[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 2: Nhiệm vụ giết chết Hùng Nhị (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11: Nhiệm vụ giết chết Hùng Nhị..
Lúc này Trần Tĩnh cũng đi ra ngoài, cơn gió lạnh thổi qua khiến cảm giác buồn nôn của Trần Tĩnh dịu đi rất nhiều, thấy Triệu Khách lạnh lùng ngồi trước đống lửa, bước lên vặn hỏi Triệu Khách.
Triệu Khách không nói chuyện, mà trực tiếp làm sạch sẽ tay gấu rồi đặt lên lửa nướng.
“Ta hỏi ngươi đó!”
Thấy Triệu Khách thờ ơ lạnh nhạt với mình, Trần Tĩnh lập tức nổi giận, lúc này Triệu Khách đặt tay gấu ở bên cạnh đống lửa, vỗ tro bụi không tồn tại ở trên tay.
Trần Tĩnh thấy Triệu Khách đặt tay gấu xuống, trong lòng đã không nhịn nổi chờ đợi Triệu Khách xin lỗi nàng, nhưng Triệu Khách lại giơ tay lên.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội đánh Trần Tĩnh không kịp làm gì, trên mặt đau đớn khiến đầu óc Trần Tĩnh hoàn toàn trống rỗng.
“Ngu!”
Triệu Khách nhìn chằm chằm Trần Tĩnh, lạnh lùng nói ra một chữ, trong lòng không nhịn được cảm thấy thất vọng với sự cảnh giác của vị bác sĩ tâm lý này.
Đúng vậy, là hắn lựa chọn đi cùng với bọn họ, nhưng điều này không có nghĩa bọn họ là đồng bọn, càng không có nghĩa mình phải chăm sóc bọn họ như bảo mẫu.
Ngược lại, Triệu Khách coi trọng giá trị lợi dụng ở trên người bọn họ, nếu không có giá trị hoặc biến thành gánh nặng và thứ vướng víu, vậy nàng sẽ là người tiếp theo bị ném trong bụi cây giống nữ lãnh đạo kia.
“Mệt cho ngươi còn là bác sĩ tâm lý, trước đó ngươi đã đồng ý với lời nói của Mặt Sẹo, thì phải biết đây tuyệt đối không phải khu nhà nông bình thường.”
“Ở một nơi hoang vu xung quanh không có vườn rau xanh, cũng không có chuồng heo, nàng lại nấu một nồi thịt to như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhận ra có vấn đề, đừng hỏi vì sao ta không nhắc nhở các ngươi, ngay cả bản thân cũng không để ý cái mạng nhỏ của mình, ngươi dựa vào cái gì chỉ trích người khác, ta không phải cha ngươi.”
Từ sau khi vào cửa, Triệu Khách đã nghi ngờ, một nửa là vì mình có khứu giác nhạy bén, có thể ngửi được mùi máu tươi bị che giấu.
Nhưng dù không dựa vào của mình, là một đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn gì, hương vị gì, rốt cuộc thịt trong bát là gì, Triệu Khách chỉ liếc qua là có thể phân biệt ra được.
“Ngươi!”
Đầu tiên không hiểu sao lại bị tát một cái, lại bị Triệu Khách chỉ vào mũi dạy dỗ, trong ngực Trần Tĩnh như bị một tảng đá đè nặng.
Nhưng sau khi nàng ngẩng đầu thấy trong ánh mắt Triệu Khách thể hiện rõ vẻ thất vọng, trong lòng Trần Tĩnh đột nhiên siết chặt, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, trong chốc lát cảm giác lạnh lẽo như nước đá đổ xuống đầu khiến Trần Tĩnh cảm thấy lạnh run.
“Ọe!”
Lúc này, Tề Lượng lộn nhào đi ra từ trong nhà, thấy tay gấu bị nướng đen ở trên đống lửa, phần lông đen xì bên trên đã bị đốt cháy khét tỏa ra một mùi khét lẹt gay mũi, khiến trong dạ dày Tề Lượng lại sôi trào.
Chẳng mấy chốc, mùi khét lẹt bị một mùi thơm thay thế, chỉ thấy Triệu Khách đã lấy tay gấu bị đốt đen xuống, sau khi tìm chút đồ gia vị trong nhà bếp để bôi vào, tiếp tục nướng trên lửa một lát, dầu mỡ vàng rực bắt đầu nhỏ xuống than lửa, mùi thơm nồng nàn tản ra khắp nơi.
Cho dù hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh không hề thấy thèm ăn, nhưng lúc này ngửi mùi thơm vẫn không nhịn được trông mong nhìn chằm chằm đôi tay gấu nướng trên tay Triệu Khách.
“Phù phù…”
Triệu Khách thổi cho bớt nóng rồi tách ra một miếng, khớp xương to khỏe và cả bắp thịt bị xé rách ra, cắn một cái dầu béo bắn tung tóe ra hai bên.
Có lẽ vì tay gấu quá già nên ăn hơi khô, nhưng đối với Triệu Khách đã nghèo đói lại rất ngon miệng.
“Mùi vị khá ngon, chỉ là chất thịt hơi già.”
Triệu Khách gật đầu, nếu không phải chất thịt của tay gấu này thật sự hơi già, tin tưởng hương vị sẽ ngon miệng hơn chút.
Thấy Triệu Khách ăn say sưa ngon lành, Tề Lượng và Trần Tĩnh ngồi bên cạnh chỉ có thể trơ mắt nhìn, những thứ ăn vào trước đó đã nôn ra hết, lúc này bụng lại bắt đầu nổi loạn.
Thế nhưng, thật sự để bọn họ ăn lại nuốt không trôi, chưa nói đến trước đó bọn họ đã ăn số thịt kia, cho dù không ăn chỉ nhìn toàn bộ quá trình cũng không thể chịu nổi, nếu lúc này còn có thể ăn được mới là gặp quỷ.
“Biến, thái!”
Thấy Triệu Khách nhanh chóng ăn sạch sẽ hai cái tay gấu, trong lòng Trần Tĩnh không nhịn được đánh giá tâm lý của Triệu Khách, cuối cùng đưa ra kết luận nam nhân trước mắt hoặc là một kẻ lỗ mãng hoặc là một tên biến thái, đương nhiên Trần Tĩnh nghiêng về cái sau hơn.
“Gặp quỷ, rốt cuộc phải làm sao để rời khỏi nơi này, không phải Mặt Sẹo kia đã nói chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là có thể rời đi à?”
Tề Lượng ngồi dưới đất, hai tay vò mái tóc rối bời của mình, bọn họ lăn lộn từ sáng đến tối, đến bây giờ còn chưa tìm được cái gì gọi là nhiệm vụ, đã hơi lo lắng đến phát điên rồi.
“Ta vào xem.”
Trần Tĩnh cũng không giữ được bình tĩnh nữa, đứng lên cố chịu đựng mùi thịt buồn nôn này, sải bước đi vào trong phòng, vừa đi vào phòng đã vô thức cúi đầu nhìn xác chết lão thái, Trần Tĩnh vừa nhìn đã thấy trong lòng căng thẳng.
“A!”
Nghe thấy Trần Tĩnh hét chói tai, đầu tiên Tề Lượng hơi ngạc nhiên rồi lập tức đứng dậy lao vào trong, chỉ có điều tốc độ của hắn ta chậm hơn một bước, còn chưa đứng lên Triệu Khách đã xông vào trong phòng trước một bước.
Chương 12: Giết nhầm..
Triệu Khách cầm con dao gọt trái cây sáng như bạc ở trong tay, sau khi lao vào phòng đã thấy Trần Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, chỉ về phía lão thái đã biến thành xác chết ở trên mặt đất.
“Ta vừa đi vào, đã… Đã thấy hàng chữ máu trên mặt đất.”
Nhìn theo hướng Trần Tĩnh đang chỉ, sắc mặt Triệu Khách cứng đờ, không biết trước xác chết lão thái đã có thêm một hàng chữ bằng máu từ khi nào.
[Nhiệm vụ: Giết chết Hùng Nhị!]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Hùng Nhị giống với mẫu thân hắn, nhưng Hùng Nhị đang độ trung niên cường tráng hơn mẫu thân hắn, giết chết hắn, hoặc là… Bị hắn giết chết.]
Không biết hàng chữ này xuất hiện từ khi nào, nhưng có thể chắc chắn đây là nhiệm vụ mà bọn họ muốn tìm.
“Hùng Nhị? Ai là Hùng Nhị?”
Lúc này Tề Lượng đi đến, sau khi thấy hàng chữ máu trên mặt đất không nhịn được nghi ngờ nói.
“Là con của nàng, ngươi quên rồi à, trước đó nàng nói nàng có nhi tử, tám chín phần mười nhiệm vụ này là con của nàng.” Triệu Khách nhắc nhở.
“Nhưng… Lại phải giết người?”
Vừa nghe thấy lại phải giết người, vẻ mặt Trần Tĩnh và Tề Lượng hơi mất tự nhiên, ngày thường để bọn họ giết mèo chó còn không dám, chứ đừng nói đến giết người. Trước đó Tề Lượng cũng bị ép đến nóng nảy mới cầm băng ghế đập lão thái, bây giờ thật sự để bọn họ giết người, khỏi phải nói trong lòng bọn họ khó chịu đến mức nào.
“Bọn họ không phải người! Ngươi từng thấy người có thể biến thành gấu chưa? Yêu quái còn tạm được.”
Tuy lão thái khác xa với loại yêu quái có thể hô mưa gọi gió trong ấn tượng của mình, nhưng có thể chắc chắn đây không phải người.
Ngay lập tức, Triệu Khách chỉ vào Lý Hồng Binh trong vạc muối dưa, nói: “Nếu các ngươi không muốn làm bạn cùng hắn, tốt nhất đừng ảo tưởng nữa.”
“Chúng ta hiểu đạo lý này, nhưng chúng ta phải làm thế nào? Đừng quên vừa rồi lão thái này suýt nữa lấy mạng chúng ta, nếu là con của nàng, chỉ dựa vào ba người chúng ta? Có thể giết chết hắn?”
Tề Lượng hơi lo lắng nói, trước đó mình ác độc như vậy còn đập vỡ cả cái ghế, cũng chỉ khiến lão thái hơi lảo đảo, nếu thật sự là con nàng đến, có lẽ ba người bọn họ còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Triệu Khách nhìn ấm trà to ở trên mặt bàn, đi lên trước cầm bình trà cẩn thận ngửi một cái, lại nhìn thi thể lão thái dưới đất, ánh mắt sáng lên nói: “Vậy đánh cược một lần.”
“Cược?”
Tề Lượng đi lên trước, vẻ mặt khó hiểu muốn Triệu Khách nói rõ ràng hơn, đưa tay vỗ vai Triệu Khách nói: “Ngươi nói rõ ràng đi, làm thế nào… A!”
Còn chưa nói hết câu, Tề Lượng trợn mắt thấy con dao gọt trái cây sáng như bạc trên tay Triệu Khách đã đâm vào đùi mình.
“Ục ục…”
Trên bếp lò có một cái nồi lớn đang bốc hơi nóng, chỉ thấy từng miếng thịt lăn lộn trong nước canh, không ngừng lên xuống chập trùng, nước canh trong nồi hiện ra màu trắng đục như ninh thịt cừu.
Một mùi thơm khác thường tràn ngập trong không khí, cạnh nồi còn đặt một cái bát, bên trong có nguyên liệu đã được pha chế và hành thái, chỉ chờ pha chút nước canh vào bên trong, chỉ nghĩ đến hương vị đó thôi cũng khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng dù là Trần Tĩnh hay Tề Lượng, thậm chí cả Triệu Khách đều không hề thấy thèm ăn, Tề Lượng và Trần Tĩnh bị buộc dây thừng ngồi dưới đất, trong miệng còn nhét vải không thể phát ra tiếng nào.
Trên đùi Tề Lượng có một vết thương lộ cả xương, hắn ta ngồi đó, trên trán ứa ra từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Triệu Khách đang nằm rạp trên mặt đất, hai tay bị dây thừng buộc chặt ở sau lưng, phần lưng máu me đầm đìa, vừa nhìn đã thấy một khoảng máu thịt be bét, máu đã thấm ướt áo sơ mi trên người.
“Ô ô…” Trần Tĩnh dùng chân đá Triệu Khách, đôi mắt to nhìn về phía Triệu Khách như đang hỏi thăm rốt cuộc phải chờ đến khi nào.
Ngay sau đó nàng lại nhìn vết thương trên đùi Tề Lượng, tuy Triệu Khách đảm bảo miệng vết thương của hắn ta không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng nhìn dáng vẻ máu me đầm đìa vẫn khiến Trần Tĩnh không nhịn được thầm lau mồ hôi cho Tề Lượng.
Triệu Khách hiểu ý Trần Tĩnh, hắn lắc đầu nhắm mắt lại, hắn là người ra tay nên hiểu rõ nhất, thậm chí không cần phải nhìn, chỉ dựa vào cảm giác khi lưỡi đao đâm vào máu thịt đã biết vết thương như thế nào, đã tránh được vị trí quan trọng và xương cốt, loại vết thương này chỉ cần quay về chữa trị một chút là được, căn bản không cần quan tâm.
“Ầm!”
Lúc này Triệu Khách mở mắt ra, nói nhỏ: “Đến rồi!”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, mỗi một bước đều rất nặng nề cứ như buộc đá ở bàn chân.
“Ong…”
Cửa phòng mở ra, vì vấn đề tầm nhìn nên Triệu Khách chỉ có thể nhìn thấy một chân trước bước vào, đây là một đôi chân trần, lòng bàn chân còn dính một lớp nước bùn đỏ hồng, chỉ bước đi mà Triệu Khách đã có thể ngửi được mùi máu tươi tanh nồng.
Đồng thời ánh mắt nhanh chóng lướt qua mu bàn chân đối phương, khớp bàn chân đó rất to khỏe, thoạt nhìn ít nhất 47 thước, lớn hơn chân người trưởng thành bình thường rất nhiều.
“Ô ô ô…”
Lúc này, không biết rốt cuộc hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh đã thấy cái gì, chỉ thấy sắc mặt hai người thay đổi, Tề Lượng trợn to mắt, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Chương 13: Giết nhầm (2)..
Bàn chân lớn trước mắt bước về phía Triệu Khách, chỉ nghe “cạch” một tiếng, không biết thứ gì bị ném mạnh lên bàn.
Triệu Khách nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy, không lâu sau đã cảm thấy trên đầu lạnh lẽo như có thứ gì đó đang chảy từ trên xuống, nhỏ vào cổ mình, cảm giác sền sệt khiến người ta phải khó chịu còn kèm theo mùi máu tươi tanh nồng.
Triệu Khách nghiêng cổ nhìn lên thấy hai cái tay đứt lìa bị ném lên bàn, máu tươi đang không ngừng nhỏ xuống từ vết đứt lìa.
“Là nàng!”
Trong lòng Triệu Khách giật mình, vừa nhìn đã biết cái tay này là của nữ nhân, cái tay gãy này không phải của ai khác mà là nữ lãnh đạo bị mình ném trong bụi cây, Triệu Khách nhớ kỹ nàng cố ý sơn móng tay thành màu hồng phấn, còn đính đá nữa, chắc chắn không sai.
Lại nhìn lên nữa, bên cạnh còn có một cái tay gãy, nhưng nhìn xương cánh tay này rất thô không giống bàn tay của nữ lãnh đạo, ngược lại càng giống tay nam nhân.
Lúc này, đại hán híp mắt đánh giá ba người Triệu Khách nằm dưới mặt đất, trên khuôn mặt thô kệch hiện ra vẻ hoang mang và phiền chán. Sau khi đôi mắt tam giác kia cẩn thận đánh giá ba người Triệu Khách một lượt, nghi ngờ ném cái rìu ở bên hông lên bàn, lập tức nhìn về phía chiếc nồi sắt lớn kia.
Hắn ta liếc mắt qua, khi thấy nước canh trong chiếc nồi lớn trên bếp lò đã bốc lên mùi thơm dày đặc, hắn ta còn chưa vào cửa đã bị hương thơm này hấp dẫn rồi.
Đại hán sải bước đi đến trước nồi, sau khi nhìn chén gia vị bên cạnh nồi, không nhịn được nhíu mày.
Hắn ta cầm muôi múc thịt ra khỏi nồi, cuối cùng đổ thêm một muôi nước canh, miếng thịt đỏ trắng đan xen chìm nổi trong nước canh có hành thái khiến đại hán không nhịn được nuốt nước bọt, vội vàng ôm bát bắt đầu ăn nhồm nhoàm.
“Xẹt xẹt…”
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có tiếng động khi đại hán ăn uống, ba người trên mặt đất không nhìn thấy tình cảnh trên bàn nhưng nghe tiếng động cũng biết, hình như lúc này đại hán đang rất vui vẻ ăn canh thịt do Triệu Khách vội vàng chế biến.
Một chén canh thịt vào bụng dường như chưa đã ghiền, đại hán đứng lên chuẩn bị múc một bát nước.
Thấy thế, Tề Lượng ở bên cạnh không nhịn được lặng lẽ đá chân Triệu Khách, không ngừng nháy mắt với Triệu Khách, ra hiệu vì sao còn chưa có tác dụng?
Triệu Khách lắc đầu, ý bảo Tề Lượng đừng vội.
Tuy không biết lão thái cho thuốc gì vào nước trong bình nhưng lúc ngửi được mùi thuốc này, bản thân cũng cảm thấy hơi choáng váng, Triệu Khách suy đoán dược hiệu của loại thuốc này rất lớn.
Trước đó chắc chắn Lý Hồng Binh đã uống nước bị lão thái bỏ thuốc, ngất xỉu rồi mới bị lão thái làm thịt trong tình huống không hề đề phòng.
Hắn lại đổ nguyên cả một bình vào nồi, chắc chắn tác dụng không hề nhỏ.
“Ầm!”
Ngay lúc Triệu Khách đang nghi ngờ vì sao đại hán chưa ngã, cái bát trên tay đại hán nghiêng đi rơi mạnh xuống, thân thể lảo đảo nghiêng ngả đi về phía trước hai bước, lập tức rầm một tiếng ngã xuống đất.
“Xong rồi!”
Ba người Triệu Khách thấy thế trong lòng vui vẻ, chỉ thấy hai người Trần Tĩnh và Tề Lượng hơi giãy giụa nhanh chóng tránh khỏi dây gai trên người, dây gai trên người bọn họ đều chỉ trói lỏng, chỉ cần giãy giụa một chút là có thể thoát được.
Triệu Khách cũng bò lên từ dưới đất, thuận tay cầm con dao gọt trái cây đi đến bên cạnh đại hán trung niên, chỉ thấy đại hán nằm trên mặt đất ngáy o o ngủ rất ngon, phải nói rằng thuốc của lão thái rất mạnh, xem ra Lý Hồng Binh có chết cũng không quá oan uổng.
“Đơn giản như vậy!”
Tề Lượng hơi không dám tin, dựa theo suy đoán trước đó của bọn họ, rất có thể Hùng Nhị này là con gấu đen đã đuổi giết bọn họ trước đó, không ngờ chỉ dùng chút thủ đoạn đơn giản như vậy đã có thể thành công.
Vừa nghĩ đến đó, Tề Lượng không nhịn được hơi khó chịu nói: “Đệt, sớm biết dễ dàng như vậy, cần gì phải đâm ta.” Tề Lượng càng nghĩ càng thấy không đáng.
Đối mặt với sự chỉ trích của Tề Lượng, Triệu Khách không giải thích kỹ càng nhưng Trần Tĩnh đứng bên cạnh lại hiểu rất rõ, mỗi một bước từ khi đối phương bắt đầu đi vào phòng đã bước vào cạm bẫy do Triệu Khách thiết kế tỉ mỉ.
Con mồi bị thương còn bị trói ở trước mặt mình, trong nồi lớn tràn ngập mùi hương, canh thịt sôi trào, bao gồm cả nguyên liệu đã được pha sẵn trong chén, tất cả đều tràn đầy sự ám chỉ như đang đợi chủ nhân quay về.
Một chủ nhân nghèo đói quay về, thấy thế này trên mặt tâm lý sẽ bình tĩnh lại, rất nhiều người đều lựa chọn ăn no nê rồi lại xử lý con mồi trước mắt, đương nhiên Triệu Khách dám làm như vậy cũng vì một nguyên nhân.
Tươi mới! Nơi này còn phải dựa vào một ngọn đèn dầu để chiếu sáng, đèn điện không có khỏi phải nhắc đến tủ lạnh, vì vậy việc giữ tươi là một vấn đề rất nghiêm trọng, đã thế còn chưa ăn hết đồ ăn trong nồi. Triệu Khách kết luận, trong tiềm thức bọn họ sẽ lựa chọn giữ mạng con mồi, dù sao cũng không chạy được, không bằng giữ lại chờ đến lúc cần ăn lại giết.
Chương 14: Giết nhầm (3)..
Đương nhiên cũng có mạo hiểm, chẳng may gặp phải một tên tâm lý biến thái không có ý định ăn trước mà xử lý bọn họ trước, vậy Triệu Khách chỉ có thể tự nhận không may, căn cứ vào nguyên tắc đạo hữu không chết bần đạo chết, quyết đoán đứng lên chạy trốn giữ mạng.
Đây là lý do vì sao hắn đâm vào đùi Tề Lượng, chứ không phải dứt khoát một dao đâm chết hắn ta.
Nhìn đại hán ngã trên mặt đất, trong lòng Tề Lượng và Trần Tĩnh đứng bên cạnh đều không nhịn được cảm thấy may mắn, thể trạng của đại hán này cường tráng như một con trâu, còn cao hơn Tề Lượng nửa cái đầu.
Cánh tay sắp to hơn cả bắp đùi Trần Tĩnh, nếu thật sự ra tay, chưa nói đến việc biến thành gấu, dù không biến thì ba người bọn họ cũng không đủ để nhét kẽ răng của đối phương.
Triệu Khách giơ con dao gọt trái cây lên, lạnh lùng đi đến trước mặt đại hán, lưỡi dao nhắm thẳng cổ họng đại hán nhanh chóng cắt một vòng!
“Phốc…”
Xoẹt một cái, máu tươi chảy ra theo cổ họng, thân thể đại hán run lên như khôi phục chút ý thức, đôi mắt mở ra thấy ba người Triệu Khách, ánh mắt phức tạp như muốn nói điều gì đó nhưng chẳng mấy chốc chút tia sáng này đã vụt tắt.
“Yes! Nhiệm vụ hoàn thành! Bây giờ chúng ta có thể quay về.”
Không biết vì sao thấy tình cảnh cổ họng đại hán phun ra máu tươi tung tóe, Trần Tĩnh không hề cảm thấy tàn nhẫn như lúc trước, ngược lại cảm thấy thoải mái, thậm chí là giải thoát.
Không chỉ nàng, thậm chí trong lòng Tề Lượng đứng ngay bên cạnh cũng không nhịn được bình tĩnh lại, chỉ trong thời gian một ngày một đêm đã mang đến cho bọn họ một cảm giác như trải qua một cơn ác mộng gọi mãi không tỉnh, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.
“Không đúng!”
Chỉ là trong lòng bọn họ vừa mới thả lỏng đôi chút, còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, một tiếng quát lạnh lùng đã cắt ngang suy nghĩ của bọn họ.
Tề Lượng ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Khách, trong lòng lập tức dao động, chỉ thấy Triệu Khách nhìn chằm chằm vào xác chết đại hán, khuôn mặt hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ.
“Sao thế??”
“Hắn… Không phải Hùng Nhị!”
Triệu Khách chỉ xác chết trên mặt đất, tiếp tục nói: “Nếu hắn là Hùng Nhị, vậy bây giờ xác chết nên biến thành gấu đen giống lão thái mới đúng, hơn nữa chúng ta cũng không nhận được bất kỳ thông báo hoàn thành nhiệm vụ nào.”
Trần Tĩnh và Tề Lượng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn xác chết trên mặt đất, lập tức cả người không nhịn được mà rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bò lên theo cột sống của bọn họ, lạnh từ đầu đến chân.
“Đáng chết, sao hắn không phải Hùng Nhị! Không phải lần này lại tốn sức rồi à?”
Tề Lượng không thể chấp nhận được sự thật này, bọn họ tốn nhiều sức lực như vậy, không ngờ người chết không phải Hùng Nhị, vậy Hùng Nhị thật sự đang ở đâu?
Triệu Khách ngồi xổm xuống lục lọi trên xác đại hán, móc ra một tấm bản đồ nhăn nhúm trong ngực đại hán, dựa vào ngọn đèn cẩn thận nhìn kỹ, bản đồ được vẽ bằng tay, rõ ràng đang vẽ lại khu vực này, trên các ngõ ngách ở khắp mọi nơi được vẽ một vòng tròn bằng bút đỏ.
Tiếp tục tìm kiếm lại tìm ra một con dao găm, cùng một ít lương khô và một cái bình nhỏ.
Sau khi mở bình ra, một mùi hương rất đặc biệt tỏa ra từ trong bình, cẩn thận nhìn lại là một ít bột phấn có màu sắc rất đặc biệt.
Triệu Khách nhẹ nhàng đặt dưới chóp mũi ngửi mấy lần, mùi hương rất giống loại phấn hoa nào đó, không gay mũi nhưng cũng không dễ ngửi, ngoại trừ cái đó ra cũng không tìm có cảm giác giác khác biệt gì.
“Tìm ra cái gì rồi hả?”
Trần Tĩnh đi lên trước muốn xem Triệu Khách tìm được cái gì, Triệu Khách rất thẳng thắn đặt hết đồ vật lên bàn, nói: “Chỉ có mấy thứ này.”
Lúc đang nói chuyện, Triệu Khách đưa con dao gọt trái cây của mình cho Trần Tĩnh, bản thân đổi sang con dao găm đen nặng này.
Ngón tay vuốt ve lưỡi dao găm, lưỡi dao đen nhánh phản chiếu ra một tia sáng lạnh lẽo kỳ dị dưới ánh đèn, trên sống đao có một rãnh kín, bên trong lộ ra tia sáng đỏ yêu dị.
“Dài hai thước, rộng ba ngón tay, trọng lượng tám lạng ba tiền, dao tốt!”
Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay sẽ biết có hay không, tiếp xúc với lưỡi dao lâu ngày, Triệu Khách đã rất quen thuộc với lưỡi dao, toàn thân con dao găm trước mặt đen xì, thoạt nhìn không đáng chú ý những chắc chắn là một thanh vũ khí sắc bén dùng để giết người.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Khách thấy không hài lòng là hình như chủ nhân của con dao này không thích lau chùi nó, máu đã hoàn toàn đông kết ở trong cái rãnh khiến con dao găm này có mùi máu tươi gay mũi, chỉ cần người khá thính sẽ ngửi được ngay.
“Đúng là phá hỏng thứ tốt.” Nhìn xác chết ngã trên mặt đất, Triệu Khách bĩu môi, trong lòng thầm cảm thấy tiếc nuối cho con dao găm này.
“Làm sao bây giờ?”
Tề Lượng nhìn xác chết đại hán trên mặt đất, không nhịn được buồn bực lẩm bẩm: “Cái tên này không phải Hùng Nhị, vì sao không thả chúng ta ra trước, hơn nữa hai đôi tay đứt lìa trên mặt bàn là có chuyện gì? Thật…”
Tề Lượng nói được một nửa vô thức ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ phía sau, giọng nói khựng lại, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ có một đôi mắt đỏ hồng đang lạnh băng nhìn hắn ta chằm chằm!
Chương 15: Cạm bẫy..
“Hít…”
Đôi mắt lạnh bằng của con thú nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tề Lượng, thân thể Tề Lượng cứng đờ, nhếch môi hít vào một ngụm khí lạnh, lông tơ cả người đều dựng đứng theo bản năng, một luồng ý lạnh tràn ra.
Tề Lượng run rẩy, há hốc mồm, kêu cả nửa ngày mới phát hiện mình không kêu ra một câu nào, hít một hơi thật mạnh rồi lớn tiếng hét lên: “Gấu!!”
“Gào!”
Triệu Khách còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gấu rống và tiếng vỡ tan, vô thức nhào về phía bên cạnh.
“Ầm!”
Tro bụi, gạch ngói như viên pháo nổ tung đập vào người Triệu Khách, khiến cả người Triệu Khách đau rát, Triệu Khách vừa quay lại nhìn lập tức thấy lạnh lẽo.
“Tường… Sập!”
Vốn căn nhà đất này đã lâu năm trên đầu tường có rất nhiều vết rách, trước khi đi vào Triệu Khách đã nghĩ tới điều này, không ngờ đổ thật.
“Gào!!”
Tiếng gào thét trầm thấp khiến ba người trong phòng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy một hình dáng mơ hồ dần trở nên rõ ràng trong tro bụi.
Trước đó trong rừng cây toàn là sương mù, bọn họ không thể nhìn rõ dáng vẻ của gấu đen, bây giờ nương theo ánh sáng ngọn đèn, con thú trước mắt lông bờm đen nhánh, móng vuốt cứng rắn, chỉ cơ thể khổng lồ kia cũng khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực nặng nề.
Không nghi ngờ gì, con thú này mới đúng là Hùng Nhị, đứng trước mặt quái vật khổng lồ này, ngay cả việc hít sâu thôi cũng có vẻ xa xỉ.
Đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn chằm chằm ba người trong phòng, khiến người ta cảm thấy cả người run rẩy.
Lúc này, ánh mắt Hùng Nhị đột nhiên chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh đang trốn ở góc tường.
“Cứu… Cứu… Cứu ta!”
Sắc mặt Trần Tĩnh trắng bệch, bắp thịt cả người cũng cứng đờ, một tay nắm chặt con dao gọt trái cây mà Triệu Khách đưa cho nàng, không nhịn được co rụt cơ thể vào trong góc tường.
Ánh mắt Hùng Nhị nhìn về phía con dao gọt trái cây trong tay Trần Tĩnh, lỗ mũi to khỏe vểnh lên, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc trên con dao gọt trái cây này, đôi mắt Hùng Nhị lập tức siết chặt, con mắt nhìn chằm chằm Trần Tĩnh chậm rãi để lộ ra răng nanh bén nhọn, sự tức giận và sát ý đã đến cực hạn tràn ra theo một tiếng gầm nhẹ.
“Gào!”
Trần Tĩnh chỉ thấy trước mặt tối đen, một cái tay gấu đen xì nhanh chóng phóng đại.
“Tránh ra!”
Tề Lượng đưa tay muốn đẩy ra nhưng chân hắn ta không tiện, thân thể vừa cử động đã thấy trước mặt đột nhiên đỏ lên, trên mặt như bị dội một chậu nước nóng, một mùi máu tươi đậm đặc dội thẳng vào mặt, đưa tay sờ soạng lên mặt lại thấy toàn máu tươi.
Lúc lại nhìn Trần Tĩnh, chỉ thấy thân thể Trần Tĩnh còn đứng đó, nhưng nửa đầu đã biến mất.
“ĐM.”
Tề Lượng thở phì phò nắm cái rìu trên bàn, nhắm thẳng vào đầu Hùng Nhị chém qua, nhưng hắn ta vung chân trước lên đập qua, Tề Lượng cầm theo cái rìu trực tiếp bị hất ra ngoài.
“Bịch…”
Đôi mắt Tề Lượng tối sầm lại, cả người suýt ngã đến mơ hồ, chỉ hơi động đậy đã cảm thấy xương cốt cả người đều muốn tan ra.
Cũng may thể chất của hắn ta tốt, nếu đổi thành người khác đã sớm ngã đến ngất rồi, hắn ta lắc đầu giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lúc này trước mặt Tề Lượng đột nhiên tối sầm lại.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy thân thể to lớn của Hùng Nhị đã đứng lên như người, đầu sắp chạm vào xà ngang, trong đôi mắt đỏ như máu hiện ra ánh sáng dữ tợn, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
“Này! Hùng Nhị.”
Nghe thấy có người gọi mình, Hùng Nhị vô thức ngẩng đầu, đôi mắt thú siết chặt, chỉ thấy không biết Triệu Khách đã cầm một cái đầu gấu ở trên tay từ lúc nào, vung tay ném đi, cái đầu gấu bị ném vào trong chiếc nồi lớn bị sôi trào.
“Gào!”
Hùng Nhị thấy thế ánh mắt lập tức thay đổi, không tiếp tục để ý Tề Lượng nữa, xoay người nhào về phía bếp lò.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy đi!”
Chỉ trong một chớp mắt đó, Triệu Khách đưa tay kéo cánh tay Tề Lượng, một tay khác cầm cái rìu dưới đất, lôi kéo hắn ta chạy ra ngoài.
Chân Tề Lượng không tiện, Triệu Khách đỡ lấy một bên cánh tay của hắn ta, sau khi hai người chạy ra khỏi cửa phòng đã chạy thẳng về phía đông.
Lúc này trời đã dần sáng, hai người chưa chạy bao xa đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng rít gào nặng nề của Hùng Nhị.
“Gào!!”
Cho dù hai người nghe không hiểu nhưng cũng có thể cảm nhận được luồng sát ý hàm chứa trong tiếng gào này dày đặc đến mức nào, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập lao nhanh và tiếng gào thét vang lên.
Thậm chí Triệu Khách còn nghe được tiếng bẻ gãy khi một vài gốc cây bị đụng ngã, hiển nhiên sau khi tên kia thấy xác gấu bị chặt rời trong nồi đã hoàn toàn nổi điên.
“Huynh đệ, ta không đi được nữa! Đưa rìu cho ta, ngươi chạy đi.”
Trên trán Tề Lượng rịn ra đầy mồ hôi, hắn ta nhận ra còn tiếp tục chạy đi như thế, hai người đều phải chết.
Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhìn sang Tề Lượng một lát, sau khi xác định Tề Lượng thật lòng nói ra lời này, ánh mắt Triệu Khách nhìn Tề Lượng dần trở nên phức tạp.
Sở dĩ mình lôi kéo Tề Lượng bỏ chạy là vì muốn hắn ta sẽ làm lá chắn bằng thịt cho mình vào thời khắc quan trọng, tranh thủ thời gian chạy trối chết.
Chương 16: Cạm bẫy (2)..
Nhưng bây giờ… Trong lòng Triệu Khách hơi dao động, lòng người vốn đã phức tạp, có lẽ có người tốt bụng nhưng có bao nhiêu người có thể giữ nguyên bản tính như thế? Ít nhất lúc đối mặt với sự sống chết, bản tính giấu sâu trong lòng sẽ bộc lộ hết ra ngoài.
Cũng như hành động đẩy Trần Tĩnh xuống sườn dốc của nữ lãnh đạo trước đó, nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt kiên định chịu chết của Tề Lượng, Triệu Khách không nhịn được thật sự hơi nghi ngờ.
“Đừng đứng ỳ ra đó, đi thôi!”
Thấy Triệu Khách không có phản ứng, Tề Lượng nghiến răng túm lấy cái rìu trên tay Triệu Khách, đẩy Triệu Khách ra nói: “Nhanh đi đi, trước đó ngươi kéo ta một cái, coi như lần này trả lại cho ngươi.”
Triệu Khách cau mày nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Tề Lượng, hắn lại thay đổi suy nghĩ.
“Số điện thoại của ngươi là bao nhiêu.”
“Cái gì?” Tề Lượng ngạc nhiên.
“Số điện thoại của ngươi là bao nhiêu!”
“Ta…”
Tề Lượng còn chưa nói hết câu đã nghe thấy rừng cây sau lưng phát ra tiếng lắc lư, Triệu Khách thấy thế không đợi Tề Lượng mở miệng, tiến lên một phát bắt được cánh tay Tề Lượng cõng hắn ta lên vai.
“Buông ra, ngươi làm vậy, hai ta đều không thể trốn thoát.”
Thấy thế, vẻ mặt Tề Lượng thay đổi muốn tránh khỏi lưng Triệu Khách, nhưng tay Triệu Khách như một cái kìm sắt, mặc kệ Tề Lượng vùng vẫy thế nào đều không thể tránh khỏi.
“Câm miệng.”
Triệu Khách cõng Tề Lượng, hai người mò mẫm đi về hướng đông, tuy mặt trời vẫn chưa mọc nhưng ít ra không tối như bưng không thể nhìn rõ đường giống trước đó.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng chân, sau khi ánh mắt đánh giá xung quanh hơi vểnh mũi lên, sau khi ngửi được mùi hương rất nhạt trong không khí, Triệu Khách hơi cau mày, vểnh mũi cẩn thận ngửi.
Trong không khí ướt lạnh, ngoại trừ hương thơm nhàn nhạt này còn xen lẫn một mùi máu tay rất nồng, ánh mắt nhìn lướt qua, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên thấy trên bụi cỏ bên cạnh bị rải lên một vòng bột phấn màu trắng, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ không chú ý đến.
Thả Tề Lượng đang nằm trên lưng xuống, Triệu Khách ngồi xổm xuống sờ soạng phía dưới bụi cỏ, sau khi ngón tay đẩy bụi cỏ ra, trong lòng Triệu Khách giật mình, không nhịn được nhếch khóe môi, hắn biết mình đã đoán đúng.
“Ồ, hình như tên kia không đuổi theo?”
Tề Lượng ngồi bên cạnh cẩn thận nghe ngóng tiếng động xung quanh, từng tiếng gầm gừ và tiếng bước chân nặng nề đã biến mất.
Thấy thế, trong lòng Tề Lượng chấn động, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra vẻ vui mừng: “Không đuổi theo?”
Sau khi nghe Tề Lượng nói vậy, trong lòng Triệu Khách cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, hai người bọn họ chạy không nhanh, trên người còn có mùi hương, với một con gấu đen có khứu giác thính như báo săn mà nói, dù hai người chạy đến đâu cùng đừng mong thoát khỏi sự đuổi giết của Hùng Nhị.
Nhưng bây giờ lại không nghe thấy tiếng Hùng Nhị đuổi theo, nhìn rừng cây xung quanh, Triệu Khách thầm nghĩ: “Thật sự không đuổi theo?” Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Triệu Khách lập tức bị hắn bỏ qua.
Tuy thị lực của gấu đen không tốt, nhưng có khả năng khứu giác của nó rất nhạy bén còn hơn cả báo săn, Triệu Khách vểnh mũi lên ngửi, một mùi hôi thối rất quen thuộc khiến cơ thể Triệu Khách cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trong bụi cây có một đôi mắt đỏ hồng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Gào!”
Da mặt Triệu Khách lập tức cứng đờ, vô thức nhảy ra sau một cái, một móng vuốt sắc bén thò ra từ trong bụi cây trước mặt kèm theo một mùi máu tươi đậm đặc. Trong chốc lát, thậm chí Triệu Khách thấy trên móng vuốt sắc bén kia còn dính một ít thịt băm màu đỏ sậm.
Chỉ nghe bên tai “xoẹt” một tiếng, Triệu Khách lộn trên mặt đất một vòng, lúc cúi đầu nhìn đã thấy quần áo của mình bị xé thành từng dải, trên người nóng bỏng, bốn vết cào bắt đầu chảy máu.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lạnh lẽo, nếu chậm thêm một bước nữa, có lẽ lần này đã mở lồng ngực của mình ra rồi.
Lại nhìn lên, chỉ thấy Hùng Nhị đi ra từ trong một bụi cây, lông bờm đen bóng, con ngươi đỏ hồng nhìn chằm chằm mình, điều quỷ dị nhất là trên khuôn mặt gấu kia lại nở một nụ cười nhân tính hóa.
“Đệt lão gia ngươi! Ngươi âm hồn bất tán.”
Tề Lượng giơ rìu lên đặt ngang ở trước mặt Triệu Khách, đối xử vô cùng nghiêm túc, đồng thời khẽ thúc giục Triệu Khách: “Ta chặn lại hắn, ngươi nhanh lên, có thể chạy thì chạy, chạy một người được một người.”
“Ngươi cảm thấy ta có thể chạy thắng tên này sao?”
Triệu Khách dùng một tay che ngực bò dậy từ dưới đất, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra nụ cười khổ.
“Vậy cũng tốt hơn chờ chết! Không phải ngươi nói cứ tin tưởng ngươi sao? Đây là kết quả khi lão tử tin tưởng ngươi sao!”
Tề Lượng quay đầu hung hăng lườm Triệu Khách, ra hiệu hắn nhanh đi đi.
Nghe thấy tiếng quát của Tề Lượng, ánh mắt Triệu Khách dần trở nên nặng nề, chuôi dao găm đen nặng nề bị Triệu Khách cầm ngược trong lòng bàn tay, ngoài cười nhưng trong không cười lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự là kẻ ba phải.”
“Ngươi!”
Chính mình tốt bụng lại bị Triệu Khách nói thành kẻ ba phải, Tề Lượng nghẹn một hơi ở ngực, tức giận đến mức nói không ra lời, khuôn mặt đỏ bừng.
Chương 17: Ta đổi ý..
Không quan tâm đến Tề Lượng ngồi bên cạnh thở hổn hển, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Hùng Nhị, hơi cong hai chân lên, cười lạnh nói: “Thế nào, mùi vị thịt mẫu thân ngươi không tệ nhỉ, chỉ là thịt hơi khô, nếu không…”
“Gào!!”
Triệu Khách còn chưa nói hết câu, chỉ thấy đôi mắt Hùng Nhị đỏ lên, há miệng nhào về phía hai người Triệu Khách và Tề Lượng, thân thể cao lớn đen nhánh cho người ta cảm giác áp lực chèn ép, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Sắc mặt Tề Lượng trắng bệch, bắp thịt cả người lập tức cứng đờ, nín thở nhìn thân thế đang dốc hết sức nhào tới ở trước mặt, cảm giác lạnh lẽo như một con rắn độc bò lên theo xương sống hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy da đầu muốn nổ tung.
“Xong đời!” Đây là suy nghĩ sau cùng ở trong đầu Tề Lượng.
“Tránh ra!”
Lúc này, bên tai Tề Lượng vang lên tiếng quát của Triệu Khách, không chờ hắn ta hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Triệu Khách đá một cái vào trên lưng hắn ta, đạp bay Tề Lượng ra ngoài, đồng thời mượn lực nhảy lên, một phát té nhào sang bên cạnh.
“Ầm! A ô…”
Theo từng tiếng hét thảm thiết cùng với tiếng ầm ầm, chỉ thấy sau lưng hai người Triệu Khách xuất hiện một cái hố lớn đường kính khoảng ba mét.
Triệu Khách đứng lên đi đến trước hố lớn nhìn xuống, chỉ thấy trong hố chôn từng thân cây, thân trúc vót nhọn, Hùng Nhị ngã vào trong đó, thân thể lập tức bị đâm thành ong vò vẽ.
Thế nhưng điều khiến Triệu Khách thấy bất ngờ không phải Hùng Nhị, mà là hai người ở dưới hố.
Triệu Khách quay đầu nhìn Tề Lượng bên cạnh, phát hiện Tề Lượng lại ngất xỉu, vừa nãy hình như mình đạp một phát này hơi mạnh, khiến Tề Lượng không kịp phản ứng đập đầu vào cây.
Thấy lồng ngực hắn ta vẫn đang chập trùng vững vàng, Triệu Khách không nhịn được thở phào một hơi, biết ít nhất Tề Lượng còn sống.
“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, mời trở lại không gian hiện thực, đồng thời nhận lấy phần thưởng trong nhiệm vụ lần này.”
“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có thể lựa chọn ở lại không gian khủng bố này mười ngày, có thể quay về hiện thực bất cứ lúc nào.”
Lúc này bên tai Triệu Khách vang lên giọng nói lạnh băng, giọng nói này như có người đang nói chuyện với hắn nhưng Triệu Khách phát hiện nơi giọng nói này phát ra, thật ra không phải bên tai mà ở trong não hải.
Vì xác thực suy nghĩ này, Triệu Khách nhanh chóng che tai mình, quả nhiên giọng nói vẫn tiếp tục.
“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ thực tập, sau khi trở về hiện thực hãy mở kiện hàng ra, thu hoạch được con dấu người đưa thư chính thức và sách sưu tập tem.”
Sau khi một loạt tiếng nhắc nhở kết thúc, ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm hai người ở đáy hố trước mặt, trong hai người một già một trẻ, một người trong số đó là nữ lãnh đạo bị Triệu Khách bất ngờ giết chết.
Chỉ thấy thân thể nàng co ro nằm sấp ở phía dưới góc hố, nàng chưa chết nhưng nhìn dáng vẻ cũng cách cái chết không xa, bởi vì cánh tay trái của nàng bị chém xuống, vết thương chỉ được băng bó đơn giản, cho dù chữa khỏi cũng tàn phế cả đời.
Nữ lãnh đạo ngơ ngác nhìn xác gấu đã bị đâm xuyên đầu ở trước mặt, lúc há hốc mồm muốn kêu gì đó mới nhận ra bản thân không còn đầu lưỡi.
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đến khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh mép hố, nữ lãnh đạo trợn to mắt, một luồng khí lạnh không nhịn được từ da đầu lan xuống cả người, vô thức rùng mình một cái.
“A a a!”
Sau khi thấy Triệu Khách liên tục phát ra tiếng kêu quái dị, bóng dáng nữ lãnh đạo lại dần biến mất trước mặt Triệu Khách, chờ Triệu Khách phát hiện điểm không thích hợp, bóng dáng nữ lãnh đạo đã hoàn toàn biến mất.
“Là trở về?”
Thấy thế, tinh thần Triệu Khách khẽ dao động, thầm nghĩ: “Đúng vậy, Hùng Nhị chết rồi, nàng cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có thể trở về hiện thực, nhưng… Nàng nhận được nhiệm vụ như thế nào?”
Sau khi bọn họ giết chết mẫu thân Hùng Nhị mới nhận được nhiệm vụ giết Hùng Nhị, lẽ ra nữ lãnh đạo không thể nhận được nhiệm vụ như vậy mới đúng, nhưng nàng có thể trở về hiện thực, hiển nhiên đã nhận được nhiệm vụ tương tự mới có thể trở về.
“Xem ra, không chỉ có một cách nhận nhiệm vụ.”
Trong lòng Triệu Khách bắt đầu suy đoán, nếu thật sự là vậy, chỉ có thể nói vận khí của vị nữ lãnh đạo kia quá tốt, bản thân đã biến thành tàn phế rồi, đến cuối cùng còn có thể sống sót rời đi.
So sánh ra, vị bác sĩ tâm lý Trần Tĩnh kia thảm hơn nhiều, bị Hùng Nhị dùng một tay đập nát đầu, điều này khiến trong lòng Triệu Khách thấy hơi bồi hồi.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm một người khác dưới hố, đó là một người trung niên xem ra đã khoảng 50 tuổi, nhìn quần áo mặc trên người không giống với người hiện thực.
Giống với nữ lãnh đạo, tay trái của người trung niên này cũng bị chém xuống, nhớ kỹ trước khi bọn họ giết đại hán hôn mê kia, trên người có hai cánh tay, lúc ấy mình còn nghi ngờ vì sao lại có một cánh tay nam nhân.
Bây giờ xem ra đã giải thích được, chỉ có điều Triệu Khách nghi ngờ rốt cuộc thân phận của đại hán này là gì, tại sao hắn ta lại bố trí bẫy rập thế này ở đây.
Chương 18: Ta đổi ý (2)..
Thấy người trung niên dưới đáy hố đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Triệu Khách dứt khoát tìm mấy cây mây to khỏe ở xung quanh bện thành một cái coi như là dây thừng, buộc chặt ở mép hố chậm rãi bò xuống.
“Cứu… Cứu ta…”
Dường như phát hiện có người đến gần, người trung niên mạnh mẽ giãy giụa muốn ngẩng đầu lên.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?”
Triệu Khách đỡ hắn ta đứng lên, cẩn thận quan sát thương thế trên cơ thể người trung niên, tay bị cắt rời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nhìn trình độ vết thương, Triệu Khách có thể kết luận người này bị nhốt ở đây ít nhất hơn hai ngày.
“Ta… Ta là nông dân ở trong thôn dưới núi, ngươi cứu ta, cứu ta xuống núi.”
“Nông dân!”
Triệu Khách nghe vậy không nhịn được đánh giá đối phương, sâu trong đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng dữ tợn, cười gian xảo nói: “Được, nhưng tại sao ta phải giúp ngươi.”
Nếu đổi lại người khác nói mình là nông dân, có lẽ hắn sẽ tin tưởng, nhưng Triệu Khách không tin người trung niên trước mắt.
Trước đó cánh tay chém đứt của hắn ta bị ném trên bàn, hắn đã nhìn rất cẩn thận.
Trên đốt ngón tay thô to có một vài vết sẹo bất quy tắc, đặc biệt là trên đầu ngón tay có vết chai hình móc câu, Triệu Khách rất quen thuộc với loại vết chai này, trên ngón tay những người thường xuyên chơi leo núi sẽ có dấu vết như vậy.
Chỉ dựa vào điều này đã đủ để chứng minh người này đang nói dối, huống chi cách ăn mặc của người trung niên này cùng với huyệt thái dương phồng lên, Triệu Khách nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không hề liên quan đến nông dân.
“Ngươi đưa ta xuống núi, ta cho ngươi tiền.”
“Tiền, vậy thì quên đi, một tên nông dân như ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền, ngươi bị thương nặng như vậy, nếu chết giữa đường, dù ta có lý cũng không nói rõ được, hay là thôi đi.”
Triệu Khách nói xong liền đứng dậy định rời đi, lúc này vẻ mặt người trung niên thay đổi, một tay khác đột nhiên túm lấy cổ tay Triệu Khách, vội quát lên: “Đừng, đừng đi, ngươi yên tâm, người hại ta là Vương thợ săn, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi đưa ta xuống núi, ta nói cho ngươi biết một bí mật.
Người trung niên nói hết câu, bên tai Triệu Khách lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
[Ngươi nhận được nhiệm vụ kéo dài: Hộ tống người bị thương xuống núi.]
[Nhắc nhở: Nhiệm vụ kéo dài không xung đột với nhiệm vụ chính tuyến, ngươi có thể gián đoạn quay về bất cứ lúc nào.]
Không ngờ trên cơ thể người trung niên này còn có nhiệm vụ kéo dài, điều này khiến Triệu Khách không nhịn được thấy hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía người trung niên, gật đầu nói: “Được, ta đưa ngươi xuống núi, nhưng ngươi nói cho ta biết vì sao Vương thợ săn kia phải hại ngươi, còn có ngươi nói cho ta biết trước rốt cuộc là bí mật gì.”
“Điều này…”
Nghe được điều này, người trung niên không nhịn được hơi do dự, Triệu Khách thấy thế sắc mặt lập tức lạnh lẽo, vung tay hất ra, đứng lên nói: “Nếu ngươi không tin ta, vậy cứ ở lại đây chờ chết đi.”
Nói xong, Triệu Khách tỏ ra tức giận muốn rời đi, thấy thế người trung niên thay đổi sắc mặt, cũng không quan tâm được quá nhiều, vội vàng nói: “Đừng đi, ta nói!”
“Vậy là được rồi, giữa người và người phải có sự tin tưởng.”
Triệu Khách dừng chân lại quay về, ánh mắt nhìn chằm chằm người trung niên nói: “Nói đi nhưng đừng nói dối, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, ta sẽ bỏ đi ngay.”
Người trung niên nghe vậy gật đầu, nói với Triệu Khách: “Người làm ta bị thương là một thợ săn tên Vương Hiếu Xương…”
Sau khi nói một lúc, Triệu Khách chợt hiểu ra, hiểu rõ rất nhiều nghi ngờ.
Thì ra, người trung niên trước mặt tên là Chu Thuận, còn đại hán bị đám người Triệu Khách xử lý trước đó tên là Vương Hiếu Xương.
Thật ra bọn họ đều là thợ săn bản xứ, bây giờ là năm thiên tai, nhà đại hán mất mùa, trên Liên sơn chỉ có rất ít con mồi.
Sau này không biết Vương Hiếu Xương nghe được tin tức từ đâu, nói trên núi có một gia đình, tổ tiên làm quan vô cùng giàu có, giấu rất nhiều bảo bối trong nhà.
Vương Hiếu Xương liền có ý tưởng, gọi nhi tử của mình, Chu Thuận cùng hai vị thợ săn khác, lên kế hoạch đi mượn bảo bối nhà này.
Đương nhiên, Chu Thuận nói năng rất ý tứ, cái gì gọi là mượn? Rõ ràng định giết người cướp của.
Sau đó bọn họ thật sự thấy chiếc hộp mà lão thái giấu ở dưới giường, chỉ không ngờ lão thái và Hùng Nhị kia căn bản không phải người.
Hai người thợ săn trong số đó bị Hùng Nhị cắn chết, con trai Vương Hiếu Xương bị lão thái cắn đứt cổ họng, chỉ có hai người trốn thoát.
Sau khi Chu Thuận trở về từ cõi chết muốn xuống núi, nhưng Vương Hiếu Xương không vui, hắn ta dự định báo thù, sau đó hai người cãi nhau, Vương Hiếu Xương thấy thế dứt khoát vung rìu chặt cánh tay Chu Thuận, lại làm cái bẫy này, ném hắn ta vào trong dự định dùng hắn ta làm mồi nhử.
Cũng may Vương Hiếu Xương biết nghĩ như vậy, biết gấu không thích ăn xác chết mới để Chu Thuận kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ.
“Tiểu huynh đệ, ta cam đoan từng lời nói của ta là thật tuyệt đối không có chỗ lừa gạt ngươi, ngươi nhanh dẫn ta đi.”
“Này… Ngươi ở đâu?”
Chương 19: Sách tem..
Lúc này, bên trên vang lên tiếng gọi ầm ĩ của Tề Lượng, Triệu Khách cau mày không ngờ tiểu tử này lại tỉnh rất nhanh, quay sang nhìn về phía Chu Thuận, giơ một ngón tay chỉ lên trên: “Đúng lúc, ta có một vị huynh đệ ở bên trên, đợi chút nữa kéo ngươi lên.”
“Được được được!”
Ánh mắt Chu Thuận sáng lên, liên tục gật đầu đồng ý, không nhịn được cảm thấy trong lòng vui vẻ, chỉ thấy Triệu Khách đi lên trước, một tay khoác vai hắn ta, đồng thời hô to lên trên: “Ta ở đây!”
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không lừa ta?” Triệu Khách đột nhiên ngoảnh lại, xác nhận với Chu Thuận thêm lần nữa.
Chu Thuận nghe xong hơi mất kiên nhẫn, liên tục gật đầu nói: “Thật, thật, nếu ta lừa ngươi, ta… Ô ô!”
Hắn ta còn chưa nói hết câu, Triệu Khách đột nhiên đưa tay che miệng mũi Chu Thuận, một tay kéo Chu Thuận vào trong lồng ngực của mình, áp môi lên bên tai Chu Thuận nói nhỏ: “Thật xin lỗi, ta đổi ý rồi.”
Lúc đang nói chuyện chỉ thấy Triệu Khách đưa tay phải ra để lộ một con dao găm màu đen, đâm thẳng một dao vào tim Chu Thuận.
Triệu Khách dùng một tay giữ Chu Thuận từ phía sau, “phốc phốc phốc” liên tục đâm mấy dao vào cột sống, “xoẹt” máu tươi theo rãnh máu đỏ tươi trên dao găm phun ra ngoài, thân thể Chu Thuận run lên, chẳng mấy chốc đã ngã vào trong ngực Triệu Khách.
“Này, ngươi làm gì ở dưới đó thế?”
Tề Lượng ghé vào bên cạnh bẫy rập thấy Hùng Nhị đã chết đến không thể chết lại ở bên dưới, không nhịn được thở phào một hơi, cả người thả lỏng nằm ở trên mặt đất như bị rút mất xương cốt, yếu ớt nhìn về phía Triệu Khách ở bên dưới, nghi ngờ muốn nhìn xem nam nhân này đang làm cái gì.
Nhưng Tề Lượng nhanh chóng hối hận, chỉ thấy Triệu Khách ghé vào trước thi thể Hùng Nhị xoay một vòng, lại cầm hai cái tay gấu to leo lên, nói: “Tay gấu nướng, có muốn đi chung không.”
“Không không không… Không muốn.”
Tề Lượng lập tức lắc đầu, tuy hắn ta thật sự rất đói nhưng nhìn hai cái móng vuốt lớn đầm đìa máu này, hoàn toàn không thấy thèm ăn.
“Tùy ngươi.”
Triệu Khách tìm hai sợi dây mây buộc tay gấu lại, móng vuốt Hùng Nhị vừa thô vừa dày, bóp vào cảm thấy chất thịt cứng rắn, nói rõ chất thịt rất tốt.
Đối với Triệu Khách, loại tay gấu này thật sự là nguyên liệu nấu ăn đỉnh phong khó gặp trên đời, thuộc về loại có tiền cũng không mua được.
“Ngươi đã sớm biết nơi này có bẫy rập?”
Thấy Triệu Khách bận rộn xử lý tay gấu, Tề Lượng không nhịn được dò hỏi.
“Không biết, nhưng trước đó nhìn tấm bản đồ kia chú ý đến phía đông bản đồ, cũng chính là chỗ này bị dùng bút đỏ vẽ một vòng tròn, lúc ấy ta không biết cái này có nghĩa là gì, chỉ có thể dẫn ngươi chạy sang bên này trước, sau này mới phát hiện nơi này có bẫy rập.”
Lần này Triệu Khách thật sự không lừa Tề Lượng, trên thực tế đúng là như vậy, chỉ có điều Triệu Khách không ngờ phía dưới bẫy rập còn có hai người sống.
Nhưng bây giờ, hai người sống đó một chết một trốn, phía dưới chỉ còn lại hai cái xác một gấu một người.
Triệu Khách nhìn Tề Lượng một chút, xác nhận hình như hắn ta cũng không nhận được bất cứ tin tức gì, suy nghĩ về nhiệm vụ ở trong lòng cũng được chứng thực.
“Ta nhận được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đang định đi, ngươi thì sao?”
Tuy trước đó bị ngất xỉu, nhưng sau khi Tề Lượng tỉnh lại vẫn nhận được tin tức nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Triệu Khách gật đầu: “Vậy ngươi đi trước đi, ta lại đi dạo chút nữa.”
“Còn đi dạo! Xem ra Trần Tĩnh nói không sai, ngươi là người tâm lý biến thái.”
Tề Lượng nói hết câu lập tức thấy hối hận, chỉ thấy Triệu Khách nhướn mày cẩn thận đánh giá Tề Lượng từ trên xuống dưới một lượt, khiến Tề Lượng không nhịn được cảm thấy cả người run rẩy, còn nổi cả da gà.
Cũng may một lát sau, Triệu Khách đã thu lại ánh mắt vỗ bùn đất trên người, nói: “Ngươi về đi, đúng, lần sau… Đừng để ta gặp lại tên ba phải nhà ngươi nữa.”
Triệu Khách nói xong bỏ lại Tề Lượng, xoay người đi về phương hướng trước đó, chờ đến khi Tề Lượng hiểu được ý của Triệu Khách, lúc quay đầu lại thấy bóng dáng Triệu Khách đã đi khá xa chỉ còn lại một bóng lưng.
Tề Lượng thấy thế vội quát lên: “Này… Số điện thoại của ta là 1503795XXXX, ngươi bao nhiêu.”
“Sẽ liên lạc lại!”
Triệu Khách không trả lời Tề Lượng chỉ nói sẽ liên lạc lại, người đã đi xa rồi.
Thấy thế, Tề Lượng không nhịn được gãi đầu, sau khi trong lòng thầm nghĩ quay về hiện thực, thân thể dần biến thành hư vô, nhanh chóng biến mất trong không khí như Mặt Sẹo trước đó.
“Ong…”
Đẩy cửa phòng khép hờ ra, một tiếng chói tai vang lên khiến bụi đất ở trên xà nhà rơi xuống, không khỏi khiến người ta nghi ngờ căn nhà trước mắt còn có thể kiên trì bao lâu.
Đặc biệt là một mặt tường bị Hùng Nhị đẩy đổ, bây giờ Triệu Khách nhìn vào cảm thấy hình như căn nhà này bị lệch.
Vừa vào cửa, mùi máu tươi gay mũi và hình ảnh lộn xộn trong căn phòng trước mặt thật sự vô cùng thê thảm.
Than củi dưới đáy lò đã đốt thành tro, vẫn còn đốm lửa lúc ẩn lúc hiện, cái nồi bên trên đã bị hất tung ở trên mặt đất.
Nhìn xương cốt miếng thịt ở bên trong tung tóe đầy đất, trong lòng Triệu Khách không khỏi cảm thấy tiếc nuối, dù thịt hơi già nhưng do mình nghiêm túc nấu ra.
Chương 20: Sách tem (2)..
Về phần Trần Tĩnh… Hình như sau khi Hùng Nhị nổi giận đã bị trút cơn giận, nhìn vết máu và miếng thịt không biết tên rơi rớt ở xung quanh, Triệu Khách tin tưởng dù bây giờ tìm thợ may tốt nhất đến, cũng không thể ghép lại xác của Trần Tĩnh.
“Thật sự có!”
Triệu Khách bò ở dưới gầm giường cẩn thận nhìn lên, thật sự thấy cái hộp mà Chu Thuận đã nói, sau khi cẩn thận mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp đặt một miếng da gấu màu đen, lông bờm đen bóng như một lớp lá thông thật dày, lúc bàn tay vuốt ve cảm thấy rất mềm mại dễ chịu.
Điều khiến Triệu Khách thất vọng là, ngoại trừ miếng da gấu này, bên trong lại chỉ có một số bạc vụn.
“Chỉ có những thứ này?”
Triệu Khách cầm da gấu trên tay nhìn xác chết và thịt nát nhếch nhác ở xung quanh, trong lòng lập tức hiểu rõ: “Ha ha, làm cả nửa ngày, hóa ra là đen ăn đen.”
Ý của Chu Thuận là, năm nay thiên tai mất mùa, trên Liên sơn thiếu con mồi, tin tưởng một nhà Hùng Nhị này cũng không chịu nổi nên thả ra tin tức, để người đến đây tìm cái chết.
Về phần bảo vật trong miệng Chu Thuận, có lẽ chỉ là ngụy trang.
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách thấy thất vọng với bảo vật trong hộp, đột nhiên cảm thấy không đúng, bàn tay lại tê dại hơi ngứa, cúi đầu nhìn chỉ thấy da gấu trên tay mình đã biến mất.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy rét run là, trên tay mình lại mọc da một lớp lông đen thật dày.
“Gặp quỷ!”
Nhìn thấy lớp lông đen trên bàn tay, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi đứng bật dậy từ trên giường, nhưng lúc này bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở.
“Ngươi thu hoạch được vật phẩm đặc thù, áo gấu.”
“Xét thấy ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến lại nhận được vật phẩm đặc thù, mở quyền hạn sách tem sớm.”
“Giải thích sách tem: Có thể chuyển những thứ ngươi thu hoạch được thành tem, thu vào trong sách tem.
Sách tem hạ cấp: 50 vị trí tem trống.
Trang bị tem đặc thù có thể thu hoạch được năng lực của tem.”
Tiếng nhắc nhở liên tục vang lên khiến Triệu Khách không nhịn được hơi ngạc nhiên, lại ngồi xuống giường khép hờ mắt, bắt đầu tiêu hóa những tin tức trong nội dung này.
Sau khi Triệu Khách nhanh chóng lặp đi lặp lại tìm hiểu một lượng lớn tin tức trong đầu, Triệu Khách mở hai mắt ra, mở bàn tay lại thấy một bản sách tem màu đồng cổ xuất hiện trên tay mình.
Sách tem vừa xuất hiện, lông đen trên tay Triệu Khách nhanh chóng biến mất, biến thành một đoàn sương đen bị hút vào trong sách tem.
Triệu Khách mở sách tem ra nhìn như mình đã được nhắc nhở, chỉ thấy trên tờ đầu tiên của sách tem có một con tem đang dán trên đó.
Viền kim loại đen, nền màu xanh sẫm, một tấm da gấu được treo chính giữa con tem, đồng thời phía dưới con tem còn có lời giải thức liên quan đến con tem này.
Tem đặc thù: Áo gấu
Thu thập tem này có thể tăng gấp đôi sức mạnh của bản thân.
Hiệu quả đặc biệt: Hóa gấu.
Tiêu hao một điểm bưu điện có thể nhanh chóng tăng gấp ba sức mạnh của bản thân, thời gian duy trì 15 phút.
Thời gian cold-down: 3 tiếng
Nhìn thấy tin tức phía dưới con tem, ánh mắt Triệu Khách sáng lên, ngón tay dùng sức bóp ván giường phía dưới, “ầm” một tiếng, ván giường dày cỡ hai ngón tay lập tức bị tách ra một mảnh gỗ vụn thật lớn.
Nhưng Triệu Khách cảm giác mình không dùng bao nhiêu sức lực đã có thể làm được đến trình độ này, nếu kích hoạt hóa gấu thu hoạch được sức mạnh gấp ba, vậy uy lực một quyền này sẽ khá khủng bố, ít nhất người bình thường căn bản không chịu được lực lượng như vậy.
Lúc này, Triệu Khách lại cầm lấy mấy miếng bạc vụn ở trong hộp, tâm niệm vừa động: “Chuyển hóa!”
Chỉ thấy những bạc vụn này nhanh chóng biến mất, trong sách tem của mình lại có thêm một con tem màu trắng, bên cạnh ghi chú một hàng tin tức.
Tem bình thường: Bạc vụn (32 xu 1 đồng)
Triệu Khách gật đầu lại vẫy tay một cái, bạc vụn đã xuất hiện ở trên tay mình.
Trong chốc lát, cuối cùng Triệu Khách đã hiểu rõ vì sao Mặt Sẹo có thể dùng ma thuật biến ra một cục vàng như thế, không ngờ lại đơn giản như vậy.
“Những thứ này đã có thể chuyển hóa, vậy…”
Triệu Khách hơi híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía xác chết ở bên cạnh, thỉnh thoảng sâu trong con ngươi lại lóe lên một tia sáng, hưng phấn như đã phát hiện đại lục mới gì đó.
“Loạt xoạt…”
Đẩy bụi cỏ trước mắt ra, một con đường nhỏ xuống núi xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách, hắn lau vệt mồ hôi trên trán, có thể lờ mờ thấy được hình như có một thôn trấn dưới núi.
Lại nhìn sắc trời, có lẽ trước khi trời tối có thể chạy đến thôn trấn kia.
Hắn thật sự không vội trở về hiện thực, dù sao có thời gian mười ngày, so với việc mơ hồ trở về, chẳng bằng xuống núi xem rốt cuộc đây là một thế giới như thế nào.
Về phần nhiệm vụ kéo dài phải bảo vệ Chu Thuận xuống núi, từ lúc hắn giết Chu Thuận đã nhận được nhắc nhở nhiệm vụ thất bại.
Thế nhưng, Triệu Khách không quan tâm, so với mang theo một gánh nặng có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào, hắn càng thích đi một mình tự do tự tại.
Đưa tay chộp lấy một cái, chỉ thấy một ấm nước xuất hiện trong tay Triệu Khách.
“Rào.”
Nước trà ấm áp chảy vào trong miệng, trà này được pha từ đống trà vụn trong nhà Hùng Nhị, hương vị không ra hồn nhưng có thể giải khát.
“Chuyển hóa!”