Thông báo các bộ truyện đang được fix gần như tương đối nhé ( Cập nhật audio chương mới nhất ~)Trong quá trình fix lỗi có gì sai sót mong anh em góp ý nhé...!Chân thành cảm ơn
  1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
  4. Tập 1: Kiện hàng (c1-c10)

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tập 1: Kiện hàng (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Kiện hàng..

“Xèo…”

Miếng thịt đỏ tươi được bọc trong lớp dầu màu vàng óng, từng mùi thơm đặc trưng ngào ngạt khiến bụng mấy thực khách ngồi bên cạnh bắt đầu kêu lên ùng ục.

Quán đồ ăn kiểu Nhật này không có bàn ghế, chỉ một cái bàn thấp vòng quanh mặt quầy, thực khách ngồi ở bàn có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ quá trình nấu nướng của đầu bếp ở bên trong.

“Thơm quá!”

Ánh mắt mấy người nhìn chằm chằm miếng thịt đỏ tươi thơm ngon trên miếng sắt, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.

Hai lưỡi dao có hình vòng cung nhỏ đan xen ma sát vào nhau phát ra từng tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt…”

Khiến ánh mắt các thực khách trước bàn tập trung vào người trước mặt, thoạt nhìn người thanh niên này chỉ độ hai lăm hai sáu tuổi.

Tạp dề trắng tinh gọn gàng, mái tóc cắt ngắn lộ ra vẻ khôn khéo già dặn, lúc này trong ánh mắt người thanh niên thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, đưa tay vào trong thùng gỗ.

“Xoạt!”

Một con cá thu phần lưng hiện ra màu xanh, thân cá mảnh tròn bị người thanh niên tóm lên từ trong thùng, lưỡi dao vạch một cái lập tức cạo vảy cá, cắt ruột mổ bụng, cắt thành từng miếng.

Chỉ đôi ba dao đã thấy trên bàn có xương cá, nội tạng cá, thịt cá, thậm chỉ vảy cá được cạo xuống xếp gọn gàng thành ba hàng, bày ở trên bàn.

Ánh mắt tập trung, cẩn thận tỉ mỉ, tay nghề thành thục, nhưng trong tay người trẻ tuổi này còn thể hiện ra một khía cạnh hóa mục nát thành thần kỳ, hoàn toàn biến thành một loại hình nghệ thuật khác biệt.

Chuẩn xác, hoàn mỹ, nhỏ là từng miếng vảy cá, lớn như nội tạng cá có thể gọi là tay nghề hoàn mỹ, khiến thủ thuật mổ xẻ trở nên chuẩn xác và nhanh chóng.

Toàn bộ quá trình khiến mấy vị thực khách ngồi trước bàn hoàn toàn không dời mắt nổi, trong lòng hô to lần này đến đây thật sự đáng giá, cửa hàng này là kiểu bếp riêng, muốn đến đây ăn cơm chỉ hẹn trước cũng đã xếp hàng đến mùa Xuân sang năm.

Hơn nữa điều kỳ lạ là thời gian buôn bán của cửa hàng này chỉ bắt đầu vào lúc 12 giờ đêm, hơn nữa giá cả không hề rẻ, không có menu, tất cả đều phụ thuộc vào nguyên liệu đồ ăn mà đầu bếp mua sắm, dù vậy việc làm ăn của cửa hàng này cũng rất đắt hàng.

Miếng thịt đã được chiên xong ở trên tấm sắt bên cạnh rồi cuộn vào từng miếng sashimi vừa cắt gọn, bôi thêm chút giấm trắng rồi đặt vào trong một cái đĩa xinh đẹp, thêm mấy lá bạc hà trang trí.

“Ngư hải sinh tiên.”

Miếng thịt đỏ tươi hai mặt vàng ruộm được bọc trong miếng cá thu phi lê hoàn mỹ như miếng ngọc trắng, đỏ trắng kết hợp tạo ra sự hấp dẫn độc nhất vô nhị.

“Ừm!”

Một tên thực khách nhẹ nhàng cắn một miếng, đôi mắt sáng ngời cố gắng khống chế vẻ vui mừng hiện ra trên mặt, miếng sashimi trắng mịn thơm mềm hoàn toàn không có mùi tanh như trong tưởng tượng, ngược lại vào miệng là tan. Nhẹ nhàng cắn một miếng, miếng thịt đỏ bên trong lại tạo ra một cảm giác khác biệt, thơm ngon mềm mại khiến người ta hận không thể nuốt cả lưỡi của mình.

Cho dù là nữ thực khách tự kiềm chế bản thân vì thân phận, sau khi ăn xong cũng không kiềm chế được tâm trạng của mình, bởi vì hương vị thật sự khiến người ta khó quên. Nhiều cấp độ hương vị gần như cùng lúc bùng nổ trên vị giác nơi đầu lưỡi, không thể tưởng tượng nổi cảm giác này.

“Ta có thể hỏi đây là thịt gì không?” Cuối cùng có người tò mò hỏi, bởi vì miếng thịt đỏ kia quá đậm đà, hơn nữa hương vị rất ngon nhưng lại không giống thịt dê, thịt bò hay thịt heo.

“Là lưỡi trâu!”

Người thanh niên cũng không quay đầu lại nói, sau khi cẩn thận lau sạch sẽ con dao thép dùng để cắt cá, hắn dùng băng dính quấn lưỡi dao rồi tiện tay ném vào một chiếc thùng rác riêng ở bên cạnh.

Con dao này đã dính mùi tanh trên người cá, dù lau sạch sẽ cũng không ảnh hưởng đến những nguyên liệu nấu ăn khác, nhưng đối với người có khứu giác nhạy bén đến biến thái như hắn, vẫn không thể chịu được mùi hương trên lưỡi dao.

Kéo ngăn tủ ở bên cạnh ra, chỉ thấy trong ngăn tủ toàn là những con dao mới tinh được xếp gọn gàng, từng con dao phản chiếu ra ánh sáng lạnh, đều có những đường vân đặc biệt, nếu đặt trọn bộ dao này ở trên thị trường, giá tiền không hề rẻ.

Nhưng đối với Triệu Khách, những con dao này chỉ là đồ dùng một lần.

Chưa thể nói đó là những con dao chân chính, có lẽ đối với mình đây là một sự tiếc nuối không hề nhỏ, bởi vì cho đến nay hắn vẫn chưa tìm được con dao có thể gọi là hoàn mỹ cho bản thân.

Bữa ăn này chỉ kéo dài đến hai giờ, mấy thực khách hài lòng đứng dậy rời đi, trên mặt mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau đó là sau khi ăn cơm xong, lập tức đặt chỗ trước cho sang năm.

Tiện tay xếp gọn dụng cụ đã dùng vào thùng gỗ ở bên cạnh, sáng sớm mai sẽ có người đến thu dọn xử lý.

“Ầm ầm…”

Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, nước mưa đập rầm rầm vào ngói bùn trên mái nhà, phát ra tiếng động lộn xộn lại giàu cảm xúc, đây là một loại cảm xúc không thể nghe được trong đô thị.

Đứng cạnh bệ cửa sổ tháo tạp dề, Triệu Khách cầm cây thập tự giá màu bạc đeo trước ngực nhẹ nhàng lau sạch tro bụi dính trên đó.

Chương 2: Kiện hàng (2)..

Hơi nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi, hắn rất hưởng thụ tiếng mưa rơi tí tách này, dường như đang nghe một bản hòa tấu.

Đương nhiên còn có một lý do, cơn mưa to sẽ rửa sạch tất cả bụi đất bao trùm bên trên, dù là dấu vết hay mùi vị, hoàn toàn rửa sạch, sau cơn mưa to sạch sẽ không tìm thấy chút dấu vết nào.

Lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngực, rút một điếu thuốc lá đặt dưới mũi ngửi.

“Leng keng…”

Lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động đậy, một tràng tiếng chuông vang lên từ trong cửa, đó là chuông treo ở ngoài cửa phòng, chỉ có lúc mở cửa mới có thể vang lên nhưng điều kỳ quái là lúc này cửa phòng không mở.

“Hỏng à??”

Chuông vẫn đang vang lên, nếu là bình thường sẽ có tiếng vang rất êm tai, bây giờ lại là tiếng vang nôn nóng như có người đang ra sức lắc lư chuông, từng tiếng chuông dồn dập khiến người ta cảm thấy rất nóng nảy.

Triệu Khách không nhịn được cau mày, tiện tay cầm một con dao gọt trái cây trên tay, sải bước đi về phía cửa phòng, Triệu Khách đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra một cái khe nhỏ.

Đôi mắt nhìn thoáng qua chỉ thấy chuông trên cửa phòng đã dừng kêu, yên tĩnh treo ở đó như chưa từng phát ra tiếng động gì.

“Là gió?”

Triệu Khách nghi ngờ nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt nặng nề, không biết dưới chân mình đã có thêm một chiếc hộp từ lúc nào. Chiếc hộp này đóng gói giống với hộp chuyển phát nhanh, chỉ có điều bên trên không dán đơn chuyển phát nhanh mà là một con tem.

“Chuyển phát nhanh?”

Triệu Khách cau mày, ánh mắt nghiêm nghị, hắn chưa từng mua sắn trên mạng, mặc dù hắn kinh doanh nhà hàng, ngoại trừ những thực khách đến đây biết được tên nhà hàng, số người thật sự biết tên hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Chẳng lẽ là hắn?”

Triệu Khách nghĩ tới nghĩ lui lập tức bác bỏ khả năng này, lấy sự cẩn thận của hắn ta tuyệt đối không thể dùng cách này để chuyển kiện hàng đến cho mình.

Triệu Khách cẩn thận cầm kiện hàng kia lên, kiện hàng này rất nhẹ, lúc nhẹ nhàng lắc lư hình như không có cái gì, nhìn kỹ sẽ thấy con tem ở bên trên rất kỳ lạ.

Con tem bảy phân, viền màu đồng cổ thoạt nhìn rất rườm rà dày đặc, nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra họa tiết bên trên được chạm khắc tinh xảo, hoa văn trên con tem là một con mắt rất trừu tượng nhưng nhìn từ góc độ nào cũng thấy con mắt này đang yên lặng nhìn chằm chằm ngươi.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm con tem, hoa văn bên trên rườm rà tinh tế khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy bực bội, không nhịn được thở ra một hơi, ngay lúc Triệu Khách cúi đầu, một con mắt trên tem đột nhiên nháy mắt với Triệu Khách.

Một luồng khí lạnh như con rết bò lên sống lưng khiến Triệu Khách rùng mình, lắc đầu cẩn thận nhìn lại, phát hiện dáng vẻ con mắt trên con tem vẫn như trước.

“Nhìn nhầm à??” Triệu Khách lắc đầu, không nhịn được mỉa mai trong lòng: “Thôi đi, làm quá nhiều việc trái với lương tâm? Từ lúc nào lại nhát gan như thế.”

Triệu Khách cầm kiện hàng tiện tay kéo cửa phòng, định đi vào mở kiện hàng ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì, ngay lúc kéo cửa phòng, đôi mắt Triệu Khách co rụt lại, một khuôn mặt quen thuộc lặng yên xuất hiện trước mặt hắn.

Đôi mắt bị kim khâu lại chậm rãi mở ra, sợi chỉ bằng bông xé rách mí mắt để lộ ra đôi mắt trống rỗng, lúc mở miệng ra chỉ thấy khoang miệng trống rỗng nói: “Đầu lưỡi của ta đâu?”

“A!”

Một tiếng hét chói tai mạnh mẽ ít nhất 70 dB khiến tất cả mọi người không nhịn được cau mày, Triệu Khách cũng nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong sự hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong bức ảnh, một bóng người mơ hồ đứng trước mặt Triệu Khách.

“Cút ngay!”

Gần như phản xạ có điều kiện đạp một chân qua, ngay sau đó Triệu Khách nghe được một tiếng động nặng nề và tiếng kêu đau đớn.

Xung quanh tràn ngập mùi cay độc gay mũi còn xen lẫn mùi phân và mùi khai nước tiểu không biết của loại dã thú gì, trong nháy mắt khiến Triệu Khách có một loại kích động đến mức muốn phát điên.

Khứu giác của hắn vô cùng biến thái, thật sự có ưu thế cực lớn ở một phương diện nào đó nhưng đứng trong môi trường thế này, cũng có nghĩa phải chịu đựng nỗi đau gấp mười lần người khác.

Không đợi đôi mắt có thể nhìn rõ ràng, Triệu Khách nhanh chóng lấy khăn lụa từ trong túi che lại miệng mũi, đồng thời cầm ngược con dao gọt trái cây ở lòng bàn tay giấu trong ống tay áo.

Khoảng mấy giây sau, cuối cùng đôi mắt Triệu Khách có thể thích ứng với hoàn cảnh trước mặt, mở mắt ra bắt đầu nhìn rõ ràng cảnh tượng phía trước.

Tuy nhiên, điều khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ là nơi này cũng không phải trước cửa hàng, mà là một nơi hoang dã.

Bầu trời u ám không ánh sáng, cho dù bây giờ là ban ngày nhưng trên đầu có làn khói dày đặc như sương mù, khiến người ta cảm giác hít vào một hơi cũng như nhét một nắm cát vào trong miệng.

Có người há miệng không nhịn được nôn mửa, thậm chí cảm thấy ngạt thở, hơn nửa ngày mới bớt đau đớn.

“Đây? Đây là đâu??”

Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh bị khói đặc như sương mù che khuất, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra rừng núi xung quanh.

Triệu Khách cau mày, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với mọi người, lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt từng người.

Chương 3: Người đưa thư..

Ba nam hai nữ, trong đó ngoại trừ đại hán trung niên nằm rạp trên mặt đất còn có hai nam nhân, nhìn dáng vẻ như học sinh.

Về phần hai nữ nhân, nữ nhân bên trái tóc dài chắc là một người lãnh đạo, dáng người cao gầy, váy ngắn màu đen phối hợp với khí chất thục nữ đặc biệt, hiển nhiên là một vị mỹ nhân có sắc đẹp.

Nhưng vào lúc này, dù là sự thay đổi đột nhiên xuất hiện hay hoàn cảnh cay độc chói mắt xung quanh, hiển nhiên không ai có sức thưởng thức vẻ đẹp của vị mỹ nhân này.

So sánh ra, nữ hài tóc ngắn bên phải tuổi tác không lớn, dù vẻ ngoài hay khí chất đều kém hơn người trước rất nhiều.

Tuy trong mắt nữ hài này lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng phản ứng lại rất nhanh chóng, nhanh chóng dùng quần áo che kín miếng mũi, đồng thời dựa sát vào sau lưng nữ lãnh đạo bên cạnh.

“Đệt đại gia ngươi, ngươi đá lão tử!”

Hán tử trung niên mặc quần áo lao động màu xanh rộng lớn, thoạt nhìn hắn ta như phiên bản Mario phóng đại, hắn ta bò dậy từ dưới đất ánh mắt hung ác căm tức nhìn quanh mình, lập tức nhìn chằm chằm tên sinh viên ở sau lưng.

“Không… Không phải ta!”

“Không phải ngươi! Chẳng lẽ là quỷ!”

Hán tử trung niên đi lên trước, dáng vẻ nổi giận đùng đùng như định dạy dỗ tên sinh viên đại học trước mặt một chút, thật ra hắn ta biết người đá mình không phải sinh viên đại học trước mặt, chỉ là muốn trút giận đồng thời cứu vãn chút mặt mũi mà thôi.

“Không phải ta, đừng… A.”

Tên sinh viên kia còn chưa nói xong, trong nháy mắt bị đại hán đấm một cái vào mặt, cả người ngã lăn trên mặt đất, thấy thế đại hán còn muốn tiếp tục.

Nhưng đúng vào lúc này đại hán cảm giác bả vai trĩu nặng như người nào đó đang kéo vai mình, vẻ mặt tối đen, lắc vai muốn hất đối phương ra.

Nhưng điều ngoài dự đoán là lần hất này không những không hất được đôi tay trên vai, ngược lại chỉ nghe “cạch” một tiếng nhỏ, lập tức khiến vẻ mặt đại hán khó coi.

Chỉ thấy bàn tay trên vai hơi dùng sức túm một cái, cảm giác đau đớn xót ruột lập tức khiến đại hán quỳ một chân trên đất, khuôn mặt đỏ bừng hít một hơi lạnh, không thể nói ra lời.

“Đủ rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, không cần phải lãng phí ở đây.” Một giọng hùng hậu đột nhiên vang lên, khiến ánh mắt mọi người tập trung vào người thanh niên không biết xuất hiện ở sau lưng đại hán từ lúc nào.

Chỉ thấy người thanh niên này dùng tay giữ lấy đại hán, miệng ngậm một điếu xì gà, trên khuôn mặt thô kệch có một vết sẹo nghiêng nghiêng gần như vắt qua cả khuôn mặt, không thể nói hung dữ tàn nhẫn nhưng tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì.

Ánh mắt Mặt Sẹo nhìn lướt qua khuôn mặt mỗi người, đôi mắt sắc bén như rắn độc kia khiến trong lòng mỗi người run lên, cảm giác cả người khó chịu.

Mặt Sẹo nhìn thoáng qua, ánh mắt coi thường liếc xéo qua Triệu Khách khiến Triệu Khách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, “Sát khí!” Chỉ có những người đã giết người, trong mắt mới có sự hung ác dù đối phương không cố sức thể hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt ấy vẫn không lừa được người khác.

“Hít!”

Dường như Mặt Sẹo không để ý đến bầu không khí đục ngầu xung quanh, sau khi hít thật sâu còn chép miệng, hơi thất vọng nói: “Vẫn là khói mù ở Đế Đô tinh thuần hơn, nơi này… Hương vị quá kém.”

Mọi người nghi ngờ nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Mặt Sẹo.

Lúc này thiếu niên sinh viên đứng một bên khác nói: “Ngươi là ai? Sao chúng ta…”

“Đừng nói chuyện, nghe ta nói.”

Mặt Sẹo đưa tay cắt ngang lời hắn ta, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Ta không giỏi ăn nói, cho nên đừng nói chuyện trong lúc ta đang nói.”

“Nhưng…”

Tên sinh viên kia nghe đến đây không nhịn được muốn hỏi thăm, nhưng vừa mới mở miệng đã thấy ánh mắt Mặt Sẹo trở nên hung ác nham hiểm, thậm chí mọi người còn không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ thấy ngay sau đó Mặt Sẹo đã xuất hiện ở bên cạnh đối phương, một tay túm lấy cố họng đối phương.

“Nhanh thật!”

Đồng tử Triệu Khách xiết chặt, hắn vẫn nhìn chằm chằm từng hành động của Mặt Sẹo, nhưng quá trình đối phương ra tay vẫn nhanh đến mức khiến người ta khó tưởng tưởng, thậm chí mình cũng không bắt được quỹ tích ra tay của đối phương.

“Ta nói, đừng nói chuyện khi ta đang nói!”

Nhìn cánh tay gầy gò nhưng sức mạnh lại lớn đến kinh người, đưa tay nhấc sinh viên đại học lên như bắt một con gà con.

Sinh viên đại học đang bị nhấc lên tên là Tề Lượng, là một sinh viên tuyển sinh đặc biệt khoa thể dục, dáng người một mét tám cao hơn Mặt Sẹo nửa cái đầu, kết quả lại bị Mặt Sẹo nhấc lên cao như một con gà. Ngón tay Mặt Sẹo bóp chặt cổ họng Tề Lượng khiến hắn ta không có chút sức phản kháng nào.

Có người há mồm muốn quát dừng, có người sau khi thấy cảnh này rất biết điều ngậm mồm lại.

“Bốp bốp.”

Chí thấy Mặt Sẹo vung tay lên tát hai cái, Tề Lượng lập tức bị đánh đến nổ đom đóm mắt, hai bên gò má sưng phồng, ngay cả miệng cũng không mở ra được, bị Mặt Sẹo tiện tay ném đi như rác rưởi.

Triệu Khách lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặt Sẹo.

Đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay gầy của Mặt Sẹo, thoạt nhìn không hề khác người bình thường, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy sợ hãi là một cánh tay này lại dễ dàng thoải mái nhấc một sinh viên đại học trông cơ thể cường tráng, dáng người khoảng một mét tám.

Chương 4: Người đưa thư (2)..

Triệu Khách còn chú ý đến, thậm chí cơ bắp trên cánh tay còn không có triệu chứng kéo căng khi dùng sức, có nghĩa Mặt Sẹo không cần tốn quá nhiều sức để nhấc đối phương lên.

Ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt hoảng sợ của những người xung quanh, Mặt Sẹo không nhịn được nở nụ cười hài lòng, hắng giọng một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc như đang đọc thuộc lòng lời thoại.

“Khụ khụ, đầu tiên ta đại diện tất cả đồng nghiệp người đưa thư hoan nghênh mọi người gia nhập, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”

“Ta biết các ngươi có rất nhiều nghi ngờ nhưng không sao cả, có phải ở trong hiện thực các ngươi đã nhận được một kiện hàng, có thể là màu đen, có thể là màu trắng, tóm lại bên trên dán một con tem trông rất kỳ quái. Nhận được kiện hàng này có nghĩa tử nay về sau các ngươi sẽ có một thân phận khác, đó là người đưa thư.”

Sau đó Mặt Sẹo bắt đầu giải thích rất kỹ càng cho mọi người.

Nơi này là một không gian khủng bố, chỉ có người đưa thư mới có thể tiến vào thế giới này.

Muốn rời khỏi nơi này nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi trở thành người đưa thư, cách một đoạn thời gian sẽ nhận được một kiện hàng đến từ bưu điện, mặc kệ ngươi có nhận lấy hay mở ra không đều tiến vào một thế giới khác, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi.

Đương nhiên lúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ cũng nhận được điểm bưu điện làm thù lao và khen thưởng, đương nhiên người may mắn còn thu hoạch được một con tem đặc thù.

Điểm bưu điện cũng là căn bản của người đưa thư, chỉ cần ngươi có đủ điểm bưu điện, vậy ngươi có thể mua được bất kỳ thứ gì mà mình muốn, nhớ kỹ là bất kỳ món đồ gì, cho dù là lực lượng cường đại.

“Cuối cùng, nói thêm một câu nữa, thân phận hiện tại của các ngươi là người đưa thư thực tập, cho nên độ khó cũng không quá cao, chỉ cần tìm được nhiệm vụ là có thể rời đi.”

“Chờ chút! Ngươi nói chúng ta có thể dùng điểm bưu điện mua tất cả mọi thứ, vậy có thể đổi thành tiền không?”

Thấy cuối cùng Mặt Sẹo đã nói xong, không biết tên hán tử trung niên trên mặt đất nghĩ đến điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi.

“Tiền?”

Mặt Sẹo nhếch môi, trong ánh mắt nhìn đại hán hiện ra vẻ khinh thường, nhìn đối phương như đang nhìn một tên hề.

Tuy khinh thường nhưng Mặt Sẹo vẫn kiên nhẫn giải thích, chỉ thấy Mặt Sẹo đưa tay ra, không biết dùng ảo thuật gì lấy ra một cục gạch vàng từ chỗ nào, cầm trên tay ước lượng một chút nói: “Viên gạch vàng này nặng khoảng hai cân là vàng thật, chắc khoảng hai ba mươi vạn, chỉ cần một điểm bưu điện là có thể đổi được loại vàng này, hơn nữa đảm bảo nguồn gốc hợp pháp hợp lý, không gặp bất cứ rắc rối gì ở trong hiện thực.”

Sau khi nghe Mặt Sẹo nói vậy, Triệu Khách rõ ràng cảm nhận được hô hấp của mấy người ở đây đều bắt đầu nhanh hơn.

Đúng như dự đoán, so với những thứ mà bọn họ không thấy, tiền tài có sức cám dỗ lớn hơn, xem ra chỉ cần sống sót trở về là có thể lập tức giàu lên trong một đêm. Trong sự dụ dỗ này, cho dù trước đó có người ngờ vực vô căn cứ, tinh thần cũng bắt đầu dao động.

Mặt Sẹo nhíu mày, hắn ta đã nhận được phần thưởng trong nhiệm vụ dẫn dắt tân thủ, trong mặt hiện ra vẻ vui mừng.

“Mấy vị, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo phải xem vận khí của các ngươi, vận khí tốt thì chúng ta sẽ gặp lại.”

Ngay lúc Mặt Sẹo nói xong, chỉ thấy bóng dáng Mặt Sẹo dần biến thành hư vô, từng điểm từng điểm biến mất trước mặt mọi người.

“Biến… Biến mất!”

Thấy Mặt Sẹo biến mất không thấy gì nữa, sắc mặt nữ lãnh đạo bên cạnh lập tức trở nên khó coi, trợn mắt hét to.

“Phì, mẹ nó, ta thấy đây chắc chắn là một âm mưu, biết đâu là loại hình chiếu gì đó, mọi người đừng sợ!”

Người nói chuyện là tên sinh viên chịu tiếng oan thay cho Triệu Khách, bị vị đại hán áo xanh kia đè trên mặt đất đánh tơi bời.

Chỉ thấy hắn ta đi đến vị trí Mặt Sẹo biến mất, đỡ mắt kính viền vàng của mình tiếp tục nói: “Ta cảm thấy đây chắc chắn là một trò lừa đảo công nghệ cao, chắc chắn người kia là hình chiếu, mọi người nghe ta, chúng ta… A, vì sao các ngươi nhìn ta như vậy?”

Hắn ta nói nửa câu đã không nói được nữa, chỉ thấy tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hắn ta, sắc mặt như đang nhìn thấy quỷ.

Đặc biệt là sắc mặt nữ lãnh đạo trắng bệch, chỉ ra sau lưng hắn ta nói: “Ngươi… Ngươi… Sau lưng.”

Tên sinh viên thấy thế ngơ ngác, lập tức hiểu ra điều gì đó, khóe môi nhếch lên tự tin cười nói: “Có phải sau lưng ta có quỷ không? Ha ha, ta đã nói đó là hình chiếu, là…”

“Tí tách!”

Hắn ta còn chưa nói hết câu đã cảm thấy đỉnh đầu nóng lên, duỗi tay sờ không biết thứ gì ướt sũng dinh dính.

Bên tai vang lên tiếng gào thét trầm thấp, theo đó là mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi, khiến trong lòng hắn ta có một dự cảm xấu.

Rầm!

Tên sinh viên này nuốt một ngụm nước bọt chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cái miệng lớn to như chậu máu gần trong gang tấc, khuôn mặt cứng đờ: “Mả mẹ nó!”

“Cạch!”

Một tiếng xương vỡ vụn kích thích thần kinh của tất cả mọi người, chỉ thấy con gấu đen cao hai mét kia một phát cắn nát đầu Vương Đỉnh.

Chương 5: Tốt..

“Rắc rắc…” Theo tiếng con gấu nhai nát xương cốt trong miệng, chất lỏng đỏ trắng đan xen phun ra tung tóe từ miệng gấu, trong chốc lát mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi.

“Gấu! Là gấu thật!”

Tên đại hán mặc quần áo lao động lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo bò lên theo cột sống, bắp thịt cả người đều cứng đờ.

“Chạy!”

Triệu Khách lạnh nhạt nhảy lên một cái, cầm con dao gọt trái cây vừa giấu đi ở trong tay, xoay người lao vào rừng cây sau lưng.

Những người còn lại thấy thế lập tức đuổi theo sau lưng Triệu Khách.

Đại hán Lý Hồng Binh thay đổi sắc mặt, hắn ta đứng gần gấu đen nhất, lúc này cả người cứng đờ, từng tiếng xương cốt bị xé nứt cắn nát khiến Lý Hồng Binh muốn động cũng không dám động.

“Đi đi!”

Cũng may lúc này có người kéo cánh tay đại hán, là người bị Mặt Sẹo tát hai cái vào trước đó, lúc này khuôn mặt hắn ta sưng vù như đầu heo, chỉ thấy hắn ta nhanh chóng kéo Lý Hồng Binh còn đang ngơ ngác, xoay người chạy ra sau.

Một con gấu đen căn bản không phải thứ mà dám người bọn họ có thể đối phó được, về phần cái gọi là giả chết, đó mới là muốn chết điển hình, thính giác của gấu hoàn toàn có thể đánh giá ra ngươi có phải giả chết hay không.

Lúc đấy, chỉ cần cái lưỡi đầy gai nhọn liếm nhẹ vào mặt ngươi một cái, trong nháy mắt sẽ để ngươi cảm nhận cái gì gọi là ngàn dao băm xác.

Về phần leo cây lại càng buồn cười hơn, dù leo cây hay bơi lội, thậm chí leo núi bỏ chạy, hoàn toàn chỉ là một bữa sáng với con gấu đen toàn năng trên mặt đất.

Cả đám người chạy theo sau lưng Triệu Khách nhưng tiếng gấu gầm càng ngày càng gần, thật quá nhanh, giống như Triệu Khách đã suy đoán, thi thể một người còn lâu mới có thể lấp đầy bụng nó.

“Cũng may ở đây không chỉ có một người.”

Triệu Khách liếc nhìn sau lưng, nữ lãnh đạo đi giày cao gót, nữ học sinh đeo kính mắt và hai người Lý Hồng Binh đang dìu nhau chạy ở sau cùng.

Chạy vào sâu trong rừng cây, Triệu Khách mơ hồ thấy được hình như sâu trong rừng cây có ánh sáng như ẩn như hiện, đồng thời chóp mũi hít vào, tuy cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi thịt, hình như có người đang nhóm lửa nấu cơm.

“Bên kia!”

Thấy thế, Triệu Khách chỉ về phía trước, bốn người sau lưng cũng thấy điểm sáng như có như không ở phía trước, trong mắt đều hiện ra sự vui mừng.

Lúc này nữ lãnh đạo nhìn sườn dốc bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, đột nhiên đưa tay đẩy em gái kính mắt.

“A!”

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy em gái kính mắt kia ngã xuống sườn dốc, sườn dốc này không cao nhưng cũng không thể leo lên ngay trong chốc lát.

“Ngươi làm gì đó!”

Thấy nữ học sinh bị đẩy xuống, tên sinh viên đại học Tề Lượng đang đỡ lấy Lý Hồng Binh cũng thay đổi vẻ mặt, bước tới đẩy nữ lãnh đạo ra, nói: “Ngươi đang giết người!”

“Giết người gì chứ, con mắt nào của ngươi thấy được, là nàng không cẩn thận ngã xuống, ngươi đừng nói lung tung.” Nữ lãnh đạo hất mặt lên, mở miệng phủ nhận.

Lúc này, Lý Hồng Binh cũng đứng ra, nhưng giọng điệu của hắn ta lại đứng về phe nữ lãnh đạo này: “Đúng vậy, nàng tự ngã xuống, chúng ta đừng để ý nữa, đi nhanh lên.”

Lý Hồng Binh nói xong lại thoải mái bước nhanh về phía ánh lửa trước mặt, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tề Lượng thấy thế sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đôi tay siết chặt lại, da mặt sưng vù hơi run rẩy.

“Các ngươi còn là người sao?”

Tề Lượng nói xong, đôi mắt nhìn nữ nhân rơi xuống sườn núi, nói: “Các ngươi chạy đi, ta đi cứu nàng.”

“Phì, ngu ngốc.”

Thấy Tề Lượng thật sự tìm cách bò xuống, nữ lãnh đạo không nhịn được cười lạnh, trong lòng lại mừng thầm: “Tốt nhất cả hai người đều chết ở nơi này, đợi chút nữa cùng bị gấu đen ăn.”

Có một câu thế này, nếu ngươi gặp lão hổ ở nơi hoang vu, ngươi không cần chạy nhanh hơn lão hổ, chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn của ngươi là được.

Câu nói này cũng được áp dụng vào trường hợp này, có hai người ở lại, khi gấu đen đến có thể tranh thủ cho bọn họ một khoảng thời gian rất dài, đủ để thoát khỏi con gấu đen kia.

Lúc này, nữ lãnh đạo nhìn về phía Triệu Khách đứng một bên, ánh mắt sáng ngời, so sánh với Lý Hồng Binh thô tục kia, Triệu Khách có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Huống chi, quãng đường này đều là Triệu Khách chạy ở phía trước dẫn đường, ánh mắt khôn khéo già dặn và thân thủ khéo léo nhanh nhẹn, dù thế nào cũng đáng tin hơn những người khác.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân, chỉ trong chốc lát Lý Hồng Binh đã chạy không thấy bóng dáng, bây giờ chỉ có thể dựa vào nam nhân trước mặt.

Nghĩ đến đây, nữ lãnh đạo bước nhanh đến trước mặt Triệu Khách, một tay nắm lấy cánh tay Triệu Khách, cố ý hay vô tình kéo đến trước ngực mình, khẽ làm nũng: “Đại ca, chúng ta cùng đi đi, đừng để ý đến bọn họ nữa.”

Trên người đối phương có mùi nước hoa nhàn nhạt khiến Triệu Khách hơi nhíu mày, cho dù mùi hương rất nhẹ nhưng đối với khoang mũi nhạy cảm của mình, vẫn không thích ứng được.

Ánh mắt đánh giá người phụ nữ một chút, Triệu Khách không nhịn được nhếch môi nở nụ cười tà mị, gật đầu nói với nữ lãnh đạo: “Được.”

Chương 6: Tốt (2)..

Triệu Khách trả lời thoải mái đến bất ngờ, nhưng chẳng kịp chờ trên mặt nữ lãnh đạo hiện ra vẻ vui mừng, một tia sáng lạnh thoáng qua trong tay Triệu Khách.

“Phốc phốc phốc phốc…”

Trong nháy mắt, mấy dao liên tục đâm vào bụng, vào đùi nữ lãnh đạo để lại mấy lỗ máu, dao của Triệu Khách vừa nhanh vừa chuẩn lại không làm tổn thương bộ phận quan trọng của nàng, bởi vì Triệu Khách biết gấu đen thích ăn đồ sống hơn là xác chết.

Chờ đến lúc nữ lãnh đạo tỉnh táo lại, Triệu Khách một phát bóp cổ họng nàng, túm tóc kéo nàng đi đến rừng cây bên cạnh.

Không sai, người không thể chạy thắng dã thú, nhưng phải lựa chọn một vật hy sinh, hắn tình nguyện lựa chọn Tề Lượng bằng lòng đi cứu người, chứ không phải một nữ nhân tâm cơ có thể bán đứng đồng đội bất cứ lúc nào.

“Nhanh! Thêm chút sức.”

Dưới sườn sốc, Tề Lượng dùng hai tay nắm chặt mắt cá chân nữ nhân, đẩy nàng lên.

“Cao thêm chút nữa!” Em gái kính mắt dùng sức cào lên trên.

“y da! Ta suýt kéo được rồi!”

Khuôn mặt Tề Lượng đỏ bừng, dáng người một mét tám, hai tay gắng sức đẩy em gái kính mắt lên, dù em gái kính mắt rất gầy gò nhưng tuyệt đối không nhẹ đâu.

Dùng hết toàn bộ sức lực từ khi bú mẹ đẩy lên, Tề Lượng cảm giác mình sắp ỉa cả ra quần rồi.

Cũng may lúc này trọng lượng của em gái kính mắt trên đỉnh đầu đột nhiên nhẹ đi, Tề Lượng lập tức thở phào, nhanh chóng siết chặt hoa cúc, nếu chậm thêm chút nữa, làm không tốt thật sự bĩnh ra quần.

Tề Lượng ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Khách túm tay em gái kính mắt, kéo em gái kính mắt lên.

“Ngươi!”

Lúc Tề Lượng thấy Triệu Khách cũng hơi bất ngờ, vốn tưởng Triệu Khách sẽ đi cùng nữ lãnh đạo kia, không ngờ lại quay về cứu bọn họ.

Chỉ thấy không biết Triệu Khách tìm được một cái gậy gỗ từ chỗ nào, nắm lấy một đầu cây gậy gỗ đưa về phía Tề Lượng, “Đừng ngồi ỳ ở đó! Nhanh lên, con gấu đen kia sắp chạy tới rồi.”

Mặc dù không có tiếng động nhưng Triệu Khách biết con súc sinh kia đang ở gần đây, trong không khí có mùi khai đậm đặc gay mũi giống hệt với mùi hương mà hắn ngửi được trước đó.

“Ồ ồ!”

Tề Lượng vội vàng gật đầu, túm lấy cây gậy của Triệu Khách bò lên trên, sau khi nhìn quanh thấy chỉ có Triệu Khách và em gái kính mắt, không nhịn được nghi ngờ nói: “Hai người kia đâu?”

Hình như trước đó nữ lãnh đạo rất nhiệt tình với Triệu Khách, sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy người đâu rồi?

“Ngươi quản rộng thật đó, nhanh đi, súc sinh kia sắp tới rồi!”

Triệu Khách cau mũi, mùi hôi thối đậm đặc này càng ngày càng gần, không nhịn được giục Tề Lượng và em gái kính mất đi nhanh lên, dường như đang đáp lại những điều mà Triệu Khách đang nói.

Trong rừng cây bên trái rung lên bần bật, Tề Lượng thấy thế thay đổi sắc mặt không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng bước theo Triệu Khách rời đi.

“Ô ô ô!!!”

Trong bụi cây lắc lư, một đôi mắt bất lực nhìn ba người Triệu Khách càng chạy càng xa, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, nữ nhân há hốc mồm phát ra tiếng hét câm lặng, trong khoang miệng đầy máu, chỉ hơi động đậy cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nàng nằm rạp trên mặt đất, trên đùi trào ra máu tươi, chỉ có thể liều mạng lắc lư nhánh cây muốn hấp dẫn sự chú ý của Tề Lượng.

“Cạch!”

Đột nhiên thân thể nữ lãnh đạo cứng đờ, bên tai vang lên tiếng hít thở to khỏe kia, tiếng động càng ngày càng gần như vô số con côn trùng bỏ vào trong cổ áo mình, khiến lông tơ trên lưng nàng dựng đứng.

“Xoạt xoạt…”

Lúc này, rừng cây trước mặt bị đẩy ra, một bóng dáng đi tới bụi cây, dáng người cao lớn, tay cầm một cái rìu, hình như là thợ săn trên núi.

“Là người!”

Thấy thế, ánh mắt nữ lãnh đạo sáng lên, trong lòng không kiềm chế được sự vui mừng, vội vàng há mồm cố gắng dùng tay vung vẩy, ra hiệu đối phương cứu mình.

Chỉ là người trước mặt vẫn không có động tác gì, nữ lãnh đạo thấy thế tưởng đối phương không nhìn rõ, cố gắng bò lên trước muốn đến gần hơn chút.

Hai tay bò đến bên chân nam nhân, nắm lấy ống quần đối phương bò lên.

“Đáng chết, cái tên này là kẻ ngu à? Còn không đỡ ta một cái? Dù sao cũng là người sống trên núi, đầu óc không dùng được.” Nữ lãnh đạo không nhịn được thầm mắng.

Lúc này, nữ lãnh đạo như bắt được thứ gì đó lạnh băng, dùng tay sờ soạng hình như là cánh tay, trong lòng nữ lãnh đạo thả lỏng, nghĩ thầm: “Cuối cùng đã kéo ta rồi.”

Ngay lúc nữ lãnh đạo ngẩng đầu lên, sự vui mừng trong mắt lập tức biến mất sạch, thay vào đó là một luồng lạnh lẽo đang bò lên sống lưng nàng.

Thứ mình đang nắm lấy là một đoạn cánh tay gãy đầm đìa máu bị treo ở bên hông nam nhân.

Không đợi nữ lãnh đạo lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên, đã thấy nam nhân vung cái rìu trong tay lên, một rìu bổ xuống.

“Phù phù phù… Không được, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.” Một mình Tề Lượng đi phía trước phụ trách mở đường xua tay, hơi không chịu nổi.

Thật ra đừng nói Tề Lượng, ngay cả Triệu Khách và em gái kính mắt cũng hơi không chịu nổi.

Trời càng ngày càng tối, bây giờ khu rừng vốn bị sương khói bao phủ càng tối tăm, đi lại trong đêm đã khó khăn, ba người còn phải nhanh chóng chạy về phía trước.

Chương 7: Ngươi nói dối..

Tề Lượng đi ở phía trước suýt bước hụt, nếu không phải Triệu Khách đi đằng sau kéo lại, có lẽ bây giờ đã bị ngã gần chết rồi.

“Cũng may con gấu đen kia không đuổi kịp, nếu không tối tăm thế này, ba chúng ta cũng không nhìn thấy.” Tề Lượng nói xong cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác nhận con gấu đen kia thật sự không đuổi theo, trong lòng mới yên tâm hơn nhiều.

“Không biết hai người kia ra sao rồi.”

Em gái kính mắt đỡ gọng kính, khuôn mặt tái nhợt hơi mệt mỏi nhưng cả người vẫn đầy tinh thần, trên đường đi không hề phàn nàn một câu nào, điều này khiến ấn tượng của Triệu Khách với em gái kính mắt tốt hơn rất nhiều.

Về phần vì sao gấu đen không đuổi theo, khóe môi Triệu Khách cong lên, nửa mặt ẩn trong bóng tối cười lạnh lùng, cũng không nói cho bọn họ biết đằng sau còn có một người đang làm bữa đêm cho con gấu đen kia.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ba người tiếp tục đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, ánh lửa trước mặt ba người càng ngày càng gần, trong lúc mơ hồ có thể thấy một tòa nhà cũ được xây ở vùng hoang dã.

Cẩn thận ngửi, trong không khí còn tỏa ra mùi thơm dày đặc.

Rầm!

Mùi thơm xông vào mũi, sau khi Tề Lượng hít hà mấy hơi, bụng cũng không nhịn được kêu lên ùng ục, nuốt nước bọt, quay sang nhìn Triệu Khách và em gái kính mắt như đang hỏi thăm, chúng ta có nên đi vào hay không.

Dù sao đây là nơi hoang dã, trước không thôn sau không cửa hàng lại có một khu nhà cũ, dù là ai cũng cảm thấy không chắc chắn.

“Không phải Mặt Sẹo kia đã nói, muốn rời khỏi đây thì phải tìm được manh mối, đã không ra được vậy không bằng đi vào thử thời vận.” Em gái kính mắt nhớ lại lời Mặt Sẹo đã nói, phân tích với Triệu Khách và Tề Lượng.

“Ngươi tin hắn? Tin Mặt Sẹo kia?”

“Ta tin!” Em gái kính mắt gật đầu, mặc dù đối phương nói năng khoa trương kỳ quái, nhưng nàng có thể chắc chắn Mặt Sẹo không nói dối.

Lại thấy em gái kính mắt lục lọi trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Triệu Khách và Tề Lượng.

Trần Tĩnh, bác sĩ tâm lý. Nhìn tin tức ở phía trên, Triệu Khách và Tề Lượng đều hơi bất ngờ, nhìn em gái kính mắt ăn mặc như một sinh viên đại học, lại là một bác sĩ tâm lý.

Dường như biết suy nghĩ của Triệu Khách và Tề Lượng, Trần Tĩnh hơi xấu hổ nói: “Vì có một bệnh nhân là học sinh, lúc nói chuyện với hắn cần rút ngắn khoảng cách, ăn mặc thế này sẽ dễ làm việc hơn.”

“Chẳng trách!”

Triệu Khách thầm gật đầu, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là quan sát hành động của mỗi người.

Hành động của Trần Tĩnh khiến Triệu Khách rất ngạc nhiên, không chỉ bình tĩnh, hơn nữa rất hiểu lợi dụng tài nguyên cá nhân, ví dụ như trốn sau lưng nữ lãnh đạo, dựa vào vẻ ngoài bình thường của mình làm nổi bật sắc đẹp của nữ lãnh đạo.

Nếu đổi lại để mình lựa chọn, chắc chắn sẽ ưu tiên nữ lãnh đạo kia trước.

Trước đó bản thân còn đang hoang mang, vì sao một học sinh có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, sau khi Trần Tĩnh để lộ thân phận của mình, trong lòng Triệu Khách cũng bình thường lại.

“Vào xem một chút đi.”

Triệu Khách gật đầu, trên thực tế mục đích khi bọn họ đến đây không phải nghĩ cách rời khỏi nơi này à, nếu bên trong thật sự có manh mối để rời đi, đương nhiên bọn họ phải đi vào.

Bức tường được xây từ đất bùn, bên trên đã vỡ ra từng mảng bùn lớn, nhìn trên mảnh ngói mọc đầy rêu xanh có thể biết căn nhà này đã nhiều năm rồi, nếu ở trong hiện thực e rằng còn không thể thấy được một căn nhà rách nát như vậy ở nông thôn.

“Cốc cốc cốc…”

Tề Lượng bước tới gõ cửa, tiếng khóa cửa nặng nề khiến người ta sợ hãi.

“Ai vậy!”

Không lâu sau ba người nghe thấy bên trong có tiếng hỏi thăm, nghe giọng nói giống một vị lão thái cao tuổi, không đợi Tề Lượng lên tiếng, Trần Tĩnh đứng bên cạnh kéo Tề Lượng đang áp mặt lên cửa ra, tiến lên cách khe cửa nói: “Bà bà, chúng ta là học sinh dưới núi bị lạc đường, muốn tá túc ở nơi này một đêm, sáng mai sẽ đi ngay.”

Trần Tĩnh mới nói không bao lâu, khe cửa mở ra một khe nhỏ, cách khe hở có một đôi mắt đánh giá Trần Tĩnh, từ từ mở cửa ra.

Cửa phòng vừa mở ra, một mùi máu tươi rất nhạt bay ra từ trong cửa phòng khiến Triệu Khách cau mày, ngẩng đầu nhìn hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh.

Nhưng dường như hai người không ngửi được mùi hương gì đặc biệt, ngược lại bị mùi thịt trong căn nhà này hấp dẫn, trong bụng không ngừng kêu to ùng ục.

Người mở cửa là một lão thái thái, mái tóc bạc trắng như tuyết, thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng hình như mắt trái bị mù, tròng mắt u ám không có ánh sáng, khiến khuôn mặt hiền hòa kia trông hơi đáng sợ.

Lão thái dựa vào con mắt còn lại nhìn Triệu Khách và Tề Lượng đứng sau lưng Trần Tĩnh, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười giản dị, đặc biệt nhiệt tình với Trần Tĩnh, nắm tay Trần Tĩnh nói: “Ôi chao, sao đám hài tử các ngươi lại thích chạy loạn khắp nơi thế, nhanh vào đây đi.”

Lão thái nói xong kéo tay Trần Tĩnh, gọi Triệu Khách và Tề Lượng đi vào nhà.

Trong phòng rất sáng, trên chiếc bàn vuông đặt hai ngọn nến, bên phải là một cái giường, xem ra đây là một phòng ngủ, nhà bếp và phòng ngủ thông nhau bị ngăn cách bởi một cái rèm cửa.

Chương 8: Ngươi nói dối (2)..

Ánh mắt Triệu Khách liếc sang nhìn xuyên qua khe hở, thấy bên trên có một chiếc nồi sắt lớn, miệng nồi bốc lên hơi nước cuồn cuộn, không biết nấu cái gì lại đang tỏa ra mùi thơm nồng nặc.

“Bà bà, ngài ở đây một mình à?” Trần Tĩnh nhìn xung quanh, dò hỏi lão thái.

“Còn có hai nhi tử vô dụng nữa, có lẽ cũng sắp về rồi, đêm nay các ngươi ở tạm đi, ta còn có chút đệm chăn, làm phiền các ngươi ngả ra đất nghỉ ngơi, chờ sáng mai nhi tử ta quay về, để hắn đưa các ngươi rời đi.” Lão thái hiền từ nói.

Vừa nghe đến ngày mai có thể rời đi, Tề Lượng và Trần Tĩnh nhìn nhau không nhịn được thể hiện ra vẻ vui mừng.

“Ùng ục ục…”

Lúc này bụng Tề Lượng không nhịn được lại kêu lên, thấy thế Tề Lượng không nhịn được gãi đầu, nói với lão thái: “Bà bà, ngài có thể cho chúng ta ăn chút gì không… Đói quá.”

Tề Lượng vừa nói đói, trên mặt Trần Tĩnh bên cạnh cũng đầy vẻ chờ mong, không hiểu sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại bị một con gấu đen đuổi giết, ngay sau đó chạy đến nơi đây giữa đêm, vất vả cả một quãng đường bụng đã sớm đói đến kêu lên ùng ục.

Từ khi vào cửa, mùi thịt trong phòng đã khiến hai người suýt bị câu mất nửa cái hồn.

“Có có có, trong nồi có sẵn, vẫn còn nóng lắm.” Lão thái nói xong đứng lên, kéo rèm cửa ra đi vào nhà bếp, không lâu sau bê ra hai bát thịt lớn và một đĩa dưa muối.

“Thơm!”

Tề Lượng vểnh mũi lên không nhịn được giơ ngón tay cái, từng miếng thịt trong bát đỏ tươi sáng long lanh, nhìn giống thịt heo nhưng Tề Lượng chưa bao giờ được ngửi mùi hương thơm như vậy.

“Ta nếm thử trước.”

Tề Lượng cũng không khách sáo, hắn ta thật sự đói bụng lắm rồi, cầm đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng trước, thịt vừa vào miệng lập tức tan ra như thạch, béo mà không ngán, nạc mà không khô.

Phối hợp với đĩa dưa muối giòn ngon miệng kia, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Ăn ngon!” Một miếng vào bụng, Tề Lượng không nhịn được khen lão thái.

Trần Tĩnh ngồi bên cạnh thấy Tề Lượng thoải mái cắn miếng thịt lớn không nhịn được nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiêng dè hình tượng của nữ hài, chỉ cầm đũa gắp một miếng nhỏ cho vào trong miệng.

Nhưng sau khi miếng thịt nhỏ vào miệng, Trần Tĩnh cũng không quan tâm hình tượng thục nữ của mình nữa, bắt đầu há to miệng ăn từng miếng.

“Chàng trai, sao ngươi không ăn.”

Thấy hai người Trần Tĩnh và Tề Lượng đã ăn đến miệng đầy mỡ, lão thái một mắt ngồi bên cạnh không nhịn được híp mắt thành một đường thẳng quay sang nhìn, sau khi thấy Triệu Khách chưa từng động đũa, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, ăn rất ngon! Ngươi nếm thử…”

Tề Lượng liên tục liên tục gật đầu, đồng thời cầm bát đưa cho Triệu Khách, ra hiệu Triệu Khách cũng nếm thử xem.

Thấy miếng thịt đỏ trắng rõ ràng trong bát, Triệu Khách vẫn không động đũa, lắc đầu nói: “Ta không đói bụng.”

Thấy Triệu Khách từ chối, Tề Lượng cũng không khách sáo ôm bát tiếp tục ăn.

“Nào đến đây, uống nước đi, đừng chỉ ăn mãi, chàng trai, ngươi cũng uống chút đi.” Lão thái cầm ấm nước rót cho Triệu Khách cốc nước, đưa đến trước mặt Triệu Khách.

Nhìn nước trong cốc, Triệu Khách cau mũi, lông mày nhíu lại không đưa tay ra nhận.

Mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt lão thái, hỏi: “Trước đó chúng ta còn có đồng bạn, hắn đi trước chúng ta một bước, sao ta không thấy hắn?”

Triệu Khách đang nói đến Lý Hồng Binh, trông người này cao lớn thô kệch có vẻ can đảm nhưng chạy nhanh hơn bất kỳ ai, tính toán thời gian người này nên đến đây từ sớm mới đúng.

“Ừ ừ, bà bà, ngài có thấy người đó không, người kia rất cao, tính cách không tốt lắm, còn có một nữ nhân đi theo hắn nữa, không biết ngươi có gặp không.”

Tề Lượng nhét đầy miệng, quay sang mơ hồ không rõ hỏi, nhưng hắn ta cũng không biết nữ lãnh đạo mà hắn ta đang nhắc đến đã trở thành kẻ chết thay của bọn họ.

Ngược lại sau khi Trần Tĩnh nghe Triệu Khách và Tề Lượng hỏi thăm, ánh mắt nghi ngờ lặng lẽ nhìn Triệu Khách.

Nhưng sau khi lão thái nghe Triệu Khách hỏi thăm, sắc mặt cứng đờ tiện tay đặt cái cốc lên bàn, lắc đầu nói: “Chưa từng thấy, các ngươi nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút.”

Lão thái nói xong muốn đứng dậy, nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên túm lấy cổ tay lão thái, ngón tay dài nhỏ như kìm sắt nắm chặt cổ tay lão thái, đôi mắt lạnh lẽo nhướn lên: “Ngươi nói dối!”

“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”

Vẻ mặt lão thái thay đổi, vung tay muốn tránh khỏi tay Triệu Khách, Triệu Khách thấy thế vặn vẹo ngón tay, một tay khác đặt lên đầu lão thái.

“Ầm!”

Hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh ở bên cạnh còn chưa tỉnh táo lại, đã bị tiếng động nặng nề này dọa giật mình kêu lên, hai người không ngờ vừa nãy Triệu Khách còn rất tốt, lại đột nhiên ra tay với một lão thái thoát nhìn đã khoảng tám mươi.

“Ngươi làm gì?”

Tề Lượng thay đổi sắc mặt, muốn tiến lên ngăn cản Triệu Khách.

“Cút ngay!”

Không biết con dao gọt trái cây lóe lên ánh sáng bạc bị Triệu Khách cầm trong tay đã đặt lên cổ họng lão thái từ lúc nào, lưỡi dao đè sát vào làn da lão thái, giọt máu đỏ tươi rơi xuống theo lưỡi dao.

Cơ thể Tề Lượng cứng đờ không dám tiếp tục tiến lên, khó hiểu nhìn Triệu Khách: “Ngươi điên rồi, sao lại làm như vậy, nhanh bỏ dao xuống.”

Chương 9: Tay gấu nướng..

Triệu Khách không để ý đến Tề Lượng, một tay chộp lấy tóc lão thái, một tay xé rèm cửa, sau rèm cửa là một cái bếp lò thô sơ, ngoại trừ chiếc nồi lớn đang sôi trào, cũng chỉ có hai cái vạc nước dùng để ướp dưa muối.

“Ngươi điên rồi!”

Nhân lúc Triệu Khách đưa tay xé rèm cửa, trong mắt Tề Lượng hiện ra tia sáng, bước nhanh lao về phía Triệu Khách muốn cướp dao, nhưng hắn ta còn chưa ra tay, đã thấy Triệu Khách tay mắt lanh lẹ như đã sớm đề phòng Triệu Khách, vừa quay người đá một chân vào ngực Tề Lượng.

“Cạch!”

Dáng người một mét tám bị Triệu Khách đột nhiên đá một cái vào ngực, cơ thể Tề Lượng nghiêng đi, một tay đẩy cái nắp trên chiếc chum đựng nước, một tay hất ra, toàn bộ cánh tay của hắn ta chúi vào trong vạc.

Không đợi tự đứng lên, Tề Lượng đột nhiên cảm nhận hình như tay bắt được thứ gì đó, quay lại nhìn trong vạc, sau khi thấy được thứ trong vạc, đầu tiên Tề Lượng ngơ ngác.

“Hít!!”

Ngay sau đó một luồng khí lạnh chui vào từ kẽ răng của mình, một cái xác đang nằm trong vạc dưa muối tối om, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm vào mình.

“A!”

Tề Lượng ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, lộn nhào lăn sang một bên, khuôn mặt trắng bệch chỉ đầu người trong vạc, đôi môi run rẩy ngay cả lời nói cũng không lưu loát: “Chết… Người chết! Là… Là cái tên kia.”

Xác chết trong vạc không phải ai khác, chính là Lý Hồng Binh đã đi trước bọn họ một bước.

Trần Tĩnh đứng đằng sau cũng coi như bình tĩnh, mặc dù là bác sĩ tâm lý học nhưng vẫn là bác sĩ, tuy đứng nguyên tại chỗ hai tay run rẩy nhưng so sánh ra phản ứng tốt hơn Tề Lượng nhiều.

“Ọe…”

Tề Lượng chỉ là một sinh viên bình thường, chưa từng thấy tình cảnh máu me như vậy.

Dạ dày sôi trào, không nhịn được há miệng nôn mửa.

Một mùi chua hôi gay mũi khiến Triệu Khách cau mày, túm tóc lão thái trong ngực dịch sang bên cạnh một chút.

Dường như Tề Lượng không chú ý đến chi tiết này, sau khi cố gắng thích ứng lại bò dậy từ dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm lão thái, nói: “Ngươi giết hắn!”

Lão thái há miệng cười lạnh lùng để lộ ra hàm răng vàng khè không trả lời câu hỏi của Tề Lượng, xem ra đã đồng ý với cách nói của Tề Lượng.

Tề Lượng thấy thế ôm ngực, lúc muốn nói gì đó lại thấy lão thái đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ tay Triệu Khách, duỗi tay bóp cổ họng Triệu Khách.

Thoạt nhìn lão thái này đã tám mấy nhưng động tác lại nhanh nhẹn hơn dự đoán, thậm chí còn nhanh nhẹn hơn đám người trẻ tuổi Tề Lượng này.

“Muốn chết!”

Trong ánh mắt Triệu Khách thoáng qua vẻ lo lắng, đưa tay lên muốn đấm lại, chỉ có điều nắm đấm còn chưa đánh ra, Triệu Khách lại cảm thấy lạnh cả người.

Chỉ thấy bàn tay đánh tới khô gầy nhưng lại mọc đầy lông đen, năm móng tay to dài sắc bén tản ra một luồng sát khí khiếp người ở trong không khí.

Triệu Khách giật mình: “Đây là tay người??”

Hắn đã thấy rất nhiều tay người nhưng chưa từng thấy kiểu nào thế này, đây không thể gọi là tay người mà là móng vuốt động vật.

Nhưng lúc này Triệu Khách cũng không kịp nghiên cứu vấn đề đây rốt cuộc là thịt kho tàu… Không, là tay người hay móng vuốt.

Hắn vội vàng nghiêng người về sau, ngồi xổm xuống né tránh bàn tay phải của lão thái đang đánh tới.

Đồng thời một tay khác vẩy cán dao một cái, con dao gọt trái cây nhỏ nhắn nhanh chóng đảo một vòng trên đầu ngón tay Triệu Khách, bị Triệu Khách cầm ngược trong lòng bàn tay, mũi dao hướng lên nhắm thẳng vào bàn tay mà lão thái đang nắm lấy cổ tay mình rồi đâm thẳng vào.

“Xoẹt!”

Cảm giác lưỡi dao đâm xuyên qua da thịt khiến Triệu Khách híp mắt lại, không cần ngẩng đầu nhìn, chỉ dựa vào tiếng động và cảm xúc truyền đến từ lưỡi dao, Triệu Khách biết ít nhất một dao kia đã cắt gân tay trái của lão thái.

“A!”

Lão thái rít lên một tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra vẻ đau đớn, há miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn, một tay khác đập vào sau lưng Triệu Khách.

“Vù…”

Cú đánh này còn kèm theo tiếng gió, đến vừa vội vừa nhanh, Triệu Khách muốn tránh cũng không kịp, “xoạt”. Trong nháy mắt Triệu Khách cảm giác sau lưng lạnh lẽo, một cảm giác nóng bỏng xé rách bao trùm xuống khiến Triệu Khách không nhịn được hít vào một hơi, đau đến ngoác mồm.

“Cút ngay!”

Lúc này, dáng người đô con cao một mét tám của Tề Lượng đã phát huy chút tác dụng, túm lấy băng ghế nện vào sau đầu lão thái.

Chỉ nghe “bộp…” một tiếng, băng ghế cũ kỹ trong tay Tề Lượng lập tức chia năm xẻ bảy.

Cả cái băng ghế này đập xuống, dù là người trẻ tuổi không chết cũng chấn động não, nhưng bước chân lão thái chỉ hơi lảo đảo đã quay phắt đầu sang, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Tề Lượng, đưa tay tóm lấy Tề Lượng.

Nhưng cũng đã có tuổi rồi lại bị Tề Lượng đập băng ghế vào sau gáy, mắt lão thái kia trợn ngược, lúc đứng ở nơi đó cũng cảm giác hơi lảo đảo, không những không bắt được Tề Lượng, ngược lại còn khiến mình suýt thì ngã sấp xuống.

“Cơ hội đến!”

Thấy thế, đôi mắt Triệu Khách tối tăm cũng mặc kệ vết thương bỏng rát sau lưng, giơ con dao gọt trái cây trong tay lên đâm vào giữa lưng lão thái.

“Phốc!”

Chương 10: Tay gấu nướng (2)..

Một dao này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ thấy con dao gọt trái cây nhỏ dài đâm qua da thịt vào đến xương cốt lão thái, lưỡi dao như cắt đậu hũ, đến khi chạm vào cán dao mới dừng lại.

“Chết!”

Triệu Khách lạnh lùng nghiêm mặt, lo lắng lão thái này chưa chết, còn dùng sức nắm chuôi dao xoay một vòng ở giữa lưng lão thái, “xoẹt…” máu tươi bắn tung tóe ra từ miệng vết thương.

Cơ thể lão thái cứng đờ, nhếch môi để lộ ra hàm răng vàng khè, hai tay che ngực mình, thân thể đập mạnh xuống đất.

“Giết… Giết người!”

Nhìn xác chết kia ngã vào trong vũng máu, Tề Lượng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, tuy sau khi tỉnh lại tận mắt thấy có người bị gấu đen cắn nát đầu, có người vì giữ mạng còn đẩy Trần Tĩnh xuống sườn dốc, cùng với cái đầu người ở trong vạc dưa muối bên cạnh.

Nhưng kém xa sự kích thích do chuyện này mang đến, bởi vì hắn ta không chỉ nhìn thấy, còn vì bản thân mình cũng tham gia vào.

Thấy khuôn mặt Tề Lượng tái nhợt, Triệu Khách không nhịn được khẽ cau mày, tuy không thích dáng vẻ hèn yếu của Tề Lượng nhưng trong lòng vẫn hiểu được, dù sao lần đầu tiên mình giết người chưa chắc đã có trạng thái tốt bằng Tề Lượng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bỏ qua yếu tố lúc đó hắn chỉ có 13 tuổi.

“Đừng kêu! Các ngươi xem!”

Trần Tĩnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm xác chết lão thái, đến khi thấy trên xác chết không ngừng mọc ra lông đen, mới không nhịn được cắt ngang Tề Lượng đang nói nhảm, chỉ vào xác chết mọc đầy lông đen nói: “Nàng không phải người.”

“Không phải người!!”

Tề Lượng nghe vậy ngạc nhiên, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên không biết trên xác chết lão thái đã mọc thêm một lớp lông đen dày đặc từ lúc nào, hơn nữa thoạt nhìn cơ thể còn mập hơn khi còn sống cả hai vòng.

Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ với việc lão thái không phải là người, thử nghĩ xem tay ai có thể mọc ra móng vuốt bén nhọn to khỏe như thế.

Nếu không phải vừa rồi mình tránh nhanh, có lẽ cũng không đơn giản là sau lưng bị cào nát một lớp da.

Triệu Khách lật xác chết lại thấy khuôn mặt lão thái đã biến dạng, không chỉ trên mặt có thêm một lớp lông đen thật dày, thậm chí khuôn mặt cũng thay đổi dáng vẻ.

“Gấu!”

Bởi vì lúc trước tận mắt thấy gấu đen ăn người, ba người có ấn tượng sâu sắc với gấu, xác chết lão thái trước mắt, ngoại trừ mặc quần áo con người, hoàn toàn là dáng vẻ của một con gấu.

Thấy thế, Tề Lượng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, mắng: “Đáng chết, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì! Ngay cả gấu cũng có thể thành tinh?”

“Chắc ngươi may mắn, nàng đã tuổi già sức yếu, nếu không ba người chúng ta đều phải chết!”

Triệu Khách cắt ngang lời lải nhải của Tề Lượng, sau khi lão thái này chết thân thể đã biến về nguyên hình, nhưng so với con gấu đen mà bọn họ gặp được trước đó, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Sau khi chết đi thân thể gầy gò suy yếu cuộn tròn thành một đống, thoạt nhìn không khác một con nghé là bao.

Có một vài chỗ lông tóc đã trắng bệch, tám chín phần mười là đã cao tuổi thân thể suy nhược, cơ thể teo lại.

Nhưng dù là như vậy cũng khiến ba người đi vòng qua Quỷ Môn quan.

Nếu không phải mình vừa vào cửa đã ngửi được mùi máu tươi rất nhạt, trong lòng có cảnh giác, e rằng bây giờ ba người đã yên tâm nằm ở trên giường, chờ đi theo bước Lý Hồng Binh.

“Ngươi làm gì!”

Lúc này, Tề Lượng đã tỉnh táo lại từ sự hoảng sợ, đột nhiên thấy Triệu Khách giơ búa lên chuẩn bị chặt xuống móng vuốt đầy đặn đầy lông đen của lão thái, không nhịn được hét lên chói tai.

Triệu Khách không để ý đến Tề Lượng, sau khi vung búa một phát chặt rơi móng trái của lão thái mới chậm rãi ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giá Tề Lượng, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra một nụ cười: “Làm gì? Đương nhiên là làm tay gấu nướng!”

“Tay gấu nướng??”

Khóe miệng Tề Lượng hơi giật giật, tuy không có ý kiến gì với ba chữ này nhưng nhìn móng vuốt đen xì, thật sự không thể hạ miệng được.

Nhưng Triệu Khách không quan tâm những chuyện đó, hắn thật sự đói bụng, lăn lộn lâu như vậy, hắn cũng không phải người sắt, trong bụng đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.

“Nhưng… Không phải ở đây cũng có thịt à? Ta cảm thấy hương vị không tệ lắm.”

Thấy Triệu Khách cầm hai cái tay gấu đầy máu, vừa nghĩ đến Triệu Khách muốn ăn thứ này, Tề Lượng chỉ cảm thấy cả người muốn nổi da gà.

Hắn ta vội vàng chỉ vào chiếc nồi lớn trên bếp lò, bên trong đang ninh từng miếng thịt, lúc này còn tản ra hương thơm nồng đậm.

“Ọe!!”

Trần Tĩnh đứng bên cạnh nghe được lời nói của Tề Lượng, chẳng những không có khẩu vị gì ngược lại sắc mặt tối đen, không kịp giải thích đã há miệng ghé vào cạnh cửa tiếp tục nôn.

Triệu Khách trợn trắng mắt nhìn Tề Lượng, thật sự không biết nên nói hắn ta ngốc thật hay ngây thơ.

Triệu Khách chọn mấy cây củi ở trong đống củi bên ngoài, ngồi một mình trong sân xử lý hai cái tay gấu.

Tay gấu cũng không dễ xử lý, nhiều khi xử lý không tốt sẽ khó xử lý được mùi tanh hôi.

Nhưng điều này chỉ là việc nhỏ với Triệu Khách.

Hắn thuần thục dùng dao loại bỏ lớp màng, lột da, rút xương, những động tác này quen thuộc như đã làm trăm ngàn lần.

“Ngươi đã biết từ trước?”

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cập nhật 1000 tập nhé chư vị đọa hữu đang tải lên rồi nhé !!trong quá trình tải có gì sai sót mong các bạn thông báo để mình khắc phục sớm nhất nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tình hình trung đó bạn trang nào chả vậy ^^!Bên mình tuy rất nhiều người nhưng toàn sinh viên thui, kinh nghiệm còn non trẻ lém sai sót mong bạn bỏ quá cho nha !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
boy95 10 giờ trước
Cảm ơn Hội trưởng :)Tìm mới còn trang có thể play được ạ :)Khổ đang cuốn :))
https://audiosite.net
Cập nhật chương mới nhất theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Dạ bộ truyện này vẫn hoạt động bình thường ạ :)Bạn vui lòng f5 hoặc tải lại trang để nghe truyện nhé ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn hhyk bá kiênCảm ơn bạn đang thông báo !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn Quỳnh Anhcảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại ban Đỗ hảiCảm ơn bạn gửi thông báo ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn huyboy95 Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu :)Cảm ơn bạn đã thông báo.Ngoài ra còn 3 bộ truyên đang quá trình hoàn tất nhé các bạn..!