[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 5: Chết chóc ở khắp mọi nơi (c41-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 41: Chết chóc ở khắp mọi nơi (2)..
Một người trong số đó chạm mũi chân ở trên mặt nước, cả người nhảy ra xa ba, bốn trượng, giẫm lên một con thuyền nhỏ lại mượn lực nhảy lên, lúc nhìn rõ bóng người đã nhảy đến một con thuyền khác.
Người còn lại càng dứt khoát hơn, lại nhảy thẳng vào trong nước, chỉ thấy trên mặt nước bị khuấy động ra bọt nước, lúc nhìn sang đã không thấy bóng dáng người đó đâu.
“Người đưa thư!”
Tốc độ hai người rất nhanh, nhưng Triệu Khách cũng nhìn rất cẩn thận, lúc hai người lần lượt hành động, sau lưng sẽ lấp lóe một vòng tia sáng, dường như là ấn ký bộc phát ra khi thôi động tem năng lực.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lập tức nặng nề, nếu hai người kia là người đưa thư, vậy… Có phải trên những con thuyền khác ở xung quanh vẫn còn người đưa thư không, hành động vừa rồi của mình có hấp dẫn sự chú ý của những người đưa thư khác không.
“Người sống! Giết chết bọn họ!”
Vốn trên khuôn mặt hoa đồng trôi nổi giữa không trung đầy ý cười vui mừng, lại lập tức trở nên hung ác nham hiểm, răng nanh nhô ra từ trong miệng, vung tay lên lại thấy xung quanh đột nhiên sinh ra một luồng sương đen.
“Giết chết bọn họ!”
Trong sương đen xuất hiện từng khuôn mặt người đã hư thối, quấn quýt lấy nhau như một cục cao su, cuốn ở trên mặt hồ một cái rồi một chia thành hai, đuổi theo hai người kia.
“Đáng chết!”
Thấy sương đen cuốn tới sau lưng, chỉ thấy bóng dáng kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoay người thật mạnh, họng súng đen như mực xuất hiện trên tay hắn ta.
“Phanh phanh phanh…”
Chỉ thấy miệng súng phun ra một chuỗi ngọn lửa, sương mù ở giữa không trung bị đánh ra một lỗ thủng lớn khoảng nắm đấm, không chỉ như thế bên cạnh lỗ thủng này còn thiêu đốt ra một luồng khói đen, nhìn như bắn ra viên đạn, lại không phải viên đạn bình thường.
“Súng!”
Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, lúc trước hắn đã từng nghĩ đến có thể chuyển hóa vũ khí hiện đại vào trong sách tem hay không, nhưng Trung Quốc quản lý thứ này rất nghiêm ngặt.
Cho dù Lôi Khoa không từ chức, muốn lấy cho mình một khẩu súng lục cũng có độ khó và nguy hiểm rất lớn, dù Triệu Khách hay Lôi Khoa đều không gánh chịu nổi.
Rõ ràng đối phương là một cao thủ bắn súng, dù rút súng hay bắn súng, mỗi một động tác gần như không thể bắt bẻ.
“Đau quá!”
Bị viên đạn đặc thù của đối phương làm bị thương, mặt người trong sương đen vặn vẹo thành một đống, tiếng thét chói tai như nam như nữ, có già có trẻ, dường như có một đám nữ nhân và hài tử đang kêu thét gào khóc bên tai.
“Hừ!”
Người kia thấy thế chỉ cười lạnh, vừa dựa vào tốc độ của mình để nhanh chóng xuyên thẳng qua đám tàu thuyền, vừa giơ súng lục lên không ngừng bắn về phía sương đen.
“Phanh phanh phanh…”
Viên đạn xẹt qua không khí tạo thành một quỹ tích kỳ lạ, cho dù đang di chuyển nhanh chóng, mỗi một phát súng đều bắn chuẩn xác vào sương đen, góc độ xảo trá, xuất quỷ nhập thần, dù nói đơn phương ngược sát cũng không đủ.
Mỗi một phát đều khiến sương đen nổ tung ra một lỗ thủng, sương đen vốn cao cỡ nửa người lại bị đánh thành mảnh nhỏ.
Nhưng ngay lúc này Triệu Khách chợt nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng cười “ha ha ha”, ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi hoa đồng treo giữa không trung đang nhẹ nhàng vỗ tay.
“Bốp bốp…”
Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn lồng đỏ to lớn hai bên sông lập tức tắt lịm, khiến cả mặt sông chìm trong bóng tối.
Chẳng mấy chốc, đèn lồng vốn bị dập tắt lại sáng lên, chỉ có điều trước đó là đèn lồng đỏ, bây giờ… Thì thuần một màu đèn lồng trắng.
Không biết vì sao lúc thấy đèn lồng xung quanh lại được thấp sáng, trong lòng Triệu Khách lập tức sinh ra cảm giác khá nguy hiểm.
Hắn vô thức cố gắng nằm rạp cứng đờ ở trong thuyền, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lúc Triệu Khách nhìn về phía đôi hoa đồng giữa không trung lại thấy ngạc nhiên.
Chỉ thấy lúc trước là hai hoa đồng treo giữa không trung, bây giờ chỉ còn lại nữ đồng treo giữa không trung, ánh đèn chiếu rọi xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nó đứng giữa không trung phát ra tiếng cười ha ha như chuông bạc.
Tiếng cười khiến người ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Hiển nhiên, người đưa thư đang nhanh chóng xuyên thẳng qua giữa tàu thuyền cũng không biết việc một tên hoa đồng đã biến mất, nhưng xung quanh đột nhiên sáng như ban ngày, ánh sáng mạnh đột ngột xuất hiện khiến hắn ta hơi khó thích ứng. Trong khoảnh khắc hơi ngơ ngác, lập tức bước chậm lại.
Ngay trong chớp mắt hắn ta dừng bước, chỉ nghe sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười “hì hì ha ha” quỷ quyệt. Người đưa thư kia nghe được tiếng cười này sắc mặt lập tức cứng đờ, cứ như có người nhét một con rắn độc vào trong cổ áo của mình, không nhịn được lông tơ cả người dựng đứng.
Đột nhiên ngoảnh lại, chỉ thấy nam đồng cao cỡ nửa người đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, điều quỷ dị hơn là trên tay nam đồng lại cầm một trái tim đỏ tươi, trái tim vẫn đang đập lên thình thịch thình thịch trên bàn tay nó.
Hắn ta cúi đầu nhìn trước ngực mình, không biết đã thêm một lỗ thủng lớn khoảng miệng chén từ lúc nào.
Hắn ta hơi ngạc nhiên, ngửa đầu ra sau, “phốc” một tiếng thân thể ngã thẳng vào trong sông, sau khi nước sông văng lên tung tóe, chỉ có một khuôn mặt ngơ ngác trôi nổi ở trên mặt nước.
Chương 42: Bạch gia..
Máu tươi nhuộm nước sông xung quanh thành màu đỏ sậm, hiển nhiên cái tên này đã chết đến không thể chết thêm nữa.
Cùng lúc đó, chỉ thấy một chỗ khác trong sông đột nhiên nổi lên bọt khí.
“Ùng ục ục…”
Dường như đang có người liều mạng giãy giụa dưới sông, một tay thò ra từ trong nước, sau khi vung vẩy mấy cái thật mạnh ở trong không khí, lập tức bị kéo về trong nước.
Chỉ thấy không lâu sau, một đoàn sương đen chui ra từ dưới đáy nước, trên đoàn sương đen này có thêm một khuôn mặt người tươi mới, đôi mắt trống rỗng, há miệng bất lực rên rỉ.
Triệu Khách trốn ở trong rạp thuyền, hít một hơi thật sâu, lúc này hắn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo toàn là mồ hôi lạnh!
Trong nháy mắt nam đồng ra tay, thậm chí Triệu Khách có cảm giác ngạt thở vì bị bóp cổ.
Thực lực của hai người đưa thư vừa rồi hoàn toàn cao hơn mình, còn có tài bắn súng quỷ dị, nếu đổi lại là mình, e rằng còn không có cả cơ hội chạy trối chết, sẽ bị đối phương đánh thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng một vị cao thủ như vậy, lại biến thành một xác chết trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Điều này khiến Triệu Khách nhận ra, cho dù có được năng lực của tem đặc thù, muốn hoành hành ngang ngược trong không gian khủng bố hoàn toàn là một câu chuyện cười.
Hai tên người sống quấy rối đã chết, trên mặt hai tên hoa đồng lại hiện ra nụ cười vui sướng, đung đưa lục lạc trên chân.
Chỉ thấy dàn nhạc đằng sau cỗ kiệu lại bắt đầu diễn tấu âm nhạc, chậm rãi đi lướt qua trên đỉnh đầu Triệu Khách, tiếp tục đi dọc theo con sông.
Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được thầm thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúc này một chiếc khăn tay màu tím được đưa đến trước mặt mình.
Triệu Khách vô thức muốn đưa tay ra nhận, nhưng lúc đưa tay ra được một nửa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay trước mặt, không biết sau lưng mình đã có thêm một nữ nhân từ lúc nào.
Nữ nhân trước mặt có làn da trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh nhân, cái cằm trơn bóng, không thể nói rất đẹp nhưng cũng coi như tạm được.
Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo là, nữ nhân này xuất hiện sau lưng hắn thế nào.
Đợi đến khi nhìn thấy quần áo trên người nữ nhân giống hệt với người giấy nữ vừa rồi, trái tim Triệu Khách bắt đầu đập nhanh hơn, ánh mắt nhanh chóng liếc ra sau. Đúng như dự đoán, người giấy nữ bị mình coi như móc treo quần áo đã biến mất.
Thấy thế, trong mắt Triệu Khách thoáng qua một tia sáng dữ tợn, một tay đặt ở dưới bụng, gọi ra con dao găm màu đen từ trong sách tem, trong lòng tính toán bây giờ mình ra tay thì có mấy phần chắc chắn, có thể giải quyết nàng trong tình huống không đánh động đến hai tên hoa đồng ở bên ngoài hay không.
Nhưng câu nói tiếp theo của nữ nhân lại khiến Triệu Khách ngơ ngác, chỉ thấy nữ nhân nhẹ nhàng cầm khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán Triệu Khách, cẩn thận nói: “Lão gia, sao ngài lại bò chứ?”
“Lão gia!”
Đầu tiên Triệu Khách hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu được, e rằng vị lão gia mà nữ nhân đang gọi là người giấy nam kia, lúc này đôi mắt Triệu Khách nhanh nhẹn đảo quanh, dò hỏi: “Ngươi gọi ta là lão gia?”
“Lão gia, ngài hồ đồ rồi à? Trong thuyền này ngoại trừ ngươi và ta, chẳng lẽ còn có người thứ ba? Nhanh dậy đi, chúng ta sắp đến rồi.”
Sau khi nghe được lời nói của nữ nhân, trong lòng Triệu Khách hơi khựng lại nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác, gật đầu nói: “Có thể trước đó ngồi không vững nên ngã sấp xuống.”
Triệu Khách nói xong liền đứng lên, đồng thời bình tĩnh sờ tay nữ nhân này, chỉ cảm thấy bàn tay nữ nhân này lạnh băng, sờ vào cảm giác vừa lạnh vừa cứng như một tảng đá.
Cùng lúc Triệu Khách ngồi dậy, bên tai cũng nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào, vén rèm ra nhìn chỉ thấy các con thuyền bên ngoài cũng bắt đầu có tiếng động.
Triệu Khách cẩn thận chú ý, chỉ thấy trong mấy chiếc thuyền này vang lên từng tiếng động ồn ào nhưng chẳng mấy chốc đã yên tĩnh lại, cũng không quay đầu lại hỏi: “Ngươi vừa nói sắp đến nơi, chúng ta đi đâu?”
Không gian khủng bố lần này hoàn toàn khác với lần trước, cộng thêm vừa rồi có hai tên người đưa thư giống mình đã dễ dàng biến thành xác chết, khiến trong lòng Triệu Khách luôn có dự cảm không tốt.
“Đương nhiên là về nhà, sao ngài lại không có ấn tượng gì thế?”
“Về nhà?”
Vẻ mặt Triệu Khách vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng hồ đồ hơn.
“Ừm, hình như ta bị ngã hỏng đầu rồi, có vài việc không nhớ rõ nữa.” Triệu Khách xoa đầu, tỏ vẻ đau đầu nói.
“Lão gia, ngài không sao chứ, không nhớ rõ cũng không sao, ta kể lại cho ngài là được.”
Nữ nhân nghe thấy Triệu Khách bị ngã hỏng đầu lập tức quan tâm, đồng thời khẽ kể lại cho Triệu Khách nghe về thân phận của bọn họ.
Thì ra chúng nó đều là của hồi môn trong lần âm hôn này, nàng tên là Thúy Lan, Triệu Khách có thêm một thân phận khác là Vương Cẩu Tử, quản gia trong đám người giấy này.
Vốn chúng nó đều là người giấy, nhưng bây giờ đã vượt qua sông Hoàng Tuyền coi như đã qua dương gian, đến âm phủ không được tính là quỷ cũng không thể tính là người, chỉ có thể coi là Linh Môi cung cấp cho người sai khiến.
“Qua dương quan? Đến âm phủ!”
Chương 43: Bạch gia (2)..
Trong lòng Triệu Khách giật mình, không ngờ bối cảnh của không gian khủng bố lần này trực tiếp nhảy đến âm tào địa phủ.
Đúng lúc này, trong đống tro giấy vốn dùng để hong khô quần áo ở dưới chân lóe lên từng đốm lửa, lại bắt đầu cháy rừng rực, một hàng chữ dần trở nên rõ ràng trong đốm lửa.
[Nhiệm vụ: Ngăn cản âm hôn]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Chủ gia âm hôn là Bạch gia ở âm phủ, nghĩ cách ngăn cản lần âm hôn này và rời khỏi âm phủ, nhưng chú ý trên người ngươi có dương khí của người sống, có thể dùng tro Linh Môi để che giấu.]
[Chú thích: Sau khi ăn tro giấy Linh Môi có thể che giấu dương khí trên người, duy trì ba tiếng.]
Thấy nhắc nhở nhiệm vụ, đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, nhân lúc Thúy Lan ngồi bên cạnh không chú ý, cầm lên một nắm tro giấy lặng lẽ chuyển hóa vào trong sách tem.
“Lão gia, ngài nhìn xem, phía trước là Bạch gia, thật khí phách, đúng là nhà giàu có.”
Lúc này Thúy Lan đẩy rèm ra đi lên đầu thuyền chỉ về phía trước, trên khuôn mặt trắng như tuyết kia lộ ra vẻ mừng rỡ.
Triệu Khách nhìn lên, thật sự thấy bên bờ sông phía trước có một khu nhà cũ đứng sừng sững, tường cao trắng tinh, cửa lớn màu đỏ, thoạt nhìn đúng là rất khí phách.
Nhưng điều khiến Triệu Khách chú ý hơn là, có một vài bóng người lục tục đi ra từ trên mấy con thuyền nhỏ bên cạnh, nhìn cách ăn mặc rõ ràng không phải Linh Môi.
Triệu Khách ngước mắt: “Người đưa thư!”
Không biết rốt cuộc lần này có mấy người đưa thư tham gia, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ cũng nhận được nhắc nhở nhiệm vụ vừa rồi.
Nếu không sẽ không nghênh ngang đi ra như vậy, về phần những Linh Môi trong thuyền rạp của bọn họ, mặc dù Triệu Khách không thấy nhưng trong không khí có một mùi khét lẹt nhàn nhạt, đã khiến trong lòng hắn có được đáp án.
Triệu Khách chú ý tới bọn họ, tất nhiên những người khác cũng sẽ chú ý đến hắn, hắn bị từng ánh mắt nhìn chằm chằm.
Có nghi ngờ, có khinh bỉ, thậm chí Triệu Khách còn có thể cảm giác được hình như trong những ánh mắt này có một vài ánh mắt không tốt đẹp gì đang nhìn qua nhìn lại đánh giá mình.
Nhưng điều khiến bọn họ nghi ngờ là, vì sao có một Linh Môi đứng bên cạnh Triệu Khách.
“Reng reng reng…”
Lúc này, từng đợt tiếng chuông khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nhìn theo hướng tiếng chuông, chỉ thấy cánh cửa lớn sơn son của Bạch gia từ từ mở ra, một trận khua chiêng gõ trống vang lên, chỉ thấy cỗ kiệu màu đen nhánh kia chậm rãi đưa đến Bạch gia.
Tuy rất rõ ràng nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản lần âm hôn này, nhưng nhìn cỗ kiệu kia bị đưa đến cửa lớn Bạch gia, không ai dám hành động.
Kết cục của hai người đưa thư trước đó vẫn rõ mồn một trước mắt, muốn đi lên liều mạng, chỉ dựa vào mấy người đưa thư bọn họ, có lẽ chỉ có phần chết.
“Thúy Lan, ngươi biết về dương gian kiểu gì không?”
“Trở về? Không thể quay về, chân thân của chúng ta đều bị đốt đi rồi, sao có thể quay về được, sao lão gia lại hồ đồ như vậy chứ?”
Nghe thấy Thúy Lan nói vậy, lông mày Triệu Khách siết chặt, không nhịn được thầm mắng trong lòng: “Đáng chết!”
Độ khó thật sự của nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản chỉ phá hoại một trận âm hôn, điểm thật sự khó khăn của nhiệm vụ là phải tìm được cách trở về dương gian.
Ít nhất trước khi tìm thấy cách rời khỏi nơi đây, bọn họ căn bản không thể hành động, nếu không… Thứ chờ đợi bọn họ là sự đuổi giết mãi mãi không kết thúc, cùng vĩnh viễn bị bao vây ở nơi này, cho đến khi mình biến thành cô hồn dã quỷ.
Từng chiếc thuyền nhỏ lục tục đỗ sát trên bến tàu gần Bạch gia, trước tiên Triệu Khách ăn một miếng tro giấy, lập tức đi theo sau lưng Thúy Lan xuống thuyền.
Bọn họ vừa xuống thuyền, quay đầu nhìn lại chỉ thấy thuyền nhỏ sau lưng bắt đầu chìm xuống, chỉ trong chớp mắt đã chìm vào trong sông, không thấy tăm hơi.
Hiển nhiên suy nghĩ muốn dựa vào thuyền nhỏ để trở về không thể thực hiện được.
“Này, các ngươi đi theo ta.”
Lúc này một người mặc đồ tang màu trắng đi đến trước mặt Triệu Khách, khuôn mặt không biểu cảm vẫy tay gọi Triệu Khách, để bọn họ đi theo.
“Lão gia, đó là quản sự Bạch gia, chúng ta nhanh đi theo.”
Thúy Lan sợ Triệu Khách không hiểu, vội vàng giục Triệu Khách đi theo sau.
Là Linh Môi của hồi môn, đương nhiên đám người Triệu Khách không có tư cách đi vào cửa chính, mà bị dẫn đường đến một cánh cửa bên rồi đi vào.
Đợi sau khi đi vào một tiểu viện, quản sự Bạch gia mới đưa tay ra chỉ: “Nơi này là chỗ mà các ngươi sẽ ở lại sau này.”
Thúy Lan nhìn tiểu viện một chút, đi đến bên cạnh quản sự bình tĩnh lấy ra một xấp tiền giấy nhét vào trong tay quản sự, cười làm lành nói: “Vị quản sự lão gia này, chủ tử của chúng ta…”
“Chủ tử của các ngươi không thiếu đám nô tài như các ngươi, sau này nhiệm vụ của các ngươi là ở lại chỗ này hầu hạ lão gia phu nhân của các phòng trong Bạch gia, nếu ai dám sơ suất lười biếng, cẩn thận ta ném hắn vào sông Hoàng Tuyền.”
Thúy Lan nghe vậy ngạc nhiên, hình như điều này không giống như nàng đã nghĩ, vội vàng nói: “Không phải, quản sự lão gia, điều này… Không hợp với quy củ.”
“Quy củ?”
Chương 44: Phòng bếp Bạch gia..
Quản sự cười lạnh, đôi mắt đánh giá đám Linh Môi Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ở Bạch gia, ta chính là quy củ.”
“Vâng vâng vâng!”
Thúy Lan nghe xong, tuy sắc mặt tỏ ra hơi lúng túng nhưng liên tục gật đầu đồng ý.
“Hôm nay các ngươi ở đây trước, chờ trời sáng lại sắp xếp công việc cho các ngươi, ta nói cho các ngươi biết đừng có chạy lung tung, chạy sai chỗ, dù là Diêm Vương gia cũng không thể cứu được các ngươi.”
Quản sự nói xong, xoay người sải bước rời đi.
Sau khi quản sự rời đi, Thúy Lan bắt đầu sắp xếp căn phòng, Triệu Khách quay đầu nhìn lại chỉ thấy mấy người đưa thư khác cũng không có ý tập trung một chỗ cùng hành động.
Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ với việc, trước đó hắn cũng đã chứng minh điều này từ trên người Tề Lượng.
Trong một nhiệm vụ, càng nhiều người tham gia càng lấy được ít phần thưởng, rõ ràng một mình có thể độc chiếm phần thưởng, nếu có người tham gia cùng nhau hành động, cuối cùng phần thưởng sẽ bị chia nhỏ ra, càng ngày càng ít.
Nếu đã như vậy, không bằng tạm thời tách ra, chờ sau khi tình huống rõ ràng mới quyết định có liên thủ không.
“Lão gia!”
Lúc này, Thúy Lan lôi kéo Triệu Khách đi vào một căn phòng, căn phòng này không lớn nhưng rất sạch sẽ.
Chỉ thấy lúc này Thúy Lan đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách nói: “Lão gia, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Chỉ thấy Thúy Lan nói xong, chậm rãi cởi nút áo ở ngực mình, vẻ mặt quyến rũ đi về phía Triệu Khách.
Nói thật, vẻ ngoài của Thúy Lan không đẹp mắt nhưng cũng được coi là trung quy trung củ, ngược lại dáng người khá đẹp, ngực nở mông cong là tướng mắn đẻ.
Nhưng trong lòng Triệu Khách hoàn toàn không có chút xíu dục vọng nào với một người giấy.
“Lão gia!”
Thúy Lan thấy Triệu Khách không động đậy còn tưởng Triệu Khách đang lo lắng cho cuộc sống sau này, trên mặt mỉm cười, khẽ nói bên tai Triệu Khách: “Lão gia, đừng lo lắng lời nói của quản sự Bạch gia, chờ bảy ngày sau chủ tử chúng ta chính thức vào Bạch gia, địa vị của chúng ta cũng nước lên thì thuyền lên.”
“Bảy ngày sau?”
Triệu Khách nghe vậy trong lòng hơi động, hàng lông mày hơi nhướn lên chủ động đưa tay ra ôm eo Thúy Lan, bàn tay chạm vào người Thúy Lan cảm giác như đang sờ một tảng băng, lạnh lẽo gai tay.
Triệu Khách đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc xõa ra trên trán Thúy Lan, cười hỏi: “Tại sao lại là bảy ngày sau, chẳng lẽ hôm nay không phải đại hôn à?”
“Nếu là đại hôn người sống, đương nhiên sẽ thành thân ngay trong ngày, nhưng chúng ta là minh hôn, phải chờ bảy ngày mới có thể thành hôn, cũng như dương gian đã nói phải qua thất đầu mới được.”
Nghe Thúy Lan nói vậy, Triệu Khách lập tức hiểu được, xem ra thời gian của nhiệm vụ này là bảy ngày, chỉ cần nghĩ cách phá hủy trận minh hôn này trong vòng bảy ngày thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu vậy… Triệu Khách nghĩ đến đây trong lòng lại có một suy nghĩ, nếu giết chết tân nương hoặc là tân lang, chẳng phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sao?
Nhưng trực giác nói cho Triệu Khách biết, nếu thật sự làm như thế, vậy nhiệm vụ lần này có phần quá đơn giản, căn bản không cần cho bọn họ thời gian bảy ngày, hơn nữa còn phải nghĩ cách thoát khỏi âm phủ, đây là vấn đề khiến Triệu Khách nhức đầu.
Trước đó hai tên người đưa thư đã bị hai tên hoa đồng đánh chết, Triệu Khách đã tận mắt thấy thực lực của bọn họ, tin tưởng thực lực của người đưa thư khác tuyệt đối không kém đến mức nào, nếu nhiệm vụ thật sự đơn giản như vậy, vậy khó tránh khỏi có phần chuyện bé xé ra to.
Thấy Triệu Khách suy nghĩ rất tập trung, Thúy Lan không nhịn được nhào vào trong ngực Triệu Khách.
Chỉ thấy nút áo trước ngực nàng đã mở ra, cơ thể trắng bóng lộ ra trước mắt Triệu Khách.
Nàng mỉm cười quyến rũ, hai tay không nhịn được sờ soạng trên người Triệu Khách.
“Lão gia, thời gian không còn sớm.”
“Hôm nay mệt rồi, nếu không để hôm khác.”
“Hôm khác! Sao lại hôm khác được, lão gia, vẫn nên tận hưởng thú vui trước mắt đi.”
Thúy Lan nói xong liền chui vào trong ngực Triệu Khách, hai tay bắt đầu kéo áo Triệu Khách, cúi đầu cởi quần Triệu Khách.
Thấy thế, hàng lông mày của Triệu Khách cau chặt, trong mắt hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, đôi mắt hơi híp thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cổ họng Thúy Lan, vẻ mặt hung ác nham hiểm dần xuất hiện sát ý.
“Phanh phanh phanh…”
Ngay lúc Triệu Khách đã bị Thúy Lan quấn lấy đến mất kiên nhẫn, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thúy Lan ngạc nhiên, vẻ mặt không vui nói: “Ai vậy! Không có việc gì thì về phòng mình nghỉ ngơi đi.”
“Cái kia… Mời quản gia đi ra một chút.”
Nghe thấy có người đến tìm mình, trong lòng Triệu Khách vui vẻ lập tức nói: “Ở đây, ta đi ra ngay.”
Triệu Khách nói xong thấy vẻ mặt Thúy Lan trở nên u oán, bàn tay túm chặt trên người Triệu Khách không muốn buông ra, Triệu Khách thấy thế chỉ có thể khẽ an ủi: “Có lẽ tìm ta có việc gấp, vậy đi, chờ ta quay về chúng ta lại thân thiết.”
Triệu Khách nói xong còn đưa tay ra vỗ cái mông lạnh bằng của Thúy Lan, lúc này Thúy Lan mới không tình nguyện buông tay.
Triệu Khách thấy thế lập tức thoát khỏi vòng tay Thúy Lan, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Chương 45: Phòng bếp Bạch gia (2)..
Vừa đi ra cửa đã thấy một người ngồi xổm ở góc cửa, dáng vẻ người này khoảng hai lăm hai sáu cũng tương tự với mình, nhưng từ trên xuống dưới lộ ra vẻ vô lại, đặc biệt đôi mắt cá vàng kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn trong phòng.
Đợi đến khi thấy Thúy Lan ngồi trong phòng đang không nhanh không chậm mặc quần áo, ánh mắt bỉ ổi nhìn về phía Triệu Khách, cười nói: “Hắc hắc, huynh đệ thật tốt số, thế nào, có tin tức gì thì chúng ta cùng hưởng đi.”
“Tin tức mà ta biết thì các ngươi cũng rõ, ngươi tìm ta có chuyện gì.”
Triệu Khách nói chuyện vòng vo không trả lời câu hỏi của đối phương, mà trực tiếp hỏi lý do đối phương đến đây.
Đừng nói mình không có tin tức gì đặc biệt, dù có Triệu Khách cũng không đần độn đến mức cùng hưởng, hắn không phải kẻ ba phải như Tề Lượng.
“Hắc hắc, gọi ta Đông Tử là được, vậy đi, bây giờ ở tiền viện đang tổ chức việc vui, bên chúng ta muốn hỏi xem huynh đệ có muốn đi thăm dò tiền viện không.”
Chỉ thấy Đông Tử nói xong lại đánh mắt sang bên cạnh, Triệu Khách nhìn theo ánh mắt của hắn ta thấy bóng người ở trong góc tường, có ba bóng người đang đứng trong bóng tối.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng đứng từ xa Triệu Khách đã có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng, hình như đây là Chanel, nhớ rõ trước đó đứng ở đầu thuyền có thấy bóng dáng một nữ nhân, xem ra cũng nằm trong số ba người này.
“Xin lỗi, ta vẫn định chờ một chút.”
Thấy Triệu Khách từ chối, vẻ mặt Đông Tử trở nên nghiệm nghị, nhìn vào căn phòng sau lưng Triệu Khách nói nhỏ: “Huynh đệ, hình như ngươi vừa qua kỳ thực tập, nếu bây giờ người không hoạt động theo nhóm, chờ đến khi muốn vào cũng đã muộn rồi.”
“Ồ!”
Triệu Khách không mặn không nhạt gật đầu, vẻ mặt trông thì thờ ơ nhưng trong lòng bắt đầu cảnh giác, hình như đối phương biết mình vừa qua kỳ thực tập, thực lực không cao, chỉ tính là một người mới. Nếu đúng như vậy còn muốn kéo mình đi cùng, Triệu Khách không cảm thấy bọn họ sẽ nhiệt tình đi giúp đỡ một người mới.
“Được, vậy ngươi chờ xem.”
Thấy Triệu Khách không bị mình xoay vòng vòng, Đông Tử cũng không nói nhảm nữa, giọng điệu quái gở nói một câu ác độc liền xoay người đi về phía góc tường. Không biết ba người kia nói gì, tóm lại Triệu Khách có thể cảm giác được, ánh mắt ba người kia nhìn về phía mình có chút thù địch.
Triệu Khách đã không hợp tác, bốn người cũng không làm phiền nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thật ra trong lòng Triệu Khách cũng muốn đến tiền viện tìm hiểu rõ ràng, nhưng hắn không làm vậy, ngược lại tỉnh táo hơn đưa ra lựa chọn chờ đợi.
Từ khi thấy hai tên hoa đồng gần như không tốn nhiều sức lực đã xử lý được hai tên người đưa thư thực lực không tầm thường, Triệu Khách đã biết nhiệm vụ lần này còn lâu mới đơn giản như lần trước.
Chỉ dựa vào đám người đưa thư bọn họ dùng sức mạnh sẽ không làm được, chỉ có thể tìm ra manh mối quan trọng như Vương Hiếu Xương mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
So với mạo hiểm, chẳng bằng chờ đợi trước đã, xem ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao còn có thời gian bảy ngày, không cần nóng vội nhất thời.
Nhưng Triệu Khách cũng không quay về phòng, dù sao trong phòng còn có một người giấy chờ mình như lang như hổ, nếu bây giờ quay về làm không tốt còn bị quấn lấy không thôi.
Không đến tiền viện, Triệu Khách rời khỏi viện tử chỉ có thể đi dạo xung quanh.
Bạch gia đúng như những gì Thúy Lan đã nói, nếu đặt ở dương gian hoặc là hiện thực, đại trạch có đến mấy lối ra thế này tuyệt đối được tính là nhà giàu hàng đầu.
Tường cao trắng tinh bao quanh từng viện tử, có lẽ đặt ở thời cổ, loại viện tử có quy mô thế này, dù là hoàng thân quốc thích cũng bị coi là phạm húy.
Đi không bao xa, Triệu Khách ngửi được mùi thơm rau xào, xuất phát từ bản năng của đầu bếp, Triệu Khách ngửi mùi hương này, trong lòng nhanh chóng phân tích ra: “Bát giác, hương diệp, đường, giấm, hoàng lạt, ớt xanh, đinh hương… Là đậu hũ sốt!”
Món ăn này được coi là một món ăn thanh nhã, nhưng muốn nấu thật ngon, làm ra cảm giác xốp giòn thơm ngon, lại có rất ít người làm được.
Nhưng ngửi mùi thơm này, hình như cách đối phương khống chế lửa đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
“Ở nơi này cũng có đầu bếp như vậy?”
Đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, dù sao cũng không có chuyện gì nên dứt khoát đi theo mùi hương đến một chỗ khác, sau khi đến một gian đại viện, chỉ thấy trong viện vô cùng bận rộn, hình như đây là nhà bếp Bạch gia.
“Xì xì xì…”
Chỉ thấy trong viện có mấy cái nồi lớn, sáu bảy tên đầu bếp đang bận việc, hiển nhiên đang chuẩn bị đồ ăn cho tiền viện.
Hương thơm nồng đậm xông vào trong mũi, điều khiến Triệu Khách thấy hứng thú là bên cạnh chỉ có một chiếc bếp lò đang nấu đậu hũ vàng óng.
Mùi thơm mà mình ngửi được trước đó cũng tỏa ra từ nồi đậu hũ này, cái gọi là một hương che trăm đồ ăn, đây chỉ là một nồi đậu hũ nhưng thơm hơn mấy chiếc nồi lớn đang xào thịt gấp mười lần.
Lúc này, Triệu Khách chú ý đến một lão đầu đang cầm xẻng lật xào trong nồi, ngay sau đó lại rải lên một túm hạt vừng, hương thơm càng đậm hơn, phối hợp với nước sốt sánh đặc, đậu hũ màu vàng óng càng có vẻ ngon miệng.
Chương 46: Phòng bếp Bạch gia (3)..
Nhưng hành động này lại khiến Triệu Khách khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Sai rồi!”
Giọng Triệu Khách không lớn nhưng cũng không cố ý che giấu, lão đầu vốn đang cảm giác vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Triệu Khách đang nhìn đậu hũ trong nồi của mình, sắc mặt đen xì, nói: “Ngươi vừa nói cái gì!”
Lão đầu vừa nói xong, các đầu bếp khác cũng dừng lại, trong viện ngoại trừ tiếng xèo xèo trong nồi thì yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
“Ngươi là ai, đây là chỗ ngươi nên tới à.” Có đầu bếp thấy thế, mất kiên nhẫn tiến lên muốn đuổi Triệu Khách ra ngoài.
Nhưng dường như lão đầu lại rất kiên nhẫn, lập tức ngăn cản nói: “Đừng, để hắn đi vào đây nói cho ta nghe xem ta đã sai ở chỗ nào.”
Vốn Triệu Khách không muốn gây chuyện, nhưng nghe lão đầu nói vậy cũng dứt khoát sải bước đi vào, cái khác không dám nói, nhưng bàn về tài nấu nướng thì Triệu Khách thật sự chưa từng sợ người nào.
Nhìn đậu hũ cháy xém đã thành hình ở trong nồi, Triệu Khách không nhịn được cau mày chỉ vào đậu hũ trong nồi nói: “Lúc đầu ta cho món này của người mười điểm, nhưng ngươi không nên cho hạt vừng, sau khi cho hạt vừng sẽ khiến mùi thơm của hạt vừng che mất vị cháy giòn xốp của đậu hũ, tuy càng thơm hơn nhưng chất lượng đồ ăn sẽ giảm xuống.”
“Ngươi đánh rắm!”
Lão đầu trừng mắt sải bước đi đến trước mặt hắn, lúc này Triệu Khách mới chú ý đến kích cỡ của lão đầu chỉ khoảng một mét hai, trước đó đứng trên ghế đẩu nên mới miễn cưỡng cao gần bằng hắn.
Hiện tại đi đến trước mặt hắn cũng chỉ cao đến ngực hắn.
Dường như cảm thấy mình phải chịu sự sỉ nhục, chỉ vào mũi Triệu Khách tức giận đến mức nhảy dựng lên.
“Ngươi không tin ngươi làm thêm một lần nữa, đổi hạt vừng thành bột tỏi thử xem, đến lúc đó nếu ngươi còn cảm thấy ngươi không sai, tùy ngươi nói sao cũng được.”
“Được! Ngươi chờ đấy.”
Lão đầu cũng là người nóng tính, nghe vậy sải bước quay về, lấy một cái nồi khác chuẩn bị làm lại.
Nguyên liệu của món ăn này không phức tạp, độ khó nằm ở chỗ nắm giữ độ lửa và nước, chỉ thấy lão đầu xe nhẹ đường quen lại bắt đầu làm một nồi khác, hắn ta đã làm món ăn này trên dưới ngàn lần, dù nhắm hai mắt cũng không thể làm sai.
Nhưng đến một bước cuối cùng, sau khi lão đầu thử cho bột tỏi vào, sắc mặt lão đầu lập tức khó coi, sau khi đậu hũ vàng óng ánh được phối hợp với bột tỏi, lại tỏa ra mùi hương ngào ngạt, dường như đã khơi dậy mùi hương của đậu hũ và nước sốt.
Mùi thơm nồng đậm lại không gay mũi mang theo mùi tỏi nhàn nhạt, ngược lại càng khiến người ta thèm ăn hơn lúc rải hạt vừng vào trước đó.
Thấy thế, sắc mặt lão đầu không ngừng thay đổi, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách lại nhìn đậu hũ trong nồi, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Ha ha ha, thì ra ta sai thật rồi.”
Lão đầu nói xong ném xẻng sang một bên, đi đến trước mặt Triệu Khách thay đổi vẻ giận dữ trước đó, ngược lại cười nói: “Hóa ra phải cho bột tỏi, chẳng trách tiểu thư không thích ăn, nào đến đây, ngồi bên này đi.”
Triệu Khách thấy tuy tính cách lão đầu này nóng nảy nhưng cũng rất ngay thẳng, biết sai lập tức nhận sai, trong lòng càng có thiện cảm hơn.
Dù sao đều là đầu bếp, người ta đều nói cùng nghề là oan gia, gặp được đầu bếp càng là như thế, có đôi khi bị người ta chỉ ra chỗ sai, dù biết sai cũng nghiến răng chống đối.
Bây giờ lão đầu này có thể vứt bỏ mặt mũi, cũng khiến Triệu Khách lau mắt mà nhìn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi nếm thử món ăn này của ta đi.”
Hiển nhiên tiểu lão đầu không chịu nhận thua, sau khi lôi kéo Triệu Khách ngồi xuống lập tức cho người mang đồ ăn đã nấu xong từ trước đó lên, chỉ thấy nắp mâm mở ra, một luồng khói bay lên.
Triệu Khách vểnh mũi khẽ ngửi, đôi mắt sáng ngời, chỉ thấy trên đĩa màu đỏ thấp xếp từng viên thịt heo màu vàng tròn như quả bóng, một lớp đường màu vàng bao bọc viên thịt trông rất vui vẻ.
“Thịt viên đường phèn?”
Món ăn này là một món ăn tuyệt vời trong ẩm thực Chiết Giang, ngọt ngào mềm mại, là một món ăn với cơm chính hiệu.
Nhưng có thể làm món ăn này đến chất lượng thế này, trong ấn tượng của Triệu Khách chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Nếm thử đi…”
Chỉ thấy tiểu lão đầu ân cần đưa đũa lên, giục Triệu Khách nếm thử món ăn giữ nhà của hắn ta.
Triệu Khách thấy thế cũng không khách sáo, gắp một miếng thịt viên cho vào trong miệng.
“Cạch!” Theo tiếng vỏ bọc bằng đường vàng ươm giòn giã vỡ tan, chỉ thấy nước canh hồng nhuận trào ra từ bên trong viên thịt, nhưng nụ cười trên mặt Triệu Khách lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn đĩa thịt viên bốc hơi nóng ở trước mắt, thầm nghĩ: “Lạnh!”
Rõ ràng đồ ăn đang bốc hơi nóng, nhìn đầu bếp dọn đĩa ra còn cảm thấy món ăn nóng phỏng tay, nhưng lúc ăn vào trong miệng lại cảm thấy vừa lạnh vừa cứng, thậm chí còn có cảm giác chưa chín.
Nếu không phải món ăn trước mắt tản ra hương thơm khiến Triệu Khách kết luận món ăn này tuyệt đối là một món ngon hiếm có, thậm chí Triệu Khách còn nghi ngờ có phải tiểu lão đầu này cố ý trêu mình không.
“Tiểu huynh đệ, hương vị như thế nào!”
Chương 47: Tính sai..
Triệu Khách quay đầu sang thấy tiểu lão đầu vô cùng chân thành nhìn mình, đang chờ đợi mình đánh giá món ăn sở trường của hắn ta.
“Ừm… Ăn ngon!”
Triệu Khách làm trái với lương tâm, miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười ở trên mặt, trong miệng lại nuốt miếng thịt viên kia xuống.
Nghe Triệu Khách nói xong, trên mặt tiểu lão đầu lập tức hiện ra vẻ đắc ý, hài lòng cười nói: “Đương nhiên rồi, ta nói cho ngươi biết, ta đã tốn rất nhiều công sức cho món ăn này…”
Chỉ nghe tiểu lão đầu này nói từ đầu tới đuôi quá trình chế biến món ăn này một lần, tuy Triệu Khách không ăn ra hương vị gì nhưng nghe quá trình, trong lòng cũng có đánh giá với món ăn này.
“Đến đây nào, uống chút trà đi, tiểu huynh đệ có tài đánh giá không tầm thường, sao trước kia chưa từng gặp?”
Tiểu lão đầu tự tay đưa cho Triệu Khách một ly trà, khiến mấy đầu bếp khác trong nhà bếp nhìn nóng cả mắt.
Vị sư phụ này của bọn họ đã ở Bạch gia ít nhất ba bốn trăm năm, nói là đầu bếp, nhưng không ai rõ rốt cuộc có thân phận gì.
Có tin đồn hắn ta vốn là một vị trưởng bối của Bạch gia, cũng có tin đồn là Linh Môi đời thứ nhất của đám người Bạch gia.
Nhưng cụ thể có thân phận gì, ngoại trừ bản thân tiểu lão đầu thì không ai nói rõ được, vì vậy dù là quản sự Bạch gia, ngày thường gặp tiểu lão đầu cũng phải nhiệt tình gọi một tiếng lão sư phụ.
Tóm lại bọn họ đến nhà bếp đi theo tiểu lão đầu lâu như vậy, ngoại trừ vị tiểu thư Bạch gia kia, không thấy tiểu lão đầu đối xử với ai nhiệt tình như vậy.
Triệu Khách đưa tay nhận trà, đưa lên môi uống một ngụm, ngửi thì thấy thơm nhưng uống vào trong miệng lại thấy nước trà vừa lạnh vừa chát, như là trà thiu đã để mấy ngày.
Thấy tiểu lão đầu uống từng ngụm nhỏ thưởng thức nước trà trên tay, dáng vẻ như rất hài lòng với trà này, Triệu Khách không nhịn được thầm suy nghĩ: “Chẳng lẽ… Vì ta là người sống?”
Triệu Khách nghĩ đến đây cũng cảm thấy có khả năng này, dù là Thúy Lan hay viên thịt vừa rồi, thậm chí cả chén trà trên tay cũng thể hiện rõ mình hoàn toàn không hợp với nơi này.
Nói cho cùng, cũng vì hắn là người sống, dù là thứ gì ở trong âm phủ, lúc hắn sờ vào đều lạnh như băng.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách không nhịn được nhìn ngọn lửa trên lò, trong đấu xuất hiện một suy nghĩ, quay sang nói với tiểu lão đầu: “Hôm nay chủ tử của ta vừa đến Bạch gia, chưa đến bảy ngày nhập môn nên ngài chưa từng thấy ta.”
“A a a! Thì ra tiệc cưới hôm nay là làm cho nhà các ngươi.” Tiểu lão đầu liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Triệu Khách lại càng thân thiện hơn.
“Lão gia tử, món thịt viên này của ngài thật sự không tầm thường, có thể nếm được món ăn như vậy đúng là vinh hạnh của tiểu sinh, hay là ta cũng làm một món ăn cho ngài nếm thử.”
“Ngươi!”
Tiểu lão đầu đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, trong mắt thêm mấy phần mới lạ, lập tức gật đầu đồng ý, đi theo Triệu Khách đến bên cạnh bếp lò, đứng một bên quan sát.
“Tiểu huynh đệ, ngươi cần tài liệu gì, ta để bọn họ chuẩn bị cho ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy nhìn thấy trên bàn còn có một chậu phở, cau mày nói: “Cứ dùng cái này đi.”
“Phở?”
Thấy Triệu Khách chỉ lựa chọn phở, trên mặt mấy đầu bếp xung quanh lập tức hiện ra vẻ thất vọng, không biết một chậu phở còn có thể làm ra món gì.
Ngược lại tiểu lão đầu đứng bên cạnh híp mắt, hắn ta đứng sau lưng Triệu Khách rất chờ mong hành động tiếp theo của Triệu Khách.
Đương nhiên, trong này không thiếu có suy nghĩ muốn chọn ra sai lầm, dù tính cách của tiểu lão đầu có ngay thẳng hơn nữa, nhưng đột nhiên bị người thắng một lần, trên mặt cũng hơi khó coi, khó tránh khỏi muốn tìm lại chút mặt mũi.
Nhưng chẳng mấy chốc, chút nguyện vọng nhỏ bé trong lòng tiểu lão đầu đã thất bại.
Chỉ thấy Triệu Khách nhấc dao thái lên, phanh phanh phanh… Lưỡi dao nằm trên tay Triệu Khách vừa vội vừa nhanh, cắt ngang cắt dọc, củ cải nhanh chóng được điêu khắc thành hình mẫu đơn.
Chỉ với trình độ dùng dao này đã khiến tiểu lão đầu không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên, tiểu lão đầu còn như vậy, khỏi phải nói đến những đầu bếp khác.
Trình độ của một đầu bếp thường được thể hiện ra từ trình độ dùng dao, vốn còn hơi không phục Triệu Khách, theo việc Triệu Khách ra tay đã hoàn toàn tan thành mây khói.
“Xì xì…”
Xào trên lửa lớn, cho một muỗng dầu nóng vào, ngọn lửa lập tức bùng lên trong nồi, sóng nhiệt phả vào mặt khiến đầu bếp xung quanh rối rít lựa chọn tránh đi.
“Đúng như dự đoán!”
Trong lòng Triệu Khách căng thẳng, đối mặt với cái nồi đang bùng lên lửa lớn, hắn không chỉ không cảm thấy nóng ngược lại còn cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua, trên người không nhịn được lạnh run, trên cánh tay nổi da gà.
Không chỉ lửa, ngay cả dầu đã châm lửa trong nồi cũng giống vậy, Triệu Khách tay mắt lanh lẹ cầm cái muỗng hất một giọt vào tay mình, lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
“Xem ra tất cả mọi thứ ở âm phủ hoàn toàn ngược lại với dương gian.
Trong lòng Triệu Khách bình tĩnh lại, tuy không cảm nhận được độ lửa và nhiệt độ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn làm đồ ăn, ngược lại khiến Triệu Khách có một cảm nhận mới.
Chương 48: Tính sai (2)..
Cố ý khống chế lửa ở mức tối đa, bỏ vào tài liệu đã được chuẩn bị xong rồi nhanh chóng lật xào trong nồi, dựa vào mùi hương trong nồi, Triệu Khách vẫn có thể phán đoán chính xác độ lửa.
Muối, dấm, dầu vừng cùng các nguyên liệu khác được xào lên, thoạt nhìn gần như không có gì khác biệt với món phở xào thông thường, nhưng chẳng mấy chốc đã thấy Triệu Khách dần tắt lửa, bắt đầu với các nguyên liệu phụ, đổ một đĩa thịt bỏ vào bắt đầu xào tái.
Ngay sau đó, chỉ thấy Triệu Khách dùng đũa khuấy một cái, phở trộn lẫn với thịt bò cuốn thành bánh bột mì bị Triệu Khách cho vào trong đĩa.
“Hình như thịt bò này hơi sống!”
Không cần tiểu lão đầu nói, các đầu bếp khác đứng bên cạnh đã không nhịn được nhắc nhở, tuy là thịt bò nhưng Triệu Khách chỉ đảo thịt bò một lần là xong việc, e rằng chỉ có ba phần chín.
Triệu Khách không để ý lời nhắc nhở của đầu bếp bên cạnh, lấy ra một bình Mao Đài ở trong tủ đồ bên cạnh vẩy một vòng lên trên phở, sau khi châm lửa đốt Mao Đài, lập tức có một ngọn lửa màu xanh bùng lên trên đĩa.
Theo ngọn lửa thiêu đốt, đĩa phở nhanh chóng se lại, thịt bò bị cuốn trong phở lập tức bị đè ép chảy ra dầu trơn màu vàng óng, tỏa ra mùi hương đặc biệt của thịt bò nướng.
“Hỏa sơn ngưu hà, xin chỉ giáo.”
Triệu Khách hơi khom lưng ra hiệu tiểu lão đầu nhấm nháp.
“Không tệ! Lại lợi dụng rượu làm nóng một lần cuối cùng khơi dậy mùi thơm, cũng giữ lại kết cấu của món phở xào thịt, hậu sinh khả úy.”
Dù tiểu lão đầu chưa tự mình nhấm nháp nhưng nhìn tay nghề của Triệu Khách, trong lòng cũng nắm được đại khái, không nhịn được gật đầu khen ngợi.
“Chỗ ta còn thiếu một trợ thủ, không biết tiểu huynh đệ có bằng lòng đến chỗ ta giúp một tay không, đương nhiên sẽ không để huynh đệ làm không công, làm phó đầu bếp ở đây, mỗi tháng cho ngươi một phần đồ cúng.”
Tiểu lão đầu nói hết câu, bên tai Triệu Khách lập tức nhận được nhắc nhở.
[Ngươi nhận được nhiệm vụ kéo dài: Giúp việc bếp núc ở nhà bếp]
[Nhắc nhở: Giúp việc bếp núc dưới tay Quỷ Trù Vương có thể nhận được một phần đãi ngộ khá tốt, cũng có thân phận và địa vị khá cao ở Bạch gia.]
[Điều kiện nhiệm vụ: Mỗi ngày phải có một món ăn chính nhận được sự công nhân của Quỷ Trù Vương, nếu không nhiệm vụ thất bại.]
Nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, Triệu Khách cau mày, hơi híp mắt đánh giá tiểu lão đầu trước mắt, hiển nhiên nam nhân cao ba tấc này là Quỷ Trù Vương mà nhiệm vụ nhắc đến.
Triệu Khách không vội đồng ý mà duỗi ngón tay ra nói: “Có thể, nhưng ta muốn thanh toán đồ cúng mỗi ngày.”
Nhiệm vụ chính tuyến lần này chỉ có thời gian bảy ngày, tuy không biết phần đồ cúng mỗi tháng là cái gì, nhưng hiển nhiên mình không đợi được lâu như vậy.
Nếu thật sự không được, Triệu Khách tình nguyện từ bỏ nhiệm vụ này, đến chỗ khác nhìn xem.
“Được!”
Điều khiến Triệu Khách bất ngờ là tiểu lão đầu lại không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý, đồng thời đưa một cái túi cho Triệu Khách nói: “Vậy bắt đầu từ hôm nay đi, đây là đồ cúng hôm nay của ngươi.”
Triệu Khách nhận lấy cái túi nhìn xem, bên trong có một chồng tiền âm phủ và một vài thỏi vàng ròng, Triệu Khách thấy thế khóe môi giật một cái, trong lòng rất hối hận, tính sai rồi.
Không chỉ mình không dùng được những thứ kia, dù lấy về cũng là một đống minh tệ, có lợi ích gì chứ.
Nhưng đã gật đầu đồng ý rồi, Triệu Khách cũng không tiện công khai đổi ý, chỉ có thể chấp nhận chuyện xui xẻo này.
“Hôm nay vừa tới còn có mấy thứ cần dọn dẹp, ngày mai ta lại đến.”
“Được được được, đây là Yêu bài của bếp sau, ngươi cầm đi.”
Tiểu lão đầu đưa một tấm Yêu bài cho Triệu Khách, Triệu Khách nhận lấy xem xét, trông Yêu bài như được chế tạo từ vàng, nhưng cầm trên tay lại thấy rất nhẹ.
Vừa cất Yêu bài đi, Triệu Khách đã đứng dậy cáo từ.
“Điến gia, mặc dù tài nấu nướng của người này không tệ, nhưng làm đồ ăn quá tốn dầu, ngài xem… Đã hết hơn một nửa chỗ dầu rồi.”
Một tên đầu bếp cầm cái chậu dầu mà Triệu Khách vừa dùng, đến trước mặt tiểu lão đầu phàn nàn.
“Không phải hắn xào đồ ăn tốn dầu, là món ăn này quá tốn dầu, lấy ra đi.”
Chỉ thấy tiểu lão đầu để đầu bếp cầm chậu dầu đến trước mắt, đưa tay nắm chặt bím tóc sau gáy mình, dùng sức nắm chặt một cái, “xì…” một vết nứt vỡ ra từ sau gáy tiểu lão đầu, cúi đầu khẽ nghiêng vào trong chậu dầu, một luồng dầu vàng xanh rót vào chậu dầu theo sọ não của tiểu lão đầu.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Triệu Khách nhìn đồ cúng trong tay một chút không nhịn được lắc đầu, thứ này không có chút tác dụng nào với hắn, nếu sớm biết thù lao là thế này, hắn sẽ từ bỏ nhiệm vụ.
Phải biết rằng, nhà bếp không thể so với những chỗ khác, có thể hỏi được rất ít tin tức, nếu để Triệu Khách lựa chọn, hắn lại muốn lựa chọn đi quét dọn vệ sinh.
Triệu Khách tiện tay ném minh tệ trên tay vào trong sách tem, xoay người quay về tiểu viện của mình xem xét, chỉ thấy còn có ba người tụ tập thành một nhóm ở trong tiểu viện, đang khẽ nói gì đó.
Ba người này không phải là đám người trước đó, hiển nhiên là một đám người đưa thư tạm thời kết nhóm.
Chương 49: Ra tay tàn nhẫn..
Phát hiện Triệu Khách đi vào tiểu viện, ba đôi mắt lập tức khóa chặt trên người Triệu Khách, thật ra từ khi Triệu Khách rơi xuống nước rồi bò lên trên thuyền nhỏ, một số người đưa thư đã chú ý đến Triệu Khách.
Đợi đến khi thấy Triệu Khách tùy tiện nướng thịt ở đầu thuyền, bọn họ biết chắc Triệu Khách chỉ là người mới vừa vượt qua kỳ thực tập.
Cùng là người đưa thư hạ cấp nhưng cũng chia ra dăm ba bảy loại, phải biết rằng thông thường nhiệm vụ kỳ thực tập đều rất đơn giản, sau khi vượt qua kỳ thực tập, độ khó của không gian khủng bố tiếp theo sẽ cao hơn nhiệm vụ kỳ thực tập rất nhiều.
Rất nhiều người vừa trở thành người đưa thư hạ cấp sẽ chết ở chỗ này, thậm chí xác suất chết còn cao hơn độ khó nhiệm vụ.
Cộng thêm không gian khủng bố trong kỳ thực tập có nhiệm vụ đơn giản, lợi ích cũng ít đến đáng thương, phần lớn chỉ là một ít điểm bưu điện, còn không đổi được một con tem đặc thù cấp bậc khá thấp.
Hiển nhiên cái loại đồng đội không có ý thức còn không có thực lực này đi đến đâu cũng không được hoan nghênh.
Vì vậy lúc Triệu Khách đi vào, ánh mắt ba người kia nhìn Triệu Khách không thể nói là thân thiện, nhưng cũng chẳng tốt hơn nhóm trước đó là bao.
“Lão gia, sao ngươi đi lâu như vậy?”
Thấy Triệu Khách quay về, Thúy Lan ngồi dậy từ mép giường, nhìn tia sáng u ám bên ngoài khẽ nói: “Đáng ghét, trời cũng đã sáng rồi, e rằng một chút nữa Bạch quản sự sẽ đến đây, không biết còn giở trò gì nữa.”
Triệu Khách không để ý Thúy Lan ngồi bên giường càu nhàu, tính toán thời gian rồi lặng lẽ nhét một nắm tro giấy vào trong miệng, che giấu khí tức trên người mình.
Đồng thời trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, thoạt nhìn dù là thực vật hay nước, lửa, đám người sống bọn họ đều không hợp với những thứ lặt vặt ở đây, thậm chí nhiệt độ trên người cũng có sự khác biệt rõ ràng với nơi này, trên người có rất nhiều sơ hở.
Triệu Khách không tin chỉ che giấu khí tức trên người thì có thể hoàn mỹ che giấu thân phận người sống của bọn họ.
Đối mặt với mấy Linh Môi này còn tốt, nhưng nếu đối mặt với đôi hoa đồng cấp bậc quỷ quái kia, không cẩn thận sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng tương tự, không phải đây cũng là ưu thế của bọn họ sao, Triệu Khách nghĩ đến đây không nhịn được híp mắt, quay sang hỏi Thúy Lan: “Thúy Lan, ngươi làm thế nào để phân biệt những người khác có phải Linh Môi hay không?”
Thúy Lan nghe vậy vui mừng đi đến bên cạnh Triệu Khách, một tay kéo cánh tay Triệu Khách nói: “Ha ha, lão gia, lần này ngài bị đập đầu, sao lại quên cả việc này rồi.”
Chỉ thấy Thúy Lan nói xong nâng cánh tay Triệu Khách lên, vừa kéo tay áo vừa nói với Triệu Khách: “Phần lớn người trong Bạch gia đều là Linh Môi, Quỷ chủ tử thật sự lại chỉ có mấy người, hơn nữa trên cánh tay chúng ta sẽ viết tên chủ tử, ngài…”
Thúy Lan nói được một nửa đôi mắt đột nhiên trợn to, chỉ thấy trên cánh tay Triệu Khách mịn màng, trống trơn, không có một thứ gì.
Thúy Lan thấy thế đầu tiên ngơ ngác, lập tức hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách: “Ngươi!”
“Đúng, ta không phải lão gia nhà ngươi.”
Triệu Khách vốn đang ngồi trên ghế chỉ liếc mắt một cái, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên ghế, một con dao găm đâm thẳng vào trán Thúy Lan.
“Phốc!”
Lưỡi dao trực tiếp đâm xuyên qua trán Thúy Lan, Triệu Khách dùng sức xoay một cái, ngay lập tức đầu Thúy Lan vỡ ra như bông cải, bị Triệu Khách chém ra một cái lỗ khoảng miệng chén.
Thế nhưng, điều kỳ quái là Thúy Lan chưa chết, ngược lại ngây người một lát, vẻ mặt thay đổi đưa tay vồ về phía cổ họng Triệu Khách.
Khuôn mặt Thúy Lan đã biến dạng, khuôn mặt tinh xảo bị quấy thành một đống, nhưng khác với người giấy bị mình giết trước đó, đầu Thúy Lan đã nở hoa, thoạt nhìn đúng là máu thịt be bét.
Bọn chúng là Linh Môi, sau khi bước vào Quỷ Môn quan tiến vào âm phủ, coi như có một nửa thân thể.
Nhưng chỉ là thân thể không có xương cốt, cũng không có đại não của con người, nội tạng cũng là một đống máu thịt be bét.
“Còn chưa chết!”
Thấy Thúy Lan lại vồ về phía cổ họng của mình, Triệu Khách cau mày, lại thấy con dao găm đen xì bị Triệu Khách cầm trên tay nhanh chóng vẩy một cái, một dao đâm xuyên qua cổ họng Thúy Lan từ dưới cánh tay của nàng, lưỡi dao xoắn lại.
“Phốc!”
Lưỡi dao lạnh băng như là răng cưa, trực tiếp xé nát nửa cái cổ của Thúy Lan, nghiêng đầu một cái trượt xuống ngực.
Liên tục bị Triệu Khách đánh trọng thương, Thúy Lan muốn kêu cũng không kêu được nữa, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
“Ngươi chạy đi!”
Thấy Thúy Lan muốn chạy, trên mặt Triệu Khách hiện ra sát khí, lao lên một bước cắm thẳng con dao găm vào cột sống Thúy Lan, dùng sức xoay một cái, vốn nên là một dao mất mạng hoặc trực tiếp bị tê liệt, nhưng một dao kia đâm vào lại không có xương cốt.
Ngược lại thân thể Thúy Lan ngã xuống mặt đất, bên mặt bị chém ra một nửa nhếch miệng, không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể xua tay về phía Triệu Khách cầu xin tha thứ.
Chương 50: Ra tay tàn nhẫn (2)..
Đều nói một ngày phu thê ơn nghĩa trăm năm, hiện tại nàng chỉ cầu xin Triệu Khách có thể tha cho nàng, phải biết trong thiên địa này người khó khăn nhất là Linh Môi, sinh ra đã là số mệnh phải chết, không thể ở dương gian, chỉ có đến âm phủ mới được coi là sống lại.
Cả đời chỉ mong có thể gặp được chủ tử tốt, thanh thản ổn định sống mấy trăm năm, cuối cùng tu thành thai người cũng có nhưng không uổng phí đời này.
Lúc đầu Thúy Lan suy nghĩ mọi chuyện rất tốt, thật sự không ngờ kiếp sống Linh Môi của nàng vừa bắt đầu, đã kết thúc chỉ sau một đêm.
“Xin lỗi, không giữ lại ngươi được nữa!”
Ánh mắt Thúy Lan cầu xin tha thứ, hành động của Triệu Khách lại không dừng lại chút nào, hắn biết giữ lại Thúy Lan là giữ lại một quả bom.
Dù đối phương có nói ra hay không, dù đối phương đảm bảo thế nào, Triệu Khách cũng không tin tưởng, vì hắn không giao mạng của hắn vào tay một người khác.
“Phốc!”
Triệu Khách vung dao chém qua, chặt đầu Thúy Lan xuống, Thúy Lan không có đầu, thân thể nằm co quắp trên mặt đất, nhưng cũng không chết đi như vậy.
Không có máu, không có nội tạng, sau khi bị chặt đầu chỉ mất quyền khống chế thân thể mà thôi.
Ôm đầu Thúy Lan trên tay, Triệu Khách đi đến góc tường tìm một chậu sắt trực tiếp nhét đầu nàng vào, điều khiến Triệu Khách cảm thấy hứng thú là sau khi nhét đầu Thúy Lan vào chậu sắt, thân thể Thúy Lan cũng bất động theo.
Lại lấy đầu Thúy Lan ra, thân thể cách đó không ra lập tức bắt đầu di chuyển, dường như có thể dựa theo ý của Thúy Lan để giãy giụa bò ra ngoài.
Triệu Khách thấy thế trực tiếp nhét đầu Thúy Lan vào trong chậu sắt, sau đó thử chuyển hóa chậu sắt vào trong sách tem.
Thế nhưng tin tức vẫn là quyền hạn không đủ, không thể chuyển hóa.
Thử xong, dường như sau khi Thúy Lan mất đi sự không chế, thân thể này đã biến thành vật chết, Triệu Khách tâm niệm vừa động lập tức chuyển hóa thi thể vào trong sách tem.
Mở sách tem ra nhìn thấy bên trong có một con tem vẽ người giấy, nhưng người giấy cũng không có đầu.
“Vậy đi!”
Triệu Khách gật đầu nhét chậu sắt vào gầm giường, phủi sạch bụi bẩn trên tay, sải bước đi ra cửa phòng.
Cũng như Thúy Lan đã nói, Triệu Khách vừa đi ra cửa phòng đã thấy quản sự Bạch gia dẫn người tới, bắt đầu phân chia công việc.
Triệu Khách tránh trong đám người, ánh mắt liếc qua liếc lại, thấy bốn người Đông Tử đang lạnh lùng đứng trong đám người, vẻ mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên vừa nãy đi đến tiền viện không kiếm được thứ gì tốt, ngược lại còn gặp rắc rối.
“Các ngươi đi giặt quần áo, các ngươi đến kho củi chẻ củi, mấy người các ngươi phụ trách quét dọn tiền viện.”
Nghe thấy quản sự phân công đám người bọn họ đi quét dọn tiền viện, trên mặt bốn người Đông Tử như phủ một lớp sương mù, sắc mặt cực xấu.
“Còn có ngươi… A? Sao thiếu một người? Con đàn bà kia đâu?”
Quản sự chỉ vào Triệu Khách hỏi vị trí của Thúy Lan, nghe vậy sắc mặt đau khổ, buồn bực nói: “Không biết, tối qua ta đến bếp sau một chuyến, sau khi quay về đã không thấy nàng nữa.”
Quản sự ngạc nhiên, trên khuôn mặt trắng bệch kia lập tức lộ ra vẻ giận dữ, cũng không vặn hỏi việc của Thúy Lan nữa, mà nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Triệu Khách, quát: “Ai bảo ngươi đến bếp sau! Bếp sau không phải chỗ cho ngươi đến.”
“Nhưng… Bây giờ ta không đi không được?”
Triệu Khách không đợi quản sự nổi giận mà vẫy tay, đã thấy thẻ bài mà tiểu lão đầu cho Triệu Khách nằm trên tay hắn.
Vốn quản sự đang nổi giận muốn mở miệng trách mắng Triệu Khách, sau khi thấy Yêu bài vàng óng ánh trên tay Triệu Khách, vẻ mặt thay đổi, sắc mặt tái nhợt lại bị nghẹn đến xanh xao, thật sự phải nuốt ngược lại những lời mắng chửi đã đến khóe môi.
Chỉ thấy lồng ngực quản sự nâng lên hạ xuống như một con cóc đang tức giận, hai tròng mắt nhìn chằm chằm lệnh bài trên tay Triệu Khách một lúc lâu mới miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thì ra huynh đệ đã tìm được công việc, vậy là tốt nhất, vừa rồi đã đắc tội nhiều, thứ tội, thứ tội.”
Bạch gia có hai nhà bếp là bếp sau và bếp trước, đồ ăn được làm ở bếp trước là để đám Linh Môi nô bộc bọn chúng ăn, có thể ăn no bụng là tốt rồi.
Nhưng đồ ăn ở bếp sau là dành cho lão gia phu nhân, thậm chí là tiểu thư sử dụng, có thể đảm nhiệm phó đầu bếp ở trong đó, địa vị cũng chỉ thấp hơn đại quản gia một chút, nói cho cùng một tên tiểu quản sự như hắn ta còn không sánh bằng thân phận phó đầu bếp của Triệu Khách.
Nghĩ đến Triệu Khách này vừa đến đã trực tiếp trở thành phó đầu bếp ở hậu viện, vẻ mặt quản sự vừa đau khổ vừa phải cười, trong lòng vừa hận vừa ghen tị, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười, thật sự làm khó hắn ta có thể tạo ra biểu cảm phong phú đến thế.
Thật ra không chỉ trong lòng vị quản sự này thấy khó chịu, trong nháy mắt Triệu Khách lấy Yêu bài ra, lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ở xung quanh.
Đặc biệt là ánh mắt bốn người Đông Tử, có lẽ còn hận không thể xông lên cướp đi.