1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
  4. Tập 3: Thịt gấu (c21-c30)

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tập 3: Thịt gấu (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Thịt gấu..

Triệu Khách tâm niệm vừa động, chỉ thấy ấm nước trên tay lập tức biến thành con tem, trở lại bên trong sách tem.

Mặc dù đã nghiên cứu cả một quãng đường, nhưng trên mặt Triệu Khách vẫn lộ ra chút vui mừng, càng nghiên cứu càng cảm thấy rất thú vị.

Sau khi đồ vật chuyển hóa thành con tem, tất cả cứ như bị dừng thời gian, dù là nhiệt độ hay hương vị vẫn được giữ nguyên dáng vẻ khi chuyển hóa, dù qua bao lâu cũng không thay đổi.

Đối với một vị đầu bếp, đây thật sự là một món Thần khí, dù mình đi đến đâu, nồi bát chậu bồn đầy đủ mọi thứ, trên người còn mang theo một cái không gian chân không như tủ lạnh.

Hơn nữa, trừ khi mình cho phép, nếu không bất kỳ kẻ nào cũng không thể thấy rốt cuộc trong sách tem của hắn để thứ gì, đối với hắn mà nói, còn có một điều quan trọng hơn cả năng lực, đó là… Hủy thi diệt tích!

Nhưng hình như sách tem cũng không phải vạn năng, khi mình thử chuyển hóa một tảng đá lớn cao tròn bốn mét thành con tem, lại nhận được nhắc nhở không thể chuyển hóa, nội dung nhắc nhở là mình không đủ quyền hạn.

Lúc mình xuống núi từng gặp được một con rắn, thử đặt con rắn vào vẫn nhận được nhắc nhở như vậy, không đủ quyền hạn, cuối cùng chỉ có giết chết con rắn mới có thể thu vào trong sách tem.

Hiển nhiên, ở một số phương diện mình không thể chuyển hóa bất cứ thứ gì thành con tem, điều này khiến Triệu Khách không nhịn được thấy hơi khó chịu, nhưng cũng may phần lớn những thứ mình muốn chuyển hóa đều không thành vấn đề.

Ví dụ như xác chết Hùng Nhị và lão thái, tuy xác chết lão thái chỉ còn lại một đống xương khô, nhưng cũng là nguyên liệu nấu canh rất tốt, về phần Hùng Nhị đúng là nguyên liệu thượng phẩm hiếm có.

Trước đó mình còn thầm tiếc hận, chỉ có thể mang theo hai cái tay gấu, bây giờ… Đã nhét cả một cái xác gấu vào trong sách tem.

Sau khi ăn chút thịt gấu nướng chín đơn giản, Triệu Khách nhẹ nhàng lên đường, chờ sắc trời sắp tối, cuối cùng đã chạy đến thành trấn ở chân núi.

Nói là thành trấn nhưng ở trong mắt Triệu Khách, chẳng bằng gọi nông thôn lại càng thích hợp hơn, có thể thấy được nhà gỗ ở xung quanh, trên đường phố đầy mùi hương kỳ quái.

Có chuồng heo, phân dê, và… Mùi hư thối chua lè, tóm lại Triệu Khách vừa bước vào thôn trấn này đã bị mùi hương này hun đến mức suýt sặc, đến mức không thể không dùng vải nhét vào trong mũi mình.

Nhìn quần áo của những người đi lại trên đường phố cứ như dân chúng trong phim cổ trang, bọn họ mặc quần áo làm từ vải bố còn đi giày vải, lập tức khiến Triệu Khách có suy nghĩ phải chăng mình đã xuyên không.

Cũng như Chu Thuận đã nói, năm nay là năm thiên tai, Triệu Khách đi cả quãng đường thấy rất nhiều người co ro trốn ở góc tường, đói đến mức chỉ còn da bọc xương.

Lúc Triệu Khách đi ngang qua một con hẻm nhỏ còn có thể phát hiện một vài ánh mắt không có ý tốt, đang đánh giá qua lại trên người mình, hình như bọn họ không hoan nghênh người xứ khác còn ăn mặc kỳ quái như hắn.

“Đại gia! Xin ngài thương xót, thưởng cho miếng cơm ăn đi.”

Một tên khất cái tóc tai rối tung, không thấy rõ khuôn mặt thấy Triệu Khách đi ngang qua, một phát nhào về phía Triệu Khách. Triệu Khách cau mày không đợi khất cái đến gần đã tránh sang một bên, giơ chân đá lên người khất cái, một chân đạp bay khất cái ra ngoài.

Một chân này không dùng bao nhiêu sức nhưng có sự gia trì của tem đặc thù áo gấu, sức mạnh cũng không hề nhẹ.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, thân thể của khất cái này đập vào trên tường, sau khi thân thể co giật mấy cái đã hôn mê, một chân này không đá trúng vị trí nguy hiểm nhưng với thể chất của tên khất cái kia, có lẽ cũng không sống được mấy ngày.

Mấy tên khất cái còn lại thấy thế thay đổi sắc mặt, vốn đã đứng lên lập tức đàng hoàng ngồi xổm xuống vị trí cũ, từng người cúi đầu không nhìn đến tên khất cái đã hôn mê kia.

Triệu Khách nhìn rõ vẻ mặt của những tên khất cái xung quanh, cười lạnh.

Hắn đi đến trước mặt tên khất cái hôn mê, dùng tay che mũi, mũi chân đẩy tay khất cái ra thấy phía dưới tay áo dài rách rưới còn giấu một cây gai sắt hình tam giác.

Cái gọi là người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận.

Hắn không phải kẻ ba phải như Tề Lượng, nếu thật sự bị bọn họ quấn lấy, chỉ sợ sau đó người nằm trên mặt đất sẽ là mình.

Sau khi nhìn những tên khất cái này, Triệu Khách cất bước đi về phía trước, đợi sau khi Triệu Khách rời khỏi con hẻm nhỏ, những tên khất cái xung quanh nhìn nhau rồi chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh tên khất cái đã hôn mê trên mặt đất.

Mấy khuôn mặt bẩn thỉu dần lộ ra vẻ dữ tợn, sau khi mấy người nhìn nhau lại yên lặng lấy ra một con dao thái từ trong ngực.

Tuy thôn trấn rất tiêu điều, cộng thêm hoàn cảnh này nhưng cuối cùng vẫn là một thành trấn, Triệu Khách tìm một khách sạn khá sạch sẽ, sau khi ném một thỏi bạc vụn ra liền được sắp xếp vào phòng hảo hạng.

Dù sao đầu năm nay không tiện đi lại, hầu hết những người làm việc nặng trong khách sạn đều ở trong một chỗ trải lông gà một đồng một ngày ở hậu viện. Một thỏi bạc của Triệu Khách có thể chống đỡ việc kinh doanh ít nhất nửa thang.

Chương 22: Thịt gấu (2)..

Hoàn cảnh sinh sống không quá kém nhưng hương vị đồ ăn… Triệu Khách thật sự không dám khen ngợi, cộng thêm giá cả đắt đỏ khiến Triệu Khách cảm thấy nghẹn họng, nhìn đống bạc vụn mà mình tìm được ở nhà Hùng Nhị, nếu ăn một ngày ba bữa cơm ở chỗ này, có lẽ còn không chống đỡ được hai ngày.

Cũng may mình không thiếu nguyên liệu, tìm chưởng quỹ bàn bạc việc mình tự nấu một chút, chưởng quỹ cũng vui vẻ đồng ý. Liên tục ở lại mấy ngày, hắn sắp đi dạo cả thành trấn này cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, ngược lại mỗi lần chưởng quỹ thấy Triệu Khách, khuôn mặt cứ như hoa nở, hận không thể giữ Triệu Khách ở lại thêm mấy ngày.

Không còn cách nào, vì mùi hương đồ ăn do Triệu Khách nấu thật sự quá thơm, ở thời đại này không có máy hút mùi, Triệu Khách nấu đồ ăn trong nhà bếp, mùi hương nồng đậm khiến cả con đường phía sau đều ngửi được, ngay cả người đi qua đường cũng thèm nhỏ dãi.

Dù sao Triệu Khách cũng không phải đầu bếp nhà mình, lần nào chưởng quỹ cũng chỉ có thể cầm theo một bình rượu ngon, mặt dày đến lôi kéo làm quen, cứ mấy lần như thế hai người cũng quen thuộc hơn.

“Tiểu huynh đệ, ngươi ở lại chỗ này mấy ngày, nếu cảm thấy chán rồi có thể đến Hương Sơn am ở sườn núi phía bắc chơi đùa, chỗ đó… Hắc hắc.”

Thấy Triệu Khách đi xuống từ trên lầu, chưởng quỹ nhiệt tình chào hỏi, tiến lên trước đưa ra đề nghị với Triệu Khách.

“Hương Sơn am? Chỗ ở của ni cô?” Triệu Khách nghe vậy hơi ngơ ngác, không hiểu trong miếu ni cô thì có gì vui.

Nhưng thấy chưởng quỹ nhếch môi cười một tiếng, lộ ra ánh mắt mấy nam nhân đều hiểu, nói nhỏ như một tên trộm: “Chỗ kia chơi vui hơn nhiều, nếu ngươi không đến đó mới gọi là hối hận.”

“Nữ nhi viện?”

Triệu Khách nhìn vẻ mặt chưởng quỹ cũng hiểu ra, ánh mắt sáng lên, hắn cũng không cảm thấy hứng thú với chốn trăng hoa, chỉ cảm thấy rất mới lạ mà thôi. Dù sao rất hiếm thấy am ni cô ở trong hiện thực, chứ đừng nói đến kiểu mở kỹ viện trong am ni cô thế này.

“Này! Có gì ăn thì mang lên đi, thêm một bầu rượu nữa.”

Trong lúc Triệu Khách nói chuyện với chưởng quỹ, chỉ thấy một đám người đi vào từ bên ngoài, nhìn dáng vẻ đã biết là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ không làm việc đứng đắn, không biết kiếm được chút tiền từ đâu, chạy đến đây ăn cơm.

Lúc đầu Triệu Khách không quan tâm lắm, đang định đứng dậy đi xem Hương Sơn am mà chưởng quỹ nhắc đến, nhưng Triệu Khách chưa đi được hai bước đã đột nhiên dừng chân. Hắn hơi vểnh mũi lên, một mùi hương quen thuộc khiến Triệu Khách nhướn mày, ánh mắt lại đánh giá những tên côn đồ này.

Ánh mắt nhìn lướt qua chỉ thấy chính giữa đám côn đồ có một thanh niên nhìn tuổi tác chắc ngoài ba mươi, vẻ ngoài cũng thanh tú, nhưng nhìn ánh mắt lại lộ ra vẻ tà khí.

Quan trọng nhất là, trên thân người này có một mùi hôi thối rất nhạt, rất giống với mùi hương trên người Hùng Nhị và lão thái.

Triệu Khách bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, chỉ nghe đối phương khẽ lôi kéo mấy tên côn đồ nói nhỏ: “Tin tức của ta tuyệt đối chính xác, gia đình kia ở phía đông ngọn núi, chỉ có hai người một già một trẻ, tổ tiên làm quan nên có rất nhiều tiền, nghe nói giấu rất nhiều bảo bối đáng tiền…”

Mấy tên côn đồ nghe đến đó đôi mắt trợn tròn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng bắt đầu dao động.

“Này…” Có một người mở miệng muốn hỏi thăm cẩn thận, chỉ thấy thanh niên giơ tay ngăn cản ra hiệu xung quanh có nhiều người linh tinh, không tiện nói nhiều.

Thấy thế, mấy tên côn đồ đều đồng ý, vội vàng giục gã sai vặt mang đồ ăn lên.

“Quả nhiên là ngươi!”

Sau khi Triệu Khách nghe thanh niên này nói với mấy người kia, trong lòng đã hiểu rõ thân phận của thanh niên này, cũng như suy đoán của mình vào trước đó, có người cố ý thả ra tin tức khiến người khác lên núi chịu chết.

Cộng thêm mùi hương quen thuộc trên người đối phương, trong lòng Triệu Khách đã có kết luận về thân phận của đối phương, đôi mắt khẽ híp lại, đứng thẳng dậy đi đến nhà bếp phía sau.

“Nhanh lên! Sao lên đồ ăn chậm thế.”

Qua một lúc không thấy đồ ăn đâu, mấy tên côn đồ ngồi trên bàn không nhịn được thúc giục, nhưng bọn họ nhanh chóng ngửi được một hương thơm đặc biệt, không diễn tả được là mùi thịt gì, nhưng hương vị rất đặc biệt. Đừng nói mấy tên côn đồ, ngay cả chưởng quỹ cũng không nhịn được nuốt nước bọt, dịch mũi chân đi đến nhà bếp nhìn.

“Đến rồi!”

Cửa bếp sau vừa mở ra, đã thấy Triệu Khách bưng một chậu thịt nấu nhừ ra đặt ở trước mặt mấy tên côn đồ, chỉ thấy nước canh trong chậu hiện ra màu vàng óng ánh, trong đó có mấy miếng thịt đỏ sáng long lanh, bên trên rắc một nhúm hành lá tô điểm.

Đừng nói mấy tên côn đồ, ngay cả chưởng quỹ đi theo sau cũng chảy nước miếng.

“Thơm.”

Mấy tên côn đồ thấy thế cũng không khách sáo, cầm bát đũa lên bắt đầu há to miệng ăn nhồm nhoàm, miếng thịt vào miệng là tan, ngậm trong miệng mềm như đậu hũ lên men, nhai một cái nước tủy trào ra theo khe hở xương cốt khiến người ta hận không thể nuốt luôn cả xương cốt.

Mấy người ăn đến mức mặt đầy dầu mỡ, thậm chí nước canh cũng bị tranh cướp giành giật, chỉ trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ chậu thịt.

“Tiểu nhị, đây là thịt gì sao lại thơm như vậy? Còn nữa không? Lấy thêm một chậu đi.”

Chương 23: Ngươi phát hiện..

Có người chẹp chẹp miệng cảm giác ăn chưa đã nghiền, không nhịn được hỏi tiểu nhị.

“Điều này…”

Tiểu nhị tỏ ra khó xử, lắc đầu nói: “Mấy vị, món ăn này không phải do đầu bếp nhà chúng ta làm, là một vị khách trọ làm ra. Vị khách kia nói, mấy ngày trước hắn đi ngang qua phía đông ngọn núi thấy một căn nhà, không biết là ai giết hai con gấu đen ném ở bên trong, hắn cảm thấy bỏ lại thịt như thế hơi đáng tiếc, nên cắt chút thịt xuống, đây là thịt gấu, chúng ta nào có…”

“Cạch!”

Tiểu nhị còn chưa nói hết câu, chỉ thấy sắc mặt thanh niên ngồi trên bàn trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm đồng xương ở trên bàn, đôi môi đỏ bừng đứng bật dậy, hét to: “Mẹ! Đệ!”

Vừa nói xong đã thấy thanh niên trợn trắng mắt, cả người ngã xuống mặt đất ngất đi.

Triệu Khách cũng không biết việc xảy ra ở trong khách sạn, nhưng hắn vẫn nghe được tiếng thét chói tai thảm thiết đau lòng này.

Nhưng Triệu Khách đã không còn hứng thú với Hùng Đại, chỉ nghĩ sau khi Hùng Đại biết thứ mình ăn là một nồi thịt gấu, rốt cuộc hắn ta sẽ chịu kích thích lớn đến mức nào, có thể bị kích thích đến phát điên không?

Triệu Khách nghĩ đến điều này lại cảm thấy hơi chờ mong.

Dựa theo lời của chưởng quỹ khách sạn, Triệu Khách ra khỏi thành đến Hương Sơn am ở sườn núi phía Bắc. Trên đường đi, sau khi Triệu Khách nghe ngóng, chỉ thấy người qua đường đều nở nụ cười hiểu ý, chỉ đường cho Triệu Khách.

Dọc theo con đường lên núi, một ngôi miếu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Triệu Khách, chỉ có điều hoàn toàn khác với tưởng tượng của Triệu Khách.

Vốn nghe ý của chưởng quỹ khách sạn, tòa Hương Sơn am này là một nơi tình yêu trai gái, dù không treo đầy đèn lồng đủ loại màu sắc như trong phim truyền hình, ít nhất nên có mấy vị cô nương đứng ở bên ngoài tiếp khách mới đúng.

Nhưng nơi trước mặt lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Triệu Khách.

Chỉ thấy trước cửa miếu mộc mạc có một cái lư hương, bên trong hương khói lượn lờ, thậm chí Triệu Khách còn có thể nghe được tiếng tụng kinh ở bên trong.

Lại đi về phía trước, một bức tượng Phật chắp tay trước ngực, khuôn mặt trang nghiêm khiến trong lòng người tôn kính.

“Chẳng lẽ chưởng quỹ lừa ta?”

Chùa miếu trước mắt hoàn toàn không giống với tình cảnh ướt át mà chưởng quỹ đã nói đến, Triệu Khách không nhịn được nghi ngờ, có phải chưởng quỹ đang cố ý lừa gạt mình hay không, thấy thế trong lòng Triệu Khách lập tức thấy thất vọng, hắn chỉ muốn xem thanh lâu nơi cổ đại trông như thế nào, kết quả lại đi một chuyến phí công.

“Thí chủ đến dâng hương sao?”

Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị xoay người rời đi, một lão ni cô bước nhanh tới tiếp đón, trông lão ni cô khoảng năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt rất hiền lành, tay phải cầm một quyển sổ thật dày, tay trái cầm một cây bút.

“Chậc, coi như thế đi.”

Bị lão ni cô hỏi như vậy, Triệu Khách lại thấy hơi xấu hổ cũng không thể nói mình đến xem cái kia, nếu nói như thế thật, Triệu Khách rất nghi ngờ liệu mình có bị đánh đuổi hay không.

“Đại thiện, thí chủ lòng dạ nhân hậu, Hương Sơn am này đã lâu đời đang định đổi mới sửa sang, thí chủ không ngại cho chút tiền dầu vừng, ngày sau bần ni sẽ đốt một chiếc Trường Minh đăng trước mặt Phật cho thí chủ.”

Triệu Khách nghe vậy không nhịn được bĩu môi cười, sao nghe lời này quen tai như thế, hình như một vài hòa thượng ở danh lam thắng cảnh trong hiện thực cũng nói như vậy, đúng là rập theo một khuôn.

Hắn vắt chéo tay sau lưng bóp nhẹ, lấy ra chút bạc vụn còn lại từ trong sách tem, không nhiều không ít khoảng ba lượng, trước đó lão bản khách sạn đã ăn nhờ ở đậu rất nhiều, cuối cùng cũng không cần tiền thuê, chỉ còn lại chút bạc vụn, bản thân Triệu Khách cũng thấy chướng mắt.

Nếu không có chuyện bất ngờ, chút nữa mình sẽ quay về hiện thực, ở trong hiện thực đống bạc vụn này chỉ khoảng trăm đồng tiền.

“Sư thái đừng chê ít, coi như chút tấm lòng thành.”

“Thiện tai, thiện tai.”

Lão ni cô nhận bạc ước lượng một chút, xem chừng khoảng ba lượng, hiện tại giá gạo đã lên đến 40 đồng một đấu, một con trâu cũng chỉ ba lượng bạc mà thôi, số tiền này đã đủ để một gia đình bình thường ăn hơn nửa năm.

Trên mặt lão ni cô lập tức vui mừng hớn hở, con mắt sắp híp thành một đường kẻ chỉ, cũng không hỏi tên Triệu Khách đã vội vàng cầm bút lên viết xuống mấy nét trên danh sách.

“Thí chủ, mời đi bên này.”

Chỉ thấy lão ni cô vô cùng nhiệt tình, vẫy tay mời Triệu Khách đi vào hậu viện, vốn Triệu Khách muốn từ chối nhưng không chịu nổi lão ni cô nhiệt tình như thế, nghĩ lại cũng không thiếu chút thời gian này, dứt khoát vào xem.

“Thí chủ, đêm nay ở lại đây đi.”

Lão ni cô đưa Triệu Khách vào một gian sương phòng, Triệu Khách nhìn qua thấy căn phòng không tệ lắm, hiển nhiên là phòng khách được trang trí tỉ mỉ.

“Hắt xì!”

Lúc này, Triệu Khách vểnh mũi, một hương hoa lan nồng nặc làm Triệu Khách không nhịn được hắt xì, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nữ tăng không biết đã đi đến từ lúc nào.

Áo tăng ni rộng thùng thình, mỗi một bước đều cuốn góc áo lên, nửa bên đùi trắng bóng như ẩn như hiện, nàng lại không mặc gì ở dưới áo tăng ni.

“Mời thí chủ dùng trà.”

Chương 24: Ngươi phát hiện (2)..

Nữ tăng dùng hai tay dâng nước trà, ngồi xổm xuống nâng đến trước mặt Triệu Khách, hai tay giơ lên khiến áo tăng ni nhấc lên theo, chỉ thấy một đôi chân nhỏ lung linh, trắng nuột như ngọc, trên bàn chân trắng nõn còn có một hình xăm bươm bướm lớn khoảng ngón cái.

Lại nhìn khuôn mặt nữ tăng, cái cằm mượt mà, mắt to lông mày nhỏ nhắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đúng chuẩn mỹ nhân bại hoại, dù không có tóc vẫn thanh tú quyến rũ.

Đôi mắt kia nháy mắt với Triệu Khách, làn thu thủy đong đưa, quyến rũ động lòng người, khóe miệng có một cái nốt ruồi, phối hợp với đôi môi đỏ hồng kia thật sự khiến người ta nhìn chằm chằm.

“Xem ra đây đúng là kỹ viện!!”

Vốn tưởng lão bản khách sạn lừa mình, không ngờ lại là như vậy.

“Thí chủ, mời dùng trà.”

Triệu Khách nghĩ đến mất tập trung, không đưa tay nhận lấy, nữ tăng thấy thế còn tưởng Triệu Khách nhìn nàng đến mất hồn, che miệng cười một tiếng, thân thể hơi hơi tiến lên gần như sắp dán nửa người vào trong ngực Triệu Khách, giọng nói quyến rũ mềm mại như muốn câu hồn người ta.

Nếu đây là một vị tiểu thư tiếp khách bình thường, Triệu Khách sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đổi thành một vị nữ ni nũng nịu, phối hợp với cái đầu trọc sáng bóng khiến nữ nhân vốn đã đẹp đẽ lại thêm mấy phần tà mị, khẽ dựa vào trong ngực.

Quả nhiên là quyến rũ như nước

Chủ yếu nhất vẫn là sự chênh lệch về mặt thân phận, nữ ni hầu hạ Phật tổ lại bày ra dáng vẻ chịu đựng dày vò ở trước mặt ngươi, nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích.

Nhưng sau khi kích thích, Triệu Khách lại càng cảnh giác nhiều hơn, hắn chưa quên vì sao mình ở nơi này, đã có vết xe đổ của Lý Hồng Binh, sao Triệu Khách dám hoàn toàn đắm chìm vào.

Thấy thế, Triệu Khách đưa tay tiếp nhận trà nhưng lại tiện tay đặt sang một bên như không định uống.

Nhưng nữ tăng lại đột nhiên kéo trà vào trong lồng ngực của mình, nói: “Thí chủ, có phải ngươi ngại trà nóng không, hay là để tiểu ni đút cho ngươi đi.”

Nữ tăng nói xong đã muốn đưa trà tới, nhưng vừa nâng chén trà đến trước mặt Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách cau mày, há miệng “hắt xì” một cái thẳng vào mặt nữ tăng kia.

Không biết là nước mũi hay nước trà còn kèm theo lá trà trong cốc trà, phun hết lên mặt nữ tăng.

“Thật xin lỗi, ta dị ứng với phấn hoa.” Triệu Khách hơi xấu hổ.

Nhưng nữ tăng bị phun nước trà đầy mặt, trong chốc lát hơi ngơ ngác, cười cũng không được, giận cũng chẳng xong, khóe miệng giật giật, tuy cố gắng che giấu nhưng vẻ cay nghiệt sâu trong con ngươi lại bị Triệu Khách nhìn được rõ ràng.

Lão ni đứng bên cạnh thấy thế lập tức vẫy tay ra hiệu nàng lui ra, trên mặt đầy ý xin lỗi nói: “Thí chủ đừng sốt ruột, đến bữa tiệc đêm nay, bản tự còn có ca múa trợ hứng, lúc này thí chủ nghỉ ngơi một lát, đợi đến tối chắc chắn sẽ chơi tận hứng.”

“Khách sáo, khách sáo.” Triệu Khách mỉm cười miễn cưỡng, liên tục xua tay nói khách sáo.

Sau khi nói mấy câu khách sáo, lão ni liền dẫn nữ tăng đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy ánh mắt nữ tăng lập tức trở nên hung ác nham hiểm.

Liếc mắt nhìn căn phòng Triệu Khách, hơi mở môi đỏ, một đầu lưỡi dài nhỏ thè ra từ trong miệng, liếm một cái đã liếm sạch sẽ nước bọt hòa lẫn nước trà ở trên mặt, lau miệng cười một tiếng, đi theo sau lưng lão ni sải bước rời đi.

“Thú vị!”

Sau khi tiễn hai vị ni cô một già một trẻ đi, Triệu Khách lại ngồi xuống trên ghế, vẻ khó xử trên mặt dần biến mất, hơi híp mắt lại, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhớ lại đôi mắt âm u lạnh lẽo của nữ tăng trước đó, trong lòng lập tức cảnh giác, nói thầm: “Xem ra nơi này không phải chỗ tốt lành gì.”

Nghỉ ngơi một lúc lại có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng hắn, gọi hắn đến tiền thính tham gia bữa tiệc đêm nay.

Vừa bước ra cửa phòng, Triệu Khách mới chú ý tới một vài phú thương ăn mặc chỉnh tề lần lượt đi ra từ trong phòng, thoạt nhìn có không ít người, chỉ là trước đó vẫn nghỉ ngơi trong phòng.

Có người sóng vai đi cùng Triệu Khách, ánh mắt liếc qua mỉm cười với Triệu Khách, lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu cả, đợi mọi người lần lượt ngồi xuống tiền thính, một tên mập mạp cao lớn vạm vỡ ngồi bên cạnh Triệu Khách, liếc nhìn đám ni cô ở xung quanh, ánh mắt lại trợn ngược.

Bắp đùi trắng bóng lắc lư ở trước mắt, nhưng nhìn kỹ lại bị áo tăng ni che đậy, chỉ thấy mỗi ni cô bưng thức ăn châm trà vô cùng đoan trang cẩn thận, cũng không cho ngươi một ánh mắt quyến rũ, lại cào lòng người ngứa ngáy.

Đợi thịt rượu lên đủ, lão ni cô ngồi trên thủ tọa đứng lên, chắp tay trước ngực: “Nam Mô A Di Đà Phật, bữa tiệc hôm nay là để cảm tạ các thí chủ, bần ni không có vật gì khác, chỉ có thể mời nữ tăng trong chùa múa một khúc cho chư vị.”

Nói xong, lão ni vung tay lên, chỉ thấy một loạt nữ tăng mặc áo tăng ni đi lên trước, từng người cầm phật châu, chắp tay trước ngực.

“Ba ba…”

Chỉ thấy hai nữ tăng nhấc chân lên, chân dài lộ ra từ trong áo tăng ni rộng thùng thình, từng bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng vuốt ve đùi nữ tăng bên cạnh.

Ngón tay chậm rãi đi lên, khiến mọi người không nhịn được con mắt trợn tròn, từng người nhìn chằm chằm ngón tay đi lên.

“Ba ba, ba ba ba, ba ba ba ba ba…”

Chương 25: Hồng La Thạch..

Bóng người đứng thành hàng, chỉ thấy từng đôi tay tinh tế không xương nhẹ nhàng đập xuống bắp đùi như ngọc, nhẹ nhàng mạnh mẽ khiến người ta hoa mắt.

“Xoẹt!”

Áo tăng ni bị kéo một cái, nơi tròn trịa chống đỡ cái yếm màu phấn hồng, bờ eo thon tinh tế dẻo dai đều xoay cùng một chỗ, từng cái đầu sáng bóng không những không làm điệu múa thoát y này phai nhạt, càng làm nổi bật mấy phần yêu diễm.

Lúc đầu Triệu Khách xem còn cảm thấy thú vị, nhưng không biết vì sao càng xem càng cảm thấy đôi mắt choáng váng, bóng người trước mắt dần nặng nề.

“Ba ba ba…”

Chỉ nghe tiếng vỗ bên tai càng lúc càng nhanh, Triệu Khách cảm giác cả người trở nên nhẹ nhàng như muốn bay lên.

Loáng thoáng thấy một bóng người đến gần mình, lúc đầu Triệu Khách không để ý, nhưng cái mũi khẽ ngửi, tâm thần Triệu Khách xiết chặt, cặp mắt âm độc kia lập tức hiện lên ở trong đầu Triệu Khách, thầm nghĩ: “Là nàng!”

Trong lòng Triệu Khách lập tức giật mình, một cảm giác nguy hiểm xông lên đầu, ý thức lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

“Phù phù…”

Lúc này bên tai Triệu Khách ấm áp, đôi môi hồng nhuận phơn phớt ẩm ướt áp lên vành tai mình: “Thí chủ, tiểu ni phục vụ ngài thoải mái.

Lúc đang nói chuyện, Triệu Khách cảm giác thân thể căng thẳng như toàn thân bị thứ gì đó bao vây lại, môi đỏ dần di chuyển lên trán theo khuôn mặt mình.

“Thoải mái!”

Tuy Triệu Khách nhắm mắt nhưng trong lòng càng cảnh giác hơn, hai tay không ngừng sờ soạng trên người tăng ni, đặt lên cổ tăng ni.

Hai mắt hơi mở ra, sau khi thấy rõ tình cảnh trước mắt, trên trán Triệu Khách tê rần, chỉ thấy trước mắt đâu phải tăng ni gì đó, rõ ràng là khuôn mặt rắn lớn như cái chậu.

Thấy sắc mặt Triệu Khách cứng đờ, mặt rắn lại nhe răng nở nụ cười quỷ dị: “Ồ! Ngươi phát hiện rồi!”

Triệu Khách lại nhìn xung quanh, chỉ thấy trước mắt căn bản không phải chùa miếu gì mà là một đống đổ nát không biết ở nơi nào.

“Ba ba ba…”

Triệu Khách cúi đầu nhìn, trên mặt đất dày đặc rắn nhỏ quấn lấy nhau, vuốt cái đuôi vào nhau, tiếng động khiến người ta có ảo giác cũng do chúng nó đánh ra.

“A a a… Thoải mái!”

Tên mập ngồi bên cạnh Triệu Khách vào trước đó ngồi trên tảng đá, đôi mắt trắng dã bị một con rắn lớn cuốn chặt nửa người dưới, đang bất lực rên rỉ.

Lúc này, rắn lớn há miệng hút vào, một luồng khí bay ra từ miệng mũi tên mập, bị rắn lớn không ngừng hút vào trong miệng, da thịt tên mập bắt đầu khô lại, trong nháy mắt đã già đi hơn mười tuổi.

Nhưng cũng không chết chỉ ngất xỉu, dù sao đây là việc làm ăn lâu dài, không thể giết chết tất cả mọi người.

Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên là, sau khi rắn lớn hút luồng khí từ người cũng không phải tự cắn nuốt, mà gom luồng khí thành một đoàn ở trong miệng, phun vào một hòn đá lớn khoảng nắm đấm ở sau lưng.

Rắn lớn trả lại sinh khí đã hấp thụ khiến bảo châu càng ngày càng hồng nhuận phơn phớt, cũng tỏa ra một ánh sáng màu đỏ yêu dị.

Thấy thế, trên mặt rắn lớn lộ ra vẻ hài lòng, xoay người bắt đầu cắn nuốt những xác chết đã bị hút khô sinh khí.

“Đừng sợ, ta sẽ để ngươi chết thoải mái.”

Lúc này, vành tai Triệu Khách nóng lên, chỉ thấy mặt rắn phía trước dần hiện ra một khuôn mặt nữ nhân thân thiết áp vào khuôn mặt Triệu Khách, xà nữ mở miệng ra, càng mở càng lớn.

“Không, không muốn!”

Thấy vẻ mặt Triệu Khách xám như tro, trong lòng nàng cảm thấy đắc ý, vô cùng sảng khoái, ở trong mắt nàng, Triệu Khách đã là món ăn trên đĩa của mình.

Thân rắn to khỏe quấn chặt bên hông Triệu Khách, cho dù tỉnh lại từ trong ảo giác cũng không thể tránh được.

Ngay lúc nàng há to cái miệng đến cực hạn, ánh mắt liếc qua đột nhiên thấy trong mắt Triệu Khách lại hiện ra một tia sáng lạnh xảo trá, trong lòng dao động, nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại.

“Phốc!”

Cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng lập tức khiến nàng như bị sét đánh, một con dao găm cắm mạnh vào miệng nàng, dao găm đâm sâu đến tận chuôi dao. Chỉ thấy Triệu Khách dùng sức hất lên, lưỡi dao cắt vào miếng thịt non mềm, trong nháy mắt đã đâm ra một cái lỗ sâu đủ thấy xương ở trong cái miệng đang mở ra của xà nữ.

“A!”

Trong cơn đau, xà nữ không rảnh quan tâm Triệu Khách, cái đuôi quét qua, hất Triệu Khách ra phía trước.

Triệu Khách lăn lộn trên mặt đất một vòng, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy mấy con rắn lớn xung quanh nghe được tiếng động, lập tức nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

“Xì xì…”

Một con rắn trắng dần biến ảo ra mặt người, Triệu Khách vừa nhìn đã thấy là lão ni cô kia, thân thể xoay một cái xông về phía Triệu Khách, lúc này trên khuôn mặt hiền lành lại hiện ra vẻ dữ tợn.

“Thí chủ, sao không chơi cho tận hứng rồi hãy đi.”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn lướt qua viên bảo thạch ở sau lưng con rắn trắng, đôi mắt híp lại, không những không lùi lại mà nghiến răng một cái, bước lên chống đỡ con rắn trắng.

Thấy Triệu Khách lại còn xông về phía mình, khuôn mặt lão ni cô của con rắn trắng nhếch miệng cười, há miệng cắn thẳng vào đầu Triệu Khách, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thoạt nhìn căn bản không định cho Triệu Khách chút đường sống nào, dự định cắn chết rồi nói sau.

Chương 26: Hồng La Thạch (2)..

Bóng trắng lóe lên, tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi, lão ni cô sắp nuốt cả nửa người Triệu Khách vào, nhưng vừa hạ miệng xuống lại thấy lão ni cô trừng mắt, cái miệng há to, chỉ thấy một cái nồi sắt to chặn ngang trong miệng, lão ni cô đau đến mức con mắt trợn to.

Cái nồi sắt lớn này là do Triệu Khách vơ vét từ trong nhà Hùng Nhị, bị Triệu Khách cất vào trong sách tem, chuẩn bị sau này cần dùng, không ngờ lại phát huy tác dụng ở chỗ này.

Cái nồi được làm từ kim loại nguyên chất nặng hơn năm mươi cân, nếu không phải có con tem áo gấu khiến sức mạnh của mình tăng lên gấp đôi, e rằng đừng nghĩ đến việc nhấc cái nồi này lên.

Triệu Khách cười lạnh, nhân lúc lão ni cô mất tập trung xoay người một cái lao ra sau lưng lão ni cô, đưa tay một cái, nắm lấy viên bảo thạch màu đỏ rực rỡ ở sau lưng lão ni cô vào trong tay.

Bảo thạch vừa đến tay, cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ trên bảo thạch cứ như một tảng băng, lạnh đến gai cả tay khiến Triệu Khách không nhịn được run rẩy, tâm niệm vừa động: “Chuyển hóa!”

Trong tay lập tức sáng ngời, Triệu Khách phát hiện trong sách tem của mình có thêm một vài sự thay đổi, trong lòng vui vẻ: “Một cái nồi đổi một viên bảo thạch, rất đáng giá.”

Ngay lúc Triệu Khách đang mừng thầm trong lòng, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xé gió, vô thức rụt cổ lại, cảm thấy một cơn gió sắc bén bay qua da đầu mình.

“Ầm” một tiếng, khối đá trước mặt bị đập vỡ nát, nhìn lên lại thấy chiếc nồi sắt kia, khóe miệng Triệu Khách giật giật, nếu không phải mình tránh nhanh có lẽ bây giờ đã bị đập vỡ đầu.

“Xé hắn cho ta!”

Lão ni cô quay lại thấy Hồng La Châu của nhà mình đã biến mất, đôi mắt lập tức đỏ lên, gọi mấy xà nữ còn lại lao về phía Triệu Khách.

Thật ra không cần lão ni cô lên tiếng, những xà nữ này đã lao về phía Triệu Khách, đối với các nàng, viên Hồng La Châu này quý giá như mạng sống vậy, từng người nóng nảy đến đỏ mắt, hận không thể chém Triệu Khách thành muôn mảnh.

Nhưng chẳng kịp chờ các nàng nhào tới, Triệu Khách hơi nhếch môi vẫy tay với lão ni cô, nói ở trong lòng: “Trở về!”

“Ầm!”

Mấy xà nữ nhào tới lại vồ hụt, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách dần mờ đi, cuối cùng biến mất từng chút một ở trong không khí.

“Không!”

Lão ni cô thấy thế biến thành con rắn trắng mở to hai mắt, sau khi lồng ngực chập trùng đôi chút lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể to lớn như vậy ngã mạnh xuống đất.

Trước mắt Triệu Khách lập tức tối sầm lại, chờ đến khi hắn mở mắt ra đã phát hiện mình đang đứng bên ngoài nhà hàng, lại nhìn đồng hồ điện tử treo trong cửa, thời gian vẫn là ngày mà hắn đi vào không gian khủng bố, dường như mình chỉ vừa đứng đây mấy phút đồng hồ.

Lại nhìn kiện hàng trên tay mình, đôi tay vỗ mặt mình hơi đau, thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải mình vừa nằm mơ hay không.

Triệu Khách thở sâu, sải bước đi vào trong nhà hàng, hắn đóng cửa lại đặt kiện hàng lên bàn. Sau khi suy nghĩ, Triệu Khách không đi mở kiện hàng, mà tâm niệm khẽ động gọi ra quyển sách tem của bản thân.

Thứ nhất là xác nhận những việc mình đã trải qua trước đó không phải ảo giác, thứ hai xác nhận xem thứ mình lấy được trong Hương Sơn am là thứ gì.

Một quyển sách tem dày nặng lơ lửng ở trước mặt theo suy nghĩ của Triệu Khách.

Bốn góc được đánh bóng để lộ ra ánh sáng màu đồng, lơ lửng ở dưới ánh đèn cho người ta một cảm giác không diễn tả được.

Thấy sách tem lơ lửng ở trước mắt, đôi mắt Triệu Khách sáng lên, dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thấy hưng phấn.

Mở sách tem ra chỉ thấy bên trên đã dán rất nhiều con tem, nhưng chỉ có hai con tem rất nổi bật trong số những con tem này.

Một tấm là áo gấu hiện ra ánh sáng đen, trên nền màu xanh sẫm là một cái da gấu máu me đầm đìa treo ở chính giữa, máu tươi nhỏ xuống theo da gấu. Nếu nhìn kỹ, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác tấm da gấu này hơi nhúc nhích, hình như vẫn còn sống.

Cũng may có con tem này, nếu không phải lấy được con tem này sớm mở ra quyền hạn sách tem, cũng khiến sức mạnh bản thân tăng lên gấp đôi. Triệu Khách không biết mình có thể sống sót trở về từ Hương Sơn am hay không, nhưng có thể chắc chắn sẽ không có thu hoạch lớn như thế này.

Triệu Khách nhìn về phía một con tem khác, trong mắt hàm chứa ánh sáng mong chờ, một món bảo bối có thể làm đám Xà yêu đó kích động như vậy, chắc hắn cũng không kém.

Chỉ thấy đó là một con tem rất quỷ dị, trong tem có một con rắn trắng quay quanh, trong miệng ngậm một hòn đá chính là viên đá quý màu đỏ ngòm kia, nó đang tỏa ra ánh sáng đỏ tà mị. Sau khi Triệu Khách nhìn kỹ hơn mấy lần cũng cảm thấy trong ngực khó chịu buồn nôn, trong lòng lập tức cảnh giác, vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác không nhìn nữa.

Một lúc sau cảm giác khó chịu trong ngực mới biến mất, Triệu Khách nhìn ghi chú bên dưới, hàng lông mày cau chặt.

Chương 27: Thu hoạch..

Chất liệu tem (trân quý): Hồng La Thạch

Công dụng đặc thù 1: Hấp thu

Lợi dụng sinh khí trong Hồng La Thạch để tăng sức mạnh của bản thân.

(Chú thích: Người hấp thu nhất định phải có lực lượng đặc thù ở trình độ nhất định, người bình thường không thể hấp thu, chạm vào trong thời gian dài sẽ có nguy hiểm trí mạng.)

Công dụng đặc thù 2: Chế khí

Có thể lợi dụng Hồng La Thạch chế tạo ra đạo cụ có năng lực mê huyễn, hiệu quả lớn nhỏ phải xem trình độ của chế tác sư.

(Ghi chú: Bột phấn Hồng La Thạch sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác mạnh)

Nhìn ghi chú ở phía dưới, trong lòng Triệu Khách lập tức có sự thất vọng không diễn tả được, tuy tên con tem này có viết hai chữ trân quý, nhưng nhìn thế này hình như không có chút tác dụng nào với mình.

Nhưng Triệu Khách nghĩ lại, dù sao cũng khiến lão ni cô căng thẳng lại tức giận như vậy, có lẽ tác dụng sẽ không kém như mình đã nghĩ, bây giờ không cần đến, có lẽ sau này sẽ cần đến.

Nghĩ đến chỗ này, Triệu Khách lại cất sách tem đi, ánh mắt nhìn về phía gói đồ ở trên bàn.

Triệu Khách nhẹ nhàng mở kiện hàng ra, trong nháy mắt kiện hàng mở ra chỉ thấy con tem trị giá bảy điểm được dán phía trên lập tức bốc cháy, hóa thành một luồng khói đen tiến vào trong sách tem của mình, cùng lúc đó một đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu Triệu Khách.

“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thực tập, trở thành người đưa thư cấp thấp.”

“Nhiệm vụ thực tập lần này ban thưởng 7 điểm bưu điện đã tính vào trong sách tem, tiếp tục mở kiện hàng, kiểm tra và nhận ích lợi trong không gian khủng bố lần này.”

Nghe được nhắc nhở, đôi mắt Triệu Khách sáng ngời tiếp tục mở kiện hàng, đợi sau khi mở kiện hàng ra, một cái hộp gỗ màu đen xuất hiện trước mặt Triệu Khách.

Chiếc hộp màu tím đen, cầm trong tay ước lượng dài khoảng ba thước, cao hai thước, bốn góc điêu khắc bốn con rắn nhỏ cuộn vào bốn phía chiếc hộp, nhìn kỹ chi tiết mỗi con rắn cực kỳ sống động, vừa nhìn còn tưởng bốn con rắn độc cuộn trên cái hộp.

Về phần thân hộp, Triệu Khách sờ một vòng ở phía trên, chất gỗ tinh tế tỉ mỉ mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, là gỗ tử đàn thượng đẳng.

Chỉ một cái hộp này, e rằng cầm tới thị trường đồ chơi văn hoá cũng có thể bán giá tốt.

Mở hộp ra, Triệu Khách nhìn vào bên trong kiểm tra, chỉ thấy bên trong đen sì như có một lớp màng, không nhìn thấy cái gì.

Đưa tay sờ xuống dưới một cái, một con tem bị Triệu Khách cầm trên tay, Triệu Khách thấy con tem này rất bình thường, thoạt nhìn không khác gì mấy con tem bình thường nhưng ở góc trái con tem có viết trị giá ba điểm.

Nhưng đây không phải những điều mà Triệu Khách chú ý, điều hắn thật sự chú ý là trên con tem lại vẽ một người, hơn nữa Triệu Khách rất quen thuộc với người này, là vị lão thái trong nhà Hùng Nhị.

Thấy thế, Triệu Khách tiếp tục sờ xuống dưới, chẳng mấy chốc con tem thứ hai đã xuất hiện, trong lòng Triệu Khách run rẩy thầm nghĩ: “Đúng là như vậy.”

Chỉ thấy con tem thứ hai lại là thợ săn Vương Hiếu Xương bị bọn họ giết chết, điểm bưu điện trên này cao hơn lão thái rất nhiều, tròn năm điểm bưu điện.

Tiếp tục sờ, chỉ thấy Triệu Khách lần lượt lấy Hùng Nhị và Chu Thuận.

Điều bất ngờ là, con tem của Hùng Nhị không phải điểm bưu điện mà là một con tem đặc thù, viền màu trắng đen, một con gấu ẩn nấp trong bụi cỏ, nếu không nhìn kỹ con tem này, thậm chí còn không phát hiện trên con tem có một con gấu

Tem đặc thù: Hơi thở tự nhiên

Thu thập tem này, lúc đi trong bụi cỏ rừng cây sẽ khiến tốc độ chạy của bản thân tăng lên 30%

Hiệu quả đặc biệt: Hơi thở tự nhiên

Tiêu hao 1 điểm bưu điện có thể ẩn nấp ở trong bụi cỏ xung quanh, duy trì 5 phút

Thời gian cold-down: 30 phút

(Chú thích: Hơi thở tự nhiên nhất định phải đi vào sơn lâm dã ngoại mới có thể kích hoạt)

So sánh với con tem của Hùng Nhị, rõ ràng con tem của Chu Thuận rất keo kiệt, chỉ trị giá một điểm.

Nếu dựa theo điểm bưu điện để suy đoán, Triệu Khách suy nghĩ một chút, Hùng Nhị là chính tuyến cũng khó đối phó nhất, vì vậy cho nhiều lợi ích nhất, mẫu thân Hùng Nhị kém hơn hắn ta một chút.

Nhưng Vương Hiếu Xương cao hơn mẫu thân Hùng Nhị nhiều, điều này khá thú vị, sau khi Triệu Khách suy nghĩ một lúc mới đưa ra một suy đoán to gan, thật ra Vương Hiếu Xương có khả năng hợp tác với bọn họ.

Hoặc phải nói, nếu lúc ấy bọn họ có thể gặp Vương Hiếu Xương sớm hơn, hợp tác với hắn ta, có lẽ độ khó trong nhiệm vụ lần này lập tức giảm mấy cấp độ.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Triệu Khách cũng chỉ có thể nói bọn họ hơi xui xẻo.

Về phần Chu Thuận, đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình.

Có thể nhiệm vụ kéo dài của Chu Thuận sẽ giúp mình thu hoạch càng nhiều hơn, nhưng việc dẫn theo Chu Thuận xuống núi vẫn khiến Triệu Khách có cảm giác khó chịu, chẳng thà giết cho thoải mái, dù sao cũng không phải người tốt đẹp gì.

Bây giờ suy nghĩ một chút, điều tiếc nuối duy nhất là mình giết hơi ít, lúc ấy nên quay về thuận tiện giết cả Hùng Đại.

Chương 28: Thu hoạch (2)..

Nhưng nhìn con tem đã đến tay, nói tóm lại trong lòng Triệu Khách vẫn rất thoải mái, dù là điểm bưu điện hay con tem luôn có cảm giác lúc ăn Tết nhận được một đống lì xì, sau đó ngồi mở từng lì xì một.

Dù tiền nhiều hay ít đều cho mình một cảm giác bất ngờ đã lâu không được trải nghiệm.

Sau khi thu những con tem này vào sách tem, ngoại trừ tấm hơi thở tự nhiên của Hùng Nhị, sau khi hút những con tem điểm bưu điện còn lại vào sách tem, sẽ trực tiếp biến thành điểm bưu điện được ghi lại trong sách tem.

Lại nhìn góc trái trên cùng sách tem, có một hàng ghi chép tổng điểm bưu điện của mình là 16 điểm.

“Hả? Đây là…”

Triệu Khách quay lại nhìn hộp, không biết sương mù đen trong hộp đã tiêu tán từ lúc nào, giờ nhìn lại thấy bên trong còn hai quyển sách nhỏ.

Mở một quyển sách trong đó ra, trên đó viết mấy chữ “quy tắc người đưa thư”, bên trong giới thiệu quy tắc cần thiết của người đưa thư.

Đồng thời cũng đặc biệt giới thiệu sơ lược về không gian khủng bố, rất ngắn gọn, chỉ có ba hàng.

Triệu Khách đọc lướt qua nhanh như gió, trong lòng hơi hiểu rõ.

Nói là quy tắc, chẳng thà nói là hạn chế, làm người đưa thư thì không thể tùy tiện để lộ năng lực của bản thân trước mặt người thường, trừ khi giết người diệt khẩu.

Nếu mình sử dụng năng lực gây ra sự ảnh hưởng cực lớn, sẽ tiếp nhận nhân quả rất lớn coi như trừng phạt, nhân quả sẽ ứng nghiệm bên trong không gian khủng bố.

Tuy bên trên không nói cụ thể trừng phạt nhân quả sẽ trừng phạt như thế nào, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ ra tuyệt đối không phải chuyện tốt.

So sánh với sự trừng phạt khi năng lực gây ra ảnh hưởng, Triệu Khách quan tâm đến việc trong không gian khủng bố hơn.

Trên sổ có ý, không gian khủng bố thuộc về một tầng thế giới khác, nếu nói hiện thực của bọn họ thuộc về không gian 3D, vậy không gian khủng bố thuộc về 4D, thậm chí là không gian có tầng thứ cao hơn.

Phần lớn sinh linh trong không gian khủng bố đều thuộc về những hình chiếu trong một khoảng thời gian nào đó ở hiện thực, cũng không phải chân thực, nhưng phần lớn hình chiếu không khác với người thường, chỉ có điều một vài hình chiếu bị bóp méo biến thành một dáng vẻ khác.

Cũng như xà nữ ở Hương Sơn am và cả nhà Hùng Nhị, về phần nguyên nhân… Bên trên không viết.

Quyển sổ này khiến Triệu Khách có sự hiểu biết đại khái với không gian khủng bố, cầm lên một quyển sổ khác, sau khi mở sổ ra là giải thích chi tiết về một số chức năng của sách tem.

Lần này Triệu Khách xem rất nghiêm túc, bởi vì trước đó mình không được nhận tin tức hoàn chỉnh về sách tem, chỉ có thể coi là cơ sở, quyển sổ trước mắt lại viết rất kỹ càng.

Sau khi xem xong, Triệu Khách lại gọi sách tem ra, lật đến trang cuối cùng của sách tem, chỉ thấy một dòng danh sách thông tin dần hiện ra ở trang cuối cùng của sách tem.

Thấy thông tin trong danh sách, vẻ mặt Triệu Khách trở nên nghiêm túc, cũng như Mặt Sẹo đã nói trước đó, điểm bưu điện có thể đổi tất cả những thứ mà ngươi muốn.

Đồ vật trên danh sách khiến Triệu Khách cảm thấy không tin nổi, bên cạnh từng con tem quỷ dị đều được ghi chú.

Như một cái tên là tem Quỷ Anh, sau khi đổi lấy có thể dựa vào Quỷ Anh để hút huyết dịch của người khác tu luyện.

Còn có một số con tem cất giữ sách ở trong đó, có bí thuật phong thủy, có chân ngôn tu hành, thậm chí Triệu Khách còn chứng kiến một con tem rất kỳ lạ, sau khi đổi lấy có thể mời tiên nhập xác.

Tiên này không phải thần tiên, mà là mấy loại tiên dân dã như Hồ tiên, Mã tiên, dù chỉ như vậy cũng đủ khiến người ta thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên giá cả… Triệu Khách vừa nhìn đã thấy thịt đau, trước đó còn có cảm giác mở lì xì, bây giờ nhìn giá cả ở bên trên, Triệu Khách lập tức sinh ra một loại ảo giác phải nộp hết lì xì lên trên.

Quá đắt.

Giá cả của những con tem khá tốt đều cần 30 điểm bưu điện, mấy cái kém hơn cũng phải đến 10 điểm bưu điện.

So sánh ra, ngược lại còn có một vài con tem có điểm đổi rất rẻ, ví dụ như một số loại thuốc mà người bình thường không thể tiếp xúc được trong hiện thực, phần lớn đều một điểm bán một bó.

Một số loại thuốc tổng hợp có tác dụng cứu mạng nhanh, có đắt cũng chỉ cần ba bốn điểm bưu điện, nhưng Triệu Khách nhìn tác dụng, trong lòng lập tức dao động, dù sao cũng là đồ cứu mạng.

Sau khi nhìn một lúc, cuối cùng Triệu Khách vẫn không nỡ mua, dù sao những điểm bưu điện này đều là mình liều mạng kiếm được, bản thân phải tranh thủ tối đa hóa lợi ích mới được.

Vung tay lên thu lại sách tem, Triệu Khách đứng lên, trong bụng đã kêu lên ùng ục, tuy ở trong hiện thực mình vừa ăn cơm không bao lâu, nhưng trên thực tế lúc mình ở trong không gian khủng bố thật sự chưa được ăn no mấy lần.

Đặc biệt lúc ở Hương Sơn am, bởi vì mình đề phòng nên vẫn không động đến thức ăn trên bàn, bây giờ suy nghĩ lại Triệu Khách không nhịn được cảm thấy may mắn.

Nhớ đến sau khi mình tỉnh táo, trước mặt mình cũng không có món ngon gì, thay vào đó chỉ có tảng đá, côn trùng, nếu ăn thật có trời mới biết có tiêu chảy hay không.

“Cực phẩm.”

Chương 29: Son môi..

Triệu Khách vẫn chưa quên đôi tay gấu Hùng Nhị kia, lúc ở trong không gian khủng bố Triệu Khách không động đến tay gấu, là vì ở đó không có đầy đủ các loại gia vị, không thể phát huy hương vị của tay gấu đến cực hạn.

Cho nên vẫn nhịn đến bây giờ, lúc này đã không nhịn được nữa, hắn lấy tay gấu ra, nhìn cái tay gấu to bằng cái chậu rửa mặt, Triệu Khách không nhịn được dùng ngón tay lục lọi từng chút một theo lớp lông trên tay gấu, trong đầu đã nghĩ đến mười mấy cách nấu nướng.

“Đinh linh linh…”

Lúc này cái chuông trên cửa phòng đột nhiên kêu lên, cửa phòng bị kéo mạnh ra rất thô bạo, một đôi giày da dính đầy nước bùn bước vào từ ngoài cửa, áo mưa ướt nhẹp nhỏ xuống sàn nhà của Triệu Khách như cơn mưa nhỏ. Hắn ta ngẩng đầu lên, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Khách, chậm rãi lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngực.

“Đừng động đậy, lấy hết tiền ra!”

Dưới áo mưa ướt nhẹp, một đôi còng sắt tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn.

“Đừng nhúc nhích, ngươi đã bị bắt, buông đồ trên tay xuống đi theo ta!”

Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Triệu Khách, khuôn mặt nam nhân dưới lớp áo mưa dần rõ ràng, dưới cằm đầy râu, khóe miệng hơi nhếch lên tạo ra một đường cong rất khó nhận ra.

“Nhàm chán! Đã mấy tuổi rồi còn ồn ào.”

Nhìn trò đùa dai nghìn bài một điệu này, khóe mắt Triệu Khách giật một cái, ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua căn bản không quan tâm, nhưng chẳng mấy chốc khuôn mặt Triệu Khách lập tức đen xì.

Hai dấu chân đen xì đặc biệt chói mắt trên nền nhà sáng bóng, khuôn mặt Triệu Khách tối sầm lại vung tay cầm lấy cái muôi đập vào đầu nam nhân, giọng nói như rít qua kẽ răng, chửi bới: “Cút đi! Sàn nhà của ta!”

Lúc đầu nam nhân còn đùa giỡn nhưng sau khi thấy Triệu Khách ném cái muôi tới, đồng tử chợt co rụt lại vội vàng khẽ cong người, chỉ nghe một cơn gió mạnh lướt qua bên tai, “cạch” một tiếng cái muôi đập vào tường.

“Ta đệt, ngươi làm thật à!”

Quay đầu nhìn sang, nam nhân không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, nếu cái này đập vào đầu mình, có lẽ sẽ đập đến mức mình bị chấn động não.

Trên mặt Triệu Khách không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng không nhịn được lau mồ hôi, đột nhiên kích động lại quên mất bây giờ sức mạnh của mình cao gấp đôi lúc trước.

Nhưng nhìn nam nhân còn đang nhảy nhót tưng bừng, tinh thần lập tức thả lỏng, không trả lời mà cầm cái khăn lau bàn bên cạnh nhẹ nhàng ném qua.

“Trong tủ giày bên trái có dép lê, bên phải có giá áo, lau sạch sẽ đi.”

“Ta có còn là ca ca ruột của ngươi không!”

Nhìn khăn lau trên tay, Lôi Khoa nhìn Triệu Khách, ôm ngực tỏ ra đau lòng nhức óc.

“Đêm nay nướng tay gấu, muốn ăn thì lau khô sàn nhà cho ta.” Triệu Khách nói xong giơ cái tay gấu trên tay lên cho Lôi Khoa nhìn.

Đợi sau khi thấy cái tay gấu to không khác gì cái chậu rửa mặt ở trên tay Triệu Khách, Lôi Khoa ngơ ngác, lập tức giậm chân mắng to: “Thằng nhãi con nhà ngươi, lại dám mang vườn bách thú của nhà ai về, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn như vậy, ta sẽ đưa người về trong cục.”

Ngoài miệng thì mắng chửi, nhưng tay Lôi Khoa rất lưu loát, cởi áo mưa, thay giày da.

Một khuôn mặt sắc bén như dao khắc, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời có thần kia, dù bây giờ trong mắt có ý cười nhưng vẫn cho người ta một cảm giác sắc bén, chỉ đứng ở đó đã như một lưỡi lê sắc bén ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, vẻ mặt chính khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng lúc này một người khiến người ta kính trọng như vậy lại thành thật khom lưng, nhanh chóng lau sạch sẽ sàn nhà, sau đó lao đến bàn ăn ở trước mặt Triệu Khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc tay gấu đang bị Triệu Khách xử lý.

“Cực phẩm!”

Lôi Khoa nhếch môi không nhịn được khen ngợi, hiển nhiên trên phương diện ăn uống cũng là một người sành ăn.

Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra một bộ dao mới từ trong tủ bắt đầu lột da gấu, bắt đầu cắt dọc theo khớp xương thô to của tay gấu, chỉ thấy lưỡi dao cắt trên thịt nhẹ nhàng vạch một cái, để lộ ra một lớp thịt màu hồng phấn đường vân rõ ràng ở dưới da.

Những động tác lột da, bỏ xương, rút gân, nhét nguyên liệu gần như một lượt mà thành, Lôi Khoa ngồi trên ghế, lấy ra một điếu thuốc lá từ trong ngực đặt ở bên môi, móc ra khẩu súng vừa rồi bóp cò.

“Cạch!”

Một ngọn lửa phun ra theo họng súng, hóa ra khẩu súng trước mắt chỉ là một cái bật lửa.

“Hít!”

Lôi Khoa đắc ý hít vào một hơi rồi nhả ra một vòng khói, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay thon dài đang xử lý tay gấu của Triệu Khách.

So sánh với đồ ăn ngon, thật ra hắn ta càng thích hưởng thụ quá trình này, tham quan quá trình sinh ra mỗi một món ăn ngon.

“Ta từ chức rồi.”

Tay Triệu Khách hơi khựng lại ngẩng đầu nhìn Lôi Khoa, chỉ là nằm ngoài dự đoán của Lôi Khoa, Triệu Khách lại chỉ nhẹ gật đầu không có phản ứng gay gắt mà mình đã dự đoán.

“Này, ta không đùa.”

“Ta biết, là vì tẩu tử.”

Lôi Khoa thở dài gật đầu, tuy mỗi tháng Triệu Khách lại chuyển cho mình một khoản tiền rất đúng hạn, nhưng tiền chữa bệnh của Khả Bội Bội càng ngày càng cao.

Chương 30: Son môi (2)..

Dù Triệu Khách bằng lòng gánh vác với hắn ta, nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của một người nam nhân, Lôi Khoa đã quyết định hắn ta cần làm một công việc khác.

Lấy ra một bản hồ sơ từ trong ngực đặt ở trên bàn, Lôi Khoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Khách, cười quái dị nói: “Ngươi không hỏi ta dự định làm gì à?”

Nhưng Triệu Khách cũng không trả lời Lôi Khoa, đôi mắt nhìn chằm chằm chảo dầu, đợi thấy tay gấu trong chảo đã bắt đầu hiện ra màu cháy xém nâu vàng, hắn nhanh chóng vớt tay gấu ra, sau khi quét một lớp mật ong lên tay gấu lập tức bỏ vào trong lồng hấp.

Lại quay sang nhìn túi hồ sơ trong tay Lôi Khoa, Triệu Khách lắc đầu, lấy ra một tấm thẻ ở trong ngăn tủ đưa cho Lôi Khoa.

“Ngươi cầm số tiền này đi, trong đó có khoảng 1600 ngàn, mật mã là sáu số 7, cần nữa thì cứ gọi điện thoại.”

Triệu Khách không muốn hỏi Lôi Khoa sẽ làm gì, nếu hắn ta muốn nói sẽ tự nói với mình, không muốn nói, có hỏi cũng không nói.

Nhưng mặc kệ Lôi Khoa làm gì, Triệu Khách cũng không ngăn cản hắn ta, hai người cùng nhau lớn lên trong trại trẻ mồ côi, Triệu Khách hiểu rõ tính cách của Lôi Khoa.

Nếu hắn ta muốn làm một cái cây, dù phải mạo hiểm bị sét đánh, hắn ta cũng muốn làm một gốc cây cao lớn nhất, có tôn nghiêm nhất, ngoại trừ tẩu tử, không ai có thể khiến hắn ta cúi đầu.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng mà Triệu Khách đưa tới, Lôi Khoa cũng không khách sáo, dù sao bây giờ hắn ta rất cần tiền, hơn nữa với mối quan hệ của mình và Triệu Khách, dù nói một tiếng huynh đệ ruột thịt cũng không đủ, khách sáo không phải phong cách của hắn ta, chỉ có thể khắc ghi phần tình nghĩa này ở trong lòng.

Sau khi cẩn thận quan sát thấy cảm xúc của Triệu Khách khá tốt, Lôi Khoa do dự một lúc mới nói nhỏ: “Nếu không… Ngươi đến nước Mỹ nhìn xem, gần đây… Nó không xuất hiện nhỉ.”

Nhắc đến nó, dù là Lôi Khoa cũng không nhịn được thấy căng thẳng, hắn ta tận mắt thấy sau khi Triệu Khách phát bệnh sẽ trở nên rất đáng sợ, hoàn toàn biến thành người khác, sự thay đổi này… Rất quỷ dị, không phải tinh thần phân liệt kiểu truyền thống, mà là một loại chuyển biến tính cách khác từ trên căn bản.

“Ừm… Hình như không có.”

Triệu Khách suy nghĩ, hình như trong khoảng thời gian này mình thật sự không tiếp tục phát bệnh, bao gồm cả lần này bị cuốn vào không gian khủng bố, bệnh của mình cũng không bị tái phát.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Triệu Khách, Lôi Khoa nhẹ nhàng thở dài.

Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy, không lâu sau toàn bộ phòng ăn tràn ngập một mùi thơm đặc biệt.

“Xong rồi!”

Sau khi mở lồng hấp ra nhìn kiệt tác của mình, Triệu Khách nhếch môi lấy lồng hấp ra, cẩn thận nhấc lên đặt ở trên bàn.

“Cá dê tay gấu!”

Chỉ thấy mật ong trên tay gấu đã hóa thành nước canh, xối lên lớp da xốp giòn vàng óng, Triệu Khách cầm đũa nhẹ nhàng chọc một cái.

“Rắc!”

Một tiếng vang giòn, chỉ thấy lớp da phía trên dần vỡ ra, để lộ ra miếng thịt hồng đã được hấp đến trong suốt ở bên trong.

“Ta nếm thử trước!”

Thấy thế, Lôi Khoa ngồi bên cạnh không nhịn được nuốt nước miếng, cũng không sợ nóng, cầm lấy một cái muỗng múc, thịt gấu bên dưới tách ra như là đậu hũ, bị Lôi Khoa nhét một miếng vào trong miệng.

Thịt vừa vào miệng, Lôi Khoa trợn mắt hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào.

Mềm mại thơm ngon chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là cái này rất tươi, còn thơm hơn cả cá nóc, phối hợp lại cảm giác như sữa đậu nành.

Ngậm một miếng ở trong miệng khiến người ta có cảm giác được chiều sâu.

Dù mình đã tận mắt thấy toàn bộ quá trình nấu ăn, nhưng Lôi Khoa vẫn không hiểu vì sao Triệu Khách có thể làm được đến trình độ này.

Đương nhiên, hắn ta sẽ không hỏi bí quyết trong đó, nhớ lại rất lâu trước kia mình từng thử bắt chước theo cách của Triệu Khách để nấu ăn, kết quả… Suýt nữa bị Bội Bội đánh chết, thậm chí có hàng xóm báo cảnh sát nghi ngờ mình nấu phân.

Kết quả không làm được đồ ăn còn phải ở trong khách sạn mấy ngày mới chờ được mùi thối tan hết, nghe nói mấy ngày đó, mấy nhà cùng tầng với hắn ta suýt chửi chết hắn ta.

Sau bài học sâu sắc đó, Lôi Khoa không thử bắt chước theo Triệu Khách để nấu ăn nữa, thỉnh thoảng đến ăn chực đã rất thỏa mãn rồi.

Triệu Khách nếm thử mấy miếng thấy cũng không tệ lắm, dù sao cũng là tay gấu thượng phẩm, ở trong hiện thực cũng có loại tài liệu này, nhưng mấu chốt là mình không làm được.

Theo lý trọng lượng của cái tay gấu này đủ cho bốn người ăn, nhưng Triệu Khách lăn lộn trong không gian khủng bố lâu như vậy, thật sự hơi đói bụng, ngay cả bánh bao trắng cũng ăn được.

Đương nhiên Lôi Khoa sẽ không khách sáo với Triệu Khách, như đã nói ở bên trên, loại nguyên liệu nấu ăn này quá hiếm có, dù là nhà giàu bình thường cũng khó có thể ăn được loại nguyên liệu nấu ăn này.

Còn những người bình thường, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn ảnh trên mạng, căn bản không có cơ hội tiếp xúc, huống chi nguyên liệu nấu ăn thượng phẩm cộng thêm đầu bếp đỉnh cấp, người bình thường không có cơ hội hưởng thụ món ngon thế này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo