bán!” Chàng trai trẻ nắm chặt thẻ số trong tay, chuyện này liên quan đến tương lai của cậu ta, 1,000 tệ mà nghĩ có thể khiến cậu ta đem cơ hộ của mình đi bán sao? Nằm mơ còn dễ hơn đấy.
Chàng trai lần này đến để bói sự nghiệp nhưng khi Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng thì bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào truyền đến.
Tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng la hét inh ôi ầm trời.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Phàm có chút ngạc nhiên: “Thần côn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Có cửa hàng nào mới khai trương hả?”
“Không phải đâu! Hình như đây là đang nhắm về phía chúng ta.” Điền Thần Côn liếc nhìn rồi kinh ngạc nói.
Nhắm về phía chúng ta tới?
Chương 106: Bất cứ khi nào cũng có thể bị làm khiên đỡ.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ một lúc, gần đây dường như hắn không hề làm ra chuyện gì lớn, cũng không oán trời trách người chuyện gì sao lại gây nên náo nhiệt thế này kia chứ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên khiến cho Lâm Phàm chết lặng.
“Ông chủ nhỏ ở đây…….”
Không cần phải nói nhiều, chỉ với ba chữ ‘Ông chủ nhỏ’ này thì Lâm Phàm đã hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.
“Đại sư, còn có thể xem bói không?” Chàng trai hoang mang hỏi.
“Chờ chút, tôi e là có chút chuyện.” Lâm Phàm nói, sau đó đứng lên dừng ở cửa.
Khi nhìn thấy nhóm người trước mặt, hắn lộ rõ vẻ sững sờ.
Toàn bộ các chủ cửa hàng xung quanh đều tụ tập trước cửa.
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế? Tại sao gần đây phố Vân Lý lại trở nên náo nhiệt như vậy?” Ông chủ tiệm giày khó hiểu.
“Hình như lại là hướng về phía cửa hàng của Lâm đại sư đấy!” Ông chủ tiệm trà sữa nói.
“Cái tên Lâm đại sư này đến cùng có lai lịch ra sao? Mà luôn gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
…..
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, bọn họ hoàn toàn đã bị vị ‘Lâm đại sư’ này thuyết phục. Từ lúc cửa hàng của hắn khai trương đến bây giờ còn chưa tới nửa tháng mà đã khiến cho gà bay chó sủa như vậy, quả là lợi hại.
Điền Thần Côn bị tình huống này làm cho hoảng sợ nói: “Nhóc con, cậu lại gây ra chuyện gì nữa rồi?”
“Ông nói xem tôi có thể làm ra cái gì được đây?” Lâm Phàm hỏi ngược lại.
“Vậy thì cái này…….” Điền Thần Côn chỉ vào đám người kia lời còn chưa kịp nói xong liền bị khí thế trước mắt làm cho kinh hãi.
“Ông chủ nhỏ, bọn tôi thật không dễ dàng gì mới tìm được anh nha.” Một người đàn ông trung niên nói.
“Ông chủ nhỏ, anh không biết đâu, từ sau khi anh nghỉ bán bánh, trong khoảng thời gian này bọn tôi đã bị dày vò không ít. So với bánh kếp do đích thân anh làm thì những quầy hàng bánh kếp ven đường kia đều dở như cớt.”
“Vợ tôi ngày nào cũng không ngừng nhắc tới bánh kếp của ông chủ nhỏ.”
Trong lúc đám người mồm năm miệng mười vẫn đang lải nhải thì bên này, Lâm Phàm chớp chớp mắt vẻ mặt bối rối.
Cái quần què gì đây, trên đời nào có chuyện như vậy chứ.
Không phải chỉ là bánh kếp thôi sao? Có cần thiết phải huy động nhiều người tới bao vây hắn như vậy hay không?
Xem!
Đến xe bánh kếp cũng được đẩy đến tận đây, cái này là tìm ở đâu ra vậy hả trời?
Lâm Phàm không biết rằng có một số khách hàng trung thành của bánh kếp vì để được ăn bánh ngay trong ngày liền gốp vốn để đi tìm những người bán hàng rong và mua lại công cụ của họ.
Nếu như Lâm Phàm mà biết thì hắn nhất định sẽ phun ra một ngụm máu. Chỉ vì một cái bánh kếp mà có cần phải làm đến mức long trời nở đất như vậy không?
Nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách Lâm Phàm đã quá xem thường sức hút của những chiếc bánh kếp đó.
Kiến thức của cuốn bách khoa toàn thư này có thể đơn giản như vậy sao?
Món bánh kếp này có thể nói là ngon nhất quả đất, ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Hoắc Hàm đứng ở trong đám người, việc mà cô ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi.
Hi vọng có thể dùng quyết tâm của số đông để làm ông chủ nhỏ cảm động mà quay về con đường đúng đắn, tiếp tục bán bánh kếp.
“Mọi người, xin hãy im lặng.” Lâm Phàm hết cách nên đành phải chậm rãi loại bỏ ý định của bọn họ.
Lúc này, những người thị dân đang chờ Lâm đại sư xem bói cũng cảm thấy bối rối.
Lâm đại sư không phải chỉ là một thầy bói thôi sao? Từ khi nào lại gặp rắc rối với bánh kếp chứ?
Hơn nữa cái đám người chết tiệt này không phải là chạy tới nhầm chỗ rồi chứ? Chỉ là bánh kếp thôi mà? Có cần phải làm quá lên như vậy không?
“Bây giờ tôi đã đổi nghề rồi và không còn bán bánh kếp nữa. Xin mọi người hãy thông cảm.” Lâm Phàm giải thích.
Những thị dân đang chờ bánh kếp nghe ông chủ nhỏ nói như vậy thì sao có thể chấp nhận được.
“Ông chủ nhỏ, bánh kếp của anh thật sự rất ngon, nếu anh tăng giá cho dù là 100 tệ thì bọn tôi cũng đồng ý mua.”
“Đúng vậy đó, xem bói thì có triển vọng gì chứ? sao có thể tốt bằng bán bánh kếp được chứ.”
“Ông chủ nhỏ, anh tuyệt đối đừng lầm đường lạc lối, làm bánh kếp mới là nghề chính của anh, làm sao mà anh có thể nói bỏ liền bỏ như vậy được?”
Đám thị dân thuộc tiểu đội bánh kếp hết lời khuyên bảo.
Thế nhưng đối với những người đang chờ Lâm đại sư xem bói mà nói thì chẳng hề vui.
“Các người đang làm cái quái gì vậy? Lâm đại sư là thiên tài học thức, các người muốn ăn bánh kếp thì đi chỗ khác mua không phải là được rồi sao?”
“Đúng đó! Bánh kếp thì có triển vọng cái khỉ gì? Lâm đại sư bây giờ chính là đại sư, các người mau cút đi, đừng cản trở việc xem bói của bọn tôi.”
“Lâm đại sư người ta cũng đã nói sẽ không làm bánh kếp nữa, đám người các người sao còn gây khó dễ cho người ta như vậy.”
“Ăn hàng thì mỗi năm đều có, hôm nay còn lại nhiều như vậy, chưa từng thấy kiểu như các người.”
Những thị dân chờ Lâm Phàm xem bói đều đã hết kiên nhẫn, bán bánh kếp thì có triển vọng khỉ gió gì?
Hãy nhìn xem, hiện tại Lâm đại sư tiếng tăm lẫy lừng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến gặp Lâm đại sư để xem bói.
Chương 107: Có cần làm quá như vậy không? (1).
Một vài chàng trai, cô gái đang đi dạo trên phố Vân Lý nhìn thấy cảnh tượng kỳ là trước mắt bèn lấy điện thoại di động ra quay video.
“Trên thế gian này chuyện kì lạ gì cũng có, một vị thầy bói vậy mà lại cùng bánh kếp có liên quan.”
Một chàng trai không tin vào mấy thứ mê tín dị đoan vừa cười vừa nói.
“Ầy! Nhìn xem! Bây giờ thật giả lẫn lộn, đây có lẽ cũng chỉ là một trong những vô số các thủ đoạn bịp bợm mới mà thôi.”
“Chúng ta mau ghi hình lại rồi đăng lên mạng đi.”
…..
Lâm Phàm lúc này cũng bó tay hết cách.
“Nhóc con, tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách giải quyết đi, mùi thuốc súng toả ra tràn lan cả rồi này.” Điền Thần Côn thì thầm nói.
“Tôi cũng thấy vậy.” Lâm Phàm gật đầu nói. Nếu giải quyết không tốt nói không chừng khả năng hai bên sẽ lao vào đánh nhau một trận mất.
“Ê, cái người này nói chuyện kiểu gì vậy? Ông chủ nhỏ người ta tuổi đời còn trẻ vậy mà lại bị đám người mê tín dị đoan các người kéo chân, về sau càng làm càng sai các người kêu ông chủ nhỏ phải làm sao đây!” Một người đàn ông vạm vỡ quát.
Anh ta là khách hàng trung thành của món bánh kếp, ngoại trừ mùi vị bánh kếp của ông chủ nhỏ, những chỗ khác đều cắn một miếng thì đã phải nôn ra, thật là sỉ nhục mùi vị mà ông chủ nhỏ để lại trong lòng bọn họ.
“Bánh kếp thì có thể có tương lai gì? Lâm đại sư đây chính là chân tài thực học, tính đâu chuẩn đó. Các người đến từ đâu thì nhanh nhanh quay trở lại nơi đó đi, đừng có làm chậm trễ Lâm đại sư xem bói!” Đại đội thị dân xem bói trả lời.
“Mấy người các người mới phải nên đi đó! Các người từng ăn bánh kếp của ông chủ nhỏ chưa? Chưa từng ăn thì đừng có lên tiếng, đây là mỹ vị có thể vươn tầm quốc tế đấy!”
“Lại còn vươn tầm ra quốc tế? Lừa ai vậy? Bên đường có nhiều quán bánh kếp như vậy đã có chỗ nào vươn tầm quốc tế chưa?”
“Không tin đúng không?”
“Tôi đúng là thật sự không tin!”
…..
Đây đều là chuyện quái quỷ gì vậy?
Đừng nói Điền Thần Côn, ngay cả Lâm Phàm cũng cảm thấy thế giới này trở nên có chút đáng sợ rồi.
Với tình hình hiện tại, nếu không ngăn lại hai bên rất có khả năng từ xung đột bằng lời nói biến thành xung đột bằng vũ lực mất, tới mức đó thật thì vui cả làng luôn.
Lên tiêu đề tin tức là chuyện đơn giản, ngay cả tên của tiêu đề cũng nghĩ xong hết rồi.
‘Bàn luận về tầm quan trọng của bánh kếp và bói toán, một lời không hợp thì nổ ra xung đột.’
Lâm Phàm có chút xúc động, đôi khi con người mà quá xuất sắc cũng là một cái tội.
“Mọi người yên lặng.” Lúc này Hoắc Hàm mới đứng dậy, cho dù là một cô gái nhỏ nhưng cũng rất có uy nghiêm, chỉ một câu nói thôi là tiểu đội bánh kếp lập tức yên lặng.
Chủ nhóm đã lên tiếng, sao họ có thể không nghe.
“Ông chủ nhỏ, làm ơn đi chúng tôi đều là những người hâm mộ trung thành của anh, anh có thể tiếp tục bán bánh kếp được không?” Hoắc Hàm làm nũng nói, giống như đang cố gắng khiến ông chủ nhỏ hồi tâm chuyển ý.
Các thành viên đội bánh kếp cũng cười thầm trong lòng.
Chủ nhóm đã đích thân ra tay còn không thắng được chắc?
Chủ nhóm chính là một mỹ nữ đó nha, ông chủ nhỏ này lại tràn đầy nhựa sống nên nhất định sẽ phải mềm lòng thôi.
“Không được! Bán bánh kếp không có tương lai đâu! Đại sư, anh không thể nghe lời cô ấy được!” Lúc này, từ trong tiểu đội bói toán một mỹ nữ khác bước ra, mặc dù dung mạo của cô gái xinh đẹp này kém hơn Hoắc Hàm một chút. Thế nhưng thân hình và khí chất của cô ấy khiến bao trái tim đàn ông cũng phải loạn nhịp.
Đối với các thành viên của đội bánh kếp mà nói, đội bói toán có thể xuất ra một người như vậy cũng đã là một đối thủ nặng ký, không biết chủ nhóm có thể trấn áp được đối phương hay không.
Cả hai bên đều đã phái ra đại diện rất có thực lực.
Nhìn hai mỹ nữ trước mặt, Điền Thần Côn không khỏi nuốt nước miếng, thật xinh đẹp a.
Lâm Phàm nghe mà nhức cái đầu rồi đấy!
“Cô còn nhỏ tuổi như vậy sao có thể tin mấy cái việc mê tín này? Bánh kếp ông chủ nhỏ làm có thể nói là mỹ vị nhân gian. Cô có biết là cô đang giết chết một nhà ẩm thực gia hàng đầu từ trong trứng nước hay không hả?!!” Hoắc Hàm hai tay chống nạnh tranh luận với đối phương.
“Hứ, đại sư đây là một thần toán đó cô có biết không. Chỉ cần có đại sư chỉ điểm nhân sinh giống như có một ngọn hải đăng dẫn đường, dẫn dắt chúng ta tiến lên phía trước!!!” Mỹ nữ kia phản bác.
…..
Tất cả quần chúng chứng kiến đều sửng sốt, mỗi người đều ngơ luôn rồi.
Tình huống này có chút không thật rồi nha?? Một người là thầy bói sao lại liên quan đến làm bánh kếp?
Tuy nhiên những chủ cửa hàng lại phục sát đất.
Đại sư đúng là đại sư, quả nhiên là lợi hại!
“Đều im lặng hết cho tôi.” Lâm Phàm đứng giữa hai bên, nếu chuyện này không được giải quyết hắn thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nữa.
“Các người để tôi suy nghĩ một chút đã”
Đối với chuyện này, Lâm Phàm bắt buộc phải nghĩ ra một biện pháp đối phó hoàn hảo.
Hiện tại, nhiệm vụ thần toán vẫn chưa hoàn thành, chắc chắn không thể bỏ cuộc được.
Chẳng qua, ma thuật của những chiếc bánh kếp cũng quá mạnh, vậy mà lại gây ra loại tình huống không thể xảy ra như vậy.
Đã bao giờ thấy hàng trăm người ăn bánh kếp đoàn kết cùng nhau thuyết phục ông chủ đổi nghề chưa?
Chuyện này, đặt ở toàn thế giới cũng chưa từng xảy ra bao giờ!!!.
Nếu như để người ngoại quốc nhìn thấy, tuyệt đối sẽ phải kinh ngạc một trận…….
“Thật là một quốc gia thần kỳ và vĩ đại!!!”
Đúng lúc này, Lâm Phàm linh quang chợt lóe, nghĩ tới một biện pháp hay.
“Đợi chút!”
Mọi người không biết ông chủ nhỏ định làm gì, nhưng họ thấy Lâm Phàm đi vào một cửa hàng in ấn, sau khoảng mười phút thì hắn cầm một tờ giấy lớn trong tay bước ra.
Lâm Phàm nghĩ kỹ rồi.
Đã muốn ăn bánh kếp thì phải nắm được kiến thức về bánh kếp, nếu có thể nâng cao điểm bách khoa vậy thì không còn gì tốt bằng.
Chương 108: Có cần làm quá như vậy không? (2).
Lâm Phàm đưa tờ giấy này cho Điền Thần Côn, để ông dán lên tường.
“Bỏ nghề bói toán là chuyện không thể, nhưng mọi người đã nhiệt tình thế thì tôi cũng không thể không làm gì. Đây là bách khoa toàn thư về kiến thức làm bánh, chỉ cần đủ kiến thức để hiểu thì sẽ được ưu tiên lấy bánh do chính tay tôi làm. Cái này không hạn chế số lượng nhưng mỗi người chỉ có một cơ hội.”
“Sau đó mỗi ngày số lượng giới hạn mười phần, lấy bốc thăm số làm nguyên tắc, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi nếu như các người không đồng ý vậy thì tôi cũng hết cách.” Lâm Phàm nói.
“Mười phần! mặc dù ít một chút nhưng có còn hơn không.”
“Chuyện tìm hiểu tri thức này là tình huống gì nữa? Tôi thực tò mò nha.”
…..
“Ông chủ nhỏ, anh thật tốt quá đi!!!” Hoắc Hàm kích động đến suýt chút nữa nhào vào trong lòng Lâm Phàm.
Đối với Hoắc Hàm mà nói, đây chính là một loại chiến thắng, cuối cùng bọn họ cũng dùng hành động của mình để cảm hóa được ông chủ nhỏ. Tuy rằng số lượng có hạn nhưng cũng đủ để có cơ hội tiếp tục ăn món ngon trên đời rồi.
Sau đó, Lâm Phàm tiếp tục bói toán cho mọi người, còn bên kia những người đang chờ bánh kếp thì nhìn nội dung trên tường.
Có người nhíu mày, không hiểu lắm.
Có người thì bỗng nhiên giác ngộ, như thế họ hiểu rất rõ nó.
Đương khi tiếp tục xem bói, những người không liên quan cũng tò mò đứng chờ muốn xem người làm bánh kếp này có gì hấp dẫn mà cư nhiên có nhiều người phát cuồng như vậy thật sự là kỳ lạ.
Trong lúc Lâm Phàm tiếp tục xem bói, những người không được chọn cũng tò mò đứng chờ. Bọn họ muốn xem cái bánh kếp này có gì hấp dẫn, vậy mà lại khiến cho nhiều người phát cuồng như vậy.
…..
“Điểm bách khoa +1”
“Điểm bách khoa +1”
…….
Trong chốc lát, điểm bách khoa toàn thư tăng lên 10 điểm, vì vậy hiện tại đã có 23 điểm bách khoa toàn thư.
Quả nhiên…
Sử dụng phương pháp này sẽ làm cho những người này càng tận tâm tìm hiểu kiến thức hơn.
Tuy nhiên, nhiều người như vậy nhưng điểm bách khoa chỉ tăng có mười điểm, rất có khả năng có một số người chưa có hiểu hết.
Xem bói cho 20 người rất nhanh thì kết thúc, Lâm Phàm đứng trước gian hàng bánh kếp.
“Cậu…….”
“Còn có cô ấy…”
“Tổng cộng có mười người, những người đã hiểu nội dung trên tờ đơn này, có thể ưu tiên cầm bánh kếp trước.” Lâm Phàm nói.
“Quả nhiên, tôi đã thành công rồi.” Hoắc Hàm được xướng tên thì vô cùng kích động, vừa rồi nhìn nội dung trên tường kia cô lập tức cảm thấy đầu mình có chút nhưng nhức.
Nhưng để ăn được những chiếc bánh kếp ngon lành cũng đành phải nhẫn nại, so với công việc còn muốn nghiêm túc hơn, từng chút lĩnh ngộ từng chữ một cuối cùng trời không phụ người có lòng bản thân đã được chọn.
“Ông chủ nhỏ, anh làm sao biết được bọn họ có lĩnh ngộ ra hay không?” Người không được chọn thất vọng nói.
Lâm Phàm cười cười, tiếp đó chỉ chỉ đầu ngón tay: “Lâm đại sư, tôi tính ra được…”
Mọi người: “…”
Cái bánh kếp đầu tiên được lấy ra khỏi lò, Hoắc Hàm hài lòng nhìn đồ ăn trong tay tựa hồ không nỡ nếm thử, lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Cuối cùng cũng được ăn lại bánh kếp của ông chủ nhỏ rồi.” Hoắc Hàm ngửi thấy mùi này liền cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô gái lúc nãy đối đầu với Hoắc Hàm khinh bỉ nói: “Chỉ một cái bánh kếp có thể khiến cô thành ra thế này sao, thật là…”
“Nào, cắn một miếng đi tôi không ghét bỏ nước miếng của cô đâu.” Hoắc Hàm tất nhiên là tiếc chiếc bánh kếp trên tay nhưng cô nghĩ ra một cách hay.
Đó chính là để cho cô gái này biết sự lợi hại của bánh kếp do ông chủ nhỏ làm ra, sau đó để cô ta muốn ăn cũng không có mà ăn, đến lúc đó e rằng sẽ rất đẹp mặt nha.
“Ha ha, được thôi.” Cô gái khinh thường cắn một miếng, sau đó lộ ra vẻ mặt nuốt không trôi.
Nhưng khi thật sự cắn một miếng bánh kếp, nét mặt của cô gái thay đổi ngay lập tức.
Hoắc Hàm lập tức lấy lại bánh kếp trong tay, hai mắt cười cong thành vầng trăng sáng.
Lúc này, em gái vừa mới chán ghét đang cảm thấy vị giác của mình như bị một cơn sóng lớn cuốn trôi.
Một mùi thơm khó tả lan tỏa trong miệng.
Với cô gái, cả người như đang lắc lư trên một lớp da giòn khổng lồ, mỗi một chỗ đều cũng tràn ngập hương vị khó quên ấy.
“Đây…….”
Trong nháy mắt, cô gái đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Cái hương vị này, mùi vị này, cảm giác này.
Chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi…
Mỹ vị nhân gian, đây thực sự là mỹ vị nhân gian.
“Cho tôi thêm miếng nữa…” Cô gái nuốt nước bọt, thậm chí quên mất lúc nãy mình đã nói gì.
Hoắc Hàm cầm bánh kếp trong tay, hài lòng cắn một ngụm lớn. Cô gái kia nhìn thấy Hoắc Hàm cắn một miếng bánh kếp, cảm giác cái bánh kếp giống như là một tác phẩm nghệ thuật, vị giác của cô thật sự là không chịu nổi.
“Không cho.” Hoắc Hàm mãn nguyện hưởng thụ, sau đó xoay người rời đi.
“Không… Tôi muốn xếp hàng, tôi muốn ăn bánh kếp, cái mùi vị này thật sự là quá ngon.” Cô gái chịu không nổi nữa mà thốt lên.
Những người không được chọn để xem bói cũng ngây ngẩn trong giây lát khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt.
“Thật hay giả vậy, biểu hiện này cũng hơi quá rồi đó…”
Những điều xảy ra sau đó còn khiến họ càng ngạc nhiên hơn, đó chính là những người ăn bánh kếp khác cũng có biểu hiện y như vậy, cứ như bị quỷ ám, biểu cảm của họ thậm chí còn bá đạo hơn cả diễn viên.
“Ngon quá, ngon thật.”
“Nhịn nhiều ngày như vậy, cuối cùng tôi cũng được ăn chiếc bánh kếp mà mình hằng mơ ước.”
“Nếu sau này không được ăn nữa thì nhân sinh còn gì thú vị đây?”
Thậm chí, có người đã rơi nước mắt vì xúc động.
Những người vây xem ca thán trong lòng.
“Có cần làm quá như vậy không?!!”
Chương 109: Một số minh tinh xin hãy tự trọng (1).
Tối đó.
Có một tài khoản Weibo âm thầm lên top xu hướng tìm kiếm.
Chủ nhân của bài đăng này là của một bạn trẻ bình thường không nổi tiếng trên Weibo, nhưng khi tiêu đề có nhắc đến Lâm đại sư thì nó đã thu hút được nhiều sự chú ý.
Tiêu đề: “Những chiếc bánh kếp kỳ diệu được làm bởi Lâm đại sư, và màn biểu diễn của quần chúng xung quanh có thể sánh ngang tầm với ảnh đế đoạt giải Oscar.”
Một đoạn video nhỏ dài 5 phút chỉ trong 1 ngày đã đạt đến 700 nghìn lượt xem và 800 nghìn bình luận.
Steven0625: “Thú vị thật đấy! Một thầy bói cũng có thể bán bánh kếp. Anh ta đã thuê đám quần chúng này bao nhiêu tiền vậy? Diễn xuất cũng rất chân thực cảm giác không hề khoa trương chút nào, tôi cũng muốn thuê một nhóm như vậy.”
Gió Cầu Dạ Bạc: “Đây không phải là Lâm Đại Sư gần đây rất nổi tiếng hay sao? Xem ra sau khi độ hot bị giảm thì hắn lại bắt đầu nghĩ cách thổi phồng bản thân, thật sự rất bá đạo.”
Nick của Hạt Mao: “Ông đây chính là con Tôm Bì Bì trong đám quần chúng đây, màn biểu diễn của mấy ông chú bà thím này còn lợi hại hơn so với tôi nữa, xem ra phải hỏi thử cái đám người này thuộc công ty biểu diễn nào mới được.”
Hầu hết cư dân mạng đều coi đây là một trò đùa, chỉ có ai ngu mới tin vào chuyện này.
Bản Vô Ái? Nại Hà: “Cái quái gì mà quá lên thế này? Ăn có cái bánh kếp thôi mà làm quá lên như vậy, cảm giác cứ như trong phim ông chủ nhỏ Trung Hoa, sau khi ăn xong sẽ tỏa ra ánh sáng không bằng, các người sao không bay hẳn lên trời luôn đi.”
Chuyên Gia Câu Cá Toán Nê Điếu: “Mọi người đừng phải tin! Lâm đại sư thật sự rất chuẩn đó. Hôm nay tôi có ăn cái bánh kếp đó, hương vị thật sự rất ngon. Nếu không ăn thử một lần thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được cảm giác đánh thức vị giác là như thế nào đâu, tôi mê mất rồi ngày mai phải dậy sớm xếp hàng mới được.”
Gió Cầu Dạ Bạc trả lời Chuyên Gia Câu Cá Toán Nê Điếu: “Này người bạn quần chúng, cậu đừng diễn nữa nếu không cậu sẽ chết với tôi đó, lại còn vị giác cái khỉ mốc gì? Làm màu thì có.”
Vương Tiểu Sửu A: “Mọi người đừng không tin! Chuyên Gia Câu Cá Toán Nê Điếu nói đúng đó, Lâm đại sư thật sự rất lợi hại, bói rất chuẩn hơn nữa bánh kếp này dù tôi chưa từng ăn qua nhưng hôm nay tôi có mặt tại hiện trường, mùi hương thật sự không có gì để nói.”
Không lâu sau đó, các bình luận trên bài đăng này bắt đầu nổ ra tranh cãi, 1/3 số người tin, 1/3 số người không tin, phần còn lại thuộc phe trung lập.
Lúc này Lâm Phàm đang ở nhà lướt Weibo, khi thấy mình lại xuất hiện trên hot search thì vẻ mặt rất bình thường, không hề kinh ngạc chút nào.
Có rất nhiều bình luận của cư dân mạng trên Weibo của hắn, có đủ loại câu hỏi kỳ quái.
Mấy ngày qua quả thật đã khiến cho Lâm Phàm nếm trải được thế nào vị ngọt của cuộc sống.
Chỉ trong vài ngày, thu nhập của hắn đã đạt đến con số kinh hoàng 7 vạn tệ. Lâm Phàm trước đây nào dám mơ tưởng điều này. Thế nhưng kể từ khi hắn có được bách khoa toàn thư thì mọi thứ đều thay đổi đến chóng mặt.
Tiếp tục bán bánh kếp cũng khá thú vị, điểm bách khoa toàn thư tăng lên rất nhiều.
Trước đây lúc bán bánh kếp, những thị dân đó không hề lắng nghe lời giải thích của hắn.
Còn bây giờ đã có bảng quảng cáo, số lượng ít, có yêu cầu, muốn ăn thì phải thật sự nghiêm túc tìm hiểu kiến thức này.
Chỉ cần tích lũy đủ kiến thức về bánh kếp thì có thể mở mang thêm thật nhiều phân loại kiến thức khác. Đến lúc đó….. hehe, không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Lâm Phàm đã đăng một bài đăng trên Weibo.
“Bói toán là nghề chính, bán bánh kếp là nghề phụ. Nếu bạn muốn thưởng thức những chiếc bánh kếp ngon nhức nách thì xin mời đến địa chỉ số 8861 phố Vân Lý.
Ngay khi bài đăng được đăng tải lên thì đã lập tức thu hút không ít bình luận từ cư dân mạng.
Mà nổi bật nhất trong đó chính là của Thu Đao Chặt Cá, cái tên khốn này bộc phát sức chiến đấu tràn trề vô tận, điên cuồng trả lời bên dưới Weibo của Lâm Phàm.
Nhìn thấy những bình luận này, Lâm Phàm chỉ có thể lắc đầu ngao ngán. Cái tên nhóc điên rồ này, cứ để nó tiếp tục làm khùng làm điên đi.
Trong hộp thư cá nhân, có rất nhiều tin nhắn riêng nhưng một trong số chúng khiến Lâm Phàm chú ý.
Cái tên này có vẻ là của một người nổi tiếng, lúc đầu Lâm Phàm còn tưởng rằng đó là một tài khoản giả mạo. Thế nhưng khi nhấp vào hắn phát hiện ra rằng đó thực sự là một minh tinh.
“Lâm đại sư, tôi muốn mời anh xem giúp cho tôi một quẻ”.
Nhìn thấy nội dung này, Lâm Phàm mỉm cười trực tiếp phản hồi: “Bói toán cần phải tới tận nơi không tiếp nhận bói trên Weibo.”
Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị tắt Weibo, minh tinh ấy thế mà lại phản hồi: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi là ngôi sao nổi tiếng Vương Hoa, không tiện xuất hiện trước công chúng.”
Lâm Phàm cười không ngậm được miệng, vui vẻ trả lời: “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là đại sư, không phù hợp để xem bói trên Weibo. Nếu muốn xem bói thì mời đến cửa hàng lấy số xếp hàng nhưng chưa chắc có thể được chọn nữa.”
Chương 110: Một số minh tinh xin hãy tự trọng (2).
Minh tinh trả lời: “Ha ha”.
Đối với hai chữ “Ha ha” Lâm Phàm cảm thấy rất nhạy cảm, điều này giống như một câu chửi thề.
Với những ngôi sao đón đầu xu hướng thời trang thế này thì làm sao mà không biết ý nghĩa của hai từ này.
Tên khốn này đang chửi mình à?
Lúc này, Lâm Phàm không thể chịu đựng được nữa và trả lời thẳng: “Tôi đã mua một chiếc đồng hồ vào năm ngoái.”
(đây là một câu để chửi thề sử dụng phổ biến trên mạng xã hội Trung, các chữ cái đầu của bính âm được viết tắt là QNMLGB. Dùng để diễn đạt ý “tôi cảm thấy hụt hẫng, không công bằng…”)
Minh tinh: “Anh có ý gì? Tại sao lại chửi người?”
Lâm Phàm: “Tôi thật sự đã mua một chiếc đồng hồ vào năm ngoái.”
Minh tinh: “…….”
Lâm Phàm chỉ là không muốn cùng cái tên minh tinh này nhiều lời, không phải cũng chỉ là một ngôi sao mới nổi thôi sao? Còn dám ‘Ha ha’ đúng là tự tìm chết.
Không lâu sau đó, Lâm Phàm phát hiện tên minh tinh kia vậy mà @ mình.
“Đây chính là Lâm đại sư trong truyền thuyết, quả thật là có tố chất nha!”
Tên minh tinh này còn đính kèm theo hình ảnh đoạn chat và đăng lên, ngay lập tức đã thu hút không ít sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.
Từ đầu Lâm Phàm vốn không muốn làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ, nhưng cái tên minh tinh này vậy mà lại chủ động gây chiến. Hắn là một người đàn ông chân chính đương nhiên không thể để bị ức hiếp được.
“Một số ngôi sao lỗi thời xin hãy tự trọng, đừng thấy bản đại sư được lên hot search bèn đến đú fame (tạo sự chú ý nhằm để nổi tiếng) đây sẽ được coi là một khoản phí. @Diễn viên bom tấn tệ nhất quả đất.”
Bài đăng trên weibo của Lâm Phàm ngay lập tức thu hút vô số bình luận.
“6666……, bom tấn tệ nhất quả đất không gì khác ngoài ‘Tiểu tướng truyền kỳ’ rồi.”
“Đúng vậy, những minh tinh này thật không biết xấu hổ. Thấy Lâm đại sư của chúng ta được lên hot search thì muốn kiếm chuyện để tạo sự chú ý.”
“Cái tên Vương Hoa này tôi cũng ghét hắn, đúng là cái tên hai mặt!”
“Gần đây sự nghiệp không tốt lắm, muốn tìm Lâm đại sư xem bói, còn nghĩ Lâm đại sư sẽ giúp đỡ hắn.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lâm đại sư là người rất có nguyên tắc.”
Mà ở trong một ngôi biệt thự nào đó, Vương Hoa hoàn toàn nổi điên, cái thằng Lâm đại sư chó chết này chờ đó cho tôi.
…..
Buổi tối Lâm Phàm cũng cảm thấy buồn chán, ngẫu nhiên cùng người nào đó đối đầu cũng là điều bình thường. Bất kể có là minh tinh hay là cái mẹ gì thì cũng như nhau cả.
Lúc này Chuông điện thoại di động bỗng reo lên, nhìn số điện thoại gọi đến là mẹ mình, Lâm Phàm nhấc máy trả lời.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Trước khi có được cuốn bách khoa toàn thư Lâm Phàm cảm thấy cuộc đời này thật vô nghĩa, nên hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở về nhà.
“Bên ngoài như thế nào?” Mẹ Lâm hỏi.
“Mẹ yên tâm đi! con sống rất tốt! mùng một tháng mười con sẽ về nhà.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
“Đừng miễn cưỡng! Không được thì trở về nhà, cha mẹ nuôi con được.”
Mẹ Lâm nói.
“Mẹ, mẹ nói như vậy không phải là quá xem thường con trai của mẹ rồi sao? Yên tâm đi! mười một con sẽ mang về cho mẹ một niềm vui bất ngờ.” Lâm Phàm cười nói.
“Còn có thể có cái gì bất ngờ chứ? Bây giờ còn không chịu nói? Bộ có bạn gái rồi sao?” Đầu bên kia điện thoại, mẹ Lâm cười nói.
“Mẹ đừng hỏi nữa, khi con về mẹ sẽ biết.”
“Được rồi không hỏi nữa, mỗi ngày nghỉ ngơi sớm một chút, ăn nhiều cơm vào. Mẹ thấy bây giờ con gầy đi nhiều rồi, chờ con trở về mẹ sẽ bồi bổ cho con.” Mẹ Lâm nói.
…..
Hàn huyên một lúc, Lâm Phàm cúp điện thoại, tắt điện và tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm vừa ngâm nga hát vừa lái xe, rất là nhàn nhã.
Mặc dù hắn chỉ là một thầy bói tiện thể bán bánh kếp nhưng cũng là người có xe rồi nha.
Chiếc xe này đối với Vương Minh Dương mà nói thì không quá phong cách, nhưng trong mắt Lâm Phàm thì chiếc xe này vẫn rất là bá đạo, có lẽ giá trị của nó phải đến một triệu tệ lận.
Nhưng nếu Vương Minh Dương biết thì nhất định sẽ phun ra một ngụm máu gà. Hắn ta sao có thể sử dụng một chiếc xe có giá chỉ có một triệu cơ chứ?
Nhìn đồng hồ, hiện tại còn rất sớm nên Lâm Phàm cố ý đi dạo thêm vài vòng để hưởng thụ cảm giác này.
Phố Vân Lý.
Điền Thần Côn dậy từ sớm, mở cửa tiệm sớm.
Tuy nhiên khi Lâm Phàm đi tới phố Vân Lý thì lại có một đám người đứng trước cửa tiệm khiến Lâm Phàm phải sợ hãi.
Chuyện này cũng có chút dọa người rồi.
Ông chủ cửa hàng kế bên thấy Lâm Phàm, nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt đầy hâm mộ nói: “Lâm đại sư, chuyện làm ăn của cậu rất tốt đó nha!”
“Bình thường thôi! Bình thường thôi!” Lâm Phàm lạnh nhạt khoát tay, chỉ là trong lòng hắn vẫn có một chút đắc ý nho nhỏ.
Việc làm ăn này chính là tốt như vậy, chính là bá đạo như vậy, dù người khác có hâm mộ thì cũng không được nha.
“Ông chủ nhỏ tới rồi….”
Khi Lâm Phàm xuất hiện thì những người dân tinh mắt đã hét lên.
Ở trong mắt mọi người, Lâm Phàm chính là ngôi sao lớn trong lòng bọn họ.
“Mọi người tới sớm ghê nha!” Lâm Phàm cười chào hỏi mọi người.
“Ông chủ nhỏ, anh đã tới rồi, chúng tôi đều đang nôn nóng chờ đợi đó nha.”
“Tôi mới phát hiện thì ra lâm đại sư làm bánh kếp lại ngon như vậy! Tối hôm qua khi tôi trở về còn đặc biệt nhớ lại mùi hương đó một hồi.”
…..