[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 7: Không kịp trở tay (c61-c70)
❮ sautiếp ❯Chương 61: Không kịp trở tay..
Một đoàn người vừa nói vừa cười còn không quên mặc quần áo sạch sẽ, nếu quần áo không sạch sẽ bị Điên gia thấy được, chắc chắn sẽ bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.
“Ong!”
Lúc sắp đi đến bếp sau, chỉ thấy cửa bếp sau mở ra, một người cầm theo một kiện hàng đi ra từ bên trong, đang đi đến đối diện đám người.
Mọi người ngẩn ngơ, lập tức cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy kiện hàng kia máu me đầm đìa, giọt máu đang không ngừng nhỏ tong tỏng xuống đất.
“Trộm??”
Có người thấy vậy hét lên, nhưng bóng người trước mắt lóe lên, cầm theo kiện hàng xoay người bỏ chạy.
“Không tốt, nhanh vào xem!”
Trong chốc lát vẻ mặt đám người thay đổi, bước nhanh vào trong nhà bếp, nhưng lúc mở cửa nhà bếp ra một mùi máu tươi nồng nặc phả vào trong mùi. Chỉ thấy một xác chết không đầu ngã trên mặt đất, bên cạnh là Triệu Khách máu me be bét khắp người ngã trong vũng máu, đang không ngừng giãy giụa muốn bò ra ngoài.
Đợi sau khi thấy một đám đầu bếp, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, hét to: “Nhanh đuổi theo, đuổi theo hắn, hắn giết Điên gia!”
Triệu Khách nói xong giãy giụa muốn xông ra ngoài, đám người thấy thế lập tức hét chói tai, mấy người khác theo Triệu Khách sải bước đuổi theo.
“Bịch bịch bịch…”
Tiếng động hỗn loạn nhanh chóng kinh động đến thủ vệ hậu viện, khiến người các viện khác nghe thấy cũng chạy về phía này.
“Khụ khụ khục…”
Sau khi Triệu Khách chạy được mấy bước, cơ thể khựng lại, ngã trên mặt đất không ngừng nôn ra máu, đám đầu bếp đi theo sau thấy thế vội vàng quan tâm nói: “Phó đầu bếp, ngươi không sao chứ?”
“Ta… Ta không chịu nổi, các ngươi đuổi, đuổi, hắn chạy về phía tiểu viện kia, có khả năng vẫn còn đồng bọn, lúc đến đó đừng sơ suất, nhanh đuổi theo!”
Thấy Triệu Khách cắn chặt hàm răng như đã không chịu nổi, bọn họ vội vàng đỡ Triệu Khách đứng lên, đồng thời để lại một người đỡ Triệu Khách về bếp sau băng bó vết thương, tất cả những người khác tiếp tục đuổi theo phương hướng kia.
Sau khi đám người rời đi, tên đầu bếp kia cẩn thận đỡ Triệu Khách, thấy Triệu Khách máu me bét bét khắp người, trong lòng cũng lo lắng, quan tâm nói: “Phó đầu bếp, ngươi cẩn thận một chút, ta đưa ngươi về trước, dùng kim khâu lại vết thương cho ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy gật đầu, khuôn mặt nhìn về phía đầu bếp cười nói: “Được! Ồ! Ngươi xem đó là ai?”
Đầu bếp vô thức nhìn theo ngón tay Triệu Khách, chỉ thấy ngõ nhỏ trống rỗng không có ai hết, không nhịn được nghi ngờ nói: “Không có… Cạch!”
Người kia còn chưa kịp nói hết câu, đầu hắn ta đã bị Triệu Khách vặn một cái, xoay tròn 180 độ, Triệu Khách bóp cổ họng đầu bếp nhanh chóng kéo hắn ta vào rừng cây bên cạnh.
“Tiếng động gì thế, sao lại ồn ào như vậy?”
Trong tiểu viện, có người nghe tiếng ồn ào lần lượt đi ra, ba người Vương Chung vô thức quay sang nhìn, ba tên người đưa thư còn lại cũng đi ra từ căn phòng đối diện.
Đợi sau khi chỉ thấy có ba người họ, không biết vì sao trong lòng Vương Chung luôn cảm thấy không đúng.
Thật ra đừng nói Vương Chung, trong lòng ba người khác còn tồi tệ hơn cả Vương Chung, bởi vì mấy ngày nay Đông Tử hoàn toàn biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác, còn không có chút tiếng động nào.
Thậm chí ba người từng nghi ngờ là ba người Vương Chung ra tay, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Vương Chung cũng không tốt lắm.
“Vù!”
Lúc này một bóng người đột nhiên chạy đến trước cửa sân, trong tay xách một kiện hàng máu me đầm đìa, mọi người nhìn lên thấy lại là Đông Tử.
“Đông Tử!”
Sau khi thấy Đông Tử, ánh mắt ba người kia sáng lên, nhưng lúc này Đông Tử xoay người vẫy tay với bọn họ, hình như muốn bọn họ nhanh chóng chạy đi, không chờ bọn họ lấy lại tinh thần đã thấy Đông Tử vung tay một cái, trực tiếp ném kiện hàng máu me đầm đìa về phía ba người.
“Thứ gì đây!”
Trong ba người có một người vô thức đưa tay ra đỡ, kết quả vừa đỡ được kiện hàng đã thấy một đám đầu bếp trong bếp sau dẫn người lao đến, sau khi nhìn kiện hàng máu me đầm đìa kia, lập tức hét to: “Là bọn chúng, bọn chúng cùng một đám!”
“Cái gì??”
Ba người còn chưa hiểu gì, ngước mắt lên đã thấy Đông Tử biến mất, một đám thủ vệ đỏ cả mắt cầm lưỡi đao trong tay, xông về phía ba người.
“Đáng chết, giết ra ngoài!”
Trong ba người, vẻ mặt nữ nhân thay đổi, đối mặt với đám thủ vệ đang đánh tới, nàng nhanh chóng xòe bàn tay ra.
Chỉ thấy sau lưng nàng xuất hiện hư ảnh một con tem, bên trên là một con sư tử đen quỷ dị, dường như đã kích hoạt năng lực của loại tem đặc thù nào đó.
“Hư không sát!”
Nữ nhân hé môi, ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng cong lên trong không khí, dường như có một sợi dây vô hình bị đầu ngón tay dẫn dắt, lập tức cong ngón tay búng ra.
Khoảng không trước mắt lập tức như ngưng kết, lập tức “ầm” một tiếng nổ vang, chỉ thấy đám thủ vệ dốc sức giết về phía này lập tức biến thành một đống thịt vụn.
Thịt nát “bịch bịch bịch bịch…” rơi vãi xuống từ giữa không trung như là mưa máu.
“Mả mẹ nó, con đàn bà này điên rồi!”
Vương Chung thấy thế, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, lúc đầu đôi bên đã hẹn trước chờ ngày mai hai bên chia ra hai phương hướng đồng thời ra tay, nhưng bây giờ lại đơn phương ra tay, trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
Chương 62: Không kịp trở tay (2)..
“Vương Chung, xem ra không đợi được nữa, bây giờ mọi người ra tay đi, nếu không đợi chút nữa đừng ai nghĩ sống sót được!”
Nữ nhân quay đầu nhìn chằm chằm ba người Vương Chung, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm lộ ra vẻ tàn nhẫn, cao giọng hét to về phía đám người Vương Chung.
“Đệt con mẹ ngươi.”
Sau khi nghe được lời nói của nữ nhân, Vương Chung tức đến mức tái cả mặt, không phải rõ ràng muốn kéo cả bọn họ xuống nước sao.
Phi Mã trực tiếp chửi bới: “Hắc Khổng Tước, ngươi con mẹ nó tự muốn chết, đừng lôi theo chúng ta.”
“Hừ, có phải lôi các ngươi xuống nước hay không, trong lòng các ngươi tự hiểu, các ngươi đặt nhiều dầu hỏa trong kho củi như vậy, chẳng lẽ là giả?”
Nữ nhân bị Phi Mã gọi là Hắc Khổng Tước cười lạnh, không những không dừng lại, càng lớn tiếng quát lên, dường như sợ người ta không biết ba người Phi Mã có quan hệ với bọn họ.
Thật ra, Phi Mã không biết thật ra Hắc Khổng Tước cũng bất đắc dĩ thôi, sự thay đổi đột ngột như thế đã giết bọn họ không kịp trở tay, nếu hiện tại không kéo ba người Vương Chung xuống nước, đến lúc đó một khi tình hình thất bại, nếu đám người Vương Chung còn phản bội, bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời.
Đồng thời trong lòng Hắc Khổng Tước càng hận tên khốn Đông Tử này hơn, không biết có mục đích hay là cố ý, sao lại gây ra rắc rối lớn như vậy còn cố ý kéo về phía bọn họ.
“Bọn họ… Bọn họ cùng một bọn, giết!”
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai bên, thủ vệ chỉ vào ba người Vương Chung, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ôm nguyên tắc thà giết nhầm không bỏ sót, ba người Vương Chung cũng bị coi là đồng bọn.
“Đông đông đông…”
Xung quanh càng ngày càng vang lên nhiều tiếng chiêng cảnh báo, thậm chí Vương Chung còn có thể nghe được tiếng kêu gào ầm ĩ truyền đến từ nơi xa.
Nhìn tình hình hiện tại, mặc kệ bọn họ có phải một bọn hay không, đã không thể giải thích rõ ràng nữa, huống hồ bọn họ đều là người sống, căn bản không thể bị phát hiện.
“Phi Mã! Đi, cho nổ kho củi.” Thấy thế, Vương Chung chỉ có thể nghiến răng, sớm tiến hành kế hoạch ban đầu.
“Được rồi!”
Chỉ thấy Phi Mã đồng ý, cả người như một cỗ xe tăng hình người, trực tiếp phá tan vòng vây của thủ vệ xung quanh, Linh Môi bị hắn ta chạm vào không chết cũng tàn phế.
“Dừng lại!”
Một tên thủ vệ đặt ngang lưỡi đao ngăn cản trước mặt Phi Mã, muốn ngăn cản tên to con trước mắt.
Chỉ thấy Phi Mã giơ chân đá một cái: “Cút ngay!”
“Ầm!”
Cả người lẫn tường đều bị đạp đến nát bấy, dù Linh Môi chỉ cần đầu là có thể sống sót, nhưng nếu vị này có thể sống sót, e rằng chỉ còn thừa lại nửa người.
“Đừng đứng ở chỗ này, dựa theo kế hoạch ban đầu đi, Lý Lão Hán, ngươi đi đi! Tìm tiểu tử kia, sau khi tìm được lại hội họp với chúng ta.”
Tiếng động xung quanh càng ngày càng lớn, làm không tốt sẽ kinh động đến chủ nhân thật sự của Bạch gia, đến lúc đó bọn họ không chết cũng bị lột một lớp da, bây giờ chỉ có thể chia thành tốp nhỏ, phân tán sự chú ý của Bạch gia trước.
“Được!”
Lý Lão Hán lấy ra một cái trường côn đen xì từ trong sách tem, trường côn lướt qua một cái, xung quanh người như có một luồng lốc xoáy báo táp, trực tiếp giết ra ngoài từ phía chính diện, không chỉ tranh thủ thời gian cho đám người Vương Chung, đồng thời có thể rút ngắn khoảng cách hắn ta đến nhà bếp.
“Một đám biến thái.”
Thật ra từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn trốn trong bụi cây không xa, sau khi kích hoạt Hơi thở tự nhiên, khí tức cả người hoàn toàn hòa vào rừng cây, yên lặng quan sát những chuyện xảy ra ở nơi xa.
Bên cạnh Triệu Khách còn có một người nữa, không phải nói là… Hai cái xác, chỉ có điều một cái là đầu, một cái là thân được ghép lại với nhau mà thôi.
Nhìn những việc xảy ra ở trong tiểu viện phía trước, tuy tình huống đều nằm trong sự dự đoán của mình, nhưng lúc đám người này để lộ ra thực lực thật sự.
Triệu Khách cũng cảm thấy sợ hãi than thở, nếu đám người này ra tay đánh nhau trong hiện thực, hiệu quả có thể so sánh với một đội quân vũ trang đầy đủ.
“Đi thôi! Làm việc thôi!”
Triệu Khách nhét chậu sắt vào túi da đeo bên hông, đồng thời thu xác chết của Thúy Lan vào sách tem, nhanh chóng chạy theo đường nhỏ về bếp sau.
Chỉ có hai con đường đi thẳng đến bếp sau, nhưng mặc kệ là con đường nào, cũng phải mất một thời gian mới chạy đến nơi.
So với Lý Lão Hán, mặc dù hắn ta giết cả một quãng đường nhưng tốc độ vẫn nhanh đến đáng sợ.
Nếu Triệu Khách muốn đuổi theo thật, e rằng không thể quay về bếp sau trước Lý Lão Hán.
Nhưng Triệu Khách cũng không đi một trong hai con đường này, mà là đi một con đường khác.
Trong bụi cây mờ tối, chỉ nghe một tràng tiếng bước chân sàn sạt, một bóng đen nhanh chóng nhảy ra từ trong bụi cây, sau khi lăn một cái đã tiến vào một chỗ khác trong rừng cây.
Có hiệu quả Hơi thở tự nhiên, tốc độ khi hắn chạy trong rừng cây nhanh hơn bình thường 30%, xuyên qua rừng cây, Triệu Khách dùng chân đạp một cái, sau khi vượt qua một cái tường thấp đã trở lại bếp sau.
“Ha ha, còn dư thời gian!”
Chương 63: Thành thân..
Nghe hình như tiếng đánh nhau ở nơi xa còn cách một đoạn, Triệu Khách bước nhanh đến trước thùng dầu, vốn Triệu Khách đã đổ đầy dầu vào thùng dầu này, bây giờ lại chỉ còn một phần nhỏ.
Đưa tay vồ vào bên trong, một cái đầu bị Triệu Khách vớt ra từ bên trong, chính là đầu của Điên gia.
“Ô ô ô!”
Đợi đến khi thấy Triệu Khách, đôi mắt Trù Tam Điên trợn to như chuông đồng, chỉ có điều miệng hắn ta bị Triệu Khách bịt chặt, không thể phát ra chút tiếng kêu nào.
“Điên gia, xin lỗi, lại để ngươi chịu thiệt thòi một khoảng thời gian.”
Triệu Khách nói xong mở cái da trâu bên hông ra, trực tiếp ném đầu Trù Tam Điên vào, đầu Trù Tam Điên rất đặc biệt.
Hắn tận mắt thấy Trù Tam Điên lấy ra đủ loại gia vị và dầu từ trong sọ não, trong khoảng thời gian ở bếp sau, hắn cũng nghe ngóng mới biết được tất cả nguyên liệu ở bếp sau đều được cất giữ trong đầu Trù Tam Điên.
Trước khi làm rõ trong sọ não của Trù Tam Điên còn bao nhiêu bí mật, tạm thời Triệu Khách sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta như vậy.
Về phần kiện hàng mà Thúy Lan ném cho ba người Hắc Khổng Tước vào trước đó, cũng chỉ là một đống thịt nhão mà thôi.
Triệu Khách vừa thu dọn sạch sẽ bên này đã nghe tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, xem ra Lý Lão Hán sắp đến rồi.
“Ầm!”
Một tiếng đạp cửa thô bạo vang lên, cửa lớn bếp sau bị đá văng, chỉ thấy Lý Lão Hán cầm trường côn đã nhuộm đỏ máu xông vào, sau khi thấy Triệu Khách liền hô to: “Oắt con, kế hoạch có thay đổi, đi theo ta!”
“Ở chỗ này!”
Một đám người và thủ vệ đuổi theo sau lưng Lý Lão Hán, vốn hẻm nhỏ không lớn lại bị chen lấn kín mít.
“Muốn chết!”
Lý Lão Hán vừa quay đầu lại, trên tay có thêm một cái hồ lô, sau khi mở nắp hồ lô ra uống một ngụm, hắn ta bấm ngón tay, sau lưng chợt lóe lên hư ảnh của một con chuột lửa.
“Hỏa thử phi lưu.”
“Phốc!”
Lý Lão Hán há miệng hút vào, đầu ngón tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa, há mồm phun về phía đám thủ vệ sau lưng.
“Oanh…”
Một quả bóng lửa lập tức được phun ra từ trong miệng Lý Lão Hán, con hẻm nhỏ rất hẹp, những thủ vệ Linh Môi đó căn bản không kịp trốn tránh, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa cắn nuốt.
“Chi chi chi chi…”
Thế này vẫn chưa xong, ngay sau đó rất nhiều con chuột lửa chui ra từ trong ngọn lửa, điên cuồng nhào về bốn phương tám hướng, những nơi đi qua lập tức châm lửa vào căn phòng.
Một chiêu này là thủ thuật đáng tự hào của Lý Lão Hán, không chỉ mượn sức mạnh của những con tem, còn dung hợp tạp kỹ mà mình khổ luyện, uy lực vượt xa lực lượng của bản thân.
“Lợi hại!”
Triệu Khách trốn ở bên cạnh nhìn Lý Lão Hán giết chóc khắp nơi, không nhịn được thầm khen ngợi, phải biết rằng thoạt nhìn Lý Lão Hán này cũng hơn 60 tuổi rồi, rất khó tưởng tượng một lão đầu như thế đi vào không gian khủng bố lại còn trâu bò hơn đám người trẻ tuổi bọn họ.
“Phi!”
Nhổ ra một ngụm dầu hỏa, thu lại hồ lô cầm trên tay, Lý Lão Hán túm cánh tay Triệu Khách, kéo hắn ném lên, “Ngươi đi trước!”
Nói xong trường côn trên tay chống vào sau lưng Triệu Khách, Triệu Khách cảm thấy cả người mình đầy ánh sáng như được một lực lượng khéo léo nâng lên, giẫm lên mấy bước liền nhẹ nhàng bò lên đầu tường cao khoảng bốn mét.
Quay đầu nhìn lại, Lý Lão Hán đạp mũi chân một cái, giẫm lên trường côn trên tay trực tiếp nhảy lên đầu tường như một con khỉ hoạt bát.
Bàn tay kéo một phát, cây trường côn màu đen trên mặt đất trực tiếp bị Lý Lão Hán kéo về trên tay.
Lúc này Triệu Khách mới chú ý đến, thì ra một đầu của trường côn màu đen còn nối liền với một sợi dây kim loại mảnh mắt thường khó thấy được, chờ sau khi Lý Lão Hán cầm lấy trường côn màu đen, bàn tay thả lỏng, tơ kim loại nhanh chóng bị cuốn vào một cái lỗ nhỏ trên trường côn màu đen, chỉ có điều vẻ ngoài chiếc khóa này không đáng chú ý, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.
Thoạt nhìn cây trường côn này chỉ đen xì không đáng chú ý, còn lâu mới đơn giản như suy nghĩ của hắn.
“Ha ha, oắt con, chưa từng thấy, chưa từng chơi đi.”
Thấy ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào cây trường côn trên tay mình đến mất hồn, trên mặt Lý Lão Hán lại hơi đắc ý, thật ra đối với những người thế hệ trước thường xem tạp kỹ, mấy thứ này không quá kỳ lạ.
Nhưng với những người trẻ tuổi giống như Triệu Khách, trên cơ bản đủ loại tuyệt chiêu tạp kỹ chỉ ngẫu nhiên thấy được trong video, trong hiện thực càng ngày càng ít, ngược lại những cái được gọi là ma thuật lại càng ngày càng nhiều.
“Oanh!”
Hai người không nói được hai câu, ở nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh suýt nữa khiến hai người nhảy từ trên tường xuống, ngẩng đầu nhìn lên, ở nơi không xa dâng lên một đám mây lửa cỡ nhỏ, quả bóng lửa to lớn biến thành đốm lửa vụn vặt ở giữa không trung, bắt đầu lan tràn ra bốn phương tám hướng.
“Xem ra Phi Mã đã thành công, tiểu tử, đi theo ta.”
Lý Lão Hán nói xong kéo tay Triệu Khách, hai người cẩn thận giẫm lên đầu tường nhanh chóng đi đến tiền viện, hai người đi rất cẩn thận, cộng thêm thế lửa ở kho củi và hỏa hoạn ở xung quanh bếp sau, khiến đám Linh Môi phía dưới không chú ý đến hai người trên đầu tường.
“Chờ chút.”
Chương 64: Thành thân (2)..
Hai người đến tiền viện chưa được bao xa, chỉ thấy Lý Lão Hán tóm chặt Triệu Khách dừng lại, hai người bò trên nóc nhà cẩn thận đánh giá tình hình phía dưới.
Hậu viện bốc cháy, tiền viện cũng hỗn loạn, rất nhiều Linh Môi lao đến hậu trạch bắt đầu cứu hỏa.
Nhưng chỉ có xung quanh cỗ kiệu ở tiền viện vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Khách híp mắt cẩn thận nhìn, chỉ thấy trong cỗ kiệu trống không, ngược lại có hai hoa đồng một nam một nữ đứng ở trước cỗ kiệu.
“Lý lão, các ngươi chắc chắn có thể xử lý được hai hoa đồng này?”
Triệu Khách bò đến bên cạnh Lý Lão Hán, khẽ hỏi Lý Lão Hán.
Dù sao Triệu Khách đã tận mắt thấy thực lực của đôi hoa đồng kia, tuy thực lực của đám người Lý Lão Hán khá tốt, nhưng Triệu Khách cũng không cho rằng bọn họ là đối thủ của hoa đồng.
Lý Lão Hán nghe vậy cũng không để ý Triệu Khách, lấy ra một cái tẩu thuốc ở trong sách tem của hắn ta, sau khi nhét thuốc xong, rít một hơi thật mạnh, lúc này mới ngẩng đầu nói với Triệu Khách: “Quỷ thì đã sao, lòng người còn đáng sợ hơn quỷ, nếu thật sự tính toán hai tiểu quỷ này không được tính là gì, chờ đấy.”
Mặc dù mọi người đều là người đưa thư hạ cấp, nhưng bọn họ đều là người có kinh nghiệm có thể yên ổn vượt qua nhiều không gian khủng bố, nếu đối phó với đám tiểu quỷ này từ chính diện chắc chắn đánh không lại, nhưng không có nghĩa bọn họ không có thủ đoạn để chiến thắng.
“Lý lão, trước đó ngươi làm cái gì? Ta thấy trên tay ngươi có vết chai, hình như luyện rất nhiều năm.”
Hai người nằm sấp trên nóc nhà, Triệu Khách tỏ ra tùy ý hỏi.
“Người luyện võ!”
Lý Lão Hán liếc nhìn Triệu Khách, cầm tẩu thuốc gõ vào đế giày, nhẹ gật đầu thừa nhân: “Trước kia từng luyện, sau này theo nghề tạp kỹ, biểu diễn tạp kỹ cho người ta xem, nhưng… Có tác dụng cái rắm.”
Nói đến đây ánh mắt Lý Lão Hán trở nên rất phức tạp, lúc trước hắn ta còn thấy rất kiêu ngạo với bản lĩnh của mình, nhưng sau khi trở thành người đưa thư, sự kiêu ngạo này lập tức bị đánh đến vỡ nát.
Thử nghĩ xem, ngươi khổ luyện tuyệt chiêu gậy gộc cả nửa đời người, lại không thắng được lực lượng của một con tem, dù mấy tiểu tử choai choai chưa bao giờ luyện qua kiến thức cơ bản, sau khi lấy được một con tem, lập tức nắm giữ được tuyệt kỹ mà người khác phải khổ luyện cả đời.
Loại bất công này, ngoại trừ bản thân Lý Lão Hán thì không còn ai hiểu được trong lòng chua xót đến mức nào, cảm giác bản thân cố gắng cả nửa đời người lại sống như chó.
Nhưng cũng chính vì trở thành người đưa thư, Lý Lão Hán càng cảm thấy mình như một người sống, có sự tăng cường của con tem, cơ thể đã mục nát lại tràn đầy sức sống, cuộc đời càng có ý nghĩa hơn.
“Đừng nói nhảm, sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này ánh mắt Lý Lão Hán nhìn sang, không biết trên góc tường ở nơi xa đã có thêm một lá cờ màu vàng hơi đỏ từ lúc nào.
Nhìn lại, phía đông và tây lần lượt có hai lá cờ lớn một đỏ một tím liên tiếp được dựng lên.
Thấy thế, Lý Lão Hán lập tức lấy ra một lá cờ màu xanh từ trong sách tem của mình, cắm xuống đầu tường, lá cờ ở bốn phía hình thành một góc đối xứng.
Ánh mắt Triệu Khách sáng lên, có thể cảm nhận được một cơn gió ấm thổi qua khiến trên dưới cả người mình cảm thấy ấm áp, dường như cả người ngâm trong suối nước nóng, lỗ chân lông trên dưới cả người cũng mở rộng.
“Loại cảm giác này!”
Triệu Khách siết chặt hai nắm đấm, cảm giác cả người như có một loại sức lực dùng không hết.
“Đây là Tứ Phương Trấn Dương Kỳ có thể trấn áp tà ma, khơi dậy huyết khí bản thân.” Lý Lão Hán đứng dậy bên cạnh Triệu Khách, cởi áo ra để lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Lý lão đầu xuất thân là người luyện võ, luyện cả một đời, tuy cơ thể già nua nhưng huyết khí vẫn tràn đầy, sau khi được Tứ Phương Trấn Dương Kỳ gia trì, luồng huyết khí cổ xưa trong người lập tức bị khơi dậy.
Trong đôi mắt đục ngầu hiện ra một tia khôn khéo như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tâm thần người ta, tinh, khí, thần trên cả người hoàn toàn có sự lột xác về chất.
Triệu Khách đứng bên cạnh hắn ta, chỉ cảm thấy lúc này Lý Lão Hán như một lò lửa, khí tức nóng rực thiêu đốt trên người mình, khiến da thịt Triệu Khách nóng lên.
“Đừng nóng vội, vẫn chưa xong!”
Chỉ thấy Lý Lão Hán chỉ ngón tay về một phía, Triệu Khách nhìn theo, toàn thân hai hoa đồng bên dưới trào ra máu đen, khuôn mặt nhỏ vốn hồng hào như trứng muối lột vỏ lại có từng mảnh máu thịt rơi xuống, để lộ ra da mặt đen nhánh như bị chiên qua, dường như lá cờ xung quanh cũng có sự ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ, chỉ có điều là ảnh hưởng tiêu cực.
“Ngươi cứ chờ ở đây, đợi chút nữa thấy chúng ta thành công thì phải chạy về phía đông, đến lúc đó Phi Mã sẽ tiếp ứng ở đó!”
Lý Lão Hán nói xong gọi ra cây trường côn màu đen, nhảy xuống từ đầu tường lao về phía đôi tiểu quỷ kia.
“Lão quỷ, đừng ăn một mình!”
Lý Lão Hán một ngựa đi đầu nhưng có người còn nhanh hơn cả Lý Lão Hán, Triệu Khách thấy một tên lùn trong nhóm người của Đông Tử lúc trước. Dáng vẻ của hắn ta không cao, nhưng tốc độ chạy lại nhanh đến líu lưỡi, rõ ràng không cam lòng để Lý Lão Hán ăn một mình, muốn đến tranh giành.
Chương 65: Thơm không!..
Bên này là Lý Lão Hán và người lùn, vậy người phụ trách phòng tân hôn chắc chắn là Vương Chung và Hắc Khổng Tước.
Sau khi Triệu Khách cau mày suy nghĩ một lúc, gọi ra xác của Thúy Lan ở trong sách tem, quăng xuống phía dưới, sau đó giẫm lên đầu Đông Tử bỏ xuống.
Lấy đầu Thúy Lan ở trong túi da bò ra, Triệu Khách lạnh lùng cảnh cáo: “Ngoan ngoãn đi theo ta, chờ sau khi rời đi, ta sẽ thực hiện những điều đã cam kết với ngươi, đừng để ta biết người giở trò, nếu không…”
“Ô ô!”
Thấy Triệu Khách cầm con dao trên tay, Thúy Lan cẩn thận chớp mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu, Triệu Khách thấy thế mới để đầu Thúy Lan ở bên hông, để nàng khống chế thân thể của mình đi lên trước.
Ở đầu tường, một người một xác đi vòng qua một con đường khác đến phòng tân hôn ở phía sau, Triệu Khách áp sát vào tường nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt đất có xác chết của vô số Linh Môi, có con bị ép thành thịt vụn, có con bị kim loại cắt thành từng miếng không đồng đều.
Hiển nhiên là hai người Vương Chung và Hắc Khổng Tước ra tay, chỉ có một điều khiến Triệu Khách thấy nghi ngờ, sao trong phòng tân hôn lại yên lặng như vậy?
“Chẳng lẽ đã thành công?”
Triệu Khách lập tức tưởng tượng rồi phủ định suy nghĩ này, nếu thành công mình nên nhận được nhắc nhở mới đúng.
Để xác Thúy Lan đứng ở phía sau chờ đợi, Triệu Khách khom lưng, leo đến cửa sổ bên cạnh.
Cửa sổ Bạch gia chỉ là một lớp giấy trắng, Triệu Khách đưa tay đâm một cái, híp mắt nhìn vào bên trong.
Trong lúc mơ hồ thấy bóng lưng một nam một nữ mặc hỉ phục màu đỏ, đứng song song bên cạnh nhau.
Nhưng điều quỷ dị là, hai người Hắc Khổng Tước và Vương Chung lại quỳ trên mặt đất trước mặt bọn họ, nhìn dáng vẻ hình như đang bái đường thành thân!
Triệu Khách ngạc nhiên, lập tức dụi mắt rồi cẩn thận nhìn lại, hai người Vương Chung, Hắc Khổng Tước vẫn còn đó, nhưng đôi tân nhân mà hắn thấy trước đó lại biến mất rồi?
Thấy thế, Triệu Khách bám vào cửa sổ cẩn thận nhìn, đúng là không thấy đôi tân nhân kia nữa, trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người Vương Chung và Hắc Khổng Tước đang quỳ trên mặt đất.
Vẻ mặt hai người đều rất kỳ quái, trên mặt Hắc Khổng Tước vẫn đang cười, trên mặt Vương Chung thì khóc đến chảy nước mắt nước mũi.
“Đáng chết!”
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, hai người này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, một mình hắn căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Hắn cẩn thận nhìn lại xác nhận trong phòng thật sự không có ai, Triệu Khách nghiến răng một cái, lặng lẽ đi vào gian phòng, đến gần nhìn.
Chỉ thấy hai người Vương Chung và Hắc Khổng Tước đã ôm lấy nhau, hôn lên môi nhau, chỉ có điều tình cảnh một người khóc một người cười, đặc biệt là Vương Chung còn chảy nước mũi khiến Triệu Khách hơi không chịu nổi, nói thầm: “Đáng tiếc không cầm điện thoại, nếu không chắc chắn sẽ quay lại.
Chỉ có điều hình ảnh hai người hôn nhau lại khiến Triệu Khách cảm thấy hơi không đúng, một mùi máu tươi rất nồng, càng ngày càng nồng khiến trong lòng Triệu Khách có một dự cảm xấu.
“Nhanh tỉnh lại!”
Triệu Khách vội vàng đi lên trước vỗ vai hai người muốn đánh thức hai người.
Nhưng tay vừa chạm đến bả vai của hai người, chỉ thấy hai người quay phắt sang, hốc mắt trống trơn nhìn chằm chằm vào hắn, một hàng máu và nước mắt lập tức trào ra từ trong hốc mắt. Điều quỷ dị nhất là, không có đôi mắt, nhưng trên mặt hai người vẫn là một người khóc một người cười.
“A…”
Tình cảnh quỷ dị trước mắt khiến da đầu Triệu Khách tê dại, thấy thế không nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, cơ thể lùi lại một bước, nhưng vừa lùi lại Triệu Khách đã cứng đờ, chỉ cảm thấy sau lưng mình như chạm vào một thứ gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn.
Một khuôn mặt xám tro, gầy gò, hốc mắt sắp hõm sâu vào, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn mình, người đó là tân lang.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lập tức lạnh lẽo, vô thức lấy dao găm ra nhắm thẳng vào trái tim tân lang, đâm xuống một dao.
“Xoẹt!”
Lưỡi dao đen nhánh xuyên thẳng vào ngực tân lang, máu tươi bắn tung tóe ra theo rãnh máu trên dao găm, bắn hết lên mặt Triệu Khách, trong nháy mắt mùi máu tươi nồng nặc tràn vào trong khoang mũi của mình.
Cảm nhận được máu tươi nóng bỏng đang nhỏ giọt từ khuôn mặt mình, cả người Triệu Khách lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn mình đang cắm dao vào ngực tân lang.
Máu trong cơ thể Triệu Khách lập tức lạnh đi, tân lang này là người sống.
Điều này khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ, dù là đám người Vương Chung hay là hắn, tất cả mọi người đều vô thức cảm thấy người sống gả vào Bạch gia là nữ nhân.
Nhưng không ngờ lại là nam nhân, trong nháy mắt Triệu Khách nhanh chóng nhớ lại trước đó Trù Tam Điên thường xuyên nhắc đến tiểu thư, trái tim Triệu Khách nặng nề.
Ngay lúc này, ngón tay tân lang hơi động đậy, hình như cảm giác đau đớn ở tim khiến ánh mắt tân lang hiện ra một tia thoải mái, đôi môi tái nhợt hé mở, dường như đang cố gắng giãy giụa muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra lời.
Đôi mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm bờ môi tân lang, trong lòng thử đọc theo ngôn ngữ môi, bắt chước khẩu hình của tân lang khẽ nói: “Phía… Phía trên.”
Chương 66: Thơm không! (2)..
Lúc đọc đến một chữ cuối cùng, trong lòng Triệu Khách đột nhiên nghẹn lại một hơi, một sợi tóc đen lướt qua trên trán và khuôn mặt hắn, dần kéo dài xuống dưới.
Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo khiến cơ bắp cả người hắn không nhịn được run lên, sau lưng như có một bàn tay nhỏ bé lạnh băng đang áp sát lên cơ bắp của mình nhẹ nhàng hoạt động.
Ngón tay lạnh băng lướt theo đường cong cơ bắp trên người hắn, di chuyển từng chút một đến lồng ngực của hắn, trong nháy mắt đó Triệu Khách không nhịn được cả người nổi da gà, muốn động đậy lại phát hiện mình căn bản không động đậy được.
Dần dần, chỉ thấy một bàn tay thò ra từ bả vai hắn, móng tay đỏ tươi, ngón tay thon dài trắng nõn, tỷ lệ mỗi một ngón tay như khối ngọc đẹp được tạo hình cẩn thận, không mang theo chút thịt thừa và nhăn nhúm nào.
Trông đầy đặn nhưng lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, như không nhiễm khói bụi nhân gian.
Đôi mắt Triệu Khách hoa lên, phần đầu như bị người ta gõ một cái thật mạnh, ánh mắt vốn sắc bén lại bắt đầu mơ hồ như hoàn toàn bị bàn tay này hấp dẫn, không nhịn được chậm rãi ngẩng đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của bàn tay này sẽ có dáng vẻ gì.
Nhưng chờ hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bóng hình xinh đẹp áo đó hơi lóe lên trước mặt, Triệu Khách chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng.
Một sợi tóc dài nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Triệu Khách, trong lúc này một hương thơm làm say lòng người, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy tan nát cõi lòng, đây không phải mùi thơm son phấn hoa cỏ gì, mà là hương thơm cơ thể đặc biệt của thiếu nữ.
Triệu Khách vô thức xòe tay ra, chỉ thấy sợi tóc dài đen bóng lướt qua đầu ngón tay như dầu lướt qua mặt nước.
“Rầm!”
Hầu kết của Triệu Khách nhúc nhích, cặp mắt vô hồn như dừng lại chỉ ngơ ngác nhìn. Trong mắt, bóng áo đỏ trước mặt hắn rất nhẹ nhàng, trong lúc váy đỏ tung bay để lộ ra đôi chân thon dài và bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo.
Dường như móng tay màu đỏ, ngón chân trắng nuột như giẫm trên mặt đất đều là một sự xúc phạm.
“A a a a… Đẹp không.”
Ánh mắt Triệu Khách hoa lên, lúc nhìn lại đã không thấy bóng dáng nữ nhân đâu nữa, lúc này một hương thơm cơ thể mê người xông vào trong mũi, bên tai vang lên tiếng cười như chuông bạc, Triệu Khách vừa quay đầu lại đưa tay ôm một cái.
Trong hai tay đầy ánh sáng, hắn chỉ ôm được một cái áo bào màu đỏ, bên trên còn vương hương thơm của nữ nhân kia, khiến Triệu Khách không nhịn được đặt dưới chóp mũi hít thật sâu.
“A…”
Hít thật sâu hương thơm này, Triệu Khách cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng dường như hồn cũng muốn bay lên.
Đúng lúc này, một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Triệu Khách, xoay mặt Triệu Khách sang, chỉ thấy thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện dưới vạt áo mỏng manh, cơ thể trắng nuột lộng lẫy, đôi thỏ trắng được miêu tả sinh động càng khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Lúc này đôi môi đỏ mỉm cười ngả ngớn, dường như toàn bộ thế giới đã mất đi màu sắc khiến Triệu Khách vô thức nhẹ dựa vào phần eo bóng loáng này, ngửi hương thơm cơ thể của nữ nhân Triệu Khách, nhịp thở của Triệu Khách bắt đầu tăng lên.
Lúc này, Triệu Khách nhìn nữ nhân trước mặt lại có sự thôi thúc muốn phát điên vì nàng, chỉ cần nàng mở miệng, cho dù hủy diệt tất cả cũng không đáng là gì, chỉ vì chiếm được một nụ cười của hồng nhan.
Đạo đức cái gì, nhiệm vụ cái gì, người đưa thư cái gì, tất cả đều đi gặp quỷ đi.
Thấy đôi mắt Triệu Khách mờ mịt, chỉ còn lại vẻ cuồng nhiệt vì mình, đôi môi đỏ kia hơi nhếch lên, dựa sát người vào khuôn mặt Triệu Khách.
“Thơm không?”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng khiến xương cốt cả người đều trở nên mềm nhũn, chẳng trách lại có người nói ôn nhu hương là mộ anh hùng, sau khi Triệu Khách nghe được câu này, không nhịn được áp sát vào trước ngực nữ nhân.
“Hít…”
Hít sâu một hơi, chỉ thấy Triệu Khách gật đầu nói: “Thơm!”
Câu trả lời hài lòng khiến khóe môi nữ nhân hơi nhếch lên, nhưng đúng lúc này Triệu Khách tiếp tục nói: “Thơm, quá thơm, giữ lại đợi chút nữa xử lý.”
“Cái gì???”
Sau khi nghe thấy Triệu Khách nói vậy, nụ cười trên mặt nữ nhân lập tức cứng đờ, một tay che miệng, tay kia vuốt ve khuôn mặt Triệu Khách cười khanh khách: “Được ngốc, ta thơm không phải để ăn, đây là mùi sữa.”
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Triệu Khách, nữ nhân đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mặt đặc biệt dễ thương, lúc đôi môi đỏ hé mở định đặt xuống.
Triệu Khách trợn mắt một cái, chỉ thấy trong đôi mắt đục ngầu chậm rãi hiện ra tia sáng lạnh tàn nhẫn.
“Hóa gấu!”
Chỉ thấy cánh tay Triệu Khách siết chặt, gân xanh nổi lên như từng con rắn nhỏ chuyện động dưới làn da Triệu Khách, một tay dùng sức cản lại, ôm chặt nữ nhân ở trong ngực.
“Đau!”
Tin tưởng dù là nam nhân như một khối sắt nghe được giọng nói quyến rũ tê dại này, cũng lập tức trở nên mềm mại, nhưng Triệu Khách không những không buông tay, ngược lại còn ôm thật chặt đối phương vào trong ngực.
Triệu Khách ngẩng đầu, trên mặt nở một nụ cười tà mị quỷ quyệt, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ nhân này nhe răng ra cười, lúc nói chuyện lại là giọng nữ nhân: “Không! Ta cảm thấy chút nữa ngươi càng thơm hơn!”
Chương 67: Được lợi..
Trong nháy mắt nói xong câu này, chỉ thấy sách tem mở ra sau lưng Triệu Khách, đưa tay cầm một chậu dầu sôi trào, trực tiếp đổ xuống.
“Xèo xèo xèo…”
Sau khi dầu sôi đổ xuống đỉnh đầu hai người, nhìn kỹ còn có thể thấy trên dầu bao trùm một ngọn lửa, trong nháy mắt đã nhấn chìm hai người.
“A!!”
Một tiếng hét chói tai khàn khàn, tan nát cõi lòng khiến người ta nghe xong cảm thấy trên dưới cả người đều run rẩy, trong nháy mắt dầu sôi chạm đến ngón tay thon dài vốn trắng nuột nà, lập tức hoàn toàn biến dạng, từng bọng máu lớn bùng nổ ở dưới làn da.
Ngay lập tức, trước ngực Triệu Khách nặng nề, dường như bị đấm một cái vào ngực, sắc mặt đau khổ, cả người lập tức bay ngang ra ngoài.
“Ầm!”
Lần va chạm này khiến Triệu Khách suýt ngất đi, suýt chút nữa hít thở không thông, cảm giác xương cốt cả người cũng sắp tan ra.
Trong làn khói khét lẹt trước mắt, một thân thể nữ nhân đang không ngừng giãy giụa, da thịt trên người không có một chỗ nào hoàn hảo.
Trước đó đến nhà bếp của Trù Tam Điên, Triệu Khách vẫn luôn đun sôi dầu, cố ý đổ hết đống dầu thừa vào trong nồi để nấu, cho đến khi dầu đã hoàn toàn sôi trào, nhiệt độ dầu đã đạt đến 500 độ, mới thu vào trong sách tem.
Dựa vào năng lực của sách tem, vẫn luôn duy trì dầu nóng ở trạng thái đang sôi trào, nhắc đến cũng phải cảm ơn Trù Tam Điên, nếu không có hắn ta, hắn không thể góp đủ nhiều dầu như vậy trong thời gian ngắn.
Đổ một chậu dầu sôi xuống, Triệu Khách không chỉ không cảm thấy nóng, ngược lại còn không nhịn được rùng mình, sau khi rùng mình ý thức lập tức trở nên tỉnh táo.
Trong đầu dần nhớ lại tất cả những việc xảy ra trước đó, trong lòng giật mình, nếu không có nàng, suýt nữa hắn đã xong đời rồi.
“Giết! Giết ngươi!”
Trong sương khói, một khuôn mặt bị hòa tan lớp da giãy giụa văn vẹo, tóc đã bị đốt hơn một nửa, chỉ còn lơ thơ vài sợi dính trên da đầu, một con mắt đã không thấy đâu, chỉ còn một con treo nghiêng lệch trên mặt.
Cánh tay dài nhỏ vốn mềm mại nhẵn mịn không xương, nhưng bị Triệu Khách chiên lên như thế, cơ bắp nhanh chóng co rút lại, lúc nhìn lại chỉ còn một lớp da máu bám chặt vào xương cốt.
Sự căm hận trong mắt gần như sắp chảy ra nước, đưa tay giãy giụa, cơ thể cứng đờ muốn nhào về phía Triệu Khách.
Nhưng đúng vào lúc này, thân thể Vương Chung vốn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhào về phía trước, một tay chộp vào hai xương đùi của nữ nhân.
“Tiện nhân!”
Lần này Vương Chung đã phải chịu thiệt thòi lớn giống Triệu Khách, lúc hắn ta và Hắc Khổng Tước vào cửa thấy tân lang ngồi ngây ngốc ở trên giường, vô thức cho rằng hắn ta là chủ tử Bạch gia, kết quả không đợi hai người này ra tay đã bị nữ nhân mê hoặc thần trí.
Cảm giác này rất kỳ quái, bản thân bọn họ có ý thức, có cảm giác nhưng dường như trở thành bên thứ ba, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trở thành con rối gỗ, móc đôi mắt của đối phương xuống.
Nếu không phải nữ nhân này bị thương nặng, e rằng hai người chỉ có thể chết ở nơi này.
Tuy đôi mắt không nhìn thấy, nhưng Vương Chung vẫn có thể thông qua thính giác để phán đoán vị trí của nữ nhân, hai tay dùng sức vặn vẹo xương cốt mảnh khảnh đã không có lớp máu thịt bên ngoài bảo vệ.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, xương đùi lập tức bị bẻ thành hai đoạn, nữ nhân nghiêng người ngã vào trên người Vương Chung, “Đến tốt lắm!”
Xương đùi bị bẻ gãy, nữ nhân không những không giận còn vui vẻ, mười móng tay nhắm thẳng vào cột sống Vương Chung rồi vồ xuống, trực tiếp đâm xuyên qua da thịt, vào đến tận cốt tủy của Vương Chung.
“Phốc!”
Vương Chung thay đổi sắc mặt, máu tủy đỏ tươi không ngừng bị hút vào thân thể nữ nhân theo khe hở móng tay, da thịt vốn đã khô quắt lại bắt đầu khôi phục, trên khuôn mặt đã bị hòa tan lại nhanh chóng khôi phục từng chút một.
“Không tốt!”
Thấy thế, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, khó khăn lắm mới làm nàng bị thương nặng, nếu nàng lại khôi phục, không ai trong số bọn họ có thể chống đỡ được.
Triệu Khách giãy giụa bò dậy từ dưới đất, cầm con dao găm đen xì lao tới.
Nhưng trạng thái của vị tân nương này cũng không tốt hơn là bao, lúc này cắm hai tay vào trên lưng Vương Chung, căn bản không rảnh tay để đối phó.
Chỉ cách có mấy bước, Triệu Khách nhảy lên phi nước đại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điểm yếu hại của nữ nhân, chỉ có điều lúc này ánh mắt Triệu Khách nhìn lướt qua, thấy trong mắt nữ nhân thoáng qua tia xảo trá.
“Có vấn đề!” Trái tim Triệu Khách siết chặt nhưng đã không kịp trốn tránh, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng, “Phi đao thuật!”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hất con dao găm lên, nhanh chóng bay ra khỏi tay Triệu Khách.
“Chết!”
Nữ nhân há miệng ra, đầu lưỡi to khỏe thò ra từ trong miệng, vừa vội lại nhanh đâm thẳng vào trán Triệu Khách, cùng lúc đó con dao găm đen xì này tạo ra một tàn ảnh ở giữa không trung, hung hăng đâm vào con mắt còn sót lại của nữ nhân, cơn đau dữ dội khiến nữ nhân vô thức vặn vẹo cổ.
“Xoẹt!”
Đôi môi Triệu Khách run rẩy, sau khi chật vật lộn một vòng trên mặt đất, quay sang nhìn chỉ thấy bả vai mình đã máu thịt be bét, thậm chí có thể thấy xương cốt của hắn ở trong vết thương toác ra.
“Cũng may!”
Chương 68: Được lợi (2)..
Triệu Khách cau mày, nếu không phải hắn có Phi đạo thuật gia trì, có thể nhanh chóng ném ra con dao găm trên tay để đâm trúng con mắt nàng, khiến góc độ của nàng bị lệch đi một tấc, e rằng bây giờ hắn cũng nối gót theo Điên lão và Thúy Lan, biến thành một cái xác không đầu.
“Ngươi! Các ngươi! Đều phải chết!”
Bị Triệu Khách chọc mù con mắt còn lại, nữ nhân càng dốc toàn lực hút cốt tủy của Vương Chung, chỉ thấy khuôn mặt Vương Chung lập tức trở nên trắng bệch, da thịt bắt đầu vỡ ra, trong chớp mắt cả người đã biến thành một người máu.
“Giúp ta!”
Lúc này, có một cánh tay khoác lên vai Triệu Khách từ sau lưng, đó là Hắc Khổng Tước, nàng không am hiểu thính giác, không có mắt đã hoàn toàn biến thành người mù lòa.
Dù có thực lực không tầm thường, cũng chỉ có thể biến thành một tên phế nhân.
“Giúp thế nào?”
“Nhắm thẳng tay ta vào nàng là được.”
Hắc Khổng Tước đưa tay trái ra để Triệu Khách nắm, tạm thời coi như cầm súng lục, chỉ cần nhắm chuẩn là được. Chỉ thấy sau lưng Hắc Khổng Tước hiện ra một con tem có in con quạ màu đen, một quả cầu lửa màu đen tuôn ra từ trong lòng bàn tay, nổ tung ở trước ngực nữ nhân.
Hình như ngọn lửa này rất đặc biệt, sau khi dính lên người nữ nhân cứ như cao da chó, không những không tắt còn bùng nổ.
Nếu đây là lúc nàng ở trong trạng thái toàn thịnh, chút thương tổn đó không được tính là gì, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể vô lực giãy giụa, trơ mắt nhìn thân thể mình biến thành than cốc từng chút một trong ngọn lửa màu đen.
“Ta… Không cam tâm.”
Liên tục bị thương nặng, cuối cùng thân thể nữ nhân không chịu đựng được nữa, sau khi phát ra một tiếng kêu rên đã nặng nề ngã xuống đất, thân thể dần biến thành than cốc rơi trên mặt đất.
“Xong rồi!”
Nghe thấy tiếng kêu rên cuối cùng của nữ nhân, trên mặt Hắc Khổng Tước không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, tuy mắt bị mù nhưng chỉ cần có thể đánh chết nữ quỷ này, có trả giá đắt cũng đáng giá.
Ngay lúc trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng.
“Phốc!” Sau khi trái tim cảm giác đau nhói, một cảm giác lạnh lẽo lập tức từ trước ngực lan ra toàn thân.
Tuy không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng bị xói mòn theo lỗ thủng lạnh băng ở ngực, nàng vô lực đưa tay ra nắm lấy không khí như muốn nắm lấy gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rủ xuống.
Triệu Khách đứng trước mặt Hắc Khổng Tước, rút con dao găm ở trước ngực nàng ra, lực lượng sau khi hóa gấu đang nhanh chóng uy yếu.
Đồng thời bên tai cũng nhận được nhắc nhở mình đã giết chết Hắc Khổng Tước, có thể lấy một con tem trong sách tem của Hắc Khổng Tước, hoặc kế thừa điểm bưu điện của Hắc Khổng Tước.
Chỉ thấy một quyển sách tem chậm rãi mở ra ở trước mặt Hắc Khổng Tước, vật phẩm bên trong hoàn toàn lộ ra trước mắt Triệu Khách, nhìn con tem bên trong, trái tim Triệu Khách cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Đúng là người cũ đã vượt qua không gian khủng bố mấy lần, số tem đặc thù trên tay thật sự rất phong phú, chỉ là tem đặc thù đã có đến tám cái.
“Ngao cỏ tranh nhau, ngư ông được lợi, tuy xuất hiện sai lầm so với kế hoạch trước đó của mình, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khá tốt, cũng may mình đã chuẩn bị sẵn, nếu không ba ngươi bọn họ đều phải chết ở đây.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách hoảng sợ, mí mắt hơi híp thành một đường thẳng, sau khi cẩn thận quan sát những con tem đặc thù trong sách tem của Hắc Khổng Tước, Triệu Khách lại hơi lúng túng.
Những người cũ đã vượt qua không gian khủng bố mấy lần như Hắc Khổng Tước, những con tem trên tay đã được chọn lựa cẩn thận, từ đó tạo thành một nhóm bài.
Tám con tem này có thể được coi là một nhóm bài hoàn chỉnh, chỉ cần thiếu một con tem trong đó, sẽ khiến thực lực giảm đi nhiều.
Nếu Triệu Khách chọn lựa từ đó, dù có lấy ra con tem tốt nhất, không có các con tem khác phối hợp lại muốn phát huy ra lực lượng khổng lồ trong nháy mắt Hắc Khổng Tước giết người, gần như là không thể.
Thấy thế, Triệu Khách híp mắt quan sát nhóm bài này một lần nữa, nhanh chóng lấy ra một con tem đặc thù từ bên trong.
“Vương Chung!”
“Khổng Tước!”
Nhưng Triệu Khách còn chưa kịp quan sát cẩn thận, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi của Lý Lão Hán và người lùn kia, dường như hai người này đã giải quyết xong hoa đồng, đang chạy về phía này.
“Nhanh như vậy!”
Triệu Khách ngạc nhiên, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Vương Chung, tuyệt đối không thể giữ lại người sống, nhưng chờ đến khi hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Vương Chung biến mất.
“Ở đây!”
Hai người Lý Lão Hán và người lùn lần lượt chạy đến, thấy khắp nơi trong viện đầy xác Linh Môi, nhìn từ trạng thái xác chết không khó nhận ra là Hắc Khổng Tước và Vương Chung ra tay.
Thật ra trạng thái của hai người cùng không tốt, tay trái Lý Lão Hán bất lực rũ xuống, bên cánh tay này khô gầy vàng vọt, cơ bắp cứng cỏi đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một lớp da thật mỏng, thậm chí nhìn kỹ còn có thể thấy mạch máu và xương cốt dưới da.
Chương 69: Phi đao thuật..
Về người lùn cùng một bọn với Hắc Khổng Tước đi ở bên cạnh, trạng thái không tốt hơn Lý Lão Hán là bao, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cứ đi mấy bước lại ho ra máu, một vết thương lệch ở trước ngực suýt nữa tiễn hắn ta đi gặp Diêm Vương trước.
Tuy nhiên có Tứ Phương Trấn Dương Kỳ áp chế, tinh linh quỷ quái sẽ bị áp chế rất nhiều lực lượng, nhưng vẫn khiến hai người phải liều tất cả vốn liếng mới có thể đánh chết hai hoa đồng này.
Lẽ ra, Hắc Khổng Tước và Vương Chung có thực lực cao hơn, hai người này đối phó một người không nên chậm như vậy chứ.
Đợi sau khi thấy xác chết trên mặt đất, Lý Lão Hán cau mày, nhanh chóng chạy đến trước phòng.
“A? Còn có cá lọt lưới?”
Lúc này người lùn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người máu trông máu thịt be bét đang nằm sấp trên mặt đất, liều mạng bò về phía bọn họ.
“Mặc kệ hắn, đi nhanh.”
Lý Lão Hán nhìn thoáng qua tưởng là Linh Môi nào đó, cũng không để ý tới, giục người lùn bước nhanh vào trong phòng.
“Ô ô ô!!”
Vương Chung nghe thấy tiếng bước chân của Lý Lão Hán và người lùn càng chạy càng xa, liều mạng kêu lên muốn gọi bọn họ, nhưng há miệng ra lại thấy trong cổ họng như bị nhét một cây đao, căn bản không kêu ra được.
Vết thương của hắn ta quá nặng, trừ khi quay về hiện thực, nếu không căn bản không thể khôi phục thương tổn này trong thời gian ngắn, nếu không phải hắn ta đã uống hết hai bình thuốc khôi phục nhanh chóng, ổn định thương thế, có lẽ bây giờ đã biến thành một người chết rồi.
Hiệu quả trị liệu của hai bình thuốc khôi phục nhanh chóng với thương thế của hắn ta đã bị giảm đi nhiều, đặc biệt là xương sống lưng và cốt tủy của hắn ta đều bị rút đi, không phải cứ dựa vào thuốc khôi phục nhanh chóng là có thể khôi phục được thương tổn này.
Nhưng Vương Chung chưa từ bỏ ý định, tiếp tục sờ bên tường giãy giụa bò về phía trước, hắn ta biết mình có thể sống sót hay không, phụ thuộc vào việc Lý Lão Hán chú ý đến hắn ta.
Dù sau đó Lý Lão Hán đưa ra yêu cầu gì, hắn ta cũng sẽ đồng ý, dù sao còn sống mới là quan trọng nhất.
“Khổng Tước!!”
Người lùn hùng hổ lao vào căn phòng, lại bị mùi khét lẹt hôi chua kích thích đến mức buồn nôn, nhưng lập tức cẩn thận nhìn lại. Sau khi phát hiện xác Hắc Khổng Tước trên mặt đất, vẻ mặt thay đổi, bước nhanh lên trước cẩn thận xem xét, phát hiện trong phòng hỗn loạn, hiển nhiên đã trải qua một trận đánh nhau.
Trên mặt đất còn xác chết tân lang và một xác chết đã cháy thành than, ngoại trừ cái đó ra chỉ còn lại một bãi máu mơ hồ.
“Đáng chết, lão quỷ, Vương Chung đâu?”
Người lùn nhìn kỹ vết thương ở tim Hắc Khổng Tước, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Lão Hán.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta còn muốn hỏi ngươi đây.”
Lý Lão Hán cầm tẩu thuốc cài vào tóc mình, nói thầm: “Không thấy xác Vương Chung, biết đâu còn sống?”
Nghĩ đến đây, Lý Lão Hán sải bước đi ra ngoài, mặc kệ Vương Chung còn sống hay không, hiện tại đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ, nhân lúc mấy vị quỷ gia ở hậu viện Bạch gia còn chưa kịp phản ứng, phải lập tức trốn khỏi đây.
“Ngươi muốn đi?”
Thấy Lý Lão Hán muốn đi, người lùn lập tức đuổi theo, nói: “Vương Chung đâu, tìm hắn ra nói cho rõ ràng xem Hắc Khổng Tước chết như thế nào.”
“Đi đi đi, bây giờ ngươi còn tâm trạng quan tâm chuyện này, đi nhanh lên.”
Lý Lão Hán nói xong đang định đi, lúc này đột nhiên cảm thấy bàn chân nặng nề, cúi đầu xuống thấy cái xác máu vừa rồi đang liều mạng túm lấy chân hắn ta, dùng ngón tay chọc và mu bàn chân.
“Cút đi!”
Lý Lão Hán vốn đã không nhịn được nhấc chân đạp một cái, đạp ngã bộ xác máu kia ở trên mặt đất.
Hắn ta sải bước muốn rời đi, thậm chí còn nghi ngờ rõ ràng Vương Chung đã thành công, vì sao không phát tín hiệu như đã hẹn trước?
Chẳng lẽ… Muốn bán đứng bọn họ?
Trong chốc lát, trong lòng Lý Lão Hán vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bạch gia.
Điều khiến hắn ta buồn bực hơn là người lùn vẫn đi theo sau lưng hắn ta, hắn ta luôn cảm thấy ánh mắt người lùn nhìn mình càng ngày càng không tốt.
Thật ra lần này hai bên hợp tác là vì đám người Hắc Khổng Tước lợi dụng thân phận nô bộc ở tiền viện, giúp đỡ Vương Chung bố trí Tứ Phương Trấn Dương Kỳ.
Cộng thêm con đường rút lui rời khỏi Bạch gia là do đám người Hắc Khổng Tước tìm ra, hiện tại mới hợp tác với bọn họ. Đầu tiên là Đông Tử biến mất, bây giờ là Hắc Khổng Tước đã chết, người lùn càng ngày càng cảm thấy đám người Vương Chung đã thành công.
“Chờ chút!”
Lúc này, Lý Lão Hán đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về phía người máu bị hắn ta đạp xuống thang gỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân người máu, đôi mắt lập tức trợn to.
“Vương Chung!”
Quần áo trên người Vương Chung đều đã vỡ vụn, cộng thêm bị máu nhuộm đỏ, cộng thêm Lý Lão Hán một lòng muốn điều tra kết quả, cho nên trong chốc lát Lý Lão Hán không nhận ra xác máu thoạt nhìn giống Linh Môi này thật ra là Vương Chung.
Nếu không phải trong lòng Lý Lão Hán đang đề phòng người lùn ở sau lưng, luôn vô tình hay cố ý quay đầu nhìn lại, vừa hay thấy được giày của Vương Chung, chỉ sợ căn bản không ngờ người máu này lại là Vương Chung.
Chương 70: Phi đao thuật (2)..
Lý Lão Hán bước nhanh đến bên cạnh Vương Chung, dò hỏi: “Ngươi là Vương Chung?”
Đừng trách Lý Lão Hán lại hỏi như vậy, bởi vì bây giờ Vương Chung có sự chênh lệch quá lớn với trước đó, chòm râu dê vốn rất phóng khoáng cũng đã biến mất, khuôn mặt tróc da biến thành màu đen, hoàn toàn đổi thành một người khác.
Ánh mắt Vương Chung sáng lên, không thể nói câu nào chỉ có thể không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, đồng thời lựa chọn đầu hàng với Lý Lão Hán.
Điều kiện là, chỉ cần Lý Lão Hán dẫn hắn ta còn sống rời khỏi không gian khủng bố lần này, hắn ta sẽ chia một nửa điểm bưu điện cho Lý Lão Hán, đồng thời để hắn ta lấy ra bốn con tem trong sách tem của mình.
Lúc đầu Lý Lão Hán chỉ ngạc nhiên vì sao Vương Chung lại ở chỗ này, nhưng không ngờ Vương Chung lại trực tiếp đầu hàng mình, lông mày cau lại, trong lòng không nhịn được cảm thấy rung động.
“Hắn thật sự là Vương Chung??”
Người lùn bên cạnh nhìn kỹ, hơi không tin nổi, nhưng nhìn dáng vẻ liều mạng gật đầu của Vương Chung, hình như cũng không phải là giả.
“Các ngươi xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành dáng vẻ này? Là ai giết Hắc Khổng Tước?”
Đối mặt với câu hỏi của người lùn, Vương Chung muốn nói nhưng lại không nói được.
“Ong…”
Đúng lúc này, lỗ tai Lý Lão Hán khẽ động đậy, đột nhiên đưa tay đẩy người lùn ra, chỉ thấy một tia sáng lạnh bay sượt qua trước mặt người lùn.
“Ầm!”
Tia sáng lạnh đâm vào trên tảng đá nhưng không dừng lại, ngược lại còn bắn về phía Lý Lão Hán.
Lý Lão Hán cầm trường côn đen trên tay tiến lên đón, quét ngang trường côn ra, chỉ nghe “keng” một tiếng, tia sáng lạnh kia lại bắn ra, chỉ là lần này trực tiếp đâm xuyên qua mặt Vương Chung,
“Phi đao thuật, khúc xạ!”
Lần này không chỉ vẻ mặt Lý Lão Hán khó coi, người lùn bên cạnh cũng ngạc nhiên, Phi đao thuật không phải năng lực hiếm có gì, nhưng trong số bọn họ, ngoại trừ Đông Tử thì không ai thu thập được con tem này.
“Hắn ở đâu!”
Ánh mắt hai người lướt qua, khi thấy khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm bọn họ ở nơi xa không phải ai khác, chính là Đông Tử.
Sau khi chú ý đến ánh mắt bọn họ, Đông Tử xoay người lẩn vào trong bụi cỏ.
“Mả mẹ nó, đồ chó hoang.”
Thấy thế, đầu tiên người lùn ngạc nhiên, lập tức nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng bị Lý Lão Hán kéo lại, “Đi thôi, thời gian Tứ Phương Trấn Dương Kỳ sắp đến rồi, nhìn phương hướng hắn chạy là đến nội trạch, ngươi đi theo qua đó chỉ có một con đường chết, đi nhanh lên.”
“Nhưng…”
Tuy trong lòng người lùn không cam tâm nhưng cũng biết Lý Lão Hán nói đúng, khẽ cắn môi, hung ác nói: “Móa nó, Đông Tử, chờ trở về, ta sẽ giết cả nhà ngươi!”
Hai người không dám ở lại thêm nữa, nhanh chóng bò lên đầu tường, chạy về phương hướng đã nói sẵn từ trước, hai người vừa đi, chỉ thấy Triệu Khách dáo dác bò ra từ gầm giường trong phòng, một tay cầm theo đầu Thúy Lan, không nhịn được thầm thở phào.
Cũng may Lý Lão Hán và người lùn vừa đánh một trận ác chiến, thể lực tiêu hao kinh người, tuy Tứ Phương Trấn Dương Kỳ có thể tăng thực lực của bọn họ nhưng tiêu hao cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
Cộng thêm sau khi bọn họ tìm được Vương Chung, trong lòng đã thả lỏng, hắn đánh bất ngờ ngay lúc hai người không đề phòng mới may mắn thành công, nếu không dựa vào Phi đao thuật của mình, muốn giết chết Vương Chung ngay trước mặt bọn họ cũng không dễ.
Sau khi xác định hai người đã rời đi, Triệu Khách leo ra từ dưới giường, đi đến trước xác Vương Chung, lần này Triệu Khách không lựa chọn rút tem, mà lựa chọn kế thừa tất cả điểm bưu điện của Vương Chung.
Hắn chỉ có 16 điểm bưu điện, trong khoảng thời gian này một lần kích hoạt tem năng lực đều tiêu hao điểm bưu điện, sự tiêu hao của Hơi thở tự nhiên, Hóa gấu, Phi đao thuật đã khiến hắn không thể chịu nổi, hiện tại trên tay chỉ còn lại 9 điểm bưu điện.
Ai biết sau đó còn xảy ra chuyện gì, nếu không có đủ điểm bưu điện để kích hoạt những năng lực này, vậy ưu thế của mình sẽ hoàn toàn biến mất.
“Ngươi thu hoạch được tất cả điểm bưu điện của người đưa thư Vương Chung, tổng cộng 32 điểm bưu điện.”
Nghe được tiếng nhắc nhở vang lên bên tai, Triệu Khách bĩu môi nhìn số lượng điểm bưu điện thể hiện trên góc trái sách tem của mình, cuối cùng trong lòng đã yên tâm hơn nhiều.
“Đi!”
Lý Lão Hán không nên ở lại đây quá lâu, hắn cũng nên đi qua đó hội hợp với bọn họ, vừa thu lại xác Hắc Khổng Tước vào trong sách tem, hắn vội đi theo tuyến đường mà Lý Lão Hán đã nói với hắn từ trước.
Đi không bao xa đã thấy một ngã rẽ, còn chưa đi vào đã nghe tiếng cãi vã của bốn người Lý Lão Hán, người lùn, Phi Mã và một tên nam nhân khác.
Không cần nghe nhiều, Triệu Khách cũng có thể đoán được nhất định là vì vấn đề của Đông Tử.
“Ồ! Các ngươi đang cãi gì thế?” Triệu Khách cẩn thận thò đầu ra.
“Vương cẩu tử, ngươi chết ở chỗ nào, sao giờ mới đến?” Lý Lão Hán tức giận liếc nhìn Triệu Khách một cái, hoàn toàn không liên hệ người mới Triệu Khách này với cái chết của Vương Chung.