[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 8: Chuột tai (c71-c80)
❮ sautiếp ❯Chương 71: Chuột tai..
Dù sao vừa rồi hắn ta tận mắt thấy Đông Tử ra tay giết chết Vương Chung, trong lòng Lý Lão Hán đã chắc chắn Đông Tử là thủ phạm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ một người mới trong tay chỉ có hai con tem.
“Ta đi chậm, đi vòng một vòng lớn mới tìm được chỗ này.” Vẻ mặt Triệu Khách hơi xấu hổ nói.
“Phế vật!”
Phi Mã đứng bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng khinh bỉ hơn, cảm thấy ngoại trừ lúc gia hỏa này liều mạng hung ác còn ra dáng, những mặt khác hoàn toàn là phế vật.
“Lấy chút đồ ăn ra, ta đói rồi.” Phi Mã nói xong đưa tay về phía Triệu Khách.
Thấy thế, Triệu Khách lập tức lấy ra một miếng thịt nướng đưa cho Phi Mã, nói: “Trước tiên chỉ còn lại từng này, ngươi ăn tạm đã, chờ sau khi rời khỏi chỗ này, mới có thể cho ngươi ăn một bữa càng ngon hơn.”
Phi Mã nhận lấy thịt nướng do Triệu Khách đưa tới, mặc dù là thịt nướng còn lại trước đó nhưng nhiệt độ vẫn giống y lúc vừa ra nồi.
Nhét một miếng vào trong miệng, hương vị vẫn rất ngon miệng, dù trước đó còn mắng Triệu Khách là phế vật nhưng mỗi lần ăn món ngon do Triệu Khách nấu, vẫn không nhịn được liếm đầu ngón tay của mình một lần.
“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.” Lý Lão Hán mở miệng giục.
Người lùn và nam nhân trung niên bên cạnh nhìn nhau khẽ gật đầu, kéo cửa sắt ở bên cạnh ra, đi trước dẫn đường.
Một đoàn người tìm được một cái lỗ chó ở trong khu nhà cũ bỏ hoang của Bạch gia, sau khi thuận lợi bò ra khỏi lỗ chó rời khỏi nơi đây, nhìn quanh là rừng cây héo hoàn toàn mờ mịt.
“Cuối cùng đã ra ngoài!”
Người lùn không nhịn được thở sâu, cảm giác cả người đều bình tĩnh lại, tiếp theo chỉ cần tìm được cách rời khỏi âm phủ, có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rời khỏi nơi này.
Năm người bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định chạy về hướng tây, dựa theo tin tức bọn họ nghe được từ trước đó, phía tây có một tòa quỷ trấn, có lẽ bên trong có cách rời khỏi âm phủ.
“Này, tiểu huynh đệ, còn có thức ăn không, cho chúng ta một chút.”
Trên đường đi, người lùn mở miệng đòi đồ ăn của Triệu Khách, bởi vì đồ ăn của bọn họ cũng không nhiều, chỉ có thể nói là đủ, nhưng vì tiết kiệm không gian, đồ ăn mà bọn họ mang theo toàn là lương khô.
Mỗi lần thấy Triệu Khách lại lấy ra chút thịt nướng cho Phi Mã ăn, người lùn không nhịn được nuốt nước bọt, sau khi do dự một chút cuối cùng đã nói với Triệu Khách.
“Xéo đi, không phải các ngươi cũng có đồ ăn à?”
Vừa nghe thấy người lùn đòi đồ ăn của Vương cẩu tử, Phi Mã lập tức nổi nóng, trong mắt hắn ta, Vương cẩu tử là nhà kho thức ăn của mình, đồ ăn trong đó đều thuộc về hắn ta và Lý Lão Hán.
Phải biết rằng, hai người còn chia ra mỗi người cho Triệu Khách một con tem, tại sao phải để đám người lùn không dưng chia đồ ăn của mình.
“Phi Mã, bây giờ mọi người cùng một chiếc thuyền, chia chút đồ ăn thì sao.”
Nam nhân trung niên sau lưng người lùn thấy thế lập tức hơi khó chịu, nhưng cái đầu đinh cộng thêm nếp nhăn hiện ra trên khuôn mặt hắn ta theo năm tháng, không chỉ không có vẻ già nua, ngược lại càng có vẻ khôn khéo chững chạc.
“Không ra hồn, lão tử không muốn cho.”
Mặc dù không có Vương Chung nhưng đối phương cũng thiếu một người Hắc Khổng Tước, thật sự đánh nhau, đôi bên đều chỉ có hai người, ai cũng không sợ ai.
“Được rồi, đừng tổn thương hòa khí vì một miếng thịt.”
Lý Lão Hán ngăn cản Phi Mã, nháy mắt ra hiệu Phi Mã đừng lỗ mãng, hiện tại vết thương trên người hắn ta còn chưa khôi phục, chỉ có thể dùng một tay, tuy tình hình của đối phương không khác là bao, nhưng còn có một Đông Tử núp trong bóng tối.
Dù là trước đó đám người lùn cực lực phủ nhận, tất cả những điều Đông Tử làm không liên quan đến bọn họ.
Nhưng ai biết lời này có mấy phần đáng tin, chỉ có điều bây giờ không phải lúc trở mặt.
Hắn ta quay sang gật đầu với Triệu Khách, để Triệu Khách chia ra một miếng thịt nướng.
“Ha ha, vẫn là lão nhân nhà ngươi hiểu chuyện.”
Nhận lấy thịt nướng, người lùn không nhịn được há to miệng bắt đầu ăn, tất nhiên tài nấu nướng của Triệu Khách không còn gì để nói, người lùn và nam nhân trung niên ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
Nhưng hai người cũng chú ý tới, dù là Triệu Khách đối xử với Phi Mã hay Lý Lão Hán, vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa phải, điều này đã cho hai người họ rất nhiều tin tức.
“Đợi chút!”
Lúc này, Lý Lão Hán đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá rừng cây xung quanh, hắn ta cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm rừng cây sau lưng.
Chi chi chi chi…
Chỉ nghe đằng xa như có một cơn gió thổi qua, nhưng nghe tiếng lại không giống lắm, theo tiếng động càng ngày càng gần, cảm giác như tiếng hét chói tai của con chuột.
“Chạy!”
Đột nhiên, đồng tử Lý Lão Hán xiết chặt không biết thấy cái gì, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Tuy những người còn lại không hiểu rốt cuộc Lý Lão Hán thấy cái gì, nhưng thấy thế cũng không ở lại chờ chết, rối rít đuổi theo sau lưng.
Cũng đúng lúc này, đám người Triệu Khách đồng thời nhận được tin tức nhiệm vụ.
Chương 72: Chuột tai (2)..
Nhiệm vụ 2: Rời khỏi âm phủ]
[Nhắc nhở: Chạy đến khách sạn Âm Dương cách ba mươi dặm về phía đông, lão bản khách sạn có thể đưa các ngươi rời khỏi âm phủ, nhưng… Điều kiện tiên quyết là các ngươi phải lấy ra thứ khiến lão bản khách sạn Âm Dương hài lòng.]
“Hướng đông!”
Hiển nhiên đám người Lý Lão Hán cũng đã nhận được tin tức, thay đổi phương hướng, chạy thẳng về phía đông.
Chi chi chi chi…
Tiếng động kỳ quái sau lưng càng ngày càng to, hàng lông mày của Triệu Khách cau chặt, có trạng thái Hơi thở tự nhiên, tốc độ di chuyển của mình ở trong rừng cây chỉ nhanh chứ không chậm hơn những người còn lại.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế tốc độ của mình, chỉ để mình theo sát sau lưng một đoàn người Phi Mã, vẫn giữ một khoảng cách với đám người Phi Mã, thỉnh thoảng còn thả chậm tốc độ, lại đột nhiên tăng tốc khiến người ta cảm giác hắn như sắp tụt lại phía sau đến nơi.
Xoạt…
Lúc này Triệu Khách chú ý đến một bóng đen xẹt một cái chui qua bên chân của mình, “Thứ gì đây??”
Triệu Khách quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng đen lẩn vào trong bụi cây rồi biến mất, xung quanh càng ngày càng nhiều bóng đen, hiển nhiên tiếp tục chạy nữa chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.
“Chạy bên trái!”
Triệu Khách chú ý đến những thứ này, tất nhiên những người còn lại cũng phát hiện được, Phi Mã chạy ở phía trước mạnh mẽ đổi hướng, muốn nhân lúc mình không bị bao vây, phá vòng vây ra ngoài trước.
Chỉ là Phi Mã vừa đạp chân vào bụi cỏ, một luồng khí lạnh lập tức trào lên trong lòng mình, chỉ thấy trước mặt mình có rất nhiều chuột, từng con to như quả bóng đá, khiến người nhìn tê cả da đầu.
“Tránh ra!”
Ngay lúc này, Lý Lão Hán đi theo sát phía sau gọi ra trường côn đen cầm trên tay, quét một côn vào trong rừng cây, quét bay đám chuột ở bên trong.
“Móa nó, không phải chỉ có mấy con chuột à?”
Người lùn đi theo sau thấy thế không khỏi mắng chửi, nhưng chẳng mấy chốc hắn ta không mắng được nữa, chỉ nghe sau lưng “rầm” một tiếng, một gốc cây đại thụ đập ầm ầm xuống, trong chốc lát vô số chuột chui ra từ trong bụi cây, số lượng rất nhiều, thật sự khiến người ta sợ run.
Chuột tai! Không, nên gọi là một làn sóng chuột thì thích hợp hơn.
Có quá nhiều, lít nha lít nhít chen chúc một đống, thật sự còn khiến người ta cảm thấy trái tim băng giá hơn cả việc ăn thịt người, không dám tưởng tượng một khi bị những con chuột đen xì này bao phủ sẽ có kết cục gì, nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
“Giết ra ngoài!” Vẻ mặt Phi Mã hung ác.
Hiện tại bọn họ đã bị đám chuột này bao vây, nếu không thể nhanh chóng giết ra ngoài, chờ càng nhiều con chuột ở phía sau nhào lên, đến lúc đó sẽ hoàn toàn bao phủ bọn họ trong nháy mắt.
“Chạy lên chỗ cao, phía trước!”
Người lùn chỉ về phía một khoảng dốc đứng ở phía trước, nơi đó có địa thế cao, có thể tránh sự tấn công của làn sóng chuột, dù có chuột bò lên được, bọn họ cũng có thể dựa vào ưu thế địa hình, không bị làn sóng chuột nuốt hết.
Một đoàn người thấy thế lập tức thay đổi phương hướng, bắt đầu lao đến chỗ cao.
“Tiểu tử, đừng đi lên!”
Triệu Khách vô thức đi theo sau, lúc này lại nghe trong ngực truyền ra một tiếng thét chói tai khàn khàn, quát to không cho hắn tiếp tục trèo lên.
Cúi đầu nhìn lại là Trù Tam Điên, không biết túi da bò bên hông hắn đã bị rách một lỗ từ khi nào, Trù Tam Điên để lộ ra một cái miệng nói với Triệu Khách: “Những thứ này là quỷ chuột âm phủ, cả một đống nhiều như vậy, chắc chắn đằng sau còn có chuột vương, đến lúc đó mới thấy leo lên là con đường chết.”
“Ngươi đừng lừa ta!”
Triệu Khách nghe vậy trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Ta lừa ngươi làm gì, bây giờ lão tử chỉ còn lại cái đầu, nếu ngươi đi lên, chưa biết chừng ta còn chẳng có cả đầu.”
Thể chất của Linh Môi rất đặc thù, chỉ cần còn đầu, thân thể có thể thông qua thợ sửa chữa để làm lại một cơ thể mới, nhưng không có đầu vậy hoàn toàn xong đời.
“Nghe ta, thấy bên kia có cái rãnh không, chuột quỷ không thích đào lỗ, ngươi trốn vào đó dùng đất vùi lấp mình, có thể trốn được hay không còn phải xem ngươi.”
Trù Tam Điên cũng lo lắng cho Triệu Khách, nếu Triệu Khách xong đời, hắn ta cũng hoàn toàn xong đời, chỉ có thể hy vọng Triệu Khách đánh cược một lần.
“Được! Chẳng may không có tác dụng, ta sẽ ném ngươi cho chuột ăn trước tiên.”
Triệu Khách nói xong không lao đến chỗ cống ngầm kia như Trù Tam Điên đã nói, ánh mắt liếc qua nhìn Phi Mã cách đó không xa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhanh chóng lấy đầu Thúy Lan ra ôm trong tay, đồng thời kích hoạt Hơi thở tự nhiên, sau khi cả người dần mờ đi, nhanh chóng biến mất trong bụi cây.
“Hả, tiểu tử kia đâu?”
Lý Lão Hán quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện không thấy Triệu Khách đâu.
“Cái gì không thấy? Mẹ nó, tem của lão tử còn ở trên người hắn, tiểu tử này đừng chết.” Phi Mã ngạc nhiên quay đầu, lập tức không nhịn được giận dữ mắng to.
Bọn họ đưa tem cho Triệu Khách, cũng không định thật sự để Triệu Khách cầm đi như vậy, nếu tiểu tử này chết rồi sẽ thua thiệt lớn.
“Trước tiên đừng quan tâm, lao về phía trước.”
Chương 73: Bắt được ngươi..
Lý Lão Hán khẽ cắn môi giục Phi Mã tiếp tục chạy về phía trước, nhưng đúng lúc này, mí mắt trái của Lý Lão Hán đột nhiên giật giật, vô thức cúi đầu tránh một cái, chỉ thấy một tia ánh sáng lạnh bay sượt qua trán hắn ta.
“Ầm!”
Sau khi tia sáng lạnh nhanh chóng khúc xạ một lần vào cành cây, lại dùng góc độ khác bắn về phía người lùn.
“Đông Tử!”
Trong lòng người lùn như đã sớm đề phòng, đưa một tay ra ngăn cản tia sáng lạnh, lúc quay đầu nhìn lại thấy khuôn mặt Đông Tử đang núp trong lùm cây, lạnh băng nhìn hắn ta chằm chằm.
Cũng chỉ trong thoáng chốc lướt qua, lúc người lùn nhìn kỹ lại, đã không thấy bóng dáng Đông Tử đâu, sợ là đã trốn đi.
“Người lùn, đây là minh hữu tốt mà các ngươi tìm được sao!”
Phi Mã quay đầu lạnh lẽo liếc nhìn người lùn, ngoài cười nhưng trong không cười mỉa mai.
Bị Phi Mã mỉa mai một trận, nam nhân trung niên sau lưng người lùn lạnh nhạt nói: “Trước tiên cứ sống sót rồi lại nói, chỉ cần lần này sống sót, ta đảm bảo trả cho các ngươi sự công bằng.”
Ở nơi xa, Triệu Khách trốn ở trong bụi cỏ nhìn mấy con chuột âm phủ bỏ qua trước mặt mình, hàng lông mày cau chặt.
“Nhất định phải khiến bọn họ chết mất một người!”
Trong bốn người trước mắt, dù là ai cũng khiến Triệu Khách cảm thấy khó giải quyết, thực lực của bọn họ quá mạnh, hắn muốn sống sót nhất định phải không ngừng mài mòn bọn họ.
Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy Triệu Khách làm vậy khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Triệu Khách hiểu rõ hơn bất kỳ ai, dù là Phi Mã hay Lý Lão Hán và hai người bên người lùn, hắn phải đối mặt với bất kỳ ai, thực lực của hắn cũng yếu như một con kiến.
Hơn nữa là một con kiến rất chướng mắt, hắn có thể sống sót đến bây giờ hoàn toàn là vì hắn còn có tác dụng mà bọn họ đang cần.
Thật ra từ lúc bắt đầu, Triệu Khách đã nghĩ đến hắn muốn sống sót trong nhiệm vụ lần này, độ khó khăn không chỉ có nhiệm vụ chính tuyến, phần nhiều là phải làm thế nào để sống sót trong khe hẹp.
Về phần suy nghĩ này có sai hay không, hoặc bọn họ sẽ buông tha mình, những điều này không nằm trong phạm vi suy tính của hắn, hắn chỉ biết gửi gắm mạng của mình vào tâm trạng của người khác là một hành động rất ngu xuẩn.
Chi chi chi chi…
Xung quanh càng ngày càng có nhiều chuột âm phủ bắt đầu đến gần, liếc nhìn trên mặt đất gần như toàn là bóng dáng đen xì.
Năng lực Hơi thở tự nhiên chỉ để khí tức của hắn hoàn toàn dung hợp với rừng cây để có hiệu quả ẩn nấp, nhưng cũng không có nghĩa hắn hoàn toàn biến mất.
“Nhanh! Nhanh! Nhanh lên nữa!”
Trong lòng Triệu Khách hơi lo lắng nhưng trong đôi mắt vẫn không có chút thay đổi nào, mặc dù chuột âm phủ đã bò lên sau lưng hắn, nhưng hắn biết hắn còn có một cơ hội, hơn nữa đó là cơ hội duy nhất của hắn, nếu không nắm bắt được, vậy… Tiếp theo, Triệu Khách cũng chỉ có thể cân nhắc bỏ trốn.
“Hỏa thử phi lưu!”
Lý Lão Hán ngậm một ngụm dầu hỏa, ngón tay cầm ngọn lửa, đứng trên cao phun một ngụm xuống đám chuột âm phủ bên dưới.
“Oanh…”
Một đống lớn chuột âm phủ trước mặt lập tức biến thành một đống than cháy, đồng thời rất nhiều chuột lửa chui ra từ trong hỏa diễm, xông vào trong đội ngũ của đám chuột âm phủ kia, tiếp tục tạo thành thương vong nhiều hơn.
Không thể không nói Lý Lão Hán thật sự có thực lực rất mạnh mẽ, đổi lại là người bình thường dùng chiêu Hỏa thử phi lưu này, chỉ có thể thổi ra một quả cầu lửa, từ đó gọi ra ba bốn con chuột lửa.
Nhưng trên tay Lý Lão Hán, uy lực và lực sát thương của một chiêu này lập tức tăng lên gấp mười lần, có thể nói năng lực của con tem này cũng dựa vào Lý Lão Hán, mới có thể phát huy đến cực hạn.
“Giết tốt!”
Phi Mã thấy thế không nhịn được tỏ ra vui mừng, thật ra hắn ta cũng uất ức, hắn ta am hiểu chém giết cận chiến nhưng đối phó với mấy con chuột âm phủ này, lại không có thủ đoạn gì đặc biệt tốt.
“Không đúng, chúng ta đã lùi đến chỗ cao, những con chuột âm phủ này lại không lao về phía trước, cảm giác như đang bao vây chúng ta?”
Người lùn nhìn xung quanh không nhịn được vẻ mặt kỳ quái, chỉ thấy số lượng chuột âm phủ xung quanh càng ngày càng nhiều, dường như không ngừng tập trung chuẩn bị tấn công.
“Những súc sinh này đang đợi! Chắc chắn đằng sau có thứ gì đó.”
Nam nhân trung niên không thích nói chuyện lắm đứng sau lưng người lùn cũng nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên rất xấu, nói với người lùn: “Hộ pháp giúp ta!”
Nói xong, chỉ thấy hắn ta dùng tay che khuất hai mắt của mình, đồng thời một con tem rất kỳ quái bị kích hoạt hiện ra sau lưng, chỉ có một con mặc bay ra từ giữa trán, nhanh chóng lao vào bên trong đàn chuột.
Điều kỳ quái là, hình như một con mắt này miễn dịch với tất cả tổn thương, trực tiếp xuyên qua đàn chuột, quan sát động tĩnh ở phía sau.
“Phía sau có một chuột âm phủ lưng màu bạc!”
Dựa vào mắt hư không, một con chuột âm phủ hình thể lớn hơn xuất hiện trong tầm mắt của nam nhân trung niên, hình thể của con chuột âm phủ này to như một con chó, đặc biệt trên lưng còn có một mảng lông màu bạc.
“Không sai, là nó đang chỉ huy!”
Chương 74: Bắt được ngươi (2)..
“Chẳng lẽ là chuột vương?” Lý Lão Hán cau mày: “Nhất định phải giết chết con chuột vương này, nếu không sớm muộn gì mọi người cũng bị mài chết.”
“Khó!”
Nam nhân trung niên lắc đầu, con chuột vương này rất giảo hoạt, thỉnh thoảng lại thay đổi vị trí của mình, còn đang được bầy chuột đông đảo bảo vệ, muốn đánh giết cũng không dễ dàng.
“Đã đến mức này rồi, mọi người đừng giấu giếm nữa, có cách nào nhanh nói ra.” Lý Lão Hán nhìn về phía nam nhân trung niên ở sau lưng người lùn, đến bây giờ nam nhân này vẫn chưa thể hiện ra thực lực thật sự.
Phát hiện được ánh mắt của Lý Lão Hán, nam nhân trung niên thu hồi mắt hư không, rất thản nhiên thừa nhận: “Nếu các ngươi giúp ta cố định vị trí của chuột vương, ta có cách một phát giết nó.”
“Chắc chắn!”
Lý Lão Hán nghe vậy không nhịn được nhướn mày, nhìn thế nào cũng thấy con chuột vương kia khó đối phó, đối phương lại nói một phát đánh giết, nhìn vẻ mặt lúc đối phương nói chuyện, hình như cũng không phải là giả.
“Vậy thì tốt, cứ giao vị trí của chuột vương cho ta!” Phi Mã đúng là một người nôn nóng, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của nam nhân trung niên, hắn ta vỗ ngực, lại chạy xuống dốc đứng lao về phía chuột vương.
Ở đằng sau, Lý Lão Hán căn bản không kịp khuyên can, thấy thế lông mày cau lại, mắng: “Thằng ngu này!”
Dứt khoát cắn răng một cái cũng lao ra theo.
“Cơ hội!”
Triệu Khách trốn trong rừng cây thấy thế, đôi mắt sáng ngời, nhanh chóng cùng lao ra từ trong bụi cây.
“Tiểu tử, ngươi đừng điên nữa, nhanh trốn đi, ôi… Cái mũi của ta!”
Một con chuột âm phủ bò lên trên lưng Triệu Khách, há miệng gặm trúng cái mũi của Trù Tam Điên, cái răng sắc bén vừa cắn xuống đã cắn ra một cái lỗ to trên mũi Trù Tam Điên.
Triệu Khách đưa tay lấy con chuột âm phủ đang cắn mũi Trù Tam Điên xuống, sau khi vặn gãy cổ chuột âm phủ, rất thô bạo trực tiếp nhét xác vào miệng Trù Tam Điên, chặn lại miệng hắn ta.
[Hoàng kim toa], [Thanh linh giáp], [Man vương chi quan]
Phi Mã đồng thời kích hoạt lực lượng của ba con tem đặc thù rồi lao vào trong đàn chuột, chém giết thẳng về phía chuột vương, thực lực của Phi Mã tuyệt đối cao hơn Lý Lão Hán.
Một người như cái tank thịt điên cuồng lao đánh thẳng về phía trước, sau lưng lại có Lý Lão Hán đi theo sau giúp đỡ yểm trợ dọn dẹp rất nhiều chuột âm phủ cho hắn ta.
“Đúng là Phi Mã!”
Người lùn trốn ở phía sau thấy thế, trong lòng không nhịn được thấy hơi hâm mộ, con tem trên tay hắn ta tuyệt đối là tổ hợp hiếm có trong số người đưa thư hạ cấp.
Nhưng tổ hợp tem của Phi Mã mạnh hơn hắn ta, tất cả mọi người là cao thủ chém giết cận chiến, nhưng trong nháy mắt này đã kéo ra sự chênh lệch, dù là ai trong lòng cũng thấy không cam tâm.
“Hừ, đồ lỗ mãng, bảo vệ ta cho tốt, để ta chuẩn bị Hư không tiễn!”
“Yến Tam, ngươi định??” Người lùn ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên sau lưng.
Chỉ thấy trong đôi mắt tam giác sáng ngời có thần của Yến Tam lóe lên tia sáng lạnh xảo trá, nói nhỏ: “Vậy người không cần để ý đến!”
Yến Tam nói xong chắp tay trước ngực, một con tem đặc thù khác xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, thấy con tem này, trong lòng người lùn không nhịn được tiếc hận.
Tem bí bảo, loại tem này là hàng dùng một lần, phải trả cái giá đắt để sử dụng, thường lớn đến mức kinh người, chỉ mỗi việc điểm bưu điện đã tiêu hao ít nhất là 10 điểm bưu điện trở lên, nhưng phương diện uy lực lại không tầm thường.
Yến Tam sử dụng lá bài tẩy này, hiển nhiên đã có dự định, người lùn thấy thế nghiến răng một cái, cũng không giữ lại nữa, kích hoạt năng lực của một con tem khác của mình. Chỉ thấy từng đạo sấm sét lan tràn dưới chân người lùn, hình thành một bình phong lôi điện, những con chuột âm phủ nhào đến từ xung quanh lập tức bị lôi điện đánh xuyên qua.
“Phù…”
Chỉ thấy Yến Tam thở sâu, con tem màu đen trên tay dần bị nhen lửa trong lòng bàn tay, theo con tem này bị thiêu đốt, một ngọn lửa màu đen dần ngưng tụ ra hình dáng một mũi tên toàn thân đen nhánh.
Trên mũi tên lóe ra màu tím đen, một luồng khí tức nguy hiểm khiến đám chuột âm phủ xung quanh cũng bắt đầu thay đổi phương hướng, nhanh chóng né tránh.
Mũi tên chậm rãi khóa chặt phương hướng của chuột vương ở phía trước.
“Chết đi!”
Trong mắt Yến Tam lóe lên tia sáng tàn bạo, ánh mắt vẫn khóa chặt vào chuột vương.
“Ong ong ong…”
Đúng lúc này, ba tia sáng lạnh từ góc độ khác nhau lặp đi lặp lại khúc xạ về phía Yến Tam, dù là góc độ hay thời gian đều nắm bắt đến cực hạn.
Ba tia sáng lạnh bắn giết về phía Yến Tam từ góc độ khác nhau, cho dù người lùn có muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản toàn bộ.
Nhưng điều quỷ dị là chỉ thấy trong tích tắc ba thanh đạo nhọn đến gần Yến Tam, trước ngực Yến Tam có một lá bùa lóe sáng, sau khi khiến cho không khí xung quanh ngưng kết lại trong tích tắc ngắn ngủi, phanh phanh phanh, ba thanh đao nhọn đồng thời rơi trên mặt đất.
Yến Tam quay phắt lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụi cỏ bên trái hắn ta, trong mắt hiện ra tia sáng xảo trả, cười lạnh nói: “Bắt được ngươi rồi!”
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, nói thầm: “Bẫy rập!”
Chương 75: Bày mưu lập kế..
“Ha ha ha ha, bắt được ngươi rồi!”
Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ là kết quả mà Yến Tam đã mưu đồ từ sớm, bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.
“Sạt sạt…”
Chỉ thấy trong bụi cỏ có một bóng người nhanh chóng chui ra, lao xuống con dốc cao.
“Muốn chạy! Đã chậm.”
Người lùn đã tỉ mỉ bố trí cạm bẫy, sao có thể để người ta chạy mất như vậy.
Chỉ thấy người lùn nện hai nắm đấm xuống mặt đất, lôi quang vốn đang hội tụ xung quanh lập tức phá vỡ bụi cỏ, chỉ thấy một bóng người bị lôi điện đánh trúng trong ánh sáng mạnh, cả người hoàn toàn cứng đờ.
“Đi chết!”
Thấy bóng người kia khựng lại, người lùn lao ra một bước dài đến trước mặt bóng người kia, nắm đấm được bao phủ bởi lôi quang đấm một cái xuyên qua tim đối phương.
Nhìn bắp thịt nổ tung trên nắm tay, vỡ vụn thành thịt nát bắn tung tóe ở trước mặt mình, ánh mắt người lùn hiện ra vẻ vui mừng.
Chỉ là lúc này, thân thể người lùn nặng nề, chỉ thấy bóng người trước mặt đột nhiên ôm chặt lấy eo người lùn, giữ chặt hắn ta ở trong ngực, sức mạnh to lớn khiến hắn ta cũng cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Hai tay đang ôm chặt trên lưng hắn ta lại bao phủ một lớp lông tóc đen nhánh, không chỉ cánh tay, ngay cả những chỗ khác của Đông Tử cũng bị phủ một lớp lông đen.
Thấy thế, vẻ mặt người lùn lập tức trở nên hung ác nham hiểm: “Muốn chết!”
Một chân đạp mạnh xuống đất, trên mặt đất lập tức có lôi quang nổ tung dữ dội, lôi quang lóe lên, trong nháy mắt nuốt trọn bóng dáng của hai người.
“Hừ!”
Yến Tam đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã kết luận lần này Đông Tử chắc chắn phải chết, hắn ta biết rõ tổ hợp tem của Đông Tử, căn bản không có quá nhiều năng lực phòng ngự.
Chưa nói đến chuyện đã bị người lùn xuyên thủng trái tim, cho dù không, đối mặt với lôi bạo tiếp theo cũng sẽ bị điện giật.
Dường như tất cả đã nằm trong bàn tay hắn ta, cảm giác bày mưu tính kế này khiến Yến Tam mê mẩn, thầm nói: “Tiếp theo chỉ cần giải quyết chuột vương… Không đúng!”
Đột nhiên, con mắt Yến Tam trợn tròn, không biết có thêm một người xuất hiện ở sau lưng mình từ lúc nào.
“Múa rối pháp.”
Không đợi Yến Tam kịp phản ứng, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp lập tức khiến bắp thịt cả người Yến Tam cứng đờ, thân thể lập tức khựng lại tại chỗ.
“Buông ra!!”
Dưới lôi bạo, thân thể Đông Tử lại càng ôm càng chặt, chỉ thấy lôi quang khiến quần áo trên người Đông Tử rách nát, nhưng điều khiến người lùn cảm thấy không thích hợp là dưới áo bào nát bấy lại lộ ra một bộ ngực có đường cong khoa trương.
“Nữ nhân?”
Người lùn thấy thế trong lòng chấn động, thét to: “Ngươi không phải Đông Tử!” Lúc đang nói chuyện, người lùn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Đông Tử.
Nhưng vừa ngẩng đầu mới phát hiện đầu Đông Tử đã biến mất.
Thì ra đường nối mà Triệu Khách may đầu Đông Tử với thân thể Thúy Lan đã bị lôi điện cắt đứt, đầu Đông Tử đã rơi khỏi thân thể Thúy Lan, lăn vào bên trong một bụi cỏ.
Nhìn xác chết không đầu ở trước mắt, người lùn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, sự lạnh lẽo trào lên từ cột sống khiến cả người hắn ta nổi da gà, quay đầu hét to: “Yến Tam!”
Nhưng không quay đầu thì không sao, người lùn vừa quay lại đồng tử đã co rụt, không biết mũi tên trên tay Yến Tam đã nhắm thẳng vào mình từ lúc nào.
“Xin lỗi!”
Yến Tam nhếch môi như phải tốn rất nhiều sức lực mới nói được hai chữ, ngón tay không chịu khống chế nhẹ nhàng thả lỏng.
“Oanh!”
Một tia sáng tím lóe lên trên dốc cao, lập tức một luồng ánh sáng mạnh nổ tung trên con dốc cao theo tiếng vang thật lớn, tiếng ầm ầm dữ dội như cả vùng này đều đang rung động.
Ở nơi xa, Phi Mã và Lý Lão Hán đang quần nhau với chuột vương cũng thay đổi sắc mặt, sau khi cảm nhận được lực sát thương cường đại dưới luồng sáng mạnh này, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Yến Tam có vẻ ngoài xấu xí lại nắm giữ lực lượng cường đại đến thế.
Chỉ có điều… Vì sao một kích mạnh như vậy lại không dùng để bắn giết chuột vương, ngược lại bộc phát ngay bên chân Yến Tam. Sau khi ánh sáng mạnh biến mất, con dốc cao ban đầu lập tức biến mất một nửa, hai cái xác quỳ trên mặt đất nhưng chỉ còn lại nửa người dưới.
“Yến Tam! Ngươi TM đầu toàn cứt à, làm cái quỷ gì thế!”
Phi Mã nhìn bóng dáng mơ hồ của Yến Tam ở trong tro bụi không nhịn được chửi mắng, đồng thời hắn ta và Lý lão đầu đều thấy tình cảnh không tốt, trình độ khó chơi của chuột vương đã vượt xa sự tưởng tượng của hai người.
Cộng thêm sự tấn công của bầy chuột xung quanh, dầu hỏa trong tay Lý Lão Hán đã tiêu hao gần như hết sạch, chỉ có thể dựa vào cây trường côn đen trong tay để phối hợp với Phi Mã, miễn cưỡng kiềm chế được chuột vương.
Lúc này sai lầm của Yến Tam đã khiến tình cảnh của hai người càng thêm khó khăn.
“Nhanh nhìn!”
Lúc này, Lý lão đầu thay đổi sắc mặt, chỉ về phía bóng dáng Yến Tam trên dốc cao, chỉ thấy bóng dáng Yến Tam chậm rãi rõ ràng ở trong khói bụi, nhưng điều khiến bọn họ thấy quỷ dị là Yến Tam không có đầu.
Chi chi chi chi…
Chương 76: Bày mưu lập kế (2)..
Dưới dốc cao, cơ thể Triệu Khách lộn một vòng, đã leo xuống con dốc cao bị sụp một nửa, vung tay hất đám chuột âm phủ rải rác xung quanh ra, giơ tay phủi sạch sẽ tro bụi trên người mình, Triệu Khách bò dậy từ dưới đất.
Một mũi tên vừa rồi đã khiến rất nhiều chuột âm phủ đang tấn công con dốc cao bị chết, cộng thêm lúc này chuột vương đang bị đám người Phi Mã kiềm chế, phần lớn chuột âm phủ đều chạy về giúp đỡ.
Bên mình lại an toàn hơn nhiều, đưa tay nhấc đầu Yến Tam lên, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng bệch này còn nguyên vẻ sợ hãi và ngạc nhiên.
Dường như nghĩ mãi mà không rõ, vì sao con tem đặc thù vốn thuộc về Hắc Khổng Tước lại xuất hiện ở trong tay Triệu Khách.
Dù là hắn ta hay người lùn đều rất quen thuộc với năng lực của con tem này, là một con tem đặc thù của Hắc Khổng Tước, Khôi Lỗi Sư!
Đồng thời con tem này cũng là con át chủ bài khống chế cuối cùng của Hắc Khổng Tước, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ uy lực của con tem này lại được xác định ở trên người hắn ta.
Tem đặc thù: Khôi Lỗi Sư.
Thu thập con tem này sẽ nhận được hiệu quả khống chế chính xác, năng lực khống chế tăng lên gấp đôi.
Năng lực đặc thù: Múa rối pháp.
Sau khi tiêu hao 6 điểm bưu điện để kích hoạt, có thể cưỡng chế thân thể một kẻ địch trong vòng hai mét, khiến đối phương trở thành khôi lỗi của mình.
(Chú thích: Nếu sức mạnh của đối phương cao hơn nữa, múa rối pháp sẽ bị phán định là thất bại)
Thời gian cold-down: 12 tiếng.
Con tem này đúng là con tem đặc thù mà hắn rút ra từ trong sách tem của Hắc Khổng Tước.
Thật ra ngoại trừ con tem này, trong sách tem của Hắc Khổng Tước còn có Hư không sát thuật hay Quả cầu lửa hắc ám là những con tem đặc thù có lực sát thương cực lớn, nhưng Triệu Khách lại không lựa chọn.
Bởi vì Triệu Khách hiểu rất rõ, tuy uy lực của hai con tem đặc thù này rất mạnh, nhưng trong tay mình không có con tem đặc thù phụ trợ năng lực khác, hắn căn bản không thể bộc phát ra thực lực như Hắc Khổng Tước.
Thêm một con tem đặc thù như thế căn bản không có bất kỳ ích lợi nào với hắn.
Còn Tấm Khôi Lỗi Sư này, không chỉ vì nó là một con át chủ bài khống chế của Hắc Khổng Tước, còn vì nó là nòng cốt trong trọn bộ tem của Hắc Khổng Tước.
Bàn về giá trị, giá trị của con tem này vượt xa con tem khác.
Nếu không có tấm Khôi Lỗi Sư này cung cấp sự khống chế chính xác cho nàng, uy lực con tem Hư không sát thuật của nàng sẽ giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, con tem này cũng khá nát, cần tiếp cận đối phương trong vòng hai mét, đồng thời lực lượng của đối phương không thể cao hơn mình, nếu không sẽ vô dụng.
Chắc chắn lực lượng của người lùn sẽ cao hơn hắn, việc khống chế người lùn không hề thực tế, cho nên ngay từ đầu Triệu Khách đã nghĩ đến đi khống chế Yến Tam trông khá am hiểu chiến đấu tầm xa.
Sau khi lợi dụng thân thể Thúy Lan cố ý để lộ ra mục tiêu, hắn lặng lẽ bò đến bên chân Yến Tam.
Vốn Yến Tam có quá nhiều cơ hội phát hiện ra hắn từ sớm, nhưng hắn ta quá tự tin, khoảnh khắc thấy Đông Tử bị đánh chết, sự cảnh giác của Yến Tam đã giảm đi, mới bị Triệu Khách đánh một kích thành công.
Nói ra nhiều như vậy, thật ra chỉ xảy ra trong mấy lần hít thở ngắn ngủi, nhanh đến mức khiến người ta căn bản không kịp phản ứng.
Sau khi khống chế thân thể Yến Tam, Triệu Khách trực tiếp bắn giết người lùn có uy hiếp lớn nhất với hắn, đồng thời thu hoạch tem của hai người.
Tổn thất duy nhất là con tem đặc thù “Áo gấu” của hắn đã hoàn toàn tan thành mây khói theo mũi tên của Yến Tam.
Hắn đã chuyển hóa Áo gấu từ trạng thái tem thành tấm da gấu ban đầu, sau khi chạm vào thân thể Thúy Lan đã nhanh chóng lan tràn trên người Thúy Lan, đồng thời khiến sức mạnh của Thúy Lan tăng vọt.
Nếu không, dựa vào sức lực của nàng, sao có thể ôm chặt người lùn ở trong ngực.
Tuy đã mất đi Áo gấu nhưng nhìn thu hoạch của mình, Triệu Khách vẫn cảm thấy đáng giá, vòng ra sau dốc cao, Triệu Khách đứng đằng xa nhìn hai người Lý Lão Hán và Phi Mã đang chật vật phá vòng vây từ sự bao vây của đàn chuột.
Chỉ có điều, hiển nhiên chuột vương đại nhân kia đã không định thả bọn họ đi như thế.
Trong miệng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai dồn dập, chỉ huy đại quân dưới trướng mình điên cuồng đuổi giết Lý Lão Hán và Phi Mã. Xem ra, cho dù hắn không ra tay nữa, có lẽ hai người kia cũng lành ít dữ nhiều.
“Phù!”
Nhìn hai người chật vật chạy trốn ở đằng xa, sâu trong con ngươi của Triệu Khách lóe lên tia sáng.
Mặc kệ hai người kia sống hay chết cũng đã không đủ trình độ uy hiếp hắn nữa, cho dù hai người sống tiếp được, dựa vào mấy con tem ở trong tay hắn, hoàn toàn không lo lắng bị bọn họ trả thù.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Triệu Khách híp lại, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, cúi đầu nhìn đầu Yến Tam.
“Đi chết đi.” Hắn đá văng đầu Yến Tam ra, cất bước đi về phía đông.
Dựa theo lời giải thích của nhiệm vụ vào trước đó, đi ba mươi dặm về phía đông có một khách sạn Âm Dương, chỉ cần giao dịch với lão bản ở nơi đó sẽ được quay về dương gian, cũng có nghĩa đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Chương 77: Khách sạn Âm Dương..
Nhưng khoảng cách ba mươi dặm tuyệt đối không thể nhanh chóng chạy tới như trong hiện thực, không có đường không có xe, khoảng cách ba mươi dặm trong núi rừng quanh co, người bình thường muốn đi có lẽ không thể đến được trong một ngày.
Có thể là vì Hơi thở tự nhiên, Triệu Khách đi lại trong rừng cây càng dễ dàng hơn.
Chỉ có điều đã mất đi Áo gấu, khiến ưu thế đánh lén chém giết trong rừng cây của hắn bị suy yếu đi rất nhiều, điều này khiến Triệu Khách cảm thấy hơi đáng tiếc.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Khách cảm thấy may mắn là âm phủ không có đêm tối, hắn không cần sờ soạng đi trong rừng cây giống như lần trước.
Trải qua kinh nghiệm sờ soạng đi trong rừng cây lần trước, Triệu Khách cũng không muốn được trải nghiệm lần thứ hai.
Miếng da trâu trên hông hắn đã bị chuột âm phủ cắn ra một lỗ thủng, Triệu Khách dứt khoát tìm một cây gậy treo đầu Trù Tam Điên và Thúy Lan mỗi bên một cái rồi vác trên vai, quãng đường này cũng không cô đơn.
“Tiểu tử thối, rốt cuộc đám người sống các ngươi chạy đến âm phủ kiểu gì.”
“Ngươi tưởng ta muốn đến chắc.”
Triệu Khách trợn mắt nhìn về phía Trù Tam Điên, đồng thời con mắt không nhịn được đánh giá sau đầu Trù Tam Điên, ngay vừa rồi hắn đã thử nhiều lần vừa véo vừa nạy, nhưng đầu Trù Tam Điên vẫn không mở ra.
Lúc hắn ở nhà bếp đã tận mắt thấy Trù Tam Điên chỉ nhẹ nhàng kéo một phát để lộ ra bộ não, rồi lấy củi gạo dầu muối ra từ trong đó.
Nhưng bây giờ đến lượt hắn, căn bản không mở được đầu Trù Tam Điên.
Cuối cùng Triệu Khách dứt khoát không thử nữa, chỉ cần Trù Tam Điên không phối hợp, hắn còn muốn mở đầu hắn ta ra, e rằng phải đập vỡ đầu hắn ta mới được.
Nhưng làm như vậy, Triệu Khách không dám chắc chắn Trù Tam Điên có thể tiếp tục sống sót không, chẳng may chết mất, đoạn đường này hắn sẽ rất nhàm chán.
Tuy Trù Tam Điên tức giận vì Triệu Khách chặt đầu hắn ta, nhưng Linh Môi chỉ cần đầu vẫn còn đường sống.
Triệu Khách đã đồng ý, sau khi trở lại dương gian sẽ tìm một xác giấy, làm lại thân thể cho bọn họ, sau đó dùng một mồi lửa đốt sạch, vậy bọn họ có thể giành được cuộc sống mới, đồng thời có được thân thể càng tốt hơn trước kia.
“Về dương gian… Tiểu tử, còn nhớ quyển sách dạy nấu ăn mà ta cho ngươi chứ?” Trù Tam Điên thở sâu, hỏi Triệu Khách.
“Vạn thực sách! Ừ, ngươi không nhắc thì ta cũng quên hỏi ngươi, sao ngươi lại lấy được thứ này?”
Được Trù Tam Điên nhắc nhở, lúc này Triệu Khách mới nhớ ra trước khi hắn chặt đầu Trù Tam Điên, hắn ta đã cho mình một quyển sách dạy nấu ăn Vạn thực sách.
Quyển sách dạy nấu ăn này rất đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đây là một quyển sách dạy nấu ăn rất kỳ quái, vì Triệu Khách chưa từng nghe đến menu được ghi chép trên đó.
Tài liệu sử dụng càng kỳ quái hơn, ví dụ như trong đó có một món Thất sắc diện cần dùng bảy loại nước mắt để nấu, sao nước mắt có thể làm đồ ăn?
Triệu Khách trở thành đầu bếp lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói đến, nếu không phải trong đó miêu tả kỹ xảo nấu nướng thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí Triệu Khách còn nghi ngờ quyển sách này cũng là một bản tiểu thuyết huyền huyễn.
Quyển sách dạy nấu ăn này đã bị Triệu Khách ném vào trong sách tem, vẫn chưa rảnh rỗi lấy ra cẩn thận đọc qua, lúc này nghe Trù Tam Điên nhắc đến mới nhớ ra.
“Đó là thần tác nhân gian lưu lạc đến minh giới nghèo hèn. Lai lịch tác giả của quyển sách này đã quá xa xưa, không biết người ký tên là ai, chỉ nghe đồn người này là một vị đạo sĩ dương gian. Người khác tu luyện đan, hắn thì hay lắm, không luyện đan mà đổi thành đồ ăn, sau khi chết đã ở lại âm phủ viết quyển Vạn thực sách này, sau nhiều lần qua tay đã đến tay ta.”
Trù Tam Điên vừa nhắc đến quyển Vạn thực sách này, trên mặt lại bắt đầu hưng phấn, chỉ có một đầu bếp đỉnh phong như Triệu Khách, trong lòng sẽ hiểu được hoặc nhiều hoặc ít.
Cái gọi là không có phụ nữ khéo léo không biết nấu cơm, dù cho là đầu bếp tốt hơn mình, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn cũng là phế vật.
Nhưng quyển Vạn thực sách này lại khác, dường như đã mở ra một cánh cửa mới cho nghề đầu bếp, dù cánh cửa này rất mông lung, thậm chí chỉ có thể hình dung nó là nằm mơ nói chuyện không đâu, nhưng vẫn cho bọn họ một trải nghiệm mới.
“Nếu ngươi quay về hãy suy nghĩ thật tốt, nếu thật sự làm được, nhớ đốt một phần cho ta.”
Trù Tam Điên không có yêu cầu gì khác với Triệu Khách, nhưng hắn ta thật sự rất muốn nếm thử rốt cuộc quyển Vạn thực sách sẽ có hương vị thế nào.
“Được, nhưng… Ngươi mở sọ não ra cho ta ngó xem!”
Triệu Khách rất thoải mái gật đầu đồng ý, nhưng trên mặt nhanh chóng nở nụ cười gian xảo, nói với Trù Tam Điên.
“Nằm mơ.”
Đúng như dự đoán, Trù Tam Điên nghe xong lập tức nghiêm mặt, lắc đầu từ chối đề nghị của Triệu Khách, có trời mới biết sau khi hắn ta mở sọ não ra, Triệu Khách có càn quét những thứ mà hắn ta cất giữ trong những năm qua hay không.
“Tùy ngươi! Nhưng thật sự làm được, ta vẫn đốt cho lão nhân gia một phần.”
Triệu Khách nhún vai, dường như đã đoán được Trù Tam Điên sẽ không đồng ý với mình.
Chương 78: Khách sạn Âm Dương (2)..
Cả quãng đường vừa đi vừa nghỉ, cũng không biết cụ thể hắn đã đi tới nơi nào, tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy ra chút thịt gấu còn sót lại trong sách tem nhét vào trong miệng.
Triệu Khách ăn chút gì đó rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, hai ngày qua Triệu Khách gần như chưa ngủ chút nào, trong mắt vằn tơ máu, trước đó tinh thần của hắn ta kéo căng như một sợi dây cung, từ đầu đến cuối không buồn ngủ chút nào.
Bây giờ bình tĩnh lại, cảm giác buồn ngủ ập tới khiến Triệu Khách ngồi trên tảng đá híp mắt như ngủ mà không phải ngủ, nghỉ ngơi một lúc.
Cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu, trong lúc mơ hồ một tràng tiếng lục lạc vang lên ở nơi ra khiến Triệu Khách choàng mở mắt, nhanh chóng đứng lên tảng đá.
“Đinh đinh đinh…”
Tiếng lục lạc càng ngày càng gần, chỉ thấy một con lừa đi ra từ bụi cây trong rừng cây u ám, trên lưng cõng một người như một lão nhân, thân thể cong lại ngồi trên lưng lừa.
Thoạt nhìn con lừa đi rất chậm, nhưng chờ Triệu Khách chớp mắt, con lừa già đã đến trước mặt hắn, lúc này Triệu Khách mới nhìn rõ lão nhân ngồi trên lưng lừa cũng đã tám mươi, thân thể nửa khom ngồi trên lưng lừa hình như hơi còng.
Mái tóc bạc trắng được chải vuốt gọn gàng, trên người mặt một chiếc áo gai cũ nát trông như đã rất lâu năm nhưng áo lại rất sạch sẽ, đôi mắt hơi lim dim khiến người ta cảm giác hình như hắn ta đang ngủ.
Lúc này con lừa đã dừng chân ở trước mặt Triệu Khách, chỉ thấy lão nhân chậm rãi ngẩng đầu đánh giá Triệu Khách trước mắt, đôi mắt hơi khép lại.
Triệu Khách bị ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm cảm thấy cơ thể lạnh lẽo run rẩy, không nhịn được hắt xì hơi, trong lòng cẩn thận đề phòng.
“Muốn giao dịch hả?”
“Cái gì? Giao dịch gì?”
Triệu Khách bị lời nói của lão nhân làm cho ngơ ngác, không biết vì sao một cảm giác lạnh lẽo gai người khiến khóe miệng Triệu Khách giật giật, lập tức lùi lại nửa bước.
Nhưng lúc này Triệu Khách mới nhìn thấy trên mông con lừa treo hai tấm bảng hiệu, bên trái viết âm Dương, bên phải viết khách sạn.
“Khách sạn Âm Dương!”
Trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, ánh mắt nghi ngờ không nhịn được đánh giá lão nhân, không biết lão nhân trước mắt có quan hệ gì với nơi gọi là khách sạn Âm Dương.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách đi lên trước nói: “Dám hỏi, ta cho ngươi tiền thì có thể đưa ta về dương gian không?”
“Sợ là ngươi không đủ tiền, cần dùng đồ đổi.”
Lão nhân không trả lời Triệu Khách chỉ lắc đầu thật mạnh.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách đánh giá con lừa phía dưới lão nhân, không nhịn được cau mày.
Trong sách tem của hắn cũng có một ít minh tệ, là số tiền cúng mà Trù Tam Điên kết toán cho hắn mỗi ngày khi làm ở bếp sau, có đến mấy cái túi thật dày, ngoại trừ cái đó ra còn có một vài thứ khác cùng một chút thịt, bị Triệu Khách để hết dưới đất.
Trên cơ bản, ngoại trừ mấy con tem trên tay hắn, còn đâu đã lấy hết ra ngoài.
Nhưng lão nhân vẫn lắc đầu: “Chưa đủ! Phải đổi.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Triệu Khách cau mày, hình như đồ có thể đổi thành tiền trong sách tem của hắn đã bị mang ra hết, bao gồm hộp thuốc lá bằng bạc của hắn.
“Nàng!”
Nhưng nằm ngoài dự đoán, lão nhân đột nhiên chỉ ngón tay vào xác Hắc Khổng Tước trong sách tem của Triệu Khách.
“Xác chết??”
Một bộ xác chết không hề quan trọng với mình, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy nghi ngờ là vì sao đối phương lại cảm thấy hứng thú với cái xác này.
“Có người thích, chịu ra giá mua nàng.”
Dường như phát hiện được sự nghi ngờ của Triệu Khách, chỉ thấy lão nhân vỗ cái túi trên lưng con lừa, móc ra một cái lầu nhỏ lớn khoảng bàn tay từ bên trong.
Lầu xác rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng giống một cái mô hình, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ lạ là thỉnh thoảng trên mô hình lại có bóng người đang lắc lư, hình như bên trong có rất nhiều người đi đường ở lại.
Thậm chí hắn còn nghe được trong tiểu lâu vang lên từng tiếng ồn ào, lúc cẩn thận nhìn lại chỉ thấy trên tiểu lâu còn treo một tấm biển, bên trên viết bốn chữ khách sạn Âm Dương.
“Xác chết, xác chết! Chúng ta muốn xác chết nữ nhân kia.
Mấy người nhỏ chỉ khoảng móng tay trên ban công ăn mặc cổ quái kỳ lạ, ồn ào muốn xác chết trong sách tem của Triệu Khách.
Triệu Khách vô thức muốn đồng ý, nhưng lời đã đến khóe môi, trong đầu Triệu Khách đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến Triệu Khách như bị ma xui quỷ khiến lại lắc đầu: “Không bán!”
“Không cần tiền, chỉ cần nàng.”
Vẻ mặt lão nhân vẫn không thay đổi, chỉ có điều lần này trực tiếp nói ra muốn xác Hắc Khổng Tước.
Sau khi thấy thái độ của lão nhân, Triệu Khách không nhịn được híp mắt lại, cẩn thận quan sát xác Hắc Khổng Tước, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Sau khi suy nghĩ một lát, Triệu Khách gọi xác Hắc Khổng Tước ra khỏi sách tem, gật đầu nói: “Thành giao!”
Nhưng Triệu Khách đã nói thành giao, hai tay lại không thành thật bắt đầu cởi quần áo trên người Hắc Khổng Tước.
Thấy Triệu Khách cởi quần áo Hắc Khổng Tước, lão nhân đột nhiên mở mắt ra, nói: “Ngươi làm gì?”
Triệu Khách cũng không quay đầu lại nói: “Các ngươi muốn xác, ta có thể không bán những thứ ở trên người nàng cho các ngươi.”
Chương 79: Phối phương hợp thành..
Triệu Khách vừa nói vừa bắt đầu cởi, hai tay thô bạo xé quần áo Hắc Khổng Tước, đợi đến khi hắn chạm vào cái vòng tay trên tay Hắc Khổng Tước, Triệu Khách ngạc nhiên.
“Ngươi thu hoạch được vật phẩm đặc thù, có chuyển hóa thành con tem không.”
Tiếng nhắc nhở khiến Triệu Khách híp mắt lại, nói thầm: “Đúng là vậy.”
Trừ khi là xác chết người nhà mình, nếu không một xác nữ bình thường chỉ là một đống thịt nhão trong mắt Triệu Khách, trừ khi trong cái xác này còn cất giấu thứ gì khác.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng đối phương đã phát hiện chiếc vòng tay trên xác Hắc Khổng Tước, nhưng sợ mình không bán nên dứt khoát dùng mánh khóe, trực tiếp mua xác.
Cũng may trong lòng Triệu Khách cẩn thận, nếu không cứ đần độn u mê bị lừa, có lẽ còn đần độn cảm thấy mua bán có lời.
Hắn tháo vòng tay xuống cầm trong tay, đồng thời tiến hành chuyển hóa vào trong sách tem của hắn.
Tem đặc thù (trân quý): âm huyết thúy ngọc trạc
Tác dụng đặc thù 1: Đeo
Âm huyết thúy ngọc trạc hiếm thấy, sau khi đeo trên người thời gian dài có thể ngưng thần nuôi bản nguyên, nuôi dưỡng tinh thần lực của bản thân.
Tác dụng đặc thù 2: Luyện đan
Âm huyết thúy ngọc trạc có hiệu quả ngưng nguyên đặc thù, sau khi xay nghiền thành phấn, là một trong những nguyên liệu chính tốt nhất để luyện Ngưng Nguyên đan.
(Chú thích: âm huyết thúy ngọc trạc có âm khí rất mạnh, chỉ thích hợp cho nữ nhân đeo, tuy nam nhân đeo lên cũng có thể ngưng thần nuôi bản nguyên, nhưng đeo quá lâu sẽ dẫn đến… Bệnh liệt dương)
Nhìn ghi chú của con tem này, trong lòng Triệu Khách cảm thấy hơi khó chịu, chỉ một mục giúp đỡ nâng cao tinh thần lực này, giá trị của cái vòng tay này chắc chắn không thấp.
Phải biết rằng tăng trưởng tinh thần lực, đây là thứ thật sự phát triển ở trên người mình, sau này dù có làm mất vòng tay, tinh thần lực cũng không bị trừ đi.
Triệu Khách nhìn mà thèm nhưng nhìn đến phần ghi chú ở bên dưới, Triệu Khách biết thứ đồ chơi này không có duyên với mình.
Nam nhân có thể chịu sự cô độc, nhưng tuyệt đối không thể trở thành thái giám.
Chỉ có điều, chuyện này cũng cho hắn một nhắc nhở, nhìn từ quy tắc người đưa thư bị đánh giết, chỉ cần không để đồ trong sách tem, vậy không trong quy tắc bảo vệ rút ra.
Có một số thứ nhất định phải đeo trên người mình mới có thể phát huy hiệu quả.
“Xem ra sau này ra giết người, nhất định phải cẩn thận kiểm tra xác một lần.” Triệu Khách nói thầm.
Triệu Khách ôm xác Hắc Khổng Tước đã bị lột sạch đưa cho lão nhân nói: “Cho các ngươi xác, ta muốn về dương gian.”
Lão nhân nhìn nữ thi bị Triệu Khách ôm trong lòng đang trần truồng nằm trước mặt mình cũng xấu hổ đỏ mặt, dùng tay áo che nửa bên mặt, vẻ mặt khó xử nhìn năm vị khách trong khách sạn, ý là các ngươi tự bàn bạc đi.
“Không cần xác, không cần xác, chúng ta cần cái vòng tay kia, ngươi là đồ lừa gạt!”
Trên lầu các, năm người nhỏ kia tức giận hét to, bọn họ lấy một xác nữ làm gì? Hơn nữa khuôn mặt xác nữ này hốc hai, hai hốc mắt trống không có thể nhét cả quả bóng bi-a vào rồi, dù làm thành cương thi cũng xấu.
“Tên lừa đảo!”
Triệu Khách nghe vậy khoanh tay trước ngực, đứng tại chỗ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm lão nhân, giọng nói như phủ sương, lạnh lùng nói: “Các ngươi vừa nói muốn xác chứ không nói muốn âm huyết thúy của ta, muốn âm huyết thúy thì lấy đồ ra đổi với ta.”
“Không phải ngươi muốn về dương gian à, chúng ta đưa ngươi về dương gian!”
Năm người nhỏ tập trung vào một chỗ, sau khi khẽ bàn bạc liền nói với Triệu Khách.
Nhưng hiển nhiên những thứ này không đủ, chỉ nghe Triệu Khách nói: “Đã vậy, ta chờ bằng hữu của ta nói, góp đủ lộ phí lại về dương gian, làm vậy không có vấn đề gì chứ.”
Câu nói cuối cùng là Triệu Khách hỏi thăm lão nhân trước mặt, sở dĩ Triệu Khách hỏi như vậy là vì hắn kết luận năm người kia không phải lão bản khách sạn Âm Dương.
Lão bản thật sự là lão nhân này, chỉ có điều rõ ràng hắn ta có tác dụng một người trung gian.
Cái gọi là giao dịch, chỉ là chuyển tay bán đồ trên tay mình cho khách của hắn ta, từ đó kiếm lợi nhuận thuộc về hắn ta.
“Cách hai ngày ta sẽ đi ngang qua nơi này một lần, chỉ cần góp đủ lộ phí cũng có thể giao dịch.”
Lời nói của lão nhân khiến nụ cười trên mặt Triệu Khách càng rõ ràng hơn, sau khi thấy năm người trong khách sạn lại cúi đầu bàn bạc một lúc, chỉ nghe bọn họ lại đổi điều kiện: “Chúng ta thấy hình như trên tay ngươi còn có một thứ rất đặc thù, chúng ta bằng lòng dùng một phần phối phương hợp thành đặc thù để trao đổi với ngươi, chúng ta có thể đảm bảo phối phương hợp thành này là độc nhất vô nhị, không có ai biết.”
“Phối phương hợp thành?” Ánh mắt Triệu Khách sáng lên.
“Không sai, ta thấy thật ra bộ quần áo trên tay ngươi chỉ là một món nội giáp trong chiến giáp, nếu ngươi có thể tìm được ngoại giáp thì có thể dựa vào phần phối phương này, làm bộ chiến giáp này trở lại như cũ.”
Một người trên ban công giải thích với Triệu Khách, một người khác bên cạnh sợ Triệu Khách không cần, vội vàng tiếp tục nói thêm: “Phần phối phương này đã được chúng ta cải tiến, người khác tuyệt đối không đạt được hiệu quả của phần phối phương này.”
Chương 80: Phối phương hợp thành (2)..
Triệu Khách nghi ngờ nhìn mấy con tem đặc thù trong sách tem của mình, số tem trên tay hắn không thể nói là phong phú, chỉ có khoảng hơn bảy cái.
Có “Phi đao thuật” “Dạ giáp” “Khôi Lỗi Sư” “Hơi thở tự nhiên” “Cường quang thuẫn”, ngoại trừ cái đó ra còn có hai con tem thuận tay rút ra từ trên người Yến Tam và người lùn, theo thứ tự là “Lôi thần” và “Hư không nhãn”.
Trước đó đã được chứng kiến hiệu quả khi người lùn kích hoạt Lôi thần, trên mặt uy lực cũng được coi là mạnh kinh người, đáng tiếc cũng cần tem phụ trợ năng lực khác giống Hắc Khổng Tước, mới có thể đạt được uy lực biến thái như người lùn.
Triệu Khách chọn con tem này hoàn toàn là vì trông con tem này có uy lực mạnh hơn con tem khác một chút.
Yến Tam đã chứng thực năng lực của Hư không nhãn, năng lực rất thực dụng.
Tem đặc thù: Hư không nhãn.
Thu thập con tem này sẽ thu hoạch được hiệu quả thị giác động.
Năng lực đặc thù: Tròng mắt hư không
Sau khi tiêu hao 3 điểm bưu điện để kích hoạt có thể gọi ra một tròng mắt hư không, có thể trinh sát trong phạm vi 100 mét vuông xung quanh, có thể nhìn xuyên qua chướng ngại vách tường.
Thời gian cold-down: 3 tiếng.
(Chú thích: Tròng mắt hư không sẽ bị tem năng lực khác đánh nát, sau khi đánh nát ngươi sẽ nhận phản phệ, khấu trừ của ngươi 3 điểm bưu điện ngoài định mức.)
Cộng thêm hai con tem tài liệu là La hồng thạch, âm huyết thúy, hắn có tròn chín con tem.
Nhưng nhìn ý của năm người, hình như đang chỉ “Dạ giáp” giữ mạng mà Phi Mã cho hắn.
Đến đêm, năng lực của Dạ giáp cũng khá tốt nhưng chỉ có thể coi là tầm trung, ở trong mắt Triệu Khách thậm chí còn kém hơn lá chắn ánh sáng.
Nếu thật sự có thể tăng lên, Triệu Khách cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách duỗi hai ngón tay ra nói: “Hai tấm phối phương hợp thành, ngoài ra phải đưa ta về dương gian.”
“Trời ạ, ngươi thuộc cung Tỳ Hưu à, quá đắt.”
Năm người nghe vậy lập tức cãi lại, lão nhân cưỡi trên lưng lừa thấy thế cũng không nhịn được, khẽ nói với Triệu Khách: “Một tấm phối phương đổi âm huyết thúy trên tay ngươi, ngươi cũng không thiệt thòi.”
“Nhưng… Dù có phối phương thì ta cũng phải tự thu thập đồ vật, hơn nữa bọn họ biết phối phương, khó đảm bảo sẽ không bán cho người khác.”
Triệu Khách tỏ vẻ khó xử khiến năm người kia tức giận đến đen cả mặt, nếu không phải vì khách sạn Âm Dương có quy tắc đặc thù, khiến bọn họ không thể rời khỏi khách sạn giữa chừng, sợ rằng bây giờ đã đi ra hung hăng cãi cọ với Triệu Khách một trận.
Thế nhưng bọn họ là đại sư hợp thành, một tấm phối phương thường có giá trị cực cao, hơn nữa vì bảo vệ danh dự, bọn họ chỉ bán một tấm phối phương cho một người, tuyệt đối không xuất hiện tình huống bán một tấm phối phương nhiều lần.
Lời nói của Triệu Khách chắc chắn là một sự hạ thấp giá trị với bọn họ.
Nhưng cũng may có lão nhân khách sạn làm người trung gian, sau khi phối hợp một chút, Triệu Khách đồng ý lùi lại một bước vẫn lấy tấm phối phương kia, nhưng sau này Triệu Khách cảm thấy có chỗ không hài lòng với phối phương, có thể tìm bọn họ sửa lại một lần.
Vì thế, Triệu Khách đã đánh một trận chiến nước bọt với năm người, cuối cùng năm người ném cho Triệu Khách một tấm thẻ bài bằng sắt, bên trên có năm cái mặt quỷ, nếu sau này Triệu Khách cần bọn họ, có thể dùng thẻ bài sắt để kêu gọi bọn họ.
Triệu Khách chuyển hóa thẻ bài sắt vào trong sách tem, một hàng tin tức lập tức hiện ra ở trên sách tem.
Tem đặc thù: Ngũ Quỷ hoán lệnh
Hiệu quả đặc biệt: Sau khi tiêu hao 1 điểm bưu điện kích hoạt Ngũ Quỷ hoán lệnh, sẽ gọi Ngũ Quỷ đến cùng giao dịch.
(Chú thích: Lệnh bài sắt kêu gọi Ngũ Quỷ, chỉ đồng ý thực hiện lời hứa của bọn họ hoặc giao dịch, sẽ không giúp đỡ điều khác với ngươi)
Trên mặt Triệu Khách tỏ ra ghét bỏ nhưng trong lòng lại đắc ý nhận lấy lệnh bài sắt, đồng thời thu hoạch được một phối phương hợp thành, tấm phối phương này rất cổ quái, bị khắc họa ở trên một miếng vỏ cây.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Triệu Khách chuyển hóa phối phương này vào trong sách tem của mình, cũng nhận được tin tức liên quan đến phối phương hợp thành, sau khi xác nhận không sai, Triệu Khách lấy âm huyết thúy ra giao cho lão nhân.
Sau khi lấy được âm huyết thúy, vẻ mặt năm người lập tức vui mừng bu thành một vòng, hình như đang cẩn thận quan sát chất lượng của âm huyết thúy này.
“Này, nên tiễn ta về dương gian rồi.”
Thấy năm người làm không biết mệt, Triệu Khách thu hồi sách tem, mở miệng nhắc nhở.
Lão nhân gật đầu, chỉ sau lưng Triệu Khách nói: “Ngươi xem, thật ra con đường trở lại dương gian ở sau lưng ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy quay lại nhìn, nhưng liếc nhìn một cái thấy sau mông mình không có cái gì, trong lòng giật mình thầm nghĩ: “Nguy rồi!”
Triệu Khách vội vàng xoay người lại, đã thấy lão đầu cưỡi con lừa ở trước mặt đã biết mất trong sương mù, Triệu Khách thấy thế trong lòng nghẹn một hơi, từ trước đến nay hắn chưa từng chửi tục, cũng không nhịn được mắng: “Mả mẹ nó!”
“Đừng đi!”
Triệu Khách cất bước muốn đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân lên đã cảm thấy dưới chân đạp hụt, Triệu Khách giật mình lập tức mở to mắt.
Trước mặt vẫn là rừng cây kia, hắn vẫn đang ngồi trên tảng đá.