[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 6: Theo dõi (c51-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 51: Theo dõi..
Phải biết rằng tối hôm qua bọn họ muốn nhân lúc ồn ào nhất để đến tiền viện xem xét, kết quả vừa đến tiền viện suýt nữa bị phát hiện thân phận người sống, nếu không phải bọn họ trốn nhanh, tối qua đã thất bại ở tiền viện rồi, đừng mơ có người sống sót trở về.
“Ngươi đã được phân chia công việc, vậy lập tức đi làm việc đi.”
Quản sự nói xong cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được hai bước lại bị Triệu Khách cản lại, chỉ thấy Triệu Khách bước tới lấy ra mấy thỏi vàng ròng nhét vào trong tay quản sự, cười nói: “Phải xưng hô với vị đại ca này thế nào.”
Nhìn thỏi vàng ròng óng ánh trong tay, đôi mắt quản sự lập tức sáng ngời, bình tĩnh ôm nguyên bảo vào trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách lập tức thoải mái hơn nhiều.
“Dễ nói, tại hạ họ Bạch, gọi là Bạch Thập Bát, huynh đệ có gì cần cứ nói.”
Tục ngữ nói, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, thỏi vàng ròng mà Triệu Khách vừa lấy ra nằm trong số đồ cúng nhận được ở bếp sau, đây chỉ là một đống giấy vụn với hắn, nhưng đối với đám Linh Môi, âm hồn này lại là vàng ròng bạc trắng hàng thật giá thật.
Triệu Khách đánh giá hai bên, sau khi xác định Đông Tử và những người đưa thư khác cách mình rất xa, mới lôi kéo Bạch Thập Bát nói: “Tức phụ của ta không thấy đâu, biết đâu đã đi lạc rồi, nếu Bạch đại ca có nhìn thấy, nhất định phải đưa người về giúp ta.”
“Ồ, đúng đúng đúng, có thể viện tử Bạch gia quá lớn, chắc chắn đệ muội đi lạc rồi, vậy đi, để ta phái người đi tìm một chút.”
“Vậy cũng tốt, những cái này coi như tiền đặt cọc, nếu tìm được người rồi, đến lúc đó huynh đệ lại hậu tạ.”
Chỉ thấy Triệu Khách lại lấy ra một thỏi vàng ròng, bình tĩnh nhét vào tay Bạch Thập Bát.
“Dễ nói, dễ nói.”
Bạch Thập Bát liên tục gật đầu nhận lấy tiền, vẻ mặt vui vẻ dẫn người rời đi, đương nhiên cũng không quên dặn dò người dưới đi tìm Thúy Lan, về phần có tìm được hay không, Bạch Thập Bát cũng không dám hứa chắc.
“Hừ! Đi!”
Bạch Thập Bát vừa rời đi, đã thấy một đoàn người Đông Tử đi ngang qua bên cạnh Triệu Khách, bọn họ phải theo Bạch Thập Bát đến tiền viện. Lúc đi đến bên cạnh Triệu Khách, còn nghe thấy Đông Tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng hung ác nham hiểm hơn mấy phần.
Chẳng mấy chốc người trong viện lần lượt rời đi, bao gồm cả ba tên người đưa thư bị phân đến kho củi làm việc, tất cả đều rời đi.
Triệu Khách hơi nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn về phía căn phòng của bốn người Đông Tử, trong mắt lóe lên một tia sáng gian xảo.
Buổi đêm, một đoàn người kéo lê cơ thể mệt mỏi quay về từ từng phương hướng, bận rộn cả một ngày, đám người Đông Tử cũng thu thập được rất nhiều tin tức.
Nhưng trên mặt lại rất ủ rũ, bởi vì hôm nay bọn họ ăn cơm mới phát hiện, bọn họ không ăn được thứ gì ở chỗ này.
Ngay cả cơm cũng chưa chín kỹ, bánh màn thầu cứng rắn như tảng đá, hoàn toàn không có hương vị gì, cắn một miếng chỉ thấy đồ ăn lạnh băng, không có một chút xíu thứ gì ăn được, ngay cả nước cũng không uống nổi.
“Móa nó, cái chỗ quỷ quái này, lão tử không muốn ở lại chút nào.”
Nếu không phải trên tay bốn người này có mang theo chút đồ ăn, có lẽ không chờ nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đã chết đói ở đây trước.
“Đông Tử, bớt nói nhảm đi, kiên nhẫn chờ đợi, trên tay chúng ta không có nhiều đồ ăn nhưng cũng có thể kiên trì, nhóm người kia… Hừ, e rằng còn không may mắn như chúng ta đâu.”
Một nữ nhân đi sau lưng Đông Tử bị áo choàng che kín cả người, không nhìn rõ khuôn mặt, nàng nói xong, chỉ thấy ba người Đông Tử nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Trong một nhóm người còn lại, có một người mà dám người Đông Tử vừa gặp được, biệt danh của người này là Phi Mã, cũng coi như cao thủ hiếm có trong số người đưa thư hạ cấp.
Nhưng cái tên này còn có một năng lực rất nổi tiếng đó là thùng cơm, một bữa cơm có thể ăn lượng cơm của năm sáu đại hán.
Tin tưởng, cho dù đồ tiếp tế của ba người họ đều rất sung túc, cũng không thể nhiều đến mức đó, thêm một Phi Mã này, có lẽ không chịu được bao lâu sẽ tìm đến bọn họ cầu cứu.
“A?”
Lúc đang định quay về phòng, đột nhiên ánh mắt Đông Tử liếc qua thấy Triệu Khách lén lút rời khỏi phòng của mình.
“Đông Tử, ngươi nhìn cái gì đấy?”
“Không có gì, các ngươi đi về nghỉ trước đi, ta đi nhà vệ sinh.”
Đông Tử vẫy tay với đồng bạn, ra hiệu mình đi nhà vệ sinh trước, xoay người rời khỏi tiểu viện của mình.
“Sạt sạt sạt…”
Triệu Khách đi dọc theo đại viện, sau khi đến một mảnh hậu hoa viên, Triệu Khách nhìn xung quanh một vòng, dường như xác định không có người đi theo mình lập tức nhảy lên, nhảy vào trong rừng cây nhỏ.
“Ừm, đúng là có chuyện bí ẩn.”
Đông Tử vẫn yên lặng bám theo sau lưng Triệu Khách thấy thế ánh mắt sáng lên, khóe môi hơi nhếch lên nhe răng cười, thật ra hắn ta đã không ưa Triệu Khách từ lâu rồi.
Đặc biệt là Triệu Khách còn lăn lộn được đến bếp sau, hình như địa vị còn cao hơn bọn họ rất nhiều, chắc chắn lấy được rất nhiều tin tức, đúng lúc nhân cơ hội này dạy dỗ hắn tử tế.
Chương 52: Theo dõi (2)..
Ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, chỉ thấy sau lưng Đông Tử hiện ra một con tem, là bóng dáng con mèo.
Tem đặc thù: Đại sư theo dõi.
Sau khi kích hoạt: Khóa chặt khí tức của mục tiêu trong phạm vi 15 mét, hoàn toàn che giấu tiếng bước chân của mình.
Sau khi kích hoạt năng lực của tem đặc thù, Đông Tử theo sát sau lưng Triệu Khách, một bước lao vào rừng cây.
Cỏ cây trong rừng vừa dày vừa kín kẽ, phía trước chân là một lớp lá cây thật dày, vừa đặt chân xuống đã phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhưng Đông Tử không sợ, sau khi kích hoạt năng lực Đại sư theo dõi, hắn ta hoàn toàn có thể dễ dàng đi theo sau lưng Triệu Khách, không lo Triệu Khách phát hiện ra mình.
Hơn nữa, một người mới vừa qua kỳ thực tập, trên tay có gì được chứ, e rằng còn không có cả một con tem đặc thù, hắn ta thấy không khác gì một người bình thường, bóp chết hắn đơn giản như bóp chết một con kiến.
“Phanh phanh phanh…”
Ở đằng xa, chỉ thấy Triệu Khách cầm một cái cuốc sắt trên tay, đang cố hết sức lấp đầy một cái hố như đang giấu thứ gì đó.
“Kỳ quái? Hắn giấu thứ gì??”
Thấy Triệu Khách đang giấu đồ, Đông Tử không nhịn được cảm thấy hơi kỳ quái, dù sao có sách tem rồi, bọn họ căn bản không cần mang theo cái gì, trực tiếp chuyển hóa một số vật phẩm quý giá vào trong sách tem là được.
“Chẳng lẽ là vật phẩm đặc thù, hắn không có quyền hạn chuyển hóa!”
Nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có cách giải thích này, nhưng không thể nói rõ được, thứ gì đặc thù đến mức khiến Triệu Khách tốn sức che giấu chứ?
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Đông Tử thấy nóng nảy, chỉ thấy Triệu Khách chỉ lấp một lớp đất, sau khi xác định đã chôn đồ xong lại nhìn hai bên, lập tức xoay người đi ra ngoài từ một phương hướng khác.
“Hắc hắc!”
Thấy Triệu Khách càng đi càng xa, đồng thời khí tức đã vượt qua phạm vi truy tung của mình, ánh mắt Đông Tử sáng lên, bước nhanh tới.
Hắn ta biết Triệu Khách chỉ phủ lên một lớp đất mỏng, lúc đang định dùng tay đào, sau lưng có một luồng khí lạnh khiến Đông Tử cảnh giác, nhanh chóng xoay người cẩn thận nhìn, rừng cây sau lưng đen như mực không có gì hết.
Nhưng không hiểu vì sao hắn ta luôn có cảm giác gai lưng.
“Ảo giác? Hay là…”
Cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định xung quanh thật sự không có gì, Đông Tử nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ: “Có thể là ta nghĩ nhiều rồi.”
Xoay người lại khom lưng xuống, bắt đầu đào một lớp đất ở bên trên, theo lớp đất mỏng bị đẩy ra, ánh mắt Đông Tử dần trở nên hưng phấn, đào một lúc cảm giác như đào được thứ gì đó, cảm giác lạnh băng khiến đôi mắt hắn ta sáng lên, hai tay kéo mạnh một cái.
Chỉ thấy một đôi tay trắng bệch bị Đông Tử móc ra từ trong lớp đất mỏng.
“Mả mẹ nó!”
Nụ cười trên mặt Đông Tử lập tức cứng đờ, thấy mình lấy ra một đôi tay từ trong đất không nhịn được cảm giác da đầu tê dại, vô thức muốn buông tay nhưng tiếp theo lại có một việc khiến hắn ta rùng mình, đó là tay hắn ta lại… Không hất ra được.
Dưới đất đai, một bộ thi thể không đầu ngồi thẳng trong đất, từ bộ ngực lộ ra có thể thấy được đây là một xác nữ, hai tay bóp chặt cổ tay Đông Tử, mặc kệ Đông Tử giãy giụa như thế nào, đều tránh không thoát.
“Đáng chết! Buông ra cho ta, buông ra!”
Đông Tử thấy thế thay đổi sắc mặt, đá một cái vào ngực xác nữ, nhưng đạp một cái lại cảm giác như đạp vào tảng đá, không những không đá văng người ra, ngược lại còn suýt nữa trẹo chân.
“Con mẹ nó, đừng để ta tìm ra hắn, chờ ta quay về, nhất định lột da con chó này!”
Tuy không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết là Triệu Khách giở trò quỷ, điều này khiến Đông Tử đột nhiên nghi ngờ có phải mình bị Triệu Khách chơi đùa rồi không.
“Buông ra, mẹ nó!”
Đông Tử tiếp tục đạp, thấy xương ngực xác nữ đã bị đạp lõm vào vẫn không thể tránh thoát, nhưng đạp rồi đạp, vành tai Đông Tử đột nhiên nóng lên như có người thổi hơi nóng vào lỗ tai mình, khiến Đông Tử rụt cổ lại quay sang nhìn, không biết một khuôn mặt người mơ hồ đã áp sát sau lưng mình từ lúc nào.
“Phốc!!”
Đồng tử Đông Tử co rụt lại, ngay sau đó là cảm giác đau nhói bén nhọn theo xương cột sống chạy vào trong tim, cả người lập tức ngã quỵ dưới đất, khuôn mặt trở nên tái nhợt, hắn ta biết mình đã bị đâm vào xương sống.
Trong bóng tối, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách dần rõ ràng, trên một tay còn ôm cái chậu sắt, thuận tay rút con dao găm ra khỏi người Đông Tử, Triệu Khách cau mày nhìn giọt máu đỏ tươi trên dao găm.
“Làm không tệ!”
Triệu Khách cúi đầu nhìn cái đầu ở trong chậu sắt, tỏ ra khen ngợi.
Đầu Thúy Lan ở trong chậu sắt đã méo mó thành một đống, cái mũi và con mắt đều đã sai chỗ, sau khi nghe thấy Triệu Khách nói chuyện lập tức liều mạng há miệng như đang nhắc nhở Triệu Khách nhớ ước định trước đó của bọn họ.
“Đừng nóng vội, việc ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối không nuốt lời.”
Triệu Khách nói xong, trực tiếp đậy chậu sắt lên, cúi đầu nhìn về phía Đông Tử nằm trên đất.
Chương 53: Đầu hàng..
Chỉ thấy lúc này Đông Tử đang quỳ trên mặt đất, nếu không phải tay Thúy Lan vẫn tóm lấy hắn ta chặt chẽ như một cái vòng sắt, e rằng bây giờ hắn ta đã bò trên mặt đất, căn bản không dậy nổi.
Khuôn mặt Đông Tử trắng bệch, răng cắn chặt vào môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách trước mặt, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Hắn ta đã kích hoạt Đại sư theo dõi, đã khóa chặt khí tức của Triệu Khách, nói cách khác chỉ cần Triệu Khách xuất hiện trong phạm vi 15 mét xung quanh hắn ta, hoàn toàn không thoát được sự theo dõi của hắn ta.
Nhưng vì sao hắn lại im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng mình? Càng nghĩ càng thấy chỉ có một khả năng để giải thích, đó là con tem.
“Mẹ nó!”
Vốn tưởng Triệu Khách chỉ là một người mới vừa vượt qua kỳ thực tập, hoàn toàn không để Triệu Khách ở trong lòng, nhưng điều khiến Đông Tử thấy bất ngờ là trên tay Triệu Khách lại có tem đặc thù.
“Ta đầu hàng, ta bằng lòng dùng ba con tem đặc thù đặc thù đổi lấy một mạng!”
Đông Tử quỳ hai gối ở trên mặt đất, cố gắng chống đỡ cơ thể của mình, từng giọt mồ hôi lăn xuống theo trán, nghiến răng đầu hàng trước Triệu Khách.
[Người đưa thư Vương Đông Lượng lựa chọn đầu hàng ngươi, cũng cống hiến ba con tem đặc thù, có chấp nhận hay không.]
[Nếu đồng ý, mối quan hệ của các ngươi sẽ đạt thành khế ước, không thể tổn thương lẫn nhau trong không gian khủng bố lần này, nếu không sẽ bị cảnh cáo nghiêm trọng, ngoài ra ngươi sẽ nhận được một phần ba lợi ích của đối phương trong không gian khủng bố lần này.]
“Đầu hàng!”
Nghe được tiếng nhắc nhở bên tai, Triệu Khách thấy hơi bất ngờ, không ngờ giữa người đưa thư còn có phương thức này.
“Huynh đệ, lần này ta nhận thua, trên tay ta có ba con tem đặc thù, ngươi lấy hết đi, nhưng ngươi giết ta sẽ không có chút chỗ tốt nào.
Ánh mắt Đông Tử lóe lên thấy hình như Triệu Khách đang do dự, trong lòng vui vẻ, biết Triệu Khách chỉ là một người mới.
“Ngươi nói ba tấm là ba tấm à? Mở sách tem của ngươi ra, để ta xem một chút.”
Triệu Khách ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đông Tử, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng, nếu Đông Tử thật sự chỉ có ba con tem, vậy đầu hàng chỉ có một con đường chết, thử nghĩ xem sao một tên phế nhân có thể sống sót trong nhiệm vụ lần này được.
Nhưng Đông Tử lại kiên quyết lắc đầu nói: “Huynh đệ, ta mở sách tem ra, chẳng may ngươi ra tay cướp tem của ta thì phải làm sao.”
“Vậy… Xoẹt!”
Dao găm đen xì đâm thẳng vào cổ họng Đông Tử, máu tươi lập tức phun ra tung tóe từ trong rãnh máu, Triệu Khách nhìn chằm chằm xác chết Đông Tử lắc đầu: “Xin lỗi, ta rất muốn tem nhưng ta càng cần xác của ngươi hơn.”
[Ngươi giết chết người đưa thư Vương Đông Lượng, ngươi có thể lựa chọn tùy ý lấy một con tem từ trong sách tem của hắn, hoặc lựa chọn tất cả điểm bưu điện của Vương Đông Lượng.]
Lúc này, bên tai Triệu Khách lại vang lên tiếng nhắc nhở, vốn giết chết người đưa thư cũng không phải không chiếm được lợi ích gì như Vương Đông Lượng đã nói, chỉ có điều lợi ích khá nhỏ mà thôi.
Sau khi tiếng nhắc nhở kết thúc, chỉ thấy trên xác chết Vương Đông Lượng dần hiện ra một sách tem màu đỏ nhạt, Triệu Khách mở sách tem ra, chỉ thấy trong sách tem của Vương Đông Lượng đầy con tem, gần như sắp chiếm hết toàn bộ không gian trong sách tem.
Ngoại trừ phần lớn đều là đồ linh tinh, ngược lại có có bốn con tem đặc thù, ngoại trừ tấm Đại sư theo dõi mà Vương Đông Lượng kích hoạt trước đó.
Còn có ba con tem đặc thù khác, theo thứ tự là “Phi đao thuật”, “Bộc phát thể năng”, “Mắt ưng”.
Năng lực của ba con tem này cũng không tệ, hiển nhiên Phi đao thuật là thủ đoạn công kích chủ yếu của Đông Tử, con tem này có thể tăng trình độ của người khống chế phi đao đạt tới cao thủ hạng nhất, sau khi chủ động kích hoạt năng lực có thể thu được năng lực khúc xạ.
Phối hợp với năng lực thị giác Mắt ưng, cộng thêm Bộc phát thể năng sẽ không thấy mệt mỏi trong thời gian ngắn.
Triệu Khách có thể phán đoán, tổ hợp tem của Đông Tử càng theo khuynh hướng đuổi giết hoặc điều tra, ngoài ra Triệu Khách còn phát hiện một vài thứ thú vị ở trong sách tem của Đông Tử.
“Thuốc khôi phục nhanh chóng.”
Sau khi uống xong có thể khôi phục thương thế của bản thân trong vòng 20 phút, nếu đặt thứ này ở hiện thực, có lẽ nhất định bán được giá trên trời, tuyệt đối là loại thuốc tốt nhất để giữ mạng.
Nói thật, trong bốn con tem của Đông Tử, ngoại trừ tấm Đại sư theo dõi kia khá vớ vẩn, hắn muốn tất cả thứ còn lại.
Có Phi đao thuật phối hợp với Hơi thở tự nhiên và Áo gấu của hắn, cộng thêm Bộc phát thể năng, một khi đến nơi như rừng cây này, hắn hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Triệu Khách cũng có hứng thú với bình thuốc khôi phục nhanh chóng này, nhưng dưới tình huống chi có thể lựa chọn một tấm, Triệu Khách không chút do dự lựa chọn Phi đao thuật.
Bởi vì bây giờ hắn đang thiếu thủ đoạn công kích, dù Triệu Khách cũng không hài lòng với năng lực này lắm, nhưng hình như mình cũng không có lựa chọn tốt hơn.
Nhìn xác một nam một nữ trước mặt, Triệu Khách hơi cong môi, bắt đầu cởi xuống từng món quần áo trên người Thúy Lan, đồng thời đổi thành quần áo của Đông Tử.
Chương 54: Đầu hàng (2)..
Sau khi dọn dẹp xong, Triệu Khách nhanh chóng rời khỏi nơi này quay về bếp sau, hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm ở bếp sau.
“Xì xì…”
Đại viện bếp sau, chỉ thấy một mình Triệu Khách bận rộn trước lò, mấy đầu bếp xung quanh đều trông mong nhìn chằm chằm quá trình Triệu Khách nấu ăn, thậm chí có người cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép lại quá trình Triệu Khách nấu ăn.
Ngay cả tiểu lão đầu cũng thỉnh thoảng nhón chân nhìn về phía Triệu Khách, nấu ăn nhiều năm như vậy, cho dù được vinh danh là Quỷ Trù Vương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy món mà Triệu Khách đang làm.
Nhưng không thể không nói, biểu hiện của Triệu Khách trong mấy ngày nay khiến hắn ta rất hài lòng, nhưng nếu phải nói một điểm khiến hắn ta thấy không hài lòng, đó là món ăn của Triệu Khách quá tốn dầu.
Bình thường một nồi dầu chỉ đủ chiên một miếng thịt, còn bị Triệu Khách yêu cầu đổi dầu, hơn nữa lý do còn rất đầy đủ, đó là dầu dính mùi tanh của thịt khác, lúc làm món tiếp theo, mùi tanh này sẽ ảnh hưởng đến món ăn.
Nhìn một thùng dầu ở phía sau bị Triệu Khách bỏ đi, cộng lại cũng sắp bằng một vạc đồ ăn lớn.
Mỗi lần Trù Tam Điên nhìn thấy trong lòng đều hơi đau đớn, nhưng món ăn Triệu Khách làm ra thật sự không tệ, không chỉ có hương vị tốt còn đặc biệt sáng tạo, khiến mấy vị lão gia và tiểu thư Bạch gia đều khen ngợi tài nấu nướng của bếp sau có tiến bộ, cũng khiến hắn ta nở mày nở mặt hơn nhiều.
“Điên gia… Lại hết dầu.”
Lúc này một tên đầu bếp đi đến trước mặt Trù Tam Điên, trong tay cầm một chậu dầu, bên trong là số dầu mà Trù Tam Điên mới đổ đầy sáng nay, bình thường một chậu này đủ để bếp sau dùng mấy tuần, nhưng bây giờ chỉ trong chớp mắt đã hết sạch.
Thấy thế, khóe môi Trù Tam Điên giật giật, quay sang nhìn Triệu Khách đang nấu đồ ăn, giậm chân một cái, bước nhanh đến trước mặt Triệu Khách, tức giận nói: “Ngươi ăn dầu à? Nhiều dầu như vậy, ngươi xem cũng đủ làm tiệc luôn rồi.”
Triệu Khách xoa vai chỉ món bò bít tết đã ra lò nói: “Bò bít tết này quá già, chỉ có thể dùng để chiên, cách điều chế nước sốt của mỗi loại bò bít tết khác biệt, sau khi ướp xong mới có thể chiên, vì đảm bảo hương vị quyện với vị nước sốt, chỉ có thể thay dầu mới nên rất tốn dầu, nhưng ngài nếm thử xem, hương vị tuyệt đối không có vấn đề.”
Không biết vì sao mỗi lần nhìn dáng vẻ không quan tâm của Triệu Khách, trong lòng Trù Tam Điên lại không nhịn được nổi giận, thấy rất hối hận.
Vốn mình chỉ muốn lừa gạt người đến, sau đó tìm một cơ hội bắt được nhược điểm của Triệu Khách, lại hung hăng sỉ nhục hắn một trận rồi đá đi, phải phát tiết cơn giận thật tốt.
Nhưng bây giờ Trù Tam Điên lại hận không thể tát mình hai cái, nói thầm: “Sao ta lại mời một con chuột ăn dầu thế này.”
Hết lần này đến lần khác hắn ta lại không thể tìm ra vấn đề trong món ăn của Triệu Khách, thậm chí còn không biết mấy món này, cách làm thế nào đều do Triệu Khách nói ra, mỗi lần hắn ta đến hỏi tội, kết quả chưa nói được hai câu đã bị Triệu Khách chặn họng không nói được gì.
“Hừ, hôm nay chỉ còn chút dầu đó, đến khi ngươi làm mấy món ăn tiếp theo phải tự kiềm chế một chút, nếu hết dầu thì đứng tìm đến ta nữa.”
Trù Tam Điên nói xong chậm rãi để lộ sọ não của mình ra, bắt đầu đổ dầu vàng rực mát lạnh ở bên trong ra.
“Ầm!”
Vừa đặt chậu dầu xuống trước mặt Triệu Khách, lập tức nổi giận nói: “Hôm nay chỉ có ngần ấy, hai món còn lại đều do ngươi làm, nếu hết dầu thì đừng đến tìm ta. Còn nữa, tối nay ngươi phải dọn dẹp nhà bếp, dọn dẹp sạch sẽ cả thùng dầu này cho ta, đừng để ta nhìn thấy nữa.”
Trù Tam Điên cố hết sức phát tiết cơn giận của mình, sau khi nói xong liền xoay người, nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà bếp, mấy đầu bếp còn lại thấy thế cũng không dám tiếp tục ở lại lâu, chẳng may bị Điên gia ghi hận, vậy sẽ không tốt.
Thấy đám người Trù Tam Điên đã rời đi, Triệu Khách không quan tâm, rót cả nửa chậu dầu này vào trong thùng gỗ phía sau, trong lòng thầm đánh giá tính toán thời gian: “Chắc cũng gần đủ rồi.”
“Phanh phanh phanh!”
Trong lòng Triệu Khách tính toán thời gian, quả nhiên lại nghe thấy bếp sau vang lên tiếng gõ cửa.
“Rầm rầm…”
Cánh cửa sau cổ xưa bị đẩy nhẹ ra một cái khe, Triệu Khách liếc sang đánh giá một chút, ba bóng người trốn trong bóng tối cửa sau cũng không nhìn rõ mặt, nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn ba người này không phải đồng bọn của Đông Tử.
Bởi vì trên người bọn họ không có mùi nước hoa Chanel.
“Ôi!”
Tuy trong lòng Triệu Khách biết rõ thân phận của đối phương, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác.
“Tiểu huynh đệ, mở cửa đi, chỉ có ba người chúng ta.”
Giọng nói từ tính không thể nói là trong trẻo, lại khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, chỉ thấy vẻ ngoài của ba người trong bóng tối dần rõ ràng.
Nam nhân cầm đầu có một chòm râu dê, vành mắt đen xì trông như mấy ngày rồi không ngủ, sau đầu buộc một bím tóc nhỏ, nếu mặc thêm quần áo của đám hải tặc, ngược lại cũng có chút dáng vẻ của thuyền trưởng Jack.
Sau lưng là hai nam nhân đứng một trái một phải, bên trái là một lão đầu sắp năm mươi tuổi, mái tóc bạc, trên tay cầm cái túi to.
Chương 55: Coi như ngươi giỏi..
Trên mặt còn có chút tang thương, dáng đứng trông hơi còng, nhưng đôi mắt kia lại có sức sống hơn đám trai trẻ bình thường, nhìn huyệt thái dương của hắn ta nhô lên thật cao và vết chai thật dày ở trên tay, đều chứng minh đối phương là người luyện võ, hơn nữa là loại cao thủ luyện cả một đời.
Về phần người bên phải, dáng người cao tròn một mét chín, cơ bắp nhô lên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy áp lực hít thở không thông, mặt chữ quốc vuông văn, thoạt nhìn hơi yếu ớt, luôn cảm thấy không có tinh thần.
Sau khi xác nhận thân phận ba người này, Triệu Khách lùi lại cửa sau, ngón tay quấn lấy một sợi tơ nhẹ nhàng kéo một phát, sau khi mở cửa ra lập tức lùi lại mấy bước.
“Vào đi.”
Ba người nhìn nhau sải bước đi vào bếp sau, xác định trong bếp sau chỉ có một mình Triệu Khách.
Sau khi Chòm râu dê cầm đầu đánh giá Triệu Khách, trực tiếp nói vào điểm chính: “Tiểu huynh đệ, ngươi có đủ đồ ăn không? Ta nói là đồ ăn cho người sống chúng ta, không phải những đồ lạnh băng này.”
Triệu Khách không nói chuyện lấy ra một miếng thịt thăn đã được nướng chín trong lò nướng bên cạnh rồi đặt lên đĩa, thịt thăn đã được nướng chín đỏ sáng bóng, Triệu Khách nhẹ nhàng cắt một dao xuống miếng thịt rồi cho vào trong miệng.
Chòm râu dê thấy thế đôi mắt sáng ngời, hô hấp của tên to con sau lưng cũng dồn dập hơn, vốn bọn họ chỉ ôm một tia hy vọng để lại thư cho Triệu Khách, bằng lòng dùng điểm bưu điện đổi đồ ăn trên tay hắn.
Lúc đầu chỉ định thăm dò hỏi ý kiến một chút, không ngờ đến tối bọn họ quay về thấy Triệu Khách để lại thư nói hắn có rất nhiều đồ ăn, hắn có đủ đồ ăn có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.
Khi đó Chòm râu dê cũng thấy nghi ngờ với câu trả lời chắc chắn của Triệu Khách, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như lời nói của Triệu Khách cũng khá đáng tin.
Chỉ thấy Chòm râu dê cau mày, đi về phía Triệu Khách cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi còn bao nhiêu miếng thịt thăn thế này.”
“Rất nhiều!”
Thấy Chòm râu dê tới gần, Triệu Khách cau mày không ngừng lùi ra sau, đồng thời ánh mắt liếc qua liếc lại, thấy vị lão đầu sau lưng Chòm râu dê bình tĩnh lùi lại một bước, dường như vô tình hoặc cố ý chặn lại cửa sau.
“Rất nhiều là bao nhiêu, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ngươi để lại thư cho ta nói có đủ đồ ăn, nhưng sao chúng ta biết được ngươi có lừa ta hay không, ngươi mở sách tem ra để chúng ta xem một chút thì sao.”
Chòm râu dê nói xong đã chạy đến cửa chính tiểu viện, cửa trước và sau đều bị ba người Chòm râu dê chặn lại, trừ khi trên tay Triệu Khách có tem đặc thù có thể bay lên không hoặc là khinh công, nếu không tường viện này cao như vậy, người bình thường không thể bò lên được.
Triệu Khách híp mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Chòm râu dê: “Nếu… Ta không đồng ý thì sao?”
“Không hợp tác thì giết ngươi.”
Người nói chuyện là tên cao to kia, chỉ thấy ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm đĩa thịt trên bàn, thỉnh thoảng nuốt một ngụm nước bọt, bụng đã đói đến kêu ùng ục. Lúc nói chuyện còn hơi mất kiên nhẫn, hắn ta quá đói, chỉ muốn sớm giải quyết những việc rắc rối này để mình được ăn no bụng.
Câu nói của Phi Mã khiến khuôn mặt Triệu Khách tối sầm lại, một tay lặng yên cầm con dao thái trên thớt gỗ.
“Phi Mã, bắt lấy hắn!” Vẻ mặt Chòm râu dê nghiêm nghị, vẫy tay ra hiệu với Phi Mã.
“Được!”
Nghe được mệnh lệnh của Chòm râu dê, chỉ thấy Phi Mã nở nụ cười hung ác nham hiểm, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn lướt qua miếng thịt thăn trên bàn, hai tay nắm lại nhẹ nhàng siết chặt, chỉ nghe một tràng tiếng “rắc rắc rắc…” vang lên.
“Ngươi đã không phối hợp, ta sẽ bóp nát xương cốt ngươi từng tấc một!”
Chỉ nghe Phi Mã còn chưa nói hết câu đã đột nhiên lao đến, đừng thấy hắn ta cao to đến một mét chín, nhưng tốc độ nhanh đến kinh người, đánh ra một động tác võ thuật tiêu chuẩn, trực tiếp vượt qua mặt bếp lò trước mặt.
“Răng rắc!”
Một tiếng vang thật lớn, Phi Mã đạp một cái thật mạnh, cục đá trên mặt đất lập tức lõm xuống vỡ vụn để lại một dấu chân, đá vụn bắn tung tóe sượt qua da mặt Triệu Khách.
“Đến đây cho ta!”
Nếu cánh tay to khỏe này vồ xuống một cái, chắc chắn sẽ chặt đứt cái cổ yếu ớt của hắn, Triệu Khách thấy thế đồng tử co rụt lại, hít sâu một hơi, lại không lùi mà tiến tới, thâm thể khẽ nghiêng lao vào trong ngực Phi Mã, con dao thái trên tay đâm thẳng vào trái tim của Phi Mã.
Một dao này của Triệu Khách không chỉ nhanh chuẩn tàn nhẫn, còn lựa chọn góc độ rất khéo léo, vừa lúc công kích vào góc chết trên cánh tay trái của Phi Mã.
“Không tệ!”
Thấy Triệu Khách đánh ra một dao, ánh mắt lão đầu chặn cửa sau sáng lên, gật đầu như đang khen ngợi, đột nhiên cảm thấy thú vị.
Một dao kia của Triệu Khách cũng không dùng quá nhiều sức, nhưng dựa vào lực đánh đến của Phi Mã, lực trùng kích vô cùng lớn.
“Ầm!”
Nhưng lưỡi dao đến người, Triệu Khách thấy trước ngực Phi Mã lóe lên một tia sáng vàng rồi biến mất, lưỡi dao không chỉ không đâm xuyên ngực Phi Mã, ngược lại như đâm vào trên tảng đá, trong nháy mắt đã bắn ra tia lửa, lực trùng kích cường đại lập tức đánh ngược về phía Triệu Khách.
Chương 56: Coi như ngươi giỏi (2)..
“Đao thương bất nhập?” Trong lòng Triệu Khách run lên, tuy cùng là người đưa thư hạ cấp, nhưng hắn có cảm giác thực lực của Phi Mã cao hơn loại người am hiểu theo dõi điều tra như Đông Tử không biết bao nhiêu lần.
“Muốn chết!”
Tuy một dao kia cũng không đâm vào hắn ta, nhưng mũi dao đâm vào ngực mình vẫn có cảm giác đau đớn nóng bỏng, hắn ta thẹn quá hóa giận đá một chân về phía Triệu Khách.
Nhưng chẳng kịp chờ hắn ta nâng chân lên, Triệu Khách đạp một chân vào bụng Phi Mã, cả người bổ nhào về phía mặt đất, mạo hiểm né tránh một đạp của Phi Mã.
“Ầm!”
Một đạp này của Phi Mã đạp vào khoảng không, trực tiếp đạp vào bếp lò một cái, tuy bếp lò này không phải là bê tông nhưng cũng do gạch đá đặc ruột dựng thành, bị Phi Mã đạp một cái lại trực tiếp vỡ vụn, nếu một chân này đá vào trên người Triệu Khách, có lẽ không chết cũng phải tàn phế.
“Này, ra tay chắc chắn một chút, đừng giết chết người.”
Chòm râu dê thấy thế cau mày, mở miệng nhắc nhở.
“Biết rồi!”
Phi Mã mất kiên nhẫn trả lời, nhưng lúc ra tay vẫn không có ý nương tay, nhanh chóng nhào về phía Triệu Khách, đấm một cái thẳng vào mặt Triệu Khách.
“Ầm!”
Triệu Khách vội vàng nghiêng người né tránh, chỉ thấy một đấm này đập vào kệ hàng đặt đồ gia vị ở sau lưng.
Tảng đá vỡ tan đập vào trên cánh tay Triệu Khách, cảm giác đau đớn nóng bỏng khiến cánh tay Triệu Khách như nhũn ra, lúc này Triệu Khách thấy bình gốm vỡ nát trên mặt đất, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, đưa tay túm lấy bình gốm.
“Tới ngươi.”
Chỉ thấy Triệu Khách vừa quay đầu lại, vung tay lên, ném một nắm bột phấn màu đỏ trong lòng bàn tay vào mặt Phi Mã, Phi Mã không kịp né tránh lập tức bị ném trúng.
Theo một mùi hương cay nồng gay mũi, trong mắt Phi Mã lập tức đau đớn như thiêu đốt.
“A!”
Phi Mã hét thảm một tiếng, con mắt đau đớn từng cơn khiến hắn ta thật sự đui mù.
“Giết ta!!”
Ánh mắt Triệu Khách như một con sói đói, nắm lấy một cái xiên sắt dùng để nướng cá ở trên mặt đất, cơ thể nhào lên lưng Phi Mã, một tay điên cuồng đâm vào cổ họng, vào đầu Phi Mã.
“Cho ngươi giết ta, giết ta, giết ta!!!”
Đôi mắt đỏ sậm dữ tợn tàn nhẫn, tiếng gào thét trầm thấp khiến người nghe cảm thấy lạnh cả tim, dường như trước mắt là một con chó điên đang phát tác bệnh dại.
“Cút ngay!”
Tuy loại tổn thương này không được tính là gì với Phi Mã, nhưng Phi Mã cũng bị cách đánh đấm như chó điên của Triệu Khách dọa sợ, cộng thêm đôi mắt đau nhói khiến Phi Mã điên cuồng không ngừng vặn vẹo muốn hất Triệu Khách ra.
“Đủ rồi!”
Lúc này, một tiếng hừ lạnh xuất hiện sau lưng Triệu Khách, không đợi Triệu Khách phản ứng đã cảm thấy cả người đột nhiên cứng đờ, bị một luồng lực lượng cứ thế kéo lên không trung, sau khi bị hất lên không trung lại nặng nề ngã xuống đất.
Không biết Chòm râu dê đã đến trước mặt mình từ lúc nào, một chân giẫm lên lưng mình, một chân này đạp xuống như bao cát nặng trăm cân, đè ép hắn khiến hắn không thể động đậy.
“Ta giết hắn!”
Phi Mã lấy tay lau sạch sẽ bột ớt trên mặt, chỉ thấy đôi mắt hắn ta đã sưng phồng lên, nổi giận đùng đùng đi về phía trước, hận không thể đạp chết Triệu Khách.
“Phi Mã!!”
Chòm râu dê cau mày, ngẩng đầu quát Phi Mã.
Thấy ánh mắt không hiền lành của Chòm râu dê, sắc mặt Phi Mã cứng đờ, cuối cùng tức giận đi đến trước bàn, cầm đĩa thịt thăn trên bàn cắn từng miếng một.
“Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là một nhân tài, lấy hết đồ ăn ra cho ta, ta tha cho ngươi một mạng.” Chòm râu dê cúi người nhìn chằm chằm Triệu Khách nói.
“Phi!”
Hắn nhổ ra một ngụm máu, nhưng lại bị Chòm râu dê thoải mái né tránh, Chòm râu dê thấy thế sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Ngươi làm vậy không sợ ta giết ngươi?”
“Giết ta! Giết ta thì các ngươi đều phải chết.”
Khuôn mặt dữ tợn của Triệu Khách cười lạnh, gọi sách tem của mình ra, mở sách tem ra, chỉ thấy rất nhiều con tem trong sách tem của Triệu Khách hoàn toàn lộ ra trước mặt ba người Chòm râu dê.
“Ngươi!”
Sau khi thấy con tem trong sách tem của Triệu Khách, Chòm râu dê thay đổi sắc mặt, vốn đang nở nụ cười thắng lợi, lập tức cứng đờ, không chờ hắn ta lấy lại tinh thần, sách tem trước mặt đã nhanh chóng đóng lại, biến mất ở trước mặt Chòm râu dê.
“Hắc hắc hắc, giết ta, ngươi không lấy được thứ gì hết.” Triệu Khách nằm trên mặt đất, phát ra tiếng cười dữ tợn.
Chòm râu dê thấy thế trong ngực nghẹn lại, lạnh lùng nhấc chân ra khỏi người Triệu Khách, khẽ nói: “Coi như ngươi giỏi!”
“Sao thế?”
Phi Mã nhìn Chòm râu dê lạnh lùng buông Triệu Khách ra, không nhịn được nghi ngờ nói.
Chòm râu dê không để ý đến hắn ta, nhìn lão đầu đứng ở bên cạnh nói: “Lý Lão Hán ngươi thấy thế nào.”
Vẻ mặt Lý Lão Hán cũng không khá hơn là bao, vừa rồi hắn ta cũng liếc nhìn sách tem của Triệu Khách, không sai, bên trong có đồ ăn, hơn nữa còn nhét đầy cả sách tem.
Nhưng trong mỗi một con tem chỉ có một miếng thịt nhỏ.
Nhìn dáng vẻ này, đừng nói thỏa mãn cái thùng cơm Phi Mã này, ngay cả hai người họ có ăn no hay không cũng khó nói.
Nếu giết Triệu Khách, dựa theo quy tắc chỉ được rút một con tem, trên cơ bản cũng như không có.
Rít mạnh tẩu thuốc trên tay, Lý Lão Hán lắc đầu ra hiệu Chòm râu dê đừng làm loạn.
Chương 57: Kiêu ngạo..
Bọn họ rất thiếu đồ ăn, trước khi tiến vào không gian khủng bố, thật ra mỗi người đều mang theo đồ ăn trên người, theo lý có chống đỡ hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng không ngờ thời gian nhiệm vụ lần này, hình như còn dài hơn sự tưởng tượng của bọn họ, điều quan trọng nhất là bọn không có bất kỳ nguồn tiếp tế đồ ăn nào.
Dù là nước hay trái cây, dù là vỏ cây có thể nhét đầy bụng đều không ăn được, đây mới thật sự là điểm khiến bọn họ khó xử.
Sau khi Phi Mã đứng bên cạnh nghe rõ lý do, nhét miếng thịt trên tay vào trong miệng, đứng bên cạnh hung dữ nói: “Đơn giản, ta nghiền nát từng đoạn xương trên người hắn, xem hắn có cho hay không.”
Phi Mã nói xong liền muốn đi đến bên cạnh Triệu Khách nhưng chưa đi được mấy bước, lỗ tai Chòm râu dê đứng bên cạnh khẽ động đậy, cau mày kéo tay Phi Mã, nói: “Đừng ra tay, có người đến.”
“Phanh phanh phanh!”
Lúc đang nói chuyện đã nghe bên ngoài có người gõ cửa, là đám đầu bếp theo Trù Tam Điên rời đi trước đó, chỉ nghe có người gọi: “Phó đầu bếp, ngươi đã làm xong hai món ngọt sau đó chưa? Đã sắp ăn xong mấy món chính trước đó rồi, sao còn chưa đưa hai món điểm tâm ngọt cuối cùng của ngươi lên.”
Ba người Chòm râu dê thấy thế quay sang nhìn Triệu Khách, chỉ thấy Chòm râu dê cầm một khẩu súng lục trên tay, họng súng đen ngòm chĩa vào Triệu Khách, lắc tay ra hiệu Triệu Khách đi qua đối phó.
“Ha!”
Thấy dáng vẻ của ba người, Triệu Khách nhếch môi cười một tiếng, bò dậy từ dưới đất, lấy ra đồ ngọt đã sớm chuẩn bị xong ở trong sách tem, đi tới trước cửa, kéo cây cài cửa một phát.
“Cạch…”
Chỉ thấy có hai đầu bếp dẫn theo gã sai vặt đứng ở ngoài cửa, Triệu Khách cố ý mở cửa thật to để ba người Chòm râu dê lộ ra.
Chòm râu dê thấy thế trong lòng căng thẳng, nhanh chóng giấu đi khẩu súng lục cầm trên tay.
Nhưng lập tức nghĩ cho dù không giấu đi, thật ra cũng không ai biết hắn ta đang cầm cái gì, thế là lại lấy súng ra nhưng không tiện nhắm thẳng vào Triệu Khách nữa, chỉ có thể cầm khẩu súng ở trong tay, họng súng mơ hồ nhắm vào Triệu Khách.
Khuôn mặt thay đổi thất thường theo dõi hắn, nếu Triệu Khách muốn gọi người, bản thân sẽ giết hắn trước tiên.
“Món đồ ngọt này là cho tiểu thư, một phần của phu nhân vẫn đang làm, các ngươi chờ mười phút nữa lại đến.”
Triệu Khách nói xong đưa món ngọt qua, sau khi đầu bếp nhận lấy, liếc mắt thấy ba người Chòm râu dê lập tức ngạc nhiên, nói: “Bọn họ là…”
“Bọn họ tới đưa củi, cùng một nhóm người với ta, đang tán dóc một chút.”
Triệu Khách nói lời này khiến trong lòng ba người Chòm râu dê lạnh lẽo, quay sang nhìn Lý Lão Hán, biết bọn họ không thể chạm vào Triệu Khách nữa.
“Con chó chết bầm này thật xảo quyệt!” Lý Lão Hán nhả ra một vòng khói, ánh mắt sâu xa đánh giá Triệu Khách, khẽ nói bên tai Chòm râu dê.
Vừa nãy Triệu Khách không nói gì quá nhiều, nhưng trên cơ bản đã truyền tất cả tin tức của bọn họ ra ngoài.
Nếu bây giờ Triệu Khách xảy ra vấn đề gì, bọn đó tuyệt đối không thể trốn thoát tình nghi.
Đến lúc đó, tất cả kế hoạch sắp xếp từ trước đều bị Triệu Khách phá hỏng, thật sự không bắt được con hồ ly này ngược lại còn bị đổ một đống cứt.
Triệu Khách vừa nói xong đã đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía ba người Chòm râu dê, bốn người cũng không nói chuyện, chờ đến khi đám người bên ngoài đều rời đi, lúc này Chòm râu dê mới bình tĩnh lại.
“Bây giờ các ngươi còn có mười phút, nếu trong vòng mười phút không thể hiện được thành ý, liền TM xéo cho ta!”
Triệu Khách gác chân lên bàn, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn ba người Chòm râu dê.
Vừa nãy Phi Mã còn tuyên bố muốn bóp nát xương cốt Triệu Khách, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã bị Triệu Khách chỉ vào đầu mắng xéo đi, trong lòng lập tức buồn bực.
“Mả mẹ ngươi…”
“Phi Mã!”
Không đợi Phi Mã có hành động, Chòm râu dê lập tức ngắt lời hắn ta.
Liếc mắt đánh giá Triệu Khách một chút, Chòm râu dê giơ ngón tay cái với Triệu Khách: “Tốt, có can đảm? Nói xem hợp tác thế nào.”
Đến trình độ này rồi, Vương Chung thật sự bị Triệu Khách nắm lấy điểm yếu, huống hồ trong tình huống hiện tại, hắn ta cũng không có thời gian tiếp tục dông dài với Triệu Khách.
“Lấy ra thành ý của các ngươi.” Triệu Khách bĩu môi, lại vứt vấn đề về cho Vương Chung.
“Cái gì mới được coi là thành ý.” Dáng vẻ ngông cuồng của Triệu Khách khiến Vương Chung rất khó chịu, hai tay siết chặt lại hận không thể đấm một cái vào mặt Triệu Khách.
“Còn chín phút!”
Nắm lấy một vốc hạt dưa trên bàn, Triệu Khách vừa cắn một cái đã nhổ ra, vị vừa chua vừa chát, đắng đến không ăn nổi.
“Một con tem đặc thù!”
Triệu Khách nhướn mày, liếc nhìn Lý Lão Hán vừa nói chuyện, lắc đầu: “Các ngươi cũng thấy ta là một người mới vừa vượt qua kỳ thực tập, trên tay không có một con tem đặc thù nào, dù các ngươi cho ta một con, ta cũng không thể sống sót hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.”
“Hai con!” Phi Mã thấy thế nghiến răng, vẻ mặt đau lòng nói.
Nhưng lần này Triệu Khách cũng không ngẩng đầu lên, tính toán thời gian: “Tám phút nữa.”
“Mả mẹ đại gia ngươi!”
Sắc mặt Phi Mã tối sầm lại, lạnh lùng mắng.
Chương 58: Kiêu ngạo (2)..
Chỉ có điều sau khi mắng xong, chẳng mấy chốc Phi Mã đã hối hận, chỉ thấy Triệu Khách không mặn không nhạt đưa ra năm ngón tay: “Các ngươi còn lại năm phút.”
Đầu tiên Phi Mã hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu được, trong lòng nghẹn lại một hơi dứt khoát im lặng, xoay người sang chỗ khác. Nếu tiếp tục nhìn khuôn mặt ngông cuồng của Triệu Khách, hắn ta thật sự không nhịn được muốn bóp Triệu Khách thành thịt nát.
Vương Chung quay sang nhìn Lý Lão Hán, hai người bàn bạc một chút, quay đầu lại nói: “Vậy chúng ta hợp tác, ngươi hành động với chúng ta, chúng ta giúp ngươi vượt qua nhiệm vụ chính tuyến lần này thì thế nào.”
Triệu Khách tiếp tục lắc đầu, nói nhỏ: “Bốn phút!”
Thấy thế, Lý Lão Hán đứng bên cạnh cũng hơi nổi giận, khuôn mặt già nua nhìn chằm chằm Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười âm trầm nói: “Tiểu huynh đệ, cần gì phải cá chết lưới rách như vậy.”
Triệu Khách nhún vai: “Dù sao ta chỉ có một cái mạng nát, cũng chưa từng hưởng thụ cái gì, nếu các ngươi cảm thấy không đủ giá trị, cảm thấy không đáng thì cút đi!”
“Vù…”
Trong nháy mắt Triệu Khách nói hết câu, đồng tử co rụt lại, một cơn gió mạnh sượt qua bên tai Triệu Khách.
Không biết Lý Lão Hán đã xuất hiện sau lưng Triệu Khách từ lúc nào, tay cầm một cây gậy đen xì, cách đầu Triệu Khách chỉ có một khoảng chưa đến một tấc.
“Ba phút!”
Thấy Triệu Khách dựng thẳng ba ngón tay, Lý Lão Hán nghe xong gân xanh trên tay cũng vô thức kéo căng, suýt nữa không nhịn được đập xuống một gậy.
Quay sang nhìn Vương Chung, hắn ta nín nhịn đến bực bội, thu lại trường côn vừa cầm trên tay, đen mặt đứng sang một bên.
“Ngươi nói thành ý đi, chỉ cần không quá đáng, chúng ta sẽ đồng ý với ngươi.”
Lúc này Vương Chung đã hoàn toàn không nóng nảy nữa, cái gọi là ngang ngược sợ cứng rắn, cứng rắn sợ người không cần mạng. Triệu Khách này vừa cứng rắn vừa không cần mạng, Vương Chung thề cả đời này không muốn gặp người thứ hai như thế nữa.
Triệu Khách lạnh lùng nhìn Lý Lão Hán sau lưng và khuôn mặt đen xì của Vương Chung, đôi mắt híp thành một đường thẳng, duỗi hai ngón tay ra, nhưng lần này không phải thông báo giờ.
“Thứ nhất, không thay đổi điều kiện ngươi nói trước đó, nhưng phương diện đồ ăn do ta phụ trách.”
“Thứ hai, các ngươi cũng thấy, ta là một người mới vừa vượt qua kỳ thực tập, trong sách tem không có một con tem đặc thù nào, lại còn phụ trách đồ ăn cho các ngươi, phải cho ta hai con tem đặc thù để giữ mạng.”
Nếu là trước đó, Vương Chung kiên quyết không đồng ý với điều kiện mà Triệu Khách đưa ra, nhưng bây giờ lần lượt thăm dò, Vương Chung đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đứng lên nói: “Thành giao!”
Ba người Vương Chung lại tâp trung vào một chỗ, sau khi khẽ bàn bạc một chút, trong hai con tem này, Phi Mã bỏ ra một con, Lý Lão Hán bỏ ra một con.
“Tiểu tử, cho ngươi, nhưng… Làm người đừng cứng rắn như thế.”
Lý Lão Hán đưa tem cho Triệu Khách, giọng điệu sâu xa nói.
Triệu Khách cầm con tem vào trong tay, nhếch môi cười một tiếng, vẻ mặt hơi nghịch ngợm: “Yên tâm, ta càng thích giấu kim trong bông hơn.”
Nhìn hai con tem nằm trong tay, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng, đứng lên: “Tất cả mọi người đã là đồng bọn, vậy thử tài nấu nướng của ta đi.”
“Hừ, chỉ mong cái danh đầu bếp này của ngươi không phải là giả.”
Phi Mã lại ngồi xuống ghế, với hắn ta miếng thịt vừa rồi chỉ miễn cưỡng được coi là một món ăn khai vị, còn lâu mới no được.
“Ngươi yên tâm… Ta làm đồ ăn tuyệt đối ăn ngon!”
Triệu Khách quay lưng về phía ba người Phi Mã, chậm rãi lấy ra một miếng thịt đã được ướp xong ở dưới lò, trên mặt thoáng qua một nụ cười gian xảo rồi biến mất.
Nếu trên thế giới này có một loại thuốc có thể chữa trị tâm hồn, vậy Triệu Khách tin tưởng loại thuốc này là đồ ăn ngon.
Vừa mang đĩa thịt chiên kia lên bàn, đã bị Phi Mã gắp một miếng cho vào trong miệng, Phi Mã liên tục nhai nuốt cẩn thận miếng thịt trong miệng.
Không giống với miếng thịt nướng đã ăn hết trước đó, miếng thịt áp chảo này có chất thịt tinh tế hơn, càng nhiều cấp độ cảm giác hơn, cứ như mỗi lần nhai một cái sẽ có một tầng cảm giác khác biệt.
Đối với loại người không thịt không vui như Phi Mã, hắn ta từng nếm rất nhiều loại thịt nhưng hắn ta chưa từng được ăn đĩa thịt trước mắt.
Không chỉ Phi Mã ăn rất vui vẻ, ngay cả Vương Chung và Lý Lão Hán cũng không nhịn được ăn rất nhiều, cho đến khi bụng mình thật sự không nhét nổi nữa, mới đặt đũa trên tay xuống.
Ánh mắt nhìn Phi Mã còn đang ăn uống trước mặt, trong lòng hai người đột nhiên thấy hâm mộ, hâm mộ tên này có thể ăn nhiều như vậy.
Từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn ngồi bên cạnh nhìn Phi Mã nhét từng miếng vào trong miệng, trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng không phải ngạc nhiên với sức ăn của Phi Mã, mà theo Phi Mã không ngừng ăn uống, Triệu Khách rõ ràng cảm nhận được tinh khí thần của hắn ta xảy ra sự thay đổi.
Dùng một cách so sánh không thích hợp, nếu trước đó Phi Mã vẫn là một con cừu non trông rất ngu ngốc, vậy bây giờ hắn ta giống hệt với biệt danh, là một con Phi Mã cả người tản ra sự kỳ lạ.
Chương 59: Vạn thực sách..
Triệu Khách có một dự cảm, nếu bây giờ Phi Mã lại giao thủ với hắn, có lẽ lần này hắn sẽ không chống đỡ được một hiệp, cho dù sử dụng đủ loại tem đặc thù như Áo gấu cũng không được.
Trên thực tế, Triệu Khách suy đoán không sai, thật ra thực lực của Phi Mã còn cao hơn Vương Chung và Lý Lão Hán, nhưng tương tự cũng có một sự tai hại rõ ràng, đó là bản thân tiêu hao rất lớn.
Vì tiết kiệm không gian, lúc đầu Phi Mã chuẩn bị đồ ăn nhiều calo cho ít nhất ba ngày, nhưng hiển nhiên lần này đã tính sai, mới khiến thực lực của hắn ta giảm xuống.
Vương Chung, Lý Lão Hán cũng coi trọng năng lực của Phi Mã mới bằng lòng kết đồng minh, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện muốn duy trì thực lực của tên này, tuyệt đối là một cái hố to.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thật ra vẫn có thể chấp nhận giá cả hai con tem, dù sao thêm Phi Mã ở trạng thái toàn thịnh, bọn họ có nắm chắc cướp được chiến lợi phẩm lớn nhất trong nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên, thời gian một bữa cơm không giải quyết được sự bất mãn của ba người Vương Chung với Triệu Khách, nhưng cuối cùng tâm trạng cũng bình tĩnh hơn.
Sau khi ăn uống no đủ, ba người cũng không định ở lại chỗ này thêm nữa, vì bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần bố trí.
“Đúng rồi, vẫn không biết ngươi tên gì.”
Trước khi đi, Vương Chung đột nhiên nghĩ đến bản thân còn chưa biết rốt cuộc người thanh niên khiến hắn ta ngậm bồ hòn làm ngọt tên là gì.
“Vương cẩu tử.”
Triệu Khách tùy ý suy nghĩ một cái tên, ba người Vương Chung cũng không hỏi nhiều với điều này, vì lúc ở trong không gian khủng bố có rất ít người nói tên thật của mình bao gồm cả hắn ta, đều dùng tên giả hoặc chỉ là một biệt hiệu.
“Thời gian hành động là ngày kia, đến lúc đó Lý lão sẽ phụ trách bảo vệ ngươi, cộng thêm hai con tem đặc thù trên tay ngươi, chỉ cần ngươi đừng tự tìm chết, chúng ta đảm bảo ngươi sẽ vượt qua nhiệm vụ chính tuyến lần này.
Trước khi Vương Chung đi còn nói một phần tin tức cho Triệu Khách biết, đương nhiên chỉ là một phần nhỏ thôi, cho dù Triệu Khách để lộ bí mật ra ngoài, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.
Sau khi tiễn ba người đi, Triệu Khách dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, ném cái bếp lò bị Phi Mã đạp nát trước đó ra, dọn dẹp xong nhà bếp, Triệu Khách đi đến trước cái thùng gỗ đựng đầy dầu.
Đưa tay mò, lấy ra một cái chậu sát bị chăn bao chặt ở trong thùng gỗ.
“Ầm!”
Mở chậu ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ đầu Thúy Lan còn có mấy con tem cũng bị cất giữ ở bên trong, lại thu những con tem này vào trong sách tem của mình.
Thấy trong sách tem của mình đã có tròn năm con tem đặc thù, cuối cùng trên mặt Triệu Khách đã xuất hiện chút vui mừng.
Ngoại trừ ba con tem ban đầu, hai con tem còn lại là đám người Vương Chung cho hắn, theo thứ tự là “Quang thuẫn”, “Dạ giáp”.
Tem đặc thù: Quang thuẫn
Thu thập con tem này, bản thân sẽ sinh ra một lớp lá chắn ánh sáng, có 15% xác suất miễn dịch, 20% xác suất chếch đi với tổn thương tầm xa.
Hiệu quả đặc biệt: Lá chắn ánh sáng mạnh.
Tốn ba điểm bưu điện gọi ra một cái, lá chắn mang theo hiệu quả ánh sáng mạnh có thể chống lại nhiều sát thương tấn công, đồng thời ánh sáng mạnh có thể khiến kẻ địch phía trước bị mù trong thời gian ngắn.
Thời gian kéo dài: 5 phút
Thời gian cold-down: 8 tiếng
Con tem đặc thù này cũng miễn cưỡng được coi là một con tem bảo vệ không tệ, giá trị sử dụng cũng khá cao, nhưng con tem còn lại…
Tem đặc thù: Dạ giáp
Thu thập con tem này sẽ tăng khả năng phòng ngự nhục thể lên 20%.
Hiệu quả đặc biệt: Chạy vào ban đêm
Tiêu hao một điểm bưu điện: Giống như tự tăng cao tốc độ di chuyển và chạy lên gấp đôi, đồng thời thu hoạch được hiệu ứng sương mù xung quanh người.
(Chú thích: Con tem này bị giới hạn năng lực sử dụng trong bóng đêm hoặc ở trong bóng tối.)
Nếu phải hình dung con tem này, Triệu Khách chỉ có thể hình dung là phế vật, nhìn kỹ ghi chú ở bên dưới, thật ra hiệu quả gọi là sương mù này rất kém, cũng chỉ là xung quanh có thêm một lớp sương mù đen kịt mà thôi, hơi có vẻ bịt tai đi trộm chuông.
Về phần tăng phòng ngực nhục thể lên 20%, cũng không tệ với hắn, phối hợp thêm lá chắn ánh sáng mạnh, phòng ngự của hắn thật sự tăng lên rất nhiều, nhưng phải chú ý con tem này chỉ sử dụng được vào ban đêm.
Nhưng ở âm phủ, Triệu Khách căn bản không chú ý tới phân chia ngày đêm, mặc kệ là lúc nào, âm phủ luôn ở trong một thế giới u ám, cái gọi là ban đêm cũng chỉ tối hơn bình thường một chút mà thôi.
Nói một đống, tóm lại một câu con tem này hoàn toàn là ba người Vương Chung lừa gạt hắn, điều kiện hạn chế sử dụng quá lớn.
Huống hồ, theo ý của Vương Chung, trước tiên bọn họ sẽ đánh chết tân nương, đến lúc đó đánh nổ kho củi tạo thành hỏa hoạn lớn để chạy khỏi Bạch gia, sau đó lại tìm cách rời đi.
Nhìn hai con tem đặc thù này, Triệu Khách rất có lý do tin tưởng theo suy nghĩ của ba người Vương Chung, chờ sau khi hắn rời khỏi Bạch gia, đó là lúc bọn họ tìm hắn đòi lại lợi ích.
“Ừm… Nhưng ta sẽ để các ngươi rời khỏi Bạch gia sao?”
Chương 60: Vạn thực sách (2)..
Triệu Khách chậm rãi thu lại sách tem trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Thúy Lan, trong ánh mắt tà mị lộ ra vẻ xảo trá, nhẹ nhàng chạm vào mũi Thúy Lan, cười xấu xa nói: “Ngươi nói đúng không!”
Âm phủ không có ngày và đêm, nhưng có đôi khi Linh Môi cũng thấy buồn ngủ, cũng thấy mệt, cho nên mỗi ngày đều có một khoảng thời gian sắc trời tối tăm, được chia thành thời gian đêm tối để cung cấp cho mọi người thời gian nghỉ ngơi.
Triệu Khách tính toán, khoảng thời gian này chỉ bằng năm tiếng trong hiện thực, tuy rất ngắn nhưng đối với phần lớn Linh Môi và quỷ hồn, đã được coi là rất phong phú, thậm chí rất nhiều Linh Môi còn dậy sớm hơn.
Một người trong số đó là Trù Tam Điên, là đầu bếp chính của bếp sau, hắn ta dậy sớm hơn bất kỳ ai, không chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày, còn phải chịu trách nhiệm bổ sung tài liệu trong nhà bếp, dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, dù hắn ta chỉ cần phân phó những chuyện này cho người dưới là được.
Nhưng Trù Tam Điên không muốn, hắn ta chưa quên thân phận của mình, đã giao cả cuộc đời cho nhà bếp này, tràn ngập tình cảm với mỗi một viên ngói một viên gạch trong phòng bếp.
“Ừm!”
Đi đến trước cửa phòng bếp, Trù Tam Điên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sống lưng hơi gù lập tức cứng đờ, vểnh mũi ngửi, trong đôi mắt đục ngầu dần sáng ngời.
“Mùi thơm này… Là cháo hoa quế.”
Trên mặt Trù Tam Điên dần hiện ra vẻ nhớ nhưng, dường như đã rất lâu rồi không nếm loại cháo này, hắn ta đẩy cửa ra thấy Triệu Khách đang bận rộn bên bếp lò.
Một nồi cháo nhỏ tươi mới dần sền sệt lại theo hành động cầm thìa gỗ lật khuấy của Triệu Khách, bên trong có hoa quế màu vàng óng, trong nồi tỏa ra mùi thơm ngọt nhàn nhạt.
Triệu Khách như không phát hiện Trù Tam Điên đã đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo, cẩn thận rắc một túm hạt vừng và đậu phộng giã nhỏ, thỉnh thoảng lại điều chỉnh độ lửa của bếp lò đề phòng dính nồi cháy khét.
Ánh mắt tập trung không hề thả lỏng vì đây chỉ là một nồi cháo, Trù Tam Điên đứng bên ngoài cửa phòng bếp đánh giá mỗi một động tác của Triệu Khách, trong lòng lại càng thưởng thức Triệu Khách.
Không sai, lúc đầu hắn ta để Triệu Khách đến đây là có suy nghĩ riêng, nhưng sau mấy ngày ở chung, mỗi một chi tiết khi Triệu Khách làm món ăn dần khiến Trù Tam Điên đổi mới nhận thức với hắn.
Nếu nhìn nghiêm túc, tài nấu ăn của Triệu Khách không có khuyết điểm, được gọi là đầu bếp hạng nhất, điều hiếm có là đến tình trạng này rồi vẫn đối xử nghiêm túc với mỗi một món ăn của mình.
Chỉ cần giữ nguyên sự khéo léo này từ đầu đến cuối, mới có thể như nước chảy đá mòn, đưa tài nấu ăn đến đỉnh cao mà người thường khó tưởng tượng được. Cho dù cùng là đầu bếp, Trù Tam Điên tự thấy mình cũng không thể thủy chung như một với Triệu Khách.
“Có lẽ đây là lý do khiến tài nấu ăn của hắn giỏi hơn ta một bậc khi tuổi còn quá trẻ.”
Dù ngoài miệng không nhận thua nhưng trong lòng Trù Tam Điên đã biết mình không bằng Triệu Khách, không cần giao đấu cũng nhận ra sự chênh lệch này.
“Ồ, Điên lão đã đến.” Triệu Khách ngẩng đầu như vừa chú ý đến Trù Tam Điên, vẻ mặt ngạc nhiên nói.
“Khụ khụ! Ngươi không trở về à?”
Trù Tam Điên gật đầu, nhìn chất lượng nồi cháo đã biết nồi cháo này được ninh bằng lửa nhỏ trong hai canh giờ mới ninh đến trình độ sánh mà không dính.
“Ha ha, vậy mà ngài cũng nhận ra, thử đi…” Triệu Khách lập tức múc một bát đưa cho Trù Tam Điên trước.
Trong chén sứ men xanh, từng hạt gạo trắng ngần như châu ngọc, hoa quế sáng rõ tản ra một mùi hương ngọt ngào mê người, cộng thêm hạt vừng và đậu phộng, cũng được xem là một món ngon lúc sáng sớm.
“Ừm! Không tệ.”
Trù Tam Điên ăn một miếng không nhịn được gật đầu, mắt nhìn mồ hôi trên trán Triệu Khách, vẻ mặt dần trở nên hiền lành: “Vương cẩu tử, ta nghĩ ta cũng không làm đầu bếp được mấy năm nữa, ta nghe nói ngày mai sẽ là lễ lớn để chủ tử nhà ngươi chính thức vào cửa, đến lúc đó ta nói với chủ tử một tiếng, giao bếp sau cho ngươi.”
“Điều này! Vậy không tốt đâu.”
Triệu Khách nghe vậy lập tức xua tay muốn từ chối.
Nhưng Trù Tam Điên lắc đầu không cho Triệu Khách nói tiếp, lấy ra một quyển sách từ trong ngực đưa cho Triệu Khách: “Quyển sách này tên là Vạn thực sách, vốn là một tác phẩm trù đạo đỉnh cao, đáng tiếc… Ngươi cầm lấy tham khảo đi.”
Sau khi Triệu Khách đưa tay nhận lấy quyển sách dạy nấu ăn do Trù Tam Điên đưa tới cũng chỉ lật ra một tờ, trong lòng Triệu Khách lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trù Tam Điên: “Quyển sách dạy nấu ăn này!”
“Ha ha, thần tác nhân gian, âm phủ nghèo hèn, ngươi lấy tham khảo là được, có lẽ những người khác cũng sắp tới, sắp xếp xong chuẩn bị làm việc.”
Trù Tam Điên vỗ vai Triệu Khách tỏ vẻ cổ vũ, xoay người lại cảm giác tâm trạng chưa từng thoải mái như vậy, thầm nói: “Thỉnh thoảng đi nâng đỡ hậu bối, cảm giác cũng không tệ!”
“Chờ chút!”
“Cái gì?”
Nghe thấy Triệu Khách gọi mình, Trù Tam Điên chậm rãi xoay người, ngay lúc hắn ta quay đầu, một tia sáng lạnh chợt lóe lên trước mặt hắn ta.
“Xoẹt!”
“Hôm nay đã là ngày cuối cùng, qua thất đầu, mấy huynh đệ chúng ta sẽ thoải mái hơn.”
“Đúng vậy, đến lúc đó phải nghỉ ngơi thật tốt.”