[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 14: Chú sát (c131-c140)
❮ sautiếp ❯Chương 131: Chú sát..
Mở cửa sân đi ra ngoài nhìn xem, mấy thôn dân nghe thấy tiếng hét đã chạy tới vây quanh bên ngoài, Triệu Khách còn chưa đến gần đã ngửi được một mùi máu tươi rất nồng nặc, sau khi đẩy đám người ra, vẻ mặt Triệu Khách khẽ thay đổi.
Chỉ thấy một người nằm trong góc tường, không! Cũng không nói là người, nói cụ thể là một bộ thi thể tàn khuyết không đầy đủ.
Hình ảnh máu tươi be bét khiến một vài thôn dân nhìn thấy trực tiếp lao ra phía sau nôn mửa.
Triệu Khách đi lên trước, sau khi xoay thi thể kia qua, Triệu Khách trợn mắt không nhịn được hít sâu một hơi, hoảng sợ nói: “Là hắn!”
Người này không phải ai khác, chính là nam nhân bốn mắt – vị bí thư chi bộ thôn đến tìm hắn vào tối qua.
Chỗ hắn ta chết cách chỗ ở của hắn không bao xa, hiển nhiên sau khi chia tay với hắn không lâu đã bị giết.
“Đây không phải Vương bí thư chi bộ à, đây… Đây là sao… Ọe!”
Thôn dân quay đi không dám nhìn nhiều, sắp xếp người đi thông báo cho người nhà của bí thư chi bộ.
Một số lão nhân lớn tuổi trong thôn lắc đầu tiếc hận nói: “Ôi, ngày thường Mẫn Tài này hơi keo kiệt nhưng là một người không tệ, hôm trước ta còn thấy hắn múc nước cho Lý quá phụ ở cửa thôn.”
Mấy thôn dân trẻ tuổi hơn nghe vậy lại nhìn nhau cười, có ai không biết chuyện hư hỏng của Lý quả phụ và Vương Mẫn Tài chứ, cũng chỉ có lão gia tử không nhìn ra mà thôi.
“Kỳ quái?”
Triệu Khách không để ý đến tiếng bàn tán của thôn dân xung quanh mà đang cẩn thận kiểm tra thi thể Vương Mẫn Tài, nhìn máu trên mặt đất, tuy có vẻ rất nhiều nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu.
Dựa theo cách chết của Vương Mẫn Tài, phải có nhiều máu hơn mới đúng, nhìn máu trên mặt đất và vết thương của hắn ta, ít nhất phải thiếu một nửa, số máu còn lại đâu?
“A a a!!”
Ngay lúc Triệu Khách đang nghi ngờ, ở đằng xa lại vang lên tiếng hét chói tai, đầu tiên mọi người ngơ ngác, sau đó lập tức rối rít chạy tới, Triệu Khách đi theo phía sau, lần này chạy theo hướng phát ra âm thanh, đợi đến khi nhìn thấy, Triệu Khách không nhịn được trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ người chết lại là nàng!
Một bộ nữ thi ngã trên mặt đất, sắc mặt đã bầm tím đến mức biến thành màu đen, hai con ngươi như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, đầu lưỡi màu nâu xanh thè ra khỏi miệng, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Sau khi mấy hài tử nhìn thấy cũng bị dọa khóc, dù là người trưởng thành, lúc thấy khuôn mặt này cũng sợ hãi đến phát hoảng, rối rít lùi lại, không dám bước lên nữa.
Nữ nhân này không phải ai khác, đúng là một trong những đối tượng bị hắn nghi là người đưa thư trong ngày hôm qua, chỉ không ngờ mới qua một đêm mà nàng đã chết.
Triệu Khách đi vào căn phòng, đôi mắt nhìn lướt qua phát hiện trong phòng không có chút dấu vết đánh nhau nào, điều kỳ quái hơn là cổ họng nữ thi bị bóp đến bầm tím một mảng, một phần da thịt cũng bị cào nát, máu tươi gần như thấm ướt cổ áo.
Trên móng tay nữ nhân còn sót lại thịt nát và máu khô, đủ để chứng minh vết thương trên cổ họng là do nữ nhân này tự cào bị thương trước khi chết, chắc đây là kết quả khi liều mạng giãy giụa.
Triệu Khách tiến lên đưa tay sờ cổ họng nữ nhân, không nhịn được cau mày, xương cốt trong cổ họng nữ thi đã vỡ vụn, những nơi không có dấu cào lại có một vệt dây hằn bầm tím, hiển nhiên đã bị người ta dùng dây thừng siết chết.
“Vì sao nàng không phản kháng??”
Triệu Khách cẩn thận đi dạo trong phòng một vòng, không những không tìm được manh mối, ngược lại trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn.
Nếu dựa theo suy đoán trước đó của hắn, nữ nhân này đúng là một người đưa thư, vậy với năng lực của người đưa thư, không thể cứ im hơi lặng tiếng bị người ta giết chết như thế.
Nhìn dáng vẻ chết của nàng, hình như trước khi chết đã cố hết sức giãy giụa, nhưng điều kỳ quái là trong phòng hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.
Với năng lực của một người đưa thư, trừ khi là người mới vừa qua thời kỳ thực tập, nếu không cũng không có chuyện bị giết chết đơn giản như vậy.
Trừ khi…
Triệu Khách nghĩ đến một suy đoán khác, nhưng tạm thời Triệu Khách còn không thể chứng thực suy nghĩ này, chỉ có thể để trong lòng trước.
“Leng keng leng…”
Ngay lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động, trong lòng cảnh giác lập tức đứng lên, đi ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy vị Tam Linh cô nãi nãi hôm qua đã được mọi người vây quanh đưa đến đây.
“Linh cô nãi nãi, ngài nhanh nhìn xem, lúc này mới qua một đêm đã chết hai người, điều này… Có phải bị quỷ ám không?”
Sau khi một thôn dân nói xong lời này, chỉ thấy vị lão thái kia quay phắt đầu lại, nghiêm nghị nói: “Đừng nói vớ vẩn, quỷ quái ở đâu ra.”
“Vâng vâng vâng, nhưng bây giờ đã có hai người chết, ngài xem nên xử lý như thế nào, nghe nói đội khảo sát đặc phái kia sắp đến rồi, thôn trưởng còn đang nghĩ cách kéo dài. Ngay lúc này, trong thôn chúng ta lại xảy ra án mạng lớn như vậy, lần này… E rằng thôn bên cạnh sẽ cướp mất cờ đỏ sản xuất chất lượng tốt của đại đội chúng ta.”
Chương 132: Chú sát (2)..
Lão thái không để ý lời nói nhảm của những thôn dân này, sau khi đi vào nhà đánh giá thi thể trên mặt đất, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên nghiêm túc, khẽ phân phó người thanh niên bên cạnh: “Ngươi đi xung quanh căn nhà một vòng, xem có gì khác thường không?”
“Vâng!”
Thanh niên rất nhanh nhẹn gật đầu, cũng nhanh chóng bước ra ngoài.
Lúc này ánh mắt lão thái nhìn về phía Triệu Khách, ánh mắt đục ngầu đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, trái tim Triệu Khách siết chặt, biết vị lão thái này không phải nhân vật đơn giản gì, kiên trì tiến lên, vô cùng cung kính nói: “Tam Linh cô nãi nãi, ngài xem việc này là…”
Triệu Khách còn chưa nói hết câu, đã bị lão thái vung tay cắt ngang, ra hiệu hắn không cần nói, lại hỏi: “Tối hôm qua Vương Mẫn Tài đã đến tìm ngươi?”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, chỉ cảm thấy ánh mắt lão thái nhìn mình chằm chằm cứ như một lưỡi dao nhọn đâm tới, khiến cả người Triệu Khách lạnh lẽo như bị nàng nhìn thấu.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Triệu Khách, cũng may Triệu Khách nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt tỏ ra hoảng sợ gật đầu nói: “Vâng, tối hôm qua Vương bí thư chi bộ đến tìm ta, nói muốn ta lên núi đánh một con hươu bào ngốc về, nhưng hôm nay hắn đã chết rồi! Linh cô nãi nãi, việc này thật sự không liên quan đến ta!”
Triệu Khách nói lời này cũng không phải giả vờ, trên thực tế Triệu Khách thật sự không rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất khiến Triệu Khách nghi ngờ là bóng đen mơ hồ tối qua.
Có lẽ cái chết của Vương Mẫn Tài có liên quan đến bóng đen đó, nhưng Triệu Khách không nói ra lời này, vì không nói thì không sao, nói ra sẽ không giải thích rõ được.
“Ta biết, cái chết của Vương Mẫn Tài không giống người làm.”
Lão thái gật đầu, dường như cũng không nghi ngờ chuyện mà Triệu Khách nói ra, ngoài mặt Triệu Khách nhẹ nhàng thở phào, nhưng trong lòng lại càng đề phòng hơn.
Đột nhiên, trong lòng Triệu Khách khẽ động, nhanh chóng hiểu ra một tầng ý tứ khác từ trong lời nói của lão thái, không nhịn được hoảng sợ nói: “Linh cô nãi nãi, Vương Mẫn Tài không phải người giết, vậy ý của ngài là…”
Triệu Khách không nói hết cả câu này, thật ra phần còn lại có hai ý tứ, theo người ngoài Triệu Khách đang ngạc nhiên vì Vương Mẫn Tài không phải bị người giết, vậy là cái gì giết?
Nhưng câu này còn một ý tứ khác, đó là Vương Mẫn Tài không phải người giết, chẳng lẽ nữ nhân trước mặt là bị người giết?
“Tứ Hỉ, ngày thường ngươi không nói nhiều, trong lòng lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cứ chờ đi.”
Sau khi lão thái nghe vậy liếc mắt đánh giá Triệu Khách, liền đứng ở bên cạnh nhắm mắt chờ đợi, dường như đang chờ một tin tức nào đó.
Thấy thế, trong mắt Triệu Khách hiện ra tia sáng, hắn không nói tiếp nữa mà lấy tẩu thuốc từ cái túi to của Trần Tứ Hỉ, ngồi xổm ở bậc thang bên ngoài hút thuốc.
Trần Tứ Hỉ là kiểm lâm trong thôn, từ sau cuộc nói chuyện với Vương Mẫn Tài vào tối hôm qua, Triệu Khách có thể đưa ra kết luận hắn ta là thợ săn giỏi nhất trong thôn.
Dù là cách ăn mặc, hay tình hình hỗn loạn ở trong nhà hắn ta, có thể kết luận người này là một nam nhân độc thân, nhếch nhác, lười biếng.
Nhưng hắn ta có hai đặc điểm không bình thường, thứ nhất là cây súng săn này, từ lần đầu tiên cầm khẩu súng săn, Triệu Khách đã chú ý đến khẩu súng săn này được chăm sóc rất sạch sẽ, hiển nhiên Trần Tứ Hỉ là người thích súng.
Đặc điểm thứ hai là Trần Tứ Hỉ thường đeo thuốc phiện trên eo.
Thân tẩu thuốc bằng gỗ nhưng hiển nhiên ống đựng thuốc được làm bằng loại ngọc khá tốt, dù ở thời đại này người bình thường không quá để ý đến ngọc, nhưng muốn làm một cái ống đựng thuốc bằng ngọc cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Luôn mang theo tẩu thuốc bên mình, cộng thêm ngón tay khô vàng của Trần Tứ Hỉ, vừa nhìn đã biết là người hút thuốc lâu năm.
Triệu Khách biết muốn không làm người khác nghi ngờ mình, ngoại trừ phải giả vờ dáng vẻ lười biếng của Trần Tứ Hỉ, hắn cũng không thể bỏ qua hai đặc điểm này, ít nhất thỉnh thoảng phải thể hiện ra ở trước mặt người ngoài.
“Xì xì xì!”
Sau khi ấn thuốc lá vụn vào trong ống đựng thuốc, Triệu Khách nhẹ nhàng hút một hơi, cảm giác cay độc khiến Triệu Khách suýt nữa phát ra tiếng bị sặc.
Cũng may Triệu Khách nhanh chóng chuyển dời toàn bộ vị giác, khứu giác và vị giác cho Lôi Mẫu, lúc này mới tránh để lộ sơ hở ở hiện trường.
“Phù!”
Triệu Khách thở ra một hơi theo cách hút thuốc thông thường, cảm thấy luồng khói cực lớn không thể không nhắm mắt lại, chờ đợi khói thuốc tan đi.
Nhưng trong mắt người ngoài, dáng vẻ của Trần Tứ Hỉ không hề khác với lúc trước.
“Nãi nãi!”
Không lâu sau, chỉ thấy thanh niên đi ra ngoài trước đó đã quay về, nói với lão thái: “Nãi nãi, ta đi quanh nhà một vòng, phía sau nhà treo một con mèo chết, hình như bị người ta treo cổ trên chạc cây.”
Sau khi nghe được câu này, lão thái cau mày, đôi mắt khép hờ khẽ nói: “Quả nhiên.”
“Linh cô nãi nãi, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự bị người ta giết?”
Thanh niên hơi nghi ngờ nhìn thi thể trên mặt đất, không biết cái chết của nàng có liên quan gì đến con mèo chết kia, mang theo vài phần tò mò dò hỏi.
Chương 133: Hươu bào ngốc..
Triệu Khách và thôn dân khác thấy thế cũng không nhịn được vểnh tai lên, muốn nghe được một lời giải thích.
“Cái này gọi là kỳ môn độn giáp, âm Dương trận chú, e rằng cô nương này đã bị người ta hạ chú sát, không biết hung thủ làm thế nào lấy được môi giới ở trên người nàng, coi con mèo kia như thế thân, thi chú ghìm chết con mèo kia, theo đó cô nương này cũng mất mạng cùng lúc, tạo nghiệp mà.”
Lão thái nói xong sắc mặt hơi xấu, nói thầm: “Sao bây giờ còn có người biết loại tà chú này, chẳng lẽ là cao nhân Mao Sơn?”
Triệu Khách ngồi xổm ở bên cạnh, sau khi nghe lão thái nói vậy càng suy nghĩ nhiều hơn, đó là con tem.
Phải biết rằng, năng lực của con tem không chỉ làm ngươi mạnh lên, Triệu Khách từng thấy trên danh sách có đủ loại con tem quỷ dị tà ma, bên trong có liên quan đến năng lực giết người trong vô hình.
Dù khác với trước mắt, nhưng Triệu Khách tin tưởng người giết chết nữ nhân này cũng là một người đưa thư, hơn nữa che giấu rất kỹ.
“Nói linh tinh!”
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát to nghiêm khắc cắt ngang suy nghĩ của mọi người, mọi người quay lại nhìn chỉ thấy một đoàn người sải bước lao vào, trên tay cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Ngón tay cũng sắp chỉ vào mũi lão thái, nghiêm nghị nói: “Hiện tại đã giết hết ngưu quỷ xà thần rồi, ngươi còn dám đứng đay lan truyền tư tưởng phong kiến!”
Người thanh niên mặc đồng phục học sinh màu đen, trên khuôn mặt ngây thơ như khắc đầy tinh thần nhiệt huyết phấn chấn, cầm quyển sổ đỏ trong tay đứng ở trước mặt lão thái, lời lẽ chính trực, nói đến gọi là nước bọt bay tứ tung.
Chỉ thiếu ăn sống nuốt tươi lão thái, nhưng còn chưa nói một được nửa đã thấy người thanh niên bên cạnh lão thái đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cậu học sinh trước mặt.
“Két!” một tiếng, dường như là tiếng khi xương cốt trật khớp, lập tức khiến cậu học sinh kia sắc mặt trắng bệch, nghẹn lại tất cả những lời muốn nói ở trong miệng.
“A!!”
Một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, vừa rồi cậu học sinh còn cao ngạo như con gà trống lớn, trong nháy mắt đã suy sụp.
“Cút đi, tên ngu ngốc chít chít cái gì!”
Thấy cậu học sinh ngồi xổm trên mặt đất ôm bàn tay dáng vẻ chết đi sống lại, thanh niên không nhịn được liếc nhìn đầy khinh bỉ, xoay người đi đến bên cạnh lão thái nói: “Nãi nãi, chúng ta đi về trước.”
“Ừm!”
Dường như lão thái cũng không muốn ở lại chỗ này lâu hơn, gật đầu đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn không quên quay lại nhìn Triệu Khách đang ngồi xổm trên bậc thang hút thuốc.
“Tử Hỉ, gần đây trong thôn không yên ổn, ngươi nói với thôn trưởng một câu, dặn mọi người buổi tối nhớ khóa kỹ cửa ra vào và cửa sổ, nếu ra ngoài đi tiểu đêm, phải đi ít nhất hai người.”
Lão thái nói xong, Triệu Khách không nói chuyện chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Hai bà cháu lão thái vừa đi, đã thấy thôn trưởng dẫn theo một đoàn người chạy đến.
Triệu Khách nhìn vị thôn trưởng này đội mũ da chó, trên người mặc áo da dê, thoạt nhìn cách ăn mặc không tốt nhưng ở vùng núi này, một bộ quần áo này đã khiến người ta hâm mộ đến không chịu nổi, vì sao à, ấm áp chứ sao.
Ngoài ra còn có ba người đi theo sau lưng thôn trưởng, một người trung niên tóc chẻ ngôi giữa, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, ngoài ra còn một nam một nữ nhưng không phải học sinh.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn liếc qua, bên trái mặt người này có một vết thương.
Mặc dù Triệu Khách chưa từng thấy loại vết thương này, nhưng nhìn hình dáng vết thương có thể suy đoán đại khái, đây là vết thương do loại lưỡi lê ba cạnh đâm thủng.
Cho dù khép lại cũng để lại một cái hố rất lớn ở trên mặt, hơn nữa vết sẹo này như một tấm mạng nhện bao trùm nửa bên mặt, trên cơ thể nam nhân này có một luồng khí chất rất cương nghị, đã nói rõ thân phận của nam nhân này.
Về phần nữ hài còn lại, người này dịu dàng hơn nhiều, nàng đeo kính mắt gọng vàng, một đôi mắt to rất trong trẻo, chải hai bím tóc lớn, cho người ta một ấn tượng đầu tiên khá tốt.
Sau khi ba người nhìn thấy bộ thi thể trên mặt đất, nam nhân trung niên và nam nhân kia còn tốt, ngược lại nữ hài kia tỏ ra không đành lòng nghiêng đầu, không dám nhìn nữa.
“Sao thế?”
Nam nhân bước nhanh về phía trước kéo cậu học sinh lên, mắt nhìn cổ tay hắn ta, không nhịn được cau mày, lạnh lùng nhìn sang thôn trưởng ở bên cạnh, trên mặt ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói rất lạnh lùng: “Không ngờ trong cái thôn nho nhỏ này còn có cao thủ.”
“Ôi ôi ôi, không phải, hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Sau khi thôn trưởng nghe nam nhân nói vậy, liên tục nhận sai.
“Chỉ là trật khớp thôi, ngươi nối một cái không phải là xong à, giả vờ lão sói vẫy đuôi gì chứ.”
Chỉ thấy Triệu Khách gõ tẩu thuốc một cái, sau đó xách súng đứng lên đi ra ngoài.
“Dừng lại! Ngươi nói cái gì.”
Nam nhân bị Triệu Khách mỉa mai như thế, vẻ mặt lập tức khó coi, vốn còn muốn ra oai phủ đầu khiến đám thôn dân không thành thật này biết sợ, không ngờ lại bị người ta mỉa mai một trận.
“Ôi ôi ôi! Hiểu lầm, đều là người một nhà, đều là đồng chí nhân dân, mọi người đừng nội đấu.”
Chương 134: Hươu bào ngốc (2)..
Thấy thế, thôn trưởng vội vàng chặn ở giữa, sau đó đẩy Triệu Khách, nói: “Tứ Hỉ, ngươi đang làm cái gì, nhanh xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Triệu Khách quay lại liếc nhìn đánh giá nam nhân này một chút, khiêng khẩu súng lên vai, xoay người sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Quên đi thôi, ta còn phải đi đánh hươu bào ngốc cho các ngươi, không có thời gian.”
“Tử Hỉ, Tứ Hỉ! Ngươi…”
Thôn trưởng nghe vậy khóe miệng giật giật, vội vàng nói xin lỗi người trung niên: “Thật xin lỗi, đồng chí Trương, Trần Tứ Hỉ vốn là người như thế, ngài đừng so đo với hắn.”
“Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, đều là đồng chí nhà mình cả, chúng ta đến đây cũng gây thêm rắc rối cho các ngươi, Khâu Binh, nối lại tay cho Vĩ Vĩ đi.”
Trên mặt Trương Hải Dương vẫn luôn mỉm cười, đưa tay vỗ vai thôn trưởng, thái độ vẫn rất hiền lành đồng thời gọi nam nhân mặt thẹo bên cạnh nối lại xương tay cho cậu học sinh.
“Cái đó, trong thôn xảy ra chuyện, chúng ta không đứng đây khoa tay múa chân nữa, các ngươi phải nhanh chóng phá án mới được.”
“Yên tâm, yên tâm, đêm nay chúng ta sẽ tăng người tuần tra, đảm bảo sự an toàn cho đoàn người đồng chí Trương.” Thôn trưởng liên tục vỗ ngực bảo đảm.
Đồng thời sắp xếp người đưa một đoàn người Trương Hải Dương về thu dọn nghỉ ngơi trước.
Một đoàn người vừa đi không bao lâu, đã thấy nam nhân tên Khâu Binh kia kề sát lỗ tai Trương Hải Dương khẽ nói: “Giáo sư Trương, ta thấy thôn này không an toàn, nếu không chúng ta…”
“Không, nơi này là đường lên núi tốt nhất, không thể tùy tiện thay đổi phương hướng, đến đêm ngươi trông coi một chút, đặc biệt dặn dò hai người Vĩ Vĩ và Phương Lam cẩn thận một chút là được.” Trương Hải Dương dặn dò.
“Ừm, yên tâm! Mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái gì, nếu đến, mời hắn nếm thử một viên đạn.”
Khâu Binh để lộ khẩu súng trong lồng ngực của mình, ra hiệu Trương Hải Dương yên tâm.
Ngay sau khi một đoàn người này rời đi, chỉ thấy Triệu Khách trốn ở góc tường chậm rãi thò đầu ra, cau mày như đang lầm bầm lầu bầu khẽ nói: “Ngươi xác nhận không nghe nhầm?”
“Đảm bảo không, vừa nãy bọn họ đã nói như vậy.” Trong đầu vang lên giọng Lôi Mẫu, thì ra cuộc nói chuyện của đám người Trương Hải Dương đã bị Lôi Mẫu nghe hết, lặp lại không thiếu một chữ cho Triệu Khách.
“Lên núi!”
Triệu Khách híp mắt lại, đám người này đi đâu không được, cứ nhất định phải chui vào nơi rừng sâu núi thẳm, thật sự chỉ khảo sát đất đai à? Triệu Khách cảm thấy thứ gọi là khảo sát hơi vô nghĩa, có lẽ sau lưng còn có việc gì đó.
“Ca ca, không phải ngươi đã nói phải khiêm tốn, vì sao vừa rồi…”
Lúc này Lôi Mẫu thấy rất ngạc nhiên vì trước đó Triệu Khách đột nhiên hành động khác thường, cảm thấy Triệu Khách hơi cảm xúc quá, khó tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý của người có lòng.
Nhưng Triệu Khách lại lắc đầu: “Ở thời điểm này, người càng im lặng càng đáng nghi, hiện tại ở vị trí này, chỉ cần ngươi không lộ ra sơ hở, càng để mọi người đều biết, lại càng an toàn hơn.”
Triệu Khách nói xong cầm khẩu súng săn lên đi ra ngoài thôn, một đêm có hai vụ án mạng, chắc chắn trong thôn sẽ xôn xao, nơi này là rừng sâu núi thẳm, giao thông cực kỳ bất tiện, muốn rời núi cũng phải đi hai ba ngày.
Nếu báo cảnh sát, chờ khi đến nơi thi thể đã bốc mùi rồi, chỉ có thể để trong thôn tự nghĩ cách điều tra sự thật, có lẽ cũng chỉ là mấy chuyện vớ vẩn, vị Linh cô nãi nãi kia đã đi rồi, hắn cũng không cần tham gia trò vui nữa, trước tiên làm xong công việc rồi lại nói.
Vừa nghĩ đến những con hươu bào ngu ngốc trong núi rừng kia, trong mắt Triệu Khách cũng hiện ra ý cười, cầm súng sải bước đi ra ngoài.
Ở thời đại này, trong núi rừng hoàn toàn là kiểu núi rừng nguyên thủy, không có đường, không có xe, nhìn lướt qua ngoại trừ cây vẫn là cây.
Giẫm lên phiến lá khô héo phát ra từng tiếng răng rắc, đổi lại là người bình thường, e rằng không thích chạy vào trong núi rừng, nhưng Triệu Khách có Hơi thở tự nhiên, đi trong núi rừng lại có vẻ như cá gặp nước.
Cộng thêm radar nhỏ Lôi Mẫu, Triệu Khách chưa đi được bao lâu đã tìm thấy một con hươu bào ngốc.
Thoạt nhìn không khác con huơu bình thường lắm nhưng kích cỡ nhỏ hơn nhiều, trên mông có một đoạn đuôi nhỏ, bên trong có một túm lông trắng, sau khi con huơu ngốc này thấy Triệu Khách lại không lựa chọn bỏ chạy, mà đứng tại chỗ đánh giá một lúc.
Nhìn con hươu bào đần độn, thậm chí Triệu Khách còn bị chọc cười, lập tức đưa tay bắn một phát súng “pằng”.
Thế nhưng, một phát này cũng không bắn vào trên người hươu bào, mà bắn lên một gốc cây.
Dù sao khẩu súng săn này đều là bắn hạt sắt, thật sự bắn một phát súng, trong thịt chắc chắn sẽ có hạt sắt, Triệu Khách không biết người khác có ăn được hay không, dù sao hắn cũng không ăn.
Triệu Khách chỉ muốn xem thử con hươu bào ngốc trong truyền thuyết có ngốc như vậy thật không.
Bị tiếng súng dọa giật mình, chỉ thấy cái đuôi sau mông hươu bào lập tức xù lên lông trắng như nổ tung, xoay tròn lên trên, thoạt nhìn còn tưởng đây là một cái mông trắng.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy thú vị là, con thú này còn trơ mắt nhìn hắn, hình như còn đang suy nghĩ có nên chạy hay không.
Chương 135: Đệ tử ra tay..
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con thú này, Triệu Khách cau mày, một tia sáng lạnh “vèo” cắt ngang qua trong không khí, một đường vòng cung xẹt qua trong rừng cây, lướt qua cây cối, chuẩn xác bắn vào ngực hươu bào.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy sau khi thân thể hươu bào lắc lư mấy lần, lập tức ngã mạnh xuống đất, Triệu Khách đi lên trước nhìn con hươu bào độn độn không nhịn được lẩm bẩm: “Ôi… Đã ngu vậy rồi, sao gấu trúc nhà người ta còn có thể lăn lộn thành quốc bảo chứ?”
Tem đặc thù: Hơi thở tự nhiên
Thu thập được con tem này, khi đi trong rừng cây bụi cỏ sẽ tăng tốc độ chạy của bản thân lên 30%
Hiệu quả đặc biệt: Hơi thở tự nhiên
Tiêu hao 1 điểm bưu điện có thể ẩn nấp trong bụi cỏ xung quanh, duy trì 5 phút.
Thời gian cold-down: 30 phút
(Chú thích: Nhất định phải đứng trong rừng núi dã ngoại mới có thể kích hoạt Hơi thở tự nhiên)
Với sự đồng cảm sâu sắc, Triệu Khách bắt đầu móc thanh phi đao ra khỏi ngực hươu bào, dùng dao cắt bỏ chân sau và đuôi của hươu bào.
Hươu là loại động vật thấp lùn, thịt ở những nơi khác trên thân hươu bào kém phát triển hơn thịt chân sau rất nhiều, về phần cái đuôi nhỏ, đừng thấy nó nhỏ, nhưng chất thịt là nơi mềm mại và chắc nhất.
Sau đó Triệu Khách tìm một chỗ ở gần bờ sông, lấy chân hươu bào ra rửa sạch sẽ trong nước, treo lên rồi lột da.
Hắn bôi hương liệu, lấy ra một bình rượu nấu ăn rải lên, loại thịt này có một mùi tanh của đất, người bình thường muốn làm nhất định phải ngâm nước cả một buổi tối để ngâm hết bọng máu, lại thêm hoa hồi nướng đi nướng lại, mới có thể loại bỏ mùi tanh của đất này.
Đây là cách làm truyền thống nhất nhưng cũng sẽ khiến chất dinh dưỡng trong thịt hươu bào nhanh chóng mất đi.
Hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với cách làm này, vì vậy Triệu Khách dùng cách trực tiếp nhất là hun khói.
Bôi hương liệu lên, Triệu Khách tìm một hốc cây treo bắp đùi và đuôi vào bên trong, đốt một đống củi ở dưới hốc cây, chờ sau khi lửa cháy mới dập tắt ngọn lửa, chỉ để lại một đốm lửa không ngừng bốc khói là được.
Sau đó Triệu Khách móc súng săn ra, nhắm thẳng vào ngực con hươu bào, liên tục bắn “pằng, pằng” hai phát, lúc này mới hài lòng cất thịt vào trong sách tem.
Sau khi làm xong mọi thứ, Triệu Khách lấy ra một số đồ ăn ở trong sách tem coi như bữa trưa, đồng thời cũng đang suy nghĩ rốt cuộc đội khảo sát kia đến nơi rừng núi sâu thẳm này để làm gì.
Khảo sát địa chất?
Triệu Khách không cảm thấy vậy, nếu không phải khảo sát địa chất, vậy… Nghĩ đến đây, trong lòng không nhịn được sinh ra sát ý, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế, xử lý tất cả những người này.
Nghĩ đến đây, trên tay Triệu Khách xuất hiện một viên bảo thạch đỏ rực rỡ, đây là Hồng La Thạch, bột phấn của viên đá này có thể gây ra ảo ảnh mạnh.
Chỉ cần một chút xíu đảm bảo có thể khiến tất cả những người kia mất đi năng lực chống đỡ, điều này đã được xác nhận từ trên đám người Bạch gia.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Khách vẫn từ bỏ ý nghĩ này, ít nhất trước khi nhiệm vụ chính tuyến xuất hiện, hắn vẫn chưa muốn giết chóc.
Về phần bóng đen tối hôm qua!
Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Khách lóe lên vẻ tàn khốc, nếu lời nói của vị Linh cô nãi nãi hôm nay không sai, rất có thể tối hôm qua có hai nhóm người ra tay.
Hiển nhiên từ động tĩnh sáng hôm qua, có người đoán được thân phận người đưa thư của nữ nhân kia vì vậy ra tay giết nàng, Vương Mẫn Tài lại biến thành kẻ chết thay cho hắn, có lẽ người giết hắn ta không phải người mà là thứ gì khác.
Về phần đó là cái gì, Triệu Khách không biết, nhưng đêm nay thứ kia còn xuất hiện, hắn cũng có thể nhìn thật kỹ, đồng thời dùng để thử tem năng lực mới của mình.
Ở bên ngoài đến tận buổi chiều, Triệu Khách nhìn hai miếng thịt trong hốc cây một chút, chỉ thấy thịt bị hun khói đến đen sì, sau khi lau tro bụi ở bên trên có thể thấy lớp mỡ bên dưới đã biến thành màu vàng bóng loáng.
Cũng không tệ lắm!
Tuy bởi vì vấn đề thời gian, Triệu Khách chắc chắn hai miếng thịt này còn chưa hoàn toàn chín mọng, nhưng vậy cũng đã đủ rồi, trước tiên đặt trong sách tem, chờ sau khi quay về rửa sạch sẽ lại làm thịt kho tàu, chắc hương vị cũng không tệ.
Bỏ hai miếng thịt này vào trong sách tem, Triệu Khách xoay người đi vào trong thôn, đợi đến khi sắp về đến thôn làng, hắn lấy xác con hươu bào ngu ngốc trong sách tem ra rồi khiêng lên vai.
“Tứ Hỉ thúc, ngươi trở về rồi, thôn trưởng còn đang tìm ngươi khắp nơi đấy, tài bắn súng của ngươi thật tốt, sau này ta cũng muốn làm kiểm lâm, cùng ngươi vào trong núi.”
Vừa đi vào thôn lang đã thấy một tiểu tử trẻ tuổi trong thôn đi ra đón, thấy con hươu bào ngốc mà Triệu Khách đang vác sau lưng, không nhịn được liếm môi.
Hiện tại heo, dê đều thuộc về công xã, không có phiếu thịt, không ai được ăn thịt, đã rất lâu rồi tất cả bọn họ không thấy thức ăn mặn, trông thấy thịt đều không nhịn được.
“Cút đi, nhìn các ngươi thèm thuồng kia.”
Triệu Khách liếc nhìn bọn họ, thấy sau lưng bọn họ đeo đao, cầm búa và vải đỏ, không nhịn được hỏi: “Đây là sao?”
Chương 136: Đệ tử ra tay (2)..
“Linh cô nãi nãi nói, biết đâu đêm nay thứ đồ chơi giết Vương bí thư chi bộ còn đến nữa, thôn trưởng tổ chức chúng ta thành đội tuần tra, có lẽ thôn trưởng tìm ngài cũng vì chuyện này.”
Thanh niên nói hết câu, Triệu Khách cau mày, chỉ thấy trên bức tường trước mặt hiện ra một hàng chữ lớn sơn đỏ.
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: Gia nhập đội tuần tra]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Bảo vệ thôn dân, bảo vệ trọng điểm một đoàn người Trương Hải Dương.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: Điều tra chân tướng]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Điều tra nguyên nhân cái chết của người chết Vương Mẫn Tài, tìm ra hung thủ, thời hạn là đêm nay.]
Sự xuất hiện của hai nhiệm vụ chi nhánh khiến đôi mắt Triệu Khách sáng lên, nói thầm: “Quả nhiên, đêm nay cái bóng đen kia còn xuất hiện nữa, nhưng e rằng những người đưa thư khác đã nhận được tin tức về nhiệm vụ này, nếu vậy…”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Khách đảo qua hai thanh niên phía sau, trong lòng không khỏi trở nên cảnh giác, không biết có người đưa thư lựa chọn gia nhập đội để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1 hay không.
“Tứ Hỉ thúc, ngươi sao thế?”
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, thanh niên sau lưng không nhịn được mở miệng dò hỏi, Triệu Khách lắc đầu nói: “Không có việc gì, lớn tuổi rồi, ở trong núi cả ngày đã mệt mỏi, các ngươi khiêng giúp ta đi.”
Triệu Khách nói xong đưa con hươu bào trên vai đến, để bọn họ giúp đỡ mang đi nhưng thật ra là muốn hai người này dẫn đường cho mình, bởi vì đến lúc này Triệu Khách mới nhớ ra hắn vẫn chưa biết nhà thôn trưởng ở đâu.
Có hai người trẻ tuổi dẫn đường, Triệu Khách cũng bớt rất nhiều chuyện.
“Tử Hỉ, ngươi trở về rồi, ta biết ngươi sẽ làm được mà.”
Thấy Triệu Khách xách hươu bào về, trên mặt thôn trưởng lập tức hiện ra ý cười, nhưng lúc nhìn lên thấy hai chân sau của hươu bào đã không còn, vẻ mặt lập tức kỳ quái.
“Dù sao đã mang thịt về cho ngươi rồi, công điểm của ta…”
“Cho cho cho, sẽ ghi lại điểm tháng này cho ngươi, đêm nay ngươi đi tuần tra cùng bọn họ đi, ta nói cho ngươi biết nhất định phải bảo vệ… Ôi ôi ôi, sao ngươi lại đi rồi?”
Thôn trưởng còn chưa nói hết câu, đã thấy Triệu Khách sải bước muốn đi, vội vàng kéo tay Triệu Khách: “Đừng đi, ngươi là người duy nhất biết dùng súng trong thôn chúng ta, người không vào đội tuần tra là không được. Vậy đi, thêm công điểm được không, cuối năm cho ngươi thêm hai tấm phiếu lương thực.”
“Vậy còn tạm được.”
Triệu Khách bĩu môi đang muốn rời đi, đột nhiên giậm chân như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu khẽ nói với thôn trưởng: “Ta cảm thấy việc này ngươi nhờ ta cũng vô dụng, không bằng đi cầu xin Tam Linh cô nãi nãi đi.”
“Cầu xin! Nhưng… Bên đội khảo sát.”
Thôn trưởng do dự, sợ sự xuất hiện của Tam Linh cô nãi nãi lại khiến bên đội khảo sát chú ý, nói là đến khảo sát địa chất nhưng chẳng may vừa trở về đã báo cáo việc này lên trên, hắn ta cũng không gánh được trách nhiệm này.
Thấy thôn trưởng do dự, Triệu Khách rút tẩu thuốc ra, ngồi xổm trên mặt đất nói: “Ngươi không đi mời nàng, tối nay ta ngủ ở nhà, ngươi cứ coi như ta chưa nói việc đội tuần tra, đến lúc đó trong thôn lại chết tầm hai ba ngươi, ta xem ngươi giải thích thế nào.”
Thấy dáng vẻ khó chơi của Triệu Khách, thôn trưởng tức giận đến giậm chân, nói: “Ngươi! Sao ngươi lại chơi xấu ta thế chứ.”
Nhưng Triệu Khách lại đắc ý nhìn về phía hắn ta, lấy thuốc lá nhét vào tẩu thuốc, dáng vẻ ngươi không đồng ý thì ta không làm việc.
Thôn trưởng do dự một lúc lâu, nhìn thịt hươu bào của Triệu Khách, không nhịn được cau mày nói: “Thịt chân sau đâu, ngươi lấy thịt chân sau ra, ta đưa cho Tam Linh cô nãi nãi nói chuyện thử xem?”
“Không có, ta ăn rồi, ngươi muốn lấy thì lấy chân trước.”
Thôn trưởng nghe vậy nghẹn lại một hơi, khuôn mặt đỏ bừng vì tức, nhưng hắn ta cũng biết tính cách của Trần Tứ Hỉ, việc này quan trọng không có hắn thì không được, chỉ có thể đen mặt cắt chân trước của hươu bào.
“Cẩu Đản tử, các ngươi đưa thịt này đến nhà bếp, nếu dám ăn vụng, ta sẽ lột da chó của các ngươi.”
Thôn trưởng liên tục đánh mắng, gọi hai tên thanh niên đứng bên cạnh để bọn họ mang thịt đến nhà bếp, sau đó lôi kéo Triệu Khách đi đến một hướng khác của thôn.
Triệu Khách và thôn trưởng vừa đi vừa nói chuyện, cũng không cần phát động Quỷ hoặc, Triệu Khách chỉ cần nói chuyện là có thể khiến thôn trưởng không nhịn được nói ra hết.
Triệu Khách nghe xong mới biết, vị thôn trưởng giả đội mũ da chó này lại là một trong những người theo đuổi trung thành của Tam Linh cô nãi nãi.
Nhưng sau này trong nhà Tam Linh cô nãi nãi xảy ra biến cố, người một nhà chết sạch chỉ còn lại một đứa cháu, nếu không phải nàng nhanh chóng trở về mời linh vật cung phụng trên người ra, có lẽ đứa cháu này cũng không giữ được.
Sau này đứa cháu trưởng thành lấy vợ liền về tỉnh thành.
Mấy năm trước, Tam Linh cô nãi nãi mang một hài tử ở bên ngoài về, chính là người thanh niên tên là Phùng Ba luôn đi theo bên cạnh nàng, nói là cả nhà cháu trai gặp tai nạn xe cộ, bây giờ chỉ còn lại hài tử này, liền dẫn theo bên người.
Lúc Triệu Khách và thôn trưởng nói chuyện với nhau mới biết, thì ra vị Tam Linh cô nãi nãi này là một vị đệ tử xuất mã, thờ phụng một Hồ linh.
Chương 137: Kéo người xuống nước..
Mấy năm qua trong thôn có thể thái bình, thật ra cũng may có vị Linh cô nãi nãi này, nếu không thôn dân đã chẳng kính trọng nàng như vậy.
Chỉ có điều… Nói đến đây, thôn trưởng cũng không định nói thêm nữa.
Đi đến trước một căn phòng cũ, thôn trưởng nhẹ nhàng gõ cửa phòng hai cái, Triệu Khách đi theo phía sau, cửa còn chưa mở đã ngửi được một mùi thơm rất đặc biệt.
“Cạch!”
Cửa phòng bị mở ra một khe hở, chỉ thấy Phùng Ba thò đầu ra, sau khi thấy là Triệu Khách và thôn trưởng xách thịt đến, lúc này sắc mặt ôn hòa hơn nhiều.
Cửa mở ra, Triệu Khách sải bước muốn đi vào bên trong nhưng đúng lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, ngẩng đầu lên lại thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn từ trên xà nhà sau cửa.
Không đợi Triệu Khách nhìn cẩn thận, bóng đen lóe lên, nhanh chóng tiến vào trong bóng tối trên xà nhà không thấy gì nữa, không nhìn rõ là cái gì, tốc độ lại quá nhanh, ngay cả động thái thị giác của hắn cũng không thể bắt được.
Con người thường là động vật chậm chạp, bây giờ nghĩ đến bóng đen vừa rồi, Triệu Khách không nhịn được thấy lo lắng.
Quá nhanh, nếu cái bóng kia đánh lén hắn, chắc chắn là một kích mất mạng, chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội để phản ứng.
“Tứ Hỉ, ngươi sao thế, sắc mặt xấu như vậy?”
Thấy sắc mặt Triệu Khách hơi trắng bệch, thôn trưởng có lòng quan tâm nói.
“Ha ha, không có… Không có gì.”
Triệu Khách lắc đầu thở ra một hơi, ánh mắt nhìn lướt qua Phùng Ba đi theo bên cạnh Linh cô nãi nãi, chỉ thấy từ đầu đến cuối người thanh niên này đều tỏ nghiêm nghị, khiến người ta không đoán được rốt cuộc trong lòng hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Ba người đi vào phòng, thấy vị Linh cô nãi nãi kia đang ngồi xếp bằng hai chân trên ghế, dường như không hề cảm thấy bất ngờ vì Triệu Khách và thôn trưởng lại cùng đến đây.
“Hắc hắc, Quyên muội tử, Tứ Hỉ đánh được hươu bào trên núi, đặc biệt mang đến cho ngươi.”
Mối quan hệ của thôn trưởng và lão thái rất thân thiết, cũng không gọi Linh cô nãi nãi gì đó, mà trực tiếp gọi tên.
Lúc nói lời này, Triệu Khách cũng đưa hai cái chân trước cho Phùng Ba đứng bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh thôn trưởng.
“Ừm.”
Lão thái gật đầu vẫn nhắm hờ đôi mắt, cũng không nói chuyện.
Thấy thế, vẻ mặt thôn trưởng lập tức hơi xấu hổ đưa tay chọc eo Triệu Khách, cố ý lớn tiếng nói: “Tứ Hỉ, không phải ngươi có chuyện muốn nói với Tam Linh cô nãi nãi à?”
Dựa theo bối phận, đúng là Trần Tứ Hỉ phải gọi một tiếng cô nãi nãi, thôn trưởng nhắc nhở lập tức khiến Triệu Khách hiểu rõ mối quan hệ trong đó, nhưng đồng thời cũng thầm chửi một câu trong lòng: “Lão hồ ly!”
Hiển nhiên thôn trưởng không chịu tự nói, hiện tại đá vấn đề khó này cho mình, Triệu Khách hắng giọng cười làm lành nói: “Cô nãi nãi, ngài cũng thấy chuyện ngày hôm nay rồi, trước tiên không nhắc đến người bị giết kia vội, ngài xem nên xử lý cái chết của Vương bí thư chi bộ thế nào.”
“Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế.”
Lão thái không mặn không nhạt chặn lại, vẫn hơi nhắm hờ mắt, không chịu nói nhiều.
“Không phải, Quyên muội tử, chúng ta có thể xử lý việc này còn kéo nhau đến chỗ ngài làm quái gì, đây không phải vì không xử lý được sao, đám nhục thể phàm thai như chúng ta đâu biết hàng ma trừ yêu thế nào, ngài là đệ tử xuất mã, ngài mặc kệ còn ai quản được chuyện này.”
Lần này lão thái không đáp lời, Phùng Ba đứng bên cạnh tỏ ra không vui, mở miệng châm chọc khiêu khích: “Ha ha, chúng ta đâu dám quản, lại bị bên trên chửi một trận, chúng ta không chịu được.”
Thôn trưởng bị câu này chặn họng, chỉ có thể quay sang nhìn Triệu Khách với ánh mắt cầu cứu.
Thật ra Triệu Khách cũng không dám nói chuyện, có câu nói là nói nhiều chắc chắn nói hớ, thật ra hình tượng bí ẩn của hắn rất tốt, nếu cứ bắt hắn phải nói, chỉ cần mất tập trung sẽ có thể để bản thân lộ ra sơ hở.
Huống hồ, vị Tam Linh cô nãi nãi trước mặt cũng không phải nhân vật đơn giản.
Suy nghĩ chốc lát, Triệu Khách rút tẩu thuốc ở sau eo ra, ngồi xổm trên mặt đất châm lửa, sau khi hút hai hơi mới nói: “Cô nãi nãi, ngài không thể không quản việc này, ngươi mặc kệ, chỉ dựa vào mấy thằng nhãi con kia, cũng không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, đây đều là đời cháu của ngài, ngày thường gặp ngài đều gọi một câu nãi nãi, đây cũng đâu phải gọi suông.”
Triệu Khách nói hết câu, vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt lão thái, phát hiện đôi mắt lão thái vẫn đang nhắm hờ, hơi run rẩy mấy cái.
Trong lòng Triệu Khách lập tức vui vẻ, biết đã có hy vọng rồi.
Hắn vội vàng thêm chút lửa, nói tiếp: “Cô nãi nãi, lòng người đều là thịt, con nhà ai không phải là con, ngài nhẫn tâm mặc kệ bọn họ sao?”
“Vậy cho bọn họ rút lui, về nhà hết đi.” Phùng Ba đứng bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy khó chịu nhưng trong lòng vẫn thấy không cam lòng, vừa nghĩ đến việc hôm nay, lại cảm thấy ở ngực nghẹn lại một hơi không thở nổi.
Bị Phùng Ba xen vào như thế, Triệu Khách cau mày, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, chỉ đợi mỗi câu nói này của Phùng Ba.
Chương 138: Kéo người xuống nước (2)..
Chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc trên tay, gõ hết khói bụi ở bên trong ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Ba nói: “Tam nhi, ngươi đã nói vậy, cũng được, nếu không có đội tuần tra xem đêm nay nhà ai có thể ngủ yên.”
“Thế này không được, thế kia cũng không được, ngươi nói phải làm sao bây giờ.” Dù sao Phùng Ba vẫn còn trẻ, nói xong đã thấy hối hận.
Quả nhiên đã để Triệu Khách nắm được cơ hội, lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, cho nên cần cô nãi nãi ra tay, ngài là đệ tử xuất mã, bảo đám một phương bình an, đây là việc thay trời hành đạo, ngài không thể không quản.”
Triệu Khách nói hết câu liền không nói nữa, thôn trưởng thấy vẻ mặt lão thái hơi thay đổi, trên mặt lập tức vui vẻ, muốn nhanh chóng thêm chút lửa nữa, lại bị Triệu Khách giữ chặt cánh tay, ra hiệu không cần nói nữa.
Lúc khuyên người ta phải đến điểm là dừng, để lại không gian cho người ta tự suy nghĩ, chỉ sợ ngươi không ngừng líu lo lải nhải bên tai, vốn việc này sẽ thành công lại thất bại.
Hai người yên lặng ngồi ở đó chờ đợi, sau một lúc lão thái mới mở miệng: “Ôi, trước khi các ngươi đến ta đã mời Hồ linh, hình như Hồ linh không muốn để ta quản chuyện này, nhưng các ngươi đã nói đến mức này rồi, ta không quản cũng không thể nói nổi.”
“Hồ linh!”
Trong đầu Triệu Khách lập tức hiện ra hình bóng mà hắn vừa nhìn thấy, nói thầm: “Chẳng lẽ đó là Hồ linh trong truyền thuyết.”
Đối với yêu quái linh vật trong tin đồn dân gian, Triệu Khách chỉ lờ mờ nghe nói qua lại chưa từng gặp, hơn nữa lúc đầu hắn cũng không có hứng thú với phương diện này.
Nếu không phải mọi người trong thôn truyền miệng, cộng thêm trên đường đến đây, thôn trưởng đã nói vị Linh cô nãi nãi này thờ phụng Hồ linh là linh vật tu luyện đắc đạo.
Chỉ sợ đến bây giờ Triệu Khách còn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc Hồ linh là cái gì, hiện tại hắn lại hơi rõ ràng, thật ra nói trắng ra là hồ ly tinh.
Đương nhiên Triệu Khách vẫn giấu kín ba chữ hồ ly tinh này ở trong lòng không dám nói ra.
Hơn nữa, thịt hồ ly cũng không dễ ăn, vừa thối vừa khai, dù nghĩ hết cách để loại bỏ mùi này đi, cảm giác thịt cũng không ngon hơn bao nhiêu.
Cho nến, Triệu Khách cũng không có hứng thú với cái gọi là hồ ly tinh này, nhưng nếu có xà linh loại xà tinh, Triệu Khách cũng muốn tìm một cơ hội, thử lấy xà tinh là canh thịt rắn xem hương vị thế nào.
Vừa nghĩ đến thịt rắn có vị thanh, làm thành canh thịt băm cũng hơi lãng phí, nhưng nếu xào lăn thì cũng không tệ.
Trên tay hắn còn có tương đậu cà vỏ hương vị không tệ, cộng thêm hồi hương, hoa tiêu, dầu hào, xì dầu, xào lăn trong lửa lớn để ngăn chảy nước, cuối cùng rải lên một lớp hạt vừng, chỉ nghĩ đến mùi hương kia thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
Không nói đến những hoạt động tâm lý này của Triệu Khách, lúc này lão thái lấy ra hai tấm phù chú từ trong ngăn tủ, đưa một tấm cho Triệu Khách, một tấm cho Phùng Ba.
“Các ngươi cất kỹ hai tấm phù chú này trên người, tối nay các ngươi cứ thế này…”
Lúc rời khỏi nhà lão thái, sắc trời đã tối đen, ngoại trừ Triệu Khách và thôn trưởng, còn có Phùng Ba đeo một cái balo cùng đi ra ngoài, vẻ mặt hơi không tình nguyện, vẫn luôn xụ mặt.
Triệu Khách nhìn sắc mặt Phùng Ba, trong lòng cười trộm một trận, mặc kệ thế nào, hắn đã đạt được mục đích của mình.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh này chắc chắn phải gia nhập vào đội tuần tra, gia nhập đội tuần tra sẽ gặp rất nhiều điều rắc rối, chỉ sơ ý một chút là lộ ngay.
Ví dụ, nếu hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1 trong điều kiện tiên quyết là không để lộ bản thân, cách tốt nhất mà Triệu Khách có thể nghĩ ra là kéo vị Linh cô nãi nãi theo cùng.
Có cao nhân như nàng ở đây, Triệu Khách núp ở phía sau sẽ trở thành bóng tối dưới đĩa đèn.
Về phần những người đưa thư đang lẩn trốn, trong lòng Triệu Khách đoán bọn họ có hai cách, cách thứ nhất là dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ lần này.
Nhưng Triệu Khách cảm thấy khả năng này không lớn, một người đưa thư không nên buông tha bất kỳ lợi ích trước mắt nào.
Không nói đến vì nhỏ mất lớn gì đó, trong thế giới người đưa thư này, đến thời khắc mấu chốt một ít điểm bưu điện cũng sẽ liên quan đến sự sống chết của mình.
Nếu lo lắng mạo hiểm đánh mất cơ hội, loại người đưa thư này không thể sống lâu.
Vì vậy Triệu Khách suy đoán, bọn họ sẽ chọn cách thứ hai, đó là hành động đơn độc vào ban đêm, sẽ xen vào ngay lúc quan trọng.
“Các ngươi đều hiểu ý của nãi nãi rồi, hiểu rồi thì nhanh làm việc đi. Tứ Hỉ thúc, ngươi đi theo ta, thôn trưởng trở về nói với những người đội tuần tra, tối nay những người thuộc Dần Dậu Thìn đều trở về, những người còn lại nên làm cái gì thì làm cái đó, phát hiện điều khác thường lập tức gọi người.”
“Được được được!”
Thôn trưởng nói xong nhanh chóng xoay người rời đi, không nhanh không được, bầu trời đã sắp tối đen rồi.
Sau khi thôn trưởng rời đi, Triệu Khách đi theo sau lưng Phùng Ba, leo lên một gốc cây cổ thụ ở cửa thôn, cây cổ thụ này không quá lớn, nhưng leo lên trên có thể nhìn rõ ràng toàn bộ thôn làng.
Chương 139: Kéo người xuống nước (3)..
“Tứ Hỉ thúc, mọi người đều nói ngươi có tài bắn súng giỏi, đợi chút nữa ngươi nghe ta, ta để ngươi bắn hướng nào, ngươi phải bắn hướng đó, tuyệt đối không được do dự.”
“Được!”
Triệu Khách gật đầu lấy khẩu súng ở sau lưng ra, lau sạch sẽ nòng súng, dáng vẻ nghiêm túc chờ đợi.
Đã tháng chín vào thu, nếu ở vùng đông bắc, lúc này đã sắp vào mùa đông, cơn gió thổi qua có thể khiến hai người ngồi trên tàng cây lạnh đến run lên bần bật.
Hai người chờ đến khi mặt trời xuống núi, đã thấy trong thôn tối đen, bởi vì hôm nay thôn trưởng cố ý dặn dò, cho nên trời vừa tối các thôn dân đã đi nghỉ ngơi hết.
Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng có thể nhìn rất rõ ràng, nhưng Triệu Khách chú ý đến, thỉnh thoảng đôi mắt Phùng Ba lại lóe lên một vòng huỳnh quang trong đêm tối.
Tròng mắt cứ như mắt mèo vậy, lạnh lùng nhìn động tĩnh ở phía dưới.
“Nhìn ban đêm? Thần thông? Mèo thành tinh?” Triệu Khách đoán mò ở trong lòng.
Triệu Khách cũng muốn mở miệng hỏi thăm việc liên quan đến linh vật, nhưng Phùng Ba như cái hũ nút vậy, hỏi nửa ngày cũng không thấy mở miệng.
“Ong…”
Đúng lúc này, lỗ tai hai người khẽ động đậy, chỉ thấy bên dưới có một cửa phòng vụng trộm mở ra, cúi đầu nhìn chỉ thấy một nữ nhân thò đầu ra từ trong cửa, nhìn hai bên trái phải ở ngoài cửa, không biết đang chờ cái gì.
Thoạt nhìn nữ nhân kia khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Triệu Khách cố ý giả vờ nhìn không rõ lắm, lôi kéo tay áo Phùng Ba hỏi hắn ta thấy cái gì, chỉ thấy Phùng Ba lắc đầu khua tay xuống dưới, ra hiệu Triệu Khách đừng lên tiếng.
Không lâu sau, chỉ thấy một bóng người lặng lẽ đi ra từ ngã rẽ, chạy hai ba bước đến trước cửa nhà nữ nhân.
Triệu Khách nhìn, đây không phải Cẩu Đản tử sao? Chính là người thanh niên đã khiêng thịt giúp hắn vào ngày hôm nay.
“Lý tỷ, ngài xem, đây là thịt mà hôm nay Tứ Hỉ thúc đánh được, ta trộm một miếng lớn trong phòng bếp để đưa cho ngươi đó.”
Cẩu Đản tỏ vẻ ân cần lấy thịt ra đưa cho nữ nhân đang đứng trước cửa, đồng thời còn không quên sờ một cái.
Chỉ thấy nữ nhân cười khanh khách, lôi kéo tay Cẩu Đản nói: “Vẫn là tiểu tử ngươi biết thương người, tốt hơn tên ngu ngốc thô lỗ Vương Mẫn Tài kia nhiều.”
“Tỷ, hôm nay lạnh, ‘Ngưu tử’ của ta đã sắp đông lạnh rơi ra rồi, không bằng ngươi sưởi ấm giúp ta đi.”
Cẩu Đản cũng to gan, tiến lên kéo tay nữ nhân nhét vào trong ngực mình.
“Đi đi đi, nhìn ngươi gấp thế nào kìa, vào trước đã.”
Nữ nhân nói xong kéo tay Cẩu Đản đi vào trong nhà, chỉ thấy trong phòng đốt đèn, nhìn lướt qua có thể thấy một nam một nữ đã không đợi nổi ôm chầm lấy nhau.
Triệu Khách ngồi xổm trên tàng cây suy nghĩ, Lý tỷ? Chẳng lẽ là Lý quả phụ nào đó ở cửa thôn?? Nghĩ đến đây, khóe miệng Triệu Khách giật giật, không nhịn được khâm phục sự can đảm của Cẩu Đản này, Vương Mẫn Tài vừa chết đã dám đến cạy góc tường của hắn ta.
Không lâu sau lại nghe thấy trong nhà Lý quả phụ vang lên tiếng thở gấp, tiếng động cách một lớp cửa sổ giấy, dù đứng xa cũng nghe được.
Triệu Khách liếc nhìn khuôn mặt Phùng Ba, phát hiện khuôn mặt tiểu tử này đỏ bừng đã lan đến tận cổ, hai lỗ tai cũng đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là một đứa con nít.
Lúc hai người đang nghe tiếng động ở hiện trường, đột nhiên có tiếng súng “ầm” vang lên, khiến Triệu Khách và Phùng Ba ngạc nhiên, sau khi hai người nhìn nhau, nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây, lao thẳng đến hướng phát ra tiếng súng.
Phi đao thuật: Thu thập con tem này có thể trở thành cao thủ phi đao hạng nhất
Năng lực đặc thủ: Khúc xạ.
Tiêu hao 2 điểm bưu điện điểu khiển phi đao tiến hành khúc xạ, thay đổi phương hướng bắn về phía quân địch.
(Năng lực khống chế càng mạnh, năng lực phi đao cũng càng mạnh)
Hai người lần lượt nhảy xuống từ trên cây, gần như không cần suy nghĩ nhiều đã biết chỗ đó có vấn đề.
Toàn bộ trong thôn chỉ có một khẩu súng săn duy nhất nằm ở trên tay hắn, hơn nữa tiếng súng này bén nhọn lại uy lực, nghe xong đã biết không phải tiếng súng vẩn đục của súng săn.
Nếu nói trong thôn này còn ai có súng, người đầu tiên Triệu Khách nghĩ đến là nam nhân tên là Khâu Binh ở trong đội khảo sát.
“Chờ chút!”
Lúc này, Phùng Ba đi ở phía trước đột nhiên vung tay lên, ra hiệu Triệu Khách dừng lại, kéo Triệu Khách ngồi xổm ở trong góc tường, hắn ta bình tĩnh lấy ra một nắm bột phấn màu bạc không biết là cái gì từ trong balo, nắm ở trong lòng bàn tay.
“Sao thế?” Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng nhìn lên, hắn không nhìn thấy cái gì, không nhịn được nghi ngờ có phải Phùng Ba nhầm rồi không.
Chỉ thấy Phùng Ba lắc đầu, không nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Triệu Khách nhếch mũi lên, một mùi máu tươi rất nồng nặc lập tức khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng.
“Ca ca, bên trái!”
“Bên trái!”
Chỉ nghe Lôi Mẫu và Phùng Ba đồng thời gọi mình, Phùng Ba vung tay ném qua, bột phấn trên tay rải lên góc tường bên trái.
“Xì xì xì!”
Sau khi vách tường trống rỗng trước mắt bị dính bột phấn, cứ như một tấm nhựa plastic bị dội axit mạnh, trên bóng mờ trước mặt lập tức bay ra một làn khói trắng rất gay mũi.
“Tra!”
Chương 140: Quái vật..
Trong bóng tối vang lên một tiếng kêu kỳ quái khàn đặc, một bóng đen “vèo” một cái nhào ra từ trong bóng tối.
“Ầm! Ầm!”
Bóng đen lao đến giữa không trung, chỉ thấy họng súng đen sì trên tay Triệu Khách liên tục phun tung tóe ra hai tia lửa.
Khoảng cách giữa cả hai chưa đến 15 mét, là tầm bắn có uy lực tốt nhất của đạn sắt, hai phát bắn lập tức khiến thân hình bóng đen khựng lại giữa không trung, đập vào trên vách tường bên cạnh.
Sau khi vũng vẫy hai cái lại đứng lên từ trên mặt đất, tên này chạy cực nhanh qua ngã rẽ, chỉ chớp mắt đã chạy không còn bóng dáng.
“Đáng chết, không thể để nó chạy!” Vẻ mặt Phùng Ba tối tăm, nhét balo trên tay vào trong ngực Triệu Khách, bước nhanh đuổi theo.
“Ôi ôi ôi, ngươi chờ ta một chút.”
Triệu Khách tỏ vẻ không kịp trở tay, đeo balo chật vật chạy theo sau, nhưng Phùng Ba cũng không có ý chạy chậm hơn, ngược lại đuổi theo mấy bước đã bỏ lại Triệu Khách, biến mất trong bóng đêm.
Triệu Khách thấy thế cau mày, sau khi liếc nhìn đánh giá xung quanh một vòng, nhanh chóng ném balo Phùng Ba vào trong sách tem, vừa xoay người, trên người đã sinh ra một luồng sương đen kịt bao phủ Triệu Khách.
Đây là năng lực đặc thù của con tem Dạ giáp: “Chạy trong đêm.”
Sau khi kích hoạt, bóng dáng Triệu Khách lóe lên, tốc độ lại không chậm hơn Phùng Ba chút nào, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều.
Cộng thêm sau khi kích hoạt chạy trong đêm, trên người xuất hiện hiệu quả sương mù khiến Triệu Khách có thể hành động càng thêm nhanh gọn trong ban đêm đưa tay không thấy được năm ngón này.
Triệu Khách vừa bám theo phương hướng mà Phùng Ba vừa chạy, trong lòng cũng đồng thời suy đoán, rốt cuộc hắn vừa thấy cái gì?
“Yêu tinh dơi? Vampire?”
Vừa rồi bóng đen đập vào tường, bóng dáng khựng lại trong nháy mắt, Triệu Khách thấy rõ ràng hình như là con dơi, nhưng lại không giống.
Hình thể còn lớn hơn con chó cỡ lớn một vòng, toàn thân bao phủ bộ lông màu đen, không thấy được đầu.
Nhưng hai móng vuốt to khỏe mạnh mẽ lại có vẻ rất chói mắt, bàn tay còn lớn hơn người trưởng thành, móng tay đen nhánh khúc xạ ra tia sáng lạnh trong đêm tối.
Bên trên còn dính theo vệt máu và một ít thịt vụn, khiến trong lòng người ta cảm thấy rét run.
Vừa rồi hắn bắn thẳng hai phát vào trên cánh của nó, nhưng tốc độ chạy trên mặt đất của thứ đồ chơi kia vẫn nhanh đến dọa người.
“Ca ca, có người chạy tới từ sau lưng ngươi.”
Lúc này, Lôi Mẫu đang nhắc nhở trong đầu Triệu Khách, Triệu Khách quay đầu nhìn lại, thấy ở phía xa có một bóng người giẫm lên phòng ốc, đang nhanh chóng chạy về phía mình.
Mỗi lần đối phương nhảy lên cao cao, vừa nhảy lên đã vọt qua mấy trượng.
Triệu Khách thấy thế, mũi chân điểm một cái, thân thể nhanh chóng ẩn nấp vào một nơi bí mật gần đó, chờ sau khi đối phương rời đi, lúc này mới thò đầu ra.
Nghe tiếng động khác thường vang lên xung quanh thôn, trong lòng Triệu Khách đoán người đưa thư khác cũng đã bắt đầu hành động.
Giống như hắn đã dự đoán, những người đưa thư này đã từ chối tham gia đội tuần tra để nhảy qua nhiệm vụ chi nhánh 1, ngược lại âm thầm hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 2.
“Một người, hai người, bốn người.”
Triệu Khách trốn trong góc tối không cần thò đầu ra, mà dựa vào Lôi Mẫu để quan sát động tĩnh xung quanh, trong lòng phán đoán trong thôn còn có ít nhất bốn người đưa thư nữa.
Đương nhiên, đây còn chưa tính tiểu hài tử đã bại lộ kia, Triệu Khách nghe nói hình như tiểu tử kia bị phụ thân hắn ta nhốt ở trong lồng, dùng xích sắt khóa lại, có lẽ nhiệm vụ lần này không có chuyện của hắn ta.
Triệu Khách không nhanh không chậm đi theo phía sau, hắn cố ý đi trong bóng tối, có chạy trong đêm yểm hộ, nếu không cẩn thận quan sát căn bản không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
“Ầm!”
Lúc này, ở nơi không xa phát ra một tiếng vang thật lớn, Triệu Khách nhìn lên chỉ thấy hai bóng người đang chật vật đi ra từ trong phòng, hình như trên người cũng bị thương.
Thì ra sau khi hai người này đuổi theo bóng đen kia, cùng lao vào trong phòng ốc, kết quả vừa đi vào không chỉ không thành công, ngược lại bị bóng đen kia đánh lén, suýt nữa bị xé rách đầu.
Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ với điều này, đã được chứng kiến năng lực của bóng đen kia, nó có thể hoàn toàn ẩn nấp vào trong bóng đêm, thậm chí Hoàng kim đồng còn không nhìn thấy, nếu không phải nó phát ra tiếng hít thở yếu ớt bị Lôi Mẫu phát hiện, e rằng Lôi Mẫu cũng không phát hiện ra nó.
Triệu Khách nhìn kỹ hai người đưa thư này, đáng tiếc hắn chưa quen thuộc với thôn dân, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ kỹ đặc điểm thể hình của hai người, bởi vì hai người đều đeo mặt nạ.
“Tra!”
Bóng đen kia chậm rãi leo ra từ trong phòng, hiển nhiên vừa rồi đánh lén không thành công, ngược lại để hai người đưa thư này thành công đánh bị trọng thương.
Bóng dáng thật sự đã lộ ra ở dưới đêm tối, Triệu Khách nhìn lên, gia hỏa này lại đứng thẳng hai chân rồi bước đi giống người.
Trên hai cánh hiện ra đầy vết thương, thoạt nhìn cái đầu không khác gì chó sói, trên mắt phải của nó đã máu thịt be bét, hoàn toàn bị mù, con ngươi còn lại mang theo huyết quang, nhìn chằm chằm hai người này, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét trầm thấp.