[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 4: Cái chết bất ngờ (c31-c40)
❮ sautiếp ❯Chương 31: Cái chết bất ngờ..
Hai người ăn ngấu nghiến một lúc, cuối cùng Triệu Khách làm một phần mì sợi cho vào nước canh, ăn đến khi bụng tròn vo mới hài lòng nằm trên ghế.
“Cho này!”
Lôi Khoa lấy ra một điếu thuốc đưa cho Triệu Khách, Triệu Khách nhận lấy không châm lửa, chỉ để dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mấy hơi, tiện tay để lên bàn.
Dù sao hắn cần duy trì khứu giác và vị giác nhạy bén của mình, tuy hút thuốc không làm mình mất vị giác, nhưng sẽ khiến sự nhạy bén với mùi vị trở nên chậm chạp.
Lôi Khoa không kiêng dè nhiều như Triệu Khách, tùy tiện nằm trên ghế, sau khi châm thuốc rít mạnh mấy hơi, nhìn thời gian rồi đứng lên chuẩn bị đi về.
Trước khi đi, Lôi Khoa đột nhiên quay lại nhìn chiếc hộp mà Triệu Khách để trên bàn, lông mày nhướn lên: “Ngươi không định…”
“Cái gì??”
Triệu Khách không hiểu ý của Lôi Khoa.
Thấy thế Lôi Khoa chỉ vào chiếc hộp gõ mà Triệu Khách để trên bàn, nói: “Kia là hũ tro cốt…”
Triệu Khách nghe vậy ngơ ngác quay đầu nhìn hộp gỗ tử đàn để trên bàn, khóe miệng giật một cái, nghe Lôi Khoa nói vậy, Triệu Khách cũng kịp nhận ra cái hộp hình chữ nhật này, không phải là tạo hình của hũ tro cốt sao?
Ngay sau đó, Triệu Khách tức giận nói: “Dùng để mang rác đi!”
“Ồ!”
Triệu Khách nói vậy khiến Lôi Khoa yên tâm hơn, với sự hiểu biết của hắn ta với Triệu Khách, nếu cái hộp này để Triệu Khách dùng, Triệu Khách sẽ không nói là hộp mang rác đi.
Nhìn Lôi Khoa rời đi, Triệu Khách quay lại nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng rồi, hắn đi lên lầu mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy một cái quan tài được đặt trong phòng ngủ Triệu Khách.
Mở quan tài ra, Triệu Khách nằm vào trong, có lẽ quá mệt mỏi nên còn chưa đóng nắp quan tài lại, Triệu Khách đã nhanh chóng ngủ mất.
“Tích tắc tích tắc…”
Trong căn phòng mờ tối, kim đồng hồ trên đồng hồ phát ra từng tiếng tích tắc.
Lúc này, ngăn kéo trước bàn trang điểm bị một ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo ra, chỉ thấy không biết Triệu Khách đã đi ra từ trong quan tài từ lúc nào, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
Hắn nhìn khuôn mặt gầy gò trong gương, há to miệng như đang khẽ lẩm bẩm điều gì đó những không phát ra một tiếng nào, hắn ngẩng đầu soi gương, trên mặt Triệu Khách đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ quyệt, tiện tay lấy ra một cây son môi ở trong tủ, bôi lên môi mình.
“Đinh đinh…”
Không biết đã ngủ bao lâu, Triệu Khách bị chuông báo thức làm ồn tỉnh lại, lắc đầu leo ra từ trong quan tài, ngẩng đầu nhìn thời gian.
Đã đến giữa trưa nhưng trong căn phòng gác xép trên tầng lắp đặt rèm cửa sổ xung quanh không để lọt chút ánh sáng nào, cho dù bây giờ bên ngoài ánh nắng chói chang nhưng trong phòng vẫn tối om.
Cái đồng hồ báo thức kia là hắn đặc biệt đặt giờ, nếu mỗi ngày hắn ngủ quá mười hai tiếng không dậy, đồng hồ báo thức sẽ cưỡng chế gọi hắn tỉnh dậy.
Ngồi dậy từ trong quan tài, Triệu Khách duỗi người một cái, tuy hắn cũng ngủ trong trấn nhỏ ở không gian khủng bố mấy ngày, nhưng cái phản cứng rắn khiến hắn ngủ không quen, nói cho cùng hắn vẫn thích ngủ trong quan tài hơn.
Vô thức quay lại nhìn cách trang trí trong phòng, sau khi thấy ngăn tủ, cửa sổ không có dấu hiệu bị chạm vào, Triệu Khách mới leo ra khỏi quan tài.
Lúc đang định xuống lầu, trong đầu Triệu Khách đột nhiên chợt lóe lên, quay đầu nhìn về phía bộ quan tài ở sau lưng: “Dứt khoát cất cả cái quan tài vào trong sách tem đi, vậy sau này không lo việc đi ngủ nữa.”
Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt Triệu Khách sáng lên, xòe bàn tay ra đặt trên quan tài, nói ở trong lòng: “Chuyển hóa!”
“Vật thể quá lớn, ngươi không đủ quyền hạn.”
Tiếng nhắc nhở lạnh băng khiến tâm trạng vốn tốt đẹp của Triệu Khách lập tức thấy hơi khó chịu, nhưng bộ quan tài này thật sự hơi lớn.
Hiện tại đang khởi xướng hỏa táng, tiệm quan tài đều đổi nghề làm hộp đựng tro cốt, có một vài quan tài là dùng hình thức cho thuê, rất ít nơi bán đứt.
Cái của hắn là Lôi Khoa sai người về nhờ một thợ mộc lớn tuổi ở nông thôn thiết kế riêng, có lẽ không phải là nguyên liệu gì tốt nhưng chuẩn quan tài sáu tấc.
Hơn nữa bên trong nằm cũng dễ chịu, lúc đầu hắn còn không quen, nhưng sau khi ngủ hai lần lại không thể rời xa được.
Bởi vì quan tài quá lớn không thể chuyển hóa, Triệu Khách cũng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này, đi xuống lầu nhìn sắc trời bên ngoài một chút.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuống, bầu trời trong trẻo không có một đám mây cộng thêm cơn mưa to trước đó đã tẩy rửa sạch sẽ, không khí rất nhẹ nhàng thoải mái.
Nhà hàng của hắn mở ở vùng ngoại thành, bình thường cứ đến bốn giờ sáng sẽ có dân trồng rau đưa đồ ăn đến như đã hẹn.
Nhưng có lẽ mấy ngày nay mưa to, đã vài ngày rồi người giao đồ ăn không tới, số rau xanh còn lại cũng không còn bao nhiêu.
Hắn nhớ danh sách khách đặt trước đêm nay có bốn người sẽ đến nơi này, Triệu Khách hơi nhếch môi, vẫy tay gọi sách tem của mình ra, nhìn bên trong sách tem còn cất giữ những xác chết kia, hắn híp mắt lại, trong đầu đã có suy nghĩ.
Hắn xoay người cầm chìa khóa xe gắn máy, lúc định đến chợ nông sản ở vùng ngoại ô thành phố mua chút rau xanh, đột nhiên ánh mắt lướt qua hộp gỗ đen xì trên bàn và túi hồ sơ đóng kín mà Lôi Khoa đưa.
“Hũ tro cốt!”
Chương 32: Cái chết bất ngờ (2)..
Nhìn cái hộp gỗ tử đàn này, Triệu Khách càng nhìn càng thấy giống, nghĩ lại chẳng may hắn chết trong không gian khủng bố, vậy có khi nào cái hũ tro cốt này sẽ đựng tro cốt của hắn hay không.
Ánh mắt nhìn lướt qua túi hồ sơ bên cạnh, hắn cầm lên ném thẳng túi hồ sơ vào trong hộp gỗ tử đàn.
Bây giờ hắn không cần tư liệu hồ sơ của những người này nữa.
So sánh ra, câu chuyện trong không gian khủng bố càng khiến Triệu Khách cảm thấy kích thích và mới lạ hơn.
Quăng hũ tro cốt kia vào trong lò lửa ở nhà bếp, hắn ngồi lên xe gắn máy đi thẳng đến chợ nông sản ở ngoại ô thành phố.
Chợ nông sản Đông Hán là nơi tập trung giao dịch nông sản lớn nhất, chỉ cần lái xe khoảng mười lăm phút, lúc Triệu Khách đến nơi đã gần giữa trưa.
Trên cơ bản đã không còn những nguyên liệu nấu ăn tươi mới nữa, chỉ còn lại rau củ thừa không ai chọn, nếu không cũng là hàng tồn do giá thị trường không tốt.
Triệu Khách cũng không vội vã vì hắn biết phía sau chợ nông sản này còn có một cái chợ nhỏ, đó mới là mục đích thật sự khi hắn đến đây.
“Nhìn đi, măng vừa hái rất tươi ngon.”
“Trứng gà ta, trứng gà ta, sáu tệ một cân, trứng gà ta tươi mới đây.”
Triệu Khách vừa đi vào khu chợ nhỏ đã thấy tiếng rao hàng ồn ào khắp nơi, dù đã đến giữa trưa nhưng nơi này vẫn rất ồn ào.
Những người mua bán ở chỗ này không phải là người buôn bán nhỏ gì đó, phần lớn đều là thôn dân ở các thôn xung quanh, mang những thứ do nhà mình trồng trọt hoặc là rau xanh mới hái trên núi, thực phẩm tươi sống đến đây tập trung bán.
Nơi này không thu tiền quầy là kiểu kinh doanh hợp pháp, cũng có thể coi đây là một công trình giúp đỡ địa phương, cộng thêm bên chính quyền cố ý tuyên truyền, cũng được coi là một khu chợ bán chạy.
“Chàng trai, đây là thổ sản vùng núi mới hái, nhìn đi! Mang về nấu canh sẽ rất ngon.”
Triệu Khách đi đến trước mặt một vị lão nhân nhìn nấm hương mới hái trong hai cái giỏ trúc, mấy ngày nay trời mưa to rửa sạch mọi thứ, nấm hương dại trên núi lập tức xuất hiện.
Nhất định phải nhanh chóng hái số nấm hương này, nếu để lâu sẽ không có hương vị, Triệu Khách nhìn bùn đất trên giày lão nhân, trên quần còn có một lỗ thủng, nếu nhìn kỹ mơ hồ thấy bên trong còn có chút vết máu.
Hiển nhiên lão nhân đã chịu rất nhiều vất vả vì hái số nấm hương này.
Đáng tiếc đồ tốt lại để đến tận trưa cũng không có ai hỏi thăm, vì vẻ ngoài cây nấm dại trên núi không tốt lắm, người bình thường không biết hàng khiến lão nhân ngồi đến tận trưa cũng không bán được.
“Ta lấy hết!”
Triệu Khách không hỏi giá cả đã lấy 400 tệ ở trong ví đưa tới, lão nhân ngạc nhiên vội xua tay, “Nhiều quá, nhiều quá!”
“Không nhiều, đều là đồ tốt rất đáng tiền, đại gia, đây là địa chỉ của ta, nếu sau này còn nữa cứ trực tiếp đưa đến chỗ này, ta sẽ lấy hết.”
“Điều này… Được được được.”
Lão nhân nhận tiền, vẻ mặt vui mừng nhưng ánh mắt lại hơi mờ đi, tuy 400 tệ không nhiều nhưng đủ để mua thuốc cho bạn già rồi.
Cầm nấm hương lên, Triệu Khách tiếp tục đi vào bên trong, liên tục mua không ít thứ, gà vịt thịt cá đều có đủ.
Triệu Khách cũng không quan tâm ánh mắt khác lạ của những người khác, cầm theo túi lớn túi nhỏ, trái gà phải vịt bước vào nhà vệ sinh, sau khi tốn một khoảng thời gian, chỉ thấy sau khi Triệu Khách đi ra trên tay đã trống rỗng, khiến lão đại gia đứng bên cạnh trông coi nhà vệ sinh trợn to mắt.
Hắn ta gãi đầu bước nhanh vào nhà vệ sinh tìm kiếm một lúc, còn ngây ngốc tìm kiếm cả thùng rác một lần, đừng nói một con gà, ngay cả lông gà cũng không tìm được, một lát sau mới ngơ ngác đi ra, lẩm bẩm: “Kỳ quái, chẳng lẽ ta hoa mắt?”
“Lão bản, một bát mì hoành thánh.”
Đi dạo đến tận chiều, Triệu Khách đi vào một tiệm mì hoành thánh ở bên trái chợ.
Tuy mặt tiền của cửa hàng mì hoành thánh Long Ký này không lớn, nhưng lại là một món quà vặt nổi tiếng ở quanh đây, không chỉ năm sáu cái bàn ở trước cửa đều đã ngồi đầy người, đằng sau còn đang xếp một hàng dài.
Ngoài cửa có rất nhiều xe đang đỗ, trong số đó còn không thiếu những chiếc ô tô cao cấp, đều chạy đến đây nếm thử đồ mới mẻ.
Triệu Khách gọi một bát mì hoành thánh xong liền đứng ở đó chờ, lúc này trên TV treo ở mặt tiền cửa hàng đang phát một tin tức địa phương.
“Trong bản tin ngày hôm nay, đêm qua có một thợ sửa chữa xảy ra tai nạn, theo điều tra người chết đang sửa chữa cửa sổ thủy tinh bất ngờ trượt chân rơi xuống từ tầng 24. Chúng tôi xin nhắc nhở mọi người lúc làm việc trên cao chắc chắn phải nhớ giữ an toàn…”
Lúc đầu Triệu Khách không quan tâm, dù sao những tai nạn kiểu này xảy ra mỗi ngày, chỉ có điều bây giờ tin tức quá phát triển, mới được đưa tin thường xuyên thế này.
Ngay lúc Triệu Khách ngẩng đầu lên nhìn tin tức, cả người lập tức cứng đờ, chỉ thấy người thợ sửa chữa bị trượt chân ở trên TV không phải ai khác, chính là Lý Hồng Binh mà Triệu Khách đã gặp trong không gian khủng bổ vào hôm trước.
Ở trong không gian khủng bố, sau khi hắn ta bị lão nương Hùng Nhị bỏ thuốc mê đã nấu thành một nồi thịt, còn ở trong hiện thực lại chết vì tai nạn.
Chương 33: Đưa ngươi xuống địa ngục..
Lý Hồng Binh như thế… Vậy những người khác thì sao?
Nhớ lại Mặt Sẹo đã từng nói, một điểm bưu điện có thể đổi được một thỏi vàng, hơn nữa đảm bảo có nguồn gốc hợp pháp ở trong hiện thực, hoàn toàn không gây ra bất kỳ rắc rối gì.
Trong chốc lát một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu Triệu Khách, phải chăng trong cõi u minh sẽ có một loại lực lượng không ngừng tạo ra các tai nạn để che giấu sự thật.
Phía sau những tai nạn này có lẽ cũng giống như Lý Hồng Binh, bị giết ở trong không gian khủng bố, lại chết vì tai nạn ở trong hiện thực, im hơi lặng tiếng khiến người ta không phát hiện chút khác lạ nào.
Vừa có suy nghĩ này, Triệu Khách cảm thấy sau lưng rét run, một luồng khí lạnh bò lên theo cột sống khiến cả người Triệu Khách nổi da gà.
Đúng lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác bả vai siết chặt, hắn quay sang chỉ thấy một bàn tay đã khoác vai mình từ lúc nào.
Trong lòng Triệu Khách có suy nghĩ, trong chốc lát không chú ý đến ai đang đứng sau mình, lúc này đột nhiên bị người ta vỗ vai, còn chưa quay đầu lại đã xoay tay làm một động tác ném qua vai.
“A!!”
Một tiếng hét vang lên, chỉ thấy một bóng người màu trắng bay qua trước mặt Triệu Khách, dường như tất cả thời gian đều dừng lại, từng đôi mắt xung quanh nhìn chằm chằm nữ nhân bay lên không trung.
Bộ váy trắng noãn phất phơ, mái tóc đen dài bồng bềnh, trong lộn xộn mang theo chút gò bó không thoải mái, uyển chuyển như tiên tử.
“Rầm… Cạch…”
Một tiếng động thật lớn khiến mọi người vô thức nhắm mắt lại, lúc nhìn sang đã thấy nữ nhân nằm thành hình chữ đại ở trên mặt đất, đau đến khàn giọng nhếch môi, mái tóc rối bù, đưa tay túm vào trong không trung mấy cái lập tức cuộn mình thành một đống, không nói được một câu nào, hiển nhiên đã bị ngã quá đau.
“Ngươi!”
Đợi sau khi nhìn rõ nữ nhân trước mặt, Triệu Khách đang ngơ ngác cũng thấy hơi bất ngờ, hắn vội vàng bước đến đỡ nữ nhân đứng lên, cũng may vừa rồi hắn chỉ là phản xạ có điều kiện, vô thức ra tay chứ không dùng hết sức.
Chỉ thấy nữ nhân được Triệu Khách đỡ lên, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng mái tóc đen bóng phối hợp với khuôn mặt trắng nõn như ngọc, đường nét khuôn mặt tinh tế xinh đẹp khiến rất nhiều người ở đây đều âm thầm thấy đau lòng.
Một vị nữ thần xinh đẹp như thế lại bị đối xử bạo lực như vậy, thậm chí đã có người không nhịn được bắt đầu quát tháo Triệu Khách.
“Ngươi có bị bệnh không thế, lại đánh cả nữ nhân, đúng, nói ngươi đó, ngươi để móng vuốt ở đâu đó, nhanh buông ra.” Người nói chuyện là một nam nhân trung niên gần bốn mươi tuổi, mặc quần cộc áo ba lỗ bước ra.
Mặc dù đang trách mắng Triệu Khách nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong ngực Triệu Khách, ánh mắt bỉ ổi không nhịn được nghĩ đến chiếc áo lót ren màu hồng vừa rồi, lại cảm thấy bụng dưới bùng cháy.
Đợi đến khi thấy hình như nữ nhân trong ngực Triệu Khách đã hôn mê, ánh mắt Phạm Kiến sáng lên, trong ánh mắt bỉ ổi như thấy được cơ hội gì đó, bước lên trước nói: “Sao người trẻ tuổi thời nay không có chút đạo đức nào thế, đúng là… Cô nương, ngươi ngã có đau không, có sao không, đừng nằm dưới đất nữa, nhanh dậy đi.”
Phạm Kiến nói xong đưa tay qua muốn kéo người, Triệu Khách thấy thế cau mày ôm nữ nhân vào trong lòng mình, hơi xoay người một cái dùng cơ thể ngăn cản tay của Phạm Kiến, lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên này nói: “Cút xéo!”
Triệu Khách ra tay nên hiểu rõ mình đã dùng bao nhiêu sức mạnh hơn bất kỳ ai, bây giờ nữ nhân trong ngực chỉ hơi choáng váng, nghỉ ngơi một chút là ổn, căn bản không cần ai đến giúp đỡ.
“Ngươi!”
Phạm Kiến thay đổi sắc mặt, bị ánh mắt sắc bén của Triệu Khách nhìn đến mức trong lòng run rẩy, dứt khoát lùi lại một bước đứng lẫn vào trong đám đông, hô to: “Sàm sỡ người ta còn phách lối như vậy, thật sự không biết xấu hổ, mọi người nhanh đến xem tên lưu manh sàm sỡ người ta.” Một vài người không biết chuyện gì nghe Phạm Kiến nói vậy, thật sự tưởng có người giở trò lưu manh, chỉ thấy càng ngày càng nhiều người, tiếng trách mắng càng lúc càng to, đủ mọi lời lẽ bẩn thỉu, mắng chửi gì cũng có, thậm chí đã có người không nhịn được muốn bước tới kéo Triệu Khách ra.
Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, rất nhiều người bao vây xung quanh có cả nam lẫn nữ, từng lời châm chọc khiêu khích, còn mắng chửi Triệu Khách ôm người ta vào trong lòng là đang sàm sỡ.
Thậm chí có người lấy điện thoại ra chuẩn bị quay video, tiếng ồn ào hỗn loạn và tiếng trách mắng khiến trong lòng Triệu Khách càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Đặc biệt là Phạm Kiến còn đứng một bên không dám bước tới trước, mà trốn trong đám đông không ngừng mắng chửi, kích động đám đông.
“Đúng, chính là hắn, lại dám giở thói lưu manh trước mặt mọi người, bây giờ còn ôm người ta không buông, nên đánh chết hắn.”
Triệu Khách quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân trung niên một lúc lâu, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến nam nhân trung niên cảm thấy cả người run rẩy, không biết vì sao trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi.
“Đau!”
Lúc này, nữ nhân trong lòng Triệu Khách dần tỉnh lại, xoa đầu ngước mắt nhìn xung quanh.
Nàng giật mình, thói quen nghề nghiệp lập tức khiến nàng lựa chọn bảo vệ Triệu Khách.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Chương 34: Đưa ngươi xuống địa ngục (2)..
Phản ứng của nữ nhân khiến đám đông hơi bất ngờ, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: “Chưa từng thấy bạn bè trai gái cãi nhau à, nhìn cái gì, giải tán đi!”
“Ồ…”
Nghe thấy là quan hệ bạn bè trai gái, mấy người muốn bước tới giúp đỡ vào trước đó lập tức tỏ ra xấu hổ, vốn có ý tốt muốn giúp đỡ, không ngờ lại thành làm phiền người ta.
“Phì, thể hiện tình cảm trên đường là ngại mình chết quá nhanh à.”
Phạm Kiến thấy không còn trò vui gì để xem, không nhịn được hùng hổ nhanh chóng trà trộn vào trong đám người rời đi.
“Đi!”
Thấy đám người xung quanh đã giải tán, nữ nhân kéo tay Triệu Khách đi ra ngoài, cho đến khi cách xa quán mỳ một quãng rồi, nàng mới dừng lại xoa đầu, nói: “Ngươi ra tay quá độc ác.”
Sau khi Triệu Khách thấy vết thương trên đầu nàng không có gì đáng ngại, sắc mặt đen xì xoay người muốn đi.
“Ôi ôi ôi, ngươi làm ta ngã đau như vậy, ta còn giải thích giúp ngươi, không nói một câu xin lỗi nào à?”
“Lần sau đừng vỗ vai ta từ sau lưng nữa.”
Triệu Khách dừng bước cũng không quay đầu lại nói, hắn chán ghét người khác xuất hiện sau lưng hắn, đáng ghét hơn là người khác đi vỗ vai hắn.
“Vậy ngươi đừng đi nữa, bệnh của ngươi sao rồi, cách ngủ quan tài mà ta nói cho ngươi biết lần trước cũng không tệ lắm đúng không.”
Nữ nhân sải bước đuổi theo, xem ra không hề thấy tức giận vì Triệu Khách ra tay với nàng, ngược lại còn quan tâm bệnh tình của Triệu Khách.
Nghề nghiệp của nữ nhân này là bác sĩ tâm lý, tên là Vương Na, cũng được coi là một chuyên gia bệnh tâm thần có chút danh tiếng ở nơi này, sở dĩ Triệu Khách lại ngủ ở trong quan tài, cũng vì nàng đề nghị.
Nhưng tính toán ra trước sau mình cũng chỉ đi khám mấy lần, sau này bệnh tình ổn định hơn đã không đi nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, còn gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
“Vừa nãy có nhiều người mắng chửi ngươi như vậy nhưng ngươi không phát bệnh, xem ra chứng bệnh của ngươi thật sự đã khôi phục, vậy đi, chúng ta hẹn thời gian đến chỗ ta để chẩn đoán chính xác hơn.”
“Không đi!”
Triệu Khách từ chối rất quyết đoán, không phải vì tiền chữa bệnh ở nơi đó rất đắt đỏ, mà vì hắn không chịu được bị người khác nhìn tới nhìn lui cứ như chuột bạch.
“Không đi cũng được, ngươi cho ta địa chỉ, ta đến tìm ngươi.”
Tuy bị Triệu Khách lạnh lùng từ chối nhưng hình như Vương Na cũng không định từ bỏ như vậy, quấn lấy Triệu Khách đòi địa chỉ.
Triệu Khách bị nàng làm phiền không còn cách nào khác, đành phải nói địa chỉ nhà hàng cho nàng biết, lúc này mới khiến Vương Na chịu rời đi.
“Thiên Vương Cái Địa Hổ, Ngọc Đế…”
Phạm Kiến vừa hát vừa đi ra cổng chợ, trước khi đi không quên thó hai trái dưa leo từ một quầy rau, ăn một cách ngon lành.
Vừa nghĩ đến vừa rồi ở trong tiệm mì mình được nhiều người ủng hộ như vậy, Phạm Kiến vẫn không nhịn được cảm thấy cả người bừng bừng phấn chấn, cảm giác mình rất ngầu, dự định quay về sẽ đăng một bài về chuyện này lên Weibo.
Nhưng nhớ đến đôi chân dài trắng nõn mềm mại, cùng lớp ren màu hồng kia, trong lòng Phạm Kiến lại cảm thấy ngứa ngáy, âm thầm chửi bới: “Phì, khốn kiếp, một củ cải trắng tốt như thế lại để cho heo ủi.
Phạm Kiến đi về phía trước, đột nhiên thấy bắp ngô được trồng trong ruộng ở bên cạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn hai bên thấy xung quanh vắng lặng, liền rón rén đi vào tiện tay bẻ hai bắp ngô, lúc quay đầu lại đã thấy một người đứng sau lưng hắn ta.
“Ngươi!”
Phạm Kiến trợn to mắt, một cảm giác chẳng tốt lành gì xông thẳng lên đầu, đang muốn há to miệng gọi người, đã thấy người tới đột nhiên đưa tay ra bóp cổ họng Phạm Kiến, năm ngón tay kẹp chặt xương cổ Phạm Kiến như một cái kìm sắt, khiến lồng ngực Phạm Kiến thít chặt thở không ra hơi.
“Miệng lưỡi châm ngòi thổi gió, ngươi nên xuống địa ngục!”
Vừa nói hết câu, chỉ thấy cái tay đang bóp cổ Phạm Kiến nhanh chóng di chuyển lên trên, bóp miệng Phạm Kiến ra, không biết trên bàn tay còn lại đã cầm một con dao găm màu đen xì từ lúc nào.
“Xoẹt!”
Sau khi trong ruộng ngô vang lên một tràng tiếng sàn sạt, đã nhanh chóng yên tĩnh lại, không lâu sau đã thấy một chiếc xe gắn máy nhanh chóng rời đi dọc theo con đường nhỏ.
Trong ruộng ngô tươi tốt chỉ còn lại một vũng máu và mấy bắp ngô bị bẻ xuống, ngoài ra không còn gì nữa.
“Rầm rầm rầm…”
Lưỡi dao tạo ra tiếng gõ nhẹ nhàng lại giàu cảm xúc ở trên chiếc thớt gỗ, dao làm bếp mới tinh nhẹ nhàng gõ vào thân cá đã được cắt ra.
Từng cây xương cá bị gõ vào đều rung lên ở dưới thịt cá, ngay tức khắc dao lớn đổi thành dao nhỏ cắt từ trên xuống dưới, sau đó chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng lắc, xương cá hoàn chỉnh được tách ra từ trên thịt cá, không thiếu một cây cũng không rơi một cây.
“Tuyệt vời!”
Bốn thực khách ngồi trên bàn cơm nhìn kỹ thuật dùng dao vô cùng tuyệt vời trước mắt không nhịn được trợn to mắt, thậm chí là ngừng thở, nhưng đối mặt với quá trình lọc xương quá đặc sắc này vẫn không nhịn được khen ngợi.
Triệu Khách gật đầu mỉm cười, lấy ra một cái đại tràng màu phấn hồng được ngâm trong nước để khử mùi.
Hắn nhanh chóng cắt thành miếng, xoa đồ gia vị được chế tạo bí mật, sau đó đổ hỗn hợp thịt cá với cả rượu vang đỏ vào trong cái đại tràng màu phấn hồng,
“Đại tràng!”
Chương 35: Một bát mì..
Tuy sợ hãi khen ngợi khả năng dùng dao thần kỳ của Triệu Khách nhưng thấy Triệu Khách lấy ra một cái đại tràng, vẫn không nhịn được toát ra vẻ ghét bỏ.
Những người có thể rảnh rỗi chạy từ nội thành ra ngoại ô, lại tốn một khoản tiền không hề rẻ để ăn một bữa cơm, tất nhiên không phải là người bình thường, đều là kiểu không giàu thì sang.
Bọn họ đã quen ăn những món ngon được nấu ra từ những nguyên liệu nấu ăn hàng đầu, lúc thấy cái đại tràng còn đang chảy nước, phản ứng đầu tiên là đầy mỡ, tanh tưởi, không nên xuất hiện trên bàn ăn.
Có người há mồm muốn hỏi xem có thể đổi món khác hay không, nhưng còn chưa hỏi đã thấy Triệu Khách đưa tay xoa một vòng trên đài tràng, bọc lên một lớp vụn bánh mỳ rồi tiện tay quăng đại tràng vào trong chảo dầu.
“Xèo xèo xèo…”
Một luồng khói xanh phun ra từ chảo dầu, theo đó là một mùi hương trái cây rất thanh đạm, cẩn thận ngửi sẽ thấy trong đó còn kèm theo chút mùi mơ, khiến người ta vô thức chảy nước miếng, rất thèm ăn.
Đợi đến khi lớp vụn bánh mỳ trên đại tràng đã chuyển sang màu vàng óng, Triệu Khách nhanh chóng vớt đại tràng ra, đổi một chảo dầu khác tiếp tục chiên.
Chiên tất cả ba lần, nếu là món ăn khác có lẽ đã bị cháy đen rồi, nhưng cái đại tràng trên tay Triệu Khách càng chiên càng vàng.
Đợi sau khi chiên lần thứ ba, Triệu Khách vớt đại tràng ra, lấy ra một con dao thái mới tinh ở trong tủ, nhẹ nhàng cắt đại tràng ra.
“Phù…”
Mùi rượu thơm xông vào mũi, chỉ thấy bên trong đại tràng không phải dầu trơn béo ngán mà là thịt cá trắng hồng trong suốt, nước canh có màu như đá quý chảy xuống đĩa theo vết cắt lại tản ra mùi rượu nồng.
Lau sạch phần nước đỏ không đều ở mép đĩa, Triệu Khách nhẹ nhàng đặt một cọng bạc hà vào trong đĩa để trang trí, phối hợp với lớp da vàng, cái đại tràng thật to ở trong mâm càng giống một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Nếu không phải tận mắt thấy toàn bộ quá trình Triệu Khách làm ra món ăn này, chỉ sợ bọn họ cũng không tin món ăn này được làm từ đại tràng.
“Rượu vang đỏ đại tràng, mời dùng từ từ.”
Mang đĩa ăn lên, bốn vị thực khách trước mặt đã không quan tâm rốt cuộc món ăn này được chế tác từ nguyên liệu gì, không kịp chờ đợi cho vào trong miệng, “tạch tạch tạch…” đầu tiên là một tiếng giòn tan vang lên theo chuyển động của khoang miệng.
Theo đó là mùi thịt thơm ngon mềm mại trộn lẫn với mùi rượu nồng đậm, nhưng nhai cẩn thận ngoại trừ mùi rượu, mùi thịt, còn có một mùi thơm khác đến từ quả mơ.
Từng tầng cảm giác bộc phát trên vị giác nơi đầu lưỡi, thật sự khiến người ta muốn dừng mà không được.
“Đây là lần đầu tiên ta biết đại tràng heo còn có thể làm như vậy.”
Một tên thực khách không nhịn được sợ hãi than thở, hắn ta đã ăn tất cả nhà hàng Michelin ba sao lại chưa từng được thưởng thức một món ngon như vậy.
“Sai rồi, đây không phải đại tràng heo, là… Ruột gấu.”
Triệu Khách nhẹ nhàng dùng vải ướt lau sạch mỡ đông ở trên lưỡi dao, đồng thời sửa lại chỗ mà đối phương nói sai.
“Thì ra là thế, trước đó còn cảm thấy giá cả nhà này thật sự hơi đắt, bây giờ… Vật vượt giá trị.”
Nghe thấy lời giải thích của Triệu Khách, bốn tên thực khách chợt hiểu ra, nhưng bọn họ lười hỏi thăm lai lịch của ruột gấu.
Đối với bọn họ, bữa tiệc lần này còn vui vẻ hơn bất kỳ bữa tiệc nào từng tham gia trước đó.
Đây không phải một lần tụ hội, càng giống một loại hưởng thụ, hưởng thụ từ thị giác đến vị giác.
Món rượu vang đỏ đại tràng của Triệu Khách bùng nổ với nhiều cấp độ hương vị khác nhau khiến người ta kinh diễm, cũng là một bữa tiệc trên đầu lưỡi, dường như đang tham gia một bữa chúc mừng to lớn khiến tâm trạng của bọn họ đều trở nên vui vẻ.
Theo thường lệ bữa tiệc này kéo dài đến ba giờ sáng, bốn vị thực khách thỏa mãn rời đi, tinh thần mỗi người phấn chấn, hận không thể lập tức về nhà tìm thê tử đại chiến ba trăm hiệp.
Dọn dẹp bàn ăn xong, kiểm tra các nguyên liệu nấu ăn còn thừa, hôm nay đã đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn tươi mới, theo lý chỉ có thể cất giữ ba ngày, nhưng bây giờ có sách tem lại khác.
Chuyển hóa vào trong sách tem, những nguyên liệu nấu ăn này sẽ ở trạng thái hoàn toàn dừng lại, mãi mãi không hư hỏng đổi vị, đây là chức năng mà tủ lạnh không có.
Sau khi dọn dẹp xong, Triệu Khách nằm trên ghế, lấy ra một hộp thuốc lá màu bạc từ trong ngực, rút ra một điếu thuốc lá nhẹ nhàng đặt dưới mũi ngửi.
Lúc này, Triệu Khách nghe được ngoài cửa có tiếng xích lô, cau mày nói thầm: “Là lão Trương đến.”
Nhìn đồng hồ đã là bốn giờ sáng, đúng là vẫn đến vào giờ này.
Lúc đầu đã nói, ở chỗ của Triệu Khách có một người dân trồng rau phụ trách đưa rau, mỗi ngày đều đưa rau đến vào giờ này.
Nhưng mấy ngày trước mưa to, đã nhiều ngày rồi người dân trồng rau thường đưa rau không đến đây, hôm nay trời trong xanh, vẫn đến đúng giờ theo giờ hẹn cũ.
Nhưng trong lòng Triệu Khách đã định kết thúc tất cả đơn đặt hàng với lão Trương này.
Có lẽ vì mưa to nên mấy ngày nay lão Trương không thể đến được, nhưng đối với Triệu Khách thì đây không phải những nhân tố mà hắn cần cân nhắc.
Chương 36: Một bát mì (2)..
“Đinh linh linh…”
Không lâu sau cái chuông trên cửa vang lên, sau đó là một giọng nói rất vang dội: “Chào ngài, ta đến đưa rau.”
“Ngươi? Lão Trương đâu?”
Triệu Khách nghe giọng nói nhìn lại, một chàng trai trẻ đang đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ khoảng 23 24 tuổi, trông cũng có đôi phần giống với lão Trương, hắn ta đứng ở trước cửa không đi vào.
Nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm lão Trương, vẻ mặt chàng trai trở nên tối tăm, khóe mắt hơi ướt: “Đêm bốn ngày trước có mưa to, phụ thân ta đẩy xe đưa rau, kết quả bị một chiếc xe hàng lớn đâm trúng, vì mưa quá to, camera giám sát căn bản không thấy được biến số xe, vì vậy… Bây giờ vẫn chưa có tin tức về tài xế gây tai nạn.”
Chàng trai nói xong lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, tờ giấy đã nhăn nheo không ra dáng vẻ gì, bên trên còn dính máu.
“Là phụ thân ta dặn dò trước khi qua đời, muốn ta đưa rau đến đây, thuận tiện nói xin lỗi ngài, sau này hắn không thể đến nữa.”
Triệu Khách nhận lấy tờ giấy, phía trên đúng là danh sách mà mình viết cho lão Trương vào trước đó, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Khoảng thời gian quen biết không ngắn, Triệu Khách cũng có ấn tượng khá tốt với lão Trương, không ngờ lại chết như vậy.
Quay sáng nhìn chàng trai nước mắt đầy mặt, Triệu Khách gật đầu nói: “Sau này ngươi đưa rau à?”
“Ừm, ta đưa, đảm bảo ngày nào cũng đưa đúng giờ, ngài cứ yên tâm với rau của nhà ta, tuyệt đối không trộn lẫn đồ kém chất lượng.” Chàng trai vỗ ngực đảm bảo với Triệu Khách.
Chỉ có điều nói xong, trong bụng lại không ngừng kêu lên ùng ục khiến sắc mặt chàng trai hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn ta dậy sớm đưa rau, sợ muộn giờ nên còn chưa ăn sáng.
Triệu Khách nhìn tờ giấy dính máu trên tay, hỏi thăm tên của chàng trai, sau khi biết đối phương tên là Trương Lỗi, Triệu Khách gật đầu để hắn ta đưa rau vào.
“Được!”
Dù sao Trương Lỗi cũng còn trẻ, tay chân nhanh nhẹn, từng giỏ rau được Trương Lỗi đặt gọn gàng vào sau bếp, chờ Trương Lỗi làm việc xong, vừa đi ra đã ngửi được mùi thơm, bụng càng đói hơn.
Triệu Khách vẫy tay, ra hiệu Trương Lỗi ngồi xuống.
“Tu tu tu…”
Trong nồi nước đang nấu một phần mì sợi, Triệu Khách tiện tay làm hai quả trứng ốp đặt vào trong bát, thêm chút hành thái, một thìa xì dầu, một thìa giấm trắng, thêm chút đồ gia vị, sau khi đun sôi mì sợi liền đổ vào trong bát.
“Trời đêm gió rét, không nên để bụng đói.”
Nhìn bát mì trước mắt cùng một câu nói như đã từng quen biết, khiến đôi mắt Trương Lỗi đỏ hoe, không nhịn được lại khóc thút thít.
Hắn ta ôm bát mì kia nhét từng miếng vào trong miệng, Trương Lỗi cũng không rảnh lau nước mặt nước mũi.
Hắn ta đã không ăn ra được hương vị gì, nhưng hắn ta biết đây là một bát mì ấm áp nhất mà hắn ta được ăn ở trong đời.
…
Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Khách tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, nằm trong quan tài đen như mực, Triệu Khách đưa tay gọi ra sách tem, lật đến danh sách đổi ở trang cuối cùng.
Mở ra giao diện, một hàng chữ đỏ tươi như máu xuất hiện trước mặt Triệu Khách, “Ba ngày nữa sẽ có gói hàng tiếp theo, xin chú ý kiểm tra và nhận.”
Hàng chữ máu trước mắt nhanh chóng biến mất, nhưng Triệu Khách chú ý đến bên trái sách tem có có một hàng số bắt đầu đếm ngược.
“Ba ngày!”
Nhìn số đếm ngược trên góc trái, Triệu Khách lẳng lặng nằm trong quan tài, không diễn tả được là sợ hãi hay hưng phấn, có cảm giác căng thẳng vì sắp đi xa nhà, lại hơi chờ mong.
Hắn thở sâu cố gắng để mình bình tĩnh lại, đương nhiên hắn phải lợi dụng thời gian ba ngày này để chuẩn bị thật tốt.
Nhưng trước lúc này, hắn cần xác nhận một chuyện, chỉ thấy Triệu Khách leo ra khỏi quan tài, lấy ra một cái điện thoại trong tủ treo quần áo.
Nhớ lại dãy số mà Tề Lượng nói ra, nhanh chóng gọi đi.
“Bí bo… Bí bo… Alo, ai đó.” Giọng nói to khỏe vừa nghe đã biết là Tề Lượng.
“Ta! Vết thương trên đùi lành chưa?”
Lúc đầu Tề Lượng nghe không hiểu nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, vô thức sờ bắp đùi của mình, thật ra từ lúc bọn họ rời khỏi không gian khủng bố, vết thương trên người đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ có một người biết vết thương trên đùi hắn ta, chính là hắn! Vừa nghĩ đến bóng dáng Triệu Khách, trong lòng Tề Lượng giật mình, nói: “Là ngươi!”
“Ừm, ta còn tưởng ngươi sẽ không gọi điện thoại cho ta chứ, ta nói này ngươi đã mở kiện hàng kia ra chưa, ta mở ra rồi, ngươi đoán xem là gì, ta được một quyển sách tem, sách tem rất thần kỳ, còn có con tem…”
Triệu Khách gọi đến khiến Tề Lượng rất vui mừng, lập tức chia sẻ những thứ mình thu hoạch được sau khi quay về hiện thực.
Tuy Triệu Khách đã đâm đùi hắn ta bị thương, thậm chí tận mắt thấy Triệu Khách giết người, nhưng trong lòng Tề Lượng lại thấy Triệu Khách là một người tốt, chỉ là hành động thủ đoạn hơi cực đoan mà thôi.
Triệu Khách nghe Tề Lượng nói một tràng, thì ra hắn ta cũng nhận được con tem Hùng Nhị, chỉ có điều tem Hùng Nhị mà hắn ta thu hoạch được không phải tem đặc thù, mà là một con tem bình thường trị giá 7 điểm.
Chương 37: Xác chết đâu?..
Một tấm lão nương Hùng Nhị, hắn ta nhận được 3 điểm bưu điện, Tề Lượng không nhắc đến Vương Hiếu Xương, Chu Thuận. Triệu Khách suy đoán, hai người này do hắn giết riêng, Tề Lượng không tham gia vào, hiển nhiên không liên quan đến hắn ta.
“Kiện hàng tiếp theo của ta sẽ đến vào bốn ngày sau, không biết sẽ gặp tình huống như thế nào, ta định đôi chút đồ trước, ngươi biết không, này… Tút tút tút.”
“Alo? Alo? Sao cúp rồi??”
Vốn Tề Lượng định tiếp tục chia sẻ suy nghĩ của mình, không ngờ còn chưa nói hết câu, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, nhìn lại thấy cuộc gọi đã bị ngắt.
Tề Lượng thử gọi lại, “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau.”
“Cạch!”
Hắn dùng ngón tay bóp nát sim điện thoại rồi ném vào thùng rác, Tề Lượng nói nhảm rất nhiều nhưng đã chứng minh được rất nhiều suy đoán của hắn.
Nhìn điểm bưu điện còn dư lại trên tay mình, sau khi Triệu Khách suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời không đổi đồ.
Dù sao trong tay chỉ có từng đó điểm bưu điện, trong danh sách đổi đồ của sách tem, mình không đổi được những con tem có năng lực khá tốt như quỷ anh, tà mì.
Ngược lại có thể đổi một vài con tem kém hơn như tăng cường cơ thể, kim cương, quyền pháp đủ loại.
Thế nhưng, thứ nhất Triệu Khách không có hứng thú với mấy con tem này, thứ hai cũng cảm thấy vô dụng.
Trong số đó, con tem có thể có được một bộ quyền pháp kia.
Đối mặt với loại gấu đen như xe tăng trên đất bằng giống Hùng Nhị, cho dù quyền pháp tốt thì sao, một bàn tay có thể làm mình gãy mấy đoạn xương, cứng đối cứng? Có ngu mới làm vậy.
Hơn nữa, bây giờ trên tay mình có hai con tem đặc thù là áo gấu, Hơi thở tự nhiên, cho dù không đổi năng lực thì Triệu Khách tin tưởng mình có thể dễ dàng đối phó không gian khủng bố kia.
“Đinh linh đinh linh…”
Lúc này lỗ tai Triệu Khách khẽ động đậy nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu, đi xuống lầu thấy là Vương Na.
Triệu Khách cau mày nhìn Vương Na, hôm qua bị nàng làm phiền mới cho địa chỉ, không ngờ hôm nay đã tìm tới.
“Ngươi tới làm gì!”
Giọng Triệu Khách không tốt lắm, tuy ý kiến của Vương Na đã có sự giúp đỡ khá lớn với việc bệnh tình của hắn khôi phục, nhưng điều này không có nghĩa Triệu Khách sẽ có thiện cảm với nàng.
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, dường như Vương Na cũng thành thói quen, từ lúc tiếp nhận điều trị đến bây giờ, chỉ có ngày hôm qua Triệu Khách miễn cưỡng ôn hòa hơn chút.
“Ta muốn mời ngươi đến chỗ ta làm kiểm tra chuyên sâu, hôm qua có nhiều người chỉ trích ngươi như vậy, bệnh tình của ngươi vẫn rất ổn định, nói rõ phương pháp của ta là đúng, cho nên…”
“Không đi!”
Nghe Vương Na nói vậy, trên mặt Triệu Khách lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, Triệu Khách không thể biến mình thành chuột bạch cho người ta nghiên cứu.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là một phần kiểm tra sức khỏe khá đơn giản.”
“Không đi!”
Sau khi lại bị Triệu Khách quyết đoán từ chối, Vương Na không ép buộc tiếp nữa, lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trên bàn: “Ngươi đã có số điện thoại văn phòng của ta, đây là số điện thoại riêng và địa chỉ, nếu ngươi có câu hỏi gì có thể gọi cho ta, hoặc trực tiếp đến tìm ta.”
“Đúng rồi, tuy chứng bệnh của người đã khôi phục, nhưng chúng ta không thể xác định rốt cuộc đã khôi phục đến bước nào, vì vậy tuyệt đối đứng đến mấy chỗ ăn chơi khá kích thích.” Trước khi đi, Vương Na lại dặn dò.
Triệu Khách gật đầu, sau khi nhìn Vương Na rời đi, hắn đi đến trước bàn tiện tay ném tấm danh thiếp kia vào thùng rác.
Đi đến phòng tắm, mở nước lạnh hất vào trên mặt, cơn buồn ngủ của Triệu Khách cũng biến mất theo, hắn nhìn vào trong gương.
Có lẽ vì giấc ngủ bị đảo loạn ngày đêm khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch, khuôn mặt gầy gò, trên cằm cũng bắt đầu xuất hiện những sợi râu dài ngắn không đều.
Hắn đưa tay cầm dao cạo râu, “ông” lưỡi dao cắt qua hàng râu, ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào trong gương, ánh mắt dần mơ hồ.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình cứ như dần mê muội, ngón tay vuốt ve xoa nắn, véo cằm mình.
Khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, khuôn mặt nhẹ nhàng áp vào mặt gương hơi há miệng, giọng nói mềm mại dịu dàng giống như nữ nhân, lẩm bẩm nói nhỏ: “Người này… Thật đáng ghét.”
Nói xong, vẻ mặt Triệu Khách lại thay đổi, khuôn mặt đầy lệ khí, giọng nói cũng trở nên thô kệch, nghiến răng hung dữ nói: “Đúng, ta ghét ngủ quan tài! Ghét ngủ quan tài!!”
“Nữ nhân này thật rắc rối, tìm cơ hội chặt nàng cho heo ăn đi.”
Lần này giọng Triệu Khách lại trở nên sắc bén, khác với giọng nữ trước đó, giọng nói này the thé như một tên thái giám, cứ như nắm cổ họng nói chuyện.
“Trước tiên giữ lại, tạm thời chúng ta còn cần nàng.”
Đưa ngón tay chỉ vào sống mũi Triệu Khách ở trong gương, giọng nữ lại xuất, giọng nói yểu điệu xen lẫn chút quái dị, đồng thời cũng có khí thế của người trên cao, khiến các giọng nói khác tạm thời dừng lại.
Triệu Khách vẫy tay, chỉ thấy hắn cầm sách tem trên tay, lật đến trang cuối cùng.
Trước mắt là danh sách đổi đồ dày đặc, Triệu Khách nhanh chóng tìm kiếm trong đó, chẳng mấy chốc đôi mắt Triệu Khách dừng lại trên một con tem, híp mắt như đang bàn bạc với những người khác: “Ta nghĩ… Chúng ta cần một tiểu muội muội.”
Chương 38: Người giấy..
“Không cần tiểu muội muội, muốn bạo lực! Ta thích bạo lực! Ta muốn ăn thịt!”
Giọng nói thô kệch vang lên, trên mặt Triệu Khách hiện ra vẻ giận dữ, vung tay đám một cái lên tấm gương trước mặt.
“Ầm!”
Trong nháy mắt tiếng thủy tinh vỡ nát, tiếng va chạm đinh đinh đinh quanh quẩn trong phòng tắm, chỉ thấy đồng tử Triệu Khách đột nhiên xiết chặt.
Dường như sâu trong ý thức có một bàn tay lớn đang nắm chặt lấy hắn, kéo hắn ra từ trong một đống hỗn độn.
“A!!”
Triệu Khách vừa mở mắt ra, cả người đứng bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, không biết mình đang ngồi trên ghế từ lúc nào.
Điều kỳ quái là, Triệu Khách hồn nhiên không có chút ấn tượng với việc mình ngồi ở chỗ này từ lúc nào, nhìn cốc cà phê nóng hổi trong tay, hình như vừa mới được pha xong.
Triệu Khách cầm cà phê đặt ở bên môi, trước khi uống còn cúi đầu nhìn, Triệu Khách ngạc nhiên thấy một tấm danh thiếp đặt ở dưới cốc cà phê, cầm lên xem xét, tấm danh thiếp này không phải địa chỉ mà Vương Na để lại cho mình à?
Nhưng hắn nhớ hình như mình đã tự tay ném tấm danh thiếp này vào trong thùng rác rồi mới đúng, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã là một giờ chiều, hắn gãi đầu lấy quyển sổ ở trong tủ ra, bên trên ghi chép danh sách khách đã hẹn trước vào tối nay.
Thấy là hai người, trong ấn tượng hình như là một cặp phu thê.
“Hai người, chắc vẫn đủ thịt gấu.”
Triệu Khách vung tay khỏi ra sách tem, mở sách tem ra nhìn, một luồng khí lạnh lập tức dọc theo cột sống bò lên đỉnh đầu hắn ta: “Xác chết đâu?”
Nhìn khoảng trống trong sách tem, Triệu Khách lại chớp mắt cẩn thận nhìn lướt qua mấy cái.
Trong sách tem, ngoại trừ thịt gấu.
Xác chết Chu Thuận, Vương Hiếu Xương và Phạm Kiến bị mình nhổ đầu lưỡi trong ruộng ngô đều biến mất.
“Xác chết đâu!!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm cốc cà phê trên bàn và tấm danh thiếp của Vương Na.
Trong chốc lát một luồng khí lạnh tràn ra trên cột sống cứ như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống từ trên đầu hắn, cái lạnh ăn vào tận xương cốt khiến hàm răng run rẩy.
Căn phòng yên ắng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, ngoại trừ tiếng hít thở của Triệu Khách thì không nghe được cái gì hết.
“Đáng chết!”
Triệu Khách chửi mắng một tiếng, xoay người lao lên lầu, kéo cửa phòng ra, hắn đi đến trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm vào trong gương.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản thân ở trong gương, trong lúc mơ hồ Triệu Khách có thể thấy bóng dáng bảy người đứng ở sau lưng hắn, dường như đang vẫy tay với hắn.
Thấy thế, Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, lắc đầu thật mạnh nói: “Đừng đến đây quấn lấy ta nữa, đều cút ngay cho ta!” Triệu Khách nói xong đấm một cái vào vách tường, chỉ nghe một tiếng “ầm”, vách tường lập tức bị Triệu Khách đấm lõm một cái hố.
Cảm giác đau rát trên ngón tay khiến tinh thần Triệu Khách tỉnh táo hơn nhiều, mở mắt ra nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng trong gương đã bình thường lại, bảy bóng dáng trước đó cũng biến mất không thấy gì nữa.
“Phù…”
Hắn thở ra một hơi, lấy tay xoa da mặt đã cứng ngắc, trong lòng Triệu Khách hiểu rõ bảy người này không thể cứ biến mất như vậy. Có lẽ cách ngủ trong quan tài đã không thể tiếp tục khống chế bệnh tình của mình.”
“Xem ra vẫn phải đi kiểm tra một lần.”
Tuy không muốn nhưng Triệu Khách biết mình thật sự cần đi tìm Vương Na một lần, tốt nhất là đi ngay ngày mai, nhất định phải nghĩ cách khống chế bảy người kia một lần nữa.
Đúng lúc này, Triệu Khách vô thức nhìn trong tay mình, hắn đột nhiên ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm một cái hộp vừa quen thuộc vừa xa lạ ở bên cạnh bàn trang điểm, cũng không biết nó xuất hiện trên bàn trang điểm từ lúc nào.
Cẩn thận nhìn lại, trên cái hộp màu đen còn dán một con tem.
Viền tem màu đỏ sậm, bối cảnh là vòng xoay ngựa gỗ không có đầu, một con búp bê vải đứng trên ngựa gỗ khiến người ta càng nhìn càng sợ hãi.
Tuy khác với con tem khác, nhưng phong cách quỷ dị này rất giống với bên trên kiện hàng.
“Kiện hàng!”
Nhìn kiện hàng trước mặt, trong lòng Triệu Khách ngạc nhiên, không phải còn thời gian ba ngày sao? Sao kiện hàng này lại xuất hiện ở đây.
“Chẳng lẽ…”
Trong lòng Triệu Khách run rẩy, nhìn đồng hồ ở trên tường, lập tức hiểu ra, ba ngày, lúc hắn tỉnh táo lại đã qua ba ngày.
“Nên lên đường rồi!”
Không biết một cơn gió lạnh thổi đến từ nơi nào khiến cả người Triệu Khách nổi da gà, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn vào trong gương thấy hắn lại bắt đầu hư thối từng chút một, dần biến thành một bộ xác thối, trên mặt còn nở một nụ cười quỷ dị khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, chỉ thấy trong con ngươi màu đen phản chiếu ra một bàn tay hư thối thò ra từ trong gương, khiến trước mặt Triệu Khách tối sầm lại.
“Phù phù!”
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lập tức bao trùm cả người hắn, Triệu Khách rùng mình một cái, sau khi tỉnh táo lại vội há miệng, mấy ngụm nước lạnh chảy òng ọc vào trong miệng mũi hắn.
Sau khi uống mấy ngụm nước sông, Triệu Khách lập tức tỉnh táo ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ, giãy giụa bơi lên trên.
“Khụ khụ khụ… Phù phù phù…”
Vừa thò đầu ra khỏi mặt nước, Triệu Khách ho khan dữ dội sau đó mới há to miệng thở hổn hển.
Chương 39: Người giấy (2)..
Lơ lửng ở trên mặt nước, Triệu Khách cẩn thận đánh giá xung quanh, có thể chắc chắn bây giờ mình đã tiến vào không gian khủng bố.
Nhưng khác với lần trước, lần này hắn chỉ có một mình.
Hai bên bờ có mấy tòa nhà cổ xưa treo mấy ngọn đèn lồng đỏ, ánh sáng đỏ bừng chiếu rọi mặt sông, chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy hương vị sông nước Giang Nam.
Hắn đang ở dưới sông, bên cạnh có từng chiếc thuyền nhỏ lướt qua, thân thuyền đen xì như cố ý sơn thành màu đen, điều quỷ dị là trên thuyền cũng đen xì, thoạt nhìn như không có người.
Thấy thế, Triệu Khách cẩn thận bơi đến bên cạnh mạn thuyền, hai tay khẽ chống lên thò người ra từ trong nước, cố hết sức leo lên thuyền.
Lúc này cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khách cảm thấy cả người như bị lưỡi đao thổi qua, lạnh đến mức không nhịn được run rẩy, ngay cả tay chân cũng tê dại.
“Thật xui xẻo, sao lại ở trong nước!”
Cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu nước, may mà kỹ năng bơi lội của hắn không tệ, không hoảng sợ vì rơi xuống nước, nhưng trong sách tem của hắn lại không chuẩn bị quần áo tắm giặt.
Hiện tại cả người ướt sũng, lạnh lẽo rất khó chịu, chứ đừng nói đến cơn gió đêm thổi qua cứ như là lưỡi dao, khiến da thịt đông lạnh đau đớn.
Nếu đổi lại là một người thể chất kém hơn, e rằng bây giờ đã bị lạnh cóng đến mức mắc bệnh nặng rồi.
Đến lúc đó đừng nói nhiệm vụ gì, có thể chống đỡ sống sót hay không cũng khó nói.
Triệu Khách chậm rãi đứng lên hoạt động tay chân đã chết lặng, ánh mắt đánh giá xung quanh, trên mặt sông không chỉ có một con thuyền nhỏ đen nhánh, hình như có người cố ý chuẩn bị, một cái tiếp một cái trôi dọc theo con sông này.
“Kỳ quái, những con thuyền này định đi đâu? Vì sao không có người??”
Nhìn tàu thuyền trên mặt sông, trong lòng Triệu Khách thấy nghi ngờ.
Hai bên bờ treo đèn lồng đỏ rất to, chiếu rọi mặt sông thành một mảng màu đỏ quỷ dị.
Lúc đầu Triệu Khách không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau lại cảm thấy trong lòng buồn bực muốn nôn, lập tức cúi đầu xuống, xoay người chuyển ánh mắt về phía mui thuyền ở đằng sau mình.
Mui thuyền màu đen dùng chiếu trúc dựng lên hình thành một cái lều hình vòm, hai bên treo rèm màu đen, không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong là cái gì.
Thấy thế, Triệu Khách nghi ngờ gọi dao găm ở trong sách tem ra, nhẹ nhàng gạt rèm màu đen ra.
Chỉ thấy rèm đen bị đẩy ra, hai khuôn mặt người trắng bệch xuất hiện ở trước mắt Triệu Khách, khiến Triệu Khách hít vào một hơi vô thức đâm con dao găm trên tay qua.
Nhưng đâm một cái rồi Triệu Khách mới phát hiện, cảm giác dao găm đâm vào không giống đâm vào thịt, mà cứng rắn cứ như đâm vào gỗ.
Cẩn thận nhìn lại, hai khuôn mặt trắng bệch ở trước mắt được bôi hai má đỏ hồng, con mắt đen bóng âm u đầy vẻ chết chóc.
“Người giấy?”
Triệu Khách đến gần cẩn thận quan sát, trong lòng dần bình tĩnh lại, thì ra thứ ngồi trước mắt không phải người sống, mà là một cặp người giấy có nam có nữ.
Thoạt nhìn hai người giấy ngồi trên thuyền giống hệt người thật, thần thái rất giống, nếu bỏ qua đôi mắt âm u đầy vẻ chết chóc kia, e rằng nói là người sống cũng có người tin.
Nhưng dù là người giấy cũng khiến người ta bị dọa sợ, đã hơn nửa đêm còn ngồi cùng hai người giấy ở chỗ này, nghĩ thôi cũng thấy hoảng sợ.
Nhưng bây giờ Triệu Khách không quan tâm nhiều như vậy, quần áo cả người đều ướt sũng, đứng bên ngoài bị gió lạnh thổi khiến cả người run lên cầm cập.
Triệu Khách nhanh chóng đi vào trong khoang thuyền, gọi sách tem ra lấy một bình trà nóng hổi rồi uống hết sạch, lúc này mới cảm thấy lục phủ ngũ tạng ấm áp hơn nhiều.
Thế nhưng, trong sách tem của hắn cũng không mang theo quần áo dư thừa, Triệu Khách thấy thế liền nhìn lướt qua cặp người giấy một nam một nữ trước mắt. Sau khi thấy trước ngực người giấy nam kia chỉ bị mình đâm thủng một lỗ nhỏ, Triệu Khách cau mày cẩn thận bước tới nhìn kỹ.
Lúc này mới phát hiện, đừng thấy là người giấy thì tưởng bên ngoài chỉ có một lớp da giấy, thật ra nó được dán bằng sáu bảy lớp giấy dày khoảng một centimet, vừa cứng vừa nặng lúc bốc cháy cứ như đang đốt gỗ. Lớp da giấy đã như thế, chứ đừng nói đến khung xương ở bên trong người giấy, trông rất giống với cấu tạo xương người nhưng không quá phức tạp.
Triệu Khách thấy thế ánh mắt sáng ngời, trong đầu nghĩ ra một cách tốt, bắt đầu cởi quần áo ướt sũng trên người ra, dựng người giấy nữ kia lên, tạm thời dùng làm giá áo.
Sau khi cởi quần áo, mới biết trông Triệu Khách có vẻ gầy gò nhưng cơ bắp trên người rất rắn chắc, vừa mềm dẻo vừa có đường cong, bụng dưới còn có rãnh nhân ngư, khiến Triệu Khách trông như một con báo sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Nếu nhìn thấy dáng người này, e rằng không ai liên hệ Triệu Khách với nghề đầu bếp.
Sau khi cởi quần áo ra, Triệu Khách cầm dao găm bắt đầu tháo người giấy nam bên cạnh thành tám miếng, chuẩn bị làm củi đốt.
Mặc dù đang ở trên thuyền nhưng cũng không cản trở việc nhóm lửa, Triệu Khách lấy ra một cái nồi lớn từ trong sách tem để làm bếp nấu, ném người giấy đã được cắt vào đó.
Sau khi châm lửa người giấy, Triệu Khách cảm thấy cơ thể ấm áp hơn nhiều, đồng thời bắt đầu dùng lửa hong khô quần áo.
Chương 40: Chết chóc ở khắp mọi nơi..
Triệu Khách vừa hong khô quần áo vừa chìm trong suy nghĩ.
Vốn tưởng ngủ quan tài có thể làm bệnh tình của hắn giảm bớt, nhưng lần này hắn đột nhiên phát bệnh lại nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào trước đó.
Lúc trước triệu chứng bộc phát, thời gian dài nhất chỉ vài phút, lúc ngắn nhất chỉ mấy giây đã kết thúc.
Nhưng lần này lại kéo dài suốt ba ngày.
Điều tồi tệ hơn là, trong ba ngày nay, có trời mới biết đám người này đã thao túng thân thể mình làm ra những việc gì.
Nghĩ đến những xác chết trong sách tem đã biến mất, cùng với những thực khách hẹn trước sẽ đến vào lúc trời tối, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã làm những gì, Triệu Khách vừa nghĩ đến điều này lại thấy trong lòng bực bội.
“Chỉ mong cái tên cuồng bạo lực kia không đi ra.”
Trong lòng Triệu Khách chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, bàn tay vuốt ve cây thập tứ giá ở trước ngực, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, chỉ mong đám người này đừng gây rắc rối gì cho mình.
Dù sao bây giờ Lôi Khoa đã nghỉ việc, không thể tiếp tục che giấu cho mình nữa.
Nhưng Triệu Khách cũng biết bây giờ nghĩ những thứ này đều vô dụng, trước tiên vẫn nên tìm hiểu không gian khủng bố này xem có nhiệm vụ gì, sớm hoàn thành rồi rời đi, quay về dọn dẹp những tình hình rối rắm kia.
“Đinh linh linh…”
Lúc này, một tràng tiếng chuông vang lên cắt ngang suy nghĩ của Triệu Khách, lỗ tai Triệu Khách khẽ động đậy, nhanh chóng dập tắt lửa đồng thời mặc tốt quần áo đã được hong gần khô, lặng lẽ thò đầu ra từ khoang thuyền, nhìn bên ngoài.
Từng đợt tiếng chuông ở nơi xa càng ngày càng gần, trong lúc mơ hồ hình như Triệu Khách thấy hai bóng người, “Có người!”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, lúc nhìn rõ ràng đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, hình như bóng người này khá giống người trưởng thành, quan trọng hơn là bọn họ không đứng trên thuyền, mà lơ lửng ở giữa không trung…
Giữa không trung, hai người một nam một nữ trông như hài đồng bảy tám tuổi chải bím tóc nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúc nhếch môi cười để lộ ra một đôi răng nanh bé nhỏ, thoạt nhìn cũng rất đáng yêu.
Nhưng cẩn thận nhìn lại chỉ thấy xung quanh có ánh sáng đỏ chiếu xuống, trên mặt hồ bình tĩnh không lay động lại không có bóng của bọn họ.
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, nhanh chóng đóng chặt rèm đen, chỉ để lại một khe hở nhỏ không đáng chú ý, cơ thể nằm rạp xuống cố hết sức che giấu bóng dáng của mình, xuyên qua khe hở trên rèm đen lặng lẽ đánh giá bên ngoài.
Hai tiểu hài tử này có dáng vẻ đồng tử, trên tay đang cầm giỏ hoa, trên chân đeo một đôi lục lạc, vừa đi vừa cầm một nắm giấy trắng trong giỏ hoa rải xuống, Triệu Khách nhìn qua, thật ra những tờ giấy trắng kia là tiền giấy có một cái lỗ.
Trong chớp mắt đã rải đầy toàn bộ mặt hồ, tiền âm phủ màu trắng dưới ánh sáng đỏ quỷ dị khắp nơi, ngược lại khiến người nhìn có cảm giác quỷ dị không diễn tả được.
Hai đồng tử đi phía trước vung tiền giấy, đằng sau chỉ nghe từng tiếng khua chiêng gỗ trống, tiếng kèn trầm thấp thổi thành một khúc nhạc, tiết tấu có vẻ rất nhanh nhưng cho người ta một cảm giác âm u đầy chết chóc, càng giống nhạc buồn được diễn tấu lúc trong nhà tổ chức đám tang.
Chỉ thấy một cỗ kiệu màu đen vuông vức bị bốn hán tử nhấc lên, đi theo sát sau lưng hai tên đồng tử.
Trì Nguyệt nhìn lên, thoạt nhìn bốn hán tử này rất cường tráng nhưng lên nữa lại phát hiện bọn họ căn bản không có mặt, trên mặt trắng toát như cái bàn trắng dùng để đánh mạt chược.
Triệu Khách nhìn mặt sông dưới chân bọn họ, quả nhiên chỉ có thể thấy một cỗ kiệu đang lơ lửng, căn bản không thấy bốn hán tử kia. Ngoại trừ bọn họ, đằng sau còn có một dàn nhạc đang trình diễn nhạc tang, trông thì có vẻ náo nhiệt, nhưng trên mặt sông ngoại trừ bóng dáng của cỗ kiệu màu đen, không nhìn thấy cái gì khác nữa.
“Chẳng lẽ là quỷ?”
Mọi người đều nói quỷ không có bóng dáng, nhưng nếu thật sự là quỷ, vì sao bọn họ lại nhấc một cỗ kiệu?
Nhìn một hàng “người” càng ngày càng gần, Triệu Khách nằm rạp trên thuyền, cẩn thận nín thở, hai cánh tay nắm chặt dao găm để lộ ra khớp xương trắng bệch, hai chân hơi co lại, nằm rạp trong thuyền như một con ếch xanh đang khép gập chân. Thỉnh thoảng trong mắt lại thoáng qua một luồng sát khí lạnh lùng, sẽ đánh ra một kích trí mạng bất cứ lúc nào.
“Đông…”
Nhưng lúc này Triệu Khách phát hiện trên một con thuyền nhỏ bên cạnh mình không xa đột nhiên lắc lư dữ dội, tuy nhanh chóng chìm xuống nhưng thân thuyền nhẹ nhàng lay động, khuấy động ra từng tầng sóng nước trên mặt sông bình tĩnh.
Việc này vốn không có gì, nhưng hiện tại tất cả tàu thuyền đều lơ lửng trên mặt nước, cho người ta cảm giác như hình ảnh đứng im, trên mặt hồ đột nhiên khuấy động ra bọt nước lập tức trở thành một nhân tố không hài hòa trong đó.
Trong chốc lát, tiếng chiêng trống kèn trước mắt dừng lại, mặt sông vốn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, từng đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền nhỏ này, không khí như ngưng đọng lại.
“Chạy!”
Lúc này, một tiếng rít lên truyền ra từ trong rạp thuyền, chỉ thấy hai bóng đen lần lượt nhảy ra từ trong rạp thuyền.